-
Chương 291-295
Chương 291 Tiểu vưu (1)
Bùm một tiếng, một quyền của Tiểu Dực nện ở trên thân thể bạch tuộc này, giống như là đánh vào một đoàn bông, mềm không đến lực đạo.
Tám xúc tua của bạch tuộc kia càng không ngừng vung vẩy giãy dụa, một đôi mắt to đen nhánh đáng thương ba ba mà nhìn xem Tiểu Dực, bộ dạng như là muốn khóc lên.
Tiểu Dực thấy một quyền không có đánh chết bạch tuộc này, giơ lên nắm tay đang chuẩn bị một lần nữa cho nó một quyền, nhưng nhìn ánh mắt của nó, nắm tay giơ lên giữa không trung lại ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Vân, chần chờ hỏi thăm:
- Diệp Vân ca ca, nó thoạt nhìn thật đáng thương, còn muốn đánh sao?
Bị Tiểu Dực một quyền đánh vào người, bạch tuộc này rõ ràng một chút việc cũng không có? Làm cho Diệp Vân cảm thấy kinh ngạc, chứng kiến Vân sắc bạch tuộc này nhân cách hoá như thế, trong lòng Diệp Vân vừa động, chẳng lẽ bạch tuộc này cũng là yêu thú hoặc là huyền thú diễn sinh linh trí?
Vân hồn quét qua, xâm nhập trong óc bạch tuộc, bạch tuộc này cấu tạo quả nhiên cùng yêu thú khác giống như đúc, luận cấp bậc, khả năng cũng bất quá là Địa sư cấp yêu thú. Chỉ là, Địa sư cấp yêu thú bình thường, như thế nào lại ăn Tiểu Dực một quyền mà không chết? Bạch tuộc này thật có điểm cổ quái!
- Không cần đánh, Tiểu Dực, giữ chặt nó!
Diệp Vân nhìn về phía Hiên Dật dược tôn hỏi.
- Sư tôn, ngươi có biết lai lịch bạch tuộc này không?
- Bạch tuộc này chỉ sợ cũng là linh vật trời sinh dị chủng.
Minh Vũ Đại Đế ở một bên nói, hắn đối với bạch tuộc kia cũng sinh ra một chút hiếu kỳ.
- Ta phải nhìn kỹ mới có thể biết.
Hiên Dật dược tôn nói, đi đến bên cạnh bạch tuộc, quan sát một phen, trầm ngâm hồi lâu, lại từ trong túi càn khôn lấy ra một quyển sách vở cực kỳ cổ lão cũ nát, tìm kiếm lên.
- Dược tôn có thể tìm ra đây là vật gì?
Minh Vũ Đại Đế hỏi.
- Tướng mạo bạch tuộc này thật là cổ quái, thân thể cư nhiên mềm mại như thế, chẳng lẽ, đây là Thiên Minh Chương trong truyền thuyết?
Hiên Dật dược tôn khiếp sợ chỉ vào một chỗ tranh sách nói.
- Thiên Minh Chương, sinh tồn ở bên trong biển sâu, hắn sinh mệnh kéo dài, truyền thuyết có thể sống vài trăm vạn năm, thậm chí có thể bơi đến Địa Ngục minh hồ, Thiên Minh Chương sinh sôi nảy nở cực kỳ không dễ, cực kỳ hi hữu, chất thịt của bọn hắn cũng theo thời gian trôi qua, mà trở nên trân quý vô cùng, Thiên Minh Chương trong năm vạn năm, thịt của bọn nó hiện ra màu hồng phấn, lúc này chất thịt của bọn hắn thô sáp vô cùng, hàm có kịch độc, bất luận kẻ nào ăn, đều thất khiếu chảy máu mà chết, đến hai mươi vạn năm, dần dần biến thành màu đen, độc tính cũng đạt tới giai đoạn kinh người nhất, bất luận kẻ nào ăn nó, lập tức hóa thành huyết thủy, đến năm mười vạn năm biến thành xanh đậm sắc, lúc này mới có thể ăn, chính là thiên tài địa bảo Vân kỳ nhất, ăn một miếng có thể diên thọ năm trăm năm.
Nhìn xem bạch tuộc màu hồng phấn kia, Diệp Vân nói:
- Chẳng phải là nói, thịt của nó bây giờ còn không có thể ăn?
- Không sai.
Hiên Dật dược tôn cũng là thất vọng nhẹ gật đầu.
Tất cả mọi người có chút thất vọng, thật vất vả câu đi lên một con bạch tuộc, lại phát hiện không thể ăn.
- Thiên Minh Chương bởi vì sinh sôi nẩy nở không dễ, chúng nó có năng lực bảo vệ mình rất cường, ngoại trừ kịch độc ra, thân thể của bọn nó cực kỳ mềm mại, không sợ bất luận lợi khí gì đả kích, giác hút cũng có thể dùng phương pháp đặc thù đơn giản xé nát da thịt yêu thú, ở bên trong biển sâu, bất luận yêu thú gì nhìn thấy, đều xa xa tránh đi. Thiên Minh Chương này thẳng đến năm mươi vạn năm lớn lên mới trưởng thành, thịt chất tốt nhất, nhưng lúc đó, chúng nó cũng đã cực kỳ đáng sợ, hình thể cũng cực kỳ cự đại, coi như là một ít cự yêu biển sâu, cũng chỉ là thực vật của chúng nó.
Hiên Dật dược tôn tiếp tục nói, Thiên Minh Chương trưởng thành chỉ sợ là câu không được.
Ánh mắt của Diệp Vân rơi vào trên người tiểu bạch tuộc kia, không nghĩ tới một Thiên Minh Chương nhỏ như vậy, sau khi lớn lên rõ ràng có thể trở nên mạnh mẽ khủng bố, bất quá năm mươi vạn năm, đây chính là tuế nguyệt cực kỳ dài dòng buồn chán, phỏng chừng đến lúc đó, thi cốt của mình cũng hóa thành tro bụi .
Thiên Minh Chương này cũng thuộc về phạm trù yêu thú, không biết có thể thu phục hay không.
Tiểu Dực sờ lên đầu Thiên Minh Chương, nhìn về phía Diệp Vân khẩn cầu:
- Diệp Vân ca ca, nó đã có độc, không có thể ăn, chúng ta đừng có giết nó a?
- Ân.
Diệp Vân nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua A Ly, phát hiện bộ dạng A Ly hơi có chút hưng phấn, tựa như lúc trước gặp được Tiểu Dực vậy, Diệp Vân cười cười, A Ly cùng ý nghĩ của mình đồng dạng.
Diệp Vân nhìn về phía Hiên Dật dược tôn cùng Minh Vũ Đại Đế nói:
- Bạch tuộc này không có thể ăn, vậy thì bắt nó cho ta đi.
- Ngươi muốn bắt nó làm cái gì?
Hiên Dật dược tôn dặn dò.
- Cũng phải cẩn thận một chút, thịt của nó hàm chứa kịch độc, chỉ cần một chút liền sẽ trí mạng!
- Sư tôn yên tâm, ta sẽ chú ý.
Diệp Vân gật đầu nói.
Minh Vũ Đại Đế cũng gật đầu đồng ý, dù sao Thiên Minh Chương này cũng là Diệp Vân câu đi lên, muốn xử lý như thế nào sẽ theo Diệp Vân a.
Tiểu Dực cao hứng bừng bừng cầm một cái thùng nước, trong đó chứa đầy nước, đem Thiên Minh Chương thả đi vào, ghé vào thùng nước nói:
- Tiểu Vưu, Diệp Vân ca ca nói không giết ngươi, ngươi trước đợi ở trong thùng nước nghỉ ngơi một chút.
Thiên Minh Chương này như là nghe hiểu, yên tĩnh ở trong thùng nước.
- Nó là bạch tuộc, không phải con mực!
Diệp Vân cười cười nói.
- Bạch tuộc cùng con mực có khác nhau sao?
Tiểu Dực ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn về phía Diệp Vân nói.
- Ta thích ăn nhất là con mực xào, Tiểu Vưu ngoại trừ hơi lớn một chút, không phải cùng con mực giống như đúc sao?
Phảng phất là nghe hiểu Tiểu Dực nói, con mắt Thiên Minh Chương thoáng cái mở tròn vo, bắt đầu không ngừng giãy dụa, thùng nước bị lộng đến đinh đinh đang đang chuyển loạn.
- Tiểu Vưu, không nên gấp, ta chỉ nói là ngươi lớn lên giống con mực, ngươi có độc, cho nên chúng ta sẽ không ăn ngươi.
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Dực cẩn thận vỗ vỗ đầu Thiên Minh Chương, Thiên Minh Chương rốt cục yên tĩnh trở lại.
Diệp Vân cũng nói không nên lời con mực cùng bạch tuộc rốt cuộc nơi nào có bất đồng, một cái lớn một chút một cái nhỏ một điểm? Ở cái thế giới này loại định luật kia tựa hồ là không thành lập.
- Cho dù nó là một con bạch tuộc, ta vẫn thích gọi nó là Tiểu Vưu.
Tiểu Dực hì hì cười nói.
- Vậy thì gọi nó Tiểu Vưu a.
Diệp Vân cười cười, kỳ thật chỉ là một cái tên mà thôi, không cần phải tích cực như vậy.
Nguyên lai Diệp Vân, Tiểu Dực đều là tánh tình trẻ con, muốn đem Thiên Minh Chương này nuôi dưỡng, Hiên Dật dược tôn cùng Minh Vũ Đại Đế nhìn nhau cười.
Hiên Dật dược tôn cùng Minh Vũ Đại Đế đều không biết là, giờ phút này, Diệp Vân cũng đã phóng xuất ra Vân hồn, Vân hồn này tiến vào đầu của Thiên Minh Chương, ở trong đầu của Thiên Minh Chương bám vào một tia hồn niệm, sau đó đem Vân hồn thu trở về, Thiên Minh Chương này đã bị Diệp Vân tuần phục.
Chương 292 Tiểu vưu (2)
Diệp Vân chỉ cần sảo động ý niệm thoáng cái, Thiên Minh Chương đều dựa theo mệnh lệnh của Diệp Vân chấp hành.
Lại câu một hồi cá, không có câu lên loại cá đặc biệt quý trọng gì, thời điểm đến gần tối, trời dần dần đêm đen, một nhóm người Diệp Vân mới trở lại hành cung bên bờ Tử Minh hồ.
Nếm qua cơm tối, Diệp Vân mang theo Tiểu Dực, A Ly về tới chỗ ở của mình.
Trong biệt viện đình viện thật sâu, có năm gian phòng ở, phòng ở phía trước có một ao sen phương viên vài chục mét, trên ao sen xây vài toà đình nghỉ mát.
Diệp Vân cùng A Ly ở đình nghỉ mát! Một chổ khác, Tiểu Dực thì ôm Tiểu Vưu chơi đùa
- Tiểu Vưu, ta đem ngươi bỏ vào trong nước được không, ngươi cũng đừng bơi quá xa !
Tiểu Dực biết rõ Tiểu Vưu đã bị Diệp Vân thu phục, cho nên bỏ vào trong ao sen cũng không có gì.
Tiểu Vưu nháy nháy con mắt một chút, bộ dạng tựa hồ rất vui vẻ. Tuy nó rời đi nước mấy tháng cũng sẽ không chết, nhưng mà so sánh với ở trên bờ, nó còn là càng ưa thích ngốc ở trong nước.
Tiểu Dực đem Tiểu Vưu bỏ vào trong ao sen, Tiểu Vưu nổi ở trên mặt nước, dùng xúc tua phát mặt nước, tóe lên trận trận bọt nước.
- Tiểu Vưu, ngươi lớn nhất là như vậy sao? Ta là có thể trở nên rất lớn rất lớn!
Tiểu Dực mở ra hai tay, rất là đắc ý nói.
Trong ao sen Tiểu Vưu "Sưu" một cái, biến lớn hơn rất nhiều, bộ dạng dài chừng hai ba thước, coi như là cực kỳ cự đại rồi, bất quá cùng bản thể của Tiểu Dực lại là không có so nổi.
- Hắc hắc, còn là ta lớn hơn, chỉ là Diệp Vân ca ca nói ta không thể tùy tiện biến thân, cho nên ta không thể biến cho ngươi xem .
Tiểu Dực có chút buồn bực nói.
Tiểu Vưu có chút thất vọng, lại biến trở về nguyên lai lớn nhỏ, ở trên mặt nước bơi qua bơi lại.
- Tiểu Vưu, ngươi có muốn ăn gì đó hay không? Ta nơi này có thiệt nhiều đồ ăn ngon.
Tiểu Dực suy nghĩ một chút, từ trong túi càn khôn lấy ra một khỏa Tử Kim Vân Đan, túi càn khôn của hắn tổng cộng chỉ còn lại có sáu khỏa Tử Kim Vân Đan, mặc dù có chút không muốn, hắn còn là nhịn đau lấy ra một khỏa Tử Kim Vân Đan.
Thời điểm Tiểu Dực lấy ra Tử Kim Vân Đan, Tiểu Vưu như là nghe thấy được cái gì, trừng tròng mắt nhìn Tử Kim Vân Đan trong tay Tiểu Dực, mắt ba ba nhìn Tiểu Dực, vẻ mặt tham dạng.
- Đây chính là dùng Tử Kim Vân Ngư làm Tử Kim Vân Đan, là từ trong hồ kia câu đi lên, Tiểu Vưu, ngươi có biết Tử Kim Vân Ngư hay không? Nó chính là với ngươi ở chung một cái hồ.
Tiểu Dực nói.
Tiểu Vưu đầu một hồi cuồng điểm, mặc dù là chung một cái hồ, nhưng mà nó bắt không được Tử Kim Vân Ngư, không ăn qua thịt cá Tử Kim Vân Ngư.
- Cho ngươi ăn đi.
Tiểu Dực đem Tử Kim Vân Đan đưa cho Tiểu Vưu, xúc tua của Tiểu Vưu đem Tử Kim Vân Đan cuốn lên, nhét vào trong miệng, rất nhanh ăn hết.
Ăn xong Tử Kim Vân Đan, Tiểu Vưu vui sướng ở trên mặt nước phịch vài cái.
- Ăn ngon a?
Tiểu Dực cười tủm tỉm hỏi thăm.
Tiểu Vưu cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu, lại mắt ba sắc mà nhìn xem Tiểu Dực.
- Ngươi thật sự là một cái ăn hàng, chỗ này của ta đã không có.
Tiểu Dực buông buông hai tay, trong nội tâm thầm nghĩ, ta mới sẽ không nói cho Tiểu Vưu trong túi càn khôn của mình còn có mấy khỏa Tử Kim Vân Đan, những Tử Kim Vân Đan kia ta phải cất giấu vụng trộm ăn.
Vân hồn nghe được Tiểu Dực nói, Diệp Vân không khỏi buồn cười, Tiểu Dực cũng không biết xấu hổ nói ai khác là ăn hàng, so với ăn cái gì mà nói, ai có thể so qua được Tiểu Dực?
Tiểu Vưu đáng thương mà nhìn xem Tiểu Dực, ăn xong Tử Kim Vân Đan, mặt ngoài da của nó, phát ra một loại hồng sắc quang trạch nhàn nhạt, như là đã xảy ra biến hóa nào đó. Diệp Vân cũng cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ các loại đan dược từ Tử Kim Vân Ngư, có thể xúc tiến Tiểu Vưu sinh trưởng? Đem Vân hồn thu vào, Diệp Vân lần nữa tiến nhập trạng thái tu luyện.
Chứng kiến Vân sắc Tiểu Vưu như vậy, Tiểu Dực cũng có chút ngượng ngùng .
- Tiểu Vưu, nếu không như vậy đi, cho ngươi một ít Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan ăn.
Tiểu Dực suy nghĩ một chút nói.
Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan? Tiểu Vưu hai mắt mê mang, bất quá nghe được cái chữ ăn này, nó còn là cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu.
Tiểu Dực ở trong túi càn khôn lấy ra một ít Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan, mở ra bàn tay nhỏ bé.
Một cổ khí tức càng thêm hấp dẫn truyền đến, làm ánh mắt Tiểu Vưu dừng lại ở trong lòng bàn tay Tiểu Dực liền khó dời đi, những đan dược này chính là làm hại nó bị Diệp Vân từ trong Tử Minh hồ câu ra, bất quá nó xác thực rất khó chống lại chúng nó hấp dẫn.
Tiểu Vưu duỗi ra xúc tua, đem những đan dược kia cuốn lên, hết thảy nhét vào trong miệng, mười một viên Tụ Hồn Đan, sáu Ngưng Hồn Đan thoáng cái tất cả đều biến mất.
- Diệp Vân ca ca nói, những đan dược này không thể một lần ăn quá nhiều, hôm nay ngươi ăn nhiêu đó a.
Tiểu Dực vỗ vỗ đầu Tiểu Vưu.
Tiểu Vưu vui sướng ở trong nước phịch vài cái.
- Tiểu Vưu, chúng ta chơi đá bóng được không?
Tiểu Dực nhìn xem thân thể hình cầu của Tiểu Vưu, ý tưởng đột phát nói.
Đá bóng? Tiểu Vưu lại một lần mê mang, đá bóng là có ý gì?
Tiểu Dực nói, đem Tiểu Vưu từ trong nước bế lên.
- Tiểu Vưu, ngươi co lại thành một đoàn.
Tiểu Dực nói.
Tiểu Vưu lập tức đem xúc tua cái gì đó đều co lại với nhau, Tiểu Dực đem nó phóng trên mặt đất, chạy lấy đà một chút, một cước đá đi ra ngoài, chỉ thấy Tiểu Vưu "Hô" một tiếng bay lên, bay ra vài chục mét, ở trên tường bắn ngược một chút, sau khi rơi xuống dất lại liên tục nhấp nhô mấy mét.
Tiểu Dực chạy tới, vỗ tay hưng phấn hô to:
- Tiểu Vưu ngươi giỏi quá!
Tiểu Vưu mở to mắt, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu, con mắt cười tủm tỉm khom thành một tuyến.
- Chúng ta tiếp tục chơi.
Bùm, bùm, bùm, Tiểu Vưu từ bên này bay đến bên kia, lại từ bên kia bay đến bên này.
Không quản Tiểu Dực lực đạo bao nhiêu, Tiểu Vưu cũng sẽ không bị thương, hai ngươi chơi phi thường cao hứng.
Diệp Vân thật dài thở ra một hơi, hướng Tiểu Dực nhìn lại, phát hiện Tiểu Dực đang bắt Tiểu Vưu làm cầu đá, không khỏi muốn phát điên, tiểu tử Tiểu Dực này rất xấu rồi!
- Tiểu Dực, ngươi đang làm gì đó?
Diệp Vân hô.
- Diệp Vân ca ca, ta cùng Tiểu Vưu chơi đá bóng, Diệp Vân ca ca, ngươi muốn chơi hay không!
Tiểu Dực nhìn qua, vui vẻ nói.
Diệp Vân đi tới, phát hiện Tiểu Vưu đã ở bên người Tiểu Dực ngừng lại, bình yên vô sự, bị Tiểu Dực làm thành cầu đá, bộ dạng rõ ràng không có một điểm sanh khí, còn hưng phấn mà luồn lên nhảy xuống.
- Tiểu Vưu, Tiểu Dực có khi dễ ngươi hay không?
Diệp Vân nhìn về phía Tiểu Vưu hỏi, Diệp Vân đang muốn cùng Tiểu Vưu bồi dưỡng cảm tình, làm cho Tiểu Vưu hỗ trợ mình, tiểu tử Tiểu Dực này sẽ không đem Tiểu Vưu khi dễ thảm đi.
Khi dễ, Tiểu Vưu sửng sốt sau nửa ngày.
- Ta không có khi dễ Tiểu Vưu, Tiểu Vưu cũng rất vui vẻ .
Tiểu Dực ở một bên lầm bầm nói.
Chương 293 Tử Minh hồ tầm bảo (1)
Con mắt Tiểu Vưu khom thành trăng sáng, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu.
Diệp Vân vỗ trán một cái, được rồi, yêu thú tư duy thật không phải là nhân loại có thể lý giải.
- Đem Tiểu Vưu thả lại trong nước a, trong hoa viên bị các ngươi làm cho rối loạn .
Diệp Vân nói, dù sao Tiểu Vưu cũng là sinh vật biển, rời đi nước quá lâu có thể chết mất hay không, bất quá nghĩ nghĩ, yêu thú cùng dã thú bình thường hoàn toàn không giống, mình đã quá lo lắng a?
Diệp Vân quay đầu, hướng đình nghỉ mát đi đến.
- Tiểu Vưu, Diệp Vân ca ca nói không để cho chúng ta chơi đá bóng .
Tiểu Dực bất đắc dĩ nói.
Tiểu Vưu lộ ra Vân sắc thất lạc.
- Chúng ta đây chơi trò khác được không?
Tiểu Dực cắn ngón tay, cau mày.
- Chúng ta chơi cái gì tốt đây?
Tiểu Vưu mắt ba ba mà nhìn xem Tiểu Dực.
- Chúng ta chơi đùa ngọn nến được không?
Tiểu Dực đột nhiên lại có một cái ý nghĩ, hưng phấn nói.
Chơi ngọn nến? Tiểu Vưu nháy nháy con mắt.
- Chính là ta ở trên mặt đất đốt rất nhiều rất nhiều ngọn nến, ngươi phải dùng xúc tua từ phía trên ngọn nến đi qua, mới coi như ngươi thắng.
Tiểu Dực nhảy dựng lên, vì ý nghĩ của mình cảm thấy phấn chấn không thôi.
Tiểu Vưu con mắt cong cong, hưng phấn nhẹ gật đầu.
Nghe được Tiểu Dực nói, Diệp Vân một cái lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, cái trò chơi này không gọi qua ngọn nến, mà gọi nướng con mực, không. Nướng bạch tuộc! Tiểu Vưu cư nhiên còn hưng phấn đồng ý, đây là cái sự tình gì a?
Diệp Vân tranh thủ thời gian quay đầu lại ngăn ý nghĩ quỷ quái kia của Tiểu Dực, nếu lại như vậy chơi tiếp tục, Tiểu Vưu không phải bị Tiểu Dực đùa chơi chết không thể!
Bóng đêm dần dần đen lại, đã là sau nửa đêm .
Tiểu Vưu ở trên mặt nước bốc lên, bộ dạng có điểm vô cùng buồn chán.
Diệp Vân, A Ly còn có Tiểu Dực đã đi tới, lúc này nó mới trở nên hưng phấn lên.
- Tiểu Vưu, hỏi ngươi chút vấn đề.
Diệp Vân ở bên cạnh ao ngồi chồm hổm xuống.
Tiểu Vưu mở trừng hai mắt nhìn xem Diệp Vân.
- Tiểu Vưu, ngươi ở trong Tử Minh hồ sinh sống lâu như vậy. Có ở dưới đáy hồ phát hiện một ít vật cổ quái gì hay không?
Diệp Vân mở miệng hỏi, Minh Vũ Đại Đế cũng đã có nói, đáy Tử Minh hồ này, có thể là có trọng bảo từ thượng cổ còn sót lại!
Vật cổ quái? Một cái xúc tua của Tiểu Vưu để lên đầu, học biểu lộ trầm tư của Tiểu Dực, sau nửa ngày, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu.
- Trong hồ Tử Minh quả nhiên có thứ tốt!
Trong lòng Diệp Vân vừa động, đối với Tiểu Vưu nói.
- Tiểu Vưu, nếu ngươi có thể lấy những vật trong Tử Minh hồ kia chuyển đi lên, ta liền cho ngươi đồ ăn ngon. Như thế nào?
Trên thực tế, Diệp Vân dùng Vân hồn hạ đạt mệnh lệnh cho Tiểu Vưu, Tiểu Vưu hẳn là sẽ chấp hành, nhưng mà Tử Minh hồ này có chút đặc thù, Vân hồn của Diệp Vân cũng vô pháp xuyên qua Tử Minh hồ, vạn nhất Tiểu Vưu đến trong Tử Minh hồ liền không tuân mệnh lệnh, chẳng phải là công dã tràng? Vì vậy Diệp Vân nghĩ tới dùng gì đó hấp dẫn Tiểu Vưu.
Thiên Minh Chương sống lâu dài, dùng tuổi hiện tại của Tiểu Vưu, phỏng chừng còn chỉ là một hài tử mà thôi, tư duy cũng khá đơn giản.
Nghe được cái chữ ăn này, Tiểu Vưu không ngừng gật đầu, bộ dạng thật cao hứng.
- Tiểu Dực, ẵm Tiểu Vưu, A Ly, chúng ta cùng đi Tử Minh hồ.
Diệp Vân Vân sắc phấn chấn nói, nếu như trong hồ Tử Minh thực có thứ tốt, ở trong nước tính ăn mòn có thể bảo trì ngàn năm không hủ, đây tuyệt đối là một ít siêu cấp trọng bảo!
A Ly nhảy tới trên bờ vai của Diệp Vân, một nhóm bọn họ lén lút ra hành cung, hướng Tử Minh hồ lao đi.
Cốc khẩu hạp cốc Tử Minh Hồ, phòng giữ sâm nghiêm, nhưng bên hành cung này, lại không có nhiều thủ vệ, A Ly thi triển ảo thuật, đám thủ vệ kia căn bản không biết bọn người Diệp Vân đi ra hành cung.
Diệp Vân biết rõ, bí mật của mình thật sự nhiều lắm, mặc dù Hiên Dật dược tôn, Minh Vũ Đại Đế cùng mình quan hệ tốt, nhưng có chút bí mật còn là không cho bọn họ biết sẽ tốt.
Bên cạnh Tử Minh Hồ, trăng tròn treo cao, nguyệt quang sáng tỏ.
Trên ghềnh bãi loạn thạch bên hồ, xuất hiện thân ảnh một nhóm Diệp Vân.
Diệp Vân cùng Tiểu Dực đều mang theo thùng nước, bên trong rất nhiều Thiên Tịnh Thủy, không quản từ trong hồ làm ra đến vật gì đó, đều phải trước đặt ở trong thùng tẩy một chút.
Bọn họ ở một chỗ mép nước ngừng lại, Diệp Vân đem Tiểu Vưu bỏ vào trong nước.
- Tiểu Vưu, chúng ta ở bên cạnh bờ chờ ngươi, ngươi xuống dưới tìm xem a.
Diệp Vân nói, cùng A Ly, Tiểu Dực ở bên cạnh bờ chờ.
Tiểu Vưu rất nhanh nhẹ gật đầu, sau đó hướng trong nước tiềm đi.
Đợi Tiểu Vưu đi lên, phỏng chừng còn phải qua rất lâu, Diệp Vân ở trên một tảng đá ngồi xuống, bắt đầu tu luyện, A Ly ở bên người Diệp Vân nhắm mắt tu luyện, Tiểu Dực thì ở một bên chơi tảng đá.
Đại khái hơn 10' sau, chỉ nghe mặt nước "rầm" một tiếng, Tiểu Vưu từ trong nước đi lên.
- Như thế nào, Tiểu Vưu, ngươi có tìm được vật gì không?
Diệp Vân lướt đến bên hồ, nhìn về phía Tiểu Vưu hỏi.
Tiểu Vưu cười híp mắt, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu, duỗi ra một cái xúc tua, Diệp Vân phát hiện, trên xúc tua của Tiểu Vưu, rõ ràng là một Hồng Vĩ hắc ngư, con cá này ở đáy hồ sinh hoạt, nhưng Diệp Vân cũng có câu lên mấy cái, giá trị cùng Hồng dực khoa đẩu ngư không sai biệt lắm.
Diệp Vân vỗ trán một cái, Tiểu Vưu hẳn là hiểu sai ý, tranh thủ thời gian giải thích nói:
- Tiểu Vưu, ta nói không phải cá, mà là một ít vật cổ quái, tỷ như hạt châu, bảo thạch, cái hộp, binh khí, khải giáp...
Tiểu Vưu nhìn xem Diệp Vân, trầm tư sau nửa ngày, cười tủm tỉm nhẹ gật đầu, lại tiềm đi.
Một lát sau, Tiểu Vưu lại đi lên.
Diệp Vân nhanh hết chỗ nói rồi, lần này Tiểu Vưu thu được tới, là một tảng đá cực đại trơn bóng, tảng đá kia cũng kỳ lạ, trong hồ rõ ràng không có bị hủ thực, nhưng cũng chỉ là một tảng đá khá là đặc thù mà thôi, không có tác dụng quá lớn.
Diệp Vân chỉ có thể làm cho Tiểu Vưu tiếp tục đi, Tiểu Vưu lại vét lên đến một khối quy giáp, một cây xương cá, còn có một bối xác.
Những vật này đối với Diệp Vân mà nói, đều là không có dùng, khả năng đối với Tiểu Vưu mà nói, những thứ này là gì đó kỳ quái. Diệp Vân liều mạng theo Tiểu Vưu giải thích các loại danh từ như cái hộp, bảo thạch,… Tiểu Vưu chính là nghe không hiểu.
Nghĩ nghĩ, Diệp Vân từ trong bao tay trong không gian lấy ra các vật đồng dạng, kể cả Bảo Châu màu đen, Phá Ngục Kiếm,… làm cho Tiểu Vưu phân biệt từng cái, xem ra sau này phải trước dạy Tiểu Vưu cái nào mới là bảo bối, mới có thể phái Tiểu Vưu đi tìm bảo.
Lần này thời gian có hơi lâu, Tiểu Vưu đi xuống trọn vẹn hơn nửa canh giờ, mặt nước mới "cô lỗ cô lỗ" bốc lên bong bóng. Tiểu Vưu lại từ đáy hồ bơi lên, lúc này Tiểu Vưu quả nhiên không có lại cầm những loạn thất bát tao gì đó kia. Mà là một thanh chủy thủ tràn đầy cáu bẩn.
- Tiểu Vưu, bắt nó bỏ vào trong thùng nước!
Chứng kiến thanh chủy thủ kia, Diệp Vân hưng phấn nói.
Chương 294 Tử Minh hồ tầm bảo (2)
Xúc tua của Tiểu Vưu mang theo chủy thủ, bỏ vào trong thùng nước, sau đó ở dưới sự chỉ huy của Diệp Vân, đem thanh chủy thủ kia tẩy trong nước.
Hồi lâu, Diệp Vân mới rửa sạch sẽ cáu bẩn gì đó bên ngoài thanh chủy thủ, chỉ thấy trong bóng tối hàn quang lóe lên, một thanh chủy thủ sáng như tuyết hiện ra ở trước mắt Diệp Vân.
Tiểu Dực cùng ánh mắt của A Ly cũng đã rơi vào trên thanh chủy thủ này.
- Diệp Vân ca ca. Thứ này đáng giá sao?
Tiểu Dực nháy nháy con mắt hỏi.
Mỗi lần lấy tới vật gì tốt, phản ứng đầu tiên của Tiểu Dực chính là vật này đáng giá hay không, Diệp Vân chỉ có thể nhẹ gật đầu, cầm lên thanh chủy thủ, lập tức cảm giác chủy thủ ở nơi đó ong ong chiến minh không thôi, giống như là muốn rời khỏi tay.
Khí linh thật là lợi hại! Khí linh của thanh chủy thủ này khẳng định có ý thức tự chủ rất mạnh!
Chủy thủ này xếp đặt cũng cực kỳ kỳ lạ, địa phương chuôi nắm làm đẹp vài khỏa bảo thạch, phát ra thanh sắc sáng bóng sâu kín, lối vào chủy thủ cũng không phải là thẳng tắp, mà uốn lượn. Mũi nhọn hiện ra móc câu, lưỡi sắc bén vô cùng, lộ ra một tia khí tức rét lạnh, làm cho người ta không khỏi lãnh đến run rẩy.
Băng hệ huyền khí thật mạnh!
Thanh chủy thủ này tuyệt đối là thứ tốt, phỏng chừng so với Phá Ngục Kiếm đẳng cấp còn muốn cao!
Cẩn thận tra nhìn một chút, phát hiện bên cạnh lưỡi, có hai cái chữ nhỏ, dùng cổ thể khắc "Thương Long" .
Thanh chủy thủ này gọi là Thương Long Chủy?
- Tiểu Vưu, làm không tệ!
Diệp Vân từ trong bao tay trong không gian lấy ra vài viên Ngưng Hồn Đan, đưa cho Tiểu Vưu, Tiểu Vưu rất nhanh nuốt vào, đập miệng một chút, vẻ mặt vui vẻ.
Diệp Vân phát hiện, bọn họ ăn hai khỏa Ngưng Hồn Đan đều ngại nhiều, Tiểu Dực, Tiểu Vưu loại siêu cấp yêu thú này duy nhất ăn hơn mười khỏa đều không có chuyện, sau khi ăn xong qua một hai giờ, lại có thể tiếp tục ăn, không giống Diệp Vân, ăn một khỏa cực kỳ lâu mới có thể tiêu hóa xong.
Tiểu Vưu ăn Ngưng Hồn Đan, ở trên mặt hồ hưng phấn nhảy lên, sau đó lại ẩn vào đáy hồ, sau khi nếm đến ngon ngọt, nó đối với cái việc tầm bảo này càng thêm thích thú .
Lại là một giờ, Tiểu Vưu ở trong hồ tìm được một bộ quần áo, đem quần áo này rửa sạch, Diệp Vân kinh ngạc phát hiện, bộ quần áo này ở đáy hồ thời gian dài như vậy, rõ ràng hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả chút lỗ thủng cũng không có, giống như là vừa dệt ra vậy, cũng không biết là dùng tơ dệt gì, sợi tổng hợp cực kỳ mềm mại, Diệp Vân suy nghĩ một chút, từ trong không gian bao tay lấy ra Phá Ngục Kiếm, ở một góc chém một chút, phát hiện Phá Ngục Kiếm cũng vô pháp đem nó vạch phá mảy may!
Quả nhiên, quần áo này có thể phòng ngự đao kiếm công kích, mặc dù là Phá Ngục Kiếm linh bảo cao cấp như vậy cũng cắt không đứt! Bộ quần áo này cũng không phải là linh bảo, chỉ là tài liệu đặc thù mà thôi, nhưng giá trị của nó, so với sáu bảy phẩm linh bảo cũng không kém, thậm chí càng cao.
Bộ quần áo thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng tựa như quần áo co dãn, có thể tạo ra rất lớn, cho dù Diệp Vân lại lớn một vòng cũng có thể mặc vào.
Tiểu Dực vô cùng cường hoành, tự nhiên không cần y phục như thế, A Ly không có biện pháp mặc, mà Diệp Vân chính cần một món đồ quần áo như vậy, Diệp Vân đem quần áo nửa người trên cởi ra, sau đó đem quần áo này xuyên đi vào, quần áo này sợi tổng hợp phi thường mềm mại, mặc rất thoải mái, hơn nữa rất vừa người!
Năng lực phòng ngự của nó so với bao tay khả năng phải kém một ít, nhưng mà quan trọng là, nó có thể phòng ngự ở toàn thân!
Thứ tốt, nhiều hơn một món quần áo như vậy, đôi khi chính là có thể cứu mệnh !
Đem quần áo bên ngoài lại mặc trở về, người bình thường căn bản nhìn không ra được trong người Diệp Vân mặc một bộ quần áo năng lực phòng ngự mạnh như vậy.
Diệp Vân hưng phấn lại thưởng Tiểu Vưu vài khỏa Ngưng Hồn Đan, Diệp Vân có thể khẳng định, đáy Tử Minh hồ này, khẳng định trầm không ít thứ tốt, không biết còn có thể lấy ra càng nhiều hay không! Diệp Vân cho Tiểu Vưu tiếp tục tìm kiếm nữa, mình thì là ở trên bờ tiếp tục tu luyện.
Lúc này, Tiểu Vưu ở trong hồ dạo chơi một thời gian hơi dài, Diệp Vân yên tĩnh ngồi ở trên một tảng đá lớn, tinh tế hồi tưởng gần đây một khoảng thời gian kinh nghiệm, đối với Vân hồn hiểu được,… trong đầu Diệp Vân đột nhiên hiện lên một ý niệm, Vân hồn có thể cùng huyền khí đồng dạng hay không, đều là hình thức của một loại năng lượng?
Cái này giải thích vì cái gì trong phi đao dũng mãnh tiến ra huyền khí, ẩn chứa vật chất có thể bổ sung Vân hồn, vì cái gì Vân hồn của A Ly, có thể cùng Vân hồn của mình tiến hành dung hợp tăng cường.
So sánh với huyền khí mà nói, th loại năng lượng ần hồn này hình thức càng thêm cao thâm huyền diệu!
Muốn thế nào, mới có thể để cho Vân hồn của A Ly cùng Vân hồn của mình dung hợp trình độ càng cao?
Diệp Vân nghĩ nghĩ, sở dĩ Vân hồn của A Ly có thể cùng Vân hồn của hắn dung hợp, là vì Vân hồn hai người phi thường tương tự, hoặc là nói, Vân hồn có một dạng gì đó cùng loại với tần suất đồng, năng lượng Vân hồn cùng tần suất, liền có thể dung hợp?
Đương nhiên đây chỉ là một ít suy đoán của Diệp Vân, Diệp Vân cảm giác được mấu chốt của vấn đề, hẳn là nếm thử dung hợp nhiều hơn, như vậy hắn và Vân hồn của A Ly phù hợp sẽ càng ngày càng cao.
Chỉ tiếc, nơi này cũng không đủ điều kiện tốt, khi nào thẳn sẽ tìm địa phương yên lặng không người, bế quan tu luyện.
Phương diện Huyền khí tu vi, Diệp Vân cũng đã củng cố ở Địa Tôn trung kỳ, muốn bay lên một bước, còn phải tiếp tục tích lũy củng cố.
Diệp Vân ở lúc tu luyện, thân thể giống như là hoàn toàn dung hợp hoàn cảnh chung quanh, quang điểm bạch sắc dần dần ở quanh người hắn hiển hiện, từ xa nhìn lại, tựa như điểm điểm tinh quang trong đêm tối.
Diệp Vân đem mỗi một loại công pháp đều vận hành một lần, khi vận chuyển Thủy Vân Quyết, đột nhiên trong lúc đó, Diệp Vân cảm giác mình giống như là thân ở bên trong một mảnh biển lớn mênh mông, hồn niệm định Vân ngưng mắt nhìn đi, chỉ thấy cả Tử Minh hồ, giống như là một mảnh huyền khí chi hồ, từng cổ khí tức khác quay cuồng bắt đầu khởi động.
Nguyên lai bản chất Tử Minh hồ, là một loại thủy hệ huyền khí đặc biệt! Loại thủy hệ huyền khí này ngưng hóa thành thủy, có lực hủ thực rất mạnh!
Càng không ngừng có thủy hệ huyền khí dật tán đến không trung, bồng bềnh đung đưa, sau đó bị gió thổi tán đi.
Diệp Vân tiện đà sinh ra liên tưởng, bản chất thiên địa vạn vật này, đều là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành cấu thành, cuối cùng đều có thể chuyển hóa thành huyền khí! Chủng loại huyền khí bất đồng trầm tích, cũng sẽ sinh ra bùn đất, nước, kim loại v.v.. , đồng thời năm loại huyền khí cũng sẽ tương sinh tương khắc, tuần hoàn bất diệt!
Đây cũng là quy tắc của tu luyện thế giới!
Chương 295 Kim sắc tiểu đỉnh
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Vân sinh ra một ít hiểu ra, có phải là tu luyện tới trình độ nhất định, khi vận chuyển công pháp, liền có thể đem một ít vật chất chuyển hóa thành huyền khí?
Đương nhiên, đây cũng chỉ là Diệp Vân suy đoán mà thôi, Diệp Vân bây giờ còn không có năng lực như vậy.
Ánh mắt nhìn phía trước, Diệp Vân đem uy lực Thủy Vân Quyết vận chuyển tới lớn nhất, trong đôi mắt tinh quang đại phóng, khẽ quát một tiếng:
- Tụ!
Chỉ thấy trên không mặt nước bỗng nhiên nổi lên một đạo gió lốc, trong Tử Minh hồ dật tán ra huyền khí, bị Diệp Vân thúc dục Thủy Vân Quyết tụ lại, ở trên bầu trời tạo thành một khối huyền khí đường kính vài trăm mét.
Trong Tử Minh hồ này dật tán ra huyền khí phi thường tinh thuần, nếu lãng phí như vậy thì có điểm đáng tiếc.
Diệp Vân có thể vận chuyển Thủy Vân Quyết đem những huyền khí này toàn bộ tụ lại, nhưng muốn đem chúng nó hấp thu toàn bộ, lại là rất khó, bởi vì đan điền Diệp Vân dung nạp không được nhiều huyền khí như vậy!
Nhìn xem khối huyền khí đường kính vài trăm mét này, Diệp Vân thầm nghĩ trước vẫn là phải đem chúng nó tản mất?
Nếu có thể đem khối huyền khí này nuốt vào, so với ăn bất luận linh đan diệu dược gì hiệu quả đều muốn cường!
Suy nghĩ một chút, Diệp Vân lại quát to một tiếng:
- Nuốt!
Diệp Vân há to mồm, chỉ thấy từng đạo huyền khí từ trong khối huyền khí cự đại kia phân đi ra, điên cuồng tuôn hướng trong miệng Diệp Vân, giống như là quỳnh kình trong hải dương, rầm rầm điên cuồng mà nuốt vào rất nhiều huyền khí.
Những huyền khí này tiến vào thân thể của Diệp Vân, phóng tới đan điền, đan điền của Diệp Vân giống như là một cái khí cầu khô quắt, huyền khí từ bên ngoài điên cuồng dũng mãnh vào, cái khí cầu này rất nhanh bị thổi lớn lên, đan điền bị sung tràn đầy, cảm giác giống như là muốn chống đỡ bạo.
Hấp thu đủ rồi, nếu lại nuốt vào, thân thể căn bản không tiếp thụ được!
Nhìn nhìn khối huyền khí cự đại giữa thiên không kia, Diệp Vân nuốt vào, sợ là ngay cả một phần trăm cũng không tới!
Đang chuẩn bị đình chỉ nuốt vào huyền khí, phi đao trong đầu Diệp Vân đột nhiên ông một tiếng vang lên, ngọn phi đao này giống như là cảm giác đến cái gì, tạo thành một dòng xoáy huyền khí cự đại, rất nhanh, trong kinh mạch Diệp Vân tràn đầy huyền khí đều bị cuốn vào trong phi đao.
Di!
Diệp Vân kinh ngạc vạn phần, hắn nguyên lai tưởng rằng phi đao chỉ biết phóng xuất ra huyền khí, nhưng không nghĩ tới phi đao còn có thể hấp thu huyền khí!
Nghĩ tới đây, Diệp Vân liền không hề ngậm miệng, mà là điên cuồng nuốt huyền khí trôi giữa thiên không, những huyền khí kia tiến vào thân thể Diệp Vân, phi đao chiến minh càng nhanh hơn, hô hô hô, từng đợt rồi lại từng đợt huyền khí trào vào trong phi đao, trên bầu trời đoàn huyền khí đường kính vài trăm mét kia trong mười phút, bị Diệp Vân nuốt vào trong bụng.
Lúc này Phi đao mới đình chỉ hấp thu huyền khí, khôi phục bình tĩnh, cùng ngày xưa không khác.
Diệp Vân đình chỉ vận chuyển Thủy Vân Quyết, kinh hãi không thôi, hắn có chút hiểu rõ, trong phi đao này huyền khí chi hải mênh mông vô tận là làm sao tới, trước đây vị tiền bối có được phi đao kia, không biết luyện hóa nhiều ít huyền khí bên trong thiên địa, mới ở trong phi đao tích lũy một cái huyền khí chi hải khổng lồ như thế! Không quản Diệp Vân tiêu hao nhiều huyền khí hơn nữa, huyền khí trong phi đao vĩnh viễn đều khó có khả năng bị hao hết!
Phát hiện này làm cho Diệp Vân mừng rỡ không thôi, trước kia hắn một mực lo lắng huyền khí trong phi đao sẽ bị mình dùng hết, xem ra sau này mình phải đối với ngọn phi đao trong đầu này có đầy đủ tin tưởng mới được.
Diệp Vân đang chuẩn bị luyện hóa huyền khí còn sót lại trong cơ thể, cúi đầu, phát hiện A Ly cùng Tiểu Dực đều trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
- Diệp Vân ca ca, ngươi thật là lợi hại!
Tiểu Dực thán phục nói, coi như là hắn thời Yêu Vương kì, cũng không có biện pháp duy nhất nuốt vào lượng huyền khí khổng lồ như thế, coi như là Yêu Vương cường giả, duy nhất nuốt vào nhiều huyền khí ngoại giới như vậy, không thể luyện hóa, thân thể cũng vô cùng có khả năng sẽ bị chống đỡ bạo chết, mà Diệp Vân, lại làm được!
Ánh mắt của A Ly cũng tràn đầy rung động, không cách nào lý giải thân thể của Diệp Vân, làm sao có thể tiếp nhận lượng huyền khí khổng lồ như thế.
Diệp Vân xấu hổ sờ lên đầu, trên thực tế cũng không phải hắn lợi hại, mà là phi đao trong cơ thể hắn quá mạnh mẽ. Diệp Vân lại không có biện pháp cùng A Ly, Tiểu Dực giải thích, trong thức hải của mình có một thanh phi đao lai lịch không rõ, cho dù giải thích, người bình thường cũng rất khó tin tưởng, phi đao sao lại ở trong thức hải?
Vừa rồi hấp thu huyền khí phóng tới huyền khí chi hải trong phi đao, phỏng chừng cũng chỉ là trâu đất xuống biển, một điểm tiếng vang cũng không có, cho nên hoàn toàn không cần phải tiếp tục hấp thu Tử Minh hồ dật tán huyền khí .
Hiện tại mấu chốt nhất, là tăng lên thực lực của mình, mà không phải là huyền khí trong phi đao! Diệp Vân Thủy Vân Quyết trải qua một lần diễn luyện vừa rồi, cũng có chút đột phá.
Diệp Vân tiếp tục tu luyện, lại qua hơn một giờ, Tiểu Vưu lần nữa bơi lên.
Lúc này Tiểu Vưu dẫn tới, là một cái tiểu đỉnh màu vàng, cái tiểu đỉnh này chỉ lớn nhỏ lòng bài tay, một tay có thể nắm được, giống như là bản thu nhỏ của những đỉnh luyện đan kia, toàn thân là bùm đất, nếu như không phải là vì nó từ trong Tử Minh hồ vét lên, Diệp Vân phỏng chừng sẽ xem đồ chơi này là hàng vỉa hè.
Diệp Vân đem tiểu đỉnh này rửa sạch sẽ, dùng huyền khí cùng Vân hồn dò xét một phen, nhưng không có phát hiện tiểu đỉnh này có chỗ đặc thù gì, chỉ có thể thôi, trước đem cái tiểu đỉnh này bỏ vào trong không gian bao tay, đợi về sau lại nghiên cứu công dụng của nó.
Kế tiếp Tiểu Vưu rốt cuộc không có lấy đến vật gì đó, Diệp Vân ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời cũng đã tờ mờ sáng, tạm thời chỉ có thể thôi, buổi tối thu hoạch cũng đã làm cho Diệp Vân cảm thấy phi thường hài lòng .
Diệp Vân mang theo A Ly, Tiểu Dực cùng Tiểu Vưu chung một chỗ về tới hành cung biệt viện, Vân hồn quét qua, phát hiện Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh cũng còn luyện đan.
Bất kể là Hiên Dật dược tôn hay là Lê sư huynh, đối với đan đạo đều là phi thường si mê, bọn họ cùng ngoại nhân liên hệ thời gian không nhiều lắm, tâm tư cũng tương đối thuần khiết.
Nghĩ đến Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh vô tư, Diệp Vân có chút hổ thẹn, nghĩ nghĩ, mình có cái gì có thể hồi báo bọn họ ? Như thế nào đem cái này quên đi! Diệp Vân nghĩ tới Thái thượng đan đạo, lại nói tiếp Thái thượng đan đạo giảng thuật luyện đan, vẫn là tương đối cao thâm, tuy cùng thượng cổ luyện đan thuật không cách nào đánh đồng, nhưng rất nhiều thứ, đối với Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh hẳn là sẽ rất có trợ giúp.
Thượng cổ luyện đan thuật cho dù truyền thụ cho Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh cũng không có gì dùng, bởi vì bọn hắn tìm không thấy chân dương chi hỏa! Mà thái thượng đan đạo, lại là Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh cần có.
Bùm một tiếng, một quyền của Tiểu Dực nện ở trên thân thể bạch tuộc này, giống như là đánh vào một đoàn bông, mềm không đến lực đạo.
Tám xúc tua của bạch tuộc kia càng không ngừng vung vẩy giãy dụa, một đôi mắt to đen nhánh đáng thương ba ba mà nhìn xem Tiểu Dực, bộ dạng như là muốn khóc lên.
Tiểu Dực thấy một quyền không có đánh chết bạch tuộc này, giơ lên nắm tay đang chuẩn bị một lần nữa cho nó một quyền, nhưng nhìn ánh mắt của nó, nắm tay giơ lên giữa không trung lại ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Vân, chần chờ hỏi thăm:
- Diệp Vân ca ca, nó thoạt nhìn thật đáng thương, còn muốn đánh sao?
Bị Tiểu Dực một quyền đánh vào người, bạch tuộc này rõ ràng một chút việc cũng không có? Làm cho Diệp Vân cảm thấy kinh ngạc, chứng kiến Vân sắc bạch tuộc này nhân cách hoá như thế, trong lòng Diệp Vân vừa động, chẳng lẽ bạch tuộc này cũng là yêu thú hoặc là huyền thú diễn sinh linh trí?
Vân hồn quét qua, xâm nhập trong óc bạch tuộc, bạch tuộc này cấu tạo quả nhiên cùng yêu thú khác giống như đúc, luận cấp bậc, khả năng cũng bất quá là Địa sư cấp yêu thú. Chỉ là, Địa sư cấp yêu thú bình thường, như thế nào lại ăn Tiểu Dực một quyền mà không chết? Bạch tuộc này thật có điểm cổ quái!
- Không cần đánh, Tiểu Dực, giữ chặt nó!
Diệp Vân nhìn về phía Hiên Dật dược tôn hỏi.
- Sư tôn, ngươi có biết lai lịch bạch tuộc này không?
- Bạch tuộc này chỉ sợ cũng là linh vật trời sinh dị chủng.
Minh Vũ Đại Đế ở một bên nói, hắn đối với bạch tuộc kia cũng sinh ra một chút hiếu kỳ.
- Ta phải nhìn kỹ mới có thể biết.
Hiên Dật dược tôn nói, đi đến bên cạnh bạch tuộc, quan sát một phen, trầm ngâm hồi lâu, lại từ trong túi càn khôn lấy ra một quyển sách vở cực kỳ cổ lão cũ nát, tìm kiếm lên.
- Dược tôn có thể tìm ra đây là vật gì?
Minh Vũ Đại Đế hỏi.
- Tướng mạo bạch tuộc này thật là cổ quái, thân thể cư nhiên mềm mại như thế, chẳng lẽ, đây là Thiên Minh Chương trong truyền thuyết?
Hiên Dật dược tôn khiếp sợ chỉ vào một chỗ tranh sách nói.
- Thiên Minh Chương, sinh tồn ở bên trong biển sâu, hắn sinh mệnh kéo dài, truyền thuyết có thể sống vài trăm vạn năm, thậm chí có thể bơi đến Địa Ngục minh hồ, Thiên Minh Chương sinh sôi nảy nở cực kỳ không dễ, cực kỳ hi hữu, chất thịt của bọn hắn cũng theo thời gian trôi qua, mà trở nên trân quý vô cùng, Thiên Minh Chương trong năm vạn năm, thịt của bọn nó hiện ra màu hồng phấn, lúc này chất thịt của bọn hắn thô sáp vô cùng, hàm có kịch độc, bất luận kẻ nào ăn, đều thất khiếu chảy máu mà chết, đến hai mươi vạn năm, dần dần biến thành màu đen, độc tính cũng đạt tới giai đoạn kinh người nhất, bất luận kẻ nào ăn nó, lập tức hóa thành huyết thủy, đến năm mười vạn năm biến thành xanh đậm sắc, lúc này mới có thể ăn, chính là thiên tài địa bảo Vân kỳ nhất, ăn một miếng có thể diên thọ năm trăm năm.
Nhìn xem bạch tuộc màu hồng phấn kia, Diệp Vân nói:
- Chẳng phải là nói, thịt của nó bây giờ còn không có thể ăn?
- Không sai.
Hiên Dật dược tôn cũng là thất vọng nhẹ gật đầu.
Tất cả mọi người có chút thất vọng, thật vất vả câu đi lên một con bạch tuộc, lại phát hiện không thể ăn.
- Thiên Minh Chương bởi vì sinh sôi nẩy nở không dễ, chúng nó có năng lực bảo vệ mình rất cường, ngoại trừ kịch độc ra, thân thể của bọn nó cực kỳ mềm mại, không sợ bất luận lợi khí gì đả kích, giác hút cũng có thể dùng phương pháp đặc thù đơn giản xé nát da thịt yêu thú, ở bên trong biển sâu, bất luận yêu thú gì nhìn thấy, đều xa xa tránh đi. Thiên Minh Chương này thẳng đến năm mươi vạn năm lớn lên mới trưởng thành, thịt chất tốt nhất, nhưng lúc đó, chúng nó cũng đã cực kỳ đáng sợ, hình thể cũng cực kỳ cự đại, coi như là một ít cự yêu biển sâu, cũng chỉ là thực vật của chúng nó.
Hiên Dật dược tôn tiếp tục nói, Thiên Minh Chương trưởng thành chỉ sợ là câu không được.
Ánh mắt của Diệp Vân rơi vào trên người tiểu bạch tuộc kia, không nghĩ tới một Thiên Minh Chương nhỏ như vậy, sau khi lớn lên rõ ràng có thể trở nên mạnh mẽ khủng bố, bất quá năm mươi vạn năm, đây chính là tuế nguyệt cực kỳ dài dòng buồn chán, phỏng chừng đến lúc đó, thi cốt của mình cũng hóa thành tro bụi .
Thiên Minh Chương này cũng thuộc về phạm trù yêu thú, không biết có thể thu phục hay không.
Tiểu Dực sờ lên đầu Thiên Minh Chương, nhìn về phía Diệp Vân khẩn cầu:
- Diệp Vân ca ca, nó đã có độc, không có thể ăn, chúng ta đừng có giết nó a?
- Ân.
Diệp Vân nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua A Ly, phát hiện bộ dạng A Ly hơi có chút hưng phấn, tựa như lúc trước gặp được Tiểu Dực vậy, Diệp Vân cười cười, A Ly cùng ý nghĩ của mình đồng dạng.
Diệp Vân nhìn về phía Hiên Dật dược tôn cùng Minh Vũ Đại Đế nói:
- Bạch tuộc này không có thể ăn, vậy thì bắt nó cho ta đi.
- Ngươi muốn bắt nó làm cái gì?
Hiên Dật dược tôn dặn dò.
- Cũng phải cẩn thận một chút, thịt của nó hàm chứa kịch độc, chỉ cần một chút liền sẽ trí mạng!
- Sư tôn yên tâm, ta sẽ chú ý.
Diệp Vân gật đầu nói.
Minh Vũ Đại Đế cũng gật đầu đồng ý, dù sao Thiên Minh Chương này cũng là Diệp Vân câu đi lên, muốn xử lý như thế nào sẽ theo Diệp Vân a.
Tiểu Dực cao hứng bừng bừng cầm một cái thùng nước, trong đó chứa đầy nước, đem Thiên Minh Chương thả đi vào, ghé vào thùng nước nói:
- Tiểu Vưu, Diệp Vân ca ca nói không giết ngươi, ngươi trước đợi ở trong thùng nước nghỉ ngơi một chút.
Thiên Minh Chương này như là nghe hiểu, yên tĩnh ở trong thùng nước.
- Nó là bạch tuộc, không phải con mực!
Diệp Vân cười cười nói.
- Bạch tuộc cùng con mực có khác nhau sao?
Tiểu Dực ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn về phía Diệp Vân nói.
- Ta thích ăn nhất là con mực xào, Tiểu Vưu ngoại trừ hơi lớn một chút, không phải cùng con mực giống như đúc sao?
Phảng phất là nghe hiểu Tiểu Dực nói, con mắt Thiên Minh Chương thoáng cái mở tròn vo, bắt đầu không ngừng giãy dụa, thùng nước bị lộng đến đinh đinh đang đang chuyển loạn.
- Tiểu Vưu, không nên gấp, ta chỉ nói là ngươi lớn lên giống con mực, ngươi có độc, cho nên chúng ta sẽ không ăn ngươi.
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Dực cẩn thận vỗ vỗ đầu Thiên Minh Chương, Thiên Minh Chương rốt cục yên tĩnh trở lại.
Diệp Vân cũng nói không nên lời con mực cùng bạch tuộc rốt cuộc nơi nào có bất đồng, một cái lớn một chút một cái nhỏ một điểm? Ở cái thế giới này loại định luật kia tựa hồ là không thành lập.
- Cho dù nó là một con bạch tuộc, ta vẫn thích gọi nó là Tiểu Vưu.
Tiểu Dực hì hì cười nói.
- Vậy thì gọi nó Tiểu Vưu a.
Diệp Vân cười cười, kỳ thật chỉ là một cái tên mà thôi, không cần phải tích cực như vậy.
Nguyên lai Diệp Vân, Tiểu Dực đều là tánh tình trẻ con, muốn đem Thiên Minh Chương này nuôi dưỡng, Hiên Dật dược tôn cùng Minh Vũ Đại Đế nhìn nhau cười.
Hiên Dật dược tôn cùng Minh Vũ Đại Đế đều không biết là, giờ phút này, Diệp Vân cũng đã phóng xuất ra Vân hồn, Vân hồn này tiến vào đầu của Thiên Minh Chương, ở trong đầu của Thiên Minh Chương bám vào một tia hồn niệm, sau đó đem Vân hồn thu trở về, Thiên Minh Chương này đã bị Diệp Vân tuần phục.
Chương 292 Tiểu vưu (2)
Diệp Vân chỉ cần sảo động ý niệm thoáng cái, Thiên Minh Chương đều dựa theo mệnh lệnh của Diệp Vân chấp hành.
Lại câu một hồi cá, không có câu lên loại cá đặc biệt quý trọng gì, thời điểm đến gần tối, trời dần dần đêm đen, một nhóm người Diệp Vân mới trở lại hành cung bên bờ Tử Minh hồ.
Nếm qua cơm tối, Diệp Vân mang theo Tiểu Dực, A Ly về tới chỗ ở của mình.
Trong biệt viện đình viện thật sâu, có năm gian phòng ở, phòng ở phía trước có một ao sen phương viên vài chục mét, trên ao sen xây vài toà đình nghỉ mát.
Diệp Vân cùng A Ly ở đình nghỉ mát! Một chổ khác, Tiểu Dực thì ôm Tiểu Vưu chơi đùa
- Tiểu Vưu, ta đem ngươi bỏ vào trong nước được không, ngươi cũng đừng bơi quá xa !
Tiểu Dực biết rõ Tiểu Vưu đã bị Diệp Vân thu phục, cho nên bỏ vào trong ao sen cũng không có gì.
Tiểu Vưu nháy nháy con mắt một chút, bộ dạng tựa hồ rất vui vẻ. Tuy nó rời đi nước mấy tháng cũng sẽ không chết, nhưng mà so sánh với ở trên bờ, nó còn là càng ưa thích ngốc ở trong nước.
Tiểu Dực đem Tiểu Vưu bỏ vào trong ao sen, Tiểu Vưu nổi ở trên mặt nước, dùng xúc tua phát mặt nước, tóe lên trận trận bọt nước.
- Tiểu Vưu, ngươi lớn nhất là như vậy sao? Ta là có thể trở nên rất lớn rất lớn!
Tiểu Dực mở ra hai tay, rất là đắc ý nói.
Trong ao sen Tiểu Vưu "Sưu" một cái, biến lớn hơn rất nhiều, bộ dạng dài chừng hai ba thước, coi như là cực kỳ cự đại rồi, bất quá cùng bản thể của Tiểu Dực lại là không có so nổi.
- Hắc hắc, còn là ta lớn hơn, chỉ là Diệp Vân ca ca nói ta không thể tùy tiện biến thân, cho nên ta không thể biến cho ngươi xem .
Tiểu Dực có chút buồn bực nói.
Tiểu Vưu có chút thất vọng, lại biến trở về nguyên lai lớn nhỏ, ở trên mặt nước bơi qua bơi lại.
- Tiểu Vưu, ngươi có muốn ăn gì đó hay không? Ta nơi này có thiệt nhiều đồ ăn ngon.
Tiểu Dực suy nghĩ một chút, từ trong túi càn khôn lấy ra một khỏa Tử Kim Vân Đan, túi càn khôn của hắn tổng cộng chỉ còn lại có sáu khỏa Tử Kim Vân Đan, mặc dù có chút không muốn, hắn còn là nhịn đau lấy ra một khỏa Tử Kim Vân Đan.
Thời điểm Tiểu Dực lấy ra Tử Kim Vân Đan, Tiểu Vưu như là nghe thấy được cái gì, trừng tròng mắt nhìn Tử Kim Vân Đan trong tay Tiểu Dực, mắt ba ba nhìn Tiểu Dực, vẻ mặt tham dạng.
- Đây chính là dùng Tử Kim Vân Ngư làm Tử Kim Vân Đan, là từ trong hồ kia câu đi lên, Tiểu Vưu, ngươi có biết Tử Kim Vân Ngư hay không? Nó chính là với ngươi ở chung một cái hồ.
Tiểu Dực nói.
Tiểu Vưu đầu một hồi cuồng điểm, mặc dù là chung một cái hồ, nhưng mà nó bắt không được Tử Kim Vân Ngư, không ăn qua thịt cá Tử Kim Vân Ngư.
- Cho ngươi ăn đi.
Tiểu Dực đem Tử Kim Vân Đan đưa cho Tiểu Vưu, xúc tua của Tiểu Vưu đem Tử Kim Vân Đan cuốn lên, nhét vào trong miệng, rất nhanh ăn hết.
Ăn xong Tử Kim Vân Đan, Tiểu Vưu vui sướng ở trên mặt nước phịch vài cái.
- Ăn ngon a?
Tiểu Dực cười tủm tỉm hỏi thăm.
Tiểu Vưu cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu, lại mắt ba sắc mà nhìn xem Tiểu Dực.
- Ngươi thật sự là một cái ăn hàng, chỗ này của ta đã không có.
Tiểu Dực buông buông hai tay, trong nội tâm thầm nghĩ, ta mới sẽ không nói cho Tiểu Vưu trong túi càn khôn của mình còn có mấy khỏa Tử Kim Vân Đan, những Tử Kim Vân Đan kia ta phải cất giấu vụng trộm ăn.
Vân hồn nghe được Tiểu Dực nói, Diệp Vân không khỏi buồn cười, Tiểu Dực cũng không biết xấu hổ nói ai khác là ăn hàng, so với ăn cái gì mà nói, ai có thể so qua được Tiểu Dực?
Tiểu Vưu đáng thương mà nhìn xem Tiểu Dực, ăn xong Tử Kim Vân Đan, mặt ngoài da của nó, phát ra một loại hồng sắc quang trạch nhàn nhạt, như là đã xảy ra biến hóa nào đó. Diệp Vân cũng cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ các loại đan dược từ Tử Kim Vân Ngư, có thể xúc tiến Tiểu Vưu sinh trưởng? Đem Vân hồn thu vào, Diệp Vân lần nữa tiến nhập trạng thái tu luyện.
Chứng kiến Vân sắc Tiểu Vưu như vậy, Tiểu Dực cũng có chút ngượng ngùng .
- Tiểu Vưu, nếu không như vậy đi, cho ngươi một ít Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan ăn.
Tiểu Dực suy nghĩ một chút nói.
Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan? Tiểu Vưu hai mắt mê mang, bất quá nghe được cái chữ ăn này, nó còn là cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu.
Tiểu Dực ở trong túi càn khôn lấy ra một ít Tụ Hồn Đan cùng Ngưng Hồn Đan, mở ra bàn tay nhỏ bé.
Một cổ khí tức càng thêm hấp dẫn truyền đến, làm ánh mắt Tiểu Vưu dừng lại ở trong lòng bàn tay Tiểu Dực liền khó dời đi, những đan dược này chính là làm hại nó bị Diệp Vân từ trong Tử Minh hồ câu ra, bất quá nó xác thực rất khó chống lại chúng nó hấp dẫn.
Tiểu Vưu duỗi ra xúc tua, đem những đan dược kia cuốn lên, hết thảy nhét vào trong miệng, mười một viên Tụ Hồn Đan, sáu Ngưng Hồn Đan thoáng cái tất cả đều biến mất.
- Diệp Vân ca ca nói, những đan dược này không thể một lần ăn quá nhiều, hôm nay ngươi ăn nhiêu đó a.
Tiểu Dực vỗ vỗ đầu Tiểu Vưu.
Tiểu Vưu vui sướng ở trong nước phịch vài cái.
- Tiểu Vưu, chúng ta chơi đá bóng được không?
Tiểu Dực nhìn xem thân thể hình cầu của Tiểu Vưu, ý tưởng đột phát nói.
Đá bóng? Tiểu Vưu lại một lần mê mang, đá bóng là có ý gì?
Tiểu Dực nói, đem Tiểu Vưu từ trong nước bế lên.
- Tiểu Vưu, ngươi co lại thành một đoàn.
Tiểu Dực nói.
Tiểu Vưu lập tức đem xúc tua cái gì đó đều co lại với nhau, Tiểu Dực đem nó phóng trên mặt đất, chạy lấy đà một chút, một cước đá đi ra ngoài, chỉ thấy Tiểu Vưu "Hô" một tiếng bay lên, bay ra vài chục mét, ở trên tường bắn ngược một chút, sau khi rơi xuống dất lại liên tục nhấp nhô mấy mét.
Tiểu Dực chạy tới, vỗ tay hưng phấn hô to:
- Tiểu Vưu ngươi giỏi quá!
Tiểu Vưu mở to mắt, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu, con mắt cười tủm tỉm khom thành một tuyến.
- Chúng ta tiếp tục chơi.
Bùm, bùm, bùm, Tiểu Vưu từ bên này bay đến bên kia, lại từ bên kia bay đến bên này.
Không quản Tiểu Dực lực đạo bao nhiêu, Tiểu Vưu cũng sẽ không bị thương, hai ngươi chơi phi thường cao hứng.
Diệp Vân thật dài thở ra một hơi, hướng Tiểu Dực nhìn lại, phát hiện Tiểu Dực đang bắt Tiểu Vưu làm cầu đá, không khỏi muốn phát điên, tiểu tử Tiểu Dực này rất xấu rồi!
- Tiểu Dực, ngươi đang làm gì đó?
Diệp Vân hô.
- Diệp Vân ca ca, ta cùng Tiểu Vưu chơi đá bóng, Diệp Vân ca ca, ngươi muốn chơi hay không!
Tiểu Dực nhìn qua, vui vẻ nói.
Diệp Vân đi tới, phát hiện Tiểu Vưu đã ở bên người Tiểu Dực ngừng lại, bình yên vô sự, bị Tiểu Dực làm thành cầu đá, bộ dạng rõ ràng không có một điểm sanh khí, còn hưng phấn mà luồn lên nhảy xuống.
- Tiểu Vưu, Tiểu Dực có khi dễ ngươi hay không?
Diệp Vân nhìn về phía Tiểu Vưu hỏi, Diệp Vân đang muốn cùng Tiểu Vưu bồi dưỡng cảm tình, làm cho Tiểu Vưu hỗ trợ mình, tiểu tử Tiểu Dực này sẽ không đem Tiểu Vưu khi dễ thảm đi.
Khi dễ, Tiểu Vưu sửng sốt sau nửa ngày.
- Ta không có khi dễ Tiểu Vưu, Tiểu Vưu cũng rất vui vẻ .
Tiểu Dực ở một bên lầm bầm nói.
Chương 293 Tử Minh hồ tầm bảo (1)
Con mắt Tiểu Vưu khom thành trăng sáng, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu.
Diệp Vân vỗ trán một cái, được rồi, yêu thú tư duy thật không phải là nhân loại có thể lý giải.
- Đem Tiểu Vưu thả lại trong nước a, trong hoa viên bị các ngươi làm cho rối loạn .
Diệp Vân nói, dù sao Tiểu Vưu cũng là sinh vật biển, rời đi nước quá lâu có thể chết mất hay không, bất quá nghĩ nghĩ, yêu thú cùng dã thú bình thường hoàn toàn không giống, mình đã quá lo lắng a?
Diệp Vân quay đầu, hướng đình nghỉ mát đi đến.
- Tiểu Vưu, Diệp Vân ca ca nói không để cho chúng ta chơi đá bóng .
Tiểu Dực bất đắc dĩ nói.
Tiểu Vưu lộ ra Vân sắc thất lạc.
- Chúng ta đây chơi trò khác được không?
Tiểu Dực cắn ngón tay, cau mày.
- Chúng ta chơi cái gì tốt đây?
Tiểu Vưu mắt ba ba mà nhìn xem Tiểu Dực.
- Chúng ta chơi đùa ngọn nến được không?
Tiểu Dực đột nhiên lại có một cái ý nghĩ, hưng phấn nói.
Chơi ngọn nến? Tiểu Vưu nháy nháy con mắt.
- Chính là ta ở trên mặt đất đốt rất nhiều rất nhiều ngọn nến, ngươi phải dùng xúc tua từ phía trên ngọn nến đi qua, mới coi như ngươi thắng.
Tiểu Dực nhảy dựng lên, vì ý nghĩ của mình cảm thấy phấn chấn không thôi.
Tiểu Vưu con mắt cong cong, hưng phấn nhẹ gật đầu.
Nghe được Tiểu Dực nói, Diệp Vân một cái lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, cái trò chơi này không gọi qua ngọn nến, mà gọi nướng con mực, không. Nướng bạch tuộc! Tiểu Vưu cư nhiên còn hưng phấn đồng ý, đây là cái sự tình gì a?
Diệp Vân tranh thủ thời gian quay đầu lại ngăn ý nghĩ quỷ quái kia của Tiểu Dực, nếu lại như vậy chơi tiếp tục, Tiểu Vưu không phải bị Tiểu Dực đùa chơi chết không thể!
Bóng đêm dần dần đen lại, đã là sau nửa đêm .
Tiểu Vưu ở trên mặt nước bốc lên, bộ dạng có điểm vô cùng buồn chán.
Diệp Vân, A Ly còn có Tiểu Dực đã đi tới, lúc này nó mới trở nên hưng phấn lên.
- Tiểu Vưu, hỏi ngươi chút vấn đề.
Diệp Vân ở bên cạnh ao ngồi chồm hổm xuống.
Tiểu Vưu mở trừng hai mắt nhìn xem Diệp Vân.
- Tiểu Vưu, ngươi ở trong Tử Minh hồ sinh sống lâu như vậy. Có ở dưới đáy hồ phát hiện một ít vật cổ quái gì hay không?
Diệp Vân mở miệng hỏi, Minh Vũ Đại Đế cũng đã có nói, đáy Tử Minh hồ này, có thể là có trọng bảo từ thượng cổ còn sót lại!
Vật cổ quái? Một cái xúc tua của Tiểu Vưu để lên đầu, học biểu lộ trầm tư của Tiểu Dực, sau nửa ngày, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu.
- Trong hồ Tử Minh quả nhiên có thứ tốt!
Trong lòng Diệp Vân vừa động, đối với Tiểu Vưu nói.
- Tiểu Vưu, nếu ngươi có thể lấy những vật trong Tử Minh hồ kia chuyển đi lên, ta liền cho ngươi đồ ăn ngon. Như thế nào?
Trên thực tế, Diệp Vân dùng Vân hồn hạ đạt mệnh lệnh cho Tiểu Vưu, Tiểu Vưu hẳn là sẽ chấp hành, nhưng mà Tử Minh hồ này có chút đặc thù, Vân hồn của Diệp Vân cũng vô pháp xuyên qua Tử Minh hồ, vạn nhất Tiểu Vưu đến trong Tử Minh hồ liền không tuân mệnh lệnh, chẳng phải là công dã tràng? Vì vậy Diệp Vân nghĩ tới dùng gì đó hấp dẫn Tiểu Vưu.
Thiên Minh Chương sống lâu dài, dùng tuổi hiện tại của Tiểu Vưu, phỏng chừng còn chỉ là một hài tử mà thôi, tư duy cũng khá đơn giản.
Nghe được cái chữ ăn này, Tiểu Vưu không ngừng gật đầu, bộ dạng thật cao hứng.
- Tiểu Dực, ẵm Tiểu Vưu, A Ly, chúng ta cùng đi Tử Minh hồ.
Diệp Vân Vân sắc phấn chấn nói, nếu như trong hồ Tử Minh thực có thứ tốt, ở trong nước tính ăn mòn có thể bảo trì ngàn năm không hủ, đây tuyệt đối là một ít siêu cấp trọng bảo!
A Ly nhảy tới trên bờ vai của Diệp Vân, một nhóm bọn họ lén lút ra hành cung, hướng Tử Minh hồ lao đi.
Cốc khẩu hạp cốc Tử Minh Hồ, phòng giữ sâm nghiêm, nhưng bên hành cung này, lại không có nhiều thủ vệ, A Ly thi triển ảo thuật, đám thủ vệ kia căn bản không biết bọn người Diệp Vân đi ra hành cung.
Diệp Vân biết rõ, bí mật của mình thật sự nhiều lắm, mặc dù Hiên Dật dược tôn, Minh Vũ Đại Đế cùng mình quan hệ tốt, nhưng có chút bí mật còn là không cho bọn họ biết sẽ tốt.
Bên cạnh Tử Minh Hồ, trăng tròn treo cao, nguyệt quang sáng tỏ.
Trên ghềnh bãi loạn thạch bên hồ, xuất hiện thân ảnh một nhóm Diệp Vân.
Diệp Vân cùng Tiểu Dực đều mang theo thùng nước, bên trong rất nhiều Thiên Tịnh Thủy, không quản từ trong hồ làm ra đến vật gì đó, đều phải trước đặt ở trong thùng tẩy một chút.
Bọn họ ở một chỗ mép nước ngừng lại, Diệp Vân đem Tiểu Vưu bỏ vào trong nước.
- Tiểu Vưu, chúng ta ở bên cạnh bờ chờ ngươi, ngươi xuống dưới tìm xem a.
Diệp Vân nói, cùng A Ly, Tiểu Dực ở bên cạnh bờ chờ.
Tiểu Vưu rất nhanh nhẹ gật đầu, sau đó hướng trong nước tiềm đi.
Đợi Tiểu Vưu đi lên, phỏng chừng còn phải qua rất lâu, Diệp Vân ở trên một tảng đá ngồi xuống, bắt đầu tu luyện, A Ly ở bên người Diệp Vân nhắm mắt tu luyện, Tiểu Dực thì ở một bên chơi tảng đá.
Đại khái hơn 10' sau, chỉ nghe mặt nước "rầm" một tiếng, Tiểu Vưu từ trong nước đi lên.
- Như thế nào, Tiểu Vưu, ngươi có tìm được vật gì không?
Diệp Vân lướt đến bên hồ, nhìn về phía Tiểu Vưu hỏi.
Tiểu Vưu cười híp mắt, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu, duỗi ra một cái xúc tua, Diệp Vân phát hiện, trên xúc tua của Tiểu Vưu, rõ ràng là một Hồng Vĩ hắc ngư, con cá này ở đáy hồ sinh hoạt, nhưng Diệp Vân cũng có câu lên mấy cái, giá trị cùng Hồng dực khoa đẩu ngư không sai biệt lắm.
Diệp Vân vỗ trán một cái, Tiểu Vưu hẳn là hiểu sai ý, tranh thủ thời gian giải thích nói:
- Tiểu Vưu, ta nói không phải cá, mà là một ít vật cổ quái, tỷ như hạt châu, bảo thạch, cái hộp, binh khí, khải giáp...
Tiểu Vưu nhìn xem Diệp Vân, trầm tư sau nửa ngày, cười tủm tỉm nhẹ gật đầu, lại tiềm đi.
Một lát sau, Tiểu Vưu lại đi lên.
Diệp Vân nhanh hết chỗ nói rồi, lần này Tiểu Vưu thu được tới, là một tảng đá cực đại trơn bóng, tảng đá kia cũng kỳ lạ, trong hồ rõ ràng không có bị hủ thực, nhưng cũng chỉ là một tảng đá khá là đặc thù mà thôi, không có tác dụng quá lớn.
Diệp Vân chỉ có thể làm cho Tiểu Vưu tiếp tục đi, Tiểu Vưu lại vét lên đến một khối quy giáp, một cây xương cá, còn có một bối xác.
Những vật này đối với Diệp Vân mà nói, đều là không có dùng, khả năng đối với Tiểu Vưu mà nói, những thứ này là gì đó kỳ quái. Diệp Vân liều mạng theo Tiểu Vưu giải thích các loại danh từ như cái hộp, bảo thạch,… Tiểu Vưu chính là nghe không hiểu.
Nghĩ nghĩ, Diệp Vân từ trong bao tay trong không gian lấy ra các vật đồng dạng, kể cả Bảo Châu màu đen, Phá Ngục Kiếm,… làm cho Tiểu Vưu phân biệt từng cái, xem ra sau này phải trước dạy Tiểu Vưu cái nào mới là bảo bối, mới có thể phái Tiểu Vưu đi tìm bảo.
Lần này thời gian có hơi lâu, Tiểu Vưu đi xuống trọn vẹn hơn nửa canh giờ, mặt nước mới "cô lỗ cô lỗ" bốc lên bong bóng. Tiểu Vưu lại từ đáy hồ bơi lên, lúc này Tiểu Vưu quả nhiên không có lại cầm những loạn thất bát tao gì đó kia. Mà là một thanh chủy thủ tràn đầy cáu bẩn.
- Tiểu Vưu, bắt nó bỏ vào trong thùng nước!
Chứng kiến thanh chủy thủ kia, Diệp Vân hưng phấn nói.
Chương 294 Tử Minh hồ tầm bảo (2)
Xúc tua của Tiểu Vưu mang theo chủy thủ, bỏ vào trong thùng nước, sau đó ở dưới sự chỉ huy của Diệp Vân, đem thanh chủy thủ kia tẩy trong nước.
Hồi lâu, Diệp Vân mới rửa sạch sẽ cáu bẩn gì đó bên ngoài thanh chủy thủ, chỉ thấy trong bóng tối hàn quang lóe lên, một thanh chủy thủ sáng như tuyết hiện ra ở trước mắt Diệp Vân.
Tiểu Dực cùng ánh mắt của A Ly cũng đã rơi vào trên thanh chủy thủ này.
- Diệp Vân ca ca. Thứ này đáng giá sao?
Tiểu Dực nháy nháy con mắt hỏi.
Mỗi lần lấy tới vật gì tốt, phản ứng đầu tiên của Tiểu Dực chính là vật này đáng giá hay không, Diệp Vân chỉ có thể nhẹ gật đầu, cầm lên thanh chủy thủ, lập tức cảm giác chủy thủ ở nơi đó ong ong chiến minh không thôi, giống như là muốn rời khỏi tay.
Khí linh thật là lợi hại! Khí linh của thanh chủy thủ này khẳng định có ý thức tự chủ rất mạnh!
Chủy thủ này xếp đặt cũng cực kỳ kỳ lạ, địa phương chuôi nắm làm đẹp vài khỏa bảo thạch, phát ra thanh sắc sáng bóng sâu kín, lối vào chủy thủ cũng không phải là thẳng tắp, mà uốn lượn. Mũi nhọn hiện ra móc câu, lưỡi sắc bén vô cùng, lộ ra một tia khí tức rét lạnh, làm cho người ta không khỏi lãnh đến run rẩy.
Băng hệ huyền khí thật mạnh!
Thanh chủy thủ này tuyệt đối là thứ tốt, phỏng chừng so với Phá Ngục Kiếm đẳng cấp còn muốn cao!
Cẩn thận tra nhìn một chút, phát hiện bên cạnh lưỡi, có hai cái chữ nhỏ, dùng cổ thể khắc "Thương Long" .
Thanh chủy thủ này gọi là Thương Long Chủy?
- Tiểu Vưu, làm không tệ!
Diệp Vân từ trong bao tay trong không gian lấy ra vài viên Ngưng Hồn Đan, đưa cho Tiểu Vưu, Tiểu Vưu rất nhanh nuốt vào, đập miệng một chút, vẻ mặt vui vẻ.
Diệp Vân phát hiện, bọn họ ăn hai khỏa Ngưng Hồn Đan đều ngại nhiều, Tiểu Dực, Tiểu Vưu loại siêu cấp yêu thú này duy nhất ăn hơn mười khỏa đều không có chuyện, sau khi ăn xong qua một hai giờ, lại có thể tiếp tục ăn, không giống Diệp Vân, ăn một khỏa cực kỳ lâu mới có thể tiêu hóa xong.
Tiểu Vưu ăn Ngưng Hồn Đan, ở trên mặt hồ hưng phấn nhảy lên, sau đó lại ẩn vào đáy hồ, sau khi nếm đến ngon ngọt, nó đối với cái việc tầm bảo này càng thêm thích thú .
Lại là một giờ, Tiểu Vưu ở trong hồ tìm được một bộ quần áo, đem quần áo này rửa sạch, Diệp Vân kinh ngạc phát hiện, bộ quần áo này ở đáy hồ thời gian dài như vậy, rõ ràng hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả chút lỗ thủng cũng không có, giống như là vừa dệt ra vậy, cũng không biết là dùng tơ dệt gì, sợi tổng hợp cực kỳ mềm mại, Diệp Vân suy nghĩ một chút, từ trong không gian bao tay lấy ra Phá Ngục Kiếm, ở một góc chém một chút, phát hiện Phá Ngục Kiếm cũng vô pháp đem nó vạch phá mảy may!
Quả nhiên, quần áo này có thể phòng ngự đao kiếm công kích, mặc dù là Phá Ngục Kiếm linh bảo cao cấp như vậy cũng cắt không đứt! Bộ quần áo này cũng không phải là linh bảo, chỉ là tài liệu đặc thù mà thôi, nhưng giá trị của nó, so với sáu bảy phẩm linh bảo cũng không kém, thậm chí càng cao.
Bộ quần áo thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng tựa như quần áo co dãn, có thể tạo ra rất lớn, cho dù Diệp Vân lại lớn một vòng cũng có thể mặc vào.
Tiểu Dực vô cùng cường hoành, tự nhiên không cần y phục như thế, A Ly không có biện pháp mặc, mà Diệp Vân chính cần một món đồ quần áo như vậy, Diệp Vân đem quần áo nửa người trên cởi ra, sau đó đem quần áo này xuyên đi vào, quần áo này sợi tổng hợp phi thường mềm mại, mặc rất thoải mái, hơn nữa rất vừa người!
Năng lực phòng ngự của nó so với bao tay khả năng phải kém một ít, nhưng mà quan trọng là, nó có thể phòng ngự ở toàn thân!
Thứ tốt, nhiều hơn một món quần áo như vậy, đôi khi chính là có thể cứu mệnh !
Đem quần áo bên ngoài lại mặc trở về, người bình thường căn bản nhìn không ra được trong người Diệp Vân mặc một bộ quần áo năng lực phòng ngự mạnh như vậy.
Diệp Vân hưng phấn lại thưởng Tiểu Vưu vài khỏa Ngưng Hồn Đan, Diệp Vân có thể khẳng định, đáy Tử Minh hồ này, khẳng định trầm không ít thứ tốt, không biết còn có thể lấy ra càng nhiều hay không! Diệp Vân cho Tiểu Vưu tiếp tục tìm kiếm nữa, mình thì là ở trên bờ tiếp tục tu luyện.
Lúc này, Tiểu Vưu ở trong hồ dạo chơi một thời gian hơi dài, Diệp Vân yên tĩnh ngồi ở trên một tảng đá lớn, tinh tế hồi tưởng gần đây một khoảng thời gian kinh nghiệm, đối với Vân hồn hiểu được,… trong đầu Diệp Vân đột nhiên hiện lên một ý niệm, Vân hồn có thể cùng huyền khí đồng dạng hay không, đều là hình thức của một loại năng lượng?
Cái này giải thích vì cái gì trong phi đao dũng mãnh tiến ra huyền khí, ẩn chứa vật chất có thể bổ sung Vân hồn, vì cái gì Vân hồn của A Ly, có thể cùng Vân hồn của mình tiến hành dung hợp tăng cường.
So sánh với huyền khí mà nói, th loại năng lượng ần hồn này hình thức càng thêm cao thâm huyền diệu!
Muốn thế nào, mới có thể để cho Vân hồn của A Ly cùng Vân hồn của mình dung hợp trình độ càng cao?
Diệp Vân nghĩ nghĩ, sở dĩ Vân hồn của A Ly có thể cùng Vân hồn của hắn dung hợp, là vì Vân hồn hai người phi thường tương tự, hoặc là nói, Vân hồn có một dạng gì đó cùng loại với tần suất đồng, năng lượng Vân hồn cùng tần suất, liền có thể dung hợp?
Đương nhiên đây chỉ là một ít suy đoán của Diệp Vân, Diệp Vân cảm giác được mấu chốt của vấn đề, hẳn là nếm thử dung hợp nhiều hơn, như vậy hắn và Vân hồn của A Ly phù hợp sẽ càng ngày càng cao.
Chỉ tiếc, nơi này cũng không đủ điều kiện tốt, khi nào thẳn sẽ tìm địa phương yên lặng không người, bế quan tu luyện.
Phương diện Huyền khí tu vi, Diệp Vân cũng đã củng cố ở Địa Tôn trung kỳ, muốn bay lên một bước, còn phải tiếp tục tích lũy củng cố.
Diệp Vân ở lúc tu luyện, thân thể giống như là hoàn toàn dung hợp hoàn cảnh chung quanh, quang điểm bạch sắc dần dần ở quanh người hắn hiển hiện, từ xa nhìn lại, tựa như điểm điểm tinh quang trong đêm tối.
Diệp Vân đem mỗi một loại công pháp đều vận hành một lần, khi vận chuyển Thủy Vân Quyết, đột nhiên trong lúc đó, Diệp Vân cảm giác mình giống như là thân ở bên trong một mảnh biển lớn mênh mông, hồn niệm định Vân ngưng mắt nhìn đi, chỉ thấy cả Tử Minh hồ, giống như là một mảnh huyền khí chi hồ, từng cổ khí tức khác quay cuồng bắt đầu khởi động.
Nguyên lai bản chất Tử Minh hồ, là một loại thủy hệ huyền khí đặc biệt! Loại thủy hệ huyền khí này ngưng hóa thành thủy, có lực hủ thực rất mạnh!
Càng không ngừng có thủy hệ huyền khí dật tán đến không trung, bồng bềnh đung đưa, sau đó bị gió thổi tán đi.
Diệp Vân tiện đà sinh ra liên tưởng, bản chất thiên địa vạn vật này, đều là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành cấu thành, cuối cùng đều có thể chuyển hóa thành huyền khí! Chủng loại huyền khí bất đồng trầm tích, cũng sẽ sinh ra bùn đất, nước, kim loại v.v.. , đồng thời năm loại huyền khí cũng sẽ tương sinh tương khắc, tuần hoàn bất diệt!
Đây cũng là quy tắc của tu luyện thế giới!
Chương 295 Kim sắc tiểu đỉnh
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Vân sinh ra một ít hiểu ra, có phải là tu luyện tới trình độ nhất định, khi vận chuyển công pháp, liền có thể đem một ít vật chất chuyển hóa thành huyền khí?
Đương nhiên, đây cũng chỉ là Diệp Vân suy đoán mà thôi, Diệp Vân bây giờ còn không có năng lực như vậy.
Ánh mắt nhìn phía trước, Diệp Vân đem uy lực Thủy Vân Quyết vận chuyển tới lớn nhất, trong đôi mắt tinh quang đại phóng, khẽ quát một tiếng:
- Tụ!
Chỉ thấy trên không mặt nước bỗng nhiên nổi lên một đạo gió lốc, trong Tử Minh hồ dật tán ra huyền khí, bị Diệp Vân thúc dục Thủy Vân Quyết tụ lại, ở trên bầu trời tạo thành một khối huyền khí đường kính vài trăm mét.
Trong Tử Minh hồ này dật tán ra huyền khí phi thường tinh thuần, nếu lãng phí như vậy thì có điểm đáng tiếc.
Diệp Vân có thể vận chuyển Thủy Vân Quyết đem những huyền khí này toàn bộ tụ lại, nhưng muốn đem chúng nó hấp thu toàn bộ, lại là rất khó, bởi vì đan điền Diệp Vân dung nạp không được nhiều huyền khí như vậy!
Nhìn xem khối huyền khí đường kính vài trăm mét này, Diệp Vân thầm nghĩ trước vẫn là phải đem chúng nó tản mất?
Nếu có thể đem khối huyền khí này nuốt vào, so với ăn bất luận linh đan diệu dược gì hiệu quả đều muốn cường!
Suy nghĩ một chút, Diệp Vân lại quát to một tiếng:
- Nuốt!
Diệp Vân há to mồm, chỉ thấy từng đạo huyền khí từ trong khối huyền khí cự đại kia phân đi ra, điên cuồng tuôn hướng trong miệng Diệp Vân, giống như là quỳnh kình trong hải dương, rầm rầm điên cuồng mà nuốt vào rất nhiều huyền khí.
Những huyền khí này tiến vào thân thể của Diệp Vân, phóng tới đan điền, đan điền của Diệp Vân giống như là một cái khí cầu khô quắt, huyền khí từ bên ngoài điên cuồng dũng mãnh vào, cái khí cầu này rất nhanh bị thổi lớn lên, đan điền bị sung tràn đầy, cảm giác giống như là muốn chống đỡ bạo.
Hấp thu đủ rồi, nếu lại nuốt vào, thân thể căn bản không tiếp thụ được!
Nhìn nhìn khối huyền khí cự đại giữa thiên không kia, Diệp Vân nuốt vào, sợ là ngay cả một phần trăm cũng không tới!
Đang chuẩn bị đình chỉ nuốt vào huyền khí, phi đao trong đầu Diệp Vân đột nhiên ông một tiếng vang lên, ngọn phi đao này giống như là cảm giác đến cái gì, tạo thành một dòng xoáy huyền khí cự đại, rất nhanh, trong kinh mạch Diệp Vân tràn đầy huyền khí đều bị cuốn vào trong phi đao.
Di!
Diệp Vân kinh ngạc vạn phần, hắn nguyên lai tưởng rằng phi đao chỉ biết phóng xuất ra huyền khí, nhưng không nghĩ tới phi đao còn có thể hấp thu huyền khí!
Nghĩ tới đây, Diệp Vân liền không hề ngậm miệng, mà là điên cuồng nuốt huyền khí trôi giữa thiên không, những huyền khí kia tiến vào thân thể Diệp Vân, phi đao chiến minh càng nhanh hơn, hô hô hô, từng đợt rồi lại từng đợt huyền khí trào vào trong phi đao, trên bầu trời đoàn huyền khí đường kính vài trăm mét kia trong mười phút, bị Diệp Vân nuốt vào trong bụng.
Lúc này Phi đao mới đình chỉ hấp thu huyền khí, khôi phục bình tĩnh, cùng ngày xưa không khác.
Diệp Vân đình chỉ vận chuyển Thủy Vân Quyết, kinh hãi không thôi, hắn có chút hiểu rõ, trong phi đao này huyền khí chi hải mênh mông vô tận là làm sao tới, trước đây vị tiền bối có được phi đao kia, không biết luyện hóa nhiều ít huyền khí bên trong thiên địa, mới ở trong phi đao tích lũy một cái huyền khí chi hải khổng lồ như thế! Không quản Diệp Vân tiêu hao nhiều huyền khí hơn nữa, huyền khí trong phi đao vĩnh viễn đều khó có khả năng bị hao hết!
Phát hiện này làm cho Diệp Vân mừng rỡ không thôi, trước kia hắn một mực lo lắng huyền khí trong phi đao sẽ bị mình dùng hết, xem ra sau này mình phải đối với ngọn phi đao trong đầu này có đầy đủ tin tưởng mới được.
Diệp Vân đang chuẩn bị luyện hóa huyền khí còn sót lại trong cơ thể, cúi đầu, phát hiện A Ly cùng Tiểu Dực đều trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
- Diệp Vân ca ca, ngươi thật là lợi hại!
Tiểu Dực thán phục nói, coi như là hắn thời Yêu Vương kì, cũng không có biện pháp duy nhất nuốt vào lượng huyền khí khổng lồ như thế, coi như là Yêu Vương cường giả, duy nhất nuốt vào nhiều huyền khí ngoại giới như vậy, không thể luyện hóa, thân thể cũng vô cùng có khả năng sẽ bị chống đỡ bạo chết, mà Diệp Vân, lại làm được!
Ánh mắt của A Ly cũng tràn đầy rung động, không cách nào lý giải thân thể của Diệp Vân, làm sao có thể tiếp nhận lượng huyền khí khổng lồ như thế.
Diệp Vân xấu hổ sờ lên đầu, trên thực tế cũng không phải hắn lợi hại, mà là phi đao trong cơ thể hắn quá mạnh mẽ. Diệp Vân lại không có biện pháp cùng A Ly, Tiểu Dực giải thích, trong thức hải của mình có một thanh phi đao lai lịch không rõ, cho dù giải thích, người bình thường cũng rất khó tin tưởng, phi đao sao lại ở trong thức hải?
Vừa rồi hấp thu huyền khí phóng tới huyền khí chi hải trong phi đao, phỏng chừng cũng chỉ là trâu đất xuống biển, một điểm tiếng vang cũng không có, cho nên hoàn toàn không cần phải tiếp tục hấp thu Tử Minh hồ dật tán huyền khí .
Hiện tại mấu chốt nhất, là tăng lên thực lực của mình, mà không phải là huyền khí trong phi đao! Diệp Vân Thủy Vân Quyết trải qua một lần diễn luyện vừa rồi, cũng có chút đột phá.
Diệp Vân tiếp tục tu luyện, lại qua hơn một giờ, Tiểu Vưu lần nữa bơi lên.
Lúc này Tiểu Vưu dẫn tới, là một cái tiểu đỉnh màu vàng, cái tiểu đỉnh này chỉ lớn nhỏ lòng bài tay, một tay có thể nắm được, giống như là bản thu nhỏ của những đỉnh luyện đan kia, toàn thân là bùm đất, nếu như không phải là vì nó từ trong Tử Minh hồ vét lên, Diệp Vân phỏng chừng sẽ xem đồ chơi này là hàng vỉa hè.
Diệp Vân đem tiểu đỉnh này rửa sạch sẽ, dùng huyền khí cùng Vân hồn dò xét một phen, nhưng không có phát hiện tiểu đỉnh này có chỗ đặc thù gì, chỉ có thể thôi, trước đem cái tiểu đỉnh này bỏ vào trong không gian bao tay, đợi về sau lại nghiên cứu công dụng của nó.
Kế tiếp Tiểu Vưu rốt cuộc không có lấy đến vật gì đó, Diệp Vân ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời cũng đã tờ mờ sáng, tạm thời chỉ có thể thôi, buổi tối thu hoạch cũng đã làm cho Diệp Vân cảm thấy phi thường hài lòng .
Diệp Vân mang theo A Ly, Tiểu Dực cùng Tiểu Vưu chung một chỗ về tới hành cung biệt viện, Vân hồn quét qua, phát hiện Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh cũng còn luyện đan.
Bất kể là Hiên Dật dược tôn hay là Lê sư huynh, đối với đan đạo đều là phi thường si mê, bọn họ cùng ngoại nhân liên hệ thời gian không nhiều lắm, tâm tư cũng tương đối thuần khiết.
Nghĩ đến Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh vô tư, Diệp Vân có chút hổ thẹn, nghĩ nghĩ, mình có cái gì có thể hồi báo bọn họ ? Như thế nào đem cái này quên đi! Diệp Vân nghĩ tới Thái thượng đan đạo, lại nói tiếp Thái thượng đan đạo giảng thuật luyện đan, vẫn là tương đối cao thâm, tuy cùng thượng cổ luyện đan thuật không cách nào đánh đồng, nhưng rất nhiều thứ, đối với Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh hẳn là sẽ rất có trợ giúp.
Thượng cổ luyện đan thuật cho dù truyền thụ cho Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh cũng không có gì dùng, bởi vì bọn hắn tìm không thấy chân dương chi hỏa! Mà thái thượng đan đạo, lại là Hiên Dật dược tôn cùng Lê sư huynh cần có.