• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Gả tam thúc (13 Viewers)

  • Chương 52-54

Các bạn đang đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 52-54 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 52


Cố Trường Quân từ đó về sau không mặc y phục nào khác ngoại trừ y phục do nhà hắn may nữa.


Lúc Ngô thượng thư rèn luyện ở Tây doanh, Cố Trường Quân mới cùng Hàn tướng quân chiến đấu ở phía Bắc trở về. Trong quân doanh đều biết đến hắn, thân thủ tốt, phản ứng nhanh nhạy, nhan sắc cũng được. Cố Trường Quân còn chưa cập quan* mà trên người đã có không ít quân công, Hoàng thượng lại hay tán thưởng hắn nên ở Tây doanh cũng rất được kính trọng.


*Cập quan: chỉ nam nhân ngày xưa ở độ tuổi 20.


Ngô thượng thư cưới vợ sớm, cơ thiếp trong nhà cũng không ít nên hiểu rất rõ về nữ nhân, lúc đó mỗi ngày La Thái Nhân đều chạy vào trong doanh trại, viện cớ đến đưa đồ cho tỷ tỷ, đôi mắt sáng của Ngô thượng thư nhìn thấy ánh mắt nàng ta dính chặt vào trên người Trường Quân, nghĩ tới chuyện dòng dõi của Cố phủ cũng không kém lắm, không tính là bôi nhọ em vợ, hiện tại Cố Trường Quân là một người rất có tiền đồ, tương lai sẽ không quá tệ, Ngô thượng thư cũng mở một mắt nhắm một mắt, còn khuyên nhủ thê tử mình là Ngô phu nhân: “Muội tử sớm hay muộn đều sẽ lập gia đình, họ Cố này xem như cũng môn đăng hộ đối.”


Nhưng vào ngày tặng giày ấy, Cố Trường Quân có việc ra ngoài, Ngô thượng thư vì lừa La Thái Nhân về trước nên đã vỗ ngực cam đoan nói nhất định mình sẽ đưa đồ đến tận tay Cố Trường Quân, đảo mắt một cái bản thân đã bị gọi vào cung nên đành giao đồ lại cho Phó Thủ. Ban đêm Cố Trường Quân trở về cũng không chú ý trong phòng thêm bớt vật gì, sáng sớm ngày thứ hai lại dậy thao luyện, thân binh tùy tiện lấy một đôi giày mang cho hắn, hắn cứ vậy mang ra ngoài.


Bức thư La Thái Nhân tự mình viết nằm dưới gầm giường, thân binh cũng không nhìn thấy nó.


Lúc tập bắn tên, La Thái Nhân đã chạy tới.


Thiếu niên nhắm một mắt hướng vào hồng tâm, cánh tay trái thẳng tắp nắm lấy cung, tiếng xé gió nổi lên, mũi tên lông chim chuẩn xác bắn trúng hồng tâm. Các binh sĩ đứng bên cạnh vỗ tay bảo ‘hay’, trong âm thanh náo nhiệt ấy hắn quay mặt lại, gương mặt lạnh lùng dừng trong tầm mắt của La Thái Nhân.


Trái tim nàng ta nhảy loạn thình thịch, đi tới chỗ hắn từng bước một.


Ngày đó ánh mặt trời thật chói mắt vì đang giữa mùa hè nóng nực.


Nàng còn nhớ rõ ngày đó mình mặc một y phục màu hồng phấn, trên mặt trang điểm vừa tỉ mỉ lại tinh tế.


Âm thanh náo nhiệt bên cạnh tựa như đã đi xa dần, trong tầm mắt nàng chỉ còn mình hắn, chỉ thấy được hắn.


Đáy mắt nàng ta có chút nước mắt kích động, nén ngượng ngùng ngẩng đầu nói với người trong lòng: “Chàng đã chấp nhận thì không được đổi ý.”


Sắc mặt thiếu niên có chút quái dị, giống như không hiểu nàng ta đang nói gì. Hắn thu cung tên lại sau đó vác cung rời đi.


La Thái Nhân nhất thời vội vã nên đã kéo lấy tay áo hắn: “Này, chàng đi đâu vậy?”


Cố Trường Quân đột nhiên quay mặt lại, màu sắc trong mắt hắn đáng sợ tới nỗi khiến La Thái Nhân ngẩn ra.


Cặp mắt kia không có chút độ ấm nào, càng không nghĩ tới tình cảm của nàng.


La Thái Nhân sợ tới mức lui từng bước, Cố Trường Quân xoay người rời đi.


Thị tỳ bên người nàng nổi nóng, hét lên với bóng lưng hắn: “Ngươi giả vờ giả vịt để làm gì? Cô nương nhà chúng ta làm giày cho ngươi, không phải ngươi cũng đã mang rồi sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai, có phải ngươi chỉ muốn đùa giỡn thôi phải không?”


Cố Trường Quân dừng bước, rũ mắt xuống nhìn giày của mình, hắn trầm mặc một hồi, sau đó cúi người cầm lấy đôi giày trong tay, hắn đi tới chậu than ở trước mặt rồi ném giày vào bên trong. Sau đó vẫy tay gọi thân binh lại đây, nói: “Bồi thường một nghìn lượng bạc cho vị cô nương này.”


Thân binh kia kiên trì đi tới, nói với La Thái Nhân: “Thật xin lỗi cô nương, tiểu nhân có chút sai sót nhỏ, tưởng rằng đây là giày của thủ lĩnh chúng tôi, tiểu nhân nghĩ sai rồi, thật sự không biết đó là đồ của cô nương. Tiểu nhân xin tạ lỗi với người.”


