• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (4 Viewers)

  • Chương 140-141


Chương 140: Chỗ nào anh cũng không bằng anh ấy
Chương 140: Chỗ nào anh cũng không bằng anh ấy
“Mau cút đi! Nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”
Lâm Sơ Nguyệt hét lên, nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn một thứ gì đó mà cô rất căm ghét. Tiêu Nhất Minh nở nụ cười chua chát, anh ta hỏi:
“Sơ Nguyệt, em không thích anh sao? Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng với Tiêu Thế Tu?”
Cô không cần suy nghĩ nhiều đã nói:
“Tiêu Nhất Minh, chỗ nào anh cũng không bằng anh ấy.”
Anh ta bị sốc, phút chốc cứng đờ người, Lâm Sơ Nguyệt nhân cơ hội đẩy anh ta rồi vùng chạy đi, nhưng chỉ được vài bước thì eo cô phút chốc đã bị kéo ngược trở lại.
“Thả tôi ra!”
Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng sức của cô thì sao bì được với anh ta. Tiêu Nhất Minh giữ chặt eo cô, kéo cô trở lại giường, Lâm Sơ Nguyệt dùng chân đạp vào bụng anh ta, Tiêu Nhất Minh tránh được, còn ghì chặt lấy hai cổ tay của cô.
“Sơ Nguyệt, em đừng phản kháng nữa, vô ích thôi. Anh sẽ làm em trở thành người phụ nữ của anh…”

Chương 140: Chỗ nào anh cũng không bằng anh ấy
Dứt lời, anh ta liền cúi đầu xuống muốn hôn cô, Lâm Sơ Nguyệt quay mặt đi né tránh, tức khắc bị anh ta bóp chặt cằm nhỏ.
“Lâm Sơ Nguyệt, đừng chống đối tôi nữa!”
Hai mắt anh ta vằn lên tia máu, thanh âm khàn khàn trong cổ họng. Lâm Sơ Nguyệt cắn chặt môi dưới, ánh mắt uất ức nhìn anh ta. Tiêu Nhất Minh cười gằn, anh ta dùng sức lột chăn đang che trên người cô xuống.
Cô chống cự:
“Không! Đồ khốn! Thế Tu, cứu em với…mau thả tôi ra!”
Lâm Sơ Nguyệt phản kháng, vô tình cào vào mặt anh ta để lại một vệt dài màu đỏ, Tiêu Nhất Minh giống như một con thú không còn một chút lý trí nào, bây giờ anh ta chỉ có người phụ nữ trước mặt này mà thôi.
Cô lấy hết sức co chân lên đạp cho anh ta một cái vào chỗ hiểm, Tiêu Nhất Minh lần này không tránh được nữa, anh ta đau đớn ôm chỗ đó của mình rồi ngã vật xuống bên cạnh. Cô nhanh chóng nhân cơ hội chạy đi, Lâm Sơ Nguyệt khoác chăn, chân trần chạy ra ngoài lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn, nhưng cô mặc kệ, bây giờ cô chỉ muốn thoát ra khỏi đây mà thôi.

Chương 140: Chỗ nào anh cũng không bằng anh ấy
“Taxi!”
Lâm Sơ Nguyệt vẫy tay nhưng không có một chiếc xe nào dừng lại chỗ cô, bởi vì họ nhìn thấy cô rất kỳ lạ. Cô sợ Tiêu Nhất Minh đuổi kịp nên đã chạy ra giữa đường chặn một chiếc taxi, người lái xe ô tô giật mình khi nhìn thấy một bóng hình nhỏ nhắn lao ra, ông ta vội vàng đạp mạnh chân ga, chiếc xe phanh kít lại để lại một vệt dài giữa đường.
“Cô kia! Cô muốn chết à?!”
Lâm Sơ Nguyệt mở cửa lên xe, gấp gáp nói:
“Bác tài! Mau chạy đi!”
Cô nhìn thấy bóng dáng Tiêu Nhất Minh xuất hiện ở cửa khách sạn thì hoảng hồn, người tài xế kia cũng bị dáng vẻ của cô doạ sợ, còn tưởng là cô bị truy đuổi, vội vàng đạp mạnh chân ga rồi rời khỏi đó.
Trái tim trong lồng ngực cô lúc này vẫn đang đập thình thịch, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp lòng bàn tay, Lâm Sơ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi Tiêu Nhất Minh không đuổi theo phía sau cô, bác tài lúc này mới cất tiếng hỏi:
“Cô gái, sao cô lại có bộ dạng như thế này? Có phải là cô đang bị truy đuổi không? Vậy thì cô xuống xe đi, tôi không muốn gặp rắc rối đâu.”

