-
Chương 471-475
Chương 471 Thế gian không có thuốc chữa hối hận
Nhưng Sở Hưu lại bất đồng, y thà nhân cơ hội giết sạch tất cả mọi người cũng không muốn lưu lại kẻ thù. Mặc dù những kẻ đó tạm thời không uy hiếp được hắn, nhưng ai biết tương lai sẽ có biến cố ra sao?
Giờ Dương Khai Thái đã bắt đầu liều mạng, chỉ có điều thấy hành động này của hắn, khóe miệng Sở Hưu chỉ nở một nụ cười lạnh nhạt.
Uy lực của Ma Huyết Đại Pháp khi mới bắt đầu giao chiến không lớn, thậm chí chỉ có chút tác dụng quấy nhiễu.
Khi kẻ địch đang trong thời kỳ toàn thịnh, cho dù có vận dụng Ma Huyết Đại Pháp cũng không cách nào xê dịch toàn bộ khí huyết đối phương, nhưng chỉ cần đối phương có vết thương bên ngoài hay kinh mạch nội phủ có thương thế, vậy tương đương với thùng gỗ có vết rách, dẫn động toàn bộ máu tươi trong cơ thể đối thủ, uy năng tà ác quỷ dị kinh người.
Còn giờ Dương Khai Thái vận dụng phương pháp thiêu đốt khí huyết theo cách đơn giản nhất, chỉ đơn thuần dùng nội lực thiêu đốt khi, đổi lấy giá trị lực lượng ngang nhau.
Đối phó với bí pháp liều mạng này, Sở Hưu ngược lại không thu hút lực lượng khí huyết về phía mình mà vận dụng Ma Huyết Đại Pháp thiêu đốt khí huyết Dương Khai Thái càng thêm kịch liệt.
Khoảnh khắc đó Dương Khai Thái lập tức cảm thấy không đúng.
Thiêu đốt khí huyết cũng phải tiến hành theo chất lượng, nhất định phải khiến chân khí hoàn toàn thiêu đốt khí huyết, hai bên dung hợp mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất.
Còn thiêu đốt khí huyết kịch liệt như vậy không phải đang liều mạng mà là tự sát!
Khí huyết quanh người Dương Khai Thái cháy lên điên cuồng, nhưng lực lượng đó không chịu khống chế của hắn, thậm chí ngay lý trí cũng dần dần biến mất.
Có điều chấp niệm duy nhất của Dương Khai Thái là muốn giết Sở Hưu, cho nên tất cả lực lượng quanh người hắn đều ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành kiếm khí ngập trời chém về phía Sở Hưu, công kích hoàn toàn theo bản năng.
Nhưng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cùng tốc độ cực nhanh từ Nội Phược Ấn của Sở Hưu khiến cho kiếm khí kia không cách nào thương tổn đến y.
Thời gian trôi qua, khí huyết dần dần tiêu hao hết, ánh mắt Dương Khai Thái lộ vẻ không cam lòng, cuối cùng ầm ầm ngã xuống đất.
Nói chính xác hơn, hắn không phải bị Sở Hưu giết chết mà là tự mình đốt chết.
Còn lúc này Dương Khai Thái chết đi, những người khác của Dương gia sợ tới ngây người, bỏ chạy tứ tán như chim thú kinh hãi.
Sở Hưu vung tay, thản nhiên nhả ra một chữ: “Giết!”
Rất rõ ràng, y định đuổi tận giết tuyệt.
Những người theo Sở Hưu một thời gian dài như Đường Nha đều hiểu phong cách hành sự của Sở Hưu, cho nên không nói hai lời, trực tiếp dẫn người tiến tới.
Còn đám người Vương Song Đông vừa gia nhập dưới trướng Sở Hưu không bao lâu lại không chịu được, cho nên vô thức đứng yên tại chỗ chưa hành động.
Trước đó truy sát Trương Sở Phàm thì cũng thôi, dù sao đó cũng là nhiệm vụ của Sở Hưu, Trương Sở Phàm cũng là kẻ có chút thực lực.
Nhưng giờ Sở Hưu tàn sát Dương gia lại chỉ là một trường giết chóc mà thôi, chuyện này khiến bọn Vương Song Đông cảm thấy kháng cự, cho rằng hành động đồ sát này làm tổn hại thiên hòa.
Sở Hưu đi tới bên đám người Vương Song Đông, thản nhiên nói: “Thế nào, thấy không đành lòng à?
Hiệp khách chính đạo lấy đức phục người, còn loại người như chúng ta chỉ có thể lấy giết ngăn giết.
Có câu nói rất hay, đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm.
Khi ngươi làm việc thiện tích đức, ngươi làm một việc tốt không ai gọi ngươi là hiệp khách, ngược lại nếu ngươi làm ác, cho dù làm việc ác nhỏ cũng sẽ bị bêu danh.
Dù sao người ta cũng mắng chửi, mắng nhẹ một chút với nặng một chút thì khác gì nhau?
Trên thế gian này rất khó làm người tốt, trừ phi ngươi có thể làm tới mức như Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca năm xưa.
Nếu không, vậy buông bỏ ranh giới đạo đức hay quy củ trong lòng các ngươi đi!”
Đám người Vương Song Đông vô cùng chấn động, những lời của Sở Hưu thật sự đả kích thế giới quan của họ.
Đám người Vương Song Đông thật ra không tính là người tốt, bọn họ đều xuất thân tán tu, chưa làm bao nhiêu chuyện tốt nhưng lại giết không ít người.
Còn như bản thân Vương Song Đông thậm chí còn là đệ tử Độc Dược Sư - Đỗ Bất Cửu, từ nhỏ đã bắt đầu giết người luyện độc. Số người trực tiếp chết dưới tay hắn có lẽ không bao nhiêu, nhưng người chết gián tiếp trong tay hắn lại nhiều không đếm xuể.
Có điều, mặc dù họ không cho rằng mình là người tốt, nhưng xưa nay chưa từng cho rằng mình là người xấu.
Còn giờ Sở Hưu lại nói với họ đã đến lúc nên hiểu rõ bản thân. Muốn làm người tốt vậy học theo Sở Cuồng Ca rồi lập tức rời khỏi, làm việc tốt phải làm tới cực hạn.
Muốn làm người xấu, còn từng làm chuyện ác rồi, vậy đừng nghĩ đến chuyện vừa làm kỹ nữ vừa lập đền thờ, không phải ai cũng làm ngụy quân tử được như Nhiếp Nhân Long, tốt nhất là làm chân tiểu nhân cho đơn giản.
Đám người Vương Song Đông liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt cắn răng xông tới, ngược lại không ai lựa chọn rời khỏi, vì họ biết mình không phải là người tốt.
Chỉ chốc lát sau, người của Dương gia còn chưa bị giết hết, Đường Nha đã dẫn theo Trương Sở Phàm tới trước mặt Sở Hưu.
Lần trước Đường Nha nhất thời sơ ý bị Trương Sở Phàm bỏ trốn, lần này Đường Nha đương nhiên không thể để hắn bỏ trốn lần nữa được.
Mặc dù hắn hơi lười biếng một chút, nhưng nếu té ngã hai lần cùng một nơi, Đường Nha cũng thấy mất mặt.
Còn lúc này Trương Sở Phàm bị Đường Nha nắm trong tay, không chỉ thấy sợ hãi, còn cảm giác rất không cam lòng.
Thời gian trước hắn vừa nhận được truyền thừa thần công, ôm mộng đẹp trở thành võ lâm chí tôn, nào ngờ mới chốc lát thôi mộng đẹp đã bị phá vỡ.
Hơn nữa càng uất ức hơn hết là tới giờ Trương Sở Phàm còn không hiểu, vì sao Sở Hưu lại muốn giết mình?
Mặc dù Sở Hưu luôn miệng nói muốn trừ ma vệ đạo, nhưng Trương Sở Phàm cho dù là ngu ngốc cũng nhận ra tên Sở Hưu này rốt cuộc là hạng người gì.
Một tên hung tàn ác độc, hở ra là diệt môn cả nhà người ta lại đi nói trừ ma vệ đạo, ai mà tin nổi?
Huống hồ Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, võ lâm Chính đạo Đông Tề còn chưa tới giết hắn trừ ma vệ đạo thì thôi, Sở Hưu kia gấp cái nỗi gì?
Trương Sở Phàm còn muốn giãy dụa một chút, hắn còn thời gian quý báu, còn tương lai huy hoàng chưa hưởng thụ, không muốn chết tại đây như vậy.
Cho nên Trương Sở Phàm vội vàng hô lên với Sở Hưu: “Sở đại nhân...”
Có điều Trương Sở Phàm mới hô được ba chữ này đã thấy Sở Hưu đặt tay phải lên đầu hắn, hai mắt hóa thành đầm lầy không đáy. Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được thi triển tới cực hạn, tinh thần lực cường đại thô bạo trực tiếp xâm nhập thăm dò trong đầu Trương Sở Phàm, cướp đoạt ký ức liên quan tới truyền thừa Ma Tâm Đường.
Thân thể Trương Sở Phàm không ngừng co quắp, sau khi Sở Hưu tước đoạt hết ký ức, thất khiếu của hắn đã chảy máu, ngã lăn trên mặt đất, không còn hơi thở.
Hành động sưu hồn thô bạo này rất dễ khiến đối tượng trở thành ngu ngốc, nặng hơn thì như hiện tại, bị chấn động tinh thần lực mà chết.
Đương nhiên từ đầu Sở Hưu đã không muốn để Trương Sở Phàm sống sót, bắt đầu từ khi hắn nhận được truyền thừa trở đi, hai bên đã định trước chỉ một kẻ còn sống.
Chương 472 Khi giả thành thật thì thật cũng là giả -1
Trong đầu Trương Sở Phàm rất nhiều ký ức hỗn loạn, dưới tinh thần lực của Sở Hưu, những ký ức hỗn loạn kia đều bị Sở Hưu phá hủy triệt để, chỉ để lại ký ức liên quan tới truyền thừa Ma Tâm Đường.
Phương pháp sưu hồn này tương đối đơn giản thô bạo, khi tinh thần lực hoàn toàn áp đảo đối phương, theo lý luận mà nói có thể thăm dò được các thứ. Có điều nếu muốn moi một bộ công pháp không sai một chữ từ trong đầu đối phương, vậy cần tinh thần lực vô cùng kinh khủng, chí ít Sở Hưu hiện giờ không làm được, thậm chí tông sư võ đạo chuyên tu tinh thần lực có lẽ cũng không làm được.
Sở Hưu chỉ tìm hiểu được quá trình Trương Sở Phàm tìm được truyền thừa cùng nơi để những công pháp kia.
Nói lại thì Trương Sở Phàm này cũng là kẻ có khí vận trên người, phương thức hắn nhận được truyền thừa cũng thật huyền bí.
Trong cốt truyện gốc, kẻ nhận được truyền thừa Ma Tâm Đường hết sức cẩn thận, cho đến chết hắn cũng không để lộ rốt cuộc mình nhận được truyền thừa ở đâu.
Giờ Sở Hưu đã biết, hóa ra truyền thừa kia ở trong biển, chẳng trách bao lâu như vậy mà không ai phát hiện.
Ngày trước đường chủ Ma Tâm Đường Nam Cung Vô Minh bị người trong Chính đạo truy sát, trọng thương bị ép nhảy xuống biển, thực tế đã đến bước đường cùng.
Cho nên Nam Cung Vô Minh mở một cái hố dưới biển, bên ngoài dùng trận pháp phong bế, ngăn cản nước biển cùng khí tức của bản thân tiết ra, đồng thời để lại ký hiệu Côn Luân Ma Giáo bên ngoài, hy vọng sau này có người của Côn Luân Ma Giáo phát hiện ra nơi này.
Chỉ có điều mấy trăm năm sau đó Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt, thậm chí ngay ký hiệu hắn lưu lại cũng bị thời gian xóa mất.
Ngày trước Trương Sở Phàm thân là môn khách An Nhạc Vương Phủ, sau khi An Nhạc Vương Phủ bị diệt, hắn hốt hoảng bỏ trốn, chỉ sợ bị người của triều đình phát hiện.
Thế nhưng trên đường chạy trốn, Trương Sở Phàm lại bất hạnh chọc phải một số tên giặc cướp hung bạo, sau khi kịch chiến với đối phương lại rơi xuống vách núi gần biển, vừa vặn phát hiện truyền thừa của Nam Cung Vô Minh.
Nam Cung Vô Minh không chỉ lưu lại tất cả công pháp của mình, thậm chí còn để lại bí bảo tùy thân cùng các loại đan dược.
Có điều những vật dụng tiêu hao đều bị Trương Sở Phàm dùng hết, không còn lại chút nào.
Trong đó còn có một số đan dược đặc thù do Côn Luân Ma Giáo sản xuất, cần dùng phương thức đặc biệt luyện hóa, thế nhưng lại bị Trương Sở Phàm ăn tươi nuốt sống. Mặc dù sau đó thực lực bản thân hắn cũng nhảy vọt đến Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng cũng vô cùng lãng phí.
Sở Hưu lục soát trong ngực Trương Sở Phàm, móc ra một ngọc giản truyền công, bên trong ghi lại tất cả công pháp truyền thừa của Nam Cung Vô Minh năm xưa.
Thật ra ngọc gian truyền công chủ yếu để bảo tồn công pháp dùng cho việc truyền thừa. Nếu không định truyền thừa lại công pháp của bản thân, vậy phương pháp ổn thỏa nhất là ghi nhớ trong đầu sau đó trực tiếp hủy ngọc giản truyền công đi. Đây mới là cách đảm bảo nhất.
Giờ xung quanh có nhiều người, Sở Hưu chỉ ghi nhớ một cách cứng nhắc trong đầu, đồng thời kiểm tra sơ qua nội dung trong ngọc giản, nhưng lại khiến y lắc đầu không thôi.
Trương Sở Phàm này thật sự chẳng biết cố gắng, một bộ truyền thừa Ma đạo lại bị hắn dùng thành ra như vậy.
Ngày trước Nam Cung Vô Minh là đường chủ Ma Tâm Đường, địa vị trong Côn Luân Ma Giáo tuyệt đối không thấp.
Trước đó khi Sở Hưu nói chuyện với Lục tiên sinh cũng biết được cấu tạo của Côn Luân Ma Giáo, trong Côn Luân Ma Giáo ngoại trừ Độc Cô Duy Ngã ra bên dưới là Tứ Đại Ma Tôn cầm đầu, mỗi vị Ma Tôn đều có lực lượng cực mạnh dưới trướng.
Mà ngoại trừ bốn vị Ma Tôn, Côn Luân Ma Giáo còn có hơn mười vị Ma Sứ, những vị Ma Sứ này là phong hào, bọn họ có thể có thủ hạ, nhưng cũng có thể đơn thân độc mã. Nhưng chỉ cần ra khỏi Côn Luân Ma Giáo, bọn họ đại biểu cho lợi ích cùng thể diện của toàn bộ Côn Luân Ma Giáo, địa vị như vậy đã là lực lượng trung kiên trong Côn Luân Ma Giáo.
Tỷ như Tư Đồ Lệ của Vô Tướng Ma Tông hiện tại, nhánh của hắn vẫn luôn là m Ma Sứ của Côn Luân Ma Giáo. Mặc dù Vô Tướng Ma Tông không tính là trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, nhưng Vô Tướng Ma Tông luôn rất trung thành với Côn Luân Ma Giáo. Phong hiệu m Ma Sứ coi như lời khen tặng của Côn Luân Ma Giáo đối với Vô Tướng Ma Tông.
So với Ma Sứ, đường chủ của Côn Luân Ma Giáo lại phức tạp hơn nhiều.
Trong thời đỉnh phong, Côn Luân Ma Giáo có chừng mười đường khẩu, mỗi đường có tác dụng khác nhau, có phụ trách chiến đấu, có đảm nhiệm luyện đan, lại có nơi quản lý các chuyện linh tinh. Cho nên theo lý mà nói địa vị của đường chủ cũng tương tự Ma Sứ, nhưng sức chiến đấu lại khác biệt. Có một số người sánh ngang Ma Sứ, nhưng có một số người lại không sở trường chiến đấu.
Có điều Ma Tâm Đường của Nam Cung Vô Minh lại là một trong những đường khẩu sở trường chiến đấu, hơn nữa công pháp còn thiên hướng về mặt tinh thần, hòa hợp ba giới Phật Đạo Ma sáng tạo ra môn công pháp kỳ dị hòa
hợp cả ma công cùng tinh thần lực là Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, theo Sở Hưu khả năng thần dị của nó thậm chí không kém hơn Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị.
Có điều Trương Sở Phàm không chịu cố gắng, công pháp chủ yếu của Nam Cung Vô Minh là hai bộ này nhưng hắn lại thấy tối nghĩa khó hiểu, không thèm học, ngược lại chỉ học được vài môn nội công cùng võ thuật khác của Côn Luân Ma Giáo.
Mấy môn nội công cùng võ thuật này không yếu, nhưng rõ ràng không sánh được với công pháp tuyệt học của Nam Cung Vô Minh.
Ngay lúc Sở Hưu suy nghĩ về công pháp kia, Đường Nha lại lặng lẽ tới cạnh Sở Hưu, bĩu môi ra ngoài, hạ giọng nói: “Địa nhân, người của các thế lực trong An Thái Phủ đều tới.”
Sở Hưu gật đầu, đột nhiên giơ tay, trực tiếp bóp nát ngọc giản truyền công kia!
Trương Sở Phàm đã chết, giờ công pháp đã tới tay y, từ nay về sau Sở Hưu chính là truyền nhân Ma Tâm Đường, là truyền nhân tái thế của Côn Luân Ma Giáo, đủ để giả mạo rồi.
Không đúng, nói chính xác hơn, Sở Hưu giờ đã là thật.
Có giả mới có thật, giờ đã không còn giả, Sở Hưu đương nhiên thành thật.
Ra khỏi cửa, bên ngoài có không ít võ giả xúm lại, của hừng vài trăm người, trong đó kẻ dẫn đầu thực lực không yếu, có không ít võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cùng Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Bọn họ đều là người thế lực võ lâm An Thái Phủ, vừa rồi được người của Dương gia gọi tới.
Chỉ có điều bọn họ thật sự không ngờ Dương gia lại bị diệt nhanh như vậy, mới qua bao lâu mà Dương gia đã bị diệt môn rồi?
Trước đó võ giả tư Dương gia tốn tới báo tin, thuật lại thân phận của Sở Hưu cho bọn họ, chuyện này khiến tất cả bọn họ đều không biết phải làm sao.
Theo lý mà nói, Sở Hưu là kẻ ngoại lai mà dám cuồng vọng trong An Thái Phủ bọn họ như vậy, cho dù y có bao nhiêu lý do đi nữa bọn họ cũng phải đoàn kết đối ngoại.
Nhưng điểm quan trọng nhất là Dương gia đã bị diệt tộc, thậm chí tốc độ diệt môn Dương gia còn nhanh hơn tốc độ đi đường của bọn họ, giờ mà đoàn kết đối ngoại thì chẳng khác gì chịu chết.
Nhưng nếu không nói một câu, vậy có phải hèn nhát quá không?
Chương 473 Khi giả thành thật thì thật cũng là giả -2
Có điều không đợi bọn họ lên tiếng, Sở Hưu đã thản nhiên dẫn người đi ra, lạnh lùng nói: “Trương Sở Phàm tự xưng truyền nhân tái thế của Côn Luân Ma Giáo, để tránh dư nghiệt Ma Giáo này làm hại giang hồ, ta đã tru diệt kẻ này.
Dương gia thân là thế gia võ lâm lại ngang nhiên bao che cho dư nghiệt Ma Giáo, mưu đồ làm loạn, cũng đã bị ta diệt trừ!”
Sau khi nói xong, Sở Hưu thản nhiên bước đi ngay trước mặt mọi người, cứ như những lời y vừa nói chỉ là thông báo lấy lệ mà thôi.
Mà thực tế cũng là vậy, Sở Hưu chỉ đang thông báo cho họ.
Lý do đấy, các ngươi có tin hay không thì tùy. Dù sao ta cũng giết người rồi, các ngươi xem mà xử lý.
Đối mặt với thái độ bá đạo phách lối đó của Sở Hưu, những võ giả An Thái Phủ căn bản không dám nhiều lời một câu, có kẻ còn chủ động nhường đường.
Đúng lúc này bước chân của Sở Hưu đột nhiên ngừng lại, một tay phất lên, đao mang cương khí bộc phá, trực tiếp chặt ngang giết chết hai người sống sót của Dương gia trốn trong đám người.
Hai người kia chính là kẻ vừa đi truyền lời cho Dương gia, bọn họ còn tưởng mình đã trốn được một kiếp, nào ngờ chỉ là bước vào Quỷ Môn Quan muộn một chút mà thôi.
Một đao bất lình thình đó khiến mọi người xung quanh không kịp phản ứng, thậm chí còn bị máu tươi bắn đầy người. Đám người căm tức nhìn Sở Hưu, định nói gì đó, nhưng lại bị những võ giả lão luyện thành thục bên cạnh ngăn lại.
Trước đó bọn họ đã nhịn được, giờ nếu trở mặt với Sở Hưu mới là thiếu khôn ngoan.
Thấy đám người Sở Hưu rời khỏi, mới có người không cam lòng nói: “Tên Sở Hưu này đúng là cuồng vọng tới không còn giới hạn nữa rồi! Nơi này là An Thái Phủ của Đông Tề ta chứ không phải Quan Trung Hình Đường của hắn, chẳng lẽ không ai lên tiếng giữ gìn công đạo à?”
Có người lắc đầu nói: “Công đạo? Sở Hưu tới là diệt trừ dư nghiệt Ma đạo, còn có công đạo gì? Ngược lại người ta còn chiếm đại nghĩa là khác.
Ta nói này, chư vị, không cần nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa. Dương gia bị
diệt thì An Thái Phủ vẫn là An Thái Phủ, chuyện này không hề thay đổi, nên làm thế nào thì cứ làm như cũ thôi.
Nghe nói Dương gia có quan hệ với Tà Cực Tông, muốn quản cũng là Tà Cực Tông đi mà quản, chúng ta coi như tai điếc mắt mù, không nhìn thấy gì là được.”
Mọi người xung quanh gật đầu, ngày thường bọn họ coi Dương gia như người cầm đầu, phần lớn mọi việc đều nghe theo lời phân phó của Dương gia. Nhưng đó chỉ là Dương gia còn sống, còn giờ Dương gia đã bị diệt, vậy giờ bọn họ vờ câm vờ điếc. Mặc dù có vẻ hơi kém cỏi một chút, nhưng chắc chắn không gặp nguy hiểm.
Chỉ có điều họ không biết Tà Cực Tông mà bọn họ vừa thảo luận vừa rồi lúc này đang ở ngay bên ngoài An Thái Phủ. Hơn nữa người tới đều là kẻ có địa vị.
Ngoài cửa thành An Thái Phủ, Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông cõng thanh trường thương Huyết Giao sau lưng, mặc một bộ áo đen rộng lớn, ngực để trần lộ ra cơ ngực cường tráng cùng hình xăm huyết giao. Hình tượng này phối hợp cùng dung mạo mạnh mẽ anh tuấn của hắn lại thêm vẻ hấp dẫn kỳ dị.
Phía sau hắn là vài võ giả Tà Cực Tông, có điều khiến người ta chú ý nhất là một nữ tử cưỡi báo đen bên cạnh hắn.
Toàn thân nàng bao phủ trong tấm lụa đen, gương mặt cũng được bao phủ bởi lụa đen, nhưng xuyên qua lớp lụa đen mỏng manh đó có thể mơ hồ thấy được dáng vẻ lung linh uyển chuyển mê người của nàng. Cho dù là ai, lần đầu thấy cô gái này đều sẽ bị thu hút mà coi nhẹ con báo đen thần dị ưu nhã mà nàng đang cưỡi.
Cô gái này chính là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo từng ra xuất thủ trên Phù Ngọc Sơn ngày trước.
Trước cửa thành An Thái Phủ, Diệp Thiên Tà vẩy vẩy tóc, nói với thánh nữ Bái Nguyệt Giáo: “Ta nói này thánh nữ đại nhân, cái kẻ tự xưng là truyền nhân Ma Tâm Đường kia có đáng để chúng ta coi trọng như vậy không? Trong mắt ta hắn chỉ là một tên hề lừa đảo mà thôi.
Trong nhánh Ẩn Ma có kẻ tên Lâm Diệp mặc dù rất đáng ghét nhưng cũng khá có thực lực, tiếp được một thương của ta mà không bại, trong cùng cấp cũng khá hiếm có.
Dạng như hắn xưng là truyền nhân tái thế của Côn Luân Ma Giáo ta còn tin, nhưng cái tên Trương Sở Phàm này sao ta thấy như giả mạo vậy?”
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói thanh thúy như nước chảy trong con suối nhỏ ven núi, khiến lòng người rung động. Có điều lời nói lại mang đậm vẻ khinh miệt.
“Ngươi thì biết gì? Ngày trước Tà Cực Tông các ngươi còn chẳng ngẩng đầu lên được trước mặt Côn Luân Ma Giáo, nói một lời không dễ nghe thì khi Côn Luân Ma Giáo cường đại bá đạo nhất, Tà Cực Tông các ngươi có chủ động tới làm chó cho Côn Luân Ma Giáo cũng chẳng đủ tư cách.
Cho nên bọn Vô Tướng Ma Tông kiếm được một danh hiệu m Ma Sứ, còn Tà Cực Tông các ngươi lại chẳng có gì.
Ngày trước tiên tổ Bái Nguyệt Giáo ta từng quen biết với Ma Tâm Đường, biết được chút nội tình liên quan tới công pháp của Ma Tâm Đường. Trương Sở Phàm này mặc dù không thể hiện tuyệt kỹ thành danh của Nam Cung Vô Minh ngày trước là Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, nhưng công pháp hắn sử dụng lại là chiêu thức bí truyền trong Ma Tâm Đường.
Cho nên Trương Sở Phàm không khéo có quan hệ với Ma Tâm Đường thật, mặc dù chỉ có tỷ lệ nhất định, nhưng nếu chúng ta kiếm được truyền thừa Ma Tâm Đường từ miệng hắn cũng rất có lời.”
Ngày trước trong Ma Đạo Hội Minh, Sở Hưu chỉ để lộ thân phận người thừa kế chính thống của Côn Luân Ma Giáo, không nói mình là người của Ma Tâm Đường.
Nếu Bái Nguyệt Giáo biết việc này có lẽ họ sẽ càng nghi ngờ thân phận của Sở Hưu hơn nữa, cũng như Mai Khinh Liên.
Đương nhiên trong chuyện này kẻ thê thảm nhất thật ra lại là Trương Sở Phàm.
Hắn cho rằng Tà Cực Tông là chỗ dựa, là cứu tinh của mình, ngay cả Dương Khai Thái cũng cho rằng Tà Cực Tông định bồi dưỡng Trương Sở Phàm. Nào ngờ bọn họ đều đoán sai, từ đầu Tà Cực Tông đã chẳng nghĩ tới chuyện bồi dưỡng Trương Sở Phàm này.
Thực lực bản thân Tà Cực Tông không quá mạnh, toàn lực bồi dưỡng một Diệp Thiên Tà đã là cực hạn của bọn họ, lấy đâu ra công sức tài nguyên đi bồi dưỡng Trương Sở Phàm?
Tà Cực Tông liên lạc với Trương Sở Phàm chỉ đơn giản là ý định của vị Thánh nữ Bái Nguyệt giáo này.
Sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, nhánh Ẩn Ma lựa chọn cúi đầu ẩn nấp, ngược lại Bái Nguyệt Giáo lại vô cùng ngông nghênh khoa trương, lộ rõ thái độ bản thân là tông môn đệ nhất Ma đạo.
Từ đó trở đi, những tông môn vốn đã phụ thuộc vào Bái Nguyệt Giáo như Ngũ Độc Giáo hay tông môn thực lực không mấy mạnh mẽ như Tà Cực Tông đều tỏ thái độ tuân lệnh Bái Nguyệt Giáo. Chỉ có tông môn Ma đạo cường đại như Đệ Lục Thiên Ma Tông mới bảo trì được thế độc lập của bản thân.
Thánh nữ Bái Nguyệt giáo là người trong giới cao tầng của môn phái, nàng dẫn người tới Bắc Yên, chuẩn bị mời chào một số đệ tử tại Bắc Yên. Tà Cực Tông tại đương nhiên phải cung kính chiêu đãi nghênh tiếp, mà thánh nữ Bái
Nguyệt giáo lại tình cờ biết được chuyện Trương Sở Phàm. Nàng lệnh cho Tà Cực Tông ra mặt, dùng danh nghĩa Tà Cực Tông mời chào Trương Sở Phàm, nhưng thực tế là ham muốn công pháp truyền thừa của Ma Tâm Đường trên người hắn.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo
đứng trong đại sảnh hừ lạnh nói: “Trương Sở Phàm, ta đã đưa ngươi thứ ngươi muốn rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Trong Bạch Sơn Phủ, Lâm gia cũng coi như gia tộc lớn nhưng đặt tại toàn bộ Nhạc Bình Quận lại chẳng mấy nổi danh. Gia chủ Lâm gia cũng chỉ có thực lực Nội Cương cảnh mà thôi.
Người khác nghĩ thế nào, gia chủ Lâm gia không biết, hắn chỉ biết gia tộc của mình không thể đánh nổi Trương Sở Phàm buộc phải nhận thua. Nếu không làm sao hắn lại để Trương Sở Phàm này lớn lối như vậy?
Lúc này nghe gia chủ Lâm gia nói vậy, Trương Sở Phàm cười lạnh một tiếng nói: “Ta muốn thế nào ư? Ta chỉ muốn lấy lại những thứ mất đi ngày trước mà thôi!
Ngày trước Lâm gia ngươi tỷ võ kén rể, rõ ràng ta là bên thắng nhưng chỉ vì ta xuất thân tán tu chứ không phải thế gia mà các ngươi vi phạm lời hứa, không những không gả con gái cho ta mà cả phần thưởng cho người chiến thắng cũng không trao, chỉ dùng mấy thứ linh tinh đuổi ta đi. Lâm gia ngươi tưởng ta là ăn mày chắc?
Giờ con gái bảo bối của ngươi đã được gả cho một lão già, thành thứ tàn hoa bại liễu, cho ta ta cũng chẳng thèm!
Hôm nay ta chỉ lấy gấp mười lần phần thưởng mà ngươi chuẩn bị làm đồ cưới mà thôi, có quá đáng đâu? Chẳng phải Lâm gia các ngươi còn một gốc Thiên Diệp Tử Lan à? Đưa ta làm lợi tức, có quá đáng không?”
Lời của Trương Sở Phàm khiến gia chủ Lâm gia thiếu chút nữa ngất lịm.
Nếu Trương Sở Phàm chỉ cần chút đền bù, Lâm gia còn bỏ ra nổi.
Nhưng Trương Sở Phàm lại mở miệng đòi gấp mười lần số đồ cười năm xưa, thậm chí đòi cả Thiên Diệp Tử Lan mà Lâm gia bí mật bồi dưỡng, khó nhọc bao lâu mới thành thục được. Chuyện này thật không khác gì đòi mạng Lâm gia!
Thấy gia chủ Lâm gia còn định nói gì đó, Trương Sở Phàm sắc mặt trầm xuống nói: “Ta không muốn nói lại lần thứ hai nữa, những thứ này rốt cuộc ngươi có giao hay không?”
Gia chủ lâm gia cắn răng: “Giao!”
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Giờ Trương Sở Phàm tiểu nhân đắc chí, gia chủ Lâm gia hết sức bất đắc dĩ, nếu không giao đối phương lại lấy đó làm cớ đồ sát cả Lâm gia.
Đương nhiên nếu Sở Hưu ở đây chắc chắn sẽ khinh thường cái sắc mặt tiểu nhân đắc chí này của Trương Sở Phàm.
Đối phó với kẻ địch ngày xưa sao phải phiền phức như vậy, không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng.
Nếu đổi lại là Sở Hưu, hoặc không ra tay với Lâm gia, một khi ra tay vậy căn bản không nói nhảm một câu. Đã có thực lực tuyệt đối vậy cứ diệt sạch Lâm gia là dc , tránh cho có kẻ ganh ghét cừu thị bản thân, diệt sạch bọn chúng là không còn kẻ thù.
Còn lần này Trương Sở Phàm tới đây có vẻ không phải để báo thù mà để khoe khoang, cũng như áo gấm về quê khoe giàu có.
Chương 474 Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo
Nghe được thánh nữ Bái Nguyệt giáo có ý xem thường Tà Cực Tông như vậy, ánh mắt Diệp Thiên Tà lộ vẻ giận dữ, có điều sau đó hắn lại nhanh chóng che giấu, chỉ cười hắc hắc nói: “Với uy thế hiện tại của Bái Nguyệt Giáo chẳng lẽ còn thiếu công pháp hay sao?”
Thánh nữ Bái Nguyệt giáo thản nhiên nói: “Thứ như công pháp đương nhiên càng nhiều càng tốt, cho dù không thể học hết cũng có thể dùng để tham khảo.
Chẳng phải Bổ Thiên Tâm Kinh của giáo chủ cùng Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất đều là như vậy ư?”
Diệp Thiên Tà đột nhiên tới gần thánh nữ Bái Nguyệt giáo, giọng điệu mang chút trêu chọc cùng đùa bỡn: “Vậy chẳng hay thánh nữ đại nhân có hứng thú với Huyết Giao Tâm Kinh của ta không? Phải biết trên khắp giang hồ chỉ mình ta dùng thân người tu luyện thành công công pháp cho hung thú. Nếu thánh nữ đại nhân có hứng thú, bất luận ban ngày hay ban đêm ta đều cam tâm tình nguyện dạy bảo cho người.”
Nói xong Diệp Thiên Tà còn nở một nụ cười tà mị tự cho là đúng với thánh nữ Bái Nguyệt giáo. Có điều một khắc sau nụ cười của hắn đã đờ lại nhắc trên mặt.
Một ngọn roi hoàn toàn do ma diễm ngưng tụ thành quất thẳng tới đầu hắn, ma diễm cường đại đó như có thể thôn phệ tất cả mọi lực lượng, không ngờ lại gióng Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất tới tám phần, chỉ có điều uy năng và ý cảnh không cường đại như Đông Hoàng Thái Nhất mà thôi.
Diệp Thiên Tà kinh hãi vội vàng né tránh nhưng lúc này hai con cổ trùng như khối băng không biết đã cắn lấy hai chân hắn từ lúc nào, không chỉ đông kết kinh mạch cơ thể hắn, thậm chí thiếu chút nữa đóng băng cả linh hồn hắn!”
“Cạch!”
Một tiếng vang giòn dã, cơ thể Diệp Thiên Tà với cường độ so được với hung thú không ngờ lại bị một roi này của thánh nữ Bái Nguyệt giáo quất bay, gương mặt còn lưu lại một vệt cháy đen.
Thánh nữ Bái Nguyệt giáo của lạnh nói: “Diệp Thiên Tà, thu hồi những ý nghĩ ghê tởm của ngươi lại! Với trình độ đó của ngươi mà cũng dám trêu chọc ta, ngươi tưởng ta là đám nữ đệ tử si mê ngươi trong Tà Cực Tông hay sao?
Không tự nhìn lại thân phận ngươi là gì mà dám nói năng lỗ mãng với ta như vậy? Ngươi có tin không, giờ do dù ta phế bỏ ngươi, tông chủ Tà Cực Tông cũng chẳng dám nói nửa lời!
Nhớ cho kỹ, thành thật chút cho ta, đừng tưởng mình có chút thành tích là có thể không để ai cho mắt. Nếu muốn có được ta, giờ ngươi đi giết Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền đi, ta có thể cho ngươi cơ hội.”
Diệp Thiên Tà che mặt, Ẩn Ma nsh mắt nhìn về thánh nữ Bái Nguyệt giáo lóe lên sát khí nồng đậm, thậm chí con ngươi hắn cũng biến thành mắt dọc vàng kim như mắt rắn.
Người quen thuộc với Diệp Thiên Tà đều biết một khi hắn có biến hóa như vậy chứng tỏ Diệp Thiên Tà đã phẫn nộ, hơn nữa còn là phẫn nộ tới cực điểm.
Võ giả Tà Cực Tông đi theo bên cạnh Diệp Thiên Tà vội vàng ra tay đỡ Diệp Thiên Tà lại, đồng thời điên cuồng truyền âm cho Diệp Thiên Tà, bảo hắn phải xem xét đại cục, đừng nên gây chuyện.
Bị đánh một roi, ánh mắt Diệp Thiên Tà nhìn về phía thánh nữ Bái Nguyệt giáo vẫn có hận ý, nhưng hắn không dám có hành động gì nữa.
Trong Tà Cực Tông, Diệp Thiên Tà quả thật rất chói mắt.
Tướng mạo hắn mạnh mẽ tuấn tú, phối hợp với hình xăm huyết giao càng tăng thêm cảm giác tà mị.
Cho nên trong Tà Cực Tông, không ít nữ tử chủ động nhảy vào vòng tay hắn. Còn những cô gái không nhảy vào, chỉ cần Diệp Thiên Tà thi triển chút thủ đoạn, bọn họ cũng ngoan ngoãn nằm lên giường của hắn.
Hơn nữa không biết có phải do long tính bản dâm không. Sau khi Diệp Thiên Tà luyện hóa nội đan huyết giao và tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh, nhu cầu phương diện kia cũng hết sức mãnh liệt. Cho nên bất luận nữ đệ tử Tà Cực Tông hay đệ tử phái khác chủ động nhảy vào lòng hắn, ai tới Diệp Thiên Tà đều không cự tuyệt.
Nhưng những nữ nhân đó đều chỉ là hạng dong chi tục phấn mà thôi, giờ đối mặt với thánh nữ Bái Nguyệt giáo, Diệp Thiên Tà mới biết người mình muốn tìm rốt cuộc ra sao.
Hơn nữa Diệp Thiên Tà cũng vô cùng tự tin, hắn thấy trong số nam giới trẻ tuổi Ma đạo, mấy ai có tư cách chống lại hắn?
Lâm Diệp kia còn có chút thực lực, nhưng hắn là người trong nhánh Ẩn Ma!
Chỉ có điều vị thánh nữ Bái Nguyệt giáo này lại chẳng hề nể mặt Diệp Thiên Tà, thái độ cũng vô cùng ác liệt.
Còn thực tế, theo thánh nữ Bái Nguyệt giáo, Diệp Thiên Tà chẳng có tư cách để nàng đặt trong mắt.
Theo những võ giả Ma đạo khác, thân phận Diệp Thiên Tà đã rất tôn quý, nhưng thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại càng cao tới mức không thể chạm tới.
Giờ thánh nữ Bái Nguyệt giáo mặc dù còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng tương lai nàng chắc chắn là một trong bốn người có quyền thế nhất Bái Nguyệt Giáo. Diệp Thiên Tà cho dù có tiềm lực nhưng thân phận hắn cũng chẳng cách nào sánh nổi thánh nữ Bái Nguyệt giáo.
Thậm chí cho dù là tông chủ Tà Cực Tông, là tông sư võ đạo, nhưng khi đối mặt với thánh nữ Bái Nguyệt giáo cũng phải cung cung kính kính, không dám thất lễ.
Cho nên lúc này Diệp Thiên Tà bị thánh nữ Bái Nguyệt giáo giáo huấn đôi
chút, mặc dù trong lòng hắn phẫn nộ nhưng vẫn còn lý trí, không phát tác ngay đương trường.
Đúng lúc này Sở Hưu mang theo thủ hạ vừa vặn từ An Thái Phủ đi ra, đối mặt với đám người Diệp Thiên Tà, hai bên đều sửng sốt.
Diệp Thiên Tà thì không ngờ Sở Hưu lại tới đây, còn Sở Hưu ngạc nhiên không phải vì võ giả Tà Cực Tông tới mà vì thánh nữ Bái Nguyệt giáo không ngờ cũng tới.
Ngày trước trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, vị thánh nữ Bái Nguyệt giáo này cũng cực kỳ bắt mắt, bên cạnh có vài tông sư võ đạo bảo hộ, nàng thi triển cổ thuật khiến vô số võ giả Chính đạo chết dưới cổ trùng vô tận của nàng.
Diệp Thiên Tà nhướn mày: “Sở Hưu, ngươi là người Quan Trung Hình Đường, tới đây làm gì?”
Diệp Thiên Tà chưa từng quen biết với Sở Hưu, nói chính xác hơn hắn chưa từng quen biết với thân phận ‘Sở Hưu’ này, có điều hắn lại biết Sở Hưu.
Ngày trước Tà Cực Tông mời chào tân tú Long Hổ Bảng - Đồng Khai Thái, muốn hắn ra mặt giữ thể diện cho Tà Cực Tông trong lúc Diệp Thiên Tà bế quan. Thế nhưng không bao lâu sau Đồng Khai Thái đã chết trong tay Sở Hưu.
Có điều khi đó Tà Cực Tông cần ẩn nhẫn cho nên bỏ qua chuyện này, không ngờ giờ lại gặp Sở Hưu ở đây.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Nực cười, ta tới đây chẳng lẽ còn phải báo với loại Ma đạo như ngươi hay sao?”
Diệp Thiên Tà cau mày, chợt thấy trên người thủ hạ Sở Hưu có vết máu cùng sát khí chưa tắt hẳn trên người bọn họ. Diệp Thiên Tà biến sắc, quát khẽ: “Ngươi làm gì Trương Sở Phàm rồi?”
Trong thời gian vừa rồi, ở Nhạc Bình quận ngoại trừ Trương Sở Phàm không có động tĩnh gì lớn. Giờ Sở Hưu xuất hiện ở đây, lại có vẻ vừa giết người xong, ngoại trừ Trương Sở Phàm, Diệp Thiên Tà không nghĩ ra được ai khác.
“Thế nào?” Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Gặp một kẻ tự xưng là dư nghiệt Côn Luân Ma Giáo ta còn làm thế nào nữa? Đương nhiên là đánh chết tại chỗ rồi.”
Diệp Thiên Tà đột nhiên rút thanh trường thương Huyết Giao sau lưng ra, song đồng biến thành mắt dọc vàng kim như mắt rắn, trực tiếp đánh về phía Sở Hưu đối diện.
“Người mà Tà Cực Tông ta chuẩn bị thu nhận mà ngươi cũng dám động vào. Sở Hưu, ngươi muốn chết hả!”
Chương 475 Đá vào tấm sắt -1
Diệp Thiên Tà đột nhiên xuất thủ khiến đám võ giả Tà Cực Tông đều bất ngờ.
Đừng nhìn Diệp Thiên Tà luôn ra vẻ phách lối cuồng vọng, nóng nảy dễ xúc động, nhưng thật ra hắn vẫn khá lý trí.
Giờ Diệp Thiên Tà không nói hai lời đã ra tay với Sở Hưu, thật ra là bắt nguồn từ phẫn nộ, phẫn nộ tới cực hạn. Có điều phẫn nộ này không phải đối với Sở Hưu mà là đối với thánh nữ Bái Nguyệt giáo.
Diệp Thiên Tà từ khi tu luyện tới giờ vẫn luôn được coi là người thừa kế tương lai của Tà Cực Tông, được tông môn bồi dưỡng như hy vọng quật khởi, thậm chí ngay tông chủ cũng hết sức khách khí với hắn.
Thế nhưng vừa rồi thánh nữ Bái Nguyệt giáo cự tuyệt hắn thì cũng thôi, lại còn sỉ nhục hắn ngay trước mặt mọi người như vậy. Chuyện này khiến cho Diệp Thiên Tà phẫn nộ tới mức choáng váng đầu óc, thậm chí định trực tiếp động thủ.
May mà các võ giả Tà Cực Tông khác lên tiếng thuyết phục, Diệp Thiên Tà vẫn giữ được chút lý trí, không ra tay.
Nhưng giờ hắn lại gặp phải Sở Hưu, hơn nữa lời nói của Sở Hưu rõ ràng là không để hắn trong mắt. Chuyện này khiến Diệp Thiên Tà tức tới nổ phổi, trực tiếp cầm thanh Huyết Giao đánh về phía Sở Hưu.
Nếu không một tên Trương Sở Phàm mà Diệp Thiên Tà cho là lừa đảo không đáng để hắn tự mình ra tay đánh một trận như vậy.
Nhìn Diệp Thiên Tà đánh về phía mình, Sở Hưu cũng nhíu mày.
Hắn không quen biết gì với tên Diệp Thiên Tà này, theo lý mà nói mình chỉ giết một tên Trương Sở Phàm mà thôi, vì sao đối phương lại phẫn nộ như giết cực hạn ruột như vậy? Rốt cuộc hắn tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh hay Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh?
Có điều Diệp Thiên Tà đã động thủ, vậy Sở Hưu cũng chẳng ngại phụng bồi tới cùng.
Chuyện giết Trương Sở Phàm lần này hết sức quan trọng với Sở Hưu, nhưng thực tế Sở Hưu không ra tay mấy, chủ yếu là những người dưới tay hắn cùng vây giết. Giải quyết tên Trương Sở Phàm kia thật sự quá dễ dàng, cho nên giờ Sở Hưu cũng chẳng ngại thư giãn gân cốt đôi chút.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu rời vỏ, ma khí đen kịt như mực cùng sát khí đỏ thẫm như máu ngưng tụ lại cùng nhau, đao ý của A Tỳ Đạo Tam Đao ngưng tụ, ầm ầm chém ra, như cửa Địa Ngục khai mở, uy thế vô cùng cuồng bạo.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Ma Vũ của Sở Hưu giao đấu cùng Huyết Giao của Diệp Thiên Tà, lập tức làm bộc phát ra một gợn sóng mạnh mẽ tới cực hạn, ma khí cương khí bay toán loạn khắp nơi. Sở Hưu cùng Diệp Thiên Tà liên tục lui lại phía sau, mặt đất dưới chân đôi bên đã bắt đầu rạn nứt!
Ngang sức ngang tài!
Diệp Thiên Tà luyện hóa nội đan Huyết Giao, lại tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh, thật ra xét theo cường độ cơ thể hắn còn mạnh hơn Sở Hưu một bậc, cho dù Sở Hưu tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực nhưng lực lượng cơ thể vẫn không bằng Diệp Thiên Tà.
Nhưng về mặt chất lượng chân khí, Sở Hưu lại mạnh hơn Diệp Thiên Tà. Tu vi của hắn tập trung cả ba nhà Đạo Phật Ma, cho dù đại đa số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không có chất lượng chân khí mạnh bằng Sở Hưu.
Cho nên lần giao thủ vừa rồi, hai bên ngang sức ngang tài.
Có điều thân hình Sở Hưu cùng Diệp Thiên Tà đều phát động, sau đó điên cuồng chém giết đối chiến.
Thế đao của Sở Hưu cương mãnh bá đạo tới cực hạn, còn Huyết Giao trong tay Diệp Thiên Tà càng thêm mạnh mẽ, hắn tu luyện là công pháp hung thú, lúc này chiến đấu cũng chẳng khác gì một con hung thú hình người.
Thấy hai người giao chiến như vậy, những võ giả Tà Cực Tông khác cũng có lòng tiến tới hỗ trợ, có điều đám người Đường Nha đứng ngoài nhìn chằm chằm vào, chỉ cần họ dám ra tay, đám người Đường Nha sẽ lập tức xuất thủ ngăn chặn.
Trong số những người ở đây chỉ có một người duy nhất có tư cách nhúng tay vào trận đấu giữa hai người, chính là thánh nữ Bái Nguyệt giáo. Theo lý mà nói nàng đi cùng Diệp Thiên Tà, hẳn nên đứng về phía Diệp Thiên Tà mới đúng, thế nhưng thánh nữ Bái Nguyệt giáo ngồi yên trên con báo đen, nhìn hai người giao thủ như đang xem kịch, không hề có ý nhúng tay vào.
Thấy hai người đánh tới thời khắc mấu chốt, nàng còn vuốt ve bộ lông con báo đen, có vẻ như rất hứng thú.
Con báo đen bên dưới người nàng lúc này cũng nheo mắt, đung đưa đầu theo nhịp vuốt của thánh nữ Bái Nguyệt giáo. Quả thật không giống một con báo đen thần dị, ngược lại như một con mèo ngoan ngoãn đáng yêu.
Lúc này giữa trận, Sở Hưu và Diệp Thiên Tà đã giao thủ hơn mười chiêu, lực lượng hai bên giao đấu hoàn toàn tương xứng, uy thế khiến mọi người đứng xem trợn tròn hai mắt. Hai người này quả thật không giống võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, cho dù đại đa số cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất giao chiến còn chưa chắc có uy thế mãnh liệt như hai người này.
Giao chiến tới thời khắc kịch liệt này, cơn thịnh nộ trong lòng Diệp Thiên Tà đã phát tiến không ít, Sở Hưu cũng híp mắt nói: “Nên kết thúc thôi!”
Diệp Thiên Tà vừa cau mày, đã thấy tay Sở Hưu niết thành Nội Phược Ấn, tốc độ thân thể lập tức nhanh chóng tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau hắn.
Diệp Thiên Tà hừ lạnh một tiếng, đúng là hắn không am hiểu thân pháp tốc độ, có điều võ đạo của Diệp Thiên Tà là dùng lực phá vạn pháp, chỉ cần phát huy lực lượng tới cực hạn, tốc độ có nhanh thì làm được gì?
Huyết Giao trong tay Diệp Thiên Tà quét ngang, thương mang đỏ rực lấp lóe quanh thân thương, thậm chí phát ra tiếng gầm như long ngâm, toàn bộ mũi thương cùng thương mang như một con huyết giao uốn lượn lưu động.
Hắn tự nhận phòng ngự của mình kín kẽ không một khe hở, bất luận Sở Hưu tấn công từ chỗ nào cũng vô dụng. Nào ngờ Sở Hưu tay niết Ngoại Sư Tử Ấn, chỉ trong chớp mắt tiếng phật âm vang vọng như lôi đình, chấn động tới tai Diệp Thiên Tà khiến hắn rên khẽ một tiếng, thế thương trong tay không nhịn được đã có dấu hiệu sụp đổ.
Cùng lúc đó, hai tay Sở Hưu chuyển thành Viên Mãn Bảo Bình Ấn, ánh sáng trên tay hắn bùng rực rỡ, thỏa nguyện khắp chúng sinh, tỏa quang minh vô thượng!
Đòn Viên Mãn Bảo Bình Ấn này đánh ra trực tiếp phá tan thế thương của Diệp Thiên Tà!
Sự cường đại của Sở Hưu trước nay không chỉ thể hiện ở một điểm.
Về mặt sức mạnh, y có thể đánh ngang sức ngang tài với Diệp Thiên Tà, nhưng Sở Hưu còn có thể chuyển đổi một phương thức tấn công khác, nhắm theo hướng khác phá hủy đối phương.
Giao đấu liên tục lúc vừa rồi khiến Diệp Thiên Tà vô thức cho rằng Sở Hưu trước mặt là người trong Ma đạo, kết quả chỉ thoáng chốc Sở Hưu đã thi triển ra công pháp Phật môn chính tông như vậy, đánh cho Diệp Thiên Tà trở tay không kịp.
Thân hình Sở Hưu không hề dừng lại, hai tay cùng kết thành Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra. Nhưng lúc này Diệp Thiên Tà đã khôi phục đôi chút lại gầm lên một tiếng, trường thương trong tay giơ ngang trước người, bộc phát ra một luồng lực lượng quyết liệt đánh về phía Sở Hưu phía đối diện.
Một tiếng nổ lớn vang lên Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh vào Huyết Giao làm bộc phát ra một tiếng vang lớn, chuyện này khiến hai cánh tay Diệp Thiên Tà run rẩy, thậm chí một chút lực lượng huyết khí trên tay Huyết Giao cũng bị đánh tan đôi chút.
Nhưng Sở Hưu lại bất đồng, y thà nhân cơ hội giết sạch tất cả mọi người cũng không muốn lưu lại kẻ thù. Mặc dù những kẻ đó tạm thời không uy hiếp được hắn, nhưng ai biết tương lai sẽ có biến cố ra sao?
Giờ Dương Khai Thái đã bắt đầu liều mạng, chỉ có điều thấy hành động này của hắn, khóe miệng Sở Hưu chỉ nở một nụ cười lạnh nhạt.
Uy lực của Ma Huyết Đại Pháp khi mới bắt đầu giao chiến không lớn, thậm chí chỉ có chút tác dụng quấy nhiễu.
Khi kẻ địch đang trong thời kỳ toàn thịnh, cho dù có vận dụng Ma Huyết Đại Pháp cũng không cách nào xê dịch toàn bộ khí huyết đối phương, nhưng chỉ cần đối phương có vết thương bên ngoài hay kinh mạch nội phủ có thương thế, vậy tương đương với thùng gỗ có vết rách, dẫn động toàn bộ máu tươi trong cơ thể đối thủ, uy năng tà ác quỷ dị kinh người.
Còn giờ Dương Khai Thái vận dụng phương pháp thiêu đốt khí huyết theo cách đơn giản nhất, chỉ đơn thuần dùng nội lực thiêu đốt khi, đổi lấy giá trị lực lượng ngang nhau.
Đối phó với bí pháp liều mạng này, Sở Hưu ngược lại không thu hút lực lượng khí huyết về phía mình mà vận dụng Ma Huyết Đại Pháp thiêu đốt khí huyết Dương Khai Thái càng thêm kịch liệt.
Khoảnh khắc đó Dương Khai Thái lập tức cảm thấy không đúng.
Thiêu đốt khí huyết cũng phải tiến hành theo chất lượng, nhất định phải khiến chân khí hoàn toàn thiêu đốt khí huyết, hai bên dung hợp mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất.
Còn thiêu đốt khí huyết kịch liệt như vậy không phải đang liều mạng mà là tự sát!
Khí huyết quanh người Dương Khai Thái cháy lên điên cuồng, nhưng lực lượng đó không chịu khống chế của hắn, thậm chí ngay lý trí cũng dần dần biến mất.
Có điều chấp niệm duy nhất của Dương Khai Thái là muốn giết Sở Hưu, cho nên tất cả lực lượng quanh người hắn đều ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành kiếm khí ngập trời chém về phía Sở Hưu, công kích hoàn toàn theo bản năng.
Nhưng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cùng tốc độ cực nhanh từ Nội Phược Ấn của Sở Hưu khiến cho kiếm khí kia không cách nào thương tổn đến y.
Thời gian trôi qua, khí huyết dần dần tiêu hao hết, ánh mắt Dương Khai Thái lộ vẻ không cam lòng, cuối cùng ầm ầm ngã xuống đất.
Nói chính xác hơn, hắn không phải bị Sở Hưu giết chết mà là tự mình đốt chết.
Còn lúc này Dương Khai Thái chết đi, những người khác của Dương gia sợ tới ngây người, bỏ chạy tứ tán như chim thú kinh hãi.
Sở Hưu vung tay, thản nhiên nhả ra một chữ: “Giết!”
Rất rõ ràng, y định đuổi tận giết tuyệt.
Những người theo Sở Hưu một thời gian dài như Đường Nha đều hiểu phong cách hành sự của Sở Hưu, cho nên không nói hai lời, trực tiếp dẫn người tiến tới.
Còn đám người Vương Song Đông vừa gia nhập dưới trướng Sở Hưu không bao lâu lại không chịu được, cho nên vô thức đứng yên tại chỗ chưa hành động.
Trước đó truy sát Trương Sở Phàm thì cũng thôi, dù sao đó cũng là nhiệm vụ của Sở Hưu, Trương Sở Phàm cũng là kẻ có chút thực lực.
Nhưng giờ Sở Hưu tàn sát Dương gia lại chỉ là một trường giết chóc mà thôi, chuyện này khiến bọn Vương Song Đông cảm thấy kháng cự, cho rằng hành động đồ sát này làm tổn hại thiên hòa.
Sở Hưu đi tới bên đám người Vương Song Đông, thản nhiên nói: “Thế nào, thấy không đành lòng à?
Hiệp khách chính đạo lấy đức phục người, còn loại người như chúng ta chỉ có thể lấy giết ngăn giết.
Có câu nói rất hay, đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm.
Khi ngươi làm việc thiện tích đức, ngươi làm một việc tốt không ai gọi ngươi là hiệp khách, ngược lại nếu ngươi làm ác, cho dù làm việc ác nhỏ cũng sẽ bị bêu danh.
Dù sao người ta cũng mắng chửi, mắng nhẹ một chút với nặng một chút thì khác gì nhau?
Trên thế gian này rất khó làm người tốt, trừ phi ngươi có thể làm tới mức như Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca năm xưa.
Nếu không, vậy buông bỏ ranh giới đạo đức hay quy củ trong lòng các ngươi đi!”
Đám người Vương Song Đông vô cùng chấn động, những lời của Sở Hưu thật sự đả kích thế giới quan của họ.
Đám người Vương Song Đông thật ra không tính là người tốt, bọn họ đều xuất thân tán tu, chưa làm bao nhiêu chuyện tốt nhưng lại giết không ít người.
Còn như bản thân Vương Song Đông thậm chí còn là đệ tử Độc Dược Sư - Đỗ Bất Cửu, từ nhỏ đã bắt đầu giết người luyện độc. Số người trực tiếp chết dưới tay hắn có lẽ không bao nhiêu, nhưng người chết gián tiếp trong tay hắn lại nhiều không đếm xuể.
Có điều, mặc dù họ không cho rằng mình là người tốt, nhưng xưa nay chưa từng cho rằng mình là người xấu.
Còn giờ Sở Hưu lại nói với họ đã đến lúc nên hiểu rõ bản thân. Muốn làm người tốt vậy học theo Sở Cuồng Ca rồi lập tức rời khỏi, làm việc tốt phải làm tới cực hạn.
Muốn làm người xấu, còn từng làm chuyện ác rồi, vậy đừng nghĩ đến chuyện vừa làm kỹ nữ vừa lập đền thờ, không phải ai cũng làm ngụy quân tử được như Nhiếp Nhân Long, tốt nhất là làm chân tiểu nhân cho đơn giản.
Đám người Vương Song Đông liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt cắn răng xông tới, ngược lại không ai lựa chọn rời khỏi, vì họ biết mình không phải là người tốt.
Chỉ chốc lát sau, người của Dương gia còn chưa bị giết hết, Đường Nha đã dẫn theo Trương Sở Phàm tới trước mặt Sở Hưu.
Lần trước Đường Nha nhất thời sơ ý bị Trương Sở Phàm bỏ trốn, lần này Đường Nha đương nhiên không thể để hắn bỏ trốn lần nữa được.
Mặc dù hắn hơi lười biếng một chút, nhưng nếu té ngã hai lần cùng một nơi, Đường Nha cũng thấy mất mặt.
Còn lúc này Trương Sở Phàm bị Đường Nha nắm trong tay, không chỉ thấy sợ hãi, còn cảm giác rất không cam lòng.
Thời gian trước hắn vừa nhận được truyền thừa thần công, ôm mộng đẹp trở thành võ lâm chí tôn, nào ngờ mới chốc lát thôi mộng đẹp đã bị phá vỡ.
Hơn nữa càng uất ức hơn hết là tới giờ Trương Sở Phàm còn không hiểu, vì sao Sở Hưu lại muốn giết mình?
Mặc dù Sở Hưu luôn miệng nói muốn trừ ma vệ đạo, nhưng Trương Sở Phàm cho dù là ngu ngốc cũng nhận ra tên Sở Hưu này rốt cuộc là hạng người gì.
Một tên hung tàn ác độc, hở ra là diệt môn cả nhà người ta lại đi nói trừ ma vệ đạo, ai mà tin nổi?
Huống hồ Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, võ lâm Chính đạo Đông Tề còn chưa tới giết hắn trừ ma vệ đạo thì thôi, Sở Hưu kia gấp cái nỗi gì?
Trương Sở Phàm còn muốn giãy dụa một chút, hắn còn thời gian quý báu, còn tương lai huy hoàng chưa hưởng thụ, không muốn chết tại đây như vậy.
Cho nên Trương Sở Phàm vội vàng hô lên với Sở Hưu: “Sở đại nhân...”
Có điều Trương Sở Phàm mới hô được ba chữ này đã thấy Sở Hưu đặt tay phải lên đầu hắn, hai mắt hóa thành đầm lầy không đáy. Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được thi triển tới cực hạn, tinh thần lực cường đại thô bạo trực tiếp xâm nhập thăm dò trong đầu Trương Sở Phàm, cướp đoạt ký ức liên quan tới truyền thừa Ma Tâm Đường.
Thân thể Trương Sở Phàm không ngừng co quắp, sau khi Sở Hưu tước đoạt hết ký ức, thất khiếu của hắn đã chảy máu, ngã lăn trên mặt đất, không còn hơi thở.
Hành động sưu hồn thô bạo này rất dễ khiến đối tượng trở thành ngu ngốc, nặng hơn thì như hiện tại, bị chấn động tinh thần lực mà chết.
Đương nhiên từ đầu Sở Hưu đã không muốn để Trương Sở Phàm sống sót, bắt đầu từ khi hắn nhận được truyền thừa trở đi, hai bên đã định trước chỉ một kẻ còn sống.
Chương 472 Khi giả thành thật thì thật cũng là giả -1
Trong đầu Trương Sở Phàm rất nhiều ký ức hỗn loạn, dưới tinh thần lực của Sở Hưu, những ký ức hỗn loạn kia đều bị Sở Hưu phá hủy triệt để, chỉ để lại ký ức liên quan tới truyền thừa Ma Tâm Đường.
Phương pháp sưu hồn này tương đối đơn giản thô bạo, khi tinh thần lực hoàn toàn áp đảo đối phương, theo lý luận mà nói có thể thăm dò được các thứ. Có điều nếu muốn moi một bộ công pháp không sai một chữ từ trong đầu đối phương, vậy cần tinh thần lực vô cùng kinh khủng, chí ít Sở Hưu hiện giờ không làm được, thậm chí tông sư võ đạo chuyên tu tinh thần lực có lẽ cũng không làm được.
Sở Hưu chỉ tìm hiểu được quá trình Trương Sở Phàm tìm được truyền thừa cùng nơi để những công pháp kia.
Nói lại thì Trương Sở Phàm này cũng là kẻ có khí vận trên người, phương thức hắn nhận được truyền thừa cũng thật huyền bí.
Trong cốt truyện gốc, kẻ nhận được truyền thừa Ma Tâm Đường hết sức cẩn thận, cho đến chết hắn cũng không để lộ rốt cuộc mình nhận được truyền thừa ở đâu.
Giờ Sở Hưu đã biết, hóa ra truyền thừa kia ở trong biển, chẳng trách bao lâu như vậy mà không ai phát hiện.
Ngày trước đường chủ Ma Tâm Đường Nam Cung Vô Minh bị người trong Chính đạo truy sát, trọng thương bị ép nhảy xuống biển, thực tế đã đến bước đường cùng.
Cho nên Nam Cung Vô Minh mở một cái hố dưới biển, bên ngoài dùng trận pháp phong bế, ngăn cản nước biển cùng khí tức của bản thân tiết ra, đồng thời để lại ký hiệu Côn Luân Ma Giáo bên ngoài, hy vọng sau này có người của Côn Luân Ma Giáo phát hiện ra nơi này.
Chỉ có điều mấy trăm năm sau đó Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt, thậm chí ngay ký hiệu hắn lưu lại cũng bị thời gian xóa mất.
Ngày trước Trương Sở Phàm thân là môn khách An Nhạc Vương Phủ, sau khi An Nhạc Vương Phủ bị diệt, hắn hốt hoảng bỏ trốn, chỉ sợ bị người của triều đình phát hiện.
Thế nhưng trên đường chạy trốn, Trương Sở Phàm lại bất hạnh chọc phải một số tên giặc cướp hung bạo, sau khi kịch chiến với đối phương lại rơi xuống vách núi gần biển, vừa vặn phát hiện truyền thừa của Nam Cung Vô Minh.
Nam Cung Vô Minh không chỉ lưu lại tất cả công pháp của mình, thậm chí còn để lại bí bảo tùy thân cùng các loại đan dược.
Có điều những vật dụng tiêu hao đều bị Trương Sở Phàm dùng hết, không còn lại chút nào.
Trong đó còn có một số đan dược đặc thù do Côn Luân Ma Giáo sản xuất, cần dùng phương thức đặc biệt luyện hóa, thế nhưng lại bị Trương Sở Phàm ăn tươi nuốt sống. Mặc dù sau đó thực lực bản thân hắn cũng nhảy vọt đến Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng cũng vô cùng lãng phí.
Sở Hưu lục soát trong ngực Trương Sở Phàm, móc ra một ngọc giản truyền công, bên trong ghi lại tất cả công pháp truyền thừa của Nam Cung Vô Minh năm xưa.
Thật ra ngọc gian truyền công chủ yếu để bảo tồn công pháp dùng cho việc truyền thừa. Nếu không định truyền thừa lại công pháp của bản thân, vậy phương pháp ổn thỏa nhất là ghi nhớ trong đầu sau đó trực tiếp hủy ngọc giản truyền công đi. Đây mới là cách đảm bảo nhất.
Giờ xung quanh có nhiều người, Sở Hưu chỉ ghi nhớ một cách cứng nhắc trong đầu, đồng thời kiểm tra sơ qua nội dung trong ngọc giản, nhưng lại khiến y lắc đầu không thôi.
Trương Sở Phàm này thật sự chẳng biết cố gắng, một bộ truyền thừa Ma đạo lại bị hắn dùng thành ra như vậy.
Ngày trước Nam Cung Vô Minh là đường chủ Ma Tâm Đường, địa vị trong Côn Luân Ma Giáo tuyệt đối không thấp.
Trước đó khi Sở Hưu nói chuyện với Lục tiên sinh cũng biết được cấu tạo của Côn Luân Ma Giáo, trong Côn Luân Ma Giáo ngoại trừ Độc Cô Duy Ngã ra bên dưới là Tứ Đại Ma Tôn cầm đầu, mỗi vị Ma Tôn đều có lực lượng cực mạnh dưới trướng.
Mà ngoại trừ bốn vị Ma Tôn, Côn Luân Ma Giáo còn có hơn mười vị Ma Sứ, những vị Ma Sứ này là phong hào, bọn họ có thể có thủ hạ, nhưng cũng có thể đơn thân độc mã. Nhưng chỉ cần ra khỏi Côn Luân Ma Giáo, bọn họ đại biểu cho lợi ích cùng thể diện của toàn bộ Côn Luân Ma Giáo, địa vị như vậy đã là lực lượng trung kiên trong Côn Luân Ma Giáo.
Tỷ như Tư Đồ Lệ của Vô Tướng Ma Tông hiện tại, nhánh của hắn vẫn luôn là m Ma Sứ của Côn Luân Ma Giáo. Mặc dù Vô Tướng Ma Tông không tính là trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, nhưng Vô Tướng Ma Tông luôn rất trung thành với Côn Luân Ma Giáo. Phong hiệu m Ma Sứ coi như lời khen tặng của Côn Luân Ma Giáo đối với Vô Tướng Ma Tông.
So với Ma Sứ, đường chủ của Côn Luân Ma Giáo lại phức tạp hơn nhiều.
Trong thời đỉnh phong, Côn Luân Ma Giáo có chừng mười đường khẩu, mỗi đường có tác dụng khác nhau, có phụ trách chiến đấu, có đảm nhiệm luyện đan, lại có nơi quản lý các chuyện linh tinh. Cho nên theo lý mà nói địa vị của đường chủ cũng tương tự Ma Sứ, nhưng sức chiến đấu lại khác biệt. Có một số người sánh ngang Ma Sứ, nhưng có một số người lại không sở trường chiến đấu.
Có điều Ma Tâm Đường của Nam Cung Vô Minh lại là một trong những đường khẩu sở trường chiến đấu, hơn nữa công pháp còn thiên hướng về mặt tinh thần, hòa hợp ba giới Phật Đạo Ma sáng tạo ra môn công pháp kỳ dị hòa
hợp cả ma công cùng tinh thần lực là Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, theo Sở Hưu khả năng thần dị của nó thậm chí không kém hơn Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị.
Có điều Trương Sở Phàm không chịu cố gắng, công pháp chủ yếu của Nam Cung Vô Minh là hai bộ này nhưng hắn lại thấy tối nghĩa khó hiểu, không thèm học, ngược lại chỉ học được vài môn nội công cùng võ thuật khác của Côn Luân Ma Giáo.
Mấy môn nội công cùng võ thuật này không yếu, nhưng rõ ràng không sánh được với công pháp tuyệt học của Nam Cung Vô Minh.
Ngay lúc Sở Hưu suy nghĩ về công pháp kia, Đường Nha lại lặng lẽ tới cạnh Sở Hưu, bĩu môi ra ngoài, hạ giọng nói: “Địa nhân, người của các thế lực trong An Thái Phủ đều tới.”
Sở Hưu gật đầu, đột nhiên giơ tay, trực tiếp bóp nát ngọc giản truyền công kia!
Trương Sở Phàm đã chết, giờ công pháp đã tới tay y, từ nay về sau Sở Hưu chính là truyền nhân Ma Tâm Đường, là truyền nhân tái thế của Côn Luân Ma Giáo, đủ để giả mạo rồi.
Không đúng, nói chính xác hơn, Sở Hưu giờ đã là thật.
Có giả mới có thật, giờ đã không còn giả, Sở Hưu đương nhiên thành thật.
Ra khỏi cửa, bên ngoài có không ít võ giả xúm lại, của hừng vài trăm người, trong đó kẻ dẫn đầu thực lực không yếu, có không ít võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cùng Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Bọn họ đều là người thế lực võ lâm An Thái Phủ, vừa rồi được người của Dương gia gọi tới.
Chỉ có điều bọn họ thật sự không ngờ Dương gia lại bị diệt nhanh như vậy, mới qua bao lâu mà Dương gia đã bị diệt môn rồi?
Trước đó võ giả tư Dương gia tốn tới báo tin, thuật lại thân phận của Sở Hưu cho bọn họ, chuyện này khiến tất cả bọn họ đều không biết phải làm sao.
Theo lý mà nói, Sở Hưu là kẻ ngoại lai mà dám cuồng vọng trong An Thái Phủ bọn họ như vậy, cho dù y có bao nhiêu lý do đi nữa bọn họ cũng phải đoàn kết đối ngoại.
Nhưng điểm quan trọng nhất là Dương gia đã bị diệt tộc, thậm chí tốc độ diệt môn Dương gia còn nhanh hơn tốc độ đi đường của bọn họ, giờ mà đoàn kết đối ngoại thì chẳng khác gì chịu chết.
Nhưng nếu không nói một câu, vậy có phải hèn nhát quá không?
Chương 473 Khi giả thành thật thì thật cũng là giả -2
Có điều không đợi bọn họ lên tiếng, Sở Hưu đã thản nhiên dẫn người đi ra, lạnh lùng nói: “Trương Sở Phàm tự xưng truyền nhân tái thế của Côn Luân Ma Giáo, để tránh dư nghiệt Ma Giáo này làm hại giang hồ, ta đã tru diệt kẻ này.
Dương gia thân là thế gia võ lâm lại ngang nhiên bao che cho dư nghiệt Ma Giáo, mưu đồ làm loạn, cũng đã bị ta diệt trừ!”
Sau khi nói xong, Sở Hưu thản nhiên bước đi ngay trước mặt mọi người, cứ như những lời y vừa nói chỉ là thông báo lấy lệ mà thôi.
Mà thực tế cũng là vậy, Sở Hưu chỉ đang thông báo cho họ.
Lý do đấy, các ngươi có tin hay không thì tùy. Dù sao ta cũng giết người rồi, các ngươi xem mà xử lý.
Đối mặt với thái độ bá đạo phách lối đó của Sở Hưu, những võ giả An Thái Phủ căn bản không dám nhiều lời một câu, có kẻ còn chủ động nhường đường.
Đúng lúc này bước chân của Sở Hưu đột nhiên ngừng lại, một tay phất lên, đao mang cương khí bộc phá, trực tiếp chặt ngang giết chết hai người sống sót của Dương gia trốn trong đám người.
Hai người kia chính là kẻ vừa đi truyền lời cho Dương gia, bọn họ còn tưởng mình đã trốn được một kiếp, nào ngờ chỉ là bước vào Quỷ Môn Quan muộn một chút mà thôi.
Một đao bất lình thình đó khiến mọi người xung quanh không kịp phản ứng, thậm chí còn bị máu tươi bắn đầy người. Đám người căm tức nhìn Sở Hưu, định nói gì đó, nhưng lại bị những võ giả lão luyện thành thục bên cạnh ngăn lại.
Trước đó bọn họ đã nhịn được, giờ nếu trở mặt với Sở Hưu mới là thiếu khôn ngoan.
Thấy đám người Sở Hưu rời khỏi, mới có người không cam lòng nói: “Tên Sở Hưu này đúng là cuồng vọng tới không còn giới hạn nữa rồi! Nơi này là An Thái Phủ của Đông Tề ta chứ không phải Quan Trung Hình Đường của hắn, chẳng lẽ không ai lên tiếng giữ gìn công đạo à?”
Có người lắc đầu nói: “Công đạo? Sở Hưu tới là diệt trừ dư nghiệt Ma đạo, còn có công đạo gì? Ngược lại người ta còn chiếm đại nghĩa là khác.
Ta nói này, chư vị, không cần nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa. Dương gia bị
diệt thì An Thái Phủ vẫn là An Thái Phủ, chuyện này không hề thay đổi, nên làm thế nào thì cứ làm như cũ thôi.
Nghe nói Dương gia có quan hệ với Tà Cực Tông, muốn quản cũng là Tà Cực Tông đi mà quản, chúng ta coi như tai điếc mắt mù, không nhìn thấy gì là được.”
Mọi người xung quanh gật đầu, ngày thường bọn họ coi Dương gia như người cầm đầu, phần lớn mọi việc đều nghe theo lời phân phó của Dương gia. Nhưng đó chỉ là Dương gia còn sống, còn giờ Dương gia đã bị diệt, vậy giờ bọn họ vờ câm vờ điếc. Mặc dù có vẻ hơi kém cỏi một chút, nhưng chắc chắn không gặp nguy hiểm.
Chỉ có điều họ không biết Tà Cực Tông mà bọn họ vừa thảo luận vừa rồi lúc này đang ở ngay bên ngoài An Thái Phủ. Hơn nữa người tới đều là kẻ có địa vị.
Ngoài cửa thành An Thái Phủ, Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông cõng thanh trường thương Huyết Giao sau lưng, mặc một bộ áo đen rộng lớn, ngực để trần lộ ra cơ ngực cường tráng cùng hình xăm huyết giao. Hình tượng này phối hợp cùng dung mạo mạnh mẽ anh tuấn của hắn lại thêm vẻ hấp dẫn kỳ dị.
Phía sau hắn là vài võ giả Tà Cực Tông, có điều khiến người ta chú ý nhất là một nữ tử cưỡi báo đen bên cạnh hắn.
Toàn thân nàng bao phủ trong tấm lụa đen, gương mặt cũng được bao phủ bởi lụa đen, nhưng xuyên qua lớp lụa đen mỏng manh đó có thể mơ hồ thấy được dáng vẻ lung linh uyển chuyển mê người của nàng. Cho dù là ai, lần đầu thấy cô gái này đều sẽ bị thu hút mà coi nhẹ con báo đen thần dị ưu nhã mà nàng đang cưỡi.
Cô gái này chính là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo từng ra xuất thủ trên Phù Ngọc Sơn ngày trước.
Trước cửa thành An Thái Phủ, Diệp Thiên Tà vẩy vẩy tóc, nói với thánh nữ Bái Nguyệt Giáo: “Ta nói này thánh nữ đại nhân, cái kẻ tự xưng là truyền nhân Ma Tâm Đường kia có đáng để chúng ta coi trọng như vậy không? Trong mắt ta hắn chỉ là một tên hề lừa đảo mà thôi.
Trong nhánh Ẩn Ma có kẻ tên Lâm Diệp mặc dù rất đáng ghét nhưng cũng khá có thực lực, tiếp được một thương của ta mà không bại, trong cùng cấp cũng khá hiếm có.
Dạng như hắn xưng là truyền nhân tái thế của Côn Luân Ma Giáo ta còn tin, nhưng cái tên Trương Sở Phàm này sao ta thấy như giả mạo vậy?”
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói thanh thúy như nước chảy trong con suối nhỏ ven núi, khiến lòng người rung động. Có điều lời nói lại mang đậm vẻ khinh miệt.
“Ngươi thì biết gì? Ngày trước Tà Cực Tông các ngươi còn chẳng ngẩng đầu lên được trước mặt Côn Luân Ma Giáo, nói một lời không dễ nghe thì khi Côn Luân Ma Giáo cường đại bá đạo nhất, Tà Cực Tông các ngươi có chủ động tới làm chó cho Côn Luân Ma Giáo cũng chẳng đủ tư cách.
Cho nên bọn Vô Tướng Ma Tông kiếm được một danh hiệu m Ma Sứ, còn Tà Cực Tông các ngươi lại chẳng có gì.
Ngày trước tiên tổ Bái Nguyệt Giáo ta từng quen biết với Ma Tâm Đường, biết được chút nội tình liên quan tới công pháp của Ma Tâm Đường. Trương Sở Phàm này mặc dù không thể hiện tuyệt kỹ thành danh của Nam Cung Vô Minh ngày trước là Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, nhưng công pháp hắn sử dụng lại là chiêu thức bí truyền trong Ma Tâm Đường.
Cho nên Trương Sở Phàm không khéo có quan hệ với Ma Tâm Đường thật, mặc dù chỉ có tỷ lệ nhất định, nhưng nếu chúng ta kiếm được truyền thừa Ma Tâm Đường từ miệng hắn cũng rất có lời.”
Ngày trước trong Ma Đạo Hội Minh, Sở Hưu chỉ để lộ thân phận người thừa kế chính thống của Côn Luân Ma Giáo, không nói mình là người của Ma Tâm Đường.
Nếu Bái Nguyệt Giáo biết việc này có lẽ họ sẽ càng nghi ngờ thân phận của Sở Hưu hơn nữa, cũng như Mai Khinh Liên.
Đương nhiên trong chuyện này kẻ thê thảm nhất thật ra lại là Trương Sở Phàm.
Hắn cho rằng Tà Cực Tông là chỗ dựa, là cứu tinh của mình, ngay cả Dương Khai Thái cũng cho rằng Tà Cực Tông định bồi dưỡng Trương Sở Phàm. Nào ngờ bọn họ đều đoán sai, từ đầu Tà Cực Tông đã chẳng nghĩ tới chuyện bồi dưỡng Trương Sở Phàm này.
Thực lực bản thân Tà Cực Tông không quá mạnh, toàn lực bồi dưỡng một Diệp Thiên Tà đã là cực hạn của bọn họ, lấy đâu ra công sức tài nguyên đi bồi dưỡng Trương Sở Phàm?
Tà Cực Tông liên lạc với Trương Sở Phàm chỉ đơn giản là ý định của vị Thánh nữ Bái Nguyệt giáo này.
Sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, nhánh Ẩn Ma lựa chọn cúi đầu ẩn nấp, ngược lại Bái Nguyệt Giáo lại vô cùng ngông nghênh khoa trương, lộ rõ thái độ bản thân là tông môn đệ nhất Ma đạo.
Từ đó trở đi, những tông môn vốn đã phụ thuộc vào Bái Nguyệt Giáo như Ngũ Độc Giáo hay tông môn thực lực không mấy mạnh mẽ như Tà Cực Tông đều tỏ thái độ tuân lệnh Bái Nguyệt Giáo. Chỉ có tông môn Ma đạo cường đại như Đệ Lục Thiên Ma Tông mới bảo trì được thế độc lập của bản thân.
Thánh nữ Bái Nguyệt giáo là người trong giới cao tầng của môn phái, nàng dẫn người tới Bắc Yên, chuẩn bị mời chào một số đệ tử tại Bắc Yên. Tà Cực Tông tại đương nhiên phải cung kính chiêu đãi nghênh tiếp, mà thánh nữ Bái
Nguyệt giáo lại tình cờ biết được chuyện Trương Sở Phàm. Nàng lệnh cho Tà Cực Tông ra mặt, dùng danh nghĩa Tà Cực Tông mời chào Trương Sở Phàm, nhưng thực tế là ham muốn công pháp truyền thừa của Ma Tâm Đường trên người hắn.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo
đứng trong đại sảnh hừ lạnh nói: “Trương Sở Phàm, ta đã đưa ngươi thứ ngươi muốn rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Trong Bạch Sơn Phủ, Lâm gia cũng coi như gia tộc lớn nhưng đặt tại toàn bộ Nhạc Bình Quận lại chẳng mấy nổi danh. Gia chủ Lâm gia cũng chỉ có thực lực Nội Cương cảnh mà thôi.
Người khác nghĩ thế nào, gia chủ Lâm gia không biết, hắn chỉ biết gia tộc của mình không thể đánh nổi Trương Sở Phàm buộc phải nhận thua. Nếu không làm sao hắn lại để Trương Sở Phàm này lớn lối như vậy?
Lúc này nghe gia chủ Lâm gia nói vậy, Trương Sở Phàm cười lạnh một tiếng nói: “Ta muốn thế nào ư? Ta chỉ muốn lấy lại những thứ mất đi ngày trước mà thôi!
Ngày trước Lâm gia ngươi tỷ võ kén rể, rõ ràng ta là bên thắng nhưng chỉ vì ta xuất thân tán tu chứ không phải thế gia mà các ngươi vi phạm lời hứa, không những không gả con gái cho ta mà cả phần thưởng cho người chiến thắng cũng không trao, chỉ dùng mấy thứ linh tinh đuổi ta đi. Lâm gia ngươi tưởng ta là ăn mày chắc?
Giờ con gái bảo bối của ngươi đã được gả cho một lão già, thành thứ tàn hoa bại liễu, cho ta ta cũng chẳng thèm!
Hôm nay ta chỉ lấy gấp mười lần phần thưởng mà ngươi chuẩn bị làm đồ cưới mà thôi, có quá đáng đâu? Chẳng phải Lâm gia các ngươi còn một gốc Thiên Diệp Tử Lan à? Đưa ta làm lợi tức, có quá đáng không?”
Lời của Trương Sở Phàm khiến gia chủ Lâm gia thiếu chút nữa ngất lịm.
Nếu Trương Sở Phàm chỉ cần chút đền bù, Lâm gia còn bỏ ra nổi.
Nhưng Trương Sở Phàm lại mở miệng đòi gấp mười lần số đồ cười năm xưa, thậm chí đòi cả Thiên Diệp Tử Lan mà Lâm gia bí mật bồi dưỡng, khó nhọc bao lâu mới thành thục được. Chuyện này thật không khác gì đòi mạng Lâm gia!
Thấy gia chủ Lâm gia còn định nói gì đó, Trương Sở Phàm sắc mặt trầm xuống nói: “Ta không muốn nói lại lần thứ hai nữa, những thứ này rốt cuộc ngươi có giao hay không?”
Gia chủ lâm gia cắn răng: “Giao!”
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Giờ Trương Sở Phàm tiểu nhân đắc chí, gia chủ Lâm gia hết sức bất đắc dĩ, nếu không giao đối phương lại lấy đó làm cớ đồ sát cả Lâm gia.
Đương nhiên nếu Sở Hưu ở đây chắc chắn sẽ khinh thường cái sắc mặt tiểu nhân đắc chí này của Trương Sở Phàm.
Đối phó với kẻ địch ngày xưa sao phải phiền phức như vậy, không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng.
Nếu đổi lại là Sở Hưu, hoặc không ra tay với Lâm gia, một khi ra tay vậy căn bản không nói nhảm một câu. Đã có thực lực tuyệt đối vậy cứ diệt sạch Lâm gia là dc , tránh cho có kẻ ganh ghét cừu thị bản thân, diệt sạch bọn chúng là không còn kẻ thù.
Còn lần này Trương Sở Phàm tới đây có vẻ không phải để báo thù mà để khoe khoang, cũng như áo gấm về quê khoe giàu có.
Chương 474 Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo
Nghe được thánh nữ Bái Nguyệt giáo có ý xem thường Tà Cực Tông như vậy, ánh mắt Diệp Thiên Tà lộ vẻ giận dữ, có điều sau đó hắn lại nhanh chóng che giấu, chỉ cười hắc hắc nói: “Với uy thế hiện tại của Bái Nguyệt Giáo chẳng lẽ còn thiếu công pháp hay sao?”
Thánh nữ Bái Nguyệt giáo thản nhiên nói: “Thứ như công pháp đương nhiên càng nhiều càng tốt, cho dù không thể học hết cũng có thể dùng để tham khảo.
Chẳng phải Bổ Thiên Tâm Kinh của giáo chủ cùng Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất đều là như vậy ư?”
Diệp Thiên Tà đột nhiên tới gần thánh nữ Bái Nguyệt giáo, giọng điệu mang chút trêu chọc cùng đùa bỡn: “Vậy chẳng hay thánh nữ đại nhân có hứng thú với Huyết Giao Tâm Kinh của ta không? Phải biết trên khắp giang hồ chỉ mình ta dùng thân người tu luyện thành công công pháp cho hung thú. Nếu thánh nữ đại nhân có hứng thú, bất luận ban ngày hay ban đêm ta đều cam tâm tình nguyện dạy bảo cho người.”
Nói xong Diệp Thiên Tà còn nở một nụ cười tà mị tự cho là đúng với thánh nữ Bái Nguyệt giáo. Có điều một khắc sau nụ cười của hắn đã đờ lại nhắc trên mặt.
Một ngọn roi hoàn toàn do ma diễm ngưng tụ thành quất thẳng tới đầu hắn, ma diễm cường đại đó như có thể thôn phệ tất cả mọi lực lượng, không ngờ lại gióng Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất tới tám phần, chỉ có điều uy năng và ý cảnh không cường đại như Đông Hoàng Thái Nhất mà thôi.
Diệp Thiên Tà kinh hãi vội vàng né tránh nhưng lúc này hai con cổ trùng như khối băng không biết đã cắn lấy hai chân hắn từ lúc nào, không chỉ đông kết kinh mạch cơ thể hắn, thậm chí thiếu chút nữa đóng băng cả linh hồn hắn!”
“Cạch!”
Một tiếng vang giòn dã, cơ thể Diệp Thiên Tà với cường độ so được với hung thú không ngờ lại bị một roi này của thánh nữ Bái Nguyệt giáo quất bay, gương mặt còn lưu lại một vệt cháy đen.
Thánh nữ Bái Nguyệt giáo của lạnh nói: “Diệp Thiên Tà, thu hồi những ý nghĩ ghê tởm của ngươi lại! Với trình độ đó của ngươi mà cũng dám trêu chọc ta, ngươi tưởng ta là đám nữ đệ tử si mê ngươi trong Tà Cực Tông hay sao?
Không tự nhìn lại thân phận ngươi là gì mà dám nói năng lỗ mãng với ta như vậy? Ngươi có tin không, giờ do dù ta phế bỏ ngươi, tông chủ Tà Cực Tông cũng chẳng dám nói nửa lời!
Nhớ cho kỹ, thành thật chút cho ta, đừng tưởng mình có chút thành tích là có thể không để ai cho mắt. Nếu muốn có được ta, giờ ngươi đi giết Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền đi, ta có thể cho ngươi cơ hội.”
Diệp Thiên Tà che mặt, Ẩn Ma nsh mắt nhìn về thánh nữ Bái Nguyệt giáo lóe lên sát khí nồng đậm, thậm chí con ngươi hắn cũng biến thành mắt dọc vàng kim như mắt rắn.
Người quen thuộc với Diệp Thiên Tà đều biết một khi hắn có biến hóa như vậy chứng tỏ Diệp Thiên Tà đã phẫn nộ, hơn nữa còn là phẫn nộ tới cực điểm.
Võ giả Tà Cực Tông đi theo bên cạnh Diệp Thiên Tà vội vàng ra tay đỡ Diệp Thiên Tà lại, đồng thời điên cuồng truyền âm cho Diệp Thiên Tà, bảo hắn phải xem xét đại cục, đừng nên gây chuyện.
Bị đánh một roi, ánh mắt Diệp Thiên Tà nhìn về phía thánh nữ Bái Nguyệt giáo vẫn có hận ý, nhưng hắn không dám có hành động gì nữa.
Trong Tà Cực Tông, Diệp Thiên Tà quả thật rất chói mắt.
Tướng mạo hắn mạnh mẽ tuấn tú, phối hợp với hình xăm huyết giao càng tăng thêm cảm giác tà mị.
Cho nên trong Tà Cực Tông, không ít nữ tử chủ động nhảy vào vòng tay hắn. Còn những cô gái không nhảy vào, chỉ cần Diệp Thiên Tà thi triển chút thủ đoạn, bọn họ cũng ngoan ngoãn nằm lên giường của hắn.
Hơn nữa không biết có phải do long tính bản dâm không. Sau khi Diệp Thiên Tà luyện hóa nội đan huyết giao và tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh, nhu cầu phương diện kia cũng hết sức mãnh liệt. Cho nên bất luận nữ đệ tử Tà Cực Tông hay đệ tử phái khác chủ động nhảy vào lòng hắn, ai tới Diệp Thiên Tà đều không cự tuyệt.
Nhưng những nữ nhân đó đều chỉ là hạng dong chi tục phấn mà thôi, giờ đối mặt với thánh nữ Bái Nguyệt giáo, Diệp Thiên Tà mới biết người mình muốn tìm rốt cuộc ra sao.
Hơn nữa Diệp Thiên Tà cũng vô cùng tự tin, hắn thấy trong số nam giới trẻ tuổi Ma đạo, mấy ai có tư cách chống lại hắn?
Lâm Diệp kia còn có chút thực lực, nhưng hắn là người trong nhánh Ẩn Ma!
Chỉ có điều vị thánh nữ Bái Nguyệt giáo này lại chẳng hề nể mặt Diệp Thiên Tà, thái độ cũng vô cùng ác liệt.
Còn thực tế, theo thánh nữ Bái Nguyệt giáo, Diệp Thiên Tà chẳng có tư cách để nàng đặt trong mắt.
Theo những võ giả Ma đạo khác, thân phận Diệp Thiên Tà đã rất tôn quý, nhưng thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại càng cao tới mức không thể chạm tới.
Giờ thánh nữ Bái Nguyệt giáo mặc dù còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng tương lai nàng chắc chắn là một trong bốn người có quyền thế nhất Bái Nguyệt Giáo. Diệp Thiên Tà cho dù có tiềm lực nhưng thân phận hắn cũng chẳng cách nào sánh nổi thánh nữ Bái Nguyệt giáo.
Thậm chí cho dù là tông chủ Tà Cực Tông, là tông sư võ đạo, nhưng khi đối mặt với thánh nữ Bái Nguyệt giáo cũng phải cung cung kính kính, không dám thất lễ.
Cho nên lúc này Diệp Thiên Tà bị thánh nữ Bái Nguyệt giáo giáo huấn đôi
chút, mặc dù trong lòng hắn phẫn nộ nhưng vẫn còn lý trí, không phát tác ngay đương trường.
Đúng lúc này Sở Hưu mang theo thủ hạ vừa vặn từ An Thái Phủ đi ra, đối mặt với đám người Diệp Thiên Tà, hai bên đều sửng sốt.
Diệp Thiên Tà thì không ngờ Sở Hưu lại tới đây, còn Sở Hưu ngạc nhiên không phải vì võ giả Tà Cực Tông tới mà vì thánh nữ Bái Nguyệt giáo không ngờ cũng tới.
Ngày trước trên Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, vị thánh nữ Bái Nguyệt giáo này cũng cực kỳ bắt mắt, bên cạnh có vài tông sư võ đạo bảo hộ, nàng thi triển cổ thuật khiến vô số võ giả Chính đạo chết dưới cổ trùng vô tận của nàng.
Diệp Thiên Tà nhướn mày: “Sở Hưu, ngươi là người Quan Trung Hình Đường, tới đây làm gì?”
Diệp Thiên Tà chưa từng quen biết với Sở Hưu, nói chính xác hơn hắn chưa từng quen biết với thân phận ‘Sở Hưu’ này, có điều hắn lại biết Sở Hưu.
Ngày trước Tà Cực Tông mời chào tân tú Long Hổ Bảng - Đồng Khai Thái, muốn hắn ra mặt giữ thể diện cho Tà Cực Tông trong lúc Diệp Thiên Tà bế quan. Thế nhưng không bao lâu sau Đồng Khai Thái đã chết trong tay Sở Hưu.
Có điều khi đó Tà Cực Tông cần ẩn nhẫn cho nên bỏ qua chuyện này, không ngờ giờ lại gặp Sở Hưu ở đây.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Nực cười, ta tới đây chẳng lẽ còn phải báo với loại Ma đạo như ngươi hay sao?”
Diệp Thiên Tà cau mày, chợt thấy trên người thủ hạ Sở Hưu có vết máu cùng sát khí chưa tắt hẳn trên người bọn họ. Diệp Thiên Tà biến sắc, quát khẽ: “Ngươi làm gì Trương Sở Phàm rồi?”
Trong thời gian vừa rồi, ở Nhạc Bình quận ngoại trừ Trương Sở Phàm không có động tĩnh gì lớn. Giờ Sở Hưu xuất hiện ở đây, lại có vẻ vừa giết người xong, ngoại trừ Trương Sở Phàm, Diệp Thiên Tà không nghĩ ra được ai khác.
“Thế nào?” Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Gặp một kẻ tự xưng là dư nghiệt Côn Luân Ma Giáo ta còn làm thế nào nữa? Đương nhiên là đánh chết tại chỗ rồi.”
Diệp Thiên Tà đột nhiên rút thanh trường thương Huyết Giao sau lưng ra, song đồng biến thành mắt dọc vàng kim như mắt rắn, trực tiếp đánh về phía Sở Hưu đối diện.
“Người mà Tà Cực Tông ta chuẩn bị thu nhận mà ngươi cũng dám động vào. Sở Hưu, ngươi muốn chết hả!”
Chương 475 Đá vào tấm sắt -1
Diệp Thiên Tà đột nhiên xuất thủ khiến đám võ giả Tà Cực Tông đều bất ngờ.
Đừng nhìn Diệp Thiên Tà luôn ra vẻ phách lối cuồng vọng, nóng nảy dễ xúc động, nhưng thật ra hắn vẫn khá lý trí.
Giờ Diệp Thiên Tà không nói hai lời đã ra tay với Sở Hưu, thật ra là bắt nguồn từ phẫn nộ, phẫn nộ tới cực hạn. Có điều phẫn nộ này không phải đối với Sở Hưu mà là đối với thánh nữ Bái Nguyệt giáo.
Diệp Thiên Tà từ khi tu luyện tới giờ vẫn luôn được coi là người thừa kế tương lai của Tà Cực Tông, được tông môn bồi dưỡng như hy vọng quật khởi, thậm chí ngay tông chủ cũng hết sức khách khí với hắn.
Thế nhưng vừa rồi thánh nữ Bái Nguyệt giáo cự tuyệt hắn thì cũng thôi, lại còn sỉ nhục hắn ngay trước mặt mọi người như vậy. Chuyện này khiến cho Diệp Thiên Tà phẫn nộ tới mức choáng váng đầu óc, thậm chí định trực tiếp động thủ.
May mà các võ giả Tà Cực Tông khác lên tiếng thuyết phục, Diệp Thiên Tà vẫn giữ được chút lý trí, không ra tay.
Nhưng giờ hắn lại gặp phải Sở Hưu, hơn nữa lời nói của Sở Hưu rõ ràng là không để hắn trong mắt. Chuyện này khiến Diệp Thiên Tà tức tới nổ phổi, trực tiếp cầm thanh Huyết Giao đánh về phía Sở Hưu.
Nếu không một tên Trương Sở Phàm mà Diệp Thiên Tà cho là lừa đảo không đáng để hắn tự mình ra tay đánh một trận như vậy.
Nhìn Diệp Thiên Tà đánh về phía mình, Sở Hưu cũng nhíu mày.
Hắn không quen biết gì với tên Diệp Thiên Tà này, theo lý mà nói mình chỉ giết một tên Trương Sở Phàm mà thôi, vì sao đối phương lại phẫn nộ như giết cực hạn ruột như vậy? Rốt cuộc hắn tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh hay Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh?
Có điều Diệp Thiên Tà đã động thủ, vậy Sở Hưu cũng chẳng ngại phụng bồi tới cùng.
Chuyện giết Trương Sở Phàm lần này hết sức quan trọng với Sở Hưu, nhưng thực tế Sở Hưu không ra tay mấy, chủ yếu là những người dưới tay hắn cùng vây giết. Giải quyết tên Trương Sở Phàm kia thật sự quá dễ dàng, cho nên giờ Sở Hưu cũng chẳng ngại thư giãn gân cốt đôi chút.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu rời vỏ, ma khí đen kịt như mực cùng sát khí đỏ thẫm như máu ngưng tụ lại cùng nhau, đao ý của A Tỳ Đạo Tam Đao ngưng tụ, ầm ầm chém ra, như cửa Địa Ngục khai mở, uy thế vô cùng cuồng bạo.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Ma Vũ của Sở Hưu giao đấu cùng Huyết Giao của Diệp Thiên Tà, lập tức làm bộc phát ra một gợn sóng mạnh mẽ tới cực hạn, ma khí cương khí bay toán loạn khắp nơi. Sở Hưu cùng Diệp Thiên Tà liên tục lui lại phía sau, mặt đất dưới chân đôi bên đã bắt đầu rạn nứt!
Ngang sức ngang tài!
Diệp Thiên Tà luyện hóa nội đan Huyết Giao, lại tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh, thật ra xét theo cường độ cơ thể hắn còn mạnh hơn Sở Hưu một bậc, cho dù Sở Hưu tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực nhưng lực lượng cơ thể vẫn không bằng Diệp Thiên Tà.
Nhưng về mặt chất lượng chân khí, Sở Hưu lại mạnh hơn Diệp Thiên Tà. Tu vi của hắn tập trung cả ba nhà Đạo Phật Ma, cho dù đại đa số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không có chất lượng chân khí mạnh bằng Sở Hưu.
Cho nên lần giao thủ vừa rồi, hai bên ngang sức ngang tài.
Có điều thân hình Sở Hưu cùng Diệp Thiên Tà đều phát động, sau đó điên cuồng chém giết đối chiến.
Thế đao của Sở Hưu cương mãnh bá đạo tới cực hạn, còn Huyết Giao trong tay Diệp Thiên Tà càng thêm mạnh mẽ, hắn tu luyện là công pháp hung thú, lúc này chiến đấu cũng chẳng khác gì một con hung thú hình người.
Thấy hai người giao chiến như vậy, những võ giả Tà Cực Tông khác cũng có lòng tiến tới hỗ trợ, có điều đám người Đường Nha đứng ngoài nhìn chằm chằm vào, chỉ cần họ dám ra tay, đám người Đường Nha sẽ lập tức xuất thủ ngăn chặn.
Trong số những người ở đây chỉ có một người duy nhất có tư cách nhúng tay vào trận đấu giữa hai người, chính là thánh nữ Bái Nguyệt giáo. Theo lý mà nói nàng đi cùng Diệp Thiên Tà, hẳn nên đứng về phía Diệp Thiên Tà mới đúng, thế nhưng thánh nữ Bái Nguyệt giáo ngồi yên trên con báo đen, nhìn hai người giao thủ như đang xem kịch, không hề có ý nhúng tay vào.
Thấy hai người đánh tới thời khắc mấu chốt, nàng còn vuốt ve bộ lông con báo đen, có vẻ như rất hứng thú.
Con báo đen bên dưới người nàng lúc này cũng nheo mắt, đung đưa đầu theo nhịp vuốt của thánh nữ Bái Nguyệt giáo. Quả thật không giống một con báo đen thần dị, ngược lại như một con mèo ngoan ngoãn đáng yêu.
Lúc này giữa trận, Sở Hưu và Diệp Thiên Tà đã giao thủ hơn mười chiêu, lực lượng hai bên giao đấu hoàn toàn tương xứng, uy thế khiến mọi người đứng xem trợn tròn hai mắt. Hai người này quả thật không giống võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, cho dù đại đa số cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất giao chiến còn chưa chắc có uy thế mãnh liệt như hai người này.
Giao chiến tới thời khắc kịch liệt này, cơn thịnh nộ trong lòng Diệp Thiên Tà đã phát tiến không ít, Sở Hưu cũng híp mắt nói: “Nên kết thúc thôi!”
Diệp Thiên Tà vừa cau mày, đã thấy tay Sở Hưu niết thành Nội Phược Ấn, tốc độ thân thể lập tức nhanh chóng tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau hắn.
Diệp Thiên Tà hừ lạnh một tiếng, đúng là hắn không am hiểu thân pháp tốc độ, có điều võ đạo của Diệp Thiên Tà là dùng lực phá vạn pháp, chỉ cần phát huy lực lượng tới cực hạn, tốc độ có nhanh thì làm được gì?
Huyết Giao trong tay Diệp Thiên Tà quét ngang, thương mang đỏ rực lấp lóe quanh thân thương, thậm chí phát ra tiếng gầm như long ngâm, toàn bộ mũi thương cùng thương mang như một con huyết giao uốn lượn lưu động.
Hắn tự nhận phòng ngự của mình kín kẽ không một khe hở, bất luận Sở Hưu tấn công từ chỗ nào cũng vô dụng. Nào ngờ Sở Hưu tay niết Ngoại Sư Tử Ấn, chỉ trong chớp mắt tiếng phật âm vang vọng như lôi đình, chấn động tới tai Diệp Thiên Tà khiến hắn rên khẽ một tiếng, thế thương trong tay không nhịn được đã có dấu hiệu sụp đổ.
Cùng lúc đó, hai tay Sở Hưu chuyển thành Viên Mãn Bảo Bình Ấn, ánh sáng trên tay hắn bùng rực rỡ, thỏa nguyện khắp chúng sinh, tỏa quang minh vô thượng!
Đòn Viên Mãn Bảo Bình Ấn này đánh ra trực tiếp phá tan thế thương của Diệp Thiên Tà!
Sự cường đại của Sở Hưu trước nay không chỉ thể hiện ở một điểm.
Về mặt sức mạnh, y có thể đánh ngang sức ngang tài với Diệp Thiên Tà, nhưng Sở Hưu còn có thể chuyển đổi một phương thức tấn công khác, nhắm theo hướng khác phá hủy đối phương.
Giao đấu liên tục lúc vừa rồi khiến Diệp Thiên Tà vô thức cho rằng Sở Hưu trước mặt là người trong Ma đạo, kết quả chỉ thoáng chốc Sở Hưu đã thi triển ra công pháp Phật môn chính tông như vậy, đánh cho Diệp Thiên Tà trở tay không kịp.
Thân hình Sở Hưu không hề dừng lại, hai tay cùng kết thành Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra. Nhưng lúc này Diệp Thiên Tà đã khôi phục đôi chút lại gầm lên một tiếng, trường thương trong tay giơ ngang trước người, bộc phát ra một luồng lực lượng quyết liệt đánh về phía Sở Hưu phía đối diện.
Một tiếng nổ lớn vang lên Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh vào Huyết Giao làm bộc phát ra một tiếng vang lớn, chuyện này khiến hai cánh tay Diệp Thiên Tà run rẩy, thậm chí một chút lực lượng huyết khí trên tay Huyết Giao cũng bị đánh tan đôi chút.