-
Chương 376-380
Chương 376 Tấn giai Thiên Tôn (2)
Cảm thụ được cửu tinh vờn quanh, huyền khí trong cơ thể chia làm hai nhánh sông âm khí cùng dương khí, lục tục xuyên qua cửu tinh, Diệp Vân cảm giác được tu vi của mình, bỗng nhiên tăng lên mấy lần.
Đây là, Thiên Tôn sơ kỳ!
Ta rốt cục đạt tới Thiên Tôn sơ kỳ, Diệp Vân hưng phấn không thôi, tu vi của hắn rốt cục nâng cao một bước .
Trừ một ít người có huyết mạch đặc thù, tu vi đột nhiên tăng mạnh như Diệp Vân cơ hồ ít lại càng ít, bất quá tuy đạt đến Thiên Tôn sơ kỳ, Diệp Vân cũng không cảm thấy thỏa mãn, hắn hiểu được tu vi của mình còn xa xa không đủ.
Diệp Vân dần dần tiến nhập vong ngã chi cảnh, cảm thụ được khí cơ trong cơ thể biến hóa, giờ phút này, nội tâm của hắn thành kính tựa như một tín đồ.
Ở bên trong huyền khí kích động, Diệp Vân rốt cục dần dần vững chắc tu vi bản thân, ổn định ở cảnh giới Thiên Tôn sơ kỳ!
Nhìn nhìn Minh Hoàng Yêu Đái quang hoa chói mắt, bên trong Minh Hoàng Yêu Đái này rõ ràng ẩn chứa hai cổ khí tức như hoàn toàn bất đồng vậy, giúp mình đột phá đến Thiên Tôn sơ kỳ. Cảm thụ được Minh Hoàng Yêu Đái lưu chuyển khí tức, Diệp Vân cảm giác được, Minh Hoàng Yêu Đái này tác dụng xa xa không chỉ nơi này!
Sau một lúc lâu, Minh Hoàng Yêu Đái thu liễm quang hoa, phai nhạt xuống, ngoại trừ trang sức hoa lệ một ít, thoạt nhìn cùng đai lưng bình thường không có gì khác nhau.
Minh Hoàng này không biết thực lực như thế nào, hẳn là một siêu cấp cường giả, Minh Hoàng Yêu Đái này nếu là di vật của Minh Hoàng, tất nhiên bất phàm. Xem ra phải đợi về sau lại chậm rãi lục lọi cái Minh Hoàng Yêu Đái này ảo diệu .
Bên cạnh còn có một cuốn da dê, Diệp Vân mở ra, phát hiện là một tấm bản đồ, trên bản đồ họa lộ tuyến, hẳn là đường đi ra ngoài cổ mộ. Đạm Đài Lăng đoán chừng là vì để tránh cho mình bị vây ở chỗ này, đi ra không được, mà để lại tấm bản đồ này.
Nghĩ đến bộ dạng Đạm Đài Lăng lạnh lùng, Diệp Vân cười khổ, Đạm Đài Lăng tính cách quá lạnh, thật đúng là không dễ dàng tiếp cận, nhưng mà tâm địa cũng không phải đặc biệt xấu.
Huyền khí tu vi đạt đến Thiên Tôn sơ kỳ, thực lực Vân hồn hẳn là xa xa không chỉ nhiêu đó, không biết thực lực Vân hồn trở nên như thế nào!
Khẽ quát một tiếng, bên trong huyền khí, từng cổ khí tức Vân hồn bốc lên đến không trung, Diệp Vân hướng trên đỉnh đầu, hư không đứng vững một kim giáp binh sĩ, kim giáp binh sĩ này thân cao hơn mười mét, trường đao trong tay cũng khoảng chừng bảy tám thước, một thân kim giáp, giống như thiên Vân vô địch.
Coi như là những Yêu Vương kia hồn niệm biến hóa, chứng kiến kim giáp binh sĩ cao lớn như vậy, nếu như không rõ ràng thực lực chân thật của kim giáp binh sĩ, sợ rằng cũng phải khiếp sợ ba phần.
Lúc này thực lực kim giáp binh sĩ, nghiễm nhiên đã là Huyền Tôn sơ kỳ!
Không biết sức chiến đấu của kim giáp binh sĩ như thế nào, Diệp Vân khẽ quát một tiếng, chỉ thấy kim giáp binh sĩ trong nháy mắt lướt ngang mấy chục thước, một đao chém xuống, một đạo đao khí hình bán nguyệt khổng lồ oanh xuống.
Ầm ầm! ! !
Trên mặt đất chồng chất một ít cự thạch bị một đạo đao khí này oanh thành bột mịn, cái này còn là dưới tình huống không có thi triển Liệt Hỏa đao trảm, nếu như thi triển Liệt Hỏa đao trảm, uy lực khẳng định càng lớn!
- Không biết lực lượng Kim Giáp Binh Sĩ như thế nào.
Diệp Vân ý niệm trong đầu khẽ động, lại để cho Kim Giáp Binh Sĩ đem trường đao thu lại, Kim Giáp Binh Sĩ rơi xuống bên cạnh một chỗ nham bích, đứng ở phía trước một tảng đá lớn, khối cự thạch này cao chừng năm mét, hơn nữa hơn phân nửa khảm ở bên trong nham bích bên cạnh.
Uống!
Advertisements
Kim Giáp Binh Sĩ ôm lấy cự thạch, nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ thấy khối cự thạch kia bị Kim Giáp Binh Sĩ hoạt động thêm vài phần, sau đó chậm rãi từ bên trong nham bích rút ra.
Đem một khối cự thạch cao hơn năm mét ôm dễ dàng, nhưng mà muốn đem nó từ bên trong nham bích rút ra, cái này chỉ sợ Huyền Tôn đỉnh phong cường giả bình thường cũng làm không được, cái khí lực này, tối thiểu phải đạt tới mấy chục vạn cân.
Lực lượng của Kim Giáp Binh Sĩ, ngay cả Diệp Vân cũng không khỏi cảm thấy rung động, cái Vân hồn chi lực này, chính là một cổ lực lượng siêu tự nhiên, Vân hồn đến tầng thứ tối cao, không biết sẽ như thế nào.
Sau khi đem cự thạch nhổ đi ra, đặt ở một bên, Diệp Vân đem Kim Giáp Binh Sĩ thu, không biết bên ngoài bọn người Minh Võ Đại Đế như thế nào rồi, Diệp Vân lấy ra tấm da dê, theo lộ tuyến bên trên tấm da dê, một mực đi ra phía ngoài.
Thực lực đạt tới Thiên Tôn cấp, đã có thể ngự không mà đi rồi, không biết thế nào mới có thể ngự không mà đi, Diệp Vân nhảy mấy cái, cuối cùng nhất vẫn là rơi xuống, căn bản không cách nào như Thiên Tôn cao thủ khác đồng dạng, trên không trung dừng lại thật lâu.
- Vẫn chưa được, đến cùng thế nào mới có thể ngự không?
Diệp Vân vừa đi vừa cân nhắc, tiến vào Thiên Tôn, đối với Huyền Khí điều khiển càng thu phát tùy tâm, thậm chí có thể khống chế Huyền Khí phương viên ở trong một mét.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong nội tâm linh quang lóe lên, hẳn là, mấu chốt ngự không mà đi, ở chỗ khống chế Huyền Khí!
Diệp Vân nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ được Huyền Khí quanh thân biến hóa, Thiên Tôn cao thủ tối đa chỉ có thể cảm nhận được hai ba loại Huyền Khí, mà Diệp Vân, thì là thoáng cái cảm nhận được chín loại Huyền Khí, cái Huyền Khí này, chính là một loại năng lượng dung hợp ở giữa thiên địa, những năng lượng này sáng tạo ra vô số tu luyện giả cường đại.
Cảm thụ được cỗ lực lượng này chậm rãi kéo mình bay lên trời, Diệp Vân dần dần phiêu phù trên không trung.
- Nguyên lai là như vậy!
Diệp Vân rốt cục nắm giữ đến một ít bí quyết ngự không mà đi, tiến vào Thiên Tôn, cũng không phải là bản thân nhân thể có thể phi hành, mà là có thể thao túng Huyền Khí chung quanh, mang theo mình phi hành.
Tốc độ Diệp Vân nhanh hơn, lăng không mà đi.
Lúc này, bên ngoài Cấm Vực Chi Địa, đạo cấm chế kia một mực kéo dài đến nơi cực sâu lòng đất, giống như là một cái hình tròn , đem trọn cái Cấm Vực Chi Địa vây quanh, tầng cấm chế này, bình thường nhìn không ra có bất kỳ dị trạng, giống như là một tầng màng mỏng, thời điểm mở ra, nhân loại có thể tự do ra vào.
Mà bây giờ, hình như là bởi vì trong Cấm Vực Chi Địa đã xảy ra một ít sự tình, tầng cấm chế này dày rất nhiều, trong cấm chế kia, càng là hiện đầy tầng tầng điện quang.
Một đạo lưu quang màu đen từ trong lòng đất Cấm Vực Chi Địa bắn ra, đụng vào phía trên cấm chế, "Bành" một tiếng, bị bắn trở lại.
Đạo lưu quang màu đen này đứng ở trên không trung, rốt cục hiển lộ ra hình thể củanó, đúng là Hồn Yểm Bảo Châu.
Hồn Yểm Bảo Châu này càng không ngừng va chạm cấm chế của Cấm Vực Chi Địa, nhưng đều bị bắn ngược trở lại, ra không được rồi!
Hồn Yểm Bảo Châu như là nổi giận, kịch liệt run rẩy vài cái, hắc quang bùng lên, lần nữa vọt tới đạo cấm chế, chỉ nghe "Đông" một tiếng, thanh âm tựa như bọt khí vỡ tan, đạo cấm chế dày đặc này bị đụng cái xuyên qua, lưu quang màu đen kích bắn đi.
Chương 377 Đại ma đầu
Cấm chế Cấm Vực Chi Địa này một khi mở ra, ngay cả Yêu Vương cấp hoặc là Vân Tôn cấp cường giả, cũng không cách nào đơn giản công phá, rõ ràng bị Hồn Yểm Bảo Châu này đụng cái xuyên qua.
Phía trên cấm chế để lại một cái lỗ nhỏ, bốn phía cái lỗ nhỏ này, từng vết rách hướng bốn phương tám hướng khuếch tán đi ra ngoài, giống như là mạng nhện .
Lưu quang màu đen bắn thẳng về phía biển sâu xa xôi.
Lúc này, Tiểu Vưu đang ở trong biển chơi đùa, cười híp mắt, con mắt cong thành hình dáng Tân Nguyệt, bơi qua bơi lại, cách nó không xa, mấy chục con quái vật biển bạch tuộc xếp thành một loạt, trên lưng bọc lấy một cây hải tảo thật dài, đi theo Tiểu Vưu bơi tới bên này, lại bơi tới bên kia, đều nhịp, giống như là một đám vũ nữ nhảy múa.
Lưu quang màu đen kích xạ đến, những quái vật biển kia bị dọa đến bốn phía tán loạn, lưu quang màu đen trực tiếp vọt tới Tiểu Vưu, Tiểu Vưu tranh thủ thời gian huy động tám đầu xúc tu bơi thoáng một phát, cùng đạo lưu quang màu đen kia sai thân mà qua.
Vèo, tốc độ lưu quang màu đen cực nhanh, đã bay vụt hướng về phía vùng biển rất xa.
Tiểu Vưu nhìn xem phương hướng lưu quang màu đen cực nhanh bay đi, nháy nháy con mắt, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu, lại quay đầu lại nhìn nhìn Cấm Vực Chi Địa, xúc tu khẽ động, tựa như tia chớp hướng đạo lưu quang màu đen kia đuổi tới.
Trung tâm lưu quang màu đen kia, bên trong Hồn Yểm Bảo Châu, đúng là có một mảnh không gian không kém hơn Thiên Tinh Ấn.
Hai người một già một trẻ đang xếp bằng ở trong ương trận pháp.
Cái trẻ kia, đúng là Tiểu Dực, hắn tò mò nhìn quanh bốn phía, từ bên trong Hồn Yểm Bảo Châu, có thể rõ ràng chứng kiến hết thảy ngoại giới.
Về phần lão giả kia, là một lão giả tóc trắng xoá, lão giả kia lớn lên mặt mũi hiền lành, râu tóc trắng noãn, lông mi thật dài rủ xuống, cái trán phồng ra tựa như một cái túi lớn, cùng ông cụ ở bên trong tranh tết có vài phần tương tự, bất quá mặt mày lại cùng thọ tinh kém đến quá xa, lông mi cong, còn có mũi hơi sập, nếu dùng tướng mạo chi thuật đến xem, người này biết vâng lời, xương cằm mỏng, mềm yếu vô năng, không ôm chí lớn, cả đời đều là vận rủi liên tục.
Lão giả kia tuy lớn lên mặt mũi hiền lành, nhưng trang phục trên người lại cực kỳ cổ quái, hắn một thân trường bào màu đen, trước ngực ấn một cái đầu lâu cực đại, trong hốc mắt cái đầu lâu kia, lóe ra ánh lửa màu đỏ, xem cực kỳ quỷ dị hung ác.
Trước đây Tiểu Dực mắt thấy sẽ bị âm hồn nuốt vào, Hồn Yểm Bảo Châu trong ngực đột nhiên hào quang tỏa sáng, thu hắn đi vào, sau đó hắn ở chỗ này, còn đụng phải lão giả trước mắt kia.
- Nhanh hành lễ bái sư a, hôm nay ngươi vận khí tốt, lão phu phá lệ nhận ngươi làm đệ tử.
Lão giả nhìn xem Tiểu Dực nói.
Tiểu Dực học bộ dạng Tiểu Vưu, nháy nháy con mắt, nghi hoặc hỏi thăm:
- Cái gì là lễ bái sư?
- Ngươi ngu xuẩn ah, lễ bái sư chính là ngươi bái ta biết không?
Lão giả gãi gãi đầu, sau đó lớn tiếng quát, hắn dừng lại ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu không biết bao nhiêu năm tháng, đều có chút dễ quên rồi, trong cuộc sống một ít gì đó, đã sớm quên được thất thất bát bát, thậm chí đã quên lễ bái sư đến tột cùng là quá trình thế nào.
- Nha.
Tiểu Dực lên tiếng, sau đó hai tay hợp thực, xoay người kính bái.
- Sư phụ của ngươi còn chưa có chết!
Lão giả có chút im lặng, nghĩ nghĩ, mình giống là xem như chết rồi, bất đắc dĩ phất phất tay.
- Mà thôi mà thôi, dù sao từ nay về sau, ngươi chính là đồ đệ của ta rồi.
- Bái xong nên làm gì?
Tiểu Dực mắt to nháy nháy, nhìn về phía lão giả này.
- Ngươi quá yếu, đi theo vi sư, về sau khẳng định nổi tiếng uống cay, vi sư sẽ dạy ngươi một bộ tuyệt thế kỳ công, như âm hồn trước kia, một cái tát có thể chụp chết nó! Sư phó ta hiện tại giảng cho ngươi một chút, về sau chăm chỉ tu luyện.
Lão giả ho một tiếng, trầm giọng nói.
- Tuy ngươi là một con yêu thú, nhưng cũng có thể tu luyện công pháp của vi sư, công pháp của vi sư gọi là thượng thiên địa hạ chí cao Vô Thượng Bất Tử Bất Diệt Ám Vô Thiên Nhật tuyệt đỉnh ma công!
- Thiên hạ địa thượng...
Tiểu Dực đếm trên đầu ngón tay, vẻ mặt đau khổ.
- Cái tên này thật dài ah!
- Là thiên thượng địa hạ!
Lão giả sắc mặt tái nhợt uốn nắn.
- Thiên thượng địa hạ sau đó phía dưới là cái gì?
Tiểu Dực cắn ngón tay, tràn đầy vô tội nhìn xem lão giả.
- Chí cao Vô Thượng Bất Tử Bất Diệt Ám Vô Thiên Nhật tuyệt đỉnh ma công!
Lão giả cắn hàm răng lập lại một lần.
Advertisements
- Thiên thượng địa hạ Bất Tử Bất Diệt chí cao Vô Thượng kế tiếp là cái gì?
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Dực gãi gãi đầu, nghiêng đầu hỏi.
Lão giả kia nghe được mặt đều tái rồi, mắng to:
- Ta chưa thấy qua so với ngươi càng ngốc đấy!
Xem đến bộ dạng lão giả gào thét, Tiểu Dực ủy khuất rụt rụt đầu.
Lão giả vốn là muốn phiến Tiểu Dực một cái tát, tay nâng đến một nửa, xem bộ dạng Tiểu Dực, lòng mền nhũn lại thu trở về, hừ hừ nói:
- Dù sao ngươi phải biết rằng, đây là một môn ma công cường đại nhất là được rồi.
Tiểu Dực nhìn xem lão giả, phiền muộn hi một tiếng:
- Công pháp này là ai sáng chế?
Nghe được Tiểu Dực nói, lão giả hai tay chống nạnh, rất là đắc ý nói:
- Đương nhiên là sư phụ của ngươi sáng tạo rồi!
- Nguyên lai là sư phó a, sư phó đã luyện thành sao?
Tiểu Dực nhìn xem lão giả hỏi.
- Sư phó ta đương nhiên đã luyện thành!
Lão giả nói đến một nửa, có chút chột dạ, công pháp này chính là hắn từ bên trong một tấm bia cổ đoạt được, có tất cả mười hai quyển sách, hắn tổng cộng đã luyện thành tam thiên trong đó mà thôi, danh tự công pháp này, ngược lại là hắn lấy đấy.
- Sư phó thật là lợi hại!
Tiểu Dực sùng bái nhìn xem lão giả nói.
- Đó là đương nhiên.
Nghe được Tiểu Dực nói , lão giả có chút lâng lâng.
- Sư phó, cái kia chúng ta muốn học cái gì đây?
Tiểu Dực lại hỏi.
- Theo đạo lý trước khi truyền công pháp cho ngươi, sư phó muốn dạy ngươi làm người như thế nào!
Lão giả vuốt ve chòm râu hoa râm, giống như là phu tử ở bên trong trường tư thục.
- Sư phó, thế nhưng mà ta là yêu thú ah!
Tiểu Dực khó hiểu nhìn xem lão giả.
- ... ...
Lão giả có chút im lặng, ho khan hai tiếng.
- Làm người ý tứ là làm đúng, chính là muốn đi lộ tuyến như thế nào!
Lão giả đối với mình có thể nghĩ đến cái từ này cảm giác sâu sắc đắc ý.
- Lộ tuyến?
Tiểu Dực vẫn là một mảnh mờ mịt.
- Trong thế giới này, có người tốt cũng có người xấu, có hiệp khách cũng có ma đầu, chúng ta phải đi lộ tuyến là, làm một người xấu! Làm một Đại Ma Đầu trên trời dưới đất tuyệt đỉnh lợi hại!
Thời điểm Lão giả nói ra lời nói này, dõng dạc, nhiệt huyết sôi trào.
- Tại sao phải làm người xấu đâu này? Nghe người trong tiểu trấn nói, người xấu là sẽ gặp báo ứng, sẽ bị sét đánh đấy.
Tiểu Dực nhíu lại lông mày thanh tú, khuôn tròn trịa mặt tràn đầy không vui hỏi thăm.
- Vậy ngươi có sợ gặp báo ứng không?
Lão giả nhìn xem Tiểu Dực.
Chương 378 Sư phó, ngươi là người tốt! (1)
Tiểu Dực nghĩ nghĩ, lắc đầu, hắn ngay cả gặp báo ứng là cái gì cũng không biết, như thế nào lại sợ?
- Vậy ngươi có sợ bị sét đánh không?
Lão giả lại hỏi.
Tiểu Dực cúi đầu trầm tư, hắn bị sét đánh qua, chỉ là cảm giác tê tê, ngứa, vì vậy lại lắc đầu nói:
- Không sợ.
- Sao lại không được, đã không sợ, đương nhiên muốn làm người xấu rồi!
Lão giả vuốt râu mỉm cười, nhìn xem Tiểu Dực cực kỳ thoả mãn, quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy.
- Cái kia làm ma đầu là được rồi, bất quá ma đầu là cái gì?
Tiểu Dực lại hỏi, hắn tràn đầy nghi hoặc.
- Cái gì là ma đầu, ma đầu là người lợi hại nhất trên cái thế giới này, giết người trăm vạn, thây người nằm xuống ngàn dặm, giết đến quỷ khóc Vân gào, Thiên Địa biến sắc, thành ma đầu, cái kia chính là Duy Ngã Độc Tôn trên trời dưới đất, mỗi người đều sợ ngươi ba phần, kính ngươi ba thước!
Lão giả ưỡng ngực, lập tức cao lớn hai thốn.
- Làm ma đầu phải giết người a? Ông nội của ta nói, không cho phép ta giết người, ta vẫn là không làm ma đầu rđi.
Tiểu Dực nghe xong, lập tức đầu dao động giống như trống lúc lắc.
- Nhất định phải làm ma đầu!
Lão giả tăng thêm ngữ khí.
- Không làm ma đầu!
Tiểu Dực lắc cái đầu nhỏ, kiên định nói.
- Làm!
- Không làm!
Tiểu Dực kiên quyết vô cùng.
- Không làm ta đánh ngươi!
- Đánh chết ta cũng không làm.
Vân sắc trên mặt Tiểu Dực cực kỳ chăm chú.
Lão giả gấp đến độ ứa ra hỏa, bốn phía xoay quanh, muốn tìm đồ vật đánh Tiểu Dực.
- Sư phó giết qua người sao?
Tiểu Dực hỏi.
- Ta. . . Ta đương nhiên giết qua!
Lão giả nói ra, đôi má có chút nóng lên.
Tiểu Dực vẻ mặt không tin nhìn xem lão giả, lão giả càng cảm thấy chột dạ rồi, ho khan vài tiếng, lời nói thấm thía nói:
- Tiểu Dực, ngươi bị người khi dễ qua sao?
Tiểu Dực nhớ tới Đạm Đài Lăng, gật đầu nói:
- Ân.
- Ngươi cũng bị người khi dễ qua!
Lão giả lập tức cảm giác đã tìm được tri kỷ.
- Ta từ nhỏ cũng bị người khi dễ, lúc ba tuổi, ta bị người đẩy vào hố phân, thời năm tuổi điểm, ta bị người ám toán, đặt mông ngồi ở trên than lửa, thời điểm sáu tuổi, ta bị người lừa gạt, đi vào nhà tắm nữ, bị ném đi ra...
Lão giả nhớ tới những chuyện cũ thương tâm kia, càng nói càng thương tâm, không khỏi một bả nước mũi một bả nước mắt khóc, từ ba tuổi nói đến mười hai tuổi, từ mười hai tuổi nói đến 100 tuổi, từ 100 tuổi nói đến 1000 tuổi.
- Sư phó, ngươi thật đáng thương!
Tiểu Dực đồng tình nhìn xem lão giả, vỗ vỗ phía sau lưng lão giả, hắn thật sự chưa thấy qua người so với sư phó càng không may rồi.
- Tiểu Dực, ngươi biết ta tại sao phải thu ngươi làm đồ đệ không?
Lão giả xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói.
- Vì cái gì ah, sư phó?
Tiểu Dực tò mò mở to hai mắt hỏi.
- Bởi vì ngươi cùng ta đồng dạng đáng thương, đều là từ nhỏ bị người khi dễ.
Lão giả nói xong lại khóc ô ô, đã bao nhiêu năm, hắn rốt cuộc tìm được người có thể thổ lộ hết lịch sử cực khổ thoáng một phát rồi.
Tiểu Dực nghĩ đến nát óc, hắn giống như từ nhỏ đến lớn, trừ bị Đạm Đài Lăng khi dễ qua, thời điểm đụng phải âm hồn, còn không có bị khi phụ sỉ nhục, hắn liền tiến vào Hồn Yểm Bảo Châu, hắn rất muốn nói cho sư phó, mình chỉ bị khi phụ sỉ nhục qua một lần, nhưng khi nhìn xem sư phó đáng thương như vậy, hắn đã đến bên miệng lại thu trở lại, hắn vẫn là rất thiện lương đấy.
- Từ thời điểm hơn hai ngàn tuổi bắt đầu, ta hiểu, muốn không bị người khi dễ, phải làm Đại Ma Đầu, ma đầu nhiều phong quang a! Ta bắt đầu luyện chí cao Vô Thượng Bất Tử Bất Diệt Ám Vô Thiên Nhật tuyệt đỉnh ma công, luyện ma công phải gặp huyết, ta làm mấy vạn con gà mấy vạn con vịt, ta giết ta giết ta giết giết giết! Rốt cục ở thời điểm 2500 tuổi, ma công đại thành, sau đó ta làm một bộ quần áo như vậy, ngươi thấy được không, quần áo khí phách uy vũ cỡ nào! Từ đó về sau, ta gặp người liền cùng bọn hắn nói, ta tu luyện tuyệt thế ma công, Vân công đại thành, lấy cho mình một cái tên, gọi là Phệ Thiên Ma Vương! Từ đó về sau, không còn có người dám khi dễ ta rồi!
Lão giả thu hồi nước mắt, vỗ vỗ y phục trên người, ngạo nghễ nói.
- Sư phó ngươi thật lợi hại!
Tiểu Dực sùng bái nhìn xem lão giả.
Trên mặt lão giả mặt mày hồng hào, hắn thu qua mười mấy đồ đệ, nhưng những đồ đệ kia không biết phân biệt, đều xem thường rời đi, đó là bọn hắn không nhìn được hàng, chỉ có Tiểu Dực, hợp tâm ý của hắn nhất rồi, vỗ vỗ bả vai Tiểu Dực nói:
- Về sau vi sư sẽ hảo hảo tài bồi ngươi, thế nào, có nguyện ý cùng vi sư làm ma đầu hay không?
- Thế nhưng mà, làm ma đầu phải giết người ah!
Tiểu Dực có chút không tình nguyện.
- Không giết người, giết gà giết vịt cũng giống như vậy mà!
Lão giả mặt mo ửng đỏ.
- Làm ma đầu thật sự không bị người khi dễ?
Tiểu Dực nháy mắt mấy cái nhìn xem lão giả.
- Đó là đương nhiên!
Lão giả chắc chắc nói.
- Ta đây thành ma đầu, Diệp Vân ca ca cùng A Ly tỷ tỷ có phải cũng sẽ không bị khi phụ sỉ nhục rồi hay không?
Tiểu Dực ngửa đầu hỏi.
- Đó là đương nhiên!
- Được rồi, ta đây liền làm ma đầu!
Tiểu Dực như là làm một cái quyết định gian nan, nhẹ gật đầu, từ trong Túi Càn Khôn lấy ra một cái đùi dê, mấy ngụm liền nuốt vào.
- Hảo hảo hảo, thật tốt quá, chính là ngươi rồi, dùng ngươi thiên phú hơn người như thế, lo gì ma công không thành! Rốt cục có người chịu tiếp y bát của ta rồi, sau này vi sư nhất định phải hảo hảo tài bồi ngươi!
Lão giả hai mắt tỏa ánh sáng, hưng phấn vô cùng.
Tiểu Dực hướng bên trong Túi Càn Khôn nhìn nhìn, ở bên trong Túi Càn Khôn đùi dê sắp hết, không khỏi khuôn mặt u sầu.
Hồn Yểm Bảo Châu một đường bay nhanh, cho đến xâm nhập ở chỗ sâu trong đáy biển.
- Sư phó, tại sao ngươi phải trốn bên trong hạt châu này?
- Bởi vì vi sư bị người hãm hại, bị những người xấu kia luyện chế thành khỏa Hồn Yểm Bảo Châu này.
- Sư phó, ngươi không phải nói thành ma đầu liền không bị người khi dễ sao?
- Khục khục, cái này...
- Sư phó, ngươi là người tốt.
- Không cho nói vi sư là người tốt, vi sư là ma đầu, nếu ai nói ta là người tốt, ta cùng với hắn gấp!
Diệp Vân theo tấm da dê chỉ dẫn, ở trong cổ mộ xuyên thẳng qua, hắn có thể rõ ràng cảm giác được mình đang hướng lên trên leo, càng ngày càng tiếp cận mặt đất.
Tay phải bỏ vào trong ngực, nhẹ nhàng nắm Mê Huyễn Bảo Châu, Diệp Vân tựa hồ có thể cảm nhận được A Ly ôn hòa.
Từ giờ khắc này, Diệp Vân đối với cảm tình, đã có lĩnh ngộ càng khắc sâu, cho đến một khắc cảm giác được mình muốn mất đi A Ly này, hắn mới hiểu được, A Ly ở trong lòng của mình, đã là không thể xóa nhòa.
- Nguyên lai hiện tại ta mới hiểu được cái gì là cảm tình chính thức.
Diệp Vân đã minh bạch rất nhiều thứ, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, giờ khắc này, hắn xem như thành thục cùng trưởng thành rồi.
Đôi khi, phát triển là chuyện tình trong nháy mắt.
Chương 379 Sư phó, ngươi là người tốt! (2)
Theo địa đạo thật dài một đường hướng lên, bên trong nhất cử nhất động của Diệp Vân, đều chứa đựng một tia võ đạo chân ý, phảng phất cùng hoàn cảnh chung quanh hòa thành một thể, trên người cũng nhiều thêm vài phần khí chất cao thủ.
Ở trên đảo Cấm Vực Chi Địa, Khốn trận kia y nguyên một khắc không ngừng vận chuyển.
Ngoài pháp trận, những Tây Võ Đế Quốc Địa Tôn cao thủ kia mấy lần ý đồ xông vào trong pháp trận, nhưng pháp trận tạo thành một cổ lực lượng cường đại bắn ngược, làm cho bọn hắn khó tiến nửa bước.
Trong pháp trận Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân, Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả, còn có Kim Dương điêu, ý đồ hợp lực phá vỡ pháp trận, thậm chí muốn xông lên thiên không, nhưng đều thất bại, cái pháp trận này, tạo thành một không gian cấm chế cự đại, làm cho bọn hắn khó có thể phá tan trói buộc cảnh vật, chung quanh cũng đang không ngừng biến ảo, để cho bọn hắn không biết, đến cùng ở đâu mới là chỗ mắt trận.
Minh Võ Đại Đế bay lên trời, từng đạo chưởng kình không ngừng oanh kích ở Thạch Đầu cây cối chung quanh.
Bành bành bành, chỗ chưởng kình có thể đạt tới, cây cối Thạch Đầu càng không ngừng nổ.
Nhưng mà pháp trận y nguyên vẫn còn vận chuyển, những cây cối cùng tảng đá kia, rất nhanh lại khôi phục nguyên dạng.
Tình cảnh này làm hắn rất là buồn bực:
- Hẳn là con mắt chúng ta chứng kiến hết thảy, đều là ảo cảnh?
Sau mấy lần công kích, Minh Võ Đại Đế phát hiện, Huyền Khí trong cơ thể mình nhanh chóng trôi qua, một loại cảm giác hư thoát vô lực dâng lên, hắn dần dần minh bạch, vì cái gì cái pháp trận này có thể một mực vận chuyển, pháp trận vận chuyển cần Huyền Khí, cái pháp trận này không cách nào từ bên ngoài hấp thu Huyền Khí, mà hoàn toàn là từ Huyền Khí trong cơ thể của bọn họ trôi qua, duy trì pháp trận vận chuyển!
Lão giả kia khẽ quát một tiếng, thân thể nhanh chóng biến hóa, hóa thành một con chim hình thể so với Kim Dương điêu còn muốn lớn hơn gấp hai, cánh giương quả thực đạt đến mấy chục thước, toàn thân thiêu đốt lên hỏa diễm hừng hực, nó ngửa mặt lên trời gào thét, há mồm phun ra đạo đạo hỏa trụ, hỏa trụ kia một đường quét ngang, rơi ở nơi nào, ở đó liền hừng hực thiêu đốt .
- Hỏa diễm thật là lợi hại!
Cảm nhận được nhiệt độ hỏa diễm mà Già Thiên Hỏa Điểu phát ra, Minh Võ Đại Đế quá sợ hãi, nguyên lai lão giả Vân bí đi cùng Nhiếp Thanh Vân này, lại là một con Huyền thú biến thành, hơn nữa cư nhiên cường đại như thế, trên người phát ra khí tức làm hắn nghiêm nghị kinh hãi.
Trong nội tâm Minh Võ Đại Đế khiếp sợ, Huyền thú cường giả như vậy, còn có Nhiếp Thanh Vân, không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng đều nghe lệnh Diệp Vân, hắn trầm tư hồi lâu, vì Ân thị hoàng tộc có thể kéo dài, vì Tây Võ Đế Quốc, hắn âm thầm làm một cái quyết định.
Ân thị hoàng tộc cùng hắn đầu nhập vào những thế gia chỉ cao khí ngang, không ai bì nổi ở Trung Ương đế quốc cái kia, không bằng đầu nhập vào Diệp Vân, sau lưng Diệp Vân, nói không chừng đứng một Ngự Thú Tông Vân bí!
Tuy hỏa diễm của Già Thiên Hỏa Điểu mãnh liệt, lại vẫn không có đột phá pháp trận, sau một lát, cũng là thở hồng hộc.
Chỗ mắt trận, thương tích trên người Tả Khưu Công Nghiệp đã hồi phục xong, chứng kiến Già Thiên Hỏa Điểu phun ra Liệt Hỏa, Tả Khưu Công Nghiệp cũng chấn động, e sợ cho pháp trận bị phá hư mất, nhưng chứng kiến Già Thiên Hỏa Điểu phun ra hỏa diễm chậm rãi dập tắt xuống, ngược lại là cây cối trong ngọn lửa, y nguyên bình yên vô sự, trong nội tâm lúc này mới buông lỏng xuống.
- Tuy bị Thác Bạt Nham lừa, nhưng không thể không nói, trận pháp này của Thác Bạt Nham thật đúng là Vân diệu.
Tả Khưu Công Nghiệp cảm thán nói, nếu không có trận pháp này, bốn gia hỏa trong pháp trận kia, quả quyết không phải hắn có thể địch nổi, nhìn xem bọn người Minh Võ, Nhiếp Thanh Vân, nhe răng cười lấy nói khẽ.
- Muốn phá tan pháp trận, không có đơn giản như vậy, các ngươi liều mạng giãy dụa a, càng giãy dụa Huyền Khí xói mòn càng nhanh, đợi vài ngày nữa, bản tôn liền vì các ngươi nhặt xác!
Lòng đất thỉnh thoảng lại truyền đến từng tiếng "Ầm ầm" nổ mạnh, tựa như núi lở, đại địa cũng không ngừng chấn động, làm cho Tả Khưu Công Nghiệp cũng có một ít hoảng hốt, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Tả Khưu Công Nghiệp không muốn ở Cấm Vực Chi Địa nghỉ ngơi quá lâu.
Cái pháp trận này, không biết còn có ảo diệu gì khác hay không, có thể chủ động công kích bọn người Minh Võ trong pháp trận hay không?
Tả Khưu Công Nghiệp nhắm mắt cảm thụ thoáng một phát, trong mắt trận, hiện đầy đạo đạo khí cơ, loại khí cơ này, tựa hồ có thể bị Huyền Khí dẫn dắt động, nhớ tới trước kia, Thác Bạt Nham dùng chưởng khẽ hấp, di động Thạch Đầu hơn một ngàn cân trong pháp trận, trong đầu Tả Khưu Công Nghiệp hiện lên một tia hiểu ra, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
- Minh Vũ lão nhi, Nhiếp Thanh Vân, còn có hai súc sinh kia, các ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cũng đừng có làm tiếp vùng vẫy! Minh Võ, không nghĩ tới dùng ngươi một quốc gia tôn sư, rõ ràng tới Cấm Vực Chi Địa mạo hiểm, chậc chậc, thật sự là đáng tiếc, nếu ngươi chết ở chỗ này, vinh hoa phú quý đều thành Vân Yên, nghe nói nhà đế vương, tam cung lục viện bảy mươi hai phi, nguyên một đám mỹ mạo như Thiên Tiên, yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố thê nhi của ngươi.
Tả Khưu Công Nghiệp cạc cạc cười quái dị, thanh âm ở trung ương pháp trận quanh quẩn.
Minh Võ Đại Đế nghe được Tả Khưu Công Nghiệp nói, Vân sắc không có một tia chấn động, lẳng lặng yên bàn ngồi ở chỗ kia, như là một lão Phật, trước kia một phen ra tay, đã tiêu hao quá nhiều Huyền Khí, hắn hiểu được ý định của Tả Khưu Công Nghiệp, Tả Khưu Công Nghiệp muốn kích thích bọn hắn ra tay, chờ Huyền Khí của bọn hắn tiêu hao tới trình độ nhất định, liền bắt đầu đối phó bọn hắn. Hiện tại chỉ có bảo tồn thực lực, thời điểm đại chiến tiến đến, mới sẽ không có lực hoàn thủ.
Bất quá Huyền Khí trong cơ thể một mực trôi qua, hắn chỉ có thể trì hoãn cái xu thế này, mà không thể nghịch chuyển.
Già Thiên Hỏa Điểu đã biến ảo trở về bộ dáng lão giả, nghe được Tả Khưu Công Nghiệp chửi mình là súc sinh, tức giận đến râu ria thẳng run, lại muốn ra tay.
- Lão tổ tông bớt giận, Tả Khưu Công Nghiệp kia muốn kích thích chúng ta ra tay, như vậy Huyền Khí tiêu hao chỉ sẽ nhanh hơn, bây giờ chúng ta chỉ có chờ.
Nhiếp Thanh Vân tranh thủ thời gian khuyên bảo.
- Ta minh bạch.
Già Thiên Hỏa Điểu hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.
Tả Khưu Công Nghiệp thấy khích tướng không thành, hừ lạnh một tiếng, bắt đầu cùng Thác Bạt Nham trước kia đồng dạng, hắn cảm thụ được khí cơ pháp trận, lòng bàn tay hơi thu, trong pháp trận, hơn 10m có một khối cự thạch ngàn cân hơi nhúc nhích.
- Quả là thế, Thác Bạt Nham quả nhiên là dùng loại phương pháp này, mới có thể thoáng cái hấp động ngàn cân cự thạch!
Tả Khưu Công Nghiệp cười ha ha, Minh Võ lão nhi, kế tiếp xem ta chơi các ngươi như thế nào, các ngươi cho rằng ngồi ở chỗ kia cái gì cũng không làm, bảo tồn thực lực sẽ không có sự tình sao?
Chương 380 Hù chết ngươi! (1)
Mấy giờ sau, Tả Khưu Công Nghiệp rốt cục nắm giữ một ít yếu lĩnh khống chế pháp trận.
Minh Võ Đại Đế đang nhắm mắt mà ngồi, đột nhiên cảm giác được có một ít không đúng, bỗng dưng mở to mắt. Chỉ thấy cách đó không xa một khối cự thạch ngàn cân bay lên trời, hướng mình bay tới.
- Không tốt!
Trong nội tâm Minh Võ Đại Đế rùng mình, lập tức nhảy lên, vận chuyển Huyền Khí trong cơ thể, đối với khối ngàn cân cự thạch bay tới kia một chưởng đánh ra.
Bành một tiếng vang thật lớn, Minh Võ Đại Đế bị chấn đến liên tiếp lui về phía sau, khối cự thạch kia cũng chỉ là bị Minh Võ Đại Đế oanh ra một khe hở, trên không trung dừng lại một lát, một tiếng ầm vang rơi trên mặt đất.
Khóe miệng Minh Võ Đại Đế tràn ra một tia máu tươi, nếu dùng thực lực một Thiên Tôn cường giả đỉnh phong. Đối mặt tình huống như vậy, đoán chừng một quyền có thể đem cự thạch nổ nát, nhưng mà trên thực tế, trải qua thời gian dài như vậy, Huyền Khí trong cơ thể Minh Võ Đại Đế đã bị tiêu hao được thất thất bát bát, cho nên mới phải quẫn bách như thế.
Hơn nữa những cự thạch trong pháp trận kia, như là trải qua Huyền Khí gia trì, vô cùng cứng rắn.
Không nghĩ tới Minh Võ không chịu được như thế, Tả Khưu Công Nghiệp đại hỉ:
- Nguyên lai các ngươi bất quá là miệng cọp gan thỏ, rõ ràng đã suy yếu đến tận đây. Xem ta thu thập các ngươi như thế nào!
Tả Khưu Công Nghiệp tay phải hơi thu, lại một tảng đá lớn bay đi, hướng bọn người Minh Võ Đại Đế đánh tới.
- Chịu chết đi, Minh Võ!
Tả Khưu Công Nghiệp liều lĩnh vô cùng, cười ha ha.
Thời điểm cự thạch bay lên, thân thể mập mạp của Nhiếp Thanh Vân đột nhiên nhảy lên, tay phải hướng khối cự thạch kia đánh xuống, "Bành" một tiếng, khối cự thạch kia bị Nhiếp Thanh Vân một chưởng đập tiến sâu 2m trong đất.
- Đa tạ.
Minh Võ Đại Đế nói, vụng trộm lấy ra một khỏa Tử Kim Vân đan nuốt xuống, tuy nói trước đây Huyền Khí của hắn đã bị tiêu hao được không còn một mảnh, nhưng mà hắn cũng còn chưa ra hết lực, một mực không có ăn đan dược, đan dược như Tử Kim Vân đan này, chỉ cần một khỏa, liền có thể để cho Huyền Khí của hắn khôi phục bảy tám phần mười. Mà bây giờ, Tả Khưu Công Nghiệp xem ra, là muốn đối với bọn hắn động thủ.
- Che dấu thực lực.
Minh Võ Đại Đế ở bên cạnh bọn người Nhiếp Thanh Vân thấp giọng nói.
Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả lập tức hiểu, ý tứ của Minh Võ Đại Đế là để cho bọn hắn ẩn dấu thực lực, lộ ra hết sức yếu ớt không chịu nổi một kích, nói không chừng có thể đem Tả Khưu Công Nghiệp dẫn đến!
Thấy Nhiếp Thanh Vân một chưởng đem cự thạch bổ vào trong đất, Tả Khưu Công Nghiệp hừ lạnh một tiếng:
- Xem các ngươi còn có thể chống bao lâu!
Tả Khưu Công Nghiệp ngưng tụ tinh Vân, bắt đầu dẫn động khí cơ pháp trận, chỉ thấy sáu khối cự thạch bay lên, lơ lửng đến không trung.
- Giết!
Tả Khưu Công Nghiệp nộ quát một tiếng, sáu khối cự thạch đánh tới bọn người Minh Võ Đại Đế.
Bành bành bành!
Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu tranh thủ thời gian chống đỡ, lấy ra vũ khí riêng phần mình, kiếm kiếm bổ ra, Kim Dương điêu phát ra trận trận thấp minh, càng không ngừng huy động móng vuốt sắc bén, chụp vào những cự thạch kia.
Kiếm khí tung hoành, trong pháp trận chiến đấu kịch liệt, Huyền Khí lưu bắn.
Ngoài pháp trận một đám Địa Tôn cường giả, chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông, biết rõ trong pháp trận đánh nhau kịch liệt, trong bọn họ có người ở ngoại bộ càng không ngừng công kích pháp trận, lại thủy chung không cách nào phá vỡ pháp trận.
Bọn người Minh Võ Đại Đế vốn là còn muốn che dấu một ít thực lực, nhưng bọn hắn dần dần phát hiện, cái pháp trận này vô cùng lợi hại, nếu bọn hắn không thi triển ra tám phần thực lực trở lên, thì ngay cả tự bảo vệ mình cũng không thể.
Chứng kiến hoàn cảnh bọn người Minh Võ Đại Đế quẫn bách, Tả Khưu Công Nghiệp cười lạnh vài tiếng, hắn nhìn ra, bọn người Minh Võ Đại Đế cũng không có như hắn tưởng tượng không chịu nổi một kích như vậy, xem ra còn phải tiếp qua một hai ngày, mới có thể đem bọn người Minh Võ Đại Đế triệt để hao tổn chết!
Lại hai ngày nữa, xem ta thu thập các ngươi như thế nào! Tả Khưu Công Nghiệp lạnh lùng thầm nghĩ, nhìn xem bọn người Minh Võ Đại Đế cùng Nhiếp Thanh Vân bị nhốt ở trong pháp trận không thể động đậy, Tả Khưu Công Nghiệp có một loại khoái cảm giống như mèo đùa giỡn chuột.
- Minh Võ, xem ra chúng ta là không cách nào đột phá pháp trận này rồi.
Nhiếp Thanh Vân phiền muộn nói, trải qua một hồi kịch chiến như vậy, Huyền Khí của hắn lại trôi qua rất nhiều.
Minh Võ Đại Đế cũng im lặng, đối mặt cái pháp trận này, bọn hắn quả thực có chút vô lực. Tối đa lại hai ngày nữa, Huyền Khí của bọn hắn sẽ bị hao tổn xong, đoán chừng đến lúc đó bọn hắn căn bản không có khí lực cùng Tả Khưu Công Nghiệp chống lại rồi, chẳng lẽ mình lúc này đây, thật sự muốn táng thân sao? Nghĩ đến Tây Võ Đế Quốc bấp bênh trong thế cuộc, trong lòng Minh Võ Đại Đế dâng lên bất đắc dĩ thật sâu.
Kim Dương điêu đột nhiên cao giọng minh gọi, thanh âm réo rắt, thẳng lên Vân Tiêu.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Tả Khưu Công Nghiệp giật mình.
- Điện hạ trở lại rồi, là điện hạ!
Nhiếp Thanh Vân kinh hỉ nói, nhưng trong lòng thì có chút chột dạ, bốn người bọn họ là Thiên Tôn cao thủ, rõ ràng bị đối phương một Thiên Tôn vây khốn, điện hạ tới sẽ không trách tội bọn hắn vô năng chứ?
Chứng kiến dị trạng của Kim Dương điêu, nghe được Nhiếp Thanh Vân, Tả Khưu Công Nghiệp lông mày thâm tỏa:
- Điện hạ? Cái gì điện hạ?
Hẳn là một phương Tây Võ Đế Quốc còn có cường giả khác hay sao?
Hắn thả người bay đến không trung, hướng bốn phía trông đi, chỉ thấy xa xa. Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang hướng bên này bay vút mà đến, thiếu niên kia động tác gọn gàng mà linh hoạt, lăng không tới, trong chốc lát đã đến cách đó không xa. Một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, lại có thể lăng không hư độ, chẳng lẽ là một Thiên Tôn cao thủ!
Tả Khưu Công Nghiệp thoáng có chút tâm thần bất định, nhưng nghĩ nghĩ, dùng pháp trận này chi uy, có lẽ vẫn có thể ngăn cản được đấy!
Diệp Vân đã rơi vào mặt ngoài pháp trận, nhìn thoáng qua những Địa Tôn cao thủ tụ lại ở ngoài pháp trận kia.
- Chuyện gì xảy ra?
Diệp Vân hỏi.
Hướng trong pháp trận nhìn lại, hắn phát hiện bọn người Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân bị nhốt ở phía trước, chung quanh mờ mịt, nhưng lại không thấy mình, lập tức đã minh bạch, bọn người Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân đây là bị vây ở trong pháp trận.
- Cái pháp trận này không biết là người phương nào bố trí, thao túng pháp trận chính là Nam Man quốc cao thủ Tả Khưu Công Nghiệp, bệ hạ cùng Nhiếp chưởng môn bị nhốt trong pháp trận đã có mấy ngày rồi, một mực không có thể lao ra pháp trận. Cái pháp trận này hơi có chút cổ quái, mặc kệ ở bên ngoài dùng phương pháp gì, cho dù là dùng hỏa thiêu, cũng đều xông vào không nổi, mà người ở bên trong pháp trận cũng xông không đi ra, cái pháp trận này giống như có hiệu quả hấp thu Huyền Khí, bọn người bệ hạ mấy ngày nay thực lực càng ngày càng yếu.
Cảm thụ được cửu tinh vờn quanh, huyền khí trong cơ thể chia làm hai nhánh sông âm khí cùng dương khí, lục tục xuyên qua cửu tinh, Diệp Vân cảm giác được tu vi của mình, bỗng nhiên tăng lên mấy lần.
Đây là, Thiên Tôn sơ kỳ!
Ta rốt cục đạt tới Thiên Tôn sơ kỳ, Diệp Vân hưng phấn không thôi, tu vi của hắn rốt cục nâng cao một bước .
Trừ một ít người có huyết mạch đặc thù, tu vi đột nhiên tăng mạnh như Diệp Vân cơ hồ ít lại càng ít, bất quá tuy đạt đến Thiên Tôn sơ kỳ, Diệp Vân cũng không cảm thấy thỏa mãn, hắn hiểu được tu vi của mình còn xa xa không đủ.
Diệp Vân dần dần tiến nhập vong ngã chi cảnh, cảm thụ được khí cơ trong cơ thể biến hóa, giờ phút này, nội tâm của hắn thành kính tựa như một tín đồ.
Ở bên trong huyền khí kích động, Diệp Vân rốt cục dần dần vững chắc tu vi bản thân, ổn định ở cảnh giới Thiên Tôn sơ kỳ!
Nhìn nhìn Minh Hoàng Yêu Đái quang hoa chói mắt, bên trong Minh Hoàng Yêu Đái này rõ ràng ẩn chứa hai cổ khí tức như hoàn toàn bất đồng vậy, giúp mình đột phá đến Thiên Tôn sơ kỳ. Cảm thụ được Minh Hoàng Yêu Đái lưu chuyển khí tức, Diệp Vân cảm giác được, Minh Hoàng Yêu Đái này tác dụng xa xa không chỉ nơi này!
Sau một lúc lâu, Minh Hoàng Yêu Đái thu liễm quang hoa, phai nhạt xuống, ngoại trừ trang sức hoa lệ một ít, thoạt nhìn cùng đai lưng bình thường không có gì khác nhau.
Minh Hoàng này không biết thực lực như thế nào, hẳn là một siêu cấp cường giả, Minh Hoàng Yêu Đái này nếu là di vật của Minh Hoàng, tất nhiên bất phàm. Xem ra phải đợi về sau lại chậm rãi lục lọi cái Minh Hoàng Yêu Đái này ảo diệu .
Bên cạnh còn có một cuốn da dê, Diệp Vân mở ra, phát hiện là một tấm bản đồ, trên bản đồ họa lộ tuyến, hẳn là đường đi ra ngoài cổ mộ. Đạm Đài Lăng đoán chừng là vì để tránh cho mình bị vây ở chỗ này, đi ra không được, mà để lại tấm bản đồ này.
Nghĩ đến bộ dạng Đạm Đài Lăng lạnh lùng, Diệp Vân cười khổ, Đạm Đài Lăng tính cách quá lạnh, thật đúng là không dễ dàng tiếp cận, nhưng mà tâm địa cũng không phải đặc biệt xấu.
Huyền khí tu vi đạt đến Thiên Tôn sơ kỳ, thực lực Vân hồn hẳn là xa xa không chỉ nhiêu đó, không biết thực lực Vân hồn trở nên như thế nào!
Khẽ quát một tiếng, bên trong huyền khí, từng cổ khí tức Vân hồn bốc lên đến không trung, Diệp Vân hướng trên đỉnh đầu, hư không đứng vững một kim giáp binh sĩ, kim giáp binh sĩ này thân cao hơn mười mét, trường đao trong tay cũng khoảng chừng bảy tám thước, một thân kim giáp, giống như thiên Vân vô địch.
Coi như là những Yêu Vương kia hồn niệm biến hóa, chứng kiến kim giáp binh sĩ cao lớn như vậy, nếu như không rõ ràng thực lực chân thật của kim giáp binh sĩ, sợ rằng cũng phải khiếp sợ ba phần.
Lúc này thực lực kim giáp binh sĩ, nghiễm nhiên đã là Huyền Tôn sơ kỳ!
Không biết sức chiến đấu của kim giáp binh sĩ như thế nào, Diệp Vân khẽ quát một tiếng, chỉ thấy kim giáp binh sĩ trong nháy mắt lướt ngang mấy chục thước, một đao chém xuống, một đạo đao khí hình bán nguyệt khổng lồ oanh xuống.
Ầm ầm! ! !
Trên mặt đất chồng chất một ít cự thạch bị một đạo đao khí này oanh thành bột mịn, cái này còn là dưới tình huống không có thi triển Liệt Hỏa đao trảm, nếu như thi triển Liệt Hỏa đao trảm, uy lực khẳng định càng lớn!
- Không biết lực lượng Kim Giáp Binh Sĩ như thế nào.
Diệp Vân ý niệm trong đầu khẽ động, lại để cho Kim Giáp Binh Sĩ đem trường đao thu lại, Kim Giáp Binh Sĩ rơi xuống bên cạnh một chỗ nham bích, đứng ở phía trước một tảng đá lớn, khối cự thạch này cao chừng năm mét, hơn nữa hơn phân nửa khảm ở bên trong nham bích bên cạnh.
Uống!
Advertisements
Kim Giáp Binh Sĩ ôm lấy cự thạch, nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ thấy khối cự thạch kia bị Kim Giáp Binh Sĩ hoạt động thêm vài phần, sau đó chậm rãi từ bên trong nham bích rút ra.
Đem một khối cự thạch cao hơn năm mét ôm dễ dàng, nhưng mà muốn đem nó từ bên trong nham bích rút ra, cái này chỉ sợ Huyền Tôn đỉnh phong cường giả bình thường cũng làm không được, cái khí lực này, tối thiểu phải đạt tới mấy chục vạn cân.
Lực lượng của Kim Giáp Binh Sĩ, ngay cả Diệp Vân cũng không khỏi cảm thấy rung động, cái Vân hồn chi lực này, chính là một cổ lực lượng siêu tự nhiên, Vân hồn đến tầng thứ tối cao, không biết sẽ như thế nào.
Sau khi đem cự thạch nhổ đi ra, đặt ở một bên, Diệp Vân đem Kim Giáp Binh Sĩ thu, không biết bên ngoài bọn người Minh Võ Đại Đế như thế nào rồi, Diệp Vân lấy ra tấm da dê, theo lộ tuyến bên trên tấm da dê, một mực đi ra phía ngoài.
Thực lực đạt tới Thiên Tôn cấp, đã có thể ngự không mà đi rồi, không biết thế nào mới có thể ngự không mà đi, Diệp Vân nhảy mấy cái, cuối cùng nhất vẫn là rơi xuống, căn bản không cách nào như Thiên Tôn cao thủ khác đồng dạng, trên không trung dừng lại thật lâu.
- Vẫn chưa được, đến cùng thế nào mới có thể ngự không?
Diệp Vân vừa đi vừa cân nhắc, tiến vào Thiên Tôn, đối với Huyền Khí điều khiển càng thu phát tùy tâm, thậm chí có thể khống chế Huyền Khí phương viên ở trong một mét.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong nội tâm linh quang lóe lên, hẳn là, mấu chốt ngự không mà đi, ở chỗ khống chế Huyền Khí!
Diệp Vân nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ được Huyền Khí quanh thân biến hóa, Thiên Tôn cao thủ tối đa chỉ có thể cảm nhận được hai ba loại Huyền Khí, mà Diệp Vân, thì là thoáng cái cảm nhận được chín loại Huyền Khí, cái Huyền Khí này, chính là một loại năng lượng dung hợp ở giữa thiên địa, những năng lượng này sáng tạo ra vô số tu luyện giả cường đại.
Cảm thụ được cỗ lực lượng này chậm rãi kéo mình bay lên trời, Diệp Vân dần dần phiêu phù trên không trung.
- Nguyên lai là như vậy!
Diệp Vân rốt cục nắm giữ đến một ít bí quyết ngự không mà đi, tiến vào Thiên Tôn, cũng không phải là bản thân nhân thể có thể phi hành, mà là có thể thao túng Huyền Khí chung quanh, mang theo mình phi hành.
Tốc độ Diệp Vân nhanh hơn, lăng không mà đi.
Lúc này, bên ngoài Cấm Vực Chi Địa, đạo cấm chế kia một mực kéo dài đến nơi cực sâu lòng đất, giống như là một cái hình tròn , đem trọn cái Cấm Vực Chi Địa vây quanh, tầng cấm chế này, bình thường nhìn không ra có bất kỳ dị trạng, giống như là một tầng màng mỏng, thời điểm mở ra, nhân loại có thể tự do ra vào.
Mà bây giờ, hình như là bởi vì trong Cấm Vực Chi Địa đã xảy ra một ít sự tình, tầng cấm chế này dày rất nhiều, trong cấm chế kia, càng là hiện đầy tầng tầng điện quang.
Một đạo lưu quang màu đen từ trong lòng đất Cấm Vực Chi Địa bắn ra, đụng vào phía trên cấm chế, "Bành" một tiếng, bị bắn trở lại.
Đạo lưu quang màu đen này đứng ở trên không trung, rốt cục hiển lộ ra hình thể củanó, đúng là Hồn Yểm Bảo Châu.
Hồn Yểm Bảo Châu này càng không ngừng va chạm cấm chế của Cấm Vực Chi Địa, nhưng đều bị bắn ngược trở lại, ra không được rồi!
Hồn Yểm Bảo Châu như là nổi giận, kịch liệt run rẩy vài cái, hắc quang bùng lên, lần nữa vọt tới đạo cấm chế, chỉ nghe "Đông" một tiếng, thanh âm tựa như bọt khí vỡ tan, đạo cấm chế dày đặc này bị đụng cái xuyên qua, lưu quang màu đen kích bắn đi.
Chương 377 Đại ma đầu
Cấm chế Cấm Vực Chi Địa này một khi mở ra, ngay cả Yêu Vương cấp hoặc là Vân Tôn cấp cường giả, cũng không cách nào đơn giản công phá, rõ ràng bị Hồn Yểm Bảo Châu này đụng cái xuyên qua.
Phía trên cấm chế để lại một cái lỗ nhỏ, bốn phía cái lỗ nhỏ này, từng vết rách hướng bốn phương tám hướng khuếch tán đi ra ngoài, giống như là mạng nhện .
Lưu quang màu đen bắn thẳng về phía biển sâu xa xôi.
Lúc này, Tiểu Vưu đang ở trong biển chơi đùa, cười híp mắt, con mắt cong thành hình dáng Tân Nguyệt, bơi qua bơi lại, cách nó không xa, mấy chục con quái vật biển bạch tuộc xếp thành một loạt, trên lưng bọc lấy một cây hải tảo thật dài, đi theo Tiểu Vưu bơi tới bên này, lại bơi tới bên kia, đều nhịp, giống như là một đám vũ nữ nhảy múa.
Lưu quang màu đen kích xạ đến, những quái vật biển kia bị dọa đến bốn phía tán loạn, lưu quang màu đen trực tiếp vọt tới Tiểu Vưu, Tiểu Vưu tranh thủ thời gian huy động tám đầu xúc tu bơi thoáng một phát, cùng đạo lưu quang màu đen kia sai thân mà qua.
Vèo, tốc độ lưu quang màu đen cực nhanh, đã bay vụt hướng về phía vùng biển rất xa.
Tiểu Vưu nhìn xem phương hướng lưu quang màu đen cực nhanh bay đi, nháy nháy con mắt, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu, lại quay đầu lại nhìn nhìn Cấm Vực Chi Địa, xúc tu khẽ động, tựa như tia chớp hướng đạo lưu quang màu đen kia đuổi tới.
Trung tâm lưu quang màu đen kia, bên trong Hồn Yểm Bảo Châu, đúng là có một mảnh không gian không kém hơn Thiên Tinh Ấn.
Hai người một già một trẻ đang xếp bằng ở trong ương trận pháp.
Cái trẻ kia, đúng là Tiểu Dực, hắn tò mò nhìn quanh bốn phía, từ bên trong Hồn Yểm Bảo Châu, có thể rõ ràng chứng kiến hết thảy ngoại giới.
Về phần lão giả kia, là một lão giả tóc trắng xoá, lão giả kia lớn lên mặt mũi hiền lành, râu tóc trắng noãn, lông mi thật dài rủ xuống, cái trán phồng ra tựa như một cái túi lớn, cùng ông cụ ở bên trong tranh tết có vài phần tương tự, bất quá mặt mày lại cùng thọ tinh kém đến quá xa, lông mi cong, còn có mũi hơi sập, nếu dùng tướng mạo chi thuật đến xem, người này biết vâng lời, xương cằm mỏng, mềm yếu vô năng, không ôm chí lớn, cả đời đều là vận rủi liên tục.
Lão giả kia tuy lớn lên mặt mũi hiền lành, nhưng trang phục trên người lại cực kỳ cổ quái, hắn một thân trường bào màu đen, trước ngực ấn một cái đầu lâu cực đại, trong hốc mắt cái đầu lâu kia, lóe ra ánh lửa màu đỏ, xem cực kỳ quỷ dị hung ác.
Trước đây Tiểu Dực mắt thấy sẽ bị âm hồn nuốt vào, Hồn Yểm Bảo Châu trong ngực đột nhiên hào quang tỏa sáng, thu hắn đi vào, sau đó hắn ở chỗ này, còn đụng phải lão giả trước mắt kia.
- Nhanh hành lễ bái sư a, hôm nay ngươi vận khí tốt, lão phu phá lệ nhận ngươi làm đệ tử.
Lão giả nhìn xem Tiểu Dực nói.
Tiểu Dực học bộ dạng Tiểu Vưu, nháy nháy con mắt, nghi hoặc hỏi thăm:
- Cái gì là lễ bái sư?
- Ngươi ngu xuẩn ah, lễ bái sư chính là ngươi bái ta biết không?
Lão giả gãi gãi đầu, sau đó lớn tiếng quát, hắn dừng lại ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu không biết bao nhiêu năm tháng, đều có chút dễ quên rồi, trong cuộc sống một ít gì đó, đã sớm quên được thất thất bát bát, thậm chí đã quên lễ bái sư đến tột cùng là quá trình thế nào.
- Nha.
Tiểu Dực lên tiếng, sau đó hai tay hợp thực, xoay người kính bái.
- Sư phụ của ngươi còn chưa có chết!
Lão giả có chút im lặng, nghĩ nghĩ, mình giống là xem như chết rồi, bất đắc dĩ phất phất tay.
- Mà thôi mà thôi, dù sao từ nay về sau, ngươi chính là đồ đệ của ta rồi.
- Bái xong nên làm gì?
Tiểu Dực mắt to nháy nháy, nhìn về phía lão giả này.
- Ngươi quá yếu, đi theo vi sư, về sau khẳng định nổi tiếng uống cay, vi sư sẽ dạy ngươi một bộ tuyệt thế kỳ công, như âm hồn trước kia, một cái tát có thể chụp chết nó! Sư phó ta hiện tại giảng cho ngươi một chút, về sau chăm chỉ tu luyện.
Lão giả ho một tiếng, trầm giọng nói.
- Tuy ngươi là một con yêu thú, nhưng cũng có thể tu luyện công pháp của vi sư, công pháp của vi sư gọi là thượng thiên địa hạ chí cao Vô Thượng Bất Tử Bất Diệt Ám Vô Thiên Nhật tuyệt đỉnh ma công!
- Thiên hạ địa thượng...
Tiểu Dực đếm trên đầu ngón tay, vẻ mặt đau khổ.
- Cái tên này thật dài ah!
- Là thiên thượng địa hạ!
Lão giả sắc mặt tái nhợt uốn nắn.
- Thiên thượng địa hạ sau đó phía dưới là cái gì?
Tiểu Dực cắn ngón tay, tràn đầy vô tội nhìn xem lão giả.
- Chí cao Vô Thượng Bất Tử Bất Diệt Ám Vô Thiên Nhật tuyệt đỉnh ma công!
Lão giả cắn hàm răng lập lại một lần.
Advertisements
- Thiên thượng địa hạ Bất Tử Bất Diệt chí cao Vô Thượng kế tiếp là cái gì?
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Dực gãi gãi đầu, nghiêng đầu hỏi.
Lão giả kia nghe được mặt đều tái rồi, mắng to:
- Ta chưa thấy qua so với ngươi càng ngốc đấy!
Xem đến bộ dạng lão giả gào thét, Tiểu Dực ủy khuất rụt rụt đầu.
Lão giả vốn là muốn phiến Tiểu Dực một cái tát, tay nâng đến một nửa, xem bộ dạng Tiểu Dực, lòng mền nhũn lại thu trở về, hừ hừ nói:
- Dù sao ngươi phải biết rằng, đây là một môn ma công cường đại nhất là được rồi.
Tiểu Dực nhìn xem lão giả, phiền muộn hi một tiếng:
- Công pháp này là ai sáng chế?
Nghe được Tiểu Dực nói, lão giả hai tay chống nạnh, rất là đắc ý nói:
- Đương nhiên là sư phụ của ngươi sáng tạo rồi!
- Nguyên lai là sư phó a, sư phó đã luyện thành sao?
Tiểu Dực nhìn xem lão giả hỏi.
- Sư phó ta đương nhiên đã luyện thành!
Lão giả nói đến một nửa, có chút chột dạ, công pháp này chính là hắn từ bên trong một tấm bia cổ đoạt được, có tất cả mười hai quyển sách, hắn tổng cộng đã luyện thành tam thiên trong đó mà thôi, danh tự công pháp này, ngược lại là hắn lấy đấy.
- Sư phó thật là lợi hại!
Tiểu Dực sùng bái nhìn xem lão giả nói.
- Đó là đương nhiên.
Nghe được Tiểu Dực nói , lão giả có chút lâng lâng.
- Sư phó, cái kia chúng ta muốn học cái gì đây?
Tiểu Dực lại hỏi.
- Theo đạo lý trước khi truyền công pháp cho ngươi, sư phó muốn dạy ngươi làm người như thế nào!
Lão giả vuốt ve chòm râu hoa râm, giống như là phu tử ở bên trong trường tư thục.
- Sư phó, thế nhưng mà ta là yêu thú ah!
Tiểu Dực khó hiểu nhìn xem lão giả.
- ... ...
Lão giả có chút im lặng, ho khan hai tiếng.
- Làm người ý tứ là làm đúng, chính là muốn đi lộ tuyến như thế nào!
Lão giả đối với mình có thể nghĩ đến cái từ này cảm giác sâu sắc đắc ý.
- Lộ tuyến?
Tiểu Dực vẫn là một mảnh mờ mịt.
- Trong thế giới này, có người tốt cũng có người xấu, có hiệp khách cũng có ma đầu, chúng ta phải đi lộ tuyến là, làm một người xấu! Làm một Đại Ma Đầu trên trời dưới đất tuyệt đỉnh lợi hại!
Thời điểm Lão giả nói ra lời nói này, dõng dạc, nhiệt huyết sôi trào.
- Tại sao phải làm người xấu đâu này? Nghe người trong tiểu trấn nói, người xấu là sẽ gặp báo ứng, sẽ bị sét đánh đấy.
Tiểu Dực nhíu lại lông mày thanh tú, khuôn tròn trịa mặt tràn đầy không vui hỏi thăm.
- Vậy ngươi có sợ gặp báo ứng không?
Lão giả nhìn xem Tiểu Dực.
Chương 378 Sư phó, ngươi là người tốt! (1)
Tiểu Dực nghĩ nghĩ, lắc đầu, hắn ngay cả gặp báo ứng là cái gì cũng không biết, như thế nào lại sợ?
- Vậy ngươi có sợ bị sét đánh không?
Lão giả lại hỏi.
Tiểu Dực cúi đầu trầm tư, hắn bị sét đánh qua, chỉ là cảm giác tê tê, ngứa, vì vậy lại lắc đầu nói:
- Không sợ.
- Sao lại không được, đã không sợ, đương nhiên muốn làm người xấu rồi!
Lão giả vuốt râu mỉm cười, nhìn xem Tiểu Dực cực kỳ thoả mãn, quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy.
- Cái kia làm ma đầu là được rồi, bất quá ma đầu là cái gì?
Tiểu Dực lại hỏi, hắn tràn đầy nghi hoặc.
- Cái gì là ma đầu, ma đầu là người lợi hại nhất trên cái thế giới này, giết người trăm vạn, thây người nằm xuống ngàn dặm, giết đến quỷ khóc Vân gào, Thiên Địa biến sắc, thành ma đầu, cái kia chính là Duy Ngã Độc Tôn trên trời dưới đất, mỗi người đều sợ ngươi ba phần, kính ngươi ba thước!
Lão giả ưỡng ngực, lập tức cao lớn hai thốn.
- Làm ma đầu phải giết người a? Ông nội của ta nói, không cho phép ta giết người, ta vẫn là không làm ma đầu rđi.
Tiểu Dực nghe xong, lập tức đầu dao động giống như trống lúc lắc.
- Nhất định phải làm ma đầu!
Lão giả tăng thêm ngữ khí.
- Không làm ma đầu!
Tiểu Dực lắc cái đầu nhỏ, kiên định nói.
- Làm!
- Không làm!
Tiểu Dực kiên quyết vô cùng.
- Không làm ta đánh ngươi!
- Đánh chết ta cũng không làm.
Vân sắc trên mặt Tiểu Dực cực kỳ chăm chú.
Lão giả gấp đến độ ứa ra hỏa, bốn phía xoay quanh, muốn tìm đồ vật đánh Tiểu Dực.
- Sư phó giết qua người sao?
Tiểu Dực hỏi.
- Ta. . . Ta đương nhiên giết qua!
Lão giả nói ra, đôi má có chút nóng lên.
Tiểu Dực vẻ mặt không tin nhìn xem lão giả, lão giả càng cảm thấy chột dạ rồi, ho khan vài tiếng, lời nói thấm thía nói:
- Tiểu Dực, ngươi bị người khi dễ qua sao?
Tiểu Dực nhớ tới Đạm Đài Lăng, gật đầu nói:
- Ân.
- Ngươi cũng bị người khi dễ qua!
Lão giả lập tức cảm giác đã tìm được tri kỷ.
- Ta từ nhỏ cũng bị người khi dễ, lúc ba tuổi, ta bị người đẩy vào hố phân, thời năm tuổi điểm, ta bị người ám toán, đặt mông ngồi ở trên than lửa, thời điểm sáu tuổi, ta bị người lừa gạt, đi vào nhà tắm nữ, bị ném đi ra...
Lão giả nhớ tới những chuyện cũ thương tâm kia, càng nói càng thương tâm, không khỏi một bả nước mũi một bả nước mắt khóc, từ ba tuổi nói đến mười hai tuổi, từ mười hai tuổi nói đến 100 tuổi, từ 100 tuổi nói đến 1000 tuổi.
- Sư phó, ngươi thật đáng thương!
Tiểu Dực đồng tình nhìn xem lão giả, vỗ vỗ phía sau lưng lão giả, hắn thật sự chưa thấy qua người so với sư phó càng không may rồi.
- Tiểu Dực, ngươi biết ta tại sao phải thu ngươi làm đồ đệ không?
Lão giả xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói.
- Vì cái gì ah, sư phó?
Tiểu Dực tò mò mở to hai mắt hỏi.
- Bởi vì ngươi cùng ta đồng dạng đáng thương, đều là từ nhỏ bị người khi dễ.
Lão giả nói xong lại khóc ô ô, đã bao nhiêu năm, hắn rốt cuộc tìm được người có thể thổ lộ hết lịch sử cực khổ thoáng một phát rồi.
Tiểu Dực nghĩ đến nát óc, hắn giống như từ nhỏ đến lớn, trừ bị Đạm Đài Lăng khi dễ qua, thời điểm đụng phải âm hồn, còn không có bị khi phụ sỉ nhục, hắn liền tiến vào Hồn Yểm Bảo Châu, hắn rất muốn nói cho sư phó, mình chỉ bị khi phụ sỉ nhục qua một lần, nhưng khi nhìn xem sư phó đáng thương như vậy, hắn đã đến bên miệng lại thu trở lại, hắn vẫn là rất thiện lương đấy.
- Từ thời điểm hơn hai ngàn tuổi bắt đầu, ta hiểu, muốn không bị người khi dễ, phải làm Đại Ma Đầu, ma đầu nhiều phong quang a! Ta bắt đầu luyện chí cao Vô Thượng Bất Tử Bất Diệt Ám Vô Thiên Nhật tuyệt đỉnh ma công, luyện ma công phải gặp huyết, ta làm mấy vạn con gà mấy vạn con vịt, ta giết ta giết ta giết giết giết! Rốt cục ở thời điểm 2500 tuổi, ma công đại thành, sau đó ta làm một bộ quần áo như vậy, ngươi thấy được không, quần áo khí phách uy vũ cỡ nào! Từ đó về sau, ta gặp người liền cùng bọn hắn nói, ta tu luyện tuyệt thế ma công, Vân công đại thành, lấy cho mình một cái tên, gọi là Phệ Thiên Ma Vương! Từ đó về sau, không còn có người dám khi dễ ta rồi!
Lão giả thu hồi nước mắt, vỗ vỗ y phục trên người, ngạo nghễ nói.
- Sư phó ngươi thật lợi hại!
Tiểu Dực sùng bái nhìn xem lão giả.
Trên mặt lão giả mặt mày hồng hào, hắn thu qua mười mấy đồ đệ, nhưng những đồ đệ kia không biết phân biệt, đều xem thường rời đi, đó là bọn hắn không nhìn được hàng, chỉ có Tiểu Dực, hợp tâm ý của hắn nhất rồi, vỗ vỗ bả vai Tiểu Dực nói:
- Về sau vi sư sẽ hảo hảo tài bồi ngươi, thế nào, có nguyện ý cùng vi sư làm ma đầu hay không?
- Thế nhưng mà, làm ma đầu phải giết người ah!
Tiểu Dực có chút không tình nguyện.
- Không giết người, giết gà giết vịt cũng giống như vậy mà!
Lão giả mặt mo ửng đỏ.
- Làm ma đầu thật sự không bị người khi dễ?
Tiểu Dực nháy mắt mấy cái nhìn xem lão giả.
- Đó là đương nhiên!
Lão giả chắc chắc nói.
- Ta đây thành ma đầu, Diệp Vân ca ca cùng A Ly tỷ tỷ có phải cũng sẽ không bị khi phụ sỉ nhục rồi hay không?
Tiểu Dực ngửa đầu hỏi.
- Đó là đương nhiên!
- Được rồi, ta đây liền làm ma đầu!
Tiểu Dực như là làm một cái quyết định gian nan, nhẹ gật đầu, từ trong Túi Càn Khôn lấy ra một cái đùi dê, mấy ngụm liền nuốt vào.
- Hảo hảo hảo, thật tốt quá, chính là ngươi rồi, dùng ngươi thiên phú hơn người như thế, lo gì ma công không thành! Rốt cục có người chịu tiếp y bát của ta rồi, sau này vi sư nhất định phải hảo hảo tài bồi ngươi!
Lão giả hai mắt tỏa ánh sáng, hưng phấn vô cùng.
Tiểu Dực hướng bên trong Túi Càn Khôn nhìn nhìn, ở bên trong Túi Càn Khôn đùi dê sắp hết, không khỏi khuôn mặt u sầu.
Hồn Yểm Bảo Châu một đường bay nhanh, cho đến xâm nhập ở chỗ sâu trong đáy biển.
- Sư phó, tại sao ngươi phải trốn bên trong hạt châu này?
- Bởi vì vi sư bị người hãm hại, bị những người xấu kia luyện chế thành khỏa Hồn Yểm Bảo Châu này.
- Sư phó, ngươi không phải nói thành ma đầu liền không bị người khi dễ sao?
- Khục khục, cái này...
- Sư phó, ngươi là người tốt.
- Không cho nói vi sư là người tốt, vi sư là ma đầu, nếu ai nói ta là người tốt, ta cùng với hắn gấp!
Diệp Vân theo tấm da dê chỉ dẫn, ở trong cổ mộ xuyên thẳng qua, hắn có thể rõ ràng cảm giác được mình đang hướng lên trên leo, càng ngày càng tiếp cận mặt đất.
Tay phải bỏ vào trong ngực, nhẹ nhàng nắm Mê Huyễn Bảo Châu, Diệp Vân tựa hồ có thể cảm nhận được A Ly ôn hòa.
Từ giờ khắc này, Diệp Vân đối với cảm tình, đã có lĩnh ngộ càng khắc sâu, cho đến một khắc cảm giác được mình muốn mất đi A Ly này, hắn mới hiểu được, A Ly ở trong lòng của mình, đã là không thể xóa nhòa.
- Nguyên lai hiện tại ta mới hiểu được cái gì là cảm tình chính thức.
Diệp Vân đã minh bạch rất nhiều thứ, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, giờ khắc này, hắn xem như thành thục cùng trưởng thành rồi.
Đôi khi, phát triển là chuyện tình trong nháy mắt.
Chương 379 Sư phó, ngươi là người tốt! (2)
Theo địa đạo thật dài một đường hướng lên, bên trong nhất cử nhất động của Diệp Vân, đều chứa đựng một tia võ đạo chân ý, phảng phất cùng hoàn cảnh chung quanh hòa thành một thể, trên người cũng nhiều thêm vài phần khí chất cao thủ.
Ở trên đảo Cấm Vực Chi Địa, Khốn trận kia y nguyên một khắc không ngừng vận chuyển.
Ngoài pháp trận, những Tây Võ Đế Quốc Địa Tôn cao thủ kia mấy lần ý đồ xông vào trong pháp trận, nhưng pháp trận tạo thành một cổ lực lượng cường đại bắn ngược, làm cho bọn hắn khó tiến nửa bước.
Trong pháp trận Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân, Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả, còn có Kim Dương điêu, ý đồ hợp lực phá vỡ pháp trận, thậm chí muốn xông lên thiên không, nhưng đều thất bại, cái pháp trận này, tạo thành một không gian cấm chế cự đại, làm cho bọn hắn khó có thể phá tan trói buộc cảnh vật, chung quanh cũng đang không ngừng biến ảo, để cho bọn hắn không biết, đến cùng ở đâu mới là chỗ mắt trận.
Minh Võ Đại Đế bay lên trời, từng đạo chưởng kình không ngừng oanh kích ở Thạch Đầu cây cối chung quanh.
Bành bành bành, chỗ chưởng kình có thể đạt tới, cây cối Thạch Đầu càng không ngừng nổ.
Nhưng mà pháp trận y nguyên vẫn còn vận chuyển, những cây cối cùng tảng đá kia, rất nhanh lại khôi phục nguyên dạng.
Tình cảnh này làm hắn rất là buồn bực:
- Hẳn là con mắt chúng ta chứng kiến hết thảy, đều là ảo cảnh?
Sau mấy lần công kích, Minh Võ Đại Đế phát hiện, Huyền Khí trong cơ thể mình nhanh chóng trôi qua, một loại cảm giác hư thoát vô lực dâng lên, hắn dần dần minh bạch, vì cái gì cái pháp trận này có thể một mực vận chuyển, pháp trận vận chuyển cần Huyền Khí, cái pháp trận này không cách nào từ bên ngoài hấp thu Huyền Khí, mà hoàn toàn là từ Huyền Khí trong cơ thể của bọn họ trôi qua, duy trì pháp trận vận chuyển!
Lão giả kia khẽ quát một tiếng, thân thể nhanh chóng biến hóa, hóa thành một con chim hình thể so với Kim Dương điêu còn muốn lớn hơn gấp hai, cánh giương quả thực đạt đến mấy chục thước, toàn thân thiêu đốt lên hỏa diễm hừng hực, nó ngửa mặt lên trời gào thét, há mồm phun ra đạo đạo hỏa trụ, hỏa trụ kia một đường quét ngang, rơi ở nơi nào, ở đó liền hừng hực thiêu đốt .
- Hỏa diễm thật là lợi hại!
Cảm nhận được nhiệt độ hỏa diễm mà Già Thiên Hỏa Điểu phát ra, Minh Võ Đại Đế quá sợ hãi, nguyên lai lão giả Vân bí đi cùng Nhiếp Thanh Vân này, lại là một con Huyền thú biến thành, hơn nữa cư nhiên cường đại như thế, trên người phát ra khí tức làm hắn nghiêm nghị kinh hãi.
Trong nội tâm Minh Võ Đại Đế khiếp sợ, Huyền thú cường giả như vậy, còn có Nhiếp Thanh Vân, không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng đều nghe lệnh Diệp Vân, hắn trầm tư hồi lâu, vì Ân thị hoàng tộc có thể kéo dài, vì Tây Võ Đế Quốc, hắn âm thầm làm một cái quyết định.
Ân thị hoàng tộc cùng hắn đầu nhập vào những thế gia chỉ cao khí ngang, không ai bì nổi ở Trung Ương đế quốc cái kia, không bằng đầu nhập vào Diệp Vân, sau lưng Diệp Vân, nói không chừng đứng một Ngự Thú Tông Vân bí!
Tuy hỏa diễm của Già Thiên Hỏa Điểu mãnh liệt, lại vẫn không có đột phá pháp trận, sau một lát, cũng là thở hồng hộc.
Chỗ mắt trận, thương tích trên người Tả Khưu Công Nghiệp đã hồi phục xong, chứng kiến Già Thiên Hỏa Điểu phun ra Liệt Hỏa, Tả Khưu Công Nghiệp cũng chấn động, e sợ cho pháp trận bị phá hư mất, nhưng chứng kiến Già Thiên Hỏa Điểu phun ra hỏa diễm chậm rãi dập tắt xuống, ngược lại là cây cối trong ngọn lửa, y nguyên bình yên vô sự, trong nội tâm lúc này mới buông lỏng xuống.
- Tuy bị Thác Bạt Nham lừa, nhưng không thể không nói, trận pháp này của Thác Bạt Nham thật đúng là Vân diệu.
Tả Khưu Công Nghiệp cảm thán nói, nếu không có trận pháp này, bốn gia hỏa trong pháp trận kia, quả quyết không phải hắn có thể địch nổi, nhìn xem bọn người Minh Võ, Nhiếp Thanh Vân, nhe răng cười lấy nói khẽ.
- Muốn phá tan pháp trận, không có đơn giản như vậy, các ngươi liều mạng giãy dụa a, càng giãy dụa Huyền Khí xói mòn càng nhanh, đợi vài ngày nữa, bản tôn liền vì các ngươi nhặt xác!
Lòng đất thỉnh thoảng lại truyền đến từng tiếng "Ầm ầm" nổ mạnh, tựa như núi lở, đại địa cũng không ngừng chấn động, làm cho Tả Khưu Công Nghiệp cũng có một ít hoảng hốt, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Tả Khưu Công Nghiệp không muốn ở Cấm Vực Chi Địa nghỉ ngơi quá lâu.
Cái pháp trận này, không biết còn có ảo diệu gì khác hay không, có thể chủ động công kích bọn người Minh Võ trong pháp trận hay không?
Tả Khưu Công Nghiệp nhắm mắt cảm thụ thoáng một phát, trong mắt trận, hiện đầy đạo đạo khí cơ, loại khí cơ này, tựa hồ có thể bị Huyền Khí dẫn dắt động, nhớ tới trước kia, Thác Bạt Nham dùng chưởng khẽ hấp, di động Thạch Đầu hơn một ngàn cân trong pháp trận, trong đầu Tả Khưu Công Nghiệp hiện lên một tia hiểu ra, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
- Minh Vũ lão nhi, Nhiếp Thanh Vân, còn có hai súc sinh kia, các ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cũng đừng có làm tiếp vùng vẫy! Minh Võ, không nghĩ tới dùng ngươi một quốc gia tôn sư, rõ ràng tới Cấm Vực Chi Địa mạo hiểm, chậc chậc, thật sự là đáng tiếc, nếu ngươi chết ở chỗ này, vinh hoa phú quý đều thành Vân Yên, nghe nói nhà đế vương, tam cung lục viện bảy mươi hai phi, nguyên một đám mỹ mạo như Thiên Tiên, yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố thê nhi của ngươi.
Tả Khưu Công Nghiệp cạc cạc cười quái dị, thanh âm ở trung ương pháp trận quanh quẩn.
Minh Võ Đại Đế nghe được Tả Khưu Công Nghiệp nói, Vân sắc không có một tia chấn động, lẳng lặng yên bàn ngồi ở chỗ kia, như là một lão Phật, trước kia một phen ra tay, đã tiêu hao quá nhiều Huyền Khí, hắn hiểu được ý định của Tả Khưu Công Nghiệp, Tả Khưu Công Nghiệp muốn kích thích bọn hắn ra tay, chờ Huyền Khí của bọn hắn tiêu hao tới trình độ nhất định, liền bắt đầu đối phó bọn hắn. Hiện tại chỉ có bảo tồn thực lực, thời điểm đại chiến tiến đến, mới sẽ không có lực hoàn thủ.
Bất quá Huyền Khí trong cơ thể một mực trôi qua, hắn chỉ có thể trì hoãn cái xu thế này, mà không thể nghịch chuyển.
Già Thiên Hỏa Điểu đã biến ảo trở về bộ dáng lão giả, nghe được Tả Khưu Công Nghiệp chửi mình là súc sinh, tức giận đến râu ria thẳng run, lại muốn ra tay.
- Lão tổ tông bớt giận, Tả Khưu Công Nghiệp kia muốn kích thích chúng ta ra tay, như vậy Huyền Khí tiêu hao chỉ sẽ nhanh hơn, bây giờ chúng ta chỉ có chờ.
Nhiếp Thanh Vân tranh thủ thời gian khuyên bảo.
- Ta minh bạch.
Già Thiên Hỏa Điểu hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.
Tả Khưu Công Nghiệp thấy khích tướng không thành, hừ lạnh một tiếng, bắt đầu cùng Thác Bạt Nham trước kia đồng dạng, hắn cảm thụ được khí cơ pháp trận, lòng bàn tay hơi thu, trong pháp trận, hơn 10m có một khối cự thạch ngàn cân hơi nhúc nhích.
- Quả là thế, Thác Bạt Nham quả nhiên là dùng loại phương pháp này, mới có thể thoáng cái hấp động ngàn cân cự thạch!
Tả Khưu Công Nghiệp cười ha ha, Minh Võ lão nhi, kế tiếp xem ta chơi các ngươi như thế nào, các ngươi cho rằng ngồi ở chỗ kia cái gì cũng không làm, bảo tồn thực lực sẽ không có sự tình sao?
Chương 380 Hù chết ngươi! (1)
Mấy giờ sau, Tả Khưu Công Nghiệp rốt cục nắm giữ một ít yếu lĩnh khống chế pháp trận.
Minh Võ Đại Đế đang nhắm mắt mà ngồi, đột nhiên cảm giác được có một ít không đúng, bỗng dưng mở to mắt. Chỉ thấy cách đó không xa một khối cự thạch ngàn cân bay lên trời, hướng mình bay tới.
- Không tốt!
Trong nội tâm Minh Võ Đại Đế rùng mình, lập tức nhảy lên, vận chuyển Huyền Khí trong cơ thể, đối với khối ngàn cân cự thạch bay tới kia một chưởng đánh ra.
Bành một tiếng vang thật lớn, Minh Võ Đại Đế bị chấn đến liên tiếp lui về phía sau, khối cự thạch kia cũng chỉ là bị Minh Võ Đại Đế oanh ra một khe hở, trên không trung dừng lại một lát, một tiếng ầm vang rơi trên mặt đất.
Khóe miệng Minh Võ Đại Đế tràn ra một tia máu tươi, nếu dùng thực lực một Thiên Tôn cường giả đỉnh phong. Đối mặt tình huống như vậy, đoán chừng một quyền có thể đem cự thạch nổ nát, nhưng mà trên thực tế, trải qua thời gian dài như vậy, Huyền Khí trong cơ thể Minh Võ Đại Đế đã bị tiêu hao được thất thất bát bát, cho nên mới phải quẫn bách như thế.
Hơn nữa những cự thạch trong pháp trận kia, như là trải qua Huyền Khí gia trì, vô cùng cứng rắn.
Không nghĩ tới Minh Võ không chịu được như thế, Tả Khưu Công Nghiệp đại hỉ:
- Nguyên lai các ngươi bất quá là miệng cọp gan thỏ, rõ ràng đã suy yếu đến tận đây. Xem ta thu thập các ngươi như thế nào!
Tả Khưu Công Nghiệp tay phải hơi thu, lại một tảng đá lớn bay đi, hướng bọn người Minh Võ Đại Đế đánh tới.
- Chịu chết đi, Minh Võ!
Tả Khưu Công Nghiệp liều lĩnh vô cùng, cười ha ha.
Thời điểm cự thạch bay lên, thân thể mập mạp của Nhiếp Thanh Vân đột nhiên nhảy lên, tay phải hướng khối cự thạch kia đánh xuống, "Bành" một tiếng, khối cự thạch kia bị Nhiếp Thanh Vân một chưởng đập tiến sâu 2m trong đất.
- Đa tạ.
Minh Võ Đại Đế nói, vụng trộm lấy ra một khỏa Tử Kim Vân đan nuốt xuống, tuy nói trước đây Huyền Khí của hắn đã bị tiêu hao được không còn một mảnh, nhưng mà hắn cũng còn chưa ra hết lực, một mực không có ăn đan dược, đan dược như Tử Kim Vân đan này, chỉ cần một khỏa, liền có thể để cho Huyền Khí của hắn khôi phục bảy tám phần mười. Mà bây giờ, Tả Khưu Công Nghiệp xem ra, là muốn đối với bọn hắn động thủ.
- Che dấu thực lực.
Minh Võ Đại Đế ở bên cạnh bọn người Nhiếp Thanh Vân thấp giọng nói.
Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu biến thành lão giả lập tức hiểu, ý tứ của Minh Võ Đại Đế là để cho bọn hắn ẩn dấu thực lực, lộ ra hết sức yếu ớt không chịu nổi một kích, nói không chừng có thể đem Tả Khưu Công Nghiệp dẫn đến!
Thấy Nhiếp Thanh Vân một chưởng đem cự thạch bổ vào trong đất, Tả Khưu Công Nghiệp hừ lạnh một tiếng:
- Xem các ngươi còn có thể chống bao lâu!
Tả Khưu Công Nghiệp ngưng tụ tinh Vân, bắt đầu dẫn động khí cơ pháp trận, chỉ thấy sáu khối cự thạch bay lên, lơ lửng đến không trung.
- Giết!
Tả Khưu Công Nghiệp nộ quát một tiếng, sáu khối cự thạch đánh tới bọn người Minh Võ Đại Đế.
Bành bành bành!
Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu tranh thủ thời gian chống đỡ, lấy ra vũ khí riêng phần mình, kiếm kiếm bổ ra, Kim Dương điêu phát ra trận trận thấp minh, càng không ngừng huy động móng vuốt sắc bén, chụp vào những cự thạch kia.
Kiếm khí tung hoành, trong pháp trận chiến đấu kịch liệt, Huyền Khí lưu bắn.
Ngoài pháp trận một đám Địa Tôn cường giả, chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông, biết rõ trong pháp trận đánh nhau kịch liệt, trong bọn họ có người ở ngoại bộ càng không ngừng công kích pháp trận, lại thủy chung không cách nào phá vỡ pháp trận.
Bọn người Minh Võ Đại Đế vốn là còn muốn che dấu một ít thực lực, nhưng bọn hắn dần dần phát hiện, cái pháp trận này vô cùng lợi hại, nếu bọn hắn không thi triển ra tám phần thực lực trở lên, thì ngay cả tự bảo vệ mình cũng không thể.
Chứng kiến hoàn cảnh bọn người Minh Võ Đại Đế quẫn bách, Tả Khưu Công Nghiệp cười lạnh vài tiếng, hắn nhìn ra, bọn người Minh Võ Đại Đế cũng không có như hắn tưởng tượng không chịu nổi một kích như vậy, xem ra còn phải tiếp qua một hai ngày, mới có thể đem bọn người Minh Võ Đại Đế triệt để hao tổn chết!
Lại hai ngày nữa, xem ta thu thập các ngươi như thế nào! Tả Khưu Công Nghiệp lạnh lùng thầm nghĩ, nhìn xem bọn người Minh Võ Đại Đế cùng Nhiếp Thanh Vân bị nhốt ở trong pháp trận không thể động đậy, Tả Khưu Công Nghiệp có một loại khoái cảm giống như mèo đùa giỡn chuột.
- Minh Võ, xem ra chúng ta là không cách nào đột phá pháp trận này rồi.
Nhiếp Thanh Vân phiền muộn nói, trải qua một hồi kịch chiến như vậy, Huyền Khí của hắn lại trôi qua rất nhiều.
Minh Võ Đại Đế cũng im lặng, đối mặt cái pháp trận này, bọn hắn quả thực có chút vô lực. Tối đa lại hai ngày nữa, Huyền Khí của bọn hắn sẽ bị hao tổn xong, đoán chừng đến lúc đó bọn hắn căn bản không có khí lực cùng Tả Khưu Công Nghiệp chống lại rồi, chẳng lẽ mình lúc này đây, thật sự muốn táng thân sao? Nghĩ đến Tây Võ Đế Quốc bấp bênh trong thế cuộc, trong lòng Minh Võ Đại Đế dâng lên bất đắc dĩ thật sâu.
Kim Dương điêu đột nhiên cao giọng minh gọi, thanh âm réo rắt, thẳng lên Vân Tiêu.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Tả Khưu Công Nghiệp giật mình.
- Điện hạ trở lại rồi, là điện hạ!
Nhiếp Thanh Vân kinh hỉ nói, nhưng trong lòng thì có chút chột dạ, bốn người bọn họ là Thiên Tôn cao thủ, rõ ràng bị đối phương một Thiên Tôn vây khốn, điện hạ tới sẽ không trách tội bọn hắn vô năng chứ?
Chứng kiến dị trạng của Kim Dương điêu, nghe được Nhiếp Thanh Vân, Tả Khưu Công Nghiệp lông mày thâm tỏa:
- Điện hạ? Cái gì điện hạ?
Hẳn là một phương Tây Võ Đế Quốc còn có cường giả khác hay sao?
Hắn thả người bay đến không trung, hướng bốn phía trông đi, chỉ thấy xa xa. Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang hướng bên này bay vút mà đến, thiếu niên kia động tác gọn gàng mà linh hoạt, lăng không tới, trong chốc lát đã đến cách đó không xa. Một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, lại có thể lăng không hư độ, chẳng lẽ là một Thiên Tôn cao thủ!
Tả Khưu Công Nghiệp thoáng có chút tâm thần bất định, nhưng nghĩ nghĩ, dùng pháp trận này chi uy, có lẽ vẫn có thể ngăn cản được đấy!
Diệp Vân đã rơi vào mặt ngoài pháp trận, nhìn thoáng qua những Địa Tôn cao thủ tụ lại ở ngoài pháp trận kia.
- Chuyện gì xảy ra?
Diệp Vân hỏi.
Hướng trong pháp trận nhìn lại, hắn phát hiện bọn người Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân bị nhốt ở phía trước, chung quanh mờ mịt, nhưng lại không thấy mình, lập tức đã minh bạch, bọn người Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân đây là bị vây ở trong pháp trận.
- Cái pháp trận này không biết là người phương nào bố trí, thao túng pháp trận chính là Nam Man quốc cao thủ Tả Khưu Công Nghiệp, bệ hạ cùng Nhiếp chưởng môn bị nhốt trong pháp trận đã có mấy ngày rồi, một mực không có thể lao ra pháp trận. Cái pháp trận này hơi có chút cổ quái, mặc kệ ở bên ngoài dùng phương pháp gì, cho dù là dùng hỏa thiêu, cũng đều xông vào không nổi, mà người ở bên trong pháp trận cũng xông không đi ra, cái pháp trận này giống như có hiệu quả hấp thu Huyền Khí, bọn người bệ hạ mấy ngày nay thực lực càng ngày càng yếu.