Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-32
Chương31.Sẽ Thẳng Chân Đá Hay Dửng Dưng Tiếp Tục
Chương31.Sẽ Thẳng Chân Đá Hay Dửng Dưng Tiếp Tục
“Người đã có vợ bây giờ lại đi khẳng định chủ quyền với người khác, anh thấy thương cho vợ em đấy!” Cận Thái Minh đưa mắt nhìn Bạch Mai Trúc một lượt trước khi rời chân khỏi.
“Huỷ hôn ư? tại sao anh ta lại bị hủy hôn?” Bạch Mai Trúc thắc mắc nhìn qua Cao Trí Đức hỏi. Gã bình tĩnh ngồi xuống, hai chân vắt chéo, ngón tay ngoắc cô ngồi vào bên cạnh
“Muốn tìm hiểu về anh ta à?” chất giọng tra hỏi, có phần khó chịu, như đứa trẻ nhõng nhẽo dỗi khi không được kẹo ngọt, ấy nhưng biểu cảm gương mặt lại lật ngược hoàn toàn, ánh nhìn như kim nhọn, đâm thẳng vào người cô.
“Trước ngày cưới một ngày, anh ta bị vợ sắp cưới tóm sống khi đang trên giường với người khác”
“Sau đó thì sao?” Bạch Mai Trúc nói tiếp.
“Anh ta thẳng chân đá người bản thân vừa mặn nồng mà quay về quỵ lụy xin tha thứ, kết quả của việc đó chính là bị hủy hôn”
Bạch Mai Trúc xích sát gần gã không chừa he khở, ngón tay thuần thục đưa lên trước ngực gã, giọng nhỏ nhẹ, thỏ thẻ với gã “vậy bây giờ nếu chúng ta cũng bị vợ anh bắt gặp đang trong tư thế trên dưới, anh cũng sẽ xử lí ra sao? Sẽ thẳng chân đá em hay dửng dưng bỏ qua vợ mình mà tiếp tục”
Chương31.Sẽ Thẳng Chân Đá Hay Dửng Dưng Tiếp Tục
Cao Trí Đức nắm chắc tay cô đặt lên tim mình “tôi thề ngoài em ra tôi sẽ không bao giờ cho phép người khác bước vào nơi này” gã vẽ một vòng tròn xung quanh tay cô. Nhưng nói thì nói vậy ai mà biết được tương lai chuyện gì sẽ xảy ra.
Bạch Mai Trúc chỉ có thể tin vào lời gã, đôi khi ánh mắt cũng sẽ khiến cô ghi hoặc, Tần Yến Trinh nặng tay với cô gã có thể hiểu bởi cái tính chua ngoa thích sở hữu nghét sẻ chia của ả, còn đối với cô gã chắc chắn sẽ không hiểu không những thế cô nhận ra gần đây khi bên cạnh cô nét gượng gạo của gã bắt đầu xuất hiện, điều mà trước nay chưa từng có. Nhưng vì ai mà cô phải thay đổi như thế này, vì ai cơ chứ? Cô cũng có tính chiếm hữu vậy thế nhưng bây giờ nó không có tác dụng nữa.
Bạch Mai Trúc thiếp đi trong lòng gã, khi trở mình thức trời đã xế chiều, những làn gió dịu bắt đầu thổi, cô rùng mình khi gợn gió lướt qua da, hé mắt chỉ nhìn thấy bóng lưng gã đang hiển diện trước mắt, hai bên dèm trắng phấp phới không có điểm dừng “em ngủ lâu lắm rồi sao?” cô từ phía sau tựa đầu vào lưng gã, hai tay nhẹ trói lên eo. Cao Trí Đức không trả lời chỉ thấy gã từ từ vòng cánh tay lại ôm lấy cổ cô.
“Chúng ta sẽ ăn gì tối nay” Bạch Mai Trúc kiễng chân hôn một tiếng vang lên môi gã.
“Tối nay anh có hẹn với ba mẹ, xin lỗi có lẽ em sẽ phải dùng bữa tối một mình” Cao Trí Đức ngập ngừng.
Chương31.Sẽ Thẳng Chân Đá Hay Dửng Dưng Tiếp Tục
Bạch Mai Trúc mím môi, sau đó bĩu nhẹ giọng vờ như đang trách gã “em hiểu mà, anh là người đã có gia đình nên bây giờ nơi đó chắc hẳn sẽ là ưu tiên nhất” cô ngỡ sẽ nhận được một cái ôm thật chặt hay một nụ hôn dỗ dành từ gã nhưng không cô hoàn toàn chỉ nhận được sự trống rỗng, lần đầu cô cảm thấy bản thân tự tay nhấn chìm đầu mình xuống, thảm hại đến cùng cực.
Và có lẽ không lâu nữa cô sẽ biến mất khỏi nơi này nhưng không Bạch Mai Trúc lại tìm được lí do để tiếp tục tồn tại.
Bữa tối đang diễn ra rất vui vẻ trong dinh thự tráng lệ của hai vợ chồng gã, xa xa cánh cửa xuất hiện một dáng người quen thuộc đối với Cao Trí Đức, Bạch Mai Trúc ngang nhiên dạo chân bước vào, một vị khách không mời mà đến quả thật khiến Tần Yến Trinh cùng ba mẹ hai bên phải đặt dấu hỏi lớn.
“Tại sao khách không mời lại có mặt ở đây?” Trịnh Thúy Mỹ to tiếng.
Bạch Mai Trúc bỏ ngoài tai lời của bà lễ phép cúi đầu chào, món quà đang cầm trên tay dần tiến gần đến nơi Tần Yến Trinh, cô đưa trước mặt ả “chúc mừng” câu nói cụt ngụt trước nụ cười khó hiểu của cô, không hiểu thế lực nào và bằng cách nào Tần Yến Trinh chua ngoa trước đây lại đang rụt rè trở thành một con thỏ con trước Bạch Mai Trúc.
Tần Yến Trinh không những không tỏ thái độ khó chịu, thành kiến đối với cô cũng hoàn toàn biến mất, ả lịch sự nhận lấy món quà, sau đó mời cô cùng dùng bữa. Một chiếc ghế trống bên cạnh Cao Trí Đức được cô ngồi vào, gã hiện đang ngồi giữa một bên là vợ một bên là một người mà gã không biết nên gọi là gì.
Chương31.Sẽ Thẳng Chân Đá Hay Dửng Dưng Tiếp Tục
Bạch Mai Trúc bỏ ngoài tai lời của bà lễ phép cúi đầu chào, món quà đang cầm trên tay dần tiến gần đến nơi Tần Yến Trinh, cô đưa trước mặt ả “chúc mừng” câu nói cụt ngụt trước nụ cười khó hiểu của cô, không hiểu thế lực nào và bằng cách nào Tần Yến Trinh chua ngoa trước đây lại đang rụt rè trở thành một con thỏ con trước Bạch Mai Trúc.
Tần Yến Trinh không những không tỏ thái độ khó chịu, thành kiến đối với cô cũng hoàn toàn biến mất, ả lịch sự nhận lấy món quà, sau đó mời cô cùng dùng bữa. Một chiếc ghế trống bên cạnh Cao Trí Đức được cô ngồi vào, gã hiện đang ngồi giữa một bên là vợ một bên là một người mà gã không biết nên gọi là gì.
Bạch Mai Trúc dường như là đã thỏa mãn với kế hoạch đang diễn ra, chưa dừng lại không kiêng nể hay sợ sệt những người đang có mặt ở đây, một tay đang tiến lên cao hơn trên đùi Cao Trí Đức, hành động của cô không làm gã phản ứng ngược lại còn khiến gã khó chịu mà nhăn mặt. Bạch Mai Trúc mặc kệ không dừng tay cho đến khi cô nhìn lên và nhìn rõ người cận kề phía trước.
Bạch Mai Trúc nhìn người phụ nữ trên cổ là chiếc vòng ngọc trai, trang điểm rất xinh, có vẻ là một người phụ nữ hạnh phúc. Nụ cười nhạt nhẽo hiện ra, cô nhìn người phụ nữ ấy không chớp mắt, mặc cho cô đã nhận ra, ánh mắt tránh né của bà ta vẫn không ngừng láo liêng.
Chương32.Hành Hạ Bản Thân Chính Là Điều Ngu Dốt Nhất
Chương32.Hành Hạ Bản Thân Chính Là Điều Ngu Dốt Nhất
Trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ thuở nhỏ của Bạch Mai Trúc hiện ra hình ảnh của một người phụ nữ, đôi chân trần dính đầy cát bụi quỳ xuống, khóc lóc, liên tục xin lỗi cô “Mai Trúc, tha lỗi cho mẹ, mẹ nợ con một cuộc sống tốt, đừng trách mẹ” dứt lời từ từ khuất xa dần.
Ánh mắt tràn ngập nước sau đó không thể nhìn thấy bóng người mẹ nữa, chỉ có những làn bụi bay tứ tung từ chiếc xe vừa tăng tốc, một đứa trẻ nhìn thoáng qua tầm 4 tuổi, tóc buộc hai chùm, mặt mày nhem nhuốc, òa khóc lớn trước cổng cô nhi viện.
Bạch Mai Trúc lớn lên xinh đẹp khỏe mạnh như bây giờ và đang đứng trước mặt người dứt ruột đẻ ra mình đây là do được mọi người trong cô nhi viện nuôi nấng, người cô nên mang ơn không phải là những người xa lạ nuôi mình lớn thế nhưng chính bà Doãn Thanh Nhàn đã thẳng tay đẩy cô vào.
Ấy vậy mà Bạch Mai Trúc vốn vẫn còn hiền lành, bộc trực trong người không những không hận không căm ghét mà còn muốn nhận lại người mẹ bỏ rơi mình.
Bữa ăn kết thúc không vui từ khi cô đột ngột xuất hiện, Bạch Mai Trúc định ra về nhưng hướng chân lại đang đi về phía người phụ nữ đang đứng một mình trầm suy nghĩ. Phía sau lưng Doãn Thanh Nhàn giọng nói nhẹ nhàng của cô phát ra “tại sao mẹ không quay lại tìm con”
Chương32.Hành Hạ Bản Thân Chính Là Điều Ngu Dốt Nhất
Bữa ăn kết thúc không vui từ khi cô đột ngột xuất hiện, Bạch Mai Trúc định ra về nhưng hướng chân lại đang đi về phía người phụ nữ đang đứng một mình trầm suy nghĩ. Phía sau lưng Doãn Thanh Nhàn giọng nói nhẹ nhàng của cô phát ra “tại sao mẹ không quay lại tìm con”
Doãn Thanh Nhàn im lặng thậm chí là không nhìn cô.
“Năm đó vì khó khăn mà mẹ bỏ rơi con, con có thể hiểu nhưng bây giờ cuộc sống của mẹ đã tốt hơn rất nhiều, mẹ vẫn muốn chối bỏ đứa con này à?” nếu bà nhận lại cô ngay tức khắc và cho cô một lời giải thích thỏa đáng, cô có thể sẵn sàng tha thứ, nhưng không Doãn Thanh Nhàn ngoảnh mặt quay lưng, Bạch Mai Trúc uất ức khóc ngay tại chỗ, cô là một lần nữa bị chính mẹ của mình bỏ rơi.
Từ khi sinh ra đã không biết cha của mình là ai người thân duy nhất cũng bỏ mặc, Bạch Mai Trúc khốn đốn lớn lên, chật vật với cuộc sống không nơi lương tựa. Cả người ướt đẫm dưới cơn mưa giông, cánh tay buông xuôi khi những cuộc gọi đi không nhận được hồi đáp, liên tục nghe tiếng tút dài phát ra.
Khi chiếc xe dừng lại bên cạnh, Bạch Mai Trúc bấy giờ mới ngẫm ra người luôn bên mình những lúc khó khăn nhất lại là người mình vô tâm bỏ qua. Tịnh Ân bật dù nhanh chân chạy lại bên cô, Bạch Mai Trúc ngã vào người anh, nước mưa hoà lẫn nước mắt ướt đẫm chiếc áo bạc màu.
Những ngày tiếp theo Bạch Mai Trúc chỉ lẳng lặng nằm nơi góc phòng trong một căn phòng của nhà Tịnh Ân, dường như là cú sốc đầu đời đã ập đến, trong cuộc đời mỗi người ai mà chẳng như thế này một lần.
Chương32.Hành Hạ Bản Thân Chính Là Điều Ngu Dốt Nhất
“Bạch Mai Trúc, nếu người ta không cần em nữa hãy coi nó là lẽ đương nhiên mà vui vẻ trở lại, hành hạ bản thân chính là điều ngu dốt nhất”
“Tịnh Ân, sau những chuyện như vậy, tại sao cứ bên cạnh em, anh đáng ra phải chửi em thậm tệ, hoặc là đánh em, tại sao anh cứ đối tốt với em hả, TẠI SAO?” Bạch Mai Trúc vò đầu bứt tai, không kiểm soát được hành động mà ném đồ vật vào người Tịnh Ân.
“Anh biết rõ rằng em chỉ lợi dụng anh thôi mà” Bạch Mai Trúc hét, hai tay nắm áo anh, vô cớ chút giận.
Tịnh Ân thật chậm, thật chậm vòng tay ôm cô, vỗ về “một người anh trai có nhiệm vụ bảo vệ em gái của mình khỏi những điều xấu xa” anh dường như đã từ bỏ được rồi, từ bỏ thứ tình cảm bấy lâu dành cho cô mà không được hồi đáp, bởi anh cũng có thể nhìn ra vốn dĩ người cô yêu là ai, tình yêu làm sao có chỗ dành cho sự gượng ép.
“Bạch Mai Trúc nghe đây, em phải cứng rắn sống tiếp, thậm chí là sống tốt để cho họ thấy không có họ em cũng không dễ dàng chết!” cô gạt nước mắt, cái ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào khoảng không như lật ngược tình thế mà thay màu đổi dạng, đã có chút hận, chút đanh thép, chút uy nguy.
Cô rời khỏi nhà Tịnh Ân khi trời đã tối, mưa đã ngớt, nụ cười thẳng tắp hiện trên môi, bước chân tự tin đi về phía trước. Phía sau lưng, hai chiếc đèn phát sáng cùng tốc độ không vừa nhắm cô mà lao thẳng, giây phút ngờ như sẽ đâm thẳng vào cô thì liền liệng sang một bên, Bạch Mai Trúc vì giật mình mà ngã ra.
Người bước xuống xe không ai khác chính là gã, Cao Trí Đức trên tay cầm một chiếc gậy lớn, kéo lê về bên phía cô, Bạch Mai Trúc vội vã đứng lên nhăn mặt khó hiểu trước hành động của gã, tại sao gã biết cô ở đây mà tìm đến và tại sao lại tìm cô khi trước đó liên tục từ chối nhận cuộc gọi của cô.
Gã đập mạnh gậy xuống đường, hai tay chống lên đáy gậy thẳng mặt đối diện cô “nhớ quá nên tìm đến à?” gã bước sát đến mũi giày cô, một tay nắm chặt hông cô, bàn tay đang di chuyển xuống bên dưới, Bạch Mai Trúc vẫn bình tĩnh cho đến khi bàn tay ấy của gã bóp mông cô, giữa đường giữa lối, nhìn ngó xung quanh không có người, dùng hết lực ở trỏ tay đẩy gã.
Chương31.Sẽ Thẳng Chân Đá Hay Dửng Dưng Tiếp Tục
Chương31.Sẽ Thẳng Chân Đá Hay Dửng Dưng Tiếp Tục
“Người đã có vợ bây giờ lại đi khẳng định chủ quyền với người khác, anh thấy thương cho vợ em đấy!” Cận Thái Minh đưa mắt nhìn Bạch Mai Trúc một lượt trước khi rời chân khỏi.
“Huỷ hôn ư? tại sao anh ta lại bị hủy hôn?” Bạch Mai Trúc thắc mắc nhìn qua Cao Trí Đức hỏi. Gã bình tĩnh ngồi xuống, hai chân vắt chéo, ngón tay ngoắc cô ngồi vào bên cạnh
“Muốn tìm hiểu về anh ta à?” chất giọng tra hỏi, có phần khó chịu, như đứa trẻ nhõng nhẽo dỗi khi không được kẹo ngọt, ấy nhưng biểu cảm gương mặt lại lật ngược hoàn toàn, ánh nhìn như kim nhọn, đâm thẳng vào người cô.
“Trước ngày cưới một ngày, anh ta bị vợ sắp cưới tóm sống khi đang trên giường với người khác”
“Sau đó thì sao?” Bạch Mai Trúc nói tiếp.
“Anh ta thẳng chân đá người bản thân vừa mặn nồng mà quay về quỵ lụy xin tha thứ, kết quả của việc đó chính là bị hủy hôn”
Bạch Mai Trúc xích sát gần gã không chừa he khở, ngón tay thuần thục đưa lên trước ngực gã, giọng nhỏ nhẹ, thỏ thẻ với gã “vậy bây giờ nếu chúng ta cũng bị vợ anh bắt gặp đang trong tư thế trên dưới, anh cũng sẽ xử lí ra sao? Sẽ thẳng chân đá em hay dửng dưng bỏ qua vợ mình mà tiếp tục”
Chương31.Sẽ Thẳng Chân Đá Hay Dửng Dưng Tiếp Tục
Cao Trí Đức nắm chắc tay cô đặt lên tim mình “tôi thề ngoài em ra tôi sẽ không bao giờ cho phép người khác bước vào nơi này” gã vẽ một vòng tròn xung quanh tay cô. Nhưng nói thì nói vậy ai mà biết được tương lai chuyện gì sẽ xảy ra.
Bạch Mai Trúc chỉ có thể tin vào lời gã, đôi khi ánh mắt cũng sẽ khiến cô ghi hoặc, Tần Yến Trinh nặng tay với cô gã có thể hiểu bởi cái tính chua ngoa thích sở hữu nghét sẻ chia của ả, còn đối với cô gã chắc chắn sẽ không hiểu không những thế cô nhận ra gần đây khi bên cạnh cô nét gượng gạo của gã bắt đầu xuất hiện, điều mà trước nay chưa từng có. Nhưng vì ai mà cô phải thay đổi như thế này, vì ai cơ chứ? Cô cũng có tính chiếm hữu vậy thế nhưng bây giờ nó không có tác dụng nữa.
Bạch Mai Trúc thiếp đi trong lòng gã, khi trở mình thức trời đã xế chiều, những làn gió dịu bắt đầu thổi, cô rùng mình khi gợn gió lướt qua da, hé mắt chỉ nhìn thấy bóng lưng gã đang hiển diện trước mắt, hai bên dèm trắng phấp phới không có điểm dừng “em ngủ lâu lắm rồi sao?” cô từ phía sau tựa đầu vào lưng gã, hai tay nhẹ trói lên eo. Cao Trí Đức không trả lời chỉ thấy gã từ từ vòng cánh tay lại ôm lấy cổ cô.
“Chúng ta sẽ ăn gì tối nay” Bạch Mai Trúc kiễng chân hôn một tiếng vang lên môi gã.
“Tối nay anh có hẹn với ba mẹ, xin lỗi có lẽ em sẽ phải dùng bữa tối một mình” Cao Trí Đức ngập ngừng.
Chương31.Sẽ Thẳng Chân Đá Hay Dửng Dưng Tiếp Tục
Bạch Mai Trúc mím môi, sau đó bĩu nhẹ giọng vờ như đang trách gã “em hiểu mà, anh là người đã có gia đình nên bây giờ nơi đó chắc hẳn sẽ là ưu tiên nhất” cô ngỡ sẽ nhận được một cái ôm thật chặt hay một nụ hôn dỗ dành từ gã nhưng không cô hoàn toàn chỉ nhận được sự trống rỗng, lần đầu cô cảm thấy bản thân tự tay nhấn chìm đầu mình xuống, thảm hại đến cùng cực.
Và có lẽ không lâu nữa cô sẽ biến mất khỏi nơi này nhưng không Bạch Mai Trúc lại tìm được lí do để tiếp tục tồn tại.
Bữa tối đang diễn ra rất vui vẻ trong dinh thự tráng lệ của hai vợ chồng gã, xa xa cánh cửa xuất hiện một dáng người quen thuộc đối với Cao Trí Đức, Bạch Mai Trúc ngang nhiên dạo chân bước vào, một vị khách không mời mà đến quả thật khiến Tần Yến Trinh cùng ba mẹ hai bên phải đặt dấu hỏi lớn.
“Tại sao khách không mời lại có mặt ở đây?” Trịnh Thúy Mỹ to tiếng.
Bạch Mai Trúc bỏ ngoài tai lời của bà lễ phép cúi đầu chào, món quà đang cầm trên tay dần tiến gần đến nơi Tần Yến Trinh, cô đưa trước mặt ả “chúc mừng” câu nói cụt ngụt trước nụ cười khó hiểu của cô, không hiểu thế lực nào và bằng cách nào Tần Yến Trinh chua ngoa trước đây lại đang rụt rè trở thành một con thỏ con trước Bạch Mai Trúc.
Tần Yến Trinh không những không tỏ thái độ khó chịu, thành kiến đối với cô cũng hoàn toàn biến mất, ả lịch sự nhận lấy món quà, sau đó mời cô cùng dùng bữa. Một chiếc ghế trống bên cạnh Cao Trí Đức được cô ngồi vào, gã hiện đang ngồi giữa một bên là vợ một bên là một người mà gã không biết nên gọi là gì.
Chương31.Sẽ Thẳng Chân Đá Hay Dửng Dưng Tiếp Tục
Bạch Mai Trúc bỏ ngoài tai lời của bà lễ phép cúi đầu chào, món quà đang cầm trên tay dần tiến gần đến nơi Tần Yến Trinh, cô đưa trước mặt ả “chúc mừng” câu nói cụt ngụt trước nụ cười khó hiểu của cô, không hiểu thế lực nào và bằng cách nào Tần Yến Trinh chua ngoa trước đây lại đang rụt rè trở thành một con thỏ con trước Bạch Mai Trúc.
Tần Yến Trinh không những không tỏ thái độ khó chịu, thành kiến đối với cô cũng hoàn toàn biến mất, ả lịch sự nhận lấy món quà, sau đó mời cô cùng dùng bữa. Một chiếc ghế trống bên cạnh Cao Trí Đức được cô ngồi vào, gã hiện đang ngồi giữa một bên là vợ một bên là một người mà gã không biết nên gọi là gì.
Bạch Mai Trúc dường như là đã thỏa mãn với kế hoạch đang diễn ra, chưa dừng lại không kiêng nể hay sợ sệt những người đang có mặt ở đây, một tay đang tiến lên cao hơn trên đùi Cao Trí Đức, hành động của cô không làm gã phản ứng ngược lại còn khiến gã khó chịu mà nhăn mặt. Bạch Mai Trúc mặc kệ không dừng tay cho đến khi cô nhìn lên và nhìn rõ người cận kề phía trước.
Bạch Mai Trúc nhìn người phụ nữ trên cổ là chiếc vòng ngọc trai, trang điểm rất xinh, có vẻ là một người phụ nữ hạnh phúc. Nụ cười nhạt nhẽo hiện ra, cô nhìn người phụ nữ ấy không chớp mắt, mặc cho cô đã nhận ra, ánh mắt tránh né của bà ta vẫn không ngừng láo liêng.
Chương32.Hành Hạ Bản Thân Chính Là Điều Ngu Dốt Nhất
Chương32.Hành Hạ Bản Thân Chính Là Điều Ngu Dốt Nhất
Trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ thuở nhỏ của Bạch Mai Trúc hiện ra hình ảnh của một người phụ nữ, đôi chân trần dính đầy cát bụi quỳ xuống, khóc lóc, liên tục xin lỗi cô “Mai Trúc, tha lỗi cho mẹ, mẹ nợ con một cuộc sống tốt, đừng trách mẹ” dứt lời từ từ khuất xa dần.
Ánh mắt tràn ngập nước sau đó không thể nhìn thấy bóng người mẹ nữa, chỉ có những làn bụi bay tứ tung từ chiếc xe vừa tăng tốc, một đứa trẻ nhìn thoáng qua tầm 4 tuổi, tóc buộc hai chùm, mặt mày nhem nhuốc, òa khóc lớn trước cổng cô nhi viện.
Bạch Mai Trúc lớn lên xinh đẹp khỏe mạnh như bây giờ và đang đứng trước mặt người dứt ruột đẻ ra mình đây là do được mọi người trong cô nhi viện nuôi nấng, người cô nên mang ơn không phải là những người xa lạ nuôi mình lớn thế nhưng chính bà Doãn Thanh Nhàn đã thẳng tay đẩy cô vào.
Ấy vậy mà Bạch Mai Trúc vốn vẫn còn hiền lành, bộc trực trong người không những không hận không căm ghét mà còn muốn nhận lại người mẹ bỏ rơi mình.
Bữa ăn kết thúc không vui từ khi cô đột ngột xuất hiện, Bạch Mai Trúc định ra về nhưng hướng chân lại đang đi về phía người phụ nữ đang đứng một mình trầm suy nghĩ. Phía sau lưng Doãn Thanh Nhàn giọng nói nhẹ nhàng của cô phát ra “tại sao mẹ không quay lại tìm con”
Chương32.Hành Hạ Bản Thân Chính Là Điều Ngu Dốt Nhất
Bữa ăn kết thúc không vui từ khi cô đột ngột xuất hiện, Bạch Mai Trúc định ra về nhưng hướng chân lại đang đi về phía người phụ nữ đang đứng một mình trầm suy nghĩ. Phía sau lưng Doãn Thanh Nhàn giọng nói nhẹ nhàng của cô phát ra “tại sao mẹ không quay lại tìm con”
Doãn Thanh Nhàn im lặng thậm chí là không nhìn cô.
“Năm đó vì khó khăn mà mẹ bỏ rơi con, con có thể hiểu nhưng bây giờ cuộc sống của mẹ đã tốt hơn rất nhiều, mẹ vẫn muốn chối bỏ đứa con này à?” nếu bà nhận lại cô ngay tức khắc và cho cô một lời giải thích thỏa đáng, cô có thể sẵn sàng tha thứ, nhưng không Doãn Thanh Nhàn ngoảnh mặt quay lưng, Bạch Mai Trúc uất ức khóc ngay tại chỗ, cô là một lần nữa bị chính mẹ của mình bỏ rơi.
Từ khi sinh ra đã không biết cha của mình là ai người thân duy nhất cũng bỏ mặc, Bạch Mai Trúc khốn đốn lớn lên, chật vật với cuộc sống không nơi lương tựa. Cả người ướt đẫm dưới cơn mưa giông, cánh tay buông xuôi khi những cuộc gọi đi không nhận được hồi đáp, liên tục nghe tiếng tút dài phát ra.
Khi chiếc xe dừng lại bên cạnh, Bạch Mai Trúc bấy giờ mới ngẫm ra người luôn bên mình những lúc khó khăn nhất lại là người mình vô tâm bỏ qua. Tịnh Ân bật dù nhanh chân chạy lại bên cô, Bạch Mai Trúc ngã vào người anh, nước mưa hoà lẫn nước mắt ướt đẫm chiếc áo bạc màu.
Những ngày tiếp theo Bạch Mai Trúc chỉ lẳng lặng nằm nơi góc phòng trong một căn phòng của nhà Tịnh Ân, dường như là cú sốc đầu đời đã ập đến, trong cuộc đời mỗi người ai mà chẳng như thế này một lần.
Chương32.Hành Hạ Bản Thân Chính Là Điều Ngu Dốt Nhất
“Bạch Mai Trúc, nếu người ta không cần em nữa hãy coi nó là lẽ đương nhiên mà vui vẻ trở lại, hành hạ bản thân chính là điều ngu dốt nhất”
“Tịnh Ân, sau những chuyện như vậy, tại sao cứ bên cạnh em, anh đáng ra phải chửi em thậm tệ, hoặc là đánh em, tại sao anh cứ đối tốt với em hả, TẠI SAO?” Bạch Mai Trúc vò đầu bứt tai, không kiểm soát được hành động mà ném đồ vật vào người Tịnh Ân.
“Anh biết rõ rằng em chỉ lợi dụng anh thôi mà” Bạch Mai Trúc hét, hai tay nắm áo anh, vô cớ chút giận.
Tịnh Ân thật chậm, thật chậm vòng tay ôm cô, vỗ về “một người anh trai có nhiệm vụ bảo vệ em gái của mình khỏi những điều xấu xa” anh dường như đã từ bỏ được rồi, từ bỏ thứ tình cảm bấy lâu dành cho cô mà không được hồi đáp, bởi anh cũng có thể nhìn ra vốn dĩ người cô yêu là ai, tình yêu làm sao có chỗ dành cho sự gượng ép.
“Bạch Mai Trúc nghe đây, em phải cứng rắn sống tiếp, thậm chí là sống tốt để cho họ thấy không có họ em cũng không dễ dàng chết!” cô gạt nước mắt, cái ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào khoảng không như lật ngược tình thế mà thay màu đổi dạng, đã có chút hận, chút đanh thép, chút uy nguy.
Cô rời khỏi nhà Tịnh Ân khi trời đã tối, mưa đã ngớt, nụ cười thẳng tắp hiện trên môi, bước chân tự tin đi về phía trước. Phía sau lưng, hai chiếc đèn phát sáng cùng tốc độ không vừa nhắm cô mà lao thẳng, giây phút ngờ như sẽ đâm thẳng vào cô thì liền liệng sang một bên, Bạch Mai Trúc vì giật mình mà ngã ra.
Người bước xuống xe không ai khác chính là gã, Cao Trí Đức trên tay cầm một chiếc gậy lớn, kéo lê về bên phía cô, Bạch Mai Trúc vội vã đứng lên nhăn mặt khó hiểu trước hành động của gã, tại sao gã biết cô ở đây mà tìm đến và tại sao lại tìm cô khi trước đó liên tục từ chối nhận cuộc gọi của cô.
Gã đập mạnh gậy xuống đường, hai tay chống lên đáy gậy thẳng mặt đối diện cô “nhớ quá nên tìm đến à?” gã bước sát đến mũi giày cô, một tay nắm chặt hông cô, bàn tay đang di chuyển xuống bên dưới, Bạch Mai Trúc vẫn bình tĩnh cho đến khi bàn tay ấy của gã bóp mông cô, giữa đường giữa lối, nhìn ngó xung quanh không có người, dùng hết lực ở trỏ tay đẩy gã.