-
Chương 191-195
Chương 191 Thằng vua thua thằng liều
Nghe lão tổ La Gia nói vậy, La Song Toàn sửng sốt.
“Lão tổ, chúng ta làm vậy chẳng phải đắc tội với Kiếm Vương Thành sao?”
La gia bọn họ làm việc luôn ẩn nhẫn, nói trắng ra là có phần nhút nhát.
Nhìn thái độ lão tổ La Gia trước đó là biết, rõ ràng là thực lực không yếu nhưng lại chẳng tranh thứ nhất thứ nhì, chỉ muốn thú ba thứ tư.
Không ngờ sau khi hợp tác với Sở Hưu, hay nói đúng hơn là thần phục Sở Hưu, lão tổ bọn họ lại làm việc càng ngày càng cấp tiến, giờ còn dám hò hét với Kiếm Vương Thành.
Vị Sở đại nhân kia có mị lực đến vậy sao, khiến tâm can lão tổ nhà họ bành trướng tới như vậy?
Lão tổ La Gia hừ lạnh nói: “Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, lắm lời làm gì? Không cần để ý nhiều như vậy, nơi này là Quan Trung chứ không phải Tây Mạc của Kiếm Vương Thành bọn họ!”
La Song Toàn mặc dù còn hơi lo lắng nhưng vẫn dựa theo lời lão tổ La Gia, lập tức gọi người về.
Kiến Châu Phủ nhiều thành nhỏ vậy, đương nhiên đám người Kiếm Vương Thành sẽ không tra từng bước một mà chia người ra, mỗi người phụ trách một tòa thành.
Lúc này người phụ trách La Thành là một đệ tử Kiếm Vương Thành cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh tên là Từ Tiến. Thấy La gia rút người về hắn nổi giận đùng đùng đi tới La gia, gạt phăng hạ nhân đang định ngăn hắn lại bẩm báo, quát lớn vào trong La gia: “La gia các ngươi làm vậy là sao? Vì sao lại mở thành, rút hết người về?”
Lão tổ La Gia đi ra thản nhiên nói: “Thì sao, Kiếm Vương Thành quản rộng như vậy thì được, còn ta quản người của La gia mình còn không được à?
La gia ta nhiều chuyện làm ăn buôn bán như vậy, làm gì có thời gian nhàn rỗi làm người mù cùng Kiếm Vương Thành các ngươi?”
Ánh mắt Từ Tiến lóe lên vẻ âm trầm: “Nói vậy La gia các ngươi định chống lại mệnh lệnh của Kiếm Vương Thành ta?”
Lão tổ La Gia cười lạnh nói: “Mệnh lệnh? Người trẻ tuổi, nói năng đừng vênh váo như vậy. Mệnh lệnh của Kiếm Vương Thành? Xin hỏi La gia ta có quan hệ thế nào với Kiếm Vương Thành các ngươi? Vì sao phải nghe lệnh của Kiếm Vương Thành các ngươi?
La gia ta là thế lực võ lâm đất Quan Trung này, có nghe lệnh cũng là mệnh lệnh của Quan Trung Hình Đường, có lý nào lại đi nghe lệnh Kiếm Vương Thành? Hay ngươi coi nơi này là Tây Mạc nhà các người?”
“Muốn chết!”
Ánh mắt Tử Tiến lộ ra sắc lạnh.
Thân là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, trên đất Tây Mạc mọi lời nói của Kiếm Vương Thành đều là mệnh lệnh mà mọi người phải nghe theo. Những quốc vương vương quốc nhỏ ở Tây Vực nếu dám mạo phạm Kiếm Vương Thành, đệ tử Kiếm Vương Thành xuất thủ trực tiếp giết chết như giết gà, treo đầu của đối phương ngoài cổng thành, vương quốc cũng lập tức đổi chủ.
Trong hoàn cảnh đó, võ giả tại Kiếm Vương Thành đều có tính cách bá đạo không nói lý. Giờ tới Trung Nguyên, một thế gia nhỏ như La gia lại dám bất kính với họ, chẳng phải muốn chết thì là gì?
Dứt lời trường kiếm trong tay Từ Tiến đã rời vỏ, kiếm ý lạnh lẽo âm u ngưng tụ thành màn sương giữa không trung, kiếm cương màu băng lam ầm ầm bộc phát mang theo hàn khí lạnh lẽo đánh tới!
Lão tổ La Gia lúc này cũng âm thầm kêu khổ, hắn nghe theo lời Sở Hưu khiêu chiến cùng Kiếm Vương Thành, không ngờ đám võ giả Kiếm Vương Thành một lời không hợp lập tức xuất thủ.
Lão tổ La gia cũng có cảnh giới Tam Hoa, đối mặt với chiêu kiếm này, thân hình hắn vội vàng thối lui, song chưởng vỗ tới liên tiếp, cương khí toàn thân ngưng tụ trong tay đánh ra ầm ầm. Thế nhưng dưới Hàn Băng Kiếm Khí cường đại kia, chưởng lực của hắn trực tiếp bị nghiền nát, đến khi kiếm khí tới trước ngươi, hắn dùng hầu hết lực lượng bản thân cuối cùng mới ngăn được nhát kiếm của Từ Tiến.
Chỉ có điều Hàn Băng Kiếm Khí đã nhập thể, lưu chuyển trong kinh mạch của hắn. Giờ hắn chỉ hơi sử dụng chân khí sẽ có cảm giác đau nhói như bị kim châm.
Ánh mắt lão tổ La Gia lộ vẻ kinh hãi.
Võ giả Kiếm Vương Thành quả thật cường đại như vậy sao? Mình cùng đối phương rõ ràng cùng là cảnh giới Tam Hoa không ngờ chỉ đỡ một kiếm của đối phương cũng tốn công tốn sức như vậy. Nếu thật sự giao thủ chắc không tới mười chiêu mình đã bại trận.
Nghĩ tới đây, lão tổ La gia cũng nổi máu quyết liệt.
Thấy Từ Tiến còn định ra tay, lão tổ La Gia trực tiếp thu hồi khí thế bản thân, ra vẻ thấy chết không sờn nói: “Kiếm Vương Thành các ngươi ỷ thế hiếp người, gia tộc nhỏ như La gia ta đương nhiên không dám phản kháng, cũng chẳng có sức đâu phản kháng.
Tới đây, tới đây, có giỏi ngươi giết lão phu cùng người La gia đi. Để tất cả võ lâm chứng kiến Kiếm Vương Thành các ngươi bá đạo hung ác cỡ nào, lạm sát kẻ vô tội, làm ô dánh tông môn Chính đạo!
Các ngươi còn luôn mồm nói muốn bắt hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông, giờ lại quay sang ra tay với những người vô tội chúng ta. Các ngươi khác đám hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông ở chỗ nào?”
Từ Tiến vốn còn định xuất thủ thấy lão tổ La Gia ra vẻ thấy chết không sờn như vậy lại ngây ra tại chỗ, không biết làm gì mới phải.
Tục ngữ có câu thằng vua thua thằng liều.
Lão tổ La gia ra vẻ thấy chết không sờn như vậy thật sự khiến Từ Tiến chùn bước.
Nếu là ở đất Tây Mạc, lão tổ La Gia có làm vậy vẫn chẳng khác gì tự sát, nhưng nơi này là Quan Trung, là võ lâm Trung Nguyên.
Trong lòng Từ Tiến cũng không nắm chắc, nếu hắn thật sự giết lão tổ La Gia, vậy có chọc giận tới Quan Trung Hình Đường hay không, có ảnh hưởng tới thanh danh Kiếm Vương Thành bọn họ không?
Hắn chỉ là một đệ tử tầm thường của Kiếm Vương Thành, gặp chuyện này cũng không dám quyết.
Lúc này lão tổ La Gia thấy Từ Tiến do dự như vậy, âm thầm mừng rỡ. Sở Hưu nói quả không sai, tông môn Chính đạo cực kỳ để ý tới thanh danh. Nơi này là đất Quan Trung, Kiếm Vương Thành bọn họ không thể một tay che trời. Cho nên bọn họ không dám ra tay!
Có điều không đợi lão tổ La Gia cao hứng được bao lâu đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Kiếm Vương Thành chúng ta chưa bao giờ bị người khác uy hiếp, định dùng thanh danh trói chặt Kiếm Vương Thành ta lại, đúng là nực cười!
Giờ ta dám chắc đám người Quỷ Vương Tông kia đang ở trong La Thành các ngươi. La gia các ngươi mở cửa thành rút người về rõ ràng là cố tình thả người của Quỷ Vương Tông đi!
La gia dám cấu kết với hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông, coi như đồng phạm, Kiếm Vương Thành ta diệt trừ La gia cũng là trừ ma vệ
đạo!”
Cố Giang Lưu từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt âm trầm.
Hắn là giáo đầu kiếm thuật Chiến Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, phụ trách dạy bảo không ít đệ tử, cũng coi như lực lượng trung kiên của Kiếm Vương Thành, không phải loại người chỉ biết một lòng luyện kiếm.
La gia dám chơi trò vặt này trước mặt Kiếm Vương Thành căn bản là không thể!
Cố Giang Lưu rút trường kiếm trong tay ra, dưới vỏ kiếm màu đỏ lửa là một thanh trường kiếm mỹ lệ như dung nham lưu động.
Toàn bộ trường kiếm tỏa ra một sức nóng mãnh liệt, thân kiếm sáng chói trong suốt, hơi nóng phun trào.
Đây là bội kiếm của Cố Giang Lưu tên là Viêm Hà, kiếm đạo hắn tu luyện cũng là Viêm Hà!
“La gia cấu kết tà ma, tội đáng chém!”
Vừa dứt lời thân hình Cố Giang Lưu như hóa thành một dòng sông lửa, thế đao gào thét đánh tới mang theo sóng nhiệt vô tận cùng cương khí đỏ thẫm, khí thế vô cùng mãnh liệt.
Chuyện phá gia diệt tộc Kiếm Vương Thành không làm được, tối thiểu trên đất Trung Nguyên này bọn họ không làm được.
Người của Kiếm Vương Thành cũng cần thanh danh. Giết những nước nhỏ ở Tây Vực còn không có áp lực gì, Kiếm Vương Thành mặc dù tại Tây Mạc nhưng đệ tử môn phái đều là người trung nguyên, khi đối mặt với những người tiểu quốc Tây Vực luôn có cảm giác ưu việt trời sinh.
Phiên bang dị tộc, man di mọi rợ mà cũng gọi là người?
Nhưng trên đất Trung Nguyên nếu Kiếm Vương Thành dám làm chuyện như vậy, chắc chắn sẽ bị các tông môn Chính đạo khiển trách, tối thiểu cũng tổn hại thanh danh.
Có điều không diệt môn không có nghĩa bọn họ sẽ bỏ qua lão tổ La Gia.
Uy nghiêm của Kiếm Vương Thành không phải hạng chó mèo gì cũng có thể tùy ý khiêu khích!
Đối mặt với chiêu kiếm này của Cố Giang Lưu, ánh mắt lão tổ La Gia lộ vẻ tuyệt vọng.
Giáo đầu kiếm thuật của Kiếm Vương Thành đại biểu cho tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Tứ Đại Kiếm Đường trong Kiếm Vương Thành. Hắn còn không đỡ nổi võ giả cảnh giới Tam Hoa vừa rồi, giờ lấy gì ra ngăn Cố Giang Lưu?
Nhưng ngay lúc này một tiếng chân khí bùng nổ vang lên, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt lão tổ La Gia, đao mang đen nhánh như chém ra từ Địa Ngục mang theo hận ý cùng tử ý vô biên vô tận.
A Tỳ Ma Đao, Địa Ngục Môn Khai!
Lúc này Sở Hưu thân mặc áo đen, tóc đen phiêu động, toàn thân bao phủ trong làn sương đen ma khí khiến người ta kinh hãi.
Hồng Tụ Đao nhuộm một màu đen kịt, hai mắt y cũng hóa thành cùng một sắc đen không mang theo chút tình cảm nào.
Đây là đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao, đối mặt với cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu không hề thăm dò, trực tiếp dốc toàn lực xuất thủ!
Ma đao đen nhánh kinh người đánh lên thế đao như dòng sông lửa của Cố Lưu Giang. Ma khí dâng trào mãnh liệt, miễn cưỡng xé rách dòng sông lửa nóng rực kia, triệt tiêu lực lượng kiếm vừa rồi.
Dù sao hai người chênh nhau tới hai cảnh giới, Sở Hưu đỡ được một kiếm của Cố Giang Lưu đã rất không dễ, hơn nữa kiếm này Cố Giang Lưu cũng không xuất thủ toàn lực.
Một đao qua đi, Sở Hưu trực tiếp kết thành Nội Sư Tử Ấn trấn áp tự thân, khó khăn lắm mới trấn áp triệt để được lực lượng phản phệ của A Tỳ Đạo Tam Đao.
Sau khi hai mắt y khôi phục thanh minh, Sở Hưu nhìn Cố Giang Lưu cười lạnh nói: “Kiếm Vương Thành uy phong nhỉ, bá đạo nhỉ! Các ngươi nói ai cấu kết Ma đạo thì người đó cấu kết Ma đạo chắc? Xem ra Kiếm Vương Thành các ngươi tự coi mình là cầm đầu Chính đạo rồi hả? Sợ rằng Đại Quang Minh Tự cùng Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ còn chẳng uy vũ bá đạo như các người!”
Cố Giang Lưu nhìn Sở Hưu, không nói tiếp nhưng trong mắt lại lộ vẻ kinh hãi.
Nhát kiếm vừa rồi hắn ra tay với lão tổ La Gia nên không dùng toàn lực.
Đối phó với một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh của gia tộc nhỏ mà còn phải vận dụng toàn lực, vậy quá mất mặt.
Nhưng cho dù như vậy Sở Hưu cũng mới có Ngoại Cương cảnh, chênh
lệch tới hai cảnh giới. Thế nhưng y lại ngăn được chiêu kiếm của Cố Lưu Giang, chuyện này thật quá kinh người.
Trước đó Lâm Khai Vân còn không phục Sở Hưu giữ vị trí cao hơn hắn trên Long Hổ Bảng, còn âm thầm lên tiếng nói sau khi mọi chuyện kết thúc chắc chắn sẽ khiêu chiến với Sở Hưu, đá y ra đằng sau.
Có điều theo Cố Giang Lưu, ý định của Lâm Khai Vân sợ rằng phải thất bại rồi.
Giao dịch
Chương 192 Giao dịch
Cố Giang Lưu kinh ngạc trước thực lực của Sở Hưu, có điều nếu hắn chứng kiến Sở Hưu chống đỡ một đòn của Thiên Tội đà chủ ngày trước sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Ngày trước khi đối mặt với đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như Thiên Tội đà chủ, Sở Hưu còn có thể dùng Độc Cô Ấn trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết chống đỡ lại một đòn Niết Không Thần Trảo của Thiên Tội đà chủ, nói gì đến một người chưa đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất như Cố Giang Lưu.
Nhìn Sở Hưu, Cố Giang Lưu nhanh chóng ném những suy nghĩ linh tính đi, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định bao che cho La gia ư? Ta thấy một đao vừa rồi của ngươi vô cùng tà dị, rõ ràng là công pháp Ma đạo, giờ ta nghi ngờ ngươi cũng cấu kết với Quỷ Vương Tông. Nếu không sao ngươi lại không chịu phối hợp với Kiếm Vương Thành ta điều tra?”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ta có cấu kết với Quỷ Vương Tông hay không không phải do Kiếm Vương Thành các ngươi định đoạt. Ta chỉ biết Kiếm Vương Thành ngươi giờ đang có ý đồ hành hung trên đất Quan Trung ta. Chuyện này Quan Trung Hình Đường chúng ta không thể coi như không thấy được.
Ngụy đại nhân chỉ bảo chúng ta phối hợp với các ngươi điều tra manh mối đám hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông trên đất Quan Trung chứ không nói cho phép các ngươi làm xằng làm bậy tại nơi này!
Hôm nay nếu người của Kiếm Vương Thành các ngươi dám động thủ, ta cũng dám làm lớn chuyện đến chỗ Quan đại nhân đấy. Đến lúc đó mời tông chủ Kiếm Vương Thành các ngươi tự mình đến Quan Trung nhận người!”
“Ngươi dám!” Cố Giang Lưu quát lớn.
Sở Hưu bước lên một bước trầm giọng nói: “Ngươi xem ta có dám không?”
Thấy thái độ đó của Sở Hưu, Cố Giang Lưu cũng chẳng có cách nào.
Hắn không để cả chưởng hình như Ngụy Cửu Đoan trong mắt chứ nói gì đến tuần sát sứ nhỏ nhoi như Sở Hưu.
Thế nhưng vấn đề là, nơi này dẫu sao cũng là Quan Trung. Hắn không muốn làm lớn chuyện, huống hồ lần hành động này của Kiếm Vương Thành còn có ẩn tình, không thể làm lớn chuyện.
Trừng mắt nhìn Sở Hưu một hồi, Cố Giang Lưu lạnh lùng nói tiếp:
“Được lắm, bộ đầu giang hồ đất Quan Trung quả nhiên cứng rắn, có điều tốt nhất cả đời này ngươi đừng bước chân ra khỏi Quan Trung!”
Sở Hưu cười lạnh hai tiếng, không buồn để ý tới uy hiếp của Cố Giang Lưu.
Lời này chẳng khác gì cả thiên hạ trừ Quan Trung đều là địa bàn của Kiếm Vương Thành bọn hắn, tự tin tự đại quá mức.
Sau khi nói xong Cố Giang Lưu không thế động thủ cũng chỉ đành mang người rời khỏi.
Sau khi người của Kiếm Vương Thành đi, lão tổ La Gia mới thở phào một hơi nhìn Sở Hưu cười khổ nói: “Sở đại nhân, sau này ta sẽ không tin ngài nữa đâu. Cục diện thế này quá đáng sợ, bộ xương già nhà ta còn muốn sống thêm mấy năm.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Sợ cái gì, chẳng phải giờ ngươi vẫn đứng đây sống nguyên hay sao?”
Lão tổ La Gia bất đắc dĩ nói: “Đúng là còn sống nhưng thiếu chút nữa đã chết rồi. Vừa rồi ngài cũng thấy mà, Cố Giang Lưu đã thật sự có ý giết người!
Huống hồ cho dù không bị giết, bị dọa vài lần thế này lão phu cũng chẳng chịu nổi. Lão phu lớn tuổi rồi, không dám làm thế nữa đâu!”
Sở Hưu vỗ vỗ bả vai lão tổ La Gia nói: “Yên tâm, có ta ở đây. Đám người Kiếm Vương Thành kia không động được tới ngươi đâu. Chuyện này cũng sắp kết thúc rồi, sau này mọi thứ sẽ như xưa.”
Lời này của Sở Hưu, lão tổ La Gia cũng tin tưởng vài phần, dù sao thực lực Sở Hưu đặt ngay tại đó.
Trước đó lão tổ La Gia đã biết Sở đại nhân tuyệt đối không phải người có thể đơn giản dùng cảnh giới để đánh giá, từ khi y giết chết lão tổ Giang gia, hắn đã biết.
Chỉ có điều lão tổ La gia chưa từng thấy Sở Hưu xuất thủ toàn lực cho nên không hiểu rõ lắm về thực lực của y. Mãi tới vừa rồi hắn mới biết rốt cuộc Sở Hưu kinh khủng tới mức nào.
Một đao như cánh cửa Địa Ngục khai mở, quả thật tà dị tới cực điểm, có thể chống chọi lại cao thủ cao hơn y tới hai cảnh giới.
Hơn nữa nếu đổi lại thành bản thân lão tổ La Gia, hắn cũng không nắm chắc tiếp được đao đó của Sở Hưu.
Chỉ có điều lão tổ La Gia còn lấy làm lạ, vừa rồi Sở Hưu nói thế là sao? Chuyện này cũng sắp kết thúc? Chẳng lẽ tìm ra bọn Quỷ Vương Tông rồi?
Mau mau giải quyết cũng tốt, thời gian vừa qua Kiến Châu Phủ rối loạn như vậy, tổn thất thật nặng nề.
Có điều lão tổ La Gia đoán không sai, Sở Hưu thật sự tìm ra tin tức của đám Quỷ Vương Tông, nhưng chỉ là dấu vết của một số nhỏ người để lại, hơn nữa y cũng không định lấy ra chia sẻ.
...
Hai ngày sau, đêm khuya thanh vắng, tại Vấn Thành của Kiến Châu Phủ, một võ giả áo xanh chất phác đờ đẫn từ trong tiệm thuốc đi ra mang theo một đống lớn linh dược, lặng lẽ đi vào một quán trọ vắng vẻ.
Võ giả áo xanh này sau khi tiến vào quán trọ lại xoa xoa lên đầu, không ngờ trực tiếp lột mặt mình xuống lộ ra gương mặt bên dưới tái nhợt như người chết.
Sau đó thân thể hắn vặn vẹo một hồi, làn da từ từ đẩy xuống tạo thành cơ thể gầy gò cao hơn trước một đoạn.
Đổi lại bộ áo đen, võ giả mang theo thảo dược linh dược mua được từ tiệm thuốc, mượn màn đêm trực tiếp rời thành.
Võ giả này chính là kẻ giao thủ với Sở Hưu tại Lâm Gaing Thành. Không ai ngờ nổi người của Quỷ Vương Tông sau khi diệt môn Lưu gia tại Vấn Thành vẫn lại xuất hiện ở Vấn Thành.
Trên thực tế thời gian vừa qua người của Quỷ Vương Tông đã chia thành tốp nhỏ phân bố tại từng thành nhỏ khắp Kiến Châu Phủ, thu thập linh dược luyện đan, mau chóng khôi phục thương thế, trốn khỏi Quan Trung trước khi người của Kiếm Vương Thành tìm ra bọn họ.
Đám người Quỷ Vương Tông am hiểu không ít thủ đoạn kỳ dị. Trước đó bọn chúng lột da moi óc chính là để luyện chế loại vật dụng cực kỳ quái dị này, có thể bao trùm toàn thân thay đổi hình dáng, đồng thời dùng não đối phương luyện ra một loại dược thủy triệt để che lấp khí tức.
Nếu không có những thủ đoạn quỷ dị này cùng thực lực tổng hợp mạnh mẽ hơn đám bộ đầu giang hồ, bọn họ cũng không kiên trì được tới giờ.
Võ giả Quỷ Vương Tông này sau khi rời khỏi thành trực tiếp đi về phía một gian miếu hoang nhỏ bên ngoài. Một lát sau lại có ba người tới, có
điều trong ba người này chỉ có một Ngoại Cương cảnh, hai Nội Cương cảnh.
Thấy những người khác đến, võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Quỷ Vương Tông hỏi: “Các ngươi đã thu thập được linh dược thảo dược chưa?”
Ba người gật đầu nói: “Đã đầy đủ hết rồi. Chúng ta sợ người khác để ý nên mỗi lần mua linh dược đều chọn thêm một ít linh dược không dùng đến.
Có điều trước mắt đám khốn kiếp Kiếm Vương Thành cùng người của Quan Trung Hình Đường đều đang tìm kiếm chúng ta. Lại thêm giờ số người ngoài tới Kiến Châu Phủ đã ít đi, chúng ta giờ rất dễ bị để ý, sơ sót chút thôi cũng có thể bị phát hiện.”
Võ giả Quỷ Vương Tông Tam Hoa Tụ Đỉnh gật đầu dùng giọng âm trầm khàn khàn nói: “Đúng là phiền phức, có điều thương thế Quỷ Minh sư huynh vẫn chưa khỏi. Mọi người cố gắng kiên trì thêm một thời gian nữa, không thì chúng ta ra tay diệt môn một thế gia nhỏ khác, luyện chế thêm chút Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, tranh thủ giúp sư huynh mau mau khôi phục.”
Nói tới đây võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh của Quan Trung Hình Đường không khỏi hừ lạnh nói: “Lũ tiểu nhân hèn hạ Kiếm Vương Thành, đơn đả độc đấu đánh không lại Quỷ Minh sư huynh, không ngờ còn tìm cả cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất tới đánh lén, bằng không Quỷ Minh sư huynh đã không bị thương nặng đến vậy.”
Đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Giờ võ giả Ma đạo đều ngây thơ vậy sao? Đã tranh đấu còn gọi là đánh lén gì gì à? Bất luận Chính đạo Ma đạo gì, đương nhiên chỉ xem kết quả, không cần biết quá trình.”
“Là ai!? Ra!”
Võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Quỷ Vương Tông thất kinh, mình bị theo dõi như vậy mà không hề phát hiện ra!
Bóng dáng Sở Hưu chậm rãi bước ra từ hắc ám khiến võ giả Quỷ Vương Tông kia giật mình.
“Sở Hưu! Lại là ngươi!”
Có điều thấy Sở Hưu chỉ có một mình, võ giả Quỷ Vương Tông kia không khỏi cười lạnh nói: “Chỉ mình ngươi cũng dám ra tay bắt chúng ta? Đúng là chán sống rồi!”
Võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Quỷ Vương Tông này vẫn nhớ rất kỹ về Sở Hưu.
Lần trước tại Lâm Giang Thành, Sở Hưu động thủ với hắn, không ngờ lại dùng thực lực Ngoại Cương cảnh áp chế võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh là hắn, khiến hắn vô cùng kinh hãi.
Trong số những kẻ đuổi giết hắn còn có tuấn kiệt trẻ tuổi của Kiếm Vương Thành, Phong Hành Vân Kiếm - Lâm Khai Vân, thế nhưng cho dù là Lâm Khai Vân cũng không có thực lực như vậy.
Chỉ có điều Ngoại Cương cảnh dù sao cũng chỉ là Ngoại Cương cảnh, lần trước mặc dù hắn bị áp chế nhưng đó là do Sở Hưu đột nhiên xuất thủ dùng công pháp khắc chế hắn. Thật sự ra tay ai thắng ai thua vẫn là ẩn số.
Huống hồ lần trước hắn đào tẩu cũng là sợ những võ giả Quan Trung Hình Đường khác đuổi theo vây công mình. Nếu không đối mặt với một võ giả Ngoại Cương cảnh hắn cũng chẳng sợ gì.
Còn giờ Sở Hưu chỉ một thân một mình còn bên bọn hắn lại có đến bốn người, mặc dù thực lực đều không bằng Sở Hưu nhưng vây công quấy rối bên ngoài cũng đã đủ.
Thấy đám người khí thế hung hăng, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Chư vị không cần căng thẳng như vậy. Cứ nghĩ lại xem, nếu ta thật sự định đuổi bắt các ngươi, vậy hôm nay ta có thể mang theo tinh nhuệ của Quan Trung Hình Đường tới.
Thực lực bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường chúng ta ra sao các ngươi cũng thấy rồi đấy, ta chỉ cần dẫn theo vài người, cho dù ngươi có cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh cũng trốn không thoát.”
Võ giả Quỷ Vương Tông kia nghe vậy hỏi lại: “Vậy rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Rất đơn giản, ta muốn bàn một vụ giao dịch với Quỷ Vương Tông các người. Có điều giao dịch này ngươi không làm chủ được. Ta muốn bàn với vị sư huynh Quỷ Minh của ngươi.”
“Ngươi muốn chúng ta dẫn ngươi tới gặp Quỷ Minh sư huynh?” Võ giả Quỷ Vương Tông ánh mắt lóe lên sắc lạnh.
Hiện tại trong nhóm người Quỷ Vương Tông này, Quỷ Minh sư huynh thực lực mạnh nhất, quy vọng cao nhất. Nếu Quỷ Minh sư huynh xảy ra chuyện gì, chưa nói bọn họ sẽ mất đi chiến lực mạnh nhất, thậm chí những người còn lại trong Quỷ Vương Tông đều sẽ suy sụp!
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta đã bảo đừng căng thẳng vậy mà. Ta chỉ đi
một mình không dẫn theo người. Đám Quỷ Vương Tông các ngươi chắc cũng còn vài người cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới đúng, sao phải cẩn thận với một võ giả Ngoại Cương cảnh như vậy?
Huống hồ lần này ta tới cũng là cơ hội cuối cùng cho Quỷ Vương Tông các ngươi. Các ngươi cũng thấy hành động của Kiếm Vương Thành rồi đấy, càng tra càng nghiêm, không khéo lúc nào lại trực tiếp tra tới trên đầu các ngươi!”
Hợp tác
Chương 193 Hợp tác
Lời này của Sở Hưu khiến võ giả Quỷ Vương Tông do dự.
Hắn thật sự không nhìn thấu Sở Hưu, không hiểu người trước mắt rốt cuộc có ý gì.
Trước đó Sở Hưu còn thực hiện chức trách của Quan Trung Hình Đường truy bắt bọn họ, giờ ngược lại lại nói muốn hợp tác với họ. Thế này là sao? Võ giả Quỷ Vương Tông càng lúc càng khó hiểu.
Có điều hắn vẫn cẩn thận đáp: “Ngươi nói trước đã, ngươi định giao dịch gì với Quỷ Vương Tông ta?”
Sở Hưu lắc đầu: “Người có tiếng nói trong Quỷ Vương Tông các ngươi giờ không phải ngươi, ta nói với ngươi cũng nghĩa lý gì? Dẫn ta tới gặp sư huynh của ngươi đi, chỉ có hắn mới có tư cách làm chủ.”
“Ngươi nói gì?” Ánh mắt tên Quỷ Vương Tông kia lộ vẻ giận dữ.
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Đừng có nóng, đây là sự thật thôi. Cơ hội chỉ có một, quyền lựa chọn trong tay ngươi. Dẫn ta tới gặp sư huynh của ngươi, chúng ta mới nói chuyện hợp tác được.
Nếu ngươi cự tuyệt ta sẽ trở về phối hợp với Kiếm Vương Thành toàn lực vây quét truy sát Quỷ Vương Tông các người.
Thực lực ta ra sao ngươi cũng thấy rồi đó, chỉ bằng vài người các ngươi đừng mơ giữ ta lại.”
Sở Hưu vừa nói xong, võ giả Quỷ Vương Tông suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới cắn răng nói: “Được, ta dẫn ngươi đi.”
Có điều mặc dù ngoài miệng hắn nói là dẫn Sở Hưu đi nhưng vẫn để những đệ tử Quỷ Vương Tông khác dò xét xung quanh xem có ai đi theo hay không, đồng thời loại trừ dấu vết bọn họ.
Nơi đám người Quỷ Vương Tông ẩn nấp rất bí mật, trong đó phần lớn mọi người đều khoác da người ẩn nấp trong những thành thị tại Kiến Châu Phủ.
Bọn hắn lột da khá nhiều người, đủ cho mỗi ngày thay vài thân phận, lại thêm khí tức được thu liễm tới cực hạn, cho dù là bộ đầu giang hồ cũng không bắt được bọn hắn.
Có điều người thực lực mạnh nhất Quỷ Vương Tông hiện tại là Quỷ Minh không vào trong thành mà giấu mình trong một sơn cốc nhỏ.
Trên người hắn vẫn còn thương tích, không thể di chuyển trong thời gian dài được, ở trong thành rất dễ bị phát hiện.
Cho nên bọn hắn tạm thời ẩn nấp trong một sơn cốc nhỏ dưỡng thương, những võ giả Quỷ Vương Tông khác xuất thủ giết người moi nội tạng rồi âm thầm mua sắm một số linh dược luyện Ngũ Khí Triều Nguyên Đan dưỡng thương.
Khi võ giả Quỷ Vương Tông kia tới sơn cốc, lập tức có hai võ giả Quỷ Vương Tông cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh khác từ trong bóng tối hiện ra, chỉ vào Sở Hưu cảnh giác nói: “Hắn là ai? Quỷ Tâm, ngươi điên rồi, sao lại dẫn người ngoài tới đây?”
Quỷ Tâm vội đáp: “Hắn là tuần sát sứ Kiến Châu Phủ của Quan Trung Hình Đường - Sở Hưu , hắn nói muốn giao dịch cùng sư huynh. Hắn chỉ tới một mình, không mang theo những người khác.”
Hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh khác quan sát Sở Hưu một hồi, thấy đối phương chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh cũng yên tâm.
Một võ giả Ngoại Cương cảnh chẳng làm nên sóng gió gì, bọn họ có thể bắt Sở Hưu lại bất cứ lúc nào.
Chỉ có điều bọn họ không được chứng kiến thực lực Sở Hưu, Trận Tự Quyết, Nội Phược Ấn thi triển, tốc độ bộc phát nhanh tới cực hiện, thiên địa này mặc ta tung hoành, cho dù võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên thời toàn thịnh Sở Hưu cũng nắm chắc bỏ trốn được, nói chi tới một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên đã trọng thương.
“Chờ ở đây đã, ta vào thông báo cho sư huynh.”
Một lát sau võ giả Quỷ Vương Tông kia đi ra nhìn Sở Hưu nói: “Vào đi, sư huynh đang chờ ngươi bên trong.”
Sở Hưu cùng võ giả Quỷ Vương Tông kia cùng vào sơn cốc, thật ra bên trong cũng không có bao nhiêu người, chỉ có năm võ giả Tiên Thiên ở bên cạnh chăm sóc.
Còn sư huynh Quỷ Minh của đám người này, võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên kia cũng vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu.
Trước đó Sở Hưu cho rằng đối phương chắc chắn là lão già, dù sao nhìn Quỷ Tâm tuổi tác đã không nhỏ rồi.
Nhưng thực tế Quỷ Minh này lại rất trẻ tuổi, nhìn bộ dáng mới chỉ khoảng ba mươi, tướng mạo anh tuấn, chỉ có điều gương mặt tái nhợt cùng đôi mắt đỏ tươi có vẻ tà ác kỳ dị.
Lúc này Sở Hưu có thể cảm nhận được thực lực đối phương rất không ổn định, nhấp nhô giữa Ngũ Khí Triều Nguyên cùng Tam Hoa Tụ Đỉnh, rõ ràng thương thế vẫn chưa khỏi.
“Ngươi chính là Sở Hưu?” Quỷ Minh dùng giọng trầm trầm khàn khàn hỏi.
Sở Hưu chắp tay một cái đáp: “Đúng vậy, lần này ta tới đây là muốn thương lượng chuyện hợp tác cùng chư vị.”
Quỷ Minh càu mày: “Hợp tác? Ngươi là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường, trước đó còn dốc sức lùng bắt người của Quỷ Vương Tông ta bên ngoài, sao giờ lại bảo hợp tác? Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Trên đời này không có kẻ địch vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh cửu, tất cả đều phải xem lợi ích.
Trước đó Quỷ Vương Tông các ngươi giết người trên địa bàn Kiến Châu Phủ của ta, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của ta, đương nhiên ta phải truy bắt các ngươi rồi.”
Nhưng giờ người của Kiếm Vương Thành cuồng vọng tự đại, gây ảnh hưởng càng lớn hơn tới chuyện làm ăn buôn bán của ta, cho nên ta tới hợp tác cùng các người.”
Quỷ Minh nhìn Sở Hưu một cái nói: “Ngươi nói hợp tác, vậy ngươi định hợp tác ra sao?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đơn giản thôi, trước mắt Kiếm Vương Thành biết ngươi trọng thương chưa lành nên mới dám trắng trợn truy sát ngươi như vậy, nhưng ta có thể âm thầm tuồn những linh dược cần thiết cho các ngươi, các ngươi cũng không cần lén lút mua đồ như vậy nữa.
Đợi sau khi thương thế ngươi khỏi hẳn lại bố trí cạm bẫy dụ người của Kiếm Vương Thành tới, cuối cùng mai phục giết chết bọn chúng, các ngươi có thể dễ dàng rời khỏi Quan Trung.
Đúng rồi, người các ngươi cần giết không chỉ là Kiếm Vương Thành, cuối cùng dẫn cả tuần sát sứ Thương Châu Phủ Vệ Hàn Sơn tới, giết luôn cho gọn.”
Quỷ Minh cau mày nói: “Vệ Hàn Sơn cũng là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường như ngươi, vì sao ngươi lại muốn giết hắn? Còn nữa, làm sao ta tin được lời ngươi nói là thật?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Có người cản đường ta đương nhiên ta phải diệt trừ rồi. Chính vì hắn cùng ta đều là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường cho nên ta mới không tiện hạ thủ.
Về phần ta nói thật hay không, chuyện này các ngươi cứ phái người đi hỏi thăm một chút là biết.
Toàn bộ Kiến Châu Phủ đều biết ta với Vệ Hàn Sơn bất hòa, hai bên xung đột đâu phải chỉ một hai lần. Nếu cho Vệ Hàn Sơn cơ hội, hắn cũng chẳng bỏ qua cho ta.
Còn người của Kiếm Vương Thành hôm qua giữa ban ngày ban mặt còn động thủ với ta. Chuyện này các ngươi cứ tới La Thành là nghe ngay được thôi.”
Quỷ Minh nhìn Sở Hưu một hồi, đột nhiên nở một nụ cười chế nhạo nói: “Đám tông môn Chính đạo các ngươi cũng chỉ thế mà thôi.
Quỷ Vương Tông ta giết người luyện đan tế luyện âm Quỷ, biết mình không phải người tốt lành gì, cũng biết đời này quá nửa không có kết cục tốt lành gì. Có điều chúng ta không giả dối như đám Chính đạo các ngươi, rõ ràng trong lòng hận không thể giết chết đối phương nhưng lại không dám xuất thủ ngay chính diện, chỉ dám âm thầm ám toán tới lui.”
Sắc mặt Sở Hưu có phần kỳ quái, nói thật bước vào giang hồ bao lâu như vậy, có người nói y tâm địa độc ác, cũng có kẻ bảo y tâm cơ thâm trầm, nhưng đây là lần đầu tiên có người quy Sở Hưu về bên Chính đạo.
Có điều Sở Hưu cũng không phản bác, chỉ thản nhiên nói: “Thế nào là Chính đạo? Thế nào là Ma đạo? Chẳng qua là người ngoài cố gán ghép tăng thêm danh tiếng mà thôi
Lợi ích trước mặt thì còn mấy thánh nhân? Thiên hạ này hơn ngàn năm mới có một Sở Cuồng Ca mà thôi. Huống hồ trước nay ta chưa từng cho mình là Chính đạo gì cả.
Chư vị, các ngươi đã nghĩ xong chưa, có đáp ứng điều kiện của ta không?”
Quỷ Minh vung tay lên nói: “Ta đáp ứng điều kiện. Có điều ngươi cũng đừng mơ giở thủ đoạn gì, nếu không ngươi sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Sở Hưu nhún vai gật đầu không mấy quan tâm: “Yên tâm đi, những người hợp tác với Sở Hưu ta chưa bao giờ lỗ cả. Không tin chư vị cứ nhìn những thực lực Kiến Châu Phủ mà xem. Nếu không hợp tác với ta, bọn họ làm sao kiếm được nhiều như vậy?”
Quỷ Minh hừ lạnh một tiếng, cho người đem danh sách linh dược hắn cần giao cho Sở Hưu, sau đó để y đi khỏi, đồng thời bọn hắn còn cho Sở Hưu một trận bàn kỳ dị bằng xương trắng. Sau này muốn liên hệ với bọn họ cần dùng vật này, bọn hắn cũng không định ở lại sơn cốc này nữa.
Đám người Quỷ Vương Tông cũng rất cẩn thận, Sở Hưu đã từng tới nơi này, bọn họ vẫn phải phòng bị Sở Hưu.
Vạn nhất Sở Hưu lừa bọn họ, sau khi về dẫn người của Kiếm Vương Thành tới đây bao vây giết chết bọn họ, vậy bọn họ sẽ nguy to.
Sau khi rời khỏi Quỷ Vương Tông, Sở Hưu trực tiếp về đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ.
Lúc này bọn Quỷ Thủ Vương thấy Sở Hưu về bèn vội vàng hỏi: “Đại nhân, ngài đã liên lạc cùng người của Quỷ Vương Tông rồi?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, lấy danh sách linh dược mà Quỷ Vương Tông cần đưa ra nói: “Xem xem đây có phải tài liệu luyện chế Ngũ Khí Triều Nguyên Đan không?”
Quỷ Thủ Vương xem xong gật đầu nói: “Đúng rồi, không riêng gì luyện chế Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, trong đó còn một số tài liệu luyện chế đan dược mà võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cần, cũng là đặc sản của Quỷ Vương Tông.”
Sở Hưu gật đầu nheo mắt nói: “Quỷ Thủ Vương, trước đó ngươi hạ độc tên sư phụ hờ kia dùng thủ đoạn gì? Có thể dùng trong những đan dược này không? Tốt nhất là để bọn hắn khôi phục thể lực xong mới phát tác độc tố.”
Nghe xong câu này đám người Quỷ Thủ Vương đều ngây ra tại chỗ, hắn kinh ngạc hỏi lại: “Đại nhân, chẳng phải ngài định hợp tác cùng người của Quỷ Vương Tông ư? Sao giờ lại định hạ độc?”
Đám thuộc hạ tâm phúc như Quỷ Thủ Vương đều biết y định hợp tác với Quỷ Vương Tông lừa giết đám Kiếm Vương Thành.
Chuyện này bọn Quỷ Thủ Vương cảm thấy rất bình thường.
Đám người Kiếm Vương Thành kia bá đạo như vậy, Vệ Hàn Sơn thì liên tục gây chuyện với Sở Hưu, với tính cách của y có thể nhịn được bọn họ mới thấy không bình thường.
Huống hồ nếu không nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, căn cơ Sở Hưu vất vả gây dựng được tại Kiến Châu Phủ sẽ uổng phí.
Còn bọn Đỗ Quảng Trọng mặc dù kinh hãi vì Sở Hưu to gan lớn mật như vậy, có điều bọn họ cũng từng chứng kiến mức độ tàn nhẫn của y. Hơn nữa giờ họ cũng đã ngồi trên thuyền giặc của Sở Hưu, có muốn xuống cũng chẳng nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, theo Sở Hưu tới cùng.
Có điều giờ nghe ý Sở Hưu, y định lừa gạt cả hai bên?
Lừa gạt
Chương 194 Lừa gạt
Nghe Sở Hưu định lừa cả Quỷ Vương Tông, bọn Quỷ Thủ Vương dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Sở Hưu.
Qua cầu rút ván rõ là chỉ tình cảnh của đại nhân nhà bọn họ, có điều Đỗ Quảng Trọng không dám nói, loại người thành tinh như Quỷ Thủ Vương càng không.
Đường Nha bên cạnh cười ha hả hai tiếng, còn Nhạn Bất Quy mắt nhìn trời, bộ dáng ta mặc kệ.
Sở Hưu gõ gõ bàn nói: “Có một số việc người biết càng ít càng tốt. Sau khi hợp tác cùng Quỷ Vương Tông vạn nhất bọn họ dùng điểm này ức hiếp chúng ta thì sao? Tốt nhất là xử lý cả hai bên cho an toàn.”
Nghe xong lời này, đám bộ đầu đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ như Đỗ Quảng Trọng lập tức phát run, nghĩ tới chuyện Sở Hưu xử lý Ngũ Tư Bình ngày trước.
May mà lúc đó bọn họ lựa chọn thần phục Sở Hưu, bằng không chắc chắn sẽ thành mục tiêu giết người diệt khẩu.
Đương nhiên Sở Hưu định lừa Quỷ Vương Tông một phen không phải chỉ vì giết người diệt khẩu, mà còn vì thứ ở trên người Quỷ Vương Tông.
Y rất hiếu kỳ, rốt cuộc trên người Quỷ Vương Tông có thứ gì mà khiến người của Kiếm Vương Thành đuổi giết cả ngàn dặm? Chẳng lẽ thứ này thật sự liên quan tới Côn Luân Ma Giáo?
Quỷ Thủ Vương cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Muốn động tay động chân vào chỗ dược liệu cũng dễ thôi, cái khó là không làm cho đám người Quỷ Vương Tông phát hiện.
Lúc trước ta lừa lão sư phụ hờ kia chẳng qua là dùng kế thay mận đổi đào, ban đầu chỉ đưa cho hắn linh dược bình thường, nhưng mấy lần cuối cùng lại xen lẫn một số dược vật thuộc tính tương khắc.
Đạo luyện đan vốn rất phức tạp, đan dược cũng có thể luyện thành độc dược.
Đặc biệt là người của Quỷ Vương Tông, công pháp bọn hắn tuy theo mạch Ma đạo nhưng lại bao hàm không ít thứ thuộc về Đạo gia, yêu cầu nghiêm ngặt về ngũ hành sinh khắc.
Nếu là theo phương diện này, ta có nắm chắc hạ thủ theo phương diện ngũ hành sinh khắc, động tay động chân vào linh dược khiến bọn họ vừa khỏi hẳn thương thế vừa ẩn tàng nguy cơ. Đến lúc đó chỉ cần dùng thuốc dẫn nguy cơ đó bùng phát là được.”
Quỷ Thủ Vương am hiểu rất nhiều thứ, trân đạo ám khí dịch dung các loại hắn đều biết một chút. Giờ xem ra cả đan đạo hắn cũng am hiểu đôi chút.
Chỉ có điều những thứ hắn nói phần lớn mọi người không hiểu, bao gồm cả Sở Hưu. Trừ giết người và tu luyện, Sở Hưu cũng lười nghiên cứu những thứ linh tinh đó.
Nhưng thân là cấp trên vốn cũng chẳng cần biết nhiều như vậy, cho nên Sở Hưu trực tiếp hỏi: “Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Quỷ Thủ Vương vô cùng tin tưởng nói: “Đối phương chỉ có một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên thụ thương mà thôi, ta tin tưởng chắc chắn đối phương không nhận ra sơ hở gì.
Chỉ có điều muốn dùng ngũ hành tương khắc mai phục dược lực trong cơ thể đối phương ta cũng cần một số linh dược vật liệu đặc thù mới được. Tìm vài thứ thì dễ chứ muốn gom đủ lại khá khó.”
Sở Hưu tùy ý khoát tay áo nói: “Nếu là ở nơi khác có lẽ sẽ rất khó nhưng đừng quên nơi này là Quan Trung Hình Đường, khách thương ba nước qua lại nhiều như vậy, có thứ gì mà không tìm được?
Ngươi viết những thứ mình cần cho ta, ta trực tiếp tới tìm bọn lão tổ La gia để bọn họ thu thập là được.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Quỷ Thủ Vương mới nhớ ra nơi này là Quan Trung, là nơi buôn bán phồn hoa nhất trong thiên hạ. Mặc dù rồng rắn lẫn lộn nhưng đa số sản vật cả ba nước đều có thể tìm thấy tại Quan Trung.
Quỷ Thủ Vương viết lại những thứ mình cần giao cho Sở Hưu. Y lập tức tới gặp lão tổ La gia phát động toàn bộ lực lượng Kiến Châu Phủ giúp Quỷ Thủ Vương thu thập những thứ này, đương nhiên đều được tiến hành âm thầm.
Sau khi nhận được những thứ mình cần, Quỷ Thủ Vương bắt đầu động tay động chân lên những linh dược Quỷ Vương Tông cần. Hắn làm cực kỳ kín kẽ, chỉ thông qua những dược vật nguyên bản này tăng thêm một chút dược liệu thuộc tính nhất định mà thôi.
Nếu dược liệu nguyên bản chỉ là linh dược thuộc tính ngũ hành thì sau khi Quỷ Thủ Vương cho thêm những thứ kia, những thảo dược này lại có thêm một thuộc tính nữa hoàn toàn tương khắc với thuộc tính gốc của thảo dược này.
Nhìn những dược liệu trông không khác gì lúc trước, Sở Hưu gật đầu nói: “Không tệ, để ta đưa cho người của Quỷ Vương Tông.”
Về phần Quỷ Vương Tông có phát hiện mình động tay động chân không, Sở Hưu lại chẳng hề lo lắng.
Không bị phát hiện thì cứ làm theo kế hoạch gốc của mình. Bị phát hiện ư, vậy Sở Hưu thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp làm nói toạc vị trí dư nghiệt Quỷ Vương Tông là được. Sau đó dẫn người của Kiếm Vương Thành cùng Quan Trung Hình Đường giết sạch đám người này.
về phần Quỷ Vương Tông có nói chuyện Sở Hưu cấu kết với bọn hắn hay không, y lại chẳng hề lo lắng.
Hắn là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, đối phương là hung đồ Ma đạo không chuyện ác nào không làm. Mọi người rốt cuộc tin ai, chuyện này còn cần phải hỏi sao?
Sau khi liên hệ với Quỷ Vương Tông, Sở Hưu ầm thầm đưa đồ tới, người của Quỷ Vương Tông mặc dù cẩn kiểm tra cẩn thận một hồi nhưng cũng không thấy có gì không đúng.
Quỷ Thủ Vuơng dù không phải đệ tử chính thức của Quỷ Vương Tông nhưng dù sao cũng từng tiếp xúc với người của Quỷ Vương Tông trong thời gian dài như vậy, còn là đệ tử trên danh nghĩa của đối phương. Tuy không hiểu rõ lắm về Quỷ Vương Tông nhưng cũng biết không ít chuyện. Hắn âm thầm giở thủ đoạn tương đương với trong nội bộ Quỷ Vương Tông xuất hiện phản đồ. Bọn Quỷ Minh cũng khó lòng phát hiện.
Mười ngày sau, bên phía Quỷ Vương Tông có linh dược sung túc để luyện chế đan dược, nhanh chóng khôi phục thương thế bản thân đồng thời liên hệ Sở Hưu, chuẩn bị ra tay với người của Kiếm Vương Thành.
Bên trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Sở Hưu đọc tin mà Quỷ Vương Tông truyền tới, ánh mắt lóe lên sát khí.
Thời gian vừa qua đám người Kiếm Vương Thành cùng Vệ Hàn Sơn giày vò y không ít lần, giờ cũng nên kết thúc?
Sở Hưu lập tức để bọn Quỷ Thủ Vương cùng Đỗ Quảng Trọng tập kết thủ hạ, có điều không phải tập kết toàn thể mà chỉ triệu tập những thủ hạ tâm phúc đáng tin cậy.
Bên phía Kiếm Vương Thành, hơn mười ngày điều tra đã khiến bọn họ mất đi kiên nhẫn. Bọn họ tốn bao công sức như vậy không ngờ lại chẳng tìm ra chút dấu vết này. Chuyện này thậm chí khiến Cố Giang Lưu nghi ngờ không biết có phải đối phương đã rời khỏi đất Quan
Trung này không?
Hơn nữa bên đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ Sở Hưu không phối hợp khiến Cố Giang Lưu cực kỳ tức giận. Một võ giả Ngoại Cương cảnh nhỏ nhoi cũng dám phách lối cuồng vọng với mình như vậy, còn dám uy hiếp bản thân. Đúng là không biết tôn ti trên dưới gì.
Chỉ có điều nơi này dù sao cũng là Quan Trung, đối phương lại là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường. Cố Giang Lưu có giận đến đâu cũng chẳng làm gì được đối phương, nếu không sẽ là động tới thể diện của Quan Trung Hình Đường.
Nhưng nếu hắn phát hiện tên Sở Hưu này rời khỏi Quan Trung, bị hắn gặp phải, chắc chắn hắn sẽ khiến tên Sở Hưu này phải cầu xin mình!
Ngay lúc Cố Giang Lưu đang suy nghĩ bước kế tiếp mình phải làm gì, Vệ Hàn Sơn lại đột nhiên hưng phấn tìm tới Cố Giang Lưu nói: “Cố tiên sinh, bên phía ta phát hiện tung tích Quỷ Vương Tông!”
Cố Giang Lưu đứng bật dậy nói: “Cái gì? Ngươi nói thật chứ?”
Vệ Hàn Sơn vội vàng gật dầu nói: “Thật sự, đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông này vô cùng gian xảo, hóa ra bọn chúng chia thành từng tốp nhỏ rồi dịch dung vào thành. Mỗi thành thị chỉ có một người thôi. Trước đó chúng ta luôn tìm theo số người nhiều, đương nhiên không thấy dấu vết gì rồi.
Lần này cũng may thủ hạ ta bất ngờ nghe thấy hai tên dư nghiệt Quỷ Vương Tông nhỏ giọng nói chuyện với nhau nên mới tìm ra đối phương.
Tên thủ lĩnh Quỷ Vương Tông kia thụ thương nên nấp trong một sơn cốc nhỏ giữa Thương Châu Phủ và Kiến Châu Phủ, đợi những người khác chuẩn bị linh dược cho hắn, để hắn luyện đan dưỡng thương.
Lần này lũ Quỷ Vương Tông cùng nhau ra khỏi thành cũng do thời gian vừa qua chúng đã thu thập đủ linh dược, trở về chuẩn bị luyện chế đan dược. Nếu để chậm thêm một thời gian, lũ Quỷ Vương Tông kia chữa khỏi thương thế, chắc bọn chúng sẽ rời khỏi Quan Trung.”
Cố Giang Lưu cười ha hả nói: “Được được được! Vừa hay, lần này chúng ta có thể hốt gọn đám Quỷ Vương Tông kia rồi!”
Ngay lúc Cố Giang Lưu chuẩn bi xuất phát, Vệ Hàn Sơn đột nhiên nói: “Cố tiên sinh, lần này ta tới đây vội vàng không mang theo thủ hạ. Nơi này lại là Kiến Châu Phủ, chẳng bằng để Sở Hưu phái người giúp ngươi được không?”
Vệ Hàn Sơn nói vậy đương nhiên không phải tặng công lao cho Sở Hưu, trên thực tế chuyện này đã do Kiếm Vương Thành cầm đầu, bọn họ chỉ có nghĩa vụ, lấy đâu ra công lao?
Hắn cố ý không mang người là định ép Sở Hưu xuất thủ. Đến lúc đó đám hung đồ Ma đạo bị ép tới tuyệt cảnh, chó cùng rứt giậu, thủ hạ Sở Hưu chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề!
Cố Giang Lưu liếc mắt nhìn Vệ Hàn Sơn một chút, mặc dù hắn là người ngạo mạn nhưng dẫu sao cũng xuất thủ đại phái, đã thấy rất nhiều chuyện lục đục trong nội bộ như vậy. Chuyện này cũng không lạ gì, hắn chỉ liếc mắt một cái là thấy ý đồ của Vệ Hàn Sơn.
Có điều lúc này Cố Giang Lưu cũng không vạch trần, lý do là hắn cũng cảm thấy bẫn mãn vì thái độ vô lễ và uy hiếp của Sở Hưu.
Cho nên Cố Giang Lưu trực tiếp quay sang nói với Dương Lăng bên cạnh: “Đi gọi Sở Hưu tới đây, bảo hắn mang người đến.
Đúng rồi, bọn Lâm Khai Vân còn đang ở thành thị khác, ngươi phái người đi báo cho bọn họ một tiếng, bảo bọn họ cũng chạy tới, sau khi giết chết đám Quỷ Vương Tông ai chúng ta sẽ đi khỏi nơi này.”
Lúc trước bọn họ chia ra tìm kiếm nên Lâm Khai Vân dẫn theo hai người tới tòa thành khác, có điều Cố Giang Lưu lại không định chờ bọn họ.
Đám người Quỷ Vương Tông rất nhiều thủ đoạn kỳ quái, cực kỳ xảo trá tàn nhẫn, khó khăn lắm mới có một cơ hội như vậy, hắn cũng chẳng có thời gian để đợi.
Lúc này Dương Lăng há to miệng nhưng cũng không nhiều lời.
Đương nhiên hắn cũng nhìn ra tính toán của Vệ Hàn Sơn, có điều hắn cũng không định quản.
Dù sao hắn cùng Sở Hưu không có giao tình gì, thậm chí trong lòng hắn còn hơi ghen tị với Sở Hưu.
Hắn theo làm tùy tùng Ngụy Cửu Đoan bao năm như vậy, Ngụy Cửu Đoan còn chẳng chịu cho hắn một vị trí tuần sát sứ. Kết quả tên Sở Hưu này vừa tới đã thành tuần sát sứ, còn được Ngụy Cửu Đoan sủng ái công khai như vậy, vì sao?
Con mồi cùng thợ săn
Chương 195 Con mồi cùng thợ săn
Trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Dương Lăng mỉm cười đi tới nói: “Sở đại nhân, có tin tốt!”
Gương mặt Sở Hưu ra vẻ kinh ngạc nói: “Hả, tin tốt gì?”
Dương Lăng cười cười nói: “Rốt cuộc cũng tìm ra đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông rồi. Cố tiên sinh đã lên đường, Sở đại nhân ngươi cũng mau dẫn người tới đi.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Người của Kiếm Vương Thành tìm được thì để bọn họ tự đi. Nếu họ đã cho rằng người của đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ chúng ta kém cỏi, nghĩ chúng ta bỏ công không bỏ sức, vậy chúng ta còn đi làm gì?”
Dương Lăng cười cười đáp: “Không thể nói vậy được, dù sao người của Quỷ Vương Tông xuất hiện ở Quan Trung Hình Đường chúng ta, kết quả Quan Trung Hình Đường lại không tìm thấy gì, như vậy cũng thật mất mặt.
Huống hồ chuyện này do chính nghĩa phụ căn dặn, Sở đại nhân được nghĩa phụ ưu ái chắc chắn cũng không muốn vì chuyện nhỏ như vậy mà khiến nghĩa phụ thất vọng đúng không?”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Dương Lăng một hồi, trước đó y còn không chú ý tới người này, giờ xem ra hắn cũng chẳng phải người đơn giản.
Người này là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan nhưng thực tế bản thân cũng không có bao nhiêu quyền lực, hơn nữa trong Quan Trung Hình Đường có nhiều tuần sát sứ cùng bộ đầu giang hồ như vậy nhưng không ai có ác cảm gì với hắn, điểm này cũng chẳng dễ dàng gì.
Cũng như hiện giờ, đổi lại thành người khác chắc chắn đã mượn danh Ngụy Cửu Đoan gây sức ép, chứ không phải như Dương Lăng dùng lời không mềm không cứng uyển chuyển khuyên răn. Chỉ cần không trở mặt vậy tận lực không xung đột với đối phương.
Nhìn Dương Lăng, Sở Hưu đột nhiên cười cười nói: “Nếu Dương huynh đã nói thế, vậy ta cũng nể mặt Dương huynh mà đi một chuyến.”
Nói xong Sở Hưu lên tiếng gọi người, đám Quỷ Thủ Vương cùng Đỗ Quảng Trọng lập tức dẫn người cùng Dương Lăng rời đi.
Chỉ có điều Dương Lăng lại lấy làm lạ, sao hắn cứ có cảm giác Sở Hưu này đã chuẩn bị xong xuôi từ trước?
Người Sở Hưu mang tới đều là thủ hạ tinh nhuệ của hắn, những người này cứ như đã sớm tụ tập cho nên bên này Sở Hưu vừa lên tiếng gọi, đám người trực tiếp xuất hiện, quả thật rất lạ.
Có điều Dương Lăng không mấy để ý, dù sao trước mắt diệt sạch đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông mới là chuyện cấp bách.
Lúc này bên phía Cố Giang Lưu, Vệ Hàn Sơn dẫn theo Cố Giang Lưu đi tới một sơn trang nhỏ hoang phế chỗ ranh giới Thương Châu Phủ cùng Kiến Châu Phủ.
Nghe nói nơi này từng là sơn trang của một gia tộc nhỏ, có điều lại bị người khác diệt môn, cuối cùng bỏ hoang.
Có lời đồn cứ mỗi đêm nơi này lại vang lên tiếng quỷ khóc, đó chính là gia tộc kia trở về đòi lại công bằng.
Lúc này đang là ban ngày, có điều nơi này vẫn âm trầm kinh khủng, chẳng trách có lời đồn như vậy.
Cố Giang Lưu cười lạnh một tiếng nói: “Đám Quỷ Vương Tông này thật biết chọn địa điểm, nơi này cũng hợp với phong cách của chúng. Vừa hay hôm nay ta cho chúng táng thân tại đây.”
Nói xong Cố Giang Lưu nhìn sang phía Vệ Hàn Sơn nói: “Ngươi có chắc bọn chúng đang ở đây không?”
Vệ Hàn Sơn gật đầu nói: “Tuyệt đối chính xác! Ta tận mắt chứng kiến hai người của Quỷ Vương Tông tiến vào sơn trang này. Có điều ta sợ đánh rắn động cỏ nên không dám tới quá gần.”
Cố Giang Lưu gật nhẹ đầu, ánh mắt lộ lóe lên ánh sáng lạnh nói: “Ẩn giấu khí tức, trực tiếp động thủ, dùng thế sét đánh giết chết đám người này, không được để ai trốn thoát!”
Vệ Hàn Sơn chần chờ nói: “Cố tiên sinh, không đợi Sở Hưu mang người tới đây xung phong à?”
Hắn còn định để đám người dưới trướng Sở Hưu chết bớt đi, giờ Sở Hưu còn chưa tới sao bọn họ đã ra tay rồi?”
Cố Giang Lưu thản nhiên nói: “Bớt mấy trò tính toán kia đi. Kiếm Vương Thành chúng ta chỉ muốn tính mạng đám tà ma Quỷ Vương Tông này mà thôi, nếu do những chuyện khác mà làm chậm trễ, xảy ra biến cố khiến đám Quỷ Vương Tông này bỏ trốn, đó mới là được không bù nổi mất.”
Nghe Cố Giang Lưu nói vậy, Vệ Hàn Sơn cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể làm theo.
Tiếp đó Cố Giang Lưu vung tay, những đệ tử Kiếm Vương Thành lập tức thu liễm khí tức theo Cố Giang Lưu tiến vào trong sơn trang hoang phế kia, Vệ Hàn Sơn bất đắc dĩ chỉ có thể đi phía sau đối phương.
Cho dù đang giữa ban ngày trong trang viên hoang phí này vẫn có khí tức âm trầm. Khí tức này Cố Giang Lưu rất quen thuộc, chính là mùi hôi thối mà đám tà ma ngoại đạo Quỷ Vương Tông tỏa ra.
Có điều ngay lúc này, dưới chân đám người Cố Giang Lưu lại đột nhiên bùng lên một luồng khí đen nồng đậm, vô số khói đen bao phủ bọn họ, từng tiếng quỷ khóc ma tru vang lên, trong làn khói đen như có ác quỷ không ngừng cắn xé về phía bọn họ!
Đối mặt với cảnh này, Cố Giang Lưu không hề kinh hoảng, đây là chuyện rất bình thường.
Đám người Quỷ Vương Tông này đâu phải đui mù, nếu để bọn họ mò tới trước mặt mới phát hiện, vậy mới là lạ.
Trận thế trước mắt Cố Giang Lưu cũng hết sức quen thuộc, chính là âm Quỷ Đại Trận của Quỷ Vương Tông.
Loại trận pháp này bố trí đơn giản mau lẹ, chỉ cần ba võ giả cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh của Quỷ Vương Tông là có thể bố trí. Dùng bí pháp nối liền âm Quỷ của ba người là bố trí được âm Quỷ Đại Trận.
Hơn nữa người tham gia bày trận thực lực càng mạnh, nhân số càng nhiều thì uy năng âm Quỷ đại trận cũng càng mạnh.
“Kết Đại Quang Minh Diệu Dương Kiếm Trận!”
Cố Giang Lưu quát lên chói tai, trường kiếm trong tay bùng lên một luồng sáng chói mắt.
Những đệ tử Kiếm Vương Thành khác cũng vậy, kiếm trận liên hợp, trong chớp mắt giữa âm Quỷ Đại Trận như có một vòng sáng lấp lánh phá không bay lên xé tan bóng tối. Lần này trong âm Quỷ Đại Trận không còn tiếng tru réo mà chỉ còn tiếng quỷ khóc hoảng sợ.
Thân ở trong trận, Vệ Hàn Sơn không xuất thủ, hiện giờ không cần hắn xuất thủ, cho nên Vệ Hàn Sơn tỉ mỉ quan sát uy thế xuất thủ của những đệ tử Kiếm Vương Thành này.
Đối phương thật sự không hổ là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, mặc dù hắn dùng đao nhưng cũng có thể cảm nhận kiếm kỹ cường đại kinh người của đối phương. Bình tĩnh xem xét, thực lực cá nhân của đám võ giả này quả thật vượt qua Quan Trung Hình Đường.
Dù sao phần lớn bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường mặc dù thực lực không tệ, thế nhưng phương diện họ am hiểu lại không phải chiến đấu giết người.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, tỉ như đám mật thám trong Tập Hình Ti. Đám người này thực lực cường hãn tới biến thái. Mật thám cùng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Vệ Hàn Sơn cũng không dám chắc giao chiến ngang tay được.
Ngay lúc Vệ Hàn Sơn suy nghĩ lung tung, bọn Cố Giang Lưu cho là mình đã phá vỡ trận pháp, định hốt gọn đám dư nghiệt Ma đạo này, một thanh trường thương đen nhánh lại đột nhiên đâm tới sau lưng Cố Giang Lưu.
Thanh trường thương kia tà ác dị thường, thân thương có màu đen kịt nhưng mũi thương lại là màu đỏ máu quỷ dị.
Đồng thời trên mũi thương còn có một mùi máu tươi gay mũi, cứ như thanh trường thương này trước đó được ngâm trong máu.
Cố Giang Lưu đột nhiên có cảm giác nguy cơ cực lớn, lúc này tinh thần hắn đột nhiên tập trung, cương khí quanh người bộc phát, một luồng cương khí như lửa cháy lượn vòng quanh, người. Hắn không quay đầu lại, trực tiếp xuất Viêm Hà Kiếm trong tay chém về phía sau lưng, Liệt Diễm Kiêm Cương ầm ầm bộc phát như dòng sông lửa chảy ngược.
Có điều ngay lúc này một tiếng quỷ tru sắc bén lại đột nhiên vang lên bên tai Cố Giang Lưu, khiến mắt mũi y tối sầm. Trong cõi mông lung như có con ác quỷ lao về phía hắn cắn xé khiến đầu óc Cố Giang Lưu đau xót, kêu lên một tiếng thê thảm, kiếm trong tay cũng ngưng bặt.
Chỉ ngưng lại như vậy đã khiến mũi Ma thương quỷ dị phía sau trực tiếp xuyên qua dưới xương sườn của hắn, cuốn đi một khối da thịt dưới xương sườn.
Hơn nữa mũi Ma thương kia còn có thể hút máu, lượng lớn huyết khí bị Ma thương thôn phệ khiến mùi máu tươi trên mũi thương càng nồng nặc hơn.
Cố Giang Lưu kêu lên một tiếng đau đớn lui lại phía sau, không lo nổi thương thế bản thân, cương khí quanh người bộc phát, nhìn lại phía sau. Vừa thấy cảnh tượng sau lưng mình trong mắt hắn không khỏi lộ vẻ khiếp sợ.
“Thôn Huyết Ma Thương! Quỷ Minh, thương thế của ngươi đã khỏi? Không thể nào? Ngươi trúng Phần Thiên Kiếm Khí của sư thúc, không
thể khỏi nhanh như vậy được!”
Sau lưng Cố Giang Lưu rõ ràng là Quỷ Minh tay cầm Thôn Huyết Ma Thương, vẻ mặt cười lạnh cùng hơn mười đệ tử Quỷ Vương Tông.
Xem bộ dáng bọn hắn rõ ràng không phải vội vàng luyện đan chữa thương mà là bố trí mai phục Kiếm Vương Thành bọn họ.
Cố Giang Lưu không phải kẻ ngốc, lập tức nhận ra đây là một cái bẫy!
Trước đó đám người Kiếm Vương Thành Cố Giang Lưu là thợ săn, còn giờ những con mồi này lại bố trí bẫy ngược lại, định săn giết bọn họ.
Cố Giang Lưu quay về phía Vệ Hàn Sơn lạnh lùng nói: “Ngươi dám cấu kết với Quỷ Vương Tông hãm hại chúng ta!”
Kẻ phát hiện tung tích Quỷ Vương Tông chính là Vệ Hàn Sơn, hơn nữa Vệ Hàn Sơn còn luôn miệng nói người của Quỷ Vương Tông đã thu thập xong linh dược chuẩn bị luyện đan. Giờ xem lại rõ ràng đối phương đã chữa thương xong xuôi, đang mai phục chờ tập kích bọn họ.
Vệ Hàn Sơn vẻ mặt ngây ngốc, không hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
“Cố tiên sinh, thật sự không phải ta! Ta đâu phải kẻ ngu, cấu kết Quỷ Vương Tông có lợi ích gì đâu? Huống hồ cho dù ta cấu kết với Quỷ Vương Tông thật cũng không đến mức ngu ngốc đi cùng chư vị đến đây chứ? Thế chẳng phải tự tìm đường chết à?”
Nhìn võ giả Kiếm Vương Thành vẻ mặt dữ tợn trợn trừng mắt với mình, Vệ Hàn Sơn cảm thấy lần này đúng là vận đen tám đời.
Mọi chuyện rõ ràng đang tốt đẹp, sao chỉ chớp mắt đã thành thế này? Người của Kiếm Vương Thành bị mai phục thì liên quan gì tới hắn?
Ánh mắt Cố Giang Lưu lộ vẻ do dự, Vệ Hàn Sơn quả thật không có lý do và động cơ làm vậy.
Hơn nữa lúc này Vệ Hàn Sơn cũng bị vây ở đây cùng người của Kiếm Vương Thành, còn do bản thân khăng khăng theo tới. Nếu hắn thật sự cấu kết với Quỷ Vương Tông thì sao lại phải làm vậy?
Có điều lúc này Cố Giang Lưu cũng chẳng lo nổi chuyện của Vệ Hàn Sơn.
Vừa rồi trúng thương của Quỷ Minh, khí huyết trên người hắn đã bị Thôn Huyết Ma Thương kia nuốt mất một phần mười.
Thôn Huyết Ma Thương kia là một bảo binh cường đại có căn cơ thần binh của Quỷ Vương Tông. Nó có thể cắn nuốt máu thịt bồi dưỡng bản thân, đồng thời còn có thể truyền lại cho người sử dụng. Chỉ cần bị thứ này đâm trúng, đối phương căn bản càng đánh càng mạnh!
Cứu tinh cùng sát tinh
Nghe lão tổ La Gia nói vậy, La Song Toàn sửng sốt.
“Lão tổ, chúng ta làm vậy chẳng phải đắc tội với Kiếm Vương Thành sao?”
La gia bọn họ làm việc luôn ẩn nhẫn, nói trắng ra là có phần nhút nhát.
Nhìn thái độ lão tổ La Gia trước đó là biết, rõ ràng là thực lực không yếu nhưng lại chẳng tranh thứ nhất thứ nhì, chỉ muốn thú ba thứ tư.
Không ngờ sau khi hợp tác với Sở Hưu, hay nói đúng hơn là thần phục Sở Hưu, lão tổ bọn họ lại làm việc càng ngày càng cấp tiến, giờ còn dám hò hét với Kiếm Vương Thành.
Vị Sở đại nhân kia có mị lực đến vậy sao, khiến tâm can lão tổ nhà họ bành trướng tới như vậy?
Lão tổ La Gia hừ lạnh nói: “Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, lắm lời làm gì? Không cần để ý nhiều như vậy, nơi này là Quan Trung chứ không phải Tây Mạc của Kiếm Vương Thành bọn họ!”
La Song Toàn mặc dù còn hơi lo lắng nhưng vẫn dựa theo lời lão tổ La Gia, lập tức gọi người về.
Kiến Châu Phủ nhiều thành nhỏ vậy, đương nhiên đám người Kiếm Vương Thành sẽ không tra từng bước một mà chia người ra, mỗi người phụ trách một tòa thành.
Lúc này người phụ trách La Thành là một đệ tử Kiếm Vương Thành cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh tên là Từ Tiến. Thấy La gia rút người về hắn nổi giận đùng đùng đi tới La gia, gạt phăng hạ nhân đang định ngăn hắn lại bẩm báo, quát lớn vào trong La gia: “La gia các ngươi làm vậy là sao? Vì sao lại mở thành, rút hết người về?”
Lão tổ La Gia đi ra thản nhiên nói: “Thì sao, Kiếm Vương Thành quản rộng như vậy thì được, còn ta quản người của La gia mình còn không được à?
La gia ta nhiều chuyện làm ăn buôn bán như vậy, làm gì có thời gian nhàn rỗi làm người mù cùng Kiếm Vương Thành các ngươi?”
Ánh mắt Từ Tiến lóe lên vẻ âm trầm: “Nói vậy La gia các ngươi định chống lại mệnh lệnh của Kiếm Vương Thành ta?”
Lão tổ La Gia cười lạnh nói: “Mệnh lệnh? Người trẻ tuổi, nói năng đừng vênh váo như vậy. Mệnh lệnh của Kiếm Vương Thành? Xin hỏi La gia ta có quan hệ thế nào với Kiếm Vương Thành các ngươi? Vì sao phải nghe lệnh của Kiếm Vương Thành các ngươi?
La gia ta là thế lực võ lâm đất Quan Trung này, có nghe lệnh cũng là mệnh lệnh của Quan Trung Hình Đường, có lý nào lại đi nghe lệnh Kiếm Vương Thành? Hay ngươi coi nơi này là Tây Mạc nhà các người?”
“Muốn chết!”
Ánh mắt Tử Tiến lộ ra sắc lạnh.
Thân là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, trên đất Tây Mạc mọi lời nói của Kiếm Vương Thành đều là mệnh lệnh mà mọi người phải nghe theo. Những quốc vương vương quốc nhỏ ở Tây Vực nếu dám mạo phạm Kiếm Vương Thành, đệ tử Kiếm Vương Thành xuất thủ trực tiếp giết chết như giết gà, treo đầu của đối phương ngoài cổng thành, vương quốc cũng lập tức đổi chủ.
Trong hoàn cảnh đó, võ giả tại Kiếm Vương Thành đều có tính cách bá đạo không nói lý. Giờ tới Trung Nguyên, một thế gia nhỏ như La gia lại dám bất kính với họ, chẳng phải muốn chết thì là gì?
Dứt lời trường kiếm trong tay Từ Tiến đã rời vỏ, kiếm ý lạnh lẽo âm u ngưng tụ thành màn sương giữa không trung, kiếm cương màu băng lam ầm ầm bộc phát mang theo hàn khí lạnh lẽo đánh tới!
Lão tổ La Gia lúc này cũng âm thầm kêu khổ, hắn nghe theo lời Sở Hưu khiêu chiến cùng Kiếm Vương Thành, không ngờ đám võ giả Kiếm Vương Thành một lời không hợp lập tức xuất thủ.
Lão tổ La gia cũng có cảnh giới Tam Hoa, đối mặt với chiêu kiếm này, thân hình hắn vội vàng thối lui, song chưởng vỗ tới liên tiếp, cương khí toàn thân ngưng tụ trong tay đánh ra ầm ầm. Thế nhưng dưới Hàn Băng Kiếm Khí cường đại kia, chưởng lực của hắn trực tiếp bị nghiền nát, đến khi kiếm khí tới trước ngươi, hắn dùng hầu hết lực lượng bản thân cuối cùng mới ngăn được nhát kiếm của Từ Tiến.
Chỉ có điều Hàn Băng Kiếm Khí đã nhập thể, lưu chuyển trong kinh mạch của hắn. Giờ hắn chỉ hơi sử dụng chân khí sẽ có cảm giác đau nhói như bị kim châm.
Ánh mắt lão tổ La Gia lộ vẻ kinh hãi.
Võ giả Kiếm Vương Thành quả thật cường đại như vậy sao? Mình cùng đối phương rõ ràng cùng là cảnh giới Tam Hoa không ngờ chỉ đỡ một kiếm của đối phương cũng tốn công tốn sức như vậy. Nếu thật sự giao thủ chắc không tới mười chiêu mình đã bại trận.
Nghĩ tới đây, lão tổ La gia cũng nổi máu quyết liệt.
Thấy Từ Tiến còn định ra tay, lão tổ La Gia trực tiếp thu hồi khí thế bản thân, ra vẻ thấy chết không sờn nói: “Kiếm Vương Thành các ngươi ỷ thế hiếp người, gia tộc nhỏ như La gia ta đương nhiên không dám phản kháng, cũng chẳng có sức đâu phản kháng.
Tới đây, tới đây, có giỏi ngươi giết lão phu cùng người La gia đi. Để tất cả võ lâm chứng kiến Kiếm Vương Thành các ngươi bá đạo hung ác cỡ nào, lạm sát kẻ vô tội, làm ô dánh tông môn Chính đạo!
Các ngươi còn luôn mồm nói muốn bắt hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông, giờ lại quay sang ra tay với những người vô tội chúng ta. Các ngươi khác đám hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông ở chỗ nào?”
Từ Tiến vốn còn định xuất thủ thấy lão tổ La Gia ra vẻ thấy chết không sờn như vậy lại ngây ra tại chỗ, không biết làm gì mới phải.
Tục ngữ có câu thằng vua thua thằng liều.
Lão tổ La gia ra vẻ thấy chết không sờn như vậy thật sự khiến Từ Tiến chùn bước.
Nếu là ở đất Tây Mạc, lão tổ La Gia có làm vậy vẫn chẳng khác gì tự sát, nhưng nơi này là Quan Trung, là võ lâm Trung Nguyên.
Trong lòng Từ Tiến cũng không nắm chắc, nếu hắn thật sự giết lão tổ La Gia, vậy có chọc giận tới Quan Trung Hình Đường hay không, có ảnh hưởng tới thanh danh Kiếm Vương Thành bọn họ không?
Hắn chỉ là một đệ tử tầm thường của Kiếm Vương Thành, gặp chuyện này cũng không dám quyết.
Lúc này lão tổ La Gia thấy Từ Tiến do dự như vậy, âm thầm mừng rỡ. Sở Hưu nói quả không sai, tông môn Chính đạo cực kỳ để ý tới thanh danh. Nơi này là đất Quan Trung, Kiếm Vương Thành bọn họ không thể một tay che trời. Cho nên bọn họ không dám ra tay!
Có điều không đợi lão tổ La Gia cao hứng được bao lâu đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Kiếm Vương Thành chúng ta chưa bao giờ bị người khác uy hiếp, định dùng thanh danh trói chặt Kiếm Vương Thành ta lại, đúng là nực cười!
Giờ ta dám chắc đám người Quỷ Vương Tông kia đang ở trong La Thành các ngươi. La gia các ngươi mở cửa thành rút người về rõ ràng là cố tình thả người của Quỷ Vương Tông đi!
La gia dám cấu kết với hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông, coi như đồng phạm, Kiếm Vương Thành ta diệt trừ La gia cũng là trừ ma vệ
đạo!”
Cố Giang Lưu từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt âm trầm.
Hắn là giáo đầu kiếm thuật Chiến Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, phụ trách dạy bảo không ít đệ tử, cũng coi như lực lượng trung kiên của Kiếm Vương Thành, không phải loại người chỉ biết một lòng luyện kiếm.
La gia dám chơi trò vặt này trước mặt Kiếm Vương Thành căn bản là không thể!
Cố Giang Lưu rút trường kiếm trong tay ra, dưới vỏ kiếm màu đỏ lửa là một thanh trường kiếm mỹ lệ như dung nham lưu động.
Toàn bộ trường kiếm tỏa ra một sức nóng mãnh liệt, thân kiếm sáng chói trong suốt, hơi nóng phun trào.
Đây là bội kiếm của Cố Giang Lưu tên là Viêm Hà, kiếm đạo hắn tu luyện cũng là Viêm Hà!
“La gia cấu kết tà ma, tội đáng chém!”
Vừa dứt lời thân hình Cố Giang Lưu như hóa thành một dòng sông lửa, thế đao gào thét đánh tới mang theo sóng nhiệt vô tận cùng cương khí đỏ thẫm, khí thế vô cùng mãnh liệt.
Chuyện phá gia diệt tộc Kiếm Vương Thành không làm được, tối thiểu trên đất Trung Nguyên này bọn họ không làm được.
Người của Kiếm Vương Thành cũng cần thanh danh. Giết những nước nhỏ ở Tây Vực còn không có áp lực gì, Kiếm Vương Thành mặc dù tại Tây Mạc nhưng đệ tử môn phái đều là người trung nguyên, khi đối mặt với những người tiểu quốc Tây Vực luôn có cảm giác ưu việt trời sinh.
Phiên bang dị tộc, man di mọi rợ mà cũng gọi là người?
Nhưng trên đất Trung Nguyên nếu Kiếm Vương Thành dám làm chuyện như vậy, chắc chắn sẽ bị các tông môn Chính đạo khiển trách, tối thiểu cũng tổn hại thanh danh.
Có điều không diệt môn không có nghĩa bọn họ sẽ bỏ qua lão tổ La Gia.
Uy nghiêm của Kiếm Vương Thành không phải hạng chó mèo gì cũng có thể tùy ý khiêu khích!
Đối mặt với chiêu kiếm này của Cố Giang Lưu, ánh mắt lão tổ La Gia lộ vẻ tuyệt vọng.
Giáo đầu kiếm thuật của Kiếm Vương Thành đại biểu cho tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Tứ Đại Kiếm Đường trong Kiếm Vương Thành. Hắn còn không đỡ nổi võ giả cảnh giới Tam Hoa vừa rồi, giờ lấy gì ra ngăn Cố Giang Lưu?
Nhưng ngay lúc này một tiếng chân khí bùng nổ vang lên, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt lão tổ La Gia, đao mang đen nhánh như chém ra từ Địa Ngục mang theo hận ý cùng tử ý vô biên vô tận.
A Tỳ Ma Đao, Địa Ngục Môn Khai!
Lúc này Sở Hưu thân mặc áo đen, tóc đen phiêu động, toàn thân bao phủ trong làn sương đen ma khí khiến người ta kinh hãi.
Hồng Tụ Đao nhuộm một màu đen kịt, hai mắt y cũng hóa thành cùng một sắc đen không mang theo chút tình cảm nào.
Đây là đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao, đối mặt với cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu không hề thăm dò, trực tiếp dốc toàn lực xuất thủ!
Ma đao đen nhánh kinh người đánh lên thế đao như dòng sông lửa của Cố Lưu Giang. Ma khí dâng trào mãnh liệt, miễn cưỡng xé rách dòng sông lửa nóng rực kia, triệt tiêu lực lượng kiếm vừa rồi.
Dù sao hai người chênh nhau tới hai cảnh giới, Sở Hưu đỡ được một kiếm của Cố Giang Lưu đã rất không dễ, hơn nữa kiếm này Cố Giang Lưu cũng không xuất thủ toàn lực.
Một đao qua đi, Sở Hưu trực tiếp kết thành Nội Sư Tử Ấn trấn áp tự thân, khó khăn lắm mới trấn áp triệt để được lực lượng phản phệ của A Tỳ Đạo Tam Đao.
Sau khi hai mắt y khôi phục thanh minh, Sở Hưu nhìn Cố Giang Lưu cười lạnh nói: “Kiếm Vương Thành uy phong nhỉ, bá đạo nhỉ! Các ngươi nói ai cấu kết Ma đạo thì người đó cấu kết Ma đạo chắc? Xem ra Kiếm Vương Thành các ngươi tự coi mình là cầm đầu Chính đạo rồi hả? Sợ rằng Đại Quang Minh Tự cùng Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ còn chẳng uy vũ bá đạo như các người!”
Cố Giang Lưu nhìn Sở Hưu, không nói tiếp nhưng trong mắt lại lộ vẻ kinh hãi.
Nhát kiếm vừa rồi hắn ra tay với lão tổ La Gia nên không dùng toàn lực.
Đối phó với một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh của gia tộc nhỏ mà còn phải vận dụng toàn lực, vậy quá mất mặt.
Nhưng cho dù như vậy Sở Hưu cũng mới có Ngoại Cương cảnh, chênh
lệch tới hai cảnh giới. Thế nhưng y lại ngăn được chiêu kiếm của Cố Lưu Giang, chuyện này thật quá kinh người.
Trước đó Lâm Khai Vân còn không phục Sở Hưu giữ vị trí cao hơn hắn trên Long Hổ Bảng, còn âm thầm lên tiếng nói sau khi mọi chuyện kết thúc chắc chắn sẽ khiêu chiến với Sở Hưu, đá y ra đằng sau.
Có điều theo Cố Giang Lưu, ý định của Lâm Khai Vân sợ rằng phải thất bại rồi.
Giao dịch
Chương 192 Giao dịch
Cố Giang Lưu kinh ngạc trước thực lực của Sở Hưu, có điều nếu hắn chứng kiến Sở Hưu chống đỡ một đòn của Thiên Tội đà chủ ngày trước sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Ngày trước khi đối mặt với đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như Thiên Tội đà chủ, Sở Hưu còn có thể dùng Độc Cô Ấn trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết chống đỡ lại một đòn Niết Không Thần Trảo của Thiên Tội đà chủ, nói gì đến một người chưa đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất như Cố Giang Lưu.
Nhìn Sở Hưu, Cố Giang Lưu nhanh chóng ném những suy nghĩ linh tính đi, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định bao che cho La gia ư? Ta thấy một đao vừa rồi của ngươi vô cùng tà dị, rõ ràng là công pháp Ma đạo, giờ ta nghi ngờ ngươi cũng cấu kết với Quỷ Vương Tông. Nếu không sao ngươi lại không chịu phối hợp với Kiếm Vương Thành ta điều tra?”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ta có cấu kết với Quỷ Vương Tông hay không không phải do Kiếm Vương Thành các ngươi định đoạt. Ta chỉ biết Kiếm Vương Thành ngươi giờ đang có ý đồ hành hung trên đất Quan Trung ta. Chuyện này Quan Trung Hình Đường chúng ta không thể coi như không thấy được.
Ngụy đại nhân chỉ bảo chúng ta phối hợp với các ngươi điều tra manh mối đám hung đồ Ma đạo Quỷ Vương Tông trên đất Quan Trung chứ không nói cho phép các ngươi làm xằng làm bậy tại nơi này!
Hôm nay nếu người của Kiếm Vương Thành các ngươi dám động thủ, ta cũng dám làm lớn chuyện đến chỗ Quan đại nhân đấy. Đến lúc đó mời tông chủ Kiếm Vương Thành các ngươi tự mình đến Quan Trung nhận người!”
“Ngươi dám!” Cố Giang Lưu quát lớn.
Sở Hưu bước lên một bước trầm giọng nói: “Ngươi xem ta có dám không?”
Thấy thái độ đó của Sở Hưu, Cố Giang Lưu cũng chẳng có cách nào.
Hắn không để cả chưởng hình như Ngụy Cửu Đoan trong mắt chứ nói gì đến tuần sát sứ nhỏ nhoi như Sở Hưu.
Thế nhưng vấn đề là, nơi này dẫu sao cũng là Quan Trung. Hắn không muốn làm lớn chuyện, huống hồ lần hành động này của Kiếm Vương Thành còn có ẩn tình, không thể làm lớn chuyện.
Trừng mắt nhìn Sở Hưu một hồi, Cố Giang Lưu lạnh lùng nói tiếp:
“Được lắm, bộ đầu giang hồ đất Quan Trung quả nhiên cứng rắn, có điều tốt nhất cả đời này ngươi đừng bước chân ra khỏi Quan Trung!”
Sở Hưu cười lạnh hai tiếng, không buồn để ý tới uy hiếp của Cố Giang Lưu.
Lời này chẳng khác gì cả thiên hạ trừ Quan Trung đều là địa bàn của Kiếm Vương Thành bọn hắn, tự tin tự đại quá mức.
Sau khi nói xong Cố Giang Lưu không thế động thủ cũng chỉ đành mang người rời khỏi.
Sau khi người của Kiếm Vương Thành đi, lão tổ La Gia mới thở phào một hơi nhìn Sở Hưu cười khổ nói: “Sở đại nhân, sau này ta sẽ không tin ngài nữa đâu. Cục diện thế này quá đáng sợ, bộ xương già nhà ta còn muốn sống thêm mấy năm.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Sợ cái gì, chẳng phải giờ ngươi vẫn đứng đây sống nguyên hay sao?”
Lão tổ La Gia bất đắc dĩ nói: “Đúng là còn sống nhưng thiếu chút nữa đã chết rồi. Vừa rồi ngài cũng thấy mà, Cố Giang Lưu đã thật sự có ý giết người!
Huống hồ cho dù không bị giết, bị dọa vài lần thế này lão phu cũng chẳng chịu nổi. Lão phu lớn tuổi rồi, không dám làm thế nữa đâu!”
Sở Hưu vỗ vỗ bả vai lão tổ La Gia nói: “Yên tâm, có ta ở đây. Đám người Kiếm Vương Thành kia không động được tới ngươi đâu. Chuyện này cũng sắp kết thúc rồi, sau này mọi thứ sẽ như xưa.”
Lời này của Sở Hưu, lão tổ La Gia cũng tin tưởng vài phần, dù sao thực lực Sở Hưu đặt ngay tại đó.
Trước đó lão tổ La Gia đã biết Sở đại nhân tuyệt đối không phải người có thể đơn giản dùng cảnh giới để đánh giá, từ khi y giết chết lão tổ Giang gia, hắn đã biết.
Chỉ có điều lão tổ La gia chưa từng thấy Sở Hưu xuất thủ toàn lực cho nên không hiểu rõ lắm về thực lực của y. Mãi tới vừa rồi hắn mới biết rốt cuộc Sở Hưu kinh khủng tới mức nào.
Một đao như cánh cửa Địa Ngục khai mở, quả thật tà dị tới cực điểm, có thể chống chọi lại cao thủ cao hơn y tới hai cảnh giới.
Hơn nữa nếu đổi lại thành bản thân lão tổ La Gia, hắn cũng không nắm chắc tiếp được đao đó của Sở Hưu.
Chỉ có điều lão tổ La Gia còn lấy làm lạ, vừa rồi Sở Hưu nói thế là sao? Chuyện này cũng sắp kết thúc? Chẳng lẽ tìm ra bọn Quỷ Vương Tông rồi?
Mau mau giải quyết cũng tốt, thời gian vừa qua Kiến Châu Phủ rối loạn như vậy, tổn thất thật nặng nề.
Có điều lão tổ La Gia đoán không sai, Sở Hưu thật sự tìm ra tin tức của đám Quỷ Vương Tông, nhưng chỉ là dấu vết của một số nhỏ người để lại, hơn nữa y cũng không định lấy ra chia sẻ.
...
Hai ngày sau, đêm khuya thanh vắng, tại Vấn Thành của Kiến Châu Phủ, một võ giả áo xanh chất phác đờ đẫn từ trong tiệm thuốc đi ra mang theo một đống lớn linh dược, lặng lẽ đi vào một quán trọ vắng vẻ.
Võ giả áo xanh này sau khi tiến vào quán trọ lại xoa xoa lên đầu, không ngờ trực tiếp lột mặt mình xuống lộ ra gương mặt bên dưới tái nhợt như người chết.
Sau đó thân thể hắn vặn vẹo một hồi, làn da từ từ đẩy xuống tạo thành cơ thể gầy gò cao hơn trước một đoạn.
Đổi lại bộ áo đen, võ giả mang theo thảo dược linh dược mua được từ tiệm thuốc, mượn màn đêm trực tiếp rời thành.
Võ giả này chính là kẻ giao thủ với Sở Hưu tại Lâm Gaing Thành. Không ai ngờ nổi người của Quỷ Vương Tông sau khi diệt môn Lưu gia tại Vấn Thành vẫn lại xuất hiện ở Vấn Thành.
Trên thực tế thời gian vừa qua người của Quỷ Vương Tông đã chia thành tốp nhỏ phân bố tại từng thành nhỏ khắp Kiến Châu Phủ, thu thập linh dược luyện đan, mau chóng khôi phục thương thế, trốn khỏi Quan Trung trước khi người của Kiếm Vương Thành tìm ra bọn họ.
Đám người Quỷ Vương Tông am hiểu không ít thủ đoạn kỳ dị. Trước đó bọn chúng lột da moi óc chính là để luyện chế loại vật dụng cực kỳ quái dị này, có thể bao trùm toàn thân thay đổi hình dáng, đồng thời dùng não đối phương luyện ra một loại dược thủy triệt để che lấp khí tức.
Nếu không có những thủ đoạn quỷ dị này cùng thực lực tổng hợp mạnh mẽ hơn đám bộ đầu giang hồ, bọn họ cũng không kiên trì được tới giờ.
Võ giả Quỷ Vương Tông này sau khi rời khỏi thành trực tiếp đi về phía một gian miếu hoang nhỏ bên ngoài. Một lát sau lại có ba người tới, có
điều trong ba người này chỉ có một Ngoại Cương cảnh, hai Nội Cương cảnh.
Thấy những người khác đến, võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Quỷ Vương Tông hỏi: “Các ngươi đã thu thập được linh dược thảo dược chưa?”
Ba người gật đầu nói: “Đã đầy đủ hết rồi. Chúng ta sợ người khác để ý nên mỗi lần mua linh dược đều chọn thêm một ít linh dược không dùng đến.
Có điều trước mắt đám khốn kiếp Kiếm Vương Thành cùng người của Quan Trung Hình Đường đều đang tìm kiếm chúng ta. Lại thêm giờ số người ngoài tới Kiến Châu Phủ đã ít đi, chúng ta giờ rất dễ bị để ý, sơ sót chút thôi cũng có thể bị phát hiện.”
Võ giả Quỷ Vương Tông Tam Hoa Tụ Đỉnh gật đầu dùng giọng âm trầm khàn khàn nói: “Đúng là phiền phức, có điều thương thế Quỷ Minh sư huynh vẫn chưa khỏi. Mọi người cố gắng kiên trì thêm một thời gian nữa, không thì chúng ta ra tay diệt môn một thế gia nhỏ khác, luyện chế thêm chút Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, tranh thủ giúp sư huynh mau mau khôi phục.”
Nói tới đây võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh của Quan Trung Hình Đường không khỏi hừ lạnh nói: “Lũ tiểu nhân hèn hạ Kiếm Vương Thành, đơn đả độc đấu đánh không lại Quỷ Minh sư huynh, không ngờ còn tìm cả cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất tới đánh lén, bằng không Quỷ Minh sư huynh đã không bị thương nặng đến vậy.”
Đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Giờ võ giả Ma đạo đều ngây thơ vậy sao? Đã tranh đấu còn gọi là đánh lén gì gì à? Bất luận Chính đạo Ma đạo gì, đương nhiên chỉ xem kết quả, không cần biết quá trình.”
“Là ai!? Ra!”
Võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Quỷ Vương Tông thất kinh, mình bị theo dõi như vậy mà không hề phát hiện ra!
Bóng dáng Sở Hưu chậm rãi bước ra từ hắc ám khiến võ giả Quỷ Vương Tông kia giật mình.
“Sở Hưu! Lại là ngươi!”
Có điều thấy Sở Hưu chỉ có một mình, võ giả Quỷ Vương Tông kia không khỏi cười lạnh nói: “Chỉ mình ngươi cũng dám ra tay bắt chúng ta? Đúng là chán sống rồi!”
Võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Quỷ Vương Tông này vẫn nhớ rất kỹ về Sở Hưu.
Lần trước tại Lâm Giang Thành, Sở Hưu động thủ với hắn, không ngờ lại dùng thực lực Ngoại Cương cảnh áp chế võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh là hắn, khiến hắn vô cùng kinh hãi.
Trong số những kẻ đuổi giết hắn còn có tuấn kiệt trẻ tuổi của Kiếm Vương Thành, Phong Hành Vân Kiếm - Lâm Khai Vân, thế nhưng cho dù là Lâm Khai Vân cũng không có thực lực như vậy.
Chỉ có điều Ngoại Cương cảnh dù sao cũng chỉ là Ngoại Cương cảnh, lần trước mặc dù hắn bị áp chế nhưng đó là do Sở Hưu đột nhiên xuất thủ dùng công pháp khắc chế hắn. Thật sự ra tay ai thắng ai thua vẫn là ẩn số.
Huống hồ lần trước hắn đào tẩu cũng là sợ những võ giả Quan Trung Hình Đường khác đuổi theo vây công mình. Nếu không đối mặt với một võ giả Ngoại Cương cảnh hắn cũng chẳng sợ gì.
Còn giờ Sở Hưu chỉ một thân một mình còn bên bọn hắn lại có đến bốn người, mặc dù thực lực đều không bằng Sở Hưu nhưng vây công quấy rối bên ngoài cũng đã đủ.
Thấy đám người khí thế hung hăng, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Chư vị không cần căng thẳng như vậy. Cứ nghĩ lại xem, nếu ta thật sự định đuổi bắt các ngươi, vậy hôm nay ta có thể mang theo tinh nhuệ của Quan Trung Hình Đường tới.
Thực lực bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường chúng ta ra sao các ngươi cũng thấy rồi đấy, ta chỉ cần dẫn theo vài người, cho dù ngươi có cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh cũng trốn không thoát.”
Võ giả Quỷ Vương Tông kia nghe vậy hỏi lại: “Vậy rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Rất đơn giản, ta muốn bàn một vụ giao dịch với Quỷ Vương Tông các người. Có điều giao dịch này ngươi không làm chủ được. Ta muốn bàn với vị sư huynh Quỷ Minh của ngươi.”
“Ngươi muốn chúng ta dẫn ngươi tới gặp Quỷ Minh sư huynh?” Võ giả Quỷ Vương Tông ánh mắt lóe lên sắc lạnh.
Hiện tại trong nhóm người Quỷ Vương Tông này, Quỷ Minh sư huynh thực lực mạnh nhất, quy vọng cao nhất. Nếu Quỷ Minh sư huynh xảy ra chuyện gì, chưa nói bọn họ sẽ mất đi chiến lực mạnh nhất, thậm chí những người còn lại trong Quỷ Vương Tông đều sẽ suy sụp!
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta đã bảo đừng căng thẳng vậy mà. Ta chỉ đi
một mình không dẫn theo người. Đám Quỷ Vương Tông các ngươi chắc cũng còn vài người cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới đúng, sao phải cẩn thận với một võ giả Ngoại Cương cảnh như vậy?
Huống hồ lần này ta tới cũng là cơ hội cuối cùng cho Quỷ Vương Tông các ngươi. Các ngươi cũng thấy hành động của Kiếm Vương Thành rồi đấy, càng tra càng nghiêm, không khéo lúc nào lại trực tiếp tra tới trên đầu các ngươi!”
Hợp tác
Chương 193 Hợp tác
Lời này của Sở Hưu khiến võ giả Quỷ Vương Tông do dự.
Hắn thật sự không nhìn thấu Sở Hưu, không hiểu người trước mắt rốt cuộc có ý gì.
Trước đó Sở Hưu còn thực hiện chức trách của Quan Trung Hình Đường truy bắt bọn họ, giờ ngược lại lại nói muốn hợp tác với họ. Thế này là sao? Võ giả Quỷ Vương Tông càng lúc càng khó hiểu.
Có điều hắn vẫn cẩn thận đáp: “Ngươi nói trước đã, ngươi định giao dịch gì với Quỷ Vương Tông ta?”
Sở Hưu lắc đầu: “Người có tiếng nói trong Quỷ Vương Tông các ngươi giờ không phải ngươi, ta nói với ngươi cũng nghĩa lý gì? Dẫn ta tới gặp sư huynh của ngươi đi, chỉ có hắn mới có tư cách làm chủ.”
“Ngươi nói gì?” Ánh mắt tên Quỷ Vương Tông kia lộ vẻ giận dữ.
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Đừng có nóng, đây là sự thật thôi. Cơ hội chỉ có một, quyền lựa chọn trong tay ngươi. Dẫn ta tới gặp sư huynh của ngươi, chúng ta mới nói chuyện hợp tác được.
Nếu ngươi cự tuyệt ta sẽ trở về phối hợp với Kiếm Vương Thành toàn lực vây quét truy sát Quỷ Vương Tông các người.
Thực lực ta ra sao ngươi cũng thấy rồi đó, chỉ bằng vài người các ngươi đừng mơ giữ ta lại.”
Sở Hưu vừa nói xong, võ giả Quỷ Vương Tông suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới cắn răng nói: “Được, ta dẫn ngươi đi.”
Có điều mặc dù ngoài miệng hắn nói là dẫn Sở Hưu đi nhưng vẫn để những đệ tử Quỷ Vương Tông khác dò xét xung quanh xem có ai đi theo hay không, đồng thời loại trừ dấu vết bọn họ.
Nơi đám người Quỷ Vương Tông ẩn nấp rất bí mật, trong đó phần lớn mọi người đều khoác da người ẩn nấp trong những thành thị tại Kiến Châu Phủ.
Bọn hắn lột da khá nhiều người, đủ cho mỗi ngày thay vài thân phận, lại thêm khí tức được thu liễm tới cực hạn, cho dù là bộ đầu giang hồ cũng không bắt được bọn hắn.
Có điều người thực lực mạnh nhất Quỷ Vương Tông hiện tại là Quỷ Minh không vào trong thành mà giấu mình trong một sơn cốc nhỏ.
Trên người hắn vẫn còn thương tích, không thể di chuyển trong thời gian dài được, ở trong thành rất dễ bị phát hiện.
Cho nên bọn hắn tạm thời ẩn nấp trong một sơn cốc nhỏ dưỡng thương, những võ giả Quỷ Vương Tông khác xuất thủ giết người moi nội tạng rồi âm thầm mua sắm một số linh dược luyện Ngũ Khí Triều Nguyên Đan dưỡng thương.
Khi võ giả Quỷ Vương Tông kia tới sơn cốc, lập tức có hai võ giả Quỷ Vương Tông cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh khác từ trong bóng tối hiện ra, chỉ vào Sở Hưu cảnh giác nói: “Hắn là ai? Quỷ Tâm, ngươi điên rồi, sao lại dẫn người ngoài tới đây?”
Quỷ Tâm vội đáp: “Hắn là tuần sát sứ Kiến Châu Phủ của Quan Trung Hình Đường - Sở Hưu , hắn nói muốn giao dịch cùng sư huynh. Hắn chỉ tới một mình, không mang theo những người khác.”
Hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh khác quan sát Sở Hưu một hồi, thấy đối phương chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh cũng yên tâm.
Một võ giả Ngoại Cương cảnh chẳng làm nên sóng gió gì, bọn họ có thể bắt Sở Hưu lại bất cứ lúc nào.
Chỉ có điều bọn họ không được chứng kiến thực lực Sở Hưu, Trận Tự Quyết, Nội Phược Ấn thi triển, tốc độ bộc phát nhanh tới cực hiện, thiên địa này mặc ta tung hoành, cho dù võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên thời toàn thịnh Sở Hưu cũng nắm chắc bỏ trốn được, nói chi tới một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên đã trọng thương.
“Chờ ở đây đã, ta vào thông báo cho sư huynh.”
Một lát sau võ giả Quỷ Vương Tông kia đi ra nhìn Sở Hưu nói: “Vào đi, sư huynh đang chờ ngươi bên trong.”
Sở Hưu cùng võ giả Quỷ Vương Tông kia cùng vào sơn cốc, thật ra bên trong cũng không có bao nhiêu người, chỉ có năm võ giả Tiên Thiên ở bên cạnh chăm sóc.
Còn sư huynh Quỷ Minh của đám người này, võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên kia cũng vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu.
Trước đó Sở Hưu cho rằng đối phương chắc chắn là lão già, dù sao nhìn Quỷ Tâm tuổi tác đã không nhỏ rồi.
Nhưng thực tế Quỷ Minh này lại rất trẻ tuổi, nhìn bộ dáng mới chỉ khoảng ba mươi, tướng mạo anh tuấn, chỉ có điều gương mặt tái nhợt cùng đôi mắt đỏ tươi có vẻ tà ác kỳ dị.
Lúc này Sở Hưu có thể cảm nhận được thực lực đối phương rất không ổn định, nhấp nhô giữa Ngũ Khí Triều Nguyên cùng Tam Hoa Tụ Đỉnh, rõ ràng thương thế vẫn chưa khỏi.
“Ngươi chính là Sở Hưu?” Quỷ Minh dùng giọng trầm trầm khàn khàn hỏi.
Sở Hưu chắp tay một cái đáp: “Đúng vậy, lần này ta tới đây là muốn thương lượng chuyện hợp tác cùng chư vị.”
Quỷ Minh càu mày: “Hợp tác? Ngươi là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường, trước đó còn dốc sức lùng bắt người của Quỷ Vương Tông ta bên ngoài, sao giờ lại bảo hợp tác? Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Trên đời này không có kẻ địch vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh cửu, tất cả đều phải xem lợi ích.
Trước đó Quỷ Vương Tông các ngươi giết người trên địa bàn Kiến Châu Phủ của ta, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của ta, đương nhiên ta phải truy bắt các ngươi rồi.”
Nhưng giờ người của Kiếm Vương Thành cuồng vọng tự đại, gây ảnh hưởng càng lớn hơn tới chuyện làm ăn buôn bán của ta, cho nên ta tới hợp tác cùng các người.”
Quỷ Minh nhìn Sở Hưu một cái nói: “Ngươi nói hợp tác, vậy ngươi định hợp tác ra sao?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đơn giản thôi, trước mắt Kiếm Vương Thành biết ngươi trọng thương chưa lành nên mới dám trắng trợn truy sát ngươi như vậy, nhưng ta có thể âm thầm tuồn những linh dược cần thiết cho các ngươi, các ngươi cũng không cần lén lút mua đồ như vậy nữa.
Đợi sau khi thương thế ngươi khỏi hẳn lại bố trí cạm bẫy dụ người của Kiếm Vương Thành tới, cuối cùng mai phục giết chết bọn chúng, các ngươi có thể dễ dàng rời khỏi Quan Trung.
Đúng rồi, người các ngươi cần giết không chỉ là Kiếm Vương Thành, cuối cùng dẫn cả tuần sát sứ Thương Châu Phủ Vệ Hàn Sơn tới, giết luôn cho gọn.”
Quỷ Minh cau mày nói: “Vệ Hàn Sơn cũng là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường như ngươi, vì sao ngươi lại muốn giết hắn? Còn nữa, làm sao ta tin được lời ngươi nói là thật?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Có người cản đường ta đương nhiên ta phải diệt trừ rồi. Chính vì hắn cùng ta đều là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường cho nên ta mới không tiện hạ thủ.
Về phần ta nói thật hay không, chuyện này các ngươi cứ phái người đi hỏi thăm một chút là biết.
Toàn bộ Kiến Châu Phủ đều biết ta với Vệ Hàn Sơn bất hòa, hai bên xung đột đâu phải chỉ một hai lần. Nếu cho Vệ Hàn Sơn cơ hội, hắn cũng chẳng bỏ qua cho ta.
Còn người của Kiếm Vương Thành hôm qua giữa ban ngày ban mặt còn động thủ với ta. Chuyện này các ngươi cứ tới La Thành là nghe ngay được thôi.”
Quỷ Minh nhìn Sở Hưu một hồi, đột nhiên nở một nụ cười chế nhạo nói: “Đám tông môn Chính đạo các ngươi cũng chỉ thế mà thôi.
Quỷ Vương Tông ta giết người luyện đan tế luyện âm Quỷ, biết mình không phải người tốt lành gì, cũng biết đời này quá nửa không có kết cục tốt lành gì. Có điều chúng ta không giả dối như đám Chính đạo các ngươi, rõ ràng trong lòng hận không thể giết chết đối phương nhưng lại không dám xuất thủ ngay chính diện, chỉ dám âm thầm ám toán tới lui.”
Sắc mặt Sở Hưu có phần kỳ quái, nói thật bước vào giang hồ bao lâu như vậy, có người nói y tâm địa độc ác, cũng có kẻ bảo y tâm cơ thâm trầm, nhưng đây là lần đầu tiên có người quy Sở Hưu về bên Chính đạo.
Có điều Sở Hưu cũng không phản bác, chỉ thản nhiên nói: “Thế nào là Chính đạo? Thế nào là Ma đạo? Chẳng qua là người ngoài cố gán ghép tăng thêm danh tiếng mà thôi
Lợi ích trước mặt thì còn mấy thánh nhân? Thiên hạ này hơn ngàn năm mới có một Sở Cuồng Ca mà thôi. Huống hồ trước nay ta chưa từng cho mình là Chính đạo gì cả.
Chư vị, các ngươi đã nghĩ xong chưa, có đáp ứng điều kiện của ta không?”
Quỷ Minh vung tay lên nói: “Ta đáp ứng điều kiện. Có điều ngươi cũng đừng mơ giở thủ đoạn gì, nếu không ngươi sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Sở Hưu nhún vai gật đầu không mấy quan tâm: “Yên tâm đi, những người hợp tác với Sở Hưu ta chưa bao giờ lỗ cả. Không tin chư vị cứ nhìn những thực lực Kiến Châu Phủ mà xem. Nếu không hợp tác với ta, bọn họ làm sao kiếm được nhiều như vậy?”
Quỷ Minh hừ lạnh một tiếng, cho người đem danh sách linh dược hắn cần giao cho Sở Hưu, sau đó để y đi khỏi, đồng thời bọn hắn còn cho Sở Hưu một trận bàn kỳ dị bằng xương trắng. Sau này muốn liên hệ với bọn họ cần dùng vật này, bọn hắn cũng không định ở lại sơn cốc này nữa.
Đám người Quỷ Vương Tông cũng rất cẩn thận, Sở Hưu đã từng tới nơi này, bọn họ vẫn phải phòng bị Sở Hưu.
Vạn nhất Sở Hưu lừa bọn họ, sau khi về dẫn người của Kiếm Vương Thành tới đây bao vây giết chết bọn họ, vậy bọn họ sẽ nguy to.
Sau khi rời khỏi Quỷ Vương Tông, Sở Hưu trực tiếp về đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ.
Lúc này bọn Quỷ Thủ Vương thấy Sở Hưu về bèn vội vàng hỏi: “Đại nhân, ngài đã liên lạc cùng người của Quỷ Vương Tông rồi?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, lấy danh sách linh dược mà Quỷ Vương Tông cần đưa ra nói: “Xem xem đây có phải tài liệu luyện chế Ngũ Khí Triều Nguyên Đan không?”
Quỷ Thủ Vương xem xong gật đầu nói: “Đúng rồi, không riêng gì luyện chế Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, trong đó còn một số tài liệu luyện chế đan dược mà võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh cần, cũng là đặc sản của Quỷ Vương Tông.”
Sở Hưu gật đầu nheo mắt nói: “Quỷ Thủ Vương, trước đó ngươi hạ độc tên sư phụ hờ kia dùng thủ đoạn gì? Có thể dùng trong những đan dược này không? Tốt nhất là để bọn hắn khôi phục thể lực xong mới phát tác độc tố.”
Nghe xong câu này đám người Quỷ Thủ Vương đều ngây ra tại chỗ, hắn kinh ngạc hỏi lại: “Đại nhân, chẳng phải ngài định hợp tác cùng người của Quỷ Vương Tông ư? Sao giờ lại định hạ độc?”
Đám thuộc hạ tâm phúc như Quỷ Thủ Vương đều biết y định hợp tác với Quỷ Vương Tông lừa giết đám Kiếm Vương Thành.
Chuyện này bọn Quỷ Thủ Vương cảm thấy rất bình thường.
Đám người Kiếm Vương Thành kia bá đạo như vậy, Vệ Hàn Sơn thì liên tục gây chuyện với Sở Hưu, với tính cách của y có thể nhịn được bọn họ mới thấy không bình thường.
Huống hồ nếu không nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, căn cơ Sở Hưu vất vả gây dựng được tại Kiến Châu Phủ sẽ uổng phí.
Còn bọn Đỗ Quảng Trọng mặc dù kinh hãi vì Sở Hưu to gan lớn mật như vậy, có điều bọn họ cũng từng chứng kiến mức độ tàn nhẫn của y. Hơn nữa giờ họ cũng đã ngồi trên thuyền giặc của Sở Hưu, có muốn xuống cũng chẳng nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, theo Sở Hưu tới cùng.
Có điều giờ nghe ý Sở Hưu, y định lừa gạt cả hai bên?
Lừa gạt
Chương 194 Lừa gạt
Nghe Sở Hưu định lừa cả Quỷ Vương Tông, bọn Quỷ Thủ Vương dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Sở Hưu.
Qua cầu rút ván rõ là chỉ tình cảnh của đại nhân nhà bọn họ, có điều Đỗ Quảng Trọng không dám nói, loại người thành tinh như Quỷ Thủ Vương càng không.
Đường Nha bên cạnh cười ha hả hai tiếng, còn Nhạn Bất Quy mắt nhìn trời, bộ dáng ta mặc kệ.
Sở Hưu gõ gõ bàn nói: “Có một số việc người biết càng ít càng tốt. Sau khi hợp tác cùng Quỷ Vương Tông vạn nhất bọn họ dùng điểm này ức hiếp chúng ta thì sao? Tốt nhất là xử lý cả hai bên cho an toàn.”
Nghe xong lời này, đám bộ đầu đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ như Đỗ Quảng Trọng lập tức phát run, nghĩ tới chuyện Sở Hưu xử lý Ngũ Tư Bình ngày trước.
May mà lúc đó bọn họ lựa chọn thần phục Sở Hưu, bằng không chắc chắn sẽ thành mục tiêu giết người diệt khẩu.
Đương nhiên Sở Hưu định lừa Quỷ Vương Tông một phen không phải chỉ vì giết người diệt khẩu, mà còn vì thứ ở trên người Quỷ Vương Tông.
Y rất hiếu kỳ, rốt cuộc trên người Quỷ Vương Tông có thứ gì mà khiến người của Kiếm Vương Thành đuổi giết cả ngàn dặm? Chẳng lẽ thứ này thật sự liên quan tới Côn Luân Ma Giáo?
Quỷ Thủ Vương cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Muốn động tay động chân vào chỗ dược liệu cũng dễ thôi, cái khó là không làm cho đám người Quỷ Vương Tông phát hiện.
Lúc trước ta lừa lão sư phụ hờ kia chẳng qua là dùng kế thay mận đổi đào, ban đầu chỉ đưa cho hắn linh dược bình thường, nhưng mấy lần cuối cùng lại xen lẫn một số dược vật thuộc tính tương khắc.
Đạo luyện đan vốn rất phức tạp, đan dược cũng có thể luyện thành độc dược.
Đặc biệt là người của Quỷ Vương Tông, công pháp bọn hắn tuy theo mạch Ma đạo nhưng lại bao hàm không ít thứ thuộc về Đạo gia, yêu cầu nghiêm ngặt về ngũ hành sinh khắc.
Nếu là theo phương diện này, ta có nắm chắc hạ thủ theo phương diện ngũ hành sinh khắc, động tay động chân vào linh dược khiến bọn họ vừa khỏi hẳn thương thế vừa ẩn tàng nguy cơ. Đến lúc đó chỉ cần dùng thuốc dẫn nguy cơ đó bùng phát là được.”
Quỷ Thủ Vương am hiểu rất nhiều thứ, trân đạo ám khí dịch dung các loại hắn đều biết một chút. Giờ xem ra cả đan đạo hắn cũng am hiểu đôi chút.
Chỉ có điều những thứ hắn nói phần lớn mọi người không hiểu, bao gồm cả Sở Hưu. Trừ giết người và tu luyện, Sở Hưu cũng lười nghiên cứu những thứ linh tinh đó.
Nhưng thân là cấp trên vốn cũng chẳng cần biết nhiều như vậy, cho nên Sở Hưu trực tiếp hỏi: “Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Quỷ Thủ Vương vô cùng tin tưởng nói: “Đối phương chỉ có một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên thụ thương mà thôi, ta tin tưởng chắc chắn đối phương không nhận ra sơ hở gì.
Chỉ có điều muốn dùng ngũ hành tương khắc mai phục dược lực trong cơ thể đối phương ta cũng cần một số linh dược vật liệu đặc thù mới được. Tìm vài thứ thì dễ chứ muốn gom đủ lại khá khó.”
Sở Hưu tùy ý khoát tay áo nói: “Nếu là ở nơi khác có lẽ sẽ rất khó nhưng đừng quên nơi này là Quan Trung Hình Đường, khách thương ba nước qua lại nhiều như vậy, có thứ gì mà không tìm được?
Ngươi viết những thứ mình cần cho ta, ta trực tiếp tới tìm bọn lão tổ La gia để bọn họ thu thập là được.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Quỷ Thủ Vương mới nhớ ra nơi này là Quan Trung, là nơi buôn bán phồn hoa nhất trong thiên hạ. Mặc dù rồng rắn lẫn lộn nhưng đa số sản vật cả ba nước đều có thể tìm thấy tại Quan Trung.
Quỷ Thủ Vương viết lại những thứ mình cần giao cho Sở Hưu. Y lập tức tới gặp lão tổ La gia phát động toàn bộ lực lượng Kiến Châu Phủ giúp Quỷ Thủ Vương thu thập những thứ này, đương nhiên đều được tiến hành âm thầm.
Sau khi nhận được những thứ mình cần, Quỷ Thủ Vương bắt đầu động tay động chân lên những linh dược Quỷ Vương Tông cần. Hắn làm cực kỳ kín kẽ, chỉ thông qua những dược vật nguyên bản này tăng thêm một chút dược liệu thuộc tính nhất định mà thôi.
Nếu dược liệu nguyên bản chỉ là linh dược thuộc tính ngũ hành thì sau khi Quỷ Thủ Vương cho thêm những thứ kia, những thảo dược này lại có thêm một thuộc tính nữa hoàn toàn tương khắc với thuộc tính gốc của thảo dược này.
Nhìn những dược liệu trông không khác gì lúc trước, Sở Hưu gật đầu nói: “Không tệ, để ta đưa cho người của Quỷ Vương Tông.”
Về phần Quỷ Vương Tông có phát hiện mình động tay động chân không, Sở Hưu lại chẳng hề lo lắng.
Không bị phát hiện thì cứ làm theo kế hoạch gốc của mình. Bị phát hiện ư, vậy Sở Hưu thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp làm nói toạc vị trí dư nghiệt Quỷ Vương Tông là được. Sau đó dẫn người của Kiếm Vương Thành cùng Quan Trung Hình Đường giết sạch đám người này.
về phần Quỷ Vương Tông có nói chuyện Sở Hưu cấu kết với bọn hắn hay không, y lại chẳng hề lo lắng.
Hắn là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, đối phương là hung đồ Ma đạo không chuyện ác nào không làm. Mọi người rốt cuộc tin ai, chuyện này còn cần phải hỏi sao?
Sau khi liên hệ với Quỷ Vương Tông, Sở Hưu ầm thầm đưa đồ tới, người của Quỷ Vương Tông mặc dù cẩn kiểm tra cẩn thận một hồi nhưng cũng không thấy có gì không đúng.
Quỷ Thủ Vuơng dù không phải đệ tử chính thức của Quỷ Vương Tông nhưng dù sao cũng từng tiếp xúc với người của Quỷ Vương Tông trong thời gian dài như vậy, còn là đệ tử trên danh nghĩa của đối phương. Tuy không hiểu rõ lắm về Quỷ Vương Tông nhưng cũng biết không ít chuyện. Hắn âm thầm giở thủ đoạn tương đương với trong nội bộ Quỷ Vương Tông xuất hiện phản đồ. Bọn Quỷ Minh cũng khó lòng phát hiện.
Mười ngày sau, bên phía Quỷ Vương Tông có linh dược sung túc để luyện chế đan dược, nhanh chóng khôi phục thương thế bản thân đồng thời liên hệ Sở Hưu, chuẩn bị ra tay với người của Kiếm Vương Thành.
Bên trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Sở Hưu đọc tin mà Quỷ Vương Tông truyền tới, ánh mắt lóe lên sát khí.
Thời gian vừa qua đám người Kiếm Vương Thành cùng Vệ Hàn Sơn giày vò y không ít lần, giờ cũng nên kết thúc?
Sở Hưu lập tức để bọn Quỷ Thủ Vương cùng Đỗ Quảng Trọng tập kết thủ hạ, có điều không phải tập kết toàn thể mà chỉ triệu tập những thủ hạ tâm phúc đáng tin cậy.
Bên phía Kiếm Vương Thành, hơn mười ngày điều tra đã khiến bọn họ mất đi kiên nhẫn. Bọn họ tốn bao công sức như vậy không ngờ lại chẳng tìm ra chút dấu vết này. Chuyện này thậm chí khiến Cố Giang Lưu nghi ngờ không biết có phải đối phương đã rời khỏi đất Quan
Trung này không?
Hơn nữa bên đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ Sở Hưu không phối hợp khiến Cố Giang Lưu cực kỳ tức giận. Một võ giả Ngoại Cương cảnh nhỏ nhoi cũng dám phách lối cuồng vọng với mình như vậy, còn dám uy hiếp bản thân. Đúng là không biết tôn ti trên dưới gì.
Chỉ có điều nơi này dù sao cũng là Quan Trung, đối phương lại là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường. Cố Giang Lưu có giận đến đâu cũng chẳng làm gì được đối phương, nếu không sẽ là động tới thể diện của Quan Trung Hình Đường.
Nhưng nếu hắn phát hiện tên Sở Hưu này rời khỏi Quan Trung, bị hắn gặp phải, chắc chắn hắn sẽ khiến tên Sở Hưu này phải cầu xin mình!
Ngay lúc Cố Giang Lưu đang suy nghĩ bước kế tiếp mình phải làm gì, Vệ Hàn Sơn lại đột nhiên hưng phấn tìm tới Cố Giang Lưu nói: “Cố tiên sinh, bên phía ta phát hiện tung tích Quỷ Vương Tông!”
Cố Giang Lưu đứng bật dậy nói: “Cái gì? Ngươi nói thật chứ?”
Vệ Hàn Sơn vội vàng gật dầu nói: “Thật sự, đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông này vô cùng gian xảo, hóa ra bọn chúng chia thành từng tốp nhỏ rồi dịch dung vào thành. Mỗi thành thị chỉ có một người thôi. Trước đó chúng ta luôn tìm theo số người nhiều, đương nhiên không thấy dấu vết gì rồi.
Lần này cũng may thủ hạ ta bất ngờ nghe thấy hai tên dư nghiệt Quỷ Vương Tông nhỏ giọng nói chuyện với nhau nên mới tìm ra đối phương.
Tên thủ lĩnh Quỷ Vương Tông kia thụ thương nên nấp trong một sơn cốc nhỏ giữa Thương Châu Phủ và Kiến Châu Phủ, đợi những người khác chuẩn bị linh dược cho hắn, để hắn luyện đan dưỡng thương.
Lần này lũ Quỷ Vương Tông cùng nhau ra khỏi thành cũng do thời gian vừa qua chúng đã thu thập đủ linh dược, trở về chuẩn bị luyện chế đan dược. Nếu để chậm thêm một thời gian, lũ Quỷ Vương Tông kia chữa khỏi thương thế, chắc bọn chúng sẽ rời khỏi Quan Trung.”
Cố Giang Lưu cười ha hả nói: “Được được được! Vừa hay, lần này chúng ta có thể hốt gọn đám Quỷ Vương Tông kia rồi!”
Ngay lúc Cố Giang Lưu chuẩn bi xuất phát, Vệ Hàn Sơn đột nhiên nói: “Cố tiên sinh, lần này ta tới đây vội vàng không mang theo thủ hạ. Nơi này lại là Kiến Châu Phủ, chẳng bằng để Sở Hưu phái người giúp ngươi được không?”
Vệ Hàn Sơn nói vậy đương nhiên không phải tặng công lao cho Sở Hưu, trên thực tế chuyện này đã do Kiếm Vương Thành cầm đầu, bọn họ chỉ có nghĩa vụ, lấy đâu ra công lao?
Hắn cố ý không mang người là định ép Sở Hưu xuất thủ. Đến lúc đó đám hung đồ Ma đạo bị ép tới tuyệt cảnh, chó cùng rứt giậu, thủ hạ Sở Hưu chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề!
Cố Giang Lưu liếc mắt nhìn Vệ Hàn Sơn một chút, mặc dù hắn là người ngạo mạn nhưng dẫu sao cũng xuất thủ đại phái, đã thấy rất nhiều chuyện lục đục trong nội bộ như vậy. Chuyện này cũng không lạ gì, hắn chỉ liếc mắt một cái là thấy ý đồ của Vệ Hàn Sơn.
Có điều lúc này Cố Giang Lưu cũng không vạch trần, lý do là hắn cũng cảm thấy bẫn mãn vì thái độ vô lễ và uy hiếp của Sở Hưu.
Cho nên Cố Giang Lưu trực tiếp quay sang nói với Dương Lăng bên cạnh: “Đi gọi Sở Hưu tới đây, bảo hắn mang người đến.
Đúng rồi, bọn Lâm Khai Vân còn đang ở thành thị khác, ngươi phái người đi báo cho bọn họ một tiếng, bảo bọn họ cũng chạy tới, sau khi giết chết đám Quỷ Vương Tông ai chúng ta sẽ đi khỏi nơi này.”
Lúc trước bọn họ chia ra tìm kiếm nên Lâm Khai Vân dẫn theo hai người tới tòa thành khác, có điều Cố Giang Lưu lại không định chờ bọn họ.
Đám người Quỷ Vương Tông rất nhiều thủ đoạn kỳ quái, cực kỳ xảo trá tàn nhẫn, khó khăn lắm mới có một cơ hội như vậy, hắn cũng chẳng có thời gian để đợi.
Lúc này Dương Lăng há to miệng nhưng cũng không nhiều lời.
Đương nhiên hắn cũng nhìn ra tính toán của Vệ Hàn Sơn, có điều hắn cũng không định quản.
Dù sao hắn cùng Sở Hưu không có giao tình gì, thậm chí trong lòng hắn còn hơi ghen tị với Sở Hưu.
Hắn theo làm tùy tùng Ngụy Cửu Đoan bao năm như vậy, Ngụy Cửu Đoan còn chẳng chịu cho hắn một vị trí tuần sát sứ. Kết quả tên Sở Hưu này vừa tới đã thành tuần sát sứ, còn được Ngụy Cửu Đoan sủng ái công khai như vậy, vì sao?
Con mồi cùng thợ săn
Chương 195 Con mồi cùng thợ săn
Trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Dương Lăng mỉm cười đi tới nói: “Sở đại nhân, có tin tốt!”
Gương mặt Sở Hưu ra vẻ kinh ngạc nói: “Hả, tin tốt gì?”
Dương Lăng cười cười nói: “Rốt cuộc cũng tìm ra đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông rồi. Cố tiên sinh đã lên đường, Sở đại nhân ngươi cũng mau dẫn người tới đi.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Người của Kiếm Vương Thành tìm được thì để bọn họ tự đi. Nếu họ đã cho rằng người của đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ chúng ta kém cỏi, nghĩ chúng ta bỏ công không bỏ sức, vậy chúng ta còn đi làm gì?”
Dương Lăng cười cười đáp: “Không thể nói vậy được, dù sao người của Quỷ Vương Tông xuất hiện ở Quan Trung Hình Đường chúng ta, kết quả Quan Trung Hình Đường lại không tìm thấy gì, như vậy cũng thật mất mặt.
Huống hồ chuyện này do chính nghĩa phụ căn dặn, Sở đại nhân được nghĩa phụ ưu ái chắc chắn cũng không muốn vì chuyện nhỏ như vậy mà khiến nghĩa phụ thất vọng đúng không?”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Dương Lăng một hồi, trước đó y còn không chú ý tới người này, giờ xem ra hắn cũng chẳng phải người đơn giản.
Người này là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan nhưng thực tế bản thân cũng không có bao nhiêu quyền lực, hơn nữa trong Quan Trung Hình Đường có nhiều tuần sát sứ cùng bộ đầu giang hồ như vậy nhưng không ai có ác cảm gì với hắn, điểm này cũng chẳng dễ dàng gì.
Cũng như hiện giờ, đổi lại thành người khác chắc chắn đã mượn danh Ngụy Cửu Đoan gây sức ép, chứ không phải như Dương Lăng dùng lời không mềm không cứng uyển chuyển khuyên răn. Chỉ cần không trở mặt vậy tận lực không xung đột với đối phương.
Nhìn Dương Lăng, Sở Hưu đột nhiên cười cười nói: “Nếu Dương huynh đã nói thế, vậy ta cũng nể mặt Dương huynh mà đi một chuyến.”
Nói xong Sở Hưu lên tiếng gọi người, đám Quỷ Thủ Vương cùng Đỗ Quảng Trọng lập tức dẫn người cùng Dương Lăng rời đi.
Chỉ có điều Dương Lăng lại lấy làm lạ, sao hắn cứ có cảm giác Sở Hưu này đã chuẩn bị xong xuôi từ trước?
Người Sở Hưu mang tới đều là thủ hạ tinh nhuệ của hắn, những người này cứ như đã sớm tụ tập cho nên bên này Sở Hưu vừa lên tiếng gọi, đám người trực tiếp xuất hiện, quả thật rất lạ.
Có điều Dương Lăng không mấy để ý, dù sao trước mắt diệt sạch đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông mới là chuyện cấp bách.
Lúc này bên phía Cố Giang Lưu, Vệ Hàn Sơn dẫn theo Cố Giang Lưu đi tới một sơn trang nhỏ hoang phế chỗ ranh giới Thương Châu Phủ cùng Kiến Châu Phủ.
Nghe nói nơi này từng là sơn trang của một gia tộc nhỏ, có điều lại bị người khác diệt môn, cuối cùng bỏ hoang.
Có lời đồn cứ mỗi đêm nơi này lại vang lên tiếng quỷ khóc, đó chính là gia tộc kia trở về đòi lại công bằng.
Lúc này đang là ban ngày, có điều nơi này vẫn âm trầm kinh khủng, chẳng trách có lời đồn như vậy.
Cố Giang Lưu cười lạnh một tiếng nói: “Đám Quỷ Vương Tông này thật biết chọn địa điểm, nơi này cũng hợp với phong cách của chúng. Vừa hay hôm nay ta cho chúng táng thân tại đây.”
Nói xong Cố Giang Lưu nhìn sang phía Vệ Hàn Sơn nói: “Ngươi có chắc bọn chúng đang ở đây không?”
Vệ Hàn Sơn gật đầu nói: “Tuyệt đối chính xác! Ta tận mắt chứng kiến hai người của Quỷ Vương Tông tiến vào sơn trang này. Có điều ta sợ đánh rắn động cỏ nên không dám tới quá gần.”
Cố Giang Lưu gật nhẹ đầu, ánh mắt lộ lóe lên ánh sáng lạnh nói: “Ẩn giấu khí tức, trực tiếp động thủ, dùng thế sét đánh giết chết đám người này, không được để ai trốn thoát!”
Vệ Hàn Sơn chần chờ nói: “Cố tiên sinh, không đợi Sở Hưu mang người tới đây xung phong à?”
Hắn còn định để đám người dưới trướng Sở Hưu chết bớt đi, giờ Sở Hưu còn chưa tới sao bọn họ đã ra tay rồi?”
Cố Giang Lưu thản nhiên nói: “Bớt mấy trò tính toán kia đi. Kiếm Vương Thành chúng ta chỉ muốn tính mạng đám tà ma Quỷ Vương Tông này mà thôi, nếu do những chuyện khác mà làm chậm trễ, xảy ra biến cố khiến đám Quỷ Vương Tông này bỏ trốn, đó mới là được không bù nổi mất.”
Nghe Cố Giang Lưu nói vậy, Vệ Hàn Sơn cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể làm theo.
Tiếp đó Cố Giang Lưu vung tay, những đệ tử Kiếm Vương Thành lập tức thu liễm khí tức theo Cố Giang Lưu tiến vào trong sơn trang hoang phế kia, Vệ Hàn Sơn bất đắc dĩ chỉ có thể đi phía sau đối phương.
Cho dù đang giữa ban ngày trong trang viên hoang phí này vẫn có khí tức âm trầm. Khí tức này Cố Giang Lưu rất quen thuộc, chính là mùi hôi thối mà đám tà ma ngoại đạo Quỷ Vương Tông tỏa ra.
Có điều ngay lúc này, dưới chân đám người Cố Giang Lưu lại đột nhiên bùng lên một luồng khí đen nồng đậm, vô số khói đen bao phủ bọn họ, từng tiếng quỷ khóc ma tru vang lên, trong làn khói đen như có ác quỷ không ngừng cắn xé về phía bọn họ!
Đối mặt với cảnh này, Cố Giang Lưu không hề kinh hoảng, đây là chuyện rất bình thường.
Đám người Quỷ Vương Tông này đâu phải đui mù, nếu để bọn họ mò tới trước mặt mới phát hiện, vậy mới là lạ.
Trận thế trước mắt Cố Giang Lưu cũng hết sức quen thuộc, chính là âm Quỷ Đại Trận của Quỷ Vương Tông.
Loại trận pháp này bố trí đơn giản mau lẹ, chỉ cần ba võ giả cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh của Quỷ Vương Tông là có thể bố trí. Dùng bí pháp nối liền âm Quỷ của ba người là bố trí được âm Quỷ Đại Trận.
Hơn nữa người tham gia bày trận thực lực càng mạnh, nhân số càng nhiều thì uy năng âm Quỷ đại trận cũng càng mạnh.
“Kết Đại Quang Minh Diệu Dương Kiếm Trận!”
Cố Giang Lưu quát lên chói tai, trường kiếm trong tay bùng lên một luồng sáng chói mắt.
Những đệ tử Kiếm Vương Thành khác cũng vậy, kiếm trận liên hợp, trong chớp mắt giữa âm Quỷ Đại Trận như có một vòng sáng lấp lánh phá không bay lên xé tan bóng tối. Lần này trong âm Quỷ Đại Trận không còn tiếng tru réo mà chỉ còn tiếng quỷ khóc hoảng sợ.
Thân ở trong trận, Vệ Hàn Sơn không xuất thủ, hiện giờ không cần hắn xuất thủ, cho nên Vệ Hàn Sơn tỉ mỉ quan sát uy thế xuất thủ của những đệ tử Kiếm Vương Thành này.
Đối phương thật sự không hổ là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, mặc dù hắn dùng đao nhưng cũng có thể cảm nhận kiếm kỹ cường đại kinh người của đối phương. Bình tĩnh xem xét, thực lực cá nhân của đám võ giả này quả thật vượt qua Quan Trung Hình Đường.
Dù sao phần lớn bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường mặc dù thực lực không tệ, thế nhưng phương diện họ am hiểu lại không phải chiến đấu giết người.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, tỉ như đám mật thám trong Tập Hình Ti. Đám người này thực lực cường hãn tới biến thái. Mật thám cùng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Vệ Hàn Sơn cũng không dám chắc giao chiến ngang tay được.
Ngay lúc Vệ Hàn Sơn suy nghĩ lung tung, bọn Cố Giang Lưu cho là mình đã phá vỡ trận pháp, định hốt gọn đám dư nghiệt Ma đạo này, một thanh trường thương đen nhánh lại đột nhiên đâm tới sau lưng Cố Giang Lưu.
Thanh trường thương kia tà ác dị thường, thân thương có màu đen kịt nhưng mũi thương lại là màu đỏ máu quỷ dị.
Đồng thời trên mũi thương còn có một mùi máu tươi gay mũi, cứ như thanh trường thương này trước đó được ngâm trong máu.
Cố Giang Lưu đột nhiên có cảm giác nguy cơ cực lớn, lúc này tinh thần hắn đột nhiên tập trung, cương khí quanh người bộc phát, một luồng cương khí như lửa cháy lượn vòng quanh, người. Hắn không quay đầu lại, trực tiếp xuất Viêm Hà Kiếm trong tay chém về phía sau lưng, Liệt Diễm Kiêm Cương ầm ầm bộc phát như dòng sông lửa chảy ngược.
Có điều ngay lúc này một tiếng quỷ tru sắc bén lại đột nhiên vang lên bên tai Cố Giang Lưu, khiến mắt mũi y tối sầm. Trong cõi mông lung như có con ác quỷ lao về phía hắn cắn xé khiến đầu óc Cố Giang Lưu đau xót, kêu lên một tiếng thê thảm, kiếm trong tay cũng ngưng bặt.
Chỉ ngưng lại như vậy đã khiến mũi Ma thương quỷ dị phía sau trực tiếp xuyên qua dưới xương sườn của hắn, cuốn đi một khối da thịt dưới xương sườn.
Hơn nữa mũi Ma thương kia còn có thể hút máu, lượng lớn huyết khí bị Ma thương thôn phệ khiến mùi máu tươi trên mũi thương càng nồng nặc hơn.
Cố Giang Lưu kêu lên một tiếng đau đớn lui lại phía sau, không lo nổi thương thế bản thân, cương khí quanh người bộc phát, nhìn lại phía sau. Vừa thấy cảnh tượng sau lưng mình trong mắt hắn không khỏi lộ vẻ khiếp sợ.
“Thôn Huyết Ma Thương! Quỷ Minh, thương thế của ngươi đã khỏi? Không thể nào? Ngươi trúng Phần Thiên Kiếm Khí của sư thúc, không
thể khỏi nhanh như vậy được!”
Sau lưng Cố Giang Lưu rõ ràng là Quỷ Minh tay cầm Thôn Huyết Ma Thương, vẻ mặt cười lạnh cùng hơn mười đệ tử Quỷ Vương Tông.
Xem bộ dáng bọn hắn rõ ràng không phải vội vàng luyện đan chữa thương mà là bố trí mai phục Kiếm Vương Thành bọn họ.
Cố Giang Lưu không phải kẻ ngốc, lập tức nhận ra đây là một cái bẫy!
Trước đó đám người Kiếm Vương Thành Cố Giang Lưu là thợ săn, còn giờ những con mồi này lại bố trí bẫy ngược lại, định săn giết bọn họ.
Cố Giang Lưu quay về phía Vệ Hàn Sơn lạnh lùng nói: “Ngươi dám cấu kết với Quỷ Vương Tông hãm hại chúng ta!”
Kẻ phát hiện tung tích Quỷ Vương Tông chính là Vệ Hàn Sơn, hơn nữa Vệ Hàn Sơn còn luôn miệng nói người của Quỷ Vương Tông đã thu thập xong linh dược chuẩn bị luyện đan. Giờ xem lại rõ ràng đối phương đã chữa thương xong xuôi, đang mai phục chờ tập kích bọn họ.
Vệ Hàn Sơn vẻ mặt ngây ngốc, không hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
“Cố tiên sinh, thật sự không phải ta! Ta đâu phải kẻ ngu, cấu kết Quỷ Vương Tông có lợi ích gì đâu? Huống hồ cho dù ta cấu kết với Quỷ Vương Tông thật cũng không đến mức ngu ngốc đi cùng chư vị đến đây chứ? Thế chẳng phải tự tìm đường chết à?”
Nhìn võ giả Kiếm Vương Thành vẻ mặt dữ tợn trợn trừng mắt với mình, Vệ Hàn Sơn cảm thấy lần này đúng là vận đen tám đời.
Mọi chuyện rõ ràng đang tốt đẹp, sao chỉ chớp mắt đã thành thế này? Người của Kiếm Vương Thành bị mai phục thì liên quan gì tới hắn?
Ánh mắt Cố Giang Lưu lộ vẻ do dự, Vệ Hàn Sơn quả thật không có lý do và động cơ làm vậy.
Hơn nữa lúc này Vệ Hàn Sơn cũng bị vây ở đây cùng người của Kiếm Vương Thành, còn do bản thân khăng khăng theo tới. Nếu hắn thật sự cấu kết với Quỷ Vương Tông thì sao lại phải làm vậy?
Có điều lúc này Cố Giang Lưu cũng chẳng lo nổi chuyện của Vệ Hàn Sơn.
Vừa rồi trúng thương của Quỷ Minh, khí huyết trên người hắn đã bị Thôn Huyết Ma Thương kia nuốt mất một phần mười.
Thôn Huyết Ma Thương kia là một bảo binh cường đại có căn cơ thần binh của Quỷ Vương Tông. Nó có thể cắn nuốt máu thịt bồi dưỡng bản thân, đồng thời còn có thể truyền lại cho người sử dụng. Chỉ cần bị thứ này đâm trúng, đối phương căn bản càng đánh càng mạnh!
Cứu tinh cùng sát tinh