Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 56
Trans: Cyane
Beta: Lam
Ông ấy có khuôn mặt chữ Hán, trán rộng, cao 1 mét 9, khóe miệng có râu mọc lúng phúng, ánh mắt điềm đạm, trên người toát ra vẻ chính trực.
Chính là chú Mạnh đã đối xử với cô vô cùng tốt trong ấn tượng của Vân Sâm, Mạnh Nhiên Lâm.
Tại sao chú ấy lại ngồi trên xe tải từ Trà Phủ đến Hoa Đình…
Chú Mạnh?
Nghe thấy tiếng gọi của Vân Sâm, Hoa Đình vừa ngạc nhiên xong liền trở nên sợ hãi.
Còn nhớ chị Đỗ Quyên đã từng nói rằng, Thành Quyến Giả của Trung Châu đã bị Vô Danh giả trang thay thế, sau khi phá hủy Trung Châu thì biến mất không một dấu vết.
Vân Sâm cũng nghĩ đến chuyện này.
Dư Triều Gia thấy hai người đều không vui, ngược lại còn nghiêm trọng, anh ta khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Bởi vì tôi vừa mới nói chuyện về đá năng lượng à. Trà Phủ của chúng tôi thật sự sẽ không tham lam đá năng lượng của hai người đâu…”
Vân Sâm nói: “Người đàn ông trung niên kia là ai?”
Dư Triều Gia nhìn ông ấy và nói: “Đó là chú Mạnh, trước đây chú ấy đã đến Trà Phủ của chúng tôi và giúp đỡ rất nhiều.”
Vân Sâm nói: “Chú ấy đến Trà Phủ lúc nào?”
Dư Triều Gia khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Vân Sâm cảnh giác nói: “Chú ấy trông giống y như Thành Quyến Giả của Trung Châu mà tôi biết.”
Đúng lúc này, chiếc xe tải của Trà Phủ dừng lại trước mặt họ.
Dư Thanh Hà ngồi trên ghế lái chính mở cửa và nhảy ra khỏi xe.
Lông mày của cô ấy hơi giống với Dư Triều Gia, tính tình dịu dàng và động tác vô cùng dứt khoát.
Sau khi xuống xe, cô ấy vỗ tay và nói lớn: “Chúng ta đến Hoa Đình rồi!”
Từ trên khoang xe tải, gần hai mươi người lần lượt bước xuống, nam nữ đủ lứa tuổi, có người nhìn xuống đất đầy xúc động.
Trong số đó, có sáu người lớn hơn một chút, họ là những người Hoa Đình trước ngày tận thế.
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ cũng bước ra khỏi xe.
Dư Thanh Hà dẫn đầu mọi người, định chào hỏi Thành Quyến Giả của Hoa Đình, nhưng khi nhìn thấy cô gái và em trai ngốc nghếch của mình đều đang nhìn Mạnh Vũ đầy cảnh giác.
Dư Thanh Hà cảm thấy không vui cho lắm, cô ấy cảm thấy chuyện này ắt phải có lý do, cho nên lập tức hỏi lý do là gì.
Cô ấy cũng rất ngạc nhiên khi biết rằng Mạnh Vũ có thể trông giống với Mạnh Nhiên Lâm, Thành Quyến Giả của Trung Châu.
Cô ấy để những người khác đợi trong xe tải.
*
Mạnh Nhiên Lâm trong lời kể của Vân Sâm và Mạnh Vũ trong lời kể của chị em nhà họ Dư.
Ông ấy là người may mắn sống sót được cứu sống khi đội vật tư của Trà Phủ đi tìm kiếm bên ngoài, đang trốn trong kho của một siêu thị nhỏ.
Lúc đó ông ấy bị thương rất nặng. Bụng bị rách một mảng lớn, trên trán cũng có một khe hở, chỉ còn thở thoi thóp.
Khi đó, bác sĩ ở Trà Phủ nói rằng với thuốc men dự trữ vào ngày tận thế thì không thể cứu được người đàn ông này, họ chỉ có thể cố gắng hết sức để xử lý vết thương, còn lại phó mặc cho số phận.
Ý thức của ông ấy rất mạnh mẽ, ông ấy đã đột ngột vượt qua rào cản sinh tử.
Chỉ là sau khi bình phục chấn thương, ông ấy đã bị mất trí nhớ, ông ấy chỉ chăm sóc đặc biệt cho Dư Thanh Hà, người đã cứu mạng ông ấy.
Ông ấy được cứu ở Trà Phủ vào năm 2025.
Đã ở Trà Phủ bảy năm, trong thời gian đó ông ấy không tiếc công sức giúp xây dựng Trà Phủ, nhiều người trong Trà Phủ đều có thể thấy được sự đóng góp của ông ấy.
Dư Thanh Hà hỏi: “Em chắc chắn chú ấy là Mạnh Nhiên Lâm chứ?”
Vân Sâm gật đầu rồi lại lắc đầu: “Chú ấy giống hệt như chú Mạnh trong trí nhớ của em, cánh tay chú Mạnh cũng có vết bỏng như vậy, vết bỏng ấy lại ở cùng một chỗ.”
Vô Danh đã giả trang diện mạo của Mạnh Nhiên Lâm ở Trung Châu. Theo suy đoán của cô và chị Đỗ Quyên, có thể chính là thay thế vị trí lúc cô cảm thấy Mạnh Nhiên Lâm trở nên kỳ lạ.
Mà lúc đó là năm 2025, năm Vân Trung Thư qua đời.
Năm 2025, Mạnh Vũ bị thương nặng được cứu ở Trà Phủ.
Tài năng tòa thành của Trung Châu có thể là dịch chuyển tức thời. Cô và chị Đỗ Quyên đều được Trung Châu dịch chuyển đến Hoa Đình.
Chị Đỗ Quyên được dịch chuyển đến cùng địa điểm với cô, khi đó chị ấy đã đáp xuống chiếc áo khoác gần đó nên vô tình chiếc áo khoác ấy đã lọt vào tay của chị Đỗ Quyên.
Vân Sâm lén nhìn người đàn ông trung niên mà cô đã từng rất quen thuộc.
Cô không chắc người này có phải là Mạnh Nhiên Lâm không, hay là Vô Danh đây?
Đối phương nhận ra ánh mắt của cô và nở một nụ cười hiền hậu, ông ấy vốn không quan tâm đến suy đoán của cô về mình, thay vào đó ông ấy giống như một bậc cha chú nhã nhặn và bao dung với mọi thứ.
Mũi của Vân Sâm đột nhiên cay cay, đó là chú Mạnh mà cô rất quen thuộc.
Ngay cả khi mất trí nhớ, ông ấy vẫn rất tốt với cô.
Dư Thanh Hà nói: “Chị không rõ chú Mạnh có phải là Thành Quyến Giả ở Trung Châu hay không, nhưng theo phương pháp nhận dạng mà em đưa ra, chị có thể đảm bảo chú ấy không phải là Vô Danh.”
Nếu ý thức tòa thành chìm vào giấc ngủ say thì dấu ấn của Thành Quyến Giả sẽ biến mất.
Ngay cả khi trước đây, chị em nhà họ Dư cũng chưa từng nhìn thấy thứ gì giống với dấu ấn của Thành Quyến giả ở trên người chú Mạnh.
Dư Thanh Hà nói: “Nếu em không yên tâm, chị có thể yêu cầu chú ấy ở trước mặt em giải đề toán một lần nữa.”
Dư Triều Gia xua tay nói: “Chị đừng nói không như vậy, cứ dứt khoát đưa cho mỗi người đến đây một đề bài để họ giải đi, Hoa Đình của chúng ta cũng có thể yên tâm.”
Dư Thanh Hà: “…” Cô ấy đã quen với việc bị em trai mình tính kế.
Cùng với giấy và bút do Vân Sâm cung cấp và các bài toán do Dư Triều Gia ra đề, mỗi người bọn họ thật sự đã giải một đề toán.
Người trên xe tải lẩm bẩm: “Dạo này làm sao vậy, ngày nào cũng bắt dạy học rồi giải đề toán. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu cảm giác khi bắt con tôi làm những câu hỏi trước đây là thế nào rồi.”
Chú Mạnh cười nói: “Cũng may là lúc trước chị em hai đứa cháu bắt chú phải học bài với hai đứa, nếu không thì bây giờ chú đã không thể chứng minh mình là một con người rồi.”
Ông ấy đưa tay về phía Vân Sâm: “Chào cháu, chú xin lỗi vì chú không nhớ gì cả, nhưng bây giờ chúng ta có thể làm quen lại từ đầu. Chú đã nghe chuyện về cháu, đúng là một cô bé tuyệt vời.”
Sau khi Vân Sâm bắt tay với ông ấy, cô dựa vào dây leo của Hoa Đình.
Cô nói nhỏ: “Chú Mạnh vẫn còn sống.”
Cành cây im lặng quấn lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ về.
*
Cùng với Dư Thanh Hà và chú Mạnh, có tổng cộng 21 người từ Trà Phủ đến, trong đó có 6 người gốc là người Hoa Đình. Khi nhìn thấy tòa thành chỉ còn là một đống đổ nát, ai nấy đều ngậm ngùi thổn thức.
Khi nhìn thấy ngôi nhà trong hẻm do những người Vân Sâm xây dựng, một người trong số họ không khỏi đưa tay lên lau nước mắt.
“Lão Tần, ông đang làm sao vậy…”
Tên đầy đủ của người được gọi là lão Tần là Tần Trung Vĩ, ông ta giơ ngón tay cái lên lau nước mắt trên khóe mắt: “Không sao, con hẻm ở đằng kia là mảnh đất mà tôi chịu trách nhiệm quét dọn trước đây, nhìn giống y chang như vậy.”
Vân Sâm và Hoa Đình nghe thấy giọng nói của người đàn ông này và nhìn ông ta.
Trong ký ức của Hoa Đình, ông ta rất vui vì con gái mình thi đậu vào một trong bốn trường trung học danh tiếng.
Con gái của ông ta…
Một người phụ nữ cao lớn bên cạnh đỡ lấy ông ta và nói: “Bố, sao bố lại khóc, gia đình ba người chúng ta đều vẫn ở cùng nhau như vậy không tốt sao? Bây giờ Hoa Đình cũng có ý thức tòa thành rồi, anh ấy cũng sẽ phát triển giống như Trà Phủ vậy. Không phải bây giờ chúng ta quay trở về để giúp đỡ đó sao?”
Cảm nhận được ánh mắt của Vân Sâm, người phụ nữ khẽ mỉm cười với cô: “Bố tôi rất dễ kích động, khiến cô chê cười rồi. Xin chào, tôi là Tần Hảo Hảo.”
Những người khác chỉ đến để giúp đỡ tạm thời, không có suy nghĩ ở lại Hoa Đình, chỉ đơn giản nói ra tên của họ, sau đó thì bắt đầu làm việc.
Trà Phủ cũng đã thực hiện công việc xây dựng nhanh chóng tương tự như vậy, mỗi người đều làm việc rất nhanh nhẹn.
Hoa Đình nhìn thấy động tác của bọn họ, anh cũng như được tiếp thêm sức mạnh.
Anh huy động dây leo của mình để giúp đỡ.
Dây leo dựng cao lên, anh chịu trách nhiệm điều khiển kết cấu vĩ mô tổng thể của ngôi nhà, cũng chính là làm bước đầu để mọi người tiết kiệm được thời gian và công cụ.
Sau khi cấu trúc hoàn thành, Vân Sâm sử dụng năng lượng tòa thành để lấp đầy cấu trúc.
Công việc xây dựng và công việc lấp đầy hoàn toàn tiêu hao một lượng lớn năng lượng tòa thành. Việc xây dựng tiêu hao nhiều năng lượng hơn, trong khi việc lấp đầy thì tiêu hao ít năng lượng hơn.
Với sự giúp đỡ của mọi người, năng lượng tòa thành sử dụng để xây nhà thực sự đã được tiết kiệm rất nhiều.
Hoa Đình từ trên cao nhìn xuống mọi người.
Anh rất vui, vui đến nỗi trên mỗi nhánh dây leo đều không kiềm được nở ra một bông hoa nhỏ.
Mỗi bông hoa đều không giống nhau. Anh hy vọng mọi người nhìn thấy bông hoa nhỏ này thì có thể khen dây leo thật đẹp, nhưng tiếc là mọi người đều bận rộn và không chú ý đến động tác nở hoa của anh, hoặc cũng có thể họ cho rằng dây leo nở hoa cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng chú ý cả.
Từ khi Hoa Đình tự mình thức tỉnh và có được ý thức, thì đây là lần đầu tiên trong khu này có nhiều con người xuất hiện đến vậy!
Anh đã không thể diễn tả niềm vui của mình bằng lời nữa rồi.
Khi nhìn thấy mọi người, anh vốn muốn chào hỏi mọi người một cách nhiệt tình.
Vì ngại ngùng nên anh do dự hồi lâu, với sự khích lệ của Vân Sâm, anh vừa muốn nói câu “Xin chào” thì nghe thấy giọng nói của những con người đang thì thầm bàn luận rôm rả.
“Ý thức tòa thành của Hoa Đình có suốt ngày bày đủ trò để gây chuyện giống cặp anh em Trà Phủ không vậy?”
Anh không biết chơi khăm, anh siêu ngoan!
“Tôi đoán, dù sao thì Hoa Đình cũng từng là một thành phố lớn. Nghĩ về tính cách của anh ấy thì phải lạnh lùng và ít nói… Tôi đoán anh ấy vẫn giống với người Hoa Đình, chắc chẳng để người khác vào mắt đâu.”
“Thôi bỏ đi, cái anh đang nói là chỉ có một số người Hoa Đình thôi. Theo logic của anh thì ý thức Trà Phủ của chúng tôi thích chơi khăm và đấu đá nội bộ thì người ở Trà Phủ của chúng tôi cũng thích chơi khăm và đấu đá nội bộ à.”
“Bây giờ đã là tận thế rồi, những đứa trẻ mới sinh thậm chí còn không biết trước đó có bao nhiêu thành phố nữa. Anh còn ở đây truyền bá những tư tưởng cũ rích đó nữa à…”
“Ôi dào, cái người này thiệt tình. Tôi chỉ muốn nói, khi Thanh Hà nói muốn đến để giúp đỡ Hoa Đình thì tôi là người đầu tiên giơ tay đấy!”
“Hoa Đình bây giờ thật sự quá thê thảm. Ban đầu là thành phố phồn hoa như vậy, nhưng bây giờ lại… hoàn toàn không thể nhận ra được nữa.”
Hoa Đình lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, anh không có cách nào chào hỏi được.
Dáng vẻ bây giờ của anh đã khiến mọi người rất thất vọng…
Những bông hoa trên dây leo từ từ khép lại, lúc hoa sắp héo khô thì anh nhìn thấy cô gái đang chăm chỉ làm việc.
Hoa Đình lập tức khí thế bừng bừng, chỉ cần để mọi người nhìn thấy mặt tốt của anh một lần nữa là được!
Hoa lại nở ra, tòa thành nhiệt tình chào đón tất cả những người đến đây, hy vọng họ có thể cảm nhận được lòng tốt của anh.
Gió xuân thổi qua, Hoa Đình nhìn thấy hai ngôi nhà mới mọc, anh vẫy dây leo để làm mọi người vui lên.
Đột nhiên, anh nhìn chằm chằm vào một người.
Dưới làn gió nhẹ, mái tóc của ông ấy chậm rãi chuyển động, lộ ra đường kẻ tóc.
Dường như có một hoa văn mờ nhạt trên da đầu.
Anh lập tức nói với Vân Sâm về điều đó.
“Chú Mạnh, phiền chú xuống đây một lát, cháu có chuyện muốn hỏi chú.”
Tiếng gọi của Vân Sâm đã thu hút sự chú ý của người khác.
Chú Mạnh: “Ở chính giữa, đợi chú một chút.”
Ông ấy đi đến trước mặt Vân Sâm, dáng người cực kỳ cao, có cảm giác khá áp bức.
Xét thấy Vân Sâm vẫn còn chưa cao lắm, ông ấy hơi khom gối xuống hỏi: “Cô bé, tìm chú có chuyện gì vậy?”
Vân Sâm hỏi: “Cháu có thể nhìn đỉnh đầu của chú một chút được không?”
Làm sao có thể để con gái người ta tự tiện chạm vào đầu mình được, nhưng chú Mạnh nhìn vào ánh mắt háo hức của cô, ông ấy bỗng mềm lòng một cách khó hiểu rồi nói: “Cháu xem đi.”
Chú Mạnh cúi đầu.
Vân Sâm vươn tay nhanh chóng vén tóc của ông ấy ra, liền nhìn thấy hoa văn mà Tòa Thành Nát nói.
Hoa văn này…
Người khác nghĩ rằng có chuyện gì đó xảy ra ở đây, chị em nhà họ Dư đi đến đây.
Chú Mạnh tò mò hỏi: “Cô bé, cháu vội vàng tìm cái gì trên đầu chú vậy?”
Đối diện với chị em nhà họ Dư, Vân Sâm đặt tay lên đầu chú Mạnh.
Dưới cái nhìn của họ, cô lật tung mái tóc dày và nặng giống như lật một cuốn sách, sau đó để lộ hoa văn của một cuộn giấy trên da đầu.
Màu sắc mờ đến mức gần như biến mất, nhưng nó vẫn bám chắc trên đó.
Dư Thanh Hà và Dư Triều Gia có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vân Sâm nói: “Dấu ấn của Thành Quyến Giả.”
Chú Mạnh quả thật là Mạnh Nhiên Lâm.
Mà ý thức Trung Châu vẫn chưa chìm vào giấc ngủ say.
Beta: Lam
Ông ấy có khuôn mặt chữ Hán, trán rộng, cao 1 mét 9, khóe miệng có râu mọc lúng phúng, ánh mắt điềm đạm, trên người toát ra vẻ chính trực.
Chính là chú Mạnh đã đối xử với cô vô cùng tốt trong ấn tượng của Vân Sâm, Mạnh Nhiên Lâm.
Tại sao chú ấy lại ngồi trên xe tải từ Trà Phủ đến Hoa Đình…
Chú Mạnh?
Nghe thấy tiếng gọi của Vân Sâm, Hoa Đình vừa ngạc nhiên xong liền trở nên sợ hãi.
Còn nhớ chị Đỗ Quyên đã từng nói rằng, Thành Quyến Giả của Trung Châu đã bị Vô Danh giả trang thay thế, sau khi phá hủy Trung Châu thì biến mất không một dấu vết.
Vân Sâm cũng nghĩ đến chuyện này.
Dư Triều Gia thấy hai người đều không vui, ngược lại còn nghiêm trọng, anh ta khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Bởi vì tôi vừa mới nói chuyện về đá năng lượng à. Trà Phủ của chúng tôi thật sự sẽ không tham lam đá năng lượng của hai người đâu…”
Vân Sâm nói: “Người đàn ông trung niên kia là ai?”
Dư Triều Gia nhìn ông ấy và nói: “Đó là chú Mạnh, trước đây chú ấy đã đến Trà Phủ của chúng tôi và giúp đỡ rất nhiều.”
Vân Sâm nói: “Chú ấy đến Trà Phủ lúc nào?”
Dư Triều Gia khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Vân Sâm cảnh giác nói: “Chú ấy trông giống y như Thành Quyến Giả của Trung Châu mà tôi biết.”
Đúng lúc này, chiếc xe tải của Trà Phủ dừng lại trước mặt họ.
Dư Thanh Hà ngồi trên ghế lái chính mở cửa và nhảy ra khỏi xe.
Lông mày của cô ấy hơi giống với Dư Triều Gia, tính tình dịu dàng và động tác vô cùng dứt khoát.
Sau khi xuống xe, cô ấy vỗ tay và nói lớn: “Chúng ta đến Hoa Đình rồi!”
Từ trên khoang xe tải, gần hai mươi người lần lượt bước xuống, nam nữ đủ lứa tuổi, có người nhìn xuống đất đầy xúc động.
Trong số đó, có sáu người lớn hơn một chút, họ là những người Hoa Đình trước ngày tận thế.
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ cũng bước ra khỏi xe.
Dư Thanh Hà dẫn đầu mọi người, định chào hỏi Thành Quyến Giả của Hoa Đình, nhưng khi nhìn thấy cô gái và em trai ngốc nghếch của mình đều đang nhìn Mạnh Vũ đầy cảnh giác.
Dư Thanh Hà cảm thấy không vui cho lắm, cô ấy cảm thấy chuyện này ắt phải có lý do, cho nên lập tức hỏi lý do là gì.
Cô ấy cũng rất ngạc nhiên khi biết rằng Mạnh Vũ có thể trông giống với Mạnh Nhiên Lâm, Thành Quyến Giả của Trung Châu.
Cô ấy để những người khác đợi trong xe tải.
*
Mạnh Nhiên Lâm trong lời kể của Vân Sâm và Mạnh Vũ trong lời kể của chị em nhà họ Dư.
Ông ấy là người may mắn sống sót được cứu sống khi đội vật tư của Trà Phủ đi tìm kiếm bên ngoài, đang trốn trong kho của một siêu thị nhỏ.
Lúc đó ông ấy bị thương rất nặng. Bụng bị rách một mảng lớn, trên trán cũng có một khe hở, chỉ còn thở thoi thóp.
Khi đó, bác sĩ ở Trà Phủ nói rằng với thuốc men dự trữ vào ngày tận thế thì không thể cứu được người đàn ông này, họ chỉ có thể cố gắng hết sức để xử lý vết thương, còn lại phó mặc cho số phận.
Ý thức của ông ấy rất mạnh mẽ, ông ấy đã đột ngột vượt qua rào cản sinh tử.
Chỉ là sau khi bình phục chấn thương, ông ấy đã bị mất trí nhớ, ông ấy chỉ chăm sóc đặc biệt cho Dư Thanh Hà, người đã cứu mạng ông ấy.
Ông ấy được cứu ở Trà Phủ vào năm 2025.
Đã ở Trà Phủ bảy năm, trong thời gian đó ông ấy không tiếc công sức giúp xây dựng Trà Phủ, nhiều người trong Trà Phủ đều có thể thấy được sự đóng góp của ông ấy.
Dư Thanh Hà hỏi: “Em chắc chắn chú ấy là Mạnh Nhiên Lâm chứ?”
Vân Sâm gật đầu rồi lại lắc đầu: “Chú ấy giống hệt như chú Mạnh trong trí nhớ của em, cánh tay chú Mạnh cũng có vết bỏng như vậy, vết bỏng ấy lại ở cùng một chỗ.”
Vô Danh đã giả trang diện mạo của Mạnh Nhiên Lâm ở Trung Châu. Theo suy đoán của cô và chị Đỗ Quyên, có thể chính là thay thế vị trí lúc cô cảm thấy Mạnh Nhiên Lâm trở nên kỳ lạ.
Mà lúc đó là năm 2025, năm Vân Trung Thư qua đời.
Năm 2025, Mạnh Vũ bị thương nặng được cứu ở Trà Phủ.
Tài năng tòa thành của Trung Châu có thể là dịch chuyển tức thời. Cô và chị Đỗ Quyên đều được Trung Châu dịch chuyển đến Hoa Đình.
Chị Đỗ Quyên được dịch chuyển đến cùng địa điểm với cô, khi đó chị ấy đã đáp xuống chiếc áo khoác gần đó nên vô tình chiếc áo khoác ấy đã lọt vào tay của chị Đỗ Quyên.
Vân Sâm lén nhìn người đàn ông trung niên mà cô đã từng rất quen thuộc.
Cô không chắc người này có phải là Mạnh Nhiên Lâm không, hay là Vô Danh đây?
Đối phương nhận ra ánh mắt của cô và nở một nụ cười hiền hậu, ông ấy vốn không quan tâm đến suy đoán của cô về mình, thay vào đó ông ấy giống như một bậc cha chú nhã nhặn và bao dung với mọi thứ.
Mũi của Vân Sâm đột nhiên cay cay, đó là chú Mạnh mà cô rất quen thuộc.
Ngay cả khi mất trí nhớ, ông ấy vẫn rất tốt với cô.
Dư Thanh Hà nói: “Chị không rõ chú Mạnh có phải là Thành Quyến Giả ở Trung Châu hay không, nhưng theo phương pháp nhận dạng mà em đưa ra, chị có thể đảm bảo chú ấy không phải là Vô Danh.”
Nếu ý thức tòa thành chìm vào giấc ngủ say thì dấu ấn của Thành Quyến Giả sẽ biến mất.
Ngay cả khi trước đây, chị em nhà họ Dư cũng chưa từng nhìn thấy thứ gì giống với dấu ấn của Thành Quyến giả ở trên người chú Mạnh.
Dư Thanh Hà nói: “Nếu em không yên tâm, chị có thể yêu cầu chú ấy ở trước mặt em giải đề toán một lần nữa.”
Dư Triều Gia xua tay nói: “Chị đừng nói không như vậy, cứ dứt khoát đưa cho mỗi người đến đây một đề bài để họ giải đi, Hoa Đình của chúng ta cũng có thể yên tâm.”
Dư Thanh Hà: “…” Cô ấy đã quen với việc bị em trai mình tính kế.
Cùng với giấy và bút do Vân Sâm cung cấp và các bài toán do Dư Triều Gia ra đề, mỗi người bọn họ thật sự đã giải một đề toán.
Người trên xe tải lẩm bẩm: “Dạo này làm sao vậy, ngày nào cũng bắt dạy học rồi giải đề toán. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu cảm giác khi bắt con tôi làm những câu hỏi trước đây là thế nào rồi.”
Chú Mạnh cười nói: “Cũng may là lúc trước chị em hai đứa cháu bắt chú phải học bài với hai đứa, nếu không thì bây giờ chú đã không thể chứng minh mình là một con người rồi.”
Ông ấy đưa tay về phía Vân Sâm: “Chào cháu, chú xin lỗi vì chú không nhớ gì cả, nhưng bây giờ chúng ta có thể làm quen lại từ đầu. Chú đã nghe chuyện về cháu, đúng là một cô bé tuyệt vời.”
Sau khi Vân Sâm bắt tay với ông ấy, cô dựa vào dây leo của Hoa Đình.
Cô nói nhỏ: “Chú Mạnh vẫn còn sống.”
Cành cây im lặng quấn lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ về.
*
Cùng với Dư Thanh Hà và chú Mạnh, có tổng cộng 21 người từ Trà Phủ đến, trong đó có 6 người gốc là người Hoa Đình. Khi nhìn thấy tòa thành chỉ còn là một đống đổ nát, ai nấy đều ngậm ngùi thổn thức.
Khi nhìn thấy ngôi nhà trong hẻm do những người Vân Sâm xây dựng, một người trong số họ không khỏi đưa tay lên lau nước mắt.
“Lão Tần, ông đang làm sao vậy…”
Tên đầy đủ của người được gọi là lão Tần là Tần Trung Vĩ, ông ta giơ ngón tay cái lên lau nước mắt trên khóe mắt: “Không sao, con hẻm ở đằng kia là mảnh đất mà tôi chịu trách nhiệm quét dọn trước đây, nhìn giống y chang như vậy.”
Vân Sâm và Hoa Đình nghe thấy giọng nói của người đàn ông này và nhìn ông ta.
Trong ký ức của Hoa Đình, ông ta rất vui vì con gái mình thi đậu vào một trong bốn trường trung học danh tiếng.
Con gái của ông ta…
Một người phụ nữ cao lớn bên cạnh đỡ lấy ông ta và nói: “Bố, sao bố lại khóc, gia đình ba người chúng ta đều vẫn ở cùng nhau như vậy không tốt sao? Bây giờ Hoa Đình cũng có ý thức tòa thành rồi, anh ấy cũng sẽ phát triển giống như Trà Phủ vậy. Không phải bây giờ chúng ta quay trở về để giúp đỡ đó sao?”
Cảm nhận được ánh mắt của Vân Sâm, người phụ nữ khẽ mỉm cười với cô: “Bố tôi rất dễ kích động, khiến cô chê cười rồi. Xin chào, tôi là Tần Hảo Hảo.”
Những người khác chỉ đến để giúp đỡ tạm thời, không có suy nghĩ ở lại Hoa Đình, chỉ đơn giản nói ra tên của họ, sau đó thì bắt đầu làm việc.
Trà Phủ cũng đã thực hiện công việc xây dựng nhanh chóng tương tự như vậy, mỗi người đều làm việc rất nhanh nhẹn.
Hoa Đình nhìn thấy động tác của bọn họ, anh cũng như được tiếp thêm sức mạnh.
Anh huy động dây leo của mình để giúp đỡ.
Dây leo dựng cao lên, anh chịu trách nhiệm điều khiển kết cấu vĩ mô tổng thể của ngôi nhà, cũng chính là làm bước đầu để mọi người tiết kiệm được thời gian và công cụ.
Sau khi cấu trúc hoàn thành, Vân Sâm sử dụng năng lượng tòa thành để lấp đầy cấu trúc.
Công việc xây dựng và công việc lấp đầy hoàn toàn tiêu hao một lượng lớn năng lượng tòa thành. Việc xây dựng tiêu hao nhiều năng lượng hơn, trong khi việc lấp đầy thì tiêu hao ít năng lượng hơn.
Với sự giúp đỡ của mọi người, năng lượng tòa thành sử dụng để xây nhà thực sự đã được tiết kiệm rất nhiều.
Hoa Đình từ trên cao nhìn xuống mọi người.
Anh rất vui, vui đến nỗi trên mỗi nhánh dây leo đều không kiềm được nở ra một bông hoa nhỏ.
Mỗi bông hoa đều không giống nhau. Anh hy vọng mọi người nhìn thấy bông hoa nhỏ này thì có thể khen dây leo thật đẹp, nhưng tiếc là mọi người đều bận rộn và không chú ý đến động tác nở hoa của anh, hoặc cũng có thể họ cho rằng dây leo nở hoa cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng chú ý cả.
Từ khi Hoa Đình tự mình thức tỉnh và có được ý thức, thì đây là lần đầu tiên trong khu này có nhiều con người xuất hiện đến vậy!
Anh đã không thể diễn tả niềm vui của mình bằng lời nữa rồi.
Khi nhìn thấy mọi người, anh vốn muốn chào hỏi mọi người một cách nhiệt tình.
Vì ngại ngùng nên anh do dự hồi lâu, với sự khích lệ của Vân Sâm, anh vừa muốn nói câu “Xin chào” thì nghe thấy giọng nói của những con người đang thì thầm bàn luận rôm rả.
“Ý thức tòa thành của Hoa Đình có suốt ngày bày đủ trò để gây chuyện giống cặp anh em Trà Phủ không vậy?”
Anh không biết chơi khăm, anh siêu ngoan!
“Tôi đoán, dù sao thì Hoa Đình cũng từng là một thành phố lớn. Nghĩ về tính cách của anh ấy thì phải lạnh lùng và ít nói… Tôi đoán anh ấy vẫn giống với người Hoa Đình, chắc chẳng để người khác vào mắt đâu.”
“Thôi bỏ đi, cái anh đang nói là chỉ có một số người Hoa Đình thôi. Theo logic của anh thì ý thức Trà Phủ của chúng tôi thích chơi khăm và đấu đá nội bộ thì người ở Trà Phủ của chúng tôi cũng thích chơi khăm và đấu đá nội bộ à.”
“Bây giờ đã là tận thế rồi, những đứa trẻ mới sinh thậm chí còn không biết trước đó có bao nhiêu thành phố nữa. Anh còn ở đây truyền bá những tư tưởng cũ rích đó nữa à…”
“Ôi dào, cái người này thiệt tình. Tôi chỉ muốn nói, khi Thanh Hà nói muốn đến để giúp đỡ Hoa Đình thì tôi là người đầu tiên giơ tay đấy!”
“Hoa Đình bây giờ thật sự quá thê thảm. Ban đầu là thành phố phồn hoa như vậy, nhưng bây giờ lại… hoàn toàn không thể nhận ra được nữa.”
Hoa Đình lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, anh không có cách nào chào hỏi được.
Dáng vẻ bây giờ của anh đã khiến mọi người rất thất vọng…
Những bông hoa trên dây leo từ từ khép lại, lúc hoa sắp héo khô thì anh nhìn thấy cô gái đang chăm chỉ làm việc.
Hoa Đình lập tức khí thế bừng bừng, chỉ cần để mọi người nhìn thấy mặt tốt của anh một lần nữa là được!
Hoa lại nở ra, tòa thành nhiệt tình chào đón tất cả những người đến đây, hy vọng họ có thể cảm nhận được lòng tốt của anh.
Gió xuân thổi qua, Hoa Đình nhìn thấy hai ngôi nhà mới mọc, anh vẫy dây leo để làm mọi người vui lên.
Đột nhiên, anh nhìn chằm chằm vào một người.
Dưới làn gió nhẹ, mái tóc của ông ấy chậm rãi chuyển động, lộ ra đường kẻ tóc.
Dường như có một hoa văn mờ nhạt trên da đầu.
Anh lập tức nói với Vân Sâm về điều đó.
“Chú Mạnh, phiền chú xuống đây một lát, cháu có chuyện muốn hỏi chú.”
Tiếng gọi của Vân Sâm đã thu hút sự chú ý của người khác.
Chú Mạnh: “Ở chính giữa, đợi chú một chút.”
Ông ấy đi đến trước mặt Vân Sâm, dáng người cực kỳ cao, có cảm giác khá áp bức.
Xét thấy Vân Sâm vẫn còn chưa cao lắm, ông ấy hơi khom gối xuống hỏi: “Cô bé, tìm chú có chuyện gì vậy?”
Vân Sâm hỏi: “Cháu có thể nhìn đỉnh đầu của chú một chút được không?”
Làm sao có thể để con gái người ta tự tiện chạm vào đầu mình được, nhưng chú Mạnh nhìn vào ánh mắt háo hức của cô, ông ấy bỗng mềm lòng một cách khó hiểu rồi nói: “Cháu xem đi.”
Chú Mạnh cúi đầu.
Vân Sâm vươn tay nhanh chóng vén tóc của ông ấy ra, liền nhìn thấy hoa văn mà Tòa Thành Nát nói.
Hoa văn này…
Người khác nghĩ rằng có chuyện gì đó xảy ra ở đây, chị em nhà họ Dư đi đến đây.
Chú Mạnh tò mò hỏi: “Cô bé, cháu vội vàng tìm cái gì trên đầu chú vậy?”
Đối diện với chị em nhà họ Dư, Vân Sâm đặt tay lên đầu chú Mạnh.
Dưới cái nhìn của họ, cô lật tung mái tóc dày và nặng giống như lật một cuốn sách, sau đó để lộ hoa văn của một cuộn giấy trên da đầu.
Màu sắc mờ đến mức gần như biến mất, nhưng nó vẫn bám chắc trên đó.
Dư Thanh Hà và Dư Triều Gia có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vân Sâm nói: “Dấu ấn của Thành Quyến Giả.”
Chú Mạnh quả thật là Mạnh Nhiên Lâm.
Mà ý thức Trung Châu vẫn chưa chìm vào giấc ngủ say.
Bình luận facebook