Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: tắm tiên
Chương 86: tắm tiên
Ngọn núi phía sau của bộ lạc Đông Hùng không lớn lắm, nhưng suối nước nóng nhỏ và cấm địa giàu linh khí lại bị che khuất.
Phía trước cấm địa bao phủ một lớp kết giới cấp sáu gần như bị phá huỷ, rất nhiều linh khí tràn ra từ trong kết giới, tràn ngập toàn bộ ngọn núi phía sau.
Mặc dù Khanh Như Ý – cường giả cấp năm bán yêu bán ma cũng có bản lĩnh dò xét bằng yêu thức, nhưng thực lực của bà chủ yếu dựa vào sự tích tụ ma khí, hơi yếu trong việc lĩnh hội thuật pháp.
Cộng với việc kết giới cấp bảy ngay cả khi nó bị tổn hại cũng không dễ tìm thấy, cho nên Khanh Như Ý sau khi điều tra cũng không tìm ra cấm địa đó.
Sói xám tiên sinh đã dùng yêu hình sói để tìm hiểu trong đêm, liền hiểu ngay, cấm địa này có lẽ là thời cơ để hắn nhanh chóng cải thiện thực lực trong thời gian ngắn.
Ban đầu, hắn đã có kế hoạch khác để đối phó với chủ thượng của Khanh Như Ý, ma vật có thực lực sắp đạt tới cấp tám kia.
Giờ tìm thấy cấm địa này, lại là một niềm vui bất ngờ.
Chỉ có điều, vết thương của Uyên Quyết vẫn chưa lành hẳn, thực lực tổng hợp của yêu hạch và ma hạch chưa đạt tới cấp sáu, không có cách nào phá bỏ hoàn toàn kết giới đã hư hại, chỉ có thể tĩnh tâm ở miệng kết giới, yên tĩnh tu luyện.
Tu luyện rồi lại tiếp tục tu luyện, Uyên Quyết nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Trong linh khí dồi dào và thuần khiết, có ma khí đang trôi qua.
Quá nửa số ma khí đó đã được kết giới hư hại cấp bảy lọc sạch, nhưng vẫn còn rất nhiều ma khí tràn ra dọc theo những chỗ bị hư hại.
Bóng tối và sự lạnh lẽo lướt qua mắt, và cuộc trò chuyện giữa phu nhân và mấy tên yêu ma của bộ lạc Đông Hùng xuất hiện trong tâm trí——
“Tộc trưởng gia gia nói với bọn ta rằng, con non yêu tộc và nhân tộc chưa đạt đến cấp một tốt nhất đừng đến ngọn núi phía sau.” Hùng Cổn Cổn nắm chặt miếng thịt trâu khô trong tay, ánh mắt thoáng qua sự mất mát, “Yêu tộc bình thường, cũng không thể sống ở sau núi!”
Ngoài ra, Hùng Đoá Đoá và Điền Tú cũng nhắc tới một số chuyện ở ngọn núi phía sau của bộ lạc Đông Hùng, kết hợp với tình hình trong hai ngày qua sau khi chuyển đến đây, Uyên Quyết nhanh chóng nhận ra sự đặc biệt của bộ lạc Đông Hùng.
E là, tộc trưởng gia gia của bộ lạc Đông Hùng biết chuyện về kết giới và cấm địa của ngọn núi phía sau bộ lạc mình.
Còn vì sao không nói, việc này rất có thể có liên quan tới ma vật cất giấu trong cấm địa.
“Hừ.” Giọng nói Sói xám tiên sinh trầm xuống, biến thành bán yêu, rũ bỏ bông tuyết tích tụ trên người.
Móng vuốt sắc bén của hắn nhẹ nhàng lướt qua kết giới bị hư hại, và hắn cảm nhận rõ hơn ma khí trộn lẫn trong linh lực dày đặc.
Không ngờ ma khí này lại có một số điểm tương đồng với ma khí trong huyết mạch của hắn, nhưng nó yếu hơn một chút so với huyết ma trong cơ thể hắn.
Có lẽ ma khí này là kịch độc đối với những yêu ma khác, nhưng đối với hắn, nỗi đau mà nó mang lại không bằng một phần vạn ma khí trong cơ thể hắn.
Đôi tai màu xám bạc của sói khẽ run lên, Uyên Quyết hấp thu một lượng lớn linh khí từ kết giới bị hư hại, chỉ trong một đêm, sức mạn của hắn đã khôi phục khoảng năm phần so với trước khi bị trọng thương.
Tuy nhiên, việc mất đi một lượng lớn linh lực dường như đã thu hút sự chú ý của ma vật trong kết giới, rạng sáng ngày hôm sau, có mấy tên ma vật có thực lực khoảng cấp sáu đến thăm dò.
Sói xám tiên sinh đã lùi lại phía sau ngay khi phát hiện ra chúng, nhưng vẫn không cẩn thận để bị thương.
May mắn là dù kết giới bên cấm địa đã bị phá vỡ, nhưng nó cũng chặn được hầu hết các đòn tấn công, và chỉ một phần nhỏ tràn ra ngoài cũng khiến hắn bị thương.
Nhưng Sói xám tiên sinh không chọn đứng yên tại chỗ, hắn đợi lũ ma vật đó rời đi rồi tiếp tục tu luyện, men theo con đường hắn nhớ khi đến đây, nhanh chóng ngắt lấy một số thực vật có thể sử dụng trong nhà, hoặc tốt cho Nguyễn Thu Thu, cố quay lại hang động thật sớm.
Trên đường hắn tình cờ gặp được Khanh Như Ý có chuyện muốn tìm phu nhân, hai bán yêu bán ma trò chuyện qua loa, điều này giúp Sói xám tiên sinh hiểu rõ hơn về chủ thượng của Như Ý nãi nãi.
“Cấp bảy đỉnh phong.”
“Tranh giành vị trí Ma Vương.” Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói khàn khàn đến mức gần như thì thầm vang vọng trong động nhỏ yên tĩnh, tan biến trong ánh sáng mềm mại ấm áp của hỏa noãn thảo cấp ba.
Đôi má đẹp trai của Uyên Quyết tái nhợt, hắn nửa ngồi dậy, đôi môi nhuốm máu, khiến đôi môi hồng gợi cảm của hắn trông như khát máu.
Lông mi đen mảnh không cong lắm, hơi co lại, che đi sự chán ghét và khinh thường vụt qua tầm mắt.
Năm tháng vô tận, tôi luyện dưới sự hành hạ của một số mưu mô và tính toán ghê tởm, hắn đã không còn là sói con ngây thơ, hồn nhiên sẵn sàng tin vào tất cả mọi thứ.
Chỉ là…
Hắn vẫn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của yêu tộc và ma vật.
Thú triều đến sớm, mấy tên ma vật cấp bảy và cấp sáu ẩn náu trong đó đã khiến hắn trọng thương, nhưng cũng đưa Nguyễn Thu Thu đến bên cạnh hắn.
Bất luận ra sao, hắn cũng không bao giờ cho phép bất kỳ yêu ma nào ra tay với nàng.
Sói xám tiên sinh hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn đau trong lồng ngực, từ từ nhắm đôi mắt dài hẹp, vểnh đôi tai nhọn lông lá lên, chăm chú nghe tiếng nước vọng tới từ xa trong một sơn động khác, đôi má thanh thuần đỏ nhẹ, những sát ý tàn bạo ẩn chứa trong lòng cũng dần dần lắng lại.
Trước khi nghỉ ngơi, hắn đã chuẩn bị trước nước nóng cho Thu Thu tắm, hơn nữa trong “phòng tắm” bây giờ của bọn họ, còn đặt ba cây hỏa noãn thảo cấp hai. Chắc nàng… sẽ không cảm thấy lạnh nữa.
Đôi ta thính run lên, con sói ngại ngùng đến nỗi vành tai của hắn gần như ửng hồng.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng Thu Thu và hắn sẽ tắm chung với nhau, thật sự chưa từng.
Lòng bàn tay to lớn nắm chặt, một lớp mồ hôi mịn chảy ra trên trán Uyên Quyết, có chút xấu hổ khi chịu đựng sức nóng kỳ lạ đang cuồn cuộn trong cơ thể khiến con sói một lần nữa cảm thấy lạ lẫm.
Và trong một sơn động nhỏ khác, Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau tình huống khó xử vừa rồi, cả đầu vùi vào nước nóng ấm áp, gột rửa hết mọi mệt mỏi và xấu hổ.
Sói xám tiên sinh, hắn không biết khi nào quay về, đã nhìn mình bao lâu, người nàng hôi như thế, sao hắn chịu được vậy?
Một chuỗi câu hỏi hiện lên trong lòng Nguyễn Thu Thu như bong bóng, khiến má nàng nóng bừng.
Nhưng rất nhanh, ngay sau khi bụi bẩn được rửa sạch, trái tim của Nguyễn Thu Thu dần dần tĩnh lại.
Không quan trọng, dù sao, nàng và Uyên Quyết đã là phu thê trong mắt yêu tộc khác.
Nàng từng thấy tình cảnh nhếch nhác và vết thương bị thối rữa của hắn, cho nên chẳng có gì nếu hắn nhìn thấy bản thân hơi bẩn sau khi tu luyện.
Kể từ khi nhận ra tình cảm của mình, Nguyễn Thu Thu không còn thấy lạc lõng nữa.
Nàng biết chính xác mình muốn gì, cũng đã thăm dò kỹ càng thái độ của Uyên Quyên.
Con sói ngốc nghếch đó lúc đầu không gọi nàng là phu nhân, sau này cũng không bày tỏ, có lẽ không phải không thích nàng, mà chỉ đơn thuần là xoắn xuýt, thẹn thùng mà thôi.
Hắn thậm chí còn tệ hơn sói con, nhưng sự nhút nhát và bộc trực ban đầu của sói con đã biến thành sự khó tính và rụt rè trong suốt hai mươi năm nay.
Có thể nói nàng đã nắm được thói quen của Sói xám tiên sinh, mỗi khi trong nhà thiếu thứ gì, chỉ cần nàng vô tình nhắc đến, chàng Bụt kiêu ngạo đó không nói một lời, mà sẽ luôn nghĩ cách để giúp nàng làm nó.
Nguyễn Thu Thu chớp mắt, nhanh chóng đứng dậy dội sạch bụi bẩn trên người, rồi mặc một bộ quần áo sạch sẽ.
Vì chút bụi bẩn thải ra lúc tu luyện, lúc này làn da của nàng trông trắng và sáng bóng, cảm giác rất mềm mịn, xúc cảm rất tốt, Nguyễn Thu Thu không thể không chạm vào cánh tay và chân của mình.
Có điều…
Cái giá phải trả để trở nên xinh đẹp thì hơi đau, không biết có phải do mới tu luyện xong không, da nàng cũng trở nên nhạy cảm hơn, nếu ngón tay vô tình quẹt qua da chân, sẽ mang tới cảm giác rùng mình rõ ràng.
Ánh mắt bất lực thoáng qua trong mắt Nguyễn Thu Thu, nàng chỉ đành thu tay lại, nàng xoa xoa khuôn mặt của mình, sau đó thở dài, rồi buông hai bàn tay xuống.
Nàng vừa sử dụng dị năng của hệ thủy để làm khô những giọt nước và những sợi tóc chưa khô trên người, vừa suy tính kế hoạch tiếp theo.
Tuyết bên ngoài vẫn đang rơi, nhưng so với ngày hôm qua đã nhỏ hơn rất nhiều, nàng vừa thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, linh lực trong cơ thể rất dồi dào, sau khi nói chuyện với Uyên Quyết, nàng hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để xử lý bông nguyệt lục cất trong sơn động.
Sau khi hạ quyết tâm, Nguyễn Thu Thu không do dự nữa, mặc đồ xong, chỉ cuộn lại mái tóc dài, rồi bước ra khỏi sơn động.
Vốn dĩ nàng nghĩ Uyên Quyết vẫn sẽ ở trong sơn động nghỉ ngơi, nhưng khi đên nơi nàng mới phát hiện con sói không ở đó, không chỉ thế, hắn còn dọn sạch sơn động, mùi hôi ban đầu cũng biến mất.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng không chịu được mà thở dài một hơi, đưa tay lên che đôi má đang nóng rực.
Trước đây đều là nàng giúp Sói xám tiên sinh thu dọn, không ngờ, con sói còn chưa lành hẳn, nhưng giờ đã biết giúp nàng dọn dẹp.
Nguyễn Thu Thu lắc đầu, bỏ hết sự xấu hổ phía sau và bước đến “phòng ngủ chính” không chút chần chừ.
Tấm rèm da thú không được buộc chặt, và Nguyễn Thu Thu thậm chí không cần vén rèm da thú của “phòng ngủ chính” lên.
Nhìn thoáng qua, nàng nhìn thấy Sói xám tiên sinh đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường cưới.
Hắn thay bộ quần áo khác, không mặc chiếc trường bào to màu đỏ kia nữa, thay vào đó hắn thay bộ đồ đầu tiên nàng may cho hắn, khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng bị chôn vùi trong lớp lông tơ đen nhánh, sợi len bịt mắt khẽ lỏng ra, trượt xuống dưới, ẩn ẩn để lộ đôi mắt phượng đỏ tươi, dài hẹp của hắn.
Nghe thấy tiếng của nàng, Sói xám tiên sinh hơi hoảng loạn, hắn giơ cánh tay lên, hình như muốn cột sợi len bịt mắt lại.
Nhưng không biết có phải vì mất đi thị giác hay không, mà tay hắn run lên, tầm nhìn mờ mịt và bối rối, ống tay áo hơi rộng tuột xuống, có thể lờ mờ nhìn thấy vài vết máu sâu.
Trái tim của Nguyễn Thu Thu đập loạn xạ, nàng chau mày đau lòng, bước lên phía trước hai bước, theo ánh sáng sáng hơn cả củi đang cháy trong sơn động phát ra từ loài cây kỳ lạ đó, nàng đã nhìn thấy vệt máu mờ mờ trên môi Uyên Quyết.
“Phu quân, chàng bị thương rồi?” Nguyễn Thu Thu vội chạy đến bên hắn, giọng nói khẽ run.
“… Không sao.” Mặc dù nói như vậy, Uyên Quyết vẫn cố ý để lộ đôi tai nhọn, cụp chúng lại, sau đó mềm mại rũ xuống đầu.
Nguyễn Thu Thu nhìn đôi tai nhọn đau đớn đang co quắp của hắn, trong lòng đột nhiên khó chịu hơn, thấy con sói vẫn muốn tự buộc lại sợi len, vội nói: “Để ta làm.”
Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nhất có thể cầm sợi len bên má Sói xám tiên sinh lên, cẩn thận vén mái tóc đen dài như thác nước của hắn.
Bên người tràn đầy hơi thở của phu nhân, Sói xám tiên sinh biến thái khẽ cong khóe môi, ánh mắt loé lên sự hài lòng.
Còn thê tử của hắn, căn bản không hề phát hiện ra Sói xám tiên sinh đang cố tình, chỉ vì muốn thân mật với phu nhân của mình, mà cố tình giả bộ yếu đuối và mưu đồ nham hiểm.
Thu Thu nghĩ đến vết thương trên cánh tay hắn, khóe mắt hơi cay cay, Nguyễn Thu Thu vừa nhẹ nhàng buộc lại bịt mắt giúp Uyên Quyết, vừa mím môi, một lúc sau, thấy Sói xám tiên sinh không định nói chuyện, nàng không nhịn được nữa hỏi, “Sói đã đi đâu? Sao lại bị thương thế?”
Con sói này có lẽ đã ‘tắm tiên’ ở ngoài trước khi nàng tỉnh dậy, và không sử dụng yêu lực để hút hết hơi nước trên mái tóc đen nên còn hơi ướt.
Ngọn núi phía sau của bộ lạc Đông Hùng không lớn lắm, nhưng suối nước nóng nhỏ và cấm địa giàu linh khí lại bị che khuất.
Phía trước cấm địa bao phủ một lớp kết giới cấp sáu gần như bị phá huỷ, rất nhiều linh khí tràn ra từ trong kết giới, tràn ngập toàn bộ ngọn núi phía sau.
Mặc dù Khanh Như Ý – cường giả cấp năm bán yêu bán ma cũng có bản lĩnh dò xét bằng yêu thức, nhưng thực lực của bà chủ yếu dựa vào sự tích tụ ma khí, hơi yếu trong việc lĩnh hội thuật pháp.
Cộng với việc kết giới cấp bảy ngay cả khi nó bị tổn hại cũng không dễ tìm thấy, cho nên Khanh Như Ý sau khi điều tra cũng không tìm ra cấm địa đó.
Sói xám tiên sinh đã dùng yêu hình sói để tìm hiểu trong đêm, liền hiểu ngay, cấm địa này có lẽ là thời cơ để hắn nhanh chóng cải thiện thực lực trong thời gian ngắn.
Ban đầu, hắn đã có kế hoạch khác để đối phó với chủ thượng của Khanh Như Ý, ma vật có thực lực sắp đạt tới cấp tám kia.
Giờ tìm thấy cấm địa này, lại là một niềm vui bất ngờ.
Chỉ có điều, vết thương của Uyên Quyết vẫn chưa lành hẳn, thực lực tổng hợp của yêu hạch và ma hạch chưa đạt tới cấp sáu, không có cách nào phá bỏ hoàn toàn kết giới đã hư hại, chỉ có thể tĩnh tâm ở miệng kết giới, yên tĩnh tu luyện.
Tu luyện rồi lại tiếp tục tu luyện, Uyên Quyết nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Trong linh khí dồi dào và thuần khiết, có ma khí đang trôi qua.
Quá nửa số ma khí đó đã được kết giới hư hại cấp bảy lọc sạch, nhưng vẫn còn rất nhiều ma khí tràn ra dọc theo những chỗ bị hư hại.
Bóng tối và sự lạnh lẽo lướt qua mắt, và cuộc trò chuyện giữa phu nhân và mấy tên yêu ma của bộ lạc Đông Hùng xuất hiện trong tâm trí——
“Tộc trưởng gia gia nói với bọn ta rằng, con non yêu tộc và nhân tộc chưa đạt đến cấp một tốt nhất đừng đến ngọn núi phía sau.” Hùng Cổn Cổn nắm chặt miếng thịt trâu khô trong tay, ánh mắt thoáng qua sự mất mát, “Yêu tộc bình thường, cũng không thể sống ở sau núi!”
Ngoài ra, Hùng Đoá Đoá và Điền Tú cũng nhắc tới một số chuyện ở ngọn núi phía sau của bộ lạc Đông Hùng, kết hợp với tình hình trong hai ngày qua sau khi chuyển đến đây, Uyên Quyết nhanh chóng nhận ra sự đặc biệt của bộ lạc Đông Hùng.
E là, tộc trưởng gia gia của bộ lạc Đông Hùng biết chuyện về kết giới và cấm địa của ngọn núi phía sau bộ lạc mình.
Còn vì sao không nói, việc này rất có thể có liên quan tới ma vật cất giấu trong cấm địa.
“Hừ.” Giọng nói Sói xám tiên sinh trầm xuống, biến thành bán yêu, rũ bỏ bông tuyết tích tụ trên người.
Móng vuốt sắc bén của hắn nhẹ nhàng lướt qua kết giới bị hư hại, và hắn cảm nhận rõ hơn ma khí trộn lẫn trong linh lực dày đặc.
Không ngờ ma khí này lại có một số điểm tương đồng với ma khí trong huyết mạch của hắn, nhưng nó yếu hơn một chút so với huyết ma trong cơ thể hắn.
Có lẽ ma khí này là kịch độc đối với những yêu ma khác, nhưng đối với hắn, nỗi đau mà nó mang lại không bằng một phần vạn ma khí trong cơ thể hắn.
Đôi tai màu xám bạc của sói khẽ run lên, Uyên Quyết hấp thu một lượng lớn linh khí từ kết giới bị hư hại, chỉ trong một đêm, sức mạn của hắn đã khôi phục khoảng năm phần so với trước khi bị trọng thương.
Tuy nhiên, việc mất đi một lượng lớn linh lực dường như đã thu hút sự chú ý của ma vật trong kết giới, rạng sáng ngày hôm sau, có mấy tên ma vật có thực lực khoảng cấp sáu đến thăm dò.
Sói xám tiên sinh đã lùi lại phía sau ngay khi phát hiện ra chúng, nhưng vẫn không cẩn thận để bị thương.
May mắn là dù kết giới bên cấm địa đã bị phá vỡ, nhưng nó cũng chặn được hầu hết các đòn tấn công, và chỉ một phần nhỏ tràn ra ngoài cũng khiến hắn bị thương.
Nhưng Sói xám tiên sinh không chọn đứng yên tại chỗ, hắn đợi lũ ma vật đó rời đi rồi tiếp tục tu luyện, men theo con đường hắn nhớ khi đến đây, nhanh chóng ngắt lấy một số thực vật có thể sử dụng trong nhà, hoặc tốt cho Nguyễn Thu Thu, cố quay lại hang động thật sớm.
Trên đường hắn tình cờ gặp được Khanh Như Ý có chuyện muốn tìm phu nhân, hai bán yêu bán ma trò chuyện qua loa, điều này giúp Sói xám tiên sinh hiểu rõ hơn về chủ thượng của Như Ý nãi nãi.
“Cấp bảy đỉnh phong.”
“Tranh giành vị trí Ma Vương.” Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói khàn khàn đến mức gần như thì thầm vang vọng trong động nhỏ yên tĩnh, tan biến trong ánh sáng mềm mại ấm áp của hỏa noãn thảo cấp ba.
Đôi má đẹp trai của Uyên Quyết tái nhợt, hắn nửa ngồi dậy, đôi môi nhuốm máu, khiến đôi môi hồng gợi cảm của hắn trông như khát máu.
Lông mi đen mảnh không cong lắm, hơi co lại, che đi sự chán ghét và khinh thường vụt qua tầm mắt.
Năm tháng vô tận, tôi luyện dưới sự hành hạ của một số mưu mô và tính toán ghê tởm, hắn đã không còn là sói con ngây thơ, hồn nhiên sẵn sàng tin vào tất cả mọi thứ.
Chỉ là…
Hắn vẫn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của yêu tộc và ma vật.
Thú triều đến sớm, mấy tên ma vật cấp bảy và cấp sáu ẩn náu trong đó đã khiến hắn trọng thương, nhưng cũng đưa Nguyễn Thu Thu đến bên cạnh hắn.
Bất luận ra sao, hắn cũng không bao giờ cho phép bất kỳ yêu ma nào ra tay với nàng.
Sói xám tiên sinh hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn đau trong lồng ngực, từ từ nhắm đôi mắt dài hẹp, vểnh đôi tai nhọn lông lá lên, chăm chú nghe tiếng nước vọng tới từ xa trong một sơn động khác, đôi má thanh thuần đỏ nhẹ, những sát ý tàn bạo ẩn chứa trong lòng cũng dần dần lắng lại.
Trước khi nghỉ ngơi, hắn đã chuẩn bị trước nước nóng cho Thu Thu tắm, hơn nữa trong “phòng tắm” bây giờ của bọn họ, còn đặt ba cây hỏa noãn thảo cấp hai. Chắc nàng… sẽ không cảm thấy lạnh nữa.
Đôi ta thính run lên, con sói ngại ngùng đến nỗi vành tai của hắn gần như ửng hồng.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng Thu Thu và hắn sẽ tắm chung với nhau, thật sự chưa từng.
Lòng bàn tay to lớn nắm chặt, một lớp mồ hôi mịn chảy ra trên trán Uyên Quyết, có chút xấu hổ khi chịu đựng sức nóng kỳ lạ đang cuồn cuộn trong cơ thể khiến con sói một lần nữa cảm thấy lạ lẫm.
Và trong một sơn động nhỏ khác, Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau tình huống khó xử vừa rồi, cả đầu vùi vào nước nóng ấm áp, gột rửa hết mọi mệt mỏi và xấu hổ.
Sói xám tiên sinh, hắn không biết khi nào quay về, đã nhìn mình bao lâu, người nàng hôi như thế, sao hắn chịu được vậy?
Một chuỗi câu hỏi hiện lên trong lòng Nguyễn Thu Thu như bong bóng, khiến má nàng nóng bừng.
Nhưng rất nhanh, ngay sau khi bụi bẩn được rửa sạch, trái tim của Nguyễn Thu Thu dần dần tĩnh lại.
Không quan trọng, dù sao, nàng và Uyên Quyết đã là phu thê trong mắt yêu tộc khác.
Nàng từng thấy tình cảnh nhếch nhác và vết thương bị thối rữa của hắn, cho nên chẳng có gì nếu hắn nhìn thấy bản thân hơi bẩn sau khi tu luyện.
Kể từ khi nhận ra tình cảm của mình, Nguyễn Thu Thu không còn thấy lạc lõng nữa.
Nàng biết chính xác mình muốn gì, cũng đã thăm dò kỹ càng thái độ của Uyên Quyên.
Con sói ngốc nghếch đó lúc đầu không gọi nàng là phu nhân, sau này cũng không bày tỏ, có lẽ không phải không thích nàng, mà chỉ đơn thuần là xoắn xuýt, thẹn thùng mà thôi.
Hắn thậm chí còn tệ hơn sói con, nhưng sự nhút nhát và bộc trực ban đầu của sói con đã biến thành sự khó tính và rụt rè trong suốt hai mươi năm nay.
Có thể nói nàng đã nắm được thói quen của Sói xám tiên sinh, mỗi khi trong nhà thiếu thứ gì, chỉ cần nàng vô tình nhắc đến, chàng Bụt kiêu ngạo đó không nói một lời, mà sẽ luôn nghĩ cách để giúp nàng làm nó.
Nguyễn Thu Thu chớp mắt, nhanh chóng đứng dậy dội sạch bụi bẩn trên người, rồi mặc một bộ quần áo sạch sẽ.
Vì chút bụi bẩn thải ra lúc tu luyện, lúc này làn da của nàng trông trắng và sáng bóng, cảm giác rất mềm mịn, xúc cảm rất tốt, Nguyễn Thu Thu không thể không chạm vào cánh tay và chân của mình.
Có điều…
Cái giá phải trả để trở nên xinh đẹp thì hơi đau, không biết có phải do mới tu luyện xong không, da nàng cũng trở nên nhạy cảm hơn, nếu ngón tay vô tình quẹt qua da chân, sẽ mang tới cảm giác rùng mình rõ ràng.
Ánh mắt bất lực thoáng qua trong mắt Nguyễn Thu Thu, nàng chỉ đành thu tay lại, nàng xoa xoa khuôn mặt của mình, sau đó thở dài, rồi buông hai bàn tay xuống.
Nàng vừa sử dụng dị năng của hệ thủy để làm khô những giọt nước và những sợi tóc chưa khô trên người, vừa suy tính kế hoạch tiếp theo.
Tuyết bên ngoài vẫn đang rơi, nhưng so với ngày hôm qua đã nhỏ hơn rất nhiều, nàng vừa thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, linh lực trong cơ thể rất dồi dào, sau khi nói chuyện với Uyên Quyết, nàng hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để xử lý bông nguyệt lục cất trong sơn động.
Sau khi hạ quyết tâm, Nguyễn Thu Thu không do dự nữa, mặc đồ xong, chỉ cuộn lại mái tóc dài, rồi bước ra khỏi sơn động.
Vốn dĩ nàng nghĩ Uyên Quyết vẫn sẽ ở trong sơn động nghỉ ngơi, nhưng khi đên nơi nàng mới phát hiện con sói không ở đó, không chỉ thế, hắn còn dọn sạch sơn động, mùi hôi ban đầu cũng biến mất.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng không chịu được mà thở dài một hơi, đưa tay lên che đôi má đang nóng rực.
Trước đây đều là nàng giúp Sói xám tiên sinh thu dọn, không ngờ, con sói còn chưa lành hẳn, nhưng giờ đã biết giúp nàng dọn dẹp.
Nguyễn Thu Thu lắc đầu, bỏ hết sự xấu hổ phía sau và bước đến “phòng ngủ chính” không chút chần chừ.
Tấm rèm da thú không được buộc chặt, và Nguyễn Thu Thu thậm chí không cần vén rèm da thú của “phòng ngủ chính” lên.
Nhìn thoáng qua, nàng nhìn thấy Sói xám tiên sinh đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường cưới.
Hắn thay bộ quần áo khác, không mặc chiếc trường bào to màu đỏ kia nữa, thay vào đó hắn thay bộ đồ đầu tiên nàng may cho hắn, khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng bị chôn vùi trong lớp lông tơ đen nhánh, sợi len bịt mắt khẽ lỏng ra, trượt xuống dưới, ẩn ẩn để lộ đôi mắt phượng đỏ tươi, dài hẹp của hắn.
Nghe thấy tiếng của nàng, Sói xám tiên sinh hơi hoảng loạn, hắn giơ cánh tay lên, hình như muốn cột sợi len bịt mắt lại.
Nhưng không biết có phải vì mất đi thị giác hay không, mà tay hắn run lên, tầm nhìn mờ mịt và bối rối, ống tay áo hơi rộng tuột xuống, có thể lờ mờ nhìn thấy vài vết máu sâu.
Trái tim của Nguyễn Thu Thu đập loạn xạ, nàng chau mày đau lòng, bước lên phía trước hai bước, theo ánh sáng sáng hơn cả củi đang cháy trong sơn động phát ra từ loài cây kỳ lạ đó, nàng đã nhìn thấy vệt máu mờ mờ trên môi Uyên Quyết.
“Phu quân, chàng bị thương rồi?” Nguyễn Thu Thu vội chạy đến bên hắn, giọng nói khẽ run.
“… Không sao.” Mặc dù nói như vậy, Uyên Quyết vẫn cố ý để lộ đôi tai nhọn, cụp chúng lại, sau đó mềm mại rũ xuống đầu.
Nguyễn Thu Thu nhìn đôi tai nhọn đau đớn đang co quắp của hắn, trong lòng đột nhiên khó chịu hơn, thấy con sói vẫn muốn tự buộc lại sợi len, vội nói: “Để ta làm.”
Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nhất có thể cầm sợi len bên má Sói xám tiên sinh lên, cẩn thận vén mái tóc đen dài như thác nước của hắn.
Bên người tràn đầy hơi thở của phu nhân, Sói xám tiên sinh biến thái khẽ cong khóe môi, ánh mắt loé lên sự hài lòng.
Còn thê tử của hắn, căn bản không hề phát hiện ra Sói xám tiên sinh đang cố tình, chỉ vì muốn thân mật với phu nhân của mình, mà cố tình giả bộ yếu đuối và mưu đồ nham hiểm.
Thu Thu nghĩ đến vết thương trên cánh tay hắn, khóe mắt hơi cay cay, Nguyễn Thu Thu vừa nhẹ nhàng buộc lại bịt mắt giúp Uyên Quyết, vừa mím môi, một lúc sau, thấy Sói xám tiên sinh không định nói chuyện, nàng không nhịn được nữa hỏi, “Sói đã đi đâu? Sao lại bị thương thế?”
Con sói này có lẽ đã ‘tắm tiên’ ở ngoài trước khi nàng tỉnh dậy, và không sử dụng yêu lực để hút hết hơi nước trên mái tóc đen nên còn hơi ướt.
Bình luận facebook