-
Chương 406-410
Chương 406 Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội khai mạc
Lần này có thể nói là Ngũ Đại Kiếm Phái vì Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đã dốc hết vốn liếng, lấy ra không ít đồ tốt.
Những phần thưởng đều được phủ vải đỏ, Hàn Đình Nhất vén tấm vải đầu tiên lên, bên trong là một thanh kiếm, một hộp báu cùng một bình đan dược.
Hàn Đình Nhất chỉ vào thanh kiếm, chuôi kiếm đen nhánh nhưng mũi kiếm lại có màu đỏ rực, trầm giọng nói: “Thanh kiếm này là bảo binh lục chuyển cực phẩm xếp hạng sáu mươi lăm trên Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, Xích Ma. Đây là binh khí tùy thân của một vị Ma Sứ Côn Luân Ma Giáo năm xưa, giờ đã bị tẩy hết ma khí, giữ lại khí huyết sát, uy lực không hề suy giảm, vẫn hết sức sắc bén.
Phần thưởng của người đứng đầu khi tỷ thí lôi đài của thế hệ tuổi chính là thanh Xích Ma Kiếm này.”
Hàn Đình Nhất lại chỉ vào hộp báu nói: “Vậy này là hộp báu Tọa Vong Kiếm Lư ta nhận được khi tiến công Côn Luân Ma Giáo, được tìm thấy trong kho chứa công pháp vũ khí của Côn Luân Ma Giáo. Trong đó có một bộ võ công ma đạo, Ma Huyết Đại Pháp cùng Hóa Huyết Thần Đao, hai bên kết hợp, phẩm chất chừng thất chuyển.
Có điều người tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đều là chính đạo cho nên Tọa Vong Kiếm Lư chúng ta giữ lại Ma Huyết Đại Pháp, trong này chỉ có Hóa Huyết Thần Đao, có thể dùng làm thủ đoạn liều mạng trong thời khắc mấu chốt. Đây là phần thưởng của hạng hai.
Bình đan dược cuối cùng lại là đan dược bí truyền của Côn Luân Ma Giáo, Khô Mộc Phùng Xuân Đan. Nó do Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Côn Luân Ma Giáo luyện thành, là thánh dược chữa thương, đây là phần thưởng hạng ba.”
Sau khi Hàn Đình Nhất giới thiệu xong những vật này, Sở Hưu không có cảm giác gì nhưng y biết Lục tiên sinh cùng các võ giả thuộc mạch Côn Luân Ma Giáo chắc đã hận không thể ăn tươi nuốt sống Côn Luân Ma Giáo.
Hàn Đình Nhất, hay nói đúng hơn là Ngũ Đại Kiếm Phái làm vậy rõ ràng là trêu ngươi đám người Ẩn Ma.
Phần thưởng ba hạng đầu đều là đoạt từ tay Côn Luân Ma Giáo năm xưa, hay nói cách khác đây đều là chiến lợi phẩm, cũng là sỉ nhục đối với Côn Luân Ma Giáo.
Giờ bọn họ lấy chúng ra ban thưởng, không phải khiêu khích thì là gì?
Chỉ có điều đám người Lục tiên sinh đương nhiên sẽ không phát tác hiện giờ, vì khiêu khích càng lớn còn ở phía sau.
Biểu cảm trên gương mặt Hàn Đình Nhất không hề thay đổi, chỉ vào một thứ bị bọc bằng vải đỏ cuối cùng, trầm giọng nói: “Tông sư võ đạo cũng chướng mắt với những thứ kia, của ho nên chúng ta chỉ chuẩn bị một phần thưởng cho người thắng. Đó chính là tiêu chí của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, cũng là tiêu chí cho nhánh Ma đạo chính thống, Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ!”
Theo Hàn Đình Nhất xốc tấm vải đỏ lên, một luồng ma khí cường đại xông thẳng lên trời, khí tức kinh khủng như già vân tế nhật. Trên tấm vải đỏ chắc hẳn có trận pháp, nếu không đã chẳng thể áp chế uy lực lớn như vậy.
Đám người định thần nhìn lại, dưới tấm vài đỏ là một cây cờ lớn rách rưới.
Khi Hàn Đình Nhất dựng thẳng cây cờ lên, đám người mới thấy rõ bộ dáng chân chính của nó.
Cây cờ lớn kia cao khoảng ba trượng, cột cờ đen kịt, bên trên đầy những vết thương, dáng dấp vô cùng tang thương.
Lá cờ mặc dù vẫn lay động theo làn gió nhưng đã rách rưới tới cực hạn, dường như lúc nào cũng có thể nát bấy.
Vốn trên lá cờ hẳn có màu đen kịt, bên trên vẽ đủ loại phù văn đồ án huyền bí, có điều giờ không thể thấy được một phù văn hoàn chỉnh.
Mọi người ở đây đều lộ vẻ kỳ dị, đây là tiêu chí cho Ma đạo năm xưa, đại biểu cho Ma đạo chính thống, Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ!
Những tông sư võ đạo xuất thân đại phái đều biết lần này Ngũ Đại Kiếm Phái có ý gì, giờ thấy bọn họ thật sự lấy Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra, xem ra làn này Ngũ Đại Kiếm Phái quyết tâm đè ép Ma đạo.
Còn những võ giả tán tu cũng ra sức quan sát, đây là Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ đại biểu cho Côn Luân Ma Giáo năm xưa, trước kia chỉ nghe đồn mà thôi. Giờ nhìn nhiều thêm chút, sau cũng có vốn liếng khoe khoang.
Về phần những tông môn cùng cấp với Ba Sơn Kiếm Phái lại chẳng hề rung động, cũng không có hành động gì.
Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ này không hề có tác dụng gì với bọn họ, ngược lại là củ khoai lang nóng bỏng tay, có cho họ cũng chẳng cần.
Thiên hạ ngày nay chỉ có những thế lực cỡ Ngũ Đại Kiếm Phái hay Phật tông Đạo môn mới có thể giữ Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ lại. Đặt trong tay những người khác, e rằng chỉ ngày một ngày hai đã bị một đống hung đồ Ma đạo điên cuồng lao tới cửa, trực tiếp diệt môn.
Lôi đài trên diễn võ trường rất lớn cho nên được người của Tọa Vong Kiếm Lư chia thành mười phần, có thể cho mười cặp đồng thời luận bàn tỷ thí.
Trong Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, tỷ thí lôi đài chỉ là phần phụ, đặc biệt là lần này Ngũ Đại Kiếm Phái ôm tâm tư khác tổ chức Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này, cho nên quy củ cũng không mấy nghiêm ngặt.
Ai muốn lên lôi đài đều có thể báo danh, tùy ý tỷ thí, cũng cho phép khiêu chiến lẫn nhau. Có điều sau mỗi vòng khiêu chiến, người bị khiêu chiến có quyền nghỉ ngơi một lượt, khôi phục chút thể lực. Như vậy có thể đề phòng có người xa luân chiến, cố ý gạt bỏ một người.
Quy củ cuối cùng là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này mới quyết định, trong quá khứ chuyện này vốn không xảy ra vì người tham gia đều là võ giả nội bộ
Ngũ Đại Kiếm Phái. Đói với bọn họ mà nói, nếu ai dám giở thủ đoạn bỉ ổi đó trên lôi đài, liệu có cần thanh danh hay không?
Nhưng lần này Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội lại có rất nhiều người ngoài tham gia, không dễ khống chế. Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đành phải thêm một chút quy củ để thuận tiện khống chế.
Tạ Tiểu Lâu đứng bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Sở huynh, ngươi định tham gia đấu lôi đài à?”
Trong môn phái khác, những võ giả đại biểu môn phái tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đều là Thiên Nhân Hợp Nhất, là lực lượng trung kiên trong môn phái, tuổi tác cũng không nhỏ, đương nhiên không thể lên tham gia tỷ thí.
Nhưng Sở Hưu lại là ngoại lệ, y là đại biểu cho Quan Trung Hình Đường, nhưng tuổi tác rõ ràng vẫn trong thế hệ trẻ, đương nhiên có tư cách ra trận.
Sở Hưu gật đầu nói: “Chỗ tốt đưa tới cửa sao lại không nhận? Cũng tiện cho ta tôi luyện thêm lực lượng bản thân.”
“Sở huynh ngươi dùng đao, cũng coi trọng Xích Ma Kiếm kia à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không, thứ ta muốn là Hóa Huyết Thần Đao, ta căn bản không hy vọng gì được hạng nhất.
Ngươi thấy tên Phương Thất Thiếu kia rồi đấy, mặc dù làm người không đứng đắn nhưng tu vi kiếm đạo của hắn quả thật kinh khủng.
Hơn nữa Phương Thất Thiếu đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Mặc dù ta đã giết không chỉ một hai võ giả cảnh giới này nhưng so với Phương Thất Thiếu, đám người này chênh lệch tới môt trời một vực.
Không phải liều chết chém giết, giờ ta không nắm chắc thắng được Phương Thất Thiếu. Nhưng ta nói một lời hơi cuồng vọng, ngoại trừ Phương Thất Thiếu, trong số võ giả trẻ tuổi ở đây, ai có tư cách đánh một trận với ta?”
Chương 407 Khích bác (1)
Tạ Tiểu Lâu suy nghĩ, cũng rất có lý. Sở Hưu muốn tranh đoạt hạng nhất phải động thủ với Phương Thất Thiếu sẽ khá khó khăn, nhưng nếu hắn muốn tranh hạng hai lại còn đơn giản hơn cả Phương Thất Thiếu tranh hạng nhất. Bởi vì không ai dám tranh đoạt với Sở Hưu.
Lôi đài bốn phương tám hướng đồng thời khai mở, người muốn tham gia lôi đài hay muốn khiêu chiến đều có thể trực tiếp leo lên lôi đài bắt đầu tỷ thí. Năm vị tông sư võ đạo của Ngũ Đại Kiếm Phái đều đứng trên cao, bề ngoài là bảo vệ an toàn cho những võ giả tham gia lôi đài, nhưng lại âm thầm giám sát, xem đám chuột Ma đạo có âm thầm ra tay không.
Trên lôi đài diễn võ trường, mười cặp người giao chiến khí thế ngất trời, đã thay đổi nhiều lần. Người vẫn đứng được trên lâu đài cơ hồ đều là tuấn kiệt có tiếng tăm trong thế hệ trẻ tuổi.
Sau khi lên lôi đài, Sở Hưu gặp ba trận, nhưng thực tế cả ba trận này Sở Hưu đều không cần đông thủ, ba người kia trùng hợp đều là người Đông Tề, sau khi biết thân phận Sở Hưu, trực tiếp quay người bỏ trốn.
Thanh danh của Sở Hưu trên đất Đông Tề tương đối lớn, những chuyện có quan hệ với Sở Hưu thường chỉ có hai kết quả, một là chết, hai là sống không bằng chết.
Trên lôi đài Sở Hưu vẫn khá bắt mắt, cơ hồ không đánh mà thắng, chuyện này khiến võ giả Tây Sở cùng Bắc Yên đều lấy làm lạ. Võ giả đất Đông Tề có phải kém cỏi quá không? Thậm chí không dám đánh đã thối lui?
Phải biết đây là lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, tất cả mọi người đều tới để luận bàn, bình thường sẽ không hạ thủ giết người, động thủ một chút coi như tôi luyện lực lượng bản thân, bọn họ sợ cái gì?
Nhưng thực tế võ giả Đông Tề lại sợ, sợ hành động điên cuồng của Sở Hưu. Kẻ đối địch với y cơ bản không chết cũng tàn phế.
Mặc dù bọn họ cũng biết nơi này là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, Sở Hưu sẽ không dám làm gì quá đáng, nhưng không ai dám lấy tính mạng mình ra thử.
Ngược lại nhìn những võ giả trẻ tuổi có tên trên Long Hổ Bảng khác giao chiến lại rất thú vị.
Phương Thất Thiếu mặc dù tính cách không đáng tin cậy nhưng khi ra tay lại không mấy tàn nhẫn. Võ giả đối chiến với hắn không ai chống nổi ba kiếm, đối thủ của hắn cũng được lợi không nhỏ.
Những người khác thấy Phương Thất Thiếu không hạ thủ nặng tay bèn tụ tập bên phía Phương Thất Thiếu, muốn mượn cơ hội giao thủ với hắn thỉnh giáo mấy chiêu.
Lúc sau Phương Thất Thiếu cũng thấy phiền, trực tiếp bộc phát thực lực mạnh nhất ra, một chiêu diệt địch, đơn giản bớt việc, khiến những võ giả khác không nhìn ra thứ gì nữa. Lúc này mới khiến đám người thất vọng chuyển
sang hướng khác.
Ngoại trừ bên Phương Thất Thiếu, biểu hiện của Nhiếp Đông Lưu cũng rất đặc sắc.
Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp gia đã được Nhiếp Đông Lưu tu luyện tới mức cực kỳ thuần thục, về sau hắn lại theo Hàn Bá Tiên tu luyện võ đạo quyền pháp, thực lực vượt xa lúc trước, hiếm võ giả nào qua được ba chiêu dưới tay hắn.
Chỉ có điều khác với Phương Thất Thiếu lười việc chỉ điểm những võ giả giao thủ với mình, Nhiếp Đông Lưu lại không ngại phiền chỉ điểm mỗi võ giả thua dưới tay hắn, kiếm đủ thanh danh.
Ngoại trừ đám người Sở Hưu ra, biểu hiện của những người khác như Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung hay Tạ Tiểu Lâu cũng rất chói mắt.
Chỉ cần có tên trên Long Hổ Bảng, khi đối mặt với võ giả cùng cấp, ưu thế vượt xa bình thường.
Nhưng giờ có người thấy bộ dáng nổi bật của Sở Hưu, trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
Nhìn Sở Hưu giương oai trên lôi đài, người khó chịu nhất chính là Hạ Hầu Vô Giang. Lần này hắn theo phụ thân Hạ Hầu Trấn tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, Hạ Hầu Trấn dẫn Hạ Hầu Vô Giang tới cũng là muốn hắn thấy chút chuyện đời, gia tăng kinh nghiệm. Theo suy nghĩ của Hạ Hầu Trấn, tương lai Hạ Hầu thị chắc chắn sẽ giao tới tay Hạ Hầu Vô Giang, chi của họ nhất định phải đảm nhiệm chức vụ gia chủ tiếp.
Cái chết của thất thúc lần trước đả kích Hạ Hầu Vô Giang rất lớn, thậm chí còn nặng nề hơn so với Thiền Nhi bị Sở Hưu giết chết.
Thiền Nhi chỉ là một thị nữ của Hạ Hầu Vô Giang, nói thẳng ra chỉ là một trong vô số nữ nhân của hắn, giờ có chết một Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng đau lòng, chỉ thấy phẫn nộ.
Nhưng thất thúc lại là trưởng bối ở bên hắn từ nhỏ, cũng là một trong số tâm phúc của Hạ Hầu Trấn. Kết quả thất thúc lại chết vì hắn, cảm giác đả kích đó hết sức nặng nề.
Cho nên sau chuyện lần trước, Hạ Hầu Vô Giang thay đổi tập tính, trở nên trầm mặc ít nói, không ngờ còn chủ động yêu cầu khổ tu, ngược lại khiến Hạ Hầu Trấn vui mừng, chí ít con trai mình còn có đường cứu.
Do lúc trước Sở Hưu ở giữa hai đám người Bắc Yên và Tây Sở, không nhìn thấy người bên Đông Tề, cho nên Hạ Hầu Vô Giang không chạm mặt với Sở Hưu.
Nhưng lúc này Hạ Hầu Vô Giang chứng kiến Sở Hưu giương oai trên lôi đài như vậy, hầu như không đánh mà thắng, hắn lập tức cảm thấy khó chịu.
Hạ Hầu Trấn cảm giác được điểm lạ của Hạ Hầu Vô Giang bên cạnh, thản nhiên nói: “Sao nào? Không phục? Người giang hồ nắm được thì cũng buông được. Sở Hưu có thực lực, hắn cũng có tư cách giương oai.
Đừng quên trước đó lão thất đã nói gì với ngươi. Khi không nắm chắc tuyệt đối, đừng trêu vào tên Sở Hưu kia.
Giờ không phải lúc động vào Sở Hưu, thực lực Quan Trung Hình Đường không yếu, chẳng qua mấy năm gần đây ẩn nhẫn kín tiếng nên không bị người khác phát giác mà thôi.
Lần trước thua dưới tay Quan Tư Vũ là ta tính sai, Quan Tư Vũ thậm chí đã sắp đột phá lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Có Quan Trung Hình Đường che chở, trừ phi ta có thể nắm đại quyền tại Hạ Hầu thị, triệt để khống chế toàn bộ gia tộc, nếu không chỉ với lực lượng hiện tại của ta không ép nổi Quan Trung Hình Đường.
Ta vẫn nói câu kia, nắm lên được thì cũng buông xuống được. Báo thù không vội nhất thời, ánh mắt ngươi phải nhìn về phía trước chứ không phải chấp nhất trong thù hận này.”
Hạ Hầu Vô Giang lạnh lùng nhìn Sở Hưu trên lôi đài nói: “Vâng thưa phụ thân, con hiểu, lần này con sẽ không lên lôi đài.”
Mặc dù Hạ Hầu Vô Giang cực kỳ căm hận Sở Hưu, nhưng hắn cũng biết trình độ của mình ra sao.
Lúc này lên lôi đài khiêu chiến Sở Hưu, hắn không nắm chắc, thậm chí đối mặt Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung hắn cũng không nắm chắc, chỉ có thể nói là năm ăn năm thua.
Còn Nhiếp Đông Lưu kia, mặc dù trên giang hồ đại đa số mọi người đều biết Nhiếp Đông Lưu đầy một bụng tính toán, thủ đoạn còn nổi danh hơn thực lực. Nhưng giờ Nhiếp Đông Lưu bế quan tiềm tu hai năm, lại bái Hàn Bá Tiên nổi tiêng trong giang hồ Bắc Yên làm sư phụ, nhận được chân truyền của Hàn Bá Yên. Có thắng được Nhiếp Đông Lưu không, Hạ Hầu Vô Giang cũng không dám chắc.
Về phần đối mặt Phương Thất Thiếu, hắn thậm chí không nắm chắc ngăn cản được ba kiếm của Phương Thất Thiếu. Hai người vốn không cùng một cảnh giới hay cấp bậc.
Lần này tỷ thí lôi đài trong Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ là luận bàn, mặc dù không quá nghiêm túc nhưng cũng có rất nhiều người đang quan sát. Với thân phận của Hạ Hầu Vô Giang, nếu không nắm chắc bước vào ba hạng đầu thì tốt nhất bên bỏ qua, đi lên cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang không cam tâm nhìn Sở Hưu tiếp tục giương oai như vậy, hắn hừ lạnh một tiếng đi về phía chỗ ngồi của Bắc Yên.
Chương 408 Khích bác (2)
Hạ Hầu Trấn nhướn mày nói: “Ngươi đi làm gì? Vừa rồi chẳng lẽ không nghe được mấy lời ta nói hay sao?”
Hạ Hầu Vô Giang trầm giọng nói: “Phụ thân yên tâm, con sẽ không lên lôi đài so tài với Sở Hưu. Chỉ có điều con không muốn tên Sở Hưu chiến thắng dễ dàng như vậy. Con tạo chút phiền phức cho hắn, tin rằng rấtt nhiều người cũng muốn thấy cảnh này.”
Nghe Hạ Hầu Vô Giang nói vậy, Hạ Hầu Trấn suy nghĩ một hồi rồi không tiếp tục nói gì nữa.
Hắn chỉ hy vọng Hạ Hầu Vô Giang có thể làm việc trầm ổn một chút, có điều nếu quá trầm ổn lại sẽ thành khiếp đảm, không phải chuyện tốt lành gì. Cho nên lúc này Hạ Hầu Trấn không ngăn cản.
Hạ Hầu Vô Giang đi thẳng về phía Bắc Yên, tới trước người dám hòa thượng Đại Quang Minh Tự, mỉm cười chắp tay nói: “Hạ Hầu Vô Giang ra mắt chư vị đại sư.”
Hư Ngôn nhìn Hạ Hầu Vô Giang một chút, chắp tay trước ngực hoàn lễ nói: “Hóa ra là công tử Hạ Hầu thị, khách khí rồi.”
Đại Quang Minh Tự ở Bắc Yên xa xôi còn Hạ Hầu thị lại ở Đông Tề, hai bên thật ra không có gì tiếp xúc.
Chẳng qua Hạ Hầu thị đứng trong Cửu Đại Thế Gia, còn là trong nhóm đầu, Hư Ngôn cũng sẽ cho Hạ Hầu Vô Giang thể diện.
“Chẳng hay Hạ Hầu công tử tới đây có việc gì?” Hư Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
Hắn là cường giả cấp bậc tông sư võ đạo, thủ tọa Kim Cương Viện, đương nhiên không muốn lấp lửng với một võ giả tiểu bối như Hạ Hầu Vô Giang, nếu đổi lại là Hạ Hầu Trấn còn tạm được.
Hạ Hầu Vô Giang chỉ vào Sở Hưu trên lôi đài, cao giọng nói: “Chư vị đại sư, ngày xưa trước khi vào Thông Thiên Tháp, Sở Hưu ra tay giết chết Minh Trần đại sư của quý tự, lúc đó ta cũng có mặt.
Tên Sở Hưu kia xuất thủ tàn nhẫn quyết liệt, mặc dù ta và Minh Trần đại sư không có giao tình nhưng cũng ngưỡng mộ uy danh chư vị đại sư Đại Quang Minh Tự, muốn ra tay ngăn cản nhưng lại không kịp, khiến cho Minh Trần đại sư bị giết chết.
Trận chiến trong Thông Thiên Tháp lần đó, một vị trưởng bối chăm sóc ta từ nhỏ đến lớn cũng chết trong tay tên Sở Hưu kia. Chỉ hận ta không có năng lực, không thể báo thù cho thất thúc của ta, cho dù phụ thân ta đích thân xuất thủ cũng thua dưới tay Quan Tư Vũ của Quan Trung Hình Đường.
Lần này chư vị đại sư mang theo nhiều cao thủ tới Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội như vậy, ta tin Minh Trần đại sư chắc chắn sẽ không chết vô ích, chư vị đại sư cũng sẽ không để tên Sở Hưu kia tiêp tục phách lối như vậy!”
Lời này của Hạ Hầu Vô Giang lập tức khiến đám võ giả Đại Quang Minh Tự đồng loạt xúc động.
Hơn nữa giọng nói của Hạ Hầu Vô Giang không nhỏ, những người khác xung quanh cũng nghe thấy, đồng loạt quay sang nhìn về phía Đại Quang Minh Tự.
Hư Ngôn nhìn Hạ Hầu Vô Giang, sắc mặt lập tứ trầm xuống. Hắn thật sự không ngờ tên tiểu bối Hạ Hầu thị này lại dám tới khích bác Đại Quang Minh Tự bọn hắn!
Vốn Đại Quang Minh Tự không định xuất thủ tại Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, nhưng Hạ Hầu Vô Giang khích bác như vậy lại khiến đám đệ tử vốn đã yên tĩnh lại đồng loạt xúc động.
Hơn nữa những lời của Hạ Hầu Vô Giang còn âm thầm ám chỉ với những người khác, Đại Quang Minh Tự không dám ra tay với Sở Hưu.
Cũng là người mình chết trong tay Sở Hưu, Hạ Hầu thị hắn dám tới Quan Trung Hình Đường đòi lại công đạo. Cho dù cuối cùng Hạ Hầu Trấn thua dưới tay Quan Tư Vũ, nhưng chí ít Hạ Hầu Trấn bọn họ còn dám ra tay, không khiến lòng người bên mình lạnh giá.
Thế nhưng Đại Quang Minh Tự lại không có hành động nào, nếu cứ như vậy lại thành ra Đại Quang Minh Tự bọn hắn có vẻ quá lạnh lùng.
Đương nhiên không ai dám nói Đại Quang Minh Tự quá mức mềm yếu. Côn Luân Ma Giáo bị hủy, trên giang hồ này không ai có thể khiến Đại Quang Minh Tự lui bước.
Chỉ có điều ánh mắt đám người xung quanh nhìn về phía bọn Hư Ngôn đều đã bất đồng. Đệ tử nhà mình bị giết, kẻ thù còn ngay trước mặt. Bất kể có giết được đối phương hay không, chí ít cũng phải có chút hành động chứ? Nhưng Đại Quang Minh Tự lại coi như không thấy, đám hòa thượng này đúng là quá lạnh lùng.
Hư Ngôn lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Vô Giang quát khẽ: “Ngươi thật to gan!”
Hạ Hầu Vô Giang cười cười nói: “Hư Ngôn đại sư nói nghiêm trọng quá, ta chỉ nói mấy lời thật lòng mà thôi, đường dâu có ý hại Đại Quang Minh Tự.”
Lúc này Hư Độ vẫn không nói gì lại thu lại thần sắc uể oải, sắc mặt âm trầm kinh khủng.
Một luồng khí thế bộc phát từ người hắn, như một dãy núi đè xuống người Hạ Hầu Vô Giang, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thân hình thậm chí không nhịn được muốn quỳ xuống.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang vẫn cắn răng chống đỡ, nếu hắn quỳ xuống trước mặt mọi người sẽ là mất hết thể diện.
Có điều uy áp của tông sư võ đạo không dễ ngăn cản như vậy, Hạ Hầu Vô Giang bạo phát hết lực lượng nhưng vẫn không ngăn cản nổi uy áp của Hư Độ, thậm chí xương cốt toàn thân bắt đầu vang lên ‘lách cách’.
Ngay lúc Hạ Hầu Vô Giang sắp không chịu nổi, một luồng sáng kim lại bao
phủ lên người hắn, triệt tiêu uy áp của Hư Độ.
Hạ Hầu Trấn đã tới cạnh Hạ Hầu Vô Giang từ lúc nào không biết, chắp tay với Hư Độ và Hư Ngôn nói: “Tại hạ không biết dạy con, đắc tội với hai vị đại sư, mong hai vị thứ lỗi.”
Hư Độ thu hồi uy áp, hừ lạnh một tiếng nói: “Hạ Hầu Trấn, không phải ngươi không biết dạy con mà là ngươi dạy được một đứa con rất tốt, chơi mấy thủ đoạn này rất khéo, có phong phạm của ngươi lúc trẻ đấy.
Có điều, không lẽ ngươi không dạy hắn một chút, chơi mấy thủ đoạn đó cũng phải xem đối phương là ai? Đây là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, ta nể mặt Ngũ Đại Kiếm Phái thôi, bằng không ngươi có tin Phật gia ta đã bẻ gãy đầu hắn rồi không?”
Bị Hư Độ mỉa mai như vậy nhưng gương mặt Hạ Hầu Trấn vẫn mỉm cười đáp: “Hư Độ đại sư dạy phải, chuyện này sau này sẽ không tái diễn nữa.”
Sau khi nói xong Hạ Hầu Trấn trực tiếp dẫn Hạ Hầu Vô Giang rời khỏi, nụ cười trên mặt cũng lập tức chuyển thành âm trầm.
Trở lại Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Trấn hừ lạnh nói: “Ngươi muốn tính toán gì Sở Hưu cũng được, ai bảo ngươi tới khiêu khích Đại Quang Minh Tự? Muốn chết à?”
Hạ Hầu Vô Giang lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, cười cười nói: “Phụ thân yên tâm, trong lòng con hiểu rõ mà. Con chỉ khích bác Đại Quang Minh Tự một chút thôi, đâu phải hại Đại Quang Minh Tự. Bọn họ có phẫn nộ cũng có sao đâu?
Đại Quang Minh Tự ở Bắc Yên xa xôi, không có quan hệ trực tiếp với Hạ Hầu thị ta, không uy hiếp tới lợi ích của Hạ Hầu thị ta.
Hơn nữa nơi này là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, con là một tiểu bối. đối phương cùng lắm chỉ giáo huấn con chút thôi.
Dùng một trận giáo huấn đổi lấy Đại Quang Minh Tự gây sự với Sở Hưu, vụ mua bán này rất có lời.”
Thật ra trong lòng Hạ Hầu Vô Giang đều biết cả. Hắn đã dám tới khích bác Đại Quang Minh Tự, trước đó đã nghĩ kỹ hậu quả rồi.
Có điều Hạ Hầu Trấn lại cười lạnh nói: “Có lời? Ngươi muốn ra tay khích bác cũng phải xem đối tượng. Ngươi tưởng Hư Độ nói sẽ bẻ gãy đầu ngươi là nói nhảm hay sao? Hôm nay nếu không có ta, ngươi lại nói quá đáng hơn một chút, Hư Độ sẽ thật sự không để ý tới thể diện Hạ Hầu thị, trực tiếp bẻ gãy đầu ngươi rồi!”
Chương 409 Khiêu chiến lôi đài (1)
Lời này của Hạ Hầu Trấn khiến Hạ Hầu Vô Giang vô cùng kinh ngạc.
Võ giả bối phận lớn hơn ra tay với võ giả nhỏ tuổi là ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng là tối kỵ trong giang hồ. Kể cả lần trước Hạ Hầu Trấn tới Quan Trung Hình Đường đòi người cũng phải lấy danh là đòi lại công đạo cho thất thúc. Hắn không tin Hư Độ đường đường là thủ tọa Không Chấp Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự, một tông sư võ đạo thành danh đã lâu lại công nhiên ra tay với một võ giả tiểu bối như hắn.
Hạ Hầu Trấn cười lạnh nói: “Đám tiểu bối các ngươi đúng là không hiểu chuyện. Trên giang hồ này có hạng người gì là không có? Có người giảng quy củ, nhưng cũng có người không theo quy củ.
Hư Độ là thủ tọa Không Chấp Thiên Đường, nhưng ngươi có biết danh hiệu ngày trước của hắn là gì không? Tam Phong Hòa Thượng!
Kẻ này thực lực cường đại, thiên phú kinh người, trong số các nhà sư bối phận chữ Hư của Đại Quang Minh Tự, luận thiên phú hắn gần với phương trượng Hư Từ hay thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường Hư Vân.
Nhưng hòa thượng này là kẻ điên chính gốc, trước kia ngày nổi điên ba lần, không ai cản nổi. Thậm chí hắn còn dám chỉ thẳng mũi phương trượng đời trước chửi cả mười tám đời đối phương, thiếu chút nữa bị trục xuất khỏi Đại Quang Minh Tự.
Sau khi Hư Từ chấp chưởng Đại Quang Minh Tự, Hư Độ mới dần biết điều. Mặc dù trên danh nghĩ hắn là thủ tọa Không Chấp Thiền Đường nhưng mọi chuyện trong Không Chấp Thiền Đường hắn đều mặc kệ.
Với tính cách kẻ này, ngươi tưởng hắn nói bẻ gãy đầu ngươi là nói chơi chắc? Ngay cả phương trượng đời trước hắn cũng dám mắng, còn có gì không dám? Nhớ kỹ, đừng có chọc vào hạng người điên khùng như hắn, loại người này căn bản không thể tính toán theo lẽ thường.”
Hạ Hầu Vô Giang gật nhẹ đầu, toát mồ hôi lạnh.
Chơi tâm cơ với tông sư võ đạo phải thật cẩn thận mới được, nếu không thậm chí không biết mình chết thế nào.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang không hối hận, vì việc hắn làm đã có hiệu quả.
Bên phía Đại Quang Minh Tự, lời khích bác của Hạ Hầu Vô Giang đương nhiên không gạt được Hư Độ và Hư Ngôn, hai người bọn họ đều không quan tâm. Có điều những võ giả thế hệ trẻ của Đại Quang Minh Tự lại thần tình sục sôi.
Đại Quang Minh Tự bọn họ là đứng đầu Phật tông phía bắc. Thân là Phật môn, bọn họ đối đãi với các tông môn khác không quá bá đạo nhưng cũng không cho phép người khác khinh thường.
Đúng như Hạ Hầu Vô Giang vừa nói, bỏ mặc Sở Hưu giương oai trên lôi đài cũng là vũ nhục Đại Quang Minh Tự bọn họ, khiến trong lòng đám đệ tử nguội lạnh.
Cho nên một võ giả khoảng ba mươi tuổi bối phận chữ Minh không để ý tới lời khuyên can của Hư Ngôn, đi đến lôi đài, quát lớn: “Đệ tử Đại Quang Minh Tự, Minh Thành khiêu chiến Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, quay đầu sang phái Sở Hưu cùng Minh Thành.
Mặc dù Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội có có cơ chế khiêu chiến, có điều từ khi bắt đầu đến giờ đã qua mấy lượt nhưng không ai chủ động khiêu chiến.
Lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội không mấy kịch liệt, đại đa số là luận bàn mà thôi.
Nhìn đám người trên Lâm Diệp là biết, Phương Thất Thiếu căn bản không có chiến ý, rõ ràng chỉ ứng phó cho xong việc.
Nhan Phi Yên cũng thế, có điều nàng là đệ tử Việt Nữ Cung, đương nhiên muốn kiếm thứ hạng tốt cho môn phái.
Nhiếp Đông Lưu lại mượn cơ hội lôi đài thu mua lòng người, thời gian hắn chỉ điểm đối thủ còn lâu hơn thời gian giao chiến.
Về phần Sở Hưu, đợi lát nữa Đại chiến chính ma sắp bắt đầu rồi, hắn chỉ định trước lúc nó bắt đầu thu một đợt lợi ích, không có chiến ý gì.
Cho nên chuyện khiêu chiến nhắm vào ai đó không xảy ra, Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội không phải nơi giải quyết ân oán.
Chỉ có điều giờ Minh Thành chủ động khiêu chiến như vậy lại phá vỡ cục diện lúc trước. Ai cũng nhận ra dáng vẻ hung hăng của Minh Thành không phải có thiện ý gì.
Hư Ngôn nhướn mày, đang định ngăn cản lại bị Hư Độ ở bên cạnh chặn lại.
Hư Độ lười biếng nói: “Tiểu tử kia đã ra đánh rồi, ngươi cản lại có làm gì được không? Đánh đi, lấp bỏ không bằng khai thông. Đám tiểu tử này đang rất tức giận. Ngươi không cho chúng nó đánh không khéo lát chúng lại âm tầm ra tay.”
Hư Ngôn cau mày nói: “Nhưng vạn nhất xảy ra vấn đề thì sao? Tên Sở Hưu kia xuất thủ nổi tiếng tàn nhẫn không để lại đường lui. Còn nữa, ta đã đáp ứng với Hư Vân sư huynh không truy cứu chuyện này rồi.”
Hư Độ lộ vẻ đứng đắn hiếm thấy, chăm chú nhìn Hư Ngôn nói: “Sư đệ, chấp chưởng Kim Cương Viện nhiều năm như vậy, ngươi cũng mài hết tính khí vào Kim Cương Viện rồi.
Chẳng lẽ ngươi quên quy củ giang hồ rồi à? Người trong giang hồ, hoặc bị người khác đánh chết, hoặc đi đánh chết người khác. Không có thực lực thì đừng có đứng ra. Ngươi còn bảo hộ bọn chúng cả đời được sao?
Ngươi với ta mặc dù quy y xuất gia thành hòa thượng nhưng Đại Quang Minh Tự vẫn là trong giang hồ, có một số quy củ sẽ không thay đổi.
Nếu đám võ giả tiểu bối muốn xuất thủ, ngươi cứ để bọn họ ra tay là được. SỐng chết do mệnh, Chí ít nhuệ khí vẫn còn.”
Hư Ngôn chần chừ: “Vậy bên Hư Vân sư huynh thì sao?”
Hư Độ lập tức khôi phục lại dáng vẻ uể oải lúc trước, thản nhiên đáp: “ Ngươi đi mà giải thích, ta không muốn nói chuyện với hắn.”
Nhìn Hư Độ, Hư Ngôn cũng im lặng. có điều hắn cũng không ngăn cản đám đệ tử nữa. xung quanh có tông sư võ đạo của Ngũ Đại Kiếm Phái, mặc dù không thể cam đoan an toàn tuyệt đối cho các đệ tử Đại Quang Minh Tự, nhưng chí ít sẽ giữ được tính mạng bọn họ. Nếu bọn họ nhất định muốn đi thì cứ để bọn họ đi.
Lúc này trên lôi đài, Hàn Đình Nhất nhíu mày, có điều hắn cũng không nhiều lời mà trực tiếp hỏi Sở Hưu: “Minh Thành của Đại Quang Minh Tự khiêu chiến, ngươi có tiếp nhận không?”
Lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội vốn không kịch liệt, cho dù có người khiêu chiến thì cũng phải được người bị khiêu chiến tiếp nhận.
Sở Hưu nhìn sang phía Đại Quang Minh Tự cùng Hạ Hầu thị, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Do hung danh trước đó nên tất cả các đối thủ gặp phải Sở Hưu đều trực tiếp đầu hàng, Sở Hưu chỉ có thể đứng bên lôi đài chờ vòng kế tiếp.
Y cũng thấy Hạ Hầu Vô Giang tới chỗ Đại Quang Minh Tự, có điều do cách quá xa, y không nghe được hai bên nói gì.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang vừa rời đi, Đại Quang Minh Tự đã có người tới khiêu chiến mình. Rõ ràng mấy lời Hạ Hầu Vô Giang đã nói không phải tốt lành gì.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Hưu không khỏi bừng lên sát khí.
Hạ Hầu Vô Giang này như một con ruồi, lúc nào cũng định gây phiền toái cho y. Mặc dù mọi việc không quá lớn, không uy hiếp được tới tính mạng y, nhưng lại rất phiền phức.
Cho nên trong lòng Sở Hưu đã sơ bộ xây dựng kế hoạch, nếu không vấn đề gì, cho dù Hạ Hầu Vô Giang không lên lôi đài cũng chẳng chạy thoát khỏi Phù Ngọc Sơn!
Chương 410 Khiêu chiến lôi đài (2)
Thấy Sở Hưu không nói gì, Hàn Đình Nhất ho khan một tiếng: “Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ để luận bàn, không muốn nhận khiêu chiến cũng được, đợi thêm một vòng là được.”
Lần này Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ định dẫn Ma đạo xuất thủ, những việc khác thì thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Sở Hưu không đáp ứng là tốt nhất, nếu không e là lại gây ra phiền toái gì đó.
Có điều Sở Hưu lại nhếch miệng cười nói: “Người của Đại Quang Minh Tự đã muốn chiến, ta đâu thể làm mất hứng được? Tiếp nhân.”
Lời này vừa nói ra, phần lớn võ giả đều chuyển ánh mắt sang phía Sở Hưu.
Những người khác tỷ thí thật nhàm chán, chẳng có cảm giác áp bức chém giết trên lôi đài. Giờ rốt cuộc cũng có một trận kích thích, hỏi sao họ không hưng phấn cho được.
Minh Thành sắc mặt lạnh lùng bước lên lôi đài, khí thế từ từ ngưng thực, một luồng cương khí vàng nhạt bùng lên quanh người, uy áp đã tiếp cận cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Đệ tử Đại Quang Minh Tự ai nấy đều rất kín tiếng, chuyện này toàn bộ giang hồ đều công nhận.
Minh Thành là đệ tử Kim Cương Viện, cùng bối phận với Minh Trần chết trên tay Sở Hưu nhưng tuổi tác nhỏ hơn đối phương, thực lực lại cao hơn.
Đệ tử như Minh Thành đặt tới môn phái khác sẽ được bồi dưỡng làm người nối nghiệp tương lai, nhưng trong Đại Quang Minh Tự, tuy Minh Thành không phải là phổ thông, nhưng cũng chỉ là đệ tử tinh anh bình thường mà thôi.
Trong Đại Quang Minh Tự không nhiều đệ tử như vậy nhưng cũng chẳng ít, Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện mỗi nơi đều tìm được hơn mười người.
Cho nên đừng nhìn Minh Thành không có danh tiếng gì trên giang hồ, không có tên trên Long Hổ Bảng, nhưng thực lực đối phương không kém gì những tuấn kiệt trên bảng, chỉ có tuổi tác hơi lớn một chút thôi.
Nhìn Minh Thành đằng đằng sát khí cùng Sở Hưu vẻ mặt thản nhiên, Hàn Đình Nhất bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hai bên các ngươi đã đồng ý thì động thủ đi.
Có điều ta phải nói lại một lần, lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ là để tỷ thí luận bàn chứ không phải để các ngươi giết chóc giải quyết ân oán.
Các ngươi phải nhớ cho kỹ chuyện này, nếu không thành ra lớn chuyện, ai cũng mất mặt cả.”
Sở Hưu cười cười gật đầu nói: “Hàn tiền bối xin yên tâm, ta đã quen với quy củ tỷ thí lôi đài, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Lời này của Sở Hưu vừa nói ra, võ giả Tây Sở cùng Bắc Yên còn không cảm giác gì, nhưng những võ giả bên Đông Tề, đặc biệt là những người tham gia Thần Binh Đại Hội, ai nấy đều lộ vẻ quái dị.
Bọn họ còn chưa quên, ngày trước trên Thần Binh Đại Hội ở Đông Tề, Trình Đình Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang đã ra tay chặn đường không cho Sở Hưu hạ sát thủ với Thẩm Bạch nhưng y vẫn to gan bằng trời, chống lại áp lực của tông sư võ đạo, phế bỏ Thẩm Bạch. Lá gan tên này đúng là lớn quá mức.
Giờ Sở Hưu lại nói mình quen với quy củ lôi đài? Quen làm sao giết người dưới mí mắt tông sư võ đạo hả?
Có điều Hàn Đình Nhất lại không biết việc này. Hắn là tông sư võ đạo, đương nhiên không quan tâm tới mấy chuyện linh tinh giữa các võ giả tiểu bối.
Nghe vậy Hàn Đình Nhất chỉ gật đầu nói: “Nếu đã vậy, các ngươi ra tay đi.”
Dứt lời, Minh Thành vừa định chỉ vào Sở Hưu nói gì đó lại đã thấy y vung tay lên nói: “Không cần nhiều lời. Ta vốn cho là Đại Quang Minh Tự sẽ tuân thủ hứa hẹn, bỏ qua chuyện này, nào ngờ đám hòa thượng các ngươi không giữ chữ tín.
Nếu đã vậy còn gì để nói? Chỉ hy vọng cuối cùng các ngươi không hối hận là được.”
Câu nói này của Sở Hưu chặn một loạt lời của Minh Thành lại.
Thật ra đã tới nước này, ai đúng ai sai cũng thành vô nghĩa.
Phong cách của Sở Hưu vốn là ai muốn giết ta, ta giết kẻ đó. Chỉ đơn giản trực tiếp vậy thôi.
Còn đối với Minh Thành, sư huynh nhà mình bị giết, bọn họ lại bị trưởng bối sư môn ép buộc không được báo thù, cũng cực kỳ bức bối. Bọn họ đã muốn ra tay từ lâu rồi.
Minh Thành thu lại những lời định nói, chỉ hừ lạnh: “Đại Quang Minh Tự ta không phải nói không giữ lời. Lên lôi đài khiêu chiến ngươi chỉ là quyết định cá nhân của ta, không liên quan gì tới Đại Quang Minh Tự. Huống hồ nơi này là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, ta muốn khiêu chiến ngươi cũng không được à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Việc gì phải kiếm cớ như vậy? Cứ trực tiếp ra tay là được, đám hòa thượng các ngươi cứ do dự thiếu dứt khoát, thẳng thắn chút đi, thắng thì đứng, bại thì cút về. Đơn giản như vậy thôi mà.”
Ánh mắt Minh Thành lóe lên vẻ tức giận, hừ lạnh nói: “Ngươi muốn chết thì để ta giúp ngươi!”
Dứt lời, quanh người Minh Thành lóe lên cương khí vàng kim chói mắt, ánh sáng luân chuyển như Kim Cương hàng thế, thiêu đốt lửa giận hừng hực, xuất quyền đánh về phía Sở Hưu.
Trong Đại Quang Minh Tự có vô số bí điển Phật tông, trong đó bí điểm nổi tiếng nhất Kim Cương Viện là Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh.
Môn công pháp luyện thể này có thể xưng là đỉnh cao, điểm xấu duy nhất là
quá dễ ảnh hưởng tới tâm cảnh võ giả. Điều này cũng khiến đại đa số các võ giả Kim Cương Viện tính khí nóng nảy, lỗ mãng dễ xúc động.
Đương nhiên nếu ngươi có thể ngăn cản lửa giận trong lòng, vậy tương đương với hoàn toàn nắm giữ chân lý Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh, cũng như thủ tọa Kim Cương Viện hiện giờ là Hư Ngôn, không hề xúc động, tính cách vô cùng lý trí.
Bất luận Minh Trần chết dưới tay Sở Hưu hay Minh Thành hiện tại, bọn họ đều chưa đạt tới cảnh giới này cho nên hành sự khó tránh khỏi lỗ mãng cảm tính.
Có điều như vậy cũng không gấp, khi chính thức đối chiến, lửa giận được Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh thiêu đốt tới cực hạn, uy lực vô cùng cường đại. Cũng như lúc này, Minh Trần xuất quyền đánh ra, cương khí chấn động lôi đài làm vang lên hàng loạt tiếng nổ, uy thế gần với đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.
Thật ra nói nghiêm chỉnh thì Minh Thành là võ giả đời trước, chẳng qua hắn khá trẻ tuổi, còn chưa tới bốn mươi, xếp vào thế hệ võ giả trẻ tuổi cũng tạm được. Dù sao bối phận ở Đại Quang Minh Tự vốn rất loạn, ngay cả võ giả hai mươi tuổi bối phận chữ Hư cũng có.
Có điều Minh Thành mặc dù trẻ tuổi nhưng tu vi thậm hậu, hơn cả Minh Trần một bậc. Quyền kia đánh xuống, Phật quang trấn tà tru ma, uy năng vô cùng cường đại.
Sở Hưu thân hình bất động, tay nắm Đại Kim Cương Luân Ấn, Phật quang cũng rực sáng trong tay, tôn lên Sở Hưu như Hàng Ma Kim Cương, uy thế hết sức cường đại.
Mọi người ở đây sửng sốt, tạo nghệ công pháp Phật môn của Sở Hưu sao có vẻ còn mạnh hơn cả Minh Thành?
Đại Kim Cương Luân Ấn cùng thế quyền của Minh Thành giao tiếp chính diện. Một tiếng nổ chói tai vang lên, nếu không phải Tọa Vong Kiếm Lư đã bố trí sẵn trận pháp gia cố cho lôi đài, chỉ riêng đòn này của hai người đã đủ đánh nát toàn bộ lôi đài.
Lần này có thể nói là Ngũ Đại Kiếm Phái vì Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đã dốc hết vốn liếng, lấy ra không ít đồ tốt.
Những phần thưởng đều được phủ vải đỏ, Hàn Đình Nhất vén tấm vải đầu tiên lên, bên trong là một thanh kiếm, một hộp báu cùng một bình đan dược.
Hàn Đình Nhất chỉ vào thanh kiếm, chuôi kiếm đen nhánh nhưng mũi kiếm lại có màu đỏ rực, trầm giọng nói: “Thanh kiếm này là bảo binh lục chuyển cực phẩm xếp hạng sáu mươi lăm trên Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, Xích Ma. Đây là binh khí tùy thân của một vị Ma Sứ Côn Luân Ma Giáo năm xưa, giờ đã bị tẩy hết ma khí, giữ lại khí huyết sát, uy lực không hề suy giảm, vẫn hết sức sắc bén.
Phần thưởng của người đứng đầu khi tỷ thí lôi đài của thế hệ tuổi chính là thanh Xích Ma Kiếm này.”
Hàn Đình Nhất lại chỉ vào hộp báu nói: “Vậy này là hộp báu Tọa Vong Kiếm Lư ta nhận được khi tiến công Côn Luân Ma Giáo, được tìm thấy trong kho chứa công pháp vũ khí của Côn Luân Ma Giáo. Trong đó có một bộ võ công ma đạo, Ma Huyết Đại Pháp cùng Hóa Huyết Thần Đao, hai bên kết hợp, phẩm chất chừng thất chuyển.
Có điều người tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đều là chính đạo cho nên Tọa Vong Kiếm Lư chúng ta giữ lại Ma Huyết Đại Pháp, trong này chỉ có Hóa Huyết Thần Đao, có thể dùng làm thủ đoạn liều mạng trong thời khắc mấu chốt. Đây là phần thưởng của hạng hai.
Bình đan dược cuối cùng lại là đan dược bí truyền của Côn Luân Ma Giáo, Khô Mộc Phùng Xuân Đan. Nó do Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Côn Luân Ma Giáo luyện thành, là thánh dược chữa thương, đây là phần thưởng hạng ba.”
Sau khi Hàn Đình Nhất giới thiệu xong những vật này, Sở Hưu không có cảm giác gì nhưng y biết Lục tiên sinh cùng các võ giả thuộc mạch Côn Luân Ma Giáo chắc đã hận không thể ăn tươi nuốt sống Côn Luân Ma Giáo.
Hàn Đình Nhất, hay nói đúng hơn là Ngũ Đại Kiếm Phái làm vậy rõ ràng là trêu ngươi đám người Ẩn Ma.
Phần thưởng ba hạng đầu đều là đoạt từ tay Côn Luân Ma Giáo năm xưa, hay nói cách khác đây đều là chiến lợi phẩm, cũng là sỉ nhục đối với Côn Luân Ma Giáo.
Giờ bọn họ lấy chúng ra ban thưởng, không phải khiêu khích thì là gì?
Chỉ có điều đám người Lục tiên sinh đương nhiên sẽ không phát tác hiện giờ, vì khiêu khích càng lớn còn ở phía sau.
Biểu cảm trên gương mặt Hàn Đình Nhất không hề thay đổi, chỉ vào một thứ bị bọc bằng vải đỏ cuối cùng, trầm giọng nói: “Tông sư võ đạo cũng chướng mắt với những thứ kia, của ho nên chúng ta chỉ chuẩn bị một phần thưởng cho người thắng. Đó chính là tiêu chí của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, cũng là tiêu chí cho nhánh Ma đạo chính thống, Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ!”
Theo Hàn Đình Nhất xốc tấm vải đỏ lên, một luồng ma khí cường đại xông thẳng lên trời, khí tức kinh khủng như già vân tế nhật. Trên tấm vải đỏ chắc hẳn có trận pháp, nếu không đã chẳng thể áp chế uy lực lớn như vậy.
Đám người định thần nhìn lại, dưới tấm vài đỏ là một cây cờ lớn rách rưới.
Khi Hàn Đình Nhất dựng thẳng cây cờ lên, đám người mới thấy rõ bộ dáng chân chính của nó.
Cây cờ lớn kia cao khoảng ba trượng, cột cờ đen kịt, bên trên đầy những vết thương, dáng dấp vô cùng tang thương.
Lá cờ mặc dù vẫn lay động theo làn gió nhưng đã rách rưới tới cực hạn, dường như lúc nào cũng có thể nát bấy.
Vốn trên lá cờ hẳn có màu đen kịt, bên trên vẽ đủ loại phù văn đồ án huyền bí, có điều giờ không thể thấy được một phù văn hoàn chỉnh.
Mọi người ở đây đều lộ vẻ kỳ dị, đây là tiêu chí cho Ma đạo năm xưa, đại biểu cho Ma đạo chính thống, Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ!
Những tông sư võ đạo xuất thân đại phái đều biết lần này Ngũ Đại Kiếm Phái có ý gì, giờ thấy bọn họ thật sự lấy Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra, xem ra làn này Ngũ Đại Kiếm Phái quyết tâm đè ép Ma đạo.
Còn những võ giả tán tu cũng ra sức quan sát, đây là Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ đại biểu cho Côn Luân Ma Giáo năm xưa, trước kia chỉ nghe đồn mà thôi. Giờ nhìn nhiều thêm chút, sau cũng có vốn liếng khoe khoang.
Về phần những tông môn cùng cấp với Ba Sơn Kiếm Phái lại chẳng hề rung động, cũng không có hành động gì.
Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ này không hề có tác dụng gì với bọn họ, ngược lại là củ khoai lang nóng bỏng tay, có cho họ cũng chẳng cần.
Thiên hạ ngày nay chỉ có những thế lực cỡ Ngũ Đại Kiếm Phái hay Phật tông Đạo môn mới có thể giữ Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ lại. Đặt trong tay những người khác, e rằng chỉ ngày một ngày hai đã bị một đống hung đồ Ma đạo điên cuồng lao tới cửa, trực tiếp diệt môn.
Lôi đài trên diễn võ trường rất lớn cho nên được người của Tọa Vong Kiếm Lư chia thành mười phần, có thể cho mười cặp đồng thời luận bàn tỷ thí.
Trong Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, tỷ thí lôi đài chỉ là phần phụ, đặc biệt là lần này Ngũ Đại Kiếm Phái ôm tâm tư khác tổ chức Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này, cho nên quy củ cũng không mấy nghiêm ngặt.
Ai muốn lên lôi đài đều có thể báo danh, tùy ý tỷ thí, cũng cho phép khiêu chiến lẫn nhau. Có điều sau mỗi vòng khiêu chiến, người bị khiêu chiến có quyền nghỉ ngơi một lượt, khôi phục chút thể lực. Như vậy có thể đề phòng có người xa luân chiến, cố ý gạt bỏ một người.
Quy củ cuối cùng là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này mới quyết định, trong quá khứ chuyện này vốn không xảy ra vì người tham gia đều là võ giả nội bộ
Ngũ Đại Kiếm Phái. Đói với bọn họ mà nói, nếu ai dám giở thủ đoạn bỉ ổi đó trên lôi đài, liệu có cần thanh danh hay không?
Nhưng lần này Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội lại có rất nhiều người ngoài tham gia, không dễ khống chế. Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đành phải thêm một chút quy củ để thuận tiện khống chế.
Tạ Tiểu Lâu đứng bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Sở huynh, ngươi định tham gia đấu lôi đài à?”
Trong môn phái khác, những võ giả đại biểu môn phái tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đều là Thiên Nhân Hợp Nhất, là lực lượng trung kiên trong môn phái, tuổi tác cũng không nhỏ, đương nhiên không thể lên tham gia tỷ thí.
Nhưng Sở Hưu lại là ngoại lệ, y là đại biểu cho Quan Trung Hình Đường, nhưng tuổi tác rõ ràng vẫn trong thế hệ trẻ, đương nhiên có tư cách ra trận.
Sở Hưu gật đầu nói: “Chỗ tốt đưa tới cửa sao lại không nhận? Cũng tiện cho ta tôi luyện thêm lực lượng bản thân.”
“Sở huynh ngươi dùng đao, cũng coi trọng Xích Ma Kiếm kia à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không, thứ ta muốn là Hóa Huyết Thần Đao, ta căn bản không hy vọng gì được hạng nhất.
Ngươi thấy tên Phương Thất Thiếu kia rồi đấy, mặc dù làm người không đứng đắn nhưng tu vi kiếm đạo của hắn quả thật kinh khủng.
Hơn nữa Phương Thất Thiếu đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Mặc dù ta đã giết không chỉ một hai võ giả cảnh giới này nhưng so với Phương Thất Thiếu, đám người này chênh lệch tới môt trời một vực.
Không phải liều chết chém giết, giờ ta không nắm chắc thắng được Phương Thất Thiếu. Nhưng ta nói một lời hơi cuồng vọng, ngoại trừ Phương Thất Thiếu, trong số võ giả trẻ tuổi ở đây, ai có tư cách đánh một trận với ta?”
Chương 407 Khích bác (1)
Tạ Tiểu Lâu suy nghĩ, cũng rất có lý. Sở Hưu muốn tranh đoạt hạng nhất phải động thủ với Phương Thất Thiếu sẽ khá khó khăn, nhưng nếu hắn muốn tranh hạng hai lại còn đơn giản hơn cả Phương Thất Thiếu tranh hạng nhất. Bởi vì không ai dám tranh đoạt với Sở Hưu.
Lôi đài bốn phương tám hướng đồng thời khai mở, người muốn tham gia lôi đài hay muốn khiêu chiến đều có thể trực tiếp leo lên lôi đài bắt đầu tỷ thí. Năm vị tông sư võ đạo của Ngũ Đại Kiếm Phái đều đứng trên cao, bề ngoài là bảo vệ an toàn cho những võ giả tham gia lôi đài, nhưng lại âm thầm giám sát, xem đám chuột Ma đạo có âm thầm ra tay không.
Trên lôi đài diễn võ trường, mười cặp người giao chiến khí thế ngất trời, đã thay đổi nhiều lần. Người vẫn đứng được trên lâu đài cơ hồ đều là tuấn kiệt có tiếng tăm trong thế hệ trẻ tuổi.
Sau khi lên lôi đài, Sở Hưu gặp ba trận, nhưng thực tế cả ba trận này Sở Hưu đều không cần đông thủ, ba người kia trùng hợp đều là người Đông Tề, sau khi biết thân phận Sở Hưu, trực tiếp quay người bỏ trốn.
Thanh danh của Sở Hưu trên đất Đông Tề tương đối lớn, những chuyện có quan hệ với Sở Hưu thường chỉ có hai kết quả, một là chết, hai là sống không bằng chết.
Trên lôi đài Sở Hưu vẫn khá bắt mắt, cơ hồ không đánh mà thắng, chuyện này khiến võ giả Tây Sở cùng Bắc Yên đều lấy làm lạ. Võ giả đất Đông Tề có phải kém cỏi quá không? Thậm chí không dám đánh đã thối lui?
Phải biết đây là lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, tất cả mọi người đều tới để luận bàn, bình thường sẽ không hạ thủ giết người, động thủ một chút coi như tôi luyện lực lượng bản thân, bọn họ sợ cái gì?
Nhưng thực tế võ giả Đông Tề lại sợ, sợ hành động điên cuồng của Sở Hưu. Kẻ đối địch với y cơ bản không chết cũng tàn phế.
Mặc dù bọn họ cũng biết nơi này là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, Sở Hưu sẽ không dám làm gì quá đáng, nhưng không ai dám lấy tính mạng mình ra thử.
Ngược lại nhìn những võ giả trẻ tuổi có tên trên Long Hổ Bảng khác giao chiến lại rất thú vị.
Phương Thất Thiếu mặc dù tính cách không đáng tin cậy nhưng khi ra tay lại không mấy tàn nhẫn. Võ giả đối chiến với hắn không ai chống nổi ba kiếm, đối thủ của hắn cũng được lợi không nhỏ.
Những người khác thấy Phương Thất Thiếu không hạ thủ nặng tay bèn tụ tập bên phía Phương Thất Thiếu, muốn mượn cơ hội giao thủ với hắn thỉnh giáo mấy chiêu.
Lúc sau Phương Thất Thiếu cũng thấy phiền, trực tiếp bộc phát thực lực mạnh nhất ra, một chiêu diệt địch, đơn giản bớt việc, khiến những võ giả khác không nhìn ra thứ gì nữa. Lúc này mới khiến đám người thất vọng chuyển
sang hướng khác.
Ngoại trừ bên Phương Thất Thiếu, biểu hiện của Nhiếp Đông Lưu cũng rất đặc sắc.
Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp gia đã được Nhiếp Đông Lưu tu luyện tới mức cực kỳ thuần thục, về sau hắn lại theo Hàn Bá Tiên tu luyện võ đạo quyền pháp, thực lực vượt xa lúc trước, hiếm võ giả nào qua được ba chiêu dưới tay hắn.
Chỉ có điều khác với Phương Thất Thiếu lười việc chỉ điểm những võ giả giao thủ với mình, Nhiếp Đông Lưu lại không ngại phiền chỉ điểm mỗi võ giả thua dưới tay hắn, kiếm đủ thanh danh.
Ngoại trừ đám người Sở Hưu ra, biểu hiện của những người khác như Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung hay Tạ Tiểu Lâu cũng rất chói mắt.
Chỉ cần có tên trên Long Hổ Bảng, khi đối mặt với võ giả cùng cấp, ưu thế vượt xa bình thường.
Nhưng giờ có người thấy bộ dáng nổi bật của Sở Hưu, trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
Nhìn Sở Hưu giương oai trên lôi đài, người khó chịu nhất chính là Hạ Hầu Vô Giang. Lần này hắn theo phụ thân Hạ Hầu Trấn tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, Hạ Hầu Trấn dẫn Hạ Hầu Vô Giang tới cũng là muốn hắn thấy chút chuyện đời, gia tăng kinh nghiệm. Theo suy nghĩ của Hạ Hầu Trấn, tương lai Hạ Hầu thị chắc chắn sẽ giao tới tay Hạ Hầu Vô Giang, chi của họ nhất định phải đảm nhiệm chức vụ gia chủ tiếp.
Cái chết của thất thúc lần trước đả kích Hạ Hầu Vô Giang rất lớn, thậm chí còn nặng nề hơn so với Thiền Nhi bị Sở Hưu giết chết.
Thiền Nhi chỉ là một thị nữ của Hạ Hầu Vô Giang, nói thẳng ra chỉ là một trong vô số nữ nhân của hắn, giờ có chết một Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng đau lòng, chỉ thấy phẫn nộ.
Nhưng thất thúc lại là trưởng bối ở bên hắn từ nhỏ, cũng là một trong số tâm phúc của Hạ Hầu Trấn. Kết quả thất thúc lại chết vì hắn, cảm giác đả kích đó hết sức nặng nề.
Cho nên sau chuyện lần trước, Hạ Hầu Vô Giang thay đổi tập tính, trở nên trầm mặc ít nói, không ngờ còn chủ động yêu cầu khổ tu, ngược lại khiến Hạ Hầu Trấn vui mừng, chí ít con trai mình còn có đường cứu.
Do lúc trước Sở Hưu ở giữa hai đám người Bắc Yên và Tây Sở, không nhìn thấy người bên Đông Tề, cho nên Hạ Hầu Vô Giang không chạm mặt với Sở Hưu.
Nhưng lúc này Hạ Hầu Vô Giang chứng kiến Sở Hưu giương oai trên lôi đài như vậy, hầu như không đánh mà thắng, hắn lập tức cảm thấy khó chịu.
Hạ Hầu Trấn cảm giác được điểm lạ của Hạ Hầu Vô Giang bên cạnh, thản nhiên nói: “Sao nào? Không phục? Người giang hồ nắm được thì cũng buông được. Sở Hưu có thực lực, hắn cũng có tư cách giương oai.
Đừng quên trước đó lão thất đã nói gì với ngươi. Khi không nắm chắc tuyệt đối, đừng trêu vào tên Sở Hưu kia.
Giờ không phải lúc động vào Sở Hưu, thực lực Quan Trung Hình Đường không yếu, chẳng qua mấy năm gần đây ẩn nhẫn kín tiếng nên không bị người khác phát giác mà thôi.
Lần trước thua dưới tay Quan Tư Vũ là ta tính sai, Quan Tư Vũ thậm chí đã sắp đột phá lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Có Quan Trung Hình Đường che chở, trừ phi ta có thể nắm đại quyền tại Hạ Hầu thị, triệt để khống chế toàn bộ gia tộc, nếu không chỉ với lực lượng hiện tại của ta không ép nổi Quan Trung Hình Đường.
Ta vẫn nói câu kia, nắm lên được thì cũng buông xuống được. Báo thù không vội nhất thời, ánh mắt ngươi phải nhìn về phía trước chứ không phải chấp nhất trong thù hận này.”
Hạ Hầu Vô Giang lạnh lùng nhìn Sở Hưu trên lôi đài nói: “Vâng thưa phụ thân, con hiểu, lần này con sẽ không lên lôi đài.”
Mặc dù Hạ Hầu Vô Giang cực kỳ căm hận Sở Hưu, nhưng hắn cũng biết trình độ của mình ra sao.
Lúc này lên lôi đài khiêu chiến Sở Hưu, hắn không nắm chắc, thậm chí đối mặt Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung hắn cũng không nắm chắc, chỉ có thể nói là năm ăn năm thua.
Còn Nhiếp Đông Lưu kia, mặc dù trên giang hồ đại đa số mọi người đều biết Nhiếp Đông Lưu đầy một bụng tính toán, thủ đoạn còn nổi danh hơn thực lực. Nhưng giờ Nhiếp Đông Lưu bế quan tiềm tu hai năm, lại bái Hàn Bá Tiên nổi tiêng trong giang hồ Bắc Yên làm sư phụ, nhận được chân truyền của Hàn Bá Yên. Có thắng được Nhiếp Đông Lưu không, Hạ Hầu Vô Giang cũng không dám chắc.
Về phần đối mặt Phương Thất Thiếu, hắn thậm chí không nắm chắc ngăn cản được ba kiếm của Phương Thất Thiếu. Hai người vốn không cùng một cảnh giới hay cấp bậc.
Lần này tỷ thí lôi đài trong Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ là luận bàn, mặc dù không quá nghiêm túc nhưng cũng có rất nhiều người đang quan sát. Với thân phận của Hạ Hầu Vô Giang, nếu không nắm chắc bước vào ba hạng đầu thì tốt nhất bên bỏ qua, đi lên cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang không cam tâm nhìn Sở Hưu tiếp tục giương oai như vậy, hắn hừ lạnh một tiếng đi về phía chỗ ngồi của Bắc Yên.
Chương 408 Khích bác (2)
Hạ Hầu Trấn nhướn mày nói: “Ngươi đi làm gì? Vừa rồi chẳng lẽ không nghe được mấy lời ta nói hay sao?”
Hạ Hầu Vô Giang trầm giọng nói: “Phụ thân yên tâm, con sẽ không lên lôi đài so tài với Sở Hưu. Chỉ có điều con không muốn tên Sở Hưu chiến thắng dễ dàng như vậy. Con tạo chút phiền phức cho hắn, tin rằng rấtt nhiều người cũng muốn thấy cảnh này.”
Nghe Hạ Hầu Vô Giang nói vậy, Hạ Hầu Trấn suy nghĩ một hồi rồi không tiếp tục nói gì nữa.
Hắn chỉ hy vọng Hạ Hầu Vô Giang có thể làm việc trầm ổn một chút, có điều nếu quá trầm ổn lại sẽ thành khiếp đảm, không phải chuyện tốt lành gì. Cho nên lúc này Hạ Hầu Trấn không ngăn cản.
Hạ Hầu Vô Giang đi thẳng về phía Bắc Yên, tới trước người dám hòa thượng Đại Quang Minh Tự, mỉm cười chắp tay nói: “Hạ Hầu Vô Giang ra mắt chư vị đại sư.”
Hư Ngôn nhìn Hạ Hầu Vô Giang một chút, chắp tay trước ngực hoàn lễ nói: “Hóa ra là công tử Hạ Hầu thị, khách khí rồi.”
Đại Quang Minh Tự ở Bắc Yên xa xôi còn Hạ Hầu thị lại ở Đông Tề, hai bên thật ra không có gì tiếp xúc.
Chẳng qua Hạ Hầu thị đứng trong Cửu Đại Thế Gia, còn là trong nhóm đầu, Hư Ngôn cũng sẽ cho Hạ Hầu Vô Giang thể diện.
“Chẳng hay Hạ Hầu công tử tới đây có việc gì?” Hư Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
Hắn là cường giả cấp bậc tông sư võ đạo, thủ tọa Kim Cương Viện, đương nhiên không muốn lấp lửng với một võ giả tiểu bối như Hạ Hầu Vô Giang, nếu đổi lại là Hạ Hầu Trấn còn tạm được.
Hạ Hầu Vô Giang chỉ vào Sở Hưu trên lôi đài, cao giọng nói: “Chư vị đại sư, ngày xưa trước khi vào Thông Thiên Tháp, Sở Hưu ra tay giết chết Minh Trần đại sư của quý tự, lúc đó ta cũng có mặt.
Tên Sở Hưu kia xuất thủ tàn nhẫn quyết liệt, mặc dù ta và Minh Trần đại sư không có giao tình nhưng cũng ngưỡng mộ uy danh chư vị đại sư Đại Quang Minh Tự, muốn ra tay ngăn cản nhưng lại không kịp, khiến cho Minh Trần đại sư bị giết chết.
Trận chiến trong Thông Thiên Tháp lần đó, một vị trưởng bối chăm sóc ta từ nhỏ đến lớn cũng chết trong tay tên Sở Hưu kia. Chỉ hận ta không có năng lực, không thể báo thù cho thất thúc của ta, cho dù phụ thân ta đích thân xuất thủ cũng thua dưới tay Quan Tư Vũ của Quan Trung Hình Đường.
Lần này chư vị đại sư mang theo nhiều cao thủ tới Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội như vậy, ta tin Minh Trần đại sư chắc chắn sẽ không chết vô ích, chư vị đại sư cũng sẽ không để tên Sở Hưu kia tiêp tục phách lối như vậy!”
Lời này của Hạ Hầu Vô Giang lập tức khiến đám võ giả Đại Quang Minh Tự đồng loạt xúc động.
Hơn nữa giọng nói của Hạ Hầu Vô Giang không nhỏ, những người khác xung quanh cũng nghe thấy, đồng loạt quay sang nhìn về phía Đại Quang Minh Tự.
Hư Ngôn nhìn Hạ Hầu Vô Giang, sắc mặt lập tứ trầm xuống. Hắn thật sự không ngờ tên tiểu bối Hạ Hầu thị này lại dám tới khích bác Đại Quang Minh Tự bọn hắn!
Vốn Đại Quang Minh Tự không định xuất thủ tại Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, nhưng Hạ Hầu Vô Giang khích bác như vậy lại khiến đám đệ tử vốn đã yên tĩnh lại đồng loạt xúc động.
Hơn nữa những lời của Hạ Hầu Vô Giang còn âm thầm ám chỉ với những người khác, Đại Quang Minh Tự không dám ra tay với Sở Hưu.
Cũng là người mình chết trong tay Sở Hưu, Hạ Hầu thị hắn dám tới Quan Trung Hình Đường đòi lại công đạo. Cho dù cuối cùng Hạ Hầu Trấn thua dưới tay Quan Tư Vũ, nhưng chí ít Hạ Hầu Trấn bọn họ còn dám ra tay, không khiến lòng người bên mình lạnh giá.
Thế nhưng Đại Quang Minh Tự lại không có hành động nào, nếu cứ như vậy lại thành ra Đại Quang Minh Tự bọn hắn có vẻ quá lạnh lùng.
Đương nhiên không ai dám nói Đại Quang Minh Tự quá mức mềm yếu. Côn Luân Ma Giáo bị hủy, trên giang hồ này không ai có thể khiến Đại Quang Minh Tự lui bước.
Chỉ có điều ánh mắt đám người xung quanh nhìn về phía bọn Hư Ngôn đều đã bất đồng. Đệ tử nhà mình bị giết, kẻ thù còn ngay trước mặt. Bất kể có giết được đối phương hay không, chí ít cũng phải có chút hành động chứ? Nhưng Đại Quang Minh Tự lại coi như không thấy, đám hòa thượng này đúng là quá lạnh lùng.
Hư Ngôn lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Vô Giang quát khẽ: “Ngươi thật to gan!”
Hạ Hầu Vô Giang cười cười nói: “Hư Ngôn đại sư nói nghiêm trọng quá, ta chỉ nói mấy lời thật lòng mà thôi, đường dâu có ý hại Đại Quang Minh Tự.”
Lúc này Hư Độ vẫn không nói gì lại thu lại thần sắc uể oải, sắc mặt âm trầm kinh khủng.
Một luồng khí thế bộc phát từ người hắn, như một dãy núi đè xuống người Hạ Hầu Vô Giang, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thân hình thậm chí không nhịn được muốn quỳ xuống.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang vẫn cắn răng chống đỡ, nếu hắn quỳ xuống trước mặt mọi người sẽ là mất hết thể diện.
Có điều uy áp của tông sư võ đạo không dễ ngăn cản như vậy, Hạ Hầu Vô Giang bạo phát hết lực lượng nhưng vẫn không ngăn cản nổi uy áp của Hư Độ, thậm chí xương cốt toàn thân bắt đầu vang lên ‘lách cách’.
Ngay lúc Hạ Hầu Vô Giang sắp không chịu nổi, một luồng sáng kim lại bao
phủ lên người hắn, triệt tiêu uy áp của Hư Độ.
Hạ Hầu Trấn đã tới cạnh Hạ Hầu Vô Giang từ lúc nào không biết, chắp tay với Hư Độ và Hư Ngôn nói: “Tại hạ không biết dạy con, đắc tội với hai vị đại sư, mong hai vị thứ lỗi.”
Hư Độ thu hồi uy áp, hừ lạnh một tiếng nói: “Hạ Hầu Trấn, không phải ngươi không biết dạy con mà là ngươi dạy được một đứa con rất tốt, chơi mấy thủ đoạn này rất khéo, có phong phạm của ngươi lúc trẻ đấy.
Có điều, không lẽ ngươi không dạy hắn một chút, chơi mấy thủ đoạn đó cũng phải xem đối phương là ai? Đây là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, ta nể mặt Ngũ Đại Kiếm Phái thôi, bằng không ngươi có tin Phật gia ta đã bẻ gãy đầu hắn rồi không?”
Bị Hư Độ mỉa mai như vậy nhưng gương mặt Hạ Hầu Trấn vẫn mỉm cười đáp: “Hư Độ đại sư dạy phải, chuyện này sau này sẽ không tái diễn nữa.”
Sau khi nói xong Hạ Hầu Trấn trực tiếp dẫn Hạ Hầu Vô Giang rời khỏi, nụ cười trên mặt cũng lập tức chuyển thành âm trầm.
Trở lại Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Trấn hừ lạnh nói: “Ngươi muốn tính toán gì Sở Hưu cũng được, ai bảo ngươi tới khiêu khích Đại Quang Minh Tự? Muốn chết à?”
Hạ Hầu Vô Giang lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, cười cười nói: “Phụ thân yên tâm, trong lòng con hiểu rõ mà. Con chỉ khích bác Đại Quang Minh Tự một chút thôi, đâu phải hại Đại Quang Minh Tự. Bọn họ có phẫn nộ cũng có sao đâu?
Đại Quang Minh Tự ở Bắc Yên xa xôi, không có quan hệ trực tiếp với Hạ Hầu thị ta, không uy hiếp tới lợi ích của Hạ Hầu thị ta.
Hơn nữa nơi này là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, con là một tiểu bối. đối phương cùng lắm chỉ giáo huấn con chút thôi.
Dùng một trận giáo huấn đổi lấy Đại Quang Minh Tự gây sự với Sở Hưu, vụ mua bán này rất có lời.”
Thật ra trong lòng Hạ Hầu Vô Giang đều biết cả. Hắn đã dám tới khích bác Đại Quang Minh Tự, trước đó đã nghĩ kỹ hậu quả rồi.
Có điều Hạ Hầu Trấn lại cười lạnh nói: “Có lời? Ngươi muốn ra tay khích bác cũng phải xem đối tượng. Ngươi tưởng Hư Độ nói sẽ bẻ gãy đầu ngươi là nói nhảm hay sao? Hôm nay nếu không có ta, ngươi lại nói quá đáng hơn một chút, Hư Độ sẽ thật sự không để ý tới thể diện Hạ Hầu thị, trực tiếp bẻ gãy đầu ngươi rồi!”
Chương 409 Khiêu chiến lôi đài (1)
Lời này của Hạ Hầu Trấn khiến Hạ Hầu Vô Giang vô cùng kinh ngạc.
Võ giả bối phận lớn hơn ra tay với võ giả nhỏ tuổi là ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng là tối kỵ trong giang hồ. Kể cả lần trước Hạ Hầu Trấn tới Quan Trung Hình Đường đòi người cũng phải lấy danh là đòi lại công đạo cho thất thúc. Hắn không tin Hư Độ đường đường là thủ tọa Không Chấp Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự, một tông sư võ đạo thành danh đã lâu lại công nhiên ra tay với một võ giả tiểu bối như hắn.
Hạ Hầu Trấn cười lạnh nói: “Đám tiểu bối các ngươi đúng là không hiểu chuyện. Trên giang hồ này có hạng người gì là không có? Có người giảng quy củ, nhưng cũng có người không theo quy củ.
Hư Độ là thủ tọa Không Chấp Thiên Đường, nhưng ngươi có biết danh hiệu ngày trước của hắn là gì không? Tam Phong Hòa Thượng!
Kẻ này thực lực cường đại, thiên phú kinh người, trong số các nhà sư bối phận chữ Hư của Đại Quang Minh Tự, luận thiên phú hắn gần với phương trượng Hư Từ hay thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường Hư Vân.
Nhưng hòa thượng này là kẻ điên chính gốc, trước kia ngày nổi điên ba lần, không ai cản nổi. Thậm chí hắn còn dám chỉ thẳng mũi phương trượng đời trước chửi cả mười tám đời đối phương, thiếu chút nữa bị trục xuất khỏi Đại Quang Minh Tự.
Sau khi Hư Từ chấp chưởng Đại Quang Minh Tự, Hư Độ mới dần biết điều. Mặc dù trên danh nghĩ hắn là thủ tọa Không Chấp Thiền Đường nhưng mọi chuyện trong Không Chấp Thiền Đường hắn đều mặc kệ.
Với tính cách kẻ này, ngươi tưởng hắn nói bẻ gãy đầu ngươi là nói chơi chắc? Ngay cả phương trượng đời trước hắn cũng dám mắng, còn có gì không dám? Nhớ kỹ, đừng có chọc vào hạng người điên khùng như hắn, loại người này căn bản không thể tính toán theo lẽ thường.”
Hạ Hầu Vô Giang gật nhẹ đầu, toát mồ hôi lạnh.
Chơi tâm cơ với tông sư võ đạo phải thật cẩn thận mới được, nếu không thậm chí không biết mình chết thế nào.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang không hối hận, vì việc hắn làm đã có hiệu quả.
Bên phía Đại Quang Minh Tự, lời khích bác của Hạ Hầu Vô Giang đương nhiên không gạt được Hư Độ và Hư Ngôn, hai người bọn họ đều không quan tâm. Có điều những võ giả thế hệ trẻ của Đại Quang Minh Tự lại thần tình sục sôi.
Đại Quang Minh Tự bọn họ là đứng đầu Phật tông phía bắc. Thân là Phật môn, bọn họ đối đãi với các tông môn khác không quá bá đạo nhưng cũng không cho phép người khác khinh thường.
Đúng như Hạ Hầu Vô Giang vừa nói, bỏ mặc Sở Hưu giương oai trên lôi đài cũng là vũ nhục Đại Quang Minh Tự bọn họ, khiến trong lòng đám đệ tử nguội lạnh.
Cho nên một võ giả khoảng ba mươi tuổi bối phận chữ Minh không để ý tới lời khuyên can của Hư Ngôn, đi đến lôi đài, quát lớn: “Đệ tử Đại Quang Minh Tự, Minh Thành khiêu chiến Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, quay đầu sang phái Sở Hưu cùng Minh Thành.
Mặc dù Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội có có cơ chế khiêu chiến, có điều từ khi bắt đầu đến giờ đã qua mấy lượt nhưng không ai chủ động khiêu chiến.
Lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội không mấy kịch liệt, đại đa số là luận bàn mà thôi.
Nhìn đám người trên Lâm Diệp là biết, Phương Thất Thiếu căn bản không có chiến ý, rõ ràng chỉ ứng phó cho xong việc.
Nhan Phi Yên cũng thế, có điều nàng là đệ tử Việt Nữ Cung, đương nhiên muốn kiếm thứ hạng tốt cho môn phái.
Nhiếp Đông Lưu lại mượn cơ hội lôi đài thu mua lòng người, thời gian hắn chỉ điểm đối thủ còn lâu hơn thời gian giao chiến.
Về phần Sở Hưu, đợi lát nữa Đại chiến chính ma sắp bắt đầu rồi, hắn chỉ định trước lúc nó bắt đầu thu một đợt lợi ích, không có chiến ý gì.
Cho nên chuyện khiêu chiến nhắm vào ai đó không xảy ra, Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội không phải nơi giải quyết ân oán.
Chỉ có điều giờ Minh Thành chủ động khiêu chiến như vậy lại phá vỡ cục diện lúc trước. Ai cũng nhận ra dáng vẻ hung hăng của Minh Thành không phải có thiện ý gì.
Hư Ngôn nhướn mày, đang định ngăn cản lại bị Hư Độ ở bên cạnh chặn lại.
Hư Độ lười biếng nói: “Tiểu tử kia đã ra đánh rồi, ngươi cản lại có làm gì được không? Đánh đi, lấp bỏ không bằng khai thông. Đám tiểu tử này đang rất tức giận. Ngươi không cho chúng nó đánh không khéo lát chúng lại âm tầm ra tay.”
Hư Ngôn cau mày nói: “Nhưng vạn nhất xảy ra vấn đề thì sao? Tên Sở Hưu kia xuất thủ nổi tiếng tàn nhẫn không để lại đường lui. Còn nữa, ta đã đáp ứng với Hư Vân sư huynh không truy cứu chuyện này rồi.”
Hư Độ lộ vẻ đứng đắn hiếm thấy, chăm chú nhìn Hư Ngôn nói: “Sư đệ, chấp chưởng Kim Cương Viện nhiều năm như vậy, ngươi cũng mài hết tính khí vào Kim Cương Viện rồi.
Chẳng lẽ ngươi quên quy củ giang hồ rồi à? Người trong giang hồ, hoặc bị người khác đánh chết, hoặc đi đánh chết người khác. Không có thực lực thì đừng có đứng ra. Ngươi còn bảo hộ bọn chúng cả đời được sao?
Ngươi với ta mặc dù quy y xuất gia thành hòa thượng nhưng Đại Quang Minh Tự vẫn là trong giang hồ, có một số quy củ sẽ không thay đổi.
Nếu đám võ giả tiểu bối muốn xuất thủ, ngươi cứ để bọn họ ra tay là được. SỐng chết do mệnh, Chí ít nhuệ khí vẫn còn.”
Hư Ngôn chần chừ: “Vậy bên Hư Vân sư huynh thì sao?”
Hư Độ lập tức khôi phục lại dáng vẻ uể oải lúc trước, thản nhiên đáp: “ Ngươi đi mà giải thích, ta không muốn nói chuyện với hắn.”
Nhìn Hư Độ, Hư Ngôn cũng im lặng. có điều hắn cũng không ngăn cản đám đệ tử nữa. xung quanh có tông sư võ đạo của Ngũ Đại Kiếm Phái, mặc dù không thể cam đoan an toàn tuyệt đối cho các đệ tử Đại Quang Minh Tự, nhưng chí ít sẽ giữ được tính mạng bọn họ. Nếu bọn họ nhất định muốn đi thì cứ để bọn họ đi.
Lúc này trên lôi đài, Hàn Đình Nhất nhíu mày, có điều hắn cũng không nhiều lời mà trực tiếp hỏi Sở Hưu: “Minh Thành của Đại Quang Minh Tự khiêu chiến, ngươi có tiếp nhận không?”
Lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội vốn không kịch liệt, cho dù có người khiêu chiến thì cũng phải được người bị khiêu chiến tiếp nhận.
Sở Hưu nhìn sang phía Đại Quang Minh Tự cùng Hạ Hầu thị, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Do hung danh trước đó nên tất cả các đối thủ gặp phải Sở Hưu đều trực tiếp đầu hàng, Sở Hưu chỉ có thể đứng bên lôi đài chờ vòng kế tiếp.
Y cũng thấy Hạ Hầu Vô Giang tới chỗ Đại Quang Minh Tự, có điều do cách quá xa, y không nghe được hai bên nói gì.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang vừa rời đi, Đại Quang Minh Tự đã có người tới khiêu chiến mình. Rõ ràng mấy lời Hạ Hầu Vô Giang đã nói không phải tốt lành gì.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Hưu không khỏi bừng lên sát khí.
Hạ Hầu Vô Giang này như một con ruồi, lúc nào cũng định gây phiền toái cho y. Mặc dù mọi việc không quá lớn, không uy hiếp được tới tính mạng y, nhưng lại rất phiền phức.
Cho nên trong lòng Sở Hưu đã sơ bộ xây dựng kế hoạch, nếu không vấn đề gì, cho dù Hạ Hầu Vô Giang không lên lôi đài cũng chẳng chạy thoát khỏi Phù Ngọc Sơn!
Chương 410 Khiêu chiến lôi đài (2)
Thấy Sở Hưu không nói gì, Hàn Đình Nhất ho khan một tiếng: “Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ để luận bàn, không muốn nhận khiêu chiến cũng được, đợi thêm một vòng là được.”
Lần này Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ định dẫn Ma đạo xuất thủ, những việc khác thì thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Sở Hưu không đáp ứng là tốt nhất, nếu không e là lại gây ra phiền toái gì đó.
Có điều Sở Hưu lại nhếch miệng cười nói: “Người của Đại Quang Minh Tự đã muốn chiến, ta đâu thể làm mất hứng được? Tiếp nhân.”
Lời này vừa nói ra, phần lớn võ giả đều chuyển ánh mắt sang phía Sở Hưu.
Những người khác tỷ thí thật nhàm chán, chẳng có cảm giác áp bức chém giết trên lôi đài. Giờ rốt cuộc cũng có một trận kích thích, hỏi sao họ không hưng phấn cho được.
Minh Thành sắc mặt lạnh lùng bước lên lôi đài, khí thế từ từ ngưng thực, một luồng cương khí vàng nhạt bùng lên quanh người, uy áp đã tiếp cận cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Đệ tử Đại Quang Minh Tự ai nấy đều rất kín tiếng, chuyện này toàn bộ giang hồ đều công nhận.
Minh Thành là đệ tử Kim Cương Viện, cùng bối phận với Minh Trần chết trên tay Sở Hưu nhưng tuổi tác nhỏ hơn đối phương, thực lực lại cao hơn.
Đệ tử như Minh Thành đặt tới môn phái khác sẽ được bồi dưỡng làm người nối nghiệp tương lai, nhưng trong Đại Quang Minh Tự, tuy Minh Thành không phải là phổ thông, nhưng cũng chỉ là đệ tử tinh anh bình thường mà thôi.
Trong Đại Quang Minh Tự không nhiều đệ tử như vậy nhưng cũng chẳng ít, Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện mỗi nơi đều tìm được hơn mười người.
Cho nên đừng nhìn Minh Thành không có danh tiếng gì trên giang hồ, không có tên trên Long Hổ Bảng, nhưng thực lực đối phương không kém gì những tuấn kiệt trên bảng, chỉ có tuổi tác hơi lớn một chút thôi.
Nhìn Minh Thành đằng đằng sát khí cùng Sở Hưu vẻ mặt thản nhiên, Hàn Đình Nhất bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hai bên các ngươi đã đồng ý thì động thủ đi.
Có điều ta phải nói lại một lần, lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chỉ là để tỷ thí luận bàn chứ không phải để các ngươi giết chóc giải quyết ân oán.
Các ngươi phải nhớ cho kỹ chuyện này, nếu không thành ra lớn chuyện, ai cũng mất mặt cả.”
Sở Hưu cười cười gật đầu nói: “Hàn tiền bối xin yên tâm, ta đã quen với quy củ tỷ thí lôi đài, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Lời này của Sở Hưu vừa nói ra, võ giả Tây Sở cùng Bắc Yên còn không cảm giác gì, nhưng những võ giả bên Đông Tề, đặc biệt là những người tham gia Thần Binh Đại Hội, ai nấy đều lộ vẻ quái dị.
Bọn họ còn chưa quên, ngày trước trên Thần Binh Đại Hội ở Đông Tề, Trình Đình Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang đã ra tay chặn đường không cho Sở Hưu hạ sát thủ với Thẩm Bạch nhưng y vẫn to gan bằng trời, chống lại áp lực của tông sư võ đạo, phế bỏ Thẩm Bạch. Lá gan tên này đúng là lớn quá mức.
Giờ Sở Hưu lại nói mình quen với quy củ lôi đài? Quen làm sao giết người dưới mí mắt tông sư võ đạo hả?
Có điều Hàn Đình Nhất lại không biết việc này. Hắn là tông sư võ đạo, đương nhiên không quan tâm tới mấy chuyện linh tinh giữa các võ giả tiểu bối.
Nghe vậy Hàn Đình Nhất chỉ gật đầu nói: “Nếu đã vậy, các ngươi ra tay đi.”
Dứt lời, Minh Thành vừa định chỉ vào Sở Hưu nói gì đó lại đã thấy y vung tay lên nói: “Không cần nhiều lời. Ta vốn cho là Đại Quang Minh Tự sẽ tuân thủ hứa hẹn, bỏ qua chuyện này, nào ngờ đám hòa thượng các ngươi không giữ chữ tín.
Nếu đã vậy còn gì để nói? Chỉ hy vọng cuối cùng các ngươi không hối hận là được.”
Câu nói này của Sở Hưu chặn một loạt lời của Minh Thành lại.
Thật ra đã tới nước này, ai đúng ai sai cũng thành vô nghĩa.
Phong cách của Sở Hưu vốn là ai muốn giết ta, ta giết kẻ đó. Chỉ đơn giản trực tiếp vậy thôi.
Còn đối với Minh Thành, sư huynh nhà mình bị giết, bọn họ lại bị trưởng bối sư môn ép buộc không được báo thù, cũng cực kỳ bức bối. Bọn họ đã muốn ra tay từ lâu rồi.
Minh Thành thu lại những lời định nói, chỉ hừ lạnh: “Đại Quang Minh Tự ta không phải nói không giữ lời. Lên lôi đài khiêu chiến ngươi chỉ là quyết định cá nhân của ta, không liên quan gì tới Đại Quang Minh Tự. Huống hồ nơi này là Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, ta muốn khiêu chiến ngươi cũng không được à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Việc gì phải kiếm cớ như vậy? Cứ trực tiếp ra tay là được, đám hòa thượng các ngươi cứ do dự thiếu dứt khoát, thẳng thắn chút đi, thắng thì đứng, bại thì cút về. Đơn giản như vậy thôi mà.”
Ánh mắt Minh Thành lóe lên vẻ tức giận, hừ lạnh nói: “Ngươi muốn chết thì để ta giúp ngươi!”
Dứt lời, quanh người Minh Thành lóe lên cương khí vàng kim chói mắt, ánh sáng luân chuyển như Kim Cương hàng thế, thiêu đốt lửa giận hừng hực, xuất quyền đánh về phía Sở Hưu.
Trong Đại Quang Minh Tự có vô số bí điển Phật tông, trong đó bí điểm nổi tiếng nhất Kim Cương Viện là Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh.
Môn công pháp luyện thể này có thể xưng là đỉnh cao, điểm xấu duy nhất là
quá dễ ảnh hưởng tới tâm cảnh võ giả. Điều này cũng khiến đại đa số các võ giả Kim Cương Viện tính khí nóng nảy, lỗ mãng dễ xúc động.
Đương nhiên nếu ngươi có thể ngăn cản lửa giận trong lòng, vậy tương đương với hoàn toàn nắm giữ chân lý Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh, cũng như thủ tọa Kim Cương Viện hiện giờ là Hư Ngôn, không hề xúc động, tính cách vô cùng lý trí.
Bất luận Minh Trần chết dưới tay Sở Hưu hay Minh Thành hiện tại, bọn họ đều chưa đạt tới cảnh giới này cho nên hành sự khó tránh khỏi lỗ mãng cảm tính.
Có điều như vậy cũng không gấp, khi chính thức đối chiến, lửa giận được Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh thiêu đốt tới cực hạn, uy lực vô cùng cường đại. Cũng như lúc này, Minh Trần xuất quyền đánh ra, cương khí chấn động lôi đài làm vang lên hàng loạt tiếng nổ, uy thế gần với đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.
Thật ra nói nghiêm chỉnh thì Minh Thành là võ giả đời trước, chẳng qua hắn khá trẻ tuổi, còn chưa tới bốn mươi, xếp vào thế hệ võ giả trẻ tuổi cũng tạm được. Dù sao bối phận ở Đại Quang Minh Tự vốn rất loạn, ngay cả võ giả hai mươi tuổi bối phận chữ Hư cũng có.
Có điều Minh Thành mặc dù trẻ tuổi nhưng tu vi thậm hậu, hơn cả Minh Trần một bậc. Quyền kia đánh xuống, Phật quang trấn tà tru ma, uy năng vô cùng cường đại.
Sở Hưu thân hình bất động, tay nắm Đại Kim Cương Luân Ấn, Phật quang cũng rực sáng trong tay, tôn lên Sở Hưu như Hàng Ma Kim Cương, uy thế hết sức cường đại.
Mọi người ở đây sửng sốt, tạo nghệ công pháp Phật môn của Sở Hưu sao có vẻ còn mạnh hơn cả Minh Thành?
Đại Kim Cương Luân Ấn cùng thế quyền của Minh Thành giao tiếp chính diện. Một tiếng nổ chói tai vang lên, nếu không phải Tọa Vong Kiếm Lư đã bố trí sẵn trận pháp gia cố cho lôi đài, chỉ riêng đòn này của hai người đã đủ đánh nát toàn bộ lôi đài.