-
Chương 49
Tiền của Triệu gia hoàn chỉnh đưa tới, chuyện này làm xong thì toàn bộ phú thương Vọng Đô đều nơm nớp lo sợ.
Sóng ngầm tại Vọng Đô dâng trào, tất cả mọi người làm công tác chuẩn bị, vừa kiểm kê bạc trắng vừa liên lạc khắp nơi.
Mỗi ngày Hổ Tử giao lộ tuyến hành động của đám phú thương cho Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư âm thầm cho Hổ Tử tiền, hiện giờ Hổ Tử gần như là thủ lĩnh toàn bộ đám lưu dân tại Vọng Đô. Cố Cửu Tư nhìn hành trình của đám phú thương thì nhíu mày nửa ngày, thở dài nói: “Hiểu rồi, giúp ta trông chừng phu nhân nhiều hơn.”
Liễu Ngọc Như cũng phát hiện những việc này, đầu tiên nàng vô tình phát hiện khất cái lưu dân bên người nhiều hơn, ngày nào cũng đi theo, tựa như đang canh giữ.
Vì thế nàng cắn răng tiêu tiền mời vài người tới làm bảo tiêu, đồng thời lúc nào cũng hỏi thăm hướng đi trong thành.
Việc buôn bán càng tốt lên, Liễu Ngọc Như ngày nào cũng tăng lượng hàng hóa ra vào và mở thêm một chi nhánh ở An Dương cách đó không xa, nàng thường đi giữa An Dương và Vọng Đô, ngày nào cũng bận rộn chuyện cửa hàng. Có khi nàng nhịn không được hỏi Cố Cửu Tư: “Phạm Hiên và Chu Cao Lãng có dự tính gì, hiện giờ còn chưa cho ngươi tin tức sao?”
Cố Cửu Tư nói: “Có lẽ bọn họ đang suy nghĩ.”
Phạm Hiên và Chu Cao Lãng thương lượng rất lâu, qua hơn mười ngày, bọn họ mới cho Cố Cửu Tư tin tức.
Ngày đó Phạm Hiên tự mình tới, ông và Cố Cửu Tư xác nhận lại kế hoạch của hắn hồi lâu, sau khi thống nhất tất cả trật tự, cuối cùng nói: “Biện pháp này của ngươi quá nguy hiểm, nhưng đúng là biện pháp. Ngươi có thể thử một lần ở Vọng Đô. Nếu Vọng Đô được, chúng ta liền đẩy xuống.”
“Được.” Cố Cửu Tư thở ra một hơi, kết quả này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của hắn.
“Nhưng nếu tiếp tục biện pháp này, Vọng Đô cần đạt hiệu quả. Cuối năm nay, số thuế Vọng Đô cần giao cần đủ con số này.”
Phạm Hiên cầm bút viết một con số.
Hai trăm vạn. Ba mươi vạn thạch (*) lương thảo.
(*) Thạch là đơn vị đo lường thời xưa của Trung Quốc.
Thu nhập một năm của Đại Vinh lấy từ thuế là tám ngàn vạn bạc trắng, một tháng lương thảo của mười vạn binh cần ba mươi vạn thạch.
Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn con số này, Phạm Hiên buông bút nhàn nhạt nói: “Ta yêu cầu nhiều bạc như vậy, nếu ngươi có thể tích đủ, ngươi dùng biện pháp gì ta đều mặc kệ, Vọng Đô ta giao cho ngươi, ngươi tự đi làm. Toàn bộ Vọng Đô, cả binh phòng lẫn tài chính, tất cả ta đều giao cho ngươi nếu ngươi có thể thành công.”
Phạm Hiên nâng tầm mắt nhìn Cố Cửu Tư, thần sắc trịnh trọng: “Hộ Bộ có tên ngươi.”
Cố Cửu Tư mím môi, một lúc sau, hắn hít sâu một hơi nói: “Hạ quan hiểu rõ.”
Tiễn Phạm Hiên đi, Cố Cửu Tư đứng dậy.
Hắn đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ một câu này của Phạm Hiên. Phạm Hiên chân trước vừa đi, hắn sau lưng lập tức đến thăm các đại thế gia ở Vọng Đô.
Hiện giờ mới tháng chín, cách cuối năm còn ba tháng, mà hiện giờ thuế thu nhập tại Vọng Đô chưa tới hai mươi vạn lượng, hơn nữa Triệu gia quyên tiền cũng chưa hơn hai mươi lăm vạn.
Cố Cửu Tư thăm Diêu gia trước, Diêu gia là thương gia lớn nhất tại Vọng Đô cũng là thương gia xuất phát từ Vọng Đô, con cháu trong nhà trải rộng quan trường Vọng Đô, cho dù là Phạm Hiên cũng phải nể mặt vài phần.
Sau khi Cố Cửu Tư tới cửa, thái độ của Diêu gia cũng không tồi, Cố Cửu Tư nói với Diêu gia ý tưởng của hắn xong, Diêu gia do dự một lúc cuối cùng nói: “Ta hiểu ý của Cố đại nhân,” hắn thở dài nói, “Đây cũng là một cách khi không có cách nào khác, để Cố đại nhân lo lắng vì bọn ta rồi.”
Diêu gia mở đầu, kế tiếp Cố Cửu Tư chưa tới cửa mà nơi khác cũng có mấy nhà lục tục lại đây mua Cố Cửu Tư “nợ U Châu”.
Cố Cửu Tư chia 175 vạn nợ thành hai phần, trong đó có một trăm phần là nợ trường kỳ, đây là nợ thương gia bắt buộc mua, U Châu có tổng cộng gần một trăm hộ thương gia, căn cứ vào tình hình tài lực trong nhà mua nợ. Mà dư lại 75 vạn nợ ngắn hạn thì bị Cố Cửu Tư đặt trên thị trường công khai bán.
Hắn còn cố tình tạo một phòng phụ trách bán “nợ U Châu” ở nha phủ, nợ U Châu ngắn hạn không hạn chế mua, một văn tiền cũng có thể mua được, người mua ba tháng đầu không chỉ có lãi cao mà khi giới thiệu thân thích bạn bè tới mua thì một ít lãi sẽ được cộng vào nợ của người đó.
Cứ như vậy tiếp diễn thì sổ sách đặc biệt trở nên phiền phức, Cố Cửu Tư không thể không đi tìm một người tới xử lý sổ sách.
Liễu Ngọc Như quan sát rồi dẫn người tới chỗ Cố Cửu Tư xử lý sổ sách trước.
Số người trong tháng thứ nhất không xem là nhiều, Liễu Ngọc Như vừa xử lý sổ sách vừa lần mò phương pháp nâng cao hiệu suất. Nàng phát cho mọi người thẻ bài, khế ước và số thứ tự, phân loại lịch sử theo cấp bậc.
Liễu Ngọc Như quản lý nợ ngắn hạn, Cố Cửu Tư ngày nào cũng chạy tới chỗ thương gia thuyết phục bọn họ mua nợ trường kỳ.
Nửa tháng trôi qua, nợ ngắn hạn của Liễu Ngọc Như bán không nhiều lắm, phần lớn là vài người dân nhàm chán lấy mấy văn tiền tới mua chơi. Mà sau khi Cố Cửu Tư giao cho mấy hộ lúc ban đầu xong cũng đìu hiu vắng vẻ.
Sau lưng Lương gia là nhân vật có liên quan đến quân binh tại U Châu, cho nên bất luận Cố Cửu Tư nói thế nào đi nữa thì bọn họ đều làm bộ không nghe thấy.
Lần thứ ba Cố Cửu Tư tới cửa, đại công tử Lương gia không kiên nhẫn nói: “Sao đồ quê mùa Dương Châu như ngươi nghe không hiểu tiếng người? Ngươi đòi tiền đúng không? Ngươi lại gây phiền toái cho ta nữa thì ta để cái mạng nhỏ của ngươi cũng không còn!”
Nói như vậy tất nhiên không dọa được Cố Cửu Tư, chỉ là hắn cũng phát hiện dùng mềm với Lương gia mà nói thì không hữu dụng lắm.
Ban đêm hắn về nhà nằm trên giường trằn trọc. Liễu Ngọc Như thấy hắn ngủ không được thì kéo hắn tay nói: “Lang quân chớ sầu lo,” nàng ôn hòa nói, “Trước kia chàng cũng có một khoảng thời gian như vậy, nên có chút thủ đoạn cứng rắn.”
Cố Cửu Tư mím môi, Liễu Ngọc Như dựa vào ngực hắn cười khẽ: “Ta biết chàng mềm lòng, nếu chàng thật sự mềm lòng thì nghỉ ngơi thêm chút nữa. Qua một khoảng thời gian nữa thì lãi tháng thứ nhất sẽ phát đến tay bá tánh, nợ ngắn hạn sẽ bán được nhiều hơn, ta nghĩ cách giúp chàng.”
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn nhìn cô nương dựa vào ngực mà thấp thỏm trong lòng. Ôn hương noãn ngọc trong ngực, tất nhiên hắn sẽ có tâm tư khác. Nhưng hắn không biết mỗi khi loại này tâm tư nổi lên, hắn liền cảm thấy bị cái gì đó áp xuống, hắn cảm thấy có chút xấu xa, hắn càng hưởng thụ Liễu Ngọc Như lẳng lặng dựa vào hắn như vậy thì nội tâm hắn vừa bình thản vừa thoải mái.
Hắn giơ tay ôm nàng, một lúc sau, hắn thở dài: “Thôi vậy, ngày mai ta lại nghĩ biện pháp.”
Ngày thứ hai hắn đến Lương gia, Lương gia dứt khoát đóng chặt cửa, Cố Cửu Tư đứng ở cửa hồi lâu thì có chút bất đắc dĩ, cuối cùng trở về huyện nha.
Hắn mới nhậm chức, ngoại trừ thúc giục tiền còn có rất nhiều điều lệ cần chỉnh sửa, vì thế hắn lại ở nha phủ bận rộn một ngày. Chờ đến buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp dào dạt dừng trong phòng, hắn đột nhiên cảm giác tim đập có chút nhanh, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì cỏ cây đang lung lay, trong lòng chợt lo lắng.
Một lúc sau, Hoàng Long vội vàng chạy từ ngoài vào, nôn nóng nói: “Đại nhân, không ổn rồi.”
Cố Cửu Tư có chút mờ mịt nghe Hoàng Long nói: “Phu nhân trên đường đi An Dương bị người khác cướp rồi!”
Cố Cửu Tư khẽ run bút, mực đen rơi trên giấy nhuốm đậm cảm giác sợ hãi.
Liễu Ngọc Như vừa mở cửa hàng mới ở An Dương.
Nàng không dự định đi xa nhà, nhưng do cửa hàng mới vừa khai trương, tóm lại nên đi xem một chuyến, vì thế nàng cố ý mời người của tiêu cục (*), lại dẫn theo rất nhiều tráng hán, lúc này mới bắt đầu lên đường.
(*) Tiêu cục là nhóm người chuyên bảo vệ tiền tài cho người khác.
Nàng chọn ban ngày để đi vì muốn thừa dịp ban ngày để vội vàng di chuyển, ít nhất cũng thăm dò rõ ràng tình huống tại An Dương.
Ai biết cho dù bố trí chu toàn như vậy, đối phương lại hoàn toàn không sợ, mấy chục nam nhân lỗ mãng cưỡi ngựa từ trên núi xuống, sau đó chém giết người bên tiêu cục, sau khi người ngã ngựa đổ chỉ còn lại hai nữ tử là Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng trong xe ngựa.
Ấn Hồng run bần bật, sắc mặt Liễu Ngọc Như trắng bệch nhưng cũng vờ bình tĩnh. Nàng siết chặt váy áo, cố gắng bình tĩnh nói: “Chư vị tráng sĩ nếu cầu tài, trên xe ngựa tại hạ cũng không quá nhiều, chi bằng để tại hạ phái người đi lấy.”
Nghe được lời này thì mọi người cười to, một nam nhân dùng đao nhấc mành lên nhìn vào.
Liễu Ngọc Như nâng tầm mắt nhìn lại, đối phương nhìn qua chưa tới hai mươi, lớn lên rất anh tuấn, mang theo một loại khí thế hung hãn chỉ thuộc về người phương Bắc, một vết sẹo nằm trên mặt làm khuôn mặt anh tuấn của hắn có chút dữ tợn.
“À,” đối phương quay đầu nói với người phía sau, “Là hai nữ nhân, chúng ta thu hoạch không nhỏ.”
Ấn Hồng và Liễu Ngọc Như nghe xong lời này tức khắc sắc mặt trắng bệch. Đối phương vươn tay kéo Ấn Hồng. Ấn Hồng hét lên, Liễu Ngọc Như giữ chặt Ấn Hồng, Ấn Hồng hết đá lại đá, vừa khóc vừa hoảng sợ kêu lên: “Phu nhân cứu ta! Cứu ta!”
Liễu Ngọc Như run tay không buông Ấn Hồng, tên tráng hán kia cười nhạo đột nhiên dùng sức trực tiếp kéo hai cô nương ra ngoài.
Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng bị kéo ngã từ trên xe ngựa, người xung quanh cưỡi ngựa bắt đầu chuyển động quanh các nàng.
Loại cảm giác bị vây quanh hoàn toàn làm hai người tuyệt vọng, chỉ là Liễu Ngọc Như cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nàng bắt lấy tay Ấn Hồng run rẩy nói: “Chớ sợ.”
Nam nhân có vết sẹo kia nghe xong thì cười chế giễu, hắn bắt lấy eo của Liễu Ngọc Như, trong tiếng kêu sợ hãi của Liễu Ngọc Như, hắn khiêng Liễu Ngọc Như lên vai.
“Phu nhân! Phu nhân!”
Ấn Hồng thét chói tai nhào qua đó, bên cạnh có một nam nhân khác kéo Ấn Hồng vào lòng ngực, mọi người huýt sáo ầm trời, tên nam nhân có vết sẹo kia lập tức ném Liễu Ngọc Như lên ngựa, sau đó đi theo sau dắt ngựa và Liễu Ngọc Như đi vào núi.
Liễu Ngọc Như phát hiện giãy giụa và thét chói tai chỉ làm nhóm người này càng hưng phấn, vì thế nàng cắn răng buộc mình không nói lời nào.
Mà Ấn Hồng liên tục kêu lên vì sợ hãi dưới tiếng trêu đùa của những người khác. Liễu Ngọc Như nghe thấy tiếng thét chói tai và giọng cầu xin của Ấn Hồng phía sau, nàng khống chế cơn run rẩy, cắn môi dưới để nước mắt ngập trong hốc mắt.
Nàng liều mạng phân tích tình hình.
Nhóm người này tới đây không muốn tiền tài mà trực tiếp mang các nàng đi, rõ ràng vì muốn người. Mạng của nàng hiện giờ chính là thứ quan trọng trong lòng Cố Cửu Tư, cho nên khả năng lớn nhất là nhóm người này do những người muốn ép Cố Cửu Tư ra mặt.
Đám sơn tặc này hoặc là thu tiền tài của đối phương hoặc là người mà chính đối phương nuôi.
Liễu Ngọc Như phân tích đối phương, mà đối phương thấy nàng đã lâu không nói lời nào thì cười nói: “Nếu không phải ngươi vừa nói chuyện, ta còn nghĩ ngươi là người câm đấy.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu không nói, đối phương bắt lấy cằm nàng buộc nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cũng nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt khiếp sợ mang theo một chút sợ hãi, đối phương và nàng nhìn nhau trong chốc lát, hắn đột nhiên cười: “Ngươi là một cô nương mà lá gan thì thật sự rất lớn. Ta tên Thẩm Minh, ngươi tên gì?”
Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm hắn, dùng loại phản kháng không tiếng động “xuy” một tiếng với đối phương, sau đó nói: “Ngươi không nói ta cũng biết, bà chủ của Hoa Dung Liễu Ngọc Như à.” Thẩm Minh quay đầu nhìn nam nhân cao lớn thô kệch sau lưng, “Hùng ca, nương tử ngươi đặc biệt thích phấn của nhà nàng đúng không?”
“Đúng vậy.” Hùng ca cười rộ lên, “Hôm trước ta mới đi mua cho nàng, nàng nói sắp hết hàng.”
Liễu Ngọc Như nghe bọn họ nói chuyện phiếm thì cảm thấy bọn họ cũng không tính là hung ác, trong lòng nàng thoáng yên ổn một chút. Nàng suy nghĩ nên dò hỏi tin tức, Thẩm Minh cũng không e dè nàng mà nói chuyện với người phía sau.
Liễu Ngọc Như nghe ra bọn họ hẳn là một đám sơn tặc thường trú ở gần đây, Thẩm Minh chỉ là một trong những tên sơn tặc, lão đại trên đầu bọn họ hẳn là một người tên Ưng gia.
Liễu Ngọc Như bị bọn họ đưa tới sơn trại, Thẩm Minh trói nàng và Ấn Hồng lại rồi nhốt ở phòng chất củi.
Chờ mọi người tản ra hết, khi chỉ có một mình Thẩm Minh đem cơm cho các nàng, Liễu Ngọc Như rốt cuộc mở miệng nói: “Thẩm công tử, những người cho ngươi tiền, ta có thể cho gấp đôi.”
Nghe được lời này, Thẩm Minh ngẩn người, một lúc sau, hắn đột nhiên cười ha hả.
Liễu Ngọc Như nhíu mày, nàng không rõ Thẩm Minh cười cái gì.
Một lúc lâu sau, Thẩm Minh lau nước mắt nói: “Ngại quá…… Ta lần đầu nghe người khác gọi ta công tử, ta cảm thấy có chút buồn cười……”
Liễu Ngọc Như: “……”
Nàng đột nhiên có chút tuyệt vọng, nàng cảm giác đối tượng mình gặp được là một tên hoàn toàn không thể đàm phán.
Mà Thẩm Minh lau nước mắt xong, hắn ho nhẹ một tiếng vờ như bản thân có vẻ nghiêm túc hơn, nói tiếp: “Cái kia, ngươi biết ai cho ta tiền?”
“Vị kia trong thành Vọng Đô,” Liễu Ngọc Như vờ như đã đoán ra, giống như đã biết là ai, chỉ ra vẻ thần bí rồi bình tĩnh nói, “Hắn chẳng qua muốn lấy ta uy hiếp Cửu Tư. Nhưng chuyện Cửu Tư phải làm với bọn họ cũng không hẳn không tốt, sau này bọn họ sẽ cảm kích Cửu Tư. Người chẳng qua cầu tài, ta có thể bảo đảm số ta có thể cho nhất định nhiều hơn vị kia nhiều.”
Thẩm Minh không nói chuyện, Liễu Ngọc Như nâng tầm mắt nhìn Thẩm Minh, hắn đang nghiêm túc gặm một cái đùi gà dầu mỡ.
Liễu Ngọc Như cảm thấy có chút hít thở không thông, nàng nhịn không được nói: “Người nghe ta nói chuyện không?”
“A?” Thẩm Minh hoàn hồn ho nhẹ một tiếng, gật đầu nói: “Nghe rồi.”
“Ý người thế nào.”
“Rất đẹp.”
“Ừm?” Liễu Ngọc Như có chút ngốc, Thẩm Minh nhìn nàng, trong ánh mắt đều là thưởng thức, cực kỳ nghiêm túc và thản nhiên nói, “Ta phát hiện khi ngươi nói thì đẹp hơn lúc không nói lời nào. Nói thật, ngươi là cô nương xinh đẹp nhất ta từng gặp trong mười chín năm qua, cũng rất có khí chất. Dù sao ngươi cũng không về được, nếu không theo ta đi?”
Dứt lời, Thẩm Minh dựa về phía sau rất tự hào nói: “Theo gia, bảo đảm không bạc đãi ngươi.”
Liễu Ngọc Như nghe xong, hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây, nàng tức khắc bị chọc tức đến đỏ mặt siết chặt nắm tay, nàng không dám ho ra tiếng, chỉ có thể cắn răng nói: “Ta đã là phu nhân người khác.”
“À, tên Cố huyện lệnh kia sao, ta biết. Nhưng có ích sao?” Thẩm Minh buông tay, “Ngươi đã bị ta cướp về, danh tiết cũng không còn, dù ngươi về thì Cố Cửu Tư còn chấp nhận ngươi sao?”
Nghe được lời này, sắc mặt Liễu Ngọc Như trắng bệch, Thẩm Minh tới gần nàng, trong mắt đều là ý cười: “Cho dù hắn nhận ngươi thì cả đời sau này hắn đều nhớ rõ chuyện này. Nếu ngươi vừa lúc mang thai tại đây, hắn càng phải suy tư cả đời xem đứa nhỏ này là của ai.”
Dứt lời, Thẩm Minh cười như không cười, trong giọng nói mang theo vài phần tiếc nuối: “Tủi thân biết bao, có đúng không?”
“Hắn sẽ không……” Liễu Ngọc Như lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự run rẩy. Thẩm Minh dựa trở về đánh giá Liễu Ngọc Như, hắn tựa hồ rất thích xem dáng vẻ đau khổ giãy giụa của người khác, hắn chống cằm thong dong nói: “Nếu không thì ngươi run cái gì?”
“Vì phu nhân nhà ta sợ ngươi!” Ấn Hồng can đảm rống to, Thẩm Minh mắt lạnh đảo qua đó: “Có chỗ cho ngươi nói chuyện?!”
Ấn Hồng bị nói như vậy thì khí thế tức khắc yếu đi, nàng rụt trở về. Thẩm Minh phân tích lợi và hại với Liễu Ngọc Như: “Nói thật nhé, kỳ thật chuyện bắt ngươi cũng không phải ta quyết định. Ngươi nói với ta cái gì có tiền hay không ta cũng không thèm để ý. Ta năm nay sắp hai mươi, mẫu thân ta luôn thúc giục ta tìm một nương tử, ta xem đi xem lại thấy ngươi xem là thuận mắt. Chủ yếu là xinh đẹp.”
Dứt lời, Thẩm Minh nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cảm thấy có chút nhục nhã, nàng xoay đầu đi, Thẩm Minh nói tiếp: “Con người của ta ấy, võ nghệ tốt, có thể nói là tính tình cũng không tệ, đối xử với nương tử của mình rất tốt, ngươi thích cái gì ta đều có thể mua cái đó cho ngươi. Hơn nữa cũng không có suy nghĩ cứng nhắc cũ rích như đám văn nhân kia, ta không ngại ngươi từng gả cho người khác vì ta nhìn trúng ngươi rồi. Ngươi trở về được thì sao, cho dù Cố Cửu Tư dẫn người cứu ngươi ra, nhưng về sau người khác sẽ nhìn ngươi thế nào? Cứ ở trên núi, chúng ta sống vui vẻ sung sướng cả đời, không phải khá tốt sao?”
“Phu quân ta không phải người như vậy.” Liễu Ngọc Như nhìn Thẩm Minh, trừng mắt với hắn rồi nói, “Chàng sẽ không để ý mấy việc này, chàng nhất định đến cứu ta, cái ngươi nói chàng đều có thể làm được, ta dựa vào gì mà phải sống với ngươi cả đời?”
Thẩm Minh ngẩn người nhìn cô nương trước mặt rồi nghiêm túc nói: “Chàng lớn lên đẹp hơn ngươi, võ nghệ cũng tốt, tính tình cũng đặc biệt tốt, đối với ta cũng rất tốt, ta muốn cái gì chàng đều mua cho ta, có thể tiêu một tháng tiền lương để mua phấn cho ta, ngươi có thể sao?!”
Một tháng tiền lương lấy mua phấn ……
Thẩm Minh trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Mặt ngươi là loại vải bố siêu to dùng để vẽ《 Sơn Hà Đồ 》sao, một tháng có thể dùng nhiều phấn như vậy?!”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó tức giận nói: “Cái tên thổ tặc nhà ngươi, mua phấn thì phải dùng hết sao?!”
“Vậy để làm gì?” Vẻ mặt Thẩm Minh ngơ ngác, “Không dùng hết mà vẫn mua, ngươi quả thực là người đàn bà phá sản.”
Liễu Ngọc Như bị tức ngốc rồi, trong lúc hai người cãi nhau, không biết vì sao Ấn Hồng trở nên đặc biệt bình tĩnh, nàng kéo kéo tay áo Liễu Ngọc Như, nhỏ giọng nói: “Phu nhân đừng cãi nữa, hắn ngốc.”
Nghe câu nói như thế, Liễu Ngọc Như phục hồi tinh thần lại, nàng hít sâu một hơi áp xuống tính tình, nói với Thẩm Minh: “Thẩm công tử, nếu người không làm chủ được chuyện này, vậy không ngại chuyển lời giúp ta với trại chủ. Thứ hắn muốn, bàn được hết.”
“Yên tâm đi.” Thẩm Minh thở dài, “Chuyện này ngươi nói không được, ngươi đó, giữ được mạng nhỏ của mình đã là không tồi rồi.”
Lúc Thẩm Minh nói chuyện với Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư đang đứng trong viện.
Hắn mặc một thân áo trắng, phát quan (*) nạm ngọc, vẻ mặt kiên định.
(*) Phát quan gần giống với kim quan, dùng để buộc tóc cho nam giới.
Hổ Tử vội vàng vọt vào: “Cửu gia, điều tra ra rồi, là Hắc Phong Trại động tay.”
Cố Cửu Tư gật gật đầu: “Hỏi Chu đại ca chưa, sắp xếp tốt hết rồi?”
“Sắp xếp tốt hết rồi.”
Hổ Tử đáp lại: “Đại công tử đã dẫn binh mã đến Lương gia như người dặn dò.”
“Ừm.”
Cố Cửu Tư lên tiếng, một lúc sau, Vân Vân nôn nóng cầm một tờ giấy đi vào nói với Cố Cửu Tư: “Công tử, giấy người chờ đã tới, nhưng dùng mũi tên bắn ở cửa, không tìm được người tới.”
Cố Cửu Tư không hề bất ngờ, hắn tiếp nhận tờ giấy trong tay Vân Vân, nội dung trên tờ giấy rất đơn giản:
Một mình tới Hắc Phong Trại.
Thấy nội dung trên đó, Hổ Tử lập tức nói: “Cửu gia không được đi, đây là bẫy của bọn họ, đây rõ ràng là bảo người đi chịu chết!”
Cố Cửu Tư không nói gì, một lúc sau, hắn lại nói câu.
“Nàng hẳn là không sao.”
Sóng ngầm tại Vọng Đô dâng trào, tất cả mọi người làm công tác chuẩn bị, vừa kiểm kê bạc trắng vừa liên lạc khắp nơi.
Mỗi ngày Hổ Tử giao lộ tuyến hành động của đám phú thương cho Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư âm thầm cho Hổ Tử tiền, hiện giờ Hổ Tử gần như là thủ lĩnh toàn bộ đám lưu dân tại Vọng Đô. Cố Cửu Tư nhìn hành trình của đám phú thương thì nhíu mày nửa ngày, thở dài nói: “Hiểu rồi, giúp ta trông chừng phu nhân nhiều hơn.”
Liễu Ngọc Như cũng phát hiện những việc này, đầu tiên nàng vô tình phát hiện khất cái lưu dân bên người nhiều hơn, ngày nào cũng đi theo, tựa như đang canh giữ.
Vì thế nàng cắn răng tiêu tiền mời vài người tới làm bảo tiêu, đồng thời lúc nào cũng hỏi thăm hướng đi trong thành.
Việc buôn bán càng tốt lên, Liễu Ngọc Như ngày nào cũng tăng lượng hàng hóa ra vào và mở thêm một chi nhánh ở An Dương cách đó không xa, nàng thường đi giữa An Dương và Vọng Đô, ngày nào cũng bận rộn chuyện cửa hàng. Có khi nàng nhịn không được hỏi Cố Cửu Tư: “Phạm Hiên và Chu Cao Lãng có dự tính gì, hiện giờ còn chưa cho ngươi tin tức sao?”
Cố Cửu Tư nói: “Có lẽ bọn họ đang suy nghĩ.”
Phạm Hiên và Chu Cao Lãng thương lượng rất lâu, qua hơn mười ngày, bọn họ mới cho Cố Cửu Tư tin tức.
Ngày đó Phạm Hiên tự mình tới, ông và Cố Cửu Tư xác nhận lại kế hoạch của hắn hồi lâu, sau khi thống nhất tất cả trật tự, cuối cùng nói: “Biện pháp này của ngươi quá nguy hiểm, nhưng đúng là biện pháp. Ngươi có thể thử một lần ở Vọng Đô. Nếu Vọng Đô được, chúng ta liền đẩy xuống.”
“Được.” Cố Cửu Tư thở ra một hơi, kết quả này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của hắn.
“Nhưng nếu tiếp tục biện pháp này, Vọng Đô cần đạt hiệu quả. Cuối năm nay, số thuế Vọng Đô cần giao cần đủ con số này.”
Phạm Hiên cầm bút viết một con số.
Hai trăm vạn. Ba mươi vạn thạch (*) lương thảo.
(*) Thạch là đơn vị đo lường thời xưa của Trung Quốc.
Thu nhập một năm của Đại Vinh lấy từ thuế là tám ngàn vạn bạc trắng, một tháng lương thảo của mười vạn binh cần ba mươi vạn thạch.
Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn con số này, Phạm Hiên buông bút nhàn nhạt nói: “Ta yêu cầu nhiều bạc như vậy, nếu ngươi có thể tích đủ, ngươi dùng biện pháp gì ta đều mặc kệ, Vọng Đô ta giao cho ngươi, ngươi tự đi làm. Toàn bộ Vọng Đô, cả binh phòng lẫn tài chính, tất cả ta đều giao cho ngươi nếu ngươi có thể thành công.”
Phạm Hiên nâng tầm mắt nhìn Cố Cửu Tư, thần sắc trịnh trọng: “Hộ Bộ có tên ngươi.”
Cố Cửu Tư mím môi, một lúc sau, hắn hít sâu một hơi nói: “Hạ quan hiểu rõ.”
Tiễn Phạm Hiên đi, Cố Cửu Tư đứng dậy.
Hắn đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ một câu này của Phạm Hiên. Phạm Hiên chân trước vừa đi, hắn sau lưng lập tức đến thăm các đại thế gia ở Vọng Đô.
Hiện giờ mới tháng chín, cách cuối năm còn ba tháng, mà hiện giờ thuế thu nhập tại Vọng Đô chưa tới hai mươi vạn lượng, hơn nữa Triệu gia quyên tiền cũng chưa hơn hai mươi lăm vạn.
Cố Cửu Tư thăm Diêu gia trước, Diêu gia là thương gia lớn nhất tại Vọng Đô cũng là thương gia xuất phát từ Vọng Đô, con cháu trong nhà trải rộng quan trường Vọng Đô, cho dù là Phạm Hiên cũng phải nể mặt vài phần.
Sau khi Cố Cửu Tư tới cửa, thái độ của Diêu gia cũng không tồi, Cố Cửu Tư nói với Diêu gia ý tưởng của hắn xong, Diêu gia do dự một lúc cuối cùng nói: “Ta hiểu ý của Cố đại nhân,” hắn thở dài nói, “Đây cũng là một cách khi không có cách nào khác, để Cố đại nhân lo lắng vì bọn ta rồi.”
Diêu gia mở đầu, kế tiếp Cố Cửu Tư chưa tới cửa mà nơi khác cũng có mấy nhà lục tục lại đây mua Cố Cửu Tư “nợ U Châu”.
Cố Cửu Tư chia 175 vạn nợ thành hai phần, trong đó có một trăm phần là nợ trường kỳ, đây là nợ thương gia bắt buộc mua, U Châu có tổng cộng gần một trăm hộ thương gia, căn cứ vào tình hình tài lực trong nhà mua nợ. Mà dư lại 75 vạn nợ ngắn hạn thì bị Cố Cửu Tư đặt trên thị trường công khai bán.
Hắn còn cố tình tạo một phòng phụ trách bán “nợ U Châu” ở nha phủ, nợ U Châu ngắn hạn không hạn chế mua, một văn tiền cũng có thể mua được, người mua ba tháng đầu không chỉ có lãi cao mà khi giới thiệu thân thích bạn bè tới mua thì một ít lãi sẽ được cộng vào nợ của người đó.
Cứ như vậy tiếp diễn thì sổ sách đặc biệt trở nên phiền phức, Cố Cửu Tư không thể không đi tìm một người tới xử lý sổ sách.
Liễu Ngọc Như quan sát rồi dẫn người tới chỗ Cố Cửu Tư xử lý sổ sách trước.
Số người trong tháng thứ nhất không xem là nhiều, Liễu Ngọc Như vừa xử lý sổ sách vừa lần mò phương pháp nâng cao hiệu suất. Nàng phát cho mọi người thẻ bài, khế ước và số thứ tự, phân loại lịch sử theo cấp bậc.
Liễu Ngọc Như quản lý nợ ngắn hạn, Cố Cửu Tư ngày nào cũng chạy tới chỗ thương gia thuyết phục bọn họ mua nợ trường kỳ.
Nửa tháng trôi qua, nợ ngắn hạn của Liễu Ngọc Như bán không nhiều lắm, phần lớn là vài người dân nhàm chán lấy mấy văn tiền tới mua chơi. Mà sau khi Cố Cửu Tư giao cho mấy hộ lúc ban đầu xong cũng đìu hiu vắng vẻ.
Sau lưng Lương gia là nhân vật có liên quan đến quân binh tại U Châu, cho nên bất luận Cố Cửu Tư nói thế nào đi nữa thì bọn họ đều làm bộ không nghe thấy.
Lần thứ ba Cố Cửu Tư tới cửa, đại công tử Lương gia không kiên nhẫn nói: “Sao đồ quê mùa Dương Châu như ngươi nghe không hiểu tiếng người? Ngươi đòi tiền đúng không? Ngươi lại gây phiền toái cho ta nữa thì ta để cái mạng nhỏ của ngươi cũng không còn!”
Nói như vậy tất nhiên không dọa được Cố Cửu Tư, chỉ là hắn cũng phát hiện dùng mềm với Lương gia mà nói thì không hữu dụng lắm.
Ban đêm hắn về nhà nằm trên giường trằn trọc. Liễu Ngọc Như thấy hắn ngủ không được thì kéo hắn tay nói: “Lang quân chớ sầu lo,” nàng ôn hòa nói, “Trước kia chàng cũng có một khoảng thời gian như vậy, nên có chút thủ đoạn cứng rắn.”
Cố Cửu Tư mím môi, Liễu Ngọc Như dựa vào ngực hắn cười khẽ: “Ta biết chàng mềm lòng, nếu chàng thật sự mềm lòng thì nghỉ ngơi thêm chút nữa. Qua một khoảng thời gian nữa thì lãi tháng thứ nhất sẽ phát đến tay bá tánh, nợ ngắn hạn sẽ bán được nhiều hơn, ta nghĩ cách giúp chàng.”
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn nhìn cô nương dựa vào ngực mà thấp thỏm trong lòng. Ôn hương noãn ngọc trong ngực, tất nhiên hắn sẽ có tâm tư khác. Nhưng hắn không biết mỗi khi loại này tâm tư nổi lên, hắn liền cảm thấy bị cái gì đó áp xuống, hắn cảm thấy có chút xấu xa, hắn càng hưởng thụ Liễu Ngọc Như lẳng lặng dựa vào hắn như vậy thì nội tâm hắn vừa bình thản vừa thoải mái.
Hắn giơ tay ôm nàng, một lúc sau, hắn thở dài: “Thôi vậy, ngày mai ta lại nghĩ biện pháp.”
Ngày thứ hai hắn đến Lương gia, Lương gia dứt khoát đóng chặt cửa, Cố Cửu Tư đứng ở cửa hồi lâu thì có chút bất đắc dĩ, cuối cùng trở về huyện nha.
Hắn mới nhậm chức, ngoại trừ thúc giục tiền còn có rất nhiều điều lệ cần chỉnh sửa, vì thế hắn lại ở nha phủ bận rộn một ngày. Chờ đến buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp dào dạt dừng trong phòng, hắn đột nhiên cảm giác tim đập có chút nhanh, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì cỏ cây đang lung lay, trong lòng chợt lo lắng.
Một lúc sau, Hoàng Long vội vàng chạy từ ngoài vào, nôn nóng nói: “Đại nhân, không ổn rồi.”
Cố Cửu Tư có chút mờ mịt nghe Hoàng Long nói: “Phu nhân trên đường đi An Dương bị người khác cướp rồi!”
Cố Cửu Tư khẽ run bút, mực đen rơi trên giấy nhuốm đậm cảm giác sợ hãi.
Liễu Ngọc Như vừa mở cửa hàng mới ở An Dương.
Nàng không dự định đi xa nhà, nhưng do cửa hàng mới vừa khai trương, tóm lại nên đi xem một chuyến, vì thế nàng cố ý mời người của tiêu cục (*), lại dẫn theo rất nhiều tráng hán, lúc này mới bắt đầu lên đường.
(*) Tiêu cục là nhóm người chuyên bảo vệ tiền tài cho người khác.
Nàng chọn ban ngày để đi vì muốn thừa dịp ban ngày để vội vàng di chuyển, ít nhất cũng thăm dò rõ ràng tình huống tại An Dương.
Ai biết cho dù bố trí chu toàn như vậy, đối phương lại hoàn toàn không sợ, mấy chục nam nhân lỗ mãng cưỡi ngựa từ trên núi xuống, sau đó chém giết người bên tiêu cục, sau khi người ngã ngựa đổ chỉ còn lại hai nữ tử là Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng trong xe ngựa.
Ấn Hồng run bần bật, sắc mặt Liễu Ngọc Như trắng bệch nhưng cũng vờ bình tĩnh. Nàng siết chặt váy áo, cố gắng bình tĩnh nói: “Chư vị tráng sĩ nếu cầu tài, trên xe ngựa tại hạ cũng không quá nhiều, chi bằng để tại hạ phái người đi lấy.”
Nghe được lời này thì mọi người cười to, một nam nhân dùng đao nhấc mành lên nhìn vào.
Liễu Ngọc Như nâng tầm mắt nhìn lại, đối phương nhìn qua chưa tới hai mươi, lớn lên rất anh tuấn, mang theo một loại khí thế hung hãn chỉ thuộc về người phương Bắc, một vết sẹo nằm trên mặt làm khuôn mặt anh tuấn của hắn có chút dữ tợn.
“À,” đối phương quay đầu nói với người phía sau, “Là hai nữ nhân, chúng ta thu hoạch không nhỏ.”
Ấn Hồng và Liễu Ngọc Như nghe xong lời này tức khắc sắc mặt trắng bệch. Đối phương vươn tay kéo Ấn Hồng. Ấn Hồng hét lên, Liễu Ngọc Như giữ chặt Ấn Hồng, Ấn Hồng hết đá lại đá, vừa khóc vừa hoảng sợ kêu lên: “Phu nhân cứu ta! Cứu ta!”
Liễu Ngọc Như run tay không buông Ấn Hồng, tên tráng hán kia cười nhạo đột nhiên dùng sức trực tiếp kéo hai cô nương ra ngoài.
Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng bị kéo ngã từ trên xe ngựa, người xung quanh cưỡi ngựa bắt đầu chuyển động quanh các nàng.
Loại cảm giác bị vây quanh hoàn toàn làm hai người tuyệt vọng, chỉ là Liễu Ngọc Như cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nàng bắt lấy tay Ấn Hồng run rẩy nói: “Chớ sợ.”
Nam nhân có vết sẹo kia nghe xong thì cười chế giễu, hắn bắt lấy eo của Liễu Ngọc Như, trong tiếng kêu sợ hãi của Liễu Ngọc Như, hắn khiêng Liễu Ngọc Như lên vai.
“Phu nhân! Phu nhân!”
Ấn Hồng thét chói tai nhào qua đó, bên cạnh có một nam nhân khác kéo Ấn Hồng vào lòng ngực, mọi người huýt sáo ầm trời, tên nam nhân có vết sẹo kia lập tức ném Liễu Ngọc Như lên ngựa, sau đó đi theo sau dắt ngựa và Liễu Ngọc Như đi vào núi.
Liễu Ngọc Như phát hiện giãy giụa và thét chói tai chỉ làm nhóm người này càng hưng phấn, vì thế nàng cắn răng buộc mình không nói lời nào.
Mà Ấn Hồng liên tục kêu lên vì sợ hãi dưới tiếng trêu đùa của những người khác. Liễu Ngọc Như nghe thấy tiếng thét chói tai và giọng cầu xin của Ấn Hồng phía sau, nàng khống chế cơn run rẩy, cắn môi dưới để nước mắt ngập trong hốc mắt.
Nàng liều mạng phân tích tình hình.
Nhóm người này tới đây không muốn tiền tài mà trực tiếp mang các nàng đi, rõ ràng vì muốn người. Mạng của nàng hiện giờ chính là thứ quan trọng trong lòng Cố Cửu Tư, cho nên khả năng lớn nhất là nhóm người này do những người muốn ép Cố Cửu Tư ra mặt.
Đám sơn tặc này hoặc là thu tiền tài của đối phương hoặc là người mà chính đối phương nuôi.
Liễu Ngọc Như phân tích đối phương, mà đối phương thấy nàng đã lâu không nói lời nào thì cười nói: “Nếu không phải ngươi vừa nói chuyện, ta còn nghĩ ngươi là người câm đấy.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu không nói, đối phương bắt lấy cằm nàng buộc nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cũng nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt khiếp sợ mang theo một chút sợ hãi, đối phương và nàng nhìn nhau trong chốc lát, hắn đột nhiên cười: “Ngươi là một cô nương mà lá gan thì thật sự rất lớn. Ta tên Thẩm Minh, ngươi tên gì?”
Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm hắn, dùng loại phản kháng không tiếng động “xuy” một tiếng với đối phương, sau đó nói: “Ngươi không nói ta cũng biết, bà chủ của Hoa Dung Liễu Ngọc Như à.” Thẩm Minh quay đầu nhìn nam nhân cao lớn thô kệch sau lưng, “Hùng ca, nương tử ngươi đặc biệt thích phấn của nhà nàng đúng không?”
“Đúng vậy.” Hùng ca cười rộ lên, “Hôm trước ta mới đi mua cho nàng, nàng nói sắp hết hàng.”
Liễu Ngọc Như nghe bọn họ nói chuyện phiếm thì cảm thấy bọn họ cũng không tính là hung ác, trong lòng nàng thoáng yên ổn một chút. Nàng suy nghĩ nên dò hỏi tin tức, Thẩm Minh cũng không e dè nàng mà nói chuyện với người phía sau.
Liễu Ngọc Như nghe ra bọn họ hẳn là một đám sơn tặc thường trú ở gần đây, Thẩm Minh chỉ là một trong những tên sơn tặc, lão đại trên đầu bọn họ hẳn là một người tên Ưng gia.
Liễu Ngọc Như bị bọn họ đưa tới sơn trại, Thẩm Minh trói nàng và Ấn Hồng lại rồi nhốt ở phòng chất củi.
Chờ mọi người tản ra hết, khi chỉ có một mình Thẩm Minh đem cơm cho các nàng, Liễu Ngọc Như rốt cuộc mở miệng nói: “Thẩm công tử, những người cho ngươi tiền, ta có thể cho gấp đôi.”
Nghe được lời này, Thẩm Minh ngẩn người, một lúc sau, hắn đột nhiên cười ha hả.
Liễu Ngọc Như nhíu mày, nàng không rõ Thẩm Minh cười cái gì.
Một lúc lâu sau, Thẩm Minh lau nước mắt nói: “Ngại quá…… Ta lần đầu nghe người khác gọi ta công tử, ta cảm thấy có chút buồn cười……”
Liễu Ngọc Như: “……”
Nàng đột nhiên có chút tuyệt vọng, nàng cảm giác đối tượng mình gặp được là một tên hoàn toàn không thể đàm phán.
Mà Thẩm Minh lau nước mắt xong, hắn ho nhẹ một tiếng vờ như bản thân có vẻ nghiêm túc hơn, nói tiếp: “Cái kia, ngươi biết ai cho ta tiền?”
“Vị kia trong thành Vọng Đô,” Liễu Ngọc Như vờ như đã đoán ra, giống như đã biết là ai, chỉ ra vẻ thần bí rồi bình tĩnh nói, “Hắn chẳng qua muốn lấy ta uy hiếp Cửu Tư. Nhưng chuyện Cửu Tư phải làm với bọn họ cũng không hẳn không tốt, sau này bọn họ sẽ cảm kích Cửu Tư. Người chẳng qua cầu tài, ta có thể bảo đảm số ta có thể cho nhất định nhiều hơn vị kia nhiều.”
Thẩm Minh không nói chuyện, Liễu Ngọc Như nâng tầm mắt nhìn Thẩm Minh, hắn đang nghiêm túc gặm một cái đùi gà dầu mỡ.
Liễu Ngọc Như cảm thấy có chút hít thở không thông, nàng nhịn không được nói: “Người nghe ta nói chuyện không?”
“A?” Thẩm Minh hoàn hồn ho nhẹ một tiếng, gật đầu nói: “Nghe rồi.”
“Ý người thế nào.”
“Rất đẹp.”
“Ừm?” Liễu Ngọc Như có chút ngốc, Thẩm Minh nhìn nàng, trong ánh mắt đều là thưởng thức, cực kỳ nghiêm túc và thản nhiên nói, “Ta phát hiện khi ngươi nói thì đẹp hơn lúc không nói lời nào. Nói thật, ngươi là cô nương xinh đẹp nhất ta từng gặp trong mười chín năm qua, cũng rất có khí chất. Dù sao ngươi cũng không về được, nếu không theo ta đi?”
Dứt lời, Thẩm Minh dựa về phía sau rất tự hào nói: “Theo gia, bảo đảm không bạc đãi ngươi.”
Liễu Ngọc Như nghe xong, hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây, nàng tức khắc bị chọc tức đến đỏ mặt siết chặt nắm tay, nàng không dám ho ra tiếng, chỉ có thể cắn răng nói: “Ta đã là phu nhân người khác.”
“À, tên Cố huyện lệnh kia sao, ta biết. Nhưng có ích sao?” Thẩm Minh buông tay, “Ngươi đã bị ta cướp về, danh tiết cũng không còn, dù ngươi về thì Cố Cửu Tư còn chấp nhận ngươi sao?”
Nghe được lời này, sắc mặt Liễu Ngọc Như trắng bệch, Thẩm Minh tới gần nàng, trong mắt đều là ý cười: “Cho dù hắn nhận ngươi thì cả đời sau này hắn đều nhớ rõ chuyện này. Nếu ngươi vừa lúc mang thai tại đây, hắn càng phải suy tư cả đời xem đứa nhỏ này là của ai.”
Dứt lời, Thẩm Minh cười như không cười, trong giọng nói mang theo vài phần tiếc nuối: “Tủi thân biết bao, có đúng không?”
“Hắn sẽ không……” Liễu Ngọc Như lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự run rẩy. Thẩm Minh dựa trở về đánh giá Liễu Ngọc Như, hắn tựa hồ rất thích xem dáng vẻ đau khổ giãy giụa của người khác, hắn chống cằm thong dong nói: “Nếu không thì ngươi run cái gì?”
“Vì phu nhân nhà ta sợ ngươi!” Ấn Hồng can đảm rống to, Thẩm Minh mắt lạnh đảo qua đó: “Có chỗ cho ngươi nói chuyện?!”
Ấn Hồng bị nói như vậy thì khí thế tức khắc yếu đi, nàng rụt trở về. Thẩm Minh phân tích lợi và hại với Liễu Ngọc Như: “Nói thật nhé, kỳ thật chuyện bắt ngươi cũng không phải ta quyết định. Ngươi nói với ta cái gì có tiền hay không ta cũng không thèm để ý. Ta năm nay sắp hai mươi, mẫu thân ta luôn thúc giục ta tìm một nương tử, ta xem đi xem lại thấy ngươi xem là thuận mắt. Chủ yếu là xinh đẹp.”
Dứt lời, Thẩm Minh nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cảm thấy có chút nhục nhã, nàng xoay đầu đi, Thẩm Minh nói tiếp: “Con người của ta ấy, võ nghệ tốt, có thể nói là tính tình cũng không tệ, đối xử với nương tử của mình rất tốt, ngươi thích cái gì ta đều có thể mua cái đó cho ngươi. Hơn nữa cũng không có suy nghĩ cứng nhắc cũ rích như đám văn nhân kia, ta không ngại ngươi từng gả cho người khác vì ta nhìn trúng ngươi rồi. Ngươi trở về được thì sao, cho dù Cố Cửu Tư dẫn người cứu ngươi ra, nhưng về sau người khác sẽ nhìn ngươi thế nào? Cứ ở trên núi, chúng ta sống vui vẻ sung sướng cả đời, không phải khá tốt sao?”
“Phu quân ta không phải người như vậy.” Liễu Ngọc Như nhìn Thẩm Minh, trừng mắt với hắn rồi nói, “Chàng sẽ không để ý mấy việc này, chàng nhất định đến cứu ta, cái ngươi nói chàng đều có thể làm được, ta dựa vào gì mà phải sống với ngươi cả đời?”
Thẩm Minh ngẩn người nhìn cô nương trước mặt rồi nghiêm túc nói: “Chàng lớn lên đẹp hơn ngươi, võ nghệ cũng tốt, tính tình cũng đặc biệt tốt, đối với ta cũng rất tốt, ta muốn cái gì chàng đều mua cho ta, có thể tiêu một tháng tiền lương để mua phấn cho ta, ngươi có thể sao?!”
Một tháng tiền lương lấy mua phấn ……
Thẩm Minh trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Mặt ngươi là loại vải bố siêu to dùng để vẽ《 Sơn Hà Đồ 》sao, một tháng có thể dùng nhiều phấn như vậy?!”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó tức giận nói: “Cái tên thổ tặc nhà ngươi, mua phấn thì phải dùng hết sao?!”
“Vậy để làm gì?” Vẻ mặt Thẩm Minh ngơ ngác, “Không dùng hết mà vẫn mua, ngươi quả thực là người đàn bà phá sản.”
Liễu Ngọc Như bị tức ngốc rồi, trong lúc hai người cãi nhau, không biết vì sao Ấn Hồng trở nên đặc biệt bình tĩnh, nàng kéo kéo tay áo Liễu Ngọc Như, nhỏ giọng nói: “Phu nhân đừng cãi nữa, hắn ngốc.”
Nghe câu nói như thế, Liễu Ngọc Như phục hồi tinh thần lại, nàng hít sâu một hơi áp xuống tính tình, nói với Thẩm Minh: “Thẩm công tử, nếu người không làm chủ được chuyện này, vậy không ngại chuyển lời giúp ta với trại chủ. Thứ hắn muốn, bàn được hết.”
“Yên tâm đi.” Thẩm Minh thở dài, “Chuyện này ngươi nói không được, ngươi đó, giữ được mạng nhỏ của mình đã là không tồi rồi.”
Lúc Thẩm Minh nói chuyện với Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư đang đứng trong viện.
Hắn mặc một thân áo trắng, phát quan (*) nạm ngọc, vẻ mặt kiên định.
(*) Phát quan gần giống với kim quan, dùng để buộc tóc cho nam giới.
Hổ Tử vội vàng vọt vào: “Cửu gia, điều tra ra rồi, là Hắc Phong Trại động tay.”
Cố Cửu Tư gật gật đầu: “Hỏi Chu đại ca chưa, sắp xếp tốt hết rồi?”
“Sắp xếp tốt hết rồi.”
Hổ Tử đáp lại: “Đại công tử đã dẫn binh mã đến Lương gia như người dặn dò.”
“Ừm.”
Cố Cửu Tư lên tiếng, một lúc sau, Vân Vân nôn nóng cầm một tờ giấy đi vào nói với Cố Cửu Tư: “Công tử, giấy người chờ đã tới, nhưng dùng mũi tên bắn ở cửa, không tìm được người tới.”
Cố Cửu Tư không hề bất ngờ, hắn tiếp nhận tờ giấy trong tay Vân Vân, nội dung trên tờ giấy rất đơn giản:
Một mình tới Hắc Phong Trại.
Thấy nội dung trên đó, Hổ Tử lập tức nói: “Cửu gia không được đi, đây là bẫy của bọn họ, đây rõ ràng là bảo người đi chịu chết!”
Cố Cửu Tư không nói gì, một lúc sau, hắn lại nói câu.
“Nàng hẳn là không sao.”
Bình luận facebook