• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (6 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-550

Chương 551: Điều tra rõ ràng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83374.png

Xem ảnh 2
83374_2.png
Trước giờ Phó Cẩm Hành luôn không thích uy hiếp người khác.



Nhưng không thích, không có nghĩa là không giỏi



Một khi hắn muốn, hắn thích hợp làm chuyện này hơn ai hết.



“Phó Cẩm Hành! Cậu tưởng là tôi sợ thật à?” Minh Duệ Viễn lập tức nâng cao giọng, the thé chói tai



“Hắn” luôn cố gắng hạ thấp giọng, để tránh bị người khác nghi ngờ



“Đúng vậy, cậu không sợ, nếu như cậu không sợ, tại sao luôn không dám nói cho cậu ta? Một người sống trên đời lại không biết cha mẹ ruột mình là ai, cậu không cảm thấy quá hoang đường à?” Phó Cẩm Hành đi đến trước mặt Minh Duệ Viễn, lạnh lùng chất vấn



Hắn cũng đang cược, cược xem “hắn” quan tâm Minh Duệ Viễn đến nhường nào.



“Tôi làm vậy là vì tốt cho nó! Làm cậu hai nhà họ Minh đối với nó mà nói là kết quả tốt nhất! Vì cái thân phận này, tôi đã trả giá tất cả, bao gồm cả cuộc đời tôi!” Minh Duệ Tư vỗ ngực, khàn giọng hét



Nơi này không có người thứ ba, “hắn” không cần che giấu thân phận và nội tâm yếu ớt của mình nữa.



“Đây chỉ là cậu tưởng mà thôi.” Phó Cẩm Hành có chút thương hại nhìn “hắn”.



Vào giờ phút này, hắn có không cách nào liên hệ người trước mắt và cô bé thông minh và hay ngượng ngùng trong ký ức với nhau được nữa



“Cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không phản bội ông ấy



Ông ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là ân nhân cứu mạng của A Viễn



Tôi đã thể dùng mạng mình trả cho ông ấy, báo đáp ông ấy.”



Dừng lại mấy giây, Minh Duệ Tư hít sâu một hơi, cố kìm lại nước mắt.



Trong nháy mắt, “hắn” đã khôi phục lại vẻ bình thường.



“Càng đừng nói là mẹ cậu đúng người đúng tội, bà ta đã làm chuyện gì, chẳng lẽ cậu không biết sao?” Minh Duệ Tư ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Phó Cẩm Hành



“Cho nên cậu coi ân nhân cứu mạng của mình là thượng đế, vừa có thể cứu rỗi, cũng có thể trừng phạt, đúng không?” Phó Cẩm Hành cười



Lần đầu tiên hắn sinh ra hứng thú mãnh liệt với Minh Đạt, rất muốn đích thân gặp người đàn ông thần bí này.



“Cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi chỉ biết là cậu không tìm được ông ấy, nhưng ông ấy có thể tìm được cậu.”



Minh Duệ Tư cao ngạo hếch cằm lên, trong giọng nói tràn đầy sự tự tin



“Hắn” như vậy cũng không chọc giận Phó Cẩm Hành.



“Vậy sao? Tôi lại không cho là thế.”



Phó Cẩm Hành cười, nghiêng đầu nhìn về phía bàn làm việc



Sau mấy giây, tiếng điện thoại bàn vang lên



Hắn thầm kêu một tiếng “tốt” trong lòng



Bàn về cá cược, Phó Cẩm Hành luôn rất may mắn



Cho nên, hắn cũng quý trọng vận may của mình, trừ phi cần thiết, nếu không gần như không bị quá hóa liều



Ngược lại là Minh Duệ Tư, vẻ mặt “hắn” thay đổi, quay mặt nhìn thẳng về phía bàn làm việc



Tiếng chuông kéo dài, vang mãi không ngừng.



Hít sâu một hơi, Minh Duệ Tư đi đến nghe điện thoại.



Hình như bên kia nói cái gì, “hắn” phản bác: “Tại sao? Con không đồng ý...” Lại qua mấy giây, Minh Duệ Tư đặt ống nghe xuống, quay lại nói với Phó Cẩm Hành: “Cậu đến đây, nghe điện thoại.” Hắn đi tới, vẻ mặt như cười như không nhìn Minh Duệ Tư một cái rồi mới cầm lấy điện thoại



Phó Cẩm Hành quét mắt nhanh qua điện thoại, có chút thất vọng



Dãy số gọi đến đã bị chặn, không nhìn thấy bất cứ con số nào cả



Hiển nhiên, đối phương đã sớm có chuẩn bị



“Tôi là Phó Cẩm Hành.” Hắn ấn nút mở loa.



Nói xong câu này, Phó Cẩm Hành cũng không vội mở miệng tiếp.



Trong điện thoại cũng im lặng



Hình như hai bên đang cố ý phân cao thấp, không ai chịu nói trước



Tư thể như vậy giống như ai mở miệng trước, người đó sẽ thua



“Phó Cẩm Hành, cậu, rất giỏi.” Cuối cùng người kia cũng cất tiếng, nói một câu không đầu không đuôi



Minh Duệ Tư khẽ cau mày



Cái gì gọi là “cậu rất giỏi”? “Hắn”có chút không hiểu.



“Ông Minh, ông cũng không kém.” Phó Cẩm Hành cười khẽ một tiếng, to gan suy đoán



“Cậu thông minh như vậy, có thể nghĩ ra tôi là ai, tôi không kinh ngạc một chút nào



Chào cậu, tôi chính là Minh Đạt.” Minh Đạt cũng không che giấu thân phận của mình, sáng khoái thừa nhận.



Không dùng máy đổi giọng, không có bất cứ biện pháp che giấu nào, ông ta hiện vô cùng tự tin



“Không biết ông Minh tìm tôi vì chuyện gì?” Phó Cẩm Hành dựa vào bàn làm việc, dáng vẻ nhàn nhã, không nôn nóng một chút nào, thậm chí căn bản không nhắc tới Mai Lan.



Hắn biết, nếu đối phương là Minh Đạt, vậy thì ông ta nhất định biết mình đang cố làm ra vẻ huyền bí.



Có điều, cho dù như vậy, mình cũng tuyệt đối không thể để lộ ra chút hốt hoảng nào.



“Rõ ràng trong lòng cậu đang lo lắng, vẫn còn có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy, đúng là không dễ dàng.” Quả nhiên, Minh Đạt đã nhìn thấu hắn



“Cám ơn ông đã khen.” Phó Cẩm Hành dửng dưng.



So sánh ra, Minh Duệ Tư đứng ở bên cạnh căng thẳng hơn nhiều.



“Hắn” không hiểu, tại sao Minh Đạt sẽ chủ động hiện thân



Theo suy nghĩ trước đó của Minh Duệ Tư, mình ở ngoài sáng, Minh Đạt ở trong tối, phối hợp lẫn nhau mới là kế hoạch không sơ hở nhất



“Tôi và mẹ cậu nhiều năm không gặp như vậy, hôm nay cuối cùng cũng gặp được bà ấy, chúng tôi có rất nhiều lời muốn nói với nhau, cho nên tôi mới đặc biệt mời bà ấy đến đây, mọi người cùng ôn lại chuyện cũ.”



Minh Đạt đúng là chém gió thành thần, nói dối mà ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái



Nhưng Phó Cẩm Hành cũng không vạch trần: “Ồ, hóa ra là như vậy



Nếu đã thể thì tôi không quấy rầy nữa.” Nói xong, hắn cúp điện thoại trước.



Minh Duệ Tư kinh hãi: “Cậu muốn làm gì?” Phó Cẩm Hành sửa sang lại hai ống tay áo, đi thẳng về phía cửa



Hắn không quay đầu lại: “Về nhà ăn cơm.”



Minh Duệ Tư vốn tưởng là Phó Cẩm Hành nói đùa, không ngờ hắn lại đi thật.



Thấy bóng người hắn biến mất sau cánh cửa, cơ thể Minh Duệ Tư không khống chế nổi lảo đảo mấy cái, “hắn” miễn cưỡng bám vào bàn mới đứng vững được.



Cúi đầu nhìn điện thoại bàn, “hắn” siết chặt nắm đấm, mím môi, không nói một lời



Sau khi nói chuyện điện thoại với Minh Đạt, Phó Cẩm Hành bình tĩnh hơn nhiều



Hắn rất chắc chắn, bây giờ Mai Lan không sao.



Cho dù bị thương ngoài da cũng không nghiêm trọng, ít nhất không chết được.



Minh Đạt hận bà ta như vậy, chắc chắn không thể để bà ta chết sớm thể.



Có câu, dạo cùn cắt thịt mới là hành hạ người nhất.



Phó Cẩm Hành lái xe về nhà, lúc hắn về đến nhà, Tân Tấn đã ngủ rồi.



Nghe thấy tiếng, Hà Tư Ca vội vàng xuống tầng



“Anh về rồi à?” Cô nhào vào trong lòng Phó Cẩm Hành, dùng sức ôm hắn



“Không sao.” Phó Cẩm Hành giơ tay xoa đầu Hà Tư Ca, thấp giọng an ủi, “Sẽ không có chuyện gì đâu.”



Cô gật đầu, nhanh chóng bình tĩnh lại.



“Anh đợi em chút, em phần cơm anh, để em đi hâm nóng lại.” Hà Tư Ca buông tay ra, đi vào phòng bếp.



Chẳng mấy chốc cô đã làm nóng đồ ăn xong, bế lên bàn



Phó Cẩm Hành đã thay xong quần áo, đợi ở bên cạnh



Mệt mỏi cả đêm, hắn đã đói lắm rồi



Vừa ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Phó Cẩm Hành lập tức ăn, hắn ăn rất nhiều



Hà Tư Ca ngồi xuống đối diện hắn, múc một bát canh, bảo hắn ăn từ từ



Còn những thứ khác, cô không hỏi nhiều.



Một mặt, là Hà Tư Ca tin tưởng năng lực của Phó Cẩm Hành, người xảy ra chuyện không phải là ai khác, là mẹ ruột của hắn, hắn nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.



Mặt khác, cô cũng biết, người có thể đưa Mai Lan đi trong tình huống như vậy, nhất định khó dây



“Ăn no rồi, quả nhiên vẫn là lúc đói bụng mới cảm thấy ngon miệng.” Phó Cẩm Hành đặt đũa xuống, ợ một cái, vẻ mặt thỏa mãn nói



“Đừng ăn no quá, muộn quá rồi, không dễ tiêu hóa.” Hà Tư Ca nhỏ giọng nói



Hắn nhướng mày, cười gian xảo: “Làm chút vận động trước khi ngủ không phải là dễ tiêu hóa rồi sao?” Cô lại tưởng thật: “Không thể



Mang thai ba tháng đầu nhất định phải kiêng, nếu không sẽ nguy hiểm cho con!” Nói xong, Hà Tư Ca mới ý thức được mình bị đùa



Phó Cẩm Hành cười lắc đầu: “Suy nghĩ của em thật là đen tối, vừa nghe thấy hai chữ 'vận động' đã nghĩ lệch lạc rồi!”



Hắn đứng dậy, hôn lên trán cô, sau đó đi thu dọn bát đũa.



Trước lúc ngủ, Hà Tư Ca thật sự không nhịn được, cô trở mình, nhìn Phó Cẩm Hành, muốn nói lại thôi.



“Liệu mẹ anh có gặp nguy hiểm không?” Cuối cùng cô vẫn hỏi



Phó Cẩm Hành cầm một quyển sách trên tay, nhưng Hà Tư Ca chú ý thấy ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào một trang, mãi mà không lật sách



Xem ra, hắn đang thất thần, căn bản không đọc được một chữ.



“Không đâu



Ngoan, ngủ đi.” Nghe thấy Hà Tư Ca hỏi, Phó Cẩm Hành gấp sách lại, đặt sang bên cạnh



Cô không ngủ được, cầm lấy cánh tay hắn, “Vậy bây giờ phải làm thế nào? Bà ấy là mẹ anh, chúng ta phải cứu bà ấy!” “Anh sẽ nghĩ cách, nhưng em đừng lo về chuyện này.” Phó Cẩm Hành tắt đèn, trong phòng trở nên tối om.



“Có phải chuyện này có liên quan đến Minh Duệ Tư không? Em có cảm giác, nhất định là hắn' đang giở trò quỷ!” Hà Tư Ca im lặng suy nghĩ một lúc, khẳng định nói.



Cô tin vào giác quan thứ sáu của mình



“Ừ, anh có cách



Đúng rồi, ngày mai chúng ta hẹn cái cậu A Viễn nhà bên cạnh đó đến ăn cơm đi, mấy ngày trước thái độ của anh với cậu ta không tốt lắm, coi như xoa dịu quan hệ đối bên, bà con xa không bằng láng giềng gần.” Phó Cẩm Hành đột nhiên nói



Hà Tư Ca cau mày: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, em đâu còn tâm trạng mời ai đến nhà chơi? Để sau rồi nói đi.” Không ngờ, Phó Cẩm Hành lại kiên trì làm như vậy



“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”



Hình như cô hiểu ra, ngồi bật dậy, vẻ mặt phức tạp



“Ngày mai anh sẽ nói với em.” Phó Cẩm Hành ấn lên vai Hà Tư Ca để cô nằm xuống, còn đắp chăn cho cô



Đêm đó, vì tâm sự nặng nề mà Hà Tư Ca ngủ không ngon



Cô mơ rất nhiều giấc mơ vụn vặt, sau khi tỉnh càng mệt mỏi hơn.



Đợi cô tỉnh ngủ, phát hiện Phó Cẩm Hành đã dậy từ sớm rồi, đang chuẩn bị cơm trưa với chị Bình ở dưới tầng.



“Em đi xem A Viễn có ở nhà không.” Hà Tư Ca đánh răng rửa mặt xong, nắm tay Tân Tân đi ra khỏi nhà



Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, giống như cố ý đi lừa dối một người tin tưởng mình vậy, mỗi bước đi, Hà Tư Ca đều đang đấu tranh.



Đi đến nửa đường, thậm chí cô còn muốn bỏ cuộc.



Tân Tân thì có chút khó hiểu: “Mẹ, chúng ta định làm gì thế?”



Hà Tư Ca chỉ đành trả lời: “Chúng ta đi tìm anh A Viễn, mời anh ấy đến nhà ăn cơm được không?”



Nhìn dáng vẻ Tân Tân, hình như không được vui lắm.



Cậu bé nhìn chằm chằm xuống mũi chân nhỏ giọng nói: “Tùy mẹ ạ.”



Trẻ con không biết ngụy trang, cậu bé nói tùy mẹ nhưng thật ra chính là không muốn



Hà Tư Ca bật cười: “Con không thích anh A Viễn à?” Tân Tân theo bản năng gật đầu



Hà Tư Ca không biết phải nói thế nào, cô do dự, muốn đưa Tân Tân về



Ai ngờ cô chưa kịp quay đi, Minh Duệ Viễn ở trên ban công tầng ba đã nhìn thấy bọn họ.



“Chị!”



Cậu ta vẫy tay, lớn tiếng gọi Hà Tư Ca.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom