-
Chương 371-375
Chương 371 Thiên Tử Vọng Khí Thuật chân chính
Ba mũi tên kéo căng cây cung, Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn!
Đám người chỉ nghe một tiếng nổ vang như sấm rền vang lên, khí thế cường đại lập tức tỏa khắp cả kho vũ khí, khiến cho mọi người đều nhìn về hướng thất thúc và Sở Hưu giao thủ.
Ba mũi tên bắn ra mang theo ba màu sắc thanh, lam, đỏ, như ba mảnh sao băng ầm ầm đánh về phía Sở Hưu. Khí thế cường đại mà ba mũi tên tỏa ra khiến tất cả mọi người đều biến sắc, ngay cả Sầm Phu Tử cũng vậy.
Trước đó Tàng Kiếm Sơn Trang giao thủ cùng Sầm Phu Tử, mặc dù hắn cũng áp đảo Sầm Phu Tử, nhưng thất thúc không nổi sát tâm với Sầm Phu Tử.
Dù sao chỉ là đoạt bảo bình thường mà thôi, Hạ Hầu thị cùng Ba Sơn Kiếm Phái lại không có thù oán gì, đánh bại đối phương là được, không cần hạ sát thủ.
Huống hồ trong Thông Thiên Tháp nguy cơ tứ phía, thất thúc không thể đem tất cả Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn dùng hết trên người Sầm Phu Tử.
Kết quả giờ thất thúc cùng lúc bắn ra ba mũi tên, tạo thành uy thế khiến Sầm Phu Tử cũng phải biến sắc, ngay hắn cũng không nắm chắc mình sẽ tiếp được.
Mà lúc này Sở Hưu đối diện với ma mũi tên thất thúc bắn tới, áp lực càng lớn.
Ba mũi tên này đã phong tỏa tất cả không gian né tránh của Sở Hưu, mặc dù chỉ có ba mũi tên nhưng lại cho người ta một cảm giác tuyệt vọng như dính phải thiên la địa võng.
Trong khoảnh khắc đó, quanh người Sở Hưu bùng lên sương máu, y trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, tay niết Độc Cô Ấn, cương khí như thuẫn, bất động như sơn!
Khí huyết vô biên truyền vào thuẫn cương khí, khiến quanh người Sở Hưu đều bao phủ trong huyết sắc vô biên.
Ba mũi tên mang theo ba luồng lực lượng khác nhau bắn lên Độc Cô Ấn của Sở Hưu, uy năng bộc phát ra khiến cả kho vũ khí cũng phải rung chuyển.
Thân hình Sở Hưu bị ba mũi tên bắn cho lui lại từng bước một, mỗi bước lui lại đều chìm sâu trên mặt đất, lưu lại một dấu chân cùng vết lõm sâu hơn một thước.
Lui liền mười bước, Độc Cô Ấn trên người Sở Hưu rốt cuộc vỡ vụn, nhưng ba mũi tên cũng hao hết lực lượng rơi trên mặt đất.
Có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Độc Cô Ấn của Sở Hưu là bí pháp chú trọng phòng ngự ngăn cản cương khí, nhưng có ngăn cản cương khí cũng khó lòng cản nổi chấn động cương khí kịch liệt khi va chạm.
Dưới ba mũi tên đó của thất thúc, Sở Hưu đã bị thương tới nội phủ, trực tiếp chấn thương.
Một đòn này uy lực vô cùng cường đại, uy năng của ba mũi tên này ngưng tụ trên một điểm, mạnh mẽ tới mức Sở Hưu chưa từng thấy cho dù là trên người Thiên Tội đà chủ hay Lục tiên sinh. Nếu đổi thành võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất yếu một chút, sợ rằng đã bị ba mũi tên này bắn chết!
Thất thúc lại lấy một mũi tên ra, nhìn Sở Hưu đã thổ huyết, thản nhiên nói: “Ta có Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, một mình ngươi đã đỡ được sáu mũi tên, đã rất hiếm có rồi. Đáng tiếc ba mũi cuối cùng ngươi cũng không xem hết được.”
Theo thất thúc thấy, Sở Hưu đã trọng thương, mình có nắm chắc bắn chết Sở Hưu trong hai mũi tên, mũi Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn cuối cùng Sở Hưu chắc chắn không thể thấy được.
Mũi tên quẩn quanh sát khí đỏ tươi sắc bén, thật ra mỗi mũi tên của thất thúc đều mang lực lượng bất đồng, Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn không chỉ là một môn võ công, trong đó còn mang theo mười ba loại biến hóa.
Mũi tên này bắn ra, sát ý ngập trời, mũi tên vốn màu trắng bạch cũng bị nhuộm thành đỏ thẫm.
Có điều lúc này Sở Hưu lại không lựa chọn né tránh mà dùng hai mắt dùng mũi tên kia, Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn, tinh thần lực tiêu hao cực lớn, trong đầu thậm chí có cảm giác đau đớn kịch liệt.
Lúc này trong mắt Sở Hưu, mũi tên của thất thúc không hề có sơ hở, đó là lực lượng cực hạn, có thể gọi là không một kẽ hở.
Trình độ của Thiên Tử Vọng Khí Thuật còn chưa đủ!
Hai mắt Sở Hưu lóe lên từng tia sáng, hai vệt máu chảy ra nơi khóe mắt, nhưng y không hề chớp mắt lấy một cái.
Lúc này trong mắt Sở Hưu, trên mũi tên kia có hàng loạt đường cong vặn vẹo, nhưng khi Thiên Tử Vọng Khí Thuật thi triển tới cực hạn, từng đường cong lại bắt đầu kéo dài, vặn vẹo.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu như bước vào một thiên địa mới, y thấy được!
Từng đường cong kéo dài kia không phải hiện tại mà là tương lai, là quỹ tích mà mũi tên của thất thúc sẽ đi qua!
Thần uy của Thông Thiên Võ Tông ẩn tàng trong người sử dụng, người ngoài không nhìn ra điểm dị thường của Sở Hưu.
Theo mọi người thấy, khi thất thúc bắn ra mũi tên này, Sở Hưu đứng ngây ra tại chỗ, như đã từ bỏ chống cự, chuẩn bị chờ chết.
Lã Phụng Tiên đang giao thủ cùng Sầm Phu Tử hai mắt mở to, định tới cứu viện Sở Hưu nhưng lại bị Sầm Phu Tử cuốn chặt lấy, không thể thoát thân nổi.
Còn Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm cũng muốn tới cứu nhưng đối mặt với mũi tên này của thất thúc, thực lực bọn họ căn bản không thể cứu viện.
Tam Độc Ma Chỉ -Doãn La Hoa từng thua thiệt trong tay Sở Hưu cùng đám người Trần Vân đại đương gia Lôi Vân Trại thì âm thầm cười lạnh.
Sở Hưu ngươi chẳng phải phách lối lắm sao? Chẳng phải bá đạo lắm à? Không để ai vào mắt cơ mà? Giờ thì thế nào? Chẳng phải vẫn chết ở đây ư?
Có điều cảnh tượng kế tiếp lại khiến đám người trợn tròn hai mắt, sắc mặt không dám tin tưởng.
Mũi tên của thất thúc tới người, cách Sở Hưu không tới một trượng, thế nhưng Sở Hưu lại đột nhiên bước ba bước theo một hướng kỳ dị.
Chính ba bước này khiến mũi tên lướt sát sạt cạnh người Sở Hưu, thậm chí cương khí trên mũi tên cũng chỉ lướt sát qua cương khí hộ thể của Sở Hưu, không sản sinh chút xung đột nào.
Ánh mắt thất thúc lộ vẻ kinh hãi, có điều vậy vẫn chưa xong, Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, truy hồn đoạt phách, chưa uống máu làm sao né tránh dễ dàng như vậy được?
Sau khi thất bại, mũi tên lại bộc phát ra sát khí đỏ rực chói mắt, không ngờ lại trực tiếp quay lại đâm về phía sau lưng Sở Hưu!
Sở Hưu thậm chí không buồn quay đầu, lại bước theo một hướng khác một bước, mũi tên lại lướt sát qua người y.
Lần thứ hai thất bại, mũi tên lại trở về, nhưng kết quả vẫn là thất bại.
Bị Sở Hưu tránh né liền ba lần, cương khí bám trên mũi tên đã không đủ cho nó quay lại, mũi tên găm trên vách tường của kho vũ khí, lực đạo lớn tới kinh người, ghim sâu vào vách tường, chỉ để lại đuôi tên rung động.
Mọi người nhìn Sở Hưu, lại nhìn thất thúc, không hiểu tình hình rốt cuộc ra sao.
Với tốc độ của võ giả, muốn né mũi tên bình thường hết sức đơn giản, vì quỹ tích của mũi tên là cố định.
Nhưng Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn lại được bao phủ cương khí, truy hồn đoạt phách, khóa chặt lấy Sở Hưu, quỹ tích mỗi thời mỗi khắc đều biến hóa. Nhưng kết quả ba lần liên tiếp Sở Hưu đều có thể né tránh, mãi tới khi cương khí trên mũi tên hao sạch, không thể khóa lấy y nữa. Cảnh tượng này rất giống với thất thúc phối hợp với Sở Hưu diễn kịch, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Chương 372 Phá tên! (1)
Môn kỳ công Kiếm Vương Thành có thể nói là công pháp khó tu luyện nhất mà Sở Hưu từng gặp, hoàn toàn không có đầu mối gì.
Lần trước Sở Hưu dùng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đối mặt với Phong Vô Lãnh Thiên Nhân Hợp Nhất, có thể nói là áp lực trùng trùng mới khiến Thiên Tử Vọng Khí Thuật tu luyện tới cảnh giới nhập môn.
Nhưng về sau khi bế quan hay lúc rảnh rỗi y đều suy nghĩ về Thiên Tử Vọng Khí Thuật, có điều vẫn không có chút đầu mối nào.
Còn giờ, Sở Hưu giao thủ với thất thúc, dưới áp lực cường đại của Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, Thiên Tử Vọng Khí Thuật rốt cuộc cũng đột phá tới cảnh giới tiểu thành, có thể sơ bộ thể hiện uy năng cường đại của Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Thiên tử vọng khí, đàm tiếu sát nhân!
Thiên Tử Vọng Khí Thuật trước nay không phải để tìm sơ hở của đối phương mà là dự đoán quỹ tích xuất thủ của đối phương, chỉ nhìn một chiếc lá mà biết mùa thu tới, nhìn thấu tất cả công kích của đối phương trong lòng, giết người trong lúc nói cười.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật tiểu thanh đương nhiên không làm được tới mức này, có điều Sở Hưu đã có thể nhìn ra một đoãn quỹ tích của thất thúc khi xuất thủ, đồng thời né tránh trước khi mũi tên tới người.
Bất luận mũi tên của thất thúc biến ảo phương hướng thế nào cũng chỉ vô dụng, mọi thứ đều trong dự đoán của Sở Hưu, có thể nói Thiên Tử Vọng Khí Thuật là bí pháp khắc chế loại nhất đối với loại võ giả như thất thúc.
Đương nhiên phương pháp phá giải của Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng rất đơn giản, đó là tên của thất thúc nhanh tới mức cực hạn, lúc đó cho dù Sở Hưu có nhìn ra quỹ tích cũng không cách nào né tránh.
Có điều rất đáng tiếc là thất thúc không đủ nhanh, mà động tác của Sở Hưu cũng không chậm.
Môn kỳ công Thiên Tử Vọng Khí Thuật vốn chỉ là phụ trợ, bản thân ngươi đủ mạnh, sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật mới tạo nên uy năng càng lớn.
Nếu ngược lại, cho dù Sở Hưu có thấy được nhiều thứ hơn nữa cũng vô dụng, vì y không có năng lực né tránh những đòn tấn công đó.
Còn lúc này, trong trận đấu, thất thúc cắn răng nhìn Sở Hưu, ánh mắt không thể tin nổi.
Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn không phải không ai ngăn cản nổi, trên thực tế phương pháp ngăn cản Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn rất đơn giản, cũng như lúc trước Sở Hưu đã làm, trực tiếp vận dụng lực lượng bản thân chống đỡ cương khí trên mũi tên, đánh tan toàn bộ là được.
Nhưng vấn đề là thất thúc chưa nay chưa từng dự liệu được tình huống như hiện tại, lại có người né tránh được mũi tên của hắn.
Tốc độ của Sở Hưu không đổi, nhưng y lại như thương lượng trước với mình, né tránh ngay khi lực lượng trên mũi tên đã đạt tới cực hạn, không cách nào đổi hướng, thậm chí ngay phạm vi cương khí cũng đã được Sở Hưu tính toán tốt, những nơi mũi tên đi qua căn bản không thể tạo cho y chút thương tổn nào.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Không phải tốc độ của Sở Hưu quá nhanh, chẳng lẽ tốc độ mũi tên quá chậm?
Mắt thấy thân hình Sở Hưu nhanh chóng đánh tới, thất thúc cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ, trong tay hắn còn hai mũi tên!
Đứng nghiêm, giương cung, cài tên, bắn!
Một loạt động tác này như tàn ảnh, tốc độ nhanh tới mức cực hạn, mũi tên vừa rời dây cung đã lập tức tới trước mắt Sở Hưu!
Nhưng tất cả mọi người quan sát đều đã nhìn ra, ngay trong khoảnh khắc thất thúc giương cung cài tên, bước chân của Sở Hưu đã phát động!
Ngay khi bước chân y dịch chuyển, mũi tên đã lướt sát qua người y, khả năng dự đoán quả thật kinh khủng.
Mũi tên này cũng giống như mũi tên lần trước, qua lại hai lần đều không thể làm Sở Hưu bị thương, lực lượng trên mũi tên hao hết, găm trên vách tường.
Mắt thấy thân hình Sở Hưu càng lúc càng gần, thất thúc cầm mũi tên cuối cùng lên nhắm ngay Sở Hưu, nhưng mũi tên này mãi chẳng rời cung, mồ hôi lạnh đã lăn từ đỉnh đầu hắn xuống.
Không phải thất thúc không muốn bắn mũi tên này ra, mà là cho dù hắn có bắn ra cũng không đả thương được Sở Hưu, hắn không biết nên dùng cách gì để phá giải trạng thái quỷ dị hiện tại của Sở Hưu!
Tên chưa rời dây, thất thúc lao thẳng về phía Hạ Hầu Vô Giang hét lớn: “Công tử! Trốn mau!”
Thất thúc chưa trọng thương, nhưng hắn biết một khi Sở Hưu áp sát, võ công của hắn cũng phế tới chín thành, khi đó Hạ Hầu Vô Giang cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hạ Hầu Vô Giang đang giao đấu với bọn Mạc Thiên Lâm nghe vậy quay sang, thấy tình hình bên thất thúc, hắn cắn răng, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
Hạ Hầu Vô Giang thật sự không cam lòng, khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như vậy để giết Sở Hưu, kết quả hắn vẫn không thành công. Chuyện này thậm chí khiến Hạ Hầu Vô Giang hoài nghi, Sở Hưu này có phải khắc tinh trong số mệnh của mình không?
Trên Thần Binh Đại Hội, hắn vốn định làm nhục Mạc Thiên Lâm, kết quả do Sở Hưu nhúng tay vào nên không làm được gì, còn khiến cho thứ hạng trên Long Hổ Bảng giảm sút.
Sau đó hắn lại định châm ngòi võ giả Đông Tề giết Sở Hưu, thế nhưng lại khiến Sở Hưu dương danh thiên hạ, còn tiếng tăm của hắn lại rớt xuống ngàn
trượng, bị người người chế nhạo.
Lần này Hạ Hầu Vô Giang cho rằng mình đã làm rất quyết đoán, thậm chí từ bỏ bảo vật trong Thông Thiên Tháp đổi lấy Sầm Phu Tử liên thủ cùng đánh giết Sở Hưu. Thế nhưng Sở Hưu vẫn lật bàn trong tuyệt cảnh, Hạ Hầu Vô Giang thật sự không hiểu, rốt cuộc là vì sao?
Chỉ có điều tình huống hiện tại đã không cho Hạ Hầu Vô Giang thời gian tự hỏi, hắn cũng không có thời gian trì hoãn nữa.
Kim quang bộc phát quanh người, tinh thần lực cường đại trực tiếp ép lui đám người Mạc Thiên Lâm, thân hình Hạ Hầu Vô Giang cũng nhanh chóng lui lại phía sau.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí, nhìn về phía thất thúc, cười lạnh nói: “Hạ Hầu Vô Giang trốn cũng thật quả quyết, ngươi nói trốn cái hắn trốn ngay, thậm chí chẳng buồn để ý tới sống chết của ngươi.”
Mũi tên cuối cùng trong tay thất thúc nhắm về phía Sở Hưu, hắn biết chắc chắn mũi tên này sẽ thất bại cho nên mũi tên này chỉ là để phòng ngừa Sở Hưu từ bỏ hắn đuổi theo Hạ Hầu Vô Giang mà thôi.
Nghe vậy thất thúc chỉ thản nhiên đáp: “Cái mạng của ta là gia chủ cho, đời này ta xông pha khói lửa chỉ vì Hạ Hầu thị. Công tử chạy thoát là được rồi, ta không thẹn với ân cứu mạng của gia chủ.
Huống hồ mặc dù ta không biết ngươi dùng phương pháp gì né tránh Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của ta, nhưng ngươi tưởng ngoài cung tên ra ta không biết gì khác chắc? Công tử sẽ không chết, nhưng ngươi cũng chẳng giết được ta!”
Sở Hưu tay niết Nội Phược Ấn, thân hình chỉ chớp mắt đã lao tới trước người thất thúc, ma đao trong tay chém ngang, ma khí ngập trời bao phủ toàn thân thất thúc!
“Nếu ngươi đã có lòng tin như thế, vậy hôm nay để ta tiễn ngươi lên đường!”
Nhìn đao mang mang theo ma khí ngập trời chém tới, ánh mắt thất thúc lộ vẻ tàn nhẫn.
Mũi tên cuối cùng hắn không bắn ra, thất thúc nhấn cây cung lớn trong tay, một loạt tiếng cơ quan lách cách vang lên, chỉ chớp mắt cây cung đã hóa thành một thanh đoản thương, mũi tên chính là mũi thương.
Cây cung lớn của hắn có tên Huyền Cơ, được phỏng chế từ thần binh Huyền Cơ Biến của Thiên Cơ Môn thời thượng cổ.
Chương 373 Phá tên! (2)
Trong truyền thuyết thần binh Huyền Cơ Biến thời thượng cổ có thể hóa thành mười tám binh khí, vô cùng linh động.
Còn thanh Huyền Cơ này của thất thúc chỉ là phỏng chế, có ba loại hình thái, hộp sắt bình thường để tiện mang theo.
Chủ thể lại là mũi tên cùng cung, còn tới khi bị người ta áp sát cận chiến, cây cung có thể hóa thành đoản côn hay đoản thương.
Chỉ có điều xưa nay thất thúc chưa từng dùng tới hình thái cuối cùng, bởi vì trước nay hắn chưa từng bị ép tới đường cùng.
Thương mang quét ngang, thất thúc cố gắng ngăn cản ánh đao mang theo ma khí của Sở Hưu!
Thất thúc không nói dối, ngoại trừ cung tên ra hắn còn biết công phu khác, thương pháp chính là minh chứng.
Chỉ tiếc so là so với Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn kinh diễm của hắn, thương pháp này lại quá sức bình thường, thậm chí bình thường tới mức không nỡ nhìn.
Không có Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, thực lực của thất thúc thậm chí không phát huy được tới chín thành, dưới A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu, hắn bị ép cho không ngừng lui lại phía sau.
Ma đao thôn thiên, từng đao liên tiếp của Sở Hưu chém ra, A Tỳ Ma Đao mang theo ba loại biến hóa ngưng tụ thành một thể, một tiếng nổ lớn vang lên, thất thúc bị đánh cho hộc máu bay ngược lại.
Thấy Sở Hưu lại cầm đao lao tới, thất thúc không nhịn được thầm mắng một tiếng quái vật.
Lúc trước mấy mũi tên của hắn đã làm Sở Hưu trọng thương, nội phủ đối phương đã bị thương tổn, không ngờ đến giờ phút này vẫn có thể bộc phát lực lượng như vậy, chẳng phải quái vật thì là gì?
Thật ra thất thúc vẫn coi thường Sở Hưu, có Lữ Long Cơ cùng Nội Sư Tử Ấn trấn áp thương thế bản thân, nội phủ Sở Hưu cho dù có thụ thương nhưng thương thế lại không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của Sở Hưu, vẫn còn sức chiến đấu.
Ngược lại thất thúc sau khi dùng hết Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn đã tiêu hao không ít cương khí nội lực, lại thêm thương pháp hết sức bình thường, khi giao thủ với Sở Hưu hoàn toàn bị y cáp chế, đã bị đánh hộc máu.
Thấy mình không thể ngăn cản, lại đoán chắc Hạ Hầu Vô Giang đã chạy ra khỏi Thông Thiên Tháp, khi Sở Hưu bộc phát ma khí chém đao tới, thanh đoản thương trong tay hắn lại đột nhiên biến hóa, từ một chia hai, dây cung lộ ra trực tiếp cắt qua cương khí cuốn lấy Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu, hai đoạn thân thương lại bắt đầu phân giải, hóa thành vô số ám khí phủ kín trời đất bắn về phí Sở Hưu.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật mặc dù không tiêu hao nội lực nhưng lại cực kỳ tiêu tốn tinh thần lực, cho nên Sở Hưu không thể liên tục duy trì trạng thái Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Cho nên hành động lần này của thất thúc khiến Sở Hưu cũng phải bất ngờ. Đây cũng là thủ đoạn cuối cùng của thất thúc, không tính là biến hóa, chỉ có thể nói là từ bỏ binh khí của bản thân đặt cược một lần.
Dây cung quấn quanh Thiên Ma Vũ cùng với hàng loạt ám khí bắn tới, khiến Sở Hưu buộc phải bỏ qua đao trong tay, nắm Độc Cô Ấn phòng ngự.
Trong lúc Sở Hưu ngăn cản ám khí, thất thúc bộc phát tốc độ lớn nhất lao ra bên ngoài kho vũ khí.
Sở Hưu bước ra một bước, xuất phát sau mà tới trước, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền đánh ra, quyền kình rơi xuống, sát ý đã cách không đánh vào sau lưng thất thúc, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn nội tạng.
Giữa đường lại hóa quyền thành chưởng, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ đánh ra, Tử Dương Ma Diễm tà dị nhập thể khiến thất thúc lại phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đẫm ma khí màu tím đen.
Có điều lúc này dục vọng cầu sinh của thất thúc quả thật rất mạnh, trúng một quyền một chưởng, hắn vẫn cưỡng ép nhận lấy sức mạnh đó, mượn thế nhảy ra khỏi kho vũ khí, biến mất trong làn sương.
Thất thúc chạy ra khỏi kho vũ khí, Sở Hưu không đuổi theo, vì đã không cần phải đuổi, nếu không có gì bất ngờ, thất thúc hẳn không sống được.
Lực bộc phát của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ có lẽ không đủ, nhưng sau đó uy năng của Tử Dương Ma Diễm như giòi bám trong xương, khiến người ta không cách nào coi nhẹ.
Nếu trong thời toàn thịnh thất thúc đương nhiên không sợ Tử Dương Ma Diễm này, nhưng giờ đã bị Sở Hưu đánh trọng thương, sau lại bị y dùng Vong Ngã Sát Quyền đánh nát nội phủ, đã thành nỏ mạnh hết đà. Tử Dương Ma Diễm nhập thể lúc cuối đã là sát cơ trí mạng đối với thất thúc, trừ phi hắn có thể gặp được một cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất trên đường, người kia lại chịu giúp hắn khu trục Tử Dương Ma Diễm, nếu không thất thúc chắc chắn phải chết.
