-
Chương 376-380
Chương 376 Đại Kim Cương thần lực (1)
Nhìn thi thể thất thúc, ánh mắt Hạ Hầu Vô Giang mang theo hận ý và bi thương vô hạn.
Lúc trước khi Sở Hưu giết chết Thiền Nhi, Hạ Hầu Vô Giang chỉ có hận ý cùng phẫn nộ, thậm chí ý hận không nhiều, phẫn nộ mới chiếm đa số.
Phẫn nộ Sở Hưu giết nữ nhân của hắn chứ không phải hận Sở Hưu giết nữ nhân của hắn.
Bởi vì Hạ Hầu Vô Giang có rất nhiều nữ nhân, không phải chỉ mình Thiền Nhi, một Thiền Nhi chết đi chỉ khiến hắn phẫn nộ chứ không khiến hắn bi thương.
Nhưng giờ thất thúc chết đi lại khiến Hạ Hầu Vô Giang vô cùng thống hận, đồng thời lại bi thương không thôi, vì thất thúc coi như người ở bên cạnh hắn từ khi còn bé.
Lúc nhỏ mặc dù Hạ Hầu Vô Giang đã thể hiện thiên phú bản thân nhưng Hạ Hầu Trấn quản giáo Hạ Hầu Vô Giang cực kỳ nghiêm ngặt, lệnh cho đám người thất thúc giám sát hắn tu luyện, làm sai còn bị trừng phạt.
Lúc đó thất thúc là tâm phúc của Hạ Hầu Trấn, không phải chuyện gì thất thúc làm theo lời Hạ Hầu Trấn, ngược lại khi Hạ Hầu Vô Giang quá mức mệt mỏi thất thúc sẽ cho hắn thả lỏng một chút, đồng thời nếu Hạ Hầu Vô Giang bị phạt, thất thúc cũng sẽ nói đỡ giúp hắn.
Cho nên đối với Hạ Hầu Vô Giang, thất thúc không khác gì người thân chân chính, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với đám thúc phụ trong Hạ Hầu thị vừa gặp mặt đã tính toán với hắn.
Thế nhưng giờ thất thúc đã chết, chết trong tay Sở Hưu, hỏi Hạ Hầu Vô Giang làm sao không hận cho được?
Chỉ có điều giờ cho dù có hận Hạ Hầu Vô Giang cũng không ngu ngốc tới mức tới tìm Sở Hưu báo thù vào thời điểm này.
Chuyện cái chết của thất thúc không dừng lại ở đây, Hạ Hầu thị cũng sẽ không bỏ qua!
Lúc này Sở Hưu chẳng hề quan tâm tới chuyện sống chết của thất thúc, sau khi lấy được đồ trong Thông Thiên Tháp, Sở Hưu lập tức trở về Quan Tây kiểm kê chiến lợi phẩm.
Trong kịch bản gốc, thứ quý giá nhất trong Thông Thiên Tháp là một bộ công pháp luyện thể có đặt trên giang hồ cũng rất không tệ. Giờ Sở Hưu đã lấy được hộp báu, nếu y không đoán sai, hẳn chính là thứ này.
Hộp báu kia nhìn rất đơn giản, chỉ chế tạo bằng thép đen bình thường, nếu không phải nó được treo trên tầng cao nhất của kho vũ khí, Sở Hưu cũng không tin thứ này là điển tịch quý giá nhất trong toàn bộ kho vũ khí.
Mở hộp báu ra, bên trong không chỉ có một bộ công pháp mà là rất nhiều, trong đó môn công pháp trên cùng có năm chữ được mạ vàng: «Đại Kim Cương Thần Lực»!
Trên giang hồ, nếu luận truyền thừa đạo thống, nhiều nhất chính là ba phái phật đạo ma, có điều giờ Ma đạo tương đối suy thoái mà thôi.
Còn Phật đạo nam bắc xung tôn, Bắc Phật Tông - Đại Quang Minh Tự luyện thể, Nam Phật Tông - Tu Bồ Đề Thiền Viện tu pháp. Hai nhà này đã bao hàm chín thành võ công Phật môn trong giang hồ.
Đặc biệt là Đại Quang Minh Tự, đại đa số công pháp luyện thể Phật môn đều xuất phát từ Đại Quang Minh Tự, điểm này bất luận thượng cổ hay hiện đại đều vậy.
Đương nhiên chuyện này không phải tuyệt đối, Đại Kim Cương Thần Lực chính là một môn công pháp như vậy, nó do một vị cao tăng Phật môn không thuộc về Đại Quang Minh Tự sáng tạo ra, nhưng sau khi tu luyện tới đỉnh phong, uy năng của nó cũng không hề kém gì những công pháp luyện thể của Đại Quang Minh Tự.
Đại Kim Cương Thần Lực chú trọng đơn giản trực tiếp, tu luyện uy năng của cơ thể, diễn hóa lực lượng Hộ Pháp Kim Cương.
Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy, Đại Kim Cương Thần Lực chỉ coi là môn công pháp luyện thể hạ đẳng hay trung đẳng, chắc chắn không có danh tiếng gì trên giang hồ, càng không được Thông Thiên Võ Tông cất giữ, thậm chí coi là công pháp điển tịch trân quý nhất.
Đại Kim Cương Thần Lực nhập môn khá bình thường, điểm thật sự phát huy uy năng của Đại Kim Cương Thần Lực chính là biến hóa sau đó.
Trong truyền thuyết Đại Kim Cương Thần Lực do do ba mươi hai Kim Cương Pháp Tướng của Phật môn tạo thành, người tu luyện có thể đạt được uy lực Kim Cương Hàng Ma, khi tu luyện tới đại thành có thể tự cảm ngộ ngưng tụ ra pháp tướng riêng của bản thân mình. Thậm chí khi đạt tới đỉnh phong có thể không câu nệ lực lượng của pháp tướng nưa, hình thái pháp tướng hóa đi chỉ còn thần ý, đạt tới mức thần ý động kình lực nảy sinh, ngồi xếp bằng cũng có thể đả thương người.
Đơn giản mà nói, Đại Kim Cương Thần Lực có cường đại hay không hoàn toàn quyết định bởi người tu luyện, thậm chí mỗi người tu luyện có thể tạo thành pháp tướng bất đồng, uy năng cũng khác biệt.
Cho nên điển tịch Đại Kim Cương Thần Lực dày như vậy nhưng công pháp chủ yếu lại chiếm một phần nhỏ, còn lại đều là cảm ngộ của những người tu hành khác cùng pháp tướng bọn họ lưu lại.
Trong đó có hơn mười loại pháp tướng như Kim Cương Hàng Ma Tướng, Cực Lạc Đồng Tử Tướng, Đại Ngu Đại Chuyết Tướng, Vạn Pháp Không Tịch Tướng, Hải Nạp Bách Xuyên Tướng, Duy Ngã Độc Tôn Tướng.
Những pháp tướng này đều do các tiền bối tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực lưu lại, là pháp tướng thuộc về bọn họ, Sở Hưu có thể tu luyện theo, người trước tu luyện người sau hái quả, chúng đều có thể giúp Sở Hưu mau chóng nhập môn.
Có điều những pháp tướng này dẫu sao cũng không phải cảm ngộ của bản thân Sở Hưu, cho dù Sở Hưu vận dụng được chúng cũng không cách nào tu luyện tới đỉnh phong. Muốn thật sự lĩnh ngộ được chân lý của Đại Kim Cương Luân Ấn vẫn phải lĩnh ngộ pháp tướng của bản thân mới được.
Còn tương lai nếu Sở Hưu có thể đạt tới mức hợp nhất tất cả pháp tướng, đạt tới cảnh giới vô tướng hữu thần, thần niệm phát động là vạn pháp lan tỏa, đây mới là trạng thái cuối cùng của Đại Kim Cương Thần Lực, còn được gọi là Vạn Kiếp Kim Thân!
Đây là những lời giới thiệu trong điển tịch, cụ thể có ai tu luyện tới mức đó không, không ai biết.
Hơn nữa bộ công pháp này cũng rất ít khi lộ diện trong kịch bản gốc nên cũng không có phẩm cấp, hơn nữa với tính chất của nó cũng không cách nào phán định cấp bậc.
Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù trên giang hồ đã sớm kết luận, không có công pháp mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất. Nhưng một môn công pháp dẫu sao cũng phải có giới hạn trên dưới mới phải.
Nhưng võ công như Đại Kim Cương Thần Lực hoàn toàn không có giới hạn trên dưới, ai cũng có thể tu luyện, về phần tu luyện xong đạt được uy năng ra sao lại khác biệt như ngày với đêm, cho nên càng không dễ phân biệt đẳng cấp.
Lại mở hộp báu khác, trong đó cũng có tương đối nhiều công pháp, ba nhà đạo phật ma đều có, còn có một số công pháp vô cùng kỳ dị, có điều Sở Hưu lật xem một lượt, hầu hết y đều không dùng được.
Giờ công pháp trên người Sở Hưu đều không kém hơn những đệ tử đại phái, thậm chí còn mạnh hơn bọn họ, cho nên những công pháp tứ chuyển ngũ chuyển người giang hồ coi như trân bảo, Sở Hưu lại khá coi thường.
Còn những thứ khác, Sở Hưu chỉ lấy mấy loại đan dược tương đối quý giá, còn lại không động tới những thứ khác. Y định nộp lên Quan Trung Hình Đường những thứ này.
Sở Hưu làm vậy đương nhiên không phải vì hắn chí công vô tư mà là những thứ này có thể chứng minh ‘giá trị’ của Sở Hưu.
Chương 377 Đại Kim Cương thần lực (2)
Quan Trung Hình Đường mặc dù là tổ chức hết sức đặc thù nhưng tính chất của nó cũng không khác lắm so với phần lớn thế lực võ lực khác. Tông môn che chở cho ngươi, ngươi cũng phải cung cấp đầy đủ giá trị cho tông môn, hai bên tồn tại là hỗ trợ lẫn nhau.
Lúc trước Sở Hưu đã giúp Quan Trung Hình Đường gây dựng được nhiều danh tiếng, còn hiện giờ những thứ Sở Hưu lấy được lại cung cấp cho Quan Trung Hình Đường rất nhiều lợi ích, cho nên khi Sở Hưu xảy ra chuyện, Quan Trung Hình Đường cũng phải ra tay che chở cho y. Đây cũng là lý do vì sao Sở Hưu dám ra tay giết Minh Trần.
Đương nhiên nếu Quan Trung Hình Đường sợ phiền phức cũng có thể chọn không che chở, nhưng như vậy lòng người liệu có còn không?
Một thế lực thậm chí không thể che chở cho người của mình đương nhiên sẽ khiến cho nội bộ lục đục, có lẽ cách lúc suy bại cũng không bao lâu.
Quả nhiên, bên phía Sở Hưu không đợi được bao lâu, Quan Tư Vũ đã phái Uất Trì tới, bảo Sở Hưu tới tổng bộ Quan Trung Hình Đường một chuyến.
Lần này thấy Sở Hưu, Uất Trì lại chủ động chắp tay với y nói: “Sở đại nhân, lần này ngươi lại tạo dựng thanh thế không nhỏ.”
Uất Trì là người biết phân tấc, lần trước cấp bậc của Sở Hưu và hắn không sai biệt lắm cho nên Uất Trì có thể nói chuyện ngang hàng với y.
Nhưng giờ Sở Hưu đã là chưởng hình quan, mặc dù vị trí này không đến mức khiến Uất Trì khách khí hay cung kính với Sở Hưu, nhưng chí ít cũng cần tôn kính ở mức tối thiểu.
Sở Hưu khoát tay nói: “Uất Trì huynh, ngươi với ta quen nhau đã lâu như vậy rồi, cần gì khách khí như vậy. Hai ta cứ xưng hô như trước là được.
Về phần chuyện Thông Thiên Tháp lần này, trên giang hồ trước nay luôn là nắm tay ai to nhất thì cầm nhiều đồ nhất, chẳng lẽ ta lại phải chủ động chia đồ cho những người khác hay sao?”
Uất Trì nghe vậy cười khổ nói: “Mặc dù đạo lý đúng là vậy, có điều lần này Sở huynh lại ra tay giết người của Đại Quang Minh Tự ngay trước mặt mọi người như vậy, thật sự quá tàn nhẫn. Chuyện này e là không dễ giải quyết.
Dù sao đường chủ gọi ngươi về tổng đường cũng là để bàn chuyện giải quyết việc này, Sở huynh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”
Uất Trì không có ác cảm gì với Sở Hưu, vì Sở Hưu cũng là người hiểu phân tấc.
Trước đó Uất Trì gọi Sở Hưu là đại nhân là do hắn hiểu quy củ, còn nếu Sở Hưu cứ thế nhận lấy, mặc dù không có vấn đề gì nhưng cũng không khỏi khiến người khác cảm thấy y tự đại tự kiêu, sẽ thấy không thoải mái
Cho nên Uất Trì mới bảo Sở Hưu chuẩn bị tâm lý cho tốt, trên đường nên suy nghĩ làm sao để giải quyết chuyện này.
Sở Hưu ngược lại không hề lo lắng, chỉ cười ha hả chắp tay nói: “Đa tạ Uất Trì huynh chỉ điểm.”
Nói xong, Sở Hưu liền theo Uất Trì lên đường tới tổng hộ Hình Đường.
Khi đến Quan Trung Hình Đường đã là ban đêm, Sở Hưu cũng không gấp gáp tới gặp Quan Tư Vũ ngược lại nhờ Uất Trì tìm một phòng khách ở tổng đường để mình nghỉ lại. Giờ dẫu sao y cũng là chưởng hình quan một vùng, vẫn có chút đãi ngộ.
Đêm xuống, Sở Hưu ngồi trong phòng uống trà, trong phòng bừng lên làn sương ma khí kèm theo một luồng gió thơm thoang thoảng bên mũi, thân hình Mai Khinh Liên xuất hiện trong đó.
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Trong tổng bộ Hình Đường phu nhân cũng dám ra tay? Chẳng lẽ không sợ Quan Tư Vũ phát giác à?”
Mai Khinh Liên đi tới cái ghế cạnh Sở Hưu, ngồi xuống rồi lười biếng nói: “Hắn? Chỉ cần ta không muốn hắn phát hiện, hắn không thể phát hiện.
Còn nữa, đừng gọi ta phu nhân. Nếu ngươi đã biết thân phận của ta rồi lại còn nghĩ ta sẽ ở cả đời bên cạnh lão già Quan Tư Vũ kia chắc?”
Sở Hưu cười cười nói: “Vậy ta gọi ngươi là gì? Mai tông chủ?”
Mai Khinh Liên khoát tay áo nói: “Thôi bỏ đi, các đời tông chủ m Ma Tông không ai có kết cục tốt, huồng hồ trước nay ta chưa từng kế thừa vị trí tông chủ m Ma Tông.
Khi m Ma Tông vẫn còn, ta là Thánh nữ của m Ma Tông, hơn nữa ta cũng coi như trưởng bối của ngươi. Nếu muốn tìm cách xưng hô cứ gọi ta là Thánh nữ đại nhân đi.
Còn nữa, tiểu tử ngươi đúng là to gan, giáo đầu võ tăng Kim Cương Viện của Đại Quang Minh Tự mà cũng dám giết. Quan Tư Vũ nghe xong tin này giận tới ném cả cốc chén trên bàn đi đấy.”
Quan Tư Vũ giận tới ném cốc chén cũng không có gì là lạ, ngược lại nếu hắn không có phản ứng gì mới là kỳ quái.
Sở Hưu chỉ cười cười nói với Mai Khinh Liên: “Có người muốn giết ta, đương nhiên ta cũng phải giết hắn rồi, ai quan tâm hắn là Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện, ta tha cho hắn một lần chẳng lẽ lại hóa thù thành bạn được? Nếu đã không thể hóa giải vậy chỉ có thể đẩy hắn vào chỗ chết thôi.”
Mai Khinh Liên nghe vậy lại vỗ tay cười nói: “Quan Tư Vũ trách ngươi chú ta không trách ngươi, đúng là nên dạy cho đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự một bài học.
Ngày xưa khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, Đại Quang Minh Tự chính là tông môn góp phần lớn nhất.
Có điều đó đã là chuyện cả ngàn năm trước rồi, ta cũng chẳng muốn nhắc lại. Nhưng sau này m Ma Tông ta đã kín tiếng ẩn nhẫn rồi mà đám lừa trọc chết tiệt kia vẫn truy đuổi khắp giang hồ, đúng là đáng ghét!”
Nhắc tới Đại Quang Minh Tự hiển nhiên Mai Khinh Liên cũng hận tới nghiến răng nghiến lợi, mặc dù đó đều là chuyện trước kia.
Mai Khinh Liên vung tay lên nói với Sở Hưu: “Chuyện ngươi gây ra lần này không nhỏ nhưng chắc Quan Tư Vũ cũng không phạt nặng ngươi đâu. Ta cũng sẽ ở bên trợ giúp, để Quan Tư Vũ chống đỡ giúp ngươi lần này.”
Sở Hưu chắp tay nói: “Đa tạ Thánh nữ đại nhân.”
Mai Khinh Liên khoát tay nói: “Đừng vội cảm ơn, sau khi chuyện này kết thúc ta còn có việc cần ngươi ra tay.”
Sở Hưu hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mai Khinh Liên trợn mắt nhìn Sở Hưu một cái nói: “Yên tâm đi, chút thực lực đó của ngươi ta còn cần lừa gạt hay sao? Là chuyện trong phạm vi năng lực của ngươi, cũng có lợi cho ngươi nữa. Sau khi chuyện này kết thúc ta sẽ nói cho ngươi, chắc chắn không để ngươi chịu thiệt là được.”
Úp úp mở mở với Sở Hưu vài lời, Mai Khinh Liên mới đứng dậy, lại dùng ma khí che giấu rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu lập tức tới thư phòng Quan Tư Vũ, Mai Khinh Liên đã ngồi cạnh Quan Tư Vũ.
Thấy Sở Hưu đã đến, sắc mặt Quan Tư Vũ âm trầm như nước, hắn hừ lạnh một tiếng: “Sở Hưu, lần trước ta đã nói với ngươi thế nào rồi? Sao ngươi vẫn làm như vậy?
Người của Đại Quang Minh Tự mà ngươi cũng dám giết, ngươi có nghĩ tới chuyện Quan Trung Hình Đường sẽ kết thù kết oán với Đại Quang Minh Tự hay không?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đường chủ, không phải ta muốn giết người của Đại Quang Minh Tự mà là người của Đại Quang Minh Tự muốn giết ta.
Trên giang hồ mọi thứ đều phải theo đạo lý, cho dù đối phương là Bắc Phật Tông - Đại Quang Minh Tự cũng không thể không nói lý được?
Minh Trần kia tìm ta báo thù, muốn tính mạng của ta, chẳng lẽ ta còn phải nhường nhịn hay sao?
Có điều chuyện này mình ta làm thì cũng mình ta gánh vác, người là do ta giết, không liên quan tới Quan Trung Hình Đường. Đây là ân oán cá nhân từ trước khi ta gia nhập Quan Trung Hình Đường, ta nguyện ý thoát ly Quan Trung Hình Đường, một mình gánh chịu nhân quả này.”
Nói xong, Sở Hưu còn lấy những công pháp trong Thông Thiên Tháp ra, trầm giọng nói: “Nơi Thông Thiên Tháp xuất thế cũng là trong phạm vi của Quan Trung Hình Đường ta, những công pháp này thuộc hạ nhận được trong Thông Thiên Tháp, cũng nên nộp lên cho Quan Trung Hình Đường. Có điều từ nay về sau thuộc hạ không thể làm việc cho Quan Trung Hình Đường nữa.”
Nhân tính
Chương 378 Nhân tính
Mai Khinh Liên nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt mang vẻ trêu tức, cái trò lấy lui làm tiến này ngay nàng còn nhìn ra, nói chi tới Quan Tư Vũ.
Chỉ có điều với tình hình trước mắt, chiêu trò này của Sở Hưu vẫn rất hữu dụng, chí ít Quan Tư Vũ sẽ không làm việc khiến người trong Quan Trung Hình Đường nản lòng như vậy.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Lão gia, lần này đúng là do hòa thượng Đại Quang Minh Tự quá mức bá đạo. Nếu Sở Hưu nhượng bộ rút lui, chẳng những Quan Trung Hình Đường ta không nhận được đồ vật trong Thông Thiên Tháp mà cả thanh danh cũng bị hao tổn.
Minh Trần kia chỉ là giáo đầu võ tăng của Kim Cương Viện, trên giang hồ cũng chẳng có danh tiếng gì, chẳng lẽ giết hắn thì trụ trì phương trượng của Đại Quang Minh Tự lại ra mặt hay sao?”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy sắc mặt Quan Tư Vũ mới khá hơn một chút, nhưng hắn vẫn hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, đừng đứng đó đóng kịch nữ, chuyện lần này Quan Trung Hình Đường tiếp tục che chở giúp ngươi. Có điều lần sau khi động thủ nhất định phải cân nhắc thận trọng hậu quả sau này, nếu không có ngày ngươi gây ra phiền toái lớn đến mức Quan Trung Hình Đường cũng không gánh được, vậy ngươi tự cầu phúc đi.”
Sở Hưu cười cười, đứng dậy chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ đường chủ!”
Quan Tư Vũ bảo Sở Hưu thận trọng, thật ra khi Sở Hưu giết Minh Trần y đã cân nhắc cẩn thận. Sở Hưu biết Quan Trung Hình Đường có thực lực chống đỡ chuyện này.
Người Sở Hưu giết không phải tuấn kiệt trẻ tuổi của Đại Quang Minh Tự, cũng không phải nhân vật quan trọng gì, Đại Quang Minh Tự sẽ không gióng trống khua chiêng tới Quan Trung Hình Đường đòi người.
Hơn nữa vạn nhất Quan Tư Vũ sợ, không muốn vì Sở Hưu mà đắc tội với Đại Quang Minh Tự, vậy cũng rất đơn giản, Sở Hưu đi thẳng là được. Dù sao đối với Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường chỉ là một ván cầu mà thôi, y cũng chẳng hề có ý muốn lưu lại lâu ở Quan Trung Hình Đường.
Quan Tư Vũ gọi Uất Trì tới, lấy một chuỗi tràng hạt ra giao cho Uất Trì nói: “Cho người đưa chuỗi hạt này cho Đại Quang Minh Tự, nói với người của Đại Quang Minh Tự, thù oán giữa Sở Hưu và Minh Trần là chuyện trước khi hắn gia nhập Quan Trung Hình Đường. ân oán giang hồ, người chết như đèn tắt, mong Đại Quang Minh Tự có thể dùng lý trí xử lý chuyện lần này.”
Uất Trì cầm chuỗi tràng hạt này, nghi hoặc nói: “Đây là?”
Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Dưới trướng Đại Quang Minh Tự có Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện, trong đó địa vị của Tam Đại Thiền Đường còn cao hơn Lục Đại Võ Viện.
Ngày trước đường chủ Sở Cuồng Ca đại nhân đã từng có ân với Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân, thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường trong Tam Đại Thiền Đường. Cho nên Hư Vân lưu lại chuỗi tràng hạt này, xem như ân tình.
Ân tình với thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường đã đủ triệt tiêu chuyện này, cho dù thủ tọa Kim Cương Viện, Vi Đà Tôn Giả - Hư Ngôn có lên tiếng, lời nói của hắn cũng không có trọng lượng bằng Hư Vân.”
Sở Hưu lại hết sức kinh ngạc, vốn y tưởng cho dù người của Kim Cương Viện có tới, Quan Tư Vũ cũng sẽ chọn cứng rắn chống lại thủ tọa Kim Cương Viện - Hư Ngôn, không ngờ hắn lại dùng cách này giải quyết mọi chuyện.
Có điều suy nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Ngày trước Sở Cuồng Ca được xưng là Cự Hiệp, cứu người vô số, trên giang hồ cũng vô số người thiếu nợ ân tình của hắn, trong đó có người của Đại Quang Minh Tự cũng không có gì là lạ.
Có điều ân tình chỉ là ân tình, còn xa mới khiến người ta vì nó mà trả cả tính mạng.
Cho nên trước khi Sở Cuồng Ca chết, Quan Trung Hình Đường đang trong thời khắc nguy hiểm nhất vẫn không sử dụng ân tình của Hư vân, bởi Quan Tư Vũ biết ân tình này không đủ để khiến Hư Vân giúp Quan Trung Hình Đường vượt qua gian nan, chỉ có thể dùng trên chuyện nhỏ như lần này.
Lại cảnh cáo Sở Hưu một lần, Quan Tư Vũ mới để Sở Hưu rời khỏi.
Lấy ân tình của Hư Vân ra, Quan Tư Vũ cũng không tiếc nuối gì.
Ân tình này chỉ thuộc về Hư Vân chứ không phải của toàn bộ Đại Quang Minh Tự, cho nên nếu để lâu không dùng, sau khi Hư Vân chết cũng thành vô dụng.
Có Quan Trung Hình Đường hỗ trợ chống đỡ chuyện này, Sở Hưu cũng an tâm trở lại Quan Tây bắt đầu bế quan dưỡng thương, thuận tiện tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực một chút.
Mà lúc này trong Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Vô Giang cúi đầu, bên cạnh hắn là thi thể thất thúc, còn trước mặt là Hạ Hầu Trấn sắc mặt âm trầm như nước.
Nửa ngày sau Hạ Hầu Trấn mới lên tiếng: “Lão thất bị ai giết?”
Hạ Hầu Vô Giang nói khẽ: “Là Sở Hưu, có điều phụ thân, Sở Hưu kia…”
“Câm miệng cho ta!”
Hạ Hầu Vô Giang còn chưa nói xong, Hạ Hầu Trấn đã trực tiếp ngắt lời.
Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nói: “Ta đã dạy ngươi rồi, làm việc chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Ta bất kể tên Sở Hưu kia thế nào, lần trước ta đã nói với ngươi rồi, làm việc phải cẩn thận quả quyết, không nắm chắc tất thắng thì đừng có ra tay. Kết quả thế nào đây? Ngươi thất bại, hơn nữa còn khiến lão thất mất mạng!
Một lần thất bại có thể chấp nhận, hai lần cũng có thể tha thứ, nhưng ngươi lại liên tục thua dưới tay tên Sở Hưu kia. Chuyện này chỉ có thể chứng minh cả năng lực cùng tâm tính của ngươi đều có vấn đề. Ngươi có biết không, nếu ngươi không phải đứa có thiên phú tốt nhất trong số con cái của ta, giờ ta đã phế bỏ ngươi rồi!”
Hạ Hầu Vô Giang cúi đầu không dám nói gì, bởi vì Hạ Hầu Trấn thậm chí không cho hắn cơ hội giải thích. Lần này Hạ Hầu Vô Giang bại cũng thật thảm, ngay cả thất thúc cũng bị liên lụy tới mất mạng.
Hạ Hầu Trấn thật sự phẫn nộ.
Thất thúc là môn khách tâm huyết của hắn, là người hắn tin tưởng tuyệt đối, là tâm phúc có sẵn sàng chịu chết vì hắn.
Người như vậy bên cạnh Hạ Hầu Trấn không có mấy, đối với bọn họ, Hạ Hầu Trấn còn tin tưởng hơn người trong gia tộc. Thế nhưng giờ thất thúc lại mất mạng vì Hạ Hầu Vô Giang, chuyện này khiến Hạ Hầu Trấn vừa tiếc nuối vừa đau lòng.
Người chứ nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình được đây? Thất thúc theo hắn hơn hai mươi năm, giờ lại chết oan chết uổng, Hạ Hầu Trấn sao lại thờ ơ cho được?
Mắt lạnh nhìn Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nói: “Giờ ngươi cút vào từ đường tự xét lại cho ta. Lão thất sẽ không chết vô ích, chuyện này Quan Trung Hình Đường nhất định phải cho Hạ Hầu thị ta một câu trả lời!”
Thường ngày tính cách Hạ Hầu Trấn khá trầm ổn tỉnh táo, rất ít khi thất thố như vậy.
Nếu lần này người chết không phải thất thúc mà là những hộ vệ khác bên cạnh Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn cùng lắm chỉ giáo huấn Hạ Hầu Vô Giang một chút, để hắn học được một bài học.
Ân oán giữa tiểu bối, người thế hệ trước như Hạ Hầu Trấn có thể ra tay, có điều sẽ rất mất mặt, không hợp quy củ.
Nhưng lần này thất thúc bị Sở Hưu giết chết, chuyện này Hạ Hầu Trấn không thể bỏ qua, nếu không những tâm phúc khác như thất thúc sẽ nghĩ gì về Hạ Hầu Trấn hắn?
Ngay lúc Hạ Hầu Trấn định triệu tập người của Hạ Hầu thị gây áp lực cho Quan Trung Hình Đường, một đệ tử Hạ Hầu thị lại đột nhiên đi tới bẩm báo: “Gia chủ, các vị trưởng lão mời ngài tới nghị sự.”
Hạ Hầu Trấn suy nghĩ một chút, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhỏ giọng mắng: “Lại là mấy lão già chết tiệt này!”
Chương 379 Mâu thuẫn trong Hạ Hầu thị (1)
Trên giang hồ có vô số tông môn đại phái, trong đó thứ hạng của Cửu Đại Thế Gia là dễ thay đổi nhất.
Tông môn dựa vào công pháp truyền thừa, cho dù người của tông môn chết hết, chỉ cần có người nhận được công pháp, chịu xây dựng lại tông môn, vậy cả tông môn sẽ bị diệt sạch.
So với Tư Minh, thế gia dựa vào huyết mạch truyền thừa, chuyện này trời sinh đã nằm ở thế yếu, tính hạn chế quá lớn.
Cho nên giờ trên giang hồ, Cửu Đại Thế Gia đều dùng cách thông gia tiệc mừng thọ đổi chế độ, để mình càng thêm cường đại, đồng thời khiến sơ hở càng nhỏ.
Hạ Hầu thị thân là thế gia đứng trong ba hạng đầu của Cửu Đại Thế Gia, thực lực bản thân đã đủ cường đại, cho nên giờ Hạ Hầu thị chỉ cầu một chữ ‘ổn’, chuyện này có thể thấy rất rõ từ chế độ của Hạ Hầu thị.
Trong Hạ Hầu thị ngoại trừ vị lão tổ đã bế quan ẩn cư lâu ngày, cho dù là gia chủ cũng không thể nhất ngôn cửu đỉnh.
Hạ Hầu Trấn mặc dù danh nghĩa là gia chủ, nhưng trên hắn còn hơn mười trưởng lão Hạ Hầu thị. Những trưởng lão này mặc dù thực lực không bằng Hạ Hầu Trấn nhưng đều là lão nhân trên giang hồ kinh nghiệm vô cùng phong phú. Những người này không có quyền lực thực tế nhưng lại có thể ngăn cản những việc Hạ Hầu Trấn định làm, sự tồn tại của họ cũng chính là vì việc này, đề phòng gia chủ Hạ Hầu Trấn khư khư cố chấp, đẩy cả Hạ Hầu thị vào vực sâu.
Cho nên trong Hạ Hầu thị, nếu Hạ Hầu Trấn muốn cải cách một số chuyện nhất định phải suy nghĩ hết mọi việc, thuyết phục tất cả các trưởng lão mới được.
Có thể nói làm gia chủ Hạ Hầu thị cũng hết sức mệt mỏi.
Quy củ này củ Hạ Hầu thị mặc dù có thể đề phòng gia chủ làm ra quyết định gì quá kịch liệt, đẩy Hạ Hầu thị vào vực sâu, nhưng đồng thời cũng khiến Hạ Hầu thị phát triển chậm chạp, chế độ cồng kềnh.
Lúc này trong phòng nghị sự của Hạ Hầu thị, hơn mười trưởng lão ngồi ngay ngắn tại đó, mặc dù đều tuổi cao sức yếu nhưng thực lực đều không tệ.
Trong số các trưởng lão này yếu nhất ngày trước cũng có có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, mạnh một chút thậm chí trước kia còn là tông sư võ đạo. Có điều tuổi tác họ đều đã lớn, thọ nguyên đã tới cực hạn, cho dù là tông sư võ đạo đều không còn cơ hội ra tay, cho nên mới buông bỏ quyền lực trong tay, an tâm tu dưỡng trong tộc.
Hạ Hầu Trấn đi vào đại sảnh, ngồi xuống ghế chủ rồi đảo mắt một vòng, thản nhiên nói: “Chư vị trưởng lão gọi ta tới có việc gì?”
Một ông lão tuổi tác lớn nhất, râu tóc bạc trắng, thậm chí mắt còn không mở
ra được, chậm rãi nói: “Nghe nói gia chủ định vận dụng lực lượng Hạ Hầu thị chèn ép Quan Trung Hình Đường?”
Hạ Hầu thị chỉ lớn như vậy, trước khi đến Hạ Hầu Trấn đã đoán được họ định làm gì, hắn hừ lạnh nói: “Phải thì sao? Đại trưởng lão, ngươi có ý kiến?”
Vị đại trưởng lão này trước kia cùng bối phận với lão tổ của Hạ Hầu thị, cũng từng là tông sư võ đạo, có điều trong thế hệ đó lão tổ Hạ Hầu thị càng thêm kinh tài tuyệt diễm, vẫn luôn đè ép vị đại trưởng lão này. Khiến cho hắn trước nay vẫn không ngóc đầu lên nổi, cho dù lúc tuổi thọ sắp cạn cũng không đổi.
Chỉ có điều vị đại trưởng lão này mặc dù sống không được tốt nhưng vẫn muốn bồi dưỡng con cháu lên chức gia chủ. Đáng tiếc trong số con cháu của hắn không ai có năng lực, khó khăn lắm mới có một hậu đại thiên phú kinh diễm nhưng lại vừa vặn cùng bối phận với Hạ Hầu Trấn, trực tiếp bị Hạ Hầu Trấn áp chế, thất bại khi tranh đoạt chức vị gia chủ.
Cho nên mấy năm gần đây người phản đối Hạ Hầu Trấn nhiều nhất chính là vị đại trưởng lão này, thậm chí đôi khi Hạ Hầu Trấn chỉ hận không thể khiến lão già chưa chịu chết này quy thiên sớm một chút, còn sống cũng chỉ lãng phí tài nguyên, còn không đem lại lợi lộc gì cho Hạ Hầu thị.
Đại trưởng lão chậm rãi nói: “Gia chủ, ngươi phải biết, ngươi là gia chủ của toàn bộ Hạ Hầu thị, mọi hành động của ngươi đều đại biểu cho lợi ích của toàn bộ Hạ Hầu thị.
Ta đã nghe chuyện rồi. Đứa nhỏ Hạ Hầu Vô Giang kia được ngươi cưng chiều quá mức, chịu thiệt trên giang hồ còn không chịu tỉnh ngộ, giờ thua dưới tay người ta cũng đúng thôi. Ngày trước khi lão phu xông xáo giang hồ cũng lúc bại lúc thắng, nhưng có đến mức chạy về gia tộc đòi viện binh đâu?
Còn nữa, lần này mặc dù có người chết nhưng đâu phải người Hạ Hầu thị ta, chỉ là một ma khí mà thôi, ngươi kích động gì chứ? Lại còn định dùng lực lượng Hạ Hầu thị chèn ép Quan Trung Hình Đường, làm vậy có lợi ích gì?”
Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nói: “Không có lợi ích gì? Lão thất là người Hạ Hầu thị ta, hắn chết, nếu Hạ Hầu thị không làm gì chẳng phải càng khiến người ta chế nhạo hơn à?”
Đại trưởng lão vẫn chậm rãi nói: “Gia chủ, nói câu không xuôi tai thì tên ma khí chết đi kia chẳng qua là một con chó mà Hạ Hầu thị ta nuôi mà thôi. Giờ thả chó ra cắn người bị người ta đánh chết, nuôi lại một con khác là được, cần gì phải kéo cả người vào chứ?”
Hạ Hầu Trấn vỗ mạnh lên bàn, phẫn nộ quát lớn: “Lão thất là huynh đệ của ta!”
Đại trưởng lão thu lại thần thái chậm rãi, nhìn Hạ Hầu Trấn một hồi rồi lạnh lùng nói: “Gia chủ, đừng quên ngươi họ gì! Hắn chỉ là người ngoài, trong cơ thể có dòng máu của Hạ Hầu thị mới là tộc nhân của ngươi.
Nếu vì chuyện này mà liên lụy tới tính mạng một đệ tử chi thứ Hạ Hầu thị thôi ta cũng thấy thiệt thòi, chớ nói chi bản thân Quan Trung Hình Đường đã chẳng dễ chọc.
Ngươi là gia chủ, ngươi phải suy nghĩ vì lợi ích của Hạ Hầu thị. Nếu ngươi cân nhắc không chu toàn thì để mấy lão già mà chưa chết chúng ta suy tính giúp gia chủ ngươi.
Dù sao chỉ còn chúng ta ở đây, ngươi không thể vận dụng được chút lực lượng nào. Tính mạng võ giả Hạ Hầu thị ta cực kỳ quý giá, tuyệt đối không thể lãng phí trong chuyện chẳng hề quan trọng như vậy được!”
Những trưởng lão khác xung quanh cũng lên tiếng phụ họa, tới chín thành số người tại đây đều đứng về phía đại trưởng lão, còn một thành bảo trì trung lập.
Những người này không phải cố ý đối chọi với Hạ Hầu Trấn, chỉ do lợi ích mà thôi.
Mặc dù những trưởng lão này không có thực quyền, nhưng con cháu họ vẫn trong Hạ Hầu thị, đương nhiên họ phải nghĩ cho con cháu của mình.
Cho nên Hạ Hầu Trấn muốn làm gì cũng phải có lợi ích cho con cháu họ mới được.
Còn một khi họ phát hiện quyền lực trong tay Hạ Hầu Trấn quá lớn, còn định gây chuyện, vậy bọn họ sẽ ra tay đè ép hắn xuống.
Nhìn những lão già trước mặt, Hạ Hầu Trấn hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Trong mắt những võ giả khác, gia chủ hắn uy phong vô cùng, nhưng hắn chỉ cảm thấy bức bối, vô cùng bức bối.
Hạ Hầu Trấn đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Được được được, các ngươi suy nghĩ về lợi ích của Hạ Hầu thị, có điều hôm nay ta chỉ muốn báo thù riêng!
Ta sẽ không vận dụng lực lượng Hạ Hầu thị, ta sẽ đích thân tới gặp Quan Tư Vũ đòi người!”
Nói xong, Hạ Hầu Trấn trực tiếp phất áo bỏ đi.
Chương 380 Mâu thuẫn trong Hạ Hầu thị (2)
Một trưởng lão trong đó tới trước người đại trưởng lão, lo lắng nói: “Đại trưởng lão, hôm nay chúng ta phản đối gia chủ như vậy, liệu có xảy ra chuyện không?”
Đại trưởng lão thản nhiên nói: “Còn xảy ra chuyện gì được? Hạ Hầu Trấn không phải kẻ ngu, hắn sẽ không vì một người ngoài đi liều chết với Quan Tư Vũ đâu.
Giờ hắn đang nổi nóng, cùng lắm là tới Quan Trung Hình Đường trút giận mà thôi, không việc gì đâu.
Thời gian vừa qua hắn làm việc quá thuận lợi, dã tâm cũng bành trướng, chúng ta nên dội cho chút nước, để hắn tỉnh táo hơn.
Tác dụng của đám trưởng lão chúng ta là gì? Chẳng phải để chỉnh lại đường nếu gia chủ đi lệch hay sao? Nói ra thì có hơi khó nghe, nếu gia chủ không nghe cũng chẳng có cách nào, dù sao chúng ta đều vì tốt cho hắn cả thôi.”
Mọi người ở đây nghe vậy gật nhẹ đầu, ra vẻ tán đồng.
Giờ Hạ Hầu Trấn đã quyết định tới Quan Trung Hình Đường gặp Quan Tư Vũ đòi người, mà tin tức về cái chết của Minh Trần cũng truyền tới Đại Quang Minh Tự.
Hơn nữa đường xá xa xôi, chỉ có tin Minh Trần đã chết truyền về chứ không phải thi thể.
Trong Kim Cương Viện, sư phụ của Minh Trần, Tuệ Chân nghe tin Minh Trần đã chết, không khỏi ngây ngẩn, trong mắt không có phẫn nộ, chỉ có bi thương vô hạn.
Tuệ Chân là trưởng lão Kim Cương Viện, đã sớm đạt tới tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều tuổi tác đã không nhỏ, hơn một trăm tuổi, khí huyết cũng bắt đầu suy bại.
Minh Trần không phải đệ tử duy nhất của hắn có điều lại là đệ tử mà hắn yêu thích nhất, bởi vì Minh Trần rất giống hắn lúc trẻ, đều khá nhiệt tình vì lợi ích chung nhưng lại dễ xúc động, dễ nóng giận.
Nhưng Tuệ Chân sống đã nhiều năm, chịu nhiều thua thiệt, tính cách đã sửa đổi, khi nhiều tuổi mới triệt để đại ngộ, song lại mất đi cơ hội bước vào tông sư võ đạo.
Minh Trần mặc dù không còn trẻ nhưng cũng đang lúc tráng niên, còn có cơ hội. Chỉ đần triệt để từ bỏ tính khí của mình, lĩnh ngộ được chân lý của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh, tương lai không chừng còn cơ hội bước lên cực hạn võ đạo.
Chỉ tiếc cuối cùng Minh Trần vẫn không thoát khỏi kiếp này, thật ra hắn không chết trong tay Sở Hưu mà chết trong tay nộ khí mà bản thân không cách nào khắc chế.
Có điều cho dù Tuệ Chân biết chuyện này, nhưng hắn vẫn phải báo thù cho Minh Trần.
Chuyện này không liên quan tới những thứ linh tinh khác, chỉ đơn giản vì hắn là sư phụ Minh Trần.
Tuệ Chân không phải Sầm Phu Tử, có thể vì lợi ích từ bỏ hận thù của đệ tử.
Hắn không hận Sở Hưu, nhưng vẫn muốn giết Sở Hưu báo thù.
Chỉ có điều với lực lượng bản thân, Tuệ Chân cũng không dám chắc giết chết được Sở Hưu.
Võ giả Đại Quang Minh Tự tu luyện cơ thể vô cùng cường đại, có điều do chuyên tu cơ thể, mọt khi tuổi già, khí huyết bắt đầu suy bại, lực lượng bản thân cũng suy yếu cực kỳ nghiêm trọng. Một đấu một hắn có thắng được Sở Hưu không cũng là một ẩn số.
Hơn nữa Sở Hưu là chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường, coi như nhân vật có thực quyền tại Quan Trung Hình Đường, hắn muốn giết Sở Hưu thì phải qua cửa Quan Tư Vũ trước đã. Tới mức độ tông sư võ đạo, hắn đã không thể với tay vào được.
Cho nên Tuệ Chân rời khỏi thiền viện của mình, tới gặp thủ tọa Kim Cương Viện, Vi Đà Tôn Giả - Hư Ngôn.
Bối phận của Hư Ngôn lớn hơn một bậc so với Tuệ Chân, có điều tuổi tác lại nhỏ hơn Tuệ Chân nhiều, thậm chí còn chưa tới trăm tuổi, bề ngoài là một tăng nhân trung niên tướng mạo mạnh mẽ.
Đại Quang Minh Tự truyền thừa cả vạn năm, thậm chí tồn tại từ trước đại kiếp nạn thượng cổ, cho nên trong Đại Quang Minh Tự hiện tại có tới mấy đời đệ tử.
Nhưng cũng chính vì vậy sẽ xuất hiện trường hợp một hòa thượng hai ba trăm tuổi thu một đệ tử trẻ mười mấy tuổi, bối phận của đệ tử này thành ra rất lớn.
Tình huống của Hư Ngôn chính là như vậy, trong số các võ giả bối phận chữ Hư, tuổi tác của hắn cũng tương đối nhỏ.
Tuệ Chân đi vào trong viện, chắp tay trước ngực thi lễ với Hư Ngôn rồi nói: “Tiểu sư thúc.”
Ngày trước khi Hư Ngôn còn trẻ, Tuệ Chân đã là giáo đầu võ tăng tu luyện có thành tựu, nhưng do bối phận nên hắn phải gọi Hư Nôn là sư thúc. Cảm thấy khó chịu, hắn thêm một chữ tiểu vào, thói quen này tới giờ vẫn không đổi.
Thấy Tuệ Chân tới, Hư Ngôn thở dài nói: “Ta biết chuyện Minh Trần rồi, Tuệ Chân, bớt đau buồn đi.”
Ánh mắt Tuệ Chân khó nén nổi vẻ buồn bã, gật nhẹ đầu. Có điều không đợi hắn nói ra lời, Hư Ngôn đã tiếp tục: “Tuệ Chân, có phải ngươi muốn nhờ ta ra mặt đòi người của Quan Trung Hình Đường hay không? Ta phải khuyên ngươi từ bỏ đi thôi, ta sẽ không ra tay, trong chùa cũng không để ngươi ra tay đâu.
Giang hồ có ân oán giang hồ, ân oán giữa Minh Trần và Sở Hưu đã theo cái
chết của Minh Trần mà chấm dứt, chuyện này coi như xong.”
“Vì sao!?”
Tuệ Chân kinh ngạc, hắn không hiểu vì sao Hư Ngôn lại nói vậy.
Võ giả Kim Cương Viện trước nay tính cách nóng nảy, theo Tuệ Chân nghĩ, chuyện này cho dù hắn không chủ động nhắc tới Hư Ngôn cũng sẽ đích thân tới Quan Trung Hình Đường tìm Quan Tư Vũ đòi một câu trả lời, nào ngờ Hỏa Nô lại không định ra tay, thậm chí còn ngăn cản hắn.
Hư Ngôn thở dài nói: “Là bên Quan Trung Hình Đường truyền tin lại.
Thủ tọa Vọng Niệm Thiện Đường, Hư Vân sư huynh trước kia đã nợ ân tình đường chủ đời trước Sở Cuồng Ca.
n tình này khi Sở Cuồng Ca còn sống hắn chưa trả, giờ Quan Trung Hình Đường muốn hắn trả ân tình này, Hư Vân sư huynh đã đáp ứng.
Lời của Hư Vân sư huynh có trọng lượng ra sao chắc ngươi cũng biết. Hắn đã mở miệng, ta không cách nào cự tuyệt, ngươi cũng không cách nào cự tuyệt.”
Tuệ Chân thở dài một hơi, dáng vẻ hắn vốn đã già cả, lúc này thân hình lại càng còng xuống.
Thủ tọa Vọng Niệm Thiên Đường, Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân, là người mạnh nhất trong Tam Đại Thiện Đường cùng Lục Đại Võ Viện, được cho là cường giả trong Đại Quang Minh Tự gần với phương trượng Thích Già Tôn Giả - Hư Từ.
Hơn nữa bối phận của Hư Vân trong số tăng nhân chữ Hư cũng rất cao, trước kia là đại sư huynh của bọn họ. Về phần vì sao cuối cùng Hư Từ lại ngồi lên vị trí phương trượng vẫn luôn là câu đố cho người ngoài, vì trong số võ giả bối phận chữ Hư, bất luận trên giang hồ hay trong Đại Quang Minh Tự, danh tiếng của Hư Vân đều là lớn nhất, thế nhưng cuối cùng Hư Từ lại thành phương trượng.
Có điều quan hệ đôi bên không vì chuyện này mà thay đổi, ngày trước khi Hư Từ vừa chấp chưởng Đại Quang Minh Tự, Hư Vân cũng dốc hết sức giúp đỡ Hư Từ ổn định lại lòng người trong nội bộ Đại Quang Minh Tự. Có thể nói giờ Hư Từ ngồi vững trên ghế phương trượng cũng là nhờ Hư Vân hỗ trợ.
Trong Đại Quang Minh Tự, một lời của Hư Vân không kém gì phương trượng, nếu Hư Vân đã nói trả ân tình này, vậy Hư Ngôn không cách nào phản bác, Tuệ Chân càng không thể kháng cự.
Nhìn thi thể thất thúc, ánh mắt Hạ Hầu Vô Giang mang theo hận ý và bi thương vô hạn.
Lúc trước khi Sở Hưu giết chết Thiền Nhi, Hạ Hầu Vô Giang chỉ có hận ý cùng phẫn nộ, thậm chí ý hận không nhiều, phẫn nộ mới chiếm đa số.
Phẫn nộ Sở Hưu giết nữ nhân của hắn chứ không phải hận Sở Hưu giết nữ nhân của hắn.
Bởi vì Hạ Hầu Vô Giang có rất nhiều nữ nhân, không phải chỉ mình Thiền Nhi, một Thiền Nhi chết đi chỉ khiến hắn phẫn nộ chứ không khiến hắn bi thương.
Nhưng giờ thất thúc chết đi lại khiến Hạ Hầu Vô Giang vô cùng thống hận, đồng thời lại bi thương không thôi, vì thất thúc coi như người ở bên cạnh hắn từ khi còn bé.
Lúc nhỏ mặc dù Hạ Hầu Vô Giang đã thể hiện thiên phú bản thân nhưng Hạ Hầu Trấn quản giáo Hạ Hầu Vô Giang cực kỳ nghiêm ngặt, lệnh cho đám người thất thúc giám sát hắn tu luyện, làm sai còn bị trừng phạt.
Lúc đó thất thúc là tâm phúc của Hạ Hầu Trấn, không phải chuyện gì thất thúc làm theo lời Hạ Hầu Trấn, ngược lại khi Hạ Hầu Vô Giang quá mức mệt mỏi thất thúc sẽ cho hắn thả lỏng một chút, đồng thời nếu Hạ Hầu Vô Giang bị phạt, thất thúc cũng sẽ nói đỡ giúp hắn.
Cho nên đối với Hạ Hầu Vô Giang, thất thúc không khác gì người thân chân chính, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với đám thúc phụ trong Hạ Hầu thị vừa gặp mặt đã tính toán với hắn.
Thế nhưng giờ thất thúc đã chết, chết trong tay Sở Hưu, hỏi Hạ Hầu Vô Giang làm sao không hận cho được?
Chỉ có điều giờ cho dù có hận Hạ Hầu Vô Giang cũng không ngu ngốc tới mức tới tìm Sở Hưu báo thù vào thời điểm này.
Chuyện cái chết của thất thúc không dừng lại ở đây, Hạ Hầu thị cũng sẽ không bỏ qua!
Lúc này Sở Hưu chẳng hề quan tâm tới chuyện sống chết của thất thúc, sau khi lấy được đồ trong Thông Thiên Tháp, Sở Hưu lập tức trở về Quan Tây kiểm kê chiến lợi phẩm.
Trong kịch bản gốc, thứ quý giá nhất trong Thông Thiên Tháp là một bộ công pháp luyện thể có đặt trên giang hồ cũng rất không tệ. Giờ Sở Hưu đã lấy được hộp báu, nếu y không đoán sai, hẳn chính là thứ này.
Hộp báu kia nhìn rất đơn giản, chỉ chế tạo bằng thép đen bình thường, nếu không phải nó được treo trên tầng cao nhất của kho vũ khí, Sở Hưu cũng không tin thứ này là điển tịch quý giá nhất trong toàn bộ kho vũ khí.
Mở hộp báu ra, bên trong không chỉ có một bộ công pháp mà là rất nhiều, trong đó môn công pháp trên cùng có năm chữ được mạ vàng: «Đại Kim Cương Thần Lực»!
Trên giang hồ, nếu luận truyền thừa đạo thống, nhiều nhất chính là ba phái phật đạo ma, có điều giờ Ma đạo tương đối suy thoái mà thôi.
Còn Phật đạo nam bắc xung tôn, Bắc Phật Tông - Đại Quang Minh Tự luyện thể, Nam Phật Tông - Tu Bồ Đề Thiền Viện tu pháp. Hai nhà này đã bao hàm chín thành võ công Phật môn trong giang hồ.
Đặc biệt là Đại Quang Minh Tự, đại đa số công pháp luyện thể Phật môn đều xuất phát từ Đại Quang Minh Tự, điểm này bất luận thượng cổ hay hiện đại đều vậy.
Đương nhiên chuyện này không phải tuyệt đối, Đại Kim Cương Thần Lực chính là một môn công pháp như vậy, nó do một vị cao tăng Phật môn không thuộc về Đại Quang Minh Tự sáng tạo ra, nhưng sau khi tu luyện tới đỉnh phong, uy năng của nó cũng không hề kém gì những công pháp luyện thể của Đại Quang Minh Tự.
Đại Kim Cương Thần Lực chú trọng đơn giản trực tiếp, tu luyện uy năng của cơ thể, diễn hóa lực lượng Hộ Pháp Kim Cương.
Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy, Đại Kim Cương Thần Lực chỉ coi là môn công pháp luyện thể hạ đẳng hay trung đẳng, chắc chắn không có danh tiếng gì trên giang hồ, càng không được Thông Thiên Võ Tông cất giữ, thậm chí coi là công pháp điển tịch trân quý nhất.
Đại Kim Cương Thần Lực nhập môn khá bình thường, điểm thật sự phát huy uy năng của Đại Kim Cương Thần Lực chính là biến hóa sau đó.
Trong truyền thuyết Đại Kim Cương Thần Lực do do ba mươi hai Kim Cương Pháp Tướng của Phật môn tạo thành, người tu luyện có thể đạt được uy lực Kim Cương Hàng Ma, khi tu luyện tới đại thành có thể tự cảm ngộ ngưng tụ ra pháp tướng riêng của bản thân mình. Thậm chí khi đạt tới đỉnh phong có thể không câu nệ lực lượng của pháp tướng nưa, hình thái pháp tướng hóa đi chỉ còn thần ý, đạt tới mức thần ý động kình lực nảy sinh, ngồi xếp bằng cũng có thể đả thương người.
Đơn giản mà nói, Đại Kim Cương Thần Lực có cường đại hay không hoàn toàn quyết định bởi người tu luyện, thậm chí mỗi người tu luyện có thể tạo thành pháp tướng bất đồng, uy năng cũng khác biệt.
Cho nên điển tịch Đại Kim Cương Thần Lực dày như vậy nhưng công pháp chủ yếu lại chiếm một phần nhỏ, còn lại đều là cảm ngộ của những người tu hành khác cùng pháp tướng bọn họ lưu lại.
Trong đó có hơn mười loại pháp tướng như Kim Cương Hàng Ma Tướng, Cực Lạc Đồng Tử Tướng, Đại Ngu Đại Chuyết Tướng, Vạn Pháp Không Tịch Tướng, Hải Nạp Bách Xuyên Tướng, Duy Ngã Độc Tôn Tướng.
Những pháp tướng này đều do các tiền bối tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực lưu lại, là pháp tướng thuộc về bọn họ, Sở Hưu có thể tu luyện theo, người trước tu luyện người sau hái quả, chúng đều có thể giúp Sở Hưu mau chóng nhập môn.
Có điều những pháp tướng này dẫu sao cũng không phải cảm ngộ của bản thân Sở Hưu, cho dù Sở Hưu vận dụng được chúng cũng không cách nào tu luyện tới đỉnh phong. Muốn thật sự lĩnh ngộ được chân lý của Đại Kim Cương Luân Ấn vẫn phải lĩnh ngộ pháp tướng của bản thân mới được.
Còn tương lai nếu Sở Hưu có thể đạt tới mức hợp nhất tất cả pháp tướng, đạt tới cảnh giới vô tướng hữu thần, thần niệm phát động là vạn pháp lan tỏa, đây mới là trạng thái cuối cùng của Đại Kim Cương Thần Lực, còn được gọi là Vạn Kiếp Kim Thân!
Đây là những lời giới thiệu trong điển tịch, cụ thể có ai tu luyện tới mức đó không, không ai biết.
Hơn nữa bộ công pháp này cũng rất ít khi lộ diện trong kịch bản gốc nên cũng không có phẩm cấp, hơn nữa với tính chất của nó cũng không cách nào phán định cấp bậc.
Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù trên giang hồ đã sớm kết luận, không có công pháp mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất. Nhưng một môn công pháp dẫu sao cũng phải có giới hạn trên dưới mới phải.
Nhưng võ công như Đại Kim Cương Thần Lực hoàn toàn không có giới hạn trên dưới, ai cũng có thể tu luyện, về phần tu luyện xong đạt được uy năng ra sao lại khác biệt như ngày với đêm, cho nên càng không dễ phân biệt đẳng cấp.
Lại mở hộp báu khác, trong đó cũng có tương đối nhiều công pháp, ba nhà đạo phật ma đều có, còn có một số công pháp vô cùng kỳ dị, có điều Sở Hưu lật xem một lượt, hầu hết y đều không dùng được.
Giờ công pháp trên người Sở Hưu đều không kém hơn những đệ tử đại phái, thậm chí còn mạnh hơn bọn họ, cho nên những công pháp tứ chuyển ngũ chuyển người giang hồ coi như trân bảo, Sở Hưu lại khá coi thường.
Còn những thứ khác, Sở Hưu chỉ lấy mấy loại đan dược tương đối quý giá, còn lại không động tới những thứ khác. Y định nộp lên Quan Trung Hình Đường những thứ này.
Sở Hưu làm vậy đương nhiên không phải vì hắn chí công vô tư mà là những thứ này có thể chứng minh ‘giá trị’ của Sở Hưu.
Chương 377 Đại Kim Cương thần lực (2)
Quan Trung Hình Đường mặc dù là tổ chức hết sức đặc thù nhưng tính chất của nó cũng không khác lắm so với phần lớn thế lực võ lực khác. Tông môn che chở cho ngươi, ngươi cũng phải cung cấp đầy đủ giá trị cho tông môn, hai bên tồn tại là hỗ trợ lẫn nhau.
Lúc trước Sở Hưu đã giúp Quan Trung Hình Đường gây dựng được nhiều danh tiếng, còn hiện giờ những thứ Sở Hưu lấy được lại cung cấp cho Quan Trung Hình Đường rất nhiều lợi ích, cho nên khi Sở Hưu xảy ra chuyện, Quan Trung Hình Đường cũng phải ra tay che chở cho y. Đây cũng là lý do vì sao Sở Hưu dám ra tay giết Minh Trần.
Đương nhiên nếu Quan Trung Hình Đường sợ phiền phức cũng có thể chọn không che chở, nhưng như vậy lòng người liệu có còn không?
Một thế lực thậm chí không thể che chở cho người của mình đương nhiên sẽ khiến cho nội bộ lục đục, có lẽ cách lúc suy bại cũng không bao lâu.
Quả nhiên, bên phía Sở Hưu không đợi được bao lâu, Quan Tư Vũ đã phái Uất Trì tới, bảo Sở Hưu tới tổng bộ Quan Trung Hình Đường một chuyến.
Lần này thấy Sở Hưu, Uất Trì lại chủ động chắp tay với y nói: “Sở đại nhân, lần này ngươi lại tạo dựng thanh thế không nhỏ.”
Uất Trì là người biết phân tấc, lần trước cấp bậc của Sở Hưu và hắn không sai biệt lắm cho nên Uất Trì có thể nói chuyện ngang hàng với y.
Nhưng giờ Sở Hưu đã là chưởng hình quan, mặc dù vị trí này không đến mức khiến Uất Trì khách khí hay cung kính với Sở Hưu, nhưng chí ít cũng cần tôn kính ở mức tối thiểu.
Sở Hưu khoát tay nói: “Uất Trì huynh, ngươi với ta quen nhau đã lâu như vậy rồi, cần gì khách khí như vậy. Hai ta cứ xưng hô như trước là được.
Về phần chuyện Thông Thiên Tháp lần này, trên giang hồ trước nay luôn là nắm tay ai to nhất thì cầm nhiều đồ nhất, chẳng lẽ ta lại phải chủ động chia đồ cho những người khác hay sao?”
Uất Trì nghe vậy cười khổ nói: “Mặc dù đạo lý đúng là vậy, có điều lần này Sở huynh lại ra tay giết người của Đại Quang Minh Tự ngay trước mặt mọi người như vậy, thật sự quá tàn nhẫn. Chuyện này e là không dễ giải quyết.
Dù sao đường chủ gọi ngươi về tổng đường cũng là để bàn chuyện giải quyết việc này, Sở huynh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”
Uất Trì không có ác cảm gì với Sở Hưu, vì Sở Hưu cũng là người hiểu phân tấc.
Trước đó Uất Trì gọi Sở Hưu là đại nhân là do hắn hiểu quy củ, còn nếu Sở Hưu cứ thế nhận lấy, mặc dù không có vấn đề gì nhưng cũng không khỏi khiến người khác cảm thấy y tự đại tự kiêu, sẽ thấy không thoải mái
Cho nên Uất Trì mới bảo Sở Hưu chuẩn bị tâm lý cho tốt, trên đường nên suy nghĩ làm sao để giải quyết chuyện này.
Sở Hưu ngược lại không hề lo lắng, chỉ cười ha hả chắp tay nói: “Đa tạ Uất Trì huynh chỉ điểm.”
Nói xong, Sở Hưu liền theo Uất Trì lên đường tới tổng hộ Hình Đường.
Khi đến Quan Trung Hình Đường đã là ban đêm, Sở Hưu cũng không gấp gáp tới gặp Quan Tư Vũ ngược lại nhờ Uất Trì tìm một phòng khách ở tổng đường để mình nghỉ lại. Giờ dẫu sao y cũng là chưởng hình quan một vùng, vẫn có chút đãi ngộ.
Đêm xuống, Sở Hưu ngồi trong phòng uống trà, trong phòng bừng lên làn sương ma khí kèm theo một luồng gió thơm thoang thoảng bên mũi, thân hình Mai Khinh Liên xuất hiện trong đó.
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Trong tổng bộ Hình Đường phu nhân cũng dám ra tay? Chẳng lẽ không sợ Quan Tư Vũ phát giác à?”
Mai Khinh Liên đi tới cái ghế cạnh Sở Hưu, ngồi xuống rồi lười biếng nói: “Hắn? Chỉ cần ta không muốn hắn phát hiện, hắn không thể phát hiện.
Còn nữa, đừng gọi ta phu nhân. Nếu ngươi đã biết thân phận của ta rồi lại còn nghĩ ta sẽ ở cả đời bên cạnh lão già Quan Tư Vũ kia chắc?”
Sở Hưu cười cười nói: “Vậy ta gọi ngươi là gì? Mai tông chủ?”
Mai Khinh Liên khoát tay áo nói: “Thôi bỏ đi, các đời tông chủ m Ma Tông không ai có kết cục tốt, huồng hồ trước nay ta chưa từng kế thừa vị trí tông chủ m Ma Tông.
Khi m Ma Tông vẫn còn, ta là Thánh nữ của m Ma Tông, hơn nữa ta cũng coi như trưởng bối của ngươi. Nếu muốn tìm cách xưng hô cứ gọi ta là Thánh nữ đại nhân đi.
Còn nữa, tiểu tử ngươi đúng là to gan, giáo đầu võ tăng Kim Cương Viện của Đại Quang Minh Tự mà cũng dám giết. Quan Tư Vũ nghe xong tin này giận tới ném cả cốc chén trên bàn đi đấy.”
Quan Tư Vũ giận tới ném cốc chén cũng không có gì là lạ, ngược lại nếu hắn không có phản ứng gì mới là kỳ quái.
Sở Hưu chỉ cười cười nói với Mai Khinh Liên: “Có người muốn giết ta, đương nhiên ta cũng phải giết hắn rồi, ai quan tâm hắn là Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện, ta tha cho hắn một lần chẳng lẽ lại hóa thù thành bạn được? Nếu đã không thể hóa giải vậy chỉ có thể đẩy hắn vào chỗ chết thôi.”
Mai Khinh Liên nghe vậy lại vỗ tay cười nói: “Quan Tư Vũ trách ngươi chú ta không trách ngươi, đúng là nên dạy cho đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự một bài học.
Ngày xưa khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, Đại Quang Minh Tự chính là tông môn góp phần lớn nhất.
Có điều đó đã là chuyện cả ngàn năm trước rồi, ta cũng chẳng muốn nhắc lại. Nhưng sau này m Ma Tông ta đã kín tiếng ẩn nhẫn rồi mà đám lừa trọc chết tiệt kia vẫn truy đuổi khắp giang hồ, đúng là đáng ghét!”
Nhắc tới Đại Quang Minh Tự hiển nhiên Mai Khinh Liên cũng hận tới nghiến răng nghiến lợi, mặc dù đó đều là chuyện trước kia.
Mai Khinh Liên vung tay lên nói với Sở Hưu: “Chuyện ngươi gây ra lần này không nhỏ nhưng chắc Quan Tư Vũ cũng không phạt nặng ngươi đâu. Ta cũng sẽ ở bên trợ giúp, để Quan Tư Vũ chống đỡ giúp ngươi lần này.”
Sở Hưu chắp tay nói: “Đa tạ Thánh nữ đại nhân.”
Mai Khinh Liên khoát tay nói: “Đừng vội cảm ơn, sau khi chuyện này kết thúc ta còn có việc cần ngươi ra tay.”
Sở Hưu hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mai Khinh Liên trợn mắt nhìn Sở Hưu một cái nói: “Yên tâm đi, chút thực lực đó của ngươi ta còn cần lừa gạt hay sao? Là chuyện trong phạm vi năng lực của ngươi, cũng có lợi cho ngươi nữa. Sau khi chuyện này kết thúc ta sẽ nói cho ngươi, chắc chắn không để ngươi chịu thiệt là được.”
Úp úp mở mở với Sở Hưu vài lời, Mai Khinh Liên mới đứng dậy, lại dùng ma khí che giấu rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu lập tức tới thư phòng Quan Tư Vũ, Mai Khinh Liên đã ngồi cạnh Quan Tư Vũ.
Thấy Sở Hưu đã đến, sắc mặt Quan Tư Vũ âm trầm như nước, hắn hừ lạnh một tiếng: “Sở Hưu, lần trước ta đã nói với ngươi thế nào rồi? Sao ngươi vẫn làm như vậy?
Người của Đại Quang Minh Tự mà ngươi cũng dám giết, ngươi có nghĩ tới chuyện Quan Trung Hình Đường sẽ kết thù kết oán với Đại Quang Minh Tự hay không?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đường chủ, không phải ta muốn giết người của Đại Quang Minh Tự mà là người của Đại Quang Minh Tự muốn giết ta.
Trên giang hồ mọi thứ đều phải theo đạo lý, cho dù đối phương là Bắc Phật Tông - Đại Quang Minh Tự cũng không thể không nói lý được?
Minh Trần kia tìm ta báo thù, muốn tính mạng của ta, chẳng lẽ ta còn phải nhường nhịn hay sao?
Có điều chuyện này mình ta làm thì cũng mình ta gánh vác, người là do ta giết, không liên quan tới Quan Trung Hình Đường. Đây là ân oán cá nhân từ trước khi ta gia nhập Quan Trung Hình Đường, ta nguyện ý thoát ly Quan Trung Hình Đường, một mình gánh chịu nhân quả này.”
Nói xong, Sở Hưu còn lấy những công pháp trong Thông Thiên Tháp ra, trầm giọng nói: “Nơi Thông Thiên Tháp xuất thế cũng là trong phạm vi của Quan Trung Hình Đường ta, những công pháp này thuộc hạ nhận được trong Thông Thiên Tháp, cũng nên nộp lên cho Quan Trung Hình Đường. Có điều từ nay về sau thuộc hạ không thể làm việc cho Quan Trung Hình Đường nữa.”
Nhân tính
Chương 378 Nhân tính
Mai Khinh Liên nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt mang vẻ trêu tức, cái trò lấy lui làm tiến này ngay nàng còn nhìn ra, nói chi tới Quan Tư Vũ.
Chỉ có điều với tình hình trước mắt, chiêu trò này của Sở Hưu vẫn rất hữu dụng, chí ít Quan Tư Vũ sẽ không làm việc khiến người trong Quan Trung Hình Đường nản lòng như vậy.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Lão gia, lần này đúng là do hòa thượng Đại Quang Minh Tự quá mức bá đạo. Nếu Sở Hưu nhượng bộ rút lui, chẳng những Quan Trung Hình Đường ta không nhận được đồ vật trong Thông Thiên Tháp mà cả thanh danh cũng bị hao tổn.
Minh Trần kia chỉ là giáo đầu võ tăng của Kim Cương Viện, trên giang hồ cũng chẳng có danh tiếng gì, chẳng lẽ giết hắn thì trụ trì phương trượng của Đại Quang Minh Tự lại ra mặt hay sao?”
Nghe Mai Khinh Liên nói vậy sắc mặt Quan Tư Vũ mới khá hơn một chút, nhưng hắn vẫn hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, đừng đứng đó đóng kịch nữ, chuyện lần này Quan Trung Hình Đường tiếp tục che chở giúp ngươi. Có điều lần sau khi động thủ nhất định phải cân nhắc thận trọng hậu quả sau này, nếu không có ngày ngươi gây ra phiền toái lớn đến mức Quan Trung Hình Đường cũng không gánh được, vậy ngươi tự cầu phúc đi.”
Sở Hưu cười cười, đứng dậy chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ đường chủ!”
Quan Tư Vũ bảo Sở Hưu thận trọng, thật ra khi Sở Hưu giết Minh Trần y đã cân nhắc cẩn thận. Sở Hưu biết Quan Trung Hình Đường có thực lực chống đỡ chuyện này.
Người Sở Hưu giết không phải tuấn kiệt trẻ tuổi của Đại Quang Minh Tự, cũng không phải nhân vật quan trọng gì, Đại Quang Minh Tự sẽ không gióng trống khua chiêng tới Quan Trung Hình Đường đòi người.
Hơn nữa vạn nhất Quan Tư Vũ sợ, không muốn vì Sở Hưu mà đắc tội với Đại Quang Minh Tự, vậy cũng rất đơn giản, Sở Hưu đi thẳng là được. Dù sao đối với Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường chỉ là một ván cầu mà thôi, y cũng chẳng hề có ý muốn lưu lại lâu ở Quan Trung Hình Đường.
Quan Tư Vũ gọi Uất Trì tới, lấy một chuỗi tràng hạt ra giao cho Uất Trì nói: “Cho người đưa chuỗi hạt này cho Đại Quang Minh Tự, nói với người của Đại Quang Minh Tự, thù oán giữa Sở Hưu và Minh Trần là chuyện trước khi hắn gia nhập Quan Trung Hình Đường. ân oán giang hồ, người chết như đèn tắt, mong Đại Quang Minh Tự có thể dùng lý trí xử lý chuyện lần này.”
Uất Trì cầm chuỗi tràng hạt này, nghi hoặc nói: “Đây là?”
Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Dưới trướng Đại Quang Minh Tự có Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện, trong đó địa vị của Tam Đại Thiền Đường còn cao hơn Lục Đại Võ Viện.
Ngày trước đường chủ Sở Cuồng Ca đại nhân đã từng có ân với Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân, thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường trong Tam Đại Thiền Đường. Cho nên Hư Vân lưu lại chuỗi tràng hạt này, xem như ân tình.
Ân tình với thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường đã đủ triệt tiêu chuyện này, cho dù thủ tọa Kim Cương Viện, Vi Đà Tôn Giả - Hư Ngôn có lên tiếng, lời nói của hắn cũng không có trọng lượng bằng Hư Vân.”
Sở Hưu lại hết sức kinh ngạc, vốn y tưởng cho dù người của Kim Cương Viện có tới, Quan Tư Vũ cũng sẽ chọn cứng rắn chống lại thủ tọa Kim Cương Viện - Hư Ngôn, không ngờ hắn lại dùng cách này giải quyết mọi chuyện.
Có điều suy nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Ngày trước Sở Cuồng Ca được xưng là Cự Hiệp, cứu người vô số, trên giang hồ cũng vô số người thiếu nợ ân tình của hắn, trong đó có người của Đại Quang Minh Tự cũng không có gì là lạ.
Có điều ân tình chỉ là ân tình, còn xa mới khiến người ta vì nó mà trả cả tính mạng.
Cho nên trước khi Sở Cuồng Ca chết, Quan Trung Hình Đường đang trong thời khắc nguy hiểm nhất vẫn không sử dụng ân tình của Hư vân, bởi Quan Tư Vũ biết ân tình này không đủ để khiến Hư Vân giúp Quan Trung Hình Đường vượt qua gian nan, chỉ có thể dùng trên chuyện nhỏ như lần này.
Lại cảnh cáo Sở Hưu một lần, Quan Tư Vũ mới để Sở Hưu rời khỏi.
Lấy ân tình của Hư Vân ra, Quan Tư Vũ cũng không tiếc nuối gì.
Ân tình này chỉ thuộc về Hư Vân chứ không phải của toàn bộ Đại Quang Minh Tự, cho nên nếu để lâu không dùng, sau khi Hư Vân chết cũng thành vô dụng.
Có Quan Trung Hình Đường hỗ trợ chống đỡ chuyện này, Sở Hưu cũng an tâm trở lại Quan Tây bắt đầu bế quan dưỡng thương, thuận tiện tu luyện Đại Kim Cương Thần Lực một chút.
Mà lúc này trong Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Vô Giang cúi đầu, bên cạnh hắn là thi thể thất thúc, còn trước mặt là Hạ Hầu Trấn sắc mặt âm trầm như nước.
Nửa ngày sau Hạ Hầu Trấn mới lên tiếng: “Lão thất bị ai giết?”
Hạ Hầu Vô Giang nói khẽ: “Là Sở Hưu, có điều phụ thân, Sở Hưu kia…”
“Câm miệng cho ta!”
Hạ Hầu Vô Giang còn chưa nói xong, Hạ Hầu Trấn đã trực tiếp ngắt lời.
Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nói: “Ta đã dạy ngươi rồi, làm việc chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Ta bất kể tên Sở Hưu kia thế nào, lần trước ta đã nói với ngươi rồi, làm việc phải cẩn thận quả quyết, không nắm chắc tất thắng thì đừng có ra tay. Kết quả thế nào đây? Ngươi thất bại, hơn nữa còn khiến lão thất mất mạng!
Một lần thất bại có thể chấp nhận, hai lần cũng có thể tha thứ, nhưng ngươi lại liên tục thua dưới tay tên Sở Hưu kia. Chuyện này chỉ có thể chứng minh cả năng lực cùng tâm tính của ngươi đều có vấn đề. Ngươi có biết không, nếu ngươi không phải đứa có thiên phú tốt nhất trong số con cái của ta, giờ ta đã phế bỏ ngươi rồi!”
Hạ Hầu Vô Giang cúi đầu không dám nói gì, bởi vì Hạ Hầu Trấn thậm chí không cho hắn cơ hội giải thích. Lần này Hạ Hầu Vô Giang bại cũng thật thảm, ngay cả thất thúc cũng bị liên lụy tới mất mạng.
Hạ Hầu Trấn thật sự phẫn nộ.
Thất thúc là môn khách tâm huyết của hắn, là người hắn tin tưởng tuyệt đối, là tâm phúc có sẵn sàng chịu chết vì hắn.
Người như vậy bên cạnh Hạ Hầu Trấn không có mấy, đối với bọn họ, Hạ Hầu Trấn còn tin tưởng hơn người trong gia tộc. Thế nhưng giờ thất thúc lại mất mạng vì Hạ Hầu Vô Giang, chuyện này khiến Hạ Hầu Trấn vừa tiếc nuối vừa đau lòng.
Người chứ nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình được đây? Thất thúc theo hắn hơn hai mươi năm, giờ lại chết oan chết uổng, Hạ Hầu Trấn sao lại thờ ơ cho được?
Mắt lạnh nhìn Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nói: “Giờ ngươi cút vào từ đường tự xét lại cho ta. Lão thất sẽ không chết vô ích, chuyện này Quan Trung Hình Đường nhất định phải cho Hạ Hầu thị ta một câu trả lời!”
Thường ngày tính cách Hạ Hầu Trấn khá trầm ổn tỉnh táo, rất ít khi thất thố như vậy.
Nếu lần này người chết không phải thất thúc mà là những hộ vệ khác bên cạnh Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn cùng lắm chỉ giáo huấn Hạ Hầu Vô Giang một chút, để hắn học được một bài học.
Ân oán giữa tiểu bối, người thế hệ trước như Hạ Hầu Trấn có thể ra tay, có điều sẽ rất mất mặt, không hợp quy củ.
Nhưng lần này thất thúc bị Sở Hưu giết chết, chuyện này Hạ Hầu Trấn không thể bỏ qua, nếu không những tâm phúc khác như thất thúc sẽ nghĩ gì về Hạ Hầu Trấn hắn?
Ngay lúc Hạ Hầu Trấn định triệu tập người của Hạ Hầu thị gây áp lực cho Quan Trung Hình Đường, một đệ tử Hạ Hầu thị lại đột nhiên đi tới bẩm báo: “Gia chủ, các vị trưởng lão mời ngài tới nghị sự.”
Hạ Hầu Trấn suy nghĩ một chút, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhỏ giọng mắng: “Lại là mấy lão già chết tiệt này!”
Chương 379 Mâu thuẫn trong Hạ Hầu thị (1)
Trên giang hồ có vô số tông môn đại phái, trong đó thứ hạng của Cửu Đại Thế Gia là dễ thay đổi nhất.
Tông môn dựa vào công pháp truyền thừa, cho dù người của tông môn chết hết, chỉ cần có người nhận được công pháp, chịu xây dựng lại tông môn, vậy cả tông môn sẽ bị diệt sạch.
So với Tư Minh, thế gia dựa vào huyết mạch truyền thừa, chuyện này trời sinh đã nằm ở thế yếu, tính hạn chế quá lớn.
Cho nên giờ trên giang hồ, Cửu Đại Thế Gia đều dùng cách thông gia tiệc mừng thọ đổi chế độ, để mình càng thêm cường đại, đồng thời khiến sơ hở càng nhỏ.
Hạ Hầu thị thân là thế gia đứng trong ba hạng đầu của Cửu Đại Thế Gia, thực lực bản thân đã đủ cường đại, cho nên giờ Hạ Hầu thị chỉ cầu một chữ ‘ổn’, chuyện này có thể thấy rất rõ từ chế độ của Hạ Hầu thị.
Trong Hạ Hầu thị ngoại trừ vị lão tổ đã bế quan ẩn cư lâu ngày, cho dù là gia chủ cũng không thể nhất ngôn cửu đỉnh.
Hạ Hầu Trấn mặc dù danh nghĩa là gia chủ, nhưng trên hắn còn hơn mười trưởng lão Hạ Hầu thị. Những trưởng lão này mặc dù thực lực không bằng Hạ Hầu Trấn nhưng đều là lão nhân trên giang hồ kinh nghiệm vô cùng phong phú. Những người này không có quyền lực thực tế nhưng lại có thể ngăn cản những việc Hạ Hầu Trấn định làm, sự tồn tại của họ cũng chính là vì việc này, đề phòng gia chủ Hạ Hầu Trấn khư khư cố chấp, đẩy cả Hạ Hầu thị vào vực sâu.
Cho nên trong Hạ Hầu thị, nếu Hạ Hầu Trấn muốn cải cách một số chuyện nhất định phải suy nghĩ hết mọi việc, thuyết phục tất cả các trưởng lão mới được.
Có thể nói làm gia chủ Hạ Hầu thị cũng hết sức mệt mỏi.
Quy củ này củ Hạ Hầu thị mặc dù có thể đề phòng gia chủ làm ra quyết định gì quá kịch liệt, đẩy Hạ Hầu thị vào vực sâu, nhưng đồng thời cũng khiến Hạ Hầu thị phát triển chậm chạp, chế độ cồng kềnh.
Lúc này trong phòng nghị sự của Hạ Hầu thị, hơn mười trưởng lão ngồi ngay ngắn tại đó, mặc dù đều tuổi cao sức yếu nhưng thực lực đều không tệ.
Trong số các trưởng lão này yếu nhất ngày trước cũng có có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, mạnh một chút thậm chí trước kia còn là tông sư võ đạo. Có điều tuổi tác họ đều đã lớn, thọ nguyên đã tới cực hạn, cho dù là tông sư võ đạo đều không còn cơ hội ra tay, cho nên mới buông bỏ quyền lực trong tay, an tâm tu dưỡng trong tộc.
Hạ Hầu Trấn đi vào đại sảnh, ngồi xuống ghế chủ rồi đảo mắt một vòng, thản nhiên nói: “Chư vị trưởng lão gọi ta tới có việc gì?”
Một ông lão tuổi tác lớn nhất, râu tóc bạc trắng, thậm chí mắt còn không mở
ra được, chậm rãi nói: “Nghe nói gia chủ định vận dụng lực lượng Hạ Hầu thị chèn ép Quan Trung Hình Đường?”
Hạ Hầu thị chỉ lớn như vậy, trước khi đến Hạ Hầu Trấn đã đoán được họ định làm gì, hắn hừ lạnh nói: “Phải thì sao? Đại trưởng lão, ngươi có ý kiến?”
Vị đại trưởng lão này trước kia cùng bối phận với lão tổ của Hạ Hầu thị, cũng từng là tông sư võ đạo, có điều trong thế hệ đó lão tổ Hạ Hầu thị càng thêm kinh tài tuyệt diễm, vẫn luôn đè ép vị đại trưởng lão này. Khiến cho hắn trước nay vẫn không ngóc đầu lên nổi, cho dù lúc tuổi thọ sắp cạn cũng không đổi.
Chỉ có điều vị đại trưởng lão này mặc dù sống không được tốt nhưng vẫn muốn bồi dưỡng con cháu lên chức gia chủ. Đáng tiếc trong số con cháu của hắn không ai có năng lực, khó khăn lắm mới có một hậu đại thiên phú kinh diễm nhưng lại vừa vặn cùng bối phận với Hạ Hầu Trấn, trực tiếp bị Hạ Hầu Trấn áp chế, thất bại khi tranh đoạt chức vị gia chủ.
Cho nên mấy năm gần đây người phản đối Hạ Hầu Trấn nhiều nhất chính là vị đại trưởng lão này, thậm chí đôi khi Hạ Hầu Trấn chỉ hận không thể khiến lão già chưa chịu chết này quy thiên sớm một chút, còn sống cũng chỉ lãng phí tài nguyên, còn không đem lại lợi lộc gì cho Hạ Hầu thị.
Đại trưởng lão chậm rãi nói: “Gia chủ, ngươi phải biết, ngươi là gia chủ của toàn bộ Hạ Hầu thị, mọi hành động của ngươi đều đại biểu cho lợi ích của toàn bộ Hạ Hầu thị.
Ta đã nghe chuyện rồi. Đứa nhỏ Hạ Hầu Vô Giang kia được ngươi cưng chiều quá mức, chịu thiệt trên giang hồ còn không chịu tỉnh ngộ, giờ thua dưới tay người ta cũng đúng thôi. Ngày trước khi lão phu xông xáo giang hồ cũng lúc bại lúc thắng, nhưng có đến mức chạy về gia tộc đòi viện binh đâu?
Còn nữa, lần này mặc dù có người chết nhưng đâu phải người Hạ Hầu thị ta, chỉ là một ma khí mà thôi, ngươi kích động gì chứ? Lại còn định dùng lực lượng Hạ Hầu thị chèn ép Quan Trung Hình Đường, làm vậy có lợi ích gì?”
Hạ Hầu Trấn lạnh lùng nói: “Không có lợi ích gì? Lão thất là người Hạ Hầu thị ta, hắn chết, nếu Hạ Hầu thị không làm gì chẳng phải càng khiến người ta chế nhạo hơn à?”
Đại trưởng lão vẫn chậm rãi nói: “Gia chủ, nói câu không xuôi tai thì tên ma khí chết đi kia chẳng qua là một con chó mà Hạ Hầu thị ta nuôi mà thôi. Giờ thả chó ra cắn người bị người ta đánh chết, nuôi lại một con khác là được, cần gì phải kéo cả người vào chứ?”
Hạ Hầu Trấn vỗ mạnh lên bàn, phẫn nộ quát lớn: “Lão thất là huynh đệ của ta!”
Đại trưởng lão thu lại thần thái chậm rãi, nhìn Hạ Hầu Trấn một hồi rồi lạnh lùng nói: “Gia chủ, đừng quên ngươi họ gì! Hắn chỉ là người ngoài, trong cơ thể có dòng máu của Hạ Hầu thị mới là tộc nhân của ngươi.
Nếu vì chuyện này mà liên lụy tới tính mạng một đệ tử chi thứ Hạ Hầu thị thôi ta cũng thấy thiệt thòi, chớ nói chi bản thân Quan Trung Hình Đường đã chẳng dễ chọc.
Ngươi là gia chủ, ngươi phải suy nghĩ vì lợi ích của Hạ Hầu thị. Nếu ngươi cân nhắc không chu toàn thì để mấy lão già mà chưa chết chúng ta suy tính giúp gia chủ ngươi.
Dù sao chỉ còn chúng ta ở đây, ngươi không thể vận dụng được chút lực lượng nào. Tính mạng võ giả Hạ Hầu thị ta cực kỳ quý giá, tuyệt đối không thể lãng phí trong chuyện chẳng hề quan trọng như vậy được!”
Những trưởng lão khác xung quanh cũng lên tiếng phụ họa, tới chín thành số người tại đây đều đứng về phía đại trưởng lão, còn một thành bảo trì trung lập.
Những người này không phải cố ý đối chọi với Hạ Hầu Trấn, chỉ do lợi ích mà thôi.
Mặc dù những trưởng lão này không có thực quyền, nhưng con cháu họ vẫn trong Hạ Hầu thị, đương nhiên họ phải nghĩ cho con cháu của mình.
Cho nên Hạ Hầu Trấn muốn làm gì cũng phải có lợi ích cho con cháu họ mới được.
Còn một khi họ phát hiện quyền lực trong tay Hạ Hầu Trấn quá lớn, còn định gây chuyện, vậy bọn họ sẽ ra tay đè ép hắn xuống.
Nhìn những lão già trước mặt, Hạ Hầu Trấn hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Trong mắt những võ giả khác, gia chủ hắn uy phong vô cùng, nhưng hắn chỉ cảm thấy bức bối, vô cùng bức bối.
Hạ Hầu Trấn đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Được được được, các ngươi suy nghĩ về lợi ích của Hạ Hầu thị, có điều hôm nay ta chỉ muốn báo thù riêng!
Ta sẽ không vận dụng lực lượng Hạ Hầu thị, ta sẽ đích thân tới gặp Quan Tư Vũ đòi người!”
Nói xong, Hạ Hầu Trấn trực tiếp phất áo bỏ đi.
Chương 380 Mâu thuẫn trong Hạ Hầu thị (2)
Một trưởng lão trong đó tới trước người đại trưởng lão, lo lắng nói: “Đại trưởng lão, hôm nay chúng ta phản đối gia chủ như vậy, liệu có xảy ra chuyện không?”
Đại trưởng lão thản nhiên nói: “Còn xảy ra chuyện gì được? Hạ Hầu Trấn không phải kẻ ngu, hắn sẽ không vì một người ngoài đi liều chết với Quan Tư Vũ đâu.
Giờ hắn đang nổi nóng, cùng lắm là tới Quan Trung Hình Đường trút giận mà thôi, không việc gì đâu.
Thời gian vừa qua hắn làm việc quá thuận lợi, dã tâm cũng bành trướng, chúng ta nên dội cho chút nước, để hắn tỉnh táo hơn.
Tác dụng của đám trưởng lão chúng ta là gì? Chẳng phải để chỉnh lại đường nếu gia chủ đi lệch hay sao? Nói ra thì có hơi khó nghe, nếu gia chủ không nghe cũng chẳng có cách nào, dù sao chúng ta đều vì tốt cho hắn cả thôi.”
Mọi người ở đây nghe vậy gật nhẹ đầu, ra vẻ tán đồng.
Giờ Hạ Hầu Trấn đã quyết định tới Quan Trung Hình Đường gặp Quan Tư Vũ đòi người, mà tin tức về cái chết của Minh Trần cũng truyền tới Đại Quang Minh Tự.
Hơn nữa đường xá xa xôi, chỉ có tin Minh Trần đã chết truyền về chứ không phải thi thể.
Trong Kim Cương Viện, sư phụ của Minh Trần, Tuệ Chân nghe tin Minh Trần đã chết, không khỏi ngây ngẩn, trong mắt không có phẫn nộ, chỉ có bi thương vô hạn.
Tuệ Chân là trưởng lão Kim Cương Viện, đã sớm đạt tới tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều tuổi tác đã không nhỏ, hơn một trăm tuổi, khí huyết cũng bắt đầu suy bại.
Minh Trần không phải đệ tử duy nhất của hắn có điều lại là đệ tử mà hắn yêu thích nhất, bởi vì Minh Trần rất giống hắn lúc trẻ, đều khá nhiệt tình vì lợi ích chung nhưng lại dễ xúc động, dễ nóng giận.
Nhưng Tuệ Chân sống đã nhiều năm, chịu nhiều thua thiệt, tính cách đã sửa đổi, khi nhiều tuổi mới triệt để đại ngộ, song lại mất đi cơ hội bước vào tông sư võ đạo.
Minh Trần mặc dù không còn trẻ nhưng cũng đang lúc tráng niên, còn có cơ hội. Chỉ đần triệt để từ bỏ tính khí của mình, lĩnh ngộ được chân lý của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh, tương lai không chừng còn cơ hội bước lên cực hạn võ đạo.
Chỉ tiếc cuối cùng Minh Trần vẫn không thoát khỏi kiếp này, thật ra hắn không chết trong tay Sở Hưu mà chết trong tay nộ khí mà bản thân không cách nào khắc chế.
Có điều cho dù Tuệ Chân biết chuyện này, nhưng hắn vẫn phải báo thù cho Minh Trần.
Chuyện này không liên quan tới những thứ linh tinh khác, chỉ đơn giản vì hắn là sư phụ Minh Trần.
Tuệ Chân không phải Sầm Phu Tử, có thể vì lợi ích từ bỏ hận thù của đệ tử.
Hắn không hận Sở Hưu, nhưng vẫn muốn giết Sở Hưu báo thù.
Chỉ có điều với lực lượng bản thân, Tuệ Chân cũng không dám chắc giết chết được Sở Hưu.
Võ giả Đại Quang Minh Tự tu luyện cơ thể vô cùng cường đại, có điều do chuyên tu cơ thể, mọt khi tuổi già, khí huyết bắt đầu suy bại, lực lượng bản thân cũng suy yếu cực kỳ nghiêm trọng. Một đấu một hắn có thắng được Sở Hưu không cũng là một ẩn số.
Hơn nữa Sở Hưu là chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường, coi như nhân vật có thực quyền tại Quan Trung Hình Đường, hắn muốn giết Sở Hưu thì phải qua cửa Quan Tư Vũ trước đã. Tới mức độ tông sư võ đạo, hắn đã không thể với tay vào được.
Cho nên Tuệ Chân rời khỏi thiền viện của mình, tới gặp thủ tọa Kim Cương Viện, Vi Đà Tôn Giả - Hư Ngôn.
Bối phận của Hư Ngôn lớn hơn một bậc so với Tuệ Chân, có điều tuổi tác lại nhỏ hơn Tuệ Chân nhiều, thậm chí còn chưa tới trăm tuổi, bề ngoài là một tăng nhân trung niên tướng mạo mạnh mẽ.
Đại Quang Minh Tự truyền thừa cả vạn năm, thậm chí tồn tại từ trước đại kiếp nạn thượng cổ, cho nên trong Đại Quang Minh Tự hiện tại có tới mấy đời đệ tử.
Nhưng cũng chính vì vậy sẽ xuất hiện trường hợp một hòa thượng hai ba trăm tuổi thu một đệ tử trẻ mười mấy tuổi, bối phận của đệ tử này thành ra rất lớn.
Tình huống của Hư Ngôn chính là như vậy, trong số các võ giả bối phận chữ Hư, tuổi tác của hắn cũng tương đối nhỏ.
Tuệ Chân đi vào trong viện, chắp tay trước ngực thi lễ với Hư Ngôn rồi nói: “Tiểu sư thúc.”
Ngày trước khi Hư Ngôn còn trẻ, Tuệ Chân đã là giáo đầu võ tăng tu luyện có thành tựu, nhưng do bối phận nên hắn phải gọi Hư Nôn là sư thúc. Cảm thấy khó chịu, hắn thêm một chữ tiểu vào, thói quen này tới giờ vẫn không đổi.
Thấy Tuệ Chân tới, Hư Ngôn thở dài nói: “Ta biết chuyện Minh Trần rồi, Tuệ Chân, bớt đau buồn đi.”
Ánh mắt Tuệ Chân khó nén nổi vẻ buồn bã, gật nhẹ đầu. Có điều không đợi hắn nói ra lời, Hư Ngôn đã tiếp tục: “Tuệ Chân, có phải ngươi muốn nhờ ta ra mặt đòi người của Quan Trung Hình Đường hay không? Ta phải khuyên ngươi từ bỏ đi thôi, ta sẽ không ra tay, trong chùa cũng không để ngươi ra tay đâu.
Giang hồ có ân oán giang hồ, ân oán giữa Minh Trần và Sở Hưu đã theo cái
chết của Minh Trần mà chấm dứt, chuyện này coi như xong.”
“Vì sao!?”
Tuệ Chân kinh ngạc, hắn không hiểu vì sao Hư Ngôn lại nói vậy.
Võ giả Kim Cương Viện trước nay tính cách nóng nảy, theo Tuệ Chân nghĩ, chuyện này cho dù hắn không chủ động nhắc tới Hư Ngôn cũng sẽ đích thân tới Quan Trung Hình Đường tìm Quan Tư Vũ đòi một câu trả lời, nào ngờ Hỏa Nô lại không định ra tay, thậm chí còn ngăn cản hắn.
Hư Ngôn thở dài nói: “Là bên Quan Trung Hình Đường truyền tin lại.
Thủ tọa Vọng Niệm Thiện Đường, Hư Vân sư huynh trước kia đã nợ ân tình đường chủ đời trước Sở Cuồng Ca.
n tình này khi Sở Cuồng Ca còn sống hắn chưa trả, giờ Quan Trung Hình Đường muốn hắn trả ân tình này, Hư Vân sư huynh đã đáp ứng.
Lời của Hư Vân sư huynh có trọng lượng ra sao chắc ngươi cũng biết. Hắn đã mở miệng, ta không cách nào cự tuyệt, ngươi cũng không cách nào cự tuyệt.”
Tuệ Chân thở dài một hơi, dáng vẻ hắn vốn đã già cả, lúc này thân hình lại càng còng xuống.
Thủ tọa Vọng Niệm Thiên Đường, Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân, là người mạnh nhất trong Tam Đại Thiện Đường cùng Lục Đại Võ Viện, được cho là cường giả trong Đại Quang Minh Tự gần với phương trượng Thích Già Tôn Giả - Hư Từ.
Hơn nữa bối phận của Hư Vân trong số tăng nhân chữ Hư cũng rất cao, trước kia là đại sư huynh của bọn họ. Về phần vì sao cuối cùng Hư Từ lại ngồi lên vị trí phương trượng vẫn luôn là câu đố cho người ngoài, vì trong số võ giả bối phận chữ Hư, bất luận trên giang hồ hay trong Đại Quang Minh Tự, danh tiếng của Hư Vân đều là lớn nhất, thế nhưng cuối cùng Hư Từ lại thành phương trượng.
Có điều quan hệ đôi bên không vì chuyện này mà thay đổi, ngày trước khi Hư Từ vừa chấp chưởng Đại Quang Minh Tự, Hư Vân cũng dốc hết sức giúp đỡ Hư Từ ổn định lại lòng người trong nội bộ Đại Quang Minh Tự. Có thể nói giờ Hư Từ ngồi vững trên ghế phương trượng cũng là nhờ Hư Vân hỗ trợ.
Trong Đại Quang Minh Tự, một lời của Hư Vân không kém gì phương trượng, nếu Hư Vân đã nói trả ân tình này, vậy Hư Ngôn không cách nào phản bác, Tuệ Chân càng không thể kháng cự.