Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Qúa khứ
Lâm gia.
Lâm Phỉ Thúy cùng Lý Đan Hà đang ngồi nói chuyện với nhau trên ghế sô pha, nhớ lại chuyện hôm qua, bà ta hướng tới con gái mình mà hỏi:
“Phỉ Thúy, hôm qua mẹ thấy con và Mạc Bắc rất thân mật với nhau, sau đó hai đứa đã nói chuyện gì vậy?”
Nhắc tới chuyện này, gương mặt của cô ta phút chốc hồng lên, thanh âm ngượng ngùng:
“Anh ấy nói anh ấy sẽ cưới con.”
“Thật sao?” Lý Đan Hà vui mừng: “Phỉ Thúy, vậy thì tốt quá rồi! Mạc Bắc là thiếu gia của gia đình giàu có, gả cho cậu ta thì con sẽ được sống sung sướng suốt đời, không cần phải lo cái gì nữa.”
Lâm Phỉ Thúy cũng mong là như thế, Mạc Bắc hiện tại là người có gia thế và vẻ ngoài phù hợp nhất với cô ta, duy chỉ có một điều làm cho cô ta thấy không hài lòng là Mạc Bắc rất lăng nhăng, mỗi lần anh ta nói mình đi đâu là cô ta lại cảm thấy không an tâm.
Lý Đan Hà thấy sắc mặt con gái chìm vào suy tư, lo lắng, bà ta liền vỗ vai, nhẹ giọng hỏi:
“Phỉ Thúy, con sao thế? Chẳng lẽ có chuyện gì hay sao?”
Lâm Phỉ Thúy lắc đầu:
“Không có gì đâu mẹ.”
Đúng lúc này, mười chiếc siêu xe hạng sang của Tiêu Thế Tu đã đến Lâm gia, người hầu lập tức chạy vào báo tin, Lâm Phỉ Thúy cùng Lý Đan Hà đi ra ngoài, vẻ mặt đồng loạt ngỡ ngàng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhất là Lâm Phỉ Thúy, cô ta trông thấy Lâm Sơ Nguyệt cực kì xinh đẹp, trên người còn mặc bộ váy giới hạn mà cô ta thích nhất, trong lòng dâng lên ghen ghét cùng đố kỵ vô cùng.
Lão thái thái đi tới trước mặt Lý Đan Hà và Lâm Phỉ Thúy, cất tiếng:
“Xin chào bà thông gia, tôi là bà nội của Thế Tu…”
Lý Đan Hà miễn cưỡng mỉm cười, bắt lấy tay của lão thái thái:
“Xin chào, mời tất cả mọi người vào trong nhà.”
Lý Đan Hà bảo người hầu gọi Lâm Chấn Xuyên dậy, sau đó tất cả mọi người cùng nhau vào trong nhà, Lâm Phỉ Thúy nhìn chằm chằm Lâm Sơ Nguyệt, lúc hai người bọn họ đi qua, cô ta còn nói nhỏ vào tai của Lâm Sơ Nguyệt:
“Lâm Sơ Nguyệt, cô được lắm, gả được vào nhà giàu rồi, còn cố tình phô trương thanh thế sao?”
Lời nói của cô ta vô tình lọt cả vào tai của Tiêu Thế Tu, Lâm Phỉ Thúy cứ tưởng là anh không nghe thấy, Lâm Sơ Nguyệt không quan tâm, đẩy xe cùng anh đi vào trong nhà.
Lâm Phỉ Thúy bị ngó lơ, cô ta tức đến nỗi nghiến răng ken két, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, bấy giờ điện thoại trong túi cô ta bất chợt rung lên, khóe môi cô ta bỗng nhiên mỉm cười.
Lâm Chấn Xuyên nghe tin có thông gia đến thăm, ông ta nhanh chóng thay đồ chỉnh tề rồi đi xuống lầu, đã lâu lắm rồi Lâm Sơ Nguyệt mới nhìn thấy ông ta, kể từ ngày mà ông ta vứt bỏ hai mẹ con cô để đón Lý Đan Hà và Lâm Phỉ Thúy tới ngôi nhà này thì cô đã không còn coi ông ta là cha của mình nữa rồi. Lúc hai người nhìn vào mắt nhau, Lâm Chấn Xuyên cũng né tránh nhìn sang nơi khác, Lý Đan Hà thì khỏi phải nói, trong mắt lộ ra tia căm ghét, tất cả những biểu hiện của bọn họ đều không thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Thế Tu.
Vẻ mặt của Lâm Sơ Nguyệt vẫn hết sức bình thản, cô không thể hiện cảm xúc gì cả, lão thái thái sai người đặt quà lễ xuống sau đó mới nói:
“Chuyện đám cưới ngày hôm qua chúng tôi rất xin lỗi, đáng lẽ là phải tổ chức đúng hôm đó nhưng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên phải dời sang hôm khác.”
“Không sao đâu, lão thái thái có lòng như vậy, chúng tôi không để ý gì đâu.” Lâm Chấn Xuyên tươi cười.
Lý Đan Hà bấy giờ mới bước tới nắm lấy tay của Lâm Sơ Nguyệt, khóe mắt hoe đỏ, rưng rưng nói:
“Sơ Nguyệt, con đi lấy chồng rồi, mẹ sẽ nhớ con lắm, nhớ phải giữ gìn sức khỏe con nhé.”
Lâm Sơ Nguyệt chỉ muốn rút tay mình ra khỏi tay của bà ta, chính bà ta cùng Lâm Phỉ Thúy đã xúi giục Lâm Chấn Xuyên đuổi hai mẹ con cô về cùng núi đồng hông mông quạnh, sống cuộc sống khổ cực, để mẹ cô bị viêm phổi mà qua đời, lúc đó cô còn quá nhỏ không làm được gì, nhưng bây giờ thì khác rồi, Lâm Sơ Nguyệt chỉ đợi một ngày để trả mối thù cho mẹ mình.
Lý Đan Hà đang chuẩn bị nói tiếp gì đó thì lúc này, Lâm Phỉ Thúy cùng với Mạc Bắc từ ngoài cửa đi vào, cô ta khoác tay anh ta rất thân mật, vẻ mặt dương dương tự đắc.
“Chị, anh rể, bà, bố mẹ, giới thiệu với mọi người, đây là Mạc Bắc, chồng sắp cưới của con.”
Lâm Sơ Nguyệt sững người, Mạc Bắc cũng thế, anh ta không ngờ cô ta lại giới thiệu như vậy, nhưng trước mặt rất nhiều người, anh ta không dám thể hiện thái độ ra, nhất là còn có mặt Lâm Sơ Nguyệt ở đây.
Lí do là vì lần trước khi mẹ cô sắp chết, muốn nhìn mặt Lâm Chấn Xuyên lần cuối cùng, Lâm Sơ Nguyệt đã đội mưa gió quay trở về thành phố A, nào ngờ lại bị Lý Đan Hà nhẫn tâm đuổi ra khỏi cửa, tình cờ lúc đó cô gặp được Mạc Bắc, ngày từ lần đầu tiên anh ta đã bị vẻ đẹp của cô thu hút, biết được chuyện này, Lâm Phỉ Thúy vô cùng tức giận, kể từ đó cô ta càng căm ghét cô hơn.
Chương 12: Chúng ta đều giống nhau mà thôi
Thú thật người mà Mạc Bắc thích chính là Lâm Sơ Nguyệt chứ không phải là Lâm Phỉ Thúy, đặc biệt là từ hôm qua anh ta được gặp lại cô là đám cưới, Mạc Bắc càng rung động, nhưng hôm nay cô lại cùng với Tiêu Thế Tu trở về, anh ta thầm quan sát Tiêu Thế Tu, trông thấy anh chỉ là một tên xấu xí, lại còn phải ngồi xe lăn, vẻ mặt của anh ta lập tức tràn đầy khinh bỉ.
Lâm Phỉ Thúy không biết suy nghĩ của Mạc Bắc, cô ta vẫn rất dương dương tự đắc khoe khoang người yêu trước mặt Lâm Sơ Nguyệt, Tiêu Thế Tu nâng mắt nhìn, chỉ thấy nửa khuôn mặt nhìn nghiêng cùng sống mũi cao thon gọn của cô, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
Khóe môi anh chậm rãi nhếch lên rất nhẹ, vươn tay ra kéo mạnh cổ tay của Lâm Sơ Nguyệt, cô bị mất đà, cứ thế ngã ngồi lên đùi anh.
“Không phải là em nói muốn đi mua sắm sao? Chúng ta cùng đi, sau đó sẽ đi ăn nhé.”
Thanh âm của anh rất mực yêu chiều, còn thơm vào má cô một cái trước mặt tất cả mọi người, Lâm Sở Nguyệt mở to mắt đầy kinh ngạc, còn Lâm Phỉ Thúy thì khỏi phải nói, cô ta tức nổ đom đóm mắt.
Lâm Phỉ Thúy cũng quay sang nũng nịu với Mạc Bắc:
“A Bắc, em cũng muốn đi mua sắm…”
Mạc Bắc tất nhiên không chịu thua thiệt rồi, anh ta nở nụ cười, đáp:
“Tất nhiên rồi, em muốn mua gì anh cũng đều cho hết.”
“Em muốn mua túi Chanel, giày Dior…”
Lâm Phỉ Thúy dựa sát vào người anh ta, hai mắt sáng bừng lên, còn Lâm Sơ Nguyệt đang luống cuống muốn đứng dậy khỏi đùi Tiêu Thế Tu thì lại bị cánh tay của anh giữ chặt.
“Vợ à, hôm qua em cũng nói muốn mua túi Chanel đúng không? Anh sẽ mua tất cả cho em.”
Nói rồi, Tiêu Thế Tu bèn ngoắc tay một cái, một người đàn ông đeo kính, khoảng ba mươi tuổi bỗng tiến tới đưa điện thoại cho anh, Tiêu Thế Tu nhấn số, mở loa ngoài lên, rất bá đạo nói:
“Tôi muốn mua túi Chanel.”
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng có chút luống cuống:
“Tiêu tổng, xin hỏi ngài thích mẫu nào ạ? Tôi sẽ tìm ngay…”
“Không cần, tôi muốn mua tất cả.”
“Tất cả ấy ạ?” Quản lý chi nhánh lắp ba lắp bắp.
“Đúng vậy, bao gồm cả thương hiệu luôn.”
Tiêu Thế Tu vừa nói xong, Lâm Phỉ Thúy đã há hốc mồm.
Mua cả thương hiệu, có nghĩa là từ bây giờ thương hiệu túi Chanel là của Tiêu gia?
Chơi lớn nhường này, người có tiền cũng chưa chắc mua được, hơn nữa chỉ vì một câu nói của Lâm Sơ Nguyệt mà anh đã mua cả thương hiệu, cái này đến Mạc Bắc cũng phải chào thua.
Anh ta không cam tâm khi bị thua một tên xấu xí tật nguyền, vậy nên không kiềm chế được mà buột miệng nói ra mấy lời ám chỉ:
“Có tiền những vẫn không thể nào chữa khỏi được bệnh cho bản thân, lấy phải người như vậy, khổ thật đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt lườm anh ta, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất khó chịu khi Mạc Bắc buông lời xúc phạm Tiêu Thế Tu, chỉ có một mình cô biết anh không phải là người xấu xí hay bị tật nguyền như lời Mạc Bắc nói, Lâm Sơ Nguyệt há miệng đang định lên tiếng thì bên eo bỗng nhiên cảm nhận được cái siết tay của anh.
“Không sao, cứ coi như tiếng chó sủa thôi.” Tiêu Thế Tu khẽ nói bên tai cô.
Lâm Sơ Nguyệt ngoan ngoãn ngồi im, Lâm Chấn Xuyên thấy bầu không khí căng thẳng, bèn lên tiếng giảng hòa:
“Chắc là mọi người đi đường xa đã mệt rồi, cũng sắp tới giờ ăn cơm trưa, mời mọi người cùng ở lại ăn cơm với chúng tôi cho vui.”
Lão thái thái cười đáp: “Cũng được.”
Lâm Sơ Nguyệt tất nhiên không muốn phải ở lại ngôi nhà này thêm một giây một phút nào nữa, Tiêu Thế Tu liếc qua sắc mặt cô, lạnh lùng cất tiếng:
“Xin lỗi, chúng con có chút việc bận nên xin phép về trước, bà nội, cháu cùng với Sơ Nguyệt đi trước.”
Tiêu Thế Tu không chờ Lâm Chấn Xuyên trả lời đã ấn nút trên xe lăn, cùng với Lâm Sơ Nguyệt rời đi.
Lúc đến thì có cả một đoàn xe rất khoa trương, lúc trở về lại chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Thế Tu thấy cô đang thơ thẩn suy nghĩ điều gì đó, bèn vươn tay nhéo má cô một cái, nhưng sức lực không lớn, đủ làm cho Lâm Sơ Nguyệt thoát khỏi ý nghĩ của mình.
“Cô muốn quay trở lại đó à?”
Ánh mắt của anh sâu hun hút, ngữ khí rất bình thản, nhất thời làm cho cô không đoán được bây giờ anh đang nghĩ cái gì.
“Không.”
“Giữa cô và mấy người đó có quan hệ gì?” Tiêu Thế Tu không nói rõ ràng nhưng không hiểu sao Lâm Sơ Nguyệt lại có cảm giác câu hỏi của anh bao gồm cả Mạc Bắc.
“Chẳng có quan hệ gì cả.” Lâm Sơ Nguyệt nhàn nhạt đáp.
Tiêu Thế Tu tất nhiên đã biết chuyện này từ trước, quan trọng là anh chỉ muốn xem thái độ của cô như thế nào mà thôi.
“Một đứa con gái bị vứt bỏ nay lại phải trở về lấy một người bị khuyết tật như tôi, xem ra nhà họ Lâm kia không đơn giản nhỉ?” Anh nở nụ cười châm biếm.
Lâm Sơ Nguyệt vừa nghe đã biết anh đang châm chọc mình, cô cũng cười đáp lại:
“Anh cũng chẳng khác gì tôi, giả vờ bị tàn tật, Tiêu Thế Tu, cả hai chúng ta cũng đều giống nhau cả thôi.”
Chương 13: Hỗn loạn ở Lâm gia
Nụ cười trên môi anh càng sâu, Tiêu Thế Tu khẽ nâng cằm cô lên bằng hai ngón tay, nhướn mày nói:
“Ồ? giống nhau sao? giống ở chỗ nào?”
Ngón tay anh lướt qua cánh môi mềm mại của cô, trong đầu lại thầm nhớ về nụ hôn lúc sáng cùng hương vị ngọt ngào mà cô đem lại.
Lâm Sơ Nguyệt nhạy cảm phát hiện ra Tiêu Thế Tu đang dần trở nên nguy hiểm, cô bèn đứng phắt dậy khỏi đùi anh, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
May mà Tiêu Thế Tu đã cho xe lăn dừng lại, nếu không với vận tốc này, Lâm Sơ Nguyệt sẽ thuận lợi ngã xuống đất.
Cô vuốt mái tóc dài, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mà nói:
“Tiêu Thế Tu, chúng ta làm một thỏa thuận đi.”
Anh không trả lời mà chỉ nhướn mày, hàm ý cô hãy nói tiếp.
Lâm Sơ Nguyệt nói thẳng:
“Tôi giúp anh chữa khỏi bệnh, giữa chúng ta lúc đó sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
Ánh mắt của anh tức khắc trở nên lạnh lùng:
“Chữa khỏi bệnh cho tôi, cô nghĩ cô sẽ làm được hay sao?”
“Hôm qua tôi đã giúp anh ngủ mà không cần đến thuốc còn gì.”
Nhìn thái độ tự tin ấy, Tiêu Thế Tu chỉ cười không nói gì.
“Nhưng mà tôi lại không muốn.” Tiêu Thế Tu bá đạo trả lời.
Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên, là anh không muốn chữa khỏi bệnh hay là không muốn thả cô đi?
Cô đang định mở miệng thì Tiêu Thế Tu bỗng chốc cất tiếng:
“Yên lặng.”
Lâm Sơ Nguyệt không hiểu chuyện gì xảy ra, vài giây sau Mạc Bắc không rõ là nấp sau bụi cây từ lúc nào bước ra.
Anh ta tới trước mặt cô, hoàn toàn coi Tiêu Thế Tu như người vô hình, ánh mắt lướt dọc cơ thể của Lâm Sơ Nguyệt một lượt, vẻ thèm thuồng sỗ sàng không che giấu, còn dừng lại trên ngực cô một lúc, cuối cùng trở lại trên gương mặt thanh tú.
“Sơ Nguyệt, lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?”
“Cảm ơn, tôi vẫn khỏe.”
Lâm Sơ Nguyệt làm lơ không muốn bắt tay anh ta, Mạc Bắc bỗng thấy tức giận xen lẫn hổ thẹn, đang định kéo cô vào lòng để ôm một cái thì sống lưng bất chợt cảm thấy lạnh toát.
Tiêu Thế Tu ném cho anh ta một cái nhìn lạnh lùng cảnh cáo, nửa khuôn mặt anh nhăn nheo càng thêm phần dữ tợn, rõ ràng chỉ là một tên què cụt còn phải ngồi xe lăn, vậy mà tại sao Mạc Bắc lại cảm thấy run sợ?
Anh ta thầm nghiến răng gạt bỏ sự sợ hãi đó đi, còn Lâm Sơ Nguyệt lại không muốn ở đây dây dưa với anh ta thêm nữa, lại còn là ở trước mặt Tiêu Thế Tu, ánh mắt của anh ban nãy nhìn cô giống như châm biếm xen lẫn khinh bỉ.
Trong đầu của Lâm Sơ Nguyệt thầm xuất hiện một ý nghĩ: anh đang coi cô với Mạc Bắc có quan hệ không trong sáng với nhau?
Mạc Bắc đứng bên cạnh thấy khó chịu vì cô không quan tâm tới mình, anh ta càng ngày càng sỗ sàng, thản nhiên vươn tay ra kéo lấy cổ tay của Lâm Sơ Nguyệt, nói:
“Sơ Nguyệt, em không nhớ lúc trước em từng hứa gì với anh sao?”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, muốn giật tay ra khỏi tay của anh ta nhưng Mạc Bắc nắm rất chặt, không cho cô giãy giụa.
Tiêu Thế Tu phút chốc thành bù nhìn, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ diễn với nhau.
“Anh nói cái gì vậy? Tôi không hứa điều gì cả.”
Lâm Sơ Nguyệt nổi giận, giật mạnh tay của mình ra, đúng lúc ấy Lâm Phỉ Thúy vì sốt ruột, mãi không thấy Mạc Bắc đi vệ sinh quay lại, cô ta mới chạy đi tìm, ai ngờ lại trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Lâm Phỉ Thúy cứ tưởng cô cùng Tiêu Thế Tu đã ra về rồi, cô ta thấy hai người đôi co với nhau, lòng đố kỵ ghen ghét bùng lên, lập tức lao tới tát cho Lâm Sơ Nguyệt một cái thật mạnh.
“Chát!”
“Đồ tiện nhân! Có chồng rồi mà vẫn còn đi quyến rũ người đàn ông khác à?!”
Lâm Phỉ Thúy lớn tiếng chửi, Mạc Bắc kinh ngạc không kịp can ngăn cô ta, còn Lâm Sơ Nguyệt cũng không kịp trở tay, má phải lãnh trọn một cú tát của cô ta, tức thì đỏ ửng lên, đau rát.
“Đồ mặt dày! Ngay ngày đầu tiên trở về đã trơ tráo quyến rũ người đàn ông khác ngay trước mặt chồng mới cưới! Lâm Sơ Nguyệt! Tôi đúng là phải bái phục chị đấy!”
Lâm Phỉ Thúy cố tình nói lớn để thu hút sự chú ý của người bên trong, quả nhiên chỉ vài giây sau Lý Đan Hà đã cùng với Lâm Chấn Xuyên và lão thái thái đi ra ngoài.
Nhìn thấy ba người bọn họ, Lâm Phỉ Thúy lập tức ôm mặt khóc nức nở, Lý Đan Hà lâp tức lo lắng chạy tới:
“Phỉ Thúy, con sao vậy?”
Cô ta khóc rưng rức, ngắc ngứ nói ra:
“Sơ Nguyệt, chị ấy…chị ấy cùng với Mạc Bắc…” Cô ta không nói hết câu, Lý Đan Hà quay sang Lâm Sơ Nguyệt, nói:
“Sơ Nguyệt, tại sao con lại làm thế? Chẳng lẽ đã lấy chồng rồi mà con vẫn còn không quên được Mạc Bắc, thằng bé đã là vị hôn thê của em gái con mà con lại muốn một chân đạp hai thuyền ư?”
Một chân đạp hai thuyền?
Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy, lão thái thái thì đã vô cùng kinh ngạc, hai mắt mở lớn, Mạc Bắc lúc này lại câm như hến, tất cả mọi tội lỗi cứ thể đổ lên đầu cô.
“Sơ Nguyệt, chuyện này là sao?”
Lâm Chấn Xuyên nghiêm mặt hỏi, ngữ khí lạnh nhạt, sau đó lại dịu dàng quay sang an ủi Lâm Phỉ Thúy, rõ ràng cô cũng là con gái của ông ta, nhưng ông ta chưa bao giờ để cô vào trong mắt, ông ta trước giờ chỉ cho cô sự lạnh lùng, chán ghét và vứt bỏ…
Chương 14: Thỏa thuận
Lâm Sơ Nguyệt lạnh nhạt đáp:
“Chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu ạ.”
Lâm Phỉ Thúy khóc nức nở, nói:
“Tôi đã nhìn thấy tận mắt, chị còn nói là không phải nữa hay sao?! Lâm Sơ Nguyệt, lòng dạ của chị đúng là độc ác thật đấy, năm xưa đã hại chết mẹ, giờ có chồng rồi còn muốn cướp vị hôn phu của em gái!”
Vừa nhắc tới mẹ của mình, sắc mặt của cô tức khắc thay đổi, Lâm Phỉ Thúy có thể sỉ nhục cô cỡ nào cũng được, những động tới mẹ của cô thì Lâm Sơ Nguyệt chắc chắn không bỏ qua.
“Khoan đã.” Tiêu Thế Tu thấy cô chuẩn bị lấy ngân châm ra thì bỗng lên tiếng.
“Từ nãy tới giờ tôi vẫn có mặt ở đây, vậy mà cô lại coi như không thấy, muốn sỉ nhục vợ tôi thế nào cũng được?”
Thanh âm của anh giống như là từ dưới âm phủ vọng lại, vô cùng băng giá, Lâm Phỉ Thúy giật mình, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng hốt, sống lưng toát mồ hôi lạnh…Đúng rồi, cô ta vì quá tức giận nên mới không để ý gì đến Tiêu Thế Tu, nhưng anh rõ ràng chỉ là một tên què cụt, xấu xí, có gì mà cô ta phải sợ chứ? Vậy mà sao chỉ với một ánh mắt, cô ta đã cảm nhận được áp lực mà Tiêu Thế Tu đem lại?
Lâm Chấn Xuyên cùng Lý Đan Hà đồng thời im lặng, còn Mạc Bắc thì sắc mặt đã vô cùng khó coi, anh ta sợ rằng Tiêu Thế Tu sẽ nói ra chuyện anh ta mới là người muốn dây dưa với Lâm Sơ Nguyệt, như vậy thì danh tiếng của anh ta sẽ chẳng còn.
Mạc Bắc vội vàng nói: “Dì, chú, Phỉ Thúy, mọi chuyện không như mọi người nghĩ đâu, chỉ là hiểu lầm mà thôi?”
“Anh lại còn bênh nó được nữa hay sao?! Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh kéo tay nó, còn định ôm nó cơ mà?!”
Lâm Phỉ Thúy như đánh mất lý trí, Mạc Bắc chán ghét, nếu như không phải có Lâm Chấn Xuyên và Lý Đan Hà ở đây thì anh ta đã không thèm giải thích rồi.
Lý Đan Hà biết tính con gái, Lâm Chấn Xuyên cũng không muốn làm lớn chuyện trước mặt lão thái thái, ông ta nghiêm giọng, chấn chỉnh Lâm Phỉ Thúy:
“Thôi đi! Chuyện này nói sau!” Sau đó quay sang lão thái thái, ái ngại nói:
“Xin lỗi lão thái thái, để bà chê cười rồi, chuyện giữa bọn trẻ chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Lão thái thái mỉm cười đáp: “Không sao.”
Lâm Phỉ Thúy tức lắm, còn Mạc Bắc không muốn ở lại đây nữa, anh ta xin phép về trước, cô ta muốn đuổi theo nhưng Lý Đan Hà đã ngăn cản, Tiêu Thế Tu bấy giờ lại nói:
“Nếu như em vợ cảm thấy không thỏa đáng thì có thể mở camera lên xem lại, mọi chuyện sẽ rõ.”
Anh chỉ vào chiếc camera được lắp ở một góc khuất, đến Lâm Phỉ Thúy sống trong nhà bao nhiêu năm còn không biết, thế mà Tiêu Thế Tu lại có thể nhìn ra được. Đây là chiếc camera mà Lâm Chấn Xuyên bí mật lắp, không ngờ lại bị anh phát hiện.
“Được.” Lâm Phỉ Thúy quay sang Lâm Chấn Xuyên rồi nói:
“Ba, xin ba hãy làm rõ chuyện này đi, camera trong nhà chỉ có một mình ba mới xem được, nếu như chị và Mạc Bắc không xảy ra chuyện gì thì con sẽ xin lỗi, còn không thì mong chị hãy nhận lỗi lầm của mình.”
Ánh mắt của cô ta thâm độc lườm cô, Lâm Sơ Nguyệt không làm gì sai nên chẳng việc phải sợ cả, nhưng Lâm Chấn Xuyên lại không đồng ý.
“Được rồi, chuyện này nói sau đi, Phỉ Thúy, đừng gây ồn ào nữa. Mất mặt Lâm gia quá!”
Lâm Phỉ Thúy uất ức, cắn môi cúi gằm mặt, ông ta muối mặt xin lỗi lão thái thái và Tiêu Thế Tu, cuối cùng chỉ có lão thái thái ở lại, Lâm Sơ Nguyệt cùng với anh lên xe trở về Tiêu gia. Lúc lên xe cô cứ tưởng anh sẽ hỏi mình chuyện lúc nãy, nhưng Tiêu Thế Tu lại nhắm mắt, chẳng hề nói câu nào, tựa như chẳng hề quan tâm.
Lâm Sơ Nguyệt ngày càng không thể hiểu nổi tâm tư của người đàn ông này, khi thì ra mặt bênh vực cô, thể hiện tình cảm yêu thương, sau lưng lại lạnh lùng tỏ ra không quan tâm, nhưng lại không đồng ý thả cô đi, rốt cuộc là anh đang tính toán điều gì?
Tiêu Thế Tu lúc này bỗng nhiên mở mắt ra, đột ngột không báo trước mà nâng cằm của Lâm Sơ Nguyệt lên hôn ngấu nghiến, cô trợn trừng mắt, mất vài giây mới phản ứng lại được, hai tay đưa lên đẩy phắt anh ra, còn cật lực chùi đi chùi lại mấy lần môi của mình giống như chán ghét anh lắm vậy.
“Anh làm gì đấy?”
Lâm Sơ Nguyệt ném cho anh một ánh nhìn như lựu đạn, còn ngồi lùi hẳn sang một bên, Tiêu Thế Tu nhếch môi cười, hất mắt ra bên ngoài cửa kính xe ô tô nhìn bóng dáng Lâm Phỉ Thúy tức đến nghiến răng dậm chân bình bịch, khoanh hai tay trước ngực nói:
“Tôi vừa giúp cô đấy.”
“Giúp?” Cô thật sự muốn xem đầu óc người đàn ông này có vấn đề về thần kinh hay không, cưỡng hôn người khác mà còn gọi là giúp hay sao?
Tiêu Thế Tu nhún vai, không giải thích thêm mà lại trở về trạng thái nhắm mắt dưỡng thần như ban đầu, Lâm Sơ Nguyệt tức tối, cô lên tiếng:
“Tiêu Thế Tu, chuyện anh bị bệnh hay anh muốn đóng kịch trước mặt gia đình tôi đều nghe theo anh, nhưng riêng chuyện động chạm thân mật, tôi không đồng ý.”
Không khí trong xe chìm vào yên ắng, thư ký Kim đang lái xe thầm toát mồ hôi, chờ đợi anh sẽ nổi trận lôi đình nhưng một lúc lâu sau anh vẫn không lên tiếng, Lâm Sơ Nguyệt bị anh bơ đẹp, càng ức chế hơn.
“Anh có nghe thấy tôi nói cái gì không đấy?”
“Có.”
Tiêu Thế Tu chỉ lạnh nhạt đáp, sau đó nhanh như chớp kéo cô ngồi lên đùi, vùi mặt vào hõm cổ của cô, hơi thở đều đặn vang lên ngay sau đó.
“Cái gì vậy? Ai cho anh đụng vào người tôi?”
Lâm Sơ Nguyệt vùng vẫy muốn đẩy anh ra nhưng đôi cánh tay của người đàn ông này như gọng kìm, không cho cô chạy thoát.
“Ngoan nào.” Tiêu Thế Tu trầm giọng, hít sâu một hơi, sau đó lại ngủ tiếp.
Khóe môi của cô giần giật, tên khốn này đang dỗ cún cưng hay sao?
Chương 15: Phản ứng của Tiêu Thế Tu
Lâm Sơ Nguyệt đang định châm cho anh thành con nhím thì Tiêu Thế Tu lại buông cô ra, trong đôi mắt đen tuyền ẩn chứa ý cười.
“Đừng có ý định làm gì sau lưng tôi, vợ à…”
Tiêu Thế Tu lấy đi mấy cái ngân châm cô giấu trong ống tay áo ra, sau đó ném ra ngoài cửa sổ. Động tác của anh nhanh đến nỗi Lâm Sơ Nguyệt còn chưa kịp nhìn, hơn nữa ngân châm của cô giấu kĩ như thế mà anh còn nhìn ra được, đúng là cáo già mà!
Lâm Sơ Nguyệt phồng má khó chịu, vẻ mặt rất không phục, cơ thể vặn vẹo muốn tránh khỏi đôi cánh tay như gọng kìm của anh, nào ngờ cô động đậy vài cái, dưới mông bất chợt cảm nhận được thứ gì đó cứng cáp…?
“Hừ…” Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, cánh tay càng siết chặt eo cô hơn, hơi thở bỗng nhiên phả vào gáy cô nóng rực:
“Ngồi im.”
Lâm Sơ Nguyệt dù chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông cũng nhận ra cái thứ đang ở dưới mông cô kia là thứ gì, cô lập tức ngoan ngoãn ngồi im không động đậy, nhưng mà tại sao nó cứ càng ngày càng có dấu hiệu to lên vậy?
“Này…anh…không phải chỗ đó của anh bị hỏng à? Sao nó lại như vậy?” Lâm Sơ Nguyệt nuốt nước bọt, hỏi.
Vẻ mặt của ai đó tức khắc sa sầm, cái gì mà bị hỏng chứ? Ai dám loan tin đồn ra như thế?
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười một cái, kề sát đôi môi mình vào vành tai hồng hào, mẫn cảm của Lâm Sơ Nguyệt mà nói:
“Ai nói với cô là như thế? Cô muốn thử xem rốt cuộc nó có hỏng hay không? Hả?”
Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà, miệng lưỡi cứng đờ, cô muốn mắng cho người đàn ông mặt dày này một trận nhưng lại không nói được câu nào, Tiêu Thế Tu ngược lại thấy gương mặt cô đỏ hết cả lên, lan ra tận mang tai, hai gò má hồng hồng rất đáng yêu, ngọn lửa trong người càng thêm nóng bừng.
Anh như thế mà lại có phản ứng với cô gái này sao? Một con nhỏ nhà quê? Trước giờ anh không hề có phản ứng với phụ nữ, đến nỗi lão thái thái còn tưởng anh là gay…
Lâm Sơ Nguyệt ngoài nghe được tin đồn chỗ đó của anh bị hỏng ra còn biết được anh bị gay, nhưng sau khi cô tiếp xúc với anh, mọi thứ hoàn toàn ngược lại?
Cô quẫn bách, thoát không thoát ra được mà động đậy cũng không xong, bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Lâm Sơ Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải cố gắng di dời sự chú ý sang nơi khác, còn Tiêu Thế Tu, thấy cô đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, trong lòng bỗng có một cảm giác vui vẻ hiếm thấy.
Thư ký Kim lái xe, lần đầu thấy anh cười tươi như vậy, tất nhiên là Lâm Sơ Nguyệt không nhìn thấy nụ cười ấy, mất một lúc sau, anh lại lên tiếng:
“Câu hỏi lúc nãy cô vẫn chưa trả lời?”
“Câu hỏi nào?” Lâm Sơ Nguyệt giả ngơ.
Tiêu Thế Tu hừm một tiếng, không nói nhiều mà trực tiếp cầm tay cô cho cô kiểm tra, Lâm Sơ Nguyệt rụt phắt tay lại như vừa chạm phải một củ khoai nóng, hai mắt mở lớn, đôi môi anh đào mấp máy:
“Anh…anh…”
“Anh không phải là gay hay sao?!”
Cô vừa dứt lời, tiếng phì cười truyền lại từ ghế lái, nhưng chưa được bao lâu, thư ký Kim đã lãnh trọn ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Thế Tu, anh ta thức thời bèn ngậm miệng vào, Lâm Sơ Nguyệt nói xong mới cảm thấy hối hận, đúng là ngốc quá đi…anh ta sao có thể là gay chứ? Người đàn ông này chỉ đang giả vờ để che giấu thân phận của mình mà thôi.
Tiêu Thế Tu nhéo một cái vào eo cô như trừng phạt, thanh âm trào phúng vang lên:
“Gay sao? Xem ra vợ tôi cũng biết tôi rất rõ nhỉ?”
Lâm Sơ Nguyệt cười khan:
“Bây giờ tôi muốn rút lại thì có được không?”
“Tất nhiên là…”
“Không rồi.”
Dứt lời, anh đã cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô ngấu nghiến như một sự trừng phạt, cằm bị anh giữ chặt, eo cũng bị anh khóa lấy, Lâm Sơ Nguyệt tựa như con thở trong vòng tay của gã thợ săn. Nụ hôn của anh từ đầu đến giờ chỉ mang sự cuồng nhiệt chiếm hữu, nhưng hiện tại lại rất dịu dàng, bất giác Lâm Sơ Nguyệt như bị mê hoặc, bị cuốn theo anh, may mà lý trí của cô sau đó cảnh báo kịp thời, đánh thức cô khỏi sự mê hoặc của người đàn ông này.
Tiêu Thế Tu cảm nhận được cô kháng cự, bèn buông cô ra.
“Có phải hôn một người xấu xí cô rất khó chịu hay không?”
Âm thanh vang lên bên tai cô, lạnh lùng quen thuộc, Lâm Sơ Nguyệt nhìn vết sẹo trên khuôn mặt của anh, đúng là nó rất đáng sợ, nhưng cô không cảm thấy sợ hay là xấu xí đến mức ghê tởm. Lâm Sơ Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đôi mắt của Tiêu Thế Tu rất đẹp, đen láy sâu thẳm, như muốn hút hồn người đối diện…
“Nếu tôi nói là không thì sao?”
Tiêu Thế Tu nhướn một bên mày, Lâm Sơ Nguyệt giật mình, đẩy phắt anh ra rồi ngồi sang bên cạnh, hai gò má đỏ bừng.
“Nếu không phải khó chịu thì là thích?” Tiêu Thế Tu sán tới gần, hơi thở vờn quanh tóc mai cô.
“Còn lâu!”
Cô phủ nhận, nhưng người nào đó nghe xong chỉ cười, xem ra chọc giận cô gái nhỏ này rất vui, Tiêu Thế Tu thầm nghĩ, biết bao lâu rồi anh mới có thể cười thoải mái vui vẻ như vậy? Hơn nữa lại còn có phản ứng?
Lâm gia.
Lâm Phỉ Thúy cùng Lý Đan Hà đang ngồi nói chuyện với nhau trên ghế sô pha, nhớ lại chuyện hôm qua, bà ta hướng tới con gái mình mà hỏi:
“Phỉ Thúy, hôm qua mẹ thấy con và Mạc Bắc rất thân mật với nhau, sau đó hai đứa đã nói chuyện gì vậy?”
Nhắc tới chuyện này, gương mặt của cô ta phút chốc hồng lên, thanh âm ngượng ngùng:
“Anh ấy nói anh ấy sẽ cưới con.”
“Thật sao?” Lý Đan Hà vui mừng: “Phỉ Thúy, vậy thì tốt quá rồi! Mạc Bắc là thiếu gia của gia đình giàu có, gả cho cậu ta thì con sẽ được sống sung sướng suốt đời, không cần phải lo cái gì nữa.”
Lâm Phỉ Thúy cũng mong là như thế, Mạc Bắc hiện tại là người có gia thế và vẻ ngoài phù hợp nhất với cô ta, duy chỉ có một điều làm cho cô ta thấy không hài lòng là Mạc Bắc rất lăng nhăng, mỗi lần anh ta nói mình đi đâu là cô ta lại cảm thấy không an tâm.
Lý Đan Hà thấy sắc mặt con gái chìm vào suy tư, lo lắng, bà ta liền vỗ vai, nhẹ giọng hỏi:
“Phỉ Thúy, con sao thế? Chẳng lẽ có chuyện gì hay sao?”
Lâm Phỉ Thúy lắc đầu:
“Không có gì đâu mẹ.”
Đúng lúc này, mười chiếc siêu xe hạng sang của Tiêu Thế Tu đã đến Lâm gia, người hầu lập tức chạy vào báo tin, Lâm Phỉ Thúy cùng Lý Đan Hà đi ra ngoài, vẻ mặt đồng loạt ngỡ ngàng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhất là Lâm Phỉ Thúy, cô ta trông thấy Lâm Sơ Nguyệt cực kì xinh đẹp, trên người còn mặc bộ váy giới hạn mà cô ta thích nhất, trong lòng dâng lên ghen ghét cùng đố kỵ vô cùng.
Lão thái thái đi tới trước mặt Lý Đan Hà và Lâm Phỉ Thúy, cất tiếng:
“Xin chào bà thông gia, tôi là bà nội của Thế Tu…”
Lý Đan Hà miễn cưỡng mỉm cười, bắt lấy tay của lão thái thái:
“Xin chào, mời tất cả mọi người vào trong nhà.”
Lý Đan Hà bảo người hầu gọi Lâm Chấn Xuyên dậy, sau đó tất cả mọi người cùng nhau vào trong nhà, Lâm Phỉ Thúy nhìn chằm chằm Lâm Sơ Nguyệt, lúc hai người bọn họ đi qua, cô ta còn nói nhỏ vào tai của Lâm Sơ Nguyệt:
“Lâm Sơ Nguyệt, cô được lắm, gả được vào nhà giàu rồi, còn cố tình phô trương thanh thế sao?”
Lời nói của cô ta vô tình lọt cả vào tai của Tiêu Thế Tu, Lâm Phỉ Thúy cứ tưởng là anh không nghe thấy, Lâm Sơ Nguyệt không quan tâm, đẩy xe cùng anh đi vào trong nhà.
Lâm Phỉ Thúy bị ngó lơ, cô ta tức đến nỗi nghiến răng ken két, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, bấy giờ điện thoại trong túi cô ta bất chợt rung lên, khóe môi cô ta bỗng nhiên mỉm cười.
Lâm Chấn Xuyên nghe tin có thông gia đến thăm, ông ta nhanh chóng thay đồ chỉnh tề rồi đi xuống lầu, đã lâu lắm rồi Lâm Sơ Nguyệt mới nhìn thấy ông ta, kể từ ngày mà ông ta vứt bỏ hai mẹ con cô để đón Lý Đan Hà và Lâm Phỉ Thúy tới ngôi nhà này thì cô đã không còn coi ông ta là cha của mình nữa rồi. Lúc hai người nhìn vào mắt nhau, Lâm Chấn Xuyên cũng né tránh nhìn sang nơi khác, Lý Đan Hà thì khỏi phải nói, trong mắt lộ ra tia căm ghét, tất cả những biểu hiện của bọn họ đều không thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Thế Tu.
Vẻ mặt của Lâm Sơ Nguyệt vẫn hết sức bình thản, cô không thể hiện cảm xúc gì cả, lão thái thái sai người đặt quà lễ xuống sau đó mới nói:
“Chuyện đám cưới ngày hôm qua chúng tôi rất xin lỗi, đáng lẽ là phải tổ chức đúng hôm đó nhưng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên phải dời sang hôm khác.”
“Không sao đâu, lão thái thái có lòng như vậy, chúng tôi không để ý gì đâu.” Lâm Chấn Xuyên tươi cười.
Lý Đan Hà bấy giờ mới bước tới nắm lấy tay của Lâm Sơ Nguyệt, khóe mắt hoe đỏ, rưng rưng nói:
“Sơ Nguyệt, con đi lấy chồng rồi, mẹ sẽ nhớ con lắm, nhớ phải giữ gìn sức khỏe con nhé.”
Lâm Sơ Nguyệt chỉ muốn rút tay mình ra khỏi tay của bà ta, chính bà ta cùng Lâm Phỉ Thúy đã xúi giục Lâm Chấn Xuyên đuổi hai mẹ con cô về cùng núi đồng hông mông quạnh, sống cuộc sống khổ cực, để mẹ cô bị viêm phổi mà qua đời, lúc đó cô còn quá nhỏ không làm được gì, nhưng bây giờ thì khác rồi, Lâm Sơ Nguyệt chỉ đợi một ngày để trả mối thù cho mẹ mình.
Lý Đan Hà đang chuẩn bị nói tiếp gì đó thì lúc này, Lâm Phỉ Thúy cùng với Mạc Bắc từ ngoài cửa đi vào, cô ta khoác tay anh ta rất thân mật, vẻ mặt dương dương tự đắc.
“Chị, anh rể, bà, bố mẹ, giới thiệu với mọi người, đây là Mạc Bắc, chồng sắp cưới của con.”
Lâm Sơ Nguyệt sững người, Mạc Bắc cũng thế, anh ta không ngờ cô ta lại giới thiệu như vậy, nhưng trước mặt rất nhiều người, anh ta không dám thể hiện thái độ ra, nhất là còn có mặt Lâm Sơ Nguyệt ở đây.
Lí do là vì lần trước khi mẹ cô sắp chết, muốn nhìn mặt Lâm Chấn Xuyên lần cuối cùng, Lâm Sơ Nguyệt đã đội mưa gió quay trở về thành phố A, nào ngờ lại bị Lý Đan Hà nhẫn tâm đuổi ra khỏi cửa, tình cờ lúc đó cô gặp được Mạc Bắc, ngày từ lần đầu tiên anh ta đã bị vẻ đẹp của cô thu hút, biết được chuyện này, Lâm Phỉ Thúy vô cùng tức giận, kể từ đó cô ta càng căm ghét cô hơn.
Chương 12: Chúng ta đều giống nhau mà thôi
Thú thật người mà Mạc Bắc thích chính là Lâm Sơ Nguyệt chứ không phải là Lâm Phỉ Thúy, đặc biệt là từ hôm qua anh ta được gặp lại cô là đám cưới, Mạc Bắc càng rung động, nhưng hôm nay cô lại cùng với Tiêu Thế Tu trở về, anh ta thầm quan sát Tiêu Thế Tu, trông thấy anh chỉ là một tên xấu xí, lại còn phải ngồi xe lăn, vẻ mặt của anh ta lập tức tràn đầy khinh bỉ.
Lâm Phỉ Thúy không biết suy nghĩ của Mạc Bắc, cô ta vẫn rất dương dương tự đắc khoe khoang người yêu trước mặt Lâm Sơ Nguyệt, Tiêu Thế Tu nâng mắt nhìn, chỉ thấy nửa khuôn mặt nhìn nghiêng cùng sống mũi cao thon gọn của cô, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
Khóe môi anh chậm rãi nhếch lên rất nhẹ, vươn tay ra kéo mạnh cổ tay của Lâm Sơ Nguyệt, cô bị mất đà, cứ thế ngã ngồi lên đùi anh.
“Không phải là em nói muốn đi mua sắm sao? Chúng ta cùng đi, sau đó sẽ đi ăn nhé.”
Thanh âm của anh rất mực yêu chiều, còn thơm vào má cô một cái trước mặt tất cả mọi người, Lâm Sở Nguyệt mở to mắt đầy kinh ngạc, còn Lâm Phỉ Thúy thì khỏi phải nói, cô ta tức nổ đom đóm mắt.
Lâm Phỉ Thúy cũng quay sang nũng nịu với Mạc Bắc:
“A Bắc, em cũng muốn đi mua sắm…”
Mạc Bắc tất nhiên không chịu thua thiệt rồi, anh ta nở nụ cười, đáp:
“Tất nhiên rồi, em muốn mua gì anh cũng đều cho hết.”
“Em muốn mua túi Chanel, giày Dior…”
Lâm Phỉ Thúy dựa sát vào người anh ta, hai mắt sáng bừng lên, còn Lâm Sơ Nguyệt đang luống cuống muốn đứng dậy khỏi đùi Tiêu Thế Tu thì lại bị cánh tay của anh giữ chặt.
“Vợ à, hôm qua em cũng nói muốn mua túi Chanel đúng không? Anh sẽ mua tất cả cho em.”
Nói rồi, Tiêu Thế Tu bèn ngoắc tay một cái, một người đàn ông đeo kính, khoảng ba mươi tuổi bỗng tiến tới đưa điện thoại cho anh, Tiêu Thế Tu nhấn số, mở loa ngoài lên, rất bá đạo nói:
“Tôi muốn mua túi Chanel.”
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng có chút luống cuống:
“Tiêu tổng, xin hỏi ngài thích mẫu nào ạ? Tôi sẽ tìm ngay…”
“Không cần, tôi muốn mua tất cả.”
“Tất cả ấy ạ?” Quản lý chi nhánh lắp ba lắp bắp.
“Đúng vậy, bao gồm cả thương hiệu luôn.”
Tiêu Thế Tu vừa nói xong, Lâm Phỉ Thúy đã há hốc mồm.
Mua cả thương hiệu, có nghĩa là từ bây giờ thương hiệu túi Chanel là của Tiêu gia?
Chơi lớn nhường này, người có tiền cũng chưa chắc mua được, hơn nữa chỉ vì một câu nói của Lâm Sơ Nguyệt mà anh đã mua cả thương hiệu, cái này đến Mạc Bắc cũng phải chào thua.
Anh ta không cam tâm khi bị thua một tên xấu xí tật nguyền, vậy nên không kiềm chế được mà buột miệng nói ra mấy lời ám chỉ:
“Có tiền những vẫn không thể nào chữa khỏi được bệnh cho bản thân, lấy phải người như vậy, khổ thật đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt lườm anh ta, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất khó chịu khi Mạc Bắc buông lời xúc phạm Tiêu Thế Tu, chỉ có một mình cô biết anh không phải là người xấu xí hay bị tật nguyền như lời Mạc Bắc nói, Lâm Sơ Nguyệt há miệng đang định lên tiếng thì bên eo bỗng nhiên cảm nhận được cái siết tay của anh.
“Không sao, cứ coi như tiếng chó sủa thôi.” Tiêu Thế Tu khẽ nói bên tai cô.
Lâm Sơ Nguyệt ngoan ngoãn ngồi im, Lâm Chấn Xuyên thấy bầu không khí căng thẳng, bèn lên tiếng giảng hòa:
“Chắc là mọi người đi đường xa đã mệt rồi, cũng sắp tới giờ ăn cơm trưa, mời mọi người cùng ở lại ăn cơm với chúng tôi cho vui.”
Lão thái thái cười đáp: “Cũng được.”
Lâm Sơ Nguyệt tất nhiên không muốn phải ở lại ngôi nhà này thêm một giây một phút nào nữa, Tiêu Thế Tu liếc qua sắc mặt cô, lạnh lùng cất tiếng:
“Xin lỗi, chúng con có chút việc bận nên xin phép về trước, bà nội, cháu cùng với Sơ Nguyệt đi trước.”
Tiêu Thế Tu không chờ Lâm Chấn Xuyên trả lời đã ấn nút trên xe lăn, cùng với Lâm Sơ Nguyệt rời đi.
Lúc đến thì có cả một đoàn xe rất khoa trương, lúc trở về lại chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Thế Tu thấy cô đang thơ thẩn suy nghĩ điều gì đó, bèn vươn tay nhéo má cô một cái, nhưng sức lực không lớn, đủ làm cho Lâm Sơ Nguyệt thoát khỏi ý nghĩ của mình.
“Cô muốn quay trở lại đó à?”
Ánh mắt của anh sâu hun hút, ngữ khí rất bình thản, nhất thời làm cho cô không đoán được bây giờ anh đang nghĩ cái gì.
“Không.”
“Giữa cô và mấy người đó có quan hệ gì?” Tiêu Thế Tu không nói rõ ràng nhưng không hiểu sao Lâm Sơ Nguyệt lại có cảm giác câu hỏi của anh bao gồm cả Mạc Bắc.
“Chẳng có quan hệ gì cả.” Lâm Sơ Nguyệt nhàn nhạt đáp.
Tiêu Thế Tu tất nhiên đã biết chuyện này từ trước, quan trọng là anh chỉ muốn xem thái độ của cô như thế nào mà thôi.
“Một đứa con gái bị vứt bỏ nay lại phải trở về lấy một người bị khuyết tật như tôi, xem ra nhà họ Lâm kia không đơn giản nhỉ?” Anh nở nụ cười châm biếm.
Lâm Sơ Nguyệt vừa nghe đã biết anh đang châm chọc mình, cô cũng cười đáp lại:
“Anh cũng chẳng khác gì tôi, giả vờ bị tàn tật, Tiêu Thế Tu, cả hai chúng ta cũng đều giống nhau cả thôi.”
Chương 13: Hỗn loạn ở Lâm gia
Nụ cười trên môi anh càng sâu, Tiêu Thế Tu khẽ nâng cằm cô lên bằng hai ngón tay, nhướn mày nói:
“Ồ? giống nhau sao? giống ở chỗ nào?”
Ngón tay anh lướt qua cánh môi mềm mại của cô, trong đầu lại thầm nhớ về nụ hôn lúc sáng cùng hương vị ngọt ngào mà cô đem lại.
Lâm Sơ Nguyệt nhạy cảm phát hiện ra Tiêu Thế Tu đang dần trở nên nguy hiểm, cô bèn đứng phắt dậy khỏi đùi anh, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
May mà Tiêu Thế Tu đã cho xe lăn dừng lại, nếu không với vận tốc này, Lâm Sơ Nguyệt sẽ thuận lợi ngã xuống đất.
Cô vuốt mái tóc dài, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mà nói:
“Tiêu Thế Tu, chúng ta làm một thỏa thuận đi.”
Anh không trả lời mà chỉ nhướn mày, hàm ý cô hãy nói tiếp.
Lâm Sơ Nguyệt nói thẳng:
“Tôi giúp anh chữa khỏi bệnh, giữa chúng ta lúc đó sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
Ánh mắt của anh tức khắc trở nên lạnh lùng:
“Chữa khỏi bệnh cho tôi, cô nghĩ cô sẽ làm được hay sao?”
“Hôm qua tôi đã giúp anh ngủ mà không cần đến thuốc còn gì.”
Nhìn thái độ tự tin ấy, Tiêu Thế Tu chỉ cười không nói gì.
“Nhưng mà tôi lại không muốn.” Tiêu Thế Tu bá đạo trả lời.
Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên, là anh không muốn chữa khỏi bệnh hay là không muốn thả cô đi?
Cô đang định mở miệng thì Tiêu Thế Tu bỗng chốc cất tiếng:
“Yên lặng.”
Lâm Sơ Nguyệt không hiểu chuyện gì xảy ra, vài giây sau Mạc Bắc không rõ là nấp sau bụi cây từ lúc nào bước ra.
Anh ta tới trước mặt cô, hoàn toàn coi Tiêu Thế Tu như người vô hình, ánh mắt lướt dọc cơ thể của Lâm Sơ Nguyệt một lượt, vẻ thèm thuồng sỗ sàng không che giấu, còn dừng lại trên ngực cô một lúc, cuối cùng trở lại trên gương mặt thanh tú.
“Sơ Nguyệt, lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?”
“Cảm ơn, tôi vẫn khỏe.”
Lâm Sơ Nguyệt làm lơ không muốn bắt tay anh ta, Mạc Bắc bỗng thấy tức giận xen lẫn hổ thẹn, đang định kéo cô vào lòng để ôm một cái thì sống lưng bất chợt cảm thấy lạnh toát.
Tiêu Thế Tu ném cho anh ta một cái nhìn lạnh lùng cảnh cáo, nửa khuôn mặt anh nhăn nheo càng thêm phần dữ tợn, rõ ràng chỉ là một tên què cụt còn phải ngồi xe lăn, vậy mà tại sao Mạc Bắc lại cảm thấy run sợ?
Anh ta thầm nghiến răng gạt bỏ sự sợ hãi đó đi, còn Lâm Sơ Nguyệt lại không muốn ở đây dây dưa với anh ta thêm nữa, lại còn là ở trước mặt Tiêu Thế Tu, ánh mắt của anh ban nãy nhìn cô giống như châm biếm xen lẫn khinh bỉ.
Trong đầu của Lâm Sơ Nguyệt thầm xuất hiện một ý nghĩ: anh đang coi cô với Mạc Bắc có quan hệ không trong sáng với nhau?
Mạc Bắc đứng bên cạnh thấy khó chịu vì cô không quan tâm tới mình, anh ta càng ngày càng sỗ sàng, thản nhiên vươn tay ra kéo lấy cổ tay của Lâm Sơ Nguyệt, nói:
“Sơ Nguyệt, em không nhớ lúc trước em từng hứa gì với anh sao?”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, muốn giật tay ra khỏi tay của anh ta nhưng Mạc Bắc nắm rất chặt, không cho cô giãy giụa.
Tiêu Thế Tu phút chốc thành bù nhìn, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ diễn với nhau.
“Anh nói cái gì vậy? Tôi không hứa điều gì cả.”
Lâm Sơ Nguyệt nổi giận, giật mạnh tay của mình ra, đúng lúc ấy Lâm Phỉ Thúy vì sốt ruột, mãi không thấy Mạc Bắc đi vệ sinh quay lại, cô ta mới chạy đi tìm, ai ngờ lại trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Lâm Phỉ Thúy cứ tưởng cô cùng Tiêu Thế Tu đã ra về rồi, cô ta thấy hai người đôi co với nhau, lòng đố kỵ ghen ghét bùng lên, lập tức lao tới tát cho Lâm Sơ Nguyệt một cái thật mạnh.
“Chát!”
“Đồ tiện nhân! Có chồng rồi mà vẫn còn đi quyến rũ người đàn ông khác à?!”
Lâm Phỉ Thúy lớn tiếng chửi, Mạc Bắc kinh ngạc không kịp can ngăn cô ta, còn Lâm Sơ Nguyệt cũng không kịp trở tay, má phải lãnh trọn một cú tát của cô ta, tức thì đỏ ửng lên, đau rát.
“Đồ mặt dày! Ngay ngày đầu tiên trở về đã trơ tráo quyến rũ người đàn ông khác ngay trước mặt chồng mới cưới! Lâm Sơ Nguyệt! Tôi đúng là phải bái phục chị đấy!”
Lâm Phỉ Thúy cố tình nói lớn để thu hút sự chú ý của người bên trong, quả nhiên chỉ vài giây sau Lý Đan Hà đã cùng với Lâm Chấn Xuyên và lão thái thái đi ra ngoài.
Nhìn thấy ba người bọn họ, Lâm Phỉ Thúy lập tức ôm mặt khóc nức nở, Lý Đan Hà lâp tức lo lắng chạy tới:
“Phỉ Thúy, con sao vậy?”
Cô ta khóc rưng rức, ngắc ngứ nói ra:
“Sơ Nguyệt, chị ấy…chị ấy cùng với Mạc Bắc…” Cô ta không nói hết câu, Lý Đan Hà quay sang Lâm Sơ Nguyệt, nói:
“Sơ Nguyệt, tại sao con lại làm thế? Chẳng lẽ đã lấy chồng rồi mà con vẫn còn không quên được Mạc Bắc, thằng bé đã là vị hôn thê của em gái con mà con lại muốn một chân đạp hai thuyền ư?”
Một chân đạp hai thuyền?
Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy, lão thái thái thì đã vô cùng kinh ngạc, hai mắt mở lớn, Mạc Bắc lúc này lại câm như hến, tất cả mọi tội lỗi cứ thể đổ lên đầu cô.
“Sơ Nguyệt, chuyện này là sao?”
Lâm Chấn Xuyên nghiêm mặt hỏi, ngữ khí lạnh nhạt, sau đó lại dịu dàng quay sang an ủi Lâm Phỉ Thúy, rõ ràng cô cũng là con gái của ông ta, nhưng ông ta chưa bao giờ để cô vào trong mắt, ông ta trước giờ chỉ cho cô sự lạnh lùng, chán ghét và vứt bỏ…
Chương 14: Thỏa thuận
Lâm Sơ Nguyệt lạnh nhạt đáp:
“Chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu ạ.”
Lâm Phỉ Thúy khóc nức nở, nói:
“Tôi đã nhìn thấy tận mắt, chị còn nói là không phải nữa hay sao?! Lâm Sơ Nguyệt, lòng dạ của chị đúng là độc ác thật đấy, năm xưa đã hại chết mẹ, giờ có chồng rồi còn muốn cướp vị hôn phu của em gái!”
Vừa nhắc tới mẹ của mình, sắc mặt của cô tức khắc thay đổi, Lâm Phỉ Thúy có thể sỉ nhục cô cỡ nào cũng được, những động tới mẹ của cô thì Lâm Sơ Nguyệt chắc chắn không bỏ qua.
“Khoan đã.” Tiêu Thế Tu thấy cô chuẩn bị lấy ngân châm ra thì bỗng lên tiếng.
“Từ nãy tới giờ tôi vẫn có mặt ở đây, vậy mà cô lại coi như không thấy, muốn sỉ nhục vợ tôi thế nào cũng được?”
Thanh âm của anh giống như là từ dưới âm phủ vọng lại, vô cùng băng giá, Lâm Phỉ Thúy giật mình, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng hốt, sống lưng toát mồ hôi lạnh…Đúng rồi, cô ta vì quá tức giận nên mới không để ý gì đến Tiêu Thế Tu, nhưng anh rõ ràng chỉ là một tên què cụt, xấu xí, có gì mà cô ta phải sợ chứ? Vậy mà sao chỉ với một ánh mắt, cô ta đã cảm nhận được áp lực mà Tiêu Thế Tu đem lại?
Lâm Chấn Xuyên cùng Lý Đan Hà đồng thời im lặng, còn Mạc Bắc thì sắc mặt đã vô cùng khó coi, anh ta sợ rằng Tiêu Thế Tu sẽ nói ra chuyện anh ta mới là người muốn dây dưa với Lâm Sơ Nguyệt, như vậy thì danh tiếng của anh ta sẽ chẳng còn.
Mạc Bắc vội vàng nói: “Dì, chú, Phỉ Thúy, mọi chuyện không như mọi người nghĩ đâu, chỉ là hiểu lầm mà thôi?”
“Anh lại còn bênh nó được nữa hay sao?! Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh kéo tay nó, còn định ôm nó cơ mà?!”
Lâm Phỉ Thúy như đánh mất lý trí, Mạc Bắc chán ghét, nếu như không phải có Lâm Chấn Xuyên và Lý Đan Hà ở đây thì anh ta đã không thèm giải thích rồi.
Lý Đan Hà biết tính con gái, Lâm Chấn Xuyên cũng không muốn làm lớn chuyện trước mặt lão thái thái, ông ta nghiêm giọng, chấn chỉnh Lâm Phỉ Thúy:
“Thôi đi! Chuyện này nói sau!” Sau đó quay sang lão thái thái, ái ngại nói:
“Xin lỗi lão thái thái, để bà chê cười rồi, chuyện giữa bọn trẻ chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Lão thái thái mỉm cười đáp: “Không sao.”
Lâm Phỉ Thúy tức lắm, còn Mạc Bắc không muốn ở lại đây nữa, anh ta xin phép về trước, cô ta muốn đuổi theo nhưng Lý Đan Hà đã ngăn cản, Tiêu Thế Tu bấy giờ lại nói:
“Nếu như em vợ cảm thấy không thỏa đáng thì có thể mở camera lên xem lại, mọi chuyện sẽ rõ.”
Anh chỉ vào chiếc camera được lắp ở một góc khuất, đến Lâm Phỉ Thúy sống trong nhà bao nhiêu năm còn không biết, thế mà Tiêu Thế Tu lại có thể nhìn ra được. Đây là chiếc camera mà Lâm Chấn Xuyên bí mật lắp, không ngờ lại bị anh phát hiện.
“Được.” Lâm Phỉ Thúy quay sang Lâm Chấn Xuyên rồi nói:
“Ba, xin ba hãy làm rõ chuyện này đi, camera trong nhà chỉ có một mình ba mới xem được, nếu như chị và Mạc Bắc không xảy ra chuyện gì thì con sẽ xin lỗi, còn không thì mong chị hãy nhận lỗi lầm của mình.”
Ánh mắt của cô ta thâm độc lườm cô, Lâm Sơ Nguyệt không làm gì sai nên chẳng việc phải sợ cả, nhưng Lâm Chấn Xuyên lại không đồng ý.
“Được rồi, chuyện này nói sau đi, Phỉ Thúy, đừng gây ồn ào nữa. Mất mặt Lâm gia quá!”
Lâm Phỉ Thúy uất ức, cắn môi cúi gằm mặt, ông ta muối mặt xin lỗi lão thái thái và Tiêu Thế Tu, cuối cùng chỉ có lão thái thái ở lại, Lâm Sơ Nguyệt cùng với anh lên xe trở về Tiêu gia. Lúc lên xe cô cứ tưởng anh sẽ hỏi mình chuyện lúc nãy, nhưng Tiêu Thế Tu lại nhắm mắt, chẳng hề nói câu nào, tựa như chẳng hề quan tâm.
Lâm Sơ Nguyệt ngày càng không thể hiểu nổi tâm tư của người đàn ông này, khi thì ra mặt bênh vực cô, thể hiện tình cảm yêu thương, sau lưng lại lạnh lùng tỏ ra không quan tâm, nhưng lại không đồng ý thả cô đi, rốt cuộc là anh đang tính toán điều gì?
Tiêu Thế Tu lúc này bỗng nhiên mở mắt ra, đột ngột không báo trước mà nâng cằm của Lâm Sơ Nguyệt lên hôn ngấu nghiến, cô trợn trừng mắt, mất vài giây mới phản ứng lại được, hai tay đưa lên đẩy phắt anh ra, còn cật lực chùi đi chùi lại mấy lần môi của mình giống như chán ghét anh lắm vậy.
“Anh làm gì đấy?”
Lâm Sơ Nguyệt ném cho anh một ánh nhìn như lựu đạn, còn ngồi lùi hẳn sang một bên, Tiêu Thế Tu nhếch môi cười, hất mắt ra bên ngoài cửa kính xe ô tô nhìn bóng dáng Lâm Phỉ Thúy tức đến nghiến răng dậm chân bình bịch, khoanh hai tay trước ngực nói:
“Tôi vừa giúp cô đấy.”
“Giúp?” Cô thật sự muốn xem đầu óc người đàn ông này có vấn đề về thần kinh hay không, cưỡng hôn người khác mà còn gọi là giúp hay sao?
Tiêu Thế Tu nhún vai, không giải thích thêm mà lại trở về trạng thái nhắm mắt dưỡng thần như ban đầu, Lâm Sơ Nguyệt tức tối, cô lên tiếng:
“Tiêu Thế Tu, chuyện anh bị bệnh hay anh muốn đóng kịch trước mặt gia đình tôi đều nghe theo anh, nhưng riêng chuyện động chạm thân mật, tôi không đồng ý.”
Không khí trong xe chìm vào yên ắng, thư ký Kim đang lái xe thầm toát mồ hôi, chờ đợi anh sẽ nổi trận lôi đình nhưng một lúc lâu sau anh vẫn không lên tiếng, Lâm Sơ Nguyệt bị anh bơ đẹp, càng ức chế hơn.
“Anh có nghe thấy tôi nói cái gì không đấy?”
“Có.”
Tiêu Thế Tu chỉ lạnh nhạt đáp, sau đó nhanh như chớp kéo cô ngồi lên đùi, vùi mặt vào hõm cổ của cô, hơi thở đều đặn vang lên ngay sau đó.
“Cái gì vậy? Ai cho anh đụng vào người tôi?”
Lâm Sơ Nguyệt vùng vẫy muốn đẩy anh ra nhưng đôi cánh tay của người đàn ông này như gọng kìm, không cho cô chạy thoát.
“Ngoan nào.” Tiêu Thế Tu trầm giọng, hít sâu một hơi, sau đó lại ngủ tiếp.
Khóe môi của cô giần giật, tên khốn này đang dỗ cún cưng hay sao?
Chương 15: Phản ứng của Tiêu Thế Tu
Lâm Sơ Nguyệt đang định châm cho anh thành con nhím thì Tiêu Thế Tu lại buông cô ra, trong đôi mắt đen tuyền ẩn chứa ý cười.
“Đừng có ý định làm gì sau lưng tôi, vợ à…”
Tiêu Thế Tu lấy đi mấy cái ngân châm cô giấu trong ống tay áo ra, sau đó ném ra ngoài cửa sổ. Động tác của anh nhanh đến nỗi Lâm Sơ Nguyệt còn chưa kịp nhìn, hơn nữa ngân châm của cô giấu kĩ như thế mà anh còn nhìn ra được, đúng là cáo già mà!
Lâm Sơ Nguyệt phồng má khó chịu, vẻ mặt rất không phục, cơ thể vặn vẹo muốn tránh khỏi đôi cánh tay như gọng kìm của anh, nào ngờ cô động đậy vài cái, dưới mông bất chợt cảm nhận được thứ gì đó cứng cáp…?
“Hừ…” Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, cánh tay càng siết chặt eo cô hơn, hơi thở bỗng nhiên phả vào gáy cô nóng rực:
“Ngồi im.”
Lâm Sơ Nguyệt dù chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông cũng nhận ra cái thứ đang ở dưới mông cô kia là thứ gì, cô lập tức ngoan ngoãn ngồi im không động đậy, nhưng mà tại sao nó cứ càng ngày càng có dấu hiệu to lên vậy?
“Này…anh…không phải chỗ đó của anh bị hỏng à? Sao nó lại như vậy?” Lâm Sơ Nguyệt nuốt nước bọt, hỏi.
Vẻ mặt của ai đó tức khắc sa sầm, cái gì mà bị hỏng chứ? Ai dám loan tin đồn ra như thế?
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười một cái, kề sát đôi môi mình vào vành tai hồng hào, mẫn cảm của Lâm Sơ Nguyệt mà nói:
“Ai nói với cô là như thế? Cô muốn thử xem rốt cuộc nó có hỏng hay không? Hả?”
Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà, miệng lưỡi cứng đờ, cô muốn mắng cho người đàn ông mặt dày này một trận nhưng lại không nói được câu nào, Tiêu Thế Tu ngược lại thấy gương mặt cô đỏ hết cả lên, lan ra tận mang tai, hai gò má hồng hồng rất đáng yêu, ngọn lửa trong người càng thêm nóng bừng.
Anh như thế mà lại có phản ứng với cô gái này sao? Một con nhỏ nhà quê? Trước giờ anh không hề có phản ứng với phụ nữ, đến nỗi lão thái thái còn tưởng anh là gay…
Lâm Sơ Nguyệt ngoài nghe được tin đồn chỗ đó của anh bị hỏng ra còn biết được anh bị gay, nhưng sau khi cô tiếp xúc với anh, mọi thứ hoàn toàn ngược lại?
Cô quẫn bách, thoát không thoát ra được mà động đậy cũng không xong, bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Lâm Sơ Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải cố gắng di dời sự chú ý sang nơi khác, còn Tiêu Thế Tu, thấy cô đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, trong lòng bỗng có một cảm giác vui vẻ hiếm thấy.
Thư ký Kim lái xe, lần đầu thấy anh cười tươi như vậy, tất nhiên là Lâm Sơ Nguyệt không nhìn thấy nụ cười ấy, mất một lúc sau, anh lại lên tiếng:
“Câu hỏi lúc nãy cô vẫn chưa trả lời?”
“Câu hỏi nào?” Lâm Sơ Nguyệt giả ngơ.
Tiêu Thế Tu hừm một tiếng, không nói nhiều mà trực tiếp cầm tay cô cho cô kiểm tra, Lâm Sơ Nguyệt rụt phắt tay lại như vừa chạm phải một củ khoai nóng, hai mắt mở lớn, đôi môi anh đào mấp máy:
“Anh…anh…”
“Anh không phải là gay hay sao?!”
Cô vừa dứt lời, tiếng phì cười truyền lại từ ghế lái, nhưng chưa được bao lâu, thư ký Kim đã lãnh trọn ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Thế Tu, anh ta thức thời bèn ngậm miệng vào, Lâm Sơ Nguyệt nói xong mới cảm thấy hối hận, đúng là ngốc quá đi…anh ta sao có thể là gay chứ? Người đàn ông này chỉ đang giả vờ để che giấu thân phận của mình mà thôi.
Tiêu Thế Tu nhéo một cái vào eo cô như trừng phạt, thanh âm trào phúng vang lên:
“Gay sao? Xem ra vợ tôi cũng biết tôi rất rõ nhỉ?”
Lâm Sơ Nguyệt cười khan:
“Bây giờ tôi muốn rút lại thì có được không?”
“Tất nhiên là…”
“Không rồi.”
Dứt lời, anh đã cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô ngấu nghiến như một sự trừng phạt, cằm bị anh giữ chặt, eo cũng bị anh khóa lấy, Lâm Sơ Nguyệt tựa như con thở trong vòng tay của gã thợ săn. Nụ hôn của anh từ đầu đến giờ chỉ mang sự cuồng nhiệt chiếm hữu, nhưng hiện tại lại rất dịu dàng, bất giác Lâm Sơ Nguyệt như bị mê hoặc, bị cuốn theo anh, may mà lý trí của cô sau đó cảnh báo kịp thời, đánh thức cô khỏi sự mê hoặc của người đàn ông này.
Tiêu Thế Tu cảm nhận được cô kháng cự, bèn buông cô ra.
“Có phải hôn một người xấu xí cô rất khó chịu hay không?”
Âm thanh vang lên bên tai cô, lạnh lùng quen thuộc, Lâm Sơ Nguyệt nhìn vết sẹo trên khuôn mặt của anh, đúng là nó rất đáng sợ, nhưng cô không cảm thấy sợ hay là xấu xí đến mức ghê tởm. Lâm Sơ Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đôi mắt của Tiêu Thế Tu rất đẹp, đen láy sâu thẳm, như muốn hút hồn người đối diện…
“Nếu tôi nói là không thì sao?”
Tiêu Thế Tu nhướn một bên mày, Lâm Sơ Nguyệt giật mình, đẩy phắt anh ra rồi ngồi sang bên cạnh, hai gò má đỏ bừng.
“Nếu không phải khó chịu thì là thích?” Tiêu Thế Tu sán tới gần, hơi thở vờn quanh tóc mai cô.
“Còn lâu!”
Cô phủ nhận, nhưng người nào đó nghe xong chỉ cười, xem ra chọc giận cô gái nhỏ này rất vui, Tiêu Thế Tu thầm nghĩ, biết bao lâu rồi anh mới có thể cười thoải mái vui vẻ như vậy? Hơn nữa lại còn có phản ứng?