-
Chương 96-100
Chương 96 Xuyên sơn giáp? (1)
Đưa lễ toàn bộ tiếp thu, đã qua ba bốn giờ, những người tặng lễ kia tất cả đều tiến vào bên trong Diệp gia bảo, tùy tùng bình thường cũng bị an trí ở phía đông Diệp gia bảo, nhưng mà chỗ ở không đủ, phần lớn người chỉ có thể trước ngốc ở trên quảng trường bên ngoài, một chút tộc trưởng, bảo chủ thì tiến vào trong đại sảnh Diệp gia gia tộc.
Diệp Vân ngồi ở trên ghế đầu, nhìn phía dưới những bảo chủ, tộc trưởng kia, mặc dù bọn họ những người này ở trong Đông Lâm quận hết sức quan trọng, nhưng Diệp Vân ngược lại không khẩn trương thế nào, lộ ra vẻ bình thản ung dung.
- Chư vị, đã quên cùng mọi người tuyên bố, tiểu nhi Diệp Vân đã là Diệp gia tộc trưởng ta.
Diệp Chiến Thiên đối với mọi người trong đại sảnh ôm quyền nói.
- Cảm tạ các vị tộc trưởng, bảo chủ đường xa mà đến, Diệp gia bảo vô cùng vinh hạnh.
- Chiến Thiên huynh nói quá lời.
Đông đảo bảo chủ, tộc trưởng rối rít đáp lễ nói, tin tức Diệp Vân làm tộc trưởng kia, đối với bọn họ mà nói cũng không làm người ta kinh ngạc thế nào, nếu gia tộc của bọn họ xuất hiện một thiên tài như vậy, bọn họ khẳng định cũng là khẩn cấp nâng đến trên tộc trưởng vị!
Bọn họ nhìn thoáng qua Diệp Vân ngồi thẳng trên ghế đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia ghen tỵ cùng với hâm mộ, làm sao gia tộc mình sẽ không ra một thiên tài như vậy? Trên trăm gia tộc đến đây tặng lễ chúc mừng, Diệp gia bảo hôm nay thật đúng là phong quang vô hạn!
Những người này một đám rối rít đi lên cùng đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền kết giao tình lôi kéo làm quen.
Diệp Chiến Thiên quét qua mọi người, có một chút tộc trưởng, bảo chủ hắn thậm chí còn không nhận ra, bất quá cũng thấy mấy người quen, trong mọi người, đám người Nghiêm Dận, Tần Vũ rõ ràng cũng ở trong đội ngũ, nịnh hót cười cười, nhìn về phía Diệp Chiến Thiên khẽ thi lễ.
Diệp Chiến Thiên không để ý tới, ánh mắt lãnh đạm quét qua, mấy đầu tường thảo này nhất định phải gõ một phen. Bất quá nếu Nghiêm Dận, Tần Vũ thoát khỏi Vân gia bảo, Diệp gia bảo không cần thiết phải gây thù hằn quá nhiều. Không thể đem những người này tất cả đều đẩy tới bên Vân gia bảo kia.
- Chư vị, sắp tới buổi trưa, Diệp gia bảo ta bày xuống tiệc rược, lúc đó kính xin mọi người dời bước, có chừng một giờ, chúng ta không ngại trước ở chỗ này ôn chuyện như thế nào.
Diệp Chiến Thiên cười cười nói.
- Vậy thì làm phiền!
Mọi người rối rít đáp.
Đông đảo bảo chủ đem đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Long vây đến nước chảy không lọt, đám người Diệp Chiến Thiên khéo léo ứng phó.
Diệp Vân ngồi ở trên ghế đầu không có xuống, cũng là mừng rỡ thanh nhàn, nhiều người như vậy, thấy mà đầu hắn cũng đau chết, còn muốn đi xuống ứng phó mà nói, còn không bằng chết đi coi như xong.
Ánh mắt Diệp Vân ở trên thân một đám Diệp gia tộc nhân quét qua, nơi xa trong góc, Diệp Nhu lẳng lặng đứng thẳng, mặc một thân bạch y, giống như một đóa sen thanh khiết, trang nhã mê người, nàng thấy ánh mắt Diệp Vân phóng tới đây, không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Diệp Nhu tươi cười, mang theo vài phần ranh mãnh, Diệp Vân không khỏi cười khổ, cô gái nhỏ này giống như là đang nhìn hắn chê cười. Bất quá hắn một người như thế ngồi ở chỗ nầy, cùng phía dưới tràng diện, quả thật có chút không hợp nhau.
Diệp Vân đột nhiên cảm nhận được một tia khí tức khác, trong lòng rùng mình, là khí tức hồn niệm! Không biết là Vân thánh phương nào, lại dám theo dõi hắn, Diệp Vân lập tức thả ra Vân hồn của mình, một binh sĩ cả người kim giáp, ở trong hư không phía sau Diệp Vân nghiêm nghị mà đứng, Vân hồn nhanh chóng tìm tòi, rất nhanh khóa một trung niên nhân mặc y phục vải thô ở phía ngoài trên quảng trường, người nọ đại khái ba mươi bảy tuổi, râu quai nón, thân hình cao lớn.
Trên người người trung niên này tản ra một loại khí tức đặc thù, cường độ hồn niệm so sánh với Diệp Vân lúc trước gặp phải Yêu Lang màu đỏ mạnh hơn mấy lần, bất quá so với Vân hồn của mình vẫn là kém nhiều lắm.
- Chẳng lẻ người nầy không phải là nhân loại ?
Diệp Vân cau mày thầm nghĩ, nghe nói yêu thú có thể biến hóa, nghĩ tới đây, Vân hồn hắn hướng trung niên nhân kia bao vây lại.
Hồn niệm người trung niên nhân kia cảm nhận được áp bách khổng lồ, hướng nơi xa nhìn lại, trong hư không bầu trời đại sảnh, một binh sĩ mặc kim giáp đang tức giận nhìn hắn, nhất thời sắc mặt trắng bệch, chân run run một chút, vội vàng hướng phương hướng Diệp Vân quỳ xuống.
- Yêu Vương điện hạ, xin tha thứ tại hạ, tại hạ cũng không ác ý.
Trung niên nhân kia run run nói, ngay cả nói cũng nói không liền mạch.
- Ngươi là ai, đến từ phương nào ?
Vân hồn Diệp Vân truyền một tia tin tức đi qua, bọn người kia đối với Vân hồn của mình vô cùng sợ hãi, lại có một tên đem mình nhận thức thành Yêu Vương, không biết có phải là đồng bọn của Yêu Lang màu đỏ kia hay không.
- Tiểu nhân là một con Xuyên Sơn Giáp, bây giờ mới vừa tới Địa sư cảnh giới, là Sư Vương Điện thám báo quan.
Người trung niên nhân kia trả lời, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
- Địa sư cảnh giới, Sư Vương Điện thám báo quan ?
Diệp Vân nghe được trung niên nhân kia nói, không khỏi cau mày, những yêu thú này đem mình nhận thức là Yêu Vương, suy nghĩ một chút, thân phận Yêu Vương này hẳn là tương đối cao, dứt khoát liền giả dạng làm Yêu Vương a, nếu muốn giả bộ thành Yêu Vương, có chút vấn đề hắn không có biện pháp hỏi, nói thí dụ như Địa sư cảnh giới rốt cuộc là loại cảnh giới gì, Sư Vương Điện là chuyện gì xảy ra.
- Không biết điện hạ tại sao lại trà trộn ở trong nhân loại, Sư Vương Điện Sư Vương chúng ta muốn mời điện hạ đi Sư Vương Điện, muốn mời ngài trở thành cung phụng Sư Vương Điện, không biết điện hạ có nguyện ý hay không ?
- Sư Vương của các ngươi là cảnh giới gì?
- Sư Vương đã là Yêu Vương đỉnh phong.
Thì ra cũng là Yêu Vương cảnh giới, kia cũng không quá đáng sợ rồi, đoán chừng cái Sư Vương Điện này cũng sẽ không dễ dàng trở mặt, Diệp Vân cự tuyệt nói:
- Trở về chuyển đạt ta nói, nói cho Sư Vương của các ngươi biết, Bổn vương cám ơn hảo ý của hắn, ta còn có một ít chuyện chưa dứt, không muốn đi Sư Vương Điện.
- Vâng, điện hạ, Sư Vương để cho thuộc hạ mang tới một chút lễ vật tới đây, dùng bày tỏ kính ý, nếu ngài nguyện ý đi Sư Vương Điện, hắn tùy thời đợi đại giá.
Trung niên nhân kia nói, lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm bộ dáng Yêu Vương này thật dễ nói chuyện, ở Huyền thú thế giới, cường giả cấp bậc Yêu Vương hỉ nộ vô thường, tiện tay là có thể giết hắn, Sư Vương cũng không có thể bởi vì hắn mà cùng một Yêu Vương trở mặt.
- Mang lễ vật tới đây ?
Diệp Vân tâm niệm vừa chuyển , Sư Vương gì kia hẳn là muốn kết giao hắn, nếu lễ vật cũng đưa tới, Diệp Vân nhất định là thu nhận, nếu từ chối, ngược lại chọc cho đối phương không vui.
- Ngươi tại nguyên chỗ chờ, ta cho người dẫn ngươi tới đại sảnh.
Diệp Vân thản nhiên nói, nếu quyết định ngụy trang thành Yêu Vương, vẫn là phải giả ra một chút khí thế.
Chương 97 Xuyên sơn giáp? (2)
Nghe được Diệp Vân nói, trên mặt trung niên nhân kia lộ ra nét mặt mừng rỡ như điên, Diệp Vân nguyện ý thu đồ của Sư Vương Điện, chính là đón nhận thành ý của Sư Vương Điện, đồ vật này nọ đưa ra ngoài rồi, vậy hắn có thể trở về báo cáo kết quả công tác, dù sao coi như là Sư Vương đích thân đến, cũng không có biện pháp dùng mấy câu nói đem một Yêu Vương kéo vào Sư Vương Điện a!
Chung quanh mấy tôi tớ đại gia tộc Đông Lâm quận ngạc nhiên nhìn người trung niên phía trước này, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, người nầy sẽ không phải là kẻ ngu chứ, ở trong một đống lớn người không giải thích được phù phù một tiếng quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa nói một tràng lời không giải thích được..., nghe là nghe không hiểu, bọn họ hướng phía trước mặt nhìn một chút, phía trước hoàn toàn không có người nào a ? Người này trong ban ngày, bị quỷ nhập vào người sao?
Người trung niên nhân kia như trút được gánh nặng đứng lên, không để ý tới ánh mắt mọi người khác thường, đứng tại nguyên chỗ chờ, một lát sau, một Diệp gia tộc nhân đi tới, ánh mắt tìm tòi một phen, rơi vào trên người của hắn.
- Chính là ngươi a, ngươi đi theo ta.
Diệp Bình phất tay một cái, bưng dáng điệu nói, nghĩ thầm tộc trưởng miêu tả chính là trung niên nhân râu quai nón kia rồi, cũng không nhiều lời, xoay người hướng đại sảnh đi tới.
- Vâng, làm phiền ngài.
Trung niên nhân kia khom lưng nói, ở địa giới Yêu Vương, hắn cũng không dám lỗ mãng, cận thận từng chút một đi theo phía sau Diệp gia tộc nhân kia.
Kẻ ngu này cư nhiên bị người Diệp gia bảo mời đi ? Chuyện gì xảy ra ? Những người hầu gia tộc kia hai mặt nhìn nhau, hôm nay chuyện đã xảy ra thật đúng là làm cho người ta không khỏi kinh ngạc.
Diệp Vân đem Vân hồn thu vào, trong lòng nghĩ ngợi, Sư Vương Điện này rốt cuộc là lai lịch gì, nhìn A Ly trên bả vai một chút, Xuyên Sơn Giáp gì kia đến có thể biến hóa, thực lực hẳn là so sánh với A Ly mạnh không ít, không biết lúc nào A Ly mới có thể biến hóa, học xong tiếng người, trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ, nếu A Ly biến hóa rồi, có phải là đại mỹ nữ hay không? Bất quá hắn cũng chỉ là thử nghĩ mà thôi.
Không biết cái dạng thực lực gì, mới xem như đạt đến cấp bậc Yêu Vương, Yêu Vương hình như là phải ngưng Vân biến hóa mới được, mình cô đọng mà thành binh sĩ kia, chẳng qua là hư ảnh mà thôi, không có lực chiến đấu thực tế gì, sau này vẫn là tận lực dùng một phần nhỏ cho thỏa đáng, nếu như bị vạch trần thì phiền toái. Không biết tiếp tục tu luyện Cửu Tinh Thiên Vân Quyết, có thể đem Vân hồn hóa thành binh sĩ ngưng tụ thành thực chất hay không?
A Ly không biết chọc vào cái địch nhân gì, chỉ cần mình tiếp tục ngụy trang thành Yêu Vương, địch nhân của A Ly hẳn là không dám động A Ly!
Xuyên Sơn Giáp kia mang lễ vật Sư Vương Điện đến cho mình, cũng không biết là thứ gì.
Trong đại sảnh mọi người còn đang xã giao lẫn nhau, hoàn toàn không biết Diệp Vân cùng chỉ Xuyên Sơn Giáp kia ở giữa dung hồn niệm trao đổi.
Đột nhiên, một Diệp gia tộc nhân vội vả chạy đi vào.
- Báo cáo tộc trưởng, có mười mấy người từ bên ngoài xông tới, chúng ta ngăn không được!
Tộc nhân kia lo lắng nói.
- Có mấy người là cấp chín cao thủ.
Một đám bảo chủ, tộc trưởng hơi sửng sờ, hôm nay là ngày đại hỉ của Diệp gia bảo, người nào không có mắt như vậy? Bây giờ Diệp gia bảo, danh tiếng đang thịnh, nếu ai trêu chọc Diệp gia bảo, kia không phải là tìm chết sao ? Tại chỗ cũng là bảo chủ, tộc trưởng các đại gia tộc, Diệp Chiến Thiên ra lệnh một tiếng, bọn họ hợp nhau tấn công, cho dù đối phương có mười mấy cấp chín cao thủ cũng đừng muốn sống trở về.
Vẻ mặt Diệp Chiến Thiên khẽ biến, hướng phía trước mặt nhìn lại, chỉ thấy một nhóm mười mấy người xa lạ hướng bên đại sảnh xông thẳng mà đến, ánh mắt hắn lạnh lẻo, quát lạnh nói:
Người phương nào dám can đảm xông Diệp gia bảo ta!
Thanh âm Diệp Chiến Thiên chấn như sấm.
- Bên trong Đông Lâm quận này bất kỳ một địa phương nào, Bổn vương muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, Diệp Chiến Thiên, Diệp gia bảo các ngươi thật to gan, thấy Bổn vương lại còn không tiếp giá!
Bổn vương ? Chẳng lẽ là Đông Lâm quận Vương tới ?
Nói chuyện không phải là Đông Lâm quận Vương, mà là một thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, một thân trường bào màu vàng, khí vũ hiên ngang, tay cầm một cái chiết phiến, chậm rãi dạo bước mà đến.
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người của hắn, khẽ ngây người.
- Là Đông Lâm quận Vương thế tử!
- Nguyên lai là Tiểu vương gia!
Mọi người nghị luận rối rít.
- Tần giáo đầu cũng tới.
- Tần giáo đầu là dưới thứ ba đại cao thủ của quận Vương, nghe nói thực lực đã là cấp chín đỉnh phong.
Cấp chín trung kỳ cùng cấp chín đỉnh phong nhìn như chỉ kém một chút như vậy, nhưng thực lực là thiên địa khác biệt, thông thường sau khi cao thủ tới cấp chín trung kỳ, có thể mấy thập niên thậm chí cả đời cũng không thể tiến thêm, đạt tới cấp chín, càng đi lên càng khó như lên trời, bên trong cả Đông Lâm quận, cấp chín đỉnh phong cường giả bất quá le que bảy tám người mà thôi.
Nghe được mọi người nghị luận rối rít, vẻ mặt Lưu Trăn một bộ lạnh nhạt, ánh mắt thản nhiên quét qua mọi người, giống như nơi này chính là nhà hắn, lúc trước hắn đang ở phụ cận Diệp Liễu trấn, nhận được phụ vương truyền tin điêu, liền ngựa không ngừng vó hướng bên này chạy tới.
Diệp Thương Huyền nhìn về phía những người này, lão nhãn khẽ nhếch lên, Quận Vương thế tử Lưu Trăn không có hạ bái thiếp liền xông tới đây, sợ là lai giả bất thiện!
Nếu là những gia tộc khác ra tuyệt thế thiên tài, Đông Lâm quận Vương khẳng định cũng sẽ hạ bái thiếp bái phỏng một phen, nhưng mà Đông Lâm quận Vương ba phen mấy bận hiệp trợ Vân gia bảo đối phó Diệp gia bảo, lại càng ở lúc Diệp Chiến Thiên đối với hắn quỳ xuống xin thuốc, đem đá ra quận vương phủ, mâu thuẫn này đã là không thể điều hòa, cho dù bên Đông Lâm quận Vương kia muốn hoá giải, người Diệp gia bảo chỉ sợ cũng vẫn ghi hận trong lòng.
Quận vương phủ chính là thế lực lớn nhất bên trong Đông Lâm quận này, chỉ cấp chín đỉnh phong thì có ba, cấp chín trung kỳ sáu, cấp chín sơ kỳ chín, thực lực như thế, đối với khắp cả Đông Lâm quận bất kỳ một gia tộc nào cũng là một uy hiếp thật lớn, hơn nữa nghe nói quận Vương gia ở trong triều cũng có người, tạm thời còn không phải là Diệp gia bảo có thể gây vào.
- Tiểu vương gia, Tiểu vương gia.
Một đám gia tộc, bảo chủ thi lễ, một đám suy nghĩ ra, nếu Đông Lâm quận Vương cùng Diệp gia bảo nổi lên xung đột, bọn họ nên là giúp bên nào, hoặc là ai cũng không giúp ?
Mặc dù Diệp gia bảo có một tuyệt thế thiên tài, có thể trở thành cường giả đứng đầu, nhưng cũng là tương lai, Đông Lâm quận Vương dưới cơn nóng giận, Diệp gia bảo cũng có thể sẽ bị san thành bình địa, trừ khi Hiên Dật dược tôn phái người xuất thủ, trước nhìn thế cục làm sao phát triển.
Diệp Vân ngồi ngay ngắn ở phía trước đại sảnh, ý niệm khẽ nhúc nhích, Vân hồn rơi vào trên thân những người này, một cái cấp chín đỉnh phong, ba cấp chín trung kỳ, năm cấp chín sơ kỳ, còn lại cũng là cấp tám, cái Tiểu vương gia gì kia, cũng đã là cấp tám đỉnh phong.
Chương 98 Tạo phản?
- Hôm nay Diệp gia bảo thật đúng là náo nhiệt, tràng diện so sánh với lúc phụ thân ta tiền nhiệm còn muốn lớn hơn.
Lưu Trăn huy động chiết phiến, đi vào trong đại sảnh, cười lạnh nói.
- Tiểu vương gia đường xa mà đến, Diệp gia bảo hết sức vinh hạnh, người đâu, mang ghế cho Tiểu vương gia.
Diệp Thương Huyền ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đang nghĩ đối sách, nơi này là Diệp gia bảo, lại có nhiều tộc trưởng, bảo chủ như vậy, mặc dù bọn họ thực lực thua xa Đông Lâm quận vương phủ, nhưng cũng không có thể yếu đi khí thế.
Ánh mắt Lưu Trăn nhìn thẳng phía trước đại sảnh, rơi vào trên người Diệp Vân, nhãn tình nhất mị, hiện lên một tia ngoan lệ.
- Cái này chính là Diệp gia tân nhậm tộc trưởng các ngươi? Thật to gan, thấy Bổn vương, lại không tới đón tiếp!
- Tiểu vương gia, đây là Diệp gia bảo, không phải là Đông Lâm quận vương phủ, nếu Tiểu vương gia không có hạ bái thiếp, ta như thế nào đi xuống nghênh đón ?
Diệp Vân thản nhiên nói, bộ dạng Lưu Trăn thịnh khí lăng nhân, làm Diệp Vân rất là khó chịu, Lưu Trăn này rõ ràng cho thấy tới gõ Diệp gia, Diệp Vân cũng lười cùng hắn khách khí.
- Khá lắm!
Ánh mắt Lưu Trăn quét qua mọi người Diệp gia.
- Cái này chính là tuyệt thế thiên tài của Diệp gia bảo các ngươi sao, Diệp gia bảo các ngươi chớ đắc ý được quá sớm, ở trước lúc ngươi không có trở thành thập giai cường giả, Đông Lâm quận này vẫn là phụ thân ta định đoạt. Các ngươi những gia tộc này, vẫn là bên trong phụ vương ta quản hạt, nếu không Hắc giáp quân thiết kỵ thoáng qua một cái, không có một ngọn cỏ!
Một đám gia tộc tộc trưởng cùng bảo chủ khác cũng không dám tiếp lời, thực lực Đông Lâm quận vương phủ quá mạnh mẻ, trừ đính cấp cao thủ ra, cấp bảy hắc giáp vệ đội cũng có hơn một ngàn người, Diệp gia bảo bây giờ cùng Đông Lâm quận vương phủ trở mặt, vẫn là tương đối nguy hiểm.
Đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên nắm chặc quả đấm, mặc dù trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng bọn hắn quả thật không thể cùng Đông Lâm quận Vương hoàn toàn náo lật, nếu không đại binh tiếp cận, cơ nghiệp Diệp gia bảo liền sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Tiểu vương gia xin bớt giận, Diệp Vân mới là một hài tử mười bảy tuổi, khó tránh khỏi hành động theo cảm tình.
Bên cạnh Từ gia gia chủ Từ Giám đi ra ngoài làm hoà giải, ha hả cười nói.
- Từ Giám, ngươi coi là cái gì, cút sang một bên, ta nói cho các ngươi biết, mỗi người các ngươi cũng nghe kỹ cho ta, các ngươi những gia tộc này, chỉ cần cơ nghiệp gia tộc của các ngươi còn ở lại Đông Lâm quận này, liền yên phận cho ta, nếu có người kéo bè kéo cánh, hừ hừ...
Lưu Trăn hừ lạnh một tiếng, trong lời nói một chút cũng không buông tha người.
Sắc mặt Từ Giám đỏ lên, nhưng mà không dám cải cọ cái gì, chỉ có thể tức giận lui ra.
Đông đảo tộc trưởng, bảo chủ mặc dù tức giận Lưu Trăn ngang ngược càn rỡ, nhưng mà cũng không thể làm gì.
- Ta lặp lại lần nữa, ngươi cút xuống cho ta, nếu Bổn vương tới, ngươi còn không nhường chỗ ngồi cho Bổn vương, nếu như Diệp gia bảo các ngươi đàng hoàng một chút, chịu quy thuận phụ thân ta, Bổn vương cho Diệp gia bảo các ngươi bình yên vô sự, nếu không, ngay hôm nay liền để cho phụ thân ta phái hắc giáp vệ đội đem nơi này đạp thành đất bằng!
Lưu Trăn chỉ vào Diệp Vân, gây sự nói.
Thấy Lưu Trăn chỉ vào mình, sắc mặt Diệp Vân xanh mét, nắm tay vịn thành ghế, huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, nếu là lúc trước, hắn nói không chừng sẽ tức giận xuất thủ, Lưu Trăn muốn sống rời đi Diệp gia bảo là không thể nào! Nhưng mà, nếu như hắn ra tay, Đông Lâm quận vương phủ khẳng định liều lĩnh vây công Diệp gia bảo, hậu quả cũng dễ dàng nghĩ được.
Nhưng mà, Diệp gia bảo tuyệt đối không thể khuất phục như vậy!
Một đám tộc trưởng, bảo chủ cũng hiểu, Đông Lâm quận vương phái Lưu Trăn tới đây, đây là đang cưỡng bức Diệp gia bảo, nếu Diệp gia bảo chịu quy thuận thì thôi, không chịu quy thuận, có thể sẽ phải gặp hoạ diệt môn.
Nếu Diệp gia bảo quy thuận Đông Lâm quận Vương, Đông Lâm quận Vương nói không chừng sẽ dùng một chút phương pháp đặc thù khống chế Diệp gia bảo, nghe nói Đông Lâm quận Vương hắc giáp vệ đội, mỗi người phải dùng một loại thuốc, nếu như trong một tháng lấy không được giải dược, sẽ sống không bằng chết, cho nên hắc giáp vệ đội đối với Đông Lâm quận Vương vô cùng trung thành. Nếu Diệp gia bảo bị khống chế, cả đời cũng đừng nghĩ tung mình.
Thực lực Đông Lâm quận vương phủ quá mạnh mẻ, nếu trở mặt, Diệp gia bảo rất có thể sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.
Từ khi mình đi tới cái thế giới này bắt đầu, Diệp gia bảo liền lắm tai nạn, đầu tiên là bị Vân gia bảo áp chế, sau đó hắn vạn bất đắc dĩ bày ra thực lực, trợ giúp Diệp gia bảo thoát khỏi khốn cảnh, liền đưa tới Đông Lâm quận vương phủ sau lưng Vân gia bảo.
Chẳng lẻ muốn ở trước mặt Lưu Trăn cúi đầu sao? Tuyệt không có khả năng này!
Lưu Trăn từng bước từng bước hướng trên đầu đại sảnh đi tới, không khí trong đại sảnh trong nháy mắt trở nên ngưng trọng, đám người Tần giáo đầu ngó chừng đám người Diệp Thương Huyền, có chút mùi vị kiếm bạt nỗ trương. Nếu Diệp Vân không xuống, vậy bọn họ sẽ xuất thủ!
Một đám bảo chủ, tộc trưởng cũng không dám nói tiếp nữa, ở dưới uy thế cường đại của Đông Lâm quận vương phủ, bọn họ không thể không cúi đầu, trong lòng bọn họ thầm nghĩ, Diệp gia bảo sẽ cùng Đông quận vương phủ náo đến mức nào, nếu như Diệp gia bảo không chịu quy thuận, Đông Lâm quận vương phủ nhất định là sẽ khởi binh.
Đáng tiếc Diệp gia này mới vừa vặn có một tia hưng thịnh, chỉ sợ sẽ gặp gỡ tai hoạ ngập đầu rồi, chúng bảo chủ, tộc trưởng không khỏi lòng có ưu tư, nếu như gia tộc của bọn họ ra tuyệt thế thiên tài, kết quả có thể cũng giống như vậy.
Cái thế giới này, vẫn là phải dùng thực lực nói chuyện!
Lưu Trăn từng bước từng bước tiến tới gần, trong con ngươi Diệp Vân hiện lên một tia sát ý, Tần giáo đầu kia thấy vẻ mặt Diệp Vân, hừ lạnh một tiếng, uy thế cấp chín đỉnh phong cao thủ lan tràn ra, mọi người tại đây cũng cảm thấy áp bách trầm trọng.
- Diệp gia bảo thật muốn tạo phản ?
Lưu Trăn lạnh lùng ngó chừng Diệp Vân, lạnh giọng cười nói.
- Bản thân ta muốn nhìn Diệp gia bảo các ngươi đến tột cùng có can đảm này hay không.
A Ly trên bả vai Diệp Vân căm tức nhìn đám người Lưu Trăn, trong con ngươi biến ảo Vân thái kỳ dị.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Hai tiếng gầm nhẹ truyền đến, một đầu cự hổ màu đỏ cùng một đầu báo săn màu vàng từ ngoài đại sảnh đi đến.
- Là Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo!
Một đám bảo chủ, tộc trưởng hút một hơi lãnh khí, rối rít lui về phía sau, Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo này là cấp chín yêu thú, bọn chúng như thế nào đến bên trong Diệp gia bảo?
Coi như là cấp chín trung kỳ cao thủ, nhìn thấy Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo, cũng là trong lòng phát rét, e sợ cho Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo nổi điên phệ người.
- Chuyện gì xảy ra, cấp chín yêu thú làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này ?
Chương 99 Thập giai cao thủ?
Ngay cả Tần giáo đầu cũng là trong lòng kinh hãi, cảnh giác nhìn Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo, lấy thực lực của hắn tuy nói có thể đánh chết Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo, nhưng mà hai con cấp chín yêu thú đồng thời khởi xướng cuồng công, cũng là tương đối đáng sợ.
Lưu Trăn liền lui lại mấy bước, khẩn trương nhìn Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo.
Trong ánh mắt nhiều bảo chủ, tộc trưởng khiếp sợ, Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo đi tới bên người Diệp Vân, ánh mắt như chuông đồng ngó chừng đám người Lưu Trăn, phát ra tiếng hô gầm gừ.
Vốn tất cả mọi người cho rằng Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo là yêu thú dã ngoại, trong lúc vô tình chạy vào Diệp gia bảo, nhưng thấy một màn trước mắt này, bọn họ mới hiểu được, Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo này hẳn là Diệp gia bảo nuôi!
Cấp chín yêu thú lại có thể nghe người ta ra lệnh, này thật là trước nay chưa có, chúng bảo chủ, tộc trưởng còn tưởng rằng là mình hoa mắt, nhưng mà sự thật bày ở trước mắt, bọn họ không thể không tin.
Diệp Vân lạnh lùng nhìn Lưu Trăn, gằn từng chữ nói:
- Các ngươi không ngại ở trong Diệp gia bảo ta động thủ thử một chút!
Dù sao cùng Đông Lâm quận vương phủ đã là tử địch, Diệp Vân không có gì phải sợ.
Lưu Trăn cố trấn định tâm Vân, hắn coi như là gặp qua một chút tràng diện, sau khi đè khiếp sợ trong lòng, cười to ba tiếng, âm trầm nói:
- Diệp gia bảo cho rằng nhiều hai con súc sinh, là có thể như thế nào ư, không khỏi cũng quá khinh thường Đông Lâm quận vương phủ ta đi! Đừng nói hai con cấp chín yêu thú, coi như là mười chỉ hai mươi chỉ, ngươi cho rằng bọn chúng giữ được Diệp gia bảo sao? Tần giáo đầu, làm phiền ngài giết hai con súc sinh kia.
- Vâng, Tiểu vương gia.
Tần giáo đầu kia ôm quyền nói, từng bước từng bước hướng trên đầu đại sảnh tiến tới gần.
Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo hướng Tần giáo đầu bọc đánh tới, trận trận thú rống ở trong đại sảnh quanh quẩn.
- Tộc trưởng, người đã mang đến.
Diệp Bình xuất hiện ở cửa đại sảnh, hắn nhìn đến tràng diện trong đại sảnh, sửng sốt một chút.
Không khí trong đại sảnh có chút bị đè nén, Diệp Bình đột nhiên lên tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, phía sau hắn đi theo một trung niên nhân.
Trung niên nhân kia quét nhìn mọi người trong đại sảnh một cái, rơi vào trên người Diệp Vân, nhất thời cảm nhận được một cổ áp bách trên hồn niệm cường đại, trong lòng run lên, nghĩ thầm, khí thế Yêu Vương quả nhiên không giống bình thường, đối với Diệp Vân tại sao là thiếu niên, hắn không có nghĩ quá nhiều, Yêu Vương có thể tùy ý biến hóa, bất kể là lão đầu hay là thiếu niên, nam nhân hay nữ nhân, nhóm Yêu Vương mỗi người mỗi sở thích, cùng số tuổi không liên quan, Yêu Vương không ai không là lão quái vật sống hơn ngàn năm?
- Nơi này nào có phần ngươi nói chuyện, muốn chết!
Một thủ hạ cấp chín trung kỳ của Lưu Trăn thấy là Diệp gia tộc nhân, một chưởng hướng Diệp Bình ấn tới, Tiểu vương gia có lòng lập uy, cho nên hắn căn bản không có nương tay, hạ thủ rất nặng.
Mắt thấy một chưởng này sẽ trúng mục tiêu Diệp Bình rồi, chỉ nghe thình thịch nhất thanh muộn hưởng, một chưởng của hắn giống như là đánh vào trên miếng sắt, chấn đến cả cánh tay hắn tê dại, kinh mạch trên cánh tay thiếu chút nữa đứt đoạn rồi, ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là trung niên nhân đi theo phía sau Diệp gia tộc nhân kia huy động ống tay áo nhận một chưởng, tình hình như vậy, làm hắn hoảng sợ không khỏi, đối phương chỉ chẳng qua là vung ống tay áo một chút, liền tiếp được một chưởng toàn lực của hắn, thực lực này sợ rằng so sánh với Tần giáo đầu mạnh hơn rất nhiều, không biết là lai lịch thế nào, hắn lui lại mấy bước, tâm e sợ không dám đi lên.
Diệp Bình cũng sợ hết hồn, thầm nghĩ nguy hiểm thật, đây chính là một kích của cấp chín cao thủ, rơi vào trên người hắn hắn khẳng định bị phách thành thịt nát, lúc này hắn mới ý thức tới, trung niên nhân cùng ở phía sau mình kia lại là một siêu cấp cường giả!
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người cũng tập trung trên người trung niên nhân kia.
Mới vừa ra tay công kích Diệp Bình, là hộ vệ của Lưu Trăn, đám người Lưu Trăn hiển nhiên biết thực lực hộ vệ kia, đây chính là cấp chín trung kỳ cao thủ! Cấp chín trung kỳ cao thủ một kích toàn lực, cư nhiên bị một trung niên vung lên ống tay áo ngăn chặn xuống, trung niên nhân này đến tột cùng là cái địa vị gì? Trong lòng bọn họ không khỏi kinh nghi bất định, Tần giáo đầu cũng dừng bước, hộ vệ ở bên người Lưu Trăn, toàn bộ tinh Vân cảnh giác.
Trung niên nhân kia vẫn ngắm nhìn chung quanh, không biết trong đại sảnh là tình huống nào, trong lòng cũng suy nghĩ ra, bên cạnh Diệp gia tộc nhân này hẳn là tôi tớ của Yêu Vương điện hạ, những người khác cùng Yêu Vương điện hạ là quan hệ như thế nào, hắn giúp tôi tớ của Yêu Vương điện hạ đở một chưởng, hẳn là không có vấn đề gì, bất quá hắn cũng không dám lỗ mãng, cận thận từng chút một nhìn thoáng qua Diệp Vân ở phía trên, thấy Diệp Vân không có tức giận gì, tâm tình buông lỏng xuống.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, lấy yêu Vương điện hạ tôn sư, làm sao sẽ cùng một chút cấp thấp nhân loại xen lẫn ở chung một chỗ, trong đại sảnh này mạnh nhất, dường như cũng bất quá là cấp chín đỉnh phong mà thôi, bất quá suy nghĩ một chút, đến cấp bậc Yêu Vương đỉnh phong, cảnh giới rất khó tăng lên, rất nhiều Yêu Vương cũng sẽ hóa thành hình người đến nhân gian lịch lãm, tìm kiếm cảnh giới đột phá, chẳng lẻ trước mắt vị yêu Vương điện hạ này, đã đến Yêu Vương đỉnh phong? Trong lòng vừa động, tin tức này nhất định phải cùng Sư Vương hồi báo.
- Ngươi đã đến rồi ?
Diệp Vân liếc mắt nhìn trung niên nhân kia một cái, thản nhiên nói, khó có thể tưởng tượng người trung niên trước mắt này chính là một con Xuyên Sơn Giáp biến thành, nghĩ thầm người này tới thật là đúng lúc, chỉ Xuyên Sơn Giáp này cũng không biết là cấp bậc gì, Huyền thú Địa sư cảnh giới tương đương với nhân loại cấp bậc gì? Nhìn hắn hời hợt đón lấy một kích của cấp chín trung kỳ cao thủ, thực lực ít nhất cũng có thể là cấp chín đỉnh phong.
- Đúng vậy, điện. . .
Hắn lập tức cung kính đáp, nói đến một nửa, lại đem lời nói thu trở lại, nghĩ tới Diệp Vân có thể không muốn ở trước mặt mọi người bại lộ thân phận Yêu Vương.
Thấy Vân sắc trung niên nhân cung kính như thế, mọi người trong đại sảnh kinh hãi, trung niên nhân này mới vừa vào đại sảnh liền triển lộ ra một ít thực lực, hẳn là cấp chín đỉnh phong, một cấp chín đỉnh phong cao thủ như vậy, ở lúc đối mặt Diệp Vân, lại cẩn thận như vậy, này không khỏi làm cho người ta kinh hãi a? Bình thường cấp chín đỉnh phong cao thủ, cho dù đối mặt Đông Lâm quận Vương, cũng không cần phải vẻ mặt như vậy a ?
Lưu Trăn cùng Tần giáo đầu ngạc nhiên nhìn nhau, trong con ngươi hiện lên một tia mê hoặc.
Ngay cả Diệp Chiến Thiên cùng Diệp Thương Huyền cũng là trong lòng khó hiểu, Vân nhi khi nào kết giao qua cấp chín đỉnh phong cao thủ ? Hơn nữa cấp chín đỉnh phong cao thủ kia ở trước mặt Diệp Vân cung kính như thế, không giống như là bằng hữu chi giao, giống như là thuộc hạ, này để cho bọn họ nghi ngờ không dứt.
Chương 100 Linh dược 2000 năm (1)
Tiến lên mấy bước nói chuyện.
Ánh mắt Diệp Vân quét qua mọi người trong đại sảnh, trong đại sảnh một đám bảo chủ, tộc trưởng, không một người dám cùng Diệp Vân nhìn nhau. Mọi người đang kinh nghi bất định, suy đoán loạn xạ.
- Vâng.
Trung niên nhân kia bái một cái, đưa tay để ở trước ngực, một đường khom lưng hướng phía trước mặt đi tới.
Một cấp chín đỉnh phong cao thủ như vậy, đến tột cùng vì sao đối với Diệp Vân cung kính như thế? Chẳng lẻ Diệp Vân thật có bối cảnh khó lường gì?
Tất cả mọi người rất nghi ngờ, ngay cả mọi người Diệp gia cũng nghĩ không thông.
Khi trung niên nhân kia trải qua bên cạnh Tần giáo đầu, Lưu Trăn cùng Tần giáo đầu liếc nhau một cái, Tần giáo đầu đột nhiên một cái sai bước, tay phải cô đọng huyền khí, một chưởng hướng cái ót trung niên nhân kia vỗ tới. Người này nhìn qua cùng Diệp Vân quan hệ không phải nông cạn, trước hết giết chấm dứt hậu hoạn! Coi như là cấp chín đỉnh phong thì như thế nào, chịu hắn một chưởng đánh lén hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Tần giáo đầu không hổ là cấp chín đỉnh phong cao thủ, trình độ huyền khí mạnh mẽ, đạt tới trình độ vô cùng kinh người, cương khí dữ dội bay ra, một chưởng này bổ xuống, coi như là huyền thiết thép tinh, đoán chừng cũng sẽ bị đánh ra một cái chưởng ấn.
- Cẩn thận!
Đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền tất cả đều lên tiếng nhắc nhở, nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Bọn họ tựa hồ có thể tưởng tượng đến, sau một khắc sẽ là thảm thiết bực nào, trong lòng Diệp Vân cũng căng thẳng .
Trung niên nhân kia lại không tránh không né, một chưởng của Tần giáo đầu phách ở trên cái ót trung niên nhân kia, tựa như vỗ vào một tấm thép, phát ra đương đương nhất thanh muộn hưởng, cùng mọi người tưởng tượng bị đánh đến óc bắn toé không liên quan chút nào, hắn lại một chút chuyện cũng không có, nhàn nhạt liếc nhìn Tần giáo đầu một cái.
Toàn trường yên tĩnh, bị cấp chín đỉnh phong cao thủ một chưởng vỗ vào trên ót, lại một chút chuyện cũng không có, thậm chí ngay cả hộ thể cương khí cũng không có dùng, chỉ dùng thân thể liền khiêng một kích toàn lực của cấp chín đỉnh phong cao thủ, người nầy đến tột cùng là địa vị gì? Chẳng lẽ là thập giai cao thủ ?
Tất cả mọi người hút một hơi lãnh khí, thập giai cao thủ, ngay cả Đông Lâm quận vương phủ cũng chọc không nổi!
Tần giáo đầu kia bị nhìn lướt qua, hoảng sợ lui vài bước, hắn cảm giác được xương trong lòng bàn tay mình đánh rách tả tơi đau đớn, trong đáy lòng mạo ra trận trận lạnh lẽo, cao thủ như vậy, hắn bình sinh là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thực lực Tần giáo đầu như thế nào, Lưu Trăn nhất thanh nhị sở, trung niên trước mắt kia tất nhiên là thập giai cao thủ trở lên, nếu không sẽ không có thực lực mạnh mẽ như thế, trên mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, thập giai cao thủ giận dữ, Đông Lâm quận vương phủ có thể bảo toàn hay không cũng là một vấn đề.
Ngay cả Diệp Vân cũng không nghĩ tới, chỉ Xuyên Sơn Giáp này lại có thực lực mạnh mẽ như thế, ít nhất hẳn là thập giai, trong lòng lầm bầm nghĩ tới, Địa sư cảnh giới trong Huyền thú, chẳng lẻ là thập giai cường giả trong loài người? Hay là cao hơn ?
- Ngươi tên là gì ?
Diệp Vân hỏi, đối mặt thập giai cường giả, trong lòng không khẩn trương, đó là không có khả năng, nếu hắn ngụy trang Yêu Vương bị vạch trần rồi, Diệp gia bảo sẽ thừa nhận lửa giận một thập giai cường giả, cái loại cảnh giới này căn bản không phải cấp chín cao thủ bình thường có thể tưởng tượng. Nhưng mà sự đáo lâm đầu, hắn không thể lùi bước, vẫn là phải giả ra giá thế của Yêu Vương.
- Tiểu nhân tên Minh Viễn.
Nghe được Diệp Vân hỏi, trung niên nhân kia vội vàng khiêm cung trả lời.
Tiểu nhân ? Thập giai cường giả lại ở trước mặt Diệp Vân tự xưng tiểu nhân ? Trong đại sảnh tất cả tộc trưởng, bảo chủ, thậm chí là đám người Tần giáo đầu, Lưu Trăn, cũng là mở to hai mắt nhìn, nhìn Diệp Vân ở trước đại sảnh, vẻ mặt tràn đầy bất khả tư nghị, trong ánh mắt Tần giáo đầu, Lưu Trăn thậm chí còn có một tia sợ hãi. Diệp gia bảo này đến tột cùng có bối cảnh gì, tại sao lúc trước bọn họ một chút cũng không biết ? Bây giờ suy nghĩ một chút, hai người tất cả đều sắc mặt trắng bệch.
Đây chính là thập giai cường giả, thậm chí còn có thể là tôn cấp! Đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên trong đầu trống rỗng!
Rất nhiều người cũng hung hăng bấm mình một cái, đau đớn kịch liệt kia rõ ràng nói cho bọn hắn biết, đây không phải là đang nằm mơ.
- Minh Viễn ? Không tệ.
Diệp Vân khẽ vuốt cằm, cười nhạt.
Minh Viễn vừa nghe, mắt sáng rực lên, bộ dạng Yêu Vương điện hạ tâm tình không tệ, hôm nay chuyện này làm tốt rồi, sau khi trở về Sư Vương khẳng định đối với hắn đại thêm tán thưởng, trong lòng mừng rỡ, cúi người chào nói:
- Chủ nhân nhà ta để cho ta tới đây tặng một chút lễ vật. Cũng nói nếu như ngài lúc nào có rãnh rỗi, có thể đi bên kia ngồi một chút.
Hắn cũng không dám quên chủ nhân dặn bảo, thấy tâm tình Diệp Vân không tệ, lại lặp lại một lần.
Mọi người trong đại sảnh có chút nghe rõ, cái thập giai cường giả này lại là cái chân chạy, phía sau còn có một chủ nhân càng cường hãn, tùy tiện phái ra một cái chân chạy chính là một cường giả thập giai trở lên, vậy chủ nhân kia, đến tột cùng là cái địa vị gì?
Diệp Vân nhìn thoáng qua A Ly ở một bên, truyền cho A Ly một chút tin tức, hỏi A Ly Minh Viễn này cùng những Yêu Lang tru diệt tộc nhân A Ly kia, có phải cùng một bọn hay không, A Ly lắc đầu. Diệp Vân trầm ngâm chốc lát, Huyền thú thế giới này, xem ra cũng là tương đối phức tạp.
- Ngày gần đây ta đang ở vào đột phá khẩn yếu, không có biện pháp đi xa, trở về nói cho chủ nhân nhà ngươi, nếu như có thời gian, ta nhất định bái phỏng.
Diệp Vân nói, Sư Vương kia bị vây ở Yêu Vương đỉnh phong, hắn tự nhiên phải đem thực lực của mình nâng cao một chút, nếu không lo lắng cho mình chấn nhiếp không nổi.
Minh Viễn mở to hai mắt nhìn, thẳng lăng lăng nhìn Diệp Vân, như kịp phản ứng, vội vàng cúi đầu vẻ mặt khiêm cung, trong lòng kịch chấn, đột phá khẩn yếu? Chẳng lẻ vị Yêu Vương điện hạ trước mắt này, thật cũng là Yêu Vương đỉnh phong, khó trách muốn trà trộn vào trong đám người này tìm kiếm cảnh giới tăng lên!
Yêu Vương đỉnh phong trùng kích vào cảnh giới cao hơn, không có một hai trăm năm là rất khó hoàn thành, nhưng đối với Yêu Vương loại cấp bậc cao thủ này mà nói, một hai trăm năm chớp mắt một cái đã trôi qua rồi.
Diệp Vân cũng không nghĩ tới, hắn một phen vừa vặn xác minh suy đoán trong lòng Minh Viễn.
Thấy bộ dạng Minh Viễn cúi đầu trầm tư, Diệp Vân mở miệng hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi tặng những lễ vật gì, hiện tại mang lên đi.
- Vâng!
Minh Viễn lập tức đáp, từ trong Càn Khôn túi lấy ra một cái rương, Minh Viễn phải dùng hai tay mới có thể ôm được, cái rương này dùng kim khí màu vàng lợt nào đó chế tạo, phía trên hiện đầy điêu khắc tinh sảo, điêu chính là một đầu hùng sư, hắn cẩn thận thì thầm.
- Lễ vật có tất cả ba mươi lăm dạng, bao gồm hai quả ngàn năm Viêm Xà Quả, ba gốc ngàn năm Thai Tham, mười lăm viên Huyền Sư cấp huyền đan. . .
Đưa lễ toàn bộ tiếp thu, đã qua ba bốn giờ, những người tặng lễ kia tất cả đều tiến vào bên trong Diệp gia bảo, tùy tùng bình thường cũng bị an trí ở phía đông Diệp gia bảo, nhưng mà chỗ ở không đủ, phần lớn người chỉ có thể trước ngốc ở trên quảng trường bên ngoài, một chút tộc trưởng, bảo chủ thì tiến vào trong đại sảnh Diệp gia gia tộc.
Diệp Vân ngồi ở trên ghế đầu, nhìn phía dưới những bảo chủ, tộc trưởng kia, mặc dù bọn họ những người này ở trong Đông Lâm quận hết sức quan trọng, nhưng Diệp Vân ngược lại không khẩn trương thế nào, lộ ra vẻ bình thản ung dung.
- Chư vị, đã quên cùng mọi người tuyên bố, tiểu nhi Diệp Vân đã là Diệp gia tộc trưởng ta.
Diệp Chiến Thiên đối với mọi người trong đại sảnh ôm quyền nói.
- Cảm tạ các vị tộc trưởng, bảo chủ đường xa mà đến, Diệp gia bảo vô cùng vinh hạnh.
- Chiến Thiên huynh nói quá lời.
Đông đảo bảo chủ, tộc trưởng rối rít đáp lễ nói, tin tức Diệp Vân làm tộc trưởng kia, đối với bọn họ mà nói cũng không làm người ta kinh ngạc thế nào, nếu gia tộc của bọn họ xuất hiện một thiên tài như vậy, bọn họ khẳng định cũng là khẩn cấp nâng đến trên tộc trưởng vị!
Bọn họ nhìn thoáng qua Diệp Vân ngồi thẳng trên ghế đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia ghen tỵ cùng với hâm mộ, làm sao gia tộc mình sẽ không ra một thiên tài như vậy? Trên trăm gia tộc đến đây tặng lễ chúc mừng, Diệp gia bảo hôm nay thật đúng là phong quang vô hạn!
Những người này một đám rối rít đi lên cùng đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền kết giao tình lôi kéo làm quen.
Diệp Chiến Thiên quét qua mọi người, có một chút tộc trưởng, bảo chủ hắn thậm chí còn không nhận ra, bất quá cũng thấy mấy người quen, trong mọi người, đám người Nghiêm Dận, Tần Vũ rõ ràng cũng ở trong đội ngũ, nịnh hót cười cười, nhìn về phía Diệp Chiến Thiên khẽ thi lễ.
Diệp Chiến Thiên không để ý tới, ánh mắt lãnh đạm quét qua, mấy đầu tường thảo này nhất định phải gõ một phen. Bất quá nếu Nghiêm Dận, Tần Vũ thoát khỏi Vân gia bảo, Diệp gia bảo không cần thiết phải gây thù hằn quá nhiều. Không thể đem những người này tất cả đều đẩy tới bên Vân gia bảo kia.
- Chư vị, sắp tới buổi trưa, Diệp gia bảo ta bày xuống tiệc rược, lúc đó kính xin mọi người dời bước, có chừng một giờ, chúng ta không ngại trước ở chỗ này ôn chuyện như thế nào.
Diệp Chiến Thiên cười cười nói.
- Vậy thì làm phiền!
Mọi người rối rít đáp.
Đông đảo bảo chủ đem đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Long vây đến nước chảy không lọt, đám người Diệp Chiến Thiên khéo léo ứng phó.
Diệp Vân ngồi ở trên ghế đầu không có xuống, cũng là mừng rỡ thanh nhàn, nhiều người như vậy, thấy mà đầu hắn cũng đau chết, còn muốn đi xuống ứng phó mà nói, còn không bằng chết đi coi như xong.
Ánh mắt Diệp Vân ở trên thân một đám Diệp gia tộc nhân quét qua, nơi xa trong góc, Diệp Nhu lẳng lặng đứng thẳng, mặc một thân bạch y, giống như một đóa sen thanh khiết, trang nhã mê người, nàng thấy ánh mắt Diệp Vân phóng tới đây, không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Diệp Nhu tươi cười, mang theo vài phần ranh mãnh, Diệp Vân không khỏi cười khổ, cô gái nhỏ này giống như là đang nhìn hắn chê cười. Bất quá hắn một người như thế ngồi ở chỗ nầy, cùng phía dưới tràng diện, quả thật có chút không hợp nhau.
Diệp Vân đột nhiên cảm nhận được một tia khí tức khác, trong lòng rùng mình, là khí tức hồn niệm! Không biết là Vân thánh phương nào, lại dám theo dõi hắn, Diệp Vân lập tức thả ra Vân hồn của mình, một binh sĩ cả người kim giáp, ở trong hư không phía sau Diệp Vân nghiêm nghị mà đứng, Vân hồn nhanh chóng tìm tòi, rất nhanh khóa một trung niên nhân mặc y phục vải thô ở phía ngoài trên quảng trường, người nọ đại khái ba mươi bảy tuổi, râu quai nón, thân hình cao lớn.
Trên người người trung niên này tản ra một loại khí tức đặc thù, cường độ hồn niệm so sánh với Diệp Vân lúc trước gặp phải Yêu Lang màu đỏ mạnh hơn mấy lần, bất quá so với Vân hồn của mình vẫn là kém nhiều lắm.
- Chẳng lẻ người nầy không phải là nhân loại ?
Diệp Vân cau mày thầm nghĩ, nghe nói yêu thú có thể biến hóa, nghĩ tới đây, Vân hồn hắn hướng trung niên nhân kia bao vây lại.
Hồn niệm người trung niên nhân kia cảm nhận được áp bách khổng lồ, hướng nơi xa nhìn lại, trong hư không bầu trời đại sảnh, một binh sĩ mặc kim giáp đang tức giận nhìn hắn, nhất thời sắc mặt trắng bệch, chân run run một chút, vội vàng hướng phương hướng Diệp Vân quỳ xuống.
- Yêu Vương điện hạ, xin tha thứ tại hạ, tại hạ cũng không ác ý.
Trung niên nhân kia run run nói, ngay cả nói cũng nói không liền mạch.
- Ngươi là ai, đến từ phương nào ?
Vân hồn Diệp Vân truyền một tia tin tức đi qua, bọn người kia đối với Vân hồn của mình vô cùng sợ hãi, lại có một tên đem mình nhận thức thành Yêu Vương, không biết có phải là đồng bọn của Yêu Lang màu đỏ kia hay không.
- Tiểu nhân là một con Xuyên Sơn Giáp, bây giờ mới vừa tới Địa sư cảnh giới, là Sư Vương Điện thám báo quan.
Người trung niên nhân kia trả lời, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
- Địa sư cảnh giới, Sư Vương Điện thám báo quan ?
Diệp Vân nghe được trung niên nhân kia nói, không khỏi cau mày, những yêu thú này đem mình nhận thức là Yêu Vương, suy nghĩ một chút, thân phận Yêu Vương này hẳn là tương đối cao, dứt khoát liền giả dạng làm Yêu Vương a, nếu muốn giả bộ thành Yêu Vương, có chút vấn đề hắn không có biện pháp hỏi, nói thí dụ như Địa sư cảnh giới rốt cuộc là loại cảnh giới gì, Sư Vương Điện là chuyện gì xảy ra.
- Không biết điện hạ tại sao lại trà trộn ở trong nhân loại, Sư Vương Điện Sư Vương chúng ta muốn mời điện hạ đi Sư Vương Điện, muốn mời ngài trở thành cung phụng Sư Vương Điện, không biết điện hạ có nguyện ý hay không ?
- Sư Vương của các ngươi là cảnh giới gì?
- Sư Vương đã là Yêu Vương đỉnh phong.
Thì ra cũng là Yêu Vương cảnh giới, kia cũng không quá đáng sợ rồi, đoán chừng cái Sư Vương Điện này cũng sẽ không dễ dàng trở mặt, Diệp Vân cự tuyệt nói:
- Trở về chuyển đạt ta nói, nói cho Sư Vương của các ngươi biết, Bổn vương cám ơn hảo ý của hắn, ta còn có một ít chuyện chưa dứt, không muốn đi Sư Vương Điện.
- Vâng, điện hạ, Sư Vương để cho thuộc hạ mang tới một chút lễ vật tới đây, dùng bày tỏ kính ý, nếu ngài nguyện ý đi Sư Vương Điện, hắn tùy thời đợi đại giá.
Trung niên nhân kia nói, lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm bộ dáng Yêu Vương này thật dễ nói chuyện, ở Huyền thú thế giới, cường giả cấp bậc Yêu Vương hỉ nộ vô thường, tiện tay là có thể giết hắn, Sư Vương cũng không có thể bởi vì hắn mà cùng một Yêu Vương trở mặt.
- Mang lễ vật tới đây ?
Diệp Vân tâm niệm vừa chuyển , Sư Vương gì kia hẳn là muốn kết giao hắn, nếu lễ vật cũng đưa tới, Diệp Vân nhất định là thu nhận, nếu từ chối, ngược lại chọc cho đối phương không vui.
- Ngươi tại nguyên chỗ chờ, ta cho người dẫn ngươi tới đại sảnh.
Diệp Vân thản nhiên nói, nếu quyết định ngụy trang thành Yêu Vương, vẫn là phải giả ra một chút khí thế.
Chương 97 Xuyên sơn giáp? (2)
Nghe được Diệp Vân nói, trên mặt trung niên nhân kia lộ ra nét mặt mừng rỡ như điên, Diệp Vân nguyện ý thu đồ của Sư Vương Điện, chính là đón nhận thành ý của Sư Vương Điện, đồ vật này nọ đưa ra ngoài rồi, vậy hắn có thể trở về báo cáo kết quả công tác, dù sao coi như là Sư Vương đích thân đến, cũng không có biện pháp dùng mấy câu nói đem một Yêu Vương kéo vào Sư Vương Điện a!
Chung quanh mấy tôi tớ đại gia tộc Đông Lâm quận ngạc nhiên nhìn người trung niên phía trước này, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, người nầy sẽ không phải là kẻ ngu chứ, ở trong một đống lớn người không giải thích được phù phù một tiếng quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa nói một tràng lời không giải thích được..., nghe là nghe không hiểu, bọn họ hướng phía trước mặt nhìn một chút, phía trước hoàn toàn không có người nào a ? Người này trong ban ngày, bị quỷ nhập vào người sao?
Người trung niên nhân kia như trút được gánh nặng đứng lên, không để ý tới ánh mắt mọi người khác thường, đứng tại nguyên chỗ chờ, một lát sau, một Diệp gia tộc nhân đi tới, ánh mắt tìm tòi một phen, rơi vào trên người của hắn.
- Chính là ngươi a, ngươi đi theo ta.
Diệp Bình phất tay một cái, bưng dáng điệu nói, nghĩ thầm tộc trưởng miêu tả chính là trung niên nhân râu quai nón kia rồi, cũng không nhiều lời, xoay người hướng đại sảnh đi tới.
- Vâng, làm phiền ngài.
Trung niên nhân kia khom lưng nói, ở địa giới Yêu Vương, hắn cũng không dám lỗ mãng, cận thận từng chút một đi theo phía sau Diệp gia tộc nhân kia.
Kẻ ngu này cư nhiên bị người Diệp gia bảo mời đi ? Chuyện gì xảy ra ? Những người hầu gia tộc kia hai mặt nhìn nhau, hôm nay chuyện đã xảy ra thật đúng là làm cho người ta không khỏi kinh ngạc.
Diệp Vân đem Vân hồn thu vào, trong lòng nghĩ ngợi, Sư Vương Điện này rốt cuộc là lai lịch gì, nhìn A Ly trên bả vai một chút, Xuyên Sơn Giáp gì kia đến có thể biến hóa, thực lực hẳn là so sánh với A Ly mạnh không ít, không biết lúc nào A Ly mới có thể biến hóa, học xong tiếng người, trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ, nếu A Ly biến hóa rồi, có phải là đại mỹ nữ hay không? Bất quá hắn cũng chỉ là thử nghĩ mà thôi.
Không biết cái dạng thực lực gì, mới xem như đạt đến cấp bậc Yêu Vương, Yêu Vương hình như là phải ngưng Vân biến hóa mới được, mình cô đọng mà thành binh sĩ kia, chẳng qua là hư ảnh mà thôi, không có lực chiến đấu thực tế gì, sau này vẫn là tận lực dùng một phần nhỏ cho thỏa đáng, nếu như bị vạch trần thì phiền toái. Không biết tiếp tục tu luyện Cửu Tinh Thiên Vân Quyết, có thể đem Vân hồn hóa thành binh sĩ ngưng tụ thành thực chất hay không?
A Ly không biết chọc vào cái địch nhân gì, chỉ cần mình tiếp tục ngụy trang thành Yêu Vương, địch nhân của A Ly hẳn là không dám động A Ly!
Xuyên Sơn Giáp kia mang lễ vật Sư Vương Điện đến cho mình, cũng không biết là thứ gì.
Trong đại sảnh mọi người còn đang xã giao lẫn nhau, hoàn toàn không biết Diệp Vân cùng chỉ Xuyên Sơn Giáp kia ở giữa dung hồn niệm trao đổi.
Đột nhiên, một Diệp gia tộc nhân vội vả chạy đi vào.
- Báo cáo tộc trưởng, có mười mấy người từ bên ngoài xông tới, chúng ta ngăn không được!
Tộc nhân kia lo lắng nói.
- Có mấy người là cấp chín cao thủ.
Một đám bảo chủ, tộc trưởng hơi sửng sờ, hôm nay là ngày đại hỉ của Diệp gia bảo, người nào không có mắt như vậy? Bây giờ Diệp gia bảo, danh tiếng đang thịnh, nếu ai trêu chọc Diệp gia bảo, kia không phải là tìm chết sao ? Tại chỗ cũng là bảo chủ, tộc trưởng các đại gia tộc, Diệp Chiến Thiên ra lệnh một tiếng, bọn họ hợp nhau tấn công, cho dù đối phương có mười mấy cấp chín cao thủ cũng đừng muốn sống trở về.
Vẻ mặt Diệp Chiến Thiên khẽ biến, hướng phía trước mặt nhìn lại, chỉ thấy một nhóm mười mấy người xa lạ hướng bên đại sảnh xông thẳng mà đến, ánh mắt hắn lạnh lẻo, quát lạnh nói:
Người phương nào dám can đảm xông Diệp gia bảo ta!
Thanh âm Diệp Chiến Thiên chấn như sấm.
- Bên trong Đông Lâm quận này bất kỳ một địa phương nào, Bổn vương muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, Diệp Chiến Thiên, Diệp gia bảo các ngươi thật to gan, thấy Bổn vương lại còn không tiếp giá!
Bổn vương ? Chẳng lẽ là Đông Lâm quận Vương tới ?
Nói chuyện không phải là Đông Lâm quận Vương, mà là một thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, một thân trường bào màu vàng, khí vũ hiên ngang, tay cầm một cái chiết phiến, chậm rãi dạo bước mà đến.
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người của hắn, khẽ ngây người.
- Là Đông Lâm quận Vương thế tử!
- Nguyên lai là Tiểu vương gia!
Mọi người nghị luận rối rít.
- Tần giáo đầu cũng tới.
- Tần giáo đầu là dưới thứ ba đại cao thủ của quận Vương, nghe nói thực lực đã là cấp chín đỉnh phong.
Cấp chín trung kỳ cùng cấp chín đỉnh phong nhìn như chỉ kém một chút như vậy, nhưng thực lực là thiên địa khác biệt, thông thường sau khi cao thủ tới cấp chín trung kỳ, có thể mấy thập niên thậm chí cả đời cũng không thể tiến thêm, đạt tới cấp chín, càng đi lên càng khó như lên trời, bên trong cả Đông Lâm quận, cấp chín đỉnh phong cường giả bất quá le que bảy tám người mà thôi.
Nghe được mọi người nghị luận rối rít, vẻ mặt Lưu Trăn một bộ lạnh nhạt, ánh mắt thản nhiên quét qua mọi người, giống như nơi này chính là nhà hắn, lúc trước hắn đang ở phụ cận Diệp Liễu trấn, nhận được phụ vương truyền tin điêu, liền ngựa không ngừng vó hướng bên này chạy tới.
Diệp Thương Huyền nhìn về phía những người này, lão nhãn khẽ nhếch lên, Quận Vương thế tử Lưu Trăn không có hạ bái thiếp liền xông tới đây, sợ là lai giả bất thiện!
Nếu là những gia tộc khác ra tuyệt thế thiên tài, Đông Lâm quận Vương khẳng định cũng sẽ hạ bái thiếp bái phỏng một phen, nhưng mà Đông Lâm quận Vương ba phen mấy bận hiệp trợ Vân gia bảo đối phó Diệp gia bảo, lại càng ở lúc Diệp Chiến Thiên đối với hắn quỳ xuống xin thuốc, đem đá ra quận vương phủ, mâu thuẫn này đã là không thể điều hòa, cho dù bên Đông Lâm quận Vương kia muốn hoá giải, người Diệp gia bảo chỉ sợ cũng vẫn ghi hận trong lòng.
Quận vương phủ chính là thế lực lớn nhất bên trong Đông Lâm quận này, chỉ cấp chín đỉnh phong thì có ba, cấp chín trung kỳ sáu, cấp chín sơ kỳ chín, thực lực như thế, đối với khắp cả Đông Lâm quận bất kỳ một gia tộc nào cũng là một uy hiếp thật lớn, hơn nữa nghe nói quận Vương gia ở trong triều cũng có người, tạm thời còn không phải là Diệp gia bảo có thể gây vào.
- Tiểu vương gia, Tiểu vương gia.
Một đám gia tộc, bảo chủ thi lễ, một đám suy nghĩ ra, nếu Đông Lâm quận Vương cùng Diệp gia bảo nổi lên xung đột, bọn họ nên là giúp bên nào, hoặc là ai cũng không giúp ?
Mặc dù Diệp gia bảo có một tuyệt thế thiên tài, có thể trở thành cường giả đứng đầu, nhưng cũng là tương lai, Đông Lâm quận Vương dưới cơn nóng giận, Diệp gia bảo cũng có thể sẽ bị san thành bình địa, trừ khi Hiên Dật dược tôn phái người xuất thủ, trước nhìn thế cục làm sao phát triển.
Diệp Vân ngồi ngay ngắn ở phía trước đại sảnh, ý niệm khẽ nhúc nhích, Vân hồn rơi vào trên thân những người này, một cái cấp chín đỉnh phong, ba cấp chín trung kỳ, năm cấp chín sơ kỳ, còn lại cũng là cấp tám, cái Tiểu vương gia gì kia, cũng đã là cấp tám đỉnh phong.
Chương 98 Tạo phản?
- Hôm nay Diệp gia bảo thật đúng là náo nhiệt, tràng diện so sánh với lúc phụ thân ta tiền nhiệm còn muốn lớn hơn.
Lưu Trăn huy động chiết phiến, đi vào trong đại sảnh, cười lạnh nói.
- Tiểu vương gia đường xa mà đến, Diệp gia bảo hết sức vinh hạnh, người đâu, mang ghế cho Tiểu vương gia.
Diệp Thương Huyền ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đang nghĩ đối sách, nơi này là Diệp gia bảo, lại có nhiều tộc trưởng, bảo chủ như vậy, mặc dù bọn họ thực lực thua xa Đông Lâm quận vương phủ, nhưng cũng không có thể yếu đi khí thế.
Ánh mắt Lưu Trăn nhìn thẳng phía trước đại sảnh, rơi vào trên người Diệp Vân, nhãn tình nhất mị, hiện lên một tia ngoan lệ.
- Cái này chính là Diệp gia tân nhậm tộc trưởng các ngươi? Thật to gan, thấy Bổn vương, lại không tới đón tiếp!
- Tiểu vương gia, đây là Diệp gia bảo, không phải là Đông Lâm quận vương phủ, nếu Tiểu vương gia không có hạ bái thiếp, ta như thế nào đi xuống nghênh đón ?
Diệp Vân thản nhiên nói, bộ dạng Lưu Trăn thịnh khí lăng nhân, làm Diệp Vân rất là khó chịu, Lưu Trăn này rõ ràng cho thấy tới gõ Diệp gia, Diệp Vân cũng lười cùng hắn khách khí.
- Khá lắm!
Ánh mắt Lưu Trăn quét qua mọi người Diệp gia.
- Cái này chính là tuyệt thế thiên tài của Diệp gia bảo các ngươi sao, Diệp gia bảo các ngươi chớ đắc ý được quá sớm, ở trước lúc ngươi không có trở thành thập giai cường giả, Đông Lâm quận này vẫn là phụ thân ta định đoạt. Các ngươi những gia tộc này, vẫn là bên trong phụ vương ta quản hạt, nếu không Hắc giáp quân thiết kỵ thoáng qua một cái, không có một ngọn cỏ!
Một đám gia tộc tộc trưởng cùng bảo chủ khác cũng không dám tiếp lời, thực lực Đông Lâm quận vương phủ quá mạnh mẻ, trừ đính cấp cao thủ ra, cấp bảy hắc giáp vệ đội cũng có hơn một ngàn người, Diệp gia bảo bây giờ cùng Đông Lâm quận vương phủ trở mặt, vẫn là tương đối nguy hiểm.
Đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên nắm chặc quả đấm, mặc dù trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng bọn hắn quả thật không thể cùng Đông Lâm quận Vương hoàn toàn náo lật, nếu không đại binh tiếp cận, cơ nghiệp Diệp gia bảo liền sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Tiểu vương gia xin bớt giận, Diệp Vân mới là một hài tử mười bảy tuổi, khó tránh khỏi hành động theo cảm tình.
Bên cạnh Từ gia gia chủ Từ Giám đi ra ngoài làm hoà giải, ha hả cười nói.
- Từ Giám, ngươi coi là cái gì, cút sang một bên, ta nói cho các ngươi biết, mỗi người các ngươi cũng nghe kỹ cho ta, các ngươi những gia tộc này, chỉ cần cơ nghiệp gia tộc của các ngươi còn ở lại Đông Lâm quận này, liền yên phận cho ta, nếu có người kéo bè kéo cánh, hừ hừ...
Lưu Trăn hừ lạnh một tiếng, trong lời nói một chút cũng không buông tha người.
Sắc mặt Từ Giám đỏ lên, nhưng mà không dám cải cọ cái gì, chỉ có thể tức giận lui ra.
Đông đảo tộc trưởng, bảo chủ mặc dù tức giận Lưu Trăn ngang ngược càn rỡ, nhưng mà cũng không thể làm gì.
- Ta lặp lại lần nữa, ngươi cút xuống cho ta, nếu Bổn vương tới, ngươi còn không nhường chỗ ngồi cho Bổn vương, nếu như Diệp gia bảo các ngươi đàng hoàng một chút, chịu quy thuận phụ thân ta, Bổn vương cho Diệp gia bảo các ngươi bình yên vô sự, nếu không, ngay hôm nay liền để cho phụ thân ta phái hắc giáp vệ đội đem nơi này đạp thành đất bằng!
Lưu Trăn chỉ vào Diệp Vân, gây sự nói.
Thấy Lưu Trăn chỉ vào mình, sắc mặt Diệp Vân xanh mét, nắm tay vịn thành ghế, huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, nếu là lúc trước, hắn nói không chừng sẽ tức giận xuất thủ, Lưu Trăn muốn sống rời đi Diệp gia bảo là không thể nào! Nhưng mà, nếu như hắn ra tay, Đông Lâm quận vương phủ khẳng định liều lĩnh vây công Diệp gia bảo, hậu quả cũng dễ dàng nghĩ được.
Nhưng mà, Diệp gia bảo tuyệt đối không thể khuất phục như vậy!
Một đám tộc trưởng, bảo chủ cũng hiểu, Đông Lâm quận vương phái Lưu Trăn tới đây, đây là đang cưỡng bức Diệp gia bảo, nếu Diệp gia bảo chịu quy thuận thì thôi, không chịu quy thuận, có thể sẽ phải gặp hoạ diệt môn.
Nếu Diệp gia bảo quy thuận Đông Lâm quận Vương, Đông Lâm quận Vương nói không chừng sẽ dùng một chút phương pháp đặc thù khống chế Diệp gia bảo, nghe nói Đông Lâm quận Vương hắc giáp vệ đội, mỗi người phải dùng một loại thuốc, nếu như trong một tháng lấy không được giải dược, sẽ sống không bằng chết, cho nên hắc giáp vệ đội đối với Đông Lâm quận Vương vô cùng trung thành. Nếu Diệp gia bảo bị khống chế, cả đời cũng đừng nghĩ tung mình.
Thực lực Đông Lâm quận vương phủ quá mạnh mẻ, nếu trở mặt, Diệp gia bảo rất có thể sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.
Từ khi mình đi tới cái thế giới này bắt đầu, Diệp gia bảo liền lắm tai nạn, đầu tiên là bị Vân gia bảo áp chế, sau đó hắn vạn bất đắc dĩ bày ra thực lực, trợ giúp Diệp gia bảo thoát khỏi khốn cảnh, liền đưa tới Đông Lâm quận vương phủ sau lưng Vân gia bảo.
Chẳng lẻ muốn ở trước mặt Lưu Trăn cúi đầu sao? Tuyệt không có khả năng này!
Lưu Trăn từng bước từng bước hướng trên đầu đại sảnh đi tới, không khí trong đại sảnh trong nháy mắt trở nên ngưng trọng, đám người Tần giáo đầu ngó chừng đám người Diệp Thương Huyền, có chút mùi vị kiếm bạt nỗ trương. Nếu Diệp Vân không xuống, vậy bọn họ sẽ xuất thủ!
Một đám bảo chủ, tộc trưởng cũng không dám nói tiếp nữa, ở dưới uy thế cường đại của Đông Lâm quận vương phủ, bọn họ không thể không cúi đầu, trong lòng bọn họ thầm nghĩ, Diệp gia bảo sẽ cùng Đông quận vương phủ náo đến mức nào, nếu như Diệp gia bảo không chịu quy thuận, Đông Lâm quận vương phủ nhất định là sẽ khởi binh.
Đáng tiếc Diệp gia này mới vừa vặn có một tia hưng thịnh, chỉ sợ sẽ gặp gỡ tai hoạ ngập đầu rồi, chúng bảo chủ, tộc trưởng không khỏi lòng có ưu tư, nếu như gia tộc của bọn họ ra tuyệt thế thiên tài, kết quả có thể cũng giống như vậy.
Cái thế giới này, vẫn là phải dùng thực lực nói chuyện!
Lưu Trăn từng bước từng bước tiến tới gần, trong con ngươi Diệp Vân hiện lên một tia sát ý, Tần giáo đầu kia thấy vẻ mặt Diệp Vân, hừ lạnh một tiếng, uy thế cấp chín đỉnh phong cao thủ lan tràn ra, mọi người tại đây cũng cảm thấy áp bách trầm trọng.
- Diệp gia bảo thật muốn tạo phản ?
Lưu Trăn lạnh lùng ngó chừng Diệp Vân, lạnh giọng cười nói.
- Bản thân ta muốn nhìn Diệp gia bảo các ngươi đến tột cùng có can đảm này hay không.
A Ly trên bả vai Diệp Vân căm tức nhìn đám người Lưu Trăn, trong con ngươi biến ảo Vân thái kỳ dị.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Hai tiếng gầm nhẹ truyền đến, một đầu cự hổ màu đỏ cùng một đầu báo săn màu vàng từ ngoài đại sảnh đi đến.
- Là Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo!
Một đám bảo chủ, tộc trưởng hút một hơi lãnh khí, rối rít lui về phía sau, Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo này là cấp chín yêu thú, bọn chúng như thế nào đến bên trong Diệp gia bảo?
Coi như là cấp chín trung kỳ cao thủ, nhìn thấy Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo, cũng là trong lòng phát rét, e sợ cho Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo nổi điên phệ người.
- Chuyện gì xảy ra, cấp chín yêu thú làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này ?
Chương 99 Thập giai cao thủ?
Ngay cả Tần giáo đầu cũng là trong lòng kinh hãi, cảnh giác nhìn Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo, lấy thực lực của hắn tuy nói có thể đánh chết Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo, nhưng mà hai con cấp chín yêu thú đồng thời khởi xướng cuồng công, cũng là tương đối đáng sợ.
Lưu Trăn liền lui lại mấy bước, khẩn trương nhìn Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo.
Trong ánh mắt nhiều bảo chủ, tộc trưởng khiếp sợ, Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo đi tới bên người Diệp Vân, ánh mắt như chuông đồng ngó chừng đám người Lưu Trăn, phát ra tiếng hô gầm gừ.
Vốn tất cả mọi người cho rằng Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo là yêu thú dã ngoại, trong lúc vô tình chạy vào Diệp gia bảo, nhưng thấy một màn trước mắt này, bọn họ mới hiểu được, Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo này hẳn là Diệp gia bảo nuôi!
Cấp chín yêu thú lại có thể nghe người ta ra lệnh, này thật là trước nay chưa có, chúng bảo chủ, tộc trưởng còn tưởng rằng là mình hoa mắt, nhưng mà sự thật bày ở trước mắt, bọn họ không thể không tin.
Diệp Vân lạnh lùng nhìn Lưu Trăn, gằn từng chữ nói:
- Các ngươi không ngại ở trong Diệp gia bảo ta động thủ thử một chút!
Dù sao cùng Đông Lâm quận vương phủ đã là tử địch, Diệp Vân không có gì phải sợ.
Lưu Trăn cố trấn định tâm Vân, hắn coi như là gặp qua một chút tràng diện, sau khi đè khiếp sợ trong lòng, cười to ba tiếng, âm trầm nói:
- Diệp gia bảo cho rằng nhiều hai con súc sinh, là có thể như thế nào ư, không khỏi cũng quá khinh thường Đông Lâm quận vương phủ ta đi! Đừng nói hai con cấp chín yêu thú, coi như là mười chỉ hai mươi chỉ, ngươi cho rằng bọn chúng giữ được Diệp gia bảo sao? Tần giáo đầu, làm phiền ngài giết hai con súc sinh kia.
- Vâng, Tiểu vương gia.
Tần giáo đầu kia ôm quyền nói, từng bước từng bước hướng trên đầu đại sảnh tiến tới gần.
Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo hướng Tần giáo đầu bọc đánh tới, trận trận thú rống ở trong đại sảnh quanh quẩn.
- Tộc trưởng, người đã mang đến.
Diệp Bình xuất hiện ở cửa đại sảnh, hắn nhìn đến tràng diện trong đại sảnh, sửng sốt một chút.
Không khí trong đại sảnh có chút bị đè nén, Diệp Bình đột nhiên lên tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, phía sau hắn đi theo một trung niên nhân.
Trung niên nhân kia quét nhìn mọi người trong đại sảnh một cái, rơi vào trên người Diệp Vân, nhất thời cảm nhận được một cổ áp bách trên hồn niệm cường đại, trong lòng run lên, nghĩ thầm, khí thế Yêu Vương quả nhiên không giống bình thường, đối với Diệp Vân tại sao là thiếu niên, hắn không có nghĩ quá nhiều, Yêu Vương có thể tùy ý biến hóa, bất kể là lão đầu hay là thiếu niên, nam nhân hay nữ nhân, nhóm Yêu Vương mỗi người mỗi sở thích, cùng số tuổi không liên quan, Yêu Vương không ai không là lão quái vật sống hơn ngàn năm?
- Nơi này nào có phần ngươi nói chuyện, muốn chết!
Một thủ hạ cấp chín trung kỳ của Lưu Trăn thấy là Diệp gia tộc nhân, một chưởng hướng Diệp Bình ấn tới, Tiểu vương gia có lòng lập uy, cho nên hắn căn bản không có nương tay, hạ thủ rất nặng.
Mắt thấy một chưởng này sẽ trúng mục tiêu Diệp Bình rồi, chỉ nghe thình thịch nhất thanh muộn hưởng, một chưởng của hắn giống như là đánh vào trên miếng sắt, chấn đến cả cánh tay hắn tê dại, kinh mạch trên cánh tay thiếu chút nữa đứt đoạn rồi, ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là trung niên nhân đi theo phía sau Diệp gia tộc nhân kia huy động ống tay áo nhận một chưởng, tình hình như vậy, làm hắn hoảng sợ không khỏi, đối phương chỉ chẳng qua là vung ống tay áo một chút, liền tiếp được một chưởng toàn lực của hắn, thực lực này sợ rằng so sánh với Tần giáo đầu mạnh hơn rất nhiều, không biết là lai lịch thế nào, hắn lui lại mấy bước, tâm e sợ không dám đi lên.
Diệp Bình cũng sợ hết hồn, thầm nghĩ nguy hiểm thật, đây chính là một kích của cấp chín cao thủ, rơi vào trên người hắn hắn khẳng định bị phách thành thịt nát, lúc này hắn mới ý thức tới, trung niên nhân cùng ở phía sau mình kia lại là một siêu cấp cường giả!
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người cũng tập trung trên người trung niên nhân kia.
Mới vừa ra tay công kích Diệp Bình, là hộ vệ của Lưu Trăn, đám người Lưu Trăn hiển nhiên biết thực lực hộ vệ kia, đây chính là cấp chín trung kỳ cao thủ! Cấp chín trung kỳ cao thủ một kích toàn lực, cư nhiên bị một trung niên vung lên ống tay áo ngăn chặn xuống, trung niên nhân này đến tột cùng là cái địa vị gì? Trong lòng bọn họ không khỏi kinh nghi bất định, Tần giáo đầu cũng dừng bước, hộ vệ ở bên người Lưu Trăn, toàn bộ tinh Vân cảnh giác.
Trung niên nhân kia vẫn ngắm nhìn chung quanh, không biết trong đại sảnh là tình huống nào, trong lòng cũng suy nghĩ ra, bên cạnh Diệp gia tộc nhân này hẳn là tôi tớ của Yêu Vương điện hạ, những người khác cùng Yêu Vương điện hạ là quan hệ như thế nào, hắn giúp tôi tớ của Yêu Vương điện hạ đở một chưởng, hẳn là không có vấn đề gì, bất quá hắn cũng không dám lỗ mãng, cận thận từng chút một nhìn thoáng qua Diệp Vân ở phía trên, thấy Diệp Vân không có tức giận gì, tâm tình buông lỏng xuống.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, lấy yêu Vương điện hạ tôn sư, làm sao sẽ cùng một chút cấp thấp nhân loại xen lẫn ở chung một chỗ, trong đại sảnh này mạnh nhất, dường như cũng bất quá là cấp chín đỉnh phong mà thôi, bất quá suy nghĩ một chút, đến cấp bậc Yêu Vương đỉnh phong, cảnh giới rất khó tăng lên, rất nhiều Yêu Vương cũng sẽ hóa thành hình người đến nhân gian lịch lãm, tìm kiếm cảnh giới đột phá, chẳng lẻ trước mắt vị yêu Vương điện hạ này, đã đến Yêu Vương đỉnh phong? Trong lòng vừa động, tin tức này nhất định phải cùng Sư Vương hồi báo.
- Ngươi đã đến rồi ?
Diệp Vân liếc mắt nhìn trung niên nhân kia một cái, thản nhiên nói, khó có thể tưởng tượng người trung niên trước mắt này chính là một con Xuyên Sơn Giáp biến thành, nghĩ thầm người này tới thật là đúng lúc, chỉ Xuyên Sơn Giáp này cũng không biết là cấp bậc gì, Huyền thú Địa sư cảnh giới tương đương với nhân loại cấp bậc gì? Nhìn hắn hời hợt đón lấy một kích của cấp chín trung kỳ cao thủ, thực lực ít nhất cũng có thể là cấp chín đỉnh phong.
- Đúng vậy, điện. . .
Hắn lập tức cung kính đáp, nói đến một nửa, lại đem lời nói thu trở lại, nghĩ tới Diệp Vân có thể không muốn ở trước mặt mọi người bại lộ thân phận Yêu Vương.
Thấy Vân sắc trung niên nhân cung kính như thế, mọi người trong đại sảnh kinh hãi, trung niên nhân này mới vừa vào đại sảnh liền triển lộ ra một ít thực lực, hẳn là cấp chín đỉnh phong, một cấp chín đỉnh phong cao thủ như vậy, ở lúc đối mặt Diệp Vân, lại cẩn thận như vậy, này không khỏi làm cho người ta kinh hãi a? Bình thường cấp chín đỉnh phong cao thủ, cho dù đối mặt Đông Lâm quận Vương, cũng không cần phải vẻ mặt như vậy a ?
Lưu Trăn cùng Tần giáo đầu ngạc nhiên nhìn nhau, trong con ngươi hiện lên một tia mê hoặc.
Ngay cả Diệp Chiến Thiên cùng Diệp Thương Huyền cũng là trong lòng khó hiểu, Vân nhi khi nào kết giao qua cấp chín đỉnh phong cao thủ ? Hơn nữa cấp chín đỉnh phong cao thủ kia ở trước mặt Diệp Vân cung kính như thế, không giống như là bằng hữu chi giao, giống như là thuộc hạ, này để cho bọn họ nghi ngờ không dứt.
Chương 100 Linh dược 2000 năm (1)
Tiến lên mấy bước nói chuyện.
Ánh mắt Diệp Vân quét qua mọi người trong đại sảnh, trong đại sảnh một đám bảo chủ, tộc trưởng, không một người dám cùng Diệp Vân nhìn nhau. Mọi người đang kinh nghi bất định, suy đoán loạn xạ.
- Vâng.
Trung niên nhân kia bái một cái, đưa tay để ở trước ngực, một đường khom lưng hướng phía trước mặt đi tới.
Một cấp chín đỉnh phong cao thủ như vậy, đến tột cùng vì sao đối với Diệp Vân cung kính như thế? Chẳng lẻ Diệp Vân thật có bối cảnh khó lường gì?
Tất cả mọi người rất nghi ngờ, ngay cả mọi người Diệp gia cũng nghĩ không thông.
Khi trung niên nhân kia trải qua bên cạnh Tần giáo đầu, Lưu Trăn cùng Tần giáo đầu liếc nhau một cái, Tần giáo đầu đột nhiên một cái sai bước, tay phải cô đọng huyền khí, một chưởng hướng cái ót trung niên nhân kia vỗ tới. Người này nhìn qua cùng Diệp Vân quan hệ không phải nông cạn, trước hết giết chấm dứt hậu hoạn! Coi như là cấp chín đỉnh phong thì như thế nào, chịu hắn một chưởng đánh lén hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Tần giáo đầu không hổ là cấp chín đỉnh phong cao thủ, trình độ huyền khí mạnh mẽ, đạt tới trình độ vô cùng kinh người, cương khí dữ dội bay ra, một chưởng này bổ xuống, coi như là huyền thiết thép tinh, đoán chừng cũng sẽ bị đánh ra một cái chưởng ấn.
- Cẩn thận!
Đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền tất cả đều lên tiếng nhắc nhở, nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Bọn họ tựa hồ có thể tưởng tượng đến, sau một khắc sẽ là thảm thiết bực nào, trong lòng Diệp Vân cũng căng thẳng .
Trung niên nhân kia lại không tránh không né, một chưởng của Tần giáo đầu phách ở trên cái ót trung niên nhân kia, tựa như vỗ vào một tấm thép, phát ra đương đương nhất thanh muộn hưởng, cùng mọi người tưởng tượng bị đánh đến óc bắn toé không liên quan chút nào, hắn lại một chút chuyện cũng không có, nhàn nhạt liếc nhìn Tần giáo đầu một cái.
Toàn trường yên tĩnh, bị cấp chín đỉnh phong cao thủ một chưởng vỗ vào trên ót, lại một chút chuyện cũng không có, thậm chí ngay cả hộ thể cương khí cũng không có dùng, chỉ dùng thân thể liền khiêng một kích toàn lực của cấp chín đỉnh phong cao thủ, người nầy đến tột cùng là địa vị gì? Chẳng lẽ là thập giai cao thủ ?
Tất cả mọi người hút một hơi lãnh khí, thập giai cao thủ, ngay cả Đông Lâm quận vương phủ cũng chọc không nổi!
Tần giáo đầu kia bị nhìn lướt qua, hoảng sợ lui vài bước, hắn cảm giác được xương trong lòng bàn tay mình đánh rách tả tơi đau đớn, trong đáy lòng mạo ra trận trận lạnh lẽo, cao thủ như vậy, hắn bình sinh là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thực lực Tần giáo đầu như thế nào, Lưu Trăn nhất thanh nhị sở, trung niên trước mắt kia tất nhiên là thập giai cao thủ trở lên, nếu không sẽ không có thực lực mạnh mẽ như thế, trên mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, thập giai cao thủ giận dữ, Đông Lâm quận vương phủ có thể bảo toàn hay không cũng là một vấn đề.
Ngay cả Diệp Vân cũng không nghĩ tới, chỉ Xuyên Sơn Giáp này lại có thực lực mạnh mẽ như thế, ít nhất hẳn là thập giai, trong lòng lầm bầm nghĩ tới, Địa sư cảnh giới trong Huyền thú, chẳng lẻ là thập giai cường giả trong loài người? Hay là cao hơn ?
- Ngươi tên là gì ?
Diệp Vân hỏi, đối mặt thập giai cường giả, trong lòng không khẩn trương, đó là không có khả năng, nếu hắn ngụy trang Yêu Vương bị vạch trần rồi, Diệp gia bảo sẽ thừa nhận lửa giận một thập giai cường giả, cái loại cảnh giới này căn bản không phải cấp chín cao thủ bình thường có thể tưởng tượng. Nhưng mà sự đáo lâm đầu, hắn không thể lùi bước, vẫn là phải giả ra giá thế của Yêu Vương.
- Tiểu nhân tên Minh Viễn.
Nghe được Diệp Vân hỏi, trung niên nhân kia vội vàng khiêm cung trả lời.
Tiểu nhân ? Thập giai cường giả lại ở trước mặt Diệp Vân tự xưng tiểu nhân ? Trong đại sảnh tất cả tộc trưởng, bảo chủ, thậm chí là đám người Tần giáo đầu, Lưu Trăn, cũng là mở to hai mắt nhìn, nhìn Diệp Vân ở trước đại sảnh, vẻ mặt tràn đầy bất khả tư nghị, trong ánh mắt Tần giáo đầu, Lưu Trăn thậm chí còn có một tia sợ hãi. Diệp gia bảo này đến tột cùng có bối cảnh gì, tại sao lúc trước bọn họ một chút cũng không biết ? Bây giờ suy nghĩ một chút, hai người tất cả đều sắc mặt trắng bệch.
Đây chính là thập giai cường giả, thậm chí còn có thể là tôn cấp! Đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên trong đầu trống rỗng!
Rất nhiều người cũng hung hăng bấm mình một cái, đau đớn kịch liệt kia rõ ràng nói cho bọn hắn biết, đây không phải là đang nằm mơ.
- Minh Viễn ? Không tệ.
Diệp Vân khẽ vuốt cằm, cười nhạt.
Minh Viễn vừa nghe, mắt sáng rực lên, bộ dạng Yêu Vương điện hạ tâm tình không tệ, hôm nay chuyện này làm tốt rồi, sau khi trở về Sư Vương khẳng định đối với hắn đại thêm tán thưởng, trong lòng mừng rỡ, cúi người chào nói:
- Chủ nhân nhà ta để cho ta tới đây tặng một chút lễ vật. Cũng nói nếu như ngài lúc nào có rãnh rỗi, có thể đi bên kia ngồi một chút.
Hắn cũng không dám quên chủ nhân dặn bảo, thấy tâm tình Diệp Vân không tệ, lại lặp lại một lần.
Mọi người trong đại sảnh có chút nghe rõ, cái thập giai cường giả này lại là cái chân chạy, phía sau còn có một chủ nhân càng cường hãn, tùy tiện phái ra một cái chân chạy chính là một cường giả thập giai trở lên, vậy chủ nhân kia, đến tột cùng là cái địa vị gì?
Diệp Vân nhìn thoáng qua A Ly ở một bên, truyền cho A Ly một chút tin tức, hỏi A Ly Minh Viễn này cùng những Yêu Lang tru diệt tộc nhân A Ly kia, có phải cùng một bọn hay không, A Ly lắc đầu. Diệp Vân trầm ngâm chốc lát, Huyền thú thế giới này, xem ra cũng là tương đối phức tạp.
- Ngày gần đây ta đang ở vào đột phá khẩn yếu, không có biện pháp đi xa, trở về nói cho chủ nhân nhà ngươi, nếu như có thời gian, ta nhất định bái phỏng.
Diệp Vân nói, Sư Vương kia bị vây ở Yêu Vương đỉnh phong, hắn tự nhiên phải đem thực lực của mình nâng cao một chút, nếu không lo lắng cho mình chấn nhiếp không nổi.
Minh Viễn mở to hai mắt nhìn, thẳng lăng lăng nhìn Diệp Vân, như kịp phản ứng, vội vàng cúi đầu vẻ mặt khiêm cung, trong lòng kịch chấn, đột phá khẩn yếu? Chẳng lẻ vị Yêu Vương điện hạ trước mắt này, thật cũng là Yêu Vương đỉnh phong, khó trách muốn trà trộn vào trong đám người này tìm kiếm cảnh giới tăng lên!
Yêu Vương đỉnh phong trùng kích vào cảnh giới cao hơn, không có một hai trăm năm là rất khó hoàn thành, nhưng đối với Yêu Vương loại cấp bậc cao thủ này mà nói, một hai trăm năm chớp mắt một cái đã trôi qua rồi.
Diệp Vân cũng không nghĩ tới, hắn một phen vừa vặn xác minh suy đoán trong lòng Minh Viễn.
Thấy bộ dạng Minh Viễn cúi đầu trầm tư, Diệp Vân mở miệng hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi tặng những lễ vật gì, hiện tại mang lên đi.
- Vâng!
Minh Viễn lập tức đáp, từ trong Càn Khôn túi lấy ra một cái rương, Minh Viễn phải dùng hai tay mới có thể ôm được, cái rương này dùng kim khí màu vàng lợt nào đó chế tạo, phía trên hiện đầy điêu khắc tinh sảo, điêu chính là một đầu hùng sư, hắn cẩn thận thì thầm.
- Lễ vật có tất cả ba mươi lăm dạng, bao gồm hai quả ngàn năm Viêm Xà Quả, ba gốc ngàn năm Thai Tham, mười lăm viên Huyền Sư cấp huyền đan. . .