Bên cạnh có rất nhiều người vây quanh quan sát, La Thái Nhân giống như bị người ta đặt trên lửa, khó xử đến nỗi hận không thể tìm cái hầm nào chui xuống.


Nàng cắn chặt răng, quyết tâm liều mạng đuổi theo.


“Cố Trường Quân! Ta hỏi chàng, chàng thật sự không có chút cảm giác nào với ta sao?”


Nàng đang muốn đập nồi dìm thuyền, chỉ cần hắn có một chút ý tốt thì sẽ không nỡ để nàng mất hết thể diện trước mặt mọi người không phải sao?


Nhưng nàng ta đã đánh giá sai Cố Trường Quân này.


Người thiếu niên nàng hay quan sát từ xa ấy, thực tế lại khác với tưởng tượng trong lòng nàng.


Hắn kiệm lời ít nói, không phải là vì bản tính chất phác, sự thật chỉ vì hắn lười nói chuyện, với lại hắn cũng không quan tâm tới mấy chuyện đối nhân xử thế.


Cố Trường Quân đưa mắt nhìn nàng.


Sau đó hắn nói: “Cút.”


**


Trời đã sáng, bên gối ướt đẫm, đã qua bao nhiêu năm rồi, nàng ta chưa từng rơi nước mắt. La quý phi ngồi dậy, cung nhân xốc màn lên hầu hạ nàng mặc y phục rồi nói: “Đã gửi thiệp mời, nương nương muốn gặp ở đây hay quay về Tú Dục Cung?”


La quý phi đắp chăn tựa vào giường, sau đó đưa mắt nhìn sắc trời, đầy mây lại xám xịt. Xương cốt cả người đều đau.


Những đau khổ năm đó, khi nàng nhớ lại thì cũng đã chết lặng. Chống lấy tay cung nhân đứng lên, La quý phi vuốt ve tóc nói: “Hồi cung.”


Ngự Thư phòng, trong ngoài đều tràn ngập mùi của người kia. Mỗi khi nàng ngửi thấy, đều xúc động đến nỗi muốn nôn ọe.


Ở bên cạnh một người lớn hơn mình rất nhiều tuổi trong mười năm, trời mới biết nàng đã nhịn xuống sự chán ghét này đến cỡ nào.


**


Chu Oanh vốn không muốn vào cung, nhưng hiện tại một là không có Hầu phủ che chở, hai là không tìm được lý do thích hợp để cự tuyệt. Ai lại dám kháng chỉ chứ.


Nghiêm thị còn chuẩn bị xe cho nàng, liên tục kêu nàng tiến cung, ngay cả cơ hội để giả bệnh cũng không có.


Chu Oanh hành lễ, rồi đứng yên lặng ở bên ngoài. Lợi hại của La quý phi nàng đã lĩnh giáo qua, vừa đấm vừa xoa, không có gì mà nàng ta không làm được.


La quý phi đánh giá Chu Oanh một lượt: “Nghe nói hiện tại ngươi đã nhận tổ quy tông, quay về nơi ở của cha mẹ thân sinh?” Bên ngoài tuyên bố là khuê nữ của vợ chồng Chu Chấn, Chu Phù đã là một cái tên không được nhắc tới.


“Quý phi nương nương nhớ thật rõ, nương nương nói đúng rồi ạ.”


“Tam thúc của ngươi Cố Trường Quân, chẳng lẽ bỏ được ngươi?”


Vấn đề này không thể nào đáp lại được. Bên ngoài đồn đại như thế nào về chuyện của nàng và Cố Trường Quân, nàng tất nhiên biết là sẽ không dễ nghe. Chu Oanh mím môi: “Nương nương nói đùa.”


“Ta đâu có nói đùa, ngươi là người hiểu rõ nhất. Cố tiểu thư, a, sai rồi, hôm nay ngươi đã là Chu cô nương rồi, hiện tại ngươi đã không còn là chất nữ của hắn, muốn ở chung với nhau có gì là không thể? Ta có ý này, ngươi cũng đừng sợ sệt gì cả, nếu ngươi đồng ý cầu xin ta, ta sẽ thay ngươi làm chủ hôn sự này. Còn chuyện danh phận, dù sao nhà ngoại của ngươi cũng quá nghèo túng, còn hắn lại là Hầu gia. Ngươi ủy khuất làm thiếp, mặc dù thanh danh không tốt lắm, nhưng cũng được ở bên cạnh hắn, không phải sao?”


La quý phi mỉm cười nói tiếp: “Mấy tiểu cô nương như các ngươi, không phải coi trọng nhất là chuyện tình cảm à? Vì hắn mà chịu ủy khuất một chút, đừng nói là ngươi không muốn đấy chứ? Dù cho sau này hắn lấy vợ sinh con, người hắn coi trọng nhất vẫn là ngươi. Ngươi sợ cái gì? Ngươi không tin tưởng hắn sao?”


Chu Oanh thở dài, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Nương nương, thần nữ hôm nay có chút bệnh nhẹ, không thích hợp hầu hạ trong cung.”


La quý phi che miệng cười rộ lên: “Sợ cái gì, bổn cung cũng đâu có sợ mấy loại bệnh tật này? Nha đầu, ngươi tới đây.”


Nàng ta ngoắc tay với Chu Oanh, móng tay dài mỏng sáng bóng. Nàng ta cười đến nỗi có chút kì quái, trong lòng Chu Oanh thấp thỏm, lông mày nhíu lại một chỗ.


Phía sau lại có người đẩy Chu Oanh một cái.


Chu Oanh lảo đảo té nhào vào mép giường sưởi ấm.


La quý phi nắm lấy cằm nàng, híp mắt dùng móng tay dài đâm trên mặt Chu Oanh, nhanh chóng để lại một vết xước.


