-
Chương 236-240
Chương 236 Tam Hoa Tụ Đỉnh
Sở Hưu là người thù dai nhưng cũng không quên ân tình.
Lần này Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm giúp y, y cũng ghi tạc trong lòng.
Mặc dù y cũng biết Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu chịu giúp như vậy cũng có tính toán riêng, có chút ý định lợi dụng. Có điều Sở Hưu không để ý.
Chuyện hôm nay nếu có Lã Phụng Tiên, vậy chắc chắn Lã Phụng Tiên không nói hai lời, trực tiếp ra tay giúp đỡ ngay lúc Thần Vũ Môn xuất thủ với y, cùng nhau đối địch. Đáng tiếc, chỉ có một Lã Phụng Tiên mà thôi.
Nhưng cho dù thế nào, cuối cùng Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu cũng đã ra tay giúp y.
Nếu đổi thành kẻ tâm địa nhỏ nhen khác, không chừng còn oán hận vì sao Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu không ra tay sớm hơn.
Sở Hưu mặc dù không đến mức bao dung độ lượng nhưng cũng chẳng phải kẻ hẹp hòi gì, y luôn chỉ xem kết quả, không hỏi quá trình, cho nên Sở Hưu sẽ nhớ kỹ ân tình này.
Mạc Thiên Lâm vội vàng khoát tay áo nói: “Sở huynh không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng chỉ ra mặt cảnh cáo Bạch Vô Kỵ mà thôi, có bỏ sức ra đâu.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Với tình trạng của ta lúc đó, nếu Bạch Vô Kỵ xuất thủ, ta có cản được cũng phải trả giá rất lớn, cho nên ta sẽ ghi nhớ ân tình này.”
Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm liếc mắt nhìn nhau, cùng chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở huynh khách khí rồi.”
Thái độ hiện tại của Sở Hưu chính là điều họ muốn, bằng không sao bọn họ phải bỏ công bỏ sức ra cứu Sở Hưu?
Sau khi hàn huyên cùng Mạc Thiên Lâm, Sở Hưu định về thẳng Tế Châu Phủ tạm thời bế quan dưỡng thương.
Đừng nhìn hôm nay Sở Hưu đại triển thần uy, giết liền hai cường giả Tam Hoa Tụ Đỉnh rồi lại lấy một địch trăm, có thể nói uy phong tới cùng cực. Thế nhưng bản thân y cũng tiêu hao cực lớn, nội phủ bị ma khí phản phệ, thụ thương không nhẹ.
Cũng may cuối cùng Tiêu Bạch Vũ ra tay, trực tiếp trấn áp ma khí còn
sót lại trong cơ thể y, bằng không giờ Sở Hưu còn chẳng có thời gian đứng đây nói chuyện.
Về tới Tế Châu Phủ, Mạc Thiên Lâm tự mình tìm một quán trọ an toàn cho Sở Hưu bế quan chữa thương.
Mạc gia là thế lực bản địa tại Đông Tề, có không ít chuyện làm ăn buôn bán trong khu vực này. Tế Châu Phủ lớn như vậy, Mạc gia cũng có vài sản nghiệp, quán trọ này chính là một trong số đó.
Sau ba ngày, trong gian phòng của quán trọ, thương thế Sở Hưu đã gần như khỏi hẳn, có điều y lại không định xuất quan, ngược lại không ngừng cô đọng tinh khí thần của bản thân, muốn nhân cơ hội bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Nói thật ra, Sở Hưu còn muốn cám ơn Yến Đình Đình, nếu không có cô ta cho dù Sở Hưu đã kẹt tại đỉnh phong của Ngoại Cương cảnh khá lâu nhưng muốn đột phá vẫn phải chờ một thời gian nữa.
Trận chiến lần này có thể nói là hung hiểm kịch liệt nhất của Sở Hưu trong mấy năm gần đây.
Đương nhiên lần đối mặt với Thiên Tội đà chủ cũng rất nguy hiểm, nhưng lúc đó Sở Hưu chỉ có thể bị động phòng ngự, thậm chí chỉ có thực lực chống đỡ một chiêu, cho nên trận đánh đó cũng không mang lại nhiều kinh nghiệm cho y.
Nhưng lần này Sở Hưu lại liên tục chém giết hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng nhiều cao thủ Nội Cương cảnh Ngoại Cương cảnh như vậy, mặc dù không thật sự là lấy một địch trăm nhưng cũng tôi luyện thêm khá nhiều. Sau khi thương thế đã đỡ, Sở Hưu chuẩn bị xung kích cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Hơn nữa lời giảng đạo của Huyền Thành đạo trưởng cũng khiến Sở Hưu hiểu được không ít.
Mặc dù Huyền Thành đạo trưởng giảng về đạo của Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng những đạo lý như vậy nhất pháp thông là vạn pháp thông, Sở Hưu cũng hiểu thêm về cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Trong Ngự Khí Ngũ Trọng, Nội Cương cảnh cùng Ngoại Cương cảnh là một vùng trời, đến Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên lại là một vùng trời khác.
Cái gọi là Tam Hoa Tụ Đỉnh thật ra là ngưng tụ tinh khí thần hòa làm một thể, hội tụ trong khiếu huyệt Huyền Quan, cuối cùng thăng hoa cực đại. So với Ngoại Cương cảnh, võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh có lực bộc phát càng kinh người, thậm chí mạnh hơn gấp bội.
Đương nhiên gấp bội này phải xem lực lượng bản thân võ giả đó là bao nhiêu, võ giả căn cơ yếu kém cho dù có lên tới Tam Hoa Tụ Đỉnh, tích lũy bản thân thậm chí có thể còn không bằng Sở Hưu.
Tỷ như hai lão già của Thần Vũ Môn chính là như vậy, không thể nói họ quá yếu nhưng cũng chẳng hề mạnh. Cho dù bọn ho đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng thực lực vẫn chẳng bằng Sở Hưu.
Lúc này trong quán trọ, Sở Hưu xếp bằng trên giường, chân khí quanh người không hề dẫn động nhưng khí thế lại không ngừng dâng cao, tinh khí thần ngưng tụ tới cực hạn tạo thành từng luồng khí xoáy không ngừng quẩn quanh cơ thể, ngưng tụ trong khiếu huyệt Huyền Quan.
Đến khi lực lượng này xung kích tới cực hạn, khoảnh khắc đó tâm thần Sở Hưu trở thành hư không, như có thứ gì tan vỡ, sau khi tới cực hạn là giây phút thăng hoa.
Khí xoáy mông lung như sương mù chia làm ba, quay quanh đỉnh đầu Sở Hưu, cuối cùng lại được Sở Hưu thu vào trong cơ thể, khiến Sở Hưu như bao phủ trong một quầng sáng.
Cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đã thành!
Mở to hai mắt, Sở Hưu thở phào một hơi, hơi thở này của y lại là một luồng chân khí cường đại mông lung như sương mù, lúc này Sở Hưu mới xem như thật sự đạt tới đỉnh phong của tinh khí thần.
Sau khi lên tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, lực lượng bản thân Sở Hưu không hề thay đổi nhưng giờ nếu y xuất thủ, sức bật chắc chắn phải gấp mấy lần trước kia, thậm chí gấp mười!
Thật sự đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu mới minh bạch vì sao cảnh giới này gọi là Ngự Khí Ngũ Trọng.
Cái gọi là ngự khí của Nội Cương cảnh cùng Ngoại Cương cảnh chỉ là vận dụng chân khí đơn giản nhất, chỗ khó cũng chỉ là lực khống chế cương khí. Cũng như ngày trước Sở Hưu dùng cương khí tránh mưa, Tạ Tiểu Lâu dùng cương khí đi trên mặt hồ. Có thể làm được tới như vậy đã là cực hạn trong Ngoại Cương cảnh.
Còn Tam Hoa Tụ Đỉnh đã vượt ngoài phạm trù khống chế cương khí, là lấy thần ngự khí, tâm hướng tới khí động như sơn hà, có thể khiến sức bật tăng cường gấp bội.
Sở Hưu lười biếng duỗi eo, đẩy cửa phòng ra ngoài.
Cả chữa thương tu luyện cùng đột phá cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu chỉ dùng sáu ngày, không tính là nhiều. Lúc này Thần Binh Đại Hội còn chưa khai mạc nhưng người trong Tế Châu Phủ lại càng lúc càng đông.
Sở Hưu vừa đi ra đã thấy một tiểu nhị đang đứng trông coi. Thấy Sở Hưu, tiểu nhị vội vàng hỏi: “Sở công tử xuất quan rồi à?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, tiểu nhị kia bèn nói: “Đại công tử dặn tiểu nhân chuyển lời, nếu Sở công tử xuất quan có thể tới Tử Vân Lâu tìm bọn họ. Đại công tử cùng Tạ công tử đều đang ở Tử Vân Lâu.”
Tử Vân Lâu cũng là quán rượu lớn trong Tế Châu Phủ, có điều Sở Hưu lại lấy làm lạ, sao họ không tới Tụ Long Các? Đó mới là nơi tụ tập các võ giả chứ?
“Bên Tụ Long Các có vấn đề gì à?”
Tiểu nhị gật đầu nói: “Đúng là có chút vấn đề, số võ giả tới Đông Tề quá nhiều, một số người lại có ân oán với nhau, nếu gặp nhau ở Tụ Long Các rất dễ động thủ.
Mặc dù có uy danh của An Nhạc Vương nhưng thời gian vừa qua trong Tụ Long Các vẫn có vài vụ xung đột giữa các võ giả. Mặc dù đều bị An Nhạc Vương trấn áp nhưng vẫn khiến Tụ Long Các rối loạn. Cuối cùng An Nhạc Vương rơi vào đường cùng đành tạm thời đóng cửa Tụ Long Các trong thời gian tổ chức Thần Binh Đại Hội.
Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, hóa ra là thế, có điều y lại cảm thấy có vẻ không đúng.
Khương Văn Nguyên tố xấu gì cũng là thế lực bản địa Đông Tề, thanh danh An Nhạc Vương cũng đủ trấn trụ nhiều người, tỷ như lúc ở tầng bảy Tụ Long Các, Bạch Vô Kỵ đã định gây sự với y nhưng do đang ở Tụ Long Các nên mới tạm thời bỏ qua.
Thế nhưng giờ chỉ vì vài vụ xung đột của võ giả trong Tụ Long Các mà Khương Văn Nguyên lại tức đến mức trực tiếp đóng cửa, khả năng chịu đựng của hắn như vậy chẳng phải quá kém sao?
Có điều Sở Hưu cũng chẳng định để ý quá nhiều tới Khương Văn Nguyên, bảo thẳng tiểu nhị dẫn mình tới Tử Vân Lâu.
Tử Vân Lâu cũng coi là quán rượu lớn tại Tế Châu Phủ, cũng có chỗ dựa, nhưng chỗ dựa này lại chỉ là thế lực bản xứ Tế Châu Phủ, không đáng nhắc tới. Võ giả có oán thù gì ra tay trong Tử Vân Lâu, họ cũng chẳng dám động tới.
Cho nên Tử Vân Lâu coi như rận nhiều không sợ ngứa, muốn đánh trong Tử Vân Lâu cũng được, hỏng cái gì thì đền gấp đôi, không thì ra ngoài mà đánh.
Những tán tu không có bối cảnh Tử Vân Lâu có thể không nể mặt, còn những võ giả có bối cảnh lại chẳng thiếu chút tiền này, quan trọng nhất là thể diện, có kẻ còn bồi thường gấp mấy lần cho Tử Vân Lâu.
Lúc này trong Tử Vân Lâu trừ tầng cao nhất bị những đệ tử đại thế gia đại môn phái bao trọn còn thanh tĩnh đôi chút, những tầng khác đều vô cùng hỗn loạn.
Võ giả tầng chót oản tù tì uống rượu, đệ tử môn phái nhỏ tính kế nịnh bợ luồn cúi, những kẻ này đâu đâu cũng có.
Thậm chí trong số những người này còn có một số kẻ mở bàn đặt cược, cược xem ai sẽ là người thắng cuối trong Thần Binh Đại Hội.
Tầng thứ nhất trong Tử Vân Lâu đã có một bàn đặt cược, trên đó viết đầy những tên tuấn kiệt trẻ tuổi tham gia Thần Binh Đại Hội, bên dưới còn có tỷ lệ đặt cược. Một võ giả dáng người phúc hậu, luôn mang theo nụ cười hiền lành, đang giới thiệu với cho những người xung quanh về thông tin cùng tỷ lệ đặt cược của những tuấn kiệt trẻ tuổi tham gia Thần Binh Đại Hội, để những người xung quanh tham gia đặt cược.
Người này là một đường chủ của Ngũ Nguyên Bang ở Tế Châu Phủ, Khẩu Phật Tâm Xà - Hàn Khuê. Tứ Vân Lâu này thật ra là sản nghiệp của Ngũ Nguyên Bang cho nên Hàn Khuê mới có thể gióng trống khua chiêng mở bàn đặt cược tại đây.
Hàn Khuê chỉ vào tấm bảng đặt cược phía sau, lớn tiếng nói: “Bảng đặt cược đây, ai cũng thấy rồi đấy, thông tin cùng tỷ lệ đặt cược đều ở trên đầu.
Đại tiểu thư Lạc Phi Hồng của Ngô Quận Lạc gia, hạng mười một trên Long Hổ Bảng, tay cầm huyết thương Hồng Diên, tỷ lệ đặt cược thắng ba bồi một.
Tạ Tiểu Lâu của Thiên Hạ Minh, hạng mười hai trên Long Hổ Bảng, tỷ lệ đặt cược thắng hai bồi một.
Còn có Sở Hưu tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường ở Quan Trung, vị này là một chú hắc mã, mấy ngày trước một mình địch trăm người tại Thủy Vân Quan nhưng vẫn chiến thắng. Mặc dù thứ hạng trên Long Hổ Bảng chỉ có mười tám nhưng tỷ lệ đặt cược tương đương với Lạc Phi Hồng, ba bồi một!”
Phiền phức
Chương 237 Phiền phức
Bên cạnh Kính Hồ, trận chiến Thủy Vân Quan, Sở Hưu trực tiếp dùng một địch trăm, khiến không ít người chấn động. Thực lực của y đã rất không phù hợp với thứ hạng Long Hổ Bảng, cho nên được xưng là hắc mã của Thần Binh Đại Hội lần này, thậm chí sánh ngang với Lạc Phi Hồng.
Ngay lúc mọi người cãi vã dưới tầng một, bắt đầu đặt cược, Sở Hưu đã bước vào Tử Vân Lâu.
Thấy bóng dáng Sở Hưu, một số người nhận ra thân phận y lập tức biến sắc, thân hình bất giác lui ra xung quanh, cung kính cúi đầu.
Trận chiến bên Kính Hồ hôm đó có không ít người quan chiến, tối thiểu trong Tử Vân Lâu đã có người nhận ra thân phận Sở Hưu.
Những người này im lặng khiến những người khác không biết Sở Hưu cũng vô thức tránh ra một con đường, không dám tiếp tục ồn ào nữa. Khoảnh khắc đó toàn bộ tầng một Tử Vân Lâu lặng ngắt như tờ.
Thân thể mập mạp của Hàn Khuê nhanh chóng chạy tới trước người Sở Hưu, cung kính nói: “Sở công tử tới tìm Mạc công tử cùng Tạ công tử? Bọn họ đang trên tầng ba, để tiểu nhân dẫn ngài lên.
Trước đó Hàn Khuê cười còn coi là hiền lành nhưng giờ nụ cười của hắn phải gọi là nịnh bợ, bộ dáng như con chó con nịnh chủ, khiến người ta không nỡ nhìn vào.
Dẫu sao Hàn Khuê cũng là người của thế lực bản địa Tế Châu Phủ, đường chủ của Ngũ Nguyên Bang, thường ngày hành xử không đến nỗi bá đạo nhưng cũng vô cùng âm hiểm, cho nên mới có danh hiệu Khẩu Phật Tâm Xà. Còn giờ thì thế nào? Biến thành chó con nịnh chủ rồi.
Những người khác có nghĩ thế nào Hàn Khuê cũng mặc kệ, theo hắn thấy trước mặt kẻ hung ác như vậy đừng nói giả làm chó con, có giả làm chắt trai cũng không vấn đề gì.
Sở Hưu tùy ý khoát tay một cái nói: “Không cần đâu, ta tự đi được.”
Hàn Khuê gật đầu, đứng dưới nhìn Sở Hưu lên lầu rồi mới thở dài một hơi.
Đợi tới lúc không thấy bóng dáng Sở Hưu, bên cạnh mới có người hỏi: “Hàn lão đại, đây là đệ tử phái nào mà uy phong thế?”
Hàn Khuê cười lạnh nói: “Cho dù là đệ tử đại tông môn đại thế gia, trừ những kẻ đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, chẳng ai có uy thế bằng vị này. Tại Thủy Vân Quan một mình địch trăm, giờ vẫn còn vết
máu trên bãi cỏ đấy!”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao, người trẻ tuổi bộ dáng thanh tú toàn thân không chút khí thế kia không ngờ lại là Sở Hưu kẻ đã giết tới máu chảy thành sông ở Thủy Vân Quan? Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, phải biết có người chứng kiến trận chiến đấy đã kể tên Sở Hưu này lúc đó vô cùng điên cuồng, cực kỳ kinh khủng.
Lúc này Hàn Khuê lại lẩm bẩm: “Không ngờ vị này đã xuất quan rồi, hy vọng lát nữa đừng gây xảy ra chuyện gì. Không thì chúng ta cũng học An Nhạc Vương, trực tiếp đóng cửa Tử Vân Lâu cho xong.”
Lúc này trên Tử Vân Lâu không chỉ có bằng hữu của Sở Hưu, số người ngứa mắt với y cũng chẳng hề ít.
Tử Vân Lâu không có nhiều quy củ như Tụ Long Các, muốn lên tầng nào cũng được, cho nên khi Sở Hưu lên tới tầng ba, đám người chè chén bàn tán lại đột nhiên im bặt, một hồi lâu sau mọi người mới nhỏ giọng trò chuyện tiếp.
Lúc này Bạch Vô Kỵ cũng dẫn người lên tầng ba, thấy Sở Hưu đến cũng chỉ lạnh lùng nhìn y một lát, không nói gì.
Lần trước Sở Hưu thể hiện thực lực khiến hắn vô cùng khiếp sợ, thậm chí khiến Bạch Vô Kỵ không nâng nổi dũng khí giao thủ chính diện cùng Sở Hưu.
Nhưng hắn không phải Lâm Khai Vân, không bị đả kích tới chẳng gượng dậy nổi như vậy. Bạch Vô Kỵ ngược lại nghĩ rất thoáng, cho dù hiện giờ thực lực Sở Hưu rất mạnh nhưng hắn cũng có điểm mạnh hơn Sở Hưu, đó là xuất thân.
Hắn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, tương lai cũng sẽ được bồi dưỡng thành người thừa kế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Còn Sở Hưu ư? Cho dù giờ y gia nhập Quan Trung Hình Đường thì cũng chỉ là một thành viên trong đó, Quan Trung Hình Đường không có thói quen bồi dưỡng người thừa kế, trước nay đều là ai có năng lực thì được thượng vị.
Đến lúc đó, hắn trở thành người thừa kế thành chủ, tiếp nhận đủ loại tài nguyên truyền thừa của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, còn Sở Hưu chắc vẫn phải lục đục trong Quan Trung Hình Đường, hao thời gian phí công sức.
Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu ngồi trong góc vắng, thấy Sở Hưu đến đây, cả hai vội vàng đứng dậy chào hỏi.
“Sở huynh, thương thế của ngươi đã khỏi rồi sao? Mới có mấy ngày đã xuất quan vậy?” Mạc Thiên Lâm hỏi.
Sở Hưu cầm chén rượu lên, tự rót một chén nói: “Vốn cũng không phải thương thế gì quá nghiêm trọng, lại thêm ta có thiên phú kỳ lạ, thương thế khôi phục nhanh hơn người thường nhiều.”
Tốc độ khôi phục vết thương của Sở Hưu nhanh như vậy chủ yếu là do Lưu Ly Kim Ti Cổ.
Đương nhiên Lưu Ly Kim Ti Cổ là bí mật riêng của Sở Hưu, ngoại trừ bản thân, y sẽ không nói cho bất cứ ai. Cho nên Sở Hưu chỉ có thể nói vết thương mình khỏi nhanh là do thiên phú dị bẩm, dù sao trên giang hồ số võ giả có ‘thiên phú dị bẩm’ như y không phải số ít.
“Còn một thời gian nữa Thần Binh Đại Hội mới khai mạc. Mấy hôm nay Tế Châu Phủ có biến hóa gì không?” Sở Hưu hỏi.
Mạc Thiên Lâm tùy ý nói: “Có biến hóa gì chứ? Đơn giản là nhiều người tới hơn, lắm cạnh tranh hơn thôi.
Chắc ngươi cũng thấy bàn đặt cược bên dưới rồi đấy, giờ ngươi đang được coi là hắc mã, tỷ lệ đặt cược thắng trong Thần Binh Đại Hội thậm chí ngang với cô nàng Lạc Phi Hồng kia.
Thậm chí nếu cô ta nổi điên không tham gia vụ này, không khéo tỷ lệ thắng của ngươi là cao nhất luôn đấy.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng rồi, Lạc Phi Hồng đi đâu rồi?”
Mạc Thiên Lâm nhếch miệng cười nói: “Vẫn ở Phượng Minh Tiêu Tương Quán uống rượu cùng các cô nương. Lần này cô ta chỉ tới chơi thôi, không quan tâm thần binh gì gì đâu. Cho nên Sở Hưu ngươi lần này xui xẻo rồi.
Cô nàng kia cực kỳ điên rồ, cho dù cô ta không muốn thần binh, ngươi cũng đừng mong cô ta nương tay trong Thần Binh Đại Hội. Hơn nữa ta thấy cô nàng họ Lạc đó có vẻ hứng thú với ngươi rồi, cho nên lúc giao thủ chắc cô ta sẽ xuất thủ toàn lực.”
Sau khi nói xong, Mạc Thiên Lâm dường như phát hiện mình dùng từ không đúng, vội vàng sửa lại: “Ta nói cô ta có hứng thú không phải ‘có hứng thú’ kia, đừng hiểu sai.”
Sở Hưu cười cười vừa định nói gì, Tạ Tiểu Lâu lại đột nhiên nói: “Sở huynh, còn mấy ngày nữa Thần Binh Đại Hội mới khai mạc, thời gian tới ngươi cần cẩn thận một chút. Có thể sẽ có người tới gây sự với ngươi.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chẳng phải Yến Đình Đình bị Tiêu tế tửu dẫn đi rồi à? Còn ai tới gây sự với ta? Chẳng lẽ giờ còn thằng ngu nào nghĩ giết được ta sẽ cưới được Yến Đình Đình à?”
Tạ Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Không phải vì chuyện Yến Đình Đình, mấy ngày trước có bằng hữu Tây Sở nói với ta, người của Kiếm Vương Thành tới.
Nếu lúc trước ngươi vẫn kín tiếng giấu tài chắc không vấn đề gì, nhưng ngươi vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy, toàn thành ai cũng biết, thậm chí tỷ lệ đặt cược của ngươi trên bàn cược cũng cao nhất, người của Kiếm Vương Thành chắc chắn đã chú ý tới ngươi. Đám người đó thù dai vô cùng.”
Mạc Thiên Lâm cau mày nói: “Chẳng phải ngươi nói Lâm Khai Vân đã không gượng dậy nổi à? Kiếm Vương Thành còn ai đến đây? Chẳng lẽ là Phương Thất Thiếu tới?”
Tạ Tiểu Lâu liếc hắn nói: “Nếu Phương Thất Thiếu tới vậy mọi người sớm đã xôn xao ầm ĩ lên rồi. Người tới là đại đệ tử Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Đại Quang Minh Kiếm - Phí Mặc.”
Mạc Thiên Lâm kinh ngạc nói: “Phí Mặc là người trên Long Hổ Bảng đời trước rồi, giờ chắc đã đột phá cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh? Còn mặt mũi đâu đi tham gia Thần Binh Đại Hội?”
Tạ Tiểu Lâu nói: “Không phải Phí Mặc trực tiếp tham gia, thế hệ này trong Kiếm Vương Thành ngoại trừ Phương Thất Thiếu cùng Lâm Khai Vân ra còn vài đệ tử kiệt xuất nữa.
Phương Thất Thiếu học khắp Tứ Đại Kiếm Đường, không tính là thuộc về đường nào. Còn Lâm Khai Vân là đệ tử Chiến Kiếm Đường, Tam Đại Kiếm Đường còn lại cũng có đệ tử tương đối mạnh mẽ, cho nên sau khi Lâm Khai Vân không gượng dậy nổi, Kiếm Vương Thành đương nhiên muốn bồi dưỡng một số đệ tử khác.
Những đệ tử trẻ tuổi này đều chỉ vừa bước chân vào giang hồ, Kiếm Vương Thành sợ bọn họ không hiểu quy củ nên phái Phí Mặc dẫn họ tới tham gia Thần Binh Đại Hội.
Phí Mặc cùng Lâm Khai Vân mặc dù không cùng thế hệ, nhưng trong Kiếm Vương Thành họ lại là hảo hữu. Sở huynh, ngươi phải cẩn thận đấy. Mặc dù Phí Mặc không thể tham gia Thần Binh Đại Hội nhưng hắn có thể khiến ngươi không tham gia được Thần Binh Đại Hội.”
Trước lúc tranh tài ra tay xử lý những người tham dự, chuyện này rõ ràng là không hợp quy củ.
Thế nhưng vấn đề là Thần Binh Đại Hội vốn không phải cuộc tranh tài nghiêm túc gì, trước Thần Binh Đại Hội giải quyết một số ân oán giang hồ chẳng phải rất bình thường ư?
Mặc dù tính nghiêm chỉnh ra, Phí Mặc là đệ tử đời trước trên Long Hổ Bảng, không cùng thế hệ với bọn họ nhưng thật ra Phí Mặc chỉ mới hơn bốn mươi mà thôi, đặt lên giang hồ vẫn chỉ là thế hệ trẻ tuổi.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi: “Phí Mặc mà các ngươi nói lúc trước xếp hạng bao nhiêu trên Long Hổ Bảng?”
Mạc Thiên Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cũng không nhớ nổi, chắc chắn không phải mười hạng đầu rồi, hai mươi hạng đầu cũng không nốt. Hình như trong khoảng ba mươi.”
Nghe vậy khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười.
Thấy vẻ mặt Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm vội vàng nói: “Sở huynh đừng coi thường Phí Mặc vì chuyện này, khi cùng cấp hắn chắc chắn không bằng ngươi. Nhưng dù sao đối phương cũng tu luyện nhiều hơn chúng ta bao nhiêu năm, về mặt tích lũy không cùng một cách bậc. Tuấn kiệt Long Hổ Bảng đời trước khác hẳn hai lão già Tam Hoa Tụ Đỉnh của Thần Vũ Môn chết trong tay ngươi.”
Trong cùng cấp độ thực lực võ giả cũng chênh lệch rất lớn, đặc biệt là trong Ngự Khí Ngũ Trọng, cương khí của một số võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên yếu một chút thậm chí còn không mạnh bằng Sở Hưu lúc còn Ngoại Cương cảnh.
Nhưng Phí Mặc lại khác, thân là đệ tử tinh anh của Kiếm Vương Thành, từng là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, thực lực Phí Mặc chắc chắn là xếp đầu trong cùng cấp bậc.
Ngay lúc bọn họ đang thảo luận chuyện Kiếm Vương Thành, dưới lầu lại có vài võ giả tay cầm trường kiếm thân mặc áo bào trắng, mang khăn trùm đầu màu trắng đi lên, lập tức khiến mọi người chú ý.
Mạc Thiên Lâm ngẩn người nhìn sang Tạ Tiểu Lâu đối diện nói: “Giờ ta mới phát hiện, ngươi đúng là có tiềm chất miệng quạ đen.”
Xả giận
Chương 238 Xả giận
Những người vừa lên lầu chỉ xem trang phục cũng biết là đệ tử của Kiếm Vương Thành.
Đệ tử Kiếm Vương Thành cầm đầu là một thanh niên tướng mạo mới khoảng ba mươi tuổi, lưng đeo một thanh kiếm có chuôi như lưu ly trong suốt.
Phía sau hắn là một võ giả trẻ tuổi chưa tới hai mươi nhưng đã có tu vi Tiên Thiên, vừa nhìn xung quanh vừa nói: “Phí sư huynh, võ giả Trung Nguyên có vẻ cũng chẳng mạnh lắm, sao chúng ta không thể tham gia Thần Binh Đại Hội?”
Có võ giả xung quanh nghe đệ tử Kiếm Vương Thành kia nói năng ngông cuồng như vậy không khỏi tức tối, nhưng bọn họ không dám nói gì.
Kiếm Vương Thành mặc dù không ở Trung Nguyên nhưng lại độc bá Tây Mạc, mỗi năm các tiểu quốc cống nạp vô số tài nguyên.
Hơn nữa Kiếm Vương Thành ở Tây Mạc là nơi tương đối vắng vẻ, không được phồn hoa như đất Trung Nguyên, cho nên các đệ tử mỗi ngày trừ luyện kiếm ra không có gì vui chơi, bớt đi rất nhiều cám dỗ, khiến cho tiến cảnh của đệ tử Kiếm Vương Thành xem như nhanh nhất trên giang hồ.
Phần lớn những võ giả ở đây khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên cũng đã khoảng hai mươi tuổi, nhưng trong Kiếm Vương Thành, hai mươi tuổi mới bước vào Tiên Thiên chỉ là hạng tầm thường mà thôi.
Phí Mặc thản nhiên nói: “Đám tiểu tử các ngươi đừng coi thường người khác, Trung Nguyên đất rộng người đông, vô số tuấn kiệt trẻ tuổi, không thể khinh thường. Đợi tới khi Thần Binh Đại Hội bắt đầu các ngươi sẽ biết.
Nếu các ngươi có thể làm như Phương sư đệ, áp đảo hầu hết tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ, lúc đó các ngươi mới có tư cách nói câu này.”
Vừa dạy dỗ những đệ tử trẻ tuổi, Phí Mặc vừa nhìn xung quanh, thấy tầng ba không còn chỗ trống, hắn đang định bước lên tầng thứ tư nhưng lại đột nhiên thấy một bóng người, khiến bước chân ngưng bặt.
Phí Mặc khoát tay để những đệ tử Kiếm Vương Thành khác dừng lại, bản thân hắn lại đi về phía Sở Hưu, trực tiếp tới trước mặt y, khí thế cường đại của cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh bùng lên, cương khí quanh người như kiếm khí, vô cùng sắc bén!
Ánh mắt Phí Mặc lóe lên ánh sáng lạnh nói: “Ngươi là Sở Hưu? Sở Hưu đã phế bỏ Lâm sư đệ?”
Trước đây Phí Mặc chưa từng gặp Sở Hưu, nhưng hắn đã nghe tên Sở Hưu từ miệng võ giả Kiếm Vương Thành. Cũng do y nên đệ tử kiệt xuất nhất Kiếm Vương Thành ngoại trừ Phương Thất Thiếu, Lâm Khai Vân mới không gượng dậy nổi.
Trong Kiếm Vương Thành, võ giả cùng lứa thường có cạnh tranh, cũng như Lâm Khai Vân vẫn luôn bị Phương Thất Thiếu đè ép, bản thân hắn cũng có địch ý và không cam lòng thua kém Phương Thất Thiếu.
Phí Mặc cùng Lâm Khai Vân mặc dù là sư huynh đệ nhưng xét rõ ra lại là đệ tử hai đời, hai bên không có cạnh tranh nên quan hệ cũng không tệ.
Lần trước lúc Lâm Khai Vân cùng bọn Cố Giang Lưu đi khỏi, Phí Mặc còn từng tới thuật cho Lâm Khai Vân một số cấm kỵ cùng những kiến thức đồ vật thông thường tại Trung Nguyên. Dù sao phần lớn thời gian Lâm Khai Vân vẫn tu luyện tại Kiếm Vương Thành, quả thật không có nhiều kinh nghiệm giang hồ.
Chương 239 Cho ngươi cũng thành phế nhân!
Sau khi đột phá tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu trực tiếp thu liễm khí tức trên người, không hề để lộ ra, cho nên bọn Mạc Thiên Lâm không để ý tới cũng không nghĩ tới.
Dù sao tuổi tác Sở Hưu thậm chí còn nhỏ hơn bọn họ một chút, sức chiến đấu kinh người thì cũng thôi nhưng muốn đột phá cảnh giới lại cần tích lũy và đốn ngộ, tất cả đều cần tiêu tốn thời gian. Bọn họ có danh sư chỉ điểm cùng tài nguyên tông môn bồi dưỡng, dù thế vẫn chưa đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, cho nên cũng vô thức nghĩ rằng Sở Hưu chắc chắn chưa đạt tới.
Nào ngờ Sở Hưu đột nhiên thể hiện thực lực như vậy khiến tất cả mọi người xung quanh giật nảy mình.
Ngay khi Sở Hưu xuất thủ, Phí Mặc cũng phải biến sắc, hắn đã quá coi thường Sở Hưu.
Mới khoảng hai mươi đã bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, lại thêm sức chiến đấu y thể hiện lúc trước, Sở Hưu đã có thể đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, thậm chí niềm kiêu hãnh của Kiếm Vương Thành bọn họ, Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu khi ở tuổi Sở Hưu cũng không làm được tốt hơn y.
Nhưng hắn đã động thủ, đương nhiên sẽ không thu tay.
Trước đó trong trận chiến ở Thủy Vân Quan, Sở Hưu vẫn là Ngoại Cương cảnh, phải dùng sức mạnh và sự điên cuồng của mình mới có thể lấy một địch trăm, cuối cùng giết tới mức đám người kinh hãi vỡ mật, không dám ra tay với y nữa. Thế nhưng thực tế Sở Hưu cũng bị thương đôi chút.
Còn giờ Sở Hưu lại thể hiện thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, rõ ràng y mới chỉ đột phá không được mấy ngày, còn Phí Mặc đã bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh vài năm!
Năm đạo kiếm chỉ mang theo kiếm khí vô cùng sắc bén dung hợp giữa không trung, đánh về phía Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu. Một tiếng nổ cương khí lập tức vang lên, lực lượng cường đại đột nhiên đánh về phía Sở Hưu, khiến hắn biến sắc.
Sở Hưu này chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mà thôi, vì sao lực lượng của y lại lớn đến vậy? Quả thật còn mạnh mẽ hơn vài năm tích lũy của hắn!
“Phá cho ta!”
Phí Mặc gầm lên, năm luồng kiếm chỉ ầm ầm nổ tung, hóa thành kiếm khí vàng kim bay tán loạn, như vậy mới miễn cưỡng đỡ được ấn pháp của Sở Hưu, thế nhưng thân hình hắn cũng không chịu nổi sức mạnh đó, lui từng bước một về phía sau. Dưới chân hắn sàn nhà ầm ầm vỡ vụn khiến đám võ giả tầng hai đang dùng cơm né tránh toán loạn.
Hai bên giao thủ một đòn đã đánh tan nửa tầng lầu!
Hàn Khuê còn đang mở bàn đặt cược dưới tầng một nghe động tĩnh lập tức chạy lên, thấy cảnh tượng này, cái “Khẩu Phật” của y thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Vừa rồi khi Sở Hưu tới Tử Vân Lâu, hắn đã cảm thấy bất an rồi. Dù sao năng lực gây chuyện của người này đã nổi tiếng khắp Tế Châu Phủ.
Nghe nói ngày đầu tiên tới Tế Châu Phủ y đã đắc tội với An Nhạc Vương, sau đó trước Thủy Vân Quan đại khai sát giới, giờ Sở Hưu tới Tử Vân Lâu khiến Hàn Khuê không khỏi kinh hồn táng đảm.
Thấy cảnh này, Hàn Khuê cười khổ không thôi, lo lắng của hắn quả nhiên không sai. Sở Hưu này xuất hiện ở đâu phiền phức liền theo tới đấy. Sớm biết như vậy họ đã chẳng ham chút lợi nhỏ này, trực tiếp đóng của quán rượu là được.
Tử Vân Lâu bọn họ đâu như Tụ Long Các khắp nơi đều có trận pháp bao phủ, muốn đánh thế nào cũng được. Nếu để mặc hai vị này đánh nhau thỏa thích, sợ rằng toàn bộ Tử Vân Lâu đều bị đánh sập!
“Hai vị đại nhân xin tỉnh táo lại, chúng ta có thể bình tĩnh chút không? Có chuyện gì thì ngồi xuống nói, sao cứ nhất quyết động thủ làm gì?”
Đối mặt với Sở Hưu cùng Phí Mặc, Hàn Khuê thậm chí không dám khuyên can gì, chỉ có thể không ngừng cầu khẩn ở phía sau.
Đáng tiếc bất luận Phí Mặc hay Sở Hưu đều không để ý tới Hàn Khuê.
Sở Hưu đứng dậy, trực tiếp lao thẳng về phía Phí Mặc, đao quang đỏ thẫm chiếu rọi toàn bộ Tử Vân Lâu, vừa tà ác quái dị, vừa mỹ lệ lạ thường.
Một đao chém xuống, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngày trước trong Quan Trung Hình Đường, ta không hạ độc thủ với Lâm Khai Vân là vì nể mặt Kiếm Vương Thành ngươi, không muốn gây thêm phiền toái. Nhưng giờ đã nể mặt rồi mà các ngươi còn không cần, vậy đừng trách ta độc ác!
Ngươi cùng Lâm Khai Vân chẳng phải sư huynh đệ tình thâm ư? Ngươi muốn trút giận thay hắn ư? Vậy thì được, Lâm Khai Vân bị phế tinh thần,
vậy hôm nay ta phế bỏ cơ thể ngươi, để ngươi cũng thành phế nhân làm bạn cùng tên sư đệ kia của ngươi!”
“Cuồng vọng!”
Ánh mắt Phí Mặc lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Vừa rồi hắn không ngờ Sở Hưu đã tiến vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh cho nên chủ quan chịu thiệt thòi đôi chút.
Nhưng vừa rồi hắn còn chưa động tới kiếm, chỉ dùng kiếm chỉ đối địch. Phải biết võ giả Kiếm Vương Thành, bảy thành chiến lực đều nằm trong thanh trường kiếm trên tay!
Trường kiếm sau lưng Phí Mặc không có vỏ kiếm, chỉ dùng vải bọc lại, có vẻ cổ điển chất phác.
Nhưng ngay khi tay hắn nắm lên chuôi kiếm, cương khí bùng phát ra chấn vỡ lớp vải. Một luồng sáng lấp lánh chiếu rọi toàn bộ tầng ba.
Bội kiếm của Phí Mặc là một thanh trường kiếm cực kỳ mỹ lệ, thân kiếm trong suốt như hổ phách màu vàng kim, lóng lánh ánh sáng động lòng người, theo cương khí của Phí Mặc truyền vào trong trường kiếm, toàn bộ thanh kiếm tỏa ra ánh sáng lấp lánh, mỹ lệ tới cực điểm.
Thanh kiếm này của hắn có tên Quang Minh, dưới thế đao sáng rực tới cực hạn mọi tà ác đều phải tránh lui!
Huyết Luyện Thần Cương mang theo khí tức huyết sát cường đại đánh thẳng vào thế đao rực rỡ chói mắt kia, lập tức phát ra từng tiếng nổ cương khí kịch liệt.
Đao cương đỏ rực đầy trời bị Sở Hưu tiêu sái đánh xuống, thế đao liên miên bất tuyệt, dày đặc tới mức khiến người ta hít thở không thông.
Ánh mắt Phí Mặc lộ vẻ kinh sợ, Sở Hưu này chỉ vừa bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mấy ngày, vì sao nội lực y lại thâm hậu như vậy, thậm chí sánh ngang với mình, còn hơi áp chế bản thân?
Phí Mặc quát lên một tiếng chói tai, Quang Minh Kiếm trên tay hắn bùng lên ánh sáng vô tận, kiếm quang rực rỡ như vầng mặt trời, mọi thứ âm u tà ác đều bị tiêu diệt triệt để dưới thế đao quang minh chính đại này!
Thế đao cường đại như vầng mặt trời đánh xuống, đám người chỉ thấy ánh sáng bộc phát ra, vô số đao cương đỏ rực như máu lần lượt tiêu biến trong ánh sáng đó. Khoảnh khắc đó Phí Mặc chiếm cứ thượng phong.
Thân là người xếp trong ba mươi vị trí đầu trên Long Hổ Bảng, mặc dù mãi tới khi bị đá khỏi Long Hổ Bảng hắn cũng không bước được vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng bản thân Phí Mặc vẫn có chút tài năng.
Phí Mặc xuất thân Hình Kiếm Đường, bản thân am hiểu nhất các loại pháp môn kiếm thức, cường đại nhất là biến ảo kiếm pháp.
Chiêu thức của hắn là Đại Nhật Quang Minh Kiếm, hùng hồn mạnh mẽ, lấy chính khí khắc chế kỳ biến, có thể nói là kiếm pháp không một kẽ hở, không có bất cứ nhược điểm nào, ngoại trừ tiêu hao nội lực khá lớn.
Có điều dẫu sao hắn cũng là đệ tử Kiếm Vương Thành, những đệ tử đại phái bọn họ chú trọng nhất là căn cơ. Tu vi nội lực bản thân Phí Mặc cũng cực kỳ hùng hậu, lại thêm hắn đã bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh vài năm, có thể hoàn toàn khống chế kiếm pháp cường đại này.
Có điều lúc này, dưới ánh sáng vô tận kia lại có một vệt đen bùng lên.
Như đóa hoa Bỉ Ngạn nở giữa Địa Ngục, một đao chém ra như khai mở cánh cửa Địa Ngục, ma khí cùng tử ý vô biên vô tận bùng phát. Đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao bị Sở Hưu chém ra. Sau hai lần dẫn ma khí nhập thể, đao này của y đã vô cùng thuần thục, uy năng cũng tăng vọt so với trước đây.
Hơn nữa lúc này y đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, sức bật càng thêm kinh khủng. Dưới thế đao này, quang minh lập tức bị hắc ám xé rách, đao cương xé gió như tiếng tà ma ác quỷ tru gào. Đám người chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng mặt trời rực rỡ đột nhiên vụt tắt, thân hình Phí Mặc trực tiếp bị thế đao cường đại của Sở Hưu đánh bay ra ngoài, đập lên vách tường Tử Vân Lâu rơi xuống ngoài đường.
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc thái lạnh lùng, thân hình phát lực, cũng đuổi theo ra ngoài đường.
Hàn Khuê ở đằng sau thấy vậy lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ cuối cùng hai vị này cũng đi. Chỉ đạp nát một tầng lầu cùng vỡ một mặt tường, không phá hủy toàn bộ Tử Vân Lâu của hắn, cũng coi như may mắn rồi.
Mà lúc này đám người trong Tử Vân Lâu thấy vậy cũng vội vàng chạy ra cửa sổ quan sát. Những võ giả trên đường cũng mau chóng tránh lui, dùng ánh mắt tò mò quan sát Phí Mặc bị đánh bay ra.
Lúc này Phí Mặc vô cùng thê thảm, hoàn toàn không còn vẻ cường thế bá đạo lúc trước.
Thực lực của hắn đã là khá mạnh trong cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, cho nên đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu cũng không giết chết hay làm trọng thương hắn.
Nhưng lúc này hắn cũng chẳng dễ chịu gì, mặc dù đao cương bị ngăn cản nhưng ma khí lạnh lẽo vẫn thấm vào cơ thể, khuấy đảo kinh mạch trong cơ thể hắn, khiến hắn không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi.
Những võ giả trên đường có kẻ nhận ra Phí Mặc, dù sao trang phục Kiếm Vương Thành cũng rất bắt mắt.
Bọn họ còn đang buồn bực rốt cuộc là ai mạnh mẽ đến vậy, đánh người của Kiếm Vương Thành tới nước này, bên kia Sở Hưu đã trực tiếp nhảy từ tầng ba xuống, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn, ánh mắt bùng lên sát khí, trực tiếp đánh về phía Phí Mặc!
Trước đó lúc ở Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu còn nể mặt Kiếm Vương Thành, không làm gì quá đáng.
Nào ngờ Kiếm Vương Thành này lại nể mặt mà chẳng cần, vậy đừng trách Sở Hưu nhẫn tâm.
Trước đó Mạc Thiên Lâm luôn cảm thấy Sở Hưu ra tay luôn không để lại đường lui. Mà thực tế hắn đoán không sai, phong cách của Sở Hưu chính là như vậy, đã không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng, suy nghĩ trước sau mặc dù cẩn thận nhưng lại thành thiếu quyết đoán.
Không có thực lực, ngươi làm việc không để đường lui sẽ gọi là lỗ mãng, nhưng nếu ngươi có thực lực, vậy sẽ gọi là quả quyết.
Lần này y tới Thần Binh Đại Hội là đại biểu cho thanh danh và hình tượng Quan Trung Hình Đường, uy thế y gây dựng càng lớn, Quan Trung Hình Đường càng cao hứng, vì như vậy là Sở Hưu đang tạo thanh thế cho Quan Trung Hình Đường.
Giờ y phế bỏ tên Phí Mặc này cũng là đại biểu cho Quan Trung Hình Đường phế bỏ. Đến lúc đó người của Kiếm Vương Thành có tới gây sự, nếu Quan Tư Vũ không gánh vác giúp sẽ là tự làm mất mặt, ảnh hưởng nghiêm trọng tới lòng người trong nội bộ Quan Trung Hình Đường.
Người sống sót dưới tay ta, không nhiều!
Chương 240 Người sống sót dưới tay ta, không nhiều!
Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu mang theo uy thế cương mãnh vô cùng đánh xuống, giữa Phật quang ẩn chứa sát cơ lạnh lẽo vô cùng.
Quang Minh Kiếm trên tay Phí Mặc lại bùng lên cương khí rực rỡ chói mắt, nhưng dưới ấn pháp cương mãnh vô song của Sở Hưu chỉ có thể ầm ầm tan vỡ.
Trước nay thế đao của Phí Mặc đều mạnh mẽ hùng hồn, trực tiếp dùng lực ép người, nào ngờ lại có ngày mình bị một võ giả vừa bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh dùng sức mạnh áp chế toàn diện.
Dưới thế công mãnh liệt liên tiếp, Phí Mặc bị ép không ngừng lui lại phía sau, căn bản không ngăn nổi công kích vô cùng cuồng bạo của Sở Hưu.
Có điều Phí Mặc cũng coi như kiên cường, dẫu sao hắn cũng là đệ tử tinh anh của Kiếm Vương Thành, cũng từng là tuấn kiệt có tên trên Long Hổ Bảng, giờ cho dù ở thế yếu cũng không nhận thua hay cầu xin tha thứ.
Có lẽ hắn cũng nhận ra mức độ tàn nhẫn của Sở Hưu khi đã ra tay, lần này Sở Hưu chắc chắn sẽ phế bỏ hắn, hoặc giết chết hắn!
Đương nhiên bất luận phế bỏ hay giết chết thật ra cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Đối với võ giả, đặc biệt là võ giả địa vị và cấp bậc như Phí Mặc, phế hắn đi thậm chí còn tàn nhẫn hơn giết chết hắn.
Lâm Khai Vân chỉ là bản thân nghĩ quẩn, sau khi tỉnh lại hắn vẫn là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ Kiếm Vương Thành.
Nhưng nếu Phí Mặc hắn bị phế võ công, vậy cũng là phế bỏ cả đời.
Giờ Phí Mặc đã bị Sở Hưu ép tới tuyệt cảnh, hắn không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, lực lượng nóng rực bám lên trường kiếm của hắn. Quang Minh Kiếm lập tức tỏa ra ánh sáng màu máu!
Nhưng vẫn chưa xong, huyết quang trong tay Phí Mặc lưu chuyển, lực lượng khí huyết liên tục truyền vào Quang Minh Kiếm của mình, khiến thanh trường kiếm vốn có màu hổ phách dần trở nên giống với chất liệu của Hồng Tụ Đao.
Phí Mặc nổi giận gầm lên một tiếng, thanh trường kiếm đỏ máu ầm ầm chém ra, kiếm cương huyết sắc bộc phát, không có vẻ sắc bén của kiếm cương nhưng lại khiến cương khí kéo dài vài trượng, mang theo tàn dư đỏ máu của ánh mặt trời xuống núi, nhìn như không chút bắt
mắt nhưng lại ẩn chứa lực lượng cực hạn.
Đòn thế do Phí Mặc thiêu đốt lực lượng khí huyết thi triển ầm ầm đánh tới, cương khí như ánh mặt trời cuối cùng trước khi khuất núi ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng khiếp, cho dù Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu cũng đừng mong ngăn cản chiêu thức liều mạng này.
Cho nên khoảnh khắc này Sở Hưu lập tức thi triển Nội Phược Ấn, thân hình cũng vội vã thối lui!
Chỉ có điều chiêu thức này của Phí Mặc không dễ tránh né như vậy, tốc độ con người có nhanh đến đâu cũng chẳng bằng cương khí.
Ngay lúc thân hình Sở Hưu thối lui, Phí Mặc lại quát lên một tiếng chói tai: “Chết đi!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, Phí Mặc truyền hết lực lượng khí huyết toàn thân vào Quang Minh Kiếm, khiến thanh kiếm ầm ầm vỡ vụn. Kiếm cương tứ tán bắn ra mang theo mảnh vỡ sắc bén của Quang Minh Kiếm, phong tỏa không gian xung quanh khiến Sở Hưu muốn tránh cũng chẳng được.
Cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đỉnh phong liều mạng xuất chiêu quả thật rất đáng sợ, Phí Mặc thân là đệ tử kiệt xuất đời trước của Kiếm Vương Thành, vẫn có những công phu ép đáy hòm.
Lúc này sắc mặt Phí Mặc trắng bệch, ngay cả bảo binh Quang Minh mà hắn bồi dưỡng mấy chục năm cũng bị phá huỷ, cho dù Sở Hưu trọng thương dưới chiêu này, kẻ chịu thiệt nặng vẫn là hắn.
Có điều ngay lúc này Phí Mặc lại kinh hãi phát hiện, Sở Hưu thân ở giữa vô số kiếm cương huyết sắc kia lại đột nhiên thay đổi ấn pháp. Ngay khi ấn thế của hắn hoàn thành, không gian vài trượng xung quanh y lập tức bị cương khí trấn áp.
Liệt Tự Quyết, Trí Quyền Ấn!
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết mỗi thức đều có thần vận riêng, nếu nói Đại Kim Cương Luân Ấn là lực lượng cực hạn, Nội Phược Ấn là tốc độ cực hạn, vậy Trí Quyền Ấn là điều khiển cương khí cực hạn!
Trí Quyền Ấn chú trọng không gian, che khuất bầu trời, buông lưới mười phương, đây thật ra là một cách điều khiển cương khí tới cực hạn, biến tất cả mọi thứ xung quanh thành lĩnh vực cương khí của bản thân. Mặc dù rất nhỏ, thời gian cũng rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho Sở Hưu dùng như sát chiêu.
Cho nên dưới ánh mắt quan sát của mọi người, trong lúc ai nấy đều cho rằng Sở Hưu chắc chắn phải trọng thương trước vô số kiếm cương huyết sắc đó, trước những kiếm cương giết tới, Sở Hưu dùng uy thế cường đại của Trí Quyền Ấn ngưng trệ những kiếm cương huyết sắc đó lại giữa không trung. mặc dù chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu chém ra Huyết Luyện Thần Cương đầy trời, lần lượt đánh tan từng luồng kiếm cương bao bọc lấy mảnh bảo binh, thân hình thoát khỏi màn kiếm cương, thế đao chém xuống, sát cơ bùng lên!
Võ giả Kiếm Vương Thành không kiếm là mất tới bảy thành tu vi thực lực, đối mặt với thế đao của Sở Hưu, Phí Mặc đã gần tới mức dầu hết đèn tắt, chỉ có thể giơ kiếm chỉ đâm tới. Nhưng chút kiếm cương yếu ớt đó chỉ có kết cục hủy diệt dưới Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu.
Ngay lúc mọi người cho rằng Phí Mặc chắc chắn sẽ bị Sở Hưu xuất đao chém chết, y lại đột ngột thu đao lại.
Một số người không hiểu rõ Sở Hưu gật nhẹ đầu, xem ra Sở Hưu này vẫn tự có giới hạn, biết giết Phí Mặc sẽ đắc tội nặng với Kiếm Vương Thành cho nên không làm tới cùng.
Nhưng những võ giả từng chứng kiến trận chiến tại Thủy Vân Quan ai nấy sửng sốt, Sở Hưu lại thu tay? Đây không phải phong cách của y.
Phải biết Yến Đình Đình còn là con gái mà Yến Hoài Nam thương yêu nhất, thế nhưng khi Sở Hưu ra tay với cô ta còn không hề lưu tình lưu thủ. Cuối cùng nếu không có đại tế tửu võ viện Tiêu Bạch Vũ đại nhân kịp thời đuổi tới cứu giúp, chắc chắn Yến Đình Đình sẽ bị Sở Hưu giơ đao chém chết. Giờ hắn lại đi nhẹ tay với Phí Mặc? Không đúng, đây tuyệt đối không phải phong cách của Sở Hưu.
Đúng lúc này, mặc dù Sở Hưu nửa đường thu đao nhưng y lại trực tiếp đánh ra một chưởng, trên tay y lóng lánh quang mang màu tím đen tà ác dị thường. Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ thi triển, vô cùng chính xác đánh lên đan điền của Phí Mặc. Lực lượng Tử Dương Ma Diễm lập tức bộc phát triệt để thiêu rụi đan điền Phí Mặc.
Như vậy vẫn chưa dứt, Sở Hưu lắm lấy cánh tay Phí Mặc, thi triển Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ, lập tức vặn xoắn cánh tay hắn không ra hình thù gì. Phí Mặc không kịp kêu thảm một tiếng lập tức ngất lịm, bị Sở Hưu ném xuống đất như một con búp bê vải rách nát. Dáng vẻ đó quả thật thê thảm tới không cách nào nhìn.
Phủi tay, Sở Hưu thản nhiên nói: “Con ngươi ta vẫn luôn công bằng.
Ban đầu ngươi không có ý định giết ta, vậy ta cũng để lại cho ngươi một mạng. Người sống sót dưới tay ta, không nhiều.”
Thấy cảnh này mọi người xung quanh lặng ngắt như tờ, bọn họ đã nghĩ sai, tên Sở Hưu này không đổi tính gì, ngược lại còn làm nặng hơn, làm việc còn quyết liệt hơn!
Nhìn bộ dáng hiện tại của Phí Mặc, thà ngươi giết hắn đi còn hơn.
Đối với võ giả, lực lượng võ công bản thân là hết thảy. Võ công bị phế chẳng khác nào rơi từ trên tầng mây xuống đất, sống không bằng chết, cả thể xác và tinh thần đều bị tra tấn.
Tuy nhiên võ công bị phế không phải không thể tu luyện lại, tỷ như trên giang hồ có một số bí pháp phá rồi lại lập, còn có một số linh dược kỳ trân có thể tái tạo đan điền.
Thế nhưng Sở Hưu đã ác thì ác tới cùng, còn ra tay nặng hơn, không chỉ thiêu rụi đan điền Phí Mặc mà còn trực tiếp vặn gãy hai tay hắn.
Một kiếm khách thậm chí không cầm nổi kiếm trong tay, vậy có khôi phục tu vi cũng ích lợi gì? Huống hồ thương thế nặng như vậy, lượng kỳ trân linh dược cần có cũng nhiều tới kinh người, cho dù hắn là con trai ruột của thành chủ Kiếm Vương Thành, môn phái này cũng chẳng thể trả giá lớn đến vậy để cứu hắn.
Lúc này những đệ tử Kiếm Vương Thành khác thấy sư huynh mình bị Sở Hưu phế bỏ, ai nấy hai mắt trợn tròn, không dám tin tưởng.
Phí Mặc là tuấn kiệt đời trước trên Long Hổ Bảng, danh tiếng trong Kiếm Vương Thành cũng tương đương với Lâm Khai Vân, có thể nói là thần tượng của những đệ tử trẻ tuổi chưa bắt đầu xông xáo giang hồ như bọn họ.
Nào ngờ Phí Mặc sư huynh mà thường ngày họ luôn vô cùng kính nế, giờ lại bị người ta đánh bại, bị nghiền nát, bị phế bỏ võ công. Chuyện này cho dù thế nào bọn họ cũng không thể tiếp thu nổi.
“Sư huynh!”
Đám đệ tử Kiếm Vương Thành xông tới, đỡ Phí Mặc dậy, đút thuốc trị thương vào miệng hắn. Những đệ tử khác rút trường kiếm trong tay ra, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Sở Hưu, mặc dù tay cầm kiếm của họ giờ cũng không khỏi run rẩy.
Tố chất đệ tử Kiếm Vương Thành quả thật không tệ, đối mặt với kẻ phế bỏ sư huynh mình nhưng các đệ tử đều không lựa chọn đào tẩu, ngược lại còn có can đảm rút kiếm đối diện với y.
Mặc dù ai cũng có thể nhìn ra nỗi sợ trong lòng bọn họ, nhưng không ai trong số họ sợ hãi tới bỏ trốn hay cầu xin tha thứ.
Đây là nội tình của đệ tử đại phái, không riêng gì truyền thừa công pháp võ đạo, còn có tinh thần chỉ thuộc về đệ tử đại phái.
Võ giả Kiếm Vương Thành mặc dù làm việc bá đạo nhưng không thể phủ nhận, bọn họ thật sự làm được theo câu: thân là kiếm khách, thà gãy chứ không cong.
Đối mặt với cường địch mà quỳ xuống cầu xin tha thứ, không biết nhục như vậy, không xứng xưng là kiếm khách.
Lúc này Mạc Thiên Lâm và Tạ Tiểu Lâu cũng tới cạnh Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm nói khẽ: “Sở huynh, bỏ đi, đừng làm quá mức, để họ đi thôi.”
Mạc Thiên Lâm thật ra chẳng phải thiện nhân gì, có điều trên giang hồ có một số quy tắc ngầm, trừ phi là thù hận phá gia diệt môn, còn lại sẽ không xuất thủ với những đệ tử trẻ tuổi chưa bước chân vào giang hồ như vậy. Hắn làm vậy cũng là nhắc nhở Sở Hưu, đừng phá hỏng quy củ.
Sở Hưu gật đầu không buồn để tâm: “Một đám tiểu bối tới cầm kiếm còn chẳng vững mà thôi, từ đầu ta đã chẳng định giết chúng rồi. Cứ để chúng vác tên kia về Kiếm Vương Thành báo tin là được.”
Mạc Thiên Lâm thở dài một hơi, may là Sở Hưu không như lần trước, không điên cuồng tới cực hạn.
Có điều ngay lúc đám người Sở Hưu quay đi, một bóng người lại đột nhiên xuất hiện sau lưng một đệ tử Kiếm Vương Thành, mà đệ tử kia lại không hề phát giác.
Sau đó bóng người vươn tay tới sau lưng đối phương, không ngờ lại móc thẳng trái tim tên đệ tử đó ra!
Bóng người tay cầm trái tim vẫn đang đập, vừa cười quái đị vừa nói: “Võ giả Kiếm Vương Thành khí huyết dồi dào, trái tim này cũng là thứ đại bổ, bỏ qua chẳng đáng tiếc quá ư? Nếu ngươi không muốn thì cho ta nhé!”
Gây sự
Sở Hưu là người thù dai nhưng cũng không quên ân tình.
Lần này Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm giúp y, y cũng ghi tạc trong lòng.
Mặc dù y cũng biết Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu chịu giúp như vậy cũng có tính toán riêng, có chút ý định lợi dụng. Có điều Sở Hưu không để ý.
Chuyện hôm nay nếu có Lã Phụng Tiên, vậy chắc chắn Lã Phụng Tiên không nói hai lời, trực tiếp ra tay giúp đỡ ngay lúc Thần Vũ Môn xuất thủ với y, cùng nhau đối địch. Đáng tiếc, chỉ có một Lã Phụng Tiên mà thôi.
Nhưng cho dù thế nào, cuối cùng Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu cũng đã ra tay giúp y.
Nếu đổi thành kẻ tâm địa nhỏ nhen khác, không chừng còn oán hận vì sao Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu không ra tay sớm hơn.
Sở Hưu mặc dù không đến mức bao dung độ lượng nhưng cũng chẳng phải kẻ hẹp hòi gì, y luôn chỉ xem kết quả, không hỏi quá trình, cho nên Sở Hưu sẽ nhớ kỹ ân tình này.
Mạc Thiên Lâm vội vàng khoát tay áo nói: “Sở huynh không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng chỉ ra mặt cảnh cáo Bạch Vô Kỵ mà thôi, có bỏ sức ra đâu.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Với tình trạng của ta lúc đó, nếu Bạch Vô Kỵ xuất thủ, ta có cản được cũng phải trả giá rất lớn, cho nên ta sẽ ghi nhớ ân tình này.”
Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm liếc mắt nhìn nhau, cùng chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở huynh khách khí rồi.”
Thái độ hiện tại của Sở Hưu chính là điều họ muốn, bằng không sao bọn họ phải bỏ công bỏ sức ra cứu Sở Hưu?
Sau khi hàn huyên cùng Mạc Thiên Lâm, Sở Hưu định về thẳng Tế Châu Phủ tạm thời bế quan dưỡng thương.
Đừng nhìn hôm nay Sở Hưu đại triển thần uy, giết liền hai cường giả Tam Hoa Tụ Đỉnh rồi lại lấy một địch trăm, có thể nói uy phong tới cùng cực. Thế nhưng bản thân y cũng tiêu hao cực lớn, nội phủ bị ma khí phản phệ, thụ thương không nhẹ.
Cũng may cuối cùng Tiêu Bạch Vũ ra tay, trực tiếp trấn áp ma khí còn
sót lại trong cơ thể y, bằng không giờ Sở Hưu còn chẳng có thời gian đứng đây nói chuyện.
Về tới Tế Châu Phủ, Mạc Thiên Lâm tự mình tìm một quán trọ an toàn cho Sở Hưu bế quan chữa thương.
Mạc gia là thế lực bản địa tại Đông Tề, có không ít chuyện làm ăn buôn bán trong khu vực này. Tế Châu Phủ lớn như vậy, Mạc gia cũng có vài sản nghiệp, quán trọ này chính là một trong số đó.
Sau ba ngày, trong gian phòng của quán trọ, thương thế Sở Hưu đã gần như khỏi hẳn, có điều y lại không định xuất quan, ngược lại không ngừng cô đọng tinh khí thần của bản thân, muốn nhân cơ hội bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Nói thật ra, Sở Hưu còn muốn cám ơn Yến Đình Đình, nếu không có cô ta cho dù Sở Hưu đã kẹt tại đỉnh phong của Ngoại Cương cảnh khá lâu nhưng muốn đột phá vẫn phải chờ một thời gian nữa.
Trận chiến lần này có thể nói là hung hiểm kịch liệt nhất của Sở Hưu trong mấy năm gần đây.
Đương nhiên lần đối mặt với Thiên Tội đà chủ cũng rất nguy hiểm, nhưng lúc đó Sở Hưu chỉ có thể bị động phòng ngự, thậm chí chỉ có thực lực chống đỡ một chiêu, cho nên trận đánh đó cũng không mang lại nhiều kinh nghiệm cho y.
Nhưng lần này Sở Hưu lại liên tục chém giết hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng nhiều cao thủ Nội Cương cảnh Ngoại Cương cảnh như vậy, mặc dù không thật sự là lấy một địch trăm nhưng cũng tôi luyện thêm khá nhiều. Sau khi thương thế đã đỡ, Sở Hưu chuẩn bị xung kích cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Hơn nữa lời giảng đạo của Huyền Thành đạo trưởng cũng khiến Sở Hưu hiểu được không ít.
Mặc dù Huyền Thành đạo trưởng giảng về đạo của Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng những đạo lý như vậy nhất pháp thông là vạn pháp thông, Sở Hưu cũng hiểu thêm về cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Trong Ngự Khí Ngũ Trọng, Nội Cương cảnh cùng Ngoại Cương cảnh là một vùng trời, đến Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên lại là một vùng trời khác.
Cái gọi là Tam Hoa Tụ Đỉnh thật ra là ngưng tụ tinh khí thần hòa làm một thể, hội tụ trong khiếu huyệt Huyền Quan, cuối cùng thăng hoa cực đại. So với Ngoại Cương cảnh, võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh có lực bộc phát càng kinh người, thậm chí mạnh hơn gấp bội.
Đương nhiên gấp bội này phải xem lực lượng bản thân võ giả đó là bao nhiêu, võ giả căn cơ yếu kém cho dù có lên tới Tam Hoa Tụ Đỉnh, tích lũy bản thân thậm chí có thể còn không bằng Sở Hưu.
Tỷ như hai lão già của Thần Vũ Môn chính là như vậy, không thể nói họ quá yếu nhưng cũng chẳng hề mạnh. Cho dù bọn ho đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng thực lực vẫn chẳng bằng Sở Hưu.
Lúc này trong quán trọ, Sở Hưu xếp bằng trên giường, chân khí quanh người không hề dẫn động nhưng khí thế lại không ngừng dâng cao, tinh khí thần ngưng tụ tới cực hạn tạo thành từng luồng khí xoáy không ngừng quẩn quanh cơ thể, ngưng tụ trong khiếu huyệt Huyền Quan.
Đến khi lực lượng này xung kích tới cực hạn, khoảnh khắc đó tâm thần Sở Hưu trở thành hư không, như có thứ gì tan vỡ, sau khi tới cực hạn là giây phút thăng hoa.
Khí xoáy mông lung như sương mù chia làm ba, quay quanh đỉnh đầu Sở Hưu, cuối cùng lại được Sở Hưu thu vào trong cơ thể, khiến Sở Hưu như bao phủ trong một quầng sáng.
Cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đã thành!
Mở to hai mắt, Sở Hưu thở phào một hơi, hơi thở này của y lại là một luồng chân khí cường đại mông lung như sương mù, lúc này Sở Hưu mới xem như thật sự đạt tới đỉnh phong của tinh khí thần.
Sau khi lên tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, lực lượng bản thân Sở Hưu không hề thay đổi nhưng giờ nếu y xuất thủ, sức bật chắc chắn phải gấp mấy lần trước kia, thậm chí gấp mười!
Thật sự đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu mới minh bạch vì sao cảnh giới này gọi là Ngự Khí Ngũ Trọng.
Cái gọi là ngự khí của Nội Cương cảnh cùng Ngoại Cương cảnh chỉ là vận dụng chân khí đơn giản nhất, chỗ khó cũng chỉ là lực khống chế cương khí. Cũng như ngày trước Sở Hưu dùng cương khí tránh mưa, Tạ Tiểu Lâu dùng cương khí đi trên mặt hồ. Có thể làm được tới như vậy đã là cực hạn trong Ngoại Cương cảnh.
Còn Tam Hoa Tụ Đỉnh đã vượt ngoài phạm trù khống chế cương khí, là lấy thần ngự khí, tâm hướng tới khí động như sơn hà, có thể khiến sức bật tăng cường gấp bội.
Sở Hưu lười biếng duỗi eo, đẩy cửa phòng ra ngoài.
Cả chữa thương tu luyện cùng đột phá cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu chỉ dùng sáu ngày, không tính là nhiều. Lúc này Thần Binh Đại Hội còn chưa khai mạc nhưng người trong Tế Châu Phủ lại càng lúc càng đông.
Sở Hưu vừa đi ra đã thấy một tiểu nhị đang đứng trông coi. Thấy Sở Hưu, tiểu nhị vội vàng hỏi: “Sở công tử xuất quan rồi à?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, tiểu nhị kia bèn nói: “Đại công tử dặn tiểu nhân chuyển lời, nếu Sở công tử xuất quan có thể tới Tử Vân Lâu tìm bọn họ. Đại công tử cùng Tạ công tử đều đang ở Tử Vân Lâu.”
Tử Vân Lâu cũng là quán rượu lớn trong Tế Châu Phủ, có điều Sở Hưu lại lấy làm lạ, sao họ không tới Tụ Long Các? Đó mới là nơi tụ tập các võ giả chứ?
“Bên Tụ Long Các có vấn đề gì à?”
Tiểu nhị gật đầu nói: “Đúng là có chút vấn đề, số võ giả tới Đông Tề quá nhiều, một số người lại có ân oán với nhau, nếu gặp nhau ở Tụ Long Các rất dễ động thủ.
Mặc dù có uy danh của An Nhạc Vương nhưng thời gian vừa qua trong Tụ Long Các vẫn có vài vụ xung đột giữa các võ giả. Mặc dù đều bị An Nhạc Vương trấn áp nhưng vẫn khiến Tụ Long Các rối loạn. Cuối cùng An Nhạc Vương rơi vào đường cùng đành tạm thời đóng cửa Tụ Long Các trong thời gian tổ chức Thần Binh Đại Hội.
Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, hóa ra là thế, có điều y lại cảm thấy có vẻ không đúng.
Khương Văn Nguyên tố xấu gì cũng là thế lực bản địa Đông Tề, thanh danh An Nhạc Vương cũng đủ trấn trụ nhiều người, tỷ như lúc ở tầng bảy Tụ Long Các, Bạch Vô Kỵ đã định gây sự với y nhưng do đang ở Tụ Long Các nên mới tạm thời bỏ qua.
Thế nhưng giờ chỉ vì vài vụ xung đột của võ giả trong Tụ Long Các mà Khương Văn Nguyên lại tức đến mức trực tiếp đóng cửa, khả năng chịu đựng của hắn như vậy chẳng phải quá kém sao?
Có điều Sở Hưu cũng chẳng định để ý quá nhiều tới Khương Văn Nguyên, bảo thẳng tiểu nhị dẫn mình tới Tử Vân Lâu.
Tử Vân Lâu cũng coi là quán rượu lớn tại Tế Châu Phủ, cũng có chỗ dựa, nhưng chỗ dựa này lại chỉ là thế lực bản xứ Tế Châu Phủ, không đáng nhắc tới. Võ giả có oán thù gì ra tay trong Tử Vân Lâu, họ cũng chẳng dám động tới.
Cho nên Tử Vân Lâu coi như rận nhiều không sợ ngứa, muốn đánh trong Tử Vân Lâu cũng được, hỏng cái gì thì đền gấp đôi, không thì ra ngoài mà đánh.
Những tán tu không có bối cảnh Tử Vân Lâu có thể không nể mặt, còn những võ giả có bối cảnh lại chẳng thiếu chút tiền này, quan trọng nhất là thể diện, có kẻ còn bồi thường gấp mấy lần cho Tử Vân Lâu.
Lúc này trong Tử Vân Lâu trừ tầng cao nhất bị những đệ tử đại thế gia đại môn phái bao trọn còn thanh tĩnh đôi chút, những tầng khác đều vô cùng hỗn loạn.
Võ giả tầng chót oản tù tì uống rượu, đệ tử môn phái nhỏ tính kế nịnh bợ luồn cúi, những kẻ này đâu đâu cũng có.
Thậm chí trong số những người này còn có một số kẻ mở bàn đặt cược, cược xem ai sẽ là người thắng cuối trong Thần Binh Đại Hội.
Tầng thứ nhất trong Tử Vân Lâu đã có một bàn đặt cược, trên đó viết đầy những tên tuấn kiệt trẻ tuổi tham gia Thần Binh Đại Hội, bên dưới còn có tỷ lệ đặt cược. Một võ giả dáng người phúc hậu, luôn mang theo nụ cười hiền lành, đang giới thiệu với cho những người xung quanh về thông tin cùng tỷ lệ đặt cược của những tuấn kiệt trẻ tuổi tham gia Thần Binh Đại Hội, để những người xung quanh tham gia đặt cược.
Người này là một đường chủ của Ngũ Nguyên Bang ở Tế Châu Phủ, Khẩu Phật Tâm Xà - Hàn Khuê. Tứ Vân Lâu này thật ra là sản nghiệp của Ngũ Nguyên Bang cho nên Hàn Khuê mới có thể gióng trống khua chiêng mở bàn đặt cược tại đây.
Hàn Khuê chỉ vào tấm bảng đặt cược phía sau, lớn tiếng nói: “Bảng đặt cược đây, ai cũng thấy rồi đấy, thông tin cùng tỷ lệ đặt cược đều ở trên đầu.
Đại tiểu thư Lạc Phi Hồng của Ngô Quận Lạc gia, hạng mười một trên Long Hổ Bảng, tay cầm huyết thương Hồng Diên, tỷ lệ đặt cược thắng ba bồi một.
Tạ Tiểu Lâu của Thiên Hạ Minh, hạng mười hai trên Long Hổ Bảng, tỷ lệ đặt cược thắng hai bồi một.
Còn có Sở Hưu tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường ở Quan Trung, vị này là một chú hắc mã, mấy ngày trước một mình địch trăm người tại Thủy Vân Quan nhưng vẫn chiến thắng. Mặc dù thứ hạng trên Long Hổ Bảng chỉ có mười tám nhưng tỷ lệ đặt cược tương đương với Lạc Phi Hồng, ba bồi một!”
Phiền phức
Chương 237 Phiền phức
Bên cạnh Kính Hồ, trận chiến Thủy Vân Quan, Sở Hưu trực tiếp dùng một địch trăm, khiến không ít người chấn động. Thực lực của y đã rất không phù hợp với thứ hạng Long Hổ Bảng, cho nên được xưng là hắc mã của Thần Binh Đại Hội lần này, thậm chí sánh ngang với Lạc Phi Hồng.
Ngay lúc mọi người cãi vã dưới tầng một, bắt đầu đặt cược, Sở Hưu đã bước vào Tử Vân Lâu.
Thấy bóng dáng Sở Hưu, một số người nhận ra thân phận y lập tức biến sắc, thân hình bất giác lui ra xung quanh, cung kính cúi đầu.
Trận chiến bên Kính Hồ hôm đó có không ít người quan chiến, tối thiểu trong Tử Vân Lâu đã có người nhận ra thân phận Sở Hưu.
Những người này im lặng khiến những người khác không biết Sở Hưu cũng vô thức tránh ra một con đường, không dám tiếp tục ồn ào nữa. Khoảnh khắc đó toàn bộ tầng một Tử Vân Lâu lặng ngắt như tờ.
Thân thể mập mạp của Hàn Khuê nhanh chóng chạy tới trước người Sở Hưu, cung kính nói: “Sở công tử tới tìm Mạc công tử cùng Tạ công tử? Bọn họ đang trên tầng ba, để tiểu nhân dẫn ngài lên.
Trước đó Hàn Khuê cười còn coi là hiền lành nhưng giờ nụ cười của hắn phải gọi là nịnh bợ, bộ dáng như con chó con nịnh chủ, khiến người ta không nỡ nhìn vào.
Dẫu sao Hàn Khuê cũng là người của thế lực bản địa Tế Châu Phủ, đường chủ của Ngũ Nguyên Bang, thường ngày hành xử không đến nỗi bá đạo nhưng cũng vô cùng âm hiểm, cho nên mới có danh hiệu Khẩu Phật Tâm Xà. Còn giờ thì thế nào? Biến thành chó con nịnh chủ rồi.
Những người khác có nghĩ thế nào Hàn Khuê cũng mặc kệ, theo hắn thấy trước mặt kẻ hung ác như vậy đừng nói giả làm chó con, có giả làm chắt trai cũng không vấn đề gì.
Sở Hưu tùy ý khoát tay một cái nói: “Không cần đâu, ta tự đi được.”
Hàn Khuê gật đầu, đứng dưới nhìn Sở Hưu lên lầu rồi mới thở dài một hơi.
Đợi tới lúc không thấy bóng dáng Sở Hưu, bên cạnh mới có người hỏi: “Hàn lão đại, đây là đệ tử phái nào mà uy phong thế?”
Hàn Khuê cười lạnh nói: “Cho dù là đệ tử đại tông môn đại thế gia, trừ những kẻ đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, chẳng ai có uy thế bằng vị này. Tại Thủy Vân Quan một mình địch trăm, giờ vẫn còn vết
máu trên bãi cỏ đấy!”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức xôn xao, người trẻ tuổi bộ dáng thanh tú toàn thân không chút khí thế kia không ngờ lại là Sở Hưu kẻ đã giết tới máu chảy thành sông ở Thủy Vân Quan? Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, phải biết có người chứng kiến trận chiến đấy đã kể tên Sở Hưu này lúc đó vô cùng điên cuồng, cực kỳ kinh khủng.
Lúc này Hàn Khuê lại lẩm bẩm: “Không ngờ vị này đã xuất quan rồi, hy vọng lát nữa đừng gây xảy ra chuyện gì. Không thì chúng ta cũng học An Nhạc Vương, trực tiếp đóng cửa Tử Vân Lâu cho xong.”
Lúc này trên Tử Vân Lâu không chỉ có bằng hữu của Sở Hưu, số người ngứa mắt với y cũng chẳng hề ít.
Tử Vân Lâu không có nhiều quy củ như Tụ Long Các, muốn lên tầng nào cũng được, cho nên khi Sở Hưu lên tới tầng ba, đám người chè chén bàn tán lại đột nhiên im bặt, một hồi lâu sau mọi người mới nhỏ giọng trò chuyện tiếp.
Lúc này Bạch Vô Kỵ cũng dẫn người lên tầng ba, thấy Sở Hưu đến cũng chỉ lạnh lùng nhìn y một lát, không nói gì.
Lần trước Sở Hưu thể hiện thực lực khiến hắn vô cùng khiếp sợ, thậm chí khiến Bạch Vô Kỵ không nâng nổi dũng khí giao thủ chính diện cùng Sở Hưu.
Nhưng hắn không phải Lâm Khai Vân, không bị đả kích tới chẳng gượng dậy nổi như vậy. Bạch Vô Kỵ ngược lại nghĩ rất thoáng, cho dù hiện giờ thực lực Sở Hưu rất mạnh nhưng hắn cũng có điểm mạnh hơn Sở Hưu, đó là xuất thân.
Hắn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, tương lai cũng sẽ được bồi dưỡng thành người thừa kế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Còn Sở Hưu ư? Cho dù giờ y gia nhập Quan Trung Hình Đường thì cũng chỉ là một thành viên trong đó, Quan Trung Hình Đường không có thói quen bồi dưỡng người thừa kế, trước nay đều là ai có năng lực thì được thượng vị.
Đến lúc đó, hắn trở thành người thừa kế thành chủ, tiếp nhận đủ loại tài nguyên truyền thừa của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, còn Sở Hưu chắc vẫn phải lục đục trong Quan Trung Hình Đường, hao thời gian phí công sức.
Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu ngồi trong góc vắng, thấy Sở Hưu đến đây, cả hai vội vàng đứng dậy chào hỏi.
“Sở huynh, thương thế của ngươi đã khỏi rồi sao? Mới có mấy ngày đã xuất quan vậy?” Mạc Thiên Lâm hỏi.
Sở Hưu cầm chén rượu lên, tự rót một chén nói: “Vốn cũng không phải thương thế gì quá nghiêm trọng, lại thêm ta có thiên phú kỳ lạ, thương thế khôi phục nhanh hơn người thường nhiều.”
Tốc độ khôi phục vết thương của Sở Hưu nhanh như vậy chủ yếu là do Lưu Ly Kim Ti Cổ.
Đương nhiên Lưu Ly Kim Ti Cổ là bí mật riêng của Sở Hưu, ngoại trừ bản thân, y sẽ không nói cho bất cứ ai. Cho nên Sở Hưu chỉ có thể nói vết thương mình khỏi nhanh là do thiên phú dị bẩm, dù sao trên giang hồ số võ giả có ‘thiên phú dị bẩm’ như y không phải số ít.
“Còn một thời gian nữa Thần Binh Đại Hội mới khai mạc. Mấy hôm nay Tế Châu Phủ có biến hóa gì không?” Sở Hưu hỏi.
Mạc Thiên Lâm tùy ý nói: “Có biến hóa gì chứ? Đơn giản là nhiều người tới hơn, lắm cạnh tranh hơn thôi.
Chắc ngươi cũng thấy bàn đặt cược bên dưới rồi đấy, giờ ngươi đang được coi là hắc mã, tỷ lệ đặt cược thắng trong Thần Binh Đại Hội thậm chí ngang với cô nàng Lạc Phi Hồng kia.
Thậm chí nếu cô ta nổi điên không tham gia vụ này, không khéo tỷ lệ thắng của ngươi là cao nhất luôn đấy.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng rồi, Lạc Phi Hồng đi đâu rồi?”
Mạc Thiên Lâm nhếch miệng cười nói: “Vẫn ở Phượng Minh Tiêu Tương Quán uống rượu cùng các cô nương. Lần này cô ta chỉ tới chơi thôi, không quan tâm thần binh gì gì đâu. Cho nên Sở Hưu ngươi lần này xui xẻo rồi.
Cô nàng kia cực kỳ điên rồ, cho dù cô ta không muốn thần binh, ngươi cũng đừng mong cô ta nương tay trong Thần Binh Đại Hội. Hơn nữa ta thấy cô nàng họ Lạc đó có vẻ hứng thú với ngươi rồi, cho nên lúc giao thủ chắc cô ta sẽ xuất thủ toàn lực.”
Sau khi nói xong, Mạc Thiên Lâm dường như phát hiện mình dùng từ không đúng, vội vàng sửa lại: “Ta nói cô ta có hứng thú không phải ‘có hứng thú’ kia, đừng hiểu sai.”
Sở Hưu cười cười vừa định nói gì, Tạ Tiểu Lâu lại đột nhiên nói: “Sở huynh, còn mấy ngày nữa Thần Binh Đại Hội mới khai mạc, thời gian tới ngươi cần cẩn thận một chút. Có thể sẽ có người tới gây sự với ngươi.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chẳng phải Yến Đình Đình bị Tiêu tế tửu dẫn đi rồi à? Còn ai tới gây sự với ta? Chẳng lẽ giờ còn thằng ngu nào nghĩ giết được ta sẽ cưới được Yến Đình Đình à?”
Tạ Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Không phải vì chuyện Yến Đình Đình, mấy ngày trước có bằng hữu Tây Sở nói với ta, người của Kiếm Vương Thành tới.
Nếu lúc trước ngươi vẫn kín tiếng giấu tài chắc không vấn đề gì, nhưng ngươi vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy, toàn thành ai cũng biết, thậm chí tỷ lệ đặt cược của ngươi trên bàn cược cũng cao nhất, người của Kiếm Vương Thành chắc chắn đã chú ý tới ngươi. Đám người đó thù dai vô cùng.”
Mạc Thiên Lâm cau mày nói: “Chẳng phải ngươi nói Lâm Khai Vân đã không gượng dậy nổi à? Kiếm Vương Thành còn ai đến đây? Chẳng lẽ là Phương Thất Thiếu tới?”
Tạ Tiểu Lâu liếc hắn nói: “Nếu Phương Thất Thiếu tới vậy mọi người sớm đã xôn xao ầm ĩ lên rồi. Người tới là đại đệ tử Hình Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, Đại Quang Minh Kiếm - Phí Mặc.”
Mạc Thiên Lâm kinh ngạc nói: “Phí Mặc là người trên Long Hổ Bảng đời trước rồi, giờ chắc đã đột phá cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh? Còn mặt mũi đâu đi tham gia Thần Binh Đại Hội?”
Tạ Tiểu Lâu nói: “Không phải Phí Mặc trực tiếp tham gia, thế hệ này trong Kiếm Vương Thành ngoại trừ Phương Thất Thiếu cùng Lâm Khai Vân ra còn vài đệ tử kiệt xuất nữa.
Phương Thất Thiếu học khắp Tứ Đại Kiếm Đường, không tính là thuộc về đường nào. Còn Lâm Khai Vân là đệ tử Chiến Kiếm Đường, Tam Đại Kiếm Đường còn lại cũng có đệ tử tương đối mạnh mẽ, cho nên sau khi Lâm Khai Vân không gượng dậy nổi, Kiếm Vương Thành đương nhiên muốn bồi dưỡng một số đệ tử khác.
Những đệ tử trẻ tuổi này đều chỉ vừa bước chân vào giang hồ, Kiếm Vương Thành sợ bọn họ không hiểu quy củ nên phái Phí Mặc dẫn họ tới tham gia Thần Binh Đại Hội.
Phí Mặc cùng Lâm Khai Vân mặc dù không cùng thế hệ, nhưng trong Kiếm Vương Thành họ lại là hảo hữu. Sở huynh, ngươi phải cẩn thận đấy. Mặc dù Phí Mặc không thể tham gia Thần Binh Đại Hội nhưng hắn có thể khiến ngươi không tham gia được Thần Binh Đại Hội.”
Trước lúc tranh tài ra tay xử lý những người tham dự, chuyện này rõ ràng là không hợp quy củ.
Thế nhưng vấn đề là Thần Binh Đại Hội vốn không phải cuộc tranh tài nghiêm túc gì, trước Thần Binh Đại Hội giải quyết một số ân oán giang hồ chẳng phải rất bình thường ư?
Mặc dù tính nghiêm chỉnh ra, Phí Mặc là đệ tử đời trước trên Long Hổ Bảng, không cùng thế hệ với bọn họ nhưng thật ra Phí Mặc chỉ mới hơn bốn mươi mà thôi, đặt lên giang hồ vẫn chỉ là thế hệ trẻ tuổi.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi: “Phí Mặc mà các ngươi nói lúc trước xếp hạng bao nhiêu trên Long Hổ Bảng?”
Mạc Thiên Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cũng không nhớ nổi, chắc chắn không phải mười hạng đầu rồi, hai mươi hạng đầu cũng không nốt. Hình như trong khoảng ba mươi.”
Nghe vậy khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười.
Thấy vẻ mặt Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm vội vàng nói: “Sở huynh đừng coi thường Phí Mặc vì chuyện này, khi cùng cấp hắn chắc chắn không bằng ngươi. Nhưng dù sao đối phương cũng tu luyện nhiều hơn chúng ta bao nhiêu năm, về mặt tích lũy không cùng một cách bậc. Tuấn kiệt Long Hổ Bảng đời trước khác hẳn hai lão già Tam Hoa Tụ Đỉnh của Thần Vũ Môn chết trong tay ngươi.”
Trong cùng cấp độ thực lực võ giả cũng chênh lệch rất lớn, đặc biệt là trong Ngự Khí Ngũ Trọng, cương khí của một số võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên yếu một chút thậm chí còn không mạnh bằng Sở Hưu lúc còn Ngoại Cương cảnh.
Nhưng Phí Mặc lại khác, thân là đệ tử tinh anh của Kiếm Vương Thành, từng là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, thực lực Phí Mặc chắc chắn là xếp đầu trong cùng cấp bậc.
Ngay lúc bọn họ đang thảo luận chuyện Kiếm Vương Thành, dưới lầu lại có vài võ giả tay cầm trường kiếm thân mặc áo bào trắng, mang khăn trùm đầu màu trắng đi lên, lập tức khiến mọi người chú ý.
Mạc Thiên Lâm ngẩn người nhìn sang Tạ Tiểu Lâu đối diện nói: “Giờ ta mới phát hiện, ngươi đúng là có tiềm chất miệng quạ đen.”
Xả giận
Chương 238 Xả giận
Những người vừa lên lầu chỉ xem trang phục cũng biết là đệ tử của Kiếm Vương Thành.
Đệ tử Kiếm Vương Thành cầm đầu là một thanh niên tướng mạo mới khoảng ba mươi tuổi, lưng đeo một thanh kiếm có chuôi như lưu ly trong suốt.
Phía sau hắn là một võ giả trẻ tuổi chưa tới hai mươi nhưng đã có tu vi Tiên Thiên, vừa nhìn xung quanh vừa nói: “Phí sư huynh, võ giả Trung Nguyên có vẻ cũng chẳng mạnh lắm, sao chúng ta không thể tham gia Thần Binh Đại Hội?”
Có võ giả xung quanh nghe đệ tử Kiếm Vương Thành kia nói năng ngông cuồng như vậy không khỏi tức tối, nhưng bọn họ không dám nói gì.
Kiếm Vương Thành mặc dù không ở Trung Nguyên nhưng lại độc bá Tây Mạc, mỗi năm các tiểu quốc cống nạp vô số tài nguyên.
Hơn nữa Kiếm Vương Thành ở Tây Mạc là nơi tương đối vắng vẻ, không được phồn hoa như đất Trung Nguyên, cho nên các đệ tử mỗi ngày trừ luyện kiếm ra không có gì vui chơi, bớt đi rất nhiều cám dỗ, khiến cho tiến cảnh của đệ tử Kiếm Vương Thành xem như nhanh nhất trên giang hồ.
Phần lớn những võ giả ở đây khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên cũng đã khoảng hai mươi tuổi, nhưng trong Kiếm Vương Thành, hai mươi tuổi mới bước vào Tiên Thiên chỉ là hạng tầm thường mà thôi.
Phí Mặc thản nhiên nói: “Đám tiểu tử các ngươi đừng coi thường người khác, Trung Nguyên đất rộng người đông, vô số tuấn kiệt trẻ tuổi, không thể khinh thường. Đợi tới khi Thần Binh Đại Hội bắt đầu các ngươi sẽ biết.
Nếu các ngươi có thể làm như Phương sư đệ, áp đảo hầu hết tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ, lúc đó các ngươi mới có tư cách nói câu này.”
Vừa dạy dỗ những đệ tử trẻ tuổi, Phí Mặc vừa nhìn xung quanh, thấy tầng ba không còn chỗ trống, hắn đang định bước lên tầng thứ tư nhưng lại đột nhiên thấy một bóng người, khiến bước chân ngưng bặt.
Phí Mặc khoát tay để những đệ tử Kiếm Vương Thành khác dừng lại, bản thân hắn lại đi về phía Sở Hưu, trực tiếp tới trước mặt y, khí thế cường đại của cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh bùng lên, cương khí quanh người như kiếm khí, vô cùng sắc bén!
Ánh mắt Phí Mặc lóe lên ánh sáng lạnh nói: “Ngươi là Sở Hưu? Sở Hưu đã phế bỏ Lâm sư đệ?”
Trước đây Phí Mặc chưa từng gặp Sở Hưu, nhưng hắn đã nghe tên Sở Hưu từ miệng võ giả Kiếm Vương Thành. Cũng do y nên đệ tử kiệt xuất nhất Kiếm Vương Thành ngoại trừ Phương Thất Thiếu, Lâm Khai Vân mới không gượng dậy nổi.
Trong Kiếm Vương Thành, võ giả cùng lứa thường có cạnh tranh, cũng như Lâm Khai Vân vẫn luôn bị Phương Thất Thiếu đè ép, bản thân hắn cũng có địch ý và không cam lòng thua kém Phương Thất Thiếu.
Phí Mặc cùng Lâm Khai Vân mặc dù là sư huynh đệ nhưng xét rõ ra lại là đệ tử hai đời, hai bên không có cạnh tranh nên quan hệ cũng không tệ.
Lần trước lúc Lâm Khai Vân cùng bọn Cố Giang Lưu đi khỏi, Phí Mặc còn từng tới thuật cho Lâm Khai Vân một số cấm kỵ cùng những kiến thức đồ vật thông thường tại Trung Nguyên. Dù sao phần lớn thời gian Lâm Khai Vân vẫn tu luyện tại Kiếm Vương Thành, quả thật không có nhiều kinh nghiệm giang hồ.
Chương 239 Cho ngươi cũng thành phế nhân!
Sau khi đột phá tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu trực tiếp thu liễm khí tức trên người, không hề để lộ ra, cho nên bọn Mạc Thiên Lâm không để ý tới cũng không nghĩ tới.
Dù sao tuổi tác Sở Hưu thậm chí còn nhỏ hơn bọn họ một chút, sức chiến đấu kinh người thì cũng thôi nhưng muốn đột phá cảnh giới lại cần tích lũy và đốn ngộ, tất cả đều cần tiêu tốn thời gian. Bọn họ có danh sư chỉ điểm cùng tài nguyên tông môn bồi dưỡng, dù thế vẫn chưa đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, cho nên cũng vô thức nghĩ rằng Sở Hưu chắc chắn chưa đạt tới.
Nào ngờ Sở Hưu đột nhiên thể hiện thực lực như vậy khiến tất cả mọi người xung quanh giật nảy mình.
Ngay khi Sở Hưu xuất thủ, Phí Mặc cũng phải biến sắc, hắn đã quá coi thường Sở Hưu.
Mới khoảng hai mươi đã bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, lại thêm sức chiến đấu y thể hiện lúc trước, Sở Hưu đã có thể đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, thậm chí niềm kiêu hãnh của Kiếm Vương Thành bọn họ, Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu khi ở tuổi Sở Hưu cũng không làm được tốt hơn y.
Nhưng hắn đã động thủ, đương nhiên sẽ không thu tay.
Trước đó trong trận chiến ở Thủy Vân Quan, Sở Hưu vẫn là Ngoại Cương cảnh, phải dùng sức mạnh và sự điên cuồng của mình mới có thể lấy một địch trăm, cuối cùng giết tới mức đám người kinh hãi vỡ mật, không dám ra tay với y nữa. Thế nhưng thực tế Sở Hưu cũng bị thương đôi chút.
Còn giờ Sở Hưu lại thể hiện thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, rõ ràng y mới chỉ đột phá không được mấy ngày, còn Phí Mặc đã bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh vài năm!
Năm đạo kiếm chỉ mang theo kiếm khí vô cùng sắc bén dung hợp giữa không trung, đánh về phía Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu. Một tiếng nổ cương khí lập tức vang lên, lực lượng cường đại đột nhiên đánh về phía Sở Hưu, khiến hắn biến sắc.
Sở Hưu này chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mà thôi, vì sao lực lượng của y lại lớn đến vậy? Quả thật còn mạnh mẽ hơn vài năm tích lũy của hắn!
“Phá cho ta!”
Phí Mặc gầm lên, năm luồng kiếm chỉ ầm ầm nổ tung, hóa thành kiếm khí vàng kim bay tán loạn, như vậy mới miễn cưỡng đỡ được ấn pháp của Sở Hưu, thế nhưng thân hình hắn cũng không chịu nổi sức mạnh đó, lui từng bước một về phía sau. Dưới chân hắn sàn nhà ầm ầm vỡ vụn khiến đám võ giả tầng hai đang dùng cơm né tránh toán loạn.
Hai bên giao thủ một đòn đã đánh tan nửa tầng lầu!
Hàn Khuê còn đang mở bàn đặt cược dưới tầng một nghe động tĩnh lập tức chạy lên, thấy cảnh tượng này, cái “Khẩu Phật” của y thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Vừa rồi khi Sở Hưu tới Tử Vân Lâu, hắn đã cảm thấy bất an rồi. Dù sao năng lực gây chuyện của người này đã nổi tiếng khắp Tế Châu Phủ.
Nghe nói ngày đầu tiên tới Tế Châu Phủ y đã đắc tội với An Nhạc Vương, sau đó trước Thủy Vân Quan đại khai sát giới, giờ Sở Hưu tới Tử Vân Lâu khiến Hàn Khuê không khỏi kinh hồn táng đảm.
Thấy cảnh này, Hàn Khuê cười khổ không thôi, lo lắng của hắn quả nhiên không sai. Sở Hưu này xuất hiện ở đâu phiền phức liền theo tới đấy. Sớm biết như vậy họ đã chẳng ham chút lợi nhỏ này, trực tiếp đóng của quán rượu là được.
Tử Vân Lâu bọn họ đâu như Tụ Long Các khắp nơi đều có trận pháp bao phủ, muốn đánh thế nào cũng được. Nếu để mặc hai vị này đánh nhau thỏa thích, sợ rằng toàn bộ Tử Vân Lâu đều bị đánh sập!
“Hai vị đại nhân xin tỉnh táo lại, chúng ta có thể bình tĩnh chút không? Có chuyện gì thì ngồi xuống nói, sao cứ nhất quyết động thủ làm gì?”
Đối mặt với Sở Hưu cùng Phí Mặc, Hàn Khuê thậm chí không dám khuyên can gì, chỉ có thể không ngừng cầu khẩn ở phía sau.
Đáng tiếc bất luận Phí Mặc hay Sở Hưu đều không để ý tới Hàn Khuê.
Sở Hưu đứng dậy, trực tiếp lao thẳng về phía Phí Mặc, đao quang đỏ thẫm chiếu rọi toàn bộ Tử Vân Lâu, vừa tà ác quái dị, vừa mỹ lệ lạ thường.
Một đao chém xuống, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngày trước trong Quan Trung Hình Đường, ta không hạ độc thủ với Lâm Khai Vân là vì nể mặt Kiếm Vương Thành ngươi, không muốn gây thêm phiền toái. Nhưng giờ đã nể mặt rồi mà các ngươi còn không cần, vậy đừng trách ta độc ác!
Ngươi cùng Lâm Khai Vân chẳng phải sư huynh đệ tình thâm ư? Ngươi muốn trút giận thay hắn ư? Vậy thì được, Lâm Khai Vân bị phế tinh thần,
vậy hôm nay ta phế bỏ cơ thể ngươi, để ngươi cũng thành phế nhân làm bạn cùng tên sư đệ kia của ngươi!”
“Cuồng vọng!”
Ánh mắt Phí Mặc lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Vừa rồi hắn không ngờ Sở Hưu đã tiến vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh cho nên chủ quan chịu thiệt thòi đôi chút.
Nhưng vừa rồi hắn còn chưa động tới kiếm, chỉ dùng kiếm chỉ đối địch. Phải biết võ giả Kiếm Vương Thành, bảy thành chiến lực đều nằm trong thanh trường kiếm trên tay!
Trường kiếm sau lưng Phí Mặc không có vỏ kiếm, chỉ dùng vải bọc lại, có vẻ cổ điển chất phác.
Nhưng ngay khi tay hắn nắm lên chuôi kiếm, cương khí bùng phát ra chấn vỡ lớp vải. Một luồng sáng lấp lánh chiếu rọi toàn bộ tầng ba.
Bội kiếm của Phí Mặc là một thanh trường kiếm cực kỳ mỹ lệ, thân kiếm trong suốt như hổ phách màu vàng kim, lóng lánh ánh sáng động lòng người, theo cương khí của Phí Mặc truyền vào trong trường kiếm, toàn bộ thanh kiếm tỏa ra ánh sáng lấp lánh, mỹ lệ tới cực điểm.
Thanh kiếm này của hắn có tên Quang Minh, dưới thế đao sáng rực tới cực hạn mọi tà ác đều phải tránh lui!
Huyết Luyện Thần Cương mang theo khí tức huyết sát cường đại đánh thẳng vào thế đao rực rỡ chói mắt kia, lập tức phát ra từng tiếng nổ cương khí kịch liệt.
Đao cương đỏ rực đầy trời bị Sở Hưu tiêu sái đánh xuống, thế đao liên miên bất tuyệt, dày đặc tới mức khiến người ta hít thở không thông.
Ánh mắt Phí Mặc lộ vẻ kinh sợ, Sở Hưu này chỉ vừa bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mấy ngày, vì sao nội lực y lại thâm hậu như vậy, thậm chí sánh ngang với mình, còn hơi áp chế bản thân?
Phí Mặc quát lên một tiếng chói tai, Quang Minh Kiếm trên tay hắn bùng lên ánh sáng vô tận, kiếm quang rực rỡ như vầng mặt trời, mọi thứ âm u tà ác đều bị tiêu diệt triệt để dưới thế đao quang minh chính đại này!
Thế đao cường đại như vầng mặt trời đánh xuống, đám người chỉ thấy ánh sáng bộc phát ra, vô số đao cương đỏ rực như máu lần lượt tiêu biến trong ánh sáng đó. Khoảnh khắc đó Phí Mặc chiếm cứ thượng phong.
Thân là người xếp trong ba mươi vị trí đầu trên Long Hổ Bảng, mặc dù mãi tới khi bị đá khỏi Long Hổ Bảng hắn cũng không bước được vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng bản thân Phí Mặc vẫn có chút tài năng.
Phí Mặc xuất thân Hình Kiếm Đường, bản thân am hiểu nhất các loại pháp môn kiếm thức, cường đại nhất là biến ảo kiếm pháp.
Chiêu thức của hắn là Đại Nhật Quang Minh Kiếm, hùng hồn mạnh mẽ, lấy chính khí khắc chế kỳ biến, có thể nói là kiếm pháp không một kẽ hở, không có bất cứ nhược điểm nào, ngoại trừ tiêu hao nội lực khá lớn.
Có điều dẫu sao hắn cũng là đệ tử Kiếm Vương Thành, những đệ tử đại phái bọn họ chú trọng nhất là căn cơ. Tu vi nội lực bản thân Phí Mặc cũng cực kỳ hùng hậu, lại thêm hắn đã bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh vài năm, có thể hoàn toàn khống chế kiếm pháp cường đại này.
Có điều lúc này, dưới ánh sáng vô tận kia lại có một vệt đen bùng lên.
Như đóa hoa Bỉ Ngạn nở giữa Địa Ngục, một đao chém ra như khai mở cánh cửa Địa Ngục, ma khí cùng tử ý vô biên vô tận bùng phát. Đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao bị Sở Hưu chém ra. Sau hai lần dẫn ma khí nhập thể, đao này của y đã vô cùng thuần thục, uy năng cũng tăng vọt so với trước đây.
Hơn nữa lúc này y đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, sức bật càng thêm kinh khủng. Dưới thế đao này, quang minh lập tức bị hắc ám xé rách, đao cương xé gió như tiếng tà ma ác quỷ tru gào. Đám người chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng mặt trời rực rỡ đột nhiên vụt tắt, thân hình Phí Mặc trực tiếp bị thế đao cường đại của Sở Hưu đánh bay ra ngoài, đập lên vách tường Tử Vân Lâu rơi xuống ngoài đường.
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc thái lạnh lùng, thân hình phát lực, cũng đuổi theo ra ngoài đường.
Hàn Khuê ở đằng sau thấy vậy lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ cuối cùng hai vị này cũng đi. Chỉ đạp nát một tầng lầu cùng vỡ một mặt tường, không phá hủy toàn bộ Tử Vân Lâu của hắn, cũng coi như may mắn rồi.
Mà lúc này đám người trong Tử Vân Lâu thấy vậy cũng vội vàng chạy ra cửa sổ quan sát. Những võ giả trên đường cũng mau chóng tránh lui, dùng ánh mắt tò mò quan sát Phí Mặc bị đánh bay ra.
Lúc này Phí Mặc vô cùng thê thảm, hoàn toàn không còn vẻ cường thế bá đạo lúc trước.
Thực lực của hắn đã là khá mạnh trong cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, cho nên đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu cũng không giết chết hay làm trọng thương hắn.
Nhưng lúc này hắn cũng chẳng dễ chịu gì, mặc dù đao cương bị ngăn cản nhưng ma khí lạnh lẽo vẫn thấm vào cơ thể, khuấy đảo kinh mạch trong cơ thể hắn, khiến hắn không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi.
Những võ giả trên đường có kẻ nhận ra Phí Mặc, dù sao trang phục Kiếm Vương Thành cũng rất bắt mắt.
Bọn họ còn đang buồn bực rốt cuộc là ai mạnh mẽ đến vậy, đánh người của Kiếm Vương Thành tới nước này, bên kia Sở Hưu đã trực tiếp nhảy từ tầng ba xuống, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn, ánh mắt bùng lên sát khí, trực tiếp đánh về phía Phí Mặc!
Trước đó lúc ở Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu còn nể mặt Kiếm Vương Thành, không làm gì quá đáng.
Nào ngờ Kiếm Vương Thành này lại nể mặt mà chẳng cần, vậy đừng trách Sở Hưu nhẫn tâm.
Trước đó Mạc Thiên Lâm luôn cảm thấy Sở Hưu ra tay luôn không để lại đường lui. Mà thực tế hắn đoán không sai, phong cách của Sở Hưu chính là như vậy, đã không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng, suy nghĩ trước sau mặc dù cẩn thận nhưng lại thành thiếu quyết đoán.
Không có thực lực, ngươi làm việc không để đường lui sẽ gọi là lỗ mãng, nhưng nếu ngươi có thực lực, vậy sẽ gọi là quả quyết.
Lần này y tới Thần Binh Đại Hội là đại biểu cho thanh danh và hình tượng Quan Trung Hình Đường, uy thế y gây dựng càng lớn, Quan Trung Hình Đường càng cao hứng, vì như vậy là Sở Hưu đang tạo thanh thế cho Quan Trung Hình Đường.
Giờ y phế bỏ tên Phí Mặc này cũng là đại biểu cho Quan Trung Hình Đường phế bỏ. Đến lúc đó người của Kiếm Vương Thành có tới gây sự, nếu Quan Tư Vũ không gánh vác giúp sẽ là tự làm mất mặt, ảnh hưởng nghiêm trọng tới lòng người trong nội bộ Quan Trung Hình Đường.
Người sống sót dưới tay ta, không nhiều!
Chương 240 Người sống sót dưới tay ta, không nhiều!
Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu mang theo uy thế cương mãnh vô cùng đánh xuống, giữa Phật quang ẩn chứa sát cơ lạnh lẽo vô cùng.
Quang Minh Kiếm trên tay Phí Mặc lại bùng lên cương khí rực rỡ chói mắt, nhưng dưới ấn pháp cương mãnh vô song của Sở Hưu chỉ có thể ầm ầm tan vỡ.
Trước nay thế đao của Phí Mặc đều mạnh mẽ hùng hồn, trực tiếp dùng lực ép người, nào ngờ lại có ngày mình bị một võ giả vừa bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh dùng sức mạnh áp chế toàn diện.
Dưới thế công mãnh liệt liên tiếp, Phí Mặc bị ép không ngừng lui lại phía sau, căn bản không ngăn nổi công kích vô cùng cuồng bạo của Sở Hưu.
Có điều Phí Mặc cũng coi như kiên cường, dẫu sao hắn cũng là đệ tử tinh anh của Kiếm Vương Thành, cũng từng là tuấn kiệt có tên trên Long Hổ Bảng, giờ cho dù ở thế yếu cũng không nhận thua hay cầu xin tha thứ.
Có lẽ hắn cũng nhận ra mức độ tàn nhẫn của Sở Hưu khi đã ra tay, lần này Sở Hưu chắc chắn sẽ phế bỏ hắn, hoặc giết chết hắn!
Đương nhiên bất luận phế bỏ hay giết chết thật ra cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Đối với võ giả, đặc biệt là võ giả địa vị và cấp bậc như Phí Mặc, phế hắn đi thậm chí còn tàn nhẫn hơn giết chết hắn.
Lâm Khai Vân chỉ là bản thân nghĩ quẩn, sau khi tỉnh lại hắn vẫn là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ Kiếm Vương Thành.
Nhưng nếu Phí Mặc hắn bị phế võ công, vậy cũng là phế bỏ cả đời.
Giờ Phí Mặc đã bị Sở Hưu ép tới tuyệt cảnh, hắn không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, lực lượng nóng rực bám lên trường kiếm của hắn. Quang Minh Kiếm lập tức tỏa ra ánh sáng màu máu!
Nhưng vẫn chưa xong, huyết quang trong tay Phí Mặc lưu chuyển, lực lượng khí huyết liên tục truyền vào Quang Minh Kiếm của mình, khiến thanh trường kiếm vốn có màu hổ phách dần trở nên giống với chất liệu của Hồng Tụ Đao.
Phí Mặc nổi giận gầm lên một tiếng, thanh trường kiếm đỏ máu ầm ầm chém ra, kiếm cương huyết sắc bộc phát, không có vẻ sắc bén của kiếm cương nhưng lại khiến cương khí kéo dài vài trượng, mang theo tàn dư đỏ máu của ánh mặt trời xuống núi, nhìn như không chút bắt
mắt nhưng lại ẩn chứa lực lượng cực hạn.
Đòn thế do Phí Mặc thiêu đốt lực lượng khí huyết thi triển ầm ầm đánh tới, cương khí như ánh mặt trời cuối cùng trước khi khuất núi ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng khiếp, cho dù Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu cũng đừng mong ngăn cản chiêu thức liều mạng này.
Cho nên khoảnh khắc này Sở Hưu lập tức thi triển Nội Phược Ấn, thân hình cũng vội vã thối lui!
Chỉ có điều chiêu thức này của Phí Mặc không dễ tránh né như vậy, tốc độ con người có nhanh đến đâu cũng chẳng bằng cương khí.
Ngay lúc thân hình Sở Hưu thối lui, Phí Mặc lại quát lên một tiếng chói tai: “Chết đi!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, Phí Mặc truyền hết lực lượng khí huyết toàn thân vào Quang Minh Kiếm, khiến thanh kiếm ầm ầm vỡ vụn. Kiếm cương tứ tán bắn ra mang theo mảnh vỡ sắc bén của Quang Minh Kiếm, phong tỏa không gian xung quanh khiến Sở Hưu muốn tránh cũng chẳng được.
Cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đỉnh phong liều mạng xuất chiêu quả thật rất đáng sợ, Phí Mặc thân là đệ tử kiệt xuất đời trước của Kiếm Vương Thành, vẫn có những công phu ép đáy hòm.
Lúc này sắc mặt Phí Mặc trắng bệch, ngay cả bảo binh Quang Minh mà hắn bồi dưỡng mấy chục năm cũng bị phá huỷ, cho dù Sở Hưu trọng thương dưới chiêu này, kẻ chịu thiệt nặng vẫn là hắn.
Có điều ngay lúc này Phí Mặc lại kinh hãi phát hiện, Sở Hưu thân ở giữa vô số kiếm cương huyết sắc kia lại đột nhiên thay đổi ấn pháp. Ngay khi ấn thế của hắn hoàn thành, không gian vài trượng xung quanh y lập tức bị cương khí trấn áp.
Liệt Tự Quyết, Trí Quyền Ấn!
Khoái Mạn Cửu Tự Quyết mỗi thức đều có thần vận riêng, nếu nói Đại Kim Cương Luân Ấn là lực lượng cực hạn, Nội Phược Ấn là tốc độ cực hạn, vậy Trí Quyền Ấn là điều khiển cương khí cực hạn!
Trí Quyền Ấn chú trọng không gian, che khuất bầu trời, buông lưới mười phương, đây thật ra là một cách điều khiển cương khí tới cực hạn, biến tất cả mọi thứ xung quanh thành lĩnh vực cương khí của bản thân. Mặc dù rất nhỏ, thời gian cũng rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho Sở Hưu dùng như sát chiêu.
Cho nên dưới ánh mắt quan sát của mọi người, trong lúc ai nấy đều cho rằng Sở Hưu chắc chắn phải trọng thương trước vô số kiếm cương huyết sắc đó, trước những kiếm cương giết tới, Sở Hưu dùng uy thế cường đại của Trí Quyền Ấn ngưng trệ những kiếm cương huyết sắc đó lại giữa không trung. mặc dù chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu chém ra Huyết Luyện Thần Cương đầy trời, lần lượt đánh tan từng luồng kiếm cương bao bọc lấy mảnh bảo binh, thân hình thoát khỏi màn kiếm cương, thế đao chém xuống, sát cơ bùng lên!
Võ giả Kiếm Vương Thành không kiếm là mất tới bảy thành tu vi thực lực, đối mặt với thế đao của Sở Hưu, Phí Mặc đã gần tới mức dầu hết đèn tắt, chỉ có thể giơ kiếm chỉ đâm tới. Nhưng chút kiếm cương yếu ớt đó chỉ có kết cục hủy diệt dưới Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu.
Ngay lúc mọi người cho rằng Phí Mặc chắc chắn sẽ bị Sở Hưu xuất đao chém chết, y lại đột ngột thu đao lại.
Một số người không hiểu rõ Sở Hưu gật nhẹ đầu, xem ra Sở Hưu này vẫn tự có giới hạn, biết giết Phí Mặc sẽ đắc tội nặng với Kiếm Vương Thành cho nên không làm tới cùng.
Nhưng những võ giả từng chứng kiến trận chiến tại Thủy Vân Quan ai nấy sửng sốt, Sở Hưu lại thu tay? Đây không phải phong cách của y.
Phải biết Yến Đình Đình còn là con gái mà Yến Hoài Nam thương yêu nhất, thế nhưng khi Sở Hưu ra tay với cô ta còn không hề lưu tình lưu thủ. Cuối cùng nếu không có đại tế tửu võ viện Tiêu Bạch Vũ đại nhân kịp thời đuổi tới cứu giúp, chắc chắn Yến Đình Đình sẽ bị Sở Hưu giơ đao chém chết. Giờ hắn lại đi nhẹ tay với Phí Mặc? Không đúng, đây tuyệt đối không phải phong cách của Sở Hưu.
Đúng lúc này, mặc dù Sở Hưu nửa đường thu đao nhưng y lại trực tiếp đánh ra một chưởng, trên tay y lóng lánh quang mang màu tím đen tà ác dị thường. Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ thi triển, vô cùng chính xác đánh lên đan điền của Phí Mặc. Lực lượng Tử Dương Ma Diễm lập tức bộc phát triệt để thiêu rụi đan điền Phí Mặc.
Như vậy vẫn chưa dứt, Sở Hưu lắm lấy cánh tay Phí Mặc, thi triển Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ, lập tức vặn xoắn cánh tay hắn không ra hình thù gì. Phí Mặc không kịp kêu thảm một tiếng lập tức ngất lịm, bị Sở Hưu ném xuống đất như một con búp bê vải rách nát. Dáng vẻ đó quả thật thê thảm tới không cách nào nhìn.
Phủi tay, Sở Hưu thản nhiên nói: “Con ngươi ta vẫn luôn công bằng.
Ban đầu ngươi không có ý định giết ta, vậy ta cũng để lại cho ngươi một mạng. Người sống sót dưới tay ta, không nhiều.”
Thấy cảnh này mọi người xung quanh lặng ngắt như tờ, bọn họ đã nghĩ sai, tên Sở Hưu này không đổi tính gì, ngược lại còn làm nặng hơn, làm việc còn quyết liệt hơn!
Nhìn bộ dáng hiện tại của Phí Mặc, thà ngươi giết hắn đi còn hơn.
Đối với võ giả, lực lượng võ công bản thân là hết thảy. Võ công bị phế chẳng khác nào rơi từ trên tầng mây xuống đất, sống không bằng chết, cả thể xác và tinh thần đều bị tra tấn.
Tuy nhiên võ công bị phế không phải không thể tu luyện lại, tỷ như trên giang hồ có một số bí pháp phá rồi lại lập, còn có một số linh dược kỳ trân có thể tái tạo đan điền.
Thế nhưng Sở Hưu đã ác thì ác tới cùng, còn ra tay nặng hơn, không chỉ thiêu rụi đan điền Phí Mặc mà còn trực tiếp vặn gãy hai tay hắn.
Một kiếm khách thậm chí không cầm nổi kiếm trong tay, vậy có khôi phục tu vi cũng ích lợi gì? Huống hồ thương thế nặng như vậy, lượng kỳ trân linh dược cần có cũng nhiều tới kinh người, cho dù hắn là con trai ruột của thành chủ Kiếm Vương Thành, môn phái này cũng chẳng thể trả giá lớn đến vậy để cứu hắn.
Lúc này những đệ tử Kiếm Vương Thành khác thấy sư huynh mình bị Sở Hưu phế bỏ, ai nấy hai mắt trợn tròn, không dám tin tưởng.
Phí Mặc là tuấn kiệt đời trước trên Long Hổ Bảng, danh tiếng trong Kiếm Vương Thành cũng tương đương với Lâm Khai Vân, có thể nói là thần tượng của những đệ tử trẻ tuổi chưa bắt đầu xông xáo giang hồ như bọn họ.
Nào ngờ Phí Mặc sư huynh mà thường ngày họ luôn vô cùng kính nế, giờ lại bị người ta đánh bại, bị nghiền nát, bị phế bỏ võ công. Chuyện này cho dù thế nào bọn họ cũng không thể tiếp thu nổi.
“Sư huynh!”
Đám đệ tử Kiếm Vương Thành xông tới, đỡ Phí Mặc dậy, đút thuốc trị thương vào miệng hắn. Những đệ tử khác rút trường kiếm trong tay ra, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Sở Hưu, mặc dù tay cầm kiếm của họ giờ cũng không khỏi run rẩy.
Tố chất đệ tử Kiếm Vương Thành quả thật không tệ, đối mặt với kẻ phế bỏ sư huynh mình nhưng các đệ tử đều không lựa chọn đào tẩu, ngược lại còn có can đảm rút kiếm đối diện với y.
Mặc dù ai cũng có thể nhìn ra nỗi sợ trong lòng bọn họ, nhưng không ai trong số họ sợ hãi tới bỏ trốn hay cầu xin tha thứ.
Đây là nội tình của đệ tử đại phái, không riêng gì truyền thừa công pháp võ đạo, còn có tinh thần chỉ thuộc về đệ tử đại phái.
Võ giả Kiếm Vương Thành mặc dù làm việc bá đạo nhưng không thể phủ nhận, bọn họ thật sự làm được theo câu: thân là kiếm khách, thà gãy chứ không cong.
Đối mặt với cường địch mà quỳ xuống cầu xin tha thứ, không biết nhục như vậy, không xứng xưng là kiếm khách.
Lúc này Mạc Thiên Lâm và Tạ Tiểu Lâu cũng tới cạnh Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm nói khẽ: “Sở huynh, bỏ đi, đừng làm quá mức, để họ đi thôi.”
Mạc Thiên Lâm thật ra chẳng phải thiện nhân gì, có điều trên giang hồ có một số quy tắc ngầm, trừ phi là thù hận phá gia diệt môn, còn lại sẽ không xuất thủ với những đệ tử trẻ tuổi chưa bước chân vào giang hồ như vậy. Hắn làm vậy cũng là nhắc nhở Sở Hưu, đừng phá hỏng quy củ.
Sở Hưu gật đầu không buồn để tâm: “Một đám tiểu bối tới cầm kiếm còn chẳng vững mà thôi, từ đầu ta đã chẳng định giết chúng rồi. Cứ để chúng vác tên kia về Kiếm Vương Thành báo tin là được.”
Mạc Thiên Lâm thở dài một hơi, may là Sở Hưu không như lần trước, không điên cuồng tới cực hạn.
Có điều ngay lúc đám người Sở Hưu quay đi, một bóng người lại đột nhiên xuất hiện sau lưng một đệ tử Kiếm Vương Thành, mà đệ tử kia lại không hề phát giác.
Sau đó bóng người vươn tay tới sau lưng đối phương, không ngờ lại móc thẳng trái tim tên đệ tử đó ra!
Bóng người tay cầm trái tim vẫn đang đập, vừa cười quái đị vừa nói: “Võ giả Kiếm Vương Thành khí huyết dồi dào, trái tim này cũng là thứ đại bổ, bỏ qua chẳng đáng tiếc quá ư? Nếu ngươi không muốn thì cho ta nhé!”
Gây sự