Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-549
Chương 550: Con của ai
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bởi vì lúc xông vào phòng, Tào Cảnh Đồng đã cướp ngay quần áo của Phòng Thư Dương và Đỗ Uyển Thu vất trên đất, cho nên, bây giờ cả người bà ta chỉ quấn một cái khăn tắm, bên trong không mặc gì.
Nói ra, hai người này cũng thật là không kiên nhẫn, không muốn đợi thêm một phút, vừa mới vào đến phòng đã bắt đầu cởi quần áo ra, cùng nhau vào bồn tắm, có lẽ là định tắm uyên ương. “Hóa ra là hai đứa tiểu súc sinh chúng mày giở trò!” Tiếng khóc ngưng bặt, Đỗ Uyển Thu buông tay xuống, hung dữ nhìn chằm chằm Phó Cẩm Hành. Ban đầu bà ta còn buồn bực, cho là Phùng Thư Dương muốn trả thù mình. Cho đến lúc nhìn thấy Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca cùng đi vào, Đỗ Uyển Thu mới bừng tỉnh hiểu ra, lập tức biết rõ ngọn nguồn chuyện này. “Chẳng lẽ là tôi cầm dao dí vào cổ bà, ép bà đến à?”
Hà Tư Ca tức giận chất vấn.
Cô vừa nhìn thấy Đỗ Uyển Thu quấn khăn tắm là đã giận không có chỗ phát tiết. Cho dù như thế nào, bây giờ bà ta cũng là mẹ kế của mình, làm ra loại chuyện này, ngay cả Hà Tư Ca cũng cảm thấy không biết để mặt mũi ở đâu, không còn chút thể diện nào cả.
Nhất là ngay trước mặt Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca có một loại cảm giác không ngẩng đầu lên được.
Đây chính là nhà mẹ đẻ của mình, ai cũng mang ý xấu, nát bét. Cho dù cô đã mất trí nhớ, nhưng cũng có quan hệ dây mơ rễ má với những người này. Thế nhưng, bọn họ không những không thể tăng thể diện cho cô, còn khiến cô bị mất mặt!
“Ha, dám làm không dám nhận! Hà Tư Ca, mày giống y như mẹ mày, đều chỉ biết giả vờ đáng thương, làm chuyện xấu ở sau lưng, đáng đời bà ta gặp báo ứng, đã chết sớm rồi!”
Đỗ Uyển Thu mắng, giọng cay nghiệt.
Nghe thấy bà ta lôi cả một người đã qua đời nhiều năm xuống nước, đối tượng mắng lại là mẹ ruột của mình, Hà Tư Ca lập tức biến sắc. Cô tiến lên hai bước, giơ tay cho bà ta một cái bạt tai!
Đổi thành trước kia, cho dù Hà Tư Ca có tức giận như thế nào đi nữa, cô cũng không đến nỗi ra tay với bề trên. Tốt xấu gì Đỗ Uyển Thu cũng là vợ của ba mình, ngoài miệng đấu đá mấy câu là một chuyện, động tay chân lại là chuyện khác.
Nhưng cô đã đoán được đại khái cái chết của mẹ mình là Đỗ Uyển Thu một tay gây ra, bây giờ Đỗ Uyển Thu lại nói năng lỗ mãng, bảo Hà Tư Ca làm sao có thể khống chế được cơn nóng giận của mình?
“Bốp!”
Một cái bạt tai, lanh lảnh dọa người, không riêng gì Đỗ Uyển Thu bị đánh đến ngu người, ngay cả Hà Nguyên Chính và Phùng Thư Dương đang đánh nhau cũng ngẩn ra, cả hai cùng dừng lại.
“Tôi nói cho bà biết, Đỗ Uyển Thu, bà nói tôi không được, nói mẹ tôi càng không được! Rốt cuộc mẹ tôi chết như thế nào, bà rõ hơn ai hết! Đừng có ép tôi nữa, nếu không, tôi sẽ tính cả vốn lẫn lãi với bà!”
Hà Tư Ca giận điên người, đến giọng nói cũng không tự chủ được mà run run. Nhưng dáng vẻ của cô thật sự dọa người, sự tàn ác nồng đậm quanh quẩn từ đầu đến bàn chân, làm người ta sinh lòng sợ hãi. Phó Cẩm Hành dựa vào cửa, khẽ cong đôi môi mỏng, cười như không cười. Hắn ngược lại muốn xem xem, nếu như mình đã trải xong con đường trước mặt cho cô rồi, liệu cô gái nhỏ này có đi tốt được những bước tiếp theo không. Làm người phụ nữ của Phó Cẩm Hành hành, đồng nghĩa với việc tuyệt đối không thể nào làm một người vợ õng ẹo, ngày nào cũng đơn giản là đánh bài, mua túi.
Thứ hắn cần không phải là một dây tơ hồng vàng, mà là một người vợ kề vai sát cánh, cùng thử thách nghênh đón mưa gió, tay nắm tay đi về phía ngày mai.
Chỉ có lực lượng tương đương, mới có thể xây dựng quan hệ ổn định, duy trì tình cảm lâu dài. Chỉ thấy Đỗ Uyển Thu giơ tay che mặt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hà Tư Ca không chỉ đánh con gái bà ta, bây giờ còn đánh bà ta! Cái nhận thức này khiến bà ta không nhịn được sinh lòng sợ hãi!
“Nguyên Chính, Nguyên Chính! Con tiểu tiện nhân này đánh tôi, nó lại đánh tôi!”
Đỗ Uyển Thu như phát điện, lớn tiếng kêu gào. Đáng tiếc, Hà Nguyên Chính chỉ lo phát tiết, đang khó phân cao thấp với Phòng Thư Dương, căn bản không quản được bên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ngược lại là bà ta hô như vậy, Hà Nguyên Chính khó tránh bị phân tâm, vừa vặn bị Phòng Thư Dương đầm một quyền vào mắt trái! Tầm mắt lập tức mơ hồ, cảm giác vừa chua vừa đau lan khắp toàn thân, Hà Nguyên Chính hét thảm, lấy tay che mắt, ngã về phía sau! Thật ra Phùng Thư Dương cũng không khá hơn chút nào, cái khăn tắm ông ta quấn bên eo đã rơi xuống, trên người ngay cả một mảnh vải cũng không có. Thấy vậy, Phó Cẩm Hành vội vàng dùng tay che mắt Hà Tư Ca lại, sợ cô bị đau mắt. “Mặc hết quần áo vào cho tôi!” Hắn tức giận quát một tiếng, gọi Tào Cảnh Đồng vào, thuận tiện trả lại quần áo của đối cẩu nam nữ này cho bọn họ. Dù sao thứ cần chụp cũng chụp xong rồi, ảnh và video, tất cả đều đã làm xong, không cần lo lắng cái gì.
Phùng Thư Dương và Đỗ Uyển Thu lấy được quần áo của mình, cũng không quan tâm được xấu hổ hay không, vội vàng mặc từng cái từng cái vào người, cuối cùng cũng không phải trần truồng nữa.
“Hà Nguyên Chính, có muốn thưởng thức một chút không?”
Phó Cẩm Hành vừa mở miệng đã khiến hai người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thành công biển sắc.
“Anh là đồ vô liêm sỉ!”
Phùng Thư Dương mặc quần áo vào một lần nữa khôi phục dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo, ông ta lớn tiếng tức giận nói. Xem ra, ông ta cũng không thể rõ hơn nữa, một khi những video và ảnh kia truyền ra ngoài, đối với mình mà nói, chính là tai họa ngập đầu. Nghe thấy lời này, Đỗ Uyển Thu cũng mím chặt môi, mặt bà ta hết đó lại trắng, hết trắng lại đỏ, đầy bất an, sự phách lối trước đó đã không biến mất. Hà Nguyễn Chính cuối cùng cũng hoàn hồn lại nổi giận đùng đùng nhìn về phía Phó Cẩm Hành, lạnh lùng chất vấn: “Họ Phó, cậu đây là có ý gì?” Nghe giọng điệu của ông ta, không hề có bất cứ chút cảm kích nào cả.
Phó Cẩm Hành có chút không vui nhìn Hà Nguyên Chính, nhắc nhở ông ta: “Tôi nói này ba vợ à, tốt xấu gì tôi cũng ngăn chặn chuyện này xảy ra, ảnh hưởng tồi tệ thế nào không cần tôi nhiều lời đúng không? Ông không cảm ơn tôi thì thôi đi, bây giờ lại vẫn còn thái độ như thế!”
Dứt lời, hẳn khoát tay, Tào Cảnh Đồng tiến lên một bước, lấy điện thoại ra, điều chỉnh âm lượng lên to nhất
Trên màn hình điện thoại, rất nhanh hiện ra hình ảnh làm người ta nghẹn họng... Không chỉ có như vậy, từ bên trong điện thoại còn truyền ra tiếng chút chít. Đó là tiếng Phùng Thư Dương và Đỗ Uyển Thu ôm nhau, hôn nhau mà phát ra.
“Buồn nôn...” Hà Tư Ca không nhịn được nhỏ giọng nói hai chữ. Cay mắt, cay lỗ tai, đối với thị giác và thính giác của cô mà nói, đều là hành hạ. Hiển nhiên Hà Nguyên Chính cũng không chịu nổi, quát lên một tiếng: “Đủ rồi, xóa hết đi cho tôi!” Nói xong, thậm chí ông ta còn muốn cướp lấy điện thoại của Tào Cảnh Đồng. Tào Cảnh Đồng lui về phía sau một bước, lắc cái điện thoại, cười nói: “Hà tổng, ông cướp của tôi cũng vô dụng, trong máy ảnh có, trong máy quay phim cũng có. Vả lại, nhiều cặp mắt đều nhìn như vậy, cần gì chứ?” Không thể không nói, ở bên Phó Cẩm Hành lâu, ngay cả Tạo Cảnh Đồng trước giờ hiền lành đáng tin cũng học được mồm mép láu lỉnh, cái kiểu ăn nói đưa đẩy hạ bút thành văn đó, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
Gân xanh nổi đầy trên trán Hà Nguyên Chính, hết cái này đến cái khác, giống như sâu bọ lúc nhúc, nhìn có chút kinh khủng. Ông ta lại nghiêng đầu, nhìn về phía Đỗ Uyển Thu, nhịn nửa ngày, mắng: “Con tiện nhân không biết xấu hổ này! Chó không bỏ được tính ăn cứt!” Ý của Hà Nguyễn Chính rất rõ ràng, năm đó Đỗ Uyển Thu là vợ của Phòng Thư Dương, nhưng lại ngoại tình với ông ta. Bây giờ bà ta đã thành vợ ông ta lại ngoại tình với Phòng Thư Dương.
Đối với loại phụ nữ này mà nói, phản bội hôn nhân bình thường như cơm bữa.
Hà Tư Ca cười lạnh: “Nhận thức của ông về mình rất chính xác. Không sai, nếu như bà ta là chó, ông chính là cứt, đều không phải thứ tử tế gì, đừng có ai nói ai cả!”
Cô mới không phải là kiểu người chuyện gì cũng ỷ lại vào người khác, Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu ngoại tình trong hôn nhân, theo lý nên đánh mỗi người năm mươi roi. “Mày! Mày dám mắng tạo!”
Thấy chuyện xấu nhà mình bị người ta coi thành trò cười, Hà Nguyên Chính vừa tức vừa thẹn, không nhịn được đỏ bừng mặt lên, càng khiến mắt trái bầm đen hơn.
“Mắng ông? Tôi còn muốn đánh ông, đáng tiếc trái với luân lý làm người, chỉ có thể nhịn.”
Hà Tư Ca hừ nhẹ một tiếng, lộ ra vẻ mặt khinh thường. Thấy cô không có ý đùa, hơn nữa Phó Cẩm Hành cũng ở đây, Hà Nguyên Chính biết, bây giờ Hà Tư Ca đã hoàn toàn ôm lấy bắp đùi nhà họ Phó, không phải người mình có thể tùy tiện đắc tội rồi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đi, muốn tiếp tục ở lại đây à?” Ông ta chỉ đành chọn bóp quả hồng mềm, lớn tiếng khiển trách Đỗ Uyển Thu bởi vì bị Hà Tư Ca cho một cái bạt tại mà nửa ngày không phản ứng lại được, giục bà ta đi mau. Tào Cảnh Đồng nhìn Phó Cẩm Hành một cái, thấy hắn không ngăn cản, vì vậy cũng nhường đường sang bên cạnh một chút. Lúc này Hà Nguyên Chính mới hùng hùng hổ hổ dẫn Đỗ Uyển Thu rời khỏi khách sạn. Hai người đều vô cùng nhếch nhác, không ai dám nói thêm câu nào. “Giáo sư Phùng, bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế rồi chứ?” Sau khi bọn họ đi, Phó Cẩm Hành híp mắt lại, vẻ mặt gian xảo. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, trước đó hắn đã đặc biệt đến tận nơi thăm hỏi, nhưng Phùng Thư Dương lại không biết điều, cứ phải đi một vòng lớn, còn làm mất hình tượng của mình.
Trách ai được?
Tình hình của Phòng Thư Dương cũng không tốt hơn Hà Nguyên Chính bao nhiêu, ông ta lau mồ hôi trên trán, thở dài một cái.
Đây gọi là, chưa ăn được thịt dê, còn chọc vào tổ kiến lửa. Đáng tiếc lúc đó mình không thể chống lại được cám dỗ, còn muốn tranh mấy phần thể diện trước mặt Đỗ Uyển Thu, chứng minh với bà ta, ông ta đã không còn là tên nghèo tinh thần sa sút năm đó nữa.
Haiz...
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy quan hệ như nước với lửa giữa Đỗ Uyển Thu và Hà Tư Ca, Phùng Thư Dương thậm chí còn nghi ngờ, bọn họ là một phe, cố ý “dùng mỹ nhân kế” để lừa ông ta nhảy xuống hồ.
“Rốt cuộc anh muốn thể nào?”
Phùng Thư Dương không biết làm sao nói.
Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng, ông ta lại nói: “Tôi đã hỏi rồi, Đỗ Uyển Thu nói bà ta chưa từng động vào đồ của tôi.” Xét thấy không có những bằng chứng khác, Phùng Thư Dương chỉ có thể lựa chọn tin tưởng bà ta. Hà Tư Ca đoán được, nhưng cô vẫn kiên trì cho rằng, hai người Đỗ Uyển Thu, Hà Nguyên Chính tuyệt đối không thoát được liên quan đến cái chết của Mạnh Nhị!
“Tôi muốn tra rõ cái chết của mẹ tôi có phải là do bọn họ làm hại hay không, ông phải giúp tôi. Nếu không, tôi sẽ công khai những bức ảnh và video này!”
Cô căm hận nói. “Tung chuyện riêng tư của người khác là phạm pháp!”
Phùng Thư Dương hổn hển quát lớn.
“Vậy thì thử xem, là ông thân bại danh liệt trước, hay là tôi bị bắt trước!” Hà Tư Ca hếch cằm lên, cười lạnh, to gan đấu mắt với ông ta. Giằng co mười mấy giây, cuối cùng vẫn là Phùng Thư Dương thua trận trước. Ông ta chán nản cúi đầu, giọng nói cũng thấp đi: “Rốt cuộc các người muốn tôi làm gì?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nói ra, hai người này cũng thật là không kiên nhẫn, không muốn đợi thêm một phút, vừa mới vào đến phòng đã bắt đầu cởi quần áo ra, cùng nhau vào bồn tắm, có lẽ là định tắm uyên ương. “Hóa ra là hai đứa tiểu súc sinh chúng mày giở trò!” Tiếng khóc ngưng bặt, Đỗ Uyển Thu buông tay xuống, hung dữ nhìn chằm chằm Phó Cẩm Hành. Ban đầu bà ta còn buồn bực, cho là Phùng Thư Dương muốn trả thù mình. Cho đến lúc nhìn thấy Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca cùng đi vào, Đỗ Uyển Thu mới bừng tỉnh hiểu ra, lập tức biết rõ ngọn nguồn chuyện này. “Chẳng lẽ là tôi cầm dao dí vào cổ bà, ép bà đến à?”
Hà Tư Ca tức giận chất vấn.
Cô vừa nhìn thấy Đỗ Uyển Thu quấn khăn tắm là đã giận không có chỗ phát tiết. Cho dù như thế nào, bây giờ bà ta cũng là mẹ kế của mình, làm ra loại chuyện này, ngay cả Hà Tư Ca cũng cảm thấy không biết để mặt mũi ở đâu, không còn chút thể diện nào cả.
Nhất là ngay trước mặt Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca có một loại cảm giác không ngẩng đầu lên được.
Đây chính là nhà mẹ đẻ của mình, ai cũng mang ý xấu, nát bét. Cho dù cô đã mất trí nhớ, nhưng cũng có quan hệ dây mơ rễ má với những người này. Thế nhưng, bọn họ không những không thể tăng thể diện cho cô, còn khiến cô bị mất mặt!
“Ha, dám làm không dám nhận! Hà Tư Ca, mày giống y như mẹ mày, đều chỉ biết giả vờ đáng thương, làm chuyện xấu ở sau lưng, đáng đời bà ta gặp báo ứng, đã chết sớm rồi!”
Đỗ Uyển Thu mắng, giọng cay nghiệt.
Nghe thấy bà ta lôi cả một người đã qua đời nhiều năm xuống nước, đối tượng mắng lại là mẹ ruột của mình, Hà Tư Ca lập tức biến sắc. Cô tiến lên hai bước, giơ tay cho bà ta một cái bạt tai!
Đổi thành trước kia, cho dù Hà Tư Ca có tức giận như thế nào đi nữa, cô cũng không đến nỗi ra tay với bề trên. Tốt xấu gì Đỗ Uyển Thu cũng là vợ của ba mình, ngoài miệng đấu đá mấy câu là một chuyện, động tay chân lại là chuyện khác.
Nhưng cô đã đoán được đại khái cái chết của mẹ mình là Đỗ Uyển Thu một tay gây ra, bây giờ Đỗ Uyển Thu lại nói năng lỗ mãng, bảo Hà Tư Ca làm sao có thể khống chế được cơn nóng giận của mình?
“Bốp!”
Một cái bạt tai, lanh lảnh dọa người, không riêng gì Đỗ Uyển Thu bị đánh đến ngu người, ngay cả Hà Nguyên Chính và Phùng Thư Dương đang đánh nhau cũng ngẩn ra, cả hai cùng dừng lại.
“Tôi nói cho bà biết, Đỗ Uyển Thu, bà nói tôi không được, nói mẹ tôi càng không được! Rốt cuộc mẹ tôi chết như thế nào, bà rõ hơn ai hết! Đừng có ép tôi nữa, nếu không, tôi sẽ tính cả vốn lẫn lãi với bà!”
Hà Tư Ca giận điên người, đến giọng nói cũng không tự chủ được mà run run. Nhưng dáng vẻ của cô thật sự dọa người, sự tàn ác nồng đậm quanh quẩn từ đầu đến bàn chân, làm người ta sinh lòng sợ hãi. Phó Cẩm Hành dựa vào cửa, khẽ cong đôi môi mỏng, cười như không cười. Hắn ngược lại muốn xem xem, nếu như mình đã trải xong con đường trước mặt cho cô rồi, liệu cô gái nhỏ này có đi tốt được những bước tiếp theo không. Làm người phụ nữ của Phó Cẩm Hành hành, đồng nghĩa với việc tuyệt đối không thể nào làm một người vợ õng ẹo, ngày nào cũng đơn giản là đánh bài, mua túi.
Thứ hắn cần không phải là một dây tơ hồng vàng, mà là một người vợ kề vai sát cánh, cùng thử thách nghênh đón mưa gió, tay nắm tay đi về phía ngày mai.
Chỉ có lực lượng tương đương, mới có thể xây dựng quan hệ ổn định, duy trì tình cảm lâu dài. Chỉ thấy Đỗ Uyển Thu giơ tay che mặt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hà Tư Ca không chỉ đánh con gái bà ta, bây giờ còn đánh bà ta! Cái nhận thức này khiến bà ta không nhịn được sinh lòng sợ hãi!
“Nguyên Chính, Nguyên Chính! Con tiểu tiện nhân này đánh tôi, nó lại đánh tôi!”
Đỗ Uyển Thu như phát điện, lớn tiếng kêu gào. Đáng tiếc, Hà Nguyên Chính chỉ lo phát tiết, đang khó phân cao thấp với Phòng Thư Dương, căn bản không quản được bên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ngược lại là bà ta hô như vậy, Hà Nguyên Chính khó tránh bị phân tâm, vừa vặn bị Phòng Thư Dương đầm một quyền vào mắt trái! Tầm mắt lập tức mơ hồ, cảm giác vừa chua vừa đau lan khắp toàn thân, Hà Nguyên Chính hét thảm, lấy tay che mắt, ngã về phía sau! Thật ra Phùng Thư Dương cũng không khá hơn chút nào, cái khăn tắm ông ta quấn bên eo đã rơi xuống, trên người ngay cả một mảnh vải cũng không có. Thấy vậy, Phó Cẩm Hành vội vàng dùng tay che mắt Hà Tư Ca lại, sợ cô bị đau mắt. “Mặc hết quần áo vào cho tôi!” Hắn tức giận quát một tiếng, gọi Tào Cảnh Đồng vào, thuận tiện trả lại quần áo của đối cẩu nam nữ này cho bọn họ. Dù sao thứ cần chụp cũng chụp xong rồi, ảnh và video, tất cả đều đã làm xong, không cần lo lắng cái gì.
Phùng Thư Dương và Đỗ Uyển Thu lấy được quần áo của mình, cũng không quan tâm được xấu hổ hay không, vội vàng mặc từng cái từng cái vào người, cuối cùng cũng không phải trần truồng nữa.
“Hà Nguyên Chính, có muốn thưởng thức một chút không?”
Phó Cẩm Hành vừa mở miệng đã khiến hai người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thành công biển sắc.
“Anh là đồ vô liêm sỉ!”
Phùng Thư Dương mặc quần áo vào một lần nữa khôi phục dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo, ông ta lớn tiếng tức giận nói. Xem ra, ông ta cũng không thể rõ hơn nữa, một khi những video và ảnh kia truyền ra ngoài, đối với mình mà nói, chính là tai họa ngập đầu. Nghe thấy lời này, Đỗ Uyển Thu cũng mím chặt môi, mặt bà ta hết đó lại trắng, hết trắng lại đỏ, đầy bất an, sự phách lối trước đó đã không biến mất. Hà Nguyễn Chính cuối cùng cũng hoàn hồn lại nổi giận đùng đùng nhìn về phía Phó Cẩm Hành, lạnh lùng chất vấn: “Họ Phó, cậu đây là có ý gì?” Nghe giọng điệu của ông ta, không hề có bất cứ chút cảm kích nào cả.
Phó Cẩm Hành có chút không vui nhìn Hà Nguyên Chính, nhắc nhở ông ta: “Tôi nói này ba vợ à, tốt xấu gì tôi cũng ngăn chặn chuyện này xảy ra, ảnh hưởng tồi tệ thế nào không cần tôi nhiều lời đúng không? Ông không cảm ơn tôi thì thôi đi, bây giờ lại vẫn còn thái độ như thế!”
Dứt lời, hẳn khoát tay, Tào Cảnh Đồng tiến lên một bước, lấy điện thoại ra, điều chỉnh âm lượng lên to nhất
Trên màn hình điện thoại, rất nhanh hiện ra hình ảnh làm người ta nghẹn họng... Không chỉ có như vậy, từ bên trong điện thoại còn truyền ra tiếng chút chít. Đó là tiếng Phùng Thư Dương và Đỗ Uyển Thu ôm nhau, hôn nhau mà phát ra.
“Buồn nôn...” Hà Tư Ca không nhịn được nhỏ giọng nói hai chữ. Cay mắt, cay lỗ tai, đối với thị giác và thính giác của cô mà nói, đều là hành hạ. Hiển nhiên Hà Nguyên Chính cũng không chịu nổi, quát lên một tiếng: “Đủ rồi, xóa hết đi cho tôi!” Nói xong, thậm chí ông ta còn muốn cướp lấy điện thoại của Tào Cảnh Đồng. Tào Cảnh Đồng lui về phía sau một bước, lắc cái điện thoại, cười nói: “Hà tổng, ông cướp của tôi cũng vô dụng, trong máy ảnh có, trong máy quay phim cũng có. Vả lại, nhiều cặp mắt đều nhìn như vậy, cần gì chứ?” Không thể không nói, ở bên Phó Cẩm Hành lâu, ngay cả Tạo Cảnh Đồng trước giờ hiền lành đáng tin cũng học được mồm mép láu lỉnh, cái kiểu ăn nói đưa đẩy hạ bút thành văn đó, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
Gân xanh nổi đầy trên trán Hà Nguyên Chính, hết cái này đến cái khác, giống như sâu bọ lúc nhúc, nhìn có chút kinh khủng. Ông ta lại nghiêng đầu, nhìn về phía Đỗ Uyển Thu, nhịn nửa ngày, mắng: “Con tiện nhân không biết xấu hổ này! Chó không bỏ được tính ăn cứt!” Ý của Hà Nguyễn Chính rất rõ ràng, năm đó Đỗ Uyển Thu là vợ của Phòng Thư Dương, nhưng lại ngoại tình với ông ta. Bây giờ bà ta đã thành vợ ông ta lại ngoại tình với Phòng Thư Dương.
Đối với loại phụ nữ này mà nói, phản bội hôn nhân bình thường như cơm bữa.
Hà Tư Ca cười lạnh: “Nhận thức của ông về mình rất chính xác. Không sai, nếu như bà ta là chó, ông chính là cứt, đều không phải thứ tử tế gì, đừng có ai nói ai cả!”
Cô mới không phải là kiểu người chuyện gì cũng ỷ lại vào người khác, Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu ngoại tình trong hôn nhân, theo lý nên đánh mỗi người năm mươi roi. “Mày! Mày dám mắng tạo!”
Thấy chuyện xấu nhà mình bị người ta coi thành trò cười, Hà Nguyên Chính vừa tức vừa thẹn, không nhịn được đỏ bừng mặt lên, càng khiến mắt trái bầm đen hơn.
“Mắng ông? Tôi còn muốn đánh ông, đáng tiếc trái với luân lý làm người, chỉ có thể nhịn.”
Hà Tư Ca hừ nhẹ một tiếng, lộ ra vẻ mặt khinh thường. Thấy cô không có ý đùa, hơn nữa Phó Cẩm Hành cũng ở đây, Hà Nguyên Chính biết, bây giờ Hà Tư Ca đã hoàn toàn ôm lấy bắp đùi nhà họ Phó, không phải người mình có thể tùy tiện đắc tội rồi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đi, muốn tiếp tục ở lại đây à?” Ông ta chỉ đành chọn bóp quả hồng mềm, lớn tiếng khiển trách Đỗ Uyển Thu bởi vì bị Hà Tư Ca cho một cái bạt tại mà nửa ngày không phản ứng lại được, giục bà ta đi mau. Tào Cảnh Đồng nhìn Phó Cẩm Hành một cái, thấy hắn không ngăn cản, vì vậy cũng nhường đường sang bên cạnh một chút. Lúc này Hà Nguyên Chính mới hùng hùng hổ hổ dẫn Đỗ Uyển Thu rời khỏi khách sạn. Hai người đều vô cùng nhếch nhác, không ai dám nói thêm câu nào. “Giáo sư Phùng, bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế rồi chứ?” Sau khi bọn họ đi, Phó Cẩm Hành híp mắt lại, vẻ mặt gian xảo. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, trước đó hắn đã đặc biệt đến tận nơi thăm hỏi, nhưng Phùng Thư Dương lại không biết điều, cứ phải đi một vòng lớn, còn làm mất hình tượng của mình.
Trách ai được?
Tình hình của Phòng Thư Dương cũng không tốt hơn Hà Nguyên Chính bao nhiêu, ông ta lau mồ hôi trên trán, thở dài một cái.
Đây gọi là, chưa ăn được thịt dê, còn chọc vào tổ kiến lửa. Đáng tiếc lúc đó mình không thể chống lại được cám dỗ, còn muốn tranh mấy phần thể diện trước mặt Đỗ Uyển Thu, chứng minh với bà ta, ông ta đã không còn là tên nghèo tinh thần sa sút năm đó nữa.
Haiz...
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy quan hệ như nước với lửa giữa Đỗ Uyển Thu và Hà Tư Ca, Phùng Thư Dương thậm chí còn nghi ngờ, bọn họ là một phe, cố ý “dùng mỹ nhân kế” để lừa ông ta nhảy xuống hồ.
“Rốt cuộc anh muốn thể nào?”
Phùng Thư Dương không biết làm sao nói.
Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng, ông ta lại nói: “Tôi đã hỏi rồi, Đỗ Uyển Thu nói bà ta chưa từng động vào đồ của tôi.” Xét thấy không có những bằng chứng khác, Phùng Thư Dương chỉ có thể lựa chọn tin tưởng bà ta. Hà Tư Ca đoán được, nhưng cô vẫn kiên trì cho rằng, hai người Đỗ Uyển Thu, Hà Nguyên Chính tuyệt đối không thoát được liên quan đến cái chết của Mạnh Nhị!
“Tôi muốn tra rõ cái chết của mẹ tôi có phải là do bọn họ làm hại hay không, ông phải giúp tôi. Nếu không, tôi sẽ công khai những bức ảnh và video này!”
Cô căm hận nói. “Tung chuyện riêng tư của người khác là phạm pháp!”
Phùng Thư Dương hổn hển quát lớn.
“Vậy thì thử xem, là ông thân bại danh liệt trước, hay là tôi bị bắt trước!” Hà Tư Ca hếch cằm lên, cười lạnh, to gan đấu mắt với ông ta. Giằng co mười mấy giây, cuối cùng vẫn là Phùng Thư Dương thua trận trước. Ông ta chán nản cúi đầu, giọng nói cũng thấp đi: “Rốt cuộc các người muốn tôi làm gì?”