Chu Oanh muốn đẩy nàng ta ra, hai cung nhân phía sau đã đè nàng lại.


Chu Oanh sợ hãi, trợn tròn mắt: “Nương nương, người muốn làm gì? Thần nữ chưa từng phạm sai lầm, sao nương nương lại làm vậy?”


La quý phi một tay nắm lấy cằm nàng, tay còn lại hất lên thật cao: “Bổn cung chính là muốn thử xem, nếu gương mặt hồ ly tinh này của ngươi bị hủy, liệu có còn người nào thích ngươi nữa không?” Cùng lắm chỉ là cái loại lấy chút tư sắc để dụ người, dựa vào cái gì mà hơn nàng mọi mặt?


Chu Oanh cắn chặt răng, giãy giụa tránh khỏi kìm kẹp, hai cung nhân kia còn muốn tiến lên vặn chặt nàng, Chu Oanh lạnh lùng nói: “Ta là Hương Quân do chính Thánh Thượng khâm phong, là nghĩa tôn của đại trưởng công chúa Đồng Dương, các người vô cớ giam cầm ta, sử dụng tư hình, trong cung này không có phép tắc gì nữa sao?”


Nàng quay sang nhìn chằm chằm vào La quý phi: “Hay quý phi nương nương nghĩ rằng, ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng, là có thể tùy ý bôi nhọ gia quyến của quan viên?”


Hiện tại Cố Trường Quân không phải lúc nào cũng có thể che chở nàng, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.


Hai cung nhân kia rõ ràng có chút chần chờ, đảo mắt nhìn La quý phi, chờ nàng ta ra lệnh.


Lý trí của La quý phi sớm đã hoàn toàn biến mất, từ khi biết Cố Trường Quân vì nha đầu này làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng nàng ta đã mất đi tỉnh táo.


Dù hắn không thương nàng, nhưng hắn độc thân nhiều năm như vậy, điều đó không phải là không an ủi nàng. Thậm chí nàng còn muốn tin vào những lời đồn bên ngoài, cho rằng hắn không thích nữ nhân, như vậy cũng khiến lòng nàng dễ chịu hơn rất nhiều.


Dựa vào cái gì mà ranh con này đã chiếm mất trái tim hắn?


Hắn thích kiểu người xinh đẹp như này? Hay cảm thấy tướng mạo của La Thái Nhân nàng không đẹp bằng nha đầu này?


Vậy ta sẽ hủy diệt nàng! Hủy đi gương mặt chuyên đi quyến rũ người này!


Đến lúc đó, để xem hắn còn muốn có được nàng ta hay không!


La quý phi cắn răng nói: “Nha đầu kia nói vài ba câu là đã hù sợ các ngươi rồi? Các ngươi thử ngẫm lại xem bản thân mình là người của ai!”


Bọn họ không tuân theo lệnh cũng sẽ chết, tuân theo có khi còn được quý phi bảo vệ.


Chu Oanh nghĩ tới điều này bèn giãy khỏi hai cung nhân còn đang do dự, vội vàng chạy ra ngoài cửa.


Trước mắt nàng bỗng có một người mặc áo choàng Kim Long màu đen đang muốn bước vào. Chu Oanh dừng bước, dưới đáy mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.


Tấn Đế giơ tay tiếp được Chu Oanh đang lao tới, nhíu mày nói: “Sao vậy?”


Mặt của cô gái trước mắt rõ ràng có một vết xước, bị đâm không sâu, chỉ mới bung lớp da ngoài, nhưng làn da này quá mỏng manh, nhanh chóng sưng đỏ lên.


Trên mặt Tấn Đế tràn đầy tức giận không chút che dấu.


“Đưa Chu tiểu thư đi thái y viện, coi vết thương này một chút!”


Chương 53


Chu Oanh được người mang đến Thái y viện chữa thương.


Màn được buông xuống, Tấn Đế trở lại nhìn về phía La quý phi ở trong phòng.


Một ánh sáng yếu ớt chiếu qua khung cửa sổ lưu ly đầy màu sắc, rọi lên sườn mặt của La quý phi.


Gương mặt này đã khiến Tấn Đế lâm vào mê muội mười năm, nữ nhân này là người Tấn Đế đã sủng ái mười năm.


Giờ phút này nhìn lại chỉ thấy sự xấu xí, nhếch nhác lại xa lạ.


La quý phi kinh hoàng trong phút chốc nhưng rất nhanh sau nàng đã bình tĩnh lại.


Thậm chí còn nở nụ cười. Chậm rãi đi tới chỗ Tấn Đế.


Tấn Đế đứng đó, lần đầu tiên trên mặt hắn tràn đầy vô cảm, thậm chí còn dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng ta.


La quý phi không hề bối rối, nàng đến gần rồi ngồi xuống hành lễ qua loa: “Hoàng thượng tới rồi?”


Tấn đế nắm chặt tay, từ trên cao ngắm nhìn nữ nhân trước mặt, hắn vẫn không kêu đứng dậy, chỉ nhíu mày nói: “Quý phi, nàng muốn làm gì?”


Từ trước đến giờ hắn đều gọi khuê danh của nàng. Chỉ khi đứng trước mặt người khác mới gọi nàng là quý phi.


La quý phi cúi đầu cười khẽ: “Bệ hạ, nô tì chỉ là đang trừng phạt một nha đầu không hiểu chuyện. Bệ hạ có cần vội tới như vậy, ngài vội đến nhìn nàng hay vội đến giúp nàng giải vây?”


Tấn Đế cúi người túm lấy La quý phi rồi nâng nàng dậy. “Thôi, Nhân Nhân, đừng có hồ đồ. Nàng xem thường Chu gia nhưng cũng phải chừa mặt mũi cho Cố Trường Quân.”


Hắn dùng sức vừa phải nắm lấy cánh tay nàng, trên mặt cũng không còn chút tươi cười nào.


La quý phi thuận theo mà dựa trên người hắn, tay vòng lấy hông hắn: “Bệ hạ, nàng ta không còn là tiểu thư của nhà Cố Trường Quân nữa. Cùng lắm thì chỉ là một khuê nữ sa cơ thất thế, nàng chọc giận nô tỳ, nô tỳ không thể động vào nàng sao?” Nàng ta không muốn để hắn nói qua loa chuyện này, nhìn chằm chằm vào mắt hắn chờ hắn trả lời.


Tấn Đế nghiêng đầu, muốn tìm chuyện khác để lấp liếm đề tài này.


La quý phi giơ tay nắm lấy mặt hắn: “Bệ hạ, ngài thích nàng ta sao? Sao không đón vào cung? Cô cô của nàng ta đã không có phúc với Hoàng thượng, sao không để nàng ta thay thế?”


Sắc mặt Tấn Đế trở nên âm trầm, sau đó đột nhiên vứt La quý phi xuống: “Nàng đang nói bậy bạ gì đó? Trẫm nói muốn để nàng ta tiến cung lúc nào?”


La quý phi vốn đang suy yếu, vừa mới nói nhiều như vậy, nàng ta đã thở không nổi rồi, Tấn Đế lại dùng sức rất lớn, nàng ta trực tiếp bị đẩy ra sau đó té ngã nhào trên mặt đất.


Phía sau là chậu lan điếu được thượng cung bày trên kệ, La quý phi đập mạnh vào đó, cung nhân nhanh chóng nhào về phía trước chặn thay nàng chậu hoa đang rơi xuống, ngay lập tức máu chảy ồ ạt trên đầu người ấy.


La quý phi cố gắng nhẫn nhịn, sắc mặt tái nhợt cực kỳ, cung nhân kia bất chấp vết thương trên đầu mình, ôm lấy La quý phi gọi nàng: “Nương nương! Nương nương!”


Cung nhân khóc lóc quỳ xuống dập đầu: “Hoàng thượng bớt giận, thân thể nương nương chúng thần yếu ớt, không thể chịu nổi.”


La quý phi chậm rãi mở to mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn về phía sắc mặt lạnh lẽo của Tấn Đế: “Sao bệ hạ lại tức giận như vậy? Nô tỳ đã nói gì sai sao? Chu Oanh kia, so với nô tỳ không phải càng giống với Phù Nhi của ngài hơn sao?”


Bả vai nàng run run, cúi đầu nở nụ cười.


Cung nhân kia vừa lắc lắc nàng vừa nói: “Nương nương, ngài đừng nói nữa.”


La quý phi chống lấy cái kệ phía sau, khó khăn đứng dậy, mỗi bước đi của nàng đều thở gấp khá nhiều.


“Ta vì Hoàng thượng mà khiến thân thể này nhiễm độc, đời này không thể sinh con, dù còn sống nhưng bộ dạng này chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ.” Nàng dừng lại vỗ ngực, gian nan nói: “Ta làm gì sai sao? Ta vào cung mười năm, chưa từng tranh cãi với bất cứ ai, chưa từng vì thượng vị mà giẫm qua cốt nhục của ai. Hoàng thượng luôn miệng nói là vì ta mà quét sạch hậu cung, lạnh nhạt với người khác. Chỉ có Hoàng thượng hiểu rõ nhất, những lời đó là sự thật sao?”


“La thị, ngươi điên rồi à?” Tấn Đế nhíu mày nhìn nàng ta: “Ngươi nhìn bộ dáng của ngươi đi, còn có chút phong phạm của cung phi hay không?”


“Từ trước tới giờ ta đều không có.” La quý phi ho khan vài tiếng, lau đi vết máu chảy ra từ khóe miệng: “Không phải Hoàng thượng ngài từng nói, cho phép ta không cần phải tuân theo lễ nghi quy củ trong cung, không cần hành lễ dập đầu, mãi mãi là một tiểu cô nương làm nũng trước mặt Hoàng thượng? Không phải Hoàng thượng đã hứa với ta những điều đó à?”


Tấn Đế nghiêng đầu đi, quý phi đầu tóc rối bời của hiện tại, không còn là bộ dạng làm hắn say mê như năm nào nữa rồi.


“La thị, ngươi không còn nhỏ nữa, Trẫm cho ngươi nhiều sủng ái như vậy, không phải để ngươi biến thành bộ dạng ngang ngược càn rỡ như hôm nay. Trẫm chỉ để lại một câu, ngươi phải nhớ kĩ cho trẫm, ngươi vĩnh viễn không được động đến Chu Oanh!”


Tấn Đế thở dài: “Trẫm còn cho rằng ngươi có thể khuyên nhủ nàng ấy, thôi, bộ dạng như này của ngươi, nào có chút từ bi gì.”


Hắn cất bước ra ngoài, La quý phi từng chút một ngã xuống: “Hoàng thượng, ngài hèn nhát lắm. Ngài sợ Cố Trường Quân đến như vậy sao? Rõ ràng ngài thích cô nương kia, ngài không dám tranh giành nữ nhân với Cố Trường Quân à?”


Trong phòng, cung nhân đã sớm bị dọa thành hồn phi phách tán, nhào tới che lại miệng của La quý phi: “Nương nương người không muốn sống nữa sao? Người đừng nói nữa!”


Bên ngoài, sắc mặt Tấn Đế đã tái xanh: “Vô liêm sỉ! Kể từ hôm nay, quý phi La thị không cho phép rời khỏi nơi này! Nếu còn để trẫm nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo như vậy, các ngươi không cần phải sống nữa!”


Người ở phía ngoài quỳ đầy đất sau đó nói “Tuân chỉ”. Tấn Đế bước nhanh ra khỏi đó.


Trên mặt Chu Oanh có bôi thuốc mỡ trong suốt, nàng xin Thái y viện về nhà nghỉ ngơi. Nàng muốn chạy trốn, trong cung này chỗ nào cũng khiến lòng người bất an. Nhưng cung nhân kiên trì để nàng nghỉ ngơi ở đây, còn nói là tuân theo khẩu dụ của Hoàng thượng.


Lần trước ở Tú Dục cung, Tấn Đế đã thất thố một lần. Sau khi Chu Oanh biết được thân thế của mình thì càng sợ phải gặp hắn.


Phụ thân và mẫu thân nàng đều có liên quan tới hắn, nếu tính trên lập trường của hắn thì tất nhiên sẽ cảm thấy bị vũ nhục và phản bội. Hơn nữa trước đó hắn còn có suy nghĩ kia với mình, có phải hắn tức giận rồi không, cảm thấy bị lừa gạt thêm lần nữa?


Trên tay cầm chén trà, trong lúc trầm tư, bên ngoài truyền tới tiếng thỉnh an, sau đó màn được vén lên, Tấn Đế chậm rãi bước tới.


Ánh mắt của hắn dừng trên gương mặt xinh đẹp của Chu Oanh.


Vết thương đã bôi thuốc, miệng vết thương không còn thấy rõ nhưng Tấn Đế vẫn đau lòng. Nhìn Chu Oanh cứ bất an đứng đó, hắn khoát tay áo: “Ngươi ngồi đi.”


Chu Oanh tạ ơn, ngồi trên giường sưởi ấm, Tấn Đế lại gần, nàng vội đứng dậy rồi lùi ra sau.


Tấn Đế thở dài, có chút mất mát nói: “Ngươi sợ trẫm sao?”


Chu Oanh mím môi, không biết đáp lại như thế nào. Những chuyện xảy ra trước kia, lại thêm những hiểu lầm mới đây, nàng không xác định được hắn sẽ đối xử với nàng như nào.


Tấn Đế nhìn Chu Oanh, quan sát tỉ mỉ.


“Chả trách ngay từ lần đầu tiên gặp, trẫm cảm giác mình đã từng quen biết ngươi, vì ngươi giống mẹ, cũng giống với một người khác.”


Chu Oanh giương mắt, chần chờ nói: “Hoàng thượng cũng biết rồi sao?”


Tấn Đế gật đầu, ngoắc tay với nàng: “Ngươi tới đây.”


Chu Oanh cắn môi. Tấn Đế rũ mắt xuống: “Thôi, ngươi cứ đứng đó đi.” Tâm trạng hắn giờ rất phức tạp, hắn để bản thân mình bình tĩnh lại rồi mới ngẩng đầu lên: “Trường Quân đã nói hết với ngươi rồi chứ? Ngươi nghĩ thế nào?”


Chu Oanh nói: “Thần nữ hiện tại đã trở về Chu gia, đợi qua năm, sẽ cùng cậu và ngoại tổ mẫu quay về Tô Châu.”


Đây chỉ là ý định của nàng, Tấn Đế còn truy cứu chuyện năm xưa không, sẽ xử trí nàng với Cố gia như nào, những thứ đó nàng đều không dám nghĩ.


Tấn Đế trầm giọng nói: “Nếu trẫm muốn ngươi vào cung thì sao?”


Chu Oanh khiếp sợ ngẩng mặt lên.


Tấn Đế khoát tay áo: “Ngươi đừng nhìn trẫm như vậy, tuy cha ngươi đại nghịch bất đạo, nhưng trẫm vẫn nhớ tới tình thân, trẫm không nghĩ tới chuyện giết hắn. Kể cả mẹ ngươi, trẫm cũng không muốn giết.”


Tấn Đế giật mình lâm vào ký ức đã trôi qua quá lâu.


Nhìn lại quá khứ không mấy dễ chịu đó, một nam nhân bình thường đã khó chấp nhận chuyện này huống hồ chi là quân vương. Vì nó liên quan đến vinh nhục của Hoàng Đế hắn, liên quan đến danh dự của cả một triều đại.


Nhưng tất cả những thứ đó thì có liên quan gì đến người thiếu nữ trước mắt này? Nàng đã chịu quá nhiều cực khổ, nàng chảy trong người dòng máu của hoàng tộc, nhưng lại để cho người ta cười cợt mình là một dưỡng nữ không rõ lai lịch. Nàng thích một người nam nhân, lại bị cả thiên hạ nhạo báng là không biết liêm sỉ, tổn hại đến luân thường đạo lý.


Tấn Đế thở dài: “La quý phi không có con, nếu ngươi đồng ý vào cung, lấy trên danh nghĩa của nàng ta, trẫm phong ngươi làm công chúa.”


Chu Oanh kinh ngạc nhìn hắn, nàng không thể ngờ là hắn sẽ nói ra những câu này.


Tấn Đế nói: “Trẫm không có tâm tư gì, đừng sợ. Chuyện năm đó, trẫm không trách lên đầu ngươi.”


“Nhưng ngươi phải hiểu rõ, ngươi với Cố Trường Quân là không thể nào, Cố Trường Quân lừa gạt quân thượng, có ý đồ riêng. Cố gia, trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ!”


Chương 54


Chu Oanh vừa mới mấp máy miệng, Tấn Đế đã giơ tay đánh gãy lời nàng: “Nếu ngươi muốn cầu xin cho Cố Trường Quân thì không cần. Sự chịu đựng lớn nhất của trẫm là không động đến Chu gia, không thể nào để bọn họ lừa trẫm hơn mười năm mà không trả bất cứ cái giá nào.”


Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói kéo dài của thái giám: “Thái hậu nương nương tới.”


Tấn Đế đứng dậy sau đó xốc màn lên, thái hậu nhanh chóng bước vào.


Đi được hai bước, bà đã dừng lại trước cửa, ánh mắt nhìn chăm chú trên người Chu Oanh, nước mắt bà rơi xuống.


Tấn Đế nói: “Mẫu hậu, người đây là…”


Thái hậu không để ý tới hắn, mắt đỏ hồng vẫy tay với Chu Oanh, Chu Oanh bước tới hai bước sau đó ngồi xổm xuống hành lễ, thái hậu ôm lấy Chu Oanh, tay bà vỗ đầu nàng, nâng nàng dậy sau đó kêu nàng ngẩng đầu lên.


Thái hậu nhìn gương mặt cảm thấy giống như đã quen biết từ trước, rồi khóc nói: “Chính Hoằng, tôn nhi của ta.”


Cái tên này lâu lắm rồi không nghe thấy ở trong cung. Vẻ mặt Tấn Đế thay đổi bất chợt nhưng cuối cùng vẫn rũ mắt xuống, không nói gì.


“Mũi miệng giống hắn, cũng giống với mẫu thân hắn, con có vài phần giống với hắn. Hơn nữa lúc nói chuyện thì hay mím môi, nhìn rất ngượng ngùng… Ta đã có cảm giác con không giống với những người khác, thì ra thì ra, đúng là cốt nhục của Chính Hoằng chúng ta.” Thái hậu vừa nói vừa đưa tay vỗ mặt Chu Oanh.


Lần gặp mặt thứ hai, vị thái hậu cao cao tại thượng kia từng muốn chọn nàng làm Linh vương phi, bây giờ đã trở thành tằng tổ mẫu* của nàng.


*Tằng tổ mẫu: bà cố


Trong lòng Chu Oanh đắng chát, mở miệng muốn gọi “Tằng tổ”, nhưng cuối cùng đầu lưỡi ngập ngừng đôi chút lại cay đắng hô “Thái hậu”.


Thái hậu giật mình, trong mắt tràn đầy cô đơn. Bà chua xót nở nụ cười: “Thôi, còn nhiều thời gian.”


Bà lau nước mắt rồi quay lại nói với Tấn Đế: “Hoàng thượng, để nha đầu tiến cung, nàng sẽ ngụ tại Thọ Phương cung với ta.”


Cách đối nhân xử thế của Thịnh vương rất khiêm tốn, lại vô cùng dịu dàng, trước kia thái hậu thương nhất là tôn nhi này. Sau khi y tạo phản rồi bỏ chạy không lâu sau tin y chết đã truyền tới, hoàng hậu thì phát điên, còn thái hậu thì đau lòng mãi không thôi, bà bắt đầu một lòng hướng phật, hiện tại đã ăn chay được mười năm.


Những đau khổ kia không thể tiêu tan, chỉ có thể thắp đèn tụng kinh nhờ vào Thần Phật. Cốt nhục đời sau của Thịnh vương vẫn còn tồn tại, khiến bà nảy ra một ý nghĩ mới.


Trên đời này vẫn lưu lại bóng dáng y, cho dù xuất thân của đứa nhỏ này không phải là người ngoài, nhưng thân thế vĩnh viễn không được phơi bày trước ánh sáng.


Tấn Đế vuốt cằm: “Nhi tử cũng có ý như vậy.”


Thái hậu đã qua tuổi thất tuần*, còn có thể hưởng bao nhiêu phúc đây? Bên người có đứa nhỏ này làm bạn, nghe nói cũng là một vị cô nương tốt tính lại cẩn thận, cũng xem như an ủi thái hậu được một chút.


*Thất tuần: 70 tuổi.


Cũng an ủi cho chính bản thân hắn.


Chu Oanh rũ mắt xuống, nhịn xuống đắng chát trong lưỡi, thấp giọng nói: “Đa tạ thái hậu nâng đỡ, thần nữ đã bàn bạc với nhà ngoại, sang năm sẽ trở về Tô Châu, chỉ sợ không thể ở trong cung hầu hạ thái hậu nương nương.”


Nàng vội quỳ xuống: “Xin thái hậu nương nương thứ tội.”


Thái hậu có chút khó xử, lại có chút đau lòng: “Hài tử, chúng ta mới là người thân cận với con nhất, còn nhà cậu con… nhà cậu con nằm tít tận Giang Nam, chẳng lẽ sau này con không muốn gặp chúng ta nữa sao?”


Chu Oanh nắm chặt tay áo, nói: “Cũng không phải thần nữ vô tình, thật sự là…”


Chuyện kia quá khó mở miệng, nàng phải nói sao đây? Phụ thân sai người treo cổ tổ phụ, mẫu thân lúc đầu còn là phi tần của tổ phụ. Nàng rõ ràng là cháu gái của Tấn Đế, lại phải trở thành công chúa nuôi dưới danh nghĩa La quý phi.


Chu Oanh mím môi nói: “Thần nữ đã qua mấy lần nhận phụ mẫu, thật sự không muốn thay tên đổi họ nữa…”


Làm Cố tiểu thư, lại biến lại thành Chu cô nương. Vào cung, lại được ban thưởng quốc họ, cả đời này của nàng đã trở thành một chuỗi truyện cười. Ai thương hại nàng là có thể cho nàng theo họ của mình liền sao?


Thái hậu nói: “Chuyện này đơn giản, con vẫn là Chu Oanh, cùng lắm là do bổn cung thích con, phong con làm công chúa, bên ngoài ai dám nói gì, bổn cung xé miệng họ ra!”


Chu Oanh lắc đầu, cười khổ nói: “Vậy ta gọi thái hậu là tổ mẫu hay là tằng mẫu?”


Thái hậu há hốc miệng, luận chuyện vai vế, ở dân gian không quan trọng, nhưng đối với hoàng gia, lại là một loại gièm pha.


Tấn Đế bước tới bên cạnh, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi nói là đã bàn với nhà ngoại rồi? Sao trẫm lại nghe nói, người cậu kia đã mua viện tử ở ngõ Xuân Hoa, gần đây nhất còn đi coi mấy cửa hàng ở mặt tiền, giống như đang muốn làm ăn buôn bán vậy.”


Hắn dừng một chút rồi cười nói: “Cố Trường Quân đã nhìn trúng ngươi, hắn sẽ cho phép ngươi đi sao? Người này kiêu căng đã quen, mấy năm nay ỷ vào công lao trong quá khứ mà một tay che trời, hiện tại đã dẹp xong Bắc loạn, sao có thể cho phép cô nương hắn đã nhìn trúng gả cho người khác?”


Chu Oanh quỳ trên mặt đất, gạch đá dưới đầu gối mang lại cảm giác lạnh lẽo. Quả nhiên Chu Chấn nghe theo lời của Cố Trường Quân, chuyện sang năm quay về Tô Châu cũng chỉ là kết quả cuộc nói chuyện giữa nàng và ngoại tổ mẫu. Cậu không có cách nào để ép nàng, nhưng sẽ lấy cớ nào đó để níu kéo ngoại tổ mẫu. Đến lúc đó nàng không về được Tô Châu thì không thể cắt đứt hoàn toàn với Cố Trường Quân.


Thái hậu kéo nàng dậy, cầm tay nàng nói: “Hài tử, trước kia ở Cố gia, Cố Trường Quân đối với con…” Thái hậu không nói tiếp, lại dùng ánh mắt đánh giá thân thể nàng, Chu Oanh hiểu được, trên mặt tràn đầy sự lúng túng thiếu tự nhiên: “Không có, Tam… Cố hầu gia rất tôn trọng người khác, người sẽ không…”


Hắn từng nói, sẽ không để nàng ở bên hắn một cách không minh bạch.


Thái hậu yên lòng, vỗ mu bàn tay nàng: “Nếu hắn dám, bổn cung lấy cái đầu của hắn. Con yên tâm, sau này con không còn là hài tử không có người thương nữa, con không thể đi, con phải lưu lại, tằng tổ sắp sống không được bao lâu nữa, mong con có thể ở bên cạnh…”


Chu Oanh muốn tránh hai bàn tay kia, quá nặng nề rồi.


Từ lúc nàng biết được thân thế của mình, nàng đã không thể trở về cuộc sống yên lặng như trước kia được nữa rồi. Thanh danh nàng đã bị phá hư, nàng cũng không muốn liên quan tới Cố Trường Quân, nhiều ân oán như vậy, nàng không thể không có khúc mắc với hắn. Nàng muốn chạy trốn.


Rời khỏi kinh thành thật xa, một lần nữa sống những ngày yên bình. Nàng không ngờ mình lại là công chúa của hoàng thất, đã từng sống trong cung. Nàng muốn đi Giang Nam, tìm một khoảng sân nhỏ kín đáo để sống yên tĩnh vài năm, nàng muốn rời đi để hiểu rõ hơn, hiểu rõ mình là ai, hiểu rõ mình nên thuộc về nơi nào.


Đã tới lúc hoàng hôn, phía chân trời rực lên những đám mây xanh tím. Trong hành lang chính điện của Trung cung, cung nhân bày ra một cái ghế, sau đó một lão phụ có mái tóc trắng bạc bước ra, ngồi xuống ghế nhìn ngắm trời chiều buông xuống.


Nàng là người kết tóc với Tấn Đế, là Hoàng hậu của Trung cung, Sở thị.


Khuôn mặt nàng khoan thai, nhìn vào dung mạo mơ hồ có thể nhận ra được phong thái năm đó.


Nàng và Tấn Đế đã là phu thê từ thuở thiếu niên, nàng mang thai đứa trẻ đầu tiên của bọn họ, chính là Thịnh vương Chính Hoằng. Y thông minh hơn người, rất được yêu thích. Năm y mười lăm tuổi, Tấn Đế lặng lẽ viết chiếu thư, lập y làm thái tử. Ai cũng không ngờ được, năm y hai mươi tuổi đã làm phản ngay trước lễ cập quan.


Giang sơn này vốn sẽ thuộc về y nhưng lại không bằng tình yêu trong tim y. Y khóc lóc cầu xin Tấn Đế trả lại người y yêu, sau đó y điên cuồng phất cờ làm phản. Vì một nữ nhân không đáng, y đã ném đi tiền đồ sáng lạn, tuổi trẻ và cả sinh mệnh của mình.


Sở hoàng hậu nuối tiếc không nguôi. Nàng hận Tấn Đế nỡ giết cả cốt nhục thân sinh của mình nhưng nàng lại càng hận bản thân mình hơn, vì đã không dạy con phải có dã tâm xây dựng bá nghiệp của mình mà lại dạy hắn trở thành người vô dụng chỉ biết sa lầy vào tình yêu.


Lại càng hận nữ nhân đã ly gián phu quân và con mình, là nguyên nhân xảy ra tất cả bi kịch này.


Sở hoàng hậu điên rồi. Từ khi biết Thịnh vương chết đi, chỉ trong nháy mắt nàng đã trở nên điên loạn.


Nàng bị nhốt trong cung điện rực rỡ này. Mười sáu năm, Tấn Đế chưa từng đặt chân tới cung điện này nửa bước.


Hiện tại “hoàng hậu” cũng chỉ là hư danh, người chân chính chấp chưởng lục cung sớm đã đổi thành người khác.


Cung nhân của nàng đứng sau lưng, bà mặc cung trang đã cũ đến nỗi không rõ màu sắc. Bà ấy nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi, búi kiểu tóc phu nhân, sau khi cung này bị đóng thì bà cũng đã làm bạn với Điên hậu được mười năm.


“Nương nương, nghe nói hôm nay Hoàng thượng nổi giận với quý phi, kêu người đóng cửa Tú Dục cung lại. Yêu tinh kia cũng có ngày hôm nay, xem như ông trời có mắt.”


Sở hoàng hậu lắc đầu, ánh mắt híp lại, vô lực nhìn mặt trời. Nàng mấp máy môi, đang nói gì đó, cung nhân cúi sát vào mới nghe rõ.


“…Yêu nữ còn sống, giết, giết…”


Chu Oanh từ trong cung bước ra, trước mặt chỉ thấy một chiếc xe ngựa xanh đen của Hầu gia ở trước cửa cung.


Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, chiếc xe của Chu gia đưa nàng tới đây đã sớm không thấy đâu.


Màn xe được xốc lên phân nửa, thoáng nhìn thấy sườn mặt nghiêng đầy lạnh lùng của Cố Trường Quân: “Lên xe.”


Trong cung bốn phía đều là thị vệ, phía sau còn có thái giám và cung nữ dẫn đường. Chu Oanh mím môi, nghe lời lên xe ngựa.


Màn hạ xuống, nàng lọt vào một cái ôm ấm áp.


Cố Trường Quân ôm lấy nàng, nắm lấy cằm nàng nói: “Nói chuyện gì thế? Sợ nàng bị hại, ta vẫn luôn đợi nàng ở đây không dám rời đi.”


Chu Oanh nhắm mắt lại: “Cố hầu gia vẫn nên lo lắng cho mình đi…” Nàng hơi mệt, lúc này không muốn dây dưa với hắn một chút nào.


Cố Trường Quân cười giễu, sau đó lại gần hôn một cái vào khóe miệng nàng: “Vật nhỏ…”


Nàng lại gọi hắn như vậy, trước kia cứ luôn miệng kêu “Tam thúc tam thúc”, không biết có bao nhiêu ân cần, thì ra nha đầu đáng thương này cũng biết nói bóng nói gió sao?


Cố Trường Quân giữ chặt phía sau đầu nàng, sau đó ngậm lấy hai cánh môi hắn khát khao đến đau khổ.


Rất lâu sau đó, hắn hơi thở gấp mới buông nàng ra. Tay vỗ về trên mặt nàng, yêu thích không buông tay.


Chu Oanh vẫn rũ mắt không nhìn hắn, giọng nói có chút lạnh lùng: “Cố hầu không thể cứ trói buộc ta như vậy mãi được, tương lai ta còn phải quay về tổ gia, còn phải lập gia đình.”


Dừng một chút lại nói: “Dù không xuất giá, hoàng thượng cũng sẽ không chuẩn tấu cho hai ta ở bên nhau. Sau này vẫn nên…”


“Thánh chỉ đã hạ xuống rồi.” Cố Trường Quân cười chua xót.


“Nàng vừa mới sang Thọ Phương cung làm bạn với thái hậu thì ta đã bị gọi tới Ngự thư phòng.”


Đến tận lúc này Chu Oanh mới đưa mắt nhìn về phía hắn.


Hắn gầy đi nên đường nét khuôn mặt còn lạnh lẽo và cứng rắn hơn trước kia.


“Chu Oanh, ta bị giáng chức rồi, năm sau phải đi nhậm chức ở Lưỡng Giang.”


Chu Oanh ngẩn người, hắn xoay người sau đó đặt nàng lên vách xe.


Hắn dùng đôi môi mỏng hôn xuống, lướt qua thái dương, chóp mũi và cằm của nàng.


Gương mặt hắn ẩn trong tia sáng chiếu hắt qua bất chợt càng trở nên nặng nề.


“Chúng ta bỏ trốn đi.” Hắn cười nói.


Nàng nhìn hắn, đáy lòng từng chút từng chút một tràn ngập sự đau khổ.


Bỏ qua những chuyện không đáng có kia, người này đã từng cứu nàng rất nhiều lần, thật sự không đáng để tha thứ sao?


Hắn chỉ lừa nàng, làm công việc của một dưỡng phụ, hắn vì chuyện này mà làm náo loạn trong nhà, lại còn phải ở bên ngoài nhiều năm như vậy.


Mấy năm nay, hắn không khổ sao?


Vì để cho nàng nhận tổ quy tông, hắn mạo hiểm cả tính mạng lôi lại những chuyện năm đó.


Quân công đầy trong tay, rõ ràng có thể mang tới quyền quý một tay che trời cho hắn, nhưng lại vì chuyện này mà hắn mất đi chức quan.


Hắn liều mạng nhiều năm như vậy, ở trên chiến trường dùng máu đổi lấy vinh dự.


Hiện tại đã mất sạch hết.


Nàng có một giấc mơ, rất nhiều năm trước, là cảnh tượng hai người lần đầu tiên quen nhau.


Hắn trong ngọn lửa hung thần ác sát mà ném văng kẻ thù. Đôi vai rộng lớn, thân nhiệt nóng rực, đôi môi cợt nhả dịu dàng của hắn khi hôn…


Cố Trường Quân vỗ về gương mặt nàng, nghiêm mặt nói: “Ta đang hỏi nàng, Chu Oanh, nàng có muốn cùng ta bỏ trốn không?”


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Ngôn Tình Hay tại đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom