Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-551
Chương 552: Chuyện xấu hổ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Danh tiếng của người quản lý này quả nhiên không phải là đồn thổi, tuyệt chiêu vừa tung ra, rõ ràng dư luận trên mạng đã có chuyển biến.
Ngoài ra, bà ta còn bỏ tiền mời rất nhiều seeder để đẩy bài.
Những người này giả vờ thành người qua đường để lại một số bình luận nhìn có vẻ trung lập công bằng, thật ra đều đang âm thầm kêu gọi ủng hộ Trương Tử Hân, tẩy trắng những hành vi lúc trước.
[Woa, nhìn như vậy, rốt cuộc là ai đang đặt điều đây!]
[Đúng đấy, trước kia ân ái như vậy, kết quả nói ly hôn là ly hôn! Thật sự là không thể tin tưởng vào tình yêu nữa...]
[Không phải là không thể tin tưởng, mà là không thể tin tưởng vào tình yêu của kẻ có tiền. He he, tôi rất quan tâm chuyện phân chia tài sản đấy, xuất thân của Phó Cẩm Hành kinh người thế kia cơ mà!]
[Nhà gái cũng không nghèo! Tôi cảm thấy, nói không chừng thật sự là vì con bị bệnh, người cha không muốn quan tâm nữa nên dứt khoát ly hôn. Chẳng lẽ mọi người đã quên rồi à? Lúc trước có người đưa tin, nói con gái của bọn họ đang nằm viện, con gái của hàng xóm nhà tôi vừa vặn cũng đang làm ở bệnh viện kia, đáng tiếc không hỏi được gì cả, nghe nói ai dám để lộ tin tức ra, sẽ cho nghỉ việc luôn!]
[Cầu thêm thông tin! Cầu giải thích rõ!]
[Xem ra, may mà năm đó nữ thần của tôi không đi theo anh ta, đúng là cái loại đàn ông bội bạc!]
[Hàng giả cút xa một chút! Chẳng lẽ Trương Tử Hân tốt đẹp lắm à?]
[Đừng nói xấu Tử Hân đáng yêu của nhà tôi, chúng tôi không có tâm tư gả vào nhà giàu, chỉ có thể dựa vào chính mình, ép cũng không được!]
Trên mạng hỗn loạn hết lên, điện thoại của Lạc Tuyết không ngừng đổ chuông một phút nào.
Là trợ lý của Phó Cẩm Hành, đương nhiên cô phải chịu trách nhiệm xử lý những chuyện có liên quan, bên truyền thông không dám đi quấy rầy người trong cuộc, chỉ có thể bám lấy Lạc Tuyết.
Cho dù cô đã nói vô số lần, Phó Cẩm Hành sẽ không nhận bất cứ hình thức phỏng vấn nào, xin đừng tiếp tục làm phiền, nhưng căn bản không hề có tác dụng, điện thoại vẫn liên tiếp vang lên.
“Nếu như cảm thấy phiền quá thì tắt điện thoại đi.”
Đến cuối cùng, đến Phó Cẩm Hành cũng không nhìn được nữa, chủ động nói.
Lạc Tuyết lắc đầu, cười khổ: “Cũng không thể vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc được, điện thoại của tôi vĩnh viễn phải mở hai mươi tư tiếng đồng hồ.”
Nói xong, dường như nghĩ đến điều gì, cô dò hỏi: “Cô Phó ở bên kia...”
Phó Cẩm Hành cau mày lại: “Có lẽ tạm thời cô ấy sẽ không sao, nhưng thời gian còn lại của chúng ta vô cùng có hạn. Vẫn chưa điều tra ra được Minh Đạt đang ở nơi nào sao?”
Đã qua mấy mười tiếng rồi, hai nhóm người hắn phái đi đến tận bây giờ vẫn không thu hoạch được gì.
Chỉ là điều tra một cái địa chỉ mà thôi, không ngờ lại khó khăn như vậy.
Lạc Tuyết lộ vẻ khó xử, cô cũng cảm thấy chuyện này quá sức tưởng tượng.
“Từ khi tới Trung Hải, Minh Đạt không hề mua bất cứ bất động sản nào, mà lựa chọn mấy khách sạn nổi tiếng, thuê mười mấy phòng dài hạn. Tôi vốn tưởng là chỉ cần tìm được quy luật sinh hoạt hằng ngày của ông ta là có thể tìm được ông ta, nào ngờ...”
Nói xong, trong mắt cô lộ ra sự nghi hoặc.
“Thỏ khôn đào ba hang. Tôi thấy, nhất định bây giờ Minh Đạt đang trốn ở chỗ nào đó, thấy mình đang quay tôi vòng vòng mà đang âm thầm sung sướng.”
Phó Cẩm Hành dùng sức nắm chặt cái bút trong tay, trầm giọng nói.
Nếu như mãi mà đối phương không xuất hiện, vậy thì hắn chỉ có thể lựa chọn chủ động xuất kích.
“Anh Phó, bên ngoài toàn là phóng viên, anh muốn đi đâu? Tôi bảo Tiểu Triệu lái xe rời đi trước, sau đó lại sắp xếp những người khác đưa anh ra ngoài!”
Thấy Phó Cẩm Hành đứng dậy, muốn đi ra ngoài, Lạc Tuyết vội vàng nói.
“Không cần, tôi sẽ tự lái xe.”
Phó Cẩm Hành có chỗ đậu xe riêng, những phóng viên kia cho dù có bản lĩnh to bằng trời cũng không ngăn được hắn.
Hắn không làm kinh động bất cứ ai một mình lái xe đi ra khỏi công ty, tiến về trung tâm điều dưỡng thần kinh chỗ Mai Lan.
Vừa thấy Phó Cẩm Hành đột nhiên đến, cô Lan vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.
Nhưng bà lập tức nhớ tới tin tức hắn ly hôn, bà không biết dùng mạng lắm, thỉnh thoảng cũng chỉ cầm điện thoại xem Wechat một chút.
Sáng nay, lúc cô Lan đi xuống dưới tầng phơi quần áo, vô tình nghe thấy mấy bác sĩ trẻ tuổi đang trò chuyện rất hăng say.
Bà vốn không muốn nghe lén, nhưng loáng thoáng nghe thấy ba chữ “Phó Cẩm Hành”, cô Lan bèn trốn ở sau tấm ga giường, dựng tai lên, nghe ngóng cho đến khi mấy người bọn họ rời đi.
Nghe được bảy tám phần, cô Lan sinh lòng nghi ngờ, bà vốn cũng muốn gọi điện thoại hỏi một câu, nhưng lại không ngờ Phó Cẩm Hành đã đến rồi.
“Cô Lan, mẹ cháu thế nào rồi?”
Trên đường, Phó Cẩm Hành mua một bó hoa, thuận tay đưa cho cô Lan.
Cô Lan nhận lấy bó hoa, quay đầu lại nhìn một cái, hạ thấp giọng: “Cũng ổn định, nhưng rất hồ đồ, không nhớ được rất nhiều chuyện...”
Nghe thấy tiếng nói, Mai Lan đi từ bên trong ra.
Bà ta mừng rỡ: “Cẩm Hành! Con tan học rồi à? Mẹ đã nói với ông Triệu rồi, học kỳ này con còn có tiết tự học buổi tối, tan học muộn hơn bình thường.”
Phó Cẩm Hành có chút cạn lời, ông Triệu là tài xế trong nhà, cũng là cha của Tiểu Triệu, ngày nào cũng chịu trách nhiệm đưa đón hắn lúc hắn còn nhỏ, đáng tiếc ông ấy đã qua đời nhiều năm rồi.
Xem ra, cô Lan nói không sai, đầu óc của Mai Lan quả thực đã có vấn đề.
Bà ta nhớ rất rõ những chuyện trước kia, nhắc đi nhắc lại, nhưng đối với những chuyện vừa xảy ra trước mắt, quay người đi là quên hết.
“Vâng.”
Phó Cẩm Hành thuận miệng đáp.
Mai Lan vô cùng vui mừng bảo cô Lan đi rửa hoa quả, mang đồ ăn vặt ra, hoàn toàn đối xử với hắn y như với một đứa bé vẫn còn đi học..
Thấy thế, Phó Cẩm Hành cũng không ngăn lại.
Hắn ngồi xuống xô pha, quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhìn như không quan tâm, thực ra lại vô cùng cẩn thận.
Từ khi đưa Mai Lan đến đây, Phó Cẩm Hành chưa từng đến.
Vì vậy, khó trách vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, Mai Lan đã không thể kiềm chế được sự vui mừng, xém tí là khoa chân múa tay vì vui sướng.
“Sao lâu lắm rồi con không tới thăm mẹ.”
Mai Lan cũng ngồi xuống bên cạnh Phó Cẩm Hành, trong giọng nói có chút oán giận.
“Mẹ, con hỏi mẹ, mẹ có nhớ người nào tên là Minh Đạt không.”
Sau một lúc do dự, Phó Cẩm Hành vẫn quyết định không lãng phí thời gian nữa, đi thẳng vào vấn đề.
Tình hình hiện tại của Mai Lan không tốt, nếu mình nói dông nói dài, nói không chừng kéo dài cả buổi cũng không hỏi được cái gì.
“Có phải ông ta đã đi tìm con rồi không? Cẩm Hành, con mau trốn đi, con nhất định phải tránh xa ông ta! Chị Lan, chị Lan, chị tới đây! Chị tranh thủ thời gian đặt vé máy bay, đưa Cẩm Hành đến chỗ của chị họ em một khoảng thời gian...”
Mai Lan vội vàng hô hào, chỉ muốn lập tức sắp xếp cho Phó Cẩm Hành rời khỏi nơi đây.
“Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đi!”
Phó Cẩm Hành kéo cánh tay bà ta lại, lớn tiếng nói: “Ông ta không đến tìm con, con cũng không gặp ông ta!”
Nghe xong lời này, dường như Mai Lan yên tâm hơn nhiều, nhưng bà ta lập tức dặn dò: “Cẩm Hành, con nhất định phải tránh xa người này ra, ông ta không phải người bình thường! Trước kia ông ta vẫn luôn giấu giếm thân phận, đợi đến lúc mẹ phát hiện ra điều bất thường, người này lập tức biến mất hoàn toàn!”
Những lời này thoạt nghe thì câu trước không khớp với câu sau, rất kỳ lạ.
Nhưng Phó Cẩm Hành lại nghiêm túc nghe hết, hắn khẽ nhíu mày, nhắc lại: “Giấu giếm thân phận... không phải người bình thường... đây là ý gì?”
Sắc mặt Mai Lan bỗng nhiên trở nên nghiêm túc trước giờ chưa từng có, bà ta hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, dường như đang sợ cái gì đó.
“Không chỗ nào ông ta không có mặt... ông ta rất đáng sợ... không, không đúng, ông ta căn bản không tồn tại, thân phận của ông ta là giả! Trên thế giới này không có người nào tên là Minh Đạt...”
Bà ta lắc đầu, nói năng lộn xộn.
Đến cô Lan ở bên cạnh cũng không nhịn được, lắc đầu với Phó Cẩm Hành: “Bà ấy lại bắt đầu hồ đồ rồi, cháu đừng hỏi nữa? Cô thấy bà ấy căn bản không biết mình đang nói cái gì!”
Mai Lan nghe xong, lập tức trợn mắt, tức giận giải thích: “Chị vẫn không chịu tin em sao? Em đã sớm nói với chị rồi, nhưng chị lại luôn cười em nghĩ ngợi lung tung! Em không hề! Em không hề!”
Bà ta thật sự nổi nóng, cầm lấy một quả táo trước mặt, ném mạnh xuống đất.
Vẫn chưa hả giận, Mai Lan ném hết tất cả trái cây trong đĩa xuống đất, không ngừng lớn tiếng mắng chửi.
Cô Lan vô cùng hối hận, vội vàng đi tìm bác sĩ trực ban.
Bác sĩ chạy đến, lại cho Mai Lan uống gấp đôi số thuốc so với bình thường, mới làm cho bà ta ngủ thiếp đi.
“Những loại thuốc này có tác dụng phụ không?” Phó Cẩm Hành lạnh lùng hỏi.
Bác sĩ trả lời dựa vào tình hình thực tế: “Tất cả các loại thuốc chúng tôi sử dụng đều đã được thông qua thủ tục phê duyệt chính quy rồi, về phần tác dụng phụ, cũng đã được ghi chú rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi.”
Ý là có tác dụng phụ, nhưng cũng được sử dụng hợp tình hợp pháp.
Phó Cẩm Hành không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mai Lan đã ngủ.
Cô Lan không ngừng tự trách, đã khóc ngay tại chỗ rồi.
“Cô Lan, cô theo cháu ra ngoài này một chút.”
Phó Cẩm Hành khẽ nói, bà hơi ngẩn ra, lau nước mắt, đi theo sau.
Hai người cũng không đi xa, chỉ tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh trong vườn hoa nhỏ ngay dưới tầng.
“Nghe ý của mẹ cháu vừa rồi, trước đây hình như bà ấy đã nói gì với cô à?”
Phó Cẩm Hành không bỏ qua chi tiết nhỏ như vậy.
Cô Lan ngây ra, mắt vẫn còn hơi đỏ.
Bà cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này mới lúng túng mở miệng nói: “Đó là chuyện rất lâu về trước rồi, cô vẫn luôn khuyên bà ấy đừng suy nghĩ nữa, nhưng bà ấy vẫn chắc chắn, nói...”
Cô Lan ngừng lại, quay đầu nhìn quanh, lúc này mới nói tiếp: “Bà ấy nói với cô, người đàn ông kia không phải là người bình thường, cũng không phải là thương nhân, đó chỉ là một cái thân phận giả mà thôi. Chắc ông ta làm cái gì đó... gọi là gì nhỉ...”
Quả nhiên cũng không khác những gì mình suy đoán, Phó Cẩm Hành trầm giọng tiếp lời: “Tình báo sao?”
Cô Lan thở phào một hơi: “Đúng, chính là cái này! Cô bảo bà ấy nghĩ ngợi lung tung, xem phim nhiều quá rồi, bà ấy cảm thấy cô đang cười bà ấy, thực ra làm sao cô lại cười bà ấy được? Từ lúc mười tám tuổi cô đã bắt đầu làm việc ở nhà họ Mai, cô thật tâm coi bà ấy như em gái mình...”
Nói đến đây, cô Lan không kìm được, giơ cánh tay lên, dùng ống tay áo lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra, giọng nói đứt quãng nghẹn ngào.
“Đừng khóc, cô Lan, cháu tin cô.”
Phó Cẩm Hành dịch lên hai bước, ôm lấy vai bà.
Có điều, hắn không hề cho rằng Mai Lan đang nói linh tinh hay thậm chí là ý nghĩ hão huyền.
Chỉ giao đấu với Minh Đạt vẻn vẹn có mấy lần nhưng Phó Cẩm Hành đã biết, thật ra mình đang ở tình thế không hề có lợi.
Nếu như đối phương thật sự chỉ là người bình thường, cho dù như thế nào đều khó có khả năng đạt tới trình độ này, trừ phi...
“Cô Lan, chắc cô đã từng gặp Minh Đạt, cô nhớ kỹ lại xem, ông ta có chỗ nào đặc biệt không?”
Đợi cô Lan bình phục lại tâm trạng rồi, Phó Cẩm Hành nhẹ giọng hỏi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngoài ra, bà ta còn bỏ tiền mời rất nhiều seeder để đẩy bài.
Những người này giả vờ thành người qua đường để lại một số bình luận nhìn có vẻ trung lập công bằng, thật ra đều đang âm thầm kêu gọi ủng hộ Trương Tử Hân, tẩy trắng những hành vi lúc trước.
[Woa, nhìn như vậy, rốt cuộc là ai đang đặt điều đây!]
[Đúng đấy, trước kia ân ái như vậy, kết quả nói ly hôn là ly hôn! Thật sự là không thể tin tưởng vào tình yêu nữa...]
[Không phải là không thể tin tưởng, mà là không thể tin tưởng vào tình yêu của kẻ có tiền. He he, tôi rất quan tâm chuyện phân chia tài sản đấy, xuất thân của Phó Cẩm Hành kinh người thế kia cơ mà!]
[Nhà gái cũng không nghèo! Tôi cảm thấy, nói không chừng thật sự là vì con bị bệnh, người cha không muốn quan tâm nữa nên dứt khoát ly hôn. Chẳng lẽ mọi người đã quên rồi à? Lúc trước có người đưa tin, nói con gái của bọn họ đang nằm viện, con gái của hàng xóm nhà tôi vừa vặn cũng đang làm ở bệnh viện kia, đáng tiếc không hỏi được gì cả, nghe nói ai dám để lộ tin tức ra, sẽ cho nghỉ việc luôn!]
[Cầu thêm thông tin! Cầu giải thích rõ!]
[Xem ra, may mà năm đó nữ thần của tôi không đi theo anh ta, đúng là cái loại đàn ông bội bạc!]
[Hàng giả cút xa một chút! Chẳng lẽ Trương Tử Hân tốt đẹp lắm à?]
[Đừng nói xấu Tử Hân đáng yêu của nhà tôi, chúng tôi không có tâm tư gả vào nhà giàu, chỉ có thể dựa vào chính mình, ép cũng không được!]
Trên mạng hỗn loạn hết lên, điện thoại của Lạc Tuyết không ngừng đổ chuông một phút nào.
Là trợ lý của Phó Cẩm Hành, đương nhiên cô phải chịu trách nhiệm xử lý những chuyện có liên quan, bên truyền thông không dám đi quấy rầy người trong cuộc, chỉ có thể bám lấy Lạc Tuyết.
Cho dù cô đã nói vô số lần, Phó Cẩm Hành sẽ không nhận bất cứ hình thức phỏng vấn nào, xin đừng tiếp tục làm phiền, nhưng căn bản không hề có tác dụng, điện thoại vẫn liên tiếp vang lên.
“Nếu như cảm thấy phiền quá thì tắt điện thoại đi.”
Đến cuối cùng, đến Phó Cẩm Hành cũng không nhìn được nữa, chủ động nói.
Lạc Tuyết lắc đầu, cười khổ: “Cũng không thể vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc được, điện thoại của tôi vĩnh viễn phải mở hai mươi tư tiếng đồng hồ.”
Nói xong, dường như nghĩ đến điều gì, cô dò hỏi: “Cô Phó ở bên kia...”
Phó Cẩm Hành cau mày lại: “Có lẽ tạm thời cô ấy sẽ không sao, nhưng thời gian còn lại của chúng ta vô cùng có hạn. Vẫn chưa điều tra ra được Minh Đạt đang ở nơi nào sao?”
Đã qua mấy mười tiếng rồi, hai nhóm người hắn phái đi đến tận bây giờ vẫn không thu hoạch được gì.
Chỉ là điều tra một cái địa chỉ mà thôi, không ngờ lại khó khăn như vậy.
Lạc Tuyết lộ vẻ khó xử, cô cũng cảm thấy chuyện này quá sức tưởng tượng.
“Từ khi tới Trung Hải, Minh Đạt không hề mua bất cứ bất động sản nào, mà lựa chọn mấy khách sạn nổi tiếng, thuê mười mấy phòng dài hạn. Tôi vốn tưởng là chỉ cần tìm được quy luật sinh hoạt hằng ngày của ông ta là có thể tìm được ông ta, nào ngờ...”
Nói xong, trong mắt cô lộ ra sự nghi hoặc.
“Thỏ khôn đào ba hang. Tôi thấy, nhất định bây giờ Minh Đạt đang trốn ở chỗ nào đó, thấy mình đang quay tôi vòng vòng mà đang âm thầm sung sướng.”
Phó Cẩm Hành dùng sức nắm chặt cái bút trong tay, trầm giọng nói.
Nếu như mãi mà đối phương không xuất hiện, vậy thì hắn chỉ có thể lựa chọn chủ động xuất kích.
“Anh Phó, bên ngoài toàn là phóng viên, anh muốn đi đâu? Tôi bảo Tiểu Triệu lái xe rời đi trước, sau đó lại sắp xếp những người khác đưa anh ra ngoài!”
Thấy Phó Cẩm Hành đứng dậy, muốn đi ra ngoài, Lạc Tuyết vội vàng nói.
“Không cần, tôi sẽ tự lái xe.”
Phó Cẩm Hành có chỗ đậu xe riêng, những phóng viên kia cho dù có bản lĩnh to bằng trời cũng không ngăn được hắn.
Hắn không làm kinh động bất cứ ai một mình lái xe đi ra khỏi công ty, tiến về trung tâm điều dưỡng thần kinh chỗ Mai Lan.
Vừa thấy Phó Cẩm Hành đột nhiên đến, cô Lan vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.
Nhưng bà lập tức nhớ tới tin tức hắn ly hôn, bà không biết dùng mạng lắm, thỉnh thoảng cũng chỉ cầm điện thoại xem Wechat một chút.
Sáng nay, lúc cô Lan đi xuống dưới tầng phơi quần áo, vô tình nghe thấy mấy bác sĩ trẻ tuổi đang trò chuyện rất hăng say.
Bà vốn không muốn nghe lén, nhưng loáng thoáng nghe thấy ba chữ “Phó Cẩm Hành”, cô Lan bèn trốn ở sau tấm ga giường, dựng tai lên, nghe ngóng cho đến khi mấy người bọn họ rời đi.
Nghe được bảy tám phần, cô Lan sinh lòng nghi ngờ, bà vốn cũng muốn gọi điện thoại hỏi một câu, nhưng lại không ngờ Phó Cẩm Hành đã đến rồi.
“Cô Lan, mẹ cháu thế nào rồi?”
Trên đường, Phó Cẩm Hành mua một bó hoa, thuận tay đưa cho cô Lan.
Cô Lan nhận lấy bó hoa, quay đầu lại nhìn một cái, hạ thấp giọng: “Cũng ổn định, nhưng rất hồ đồ, không nhớ được rất nhiều chuyện...”
Nghe thấy tiếng nói, Mai Lan đi từ bên trong ra.
Bà ta mừng rỡ: “Cẩm Hành! Con tan học rồi à? Mẹ đã nói với ông Triệu rồi, học kỳ này con còn có tiết tự học buổi tối, tan học muộn hơn bình thường.”
Phó Cẩm Hành có chút cạn lời, ông Triệu là tài xế trong nhà, cũng là cha của Tiểu Triệu, ngày nào cũng chịu trách nhiệm đưa đón hắn lúc hắn còn nhỏ, đáng tiếc ông ấy đã qua đời nhiều năm rồi.
Xem ra, cô Lan nói không sai, đầu óc của Mai Lan quả thực đã có vấn đề.
Bà ta nhớ rất rõ những chuyện trước kia, nhắc đi nhắc lại, nhưng đối với những chuyện vừa xảy ra trước mắt, quay người đi là quên hết.
“Vâng.”
Phó Cẩm Hành thuận miệng đáp.
Mai Lan vô cùng vui mừng bảo cô Lan đi rửa hoa quả, mang đồ ăn vặt ra, hoàn toàn đối xử với hắn y như với một đứa bé vẫn còn đi học..
Thấy thế, Phó Cẩm Hành cũng không ngăn lại.
Hắn ngồi xuống xô pha, quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhìn như không quan tâm, thực ra lại vô cùng cẩn thận.
Từ khi đưa Mai Lan đến đây, Phó Cẩm Hành chưa từng đến.
Vì vậy, khó trách vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, Mai Lan đã không thể kiềm chế được sự vui mừng, xém tí là khoa chân múa tay vì vui sướng.
“Sao lâu lắm rồi con không tới thăm mẹ.”
Mai Lan cũng ngồi xuống bên cạnh Phó Cẩm Hành, trong giọng nói có chút oán giận.
“Mẹ, con hỏi mẹ, mẹ có nhớ người nào tên là Minh Đạt không.”
Sau một lúc do dự, Phó Cẩm Hành vẫn quyết định không lãng phí thời gian nữa, đi thẳng vào vấn đề.
Tình hình hiện tại của Mai Lan không tốt, nếu mình nói dông nói dài, nói không chừng kéo dài cả buổi cũng không hỏi được cái gì.
“Có phải ông ta đã đi tìm con rồi không? Cẩm Hành, con mau trốn đi, con nhất định phải tránh xa ông ta! Chị Lan, chị Lan, chị tới đây! Chị tranh thủ thời gian đặt vé máy bay, đưa Cẩm Hành đến chỗ của chị họ em một khoảng thời gian...”
Mai Lan vội vàng hô hào, chỉ muốn lập tức sắp xếp cho Phó Cẩm Hành rời khỏi nơi đây.
“Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đi!”
Phó Cẩm Hành kéo cánh tay bà ta lại, lớn tiếng nói: “Ông ta không đến tìm con, con cũng không gặp ông ta!”
Nghe xong lời này, dường như Mai Lan yên tâm hơn nhiều, nhưng bà ta lập tức dặn dò: “Cẩm Hành, con nhất định phải tránh xa người này ra, ông ta không phải người bình thường! Trước kia ông ta vẫn luôn giấu giếm thân phận, đợi đến lúc mẹ phát hiện ra điều bất thường, người này lập tức biến mất hoàn toàn!”
Những lời này thoạt nghe thì câu trước không khớp với câu sau, rất kỳ lạ.
Nhưng Phó Cẩm Hành lại nghiêm túc nghe hết, hắn khẽ nhíu mày, nhắc lại: “Giấu giếm thân phận... không phải người bình thường... đây là ý gì?”
Sắc mặt Mai Lan bỗng nhiên trở nên nghiêm túc trước giờ chưa từng có, bà ta hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, dường như đang sợ cái gì đó.
“Không chỗ nào ông ta không có mặt... ông ta rất đáng sợ... không, không đúng, ông ta căn bản không tồn tại, thân phận của ông ta là giả! Trên thế giới này không có người nào tên là Minh Đạt...”
Bà ta lắc đầu, nói năng lộn xộn.
Đến cô Lan ở bên cạnh cũng không nhịn được, lắc đầu với Phó Cẩm Hành: “Bà ấy lại bắt đầu hồ đồ rồi, cháu đừng hỏi nữa? Cô thấy bà ấy căn bản không biết mình đang nói cái gì!”
Mai Lan nghe xong, lập tức trợn mắt, tức giận giải thích: “Chị vẫn không chịu tin em sao? Em đã sớm nói với chị rồi, nhưng chị lại luôn cười em nghĩ ngợi lung tung! Em không hề! Em không hề!”
Bà ta thật sự nổi nóng, cầm lấy một quả táo trước mặt, ném mạnh xuống đất.
Vẫn chưa hả giận, Mai Lan ném hết tất cả trái cây trong đĩa xuống đất, không ngừng lớn tiếng mắng chửi.
Cô Lan vô cùng hối hận, vội vàng đi tìm bác sĩ trực ban.
Bác sĩ chạy đến, lại cho Mai Lan uống gấp đôi số thuốc so với bình thường, mới làm cho bà ta ngủ thiếp đi.
“Những loại thuốc này có tác dụng phụ không?” Phó Cẩm Hành lạnh lùng hỏi.
Bác sĩ trả lời dựa vào tình hình thực tế: “Tất cả các loại thuốc chúng tôi sử dụng đều đã được thông qua thủ tục phê duyệt chính quy rồi, về phần tác dụng phụ, cũng đã được ghi chú rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi.”
Ý là có tác dụng phụ, nhưng cũng được sử dụng hợp tình hợp pháp.
Phó Cẩm Hành không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mai Lan đã ngủ.
Cô Lan không ngừng tự trách, đã khóc ngay tại chỗ rồi.
“Cô Lan, cô theo cháu ra ngoài này một chút.”
Phó Cẩm Hành khẽ nói, bà hơi ngẩn ra, lau nước mắt, đi theo sau.
Hai người cũng không đi xa, chỉ tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh trong vườn hoa nhỏ ngay dưới tầng.
“Nghe ý của mẹ cháu vừa rồi, trước đây hình như bà ấy đã nói gì với cô à?”
Phó Cẩm Hành không bỏ qua chi tiết nhỏ như vậy.
Cô Lan ngây ra, mắt vẫn còn hơi đỏ.
Bà cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này mới lúng túng mở miệng nói: “Đó là chuyện rất lâu về trước rồi, cô vẫn luôn khuyên bà ấy đừng suy nghĩ nữa, nhưng bà ấy vẫn chắc chắn, nói...”
Cô Lan ngừng lại, quay đầu nhìn quanh, lúc này mới nói tiếp: “Bà ấy nói với cô, người đàn ông kia không phải là người bình thường, cũng không phải là thương nhân, đó chỉ là một cái thân phận giả mà thôi. Chắc ông ta làm cái gì đó... gọi là gì nhỉ...”
Quả nhiên cũng không khác những gì mình suy đoán, Phó Cẩm Hành trầm giọng tiếp lời: “Tình báo sao?”
Cô Lan thở phào một hơi: “Đúng, chính là cái này! Cô bảo bà ấy nghĩ ngợi lung tung, xem phim nhiều quá rồi, bà ấy cảm thấy cô đang cười bà ấy, thực ra làm sao cô lại cười bà ấy được? Từ lúc mười tám tuổi cô đã bắt đầu làm việc ở nhà họ Mai, cô thật tâm coi bà ấy như em gái mình...”
Nói đến đây, cô Lan không kìm được, giơ cánh tay lên, dùng ống tay áo lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra, giọng nói đứt quãng nghẹn ngào.
“Đừng khóc, cô Lan, cháu tin cô.”
Phó Cẩm Hành dịch lên hai bước, ôm lấy vai bà.
Có điều, hắn không hề cho rằng Mai Lan đang nói linh tinh hay thậm chí là ý nghĩ hão huyền.
Chỉ giao đấu với Minh Đạt vẻn vẹn có mấy lần nhưng Phó Cẩm Hành đã biết, thật ra mình đang ở tình thế không hề có lợi.
Nếu như đối phương thật sự chỉ là người bình thường, cho dù như thế nào đều khó có khả năng đạt tới trình độ này, trừ phi...
“Cô Lan, chắc cô đã từng gặp Minh Đạt, cô nhớ kỹ lại xem, ông ta có chỗ nào đặc biệt không?”
Đợi cô Lan bình phục lại tâm trạng rồi, Phó Cẩm Hành nhẹ giọng hỏi.