Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: quá khứ (thượng)
Chương 117: quá khứ (Thượng)
Hỏa noãn thảo trong sơn động tản mát ra ánh sáng ấm áp mềm mại.
Hùng Đóa Đóa, Hùng Viễn và Điền Tú ba nam yêu vây quanh ngồi phía trước hàng hóa, trông mong nhìn về phía cửa sơn động, vừa chờ Nguyễn Thu Thu bọn họ trở về, vừa mong mỏi có lẽ sẽ có yêu nào đó tới cửa trao đổi đồ vật.
“Ca ca nè, ngươi nói xem, lần này nếu mà ta còn sống, hay là ta sẽ suy tính một chút tiến tới với tiểu Hồng nhé?” Chờ hồi lâu mà cũng chẳng có yêu nào đến, Hùng Đóa Đóa bắt đầu nói chuyện với Hùng Viễn.
Hùng Viễn tức giận đệ đệ nhà mình một cái, ngữ khí rất là ghen tỵ, “Tùy ngươi, ngươi thích nàng thì tới, không thích thì không tới chứ sao.”
Mấy ngày nay bởi vì bộ lạc Sa Tộc bị tiến đánh, Điền Tú một mực có chút buồn bã nghe vậy cũng có chút tinh thần “Ngươi nói tiểu Hồng kia, là tộc cá mập sao?”
Hùng Đóa Đóa khẽ gật đầu, hơi nắm chặt bàn tay đã bị trụi sạch lông, ngữ khí rất là u buồn nói, “Ta đánh không lại nàng.”
Điền Tú vỗ vỗ bờ vai của hắn “Huynh đệ, ta cũng đánh không lại vị kia nhà ta…”
Hùng Đóa Đóa nhìn Điền Tú một chút, lại nghĩ tới Điền Diệp hung hãn, nhịn không được hỏi hắn “Vậy sao ngươi theo đuổi được nàng vậy?”
Điền Tú vừa định nói hắn và Điền Diệp là thanh mai trúc mã, đã nghe phía ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Đại điêu vội vàng đứng lên, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Điền Diệp cõng Nguyễn Thu Thu vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy về phía sơn động bên này. Phía sau bọn họ, còn có một tên nhóc trên đầu có cặp sừng phát sáng đi theo, căn cứ khí tức có thể nhận ra là một ma vật cao cấp.
Điền Tú lập tức căng thẳng lên, cùng hai huynh đệ Hùng Đóa Đóa vội vàng chạy lên trước, ngăn trước mặt Điền Diệp, lớn tiếng nói, “Ma vật, mau thả các nàng ra!”
Nguyệt Thần “…”
Hắn có chút im lặng gãi gãi sừng một chút, ánh sáng lập tức giảm đi rất nhiều, ngữ khí không kiên nhẫn nói “Ta cũng không có tổn thương các nàng.”
Hắn mới mở miệng, ba giọng nói cùng vang lên quấn quýt với nhau, trong màn đêm có chút an tĩnh nghe ra rất quỷ dị.
Điền Tú biến sắc, còn muốn nói điều gì, đã nghe được Điền Diệp nói, “Hắn không có tổn thương hại chúng ta, đừng nói mấy cái này nữa, nhanh, thu dọn sơn động một chút, trải chăn da thú ra, Thu Thu có chuyện rồi.”
Hùng Đóa Đóa quá sợ hãi, đưa tay lau nước mưa trên mặt, không để ý tới truy vấn, vội vàng cùng ca ca nhà mình vào sơn động thu dọn.
Điền Diệp cõng Nguyễn Thu Thu vào sơn động, đặt nàng nằm xuống giường đá đệm đầy da thú mềm mại, lại đặt gốc hỏa noãn thảo ở trong sơn động nhỏ.
Nàng dùng khăn da thú thấm ướt nước nóng lau vết bẩn trên trán và vết máu bên môi Nguyễn Thu Thu, ánh mắt rất lo lắng.
Thời gian quay lại trước đó không lâu.
Sau khi nghe Nguyệt Thần nói xong chuyện có liên quan đến Ma Vương tiền nhiệm, Nguyễn Thu Thu sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc ấy Điền Diệp phỏng đoán có lẽ Ma Vương tiền nhiệm chính là Uyên Quyết, người hắn muốn tìm chính là Nguyễn Thu Thu, nhưng lại không rõ Uyên Quyết là làm sao làm được chuyện từ tương lai trở lại quá khứ, lại vì sao muốn trở lại quá khứ, nàng cũng không thể hiểu nổi.
Nàng mặc dù không hiểu rõ, lại biết trạng thái của Nguyễn Thu Thu nhất định còn tồi tệ hơn nàng.
Điền Diệp do dự, vẫn là tiến lên một bước, muốn an ủi Nguyễn Thu Thu, nhưng nàng vừa mở miệng, đã phát hiện Nguyễn Thu Thu không thích hợp, “Thu Thu…”
Năng lực nhìn vào ban đêm của Điền Diệp rất tốt, vừa nãy tới gần nàng, đã phát hiện Nguyễn Thu Thu toàn thân run rẩy.
Nàng một tay che ngực, quần áo sạch sẽ trên người trừ một chút bị ướt mưa, còn lại bị nhuộm rất nhiều vết máu, dưới ánh sáng yếu ớt của dạ quang châu, màu đỏ có chút gai mắt.
Điền Diệp quá sợ hãi, nhìn lên trên, phát hiện từng ngụm máu đỏ tươi đang từ bên môi Nguyễn Thu Thu tràn ra, nàng hơi khép hàng mi dài lại, ánh mắt vô hồn nhìn chăm chú phía trước.
“Thu Thu? Ngươi sao vậy?” đáy lòng Điền Diệp dâng lên dự cảm không tốt, tiến lên đỡ lấy cánh tay Nguyễn Thu Thu, vội hỏi.
Nhưng Điền Diệp không nhận được câu trả lời của Nguyễn Thu Thu, nàng chỉ cảm thấy cơ thể Nguyễn Thu Thu dường như đã mất đi khống chế, cả người nghiêng về phía trước, mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào người nàng.
“Thu Thu…?” giọng Điền Diệp có chút run rẩy, nàng cẩn thận đỡ lấy Nguyễn Thu Thu, đưa tay thăm dò trán của nàng.
Trán nàng rất nóng, nàng phát sốt rồi.
“Không phải chứ?” Động tĩnh lớn như vậy, Nguyệt Thần cũng chú ý tới Nguyễn Thu Thu không thích hợp.
Tiểu ma vật với cặp sừng đang phát sáng lầm bầm một tiếng, sắc mặt càng phát ra đặc sắc.
Nguyệt Thần tiến lên một bước, cặp sừng tản ra ánh sáng dìu dịu, khẽ chạm vào cánh tay Nguyễn Thu Thu một chút.
Cơ hồ trong nháy mắt, ánh sáng trên cặp sừng của hắn cũng biến đổi.
“Thật đúng là…” Nguyệt Thần trầm thấp nói một tiếng, ngữ khí hết sức phức tạp, “Nàng thế mà thật sự là…”
“Là cái gì? Ngươi có thể nói rõ ràng trong một câu được không hả??”
Điền Diệp bị cái kiểu nói chuyện nửa vời này của hắn làm cho vô cùng bực bội, nàng cũng không che dấu thực lực gì nữa, cởi áo tơi và mũ rộng vành trên người mình và Nguyễn Thu Thu ra, vặn vẹo vùng không gian trên đỉnh đầu, không cho nước mưa rơi xuống, sau đó cõng Nguyễn Thu Thu trên lưng.
Nguyệt Thần bị Điền Diệp quát vậy thì hơi ngơ ra, hắn không biết vì sao một nữ yêu tính tình rất tốt, một mực trầm mặc, đột nhiên lại hung dữ lên như vậy.
Nhưng hắn còn đang đắm chìm trong rung động bởi bí mật hắn vừa phát hiện, nên cũng không tức giận, mà ôn tồn giải thích “Nàng chính là Nguyễn Thu Thu.”
Nghe hắn nói vậy, bước chân Điền Diệp bỗng nhiên dừng một chút.
Nàng kinh ngạc cất cao giọng “Ngươi nói cái gì?”
Nguyệt Thần có chút không kiên nhẫn “Ta nói, nàng chính là nhân loại mà Ma Vương tiền nhiệm đang tìm!”
“Bây giờ lại đột nhiên thổ huyết phát sốt, tám phần là giống như trong ma quyển ghi lại, bắt đầu thức tỉnh ký ức.”
Trong giọng nói của Nguyệt Thần xen lẫn một chút hưng phấn, ba giọng nói của hắn quấn quýt cùng nhau, có cảm giác hắn đang rất kích động, “Không ngờ, thế mà Nguyệt Thần ta lại đụng phải chuyện lạ dạng này, nếu như ca ca bọn họ biết, nhất định sẽ rất hâm mộ…”
Nhưng sự kích động của hắn lại làm cho Điền Diệp cảm thấy rất không thoải mái, nàng nhíu chặt mày, đáy lòng lo lắng “Có thể đừng nói những thứ này nữa được không, bây giờ nàng thế này, sẽ có có nguy hiểm tính mạng không??”
Nguyệt Thần bị nàng quát một hồi, tức giận nói “Sẽ không có nguy hiểm tính mạng gì đâu, bình thường chỉ cần bình ổn vượt qua là được rồi, nhưng ta cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, cho nên cũng không quá chắc chắn…”
Nghe hắn nói như vậy, Điền Diệp tâm trạng trong nháy mắt càng thêm hỏng bét, hắn nói vậy với không nói thì có cái gì khác nhau?
Nhưng bất kể như thế nào, cứ ở bên ngoài mãi cũng không được, thế là Điền Diệp liền vội vàng cõng Nguyễn Thu Thu về tới sơn động nhỏ, lại cho nàng uống một chút giọt nước chữa trị mang tới nhưng chưa kịp trao đổi vật phẩm.
Nhưng tình huống của Nguyễn Thu Thu cũng không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, nàng dường như đã lâm vào ác mộng không cách nào thoát ra được, hai gò má tái nhợt, yếu ớt như sắp biến mất.
Điền Diệp kể lại chuyện của Ma Vương tiền nhiệm và Nguyễn Thu Thu cho Điền Tú và Hùng Đóa Đóa bọn họ còn đang đầu óc mơ hồ, một nhóm yêu nghe xong thì biểu cảm đều rất khó coi.
Hùng Đóa Đóa càng là cảm thấy choáng váng, bởi vì hắn căn bản không hiểu Điền Diệp vừa nãy nói cái gì.
Hùng Đóa Đóa chỉ là ngồi trên băng ghế đá, nhìn Nguyễn Thu Thu mặt mũi tái nhợt, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào, hỏi ra nghi hoặc trong lòng “Điền Diệp tỷ, ngươi nói vậy là sao? Cái gì mà Ma Vương tiền nhiệm, cái gì mà từ tương lai trở lại quá khứ?”
“Cái gì mà chuyển sinh?” Hùng Đóa Đóa dấu hỏi đầy đầu “Là, đã từng phát sinh một chút chuyện không tốt, sau đó bây giờ chuyện không tốt bị Uyên tiên sinh thay đổi, là thế sao?”
Điền Diệp gật gật đầu, thật ra nàng cũng có chút mơ hồ, nhưng đoán chừng cách nói của Hùng Đóa Đóa hẳn là rất tiếp cận chân tướng.
Hùng Viễn và Điền Tú trầm mặc, không biết có phải là còn không thể hiểu được hay không, Nguyệt Thần có chút nghe không nổi nữa.
Vừa nãy trong lúc nói chuyện với nhau, hắn cũng coi như hiểu được quan hệ giữa Uyên Quyết và bọn người Mặc Tịch, cũng biết vì sao Nguyễn Thu Thu muốn đổi lấy bảo bối, đáy lòng đại khái có suy đoán tình hình như thế nào rồi.
Hắn đang kìm nén một bụng lời muốn nói, thấy Hùng Đóa Đóa vậy mà nghe một hồi vẫn chẳng hiểu cái gì, lập tức có chút nhịn không được.
“Đồ gấu đần.” Nguyệt Thần tức giận nói, “Các ngươi có biết không, ma vật cũng là có thiên phú đấy?”
“Thiên phú càng cường đại, thức tỉnh càng muộn càng khó, cũng tỷ như kẻ địch Mặc Tịch của các ngươi, hắn chính là có thể sáng tạo ra thông đạo không gian.” Nguyệt Thần nói, “Mà căn cứ lời các ngươi vừa nãy nói, Mặc Tịch coi Uyên Quyết và Nguyễn Thu Thu trở thành đối tượng bồi dưỡng Quả Thực, nói như vậy Uyên Quyết cũng hẳn là bán ma bán yêu thiên phú không tồi.”
Hùng Đóa Đóa gật gật đầu, “Đúng vậy, nhưng là cái này có liên quan gì đến ma vật kia sao?”
“Đương nhiên là có.” Nguyệt Thần gãi gãi sừng của mình, “Đồ gấu đần, ngươi có thể hiểu như vậy. Nói không chừng vốn dĩ các ngươi đều bị Mặc Tịch giết chết, sau đó kích thích tên sói kia, nên thiên phú của hắn mới thức tỉnh, sau đó kinh lịch một số chuyện, trở lại cứu các ngươi.”
Hùng Đóa Đóa cái hiểu cái không khẽ gật đầu, Điền Tú lại là hiểu ra cái gì đó, biểu cảm cũng rất phức tạp.
Nguyệt Thần lại nói tiếp, “Nhưng không biết thiên phú của hắn đến cùng là cái gì… Đoán chừng là chuyển sinh?”
Bởi vì không dám chắc, cho nên giọng Nguyệt Thần càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng biến thành tự mình suy đoán nỉ non.
Điền Diệp đuổi hết bọn họ ra ngoài, để bọn họ mang những vật phẩm còn lại trong sơn động đi ra ngoài đổi một chút đồ ăn.
Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn xuất phát, đại gia Nguyệt Thần mua hết toàn bộ thịt trâu khô, ngồi bên cạnh hỏa noãn thảo ăn.
Điền Tú do dự một chút, đi đến bên người Điền Diệp, xoay người cùng nàng nói gì đó, rồi cũng quay người rời khỏi sơn động.
Điền Diệp lo lắng ngồi bên giường, làm nhìn Nguyễn Thu Thu, trong đầu không ngừng lướt qua hết kế hoạch này đến kế hoạch khác, cái nào cũng nhìn như có thể thực hiện lại tựa hồ không thể được.
…
Nguyễn Thu Thu cứ như sa vào một màn sương mù.
Từ sau khi nàng ý thức được xảy ra chuyện gì, ý thức liền bỗng nhiên chìm xuống, rơi vào biển mây mông lung, tựa hồ thuận thời gian luân hồi, lại về tới quá khứ đã bị thay đổi kia.
Lọt vào trong tầm mắt là sơn động quen thuộc ở ven rừng rậm bộ lạc Viêm Lang.
Dưới chân nàng là đất tuyết mềm mại, bầu trời vẫn đen kịt mây mù, gió lạnh thấu xương thổi qua, làm Nguyễn Thu Thu nhịn không được rùng mình một cái.
Nguyễn Thu Thu cúi đầu xuống, nhìn thấy chân đi giày da thú, lại đưa tay thử nhéo lên mặt mình, cảm giác đau đớn truyền đến, tựa hồ đây hết thảy đều là thật.
Trong tay nàng cầm một cái rổ được bện từ dây leo, bên trong có vài cọng dược thảo nhỏ, là nàng vừa nãy đi đào được.
Lời nói của Nguyệt Thần vẫn còn quanh quẩn trong đầu của nàng rất rõ ràng, khiến Nguyễn Thu Thu trong lúc nhất thời có chút không phân biệt được bây giờ mình đến cùng có phải là đang thức tỉnh ký ức hay không.
Nếu như bây giờ nàng đang ở bên trong trí nhớ trước kia, vậy nàng và Sói xám tiên sinh, có phải hẳn là đang chuẩn bị chạy trốn?
Nghĩ đến phần ký ức nặng nề, thống khổ đến mức nàng không muốn nhớ lại lần thứ hai kia, hai tay Nguyễn Thu Thu đều có chút run rẩy.
Nàng nhìn lên cửa gỗ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, khóe mắt có chút nóng lên.
Cái này tính là gì, lại phải trải qua đau khổ cùng Sói xám tiên sinh chia lìa một lần nữa sao?
Hỏa noãn thảo trong sơn động tản mát ra ánh sáng ấm áp mềm mại.
Hùng Đóa Đóa, Hùng Viễn và Điền Tú ba nam yêu vây quanh ngồi phía trước hàng hóa, trông mong nhìn về phía cửa sơn động, vừa chờ Nguyễn Thu Thu bọn họ trở về, vừa mong mỏi có lẽ sẽ có yêu nào đó tới cửa trao đổi đồ vật.
“Ca ca nè, ngươi nói xem, lần này nếu mà ta còn sống, hay là ta sẽ suy tính một chút tiến tới với tiểu Hồng nhé?” Chờ hồi lâu mà cũng chẳng có yêu nào đến, Hùng Đóa Đóa bắt đầu nói chuyện với Hùng Viễn.
Hùng Viễn tức giận đệ đệ nhà mình một cái, ngữ khí rất là ghen tỵ, “Tùy ngươi, ngươi thích nàng thì tới, không thích thì không tới chứ sao.”
Mấy ngày nay bởi vì bộ lạc Sa Tộc bị tiến đánh, Điền Tú một mực có chút buồn bã nghe vậy cũng có chút tinh thần “Ngươi nói tiểu Hồng kia, là tộc cá mập sao?”
Hùng Đóa Đóa khẽ gật đầu, hơi nắm chặt bàn tay đã bị trụi sạch lông, ngữ khí rất là u buồn nói, “Ta đánh không lại nàng.”
Điền Tú vỗ vỗ bờ vai của hắn “Huynh đệ, ta cũng đánh không lại vị kia nhà ta…”
Hùng Đóa Đóa nhìn Điền Tú một chút, lại nghĩ tới Điền Diệp hung hãn, nhịn không được hỏi hắn “Vậy sao ngươi theo đuổi được nàng vậy?”
Điền Tú vừa định nói hắn và Điền Diệp là thanh mai trúc mã, đã nghe phía ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Đại điêu vội vàng đứng lên, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Điền Diệp cõng Nguyễn Thu Thu vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy về phía sơn động bên này. Phía sau bọn họ, còn có một tên nhóc trên đầu có cặp sừng phát sáng đi theo, căn cứ khí tức có thể nhận ra là một ma vật cao cấp.
Điền Tú lập tức căng thẳng lên, cùng hai huynh đệ Hùng Đóa Đóa vội vàng chạy lên trước, ngăn trước mặt Điền Diệp, lớn tiếng nói, “Ma vật, mau thả các nàng ra!”
Nguyệt Thần “…”
Hắn có chút im lặng gãi gãi sừng một chút, ánh sáng lập tức giảm đi rất nhiều, ngữ khí không kiên nhẫn nói “Ta cũng không có tổn thương các nàng.”
Hắn mới mở miệng, ba giọng nói cùng vang lên quấn quýt với nhau, trong màn đêm có chút an tĩnh nghe ra rất quỷ dị.
Điền Tú biến sắc, còn muốn nói điều gì, đã nghe được Điền Diệp nói, “Hắn không có tổn thương hại chúng ta, đừng nói mấy cái này nữa, nhanh, thu dọn sơn động một chút, trải chăn da thú ra, Thu Thu có chuyện rồi.”
Hùng Đóa Đóa quá sợ hãi, đưa tay lau nước mưa trên mặt, không để ý tới truy vấn, vội vàng cùng ca ca nhà mình vào sơn động thu dọn.
Điền Diệp cõng Nguyễn Thu Thu vào sơn động, đặt nàng nằm xuống giường đá đệm đầy da thú mềm mại, lại đặt gốc hỏa noãn thảo ở trong sơn động nhỏ.
Nàng dùng khăn da thú thấm ướt nước nóng lau vết bẩn trên trán và vết máu bên môi Nguyễn Thu Thu, ánh mắt rất lo lắng.
Thời gian quay lại trước đó không lâu.
Sau khi nghe Nguyệt Thần nói xong chuyện có liên quan đến Ma Vương tiền nhiệm, Nguyễn Thu Thu sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc ấy Điền Diệp phỏng đoán có lẽ Ma Vương tiền nhiệm chính là Uyên Quyết, người hắn muốn tìm chính là Nguyễn Thu Thu, nhưng lại không rõ Uyên Quyết là làm sao làm được chuyện từ tương lai trở lại quá khứ, lại vì sao muốn trở lại quá khứ, nàng cũng không thể hiểu nổi.
Nàng mặc dù không hiểu rõ, lại biết trạng thái của Nguyễn Thu Thu nhất định còn tồi tệ hơn nàng.
Điền Diệp do dự, vẫn là tiến lên một bước, muốn an ủi Nguyễn Thu Thu, nhưng nàng vừa mở miệng, đã phát hiện Nguyễn Thu Thu không thích hợp, “Thu Thu…”
Năng lực nhìn vào ban đêm của Điền Diệp rất tốt, vừa nãy tới gần nàng, đã phát hiện Nguyễn Thu Thu toàn thân run rẩy.
Nàng một tay che ngực, quần áo sạch sẽ trên người trừ một chút bị ướt mưa, còn lại bị nhuộm rất nhiều vết máu, dưới ánh sáng yếu ớt của dạ quang châu, màu đỏ có chút gai mắt.
Điền Diệp quá sợ hãi, nhìn lên trên, phát hiện từng ngụm máu đỏ tươi đang từ bên môi Nguyễn Thu Thu tràn ra, nàng hơi khép hàng mi dài lại, ánh mắt vô hồn nhìn chăm chú phía trước.
“Thu Thu? Ngươi sao vậy?” đáy lòng Điền Diệp dâng lên dự cảm không tốt, tiến lên đỡ lấy cánh tay Nguyễn Thu Thu, vội hỏi.
Nhưng Điền Diệp không nhận được câu trả lời của Nguyễn Thu Thu, nàng chỉ cảm thấy cơ thể Nguyễn Thu Thu dường như đã mất đi khống chế, cả người nghiêng về phía trước, mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào người nàng.
“Thu Thu…?” giọng Điền Diệp có chút run rẩy, nàng cẩn thận đỡ lấy Nguyễn Thu Thu, đưa tay thăm dò trán của nàng.
Trán nàng rất nóng, nàng phát sốt rồi.
“Không phải chứ?” Động tĩnh lớn như vậy, Nguyệt Thần cũng chú ý tới Nguyễn Thu Thu không thích hợp.
Tiểu ma vật với cặp sừng đang phát sáng lầm bầm một tiếng, sắc mặt càng phát ra đặc sắc.
Nguyệt Thần tiến lên một bước, cặp sừng tản ra ánh sáng dìu dịu, khẽ chạm vào cánh tay Nguyễn Thu Thu một chút.
Cơ hồ trong nháy mắt, ánh sáng trên cặp sừng của hắn cũng biến đổi.
“Thật đúng là…” Nguyệt Thần trầm thấp nói một tiếng, ngữ khí hết sức phức tạp, “Nàng thế mà thật sự là…”
“Là cái gì? Ngươi có thể nói rõ ràng trong một câu được không hả??”
Điền Diệp bị cái kiểu nói chuyện nửa vời này của hắn làm cho vô cùng bực bội, nàng cũng không che dấu thực lực gì nữa, cởi áo tơi và mũ rộng vành trên người mình và Nguyễn Thu Thu ra, vặn vẹo vùng không gian trên đỉnh đầu, không cho nước mưa rơi xuống, sau đó cõng Nguyễn Thu Thu trên lưng.
Nguyệt Thần bị Điền Diệp quát vậy thì hơi ngơ ra, hắn không biết vì sao một nữ yêu tính tình rất tốt, một mực trầm mặc, đột nhiên lại hung dữ lên như vậy.
Nhưng hắn còn đang đắm chìm trong rung động bởi bí mật hắn vừa phát hiện, nên cũng không tức giận, mà ôn tồn giải thích “Nàng chính là Nguyễn Thu Thu.”
Nghe hắn nói vậy, bước chân Điền Diệp bỗng nhiên dừng một chút.
Nàng kinh ngạc cất cao giọng “Ngươi nói cái gì?”
Nguyệt Thần có chút không kiên nhẫn “Ta nói, nàng chính là nhân loại mà Ma Vương tiền nhiệm đang tìm!”
“Bây giờ lại đột nhiên thổ huyết phát sốt, tám phần là giống như trong ma quyển ghi lại, bắt đầu thức tỉnh ký ức.”
Trong giọng nói của Nguyệt Thần xen lẫn một chút hưng phấn, ba giọng nói của hắn quấn quýt cùng nhau, có cảm giác hắn đang rất kích động, “Không ngờ, thế mà Nguyệt Thần ta lại đụng phải chuyện lạ dạng này, nếu như ca ca bọn họ biết, nhất định sẽ rất hâm mộ…”
Nhưng sự kích động của hắn lại làm cho Điền Diệp cảm thấy rất không thoải mái, nàng nhíu chặt mày, đáy lòng lo lắng “Có thể đừng nói những thứ này nữa được không, bây giờ nàng thế này, sẽ có có nguy hiểm tính mạng không??”
Nguyệt Thần bị nàng quát một hồi, tức giận nói “Sẽ không có nguy hiểm tính mạng gì đâu, bình thường chỉ cần bình ổn vượt qua là được rồi, nhưng ta cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, cho nên cũng không quá chắc chắn…”
Nghe hắn nói như vậy, Điền Diệp tâm trạng trong nháy mắt càng thêm hỏng bét, hắn nói vậy với không nói thì có cái gì khác nhau?
Nhưng bất kể như thế nào, cứ ở bên ngoài mãi cũng không được, thế là Điền Diệp liền vội vàng cõng Nguyễn Thu Thu về tới sơn động nhỏ, lại cho nàng uống một chút giọt nước chữa trị mang tới nhưng chưa kịp trao đổi vật phẩm.
Nhưng tình huống của Nguyễn Thu Thu cũng không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, nàng dường như đã lâm vào ác mộng không cách nào thoát ra được, hai gò má tái nhợt, yếu ớt như sắp biến mất.
Điền Diệp kể lại chuyện của Ma Vương tiền nhiệm và Nguyễn Thu Thu cho Điền Tú và Hùng Đóa Đóa bọn họ còn đang đầu óc mơ hồ, một nhóm yêu nghe xong thì biểu cảm đều rất khó coi.
Hùng Đóa Đóa càng là cảm thấy choáng váng, bởi vì hắn căn bản không hiểu Điền Diệp vừa nãy nói cái gì.
Hùng Đóa Đóa chỉ là ngồi trên băng ghế đá, nhìn Nguyễn Thu Thu mặt mũi tái nhợt, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào, hỏi ra nghi hoặc trong lòng “Điền Diệp tỷ, ngươi nói vậy là sao? Cái gì mà Ma Vương tiền nhiệm, cái gì mà từ tương lai trở lại quá khứ?”
“Cái gì mà chuyển sinh?” Hùng Đóa Đóa dấu hỏi đầy đầu “Là, đã từng phát sinh một chút chuyện không tốt, sau đó bây giờ chuyện không tốt bị Uyên tiên sinh thay đổi, là thế sao?”
Điền Diệp gật gật đầu, thật ra nàng cũng có chút mơ hồ, nhưng đoán chừng cách nói của Hùng Đóa Đóa hẳn là rất tiếp cận chân tướng.
Hùng Viễn và Điền Tú trầm mặc, không biết có phải là còn không thể hiểu được hay không, Nguyệt Thần có chút nghe không nổi nữa.
Vừa nãy trong lúc nói chuyện với nhau, hắn cũng coi như hiểu được quan hệ giữa Uyên Quyết và bọn người Mặc Tịch, cũng biết vì sao Nguyễn Thu Thu muốn đổi lấy bảo bối, đáy lòng đại khái có suy đoán tình hình như thế nào rồi.
Hắn đang kìm nén một bụng lời muốn nói, thấy Hùng Đóa Đóa vậy mà nghe một hồi vẫn chẳng hiểu cái gì, lập tức có chút nhịn không được.
“Đồ gấu đần.” Nguyệt Thần tức giận nói, “Các ngươi có biết không, ma vật cũng là có thiên phú đấy?”
“Thiên phú càng cường đại, thức tỉnh càng muộn càng khó, cũng tỷ như kẻ địch Mặc Tịch của các ngươi, hắn chính là có thể sáng tạo ra thông đạo không gian.” Nguyệt Thần nói, “Mà căn cứ lời các ngươi vừa nãy nói, Mặc Tịch coi Uyên Quyết và Nguyễn Thu Thu trở thành đối tượng bồi dưỡng Quả Thực, nói như vậy Uyên Quyết cũng hẳn là bán ma bán yêu thiên phú không tồi.”
Hùng Đóa Đóa gật gật đầu, “Đúng vậy, nhưng là cái này có liên quan gì đến ma vật kia sao?”
“Đương nhiên là có.” Nguyệt Thần gãi gãi sừng của mình, “Đồ gấu đần, ngươi có thể hiểu như vậy. Nói không chừng vốn dĩ các ngươi đều bị Mặc Tịch giết chết, sau đó kích thích tên sói kia, nên thiên phú của hắn mới thức tỉnh, sau đó kinh lịch một số chuyện, trở lại cứu các ngươi.”
Hùng Đóa Đóa cái hiểu cái không khẽ gật đầu, Điền Tú lại là hiểu ra cái gì đó, biểu cảm cũng rất phức tạp.
Nguyệt Thần lại nói tiếp, “Nhưng không biết thiên phú của hắn đến cùng là cái gì… Đoán chừng là chuyển sinh?”
Bởi vì không dám chắc, cho nên giọng Nguyệt Thần càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng biến thành tự mình suy đoán nỉ non.
Điền Diệp đuổi hết bọn họ ra ngoài, để bọn họ mang những vật phẩm còn lại trong sơn động đi ra ngoài đổi một chút đồ ăn.
Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn xuất phát, đại gia Nguyệt Thần mua hết toàn bộ thịt trâu khô, ngồi bên cạnh hỏa noãn thảo ăn.
Điền Tú do dự một chút, đi đến bên người Điền Diệp, xoay người cùng nàng nói gì đó, rồi cũng quay người rời khỏi sơn động.
Điền Diệp lo lắng ngồi bên giường, làm nhìn Nguyễn Thu Thu, trong đầu không ngừng lướt qua hết kế hoạch này đến kế hoạch khác, cái nào cũng nhìn như có thể thực hiện lại tựa hồ không thể được.
…
Nguyễn Thu Thu cứ như sa vào một màn sương mù.
Từ sau khi nàng ý thức được xảy ra chuyện gì, ý thức liền bỗng nhiên chìm xuống, rơi vào biển mây mông lung, tựa hồ thuận thời gian luân hồi, lại về tới quá khứ đã bị thay đổi kia.
Lọt vào trong tầm mắt là sơn động quen thuộc ở ven rừng rậm bộ lạc Viêm Lang.
Dưới chân nàng là đất tuyết mềm mại, bầu trời vẫn đen kịt mây mù, gió lạnh thấu xương thổi qua, làm Nguyễn Thu Thu nhịn không được rùng mình một cái.
Nguyễn Thu Thu cúi đầu xuống, nhìn thấy chân đi giày da thú, lại đưa tay thử nhéo lên mặt mình, cảm giác đau đớn truyền đến, tựa hồ đây hết thảy đều là thật.
Trong tay nàng cầm một cái rổ được bện từ dây leo, bên trong có vài cọng dược thảo nhỏ, là nàng vừa nãy đi đào được.
Lời nói của Nguyệt Thần vẫn còn quanh quẩn trong đầu của nàng rất rõ ràng, khiến Nguyễn Thu Thu trong lúc nhất thời có chút không phân biệt được bây giờ mình đến cùng có phải là đang thức tỉnh ký ức hay không.
Nếu như bây giờ nàng đang ở bên trong trí nhớ trước kia, vậy nàng và Sói xám tiên sinh, có phải hẳn là đang chuẩn bị chạy trốn?
Nghĩ đến phần ký ức nặng nề, thống khổ đến mức nàng không muốn nhớ lại lần thứ hai kia, hai tay Nguyễn Thu Thu đều có chút run rẩy.
Nàng nhìn lên cửa gỗ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, khóe mắt có chút nóng lên.
Cái này tính là gì, lại phải trải qua đau khổ cùng Sói xám tiên sinh chia lìa một lần nữa sao?
Bình luận facebook