-
Chương 451-455
Chương 451 Vừa vặn (1)
Huyết Quỷ Đao - Hàn Phóng không mạnh bằng Mạnh Nguyên Long.
Mạnh Nguyên Long là tổng quản khách khanh của Tụ Nghĩa Trang, còn là huynh đệ kết bái với Nhiếp Nhân Long, bất luận quyền lực hay thực lực đều mạnh hơn Hàn Phóng.
Lã Phụng Tiên có thể giết chết Mạnh Nguyên Long, đương nhiên có thể giết chết Hàn Phóng.
Nhưng đáng tiếc, giờ Lã Phụng Tiên đã trọng thương, một Hàn Phóng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất còn nguy hiểm hơn cả Mạnh Nguyên Long khi hắn còn trong phong độ tốt nhất.
Trong màn đêm, Trảm Thủ Đao màu đỏ máu trong tay Hàn Phóng lóe lên ánh sáng đỏ rực quỷ dị, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Thật ra nói lại thì Hàn Phóng còn phải cảm tạ Lã Phụng Tiên mới đúng.
Bởi vì khi Mạnh Nguyên Long còn sống, trong Tụ Nghĩa Trang hắn vẫn luôn đè ép Hàn Phóng, khiến Hàn Phóng mãi không có ngày nổi danh.
Xét theo quan hệ, Mạnh Nguyên Long là huynh đệ kết nghĩa với trang chủ.
Luận thực lực, hắn cùng Mạnh Nguyên Long đã luận bàn vô số lần, nhưng chưa từng thắng tới một lần.
Cho nên chỉ cần Mạnh Nguyên Long còn sống, vị trí tổng quản khách khanh không tới phiên hắn.
Nhưng giờ Mạnh Nguyên Long đã chết, cũng coi như hắn lên chức. Cho nên xét theo góc độ nào đó hắn còn phải cảm tạ Lã Phụng Tiên mới phải.
Có điều cảm tạ thì cảm tạ, giết thì vẫn phải giết.
Giết Lã Phụng Tiên, ôm công lao về Tụ Nghĩa Trang lĩnh thưởng, như vậy chức vụ đại tổng quản khách khanh tân nhiệm mới danh chính ngôn thuận.
Cho nên Hàn Phóng không nói hai lời, trực tiếp dẫn người xuất thủ, chỉ sợ chậm thì sinh biến.
Trảm Thủ Đao dữ tợn mang theo ánh sáng đỏ rực của sát khí ầm ầm chém xuống, làm bộc phát ra khí tức cường đại đáng sợ.
“Bọn chúng chỉ nhắm vào ta! Để ta đoạn hậu! Mọi người đi di!”
Hét lớn một tiếng, Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên chém ra, cương khí đỏ rực như vầng trăng máu.
Mặc dù Lã Phụng Tiên không biết vì sao Nhiếp Đông Lưu lại ra tay với mình, có điều Lã Phụng Tiên lại biết Nhiếp Đông Lưu chỉ nhắm vào mình, những người ta tới đây cũng chỉ vì hắn, không liên quan tới những huynh đệ khác.
Những người xung quanh hắn đều là hảo hữu chí giao, vì hắn mà bị cuốn vào chuyện này, Lã Phụng Tiên đã thấy rất áy náy. Giờ đến lúc nguy hiểm như vậy, Lã Phụng Tiên càng không đành lòng để họ mất mạng ở đây.
Hàn Phóng cười lạnh nói: “Đi? Hôm nay không ai trong các ngươi đi nổi!”
Nói xong, Trảm Thủ Đao của Hàn Phóng đã đánh thẳng vào Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên, cương khí bùng nổ, Hàn Phóng lập tức cảm thấy một luồng lực lượng hùng hồn đánh tới, khiến hắn không nhịn được lui lại vài bước, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Chẳng trách Lã Phụng Tiên này có thể giết chết Mạnh Nguyên Long, lực lượng này thật sự quá kinh khủng, vượt qua cảnh giới, thậm chí ngay mình cũng cảm thấy không phải đối thủ.
Có điều lúc này Lã Phụng Tiên lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Lúc này hắn cũng đã lâm vào cảnh nỏ mạnh hết đà, đừng nói đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như Hàn Phóng, cho dù một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên thực lực không mấy mạnh mẽ cũng có thể khiến hắn hao tổn tới chết.
Hàn Phóng thấy vậy không khỏi cười to hai tiếng, công lao này chắc chắn sẽ thuộc về hắn!
Đám người Vương Song Đông vội vàng xúm lại, nôn nóng hô lớn: “Lã đại ca!”
Mặc dù Lã Phụng Tiên bảo họ đi, nhưng không ai trong bọn họ bỏ trốn.
Với tính cách của Lã Phụng Tiên, ngày trước hắn kết giao được không ít bằng hữu tại Bắc Yên, tam giáo cửu lưu, Chính đạo hay Tà đạo hay võ giả tán tu đều có, hơn nữa lần này về Bắc Yên hắn cũng kết giao thêm không ít hảo hữu.
Giờ hắn xảy ra chuyện, đương nhiên không phải ai cũng có can đảm vì nghĩa khí giúp Lã Phụng Tiên chống đỡ lại sự truy sát của Tụ Nghĩa Trang, cho nên đã không ít người rời đi.
Nhưng những người lưu lại tới giờ đều hết sức nghĩa khí, cam tâm tình nguyện cùng Lã Phụng Tiên chịu chết. Lúc trước họ không đi, giờ đương nhiên càng không.
Nhìn những người này, Hàn Phóng không khỏi lắc đầu cười lạnh nói: “Các ngươi cũng thật nghĩa khí. Vậy được, lần này coi như một mẻ hốt gọn, ta cũng tác thành cho lòng nghĩa khí của các ngươi.”
Nói xong, Hàn Phóng vung tay, đám võ giả Tụ Nghĩa Trang lập tức xông tới chuẩn bị chém giết, hắn cũng vung đao chém về phía Lã Phụng Tiên, trên Trảm Thủ Đao tỏa ra đao cương dài hơn mười trượng, huyết sát khí dữ tợn ngập trời, uy thế vô cùng kinh khủng.
Ngay lúc Lã Phụng Tiên cũng chuẩn bị bộc phát ra lực lượng cuối cùng của bản thân, đám người Vương Song Đông chuẩn bị theo Lã Phụng Tiên chịu chết; một ánh đao mang theo ma khí còn cường đại hơn từ trên trời giáng xuống!
Ánh đao kia mang theo ma khí ngập trời, một đao chém ra như có tiếng quỷ thần kêu khóc, ma khí mãnh liệt như chém ra từ Địa Ngục, trong tà ác quỷ dị mang theo chút thần tính uy nghiêm.
Hai đao chạm nhau, đao cương đỏ máu của Hàn Phóng ầm ầm vỡ vụn, thân
hình cũng bị ánh đao chém bay, không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy ánh đao này, ánh mắt Lã Phụng Tiên sáng rực lên, sau lưng hắn một giọng nói truyền tới: “Xin lỗi Lã huynh, ta tới hơi muộn.”
Sở Hưu thân mặc đồ đen từ trong bóng tối đi ra, Thiên Ma Vũ trên tay tỏa ra ma khí mãnh liệt kinh người, nhưng trong mắt đám người Vương Song Đông lại chẳng hề có cảm giác kinh khủng, ngược lại chỉ thấy hy vọng!
Lã Phụng Tiên biết Sở Hưu sau khi nhận được tin chắc chắn sẽ tới cứu mình, cho nên hắn không thấy có gì bất ngờ, chỉ cười cười đáp: “Không tới muộn, vừa vặn.”
Lúc này đám người Vương Song Đông cũng nhìn Sở Hưu, ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ dị.
Bọn họ không biết Sở Hưu nhưng đã nghe Lã Phụng Tiên nhắc tới tên Sở Hưu nhiều lần.
Luận danh tiếng, Sở Hưu từ một võ giả tán tu Bắc Yên từng bước một đi lên hạng sáu Long Hổ Bảng, còn ngồi vững vị trí chưởng hình quan Quan Tây, với phần lớn mọi người, chuyện của y chẳng khác gì truyền thuyết.
Đương nhiên đây chỉ là tin đồn, những người chưa từng tiếp xúc với Sở Hưu cũng không cảm nhận được gì lạ.
Chỉ có điều bọn họ lại biết thực lực của Lã Phụng Tiên, những người này hết sức kính nể nhân cách của Lã Phụng Tiên, có thể đi cùng Lã Phụng Tiên tới hiện giờ cũng vì nghĩa khí và nhân cách của hắn.
Nhưng bọn họ cũng hết sức bái phục thực lực Lã Phụng Tiên, trình độ của hắn tuyệt đối đủ đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Giờ Sở Hưu vừa ra tay lại khiến họ tiếp tục chấn động.
Thân là Ngũ Khí Triều Nguyên, không ngờ Sở Hưu chỉ xuất một đao đã đánh trọng thương Hàn Phóng, khiến hắn thổ huyết. Thực lực hai bên cứ như đảo ngược, tựa như Hàn Phóng mới là Ngũ Khí Triều Nguyên còn Sở Hưu là Thiên Nhân Hợp Nhất.
Phải biết mặc dù Lã Phụng Tiên giết chết Mạnh Nguyên Long nhưng bản thân cũng bị trọng thương, đâu dễ dàng như Sở Hưu?
Đương nhiên với nhãn lực của những người ở đây, bọn họ cũng không nhìn ra khác biệt giữa Mạnh Nguyên Long và Hàn Phóng. Đối với họ mà nói bất luận Mạnh Nguyên Long hay Hàn Phóng đều là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, dù sao cũng rất mạnh là được!
Nhìn Hàn Phóng, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, y vung tay lên, đám người Đường Nha vây lại, sát khí ngập trời, nhân số mặc dù chỉ có vài chục, còn không nhiều bằng bên Tụ Nghĩa Trang, nhưng sát khí mãnh liệt hơn nhiều so với đối phương.
Chương 452 Vừa vặn (2)
Những người Sở Hưu dẫn tới đều là sát thủ Thanh Long Hội ngày trước, không ai là hạng vô danh.
Sau khi gia nhập dưới trướng Sở Hưu, những sát thủ Thanh Long Hội này không cần ngày ngày đi làm nhiệm vụ giết người nữa mà có đầy đủ thời gian tu luyện nâng cao tu vi, cho nên thực lực cảnh giới của đám người này đều tiến thêm một bậc. Những người Sở Hưu dẫn tới yếu nhất cũng có tu vi Nội Cương cảnh.
“Tụ Nghĩa Trang các ngươi giờ càng ngày càng không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt cũng vu oan hãm hại người khác được.
Cái kiểu đó của các ngươi mà cũng không thấy ngại tự xưng tụ nghĩa? Nghĩa khí chân chính thì chẳng thấy đâu, thứ chó má thì thấy cả bầy!”
Hàn Phóng nhìn Sở Hưu cùng những võ giả Quan Trung Hình Đường, hừ lạnh nói: “Quan Trung Hình Đường định quản chuyện Tụ Nghĩa Trang ta chắc, ngươi coi trọng bản thân quá rồi đấy!”
Hàn Phóng mặc dù nói vậy nhưng đối mặt với Sở Hưu, trong lòng hắn cũng không nắm chắc.
Hắn là Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng chính vì có thực lực này hắn mới càng biết tuấn kiệt đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng như Sở Hưu rốt cuộc kinh khủng tới mức nào.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chết trong tay Sở Hưu không phải chỉ một hai người. Vừa rồi giao thủ một đao đó đã khiến ma khí xâm nhập vào cơ thể hắn. Nếu tiếp tục đánh hắn cũng không biết mình chống cự được bao nhiêu chiêu dưới tay Sở Hưu!
Ngay lúc Hàn Phóng chuẩn bị nghĩ cách tạm thời rút lui nhưng lại không thể bỏ mặc đám người Lã Phụng Tiên bỏ chạy, định kéo dài thời gian tới lúc Nhiếp Nhân Long mang người tới đây, Sở Hưu lại không còn tâm tư nói nhảm, trực tiếp vung tay lên lạnh lùng nói: “Giết!”
Ngày trước y cũng bị người của Tụ Nghĩa Trang truy sát phải trốn khỏi Bắc Yên, giờ thù hận giữa hắn và Nhiếp Đông Lưu đã không cách nào hóa giải. Nếu đã vậy còn lắm lời làm gì? Trực tiếp ra tay giết người là được.
Sở Hưu vừa dứt lời, đám người Đường Nha lập tức mang người chém tới. Ma khí mãnh liệt xông lên tận trời, A Tỳ Đạo Tam Đao hợp nhất, một luồng đao ý ngưng tụ cảm xúc tiêu cực tới cực hạn chém xuống. Hàn Phóng xuất đao ngăn cản, đao thứ nhất hộc máu, đao thứ hai lui lại, đao thứ ba thanh Trảm Thủ Đao trên tay Hàn Phóng đã bị Thiên Ma Vũ của Sở Hưu đánh nát!
Trước đó Hàn Phóng còn suy nghĩ mình có thể chèo chống dưới tay Sở Hưu được bao nhiêu chiêu, giờ kết quả đã rõ, đáp án là chỉ có ba chiêu!
Hàn Phóng chật vật như vậy, những võ giả Tụ Nghĩa Trang khác cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Võ giả Tụ Nghĩa Trang thực lực không thấp, những người được Tụ Nghĩa Trang thu nhận đại đa số đều là tán tu nhưng lại là tinh anh trong võ giả tán tu.
Nhưng sát thủ Thanh Long Hội lại bất đồng, đây là những kẻ trăm người mới có một, tu luyện đều là thủ đoạn người người, thực lực đương nhiên mạnh hơn đám người Tụ Nghĩa Trang.
Ngay lúc bên Tụ Nghĩa Trang đang tràn ngập nguy hiểm, đột nhiên một giọng nói uy nghiêm quát lên chói tai: “Dừng tay!”
Hàn Phóng đã bị Sở Hưu chém cho hộc máu ánh mắt bừng sáng, Sở Hưu lại nhíu mày, không những không ngừng tay, ngược lại một tay kết ấn, ma khí mãnh liệt tuôn trào về phía Hàn Phóng, dẫn phát thương thế trong cơ thể Hàn Phóng. Nội phủ hắn vốn đã thụ thương, máu tươi không ngừng chảy ra, lại theo ma khí bị Sở Hưu rút lấy.
Khoảnh khắc đó ánh mắt hắn đã vô cùng hoảng sợ, máu huyết toàn thân như không bị khống chế tuôn trào về phía Sở Hưu.
Đây cũng là ma công bí truyền của Côn Luân Ma Giáo, Ma Huyết Đại Pháp!
Với uy thế cường thịnh của Côn Luân Ma Giáo ngày trước, công pháp bí truyền của Côn Luân Ma Giáo không cái nào yếu.
Ngày trước Tọa Vong Kiếm Lư thậm chí định phong cấm Ma Huyết Đại Pháp này, có thể thấy lực lượng của nó mạnh mẽ nhường nào.
Lấy ma khí dẫn động khí huyết trong cơ thể đối phương, bản thân đây đã là con đường vô cùng tà ác quỷ dị, hơn nữa nếu đối phương bị thương, vậy uy năng của Ma Huyết Đại Pháp càng tăng thêm gấp bội, khiến đối phương thương càng thêm thương.
Chẳng trách Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư không muốn giao nó cho Sở Hưu, mức độ tà ác quỷ dị của ma công này cho dù trong Ma đạo cũng đủ xếp trong nhóm đầu.
Mà lúc này giọng nói phía xa thấy Sở Hưu còn chưa dừng tay không khỏi gầm lên một tiếng, một luồng cương khí cường đại đánh tới, chỉ trong chớp mắt kình phong gầm lên vang vọng đất trời!
Có điều lúc này huyết khí bị Sở Hưu dùng Ma Huyết Đại Pháp lấy ra không bị y thu nạp vào cơ thể mà trực tiếp ngưng tụ thành một thanh trường đao màu đỏ máu chém về phía Hàn Phóng.
Hàn Phóng gầm lên một tiếng, cương khí toàn thân hội tụ lại một điểm muốn ngăn cản ánh đao đó. Nhưng quỷ dị nhất là thanh trường đao đỏ máu đó căn bản không nhìn cương khí phòng ngự, trực tiếp xuyên qua Hàn Phóng.
Trường đao đỏ máu đâm xuyên qua tim Hàn Phóng sau đó trở lại thành máu huyết rơi xuống người hắn, nhuộm toàn thân Hàn Phóng thành màu đỏ thẫm.
Đây cũng là điểm kinh khủng của Hóa Huyết Thần Đao.
Thức võ thuật này nếu vận dụng khí huyết bản thân thi triển sẽ là sát chiêu liều mạng, lực lượng khí huyết bản thân càng mạnh, uy năng Hóa Huyết Thần Đao cũng càng mạnh.
Nhưng nếu thức võ thuật này vận dụng khí huyết đối thủ để thi triển vậy có thể bỏ qua bất cứ cương khí phòng ngự nào của đối phương, có thể nói là quỷ dị tới cực điểm.
Khí huyết Ma Huyết Đại Pháp lôi kéo ra cùng căn nguyên từ đối phương, giờ cho dù ngưng tụ thành đao vẫn coi như một bộ phận của thân thể đối phương.
Cương khí có thể phòng ngự công kích của kẻ địch, chẳng lẽ còn phòng ngự thân thể mình hay sao?
Cho nên Hóa Huyết Thần Đao quỷ dị khó lường, đối mặt với môn công pháp này chỉ có thể mạnh mẽ tiến công, đánh tan thế đao huyết khí chứ không thể lựa chọn phòng ngự.
Hàn Phóng bị giết, người vừa lên tiếng phẫn nộ tới cực hạn, cương khí cường đại tạo thành chưởng ấn đánh xuống như Thái Sơn áp đỉnh, uy lực hết sức mạnh mẽ, ngay cả nguyên khí thiên địa xung quanh cũng như nứt vỡ.
Khoảnh khắc đó Sở Hưu đã biết người xuất thủ là ai, cho nên y lập tức thối lui!
Đừng nhìn giờ y có thể tùy ý giết chết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng so với tông sư võ đạo, chênh lệch đôi bên vẫn như ngày và đêm.
Nhưng diện tích một chưởng đó bao phủ quá rộng, uy thế lại như nắm giữ càn khôn, phong tỏa không gian xung quanh, khiến nguyên khí thiên địa trở nên đậm đặc khó lòng di chuyển.
Không cần nhìn Sở Hưu cũng biết, đây là Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp Nhân Long, chưởng nắm càn khôn, tay ôm phong vân!
Tránh cũng không thể tránh, hai mắt Sở Hưu biến thành đỏ thẫm, lập tức bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, ma khí cương khí quanh người ngưng tụ, lực lượng huyết sát xen lẫn với ma khí, A Tỳ Đạo Tam Đao chém ra, ma khí ngập trời mang theo một chút thần tính rực rỡ uy nghiêm.
Một đao đó đủ để đánh trọng thương võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường, nhưng dưới tay tông sư võ đạo như Nhiếp Nhân Long lại nhanh chóng bị Càn Khôn Lăng Vân Thủ của hắn làm cho tiêu biến.
Sở Hưu không hề dừng lại, tay niết Trí Quyền Ấn, chỉ trong chớp mắt lĩnh vực cương khí phóng ra, bày thiên la địa võng định ngăn cản chưởng này.
Nhưng lĩnh vực cương khí tỏa lưới thập phương của Trí Quyền Ấn thậm chí không ngăn nổi thời gian một hơi thở đã ầm ầm vỡ vụn!
Chương 453 Nhiếp Nhân Long
Sở Hưu mặt không đổi sắc, lại tới Độc Cô Ấn thi triển, khoảnh khắc đó khí thế quanh người Sở Hưu như ngọn núi bất động, hơn nữa đặc tính nội lực của Đại Kim Cương Thần Lực cũng được y thi triển tới cực hạn, khiến cho quanh người Sở Hưu lóe lên một quầng sáng kim.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Càn Khôn Lăng Vân Thủ đánh xuống, cương khí phòng ngự do Độc Cô Ấn của Sở Hưu bố trí trực tiếp bị đánh nát, thân thể y bị ép xuống dưới đất, đánh bay hơn mười trượng.
Từ trong hố lớn nhảy ra, sắc mặt Sở Hưu tái nhợt nhưng không hề thụ thương.
Đương nhiên đây không phải chuyện vinh quang gì.
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu chính diện đối mặt với võ giả cấp bậc tông sư võ đạo. Kết quả chỉ một chiêu đã kéo hết vốn liếng của Sở Hưu ra, có vậy mới đỡ được một chưởng này của đối phương, có thể thấy tông sư võ đạo, hay nói bản thân Nhiếp Nhân Long rốt cuộc mạnh tới nhường nào.
Bên phía Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Nhân Long vẻ mặt âm trầm đi tới, sau lưng hắn là Nhiếp Đông Lưu cùng vài cao thủ Tụ Nghĩa Trang.
Nhìn thi thể Hàn Phóng trên mặt đất, sắc mặt Nhiếp Nhân Long âm trầm như nước.
Thật ra trước nay Nhiếp Nhân Long luôn là kẻ không lộ vui buồn, nhưng lần này Tụ Nghĩa Trang bọn họ chịu thiệt thật sự quá lớn.
Mạnh Nguyên Long là huynh đệ kết nghĩa của hắn, còn là tổng quản khách khanh Tụ Nghĩa Trang.
Thực chất đối với thứ gọi là huynh đệ kết bái, Nhiếp Nhân Long thật sự không quan tâm. Huynh đệ của hắn nhiều lắm, sống có, chết cũng có. Nhiếp Nhân Long chỉ để ý tới huynh đệ có thể mang tới lợi ích cho hắn chứ không phải huynh đệ cản đường hắn.
Mạnh Nguyên Long rõ ràng là người trước. Thực lực bản thân Mạnh Nguyên Long không yếu, quan trọng hơn Mạnh Nguyên Long là tổng quản khách khanh của Tụ Nghĩa Trang. Bao năm qua môn khách khách khanh của Tụ Nghĩa Trang đều được quản lý thỏa đáng, giờ Mạnh Nguyên Long chết rồi, thời gian ngắn sắp tới ai có thể thay thế vị trí này?
Còn Hàn Phóng cũng là cao thủ có danh tiếng hiếm có trong Tụ Nghĩa Trang bọn họ, không ngờ lần này cũng chết tại đây. Liên tục tổn thất hai đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, quả thật đã tổn thương tới gân cốt Tụ Nghĩa Trang.
Nhiếp Nhân Long nhìn Sở Hưu từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: “Sở Hưu, ngươi thật to gan!”
Thực lực cùng tâm tính con mình ra sao, Nhiếp Nhân Long đều biết rất rõ. Sở Hưu này có thể khiến Nhiếp Đông Lưu chịu thiệt nhiều lần như vậy, thậm chí áp chế Nhiếp Đông Lưu liên tục, ngay cả Nhiếp Nhân Long cũng không thể không thừa nhận, trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ, Sở Hưu cũng là người nổi bật.
Trong lúc Nhiếp Nhân Long đánh giá Sở Hưu, Sở Hưu cũng không chút khách khí quan sát tông sư võ đạo Nhiếp Nhân Long này.
Luận tướng mạo, Nhiếp Nhân Long nghiêm túc mạnh mẽ, mặc một bộ áo gấm màu vàng kim, dưới hàm để râu ngắn, bộ dáng quang minh lẫm liệt, đứng đó không nói gì cũng có thể thấy là tiền bối tông sư khí khái hào hùng.
Chỉ có điều bề ngoài không phải là thứ duy nhất để đánh giá con người, lý luận trong lòng ra sao thì tướng mạo như vậy có chỗ đáng tin, nhưng cũng nhiều chỗ không chuẩn.
Trên giang hồ này số hiệp khách chân chính như Sở Cuồng Ca rất ít, nhưng ngụy quân tử lại rất nhiều.
Nhiếp Nhân Long là một ngụy quân tử, một tên ngụy quân tử ngụy trang tới cực hạn, thậm chí thật sự coi mình là người hiệp nghĩa.
Ngày trước năm người tụ nghĩa tại Tụ Nghĩa Trang, nhưng giờ chỉ còn lại mình Nhiếp Nhân Long, thậm chí hậu duệ những người kia cũng không biết đi đâu, những thứ này quả thật không khỏi khiến người ta suy ngẫm lại.
Nhưng mấy năm gần đây Tụ Nghĩa Trang gây dựng được thanh danh cực lớn tại Bắc Yên, trợ giúp võ giả tán tu qua lại, không cầu hối báo. Tụ Nghĩa Trang thật sự giúp đỡ không ít người, nhưng trong bóng tối Nhiếp Nhân Long làm những chuyện gì, mấy ai biết được?
Sở Hưu nheo mắt nhìn Nhiếp Nhân Long, lại nhìn Nhiếp Đông Lưu một chút, thản nhiên nói: “Không phải ta to gan mà có một số kẻ không muốn để ta sống yên ổn.
Nhiếp Đông Lưu, Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội ta đã cho ngươi cơ hội đánh bại ta, là chính ngươi không tự nắm được, lại tiếp tục giở trò tính kế nham hiểm.
Giao thủ chính diện ngươi không đánh nổi ta, lại càng không đánh nổi Lã huynh. Kẻ chỉ biết lén lút chơi mấy trò âm như tính toán như vậy, không thành nghiệp lớn nổi đâu.”
Nhiếp Đông Lưu đương nhiên không thất thố vì đôi câu mỉa mai đó của Sở Hưu, nghe vậy chỉ cuối cùng nói: “Sở Hưu, Tụ Nghĩa Trang ta lần này truy nã Lã Phụng Tiên là do quần chúng phẫn nộ, không liên quan tới ân oán cá nhân.
Người này phát điên, Lưu gia chiêu đãi hắn khách khí như vậy, hắn lại đi diệt cả nhà Lưu gia, chuyện này phát sinh ở Bắc Yên ta đương nhiên Tụ Nghĩa Trang không thể không quản rồi.”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Lã huynh diệt cả nhà Lưu gia? Nực cười! Không có bằng chứng, chỉ bằng Tụ Nghĩa Trang các ngươi cũng dám há miệng nói vậy? Quan Trung Hình Đường ta am hiểu nhất là điều tra phá án, ngươi có dám để Quan Trung Hình Đường ta nhúng tay vào việc này không?”
Nhiếp Đông Lưu lạnh nhạt nói: “Đừng quên một việc, Quan Trung Hình
Đường ngươi chỉ phụ trách tra án chứ không phải thẩm phán. Lúc cần dùng các ngươi, Quan Trung Hình Đường các ngươi là bộ đầu giang hồ, không cần tới các ngươi thì các ngươi chẳng là cái thá gì cả. Chuyện của Bắc Yên, Quan Trung Hình các ngươi không có tư cách nhúng tay!”
Nhiếp Nhân Long ở bên cạnh khoát tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Thôi đi Đông Lưu, không cần nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp động thủ là được!”
Sở Hưu híp mắt nói: “Nhiếp trang chủ, ngươi đường đường là tông sư võ đạo, không ngờ lại công nhiên ra tay với võ giả tiểu bối như ta, như vậy có quá đáng quá không? Chẳng lẽ ngươi không sợ người đời nói ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ?
Còn nữa, ngươi dám động tới ta, không sợ Quan Trung Hình Đường chỉ trích ư?”
Nhiếp Nhân Long đứng chắp tay lạnh lùng nói: “Ỷ lớn hiếp nhỏ? Ta chỉ ra tay bắt tên cuồng đồ dám giết đệ tử Tụ Nghĩa Trang ta, ai dám nói ta ỷ lớn hiêp snhỏ?
Còn về Quan Trung Hình Đường, nếu Sở Cuồng Ca vẫn còn ta sẽ nể mặt Sở đại hiệp đôi chút, nhưng Quan Tư Vũ không xứng để ta nhún nhường như thế!
Nếu ngươi thành thật ở lại tại Quan Trung, đương nhiên không ai động được tới ngươi.
Nhưng giờ ngươi lại chủ động nhảy ra, còn dám giết người của Tụ Nghĩa Trang ta tại Bắc Yên, rõ ràng là đang tự tìm đường chết!
Hôm nay ta ra tay với ngươi, ta muốn xem xem rốt cuộc Quan Tư Vũ hắn có dám tới Tụ Nghĩa Trang ta đòi một câu trả lời hay không?”
Nhiếp Nhân Long xuất thân dân dã, dùng thời gian vài chục năm đã đặt vững giang sơn của Tụ Nghĩa Trang, vừa là nhờ thủ đoạn của hắn, vừa là dựa vào thực lực của hắn.
Nếu đổi lại là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Thẩm Bão Trần, Độc Cô Ly, Nhiếp Đông Lưu có lẽ còn cố kỵ thể diện bọn họ không dám ra tay với Sở Hưu.
Nhưng giờ hắn chỉ đối mặt với một Quan Trung Hình Đường mà thôi. Nói câu không dễ nghe thì Quan Tư Vũ còn chưa có thế lớn đến mức Nhiếp Nhân Long phải nhượng bộ.
Lã Phụng Tiên đứng bên cạnh Sở Hưu, sắc mặt nghiêm nghị: “Sở huynh, có vẻ ta làm liên lụy tới ngươi rồi.”
Trước đó Lã Phụng Tiên cho người tới cầu viện Sở Hưu, hắn vốn không ngờ cả vị tông sư võ đạo Nhiếp Nhân Long này cũng tới.
Nếu hắn biết chuyện này, với tính cách của Lã Phụng Tiên, thà rằng mình cố gắng chống đỡ cũng không cầu viện chỗ Sở Hưu.
Chương 454 Hậu chiêu (1)
Đối với phần lớn võ giả giang hồ mà nói, tông sư võ đạo là những người cao tới không thể chạm vào.
Đối mặt với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, Lã Phụng Tiên còn dám buông tay đánh cược, cũng có dũng khí liều chết một phen. Nhưng giờ bọn họ đang phải đối mặt với cao thủ cấp bậc tông sư võ đạo, cho dù với tâm tính của Lã Phụng Tiên cũng không tránh khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Có điều lúc này Sở Hưu lại vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ chẳng chút sợ hãi.
Ngay lúc Nhiếp Nhân Long chuẩn bị động thủ, một giọng nói già nua đột hiên truyền tới: “Quan Tư Vũ không xứng để ngươi ngươi nể mặt, vậy lão phu có xứng hay không?”
Đám người nhìn theo hướng giọng nói, chỉ thấy một ông lão mặc trường bào màu đen, lưng đeo trường kiếm cùng màu bước từng bước tới. Mỗi bước đạp ra tiến xa hơn mười trượng, khí thế kinh người, không ngờ cũng là một cường giả tông sư võ đạo.
Còn sau lưng lão già kia là một người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc dù thực lực chỉ có Ngoại Cương cảnh nhưng khí độ bất phàm, rõ ràng không phải hạng vô danh.
Lã Phụng Tiên sửng sốt nhìn về phía Sở Hưu, nghi hoặc truyền âm nói: “Sở huynh, người này do ngươi tìm đến à?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu: “Không bao giờ được đánh giá cao giới hạn nhân phẩm của đối thủ ngươi. Trên giang hồ này, cái gọi là không thể ỷ lớn hiếp nhỏ chỉ là lời nói bừa mà thôi. Trước thực lực tuyệt đối, cho dù ngươi có ỷ lớn hiếp nhỏ thật, người khác làm gì được ngươi?
Ta đoán lần này Nhiếp Nhân Long sẽ ra tay nên chuẩn bị trước đôi chút, giờ quả nhiên là đúng!”
Lã Phụng Tiên gật nhẹ đầu, không biết có hiểu hay không.
Có điều theo những người khác thấy, vị Sở đại nhân này tuy là hảo hữu với Lã Phụng Tiên nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn khác biệt. Có trời mới biết làm sao bọn họ lại thành bằng hữu.
Tính cách Lã Phụng Tiên nói dễ nghe một chút là tiêu dao tùy ý, nói khó nghe là nông nổi đơn thuần.
Cho dù đang bỏ trốn giữ mạng, thật ra Lã Phụng Tiên cũng chẳng có kế hoạch gì, hoàn toàn là dùng thực lực bản thân cố gắng giết ra, nghĩ đến đâu thì chạy tới đó. Mặc dù nhìn thì dũng mãnh cường đại nhưng lại không có kết cấu gì đáng nói.
Còn tính cách Sở Hưu lại rất rõ ràng, bày mưu rồi mới hành động, trên phương diện động não hiển nhiên Sở Hưu khá hơn Lã Phụng Tiên nhiều.
Có điều theo mọi người thấy, Sở Hưu liên thủ với Lã Phụng Tiên quả thật không tệ. Sở Hưu mưu tính đại cục, Lã Phụng Tiên xuất thủ chém giết, hai bên
phối hợp không tệ.
Mà lúc này giữa trường, Nhiếp Nhân Long nhìn người tới không khỏi cau mày, nghi hoặc nói: “Cửu Ly Kiếm - Thịnh Thiên Nghiêu! Ngươi tới đây làm gì? Theo ta biết ngươi đâu có quan hệ gì với Quan Trung Hình Đường hay Sở Hưu?”
Người trước mắt chính là võ giả tán tu tiếng tăm lừng lẫy đất Bắc Yên, Cửu Ly Kiếm - Thịnh Thiên Nghiêu. Nhiếp Nhân Long từng nghe tới tên đối phương, có điều hai bên chưa từng có giao tiếp gì.
Nếu đối phương chỉ là võ giả tán tu đơn thuần, Nhiếp Nhân Long thật sự không sợ đối phương.
Dù sao hắn cũng là trang chủ Tụ Nghĩa Trang một trong Nhân Hòa Lục Bang, sao phải sợ một võ giả tán tu? Hắn còn chẳng nể mặt Quan Tư Vũ nói chi một Thịnh Thiên Nghiêu?
Nhưng mấu chốt là bối cảnh của Thịnh Thiên Nghiêu không phải chỉ là võ giả tán tu. Thịnh Thiên Nghiêu là cung phụng của hoàng thất Bắc Yên, là loại cung phụng chỉ thần phục hoàng tộc. Nói đơn giản hơn thì Thịnh Thiên Nghiêu là tay chân chuyên dụng của hoàng tộc Bắc Yên, dựa lưng vào toàn bộ triều đình Bắc Yên!
Một Quan Trung Hình Đường, Nhiếp Nhân Long không quan tâm, nhưng hoàng thất Bắc Yên, triều đình Bắc Yên, Nhiếp Nhân Long lại chẳng thể bỏ qua.
Từ xưa đến nay, giang hồ và triều đình luôn đứng đối lập. Người giang hồ không muốn bị quy củ triều đình trói buộc, triều đình cũng không muốn có giới giang hồ không chịu ước thúc này.
Nhưng đáng tiếc, hai bên không ai làm gì được ai, cho nên trước mắt triều đình và giang hồ đạt thành một loại ăn ý cân bằng.
Chỉ cần những tông môn giang hồ không phát triển phách lối quá mức, không khiêu khích uy nghiêm của triều đình, triều đình cũng không ra tay với người giang hồ.
Còn triều đình chỉ cần không nghĩ tới chuyện đồ phật diệt đạo, không diệt trừ người trong võ lâm, phần lớn người trong giang hồ sẽ tuân thủ quy củ, không phá hoại quy tắc.
Cho nên giờ hiện tại rất nhiều người khi động thủ trong các châu phủ sẽ cố gắng khống chế sức mạnh, có làm hỏng đồ cũng không sao nhưng nếu lan tới dân chúng vô tội, vậy sẽ là phá hoại quy củ, rất dễ dẫn tới triều đình ra tay can thiệp.
Mà giang hồ cùng triều đình tuy đối lập nhưng song phương cũng có lúc liên hợp.
Tỷ như ngày trước Đông Tề vô cùng được, chiếm cứ vùng Trung Nguyên màu mỡ, đã có thế khí thôn sơn hà, thậm chí dùng sức mình mình khai chiến với cả Bắc Yên và Tây Sở.
Bắc Yên có thể chiến thắng Đông Tề đồng thời tiêu diệt nước nhỏ Ngụy Quốc phụ thuộc của Đông Tề, tất cả là nhờ lão hoàng đế Bắc Yên, Yến Võ Đế Hạng Long khí phách vô song, liên hợp với giang hồ Bắc Yên cùng ra tay đối kháng với Đông Tề, có vậy mới thắng được trận này.
Cho nên từ đó về sau, trong ba nước Bắc Yên là quốc gia có liên hệ chặt chẽ với người giang hồ nhất, mời chào khách khanh cung phụng đã trở thành quy củ bên ngoài.
Thịnh Thiên Nghiêu thân là cung phụng của hoàng thất, hắn gia nhập hoàng thất Bắc Yên làm cung phụng đã hơn mười năm, quan hệ sâu rộng. Tại Bắc Yên, thể diện của Thịnh Thiên Nghiêu quả thật lớn hơn Quan Tư Vũ.
Đương nhiên đây cũng chỉ là thân phận bên ngoài của Thiên Nhân Hợp Nhất. Căn cứ theo tin tức Mai Khinh Liên truyền lại, vị Thịnh Thiên Nghiêu này là tông sư võ đạo thuộc nhánh Ẩn Ma, truyền nhân duy nhất của đại phái Ma đạo năm xưa, Cửu Ma Kiếm Tông.
Cho nên có thể nói thân phận của hắn không phải chỉ là Cửu Ly Kiếm - Thịnh Thiên Nghiêu, nói chính xác hơn phải là Cửu Ma Kiếm mới đúng.
Thịnh Thiên Nghiêu cười lạnh nói: “Ta với Sở Hưu không quan hệ gì nhưng ta cùng Quan Trung Hình Đường lại có quan hệ.
Ngày xưa ta tuổi trẻ nóng tính, đắc tội với người không nên đắc tội, nếu không nhờ có Sở Cuồng Ca - Sở Cự Hiệp ra tay cứu giúp, ta đã chẳng sống được tới ngày có thực lực như giờ.
Hiện tại uy thế của Quan Trung Hình Đường đã ổn định, ta không tìm được cơ hội báo đáp ân tình năm xưa của Sở cự hiệp, . Giờ rốt cuộc cũng có cơ hội, đâu thể bỏ mặc tuấn kiệt trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường bị ức hiếp được?
Nhiếp Nhân Long, ta biết ngươi là ai, những chuyện cứt chó xúi quẩy ngươi từng làm ta cũng đều biết. Có điều ta thật sự không ngờ giờ ngươi càng lúc càng không ra gì, làm chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ mà cũng ra vẻ đạo mạo như vậy được.
Dù sao cũng chỉ một câu thôi. Hôm nay ta ở đây, ngươi đừng hòng động tới người của Quan Trung Hình Đường!”
Nhiếp Nhân Long nhíu mày, hắn thật sự không ngờ chuyện này còn dẫn tới lão già mà chưa chịu chết Thịnh Thiên Nghiêu.
Nhiếp Nhân Long lại không hề nghi ngờ gì Thịnh Thiên Nghiêu, dù sao ngày trước Sở Cuồng Ca xông xáo giang hồ, rất nhiều võ giả nợ ân tình của hắn, thậm chí nhiều tới mức đếm không xuể.
Chương 455 Hậu chiêu (2)
Cho dù chỉ một phần mười trong đó còn nhớ ân tình của Sở Cuồng Ca cũng là chuyện hết sức kinh khủng. Cũng như hiện tại, Nhiếp Nhân Long tính ngàn tính vạn, lại không tính tới Thịnh Thiên Nghiêu nhúng tay vào.
Đúng lúc này người trẻ tuổi sau lưng Thịnh Thiên Nghiêu cuối cùng nói: “Nhiếp trang chủ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, làm việc quá tuyệt tình, ai cũng mất mặt cả. Chẳng phải sao?”
Người trẻ tuổi này chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh nhưng giọng nói lại mang theo ý tứ của kẻ bề trên, thậm chí cho dù đối mặt với trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Nhân Long cũng vậy.
Nhiếp Nhân Long cau mày nói: “Các hạ là ai?”
Một võ giả Ngoại Cương cảnh cũng dám dùng giọng điệu như vậy nói với hắn, cho dù là kẻ ngu cũng biết hoặc đối phương ngớ ngẩn, hoặc có chỗ dựa lớn.
Người trẻ tuổi kia cuối cùng nói: “Không có gì, tại hạ Hạng Xung, chắc Nhiếp trang chủ cũng từng nghe tới tên ta.”
Con mắt Nhiếp Nhân Long lập tức nheo lại, đương nhiên hắn biết cái tên này rồi.
Hoàng tử thứ mười ba của đương kim hoàng đế, cũng là đứa con trai mà bệ hạ sủng ái nhất, thập tam hoàng tử Hạng Xung!
Hiện tại hoàng đế Bắc Yên Hạng Long mặc dù tuổi cao nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, con cháu cũng không ít.
Mấy năm trước thái tử Bắc Yên bất hạnh bỏ mình, không biết Hạng Long nghĩ sao nhưng vẫn chưa chọn lại thái tử, chuyện này cũng khiến đám con cháu của hắn có cơ hội nhòm ngó ngôi đại bảo.
Trước mắt vị thập tam hoàng tử này chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí thái tử. Mặc dù hắn còn nhỏ tuổi, công tích trong triều đình Bắc Yên không đủ, nhưng ưu thế lớn nhất của Hạng Xung là tướng mạo của hắn giống hệt Hạng Long lúc còn trẻ, phải tương tự tới chín thành. Cho nên hắn cũng là hoàng tử được Hạng Long yêu mến nhất.
Lúc này thấy Hạng Xung đứng về phía Thịnh Thiên Nghiêu tạo áp lực cho hắn như vậy, e là vị hoàng tử này muốn mượn sức Thịnh Thiên Nghiêu.
Dù sao căn cơ của Hạng Xung trong triều đình rất yếu kém, bất luận quân đội, văn thần hay đại nội đều không có bao nhiêu ảnh hưởng. Cho nên hắn mới có ý đồ với cung phụng của hoàng thất, cũng coi như một cách hay.
Nhiếp Nhân Long đoán được những chuyện này, nhưng hắn cũng không muốn đối địch với một hoàng tử.
Đắc tội với Hạng Xung, đối phương mặc dù không phải thái tử nhưng vẫn có đủ cách để gây phiền toái cho ngươi.
Mặc dù một hoàng tử còn chưa đủ ảnh hưởng tới quyết định của bệ hạ, không khiến triều đình động binh đao tới diệt Tụ Nghĩa Trang, nhưng muốn gây phiền toái cho Tụ Nghĩa Trang lại chẳng khó khăn gì.
Có điều đúng lúc này lại có một tiếng cười lạnh vang lên: “Ta nói này, thập tam đệ, ngươi duỗi tay xa quá rồi đấy. Dám thò tay vào giang hồ như vậy, không sợ bị phụ hoàng quở trách ư?
Nhiếp trang chủ đừng sợ, thập tam đệ của ta chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, trong triều hắn vốn chẳng có mấy lực lượng. Muốn dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng để đối phó với Tụ Nghĩa Trang một trong Nhân Hòa Lục Bang, phụ hoàng không ngu ngốc như vậy đâu.”
Lại một nhóm người từ xa bước tới, dẫn đầu là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, thân mặc mãng bào vàng óng, lưu lại hai chùm ria mép, khí thế bất phàm. Phía sau hắn còn vài tùy tùng xem dáng vẻ dường như là thái giám cùng với vài thị nữ, cung cách rõ ràng khoa trương hơn Hạng Xung.
Lần này Nhiếp Nhân Long không cần nghe tên cũng biết. Lai lịch vị này không nhỏ, chính là nhị hoàng tử Hạng Lê.
Triều đình trước nay lập trưởng không lập thứ, truyền chi chính không truyền chi thứ.
Thái tử đã chết, hoàng tử thứ hai đương nhiên có hy vọng lớn nhất, cho nên trong triều đình có không ít người ủng hộ Hạng Lê. Ngoại trừ không được sủng ái như Hạng Xung, những thứ khác Hạng Lê đều mạnh hơn Hạng Xung.
Thập tam hoàng tử Hạng Xung cùng nhị hoàng tử Hạng Lê cùng xuất hiện, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không ngờ tới, kể cả Sở Hưu.
Đây vốn là ân oán giữa y và Tụ Nghĩa Trang, sao còn liên lụy tới hai vị hoàng tử?
Thật ra nguyên nhân Hạng Xung xuất hiện ở đây cũng hết sức đơn thuần.
Hạng Xung muốn mượn sức Thịnh Thiên Nghiêu, nhưng thân phận bản thân Thịnh Thiên Nghiêu đã có chỗ mờ ám, sao lại dễ dàng đáp ứng Hạng Xung cho được?
Cho nên đối mặt với lời mời chào của Hạng Xung, Thịnh Thiên Nghiêu không trực tiếp đồng ý nhưng cũng chẳng thẳng thắn cự tuyệt, ngược lại chơi trò lá mặt lá trái.
Lần này Hạng Xung nghe được Thịnh Thiên Nghiêu định ra tay bèn vội vàng chạy theo, chuẩn bị đưa Thịnh Thiên Nghiêu một ân tình, để hắn thấy mình chiêu hiền đãi sĩ, gia nhập dưới trướng mình.
Còn Hạng Lê xuất hiện lại càng đơn giản, hắn nghe thuộc hạ báo cáo động tĩnh Hạng Xung nên tới gây sự.
Bắc Yên có nhiều hoàng tử như vậy, thái tử đã chết, Hạng Lê thân là nhị hoàng tử, năng lực cùng lực lượng nội tình bản thân đều không kém. Theo lý mà nói hắn là người thích hợp nhất để trở thành thái tử, thậm chí phần lớn
lực lượng triều đình Bắc Yên đều nghiêng về phía hắn.
Thế nhưng đừng quên, hoàng đế Bắc Yên vẫn còn, trong các đời hoàng đế Bắc Yên, Hạng Long mặc dù không phải Thái Tổ khai quốc, nhưng nói hắn là người phục hưng đất nước cũng không đủ.
Khi khí thế Đông Tề lớn nhất, Hạng Long liên thủ với võ lâm Bắc Yên cùng Tây Sở, đồng loạt chống đỡ Đông Tề, mạnh mẽ đánh gãy bá nghiệp của Đông Tề. Thành tựu này có thể nói là có một không hai trong các đời quân vương Bắc Yên.
Cho nên trong triều đình Bắc Yên, Hạng Long có uy danh tuyệt đối.
Hắn không lên tiếng tỏ ý kiến, Hạng Lê là nhân tuyển thích hợp nhất cho vị trí thái tử.
Nhưng chỉ cần Hạng Long mở miệng muốn lập Hạng Xung làm thái tử, vậy toàn bộ Bắc Yên không ai dám phản đối.
Cho nên mấy năm gần đây Hạng Lê hao hết tâm cơ chèn ép Hạng Xung, muốn thập tam đệ của mình tuyệt đối không có đường xoay người!
Chỉ cần Hạng Xung làm việc gì, hắn đều nhắm vào rồi phá hoại. Cũng như lúc này, mặc dù hắn không có quan hệ gì với Tụ Nghĩa Trang, nhưng chỉ vì Hạng Xung đứng đối lập với Tụ Nghĩa Trang, hắn bèn đứng về phía Nhiếp Nhân Long.
Hạng Xung nhìn Hạng Lê, ánh mắt lộ vẻ giận dữ.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn bị Hạng Lê nhắm vào và chèn ép.
Thật ra ban đầu Hạng Xung cũng không có bao nhiêu dã tâm. Hắn xếp thứ mười ba, phía trước còn nhiều ca ca như vậy, vị trí thái tử dẫu sao cũng không tới phiên hắn làm.
Nhưng hắn lại trông rất giống phụ hoàng khi trẻ, cho nên từ nhỏ Hạng Lê đã nhắm vào, ức hiếp đủ kiểu. Cho nên sau khi lớn lên thái độ của Hạng Xung cũng thay đổi.
Chẳng phải các ngươi lo ta cướp mất vị trí thái tử hay sao? Được! Vốn ta còn không nghĩ gì tới vị trí này, nhưng giờ các ngươi đều sợ ta lấy mất, vậy ta sẽ thật sự tranh đoạt cho các ngươi xem!
Chính vì vậy Hạng Xung mới ra tay tranh đoạt vị trí thái tử, nhưng cùng lúc hắn cũng phải đối mặt với sự chèn ép càng thêm mãnh liệt của Hạng Lê.
Nhìn Hạng Lê, vẻ tức giận của Hạng Xung biến mất, hắn chỉ cười lạnh nói: “Nhị ca, ngươi suốt ngày chú ý tới ta, đi theo sau mông ta suốt như cái đuôi vậy, có thấy mệt không?”
Hạng Lê lộ vẻ trêu ngươi nói: “Sao? Tức giận à? Nói thật, ta đâu có chú ý tới ngươi mấy nhưng bên cạnh ngươi có người của ta đấy. Ngươi có tin không, đừng nói ngươi đi đâu, cho dù ngày đêm ngươi ăn gì, ngủ với ai cũng có người bẩm báo kỹ càng lại cho ta.
Huyết Quỷ Đao - Hàn Phóng không mạnh bằng Mạnh Nguyên Long.
Mạnh Nguyên Long là tổng quản khách khanh của Tụ Nghĩa Trang, còn là huynh đệ kết bái với Nhiếp Nhân Long, bất luận quyền lực hay thực lực đều mạnh hơn Hàn Phóng.
Lã Phụng Tiên có thể giết chết Mạnh Nguyên Long, đương nhiên có thể giết chết Hàn Phóng.
Nhưng đáng tiếc, giờ Lã Phụng Tiên đã trọng thương, một Hàn Phóng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất còn nguy hiểm hơn cả Mạnh Nguyên Long khi hắn còn trong phong độ tốt nhất.
Trong màn đêm, Trảm Thủ Đao màu đỏ máu trong tay Hàn Phóng lóe lên ánh sáng đỏ rực quỷ dị, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Thật ra nói lại thì Hàn Phóng còn phải cảm tạ Lã Phụng Tiên mới đúng.
Bởi vì khi Mạnh Nguyên Long còn sống, trong Tụ Nghĩa Trang hắn vẫn luôn đè ép Hàn Phóng, khiến Hàn Phóng mãi không có ngày nổi danh.
Xét theo quan hệ, Mạnh Nguyên Long là huynh đệ kết nghĩa với trang chủ.
Luận thực lực, hắn cùng Mạnh Nguyên Long đã luận bàn vô số lần, nhưng chưa từng thắng tới một lần.
Cho nên chỉ cần Mạnh Nguyên Long còn sống, vị trí tổng quản khách khanh không tới phiên hắn.
Nhưng giờ Mạnh Nguyên Long đã chết, cũng coi như hắn lên chức. Cho nên xét theo góc độ nào đó hắn còn phải cảm tạ Lã Phụng Tiên mới phải.
Có điều cảm tạ thì cảm tạ, giết thì vẫn phải giết.
Giết Lã Phụng Tiên, ôm công lao về Tụ Nghĩa Trang lĩnh thưởng, như vậy chức vụ đại tổng quản khách khanh tân nhiệm mới danh chính ngôn thuận.
Cho nên Hàn Phóng không nói hai lời, trực tiếp dẫn người xuất thủ, chỉ sợ chậm thì sinh biến.
Trảm Thủ Đao dữ tợn mang theo ánh sáng đỏ rực của sát khí ầm ầm chém xuống, làm bộc phát ra khí tức cường đại đáng sợ.
“Bọn chúng chỉ nhắm vào ta! Để ta đoạn hậu! Mọi người đi di!”
Hét lớn một tiếng, Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên chém ra, cương khí đỏ rực như vầng trăng máu.
Mặc dù Lã Phụng Tiên không biết vì sao Nhiếp Đông Lưu lại ra tay với mình, có điều Lã Phụng Tiên lại biết Nhiếp Đông Lưu chỉ nhắm vào mình, những người ta tới đây cũng chỉ vì hắn, không liên quan tới những huynh đệ khác.
Những người xung quanh hắn đều là hảo hữu chí giao, vì hắn mà bị cuốn vào chuyện này, Lã Phụng Tiên đã thấy rất áy náy. Giờ đến lúc nguy hiểm như vậy, Lã Phụng Tiên càng không đành lòng để họ mất mạng ở đây.
Hàn Phóng cười lạnh nói: “Đi? Hôm nay không ai trong các ngươi đi nổi!”
Nói xong, Trảm Thủ Đao của Hàn Phóng đã đánh thẳng vào Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên, cương khí bùng nổ, Hàn Phóng lập tức cảm thấy một luồng lực lượng hùng hồn đánh tới, khiến hắn không nhịn được lui lại vài bước, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Chẳng trách Lã Phụng Tiên này có thể giết chết Mạnh Nguyên Long, lực lượng này thật sự quá kinh khủng, vượt qua cảnh giới, thậm chí ngay mình cũng cảm thấy không phải đối thủ.
Có điều lúc này Lã Phụng Tiên lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Lúc này hắn cũng đã lâm vào cảnh nỏ mạnh hết đà, đừng nói đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như Hàn Phóng, cho dù một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên thực lực không mấy mạnh mẽ cũng có thể khiến hắn hao tổn tới chết.
Hàn Phóng thấy vậy không khỏi cười to hai tiếng, công lao này chắc chắn sẽ thuộc về hắn!
Đám người Vương Song Đông vội vàng xúm lại, nôn nóng hô lớn: “Lã đại ca!”
Mặc dù Lã Phụng Tiên bảo họ đi, nhưng không ai trong bọn họ bỏ trốn.
Với tính cách của Lã Phụng Tiên, ngày trước hắn kết giao được không ít bằng hữu tại Bắc Yên, tam giáo cửu lưu, Chính đạo hay Tà đạo hay võ giả tán tu đều có, hơn nữa lần này về Bắc Yên hắn cũng kết giao thêm không ít hảo hữu.
Giờ hắn xảy ra chuyện, đương nhiên không phải ai cũng có can đảm vì nghĩa khí giúp Lã Phụng Tiên chống đỡ lại sự truy sát của Tụ Nghĩa Trang, cho nên đã không ít người rời đi.
Nhưng những người lưu lại tới giờ đều hết sức nghĩa khí, cam tâm tình nguyện cùng Lã Phụng Tiên chịu chết. Lúc trước họ không đi, giờ đương nhiên càng không.
Nhìn những người này, Hàn Phóng không khỏi lắc đầu cười lạnh nói: “Các ngươi cũng thật nghĩa khí. Vậy được, lần này coi như một mẻ hốt gọn, ta cũng tác thành cho lòng nghĩa khí của các ngươi.”
Nói xong, Hàn Phóng vung tay, đám võ giả Tụ Nghĩa Trang lập tức xông tới chuẩn bị chém giết, hắn cũng vung đao chém về phía Lã Phụng Tiên, trên Trảm Thủ Đao tỏa ra đao cương dài hơn mười trượng, huyết sát khí dữ tợn ngập trời, uy thế vô cùng kinh khủng.
Ngay lúc Lã Phụng Tiên cũng chuẩn bị bộc phát ra lực lượng cuối cùng của bản thân, đám người Vương Song Đông chuẩn bị theo Lã Phụng Tiên chịu chết; một ánh đao mang theo ma khí còn cường đại hơn từ trên trời giáng xuống!
Ánh đao kia mang theo ma khí ngập trời, một đao chém ra như có tiếng quỷ thần kêu khóc, ma khí mãnh liệt như chém ra từ Địa Ngục, trong tà ác quỷ dị mang theo chút thần tính uy nghiêm.
Hai đao chạm nhau, đao cương đỏ máu của Hàn Phóng ầm ầm vỡ vụn, thân
hình cũng bị ánh đao chém bay, không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy ánh đao này, ánh mắt Lã Phụng Tiên sáng rực lên, sau lưng hắn một giọng nói truyền tới: “Xin lỗi Lã huynh, ta tới hơi muộn.”
Sở Hưu thân mặc đồ đen từ trong bóng tối đi ra, Thiên Ma Vũ trên tay tỏa ra ma khí mãnh liệt kinh người, nhưng trong mắt đám người Vương Song Đông lại chẳng hề có cảm giác kinh khủng, ngược lại chỉ thấy hy vọng!
Lã Phụng Tiên biết Sở Hưu sau khi nhận được tin chắc chắn sẽ tới cứu mình, cho nên hắn không thấy có gì bất ngờ, chỉ cười cười đáp: “Không tới muộn, vừa vặn.”
Lúc này đám người Vương Song Đông cũng nhìn Sở Hưu, ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ dị.
Bọn họ không biết Sở Hưu nhưng đã nghe Lã Phụng Tiên nhắc tới tên Sở Hưu nhiều lần.
Luận danh tiếng, Sở Hưu từ một võ giả tán tu Bắc Yên từng bước một đi lên hạng sáu Long Hổ Bảng, còn ngồi vững vị trí chưởng hình quan Quan Tây, với phần lớn mọi người, chuyện của y chẳng khác gì truyền thuyết.
Đương nhiên đây chỉ là tin đồn, những người chưa từng tiếp xúc với Sở Hưu cũng không cảm nhận được gì lạ.
Chỉ có điều bọn họ lại biết thực lực của Lã Phụng Tiên, những người này hết sức kính nể nhân cách của Lã Phụng Tiên, có thể đi cùng Lã Phụng Tiên tới hiện giờ cũng vì nghĩa khí và nhân cách của hắn.
Nhưng bọn họ cũng hết sức bái phục thực lực Lã Phụng Tiên, trình độ của hắn tuyệt đối đủ đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Giờ Sở Hưu vừa ra tay lại khiến họ tiếp tục chấn động.
Thân là Ngũ Khí Triều Nguyên, không ngờ Sở Hưu chỉ xuất một đao đã đánh trọng thương Hàn Phóng, khiến hắn thổ huyết. Thực lực hai bên cứ như đảo ngược, tựa như Hàn Phóng mới là Ngũ Khí Triều Nguyên còn Sở Hưu là Thiên Nhân Hợp Nhất.
Phải biết mặc dù Lã Phụng Tiên giết chết Mạnh Nguyên Long nhưng bản thân cũng bị trọng thương, đâu dễ dàng như Sở Hưu?
Đương nhiên với nhãn lực của những người ở đây, bọn họ cũng không nhìn ra khác biệt giữa Mạnh Nguyên Long và Hàn Phóng. Đối với họ mà nói bất luận Mạnh Nguyên Long hay Hàn Phóng đều là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, dù sao cũng rất mạnh là được!
Nhìn Hàn Phóng, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, y vung tay lên, đám người Đường Nha vây lại, sát khí ngập trời, nhân số mặc dù chỉ có vài chục, còn không nhiều bằng bên Tụ Nghĩa Trang, nhưng sát khí mãnh liệt hơn nhiều so với đối phương.
Chương 452 Vừa vặn (2)
Những người Sở Hưu dẫn tới đều là sát thủ Thanh Long Hội ngày trước, không ai là hạng vô danh.
Sau khi gia nhập dưới trướng Sở Hưu, những sát thủ Thanh Long Hội này không cần ngày ngày đi làm nhiệm vụ giết người nữa mà có đầy đủ thời gian tu luyện nâng cao tu vi, cho nên thực lực cảnh giới của đám người này đều tiến thêm một bậc. Những người Sở Hưu dẫn tới yếu nhất cũng có tu vi Nội Cương cảnh.
“Tụ Nghĩa Trang các ngươi giờ càng ngày càng không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt cũng vu oan hãm hại người khác được.
Cái kiểu đó của các ngươi mà cũng không thấy ngại tự xưng tụ nghĩa? Nghĩa khí chân chính thì chẳng thấy đâu, thứ chó má thì thấy cả bầy!”
Hàn Phóng nhìn Sở Hưu cùng những võ giả Quan Trung Hình Đường, hừ lạnh nói: “Quan Trung Hình Đường định quản chuyện Tụ Nghĩa Trang ta chắc, ngươi coi trọng bản thân quá rồi đấy!”
Hàn Phóng mặc dù nói vậy nhưng đối mặt với Sở Hưu, trong lòng hắn cũng không nắm chắc.
Hắn là Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng chính vì có thực lực này hắn mới càng biết tuấn kiệt đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng như Sở Hưu rốt cuộc kinh khủng tới mức nào.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chết trong tay Sở Hưu không phải chỉ một hai người. Vừa rồi giao thủ một đao đó đã khiến ma khí xâm nhập vào cơ thể hắn. Nếu tiếp tục đánh hắn cũng không biết mình chống cự được bao nhiêu chiêu dưới tay Sở Hưu!
Ngay lúc Hàn Phóng chuẩn bị nghĩ cách tạm thời rút lui nhưng lại không thể bỏ mặc đám người Lã Phụng Tiên bỏ chạy, định kéo dài thời gian tới lúc Nhiếp Nhân Long mang người tới đây, Sở Hưu lại không còn tâm tư nói nhảm, trực tiếp vung tay lên lạnh lùng nói: “Giết!”
Ngày trước y cũng bị người của Tụ Nghĩa Trang truy sát phải trốn khỏi Bắc Yên, giờ thù hận giữa hắn và Nhiếp Đông Lưu đã không cách nào hóa giải. Nếu đã vậy còn lắm lời làm gì? Trực tiếp ra tay giết người là được.
Sở Hưu vừa dứt lời, đám người Đường Nha lập tức mang người chém tới. Ma khí mãnh liệt xông lên tận trời, A Tỳ Đạo Tam Đao hợp nhất, một luồng đao ý ngưng tụ cảm xúc tiêu cực tới cực hạn chém xuống. Hàn Phóng xuất đao ngăn cản, đao thứ nhất hộc máu, đao thứ hai lui lại, đao thứ ba thanh Trảm Thủ Đao trên tay Hàn Phóng đã bị Thiên Ma Vũ của Sở Hưu đánh nát!
Trước đó Hàn Phóng còn suy nghĩ mình có thể chèo chống dưới tay Sở Hưu được bao nhiêu chiêu, giờ kết quả đã rõ, đáp án là chỉ có ba chiêu!
Hàn Phóng chật vật như vậy, những võ giả Tụ Nghĩa Trang khác cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Võ giả Tụ Nghĩa Trang thực lực không thấp, những người được Tụ Nghĩa Trang thu nhận đại đa số đều là tán tu nhưng lại là tinh anh trong võ giả tán tu.
Nhưng sát thủ Thanh Long Hội lại bất đồng, đây là những kẻ trăm người mới có một, tu luyện đều là thủ đoạn người người, thực lực đương nhiên mạnh hơn đám người Tụ Nghĩa Trang.
Ngay lúc bên Tụ Nghĩa Trang đang tràn ngập nguy hiểm, đột nhiên một giọng nói uy nghiêm quát lên chói tai: “Dừng tay!”
Hàn Phóng đã bị Sở Hưu chém cho hộc máu ánh mắt bừng sáng, Sở Hưu lại nhíu mày, không những không ngừng tay, ngược lại một tay kết ấn, ma khí mãnh liệt tuôn trào về phía Hàn Phóng, dẫn phát thương thế trong cơ thể Hàn Phóng. Nội phủ hắn vốn đã thụ thương, máu tươi không ngừng chảy ra, lại theo ma khí bị Sở Hưu rút lấy.
Khoảnh khắc đó ánh mắt hắn đã vô cùng hoảng sợ, máu huyết toàn thân như không bị khống chế tuôn trào về phía Sở Hưu.
Đây cũng là ma công bí truyền của Côn Luân Ma Giáo, Ma Huyết Đại Pháp!
Với uy thế cường thịnh của Côn Luân Ma Giáo ngày trước, công pháp bí truyền của Côn Luân Ma Giáo không cái nào yếu.
Ngày trước Tọa Vong Kiếm Lư thậm chí định phong cấm Ma Huyết Đại Pháp này, có thể thấy lực lượng của nó mạnh mẽ nhường nào.
Lấy ma khí dẫn động khí huyết trong cơ thể đối phương, bản thân đây đã là con đường vô cùng tà ác quỷ dị, hơn nữa nếu đối phương bị thương, vậy uy năng của Ma Huyết Đại Pháp càng tăng thêm gấp bội, khiến đối phương thương càng thêm thương.
Chẳng trách Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư không muốn giao nó cho Sở Hưu, mức độ tà ác quỷ dị của ma công này cho dù trong Ma đạo cũng đủ xếp trong nhóm đầu.
Mà lúc này giọng nói phía xa thấy Sở Hưu còn chưa dừng tay không khỏi gầm lên một tiếng, một luồng cương khí cường đại đánh tới, chỉ trong chớp mắt kình phong gầm lên vang vọng đất trời!
Có điều lúc này huyết khí bị Sở Hưu dùng Ma Huyết Đại Pháp lấy ra không bị y thu nạp vào cơ thể mà trực tiếp ngưng tụ thành một thanh trường đao màu đỏ máu chém về phía Hàn Phóng.
Hàn Phóng gầm lên một tiếng, cương khí toàn thân hội tụ lại một điểm muốn ngăn cản ánh đao đó. Nhưng quỷ dị nhất là thanh trường đao đỏ máu đó căn bản không nhìn cương khí phòng ngự, trực tiếp xuyên qua Hàn Phóng.
Trường đao đỏ máu đâm xuyên qua tim Hàn Phóng sau đó trở lại thành máu huyết rơi xuống người hắn, nhuộm toàn thân Hàn Phóng thành màu đỏ thẫm.
Đây cũng là điểm kinh khủng của Hóa Huyết Thần Đao.
Thức võ thuật này nếu vận dụng khí huyết bản thân thi triển sẽ là sát chiêu liều mạng, lực lượng khí huyết bản thân càng mạnh, uy năng Hóa Huyết Thần Đao cũng càng mạnh.
Nhưng nếu thức võ thuật này vận dụng khí huyết đối thủ để thi triển vậy có thể bỏ qua bất cứ cương khí phòng ngự nào của đối phương, có thể nói là quỷ dị tới cực điểm.
Khí huyết Ma Huyết Đại Pháp lôi kéo ra cùng căn nguyên từ đối phương, giờ cho dù ngưng tụ thành đao vẫn coi như một bộ phận của thân thể đối phương.
Cương khí có thể phòng ngự công kích của kẻ địch, chẳng lẽ còn phòng ngự thân thể mình hay sao?
Cho nên Hóa Huyết Thần Đao quỷ dị khó lường, đối mặt với môn công pháp này chỉ có thể mạnh mẽ tiến công, đánh tan thế đao huyết khí chứ không thể lựa chọn phòng ngự.
Hàn Phóng bị giết, người vừa lên tiếng phẫn nộ tới cực hạn, cương khí cường đại tạo thành chưởng ấn đánh xuống như Thái Sơn áp đỉnh, uy lực hết sức mạnh mẽ, ngay cả nguyên khí thiên địa xung quanh cũng như nứt vỡ.
Khoảnh khắc đó Sở Hưu đã biết người xuất thủ là ai, cho nên y lập tức thối lui!
Đừng nhìn giờ y có thể tùy ý giết chết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng so với tông sư võ đạo, chênh lệch đôi bên vẫn như ngày và đêm.
Nhưng diện tích một chưởng đó bao phủ quá rộng, uy thế lại như nắm giữ càn khôn, phong tỏa không gian xung quanh, khiến nguyên khí thiên địa trở nên đậm đặc khó lòng di chuyển.
Không cần nhìn Sở Hưu cũng biết, đây là Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp Nhân Long, chưởng nắm càn khôn, tay ôm phong vân!
Tránh cũng không thể tránh, hai mắt Sở Hưu biến thành đỏ thẫm, lập tức bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, ma khí cương khí quanh người ngưng tụ, lực lượng huyết sát xen lẫn với ma khí, A Tỳ Đạo Tam Đao chém ra, ma khí ngập trời mang theo một chút thần tính rực rỡ uy nghiêm.
Một đao đó đủ để đánh trọng thương võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường, nhưng dưới tay tông sư võ đạo như Nhiếp Nhân Long lại nhanh chóng bị Càn Khôn Lăng Vân Thủ của hắn làm cho tiêu biến.
Sở Hưu không hề dừng lại, tay niết Trí Quyền Ấn, chỉ trong chớp mắt lĩnh vực cương khí phóng ra, bày thiên la địa võng định ngăn cản chưởng này.
Nhưng lĩnh vực cương khí tỏa lưới thập phương của Trí Quyền Ấn thậm chí không ngăn nổi thời gian một hơi thở đã ầm ầm vỡ vụn!
Chương 453 Nhiếp Nhân Long
Sở Hưu mặt không đổi sắc, lại tới Độc Cô Ấn thi triển, khoảnh khắc đó khí thế quanh người Sở Hưu như ngọn núi bất động, hơn nữa đặc tính nội lực của Đại Kim Cương Thần Lực cũng được y thi triển tới cực hạn, khiến cho quanh người Sở Hưu lóe lên một quầng sáng kim.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Càn Khôn Lăng Vân Thủ đánh xuống, cương khí phòng ngự do Độc Cô Ấn của Sở Hưu bố trí trực tiếp bị đánh nát, thân thể y bị ép xuống dưới đất, đánh bay hơn mười trượng.
Từ trong hố lớn nhảy ra, sắc mặt Sở Hưu tái nhợt nhưng không hề thụ thương.
Đương nhiên đây không phải chuyện vinh quang gì.
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu chính diện đối mặt với võ giả cấp bậc tông sư võ đạo. Kết quả chỉ một chiêu đã kéo hết vốn liếng của Sở Hưu ra, có vậy mới đỡ được một chưởng này của đối phương, có thể thấy tông sư võ đạo, hay nói bản thân Nhiếp Nhân Long rốt cuộc mạnh tới nhường nào.
Bên phía Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Nhân Long vẻ mặt âm trầm đi tới, sau lưng hắn là Nhiếp Đông Lưu cùng vài cao thủ Tụ Nghĩa Trang.
Nhìn thi thể Hàn Phóng trên mặt đất, sắc mặt Nhiếp Nhân Long âm trầm như nước.
Thật ra trước nay Nhiếp Nhân Long luôn là kẻ không lộ vui buồn, nhưng lần này Tụ Nghĩa Trang bọn họ chịu thiệt thật sự quá lớn.
Mạnh Nguyên Long là huynh đệ kết nghĩa của hắn, còn là tổng quản khách khanh Tụ Nghĩa Trang.
Thực chất đối với thứ gọi là huynh đệ kết bái, Nhiếp Nhân Long thật sự không quan tâm. Huynh đệ của hắn nhiều lắm, sống có, chết cũng có. Nhiếp Nhân Long chỉ để ý tới huynh đệ có thể mang tới lợi ích cho hắn chứ không phải huynh đệ cản đường hắn.
Mạnh Nguyên Long rõ ràng là người trước. Thực lực bản thân Mạnh Nguyên Long không yếu, quan trọng hơn Mạnh Nguyên Long là tổng quản khách khanh của Tụ Nghĩa Trang. Bao năm qua môn khách khách khanh của Tụ Nghĩa Trang đều được quản lý thỏa đáng, giờ Mạnh Nguyên Long chết rồi, thời gian ngắn sắp tới ai có thể thay thế vị trí này?
Còn Hàn Phóng cũng là cao thủ có danh tiếng hiếm có trong Tụ Nghĩa Trang bọn họ, không ngờ lần này cũng chết tại đây. Liên tục tổn thất hai đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, quả thật đã tổn thương tới gân cốt Tụ Nghĩa Trang.
Nhiếp Nhân Long nhìn Sở Hưu từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: “Sở Hưu, ngươi thật to gan!”
Thực lực cùng tâm tính con mình ra sao, Nhiếp Nhân Long đều biết rất rõ. Sở Hưu này có thể khiến Nhiếp Đông Lưu chịu thiệt nhiều lần như vậy, thậm chí áp chế Nhiếp Đông Lưu liên tục, ngay cả Nhiếp Nhân Long cũng không thể không thừa nhận, trong thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ, Sở Hưu cũng là người nổi bật.
Trong lúc Nhiếp Nhân Long đánh giá Sở Hưu, Sở Hưu cũng không chút khách khí quan sát tông sư võ đạo Nhiếp Nhân Long này.
Luận tướng mạo, Nhiếp Nhân Long nghiêm túc mạnh mẽ, mặc một bộ áo gấm màu vàng kim, dưới hàm để râu ngắn, bộ dáng quang minh lẫm liệt, đứng đó không nói gì cũng có thể thấy là tiền bối tông sư khí khái hào hùng.
Chỉ có điều bề ngoài không phải là thứ duy nhất để đánh giá con người, lý luận trong lòng ra sao thì tướng mạo như vậy có chỗ đáng tin, nhưng cũng nhiều chỗ không chuẩn.
Trên giang hồ này số hiệp khách chân chính như Sở Cuồng Ca rất ít, nhưng ngụy quân tử lại rất nhiều.
Nhiếp Nhân Long là một ngụy quân tử, một tên ngụy quân tử ngụy trang tới cực hạn, thậm chí thật sự coi mình là người hiệp nghĩa.
Ngày trước năm người tụ nghĩa tại Tụ Nghĩa Trang, nhưng giờ chỉ còn lại mình Nhiếp Nhân Long, thậm chí hậu duệ những người kia cũng không biết đi đâu, những thứ này quả thật không khỏi khiến người ta suy ngẫm lại.
Nhưng mấy năm gần đây Tụ Nghĩa Trang gây dựng được thanh danh cực lớn tại Bắc Yên, trợ giúp võ giả tán tu qua lại, không cầu hối báo. Tụ Nghĩa Trang thật sự giúp đỡ không ít người, nhưng trong bóng tối Nhiếp Nhân Long làm những chuyện gì, mấy ai biết được?
Sở Hưu nheo mắt nhìn Nhiếp Nhân Long, lại nhìn Nhiếp Đông Lưu một chút, thản nhiên nói: “Không phải ta to gan mà có một số kẻ không muốn để ta sống yên ổn.
Nhiếp Đông Lưu, Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội ta đã cho ngươi cơ hội đánh bại ta, là chính ngươi không tự nắm được, lại tiếp tục giở trò tính kế nham hiểm.
Giao thủ chính diện ngươi không đánh nổi ta, lại càng không đánh nổi Lã huynh. Kẻ chỉ biết lén lút chơi mấy trò âm như tính toán như vậy, không thành nghiệp lớn nổi đâu.”
Nhiếp Đông Lưu đương nhiên không thất thố vì đôi câu mỉa mai đó của Sở Hưu, nghe vậy chỉ cuối cùng nói: “Sở Hưu, Tụ Nghĩa Trang ta lần này truy nã Lã Phụng Tiên là do quần chúng phẫn nộ, không liên quan tới ân oán cá nhân.
Người này phát điên, Lưu gia chiêu đãi hắn khách khí như vậy, hắn lại đi diệt cả nhà Lưu gia, chuyện này phát sinh ở Bắc Yên ta đương nhiên Tụ Nghĩa Trang không thể không quản rồi.”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Lã huynh diệt cả nhà Lưu gia? Nực cười! Không có bằng chứng, chỉ bằng Tụ Nghĩa Trang các ngươi cũng dám há miệng nói vậy? Quan Trung Hình Đường ta am hiểu nhất là điều tra phá án, ngươi có dám để Quan Trung Hình Đường ta nhúng tay vào việc này không?”
Nhiếp Đông Lưu lạnh nhạt nói: “Đừng quên một việc, Quan Trung Hình
Đường ngươi chỉ phụ trách tra án chứ không phải thẩm phán. Lúc cần dùng các ngươi, Quan Trung Hình Đường các ngươi là bộ đầu giang hồ, không cần tới các ngươi thì các ngươi chẳng là cái thá gì cả. Chuyện của Bắc Yên, Quan Trung Hình các ngươi không có tư cách nhúng tay!”
Nhiếp Nhân Long ở bên cạnh khoát tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Thôi đi Đông Lưu, không cần nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp động thủ là được!”
Sở Hưu híp mắt nói: “Nhiếp trang chủ, ngươi đường đường là tông sư võ đạo, không ngờ lại công nhiên ra tay với võ giả tiểu bối như ta, như vậy có quá đáng quá không? Chẳng lẽ ngươi không sợ người đời nói ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ?
Còn nữa, ngươi dám động tới ta, không sợ Quan Trung Hình Đường chỉ trích ư?”
Nhiếp Nhân Long đứng chắp tay lạnh lùng nói: “Ỷ lớn hiếp nhỏ? Ta chỉ ra tay bắt tên cuồng đồ dám giết đệ tử Tụ Nghĩa Trang ta, ai dám nói ta ỷ lớn hiêp snhỏ?
Còn về Quan Trung Hình Đường, nếu Sở Cuồng Ca vẫn còn ta sẽ nể mặt Sở đại hiệp đôi chút, nhưng Quan Tư Vũ không xứng để ta nhún nhường như thế!
Nếu ngươi thành thật ở lại tại Quan Trung, đương nhiên không ai động được tới ngươi.
Nhưng giờ ngươi lại chủ động nhảy ra, còn dám giết người của Tụ Nghĩa Trang ta tại Bắc Yên, rõ ràng là đang tự tìm đường chết!
Hôm nay ta ra tay với ngươi, ta muốn xem xem rốt cuộc Quan Tư Vũ hắn có dám tới Tụ Nghĩa Trang ta đòi một câu trả lời hay không?”
Nhiếp Nhân Long xuất thân dân dã, dùng thời gian vài chục năm đã đặt vững giang sơn của Tụ Nghĩa Trang, vừa là nhờ thủ đoạn của hắn, vừa là dựa vào thực lực của hắn.
Nếu đổi lại là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Thẩm Bão Trần, Độc Cô Ly, Nhiếp Đông Lưu có lẽ còn cố kỵ thể diện bọn họ không dám ra tay với Sở Hưu.
Nhưng giờ hắn chỉ đối mặt với một Quan Trung Hình Đường mà thôi. Nói câu không dễ nghe thì Quan Tư Vũ còn chưa có thế lớn đến mức Nhiếp Nhân Long phải nhượng bộ.
Lã Phụng Tiên đứng bên cạnh Sở Hưu, sắc mặt nghiêm nghị: “Sở huynh, có vẻ ta làm liên lụy tới ngươi rồi.”
Trước đó Lã Phụng Tiên cho người tới cầu viện Sở Hưu, hắn vốn không ngờ cả vị tông sư võ đạo Nhiếp Nhân Long này cũng tới.
Nếu hắn biết chuyện này, với tính cách của Lã Phụng Tiên, thà rằng mình cố gắng chống đỡ cũng không cầu viện chỗ Sở Hưu.
Chương 454 Hậu chiêu (1)
Đối với phần lớn võ giả giang hồ mà nói, tông sư võ đạo là những người cao tới không thể chạm vào.
Đối mặt với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, Lã Phụng Tiên còn dám buông tay đánh cược, cũng có dũng khí liều chết một phen. Nhưng giờ bọn họ đang phải đối mặt với cao thủ cấp bậc tông sư võ đạo, cho dù với tâm tính của Lã Phụng Tiên cũng không tránh khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Có điều lúc này Sở Hưu lại vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ chẳng chút sợ hãi.
Ngay lúc Nhiếp Nhân Long chuẩn bị động thủ, một giọng nói già nua đột hiên truyền tới: “Quan Tư Vũ không xứng để ngươi ngươi nể mặt, vậy lão phu có xứng hay không?”
Đám người nhìn theo hướng giọng nói, chỉ thấy một ông lão mặc trường bào màu đen, lưng đeo trường kiếm cùng màu bước từng bước tới. Mỗi bước đạp ra tiến xa hơn mười trượng, khí thế kinh người, không ngờ cũng là một cường giả tông sư võ đạo.
Còn sau lưng lão già kia là một người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc dù thực lực chỉ có Ngoại Cương cảnh nhưng khí độ bất phàm, rõ ràng không phải hạng vô danh.
Lã Phụng Tiên sửng sốt nhìn về phía Sở Hưu, nghi hoặc truyền âm nói: “Sở huynh, người này do ngươi tìm đến à?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu: “Không bao giờ được đánh giá cao giới hạn nhân phẩm của đối thủ ngươi. Trên giang hồ này, cái gọi là không thể ỷ lớn hiếp nhỏ chỉ là lời nói bừa mà thôi. Trước thực lực tuyệt đối, cho dù ngươi có ỷ lớn hiếp nhỏ thật, người khác làm gì được ngươi?
Ta đoán lần này Nhiếp Nhân Long sẽ ra tay nên chuẩn bị trước đôi chút, giờ quả nhiên là đúng!”
Lã Phụng Tiên gật nhẹ đầu, không biết có hiểu hay không.
Có điều theo những người khác thấy, vị Sở đại nhân này tuy là hảo hữu với Lã Phụng Tiên nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn khác biệt. Có trời mới biết làm sao bọn họ lại thành bằng hữu.
Tính cách Lã Phụng Tiên nói dễ nghe một chút là tiêu dao tùy ý, nói khó nghe là nông nổi đơn thuần.
Cho dù đang bỏ trốn giữ mạng, thật ra Lã Phụng Tiên cũng chẳng có kế hoạch gì, hoàn toàn là dùng thực lực bản thân cố gắng giết ra, nghĩ đến đâu thì chạy tới đó. Mặc dù nhìn thì dũng mãnh cường đại nhưng lại không có kết cấu gì đáng nói.
Còn tính cách Sở Hưu lại rất rõ ràng, bày mưu rồi mới hành động, trên phương diện động não hiển nhiên Sở Hưu khá hơn Lã Phụng Tiên nhiều.
Có điều theo mọi người thấy, Sở Hưu liên thủ với Lã Phụng Tiên quả thật không tệ. Sở Hưu mưu tính đại cục, Lã Phụng Tiên xuất thủ chém giết, hai bên
phối hợp không tệ.
Mà lúc này giữa trường, Nhiếp Nhân Long nhìn người tới không khỏi cau mày, nghi hoặc nói: “Cửu Ly Kiếm - Thịnh Thiên Nghiêu! Ngươi tới đây làm gì? Theo ta biết ngươi đâu có quan hệ gì với Quan Trung Hình Đường hay Sở Hưu?”
Người trước mắt chính là võ giả tán tu tiếng tăm lừng lẫy đất Bắc Yên, Cửu Ly Kiếm - Thịnh Thiên Nghiêu. Nhiếp Nhân Long từng nghe tới tên đối phương, có điều hai bên chưa từng có giao tiếp gì.
Nếu đối phương chỉ là võ giả tán tu đơn thuần, Nhiếp Nhân Long thật sự không sợ đối phương.
Dù sao hắn cũng là trang chủ Tụ Nghĩa Trang một trong Nhân Hòa Lục Bang, sao phải sợ một võ giả tán tu? Hắn còn chẳng nể mặt Quan Tư Vũ nói chi một Thịnh Thiên Nghiêu?
Nhưng mấu chốt là bối cảnh của Thịnh Thiên Nghiêu không phải chỉ là võ giả tán tu. Thịnh Thiên Nghiêu là cung phụng của hoàng thất Bắc Yên, là loại cung phụng chỉ thần phục hoàng tộc. Nói đơn giản hơn thì Thịnh Thiên Nghiêu là tay chân chuyên dụng của hoàng tộc Bắc Yên, dựa lưng vào toàn bộ triều đình Bắc Yên!
Một Quan Trung Hình Đường, Nhiếp Nhân Long không quan tâm, nhưng hoàng thất Bắc Yên, triều đình Bắc Yên, Nhiếp Nhân Long lại chẳng thể bỏ qua.
Từ xưa đến nay, giang hồ và triều đình luôn đứng đối lập. Người giang hồ không muốn bị quy củ triều đình trói buộc, triều đình cũng không muốn có giới giang hồ không chịu ước thúc này.
Nhưng đáng tiếc, hai bên không ai làm gì được ai, cho nên trước mắt triều đình và giang hồ đạt thành một loại ăn ý cân bằng.
Chỉ cần những tông môn giang hồ không phát triển phách lối quá mức, không khiêu khích uy nghiêm của triều đình, triều đình cũng không ra tay với người giang hồ.
Còn triều đình chỉ cần không nghĩ tới chuyện đồ phật diệt đạo, không diệt trừ người trong võ lâm, phần lớn người trong giang hồ sẽ tuân thủ quy củ, không phá hoại quy tắc.
Cho nên giờ hiện tại rất nhiều người khi động thủ trong các châu phủ sẽ cố gắng khống chế sức mạnh, có làm hỏng đồ cũng không sao nhưng nếu lan tới dân chúng vô tội, vậy sẽ là phá hoại quy củ, rất dễ dẫn tới triều đình ra tay can thiệp.
Mà giang hồ cùng triều đình tuy đối lập nhưng song phương cũng có lúc liên hợp.
Tỷ như ngày trước Đông Tề vô cùng được, chiếm cứ vùng Trung Nguyên màu mỡ, đã có thế khí thôn sơn hà, thậm chí dùng sức mình mình khai chiến với cả Bắc Yên và Tây Sở.
Bắc Yên có thể chiến thắng Đông Tề đồng thời tiêu diệt nước nhỏ Ngụy Quốc phụ thuộc của Đông Tề, tất cả là nhờ lão hoàng đế Bắc Yên, Yến Võ Đế Hạng Long khí phách vô song, liên hợp với giang hồ Bắc Yên cùng ra tay đối kháng với Đông Tề, có vậy mới thắng được trận này.
Cho nên từ đó về sau, trong ba nước Bắc Yên là quốc gia có liên hệ chặt chẽ với người giang hồ nhất, mời chào khách khanh cung phụng đã trở thành quy củ bên ngoài.
Thịnh Thiên Nghiêu thân là cung phụng của hoàng thất, hắn gia nhập hoàng thất Bắc Yên làm cung phụng đã hơn mười năm, quan hệ sâu rộng. Tại Bắc Yên, thể diện của Thịnh Thiên Nghiêu quả thật lớn hơn Quan Tư Vũ.
Đương nhiên đây cũng chỉ là thân phận bên ngoài của Thiên Nhân Hợp Nhất. Căn cứ theo tin tức Mai Khinh Liên truyền lại, vị Thịnh Thiên Nghiêu này là tông sư võ đạo thuộc nhánh Ẩn Ma, truyền nhân duy nhất của đại phái Ma đạo năm xưa, Cửu Ma Kiếm Tông.
Cho nên có thể nói thân phận của hắn không phải chỉ là Cửu Ly Kiếm - Thịnh Thiên Nghiêu, nói chính xác hơn phải là Cửu Ma Kiếm mới đúng.
Thịnh Thiên Nghiêu cười lạnh nói: “Ta với Sở Hưu không quan hệ gì nhưng ta cùng Quan Trung Hình Đường lại có quan hệ.
Ngày xưa ta tuổi trẻ nóng tính, đắc tội với người không nên đắc tội, nếu không nhờ có Sở Cuồng Ca - Sở Cự Hiệp ra tay cứu giúp, ta đã chẳng sống được tới ngày có thực lực như giờ.
Hiện tại uy thế của Quan Trung Hình Đường đã ổn định, ta không tìm được cơ hội báo đáp ân tình năm xưa của Sở cự hiệp, . Giờ rốt cuộc cũng có cơ hội, đâu thể bỏ mặc tuấn kiệt trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường bị ức hiếp được?
Nhiếp Nhân Long, ta biết ngươi là ai, những chuyện cứt chó xúi quẩy ngươi từng làm ta cũng đều biết. Có điều ta thật sự không ngờ giờ ngươi càng lúc càng không ra gì, làm chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ mà cũng ra vẻ đạo mạo như vậy được.
Dù sao cũng chỉ một câu thôi. Hôm nay ta ở đây, ngươi đừng hòng động tới người của Quan Trung Hình Đường!”
Nhiếp Nhân Long nhíu mày, hắn thật sự không ngờ chuyện này còn dẫn tới lão già mà chưa chịu chết Thịnh Thiên Nghiêu.
Nhiếp Nhân Long lại không hề nghi ngờ gì Thịnh Thiên Nghiêu, dù sao ngày trước Sở Cuồng Ca xông xáo giang hồ, rất nhiều võ giả nợ ân tình của hắn, thậm chí nhiều tới mức đếm không xuể.
Chương 455 Hậu chiêu (2)
Cho dù chỉ một phần mười trong đó còn nhớ ân tình của Sở Cuồng Ca cũng là chuyện hết sức kinh khủng. Cũng như hiện tại, Nhiếp Nhân Long tính ngàn tính vạn, lại không tính tới Thịnh Thiên Nghiêu nhúng tay vào.
Đúng lúc này người trẻ tuổi sau lưng Thịnh Thiên Nghiêu cuối cùng nói: “Nhiếp trang chủ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, làm việc quá tuyệt tình, ai cũng mất mặt cả. Chẳng phải sao?”
Người trẻ tuổi này chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh nhưng giọng nói lại mang theo ý tứ của kẻ bề trên, thậm chí cho dù đối mặt với trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Nhân Long cũng vậy.
Nhiếp Nhân Long cau mày nói: “Các hạ là ai?”
Một võ giả Ngoại Cương cảnh cũng dám dùng giọng điệu như vậy nói với hắn, cho dù là kẻ ngu cũng biết hoặc đối phương ngớ ngẩn, hoặc có chỗ dựa lớn.
Người trẻ tuổi kia cuối cùng nói: “Không có gì, tại hạ Hạng Xung, chắc Nhiếp trang chủ cũng từng nghe tới tên ta.”
Con mắt Nhiếp Nhân Long lập tức nheo lại, đương nhiên hắn biết cái tên này rồi.
Hoàng tử thứ mười ba của đương kim hoàng đế, cũng là đứa con trai mà bệ hạ sủng ái nhất, thập tam hoàng tử Hạng Xung!
Hiện tại hoàng đế Bắc Yên Hạng Long mặc dù tuổi cao nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, con cháu cũng không ít.
Mấy năm trước thái tử Bắc Yên bất hạnh bỏ mình, không biết Hạng Long nghĩ sao nhưng vẫn chưa chọn lại thái tử, chuyện này cũng khiến đám con cháu của hắn có cơ hội nhòm ngó ngôi đại bảo.
Trước mắt vị thập tam hoàng tử này chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí thái tử. Mặc dù hắn còn nhỏ tuổi, công tích trong triều đình Bắc Yên không đủ, nhưng ưu thế lớn nhất của Hạng Xung là tướng mạo của hắn giống hệt Hạng Long lúc còn trẻ, phải tương tự tới chín thành. Cho nên hắn cũng là hoàng tử được Hạng Long yêu mến nhất.
Lúc này thấy Hạng Xung đứng về phía Thịnh Thiên Nghiêu tạo áp lực cho hắn như vậy, e là vị hoàng tử này muốn mượn sức Thịnh Thiên Nghiêu.
Dù sao căn cơ của Hạng Xung trong triều đình rất yếu kém, bất luận quân đội, văn thần hay đại nội đều không có bao nhiêu ảnh hưởng. Cho nên hắn mới có ý đồ với cung phụng của hoàng thất, cũng coi như một cách hay.
Nhiếp Nhân Long đoán được những chuyện này, nhưng hắn cũng không muốn đối địch với một hoàng tử.
Đắc tội với Hạng Xung, đối phương mặc dù không phải thái tử nhưng vẫn có đủ cách để gây phiền toái cho ngươi.
Mặc dù một hoàng tử còn chưa đủ ảnh hưởng tới quyết định của bệ hạ, không khiến triều đình động binh đao tới diệt Tụ Nghĩa Trang, nhưng muốn gây phiền toái cho Tụ Nghĩa Trang lại chẳng khó khăn gì.
Có điều đúng lúc này lại có một tiếng cười lạnh vang lên: “Ta nói này, thập tam đệ, ngươi duỗi tay xa quá rồi đấy. Dám thò tay vào giang hồ như vậy, không sợ bị phụ hoàng quở trách ư?
Nhiếp trang chủ đừng sợ, thập tam đệ của ta chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, trong triều hắn vốn chẳng có mấy lực lượng. Muốn dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng để đối phó với Tụ Nghĩa Trang một trong Nhân Hòa Lục Bang, phụ hoàng không ngu ngốc như vậy đâu.”
Lại một nhóm người từ xa bước tới, dẫn đầu là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, thân mặc mãng bào vàng óng, lưu lại hai chùm ria mép, khí thế bất phàm. Phía sau hắn còn vài tùy tùng xem dáng vẻ dường như là thái giám cùng với vài thị nữ, cung cách rõ ràng khoa trương hơn Hạng Xung.
Lần này Nhiếp Nhân Long không cần nghe tên cũng biết. Lai lịch vị này không nhỏ, chính là nhị hoàng tử Hạng Lê.
Triều đình trước nay lập trưởng không lập thứ, truyền chi chính không truyền chi thứ.
Thái tử đã chết, hoàng tử thứ hai đương nhiên có hy vọng lớn nhất, cho nên trong triều đình có không ít người ủng hộ Hạng Lê. Ngoại trừ không được sủng ái như Hạng Xung, những thứ khác Hạng Lê đều mạnh hơn Hạng Xung.
Thập tam hoàng tử Hạng Xung cùng nhị hoàng tử Hạng Lê cùng xuất hiện, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không ngờ tới, kể cả Sở Hưu.
Đây vốn là ân oán giữa y và Tụ Nghĩa Trang, sao còn liên lụy tới hai vị hoàng tử?
Thật ra nguyên nhân Hạng Xung xuất hiện ở đây cũng hết sức đơn thuần.
Hạng Xung muốn mượn sức Thịnh Thiên Nghiêu, nhưng thân phận bản thân Thịnh Thiên Nghiêu đã có chỗ mờ ám, sao lại dễ dàng đáp ứng Hạng Xung cho được?
Cho nên đối mặt với lời mời chào của Hạng Xung, Thịnh Thiên Nghiêu không trực tiếp đồng ý nhưng cũng chẳng thẳng thắn cự tuyệt, ngược lại chơi trò lá mặt lá trái.
Lần này Hạng Xung nghe được Thịnh Thiên Nghiêu định ra tay bèn vội vàng chạy theo, chuẩn bị đưa Thịnh Thiên Nghiêu một ân tình, để hắn thấy mình chiêu hiền đãi sĩ, gia nhập dưới trướng mình.
Còn Hạng Lê xuất hiện lại càng đơn giản, hắn nghe thuộc hạ báo cáo động tĩnh Hạng Xung nên tới gây sự.
Bắc Yên có nhiều hoàng tử như vậy, thái tử đã chết, Hạng Lê thân là nhị hoàng tử, năng lực cùng lực lượng nội tình bản thân đều không kém. Theo lý mà nói hắn là người thích hợp nhất để trở thành thái tử, thậm chí phần lớn
lực lượng triều đình Bắc Yên đều nghiêng về phía hắn.
Thế nhưng đừng quên, hoàng đế Bắc Yên vẫn còn, trong các đời hoàng đế Bắc Yên, Hạng Long mặc dù không phải Thái Tổ khai quốc, nhưng nói hắn là người phục hưng đất nước cũng không đủ.
Khi khí thế Đông Tề lớn nhất, Hạng Long liên thủ với võ lâm Bắc Yên cùng Tây Sở, đồng loạt chống đỡ Đông Tề, mạnh mẽ đánh gãy bá nghiệp của Đông Tề. Thành tựu này có thể nói là có một không hai trong các đời quân vương Bắc Yên.
Cho nên trong triều đình Bắc Yên, Hạng Long có uy danh tuyệt đối.
Hắn không lên tiếng tỏ ý kiến, Hạng Lê là nhân tuyển thích hợp nhất cho vị trí thái tử.
Nhưng chỉ cần Hạng Long mở miệng muốn lập Hạng Xung làm thái tử, vậy toàn bộ Bắc Yên không ai dám phản đối.
Cho nên mấy năm gần đây Hạng Lê hao hết tâm cơ chèn ép Hạng Xung, muốn thập tam đệ của mình tuyệt đối không có đường xoay người!
Chỉ cần Hạng Xung làm việc gì, hắn đều nhắm vào rồi phá hoại. Cũng như lúc này, mặc dù hắn không có quan hệ gì với Tụ Nghĩa Trang, nhưng chỉ vì Hạng Xung đứng đối lập với Tụ Nghĩa Trang, hắn bèn đứng về phía Nhiếp Nhân Long.
Hạng Xung nhìn Hạng Lê, ánh mắt lộ vẻ giận dữ.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn bị Hạng Lê nhắm vào và chèn ép.
Thật ra ban đầu Hạng Xung cũng không có bao nhiêu dã tâm. Hắn xếp thứ mười ba, phía trước còn nhiều ca ca như vậy, vị trí thái tử dẫu sao cũng không tới phiên hắn làm.
Nhưng hắn lại trông rất giống phụ hoàng khi trẻ, cho nên từ nhỏ Hạng Lê đã nhắm vào, ức hiếp đủ kiểu. Cho nên sau khi lớn lên thái độ của Hạng Xung cũng thay đổi.
Chẳng phải các ngươi lo ta cướp mất vị trí thái tử hay sao? Được! Vốn ta còn không nghĩ gì tới vị trí này, nhưng giờ các ngươi đều sợ ta lấy mất, vậy ta sẽ thật sự tranh đoạt cho các ngươi xem!
Chính vì vậy Hạng Xung mới ra tay tranh đoạt vị trí thái tử, nhưng cùng lúc hắn cũng phải đối mặt với sự chèn ép càng thêm mãnh liệt của Hạng Lê.
Nhìn Hạng Lê, vẻ tức giận của Hạng Xung biến mất, hắn chỉ cười lạnh nói: “Nhị ca, ngươi suốt ngày chú ý tới ta, đi theo sau mông ta suốt như cái đuôi vậy, có thấy mệt không?”
Hạng Lê lộ vẻ trêu ngươi nói: “Sao? Tức giận à? Nói thật, ta đâu có chú ý tới ngươi mấy nhưng bên cạnh ngươi có người của ta đấy. Ngươi có tin không, đừng nói ngươi đi đâu, cho dù ngày đêm ngươi ăn gì, ngủ với ai cũng có người bẩm báo kỹ càng lại cho ta.