• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot GÃ ĂN XIN MÙ BẤT HẠNH (1 Viewer)

  • Chương 2-3

Một gã ăn xin như Tô Thảo Nhi cũng không có gì cần chuyển, cứ thế đi thẳng vào Vương gia.

Vương Cẩm Tài vốn không chịu được thiệt thòi dù là nhỏ nhất, nghĩ tới nghĩ lui trong nhà có mỗi kho củi là rách nát nhất, chỉ cần mua thêm một manh chiếu rơm cho Tô Thảo Nhi nữa thôi.

"Đây là thành ý của ngươi đấy à?" Tô Thảo Nhi lườm y một cái, "Trả bát cho ta, ta không ở nữa."
"Đừng mà!" Vương Cẩm Tài quýnh lên, "Chẳng phải ngươi đã quen ở mấy chỗ thế này rồi sao? Ta sợ phòng tốt quá ngươi ngủ không được thôi."
"Ngươi mới ngủ không được ấy." Tô Thảo Nhi càng thêm bất mãn, "Ta muốn ở phòng ngươi cơ!"
Vương Cẩm Tài nghĩ như vậy cũng không thiệt thòi mấy, "Thôi được."
Thế là y cuộn chiếu rơm lại đem về phòng mình.

Tô Thảo Nhi khó hiểu ngăn y lại, "Ngươi muốn làm gì? Chắc không phải ngươi định để ta ngủ dưới đất đấy chứ?"
"Ngươi không ngủ dưới đất chẳng lẽ lại bắt lão gia ta mua giường cho ngươi à!" Vương Cẩm Tài gạt phắt tay hắn ra rồi xách chiếu rơm lên, "Đùa sao, Vương gia ta không biết bao nhiêu năm rồi chưa mua đồ dùng mới đâu."
"............"
Tô Thảo Nhi nghệt mặt ra chốc lát, sau đó lấy lại tinh thần nói, "Không sao, ta ngủ trên giường ngươi là được rồi."
"Giường ta?" Vương Cẩm Tài buông chiếu rơm xuống để huơ tay mô tả kích thước, "Chỉ rộng nhiêu đây thì ngươi ngủ chỗ nào? Chẳng lẽ nằm đè lên người ta à?"
"Không sao, ta biết Súc Cốt Công, bảo đảm ngủ được, sẽ không......!đè ngươi."
Tại sao phía sau hai chữ "sẽ không" còn phải dừng lại? Vương Cẩm Tài nghi ngờ nhìn Tô Thảo Nhi, "Súc Cốt Công? Đó là cái gì, võ công có thể thu nhỏ lại?"
"Cũng gần như thế......!Dù sao ta cũng bảo đảm ngủ được!"
"Vậy sao," Bàn tính trong lòng Vương Cẩm Tài leng keng rung động, thử tính toán một chút hình như cũng không có tổn thất gì nên liền đáp ứng, "Vậy được rồi."

"Đa tạ!"
"Nhưng nói trước chăn mền chỉ có một bộ, gối đầu cũng chỉ có một cái, đều là của lão gia ta, hiểu chưa?"
Tô Thảo Nhi gật đầu lia lịa, "Hiểu rồi."
"Nhưng mà!" Lời còn chưa nói hết đâu, Vương Cẩm Tài đảo mắt một vòng, cuối cùng mới dừng lại trên tay Tô Thảo Nhi.

"Ở nhà ta ngủ giường ta miễn phí, dù sao ngươi cũng phải đóng góp chút sức lực chứ nhỉ?"
Có thể góp sức eo được không? Biết ngay thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, muốn dễ dàng chiếm tiện nghi của Vương Cẩm Tài là không thể nào, Tô Thảo Nhi cười tươi rói, "Muốn ta làm gì thì cứ nói đi."
Không ngờ tên ăn chực ở ké này lại chịu làm việc dứt khoát như vậy, Vương Cẩm Tài vốn tưởng phải giở hết mồm mép ra thuyết phục liền vui tươi hớn hở đáp, "Qua hai canh giờ nữa ngươi sẽ biết thôi."
Qua hai canh giờ sau, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, khói bếp lại bay lên từ các hộ trong trấn.

Trước bếp lò Vương gia có hai nam nhân đang đứng, một người là Tô Thảo Nhi, người còn lại dĩ nhiên là Vương Cẩm Tài.

"Mỗi ngày phải tốn năm sáu xu tiền củi lửa, đắt lắm." Vương Cẩm Tài cười ngượng ngùng, chủ yếu là y nhớ lại cảnh tượng trên tay Tô Thảo Nhi bốc lửa thì vẫn còn sợ hãi.

Nhưng so với tiền thì chút sợ hãi ấy có đáng là gì.

Múc nửa muôi nước vào nồi, Vương Cẩm Tài nói tiếp, "Với ma pháp....!kỹ năng nhóm lửa thần kỳ của ngươi nếu dùng ở nơi này có phải thuận tiện lắm không?"
Chẳng biết Tô Thảo Nhi có đáp ứng hay không, Vương Cẩm Tài không muốn để lộ sự thấp thỏm của mình nên hơi xoay người sang chỗ khác rồi dùng khóe mắt liếc trộm mặt Tô Thảo Nhi.

Nhưng Tô Thảo Nhi không có mắt, nói đúng hơn là đôi mắt của hắn bị giấu sau cặp kính đen, Vương Cẩm Tài cũng không nhìn ra được gì từ hai mảnh đen thui kia, chỉ thấy khóe miệng hắn một mực nhếch lên, chẳng biết có phải mặt bị đơ không nữa.


"Ha ha, hừ......!Khụ." Sau khi phát ra mấy âm thanh vô nghĩa, Tô Thảo Nhi hắng giọng một cái, "Ngươi muốn ta sau này dùng Liệt Diễm Chưởng thổi lửa nấu cơm cho ngươi mỗi ngày sao?"
"Đúng vậy," Vương Cẩm Tài thấy hắn chẳng có vẻ gì là không vui thì trong lòng biết chuyện này đã ổn thỏa, lập tức hăng hái lấy từ sau lưng ra một vắt mì sợi, "Nấu mì ngươi cũng được ăn ké một miếng mà."
"Được," Tô Thảo Nhi hiếm khi không nói nhảm mà gật đầu đáp ứng, "Nhưng sao hôm nay ngươi lại tự mình nấu cơm, nha hoàn đâu?"
"Muốn nàng tới cho ngươi ăn thịt chứ gì? Nằm mơ đi!" Vương Cẩm Tài vừa nhắc tới nha hoàn lại nhớ đến món ớt xanh xào thịt băm hôm đó, cơn giận trong lòng vẫn chưa tan, quắc mắt trừng hắn: "Sau này ta sẽ tự nấu cơm! Ngươi ăn chung với ta!"
"Được được được," Tô Thảo Nhi gật đầu như giã tỏi, không giấu được nụ cười trên mặt, "Ta ở nhà ngươi nên đương nhiên ngươi nói cái gì chính là cái đó rồi."
Tên ăn xin này từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy, đúng là kỳ quái thật.

Vương Cẩm Tài buồn bực, "Vậy, vậy ngươi nấu nước mau lên, nếu không sẽ trễ giờ ăn cơm."
"Được thôi." Tô Thảo Nhi kéo dài âm cuối tỏ ý chế nhạo.

Nhưng hắn vẫn cười hì hì đến cạnh bếp lò, hai tay đột nhiên đỏ lên như sắt nung, nhẹ nhàng áp sát vào hai bên nồi, chỉ chốc lát sau nước trong nồi đã bắt đầu tỏa ra hơi nóng.

Vương Cẩm Tài kinh ngạc, "Điệu bộ này của ngươi hình như đâu giống lần trước."
"Đương nhiên rồi, " Tô Thảo Nhi tỏ vẻ đắc ý, "Ta đã luyện được Liệt Diễm Chưởng tới tầng thứ năm, đốt, nướng, chưng, rang, luộc, mỗi kiểu sẽ có chiêu thức khác nhau."
"Thì ra là thế!" Trong lòng Vương Cẩm Tài vui mừng khôn xiết, ánh mắt nhìn Tô Thảo Nhi cũng nể trọng hơn trước.

Quá tốt rồi, sau này rốt cuộc không cần phải tốn củi nữa.


Chẳng bao lâu sau nước đã sôi trào, tranh thủ lúc nấu nước Vương Cẩm Tài đi chia mì, đếm kỹ từng sợi một.

Tô Thảo Nhi tặc lưỡi, "Có chút mì ấy mà ngươi cũng chưa đếm xong à?"
"Cái gì chút mì, bốn xu lận đó!" Vương Cẩm Tài cẩn thận chia đều, ngay cả mì vụn cũng không bỏ sót, "Mỗi người ba trăm sáu mươi lăm sợi mì, một sợi cũng không hơn."
Nói xong Vương Cẩm Tài đem mì vào, sau khi đậy nắp nồi còn dặn Tô Thảo Nhi hạ lửa nhỏ.

Chỉ chốc lát sau mì đã sắp chín.

Vương Cẩm Tài đang chuẩn bị nhấc nồi xuống thì Tô Thảo Nhi chen miệng nói:
"Cho chút thịt băm vào nhé?"
"Có phải ăn Tết đâu, ngươi đừng có mơ."
Vương Cẩm Tài thả một nắm cải trắng xắt nhỏ vào mì, rắc thêm chút gia vị và hành lá coi như xong.

Bấy nhiêu đây đã tốt lắm rồi, nếu không có Tô Thảo Nhi thì rau cải hành lá Vương Cẩm Tài cũng không nỡ thêm vào đâu.

Hai bát mì vô cùng đạm bạc tỏa khói nghi ngút được Vương Cẩm Tài bưng lên bàn.

Tô Thảo Nhi còn ở bên cạnh rửa tay, Vương Cẩm Tài cũng không đợi hắn mà thò đũa gắp trước một miếng, ừm, hương vị cũng không tệ lắm.

Tô Thảo Nhi đi tới bưng bát còn lại, chỉ nhấp một ngụm nước mì rồi nhíu mày nhìn y, than thở không thịt không vui.

Vương Cẩm Tài giật thót mình quên cả nuốt xuống, trơ mắt nhìn Tô Thảo Nhi móc ra một cái đùi gà quay từ trong ngực.


"Hụ khụ khụ khụ......"
Một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Vương Cẩm Tài bị sặc mì ho khan không ngừng.

"Ngươi đừng khẩn trương," Tô Thảo Nhi đặt bát xuống vỗ lưng cho y, "Đây không phải gà của ngươi đâu, ta lấy ở nhà kế bên đấy."
"Khụ khụ......!A."
Vương Cẩm Tài miễn cưỡng yên tâm lên tiếng, biết không phải gà của Vương gia nhà y thì lập tức nổi cơn thèm, mùi thịt thơm nức thật khiến lòng người cồn cào khó nhịn, Vương Cẩm Tài bất giác nhìn lom lom vào......!đùi gà trên tay Tô Thảo Nhi.

Đối diện có người ăn thịt, nước mì này vốn không tệ bỗng nhiên trở nên tẻ nhạt vô vị.

Thấy Tô Thảo Nhi cắn một miếng thịt, Vương Cẩm Tài liền nuốt một ngụm mì, ảo tưởng chính mình cũng đang ăn đùi gà.

"Ngươi muốn ăn không?" Tô Thảo Nhi duỗi tay ra giơ đùi gà lên trước mặt Vương Cẩm Tài, "Muốn ăn không?"
"Có đòi tiền không?" Vương Cẩm Tài hỏi rất thực tế, nghĩ thầm nếu đòi tiền thì y sẽ không ăn.

"Không cần," Tô Thảo Nhi mỉm cười, "Tặng ngươi đấy, có ăn không?"
Có chuyện tốt đẹp vậy sao? Ngửi thấy mùi âm mưu đâu đây......!nhưng......!
Nhìn đùi gà đang lượn lờ trước mắt, Vương tài chủ duỗi cổ cắn một cái, cũng không ghét bỏ dấu răng của Tô Thảo Nhi mà gặm tiếp chỗ hắn vừa gặm xong.

Bây giờ không thịt cũng vui, Tô Thảo Nhi liếm liếm ngón tay rồi cười híp mắt ăn mì.

Gặm đùi gà tên ăn xin bố thí cho mình, Vương Cẩm Tài phát hiện đi ăn chùa quả nhiên rất vui sướng, bảo sao tên Tô Thảo Nhi này bữa nào cũng muốn tới nhà mình ăn chùa......!Nhưng tên gia hỏa này đang cười gì thế nhỉ? Hối hận rồi chứ gì?
Hối hận cũng vô ích! Vương Cẩm Tài cảnh giác che kín bát của mình tiếp tục ăn, lần này lại không quên nhả xương gà..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom