-
Chương 206-210
Chương 206 Người đệ tử cuối cùng (1)
Diệp Vân đi tới cửa ngoài, nghe được thanh âm êm tai của Hiên Dật dượctôn trong giảng đường truyền đến, không khỏi gãi gãi đầu, tựa như họcsinh đi học bị trễ đồng dạng xấu hổ.
Hắn nghĩ nghĩ, kiên trì đi vào, ngồi ở đằng sau một đám đệ tử ký danh.
Hiên Dật dược tôn chứng kiến Diệp Vân lén lút tiến đến, thanh âm khôngcó ngừng, tiếp tục chậm rãi nói, từ luyện đan yếu lĩnh, giảng đến điềukhiển hỏa hệ huyền khí.
Vài đệ tử ký danh quay đầu lại liếc nhìn Diệp Vân, khóe miệng lộ ra một chút đùa cợt vui vẻ, Diệp Vân ngày đầu tiên liền đến muộn gần nửa giờ, khẳng định để lại cho Dược tôn ấn tượng xấu.
Nghe Hiên Dật dược tôn nói đến một ít tâm đắc phương diện điều khiển hỏa hệ huyền khí, Diệp Vân giống như có điều ngộ ra, cũng không trông nombiểu lộ những đệ tử ký danh kia, nhập Vân lắng nghe, luyện đan một đạonày, đều là dùng hỏa hệ huyền khí điều khiển hỏa diễm, dùng cái này đếnluyện chế đan dược, hỏa hệ huyền khí luyện đến trình tự nhất định, đốivới hỏa diễm điều khiển có thể đạt tới trình tự tùy tâm sở dục, cũngthông qua luyện đan, đến đề thăng tu vi hỏa hệ huyền khí bản thân.
Muốn đạt tới cảnh giới Dược sư cao cấp, nhất định phải làm cho tu vi hỏa hệ huyền khí đạt tới cửu giai trở lên, mà muốn đạt tới cấp bậc Dượctôn, tu vi hỏa hệ huyền khí phải tới Địa Tôn cấp trở lên.
Diệp Vân dùng Vân hồn nhìn lướt qua Hiên Dật dược tôn, tu vi của HiênDật dược tôn, so với lúc trước hắn ở Hạ Địa Quỳnh Lâu gặp được ThiênKhôi Tinh Tông Tam đại trưởng lão còn phải mạnh hơn rất nhiều, trước mắt hẳn đã là Địa Tôn đỉnh phong, cách Thiên Tôn cấp chỉ vẹn vẹn có mộtđường.
Về phần phương diện luyện đan, Hiên Dật dược tôn có tri thức vô cùnguyên bác, nghe Hiên Dật dược tôn giảng bài, Diệp Vân đối với hắn cũnglà trong lòng có kính ý, Hiên Dật dược tôn giảng gì đó, rõ ràng dễ hiểu, không chút nào tối nghĩa, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, hơn nữa đều là từ trong luyện đan thực tế được đến kinh nghiệm.
Nói một đoạn, ánh mắt Hiên Dật dược tôn quét đến Diệp Vân, thấy DiệpVân nghe được nhập Vân, khi thì nhíu mày, khi thì giãn ra, trong nộitâm bởi vì Diệp Vân đến muộn mà sinh ra không vui, cũng biến mất hầunhư không còn, khẽ gật đầu, trẻ con cũng không phải là không thể giáo!
- Diệp Vân, đối với phương diện điều khiển huyền khí hỏa diễm, ngươi còn có gì không hiểu, nói nghe một chút?
Hiên Dật dược tôn nhìn về phía Diệp Vân, mỉm cười nói.
Một đám đệ tử ký danh nghe được Hiên Dật dược tôn điểm danh gọi DiệpVân trả lời, phát ra tiếng cười nhỏ vụn, Diệp Vân này vừa mới đến họctập, cho dù tu vi cao tới đâu, đối với dùng hỏa hệ huyền khí điều khiểnhỏa diễm, phỏng chừng cũng là dốt đặc cán mai, bọn họ đều chờ đợi xemDiệp Vân chê cười.
Tuyên Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Vân, khinh thường cười lạnh, lúc trước hắn cũng là do Lê Hủ dẫn tiến vào, sau khi bị bọn người LôiNghị chèn ép, đầu phục Lôi Nghị, lúc này mới giữ lại nơi này, chứng kiến Diệp Vân, hắn liền nghĩ tới mình tao ngộ lúc trước, trong nội tâm ácđộc nghĩ, Diệp Vân đến tột cùng là như sáu người kia rời khỏi đây, haylà sẽ như hắn, đầu nhập vào Lôi Nghị? Phỏng chừng kế tiếp một khoảngthời gian, Diệp Vân cũng sẽ không dễ chịu.
Diệp Vân nghe được mình bị điểm danh, phản xạ có điều kiện đứng lên.
Một đám đệ tử ký danh cười vang.
Diệp Vân khó hiểu, những người này là cười cái gì.
Hiên Dật dược tôn khoát tay áo, cười nói:
- Không cần câu nệ, ngồi xuống nói là được rồi.
Diệp Vân giờ mới hiểu được, Hiên Dật dược tôn so sánh tùy ý, thời điểmđệ tử trả lời vấn đề không cần đứng dậy, hắn lại ngồi xuống nói:
- Dùng hỏa hệ huyền khí áp chế điều khiển hỏa diễm, lại là không ổn, đệtử cho rằng, ngoại trừ áp chế, càng nên dẫn đạo, chắn không bằng sơ. Ápchế hỏa diễm tuy có thể tăng lên tu vi hỏa hệ huyền khí, nhưng phảichính thức cùng hỏa diễm tan ra làm một thể, mới có thể chân chánh đạttới cảnh giới tâm đến tắc đến.
Diệp Vân nói, làm cho một đám đệ tử ký danh ngây ngẩn cả người, nhữngcái này trước kia bọn họ hoàn toàn không có nghĩ tới, tâm đến tắc đến,loại cảnh giới đó căn bản không phải bọn họ trước mắt có thể lĩnh hội.
Hiên Dật dược tôn trong lòng vừa động, Diệp Vân nói, rõ ràng làm chonội tâm của hắn cực không bình tĩnh, vuốt cằm mỉm cười nói:
- Tâm đến tắc đến, tổng kết rất khá, dưới Dược sư cao cấp, đều là dùnghuyền khí áp chế hỏa diễm, tới cấp bậc Dược tôn, mới có thể dẫn đạo hỏadiễm, cũng là tâm đến tắc đến ngươi nói, các ngươi trước mắt còn đang ởgiai đoạn đặt nền móng, muốn đạt tới cảnh giới kia, phi thường khó khăn, chớ nóng vội.
- Ngươi có thể lĩnh ngộ đến tầng này, nói rõ ngươi thiên phú tuyệt hảo,nhưng mà tốt thiên phú, không cần phải lãng phí mới được, chỉ có đủ cốgắng, mới có thể có chỗ thành tựu. Luyện đan một đạo, mênh mông pha tạp, kém sai một ly, đi một dặm, phải có thành kính cẩn thận chi tâm, mới có thể thành tựu phi phàm, không thể bởi vì nhất thời bại hoại, liền cóđiều buông lỏng.
Hiên Dật dược tôn là nói sự tình đi trễ, gò má Diệp Vân nóng lên nói:
- Học sinh ghi khắc trong long.
Diệp Vân một câu nói đó, rõ ràng làm cho Hiên Dật dược tôn thay đổicách nhìn, một đám đệ tử nghị luận tới tấp, bọn họ đến bây giờ mớingừng, vẫn không có lĩnh hội ra cái gì gọi là tâm đến tắc đến, Hiên Dậtdược tôn lại còn nói, đó là cảnh giới Dược tôn mới có thể đạt tới, tiểutử vừa tới này, chẳng lẽ là cao thủ thâm tàng bất lộ sao?
Sắc mặt Tuyên Vũ tái nhợt, Hiên Dật dược tôn đối với Diệp Vân tándương, làm cho trong lòng của hắn lo sợ, theo hắn tấn chức trung cấpdược sư, hắn ở bên trong phần đông đệ tử ký danh, là thụ chú ý nhất.Diệp Vân xuất hiện làm cho hắn không hiểu sinh ra một ít cảm giác nguycơ.
Đương nhiên, bằng vào mấy câu của Diệp Vân, cũng không có khả năng đoán được thiên phú củaDiệp Vân, một đám đệ tử ký danh đều ác ý nghĩ, DiệpVân chỉ là nói không mà thôi.
Hiên Dật dược tôn khen ngợi gật đầu, tiếp tục giảng giải đan đạo, hơn nữa nội dung có chút sâu sắc.
Một đám đệ tử đưa mắt nhìn nhau, Hiên Dật dược tôn giảng giải nội dung,bọn người Tuyên Vũ cũng chỉ có thể nghe hiểu năm sáu phần mười. Đệ tửbình thường chỉ có thể nghe hiểu hai ba phần mười. Diệp Vân một bênnghe, một bên liên lạc nội dung trên Thái thượng đan đạo. Còn có bút kýcủa chủ nhân bao tay không gian, trong lúc nhất thời cảm thấy diệu dụngvô cùng.
Hiên Dật dược tôn ở thời điểm truyền thụ tri thức, rất vô tư, trên cơbản nội dung hắn biết đến đều giảng, chỉ là học sinh có thể hiểu nhiềuít, thì phải xem phú cùng tạo hóa .
Tới nơi này quả nhiên có thể học được rất nhiều!
Trở về thực tế một phen, nhất định có thể làm cho xác xuất luyện đanthành công so với trước rất cao, một ít đan dược đẳng cấp cao, nói không chừng cũng có thể luyện chế .
Chương 207 Người đệ tử cuối cùng (2)
Nguyên lai trong luyện đan có nhiều lý luận như thế, trước kia Diệp Vân chỉ biết quá trình luyện đan. Nhưng không biết mỗi một bước luyện đancẩn thận biến hóa, sau khi xuất hiện sai lầm nên bổ cứu như thế nào.
Đối với Hiên Dật dược tôn tri thức uyên bác, càng phát lên một tia sùngkính chi tâm, lúc này, Diệp Vân mới chính thức đem Hiên Dật dược tôntrở thành lão sư thụ nghiệp giải thích nghi hoặc.
Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua.
- Diệp Vân mới tới đây, ta một lần nữa giảng môn quy của Hiên Dật mộtmôn ta, môn hạ Hiên Dật ta, qua lại tự do, bất quá chỉ cần là đệ tử củata, trong đồng môn, phải hỗ trợ hữu ái, không thể lấy mạnh hiếp yếu,phàm là phát hiện có đồng môn tương tàn, sẽ bị trục xuất sư môn, lúc đối mặt kẻ thù bên ngoài, cũng phải đồng tâm hiệp lực, lúc xuất môn bênngoài, không thể gây chuyện sinh sự, thận trọng từ lời nói đến việc làm, an phận làm người, những thứ khác mà nói, cũng không cós quá nhiều yêucầu. Hiên Dật môn nhân ta, không được tùy ý khi dễ người khác, nhưng nếu có người lấn đến trên đầu chúng ta, có thể tìm ta phân trần, nếu như là lỗi của bọn hắn, vi sư tự nhiên sẽ giúp các ngươi lấy lại công đạo.
Hiên Dật dược tôn ân cần dạy bảo.
Hiên Dật dược tôn ở Tây Vũ đế quốc địa vị cao thượng, nhưng môn hạ rấtít ở bên ngoài gây chuyện thị phi, coi như là một cái dị số, Diệp Vânnhìn ra được, Hiên Dật môn hạ dược tôn, ước thúc còn là phi thường ít,bởi vì bản tính của Hiên Dật dược tôn thập phần hiền lành.
- Đệ tử ghi nhớ.
Diệp Vân đi theo một đám đệ tử ký danh ầm ầm xác nhận.
- Trở về đi, Diệp Vân lưu lại, ta còn có một chút chuyện muốn nói.
Hiên Dật dược tôn khoát khoát tay nói.
Một đám đệ tử nối đuôi nhau đi ra, Tuyên Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Vân ngồi tại nguyên chỗ, sắc mặt có chút âm trầm, cũng đi ragiảng đường.
- Tuyên sư huynh, ngài có biết Diệp Vân này là lai lịch gì không?
Một đệ tử ký danh khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi nhìn về phía Tuyên Vũ hỏi.
- Nghe nói là người Đông Lâm quận Diệp Gia Bảo.
Tuyên Vũ trầm giọng nói.
- Đông Lâm quận Diệp Gia Bảo? Trước kia như thế nào chưa nghe nói qua.
Những đệ tử ký danh này rất ít nghe chuyện bên ngoài, bọn họ phần lớnđến từ tất cả gia tộc của Tây Vũ đế quốc, bình thường có chuyện gì, giatộc sẽ xử lý, sẽ không phiền nhiễu đến bọn họ.
- Lần này trở về, ta hỏi phụ thân một chút, tiểu tử này rốt cuộc là cái địa vị gì.
- Tuyên sư huynh, sư tôn đối với tiểu tử kia rất coi trọng.
Vài đệ tử ký danh vây đến bên cạnh Tuyên Vũ, đánh cái ha ha nói, mấyngười bọn họ đều là người của Lôi Nghị, thiên phú không tồi, trong đó có ba người vừa mới đạt tới trung cấp dược sư, so với Tuyên Vũ thoáng chút thua kém.
- Lôi sư huynh nói để cho chúng ta hảo hảo thu thập hắn.
Một người tuổi trẻ mặt đen âm trầm cười nói, hắn gọi Thành Hiển, là mộttrong các tâm phúc của Lôi Nghị, cũng là một trung cấp dược sư.
- Hắn đắc ý không được bao lâu, hắn vừa mới tới, cho dù thiên phú tốt,không có hai ba năm cũng không có khả năng thành trung cấp dược sư,chúng ta còn có đầy đủ thời gian chậm rãi thu thập hắn.
Tuyên Vũ âm tàn nói, tiểu tử, đừng trách ta, ai bảo ngươi cũng là Lê Hủ đề cử chứ.
Vài đệ tử ký danh tụ cùng một chỗ, nghĩ như thế nào xa lánh Diệp Vân,duy nhất có chút buồn bực chính là, Diệp Vân ở trong biệt viện Lê Hủ,bọn họ cũng không dám quá mức làm càn.
Trong giảng đường, Diệp Vân cùng Hiên Dật dược tôn ngồi đối diện nhau.
- Diệp Vân, ngươi mới vừa nói phen lời nói kia, đến tột cùng là lúc tu luyện tâm có điều ngộ ra, hay là ở địa phương nào xem ?
Hiên Dật dược tôn uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Vân nói.
- Chính là đệ tử lúc tu luyện tâm có điều ngộ ra.
Diệp Vân cung kính nói.
- Ngươi bây giờ là cái tu vi gì?
Hiên Dật dược tôn hòa ái cười cười nói.
- Đệ tử là thập giai.
- Thập giai?
Hiên Dật dược tôn cũng không nhịn được động dung, Diệp Vân ở cái tuổinày liền có thể đạt tới thập giai, đã là thành tựu khó lường. Nguyên bản hắn còn lo lắng Diệp Vân sẽ bị một đám sư huynh đệ khi dễ, hiện tạixem ra, lại là suy nghĩ nhiều, trong mấy đệ tử của mình, còn không cómột người nào đạt tới thập giai, chứng kiến trên mặt Diệp Vân một chútcũng không có vẻ tự đắc, âm thầm gật đầu, tuổi còn nhỏ đã có tâm tínhnhư thế, rất là khó được.
- Vận chuyển hỏa hệ huyền khí, vi sư nhìn xem hỏa hệ công pháp của ngươi tạo nghệ như thế nào?
- Vâng.
Diệp Vân nhẹ gật đầu, vận chuyển hỏa hệ huyền khí, huyền khí ngưng hóahỏa diễm, một cổ sóng nhiệt bốc lên, Diệp Vân vẫn chỉ là phóng thíchhỏa hệ huyền khí mà thôi, nếu gia nhập mộc hệ công pháp, dùng mộc sinhhỏa, cái hỏa hệ huyền khí này còn có thể cường đại mấy lần.
- Hỏa hệ huyền khí rất tinh thuần.
Cảm thụ được năng lượng hỏa hệ đập vào mặt kia, Hiên Dật dược tôn vốnbình tĩnh như nước hồ thu, cũng là tình tiết phức tạp, ở trên tu vi hỏahệ công pháp, Diệp Vân tuyệt đối là một người cực kỳ có thiên phú màhắn gặp qua, Diệp Vân rất có thể là một người đệ tử thiên phú lớn nhấtmà hắn gặp được. Hiên Dật dược tôn nghĩ tới sư môn của mình, sư môn củahắn tuy nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng thiên tài như Diệp Vân, cũnglà hiếm thấy.
- Ngày mai chúng ta sẽ đi Tử Minh hồ câu cá, hậu thiên ngươi cứ tới đâycùng vi sư chung một chỗ luyện đan, vi sư nhìn xem ngươi đối với luyệnđan ngộ tính như thế nào.
Hiên Dật dược tôn nói, đệ tử bình thường đều phải cùng hắn tu tập hai ba năm, mới có thể bắt đầu chính thức luyện đan, nhưng hắn cũng có chútkìm nén không được, muốn xem xem thiên phú của Diệp Vân ở phương diệnluyện đan. Nhanh như vậy liền chính thức luyện đan, ở trong phần đông đệ tử, được cho là độc nhất.
Tử Minh Hồ? Câu cá?
Diệp Vân rất là buồn bực, vì cái gì Hiên Dật dược tôn coi trọng chuyệncâu cá như vậy? Chẳng lẽ câu cá này, thực có môn đạo gì sao? Tử Minh Hồlà địa phương nào, nghe danh tự có chút cổ quái.
Nghĩ nghĩ, Diệp Vân cũng không có hỏi nhiều, dù sao ngày mai sẽ biết,hậu thiên có thể cùng Hiên Dật dược tôn luyện đan, Diệp Vân còn làtương đối hưng phấn, trước một mực dùng thượng cổ luyện đan pháp luyệnđan, bởi vì không có lô đỉnh, hắn còn chưa có thử qua dùng luyện đanpháp bình thường luyện đan, nghĩ thầm trước kia hắn dù sao mới vừa nhậpmôn, mặc dù luyện đan thất bại, Hiên Dật dược tôn hẳn là cũng sẽ khôngnói cái gì.
- Diệp Vân, ngươi có bằng lòng bái lão phu vi sư, trở thành đệ tử chính thức thứ năm của lão phu hay không?
Hiên Dật dược tôn suy nghĩ một chút nói.
- Chỉ là ta còn chưa có bắt đầu luyện đan, không biết ở trên luyện đan một đạo, sẽ có tiến triển hay không.
Diệp Vân sửng sốt một chút, nếu có thể trực tiếp tấn chức thành đệ tửchính thức, hắn đương nhiên phi thường cam tâm tình nguyện.
- Không sao không sao, ngươi lại nói ngươi có nguyện ý hay không.
Hiên Dật dược tôn cười khoát khoát tay nói.
Chương 208 Kéo bè kéo lũ đánh nhau (1)
- Đệ tử đương nhiên phi thường nguyện ý.
Diệp Vân cung thanh nói, Hiên Dật dược tôn đức cao vọng trọng, ở trênluyện đan một đạo, càng là có thành tựu phi phàm, bái một vị trưởng giảnhư vậy làm lão sư, tuyệt đối là một chuyện may mắn.
- Lão phu nhiều năm như vậy, say mê luyện đan, dạy đệ tử, trong lòngbiết đại nạn sắp đến, ngươi có thể là người đệ tử cuối cùng của lão phu, lão phu bình sinh làm việc, đều là không thẹn với lương tâm, duy chỉ có hai sự tình tiếc nuối, một là không cách nào trở lại sư môn, hai làkhông có một người nào, không có một môn sinh đắc ý nào, bọn người LêHủ, Lôi Nghị ở luyện đan một đạo, mặc dù có chỗ thành tựu, nhưng cũngkhông thể siêu việt lão phu, có thể ở những năm cuối cùng này, thu đượcmột đệ tử thiên phú trác tuyệt như ngươi, coi như là thỏa mãn, nếu nhưngươi ở luyện đan một đạo có thể đem Hiên Dật nhất môn phát dương quangđại, đó là lão phu may mắn, nếu như không thể, đó cũng là mệnh số củalão phu.
Hiên Dật dược tôn xúc động cười nói.
Nghe được Hiên Dật dược tôn nói, Diệp Vân sửng sốt một chút nói:
- Sư tôn tinh Vân quắc thước, sao biết đại nạn buông xuống?
- Diệp Vân, ngươi có biết lão phu sống nhiều ít tuổi rồi không?
Hiên Dật dược tôn ha ha cười nói.
Diệp Vân khẽ dừng, Hiên Dật dược tôn mặt mày hồng hào, xác thực nhìn không ra tuổi.
- Lão phu cũng đã sống một trăm bảy mươi mấy tuổi, ta là người luyệnđan, tuy có thể sử dụng đan dược kéo dài thọ nguyên, nhưng mà tu vikhông có đạt tới cảnh giới nhất định, hai trăm tuổi chính là cực hạn của ta, đây là chạy không khỏi mệnh số.
Hiên Dật dược tôn cười cười nói.
- Hơn hai mươi năm, tựa như trong nháy mắt liền qua.
Đối với một lão giả sống hơn một trăm bảy mươi tuổi mà nói, hơn hai mươi năm xác thực rất ngắn, nhưng ở Diệp Vân xem ra, lại là rất dài, hắnrất buồn bực, Hiên Dật dược tôn làm sao biết thọ nguyên bản thân?
- Chẳng lẽ mỗi người đều không có biện pháp sống đến hơn hai trăm tuổi sao?
Diệp Vân tò mò hỏi.
- Có là có, cường giả Tôn cấp trở lên, phân biệt có Địa tôn, Thiên Tôn,Huyền Tôn, Vân Tôn, Vô Cực cường giả, trừ khi tu luyện công pháp đặcthù hoặc là ăn cực phẩm linh đan, cường giả bình thường chỗ xung phá VôCực, mới có thể để cho thọ nguyên được kéo dài, vượt qua hai trăm năm,bất quá lão phu tư chất đần độn, si mê luyện đan, ở trên việc tu luyện,đã có gần trăm năm khó có thể tiến thêm, sinh thời, căn bản không có khả năng đạt tới loại cảnh giới đó.
Hiên Dật dược tôn cười nói, đối với tử vong, hắn cũng đã thấy cực kỳ bình thản.
- Vô số thiên tài kinh tài tuyệt diễm, cũng vô pháp phá tan cái cực hạnkia, phải xem cá nhân tạo hóa, không phải sức người có khả năng làmđược. Ở trên tu luyện một đạo, lão phu khả năng không thể giúp ngươi,bất quá luyện đan một đạo, vi sư tự tin, cả đông đại lục, ở trên luyệnđan một đạo vượt qua vi sư, tuyệt đối không cao hơn mười cái, nếu ngươinguyện ý bái ta làm thầy, vi sư tất nhiên dốc túi tương thụ.
Nghe được Hiên Dật dược tôn nói, Diệp Vân sinh lòng cảm khái, Hiên Dậtdược tôn cả đời này, cực kỳ bình thản, truy cầu ngoại trừ luyện đan, thì ra là một đồ đệ có thể phát dương quang đại, trừ lần đó ra, không cóvật khác, so với một ít người tu đạo còn muốn vô cầu.
- Sư phó ở trên, xin nhận đồ nhi ba lạy.
Diệp Vân xoay người bái lạy nói.
Hai tay Hiên Dật dược tôn đem Diệp Vân nâng lên, có vẻ cực kỳ vui vẻ, ha ha cười nói:
- Lão phu trong cả đời, có hai chuyện tình cao hứng nhất. Không ai quathu hai đồ đệ, một cái là Lê Hủ, Lê Hủ tuy thiên phú có hạn, không thểđem Hiên Dật một môn ta phát dương quang đại. Nhưng mà làm người thuầnhậu, tôn sư trọng đạo, cùng vi sư cực kỳ hợp ý, một người khác, chính là ngươi. Ngươi làm cho vi sư ở hai mươi năm còn lại này, lại có chờ mong.
Diệp Vân cười nhạt một tiếng, Lê đại sư làm người, xác thực như thế,xem ra, Hiên Dật dược tôn thấy cực kỳ thông thấu, chỉ là dùng tính tìnhcủa Hiên Dật dược tôn, hắn tuy thiên vị Lê Hủ, nhưng đối với rất nhiềuđệ tử cũng không thiên vị như vậy.
Giữa trưa ăn cơm xong, một đám đệ tử lại hội tụ cùng một chỗ, nghe HiênDật dược tôn giảng bài, một ngày thời gian rất nhanh đã trôi qua rồi.
Một đám đệ tử ký danh cũng không biết, Diệp Vân đã là đệ tử chính thứccủa Hiên Dật dược tôn, chỉ là tạm thời còn chưa công bố mà thôi.
Sắc trời bắt đầu tối, Diệp Vân từ tiểu đạo trong rừng cây trên đảo, hướng biệt viện Lê Hủ đi đến.
Vân hồn quét qua, phát hiện một số người đang tụ tập ở trên đường phía trước, là bọn người Tuyên Vũ.
Khóe miệng Diệp Vân có chút cười lạnh, một ít hạng người muốn chết, nếu bọn hắn không thức thời, mình cũng không ngại ra tay giáo huấn bọn họmột chút.
- Nhớ kỹ, không thể lưu lại miệng vết thương!
Tuyên Vũ giảm thấp thanh âm xuống nói.
- Nếu là bị sư tôn chứng kiến miệng vết thương, khẳng định biết là chúng ta làm.
- Chúng ta hiểu rõ, loại chuyện này, cũng không phải lần một lần hai !
Thành Hiển cười mỉm nói, đánh người không lưu vết thương, chỉ tạo thànhnội thương, đây chính là tuyệt kỹ của bọn họ, trước đây Lê Hủ giới thiệu những đệ tử kia, đều thụ qua loại đãi ngộ này.
Bọn người Tuyên Vũ hướng về phía Diệp Vân đâm đầu đi tới, chứng kiến Diệp Vân, đánh cái ha ha nói:
- Diệp Vân sư đệ, đây là muốn trở về sao?
- Phải.
Diệp Vân lãnh đạm đáp lại nói.
- Đi, cùng các sư huynh uống một chén đi.
Tuyên Vũ ôm lấy bả vai Diệp Vân, hướng trong rừng cây bên cạnh đi.
- Không cần.
Diệp Vân giả bộ sợ hãi nói.
- Đừng khách khí như vậy, đều là sư huynh đệ, nhiều sư huynh đều chờ đợi ngươi như vậy sao.
Tuyên Vũ ha ha cười nói, thấy bộ dạng Diệp Vân nhát gan, càng là đắc ý.
Thời điểm Diệp Vân cúi đầu, trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn quang,Vân hồn vừa động, bên biệt viện kia A Ly cảm ứng được cái gì, sưuthoáng cái hướng bên này chạy vội tới.
Gần hai mươi người, đem Diệp Vân vây đến sít sao, mang theo Diệp Vân vào chỗ hẻo lánh trong rừng cây.
Bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển liếc nhìn nhau, hắc hắc cười lạnh một tiếng.
Hơn hai mươi người, có rất nhiều người tu vi đều ở bảy tám giai, đối phó Diệp Vân một cái còn không đơn giản?
Diệp Vân chứng kiến bọn họ đem mình vây quanh, liền biết rõ bọn họ muốn làm gì, A Ly cũng đã đứng ở trên chạc cây một cây đại thụ bên cạnh,trong đôi mắt phát ra Vân quang khác thường.
Thành Hiển cười lạnh một tiếng, không hề dấu hiệu một quyền đánh tớibụng Diệp Vân, còn bên cạnh, Tuyên Vũ một mực đem Diệp Vân chế trụ.
Diệp Vân đứng tại nguyên chỗ không hề động, bùm một tiếng trầm đục, Thành Hiển một quyền đập trúng.
A một tiếng, Tuyên Vũ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
- Làm sao ngươi đánh ta, ta là Tuyên Vũ!
Tuyên Vũ lớn tiếng gọi.
- Ngươi lừa ai đó, các huynh đệ, dùng sức đập hắn, nhớ kỹ không cần phải lưu vết thương!
Chương 209 Kéo bè kéo lũ đánh nhau (2)
Thành Hiển hắc hắc cười lạnh một tiếng, ở hắn xem ra, "Diệp Vân" đãtrúng một quyền, đau đến cung thành con tôm, lại còn nói mình là TuyênVũ, ai tin a!
Mọi người vây quanh "Diệp Vân" mãnh đánh, mà bản thân Diệp Vân, đã sớm thối lui đến một bên, bắt đầu xem kịch vui.
- Nhầm rồi, đây là Tuyên Vũ, Diệp Vân ở bên kia!
A một tiếng, Thành Hiển lại phát ra một hồi kêu thảm thiết thê lương.
- Diệp Vân ở nơi này!
- Moá, dám đánh ta!
Bùm bùm bùm, mỗi người cũng cảm giác mình cùng "Diệp Vân" đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
- Ai u, cái mông của ta!
- A!
Dưới đũng quần Thành Hiển bị người đá mạnh một cước, ôm hạ bộ ngã trên mặt đất.
Hơn hai mươi người uốn éo đánh thành một đoàn, tràng diện có chút đồ sộ, Diệp Vân cùng A Ly nhìn nhau cười, đây là bọn hắn tự tìm, để cho bọnhắn ở nơi này nhiều đánh một hồi a.
A Ly giật mình, kêu to vài tiếng.
Diệp Vân dùng Vân hồn quét một chút, chỉ thấy Hiên Dật dược tôn đangcực kỳ nhanh hướng bên này chạy tới, có thể là bên này động tĩnh quálớn, bị Hiên Dật dược tôn trải qua nghe được, Diệp Vân nhìn thoáng qua A Ly nói:
- A Ly, chúng ta đi thôi!
Hiên Dật dược tôn đến đây, chuyện kế tiếp bọn họ sẽ đẹp mắt .
Diệp Vân cùng A Ly đi về biệt viện, bất quá Vân hồn của Diệp Vân thủy chung chú ý tình huống bên này.
- Còn thể thống gì!
Hiên Dật dược tôn tới, chứng kiến bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển đánhthành một đoàn, tức giận đến râu ria thẳng run, nộ quát to một tiếng,thanh âm như sấm rền ở bên tai bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển nổ vang,bọn họ rốt cục thanh tỉnh lại, chứng kiến Hiên Dật dược tôn, sợ tới mứcgiật mình một cái, không để ý thân thể đau đớn, lập tức đứng lên.
- Sư tôn.
- Sư tôn.
Lúc này Bọn họ mới chú ý tới mình chật vật, bọn họ rõ ràng thấy DiệpVân bị đánh rất thảm, vì cái gì bị thương ngược lại là bọn họ, DiệpVân lại không thấy, chẳng lẽ là yêu thuật?
- Các ngươi từng người đều rất giỏi! Rõ rang ở nơi này tụ chúng đánh nhau! Một hồi đi tiếp thu xử phạt!
Hiên Dật dược tôn từ trước đến nay cường điệu trong môn hỗ trợ hữu ái,không nghĩ tới vài người đệ tử mình coi trọng, rõ ràng ở nơi này quầnẩu, hắn có thể nào không tức giận!
Mấy người Tuyên Vũ cùng Thành Hiển xám xịt theo sát đằng sau Hiên Dậtdược tôn, trong nội tâm bọn họ đều nhanh đem Diệp Vân hận chết, hôm nay đây hết thảy, tuyệt đối là Diệp Vân giở trò quỷ, trải qua một chuyệnhôm nay, sư tôn đối với bọn họ ấn tượng khẳng định kém tới cực điểm, bọn họ còn là nghĩ làm như thế nào tiếp nhận xử phạt a.
Tối hôm đó, bọn người Tuyên Vũ cùng Thành Hiển đem chậu nước giơ caokhỏi đỉnh đầu, ở bên ngoài chỗ ở của Hiên Dật dược tôn phạt quỳ một đêm, lòng bàn tay mỗi người đều bị Hiên Dật dược tôn dùng thước đánh sưnglên. Thời điểm Hiên Dật dược tôn dùng thước rút ra, mọi người không dámdùng huyền khí đối kháng, này rất đau a, làm cho bọn hắn nguyên một đámnhe răng nhếch miệng.
Diệp Vân đem Vân hồn thu trở về, trong nội tâm vui vẻ nghĩ, trong biệt viện này sinh hoạt, thật đúng là an nhàn.
Ngày mai phải đi câu cá, nếu như bỏ lỡ thời gian xuất phát sẽ không hay, sau khi Diệp Vân luyện thành Tụ Hồn Đan, liền ngồi xếp bằng tu luyện,tiến nhập trong trạng thái vong ngã.
Sáng sớm, trước cửa phủ đệ của Hiên Dật dược tôn, bọn người Lê Hủ, LôiNghị xuất hiện, chứng kiến bộ dạng bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển, đềucó chút kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra.
Trên thân bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển khắp nơi đều là bầm tím, có mấy người hốc mắt đều đen, như là vừa vặn đánh một trận, quỳ trên mặt đất,đỉnh đầu đẩy lấy một cái bồn nước lớn, Lê Hủ đảo qua mọi người, khôngthấy được Diệp Vân, liền thở dài một hơi.
Bọn người Tuyên Vũ ngẩng đầu nhìn đến Lê Hủ, Lôi Nghị, nguyên một đám giống như là gà trống thất bại, một bộ xấu hổ vô cùng.
Hiên Dật dược tôn từ trong cửa phòng đi ra.
- Sư tôn, bọn họ đây là làm sao vậy?
Advertisements
Lôi Nghị, Hách Phong, Diêm Thành nghênh đón hỏi.
Hiên Dật dược tôn hừ lạnh một tiếng, rõ ràng cho thấy cơn giận còn sót lại không tiêu nói:
- Những người này, rõ ràng tụ chúng kéo bè kéo lũ đánh nhau, thật là làm nhục sư môn!
Kéo bè kéo lũ đánh nhau? Không có đạo lý a, sắc mặt Lôi Nghị cổ quái,thầm nghĩ, Tuyên Vũ, Thành Hiển đều là tâm phúc của hắn, đệ tử ký danhcòn lại đối với hắn cũng dễ bảo, lẫn nhau trong lúc đó cho dù có mâuthuẫn, cũng sẽ tìm hắn giải quyết mới đúng, tại sao lại đánh nhau?
- Sư tôn, trong chuyện này có phải là có chút hiểu lầm hay không?
Lôi Nghị cẩn thận mở miệng hỏi.
- Hiểu lầm, vi sư tận mắt nhìn thấy, lại há có thể giả bộ!
Hiên Dật dược tôn tức giận nói.
Bọn người Lôi Nghị chứng kiến bộ dạng Hiên Dật dược tôn khí nộ, không dám nói nữa, trừng mắt nhìn Tuyên Vũ cùng Thành Hiển.
Lê Hủ cười nhạt một tiếng, những người này bình thường đều cấu kết vớinhau làm việc xấu, nhất là Tuyên Vũ, là hắn dẫn tiến nhập sư môn, kếtquả lấy oán trả ơn, đầu phục Lôi Nghị, thường xuyên cùng mình làm khódễ, Lê Hủ thống hận nhất chính là hắn, bất quá những người này lại tựmình đánh nhau, Lê Hủ cũng không tin tưởng lắm, chẳng lẽ việc này cùngDiệp Vân có quan hệ?
Một lát sau, Diệp Vân mang theo Tiểu Dực cùng A Ly vào biệt viện.
- Sư tôn, Lê sư huynh.
Diệp Vân hướng Hiên Dật dược tôn cùng Lê Hủ bắt chuyện, lý cũng không để ý đến bọn người Lôi Nghị.
Thấy Diệp Vân kiêu ngạo như thế, Lôi Nghị, Hách Phong cùng Diêm Thànhđều có chút tức giận, chúng đệ tử ký danh Tuyên Vũ, Thành Hiển quỳ trênmặt đất, nhìn xem Diệp Vân, trong ánh mắt giống như là muốn phun ralửa, hiện tại bọn họ thảm như vậy, đều là Diệp Vân làm hại! Nếu như ánh mắt có thể giết người mà nói, Diệp Vân đã sớm chết một ngàn lần .
Đối với ánh mắt của bọn họ, Diệp Vân như tắm gió xuân, khóe môi nhếch lên mỉm cười vui sướng.
- Hôm qua trở về, có ôn tập hay không?
Băng cứng trên mặt Hiên Dật dược tôn hóa đi, nhìn về phía Diệp Vân vừa cười vừa nói.
- Ân, đồ nhi xem sở học ngày hôm qua, có chỗ lĩnh hội.
Diệp Vân gật đầu nói.
- Rất tốt.
Hiên Dật dược tôn mỉm cười vuốt cằm nói.
- Chúng ta đi thôi.
Nhìn thoáng qua bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển, trầm giọng nói.
- Các ngươi cũng đừng quỳ, tất cả đứng lên a.
Hiên Dật dược tôn mang theo bọn người Lê Hủ, Diệp Vân cùng một chỗ ra biệt viện.
Lôi Nghị nhìn xem bóng lưng Diệp Vân, trong ánh mắt tràn đầy âm trầm,hắn rõ ràng cảm giác được, sư tôn đối với Diệp Vân thái độ không tầmthường, không giống như là đối đãi một đệ tử ký danh bình thường, lạnhlùng nhìn thoáng qua Tuyên Vũ đang lảo đảo đứng lên, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Là Diệp Vân giở trò quỷ!
Tuyên Vũ sắc mặt tái nhợt, thê lương nói:
- Lôi sư huynh, ngài phải giúp chúng ta. Sư tôn đối với chúng ta ấn tượng khẳng định kém tới cực điểm!
Nguyên bản hắn cố gắng một chút nữa, nói không chừng có thể bị sư tônthu làm đệ tử chánh thức, nhưng mà hiện tại, hắn cảm giác mình cách giấc mộng này lại xa xôi .
Chương 210 Tử minh hồ
Nhiều người như vậy ngay cả một tiểu tử mười bảy mười tám tuổi cũng làm không được, thật sự là phế vật, đừng nói nữa, đi Tử Minh hồ nói sau!
Lôi Nghị lạnh lùng thốt.
Hách Phong cùng Diêm Thành nhìn nhau, một tiểu tử mới nhập môn cư nhiên kiêu ngạo như thế, nếu bọn họ không thu thập Diệp Vân, mặt mũi ở đâu?
Hơn ba mươi người phân ngồi trên ba con thuyền ly khai tiểu đảo, cỡi Hắc Phong Mã do Hoàng thành thị vệ vì bọn họ chuẩn bị, trên đường hơn ba giờ, một mực hướng bắc, xa xa có thể thấy được mảng lớn núi hoang.
Cưỡi ngựa chạy như bay hơn ba giờ, rõ ràng còn không có ra Hoàng thành, Hoàng thành này thật là lớn.
- Diệp Vân ca ca, chúng ta là muốn đi đâu?
Tiểu Dực rất buồn bực hỏi thăm, xa hơn trước chính là núi hoang .
- Sư tôn muốn mang bọn ta đi câu cá, ta cũng không biết muốn đi đâu câu.
Diệp Vân cười lắc đầu nói, Tiểu Dực ngồi ở phía sau của hắn, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.
Lê Hủ ruổi ngựa tới gần, cùng Diệp Vân song song mà đi.
- Lê sư huynh, Tử Minh hồ này rốt cuộc là địa phương nào, danh tự nghe thật quái dị.
Diệp Vân nhìn về phía Lê Hủ hỏi.
- Vị trí Tử Minh hồ này, ở vài ngàn năm trước, chính là một hải dương, về sau thương hải tang điền, biến thành một mảnh núi hoang. Ở trong núi hoang kia tạo thành một cái hồ nước, hồ nước đó được cho là thiên địa tạo hóa, phương viên hơn mười dặm, đều là một loại chất lỏng tính ăn mòn cực kỳ, nếu chạm đến làn da người, trong nháy mắt có thể làm cho làn da hủ thực thối rữa, hết lần này tới lần khác trong hồ nước này, lại sinh trưởng một ít cá, những cá kia, chính là thiên địa linh vật. Có thể dùng luyện chế rất nhiều đan dược hiếm quý. Vài ngàn năm trước Ân thị hoàng tộc phát hiện nơi này, liền đem nơi này khống chế lại.
Lê Hủ mỉm cười giải thích nói.
- Chẳng lẽ sư tôn sở dĩ chịu ở lại Tây Vũ đế quốc, cũng là bởi vì Tử Minh hồ này?
Lúc này Diệp Vân nghĩ tới điều gì hỏi, Hiên Dật dược tôn du lịch nhiều quốc gia như vậy, cuối cùng lại lưu tại Tây Vũ đế quốc, chắc là có cái nguyên nhân này.
- Không sai.
Lê Hủ vuốt cằm, nhìn thoáng qua ba người Lôi Nghị, nhỏ giọng nói.
- Ngày hôm qua chuyện kia, là bởi vì ngươi mà ra a?
- Ân, bọn họ muốn ra tay đối với ta, bị ta giáo huấn một chút.
Diệp Vân nói, đối với Lê Hủ lại là không cần giấu diếm.
- Việc này ngươi không có làm sai, nhưng mà lúc sau vẫn là phải chú ý một ít, ba người Lôi Nghị sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lê Hủ báo cho Diệp Vân.
- Ta hiểu rõ, bất quá binh tới tướng đỡ nước tới đất chặn, ta không sợ bọn họ.
Nhìn xem Diệp Vân, Lê Hủ có chút cảm thán, Diệp Vân còn trẻ khí thịnh, từ nay về sau nói không chừng sẽ ăn thiệt thòi.
Diệp Vân lại biết rõ, bằng vào vài người Lôi Nghị, muốn làm cho mình có hại, này là căn bản chuyện không thể nào.
Lúc nói chuyện, mọi người đã tiến nhập trong núi hoang, xuyên qua tiểu đạo hẹp dài trên núi hoang, xa xa liền chứng kiến một ít Vũ lâm kim giáp đóng tại chỗ đó.
Những Vũ lâm kim giáp kia chứng kiến là Hiên Dật dược tôn, thái độ lập tức trở nên cung kính, dâng ngư cụ, mũ, bao tay v.v... cho bọn người Hiên Dật dược tôn.
- Những mũ, bao tay này đều dùng sợi tàm ti luyện chế, không sợ nước Tử Minh hồ hủ thực, cần câu dùng Viêm Ảnh Hắc Kim chế tạo, mềm mại cứng cỏi, chính là bảo vật giá trị xa xỉ, là Ân thị hoàng tộc hao hết tâm lực chế tạo mà thành.
Lê Hủ giới thiệu, mặc vào mũ cùng bao tay, toàn thân phòng hộ được cực kỳ kín, ngoại trừ địa phương hô hấp, không có lưu lại một tia khe hở.
Nhiều đệ tử như vậy, mỗi người đều phát một bộ, Diệp Vân cùng Tiểu Dực cũng mặc đi lên, Tiểu Dực xuyên chính là một kiện nhỏ nhất, cho Tiểu Dực xuyên rõ ràng rất vừa người, xem ra Ân thị hoàng tộc cũng có tiểu hài tử năm sáu tuổi cùng đại nhân chung một chỗ tới câu cá.
- Diệp Vân, ngươi đến bên ta, ngươi lần đầu tiên tới, vi sư dạy ngươi câu cá như thế nào.
Hiên Dật dược tôn quay đầu lại nhìn về phía Diệp Vân, vẫy tay nói.
- Vâng.
Diệp Vân đi đến bên cạnh Hiên Dật dược tôn.
Đoàn người tiếp tục đi lên phía trước hơn mười phút, xa xa một mảnh đại hồ rộng lớn xuất hiện ở trong tầm mắt của chúng nhân, dãy núi vờn quanh, hồ nước căn bản chảy không đi ra, là một mảnh tử hồ, hồ nước hiện ra sắc điệu u ám, hai bên hồ đều là loạn thạch, căn bản không có bất kỳ thực vật nào sinh trưởng, hồ nước một mảnh yên tĩnh, một chút cũng nhìn không ra được trong hồ này rõ ràng sẽ có cá sinh trưởng.
Một đám đệ tử ký danh phân biệt tìm vị trí ngồi xuống, bọn họ ghen ghét mà nhìn về phía Diệp Vân, trước kia thời điểm bọn họ vừa tới nơi này, đều là bọn người Lôi Nghị, Lê Hủ dạy bọn họ câu cá như thế nào, Diệp Vân rõ ràng chiếm được Hiên Dật dược tôn đích thân truyền thụ, cái này làm cho bọn hắn ghen ghét đến quả thực muốn thổ huyết.
Hiên Dật dược tôn mang theo Diệp Vân tìm được một khối cự thạch treo trên bầu trời, ở phía trên ngồi xuống, bốn người Lôi Nghị, Lê Hủ, Hách Phong, Diêm Thành đều ở cách đó không xa, một đám đệ tử ký danh ngồi khá xa, tán lạc ở bên hồ.
Mọi người an tĩnh ngồi ở chỗ kia, không một người nói chuyện, rất sợ kinh động cá trong hồ.
- Câu cá, cùng luyện đan thật ra là có điểm chung, cá trong hồ này, chính là thiên địa sinh trưởng linh vật, rất có linh tính, chúng nó sẽ không dễ dàng mắc câu, lòng yên tĩnh cùng kiên nhẫn rất mấu chốt, làm cho cá cảm thụ không đến khí tức của ngươi, cảm thụ không đến sự hiện hữu của ngươi, chúng nó mới có thể buông lỏng cảnh giác.
Hiên Dật dược tôn kéo qua lưỡi câu, ở trên lưỡi câu vẽ loạn một ít dược bùn thanh sắc.
- Dược bùn này, chính là dùng tài liệu đặc thù sở chế, cực kỳ trân quý, ở bên ngoài một phần dược bùn như vậy, khả năng sẽ bán được hơn mười viên Ngưng Khí Đan, dược bùn vào nước, sau nửa giờ sẽ toàn bộ hòa tan ở trong nước, lãng phí mất, mặt khác bên trong dược bùn còn phải bám vào một tia huyền khí, những cá kia mới có thể đối với mồi này cảm thấy hứng thú.
Nghe Hiên Dật dược tôn giảng thuật, Diệp Vân đối với câu cá này, cũng sinh ra hứng thú cực kỳ nồng hậu, trong nội tâm giống như có điều ngộ ra, hắn nghe qua một câu thơ, gọi là 'Thuyền cô độc lướt gió suông, độc câu hàn giang tuyết', chuyện câu cá, không bàn mà hợp ý đại đạo trong thiên địa.
Cá trong hồ này, cùng cá bình thường đại hữu bất đồng, muốn câu lên bọn nó độ khó thật lớn.
Theo Hiên Dật dược tôn nói, bọn họ gần bốn mươi người, một ngày xuống cũng chỉ có thể câu được vài chục con cá, chớ xem thường vài chục con cá này, trong hồ này tùy tiện câu lên một con cá, sau khi cầm trở về đều có thể luyện chế thập phần đan dược quý trọng bảy tám phẩm, có chút thậm chí có thể luyện chế cửu phẩm đan dược.
Trong hồ này không biết có bao nhiêu cá, Diệp Vân đem Vân hồn hướng trong hồ kéo dài đưa tới, Vân hồn vừa mới tới gần mặt hồ, liền cảm giác được một cổ cảm giác phỏng mãnh liệt, hướng trong hồ nhìn lại, hồ nước hỗn độn không rõ, căn bản nhìn không được trong đó.
Diệp Vân đi tới cửa ngoài, nghe được thanh âm êm tai của Hiên Dật dượctôn trong giảng đường truyền đến, không khỏi gãi gãi đầu, tựa như họcsinh đi học bị trễ đồng dạng xấu hổ.
Hắn nghĩ nghĩ, kiên trì đi vào, ngồi ở đằng sau một đám đệ tử ký danh.
Hiên Dật dược tôn chứng kiến Diệp Vân lén lút tiến đến, thanh âm khôngcó ngừng, tiếp tục chậm rãi nói, từ luyện đan yếu lĩnh, giảng đến điềukhiển hỏa hệ huyền khí.
Vài đệ tử ký danh quay đầu lại liếc nhìn Diệp Vân, khóe miệng lộ ra một chút đùa cợt vui vẻ, Diệp Vân ngày đầu tiên liền đến muộn gần nửa giờ, khẳng định để lại cho Dược tôn ấn tượng xấu.
Nghe Hiên Dật dược tôn nói đến một ít tâm đắc phương diện điều khiển hỏa hệ huyền khí, Diệp Vân giống như có điều ngộ ra, cũng không trông nombiểu lộ những đệ tử ký danh kia, nhập Vân lắng nghe, luyện đan một đạonày, đều là dùng hỏa hệ huyền khí điều khiển hỏa diễm, dùng cái này đếnluyện chế đan dược, hỏa hệ huyền khí luyện đến trình tự nhất định, đốivới hỏa diễm điều khiển có thể đạt tới trình tự tùy tâm sở dục, cũngthông qua luyện đan, đến đề thăng tu vi hỏa hệ huyền khí bản thân.
Muốn đạt tới cảnh giới Dược sư cao cấp, nhất định phải làm cho tu vi hỏa hệ huyền khí đạt tới cửu giai trở lên, mà muốn đạt tới cấp bậc Dượctôn, tu vi hỏa hệ huyền khí phải tới Địa Tôn cấp trở lên.
Diệp Vân dùng Vân hồn nhìn lướt qua Hiên Dật dược tôn, tu vi của HiênDật dược tôn, so với lúc trước hắn ở Hạ Địa Quỳnh Lâu gặp được ThiênKhôi Tinh Tông Tam đại trưởng lão còn phải mạnh hơn rất nhiều, trước mắt hẳn đã là Địa Tôn đỉnh phong, cách Thiên Tôn cấp chỉ vẹn vẹn có mộtđường.
Về phần phương diện luyện đan, Hiên Dật dược tôn có tri thức vô cùnguyên bác, nghe Hiên Dật dược tôn giảng bài, Diệp Vân đối với hắn cũnglà trong lòng có kính ý, Hiên Dật dược tôn giảng gì đó, rõ ràng dễ hiểu, không chút nào tối nghĩa, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, hơn nữa đều là từ trong luyện đan thực tế được đến kinh nghiệm.
Nói một đoạn, ánh mắt Hiên Dật dược tôn quét đến Diệp Vân, thấy DiệpVân nghe được nhập Vân, khi thì nhíu mày, khi thì giãn ra, trong nộitâm bởi vì Diệp Vân đến muộn mà sinh ra không vui, cũng biến mất hầunhư không còn, khẽ gật đầu, trẻ con cũng không phải là không thể giáo!
- Diệp Vân, đối với phương diện điều khiển huyền khí hỏa diễm, ngươi còn có gì không hiểu, nói nghe một chút?
Hiên Dật dược tôn nhìn về phía Diệp Vân, mỉm cười nói.
Một đám đệ tử ký danh nghe được Hiên Dật dược tôn điểm danh gọi DiệpVân trả lời, phát ra tiếng cười nhỏ vụn, Diệp Vân này vừa mới đến họctập, cho dù tu vi cao tới đâu, đối với dùng hỏa hệ huyền khí điều khiểnhỏa diễm, phỏng chừng cũng là dốt đặc cán mai, bọn họ đều chờ đợi xemDiệp Vân chê cười.
Tuyên Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Vân, khinh thường cười lạnh, lúc trước hắn cũng là do Lê Hủ dẫn tiến vào, sau khi bị bọn người LôiNghị chèn ép, đầu phục Lôi Nghị, lúc này mới giữ lại nơi này, chứng kiến Diệp Vân, hắn liền nghĩ tới mình tao ngộ lúc trước, trong nội tâm ácđộc nghĩ, Diệp Vân đến tột cùng là như sáu người kia rời khỏi đây, haylà sẽ như hắn, đầu nhập vào Lôi Nghị? Phỏng chừng kế tiếp một khoảngthời gian, Diệp Vân cũng sẽ không dễ chịu.
Diệp Vân nghe được mình bị điểm danh, phản xạ có điều kiện đứng lên.
Một đám đệ tử ký danh cười vang.
Diệp Vân khó hiểu, những người này là cười cái gì.
Hiên Dật dược tôn khoát tay áo, cười nói:
- Không cần câu nệ, ngồi xuống nói là được rồi.
Diệp Vân giờ mới hiểu được, Hiên Dật dược tôn so sánh tùy ý, thời điểmđệ tử trả lời vấn đề không cần đứng dậy, hắn lại ngồi xuống nói:
- Dùng hỏa hệ huyền khí áp chế điều khiển hỏa diễm, lại là không ổn, đệtử cho rằng, ngoại trừ áp chế, càng nên dẫn đạo, chắn không bằng sơ. Ápchế hỏa diễm tuy có thể tăng lên tu vi hỏa hệ huyền khí, nhưng phảichính thức cùng hỏa diễm tan ra làm một thể, mới có thể chân chánh đạttới cảnh giới tâm đến tắc đến.
Diệp Vân nói, làm cho một đám đệ tử ký danh ngây ngẩn cả người, nhữngcái này trước kia bọn họ hoàn toàn không có nghĩ tới, tâm đến tắc đến,loại cảnh giới đó căn bản không phải bọn họ trước mắt có thể lĩnh hội.
Hiên Dật dược tôn trong lòng vừa động, Diệp Vân nói, rõ ràng làm chonội tâm của hắn cực không bình tĩnh, vuốt cằm mỉm cười nói:
- Tâm đến tắc đến, tổng kết rất khá, dưới Dược sư cao cấp, đều là dùnghuyền khí áp chế hỏa diễm, tới cấp bậc Dược tôn, mới có thể dẫn đạo hỏadiễm, cũng là tâm đến tắc đến ngươi nói, các ngươi trước mắt còn đang ởgiai đoạn đặt nền móng, muốn đạt tới cảnh giới kia, phi thường khó khăn, chớ nóng vội.
- Ngươi có thể lĩnh ngộ đến tầng này, nói rõ ngươi thiên phú tuyệt hảo,nhưng mà tốt thiên phú, không cần phải lãng phí mới được, chỉ có đủ cốgắng, mới có thể có chỗ thành tựu. Luyện đan một đạo, mênh mông pha tạp, kém sai một ly, đi một dặm, phải có thành kính cẩn thận chi tâm, mới có thể thành tựu phi phàm, không thể bởi vì nhất thời bại hoại, liền cóđiều buông lỏng.
Hiên Dật dược tôn là nói sự tình đi trễ, gò má Diệp Vân nóng lên nói:
- Học sinh ghi khắc trong long.
Diệp Vân một câu nói đó, rõ ràng làm cho Hiên Dật dược tôn thay đổicách nhìn, một đám đệ tử nghị luận tới tấp, bọn họ đến bây giờ mớingừng, vẫn không có lĩnh hội ra cái gì gọi là tâm đến tắc đến, Hiên Dậtdược tôn lại còn nói, đó là cảnh giới Dược tôn mới có thể đạt tới, tiểutử vừa tới này, chẳng lẽ là cao thủ thâm tàng bất lộ sao?
Sắc mặt Tuyên Vũ tái nhợt, Hiên Dật dược tôn đối với Diệp Vân tándương, làm cho trong lòng của hắn lo sợ, theo hắn tấn chức trung cấpdược sư, hắn ở bên trong phần đông đệ tử ký danh, là thụ chú ý nhất.Diệp Vân xuất hiện làm cho hắn không hiểu sinh ra một ít cảm giác nguycơ.
Đương nhiên, bằng vào mấy câu của Diệp Vân, cũng không có khả năng đoán được thiên phú củaDiệp Vân, một đám đệ tử ký danh đều ác ý nghĩ, DiệpVân chỉ là nói không mà thôi.
Hiên Dật dược tôn khen ngợi gật đầu, tiếp tục giảng giải đan đạo, hơn nữa nội dung có chút sâu sắc.
Một đám đệ tử đưa mắt nhìn nhau, Hiên Dật dược tôn giảng giải nội dung,bọn người Tuyên Vũ cũng chỉ có thể nghe hiểu năm sáu phần mười. Đệ tửbình thường chỉ có thể nghe hiểu hai ba phần mười. Diệp Vân một bênnghe, một bên liên lạc nội dung trên Thái thượng đan đạo. Còn có bút kýcủa chủ nhân bao tay không gian, trong lúc nhất thời cảm thấy diệu dụngvô cùng.
Hiên Dật dược tôn ở thời điểm truyền thụ tri thức, rất vô tư, trên cơbản nội dung hắn biết đến đều giảng, chỉ là học sinh có thể hiểu nhiềuít, thì phải xem phú cùng tạo hóa .
Tới nơi này quả nhiên có thể học được rất nhiều!
Trở về thực tế một phen, nhất định có thể làm cho xác xuất luyện đanthành công so với trước rất cao, một ít đan dược đẳng cấp cao, nói không chừng cũng có thể luyện chế .
Chương 207 Người đệ tử cuối cùng (2)
Nguyên lai trong luyện đan có nhiều lý luận như thế, trước kia Diệp Vân chỉ biết quá trình luyện đan. Nhưng không biết mỗi một bước luyện đancẩn thận biến hóa, sau khi xuất hiện sai lầm nên bổ cứu như thế nào.
Đối với Hiên Dật dược tôn tri thức uyên bác, càng phát lên một tia sùngkính chi tâm, lúc này, Diệp Vân mới chính thức đem Hiên Dật dược tôntrở thành lão sư thụ nghiệp giải thích nghi hoặc.
Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua.
- Diệp Vân mới tới đây, ta một lần nữa giảng môn quy của Hiên Dật mộtmôn ta, môn hạ Hiên Dật ta, qua lại tự do, bất quá chỉ cần là đệ tử củata, trong đồng môn, phải hỗ trợ hữu ái, không thể lấy mạnh hiếp yếu,phàm là phát hiện có đồng môn tương tàn, sẽ bị trục xuất sư môn, lúc đối mặt kẻ thù bên ngoài, cũng phải đồng tâm hiệp lực, lúc xuất môn bênngoài, không thể gây chuyện sinh sự, thận trọng từ lời nói đến việc làm, an phận làm người, những thứ khác mà nói, cũng không cós quá nhiều yêucầu. Hiên Dật môn nhân ta, không được tùy ý khi dễ người khác, nhưng nếu có người lấn đến trên đầu chúng ta, có thể tìm ta phân trần, nếu như là lỗi của bọn hắn, vi sư tự nhiên sẽ giúp các ngươi lấy lại công đạo.
Hiên Dật dược tôn ân cần dạy bảo.
Hiên Dật dược tôn ở Tây Vũ đế quốc địa vị cao thượng, nhưng môn hạ rấtít ở bên ngoài gây chuyện thị phi, coi như là một cái dị số, Diệp Vânnhìn ra được, Hiên Dật môn hạ dược tôn, ước thúc còn là phi thường ít,bởi vì bản tính của Hiên Dật dược tôn thập phần hiền lành.
- Đệ tử ghi nhớ.
Diệp Vân đi theo một đám đệ tử ký danh ầm ầm xác nhận.
- Trở về đi, Diệp Vân lưu lại, ta còn có một chút chuyện muốn nói.
Hiên Dật dược tôn khoát khoát tay nói.
Một đám đệ tử nối đuôi nhau đi ra, Tuyên Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Vân ngồi tại nguyên chỗ, sắc mặt có chút âm trầm, cũng đi ragiảng đường.
- Tuyên sư huynh, ngài có biết Diệp Vân này là lai lịch gì không?
Một đệ tử ký danh khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi nhìn về phía Tuyên Vũ hỏi.
- Nghe nói là người Đông Lâm quận Diệp Gia Bảo.
Tuyên Vũ trầm giọng nói.
- Đông Lâm quận Diệp Gia Bảo? Trước kia như thế nào chưa nghe nói qua.
Những đệ tử ký danh này rất ít nghe chuyện bên ngoài, bọn họ phần lớnđến từ tất cả gia tộc của Tây Vũ đế quốc, bình thường có chuyện gì, giatộc sẽ xử lý, sẽ không phiền nhiễu đến bọn họ.
- Lần này trở về, ta hỏi phụ thân một chút, tiểu tử này rốt cuộc là cái địa vị gì.
- Tuyên sư huynh, sư tôn đối với tiểu tử kia rất coi trọng.
Vài đệ tử ký danh vây đến bên cạnh Tuyên Vũ, đánh cái ha ha nói, mấyngười bọn họ đều là người của Lôi Nghị, thiên phú không tồi, trong đó có ba người vừa mới đạt tới trung cấp dược sư, so với Tuyên Vũ thoáng chút thua kém.
- Lôi sư huynh nói để cho chúng ta hảo hảo thu thập hắn.
Một người tuổi trẻ mặt đen âm trầm cười nói, hắn gọi Thành Hiển, là mộttrong các tâm phúc của Lôi Nghị, cũng là một trung cấp dược sư.
- Hắn đắc ý không được bao lâu, hắn vừa mới tới, cho dù thiên phú tốt,không có hai ba năm cũng không có khả năng thành trung cấp dược sư,chúng ta còn có đầy đủ thời gian chậm rãi thu thập hắn.
Tuyên Vũ âm tàn nói, tiểu tử, đừng trách ta, ai bảo ngươi cũng là Lê Hủ đề cử chứ.
Vài đệ tử ký danh tụ cùng một chỗ, nghĩ như thế nào xa lánh Diệp Vân,duy nhất có chút buồn bực chính là, Diệp Vân ở trong biệt viện Lê Hủ,bọn họ cũng không dám quá mức làm càn.
Trong giảng đường, Diệp Vân cùng Hiên Dật dược tôn ngồi đối diện nhau.
- Diệp Vân, ngươi mới vừa nói phen lời nói kia, đến tột cùng là lúc tu luyện tâm có điều ngộ ra, hay là ở địa phương nào xem ?
Hiên Dật dược tôn uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Vân nói.
- Chính là đệ tử lúc tu luyện tâm có điều ngộ ra.
Diệp Vân cung kính nói.
- Ngươi bây giờ là cái tu vi gì?
Hiên Dật dược tôn hòa ái cười cười nói.
- Đệ tử là thập giai.
- Thập giai?
Hiên Dật dược tôn cũng không nhịn được động dung, Diệp Vân ở cái tuổinày liền có thể đạt tới thập giai, đã là thành tựu khó lường. Nguyên bản hắn còn lo lắng Diệp Vân sẽ bị một đám sư huynh đệ khi dễ, hiện tạixem ra, lại là suy nghĩ nhiều, trong mấy đệ tử của mình, còn không cómột người nào đạt tới thập giai, chứng kiến trên mặt Diệp Vân một chútcũng không có vẻ tự đắc, âm thầm gật đầu, tuổi còn nhỏ đã có tâm tínhnhư thế, rất là khó được.
- Vận chuyển hỏa hệ huyền khí, vi sư nhìn xem hỏa hệ công pháp của ngươi tạo nghệ như thế nào?
- Vâng.
Diệp Vân nhẹ gật đầu, vận chuyển hỏa hệ huyền khí, huyền khí ngưng hóahỏa diễm, một cổ sóng nhiệt bốc lên, Diệp Vân vẫn chỉ là phóng thíchhỏa hệ huyền khí mà thôi, nếu gia nhập mộc hệ công pháp, dùng mộc sinhhỏa, cái hỏa hệ huyền khí này còn có thể cường đại mấy lần.
- Hỏa hệ huyền khí rất tinh thuần.
Cảm thụ được năng lượng hỏa hệ đập vào mặt kia, Hiên Dật dược tôn vốnbình tĩnh như nước hồ thu, cũng là tình tiết phức tạp, ở trên tu vi hỏahệ công pháp, Diệp Vân tuyệt đối là một người cực kỳ có thiên phú màhắn gặp qua, Diệp Vân rất có thể là một người đệ tử thiên phú lớn nhấtmà hắn gặp được. Hiên Dật dược tôn nghĩ tới sư môn của mình, sư môn củahắn tuy nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng thiên tài như Diệp Vân, cũnglà hiếm thấy.
- Ngày mai chúng ta sẽ đi Tử Minh hồ câu cá, hậu thiên ngươi cứ tới đâycùng vi sư chung một chỗ luyện đan, vi sư nhìn xem ngươi đối với luyệnđan ngộ tính như thế nào.
Hiên Dật dược tôn nói, đệ tử bình thường đều phải cùng hắn tu tập hai ba năm, mới có thể bắt đầu chính thức luyện đan, nhưng hắn cũng có chútkìm nén không được, muốn xem xem thiên phú của Diệp Vân ở phương diệnluyện đan. Nhanh như vậy liền chính thức luyện đan, ở trong phần đông đệ tử, được cho là độc nhất.
Tử Minh Hồ? Câu cá?
Diệp Vân rất là buồn bực, vì cái gì Hiên Dật dược tôn coi trọng chuyệncâu cá như vậy? Chẳng lẽ câu cá này, thực có môn đạo gì sao? Tử Minh Hồlà địa phương nào, nghe danh tự có chút cổ quái.
Nghĩ nghĩ, Diệp Vân cũng không có hỏi nhiều, dù sao ngày mai sẽ biết,hậu thiên có thể cùng Hiên Dật dược tôn luyện đan, Diệp Vân còn làtương đối hưng phấn, trước một mực dùng thượng cổ luyện đan pháp luyệnđan, bởi vì không có lô đỉnh, hắn còn chưa có thử qua dùng luyện đanpháp bình thường luyện đan, nghĩ thầm trước kia hắn dù sao mới vừa nhậpmôn, mặc dù luyện đan thất bại, Hiên Dật dược tôn hẳn là cũng sẽ khôngnói cái gì.
- Diệp Vân, ngươi có bằng lòng bái lão phu vi sư, trở thành đệ tử chính thức thứ năm của lão phu hay không?
Hiên Dật dược tôn suy nghĩ một chút nói.
- Chỉ là ta còn chưa có bắt đầu luyện đan, không biết ở trên luyện đan một đạo, sẽ có tiến triển hay không.
Diệp Vân sửng sốt một chút, nếu có thể trực tiếp tấn chức thành đệ tửchính thức, hắn đương nhiên phi thường cam tâm tình nguyện.
- Không sao không sao, ngươi lại nói ngươi có nguyện ý hay không.
Hiên Dật dược tôn cười khoát khoát tay nói.
Chương 208 Kéo bè kéo lũ đánh nhau (1)
- Đệ tử đương nhiên phi thường nguyện ý.
Diệp Vân cung thanh nói, Hiên Dật dược tôn đức cao vọng trọng, ở trênluyện đan một đạo, càng là có thành tựu phi phàm, bái một vị trưởng giảnhư vậy làm lão sư, tuyệt đối là một chuyện may mắn.
- Lão phu nhiều năm như vậy, say mê luyện đan, dạy đệ tử, trong lòngbiết đại nạn sắp đến, ngươi có thể là người đệ tử cuối cùng của lão phu, lão phu bình sinh làm việc, đều là không thẹn với lương tâm, duy chỉ có hai sự tình tiếc nuối, một là không cách nào trở lại sư môn, hai làkhông có một người nào, không có một môn sinh đắc ý nào, bọn người LêHủ, Lôi Nghị ở luyện đan một đạo, mặc dù có chỗ thành tựu, nhưng cũngkhông thể siêu việt lão phu, có thể ở những năm cuối cùng này, thu đượcmột đệ tử thiên phú trác tuyệt như ngươi, coi như là thỏa mãn, nếu nhưngươi ở luyện đan một đạo có thể đem Hiên Dật nhất môn phát dương quangđại, đó là lão phu may mắn, nếu như không thể, đó cũng là mệnh số củalão phu.
Hiên Dật dược tôn xúc động cười nói.
Nghe được Hiên Dật dược tôn nói, Diệp Vân sửng sốt một chút nói:
- Sư tôn tinh Vân quắc thước, sao biết đại nạn buông xuống?
- Diệp Vân, ngươi có biết lão phu sống nhiều ít tuổi rồi không?
Hiên Dật dược tôn ha ha cười nói.
Diệp Vân khẽ dừng, Hiên Dật dược tôn mặt mày hồng hào, xác thực nhìn không ra tuổi.
- Lão phu cũng đã sống một trăm bảy mươi mấy tuổi, ta là người luyệnđan, tuy có thể sử dụng đan dược kéo dài thọ nguyên, nhưng mà tu vikhông có đạt tới cảnh giới nhất định, hai trăm tuổi chính là cực hạn của ta, đây là chạy không khỏi mệnh số.
Hiên Dật dược tôn cười cười nói.
- Hơn hai mươi năm, tựa như trong nháy mắt liền qua.
Đối với một lão giả sống hơn một trăm bảy mươi tuổi mà nói, hơn hai mươi năm xác thực rất ngắn, nhưng ở Diệp Vân xem ra, lại là rất dài, hắnrất buồn bực, Hiên Dật dược tôn làm sao biết thọ nguyên bản thân?
- Chẳng lẽ mỗi người đều không có biện pháp sống đến hơn hai trăm tuổi sao?
Diệp Vân tò mò hỏi.
- Có là có, cường giả Tôn cấp trở lên, phân biệt có Địa tôn, Thiên Tôn,Huyền Tôn, Vân Tôn, Vô Cực cường giả, trừ khi tu luyện công pháp đặcthù hoặc là ăn cực phẩm linh đan, cường giả bình thường chỗ xung phá VôCực, mới có thể để cho thọ nguyên được kéo dài, vượt qua hai trăm năm,bất quá lão phu tư chất đần độn, si mê luyện đan, ở trên việc tu luyện,đã có gần trăm năm khó có thể tiến thêm, sinh thời, căn bản không có khả năng đạt tới loại cảnh giới đó.
Hiên Dật dược tôn cười nói, đối với tử vong, hắn cũng đã thấy cực kỳ bình thản.
- Vô số thiên tài kinh tài tuyệt diễm, cũng vô pháp phá tan cái cực hạnkia, phải xem cá nhân tạo hóa, không phải sức người có khả năng làmđược. Ở trên tu luyện một đạo, lão phu khả năng không thể giúp ngươi,bất quá luyện đan một đạo, vi sư tự tin, cả đông đại lục, ở trên luyệnđan một đạo vượt qua vi sư, tuyệt đối không cao hơn mười cái, nếu ngươinguyện ý bái ta làm thầy, vi sư tất nhiên dốc túi tương thụ.
Nghe được Hiên Dật dược tôn nói, Diệp Vân sinh lòng cảm khái, Hiên Dậtdược tôn cả đời này, cực kỳ bình thản, truy cầu ngoại trừ luyện đan, thì ra là một đồ đệ có thể phát dương quang đại, trừ lần đó ra, không cóvật khác, so với một ít người tu đạo còn muốn vô cầu.
- Sư phó ở trên, xin nhận đồ nhi ba lạy.
Diệp Vân xoay người bái lạy nói.
Hai tay Hiên Dật dược tôn đem Diệp Vân nâng lên, có vẻ cực kỳ vui vẻ, ha ha cười nói:
- Lão phu trong cả đời, có hai chuyện tình cao hứng nhất. Không ai quathu hai đồ đệ, một cái là Lê Hủ, Lê Hủ tuy thiên phú có hạn, không thểđem Hiên Dật một môn ta phát dương quang đại. Nhưng mà làm người thuầnhậu, tôn sư trọng đạo, cùng vi sư cực kỳ hợp ý, một người khác, chính là ngươi. Ngươi làm cho vi sư ở hai mươi năm còn lại này, lại có chờ mong.
Diệp Vân cười nhạt một tiếng, Lê đại sư làm người, xác thực như thế,xem ra, Hiên Dật dược tôn thấy cực kỳ thông thấu, chỉ là dùng tính tìnhcủa Hiên Dật dược tôn, hắn tuy thiên vị Lê Hủ, nhưng đối với rất nhiềuđệ tử cũng không thiên vị như vậy.
Giữa trưa ăn cơm xong, một đám đệ tử lại hội tụ cùng một chỗ, nghe HiênDật dược tôn giảng bài, một ngày thời gian rất nhanh đã trôi qua rồi.
Một đám đệ tử ký danh cũng không biết, Diệp Vân đã là đệ tử chính thứccủa Hiên Dật dược tôn, chỉ là tạm thời còn chưa công bố mà thôi.
Sắc trời bắt đầu tối, Diệp Vân từ tiểu đạo trong rừng cây trên đảo, hướng biệt viện Lê Hủ đi đến.
Vân hồn quét qua, phát hiện một số người đang tụ tập ở trên đường phía trước, là bọn người Tuyên Vũ.
Khóe miệng Diệp Vân có chút cười lạnh, một ít hạng người muốn chết, nếu bọn hắn không thức thời, mình cũng không ngại ra tay giáo huấn bọn họmột chút.
- Nhớ kỹ, không thể lưu lại miệng vết thương!
Tuyên Vũ giảm thấp thanh âm xuống nói.
- Nếu là bị sư tôn chứng kiến miệng vết thương, khẳng định biết là chúng ta làm.
- Chúng ta hiểu rõ, loại chuyện này, cũng không phải lần một lần hai !
Thành Hiển cười mỉm nói, đánh người không lưu vết thương, chỉ tạo thànhnội thương, đây chính là tuyệt kỹ của bọn họ, trước đây Lê Hủ giới thiệu những đệ tử kia, đều thụ qua loại đãi ngộ này.
Bọn người Tuyên Vũ hướng về phía Diệp Vân đâm đầu đi tới, chứng kiến Diệp Vân, đánh cái ha ha nói:
- Diệp Vân sư đệ, đây là muốn trở về sao?
- Phải.
Diệp Vân lãnh đạm đáp lại nói.
- Đi, cùng các sư huynh uống một chén đi.
Tuyên Vũ ôm lấy bả vai Diệp Vân, hướng trong rừng cây bên cạnh đi.
- Không cần.
Diệp Vân giả bộ sợ hãi nói.
- Đừng khách khí như vậy, đều là sư huynh đệ, nhiều sư huynh đều chờ đợi ngươi như vậy sao.
Tuyên Vũ ha ha cười nói, thấy bộ dạng Diệp Vân nhát gan, càng là đắc ý.
Thời điểm Diệp Vân cúi đầu, trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn quang,Vân hồn vừa động, bên biệt viện kia A Ly cảm ứng được cái gì, sưuthoáng cái hướng bên này chạy vội tới.
Gần hai mươi người, đem Diệp Vân vây đến sít sao, mang theo Diệp Vân vào chỗ hẻo lánh trong rừng cây.
Bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển liếc nhìn nhau, hắc hắc cười lạnh một tiếng.
Hơn hai mươi người, có rất nhiều người tu vi đều ở bảy tám giai, đối phó Diệp Vân một cái còn không đơn giản?
Diệp Vân chứng kiến bọn họ đem mình vây quanh, liền biết rõ bọn họ muốn làm gì, A Ly cũng đã đứng ở trên chạc cây một cây đại thụ bên cạnh,trong đôi mắt phát ra Vân quang khác thường.
Thành Hiển cười lạnh một tiếng, không hề dấu hiệu một quyền đánh tớibụng Diệp Vân, còn bên cạnh, Tuyên Vũ một mực đem Diệp Vân chế trụ.
Diệp Vân đứng tại nguyên chỗ không hề động, bùm một tiếng trầm đục, Thành Hiển một quyền đập trúng.
A một tiếng, Tuyên Vũ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
- Làm sao ngươi đánh ta, ta là Tuyên Vũ!
Tuyên Vũ lớn tiếng gọi.
- Ngươi lừa ai đó, các huynh đệ, dùng sức đập hắn, nhớ kỹ không cần phải lưu vết thương!
Chương 209 Kéo bè kéo lũ đánh nhau (2)
Thành Hiển hắc hắc cười lạnh một tiếng, ở hắn xem ra, "Diệp Vân" đãtrúng một quyền, đau đến cung thành con tôm, lại còn nói mình là TuyênVũ, ai tin a!
Mọi người vây quanh "Diệp Vân" mãnh đánh, mà bản thân Diệp Vân, đã sớm thối lui đến một bên, bắt đầu xem kịch vui.
- Nhầm rồi, đây là Tuyên Vũ, Diệp Vân ở bên kia!
A một tiếng, Thành Hiển lại phát ra một hồi kêu thảm thiết thê lương.
- Diệp Vân ở nơi này!
- Moá, dám đánh ta!
Bùm bùm bùm, mỗi người cũng cảm giác mình cùng "Diệp Vân" đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
- Ai u, cái mông của ta!
- A!
Dưới đũng quần Thành Hiển bị người đá mạnh một cước, ôm hạ bộ ngã trên mặt đất.
Hơn hai mươi người uốn éo đánh thành một đoàn, tràng diện có chút đồ sộ, Diệp Vân cùng A Ly nhìn nhau cười, đây là bọn hắn tự tìm, để cho bọnhắn ở nơi này nhiều đánh một hồi a.
A Ly giật mình, kêu to vài tiếng.
Diệp Vân dùng Vân hồn quét một chút, chỉ thấy Hiên Dật dược tôn đangcực kỳ nhanh hướng bên này chạy tới, có thể là bên này động tĩnh quálớn, bị Hiên Dật dược tôn trải qua nghe được, Diệp Vân nhìn thoáng qua A Ly nói:
- A Ly, chúng ta đi thôi!
Hiên Dật dược tôn đến đây, chuyện kế tiếp bọn họ sẽ đẹp mắt .
Diệp Vân cùng A Ly đi về biệt viện, bất quá Vân hồn của Diệp Vân thủy chung chú ý tình huống bên này.
- Còn thể thống gì!
Hiên Dật dược tôn tới, chứng kiến bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển đánhthành một đoàn, tức giận đến râu ria thẳng run, nộ quát to một tiếng,thanh âm như sấm rền ở bên tai bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển nổ vang,bọn họ rốt cục thanh tỉnh lại, chứng kiến Hiên Dật dược tôn, sợ tới mứcgiật mình một cái, không để ý thân thể đau đớn, lập tức đứng lên.
- Sư tôn.
- Sư tôn.
Lúc này Bọn họ mới chú ý tới mình chật vật, bọn họ rõ ràng thấy DiệpVân bị đánh rất thảm, vì cái gì bị thương ngược lại là bọn họ, DiệpVân lại không thấy, chẳng lẽ là yêu thuật?
- Các ngươi từng người đều rất giỏi! Rõ rang ở nơi này tụ chúng đánh nhau! Một hồi đi tiếp thu xử phạt!
Hiên Dật dược tôn từ trước đến nay cường điệu trong môn hỗ trợ hữu ái,không nghĩ tới vài người đệ tử mình coi trọng, rõ ràng ở nơi này quầnẩu, hắn có thể nào không tức giận!
Mấy người Tuyên Vũ cùng Thành Hiển xám xịt theo sát đằng sau Hiên Dậtdược tôn, trong nội tâm bọn họ đều nhanh đem Diệp Vân hận chết, hôm nay đây hết thảy, tuyệt đối là Diệp Vân giở trò quỷ, trải qua một chuyệnhôm nay, sư tôn đối với bọn họ ấn tượng khẳng định kém tới cực điểm, bọn họ còn là nghĩ làm như thế nào tiếp nhận xử phạt a.
Tối hôm đó, bọn người Tuyên Vũ cùng Thành Hiển đem chậu nước giơ caokhỏi đỉnh đầu, ở bên ngoài chỗ ở của Hiên Dật dược tôn phạt quỳ một đêm, lòng bàn tay mỗi người đều bị Hiên Dật dược tôn dùng thước đánh sưnglên. Thời điểm Hiên Dật dược tôn dùng thước rút ra, mọi người không dámdùng huyền khí đối kháng, này rất đau a, làm cho bọn hắn nguyên một đámnhe răng nhếch miệng.
Diệp Vân đem Vân hồn thu trở về, trong nội tâm vui vẻ nghĩ, trong biệt viện này sinh hoạt, thật đúng là an nhàn.
Ngày mai phải đi câu cá, nếu như bỏ lỡ thời gian xuất phát sẽ không hay, sau khi Diệp Vân luyện thành Tụ Hồn Đan, liền ngồi xếp bằng tu luyện,tiến nhập trong trạng thái vong ngã.
Sáng sớm, trước cửa phủ đệ của Hiên Dật dược tôn, bọn người Lê Hủ, LôiNghị xuất hiện, chứng kiến bộ dạng bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển, đềucó chút kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra.
Trên thân bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển khắp nơi đều là bầm tím, có mấy người hốc mắt đều đen, như là vừa vặn đánh một trận, quỳ trên mặt đất,đỉnh đầu đẩy lấy một cái bồn nước lớn, Lê Hủ đảo qua mọi người, khôngthấy được Diệp Vân, liền thở dài một hơi.
Bọn người Tuyên Vũ ngẩng đầu nhìn đến Lê Hủ, Lôi Nghị, nguyên một đám giống như là gà trống thất bại, một bộ xấu hổ vô cùng.
Hiên Dật dược tôn từ trong cửa phòng đi ra.
- Sư tôn, bọn họ đây là làm sao vậy?
Advertisements
Lôi Nghị, Hách Phong, Diêm Thành nghênh đón hỏi.
Hiên Dật dược tôn hừ lạnh một tiếng, rõ ràng cho thấy cơn giận còn sót lại không tiêu nói:
- Những người này, rõ ràng tụ chúng kéo bè kéo lũ đánh nhau, thật là làm nhục sư môn!
Kéo bè kéo lũ đánh nhau? Không có đạo lý a, sắc mặt Lôi Nghị cổ quái,thầm nghĩ, Tuyên Vũ, Thành Hiển đều là tâm phúc của hắn, đệ tử ký danhcòn lại đối với hắn cũng dễ bảo, lẫn nhau trong lúc đó cho dù có mâuthuẫn, cũng sẽ tìm hắn giải quyết mới đúng, tại sao lại đánh nhau?
- Sư tôn, trong chuyện này có phải là có chút hiểu lầm hay không?
Lôi Nghị cẩn thận mở miệng hỏi.
- Hiểu lầm, vi sư tận mắt nhìn thấy, lại há có thể giả bộ!
Hiên Dật dược tôn tức giận nói.
Bọn người Lôi Nghị chứng kiến bộ dạng Hiên Dật dược tôn khí nộ, không dám nói nữa, trừng mắt nhìn Tuyên Vũ cùng Thành Hiển.
Lê Hủ cười nhạt một tiếng, những người này bình thường đều cấu kết vớinhau làm việc xấu, nhất là Tuyên Vũ, là hắn dẫn tiến nhập sư môn, kếtquả lấy oán trả ơn, đầu phục Lôi Nghị, thường xuyên cùng mình làm khódễ, Lê Hủ thống hận nhất chính là hắn, bất quá những người này lại tựmình đánh nhau, Lê Hủ cũng không tin tưởng lắm, chẳng lẽ việc này cùngDiệp Vân có quan hệ?
Một lát sau, Diệp Vân mang theo Tiểu Dực cùng A Ly vào biệt viện.
- Sư tôn, Lê sư huynh.
Diệp Vân hướng Hiên Dật dược tôn cùng Lê Hủ bắt chuyện, lý cũng không để ý đến bọn người Lôi Nghị.
Thấy Diệp Vân kiêu ngạo như thế, Lôi Nghị, Hách Phong cùng Diêm Thànhđều có chút tức giận, chúng đệ tử ký danh Tuyên Vũ, Thành Hiển quỳ trênmặt đất, nhìn xem Diệp Vân, trong ánh mắt giống như là muốn phun ralửa, hiện tại bọn họ thảm như vậy, đều là Diệp Vân làm hại! Nếu như ánh mắt có thể giết người mà nói, Diệp Vân đã sớm chết một ngàn lần .
Đối với ánh mắt của bọn họ, Diệp Vân như tắm gió xuân, khóe môi nhếch lên mỉm cười vui sướng.
- Hôm qua trở về, có ôn tập hay không?
Băng cứng trên mặt Hiên Dật dược tôn hóa đi, nhìn về phía Diệp Vân vừa cười vừa nói.
- Ân, đồ nhi xem sở học ngày hôm qua, có chỗ lĩnh hội.
Diệp Vân gật đầu nói.
- Rất tốt.
Hiên Dật dược tôn mỉm cười vuốt cằm nói.
- Chúng ta đi thôi.
Nhìn thoáng qua bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển, trầm giọng nói.
- Các ngươi cũng đừng quỳ, tất cả đứng lên a.
Hiên Dật dược tôn mang theo bọn người Lê Hủ, Diệp Vân cùng một chỗ ra biệt viện.
Lôi Nghị nhìn xem bóng lưng Diệp Vân, trong ánh mắt tràn đầy âm trầm,hắn rõ ràng cảm giác được, sư tôn đối với Diệp Vân thái độ không tầmthường, không giống như là đối đãi một đệ tử ký danh bình thường, lạnhlùng nhìn thoáng qua Tuyên Vũ đang lảo đảo đứng lên, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Là Diệp Vân giở trò quỷ!
Tuyên Vũ sắc mặt tái nhợt, thê lương nói:
- Lôi sư huynh, ngài phải giúp chúng ta. Sư tôn đối với chúng ta ấn tượng khẳng định kém tới cực điểm!
Nguyên bản hắn cố gắng một chút nữa, nói không chừng có thể bị sư tônthu làm đệ tử chánh thức, nhưng mà hiện tại, hắn cảm giác mình cách giấc mộng này lại xa xôi .
Chương 210 Tử minh hồ
Nhiều người như vậy ngay cả một tiểu tử mười bảy mười tám tuổi cũng làm không được, thật sự là phế vật, đừng nói nữa, đi Tử Minh hồ nói sau!
Lôi Nghị lạnh lùng thốt.
Hách Phong cùng Diêm Thành nhìn nhau, một tiểu tử mới nhập môn cư nhiên kiêu ngạo như thế, nếu bọn họ không thu thập Diệp Vân, mặt mũi ở đâu?
Hơn ba mươi người phân ngồi trên ba con thuyền ly khai tiểu đảo, cỡi Hắc Phong Mã do Hoàng thành thị vệ vì bọn họ chuẩn bị, trên đường hơn ba giờ, một mực hướng bắc, xa xa có thể thấy được mảng lớn núi hoang.
Cưỡi ngựa chạy như bay hơn ba giờ, rõ ràng còn không có ra Hoàng thành, Hoàng thành này thật là lớn.
- Diệp Vân ca ca, chúng ta là muốn đi đâu?
Tiểu Dực rất buồn bực hỏi thăm, xa hơn trước chính là núi hoang .
- Sư tôn muốn mang bọn ta đi câu cá, ta cũng không biết muốn đi đâu câu.
Diệp Vân cười lắc đầu nói, Tiểu Dực ngồi ở phía sau của hắn, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.
Lê Hủ ruổi ngựa tới gần, cùng Diệp Vân song song mà đi.
- Lê sư huynh, Tử Minh hồ này rốt cuộc là địa phương nào, danh tự nghe thật quái dị.
Diệp Vân nhìn về phía Lê Hủ hỏi.
- Vị trí Tử Minh hồ này, ở vài ngàn năm trước, chính là một hải dương, về sau thương hải tang điền, biến thành một mảnh núi hoang. Ở trong núi hoang kia tạo thành một cái hồ nước, hồ nước đó được cho là thiên địa tạo hóa, phương viên hơn mười dặm, đều là một loại chất lỏng tính ăn mòn cực kỳ, nếu chạm đến làn da người, trong nháy mắt có thể làm cho làn da hủ thực thối rữa, hết lần này tới lần khác trong hồ nước này, lại sinh trưởng một ít cá, những cá kia, chính là thiên địa linh vật. Có thể dùng luyện chế rất nhiều đan dược hiếm quý. Vài ngàn năm trước Ân thị hoàng tộc phát hiện nơi này, liền đem nơi này khống chế lại.
Lê Hủ mỉm cười giải thích nói.
- Chẳng lẽ sư tôn sở dĩ chịu ở lại Tây Vũ đế quốc, cũng là bởi vì Tử Minh hồ này?
Lúc này Diệp Vân nghĩ tới điều gì hỏi, Hiên Dật dược tôn du lịch nhiều quốc gia như vậy, cuối cùng lại lưu tại Tây Vũ đế quốc, chắc là có cái nguyên nhân này.
- Không sai.
Lê Hủ vuốt cằm, nhìn thoáng qua ba người Lôi Nghị, nhỏ giọng nói.
- Ngày hôm qua chuyện kia, là bởi vì ngươi mà ra a?
- Ân, bọn họ muốn ra tay đối với ta, bị ta giáo huấn một chút.
Diệp Vân nói, đối với Lê Hủ lại là không cần giấu diếm.
- Việc này ngươi không có làm sai, nhưng mà lúc sau vẫn là phải chú ý một ít, ba người Lôi Nghị sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lê Hủ báo cho Diệp Vân.
- Ta hiểu rõ, bất quá binh tới tướng đỡ nước tới đất chặn, ta không sợ bọn họ.
Nhìn xem Diệp Vân, Lê Hủ có chút cảm thán, Diệp Vân còn trẻ khí thịnh, từ nay về sau nói không chừng sẽ ăn thiệt thòi.
Diệp Vân lại biết rõ, bằng vào vài người Lôi Nghị, muốn làm cho mình có hại, này là căn bản chuyện không thể nào.
Lúc nói chuyện, mọi người đã tiến nhập trong núi hoang, xuyên qua tiểu đạo hẹp dài trên núi hoang, xa xa liền chứng kiến một ít Vũ lâm kim giáp đóng tại chỗ đó.
Những Vũ lâm kim giáp kia chứng kiến là Hiên Dật dược tôn, thái độ lập tức trở nên cung kính, dâng ngư cụ, mũ, bao tay v.v... cho bọn người Hiên Dật dược tôn.
- Những mũ, bao tay này đều dùng sợi tàm ti luyện chế, không sợ nước Tử Minh hồ hủ thực, cần câu dùng Viêm Ảnh Hắc Kim chế tạo, mềm mại cứng cỏi, chính là bảo vật giá trị xa xỉ, là Ân thị hoàng tộc hao hết tâm lực chế tạo mà thành.
Lê Hủ giới thiệu, mặc vào mũ cùng bao tay, toàn thân phòng hộ được cực kỳ kín, ngoại trừ địa phương hô hấp, không có lưu lại một tia khe hở.
Nhiều đệ tử như vậy, mỗi người đều phát một bộ, Diệp Vân cùng Tiểu Dực cũng mặc đi lên, Tiểu Dực xuyên chính là một kiện nhỏ nhất, cho Tiểu Dực xuyên rõ ràng rất vừa người, xem ra Ân thị hoàng tộc cũng có tiểu hài tử năm sáu tuổi cùng đại nhân chung một chỗ tới câu cá.
- Diệp Vân, ngươi đến bên ta, ngươi lần đầu tiên tới, vi sư dạy ngươi câu cá như thế nào.
Hiên Dật dược tôn quay đầu lại nhìn về phía Diệp Vân, vẫy tay nói.
- Vâng.
Diệp Vân đi đến bên cạnh Hiên Dật dược tôn.
Đoàn người tiếp tục đi lên phía trước hơn mười phút, xa xa một mảnh đại hồ rộng lớn xuất hiện ở trong tầm mắt của chúng nhân, dãy núi vờn quanh, hồ nước căn bản chảy không đi ra, là một mảnh tử hồ, hồ nước hiện ra sắc điệu u ám, hai bên hồ đều là loạn thạch, căn bản không có bất kỳ thực vật nào sinh trưởng, hồ nước một mảnh yên tĩnh, một chút cũng nhìn không ra được trong hồ này rõ ràng sẽ có cá sinh trưởng.
Một đám đệ tử ký danh phân biệt tìm vị trí ngồi xuống, bọn họ ghen ghét mà nhìn về phía Diệp Vân, trước kia thời điểm bọn họ vừa tới nơi này, đều là bọn người Lôi Nghị, Lê Hủ dạy bọn họ câu cá như thế nào, Diệp Vân rõ ràng chiếm được Hiên Dật dược tôn đích thân truyền thụ, cái này làm cho bọn hắn ghen ghét đến quả thực muốn thổ huyết.
Hiên Dật dược tôn mang theo Diệp Vân tìm được một khối cự thạch treo trên bầu trời, ở phía trên ngồi xuống, bốn người Lôi Nghị, Lê Hủ, Hách Phong, Diêm Thành đều ở cách đó không xa, một đám đệ tử ký danh ngồi khá xa, tán lạc ở bên hồ.
Mọi người an tĩnh ngồi ở chỗ kia, không một người nói chuyện, rất sợ kinh động cá trong hồ.
- Câu cá, cùng luyện đan thật ra là có điểm chung, cá trong hồ này, chính là thiên địa sinh trưởng linh vật, rất có linh tính, chúng nó sẽ không dễ dàng mắc câu, lòng yên tĩnh cùng kiên nhẫn rất mấu chốt, làm cho cá cảm thụ không đến khí tức của ngươi, cảm thụ không đến sự hiện hữu của ngươi, chúng nó mới có thể buông lỏng cảnh giác.
Hiên Dật dược tôn kéo qua lưỡi câu, ở trên lưỡi câu vẽ loạn một ít dược bùn thanh sắc.
- Dược bùn này, chính là dùng tài liệu đặc thù sở chế, cực kỳ trân quý, ở bên ngoài một phần dược bùn như vậy, khả năng sẽ bán được hơn mười viên Ngưng Khí Đan, dược bùn vào nước, sau nửa giờ sẽ toàn bộ hòa tan ở trong nước, lãng phí mất, mặt khác bên trong dược bùn còn phải bám vào một tia huyền khí, những cá kia mới có thể đối với mồi này cảm thấy hứng thú.
Nghe Hiên Dật dược tôn giảng thuật, Diệp Vân đối với câu cá này, cũng sinh ra hứng thú cực kỳ nồng hậu, trong nội tâm giống như có điều ngộ ra, hắn nghe qua một câu thơ, gọi là 'Thuyền cô độc lướt gió suông, độc câu hàn giang tuyết', chuyện câu cá, không bàn mà hợp ý đại đạo trong thiên địa.
Cá trong hồ này, cùng cá bình thường đại hữu bất đồng, muốn câu lên bọn nó độ khó thật lớn.
Theo Hiên Dật dược tôn nói, bọn họ gần bốn mươi người, một ngày xuống cũng chỉ có thể câu được vài chục con cá, chớ xem thường vài chục con cá này, trong hồ này tùy tiện câu lên một con cá, sau khi cầm trở về đều có thể luyện chế thập phần đan dược quý trọng bảy tám phẩm, có chút thậm chí có thể luyện chế cửu phẩm đan dược.
Trong hồ này không biết có bao nhiêu cá, Diệp Vân đem Vân hồn hướng trong hồ kéo dài đưa tới, Vân hồn vừa mới tới gần mặt hồ, liền cảm giác được một cổ cảm giác phỏng mãnh liệt, hướng trong hồ nhìn lại, hồ nước hỗn độn không rõ, căn bản nhìn không được trong đó.