Đương nhiên Sở Hưu không đuổi theo thất thúc để bảo đảm chắc chắn là do bản thân y tiêu hao cũng rất lớn.
Dù sao thực lực thất thúc đặt đó, nếu Sở Hưu không lâm trận đột nhiên lĩnh ngộ Thiên Tử Vọng Khí Thuật, e là hắn đã gặp nguy hiểm.
Cuối cùng mặc dù Sở Hưu thắng nhưng hắn lại tiêu hao không nhỏ, giặc cùng chớ đuổi, lợi ích trước mắt vẫn là quan trọng hơn cả.
Mà lúc này Sầm Phu Tử trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu, hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại thắng, thắng thất thúc thực lực hoàn toàn vượt qua y, khiến thất thúc thổ huyết trọng thương bỏ chạy. Cảnh tượng này có nghĩ thế nào cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sở Hưu cười lạnh với Sầm Phu Tử nói: “Sầm trưởng lão, trước đó ta đã nói rồi mà, đứng về phía Hạ Hầu Vô Giang là quyết định sai lầm, ngươi sẽ hối hận. Giờ ngươi cũng thấy kết quả rồi đấy, ta nói, là đúng. Còn lựa chọn của ngươi, là sai.”
Sở Hưu vẫy tay, cương khí bộc phát, Thiên Ma Vũ bị dây cung quấn quanh lúc trước bị hút về tay y, ma khí ngập trời, không nói hai lời trực tiếp chém về phía Sầm Phu Tử.
Sầm Phu Tử đang giao đấu với Lã Phụng Tiên, không nói hai lời, ánh sáng tử điện lóe lên, có điều không phải nghênh chiến Sở Hưu mà là đẩy lui trường kích của Lã Phụng Tiên rồi trực tiếp báo hiệu cho đệ tử, quay người bỏ trốn.
Sầm Phu Tử không hổ là lão hồ ly, công phu mượn gió bẻ măng cực kỳ mạnh mẽ, thấy không ổn lập tức bỏ chạy, vô cùng quả quyết.
Một mình Lã Phụng Tiên đã khiến hắn không cách nào chiến thắng, cực kỳ khó đối phó, giờ lại thêm Sở Hưu khiến hắn cũng phải hoảng sợ, rõ ràng là không thể nào đánh được, không trốn là chết.
Hơn nữa giờ Sầm Phu Tử cũng hết sức hối hận, hối hận vì sao mình không chọn đứng về phía Sở Hưu.
Đứng về phía Sở Hưu, mặc dù hắn không thể độc chiếm đồ trong Thông Thiên Tháp nhưng chí ít cũng cũng được chia một phần ba, đâu như hiện giờ, không kiếm được lợi lộc gì, chỉ có thể ảo não bỏ trốn.
Có điều chuyện này nếu đặt trên người bất cứ ai, chín thành chín đều chọn liên thủ với Hạ Hầu thị, dù sao bên phía Hạ Hầu thị phần thắng mới là lớn nhất.
Nào ngờ thực lực Sở Hưu lại biến thái tới mức này, tới đường cùng rồi mà còn lật bàn được.
Thấy Sầm Phu Tử bỏ chạy, Lã Phụng Tiên đi tới hỏi Sở Hưu: “Có đuổi không?”
Vừa rồi Lã Phụng Tiên giao thủ với Sầm Phu Tử cũng hết sức bức bối, hắn chưa từng đấu với ai gian xảo như vậy.
Nếu thật sự giao chiến, hai bên giở hết thủ đoạn, Lã Phụng Tiên với Sầm Phu Tử ai thắng ai thua vẫn là ẩn số.
Kết thúc
Chương 374 Kết thúc
Nhưng hết lần này tới lần khác, Sầm Phu Tử lại cố ý không đối kháng chính diện với Lã Phụng Tiên. Rõ ràng hắn mạnh hơn Lã Phụng Tiên một cảnh giới nhưng lại cố ý trì hoãn, chỉ không để Lã Phụng Tiên tới cứu viện Sở Hưu, hơn nữa cũng không muốn liều mạng thụ thương, quả thật hết sức ghê tởm.
Sở Hưu khoát tay, truyền âm nói: “Không cần đuổi, nội phủ ta bị thương rồi. Vừa rồi ta chỉ dọa hắn mà thôi, chúng ta có thể tìm cơ hội khác giết chết hắn, nhưng giờ hắn đã trốn, có muốn đuổi cũng chẳng kịp.”
Lã Phụng Tiên gật nhẹ đầu, đi theo Sở Hưu về phía gốc cây đồng xanh ở chính giữa.
Những võ giả tranh đoạt ven đường lao nhao nhường chỗ, cho dù là đám người Việt Nữ Cung cũng vậy.
Thắng làm vua thua làm giặc, giờ Hạ Hầu thị trọng thương bỏ chạy, người của Ba Sơn Kiếm Phái cũng chạy, Sở Hưu hoàn toàn xứng đáng là kẻ mạnh nhất nơi này.
Mặc dù trong số võ giả tán tu cũng kiếm được vào võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cùng Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng thực lực căn bản không cách nào so với thất thúc.
Chênh lệch trong cùng cảnh giới cũng rất lớn, tối thiểu nếu đổi lại thành cỡ Doãn La Hoa, hắn thậm chí không nắm chắc ngăn cản ba mũi tên của thất thúc.
Đúng lúc này Thông Thiên Tháp đột nhiên lắc lư, Sở Hưu biến sắc, vội vàng nói: “Mau mau cướp lấy hộp báu trong kho vũ khí, chỉ chọn cái trên nhất, lấy được bao nhiêu thì lấy!”
Thông Thiên Tháp tỏa ra chấn động, chứng tỏ tòa tháp này đã sắp chìm về lòng đất, giờ không ra, sau này cũng không ra được.
Bí hạp trên đỉnh gốc cây đồng xanh bị Sở Hưu cầm trong tay, lần Thông Thiên Tháp này Sở Hưu bỏ công sức nhiều nhất, nhóm Lã Phụng Tiên cũng ngầm thừa nhận, Sở Hưu cầm nhiều nhất cũng là chuyện bình thường.
Những người khác cũng không dám cướp đoạt với Sở Hưu, cho nên sau khi phe Sở Hưu cầm hộp báu trên đỉnh cao nhất cùng mười cái gần đó nhất, lập tức quay người rời đi.
Đám người Lã Phụng Tiên cũng lấy đủ, không hề lưu luyến, còn một số hộp báu tầm giữa với dưới đám người Sở Hưu không hề động tới, ngược lại cho những võ giả tán tu cơ hội.
Thông Thiên Tháp lắc lư càng ngày càng dữ dội, nhưng những người này lại chẳng hề có dấu hiệu muốn đi.
Sở Hưu cũng chẳng có hảo tâm đâu nhắc nhở đám người này, huống hồ cho dù y có nhắc cũng vô dụng.
Lợi ích trước mắt, rất ít người có thể khống chế lòng tham của bản thân.
Sở Hưu dám khẳng định, nếu mình nhắc nhở, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng mình muốn độc chiếm những thứ này nên mới mở miệng đe dọa.
Sau khi đám người Sở Hưu đều đã rời khỏi thất thúc, toàn bộ Thông Thiên Tháp mới lung lay, triệt để chìm xuống.
Một số võ giả theo sau Sở Hưu trốn ra sắc mặt vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi nếu họ khi đi, e là chính họ đã bị chôn bên dưới lòng đất rồi.
Thông Thiên Tháp hoàn toàn chìm xuống, người của Việt Nữ Cung kiếm được chút lợi lộc xong lập tức rời đi, những người khác cũng vậy.
Sở Hưu nhìn sang phía Lã Phụng Tiên hỏi: “Lã huynh, sắp tới các vị có dự định gì không?”
Mạc Thiên Lâm nói: “Trước đó ta cũng không có việc gì nhưng Tạ huynh dẫn Lã huynh tới tìm ta, chúng ta định tới Quan Trung tụ họp với Sở huynh một chút.
Có điều giờ Sở huynh đang thụ thương, ta cũng cần mang đồ lấy được từ Thông Thiên Tháp cùng tin tức về Mạc gia, vậy không quấy rầy Sở huynh nữa.”
Tạ Tiểu Lâu cùng Lã Phụng Tiên đều gật đầu, mặc dù Sở Hưu trông có vẻ không việc gì nhưng mọi người đều biết tình huống lúc này của Sở Hưu chắc chắn không tốt, giờ cũng không phải lúc nói chuyện phiếm.
Lã Phụng Tiên cũng nói: “Ta xông xáo ở Tây Sở một thời gian, giờ định về quê hương bên Bắc Yên xem sao.”
Ngày trước Lã Phụng Tiên bị ép rời khỏi Bắc Yên là do hắn cùng Sở Hưu tranh đoạt cơ duyên của Nhiếp Đông Lưu, bị Tụ Nghĩa Trang ép phải rời khỏi Bắc Yên.
Còn giờ thực lực Lã Phụng Tiên đã tăng cường thêm rất nhiều, có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên, sức chiến đấu lại sánh ngang đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, lúc này hắn trở lại Bắc Yên hoàn toàn không e sợ gì Tụ Nghĩa Trang.
Ngoại trừ tông sư võ đạo Nhiếp Nhân Long đích thân xuất thủ, Lã Phụng Tiên đều nắm chắc có thể trốn thoát.
Huống hồ Nhiếp Nhân Long cũng không phải kẻ ăn no sinh sự, hắn đường đường đường tông sư võ đạo, trang chủ Tụ Nghĩa Trang, có vô số việc cần làm, rảnh rỗi gì mà tới gây sự với Lã Phụng Tiên vì chuyện vớ vẩn của tiểu bối từ đời tám hoánh nào rồi.
Đám người hàn huyên một hồi, Sở Hưu trực tiếp mang đồ vật tạm biệt bọn họ rồi đi khỏi.
Cùng lúc đó, trên con đường nhỏ hướng về Đông Tề, Hạ Hầu Vô Giang đang chờ thất thúc.
Sau khi bị ép rời khỏi Thông Thiên Tháp, Hạ Hầu Vô Giang hận tới mức thiếu chút nữa nghiến nát hàm răng.
Hạ Hầu Vô Giang không hận vì không đoạt được bảo vật trong Thông Thiên
Tháp, hắn hận vì mình lại bại, bại dưới tay Sở Hưu.
Dường như từ lần đầu gặp Sở Hưu trở đi, hắn chưa từng chiếm được chút ưu thế hay lợi lộc nào từ tay y.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng nghĩ quá nhiều, hắn không phải loại kém cỏi tâm cảnh yếu ớt như Lâm Khai Vân ở Kiếm Vương Thành, bị Sở Hưu đánh bại một lần là không gượng dậy nổi.
Hắn là người thừa kế tương lai của Hạ Hầu thị, sau khi bị Hạ Hầu Trấn giáo huấn Hạ Hầu Vô Giang cũng biết kẻ địch trong tương lai của mình không phải một vài đối thủ cạnh tranh trong nội bộ Hạ Hầu thị, cũng không phải những võ giả thế hệ trẻ như Sở Hưu hay Mạc Thiên Lâm mà là toàn bộ anh hào tuấn kiệt trên giang hồ!
Ánh mắt phải nhìn được lâu dài mới có thể đi xa, giờ hắn chịu thiệt trong tay Sở Hưu vài lần nhưng Hạ Hầu Vô Giang không tin cả đời mình đều chịu thiệt dưới tay Sở Hưu.
Có điều lúc này Hạ Hầu Vô Giang không khỏi nghi hoặc, sao đã lâu như vậy mà thất thúc chưa tới?
Hạ Hầu Vô Giang căn bản không nghĩ thất thúc sẽ xảy ra chuyện.
Thất thúc là tâm phúc của Hạ Hầu Trấn, được Hạ Hầu Trấn lựa chọn tỉ mỉ, thực lực siêu quần trong cùng cấp bậc, cho dù hắn dùng hết Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn cũng không nên xảy ra chuyện gì mới đúng.
Có điều lúc này một thân ảnh thất tha thất thểu đi tới, vừa đi vừa phun máu tươi.
Hạ Hầu Vô Giang đưa mắt nhìn lại, bóng người kia chính là thất thúc, có điều lúc này bộ dáng của thất thúc vô cùng thê thảm.
Gương mặt thất thúc đã không có chút sắc máu nào, trắng bệch như tờ giấy, kinh mạch có từng luồng khí đen lưu động, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
“Thất thúc!”
Hạ Hầu Vô Giang lập tức lấy đan dược ra định nhét vào miệng thất thúc, nhưng lại bị thất thúc khoát tay chặn lại.
Thất thúc cười khổ chỉ chỉ vào sau lưng, nơi đó quần áo đã bị đánh nát, một chưởng ấn màu tím đen hãm sâu vào da thịt của hắn, vô cùng kinh khủng.
Thất thúc giãy dụa nói: “Công tử, đừng phí công nữa, chưởng lực của Sở Hưu kia vô cùng âm độc, trừ phi có võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất ra tay giúp đỡ, nếu không không ai cứu được ta đâu.
Lần này sợ là ta không qua khỏi rồi, mong công tử nghe lời này của ta. Nếu không có gia chủ toàn lực giúp đỡ, tạm thời đừng động vào tên Sở Hưu kia. Lúc nào công tử tự tin trăm phần trăm giết chết được hắn, công tử hãng ra tay!”
Sau khi nói xong, thất thúc như dùng sức quá độ, Tử Dương Ma Diễm ầm ầm bùng lên, triệt để thôn phệ tâm mạch hắn, khiến thất thúc phun ra một ngụm máu tươi màu tím đen, hoàn toàn không còn sinh cơ.
“Thất thúc!”
Chương 375 Kết thúc
Nhưng hết lần này tới lần khác, Sầm Phu Tử lại cố ý không đối kháng chính diện với Lã Phụng Tiên. Rõ ràng hắn mạnh hơn Lã Phụng Tiên một cảnh giới nhưng lại cố ý trì hoãn, chỉ không để Lã Phụng Tiên tới cứu viện Sở Hưu, hơn nữa cũng không muốn liều mạng thụ thương, quả thật hết sức ghê tởm.
Sở Hưu khoát tay, truyền âm nói: “Không cần đuổi, nội phủ ta bị thương rồi. Vừa rồi ta chỉ dọa hắn mà thôi, chúng ta có thể tìm cơ hội khác giết chết hắn, nhưng giờ hắn đã trốn, có muốn đuổi cũng chẳng kịp.”
Lã Phụng Tiên gật nhẹ đầu, đi theo Sở Hưu về phía gốc cây đồng xanh ở chính giữa.
Những võ giả tranh đoạt ven đường lao nhao nhường chỗ, cho dù là đám người Việt Nữ Cung cũng vậy.
Thắng làm vua thua làm giặc, giờ Hạ Hầu thị trọng thương bỏ chạy, người của Ba Sơn Kiếm Phái cũng chạy, Sở Hưu hoàn toàn xứng đáng là kẻ mạnh nhất nơi này.
Mặc dù trong số võ giả tán tu cũng kiếm được vào võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cùng Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng thực lực căn bản không cách nào so với thất thúc.
Chênh lệch trong cùng cảnh giới cũng rất lớn, tối thiểu nếu đổi lại thành cỡ Doãn La Hoa, hắn thậm chí không nắm chắc ngăn cản ba mũi tên của thất thúc.
Đúng lúc này Thông Thiên Tháp đột nhiên lắc lư, Sở Hưu biến sắc, vội vàng nói: “Mau mau cướp lấy hộp báu trong kho vũ khí, chỉ chọn cái trên nhất, lấy được bao nhiêu thì lấy!”
Thông Thiên Tháp tỏa ra chấn động, chứng tỏ tòa tháp này đã sắp chìm về lòng đất, giờ không ra, sau này cũng không ra được.
Bí hạp trên đỉnh gốc cây đồng xanh bị Sở Hưu cầm trong tay, lần Thông Thiên Tháp này Sở Hưu bỏ công sức nhiều nhất, nhóm Lã Phụng Tiên cũng ngầm thừa nhận, Sở Hưu cầm nhiều nhất cũng là chuyện bình thường.
Những người khác cũng không dám cướp đoạt với Sở Hưu, cho nên sau khi phe Sở Hưu cầm hộp báu trên đỉnh cao nhất cùng mười cái gần đó nhất, lập tức quay người rời đi.
Đám người Lã Phụng Tiên cũng lấy đủ, không hề lưu luyến, còn một số hộp báu tầm giữa với dưới đám người Sở Hưu không hề động tới, ngược lại cho những võ giả tán tu cơ hội.
Thông Thiên Tháp lắc lư càng ngày càng dữ dội, nhưng những người này lại chẳng hề có dấu hiệu muốn đi.
Sở Hưu cũng chẳng có hảo tâm đâu nhắc nhở đám người này, huống hồ cho dù y có nhắc cũng vô dụng.
Lợi ích trước mắt, rất ít người có thể khống chế lòng tham của bản thân.
Sở Hưu dám khẳng định, nếu mình nhắc nhở, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng mình muốn độc chiếm những thứ này nên mới mở miệng đe dọa.
Sau khi đám người Sở Hưu đều đã rời khỏi thất thúc, toàn bộ Thông Thiên Tháp mới lung lay, triệt để chìm xuống.
Một số võ giả theo sau Sở Hưu trốn ra sắc mặt vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi nếu họ khi đi, e là chính họ đã bị chôn bên dưới lòng đất rồi.
Thông Thiên Tháp hoàn toàn chìm xuống, người của Việt Nữ Cung kiếm được chút lợi lộc xong lập tức rời đi, những người khác cũng vậy.
Sở Hưu nhìn sang phía Lã Phụng Tiên hỏi: “Lã huynh, sắp tới các vị có dự định gì không?”
Mạc Thiên Lâm nói: “Trước đó ta cũng không có việc gì nhưng Tạ huynh dẫn Lã huynh tới tìm ta, chúng ta định tới Quan Trung tụ họp với Sở huynh một chút.
Có điều giờ Sở huynh đang thụ thương, ta cũng cần mang đồ lấy được từ Thông Thiên Tháp cùng tin tức về Mạc gia, vậy không quấy rầy Sở huynh nữa.”
Tạ Tiểu Lâu cùng Lã Phụng Tiên đều gật đầu, mặc dù Sở Hưu trông có vẻ không việc gì nhưng mọi người đều biết tình huống lúc này của Sở Hưu chắc chắn không tốt, giờ cũng không phải lúc nói chuyện phiếm.
Lã Phụng Tiên cũng nói: “Ta xông xáo ở Tây Sở một thời gian, giờ định về quê hương bên Bắc Yên xem sao.”
Ngày trước Lã Phụng Tiên bị ép rời khỏi Bắc Yên là do hắn cùng Sở Hưu tranh đoạt cơ duyên của Nhiếp Đông Lưu, bị Tụ Nghĩa Trang ép phải rời khỏi Bắc Yên.
Còn giờ thực lực Lã Phụng Tiên đã tăng cường thêm rất nhiều, có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên, sức chiến đấu lại sánh ngang đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, lúc này hắn trở lại Bắc Yên hoàn toàn không e sợ gì Tụ Nghĩa Trang.
Ngoại trừ tông sư võ đạo Nhiếp Nhân Long đích thân xuất thủ, Lã Phụng Tiên đều nắm chắc có thể trốn thoát.
Huống hồ Nhiếp Nhân Long cũng không phải kẻ ăn no sinh sự, hắn đường đường đường tông sư võ đạo, trang chủ Tụ Nghĩa Trang, có vô số việc cần làm, rảnh rỗi gì mà tới gây sự với Lã Phụng Tiên vì chuyện vớ vẩn của tiểu bối từ đời tám hoánh nào rồi.
Đám người hàn huyên một hồi, Sở Hưu trực tiếp mang đồ vật tạm biệt bọn họ rồi đi khỏi.
Cùng lúc đó, trên con đường nhỏ hướng về Đông Tề, Hạ Hầu Vô Giang đang chờ thất thúc.
Sau khi bị ép rời khỏi Thông Thiên Tháp, Hạ Hầu Vô Giang hận tới mức thiếu chút nữa nghiến nát hàm răng.
Hạ Hầu Vô Giang không hận vì không đoạt được bảo vật trong Thông Thiên Tháp, hắn hận vì mình lại bại, bại dưới tay Sở Hưu.
Dường như từ lần đầu gặp Sở Hưu trở đi, hắn chưa từng chiếm được chút ưu thế hay lợi lộc nào từ tay y.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng nghĩ quá nhiều, hắn không phải loại kém cỏi tâm cảnh yếu ớt như Lâm Khai Vân ở Kiếm Vương Thành, bị Sở Hưu đánh bại một lần là không gượng dậy nổi.
Hắn là người thừa kế tương lai của Hạ Hầu thị, sau khi bị Hạ Hầu Trấn giáo huấn Hạ Hầu Vô Giang cũng biết kẻ địch trong tương lai của mình không phải một vài đối thủ cạnh tranh trong nội bộ Hạ Hầu thị, cũng không phải những võ giả thế hệ trẻ như Sở Hưu hay Mạc Thiên Lâm mà là toàn bộ anh hào tuấn kiệt trên giang hồ!
Ánh mắt phải nhìn được lâu dài mới có thể đi xa, giờ hắn chịu thiệt trong tay Sở Hưu vài lần nhưng Hạ Hầu Vô Giang không tin cả đời mình đều chịu thiệt dưới tay Sở Hưu.
Có điều lúc này Hạ Hầu Vô Giang không khỏi nghi hoặc, sao đã lâu như vậy mà thất thúc chưa tới?
Hạ Hầu Vô Giang căn bản không nghĩ thất thúc sẽ xảy ra chuyện.
Thất thúc là tâm phúc của Hạ Hầu Trấn, được Hạ Hầu Trấn lựa chọn tỉ mỉ, thực lực siêu quần trong cùng cấp bậc, cho dù hắn dùng hết Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn cũng không nên xảy ra chuyện gì mới đúng.
Có điều lúc này một thân ảnh thất tha thất thểu đi tới, vừa đi vừa phun máu tươi.
Hạ Hầu Vô Giang đưa mắt nhìn lại, bóng người kia chính là thất thúc, có điều lúc này bộ dáng của thất thúc vô cùng thê thảm.
Gương mặt thất thúc đã không có chút sắc máu nào, trắng bệch như tờ giấy, kinh mạch có từng luồng khí đen lưu động, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
“Thất thúc!”
Hạ Hầu Vô Giang lập tức lấy đan dược ra định nhét vào miệng thất thúc, nhưng lại bị thất thúc khoát tay chặn lại.
Thất thúc cười khổ chỉ chỉ vào sau lưng, nơi đó quần áo đã bị đánh nát, một chưởng ấn màu tím đen hãm sâu vào da thịt của hắn, vô cùng kinh khủng.
Thất thúc giãy dụa nói: “Công tử, đừng phí công nữa, chưởng lực của Sở Hưu kia vô cùng âm độc, trừ phi có võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất ra tay giúp đỡ, nếu không không ai cứu được ta đâu.
Lần này sợ là ta không qua khỏi rồi, mong công tử nghe lời này của ta. Nếu không có gia chủ toàn lực giúp đỡ, tạm thời đừng động vào tên Sở Hưu kia. Lúc nào công tử tự tin trăm phần trăm giết chết được hắn, công tử hãng ra tay!”
Sau khi nói xong, thất thúc như dùng sức quá độ, Tử Dương Ma Diễm ầm ầm bùng lên, triệt để thôn phệ tâm mạch hắn, khiến thất thúc phun ra một ngụm máu tươi màu tím đen, hoàn toàn không còn sinh cơ.
“Thất thúc!”
Ba mũi tên kéo căng cây cung, Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn!
Đám người chỉ nghe một tiếng nổ vang như sấm rền vang lên, khí thế cường đại lập tức tỏa khắp cả kho vũ khí, khiến cho mọi người đều nhìn về hướng thất thúc và Sở Hưu giao thủ.
Ba mũi tên bắn ra mang theo ba màu sắc thanh, lam, đỏ, như ba mảnh sao băng ầm ầm đánh về phía Sở Hưu. Khí thế cường đại mà ba mũi tên tỏa ra khiến tất cả mọi người đều biến sắc, ngay cả Sầm Phu Tử cũng vậy.
Trước đó Tàng Kiếm Sơn Trang giao thủ cùng Sầm Phu Tử, mặc dù hắn cũng áp đảo Sầm Phu Tử, nhưng thất thúc không nổi sát tâm với Sầm Phu Tử.
Dù sao chỉ là đoạt bảo bình thường mà thôi, Hạ Hầu thị cùng Ba Sơn Kiếm Phái lại không có thù oán gì, đánh bại đối phương là được, không cần hạ sát thủ.
Huống hồ trong Thông Thiên Tháp nguy cơ tứ phía, thất thúc không thể đem tất cả Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn dùng hết trên người Sầm Phu Tử.
Kết quả giờ thất thúc cùng lúc bắn ra ba mũi tên, tạo thành uy thế khiến Sầm Phu Tử cũng phải biến sắc, ngay hắn cũng không nắm chắc mình sẽ tiếp được.
Mà lúc này Sở Hưu đối diện với ma mũi tên thất thúc bắn tới, áp lực càng lớn.
Ba mũi tên này đã phong tỏa tất cả không gian né tránh của Sở Hưu, mặc dù chỉ có ba mũi tên nhưng lại cho người ta một cảm giác tuyệt vọng như dính phải thiên la địa võng.
Trong khoảnh khắc đó, quanh người Sở Hưu bùng lên sương máu, y trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, tay niết Độc Cô Ấn, cương khí như thuẫn, bất động như sơn!
Khí huyết vô biên truyền vào thuẫn cương khí, khiến quanh người Sở Hưu đều bao phủ trong huyết sắc vô biên.
Ba mũi tên mang theo ba luồng lực lượng khác nhau bắn lên Độc Cô Ấn của Sở Hưu, uy năng bộc phát ra khiến cả kho vũ khí cũng phải rung chuyển.
Thân hình Sở Hưu bị ba mũi tên bắn cho lui lại từng bước một, mỗi bước lui lại đều chìm sâu trên mặt đất, lưu lại một dấu chân cùng vết lõm sâu hơn một thước.
Lui liền mười bước, Độc Cô Ấn trên người Sở Hưu rốt cuộc vỡ vụn, nhưng ba mũi tên cũng hao hết lực lượng rơi trên mặt đất.
Có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Độc Cô Ấn của Sở Hưu là bí pháp chú trọng phòng ngự ngăn cản cương khí, nhưng có ngăn cản cương khí cũng khó lòng cản nổi chấn động cương khí kịch liệt khi va chạm.
Dưới ba mũi tên đó của thất thúc, Sở Hưu đã bị thương tới nội phủ, trực tiếp chấn thương.
Một đòn này uy lực vô cùng cường đại, uy năng của ba mũi tên này ngưng tụ trên một điểm, mạnh mẽ tới mức Sở Hưu chưa từng thấy cho dù là trên người Thiên Tội đà chủ hay Lục tiên sinh. Nếu đổi thành võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất yếu một chút, sợ rằng đã bị ba mũi tên này bắn chết!
Thất thúc lại lấy một mũi tên ra, nhìn Sở Hưu đã thổ huyết, thản nhiên nói: “Ta có Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, một mình ngươi đã đỡ được sáu mũi tên, đã rất hiếm có rồi. Đáng tiếc ba mũi cuối cùng ngươi cũng không xem hết được.”
Theo thất thúc thấy, Sở Hưu đã trọng thương, mình có nắm chắc bắn chết Sở Hưu trong hai mũi tên, mũi Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn cuối cùng Sở Hưu chắc chắn không thể thấy được.
Mũi tên quẩn quanh sát khí đỏ tươi sắc bén, thật ra mỗi mũi tên của thất thúc đều mang lực lượng bất đồng, Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn không chỉ là một môn võ công, trong đó còn mang theo mười ba loại biến hóa.
Mũi tên này bắn ra, sát ý ngập trời, mũi tên vốn màu trắng bạch cũng bị nhuộm thành đỏ thẫm.
Có điều lúc này Sở Hưu lại không lựa chọn né tránh mà dùng hai mắt dùng mũi tên kia, Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn, tinh thần lực tiêu hao cực lớn, trong đầu thậm chí có cảm giác đau đớn kịch liệt.
Lúc này trong mắt Sở Hưu, mũi tên của thất thúc không hề có sơ hở, đó là lực lượng cực hạn, có thể gọi là không một kẽ hở.
Trình độ của Thiên Tử Vọng Khí Thuật còn chưa đủ!
Hai mắt Sở Hưu lóe lên từng tia sáng, hai vệt máu chảy ra nơi khóe mắt, nhưng y không hề chớp mắt lấy một cái.
Lúc này trong mắt Sở Hưu, trên mũi tên kia có hàng loạt đường cong vặn vẹo, nhưng khi Thiên Tử Vọng Khí Thuật thi triển tới cực hạn, từng đường cong lại bắt đầu kéo dài, vặn vẹo.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu như bước vào một thiên địa mới, y thấy được!
Từng đường cong kéo dài kia không phải hiện tại mà là tương lai, là quỹ tích mà mũi tên của thất thúc sẽ đi qua!
Thần uy của Thông Thiên Võ Tông ẩn tàng trong người sử dụng, người ngoài không nhìn ra điểm dị thường của Sở Hưu.
Theo mọi người thấy, khi thất thúc bắn ra mũi tên này, Sở Hưu đứng ngây ra tại chỗ, như đã từ bỏ chống cự, chuẩn bị chờ chết.
Lã Phụng Tiên đang giao thủ cùng Sầm Phu Tử hai mắt mở to, định tới cứu viện Sở Hưu nhưng lại bị Sầm Phu Tử cuốn chặt lấy, không thể thoát thân nổi.
Còn Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm cũng muốn tới cứu nhưng đối mặt với mũi tên này của thất thúc, thực lực bọn họ căn bản không thể cứu viện.
Tam Độc Ma Chỉ -Doãn La Hoa từng thua thiệt trong tay Sở Hưu cùng đám người Trần Vân đại đương gia Lôi Vân Trại thì âm thầm cười lạnh.
Sở Hưu ngươi chẳng phải phách lối lắm sao? Chẳng phải bá đạo lắm à? Không để ai vào mắt cơ mà? Giờ thì thế nào? Chẳng phải vẫn chết ở đây ư?
Có điều cảnh tượng kế tiếp lại khiến đám người trợn tròn hai mắt, sắc mặt không dám tin tưởng.
Mũi tên của thất thúc tới người, cách Sở Hưu không tới một trượng, thế nhưng Sở Hưu lại đột nhiên bước ba bước theo một hướng kỳ dị.
Chính ba bước này khiến mũi tên lướt sát sạt cạnh người Sở Hưu, thậm chí cương khí trên mũi tên cũng chỉ lướt sát qua cương khí hộ thể của Sở Hưu, không sản sinh chút xung đột nào.
Ánh mắt thất thúc lộ vẻ kinh hãi, có điều vậy vẫn chưa xong, Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, truy hồn đoạt phách, chưa uống máu làm sao né tránh dễ dàng như vậy được?
Sau khi thất bại, mũi tên lại bộc phát ra sát khí đỏ rực chói mắt, không ngờ lại trực tiếp quay lại đâm về phía sau lưng Sở Hưu!
Sở Hưu thậm chí không buồn quay đầu, lại bước theo một hướng khác một bước, mũi tên lại lướt sát qua người y.
Lần thứ hai thất bại, mũi tên lại trở về, nhưng kết quả vẫn là thất bại.
Bị Sở Hưu tránh né liền ba lần, cương khí bám trên mũi tên đã không đủ cho nó quay lại, mũi tên găm trên vách tường của kho vũ khí, lực đạo lớn tới kinh người, ghim sâu vào vách tường, chỉ để lại đuôi tên rung động.
Mọi người nhìn Sở Hưu, lại nhìn thất thúc, không hiểu tình hình rốt cuộc ra sao.
Với tốc độ của võ giả, muốn né mũi tên bình thường hết sức đơn giản, vì quỹ tích của mũi tên là cố định.
Nhưng Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn lại được bao phủ cương khí, truy hồn đoạt phách, khóa chặt lấy Sở Hưu, quỹ tích mỗi thời mỗi khắc đều biến hóa. Nhưng kết quả ba lần liên tiếp Sở Hưu đều có thể né tránh, mãi tới khi cương khí trên mũi tên hao sạch, không thể khóa lấy y nữa. Cảnh tượng này rất giống với thất thúc phối hợp với Sở Hưu diễn kịch, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Chương 372 Phá tên! (1)
Môn kỳ công Kiếm Vương Thành có thể nói là công pháp khó tu luyện nhất mà Sở Hưu từng gặp, hoàn toàn không có đầu mối gì.
Lần trước Sở Hưu dùng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đối mặt với Phong Vô Lãnh Thiên Nhân Hợp Nhất, có thể nói là áp lực trùng trùng mới khiến Thiên Tử Vọng Khí Thuật tu luyện tới cảnh giới nhập môn.
Nhưng về sau khi bế quan hay lúc rảnh rỗi y đều suy nghĩ về Thiên Tử Vọng Khí Thuật, có điều vẫn không có chút đầu mối nào.
Còn giờ, Sở Hưu giao thủ với thất thúc, dưới áp lực cường đại của Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, Thiên Tử Vọng Khí Thuật rốt cuộc cũng đột phá tới cảnh giới tiểu thành, có thể sơ bộ thể hiện uy năng cường đại của Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Thiên tử vọng khí, đàm tiếu sát nhân!
Thiên Tử Vọng Khí Thuật trước nay không phải để tìm sơ hở của đối phương mà là dự đoán quỹ tích xuất thủ của đối phương, chỉ nhìn một chiếc lá mà biết mùa thu tới, nhìn thấu tất cả công kích của đối phương trong lòng, giết người trong lúc nói cười.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật tiểu thanh đương nhiên không làm được tới mức này, có điều Sở Hưu đã có thể nhìn ra một đoãn quỹ tích của thất thúc khi xuất thủ, đồng thời né tránh trước khi mũi tên tới người.
Bất luận mũi tên của thất thúc biến ảo phương hướng thế nào cũng chỉ vô dụng, mọi thứ đều trong dự đoán của Sở Hưu, có thể nói Thiên Tử Vọng Khí Thuật là bí pháp khắc chế loại nhất đối với loại võ giả như thất thúc.
Đương nhiên phương pháp phá giải của Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng rất đơn giản, đó là tên của thất thúc nhanh tới mức cực hạn, lúc đó cho dù Sở Hưu có nhìn ra quỹ tích cũng không cách nào né tránh.
Có điều rất đáng tiếc là thất thúc không đủ nhanh, mà động tác của Sở Hưu cũng không chậm.
Môn kỳ công Thiên Tử Vọng Khí Thuật vốn chỉ là phụ trợ, bản thân ngươi đủ mạnh, sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật mới tạo nên uy năng càng lớn.
Nếu ngược lại, cho dù Sở Hưu có thấy được nhiều thứ hơn nữa cũng vô dụng, vì y không có năng lực né tránh những đòn tấn công đó.
Còn lúc này, trong trận đấu, thất thúc cắn răng nhìn Sở Hưu, ánh mắt không thể tin nổi.
Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn không phải không ai ngăn cản nổi, trên thực tế phương pháp ngăn cản Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn rất đơn giản, cũng như lúc trước Sở Hưu đã làm, trực tiếp vận dụng lực lượng bản thân chống đỡ cương khí trên mũi tên, đánh tan toàn bộ là được.
Nhưng vấn đề là thất thúc chưa nay chưa từng dự liệu được tình huống như hiện tại, lại có người né tránh được mũi tên của hắn.
Tốc độ của Sở Hưu không đổi, nhưng y lại như thương lượng trước với mình, né tránh ngay khi lực lượng trên mũi tên đã đạt tới cực hạn, không cách nào đổi hướng, thậm chí ngay phạm vi cương khí cũng đã được Sở Hưu tính toán tốt, những nơi mũi tên đi qua căn bản không thể tạo cho y chút thương tổn nào.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Không phải tốc độ của Sở Hưu quá nhanh, chẳng lẽ tốc độ mũi tên quá chậm?
Mắt thấy thân hình Sở Hưu nhanh chóng đánh tới, thất thúc cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ, trong tay hắn còn hai mũi tên!
Đứng nghiêm, giương cung, cài tên, bắn!
Một loạt động tác này như tàn ảnh, tốc độ nhanh tới mức cực hạn, mũi tên vừa rời dây cung đã lập tức tới trước mắt Sở Hưu!
Nhưng tất cả mọi người quan sát đều đã nhìn ra, ngay trong khoảnh khắc thất thúc giương cung cài tên, bước chân của Sở Hưu đã phát động!
Ngay khi bước chân y dịch chuyển, mũi tên đã lướt sát qua người y, khả năng dự đoán quả thật kinh khủng.
Mũi tên này cũng giống như mũi tên lần trước, qua lại hai lần đều không thể làm Sở Hưu bị thương, lực lượng trên mũi tên hao hết, găm trên vách tường.
Mắt thấy thân hình Sở Hưu càng lúc càng gần, thất thúc cầm mũi tên cuối cùng lên nhắm ngay Sở Hưu, nhưng mũi tên này mãi chẳng rời cung, mồ hôi lạnh đã lăn từ đỉnh đầu hắn xuống.
Không phải thất thúc không muốn bắn mũi tên này ra, mà là cho dù hắn có bắn ra cũng không đả thương được Sở Hưu, hắn không biết nên dùng cách gì để phá giải trạng thái quỷ dị hiện tại của Sở Hưu!
Tên chưa rời dây, thất thúc lao thẳng về phía Hạ Hầu Vô Giang hét lớn: “Công tử! Trốn mau!”
Thất thúc chưa trọng thương, nhưng hắn biết một khi Sở Hưu áp sát, võ công của hắn cũng phế tới chín thành, khi đó Hạ Hầu Vô Giang cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hạ Hầu Vô Giang đang giao đấu với bọn Mạc Thiên Lâm nghe vậy quay sang, thấy tình hình bên thất thúc, hắn cắn răng, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
Hạ Hầu Vô Giang thật sự không cam lòng, khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như vậy để giết Sở Hưu, kết quả hắn vẫn không thành công. Chuyện này thậm chí khiến Hạ Hầu Vô Giang hoài nghi, Sở Hưu này có phải khắc tinh trong số mệnh của mình không?
Trên Thần Binh Đại Hội, hắn vốn định làm nhục Mạc Thiên Lâm, kết quả do Sở Hưu nhúng tay vào nên không làm được gì, còn khiến cho thứ hạng trên Long Hổ Bảng giảm sút.
Sau đó hắn lại định châm ngòi võ giả Đông Tề giết Sở Hưu, thế nhưng lại khiến Sở Hưu dương danh thiên hạ, còn tiếng tăm của hắn lại rớt xuống ngàn
trượng, bị người người chế nhạo.
Lần này Hạ Hầu Vô Giang cho rằng mình đã làm rất quyết đoán, thậm chí từ bỏ bảo vật trong Thông Thiên Tháp đổi lấy Sầm Phu Tử liên thủ cùng đánh giết Sở Hưu. Thế nhưng Sở Hưu vẫn lật bàn trong tuyệt cảnh, Hạ Hầu Vô Giang thật sự không hiểu, rốt cuộc là vì sao?
Chỉ có điều tình huống hiện tại đã không cho Hạ Hầu Vô Giang thời gian tự hỏi, hắn cũng không có thời gian trì hoãn nữa.
Kim quang bộc phát quanh người, tinh thần lực cường đại trực tiếp ép lui đám người Mạc Thiên Lâm, thân hình Hạ Hầu Vô Giang cũng nhanh chóng lui lại phía sau.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí, nhìn về phía thất thúc, cười lạnh nói: “Hạ Hầu Vô Giang trốn cũng thật quả quyết, ngươi nói trốn cái hắn trốn ngay, thậm chí chẳng buồn để ý tới sống chết của ngươi.”
Mũi tên cuối cùng trong tay thất thúc nhắm về phía Sở Hưu, hắn biết chắc chắn mũi tên này sẽ thất bại cho nên mũi tên này chỉ là để phòng ngừa Sở Hưu từ bỏ hắn đuổi theo Hạ Hầu Vô Giang mà thôi.
Nghe vậy thất thúc chỉ thản nhiên đáp: “Cái mạng của ta là gia chủ cho, đời này ta xông pha khói lửa chỉ vì Hạ Hầu thị. Công tử chạy thoát là được rồi, ta không thẹn với ân cứu mạng của gia chủ.
Huống hồ mặc dù ta không biết ngươi dùng phương pháp gì né tránh Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn của ta, nhưng ngươi tưởng ngoài cung tên ra ta không biết gì khác chắc? Công tử sẽ không chết, nhưng ngươi cũng chẳng giết được ta!”
Sở Hưu tay niết Nội Phược Ấn, thân hình chỉ chớp mắt đã lao tới trước người thất thúc, ma đao trong tay chém ngang, ma khí ngập trời bao phủ toàn thân thất thúc!
“Nếu ngươi đã có lòng tin như thế, vậy hôm nay để ta tiễn ngươi lên đường!”
Nhìn đao mang mang theo ma khí ngập trời chém tới, ánh mắt thất thúc lộ vẻ tàn nhẫn.
Mũi tên cuối cùng hắn không bắn ra, thất thúc nhấn cây cung lớn trong tay, một loạt tiếng cơ quan lách cách vang lên, chỉ chớp mắt cây cung đã hóa thành một thanh đoản thương, mũi tên chính là mũi thương.
Cây cung lớn của hắn có tên Huyền Cơ, được phỏng chế từ thần binh Huyền Cơ Biến của Thiên Cơ Môn thời thượng cổ.
Chương 373 Phá tên! (2)
Trong truyền thuyết thần binh Huyền Cơ Biến thời thượng cổ có thể hóa thành mười tám binh khí, vô cùng linh động.
Còn thanh Huyền Cơ này của thất thúc chỉ là phỏng chế, có ba loại hình thái, hộp sắt bình thường để tiện mang theo.
Chủ thể lại là mũi tên cùng cung, còn tới khi bị người ta áp sát cận chiến, cây cung có thể hóa thành đoản côn hay đoản thương.
Chỉ có điều xưa nay thất thúc chưa từng dùng tới hình thái cuối cùng, bởi vì trước nay hắn chưa từng bị ép tới đường cùng.
Thương mang quét ngang, thất thúc cố gắng ngăn cản ánh đao mang theo ma khí của Sở Hưu!
Thất thúc không nói dối, ngoại trừ cung tên ra hắn còn biết công phu khác, thương pháp chính là minh chứng.
Chỉ tiếc so là so với Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn kinh diễm của hắn, thương pháp này lại quá sức bình thường, thậm chí bình thường tới mức không nỡ nhìn.
Không có Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, thực lực của thất thúc thậm chí không phát huy được tới chín thành, dưới A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu, hắn bị ép cho không ngừng lui lại phía sau.
Ma đao thôn thiên, từng đao liên tiếp của Sở Hưu chém ra, A Tỳ Ma Đao mang theo ba loại biến hóa ngưng tụ thành một thể, một tiếng nổ lớn vang lên, thất thúc bị đánh cho hộc máu bay ngược lại.
Thấy Sở Hưu lại cầm đao lao tới, thất thúc không nhịn được thầm mắng một tiếng quái vật.
Lúc trước mấy mũi tên của hắn đã làm Sở Hưu trọng thương, nội phủ đối phương đã bị thương tổn, không ngờ đến giờ phút này vẫn có thể bộc phát lực lượng như vậy, chẳng phải quái vật thì là gì?
Thật ra thất thúc vẫn coi thường Sở Hưu, có Lữ Long Cơ cùng Nội Sư Tử Ấn trấn áp thương thế bản thân, nội phủ Sở Hưu cho dù có thụ thương nhưng thương thế lại không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của Sở Hưu, vẫn còn sức chiến đấu.
Ngược lại thất thúc sau khi dùng hết Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn đã tiêu hao không ít cương khí nội lực, lại thêm thương pháp hết sức bình thường, khi giao thủ với Sở Hưu hoàn toàn bị y cáp chế, đã bị đánh hộc máu.
Thấy mình không thể ngăn cản, lại đoán chắc Hạ Hầu Vô Giang đã chạy ra khỏi Thông Thiên Tháp, khi Sở Hưu bộc phát ma khí chém đao tới, thanh đoản thương trong tay hắn lại đột nhiên biến hóa, từ một chia hai, dây cung lộ ra trực tiếp cắt qua cương khí cuốn lấy Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu, hai đoạn thân thương lại bắt đầu phân giải, hóa thành vô số ám khí phủ kín trời đất bắn về phí Sở Hưu.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật mặc dù không tiêu hao nội lực nhưng lại cực kỳ tiêu tốn tinh thần lực, cho nên Sở Hưu không thể liên tục duy trì trạng thái Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Cho nên hành động lần này của thất thúc khiến Sở Hưu cũng phải bất ngờ. Đây cũng là thủ đoạn cuối cùng của thất thúc, không tính là biến hóa, chỉ có thể nói là từ bỏ binh khí của bản thân đặt cược một lần.
Dây cung quấn quanh Thiên Ma Vũ cùng với hàng loạt ám khí bắn tới, khiến Sở Hưu buộc phải bỏ qua đao trong tay, nắm Độc Cô Ấn phòng ngự.
Trong lúc Sở Hưu ngăn cản ám khí, thất thúc bộc phát tốc độ lớn nhất lao ra bên ngoài kho vũ khí.
Sở Hưu bước ra một bước, xuất phát sau mà tới trước, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền đánh ra, quyền kình rơi xuống, sát ý đã cách không đánh vào sau lưng thất thúc, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn nội tạng.
Giữa đường lại hóa quyền thành chưởng, Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ đánh ra, Tử Dương Ma Diễm tà dị nhập thể khiến thất thúc lại phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đẫm ma khí màu tím đen.
Có điều lúc này dục vọng cầu sinh của thất thúc quả thật rất mạnh, trúng một quyền một chưởng, hắn vẫn cưỡng ép nhận lấy sức mạnh đó, mượn thế nhảy ra khỏi kho vũ khí, biến mất trong làn sương.
Thất thúc chạy ra khỏi kho vũ khí, Sở Hưu không đuổi theo, vì đã không cần phải đuổi, nếu không có gì bất ngờ, thất thúc hẳn không sống được.
Lực bộc phát của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ có lẽ không đủ, nhưng sau đó uy năng của Tử Dương Ma Diễm như giòi bám trong xương, khiến người ta không cách nào coi nhẹ.
Nếu trong thời toàn thịnh thất thúc đương nhiên không sợ Tử Dương Ma Diễm này, nhưng giờ đã bị Sở Hưu đánh trọng thương, sau lại bị y dùng Vong Ngã Sát Quyền đánh nát nội phủ, đã thành nỏ mạnh hết đà. Tử Dương Ma Diễm nhập thể lúc cuối đã là sát cơ trí mạng đối với thất thúc, trừ phi hắn có thể gặp được một cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất trên đường, người kia lại chịu giúp hắn khu trục Tử Dương Ma Diễm, nếu không thất thúc chắc chắn phải chết.
Đương nhiên Sở Hưu không đuổi theo thất thúc để bảo đảm chắc chắn là do bản thân y tiêu hao cũng rất lớn.
Dù sao thực lực thất thúc đặt đó, nếu Sở Hưu không lâm trận đột nhiên lĩnh ngộ Thiên Tử Vọng Khí Thuật, e là hắn đã gặp nguy hiểm.
Cuối cùng mặc dù Sở Hưu thắng nhưng hắn lại tiêu hao không nhỏ, giặc cùng chớ đuổi, lợi ích trước mắt vẫn là quan trọng hơn cả.
Mà lúc này Sầm Phu Tử trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu, hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại thắng, thắng thất thúc thực lực hoàn toàn vượt qua y, khiến thất thúc thổ huyết trọng thương bỏ chạy. Cảnh tượng này có nghĩ thế nào cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sở Hưu cười lạnh với Sầm Phu Tử nói: “Sầm trưởng lão, trước đó ta đã nói rồi mà, đứng về phía Hạ Hầu Vô Giang là quyết định sai lầm, ngươi sẽ hối hận. Giờ ngươi cũng thấy kết quả rồi đấy, ta nói, là đúng. Còn lựa chọn của ngươi, là sai.”
Sở Hưu vẫy tay, cương khí bộc phát, Thiên Ma Vũ bị dây cung quấn quanh lúc trước bị hút về tay y, ma khí ngập trời, không nói hai lời trực tiếp chém về phía Sầm Phu Tử.
Sầm Phu Tử đang giao đấu với Lã Phụng Tiên, không nói hai lời, ánh sáng tử điện lóe lên, có điều không phải nghênh chiến Sở Hưu mà là đẩy lui trường kích của Lã Phụng Tiên rồi trực tiếp báo hiệu cho đệ tử, quay người bỏ trốn.
Sầm Phu Tử không hổ là lão hồ ly, công phu mượn gió bẻ măng cực kỳ mạnh mẽ, thấy không ổn lập tức bỏ chạy, vô cùng quả quyết.
Một mình Lã Phụng Tiên đã khiến hắn không cách nào chiến thắng, cực kỳ khó đối phó, giờ lại thêm Sở Hưu khiến hắn cũng phải hoảng sợ, rõ ràng là không thể nào đánh được, không trốn là chết.
Hơn nữa giờ Sầm Phu Tử cũng hết sức hối hận, hối hận vì sao mình không chọn đứng về phía Sở Hưu.
Đứng về phía Sở Hưu, mặc dù hắn không thể độc chiếm đồ trong Thông Thiên Tháp nhưng chí ít cũng cũng được chia một phần ba, đâu như hiện giờ, không kiếm được lợi lộc gì, chỉ có thể ảo não bỏ trốn.
Có điều chuyện này nếu đặt trên người bất cứ ai, chín thành chín đều chọn liên thủ với Hạ Hầu thị, dù sao bên phía Hạ Hầu thị phần thắng mới là lớn nhất.
Nào ngờ thực lực Sở Hưu lại biến thái tới mức này, tới đường cùng rồi mà còn lật bàn được.
Thấy Sầm Phu Tử bỏ chạy, Lã Phụng Tiên đi tới hỏi Sở Hưu: “Có đuổi không?”
Vừa rồi Lã Phụng Tiên giao thủ với Sầm Phu Tử cũng hết sức bức bối, hắn chưa từng đấu với ai gian xảo như vậy.
Nếu thật sự giao chiến, hai bên giở hết thủ đoạn, Lã Phụng Tiên với Sầm Phu Tử ai thắng ai thua vẫn là ẩn số.
Kết thúc
Chương 374 Kết thúc
Nhưng hết lần này tới lần khác, Sầm Phu Tử lại cố ý không đối kháng chính diện với Lã Phụng Tiên. Rõ ràng hắn mạnh hơn Lã Phụng Tiên một cảnh giới nhưng lại cố ý trì hoãn, chỉ không để Lã Phụng Tiên tới cứu viện Sở Hưu, hơn nữa cũng không muốn liều mạng thụ thương, quả thật hết sức ghê tởm.
Sở Hưu khoát tay, truyền âm nói: “Không cần đuổi, nội phủ ta bị thương rồi. Vừa rồi ta chỉ dọa hắn mà thôi, chúng ta có thể tìm cơ hội khác giết chết hắn, nhưng giờ hắn đã trốn, có muốn đuổi cũng chẳng kịp.”
Lã Phụng Tiên gật nhẹ đầu, đi theo Sở Hưu về phía gốc cây đồng xanh ở chính giữa.
Những võ giả tranh đoạt ven đường lao nhao nhường chỗ, cho dù là đám người Việt Nữ Cung cũng vậy.
Thắng làm vua thua làm giặc, giờ Hạ Hầu thị trọng thương bỏ chạy, người của Ba Sơn Kiếm Phái cũng chạy, Sở Hưu hoàn toàn xứng đáng là kẻ mạnh nhất nơi này.
Mặc dù trong số võ giả tán tu cũng kiếm được vào võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cùng Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng thực lực căn bản không cách nào so với thất thúc.
Chênh lệch trong cùng cảnh giới cũng rất lớn, tối thiểu nếu đổi lại thành cỡ Doãn La Hoa, hắn thậm chí không nắm chắc ngăn cản ba mũi tên của thất thúc.
Đúng lúc này Thông Thiên Tháp đột nhiên lắc lư, Sở Hưu biến sắc, vội vàng nói: “Mau mau cướp lấy hộp báu trong kho vũ khí, chỉ chọn cái trên nhất, lấy được bao nhiêu thì lấy!”
Thông Thiên Tháp tỏa ra chấn động, chứng tỏ tòa tháp này đã sắp chìm về lòng đất, giờ không ra, sau này cũng không ra được.
Bí hạp trên đỉnh gốc cây đồng xanh bị Sở Hưu cầm trong tay, lần Thông Thiên Tháp này Sở Hưu bỏ công sức nhiều nhất, nhóm Lã Phụng Tiên cũng ngầm thừa nhận, Sở Hưu cầm nhiều nhất cũng là chuyện bình thường.
Những người khác cũng không dám cướp đoạt với Sở Hưu, cho nên sau khi phe Sở Hưu cầm hộp báu trên đỉnh cao nhất cùng mười cái gần đó nhất, lập tức quay người rời đi.
Đám người Lã Phụng Tiên cũng lấy đủ, không hề lưu luyến, còn một số hộp báu tầm giữa với dưới đám người Sở Hưu không hề động tới, ngược lại cho những võ giả tán tu cơ hội.
Thông Thiên Tháp lắc lư càng ngày càng dữ dội, nhưng những người này lại chẳng hề có dấu hiệu muốn đi.
Sở Hưu cũng chẳng có hảo tâm đâu nhắc nhở đám người này, huống hồ cho dù y có nhắc cũng vô dụng.
Lợi ích trước mắt, rất ít người có thể khống chế lòng tham của bản thân.
Sở Hưu dám khẳng định, nếu mình nhắc nhở, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng mình muốn độc chiếm những thứ này nên mới mở miệng đe dọa.
Sau khi đám người Sở Hưu đều đã rời khỏi thất thúc, toàn bộ Thông Thiên Tháp mới lung lay, triệt để chìm xuống.
Một số võ giả theo sau Sở Hưu trốn ra sắc mặt vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi nếu họ khi đi, e là chính họ đã bị chôn bên dưới lòng đất rồi.
Thông Thiên Tháp hoàn toàn chìm xuống, người của Việt Nữ Cung kiếm được chút lợi lộc xong lập tức rời đi, những người khác cũng vậy.
Sở Hưu nhìn sang phía Lã Phụng Tiên hỏi: “Lã huynh, sắp tới các vị có dự định gì không?”
Mạc Thiên Lâm nói: “Trước đó ta cũng không có việc gì nhưng Tạ huynh dẫn Lã huynh tới tìm ta, chúng ta định tới Quan Trung tụ họp với Sở huynh một chút.
Có điều giờ Sở huynh đang thụ thương, ta cũng cần mang đồ lấy được từ Thông Thiên Tháp cùng tin tức về Mạc gia, vậy không quấy rầy Sở huynh nữa.”
Tạ Tiểu Lâu cùng Lã Phụng Tiên đều gật đầu, mặc dù Sở Hưu trông có vẻ không việc gì nhưng mọi người đều biết tình huống lúc này của Sở Hưu chắc chắn không tốt, giờ cũng không phải lúc nói chuyện phiếm.
Lã Phụng Tiên cũng nói: “Ta xông xáo ở Tây Sở một thời gian, giờ định về quê hương bên Bắc Yên xem sao.”
Ngày trước Lã Phụng Tiên bị ép rời khỏi Bắc Yên là do hắn cùng Sở Hưu tranh đoạt cơ duyên của Nhiếp Đông Lưu, bị Tụ Nghĩa Trang ép phải rời khỏi Bắc Yên.
Còn giờ thực lực Lã Phụng Tiên đã tăng cường thêm rất nhiều, có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên, sức chiến đấu lại sánh ngang đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, lúc này hắn trở lại Bắc Yên hoàn toàn không e sợ gì Tụ Nghĩa Trang.
Ngoại trừ tông sư võ đạo Nhiếp Nhân Long đích thân xuất thủ, Lã Phụng Tiên đều nắm chắc có thể trốn thoát.
Huống hồ Nhiếp Nhân Long cũng không phải kẻ ăn no sinh sự, hắn đường đường đường tông sư võ đạo, trang chủ Tụ Nghĩa Trang, có vô số việc cần làm, rảnh rỗi gì mà tới gây sự với Lã Phụng Tiên vì chuyện vớ vẩn của tiểu bối từ đời tám hoánh nào rồi.
Đám người hàn huyên một hồi, Sở Hưu trực tiếp mang đồ vật tạm biệt bọn họ rồi đi khỏi.
Cùng lúc đó, trên con đường nhỏ hướng về Đông Tề, Hạ Hầu Vô Giang đang chờ thất thúc.
Sau khi bị ép rời khỏi Thông Thiên Tháp, Hạ Hầu Vô Giang hận tới mức thiếu chút nữa nghiến nát hàm răng.
Hạ Hầu Vô Giang không hận vì không đoạt được bảo vật trong Thông Thiên
Tháp, hắn hận vì mình lại bại, bại dưới tay Sở Hưu.
Dường như từ lần đầu gặp Sở Hưu trở đi, hắn chưa từng chiếm được chút ưu thế hay lợi lộc nào từ tay y.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng nghĩ quá nhiều, hắn không phải loại kém cỏi tâm cảnh yếu ớt như Lâm Khai Vân ở Kiếm Vương Thành, bị Sở Hưu đánh bại một lần là không gượng dậy nổi.
Hắn là người thừa kế tương lai của Hạ Hầu thị, sau khi bị Hạ Hầu Trấn giáo huấn Hạ Hầu Vô Giang cũng biết kẻ địch trong tương lai của mình không phải một vài đối thủ cạnh tranh trong nội bộ Hạ Hầu thị, cũng không phải những võ giả thế hệ trẻ như Sở Hưu hay Mạc Thiên Lâm mà là toàn bộ anh hào tuấn kiệt trên giang hồ!
Ánh mắt phải nhìn được lâu dài mới có thể đi xa, giờ hắn chịu thiệt trong tay Sở Hưu vài lần nhưng Hạ Hầu Vô Giang không tin cả đời mình đều chịu thiệt dưới tay Sở Hưu.
Có điều lúc này Hạ Hầu Vô Giang không khỏi nghi hoặc, sao đã lâu như vậy mà thất thúc chưa tới?
Hạ Hầu Vô Giang căn bản không nghĩ thất thúc sẽ xảy ra chuyện.
Thất thúc là tâm phúc của Hạ Hầu Trấn, được Hạ Hầu Trấn lựa chọn tỉ mỉ, thực lực siêu quần trong cùng cấp bậc, cho dù hắn dùng hết Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn cũng không nên xảy ra chuyện gì mới đúng.
Có điều lúc này một thân ảnh thất tha thất thểu đi tới, vừa đi vừa phun máu tươi.
Hạ Hầu Vô Giang đưa mắt nhìn lại, bóng người kia chính là thất thúc, có điều lúc này bộ dáng của thất thúc vô cùng thê thảm.
Gương mặt thất thúc đã không có chút sắc máu nào, trắng bệch như tờ giấy, kinh mạch có từng luồng khí đen lưu động, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
“Thất thúc!”
Hạ Hầu Vô Giang lập tức lấy đan dược ra định nhét vào miệng thất thúc, nhưng lại bị thất thúc khoát tay chặn lại.
Thất thúc cười khổ chỉ chỉ vào sau lưng, nơi đó quần áo đã bị đánh nát, một chưởng ấn màu tím đen hãm sâu vào da thịt của hắn, vô cùng kinh khủng.
Thất thúc giãy dụa nói: “Công tử, đừng phí công nữa, chưởng lực của Sở Hưu kia vô cùng âm độc, trừ phi có võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất ra tay giúp đỡ, nếu không không ai cứu được ta đâu.
Lần này sợ là ta không qua khỏi rồi, mong công tử nghe lời này của ta. Nếu không có gia chủ toàn lực giúp đỡ, tạm thời đừng động vào tên Sở Hưu kia. Lúc nào công tử tự tin trăm phần trăm giết chết được hắn, công tử hãng ra tay!”
Sau khi nói xong, thất thúc như dùng sức quá độ, Tử Dương Ma Diễm ầm ầm bùng lên, triệt để thôn phệ tâm mạch hắn, khiến thất thúc phun ra một ngụm máu tươi màu tím đen, hoàn toàn không còn sinh cơ.
“Thất thúc!”
Chương 375 Kết thúc
Nhưng hết lần này tới lần khác, Sầm Phu Tử lại cố ý không đối kháng chính diện với Lã Phụng Tiên. Rõ ràng hắn mạnh hơn Lã Phụng Tiên một cảnh giới nhưng lại cố ý trì hoãn, chỉ không để Lã Phụng Tiên tới cứu viện Sở Hưu, hơn nữa cũng không muốn liều mạng thụ thương, quả thật hết sức ghê tởm.
Sở Hưu khoát tay, truyền âm nói: “Không cần đuổi, nội phủ ta bị thương rồi. Vừa rồi ta chỉ dọa hắn mà thôi, chúng ta có thể tìm cơ hội khác giết chết hắn, nhưng giờ hắn đã trốn, có muốn đuổi cũng chẳng kịp.”
Lã Phụng Tiên gật nhẹ đầu, đi theo Sở Hưu về phía gốc cây đồng xanh ở chính giữa.
Những võ giả tranh đoạt ven đường lao nhao nhường chỗ, cho dù là đám người Việt Nữ Cung cũng vậy.
Thắng làm vua thua làm giặc, giờ Hạ Hầu thị trọng thương bỏ chạy, người của Ba Sơn Kiếm Phái cũng chạy, Sở Hưu hoàn toàn xứng đáng là kẻ mạnh nhất nơi này.
Mặc dù trong số võ giả tán tu cũng kiếm được vào võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cùng Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng thực lực căn bản không cách nào so với thất thúc.
Chênh lệch trong cùng cảnh giới cũng rất lớn, tối thiểu nếu đổi lại thành cỡ Doãn La Hoa, hắn thậm chí không nắm chắc ngăn cản ba mũi tên của thất thúc.
Đúng lúc này Thông Thiên Tháp đột nhiên lắc lư, Sở Hưu biến sắc, vội vàng nói: “Mau mau cướp lấy hộp báu trong kho vũ khí, chỉ chọn cái trên nhất, lấy được bao nhiêu thì lấy!”
Thông Thiên Tháp tỏa ra chấn động, chứng tỏ tòa tháp này đã sắp chìm về lòng đất, giờ không ra, sau này cũng không ra được.
Bí hạp trên đỉnh gốc cây đồng xanh bị Sở Hưu cầm trong tay, lần Thông Thiên Tháp này Sở Hưu bỏ công sức nhiều nhất, nhóm Lã Phụng Tiên cũng ngầm thừa nhận, Sở Hưu cầm nhiều nhất cũng là chuyện bình thường.
Những người khác cũng không dám cướp đoạt với Sở Hưu, cho nên sau khi phe Sở Hưu cầm hộp báu trên đỉnh cao nhất cùng mười cái gần đó nhất, lập tức quay người rời đi.
Đám người Lã Phụng Tiên cũng lấy đủ, không hề lưu luyến, còn một số hộp báu tầm giữa với dưới đám người Sở Hưu không hề động tới, ngược lại cho những võ giả tán tu cơ hội.
Thông Thiên Tháp lắc lư càng ngày càng dữ dội, nhưng những người này lại chẳng hề có dấu hiệu muốn đi.
Sở Hưu cũng chẳng có hảo tâm đâu nhắc nhở đám người này, huống hồ cho dù y có nhắc cũng vô dụng.
Lợi ích trước mắt, rất ít người có thể khống chế lòng tham của bản thân.
Sở Hưu dám khẳng định, nếu mình nhắc nhở, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng mình muốn độc chiếm những thứ này nên mới mở miệng đe dọa.
Sau khi đám người Sở Hưu đều đã rời khỏi thất thúc, toàn bộ Thông Thiên Tháp mới lung lay, triệt để chìm xuống.
Một số võ giả theo sau Sở Hưu trốn ra sắc mặt vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi nếu họ khi đi, e là chính họ đã bị chôn bên dưới lòng đất rồi.
Thông Thiên Tháp hoàn toàn chìm xuống, người của Việt Nữ Cung kiếm được chút lợi lộc xong lập tức rời đi, những người khác cũng vậy.
Sở Hưu nhìn sang phía Lã Phụng Tiên hỏi: “Lã huynh, sắp tới các vị có dự định gì không?”
Mạc Thiên Lâm nói: “Trước đó ta cũng không có việc gì nhưng Tạ huynh dẫn Lã huynh tới tìm ta, chúng ta định tới Quan Trung tụ họp với Sở huynh một chút.
Có điều giờ Sở huynh đang thụ thương, ta cũng cần mang đồ lấy được từ Thông Thiên Tháp cùng tin tức về Mạc gia, vậy không quấy rầy Sở huynh nữa.”
Tạ Tiểu Lâu cùng Lã Phụng Tiên đều gật đầu, mặc dù Sở Hưu trông có vẻ không việc gì nhưng mọi người đều biết tình huống lúc này của Sở Hưu chắc chắn không tốt, giờ cũng không phải lúc nói chuyện phiếm.
Lã Phụng Tiên cũng nói: “Ta xông xáo ở Tây Sở một thời gian, giờ định về quê hương bên Bắc Yên xem sao.”
Ngày trước Lã Phụng Tiên bị ép rời khỏi Bắc Yên là do hắn cùng Sở Hưu tranh đoạt cơ duyên của Nhiếp Đông Lưu, bị Tụ Nghĩa Trang ép phải rời khỏi Bắc Yên.
Còn giờ thực lực Lã Phụng Tiên đã tăng cường thêm rất nhiều, có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên, sức chiến đấu lại sánh ngang đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, lúc này hắn trở lại Bắc Yên hoàn toàn không e sợ gì Tụ Nghĩa Trang.
Ngoại trừ tông sư võ đạo Nhiếp Nhân Long đích thân xuất thủ, Lã Phụng Tiên đều nắm chắc có thể trốn thoát.
Huống hồ Nhiếp Nhân Long cũng không phải kẻ ăn no sinh sự, hắn đường đường đường tông sư võ đạo, trang chủ Tụ Nghĩa Trang, có vô số việc cần làm, rảnh rỗi gì mà tới gây sự với Lã Phụng Tiên vì chuyện vớ vẩn của tiểu bối từ đời tám hoánh nào rồi.
Đám người hàn huyên một hồi, Sở Hưu trực tiếp mang đồ vật tạm biệt bọn họ rồi đi khỏi.
Cùng lúc đó, trên con đường nhỏ hướng về Đông Tề, Hạ Hầu Vô Giang đang chờ thất thúc.
Sau khi bị ép rời khỏi Thông Thiên Tháp, Hạ Hầu Vô Giang hận tới mức thiếu chút nữa nghiến nát hàm răng.
Hạ Hầu Vô Giang không hận vì không đoạt được bảo vật trong Thông Thiên Tháp, hắn hận vì mình lại bại, bại dưới tay Sở Hưu.
Dường như từ lần đầu gặp Sở Hưu trở đi, hắn chưa từng chiếm được chút ưu thế hay lợi lộc nào từ tay y.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng nghĩ quá nhiều, hắn không phải loại kém cỏi tâm cảnh yếu ớt như Lâm Khai Vân ở Kiếm Vương Thành, bị Sở Hưu đánh bại một lần là không gượng dậy nổi.
Hắn là người thừa kế tương lai của Hạ Hầu thị, sau khi bị Hạ Hầu Trấn giáo huấn Hạ Hầu Vô Giang cũng biết kẻ địch trong tương lai của mình không phải một vài đối thủ cạnh tranh trong nội bộ Hạ Hầu thị, cũng không phải những võ giả thế hệ trẻ như Sở Hưu hay Mạc Thiên Lâm mà là toàn bộ anh hào tuấn kiệt trên giang hồ!
Ánh mắt phải nhìn được lâu dài mới có thể đi xa, giờ hắn chịu thiệt trong tay Sở Hưu vài lần nhưng Hạ Hầu Vô Giang không tin cả đời mình đều chịu thiệt dưới tay Sở Hưu.
Có điều lúc này Hạ Hầu Vô Giang không khỏi nghi hoặc, sao đã lâu như vậy mà thất thúc chưa tới?
Hạ Hầu Vô Giang căn bản không nghĩ thất thúc sẽ xảy ra chuyện.
Thất thúc là tâm phúc của Hạ Hầu Trấn, được Hạ Hầu Trấn lựa chọn tỉ mỉ, thực lực siêu quần trong cùng cấp bậc, cho dù hắn dùng hết Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn cũng không nên xảy ra chuyện gì mới đúng.
Có điều lúc này một thân ảnh thất tha thất thểu đi tới, vừa đi vừa phun máu tươi.
Hạ Hầu Vô Giang đưa mắt nhìn lại, bóng người kia chính là thất thúc, có điều lúc này bộ dáng của thất thúc vô cùng thê thảm.
Gương mặt thất thúc đã không có chút sắc máu nào, trắng bệch như tờ giấy, kinh mạch có từng luồng khí đen lưu động, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
“Thất thúc!”
Hạ Hầu Vô Giang lập tức lấy đan dược ra định nhét vào miệng thất thúc, nhưng lại bị thất thúc khoát tay chặn lại.
Thất thúc cười khổ chỉ chỉ vào sau lưng, nơi đó quần áo đã bị đánh nát, một chưởng ấn màu tím đen hãm sâu vào da thịt của hắn, vô cùng kinh khủng.
Thất thúc giãy dụa nói: “Công tử, đừng phí công nữa, chưởng lực của Sở Hưu kia vô cùng âm độc, trừ phi có võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất ra tay giúp đỡ, nếu không không ai cứu được ta đâu.
Lần này sợ là ta không qua khỏi rồi, mong công tử nghe lời này của ta. Nếu không có gia chủ toàn lực giúp đỡ, tạm thời đừng động vào tên Sở Hưu kia. Lúc nào công tử tự tin trăm phần trăm giết chết được hắn, công tử hãng ra tay!”
Sau khi nói xong, thất thúc như dùng sức quá độ, Tử Dương Ma Diễm ầm ầm bùng lên, triệt để thôn phệ tâm mạch hắn, khiến thất thúc phun ra một ngụm máu tươi màu tím đen, hoàn toàn không còn sinh cơ.
“Thất thúc!”