Chương 140: Chỗ nào anh cũng không bằng anh ấy
Bác tài lộ ra vẻ mặt khó xử, Lâm Sơ Nguyệt liền xua tay:
“Không phải, tôi không phải bị truy đuổi đâu, tôi đảm bảo với bác đấy. Tôi sẽ trả cho bác gấp ba lần số tiền.”
Nhắc tới tiền một cái, vẻ mặt của ông ta mới hoà hoãn hơn một chút. Lâm Sơ Nguyệt chạy ra, trên người không mang theo túi xách và điện thoại, lúc về tới Lâm gia Ngô quàn gia đã rất sốc khi thấy cô chỉ quấn mỗi cái chăn, ông ta trả tiền taxi cho cô xong, đang định gọi điện báo cho Tiêu Thế Tu thì cô đã lên tiếng:
“Ngô quản gia, ông đừng nói chuyện này cho Thế Tu biết.”
Ông ta lộ ra sự khó xử, Lâm Sơ Nguyệt nói tiếp:
“Tôi sẽ tự mình giải thích với anh ấy, ông không muốn thấy anh ấy tức giận đúng chứ?”
Ngô quản gia bị cô thuyết phục, cuối cùng quyết định không nói ra chuyện này. Tiêu Thế Tu lúc này gọi cho cô mãi mà cô không nghe điện thoại, anh gần như phát điên, đúng lúc đó thì có người nghe máy.
“Sơ Nguyệt…”

Chương 140: Chỗ nào anh cũng không bằng anh ấy
“Tiêu Thế Tu, Sơ Nguyệt đang nằm ở bên cạnh tao.” Tiêu Nhất Minh nói vọng qua, từ ngữ khiến anh đông cứng người.
“Anh nói cái gì?”
“Cô ấy đã trở thành người phụ nữ của tao rồi, cô ấy nói là cô ấy không muốn gặp mày nữa. Mày đừng gọi điện cho cô ấy nữa.”
“Đồ khốn! Anh đã làm gì cô ấy? Mau đưa máy cho Lâm Sơ Nguyệt!” Tiêu Thế Tu giận dữ gầm lên một tiếng.
Tiêu Nhất Minh cười khẩy, đáp:
“Tiêu Thế Tu, tao đã nói rõ ràng rồi, nếu mày không tin thì cứ hỏi Sơ Nguyệt sẽ rõ!”
Anh ta nói xong liền cúp máy ngay lập tức, Tiêu Thế Tu tất nhiên không tin, anh lần theo vị trí điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt, phát hiện ra nó đang ở một khách sạn.
Tiêu Thế Tu đùng đùng tiến vào, vẻ mặt làm cho nhân viên lễ tân hoảng sợ, anh tới trước mặt cô ta, lanhh giọng hỏi:
“Có người tên là Tiêu Nhất Minh ở đây không?”
“Xin lỗi, chúng tôi không thể tự ý tiết lộ thông tin của khách hàng được!”
Tiêu Thế Tu không nói nhiều, trực tiếp đẩy cô ta sang một bên, truy cập vào máy tính. Cô gái lễ tân hoảng hốt kêu lên:
“Bảo vệ…mau tới đây đi!”

Chương 141: Tiêu Thế Tu gặp tai nạn
Chương 141: Tiêu Thế Tu gặp tai nạn
Hai tên bảo vệ cao to vạm vỡ nghe thấy tiếng kêu của cô ta thì đi tới định kéo anh ra ngoài nhưng không cản nổi anh, ngược lại còn bị anh đẩy ngã sang một bên.
Tiêu Thế Tu lên phòng 618, anh giơ chân đạp mạnh vào cánh cửa hai cái, khoá cửa kêu lên một tiếng rồi cánh cửa bị bật tung ra vì phải chịu một lực mạnh mẽ.
Tiêu Nhất Minh lúc này đang tắm, anh ta mở vòi nước to hết cỡ nên không nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tiêu Thế Tu vừa vào đã thấy váy và túi xách của Lâm Sơ Nguyệt nằm lăn lóc ở trên sàn. Lửa giận giống như bốc lên tận đỉnh đầu, anh nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, bèn tới gần rồi đạp tung cánh cửa một cách không kiêng nể.
Tiêu Nhất Minh giật mình, nhìn qua làn nước, hai mắt lại cay xè, phút chốc gò má phải bị anh đấm cho một cú thật mạnh, anh ta ôm đất, trong miệng nhổ ra một búng máu tươi.
Tiêu Thế Tu không cho anh ta cơ hội để nhận ra là ai, anh lao vào đấm Tiêu Nhất Minh túi bụi, anh ta không kịp trở tay, trong mũi trong miệng đều là mùi vị máu tanh. Gương mặt sưng vù lên, tầm mắt phía trước nhìn cũng không rõ.
Tiêu Thế Tu như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, cho đến khi Tiêu Nhất Minh ngất xỉu không chịu được nữa thì anh mới chịu dừng lại.

Chương 141: Tiêu Thế Tu gặp tai nạn
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống kịch liệt, bỏ mặc anh ta ngất xỉu ở đó, lững thững đi ra ngoài cầm túi xách của Lâm Sơ Nguyệt trở về. Anh cứ tưởng lúc nãy cô ở chung phòng tắm với Tiêu Nhất Minh, nếu đúng là như thế thì Tiêu Thế Tu sẽ không chần chừ mà giết chết Tiêu Nhất Minh ngay lập tức.
Tiêu Thế Tu lái xe về trong tâm trạng hỗn độn kịch liệt, anh chẳng còn tỉnh táo nữa, đúng lúc đó một chiếc xe tải cỡ lớn đi ngược chiều với anh, tài xế hoảng hồn phanh gấp một cái nhưng vẫn không kịp, chỉ thấy một âm thanh rầm trời vang lên, sau đó là khói bốc lên mù mịt và chiếc xe ô tô của anh văng sang một bên.
“Rầm!!!”
….
Bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng một lần nữa xâm chiếm toàn bộ khoang mũi và tâm trí của Lâm Sơ Nguyệt, cô không rõ mình đến đây như thế nào nữa, mọi âm thanh xung quanh dường như không còn tồn tại, chỉ có một nỗi sợ như một con quỷ đang không ngừng gặm nhấm trái tim cô.
“Thế Tu!”

Chương 141: Tiêu Thế Tu gặp tai nạn
“Thế Tu!”
Lâm Sơ Nguyệt đến nơi thì Tiêu Thế Tu cũng vừa mới tỉnh lại, anh ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ bên ngoài, ngồi bên cạnh anh không ai khác chính là Lưu Hạ.
Cô sững người khi nhìn thấy cô ta xuất hiện ở đây, lúc nhìn thấy cô, Lưu Hạ còn ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói:
“Thế Tu. Anh cảm thấy thế nào?”
Tiêu Thế Tu bấy giờ mới quay mặt lại, ánh nhìn lặng lẽ sắc bén, anh lãnh đạm trả lời:
“Không sao, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng váng một chút thôi.”
Lâm Sơ Nguyệt thấy anh không hất tay cô ta ra, bỗng nhiên cảm thấy anh thật kỳ lạ. Hơn nữa, ánh mắt của anh giống như là lần đầu khi hai người gặp nhau, cũng lạnh lùng không chút hơi ấm như vậy.
“Thế Tu…em là Lâm Sơ Nguyệt đây…”
Cô lên tiếng, thanh âm khàn đặc.

Chương 141: Tiêu Thế Tu gặp tai nạn
Tiêu Thế Tu nhìn cô từ đầu đến chân, cuối cùng đáp
“Cô là ai? Tôi không quen ai tên là Lâm Sơ Nguyệt cả.”
Trái tim Lâm Sơ Nguyệt như bị thứ gì đó bóp nghẹt, hít thở thôi cũng khó khăn. Lưu Hạ đứng dậy, bước tới trước mặt cô rồi nói:
“Thế Tu đã nói không quen biết cô rồi, cô còn đứng đây làm gì? Mau đi ra ngoài đi để anh ấy còn nghỉ ngơi!”
Lâm Sơ Nguyệt không quan tâm tới lời nói của cô ta, cô nhìn anh nhưng Tiêu Thế Tu lại quay mặt đi chẳng hề nói một lời nào.
Lưu Hạ cười khẩy, bỗng nhiên bóp chặt cổ tay cô rồi giật lấy chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út xuống, cô ta gằn giọng nói nhỏ:
“Thứ này không xứng đáng với cô đâu!”
Cô giận dữ, muốn giật lại chiếc nhẫn trên tay cô ta nhưng Lưu Hạ lại giả vờ, tự đánh vào mặt mình rồi ngã xuống đất.
“Á! Sao cô lại đánh tôi? Hu hu…”

Chương 141: Tiêu Thế Tu gặp tai nạn
Tiêu Thế Tu xuống giường, tới đỡ coi ta dậy:
“Cô làm gì vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt ngỡ ngàng, miệng há ra nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị anh giận dữ cắt lời:
“Mau xin lỗi cô ấy đi!”
Ánh mắt anh lạnh băng không chút hơi ấm, ngực trái cô nhói lên liên tục, Lưu Hạ nép vào ngực anh khóc lóc, bên môi lại nở nụ cười hả hê như khiêu khích cô. Cô ta chạm tay lên ngực anh rồi xoa nhẹ:
“Thế Tu, em không sao đâu, sức khoẻ của anh quan trọng hơn, mặc kệ cô ta đi.”
Tiêu Thế Tu hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Cô mau đi ra khỏi đây đi!”
Lâm Sơ Nguyệt chua chát cười, anh lại đuổi cô ra khỏi đây sao?
Anh đích thân đứng dậy đẩy cô ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, Lâm Sơ Nguyệt đứng trơ như phỗng, sau đó hai mắt nóng rực lên, nước mắt âm thầm tuôn rơi…
Chẳng lẽ cô cam tâm bỏ đi như thế khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng?
Đúng lúc đó bác sĩ Triệu bắt gặp cô đứng bên ngoài, ông ta dè dặt lên tiếng:
“Thiếu phu nhân, cô đến thật đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom