• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full GẢ CHO TỘI THẦN (7 Viewers)

  • Chương 10

“Tất nhiên là không”. Thẩm Thời Ân cũng xấu hổ mà nhắm mắt. Hắn tự xưng là người tập võ, thân thể khỏe mạnh nhưng không nghĩ tới bị thương vài chỗ, hứng ít gió lạnh, thế nhưng buổi tối lại lên cơn sốt cao, làm ra chuyện chật vật như vậy. Tuy rằng trong đầu hắn có hơi mơ hồ nhưng ký ức đêm qua hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.

Hắn cư nhiên lại nhìn thiếu nữ trước mắt thành trưởng tỷ, cầm tay người ta suốt một đêm. Nàng không những không có trách móc, còn nói sẽ coi chừng hắn….

Nàng quá mức lương thiện, còn không có lòng phòng bị người khác.

Giờ khắc này đáy lòng Thẩm Thời Ân bỗng nhiên sinh ra một cái ý niệm chưa từng có - nghĩ sẽ bảo vệ thiếu nữ hồn nhiên này, để nàng có thể luôn luôn vui vẻ như vậy, không cần phải đối mặt với sự dơ bẩn của thế giới này. Nhưng hiện tại hắn….

Nghĩ tới tình trạng trước mắt của chính mình, bất quá cũng là ham sống sợ chết thôi, sao có thể bảo vệ được người khác?

Thẩm Thời Ân tức khắc có chút chán nản, tự giễu mà cười cười.

Khương Đào ở trong điện bận tới chân không chạm đất, sợ một khi rảnh rỗi lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Nàng đem đồ vật Khương Dương mang tới phân loại ra, không hề nghĩ sẽ để lại lâu, nàng chuẩn bị hôm nay ăn hết. Còn có bộ váy mới, chăn mỏng, hiện không có đồ để giặt, nhưng cũng muốn phơi một lần.

A, chăn, chăn, còn ở trên người người ta.

Ngày hôm qua nàng chính là cách cái chăn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, hắn mê mang…

Không được suy nghĩ miên man!!! Trong đầu Khương Đào đang vang lên chuông cảnh báo.

“Cô nương khi nào trở về?”. Thẩm Thời Ân bỗng nhiên mở miệng.

Hắn muốn hỏi xem bao giờ cô nương này trở về, thậm chí còn muốn nghe được nhà nàng ở nơi nào.

Thẩm Thời Ân tự nhủ trong lòng, hắn không có cái mơ ước gì, chỉ là nghĩ tới có ơn cần báo thôi.

Khương Đào bị hỏi tới ngẩn người, sau đó đếm trên đầu ngón tay, không xác định nói: “Phỏng chừng là mười ngày nửa tháng đi, trước tết Nguyên Tiêu hẳn là có thể về nhà. Nhất định sẽ không ra tháng giêng”.

Thân thể của nàng trừ một, hai ngày này tinh thần không bằng người khác thì những mặt khác không có gì không thoải mái.

“Còn muốn ở lâu như vậy?”. Thẩm Thời Ân ngạc nhiên.

Bởi vì trước đó không quen biết nên hắn không hỏi vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này. Hiện giờ nghe được nàng trả lời như vậy giống như có về nhà hay không cũng giống nhau.

Khương Đào cũng không cảm thấy có gì mất mặt, liền nói với hắn: “Ta ở đây vì mệnh không tốt lắm, tuy vậy là thuật sĩ nói, không phải tự mình nghĩ. Trước đó không lâu phụ mẫu qua đời ngoài ý muốn, ta đúng lúc lại mắc bệnh nặng, người nhà cảm thấy ta ở lại trong nhà không may mắn, liền đưa ta tới miếu chờ … Cầu phúc”.

Nàng không nghĩ nói giúp cho nhà họ Khương cái gì nhưng lại nghĩ tới Khương Dương với Khương Lâm. Đặc biệt là Khương Dương, hắn là người đọc sách, tuy rằng hiện tại không có công danh trong người nhưng tương lai vẫn phải đi con đường khoa cử này, thanh danh rất quan trọng. Vì hai đệ đệ, nàng ném chuột sợ vỡ đồ, không thể nói quá mức khó nghe được.

Nhưng nói tới đây còn nghe không hiểu đúng thật là đồ ngốc.

Thẩm Thời Ân thực sự không nghĩ tới ngọn nguồn cư nhiên lại là như vậy.

Thiếu nữ này tuy rằng hiện tại có hơi ốm yếu nhưng tuyệt đối không bệnh nghiêm trọng như vậy, không tới nỗi không trị được, lui một vạn bước mà nói, thật là bệnh nặng thì ở tuổi này của nàng chỉ cần chiếu cố thích đáng, tóm lại cũng có một đường sống, sao đầu năm còn bị người nhà đưa tới trong miếu chờ chết?

Hắn ban đầu còn nghĩ muốn bảo vệ nàng tránh khỏi những điều đen tối, hóa ra nàng vốn là từ trong bóng tối mà bước ra.

Càng là như vậy, Thẩm Thời Ân càng không dám xem thường cô gái này, dưới tình trạng như vậy còn lạc quan như vậy, nếu đổi lại là hắn, Thẩm Thời Ân tự hỏi chính mình cũng chưa chắc có thể làm được như nàng.

Khương Đào làm người bệnh nặng hai đời, nàng không muốn nhìn thấy nhất chính là người khác vô tình hay cố ý tỏ ra sự đồng tình.

Tuy rằng Thẩm Thời Ân trước mắt chỉ là ngưng mi tự hỏi, còn chưa tỏ ra đồng tình nhưng Khương Đào lập tức bổ sung: “Kỳ thật ta cảm thấy khá tốt, người trong nhà lắm lời ra vào, ta tới đây nghỉ ngơi cũng tốt. Nơi này tuy rằng quạnh quẽ một chút nhưng ta đã xem qua rất nhiều sách ,biết phân biệt rau dại và thảo dược, cũng rất may mắn, còn có thể bắt được chim sẻ, gà rừng cùng các thứ linh tinh. Hôm qua đại đệ đệ của ta còn tới một chuyến, đưa tới nhiều đồ vật như vậy, liền càng không cần phát sầu. Huynh xem ta hiện tại ăn ngon ngủ ngon, tâm tình cũng tốt, lại dưỡng thêm mấy ngày, sẽ giống như người thường thôi”.

Thấy nàng gắt gao nhìn mình chằm chằm như thể sợ mình không tin, Thẩm Thời Ân liền gật đầu nói: “Cô nương rất có bản lĩnh”.

Thấy hắn không giống nói láo, Khương Đào lúc này mới cười rộ lên, vỗ vỗ ngực nói: “Còn phải nói sao!”.

Thẩm Thời Ân phối hợp mà cười gật đầu, có lẽ là bị ảnh hưởng sự lạc quan của nàng, mới rồi trong lòng còn có chút chán nản, cũng đã hoàn toàn biến mất.

Đang nói chuyện. bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng kêu của thiếu niên, mơ hồ là kêu “nhị ca”.

Thẩm Thời Ân nghe xong liền lập tức đứng dậy nói: “Hẳn là biểu đệ ta tìm tới”.

Nói xong, hắn ra ngoài đón, một lúc sau liền quay trở lại cùng một thiếu niên thân hình cao gầy anh tuấn.

Thiếu niên kia tuổi tác cũng xấp xỉ Khương Đào, tuy rằng quần áo khá giống với Thẩm Thời Ân - đều là một thân áo ngắn vải thô cũ nát nhưng không lạnh ngãnh giống như Thẩm Thời Ân mà là diện mạo tinh xảo hơn, chỉ có mặt mày là có vài phần tương tự.

Khương Đào thấy không khỏi nghĩ thầm gen nhà này cũng trội quá đi, hai người này, nếu ở hiện đại trang điểm thêm một chút thì không thua gì các minh tinh.

Thiếu niên không chỉ có diện mạo khác hoàn toàn so với Thẩm Thời Ân mà tính cách cũng như trời với đất, vừa vào miếu hắn đã nói như pháo nổ: “Nhị ca, huynh dọa chết đệ rồi. Đêm hôm qua còn có tuyết lớn, đệ sợ huynh gặp chuyện gì bất trắc, cả đêm lo lắng không ngủ được. Huynh cũng thật là, kể cả muốn dưỡng thương thì cũng nên ở cùng một chỗ với đệ, sao lại ở bên ngoài cả đêm như vậy? Huynh nói nếu vạn nhất huynh xảy ra chuyện gì, ta sao dám đối mặt với biểu tỷ ở dưới suối vàng? Lại nói nếu lão gia tử biết, khẳng định cũng đánh đệ một trận…”.

Nói tới đây, hắn mới phát hiện trong miếu còn có Khương Đào nên đột nhiên ngừng nói, biểu tình trên mặt từ nôn nóng, lo lắng thành khiếp sợ, khó tin tưởng được, một bộ dáng phát hiện ra chuyện gì không nên biết, trong chớp mắt hắn lại bình tĩnh trở lại, khóe miệng cười cười, đổi thành một bộ dáng ý vị thâm trường như “ta đã hiểu ta đã hiểu”.

Trên mặt hắn một giây xuất hiện ba trạng thái, trình độ xuất sắc không khác gì hài kịch.

Khương Đào ở một bên xem trò đổi mặt tới vui vẻ.

Thiếu niên thấy nàng cười, biểu tình càng thêm xuất sắc. Nhưng hắn vừa mới hé miệng, Thẩm Thời Ân liền lập tức cắt ngang lời của hắn: “Gì cũng đừng nói nữa, đệ thì biết cái gì. Lại nói linh tình nữa thì đệ về nhà đi! Chúng ta trước về đào đá, trên đường đi ta sẽ giải thích cho đệ nghe”.

Thiếu niên bị nghẹn lại, khuôn mặt cũng đều nhăn lại nhưng hắn vẫn rất nghe lời, lời tới bên miệng cũng nuốt trở lại.

Trước đó Khương Đào cũng từng nghe Thẩm Thời Ân nói qua đêm liền phải rời đi, cũng không có quá kinh ngạc, chỉ là không biết như thế nào, trong lòng vẫn sinh ra chút tiếc nuối.

Hai người quen biết cũng mới được một tối, chỉ có thể coi như đã quen biết, tính ra cũng không cần cáo biệt trịnh trọng. Nhưng Thẩm Thời Ân cũng cảm thấy trong lòng quái quái, nói phải rời đi nhưng cũng chậm chạp không di chuyển bước chân.

Mặt thiếu niên nhăn hết cả lại, cuối cùng sau một lúc lâu rốt cuộc nhịn không được mở miệng thăm dò: “Không phải nói đi sao, chúng ta còn chờ gì nữa? Hiện nay thời tiết bên ngoài còn tốt, đừng chờ tới khi tuyết rơi, đường núi sẽ khó đi hơn…”

Mắt thấy hắn sắp mở cái máy hát, Thẩm Thời Ân liếc hắn: “Đi ra ngoài chờ”.

“Được thôi”. Thiếu niên không tình nguyện mà bĩu môi đi ra ngoài.

Trong điện chỉ còn hai người Thẩm Thời Ân và Khương Đào, Thẩm Thời Ân tạ lỗi với nàng: “Biểu đệ của ta trẻ người non dạ, muội không cần chấp nhặt với hắn”.

Khương Đào nói sẽ không. Thiếu niên kia tuy rằng lảm nhảm nhưng cũng không nói lời gì quá đáng. Chủ yếu vẫn là Thẩm Thời Ân không cho hắn cơ hội nói chuyện.

“Vậy… ta đi đây”.

“Vâng”. Khương Đào nhẹ giọng đáp lại.

Thẩm Thời Ân nghĩ muốn hỏi tên họ của nàng, nhưng sợ hỏi cô nương người ta thấy như vậy lại có hơi ngả ngớn, trong lúc nhất thời thật không biết mở miệng như nào.

Khương Đào cũng muốn nói tên của mình nhưng đối phương không hỏi, nàng tự giới thiệu cũng có chút lỗ mãng.

Hai người một cái nắm chặt tay rồi lại thả lỏng, một cái cắn cắn môi, cứ như vậy qua mười lăm phút.

Sau mười lăm phút, thiếu niên ở cửa thò đầu qua mấy lần, không tiếng động mà thúc giục.

Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng thở dài, nói: “Muội đã cứu ta, ngày nào đó nếu cần, cứ tới mỏ đá tìm ta. Chỉ cần Thẩm mỗ làm được nhất định không phụ kỳ vọng của muội”.

Khương Đào cũng khẽ thở ra một hơi, khẽ cười nói: “Công tử trước đã cứu ta, nếu ngày nào đó cần tới, cũng có thể tới cây hòe của thôn Khương gia tìm ta”.

Như vậy, bọn họ sẽ lại có cơ hội gặp mặt đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom