-
Chương 431-435
Chương 431 Giết Hạ Hầu! (2)
Lục tiên sinh lúc trẻ tuổi đã là tinh anh của Vô Tướng Ma Tông, giờ còn lên tới cảnh giới nửa bước tông sư, trở thành tông sư võ đạo chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cho nên trong Vô Tướng Ma Tông, phân lượng câu nói của Lục tiên sinh phải bằng nửa tông sư võ đạo.
Lúc này Hạ Hầu Trấn không chú ý tới sự tình xung quanh, hắn còn đang bận loạn chiến với một đống người, có điều vẫn giữ lại vài phần khí lực.
Chuyện này chủ yếu do Ngũ Đại Kiếm Phái làm ra, đương nhiên Ngũ Đại Kiếm Phái phải làm chủ lực, mặc dù bọn họ có thể xuất thủ nhưng sẽ không liều chết.
Cho nên bên phía Hạ Hầu Trấn chỉ giao thủ vài chiêu với võ giả Ma đạo rồi lập tức bỏ chạy, không hề đây đưa.
Còn bên phía võ giả Ma đạo còn một đống kẻ địch, không ai đi dây dưa không thôi với Hạ Hầu Trấn.
Có điều ngay lúc này một luồng ma khí lạnh lẽo đột nhiên đánh tới, ánh kim nguyên thần bưng lên xung quanh Hạ Hầu Trấn, dẫn dắt lực lượng thiên địa ngưng tụ thành tấm thuẫn ngăn cản bên người. Một tiếng nổ lớn vang lên, ma khí tiêu tán, thuẫn nguyên khí của Hạ Hầu Trấn cũng theo đó vỡ vụn.
Hạ Hầu Trấn quay đầu nhìn lại, Tư Đồ Lệ đang cười lạnh nhìn chằm chằm vào hắn.
Thanh danh m Ma Sứ - Tư Đồ Lệ của Vô Tướng Ma Tông vẫn rất lớn, Hạ Hầu Trấn cũng biết đối phương, chỉ có điều hai bên không có thù hận hay xung đột gì.
Đương nhiên giờ trên Phù Ngọc Sơn, Chính đạo với Ma đạo đã đánh tới nước này, cho dù không có xung đột nhưng trong Đại chiến chính ma như vậy, có ra tay cũng rất bình thường.
Ngay lúc Hạ Hầu Trấn định nói gì, Tư Đồ Lệ lại lao tới, hai tay kết ấn, một luồng ma khí mãnh liệt ngập trời lập tức bao phủ lấy Hạ Hầu Trấn, hóa thành thế giới cực lạc triệt để kéo Hạ Hầu Trấn vào trong.
Tầng trên có thiên nữ nhảy múa, bên dưới lại có ác quỷ Địa Ngục không ngừng kêu gào, vô cùng tà ác quỷ dị, làm hao mòn tinh thần Hạ Hầu Trấn.
Đây là Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của Vô Tướng Ma Tông!
Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của Tư Đồ Lệ khá gần với công kích tinh thần, vừa vặn Hạ Hầu Trấn cũng am hiểu phương diện này.
Nhìn những thiên nữ cùng ác quỷ xoay quanh người mình, Hạ Hầu Trấn cười lạnh một tiếng, kim quang quanh người bừng lên. Lực lượng nguyên thần hóa thành một thanh trường kiếm, trực tiếp đánh tan thế giới cực lạc trước mắt.
Có điều Tư Đồ Lệ ở bên kia không hề lui lại, tiếp tục xuất chưởng đánh ra, ma khí ngập trời cuốn ngược gầm thét, chém giết với Hạ Hầu Trấn.
Càng đánh Hạ Hầu Trấn càng cảm thấy không đúng, rốt cuộc mình với tên Tư Đồ Lệ này có ân oán gì? Vì sao hắn lại dây dưa với mình như vậy, tựa như quyết phải đánh tới phân rõ sinh tử với mình.
Lần này là Ngũ Đại Kiếm Phái muốn đánh vào mặt Ma đạo các ngươi, Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ cũng trong tay bọn họ, cho dù Tư Đồ Lệ ngươi muốn liều mạng cũng phải tìm năm phái kia mà liều mạng chứ, tìm ta làm gì?
Vừa đánh Hạ Hầu Trấn vừa lạnh lùng nói: “Tư Đồ Lệ, Hạ Hầu thị ta đâu có đắc tội với ngươi nhỉ?”
Tư Đồ Lệ cười lên quái dị nói: “Hạ Hầu thị ngươi đã đứng về phía Chính đạo tức là đã đắc tội với ta. Hai giới Chính Ma thề không đội trời chung, ngươi đã đứng về phía Ngũ Đại Kiếm Phái định chém giết đám tà ma ngoại đạo chúng ta, giờ còn trông mong ta lưu thủ hay sao?”
Dứt lời, Tư Đồ Lệ lại tiếp tục đánh tới, bộ dáng nhất quyết phải phân sinh tử với Hạ Hầu Trấn.
Hạ Hầu Trấn thầm mắng một tiếng Tư Đồ Lệ rõ là kẻ thần kinh, đành phải kiên trì tiếp tục xuất thủ.
Mà lúc này Sở Hưu mang mặt nạ cũng xuất hiện sau lưng Hạ Hầu Vô Giang, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh, một quyền đánh ra, ma diễm sát ý hội tụ!
Hạ Hầu Vô Giang thật ra đang rất buồn bực, lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này thật sự rất khó hiểu đối với hắn.
Chính mình chỉ theo phụ thân đi trải việc đời, tích lũy chút kinh nghiệm mà thôi, không ngờ lại đụng mặt với đối thủ một mất một còn Sở Hưu, muốn tính toán đối phương không ngờ còn chẳng thành công.
Sau đó Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội lại đánh thành Đại chiến chính ma, Hạ Hầu thị bọn họ thân là một trong Cửu Đại Thế Gia, đương nhiên cũng tính là tông môn Chính đạo, lúc này cũng phải xuất thủ.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang không có tâm trạng đâu mà trừ ma vệ đạo, chỉ đi theo sau lưng Hạ Hầu Trấn làm bộ, thi thoảng dùng Ngự Thần Thuật đánh lén một số võ giả Ma đạo thực lực kém xa mình, dáng vẻ ảo não buồn bực.
Từ điểm này có thể nhìn ra chênh lệch giữa Nhiếp Đông Lưu và Hạ Hầu Vô Giang khi gặp một số chuyện.
Nhiếp Đông Lưu cũng chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, thậm chí hắn bị Sở Hưu đánh bại ngay trước mặt mọi người, mất hết thể diện.
Nhưng giờ Đại chiến chính ma này lại là cơ hội đối với Nhiếp Đông Lưu.
Hạ Hầu Vô Giang ở đây cau mày ủ dột, còn Nhiếp Đông Lưu cho dù chỉ làm bộ nhưng vẫn vờ vịt đi giết một số võ giả Ma đạo, đồng thời còn chủ động cứu viện một số võ giả gặp nguy cơ, tích lũy thanh danh cho bản thân.
Ngày trước thực lực Nhiếp Đông Lưu không bằng Hạ Hầu Vô Giang nhưng thứ hạng của hắn trên Long Hổ Bảng còn cao hơn Hạ Hầu Vô Giang, đây cũng là một trong số những nguyên nhân.
Khi Hạ Hầu Vô Giang còn mải làm thiếu gia ăn chơi sống phóng túng, chỉ dựa vào thiên phú bản thân bỏ bê việc tu luyện, Nhiếp Đông Lưu đã bắt đầu tích lũy thanh danh, cho dù là việc nhỏ hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Lúc này Hạ Hầu Vô Giang còn đang suy nghĩ miên man, phụ thân hắn đã bị người trong Ma đạo cuốn lấy. Có điều Hạ Hầu Vô Giang không hề lo lắng, hắn tin vào thực lực của Hạ Hầu Trấn.
Nhưng hắn cũng cố gắng đi xa một chút, tránh khỏi bị dư chấn của cường giả tông sư võ đạo giao thủ làm ngộ thương.
Đúng lúc này một luồng sát cơ cường đại ập tới sau lưng, Hạ Hầu Vô Giang biến sắc, hai tay kết ấn, tinh thần lực quanh người hóa thành thực chất bám trên thủ ấn của hắn. Theo ấn pháp của Hạ Hầu Vô Giang thi triển, trong chớp mắt thần quang kim sắc chói mắt bùng lên, đỡ lấy thế quyền đánh tới sau lưng.
Quay đầu nhìn lại, một võ giả mặc áo đen, đầu đội mặt nạ sắt đen đang nhìn hắn, hai mắt đỏ thẫm mang theo sát ý lạnh lẽo!
Hạ Hầu Vô Giang cau mày, tên này là ai? Hắn cũng cùng quan điểm với phụ thân, lần này Hạ Hầu thị bọn họ tới Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ là qua đường, không định kiếm lợi lộc gì nhưng cũng không muốn đắc tội với ai.
Nhưng rõ ràng có một số người không nghĩ như vậy, đã nhắm vào mình.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng không sợ, người trước mắt cũng chỉ có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên mà thôi.
Hạ Hầu Vô Giang cũng có kiêu ngạo của bản thân, nói thế nào thực lực hắn cũng đủ đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, trong số võ giả cùng cấp ít người địch nổi, tên này là cái thá gì?
Có điều ngay lúc Hạ Hầu Vô Giang định mở miệng nói gì đó, Sở Hưu lại không buồn lên tiếng trực tiếp xuất quyền đánh tới. Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền được y thi triển tới cực hạn, sát ý đỏ thẫm như ngưng tụ thành thực chất đánh về phía Hạ Hầu Vô Giang.
Thấy cảnh này, Hạ Hầu Vô Giang không khỏi mắng thầm một tiếng, tên này đúng là tâm thần, cùng một phản ứng với phụ thân hắn.
Chương 432 Tuyệt cảnh
Thân hình nhanh chóng thối lui, Hạ Hầu Vô Giang hai tay kết ấn, ánh kim nguyên thần bộc phát, mặc dù Hạ Hầu Vô Giang còn chưa làm được như phụ thân mình, dùng lực lượng nguyên thần khống chế thiên địa, nhưng tu vi Ngự Thần Thuật của hắn cũng hết sức mạnh mẽ, dùng tinh thần lực dung hợp chân khí như mũi tên bắn về phía Sở Hưu!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu trực tiếp đánh nát mũi tên nguyên thần, khiến Hạ Hầu Vô Giang không khỏi cau mày.
Hạ Hầu Vô Giang cũng biết uy lực của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, dù sao môn võ công này trên giang hồ không ít người biết. Bên Đông Tề cũng có cao thủ quân ngũ biết môn võ công này, thậm chí Hạ Hầu Vô Giang đã thấy bọn họ thi triển.
Có điều cho dù những võ giả trong quân đội Đông Tề cũng không có tu vi Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền kinh khủng như vậy. Người trước mặt rốt cuộc là ai, không ngờ lại ngưng tụ được sát ý kinh thiên như vậy?
Có điều Hạ Hầu Vô Giang lúc này cũng chẳng hề chán nản, con người luôn có nhược điểm, về mặt sức mạnh người trước mắt quả thật kinh khủng, nhưng Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị bọn họ không phải chỉ có chút uy năng như vậy!
Ngay khi mũi tên nguyên thần bị nổ tan, một vệt kim quang bộc phát từ vụ nổ cương khí, bắn thẳng tới khiếu huyệt mi tâm của Sở Hưu.
Vệt sáng kim này là lực lượng nguyên thần thuần túy nhất cẩu Hạ Hầu Vô Giang, một khi tiến vào cơ thể đối phương sẽ lập tức áp chế tinh thần lực kẻ địch, biến hắn thành con rối của mình.
Nhưng ngay lúc ánh kim tới người, hai mắt Sở Hưu diễn hóa thành vực thẳm vô biên, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thi triển, tinh thần lực hùng hồn lập tức khuấy nát ánh kim của Hạ Hầu Vô Giang.
Do tinh thần lực của bản thân vẫn có chút liên hệ với ánh kim nguyên thần, cho nên bên phía Hạ Hầu Vô Giang cũng chịu ảnh hưởng, hắn rên khẽ một tiếng, lui lại vài bước, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Có thể thoải mái triệt tiêu lực lượng nguyên thần của hắn như vậy, tinh thần lực đối phương rõ ràng đã cường đại tới mức nhất định, thậm chí đủ để chống lại hắn.
Nhưng trước đó uy lực của sát quyền lại khiến Hạ Hầu Vô Giang cho rằng đối phương am hiểu sát pháp cận chiến, không ngờ đối phương còn biết cả bí pháp tinh thần!
Hạ Hầu Vô Giang thầm hô không ổn, thân hình lập tức lui lại phía sau.
Mặc dù trước kia Hạ Hầu Vô Giang hết sức tự phụ, nhưng sau hai lần chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, trong lòng hắn cũng dần tỉnh ngộ, không kiêu ngạo quá đáng nữa.
Ngự Thần Thuật bọn họ khi đối mặt với võ giả không tinh thông bí pháp nguyên thần rất dễ đối phó, khi đối mặt với võ giả tinh thông bí pháp nguyên thần vẫn rất thoái mái. Dù sao theo Hạ Hầu thị, bọn họ không thấy Ngự Thần Thuật của mình yếu hơn bất cứ ai.
Thứ khiến võ giả Hạ Hầu thị cảm thấy khó giải quyết nhất là võ giả như người trước mặt.
Về mặt tinh thần lực đối phương có yếu hơn Hạ Hầu thị một chút cũng không sao, chỉ cần miễn cưỡng ngăn cản được Ngự Thần Thuật là được.
Nhưng đối phương còn tinh thông sát pháp cận chiến cường đại, một khi để đối phương áp sát, vậy võ giả Hạ Hầu thị chỉ có thể gặp ác mộng mà thôi.
Hiển nhiên Sở Hưu hiện tại đang là như vậy. Hạ Hầu Vô Giang gây không ít phiền toái cho y, lần này Sở Hưu không định buông tha cho Hạ Hầu Vô Giang!
Sở Hưu từ từ áp sát Hạ Hầu Vô Giang, mỗi bước đều vượt qua khoảng cách vài trượng.
Lúc này quanh người hắn một nửa phật quang, một nửa ma diễm, thánh khiết xen lẫn với tà ác nhưng lại có vẻ hết sức hài hòa.
Tay niết ấn quyết, Sở Hưu đánh từng ấn tới, ma khí cùng phật quang quanh người y ngưng tụ thành một hư ảnh quỷ dị, dáng vẻ vừa trang nghiêm vừa tràn ngập ma diễm.
Đại Kim Cương Thần Lực, Ma La Kim Cương Tướng!
Phật quang cùng ma khí đan xen nghiền ép, Hạ Hầu Vô Giang bị đánh cho phải lui lại từng bước một, Ngự Thần Thuật của hắn còn chưa kịp thi triển đã bị đối phương hoàn toàn trấn áp.
Ánh sáng vàng kim trải rộng quanh người Hạ Hầu Vô Giang, có điều không phải để công kích mà để phòng ngự.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị có tính công kích cực mạnh, còn lúc này vừa giao thủ Hạ Hầu Vô Giang đã bị Sở Hưu ép tới mức chỉ có thể phòng thủ, có thể thấy hôm nay hắn chịu áp lực lớn đến nhường nào.
Thấy đối thủ từ từ ép tới, Hạ Hầu Vô Giang cắn chặt răng, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Phật Ma đồng tu, trên giang hồ mặc dù không nhiều người theo con đường này nhưng cũng không ít, đặc biệt là Đệ Lục Thiên Ma Tông, tất cả võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông đều là Phật Ma đồng tu.
Cho nên Hạ Hầu Vô Giang vô thức cho rằng đối phương là võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông, bởi vì đối phương cực ít khi tới Trung Nguyên nên mình mới không biết.
Có điều giờ thân phận đối phương ra sao đã không quan trọng, nếu cứ để đối phương áp chế như vậy e là không kịp đợi đến lúc phụ thân cứu viện, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên Hạ Hầu Vô Giang trực tiếp vận dụng lực lượng nguyên thần cứng rắn đỡ lấy một chiêu của Sở Hưu, nhưng do lực lượng bản thân hắn quá yếu nên vẫn bị đánh bay vài trượng, phun ra một ngụm máu tươi.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang như cố ý chịu đòn, hai tay kéo ngang, cương khí ngưng tụ thành từng sợi dây đàn. Tiếp đó toàn bộ tinh thần lực của hắn đều dung nhập vào hai tay, gẩy lên dây đàn, từng tiếng nổ vang truyền tới bên tai Sở Hưu!
Ngự Hồn Cầm m!
Môn công pháp này của Hạ Hầu thị dùng cương khí hóa thành dây đàn nhưng thực tế lại là dùng tinh thần lực đàn tấu, mỗi bước đều tràn ngập sát cơ.
Đáng tiếc có làm vậy cũng vô dụng.
Ấn quyết trong tay Sở Hưu biến ảo, từ Ma La Kim Cương Tướng biến thành Hộ Pháp Kim Cương, Hàng Ma Xử hoàn toàn do cương khí ngưng tụ thành ầm ầm đánh xuống, triệt để phá tan dây đàn cương khí của Hạ Hầu Vô Giang.
Hạ Hầu Vô Giang không kịp ngăn cản, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, không biêt là thụ thương thật hay uất ức.
Lúc này Hạ Hầu Trấn bên kia thấy Hạ Hầu Vô Giang đánh hộc máu, thật sự không thể tin nổi.
Thân là phụ thân, hắn đương nhiên biết thực lực nhi tử mình ra sao, cho nên Hạ Hầu Trấn cũng yên tâm, chỉ cần không gặp phải mấy vị trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, Hạ Hầu Vô Giang đều có thể thắng.
Thế nhưng giờ tình thế hoàn toàn khác, nhìn bộ dáng Hạ Hầu Vô Giang hiện tại đã thua rất thảm, thậm chí hết sức nguy hiểm, cho nên Hạ Hầu Trấn chỉ muốn quay lại cứu viện Hạ Hầu Vô Giang. Có điều Tư Đồ Lệ vẫn kéo chặt lấy hắn, không cho hắn chút cơ hội, việc này khiến Hạ Hầu Trấn càng thêm lo lắng.
Hắn là gia chủ Hạ Hầu thị thế hệ này, trong đời sau Hạ Hầu Trấn cũng muốn nâng Hạ Hầu Vô Giang lên vị trí của mình, để chi của hắn triệt để trở thành chi chính trong Hạ Hầu thị.
Đương nhiên tiền đề là Hạ Hầu Vô Giang có thể đảm nhiệm vị trí này, đồng thời còn phải sống đến lúc tiếp nhận vị trí này mới được.
Chỉ có điều giờ Hạ Hầu Vô Giang đã vô cùng nguy hiểm, cho nên Hạ Hầu Trấn cắn răng, không để ý tới mọi thứ khác một lòng muốn cứu viện con trai mình. Dù sao đây cũng là hy vọng nửa đời sau của hắn. Mặc dù hắn không chỉ có một đứa con Hạ Hầu Vô Giang, nhưng người có thiên phú kế thừa vị trí gia chủ lại chỉ mình Hạ Hầu Vô Giang.
Chương 433 Chết không nhắm mắt (1)
Hạ Hầu Vô Giang đang tràn ngập nguy hiểm, Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nhìn Tư Đồ Lệ quát lớn: “Vô Tướng Ma Tông các ngươi định không chết không thôi với Hạ Hầu thị chúng ta hay sao?”
Tư Đồ Lệ nheo mắt cười lạnh nói: “Không phải Vô Tướng Ma Tông muốn không chết không thôi với ngươi mà là Hạ Hầu thị các ngươi muốn đối nghịch với giới Ma đạo chúng ta!
Ngươi không muốn con mình chết đúng không? Vậy được thôi, đơn giản, giờ ngươi lập tức dẫn người của Hạ Hầu thị rời khỏi Phù Ngọc Sơn, bên này ta lập tức buông tay, ngươi có dám không?”
Hạ Hầu Trấn mặt mày âm trầm không nói gì, đương nhiên hắn không dám!
Phải biết giờ đã không phải phân tranh giữa Ngũ Đại Kiếm Phái và Ma đạo nữa, mâu thuẫn hai bên đã bị đẩy lên thành Đại chiến chính ma.
Lúc này các thế lực tham chiến đều đại biểu cho tông môn Chính đạo, ở đây chỉ còn số ít các môn phái như Thiên Hạ Minh không động thủ.
Hạ Hầu thị bọn họ ra tay cũng ra tay rồi, nếu giờ bỏ dở giữa chừng, vậy là sao? Ruồng bỏ giới Chính đạo? Thanh danh Hạ Hầu thị bọn họ sẽ rớt xuống cả ngàn trượng!
Hạ Hầu thị không phải Hạ Hầu thị của mình Hạ Hầu Trấn, cho nên mọi quyết định của Hạ Hầu Trấn đều phải phù hợp với lợi ích của Hạ Hầu thị mới được.
Nếu hôm nay Hạ Hầu Trấn dám vì con mình mà lựa chọn dẫn người rời khỏi Phù Ngọc Sơn, ảnh hưởng tới thanh danh của Hạ Hầu thị, vậy sau khi trở về Hạ Hầu thị, hắn cũng không cần làm gia chủ Hạ Hầu thị nữa.
Một kẻ vì tư dục mà không để ý tới lợi ích Hạ Hầu thị không xứng làm gia chủ.
Nhưng nếu bỏ mặc con mình bị người ta giết chết như vậy, Hạ Hầu Trấn cũng không làm được.
Lúc này Hạ Hầu Trấn đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn trực tiếp hét lên với Hạ Hầu Vô Giang: “Trốn! Mau chạy khỏi Phù Ngọc Sơn!”
Hạ Hầu thị không thể trốn nhưng Hạ Hầu Vô Giang lại có thể, dù sao hắn cũng chỉ là một võ giả tiểu bối, không đại biểu được toàn bộ Hạ Hầu thị.
Lâm chiến bỏ trốn, cùng lắm Hạ Hầu Vô Giang chỉ tốn thất chút thanh danh mà thôi, dù sao với võ giả tiểu bối như hắn, thứ như thanh danh sau này có thể bù đắp được.
Hạ Hầu Vô Giang lúc này cũng đang kinh hãi, cho dù Hạ Hầu Trấn không nói hắn cũng muốn chạy.
Người trước mắt đã tu luyện cả lực lượng và tinh thần lực tới mức cực hạn, đủ để áp đảo Hạ Hầu Vô Giang trên mọi phương diện.
Hạ Hầu Vô Giang không phải kẻ ngốc, liều mạng với đối thủ như vậy rõ ràng
là tự tìm đường chết.
Cho nên hắn trực tiếp quay người bỏ trốn, không hề do dự.
Thấy động tác này của Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu cười lạnh một tiếng, lần này nếu Hạ Hầu Vô Giang còn đào tẩu được, trừ phi có đại khí vận.
Đừng nhìn cảnh giới Hạ Hầu Vô Giang tiến bộ rất nhanh, thực ra nếu xét sức chiến đấu bản thân, Hạ Hầu Vô Giang còn không bằng Nhiếp Đông Lưu, nội tình căn cơ của hắn đều quá kém.
Hạ Hầu thị chủ tu tinh thần lực, nhưng thứ này vốn cần rèn luyện trong thời gian dài. Hạ Hầu Vô Giang bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên là nhờ ngoại vật, còn chưa kịp tôi luyện tinh thần lực bản thân, cho nên cảnh giới hiện tại khá kém cỏi. Cho dù Sở Hưu che dấu tung tích, không thể vận dụng Thiên Ma Vũ cùng võ công như Khoái Mạn Cửu Tự Quyết cũng có thể thoải mái áp đảo Hạ Hầu Vô Giang.
Sở Hưu quanh người bừng lên ma khí mãnh liệt, bao phủ khắp quanh người.
Cùng lúc đó, hai mắt y hiện lên màu đỏ rực, chỉ chớp mắt đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, tốc độ đột nhiên tăng vọt, trực tiếp đánh về phía Hạ Hầu Vô Giang.
Ma khí cuồng bạo cùng sát ý ngưng tụ quanh người Sở Hưu, liên tục đánh về phía Hạ Hầu Vô Giang, cơ hồ mỗi quyền đánh ra, Hạ Hầu Vô Giang đều phun ra một ngụm máu tươi.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang vì giữ mạng cũng liều cả tính mệnh.
Hạ Hầu Vô Giang cắn răng giơ ngón tay điểm lên trán, một luồng sáng kim xen lẫn khí huyết lập tức bùng lên.
Công pháp thiêu đốt tinh huyết của Hạ Hầu thị cũng khác với những người khác. Những người khác chỉ đơn thuần thiêu đốt tinh huyết còn Hạ Hầu thị lại thiêu đốt cả nguyên thần cùng tinh huyết, mặc dù tiêu hao càng lớn nhưng uy lực cũng càng mạnh mẽ.
Chỉ trong chớp mắt, quanh người Hạ Hầu Vô Giang tỏa ra bảy luồng sáng vàng kim, bắn tới các hướng, khí tức giống hệt nhau khiến người ta không cách nào phân biệt thật giả.
Sở Hưu không hề nóng vội, ánh mắt y không còn sát ý, thay vào đó là một cảnh tượng kỳ dị bao gồm cả nhật nguyệt tinh thần.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, thân hình trong bảy luồng sáng kim lập tức hiện lên rõ ràng. không còn gì che giấu.
Công pháp bỏ trốn này của Hạ Hầu thị tên là Hóa Thần Thuật, thần niệm diễn hóa ngàn vạn, không có bất cứ lực công kích nào, chỉ đơn thuần là bỏ trốn giữ mạng.
Có thể nói cho dù tông sư võ đạo cũng không nhìn ra huyền cơ trong đó, hoặc tốc độ ngươi phải nhanh chóng tới mức cực hạn có thể đuổi kịp đánh tan từng luồng kim quang này, xem xét thật giả, hoặc chỉ dựa vào vận may.
Đáng tiếc Hạ Hầu Vô Giang lại gặp phải Sở Hưu, Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể nói là công pháp khắc chế chiêu này của Hạ Hầu thị.
Đuổi kịp thân của Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu lại xuất quyền đánh ra, cương khí còn chưa tới người, sát ý cường đại đã khiến Hạ Hầu Vô Giang hộc máu, phá hủy kinh mạch trong cơ thể hắn.
Sau khi thiêu đốt tinh huyết nguyên thần, lực lượng bản thân của Hạ Hầu Vô Giang cũng đã hao tổn tới cực hạn. Vốn dĩ hắn đã không phải đối thủ, càng không nói tới giờ còn bị áp sát phải chiến đấu cận thân với Sở Hưu.
Chỉ có điều Hạ Hầu Vô Giang cực kỳ không cam tâm, chiêu thức của hắn không thể bị người trước mặt phá bỏ được.
Cho nên theo Hạ Hầu Vô Giang chỉ có thể là người này may mắn, vừa vặn đuổi theo đúng hướng mà thôi.
Nhưng tỷ lệ một phần bảy mà đối phương còn may mắn đoán đúng, vậy có phải chứng minh hôm nay trời muốn diệt Hạ Hầu Vô Giang hắn không?
Lúc này Hạ Hầu Trấn thấy Hạ Hầu Vô Giang có chạy cũng không thoát, gương mặt giãy dụa, quát lên với Tư Đồ Lệ: “Dừng tay! Hạ Hầu thị nguyện ý rời khỏi lần Đại chiến chính ma lần này!”
Hạ Hầu Trấn mặc dù không chỉ có một con trai là Hạ Hầu Vô Giang, nhưng từ nhỏ đến lớn, Hạ Hầu Vô Giang đều do hắn bồi dưỡng rèn luyện tới giờ.
Lần này nếu đổi thành đứa con khác, Hạ Hầu Trấn sẽ còn cân nhắc giữa thân phận gia chủ cùng một đứa con trai, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn.
Nhưng giờ người ở kia lại là Hạ Hầu Vô Giang, là Hạ Hầu Vô Giang mà hắn luôn dẫn theo từ nhỏ, tình cảm sâu đậm nhất. Hạ Hầu Trấn không muốn quyền lực nữa, không thể trở mắt nhìn con trai mình chết đi ở đây được.
Cho dù sau đó Hạ Hầu thị có truy cứu trách nhiệm của hắn thì đã sao? Cùng lắm là dời hắn tới một chức vị không mấy béo bở, không cho hắn làm gia chủ nữa mà thôi.
Với tuổi tác cùng cảnh giới của Hạ Hầu Vô Giang hiện tại, tương lai muốn thành gia chủ cũng không khó khăn mấy. Trong cùng thế hệ không ai thắng được Hạ Hầu Vô Giang, dù sao chỉ cần còn sống là còn hy vọng.
Chương 434 Chết không nhắm mắt (2)
Thế nhưng lúc này Tư Đồ Lệ lại nở một nụ cười ác liệt nói: “Bây giờ mới muốn thối lui? Muộn rồi!”
Hạ Hầu Trấn gầm lên: “Vô Tướng Ma Tông các ngươi muốn chết ư!”
Tư Đồ Lệ không hề e ngại: “Trong thiên hạ đâu thiếu người muốn Vô Tướng Ma Tông ta chết, thêm một Hạ Hầu thị các ngươi cũng chẳng nhiều.”
Tư Đồ Lệ nói thật, Vô Tướng Ma Tông bọn họ quả thật không sợ Hạ Hầu thị.
Vô Tướng Ma Tông một lòng muốn trùng kiến Côn Luân Ma Giáo, có thể nói họ đứng đối lập với toàn bộ giang hồ. Mặc dù người trong giang hồ đều biết chuyện này là không thể.
Cho nên từ đầu Vô Tướng Ma Tông đã chuẩn bị sẵn để đối mặt với hận thù của cả giang hồ. Giờ thêm một Hạ Hầu thị không nhiều, bớt một Hạ Hầu thị không ít.
Quan trọng nhất là phương thức làm việc của Vô Tướng Ma Tông, Hạ Hầu thị có muốn tìm họ báo thù cũng chẳng thấy được.
Lúc này bên phái Hạ Hầu Vô Giang, đã bị Sở Hưu ép tới cực hạn.
Thời khắc sinh tử, Hạ Hầu Vô Giang chợt cắn răng, hai tay kết thành một ấn quyết vô cùng phức tạp, mi tâm hiện lên một ký hiệu kỳ dị. Vô số ánh kim nguyên thần hội tụ vào một điểm, ánh sáng đại thịnh, chỉ chớp mắt đã bao phủ lấy người Sở Hưu!
Hạ Hầu Vô Giang bộc phát toàn bộ lực lượng nguyên thần của bản thân, rõ ràng định dùng hết lực lượng tinh thần của bản thân chọi cứng với tinh thần lực của Sở Hưu, ý định lưỡng bại câu thương. Cho dù sau đó Hạ Hầu Vô Giang không chết, tinh thần của hắn cũng triệt để phế bỏ.
Nhưng đáng tiếc, nếu Hạ Hầu Vô Giang vận dụng chiêu này trong thời kỳ toàn thịnh, Sở Hưu chắc chắn sẽ lựa chọn lui bước bỏ trốn.
Hạ Hầu Vô Giang muốn liều mạng nhưng Sở Hưu lại không muốn liều mạng với hắn.
Đáng tiếc vừa rồi Hạ Hầu Vô Giang đã thiêu đốt tinh huyết, lực lượng nguyên thần cũng giảm sút rất lớn, lúc này muốn liều mạng cũng chẳng có vốn liều mạng.
Hai mắt Sở Hưu như đầm lầy không đáy, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được y thi triển tới cực hạn, bao phủ lấy ánh sáng kim trong nguyên thần, trực tiếp đối chiến với Hạ Hầu Vô Giang.
Tinh thần lực song phương vừa tiếp xúc, Hạ Hầu Vô Giang đã rên khẽ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ, hắn đã nhận ra thân phận Sở Hưu.
Tinh thần lực nhìn như vô hình vô chất nhưng thực tế còn có đặc điểm rõ rệt hơn chân khí, đương nhiên đặc điểm này chỉ võ giả chuyên tu tinh thần lực như Hạ Hầu thị mới phát hiện ra được.
Hạ Hầu Vô Giang ngày trước từng va chạm tinh thần lực với Sở Hưu trên Thần Binh Đại Hội, cho nên giờ tinh thần lực song phương vừa tiếp xúc, hắn đã lập tức nhận ra thân phận Sở Hưu!
Võ giả ăn mặc theo kiểu Ma đạo này không ngờ lại là Sở Hưu!
Hạ Hầu Vô Giang muốn hô to, muốn gọi ra thân phận Sở Hưu.
Nơi này là Đại chiến chính ma, chỉ cần Sở Hưu bại lộ thân phận, Chính đạo sẽ khiến y không còn đất dung thân.
Đáng tiếc giờ tất cả tinh thần lực của hắn đều quấn lấy Sở Hưu, đừng nói hét lớn, hắn thậm chí không thể nói ra một chữ.
Theo màu đen trong mắt Sở Hưu càng ngày càng dày đặc, tinh thần lực do Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp mang tới được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, tiếng nổ lặng lẽ vang lên, Hạ Hầu Vô Giang rên khẽ một tiếng, tinh thần lực bị xoắn vặn tiêu diệt, thất khiếu chảy máu, nháy mắt đã không còn hơi thở, ngã trên mặt đất. Thế nhưng trong mắt hắn vẫn tràn ngập vẻ không cam lòng.
Chỉ kém một câu thôi hắn đã có thể khiến Sở Hưu thân bại danh liệt!
Câu nói cuối cùng của Hạ Hầu Vô Giang từ đầu đến cuối không thể ra khỏi miệng đã bị Sở Hưu giết chết, mà lúc này Hạ Hầu Trấn đã cực kỳ phẫn nộ.
Thanh niên giấu tài, trung niên mới bộc lộ năng lực, trở thành gia chủ Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Trấn cũng là kẻ có dã tâm rất lớn.
Trong trực hệ của Hạ Hầu thị không chia chi chính với chi phụ, theo lý luận chỉ cần là võ giả trực hệ của Hạ Hầu thị, biểu hiện của ngươi ưu tú là ngươi có thể thành gia chủ.
Chế độ này thật ra rất có lợi cho Hạ Hầu thị, mặc dù tăng thêm sức cạnh tranh nhưng cũng dễ sàng lọc ra người thật sự ưu tú để thừa kế.
Nhưng Hạ Hầu Trấn vẫn luôn muốn biến Hạ Hầu thị thành của riêng hắn, khiến những trưởng lão vướng víu kia cút hết, toàn bộ Hạ Hầu thị đều phải tôn chi của hắn làm chủ!
Chỉ tiếc mộng tưởng của Hạ Hầu Trấn giờ đã hoàn toàn tan vỡ.
Mặc dù Hạ Hầu Vô Giang có rất nhiều thiếu sót, nhưng điểm tốt duy nhất của hắn chính là thiên phú, thiên phú đủ cười nhạo tất cả đệ tử thế hệ trẻ tuổi trong Hạ Hầu thị.
Trong số con trai của Hạ Hầu Trấn có lẽ có người hiểu chuyện hơn Hạ Hầu Vô Giang, nhưng trong giang hồ dùng thực lực luận thành bại này, không có thực lực, tất cả đều vô nghĩa.
Hạ Hầu Trấn nổi giận bắt đầu điên cuồng tấn công Tư Đồ Lệ, muốn giải quyết hắn sau đó tới giết Sở Hưu.
Có điều Tư Đồ Lệ thấy đã đạt được mục đích lại vừa đánh vừa dây dưa, võ công của Vô Tướng Ma Tông vô cùng quỷ dị, hết sức am hiểu tình huống như
hiện tại.
Mà bên phía Sở Hưu đã giết được người đầu tiên muốn giết, có điều y cũng không khôi phục lại thân phận ‘Sở Hưu’ mà đưa mắt nhìn sang phía Nhiếp Đông Lưu.
Đối với Sở Hưu, hắn là người của Quan Trung Hình Đường, không đứng về phía Chính đạo cũng không sao, hắn làm giống như những người của Thiên Hạ Minh như Tạ Tiểu Lâu đứng trung lập cũng không ai nói gì.
Vừa rồi hắn dùng thân phận Chính đạo ra tay cứu người của Ba Sơn Kiếm Phái, lại giết Cửu Tương Tử, như vậy đã đủ, làm náo động hơn lại chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Chỉ có điều bên phía Nhiếp Đông Lưu lại khiến Sở Hưu thất vọng. So với Hạ Hầu Vô Giang, Nhiếp Đông Lưu cẩn thận hơn nhiều, theo sát sau lưng những tông sư võ đạo Bắc Yên, không hề liều lĩnh, khiến Sở Hưu không tìm ra cơ hội xuất thủ.
Lục tiên sinh tới bên Sở Hưu, trầm ngâm nói: “Nhiếp Đông Lưu này cũng là kẻ đáng gờm, cũng giống phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long, đều không dễ chọc.
Hạ Hầu Vô Giang mà ngươi vừa giết cùng lắm chỉ là một thiếu gia ăn chơi phách lối chỉ biết dựa vào thiên phú và thân phận, không có chỗ dựa là Hạ Hầu thị thành tựu cũng chỉ có hạn.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu này lại không đơn giản, giờ mặc dù hắn là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang nhưng cho dù không có thân phận thiếu trang chủ đó hắn vẫn có thể sống thoải mái giữa giang hồ này.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y và Nhiếp Đông Lưu kết thù kết oán đã lâu, đương nhiên biết Nhiếp Đông Lưu là người thế nào, cho nên y mới càng muốn tìm một cơ hội diệt trừ kẻ này đi.
Chỉ có điều giờ xem ra không có cơ hội này rồi.
Có điều lúc này Lục tiên sinh lại chọc chọc Sở Hưu nói: “Kẻ thù này ngươi không giải quyết được, chẳng bằng đổi sang giải quyết kẻ khác. Dù sao ở đây ngươi cũng có không ít cơ hội xuất thủ, trong loạn chiến thế này cũng không ai nghi ngờ tới ngươi.”
Sở Hưu sửng sốt nói: “Ngươi nói Ba Sơn Kiếm Phái?”
Lục tiên sinh khinh thường nói: “Cái đám rác rưởi Ba Sơn Kiếm Phái kia cũng coi là kẻ thù của ngươi á? Ta đang nói người kia kìa.”
Chương 435 Một kẻ thù khác
Sở Hưu suy nghĩ cũng thấy đúng, cứ nhìn bộ dáng Sầm Phu Tử là biết trình độ của Ba Sơn Kiếm Phái ra sao, người như vậy quả thật không có tư cách làm kẻ thù của y.
Nhìn theo hướng ngón tay Lục tiên sinh, y thấy một lão tăng tuy tuổi già nhưng phi thường dũng mãnh, chém giết liên tục vài võ giả Ma đạo.
Sở Hưu cau mày nói: “Lão hòa thượng này là ai?”
Lục tiên sinh cười lên quái dị: “Ngươi giết đồ đệ của người ta giờ lại chẳng nhận ra sư phụ nữa à? Hắn chính là sư phụ của hòa thượng Minh Trần chết trên tay ngươi lúc trước, trưởng lão Kim Cương Viện, Tuệ Chân.
Người này không có tiếng tăm gì trên giang hồ, thậm chí trong Đại Quang Minh Tự cũng lặng lẽ vô danh. Có điều lão già này có cũng có rất có uy vọng, thậm chí ngay thủ tọa Kim Cương Viện, Hư Ngôn ngày trước cũng được hắn chiếu cố.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn về phía Tuệ Chân đã mang theo chút sát ý.
Thù hận giữa y và Đại Quang Minh Tự bề ngoài là đã giải quyết, dù sao thủ tọa của Vọng Niệm Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự, Hư Vân đã lên tiếng.
Nhưng thực tế thì sao? Đám võ giả Đại Quang Minh Tự này vẫn ngứa mắt với Sở Hưu, thậm chí là rất căm hận. Từ chuyện trên lôi đài đám sư huynh đệ của Minh Trần thay phiên lên khiêu chiến y đã biết suy nghĩ của đám võ giả Đại Quang Minh Tự này rốt cuộc ra sao.
Tuệ Chân này mặc dù bị Hư Vân ép xuống không thể tự mình động thủ, nhưng Sở Hưu tin rằng chỉ cần mình còn sống một ngày, hắn sẽ không buông bỏ mối hận giết đồ đệ.
Hơn nữa lão hòa thượng này có căn cơ thâm sâu tại Đại Quang Minh Tự, nếu hắn muốn gây phiền toái cho Sở Hưu, vậy phiền phức đó chắc chắn sẽ rất lớn.
Lục tiên sinh đứng bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Có cần hỗ trợ không?”
Sở Hưu nhìn qua xung quanh nói: “Tạm thời là không, nhiều người ngược lại dễ gây chú ý. Nhờ người của Vô Tướng Ma Tông giúp ta dẫn lão hòa thượng này sang một bên, đừng để người của Đại Quang Minh Tự tới giúp hắn là được.”
Lục tiên sinh gật nhẹ đầu, đây là chuyện Vô Tướng Ma Tông am hiểu.
Lúc này Tuệ Chân còn không phát hiện phía xa có người nổi sát ý với mình. Hắn còn đang ra tay kịch liệt, chém giết những võ giả xuất hiện trước mặt mình. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng võ công Phật môn vẫn được hắn thi triển vô cùng cương mãnh bá đạo.
Lần này Tuệ Chân thật ra rất uất ức.
Mối thù giết đồ đệ đương nhiên phải báo, không vì chính mình thì cũng phải vì một câu trả lời cho Minh Trần dưới suối vàng.
Nhưng đáng tiếc, hắn đã đáp ứng với Hư Vân sẽ buông bỏ ân oán này. Hơn nữa nếu giờ ra tay với Sở Hưu sẽ ảnh hưởng tới danh dự của toàn bộ Đại Quang Minh Tự. Cho nên từ khi Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội bắt đầu tới giờ, Tuệ Chân đều không định động thủ, thậm chí còn an ủi ngăn cản những võ giả khác không nên hành động theo cảm tính.
Chỉ có điều Tuệ Chân không muốn động thủ, nhưng Sở Hưu lại muốn hạ thủ trước.
Lúc này Tuệ Chân còn đang ra tay chém giết những võ giả Ma đạo, xuất thủ cực kỳ hung ác dữ tợn. Đối với hắn đây cũng là một loại phát tiết.
Phật môn không thể lạm sát kẻ vô tội, nhưng đối với võ giả Phật môn, chỉ cần là người trong Ma đạo vậy không ai là vô tội. Cho nên giết những kẻ này thật ra là đang tích lũy công đức, không phải phạm giới mà là cứu người.
Lúc này Tuệ Chân cũng ôm tâm lý như vậy giết người, cũng là đang phát tiết.
Vô Tướng Ma Tông lợi dụng tâm lý này từ từ dẫn Tuệ Chân ra phía rìa, tránh xa bên Đại Quang Minh Tự sau đó lùi lại phía sau. Tuệ Chân không hề phát giác điểm này, vẫn ra tay điên cuồng.
Có điều đúng lúc này thân hình Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Tuệ Chân, bước tới một bước, ma khí sát ý hội tụ hóa thành Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền ầm ầm đánh ra, rõ ràng là đánh lén trắng trợn.
Người trong Chính đạo đối đầu với Ma đạo trước nay đều không nói tới quy củ, giờ Sở Hưu ra tay với Tuệ Chân đương nhiên cũng không cần quan tâm tới những quy củ kia.
Phật quang quanh người Tuệ Chân bừng lên, một hư ảnh Kim Cương do cương khí ngưng tụ hiện lên sau lưng. Hai tay hợp lại, Phật quang rực rỡ, đối đầu với một chưởng đánh tới, huyết sát ma khí tản mát nhưng phât ảnh Kim Cương cũng biến mất.
Võ giả đang khổ sở chống đỡ dưới tay Tuệ Chân thở phào một hơi, lại thầm mắng lão hòa thượng này ra tay còn hung ác hơn Ma đạo bọn họ, một khi xuất thủ tư thế điên cuồng như đang liều mạng.
Trong số võ giả giao thủ với Tuệ Chân có người của nhánh Minh Ma, cũng có người của Ẩn Ma, bọn họ cũng có ấn tượng về Sở Hưu. Dù sao trong Ma Đạo Hội Minh, người này cũng khá nổi bật.
Đây là đại biểu của Âm Ma Tông, còn được Vô Tướng Ma Tông coi trọng, dùng thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên khiến Cửu Tương Tử của Ngũ Độc Giáo thành danh đã lâu phải chịu thiệt nặng, rõ ràng cũng là kẻ khó lường.
Tuệ Chân quay đầu lại nhìn Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngươi là yêu nhân Ma đạo phái nào?”
“Xuống dưới hỏi Phật Tổ đi!”
Sau lưng Sở Hưu hiện lên Ma La Kim Cương Tướng, ma khí cùng phật quang xen lẫn quỷ dị, một chưởng đánh ra, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt ầm ầm bộc phát, trực tiếp công về phía Tuệ Chân.
Thấy cảnh này, ánh mắt Tuệ Chân lóe lên vẻ tức giận: “Hóa ra là yêu nhân của Đệ Lục Thiên Ma Tông!”
Trên giang hồ chỉ cần nhắc tới Phật Ma đồng tu, hầu hết mọi người sẽ vô thức nghĩ tới Đệ Lục Thiên Ma Tông!
Cho dù võ giả Phật môn, Đại Quang Minh Tự cũng cực kỳ căm ghét tông môn làm bại hoại Phật pháp như Đệ Lục Thiên Ma Tông, thậm chí tới mức coi như cái gai trong mắt.
“Đoán sai, không có thưởng rồi!”
Sở Hưu bước tới một bước, ma khí cùng phật quang ngưng tụ thành một hư ảnh ma thần quỷ dị, hai tay liên tiếp nắm thành quyền ấn đánh xuống, một nửa là ma khí ngập trời một nửa lại là phật quang chói mắt, trong lúc nhất thời lại đánh cho Tuệ Chân không ngừng lui lại phía sau.
Hòa thượng của Đại Quang Minh Tự không ai là kẻ yếu, Tuệ Chân cũng vậy.
Trước đây hắn còn có thực lực để cạnh tranh vị trí thủ tọa Kim Cương Viện, đáng tiếc lúc đó tu vi tâm cảnh của hắn không qua cửa, cuối cùng dừng bước trước cảnh giới tông sư võ đạo, đời này không có hy vọng đột phá.
Hơn nữa giờ Tuệ Chân đã già, khí huyết bản thân đã suy bại rất nhiều. Đối với tông môn chuyên môn tu luyện công pháp luyện thể như Đại Quang Minh Tự, già yếu là chuyện kinh khủng nhất.
Xuất quyền sợ gặp người trẻ, lúc này cho dù Sở Hưu phải che giấu thân phận, không thể vận dụng Khoái Mạn Cửu Tự Quyết cùng đao pháp của bản thân, nhưng xét theo lực lượng thuần túy, hắn cũng có thể áp chế Tuệ Chân.
Những võ giả Ma đạo khác thấy Sở Hưu một thân một mình đối đầu, thậm chí áp chế Tuệ Chân, ai nấy lao nhao rút khỏi, không định xen vào.
Vị tân tú Ma đạo ‘Lâm Diệp’ này thực lực quả thật cường đại, thậm chí ngay võ giả già đời của Đại Quang Minh Tự cũng bị hắn áp đảo. Xem uy thế như vậy không thua gì Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông đang cầm huyết thương đại sát một phương ở nơi khác.
Lục tiên sinh lúc trẻ tuổi đã là tinh anh của Vô Tướng Ma Tông, giờ còn lên tới cảnh giới nửa bước tông sư, trở thành tông sư võ đạo chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cho nên trong Vô Tướng Ma Tông, phân lượng câu nói của Lục tiên sinh phải bằng nửa tông sư võ đạo.
Lúc này Hạ Hầu Trấn không chú ý tới sự tình xung quanh, hắn còn đang bận loạn chiến với một đống người, có điều vẫn giữ lại vài phần khí lực.
Chuyện này chủ yếu do Ngũ Đại Kiếm Phái làm ra, đương nhiên Ngũ Đại Kiếm Phái phải làm chủ lực, mặc dù bọn họ có thể xuất thủ nhưng sẽ không liều chết.
Cho nên bên phía Hạ Hầu Trấn chỉ giao thủ vài chiêu với võ giả Ma đạo rồi lập tức bỏ chạy, không hề đây đưa.
Còn bên phía võ giả Ma đạo còn một đống kẻ địch, không ai đi dây dưa không thôi với Hạ Hầu Trấn.
Có điều ngay lúc này một luồng ma khí lạnh lẽo đột nhiên đánh tới, ánh kim nguyên thần bưng lên xung quanh Hạ Hầu Trấn, dẫn dắt lực lượng thiên địa ngưng tụ thành tấm thuẫn ngăn cản bên người. Một tiếng nổ lớn vang lên, ma khí tiêu tán, thuẫn nguyên khí của Hạ Hầu Trấn cũng theo đó vỡ vụn.
Hạ Hầu Trấn quay đầu nhìn lại, Tư Đồ Lệ đang cười lạnh nhìn chằm chằm vào hắn.
Thanh danh m Ma Sứ - Tư Đồ Lệ của Vô Tướng Ma Tông vẫn rất lớn, Hạ Hầu Trấn cũng biết đối phương, chỉ có điều hai bên không có thù hận hay xung đột gì.
Đương nhiên giờ trên Phù Ngọc Sơn, Chính đạo với Ma đạo đã đánh tới nước này, cho dù không có xung đột nhưng trong Đại chiến chính ma như vậy, có ra tay cũng rất bình thường.
Ngay lúc Hạ Hầu Trấn định nói gì, Tư Đồ Lệ lại lao tới, hai tay kết ấn, một luồng ma khí mãnh liệt ngập trời lập tức bao phủ lấy Hạ Hầu Trấn, hóa thành thế giới cực lạc triệt để kéo Hạ Hầu Trấn vào trong.
Tầng trên có thiên nữ nhảy múa, bên dưới lại có ác quỷ Địa Ngục không ngừng kêu gào, vô cùng tà ác quỷ dị, làm hao mòn tinh thần Hạ Hầu Trấn.
Đây là Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của Vô Tướng Ma Tông!
Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của Tư Đồ Lệ khá gần với công kích tinh thần, vừa vặn Hạ Hầu Trấn cũng am hiểu phương diện này.
Nhìn những thiên nữ cùng ác quỷ xoay quanh người mình, Hạ Hầu Trấn cười lạnh một tiếng, kim quang quanh người bừng lên. Lực lượng nguyên thần hóa thành một thanh trường kiếm, trực tiếp đánh tan thế giới cực lạc trước mắt.
Có điều Tư Đồ Lệ ở bên kia không hề lui lại, tiếp tục xuất chưởng đánh ra, ma khí ngập trời cuốn ngược gầm thét, chém giết với Hạ Hầu Trấn.
Càng đánh Hạ Hầu Trấn càng cảm thấy không đúng, rốt cuộc mình với tên Tư Đồ Lệ này có ân oán gì? Vì sao hắn lại dây dưa với mình như vậy, tựa như quyết phải đánh tới phân rõ sinh tử với mình.
Lần này là Ngũ Đại Kiếm Phái muốn đánh vào mặt Ma đạo các ngươi, Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ cũng trong tay bọn họ, cho dù Tư Đồ Lệ ngươi muốn liều mạng cũng phải tìm năm phái kia mà liều mạng chứ, tìm ta làm gì?
Vừa đánh Hạ Hầu Trấn vừa lạnh lùng nói: “Tư Đồ Lệ, Hạ Hầu thị ta đâu có đắc tội với ngươi nhỉ?”
Tư Đồ Lệ cười lên quái dị nói: “Hạ Hầu thị ngươi đã đứng về phía Chính đạo tức là đã đắc tội với ta. Hai giới Chính Ma thề không đội trời chung, ngươi đã đứng về phía Ngũ Đại Kiếm Phái định chém giết đám tà ma ngoại đạo chúng ta, giờ còn trông mong ta lưu thủ hay sao?”
Dứt lời, Tư Đồ Lệ lại tiếp tục đánh tới, bộ dáng nhất quyết phải phân sinh tử với Hạ Hầu Trấn.
Hạ Hầu Trấn thầm mắng một tiếng Tư Đồ Lệ rõ là kẻ thần kinh, đành phải kiên trì tiếp tục xuất thủ.
Mà lúc này Sở Hưu mang mặt nạ cũng xuất hiện sau lưng Hạ Hầu Vô Giang, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh, một quyền đánh ra, ma diễm sát ý hội tụ!
Hạ Hầu Vô Giang thật ra đang rất buồn bực, lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này thật sự rất khó hiểu đối với hắn.
Chính mình chỉ theo phụ thân đi trải việc đời, tích lũy chút kinh nghiệm mà thôi, không ngờ lại đụng mặt với đối thủ một mất một còn Sở Hưu, muốn tính toán đối phương không ngờ còn chẳng thành công.
Sau đó Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội lại đánh thành Đại chiến chính ma, Hạ Hầu thị bọn họ thân là một trong Cửu Đại Thế Gia, đương nhiên cũng tính là tông môn Chính đạo, lúc này cũng phải xuất thủ.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang không có tâm trạng đâu mà trừ ma vệ đạo, chỉ đi theo sau lưng Hạ Hầu Trấn làm bộ, thi thoảng dùng Ngự Thần Thuật đánh lén một số võ giả Ma đạo thực lực kém xa mình, dáng vẻ ảo não buồn bực.
Từ điểm này có thể nhìn ra chênh lệch giữa Nhiếp Đông Lưu và Hạ Hầu Vô Giang khi gặp một số chuyện.
Nhiếp Đông Lưu cũng chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, thậm chí hắn bị Sở Hưu đánh bại ngay trước mặt mọi người, mất hết thể diện.
Nhưng giờ Đại chiến chính ma này lại là cơ hội đối với Nhiếp Đông Lưu.
Hạ Hầu Vô Giang ở đây cau mày ủ dột, còn Nhiếp Đông Lưu cho dù chỉ làm bộ nhưng vẫn vờ vịt đi giết một số võ giả Ma đạo, đồng thời còn chủ động cứu viện một số võ giả gặp nguy cơ, tích lũy thanh danh cho bản thân.
Ngày trước thực lực Nhiếp Đông Lưu không bằng Hạ Hầu Vô Giang nhưng thứ hạng của hắn trên Long Hổ Bảng còn cao hơn Hạ Hầu Vô Giang, đây cũng là một trong số những nguyên nhân.
Khi Hạ Hầu Vô Giang còn mải làm thiếu gia ăn chơi sống phóng túng, chỉ dựa vào thiên phú bản thân bỏ bê việc tu luyện, Nhiếp Đông Lưu đã bắt đầu tích lũy thanh danh, cho dù là việc nhỏ hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Lúc này Hạ Hầu Vô Giang còn đang suy nghĩ miên man, phụ thân hắn đã bị người trong Ma đạo cuốn lấy. Có điều Hạ Hầu Vô Giang không hề lo lắng, hắn tin vào thực lực của Hạ Hầu Trấn.
Nhưng hắn cũng cố gắng đi xa một chút, tránh khỏi bị dư chấn của cường giả tông sư võ đạo giao thủ làm ngộ thương.
Đúng lúc này một luồng sát cơ cường đại ập tới sau lưng, Hạ Hầu Vô Giang biến sắc, hai tay kết ấn, tinh thần lực quanh người hóa thành thực chất bám trên thủ ấn của hắn. Theo ấn pháp của Hạ Hầu Vô Giang thi triển, trong chớp mắt thần quang kim sắc chói mắt bùng lên, đỡ lấy thế quyền đánh tới sau lưng.
Quay đầu nhìn lại, một võ giả mặc áo đen, đầu đội mặt nạ sắt đen đang nhìn hắn, hai mắt đỏ thẫm mang theo sát ý lạnh lẽo!
Hạ Hầu Vô Giang cau mày, tên này là ai? Hắn cũng cùng quan điểm với phụ thân, lần này Hạ Hầu thị bọn họ tới Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ là qua đường, không định kiếm lợi lộc gì nhưng cũng không muốn đắc tội với ai.
Nhưng rõ ràng có một số người không nghĩ như vậy, đã nhắm vào mình.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng không sợ, người trước mắt cũng chỉ có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên mà thôi.
Hạ Hầu Vô Giang cũng có kiêu ngạo của bản thân, nói thế nào thực lực hắn cũng đủ đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, trong số võ giả cùng cấp ít người địch nổi, tên này là cái thá gì?
Có điều ngay lúc Hạ Hầu Vô Giang định mở miệng nói gì đó, Sở Hưu lại không buồn lên tiếng trực tiếp xuất quyền đánh tới. Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền được y thi triển tới cực hạn, sát ý đỏ thẫm như ngưng tụ thành thực chất đánh về phía Hạ Hầu Vô Giang.
Thấy cảnh này, Hạ Hầu Vô Giang không khỏi mắng thầm một tiếng, tên này đúng là tâm thần, cùng một phản ứng với phụ thân hắn.
Chương 432 Tuyệt cảnh
Thân hình nhanh chóng thối lui, Hạ Hầu Vô Giang hai tay kết ấn, ánh kim nguyên thần bộc phát, mặc dù Hạ Hầu Vô Giang còn chưa làm được như phụ thân mình, dùng lực lượng nguyên thần khống chế thiên địa, nhưng tu vi Ngự Thần Thuật của hắn cũng hết sức mạnh mẽ, dùng tinh thần lực dung hợp chân khí như mũi tên bắn về phía Sở Hưu!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu trực tiếp đánh nát mũi tên nguyên thần, khiến Hạ Hầu Vô Giang không khỏi cau mày.
Hạ Hầu Vô Giang cũng biết uy lực của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, dù sao môn võ công này trên giang hồ không ít người biết. Bên Đông Tề cũng có cao thủ quân ngũ biết môn võ công này, thậm chí Hạ Hầu Vô Giang đã thấy bọn họ thi triển.
Có điều cho dù những võ giả trong quân đội Đông Tề cũng không có tu vi Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền kinh khủng như vậy. Người trước mặt rốt cuộc là ai, không ngờ lại ngưng tụ được sát ý kinh thiên như vậy?
Có điều Hạ Hầu Vô Giang lúc này cũng chẳng hề chán nản, con người luôn có nhược điểm, về mặt sức mạnh người trước mắt quả thật kinh khủng, nhưng Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị bọn họ không phải chỉ có chút uy năng như vậy!
Ngay khi mũi tên nguyên thần bị nổ tan, một vệt kim quang bộc phát từ vụ nổ cương khí, bắn thẳng tới khiếu huyệt mi tâm của Sở Hưu.
Vệt sáng kim này là lực lượng nguyên thần thuần túy nhất cẩu Hạ Hầu Vô Giang, một khi tiến vào cơ thể đối phương sẽ lập tức áp chế tinh thần lực kẻ địch, biến hắn thành con rối của mình.
Nhưng ngay lúc ánh kim tới người, hai mắt Sở Hưu diễn hóa thành vực thẳm vô biên, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp thi triển, tinh thần lực hùng hồn lập tức khuấy nát ánh kim của Hạ Hầu Vô Giang.
Do tinh thần lực của bản thân vẫn có chút liên hệ với ánh kim nguyên thần, cho nên bên phía Hạ Hầu Vô Giang cũng chịu ảnh hưởng, hắn rên khẽ một tiếng, lui lại vài bước, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Có thể thoải mái triệt tiêu lực lượng nguyên thần của hắn như vậy, tinh thần lực đối phương rõ ràng đã cường đại tới mức nhất định, thậm chí đủ để chống lại hắn.
Nhưng trước đó uy lực của sát quyền lại khiến Hạ Hầu Vô Giang cho rằng đối phương am hiểu sát pháp cận chiến, không ngờ đối phương còn biết cả bí pháp tinh thần!
Hạ Hầu Vô Giang thầm hô không ổn, thân hình lập tức lui lại phía sau.
Mặc dù trước kia Hạ Hầu Vô Giang hết sức tự phụ, nhưng sau hai lần chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, trong lòng hắn cũng dần tỉnh ngộ, không kiêu ngạo quá đáng nữa.
Ngự Thần Thuật bọn họ khi đối mặt với võ giả không tinh thông bí pháp nguyên thần rất dễ đối phó, khi đối mặt với võ giả tinh thông bí pháp nguyên thần vẫn rất thoái mái. Dù sao theo Hạ Hầu thị, bọn họ không thấy Ngự Thần Thuật của mình yếu hơn bất cứ ai.
Thứ khiến võ giả Hạ Hầu thị cảm thấy khó giải quyết nhất là võ giả như người trước mặt.
Về mặt tinh thần lực đối phương có yếu hơn Hạ Hầu thị một chút cũng không sao, chỉ cần miễn cưỡng ngăn cản được Ngự Thần Thuật là được.
Nhưng đối phương còn tinh thông sát pháp cận chiến cường đại, một khi để đối phương áp sát, vậy võ giả Hạ Hầu thị chỉ có thể gặp ác mộng mà thôi.
Hiển nhiên Sở Hưu hiện tại đang là như vậy. Hạ Hầu Vô Giang gây không ít phiền toái cho y, lần này Sở Hưu không định buông tha cho Hạ Hầu Vô Giang!
Sở Hưu từ từ áp sát Hạ Hầu Vô Giang, mỗi bước đều vượt qua khoảng cách vài trượng.
Lúc này quanh người hắn một nửa phật quang, một nửa ma diễm, thánh khiết xen lẫn với tà ác nhưng lại có vẻ hết sức hài hòa.
Tay niết ấn quyết, Sở Hưu đánh từng ấn tới, ma khí cùng phật quang quanh người y ngưng tụ thành một hư ảnh quỷ dị, dáng vẻ vừa trang nghiêm vừa tràn ngập ma diễm.
Đại Kim Cương Thần Lực, Ma La Kim Cương Tướng!
Phật quang cùng ma khí đan xen nghiền ép, Hạ Hầu Vô Giang bị đánh cho phải lui lại từng bước một, Ngự Thần Thuật của hắn còn chưa kịp thi triển đã bị đối phương hoàn toàn trấn áp.
Ánh sáng vàng kim trải rộng quanh người Hạ Hầu Vô Giang, có điều không phải để công kích mà để phòng ngự.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị có tính công kích cực mạnh, còn lúc này vừa giao thủ Hạ Hầu Vô Giang đã bị Sở Hưu ép tới mức chỉ có thể phòng thủ, có thể thấy hôm nay hắn chịu áp lực lớn đến nhường nào.
Thấy đối thủ từ từ ép tới, Hạ Hầu Vô Giang cắn chặt răng, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Phật Ma đồng tu, trên giang hồ mặc dù không nhiều người theo con đường này nhưng cũng không ít, đặc biệt là Đệ Lục Thiên Ma Tông, tất cả võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông đều là Phật Ma đồng tu.
Cho nên Hạ Hầu Vô Giang vô thức cho rằng đối phương là võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông, bởi vì đối phương cực ít khi tới Trung Nguyên nên mình mới không biết.
Có điều giờ thân phận đối phương ra sao đã không quan trọng, nếu cứ để đối phương áp chế như vậy e là không kịp đợi đến lúc phụ thân cứu viện, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên Hạ Hầu Vô Giang trực tiếp vận dụng lực lượng nguyên thần cứng rắn đỡ lấy một chiêu của Sở Hưu, nhưng do lực lượng bản thân hắn quá yếu nên vẫn bị đánh bay vài trượng, phun ra một ngụm máu tươi.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang như cố ý chịu đòn, hai tay kéo ngang, cương khí ngưng tụ thành từng sợi dây đàn. Tiếp đó toàn bộ tinh thần lực của hắn đều dung nhập vào hai tay, gẩy lên dây đàn, từng tiếng nổ vang truyền tới bên tai Sở Hưu!
Ngự Hồn Cầm m!
Môn công pháp này của Hạ Hầu thị dùng cương khí hóa thành dây đàn nhưng thực tế lại là dùng tinh thần lực đàn tấu, mỗi bước đều tràn ngập sát cơ.
Đáng tiếc có làm vậy cũng vô dụng.
Ấn quyết trong tay Sở Hưu biến ảo, từ Ma La Kim Cương Tướng biến thành Hộ Pháp Kim Cương, Hàng Ma Xử hoàn toàn do cương khí ngưng tụ thành ầm ầm đánh xuống, triệt để phá tan dây đàn cương khí của Hạ Hầu Vô Giang.
Hạ Hầu Vô Giang không kịp ngăn cản, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, không biêt là thụ thương thật hay uất ức.
Lúc này Hạ Hầu Trấn bên kia thấy Hạ Hầu Vô Giang đánh hộc máu, thật sự không thể tin nổi.
Thân là phụ thân, hắn đương nhiên biết thực lực nhi tử mình ra sao, cho nên Hạ Hầu Trấn cũng yên tâm, chỉ cần không gặp phải mấy vị trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, Hạ Hầu Vô Giang đều có thể thắng.
Thế nhưng giờ tình thế hoàn toàn khác, nhìn bộ dáng Hạ Hầu Vô Giang hiện tại đã thua rất thảm, thậm chí hết sức nguy hiểm, cho nên Hạ Hầu Trấn chỉ muốn quay lại cứu viện Hạ Hầu Vô Giang. Có điều Tư Đồ Lệ vẫn kéo chặt lấy hắn, không cho hắn chút cơ hội, việc này khiến Hạ Hầu Trấn càng thêm lo lắng.
Hắn là gia chủ Hạ Hầu thị thế hệ này, trong đời sau Hạ Hầu Trấn cũng muốn nâng Hạ Hầu Vô Giang lên vị trí của mình, để chi của hắn triệt để trở thành chi chính trong Hạ Hầu thị.
Đương nhiên tiền đề là Hạ Hầu Vô Giang có thể đảm nhiệm vị trí này, đồng thời còn phải sống đến lúc tiếp nhận vị trí này mới được.
Chỉ có điều giờ Hạ Hầu Vô Giang đã vô cùng nguy hiểm, cho nên Hạ Hầu Trấn cắn răng, không để ý tới mọi thứ khác một lòng muốn cứu viện con trai mình. Dù sao đây cũng là hy vọng nửa đời sau của hắn. Mặc dù hắn không chỉ có một đứa con Hạ Hầu Vô Giang, nhưng người có thiên phú kế thừa vị trí gia chủ lại chỉ mình Hạ Hầu Vô Giang.
Chương 433 Chết không nhắm mắt (1)
Hạ Hầu Vô Giang đang tràn ngập nguy hiểm, Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nhìn Tư Đồ Lệ quát lớn: “Vô Tướng Ma Tông các ngươi định không chết không thôi với Hạ Hầu thị chúng ta hay sao?”
Tư Đồ Lệ nheo mắt cười lạnh nói: “Không phải Vô Tướng Ma Tông muốn không chết không thôi với ngươi mà là Hạ Hầu thị các ngươi muốn đối nghịch với giới Ma đạo chúng ta!
Ngươi không muốn con mình chết đúng không? Vậy được thôi, đơn giản, giờ ngươi lập tức dẫn người của Hạ Hầu thị rời khỏi Phù Ngọc Sơn, bên này ta lập tức buông tay, ngươi có dám không?”
Hạ Hầu Trấn mặt mày âm trầm không nói gì, đương nhiên hắn không dám!
Phải biết giờ đã không phải phân tranh giữa Ngũ Đại Kiếm Phái và Ma đạo nữa, mâu thuẫn hai bên đã bị đẩy lên thành Đại chiến chính ma.
Lúc này các thế lực tham chiến đều đại biểu cho tông môn Chính đạo, ở đây chỉ còn số ít các môn phái như Thiên Hạ Minh không động thủ.
Hạ Hầu thị bọn họ ra tay cũng ra tay rồi, nếu giờ bỏ dở giữa chừng, vậy là sao? Ruồng bỏ giới Chính đạo? Thanh danh Hạ Hầu thị bọn họ sẽ rớt xuống cả ngàn trượng!
Hạ Hầu thị không phải Hạ Hầu thị của mình Hạ Hầu Trấn, cho nên mọi quyết định của Hạ Hầu Trấn đều phải phù hợp với lợi ích của Hạ Hầu thị mới được.
Nếu hôm nay Hạ Hầu Trấn dám vì con mình mà lựa chọn dẫn người rời khỏi Phù Ngọc Sơn, ảnh hưởng tới thanh danh của Hạ Hầu thị, vậy sau khi trở về Hạ Hầu thị, hắn cũng không cần làm gia chủ Hạ Hầu thị nữa.
Một kẻ vì tư dục mà không để ý tới lợi ích Hạ Hầu thị không xứng làm gia chủ.
Nhưng nếu bỏ mặc con mình bị người ta giết chết như vậy, Hạ Hầu Trấn cũng không làm được.
Lúc này Hạ Hầu Trấn đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn trực tiếp hét lên với Hạ Hầu Vô Giang: “Trốn! Mau chạy khỏi Phù Ngọc Sơn!”
Hạ Hầu thị không thể trốn nhưng Hạ Hầu Vô Giang lại có thể, dù sao hắn cũng chỉ là một võ giả tiểu bối, không đại biểu được toàn bộ Hạ Hầu thị.
Lâm chiến bỏ trốn, cùng lắm Hạ Hầu Vô Giang chỉ tốn thất chút thanh danh mà thôi, dù sao với võ giả tiểu bối như hắn, thứ như thanh danh sau này có thể bù đắp được.
Hạ Hầu Vô Giang lúc này cũng đang kinh hãi, cho dù Hạ Hầu Trấn không nói hắn cũng muốn chạy.
Người trước mắt đã tu luyện cả lực lượng và tinh thần lực tới mức cực hạn, đủ để áp đảo Hạ Hầu Vô Giang trên mọi phương diện.
Hạ Hầu Vô Giang không phải kẻ ngốc, liều mạng với đối thủ như vậy rõ ràng
là tự tìm đường chết.
Cho nên hắn trực tiếp quay người bỏ trốn, không hề do dự.
Thấy động tác này của Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu cười lạnh một tiếng, lần này nếu Hạ Hầu Vô Giang còn đào tẩu được, trừ phi có đại khí vận.
Đừng nhìn cảnh giới Hạ Hầu Vô Giang tiến bộ rất nhanh, thực ra nếu xét sức chiến đấu bản thân, Hạ Hầu Vô Giang còn không bằng Nhiếp Đông Lưu, nội tình căn cơ của hắn đều quá kém.
Hạ Hầu thị chủ tu tinh thần lực, nhưng thứ này vốn cần rèn luyện trong thời gian dài. Hạ Hầu Vô Giang bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên là nhờ ngoại vật, còn chưa kịp tôi luyện tinh thần lực bản thân, cho nên cảnh giới hiện tại khá kém cỏi. Cho dù Sở Hưu che dấu tung tích, không thể vận dụng Thiên Ma Vũ cùng võ công như Khoái Mạn Cửu Tự Quyết cũng có thể thoải mái áp đảo Hạ Hầu Vô Giang.
Sở Hưu quanh người bừng lên ma khí mãnh liệt, bao phủ khắp quanh người.
Cùng lúc đó, hai mắt y hiện lên màu đỏ rực, chỉ chớp mắt đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, tốc độ đột nhiên tăng vọt, trực tiếp đánh về phía Hạ Hầu Vô Giang.
Ma khí cuồng bạo cùng sát ý ngưng tụ quanh người Sở Hưu, liên tục đánh về phía Hạ Hầu Vô Giang, cơ hồ mỗi quyền đánh ra, Hạ Hầu Vô Giang đều phun ra một ngụm máu tươi.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang vì giữ mạng cũng liều cả tính mệnh.
Hạ Hầu Vô Giang cắn răng giơ ngón tay điểm lên trán, một luồng sáng kim xen lẫn khí huyết lập tức bùng lên.
Công pháp thiêu đốt tinh huyết của Hạ Hầu thị cũng khác với những người khác. Những người khác chỉ đơn thuần thiêu đốt tinh huyết còn Hạ Hầu thị lại thiêu đốt cả nguyên thần cùng tinh huyết, mặc dù tiêu hao càng lớn nhưng uy lực cũng càng mạnh mẽ.
Chỉ trong chớp mắt, quanh người Hạ Hầu Vô Giang tỏa ra bảy luồng sáng vàng kim, bắn tới các hướng, khí tức giống hệt nhau khiến người ta không cách nào phân biệt thật giả.
Sở Hưu không hề nóng vội, ánh mắt y không còn sát ý, thay vào đó là một cảnh tượng kỳ dị bao gồm cả nhật nguyệt tinh thần.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, thân hình trong bảy luồng sáng kim lập tức hiện lên rõ ràng. không còn gì che giấu.
Công pháp bỏ trốn này của Hạ Hầu thị tên là Hóa Thần Thuật, thần niệm diễn hóa ngàn vạn, không có bất cứ lực công kích nào, chỉ đơn thuần là bỏ trốn giữ mạng.
Có thể nói cho dù tông sư võ đạo cũng không nhìn ra huyền cơ trong đó, hoặc tốc độ ngươi phải nhanh chóng tới mức cực hạn có thể đuổi kịp đánh tan từng luồng kim quang này, xem xét thật giả, hoặc chỉ dựa vào vận may.
Đáng tiếc Hạ Hầu Vô Giang lại gặp phải Sở Hưu, Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể nói là công pháp khắc chế chiêu này của Hạ Hầu thị.
Đuổi kịp thân của Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu lại xuất quyền đánh ra, cương khí còn chưa tới người, sát ý cường đại đã khiến Hạ Hầu Vô Giang hộc máu, phá hủy kinh mạch trong cơ thể hắn.
Sau khi thiêu đốt tinh huyết nguyên thần, lực lượng bản thân của Hạ Hầu Vô Giang cũng đã hao tổn tới cực hạn. Vốn dĩ hắn đã không phải đối thủ, càng không nói tới giờ còn bị áp sát phải chiến đấu cận thân với Sở Hưu.
Chỉ có điều Hạ Hầu Vô Giang cực kỳ không cam tâm, chiêu thức của hắn không thể bị người trước mặt phá bỏ được.
Cho nên theo Hạ Hầu Vô Giang chỉ có thể là người này may mắn, vừa vặn đuổi theo đúng hướng mà thôi.
Nhưng tỷ lệ một phần bảy mà đối phương còn may mắn đoán đúng, vậy có phải chứng minh hôm nay trời muốn diệt Hạ Hầu Vô Giang hắn không?
Lúc này Hạ Hầu Trấn thấy Hạ Hầu Vô Giang có chạy cũng không thoát, gương mặt giãy dụa, quát lên với Tư Đồ Lệ: “Dừng tay! Hạ Hầu thị nguyện ý rời khỏi lần Đại chiến chính ma lần này!”
Hạ Hầu Trấn mặc dù không chỉ có một con trai là Hạ Hầu Vô Giang, nhưng từ nhỏ đến lớn, Hạ Hầu Vô Giang đều do hắn bồi dưỡng rèn luyện tới giờ.
Lần này nếu đổi thành đứa con khác, Hạ Hầu Trấn sẽ còn cân nhắc giữa thân phận gia chủ cùng một đứa con trai, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn.
Nhưng giờ người ở kia lại là Hạ Hầu Vô Giang, là Hạ Hầu Vô Giang mà hắn luôn dẫn theo từ nhỏ, tình cảm sâu đậm nhất. Hạ Hầu Trấn không muốn quyền lực nữa, không thể trở mắt nhìn con trai mình chết đi ở đây được.
Cho dù sau đó Hạ Hầu thị có truy cứu trách nhiệm của hắn thì đã sao? Cùng lắm là dời hắn tới một chức vị không mấy béo bở, không cho hắn làm gia chủ nữa mà thôi.
Với tuổi tác cùng cảnh giới của Hạ Hầu Vô Giang hiện tại, tương lai muốn thành gia chủ cũng không khó khăn mấy. Trong cùng thế hệ không ai thắng được Hạ Hầu Vô Giang, dù sao chỉ cần còn sống là còn hy vọng.
Chương 434 Chết không nhắm mắt (2)
Thế nhưng lúc này Tư Đồ Lệ lại nở một nụ cười ác liệt nói: “Bây giờ mới muốn thối lui? Muộn rồi!”
Hạ Hầu Trấn gầm lên: “Vô Tướng Ma Tông các ngươi muốn chết ư!”
Tư Đồ Lệ không hề e ngại: “Trong thiên hạ đâu thiếu người muốn Vô Tướng Ma Tông ta chết, thêm một Hạ Hầu thị các ngươi cũng chẳng nhiều.”
Tư Đồ Lệ nói thật, Vô Tướng Ma Tông bọn họ quả thật không sợ Hạ Hầu thị.
Vô Tướng Ma Tông một lòng muốn trùng kiến Côn Luân Ma Giáo, có thể nói họ đứng đối lập với toàn bộ giang hồ. Mặc dù người trong giang hồ đều biết chuyện này là không thể.
Cho nên từ đầu Vô Tướng Ma Tông đã chuẩn bị sẵn để đối mặt với hận thù của cả giang hồ. Giờ thêm một Hạ Hầu thị không nhiều, bớt một Hạ Hầu thị không ít.
Quan trọng nhất là phương thức làm việc của Vô Tướng Ma Tông, Hạ Hầu thị có muốn tìm họ báo thù cũng chẳng thấy được.
Lúc này bên phái Hạ Hầu Vô Giang, đã bị Sở Hưu ép tới cực hạn.
Thời khắc sinh tử, Hạ Hầu Vô Giang chợt cắn răng, hai tay kết thành một ấn quyết vô cùng phức tạp, mi tâm hiện lên một ký hiệu kỳ dị. Vô số ánh kim nguyên thần hội tụ vào một điểm, ánh sáng đại thịnh, chỉ chớp mắt đã bao phủ lấy người Sở Hưu!
Hạ Hầu Vô Giang bộc phát toàn bộ lực lượng nguyên thần của bản thân, rõ ràng định dùng hết lực lượng tinh thần của bản thân chọi cứng với tinh thần lực của Sở Hưu, ý định lưỡng bại câu thương. Cho dù sau đó Hạ Hầu Vô Giang không chết, tinh thần của hắn cũng triệt để phế bỏ.
Nhưng đáng tiếc, nếu Hạ Hầu Vô Giang vận dụng chiêu này trong thời kỳ toàn thịnh, Sở Hưu chắc chắn sẽ lựa chọn lui bước bỏ trốn.
Hạ Hầu Vô Giang muốn liều mạng nhưng Sở Hưu lại không muốn liều mạng với hắn.
Đáng tiếc vừa rồi Hạ Hầu Vô Giang đã thiêu đốt tinh huyết, lực lượng nguyên thần cũng giảm sút rất lớn, lúc này muốn liều mạng cũng chẳng có vốn liều mạng.
Hai mắt Sở Hưu như đầm lầy không đáy, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được y thi triển tới cực hạn, bao phủ lấy ánh sáng kim trong nguyên thần, trực tiếp đối chiến với Hạ Hầu Vô Giang.
Tinh thần lực song phương vừa tiếp xúc, Hạ Hầu Vô Giang đã rên khẽ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ, hắn đã nhận ra thân phận Sở Hưu.
Tinh thần lực nhìn như vô hình vô chất nhưng thực tế còn có đặc điểm rõ rệt hơn chân khí, đương nhiên đặc điểm này chỉ võ giả chuyên tu tinh thần lực như Hạ Hầu thị mới phát hiện ra được.
Hạ Hầu Vô Giang ngày trước từng va chạm tinh thần lực với Sở Hưu trên Thần Binh Đại Hội, cho nên giờ tinh thần lực song phương vừa tiếp xúc, hắn đã lập tức nhận ra thân phận Sở Hưu!
Võ giả ăn mặc theo kiểu Ma đạo này không ngờ lại là Sở Hưu!
Hạ Hầu Vô Giang muốn hô to, muốn gọi ra thân phận Sở Hưu.
Nơi này là Đại chiến chính ma, chỉ cần Sở Hưu bại lộ thân phận, Chính đạo sẽ khiến y không còn đất dung thân.
Đáng tiếc giờ tất cả tinh thần lực của hắn đều quấn lấy Sở Hưu, đừng nói hét lớn, hắn thậm chí không thể nói ra một chữ.
Theo màu đen trong mắt Sở Hưu càng ngày càng dày đặc, tinh thần lực do Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp mang tới được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, tiếng nổ lặng lẽ vang lên, Hạ Hầu Vô Giang rên khẽ một tiếng, tinh thần lực bị xoắn vặn tiêu diệt, thất khiếu chảy máu, nháy mắt đã không còn hơi thở, ngã trên mặt đất. Thế nhưng trong mắt hắn vẫn tràn ngập vẻ không cam lòng.
Chỉ kém một câu thôi hắn đã có thể khiến Sở Hưu thân bại danh liệt!
Câu nói cuối cùng của Hạ Hầu Vô Giang từ đầu đến cuối không thể ra khỏi miệng đã bị Sở Hưu giết chết, mà lúc này Hạ Hầu Trấn đã cực kỳ phẫn nộ.
Thanh niên giấu tài, trung niên mới bộc lộ năng lực, trở thành gia chủ Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Trấn cũng là kẻ có dã tâm rất lớn.
Trong trực hệ của Hạ Hầu thị không chia chi chính với chi phụ, theo lý luận chỉ cần là võ giả trực hệ của Hạ Hầu thị, biểu hiện của ngươi ưu tú là ngươi có thể thành gia chủ.
Chế độ này thật ra rất có lợi cho Hạ Hầu thị, mặc dù tăng thêm sức cạnh tranh nhưng cũng dễ sàng lọc ra người thật sự ưu tú để thừa kế.
Nhưng Hạ Hầu Trấn vẫn luôn muốn biến Hạ Hầu thị thành của riêng hắn, khiến những trưởng lão vướng víu kia cút hết, toàn bộ Hạ Hầu thị đều phải tôn chi của hắn làm chủ!
Chỉ tiếc mộng tưởng của Hạ Hầu Trấn giờ đã hoàn toàn tan vỡ.
Mặc dù Hạ Hầu Vô Giang có rất nhiều thiếu sót, nhưng điểm tốt duy nhất của hắn chính là thiên phú, thiên phú đủ cười nhạo tất cả đệ tử thế hệ trẻ tuổi trong Hạ Hầu thị.
Trong số con trai của Hạ Hầu Trấn có lẽ có người hiểu chuyện hơn Hạ Hầu Vô Giang, nhưng trong giang hồ dùng thực lực luận thành bại này, không có thực lực, tất cả đều vô nghĩa.
Hạ Hầu Trấn nổi giận bắt đầu điên cuồng tấn công Tư Đồ Lệ, muốn giải quyết hắn sau đó tới giết Sở Hưu.
Có điều Tư Đồ Lệ thấy đã đạt được mục đích lại vừa đánh vừa dây dưa, võ công của Vô Tướng Ma Tông vô cùng quỷ dị, hết sức am hiểu tình huống như
hiện tại.
Mà bên phía Sở Hưu đã giết được người đầu tiên muốn giết, có điều y cũng không khôi phục lại thân phận ‘Sở Hưu’ mà đưa mắt nhìn sang phía Nhiếp Đông Lưu.
Đối với Sở Hưu, hắn là người của Quan Trung Hình Đường, không đứng về phía Chính đạo cũng không sao, hắn làm giống như những người của Thiên Hạ Minh như Tạ Tiểu Lâu đứng trung lập cũng không ai nói gì.
Vừa rồi hắn dùng thân phận Chính đạo ra tay cứu người của Ba Sơn Kiếm Phái, lại giết Cửu Tương Tử, như vậy đã đủ, làm náo động hơn lại chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Chỉ có điều bên phía Nhiếp Đông Lưu lại khiến Sở Hưu thất vọng. So với Hạ Hầu Vô Giang, Nhiếp Đông Lưu cẩn thận hơn nhiều, theo sát sau lưng những tông sư võ đạo Bắc Yên, không hề liều lĩnh, khiến Sở Hưu không tìm ra cơ hội xuất thủ.
Lục tiên sinh tới bên Sở Hưu, trầm ngâm nói: “Nhiếp Đông Lưu này cũng là kẻ đáng gờm, cũng giống phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long, đều không dễ chọc.
Hạ Hầu Vô Giang mà ngươi vừa giết cùng lắm chỉ là một thiếu gia ăn chơi phách lối chỉ biết dựa vào thiên phú và thân phận, không có chỗ dựa là Hạ Hầu thị thành tựu cũng chỉ có hạn.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu này lại không đơn giản, giờ mặc dù hắn là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang nhưng cho dù không có thân phận thiếu trang chủ đó hắn vẫn có thể sống thoải mái giữa giang hồ này.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y và Nhiếp Đông Lưu kết thù kết oán đã lâu, đương nhiên biết Nhiếp Đông Lưu là người thế nào, cho nên y mới càng muốn tìm một cơ hội diệt trừ kẻ này đi.
Chỉ có điều giờ xem ra không có cơ hội này rồi.
Có điều lúc này Lục tiên sinh lại chọc chọc Sở Hưu nói: “Kẻ thù này ngươi không giải quyết được, chẳng bằng đổi sang giải quyết kẻ khác. Dù sao ở đây ngươi cũng có không ít cơ hội xuất thủ, trong loạn chiến thế này cũng không ai nghi ngờ tới ngươi.”
Sở Hưu sửng sốt nói: “Ngươi nói Ba Sơn Kiếm Phái?”
Lục tiên sinh khinh thường nói: “Cái đám rác rưởi Ba Sơn Kiếm Phái kia cũng coi là kẻ thù của ngươi á? Ta đang nói người kia kìa.”
Chương 435 Một kẻ thù khác
Sở Hưu suy nghĩ cũng thấy đúng, cứ nhìn bộ dáng Sầm Phu Tử là biết trình độ của Ba Sơn Kiếm Phái ra sao, người như vậy quả thật không có tư cách làm kẻ thù của y.
Nhìn theo hướng ngón tay Lục tiên sinh, y thấy một lão tăng tuy tuổi già nhưng phi thường dũng mãnh, chém giết liên tục vài võ giả Ma đạo.
Sở Hưu cau mày nói: “Lão hòa thượng này là ai?”
Lục tiên sinh cười lên quái dị: “Ngươi giết đồ đệ của người ta giờ lại chẳng nhận ra sư phụ nữa à? Hắn chính là sư phụ của hòa thượng Minh Trần chết trên tay ngươi lúc trước, trưởng lão Kim Cương Viện, Tuệ Chân.
Người này không có tiếng tăm gì trên giang hồ, thậm chí trong Đại Quang Minh Tự cũng lặng lẽ vô danh. Có điều lão già này có cũng có rất có uy vọng, thậm chí ngay thủ tọa Kim Cương Viện, Hư Ngôn ngày trước cũng được hắn chiếu cố.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn về phía Tuệ Chân đã mang theo chút sát ý.
Thù hận giữa y và Đại Quang Minh Tự bề ngoài là đã giải quyết, dù sao thủ tọa của Vọng Niệm Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự, Hư Vân đã lên tiếng.
Nhưng thực tế thì sao? Đám võ giả Đại Quang Minh Tự này vẫn ngứa mắt với Sở Hưu, thậm chí là rất căm hận. Từ chuyện trên lôi đài đám sư huynh đệ của Minh Trần thay phiên lên khiêu chiến y đã biết suy nghĩ của đám võ giả Đại Quang Minh Tự này rốt cuộc ra sao.
Tuệ Chân này mặc dù bị Hư Vân ép xuống không thể tự mình động thủ, nhưng Sở Hưu tin rằng chỉ cần mình còn sống một ngày, hắn sẽ không buông bỏ mối hận giết đồ đệ.
Hơn nữa lão hòa thượng này có căn cơ thâm sâu tại Đại Quang Minh Tự, nếu hắn muốn gây phiền toái cho Sở Hưu, vậy phiền phức đó chắc chắn sẽ rất lớn.
Lục tiên sinh đứng bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Có cần hỗ trợ không?”
Sở Hưu nhìn qua xung quanh nói: “Tạm thời là không, nhiều người ngược lại dễ gây chú ý. Nhờ người của Vô Tướng Ma Tông giúp ta dẫn lão hòa thượng này sang một bên, đừng để người của Đại Quang Minh Tự tới giúp hắn là được.”
Lục tiên sinh gật nhẹ đầu, đây là chuyện Vô Tướng Ma Tông am hiểu.
Lúc này Tuệ Chân còn không phát hiện phía xa có người nổi sát ý với mình. Hắn còn đang ra tay kịch liệt, chém giết những võ giả xuất hiện trước mặt mình. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng võ công Phật môn vẫn được hắn thi triển vô cùng cương mãnh bá đạo.
Lần này Tuệ Chân thật ra rất uất ức.
Mối thù giết đồ đệ đương nhiên phải báo, không vì chính mình thì cũng phải vì một câu trả lời cho Minh Trần dưới suối vàng.
Nhưng đáng tiếc, hắn đã đáp ứng với Hư Vân sẽ buông bỏ ân oán này. Hơn nữa nếu giờ ra tay với Sở Hưu sẽ ảnh hưởng tới danh dự của toàn bộ Đại Quang Minh Tự. Cho nên từ khi Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội bắt đầu tới giờ, Tuệ Chân đều không định động thủ, thậm chí còn an ủi ngăn cản những võ giả khác không nên hành động theo cảm tính.
Chỉ có điều Tuệ Chân không muốn động thủ, nhưng Sở Hưu lại muốn hạ thủ trước.
Lúc này Tuệ Chân còn đang ra tay chém giết những võ giả Ma đạo, xuất thủ cực kỳ hung ác dữ tợn. Đối với hắn đây cũng là một loại phát tiết.
Phật môn không thể lạm sát kẻ vô tội, nhưng đối với võ giả Phật môn, chỉ cần là người trong Ma đạo vậy không ai là vô tội. Cho nên giết những kẻ này thật ra là đang tích lũy công đức, không phải phạm giới mà là cứu người.
Lúc này Tuệ Chân cũng ôm tâm lý như vậy giết người, cũng là đang phát tiết.
Vô Tướng Ma Tông lợi dụng tâm lý này từ từ dẫn Tuệ Chân ra phía rìa, tránh xa bên Đại Quang Minh Tự sau đó lùi lại phía sau. Tuệ Chân không hề phát giác điểm này, vẫn ra tay điên cuồng.
Có điều đúng lúc này thân hình Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Tuệ Chân, bước tới một bước, ma khí sát ý hội tụ hóa thành Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền ầm ầm đánh ra, rõ ràng là đánh lén trắng trợn.
Người trong Chính đạo đối đầu với Ma đạo trước nay đều không nói tới quy củ, giờ Sở Hưu ra tay với Tuệ Chân đương nhiên cũng không cần quan tâm tới những quy củ kia.
Phật quang quanh người Tuệ Chân bừng lên, một hư ảnh Kim Cương do cương khí ngưng tụ hiện lên sau lưng. Hai tay hợp lại, Phật quang rực rỡ, đối đầu với một chưởng đánh tới, huyết sát ma khí tản mát nhưng phât ảnh Kim Cương cũng biến mất.
Võ giả đang khổ sở chống đỡ dưới tay Tuệ Chân thở phào một hơi, lại thầm mắng lão hòa thượng này ra tay còn hung ác hơn Ma đạo bọn họ, một khi xuất thủ tư thế điên cuồng như đang liều mạng.
Trong số võ giả giao thủ với Tuệ Chân có người của nhánh Minh Ma, cũng có người của Ẩn Ma, bọn họ cũng có ấn tượng về Sở Hưu. Dù sao trong Ma Đạo Hội Minh, người này cũng khá nổi bật.
Đây là đại biểu của Âm Ma Tông, còn được Vô Tướng Ma Tông coi trọng, dùng thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên khiến Cửu Tương Tử của Ngũ Độc Giáo thành danh đã lâu phải chịu thiệt nặng, rõ ràng cũng là kẻ khó lường.
Tuệ Chân quay đầu lại nhìn Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngươi là yêu nhân Ma đạo phái nào?”
“Xuống dưới hỏi Phật Tổ đi!”
Sau lưng Sở Hưu hiện lên Ma La Kim Cương Tướng, ma khí cùng phật quang xen lẫn quỷ dị, một chưởng đánh ra, hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt ầm ầm bộc phát, trực tiếp công về phía Tuệ Chân.
Thấy cảnh này, ánh mắt Tuệ Chân lóe lên vẻ tức giận: “Hóa ra là yêu nhân của Đệ Lục Thiên Ma Tông!”
Trên giang hồ chỉ cần nhắc tới Phật Ma đồng tu, hầu hết mọi người sẽ vô thức nghĩ tới Đệ Lục Thiên Ma Tông!
Cho dù võ giả Phật môn, Đại Quang Minh Tự cũng cực kỳ căm ghét tông môn làm bại hoại Phật pháp như Đệ Lục Thiên Ma Tông, thậm chí tới mức coi như cái gai trong mắt.
“Đoán sai, không có thưởng rồi!”
Sở Hưu bước tới một bước, ma khí cùng phật quang ngưng tụ thành một hư ảnh ma thần quỷ dị, hai tay liên tiếp nắm thành quyền ấn đánh xuống, một nửa là ma khí ngập trời một nửa lại là phật quang chói mắt, trong lúc nhất thời lại đánh cho Tuệ Chân không ngừng lui lại phía sau.
Hòa thượng của Đại Quang Minh Tự không ai là kẻ yếu, Tuệ Chân cũng vậy.
Trước đây hắn còn có thực lực để cạnh tranh vị trí thủ tọa Kim Cương Viện, đáng tiếc lúc đó tu vi tâm cảnh của hắn không qua cửa, cuối cùng dừng bước trước cảnh giới tông sư võ đạo, đời này không có hy vọng đột phá.
Hơn nữa giờ Tuệ Chân đã già, khí huyết bản thân đã suy bại rất nhiều. Đối với tông môn chuyên môn tu luyện công pháp luyện thể như Đại Quang Minh Tự, già yếu là chuyện kinh khủng nhất.
Xuất quyền sợ gặp người trẻ, lúc này cho dù Sở Hưu phải che giấu thân phận, không thể vận dụng Khoái Mạn Cửu Tự Quyết cùng đao pháp của bản thân, nhưng xét theo lực lượng thuần túy, hắn cũng có thể áp chế Tuệ Chân.
Những võ giả Ma đạo khác thấy Sở Hưu một thân một mình đối đầu, thậm chí áp chế Tuệ Chân, ai nấy lao nhao rút khỏi, không định xen vào.
Vị tân tú Ma đạo ‘Lâm Diệp’ này thực lực quả thật cường đại, thậm chí ngay võ giả già đời của Đại Quang Minh Tự cũng bị hắn áp đảo. Xem uy thế như vậy không thua gì Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông đang cầm huyết thương đại sát một phương ở nơi khác.