• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (2 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Đến bệnh viện

“Tôi muốn đến bệnh viện X.” Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên nói.
Tiêu Thế Tu nhướn mày, nhìn cô không đáp, cũng không có ý định bảo thư ký Kim quay xe, Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra
bên ngoài, nếu như cứ đi tiếp thì sẽ đi qua bệnh viện X mất.
Mặc cho cô cuống quýt, từ đầu đến cuối anh chỉ giữ nguyên nét mặt lạnh tanh. Giây lát sau vạt áo Tiêu Thế Tu bị giật nhẹ:
“Xin anh hãy đưa tôi tới bệnh viện X có được không?”
Lâm Sơ Nguyệt đổi cách hỏi, lúc này Tiêu Thế Tu mới đưa mắt nhìn cô, cất tiếng:
“Tại sao?”
“Tôi…tôi không thể nói được, anh cứ đưa tôi đến bệnh viện X đi, sau đó anh đi về cũng được, tôi sẽ tự bắt xe về.”
Ánh mắt anh lạnh đi, Tiêu Thế Tu nói:
“Tôi không có kiên nhẫn hỏi lại lần thứ hai, nếu như cô không nói, tôi sẽ không đưa cô tới đó.”
Lâm Sơ Nguyệt cố gắng kìm chế để không nổi giận, cô trưng ra một nụ cười lấy lòng anh, đáp lời:
“Ông của tôi bị ốm, tôi muốn tới thăm ông.”
Tiêu Thế Tu nhìn cô chằm chằm, giống như để xem cô có đang nói dối không, trong tài liệu điều tra đâu có ghi Lâm
Sơ Nguyệt còn có ông ngoại, vậy thì cô tới bệnh viện thăm ai?
Anh đưa mắt ra hiệu cho thư ký Kim, anh ta nhanh nhẹn quay xe hướng tới bệnh viện X, Lâm Sơ Nguyệt nhỏ giọng nói hai chữ “Cảm ơn” sau đó chăm chú nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ.
Thấy cô rõ ràng rất mong ngóng, năm ngón tay đặt trên thành ghế của anh khe khẽ gõ nhịp.
Chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng bệnh viện X, thư ký Kim mở cửa, đỡ anh xuống xe lăn, Lâm Sơ Nguyệt cũng cùng với anh ta đỡ anh xuống, Tiêu Thế Tu chỉ khẽ liếc nhìn cô không nói gì. Sảnh bệnh viện là nơi đông người qua lại, vậy nên bọn họ đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người xunng quanh đó, tất nhiên ánh mắt dừng lại nhiều hơn ở một người đàn ông có gương mặt xấu xí đáng sợ, bị khuyết tật.
Một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu cô, liệu anh có khi nào cảm thấy tổn thương khi phải nhận những ánh mắt đánh giá như vậy hay chưa?
“Cô lại đang suy nghĩ gì thế?” Thanh âm lạnh nhạt vang lên bên tai, Lâm Sơ Nguyệt giật mình, thu lại ý nghĩ đó trong đầu, lắc nhẹ đầu rồi đáp:
“Không có gì đâu.”
“Đi thôi, phòng ông ngoại của cô là phòng nào?”
“Anh không cần phải vào đâu.” Cô ngạc nhiên.
“Tất nhiên là phải vào rồi.” Tiêu Thế Tu không giải thích nhiều, trưng ra vẻ mặt mất dần kiên nhẫn, Lâm Sơ Nguyệt
đành phải đưa anh ta đi cùng, anh muốn xem xem người mà cô đến thăm kia có phải là ông ngoại hay là một ai khác?
Căn phòng mà ông ngoại nằm là căn phòng ở cuối dãy hành lang, so với mấy phòng bệnh khác, có thể thấy được chất lượng phòng khác nhau một trời một vực, vừa mới bước vào mà anh đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc bốc lên, sàn nhà và tường lâu không được lau dọn nên phủ đầy bụi và vết đất cáu bẩn, xen lẫn với mấy vệt đen đen không rõ là gì.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy ông ngoại, bèn vội vàng lao tới:
“Ông ơi…”
“Cô…cô là ai đấy?”
Trái ngược lại với vẻ hào hứng của cô, người đàn ông ngồi trên giường lại hoảng sợ co mình lại vào góc tường, bề ngoài ông ta khoảng bảy mươi tuổi, mái tóc đã bạc trắng, bộ quần áo trên người không biết được mặc từ bao giờ mà đã ngả màu vàng, còn bốc mùi tanh hôi.
“Ông…ông không nhận ra cháu hay sao?”
Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, bàn tay run rẩy đưa ra muốn chạm vào ông ta, nhưng ông ta đã giận dữ quát lên:
“Đừng động vào tao! Mày muốn hại tao đúng không?!”
“Không…không phải mà, ông ơi là cháu đây, cháu Tiểu Nguyệt đây…” Lâm Sơ Nguyệt rơi nước mắt, ông ta bỗng nhiên lao tới bóp cổ cô:
“Mày nói dối! Mày muốn hại tao! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày!”
Lâm Sơ Nguyệt không phòng bị, cổ liền bị bóp chặt, nhưng chưa được vài giây, một thân ảnh từ phía sau nhanh nhẹn lao tới giữ chặt lấy cổ tay ông ta, dùng sức hất tay ông ta ra khỏi cổ cô.
“Khụ…”
Cô ôm cổ mình ho khù khụ, ông ta bị ánh mắt của ông dọa sợ bèn lăn ra đất khóc tu tu như trẻ con, Lâm Sơ Nguyệt ấn anh ngồi xuống trở lại xe lăn, sợ nếu như bị ai đó nhìn thấy sẽ bị bại lộ, nhưng Tiêu Thế Tu lại hiểu lầm hành động của cô là không muốn anh xen vào chuyện này.
“Ông ơi, là con Tiểu Nguyệt đây mà, công nhìn kĩ lại đi…”
Lâm Sơ Nguyệt ngồi xổm xuống bên cạnh ông ta, cầm lấy bàn tay nhăn nheo của ông ta rồi đặt lên khuôn mặt của mình, ông ta bỗng chốc ngưng khóc, sờ sờ mặt cô:
“Tiểu Nguyệt…”
“Đúng rồi, là con đây…”
Lâm Sơ Nguyệt mừng rỡ, cứ nghĩ ông ta đã nhớ ra rồi, ai ngờ lần này ông ta lại bóp cổ cô thêm một lần nữa, Tiêu Thế Tu không nhịn nổi, vươn tay đập vào gáy ông ta, tức thì ông ta liền ngất lịm đi.
“Anh làm gì vậy?!”
“Yên tâm đi, tôi dùng sức không nhiều, ông ấy chỉ tạm ngất đi mà thôi.”
“Kể cả thế thì ông ấy cũng đã già rồi, có gì từ từ nói, anh lại động chân động tay như vậy…”
Tiêu Thế Tu cười khẩy:
“Từ từ nói? Ông ta sắp giết cô đến nơi rồi, cô còn bảo đứng đó từ từ nói?”
Lâm Sơ Nguyệt câm nín, Tiêu Thế Tu thấy khóe mi cô ửng đỏ, bèn ra hiệu cho thư ký Kim khiêng ông ta lên giường.
“Bây giờ cô nói xem, chuyện này là sao?”
Chương 17: Tại sao anh lại giúp tôi?

Lâm Sơ Nguyệt cẩn thận đắp chăn cho ông ta, lau nước mắt, cất giọng nghèn nghẹn:
“Ông ngoại của tôi trong một lần ngã cầu thang liền trở thành như vậy, nhưng thời gian trước ông vẫn còn nhận ra
tôi, còn bây giờ thì…”
“Ý của cô là ông ấy bị điên?” Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu:
“Không, lúc trước ông của tôi hoàn toàn bình thường.”
Tiêu Thế Tu đưa mắt liếc nhìn căn phòng một lần nữa, lông mày khẽ cau nhẹ, người bình thường mà sống như vậy không bị điên thì cũng sớm phát bệnh mà thôi.
“Tôi sẽ chuyển ông ấy sang phòng bệnh khác.” Anh lạnh nhạt nói.
Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên: “Đi đâu cơ?”
Tiêu Thế Tu đưa mắt liếc nhìn thư ký Kim một cái, anh ta lãnh hội được ngay, vài phút sau Lâm Sơ Nguyệt đã đứng
giữa một căn phòng bệnh giống như phòng trong khách sạn vậy, có tủ lạnh, ti vi, máy lạnh, nhà tắm đủ cả, ông ngoại cô cũng được y tá vệ sinh chăm sóc cẩn thận, thay bộ đồ trên người bằng một bộ quần áo mới, tất cả những thứ này là thứ mà cô không thể đem đến cho ông được.
“Nếu cảm động quá thì nghĩ cách báo đáp tôi đi.” Tiêu Thế Tu lên tiếng, Lâm Sơ Nguyệt gạt nước mắt đi, khịt mũi
một cái rồi đáp:
“Cảm ơn anh.”
“Tôi không nghe rõ.”
Lâm Sơ Nguyệt không muốn ông ngoại bị đánh thức, bèn ghé vào tai anh định nói cảm ơn nhưng chưa kịp thì anh đã quay đầu lại, đặt lên môi cô một nụ hôn trộm.
“Anh…” Cô bịt miệng mình rồi lùi lại, còn vẻ mặt của ai đó lại đắc ý như là được ăn cá.
Tiêu Thế Tu cong môi cười:
“Được rồi, ông ngoại của cô tôi đã sắp xếp người chăm sóc rồi, cô không cần phải lo đâu.”
“Tại sao anh lại giúp đỡ tôi nhiều như thế?” Lâm Sơ Nguyệt không hiểu, chuyện vừa rồi ở Lâm gia, còn cả chuyện
của ông ngoại nữa, tại sao anh phải làm như thế?
“Tôi giúp đỡ vợ của tôi thì có gì là sai?” Tiêu Thế Tu hỏi ngược lại cô.
“Chuyện lúc nãy ở Lâm gia, có mặt nhiều người ở đó, anh không muốn để Tiêu gia mất mặt nên mới làm như vậy có đúng không? Nhưng còn ông ngoại của tôi, tại sao?”
Chính vì một tiếng vợ của anh lúc nãy mà suýt chút nữa Lâm Sơ Nguyệt quên mất cô và người đàn ông này chỉ là mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa. Những hành động trái ngược của người đàn ông này khiến cô chẳng thể nào lý giải nổi nữa, cũng không thể hiểu nổi con người của anh.
“Cô không muốn à?” Tiêu Thế Tu không trả lời mà lại hỏi cô.
“Chỉ là tôi không muốn mắc nợ anh mà thôi.”
Anh nghe xong, không hiểu sao trong lòng có chút tức giận, mắc nợ sao? Cô đang nghĩ hành động của anh là để ép buộc cô à? Tiêu Thế Tu thấy cô bị người khác bắt nạt, thấy cô bị người khác đối xử không tốt, trong lòng anh liền cảm thấy khó chịu, vì thế mà anh ra mặt giúp cô nhưng cô gái này ngược lại nghĩ anh là con người như vậy hay sao?
“Trong mắt cô, tôi là người như vậy?”
Ánh mắt anh lạnh đi, Lâm Sơ Nguyệt không quên cái bóp cổ và những lời nói anh nói tối hôm qua, nhưng nhìn vẻ
mặt anh dường như đang tức giận, vậy nên cô chẳng nói gì nữa.
Thấy cô không trả lời, anh mặc nhiên là cô đang thừa nhận, đúng lúc đó thì tiếng chuông điện thoại của cô bỗng
chốc vang lên, Lâm Sơ Nguyệt nhìn người gọi đến, chỉ bỏ lại một câu “tôi ra ngoài nghe điện thoại” rồi đi ra ngoài, hành động đó càng khiến anh hậm hực khó chịu hơn.
“Chuyện gì?”
“Lâm Sơ Nguyệt! Tôi không ngờ chị lại tâm cơ đến thế đấy! Làm con dâu của Tiêu gia, làm thiếu phu nhân chưa đủ
hay sao mà còn muốn quyến rũ Mạc Bắc?!”
“Nếu cô gọi điện tới chỉ để nói chuyện này thì tôi cúp máy đây.” Lâm Sơ Nguyệt lạnh nhạt đáp trả.
Ở đầu dây bên kia, Lâm Phỉ Thúy tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, viền mắt đỏ au, cô ta cong môi cười khẩy một
tiếng:
“Lâm Sơ Nguyệt hay cho khẩu khí của chị lắm! Chị vẫn còn nhớ chuyện lần trước chứ? Nếu không muốn chồng của chị biết và chị bị đuổi khỏi Tiêu gia vì chuyện đó thì mau tới đây gặp tôi đi!”
Lâm Sơ Nguyệt biến sắc mặt, nói:
“Cô đang ở đâu?”
Lâm Phỉ Thúy nói ra địa chỉ, sau đó ngắt máy.
Tiêu Thế Tu chờ khoảng mười phút mới thấy cô quay trở lại, Lâm Sơ Nguyệt đã khôi phục dáng vẻ bình thường, cô nói với anh:
“Nếu anh có việc bận thì cứ về trước đi, tôi sẽ ở đây chăm sóc ông ngoại.”
Anh đang giận cô chuyện lúc trước nên không nói năng gì mà đi thẳng, Lâm Sơ Nguyệt nghe tiếng đóng cửa cái rầm, cũng chẳng rõ mình chọc giận anh chuyện gì, cô chẳng bận tâm nữa, bàn tay đưa ra nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông ngoại, khóe mắt liền rưng rưng.
Thư ký Kim thấy anh khó chịu nên cũng thức thời không lên tiếng, Tiêu Thế Tu chửi thầm trong lòng, tại sao anh ngày càng để tâm tới Lâm Sơ Nguyệt đến vậy?
“Chết tiệt thật!” Tiêu Thế Tu không kìm được mà buột miệng chửi một tiếng, thư ký Kim giật mình, tưởng là anh chửi mình, sống lưng lập tức đổ mồ hôi hột lạnh toát.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Chương 18: Hẹn gặp Lâm Phỉ Thúy

“Lão thái thái.”
“Con và Sơ Nguyệt đang ở đâu thế?”
Tiêu Thế Tu nói dối: “Con đang cùng cô ấy đi dạo phố, một lát nữa chúng con sẽ đi ăn cùng nhau.”
Lão thái thái thấy hai người hòa thuận như vậy cũng mừng, chuyện ở Lâm gia bà cũng không tính toán gì, chính là thấy Sơ Nguyệt vừa mắt nên những chuyện đó bà sẽ bỏ qua, coi nó là quá khứ.
“Vậy được, nhưng con đừng quên bữa tiệc tối nay.”
“Vâng.” Không đợi bà nói gì thêm, anh chỉ trả lời lại một câu rồi cúp máy.
Lão thái thái nghe tiếng tút dài ở đầu dây bên kia, bà thở dài một tiếng, nhìn ra bên ngoài ô cửa kính ô tô.
“Đã hai năm rồi, không biết đến bao giờ mới kết thúc đây?”
Nghe điện thoại xong, vẻ mặt anh chuyển sang lạnh lùng vô cùng, anh nhắm mắt lại tựa vào ghế, trong đầu văng văng lại những kí ức tưởng chừng như phủ bụi…
**
Tám giờ tối. Quán bar Lạc Nhật.
Xe taxi dừng lại cách đó một đoạn, Lâm Sơ Nguyệt trả tiền, cảm ơn bác tài rồi xuống xe, cô hít sâu một hơi rồi bước vào nhưng lại bị hai người bảo vệ đứng canh trước cửa chặn lại.
“Tôi đã đủ tuổi rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt rút chứng minh thư của mình ra, hai tên bảo vệ đó quan sát cô một lúc rồi mới gật đầu cho vào, ở đây là quán bar, khung cảnh đặc trưng tất nhiên là âm nhạc đinh tai nhức óc cùng với mùi bia rượu, đàn ông và đàn bà quấn quýt với nhau, vì thế khi cô bước vào với bộ váy trắng thanh tao nhã nhặn, không hợp chút nào với khung cảnh nơi đây, lại vô tình thu hút không ít ánh mắt của đàn ông.
Lâm Sơ Nguyệt bỏ qua những tiếng huýt sáo sỗ sàng đầy mời gọi đó, vẻ mặt cô lạnh tanh, trực tiếp đi tới phòng vip 01.
Đứng trước cánh cửa đó, Lâm Sơ Nguyệt không chần chừ mà gõ cửa, vài giây sau cánh cửa đã được mở ra, lập tức ánh mắt của mọi người trong căn phòng đều đánh giá cô từ đầu đến chân, nhất là Mạc Bắc, đôi mắt của anh ta nhìn cô đầy chăm chú, ngập tràn nhu tình.
Lâm Phỉ Thúy ngồi cạnh anh ta, nín nhịn, cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà!
“Lâu lắm hai chị em mới có dịp gặp lại nhau nên hôm nay tôi mời chị của tôi đến chung vui cùng chúng ta, hiện tại chị ấy đã là thiếu phu nhân của Tiêu gia danh tiếng, vậy mà không ngần ngại tới đây, chị à, sự có mặt của chị hôm nay ở đây, Phỉ Thúy rất vui!”
Cô ta đứng dậy, vô tư khoác tay Lâm Sơ Nguyệt đầy thân mật, mọi người trong phòng đặc biệt là đám đàn ông rất hứng thú:
“Tiêu gia? Chẳng lẽ là thiếu gia Tiêu Thế Tu tàn tật xấu xí sao? Ôi trời mỹ nữ xinh đẹp nhường này lại phải gả cho một người như hắn ta sao?”
Nói rồi, mấy người còn lại cùng cười lớn như đang chế nhạo cô, lông mày Lâm Sơ Nguyệt cau nhẹ, mấy người bọn họ đánh giá người khác như vậy nghĩ là hay lắm sao? Ít nhất Tiêu Thế Tu còn hơn mấy tên công tử bột này rất nhiều!
Lâm Phỉ Thúy kéo cô vào trong phòng, cô ta đưa cho cô một chai rượu rồi nói:
“Chị à, không phải trước đây chị từng làm việc này rồi sao? Tiếp rượu ở quán bar ấy, bây giờ rót cho mỗi người một ly đi.”
Xung quanh “ồ” lên từng tiếng, có người còn cười đáp:
“Như thế thì không hay lắm đâu.”
Lâm Phỉ Thúy cố tình nói như thế để sỉ nhục cô trước mặt Mạc Bắc, cô ta trước mặt thì thân thiết nhưng sau lưng lại ngầm uy hiếp cô:
“Nếu như chị không chịu rót rượu thì cứ chờ những tấm ảnh chị từng làm gái tiếp rượu ở quán bar đến tay của Tiêu Thế Tu đi!”
Lâm Sơ Nguyệt siết chặt bàn tay, còn Lâm Phỉ Thúy rất đắc ý, quay về ngồi bên cạnh Mạc Bắc, dương dương tự đắc nói:
“Chị à, nhanh lên đi đừng để làm lỡ dở cuộc vui của mọi người.”
Cô cắn răng rót rượu vào từng ly, lúc đến trước mặt của Mạc Bắc, anh ta bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, thanh âm trầm khàn gọi:
“Sơ Nguyệt…”
Lâm Phỉ Thúy chưa từng nghe anh ta gọi cô ta một cách tình cảm thế, ngọn lửa đố kỵ trong lòng cô ta bùng lên, trong khi đó ánh mắt của mấy tên đàn ông trong phòng đều dán lên thân hình của Lâm Sơ Nguyệt, cô ta nhếch môi, gằn giọng nói:
“Chị à, số rượu còn lại trong chai chị uống hết đi, coi như là em chúc mừng chị bước chân được vào gia tộc giàu có như Tiêu gia, lúc trước tửu lượng của chị cũng khá lắm mà…”
Nghe thấy cô ta nói cô biết uống rượu, xung quanh lập tức rộn rã, vỗ tay:
“Uống đi! Uống đi!”
Mạc Bắc cũng muốn xem tửu lượng của cô đến đâu, Lâm Sơ Nguyệt biết ngay là Lâm Phỉ Thúy muốn chơi đểu mình đây mà, cô đâu có biết uống rượu, chỉ cần uống một chút là đã nôn thốc nôn tháo rồi.
“Nếu như chị dám uống, tôi sẽ xóa hết ảnh cho chị.”
Lâm Phỉ Thúy ghé vào tai cô nói nhỏ.
“Cô nói lời thì phải giữ lời đấy!”
Lâm Sơ Nguyệt ngửa cổ uống cạn, thứ chất lỏng đỏ rực đắng chát chảy xuống cổ họng cô, giống như là ngọn lửa thiêu cháy dạ dày, chỗ rượu còn lại trong chai ít nhất cũng phải còn hai phần ba, khi cô uống được gần hết thì mọi âm thanh ồn ã cười nói xung quanh như biến mất, tầm mắt của Lâm Sơ Nguyệt mờ dần, đầu óc thì choáng váng.
“Cạch.” Lâm Sơ Nguyệt dốc ngược chai rượu đã cạn đáy, Lâm Phỉ Thúy thấy dáng vẻ cô đã ngà say, bèn lên tiếng:
“Chị à, chị say quá rồi, để em dìu chị nhé.”
Dứt lời, một tên đàn ông đã đứng lên, đỡ lấy Lâm Sơ Nguyệt.
“Hay là để tôi cho.”
Anh ta là thiếu gia của Khổng gia- Khổng Tề Văn, hám gái không ai là không biết, danh tiếng và gia thế không phải dạng vừa, vậy nên cũng không ai dám ngăn cản.
Từ lúc Lâm Sơ Nguyệt bước vào, ánh mắt của anh ta đã hau háu nhìn cô đầy thèm thuồng, thấy Mạc Bắc định đứng dậy, Lâm Phỉ Thúy đã giữ lấy cánh tay của anh ta, nói:
“Cũng được, dù sao đây cũng là quán bar thuộc phạm vi của Khổng gia, cứ để anh ta đưa chị ấy đi đi.”
Chương 19: Trừng trị Khổng Tề Văn

Câu nói của Lâm Phỉ Thúy khác nào đồng tình với hành động của Khổng Tề Văn, anh ta ngang nhiên ôm mỹ nhân trong lòng, thân hình mềm mại và mùi hương ngọt ngào của Lâm Sơ Nguyệt cũng đủ cho anh ta xao xuyến, dục vọng trong người càng bùng lên mạnh mẽ, anh ta nhanh nhẹn ôm người đẹp rời đi.
Địa vị của Tiêu gia ở thành phố A này là số một, nhưng Tiêu thiếu gia lại chỉ là một tên què cụt xấu xí, vậy nên anh ta chẳng có gì phải sợ cả.
Lâm Sơ Nguyệt lảo đảo tựa vào người Khổng Tề Văn, trên tay vẫn lủng lẳng vỏ chai rượu, anh ta ôm cô vào một căn phòng, tầm mắt hữu ý lướt qua đôi gò bồng đảo phập phồng căng tròn ấy, cổ họng âm thầm nuốt nước bọt một cái.
Khổng Tề Văn đặt Lâm Sơ Nguyệt xuống ghế sô pha, quay ra đóng cửa cẩn thận, anh ta hí ha hí hửng huýt sáo, lẩm bẩm trong miệng:
“Người đẹp ơi, anh đến đây.”
Anh ta xoay người lại, nhưng lại không hề thấy Lâm Sơ Nguyệt đâu.
“Người..người đâu mất rồi?”
“Ở đây.” Thanh âm yêu kiều vang lên từ phía sau lưng Khổng Tề Văn, còn kèm theo một thứ lạnh buốt chạm vào cổ anh ta.
“Choang!”
Lâm Sơ Nguyệt đập vỡ chai thủy tinh, kề sát vào cổ của Khổng Tề Văn, cất giọng lạnh lùng:
“Muốn ăn bà đây à? Không dễ thế!”
Khổng Tề Văn lúc này mới kịp phản ứng lại, tuy rằng bị chai thủy tinh kề vào cổ nhưng anh ta cũng là đàn ông, trong lòng vẫn chỉ nghĩ Lâm Sơ Nguyệt muốn chơi đùa một chút.
“Người đẹp à, những thứ sắc nhọn đó không hợp với em đâu, đừng dại dột nữa, ngoan ngoãn bỏ xuống đi.”
Khổng Tề Văn nhếch môi cười, Lâm Sơ Nguyệt cũng không vội vã, cô chậm rãi cứa nhẹ vào cổ anh ta, máu đỏ vừa nhỏ xuống kèm theo cơn đau nhói, anh ta lập tức kêu lên như lợn bị chọc tiết:
“Á!”
“Bây giờ thì có còn không hợp nữa hay không?”
Anh ta không ngờ cô dám làm thế, một tay đưa lên nắm lấy cánh tay cô, nhưng Lâm Sơ Nguyệt còn nhanh hơn, cô lật người ép anh ta vào tường, sau đó lại kề chai thủy tinh vỡ vào cổ anh ta.
Tuy Khổng Tề Văn đúng là mạnh hơn nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại nhanh hơn, anh ta trợn tròn mắt, nhìn cô đầy hứng thú:
“Thú vị lắm, người đẹp…”
Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà với cách gọi đó của anh ta, đôi môi hồng nhuận như rượu vang khẽ cong lên đầy thu hút, Khổng Tề Văn hoàn toàn nhìn chăm chú vào đó, đúng lúc này Lâm Sơ Nguyệt lên gối một cái, nhắm trúng vào hạ bộ của anh ta mà đạp một phát thật mạnh!
“Á!”
“Cô…cô…” Anh ta ôm lấy chỗ đó của mình,, cả người trượt xuống như con cá chết, gương mặt tái nhợt đi, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Sơ Nguyệt.
“Đây là cái giá phải trả khi dám khinh thường phụ nữ đấy!”
Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được mà bật cười, tiếng cười trong trẻo lảnh lót, bất giác làm cho người đứng bên ngoài cửa sổ cũng khe khẽ cong môi theo.
“Này….tên già dê biến thái, khôn hồn thì biến khỏi đây đi, nếu không thì gặp lần nào tôi sẽ đánh anh lần đó! Để xem anh còn dám lừa con gái nhà người ta nữa không?!”
Lâm Sơ Nguyệt tiến tới bàn lấy ở trên đĩa đồ ăn một miếng thịt sườn rất to, sau đó nhét nó vào trong quần của Khổng Từ Văn, tiếp theo là đạp anh ta ra ngoài, cô huýt sáo một tiếng,, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc đó, hai con chó husky từ đâu bỗng nhiên chạy đến.
Khổng Từ Văn sợ chó, anh ta lập tức ba chân bốn cẳng co giò chạy, nhưng người thì làm sao mà chạy nhanh bằng chó, chúng ngửi thấy mùi sườn thơm, càng tăng tốc nhanh hơn, nháy mắt đã ngoạm được ống quần của anh ta, nhắm đúng vào đũng quần của anh ta mà cắn.
“Á! Cứu tôi với! Bớ người ta! Đồ chó cái chết tiệt! Mau buông tao ra!” Khổng Tề Văn đau đớn hét lên, anh ta càng giãy giụa thì hai con chó kia lại càng muốn cắn nhiều hơn.
“Còn sức để hét thì vẫn chưa thấm tháp vào đâu.”
Lâm Sơ Nguyệt đứng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói:
“Mật ong, kẹo bông, cắn chết hắn ta luôn cho mẹ!”
Khổng Tề Văn la hét thảm thiết, hai con chó lần mò tìm miếng thịt sườn, cắn luôn vào chỗ đó của anh ta, anh ta hướng tới Lâm Sơ Nguyệt mà chửi:
“Khốn kiếp! Đồ chó cái! Cô cứ đợi đấy!”
Lâm Sơ Nguyệt nhếch môi cười như thách thức anh ta, một con chó liền ngoạm luôn vào ngón tay của Khổng Tề Văn, cô thảnh thơi đứng nhìn như đang xem kịch hay, một lúc sau chúng tìm thấy miếng thịt sườn, lúc này anh ta nhân cơ hội mà chạy đi, hai con chó lại tiếp tục đuổi theo.
Nhìn Khổng Tề Văn chạy chối chết, Lâm Sơ Nguyệt bật cười khúc khích, chưa được vài giây, tầm mắt cô liền choáng váng.
Ban nãy, Lâm Sơ Nguyệt đã lấy kim lén châm vào huyệt trên người mình để ép mình tỉnh táo, nhưng rượu giờ đã ngấm rồi, cô phải quay trở về Tiêu gia thôi.
Nhưng Lâm Sơ Nguyệt vừa xoay người lại đã va phải một lồng ngực mạnh mẽ cứng cáp, mùi hương như gỗ đàn hương trên người anh thoang thoảng qua chóp mũi cô.
“Chơi vui không?”
“Anh…sao anh lại ở đây?”
Lâm Sơ Nguyệt ngỡ ngàng, liền bị anh lôi tuột vào trong phòng.
Chương 20: Trừng phạt (h)

Tiêu Thế Tu đứng trước mặt cô, anh mặc áo sơ mi đen, quần đen, cả người như hòa cùng với bóng đêm, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy sâu thẳm, nhưng chỉ cần thế thôi cũng đủ cho Lâm Sơ Nguyệt nhận ra rồi.
Tiêu Thế Tu không trả lời câu hỏi của cô, trong mắt lộ ra nét lạnh lùng, cô gái này dám giấu anh đi tới quán bar quậy như thế, nhưng anh phải thừa nhận màn trừng trị Khổng Tề Văn ban nãy đúng là không tồi.
Đang định mở miệng chất vấn cô một trận thì Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên ôm chầm lấy anh.
“Anh chàng đẹp trai này, chi bằng uống cùng tôi một ly đi…”
Lông mày của người nào đó cau lại, mùi rượu trên người cô xộc lên mũi Tiêu Thế Tu, làm cho ba vạch đen trên trán anh càng đậm…
“Lâm Sơ Nguyệt, cô dám uống rượu à, ai cho cô…ưm…”
Lời còn chưa nói hết thì đôi môi anh đã bị một đôi môi ngọt ngào mềm mại chiếm cứ, Lâm Sơ Nguyệt cạy hai hàm răng của anh ra, nhẹ nhàng đưa lưỡi nhỏ vào, cuốn lấy lưỡi anh, hai chân bên dưới kiễng lên, còn đôi tay mảnh khảnh vòng qua cổ anh ôm ấy, hai cơ thể nháy mắt áp sát vào nhau, Tiêu Thế Tu kì lạ là lại không muốn đẩy cô ra, ánh mắt anh từ lạnh lùng dần chuyển sang tối thẫm…
Lâm Sơ Nguyệt chỉ thấy trước mắt quay cuồng, giây sau cô đã bị anh bế thốc lên rồi ném xuống giường, giây tiếp theo trước ngực cô đã cảm nhận được luồng gió mát lạnh, chiếc váy trắng trên người cô bị xé làm đôi nhanh chóng đáp đất chỉ trong nháy mắt, còn người đàn ông trước mặt, anh đã cởi áo sơ mi ra tự bao giờ, thân hình cường tráng cùng những thớ cơ bắp săn chắc đẹp đẽ phô bày trước mắt cô, đường cong từ lưng kéo xuống eo tạo thành hình tam giác ngược đúng tiêu chuẩn, nhìn cực kì quyến rũ, Lâm Sơ Nguyệt nhìn không chớp mắt, còn táo tợn vươn tay ra chạm lên cơ bụng anh…
“Hừ…”
Anh bắt lấy đôi tay hư hỏng đó, Lâm Sơ Nguyệt bèn vùng vẫy, thuận thế đẩy anh xuống giường.
“Anh chàng đẹp trai, tôi muốn ở trên.”
Nói rồi, ngón tay nhỏ còn khẽ gẩy gẩy khuôn cằm anh, ánh mắt cô long lanh đầy mê hoặc, hai gò má phiếm hồng, eo nhỏ đung đưa trên thân thể anh. Dáng vẻ hư hỏng này khiến cho máu nóng trong người Tiêu Thế Tu dâng trào.
Cái tôi mạnh mẽ của một người đàn ông không cho phép mình nằm dưới, vậy nên Tiêu Thế Tu nhanh chóng lấy lại thế chủ động, lật người đè cô xuống dưới thân, Lâm Sơ Nguyệt không chịu, vùng vằng muốn thoát ra.
“Ngoan nào.”
Tiêu Thế Tu khẽ giọng nói, thanh âm trầm thấp dịu dàng hiếm thấy.
Anh cúi đầu xuống giữa nơi đầy đặn phập phồng của cô, khoảnh khắc đó cơ thể cô khẽ run lên, hai gò bồng đảo được bao trọn bởi chiếc áo lót đen, hơi run rẩy e ngại trước hành động của anh.
“Đừng mà…” Lâm Sơ Nguyệt bỗng nức nở, co rúm người lại.
Tiêu Thế Tu nhoẻn miệng cười, bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn đưa lên môi hôn nhẹ.
“Có gan đốt lửa lại không có gan dập lửa sao?”
Đầu óc Lâm Sơ Nguyệt mù mờ, vẻ mặt ngây ngốc, Tiêu Thế Tu liền ngậm lấy môi cô, nụ hôn của anh khác hẳn với lúc nãy, anh cuồng nhiệt cuốn lấy lưỡi cô, cắn nuốt lưỡi cô như muốn đoạt hết không khí trong miệng Lâm Sơ Nguyệt, bị anh hôn tới đầu váng mắt hoa, xây xẩm mặt mày, cô hoảng hốt như con thỏ nhỏ bị ép vào đường cùng, hai tay đánh lên ngực anh như phản kháng, lại bị anh chế trụ lên đỉnh đầu.
“Ưm…” Lâm Sơ Nguyệt rên lên khẽ khẽ, đốt thêm lửa trong lòng người đối diện.
Bàn tay to lớn, thô ráp, nóng rẫy của người đàn ông bắt đầu hư hỏng khám phá hết cơ thể cô, đến mỗi điểm nhạy cảm, Lâm Sơ Nguyệt đều ren lên khẽ khẽ, còn kèm theo từng tiếng rên rỉ nỉ non, đoạt hết xương cốt của anh.
“A… đừng mà…”
Tiêu Thế Tu cắn một cái lên nụ hoa hồng nhạy cảm trước ngực cô, đôi môi cong lên thành một đường tuyệt đẹp.
“Bây giờ còn đừng mà?”
