Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-542
Chương 543: Vì mạng sống mà thỏa hiệp
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sự thật chứng minh, chiêu này thật sự có hiệu quả.
Mắng Phó Cẩm Hành máu lạnh ích kỷ, thất đức, khốn kiếp... cùng lắm hắn chỉ tức giận. Nhưng nói hắn từ nhỏ không có được sự ấm áp từ gia đình, nói hắn đáng đời trở thành như vậy, nói tất cả những đau khổ bây giờ hắn gặp phải đều là do hắn tự chuốc lấy, thì chẳng khác nào đang đâm mạnh một nhát dao vào lòng hắn cả.
Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng, Hà Tư Ca đã vội vàng đi qua hắn, cô lại không ngốc, sẽ không đứng ở đây đợi hắn nổi giận.
“Cô nhắc lại lần nữa xem.”
Hắn nhanh chóng tóm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô đến trước mặt mình. Xung quanh có y tá hoặc người nhà bệnh nhân đi qua, hình như bọn họ nhìn ra giữa hai người không đúng lắm, liên tục liếc qua đây, nhưng không có một ai chủ động tiến lên hỏi.
Xã hội bây giờ tình người hờ hững, huống hồ ở trên đường chính luôn có thể gặp phải các đôi yêu nhau cãi lộn, ngộ nhỡ tùy tiện đi lên khuyên can, rất có thể rước vạ vào mình.
Cho nên, mọi người chỉ nhìn chứ chẳng hề xen vào việc của người khác. Hà Tư Ca hơi sợ, nhưng cô không tin Phó Cẩm Hành sẽ hành hung minh ở trong bệnh viện, cho nên, cô khẽ hếch cằm lên, lạnh lùng trả lời: “Anh lại không điếc, rõ ràng đã nghe thấy rõ rồi sao còn muốn tôi lặp lại lần nữa? Nếu như anh thích nghe, tôi có thể nói mỗi ngày một lần cho anh nghe, không, nói mười lần cũng được, anh chắc chắn muốn tôi làm như vậy à?”
Sự khiêu khích của cô khiển sắc mặt Phó Cẩm Hành u ám đến tột độ, ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, dường như lúc nào cũng có thể tóe lửa.
Cuối cùng, hắn vẫn đẩy Hà Tư Ca ra. Cô lui về phía sau hai bước, miễn cưỡng lắm mới đứng vững được. “Về nhà”
Phó Cẩm Hành mấp máy đôi môi mỏng, chỉ nói hai chữ rồi quay đầu đi luôn. Hà Tư Ca thở phào nhẹ nhõm, vốn còn tưởng là hắn sẽ vất mình ở lại đây, để mình tự bắt xe về. Hết cách rồi, con vẫn đang ở nhà, bây giờ cô không thoải mái được giống như trước đây. Cho dù cãi nhau tung trời với Phó Cẩm Hành ở bên ngoài, Hà Tư Ca cũng phải về nhà đã rồi mới suy nghĩ đến chuyện khác.
Cô đuổi theo hắn, Hà Tư Ca duy trì khoảng cách an toàn với Phó Cẩm Hành, cẩn thận ngồi vào trong xe.
Đi được nửa đường, cô thật sự không nhịn được nữa, hỏi thẳng: “Lúc nào anh có thể trả lại giấy tờ chứng nhận thân phận cho tôi?”
Ban đầu, Hà Tư Ca đi công tác mới đến Trung Hải, trong vali hành lý có thẻ căn cước, còn có hộ chiếu, đó đều là những thứ cô luôn mang theo bên mình.
Tưởng Thành Hủ đã từng tốn nhiều chi phí công sức mới làm lại được những thứ này cho cô, không có giấy chứng nhận, cho dù Hà Tư Ca muốn ở khách sạn hoặc là mua vé máy bay cũng rất khó.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô không thể không ở lại bên cạnh Phó Cẩm Hành, không phải là không muốn rời đi, mà là nửa bước khó rời.
“Cô đoán xem?”
Phó Cẩm Hành cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là không định trả lại đồ cho cô.
“Được, anh cũng chỉ biết dùng cái cách này để khống chế tôi thôi.”
Như trong dự liệu, Hà Tư Ca ngược lại cũng không tức giận. Hai người giằng co với nhau cả đường. Vừa thấy bọn họ về, Tân Tân rất vui vẻ, nắm tay cả hai người, kéo bọn họ đi vào trong nhà. “Phát quần áo rồi à?”
Đợi nó khoa tay múa chân nói xong, Hà Tư Ca có chút kinh ngạc hỏi. Không hổ là nhà trẻ song ngữ quốc tế, hiệu suất thật là cao, tối hôm qua mới báo số đo của phụ huynh và con, hôm nay đã phát quần áo hoạt động rồi.
Không khác cô đoán là bao, mỗi người một cái áo T-shirt, quần thì có thể mặc quần thể thao, không hạn chế. Lớp của Tân Tân được phân màu hồng, cho dù nam hay nữ cũng đều mặc quần áo màu này. Phó Cẩm Hành vốn dĩ đã tức giận, vừa nhìn thấy cái màu ẻo lả này lập tức sa sầm mặt lại: “Không có màu trắng hoặc là màu đen à?” Tân Tân lắc đầu: “Không có, còn có màu vàng, màu xanh lá cây, màu đỏ, màu tím, màu xanh lam...”
Nó xòe bàn tay ra kể các màu.
Ngoài ra, cô giáo còn yêu cầu mỗi gia đình phải nộp một bức ảnh chụp chung, thầy giáo phụ trách hậu cần sẽ in ảnh thành giấy dán, có thể dán vào ngực.
Hà Tư Ca im lặng cầm điện thoại lên, định tìm một bức ảnh trong thư viện ảnh, gửi qua weixin cho thầy giáo. Nhưng cô tìm mãi mới chợt nhớ ra, trong điện thoại của mình căn bản không hề có ảnh của Phó Cẩm Hành! “Này, cười cái đi.” Cô giơ điện thoại lên, khó chịu nói: “Chụp cho anh một bức.”
Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng, Tân Tân đã lắc đầu như trống bỏi: “Không phải, mẹ, là ảnh của ba chúng ta cơ.”
Nó giơ tay ra dầu, chỉ mình, Hà Tư Ca và Phó Cẩm Hành.
Vì vậy, hai lớn một nhỏ chỉ đành tạm thời cuống quýt đối phó, chụp bức ảnh đầu tiên trong cuộc đời. Ảnh chụp không ổn lắm, bởi vì Phó Cẩm Hành không chịu cười.
Hắn xụ mặt ra, khiến cả bức ảnh trở nên u ám, không có chút hơi thở vui vẻ nào. Hà Tư Ca vô cùng không hài lòng, cô nhìn trái nhìn phải, cứ cảm thấy nếu như in bức ảnh này thành giấy dán, còn dán lên trước ngực, không giống ảnh gia đình, ngược lại giống như... Không may mắn lắm, cô cũng không muốn nói. “Đưa tôi xem nào.” Nhưng Phó Cẩm Hành vẫn không tự mình biết mình, cướp lấy điện thoại, nhất định phải xem xem chụp như thế nào. Nhìn một lúc lâu, hắn cũng không nói nên lời: “Có phải có chỗ nào là lạ không?” Nghe vậy, Hà Tư Ca liếc Phó Cẩm Hành một cái: “Anh cũng biết à?”
Hắn lại nhìn một lúc nữa, bừng tỉnh hiểu ra, ung dung nói: “Tôi biết rồi, là cô quá xấu làm ảnh hưởng đến cả bức ảnh, nhất là vẻ đẹp của tôi.”
Hà Tư Ca: “...”
Tân Tân ở bên cạnh cứ nắm đấm, thụi lên cẳng chân Phó Cẩm Hành một cái: “Không được nói mẹ cháu xấu!” Mặc dù sức nó không lớn, nhưng Phó Cẩm Hành tự dưng bị ăn đòn vẫn trừng mắt lên, giả vờ tức giận, Tân Tân sợ quá vội vàng trốn ra sau lưng Hà Tư Ca, chỉ thò nửa cái đầu ra, trợn mắt, làm mặt quỷ với hắn.
Cuối cùng, vẫn là Phó Cẩm Hành làm to chuyện, hắn gọi một cuộc điện thoại, gọi thợ trang điểm và nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến, chụp một lỗ ảnh ở trên sô pha phòng khách. Như vậy hiệu quả ổn hơn hẳn, hơn nữa lại không tỏ ra quá long trọng, bởi vì bối cảnh chính là nhà, sẽ không khiến người ta cảm thấy như chụp chân dung. Xem ảnh xong, đến Hà Tư Ca cũng cảm thấy vô cùng hài lòng. “Bà Phó, chút nữa tôi sẽ gửi ảnh đã chỉnh sửa xong cho cô, có thể cho tôi xin địa chỉ email của cô không? Ảnh chụp chung của ba người rất đẹp, không cần sửa quá nhiều, điều chỉnh một chút là được rồi.”
Nhiếp ảnh gia khách sáo nói.
Cô hơi ngẩn ra, sau đó đọc địa chỉ email cho anh ta.
Đúng là buồn cười, mấy tiếng trước cô vẫn cãi nhau ầm ĩ với Phó Cẩm Hành ngay trước mặt mọi người, không ngờ bây giờ lại chụp ảnh gia đình với hắn và con...
Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, đến nỗi tiễn bọn họ đi rồi, Hà Tư Ca vẫn cảm thấy ngẩn ngơ. Tân Tân thì kêu đói, đã chủ động chạy đi rửa tay, chuẩn bị ăn tối. Thấy Hà Tư Ca ngẩn ra, Phó Cẩm Hành cau mày, đi qua hỏi: “Ảnh chụp rồi, bộ quần áo xấu xí đó tôi cũng đồng ý mặc rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
Cô không nhịn được bật cười.
“Đâu có xấu lắm, da anh trắng, mặc màu hồng cũng sẽ không khó coi. Hơn nữa, không có ai quy định đàn ông không thể mặc màu hồng cả, cái vỏ thần tượng của anh nặng quá.”
Hà Tư Ca bình tĩnh nói.
“...Thật không?”
Phó Cẩm Hành bán tín bán nghi nhìn cô.
“Hừ.”
Cô quay người đi rửa tay.
Lúc đi ra, Hà Tư Ca phát hiện Phó Cẩm Hành lại chạy về phòng, đang cởi trần, lén lén lút lút ướm cái áo T-shirt màu hồng kia.
Cô cố ý hô to: “Vẫn chưa giặt, đừng mặc!” Phó Cẩm Hành bị dọa run lên, vội vàng kéo ngay áo xuống, chỉ thấy hắn đỏ mặt nhìn về phía Hà Tư Ca, giống như một đứa bé mắc lỗi bị bắt tại trận. “Tôi... tôi chỉ ướm thử xem, ai muốn mặc quần áo khó coi như vậy chứ.” Phó Cẩm Hành tức giận ném cái áo T-shirt xuống đất, không thèm nhìn, sải bước đi ra khỏi phòng.
Đi hai bước, hắn mới ý thức được mình không mặc áo, chỉ đành quay trở lại, cầm cái áo trước đó mặc lên, mặc xong rồi mới lao ra khỏi phòng như chạy trốn.
“Thiểu năng.” Hà Tư Ca thấp giọng mắng một câu, thuận tiện lườm hắn. Mắng thì mắng, cô thừa nhận, dáng người Phó Cẩm Hành có thể chẩm cho chín mươi chín điểm, cởi quần áo có thịt, mặc quần áo thì nhìn lại gầy, vai rộng eo nhỏ, chân dài mông cong. Một điểm còn lại thì không cho, sợ hắn kiêu ngạo. Cô vỗ vào hai má hơi nóng, đi ra khỏi phòng, chấm dứt cái suy nghĩ quá lố trong đầu lại. Sáng sớm thứ bảy, Hà Tư Ca đánh thức Tân Tân từ sớm.
Hà Tư Ca xách một cái túi to, bên trong nhét đầy những thứ buổi họp gia đình cần, cô đã sắp xếp hết lại từ tối hôm trước, thế nhưng cô vẫn lo lắng còn sót cái gì, kiểm tra hết lần này đến lần khác, một lúc lại mở ra, một lúc lại đóng lại.
Phó Cẩm Hành nhìn mà phát phiền, hắn giằng lấy túi đặt ở bên cạnh mình, cùng Tân Tân ăn sáng. Ba người đều mặc áo T-shirt như nhau, khỏi phải nói, da bọn họ đều rất trắng, thật ra thì rất thích hợp với với màu hồng anh đào ẻo lả này. Chị Bình không nhịn được khen: “Thật là bổ mắt, ba người đứng ở đó cực kỳ đẹp.” Chị ấy vốn dĩ muốn nói, thật giống một nhà ba người, may mà lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, không nói ra.
Đến nhà trẻ, Hà Tư Ca tìm được vị trí lớp học của Tân Tân, sau đó kéo một lớn một nhỏ ngồi xuống khu vực được chỉ định.
Phụ huynh và học sinh các nhà khác đang lục tục kéo đến, bởi vì Tân Tân là học sinh chuyển trường mới đến không lâu, nên đây cũng là lần đầu tiên Hà Tư Ca tham gia hoạt động của nhà trẻ, cô không quen ai cả.
Một phụ huynh nam là thành viên của hội phụ huynh nhà trẻ, bọn họ đang phân phát nước suối giúp giáo viên, phát đến Hà Tư Ca, mắt anh ta không nén nổi sáng lên, buột miệng hỏi: “Cô là phụ huynh của em nào thế, sao trước kia chưa từng thấy cô? Chào cô, tôi là phụ huynh của em Trương Tử Hiên, cũng là người quản lý của hội phụ huynh, sau này mọi người liên lạc nhiều hơn nhé...”
Có lẽ là thái độ của anh ta quá niềm nở, mấy phụ huynh nữ bên cạnh đều phát ra tiếng cười xem thường, cũng toát ra thái độ thù địch với Hà Tư Ca trẻ tuổi xinh đẹp. Không đợi Hà Tư Ca nói gì, Phó Cẩm Hành luôn thờ ơ không quan tâm gì đến xung quanh đột nhiên giơ tay ra nhận lấy chai nước suối kia, còn lạnh lùng trả lời: “Cám ơn, còn nhiều người như vậy, anh phát tiếp đi, vất vả rồi.”
Nói xong, hắn cũng không quan tâm xem các phụ huynh kia biểu hiện thế nào, kéo cánh tay Hà Tư Ca, cùng ngồi xuống.
Đợi bọn họ đi xa một chút, Hà Tư Ca nhỏ giọng nói: “Anh thật đáng ghét, lại đắc tội với người ta rồi, không nghe thấy người ta là người quản lý của hội phụ huynh à?”
Người quản lý của hội phụ huynh
Phó Cẩm Hành nhướn mày: “Đó là cái chức vụ vô dụng gì thế, sao trước giờ tôi chưa từng nghe thấy, quan ai phong vậy?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mắng Phó Cẩm Hành máu lạnh ích kỷ, thất đức, khốn kiếp... cùng lắm hắn chỉ tức giận. Nhưng nói hắn từ nhỏ không có được sự ấm áp từ gia đình, nói hắn đáng đời trở thành như vậy, nói tất cả những đau khổ bây giờ hắn gặp phải đều là do hắn tự chuốc lấy, thì chẳng khác nào đang đâm mạnh một nhát dao vào lòng hắn cả.
Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng, Hà Tư Ca đã vội vàng đi qua hắn, cô lại không ngốc, sẽ không đứng ở đây đợi hắn nổi giận.
“Cô nhắc lại lần nữa xem.”
Hắn nhanh chóng tóm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô đến trước mặt mình. Xung quanh có y tá hoặc người nhà bệnh nhân đi qua, hình như bọn họ nhìn ra giữa hai người không đúng lắm, liên tục liếc qua đây, nhưng không có một ai chủ động tiến lên hỏi.
Xã hội bây giờ tình người hờ hững, huống hồ ở trên đường chính luôn có thể gặp phải các đôi yêu nhau cãi lộn, ngộ nhỡ tùy tiện đi lên khuyên can, rất có thể rước vạ vào mình.
Cho nên, mọi người chỉ nhìn chứ chẳng hề xen vào việc của người khác. Hà Tư Ca hơi sợ, nhưng cô không tin Phó Cẩm Hành sẽ hành hung minh ở trong bệnh viện, cho nên, cô khẽ hếch cằm lên, lạnh lùng trả lời: “Anh lại không điếc, rõ ràng đã nghe thấy rõ rồi sao còn muốn tôi lặp lại lần nữa? Nếu như anh thích nghe, tôi có thể nói mỗi ngày một lần cho anh nghe, không, nói mười lần cũng được, anh chắc chắn muốn tôi làm như vậy à?”
Sự khiêu khích của cô khiển sắc mặt Phó Cẩm Hành u ám đến tột độ, ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, dường như lúc nào cũng có thể tóe lửa.
Cuối cùng, hắn vẫn đẩy Hà Tư Ca ra. Cô lui về phía sau hai bước, miễn cưỡng lắm mới đứng vững được. “Về nhà”
Phó Cẩm Hành mấp máy đôi môi mỏng, chỉ nói hai chữ rồi quay đầu đi luôn. Hà Tư Ca thở phào nhẹ nhõm, vốn còn tưởng là hắn sẽ vất mình ở lại đây, để mình tự bắt xe về. Hết cách rồi, con vẫn đang ở nhà, bây giờ cô không thoải mái được giống như trước đây. Cho dù cãi nhau tung trời với Phó Cẩm Hành ở bên ngoài, Hà Tư Ca cũng phải về nhà đã rồi mới suy nghĩ đến chuyện khác.
Cô đuổi theo hắn, Hà Tư Ca duy trì khoảng cách an toàn với Phó Cẩm Hành, cẩn thận ngồi vào trong xe.
Đi được nửa đường, cô thật sự không nhịn được nữa, hỏi thẳng: “Lúc nào anh có thể trả lại giấy tờ chứng nhận thân phận cho tôi?”
Ban đầu, Hà Tư Ca đi công tác mới đến Trung Hải, trong vali hành lý có thẻ căn cước, còn có hộ chiếu, đó đều là những thứ cô luôn mang theo bên mình.
Tưởng Thành Hủ đã từng tốn nhiều chi phí công sức mới làm lại được những thứ này cho cô, không có giấy chứng nhận, cho dù Hà Tư Ca muốn ở khách sạn hoặc là mua vé máy bay cũng rất khó.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô không thể không ở lại bên cạnh Phó Cẩm Hành, không phải là không muốn rời đi, mà là nửa bước khó rời.
“Cô đoán xem?”
Phó Cẩm Hành cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là không định trả lại đồ cho cô.
“Được, anh cũng chỉ biết dùng cái cách này để khống chế tôi thôi.”
Như trong dự liệu, Hà Tư Ca ngược lại cũng không tức giận. Hai người giằng co với nhau cả đường. Vừa thấy bọn họ về, Tân Tân rất vui vẻ, nắm tay cả hai người, kéo bọn họ đi vào trong nhà. “Phát quần áo rồi à?”
Đợi nó khoa tay múa chân nói xong, Hà Tư Ca có chút kinh ngạc hỏi. Không hổ là nhà trẻ song ngữ quốc tế, hiệu suất thật là cao, tối hôm qua mới báo số đo của phụ huynh và con, hôm nay đã phát quần áo hoạt động rồi.
Không khác cô đoán là bao, mỗi người một cái áo T-shirt, quần thì có thể mặc quần thể thao, không hạn chế. Lớp của Tân Tân được phân màu hồng, cho dù nam hay nữ cũng đều mặc quần áo màu này. Phó Cẩm Hành vốn dĩ đã tức giận, vừa nhìn thấy cái màu ẻo lả này lập tức sa sầm mặt lại: “Không có màu trắng hoặc là màu đen à?” Tân Tân lắc đầu: “Không có, còn có màu vàng, màu xanh lá cây, màu đỏ, màu tím, màu xanh lam...”
Nó xòe bàn tay ra kể các màu.
Ngoài ra, cô giáo còn yêu cầu mỗi gia đình phải nộp một bức ảnh chụp chung, thầy giáo phụ trách hậu cần sẽ in ảnh thành giấy dán, có thể dán vào ngực.
Hà Tư Ca im lặng cầm điện thoại lên, định tìm một bức ảnh trong thư viện ảnh, gửi qua weixin cho thầy giáo. Nhưng cô tìm mãi mới chợt nhớ ra, trong điện thoại của mình căn bản không hề có ảnh của Phó Cẩm Hành! “Này, cười cái đi.” Cô giơ điện thoại lên, khó chịu nói: “Chụp cho anh một bức.”
Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng, Tân Tân đã lắc đầu như trống bỏi: “Không phải, mẹ, là ảnh của ba chúng ta cơ.”
Nó giơ tay ra dầu, chỉ mình, Hà Tư Ca và Phó Cẩm Hành.
Vì vậy, hai lớn một nhỏ chỉ đành tạm thời cuống quýt đối phó, chụp bức ảnh đầu tiên trong cuộc đời. Ảnh chụp không ổn lắm, bởi vì Phó Cẩm Hành không chịu cười.
Hắn xụ mặt ra, khiến cả bức ảnh trở nên u ám, không có chút hơi thở vui vẻ nào. Hà Tư Ca vô cùng không hài lòng, cô nhìn trái nhìn phải, cứ cảm thấy nếu như in bức ảnh này thành giấy dán, còn dán lên trước ngực, không giống ảnh gia đình, ngược lại giống như... Không may mắn lắm, cô cũng không muốn nói. “Đưa tôi xem nào.” Nhưng Phó Cẩm Hành vẫn không tự mình biết mình, cướp lấy điện thoại, nhất định phải xem xem chụp như thế nào. Nhìn một lúc lâu, hắn cũng không nói nên lời: “Có phải có chỗ nào là lạ không?” Nghe vậy, Hà Tư Ca liếc Phó Cẩm Hành một cái: “Anh cũng biết à?”
Hắn lại nhìn một lúc nữa, bừng tỉnh hiểu ra, ung dung nói: “Tôi biết rồi, là cô quá xấu làm ảnh hưởng đến cả bức ảnh, nhất là vẻ đẹp của tôi.”
Hà Tư Ca: “...”
Tân Tân ở bên cạnh cứ nắm đấm, thụi lên cẳng chân Phó Cẩm Hành một cái: “Không được nói mẹ cháu xấu!” Mặc dù sức nó không lớn, nhưng Phó Cẩm Hành tự dưng bị ăn đòn vẫn trừng mắt lên, giả vờ tức giận, Tân Tân sợ quá vội vàng trốn ra sau lưng Hà Tư Ca, chỉ thò nửa cái đầu ra, trợn mắt, làm mặt quỷ với hắn.
Cuối cùng, vẫn là Phó Cẩm Hành làm to chuyện, hắn gọi một cuộc điện thoại, gọi thợ trang điểm và nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến, chụp một lỗ ảnh ở trên sô pha phòng khách. Như vậy hiệu quả ổn hơn hẳn, hơn nữa lại không tỏ ra quá long trọng, bởi vì bối cảnh chính là nhà, sẽ không khiến người ta cảm thấy như chụp chân dung. Xem ảnh xong, đến Hà Tư Ca cũng cảm thấy vô cùng hài lòng. “Bà Phó, chút nữa tôi sẽ gửi ảnh đã chỉnh sửa xong cho cô, có thể cho tôi xin địa chỉ email của cô không? Ảnh chụp chung của ba người rất đẹp, không cần sửa quá nhiều, điều chỉnh một chút là được rồi.”
Nhiếp ảnh gia khách sáo nói.
Cô hơi ngẩn ra, sau đó đọc địa chỉ email cho anh ta.
Đúng là buồn cười, mấy tiếng trước cô vẫn cãi nhau ầm ĩ với Phó Cẩm Hành ngay trước mặt mọi người, không ngờ bây giờ lại chụp ảnh gia đình với hắn và con...
Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, đến nỗi tiễn bọn họ đi rồi, Hà Tư Ca vẫn cảm thấy ngẩn ngơ. Tân Tân thì kêu đói, đã chủ động chạy đi rửa tay, chuẩn bị ăn tối. Thấy Hà Tư Ca ngẩn ra, Phó Cẩm Hành cau mày, đi qua hỏi: “Ảnh chụp rồi, bộ quần áo xấu xí đó tôi cũng đồng ý mặc rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
Cô không nhịn được bật cười.
“Đâu có xấu lắm, da anh trắng, mặc màu hồng cũng sẽ không khó coi. Hơn nữa, không có ai quy định đàn ông không thể mặc màu hồng cả, cái vỏ thần tượng của anh nặng quá.”
Hà Tư Ca bình tĩnh nói.
“...Thật không?”
Phó Cẩm Hành bán tín bán nghi nhìn cô.
“Hừ.”
Cô quay người đi rửa tay.
Lúc đi ra, Hà Tư Ca phát hiện Phó Cẩm Hành lại chạy về phòng, đang cởi trần, lén lén lút lút ướm cái áo T-shirt màu hồng kia.
Cô cố ý hô to: “Vẫn chưa giặt, đừng mặc!” Phó Cẩm Hành bị dọa run lên, vội vàng kéo ngay áo xuống, chỉ thấy hắn đỏ mặt nhìn về phía Hà Tư Ca, giống như một đứa bé mắc lỗi bị bắt tại trận. “Tôi... tôi chỉ ướm thử xem, ai muốn mặc quần áo khó coi như vậy chứ.” Phó Cẩm Hành tức giận ném cái áo T-shirt xuống đất, không thèm nhìn, sải bước đi ra khỏi phòng.
Đi hai bước, hắn mới ý thức được mình không mặc áo, chỉ đành quay trở lại, cầm cái áo trước đó mặc lên, mặc xong rồi mới lao ra khỏi phòng như chạy trốn.
“Thiểu năng.” Hà Tư Ca thấp giọng mắng một câu, thuận tiện lườm hắn. Mắng thì mắng, cô thừa nhận, dáng người Phó Cẩm Hành có thể chẩm cho chín mươi chín điểm, cởi quần áo có thịt, mặc quần áo thì nhìn lại gầy, vai rộng eo nhỏ, chân dài mông cong. Một điểm còn lại thì không cho, sợ hắn kiêu ngạo. Cô vỗ vào hai má hơi nóng, đi ra khỏi phòng, chấm dứt cái suy nghĩ quá lố trong đầu lại. Sáng sớm thứ bảy, Hà Tư Ca đánh thức Tân Tân từ sớm.
Hà Tư Ca xách một cái túi to, bên trong nhét đầy những thứ buổi họp gia đình cần, cô đã sắp xếp hết lại từ tối hôm trước, thế nhưng cô vẫn lo lắng còn sót cái gì, kiểm tra hết lần này đến lần khác, một lúc lại mở ra, một lúc lại đóng lại.
Phó Cẩm Hành nhìn mà phát phiền, hắn giằng lấy túi đặt ở bên cạnh mình, cùng Tân Tân ăn sáng. Ba người đều mặc áo T-shirt như nhau, khỏi phải nói, da bọn họ đều rất trắng, thật ra thì rất thích hợp với với màu hồng anh đào ẻo lả này. Chị Bình không nhịn được khen: “Thật là bổ mắt, ba người đứng ở đó cực kỳ đẹp.” Chị ấy vốn dĩ muốn nói, thật giống một nhà ba người, may mà lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, không nói ra.
Đến nhà trẻ, Hà Tư Ca tìm được vị trí lớp học của Tân Tân, sau đó kéo một lớn một nhỏ ngồi xuống khu vực được chỉ định.
Phụ huynh và học sinh các nhà khác đang lục tục kéo đến, bởi vì Tân Tân là học sinh chuyển trường mới đến không lâu, nên đây cũng là lần đầu tiên Hà Tư Ca tham gia hoạt động của nhà trẻ, cô không quen ai cả.
Một phụ huynh nam là thành viên của hội phụ huynh nhà trẻ, bọn họ đang phân phát nước suối giúp giáo viên, phát đến Hà Tư Ca, mắt anh ta không nén nổi sáng lên, buột miệng hỏi: “Cô là phụ huynh của em nào thế, sao trước kia chưa từng thấy cô? Chào cô, tôi là phụ huynh của em Trương Tử Hiên, cũng là người quản lý của hội phụ huynh, sau này mọi người liên lạc nhiều hơn nhé...”
Có lẽ là thái độ của anh ta quá niềm nở, mấy phụ huynh nữ bên cạnh đều phát ra tiếng cười xem thường, cũng toát ra thái độ thù địch với Hà Tư Ca trẻ tuổi xinh đẹp. Không đợi Hà Tư Ca nói gì, Phó Cẩm Hành luôn thờ ơ không quan tâm gì đến xung quanh đột nhiên giơ tay ra nhận lấy chai nước suối kia, còn lạnh lùng trả lời: “Cám ơn, còn nhiều người như vậy, anh phát tiếp đi, vất vả rồi.”
Nói xong, hắn cũng không quan tâm xem các phụ huynh kia biểu hiện thế nào, kéo cánh tay Hà Tư Ca, cùng ngồi xuống.
Đợi bọn họ đi xa một chút, Hà Tư Ca nhỏ giọng nói: “Anh thật đáng ghét, lại đắc tội với người ta rồi, không nghe thấy người ta là người quản lý của hội phụ huynh à?”
Người quản lý của hội phụ huynh
Phó Cẩm Hành nhướn mày: “Đó là cái chức vụ vô dụng gì thế, sao trước giờ tôi chưa từng nghe thấy, quan ai phong vậy?”