• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New (Full) TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH (2 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Không phải shi*t thì cũng là ph*n

Chết tiệt?

Cứt, ra cứt rồi?

Mẹ nó, đó là những tạp chất mà ông đây tẩy tinh phạt tủy đẩy ra, vậy mà cũng liên tưởng được, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, anh em của Tô đại thiếu gia đúng là nhân tài đặc biệt mà.

Mặt Tô Thương tối sầm lại nói: "Cút cmn cậu đi, ai bảo cậu đó là cứt chứ?"

"Vàng vàng vậy không phải là cứt sao? Tô đại thiếu gia, anh đừng giả bộ nữa, đừng hòng gạt được tôi."

Vương Phú Quý nhanh chóng tiến đến trước mặt Tô Thương, kích động hỏi: "Tô đại thiếu gia, nhanh nói cho tôi biết anh đã uống thuốc gì vậy, háo hức quá đi tôi cũng muốn thử."

Vương Phú Quý sau khi vào phòng, cũng không đóng cửa lại, lúc này ở cửa có rất nhiều người đang vây lại xem.

Tô Thương cảm thấy rất mất mặt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vương Phú Quý, sau đó quay người lại nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, dặn dò nói: "Ông là giám đốc ở đây đúng không, tôi muốn giải thích một chút, cái thứ ở trên giường không phải là cứt, ông phải tin tôi."

"Được...được rồi, tôi chắc chắn là tin lời của Tô đại thiếu gia." Giám đốc nhỏ giọng đáp lại.

"Ừm, cám ơn sự tin tưởng của ông."

Điều này khiến cho trong lòng của Tô đại thiếu gia rất là thoải mái, càng nhìn vị giám đốc này càng cảm thấy thuận mắt, anh thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy thì ông nhanh chóng giải tán mọi người đi, đừng đứng chắn ở cửa nữa."

"Không vấn đề gì, chỉ là...Tô đại thiếu gia, câu lạc bộ chúng tôi có quy định, không được ngược đãi nhân viên, lần sau anh nhẹ tay một chút, nếu không tôi không biết giải quyết như thế nào." Vị giám đốc lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói.

"Ha ha, Tô đại thiếu gia thật lợi hại mà, chơi đùa cũng quá điên cuồng rồi."

"Tô đại thiếu gia là đệ nhất dũng mãnh, không phục cũng không được mà."

"Tô đại thiếu gia, có thể truyền thụ một ít kinh nghiệm không, tôi cũng muốn khỏe như anh."

Đám người vây quanh đang nháo nhào lên chế giễu.

"Mẹ nó, nói cả buổi trời mà ông vẫn không chịu tin ông đây, trong đũng quần dính nước tương, không phải cứt, ông đi chết đi!"

Sắc mặt Tô Thương càng tối sầm lại, dứt khoát không giải thích nữa: "Đúng, ông đây lợi hại như vậy đó, cút xéo hết cho tôi!"

Nhìn thấy Tô đại thiếu gia nổi trận lôi đình, tất cả những người đang có mặt bao gồm cả vị giám đốc kia toàn bộ đều vắt giò lên cổ chạy trối chết.

"Tô đại thiếu gia, dám làm dám chịu, quang minh lỗi lạc, vậy mới tốt chứ, người làm em anh như tôi cảm thấy vô cùng tự hào." Vương Phú Quý vô cùng vui mừng hân hoan.

"Cậu câm cái miệng lại cho tôi!"

Tô Thương nhìn chằm chằm Vương Phú Quý, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, lạnh giọng hỏi: "Vương Phú Quý, mười ngày trước cậu đã ở đâu khi tôi lái xe ủi san bằng trường học, thường ngày cậu luôn như hình với bóng với tôi, tại sao hôm đó lại không cùng tôi san bằng trường học?"

"Ồ f*ck!"

Ai ngờ, Vương Phú Quý nghe vậy liền nhảy dựng lên, hét to: "Tô đại thiếu gia, anh vậy mà không biết xấu hổ lại còn đi hỏi tôi sao, ngày đó không phải tôi còn đang đi chùi đít* cho anh sao, anh thật sự đã quên rồi hay là muốn qua cầu rút ván?"

* ý là nói đi xử lý dọn dẹp những hậu quả của người khác gây ra.

"Nói rõ xem nào, rốt cuộc là chuyện gì!" Tô Thương nhíu mày nói.

"Chết tiệt, nói thì nói, nghiêm túc như vậy làm gì chứ."

Vương Phú Quý tiếp tục nói: "Ngày hôm đó một tài xế lái xe ủi đột nhiên bị đau bụng tiêu chảy, tôi vốn định tự mình lên lái."

"Kết quả là Lý Kỳ Kỳ vác theo cái gậy bóng chày đến kiếm chuyện với anh, anh bị dọa cho mặt trắng bệch ra, kêu tôi nhanh chóng đi đối phó với cô ta."

"Tô đại thiếu gia, anh xem mặt của tôi xem, bây giờ vẫn còn bầm xanh đây nè, không có công lao cũng có khổ lao chứ." Vẻ mặt Vương Phú Quý tràn đầy uất ức nói.

Lý Kỳ Kỳ?

Trong đầu Tô Thương có chút ấn tượng, cô gái này là nhị tiểu thư của nhà họ Lý.

Chị gái cô ta là Lý Nguyệt, là vị hôn thê được chỉ hôn của Tô đại thiếu gia.

"Lý Kỳ Kỳ kiếm tôi làm gì, tôi với cô ta có thù oán gì sao?" Lúc này, Tô Thương mới vội vàng hỏi.

"Chết tiệt, trước ngày san bằng trường học một ngày, anh chuốc thuốc mê chị gái cô ta rồi dâng cho Triệu Văn Bân, anh nói xem anh với cô ta có thù oán gì không?"

Chuốc thuốc mê vị hôn thê của mình rồi đem cho người khác?

Tô Thương nhớ lại rồi, mẹ nó, tên ngốc Tô đại thiếu gia này thật sự làm ra những chuyện này.

Nguyên nhân là anh cùng với tam thiếu gia nhà họ Triệu là Triệu Văn Bân cá cược đấu chó với nhau, cuối cùng Tô đại thiếu gia thua đến sạch quần lót, rồi dưới sự khiêu khích của Triệu Văn Bân, nhất thời đầu óc nóng lên liền đem Lý Nguyệt ra đánh cược.

Kết quả không ngoài dự đoán, Tô đại thiếu gia thua thảm hại.

Con người Tô đại thiếu gia không có ưu điểm gì đặc biệt, chỉ là có chơi có chịu, đêm đó liền hẹn Lý Nguyệt ra gặp mặt, sau đó chuốc thuốc mê rồi giao cho Triệu Văn Bân.

Cũng may ngay thời khắc then chốt thì Lý Kỳ Kỳ tới, mang Lý Nguyệt đi.

Tô đại thiếu gia ngay khi nhìn thấy tình hình không ổn liền lập tức trốn đi, may mắn thoát nạn, nhưng mà ngay lúc đi san bằng trường học, Lý Kỳ Kỳ đột nhiên tìm đến tận nơi, muốn thay chị gái cô ta dạy dỗ Tô đại thiếu gia.

Dưới tình hình đó, Tô đại thiếu gia chắc chắn không thể gặp mặt Lý Kỳ Kỳ được, cho nên mới sai Vương Phú Quý đi đối phó.

Sau khi Vương Phú Quý rời đi, anh tự mình lái xe ủi từ đó liền bị đống xà bần xây dựng nhấn chìm.

"Nếu như Lý Kỳ Kỳ không tới, thì chính là Vương Phú Quý lái xe ủi rồi, vậy người chết chính là cậu ấy."

"Mà Lý Kỳ Kỳ là một nhân tố không kiểm soát được, người bày ra thế cục này sẽ không ngu ngốc mà hại chết chính mình, Vương Phú Quý có thể được loại trừ ra khỏi diện nghi vấn."

Phân tích tới đây, Tô Thương mới thu hồi lại hơi thở lạnh lùng của mình.

"Tô đại thiếu gia, đừng nói nhiều lời vô ích nữa, cha tôi sẽ đánh chết tôi mất, hiện tại chỉ có anh mới có thể cứu được tôi, tôi đã giúp anh ngăn Lý Kỳ Kỳ lại, chịu một trận đòn thừa sống thiếu chết, anh không thể qua cầu rút ván chứ."

Ngay lúc này.

Vương Phú Quý đang ôm chặt lấy cánh tay của Tô Thương, giống như đang nắm chặt lấy nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.

"Hai người đàn ông mà ôm nhau cái gì chứ, buông tay ông đây ra."

Tô Thương hất tay Vương Phú Quý ra, sau đó lại dò hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi, cha cậu sao lại muốn đánh cậu?"

"Ông ta biết là tôi giúp anh liên hệ với bên xe ủi, xém chút hại chết anh rồi, cho nên ông ta cứ bắt buộc phải đánh chết tôi để bồi thường cho anh."

Vương Phú Quý khóc sướt mướt nói: "Tô đại thiếu gia, chúng ta cũng là anh em tốt mặc chung một cái quần lót, lẽ nào anh thấy chết mà không cứu chứ."

"Hổ dữ không ăn thịt con, cậu sợ cái gì chứ, cha cậu cũng sẽ không thật sự đánh chết cậu."

"Tô đại thiếu gia, tôi không giống như anh, là con trai độc tôn trong nhà, anh còn có một chị gái cưng chiều hết mực, cha anh mà muốn đánh anh, thì chị gái anh sẽ đấm lại hai đấm để báo thù cho anh."

Vương Phú Quý kể khổ: "Dưới tôi còn có hai em trai, thành tích học tập cùng các phương diện khác đều tốt hơn tôi, trong mắt cha tôi thì tôi chính là tài liệu dạy học phản diện, ông ta mà đánh tôi thì sẽ không nương tay chút nào, chỉ cần xắn tay áo lên là đánh thôi."

"Cậu thật đáng thương mà, nói đi, như thế nào thì tôi mới có thể giúp cậu được." Tô Thương cười nói.

"Cha tôi từng là phó quan của cha anh, ông ta đặc biệt tôn kính anh, hơn nữa anh cũng là người bị hại, anh gọi điện cầu xin giùm tôi thì cha của tôi chắc chắn sẽ nể mặt anh."

Vương Phú Quý lấy điện thoại ra, ánh mắt khẩn cầu nhìn Tô Thương.

Tô Thương cũng không từ chối, bấm điện thoại gọi điện cho cha của Vương Phú Quý.

"Thằng nhãi con, ngươi chạy đi đâu rồi hả, có cút về ngay cho ông đây không, điều hay ho thì không học lại đi san bằng trường học với Tô đại thiếu gia, đây không phải điều mấy thằng ngu ngốc thường làm hay sao, trường học chọc giận gì mày sao?"

"Bây giờ thì tốt rồi, ngày khai giảng bị lùi lại rồi, không đúng, trường học người ta đã xóa tên trên bộ giáo dục luôn rồi, hàng ngàn học sinh không có cách nào tiếp tục học tập, ông đây coi thường nhất chính là cái loại ngu ngốc như mày, tự mình không muốn học tập, còn đi quấy rầy người khác học tập..."

Ngay khi điện thoại được kết nối, tiếng gầm gừ bực tức của Vương Bảo Toàn từ bên trong vọng tới.

"Khụ." Tô Thương hắng giọng một cái, rồi ngắt lời nói: "Chú Vương, cháu là Tô Thương."

"Tô...thì ra là Tô đại thiếu gia à, cậu gọi tên ta là được rồi, tiếng chú Vương này thật không dám nhận." Trong nháy mắt Vương Bảo Toàn liền thay đổi thái độ, một mực cung kính nói.

"Ừm, Vương Bảo Toàn, tôi gọi điện là muốn làm rõ một chút, liên quan đến việc san bằng trường học, đều là chủ ý của tôi, Vương Phú Quý không có liên quan gì cả."

Tô Thương đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ tôi cũng đã tỉnh rồi, cũng đã hồi phục rồi, chú đừng trách cậu ấy nữa."

"Được rồi, được rồi, Tô đại thiếu gia, trường học bị cậu san bằng thật đẹp mắt mà, cậu thật là một người có chủ kiến, có tư tưởng, cái trường học chết tiệt kia như cái lồng chim vậy, cả ngày giam giữ hết thanh xuân của đám thanh niên nam nữ kia, tôi sớm đã muốn san bằng nó rồi."

Vương Bảo Toàn tiếp tục nịnh nọt nói: "Tôi đã biết thằng nhãi con Vương Phú Quý không thể làm ra mấy chuyện phá huỷ trường học vì lợi ích của học sinh được, Tô đại thiếu gia, cậu có rảnh thì dạy dỗ nó thêm, để nó ở bên cạnh cậu học hỏi nhiều vào."
Chương 7: Sâu sắc, sâu sắc!

“Được”

Tô Thương không nhịn được cười, chả trách có thể làm phó quan của cha, đặc biệt là phương diện nịnh nọt, chắc chắn là một nhân tài.

Vương Phú Quý bên cạnh mặt đen sầm lại, không nhịn được bèn mở miệng hỏi: “Cha, cái quái gì thế, chẳng phải cha vừa nói san phẳng trường học là hành vi ngớ ngẩn sao, sao bây giờ...”

“Khụ khụ, Tô đại thiếu gia, hiện tại tôi đang có chút việc, cúp trước đây.”

Để che giấu sự ngượng ngùng của mình, Vương Bảo Toàn liền vội vàng cúp điện thoại.

“Uí chà, cha tôi đúng là người hai mặt, nhưng có vẻ như tôi đã thoát được rồi.”

Vương Phú Qúy thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm lấy cánh tay của Tô Thương, cảm động rơi cả nước mắt: “Tô đại thiếu gia, may mà có anh, tôi yêu anh chết mất, thậm chí anh là nam thần định mệnh của tôi.”

“Đáng tiếc tôi không phải là nữ, nếu không thì tôi khiến cho cậu thoải mái một chút rồi.”

“Nhưng, cái đó... thực ra tôi cảm thấy, là nam là nữ không có quan trọng như vậy.”

Vương Phú Quý cả mặt ngại ngùng nói: “Tô đại thiếu gia, hay là bây giờ tôi nằm xuống nhé, phối hợp với anh?”

“Cút!”

Tô Thương đen cả cái đầu lại, dùng lực đẩy Vương Phú Quý ra.

Chết tiệt, thằng cha này quá kinh tởm rồi.

“Ô... Tô đại thiếu gia, vậy mà anh lại nổi giận với người ta, ban đầu tôi còn định nói với anh một tin bí mật, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.” Vương Phú Quý khóc sướt mướt nói.

“Khốn kiếp, ghê tởm quá đi, bổn đại thiếu gia lôi cậu ra nước ngoài phẫu thuật chuyển giới, để cho cậu biến thành con gái thực thụ.”

Tô Thương uy hiếp trước, sau đó thản nhiên nói: “Tin bí mật gì, nói mau.”

Nghe thấy lời của Tô Thương, Vương Phú Qúy bị dọa đến nỗi hai chân như dính chặt lại, toàn thân rùng mình không thể kiểm soát được.

“Cắt sao, đùa chút cũng không được, thật nhạt nhẽo.”

Vương Phú Qúy bĩu môi, quay lại nói: “Tô đại thiếu gia, tôi nhận được tin tức, hôm nay là sinh nhật của chị dâu tương lai Lý Nguyệt, cô ấy đã bao luôn cả nhà hàng Joseph rồi, rất nhiều công tử cao quý đều đến, chúng ta có cần đi góp vui không?”

“Không đi.”

Tô Thương không có hứng thú với chuyện này, lắc đầu từ chối.

Nghe nói Triệu Văn Bân cũng đi, anh ta là người điên cuồng theo đuổi chị dâu, Tô đại thiếu gia, đi xem chút đi.”

Vương Phú Qúy tiếp tục nói: “Nhắc đến Triệu Văn Bân, tiểu tử này gần đây phát tài rồi đó.”

“Đầu tiên là thắng được anh một số tiền lớn, sau đó tôi tìm anh ta liên lạc với máy ủi, trực tiếp bị anh ta chơi xấu mất hai trăm vạn, tức chết tôi đây này.”

“Ừ?” Tô Thương cau mày nói: “Máy ủi là Triệu Văn Bân giúp cậu tìm à?”

“Đúng rồi, tôi không có mối nào cả, đang rầu vì không biết làm sao liên hệ thì Triệu Văn Bân chủ động dâng đến tận cửa.”

Vương Phú Qúy nghiến răng nói: “Tên tiểu tử này, nói không có thủ tục chính quy gì đó , san bằng trường học là bị trừng phạt, bắt buộc thêm tiền, kết quả là đòi tôi ba trăm vạn.”

“Tôi nghĩ cũng đúng, năm mươi người lái máy ủi theo chúng ta mạo hiểm san bằng trường học, mỗi người không cầm năm, sáu vạn, ai muốn làm chứ, nên tôi đưa luôn rồi.”

“Nhưng sau đó tôi mới biết, tên Triệu Văn Bân này căn bản không đem toàn bộ tiền chia ra, mỗi người lái xe chỉ đưa hai vạn tệ, hắn ăn chặn mất hai trăm vạn.”

Vương Phú Quý bất bình nói: “Tô đại thiếu gia, lúc đó anh chỉ đưa tôi hai trăm vạn, hai trăm vạn đó là tiền mua quan tài của tôi, đã bị tên chó má Triệu Văn Bân chiếm mất, tôi tìm hắn để đòi một lời giải thích, tên khốn kiếp đó trực tiếp lật mặt không chịu nhận, tức đau cả thận!”

Tô Thương nghe thấy những lời đó, mắt nheo lại.

Nếu như xe ủi là Triệu Văn Bân liên hệ, vậy thì chuyện này với anh ta không thể không có liên quan.

Còn nữa, tuy Tô Thương vẫn chưa gặp mặt Lý Nguyệt, nhưng Lý Nguyệt dù sao cũng là vợ chưa cưới của anh.

Tên chó má Triệu Văn Bân này, trước kia tính kế Tô đại thiếu gia, lấy Lý Nguyệt làm cuộc cá cược, suýt chút nữa có được Lý Nguyệt.

Thế mà hiện tại vẫn còn tơ tưởng đến Lý Nguyệt, điều này khiến Tô Thương cực kì không thoải mái, bắt buộc phải gặp anh ta.

Suy nghĩ đến đây, Tô Thương cười nhẹ: “Vương Phú Quý, đi, chúng ta đến nhà hàng Joseph.”

“Cái gì, Tô đại thiếu gia, không phải anh không đi sao?”

“Cậu là anh em của tôi, Triệu Văn Bân lừa của cậu hai trăm vạn, tôi nhất định phải thay cậu đem tiền về!” Tô đại thiếu gia nghĩa khí ngút trời nói.

“Tô đại thiếu gia anh tốt với tôi quá!”

Vương Phú Quý vô cùng cảm động, nịnh nọt: “Anh trông đẹp trai, lại có nghĩa khí, nhan sắc với nghĩa khí đều có, trên thế giới này sao lại có người hoàn mỹ như anh chứ, có thể làm anh em của anh, tôi chắc chắn là đã dùng sạch hết may mắn của mình rồi...”

“Im mồm đi, mau đến nhà hàng”

Tô đại thiếu gia không chịu nổi nữa, mặt tối sầm lại. Nịnh nọt giỏi như vậy chỉ có thể là kỹ năng tổ truyền của nhà họ Vương mà thôi, đời này còn mạnh hơn đời trước sao?

....

Tiếp theo, Tô Thương và Vương Phú Quý cùng nhau đến nhà hàng, khoảng 8 giờ, hai người vừa đến nơi. Vừa chuẩn bị bước vào trong, lúc này nhân viên đón tiếp ngoài cửa đưa tay ra ngăn lại.

“Xin lỗi, nhà hàng tối nay được bao trọn rồi, mời hai vị về cho.” Cô gái đón khách nói với vẻ mặt tràn đầy áy náy.

“Mắt chó của cô bị mù à, đến Tô đại thiếu gia cũng dám ngăn lại.”

Vương Phú Quý đứng đó, chỉ tay vào mũi của cô nhân viên, uy hiếp nói: “Có tin Tô đại thiếu gia có trăm cách khiến cô không thể làm ăn được ở Giang Bắc này không?”

“Tô...Tô đại thiếu gia!”

Nhân viên đón tiếp bị dọa cho ngốc rồi, cả người sụp xuống đất, khóc lóc cầu xin: “Xin lỗi, tôi không biết là anh, xin anh tha cho tôi với.”

“Cô em này nhìn cũng không tồi, Tô đại thiếu gia, hay là để cô ta phục vụ anh một đêm coi như là chuộc lỗi đi.” Vương Phú Quý tiện mồm nói.

“À... không, không cần.”

Nhân viên đón tiếp nghe vậy, bị dọa cho sợ khiếp , nước mắt rơi từng giọt một.

“Bỏ đi, người không biết thì không trách.” Tô Thương nhìn về phía cô nhân viên, xua tay nói: “Cô đi đi.”

“Cảm ơn, cảm ơn Tô đại thiếu.”

Nhân viên đón tiếp như thoát được tội lớn, vừa lau nước mắt vừa chạy vào nhà hàng.

“Tô đại thiếu gia, cô em này có thể được tám điểm rưỡi, hiếm khi gặp được người đẹp như thế, vậy mà lại để cô ấy đi như vậy sao, đây không hợp với phong cách thường ngày của anh nha.”

Vương Phú Quý có chút ngạc nhiên, tiếp tục nói: “Nếu như là trước kia, đừng nói đến người đẹp được tám điểm rưỡi, chỉ cần phụ nữ trung niên ba bốn mươi tuổi, anh cũng không dễ dàng bỏ qua, sao giờ lại đổi tính rồi?”

Phụ nữ... trung niên?

Chết tiệt!

Tô đại thiếu gia bị ngốc rồi sao, rốt cuộc còn tàn nhẫn bao nhiêu, quá đáng sợ rồi!

Tô Thương trong lòng vô cùng khinh thường chủ thể, nhưng vì giữ hình tượng, nói: “Cậu hiểu cái con khỉ ý!”

“Không sợ mập mờ với gái đểu, chỉ sợ thiếu phụ nữ ba bốn mươi tuổi, cậu không hiểu nhưng cô ấy hiểu, cậu không biết nhưng cô ấy biết, trưởng thành ổn định quyến rũ, khiến người khác say mê lại đắm chìm.”

Tô Thương cười đùa nói: “Thứ quan trọng nhất là phải linh hoạt vào ra, không mệt chút nào.”

“Chết tiệt!”

Vương Phú Quý nghe đến những lời này, mắt sáng lên, khâm phục nói: “Sâu sắc. sâu sắc thật, Tô đại thiếu gia, kết luận rất hay, tiểu đệ này bái phục.”

“Thứ cậu cần học còn rất nhiều, từ từ mà học nhé.”

Tô Thương khoác vai Vương Phú Quý, quay người bước vào nhà hàng. Vương Phú Qúy giống như kẻ bám đuôi vậy, lẽo đẽo theo sau. Lúc này, nhà hàng Joseph, phòng riêng rất sang trọng. Tuy chỗ này được bao trọn rồi, nhưng đám rich kid này chỉ có mười người, một phòng hoàn toàn chứa được, sở dĩ muốn bao trọn là vì không muốn bị làm phiền.

“Mọi người biết không, Tô đại thiếu gia tuần trước đã tỉnh rồi, mạng lớn thật, bị bê tông cốt thép chèn mà không có chuyện gì.”

“Tôi nghe nói, Tô đại thiếu gia sau khi tỉnh lại câu đầu tiên là san bằng, còn nói san bằng trường học là chuyện đúng đắn nhất.”

“Haha, tôi đã nghe nói, Tô đại thiếu gia không biết hối cải, bị cha của anh ấy cấm túc, đến bây giờ vẫn chưa được ra ngoài.”

“Tin này của cậu cũng chậm quá đấy, tôi vừa nhận được tin, Tô đại thiếu gia đã được gỡ lệnh cấm túc rồi, nghe nói là đã mua rất nhiều thuốc bổ, sau đó trực tiếp đi đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, tay ôm hai nhân viên đến phòng riêng, sau đó xảy ra những chuyện không nên biết, dù sao nhân viên đó đã hôn mê, trên giường có rất nhiều đồ màu vàng, có người nói đó là phân.”

“Khiếp thật, không hổ là Tô đại thiếu gia, khỏe quá đó.”

Mấy tên công tử đang bàn luận chuyện của Tô Thương, thu hút cả đám người cười nói rất náo nhiệt. Lúc này, trên ghế hướng ra cửa, một người phụ nữ mặc sườn xám màu vàng gừng, chân mày lá liễu hơi nhíu lại.
Chương 8: Lý Phi Tuyên

Cô ấy có khuôn mặt thanh tú, da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng, dùng mấy từ quốc sắc thiên hương để miêu tả cũng không phải là nói quá.

Nhất là khí chất của cô ấy, vừa thanh nhã nhưng toát ra vẻ lạnh lùng, nhất định là mỹ nữ đem lại tai họa cho đất nước.

Cô ấy chính là Lý đại tiểu thư, Lý Nguyệt.

Với nhan sắc tuyệt thế của Lý Nguyệt, nếu như cô ấy không phải là vị vợ chưa cưới của Tô đại thiếu gia, thì sợ người theo đuổi nhiều đến mức ngay cả trẻ nhỏ cũng mê mẩn cô ấy.

Lúc này, nghe mọi người nhắc đến Tô thiếu gia, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt hiện lên vẻ không vừa ý, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Ở trước mặt tôi, không được nhắc đến Tô Thương, tôi không muốn nghe thấy tên của anh ấy!".

Mọi người ở đó nghe vậy liền im lặng hết.

Bên cạnh có một thanh niên mặc quần áo tây, đi giày da, đứng lên nói: "Chuyện của mấy ngày hôm trước, chắc hẳn tất cả mọi người đều nghe nói rồi.”

“Tôi biết Tô đại thiếu gia ăn chơi, nhưng không nghĩ đến anh ấy lại khốn nạn như vậy, tôi chỉ nói đùa mà thôi, thuận miệng nói lấy Phi Tuyên làm tiền đặt cược, kết quả anh ấy đồng ý luôn."

Đây chính là Triệu Văn Bân, anh ta nói tiếp: "Hơn nữa, sau khi thua trận đấu, anh ấy còn làm cho Phi Tuyên ngất xỉu rồi giao cho tôi."

Nói xong, Triệu Văn Bân sửa sang lại cà vạt rồi nghiêm mặt nói: "Nhưng tôi, Triệu Văn Bân này là người quang minh lỗi lạc, ngay thẳng sáng suốt, làm sao có thể lợi dụng lúc người khác đang gặp nguy hiểm được."

"Cho nên ta đã báo cho Lý Kỳ Kỳ, để cô ấy đưa Lý Nguyệt về Lý gia."

"Thì ra là như vậy à."

"Chả trách Lý Kỳ Kỳ lại đến đúng lúc như vậy, Triệu thiếu gia có thể giữ được lòng ngay thẳng, thật đáng ngưỡng mộ."

Những người giàu có có mặt ở đó nghe thấy thế, liền vô cùng sùng bái Triệu Văn Bân.

"Được rồi, đây đều là những việc tôi nên làm."

Triệu Văn Bân đưa tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói tiếp: " Hiện tại Phi Tuyên hận Tô đại thiếu gia như thế nào, trong lòng mọi người chắc cũng đã biết, vậy nên đừng ai nhắc tới Tô đại thiếu gia nữa, nếu không sẽ làm cho Phi Tuyên tức giận."

"Phi Tuyên, mọi người sẽ không nói nữa, cô bớt giận đi, hôm nay là sinh nhật của cô, vì thế cô không nên tức giận." Triệu Văn Bân nhìn Phi Tuyên dịu dàng nói.

"Ừm."

Lý Nguyệt vuốt sợi tóc trên trán rồi mỉm cười nói với Triệu Văn Bân: "Cảm ơn Triệu thiếu gia."

Mặc dù ngoài mặt nói cảm ơn, nhưng trong lòng Lý Nguyệt lại không có hứng thú với hắn, ngược lại còn có chút chán ghét.

Còn tại sao cô lại ghét hắn thì cô cũng không thể nói rõ ràng được, nhưng tóm lại trong lòng cô rất ghét tên Triệu Văn Bân này.

"Này, mối quan hệ giữa chúng ta là gì, không cần phải khách sáo với tôi." Triệu Văn Bân cười trả lời.

Ai ngờ đúng vào lúc này, Tô Thương cùng Vương Phú Quý đi vào chỗ ghế thượng hạng.

Ánh mắt của Tô Thương ngay lập tức dừng lại ở trên người của Triệu Văn Bân, Tô Thương thản nhiên nói: "Triệu Văn Bân, mối quan hệ giữa hai người là gì?"

Yên tĩnh!

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều hướng vào Tô Thương.

"Tô . . . Tô đại thiếu gia."

Triệu Văn Bân hoảng sợ, sau đó nhẹ nhàng cười nói: " Sao cậu lại tới đây."

"Trả lời câu hỏi của tôi, cậu và vợ sắp cưới của tôi có quan hệ gì?" Tô Thương nhìn chằm chằm vào Triệu Văn Bân thản nhiên nói.

"Bạn, bạn bè, là quan hệ bạn bè." Triệu Văn Bân giải thích.

Bốp!

Triệu Văn Bân vừa dứt lời, Tô Thương liền giơ tay đánh vào mặt của anh ta, hơn nữa còn nói: "Im mồm đi, là bạn bè thì nói thẳng ra không phải là được rồi sao, sao cứ phải mập mờ như vậy khiến cho tôi hiểu lầm."

"Tô Thương!"

Triệu Văn Bân che mặt, tức giận nhìn về phía Tô Thương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết cậu thua thảm dưới tay tôi, trong lòng không thoải mái, muốn đánh nhau thì cứ nói thẳng, cần gì phải tìm lý do!"

"A, cậu dám nói cả đạo lý với tôi à."

Tô Thương đồng ý gật gật đầu, ngược lại nói: "Vậy bây giờ tôi sẽ nói với cậu. . . Tôi muốn tiếp tục đánh cậu."

Nói xong, Tô Thương giơ tay lên tát thêm một cái, cái tát thật mạnh vào mặt của Triệu Văn Bân.

"A."

Cái tát này đã khiến cho Triệu Văn Bân ngã quỵ xuống đất, đau đớn kêu thảm thiết.

"Tô Thương, đủ rồi đó!"

Lúc này, Lý Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, nơi này không hoan nghênh anh, mời anh đi ra ngoài cho!"

Nghe nói như thế, Tô Thương thất thần nhìn Lý Nguyệt.

Nữ. . . Nữ đế!

Đúng là Thanh Hoàng nữ đế!

Trong đầu Tô Thương không ngừng hiện lên một cảnh tượng.

Dưới bầu trời mênh mông đầy sao.

Nữ đế khoác trên mình bộ chiếc áo choàng lộng lẫy, vẻ đẹp khiến người ta đắm chìm trong những vì sao, vẻ đẹp không ai sánh bằng.

Đôi mắt của cô ấy toát lên vẻ cao quý,khiến cho mọi người có cảm giác không thể chạm tới.

Thanh Hoàng nữ đế, người có quyền lực tối cao, đây là người mà Huyền Thiên Tiên đế dùng cả đời mình để theo đuổi.

Nhưng khi bước chân vào Đế Cảnh, anh mới phát hiện ra giữa mình và Thanh Hoàng nữ đế có khoảng cách quá lớn.

Vì để rút ngắn khoảng cách với Thanh Hoàng nữ đế, Huyền Thiên Tiên đế đã mạo hiểm đến Cửu U Địa Ngục để tu luyện, kết quả là bị sập bẫy của mấy người đại đế khác, bị nhốt ở Cửu U Địa Ngục mấy trăm năm.

Cho đến một ngày, Huyền Thiên Tiên đế không chịu được nữa mà lựa chọn tự hủy hoại chính mình, rồi mới tái sinh ở trái đất.

Nhưng sao Thanh Hoàng nữ đế sao lại ở đây!

Tô Thương vô cùng kích động, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Nhưng sau khi phản ứng lại thì anh liền bình tĩnh trở lại.

"Thanh Hoàng nữ đế tài sắc tuyệt vời, sức mạnh phi thường, cô gái trước mặt đây chỉ là giống với cô ấy mà thôi."

Tô Thương nhếch miệng cười: "Nhưng mà, trái đất đối với ta ngày càng thú vị rồi đó, đầu tiên là đạt được Cửu U Trấn Ngục Quyết, bây giờ lại gặp được bản sao của Thanh Hoàng nữ đế."

"Tô Thương, anh có nghe tôi nói gì không, mời anh đi ra khỏi đây!" Lúc này, Lý Nguyệt rất tức giận nói.

"Chị dâu, có chuyện gì từ từ nói, tôi cùng với Tô đại thiếu gia vừa đến, cơm còn chưa kịp ăn. . ."

Vương Phú Quý đi theo vào, vừa mở miệng hòa giải thì bị Lý Nguyệt tức giận nói:

"Cậu câm miệng! Tôi không phải là chị dâu của cậu, Lý Nguyệt tôi có chết cũng không gả cho Tô Thương!"

"Khụ Khụ."

Tô Thương nghe vậy liền sờ mũi nói: "Phi Tuyên, em đừng nói phũ phàng như vậy, anh cảm thấy chúng ta vẫn có thể hòa hợp được với nhau mà."

Kiếp trước không lấy được Thanh Hoàng nữ đế, kiếp này sống lại được cưới một người bản sao của nàng ấy dường như cũng không tệ.

"Tô Thương, anh có thấy thú vị không?"

Đôi mắt xinh đẹp của Lý Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tô Thương, nghiến răng nói: "Năm năm trước, anh cưỡng bức bạn thân nhất của tôi. . . Khiến cho cô ấy mang thai! Anh không biết xấu hổ hay sao mà còn dám nói chúng ta có thể hòa thuận?"

Trời ơi!

Tô đại thiếu gia thật tàn nhẫn, ngay cả bạn thân của vợ chưa cưới mà cũng dám ngủ, còn dám làm cho người ta có thai, chẳng trách Lý Nguyệt hận hắn như vậy.

Nhưng việc này là do Tô đại thiếu gia làm, có liên quan gì tới ta?

"Khụ."

Để che dấu đi sự xấu hổ của mình, Tô Thương liền giải thích:

"Phi Tuyên, em nghe anh nói. . . "

"Anh đừng nói nữa, chị gái của anh đã thay anh giải thích rồi."

Lý Nguyệt lạnh lùng nói: "Chị của anh nói anh chính là vì suy nghĩ cho tôi, nói mang thai sinh con quá vất vả, vì muốn tốt cho tôi nên mới đi tìm bạn thân của tôi, muốn cô ấy thay tôi chịu khổ. Tô Thương, ý của anh muốn nói là như vậy sao?"

? ? ?

Chết tiệt!

Trời ơi, lời giải thích này là không còn chỗ chê!

Tô Thương mặt dày nói: "Khụ, lúc đó đúng là anh có nghĩ như vậy."

"Anh!"

"Đồ vô liêm sỉ!"

Lý Nguyệt càng nói càng tức giận: "Tô Thương, chuyện trước kia coi như xong, năm năm rồi tôi cũng không nhớ tới nữa. Nhưng mấy ngày trước, tính nết của anh không những không thay đổi, còn lấy tôi ra để cá cược rồi thua Triệu thiếu gia."

"Cũng may Triệu thiếu gia quang minh lỗi lạc, không lợi dụng lúc người khác đang gặp nguy hiểm, nếu không tôi sẽ hận anh suốt đời!"

"Không đúng, tôi bây giờ cũng sẽ hận anh suốt đời. Muốn tôi gả cho anh ư, trừ phi tôi chết!" Lý Nguyệt kiên quyết nói.

Nghe nói như thế, Tô Thương đỏ mặt nhìn Triệu Văn Bân.

Mẹ kiếp!

Cái tên khốn này, sao có thể làm ra việc như vậy?

Rõ ràng là cậu muốn lấy Lý Nguyệt ra để đánh cược, Tô Thương tôi là người giữ chữ tín, cược thua đã đem Lý Nguyệt đưa cho cậu, cậu lại lật mặt muốn báo thù.

Anh ta làm như vậy, có cảm thấy mất lịch sự không?
Chương 9: Anh ấy...nghiêm túc sao?

Triệu Văn Bân bị Tô Thương nhìn chằm chằm khiến cho lông gà cả người dựng hết cả lên, thấp thỏm lo âu nuốt một ngụm nước bọt.

Ngay sau đó, anh ta vội vàng nói: "Cái đó, Phi Tuyên, cha tôi vừa báo tin cho tôi biết, nói trong nhà có việc, kêu tôi về nhà ngay, tôi, tôi đi trước đây."

"Ừm, tạm biệt Triệu thiếu gia, ngày hôm đó cám ơn anh đã gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ tới." Lý Nguyệt nói cám ơn lần nữa.

"Không cần khách sáo."

Triệu Văn Bân lịch sự đáp lại, rồi quay người rời đi.

"Đứng lại!"

Lúc này, Tô Thương lại lạnh lùng nói: "Tôi cho phép cậu đi chưa?"

"Tô đại thiếu gia, có chơi có chịu, cũng chỉ là cá cược đấu chó thua thôi mà, đâu đến mức cậu cứ nhằm vào tôi mãi chứ?"

Triệu Văn Băn nghiến răng nói: "Nếu như cậu muốn như vậy thì sau này ở Giang Bắc ai mà dám cá cược với cậu nữa chứ!"

Cả đời Tô đại thiếu gia có hai sở thích lớn.

Thứ nhất là phụ nữ, thứ hai là cờ bạc.

Đấu chó, đánh bài, đua xe, đều có chơi qua.

Trước đây, Tô đại thiếu gia đánh bài rất kém, thua rồi lại không nhận, nhưng mà hắn lại là đệ nhất đại thiếu gia ở Giang Bắc.

Cứ coi như là anh quỵt nợ thì mọi người cũng không dám hó hé, mặc dù ngoài mặt không nói, nhưng dần dần mọi người không thèm cá cược với Tô đại thiếu gia nữa.

Điều này lại khiến cho người nghiện cờ bạc như Tô đại thiếu gia vô cùng khốn khổ, cho nên đành phải thanh toán hết nợ nần rồi mới có thể gia nhập lại vào thế giới cờ bạc của đám thanh niên giàu có ở Giang Bắc.

Đồng thời từ đó về sau, Tô đại thiếu gia luôn có chơi có chịu, không còn quỵt nợ nữa, danh tiếng vô cùng tốt.

Triệu Văn Bân biết được điểm yếu của Tô đại thiếu gia, cho nên mới nói mấy lời đó.

Nhưng mà.

Tô đại thiếu gia bây giờ đã không phải là tay cờ bạc hoàn khố trước kia nữa rồi.

Bốp!

Tô Thương vung tay ra tát một cái rồi cười giễu nói: "CMN, ai nói ông đây nhằm vào cậu là vì vụ đánh cược đấu chó thua chứ?"

"Mười ngày trước, ông đây không muốn đi học, cho nên mới san bằng trường học, thế là tôi mới cầm tiền đưa cho Vương Phú Quý đi liên hệ với bên xe ủi."

Tô Thương trừng mắt nhìn Triệu Văn Bân, tiếp tục nói: "Kết quả là tôi nghe nói xe ủi là do cậu liên hệ giúp?"

"Đúng, đúng vậy, xe ủi tôi liên hệ tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì!"

Sắc mặt của Triệu Văn Bân biến đổi cực lớn, vội vàng nói: "Cậu xảy ra chuyện không liên quan gì đến tôi, có trách là trách cậu không biết lái xe ủi nên mới bị chôn xuống dưới."

Nhìn thấy sắc mặt của Triệu Văn Bân thay đổi, trong lòng Tô Thương như đã sáng tỏ, chắc chắn là anh ta có động tay động chân vào.

Nhưng mà, nhà họ Triệu cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, Triệu Văn Bân cũng là kẻ bất tài, học chả hay cày chả biết, chắc chắn cũng chẳng thể bày ra ván cờ lớn như thế này được, chắc còn có một người khác ở phía sau.

Người này, khả năng cao chính là người em nuôi Tô Cảnh Hàm của Tô đại thiếu gia.

Nhưng không có chứng cứ, Tô Thương không dám đánh rắn động cỏ, vì vậy anh liền nói: "Tôi cũng không nói là có liên quan đến cậu."

"Nhưng mà, Triệu Văn Bân, cậu cũng có phần chơi hơi xấu rồi, cậu lấy của Vương Phú Quý đến ba trăm vạn sao?"

Tô Thương bực mình nói: "Bây giờ ông đây cho cậu một cơ hội, nôn ra hết đống tiền cậu đã nuốt, thì tôi xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không thì đừng trách ông đây không khách khí."

Tô Thương tức đến nổ phổi trừng mắt nhìn Triệu Văn Bân, tức giận nói: "Tôi có làm có chịu, nhưng tôi không có ngốc, ở Giang Bắc còn chưa có ai dám ăn chặn tiền của tôi."

Triệu Văn Bân nghe thấy như vậy, thì thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng còn nở ra một nụ cười giễu nhưng trên mặt lại vội vàng nói: "Xin lỗi Tô đại thiếu gia, tôi không biết là cậu muốn liên hệ với xe ủi, cho nên mới báo giá cao lên một chút, tôi lập tức sẽ chuyển hết số tiền thừa đó vào thẻ của cậu."

"Chết tiệt, Triệu Văn Bân, theo ý cậu như vậy là cậu có thể lừa tôi rơi xuống hố rồi đúng không?" Vương Phú Quý vừa nghe thấy liền lập tức nổi giận, nghiến răng nói: "CMN, ức hiếp người quá rồi!"

Triệu Văn Bân không thèm để ý đến Vương Phú Quý, gọi điện thoại cho ngân hàng chuyển khoản cho Tô Thương hai trăm vạn, rồi nói tiếp: "Tô đại thiếu gia, chuyển tiền cho cậu rồi, tôi có thể đi rồi chứ?"

"Ừm, như vậy cũng tạm được."

Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó híp mắt lại nhìn Triệu Văn Bân, khẽ cười nói: "Bây giờ tôi có ít vốn rồi, có cơ hội thì hẹn nhau cược một ván đấu chó đi, tôi phải lấy lại số tiền thua cậu lúc trước."

Triệu Văn Bân nghe thấy lời này, vốn dĩ anh ta đang cảm thấy đau lòng vì mất đi hai trăm vạn thì bây giờ trong nháy mắt trong bụng lại như đang nở hoa.

Đấu chó?

Ha ha!

Đây là tiểu thần tài mà, lại muốn dâng tiền cho tôi sao, hai trăm vạn ông đây sớm muộn gì cũng thắng lại.

"Được thôi, Tô đại thiếu gia, hôm sau hẹn ngày đi."

Triệu Văn Bân đồng ý, rồi lập tức vội vàng rời khỏi nhà hàng Josep.

"Tô Thương, anh muốn làm loạn trong ngày sinh nhật của em sao, được, em gọi Kỳ Kỳ tới, để cô ấy đến xử lý anh!" Lúc này, Lý Nguyệt cắn chặt hàm răng ngà ngọc của mình nói.

"Kỳ Kỳ?"

Tô Thương nhếch mép nói: "Phi Tuyên, em nghĩ anh sẽ sợ con nha đầu chết tiệt kia sao?"

Nực cười.

Bây giờ anh là Huyền Thiên Tiên Đế, mấy trò mèo ba chân của con gái tính là cái gì chứ.

"Đừng làm ồn nữa, Tô đại thiếu gia, anh sợ, anh thật sự sợ, chúng ta nhanh đi thôi, tôi không muốn bị ăn đòn!"

Nhưng mà, Vương Phú Quý ở bên cạnh vừa mới nghe đến tên Lý Kỳ Kỳ, nhất thời kinh hồn bạt vía, kéo Tô Thương chạy ra bên ngoài.

Tô Thương suy nghĩ một lúc, lúc trước chưa xác định ai là người tính kế mình thì còn bảo vệ hình tượng của Tô đại thiếu gia.

" Vợ sắp cưới à, lúc trước là anh nhất thời hồ đồ, từ nay bắt đầu anh bảo đảm với em, sẽ không làm những chuyện có lỗi với em nữa, em chuẩn bị tốt tinh thần gả cho anh nhé."

Tô Thương nhìn Lý Nguyệt nghiêm túc nói, sau đó lại bị Vương Phú Quý kéo ra khỏi phòng Chí Tôn.

"Anh ấy...nghiêm túc sao?"

Sau khi hai người Tô Thương rời đi, Lý Nguyệt nhớ lại những lời Tô Thương vừa nói, nhất thời thất thần.

Mấy phút sau.

Bên ngoài nhà hàng của Joseph, trong một chiếc Mercedes màu đen.

"Tô đại thiếu gia thật là lợi hại, hai trăm vạn này là toàn bộ gia sản của tôi, tôi đã để dành rất lâu mới được, vốn dĩ cứ tưởng là đổ xuống sông xuống biển hết rồi, thật không ngờ lại được anh đòi về rồi."

Vương Phú Quý cảm kích nói: "Không hổ là anh em tốt của tôi, vì tiền của em trai mà giơ tay trượng nghĩa dạy dỗ tên Triệu Văn Bân kia, quá sảng khoái mà!"

"Tô đại thiếu gia có tình có nghĩa, đời này được làm anh em với anh thật tốt, trong lịch sử chuyển khoản của anh có số tài khoản của tôi, anh mau chuyển tiền cho tôi đi." Vương Phú Quý mừng rỡ như điên nói.

"Tiền?" Tô Thương lại nghi ngờ hỏi: "Tiền gì?"

"???"

Vương Phú Quý mặt đầy dấu chấm hỏi, sau đó cười khổ nói: "Tô đại thiếu gia đừng đùa nữa, nhanh chuyển tiền cho tôi đi, nếu không tôi thật sự trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi."

Nhìn thấy biểu cảm của Vương Phú Quý như vậy, Tô Thương cũng không muốn trêu chọc cậu ấy nữa, mà nói: "Hai trăm vạn này tôi đang có việc cần dùng, để chỗ tôi trước đi, qua mấy ngày nữa tôi trả cậu gấp đôi."

"Anh còn dùng vào chỗ nào nữa chứ...F*ck, Tô đại thiếu gia, đừng nói anh lại muốn đấu chó với Triệu Văn Bân nhé?"

Vương Phú Quý đầu tiên là ngạc nhiên sau lại khuyên nhủ: "Tuyệt đối đừng chơi nữa, Tô đại thiếu gia, anh chắc chắn sẽ thua không cần nghi ngờ gì nữa, huống hồ lần trước anh đấu chó thua rồi, liền đem con chó anh nuôi một năm đó đem hầm canh ăn rồi mà, bây giờ ngay cả chó anh còn không có, thì thi đấu gì nữa chứ."

"Không phải cậu mở một trại nuôi chó sao, đến lúc đó chọn một con ở chỗ cậu là được rồi."

"F*ck, Tô đại thiếu gia, chó tôi nuôi toàn là đồ bỏ đi, Teddy, Husky, anh tính lấy chúng đi đấu với chó Pitbull của Triệu Văn Bân, không phải bị nó cắn một phát là chết luôn rồi sao!"

"Chuyện đó không cần cậu lo, lái xe đưa tôi về nhà đi, tôi mệt rồi." Tô Thương ngã dựa vào sau ghế, nhắm đôi mắt lại.

"Xong rồi, lần này xong rồi, hai trăm vạn lại đổ sông đổ biển rồi."

Vương Phú Quý rầu rĩ buồn bã nhưng vẫn khởi động xe, lái chiếc Mercedes-Benz màu đen phóng đi.

Tô Thương vừa về đến nhà, Tiêu Đình liền xuất hiện, cũng kính nói: "Đại thiếu gia, ông chủ ở trong phòng đọc sách đợi cậu rất lâu rồi."
Chương 10: Tô Thần Binh vì nước vì dân

"Biết rồi."

Tô Thương gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Tiêu Đình, trong lòng suy nghĩ.

Trên người của Tiêu Đình có một cái năng lực thần kỳ khác, hẳn đó là nội lực, hơn nữa nó còn rất mạnh.

Theo phỏng đoán của Tô Thương thì trình độ của Tiêu Đình này không tồi.

Nhưng nội lực so với linh khí lại khác nhau một trời một vực.

Linh khí có thể đánh tan nội lực.

Không có cách nào, một người luyện võ, một người tu tiên, căn bản không thể so sánh với nhau được.

Tuy Tô Thương chỉ mới luyện khí ở tầng đầu tiên, nhưng anh ấy tự tin sẽ không thua kém Tiêu Đình, thậm chí chỉ với một vài thủ đoạn cũng có thể đánh bại được Tiêu Đình.

Chỉ có điều.

Ở Giang Bắc có biết bao nhiêu là cao thủ, nhưng Tô Thương còn không biết được thực lực của Tiêu Đình đang ở trình độ nào. Vì vậy anh chỉ đành nói bóng nói gió: "Tiêu Đình, có điều này tôi đã suy nghĩ mấy ngày hôm nay rồi."

"Nếu như tôi biết võ công, thì có lẽ mấy ngày trước đã không bị chôn vùi thảm hại như thế, vì vậy tôi muốn học võ công."

Tô Thương nhìn Tiêu Đình nói tiếp: "Tiêu Đình, cậu có cảm thấy bây giờ tôi bắt đầu theo học có quá muộn không?"

"Không bao giờ là muộn hết, chỉ là học võ công rất vất vả, đại thiếu gia chưa chắc có thể trụ nổi." Tiêu Đình có chút bất ngờ, thật thà đáp trả.

"Điều đó không quan trọng, tôi có thể chịu khổ được."

Tô Thương mỉm cười, chuyển giọng nói: "Tiêu Đình, cậu đường đường là đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Tô, chắc hẳn võ công cũng thâm hậu lắm?"

"Thưa đại thiếu gia, tôi cũng bình thường thôi."

Lời nói của Tiêu Đình rất khiêm tốn, nhưng trong vẻ mặt lại toát lên vẻ kiêu ngạo, tiếp tục nói: "Nhưng mà, người mạnh hơn tôi ở Giang Bắc này không quá mười người."

Mười người ư!

Như vậy xem ra thực lực của tôi hiện tại cũng được coi như là đứng đầu Giang Bắc rồi.

Trong lòng Tô Thương hiểu rõ điều đó, ngược lại còn cười nói: "Cậu lợi hại như vậy sao, có cơ hội nhất định phải dạy tôi đấy."

"Vâng!"

Tiêu Đình lễ phép nói, nhưng lại không để tâm đến lời nói của Tô Thương.

Ở trong mắt hắn, Tô Thương chỉ là một tên phế vật, không học thức, không nghề nghiệp, là một kẻ vô tích sự, luyện võ gì đó nói không chừng chỉ là nói cho có mà thôi, hoặc là ba phút bốc đồng, không đáng tin chút nào.

Đáng tiếc anh ấy không biết rằng Tô Thương hiện tại chính xác là cao thủ có thể sánh vai với anh ấy.

Tô Thương đương nhiên có thể nhìn ra được thái độ của anh ta nhưng cũng không mấy để ý đến.

Tô Thương chỉ là muốn biết thực lực của Tiêu Đình ở Giang Bắc như thế nào, chứ căn bản không hề muốn học võ từ Tiêu Đình.

Ta là người tu tiên, mấy cái võ công vớ vẩn này, ông đây căn bản không thèm để ý tới.

Lúc sau.

Tô Thương đi đến cửa phòng đọc sách của Tô Thần Binh, thẳng tay đẩy cửa bước vào.

Lúc vừa đi vào, anh liền nhìn thấy Tô Thần Binh đang dùng laptop để xem phim.

Đúng rồi.

Chính là bộ phim có đặc thù màu sắc này, hơn nữa còn chưa tắt âm thanh, vô cùng kích thích.

"Ai!"

Nhận thấy có người đi vào, Tô Thần Binh vội vàng đóng máy tính lại, cảnh giác nhìn qua.

Sau khi phát hiện người đó là Tô Thương, Tô Thần Binh liền tức giận quát: "Thằng nhãi con, có biết phép tắc gì không, không biết gõ cửa à?"

"Con xin lỗi, là con không đúng, lần sau con cũng sẽ không gõ cửa đâu." Tô Thương lấy ghế ra ngồi đối diện Tô Thần Binh.

"Lần sau cũng không gõ cửa ư?"

Nghe câu này của con trai, Tô Thần Binh tức giận tím mặt.

"Cha, cha vừa xem cái gì đấy?" Tô Thương bất ngờ hỏi, lộ ra nụ cười đùa cợt.

"Khụ."

Tô Thần Binh lúng túng: "Không xem gì cả, chỉ là đang nghiên cứu mấy cái truyền thống văn hóa của nước thù địch, biết người biết ta trăm trận trăm thắng."

Tô Thương bỗng nhiên hiểu ra nói: "Thì ra là như vậy, cha vất vả rồi, trễ như vậy rồi còn chịu khó nghiên cứu."

"Cái này tính là gì, vì sự phồn vinh hưng thịnh của nước Hoa, ta vất vả chút cũng không là gì." Tô Thần Binh nói đạo lý.

Mẹ kiếp!

Mặt mũi đâu?

Những lời này mà có thể nói ra được, cha, mặt mũi của cha ở đâu?

Tô Thương vội vàng chuyển chủ đề, nếu không sẽ bật cười, vì thế nói:"Cha, cha bảo con đến đây có chuyện gì muốn nói sao?"

"Ừm, đúng là có chuyện muốn hỏi con đây."

Tô Thần Binh nhớ tới chuyện cần hỏi Tô Thương, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Tô Thương, dò hỏi: "Tô Thương, cha nghe Tiêu Đình nói hôm nay con bốc được rất nhiều thuốc. Thế đơn thuốc kia là ai đưa cho con?"

Tô Thương đoán ngay chính Tiêu Đình đã đem chuyện bốc thuốc nói cho cha, nhưng Tô Thương đã sớm chuẩn bị rồi.

"Không ai đưa cho con đơn thuốc cả, chỉ là con tùy tiện nên bốc một ít thảo dược để bồi bổ cơ thể." Tô Thương cả cười cả nói.

"Tùy tiện ư?"

"Đơn thuốc đó của con đã được Hoa thần y xem qua, thật là cao siêu, trình độ y học chắc chắn rất giỏi, làm sao có thể tùy tiện bốc được." Tô Thần Binh thở dài, luôn miệng thắc mắc.

Tô Thần Binh nhìn chằm chằm vào Tô Thương, nghi ngờ nói: "Tô Thương, con không gạt cha đấy chứ?"

"Thật sự là tùy tiện, có thể coi như là trùng hợp đi." Tô Thương giải thích: "Nói không chừng mấy ngày trước con bị chôn dưới đống đổ nát, thiết chút nữa là không còn tính mạng, ông trời thương hại con nên mới để con gặp được may mắn như thế."

"Đúng thật thế không?"

Tô thần Binh nửa tin nửa ngờ, nhưng rồi quay mặt đi và thản nhiên nói: Thôi bỏ đi, cha không hỏi nữa, con chuẩn bị một chút đi để ngày mai đi báo danh đại học."

"Cha nói gì cơ, vẫn muốn con đến trường sao?"

Tô Thương vừa nghe hết câu liền sượng người, gượng cười nói: "Cha à, cha đang nói đùa với con đúng không?"

"Bình tĩnh đi, ai có thời gian mà đùa giỡn với con!"

"Trời đất, trường học nào dám nhận con cơ chứ, không sợ bị máy ủi san bằng sao?"

Không chỉ có Tô đại thiếu gia không muốn đi học, Tô Thương trong lòng cũng rất ghét việc đến trường.

Ta đây đường đường là Huyền Thiên Tiên đế, Cửu U Địa Ngục cũng không giữ ta nổi, mà lại muốn ta bị trói buộc ở trường học rách nát kia ư?

Nói đùa gì vậy, nếu chuyện này mà truyền đến Tiên vực thì còn gì là mặt mũi của Tiên đế nữa?

"Đó là đại học Kinh Tử !"

Tô Thần Binh nghiêm túc nói: "Tô Thương, ta cảnh cáo con, đại học Kinh Tử này không giống với trường học trước đây của con."

"Đây chính là trường y khoa hàng đầu Trung Quốc, có rất nhiều dữ liệu thí nghiệm quan trọng, nếu con dám phá hủy nó thì dù có ông nội con ra mặt cũng không bảo vệ được con đâu!"

Tô Thương miễn cưỡng nói: "Cha à, không đi được không?"

"Không được, đại học Kinh Tử này không phải ai muốn cũng có thể vào. Trước đây, ta muốn quyên góp một trăm triệu, nghĩ có thể đổi được cho con vị trí của một sinh viên năm nhất, kết quả là bị từ chối."

Tô Thần Binh nói tiếp: "Lần này may mà có Hoa thần y ra mặt thì con mới có cơ hội vào học tập ở đó."

"Hoa thần y ư?" Tô Thương nhíu mặt nói: "Ông ta vì sao lại hại con. . . . Không đúng, hà cớ gì ông ta lại giúp con?"

"Hoa thần y đã xem qua đơn thuốc kia, cảm thấy con có khả năng trời cho về y học."

Tô Thần Binh dặn dò tiếp: "Hoa thần y rất coi trọng con đó, cho dù là không muốn cũng phải chăm chỉ học hành, đừng để ông ấy thất vọng. Tốt nhất con không nên đắc tội với Hoa thần y, nếu không ta sẽ không tha cho con!"

"Thôi được rồi, con về nghỉ ngơi đi, ngày mai đi sớm một chút." Tô Thần Binh xua tay đuổi.

"Con biết rồi."

Trong lòng Tô Thương rất khó chịu, nhưng cũng phải miễn cưỡng làm theo,

Hiện tại, mình mới chỉ luyện khí ở tầng đầu tiên, mới chỉ có thể đối phó được mấy người như Tiêu Đình thôi. Còn gặp phải những cao thủ lợi hại hơn thì chỉ đành bó tay.

Đó là lý do mà đến bây giờ ta vẫn phải nghe theo người khác, chờ đến lúc ta tu thành chính quả rồi thì đừng hòng nghĩ đến chuyện bắt ta đến trường.

"Thôi cha mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Tô Thương nhắc nhở một câu rồi quay người đi ra ngoài.

"Không sao, không cần lo cho cha. Mặc dù có mệt cha cũng phải nghiên cứu thêm về truyền thống văn hóa của nước kẻ thù, để sớm tìm ra điểm yếu của chúng càng sớm càng tốt."

Nói xong, trên khuôn mặt hốc hác của Tô Thần Binh lại lộ ra bộ dạng oai phong lẫm liệt.

Chỉ có điều là.

Sự thật thì Tô Thương đã nhìn thấy hết rồi, anh nghe xong liền bước chậm lại, lẩm bẩm.

Cha ơi, cha à.

Cha mặt dày thật đấy.

Nếu không phải sợ cha xấu hổ thì con đã nói ra sự thật câu chuyện là . . . . . .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom