-
Chương 391-395
Chương 391 Lập uy
Tới đâu cũng có không ít người miệng thối, Sở Hưu không vì câu nói này của đối phương mà phẫn nộ.
Y chỉ hết sức bình tĩnh quay sang truyền âm cho Lục tiên sinh hỏi: “Đây là ai?”
Lục tiên sinh cười lạnh nói: “Sơn Âm Công Tử - Cửu Tương Tử của Ngũ Độc Giáo, tuổi đã cao, không nhỏ hơn ta bao nhiêu còn đứng đấy giả làm công tử. Hắn vẫn luôn dựa vào độc cổ cộng sinh trong cơ thể để duy trì dung mạo.
Ngày trước hắn đã từng theo đuổi Thánh nữ đại nhân, có điều với thực lực Thánh nữ đại nhân sao có thể coi trọng thứ rác rưởi này? Giờ Thánh nữ đại nhân đã là tông sư võ đạo, đã vứt tên này lại phía sau rồi.”
Nghe vậy Sở Hưu Giang Đông Ngũ Hiệp tỏ ý đã hiểu, nhìn về phía Cửu Tương Tử thản nhiên nói: “Quan hệ giữa ta và Thánh nữ đại nhân ra sao không cần thứ nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi quan tâm.
Nghe nói ngươi từng mặt dày mày dạn theo đuổi Thánh nữ đại nhân? Phiền ngươi phân rõ mình là đực hay cái đã rồi hãy nói!”
Lời này của Sở Hưu cực kỳ ác độc, chọc cho gương mặt tuấn tú của Cửu Tương Tử vặn vẹo không thôi.
“Tiểu bối cuồng vọng! Muốn chết!”
Cửu Tương Tử vỗ mạnh lên ghế, thân hình hóa thành một luồng sáng trực tiếp lao về phía Sở Hưu.
Trước khi Sở Hưu tới, nhánh MInh Ma cùng Ẩn Ma đã giương cung bạt kiếm ầm ĩ mấy lần, có điều vẫn chưa động thủ, nhưng khói lửa đã rất đậm. Cho nên Lục tiên sinh vừa bước vào Cửu Tương Tử đã trực tiếp mở miệng mỉa mai, giờ thăng cấp lên động thủ cũng là chuyện bình thường.
Tối thiểu hai nhánh Minh Ma cùng Ẩn Ma đều không phản ứng.
Lục tiên sinh hừ lạnh một tiếng, đang định xuất thủ lại bị Sở Hưu cản lại.
Trong số các võ giả tại đây, cao thủ tông sư võ đạo trấn giữ, còn lại đại đa số là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Mặc dù có võ giả dưới Thiên Nhân Hợp Nhất thế nhưng đều là tiểu bối phụ trách bưng trà rót nước, quả thật không có ai như Sở Hưu đại biểu cho Âm Ma Tông tới tham gia Ma Đạo Hội Minh.
Cho nên đám người đều muốn xem xem thực lực Sở Hưu ra sao, rốt cuộc y có tư cách đại biểu Âm Ma Tông tới tham gia Ma Đạo Hội Minh hay không.
Sở Hưu cũng biết điểm này nên mới ngăn Lục tiên sinh lại, không để Lục tiên sinh ra tay giúp mình.
Cho dù lần này Sở Hưu định không nói tiếng nào làm khán giả trong Ma Đạo Hội Minh, tối thiểu hắn cũng phải bộc lộ tư cách làm khán giả mới được. Huống chi Sở Hưu không định làm người xem.
Lúc này Cửu Tương Tử đã tới gần Sở Hưu, nhưng chỉ trong chớp mắt, thân hình Cửu Tương Tử lại hóa thành một làn sương bảy màu lộng lẫy, lập tức bao phủ Sở Hưu vào trong.
Ngũ Độc Giáo sinh sống trong Thập Vạn Đại Sơn tại Miêu Cương, mặc dù danh tiếng không bằng Bái Nguyệt Giáo nhưng cũng là đại phái Ma đạo, đứng trong Bát Phái.
Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo sở trường cổ thuật cùng các loại ma công huyền bí, còn Ngũ Độc Giáo lại là độc cổ song tu, đi theo con đường âm tà quỷ dị.
Bề ngoài Cửu Tương Tử thi triển ra sương độc bảy màu lộng lẫy nhưng thực tế trong làn sương này lại là vô số độc trùng nhỏ bé, cực kỳ kinh người.
Sở Hưu bị bao phủ trong làn khói độc, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Do phải che giấu thân phận, phân nửa võ thuật của Sở Hưu không thể trực tiếp vận dụng, thậm chí thanh Thiên Ma Vũ vốn là tiêu chí của y cũng phải giấu kín, cho nên sức chiến đấu của Sở Hưu chí ít cũng giảm mất một nửa.
Cửu Tương Tử vừa ra tay, Sở Hưu đã cảm giác được thực lực của hắn tuyệt đối không yếu, cho dù không sánh bằng cao thủ nửa bước tông sư như Lục tiên sinh nhưng cũng mạnh hơn so với thất thúc.
Nhưng đáng tiếc, hắn gặp phải Sở Hưu.
Bản thân Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể Sở Hưu đã có tác dụng khắc chế cực lớn đối với độc vật, nói chi các loại độc trùng. Vừa tới gần Sở Hưu, tất cả đều bị luồng uy áp thượng vị trời sinh của Lưu Ly Kim Ti Cổ trực tiếp áp chế, hôn mê ngã trên mặt đất, lại bị cương khí của Sở Hưu chấn vỡ.
Sở Hưu dẫn động ma khí của A Tỳ Đạo Tam Đao cùng sát cơ của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền làm một thể, trực tiếp đấm ra một quyền, đánh bay Cửu Tương Tử giấu mình trong làn khói độc ra ngoài, khiến hắn liên tục lui lại vài bước mới ngăn được quyền này của Sở Hưu, hai tay không nhịn được khẽ run, dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Sở Hưu.
Trên giang hồ không chỉ một người biết Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, Sở Hưu cũng không lo lắng bại lộ bản thân vì võ thuật này, hơn nữa y còn dung hợp ma khí chỉ thuộc về A Tỳ Đạo Tam Đao. Nếu để người ngoài chứng kiến, chỉ cần không dùng đao pháp, không ai liên hệ Sở Hưu với thân phận hiện tại của y.
Ngay lúc Cửu Tương Tử còn kinh hãi, Sở Hưu đã nghiêng người lao tới, lại đấm ra một quyền, sát cơ chấn nhiếp tại chỗ, hàn ý lạnh lẽo xộc thẳng tới.
Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn nhau, tân tú Ma đạo tên là Lâm Diệp rốt cuộc ở đâu chui ra? Thân phận tên này quả thật không đơn giản.
Sát cơ sát khí cường đại này võ giả tuyệt đối không thể chỉ khổ tu mà đạt được, rốt cuộc tên này giết bao nhiêu người mới có tu vi như hiện tại?
Có điều đám người cũng không truy hỏi, đặc biệt là người bên nhánh Ẩn Ma.
Bọn họ ngày ngày đều bị tông môn Chính đạo truy sát, thay đổi thân phận là chuyện rất bình thường, thậm chí ngay chính bọn họ còn không tín nhiệm bản thân, có thể nghĩ rốt cuộc làm ra bao nhiêu thân phận để tránh né tông môn Chính đạo truy sát. Giờ xem ra Lâm Diệp này cũng vậy, hẳn là người có tiếng tăm trên giang hồ.
Lúc này Cửu Tương Tử thấy Sở Hưu thân là võ giả tiểu bối tu vi không bằng mình còn dám đuổi theo không bỏ, gương mặt tuấn mỹ yêu dị đã càng thêm vặn vẹo, một tay giơ ra, khí độc ngũ sắc không ngừng lượn vòng bay múa trên hai cánh tay hắn, chỉ trong chớp mắt, sợi tơ ngũ sắc đã được nội lực gia trì hóa thành thiên la địa võng bao phủ tới người Sở Hưu.
Ngũ Độc Cương Khí của Ngũ Độc Giáo, mỗi loại đều có năng lực độc chết võ giả cùng cấp.
Đáng sợ nhất là năm loại khí độc có thể tùy ý sắp xếp, thuộc tính cũng hoàn toàn bất đồng, có thể nói mỗi võ giả Ngũ Độc Giáo lại tu luyện ra một loại Ngũ Độc Cương Khí khác biệt.
Lúc này Cửu Tương Tử thi triển Ngũ Độc Triền Ti Thủ là bí kỹ độc môn của hắn, ngoại trừ dùng cương khí bản thân chống đỡ, cơ hồ không cách nào phá giải. Chỉ cần nhiễm phải một chút thôi cũng sẽ bị độc tố xâm nhập tâm mạch.
Sở Hưu tay niết ấn quyết, quanh người bùng lên cương khí kỳ dị, một nửa là Phật quang, một nửa lại tràn ngập ma khí vô cùng tà ác quỷ dị.
Phật quang cùng ma khí liên hợp với nhau, hóa thành một hư ảnh quỷ dị sau lưng Sở Hưu, rõ ràng dáng vẻ trang nghiêm nhưng lại có ma diễm ngập trời.
Đại Kim Cương Thần Lực - Ma La Kim Cương Tướng!
Khi Sở Hưu dưỡng thương y đã bắt đầu tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực, giờ Đại Kim Cương Thần Lực của Sở Hưu chỉ vừa vặn nhập môn, đương nhiên không cách nào ngưng tụ ra pháp tướng của mình, có điều Sở Hưu lại lựa chọn vài pháp tướng tương đối thích hợp với mình, bắt chước tu luyện.
Chương 392 Lập uy (2)
Trước đó những người tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực có cao tăng Phật môn nhưng cũng có kẻ bại hoại trong Phật môn.
Võ giả tu Phật môn luyện Ma La Kim Cương Tướng này chính là như vậy, trong lòng hắn có oán niệm cho nên không cách nào ngưng tụ ra pháp tướng của bản thân. Rốt cuộc hắn trực tiếp từ Phật nhập Ma, không ngờ lại trừng hợp tu luyện thành công Ma La Kim Cương Tướng này.
Sở Hưu cũng là Phật Ma song tu, cho nên sau khi tìm hiểu Ma La Kim Cương Tướng liền nhanh chóng tu luyện thành công, không chút trắc trở.
Ma La Kim Cương Tướng vừa xuất hiện, Sở Hưu đạp bước tiến lên, mặc cho Ngũ Độc Triền Ti Thủ kia tạo thành thiên la địa võng rơi lên người mình, tất cả đều bị phật quang cùng ma khí phá tan.
Một chưởng đánh ra, ma diễm ngập trời, phật quang rực rỡ, hai lực lượng hòa lẫn vào nhau đánh xuống đầu Cửu Tương Tử, uy thế hết sức cường đại khiến tất cả mọi người trong sân không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Uy thế một chưởng này của Sở Hưu cho dù đặt trong võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng hết sức kinh người, thế nhưng y chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên. thực lực như vậy đã sánh ngang Thiên Nhân Hợp Nhất, tối thiểu mọi người ở đây không mấy ai nắm chắc thắng được Sở Hưu.
Ánh mắt Lục tiên sinh nhìn về phía Sở Hưu đã vô cùng kỳ dị, lúc này mới qua bao lâu mà Sở Hưu đã trưởng thành tới cảnh giới như hiện tại? Chẳng lẽ ông trời phù hộ Thánh giáo của hắn, thế hệ trẻ tuổi lại xuất hiện một chí cường giả kinh tài tuyệt diễm như vậy?
Nhánh Phật môn có Minh Vương - Tông Huyền, nhánh Đạo môn có Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh, nhánh Kiếm đạo cũng có Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu. Mà giờ nhánh Ma đạo cũng có một Sở Hưu, mặc dù giờ chỉ có thể âm thầm che giấu tung tích, nhưng nếu Sở Hưu tiếp tục phát triển, không xảy ra vấn đề gì, Lục tiên sinh tin tưởng, Sở Hưu tuyệt đối có thể trưởng thành tới mức địch nổi ba người này.
Lúc này giữa trận, đối mặt với môt chưởng bao hàm cả phật quang ma khí của Sở Hưu, một con băng tằm kỳ dị bị Cửu Tương Tử ném ra.
Ngũ Độc Cương Khí cuồng bạo rót vào băng tằm, khiến nó phồng to lên, phun ra hàn khí vô tận, hóa thành vô số mảnh băng ngăn trước người hắn.
Đây là Huyền Băng Cổ do Cửu Tương Tử ơis tận Cực Bắc Hoang Nguyên mới luyện chế thành công, vì nó hắn còn phải đánh một trận cùng người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Huyền Băng Cổ có thể chuyển hóa bất cứ lực lượng nào thành lực lượng huyền băng, hơn nữa chỉ cần huyền băng cổ nhập thể sẽ lập tức đóng băng chân khí kinh mạch người đó, vô cùng kinh khủng. Có điều hiện giờ lại chỉ có thể dùng nó phòng ngự.
Nhưng Ma La Kim Cương Tướng của Sở Hưu thế mạnh lực trầm, Đại Kim Cương Thần Lực được pháp tướng gia trì, tuyệt đối là công pháp luyện thể thượng thừa. Một chưởng đánh ra, một loạt mảnh băng xuất hiện vết rạn, phật quang ma khí ầm ầm bộc phát, chớp mắt đã đánh nát tất cả mảnh băng, Huyền Băng Cổ cũng bị đánh nổ!
Cửu Tương Tử gầm lên một tiếng, Huyền Băng Cổ này hắn phải hao bao công sức, suốt mấy năm mới luyện chế thành.
Có điều không đợi Cửu Tương Tử phản ứng lại, Sở Hưu đã kết ấn hai tay, Ma La Kim Cương Tướng sau lưng y đã đổi thành Hộ Pháp Minh Vương pháp tướng trang nghiêm, quyền ấn đánh xuống, chỉ chớp mắt Phật quang bùng lên, trấn tà tru ma!
Trấn Ngục Minh Vương Tướng!
Phật quang bùng lên, Cửu Tương Tử bị đánh liên tục lui lại vài bước, một tia máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Càng thêm kỳ dị là gương mặt hắn không ngừng vặn vẹo, như có vô số cổ trùng di chuyển dưới làn da của hắn. Chỉ trong chốc lát tướng mạo của hắn đã già đi vài chục tuổi, từ một thanh niên hai mươi tuổi hóa thành lão già sáu bảy mươi tuổi, vẻ ngoài thậm chí còn già hơn Lục tiên sinh.
Chỉ vào Sở Hưu, Cửu Tương Tử giận giữ hét lên: “Công pháp Phật môn! Hắn là gian tế do Phật tông phái tới!”
Cửu Tương Tử dùng ống tay áo rộng lớn che khuất mặt, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã tràn ngập hận ý ác độc.
Không phải hắn hận Sở Hưu đánh bại hắn mà hận Sở Hưu vận dụng công pháp Phật môn chấn động độc cổ trong cơ thể, khiến hắn không cách nào bảo trì dung mạo trẻ trung. Cửu Tương Tử vô cùng coi trọng gương mặt mình, hủy dung hắn còn khiến hắn khó chịu hơn là chết.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Tu luyện công pháp Phật môn là gian tế của Phật môn, vậy nếu ta tu luyện độc công chẳng lẽ lại là người Ngũ Độc Giáo ngươi hay sao?”
Lục tiên sinh ở một bên cũng cười lạnh nói: “Ta còn tu luyện Thái Cực Lưỡng Nghi Kiếm của Đạo môn đấy, nói vậy chắc ta là người Đạo môn rồi?
Nhánh Minh Ma các ngươi có thể yên tâm lớn mật hành tẩu trên giang hồ, nhánh Ẩn Ma chúng ta nếu không cẩn thận từng lợi ích từng tí một e rằng đã sớm bị đám Chính đạo kia trừ ma vệ đạo rồi!”
Ánh mắt Cửu Tương Tử lóe lên vẻ giận dữ, còn định nói gì đó, đang lúc này một hòa thượng áo đen vẫn luôn xếp bằng tĩnh tọa dưới đất đột nhiên nói: “Được rồi, đánh cũng đánh rồi, đừng kéo chuyện gian tế gì gì vào nữa. Dùng công pháp phân biệt địch ta là cách làm của đám tông môn Chính đạo, Đệ Lục Thiên Ma Tông ta cũng là Phật Ma đồng tu, chẳng lẽ Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta cũng là gian tế Phật môn?”
Hòa thượng áo đen vừa nói chuyện tướng mạo trung niên, người mặc một bộ áo đen như cà sa nhưng lại bất đồng, bên trên dùng từng đường chỉ kim miêu tả Địa Ngục, Sắc Dục Thiên, Ma Thần cùng Cực Lạc Thế Giới các thứ, có vẻ vô cùng kỳ dị.
Trong tay hắn vuốt vuốt một chuỗi tràng hàng hạt, nhìn kỹ lại là một loạt xương trắng khắc thành khô lâu nhưng lại tỏa ra ánh sáng bóng loáng như ngọc, có vẻ hết sức quỷ dị.
Hòa thượng áo đen này mặc dù dáng vẻ như một sư thầy có giới ba trên đầu nhưng chỉ với trang phục đó của hắn, không ai cho hắn là một tăng nhân Phật môn có lòng từ bi.
Khí tức quanh người hắn nội liễm nhưng lại không phải cố ý thu liễm, từ khí thế lờ mờ tỏa ra có thể thấy hòa thượng này là một cao thủ tông sư võ đạo, không phải hạng vô danh.
Lục tiên sinh bên cạnh Sở Hưu truyền âm nói: “Hắn là tông sư võ đạo của Đệ Lục Thiên Ma Tông, Tất Đại Di chấp chưởng Sắc Dục Thiên một trong Lục Đại Thiên Giới của Đệ Lục Thiên Ma Tông, dẫn động tâm ma, giết người vô hình. Nhìn như bình thường nhưng là kẻ cực kỳ không dễ chọc.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y cũng từng nghe nói tới Đệ Lục Thiên Ma Tông, thực lực tuyệt đối không yếu, chỉ có điều Đệ Lục Thiên Ma Tông ở đất Hải Nam xa xôi, rời xa Trung Nguyên, cho nên không mấy nổi danh mà thôi.
Đệ tử Đệ Lục Thiên Ma Tông đồng tu Phật Ma, nhưng thực tế lại tu luyện ma công tà dị chuyên khắc chế Phật môn.
Đệ Lục Thiên Ma Tông thờ phụng Đệ Lục Thiên Ma Vương, cũng là Ma La Ba Tuần, công pháp này thiên hướng phương diện tinh thần, đặc biệt là có thể dẫn phát tâm ma của đối thủ, khiến đối phương tẩu hỏa nhập ma, thậm chí phế bỏ tu vi, mười phần tà dị tàn nhẫn.
Hơn nữa võ công Đệ Lục Thiên Ma Tông khắc chế tương đối lớn đối với võ công Phật môn. Võ giả Phật môn chú trọng tu vi tâm cảnh, một khi bị dẫn phát tâm ma, vậy rất có thể sẽ bị phế sạch tu vi, thậm chí cả tu vi Phật pháp cũng bị hủy, từ đó trực tiếp nhập ma.
Chính vì vậy, cho dù Đệ Lục Thiên Ma Tông sống cách xa Trung Nguyên nhưng cũng hết sức kín tiếng ẩn nhẫn, nếu không đã sớm bị Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện liên thủ tiêu diệt.
Chương 393 Quần ma loạn vũ
Lần này Đệ Lục Thiên Ma Tông đứng ra làm người trung gian điều tiết mâu thuẫn giữa Minh Ma cùng Ẩn Ma. Hai bên cãi cọ xung đột cũng được, đánh một trận phát tiết mâu thuẫn cũng không sao, nhưng thật sự đánh lớn lại không được.
Nhìn mọi người xung quanh một chút, Tất Đạt Di thản nhiên nói: “Còn người của Tà Cực Tông cùng La Sát Tông chưa tới, chư vị nghỉ ngơi chút đi, lát nữa người đến đủ lại ồn ào tiếp cũng không muộn. Vẫn chưa thấy lũ Chính đạo đâu mà chúng ta đã đánh nhau tới rách da chảy máu, chẳng phải thành trò cười cho chúng à?”
Tông sư võ đạo mở miệng, Cửu Tương Tử chỉ đành oán hận trừng mắt với Sở Hưu rồi ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.
Lúc này Sở Hưu mới phản ứng lại, chẳng trách ở đây lại ít tông sư võ đạo như vậy, hóa ra là sợ một khi đánh nhau không cách nào thu liễm.
Thật ra những người có tư cách tới tham gia Ma Đạo Hội Minh lần này ngoại trừ các võ giả tán tu, tất cả các thế lực sau lưng đều có một tông sư võ đạo, có điều không phải ai trong số họ cũng tới.
Bởi nếu vạn nhất bọn họ đều tới, đúng như lời Tất Đạt Di, cuối cùng gây loạn quá lớn, hai bên giao thủ tới rách da chảy máu, như vậy không dễ thu thập.
Cho nên lần này đại biểu hai bên chỉ là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Tới cấp bậc này đã là thế lực trung kiên của các thực lực lớn, có tư cách đại biểu cho môn phái của mình, tỷ như Lục tiên sinh cùng Cửu Tương Tử trước đó.
Trong đại sảnh chỉ có ba tông sư võ đạo, Minh Ma, Ẩn Ma cùng người của Đệ Lục Thiên Ma Tông.
Trong đó một là Tất Đại Di chủ trì điều tiết, bên phía Minh Ma cũng có một võ giả trung niên mặc áo đen rộng sắc mặt âm trầm, chỉ có điều Sở Hưu cũng không biết hắn là người phái nào. Vừa rồi Sở Hưu giao thủ cùng Cửu Tương Tử, hắn cũng không mở miệng, thậm chí biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, rõ ràng không phải người của Ngũ Độc Giáo.
Còn tông sư võ đạo bên phía Ẩn Ma lại hết sức kỳ quái, là một lão già mặc áo bào xám rộng lớn, dáng vẻ khá lôi thôi.
Vừa rồi khi Sở Hưu tiến tới, hắn ngồi dựa vào ghế, nheo mắt như chưa tỉnh ngủ, lại như chẳng hề quan tâm tới việc gì.
Thấy mọi chuyện tạm kết thúc, Lục tiên sinh mới lôi kéo Sở Hưu tới trước mặt lão già kia, cung kính thi lễ nói: “Ngụy tiền bối, hắn là Lâm Diệp đại biểu cho m Ma Tông tới tham gia Ma Đạo Hội Minh, là tân tú của Ma đạo ta, thực lực bất phàm. Ngay cả Thánh nữ đại nhân đều khá tán thưởng hắn.”
Nói xong, Lục tiên sinh vội vàng giao thủ cho Sở Hưu: “Vị này chính là tiền bối của Ma đạo ta, một trong Ngũ Đại Thiên Ma của Cửu Thiên Sơn ngày trước, Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Như Nhai.”
Sở Hưu thi lễ với Ngụy Thư Nhai, trong mắt lại khó nén nổi vẻ kinh ngạc.
Nhắc tới Ngụy Thư Nhai, Sở Hưu còn không nghĩ ra là ai, nhưng danh tiếng của Ngũ Đại Thiên Ma của Cửu Thiên Sơn vẫn rất lớn.
Hai trăm năm trước Cửu Thiên Sơn ở Đông Tề có năm vị cao thủ Ma đạo dựng cờ hiệu triệu Ma đạo thiên hạ, gây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, khôi phục lại thịnh thế cho Ma đạo. Năm người này đều là cảnh giới tông sư võ đạo, liên thủ xưng là Ngũ Đại Thiên Ma. Trong thời gian đó một số võ giả tán tu Ma đạo cùng một số tông môn Ẩn Ma theo sau như mây, thanh thế kinh người, có chút khí thế hưng thịnh trở lại của Ma đạo.
Đáng tiếc Chính Ma chênh lệch vẫn quá xa, các đại phái Chính đạo liên thủ khiến Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn chết mất bốn, cái gọi là Ma Đạo Liên Minh cũng hoàn toàn sụp đổ.
Đó cũng là lần cuối Ma đạo rầm rộ, hai trăm năm sau đó Ma đạo vẫn luôn kín tiếng hành động, như lần trước Vô Tướng Ma Tông xuất thủ tại Thần Binh Đại Hội đã coi là quy mô tương đối lớn.
Vị Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Thư Nhai trước mắt chính là người sống sót duy nhất trong Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn ngày trước. Có điều giờ tuổi thọ hắn đã gần ba trăm, sắp đến mức dầu hết đèn tắt, cho nên giang hồ đều đồn đại Ngụy Thư Nhai đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống, có điều hình tượng lại khá chênh lệch so với tưởng tượng của Sở Hưu.
Ngụy Thư Nhai ngày trước danh hiệu là Ngọc Diện Thiên Ma, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, tính cách phong lưu phóng khoáng, căn bản không giống hung đồ Ma đạo mà như công tử giang hồ phong thái nhẹ nhàng.
Nghe nói ngày trước Ngụy Thư Nhai từng có chút chuyện phong lưu với đạo cô Chân Vũ Giáo, nữ tử trong Cửu Đại Thế Gia, Kiếm Tiên Tử của Việt Nữ Cung. Có điều rốt cuộc là lời đồn giang hồ hay chuyện thật việc thật, có lẽ trừ Ngụy Thư Nhai ra không ai biết.
Ngụy Thư Nhai uể oải khoát tay nói: “Ngọc Diện Thiên Ma gì nữa, nếp nhăn trên mặt lão già ta kẹp chết cả ruồi được rồi, lấy đâu ra ngọc diện?
Thằng nhóc nhà ngươi không tệ, nếu đã là người Mai nha đầu chọn chúng chắc chắn sẽ không sai rồi. Nha đầu kia vốn cực kỳ cao ngạo, nếu không có lựa chọn thích hợp chắc nó còn chẳng muốn tham gia Ma Đạo Hội Minh lần này.
Trở về ngồi tích lũy sức lực đi, lát nữa chắc chắn lại lục đục với đám đối diện nữa đấy.
Có điều ngươi cũng không cần sợ, lão già ta là người sắp xuống lỗ rồi, muốn chơi âm hay minh gì cũng được, lão già ta tiếp hết.”
Lời này của Ngụy Thư Nhai không nhỏ giọng ẩn giấu mà nói thẳng ngay trước mặt đám người Minh Ma, rõ ràng đang chỉ bọn họ.
Bên phía Minh Ma, võ giả mặc áo choàng đen hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Lục tiên sinh kéo Sở Hưu sang một bên ngồi xuống, Sở Hưu nhíu mày nhỏ giọng truyền âm: “Tông sư võ đạo bên Minh Ma là vị nào vậy?”
Lục tiên sinh mặt không biểu cảm đáp: “Lai lịch không nhỏ, vị này là Sơn Quỷ trong chín vị Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, chắc ngươi cũng từng nghe tới tên hắn.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, ánh mắt lóe lên sắc thái lạ, đương nhiên y biết, vị này cũng là một nhân vật lớn.
Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo uy thế hùng vĩ, gần như thành đại phái đệ nhất Ma đạo, cho dù lúc trước Côn Luân Ma Giáo ma uy thôn thiên, trấn áp toàn bộ giang hồ, nhưng Bái Nguyệt Giáo chỉ lựa chọn ‘đi theo’ chứ không phải ‘thần phục’.
Cho nên sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, Bái Nguyệt Giáo cũng kịp thời thoát thân, không bị liên lụy gì.
Hơn nữa Bái Nguyệt Giáo có vô số cường giả, chỉ riêng tông sư võ đạo bên ngoài đã hơn mười người, sáng ngang cả Đại Quang Minh Tự hay Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ.
Tam đại cường giả chí cường trong Bái Nguyệt Giáo lần lượt là giáo chủ, đại tế sư cùng vu nữ, địa vị của vu nữ tương đương với thánh nữ m Ma Tông Mai Khinh Liên, gần với giáo chủ.
Ngoại trừ ba người này, mạnh nhất Bái Nguyệt Giáo là chín vị Thần Vu Tế, dùng danh tự chín vị quỷ thần trong truyền thuyết Miêu Chương thời thượng cổ để mệnh danh. Theo thứ tự là Đông Hoàng Thái Nhất, Vân Trung Quân, Đại Tư Mệnh, Thiếu Tư Mệnh, Tương Quân, Tương phu nhân, Đông Quân, Hà Bá, Sơn Quỷ.
Chín vị này là Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, danh tự với họ không quan trọng, kể từ khi họ kế thừa phong hào Thần Vu Tế, tên của họ đã đổi.
Trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, Sơn Quỷ chỉ xếp cuối nhưng vẫn có tư cách đại biểu Bái Nguyệt Giáo tham gia Ma Đạo Hội Minh, có thể thấy thực lực Bái Nguyệt Giáo cao tới mức nào.
Chương 394 Diệp Thiên Tà (1)
Sở Hưu theo Lục tiên sinh tới bên ngồi đợi đồng thời quan sát các võ giả Ma đạo trong đại sảnh.
So với Minh Ma, bên phía Ẩn Ma quả thật nhỏ lẻ hơn nhiều, thế lực lớn như Vô Tướng Ma Tông đã ít lại càng thêm ít, đại đa số là thế lực nhỏ tốp năm chụm ba, mặc dù chiến lực cao cấp không yếu nhưng không ngưng tụ thành quy mô, cho nên Lục tiên sinh không giới thiệu nhiều cho Sở Hưu.
Có điều như vậy không nghĩa là thực lực mạch Ẩn Ma yếu.
Ẩn Ma, ẩn nấp trong bóng tối mới là Ẩn Ma, khi chưa thật sự trồi lên khỏi mặt nước, không ai biết rốt cuộc thực lực nhánh Ẩn Ma mạnh tới cỡ nào?
Cũng như Sở Hưu, danh nghĩa truyền nhân Ma đạo của y mặc dù là giả mạo, có điều thân phận vốn có của y cũng không yếu, những người trong nhánh Ẩn Ma cũng vậy, không chừng họ còn có thanh danh hiển hách trên giang hồ là khác.
Hơn nữa trong ẩn ma còn có không ít lão quái vật dám chọi cứng với tông môn Chính đạo như Ngụy Thư Nhai, ai biết những kiêu hùng Ma đạo năm xưa liệu có còn ngủ đông trong bóng tối không?
Đám người đợi không tới nửa canh giờ, La Sát Giáo cùng Tà Cực Tông rốt cuộc cũng tới.
La Sát Giáo ở hoang mạc Cực Tây, gần với Tây Vực, tất cả đệ tử La Sát Giáo đều đeo mặt nạ ác quỷ. Theo truyền thuyết do công pháp tu luyện nên tướng mạo bọn họ cũng biến thành như ác quỷ, có đeo mặt nạ hay không cũng không có gì khác biệt.
Còn người của Tà Cực Tông tới đây lại khiến đám người lấy làm lạ.
Tà Cực Tông chỉ có hai người tới, một Thiên Nhân Hợp Nhất cùng một người trẻ tuổi cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Bình thường mà nói nếu trong đó có Thiên Nhân Hợp Nhất vậy chắc chắn người đó làm chủ, thế nhưng tới Tà Cực Tông lại thành ngược lại, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất lấy người trẻ tuổi Ngũ Khí Triều Nguyên làm chủ.
Lúc tiến vào người trẻ tuổi kia đi phía trước, mỗi thế lực đều chỉ có một vị trí, người trẻ tuổi kia trực tiếp ngồi vào vị trí của Tà Cực Tông, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chỉ đứng một bên như tùy tùng.
Thấy cảnh này, mọi người đều nhíu mày, dò xét người trẻ tuổi của Tà Cực Tông.
Người trẻ tuổi kia tướng mạo mạnh mẽ tuấn mỹ, người khoác hờ một chiếc áo đen, từ cơ ngực lộ ra có thể mơ hồ thấy một hình xăm giao long đỏ máu dữ tợn.
Trong tay hắn cũng mang theo một thanh long thương đỏ máu, bộ dáng vô cùng dữ tợn.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cho dù đặt ở đâu cũng là cao thủ, là lực lượng trung kiên trong mỗi thế lực.
Cho dù là Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia, thất thúc chỉ là một môn khách, nhưng Hạ Hầu Vô Giang vãn phải ngoan ngoãn dùng lễ trưởng bối đối đãi với thất thúc, thái độ vô cùng khách khí.
Còn giờ người trẻ tuổi của Tà Cực Tông lại coi võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như tùy tùng, chuyện này có vẻ không hợp quy củ, tiểu tử này là ai? Chẳng lẽ là con trai ruột của tông chủ Tà Cực Tông?
Có người trong nhánh Ẩn Ma lên tiếng châm chọc: “Tà Cực Tông các ngươi càng ngày càng kém, giờ thậm chí chẳng hiểu cả tôn ti trên dưới nữa rồi. Có võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất thế nhưng lại phái một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên ngồi vào vị trí. Sao vậy, chẳng lẽ các ngươi coi Ma Đạo Hội Minh là trò chơi trẻ con à?”
Lục tiên sinh truyền âm với Sở Hưu nói: “Người này là đệ tử của tông chủ Xích Luyện Ma Tông, Giải Anh Tông. Xích Luyện Ma Tông trước kia cũng là đại phái trong nhánh Ẩn Ma chúng ta, có điều giờ đã bị chèn ép không còn hình dáng gì rồi, có lẽ tất cả môn phái cộng lại cũng không được trăm người.”
Người bên Tà Cực Tông còn chưa nói gì, Cửu Tương Tử đã cười lạnh nói: “Ẩn Ma các ngươi có thể để một tiểu tử Ngũ Khí Triều Nguyên ngồi đó, nhánh Minh Ma chúng ta sao lại không được?”
Trước đó mặc dù Cửu Tương Tử chịu thiệt trong tay Sở Hưu, có điều không phải thương thế nặng nề gì, lúc này đã sớm khôi phục, tướng mạo cũng trở lại vẻ tuấn mỹ yêu dị như trước.
Giải Anh Tông cười lạnh nói: “Cửu Tương Tử ngươi còn không biết xấu hổ nói ra nữa cơ đấy? Ngũ Khí Triều Nguyên thì sao? Vừa rồi ai bị vị tiểu huynh đệ Lâm Diệp này đánh cho mất hết mặt mũi? Ngươi còn không biết xấu hổ ngồi đây chẳng lẽ hắn không có tư cách? Có điều tiểu tử Tà Cực Tông này dựa vào cái gì mà đòi ngồi vào vị trí đó?”
Trong số Minh Ma, thực lực Tà Cực Tông không mấy mạnh mẽ, hơn nữa Tà Cực Tông trước kia phải cúi đầu nhận thua với các tông môn Chính đạo mới vớt được chút hy vọng sống. Chuyện mất mặt đó có rửa thế nào cũng không sạch, cho nên trong số Minh Ma, danh tiếng Tà Cực Tông cũng chẳng được tốt, thường xuyên bị người ta giễu cợt chế nhạo.
Căn cứ theo hiểu biết của Giải Anh Tông, mấy năm gần đây toàn bộ Tà Cực Tông không lấy ra được ai nổi bật.
Trước đó có vẻ Tà Cực Tông còn chiêu một được một tân tú Ma đạo, Đồng Khai Thái, tên kia mới vào đời không thấy rõ tình thế, gia nhập Tà Cực Tông. Kết quả mới ra mặt chưa được bao lâu đã bị Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường làm thịt mất. Chuyện này cũng bị các tông môn Ma đạo khác âm thầm chế giễu, nói Tà Cực Tông đúng là xui xẻo cực độ, không tự bồi dưỡng được cường giả trẻ tuổi, khó khăn lắm mới chiêu mộ được một, rốt cuộc lại là tên quỷ đoản mệnh.
Cho nên giờ Giải Anh tông mới càn rỡ chế nhạo Tà Cực Tông như vậy, chẳng hề lo lắng gì.
Đương nhiên nguyên nhân sâu xa hơn là Xích Luyện Ma Tông của hắn có thù hận với Tà Cực Tông. Ân oán giữa các nhánh Minh Ma cùng Ẩn Ma không hề ít hơn so với những tông môn Chính đạo, lần này nếu không có người của Đệ Lục Thiên Ma Tông tới làm trung gian, có lẽ bọn họ đã đánh một trận trước rồi mới bàn.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Tà Cực Tông lộ vẻ giận dữ, vừa định ra tay, người trẻ tuổi kia đã uể oải, tay nắm cây long thương màu máu trong tay, thản nhiên nói: “Ngươi hỏi ta dựa vào cái gì mà ngồi ở đây? Con người ta vốn không giỏi nói năng, giải thích quá phiền phức, để Huyết Giao trong tay ta trả lời cho ngươi. Đúng rồi, ta không phải tiểu tử gì, ta tên Diệp Thiên Tà, Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông!”
Giải Anh Tông khinh thường cười lạnh một tiếng nói: “Chưa từng nghe nói.”
Long thương đỏ máu trong tay Diệp Thiên Tà kéo trên mặt đất, đồng tử dựng đứng quỷ dị, nhan sắc cũng hóa thành màu đỏ máu như mắt rắn.
“Sau này ngươi sẽ nhớ!”
Dứt lời, thân hình Diệp Thiên Tà hóa thành một vệt sáng đỏ máu đánh về phía Giải Anh Tông. Long thương đỏ máu vang lên tiếng gầm của giao long, chớp mắt long uy chấn thiên, thanh thế vô cùng hùng hồn cường đại.
Trong tay Giải Anh Tông nắm một thanh trường đao đỏ thẫm, múa lên thành từng luồng đao mang đỏ máu, khí thế vô cùng cường đại bộc phát, sắc bén vô song, bên trong còn quẩn quanh từng luồng hắc khí, không ngờ lại là thi khí kịch độc.
Chương 395 Diệp Thiên Tà (2)
Võ công của Xích Luyện Ma Tông chủ yếu là ngưng tụ khí huyết sát vô cùng cương mãnh cùng thi khí âm tà quỷ dị đả thương địch thủ, uy năng không kém.
Còn một thương của Diệp Thiên Tà lại không nhìn ra điểm gì đặc biệt, chỗ khác thường duy nhất là uy lực của thế thương quả thật rất lớn, không hề yếu hơn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, quả thật có tư cách ngồi đó.
Có điều ngay khi Diệp Thiên Tà xuất thương, Ngụy Thư Nhai vốn luôn giữ bộ dáng như đang buồn ngủ đột nhiên mở mắt, đôi mắt già nua đục ngầu lóe lên ánh sáng dọa người.
Một tiếng nổ lớn vang lên, thương mang đỏ máu đánh cùng đao mang đỏ sẫm, bộc phát ra một luồng chấn động kịch liệt. Chuyện tiếp theo quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, đao mang của Giải Anh Tông ầm ầm vỡ vụn, sức mạnh hoàn toàn bị Diệp Thiên Tà áp chế.
Long thương Huyết Giao đỏ thắm trong tay Diệp Thiên Tà như một cây chùy nặng ầm ầm đập xuống, khí thế cường đại như Thái Sơn áp đỉnh, trực tiếp đập cho Giải Anh Tông hộc máu lui bước, dưới mặt đất vỡ vụn thành từng mảnh.
Lần này đám người coi như minh bạch, võ công Diệp Thiên Tà này quả thật không có gì dị thường, điểm khác thường duy nhất là sức mạnh của hắn!
Có trời mới biết một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên như hắn rốt cuộc tu luyện thế nào mới có sức mạnh như vậy, cho dù võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không mấy ai sánh nổi hắn.
Chỉ hai chiêu đã đánh Giải Anh Tông thổ huyết, Diệp Thiên Tà vẫn không hề có ý thu tay, Huyết Giao rời tay, trường thương như sống lại vặn vẹo giữa không trung, như một con giao long chuẩn bị cắn xé, đâm thẳng về phía Giải Anh Tông.
Giải Anh Tông gầm lên một tiếng, trường đao trong tay ầm ầm giải thể, vô số đao mang đỏ máu dung nhập vào, một đao chém ra, lúc này mới chém lệch được nhát thương của Diệp Thiên Tà.
Có điều không biết trùng hợp hay cố ý, trường thương bị chém lệch bùng lên luồng cương khí đỏ thắm, không ngờ lại đánh thẳng về phía Sở Hưu.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh, tên Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông này đúng là cuồng vọng tới cực hạn, mình Giải Anh Tông không đủ cho hắn lập uy, còn định kéo cả mình vào?
Ngay lúc đó, hai mắt Sở Hưu bùng lên ánh sáng, thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật, , quỹ tích một thương quỷ dị này hiện lên trong mắt Sở Hưu. Tới khi long thương đỏ máu tới người, Sở Hưu bước tới một bước, thoải mái tránh né một thương kia, hóa chưởng thành đao, ma khí mãnh liệt ngưng tụ trong lòng bàn tay Sở Hưu, trực tiếp chém ra hất mũi thương bay ngược về phía Diệp Thiên Tà. Mọi người xung quanh thậm chí nghe được tiếng dã thú gào thét trong thân thương.
Cương khí trong tay Diệp Thiên Tà bộc phát, tiếp lấy thân thương bị Sở Hưu chém về, khi va chạm vang lên tiếng nổ cương khí mãnh liệt, mặc dù Diệp Thiên Tà không lui một bước nhưng cũng cũng có thể thấy lực lượng của Sở Hưu lớn đến mức nào.
Nhìn Sở Hưu, Diệp Thiên Tà nhíu mày, xem ra có người trước khi tới cũng đã lập uy, hơn nữa thực lực này quả thật không kém.
Lúc này Ngụy Thư Nhai hơi nhấc mí mắt, chậm rãi nói: “Viên nội đan giao long của Tà Cực Tông bị ngươi luyện hóa rồi à? Xem ra ngươi cũng học được Huyết Giao Tâm Kinh rồi? Chẳng trách, Tà Cực Tông suy tính tới mấy trăm năm, tới đời của ngươi không ngờ lại thành công.
Người trẻ tuổi trong nhánh Ẩn Ma chúng ta thực lực không tệ, xem ra người trong nhánh Minh Ma các ngươi cũng không tệ.
Lập uy xong rồi, về chỗ ngồi đi. Đánh cũng đã đánh, tới lúc nói chính sự rồi.”
Chương 380: Ma đạo chi tranh
Ngụy Thư Nhai nói thẳng ra lai lịch của Diệp Thiên Tà, khiến cả Diệp Thiên Tà lẫn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Tà Cực Tông đồng loạt biến sắc, có điều cả hai cũng nhanh chóng khôi phục bình thường.
Những thứ bọn họ coi là bí mật, trong mắt lão già chưa chịu chết như Ngụy Thư Nhai quả thật không đáng nhắc tới, thuận miệng đã nói toạc ra.
Mọi người xung quanh suy nghĩ, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Từ khi khai tông lập phái đến giờ Tà Cực Tông không tính là quá mạnh, công pháp cũng rất bình thường.
Nhưng máy trăm năm trước Tà Cực Tông bất ngờ nhận được một cơ duyên, bọn họ đào được một lăng mộ cường giả thời thượng cổ.
Chỉ có điều động tĩnh lần đó quá lớn, mặc dù là lăng mộ do Tà Cực Tông đào ra, thế nhưng kết cục Tà Cực Tông không giành được thứ gì tốt, những thứ thật sự có giá trị đều bị những kẻ nghe tiếng tới cướp.
Lần đó Tà Cực Tông chỉ nhận được hai thứ, một là viên nội đan huyết giao, hai là môn công pháp tu luyện cho huyết giao, Huyết Giao Tâm Kinh.
Không sai, không phải công pháp tu luyện cho người mà là công pháp tu luyện cho hung thú.
Vị cường giả thời thượng cổ này thực lực vô cùng cường đại, còn nuôi một con huyết giao làm thú cưng, con huyết giao kia bất hạnh bỏ mình, chỉ để lại một viên nội đan.
Vốn nội đan hung thủ có thể luyện hóa, có điều Tà Cực Tông vốn không am hiểu luyện đan, nói chi nội đan huyết giao còn là hàng cao cấp, giao cho người
khác cũng không yên lòng.
Cho nên chưởng môn Tà Cực Tông lúc đó lại đột nhiên nảy ra ý tưởng, để môn hạ đệ tử nuốt nội đan huyết giao, luyện hóa xong sẽ có huyết mạch giao long, lại tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh, như vậy chẳng phải sẽ tạo ra một chí cường giả sao?
Kết quả lại không tốt đẹp như tưởng tượng, hiện thực vô cùng tàn khốc, nội đan huyết giao vô cùng bá đạo, căn bản không phải người thường luyện hóa được, về phần Huyết Giao Tâm Kinh lại càng như vậy.
Kinh mạch người và hung thú có khác biệt, cho nên mới cố tình nghiên cứu ra công pháp tu luyện cho hung thú, ngược lại hung thú cũng không thể tu luyện công pháp của con người.
Sau khi bỏ ra tính mạng của mười võ giả trẻ tuổi Tà Cực Tông, rốt cuộc môn phái này cũng biết được mức độ không đáng tin của chuyện này, tạm thời bỏ qua kế hoạch này, không để ý tới nữa.
Lúc trước chuyện này còn khiến võ giả giang hồ cười nhạo, cho rằng Tà Cực Tông nghèo tới phát điên, suy nghĩ hão huyền, còn muốn con người đi tu luyện công pháp hung thú. Nào ngờ giờ Tà Cực Tông lại thật sự làm được.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng lực lượng Diệp Thiên Tà đã cực kỳ kinh người, đừng nói Ngũ Khí Triều Nguyên, có lẽ võ giả trong Thiên Nhân Hợp Nhất còn không mấy ai sánh nổi hắn. Dù sao đây cũng là lực lượng giao long, có lẽ nếu xét theo lực lượng cơ thể, người thật sự chọi cứng được với Diệp Thiên Tà chỉ có mình Minh Vương - Tông Huyền.
Lúc này mọi người cũng đã tới đông đủ, Tất Đạt Di vẫn luôn ngồi chính giữa không nhúc nhích bèn đứng dậy, nhìn đám người hai bên, dùng giọng nói mang theo khẩu âm Hải Nam trúc trắc, trầm giọng nói: “Chư vị, giờ mọi người đã tới đông đủ, cũng đã tới lúc thương nghị chuyện Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội nên làm thế nào rồi.
Ngũ Đại Kiếm Phái đang dùng dương mưu, lúc này trên Phù Ngọc Sơn chắc chắn cao thủ của Ngũ Đại Kiếm Phái đã tề tụ, bài binh bố trận chỉ đợi chúng ta tới.
Chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào, cũng nên thảo luận trước.”
Ngụy Thư Nhai nhướn mày, thản nhiên nói: “Ngũ Đại Kiếm Phái coi Ma đạo ta như không có người, định giẫm lên mặt Ma đạo ta, chúng ta còn làm gì nữa? Một chữ: đánh đi!”
Tới đâu cũng có không ít người miệng thối, Sở Hưu không vì câu nói này của đối phương mà phẫn nộ.
Y chỉ hết sức bình tĩnh quay sang truyền âm cho Lục tiên sinh hỏi: “Đây là ai?”
Lục tiên sinh cười lạnh nói: “Sơn Âm Công Tử - Cửu Tương Tử của Ngũ Độc Giáo, tuổi đã cao, không nhỏ hơn ta bao nhiêu còn đứng đấy giả làm công tử. Hắn vẫn luôn dựa vào độc cổ cộng sinh trong cơ thể để duy trì dung mạo.
Ngày trước hắn đã từng theo đuổi Thánh nữ đại nhân, có điều với thực lực Thánh nữ đại nhân sao có thể coi trọng thứ rác rưởi này? Giờ Thánh nữ đại nhân đã là tông sư võ đạo, đã vứt tên này lại phía sau rồi.”
Nghe vậy Sở Hưu Giang Đông Ngũ Hiệp tỏ ý đã hiểu, nhìn về phía Cửu Tương Tử thản nhiên nói: “Quan hệ giữa ta và Thánh nữ đại nhân ra sao không cần thứ nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi quan tâm.
Nghe nói ngươi từng mặt dày mày dạn theo đuổi Thánh nữ đại nhân? Phiền ngươi phân rõ mình là đực hay cái đã rồi hãy nói!”
Lời này của Sở Hưu cực kỳ ác độc, chọc cho gương mặt tuấn tú của Cửu Tương Tử vặn vẹo không thôi.
“Tiểu bối cuồng vọng! Muốn chết!”
Cửu Tương Tử vỗ mạnh lên ghế, thân hình hóa thành một luồng sáng trực tiếp lao về phía Sở Hưu.
Trước khi Sở Hưu tới, nhánh MInh Ma cùng Ẩn Ma đã giương cung bạt kiếm ầm ĩ mấy lần, có điều vẫn chưa động thủ, nhưng khói lửa đã rất đậm. Cho nên Lục tiên sinh vừa bước vào Cửu Tương Tử đã trực tiếp mở miệng mỉa mai, giờ thăng cấp lên động thủ cũng là chuyện bình thường.
Tối thiểu hai nhánh Minh Ma cùng Ẩn Ma đều không phản ứng.
Lục tiên sinh hừ lạnh một tiếng, đang định xuất thủ lại bị Sở Hưu cản lại.
Trong số các võ giả tại đây, cao thủ tông sư võ đạo trấn giữ, còn lại đại đa số là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Mặc dù có võ giả dưới Thiên Nhân Hợp Nhất thế nhưng đều là tiểu bối phụ trách bưng trà rót nước, quả thật không có ai như Sở Hưu đại biểu cho Âm Ma Tông tới tham gia Ma Đạo Hội Minh.
Cho nên đám người đều muốn xem xem thực lực Sở Hưu ra sao, rốt cuộc y có tư cách đại biểu Âm Ma Tông tới tham gia Ma Đạo Hội Minh hay không.
Sở Hưu cũng biết điểm này nên mới ngăn Lục tiên sinh lại, không để Lục tiên sinh ra tay giúp mình.
Cho dù lần này Sở Hưu định không nói tiếng nào làm khán giả trong Ma Đạo Hội Minh, tối thiểu hắn cũng phải bộc lộ tư cách làm khán giả mới được. Huống chi Sở Hưu không định làm người xem.
Lúc này Cửu Tương Tử đã tới gần Sở Hưu, nhưng chỉ trong chớp mắt, thân hình Cửu Tương Tử lại hóa thành một làn sương bảy màu lộng lẫy, lập tức bao phủ Sở Hưu vào trong.
Ngũ Độc Giáo sinh sống trong Thập Vạn Đại Sơn tại Miêu Cương, mặc dù danh tiếng không bằng Bái Nguyệt Giáo nhưng cũng là đại phái Ma đạo, đứng trong Bát Phái.
Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo sở trường cổ thuật cùng các loại ma công huyền bí, còn Ngũ Độc Giáo lại là độc cổ song tu, đi theo con đường âm tà quỷ dị.
Bề ngoài Cửu Tương Tử thi triển ra sương độc bảy màu lộng lẫy nhưng thực tế trong làn sương này lại là vô số độc trùng nhỏ bé, cực kỳ kinh người.
Sở Hưu bị bao phủ trong làn khói độc, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Do phải che giấu thân phận, phân nửa võ thuật của Sở Hưu không thể trực tiếp vận dụng, thậm chí thanh Thiên Ma Vũ vốn là tiêu chí của y cũng phải giấu kín, cho nên sức chiến đấu của Sở Hưu chí ít cũng giảm mất một nửa.
Cửu Tương Tử vừa ra tay, Sở Hưu đã cảm giác được thực lực của hắn tuyệt đối không yếu, cho dù không sánh bằng cao thủ nửa bước tông sư như Lục tiên sinh nhưng cũng mạnh hơn so với thất thúc.
Nhưng đáng tiếc, hắn gặp phải Sở Hưu.
Bản thân Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể Sở Hưu đã có tác dụng khắc chế cực lớn đối với độc vật, nói chi các loại độc trùng. Vừa tới gần Sở Hưu, tất cả đều bị luồng uy áp thượng vị trời sinh của Lưu Ly Kim Ti Cổ trực tiếp áp chế, hôn mê ngã trên mặt đất, lại bị cương khí của Sở Hưu chấn vỡ.
Sở Hưu dẫn động ma khí của A Tỳ Đạo Tam Đao cùng sát cơ của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền làm một thể, trực tiếp đấm ra một quyền, đánh bay Cửu Tương Tử giấu mình trong làn khói độc ra ngoài, khiến hắn liên tục lui lại vài bước mới ngăn được quyền này của Sở Hưu, hai tay không nhịn được khẽ run, dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Sở Hưu.
Trên giang hồ không chỉ một người biết Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, Sở Hưu cũng không lo lắng bại lộ bản thân vì võ thuật này, hơn nữa y còn dung hợp ma khí chỉ thuộc về A Tỳ Đạo Tam Đao. Nếu để người ngoài chứng kiến, chỉ cần không dùng đao pháp, không ai liên hệ Sở Hưu với thân phận hiện tại của y.
Ngay lúc Cửu Tương Tử còn kinh hãi, Sở Hưu đã nghiêng người lao tới, lại đấm ra một quyền, sát cơ chấn nhiếp tại chỗ, hàn ý lạnh lẽo xộc thẳng tới.
Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn nhau, tân tú Ma đạo tên là Lâm Diệp rốt cuộc ở đâu chui ra? Thân phận tên này quả thật không đơn giản.
Sát cơ sát khí cường đại này võ giả tuyệt đối không thể chỉ khổ tu mà đạt được, rốt cuộc tên này giết bao nhiêu người mới có tu vi như hiện tại?
Có điều đám người cũng không truy hỏi, đặc biệt là người bên nhánh Ẩn Ma.
Bọn họ ngày ngày đều bị tông môn Chính đạo truy sát, thay đổi thân phận là chuyện rất bình thường, thậm chí ngay chính bọn họ còn không tín nhiệm bản thân, có thể nghĩ rốt cuộc làm ra bao nhiêu thân phận để tránh né tông môn Chính đạo truy sát. Giờ xem ra Lâm Diệp này cũng vậy, hẳn là người có tiếng tăm trên giang hồ.
Lúc này Cửu Tương Tử thấy Sở Hưu thân là võ giả tiểu bối tu vi không bằng mình còn dám đuổi theo không bỏ, gương mặt tuấn mỹ yêu dị đã càng thêm vặn vẹo, một tay giơ ra, khí độc ngũ sắc không ngừng lượn vòng bay múa trên hai cánh tay hắn, chỉ trong chớp mắt, sợi tơ ngũ sắc đã được nội lực gia trì hóa thành thiên la địa võng bao phủ tới người Sở Hưu.
Ngũ Độc Cương Khí của Ngũ Độc Giáo, mỗi loại đều có năng lực độc chết võ giả cùng cấp.
Đáng sợ nhất là năm loại khí độc có thể tùy ý sắp xếp, thuộc tính cũng hoàn toàn bất đồng, có thể nói mỗi võ giả Ngũ Độc Giáo lại tu luyện ra một loại Ngũ Độc Cương Khí khác biệt.
Lúc này Cửu Tương Tử thi triển Ngũ Độc Triền Ti Thủ là bí kỹ độc môn của hắn, ngoại trừ dùng cương khí bản thân chống đỡ, cơ hồ không cách nào phá giải. Chỉ cần nhiễm phải một chút thôi cũng sẽ bị độc tố xâm nhập tâm mạch.
Sở Hưu tay niết ấn quyết, quanh người bùng lên cương khí kỳ dị, một nửa là Phật quang, một nửa lại tràn ngập ma khí vô cùng tà ác quỷ dị.
Phật quang cùng ma khí liên hợp với nhau, hóa thành một hư ảnh quỷ dị sau lưng Sở Hưu, rõ ràng dáng vẻ trang nghiêm nhưng lại có ma diễm ngập trời.
Đại Kim Cương Thần Lực - Ma La Kim Cương Tướng!
Khi Sở Hưu dưỡng thương y đã bắt đầu tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực, giờ Đại Kim Cương Thần Lực của Sở Hưu chỉ vừa vặn nhập môn, đương nhiên không cách nào ngưng tụ ra pháp tướng của mình, có điều Sở Hưu lại lựa chọn vài pháp tướng tương đối thích hợp với mình, bắt chước tu luyện.
Chương 392 Lập uy (2)
Trước đó những người tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực có cao tăng Phật môn nhưng cũng có kẻ bại hoại trong Phật môn.
Võ giả tu Phật môn luyện Ma La Kim Cương Tướng này chính là như vậy, trong lòng hắn có oán niệm cho nên không cách nào ngưng tụ ra pháp tướng của bản thân. Rốt cuộc hắn trực tiếp từ Phật nhập Ma, không ngờ lại trừng hợp tu luyện thành công Ma La Kim Cương Tướng này.
Sở Hưu cũng là Phật Ma song tu, cho nên sau khi tìm hiểu Ma La Kim Cương Tướng liền nhanh chóng tu luyện thành công, không chút trắc trở.
Ma La Kim Cương Tướng vừa xuất hiện, Sở Hưu đạp bước tiến lên, mặc cho Ngũ Độc Triền Ti Thủ kia tạo thành thiên la địa võng rơi lên người mình, tất cả đều bị phật quang cùng ma khí phá tan.
Một chưởng đánh ra, ma diễm ngập trời, phật quang rực rỡ, hai lực lượng hòa lẫn vào nhau đánh xuống đầu Cửu Tương Tử, uy thế hết sức cường đại khiến tất cả mọi người trong sân không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Uy thế một chưởng này của Sở Hưu cho dù đặt trong võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng hết sức kinh người, thế nhưng y chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên. thực lực như vậy đã sánh ngang Thiên Nhân Hợp Nhất, tối thiểu mọi người ở đây không mấy ai nắm chắc thắng được Sở Hưu.
Ánh mắt Lục tiên sinh nhìn về phía Sở Hưu đã vô cùng kỳ dị, lúc này mới qua bao lâu mà Sở Hưu đã trưởng thành tới cảnh giới như hiện tại? Chẳng lẽ ông trời phù hộ Thánh giáo của hắn, thế hệ trẻ tuổi lại xuất hiện một chí cường giả kinh tài tuyệt diễm như vậy?
Nhánh Phật môn có Minh Vương - Tông Huyền, nhánh Đạo môn có Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh, nhánh Kiếm đạo cũng có Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu. Mà giờ nhánh Ma đạo cũng có một Sở Hưu, mặc dù giờ chỉ có thể âm thầm che giấu tung tích, nhưng nếu Sở Hưu tiếp tục phát triển, không xảy ra vấn đề gì, Lục tiên sinh tin tưởng, Sở Hưu tuyệt đối có thể trưởng thành tới mức địch nổi ba người này.
Lúc này giữa trận, đối mặt với môt chưởng bao hàm cả phật quang ma khí của Sở Hưu, một con băng tằm kỳ dị bị Cửu Tương Tử ném ra.
Ngũ Độc Cương Khí cuồng bạo rót vào băng tằm, khiến nó phồng to lên, phun ra hàn khí vô tận, hóa thành vô số mảnh băng ngăn trước người hắn.
Đây là Huyền Băng Cổ do Cửu Tương Tử ơis tận Cực Bắc Hoang Nguyên mới luyện chế thành công, vì nó hắn còn phải đánh một trận cùng người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Huyền Băng Cổ có thể chuyển hóa bất cứ lực lượng nào thành lực lượng huyền băng, hơn nữa chỉ cần huyền băng cổ nhập thể sẽ lập tức đóng băng chân khí kinh mạch người đó, vô cùng kinh khủng. Có điều hiện giờ lại chỉ có thể dùng nó phòng ngự.
Nhưng Ma La Kim Cương Tướng của Sở Hưu thế mạnh lực trầm, Đại Kim Cương Thần Lực được pháp tướng gia trì, tuyệt đối là công pháp luyện thể thượng thừa. Một chưởng đánh ra, một loạt mảnh băng xuất hiện vết rạn, phật quang ma khí ầm ầm bộc phát, chớp mắt đã đánh nát tất cả mảnh băng, Huyền Băng Cổ cũng bị đánh nổ!
Cửu Tương Tử gầm lên một tiếng, Huyền Băng Cổ này hắn phải hao bao công sức, suốt mấy năm mới luyện chế thành.
Có điều không đợi Cửu Tương Tử phản ứng lại, Sở Hưu đã kết ấn hai tay, Ma La Kim Cương Tướng sau lưng y đã đổi thành Hộ Pháp Minh Vương pháp tướng trang nghiêm, quyền ấn đánh xuống, chỉ chớp mắt Phật quang bùng lên, trấn tà tru ma!
Trấn Ngục Minh Vương Tướng!
Phật quang bùng lên, Cửu Tương Tử bị đánh liên tục lui lại vài bước, một tia máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Càng thêm kỳ dị là gương mặt hắn không ngừng vặn vẹo, như có vô số cổ trùng di chuyển dưới làn da của hắn. Chỉ trong chốc lát tướng mạo của hắn đã già đi vài chục tuổi, từ một thanh niên hai mươi tuổi hóa thành lão già sáu bảy mươi tuổi, vẻ ngoài thậm chí còn già hơn Lục tiên sinh.
Chỉ vào Sở Hưu, Cửu Tương Tử giận giữ hét lên: “Công pháp Phật môn! Hắn là gian tế do Phật tông phái tới!”
Cửu Tương Tử dùng ống tay áo rộng lớn che khuất mặt, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã tràn ngập hận ý ác độc.
Không phải hắn hận Sở Hưu đánh bại hắn mà hận Sở Hưu vận dụng công pháp Phật môn chấn động độc cổ trong cơ thể, khiến hắn không cách nào bảo trì dung mạo trẻ trung. Cửu Tương Tử vô cùng coi trọng gương mặt mình, hủy dung hắn còn khiến hắn khó chịu hơn là chết.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Tu luyện công pháp Phật môn là gian tế của Phật môn, vậy nếu ta tu luyện độc công chẳng lẽ lại là người Ngũ Độc Giáo ngươi hay sao?”
Lục tiên sinh ở một bên cũng cười lạnh nói: “Ta còn tu luyện Thái Cực Lưỡng Nghi Kiếm của Đạo môn đấy, nói vậy chắc ta là người Đạo môn rồi?
Nhánh Minh Ma các ngươi có thể yên tâm lớn mật hành tẩu trên giang hồ, nhánh Ẩn Ma chúng ta nếu không cẩn thận từng lợi ích từng tí một e rằng đã sớm bị đám Chính đạo kia trừ ma vệ đạo rồi!”
Ánh mắt Cửu Tương Tử lóe lên vẻ giận dữ, còn định nói gì đó, đang lúc này một hòa thượng áo đen vẫn luôn xếp bằng tĩnh tọa dưới đất đột nhiên nói: “Được rồi, đánh cũng đánh rồi, đừng kéo chuyện gian tế gì gì vào nữa. Dùng công pháp phân biệt địch ta là cách làm của đám tông môn Chính đạo, Đệ Lục Thiên Ma Tông ta cũng là Phật Ma đồng tu, chẳng lẽ Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta cũng là gian tế Phật môn?”
Hòa thượng áo đen vừa nói chuyện tướng mạo trung niên, người mặc một bộ áo đen như cà sa nhưng lại bất đồng, bên trên dùng từng đường chỉ kim miêu tả Địa Ngục, Sắc Dục Thiên, Ma Thần cùng Cực Lạc Thế Giới các thứ, có vẻ vô cùng kỳ dị.
Trong tay hắn vuốt vuốt một chuỗi tràng hàng hạt, nhìn kỹ lại là một loạt xương trắng khắc thành khô lâu nhưng lại tỏa ra ánh sáng bóng loáng như ngọc, có vẻ hết sức quỷ dị.
Hòa thượng áo đen này mặc dù dáng vẻ như một sư thầy có giới ba trên đầu nhưng chỉ với trang phục đó của hắn, không ai cho hắn là một tăng nhân Phật môn có lòng từ bi.
Khí tức quanh người hắn nội liễm nhưng lại không phải cố ý thu liễm, từ khí thế lờ mờ tỏa ra có thể thấy hòa thượng này là một cao thủ tông sư võ đạo, không phải hạng vô danh.
Lục tiên sinh bên cạnh Sở Hưu truyền âm nói: “Hắn là tông sư võ đạo của Đệ Lục Thiên Ma Tông, Tất Đại Di chấp chưởng Sắc Dục Thiên một trong Lục Đại Thiên Giới của Đệ Lục Thiên Ma Tông, dẫn động tâm ma, giết người vô hình. Nhìn như bình thường nhưng là kẻ cực kỳ không dễ chọc.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y cũng từng nghe nói tới Đệ Lục Thiên Ma Tông, thực lực tuyệt đối không yếu, chỉ có điều Đệ Lục Thiên Ma Tông ở đất Hải Nam xa xôi, rời xa Trung Nguyên, cho nên không mấy nổi danh mà thôi.
Đệ tử Đệ Lục Thiên Ma Tông đồng tu Phật Ma, nhưng thực tế lại tu luyện ma công tà dị chuyên khắc chế Phật môn.
Đệ Lục Thiên Ma Tông thờ phụng Đệ Lục Thiên Ma Vương, cũng là Ma La Ba Tuần, công pháp này thiên hướng phương diện tinh thần, đặc biệt là có thể dẫn phát tâm ma của đối thủ, khiến đối phương tẩu hỏa nhập ma, thậm chí phế bỏ tu vi, mười phần tà dị tàn nhẫn.
Hơn nữa võ công Đệ Lục Thiên Ma Tông khắc chế tương đối lớn đối với võ công Phật môn. Võ giả Phật môn chú trọng tu vi tâm cảnh, một khi bị dẫn phát tâm ma, vậy rất có thể sẽ bị phế sạch tu vi, thậm chí cả tu vi Phật pháp cũng bị hủy, từ đó trực tiếp nhập ma.
Chính vì vậy, cho dù Đệ Lục Thiên Ma Tông sống cách xa Trung Nguyên nhưng cũng hết sức kín tiếng ẩn nhẫn, nếu không đã sớm bị Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện liên thủ tiêu diệt.
Chương 393 Quần ma loạn vũ
Lần này Đệ Lục Thiên Ma Tông đứng ra làm người trung gian điều tiết mâu thuẫn giữa Minh Ma cùng Ẩn Ma. Hai bên cãi cọ xung đột cũng được, đánh một trận phát tiết mâu thuẫn cũng không sao, nhưng thật sự đánh lớn lại không được.
Nhìn mọi người xung quanh một chút, Tất Đạt Di thản nhiên nói: “Còn người của Tà Cực Tông cùng La Sát Tông chưa tới, chư vị nghỉ ngơi chút đi, lát nữa người đến đủ lại ồn ào tiếp cũng không muộn. Vẫn chưa thấy lũ Chính đạo đâu mà chúng ta đã đánh nhau tới rách da chảy máu, chẳng phải thành trò cười cho chúng à?”
Tông sư võ đạo mở miệng, Cửu Tương Tử chỉ đành oán hận trừng mắt với Sở Hưu rồi ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.
Lúc này Sở Hưu mới phản ứng lại, chẳng trách ở đây lại ít tông sư võ đạo như vậy, hóa ra là sợ một khi đánh nhau không cách nào thu liễm.
Thật ra những người có tư cách tới tham gia Ma Đạo Hội Minh lần này ngoại trừ các võ giả tán tu, tất cả các thế lực sau lưng đều có một tông sư võ đạo, có điều không phải ai trong số họ cũng tới.
Bởi nếu vạn nhất bọn họ đều tới, đúng như lời Tất Đạt Di, cuối cùng gây loạn quá lớn, hai bên giao thủ tới rách da chảy máu, như vậy không dễ thu thập.
Cho nên lần này đại biểu hai bên chỉ là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Tới cấp bậc này đã là thế lực trung kiên của các thực lực lớn, có tư cách đại biểu cho môn phái của mình, tỷ như Lục tiên sinh cùng Cửu Tương Tử trước đó.
Trong đại sảnh chỉ có ba tông sư võ đạo, Minh Ma, Ẩn Ma cùng người của Đệ Lục Thiên Ma Tông.
Trong đó một là Tất Đại Di chủ trì điều tiết, bên phía Minh Ma cũng có một võ giả trung niên mặc áo đen rộng sắc mặt âm trầm, chỉ có điều Sở Hưu cũng không biết hắn là người phái nào. Vừa rồi Sở Hưu giao thủ cùng Cửu Tương Tử, hắn cũng không mở miệng, thậm chí biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, rõ ràng không phải người của Ngũ Độc Giáo.
Còn tông sư võ đạo bên phía Ẩn Ma lại hết sức kỳ quái, là một lão già mặc áo bào xám rộng lớn, dáng vẻ khá lôi thôi.
Vừa rồi khi Sở Hưu tiến tới, hắn ngồi dựa vào ghế, nheo mắt như chưa tỉnh ngủ, lại như chẳng hề quan tâm tới việc gì.
Thấy mọi chuyện tạm kết thúc, Lục tiên sinh mới lôi kéo Sở Hưu tới trước mặt lão già kia, cung kính thi lễ nói: “Ngụy tiền bối, hắn là Lâm Diệp đại biểu cho m Ma Tông tới tham gia Ma Đạo Hội Minh, là tân tú của Ma đạo ta, thực lực bất phàm. Ngay cả Thánh nữ đại nhân đều khá tán thưởng hắn.”
Nói xong, Lục tiên sinh vội vàng giao thủ cho Sở Hưu: “Vị này chính là tiền bối của Ma đạo ta, một trong Ngũ Đại Thiên Ma của Cửu Thiên Sơn ngày trước, Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Như Nhai.”
Sở Hưu thi lễ với Ngụy Thư Nhai, trong mắt lại khó nén nổi vẻ kinh ngạc.
Nhắc tới Ngụy Thư Nhai, Sở Hưu còn không nghĩ ra là ai, nhưng danh tiếng của Ngũ Đại Thiên Ma của Cửu Thiên Sơn vẫn rất lớn.
Hai trăm năm trước Cửu Thiên Sơn ở Đông Tề có năm vị cao thủ Ma đạo dựng cờ hiệu triệu Ma đạo thiên hạ, gây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, khôi phục lại thịnh thế cho Ma đạo. Năm người này đều là cảnh giới tông sư võ đạo, liên thủ xưng là Ngũ Đại Thiên Ma. Trong thời gian đó một số võ giả tán tu Ma đạo cùng một số tông môn Ẩn Ma theo sau như mây, thanh thế kinh người, có chút khí thế hưng thịnh trở lại của Ma đạo.
Đáng tiếc Chính Ma chênh lệch vẫn quá xa, các đại phái Chính đạo liên thủ khiến Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn chết mất bốn, cái gọi là Ma Đạo Liên Minh cũng hoàn toàn sụp đổ.
Đó cũng là lần cuối Ma đạo rầm rộ, hai trăm năm sau đó Ma đạo vẫn luôn kín tiếng hành động, như lần trước Vô Tướng Ma Tông xuất thủ tại Thần Binh Đại Hội đã coi là quy mô tương đối lớn.
Vị Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Thư Nhai trước mắt chính là người sống sót duy nhất trong Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn ngày trước. Có điều giờ tuổi thọ hắn đã gần ba trăm, sắp đến mức dầu hết đèn tắt, cho nên giang hồ đều đồn đại Ngụy Thư Nhai đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống, có điều hình tượng lại khá chênh lệch so với tưởng tượng của Sở Hưu.
Ngụy Thư Nhai ngày trước danh hiệu là Ngọc Diện Thiên Ma, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, tính cách phong lưu phóng khoáng, căn bản không giống hung đồ Ma đạo mà như công tử giang hồ phong thái nhẹ nhàng.
Nghe nói ngày trước Ngụy Thư Nhai từng có chút chuyện phong lưu với đạo cô Chân Vũ Giáo, nữ tử trong Cửu Đại Thế Gia, Kiếm Tiên Tử của Việt Nữ Cung. Có điều rốt cuộc là lời đồn giang hồ hay chuyện thật việc thật, có lẽ trừ Ngụy Thư Nhai ra không ai biết.
Ngụy Thư Nhai uể oải khoát tay nói: “Ngọc Diện Thiên Ma gì nữa, nếp nhăn trên mặt lão già ta kẹp chết cả ruồi được rồi, lấy đâu ra ngọc diện?
Thằng nhóc nhà ngươi không tệ, nếu đã là người Mai nha đầu chọn chúng chắc chắn sẽ không sai rồi. Nha đầu kia vốn cực kỳ cao ngạo, nếu không có lựa chọn thích hợp chắc nó còn chẳng muốn tham gia Ma Đạo Hội Minh lần này.
Trở về ngồi tích lũy sức lực đi, lát nữa chắc chắn lại lục đục với đám đối diện nữa đấy.
Có điều ngươi cũng không cần sợ, lão già ta là người sắp xuống lỗ rồi, muốn chơi âm hay minh gì cũng được, lão già ta tiếp hết.”
Lời này của Ngụy Thư Nhai không nhỏ giọng ẩn giấu mà nói thẳng ngay trước mặt đám người Minh Ma, rõ ràng đang chỉ bọn họ.
Bên phía Minh Ma, võ giả mặc áo choàng đen hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Lục tiên sinh kéo Sở Hưu sang một bên ngồi xuống, Sở Hưu nhíu mày nhỏ giọng truyền âm: “Tông sư võ đạo bên Minh Ma là vị nào vậy?”
Lục tiên sinh mặt không biểu cảm đáp: “Lai lịch không nhỏ, vị này là Sơn Quỷ trong chín vị Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, chắc ngươi cũng từng nghe tới tên hắn.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, ánh mắt lóe lên sắc thái lạ, đương nhiên y biết, vị này cũng là một nhân vật lớn.
Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo uy thế hùng vĩ, gần như thành đại phái đệ nhất Ma đạo, cho dù lúc trước Côn Luân Ma Giáo ma uy thôn thiên, trấn áp toàn bộ giang hồ, nhưng Bái Nguyệt Giáo chỉ lựa chọn ‘đi theo’ chứ không phải ‘thần phục’.
Cho nên sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, Bái Nguyệt Giáo cũng kịp thời thoát thân, không bị liên lụy gì.
Hơn nữa Bái Nguyệt Giáo có vô số cường giả, chỉ riêng tông sư võ đạo bên ngoài đã hơn mười người, sáng ngang cả Đại Quang Minh Tự hay Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ.
Tam đại cường giả chí cường trong Bái Nguyệt Giáo lần lượt là giáo chủ, đại tế sư cùng vu nữ, địa vị của vu nữ tương đương với thánh nữ m Ma Tông Mai Khinh Liên, gần với giáo chủ.
Ngoại trừ ba người này, mạnh nhất Bái Nguyệt Giáo là chín vị Thần Vu Tế, dùng danh tự chín vị quỷ thần trong truyền thuyết Miêu Chương thời thượng cổ để mệnh danh. Theo thứ tự là Đông Hoàng Thái Nhất, Vân Trung Quân, Đại Tư Mệnh, Thiếu Tư Mệnh, Tương Quân, Tương phu nhân, Đông Quân, Hà Bá, Sơn Quỷ.
Chín vị này là Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, danh tự với họ không quan trọng, kể từ khi họ kế thừa phong hào Thần Vu Tế, tên của họ đã đổi.
Trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, Sơn Quỷ chỉ xếp cuối nhưng vẫn có tư cách đại biểu Bái Nguyệt Giáo tham gia Ma Đạo Hội Minh, có thể thấy thực lực Bái Nguyệt Giáo cao tới mức nào.
Chương 394 Diệp Thiên Tà (1)
Sở Hưu theo Lục tiên sinh tới bên ngồi đợi đồng thời quan sát các võ giả Ma đạo trong đại sảnh.
So với Minh Ma, bên phía Ẩn Ma quả thật nhỏ lẻ hơn nhiều, thế lực lớn như Vô Tướng Ma Tông đã ít lại càng thêm ít, đại đa số là thế lực nhỏ tốp năm chụm ba, mặc dù chiến lực cao cấp không yếu nhưng không ngưng tụ thành quy mô, cho nên Lục tiên sinh không giới thiệu nhiều cho Sở Hưu.
Có điều như vậy không nghĩa là thực lực mạch Ẩn Ma yếu.
Ẩn Ma, ẩn nấp trong bóng tối mới là Ẩn Ma, khi chưa thật sự trồi lên khỏi mặt nước, không ai biết rốt cuộc thực lực nhánh Ẩn Ma mạnh tới cỡ nào?
Cũng như Sở Hưu, danh nghĩa truyền nhân Ma đạo của y mặc dù là giả mạo, có điều thân phận vốn có của y cũng không yếu, những người trong nhánh Ẩn Ma cũng vậy, không chừng họ còn có thanh danh hiển hách trên giang hồ là khác.
Hơn nữa trong ẩn ma còn có không ít lão quái vật dám chọi cứng với tông môn Chính đạo như Ngụy Thư Nhai, ai biết những kiêu hùng Ma đạo năm xưa liệu có còn ngủ đông trong bóng tối không?
Đám người đợi không tới nửa canh giờ, La Sát Giáo cùng Tà Cực Tông rốt cuộc cũng tới.
La Sát Giáo ở hoang mạc Cực Tây, gần với Tây Vực, tất cả đệ tử La Sát Giáo đều đeo mặt nạ ác quỷ. Theo truyền thuyết do công pháp tu luyện nên tướng mạo bọn họ cũng biến thành như ác quỷ, có đeo mặt nạ hay không cũng không có gì khác biệt.
Còn người của Tà Cực Tông tới đây lại khiến đám người lấy làm lạ.
Tà Cực Tông chỉ có hai người tới, một Thiên Nhân Hợp Nhất cùng một người trẻ tuổi cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Bình thường mà nói nếu trong đó có Thiên Nhân Hợp Nhất vậy chắc chắn người đó làm chủ, thế nhưng tới Tà Cực Tông lại thành ngược lại, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất lấy người trẻ tuổi Ngũ Khí Triều Nguyên làm chủ.
Lúc tiến vào người trẻ tuổi kia đi phía trước, mỗi thế lực đều chỉ có một vị trí, người trẻ tuổi kia trực tiếp ngồi vào vị trí của Tà Cực Tông, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chỉ đứng một bên như tùy tùng.
Thấy cảnh này, mọi người đều nhíu mày, dò xét người trẻ tuổi của Tà Cực Tông.
Người trẻ tuổi kia tướng mạo mạnh mẽ tuấn mỹ, người khoác hờ một chiếc áo đen, từ cơ ngực lộ ra có thể mơ hồ thấy một hình xăm giao long đỏ máu dữ tợn.
Trong tay hắn cũng mang theo một thanh long thương đỏ máu, bộ dáng vô cùng dữ tợn.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cho dù đặt ở đâu cũng là cao thủ, là lực lượng trung kiên trong mỗi thế lực.
Cho dù là Hạ Hầu thị một trong Cửu Đại Thế Gia, thất thúc chỉ là một môn khách, nhưng Hạ Hầu Vô Giang vãn phải ngoan ngoãn dùng lễ trưởng bối đối đãi với thất thúc, thái độ vô cùng khách khí.
Còn giờ người trẻ tuổi của Tà Cực Tông lại coi võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như tùy tùng, chuyện này có vẻ không hợp quy củ, tiểu tử này là ai? Chẳng lẽ là con trai ruột của tông chủ Tà Cực Tông?
Có người trong nhánh Ẩn Ma lên tiếng châm chọc: “Tà Cực Tông các ngươi càng ngày càng kém, giờ thậm chí chẳng hiểu cả tôn ti trên dưới nữa rồi. Có võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất thế nhưng lại phái một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên ngồi vào vị trí. Sao vậy, chẳng lẽ các ngươi coi Ma Đạo Hội Minh là trò chơi trẻ con à?”
Lục tiên sinh truyền âm với Sở Hưu nói: “Người này là đệ tử của tông chủ Xích Luyện Ma Tông, Giải Anh Tông. Xích Luyện Ma Tông trước kia cũng là đại phái trong nhánh Ẩn Ma chúng ta, có điều giờ đã bị chèn ép không còn hình dáng gì rồi, có lẽ tất cả môn phái cộng lại cũng không được trăm người.”
Người bên Tà Cực Tông còn chưa nói gì, Cửu Tương Tử đã cười lạnh nói: “Ẩn Ma các ngươi có thể để một tiểu tử Ngũ Khí Triều Nguyên ngồi đó, nhánh Minh Ma chúng ta sao lại không được?”
Trước đó mặc dù Cửu Tương Tử chịu thiệt trong tay Sở Hưu, có điều không phải thương thế nặng nề gì, lúc này đã sớm khôi phục, tướng mạo cũng trở lại vẻ tuấn mỹ yêu dị như trước.
Giải Anh Tông cười lạnh nói: “Cửu Tương Tử ngươi còn không biết xấu hổ nói ra nữa cơ đấy? Ngũ Khí Triều Nguyên thì sao? Vừa rồi ai bị vị tiểu huynh đệ Lâm Diệp này đánh cho mất hết mặt mũi? Ngươi còn không biết xấu hổ ngồi đây chẳng lẽ hắn không có tư cách? Có điều tiểu tử Tà Cực Tông này dựa vào cái gì mà đòi ngồi vào vị trí đó?”
Trong số Minh Ma, thực lực Tà Cực Tông không mấy mạnh mẽ, hơn nữa Tà Cực Tông trước kia phải cúi đầu nhận thua với các tông môn Chính đạo mới vớt được chút hy vọng sống. Chuyện mất mặt đó có rửa thế nào cũng không sạch, cho nên trong số Minh Ma, danh tiếng Tà Cực Tông cũng chẳng được tốt, thường xuyên bị người ta giễu cợt chế nhạo.
Căn cứ theo hiểu biết của Giải Anh Tông, mấy năm gần đây toàn bộ Tà Cực Tông không lấy ra được ai nổi bật.
Trước đó có vẻ Tà Cực Tông còn chiêu một được một tân tú Ma đạo, Đồng Khai Thái, tên kia mới vào đời không thấy rõ tình thế, gia nhập Tà Cực Tông. Kết quả mới ra mặt chưa được bao lâu đã bị Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường làm thịt mất. Chuyện này cũng bị các tông môn Ma đạo khác âm thầm chế giễu, nói Tà Cực Tông đúng là xui xẻo cực độ, không tự bồi dưỡng được cường giả trẻ tuổi, khó khăn lắm mới chiêu mộ được một, rốt cuộc lại là tên quỷ đoản mệnh.
Cho nên giờ Giải Anh tông mới càn rỡ chế nhạo Tà Cực Tông như vậy, chẳng hề lo lắng gì.
Đương nhiên nguyên nhân sâu xa hơn là Xích Luyện Ma Tông của hắn có thù hận với Tà Cực Tông. Ân oán giữa các nhánh Minh Ma cùng Ẩn Ma không hề ít hơn so với những tông môn Chính đạo, lần này nếu không có người của Đệ Lục Thiên Ma Tông tới làm trung gian, có lẽ bọn họ đã đánh một trận trước rồi mới bàn.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Tà Cực Tông lộ vẻ giận dữ, vừa định ra tay, người trẻ tuổi kia đã uể oải, tay nắm cây long thương màu máu trong tay, thản nhiên nói: “Ngươi hỏi ta dựa vào cái gì mà ngồi ở đây? Con người ta vốn không giỏi nói năng, giải thích quá phiền phức, để Huyết Giao trong tay ta trả lời cho ngươi. Đúng rồi, ta không phải tiểu tử gì, ta tên Diệp Thiên Tà, Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông!”
Giải Anh Tông khinh thường cười lạnh một tiếng nói: “Chưa từng nghe nói.”
Long thương đỏ máu trong tay Diệp Thiên Tà kéo trên mặt đất, đồng tử dựng đứng quỷ dị, nhan sắc cũng hóa thành màu đỏ máu như mắt rắn.
“Sau này ngươi sẽ nhớ!”
Dứt lời, thân hình Diệp Thiên Tà hóa thành một vệt sáng đỏ máu đánh về phía Giải Anh Tông. Long thương đỏ máu vang lên tiếng gầm của giao long, chớp mắt long uy chấn thiên, thanh thế vô cùng hùng hồn cường đại.
Trong tay Giải Anh Tông nắm một thanh trường đao đỏ thẫm, múa lên thành từng luồng đao mang đỏ máu, khí thế vô cùng cường đại bộc phát, sắc bén vô song, bên trong còn quẩn quanh từng luồng hắc khí, không ngờ lại là thi khí kịch độc.
Chương 395 Diệp Thiên Tà (2)
Võ công của Xích Luyện Ma Tông chủ yếu là ngưng tụ khí huyết sát vô cùng cương mãnh cùng thi khí âm tà quỷ dị đả thương địch thủ, uy năng không kém.
Còn một thương của Diệp Thiên Tà lại không nhìn ra điểm gì đặc biệt, chỗ khác thường duy nhất là uy lực của thế thương quả thật rất lớn, không hề yếu hơn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, quả thật có tư cách ngồi đó.
Có điều ngay khi Diệp Thiên Tà xuất thương, Ngụy Thư Nhai vốn luôn giữ bộ dáng như đang buồn ngủ đột nhiên mở mắt, đôi mắt già nua đục ngầu lóe lên ánh sáng dọa người.
Một tiếng nổ lớn vang lên, thương mang đỏ máu đánh cùng đao mang đỏ sẫm, bộc phát ra một luồng chấn động kịch liệt. Chuyện tiếp theo quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, đao mang của Giải Anh Tông ầm ầm vỡ vụn, sức mạnh hoàn toàn bị Diệp Thiên Tà áp chế.
Long thương Huyết Giao đỏ thắm trong tay Diệp Thiên Tà như một cây chùy nặng ầm ầm đập xuống, khí thế cường đại như Thái Sơn áp đỉnh, trực tiếp đập cho Giải Anh Tông hộc máu lui bước, dưới mặt đất vỡ vụn thành từng mảnh.
Lần này đám người coi như minh bạch, võ công Diệp Thiên Tà này quả thật không có gì dị thường, điểm khác thường duy nhất là sức mạnh của hắn!
Có trời mới biết một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên như hắn rốt cuộc tu luyện thế nào mới có sức mạnh như vậy, cho dù võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không mấy ai sánh nổi hắn.
Chỉ hai chiêu đã đánh Giải Anh Tông thổ huyết, Diệp Thiên Tà vẫn không hề có ý thu tay, Huyết Giao rời tay, trường thương như sống lại vặn vẹo giữa không trung, như một con giao long chuẩn bị cắn xé, đâm thẳng về phía Giải Anh Tông.
Giải Anh Tông gầm lên một tiếng, trường đao trong tay ầm ầm giải thể, vô số đao mang đỏ máu dung nhập vào, một đao chém ra, lúc này mới chém lệch được nhát thương của Diệp Thiên Tà.
Có điều không biết trùng hợp hay cố ý, trường thương bị chém lệch bùng lên luồng cương khí đỏ thắm, không ngờ lại đánh thẳng về phía Sở Hưu.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh, tên Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông này đúng là cuồng vọng tới cực hạn, mình Giải Anh Tông không đủ cho hắn lập uy, còn định kéo cả mình vào?
Ngay lúc đó, hai mắt Sở Hưu bùng lên ánh sáng, thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật, , quỹ tích một thương quỷ dị này hiện lên trong mắt Sở Hưu. Tới khi long thương đỏ máu tới người, Sở Hưu bước tới một bước, thoải mái tránh né một thương kia, hóa chưởng thành đao, ma khí mãnh liệt ngưng tụ trong lòng bàn tay Sở Hưu, trực tiếp chém ra hất mũi thương bay ngược về phía Diệp Thiên Tà. Mọi người xung quanh thậm chí nghe được tiếng dã thú gào thét trong thân thương.
Cương khí trong tay Diệp Thiên Tà bộc phát, tiếp lấy thân thương bị Sở Hưu chém về, khi va chạm vang lên tiếng nổ cương khí mãnh liệt, mặc dù Diệp Thiên Tà không lui một bước nhưng cũng cũng có thể thấy lực lượng của Sở Hưu lớn đến mức nào.
Nhìn Sở Hưu, Diệp Thiên Tà nhíu mày, xem ra có người trước khi tới cũng đã lập uy, hơn nữa thực lực này quả thật không kém.
Lúc này Ngụy Thư Nhai hơi nhấc mí mắt, chậm rãi nói: “Viên nội đan giao long của Tà Cực Tông bị ngươi luyện hóa rồi à? Xem ra ngươi cũng học được Huyết Giao Tâm Kinh rồi? Chẳng trách, Tà Cực Tông suy tính tới mấy trăm năm, tới đời của ngươi không ngờ lại thành công.
Người trẻ tuổi trong nhánh Ẩn Ma chúng ta thực lực không tệ, xem ra người trong nhánh Minh Ma các ngươi cũng không tệ.
Lập uy xong rồi, về chỗ ngồi đi. Đánh cũng đã đánh, tới lúc nói chính sự rồi.”
Chương 380: Ma đạo chi tranh
Ngụy Thư Nhai nói thẳng ra lai lịch của Diệp Thiên Tà, khiến cả Diệp Thiên Tà lẫn võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Tà Cực Tông đồng loạt biến sắc, có điều cả hai cũng nhanh chóng khôi phục bình thường.
Những thứ bọn họ coi là bí mật, trong mắt lão già chưa chịu chết như Ngụy Thư Nhai quả thật không đáng nhắc tới, thuận miệng đã nói toạc ra.
Mọi người xung quanh suy nghĩ, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Từ khi khai tông lập phái đến giờ Tà Cực Tông không tính là quá mạnh, công pháp cũng rất bình thường.
Nhưng máy trăm năm trước Tà Cực Tông bất ngờ nhận được một cơ duyên, bọn họ đào được một lăng mộ cường giả thời thượng cổ.
Chỉ có điều động tĩnh lần đó quá lớn, mặc dù là lăng mộ do Tà Cực Tông đào ra, thế nhưng kết cục Tà Cực Tông không giành được thứ gì tốt, những thứ thật sự có giá trị đều bị những kẻ nghe tiếng tới cướp.
Lần đó Tà Cực Tông chỉ nhận được hai thứ, một là viên nội đan huyết giao, hai là môn công pháp tu luyện cho huyết giao, Huyết Giao Tâm Kinh.
Không sai, không phải công pháp tu luyện cho người mà là công pháp tu luyện cho hung thú.
Vị cường giả thời thượng cổ này thực lực vô cùng cường đại, còn nuôi một con huyết giao làm thú cưng, con huyết giao kia bất hạnh bỏ mình, chỉ để lại một viên nội đan.
Vốn nội đan hung thủ có thể luyện hóa, có điều Tà Cực Tông vốn không am hiểu luyện đan, nói chi nội đan huyết giao còn là hàng cao cấp, giao cho người
khác cũng không yên lòng.
Cho nên chưởng môn Tà Cực Tông lúc đó lại đột nhiên nảy ra ý tưởng, để môn hạ đệ tử nuốt nội đan huyết giao, luyện hóa xong sẽ có huyết mạch giao long, lại tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh, như vậy chẳng phải sẽ tạo ra một chí cường giả sao?
Kết quả lại không tốt đẹp như tưởng tượng, hiện thực vô cùng tàn khốc, nội đan huyết giao vô cùng bá đạo, căn bản không phải người thường luyện hóa được, về phần Huyết Giao Tâm Kinh lại càng như vậy.
Kinh mạch người và hung thú có khác biệt, cho nên mới cố tình nghiên cứu ra công pháp tu luyện cho hung thú, ngược lại hung thú cũng không thể tu luyện công pháp của con người.
Sau khi bỏ ra tính mạng của mười võ giả trẻ tuổi Tà Cực Tông, rốt cuộc môn phái này cũng biết được mức độ không đáng tin của chuyện này, tạm thời bỏ qua kế hoạch này, không để ý tới nữa.
Lúc trước chuyện này còn khiến võ giả giang hồ cười nhạo, cho rằng Tà Cực Tông nghèo tới phát điên, suy nghĩ hão huyền, còn muốn con người đi tu luyện công pháp hung thú. Nào ngờ giờ Tà Cực Tông lại thật sự làm được.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng lực lượng Diệp Thiên Tà đã cực kỳ kinh người, đừng nói Ngũ Khí Triều Nguyên, có lẽ võ giả trong Thiên Nhân Hợp Nhất còn không mấy ai sánh nổi hắn. Dù sao đây cũng là lực lượng giao long, có lẽ nếu xét theo lực lượng cơ thể, người thật sự chọi cứng được với Diệp Thiên Tà chỉ có mình Minh Vương - Tông Huyền.
Lúc này mọi người cũng đã tới đông đủ, Tất Đạt Di vẫn luôn ngồi chính giữa không nhúc nhích bèn đứng dậy, nhìn đám người hai bên, dùng giọng nói mang theo khẩu âm Hải Nam trúc trắc, trầm giọng nói: “Chư vị, giờ mọi người đã tới đông đủ, cũng đã tới lúc thương nghị chuyện Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội nên làm thế nào rồi.
Ngũ Đại Kiếm Phái đang dùng dương mưu, lúc này trên Phù Ngọc Sơn chắc chắn cao thủ của Ngũ Đại Kiếm Phái đã tề tụ, bài binh bố trận chỉ đợi chúng ta tới.
Chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào, cũng nên thảo luận trước.”
Ngụy Thư Nhai nhướn mày, thản nhiên nói: “Ngũ Đại Kiếm Phái coi Ma đạo ta như không có người, định giẫm lên mặt Ma đạo ta, chúng ta còn làm gì nữa? Một chữ: đánh đi!”