Dưới sự vuốt ve của anh, trong người cô chậm rãi xuất hiện một cảm giác lạ, vừa nóng vừa khó chịu mà cũng vừa hồi hộp sợ hãi…
Nhưng men rượu đã làm cho đầu óc không còn được tỉnh táo, Tiêu Thế Tu cảm thấy vừa giận vừa thương, nếu như người xuất hiện bên cạnh cô bây giờ không phải là anh mà là tên khốn lúc nãy, vậy thì mọi chuyện hỏng bét rồi…
“Lâm Sơ Nguyệt, tôi sẽ trừng phạt cô vì cái tội dám uống rượu như thế…”
Nói xong, anh đã vứt nốt vật cản phía dưới của cô gái nhỏ, Lâm Sơ Nguyệt ngượng ngùng, nơi bí mật run rẩy e ấp tuyệt đẹp như ẩn như hiện, cổ họng Tiêu Thế Tu khô nóng, hạ thân truyền lên một ngọn lửa phừng phừng. Anh ôm lấy thân thể mềm mại của cô, bình thường Lâm Sơ Nguyệt toàn mặc những bộ váy nền nã, nào ngờ đường cong lại hấp dẫn thế này.
Eo thon, hông nở, làn da còn rất trắng, duy chỉ có bàn tay lại thô ráp, Tiêu Thế Tu bất giác hôn một cái lên bàn tay cô, dịu dàng thăm dò bên dưới, Lâm Sơ Nguyệt giật mình, nước mắt rơi xuống.
“Ưm…”
Cô cong eo, vô thức chạm vào nơi đó của anh, hai gò má đỏ ửng như trái cà chua chín, đáy mắt mờ sương nhìn anh, không rõ là sợ hãi hay mong chờ.
Tiêu Thế Tu cảm thấy cô đã đủ ướt, anh cũng không nhịn nổi nữa mà chậm rãi đẩy người vào, hạ thân liền truyền tới một cơn đau như xé, Lâm Sơ Nguyệt hét lên một tiếng, đánh bồm bộp vào ngực anh.
“A! Đau quá….anh mau đi ra đi…”
Anh như đạn đã lên nòng, bây giờ làm sao có thể dừng, thế là vừa hôn vừa dỗ dành cô.
“Ngoan nào, thả lỏng người ra một chút….”
Lâm Sơ Nguyệt vừa thả lỏng người, người nào đó lại nhân cơ hội đâm vào sâu hơn, cô đau đến mức phát khóc, đôi môi lại bị người đàn ông nào đó ngậm lấy.
“ư…”
Hai tay bị anh giữ chặt, môi cũng bị anh ngăn cản, bên dưới thì bị anh đè ép, Lâm Sơ Nguyệt kêu không được mà thoát cũng không xong, cô chỉ biết lặng lẽ ấm ức bị anh khi dễ.
Một lúc sau, cơn đau dần thay thế bằng khoái cảm, Tiêu Thế Tu từ nhẹ nhàng dần chuyển sang mạnh bạo hơn, mỗi lần giống như muốn nhấn chìm cô.
“A! Chậm lại một chút…hức…”
“Không được, đây là sự trừng phạt vì cô dám để thằng khác chạm vào.”
Anh cắn một cái vào vành tai nhạy cảm của cô, thanh âm trầm khàn từ tính, bên dưới luận động điên cuồng, vầng trán lấm tấm mồ hôi, Lâm Sơ Nguyệt bám vào vai anh, mười ngón tay cào lên tấm lưng rộng của anh để lại từng vết đỏ dài…
Tiêu Thế Tu càng bị kích thích, anh nâng người cô lên, để cô ngồi lên người mình, Lâm Sơ Nguyệt giật mình, hơi thở khó nhọc, tư thế này quá sâu rồi, cô không chịu nổi nữa, há miệng cắn vào hõm vai anh vài cái bộc lộ sự bất mãn.
Dạ thịt trong miệng cô lại rất cứng, Tiêu Thế Tu giơ tay phát mạnh vào mông cô, mắng:
“Còn biết cắn người?”
Vậy anh phóng hỏa không cho dân đốt đèn hay sao?
Lâm Sơ Nguyệt bị anh đánh đau, bèn nhả ra, đầu óc dần dần choáng váng, cơ thể mềm nhũn tựa vào vai anh, trong khi đó đối với Tiêu Thế Tu đây mới chỉ là bước dạo đầu, anh càng làm càng hăng, thấy cô nhắm mắt lại đánh vào mông cô bắt cô tỉnh dậy, cổ họng của Lâm Sơ Nguyệt vì rên rỉ nhiều quá mà khàn cả tiếng, cuối cùng không chịu nổi nữa mờ mịt ngất đi…
Tiêu Thế Tu chạy nước rút, gầm nhẹ một tiếng, một dòng dung dịch nóng ấm chảy vào bên trong cơ thể cô, bên dưới ga giường đọng lại chút máu đỏ như hoa lan ra, anh liền rơi vào trầm tư, không ngờ lần đầu tiên của cô gái nhỏ này lại là dành cho anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom