-
Chương 67
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Chính vào lúc này, trong đám người phát ra một tiếng kêu quái dị: “Không ổn rồi, quan phủ muốn giết người, muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành!”
Đám người nhất thời loạn lên, chen chúc nhau muốn tiến lên, Lạc Tử Thương nhìn quanh bốn phía, sai binh lính dựng thẳng gươm lên, tức giận nói: “Ai dám tiến lên, giết chết ngay tại chỗ!”
Nghe được lời này, lúc này mọi người mới an tĩnh lại.
Diệp Thế An trốn ở chỗ tối, hắn nhìn thoáng qua nơi xa đã thấy thị nữ của Diệp Vận vội vàng đuổi lại đây, cúi đầu đi đến bên người Diệp Thế An, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư nói người đi trước.”
“Muội ấy ở đâu?”
“Tiểu thư biết Lạc Tử Thương khóa thành, nói nàng ấy nghĩ cách.”
Diệp Thế An cắn chặt răng: “Muội ấy có thể có biện pháp nào!”
Dứt lời, hắn hít sâu một hơi, âm thầm kêu ám vệ tới, lập tức dặn dò: “Nhanh chóng đi tìm tiểu thư, không tiếc giá nào tiểu thư lại đây!”
“Vậy người……”
“Ta không cần lo!”
Diệp Thế An nâng tầm mắt nhìn về phía ám vệ: “Bảo vệ tiểu thư, có biết không!”
Ám vệ không dám nhiều lời, đáp lời xong thì đi ra ngoài.
Diệp Thế An nhìn thoáng qua chung quanh, mọi người và Lạc Tử Thương đang giằng co. Chính vào lúc này, trong đám người đột nhiên bộc phát ra một tiếng thét kinh hãi, lại là một đám người bịt mặt đột nhiên nhằm vào những quan binh đó, không nói hai lời, nâng đao chém lên!
“Đi mau!”
“Xông lên!”
“Dương Châu sắp loạn rồi, đi ra ngoài rồi nói!”
Chung quanh hét lên hỗn loạn, rốt cuộc Diệp Thế An không chịu nổi nữa, hắn phóng tới cửa thành.
Lạc Tử Thương đứng trên ngựa, từ trong đám người lập tức bắt giữ Diệp Thế An, lớn tiếng nói: “Bắt lấy hắn!”
Mọi người ập vào Diệp Thế An, nhưng cũng chính vào lúc này, ở nơi xa vang lên âm thanh lớn cực kỳ, ánh lửa phóng lên cao.
“Công tử,” người bên cạnh sốt ruột nói với Lạc Tử Thương, “Là hướng kho lúa.”
Sau đó âm thanh lớn thứ hai vang thêm lần nữa: “Công tử, là hướng kho binh khí.”
“Địch tập, địch tập!”
Cũng không biết là ai kêu lên, lúc này cư dân bên trong thành Dương Châu ồ ạt chạy ra ngoài, hướng tới cửa thành.
“Mở cửa, đại nhân, cầu xin người để chúng ta đi ra ngoài đi!”
Bá tánh hoảng loạn, binh lính và Diệp Thế An giằng co với nhau, Thẩm Minh mang theo người âm thầm lo liệu binh lính, che chở Diệp Thế An đi ra ngoài, Lạc Tử Thương từ bên cạnh đoạt lấy cung, không quan tâm hướng về phía Diệp Thế An.
“Đại nhân,” binh lính cưỡi ngựa từ xa vọt tới trước mặt Lạc Tử Thương, lớn tiếng nói, “Vương đại nhân bị đâm rồi!”
Tay của Lạc Tử Thương khẽ run lên, mũi tên nhanh chóng bay ra, Diệp Thế An nhanh chóng nghiêng người né tránh thì bị đại đao bên cạnh đột nhiên chém vào cánh tay.
Cũng may Thẩm Minh kịp thời ngăn lại thanh đao kia, nên không chém quá sâu, Thẩm Minh một chân đá văng bên cạnh người, kéo Diệp Thế An ra bên ngoài nói: “Đi!”
“Đại nhân,” binh lính vây quanh Lạc Tử Thương, “Người phải nhanh chóng trở về, không thể ở cửa thành nữa! Kho lúa và kho binh khí cần tăng người canh giữ, không thể ở chỗ này nữa.”
Chuyện lớn như vậy cũng không quan trọng bằng giờ phút này Vương Thiện Tuyền bị ám sát.
Vương Thiện Tuyền chính là thiên tử Dương Châu, lúc này, bất luận là vì trấn an nhân tâm hay là ổn định thế cục, hắn đều cần trở về xử lý.
Lạc Tử Thương cắn chặt răng, lập tức nói: “Lập tức đuổi theo cho ta, đừng tha cho tên đó!”
Dặn dò xong, Lạc Tử Thương mang theo người cưỡi ngựa về Vương phủ về.
Thẩm Minh mang theo Diệp Thế An vừa đánh vừa lui, Lạc Tử Thương vừa đi, binh lính đều tan hết, hơn nữa dòng người rất lớn, lại đều là bá tánh, đại đa số binh lính cũng không xuống đao được.
Thẩm Minh ném Diệp Thế An ra bên ngoài: “Nhanh chóng đi đi!”
Diệp Thế An lảo đảo lao ra. Hắn ném đao che lại cánh tay bị thương, xen lẫn trong dòng người đi về trước.
Một chiếc xe ngựa ngừng ở ven đường, Diệp Thế An nôn nóng chạy vội thì nghe một giọng nữ trong trẻo: “Đi lên đi.”
Diệp Thế An quay đầu lại, thấy Liễu Ngọc Như cưỡi ngựa trên xe, mũ có rèm bị cuốn lên lộ ra nụ cười ôn hòa lại trầm ổn.
Trong lòng Diệp Thế An lập tức thở ra một hơi, hắn vội vàng lên xe ngựa, thấp giọng nói: “Đa tạ.”
“Bên trong có quần áo, cầm quần áo thay đi.”
Liễu Ngọc Như mở miệng, Diệp Thế An phát hiện trong xe ngựa quả nhiên có một bộ đồ xanh thẳm, còn có thuốc trị thương và băng vải, Diệp Thế An cũng không hỏi nhiều, cứ làm theo Liễu Ngọc Như sắp xếp, đổ thuốc trị thương vào miệng vết thương, dùng băng vải quấn lại, sau đó hắn thay quần áo, vừa thay vừa nói: “Vừa rồi vị công tử kia ở phía sau, không có gì chứ?”
“Không sao,” Liễu Ngọc Như yên tâm mở miệng, “Hắn trước đây từng trốn quen rồi, rất có kinh nghiệm đối phó quan phủ. Bọn họ đều mặc quần áo khác bên trong, chờ một lúc cởi bỏ đồ phía ngoài, thay thành áo ngoài, ném đao rồi xen vào trong đám người thì ai cũng nhận không ra. Ngươi không cần lo.”
Nghe được lời này, Diệp Thế An hơi yên tâm, hắn lại nói: “Cố lão gia đâu?”
“Đi rồi.”
Liễu Ngọc Như nhàn nhạt nói: “Ta cho người hộ tống ông ấy đi đường bộ, văn điệp và chỉ đường tất cả đều có sẵn, Lạc Tử Thương cũng không phát hiện sự tồn tại của ông ấy, chỉ cần hai ta không sao, ông ấy sẽ không sao.”
“Ngọc Như……” Diệp Thế An mở miệng, tỏ vẻ có chút khó xử, Liễu Ngọc Như nhìn hắn thì biết hắn muốn nói gì, bình tĩnh nói, “Chúng ta chờ một lúc sẽ ngồi thuyền người khác, tới bến tàu rồi, nếu lúc đó Vận Nhi đến thì đi ngay. Nếu không có chúng ta cũng phải đi.”
Diệp Thế An cắn răng: “Đến lúc đó tự ta ở lại.”
Liễu Ngọc Như trầm ngâm không nói, nàng biết chính mình không thay đổi được Diệp Thế An, nàng trầm mặc suy nghĩ còn biện pháp khác hay không.
Hai người một đường ngồi trên xe ngựa tới bờ sông, lúc này bờ sông đã loạn cào cào, thương đội đang tranh chấp với binh lính, binh lính không cho thuyền đi, thương đội tất nhiên không chịu đồng ý.
Người ở bến tàu đều là thương khách từ nơi khác, vì vậy không giống với bá tánh bên trong thành. Lần trước Vương Thiện Tuyền huyết tẩy thương gia Dương Châu đã làm tất cả thương khách nơm nớp lo sợ, chỉ vì tiền tài mà đánh bạo lại đây buôn bán. Hiện giờ muốn giam thuyền giam người, trong lòng ai không cảm thấy lo sợ?
Bản thân binh lính vốn không thích đám thương nhân này, nói chuyện cũng có vẻ khinh miệt, hai bên đàm phán thì binh lính hết kiên nhẫn, thương nhân vừa hoảng vừa giận, cảm xúc lan tràn ở bến tàu, Liễu Ngọc Như đỡ Diệp Thế An xuống dưới, sau đó dẫn hắn lên thuyền.
“Không cần.” Diệp Thế An quyết đoán nói, “Ngọc Như, muội lên thuyền trước đi, ta ở chỗ này chờ Vận Nhi, nếu muội ấy không tới, ta không có khả năng đi. Muội không cần đi cùng ta, chớ có trì hoãn muội.”
Liễu Ngọc Như mím môi, chưa nói Diệp Thế An năm lần bảy lượt giúp nàng và Cố gia, chỉ nói nàng và Diệp gia có quan hệ mật thiết, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Diệp Thế An ở lại nơi này.
Nàng hít sâu một hơi, rốt cuộc nói: “Diệp ca ca, như vậy đi, trên người huynh có thương tích, hơn nữa mục tiêu quá lớn, người huynh quen biết quá nhiều. Huynh lên thuyền trước đi, ta ở chỗ này chờ Vận Nhi tới thì ta dẫn muội ấy lên thuyền. Nếu thuyền khởi hành mà bọn ta chưa lên, huynh lại xuống chờ bọn ta.”
Nghe thấy lý do này, Diệp Thế An trầm mặc một lúc, hắn mím môi, rốt cuộc vẫn lên thuyền.
Liễu Ngọc Như là tiểu thư khuê các, trước đây ngoại trừ những người quen biết thì người nàng gặp qua không nhiều lắm. Nhưng hắn lại là thanh niên tài tuấn có tiếng ở Dương Châu, cứ như vậy đứng ở chỗ này quả thực như một chiếc đèn trong đêm tối, toàn thân trên dưới tràn ngập chữ “mau tới bắt ta”.
Diệp Thế An lên thuyền, Liễu Ngọc Như đứng ở cửa bến tàu chờ, chưa được bao lâu, Thẩm Minh cũng đuổi lại đây, hắn nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như rồi lau mặt: “Sao phu nhân còn ở chỗ này?”
Liễu Ngọc Như nhìn binh lính và thương gia bên cạnh.
Bởi vì không cho thuyền chạy, thương gia và binh lính càng ngày càng cãi cọ ồn hơn, trời đã sắp tối, mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, Liễu Ngọc Như mua ô từ chủ quán bên cạnh, nàng cầm ô đi đến lối vào bến tàu. Liễu Ngọc Như nhìn thấy vị tráng hán dẫn đầu thương nhân đang la hét với quan binh, tráng hán kia có khẩu âm phương Bắc, tính tình nóng nảy, quan binh kia bị hắn la thì thấy phiền nên rút đao, tức giận nói: “La cái gì mà la? Không thể cho các ngươi ra biển chính là không thể ra, ngươi la ta cái gì? Ngươi đang miệt thị triều đình, chán sống rồi hả?!”
“Đám thương nhân các ngươi dám làm loại chuyện thiếu đạo đức như thấp mua cao bán này, nói chuyện với các ngươi là suy nghĩ cho các ngươi, các ngươi đừng chọc quan gia nóng nảy, chọc ta nóng thì chém các ngươi một đao, chém xong bá tánh còn phải vỗ tay tán thưởng!”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như đứng ở một bên cười, âm thanh của nàng dịu dàng, nhàn nhạt nói: “Cho nên, máu của Dương Châu nửa năm trước chưa chảy hết, Dương Châu lại tính toán tiễn linh hồn mới sao?”
“Ả đàn bà nói bậy gì đó!”
Quan binh kia thấy Liễu Ngọc Như là một nữ tử thì tức giận vọt lên, Thẩm Minh vội vàng ngăn cản quan binh, cười trừ nói: “Quan gia, đây chỉ là tiểu cô nương, người đừng chấp nhặt.”
Liễu Ngọc Như ra vẻ sợ hãi liên tục xin lỗi.
Mọi người thấy người trước mặt ăn nói khép nép, trong lòng đều chứa lửa giận.
Liễu Ngọc Như thở dài, khuyên nhủ: “Mọi người đừng tranh chấp nữa, nói cũng vô dụng thôi, ai nấy về lại thuyền đi, ta đi chờ người nhà ta đây.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như thong thả ung dung rời đi.
Quan binh nhìn những thương nhân đó, cười lạnh nói; “Một đám người còn không có kiến thức như một tiểu cô nương, nghe thấy chưa, có nói cũng vô dụng!”
Mọi người không nói chuyện nữa, những lời này khắc trong lòng bọn họ. Liễu Ngọc Như nhìn thoáng qua sắc mặt của mọi người ở phía sau, thấp giọng nói với Thẩm Minh: “Ngươi qua đó châm thêm ít lửa, xem bọn họ có tính toán cùng nhau đối kháng quan phủ không, nếu có, ngươi giúp bọn họ nghĩ biện pháp, chờ một lúc lần lượt từng chiếc thuyền sẽ rời đi, nên cần có người chỉ huy, bằng không chưa đợi quan phủ đến bắt người đã đụng phải rồi. Phương diện này phải có người chỉ huy dẫn đầu.”
“Rõ rồi.”
Thẩm Minh gật đầu, trong lòng có tính toán.
Nửa năm nay rối ren, lá gan của tất cả mọi người đã lớn hơn rất nhiều, mọi người nói là buôn bán, nhưng thương gia buôn bán khắp trời Nam biển Bắc như vậy, ai mà chưa từng gặp qua đao hay máu?
Trước đây Châu từng làm chuyện này, vĩnh viễn là một vết sẹo trong lòng thương nhân, hiện giờ vô duyên vô cớ bị nhốt ở chỗ này, ai nấy đều sợ hãi.
Lúc này ở bến tàu có mấy ngàn người cập bến, trên thuyền mọi người đều có hộ vệ, lại phần lớn không thuộc Dương Châu, chỉ cần rời đi chính là trời cao mặc chim bay.
Đám người vào Nam ra Bắc này, ở địa bàn của bản thân ai nấy đều bị bắt cống nạp, hiện giờ vốn đã bất an lại bị đám quan binh nhục nhã, lời nói của Liễu Ngọc Như dừng trong lòng bọn họ làm cho bọn họ hoàn toàn trầm mặc đi xuống.
Nói cũng vô dụng, vậy cái gì hữu dụng?
Trong lòng mọi người đều có đáp án. Mà Thẩm Minh vừa qua đó đã thấy mấy thủ lĩnh thương đội đang bàn chuyện, Thẩm Minh khoanh tay trước ngực cười nói: “Ta nói nếu không mọi người hợp tác một chút, thương lượng thì thế nào?”
Liễu Ngọc Như quan sát trong chốc lát, nhìn Thẩm Minh cùng những người khác cùng nhau rời đi thì biết Thẩm Minh đang thương lượng với những người này, nàng không có để ý tới bọn họ nữa mà đứng ở lối vào bến đò, nàng nhìn trong thành không ngừng có người đổ về đây.
Những người này đều chạy từ trong thành ra, bọn họ đi vào càng làm cho bến tàu thêm rối loạn. Liễu Ngọc Như cầm ô mặc váy trắng, trầm ổn đứng tại chỗ, cả người dường như tạo ra một mảnh trời đất, thong dong an tĩnh.
Liễu Ngọc Như nhìn bên trong đám người, có một nữ tử quấn trên đầu quần áo gì đó, được người che chở và chen chúc trong đám người đi tới, mà cách đó không xa, Lạc Tử Thương cưỡi ngựa dẫn người, vội vàng đuổi lại đây.
Hắn trở về Vương phủ dặn dò mọi chuyện, sau hi đẩy Tam công tử Vương phủ là Vương Linh Tú ra ổn định lòng người thì lập tức chạy tới bến tàu.
Trong lòng hắn rõ rồi, Diệp Thế An sẽ không trùng hợp trốn đi trong ngày hôm nay, chủ mưu giá lương thực nhất định có lui tới với Diệp Thế An, cho nên hai người mới có thể cùng một ngày trùng hợp hành động như thế. Mà Diệp Vận tuyệt đối không phải nhất thời phẫn nộ mới giết Vương Thiện Tuyền, muốn giết thì sớm giết, hà tất chờ tới bây giờ, chính là vì buộc hắn trở về cản trở hắn.
Lạc Tử Thương một mình lại đây, những thương nhân đó luôn căng thẳng hoàn toàn không chịu nổi, bọn họ sớm đã thương nghị, lúc này hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, từ lúc ban đầu đã thương lượng với vị đại hán dẫn đầu kia, chém giết một tên quan binh canh giữ bên bến tàu, sau đó kiên quyết chuẩn bị cho thuyền chạy.
Đại hán kia là người có năng lực, hắn chỉ huy mọi người từng bước khởi động thuyền. Liễu Ngọc Như thấy Diệp Vận vội vàng chạy tới, sau đó thấy ám vệ mang theo nàng đột nhiên quẹo vào chỗ tối, Liễu Ngọc Như nâng tầm mắt nhìn lại, thấy Lạc Tử Thương ngồi trên lưng ngựa trực tiếp lại đây, rõ ràng là có mục tiêu.
Liễu Ngọc Như nhanh chóng đi tới chỗ Diệp Vận đang núp, đi đến trước mặt Diệp Vận, thị vệ bên cạnh Diệp Vận theo bản năng rút đao, Liễu Ngọc Như lập tức nói: “Là tỷ.”
Diệp Vận ngẩn người, Liễu Ngọc Như cởi áo ngoài ra choàng cho Diệp Vận, sau đó đưa văn điệp và chỉ đường cho nàng, nhanh chóng nói: “Chiếc thuyền số mười ba phía sau, ca ca muội đang chờ trên đó. Muội vòng qua từ phía sau đi đến đầu con hẻm thứ năm đối diện thuyền, chính giữa có một con đường, muội xuất hiện chắc chắn Lạc Tử Thương sẽ nhìn thấy, cho nên đến lúc đó ta sẽ hấp dẫn lực chú ý của Lạc Tử Thương, thời điểm hắn nói chuyện với ta muội lập tức lên thuyền.”
“Tỷ……”
“Đi mau.”
Liễu Ngọc Như xoay người cầm ô đi ra ngoài. Nàng đi ngược dòng người.
Mà Lạc Tử Thương cưỡi ngựa vọt tới bến đò, hắn vừa thấy Diệp Vận, nhưng chớp mắt một cái lại không thấy nữa. Nhưng hắn biết, Diệp Vận nhất định ở chỗ này.
Giờ phút này quan binh và thị vệ thương nhân hoàn toàn xung đột, từng chiếc thuyền dưới sự chỉ huy có tự khởi động đi mất, sự chỉ huy của hắn cũng mất hiệu quả trong cảnh hỗn loạn này, người quá nhiều, ngựa của hắn lại không có cách nào đi vào, hắn dứt khoát xoay người xuống ngựa chen vào trong đám người.
Hắn vừa thấy Diệp Vận, chỉ cần bắt được Diệp Vận, ít nhất có thể bắt được Diệp Thế An!
Hắn lao ra trước ra sức đẩy đám người, chính vào lúc này, có người đột nhiên nhẹ nhàng đụng phải hắn, sau đó truyền đến một tiếng hô quen thuộc lại bất ngờ: “A, Lạc công tử?”
Lạc Tử Thương quay đầu lại thì thấy một nữ tử mặc váy trắng đứng dưới mưa, nàng đang cầm dù. Nụ cười của nàng và xung quanh không hợp nhau, dịu dàng lại bình thản.
Lạc Tử Thương nhíu mày: “Ngươi là?”
Liễu Ngọc Như nâng tay lên che khuất nửa bên mặt, ôn nhu cười nói: “Lại gặp mặt.”
Thấy nửa bên mặt này, lúc này Lạc Tử Thương mới phản ứng lại đây: “Là ngươi? Ngươi ở chỗ này làm gì?”
“Người muốn tìm không tìm được, vốn tính toán rời đi, kết quả hôm nay quá rối loạn, nên dự định đi về.”
Lạc Tử Thương gật đầu, quay đầu nói: “Một khi đã như vậy, tiểu thư đi trước, tại hạ còn có chuyện quan trọng, cáo từ.”
Dứt lời, Lạc Tử Thương dự định rời đi, Liễu Ngọc Như thấy Diệp Vận còn thiếu một chút mới lên thuyền, dưới tình thế cấp bách, nàng bắt lấy tay áo của Lạc Tử Thương: “Lạc công tử.”
Lạc Tử Thương quay đầu, trong ánh mắt mang theo sát khí, mà lúc này Liễu Ngọc Như đang che dù trên đầu hắn, ôn hòa nói: “Đêm dài mưa nặng hạt, thiếp thân nơi không xa, dù này công tử cầm đi.”
Lạc Tử Thương hơi sửng sốt, Liễu Ngọc Như giao dù vào tay Lạc Tử Thương, cứ nhẹ nhàng như vậy xoay người rời đi. Lạc Tử Thương nhìn bóng dáng nàng, có chút lo lắng, thị vệ bên cạnh vội nói: “Công tử?”
“Tiếp tục tìm.”
Lạc Tử Thương xoay đầu đi lạnh lùng nói: “Lập tức điều binh lại đây trấn áp những người này.”
Dứt lời, Lạc Tử Thương thu dù, tiếp tục tìm người trong đám người.
Liễu Ngọc Như đi đến bên cạnh, nhanh chóng vòng vào phòng đối diện chiếc thuyền rồi ngồi chờ, đợi khi thuyền sắp nhổ neo, Liễu Ngọc Như canh chuẩn thời cơ nhanh chóng vọt tới bên cạnh thuyền. Diệp Thế An đứng ở đầu thuyền nhìn thấy Liễu Ngọc Như lại đây, hắn vội vươn tay kéo Liễu Ngọc Như lên.
Mà lúc này, Lạc Tử Thương ở trên bến tàu chợt quay đầu lại, hắn thấy thuyền lớn chậm rãi rời bờ biển, mà trên thuyền lớn, một thanh niên mặc đồ vải bố đứng ở đầu thuyền.
Thân hình của thanh niên kia cực giống Diệp Thế An, mà nữ tử kia một giây trước còn chào hỏi hắn!
Trong đầu Lạc Tử Thương nhanh chóng hiện lên các đoạn trò chuyện với Liễu Ngọc Như.
Nữ tử cầm quạt tròn xấu hổ cười trong nhà tranh, nữ tử cầm dù trước bến đò vẫn khí độ thong dong.
Đây là ngày mưa, nàng lại không có áo ngoài, chỉ có một cái áo mỏng.
Nàng vừa nói bản thân phải đi về, lại ngay trên chiếc thuyền kia, mà bên người bên cạnh nàng cực kỳ giống với Diệp Thế An.
Nàng là một nữ tử, trong nhà không có ai mới đến Thương Châu tìm tình lang, hiện giờ không tìm được tình lang thì sao có thể rời đi?!
Mà nàng là một thiên kim, trước đó còn thấy nô tỳ, hiện giờ sao bên cạnh không có một bóng người mà nàng lại đứng ở bến tàu, mà lúc nàng đâm vào hắn, sao có thể trùng hợp chuẩn xác như vậy?
Xâu chuỗi tất cả manh mối vào nhau, Lạc Tử Thương đột nhiên phản ứng lại đây.
“Ngăn chiếc thuyền kia lại!”
Hắn hét to: “Mau lên!”
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Nhân thủ bên cạnh hắn vốn không kịp ngăn một con thuyền lớn đã giương buồm, xung quanh đã sớm loạn thành một đống, hắn vốn kêu không nổi những người khác.
Hắn ra sức đẩy đám người lao về chiếc thuyền lớn kia. Mà Liễu Ngọc Như cũng thấy Lạc Tử Thương trong đám người, nàng nhìn dáng vẻ của hắn liền biết đối phương ý thức được chân tướng.
Nàng thoáng sửng sốt, không ngờ đối phương vậy mà phát hiện nhanh như vậy, nhưng hiện giờ đã lên thuyền, Lạc Tử Thương cũng không làm gì được nàng, nàng đứng ở đầu thuyền mỉm cười nhìn Lạc Tử Thương đuổi tới thuyền.
Nàng không biết đối phương có thể nghe thấy giọng của nàng hay không, liền nâng lên tay vái chào hắn từ xa, cất cao giọng nói: “Lạc công tử, không hẹn ngày gặp lại.”
“Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Lạc Tử Thương bị ép ngừng ở bờ biển hét to.
Nhưng Liễu Ngọc Như lại vẫy tay xoay người sang chỗ khác, sau đó đi vào nội khoang.
Diệp Thế An và nàng cùng nhau đi vào bên trong, Diệp Vận ngồi ở bên trong, nàng cởi áo ngoài, trên người còn dính máu, thấy Diệp Thế An và Liễu Ngọc Như tiến vào, Diệp Vận ngẩn người, một lúc sau, nàng đột nhiên nhào tới ôm lấy Diệp Thế An, run rẩy nói: “Ca……”
“Đừng sợ.”
Diệp Thế An vỗ vỗ lưng Diệp Vận, trầm ổn nói: “Ca ca ở đây.”
Diệp Vận nhắm mắt lại, môi dưới run rẩy, nàng không nói gì cả, sau một hồi lại phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa.
Diệp Thế An nhất thời chân tay luống cuống, hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như lắc đầu, chỉ là làm tư thế “im lặng”.
Diệp Thế An hết cách, chỉ cứng đờ người mặc kệ Diệp Vận khóc lóc. Chờ Diệp Vận khóc đủ rồi, Liễu Ngọc Như đỡ Diệp Vận lên giường đi ngủ.
Diệp Thế An và Liễu Ngọc Như có chút ngủ không được, hai người dứt khoát đi ra boong tàu, trời mưa xong rồi, thuyền chạy an ổn hơn rất nhiều. Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An cùng thổi gió đêm, nàng cười nói: “Sau này tính đi đâu?”
“Đi U Châu, cứ ở U Châu đi.”
Diệp Thế An nhìn phía trước: “Phạm thúc thúc là quan tốt.”
“Ta quên mất,” Liễu Ngọc Như cười rộ lên, “Phụ thân huynh và Phạm đại nhân có liên hệ sâu xa.”
Diệp Thế An cười cười, tựa hồ có chút chua xót. Liễu Ngọc Như thở dài, nàng nhìn người trước mặt, người này và Cố Cửu Tư không giống nhau. Cố Cửu Tư sẽ khóc, sẽ nói hết ra ngoài, thẳng thắn chân thành mà không che giấu. Mà người này từ nhỏ đã nhận huấn giáo phải làm trụ cột trong nhà, hắn không chấp nhận bản thân lộ vẻ chật vật mềm yếu. Nàng muốn an ủi cũng không biết bắt đầu từ đâu, một lúc sau, chỉ có thể cười nói: “Lại nói tiếp, Vận Nhi tựa hồ có hiểu lầm sâu sắc với huynh. Ta nhớ trước kia Vận Nhi có nói với ta, trong lòng chỉ huynh có con đường làm quan, là một ca ca vô tâm vô tình, hiện giờ xem ra, thật ra nàng hiểu lầm huynh.”
“Cũng không hẳn là hiểu lầm.” Diệp Thế An cúi đầu nhìn mặt nước quay cuồng trong bóng tối, nhàn nhạt nói, “So với những người khác, ta đúng là không biết sống chung với muội muội như thế nào, ta từ nhỏ đã không ở bên muội ấy đàng hoàng, ta chỉ biết nếu nàng xảy ra chuyện, ta bảo vệ muội ấy là đủ rồi. Đây là tín niệm, cũng là trách nhiệm.”
“Có ca ca như huynh vậy, vậy là đủ rồi.” Liễu Ngọc Như cười cười, “Khi còn nhỏ ta thường nghĩ sao ta không có một ca ca như huynh.”
“Khi còn nhỏ,” Diệp Thế An có chút tò mò, “Muội không cảm thấy ta hiền như khúc gỗ sao?”
“Sao cảm thấy như thế được?” Liễu Ngọc Như kinh ngạc. Diệp Thế An mỉm cười: “Vận Nhi nói ta không thú vị.”
“Vậy có thể huynh không hiểu muội ấy rồi,” Liễu Ngọc Như cười nói, “Muội ấy thường thổi phồng huynh với bọn ta.”
Nếu không phải khi còn nhỏ Diệp Vận nói Diệp Thế An hoàn mỹ như thế với nàng thì năm đó nàng sẽ không có tâm tư như vậy.
Nàng nhớ tới tâm tư khi đó, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Diệp Thế An nhìn biểu tình của nàng thì biết nàng nhớ tới chuyện cũ, không khỏi nói: “Muội và Cố Cửu Tư còn tốt chứ, hắn có ức hiếp muội không?”
Nhắc tới Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như nhịn không được nở nụ cười. Nàng nói: “Huynh cảm thấy thế nào?”
“Có lẽ cũng được.” Diệp Thế An gật đầu, hắn do dự một lúc, rốt cuộc nói, “Kỳ thật, việc này ta đã làm muội thất vọng……”
“Không không không.” Liễu Ngọc Như vội xua tay, cười nói, “Cho là ta cảm ơn ân huynh không cưới mới đúng.”
Diệp Thế An ngẩn người, Liễu Ngọc Như mới cảm thấy lời này có chút không thích hợp, nàng nhanh chóng giải thích: “Kỳ thật huynh cũng nhìn ra rồi, tính tình của ta không phải tiểu thư khuê các gì. Lúc trước cũng chỉ giả vờ, nếu ta gả vào Diệp gia, kỳ thật chính là lừa gạt chính mình, cũng lừa gạt mọi người.”
“Gả cho Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như cười cười, có chút ngượng ngùng, “Ta cảm thấy rất vui vẻ. Ta không cần tuân theo những quy tắc đó, cũng không cần che che giấu giấu. Tuy ngay từ đầu ta rất không vui, nhưng nếu huynh tiếp xúc với chàng thì sẽ biết chàng là người cực kỳ tốt.”
Nghĩ ngợi một lúc, Liễu Ngọc Như cảm thấy lời này vẫn không đúng, nàng lại nói: “Ý muội là……”
“Ta hiểu,” Diệp Thế An biết nàng sợ hắn không vui, cắt ngang nàng nói: “Kỳ thật trong lòng ta, muội và Vận Nhi đều giống muội muội ta. Nếu không chậm trễ nhân duyên của muội, muội sống tốt, ta đã yên tâm rồi.”
Diệp Thế An thở dài: “Bạn bè thời ấu thơ, hiện giờ cũng không còn lại mấy người, Ngọc Như,” hắn nghiêm túc mở miệng, “Ta hy vọng chúng ta có thể sống tốt.”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này, nàng mím môi gật đầu nói: “Được. Sống tốt.”
Thuyền lẳng lặng đi về trước, ban đêm không gió cũng không trăng, Liễu Ngọc Như xoay đầu đi, trong khoảnh khắc kia, nàng đột nhiên nhớ tới Cố Cửu Tư.
Rất nhớ rất nhớ.
Liễu Ngọc Như đi được ngày thứ ba, Lạc Tử Thương đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ lại cứng rắn để ổn định Dương Châu. Người của Liễu Ngọc Như đi được kha khá rồi, nhưng vẫn có một người vì vô ý mà bị Lạc Tử Thương bắt ra ngoài, hắn nghiêm hình tra tấn một đêm, rốt cuộc làm rõ chân tướng.
Lạc Tử Thương nghe Liễu Ngọc Như làm thế nào đi vào Dương Châu, làm thế nào để gây sóng gió, làm thế nào rời khỏi Dương Châu, nghe xong thì sắc mặt xanh mét.
Hắn không thể tin được, luôn dò hỏi mãi: “Phía sau nàng thật sự không có người khác?”
“Không có……”
Người bị trói thở hổn hển nói: “Liễu phu nhân vốn là nhân vật phong vân ở Vọng Đô, không phải nữ tử bình thường.”
Lạc Tử Thương không nói gì, hắn trầm mặc đứng dậy nói với người bên cạnh: “Giết đi.”
Dứt lời, hắn đi ra ngoài tiến vào thư phòng, hắn ngồi vào vị trí cầm khẩu cung không nhúc nhích, đầu óc hắn liên tục tưởng tượng Liễu Ngọc Như như thế nào mưu tính tất cả ở sau lưng, từ Thanh Châu, Thương Châu, đến Dương Châu.
Hắn cảm giác nhiệt huyết sôi trào trong mạch máu, có loại khoái cảm không nói thành lời nảy sinh, hắn đặt tay bên cạnh cây dù, chậm rãi nhả ra cái tên hắn vừa biết, sau đó nhớ thật kỹ: “Liễu Ngọc Như.”
Mà lúc này, Cố Cửu Tư ngồi ở trong nha phủ, hắn vừa cầm bút, ngẩng đầu đã thấy người đi vào thông báo: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
“Phu nhân cho thuyền chở lương thực và những người khác về trước, nàng bảo người dẫn người đi Quảng Dương đón nàng.”
Cố Cửu Tư nắm chặt bút, hắn khắc chế cảm xúc, gian nan nói: “Nàng vì sao ở lại?”
Đối phương nhìn ra Cố Cửu Tư tức giận, không dám nói lời nào, Cố Cửu Tư nâng tầm mắt, lạnh lùng nói: “Nói chuyện!”
“Phu nhân nói cứu người.”
“Nàng hiện giờ ở với ai?” Cố Cửu Tư siết chặt bút, hắn cảm thấy cảm xúc của chính mình đã đến cực hạn.
“Diệp…… Diệp Thế An Diệp đại công tử.”
Nghe thấy cái tên này, Cố Cửu Tư rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn đột nhiên quăng bút, gầm lên: “Nàng ấy càn quấy!”
Chính vào lúc này, trong đám người phát ra một tiếng kêu quái dị: “Không ổn rồi, quan phủ muốn giết người, muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành!”
Đám người nhất thời loạn lên, chen chúc nhau muốn tiến lên, Lạc Tử Thương nhìn quanh bốn phía, sai binh lính dựng thẳng gươm lên, tức giận nói: “Ai dám tiến lên, giết chết ngay tại chỗ!”
Nghe được lời này, lúc này mọi người mới an tĩnh lại.
Diệp Thế An trốn ở chỗ tối, hắn nhìn thoáng qua nơi xa đã thấy thị nữ của Diệp Vận vội vàng đuổi lại đây, cúi đầu đi đến bên người Diệp Thế An, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư nói người đi trước.”
“Muội ấy ở đâu?”
“Tiểu thư biết Lạc Tử Thương khóa thành, nói nàng ấy nghĩ cách.”
Diệp Thế An cắn chặt răng: “Muội ấy có thể có biện pháp nào!”
Dứt lời, hắn hít sâu một hơi, âm thầm kêu ám vệ tới, lập tức dặn dò: “Nhanh chóng đi tìm tiểu thư, không tiếc giá nào tiểu thư lại đây!”
“Vậy người……”
“Ta không cần lo!”
Diệp Thế An nâng tầm mắt nhìn về phía ám vệ: “Bảo vệ tiểu thư, có biết không!”
Ám vệ không dám nhiều lời, đáp lời xong thì đi ra ngoài.
Diệp Thế An nhìn thoáng qua chung quanh, mọi người và Lạc Tử Thương đang giằng co. Chính vào lúc này, trong đám người đột nhiên bộc phát ra một tiếng thét kinh hãi, lại là một đám người bịt mặt đột nhiên nhằm vào những quan binh đó, không nói hai lời, nâng đao chém lên!
“Đi mau!”
“Xông lên!”
“Dương Châu sắp loạn rồi, đi ra ngoài rồi nói!”
Chung quanh hét lên hỗn loạn, rốt cuộc Diệp Thế An không chịu nổi nữa, hắn phóng tới cửa thành.
Lạc Tử Thương đứng trên ngựa, từ trong đám người lập tức bắt giữ Diệp Thế An, lớn tiếng nói: “Bắt lấy hắn!”
Mọi người ập vào Diệp Thế An, nhưng cũng chính vào lúc này, ở nơi xa vang lên âm thanh lớn cực kỳ, ánh lửa phóng lên cao.
“Công tử,” người bên cạnh sốt ruột nói với Lạc Tử Thương, “Là hướng kho lúa.”
Sau đó âm thanh lớn thứ hai vang thêm lần nữa: “Công tử, là hướng kho binh khí.”
“Địch tập, địch tập!”
Cũng không biết là ai kêu lên, lúc này cư dân bên trong thành Dương Châu ồ ạt chạy ra ngoài, hướng tới cửa thành.
“Mở cửa, đại nhân, cầu xin người để chúng ta đi ra ngoài đi!”
Bá tánh hoảng loạn, binh lính và Diệp Thế An giằng co với nhau, Thẩm Minh mang theo người âm thầm lo liệu binh lính, che chở Diệp Thế An đi ra ngoài, Lạc Tử Thương từ bên cạnh đoạt lấy cung, không quan tâm hướng về phía Diệp Thế An.
“Đại nhân,” binh lính cưỡi ngựa từ xa vọt tới trước mặt Lạc Tử Thương, lớn tiếng nói, “Vương đại nhân bị đâm rồi!”
Tay của Lạc Tử Thương khẽ run lên, mũi tên nhanh chóng bay ra, Diệp Thế An nhanh chóng nghiêng người né tránh thì bị đại đao bên cạnh đột nhiên chém vào cánh tay.
Cũng may Thẩm Minh kịp thời ngăn lại thanh đao kia, nên không chém quá sâu, Thẩm Minh một chân đá văng bên cạnh người, kéo Diệp Thế An ra bên ngoài nói: “Đi!”
“Đại nhân,” binh lính vây quanh Lạc Tử Thương, “Người phải nhanh chóng trở về, không thể ở cửa thành nữa! Kho lúa và kho binh khí cần tăng người canh giữ, không thể ở chỗ này nữa.”
Chuyện lớn như vậy cũng không quan trọng bằng giờ phút này Vương Thiện Tuyền bị ám sát.
Vương Thiện Tuyền chính là thiên tử Dương Châu, lúc này, bất luận là vì trấn an nhân tâm hay là ổn định thế cục, hắn đều cần trở về xử lý.
Lạc Tử Thương cắn chặt răng, lập tức nói: “Lập tức đuổi theo cho ta, đừng tha cho tên đó!”
Dặn dò xong, Lạc Tử Thương mang theo người cưỡi ngựa về Vương phủ về.
Thẩm Minh mang theo Diệp Thế An vừa đánh vừa lui, Lạc Tử Thương vừa đi, binh lính đều tan hết, hơn nữa dòng người rất lớn, lại đều là bá tánh, đại đa số binh lính cũng không xuống đao được.
Thẩm Minh ném Diệp Thế An ra bên ngoài: “Nhanh chóng đi đi!”
Diệp Thế An lảo đảo lao ra. Hắn ném đao che lại cánh tay bị thương, xen lẫn trong dòng người đi về trước.
Một chiếc xe ngựa ngừng ở ven đường, Diệp Thế An nôn nóng chạy vội thì nghe một giọng nữ trong trẻo: “Đi lên đi.”
Diệp Thế An quay đầu lại, thấy Liễu Ngọc Như cưỡi ngựa trên xe, mũ có rèm bị cuốn lên lộ ra nụ cười ôn hòa lại trầm ổn.
Trong lòng Diệp Thế An lập tức thở ra một hơi, hắn vội vàng lên xe ngựa, thấp giọng nói: “Đa tạ.”
“Bên trong có quần áo, cầm quần áo thay đi.”
Liễu Ngọc Như mở miệng, Diệp Thế An phát hiện trong xe ngựa quả nhiên có một bộ đồ xanh thẳm, còn có thuốc trị thương và băng vải, Diệp Thế An cũng không hỏi nhiều, cứ làm theo Liễu Ngọc Như sắp xếp, đổ thuốc trị thương vào miệng vết thương, dùng băng vải quấn lại, sau đó hắn thay quần áo, vừa thay vừa nói: “Vừa rồi vị công tử kia ở phía sau, không có gì chứ?”
“Không sao,” Liễu Ngọc Như yên tâm mở miệng, “Hắn trước đây từng trốn quen rồi, rất có kinh nghiệm đối phó quan phủ. Bọn họ đều mặc quần áo khác bên trong, chờ một lúc cởi bỏ đồ phía ngoài, thay thành áo ngoài, ném đao rồi xen vào trong đám người thì ai cũng nhận không ra. Ngươi không cần lo.”
Nghe được lời này, Diệp Thế An hơi yên tâm, hắn lại nói: “Cố lão gia đâu?”
“Đi rồi.”
Liễu Ngọc Như nhàn nhạt nói: “Ta cho người hộ tống ông ấy đi đường bộ, văn điệp và chỉ đường tất cả đều có sẵn, Lạc Tử Thương cũng không phát hiện sự tồn tại của ông ấy, chỉ cần hai ta không sao, ông ấy sẽ không sao.”
“Ngọc Như……” Diệp Thế An mở miệng, tỏ vẻ có chút khó xử, Liễu Ngọc Như nhìn hắn thì biết hắn muốn nói gì, bình tĩnh nói, “Chúng ta chờ một lúc sẽ ngồi thuyền người khác, tới bến tàu rồi, nếu lúc đó Vận Nhi đến thì đi ngay. Nếu không có chúng ta cũng phải đi.”
Diệp Thế An cắn răng: “Đến lúc đó tự ta ở lại.”
Liễu Ngọc Như trầm ngâm không nói, nàng biết chính mình không thay đổi được Diệp Thế An, nàng trầm mặc suy nghĩ còn biện pháp khác hay không.
Hai người một đường ngồi trên xe ngựa tới bờ sông, lúc này bờ sông đã loạn cào cào, thương đội đang tranh chấp với binh lính, binh lính không cho thuyền đi, thương đội tất nhiên không chịu đồng ý.
Người ở bến tàu đều là thương khách từ nơi khác, vì vậy không giống với bá tánh bên trong thành. Lần trước Vương Thiện Tuyền huyết tẩy thương gia Dương Châu đã làm tất cả thương khách nơm nớp lo sợ, chỉ vì tiền tài mà đánh bạo lại đây buôn bán. Hiện giờ muốn giam thuyền giam người, trong lòng ai không cảm thấy lo sợ?
Bản thân binh lính vốn không thích đám thương nhân này, nói chuyện cũng có vẻ khinh miệt, hai bên đàm phán thì binh lính hết kiên nhẫn, thương nhân vừa hoảng vừa giận, cảm xúc lan tràn ở bến tàu, Liễu Ngọc Như đỡ Diệp Thế An xuống dưới, sau đó dẫn hắn lên thuyền.
“Không cần.” Diệp Thế An quyết đoán nói, “Ngọc Như, muội lên thuyền trước đi, ta ở chỗ này chờ Vận Nhi, nếu muội ấy không tới, ta không có khả năng đi. Muội không cần đi cùng ta, chớ có trì hoãn muội.”
Liễu Ngọc Như mím môi, chưa nói Diệp Thế An năm lần bảy lượt giúp nàng và Cố gia, chỉ nói nàng và Diệp gia có quan hệ mật thiết, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Diệp Thế An ở lại nơi này.
Nàng hít sâu một hơi, rốt cuộc nói: “Diệp ca ca, như vậy đi, trên người huynh có thương tích, hơn nữa mục tiêu quá lớn, người huynh quen biết quá nhiều. Huynh lên thuyền trước đi, ta ở chỗ này chờ Vận Nhi tới thì ta dẫn muội ấy lên thuyền. Nếu thuyền khởi hành mà bọn ta chưa lên, huynh lại xuống chờ bọn ta.”
Nghe thấy lý do này, Diệp Thế An trầm mặc một lúc, hắn mím môi, rốt cuộc vẫn lên thuyền.
Liễu Ngọc Như là tiểu thư khuê các, trước đây ngoại trừ những người quen biết thì người nàng gặp qua không nhiều lắm. Nhưng hắn lại là thanh niên tài tuấn có tiếng ở Dương Châu, cứ như vậy đứng ở chỗ này quả thực như một chiếc đèn trong đêm tối, toàn thân trên dưới tràn ngập chữ “mau tới bắt ta”.
Diệp Thế An lên thuyền, Liễu Ngọc Như đứng ở cửa bến tàu chờ, chưa được bao lâu, Thẩm Minh cũng đuổi lại đây, hắn nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như rồi lau mặt: “Sao phu nhân còn ở chỗ này?”
Liễu Ngọc Như nhìn binh lính và thương gia bên cạnh.
Bởi vì không cho thuyền chạy, thương gia và binh lính càng ngày càng cãi cọ ồn hơn, trời đã sắp tối, mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, Liễu Ngọc Như mua ô từ chủ quán bên cạnh, nàng cầm ô đi đến lối vào bến tàu. Liễu Ngọc Như nhìn thấy vị tráng hán dẫn đầu thương nhân đang la hét với quan binh, tráng hán kia có khẩu âm phương Bắc, tính tình nóng nảy, quan binh kia bị hắn la thì thấy phiền nên rút đao, tức giận nói: “La cái gì mà la? Không thể cho các ngươi ra biển chính là không thể ra, ngươi la ta cái gì? Ngươi đang miệt thị triều đình, chán sống rồi hả?!”
“Đám thương nhân các ngươi dám làm loại chuyện thiếu đạo đức như thấp mua cao bán này, nói chuyện với các ngươi là suy nghĩ cho các ngươi, các ngươi đừng chọc quan gia nóng nảy, chọc ta nóng thì chém các ngươi một đao, chém xong bá tánh còn phải vỗ tay tán thưởng!”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như đứng ở một bên cười, âm thanh của nàng dịu dàng, nhàn nhạt nói: “Cho nên, máu của Dương Châu nửa năm trước chưa chảy hết, Dương Châu lại tính toán tiễn linh hồn mới sao?”
“Ả đàn bà nói bậy gì đó!”
Quan binh kia thấy Liễu Ngọc Như là một nữ tử thì tức giận vọt lên, Thẩm Minh vội vàng ngăn cản quan binh, cười trừ nói: “Quan gia, đây chỉ là tiểu cô nương, người đừng chấp nhặt.”
Liễu Ngọc Như ra vẻ sợ hãi liên tục xin lỗi.
Mọi người thấy người trước mặt ăn nói khép nép, trong lòng đều chứa lửa giận.
Liễu Ngọc Như thở dài, khuyên nhủ: “Mọi người đừng tranh chấp nữa, nói cũng vô dụng thôi, ai nấy về lại thuyền đi, ta đi chờ người nhà ta đây.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như thong thả ung dung rời đi.
Quan binh nhìn những thương nhân đó, cười lạnh nói; “Một đám người còn không có kiến thức như một tiểu cô nương, nghe thấy chưa, có nói cũng vô dụng!”
Mọi người không nói chuyện nữa, những lời này khắc trong lòng bọn họ. Liễu Ngọc Như nhìn thoáng qua sắc mặt của mọi người ở phía sau, thấp giọng nói với Thẩm Minh: “Ngươi qua đó châm thêm ít lửa, xem bọn họ có tính toán cùng nhau đối kháng quan phủ không, nếu có, ngươi giúp bọn họ nghĩ biện pháp, chờ một lúc lần lượt từng chiếc thuyền sẽ rời đi, nên cần có người chỉ huy, bằng không chưa đợi quan phủ đến bắt người đã đụng phải rồi. Phương diện này phải có người chỉ huy dẫn đầu.”
“Rõ rồi.”
Thẩm Minh gật đầu, trong lòng có tính toán.
Nửa năm nay rối ren, lá gan của tất cả mọi người đã lớn hơn rất nhiều, mọi người nói là buôn bán, nhưng thương gia buôn bán khắp trời Nam biển Bắc như vậy, ai mà chưa từng gặp qua đao hay máu?
Trước đây Châu từng làm chuyện này, vĩnh viễn là một vết sẹo trong lòng thương nhân, hiện giờ vô duyên vô cớ bị nhốt ở chỗ này, ai nấy đều sợ hãi.
Lúc này ở bến tàu có mấy ngàn người cập bến, trên thuyền mọi người đều có hộ vệ, lại phần lớn không thuộc Dương Châu, chỉ cần rời đi chính là trời cao mặc chim bay.
Đám người vào Nam ra Bắc này, ở địa bàn của bản thân ai nấy đều bị bắt cống nạp, hiện giờ vốn đã bất an lại bị đám quan binh nhục nhã, lời nói của Liễu Ngọc Như dừng trong lòng bọn họ làm cho bọn họ hoàn toàn trầm mặc đi xuống.
Nói cũng vô dụng, vậy cái gì hữu dụng?
Trong lòng mọi người đều có đáp án. Mà Thẩm Minh vừa qua đó đã thấy mấy thủ lĩnh thương đội đang bàn chuyện, Thẩm Minh khoanh tay trước ngực cười nói: “Ta nói nếu không mọi người hợp tác một chút, thương lượng thì thế nào?”
Liễu Ngọc Như quan sát trong chốc lát, nhìn Thẩm Minh cùng những người khác cùng nhau rời đi thì biết Thẩm Minh đang thương lượng với những người này, nàng không có để ý tới bọn họ nữa mà đứng ở lối vào bến đò, nàng nhìn trong thành không ngừng có người đổ về đây.
Những người này đều chạy từ trong thành ra, bọn họ đi vào càng làm cho bến tàu thêm rối loạn. Liễu Ngọc Như cầm ô mặc váy trắng, trầm ổn đứng tại chỗ, cả người dường như tạo ra một mảnh trời đất, thong dong an tĩnh.
Liễu Ngọc Như nhìn bên trong đám người, có một nữ tử quấn trên đầu quần áo gì đó, được người che chở và chen chúc trong đám người đi tới, mà cách đó không xa, Lạc Tử Thương cưỡi ngựa dẫn người, vội vàng đuổi lại đây.
Hắn trở về Vương phủ dặn dò mọi chuyện, sau hi đẩy Tam công tử Vương phủ là Vương Linh Tú ra ổn định lòng người thì lập tức chạy tới bến tàu.
Trong lòng hắn rõ rồi, Diệp Thế An sẽ không trùng hợp trốn đi trong ngày hôm nay, chủ mưu giá lương thực nhất định có lui tới với Diệp Thế An, cho nên hai người mới có thể cùng một ngày trùng hợp hành động như thế. Mà Diệp Vận tuyệt đối không phải nhất thời phẫn nộ mới giết Vương Thiện Tuyền, muốn giết thì sớm giết, hà tất chờ tới bây giờ, chính là vì buộc hắn trở về cản trở hắn.
Lạc Tử Thương một mình lại đây, những thương nhân đó luôn căng thẳng hoàn toàn không chịu nổi, bọn họ sớm đã thương nghị, lúc này hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, từ lúc ban đầu đã thương lượng với vị đại hán dẫn đầu kia, chém giết một tên quan binh canh giữ bên bến tàu, sau đó kiên quyết chuẩn bị cho thuyền chạy.
Đại hán kia là người có năng lực, hắn chỉ huy mọi người từng bước khởi động thuyền. Liễu Ngọc Như thấy Diệp Vận vội vàng chạy tới, sau đó thấy ám vệ mang theo nàng đột nhiên quẹo vào chỗ tối, Liễu Ngọc Như nâng tầm mắt nhìn lại, thấy Lạc Tử Thương ngồi trên lưng ngựa trực tiếp lại đây, rõ ràng là có mục tiêu.
Liễu Ngọc Như nhanh chóng đi tới chỗ Diệp Vận đang núp, đi đến trước mặt Diệp Vận, thị vệ bên cạnh Diệp Vận theo bản năng rút đao, Liễu Ngọc Như lập tức nói: “Là tỷ.”
Diệp Vận ngẩn người, Liễu Ngọc Như cởi áo ngoài ra choàng cho Diệp Vận, sau đó đưa văn điệp và chỉ đường cho nàng, nhanh chóng nói: “Chiếc thuyền số mười ba phía sau, ca ca muội đang chờ trên đó. Muội vòng qua từ phía sau đi đến đầu con hẻm thứ năm đối diện thuyền, chính giữa có một con đường, muội xuất hiện chắc chắn Lạc Tử Thương sẽ nhìn thấy, cho nên đến lúc đó ta sẽ hấp dẫn lực chú ý của Lạc Tử Thương, thời điểm hắn nói chuyện với ta muội lập tức lên thuyền.”
“Tỷ……”
“Đi mau.”
Liễu Ngọc Như xoay người cầm ô đi ra ngoài. Nàng đi ngược dòng người.
Mà Lạc Tử Thương cưỡi ngựa vọt tới bến đò, hắn vừa thấy Diệp Vận, nhưng chớp mắt một cái lại không thấy nữa. Nhưng hắn biết, Diệp Vận nhất định ở chỗ này.
Giờ phút này quan binh và thị vệ thương nhân hoàn toàn xung đột, từng chiếc thuyền dưới sự chỉ huy có tự khởi động đi mất, sự chỉ huy của hắn cũng mất hiệu quả trong cảnh hỗn loạn này, người quá nhiều, ngựa của hắn lại không có cách nào đi vào, hắn dứt khoát xoay người xuống ngựa chen vào trong đám người.
Hắn vừa thấy Diệp Vận, chỉ cần bắt được Diệp Vận, ít nhất có thể bắt được Diệp Thế An!
Hắn lao ra trước ra sức đẩy đám người, chính vào lúc này, có người đột nhiên nhẹ nhàng đụng phải hắn, sau đó truyền đến một tiếng hô quen thuộc lại bất ngờ: “A, Lạc công tử?”
Lạc Tử Thương quay đầu lại thì thấy một nữ tử mặc váy trắng đứng dưới mưa, nàng đang cầm dù. Nụ cười của nàng và xung quanh không hợp nhau, dịu dàng lại bình thản.
Lạc Tử Thương nhíu mày: “Ngươi là?”
Liễu Ngọc Như nâng tay lên che khuất nửa bên mặt, ôn nhu cười nói: “Lại gặp mặt.”
Thấy nửa bên mặt này, lúc này Lạc Tử Thương mới phản ứng lại đây: “Là ngươi? Ngươi ở chỗ này làm gì?”
“Người muốn tìm không tìm được, vốn tính toán rời đi, kết quả hôm nay quá rối loạn, nên dự định đi về.”
Lạc Tử Thương gật đầu, quay đầu nói: “Một khi đã như vậy, tiểu thư đi trước, tại hạ còn có chuyện quan trọng, cáo từ.”
Dứt lời, Lạc Tử Thương dự định rời đi, Liễu Ngọc Như thấy Diệp Vận còn thiếu một chút mới lên thuyền, dưới tình thế cấp bách, nàng bắt lấy tay áo của Lạc Tử Thương: “Lạc công tử.”
Lạc Tử Thương quay đầu, trong ánh mắt mang theo sát khí, mà lúc này Liễu Ngọc Như đang che dù trên đầu hắn, ôn hòa nói: “Đêm dài mưa nặng hạt, thiếp thân nơi không xa, dù này công tử cầm đi.”
Lạc Tử Thương hơi sửng sốt, Liễu Ngọc Như giao dù vào tay Lạc Tử Thương, cứ nhẹ nhàng như vậy xoay người rời đi. Lạc Tử Thương nhìn bóng dáng nàng, có chút lo lắng, thị vệ bên cạnh vội nói: “Công tử?”
“Tiếp tục tìm.”
Lạc Tử Thương xoay đầu đi lạnh lùng nói: “Lập tức điều binh lại đây trấn áp những người này.”
Dứt lời, Lạc Tử Thương thu dù, tiếp tục tìm người trong đám người.
Liễu Ngọc Như đi đến bên cạnh, nhanh chóng vòng vào phòng đối diện chiếc thuyền rồi ngồi chờ, đợi khi thuyền sắp nhổ neo, Liễu Ngọc Như canh chuẩn thời cơ nhanh chóng vọt tới bên cạnh thuyền. Diệp Thế An đứng ở đầu thuyền nhìn thấy Liễu Ngọc Như lại đây, hắn vội vươn tay kéo Liễu Ngọc Như lên.
Mà lúc này, Lạc Tử Thương ở trên bến tàu chợt quay đầu lại, hắn thấy thuyền lớn chậm rãi rời bờ biển, mà trên thuyền lớn, một thanh niên mặc đồ vải bố đứng ở đầu thuyền.
Thân hình của thanh niên kia cực giống Diệp Thế An, mà nữ tử kia một giây trước còn chào hỏi hắn!
Trong đầu Lạc Tử Thương nhanh chóng hiện lên các đoạn trò chuyện với Liễu Ngọc Như.
Nữ tử cầm quạt tròn xấu hổ cười trong nhà tranh, nữ tử cầm dù trước bến đò vẫn khí độ thong dong.
Đây là ngày mưa, nàng lại không có áo ngoài, chỉ có một cái áo mỏng.
Nàng vừa nói bản thân phải đi về, lại ngay trên chiếc thuyền kia, mà bên người bên cạnh nàng cực kỳ giống với Diệp Thế An.
Nàng là một nữ tử, trong nhà không có ai mới đến Thương Châu tìm tình lang, hiện giờ không tìm được tình lang thì sao có thể rời đi?!
Mà nàng là một thiên kim, trước đó còn thấy nô tỳ, hiện giờ sao bên cạnh không có một bóng người mà nàng lại đứng ở bến tàu, mà lúc nàng đâm vào hắn, sao có thể trùng hợp chuẩn xác như vậy?
Xâu chuỗi tất cả manh mối vào nhau, Lạc Tử Thương đột nhiên phản ứng lại đây.
“Ngăn chiếc thuyền kia lại!”
Hắn hét to: “Mau lên!”
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Nhân thủ bên cạnh hắn vốn không kịp ngăn một con thuyền lớn đã giương buồm, xung quanh đã sớm loạn thành một đống, hắn vốn kêu không nổi những người khác.
Hắn ra sức đẩy đám người lao về chiếc thuyền lớn kia. Mà Liễu Ngọc Như cũng thấy Lạc Tử Thương trong đám người, nàng nhìn dáng vẻ của hắn liền biết đối phương ý thức được chân tướng.
Nàng thoáng sửng sốt, không ngờ đối phương vậy mà phát hiện nhanh như vậy, nhưng hiện giờ đã lên thuyền, Lạc Tử Thương cũng không làm gì được nàng, nàng đứng ở đầu thuyền mỉm cười nhìn Lạc Tử Thương đuổi tới thuyền.
Nàng không biết đối phương có thể nghe thấy giọng của nàng hay không, liền nâng lên tay vái chào hắn từ xa, cất cao giọng nói: “Lạc công tử, không hẹn ngày gặp lại.”
“Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Lạc Tử Thương bị ép ngừng ở bờ biển hét to.
Nhưng Liễu Ngọc Như lại vẫy tay xoay người sang chỗ khác, sau đó đi vào nội khoang.
Diệp Thế An và nàng cùng nhau đi vào bên trong, Diệp Vận ngồi ở bên trong, nàng cởi áo ngoài, trên người còn dính máu, thấy Diệp Thế An và Liễu Ngọc Như tiến vào, Diệp Vận ngẩn người, một lúc sau, nàng đột nhiên nhào tới ôm lấy Diệp Thế An, run rẩy nói: “Ca……”
“Đừng sợ.”
Diệp Thế An vỗ vỗ lưng Diệp Vận, trầm ổn nói: “Ca ca ở đây.”
Diệp Vận nhắm mắt lại, môi dưới run rẩy, nàng không nói gì cả, sau một hồi lại phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa.
Diệp Thế An nhất thời chân tay luống cuống, hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như lắc đầu, chỉ là làm tư thế “im lặng”.
Diệp Thế An hết cách, chỉ cứng đờ người mặc kệ Diệp Vận khóc lóc. Chờ Diệp Vận khóc đủ rồi, Liễu Ngọc Như đỡ Diệp Vận lên giường đi ngủ.
Diệp Thế An và Liễu Ngọc Như có chút ngủ không được, hai người dứt khoát đi ra boong tàu, trời mưa xong rồi, thuyền chạy an ổn hơn rất nhiều. Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An cùng thổi gió đêm, nàng cười nói: “Sau này tính đi đâu?”
“Đi U Châu, cứ ở U Châu đi.”
Diệp Thế An nhìn phía trước: “Phạm thúc thúc là quan tốt.”
“Ta quên mất,” Liễu Ngọc Như cười rộ lên, “Phụ thân huynh và Phạm đại nhân có liên hệ sâu xa.”
Diệp Thế An cười cười, tựa hồ có chút chua xót. Liễu Ngọc Như thở dài, nàng nhìn người trước mặt, người này và Cố Cửu Tư không giống nhau. Cố Cửu Tư sẽ khóc, sẽ nói hết ra ngoài, thẳng thắn chân thành mà không che giấu. Mà người này từ nhỏ đã nhận huấn giáo phải làm trụ cột trong nhà, hắn không chấp nhận bản thân lộ vẻ chật vật mềm yếu. Nàng muốn an ủi cũng không biết bắt đầu từ đâu, một lúc sau, chỉ có thể cười nói: “Lại nói tiếp, Vận Nhi tựa hồ có hiểu lầm sâu sắc với huynh. Ta nhớ trước kia Vận Nhi có nói với ta, trong lòng chỉ huynh có con đường làm quan, là một ca ca vô tâm vô tình, hiện giờ xem ra, thật ra nàng hiểu lầm huynh.”
“Cũng không hẳn là hiểu lầm.” Diệp Thế An cúi đầu nhìn mặt nước quay cuồng trong bóng tối, nhàn nhạt nói, “So với những người khác, ta đúng là không biết sống chung với muội muội như thế nào, ta từ nhỏ đã không ở bên muội ấy đàng hoàng, ta chỉ biết nếu nàng xảy ra chuyện, ta bảo vệ muội ấy là đủ rồi. Đây là tín niệm, cũng là trách nhiệm.”
“Có ca ca như huynh vậy, vậy là đủ rồi.” Liễu Ngọc Như cười cười, “Khi còn nhỏ ta thường nghĩ sao ta không có một ca ca như huynh.”
“Khi còn nhỏ,” Diệp Thế An có chút tò mò, “Muội không cảm thấy ta hiền như khúc gỗ sao?”
“Sao cảm thấy như thế được?” Liễu Ngọc Như kinh ngạc. Diệp Thế An mỉm cười: “Vận Nhi nói ta không thú vị.”
“Vậy có thể huynh không hiểu muội ấy rồi,” Liễu Ngọc Như cười nói, “Muội ấy thường thổi phồng huynh với bọn ta.”
Nếu không phải khi còn nhỏ Diệp Vận nói Diệp Thế An hoàn mỹ như thế với nàng thì năm đó nàng sẽ không có tâm tư như vậy.
Nàng nhớ tới tâm tư khi đó, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Diệp Thế An nhìn biểu tình của nàng thì biết nàng nhớ tới chuyện cũ, không khỏi nói: “Muội và Cố Cửu Tư còn tốt chứ, hắn có ức hiếp muội không?”
Nhắc tới Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như nhịn không được nở nụ cười. Nàng nói: “Huynh cảm thấy thế nào?”
“Có lẽ cũng được.” Diệp Thế An gật đầu, hắn do dự một lúc, rốt cuộc nói, “Kỳ thật, việc này ta đã làm muội thất vọng……”
“Không không không.” Liễu Ngọc Như vội xua tay, cười nói, “Cho là ta cảm ơn ân huynh không cưới mới đúng.”
Diệp Thế An ngẩn người, Liễu Ngọc Như mới cảm thấy lời này có chút không thích hợp, nàng nhanh chóng giải thích: “Kỳ thật huynh cũng nhìn ra rồi, tính tình của ta không phải tiểu thư khuê các gì. Lúc trước cũng chỉ giả vờ, nếu ta gả vào Diệp gia, kỳ thật chính là lừa gạt chính mình, cũng lừa gạt mọi người.”
“Gả cho Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như cười cười, có chút ngượng ngùng, “Ta cảm thấy rất vui vẻ. Ta không cần tuân theo những quy tắc đó, cũng không cần che che giấu giấu. Tuy ngay từ đầu ta rất không vui, nhưng nếu huynh tiếp xúc với chàng thì sẽ biết chàng là người cực kỳ tốt.”
Nghĩ ngợi một lúc, Liễu Ngọc Như cảm thấy lời này vẫn không đúng, nàng lại nói: “Ý muội là……”
“Ta hiểu,” Diệp Thế An biết nàng sợ hắn không vui, cắt ngang nàng nói: “Kỳ thật trong lòng ta, muội và Vận Nhi đều giống muội muội ta. Nếu không chậm trễ nhân duyên của muội, muội sống tốt, ta đã yên tâm rồi.”
Diệp Thế An thở dài: “Bạn bè thời ấu thơ, hiện giờ cũng không còn lại mấy người, Ngọc Như,” hắn nghiêm túc mở miệng, “Ta hy vọng chúng ta có thể sống tốt.”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này, nàng mím môi gật đầu nói: “Được. Sống tốt.”
Thuyền lẳng lặng đi về trước, ban đêm không gió cũng không trăng, Liễu Ngọc Như xoay đầu đi, trong khoảnh khắc kia, nàng đột nhiên nhớ tới Cố Cửu Tư.
Rất nhớ rất nhớ.
Liễu Ngọc Như đi được ngày thứ ba, Lạc Tử Thương đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ lại cứng rắn để ổn định Dương Châu. Người của Liễu Ngọc Như đi được kha khá rồi, nhưng vẫn có một người vì vô ý mà bị Lạc Tử Thương bắt ra ngoài, hắn nghiêm hình tra tấn một đêm, rốt cuộc làm rõ chân tướng.
Lạc Tử Thương nghe Liễu Ngọc Như làm thế nào đi vào Dương Châu, làm thế nào để gây sóng gió, làm thế nào rời khỏi Dương Châu, nghe xong thì sắc mặt xanh mét.
Hắn không thể tin được, luôn dò hỏi mãi: “Phía sau nàng thật sự không có người khác?”
“Không có……”
Người bị trói thở hổn hển nói: “Liễu phu nhân vốn là nhân vật phong vân ở Vọng Đô, không phải nữ tử bình thường.”
Lạc Tử Thương không nói gì, hắn trầm mặc đứng dậy nói với người bên cạnh: “Giết đi.”
Dứt lời, hắn đi ra ngoài tiến vào thư phòng, hắn ngồi vào vị trí cầm khẩu cung không nhúc nhích, đầu óc hắn liên tục tưởng tượng Liễu Ngọc Như như thế nào mưu tính tất cả ở sau lưng, từ Thanh Châu, Thương Châu, đến Dương Châu.
Hắn cảm giác nhiệt huyết sôi trào trong mạch máu, có loại khoái cảm không nói thành lời nảy sinh, hắn đặt tay bên cạnh cây dù, chậm rãi nhả ra cái tên hắn vừa biết, sau đó nhớ thật kỹ: “Liễu Ngọc Như.”
Mà lúc này, Cố Cửu Tư ngồi ở trong nha phủ, hắn vừa cầm bút, ngẩng đầu đã thấy người đi vào thông báo: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
“Phu nhân cho thuyền chở lương thực và những người khác về trước, nàng bảo người dẫn người đi Quảng Dương đón nàng.”
Cố Cửu Tư nắm chặt bút, hắn khắc chế cảm xúc, gian nan nói: “Nàng vì sao ở lại?”
Đối phương nhìn ra Cố Cửu Tư tức giận, không dám nói lời nào, Cố Cửu Tư nâng tầm mắt, lạnh lùng nói: “Nói chuyện!”
“Phu nhân nói cứu người.”
“Nàng hiện giờ ở với ai?” Cố Cửu Tư siết chặt bút, hắn cảm thấy cảm xúc của chính mình đã đến cực hạn.
“Diệp…… Diệp Thế An Diệp đại công tử.”
Nghe thấy cái tên này, Cố Cửu Tư rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn đột nhiên quăng bút, gầm lên: “Nàng ấy càn quấy!”
Bình luận facebook