Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-478
Chương 480: Đào thoát
Editor: Wave Literature
Tòa án Liên minh Thương nhân phương Bắc.
Nằm cách Lâm Đông Thành lộ trình khoảng 10 ngày về phía Nam, một tòa án màu đen nhánh nằm trên đồng bằng, trong phạm vi 5km xung quanh nó là khu vực Liên minh Thương nhân cấm không ai được vào.
Nơi này chính là Liên minh Thương nhân, trung tâm thống trị ở thế giới ngầm phương Bắc.
Các quan chức ở đây, hoặc là những thẩm phán cao nhất chịu trách nhiệm về công việc liên quan đến luật pháp phương Bắc hoặc các thống đốc cấp cao nhất chịu trách nhiệm về mặt hành chính phương Bắc.
Mà trong đó quyền lực lớn nhất chính là chín thẩm phán trưởng.
Bọn họ là một nhóm các chỉ huy hàng đầu tích hợp luật hành chính và quân sự làm một thể cao nhất.
Trong nhóm này cũng có một người Hạ Lạc Khắc quá quen thuộc, đó chính là Địa Tinh Dương Thông Đầu.
Thân là thành chủ tiền nhiệm Lâm Đông Thành, sau cuộc khủng hoảng ở Lâm Đông Thành, toàn bộ hành trình hóa đá Dương Thông Đầu, trở thành một trong những thẩm phán trưởng cao nhất của tòa án phương Bắc.
Đây đương nhiên là dựa vào công lao nhiều năm kinh doanh ở Lâm Đông Thành, cùng với năng lực làm việc nổi tiếng của ông ta.
Đương nhiên điểm quan trọng nhất vẫn là ông ta có tiền.
Trong thế giới Liên minh Thương nhân, tiền bạc chính là vạn năng, có tiền có thể mua được mọi thứ.
Tuy nói như vậy có vẻ quá không chính xác, nhưng việc kiếm tiền ít nhiều cũng liên quan đến năng lực cá nhân, ít nhất thì trong Liên minh Thương nhân chính là như vậy.
Mà Dương Thông Đầu - quan chức mới cũng đã vô cùng quen thuộc với nội dung công việc của mình rồi.
Thậm chí ngay cả văn phòng của ông ta cũng được quy hoạch giống hệt như văn phòng lúc ông ta ở Lâm Đông Thành.
Dương Thông Đầu ngồi trên ghế của mình, ông ta nhìn xung quanh, giống như mình vẫn còn là một thành chủ, nhưng hiện tại ông ta đã không phải thành chủ, mà là một trong những thẩm phán trưởng cao nhất của Liên minh Thương nhân phương Bắc.
"Thẩm phán trưởng Dương Thông Đầu, có một người muốn gặp ngài. Nhưng anh ta không hẹn trước."
Ngay lúc Dương Thông Đầu vừa mới ngồi vào văn phòng của mình, thư ký bên ngoài gõ cửa nói.
"Vị kia? Là ai?"
Dương Thông Đầu cũng không bảo cậu ta vào trước, mà hỏi.
"Anh ta nói quen biết ngài, tôi đã nói với anh ta, không hẹn trước thì không thể vào, nhưng anh ta vẫn luôn chờ ở cửa nói ngài xem thứ này rồi nhất định sẽ gặp anh ta."
Dương Thông Đầu nghe thư ký nói vậy, khó hiểu nghĩ rồi đứng lên, sau đó mở cửa, bên ngoài thư ký đưa cho ông ta một huy chương kỳ quái, mặt trên viết mấy chữ [La Cơ Lãng Khai Mễ].
"Cho anh ta vào."
Dương Thông Đầu nói với thư ký, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói một câu:
"Đừng để quá nhiều người nhìn thấy."
Thư ký kia sửng sốt một phen, nhưng vẫn nhanh chóng đi ra ngoài, chưa được bao lâu thì có một Nhuyễn Nê Quái đi đến, Nhuyễn Nê Quái kia mặc một áo bành tô màu xám, đeo một cặp mắt kính.
Mặc dù ngụy trang hoàn hảo như vậy, nhưng chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhìn ra được, đây là một Nhuyễn Nê Quái.
"Đã lâu không gặp, thành chủ Dương Thông Đầu, à không đúng, hiện tại phải là thẩm phán trưởng Dương Thông Đầu chứ nhỉ."
Dương Thông Đầu nghe Nhuyễn Nê Quái ra vẻ như quen biết mình, ông ta lộ vẻ nghi ngờ, dù sao mình cũng chưa từng gặp vị Nhuyễn Nê Quái này trước đó.
Nhưng ông ta vẫn phất tay cho thư ký ra ngoài, sau đó làm một động tác mời Nhuyễn Nê Quái ngồi xuống.
Khi thấy Nhuyễn Nê Quái ngồi xuống rồi, Dương Thông Đầu cũng không nói chuyện trước, ông ta đang chờ Nhuyễn Nê Quái nói mục đích đến, còn vì sao lại cầm một huy chương của La Cơ Lãng Khai Mễ?
"Thành chủ Dương Thông Đầu." Nhuyễn Nê Quái kia lộ ra một nụ cười sâu xa:
"Đây toàn bộ đều là một vòng tuần hoàn, ai trong chúng ta cũng không thể nào không quan tâm đến, kế hoạch cuối cùng đã bắt đầu thực thi, chúng tôi cần sự giúp đỡ của ngài, thành chủ Dương Thông Đầu."
"Thật ngại quá, tôi nghĩ là các anh có thể hiểu lầm tôi rồi, tôi không định sẽ tham gia vào bất cứ kế hoạch hay âm mưu gì cả, tôi vì Liên minh Thương nhân phục vụ, chứ không phải kẻ theo chủ nghĩa âm mưu."
Dương Thông Đầu ngắm nhìn huy chương trong tay, nói với Nhuyễn Nê Quái trước mắt.
"Là sao? Vậy sao sau khi ngài nhìn thấy huy chương của La Cơ Lãng Khai Mễ, lại cho tôi vào?"
Nhuyễn Nê Quái kia tháo mắt kính xuống, đặt lên trên bàn, chất lỏng trên mặt mang theo nụ cười:
"Đúng như tôi nghĩ, thẩm phán trưởng Dương Thông Đầu ngài hẳn là cũng quan tâm đến vị Đại Ác Ma La Cơ Lãng Khai Mễ này, hiện tại, kế hoạch hồi sinh, nên khởi động rồi."
Dương Thông Đầu lộ vẻ không thể tin nổi, nhìn Nhuyễn Nê Quái trước mắt:
"Làm sao có thể..."
- - - - - - - - - - - - - - - -
Trong lãnh địa công tước Ước Khắc xuất hiện một đám nhân loại yêu tinh, còn có các tinh linh với ký hiệu màu xanh trên đỉnh đầu.
Bọn họ đấu đá lung tung trong thôn trang lãnh địa công tước Ước Khắc, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười tự tin của kẻ thắng cuộc, chính người Duy Đa Lợi Á, đã khiến cho toàn lãnh địa công tước Ước Khắc phải run rẩy.
Bọn họ đi vào nhà thôn dân, lục tung, nhưng không lấy được gì đi, trước khi rời đi còn oán giận:
"Sao một món trang bị cũng không có vậy? Có một chai thuốc nhỏ cũng được mà!"
Cũng chỉ có những quần áo, đồ dùng trong nhà cùng với vũ khí trang bị,vv… trong nhà các quý tộc mới bị những người chơi này lấy đi, thậm chí ngay cả một con gà trong thôn bọn họ cũng không lấy, khi có một thôn dân muốn lấy gà mái mà anh ta chăn nuôi được tặng cho "quan quân" Duy Đa Lợi Á, hy vọng có thể giới thiệu anh ta gia nhập vào đội quân Duy Đa Lợi Á.
Nhưng người chơi kia lại không nhận gà mái anh ta đưa đến, mà nhanh chóng phất tay nói:
"Gà thần tôi cũng không dám lấy đây, đến lúc đó cả thôn đều đến để đánh tôi mất."
Nhân tiện nhắc đến cái gọi là quan quân Duy Đa Lợi Á, cũng là hội trưởng của các bang hội này, bởi vì mồi ngày bọn họ ra ngoài thôn trang, phía sau đều đi theo rất nhiều người chơi, cũng chính là thành viên trong bang hội họ, cho nên trong mắt những người dân thường, bọn họ thật sự giống như sĩ quan.
Bởi vì trong nhà những thôn dân này thật sự không có gì hợp nhãn các người chơi, kết quả dẫn đến các người chơi không lấy đi một đồng một cắc nào của những thôn dân này.
Điều này cũng làm cho hình tượng của các người chơi Duy Đa Lợi Á trong cảm nhân của thôn dân cao thượng lên không ít, phía chính phủ vẫn tuyên truyền, bọn họ là thổ phỉ, là bọn cướp đến phá hoại gia viên nhà thôn dân, lời tuyên truyền này cũng bị tự sụp đổ.
Ngược lại là những quý tộc có tiền này gặp xui xẻo.
Nhưng tình huống như vậy cũng chỉ giằng co vài ngày mà thôi, bởi vì các người chơi nhanh chóng phát hiện sự hỗn loạn trong thôn trang và xung quanh lãnh địa công tước Ước Khắc, cũng không thể mang đến lợi ích gì cho họ cả.
Bởi vì không có cách nào nhanh chóng quay về Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á nên bọn họ không có cách nào nhận nhiệm vụ hằng ngày, cũng không thể đến chỗ ba con hamster nhận phần thưởng và khen thưởng danh vọng, vv…
Huống chi trước mắt là danh vọng ngã tư đường quan trọng nhất, còn phải đến cứ điểm ngã tư đường hoàn thành, cứ ở trong lãnh địa công tước Ước Khắc thì chắc chắn không có cách nào đến cứ điểm ngã tư đường hoàn thành nhiệm vụ, kết quả dẫn đến liên tục mấy ngày trôi qua, danh vọng của bọn họ rớt lại so với những người chơi khác rất nhiều, nhất là người chơi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, lúc đa số người chơi đã bắt đầu đổi chiến lợi phẩm thứ nhất của họ, thì số lượng người chơi Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á có thể đổi danh vọng, khen thưởng lại vô cùng ít ỏi, mặc dù bọn họ đã cướp được rất nhiều đồ dùng trong nhà, trang bị vũ khí, vv… từ lãnh địa công tước Ước Khắc, nhưng những thứ này không là gì so với khen thưởng mà Hạ Lạc Khắc cung cấp.
Hơn nữa cách điểm hồi sinh lại quá xa, lúc bọn họ đang tự do tìm kiếm, nếu không cẩn thận chết thì trang bị sẽ mất trong tự nhiên, cũng không có người bạn đồng hành nào có thể nhặt về giúp họ, càng không thể tự do chuộc lại trang bị của bọn họ.
Hơn nữa sự cạnh tranh giữa các người chơi cũng vô cùng gay gắt, nhất là sự thù hận lẫn nhau giữa các bang hội và các trận chiến hoang dã là chuyện thường tình. Liên tục vài ngày sau, càng lúc càng nhiều người chơi chọn quay về Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, quay trở lại cứ điểm ngã tư đường tiếp tục hoàn thành công việc của bọn họ, dù sao thì nói về nội dung trò chơi thì những nơi này vẫn nhiều nội dung trò chơi hơn.
Nhưng có rất nhiều người chơi vẫn thích ở lại tìm kiếm, bọn họ phát hiện bản đồ của thế giới mặt đất lớn hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, nhất là có nhiều quý tộc như vậy, dường như bọn họ đều đã đi ra khỏi lãnh địa công tước Ước Khắc, quý tộc của cả vương quốc chính là mục tiêu tiếp xúc của bọn họ.
Tuy số lượng người chơi có thể sống đi ra cũng không nhiều, nhưng vẫn luôn có vài người may mắn và thực lực cũng không tồi như thế.
Một số người trong đó đã liên hệ được với quý tộc bên ngoài, bởi vì chiến đấu thắng lợi ở công tước Ước Khắc, khiến cho sức chiến đấu của các người chơi Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á lớn mạnh hơn, chuyện này rất nhanh truyền khắp vương quốc.
Lúc có người chơi liên lạc được với quý tộc, hơn nữa đồng ý đưa các thành viên trong bang hội mình làm việc cho vị quý tộc kia, mà chỉ cần có được phần thưởng tiền và vũ khí trang bị nhất định, nên càng ngày càng nhiều quý tộc, bắt đầu tìm thuê một lượng lớn những người này, giá cả tương đối rẻ so với lính đánh thuê.
Một vị nam tước may mắn thuê được người chơi Duy Đa Lợi Á, lãnh địa vị nam tước kia ngay sát bên lãnh địa công tước Ước Khắc.
Lúc đó tình huống có vẻ nguy cấp, vì chuyện thừa kế lãnh địa, mà vị nam tước này đang cùng cháu trai ngoại của ông ta - cũng là một bá tước khác ngay bên cạnh chuẩn bị tiến hành một cuộc chiến đấu, cháu ngoại trai của ông ta tuyên bố hàm tước của cậu ta, tuy thực lực có chút khác biệt lớn, nhưng cậu ta không định bỏ qua, mà trùng hợp tìm được các chiến sĩ của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, rất nhanh có 100 chiến sĩ chấp nhận lời mời của cậu ta, mà cùng ngày chiến đấu, 100 chiến sĩ dẫn theo mấy trăm chiến sĩ khác của Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á cũng tham gia chiến đấu.
Kết quả cuối cùng không cần phải nói, các chiến sĩ Duy Đa Lợi Á anh dũng không biết sợ đánh cho quân đội của bá tước kia hoa rơi nước chảy, thực ra lúc những người Duy Đa Lợi Á đó, hô to gọi nhỏ xuất hiện trên chiến trường, ký hiệu xanh trên đỉnh đầu bọn họ cũng đã dọa lùi đa số kẻ địch rồi.
Những người này là chiến sĩ đến từ Duy Đa Lợi Á đấy, chỉ nghe nói tên bọn họ thôi, cũng đủ khiến cho phần lớn người sợ bể mật, trong trận chiến với công tước Ước Khắc, nghe nói bọn họ có thể chặt sâu vào đầu người, có thể đem mắt nhét vào miệng đám người đàm tiếu, còn có thể vừa chơi cờ vừa cắt tay trị liệu, thậm chí có người còn như yêu quái, hô mưa gọi gió, toàn thân mặc quần áo cũ nát vô cùng, còn có thể phóng ra ma pháp khó có thể tưởng tượng được, thậm chí có tên xấu muốn chết, vậy mà thân thể trần truồng cầm chày sắt, toàn thân phát ra Thánh Quang...
Đây không phải người mà? Thật là đáng sợ.
Mà càng ngày càng nhiều quý tộc cũng đặt mục tiêu bọn họ là thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, thế lực kỳ quái này vừa mới xuất hiện, tuy đã tuyên bố đối địch với vương quốc, thậm chí quốc vương Khoai Tây đệ nhị của bọn họ đã tuyên bố sẽ tiến quân tuyên chiến giành lại lãnh địa công tước Ước Khắc với bọn họ.
Nhưng lén lút thuê nhóm người Duy Đa Lợi Á này cũng không phải vấn đề quá lớn, hơn nữa quân đội của vương quốc khi nào sẽ bắt đầu tấn công Duy Đa Lợi Á vẫn là một vấn đề chưa xác định, không chừng cuối cùng có thể dùng tiền đưa bọn họ lấy lòng cũng nên?
Dù thế nào thì tiếng tăm của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á xem như cũng đã vang xa.
- - - - - - - - - - - - - - -
Kiều Trị tóc vàng cưỡi ngựa của anh ta, mệt mỏi dạo trong rừng cây, anh ta đã hai ngày không ăn được gì nóng hổi, mỗi ngày ăn đều là côn trùng hoặc là con thỏ nhỏ có thể tóm được.
Cho dù tóm được con thỏ, anh ta cũng không dám nướng chín con thỏ, anh ta sợ khói từ ngọn lửa sẽ hấp dẫn tầm mắt của người Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, đến lúc đó anh ta có còn chạy thoát được không vẫn rất khó nói.
Kiều Trị tóc vàng hoàn toàn bị mất bình tĩnh bởi những người Duy Đa Lợi Á đó, trước cũng đã bị bọn họ dùng chiến thuật thêm dầu kia dần dần mài chết, không ngờ nhóm người cứu viện bá tước cũng lại bị chiến thuật này mài chết, hơn nữa còn giống hết tình huống mình gặp phải, lúc chiến đấu đến giai đoạn cuối cùng, quân đội bá tước này định chạy trốn, nhưng khắp nơi đều là quân đội Duy Đa Lợi Á, bọn chúng không biết bọn họ đã vây quanh từ lúc nào, ngay cả đường nhỏ để chạy trốn cũng bị phá hỏng.
Thật sự là một thất bại nặng nề làm cho không ai có thể quên được.
Kiều Trị tóc vàng chỉ có thể tự cưỡi ngựa trốn thoát, thậm chí không quan tâm lĩnh chủ của anh ta, công tước Ước Khắc, lòng tự trọng và sự tin tưởng của anh ta đã hoàn toàn bị người Duy Đa Lợi Á đánh nát, kỵ sĩ đã từng bất khả chiến bại hiện tại lại như đang đứng ngoài cuộc tấn công.
Nhìn bốn phía chắc chắn không có người Duy Đa Lợi Á nào quanh đây Kiều Trị tóc vàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh ta buộc ngựa vào thân cây, xuống ngựa, tìm một gốc cây, ngồi xuống.
Anh ta ngắt lấy một cây cỏ bên cạnh bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai, bây giờ không có thứ gì có thể ăn, đương nhiên cũng không phải anh ta đang ăn cỏ, mà là loại cảm giác nhai nuốt này có thể khiến dạ dày anh ta có cảm giác no bụng.
Đây là kiến thức mà thầy anh ta đã từng dạy, Kiều Trị tóc vàng đã từng không phải lo cơm áo, không ngờ rằng cũng có thể có một ngày dùng đến kiến thức như vậy.
Tròng mắt anh ta nhìn xung quanh, đang chuẩn bị nhìn xem có thể có con mồi khác giúp no bụng hay không, thì sau đó anh ta nghe được trong rừng cây truyền đến một vài tiếng động, chẳng lẽ có con mồi sao?
Anh ta vội vàng đứng lên, một bàn tay nắm trên chuôi kiếm, cảnh giác nhìn nhánh cây phía trước.
Anh ta vốn cho rằng sẽ là động vật nhỏ nào đó, nhưng nhìn tiếng động thì hình thể đối phương có vẻ như rất lớn, là hổ sao?
Nhưng sẽ không có hổ gần đây.
Chẳng lẽ là người Duy Đa Lợi Á sao?
Anh ta không chắc, cũng không rõ mình có nên nhanh chóng chạy đi hay không, nhưng nghe tiếng động thì số lượng cũng không phải quá nhiều, nhiều lắm chỉ hai người mà thôi, mà lúc tiếng động càng lúc càng gần thì anh ta tin chắc rằng chỉ có một người, hơn nữa còn đang cưỡi ngựa.
Kiều Trị tóc vàng hạ quyết tâm, anh ta quyết định giết người đi theo đến đây, nếu không vẫn cứ bị người kia đi theo, thì hành tung của mình có thể bị lộ cho đám người Duy Đa Lợi Á kia biết.
Kiều Trị tóc vàng nắm chuôi kiếm đứng sau thân cây, chờ người kia đi qua, trong đầu anh ta đã tưởng tượng ra vô số kiểu đánh chết người đuổi theo, mà về phương diện quyết đấu anh ta cũng có lòng tin tuyệt đối.
Nhưng kế hoạch luôn luôn biến hóa khó lường, lúc người kia từ trong bụi cây cưỡi ngựa đi qua, Kiều Trị tóc vàng vung kiếm chém qua nửa người trên người kia, căn cứ vào tính toán của anh ta, góc độ của chính anh ta vừa vặn có thể né được con ngựa kia, mũi kiếm trực tiếp xẹt qua cổ người kia.
Đương nhiên đây chỉ là trong kế hoạch mà thôi.
Lúc con ngựa chạy qua vị trí thân cây mà Kiều Trị tóc vàng đang đứng, vũ khí của Kiều Trị tóc vàng cũng vung về phía kỵ sĩ ngồi trên con ngựa, nhưng kỵ sĩ kia dùng tốc độ cực nhanh tránh thoát sự tấn công của Kiều Trị tóc vàng, hơn nữa xoay người lăn từ trên ngựa xuống.
Kỵ sĩ rơi xuống nhanh chóng rút vũ khí của mình ra, chém về phía Kiều Trị tóc vàng, Kiều Trị tóc vàng gần như xuất phát từ bản năng nâng cánh tay lên, dùng kiếm chặn đường tấn công của người kia.
Ngay lúc anh ta định tấn công lần nữa thì đột nhiên ngây ngẩn cả người, trước mặt không phải ai khác mà chính là Bá tước Thiêu Mại bại chiến.
"Là ngài?!"
Hai người hồn bay phách lạc nhìn đối phương, kinh ngạc nói.
Ở trong rừng cây, ngựa của Bá tước Thiêu Mại cũng buộc bên cạnh ngựa của Kiều Trị tóc vàng, hơn nữa cùng ngồi bên cạnh gốc cây với Kiều Trị tóc vàng, cầm một cây cỏ, nhét vào miệng nhai nuốt.
Hai người nhanh chóng nói về kinh nghiệm trốn thoát của họ, trong hỗn chiến, bọn họ làm thế nào cưỡi ngựa xuyên qua tầng tầng lớp lớp người Duy Đa Lợi Á ngăn chặn, tiến vào rừng rậm thoát khỏi sự truy đuổi của bọn họ.
"Ngài tính toán đến đâu rồi?"
Kiều Trị tóc vàng nhìn về phía Bá tước Thiêu Mại hồn bay phách lạc hỏi.
"Không biết, tóm lại trước hết cứ chạy ra khỏi lãnh địa công tước Ước Khắc đã, sau đó nghĩ cách khác."
Bá tước Thiêu Mại cúi đầu, thành thật trả lời.
"Chỉ e có chút khó khăn, tôi cũng nghĩ là phải chạy ra khỏi lãnh địa, nhưng bên ngoài lãnh địa khắp nơi đều dán đầy thông báo treo giải nếu bắt được chúng ta, những thị vệ vốn trung thành với vương quốc, hiện tại đều trung thành với công tước Ước Khắc tân nhiệm, còn có nữ vương Duy Đa Lợi Á, nếu bọn họ mà nhìn thấy chúng ta, chắc chắn sẽ bắt lấy chúng ta thậm chí giết chết chúng ta nữa kìa."
Kiều Trị tóc vàng tiếp tục nói:
"Tôi vừa từ trong thị trấn đi ra."
"Vậy cậu có kế hoạch gì hay không?"
Bá tước Thiêu Mại ân cần hỏi han.
Dù sao Kiều Trị tóc vàng cũng là kỵ sĩ lớn lên trong lãnh địa công tước Ước Khắc, quanh năm hoạt động trong lãnh địa công tước Ước Khắc.
Đối với tình hình lãnh địa đương nhiên anh ta hiểu biết hơn Bá tước Thiêu Mại, Kiều Trị tóc vàng gật gật đầu, sau đó chỉ một hướng nói
"Chúng ta cứ chạy về hướng đó, đó là hướng Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, nhưng cũng là hướng có ít người Duy Đa Lợi Á nhất, chúng ta có thể phá vây ra ngoài từ đó!"
Editor: Wave Literature
Tòa án Liên minh Thương nhân phương Bắc.
Nằm cách Lâm Đông Thành lộ trình khoảng 10 ngày về phía Nam, một tòa án màu đen nhánh nằm trên đồng bằng, trong phạm vi 5km xung quanh nó là khu vực Liên minh Thương nhân cấm không ai được vào.
Nơi này chính là Liên minh Thương nhân, trung tâm thống trị ở thế giới ngầm phương Bắc.
Các quan chức ở đây, hoặc là những thẩm phán cao nhất chịu trách nhiệm về công việc liên quan đến luật pháp phương Bắc hoặc các thống đốc cấp cao nhất chịu trách nhiệm về mặt hành chính phương Bắc.
Mà trong đó quyền lực lớn nhất chính là chín thẩm phán trưởng.
Bọn họ là một nhóm các chỉ huy hàng đầu tích hợp luật hành chính và quân sự làm một thể cao nhất.
Trong nhóm này cũng có một người Hạ Lạc Khắc quá quen thuộc, đó chính là Địa Tinh Dương Thông Đầu.
Thân là thành chủ tiền nhiệm Lâm Đông Thành, sau cuộc khủng hoảng ở Lâm Đông Thành, toàn bộ hành trình hóa đá Dương Thông Đầu, trở thành một trong những thẩm phán trưởng cao nhất của tòa án phương Bắc.
Đây đương nhiên là dựa vào công lao nhiều năm kinh doanh ở Lâm Đông Thành, cùng với năng lực làm việc nổi tiếng của ông ta.
Đương nhiên điểm quan trọng nhất vẫn là ông ta có tiền.
Trong thế giới Liên minh Thương nhân, tiền bạc chính là vạn năng, có tiền có thể mua được mọi thứ.
Tuy nói như vậy có vẻ quá không chính xác, nhưng việc kiếm tiền ít nhiều cũng liên quan đến năng lực cá nhân, ít nhất thì trong Liên minh Thương nhân chính là như vậy.
Mà Dương Thông Đầu - quan chức mới cũng đã vô cùng quen thuộc với nội dung công việc của mình rồi.
Thậm chí ngay cả văn phòng của ông ta cũng được quy hoạch giống hệt như văn phòng lúc ông ta ở Lâm Đông Thành.
Dương Thông Đầu ngồi trên ghế của mình, ông ta nhìn xung quanh, giống như mình vẫn còn là một thành chủ, nhưng hiện tại ông ta đã không phải thành chủ, mà là một trong những thẩm phán trưởng cao nhất của Liên minh Thương nhân phương Bắc.
"Thẩm phán trưởng Dương Thông Đầu, có một người muốn gặp ngài. Nhưng anh ta không hẹn trước."
Ngay lúc Dương Thông Đầu vừa mới ngồi vào văn phòng của mình, thư ký bên ngoài gõ cửa nói.
"Vị kia? Là ai?"
Dương Thông Đầu cũng không bảo cậu ta vào trước, mà hỏi.
"Anh ta nói quen biết ngài, tôi đã nói với anh ta, không hẹn trước thì không thể vào, nhưng anh ta vẫn luôn chờ ở cửa nói ngài xem thứ này rồi nhất định sẽ gặp anh ta."
Dương Thông Đầu nghe thư ký nói vậy, khó hiểu nghĩ rồi đứng lên, sau đó mở cửa, bên ngoài thư ký đưa cho ông ta một huy chương kỳ quái, mặt trên viết mấy chữ [La Cơ Lãng Khai Mễ].
"Cho anh ta vào."
Dương Thông Đầu nói với thư ký, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói một câu:
"Đừng để quá nhiều người nhìn thấy."
Thư ký kia sửng sốt một phen, nhưng vẫn nhanh chóng đi ra ngoài, chưa được bao lâu thì có một Nhuyễn Nê Quái đi đến, Nhuyễn Nê Quái kia mặc một áo bành tô màu xám, đeo một cặp mắt kính.
Mặc dù ngụy trang hoàn hảo như vậy, nhưng chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhìn ra được, đây là một Nhuyễn Nê Quái.
"Đã lâu không gặp, thành chủ Dương Thông Đầu, à không đúng, hiện tại phải là thẩm phán trưởng Dương Thông Đầu chứ nhỉ."
Dương Thông Đầu nghe Nhuyễn Nê Quái ra vẻ như quen biết mình, ông ta lộ vẻ nghi ngờ, dù sao mình cũng chưa từng gặp vị Nhuyễn Nê Quái này trước đó.
Nhưng ông ta vẫn phất tay cho thư ký ra ngoài, sau đó làm một động tác mời Nhuyễn Nê Quái ngồi xuống.
Khi thấy Nhuyễn Nê Quái ngồi xuống rồi, Dương Thông Đầu cũng không nói chuyện trước, ông ta đang chờ Nhuyễn Nê Quái nói mục đích đến, còn vì sao lại cầm một huy chương của La Cơ Lãng Khai Mễ?
"Thành chủ Dương Thông Đầu." Nhuyễn Nê Quái kia lộ ra một nụ cười sâu xa:
"Đây toàn bộ đều là một vòng tuần hoàn, ai trong chúng ta cũng không thể nào không quan tâm đến, kế hoạch cuối cùng đã bắt đầu thực thi, chúng tôi cần sự giúp đỡ của ngài, thành chủ Dương Thông Đầu."
"Thật ngại quá, tôi nghĩ là các anh có thể hiểu lầm tôi rồi, tôi không định sẽ tham gia vào bất cứ kế hoạch hay âm mưu gì cả, tôi vì Liên minh Thương nhân phục vụ, chứ không phải kẻ theo chủ nghĩa âm mưu."
Dương Thông Đầu ngắm nhìn huy chương trong tay, nói với Nhuyễn Nê Quái trước mắt.
"Là sao? Vậy sao sau khi ngài nhìn thấy huy chương của La Cơ Lãng Khai Mễ, lại cho tôi vào?"
Nhuyễn Nê Quái kia tháo mắt kính xuống, đặt lên trên bàn, chất lỏng trên mặt mang theo nụ cười:
"Đúng như tôi nghĩ, thẩm phán trưởng Dương Thông Đầu ngài hẳn là cũng quan tâm đến vị Đại Ác Ma La Cơ Lãng Khai Mễ này, hiện tại, kế hoạch hồi sinh, nên khởi động rồi."
Dương Thông Đầu lộ vẻ không thể tin nổi, nhìn Nhuyễn Nê Quái trước mắt:
"Làm sao có thể..."
- - - - - - - - - - - - - - - -
Trong lãnh địa công tước Ước Khắc xuất hiện một đám nhân loại yêu tinh, còn có các tinh linh với ký hiệu màu xanh trên đỉnh đầu.
Bọn họ đấu đá lung tung trong thôn trang lãnh địa công tước Ước Khắc, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười tự tin của kẻ thắng cuộc, chính người Duy Đa Lợi Á, đã khiến cho toàn lãnh địa công tước Ước Khắc phải run rẩy.
Bọn họ đi vào nhà thôn dân, lục tung, nhưng không lấy được gì đi, trước khi rời đi còn oán giận:
"Sao một món trang bị cũng không có vậy? Có một chai thuốc nhỏ cũng được mà!"
Cũng chỉ có những quần áo, đồ dùng trong nhà cùng với vũ khí trang bị,vv… trong nhà các quý tộc mới bị những người chơi này lấy đi, thậm chí ngay cả một con gà trong thôn bọn họ cũng không lấy, khi có một thôn dân muốn lấy gà mái mà anh ta chăn nuôi được tặng cho "quan quân" Duy Đa Lợi Á, hy vọng có thể giới thiệu anh ta gia nhập vào đội quân Duy Đa Lợi Á.
Nhưng người chơi kia lại không nhận gà mái anh ta đưa đến, mà nhanh chóng phất tay nói:
"Gà thần tôi cũng không dám lấy đây, đến lúc đó cả thôn đều đến để đánh tôi mất."
Nhân tiện nhắc đến cái gọi là quan quân Duy Đa Lợi Á, cũng là hội trưởng của các bang hội này, bởi vì mồi ngày bọn họ ra ngoài thôn trang, phía sau đều đi theo rất nhiều người chơi, cũng chính là thành viên trong bang hội họ, cho nên trong mắt những người dân thường, bọn họ thật sự giống như sĩ quan.
Bởi vì trong nhà những thôn dân này thật sự không có gì hợp nhãn các người chơi, kết quả dẫn đến các người chơi không lấy đi một đồng một cắc nào của những thôn dân này.
Điều này cũng làm cho hình tượng của các người chơi Duy Đa Lợi Á trong cảm nhân của thôn dân cao thượng lên không ít, phía chính phủ vẫn tuyên truyền, bọn họ là thổ phỉ, là bọn cướp đến phá hoại gia viên nhà thôn dân, lời tuyên truyền này cũng bị tự sụp đổ.
Ngược lại là những quý tộc có tiền này gặp xui xẻo.
Nhưng tình huống như vậy cũng chỉ giằng co vài ngày mà thôi, bởi vì các người chơi nhanh chóng phát hiện sự hỗn loạn trong thôn trang và xung quanh lãnh địa công tước Ước Khắc, cũng không thể mang đến lợi ích gì cho họ cả.
Bởi vì không có cách nào nhanh chóng quay về Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á nên bọn họ không có cách nào nhận nhiệm vụ hằng ngày, cũng không thể đến chỗ ba con hamster nhận phần thưởng và khen thưởng danh vọng, vv…
Huống chi trước mắt là danh vọng ngã tư đường quan trọng nhất, còn phải đến cứ điểm ngã tư đường hoàn thành, cứ ở trong lãnh địa công tước Ước Khắc thì chắc chắn không có cách nào đến cứ điểm ngã tư đường hoàn thành nhiệm vụ, kết quả dẫn đến liên tục mấy ngày trôi qua, danh vọng của bọn họ rớt lại so với những người chơi khác rất nhiều, nhất là người chơi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, lúc đa số người chơi đã bắt đầu đổi chiến lợi phẩm thứ nhất của họ, thì số lượng người chơi Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á có thể đổi danh vọng, khen thưởng lại vô cùng ít ỏi, mặc dù bọn họ đã cướp được rất nhiều đồ dùng trong nhà, trang bị vũ khí, vv… từ lãnh địa công tước Ước Khắc, nhưng những thứ này không là gì so với khen thưởng mà Hạ Lạc Khắc cung cấp.
Hơn nữa cách điểm hồi sinh lại quá xa, lúc bọn họ đang tự do tìm kiếm, nếu không cẩn thận chết thì trang bị sẽ mất trong tự nhiên, cũng không có người bạn đồng hành nào có thể nhặt về giúp họ, càng không thể tự do chuộc lại trang bị của bọn họ.
Hơn nữa sự cạnh tranh giữa các người chơi cũng vô cùng gay gắt, nhất là sự thù hận lẫn nhau giữa các bang hội và các trận chiến hoang dã là chuyện thường tình. Liên tục vài ngày sau, càng lúc càng nhiều người chơi chọn quay về Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, quay trở lại cứ điểm ngã tư đường tiếp tục hoàn thành công việc của bọn họ, dù sao thì nói về nội dung trò chơi thì những nơi này vẫn nhiều nội dung trò chơi hơn.
Nhưng có rất nhiều người chơi vẫn thích ở lại tìm kiếm, bọn họ phát hiện bản đồ của thế giới mặt đất lớn hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, nhất là có nhiều quý tộc như vậy, dường như bọn họ đều đã đi ra khỏi lãnh địa công tước Ước Khắc, quý tộc của cả vương quốc chính là mục tiêu tiếp xúc của bọn họ.
Tuy số lượng người chơi có thể sống đi ra cũng không nhiều, nhưng vẫn luôn có vài người may mắn và thực lực cũng không tồi như thế.
Một số người trong đó đã liên hệ được với quý tộc bên ngoài, bởi vì chiến đấu thắng lợi ở công tước Ước Khắc, khiến cho sức chiến đấu của các người chơi Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á lớn mạnh hơn, chuyện này rất nhanh truyền khắp vương quốc.
Lúc có người chơi liên lạc được với quý tộc, hơn nữa đồng ý đưa các thành viên trong bang hội mình làm việc cho vị quý tộc kia, mà chỉ cần có được phần thưởng tiền và vũ khí trang bị nhất định, nên càng ngày càng nhiều quý tộc, bắt đầu tìm thuê một lượng lớn những người này, giá cả tương đối rẻ so với lính đánh thuê.
Một vị nam tước may mắn thuê được người chơi Duy Đa Lợi Á, lãnh địa vị nam tước kia ngay sát bên lãnh địa công tước Ước Khắc.
Lúc đó tình huống có vẻ nguy cấp, vì chuyện thừa kế lãnh địa, mà vị nam tước này đang cùng cháu trai ngoại của ông ta - cũng là một bá tước khác ngay bên cạnh chuẩn bị tiến hành một cuộc chiến đấu, cháu ngoại trai của ông ta tuyên bố hàm tước của cậu ta, tuy thực lực có chút khác biệt lớn, nhưng cậu ta không định bỏ qua, mà trùng hợp tìm được các chiến sĩ của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, rất nhanh có 100 chiến sĩ chấp nhận lời mời của cậu ta, mà cùng ngày chiến đấu, 100 chiến sĩ dẫn theo mấy trăm chiến sĩ khác của Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á cũng tham gia chiến đấu.
Kết quả cuối cùng không cần phải nói, các chiến sĩ Duy Đa Lợi Á anh dũng không biết sợ đánh cho quân đội của bá tước kia hoa rơi nước chảy, thực ra lúc những người Duy Đa Lợi Á đó, hô to gọi nhỏ xuất hiện trên chiến trường, ký hiệu xanh trên đỉnh đầu bọn họ cũng đã dọa lùi đa số kẻ địch rồi.
Những người này là chiến sĩ đến từ Duy Đa Lợi Á đấy, chỉ nghe nói tên bọn họ thôi, cũng đủ khiến cho phần lớn người sợ bể mật, trong trận chiến với công tước Ước Khắc, nghe nói bọn họ có thể chặt sâu vào đầu người, có thể đem mắt nhét vào miệng đám người đàm tiếu, còn có thể vừa chơi cờ vừa cắt tay trị liệu, thậm chí có người còn như yêu quái, hô mưa gọi gió, toàn thân mặc quần áo cũ nát vô cùng, còn có thể phóng ra ma pháp khó có thể tưởng tượng được, thậm chí có tên xấu muốn chết, vậy mà thân thể trần truồng cầm chày sắt, toàn thân phát ra Thánh Quang...
Đây không phải người mà? Thật là đáng sợ.
Mà càng ngày càng nhiều quý tộc cũng đặt mục tiêu bọn họ là thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, thế lực kỳ quái này vừa mới xuất hiện, tuy đã tuyên bố đối địch với vương quốc, thậm chí quốc vương Khoai Tây đệ nhị của bọn họ đã tuyên bố sẽ tiến quân tuyên chiến giành lại lãnh địa công tước Ước Khắc với bọn họ.
Nhưng lén lút thuê nhóm người Duy Đa Lợi Á này cũng không phải vấn đề quá lớn, hơn nữa quân đội của vương quốc khi nào sẽ bắt đầu tấn công Duy Đa Lợi Á vẫn là một vấn đề chưa xác định, không chừng cuối cùng có thể dùng tiền đưa bọn họ lấy lòng cũng nên?
Dù thế nào thì tiếng tăm của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á xem như cũng đã vang xa.
- - - - - - - - - - - - - - -
Kiều Trị tóc vàng cưỡi ngựa của anh ta, mệt mỏi dạo trong rừng cây, anh ta đã hai ngày không ăn được gì nóng hổi, mỗi ngày ăn đều là côn trùng hoặc là con thỏ nhỏ có thể tóm được.
Cho dù tóm được con thỏ, anh ta cũng không dám nướng chín con thỏ, anh ta sợ khói từ ngọn lửa sẽ hấp dẫn tầm mắt của người Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, đến lúc đó anh ta có còn chạy thoát được không vẫn rất khó nói.
Kiều Trị tóc vàng hoàn toàn bị mất bình tĩnh bởi những người Duy Đa Lợi Á đó, trước cũng đã bị bọn họ dùng chiến thuật thêm dầu kia dần dần mài chết, không ngờ nhóm người cứu viện bá tước cũng lại bị chiến thuật này mài chết, hơn nữa còn giống hết tình huống mình gặp phải, lúc chiến đấu đến giai đoạn cuối cùng, quân đội bá tước này định chạy trốn, nhưng khắp nơi đều là quân đội Duy Đa Lợi Á, bọn chúng không biết bọn họ đã vây quanh từ lúc nào, ngay cả đường nhỏ để chạy trốn cũng bị phá hỏng.
Thật sự là một thất bại nặng nề làm cho không ai có thể quên được.
Kiều Trị tóc vàng chỉ có thể tự cưỡi ngựa trốn thoát, thậm chí không quan tâm lĩnh chủ của anh ta, công tước Ước Khắc, lòng tự trọng và sự tin tưởng của anh ta đã hoàn toàn bị người Duy Đa Lợi Á đánh nát, kỵ sĩ đã từng bất khả chiến bại hiện tại lại như đang đứng ngoài cuộc tấn công.
Nhìn bốn phía chắc chắn không có người Duy Đa Lợi Á nào quanh đây Kiều Trị tóc vàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh ta buộc ngựa vào thân cây, xuống ngựa, tìm một gốc cây, ngồi xuống.
Anh ta ngắt lấy một cây cỏ bên cạnh bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai, bây giờ không có thứ gì có thể ăn, đương nhiên cũng không phải anh ta đang ăn cỏ, mà là loại cảm giác nhai nuốt này có thể khiến dạ dày anh ta có cảm giác no bụng.
Đây là kiến thức mà thầy anh ta đã từng dạy, Kiều Trị tóc vàng đã từng không phải lo cơm áo, không ngờ rằng cũng có thể có một ngày dùng đến kiến thức như vậy.
Tròng mắt anh ta nhìn xung quanh, đang chuẩn bị nhìn xem có thể có con mồi khác giúp no bụng hay không, thì sau đó anh ta nghe được trong rừng cây truyền đến một vài tiếng động, chẳng lẽ có con mồi sao?
Anh ta vội vàng đứng lên, một bàn tay nắm trên chuôi kiếm, cảnh giác nhìn nhánh cây phía trước.
Anh ta vốn cho rằng sẽ là động vật nhỏ nào đó, nhưng nhìn tiếng động thì hình thể đối phương có vẻ như rất lớn, là hổ sao?
Nhưng sẽ không có hổ gần đây.
Chẳng lẽ là người Duy Đa Lợi Á sao?
Anh ta không chắc, cũng không rõ mình có nên nhanh chóng chạy đi hay không, nhưng nghe tiếng động thì số lượng cũng không phải quá nhiều, nhiều lắm chỉ hai người mà thôi, mà lúc tiếng động càng lúc càng gần thì anh ta tin chắc rằng chỉ có một người, hơn nữa còn đang cưỡi ngựa.
Kiều Trị tóc vàng hạ quyết tâm, anh ta quyết định giết người đi theo đến đây, nếu không vẫn cứ bị người kia đi theo, thì hành tung của mình có thể bị lộ cho đám người Duy Đa Lợi Á kia biết.
Kiều Trị tóc vàng nắm chuôi kiếm đứng sau thân cây, chờ người kia đi qua, trong đầu anh ta đã tưởng tượng ra vô số kiểu đánh chết người đuổi theo, mà về phương diện quyết đấu anh ta cũng có lòng tin tuyệt đối.
Nhưng kế hoạch luôn luôn biến hóa khó lường, lúc người kia từ trong bụi cây cưỡi ngựa đi qua, Kiều Trị tóc vàng vung kiếm chém qua nửa người trên người kia, căn cứ vào tính toán của anh ta, góc độ của chính anh ta vừa vặn có thể né được con ngựa kia, mũi kiếm trực tiếp xẹt qua cổ người kia.
Đương nhiên đây chỉ là trong kế hoạch mà thôi.
Lúc con ngựa chạy qua vị trí thân cây mà Kiều Trị tóc vàng đang đứng, vũ khí của Kiều Trị tóc vàng cũng vung về phía kỵ sĩ ngồi trên con ngựa, nhưng kỵ sĩ kia dùng tốc độ cực nhanh tránh thoát sự tấn công của Kiều Trị tóc vàng, hơn nữa xoay người lăn từ trên ngựa xuống.
Kỵ sĩ rơi xuống nhanh chóng rút vũ khí của mình ra, chém về phía Kiều Trị tóc vàng, Kiều Trị tóc vàng gần như xuất phát từ bản năng nâng cánh tay lên, dùng kiếm chặn đường tấn công của người kia.
Ngay lúc anh ta định tấn công lần nữa thì đột nhiên ngây ngẩn cả người, trước mặt không phải ai khác mà chính là Bá tước Thiêu Mại bại chiến.
"Là ngài?!"
Hai người hồn bay phách lạc nhìn đối phương, kinh ngạc nói.
Ở trong rừng cây, ngựa của Bá tước Thiêu Mại cũng buộc bên cạnh ngựa của Kiều Trị tóc vàng, hơn nữa cùng ngồi bên cạnh gốc cây với Kiều Trị tóc vàng, cầm một cây cỏ, nhét vào miệng nhai nuốt.
Hai người nhanh chóng nói về kinh nghiệm trốn thoát của họ, trong hỗn chiến, bọn họ làm thế nào cưỡi ngựa xuyên qua tầng tầng lớp lớp người Duy Đa Lợi Á ngăn chặn, tiến vào rừng rậm thoát khỏi sự truy đuổi của bọn họ.
"Ngài tính toán đến đâu rồi?"
Kiều Trị tóc vàng nhìn về phía Bá tước Thiêu Mại hồn bay phách lạc hỏi.
"Không biết, tóm lại trước hết cứ chạy ra khỏi lãnh địa công tước Ước Khắc đã, sau đó nghĩ cách khác."
Bá tước Thiêu Mại cúi đầu, thành thật trả lời.
"Chỉ e có chút khó khăn, tôi cũng nghĩ là phải chạy ra khỏi lãnh địa, nhưng bên ngoài lãnh địa khắp nơi đều dán đầy thông báo treo giải nếu bắt được chúng ta, những thị vệ vốn trung thành với vương quốc, hiện tại đều trung thành với công tước Ước Khắc tân nhiệm, còn có nữ vương Duy Đa Lợi Á, nếu bọn họ mà nhìn thấy chúng ta, chắc chắn sẽ bắt lấy chúng ta thậm chí giết chết chúng ta nữa kìa."
Kiều Trị tóc vàng tiếp tục nói:
"Tôi vừa từ trong thị trấn đi ra."
"Vậy cậu có kế hoạch gì hay không?"
Bá tước Thiêu Mại ân cần hỏi han.
Dù sao Kiều Trị tóc vàng cũng là kỵ sĩ lớn lên trong lãnh địa công tước Ước Khắc, quanh năm hoạt động trong lãnh địa công tước Ước Khắc.
Đối với tình hình lãnh địa đương nhiên anh ta hiểu biết hơn Bá tước Thiêu Mại, Kiều Trị tóc vàng gật gật đầu, sau đó chỉ một hướng nói
"Chúng ta cứ chạy về hướng đó, đó là hướng Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, nhưng cũng là hướng có ít người Duy Đa Lợi Á nhất, chúng ta có thể phá vây ra ngoài từ đó!"
Bình luận facebook