Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Tội lỗi mình không làm
"Thẩm Quân Dao, đến nước này cô còn dám nói dối? Cô tưởng rằng Trác Du Hiên tôi dễ lừa gạt đến vậy sao? Tôi không ngờ nhị tiểu thư nhà họ Thẩm vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như vậy đấy.Cô làm tôi quá thất vọng!"
Lực siết tay của Trác Du Hiên ngày càng mạnh khiến cho Thẩm Quân Dao hô hấp khó khăn.
Khuôn mặt cô nhăn nhó vì đau đớn, đau đến mức nước mắt cứ chảy ra khiến gương mặt xinh đẹp kia của cô ướt đẫm, nhoè đi lớp trang điểm.
"Khụ....
Khụ...
Khụ.."
Cô ho khụ khụ, liên tục dùng cánh tay của mình đẩy cánh tay của Trác Du Hiên ra.
Nhưng sức lực của Thẩm Quân Dao có hạn, sức lực yếu ớt của một người con gái làm sao có thể chống lại được người đàn ông lực lưỡng này cơ chứ? Thấy người trong tay mình gần như tắt thở, Trác Du Hiên mới buông tay ra.
Người cô ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh ngắt.
Cô liên tục thở hồng hộc, tay đặt trước ngực mình liên tục hít thở.
Chiếc váy trên người còn chưa cởi ra khiến cả người cô trở nên nặng nề, muốn đứng dậy cũng khó khăn.
Cô định đứng dậy nhưng bị chiếc váy cưới cản lại, cô chống tay xuống đất định đứng lên nhưng vô tình giẫm chân vào chiếc váy khiến cả người đau đớn ngã xuống.
Cô đưa đôi mắt long lanh còn vương một vài giọt nước mắt ngước nhìn lên, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Trác Du Hiên.
"Trác Du Hiên, những gì em nói hoàn toàn là sự thật! Chị Sơ Vũ đã bỏ trốn trước ngày kết hôn, nên ba mẹ mới kêu em thay thế"
Vừa nói hết câu, bàn chân của Trác Du Hiên đã đạp thẳng lên người cô, khiến cô ngã lăn quay xuống đất.
Trác Du Hiên đạp trúng vào bụng cô, may mà có chiếc váy cưới chống đỡ một phần nhưng vẫn để lên đó một vết thâm tím từ cú đạp của anh mang lại.
Khuôn mặt cô nhăn nhó, hai tay vô thức đặt trước bụng theo bản năng.
Hai mắt cô nhắm chặt lại nhưng nước mắt vẫn cứ ứa ra bên ngoài, rơi xuống cằm cô.
Cô cắn chặt môi để bản thân không phát ra những tiếng nức nở kia.
Trác Du Hiên tiến đến chỗ cô, bàn tay hắn bất ngờ kéo cả người cô ngồi dậy.
Một tay hắn ghì chặt vai cô, tay còn lại tìm đến vị trí của chiếc cảm xinh đẹp ngay lập tức bóp chặt lấy nó in lên đó những vết ửng đỏ.
Trác Du Hiên nâng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô lên.
Khoé môi hẳn cong lên thành một đường, sâu trong ánh mắt kia lộ ra một vài tia khinh bỉ.
"Thẩm Quân Dao, cô không đi học ngành diễn xuất thì đúng là bỏ phí tài năng đấy.Diễn xuất của cô giỏi thật đấy.Ngay cả trong lúc sắp chết mà vẫn có thể diễn được.Chậc chậc...."
Giọng nói của Trác Du Hiên mang theo vài phần chế giễu.
Cánh tay hẳn ta buông tha cho chiếc cằm xinh đẹp của cô.
Tay hắn di chuyển khắp người cô, hắn thò tay vào trong vạt áo vuốt ve những điểm nhạy cảm trên thân thể cô, khiến cả người cô bỗng chốc run lên lẩy bẩy.
Tay còn lại của hẳn vuốt ve khắp cả khuôn mặt cô, một vài ngón tay len lỏi vào mái tóc của cô.
Trác Du Hiên là đang muốn hành hạ cô! Cổ họng khô rát, khó khăn lắm cô mới có thể phát ra một tiếng.
"Đừng!"
"Đừng cái gì?"
Trác Du Hiên vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục hành động như ban nấy.
"Xin anh, dừng lại đi!"
Thẩm Quân Dao nức nở, khóc không thành tiếng, nước mắt từ khoé mi cứ lã chã rơi ra.
Lúc này, bàn tay của Trác Du Hiên cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Nét mặt hắn đanh lại, trên trán nổi đầy gân xanh.
Đôi mắt đen thẳm kia không còn ôn hòa nữa, mà thay vào đó là những tia giận dữ.
Sắc mặt Trác Du Hiên lúc này trông cực kỳ khó coi.
"Sao, chỉ có thế mà không chịu được à? Chẳng phải là cô yêu tôi lắm sao Thẩm Quân Dao? Như vậy đã không chịu được, chẳng bằng mấy con điếm ở ngoài quán bar kia"
Từng lời từng lời nói của Trác Du Hiên như từng cây kim đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của cô.
Đau! Đau quá! Đau đến nỗi hô hấp cũng khó khăn.
Trác Du Hiên nói cô chẳng bằng một con điếm, anh là đang công khai sỉ nhục cô sao? Ngay cả một con điếm cô cũng không xứng để làm vậy? Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Thẩm Quân Dao cô rốt cuộc đã làm gì sai? Cô đã đắc tội gì với anh? Sao anh lại hận cô đến như vậy? Chẳng lẽ vì cô gả thay cho chị mình hay sao? Hay chẳng lẽ vì chị gái cô bỏ trốn, Trác Du Hiên mới trút hết cơn giận lên đầu cô? Thật nực cười! Cô thì có tội gì chứ? Chẳng phải chỉ là thay chị lấy chồng thôi sao? Ánh mắt của Trác Du Hiên tràn ngập hận ý khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Đôi mắt đỏ ngầu vẫn cứ nhìn chăm chăm cô, như đang muốn làm gì đó? Gương mặt của Trác Du Hiên ngày càng áp sát gương mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc kia của cô, hắn áp sát tai cô.
Hơi thở của hắn phả vào vành tai cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Từng câu từng chữ mà Trác Du Hiên nói ra cô nghe rất rõ.
"Thẩm Quân Dao, đừng có bày cái bộ mặt giả đáng thương kia của cô ra nhìn tôi.
Như thế, chỉ làm tôi cảm thấy kinh tởm mà thôi.
Đừng khiến tôi phải ghét cô hơn nữa"
Đôi đồng tử của Thẩm Quân Dao co lại, cô hơi nghiêng đầu sang nhìn gương mặt chứa đầy sự tức giận của người đàn ông bên cạnh mình.
Cô nhận ra Trác Du Hiên đang cực kì tức giận, lồng ngực phập phồng cố gắng kìm nén sự tức giận kia, không để nó bộc phát ra bên ngoài.
Trác Du Hiên cảm thấy kinh tởm cô? Trác Du Hiên, em đã làm gì sai? Tại sao anh lại ghét em như vậy? Chẳng lẽ vì người hôm nay anh cưới không phải là chị em hay sao? Cô hơi mấp máy môi, khó khăn phát ra một câu.
"Tại sao chứ?"
"Tại sao anh lại ghét em như vậy?"
Trác Du Hiên đột nhiên bật cười sằng sặc, tay hắn nâng gương mặt của cô lên, dùng lực siết chặt lấy khuôn mặt trắng nõn của cô, in lên đó những vết đỏ ửng.
Gương mặt Trác Du Hiên khó coi đến đỉnh điểm, đôi mắt hắn bỗng chốc đỏ ngầu.
"Tại sao ư? Thẩm Quân Dao, cô đây còn muốn hỏi tại sao? Bản thân cô đã làm gì? Chẳng lẽ cô còn không nhớ sao? Loại phụ nữ độc ác vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như cô, đừng có làm tôi cảm thấy buồn nôn nữa"
Cô giương mắt nhìn Trác Du Hiên.
Mở mồm ra là mắng cô là loại phụ nữ độc ác, mắng cô không bằng con điếm bên ngoài quán bar, mở miệng ra là nói nhìn thấy cô là cảm thấy ghê tởm, cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cuối cùng cô đã làm gì? Thẩm Quân Dao cô đã đắc tội gì với Trác Du Hiên? Tại sao anh cứ luôn miệng nói đến những lời đó? Thấy Thẩm Quần Dao nhìn mình nhưng không nói câu gì, Trác Du Hiên cười khẩy, giọng điệu mang vài phần chế giễu.
"Trí nhớ của nhị tiểu thư Thẩm gia chẳng lẽ lại kém đến vậy sao? Hay là cô giả vờ không nhớ? Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ."
Khuôn mặt của Trác Du Hiên bỗng chốc đen lại, lồng ngực phập phồng, hắn gầm lên từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thù hận.
"Thẩm Quân Dao, cô vì yêu tôi mà có thể làm ra cái loại chuyện trái luân thường đạo lý như vậy.
Cô biết tôi là vị hôn phu của chị cô, chúng tôi còn chuẩn bị kết hôn với nhau.
Thật không ngờ, vì muốn ở bên cạnh tôi mà cô lại có thể ép Thẩm Sơ Vũ rời đi.
Cô biết cô ấy thương yêu cô nên đã lợi dụng điểm này để đạt được mục đích của mình"
Thẩm Quân Dao hoàn toàn ngây người, thân thể cô bỗng chốc cứng đờ.
Huyết mạch trong người dường như ngừng lưu thông.
Đôi đồng tử co lại như không tin vào mắt mình.
Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, nụ cười trên môi cong dần mang vẻ chế giễu.
"Sao? Nhớ ra rồi phải không? Bị tôi nói trúng rồi nên không nói được gì à?"
"Em không cói"
Cô bắt đầu phản ứng lại, liên tục lắc đầu phủ nhận.
Rõ ràng là chị cô bỏ đi, tại sao bây giờ lại thành cô ép chị ấy đi? Chẳng lẽ vì như vậy Trác Du Hiên mới ghét cô sao? Cô không hề làm ra việc này.
Cô lồm cồm bò dậy, tiến tới ôm lấy chân của Trác Du Hiên liên tục giải thích.
Nước mắt của cô tuôn rơi, làm ướt đẫm ống quân của Trác Du Hiên.
"Anh Du Hiên, em không làm như vậy.
Xin anh, hãy tin em!"
"Những gì em nói đều là sự thật, là chị ấy bỏ đi, em thật sự không hề ép buộc chị ấy"
"Van xin anh, đừng đối xử với em như vậy!"
Trác Du Hiên dường như bỏ ngoài tai những lời nói của Thẩm Quân Dao, lúc này, lửa giận trong lòng hẳn đã hoàn toàn thiêu đốt bức tường thành của lý trí.
Cho dù Thẩm Quân Dao có giải thích đến khô cả cổ họng thì Trác Du Hiên cũng không hề quan tâm.
Trác Du Hiên đá mạnh cả người của Thẩm Quân Dao ra, khiến cô ngã xuống đất.
Lúc này, chỉ cần Thẩm Quân Dao động chạm vào người hắn chỉ khiến hắn cảm thấy bẩn thỉu, buồn nôn mà thôi.
Thẩm Quân Dao đau đớn nằm sõng soài trên nền đất lạnh lẽo.
Lúc này, đau không còn là ở thể xác nữa, mà là ở trong trái tim kìa.
Trác Du Hiên, tại sao anh không chịu tin em, dù chỉ một chút? Em thật sự không làm, làm ơn đừng gán tội lỗi lên đầu em.
Anh cứ như vậy, em cảm thấy rất đau.
Em yêu anh như vậy, chẳng lẽ anh không nhìn ra một chút gì hay sao? Làm ơn đừng đối xử với em như vậy! Trái tim cô đau đớn, nó đang rỉ máu bên trong lồng ngực cô.
Đau đến mức khó thở, đau như không thiết đến cuộc sống này nữa.
Trái tim cô cứ như bị vỡ vụn ra thành từng mảnh, không thể nào chắp vá lại được.
Đaul Đau lắm! Em đang rất đau! Anh Du Hiên, em đang thật sự rất đau! Anh có cảm nhận được không? Trác Du Hiên căm phân nhìn người phụ nữ đang tỏ vẻ đau khổ như muốn lấy sự thương hại từ người khác kia.
Hắn nhếch môi lộ rõ vẻ khinh bỉ.
"Đến nước này mà cô còn dám chối à? Chính miệng bác gái đã nói cho tôi biết, chẳng lẽ lại sai sao?"
Lực siết tay của Trác Du Hiên ngày càng mạnh khiến cho Thẩm Quân Dao hô hấp khó khăn.
Khuôn mặt cô nhăn nhó vì đau đớn, đau đến mức nước mắt cứ chảy ra khiến gương mặt xinh đẹp kia của cô ướt đẫm, nhoè đi lớp trang điểm.
"Khụ....
Khụ...
Khụ.."
Cô ho khụ khụ, liên tục dùng cánh tay của mình đẩy cánh tay của Trác Du Hiên ra.
Nhưng sức lực của Thẩm Quân Dao có hạn, sức lực yếu ớt của một người con gái làm sao có thể chống lại được người đàn ông lực lưỡng này cơ chứ? Thấy người trong tay mình gần như tắt thở, Trác Du Hiên mới buông tay ra.
Người cô ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh ngắt.
Cô liên tục thở hồng hộc, tay đặt trước ngực mình liên tục hít thở.
Chiếc váy trên người còn chưa cởi ra khiến cả người cô trở nên nặng nề, muốn đứng dậy cũng khó khăn.
Cô định đứng dậy nhưng bị chiếc váy cưới cản lại, cô chống tay xuống đất định đứng lên nhưng vô tình giẫm chân vào chiếc váy khiến cả người đau đớn ngã xuống.
Cô đưa đôi mắt long lanh còn vương một vài giọt nước mắt ngước nhìn lên, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Trác Du Hiên.
"Trác Du Hiên, những gì em nói hoàn toàn là sự thật! Chị Sơ Vũ đã bỏ trốn trước ngày kết hôn, nên ba mẹ mới kêu em thay thế"
Vừa nói hết câu, bàn chân của Trác Du Hiên đã đạp thẳng lên người cô, khiến cô ngã lăn quay xuống đất.
Trác Du Hiên đạp trúng vào bụng cô, may mà có chiếc váy cưới chống đỡ một phần nhưng vẫn để lên đó một vết thâm tím từ cú đạp của anh mang lại.
Khuôn mặt cô nhăn nhó, hai tay vô thức đặt trước bụng theo bản năng.
Hai mắt cô nhắm chặt lại nhưng nước mắt vẫn cứ ứa ra bên ngoài, rơi xuống cằm cô.
Cô cắn chặt môi để bản thân không phát ra những tiếng nức nở kia.
Trác Du Hiên tiến đến chỗ cô, bàn tay hắn bất ngờ kéo cả người cô ngồi dậy.
Một tay hắn ghì chặt vai cô, tay còn lại tìm đến vị trí của chiếc cảm xinh đẹp ngay lập tức bóp chặt lấy nó in lên đó những vết ửng đỏ.
Trác Du Hiên nâng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô lên.
Khoé môi hẳn cong lên thành một đường, sâu trong ánh mắt kia lộ ra một vài tia khinh bỉ.
"Thẩm Quân Dao, cô không đi học ngành diễn xuất thì đúng là bỏ phí tài năng đấy.Diễn xuất của cô giỏi thật đấy.Ngay cả trong lúc sắp chết mà vẫn có thể diễn được.Chậc chậc...."
Giọng nói của Trác Du Hiên mang theo vài phần chế giễu.
Cánh tay hẳn ta buông tha cho chiếc cằm xinh đẹp của cô.
Tay hắn di chuyển khắp người cô, hắn thò tay vào trong vạt áo vuốt ve những điểm nhạy cảm trên thân thể cô, khiến cả người cô bỗng chốc run lên lẩy bẩy.
Tay còn lại của hẳn vuốt ve khắp cả khuôn mặt cô, một vài ngón tay len lỏi vào mái tóc của cô.
Trác Du Hiên là đang muốn hành hạ cô! Cổ họng khô rát, khó khăn lắm cô mới có thể phát ra một tiếng.
"Đừng!"
"Đừng cái gì?"
Trác Du Hiên vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục hành động như ban nấy.
"Xin anh, dừng lại đi!"
Thẩm Quân Dao nức nở, khóc không thành tiếng, nước mắt từ khoé mi cứ lã chã rơi ra.
Lúc này, bàn tay của Trác Du Hiên cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Nét mặt hắn đanh lại, trên trán nổi đầy gân xanh.
Đôi mắt đen thẳm kia không còn ôn hòa nữa, mà thay vào đó là những tia giận dữ.
Sắc mặt Trác Du Hiên lúc này trông cực kỳ khó coi.
"Sao, chỉ có thế mà không chịu được à? Chẳng phải là cô yêu tôi lắm sao Thẩm Quân Dao? Như vậy đã không chịu được, chẳng bằng mấy con điếm ở ngoài quán bar kia"
Từng lời từng lời nói của Trác Du Hiên như từng cây kim đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của cô.
Đau! Đau quá! Đau đến nỗi hô hấp cũng khó khăn.
Trác Du Hiên nói cô chẳng bằng một con điếm, anh là đang công khai sỉ nhục cô sao? Ngay cả một con điếm cô cũng không xứng để làm vậy? Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Thẩm Quân Dao cô rốt cuộc đã làm gì sai? Cô đã đắc tội gì với anh? Sao anh lại hận cô đến như vậy? Chẳng lẽ vì cô gả thay cho chị mình hay sao? Hay chẳng lẽ vì chị gái cô bỏ trốn, Trác Du Hiên mới trút hết cơn giận lên đầu cô? Thật nực cười! Cô thì có tội gì chứ? Chẳng phải chỉ là thay chị lấy chồng thôi sao? Ánh mắt của Trác Du Hiên tràn ngập hận ý khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Đôi mắt đỏ ngầu vẫn cứ nhìn chăm chăm cô, như đang muốn làm gì đó? Gương mặt của Trác Du Hiên ngày càng áp sát gương mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc kia của cô, hắn áp sát tai cô.
Hơi thở của hắn phả vào vành tai cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Từng câu từng chữ mà Trác Du Hiên nói ra cô nghe rất rõ.
"Thẩm Quân Dao, đừng có bày cái bộ mặt giả đáng thương kia của cô ra nhìn tôi.
Như thế, chỉ làm tôi cảm thấy kinh tởm mà thôi.
Đừng khiến tôi phải ghét cô hơn nữa"
Đôi đồng tử của Thẩm Quân Dao co lại, cô hơi nghiêng đầu sang nhìn gương mặt chứa đầy sự tức giận của người đàn ông bên cạnh mình.
Cô nhận ra Trác Du Hiên đang cực kì tức giận, lồng ngực phập phồng cố gắng kìm nén sự tức giận kia, không để nó bộc phát ra bên ngoài.
Trác Du Hiên cảm thấy kinh tởm cô? Trác Du Hiên, em đã làm gì sai? Tại sao anh lại ghét em như vậy? Chẳng lẽ vì người hôm nay anh cưới không phải là chị em hay sao? Cô hơi mấp máy môi, khó khăn phát ra một câu.
"Tại sao chứ?"
"Tại sao anh lại ghét em như vậy?"
Trác Du Hiên đột nhiên bật cười sằng sặc, tay hắn nâng gương mặt của cô lên, dùng lực siết chặt lấy khuôn mặt trắng nõn của cô, in lên đó những vết đỏ ửng.
Gương mặt Trác Du Hiên khó coi đến đỉnh điểm, đôi mắt hắn bỗng chốc đỏ ngầu.
"Tại sao ư? Thẩm Quân Dao, cô đây còn muốn hỏi tại sao? Bản thân cô đã làm gì? Chẳng lẽ cô còn không nhớ sao? Loại phụ nữ độc ác vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như cô, đừng có làm tôi cảm thấy buồn nôn nữa"
Cô giương mắt nhìn Trác Du Hiên.
Mở mồm ra là mắng cô là loại phụ nữ độc ác, mắng cô không bằng con điếm bên ngoài quán bar, mở miệng ra là nói nhìn thấy cô là cảm thấy ghê tởm, cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cuối cùng cô đã làm gì? Thẩm Quân Dao cô đã đắc tội gì với Trác Du Hiên? Tại sao anh cứ luôn miệng nói đến những lời đó? Thấy Thẩm Quần Dao nhìn mình nhưng không nói câu gì, Trác Du Hiên cười khẩy, giọng điệu mang vài phần chế giễu.
"Trí nhớ của nhị tiểu thư Thẩm gia chẳng lẽ lại kém đến vậy sao? Hay là cô giả vờ không nhớ? Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ."
Khuôn mặt của Trác Du Hiên bỗng chốc đen lại, lồng ngực phập phồng, hắn gầm lên từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thù hận.
"Thẩm Quân Dao, cô vì yêu tôi mà có thể làm ra cái loại chuyện trái luân thường đạo lý như vậy.
Cô biết tôi là vị hôn phu của chị cô, chúng tôi còn chuẩn bị kết hôn với nhau.
Thật không ngờ, vì muốn ở bên cạnh tôi mà cô lại có thể ép Thẩm Sơ Vũ rời đi.
Cô biết cô ấy thương yêu cô nên đã lợi dụng điểm này để đạt được mục đích của mình"
Thẩm Quân Dao hoàn toàn ngây người, thân thể cô bỗng chốc cứng đờ.
Huyết mạch trong người dường như ngừng lưu thông.
Đôi đồng tử co lại như không tin vào mắt mình.
Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, nụ cười trên môi cong dần mang vẻ chế giễu.
"Sao? Nhớ ra rồi phải không? Bị tôi nói trúng rồi nên không nói được gì à?"
"Em không cói"
Cô bắt đầu phản ứng lại, liên tục lắc đầu phủ nhận.
Rõ ràng là chị cô bỏ đi, tại sao bây giờ lại thành cô ép chị ấy đi? Chẳng lẽ vì như vậy Trác Du Hiên mới ghét cô sao? Cô không hề làm ra việc này.
Cô lồm cồm bò dậy, tiến tới ôm lấy chân của Trác Du Hiên liên tục giải thích.
Nước mắt của cô tuôn rơi, làm ướt đẫm ống quân của Trác Du Hiên.
"Anh Du Hiên, em không làm như vậy.
Xin anh, hãy tin em!"
"Những gì em nói đều là sự thật, là chị ấy bỏ đi, em thật sự không hề ép buộc chị ấy"
"Van xin anh, đừng đối xử với em như vậy!"
Trác Du Hiên dường như bỏ ngoài tai những lời nói của Thẩm Quân Dao, lúc này, lửa giận trong lòng hẳn đã hoàn toàn thiêu đốt bức tường thành của lý trí.
Cho dù Thẩm Quân Dao có giải thích đến khô cả cổ họng thì Trác Du Hiên cũng không hề quan tâm.
Trác Du Hiên đá mạnh cả người của Thẩm Quân Dao ra, khiến cô ngã xuống đất.
Lúc này, chỉ cần Thẩm Quân Dao động chạm vào người hắn chỉ khiến hắn cảm thấy bẩn thỉu, buồn nôn mà thôi.
Thẩm Quân Dao đau đớn nằm sõng soài trên nền đất lạnh lẽo.
Lúc này, đau không còn là ở thể xác nữa, mà là ở trong trái tim kìa.
Trác Du Hiên, tại sao anh không chịu tin em, dù chỉ một chút? Em thật sự không làm, làm ơn đừng gán tội lỗi lên đầu em.
Anh cứ như vậy, em cảm thấy rất đau.
Em yêu anh như vậy, chẳng lẽ anh không nhìn ra một chút gì hay sao? Làm ơn đừng đối xử với em như vậy! Trái tim cô đau đớn, nó đang rỉ máu bên trong lồng ngực cô.
Đau đến mức khó thở, đau như không thiết đến cuộc sống này nữa.
Trái tim cô cứ như bị vỡ vụn ra thành từng mảnh, không thể nào chắp vá lại được.
Đaul Đau lắm! Em đang rất đau! Anh Du Hiên, em đang thật sự rất đau! Anh có cảm nhận được không? Trác Du Hiên căm phân nhìn người phụ nữ đang tỏ vẻ đau khổ như muốn lấy sự thương hại từ người khác kia.
Hắn nhếch môi lộ rõ vẻ khinh bỉ.
"Đến nước này mà cô còn dám chối à? Chính miệng bác gái đã nói cho tôi biết, chẳng lẽ lại sai sao?"
Bình luận facebook