Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-548
Chương 549: Mang thai
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đúng lúc này, A Hải nói xen vào.
“Cậu hai, thứ cho tôi nói thẳng, Phó Cẩm Hành không phải là nhân vật nhỏ, cho dù cậu thật sự có suy nghĩ như vậy, chúng ta cũng phải bàn tỉnh lâu dài.” Hắn vốn tưởng là Minh Duệ Viễn sẽ mắng chửi mình tiếp, nhưng không biết tại sao, đối phương lại im lặng.
Chỉ một lát sau, Minh Duệ Viễn gật đầu: “Anh nói không sai.” Cậu ta nghiêng đầu nhìn về phía Minh Duệ Tư: “Bà đi theo Minh Đạt nhiều năm như vậy, có biết rốt cuộc ông ta và nhà họ Phó có thâm thù đại hận gì không?” Vấn đề này ngược lại làm khó Minh Duệ Tư.
Nói thật, mặc dù hắn có thể được Minh Đạt tin tưởng, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, một lần là tin tưởng hoàn toàn
Ngay từ đầu, Minh Đạt đã không hề buông lỏng cảnh giác, thậm chí thỉnh thoảng còn thăm dò Minh Duệ Tư.
Minh Duệ Tư cũng không phải kẻ ngốc, “bắn” có thể hiểu rõ mình chỉ là một con cờ mà Minh Đạt lợi dụng.
Nhưng con người không phải là cỏ cây, ai có thể không có tình cảm?
Mười mấy năm sống chung, lợi ích ràng buộc tình cảm, mặc dù Minh Duệ Tư không có tình cảm nam nữ với Minh Đạt, nhưng “hắn” cũng coi ông ta như người bạn tốt, người thầy tốt, thậm chí là ngọn đèn chỉ lối đưa đường
Hôm nay, “hắn” vì con trai mình mà muốn giết Minh Đạt, thật ra cũng là hành động bất đắc dĩ.
“Hình như là có ân oán tình thù gì với bà Phó, ông ấy rất kiêng kỵ chuyện này, mẹ có thể thấy rõ, cho nên luôn không dám hỏi nhiều.”
Minh Duệ Tư nói thật, “hắn” không quá rõ, không phải cố ý giấu giếm.
Nhưng Minh Duệ Viễn thông tin.
Cậu ta nhướng một bên mày lên, liếc mắt hỏi: “Bà thật sự không biết hay là không muốn nói cho tôi biết? Tôi nhắc nhở bà, tốt nhất là bà đừng có gần gũi người ngoài xa cách ruột thịt, đừng vì một người ngoài mà hồ đồ”
“A Viễn, đây là thái độ nói chuyện của con với mẹ à?” Bị kiềm chế quá lâu, cuối cùng Minh Duệ Tư cũng bùng nổ.
“Nếu không thì sao? Tôi thật sự không tôn trọng nổi bà.”
Trong giọng nói của Minh Duệ Viễn tràn đầy khinh thường
Cậu ta biết, cả đời này mình sẽ không gột sạch được nỗi nhục về thân thể của mình.
Một tên nào đó trong đám côn đồ là cha ruột của cậu ta.
“Đừng quên cô ấy cũng là người bị hại! Cậu không thể đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người bị hại được!” A Hải ngăn Minh Duệ Tư lại, bất bình nói.
“Bị cưỡng hiếp không biết uống thuốc à? Mang thai không biết phá thai à? Bà tưởng tôi rất muốn đến cái thế giới này lắm sao? Đừng tưởng là sinh tôi ra rồi thì tôi sẽ đội ơn bà, nói cho bà biết, nằm mơ đi!” Hai mắt Minh Duệ Viễn đỏ ngầu, tức giận gầm thét
Thấy tình hình lại mất khống chế, A Hải không thể không ra mặt hòa giải: “Cứ tránh đầu sóng ngọn gió trước đã, đám phóng viên đó quá khó dây, nếu như bây giờ chúng ta tùy tiện hành động, rất có thể bị bọn họ để mắt tới.” Nơi này là Trung Hải, là đại bản doanh của Phó Cẩm Hành
Cho dù Tập đoàn Minh Thị khí thể lớn mạnh thế nào, nhưng rồng mạnh không thắng nổi rắn nhà, nếu như va chạm chính diện, căn bản không thể chiếm được ưu thể quá lớn
“Tôi sẽ vẫn đến tìm bà, phóng viên không biết nơi này, bà tránh mấy ngày là được rồi, dù sao chuyện trên mạng qua ba ngày là sẽ hết hot thôi.”
Minh Duệ Viễn đã nghĩ xong rồi, cậu ta cần người, càng cần tiền hơn
Nói xong, cậu ta không hề lưu luyến nghênh ngang bỏ đi
Nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, cơ thể Minh Duệ Tư lập tức mềm nhũn ngã xuống xô pha, trong nháy mắt khuôn mặt giống như già đi mười tuổi
A Hải đi đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai “hắn”, im lặng an ủi
“Cậu nói có phải là tôi sai rồi không? Giống như nó nói, tôi không nên sinh nó ra, là lỗi của tôi...” Minh Duệ Tư cúi đầu xuống, đau khổ lẩm bẩm.
Bị người đời bới móc lại quá khứ bị thảm, bị cộng đồng mạng không quen biết công kích và làm nhục, “bắn” đều có thể không để ý, thậm chí coi như mắt điếc tai ngơ.
Nhưng sự oán hận của Minh Duệ Viễn đối với “hắn” mà nói lại là trí mạng
“Cô không sai
Đừng lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cô.” A Hải dịu giọng nói.
Hắn không hề đẹp trai, cũng không trẻ trung, dáng người quá cao lớn, thậm chí có chút đáng sợ
Bầu bạn là lời tỏ tình lâu dài nhất, A Hải đã ở bên cạnh Minh Duệ Tư mười năm rồi
Hắn biết, thật ra Minh Duệ Tư là phụ nữ, thật ra Minh Duệ Viễn là con trai “hẳn”
Hắn vô cùng thông cảm và thương tiếc người phụ nữ bất hạnh này, một lòng muốn bảo vệ cô ta, bảo vệ bí mật của cô ta
“Tôi chẳng cho cậu được gì cả, đợi những chuyện này kết thúc, cậu không cần đi theo tôi nữa, tôi sẽ cho người thu xếp cho cậu một thân phận mới và một khoản tiền, cậu có thể lấy vợ sinh con, sống cuộc sống của người bình thường.” Minh Duệ Tư dửng dưng nói
“Hắn” biết tình cảm A Hải đối với mình, nhưng “hắn” không thể đón nhận, cũng không có tư cách đón nhận
Ngay cả cái thân phận “Minh Duệ Tư” này cũng là giả, người này tự dưng mọc ra, một khi đến thời điểm cần biến mất, “hắn” sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Cho nên, Minh Duệ Tư không thể cho A Hải bất cứ hy vọng nào.
“Cô biết tôi sẽ không làm như vậy mà.”
A Hải không cãi lại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói
Gió tanh mưa máu trên mạng chưa lắng xuống, lại có một tin tức nặng ký truyền ra...
Cậu ba nhà họ Phó giữ chức thành viên Hội đồng quản trị, người người kính sợ của Tập đoàn Phó Thị tuyên bố chuẩn bị về hưu
Ông ta tung hoành mấy chục năm ở Trung Hải, trắng đen tốt xấu đều từng lăn lộn cả
Bây giờ Phó Trí Hán tuyên bố về hưu, quả thật khiến người ta có cảm giác ông ta rửa tay gác kiếm
Hơn nữa, ông ta còn chuẩn bị tổ chức một buổi họp chia tay nhỏ, chính thức tạm biệt truyền thông và bạn cũ
Tin tức vừa tung ra, quá nửa người có máu mặt ở Trung Hải đều quan tâm đến chuyện này
Có người trong nội bộ nói, cậu ba Phó cả đời không có con trai, bây giờ ông ta đã lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, có lẽ lần này cũng là chọn lựa người thừa kế trá hình
Lại có người nói, thật ra ông ta đã chọn xong rồi, còn gì ngoài cách chọn một người làm con thừa tự trong đám con cháu
Nhất thời, có đủ mọi lời đồn thổi
“Ông Phó, Phó tổng, đến giờ rồi, chúng ta đi ra ngoài đi thôi.” Lạc Tuyết đi vào phòng nghỉ ngơi, nhẹ giọng nói
Bên ngoài đều là phóng viên truyền thông, còn có một số đại diện của các bên hợp tác cử đến, bọn họ đều cực kỳ quan tâm đến tình hình của Phó Thị và Phó Trí Hán
“Đi thôi.”
Phó Cẩm Hành giơ tay ra hiệu, mời Phó Trí Hán đi trước.
“Có câu này, cháu nghe cho kỹ, chú chỉ nói một lần, trước kia chứ chưa nói, sau này chú cũng tuyệt đối sẽ không nói.” Phó Trí Hán đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
“Chú nói đi.”
Phó Cẩm Hành đúng mực gật đầu.
Nhìn dáng vẻ hắn, không hề kích động, cũng không có bất cứ mong đợi gì
Giống như cho dù tiếp theo Phó Trí Hán muốn nói gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng hắn
Phó Trí Hán mấp máy môi, hình như hạ quyết tâm rất lớn, rồi mới lên tiếng: “Cẩm Hành, xin lỗi, người làm cha này đã không làm hết trách nhiệm
Cháu đừng hận chú, chú cũng là do không ngồi được vào vị trí kia, cả đời không cam lòng.” Những lời này quanh quẩn ở trong đầu ông ta không biết bao lâu rồi, vốn tưởng rằng sẽ không nói ra được, ai ngờ đến khi nói ra cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
Từ lúc Phó Cẩm Hành về nước, Phó Trí Hán chính là một trong những đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của hắn.
Bọn họ ngoài mặt là chú cháu, nhưng thật ra là cha con ruột, cũng là kẻ địch hung dữ nhất.
“Cháu biết rồi.”
Nghe Phó Trí Hán nói thế, Phó Cẩm Hành vẫn vô cùng bình tĩnh.
Thật ra nội tâm hắn bị chấn động cực lớn, nhưng cũng chỉ nói có ba chữ như vậy mà thôi.
“Cháu...”
Phó Trí Hán không nhịn được chán nản, bất đắc dĩ thở dài: “Chú biết, cháu vẫn đang oán trách chú!”
Nếu không thì sao? Chú hy vọng cháu nói thế nào? Nói không sao, không có gì, cháu không trách chú một chút nào, cho dù chú muốn dồn cháu vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, muốn cướp Phó Thị, nhưng chúng ta vẫn là cha con ruột sao? Xin lỗi, cháu không làm được.” Phó Cẩm Hành nói rõ từng chữ
Không ai biết hắn từng chịu khổ cực gì, nhiều năm không hiểu, nhiều năm nghi ngờ như vậy, đâu có phải là vài ba lời sẽ có thể nói rõ ràng?
Chính vì từ nhỏ đã không có được tình yêu thương của cha từ Phó Trí Uyên hoặc là Phó Trí Hán, bây giờ hắn mới phải ra sức yêu thương và đối xử tốt với Tân Tân, chính là do không muốn để cho con trai mình rơi vào hoàn cảnh như mình.
“Cháu không thể thông cảm cho chú sao..
Ban đầu, chú cũng không biết hóa ra cháu là con trai chủ..” Tâm trạng Phó Trí Hán phức tạp nhìn hắn
Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng, Lạc Tuyết đợi nửa ngày ở cửa nhìn đồng hồ, không thể không nhắc nhở: “Phó tổng, chúng ta phải đi thôi.” Phó Cẩm Hành gật đầu: “Tối qua ngay”
Nói xong, hắn đẩy cửa phòng nghỉ ra.
Nhìn bóng lưng Phó Cẩm Hành, Phó Trí Hán thở dài một tiếng, đi theo sau hắn.
Trong căn phòng họp lớn của Phó Thị, trên sân khấu vẫn trống không, nhưng bên dưới đã chật kín người ngồi
Phó Trí Hán vừa xuất hiện, toàn trường đều náo động.
Ba mươi năm qua, nhất cử nhất động của ông ta đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chiều hướng tương lai của Phó Thị
Cho dù Phó Cẩm Hành đã tiếp nhận Phó Thị nhiều năm, nhưng sự tồn tại của Phó Trí Hán vẫn không thể làm người ta xem nhẹ
Phó Trí Hán được trợ lý đỡ lên sân khấu, ngồi xuống.
Ông ta dịch lại gần micro, phát biểu rõ ràng: “Hoan nghênh mọi người đến đây, vốn tưởng là các bạn bè truyền thông đã không cảm thấy có hứng với lão già tôi nữa, không ngờ dưới sân khấu vẫn có nhiều nam thanh nữ tú như vậy, tôi rất vui.”
Một câu nói của ông ta khiến bầu không khí căng thẳng hòa dịu hơn hẳn
Phó Cẩm Hành buông thõng hai tay đứng ở bên cạnh, duy trì khoảng cách nhất định với Phó Trí Hán
Lạc Tuyết đứng ở bên dưới, chú ý tình hình dưới sân khấu
Đột nhiên, cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên vệ sinh đang lôi lôi kéo kéo ở cửa, định phá hàng rào bảo vệ, xông vào phòng họp.
Lạc Tuyết lập tức đi đến một góc, cầm bộ đàm lên hỏi tình hình
Bên kia nói mấy câu, vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng
Lạc Tuyết quay lại bên cạnh Phó Cẩm Hành, thấp giọng nói: “Phó tổng, có một cô tên là Ngô Ngữ Hi ở ngoài cửa, cô ấy khăng khăng muốn gặp anh!”
Ngô Ngữ Hi? Nghe thấy cái tên này, Phó Cẩm Hành hơi ngẩn ra
Hắn đã sớm cho cô ta một khoản tiền lớn, cũng sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài, tại sao người phụ nữ này lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này? “Không gặp, bảo bọn họ đưa cô ta ra ngoài.” Phó Cẩm Hành mấp máy đôi môi mỏng, sắc mặt lạnh lùng nói.
Lạc Tuyết vừa mới cầm bộ đàm lên, chưa kịp nói gì, ở cửa phòng họp đã truyền đến tiếng hét chói tai của một người phụ nữ: “Đừng đụng vào tôi! Trong cái thùng này có a xít! Không sợ chết thì cứ thử xem!” Cô ta vừa hô xong, người bên cạnh đều không hẹn mà cùng lui về phía sau, nhường ra một khoảng trống hình tròn
Các phóng viên có mặt ở đây lập tức chuyển sự chú ý từ Phó Trí Hán trên sân khấu vào phụ nữ này
Mọi người xì xào bàn tán, đều không biết cô ta là ai và muốn làm gì.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Cậu hai, thứ cho tôi nói thẳng, Phó Cẩm Hành không phải là nhân vật nhỏ, cho dù cậu thật sự có suy nghĩ như vậy, chúng ta cũng phải bàn tỉnh lâu dài.” Hắn vốn tưởng là Minh Duệ Viễn sẽ mắng chửi mình tiếp, nhưng không biết tại sao, đối phương lại im lặng.
Chỉ một lát sau, Minh Duệ Viễn gật đầu: “Anh nói không sai.” Cậu ta nghiêng đầu nhìn về phía Minh Duệ Tư: “Bà đi theo Minh Đạt nhiều năm như vậy, có biết rốt cuộc ông ta và nhà họ Phó có thâm thù đại hận gì không?” Vấn đề này ngược lại làm khó Minh Duệ Tư.
Nói thật, mặc dù hắn có thể được Minh Đạt tin tưởng, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, một lần là tin tưởng hoàn toàn
Ngay từ đầu, Minh Đạt đã không hề buông lỏng cảnh giác, thậm chí thỉnh thoảng còn thăm dò Minh Duệ Tư.
Minh Duệ Tư cũng không phải kẻ ngốc, “bắn” có thể hiểu rõ mình chỉ là một con cờ mà Minh Đạt lợi dụng.
Nhưng con người không phải là cỏ cây, ai có thể không có tình cảm?
Mười mấy năm sống chung, lợi ích ràng buộc tình cảm, mặc dù Minh Duệ Tư không có tình cảm nam nữ với Minh Đạt, nhưng “hắn” cũng coi ông ta như người bạn tốt, người thầy tốt, thậm chí là ngọn đèn chỉ lối đưa đường
Hôm nay, “hắn” vì con trai mình mà muốn giết Minh Đạt, thật ra cũng là hành động bất đắc dĩ.
“Hình như là có ân oán tình thù gì với bà Phó, ông ấy rất kiêng kỵ chuyện này, mẹ có thể thấy rõ, cho nên luôn không dám hỏi nhiều.”
Minh Duệ Tư nói thật, “hắn” không quá rõ, không phải cố ý giấu giếm.
Nhưng Minh Duệ Viễn thông tin.
Cậu ta nhướng một bên mày lên, liếc mắt hỏi: “Bà thật sự không biết hay là không muốn nói cho tôi biết? Tôi nhắc nhở bà, tốt nhất là bà đừng có gần gũi người ngoài xa cách ruột thịt, đừng vì một người ngoài mà hồ đồ”
“A Viễn, đây là thái độ nói chuyện của con với mẹ à?” Bị kiềm chế quá lâu, cuối cùng Minh Duệ Tư cũng bùng nổ.
“Nếu không thì sao? Tôi thật sự không tôn trọng nổi bà.”
Trong giọng nói của Minh Duệ Viễn tràn đầy khinh thường
Cậu ta biết, cả đời này mình sẽ không gột sạch được nỗi nhục về thân thể của mình.
Một tên nào đó trong đám côn đồ là cha ruột của cậu ta.
“Đừng quên cô ấy cũng là người bị hại! Cậu không thể đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người bị hại được!” A Hải ngăn Minh Duệ Tư lại, bất bình nói.
“Bị cưỡng hiếp không biết uống thuốc à? Mang thai không biết phá thai à? Bà tưởng tôi rất muốn đến cái thế giới này lắm sao? Đừng tưởng là sinh tôi ra rồi thì tôi sẽ đội ơn bà, nói cho bà biết, nằm mơ đi!” Hai mắt Minh Duệ Viễn đỏ ngầu, tức giận gầm thét
Thấy tình hình lại mất khống chế, A Hải không thể không ra mặt hòa giải: “Cứ tránh đầu sóng ngọn gió trước đã, đám phóng viên đó quá khó dây, nếu như bây giờ chúng ta tùy tiện hành động, rất có thể bị bọn họ để mắt tới.” Nơi này là Trung Hải, là đại bản doanh của Phó Cẩm Hành
Cho dù Tập đoàn Minh Thị khí thể lớn mạnh thế nào, nhưng rồng mạnh không thắng nổi rắn nhà, nếu như va chạm chính diện, căn bản không thể chiếm được ưu thể quá lớn
“Tôi sẽ vẫn đến tìm bà, phóng viên không biết nơi này, bà tránh mấy ngày là được rồi, dù sao chuyện trên mạng qua ba ngày là sẽ hết hot thôi.”
Minh Duệ Viễn đã nghĩ xong rồi, cậu ta cần người, càng cần tiền hơn
Nói xong, cậu ta không hề lưu luyến nghênh ngang bỏ đi
Nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, cơ thể Minh Duệ Tư lập tức mềm nhũn ngã xuống xô pha, trong nháy mắt khuôn mặt giống như già đi mười tuổi
A Hải đi đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai “hắn”, im lặng an ủi
“Cậu nói có phải là tôi sai rồi không? Giống như nó nói, tôi không nên sinh nó ra, là lỗi của tôi...” Minh Duệ Tư cúi đầu xuống, đau khổ lẩm bẩm.
Bị người đời bới móc lại quá khứ bị thảm, bị cộng đồng mạng không quen biết công kích và làm nhục, “bắn” đều có thể không để ý, thậm chí coi như mắt điếc tai ngơ.
Nhưng sự oán hận của Minh Duệ Viễn đối với “hắn” mà nói lại là trí mạng
“Cô không sai
Đừng lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cô.” A Hải dịu giọng nói.
Hắn không hề đẹp trai, cũng không trẻ trung, dáng người quá cao lớn, thậm chí có chút đáng sợ
Bầu bạn là lời tỏ tình lâu dài nhất, A Hải đã ở bên cạnh Minh Duệ Tư mười năm rồi
Hắn biết, thật ra Minh Duệ Tư là phụ nữ, thật ra Minh Duệ Viễn là con trai “hẳn”
Hắn vô cùng thông cảm và thương tiếc người phụ nữ bất hạnh này, một lòng muốn bảo vệ cô ta, bảo vệ bí mật của cô ta
“Tôi chẳng cho cậu được gì cả, đợi những chuyện này kết thúc, cậu không cần đi theo tôi nữa, tôi sẽ cho người thu xếp cho cậu một thân phận mới và một khoản tiền, cậu có thể lấy vợ sinh con, sống cuộc sống của người bình thường.” Minh Duệ Tư dửng dưng nói
“Hắn” biết tình cảm A Hải đối với mình, nhưng “hắn” không thể đón nhận, cũng không có tư cách đón nhận
Ngay cả cái thân phận “Minh Duệ Tư” này cũng là giả, người này tự dưng mọc ra, một khi đến thời điểm cần biến mất, “hắn” sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Cho nên, Minh Duệ Tư không thể cho A Hải bất cứ hy vọng nào.
“Cô biết tôi sẽ không làm như vậy mà.”
A Hải không cãi lại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói
Gió tanh mưa máu trên mạng chưa lắng xuống, lại có một tin tức nặng ký truyền ra...
Cậu ba nhà họ Phó giữ chức thành viên Hội đồng quản trị, người người kính sợ của Tập đoàn Phó Thị tuyên bố chuẩn bị về hưu
Ông ta tung hoành mấy chục năm ở Trung Hải, trắng đen tốt xấu đều từng lăn lộn cả
Bây giờ Phó Trí Hán tuyên bố về hưu, quả thật khiến người ta có cảm giác ông ta rửa tay gác kiếm
Hơn nữa, ông ta còn chuẩn bị tổ chức một buổi họp chia tay nhỏ, chính thức tạm biệt truyền thông và bạn cũ
Tin tức vừa tung ra, quá nửa người có máu mặt ở Trung Hải đều quan tâm đến chuyện này
Có người trong nội bộ nói, cậu ba Phó cả đời không có con trai, bây giờ ông ta đã lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, có lẽ lần này cũng là chọn lựa người thừa kế trá hình
Lại có người nói, thật ra ông ta đã chọn xong rồi, còn gì ngoài cách chọn một người làm con thừa tự trong đám con cháu
Nhất thời, có đủ mọi lời đồn thổi
“Ông Phó, Phó tổng, đến giờ rồi, chúng ta đi ra ngoài đi thôi.” Lạc Tuyết đi vào phòng nghỉ ngơi, nhẹ giọng nói
Bên ngoài đều là phóng viên truyền thông, còn có một số đại diện của các bên hợp tác cử đến, bọn họ đều cực kỳ quan tâm đến tình hình của Phó Thị và Phó Trí Hán
“Đi thôi.”
Phó Cẩm Hành giơ tay ra hiệu, mời Phó Trí Hán đi trước.
“Có câu này, cháu nghe cho kỹ, chú chỉ nói một lần, trước kia chứ chưa nói, sau này chú cũng tuyệt đối sẽ không nói.” Phó Trí Hán đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
“Chú nói đi.”
Phó Cẩm Hành đúng mực gật đầu.
Nhìn dáng vẻ hắn, không hề kích động, cũng không có bất cứ mong đợi gì
Giống như cho dù tiếp theo Phó Trí Hán muốn nói gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng hắn
Phó Trí Hán mấp máy môi, hình như hạ quyết tâm rất lớn, rồi mới lên tiếng: “Cẩm Hành, xin lỗi, người làm cha này đã không làm hết trách nhiệm
Cháu đừng hận chú, chú cũng là do không ngồi được vào vị trí kia, cả đời không cam lòng.” Những lời này quanh quẩn ở trong đầu ông ta không biết bao lâu rồi, vốn tưởng rằng sẽ không nói ra được, ai ngờ đến khi nói ra cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
Từ lúc Phó Cẩm Hành về nước, Phó Trí Hán chính là một trong những đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của hắn.
Bọn họ ngoài mặt là chú cháu, nhưng thật ra là cha con ruột, cũng là kẻ địch hung dữ nhất.
“Cháu biết rồi.”
Nghe Phó Trí Hán nói thế, Phó Cẩm Hành vẫn vô cùng bình tĩnh.
Thật ra nội tâm hắn bị chấn động cực lớn, nhưng cũng chỉ nói có ba chữ như vậy mà thôi.
“Cháu...”
Phó Trí Hán không nhịn được chán nản, bất đắc dĩ thở dài: “Chú biết, cháu vẫn đang oán trách chú!”
Nếu không thì sao? Chú hy vọng cháu nói thế nào? Nói không sao, không có gì, cháu không trách chú một chút nào, cho dù chú muốn dồn cháu vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, muốn cướp Phó Thị, nhưng chúng ta vẫn là cha con ruột sao? Xin lỗi, cháu không làm được.” Phó Cẩm Hành nói rõ từng chữ
Không ai biết hắn từng chịu khổ cực gì, nhiều năm không hiểu, nhiều năm nghi ngờ như vậy, đâu có phải là vài ba lời sẽ có thể nói rõ ràng?
Chính vì từ nhỏ đã không có được tình yêu thương của cha từ Phó Trí Uyên hoặc là Phó Trí Hán, bây giờ hắn mới phải ra sức yêu thương và đối xử tốt với Tân Tân, chính là do không muốn để cho con trai mình rơi vào hoàn cảnh như mình.
“Cháu không thể thông cảm cho chú sao..
Ban đầu, chú cũng không biết hóa ra cháu là con trai chủ..” Tâm trạng Phó Trí Hán phức tạp nhìn hắn
Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng, Lạc Tuyết đợi nửa ngày ở cửa nhìn đồng hồ, không thể không nhắc nhở: “Phó tổng, chúng ta phải đi thôi.” Phó Cẩm Hành gật đầu: “Tối qua ngay”
Nói xong, hắn đẩy cửa phòng nghỉ ra.
Nhìn bóng lưng Phó Cẩm Hành, Phó Trí Hán thở dài một tiếng, đi theo sau hắn.
Trong căn phòng họp lớn của Phó Thị, trên sân khấu vẫn trống không, nhưng bên dưới đã chật kín người ngồi
Phó Trí Hán vừa xuất hiện, toàn trường đều náo động.
Ba mươi năm qua, nhất cử nhất động của ông ta đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chiều hướng tương lai của Phó Thị
Cho dù Phó Cẩm Hành đã tiếp nhận Phó Thị nhiều năm, nhưng sự tồn tại của Phó Trí Hán vẫn không thể làm người ta xem nhẹ
Phó Trí Hán được trợ lý đỡ lên sân khấu, ngồi xuống.
Ông ta dịch lại gần micro, phát biểu rõ ràng: “Hoan nghênh mọi người đến đây, vốn tưởng là các bạn bè truyền thông đã không cảm thấy có hứng với lão già tôi nữa, không ngờ dưới sân khấu vẫn có nhiều nam thanh nữ tú như vậy, tôi rất vui.”
Một câu nói của ông ta khiến bầu không khí căng thẳng hòa dịu hơn hẳn
Phó Cẩm Hành buông thõng hai tay đứng ở bên cạnh, duy trì khoảng cách nhất định với Phó Trí Hán
Lạc Tuyết đứng ở bên dưới, chú ý tình hình dưới sân khấu
Đột nhiên, cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên vệ sinh đang lôi lôi kéo kéo ở cửa, định phá hàng rào bảo vệ, xông vào phòng họp.
Lạc Tuyết lập tức đi đến một góc, cầm bộ đàm lên hỏi tình hình
Bên kia nói mấy câu, vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng
Lạc Tuyết quay lại bên cạnh Phó Cẩm Hành, thấp giọng nói: “Phó tổng, có một cô tên là Ngô Ngữ Hi ở ngoài cửa, cô ấy khăng khăng muốn gặp anh!”
Ngô Ngữ Hi? Nghe thấy cái tên này, Phó Cẩm Hành hơi ngẩn ra
Hắn đã sớm cho cô ta một khoản tiền lớn, cũng sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài, tại sao người phụ nữ này lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này? “Không gặp, bảo bọn họ đưa cô ta ra ngoài.” Phó Cẩm Hành mấp máy đôi môi mỏng, sắc mặt lạnh lùng nói.
Lạc Tuyết vừa mới cầm bộ đàm lên, chưa kịp nói gì, ở cửa phòng họp đã truyền đến tiếng hét chói tai của một người phụ nữ: “Đừng đụng vào tôi! Trong cái thùng này có a xít! Không sợ chết thì cứ thử xem!” Cô ta vừa hô xong, người bên cạnh đều không hẹn mà cùng lui về phía sau, nhường ra một khoảng trống hình tròn
Các phóng viên có mặt ở đây lập tức chuyển sự chú ý từ Phó Trí Hán trên sân khấu vào phụ nữ này
Mọi người xì xào bàn tán, đều không biết cô ta là ai và muốn làm gì.