• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (6 Viewers)

  • Chương 49-50


Chương 49: Nụ hôn trong bóng tối
Chương 49: Nụ hôn trong bóng tối
“Ưm…” Lâm Sơ Nguyệt cắn mạnh vào lòng bàn tay của anh, Tiêu Thế Tu cau mày hơi nới lỏng tay ra, đúng lúc đó cô nhân cơ hội xoay người lên gối thúc thẳng vào chỗ hiểm của anh.
Tiêu Thế Tu nhanh nhẹn tránh được một đòn hiểm ấy, ép cô vào tường.
“Đồ khốn! Anh là…ưm!” Lâm Sơ Nguyệt lại bị bịt chặt miệng một lần nữa, nhưng lần này không phải là bàn tay anh nữa mà là đôi môi anh!
Một tay anh giữ chặt hai tay cô,một tay nâng cằm nhỏ của cô lên rồi ngấu nghiến hôn, nụ hôn vô cùng cuồng bạo mãnh liệt, Lâm Sơ Nguyệt cảm giác không khí trong phổi mình như bị rút hết, cô mở to mắt nhìn kỹ người đàn ông trước mặt xem đó là ai nhưng chiếc mũ lưỡi trai đã hoàn toàn che kín nửa khuôn mặt anh.
“Ưm…ư…” Lâm Sơ Nguyệt dùng hai chân phản kháng thì lập tức bị chân anh giữ chặt, sức lực của anh quá lớn, cô so với anh mà nói thì chỉ như châu chấu đá xe.
Tiêu Thế Tu thấy cô vẫn còn sức để phản kháng, anh càng hôn sâu hơn, một nụ hôn như trừng phạt lên cô, cho cái tội làm anh lo lắng đến thế!
Cơ thể Lâm Sơ Nguyệt bắt đầu dần dần nhũn ra, cô dùng răng của mình cắn vào lưỡi anh như để thể hiện sự bất mãn ấy, nhưng vị máu dần lan ra trong miệng hai người càng kích thích anh hơn.

Chương 49: Nụ hôn trong bóng tối
Anh ép sát người mình vào người cô, dưới lớp vải mỏng, Lâm Sơ Nguyệt cảm nhận được cơ bắp rắn chắc đầy sức mạnh ấy, trong đầu cô thoáng qua một suy nghĩ đáng sợ…
“Ưm…Tiêu…Thế Tu?”
Lâm Sơ Nguyệt ngắc ngứ thốt ra được vài từ giữa đôi môi anh, động tác của anh vẫn không hề dừng lại, bàn tay to lớn thô ráp luồn vào vuốt ve vòng eo nhỏ của cô.
Sự động chạm quen thuộc ấy càng củng cố thêm nghi ngờ trong cô…
Anh kéo mạnh cô hơn, khoảng cách giữa hai người không một kẽ hở, nơi nào đó áp sát vào cô nổi lên ham muốn nguyên thủy…
Cả người Lâm Sơ Nguyệt cứng đờ lại, đúng vào khoảnh khắc then chốt đó thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Tiêu Thế Tu chợt dừng động tác lại, xoay người nhảy xuống dưới, thân ảnh lặng lẽ hòa mình vào bóng đêm như một con báo.
Lâm Sơ Nguyệt chưa kịp hoàn hồn thì thanh âm lạnh lẽo của Bạch Tư Hàn đã vang lên từ phía sau lưng cô.

Chương 49: Nụ hôn trong bóng tối
Lâm Sơ Nguyệt chưa kịp hoàn hồn thì thanh âm lạnh lẽo của Bạch Tư Hàn đã vang lên từ phía sau lưng cô.
“Cô làm gì vậy?”
Cô giật mình, quay ngoắt lại nhìn hắn, Bạch Tư Hàn một thân khoác áo choàng ngủ, nửa vòm ngực lộ ra dấu vết cào cấu hồng hồng, ánh mắt xanh lạnh lẽo như xoáy vào tâm can cô.
Tiếng trung của hắn không được tốt lắm nên phát âm không được chuẩn, tuy nhiên Lâm Sơ Nguyệt vẫn có thể hiểu được.
“Tôi không ngủ được nên ra ngoài ban công hóng gió một chút thôi.”
Bạch Tư Hàn nhìn cô chằm chằm sau đó đột ngột tiến lại gần cô hơn, hắn liếc mắt quan sát xung quanh, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chăm chú vào nơi mà Tiêu Thế Tu vừa biến mất.
Lâm Sơ Nguyệt căng thẳng tới nỗi nhịp tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực, sau gáy mồ hôi tuôn ra từng đợt, cô chỉ sợ Bạch Tư Hàn phát hiện ra điều gì đó, hắn thu ánh mắt lại, quay sang nhìn cô nói:
“Mau đi vào đi.”
Dứt lời, hắn liền xoay người đi ra khỏi phòng, Lâm Sơ Nguyệt đợi hắn đi khỏi mới chạy ra đóng cửa lại, cô thở phào một hơi, khoảnh khắc lúc nãy đúng là dọa người quá mà, nếu như Bạch Tư Hàn mà biết được có người vừa mới đến đây thì chết chắc!

Chương 49: Nụ hôn trong bóng tối
Lâm Sơ Nguyệt trở lại giường, tay chạm vào môi mình, dường như nó còn đọng lại hơi ấm lúc nãy của người đó, cô không nhìn thấy mặt anh nhưng lý trí mách bảo với cô rằng nguời đó là Tiêu Thế Tu.
Tiêu Thế Tu…
Nếu là anh thì sao không lộ diện? Lâm Sơ Nguyệt mong muốn gặp lại người đàn ông đó một lần nữa, nếu như anh đích xác là Tiêu Thế Tu, chắc chắn anh sẽ xuất hiện để cứu cô.
Bạch Tư Hàn trở lại trong phòng, Tiểu Hạ bấy giờ đã ngủ say, nửa khuôn mặt xinh xắn vùi vào gối, ban nãy hắn đã giày vò cô rất nhiều nên đặt lưng xuống giường là cô ngủ ngay lập tức. Bạch Tư Hàn vươn tay xoa xoa mái tóc cô, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy, hắn thu tay lại rồi đi tới ghế sô pha ngồi, lấy trên bàn một điếu xì gà rồi châm lên, làn khói chầm chậm tản ra trong không khí làm cho khuôn mặt hắn như mờ như tỏ.
Điện thoại của hắn bỗng nhiên sáng lên một cái, Bạch Tư Hàn cầm lên xem, trên màn hình hiển thị cảnh một camera quay được một bóng đen từ trên ban công trong phòng Lâm Sơ Nguyệt nhảy xuống, anh còn quay lại nhìn về phía camera một cái, khóe môi khẽ nhếch lên cười như thách thức.
Bạch Tư Hàn siết chặt bàn tay thành nắm đấm, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, chiếc điện thoại trong tay hắn kêu rắc rắc từng tiếng, một kẻ có thể đột nhập được vào biệt thự của hắn, còn thách thức hắn như vậy thì chỉ có một người mà thôi!
Hắn rít thêm một hơi thuốc để bình tĩnh lại, Bạch Tư Hàn tựa người vào ghế lông báo, đôi mắt nheo lại nguy hiểm, giây lát sau bên môi hắn nở một nụ cười thâm sâu khó lường…

Chương 50: Trúng đạn
Chương 50: Trúng đạn
Sáng hôm sau khi ánh mắt trời còn chưa kịp ló rạng thì Lâm Sơ Nguyệt đã bị âm thanh ồn ào làm cho tỉnh giấc, cô cau mày chậm chạp mở mắt ra, vừa mới mở mắt thì đã bị khung cảnh trước mắt dọa cho sợ một phen.
Trước mắt cô là những áng mây trắng trôi lững lờ bên ngoài cửa sổ, âm thanh ồn ào ban nãy là do tiếng động cơ trực thăng vang lên, Lâm Sơ Nguyệt bị đặt nằm dưới sàn, trong khoang chứa chỉ có một mình cô, có một tấm kính ngăn cách tại khoang phía trước, cô ló đầu nhìn qua thì thấy Bạch Tư Hàn đang đích thân lái trực thăng, còn Tiểu Hạ đang ngồi trên đùi hắn, chốc chốc cô ta lại quay ra sau nhìn xem Lâm Sơ Nguyệt tỉnh lại hay chưa.
Chạm phải ánh mắt kinh ngạc của cô, Tiểu Hạ mừng rỡ, đúng lúc đó Bạch Tư Hàn bỗng chốc lên tiếng:
“Tiểu Hạ, nếu em còn nhìn nữa thì tôi sẽ ném cô ta ra khỏi đây đấy.”
Tiểu Hạ giật mình ngoan ngoãn ngồi im trong lòng hắn, Bạch Tư Hàn bắt đầu hối hận rồi, hắn không nên để cô thân thiết với cô gái kia mới phải, Lâm Sơ Nguyệt lại không nghe được hắn đang nói gì cả, trong lòng dân lên hoảng sợ không biết hắn đưa mình đi đâu, nếu…trường hợp xấu nhất là đi khỏi Trung Quốc và đến địa bàn của hắn…
Nhật Bản…

Chương 50: Trúng đạn
Nhật Bản…
Lâm Sơ Nguyệt bám vào cửa kính nhìn ra bên ngoài chỉ thấy từng áng mây trôi lững lờ, không nhìn được bên dưới, cũng không biết được mình đã ở trên này bao lâu, cô buồn bã ngồi thụp xuống sàn trực thăng, ánh mắt đờ đẫn không có tiêu cự…
Khoảng gần một tiếng đồng hồ sau, trực thăng dần dần chậm lại rồi hạ cánh xuống một tòa nhà cao tầng, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy đường phố cùng chữ Nhật Bản ngập tràn, nỗi sợ trong lòng lớn dần lên, cuối cùng thì điều mà cô sợ nhất đã tới, cả cô và Tiểu Hạ đã bị đưa tới Nhật Bản.
Bạch Tư Hàn bế Tiểu Hạ xuống khỏi trực thăng, bên dưới đã có sẵn đàn em của hắn đứng thành hai bên nối dài, người nào người nấy đều mặc đồ đen và ngón út thiếu đi một đốt ngón tay.
Sau khi hắn đi thì đàn em của hắn cũng dắt Lâm Sơ Nguyệt xuống, cô không ngồi cùng xe với Bạch Tư Hàn và Tiểu Hạ mà ngồi ở chiếc xe phía sau, ngồi bên cạnh cô còn có hai người đàn ông mặc đồ đen nhìn rất đáng sợ, Lâm Sơ Nguyệt ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích, đi được nửa đường thì bỗng nhiên có mấy chiếc xe ô tô khác áp sát.
Hai người đàn ông ngồi bên cạnh cô lập tức cảnh giác, tay chạm vào trong túi áo ngực như sẵn sàng rút súng ra, họ tăng tốc nhanh hơn áp sát vào xe ô tô chở Lâm Sơ Nguyệt.

Chương 50: Trúng đạn
Cửa kính ô tô được hạ xuống một chút, một đầu súng đen ngòm lạnh lẽo lộ ra chĩa thẳng vào xe ô tô chở cô, giây sau một loạt tiếng súng nổ rầm trời liên tiếp vang lên, hai người đàn ông bên cạnh cô cũng nã đạn lại vào bọn chúng nhưng dường như bị lép vế hơn so với chúng, xe ô tô của cả hai đều là loại chống đạn, nhưng Lâm Sơ Nguyệt lần đầu trải qua cảnh tượng này, cô sợ hãi bịt chặt lấy hai tai, co rúm người vào một góc.
Những chiếc xe xung quanh lập tức tránh khỏi cơn mưa đạn của bọn họ, sợ rằng chỉ một viên đạn lạc sẽ làm mình chết không kịp ngáp, xe ô tô của bọn chúng bao vây xung quanh xe cô, đột ngột phanh gấp một cái, Lâm Sơ Nguyệt không phòng bị, theo quán tính lao người về đằng trước, vầng trán không may đập vào ghế lái lập tức sưng đỏ lên.
Xe ô tô phanh gấp để lại trên đường một vệt dài, xe của Bạch Tư Hàn cũng dừng lại, đám đàn em của hắn xuống xe sẵn sàng nghênh chiến với đám người kia.
Nhưng chúng vừa lại gần thì người trong xe bỗng thả mấy quả bom khói ra, khói tản ra mù mịt chẳng nhìn rõ cái gì ở phía trước, cánh cửa xe ô tô bị đập ruỳnh một cái, đàn em của Bạch Tư Hàn ngồi bên cạnh cô lãnh trọn một viên đạn vào giữa trán, máu từ cái lỗ nhỏ chảy xuống ròng ròng, hắn chết mà trợn tròn mắt không tin, Lâm Sơ Nguyệt quá hoảng sợ mà hét lên, người đàn ông đó lôi cô ra khỏi xe, ấn cô vào xe ô tô của mình.

Chương 50: Trúng đạn
“Đoàng!”
Thanh âm đáng sợ đó vừa vang lên, cơ thể anh đã giật một cái, Lâm Sơ Nguyệt trợn tròn mắt nhìn Tiêu Thế Tu ôm lấy bụng của mình, máu từ kẽ ngón tay anh liên tục chảy xuống ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi màu đen.
Anh nhanh chóng nhảy lên xe, ra hiệu bảo người của mình lái xe đi, phía sau khói đã tan dần, người của anh bị đàn em của Bạch Tư Hàn giết chết nhiều vô số, Lâm Sơ Nguyệt bụm chặt miệng, cảnh tượng đó khiến cô không kìm được nước mắt, giây lát sau Tiêu Thế Tu đã ôm lấy đầu cô rồi áp vào ngực mình.
“Đừng nhìn.”
Anh lên tiếng, hơi thở có chút khó nhọc.
Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy thanh âm quen thuộc đó, nước mắt tuôn trào như suối, cô nắm chặt lấy vạt áo của anh, nức nở gọi:
“Ông xã…”
Các bạn ơi nhớ like cho Lim nè, nhiều lượt đọc quá mà like ít quá huhu, mn like nh là động lực cho mk viết tiếp và bão chương nhé
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom