Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương11.Cô Còn Thở Thì Sẽ Còn Đau Đớn (H)
Nếu là cô cô sẽ cảm thấy điều đó rất tởm, nhưng với gã thì không, gã trực tiếp nuốt nó xuống “tôi rất thích”
Đến tiếng thở của gã bên tai cô cũng nhận ra nó không đúng đắn, Cao Trí Đứng cắn tai cô, gã ngấu nghiến như một món ăn ngon.
“Anh đã trở thành người như thế này từ khi nào vậy?”
“Cô biết rõ câu trả lời mà? Cao Trí Đức tôi cả đời này chỉ muốn dày vò cô đến chết, cô còn thở thì sẽ còn đau đớn”
“Đừng mong tôi sẽ quay đầu yêu cô một lần nữa”
Đồ của gã bay ra từ trong chăn, tiếp đất một cách an toàn, gã nâng người cô lên, đặt cho cô ngồi trên đùi, phía dưới của gã liên tục chọc vào mông cô, Bạch Mai Trúc khó chịu nhấc người nhưng lại bị gã ấn xuống.
“Chẳng phải cô muốn biết tôi ghê tởm đến mức nào à?” gã dạng hai chân sang hai bên, cô phút chốc đã ngồi trong vòng chân gã, Bạch Mai Trúc lia mắt sang hướng khác để không nhìn thấy thứ đang dựng đứng kia của gã.
“Tôi đã nói phải làm quen rồi mà, hãy chăm sóc cho nó thật tốt” gã đưa ngón trỏ nhẹ xoay cằm cô lại, Bạch Mai Trúc nhắm mắt không dám nhìn, gã hôn, kéo dài môi dưới của cô.
“Nếu cô ngại, tôi sẽ tắt điện”
Hiện giờ chỉ còn ánh sáng nhỏ của hai chiếc đèn ngủ phía trên đầu giường, Cao Trí Đức cảm nhận được giọt nước mắt của cô rơi vào người, không hiểu tại sao nhưng gã càng vui hơn khi nhìn thấy cô khóc, đối với gã khi khóc cô quyến rũ hơn rất nhiều lần lúc bình thường.
“Tôi không dễ bị nước mắt làm cho mủi lòng đâu” cô không chủ động thì gã sẽ tác động đến cô, gã đặt tay cô vào thứ ấm nóng đang đợi chờ, gã đưa miệng sát mặt cô, phả hơi nóng, câu nói tiếp theo đây càng làm Bạch Mai Trúc hãi.
“Không chỉ tay, nó còn muốn miệng của cô nữa kìa” gã thơm vào má cô từng cái thật nhẹ, trong ánh sáng mập mờ, cô đã nhìn thấy nụ cười của gã.
“Cao Trí Đức, tôi không muốn”
“Còn tôi thì rất muốn”
Gã đặt hai tay cô lên hai bên đùi : “tôi đã chăm sóc cho cô rồi, để công bằng cô cũng phải chăm sóc cho tôi chứ” gã vén tóc cô ra sau vành tai.
Bạch Mai Trúc tựa như muốn trò chuyện mới gã nhưng thật ra là muốn kéo dài thời gian, trì hoãn việc cô không muốn.
“Tôi không có nhiều kiên nhẫn để trả lời cô đâu” cô định mở miệng nói thì bị ngã trực tiếp ấn đầu thấp xuống, Bạch Mai Trúc ú ớ vì giờ thứ to lớn của gã đang nằm trong miệng cô, nó cũng giống như gã, muốn giết chết cô. Hai tay cô bấu vào đùi gã, gã không đau thay vì thế gã khoái cảm khi chiếc miệng nhỏ mềm mại của cô đang ôm trọn lấy cả thứ ấy của gã.
Gã cuộn chặt tóc cô vào tay, gã nhấp lên nhấp xuống, trong người gã như có luồng điện chạy qua, tê tái, còn cô thì chỉ muốn nôn ngay lập tức, nó đâm sâu vào miệng cô, Bạch Mai Trúc khóc không thành tiếng. Sau một khoảng thời gian, gã không những không dừng mà còn ngày càng tăng tốc, khi cô cảm thấy có gì đó bắn vào miệng, gã biết mình đã bắn ra, gã nhấc cô lên, kéo cô đối diện dưới thân mình.
Bạch Mai Trúc nghiêng đầu muốn nhả ra.
“Nuốt hết cho tôi”
Bạch Mai Trúc lắc đầu, cô không muốn nuốt, cả người cô trào trực buồn nôn.
“Uệoo...”
Cao Trí Đức nhanh trí hôn cô nhằm ngăn chặn sự việc sắp diễn ra, gã muốn cô phải nuốt, Bạch Mai Trúc không thể thở nổi khi cứ ngậm chặt thứ đó trong miệng. Cuối cùng là đành nuốt xuống khi gã cứ cố chấp hôn cô không rời.
“Như vậy có phải là ngoan không” gã nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Bây giờ tôi ngủ được chưa?”
“Tôi chưa buồn ngủ nhưng em thì có thể ngủ”gã trườn dọc hai tay, đồng thời là miệng trên người cô, hương sữa tắm phảng phất qua cánh mũi gã, sộc thẳng lên não, Cao Trí Đức đầu óc quay cuồng, mơ mơ màng màng trên cô.
Gã hôn vào giữa bụng rồi càng xuống sâu hơn, gã vắt chéo hai chân cô lên cổ, miệng chạm vào hang ngọc bên dưới, đưa lưỡi khám phá bên trong, gã hôn theo mép đùi đến gót chân cô. Gã phải công nhận rằng từ đầu đến chân cô, mọi ngóc ngách đều có sức mê hoặc khó cưỡng.
Gã đưa miệng dưới trườn quanh hang ngọc của cô, kiên nhẫn chậm rãi, không được bao lâu liền tiến thẳng vào.
“Ưa...ưm” Bạch Mai Trúc mệt mỏi đang chìm vào giấc ngủ thì bị con quái vật là gã phá.
“Cao Trí Đức, ưm...đừng động nữa” cô càng ra sức ngăn cản gã, gã càng hung hăng tiến vào. Cô biết bản thân không điều khiển được con mãnh thú trong gã nhưng vẫn muốn ra lời, biết đâu gã thương mà bỏ qua. Nhưng không!
“Cao Trí Đức, ưm...a...a...ưm, dừng” cô cố gắng ngồi dậy để đẩy gã ra nhưng khi bàn tay chạm được vào vai gã thì liền tuột xuống vì cú thúc mạnh của gã.
“Đừng ra lệnh cho tôi” hai tay gã bóp chặt hai bả vai cô, nhấp ra nhấp vào không ngừng nghỉ, mặc cho cô ngất đi tỉnh lại bao nhiêu lần gã sung sức không biết mệt, như một con thú đói muốn nuốt trọn con mồi cho no bụng.
Chương12.Cơ Thể Của Cô Chỉ Được Phép Thuộc Về Ánh Mắt Của Một Mình Tôi
Cao Trí Đức dừng lại khi trên người đã đầm đìa mồ hôi trong cái giá lạnh của mùa đông.
Gã nhấc mình dậy, tiến về phía ban công, kéo dèm cửa trắng sang hai bên, nhìn qua cửa kính, trời đang dần tối đi, gã không vội mặc đồ, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đơn, châm lên điếu thuốc.
Bạch Mai Trúc hẳn là bị khói thuốc làm cho tỉnh giấc “khụ....kh...ụ...” gã quay sang nhìn cô, đặt điếu thuốc dang dở vào gạt tàn, đến bên cạnh cô, gã cúi thấp, chạm môi cô, tách môi, phả khói thuốc vào miệng cô. Bạch Mai Trúc cả người mềm nhũn, muốn ngồi dậy cũng khó khăn, chỉ còn cách úp người xuống, họ sặc sụa.
Cao Trí Đức gã rất vui với những trò như thế này.
Gã đứng lên kéo theo cả cô, gã giữ chặt tay ở eo cô giúp cô không ngã, chân cô đặt lên chân gã di chuyển, Bạch Mai Trúc nhỏ bé, lọt thỏm trong lòng gã. Cao Trí Đức đưa cô đến gần cửa kính nhìn ra ngoài, gã xoay cô lại để lưng cô chạm vào ngực gã, hai tay gã di chuyển lên cổ cô.
Dinh thự của gã ở giữa trung tâm thành phồ, về đêm từ phòng gã nhìn xuống rất tuyệt, những ánh đèn đường như những ngôi sao sáng lấp lánh, dòng xe lối nhau di chuyển.
Bạch Mai Trúc trong lòng gã run lên, vì lạnh, vì xấu hổ khi cả hai cơ thể trần truồng dính vào nhau. Cao Trí Đức hôn vào vai cô, dần tiến lên cổ, tai, má, gã đưa tay xoay cằm cô về phía sau, chìm đắm trong nụ hôn dài.
“Đi ăn tối thôi” chấm dứt nụ hôn, Bạch Mai Trúc chưa kịp thở thì đã bị gã bế nên, cả hai cùng ngồi vào bồn tắm, cùng quấn một chiếc khăn lớn, Bạch Mai Trúc nhìn đống quần áo bị gã gạt xuống đất không sót lại một bộ nào.
Cao Trí Đức nhìn rõ vẻ thất vọng trên nét mặt cô, nhếch môi, gã đưa cô xuống phòng khách, Bạch Mai Trúc trợn tròn mắt khi những chiếc đầm lấp lánh đập vào mắt cô, Cao Trí Đức chọn cho cô một chiếc đầm kín từ đầu đến chân, còn không quên khoác thêm cho cô một chiếc áo dạ bên ngoài, ngồi xuống tận tay đi vào chân cô đôi giày cao gót.
Bạch Mai Trúc nhìn gã khó hiểu.
“Tôi đã nói rồi dù chỉ lộ một chút cũng không thể, cơ thể của cô chỉ được phép thuộc về ánh mắt của một mình tôi”
Gã khoác lên một bộ vest lịch lãm, cùng cô bước vào một nhà hàng sang trọng, Bạch Mai Trúc lạ lẫm cùng thích thú nhìn xung quanh, đặt chân vào thang máy, di chuyển lên tầng cao nhất, đến một phòng đã được gã đặt sẵn.
Cao Trí Đức nắm tay cô, trong lúc gã không để ý, Bạch Mai Trúc đã rút được di động từ trong túi áo vest của gã, bỏ qua nét gượng gạo, tự nhiên nhìn xung quanh tựa như đang rất vui vẻ. Gã kéo ghế cho cô ngồi xuống, một bàn thức ăn, hai ly thuỷ tinh cùng một chai rượu vang đã sẵn sàng.
“Bữa ăn này coi như là đền bù hai ngày qua cho cô” Cao Trí Đức đưa tay rót rượu vào ly của cô, Bạch Mai Trúc nhìn gã dè chừng, hai tay nắm chặt vạt áo.
“Tôi đi vệ sinh được không?”
“Tôi tin tưởng nên không theo sát cô, đừng vì thế mà dở trò”
Bạch Mai Trúc thở phào khi thoát khỏi được tầm mắt gã, vừa vội vàng đi, vừa cố nhớ bấm số điện thoại của ai đó vào chiếc di động lấy được từ gã. Thật may đầu dây bên kia bắt máy.
“Alo!”
“Tịnh Ân...giúp em với” Bạch Mai Trúc nhỏ giọng nhất có thể, bước vào thang máy, nói địa chỉ của bản thân hiện tại cho đối phương bên đầu dây.
Cao Trí Đức bắt đầu sốt ruột vì chưa thấy cô quay lại, gã rút ra điếu thuốc cuối cùng trong bao, che tay, bật lửa, hít một hơi, phả ra làn khói thật dày, cười lớn.
“Mẹ nó....Bạch Mai Trúc tôi thề sẽ giết chết cô” gã đã phát hiện di động trong túi biến mất.
Gã lại không vội chạy đi tìm cô ngay, trong phòng khói giăng như sương mù, gã bóp chặt ly thuỷ tinh trong tay. Bạch Mai Trúc trong lúc chờ đợi Tịnh Ân đến chạy ra sau phía xe gã nhằm trốn, cô ném di động của gã vào trong xe qua cửa kính đang mở.
Bạch Mai Trúc giật mình ngồi xuống, tay toát mồ hôi vì căng thẳng khi nhìn thấy gã đã bước ra khỏi nhà hàng. Cùng lúc Tịnh Ân lái xe đến nhìn cô đang thấp thỏm, lia xa mắt thấy một người đàn ông, anh đoán ra được có lẽ cô đang trốn gã.
Tịnh Ân dừng sau xe gã một đoạn, mở cửa bước xuống, dùng áo khoác đến gần bên cô, che cho cô đứng lên, giúp cô thoát. Cao Trí Đức phía xa, ranh ma nhìn trúng lại không ghi ngờ, xe của hai người đã lẫn vào làn xe đông đúc, gã mới giật mình bám theo, gã nhớ ra hình ảnh giày cao gót mà gã nhìn được không rõ từ người phụ nữ được người đàn ông che chắn.
“Còn dự sẵn cả đàn ông bên ngoài”
Gã mở cửa xe thì gật gù vì nhìn thấy di động đang sáng nằm ngay ngắn trên ghế, cô hẳn đã nghĩ gã là thằng ngu nên làm ra cái trò này à? Gã kiểm tra điện thoại, một dãy số lạ từ máy gã gọi đi. Gã vui vẻ gọi lại “nhấc máy hay không thì cuối cùng cô cũng sẽ chết dưới tay tôi mà thôi”
Chương13.Chi Bằng Anh Giết Chết Tôi Luôn Đi
“Đây là số của em mà” Bạch Mai Trúc giật máy từ tay Tịnh Ân, run sợ.
“Nhanh đi, anh mau cho xe chạy nhanh đi” Tịnh Ân gật đầu nghe theo lời cô, tăng tốc.
Bằng cách nào đó mà Cao Trí Đức gã đã bám sát theo sau, Tịnh Ân sớm nhận ra, nhưng có cố lẩn cũng không thể thoát khỏi sự theo đuôi của gã. Hai chiếc xe dong duổi trên đường, đuổi theo nhau không ngừng, Bạch Mai Trúc liên tục ngoái lại nhìn, sự sợ hãi càng tăng cao.
Nếu cô không chạy trốn mà cứ mãi ở lì đó theo lời của gã, không sớm thì muộn, không phải gã thì cũng sẽ bị mẹ gã ra tay, vì vậy bất cứ lúc nào có cơ hội cô cũng muốn chạy khỏi gã. Khi chạy được cũng sẽ còn nơm nớp lo sợ vì vẫn ở trong thành phố này thì sẽ còn rơi vào tay gã.
“Cô biết mình ở vị trí nào mà, xứng hay không cô cũng nhìn ra mà”
“Tôi không nói xuông để cho cô sợ đâu, tôi chắc chắn sẽ làm thật nếu cô cố chấp bám lấy nó” - Trịnh Thuý Mỹ
Cao Trí Đức rẽ sang trái, vượt lên chặn đầu xe Tịnh Ân, vì bất ngờ, anh phanh gấp khiến hai người ngã về phía trước. Gã xuống xe trực tiếp đến bên chỗ Bạch Mai Trúc, gõ cửa, cô lắc đầu, cố chấp không mở.
“Xin hỏi, anh có vấn đề gì sao?” Tịnh Ân đối mặt với gã.
“Tất nhiên là có, người phụ nữ của tôi đang trong xe cậu mà” ánh mắt gã lườm cô rất đáng sợ, nó còn hơn cả thú dữ.
“Chắc anh đã nhầm, cô ấy nói không quen biết anh”
“Quen hay không, không đến lượt cậu lên tiếng”
“Hai người chia tay rồi mà, phiền anh tránh đường cho” Tịnh Ân đưa tay gạt gã ra liền bị gã động tay, đấm vào mặt, anh ngã ra đường.
“Cậu biết đấy, tôi với cậu vốn không có thù, nhưng kể từ khi tôi nhìn thấy cậu và cô ta hôn nhau, tôi đã muốn giết chết cậu ngay lập tức” gã nhìn gần là nhận ra ngay Tịnh Ân chính là người khiến cô nói lời chia tay với gã.
Bạch Mai Trúc nhìn anh bị gã đè xuống đường đánh không ngừng tay, nhanh chân chạy xuống ngăn. Cô đẩy gã ra, ôm người gã “Tịnh Ân, anh mau đi đi, mau đi đi” Bạch Mai Trúc gào thét muốn anh nhanh mau rời khỏi, nếu còn ở lại đây gã sẽ tàn độc mà ra tay.
“Bạch Mai Trúc tôi sẽ giết chết cô” gã thở hổn hển, lời nói ngắt quãng, giọng khàn đục, bộ dạng bây giờ y hệt như quỷ khát máu.
Tịnh Ân khó nhọc, loạng choạng đứng lên, quệt đi vết máu trên miệng “Mai Trúc, không cần sợ anh ta, qua đây”
“Mau, cậu ta đang gọi cô kìa, cô muốn chân cậu ta biến mất hay muốn cậu ta tê liệt cả người, hửm, tôi sẽ chiều theo ý cô” gã nhìn Tịnh Ân, giọng nói rót vào tai cô.
Bạch Mai Trúc lắc đầu liên tục, ôm hông gã thật chặt “Cao Trí Đức, anh tha cho anh ấy, tôi tuyệt đối nghe lời anh, tôi hứa đấy, tôi sẽ nghe lời anh”
“Là do cô nói” gã vuốt tóc cô
“Tịnh Ân anh đi đi, em không muốn đi cùng anh nữa”
Tịnh Ân yêu cô, anh yêu cô trong suốt nhiều năm, lần đầu tiên được đáp lại tình cảm chỉ có duy nhất một lần, chính là ngày cô nhờ anh đóng giả người yêu trước gã.
“Xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này!”
“Giúp được em anh rất vui”
Cả hai quen biết nhau chỉ vì những lần trùng hợp va vào nhau trên đường. Nghĩ rằng có duyên, nên cả hai rất nhanh kết thân. Thế nhưng sau ngày đóng giả người yêu thì anh hoàn toàn mất liên lạc với cô. Lần gặp lại gần đây nhất chính là ở trong công viên gần nhà anh.
Tịnh Ân và cô thực sự rất giống nhau về tính cố chấp, anh không sợ gã, cứ bước một bước đến gần hơn, anh không biết rằng mình càng tiến thì sẽ càng nguy hiểm cho cô.
“Cô thấy chưa, tôi đâu phải là không muốn tha cho cậu ta” tay gã phía dưới rút ra một con dao nhỏ, nghe tiếng dao đã bật ra, Bạch Mai Trúc buông gã, chạy về phía anh, đẩy anh đi.
“Tịnh Ân, coi như em cầu xin anh, anh đi đi” Bạch Mai Trúc quỳ xuống, cầu xin anh.
“Nếu anh còn ở lại, em sẽ không bao giờ gặp anh nữa” Tịnh Ân sợ lời cô nói sẽ thành sự thật, khó khăn lắm anh mới được gặp lại cô, anh không thể để quá khứ lặp lại thêm.
Tịnh Ân cho xe di chuyển, đã trôi vào bóng tối, không thể nhìn được nữa, Bạch Mai Trúc chưa chịu đứng lên “vậy cô nghĩ, nếu cậu ta đi thì cô có thể tiếp tục gặp cậu ta à?” Cao Trí Đức phía sau lưng cô xuất hiện, gã đưa dao lên nâng cằm cô, mu bàn tay vuốt dọc gò má.
“Chi bằng, anh giết chết tôi luôn đi” cô nắm bàn tay tay đang cầm dao của gã kề sát cổ của mình.
“Giống như lần trước tôi đã nói, nếu cô còn bỏ trốn, tôi sẽ lập tức giết chết cô nếu nhìn thấy.”
“Thế nhưng, nếu để cô chết dễ dàng như thế thì còn gì vui nữa, tôi sẽ dày vò cho đến khi cô tự tắc thở” gã rút dao lại, lôi cô lên, mạnh tay vứt cô vào trong ghế sau của xe, rồi cũng tự mình ngồi vào bên cạnh.
Chương14.Tôi Chỉ Muốn Có Một Món Đồ Chơi Thuộc Quyền Sở Hữu Của Mình (H)
“Cô còn nhớ hay đã quên, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tại cây cầu này”
“Chúng ta có nên đánh dấu một điều nào đó ngay tại đây luôn không, để mỗi khi đi qua nó chúng ta chỉ nghĩ đến nhau mà thôi”
Hiện tại xe của Cao Trí Đức đang dừng tại một cây cầu lớn, bắc ngang qua một dòng sông dài, nước chảy vô tận không nhìn thấy bờ. Gã cởi nút áo vest, đến từng cúc áo sơ mi, cơ bụng săn chắc của gã hiện rõ trước mắt cô.
“Cao Trí Đức, tôi không còn yêu anh nữa, tôi cũng không muốn dính níu đến anh nữa, anh, không thể quên tôi ư?”
“Cái gì mà không thể quên cô? Cô nghĩ tôi vẫn còn yêu cô nên mới không ngừng làm ra những chuyện này à? Không hề, tôi cả trước đây và hiện tại chưa từng yêu cô”
“Tôi chỉ muốn có một món đồ chơi thật tốt, thuộc quyền sở hữu của mình mà thôi”
*chát
“Đồ khốn” Bạch Mai Trúc đánh gã, rơi nước mắt.
“Bây giờ cô mới nhận ra thì hãy tự trách cô ngu ngốc” gã đè cô xuống, từng chiếc hôn ám muội đặt lên cổ cô. Áo dạ bị gã quăng lên chạm vào nóc xe rồi lại rơi xuống chân ghế nằm gọn.
Gã đưa tay vén chân đầm lên, tay xoa dọc theo nụ hoa mẫn cảm của cô qua lớp bra màu đen ren gợi cảm. Bạch Mai Trúc phía trên chỉ biết khóc vì uất ức, gã cưỡng bức cô mọi nơi mất kiểm soát, lúc nào cũng hung hăng hành hạ cô.
Tay của gã đưa lên phía cổ cô, xé toạc đầm theo đường thẳng, hai bồng đào nảy lên trước mắt gã, kích thích vô cùng, hai ngón tay gã chụm vào ép chặt núm hoa nở rộ phía trên đỉnh gò bồng của cô, bên kia thì được miệng gã tận tình chăm sóc.
Bạch Mai Trúc bám vào vai gã bấu chặt, nhấc đầu lên đưa miệng cắn, rất lâu sau mới buông, trên làn da lành lặn của gã xuất hiện dấu răng rướm máu của cô. Cao Trí Đức nghiến răng vì đau, vung tay tát cô một cái rất mạnh, nó đau đến long trời nở đất, Bạch Mai Trúc bên tai chỉ có thể nghe tiếng ù ù, cả đầu quay cuồng vì cú đánh trời giáng từ gã.
“Cô cứ như một con chó dại mà cắn mọi lúc mọi nơi ấy nhỉ?”
“Cao Trí Đức nếu tôi không chết thì anh tuyệt đối sẽ không bao giờ được sống trong hạnh phúc”
“Rất mạnh miệng, đột nhiên tôi lại nhớ đến Bạch Mai Trúc hiền dịu, ngoan ngoãn ngày xưa, xem ra từ khi chia tay tôi, cô đã thay đổi rất nhiều, công tôi lớn đấy chứ!”
“Vậy nên cô phải trả công cho tôi, một cái giá thật đắt” gã xoay sang nhìn phía bả vai phải đang rỉ máu không ngừng.
Cao Trí Đức giật phăng quần của mình, ném ra, cả chiếc áo sơ mi đang mở cúc. Bạch Mai Trúc vùng vằng khi gã dần tuột bra của cô xuống chân, cô biết không thể chống cự liền đưa tay lên mở cửa hòng muốn trốn ra, nhưng khi tiếng cửa vừa vang lên, cửa chưa kịp hé đã bị gã phát hiện, gã khoá cửa lại, giật chặt tóc cô.
“Tôi đã nói với cô những gì? Cô muốn để những người đang qua lại ngoài kia nhìn thấy cơ thể không có một mảnh vải của cô à?”
“Hay cô muốn chúng ta ra bên ngoài đó làm chuyện này, nếu cô muốn, tôi không ngại đâu” gã nói là làm, gã mở cửa xe, Bạch Mai Trúc sợ xanh mặt vì không ngờ gã dám làm thật.
“Không, tôi không muốn” cô kéo tay gã lại, bên dưới cổ họng vẫn còn tiếng nấc. Cao Trí Đức thành công doạ được con cừu non nớt, cô sợ, gã vui.
Gã đưa tay xuống dưới để một bên mông cô đè dính vào ghế, sau nhấc chân còn lại lên vai, gã nhìn nụ hoa quý đang nở rộ không chớp mắt, trên mặt hiện rõ hai chữ biến thái đã ăn sâu vào gã đối với cô. Gã đưa cậu nhỏ của mình dạo chơi quanh cánh hoa, từ từ xâm nhập vào trong.
Bạch Mai Trúc bấy giờ không phản ứng gì nữa, ngăn cản không, phấn khích thì càng không, cứ như hồn đã lìa ra khỏi xác, cứng đơ như một tảng đá mặc cho gã đùa nghịch. Hai tay cô nắm chặt, mắt không mở, đôi môi đã thâm tím vì lạnh, sắc mặt cũng đã nhợt nhạt đi rất nhiều.
“Cô không biết tiếng rên của cô kích thích tôi đến mức nào đâu” Cao Trí Đức đâm sâu vào cô trước sự nhẹ nhàng, thế nhưng cô đối diện gã vẫn mím môi, không hé nửa lời.
“Tôi biết cô cũng rất thích, đừng kím hãm” gã liên tục thúc, gã lương tay để cô không phản kháng, gã khó chịu khi không được nghe tiếng rên quyến rũ của cô, nó như một sự sỉ nhục đối với gã.
“Mẹ kiếp, Bạch Mai Trúc mau rên lên cho tôi” gã đưa tay lên bóp cổ cô, Bạch Mai Trúc cảm thấy khó thở mới miễn cưỡng bật môi “ưm...a..a.ưm” gã thả lỏng tay, bám chắc bả vai cô.
Mặc kệ cho bên ngoài mưa to gió lớn, người người đi lại, ở giữa cây cầu lớn, có một chiếc xe đã yên vị ở đó từ khi trời chập tối chưa chịu di chuyển. Bên trong xảy ra chuyện gì không một ai biết. Chiếc xe càng ngày càng rung lắc dữ dội, bởi gã càng ngày càng mạnh bạo.
Chương15.Quá Khứ Của Chúng Ta
“Thật là...sao lại đứt ngay lúc này” chiếc vòng tay của Bạch Mai Trúc bỗng bị đứt, dừng chân lại giữ cây cầu lớn, tất thảy số hạt bắn tung toé khắp nơi. May thay cây cầu này có ít phương tiện di chuyển.
Bạch Mai Trúc buộc gọn tóc lên, bắt đầu đi nhặt từng hạt, chiếc vòng tay này cô rất thích nếu không cô cũng chẳng cất công để nhặt lại làm gì.
“Còn thiếu một hạt nữa....hay thôi bỏ quách cho rồi!” tại vì Bạch Mai Trúc cảm nhận đang có hạt mưa lên muốn về nhà nhanh nếu không sẽ bị ướt mà cảm mất.Từ trước đến giờ Bạch Mai Trúc ghét nhất là bị ốm.
Bạch Mai Trúc quyết định bỏ, khi vừa quay lưng thì phía sau có tán ô đưa lên, cái xoay người lại, gương mặt thanh tú, nét mặt sắc xảo xuất hiện mê hoặc kẻ si tình phía sau. Một người con trai điển trai, cao hơn cô cả một cái đầu, đưa bàn tay đang nắm đến trước mắt cô, khi bàn tay ấy mở ra hạt vòng của cô xuất hiện. Bạch Mai Trúc tựa như vớ được vàng, mừng rỡ.
“Vậy là đủ rồi!”
Bạch Mai Trúc cảm nhận được bản thân hình như đã vô lễ, không mở lời cảm ơn người kia trước. Nụ cười trên môi biến mất, thay vào vẻ nghiêm túc “hừm....cảm ơn anh rất nhiều” cô cúi đầu.
Người ấy không nói gì, Bạch Mai Trúc nghiêng đầu khó hiểu nhìn “à, không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước” cô xoay lưng thì bị bàn tay phía sau kéo lấy cổ áo, khựng lại.
“Trời mưa rồi, lên xe đi” cái giọng ồm ồm vang lên.
“Không cần đâu như thế thì phiền anh lắm” Bạch Mai Trúc gãi đầu bối rối, cô không lên thì đối phương vẫn cứ mãi đứng yên không đi.
“Anh kiên nhẫn quá đấy, được rồi cảm ơn lời mời của anh” Bạch Mai Trúc bước lên xe, cô không biết rằng hạnh phúc và bi kịch của bản thân đã bắt đầu.
Người ấy chính là Cao Trí Đức. Gã không có tiếng xấu đồn xa, tiếng tốt lại càng không, chỉ có duy nhất một điều ai ai cũng biết chính là đích tôn nhà họ Cao.
“Cô tên là gì? bao nhiêu tuổi?”
“Bạch Mai Trúc, 22 tuổi”
“Tôi là Cao Trí Đức, 26 tuổi”
Bạch Mai Trúc trợn tròn mắt, há hốc liền lấy tay bịt miệng “anh, chính là đích tôn nhà họ Cao ư? wow, rất vui được gặp anh” cô đưa tay ra muốn bắt tay với gã nhưng nhận lại là sự lạnh lùng, Bạch Mai Trúc xấu hổ gượng cười.
Không khí trong xe từ bấy im lặng đến đáng sợ. Bạch Mai Trúc thở phào khi đã được đặt chân xuống trước nhà, xe gã vụt mất khi cô chưa kịp cúi chào “gì vậy, có phải là mình đã đắc tội với anh ta rồi không?”
Kể từ ngày hôm ấy, không lâu khoảng một tuần sau, khi Bạch Mai Trúc từ chỗ làm trở về thì thấy gã đứng trước nhà, cô vội chạy lại gần “anh đến có chuyện gì sao?”
Cao Trí Đức khoanh tay, dựa lưng vào xe, chân không ngừng giẫm xuống đất, quay qua nhìn khi nghe tiếng cô : “cũng không có gì, cô đã ăn tối chưa?”
“Tôi? chưa”
“Chúng ta cùng đi ăn đi”
Gã đưa cô đến một nhà hàng, Bạch Mai Trúc thoáng nhìn cũng cảm thấy nơi này rất đắt đỏ, cô vỗ nhẹ tay gã thì thầm “không nhất thiết phải ăn ở đây đâu, tôi có một chỗ này rất ngon” cô không hỏi ý gã cứ thế kéo gã theo. Cao Trí Đức nhìn tay cô đang nắm lấy cổ tay mình liền di chuyển, hai bàn tay nắm lấy nhau. Bạch Mai Trúc nhìn lên gã cười vui vẻ.
“Anh ngồi đi” cô đưa gã đến một tiệm mì nhỏ, đây là tiệm mì thân quen của cô.
“Trúc Nhi đến rồi sao, hôm nay dẫn theo cả bạn nữa à?”
“Chú Lâm cho cháu hai tô, giống như mọi khi cháu ăn nhé!”
“Ngồi đi, ngồi đi, có ngay đây”
Sau 15' trên tay chú Lâm là hai tô mì ghi ngút khói “cảm ơn chú”
“Anh ăn đi” Bạch Mai Trúc gắp lên một đũa, thổi vài cái rồi đưa vào miệng, còn gã thì như người mất hồn nhìn cô không chớp mắt.
“Hử, mặt tôi dính gì sao?” Cao Trí Đức lắc đầu, tập chung ăn.
Mối quan hệ của hai người tiến triển rất nhanh qua những lần đi chơi, những lần hẹn hò tại nhà cô, những lần cả hai cùng nhau dạo phố, gã nhìn bên ngoài sắt đá nhưng bên trong lại ấm áp, Bạch Mai Trúc cảm thấy rất may mắn khi được gã yêu. Tình yêu rất tốt cho đến một ngày, gã đưa cô về ra mắt gia đình.
Bà Trịnh, mẹ gã ban đầu nhìn thấy cô đã không ưa, ba gã cũng không kém. Họ không muốn có một người con dâu tầm thường, nghèo hèn là cô, đối với họ, môn đăng hộ đối là quan trọng nhất. Bởi vậy bà liên tục tìm đến cô gây khó dễ.
Những lần gặp gỡ đều là lén lút sau lưng gã.
“Nghe nói cô còn đang nợ một khoản tiền, nếu cô chia tay Trí Đức, tôi sẽ trả hết số nợ đó cho cô”
“.....”
“Cô im lặng tôi sẽ coi như là đồng ý”
Bà là người lớn nhưng nói không giữ lời, số nợ của cô còn nguyên vẹn sau khi chia tay gã. Bạch Mai Trúc cũng không phải mưu cầu được trả hết số nợ đó, chỉ là bà ta nếu không làm thì đừng mạnh miệng nói, điều đó chẳng sang trọng hay cao quý gì, ngược lại chỉ làm cho cô coi thường bà ta hơn.
Bạch Mai Trúc cứ ngỡ chia tay xong cuộc sống bình thường trước kia sẽ quay trở lại, nhưng không, gã 24/7 đến làm phiền cô, không phải gã thì cũng sẽ là người đến đòi nợ.
“Anh buông tha cho tôi được rồi! tôi không còn yêu anh nữa, từ ban đầu thực chất chỉ là muốn lợi dụng anh mà thôi”
Cao Trí Đức nghe xong lời này từ cô thì đúng là có suy nghĩ khác về con người cô, gã quyết định từ bỏ không theo đuôi cầu xin cô quay lại nữa, lần đầu tiên gã được yêu, cũng là lần đầu bị đá, Cao Trí Đức ngang tàng trước giờ chưa từng ngu muội như thế này.
“À, nhân tiện giới thiệu với anh luôn, đây là bạn trai mới của tôi” cô kéo Tịnh Ân, khoác tay anh, huých vai ra hiệu cho anh, Tịnh Ân hiểu ý cô, phối hợp rất tốt. Bạch Mai Trúc nhìn gã có vẻ không tin, để gã thôi theo đuôi, cô liều mình nhón chân hôn Tịnh Ân.
“Anh thấy rồi đó”
Cao Trí Đức gật gù, nhếch miệng một cái, quay lưng khuất khỏi tầm mắt cô. Nhắc đến tình yêu là nhắc đến nỗi hận của gã đối với Bạch Mai Trúc.
Nếu là cô cô sẽ cảm thấy điều đó rất tởm, nhưng với gã thì không, gã trực tiếp nuốt nó xuống “tôi rất thích”
Đến tiếng thở của gã bên tai cô cũng nhận ra nó không đúng đắn, Cao Trí Đứng cắn tai cô, gã ngấu nghiến như một món ăn ngon.
“Anh đã trở thành người như thế này từ khi nào vậy?”
“Cô biết rõ câu trả lời mà? Cao Trí Đức tôi cả đời này chỉ muốn dày vò cô đến chết, cô còn thở thì sẽ còn đau đớn”
“Đừng mong tôi sẽ quay đầu yêu cô một lần nữa”
Đồ của gã bay ra từ trong chăn, tiếp đất một cách an toàn, gã nâng người cô lên, đặt cho cô ngồi trên đùi, phía dưới của gã liên tục chọc vào mông cô, Bạch Mai Trúc khó chịu nhấc người nhưng lại bị gã ấn xuống.
“Chẳng phải cô muốn biết tôi ghê tởm đến mức nào à?” gã dạng hai chân sang hai bên, cô phút chốc đã ngồi trong vòng chân gã, Bạch Mai Trúc lia mắt sang hướng khác để không nhìn thấy thứ đang dựng đứng kia của gã.
“Tôi đã nói phải làm quen rồi mà, hãy chăm sóc cho nó thật tốt” gã đưa ngón trỏ nhẹ xoay cằm cô lại, Bạch Mai Trúc nhắm mắt không dám nhìn, gã hôn, kéo dài môi dưới của cô.
“Nếu cô ngại, tôi sẽ tắt điện”
Hiện giờ chỉ còn ánh sáng nhỏ của hai chiếc đèn ngủ phía trên đầu giường, Cao Trí Đức cảm nhận được giọt nước mắt của cô rơi vào người, không hiểu tại sao nhưng gã càng vui hơn khi nhìn thấy cô khóc, đối với gã khi khóc cô quyến rũ hơn rất nhiều lần lúc bình thường.
“Tôi không dễ bị nước mắt làm cho mủi lòng đâu” cô không chủ động thì gã sẽ tác động đến cô, gã đặt tay cô vào thứ ấm nóng đang đợi chờ, gã đưa miệng sát mặt cô, phả hơi nóng, câu nói tiếp theo đây càng làm Bạch Mai Trúc hãi.
“Không chỉ tay, nó còn muốn miệng của cô nữa kìa” gã thơm vào má cô từng cái thật nhẹ, trong ánh sáng mập mờ, cô đã nhìn thấy nụ cười của gã.
“Cao Trí Đức, tôi không muốn”
“Còn tôi thì rất muốn”
Gã đặt hai tay cô lên hai bên đùi : “tôi đã chăm sóc cho cô rồi, để công bằng cô cũng phải chăm sóc cho tôi chứ” gã vén tóc cô ra sau vành tai.
Bạch Mai Trúc tựa như muốn trò chuyện mới gã nhưng thật ra là muốn kéo dài thời gian, trì hoãn việc cô không muốn.
“Tôi không có nhiều kiên nhẫn để trả lời cô đâu” cô định mở miệng nói thì bị ngã trực tiếp ấn đầu thấp xuống, Bạch Mai Trúc ú ớ vì giờ thứ to lớn của gã đang nằm trong miệng cô, nó cũng giống như gã, muốn giết chết cô. Hai tay cô bấu vào đùi gã, gã không đau thay vì thế gã khoái cảm khi chiếc miệng nhỏ mềm mại của cô đang ôm trọn lấy cả thứ ấy của gã.
Gã cuộn chặt tóc cô vào tay, gã nhấp lên nhấp xuống, trong người gã như có luồng điện chạy qua, tê tái, còn cô thì chỉ muốn nôn ngay lập tức, nó đâm sâu vào miệng cô, Bạch Mai Trúc khóc không thành tiếng. Sau một khoảng thời gian, gã không những không dừng mà còn ngày càng tăng tốc, khi cô cảm thấy có gì đó bắn vào miệng, gã biết mình đã bắn ra, gã nhấc cô lên, kéo cô đối diện dưới thân mình.
Bạch Mai Trúc nghiêng đầu muốn nhả ra.
“Nuốt hết cho tôi”
Bạch Mai Trúc lắc đầu, cô không muốn nuốt, cả người cô trào trực buồn nôn.
“Uệoo...”
Cao Trí Đức nhanh trí hôn cô nhằm ngăn chặn sự việc sắp diễn ra, gã muốn cô phải nuốt, Bạch Mai Trúc không thể thở nổi khi cứ ngậm chặt thứ đó trong miệng. Cuối cùng là đành nuốt xuống khi gã cứ cố chấp hôn cô không rời.
“Như vậy có phải là ngoan không” gã nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Bây giờ tôi ngủ được chưa?”
“Tôi chưa buồn ngủ nhưng em thì có thể ngủ”gã trườn dọc hai tay, đồng thời là miệng trên người cô, hương sữa tắm phảng phất qua cánh mũi gã, sộc thẳng lên não, Cao Trí Đức đầu óc quay cuồng, mơ mơ màng màng trên cô.
Gã hôn vào giữa bụng rồi càng xuống sâu hơn, gã vắt chéo hai chân cô lên cổ, miệng chạm vào hang ngọc bên dưới, đưa lưỡi khám phá bên trong, gã hôn theo mép đùi đến gót chân cô. Gã phải công nhận rằng từ đầu đến chân cô, mọi ngóc ngách đều có sức mê hoặc khó cưỡng.
Gã đưa miệng dưới trườn quanh hang ngọc của cô, kiên nhẫn chậm rãi, không được bao lâu liền tiến thẳng vào.
“Ưa...ưm” Bạch Mai Trúc mệt mỏi đang chìm vào giấc ngủ thì bị con quái vật là gã phá.
“Cao Trí Đức, ưm...đừng động nữa” cô càng ra sức ngăn cản gã, gã càng hung hăng tiến vào. Cô biết bản thân không điều khiển được con mãnh thú trong gã nhưng vẫn muốn ra lời, biết đâu gã thương mà bỏ qua. Nhưng không!
“Cao Trí Đức, ưm...a...a...ưm, dừng” cô cố gắng ngồi dậy để đẩy gã ra nhưng khi bàn tay chạm được vào vai gã thì liền tuột xuống vì cú thúc mạnh của gã.
“Đừng ra lệnh cho tôi” hai tay gã bóp chặt hai bả vai cô, nhấp ra nhấp vào không ngừng nghỉ, mặc cho cô ngất đi tỉnh lại bao nhiêu lần gã sung sức không biết mệt, như một con thú đói muốn nuốt trọn con mồi cho no bụng.
Chương12.Cơ Thể Của Cô Chỉ Được Phép Thuộc Về Ánh Mắt Của Một Mình Tôi
Cao Trí Đức dừng lại khi trên người đã đầm đìa mồ hôi trong cái giá lạnh của mùa đông.
Gã nhấc mình dậy, tiến về phía ban công, kéo dèm cửa trắng sang hai bên, nhìn qua cửa kính, trời đang dần tối đi, gã không vội mặc đồ, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đơn, châm lên điếu thuốc.
Bạch Mai Trúc hẳn là bị khói thuốc làm cho tỉnh giấc “khụ....kh...ụ...” gã quay sang nhìn cô, đặt điếu thuốc dang dở vào gạt tàn, đến bên cạnh cô, gã cúi thấp, chạm môi cô, tách môi, phả khói thuốc vào miệng cô. Bạch Mai Trúc cả người mềm nhũn, muốn ngồi dậy cũng khó khăn, chỉ còn cách úp người xuống, họ sặc sụa.
Cao Trí Đức gã rất vui với những trò như thế này.
Gã đứng lên kéo theo cả cô, gã giữ chặt tay ở eo cô giúp cô không ngã, chân cô đặt lên chân gã di chuyển, Bạch Mai Trúc nhỏ bé, lọt thỏm trong lòng gã. Cao Trí Đức đưa cô đến gần cửa kính nhìn ra ngoài, gã xoay cô lại để lưng cô chạm vào ngực gã, hai tay gã di chuyển lên cổ cô.
Dinh thự của gã ở giữa trung tâm thành phồ, về đêm từ phòng gã nhìn xuống rất tuyệt, những ánh đèn đường như những ngôi sao sáng lấp lánh, dòng xe lối nhau di chuyển.
Bạch Mai Trúc trong lòng gã run lên, vì lạnh, vì xấu hổ khi cả hai cơ thể trần truồng dính vào nhau. Cao Trí Đức hôn vào vai cô, dần tiến lên cổ, tai, má, gã đưa tay xoay cằm cô về phía sau, chìm đắm trong nụ hôn dài.
“Đi ăn tối thôi” chấm dứt nụ hôn, Bạch Mai Trúc chưa kịp thở thì đã bị gã bế nên, cả hai cùng ngồi vào bồn tắm, cùng quấn một chiếc khăn lớn, Bạch Mai Trúc nhìn đống quần áo bị gã gạt xuống đất không sót lại một bộ nào.
Cao Trí Đức nhìn rõ vẻ thất vọng trên nét mặt cô, nhếch môi, gã đưa cô xuống phòng khách, Bạch Mai Trúc trợn tròn mắt khi những chiếc đầm lấp lánh đập vào mắt cô, Cao Trí Đức chọn cho cô một chiếc đầm kín từ đầu đến chân, còn không quên khoác thêm cho cô một chiếc áo dạ bên ngoài, ngồi xuống tận tay đi vào chân cô đôi giày cao gót.
Bạch Mai Trúc nhìn gã khó hiểu.
“Tôi đã nói rồi dù chỉ lộ một chút cũng không thể, cơ thể của cô chỉ được phép thuộc về ánh mắt của một mình tôi”
Gã khoác lên một bộ vest lịch lãm, cùng cô bước vào một nhà hàng sang trọng, Bạch Mai Trúc lạ lẫm cùng thích thú nhìn xung quanh, đặt chân vào thang máy, di chuyển lên tầng cao nhất, đến một phòng đã được gã đặt sẵn.
Cao Trí Đức nắm tay cô, trong lúc gã không để ý, Bạch Mai Trúc đã rút được di động từ trong túi áo vest của gã, bỏ qua nét gượng gạo, tự nhiên nhìn xung quanh tựa như đang rất vui vẻ. Gã kéo ghế cho cô ngồi xuống, một bàn thức ăn, hai ly thuỷ tinh cùng một chai rượu vang đã sẵn sàng.
“Bữa ăn này coi như là đền bù hai ngày qua cho cô” Cao Trí Đức đưa tay rót rượu vào ly của cô, Bạch Mai Trúc nhìn gã dè chừng, hai tay nắm chặt vạt áo.
“Tôi đi vệ sinh được không?”
“Tôi tin tưởng nên không theo sát cô, đừng vì thế mà dở trò”
Bạch Mai Trúc thở phào khi thoát khỏi được tầm mắt gã, vừa vội vàng đi, vừa cố nhớ bấm số điện thoại của ai đó vào chiếc di động lấy được từ gã. Thật may đầu dây bên kia bắt máy.
“Alo!”
“Tịnh Ân...giúp em với” Bạch Mai Trúc nhỏ giọng nhất có thể, bước vào thang máy, nói địa chỉ của bản thân hiện tại cho đối phương bên đầu dây.
Cao Trí Đức bắt đầu sốt ruột vì chưa thấy cô quay lại, gã rút ra điếu thuốc cuối cùng trong bao, che tay, bật lửa, hít một hơi, phả ra làn khói thật dày, cười lớn.
“Mẹ nó....Bạch Mai Trúc tôi thề sẽ giết chết cô” gã đã phát hiện di động trong túi biến mất.
Gã lại không vội chạy đi tìm cô ngay, trong phòng khói giăng như sương mù, gã bóp chặt ly thuỷ tinh trong tay. Bạch Mai Trúc trong lúc chờ đợi Tịnh Ân đến chạy ra sau phía xe gã nhằm trốn, cô ném di động của gã vào trong xe qua cửa kính đang mở.
Bạch Mai Trúc giật mình ngồi xuống, tay toát mồ hôi vì căng thẳng khi nhìn thấy gã đã bước ra khỏi nhà hàng. Cùng lúc Tịnh Ân lái xe đến nhìn cô đang thấp thỏm, lia xa mắt thấy một người đàn ông, anh đoán ra được có lẽ cô đang trốn gã.
Tịnh Ân dừng sau xe gã một đoạn, mở cửa bước xuống, dùng áo khoác đến gần bên cô, che cho cô đứng lên, giúp cô thoát. Cao Trí Đức phía xa, ranh ma nhìn trúng lại không ghi ngờ, xe của hai người đã lẫn vào làn xe đông đúc, gã mới giật mình bám theo, gã nhớ ra hình ảnh giày cao gót mà gã nhìn được không rõ từ người phụ nữ được người đàn ông che chắn.
“Còn dự sẵn cả đàn ông bên ngoài”
Gã mở cửa xe thì gật gù vì nhìn thấy di động đang sáng nằm ngay ngắn trên ghế, cô hẳn đã nghĩ gã là thằng ngu nên làm ra cái trò này à? Gã kiểm tra điện thoại, một dãy số lạ từ máy gã gọi đi. Gã vui vẻ gọi lại “nhấc máy hay không thì cuối cùng cô cũng sẽ chết dưới tay tôi mà thôi”
Chương13.Chi Bằng Anh Giết Chết Tôi Luôn Đi
“Đây là số của em mà” Bạch Mai Trúc giật máy từ tay Tịnh Ân, run sợ.
“Nhanh đi, anh mau cho xe chạy nhanh đi” Tịnh Ân gật đầu nghe theo lời cô, tăng tốc.
Bằng cách nào đó mà Cao Trí Đức gã đã bám sát theo sau, Tịnh Ân sớm nhận ra, nhưng có cố lẩn cũng không thể thoát khỏi sự theo đuôi của gã. Hai chiếc xe dong duổi trên đường, đuổi theo nhau không ngừng, Bạch Mai Trúc liên tục ngoái lại nhìn, sự sợ hãi càng tăng cao.
Nếu cô không chạy trốn mà cứ mãi ở lì đó theo lời của gã, không sớm thì muộn, không phải gã thì cũng sẽ bị mẹ gã ra tay, vì vậy bất cứ lúc nào có cơ hội cô cũng muốn chạy khỏi gã. Khi chạy được cũng sẽ còn nơm nớp lo sợ vì vẫn ở trong thành phố này thì sẽ còn rơi vào tay gã.
“Cô biết mình ở vị trí nào mà, xứng hay không cô cũng nhìn ra mà”
“Tôi không nói xuông để cho cô sợ đâu, tôi chắc chắn sẽ làm thật nếu cô cố chấp bám lấy nó” - Trịnh Thuý Mỹ
Cao Trí Đức rẽ sang trái, vượt lên chặn đầu xe Tịnh Ân, vì bất ngờ, anh phanh gấp khiến hai người ngã về phía trước. Gã xuống xe trực tiếp đến bên chỗ Bạch Mai Trúc, gõ cửa, cô lắc đầu, cố chấp không mở.
“Xin hỏi, anh có vấn đề gì sao?” Tịnh Ân đối mặt với gã.
“Tất nhiên là có, người phụ nữ của tôi đang trong xe cậu mà” ánh mắt gã lườm cô rất đáng sợ, nó còn hơn cả thú dữ.
“Chắc anh đã nhầm, cô ấy nói không quen biết anh”
“Quen hay không, không đến lượt cậu lên tiếng”
“Hai người chia tay rồi mà, phiền anh tránh đường cho” Tịnh Ân đưa tay gạt gã ra liền bị gã động tay, đấm vào mặt, anh ngã ra đường.
“Cậu biết đấy, tôi với cậu vốn không có thù, nhưng kể từ khi tôi nhìn thấy cậu và cô ta hôn nhau, tôi đã muốn giết chết cậu ngay lập tức” gã nhìn gần là nhận ra ngay Tịnh Ân chính là người khiến cô nói lời chia tay với gã.
Bạch Mai Trúc nhìn anh bị gã đè xuống đường đánh không ngừng tay, nhanh chân chạy xuống ngăn. Cô đẩy gã ra, ôm người gã “Tịnh Ân, anh mau đi đi, mau đi đi” Bạch Mai Trúc gào thét muốn anh nhanh mau rời khỏi, nếu còn ở lại đây gã sẽ tàn độc mà ra tay.
“Bạch Mai Trúc tôi sẽ giết chết cô” gã thở hổn hển, lời nói ngắt quãng, giọng khàn đục, bộ dạng bây giờ y hệt như quỷ khát máu.
Tịnh Ân khó nhọc, loạng choạng đứng lên, quệt đi vết máu trên miệng “Mai Trúc, không cần sợ anh ta, qua đây”
“Mau, cậu ta đang gọi cô kìa, cô muốn chân cậu ta biến mất hay muốn cậu ta tê liệt cả người, hửm, tôi sẽ chiều theo ý cô” gã nhìn Tịnh Ân, giọng nói rót vào tai cô.
Bạch Mai Trúc lắc đầu liên tục, ôm hông gã thật chặt “Cao Trí Đức, anh tha cho anh ấy, tôi tuyệt đối nghe lời anh, tôi hứa đấy, tôi sẽ nghe lời anh”
“Là do cô nói” gã vuốt tóc cô
“Tịnh Ân anh đi đi, em không muốn đi cùng anh nữa”
Tịnh Ân yêu cô, anh yêu cô trong suốt nhiều năm, lần đầu tiên được đáp lại tình cảm chỉ có duy nhất một lần, chính là ngày cô nhờ anh đóng giả người yêu trước gã.
“Xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này!”
“Giúp được em anh rất vui”
Cả hai quen biết nhau chỉ vì những lần trùng hợp va vào nhau trên đường. Nghĩ rằng có duyên, nên cả hai rất nhanh kết thân. Thế nhưng sau ngày đóng giả người yêu thì anh hoàn toàn mất liên lạc với cô. Lần gặp lại gần đây nhất chính là ở trong công viên gần nhà anh.
Tịnh Ân và cô thực sự rất giống nhau về tính cố chấp, anh không sợ gã, cứ bước một bước đến gần hơn, anh không biết rằng mình càng tiến thì sẽ càng nguy hiểm cho cô.
“Cô thấy chưa, tôi đâu phải là không muốn tha cho cậu ta” tay gã phía dưới rút ra một con dao nhỏ, nghe tiếng dao đã bật ra, Bạch Mai Trúc buông gã, chạy về phía anh, đẩy anh đi.
“Tịnh Ân, coi như em cầu xin anh, anh đi đi” Bạch Mai Trúc quỳ xuống, cầu xin anh.
“Nếu anh còn ở lại, em sẽ không bao giờ gặp anh nữa” Tịnh Ân sợ lời cô nói sẽ thành sự thật, khó khăn lắm anh mới được gặp lại cô, anh không thể để quá khứ lặp lại thêm.
Tịnh Ân cho xe di chuyển, đã trôi vào bóng tối, không thể nhìn được nữa, Bạch Mai Trúc chưa chịu đứng lên “vậy cô nghĩ, nếu cậu ta đi thì cô có thể tiếp tục gặp cậu ta à?” Cao Trí Đức phía sau lưng cô xuất hiện, gã đưa dao lên nâng cằm cô, mu bàn tay vuốt dọc gò má.
“Chi bằng, anh giết chết tôi luôn đi” cô nắm bàn tay tay đang cầm dao của gã kề sát cổ của mình.
“Giống như lần trước tôi đã nói, nếu cô còn bỏ trốn, tôi sẽ lập tức giết chết cô nếu nhìn thấy.”
“Thế nhưng, nếu để cô chết dễ dàng như thế thì còn gì vui nữa, tôi sẽ dày vò cho đến khi cô tự tắc thở” gã rút dao lại, lôi cô lên, mạnh tay vứt cô vào trong ghế sau của xe, rồi cũng tự mình ngồi vào bên cạnh.
Chương14.Tôi Chỉ Muốn Có Một Món Đồ Chơi Thuộc Quyền Sở Hữu Của Mình (H)
“Cô còn nhớ hay đã quên, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tại cây cầu này”
“Chúng ta có nên đánh dấu một điều nào đó ngay tại đây luôn không, để mỗi khi đi qua nó chúng ta chỉ nghĩ đến nhau mà thôi”
Hiện tại xe của Cao Trí Đức đang dừng tại một cây cầu lớn, bắc ngang qua một dòng sông dài, nước chảy vô tận không nhìn thấy bờ. Gã cởi nút áo vest, đến từng cúc áo sơ mi, cơ bụng săn chắc của gã hiện rõ trước mắt cô.
“Cao Trí Đức, tôi không còn yêu anh nữa, tôi cũng không muốn dính níu đến anh nữa, anh, không thể quên tôi ư?”
“Cái gì mà không thể quên cô? Cô nghĩ tôi vẫn còn yêu cô nên mới không ngừng làm ra những chuyện này à? Không hề, tôi cả trước đây và hiện tại chưa từng yêu cô”
“Tôi chỉ muốn có một món đồ chơi thật tốt, thuộc quyền sở hữu của mình mà thôi”
*chát
“Đồ khốn” Bạch Mai Trúc đánh gã, rơi nước mắt.
“Bây giờ cô mới nhận ra thì hãy tự trách cô ngu ngốc” gã đè cô xuống, từng chiếc hôn ám muội đặt lên cổ cô. Áo dạ bị gã quăng lên chạm vào nóc xe rồi lại rơi xuống chân ghế nằm gọn.
Gã đưa tay vén chân đầm lên, tay xoa dọc theo nụ hoa mẫn cảm của cô qua lớp bra màu đen ren gợi cảm. Bạch Mai Trúc phía trên chỉ biết khóc vì uất ức, gã cưỡng bức cô mọi nơi mất kiểm soát, lúc nào cũng hung hăng hành hạ cô.
Tay của gã đưa lên phía cổ cô, xé toạc đầm theo đường thẳng, hai bồng đào nảy lên trước mắt gã, kích thích vô cùng, hai ngón tay gã chụm vào ép chặt núm hoa nở rộ phía trên đỉnh gò bồng của cô, bên kia thì được miệng gã tận tình chăm sóc.
Bạch Mai Trúc bám vào vai gã bấu chặt, nhấc đầu lên đưa miệng cắn, rất lâu sau mới buông, trên làn da lành lặn của gã xuất hiện dấu răng rướm máu của cô. Cao Trí Đức nghiến răng vì đau, vung tay tát cô một cái rất mạnh, nó đau đến long trời nở đất, Bạch Mai Trúc bên tai chỉ có thể nghe tiếng ù ù, cả đầu quay cuồng vì cú đánh trời giáng từ gã.
“Cô cứ như một con chó dại mà cắn mọi lúc mọi nơi ấy nhỉ?”
“Cao Trí Đức nếu tôi không chết thì anh tuyệt đối sẽ không bao giờ được sống trong hạnh phúc”
“Rất mạnh miệng, đột nhiên tôi lại nhớ đến Bạch Mai Trúc hiền dịu, ngoan ngoãn ngày xưa, xem ra từ khi chia tay tôi, cô đã thay đổi rất nhiều, công tôi lớn đấy chứ!”
“Vậy nên cô phải trả công cho tôi, một cái giá thật đắt” gã xoay sang nhìn phía bả vai phải đang rỉ máu không ngừng.
Cao Trí Đức giật phăng quần của mình, ném ra, cả chiếc áo sơ mi đang mở cúc. Bạch Mai Trúc vùng vằng khi gã dần tuột bra của cô xuống chân, cô biết không thể chống cự liền đưa tay lên mở cửa hòng muốn trốn ra, nhưng khi tiếng cửa vừa vang lên, cửa chưa kịp hé đã bị gã phát hiện, gã khoá cửa lại, giật chặt tóc cô.
“Tôi đã nói với cô những gì? Cô muốn để những người đang qua lại ngoài kia nhìn thấy cơ thể không có một mảnh vải của cô à?”
“Hay cô muốn chúng ta ra bên ngoài đó làm chuyện này, nếu cô muốn, tôi không ngại đâu” gã nói là làm, gã mở cửa xe, Bạch Mai Trúc sợ xanh mặt vì không ngờ gã dám làm thật.
“Không, tôi không muốn” cô kéo tay gã lại, bên dưới cổ họng vẫn còn tiếng nấc. Cao Trí Đức thành công doạ được con cừu non nớt, cô sợ, gã vui.
Gã đưa tay xuống dưới để một bên mông cô đè dính vào ghế, sau nhấc chân còn lại lên vai, gã nhìn nụ hoa quý đang nở rộ không chớp mắt, trên mặt hiện rõ hai chữ biến thái đã ăn sâu vào gã đối với cô. Gã đưa cậu nhỏ của mình dạo chơi quanh cánh hoa, từ từ xâm nhập vào trong.
Bạch Mai Trúc bấy giờ không phản ứng gì nữa, ngăn cản không, phấn khích thì càng không, cứ như hồn đã lìa ra khỏi xác, cứng đơ như một tảng đá mặc cho gã đùa nghịch. Hai tay cô nắm chặt, mắt không mở, đôi môi đã thâm tím vì lạnh, sắc mặt cũng đã nhợt nhạt đi rất nhiều.
“Cô không biết tiếng rên của cô kích thích tôi đến mức nào đâu” Cao Trí Đức đâm sâu vào cô trước sự nhẹ nhàng, thế nhưng cô đối diện gã vẫn mím môi, không hé nửa lời.
“Tôi biết cô cũng rất thích, đừng kím hãm” gã liên tục thúc, gã lương tay để cô không phản kháng, gã khó chịu khi không được nghe tiếng rên quyến rũ của cô, nó như một sự sỉ nhục đối với gã.
“Mẹ kiếp, Bạch Mai Trúc mau rên lên cho tôi” gã đưa tay lên bóp cổ cô, Bạch Mai Trúc cảm thấy khó thở mới miễn cưỡng bật môi “ưm...a..a.ưm” gã thả lỏng tay, bám chắc bả vai cô.
Mặc kệ cho bên ngoài mưa to gió lớn, người người đi lại, ở giữa cây cầu lớn, có một chiếc xe đã yên vị ở đó từ khi trời chập tối chưa chịu di chuyển. Bên trong xảy ra chuyện gì không một ai biết. Chiếc xe càng ngày càng rung lắc dữ dội, bởi gã càng ngày càng mạnh bạo.
Chương15.Quá Khứ Của Chúng Ta
“Thật là...sao lại đứt ngay lúc này” chiếc vòng tay của Bạch Mai Trúc bỗng bị đứt, dừng chân lại giữ cây cầu lớn, tất thảy số hạt bắn tung toé khắp nơi. May thay cây cầu này có ít phương tiện di chuyển.
Bạch Mai Trúc buộc gọn tóc lên, bắt đầu đi nhặt từng hạt, chiếc vòng tay này cô rất thích nếu không cô cũng chẳng cất công để nhặt lại làm gì.
“Còn thiếu một hạt nữa....hay thôi bỏ quách cho rồi!” tại vì Bạch Mai Trúc cảm nhận đang có hạt mưa lên muốn về nhà nhanh nếu không sẽ bị ướt mà cảm mất.Từ trước đến giờ Bạch Mai Trúc ghét nhất là bị ốm.
Bạch Mai Trúc quyết định bỏ, khi vừa quay lưng thì phía sau có tán ô đưa lên, cái xoay người lại, gương mặt thanh tú, nét mặt sắc xảo xuất hiện mê hoặc kẻ si tình phía sau. Một người con trai điển trai, cao hơn cô cả một cái đầu, đưa bàn tay đang nắm đến trước mắt cô, khi bàn tay ấy mở ra hạt vòng của cô xuất hiện. Bạch Mai Trúc tựa như vớ được vàng, mừng rỡ.
“Vậy là đủ rồi!”
Bạch Mai Trúc cảm nhận được bản thân hình như đã vô lễ, không mở lời cảm ơn người kia trước. Nụ cười trên môi biến mất, thay vào vẻ nghiêm túc “hừm....cảm ơn anh rất nhiều” cô cúi đầu.
Người ấy không nói gì, Bạch Mai Trúc nghiêng đầu khó hiểu nhìn “à, không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước” cô xoay lưng thì bị bàn tay phía sau kéo lấy cổ áo, khựng lại.
“Trời mưa rồi, lên xe đi” cái giọng ồm ồm vang lên.
“Không cần đâu như thế thì phiền anh lắm” Bạch Mai Trúc gãi đầu bối rối, cô không lên thì đối phương vẫn cứ mãi đứng yên không đi.
“Anh kiên nhẫn quá đấy, được rồi cảm ơn lời mời của anh” Bạch Mai Trúc bước lên xe, cô không biết rằng hạnh phúc và bi kịch của bản thân đã bắt đầu.
Người ấy chính là Cao Trí Đức. Gã không có tiếng xấu đồn xa, tiếng tốt lại càng không, chỉ có duy nhất một điều ai ai cũng biết chính là đích tôn nhà họ Cao.
“Cô tên là gì? bao nhiêu tuổi?”
“Bạch Mai Trúc, 22 tuổi”
“Tôi là Cao Trí Đức, 26 tuổi”
Bạch Mai Trúc trợn tròn mắt, há hốc liền lấy tay bịt miệng “anh, chính là đích tôn nhà họ Cao ư? wow, rất vui được gặp anh” cô đưa tay ra muốn bắt tay với gã nhưng nhận lại là sự lạnh lùng, Bạch Mai Trúc xấu hổ gượng cười.
Không khí trong xe từ bấy im lặng đến đáng sợ. Bạch Mai Trúc thở phào khi đã được đặt chân xuống trước nhà, xe gã vụt mất khi cô chưa kịp cúi chào “gì vậy, có phải là mình đã đắc tội với anh ta rồi không?”
Kể từ ngày hôm ấy, không lâu khoảng một tuần sau, khi Bạch Mai Trúc từ chỗ làm trở về thì thấy gã đứng trước nhà, cô vội chạy lại gần “anh đến có chuyện gì sao?”
Cao Trí Đức khoanh tay, dựa lưng vào xe, chân không ngừng giẫm xuống đất, quay qua nhìn khi nghe tiếng cô : “cũng không có gì, cô đã ăn tối chưa?”
“Tôi? chưa”
“Chúng ta cùng đi ăn đi”
Gã đưa cô đến một nhà hàng, Bạch Mai Trúc thoáng nhìn cũng cảm thấy nơi này rất đắt đỏ, cô vỗ nhẹ tay gã thì thầm “không nhất thiết phải ăn ở đây đâu, tôi có một chỗ này rất ngon” cô không hỏi ý gã cứ thế kéo gã theo. Cao Trí Đức nhìn tay cô đang nắm lấy cổ tay mình liền di chuyển, hai bàn tay nắm lấy nhau. Bạch Mai Trúc nhìn lên gã cười vui vẻ.
“Anh ngồi đi” cô đưa gã đến một tiệm mì nhỏ, đây là tiệm mì thân quen của cô.
“Trúc Nhi đến rồi sao, hôm nay dẫn theo cả bạn nữa à?”
“Chú Lâm cho cháu hai tô, giống như mọi khi cháu ăn nhé!”
“Ngồi đi, ngồi đi, có ngay đây”
Sau 15' trên tay chú Lâm là hai tô mì ghi ngút khói “cảm ơn chú”
“Anh ăn đi” Bạch Mai Trúc gắp lên một đũa, thổi vài cái rồi đưa vào miệng, còn gã thì như người mất hồn nhìn cô không chớp mắt.
“Hử, mặt tôi dính gì sao?” Cao Trí Đức lắc đầu, tập chung ăn.
Mối quan hệ của hai người tiến triển rất nhanh qua những lần đi chơi, những lần hẹn hò tại nhà cô, những lần cả hai cùng nhau dạo phố, gã nhìn bên ngoài sắt đá nhưng bên trong lại ấm áp, Bạch Mai Trúc cảm thấy rất may mắn khi được gã yêu. Tình yêu rất tốt cho đến một ngày, gã đưa cô về ra mắt gia đình.
Bà Trịnh, mẹ gã ban đầu nhìn thấy cô đã không ưa, ba gã cũng không kém. Họ không muốn có một người con dâu tầm thường, nghèo hèn là cô, đối với họ, môn đăng hộ đối là quan trọng nhất. Bởi vậy bà liên tục tìm đến cô gây khó dễ.
Những lần gặp gỡ đều là lén lút sau lưng gã.
“Nghe nói cô còn đang nợ một khoản tiền, nếu cô chia tay Trí Đức, tôi sẽ trả hết số nợ đó cho cô”
“.....”
“Cô im lặng tôi sẽ coi như là đồng ý”
Bà là người lớn nhưng nói không giữ lời, số nợ của cô còn nguyên vẹn sau khi chia tay gã. Bạch Mai Trúc cũng không phải mưu cầu được trả hết số nợ đó, chỉ là bà ta nếu không làm thì đừng mạnh miệng nói, điều đó chẳng sang trọng hay cao quý gì, ngược lại chỉ làm cho cô coi thường bà ta hơn.
Bạch Mai Trúc cứ ngỡ chia tay xong cuộc sống bình thường trước kia sẽ quay trở lại, nhưng không, gã 24/7 đến làm phiền cô, không phải gã thì cũng sẽ là người đến đòi nợ.
“Anh buông tha cho tôi được rồi! tôi không còn yêu anh nữa, từ ban đầu thực chất chỉ là muốn lợi dụng anh mà thôi”
Cao Trí Đức nghe xong lời này từ cô thì đúng là có suy nghĩ khác về con người cô, gã quyết định từ bỏ không theo đuôi cầu xin cô quay lại nữa, lần đầu tiên gã được yêu, cũng là lần đầu bị đá, Cao Trí Đức ngang tàng trước giờ chưa từng ngu muội như thế này.
“À, nhân tiện giới thiệu với anh luôn, đây là bạn trai mới của tôi” cô kéo Tịnh Ân, khoác tay anh, huých vai ra hiệu cho anh, Tịnh Ân hiểu ý cô, phối hợp rất tốt. Bạch Mai Trúc nhìn gã có vẻ không tin, để gã thôi theo đuôi, cô liều mình nhón chân hôn Tịnh Ân.
“Anh thấy rồi đó”
Cao Trí Đức gật gù, nhếch miệng một cái, quay lưng khuất khỏi tầm mắt cô. Nhắc đến tình yêu là nhắc đến nỗi hận của gã đối với Bạch Mai Trúc.