Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Ghen tỵ với chính mình
Chương 84: Ghen tỵ với chính mình
Đầu ngón tay của Uyên Quyết run run, trong đầu không ngừng nghĩ tới những gì Nguyễn Thu Thu vừa nói——
“Ta…trước giờ cũng chưa từng nghĩ cùng chàng…à, rời xa chàng Bụt.”
Là sao.
Ý là, nàng vẫn thích cái tên Bụt kia à?
Không đúng, không đúng.
Thu Thu, nàng trước khi nói ra cái tên chàng Bụt, còn nói chữ ‘chàng’ rất nhỏ.
Một cảm giác không thể giải thích được tràn ngập trong lòng, kéo theo máu toàn thân chảy ra, ào ào như nước chảy, cũng giống như dung nham phun trào, chốc lát cướp đi toàn bộ tâm trí Uyên Quyết.
Đôi má trên gương mặt đẹp trai của hắn đỏ lên, ngay cả vết sẹo gớm ghiếc ban đầu cùng vết thương chưa lành trên tứ chi cũng như bị ngâm trong nước suối ấm, mất đi cảm giác chua xót, đau đớn.
Ngay cả nằm mơ cũng không dám tham lam, lại giống như độc đục xương vậy, chớp mắt đã lan truyền từ suy nghĩ đến xương cốt tứ chi, khiến Uyên Quyết hít thở thôi mà cũng biến thành gánh nặng vừa ngọt ngào vừa đáng sợ.
Hắn chính là chàng Bụt ư?
Vốn từ rất sớm, bắt đầu sớm như vậy.
Nàng đã bắt đầu gọi hắn là chàng Bụt à?
Nghĩ kỹ lại, hắn tự cho rằng bộ quần áo do phu nhân may cho chàng Bụt, lần nào hắn mặc lên cũng đều vừa vặn.
Nhiều lần, khi Thu Thu gọi chàng Bụt, đều dùng giọng điệu mong đợi, cố ý nói điều đó cho hắn nghe.
Sao hắn lại ngốc thế, sao tận bây giờ mới nhận ra.
Uyên Quyết nắm chặt tay, sau bất ngờ và ngạc nhiên, dần dần lộ ra cảm giác nhục nhã không thể kiềm chế được.
May mắn thay, Thu Thu không biết, hắn luôn thầm coi chàng Bụt kia là tình địch…
Còn vì ghen, mà làm bao nhiêu chuyện mất mặt khiến nàng sau khi biết thì dở khóc dở cười.
Tim đập thình thịch, Sói xám tiên sinh nghĩ tới việc mình từng bí mật nhổ lông đuôi của mình để tranh giành quần áo với chàng Bụt, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đẹp trai cùng cái gáy đều bị nhuộm một màu hồng nhạt.
Nhưng Nguyễn Thu Thu không biết rằng con sói ghen với chàng Bụt, còn vì nàng mà làm hàng loạt những việc ‘vẻ vang’ như thế, chỉ đơn giản nghĩ Uyên Quyết đang xấu hổ.
Thực ra nàng cũng rất ngại ngùng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Sói xám tiên sinh đỏ bừng lên như thế này, trong lòng tê dại, tai cũng lặng lẽ đỏ lên.
Uyên Quyết không nói chuyện, còn Nguyễn Thu Thu thì xấu hổ không dám tiếp tục đề tài này, nàng nhìn hướng khác, rồi đứng thẳng dậy, “Phu, phu quân, chàng nên nghỉ ngơi trước đi, ta đi cất bông đã.”
Nguyễn Thu Thu suy nghĩ một chút rồi muốn nói thêm: “Bông, bông chính là loại cây này, ta tuỳ ý đặt cho nó một cái tên cho tiện.”
“… ừm.” Uyên Quyết điều chỉnh lại nhịp thở, vài giây sau, mới gật đầu.
Nguyễn Thu Thu bỏ quả bông vào chiếc túi đã chuẩn bị sẵn.
Trái bông chín này là loại cây lớn hơn và mịn hơn nhiều so với quả bông hiện đại, cảm giác và tính chất tương tự như bông nhưng mềm và dày hơn, có lẽ độ ấm và mức độ thoải mái sẽ tốt hơn quần áo làm thành từ bông cấp một.
Trong túi còn có mấy túi da thú bỏ vào trước đó, trong năm phút ngắn ngủi chờ đợi Sa Điêu và Tiểu Miêu đến, quả bông dày dặn đã chất đầy túi da thú mà Nguyễn Thu Thu mang theo, nhưng trên mặt đất vẫn còn có rất nhiều bông chưa được sắp xếp.
Nguyễn Thu Thu đoán, với nhiều bông như vậy, có thể tạo ra ít nhất ba chiếc chăn và hàng chục chiếc áo bông.
Có nhiều cây bông chưa chín hoặc sắp chín, nếu hái hết có thể làm nhiều đồ giữ ấm hơn.
Nếu không phải loại cây này có tính nguy hiểm nhất định, thì Nguyễn Thu Thu đã trồng nó với quy mô lớn rồi.
Trong khi nàng đang suy nghĩ, thì Xà Khâm đã dẫn theo Hùng Đoá Đoá và Điền Tú mang túi da thú tới.
Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia cũng bị Tiểu Bạc Hà lôi đến giúp.
“Uyên phu nhân, ngươi hái nhiều quả bông như vậy làm gì?” Điền Tú tò mò hỏi.
Yêu tộc bọn họ giữ ấm thường dùng da và lông của dã thú, mùa hè thì sử dụng vảy giáp và da giáp của rắn hoặc rắn mối để làm quần áo nhẹ, rất ít yêu ma dành sức lực và thời gian để nghiên cứu quần áo, vì vậy, hắn hoàn toàn không biết thứ này có tác dụng gì.
“Là bông nguyệt lục.” Như Ý nãi nãi lại biết đến loại cây này, ánh mắt có chút kinh ngạc, “Không ngờ ở đây lại có… bông nguyệt lục vừa xuất hiện, lại còn có một mảnh lớn như vậy, ừm, là bậc thấp, cũng được, không phải thứ gì quý giá lắm. “
Bà đã từng nhìn thấy một vài cây như vậy sống trên một số chỗ ở vực sâu, chúng được dùng để làm quần áo mềm, cấp càng cao thì càng giá trị.
Nguyễn Thu Thu khá mẫn cảm phát hiện bà có hơi ngập ngừng. Thực lực của Như Ý nãi nãi gần bằng Sói xám tiên sinh, nhưng Sói xám tiên sinh lại không biết về bông nguyệt lục, còn Như Ý nãi nãi thì rất ngạc nhiên khi thấy bông nguyệt lục ở đây, chứng tỏ thực vật này có thể có nhiều ở vực sâu nhưng có rất ít trên khu vực của yêu tộc.
Nhưng Nguyễn Thu Thu không trực tiếp chỉ ra điều đó, tính đợi bọn yêu đi rồi sẽ hỏi Như Ý nãi nãi kỹ hơn.
Vì trời ngày càng tối và có dấu hiệu của bão tuyết, mọi người không lãng phí thời gian mà nhanh chóng chuyển tất cả những quả mới lạ này tới bãi đất trống trước sơn động của Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sinh.
Uyên Quyết huy động chút yêu lực còn lại trong người, lắp đặt “cánh cửa” và tấm rèm bằng da thú của căn phòng tân hôn.
Nguyễn Thu Thu lấy ra món thịt trâu khô đã làm trước đó cảm ơn mọi người, ngay sau đó, Hùng Đoá Đoá, Điền Tú và những con yêu khác rời đi.
Trong sơn động chỉ còn lại Như Ý nãi nãi, Thu Thu và Sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu không hỏi, nhưng Như Ý nãi nãi giải thích: “Bông nguyệt lục này thường chỉ mọc ở những nơi ma khí dày đặc, ma khí càng đặc thì phát triển càng tốt, không biết bông nguyệt lục này thay đổi có phải vì bộ lạc Đông Hùng có bí mật mà chúng ta không biết… “
Nói xong, Nguyễn Thu Thu trở nên nghiêm nghị, nhưng rất nhanh, lông mày của nàng đã giãn ra.
Ban đầu, ngọn núi sau bộ lạc Đông Hùng có kết giới, trong kết giới lại có rất nhiều linh khí, một bộ lạc căn bản không thể không có bí mật, bộ lạc Đông Hùng ngay từ đầu đã là một bộ lạc rất bí mật.
Trong khi Nguyễn Thu Thu và Như Ý nãi nãi đang suy nghĩ, Uyên Quyết nhẹ nhàng nói: “Dưới đất có một số mảnh vỡ ma thạch.”
Hắn theo thói quen nên do thám mặt đất và nhìn thấy một vài mảnh vỡ ma thạch.
Ánh mắt Nguyễn Thu Thu hiện lên sự kinh ngạc, hỏi con sói của mình: “Vậy trong quả của cây bông nguyệt lục này, chắc không có ma khí chứ?”
Thực ra nàng đã dùng linh lực dò qua, không phát hiện ra ma khí, nhưng vì an toàn, vẫn quyết định hỏi.
Uyên Quyết lắc đầu, biểu thị rằng trong quả không có ma khí.
Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm khi nghe xong, nàng định dùng những quả bông này để làm chăn và quần áo, nàng cũng muốn mang chúng đi bán, đương nhiên nàng không hi vọng có ma khí trong quả.
“Có điều, Thu Thu, con hái nhiều bông nguyệt lục như vậy, là muốn đi bán ở phiên chợ bảy ngày sau sao?” Như Ý nãi nãi nhìn quả bông, hiếu kỳ hỏi.
Nguyễn Thu Thu không có ý định giấu giếm, “Ta định làm một ít quần áo bông, sau đó ta sẽ trao đổi linh thạch với yêu khác.”
Nếu nàng đoán không nhầm, quần áo làm từ bông nguyệt lục từ cấp một đến cấp hai, có thể có một số tác dụng đặc biệt, ngoài việc giữ ấm, nó còn có thể có ngăn ma khí hoặc chống lại các cuộc tấn công.
Nhưng quần áo chưa làm ra, nên Nguyễn Thu Thu chưa chắc lắm.
“Con định làm áo bông à?” Như Ý nãi nãi kinh ngạc.
Nguyễn Thu Thu gật đầu.
Trước đây nàng thường sử dụng công cụ đơn giản để dệt vải may quần áo, bây giờ với sự trợ giúp của linh lực, việc may quần áo càng trở nên dễ dàng hơn.
“Ừm.” Như Ý nãi nãi bình tĩnh nói, “Nếu là quần áo, hoặc là có thể đổi được linh thạch, bông nguyệt lục cấp một và cấp hai có lẽ phòng ngự tốt.”
Nguyễn Thu Thu mắt sáng lên khi nghe điều này, nàng không ngờ mình chỉ là phỏng đoán, nhưng nó thực sự có hiệu quả.
“Bảy ngày nữa phiên chợ sẽ mở, đi từ chỗ chúng ta chắc mất khoảng nửa ngày.” Như Ý nãi nãi nói, “Mấy ngày nay ta dự định tinh chế một ít tinh phách gỗ liễu, cũng có thể đổi chút linh thạch.”
“Tinh phách gỗ liễu?” Nguyễn Thu Thu hơi thắc mắc, nhưng cũng có thể đoán đó là thứ quý giá.
Như Ý nãi nãi vừa nói với Nguyễn Thu Thu một số chi tiết, và định rời đi luôn.
Thời gian của họ bây giờ rất quý báu, để có thể đổi lấy món đồ tốt ở phiên chợ chỉ mở ba lần một tháng mùa đông, không thể lãng phí thời gian.
Trước khi ra ngoài, dường như Như Ý nãi nãi chợt nhớ ra điều gì đó, bà quay lại và nhìn chằm chằm vào cổ tay của Nguyễn Thu Thu vài giây, sau đó bà nói nửa đùa nửa thật: “Thu Thu, đừng ép bản thân, yêu ở khía cạnh nào đều rất đáng sợ, nếu con không thể chống lại được, lá cây lần trước ta đưa, con còn giữ chứ? “
Nguyễn Thu Thu: “…………”
Nguyễn Thu Thu: “???”
Tai nàng đỏ bừng, nhìn Khanh Như Ý với ánh mắt khó tả.
Cả người Uyên Quyết run rẩy, khống chế uy áp và yêu thức cảnh cáo.
Khanh Như Ý cười ha ha, và nhanh chóng biến mất nơi cửa động.
Nguyễn Thu Thu thở phào, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy lời giải thích có chút bối rối của Sói xám tiên sinh, “Sói … không phải như thế đâu.”
Giọng nói của hắn ẩn chứa nỗi ưu tư và sự ngượng ngùng không thể giải thích được, dường như hắn đã hoàn toàn trút bỏ sự lạnh lùng khổ sở của lớp phòng bị và ngụy trang, để lộ nội tâm mềm yếu giống sói con ngày nào.
Nguyễn Thu Thu: “……???” Không phải cái gì cơ?
Nàng luôn cảm thấy Uyên Quyết muốn nói điều gì đó khá xấu hổ, nên vội vã chuyển chủ đề, “Ừ, ừ, ta biết.”
Uyên Quyết nghĩ mình đã giải thích rõ ràng, khẽ cong bờ môi mỏng.
Cứ cho là hắn chậm chạp đi, nhưng hắn cũng không phải cái gì cũng không biết, phương diện mà Khanh Như Ý nói cũng là điều mà rất nhiều lang tộc lấy làm tự hào. Chỉ là trước giờ hắn chưa có kinh nghiệm và không biết làm thế nào, chắc vì vậy nên không đáng sợ lắm?
Chỉ là, sau khi sống chung với phu nhân một thời gian, luôn cảm thấy toàn thân như bánh nướng không vừng, lúc nào cũng muốn gần gũi, thân mật hơn với nàng.
Ban đầu, hắn không biết cảm giác này là gì.
Nhưng hôm nay được Khanh Như Ý nhắc nhở.
Khuôn mặt anh tuấn của Uyên Quyết ửng đỏ lên, có lẽ hắn muốn làm tình với tiểu phu nhân?
Tuy nhiên, họ vẫn chưa thành khế và tình hình vẫn còn rất kém, và làm sao để làm tình hắn cũng không biết nữa.
Ngón tay mảnh khảnh cong lại, hàng mi dài khẽ run.
Tên chủ thượng sắp đột phá lên cấp tám, sắp thành Ma Vương?
Hãy cho hắn thêm một chút thời gian, hắn sẽ nhanh chóng lấy lại thực lực và thu xếp mọi việc ổn thoả.
Đầu ngón tay của Uyên Quyết run run, trong đầu không ngừng nghĩ tới những gì Nguyễn Thu Thu vừa nói——
“Ta…trước giờ cũng chưa từng nghĩ cùng chàng…à, rời xa chàng Bụt.”
Là sao.
Ý là, nàng vẫn thích cái tên Bụt kia à?
Không đúng, không đúng.
Thu Thu, nàng trước khi nói ra cái tên chàng Bụt, còn nói chữ ‘chàng’ rất nhỏ.
Một cảm giác không thể giải thích được tràn ngập trong lòng, kéo theo máu toàn thân chảy ra, ào ào như nước chảy, cũng giống như dung nham phun trào, chốc lát cướp đi toàn bộ tâm trí Uyên Quyết.
Đôi má trên gương mặt đẹp trai của hắn đỏ lên, ngay cả vết sẹo gớm ghiếc ban đầu cùng vết thương chưa lành trên tứ chi cũng như bị ngâm trong nước suối ấm, mất đi cảm giác chua xót, đau đớn.
Ngay cả nằm mơ cũng không dám tham lam, lại giống như độc đục xương vậy, chớp mắt đã lan truyền từ suy nghĩ đến xương cốt tứ chi, khiến Uyên Quyết hít thở thôi mà cũng biến thành gánh nặng vừa ngọt ngào vừa đáng sợ.
Hắn chính là chàng Bụt ư?
Vốn từ rất sớm, bắt đầu sớm như vậy.
Nàng đã bắt đầu gọi hắn là chàng Bụt à?
Nghĩ kỹ lại, hắn tự cho rằng bộ quần áo do phu nhân may cho chàng Bụt, lần nào hắn mặc lên cũng đều vừa vặn.
Nhiều lần, khi Thu Thu gọi chàng Bụt, đều dùng giọng điệu mong đợi, cố ý nói điều đó cho hắn nghe.
Sao hắn lại ngốc thế, sao tận bây giờ mới nhận ra.
Uyên Quyết nắm chặt tay, sau bất ngờ và ngạc nhiên, dần dần lộ ra cảm giác nhục nhã không thể kiềm chế được.
May mắn thay, Thu Thu không biết, hắn luôn thầm coi chàng Bụt kia là tình địch…
Còn vì ghen, mà làm bao nhiêu chuyện mất mặt khiến nàng sau khi biết thì dở khóc dở cười.
Tim đập thình thịch, Sói xám tiên sinh nghĩ tới việc mình từng bí mật nhổ lông đuôi của mình để tranh giành quần áo với chàng Bụt, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đẹp trai cùng cái gáy đều bị nhuộm một màu hồng nhạt.
Nhưng Nguyễn Thu Thu không biết rằng con sói ghen với chàng Bụt, còn vì nàng mà làm hàng loạt những việc ‘vẻ vang’ như thế, chỉ đơn giản nghĩ Uyên Quyết đang xấu hổ.
Thực ra nàng cũng rất ngại ngùng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Sói xám tiên sinh đỏ bừng lên như thế này, trong lòng tê dại, tai cũng lặng lẽ đỏ lên.
Uyên Quyết không nói chuyện, còn Nguyễn Thu Thu thì xấu hổ không dám tiếp tục đề tài này, nàng nhìn hướng khác, rồi đứng thẳng dậy, “Phu, phu quân, chàng nên nghỉ ngơi trước đi, ta đi cất bông đã.”
Nguyễn Thu Thu suy nghĩ một chút rồi muốn nói thêm: “Bông, bông chính là loại cây này, ta tuỳ ý đặt cho nó một cái tên cho tiện.”
“… ừm.” Uyên Quyết điều chỉnh lại nhịp thở, vài giây sau, mới gật đầu.
Nguyễn Thu Thu bỏ quả bông vào chiếc túi đã chuẩn bị sẵn.
Trái bông chín này là loại cây lớn hơn và mịn hơn nhiều so với quả bông hiện đại, cảm giác và tính chất tương tự như bông nhưng mềm và dày hơn, có lẽ độ ấm và mức độ thoải mái sẽ tốt hơn quần áo làm thành từ bông cấp một.
Trong túi còn có mấy túi da thú bỏ vào trước đó, trong năm phút ngắn ngủi chờ đợi Sa Điêu và Tiểu Miêu đến, quả bông dày dặn đã chất đầy túi da thú mà Nguyễn Thu Thu mang theo, nhưng trên mặt đất vẫn còn có rất nhiều bông chưa được sắp xếp.
Nguyễn Thu Thu đoán, với nhiều bông như vậy, có thể tạo ra ít nhất ba chiếc chăn và hàng chục chiếc áo bông.
Có nhiều cây bông chưa chín hoặc sắp chín, nếu hái hết có thể làm nhiều đồ giữ ấm hơn.
Nếu không phải loại cây này có tính nguy hiểm nhất định, thì Nguyễn Thu Thu đã trồng nó với quy mô lớn rồi.
Trong khi nàng đang suy nghĩ, thì Xà Khâm đã dẫn theo Hùng Đoá Đoá và Điền Tú mang túi da thú tới.
Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia cũng bị Tiểu Bạc Hà lôi đến giúp.
“Uyên phu nhân, ngươi hái nhiều quả bông như vậy làm gì?” Điền Tú tò mò hỏi.
Yêu tộc bọn họ giữ ấm thường dùng da và lông của dã thú, mùa hè thì sử dụng vảy giáp và da giáp của rắn hoặc rắn mối để làm quần áo nhẹ, rất ít yêu ma dành sức lực và thời gian để nghiên cứu quần áo, vì vậy, hắn hoàn toàn không biết thứ này có tác dụng gì.
“Là bông nguyệt lục.” Như Ý nãi nãi lại biết đến loại cây này, ánh mắt có chút kinh ngạc, “Không ngờ ở đây lại có… bông nguyệt lục vừa xuất hiện, lại còn có một mảnh lớn như vậy, ừm, là bậc thấp, cũng được, không phải thứ gì quý giá lắm. “
Bà đã từng nhìn thấy một vài cây như vậy sống trên một số chỗ ở vực sâu, chúng được dùng để làm quần áo mềm, cấp càng cao thì càng giá trị.
Nguyễn Thu Thu khá mẫn cảm phát hiện bà có hơi ngập ngừng. Thực lực của Như Ý nãi nãi gần bằng Sói xám tiên sinh, nhưng Sói xám tiên sinh lại không biết về bông nguyệt lục, còn Như Ý nãi nãi thì rất ngạc nhiên khi thấy bông nguyệt lục ở đây, chứng tỏ thực vật này có thể có nhiều ở vực sâu nhưng có rất ít trên khu vực của yêu tộc.
Nhưng Nguyễn Thu Thu không trực tiếp chỉ ra điều đó, tính đợi bọn yêu đi rồi sẽ hỏi Như Ý nãi nãi kỹ hơn.
Vì trời ngày càng tối và có dấu hiệu của bão tuyết, mọi người không lãng phí thời gian mà nhanh chóng chuyển tất cả những quả mới lạ này tới bãi đất trống trước sơn động của Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sinh.
Uyên Quyết huy động chút yêu lực còn lại trong người, lắp đặt “cánh cửa” và tấm rèm bằng da thú của căn phòng tân hôn.
Nguyễn Thu Thu lấy ra món thịt trâu khô đã làm trước đó cảm ơn mọi người, ngay sau đó, Hùng Đoá Đoá, Điền Tú và những con yêu khác rời đi.
Trong sơn động chỉ còn lại Như Ý nãi nãi, Thu Thu và Sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu không hỏi, nhưng Như Ý nãi nãi giải thích: “Bông nguyệt lục này thường chỉ mọc ở những nơi ma khí dày đặc, ma khí càng đặc thì phát triển càng tốt, không biết bông nguyệt lục này thay đổi có phải vì bộ lạc Đông Hùng có bí mật mà chúng ta không biết… “
Nói xong, Nguyễn Thu Thu trở nên nghiêm nghị, nhưng rất nhanh, lông mày của nàng đã giãn ra.
Ban đầu, ngọn núi sau bộ lạc Đông Hùng có kết giới, trong kết giới lại có rất nhiều linh khí, một bộ lạc căn bản không thể không có bí mật, bộ lạc Đông Hùng ngay từ đầu đã là một bộ lạc rất bí mật.
Trong khi Nguyễn Thu Thu và Như Ý nãi nãi đang suy nghĩ, Uyên Quyết nhẹ nhàng nói: “Dưới đất có một số mảnh vỡ ma thạch.”
Hắn theo thói quen nên do thám mặt đất và nhìn thấy một vài mảnh vỡ ma thạch.
Ánh mắt Nguyễn Thu Thu hiện lên sự kinh ngạc, hỏi con sói của mình: “Vậy trong quả của cây bông nguyệt lục này, chắc không có ma khí chứ?”
Thực ra nàng đã dùng linh lực dò qua, không phát hiện ra ma khí, nhưng vì an toàn, vẫn quyết định hỏi.
Uyên Quyết lắc đầu, biểu thị rằng trong quả không có ma khí.
Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm khi nghe xong, nàng định dùng những quả bông này để làm chăn và quần áo, nàng cũng muốn mang chúng đi bán, đương nhiên nàng không hi vọng có ma khí trong quả.
“Có điều, Thu Thu, con hái nhiều bông nguyệt lục như vậy, là muốn đi bán ở phiên chợ bảy ngày sau sao?” Như Ý nãi nãi nhìn quả bông, hiếu kỳ hỏi.
Nguyễn Thu Thu không có ý định giấu giếm, “Ta định làm một ít quần áo bông, sau đó ta sẽ trao đổi linh thạch với yêu khác.”
Nếu nàng đoán không nhầm, quần áo làm từ bông nguyệt lục từ cấp một đến cấp hai, có thể có một số tác dụng đặc biệt, ngoài việc giữ ấm, nó còn có thể có ngăn ma khí hoặc chống lại các cuộc tấn công.
Nhưng quần áo chưa làm ra, nên Nguyễn Thu Thu chưa chắc lắm.
“Con định làm áo bông à?” Như Ý nãi nãi kinh ngạc.
Nguyễn Thu Thu gật đầu.
Trước đây nàng thường sử dụng công cụ đơn giản để dệt vải may quần áo, bây giờ với sự trợ giúp của linh lực, việc may quần áo càng trở nên dễ dàng hơn.
“Ừm.” Như Ý nãi nãi bình tĩnh nói, “Nếu là quần áo, hoặc là có thể đổi được linh thạch, bông nguyệt lục cấp một và cấp hai có lẽ phòng ngự tốt.”
Nguyễn Thu Thu mắt sáng lên khi nghe điều này, nàng không ngờ mình chỉ là phỏng đoán, nhưng nó thực sự có hiệu quả.
“Bảy ngày nữa phiên chợ sẽ mở, đi từ chỗ chúng ta chắc mất khoảng nửa ngày.” Như Ý nãi nãi nói, “Mấy ngày nay ta dự định tinh chế một ít tinh phách gỗ liễu, cũng có thể đổi chút linh thạch.”
“Tinh phách gỗ liễu?” Nguyễn Thu Thu hơi thắc mắc, nhưng cũng có thể đoán đó là thứ quý giá.
Như Ý nãi nãi vừa nói với Nguyễn Thu Thu một số chi tiết, và định rời đi luôn.
Thời gian của họ bây giờ rất quý báu, để có thể đổi lấy món đồ tốt ở phiên chợ chỉ mở ba lần một tháng mùa đông, không thể lãng phí thời gian.
Trước khi ra ngoài, dường như Như Ý nãi nãi chợt nhớ ra điều gì đó, bà quay lại và nhìn chằm chằm vào cổ tay của Nguyễn Thu Thu vài giây, sau đó bà nói nửa đùa nửa thật: “Thu Thu, đừng ép bản thân, yêu ở khía cạnh nào đều rất đáng sợ, nếu con không thể chống lại được, lá cây lần trước ta đưa, con còn giữ chứ? “
Nguyễn Thu Thu: “…………”
Nguyễn Thu Thu: “???”
Tai nàng đỏ bừng, nhìn Khanh Như Ý với ánh mắt khó tả.
Cả người Uyên Quyết run rẩy, khống chế uy áp và yêu thức cảnh cáo.
Khanh Như Ý cười ha ha, và nhanh chóng biến mất nơi cửa động.
Nguyễn Thu Thu thở phào, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy lời giải thích có chút bối rối của Sói xám tiên sinh, “Sói … không phải như thế đâu.”
Giọng nói của hắn ẩn chứa nỗi ưu tư và sự ngượng ngùng không thể giải thích được, dường như hắn đã hoàn toàn trút bỏ sự lạnh lùng khổ sở của lớp phòng bị và ngụy trang, để lộ nội tâm mềm yếu giống sói con ngày nào.
Nguyễn Thu Thu: “……???” Không phải cái gì cơ?
Nàng luôn cảm thấy Uyên Quyết muốn nói điều gì đó khá xấu hổ, nên vội vã chuyển chủ đề, “Ừ, ừ, ta biết.”
Uyên Quyết nghĩ mình đã giải thích rõ ràng, khẽ cong bờ môi mỏng.
Cứ cho là hắn chậm chạp đi, nhưng hắn cũng không phải cái gì cũng không biết, phương diện mà Khanh Như Ý nói cũng là điều mà rất nhiều lang tộc lấy làm tự hào. Chỉ là trước giờ hắn chưa có kinh nghiệm và không biết làm thế nào, chắc vì vậy nên không đáng sợ lắm?
Chỉ là, sau khi sống chung với phu nhân một thời gian, luôn cảm thấy toàn thân như bánh nướng không vừng, lúc nào cũng muốn gần gũi, thân mật hơn với nàng.
Ban đầu, hắn không biết cảm giác này là gì.
Nhưng hôm nay được Khanh Như Ý nhắc nhở.
Khuôn mặt anh tuấn của Uyên Quyết ửng đỏ lên, có lẽ hắn muốn làm tình với tiểu phu nhân?
Tuy nhiên, họ vẫn chưa thành khế và tình hình vẫn còn rất kém, và làm sao để làm tình hắn cũng không biết nữa.
Ngón tay mảnh khảnh cong lại, hàng mi dài khẽ run.
Tên chủ thượng sắp đột phá lên cấp tám, sắp thành Ma Vương?
Hãy cho hắn thêm một chút thời gian, hắn sẽ nhanh chóng lấy lại thực lực và thu xếp mọi việc ổn thoả.