• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full GẢ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG (1 Viewer)

  • Chương 156

Sau khoa cử, dưới sự ngấm đồng ý của Phạm Hiên, Cố Cửu Tư lại ngây người ở Đông Đô thêm một thời gian nữa. Hắn cùng với mấy người Chu Cao Lãng, Giang Hà, Trương Giác đến Lại Bộ sắp xếp vị trí chức vụ sau đợt tuyển người lần này, sau đó Cố Cửu Tư lại đến Đông cung bái kiếm Phạm Ngọc vài lần.
Ngồi trên vị trí Thái Tử này xọ xát đã lâu, có lẽ Phạm Hiên đã khiến trách tương đối nhiều nên tính tình Phạm Ngọc cũng thu liễm hơn so với trước kia không ít, mặc dù vẫn kiêu căng ngạo mạn như cũ nhưng ít ra cũng còn biết nể mặt mũi của người khác.
Phạm Ngọc biết bây giờ Cố Cửu Tư đang là sủng thần của Phạm Hiên, cũng biết Cố Cửu Tư chính là phụ tá tương lai mà Phạm Hiên muốn giao cho hắn, vì thế mặc dù không thích người này cho lắm nhưng cũng cố gắng giữ lại mặt mũi cho hắn, mỗi lần Cố Cửu Tư đến Đông cung đều mở miệng trò chuyện mấy câu.

Cố Cửu Tư hoàn toàn khác biệt với mấy người Chu Cao Lãng, hắn là Phạm Ngọc cũng lứa cùng tuổi, lại có sở thích chơi đùa thưởng thức, mỗi lần đi gặp Phạm Ngọc đều phải thu thập chọn lọc mấy thứ có ý nghĩa, cố ý hạ thấp chính mình, lựa những lời hay ý đẹp nói cho vị Thái Tử Đông cũng nghe, vì thế sau khi gặp nhau mấy lần, dần dần Phạm Ngọc đã bắt đầu có thiện cảm với Cố Cửu Tư.
Có một lần Cố Cửu Tư sai người mang một con chim anh vũ đưa đến cho Phạm Ngọc, trùng hợp gặp phải lúc Diệp Thế An đang giảng bài cho hắn nghe, thấy hạ nhân xách theo lồng chim đi vào, sự chú ý của Phạm Ngọc lập tức dừng trên người con chim không rời mắt, Diệp Thế An nhíu mày, nói với gã nô bộc: “Ngươi lấy thứ này ở đâu ra vậy? Đây là lúc đến ngươi tự tiện đi vào sao?’’
“Là Cố đại nhân đưa đến đây,’’ Gã nô bộc vội vàng quỳ xuống, giải thích nói: “Nên nô tài liên mang vào để cho Điện hạ nhìn một chút.’’
Vừa dứt lời, con chim anh vũ đã kêu lên, cao hứng nói: “Thái Tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Thái tử điện hạ anh minh thần vũ đệ nhất thiên hạ!’’
Nghe được những lời này, Phạm Ngọc “phụt” một tiếng bật cười ha hả, sắc mặt Diệp Thế An vì thế cũng trở nên khó coi, nghiêm túc nói: “Lúc này đang dạy học chứ không phải là đang chơi đùa với súc sinh này, đưa xuống!’’
Gã nô tài nghe thấy Diệp Thế An quở trách, vội vàng xách lồng chim anh vũ đi xuống, nhưng lời quở trách này đồng thời cũng đánh vào mặt Phạm Ngọc, hắn lập tức nổi giận, nhưng trước kia mỗi lần hắn tranh cãi xung đột với Diệp Thế An đều bị Phạm Hiên khiển trách một trận, bây giờ hắn cũng biết nhịn xuống, không nói nhiều. Diệp Thế An mắng xong cũng cảm thấy làm như vậy thực sự không cho Cố Cửu Tư mặt mũi, chỉ có thể nghiêm mặt nói: “Cố đại nhân tặng anh vũ cho Điện hạ là muốn nhắc nhở ngài, nếu không muốn phụ lòng sự tán dương của người khác thì phải cố gắng học tập công khóa thật tốt, không xứng đáng với những lời khen như vậy thì chính là châm chọc.’’
Phạm Ngọc nghe thấy Diệp Thế An nói thế, trong lập tức bức bùng cháy hỏa khí, hắn biết Diệp Thế An đang giúp Cố Cửu Tư giải thích, nhưng lại khiến hắn cảm thấy người này nói cũng không sai.
Hắn biết bản thân mình văn dốt võ nát, xứng đáng suốt ngày bị những thế gia thanh lưu như Diệp Thế An khinh bỉ, những người này ngày ngày thúc giục Phạm Hiên lập hậu sinh con một lần nữa cũng chính là vì coi thường hắn. Hôm nay Diệp Thế An đã được xem là kiềm chế, nhưng cũng chỉ vì nhìn vào mặt mũi của Cố Cửu Tư mà thôi. Nghĩ đến đây, một chút thiện cảm khó khăn lắm mới xây dựng được với Cố Cửu Tư đã sụp đổ trong nháy mắt.
Phạm Ngọc quay đầu sang chỗ khác, không nhiều lời, hắn gõ gõ mặt bàn, không nhịn được nói: “Diệp đại nhân, tiếp tục dạy học đi.’’
Diệp Thế An thấy thái độ này của hắn, sắc mặt lập tức cũng trở nên khó coi hơn rất nhiều, nhưng Phạm Ngọc không tranh luận với hắn, hắn cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể tiếp tục giảng giải phần còn dang dở phía trước.
Chờ đến khi dạy học xong xuất cung, Diệp Thế An lập tức đi tìm Cố Cửu Tư.
Đã sắp đến Tết Âm Lịch, Cố Cửu Tư đang ở nhà bận rộn dán câu đối xuân, lúc Diệp Thế An hùng hổ đi vào, Cố Cửu Tư vẫn còn đang đứng trên ghế nhón chân dán câu đối lên cửa.
“Cố Cửu Tư,” Diệp Thế An xông vào, có vẻ hơi tức giận nói: “Ngươi xuống đây cho ta.’’
Cố cửu ta đang dán câu đối xuân thậm chí còn không quay đầu lại, trong miệng ngậm keo dính, hàm hồ không rõ nói: “Có chuyện gì thì nói đi.’’
“Ta hỏi ngươi, đang yên đang lành ngươi lại tặng anh vũ cho Thái Tử để làm gì?’’ Diệp Thế An sốt ruột nói: “Không phải ngươi không biết tính tình hắn vốn dĩ đã ham chơi rồi, bây giờ ngươi còn tặng những thứ này cho hắn, ngươi nói xem sao hắn có thể chuyên tâm học hành được nữa?’’

Cố Cửu Tư không nói gì, hắn yên lặng dán câu đối xong, lúc này mới chậm rãi nói: “Ngươi nói thật thú vị.’’ Cố Cửu Tư phủi phủi tay nhảy từ trên ghế xuống, “Hắn không đọc sách là do hắn không thích đọc, đừng đem chuyện này ăn vạ lên người anh vũ.’’
“Ngươi vẫn còn dám lý luận.’’
Diệp Thế An hơi tức giận: “Ngươi có biết ta hao tâm tổn trí nhiều như thế nào mới có thể buộc hắn phải chuyên tâm học hành không hả?’’
“Thế An à?’’ Cố Cửu Tư cầm lấy chiếc khăn lau tay từ người hầu bên cạnh, dẫn Diệp Thế An đi đến thứ vòng của mình, vừa đi vừa lau tay, thở dài nói: “Ngươi phải nghĩ thông suốt một chút.’’
“Nghĩ chuyện gì?’’ Diệp Thế An nhíu mày, hơi mơ hồ khó hiểu, hai người đi vào thư phòng, Cố Cửu Tư đóng cửu lại, mời Diệp Thế An ngồi xuồng, rót trà cho hắn, sau đó chậm rãi nói: “Ngươi phải nghĩ rằng, Thái Tử điện hạ nên là người như thế nào.’’
“Cái gì gọi là người như thế nào?’’ Diệp Thế An vẫn không hiểu những lời hắn nói, Cố Cửu Tư thong thả uống một ngụm trà, bình thản nói: “Ngươi nghĩ mình có thể dạy dỗ hắn thành một minh quân thịnh thế được không?’’
“Không thể nào.’’ Diệp Thế An đã giảng dạy cho Phạm Ngọc cũng được một thời gian, hoàn toàn hiểu thấu đáo về vị Thái tử này, Cố Cửu Tư vừa mở miệng, hắn đã quả quyết bác bỏ.
Cố Cửu Tư lại nói tiếp: “Vậy ngươi còn hao tâm tổn phí dạy hắn những cuốn sách thánh hiền như thế làm gì?’’
Diệp Thế An hơi sửng sốt, Cố Cửu Tư nhìn hắn, thở dài một tiếng: “Thế An à, hôm nay sẽ nói rõ ràng cho ngươi hiểu, bây giờ long thể Bệ hạ không tốt, ngươi là lão sư của Thái tử, trong lòng ngươi phải hiểu rõ sau này Thái tử phải làm gì thì mới quyết định nên dạy dỗ như thế nào cho tốt. Ngươi nhìn bố trí nhân sự của Bệ hạ, là hy vọng ngươi có thể dạy Thái Tử thành một bậc anh tài sao? Với tình hình hôm nay, tốt nhất Thái từ không nên có quá nhiều ý tưởng, cũng không cần quá tài hoa. Nếu như sau này có xảy ra chuyện gì, có gì mà mấy người chúng ta không làm được cơ chứ? Thái tử chỉ cần làm thật tốt vai trò của một vị Hoàng đế, nạp thêm mấy phi tử, sinh thêm mấy Hoàng tử, Công chúa, hắn không cần phải để ý quá nhiều, hắn thích làm gì cứ làm, như thế là đủ rồi. Cho nên tứ thư ngũ kinh, tư trị thông giám gì đó ngươi cũng không cần phải dạy cho hắn, ngươi chỉ cần dỗ dành hắn thật tốt là được.’’ Cố Cửu Tư đến gần Diệp Thế An, nhỏ giọng nói: “Để cho hắn cảm thấy ngươi rất tốt, kính trọng ngươi, có tình cảm với ngươi, nghe lời ngươi, vậy là đủ.’’


Những lời này khiến Diệp Thế An hoang mang không rõ.
Cố Cửu Tư ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà, sau đó nói: “Trong đêm giao thừa năm nay, ngươi gia đại nghiệp đại, có lẽ sẽ không thể trải qua cùng với chúng ta được, năm nay Thẩm Minh và Chu đại ca cũng không có ở Đông Đô,” Cố Cửu Tư nâng ly lên, ôn hòa nói: “Ta chúc ngươi trước, năm mới đại cát.’’
Những lời nói của Cố Cửu Tư đã đánh sâu vào trong lòng Diệp Thế An, lúc hắn đi ra cửa, cả người ngơ ngơ ngác ngác. Liễu Ngọc Như cũng đang muốn đi ra ngoài tình cờ bắt gặp dáng vẻ này của Diệp Thế An, nàng không khỏi có chút nghi hoặc, vào đến phòng nhìn thấy Cố Cửu Tư mặc một thân thường phục ở nhà đang nhàn nhã lắc lư, không nhịn được hỏi: “Chàng nói chuyện gì với Diệp đại ca vậy? Lúc huynh ấy đi ra ngoài nhìn không được tốt cho lắm.’’
Cố Cửu Tư khoát khoát tay: “Không có chuyện gì, bình thường.’’
Nói rồi, Cố Cửu Tư kể lại cho nàng nghe những lời thô thật mà mình vừa nói với Diệp Thế An, Liễu Ngọc Như nghe xong, không khỏi cười nói: “Tính cách Diệp đại ca quy củ phép tắc như thế, chàng nói với huynh ấy mấy lời này, sợ rằng nhất thời huynh ấy sẽ không thể chấp nhận được.’’
“Hẳn chỉ hơi quy củ khuôn phép chứ không phải là kẻ ngốc.’’ Cố Cửu Tư chắp hai tay sau lưng, cười nói: “Trong lòng hắn sẽ hiểu.’’
Vừa nói hắn vừa đánh giá cách trang điểm và quần áo của Liễu Ngọc Như từ trên xuống dưới vòng, dựa vào cột cửa vừa nói: “Nàng đang muốn đi đâu vậy?’’
“Ngày mai là giao thừa được nghỉ, hôm nay ta đã đặt bàn ở quán ăn, tối nay dẫn mọi người trong cửa hàng đi ăn một bữa.’’
Nói đến đây, Liễu Ngọc Như hơi cao hứng, nàng quay đầu lại nhìn Cố Cửu Tư nói: “Chàng có muốn đi không?’’
“Đi chứ.’’ Cố Cửu Tư lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Những trường hợp như thế này ta nhất định phải đi rồi.’’
“Nhưng mà chàng đi cũng không tiện lắm…’’ Liễu Ngọc Như nghe thấy Cố Cửu Tư thực sự muốn đi, nhất thời lại hơi do dự: “Bây giờ chàng đã là quan lớn…’’
“Quan lớn thì sao chứ?’’ Cố Cửu Tư nghe nói như vậy lập tức tỏ ra sốt ruột: “Quan lớn thì ngay cả một bữa cơm cũng không được đi, đều bị người ta ghét bỏ sao?’’
Nói đến đây, Cố Cửu Tư bĩu môi đi đến, dường như rất không vui nói: “Không được, ta phải đi, ta muốn ra ngoài lộ diện để cho mọi người biết được địa vị của ta.’’
Liễu Ngọc Như nhướn mày, hơi tò mò nói: “Địa vị gì cơ?’’
“Thì là địa vị phu quân của bà chủ Liễu chứ còn gì nữa.’’ Cố Cửu Tư lập tức trả lời, “Miễn cho có người đánh chủ ý không nên có lên người của ta.’’
“Chàng nói bậy nói bạ gì đó.’’ Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “Ta cũng đã xuất giá rồi, còn có ai đánh chú ý lên người ta nữa?’’
“Đó là do nàng không phát hiện ra thôi.’’ Cố Cửu Tư nghiêm túc đi đến bên cạnh bàn trang điểm của Liễu Ngọc Như, phô trương khoa tay múa chân nói: “Nàng nhìn xem nàng xinh đẹp như thế này, tính cách còn rất tốt, hơn nữa lại có người có tiền, được chết dưới đóa mẫu đơn này cũng là quỷ có tiền, nên mặc dù nàng đã xuất giá cũng không thể ngăn được sức hấp dẫn của sắc đẹp và tiền tài.’’
Nói rồi, Cố Cửu Tư nửa ngồi xổm xuống bên cạnh Liễu Ngọc Như, tựa cằm lên đùi nàng, chớp chớp mắt nhìn Liễu Ngọc Như: “Người ta nói nữ nhân có tiền đều trở nên xấu xa hư hỏng, không phải nàng cũng đã trở nên xấu xa hư hỏng, muốn gạt ta đấy chứ?’’
“Lừa gạt chàng cái quỷ gì.’’ Liễu Ngọc Như chọc chọc trán Cố Cửu Tư, không nhịn được cười nói: “Chàng muốn đi thì đi, nhưng mà không được càn quấy, phá hỏng bữa tiệc của ta.’’
“Được!”
Cố Cửu Tư cao hứng nhảy cẫng lên, chạy đến trước tủ quần áo bắt đầu lục lọi quần áo: “Đi ngay bây giờ đúng không? Nàng nhìn một chút xem ta mặc bộ đồ nào thì hợp? Không thể làm màu trắng đơn giản thuần khiết được, ta phải đi ăn cơm, màu sắc không thể quá hoa hòe sặc sỡ lại tỏ ra mình không đứng đắn chững chạc…’’
Liễu Ngọc Như mỉm cười nhìn Cố Cửu Tư vừa chọn quần áo vừa không ngừng lẩm bẩm, cuối cùng hắn chọn được một bộ trường bào màu đỏ thêu kim tuyến, sau đó buộc Liễu Ngọc Như cũng phải đi thay một bộ váy dài màu đỏ thêu cúc vàng, hai người cùng đi đến trước gương soi, màu đỏ rực rỡ một vùng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, đây là quần áo đôi phối hợp.
Liễu Ngọc Như rất ít khi mặc những bộ quần áo như thế này, nàng nhìn hai người dường như muốn dung hòa ở bên nhau trong gương, không khỏi cảm thấy hơi e lệ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Hay là thay cái khác đi, nhìn quá phô trương.’’
Nói xong, nàng xoay người muốn lập tức đi thay quần áo, lại bị Cố Cửu Tư bắt được ôm vào trong ngực, hắn nhìn hai người trong gương, tựa cằm lên bả vai Liễu Ngọc Như, dịu dàng nói: “Ta cảm thấy rất đẹp, nàng mặc như vậy, mùa đông cũng không còn lạnh.’’
Liễu Ngọc Như nghe được những lời này của Cố Cửu Tư, trong lòng lại nảy sinh một chút can đảm, hơn nữa nàng cũng muốn thử màu sắc mà Cố Cửu Tư thường mặc một lần. Vì thế không nói gì, để mặc cho Cố Cửu Tư ôm mình, Cố Cửu Tư ôm nàng một lúc rồi rút một cây kim bộ diêu* khảm ngọc ở bên cạnh, cài lên tóc Liễu Ngọc Như, ngắm nhìn trong chốc lát, sau đó nắm tay nàng, cao hứng nói: “Như vậy là được rồi.’’
(*Kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.Nguồn. Sưu tầm.)
Vừa dứt lời, hắn đã kéo nàng đi ra ngoài.
Không hiểu tại sao, bị Cố Cửu Tư kéo đi như thế này, cảm giác xấu hổ và lo lắng trong lòng nàng lại với đi rất nhiều. Cố Cửu Tư đi ở phía trước, nàng theo ở phía sau, hắn nghênh ngang mở đường, nàng cúi đầu đi theo.
Sự chú ý của mấy người hầu kẻ hạ xung quanh đều bị hai người này hấp dẫn, không kiềm chế được đều quay đầu nhìn lại, cúi đầu chào Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư: “Công tử, Thiếu phu nhân.’’
Cố Cửu Tư cao hứng gật gật đầu, còn Liễu Ngọc Như chỉ có thể cúi đầu xấu hổ lên tiếng đáp lại.
Đi được một lúc, Cố Cửu Tư đã phát hiện Liễu Ngọc Như đang xấu hổ, hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Liễu Ngọc Như, cau mày: “Có phải nàng đang cảm thấy xấu hổ không?’’
Liễu Ngọc Như nghe hắn nói như vậy, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng… Không sao.’’
Không sao là được rồi, Cố Cửu Tư suy nghĩ một chút, sau đó cười rộ lên: “Ta nghĩ ra một cách.’’
Liễu Ngọc Như hơi nghi hoặc, nàng ngẩng đầu lên nhìn Cố Cửu Tư, không hiểu hắn đã nghĩ ra cách hay gì, nhưng ngay khi nàng ngẩng đầu nhìn lên thì lại bắt gặp nụ cười ranh mãnh sáng lạn của cô Cửu Tư, hắn chợt đưa tay ra bế nàng lên, Liễu Ngọc Như sợ hãi kêu lên thành tiếng, ôm cổ hắn, Cố Cửu Tư ôm nàng chạy như điên ra bên ngoài.
Đợi đến khi Liễu Ngọc Như kịp thời phản ứng lại, vội vàng nói: “Chàng đang làm gì vậy, nhanh buông ta xuống!’’
Nhưng Cố Cửu Tư vẫn không buông ra, chỉ nói: “Nhanh, nhanh vùi mặt vào ngực ta, nàng sẽ không thấy xấu hổ nữa.’’
“Chàng đừng ngụy biện.”
Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, Cố Cửu Tư ôm nàng chạy đến cổng, thả người trong xe ngựa, sau đó chính mình cũng đi vào, nói với phu xe: “Đi nhanh lên! Thiếu phu nhân nhà ngươi đang xấu hổ đấy!’’
Phu xe cười ha hả cho xe chạy, Liễu Ngọc Như ngồi ở đó, mím môi không nói một lời, quay đầu đi nơi khác không nhìn đến Cố Cửu Tư. Cô Cửu Tư nghiêng người đến trước mặt nàng, cười nói: “Sao vậy, nàng không xấu hổ nữa đúng không?’’
“Chàng cách xa ta một chút.’’ Liễu Ngọc Như trừng mắt liếc hắn một cái, vuốt lại làn váy bị Cố Cửu Tư làm cho nhăn nhúm, mất hứng nói: “Đúng là biện pháp không đứng đắn chút nào cả, chàng đang khoe khoang chơi trội sao?’’
“Đây không phải là khoe khoang.’’ Cố Cửu Tư cười nói, “Đây là lấy độc trị độc, không phải nàng cảm thấy xấu hổ sao, ta khiến nàng xấu hổ thêm một chút, đợi lát nữa xuống xe ngựa ta kéo nàng đi, nàng mới không cảm thấy xấu hổ.’’
Ngay cả một phen lý luận này cũng là nói hươu nói vượn, nhưng Liễu Ngọc Như lại ngạc nhiên cảm thấy những lời hắn nói lại có mấy phần đạo lý. Nàng tỏ vẻ tức giận không thèm để ý đến hắn, Cố Cửu Tư lại xích đến gần nàng, một lúc kêu mẫu thân đứa nhỏ, một lúc kêu thê tử, một lúc lại gọi nàng là bảo bối, lúc nữa thì là tâm can.
Miệng lưỡi tựa như bôi mật không ngừng thay đổi phương pháp trêu chọc nàng, cho đến khi Liễu Ngọc Như không thể nhịn được bật cười thành tiếng mới mở miệng nói: “Ta không thích ồn ào giống chàng, sau này không được làm như vậy nữa.’’
“Nếu nàng thực sự không thích,” Cố Cửu Tư nắm tay nàng, vuốt ve màu sắc móng tay tinh xảo của nàng, dùng giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo nói: “Thì nhảy xuống cũng được.’’
“Nhưng ta lại không nỡ làm nàng mất hứng.’’
Nói rồi, Cố Cửu Tư nắm tay nàng ấn vào trong ngực mình, cười tủm tỉm nói: “Ta đáng tin cậy đến mức đang dỗ dành ngài vui vẻ ăn cơm đây, ngài nói đúng không, ông chủ Liễu?’’
Liêu Ngọc Như rút tay ra, khẽ “phi” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Miệng lưỡi trơn tru.’’
Cố Cửu Tư mỉm cười không đáp lời nàng, ánh mắt đào hoa mang theo vẻ phong lưu chăm chú nhìn Liễu Ngọc Như, giọng điệu mềm mại nhu hòa: “Ta miệng lưỡi trơn tru không phải cũng là muốn cho ngài hài lòng sao? Ngài nói cho ta xem, ngài hài lòng hay không hài lòng?’’
Giọng điệu kia hoàn toàn khác biệt với giọng điệu thường ngày của Cố Cửu Tư, giữa cái trong sáng không hiểu tại sao lại sinh ra một chút khàn khàn chỉ thuộc về nam nhân, thì ra giọng điệu lúc chậm rãi lại là như vậy, khiến người khác không thể kìm lòng được nhớ đến từng mảnh từng mảnh hoa đào nở rộ trong ngày xuân ấm áp, tựa như ngọn lửa hừng hực bùng cháy khắp cả núi rừng.
Liễu Ngọc Như cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên đập dữ dội, nàng cố làm ra vẻ bình tĩnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng Cố Cửu Tư vẫn cứ khăng khăng duối tay ra, nửa người ngồi ngồi xuống trước mặt Liễu Ngọc Như, kéo nàng về phía mình.
Liễu Ngọc Như bị buộc phải nghiêng người lại nhìn hắn, Cố Cửu Tư chăm chú nhìn nàng, vừa chầm chậm vừa thanh nhã ôn lên mu bàn tay nàng, khàn khàn nói: “Nàng có thích ta không?’’
Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng đã quen với được nam nhân này chiều chuộng chăm sóc, khi đối mặt với nhau như thế này vẫn vô thức hốt hoảng luống cuống.
Nhưng khi nhìn thấy ý cười thấp thoáng tựa như đang nắm giữ tất cả mọi chuyện trong ánh mắt của Cố Cửu Tư, nàng lại cảm thấy không cam lòng. Một lúc lâu sau, Liễu Ngọc Như mím môi, lại rút tay ra, lấy một xấp ngân phiếu từ trong tay áo nhét vào tay Cố Cửu Tư, nghiêm mặt nói: “Cũng tạm được.’’
Cố Cửu Tư cầm một xấp ngân phiếu cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng Liễu Ngọc Như lại đang rất vui vẻ, nàng cố gắng kìm nén nụ cười hiện rõ nơi khóe miệng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, khẽ ho một tiếng: “Ta rất thích chàng, cái này thưởng cho chàng.’’
Cố Cửu Tư phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn xấp ngân phiếu trong tay mình, suy nghĩ một lát rồi lặng lẽ bỏ ngân phiếu vào trong người , sau đó ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, nghiêm túc nói: “Nhiều tiền như thế sao, xem ra tối nay ta phải hầu hạ ngài thật tốt mới xứng đáng với số tiền này rồi.’’

Cả người Liễu Ngọc Như lập tức cứng đờ, cũng may đúng lúc này phu xe ở bên ngoài kêu lên: “Công tử, phu nhân, đến nơi rồi.’’
Liễu Ngọc Như như được đại xá, vội vàng đi ra ngoài: “Đến rồi, đến rồi, không náo loạn với chàng nữa.’’
Vừa nói, Liễu Ngọc Như vừa nhanh chân bước xuống xe ngựa, Cố Cửu Tư đi theo phía sau, cười đến xuân phong phơi phới.
Vân Vân và Diệp Vận đã đứng trước cửa đón người, Liễu Ngọc Như vội vã đi đến đó, chào hỏi một tiếng với các nàng rồi nhanh chóng đi vào trong, còn Cố Cửu Tư lại thong thả đi đến, cũng mở miệng chào hỏi với hai người. Vân Vân nhìn thấy cảnh tượng này lập tức mỉm cười, nói: “Đại nhân lại bắt nạt chủ nhân của chúng ta sao?’’
“Vậy thì hắn thảm rồi.’’ Diệp Vận đứng bên cạnh bổ sung, cười nói: “Ngọc Như chính là người thích mang thù.’’
Cố Cửu Tư cười khẽ, nhìn hai người, dò hỏi: “Hai vị còn chưa vào trong sao?’’
“Mọi người còn chưa đến đông đủ.’’ Vân Vân ôm lò sưởi, “Ngài đi vào trước đi, ta và chưởng quỹ Diệp là người quản lý công việc nội bộ, phải đứng chỗ này đón mọi người.’’
Cố Cửu Tư chào một tiếng rồi đi vào trong.
Vừa vào cửa, đập vào mắt hắn đầu tiên là cảnh tượng cả nam cả nữ vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều ăn mặc giản dị bình thường nhưng bất kể là nam hay nữ, trên khuôn mặt bọn họ đều tràn ngập sự vui vẻ cao hứng. Cảm giác vui vẻ này hoàn toàn khác biệt với những niềm vui thường ngày, ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng lúc người này nở nụ cười, sống lưng hắn thẳng tắp, trong ánh mắt mang theo mong đợi hy vọng vào tương lai.
Cố Cửu Tư đứng giữa đám người, trong lòng hắn đột nhiên hy vọng, một ngày nào đó, bách tính trăm họ ở khắp Đại Hạ nơi nơi đều có thể nhìn thấy dáng vẻ này.
Hắn đứng ở đây chờ đợi một lát thì thấy Ấn Hồng đi đến, nói với Cố Cửu Tư: “Cô gia, phu nhân đang đợi ngài ở trên.
Cố Cửu Tư mỉm cười, gật đầu chào hỏi với mấy người ở bên cạnh mình rồi đi lên.
Tử lâu này tổng cộng có bốn tầng, tất cả đã được Liễu Ngọc Như bao trọn, toàn bộ công nhân người làm ở Đông Đô này đều được nàng mời đến đây, căn cứ vào chức vị của mỗi người mà vị trí ngồi cũng khác nhau.
Tầng cao nhất chỉ có một gian phòng, sau khi Cố Cửu Tư mở cửa đi vào thì phát hiện bên trong đã ngồi kín người, các bàn ăn được sắp xếp tạo thành một vòng tròn xung quanh, chính giữa chừa lại một khoảng trống lớn.
Trong phòng có khoảng chừng mấy chục người, so với các cửa hàng khác về cơ bản đều là nam nhân thì người làm ở đây lại có rất nhiều nữ nhân, trẻ tuổi có già có. Liễu Ngọc Như ngồi chính giữa phía trên, lúc Cố Cửu Tư mở cửa đi vào, tất cả mọi người đều nhìn lại, những người này đều là người làm thuê mới được tuyển về sau của Liễu Ngọc Như, hầu hết chưa từng gặp mặt Cố Cửu Tư bao giờ, trong ánh mắt mang theo sự tò mò và đánh giá.
Cố Cửu Tư mỉm cười vòng qua bọn họ đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như kéo tay hắn, tựa như đang giới thiệu với người nhà mẹ đẻ mình: “Vị này chính là phu quân của ta, hắn họ Cố, mọi người cứ gọi hắn là…’’
Nói đến đây, nàng đột nhiên ngừng lại, nhất thời không thể tìm ra được một cách gọi phù hợp nhất.
Nếu là ở trong các cửa hàng khác, thể tử của ông chủ, hoặc là gọi phu nhân, hoặc là gọi lão nương, nhưng nàng là một nữ nhân, kêu lão gia thì lại tỏ ra Cố Cửu Tư đã già, kêu đại nhân dường như lại liên quan đến chức vị của hắn, kêu…
“Gọi là công tử đi.’’
Cố Cửu Tư giải vây cho nàng, cười cười nâng ly lên: ‘’Tại hạ Cố Cửu Tư, tự là Thành Giác, mọi người nếu nhỏ tuổi hơn ta thì cứ gọi Cửu ca, nếu đồng trang đồng lứa, mặt mỏng xin gọi ta là Cửu gia, các vị trưởng bối lớn tuổi hơn gọi là công tử hoặc tiểu Cửu cũng được. Có rất nhiều người đang ngồi ở đây là lần đầu tiên gặp mặt, một năm nay, xin đa tạ các vị đã tận tình giúp đỡ thê tử ta lo liệu việc làm ăn, nhân đây Cố mỗ xin kính trước các vị một ly để tỏ lòng biết ơn.’’
Cố Cửu Tư nói xong, thoải mái uống cạn một ly, sau đó lật ngược ly rượu lại, không còn một giọt, tỏ vẻ thành ý.
Một ly rượu này quả nhiên là phong cách của người làm ăn, không hề nhăn nhó ngại ngùng, nhất thời khiến tất cả mọi người đểu thả lỏng tinh thần, lần lượt thay nhau kính rượu, ngươi đến ta đi, bầu không khí lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Tửu rượu của Liễu Ngọc Như vốn dĩ đã không tốt, hơn nữ bây giờ nàng đang mang thai, càng bị Cố Cửu Tử ngăn đón, một giọt rượu cũng không dính. Nhưng Cố Cửu Tư cũng nể mặt người khác, tất cả những ly rượu kính Liễu Ngọc Như đều vào bụng của hắn.
Lúc Vân Vân và Diệp Vận quay lại nhìn thấy bầu không khí hết sức náo nhiệt trong căn phòng, hai người đều ngây người, Diệp Vận ngồi xuống bên cạnh Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư đang lôi kéo một ông lão kính rượu, nàng nhích đến bên tai Liễu Ngọc Như, nhỏ giọng nói: ‘’Hôm nay thật náo nhiệt, cho đến tận bây giờ ta chưa từng thấy cửa hàng của chúng ta náo nhiệt như vậy.’’
Liễu Ngọc Như mím môi, giương mắt nhìn Cố Cửu Tư đang vừa uống rượu vừa ha hả trò chuyện với tất cả mọi người, mỉm cười nói: ‘’Chàng ấy à, ở đâu cũng có thể khơi dậy bầu không khí.’’
Diệp Vận nhìn về phía Cố Cửu Tư một cái, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Liễu Ngọc Như, sau đó lắc đầu nói: ‘’Thực sự là hoàn toàn khác biệt với tỷ.’’
Liễu Ngọc Như chỉ mỉm cười, đưa tay đặt lên bụng, không lên tiếng.
Dã hơn nửa tuấn rượu, Ấn Hồng bưng tráp đi lên, nói với Liễu Ngọc Như: ‘’Phu nhân, đã đến lúc phát bao lì xì rồi ạ.’’
Liễu Ngọc Như được nhắc nhở, sau đó lại nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, nàng gật gật đầu, Cố Cửu Tư đỡ nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng ra ngoài cửa, từ lầu bốn đi xuống, toàn bộ tửu lầu chật kín người, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Sau tuần rượu bầu không khí trong tửu lầu hết sức phấn khởi, Liễu Ngọc Như quan sát từng ánh mắt của mỗi người, ngay cả chính nàng cũng không biết từ lúc nào mình đã có nhiều sản nghiệp, có nhiều công nhân như thế này, nàng đã quen đã nếm được cảm giác thành tựu không thể diễn tả thành lời mà sự nghiệp thành công mang lại cho mình, nhưng nàng không biết rằng, ngoại trừ cảm giác thành tựu ấy ra, nó còn có thể mang đến một sự kiên định và thỏa mãn với vận mệnh của bản thân.
Trước đó Liễu Ngọc Như đã chuẩn bị rất nhiều điều cần nói, nhưng khi nhìn tất cả mọi người đang ngước mắt lên nhìn nàng thế này, nàng lại không thể nói ra được bất cứ thứ gì, sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng phất phát tay nói : ‘’Ta không biết nên nói gì cả, phát lì xì cho mọi người đi.’’
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười rộ lên, sau khi cười xong, một đại hán lớn tiếng nói : ‘’Bà chủ, từ trước đến nay ta vẫn chưa được nghe ngài nói gì, ngài nói một vài câu đi !’’
“Đúng vậy, đúng vậy.’’ Vân Vân đứng bên cạnh tiếp lời, “Cứ xem như là chúc mừng năm mới, ngài cũng nên nói một chút gì đó đi. Chẳng mấy khi mọi người mới có thể ngồi lại với nhau cùng ăn một bữa cơm như thế này, ngài đừng xấu hổ nữa.’’
Nghe Vân Vân nói như vậy, Liễu Ngọc Như hơi bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể trở lại vị trí cũ, nhìn một vòng tất cả mọi người phía dưới, chậm rãi nói: ‘’Vậy thì ta sẽ tùy tiện nói gì đó nhé. Hôm nay chúng ta có tổng cộng hai trăm ba mươi bảy người đến tửu lâu này, đều là tiểu nhị của Hoa Dung và Thần Tiên hương, các vị đang ngồi ở đây trung bình mỗi tháng mỗi người nhận được tám lượng bạc tiền lương, thấp nhất là hai lượng, người cao nhất có thể đạt đến trăm lượng. Con số này, mặc dù Ngọc Như không thể khẳng định nó cao hơn so với các thương gia khác, nhưng cũng không thể xem là kém, đúng không?’’
‘’Vâng.’’ Bên dưới đồng thanh trả lời nàng, Liễu Ngọc Như mỉm cười nói tiếp, ‘’Nhưng có lẽ đây chỉ mới là điểm khởi đầu của chúng ta. Cho đến tận bây giờ Hoa Dung đã hoạt động được hai năm, Thần Tiên hương được năm thứ nhất, năm nay ta đã mở chi nhánh khắp mười ba châu, tổng cộng có ba mươi hai cửa hàng Hoa Dung, bảy Thần Tiên hương. Bởi vì chi phí vận chuyển khá tốn kém nên ta đã tự thành lập một thương đội, chờ sang năm Hoàng Hà sửa xong, kênh Biện sẽ được liên thông với sông Hoài, đường đi sẽ không còn xa xôi như bây giờ nữa, chi phí của Thần Tiên hương sẽ giảm xuống ít nhất là một nửa, còn chi phí Hoa Dung cũng sẽ hạ xuống ít nhất một phần ba. Ta đã mua đất ở vùng U Châu từ lâu, cũng đã có kế hoạch sang năm sẽ mua ruộng đất ở khu vực Hoàng Hà để trồng trọt lương thực thích hợp. Không đến ba năm nữa, tiền vốn của chúng ta sẽ đạt đến mức thấp nhất có thể, chất lượng thương nhân tốt nhất, hàng hóa của chúng ta cũng tốt nhất, giá cả phải chăng nhất, đến lúc đó, tiền lương của các vị sẽ cao hơn bây giờ, có nhiều thời gian ở bên gia đình, cuộc sống càng được cải thiện.’’
Nói đến đây, Liễu Ngọc Như dừng lại một chút, nàng nhìn tất cả mọi người dưới ánh đèn dầu, trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập hy vọng và mong đợi, rõ ràng nàng không uống một giọt rượu nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại trào dâng một cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nàng không nhịn được mở miệng: ‘’Những thứ này là thành quả mười tám năm qua ta đã làm, là chuyện khiến ta cảm thấy tự hào kiêu hãnh nhất. Nói thật, được nhìn thấy trong số các vị ở đây có nhiều cô nương như vậy, ta cũng vô cùng cao hứng.’’
“Ta không biết các vị có cảm thấy giống như ta không, khi chúng ta bước ra ngoài, khi chúng ta có tiền, khi chúng ta dùng chính tài năng của mình cố gắng đạt được sự thừa nhận của tất cả mọi người, cuộc sống của và quá khứ của chúng ta không giống nhau.’’
‘’Nhưng chúng ta đều có quyền được lựa chọn…’’
Nghe được những lời này của cố Ngọc Như, rất nhiều cô nương không thể kiềm chế được lặng lẽ đỏ bứng hốc mắt.
Cố Cửu Tư cảm giác được Liễu Ngọc Như đang cực kỳ xúc động, hắn đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Như, nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Cảm giác ấm áp nơi bàn tay khiến Liễu Ngọc Như phục hồi tinh thần, nàng quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: ‘’Nhìn ta này, nói nhiều như thế làm gì không biết, nào nào nào, ngày mai chính là giao thừa, hôm nay ta sẽ phát tiền lì xì trước cho mọi người, chúc mọi người năm mới đại cát, chúc các cửa hàng thuộc Liễu thị chúng ta sang năm làm ăn phát đạt, ngày một đi lên !’’
“ Làm ăn phát đạt, ngày một đi lên!’’
Tất cả mọi người trong tửu lầu đồng thanh chúc mừng năm mới, Ấn Hồng cầm bao lì xì, Diệp Vận và Vân Vân đi theo sau Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư đỡ nàng, đoàn người đi xuống, Liễu Ngọc Như cầm bao lì xì từ trong tay Ấn Hồng phát cho từng người từng người một, có mấy người thừa dịp nhận lì xì nói với Liễu Ngọc Như mấy lời mà bọn họ vẫn luôn muốn nói.
Liễu Ngọc Như lẳng lặng lắng nghe, nàng liên tục nghe thấy có người nói cảm ơn với nàng, hoặc nghẹn ngào hoặc vui mừng.
Nàng biết ở trong này có những cô nương chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân cha mẹ sắp đặt, cũng biết có cô nương để nuôi sống người nhà thiếu chút nữa đã phải chôn vùi tương lai trong chốn thanh lâu.
Nàng nghe mọi người cảm kích biết ơn, chẳng mấy chốc đã phát xong tiền lì xì cho tất cả mọi người.
Sau đó tất cả đều nâng ly đối ẩm, ăn uống náo nhiệt một ngày trước giao thừa.
Vốn dĩ Liễu Ngọc Như nên ở cùng bọn họ đến cuối bữa ăn, nhưng nàng đang mang thai, sau khi phát lì xì, chúc mừng năm mới xong, cáo từ với tất cả mọi người trong tửu lâu rồi lập tức rời đi cùng với Cố Cửu Tư đã ngà ngà say rượu.
Mặc dù Cố Cửu Tư đã uống không ít rượu nhưng trong chuyện chăm sóc Liễu Ngọc Như lại vô cùng tỉnh táo, hắn lên xe ngựa, trải đệm xong mới đỡ nàng ngồi xuống.
Chờ đến khi Liễu Ngọc Như ngồi xuống, hắn lại ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nhìn nàng.
Liễu Ngọc Như phát hiện ánh mắt của hắn, quay đầu lại nhìn: ‘’Chàng cười cái gì?’’
Cố Cửu Tư cúi đầu nắm chặt bàn tay Liễu Ngọc Như, nhỏ giọng nói: ‘’Ngọc Như, nàng thật giỏi.’’
“Hử?’’
‘’Trước kia… Trước kia ta cảm thấy,” Cố Cửu Tư nói chuyện hơi hàm hồ không rõ, đứt quãng mở miệng: ‘’Cảm thấy thế giới này, chỉ có làm quan thanh liêm chính trực mới có thể giúp đỡ bá tánh. Nhưng nàng rất giỏi, nàng không làm quan nhưng nàng lại làm được, còn làm tốt hơn ta rất nhiều.’’
“Nàng cho mấy người họ tiền, cho mấy người họ năng lực, nàng nuôi sống rất nhiều người, cũng cứu rỗi cuộc đời nhiều người…’’

Cố Cửu Tư nói vừa nói vừa dựa đầu vào trên người nàng, ôm lấy nàng, hàm hồ nói: ‘’Ta cảm thấy nàng rất giỏi, cũng may… Cũng may nương ta… Đã giúp ta cưới nàng ở bên cạnh mình.’’
‘’Nếu không ta cũng không xứng với nàng, không cưới được nàng.’’
Liễu Ngọc Như nghe vậy, không nhịn được cười: ‘’Là ta không xứng với chàng với đúng.’’
Nàng kéo tay Cố Cửu Tư, mười ngón tay đan chặt vào nhau, rũ mắt: ‘’Chàng ngẫm lại mà xem, bây giờ có bao nhiêu cô nương muốn gả cho chàng chứ?’’
Cố Cửu Tư mờ mịt mở mắt ra, một lát sau, hắn ôm chặt Liễu Ngọc Như, phảng phất như sợ nàng chạy mất vậy, nhỏ giọng nói: ‘’Nhưng ta chỉ thích một mình nàng mà thôi.’’
Liễu Ngọc Như bị lời thổ lộ vừa thẳng thừng vừa ấu trĩ của hắn chọc cho bật cười, nhưng Cố Cửu Tư vẫn ôm nàng thật chặt, nghiêm túc nói: ‘’Nàng cũng chỉ được thích một mình ta mà thôi, đừng quan tâm đến những nam nhân khác, đặc biệt là cái tên Lạc Tử Thương kia.’’
‘’Được được được.’’ Liễu Ngọc Như vội vàng nói, ‘’Ta sẽ không quan tâm đến hắn, ta chỉ kiếm tiền từ hắn được chưa?’’
Cố Cửu Tư nghe được những lời này, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hắn cứ ôm nàng như thế suốt cả đường trở về, cho đến khi đã đến Cố gia Cố Cửu Tư cũng không có ý định buông ra, Liễu Ngọc Như đẩy hắn không được, người khác đến kéo ra đều bị đạp ra, luôn miệng nói có người muốn cướp bảo bối của hắn.
Liễu Ngọc Như không muốn đánh thức Giang Nhu và Cố Lãng Hoa, chỉ có thể để cho Cố Cửu Tư ôm, dẫn hắn vào trong phòng.
Cố Cửu Tư ôm Liễu Ngọc Như ngủ ngon giấc một đến, sáng sớm hôm sau khi hai người còn chưa rời giường đã nghe bên ngoài có người đến bẩm báo nói Tần Uyển Chi đến thăm bọn họ.
Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như vội vàng giật mình tỉnh giấc, hai người lật đật mặc quần áo vào, nhanh chóng đi đến chính đường thì nhìn thấy Tần Uyển Chi đang chờ bọn họ ở đó.
Lúc hai người đi ra, Tần Uyển Chi đang ngồi trên ghế, trên người nàng mặc chiếc áo choàng dài màu đỏ, phần bụng bên dưới áo choàng đã nhô lên trông thấy, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như ngẩn người, tần uyển chi đỡ bụng đứng lên, lúc này Cố Cửu Tư mới phản ứng được, vội vàng nói: ‘’Đại tẩu cứ ngồi xuống trước đi, đừng làm mệt mỏi bản thân mình.’’
Tần Uyển Chi mỉm cười, ôn hòa nói: ‘’Đâu có dễ mệt như vậy chứ !’’
Nói rồi, Tần Uyển Chi chỉ chỉ chiếc hộp đặt bên cạnh mình, nói với Cố Cửu Tư: ‘’Đây là lễ vật mà đại ca ngươi gửi từ U Châu về, bảo ta mang cho ngươi, hôm qua mới đến nơi, ta cũng xem như là lễ vật mừng năm mới, hôm nay đưa đến đây.’’
‘’Những chuyện như thế này cứ để cho hạ nhân làm được rồi.’’ Liễu Ngọc Như đi đến bên cạnh tần uyển chi, đỡ nàng ngồi xuống nói: ‘’Tỷ đang mang bầu, sao còn tự mình đến đây một chuyện chứ ?’’
“Đã lâu lắm rồi không gặp hai người.’’ Tần Uyển Chi cười cười, ‘’Ở nhà nhiều cũng buồn chán nên nói với mẹ chồng một tiếng, đi ra ngoài một chút cho khuây khỏa.’’
Nghe được những lời này, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như liếc mắt nhìn nhau một cái.
Thái độ của mẫu thân Chu Diệp đối với Chu Diệp vẫn luôn không tốt lắm, Tần Uyển Chi thân là thê tử của hắn cũng không thể tốt hơn là bao. Theo lý mà nói, nếu như Tần Uyển Chí có thể theo Chu Diệp đến U Châu, trời cao mà hoàng đế lại ở xa, dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất. Nhưng Chu Diệp lại nhận nhiệm vụ đóng giữ U Châu, trong tay nắm giữ cả đại quân, bởi vì U Châu là nơi trước kia Phạm Hiên đã từng làm Tiết độ sứ, sau khi hắn lên ngôi đã lập tức hạ lệnh yêu cầu gia quyến của tất cả các võ tướng biên ải bị giam lỏng ở Đông Đô. Chu Diệp chưa có con, Tần Uyển Chi chỉ có thể ở lại Đông Đô, cho đến khi Tần Uyển Chi sinh đứa bé, thì ít nhất phải để lại một đứa ở nơi này, nàng mới có thể đi tìm Chu Diệp.
Cho nên bây giờ Tần Uyển Chi chỉ có thể ở chung với Diệp phu nhân bằng mặt không bằng lòng.
Liễu Ngọc Như suy nghĩ một chút, lập tức biết được nguyên nhân Tần Uyển Chi ít đến thăm hai người bọn họ, hẳn là Chu phu nhân không cho phép. Liễu Ngọc Như âm thầm than thở trong lòng, cũng không tiện hỏi nhiều, ngồi xuống đối diện tần uyển chi, nhìn bụng nàng nói: ‘’Chuyện tỷ mang thai cũng không sớm nói cho chúng ta biết, nhìn bụng này hẳn là cũng sáu tháng rồi nhỉ?’’
“Sắp bảy tháng rồi.’’ tần uyển chi cười cười, ‘’Sau khi các ngươi đi rồi mới phát hiện, chút chuyện nhỏ như vậy ta cũng không tiện viết thư để thông báo cho các ngươi biết.’’
Nói rồi, tần uyển chi lại nhìn về phía bụng Liễu Ngọc Như một cái, nói: ‘’Hai người còn chưa có động tĩnh gì sao?’’
“Có rồi có rồi,” Cố Cửu Tư nhanh nhảu tựa như dâng hiến vật bảo chen miệng vào nói: ‘’Hơn ba tháng rồi !’’
“Chàng ra ngoài giúp người ta dán câu đối đi !’’
“Hôm qua chàng mới chỉ dán ở nội viện.’’ Liễu Ngọc Như lập tức phản bác nói: ‘’Cổng lớn còn chưa dán đấy, chàng mau đi đi.’’
Cố Cửu Tư bị Liễu Ngọc Như đuổi đi, Liễu Ngọc Như mới có thể thoải mái trò chuyện với Tần Uyển Chi. Thực ra hai người cũng không thân thiết cho lắm nhưng đã lâu rồi Tần Uyển Chi không nói chuyện với người khác, còn Liễu Ngọc Như thì lại nhìn vào mặt mũi Chu Diệp, cũng trả lời đến nơi đến chốn, đảo mắt đã nói được một lúc lâu.
Cho đến trưa, tần uyển chi nhìn sắc trời, sau đó nói: ‘’Đã không còn sớm nữa, ta cũng phải trở về đây, nếu không mẹ chồng lại nói nhiều.’’
Liễu Ngọc Như không dám can thiệp vào chuyện của người khác, chỉ có thể khuyên nhủ: ‘’Chờ sang năm sinh con xong, tỷ đã có thể đến U Châu đoàn tụ với Diệp đại ca rồi.’’
Nghe nàng nói như vậy, Tần Uyển Chi chua xót cười cười, cúi đầu nói: ‘’Cũng chỉ như vậy mà thôi, nhưng thực ra ta vẫn hy vọng một ngày nào đó cha chồng có thể suy nghĩ thông suốt một chút để cho phu quân trở về Đông Đô mới tốt.’’
Người người đều biết Chu Diệp bị Chu Cao Lãng đuổi ra khỏi Đông Đô, nếu không dựa vào thân phận và công lao của Chu Diệp chắc hẳn phải ở lại Đông Đô đảm nhận một chức quan lớn. Nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống ầm uất phồn hoa ở kinh thành, sao phải đến U Châu xa xôi lạnh lẽo bán mạng?
Liễu Ngọc Như nghe được hàm ý trách móc trong lời nói của Tần Uyển Chi, nàng im lặng trong chốc lát, chỉ có thể nói: ‘’Yên tâm đi, sẽ có một ngày như thế, còn nếu không Cố Cửu Tư cũng sẽ nghĩ cách.’’
Nghe được lời này của nàng, cuối cùng Tần Uyển Chi cũng tươi cười rạng rỡ, Liễu Ngọc Như cũng hiểu được mục đích đến đây của Tần Uyển Chi.
Liễu Ngọc Như tiễn Tần Uyển Chi ra ngoài, Cố Cửu Tư dán xong câu đối trở về, nhìn thấy Liễu Ngọc Như mặt ủ mày chau, không nhịn được hỏi: ‘’Nàng và tẩu tử đã nói chuyện gì vậy, sao nàng lại không vui thế này?’’
“Nói về chuyện của Chu đại ca.’’
Liễu Ngọc Như rầu rĩ nói: ‘’Tẩu tử thực sự không dễ dàng gì.’’
Nghe vậy, trong lòng Cố Cửu Tư cũng trở nên nặng nề, hắn suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nói: ‘’Cứ thuận theo tự nhiên đi.’’
Liễu Ngọc Như không hiểu, Cố Cửu Tư chậm rãi nói: ‘’Chỉ cần là chuyện, cuối cùng sẽ dẫn đến kết quả. Là tẩu tử đến U Châu hay đại ca trở về Đông Đô, chịu đựng mấy năm nữa sẽ có kết quả.’’
“Chu đại nhân cũng quá nhẫn tâm rồi.’’
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói như vậy, nhịn không được thở dài: ‘’Mặc dù Chu đại ca không phải là con trai ruột của hắn nhưng cũng không đến mức phải đề phòng như thế chứ.’’
Nghe được nàng nói như vậy, Cố Cửu Tư không nhịn được bật cười.
“Chu đại nhân và Bệ hạ, đều là những tay chơi cờ lão luyện.’’
“Hử?’’
Liễu Ngọc Như không rõ, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn về phía Hoàng cung, chậm rãi nói: ‘’Một người biết chơi cờ, bất cứ quân cờ nào cũng sẽ không hạ xuống bàn một cách vô ích.’’
‘’Cho nên nàng yên tâm.’’ Vẻ mặt Cố Cửu Tư trở nên xa xăm. ‘’Đến lúc gặt hái kết quả thì sẽ biết, nước cờ này đi ra là có mục đích gì.’’
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom