-
Chương 1726-1730
Chương 1726 Cứu viện, Thập Tam Danh Kiếm Phong
Kết quả hiện tại, người này lại trở thành Sở Hưu. Cảm giác ghen tị không thể kiềm chế nảy mầm trong lòng, có lẽ ngay chính hắn cũng không ý thức được điều này.
Lúc này Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đang định bỏ đi, nhưng hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông lại đồng thời bước lên một bước, Trần Cửu Long có muốn kéo cũng không giữ được.
“Vũ Văn Phục bị ngươi giết chết?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Phải thì sao? Các ngươi muốn báo thù cho hắn à?”
Một người trong đó lắc đầu nói: “Báo thù? Hắn không phải người của Thiên Hạ Kiếm Tông ta, đương nhiên không cần chúng ta tới báo thù.
Nhưng chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn có giao tình với Thiên Hạ Kiếm Tông ta, hơn nữa còn nhờ chúng ta chiếu cố cho hắn.
Kết quả hắn lại chết trong tay ngươi, như vậy là chúng ta làm việc không tốt, là nhân quả. Chúng ta không phải tới báo thù, chỉ là đòi lại nhân quả mà thôi.”
Trần Cửu Long và Hướng Tưởng ở phía sau đều có vẻ nôn nóng, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói trước mặt Sở Hưu, thậm chí không dám truyền âm, chỉ sợ lúc này Sở Hưu lại chú ý tới bọn họ.
Hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia có thực lực không yếu, nhưng bọn họ không biết rốt cuộc mình đang đối mặt với con quái vật ra sao.
Với chút thực lực đó của các ngươi mà định hung hăng đòi lại nhân quả? E là bản thân các ngươi còn chẳng có cơ hội đi về.
“Nhân quả? Chỉ bằng các ngươi?” Gương mặt Sở Hưu lộ ra nụ cười như có như không.
“Còn có kiếm trong tay chúng ta!”
Dứt lời, hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông lao thẳng về phía Sở Hưu, kiếm khí trong tay bộc phát, kiếm ý xông thẳng tới tận trời, uy thế vô cùng đáng sợ.
Lã Phụng Tiên vô thức định hỗ trợ nhưng bị Lục Giang Hà kéo lại.
“Bình tĩnh, ngươi nghĩ đối phó với hai tên này mà Sở Hưu còn cần hỗ trợ à?
Bản tôn dạy ngươi này, khi cấp trên muốn ra tay, tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào, đứng bên dưới hô hào giáo chủ uy vũ là được.
Như vậy mới có tiền đồ.”
Mai Khinh Liên ở bên cạnh đột nhiên nói: “Cho nên, đây chính là lý do ngươi bị Độc Cô giáo chủ phong ấn năm trăm năm? Vỗ mông ngựa vỗ nhầm vào chân ngựa?’
Sắc mặt Lục Giang Hà lập tức đen kịt: “Hừ! Bản tôn không so đo với nữ nhân, năm xưa miệng lưỡi của Hồng Liên Ma Tôn cũng chẳng độc bằng ngươi. Ngươi cứ như thế, tương lai không có phần trong Tứ Đại Ma Tôn đâu!”
Mai Khinh Liên vẻ mặt không quan tâm: “Ma Tôn gì đó cũng không phải theo lời ngươi.”
Trong lúc đám người đấu võ mồm, Sở Hưu đã kết thúc trận chiến.
Còn chưa biết người của Phạm Giáo ở đâu, Sở Hưu không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Cho nên ngay khoảnh khắc hai người xuất thủ, Sở Hưu đã thi triển Pháp Thiên Tượng Địa.
Chỉ trong chớp mắt, lực lượng cường đại đã được Sở Hưu hấp thụ vào trong cơ thể, thân hình của y cao vút tới tận mây xanh, trực tiếp chạm vào trận pháp bên trên của Trung Châu.
Một quyền đánh xuống, kiếm gãy người bay. Hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông lập tức bay ngược ra ngoài, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
"Thần thông!"
Những võ giả chưa từng chứng kiến Sở Hưu xuất thủ, ai nấy lao nhao biến sắc, kinh hãi vô cùng.
Tuy thần thông không có nghĩa là Võ Tiên, nhưng trong ý thức người bình thường, chỉ có Võ Tiên mới có thể thi triển thần thông.
Hiện giờ Sở Hưu sử dụng thần thông, theo bọn họ thấy Sở Hưu và Võ Tiên cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Ở phía khác Trần Cửu Long kéo Hướng Tưởng chuẩn bị chạy trốn.
Hắn không hề nghi ngờ quyết tâm giết người của Sở Hưu.
Vũ Văn Phục còn chết dưới tay y, hắn còn phải lo nghĩ gì về chỗ dựa sau lưng mình?
Ngay lúc bọn họ sợ hãi tới mức chuẩn bị bỏ trốn, một luồng kiếm mang nóng rực như hỏa long từ phía xa bay tới, xen lẫn vào đó là một tiếng kiếm ngâm, xuất hiện trước mắt mọi người.
Đó là một võ giả khoảng bốn mươi tuổi, mặc bộ áo đỏ rực như lửa, trường kiếm trong tay hắn cũng tỏa ra khí tức nóng rực, vẫn tra trong vỏ kiếm nhưng lại như ngọn núi lửa bị kiềm chế, không ngừng xao động.
“Là phong chủ của Hỏa Liên Kiếm Phong, một trong Thập Tam Danh Kiếm Phong của Thiên Hạ Kiếm Tông, Nghiêm Tri Phi!”
Sở Hưu ngẩng đầu lên nhìn người này, y cũng từng nghe cái tên này khi đối phó với Cực Lạc Ma Cung ở Nam Vực.
Thiên Hạ Kiếm Tông có Thập Tam Danh Kiếm Phong, đại diện cho mười ba phân chi kiếm đạo của Thiên Hạ Kiếm Tông. Tuy không nhiều tới mười mấy các viện của Thiên La Bảo Tự, hay mười mấy thần cung của Phạm Giáo, nhưng những người có tư cách lên làm phong chủ của Thập Tam Danh Kiếm Phong này đều là đỉnh phong trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa còn tinh thông một loại kiếm đạo.
Nếu không ai đạt tới yêu cầu, cho dù chức danh phong chủ bị bỏ trống, cũng
không có ai ngồi lên vị trí này.
“Xem ra Thiên Hạ Kiếm Tông và chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn có quan hệ không cạn, vị phong chủ nhà ngươi cũng muốn báo thù cho hắn?”
Nghiêm Tri Phi lắc đầu nói: “Thiên Hạ Kiếm Tông ta không có chuyện báo thù, người của chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn cũng không cần chúng ta báo thù. Ta tới chỉ để dẫn người đi.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Trước thì động vào người của ta, giờ thì đòi đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?’
“Nếu không ngươi còn muốn thế nào? Giữ ta ở lại đây chắc?”
Ánh mắt Nghiêm Tri Phi lóe lên một luồng sát khí, hắn cũng là người tính cách nóng nảy táo bạo.
Nhưng lần này đi vào Trung Châu, Kiếm Tôn La Sơn đã từng dặn hắn, phải đặt lợi ích của tông môn lên trên hết.
Cho nên lần này hắn chỉ muốn dẫn hai võ giả bị trọng thương đi, bằng không nếu dựa theo tính cách của hắn lúc trước, thấy đệ tử môn phái mình bị trọng thương, dù sao hắn cũng phải đánh một trận rồi mới nói chuyện khác.
Nhưng hắn lại không ngờ, mình đã nhường nhịn rồi mà đối phương lại định được nước lấn tới?
“Nếu không muốn đi, vậy nằm lại đây đi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Phá Trận Tử trong tay y đã rời vỏ, phong mang vô tận lập tức bao phủ Nghiêm Tri Phi, mờ mịt vô hình, nhưng đao ý ngút trời!
Ngay khoảnh khắc sau, quanh người Nghiêm Tri Phi lập tức dâng lên ngọn lửa vô biên vô tận. Thân thể như cột lửa khổng lồ, ngọn lửa bay vút lên không, ý đồ phá tan Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu.
Tiếng binh khí va chạm leng keng vang lên, cột lửa đứt thành vài khúc, nhưng thân hình Nghiêm Tri Phi lại trực tiếp lao về phía Sở Hưu, kiếm thế hùng hồn như lửa. Chính giữa chiêu kiếm, một đóa hỏa liên nở rộ, khí thế như phần thiên diệt địa, phá hủy hết thảy!
Nửa bước Võ Tiên!
Sức chiến đấu mà Nghiêm Tri Phi thể hiện chắc chắn đã đạt tới trình độ nửa bước Võ Tiên, chẳng trách hắn dám đứng ra khiêu chiến Sở Hưu.
Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu tay niết ấn quyết, Đại Bi Chú được thi triển. Không trung bị xé rách, bàn tay ma thần khổng lồ xé rách hư không, vươn về phía Nghiêm Tri Phi, ép kiếm thế của hắn phải đổi hướng. Hỏa liên nở rộ, chém tan ma thần kia thành từng mảnh.
Nhưng chỉ một khoảnh khắc như vậy, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã chém ra vài đao liên tiếp, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, đao ý Phá Tự Quyết, đao thế Thất Đại Hạn liên tục được thi triển. Chỉ chớp mắt mà đao mang cuồng bạo đã bao phủ lấy Nghiêm Tri Phi.
Mỗi đao chém ra đều là lực lượng cực hạn, đao mang lạnh lẽo kèm theo lực lượng cường đại xé rách hư không, khiến Nghiêm Tri Phi cũng phải biến sắc.
Hắn đã nhìn ra, Sở Hưu và hắn cùng là nửa bước Võ Tiên, tuy thực lực rất mạnh nhưng không phải Võ Tiên chân chính, chắc hẳn hai bên không chênh lệch nhiều.
Kết quả không ngờ đối phương chỉ dùng lực lượng nội tình đơn thuần là áp đảo hắn tới mức này.
"Phá cho ta!"
Nghiêm Tri Phi quát lên một tiếng chói tai, Liệt Viêm Hồng Liên bùng lên, đỏ thẫm như máu, đỏ rực như lửa.
Kiếm quang ngập trời như đóa hồng liên nở rộ, xuyên qua ngăn cản của đao mang. Nhưng ngay khoảnh khắc sau Sở Hưu đã thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, trực tiếp xuất quyền đánh hắn rơi thẳng xuống đất!
Chương 1727 Nhận thua 1
Kết cục của Nghiêm Tri Phi cũng giống như hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông khác, đều bị Sở Hưu cho một quyền đánh bay.
Nhưng điểm khác biệt là, tuy cũng trúng một quyền Phá Trận Tử, nhưng không ngờ hắn vẫn chống đỡ được, không bị trọng thương, còn có thể đứng dậy.
Gương mặt Sở Hưu lộ vẻ kinh ngạc: “Chịu đòn tốt nhỉ, không ngờ võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi thậm chí còn có tu vi thân thể không tệ.”
Võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường, cho dù có là nửa bước Võ Tiên cũng rất ít người chống được một đòn Pháp Thiên Tượng Địa cực hạn của Sở Hưu.
Sở Hưu tăng tốc, định ra tay tiếp, Nghiêm Tri Phi lại lấy ra một thanh tiểu kiếm khác, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định đánh đến cùng với Thiên Hạ Kiếm Tông ta, không chết không thôi à?
Đại La Thần Cung còn chưa chính thức mở cửa, còn lâu mới tới trận chiến cuối cùng. Nếu ngươi nhất quyết dồn ép ta, ta sẽ sử dụng Vạn Kiếm Quy Lưu ngay bây giờ, cùng lắm thì mọi người đồng quy vu tận!”
Thanh tiểu kiếm mà Nghiêm Tri Phi lấy ra trông rất bình thường, vỏ gỗ chuôi gỗ, chỉ dài có một xích.
Nhưng khi hắn nói ra bốn chữ Vạn Kiếm Quy Lưu, mọi người đồng thời lùi lại phía sau, ánh mắt đều lộ vẻ hoảng sợ.
Thậm chí Trần Cửu Long thi triển luôn bí pháp Hóa Long của nhà mình chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Tuy Sở Hưu không biết rốt cuộc thứ này là gì, nhưng cứ nhìn thần sắc của mọi người ở đây là biết, hiển nhiên không phải vật phàm, rất nguy hiểm.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không chết không thôi? Ngươi có tư cách đó ư? Muốn đi cũng được, nhưng vừa rồi người của Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi động tới người của ta. Kẻ nào ra tay thì tự đánh gãy một tay của mình mới có thể đi.
Nếu không, các ngươi cứ nằm lại tại đây chờ mấy chục năm hay mấy trăm năm sau hóa thành yêu quỷ đi.
Nếu các ngươi không tin, có thể thử, xem xem rốt cuộc ai chết ai thôi!”
Thương Thiên Lương đứng phía sau cười khà khà: “Hai tên tiểu tử kia, đừng nhìn nữa, đang nói các ngươi đấy, cái tên hóa giun lớn kia.
Lão phu mặc kệ ngươi hóa long hay hóa giun, lần trước để ngươi trốn thoát, lần này ngươi có thể thử xem rốt cuộc có chạy được khỏi lòng bàn tay lão phu không!”
Trần Cửu Long và Hướng Tưởng lập tức biến sắc, bọn họ không ngờ mình đã kín tiếng vậy rồi mà lão già này vẫn để ý đến.
Ánh mắt Nghiêm Tri Phi lộ vẻ tức giận, bao năm qua Thiên Hạ Kiếm Tông bọn họ chưa bao giờ chịu uất ức đến vậy!
Với tính cách của hắn, hắn thà sử dụng Vạn Kiếm Quy Lưu, mọi người đồng quy vu tận. Có điều tuy hắn không sợ chết nhưng lại sợ sau khi sử dụng Vạn Kiếm Quy Lưu, mình đồng quy mà đối phương vẫn còn sống.
Quay đầu nhìn thoáng qua hai võ giả đã bị Sở Hưu đánh trọng thương, Nghiêm Tri Phi lạnh lùng nói: “Trước đó tông chủ nói với các ngươi thế nào? Kiếm khách thà gãy chứ không cong, nhưng không phải không biết ứng biến!
Vũ Văn Phục chết chứ có phải cha ruột các ngươi chết đâu, các ngươi ra tay làm cái gì? Cho dù đòi lại nhân quả cũng không tới phiên hai người các ngươi!”
Hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia lại cực kỳ dứt khoát, trực tiếp bộc phát cương khí, đánh gãy cánh tay mình, thậm chí không kêu một tiếng.
Nghiêm Tri Phi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn hai người rời khỏi. Sở Hưu cũng tuân thủ lời hứa, không ngăn cản.
Nhưng trước khi đi, Nghiêm Tri Phi không căm tức nhìn Sở Hưu, ngược lại nhìn chằm chằm vào Trần Cửu Long và Hướng Tưởng một lúc.
Hắn ghét nhất là loại người châm ngòi ly gián như vậy!
Tuy hắn không chứng kiến toàn bộ mọi chuyện nhưng hắn biết võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông đều là người thẳng tính, sẽ không ủ mưu tính kế người khác.
Vừa rồi hai người này ra tay, chắc chắn có kẻ khác xúi giục.
Hai võ giả tham gia vây công thấy vậy cũng không để ý tới thể diện, quả quyết bóp gãy một cánh tay rồi cúi đầu nói: “Chúng ta bị lòng tham che mắt, mong Sở đại nhân thứ lỗi.”
Bọn họ cũng là người có thân phận ở Nam Vực, nhưng ở Trung Châu đông đúc cường giả này, hai người không tính là gì.
Không muốn nhận thua thì chỉ có một con đường chết, Thiên Hạ Kiếm Tông còn nhận thua, bọn họ cố làm cái gì?
Lúc này hai người bọn họ cũng khóc không ra nước mắt.
Trước đó bọn họ xuất thủ thật ra chỉ là vì biết thân phận của Hướng Tưởng và Trần Cửu Long, muốn nịnh bợ hai vị truyền nhân của Cổ Tôn này mà thôi, không ngờ lại đắc tội với người mà mình không đắc tội nổi.
Lần này thì hay rồi, mất cả chì lẫn chài.
Phế bỏ một cánh tay, tuy chỉ vài ngày là khôi phục được, nhưng nơi này là Trung Châu, lãng phí vài ngày khác nào lấy mạng bọn họ.
Sáu người nhận thua, Trần Cửu Long cắn răng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không động thủ.
Thiên Hạ Kiếm Tông có thể nhận thua là vì bọn họ không muốn lãng phí lực lượng trong chuyện không quan trọng này. Đã vào Trung Châu, đương nhiên
phải đặt lợi ích của tông môn lên trên hết.
Hai võ giả tán tu kia nhận thua là vì bản thân họ là người đi từ tầng chót giang hồ lên, coi như co được giãn được.
Nhưng hai người bọn họ thì sao?
Bọn họ là truyền nhân của Cổ Tôn, thân phận cực kỳ tôn quý.
Trước đó bọn họ bị Sở Hưu đánh trọng thương thì cũng thôi. Con đường võ đạo, có mạnh có yếu, có thua có thắng, thắng bại là chuyện thường của binh gia, như vậy không mất mặt.
Nhưng bây giờ, dưới uy hiếp sinh tử, bọn họ lại phải nhận thua trước mặt bao nhiêu người, chuyện này khiến Trần Cửu Long không chịu nổi.
Vinh dự của sư môn và lòng kiêu hãnh không cho phép hắn làm vậy.
Nhưng ngay lúc này Hướng Tưởng lại đột nhiên xuất chưởng, ánh trăng bộc phát, trực tiếp đánh gãy một tay của hắn.
Nếu không phải hắn và Hướng Tưởng tương giao tâm đầu ý hợp, hai người cực kỳ tin tưởng lẫn nhau, e rằng hắn đã vô thức xuất thủ.
Không đợi hắn hỏi vì sao, Hướng Tưởng cũng trực tiếp đánh gãy một tay của mình, quay người kéo Trần Cửu Long bỏ đi.
Mãi tới khi chạy cách xa Sở Hưu mấy chục dặm, Trần Cửu Long mới hô to: “Vì sao vừa rồi ngươi lại làm vậy? Chúng ta tự phế một tay, cúi đầu chịu thua tên Sở Hưu kia. Bao nhiêu người đang nhìn đấy, lần này chúng ta còn mặt mũi nào nữa, sau này làm sao bàn giao cho sư môn?”
Gương mặt Hướng Tưởng vẫn nguyên vẻ nghĩ mà sợ: “Bàn giao? Nếu chúng ta không đi, thậm chí còn không có cơ hội bàn giao!
Chắc ngươi cũng biết, chi phái Cổ Nguyệt Tôn Giả của ta có năng lực cảm giác cực kỳ cường đại, mẫn cảm dị thường.
Vừa rồi ta cảm thấy sát ý cực mạnh trên người tên Sở Hưu kia, nếu chúng ta không đi, rất có thể đối phương sẽ giết chết chúng ta!”
Hướng Tưởng cảm giác không sai, đúng là vừa rồi Sở Hưu đã có sát ý.
Y có thể thả người của Thiên Hạ Kiếm Tông, đó là vì y không nắm chắc rốt cuộc Vạn Kiếm Quy Lưu kia là gì, không muốn lật thuyền trong mương nên mới lùi một bước.
Còn hai võ giả tán tu, tuy thực lực của bọn họ không tệ, nhưng đối với Sở Hưu hiện tại, bọn họ đã không còn uy hiếp gì, thả bọn họ đi cũng không sao.
Chương 1728 Nhận thua 2
Chỉ có Trần Cửu Long và Hướng Tưởng, hai kẻ này từng vây công mình, giờ lại dám ra tay với đám người Sở Hưu, coi như đã kết thù không chết không thôi với Sở Hưu.
Hơn nữa sau lưng bọn họ có sư môn, có hai vị Cổ Tôn, là cường giả có thể uy hiếp đến Sở Hưu.
Cho nên nếu có cơ hội giết chết bọn họ, Sở Hưu sẽ tuyệt đối không lưu thủ.
Chỉ có điều y đã nói ra trước mặt mọi người, ngang nhiên đổi ý sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của y.
Tuy Sở Hưu không mấy để ý tới thanh danh, nhưng hiện tại hắn đang liên thủ với Thiên La Bảo Tự, cho nên cũng phải chú ý một chút.
Cũng may Hướng Tưởng phản ứng nhanh, nếu hắn chậm một bước nữa, Sở Hưu sẽ lập tức ra tay làm khó dễ bọn họ, trách bọn họ muốn ăn thua đủ, sau đó không cho bọn họ cơ hội lên tiếng, trực tiếp giết chết.
Nguy cơ của bọn Lã Phụng Tiên đã được giải quyết, những người khác đứng xem cũng bỏ đi. Đám người Lã Phụng Tiên đang định lại gần nói chuyện với Sở Hưu, nhưng Sở Hưu lại đi thẳng về phía đám người Lăng Tiêu Tông.
Vị Ngô trưởng lão của Lăng Tiêu Tông thở dài một tiếng, có vẻ xấu hổ.
Dù sao ngày trước Sở Hưu đã cứu tông chủ của bọn họ, kết quả lần này thấy người bên phía Sở Hưu gặp nguy cơ mà bọn họ lại không tới hỗ trợ, đúng là chuyện này có phần quá đáng.
Ngô trưởng lão đang định nói gì, không ngờ Sở Hưu lại đi thẳng về phía Hiên Viên Vô Song, vươn tay về phía hắn.
Hiên Viên Vô Song vốn không ngờ Sở Hưu lại đột nhiên ra tay với mình.
Trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, Hiên Viên Vô Song thậm chí không kịp lấy Phương Thiên Họa Kích ra, chỉ có thể bộc phát khí lĩnh vực và cương khí để ngăn cản.
Nhưng ngay sau đó Thần Vực lan tỏa quanh người Sở Hưu, lĩnh vực của Hiên Viên Vô Song lập tức bị phá tan.
Tạo Hóa Thiên Ma hóa thành bóng tối dung nhập vào cái bóng của Hiên Viên Vô Song, lực lượng đột nhiên bộc phát, trói chặt lấy hắn.
Sở Hưu trực tiếp giơ tay bóp lấy cổ Hiên Viên Vô Song, nhấc cả người hắn lên, lạnh lùng nói: “Hiên Viên Vô Song! Ngươi muốn chết ư? Hay ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Trước đó khi Hướng Tưởng và Trần Cửu Long ra tay với đám người Lã Phụng Tiên, Sở Hưu đã cảm thấy không đúng.
Theo lý mà nói, Hướng Tưởng và Trần Cửu Long không biết quan hệ giữa y và Lã Phụng Tiên. Tiếng tăm của Sở Hưu chỉ lan truyền tại Đông Vực và Nam Vực, cho nên theo đại đa số người Đại La Thiên, đám người Lã Phụng Tiên chỉ là
‘loại vô danh’ mà thôi.
Ở đây chỉ có một người duy nhất hiểu rất rõ về Sở Hưu, biết rất nhiều chi tiết về y. Nói chính xác hơn là một đám người, người của Lăng Tiêu Tông.
Tuy trước đó Sở Hưu cũng đối nghịch với Lăng Tiêu Tông, nhưng sau này y cứu Phương Ứng Long, quan hệ của y với Lăng Tiêu Tông cũng trở nên hoàn hoãn hơn nhiều, thậm chí rất nhiều người còn nhớ Lăng Tiêu Tông nợ y một ân tình, không có lý do gì để tính kế y trong thời điểm này.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại thì ngoài Hiên Viên Vô Song ra, không còn ai khác.
Vừa rồi khi giao thủ, Sở Hưu vẫn luôn chú ý tới Hiên Viên Vô Song, nhìn sắc mặt của hắn là Sở Hưu biết, chắc chắn chuyện này do hắn gây ra.
Hiên Viên Vô Song giãy giụa nhưng kinh mạch toàn thân đều bị lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma thẩm thấu, thậm chí không thể điều động cương khí.
“Sở Hưu! Ngươi dám!” Hiên Viên Vô Song gắng gượng gằn bốn chữ ra khỏi kẽ răng.
“Ngươi xem ta có dám không!”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí lạnh lẽo, như sắp tràn ra ngoài. Cương khí trong tay y bộc phát, thậm chí với cường độ thân thể của Hiên Viên Vô Song cũng không gánh nổi, mắt thấy sắp bị Sở Hưu bóp chết.
Hiên Viên Vô Song bày mưu như vậy, chỉ cần không phải mù lòa thì ai cũng có thể thấy được, ngay cả những người khác trong Lăng Tiêu Tông cũng không chấp nhận được.
Chỉ có điều võ giả Lăng Tiêu Tông đi vào Trung Châu lần này ngoài một vị trưởng lão chấp sự có thâm niên thì thân phận của Hiên Viên Vô Song là cao nhất.
Cho dù lúc trước hắn bị Tần Bách Nguyên phạt phải đi tuần trên đường, phạt hắn đứng thủ thành, nhưng Hiên Viên Vô Song vẫn là người thừa kế của Lăng Tiêu Tông, thân phận này còn chưa bị tước đoạt.
Lúc này thấy người thừa kế Lăng Tiêu Tông bọn họ sắp bị Sở Hưu bóp chết, Ngô trưởng lão lập tức lao tới khổ sở cầu xin: “Sở đại nhân, lần này là Hiên Viên Vô Song không hiểu chuyện, hắn không cố ý đâu, chỉ vô tình lỡ miệng mà thôi, ngươi bỏ qua cho hắn lần này đi.
Chúng ta cùng là tông môn ở Đông Vực, sau khi vào Trung Châu nên giúp đỡ nhau mới đúng, sao lại tự giết lẫn nhau.”
Sở Hưu ngừng tay nhìn Ngô trưởng lão, lạnh nhạt nói: “Hiểu lầm? Ngô trưởng lão, rốt cuộc ngươi coi bản thân là ngu ngốc hay coi ta là ngu ngốc? Ngươi thật sự nghĩ đây là hiểu lầm à?
Nếu ngươi đã biết chúng ta cùng là người Đông Vực, vì sao vừa rồi không ra tay giúp đỡ?
Sở Hưu ta tự hỏi mình không làm gì có lỗi với Lăng Tiêu Tông ngươi, lần trước Phương tông chủ được ta cứu, nhưng ta đâu có chủ động yêu cầu báo đáp.
Ta không hy vọng Lăng Tiêu Tông các ngươi cho ta cái gì, kết quả bây giờ các ngươi lại giở trò với người của ta. Lăng Tiêu Tông các ngươi có ơn tất báo như vậy đấy à?”
Ngô trưởng lão bị lời nói sắc bén của Sở Hưu làm cho mặt mày đỏ bừng, cuối cùng hắn đành cắn răng nói: “Sở đại nhân, lần này đúng là Lăng Tiêu Tông làm không đúng, mong ngài thứ lỗi.
Sư tổ làm chứng, sau chuyện này, chỉ cần ta gặp được trưởng lão, ta sẽ lập tức báo cho hắn. Trong Trung Châu này, Hiên Viên Vô Song không có quyền ra lệnh nữa!
Sau chuyện Đại La Thần Cung này, bất luận Hiên Viên Vô Song còn sống hay đã chết, chắc chắn Lăng Tiêu Tông ta sẽ trả lại cho Sở đại nhân một câu trả lời công bằng!”
Lần này Ngô trưởng lão đã thề độc.
Hắn là trưởng lão của Lăng Tiêu Tông, lúc này lấy toàn bộ Lăng Tiêu Tông ra thề, có thể nói là đánh cược toàn bộ danh dự của tông môn.
Ở đây vẫn còn một số người ngoài, còn có cả người của Thiên La Bảo Tự, Ngô trưởng lão đã thề như vậy, tương lai Lăng Tiêu Tông có đổi ý, ném hắn ra đền tội thì cũng bị người khác coi thường.
Sở Hưu quay đầu sang nhìn Hiên Viên Vô Song, vứt hắn xuống mặt đất.
Hiên Viên Vô Song giãy dụa, còn định nói gì đó nhưng Ngô trưởng lão trực tiếp rút kiếm, chỉ thẳng vào hắn lạnh lùng nói: “Hiên Viên Vô Song, nếu ngươi còn gây chuyện nữa, ta sẽ giết ngươi trước.
Chết trong tay ta còn hơn chết trong tay người ngoài, gây thêm phiền toái cho Lăng Tiêu Tông ta.”
"Ngươi dám!"
Hiên Viên Vô Song căm tức nhìn Ngô trưởng lão, có vẻ không thể tin nổi vị trưởng lão luôn khúm núm trước mặt mình lại dám dùng binh khí chỉ vào mình.
Ngô trưởng lão lạnh lùng nói: “Có gì mà không dám?
Người thừa kế Lăng Tiêu Tông không phải chỉ có mình ngươi, nếu ngươi nhất quyết gây thêm phiền toái cho tông môn, ta đành phải giết chết ngươi trước, thanh lý môn hộ!
Năm xưa Ngô mỗ bị đại phái Đông Vực truy sát, là Lăng Tiêu Tông cứu tính mạng của ta, truyền công pháp cho ta, giúp ta đi tới ngày hôm nay.
Đừng nói ngươi chỉ là một người thừa kế của tông môn, cho dù là tông chủ, gây ra chuyện tổn hại lợi ích của Lăng Tiêu Tông, ta cũng dám liều mạng như vậy!”
Chương 1729 Thu hoạch của mọi người
Sở Hưu hơi ngạc nhiên nhìn vị Ngô trưởng lão kia, loại đại phái như Lăng Tiêu Tông đúng là có nội tình của đại phái.
Thật ra như Ngô trưởng lão mới là người mà một tông môn muốn có nhất, cũng là lực lượng trung kiên đáng giá nhất.
Xưa nay tông môn không phải của riêng một ai, chỉ có người như Ngô trưởng lão, không sợ uy quyền của kẻ khác, lúc nào cũng đặt lợi ích của tông môn lên đầu, tông môn mới có thể phát triển lâu dài.
Lăng Tiêu Tông có thể nắm giữ thanh danh đại phái đệ nhất Đông Vực hơn một vạn năm, không phải không có nguyên nhân.
Thấy Ngô trưởng lão ép Hiên Viên Vô Song đi khỏi, Thương Thiên Lương phía sau Sở Hưu kinh ngạc truyền âm: “Không ngờ ngươi lại thả thằng nhãi đó đi. Như vậy đâu giống tác phong của ngươi.
Với thực lực của chúng ta, cho dù có diệt sạch đám người Lăng Tiêu Tông trong Đại La Thiên cũng được.
Lăng Tiêu Tông không có ai đột phá Võ Tiên, mạnh nhất chỉ là một vị trưởng lão nửa bước Võ Tiên.”
Sở Hưu nheo mắt truyền âm: “Đừng quên, Lăng Tiêu Tông còn nợ ta một ân tình, thời nay con nợ là to nhất, bây giờ ta cũng sợ bọn chúng trở mặt, chẳng phải uổng phí ân tình kia à?
Ngoài ra, hòa thượng Pháp Minh đang đứng bên cạnh, bây giờ chúng ta đang hợp tác với Thiên La Bảo Tự, không thể làm gì quá đáng được.
Tuy ta không biết tác phong của đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự này có giống như dưới hạ giới không, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhưng Hiên Viên Vô Song có thể sống sót rời khỏi Đại La Thiên hay không, còn chưa biết được đâu!
Đừng quên trong Đại La Thiên này có vô số nguy hiểm, chết mất vài người cũng rất ‘bình thường’, không phải sao?”
Tuy hiện tại biểu cảm của Sở Hưu rất nhẹ nhàng, nhưng Thương Thiên Lương ở cạnh Sở Hưu lâu như vậy, hắn biết tính cách Sở Hưu.
Y đã nói ra những lời này với giọng điệu như vậy, có thể tưởng tượng được tương lai của Hiên Viên Vô Song sẽ ra sao.
Sở Hưu quay đầu lại, cười khổ với hòa thượng Pháp Minh nói: “Đây là ân oán cá nhân của ta với một số võ giả Đông Vực, đã để Pháp Minh đại sư cười chê rồi.
Người trong giang hồ mà, ngươi không trêu chọc người khác nhưng luôn có người khác tới trêu chọc ngươi.
Vì thể diện của bản thân và những người bầu bạn bên cạnh ta, ta đành phải ương ngạnh đến cùng, không thể nhượng bộ được.”
Pháp Minh cũng gật đầu ra vẻ đã hiểu: “Chuyện này thì bần tăng biết.
Cũng như đám dị đoan Phạm Giáo kia, cho dù Thiên La Bảo Tự ta không đến trêu chọc bọn chúng, bọn chúng vẫn sẽ nhảy ra gây chuyện.
Sở thí chủ là nhân vật tuấn kiệt ở Đông Vực, bị người khác ghen tị cũng rất bình thường.”
Tuy Pháp Minh cũng cảm thấy hình như kẻ thù của Sở Hưu hơi nhiều, nhưng dù sao trước đó Sở Hưu đã cứu mạng hắn, theo Pháp Minh thấy chắc chắn có kẻ đố kỵ với Sở Hưu, cho nên ở Trung Châu mới có nhiều người nhắm vào y như vậy.
Đặc biệt là Hiên Viên Vô Song, cảm xúc ghen tị trong lòng đối phương đã rất rõ ràng, hiển nhiên tâm trạng này sẽ dần dần ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn.
Sau khi hàn huyên với Pháp Minh vài câu, Sở Hưu mới tới gặp mấy người Lã Phụng Tiên,, hỏi thăm tình huống.
Lục Giang Hà gật gù đắc ý nói: “Lúc trước ngươi còn bảo Trung Châu này nguy hiểm gì đó, yêu quỷ khó đối phó ra sao.
Không thể tin tưởng vào con mắt của mình, cũng không thể tin tưởng cảm giác của mình, cho nên ta chỉ tin vào lực lượng khí huyết mà mình hấp thụ được.
Yêu quỷ không có khí huyết, cho nên không cách nào hấp thu lực lượng khí huyết thì là giả rồi. Thời gian vừa qua thu hoạch của ta cũng không ít đâu.”
Nói đoạn, Lục Giang Hà trực tiếp tung ra một bao hồn tinh lớn, keng ca leng keng, xem ra phải khoảng mấy chục viên, nhưng không có viên nào lớn, trọng lượng chỉ khoảng một cân, to bằng nắm tay trẻ em.
Đương nhiên Lục Giang Hà không nói hết mọi chuyện.
Tuy hắn giết không ít yêu quỷ, nhưng cũng gặp phải không ít cường giả, khí tức trên người mỗi kẻ đều khiến hắn thậm chí không có cả dũng khí ra tay.
Cho nên nhân lúc những người kia còn chưa kịp phản ứng, hắn lập tức thi triển Huyết Độn bỏ chạy không còn tăm hơi, thậm chí khiến những người đó cũng sửng sốt.
Có vài người vốn không có ác ý, thấy Lục Giang Hà vừa gặp mặt đã thi triển Huyết Độn, còn tưởng phía sau mình có thứ gì đáng sợ.
Nhưng chuyện này đúng là mất mặt, ảnh hưởng tới hình tượng Đệ Ngũ Ma Tôn của hắn.
Dù sao Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa vốn chẳng có ai vừa gặp kẻ địch đã bỏ chạy.
“Đừng chủ quan, yêu quỷ cường đại thật sự có thể lặn sâu vào tâm cảnh của ngươi, đến lúc đó cho dù ngươi không hấp thu được lực lượng khí huyết nhưng ngươi vẫn cho rằng mình đã hấp thu được lực lượng khí huyết.” Sở
Hưu dạy bảo.
Lục Giang Hà còn thấy không phục, Sở Hưu trực tiếp lấy hồn tinh của quỷ tướng kia ra. Nhìn viên hồn tinh lớn cỡ đầu người nặng chừng mười cân, Lục Giang Hà lập tức im lặng.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Mai Khinh Liên, hơi ngạc nhiên: “Ngươi đã đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?”
Mai Khinh Liên rướn phần cổ mảnh khảnh trắng trẻo như tuyết nói: “Sao nào? Các ngươi đột phá từ lâu rồi, giờ ta mới đuổi theo thì kỳ lạ lắm à?
Lực lượng từ hồn tinh của đám yêu quỷ kia rất đặc biệt, đừng nhìn lực lượng bọn chúng rất quỷ dị, lực lượng của hồn tinh lại là lực lượng nguyên thần thuần túy nhất.
Sau khi luyện hóa, kết hợp với Xá Nữ Đại Pháp và Hồng Liên Nghiệp Hỏa, không ngờ lại tạo thành một loại lực lượng cực kỳ quỷ dị, ta cũng nhân cơ hội đó đột phá.”
Nghe chuyện Mai Khinh Liên cũng luyện hóa hồn tinh, Sở Hưu vội vàng hỏi: “Vậy ngươi có bị yêu quỷ để mắt tới, có bị bao vây không?”
Mai Khinh Liên sắc mặt khó hiểu: “Nơi này đâu đâu cũng có yêu quỷ, đi nhầm một bước là vào lĩnh vực của yêu quỷ, vốn dĩ lúc nào chẳng bị bao vây?
Nhưng cũng không quan trọng, Hồng Liên Nghiệp Hỏa có năng lực khắc chế yêu quỷ rất mạnh, ta gần như không gặp phiền toái gì.”
Sở Hưu cũng đoán được đái khái.
Đúng là võ giả luyện hóa hồn tinh rất dễ bị yêu quỷ để mắt tới, nhưng chuyện này được quyết định bởi việc ngươi luyện hóa yêu quỷ đẳng cấp ra sao.
Sở Hưu rất ‘may mắn’, vừa ra ngoài đã gặp một yêu quỷ cấp cao, cho nên sau này cũng bị quỷ tướng nhắm vào.
Hơn nữa, có lẽ những yêu quỷ mà Mai Khinh Liên để mắt tới có cấp bậc không cao, cho nên trước mặt Hồng Liên Nghiệp Hỏa, chúng chỉ là đưa đồ ăn mà thôi.
Sở Hưu lại nhìn sang phía Lã Phụng Tiên: “Lã huynh, thời gian vừa qua ngươi có gặp nguy hiểm gì không?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Nguy hiểm lớn thì không, nhưng lực lượng của yêu quỷ kia đúng là thú vị. Có điều chúng không cách nào ảnh hưởng tới tâm cảnh của ta.
Ta cũng không gặp võ giả nào có thực lực quá mạnh, hơn nữa còn có vài vị bằng hữu tình cách hào sảng, tỉ thí với nhau vài chiêu rồi giải tán, không có tranh đoạt gì.”
Nói đến đây Lã Phụng Tiên lấy ra hơn mười tấm lệnh bài và một đống hồn tinh nói: “Sở huynh, đây là những gì ta tích cóp được trong thời gian vừa rồi, tuy không nhiều nhưng cũng có thể thêm một chút sức giúp ngươi vào Đại La Thần Cung.”
Nhìn đống hồn tinh cao cỡ nửa người, Lục Giang Hà trợn tròn hai mắt: “Không phải ngươi chui vào hang ổ yêu quỷ đấy chứ?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không phải, thực ra ta chưa từng gặp yêu quỷ, đống hồn tinh này đều do ta nhặt.”
"Nhặt!?"
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Đúng là nhặt, lúc trước ta định tìm một hang động để nghỉ ngơi, phát hiện một con yêu quỷ rất yếu. Ta giết chết nó, tìm được di hài của một vị tiền bối, trong di hài của hắn có chỗ hồn tinh này.
Ta nghĩ chắc hắn gặp bất trắc bỏ mạng tại đây, nguyên thần vừa bị đồng hóa thành yêu quỷ thì ta tới giết chết, đống hồn tinh này cũng bị ta nhặt lấy.”
Sở Hưu nhìn thoáng qua viên hồn tinh lớn cỡ đầu người trong tay, lặng lẽ cất đi, không nói gì tiếp.
Chương 1730 Trước khi quyết chiến 1
Lần này Lã Phụng Tiên đúng là may mắn tới mức khiến người ta tức điên.
Võ giả chết trong Trung Châu là chuyện rất bình thường, nhưng không bình thường là có người cầm theo nhiều hồn tinh như vậy lại chết trong nội bộ Trung Châu.
Có thể thu thập được nhiều hồn tinh như vậy, chắc chắn là cường giả có tư cách tham gia tranh đoạt thứ hạng đứng đầu, không tới thời khắc tranh đoạt cuối cùng, có lẽ sẽ không vẫn lạc.
Kết quả hiện tại đối phương lại chết ở đây, hơn nữa xung quanh chỉ có yêu quỷ mà đối phương biến thành sau khi chết chứ không có yêu quỷ khác. Khả năng lớn nhất là đối phương cũng bị yêu quỷ giết chết, nhưng cuối cùng đồng quy vu tận với con yêu quỷ kia.
Hơn nữa thời gian của Lã Phụng Tiên là cực kỳ tình cờ.
Nếu hắn tới muộn hơn một chút, đối phương biến thành yêu quỷ rồi hấp thu lực lượng trong hồn tinh, trực tiếp biến thành yêu quỷ cấp cao. Đến lúc đó có lẽ ngay cả Lã Phụng Tiên cũng chỉ có thể giữ mạng.
Lã Phụng Tiên may mắn như vậy khiến người ta hâm mộ không thôi, ít nhất hắn thoải mái hơn Sở Hưu xui xẻo suốt chặng đường đi vào Trung Châu.
Nhưng không ai ghen tị với Lã Phụng Tiên.
Cho dù hắn có may mắn đi nữa, những thứ lấy được cũng không phải vì mình mà giao toàn bộ cho Sở Hưu.
Sở Hưu không nhiều lời cảm ơn, giữa y và Lã Phụng Tiên không cần những lời khách sáo này.
“Đúng rồi, trong các ngươi có ai thấy Ngụy lão không?”
Những người phe Sở Hưu vào Trung Châu, trừ Ngụy Thư Nhai ra, còn lại đều tập hợp ở đây.
Đương nhiên còn thiếu cả Trần Thanh Đế, nhưng Thương Thiên Lương đã gặp Trần Thanh Đế, với thực lực của đối phương, chắc chắn dọc con đường này chỉ có càn quét, không cần phải lo lắng.
Mai Khinh Liên cau mày nói: “Các ngươi cũng chưa gặp Ngụy lão à? Chúng ta cũng vậy.”
Nghe đám người Mai Khinh Liên nói vậy, Sở Hưu cũng nhíu mày.
Theo lý thuyết, tất cả mọi người đã vào khu vực bên trong của Trung Châu, khoảng cách đã từ từ thu hẹp, tỷ lệ gặp võ giả khác sẽ tăng lên.
Hơn nữa thời gian vừa rồi, những chuyện Sở Hưu làm trong Trung Châu khiến danh tiếng của y vang dội, bất luận uy danh hay ác danh, tóm lại là y rất nổi danh.
Cho nên sau thời gian dài như vậy, Ngụy Thư Nhai cũng nên xuất hiện mới đúng. Nhưng kết quả lại là không một ai từng gặp Ngụy Thư Nhai, chuyện này khiến trong lòng Sở Hưu bỗng có cảm giác nặng nề.
Tuy thực lực của Ngụy Thư Nhai cũng không yếu, nhưng trong khu vực Trung Châu này, nửa bước Võ Tiên cũng không hiếm thấy.
Quan trọng nhất là đám yêu quỷ kia, đặc biệt là cấp bậc như quỷ tướng, một võ giả không tinh thông bí pháp nguyên thần, cho dù có là Võ Tiên cũng rất khó đánh bại được nó.
Lã Phụng Tiên ở bên cạnh khuyên nhủ: “Sở huynh, ngươi đừng lo lắng, Ngụy lão kinh ngạc phong phú, thủ đoạn lão luyện, cho dù có gặp chuyện bất ngờ gì, chắc Ngụy lão cũng có thể chống chọi được.”
Lục Giang Hà ở bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, ông lão kia trông đâu có giống loại đoản mệnh.”
Mai Khinh Liên ở bên cạnh hung hăng trừng mắt với Lục Giang Hà, có biết nói năng không vậy?
Sở Hưu lắc đầu nói: “Tạm thời không suy nghĩ nhiều nữa, để ý tới động tĩnh của Ngụy lão.”
Hiện tại đang là ở Trung Châu, cho dù mọi người muốn tìm Ngụy Thư Nhai cũng không có cách nào.
Cho nên bất luận là nôn nóng hay đi lung tung như con ruồi không đầu, đều không có tác dụng gì, ngược lại còn trễ nải thời gian.
Tuy Sở Hưu cũng rất lo lắng cho Ngụy Thư Nhai, nhưng hắn vẫn giữ được lý trí tuyệt đối.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Lục Giang Hà hỏi.
Sở Hưu nhìn Pháp Minh ở sau lưng nói: “Bây giờ ta đang liên thủ với Thiên La Bảo Tự, chuẩn bị đối phó với Phạm Giáo.
Vừa hay các ngươi cũng tới, tỷ lệ thắng của phe ta lại tăng thêm vài phần.”
Nghe Sở Hưu nói mới biết, không ngờ y lại liên thủ với hòa thượng của Thiên La Bảo Tự, đám người Lục Giang Hà trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sở Hưu nói cái gì bọn họ cũng tin, nhưng bây giờ Sở Hưu lại nói y liên thủ với Thiên La Bảo Tự, sao cứ có cảm giác mèo vờn chuột vậy?
Nhưng khi bọn họ tới địa điểm tập kết của Thiên La Bảo Tự, bọn họ cũng phải tin những lời Sở Hưu nói là thật.
Hơn nữa cảm quan của hòa thượng Thiên La Bảo Tự về Sở Hưu còn không tệ, dù sao Sở Hưu cũng phá giải tình thế khó khăn của bọn họ, hơn nữa còn giết không ít võ giả Phạm Giáo.
Đối với các hòa thượng Thiên La Bảo Tự, chỉ cần giúp bọn họ giết đám dị đoan kia, vậy sẽ là bằng hữu minh hữu của bọn họ.
Sở Hưu tìm tới chỗ Pháp Tịnh, trầm giọng nói: “Pháp Tịnh đại sư, hiện giờ hành động chúng ta đã bị người của Phạm Giáo phát hiện.
Trước đó người của Phạm Giáo liên tục mất mạng trong tay ta, chỉ cần Phạm Giáo không phải kẻ ngốc, chắc chắn bọn chúng đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
Sau đó ta lại ra tay cứu viện người dưới trướng minh, Pháp Minh đại sư cũng có mặt, bị không ít người nhìn thấy.
Một khi có người báo tin, ta tin rằng Phạm Giáo sẽ nhanh chóng biết được những chuyện chúng ta làm trong thời gian vừa rồi.
Cho nên tới giờ thì câu cá cũng vô dụng, đã đến lúc ngả bài rồi.
Nhưng ta không biết bên phía Thiên La Bảo Tự đã chuẩn bị quyết một trận sống mái với Phạm Giáo hay chưa?”
Pháp Tịnh chỉ vào bản thân và các đệ tử Thiên La Bảo Tự khác nói: “Tất cả các đệ tử Thiên La Bảo Tự đều đã chuẩn bị.
Từ khi đi vào Trung Châu, Thiên La Bảo Tự ta và Phạm Giáo đã là không chết không thôi.
Trước đó ngươi cũng thấy đấy, Phạm Giáo cố ý chuẩn bị bí pháp là để nhắm vào Thiên La Bảo Tự ta.
Từ đầu Phạm Giáo đã không định để Thiên La Bảo Tự ta tham gia vào tranh đoạt Đại La Thần Cung. Còn bây giờ, lập trường của Thiên La Bảo Tự ta cũng như vậy.”
Pháp Tịnh vốn là người của Hóa Sinh Các, còn Hóa Sinh Các là một trong những tòa các có chiến lực mạnh mẽ nhất Thiên La Bảo Tự, thường là người xung phong trước nhất.
Cho nên trên người võ giả Hóa Sinh Các đều có một luồng sát khí, nhưng trên người Pháp Tịnh lại không. Nhưng thay vào đó trên người hắn lại có một luồng ý lạnh, thậm chí lơ đãng để lộ khí tức thôi cũng khiến người ta thấy trong lòng phát lạnh.
Hòa thượng này đã nổi sát ý, sát ý nhắm vào Phạm Giáo.
Sở Hưu híp mắt nói: “Thế thì tốt, thật ra ta cũng vậy.
Tân Già La muốn giết ta, Phạm Giáo muốn giết ta, vậy ta giết chết bọn chúng trước!”
Trên người cả hai không có chút sát khí nào, nhưng khí tức lạnh lùng đó lại bất giác lan tỏa.
Đã đến thời điểm này rồi, không cần kế hoạch hay âm mưu gì, chỉ cần người của Phạm Giáo ngoi đầu lên, chắc chắn hai bên sẽ có một trận huyết chiến.
Trong Tây Vực, chỉ có một nhà có tư cách đi vào tranh đoạt danh ngạch vào Đại La Thần Cung.
Lúc này trong cứ điểm của Phạm Giáo, Tân Già La nhận những tin tức mà võ giả Phạm Giáo cấp dưới thu thập, lực lượng quy tắc quanh người bỗng có vẻ xao động.
Đọc tin tình báo mới, hắn thậm chí không thể khống chế được lực lượng Võ Tiên mà mình vừa đột phá nhận được.
Kết quả hiện tại, người này lại trở thành Sở Hưu. Cảm giác ghen tị không thể kiềm chế nảy mầm trong lòng, có lẽ ngay chính hắn cũng không ý thức được điều này.
Lúc này Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đang định bỏ đi, nhưng hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông lại đồng thời bước lên một bước, Trần Cửu Long có muốn kéo cũng không giữ được.
“Vũ Văn Phục bị ngươi giết chết?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Phải thì sao? Các ngươi muốn báo thù cho hắn à?”
Một người trong đó lắc đầu nói: “Báo thù? Hắn không phải người của Thiên Hạ Kiếm Tông ta, đương nhiên không cần chúng ta tới báo thù.
Nhưng chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn có giao tình với Thiên Hạ Kiếm Tông ta, hơn nữa còn nhờ chúng ta chiếu cố cho hắn.
Kết quả hắn lại chết trong tay ngươi, như vậy là chúng ta làm việc không tốt, là nhân quả. Chúng ta không phải tới báo thù, chỉ là đòi lại nhân quả mà thôi.”
Trần Cửu Long và Hướng Tưởng ở phía sau đều có vẻ nôn nóng, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói trước mặt Sở Hưu, thậm chí không dám truyền âm, chỉ sợ lúc này Sở Hưu lại chú ý tới bọn họ.
Hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia có thực lực không yếu, nhưng bọn họ không biết rốt cuộc mình đang đối mặt với con quái vật ra sao.
Với chút thực lực đó của các ngươi mà định hung hăng đòi lại nhân quả? E là bản thân các ngươi còn chẳng có cơ hội đi về.
“Nhân quả? Chỉ bằng các ngươi?” Gương mặt Sở Hưu lộ ra nụ cười như có như không.
“Còn có kiếm trong tay chúng ta!”
Dứt lời, hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông lao thẳng về phía Sở Hưu, kiếm khí trong tay bộc phát, kiếm ý xông thẳng tới tận trời, uy thế vô cùng đáng sợ.
Lã Phụng Tiên vô thức định hỗ trợ nhưng bị Lục Giang Hà kéo lại.
“Bình tĩnh, ngươi nghĩ đối phó với hai tên này mà Sở Hưu còn cần hỗ trợ à?
Bản tôn dạy ngươi này, khi cấp trên muốn ra tay, tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào, đứng bên dưới hô hào giáo chủ uy vũ là được.
Như vậy mới có tiền đồ.”
Mai Khinh Liên ở bên cạnh đột nhiên nói: “Cho nên, đây chính là lý do ngươi bị Độc Cô giáo chủ phong ấn năm trăm năm? Vỗ mông ngựa vỗ nhầm vào chân ngựa?’
Sắc mặt Lục Giang Hà lập tức đen kịt: “Hừ! Bản tôn không so đo với nữ nhân, năm xưa miệng lưỡi của Hồng Liên Ma Tôn cũng chẳng độc bằng ngươi. Ngươi cứ như thế, tương lai không có phần trong Tứ Đại Ma Tôn đâu!”
Mai Khinh Liên vẻ mặt không quan tâm: “Ma Tôn gì đó cũng không phải theo lời ngươi.”
Trong lúc đám người đấu võ mồm, Sở Hưu đã kết thúc trận chiến.
Còn chưa biết người của Phạm Giáo ở đâu, Sở Hưu không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Cho nên ngay khoảnh khắc hai người xuất thủ, Sở Hưu đã thi triển Pháp Thiên Tượng Địa.
Chỉ trong chớp mắt, lực lượng cường đại đã được Sở Hưu hấp thụ vào trong cơ thể, thân hình của y cao vút tới tận mây xanh, trực tiếp chạm vào trận pháp bên trên của Trung Châu.
Một quyền đánh xuống, kiếm gãy người bay. Hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông lập tức bay ngược ra ngoài, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
"Thần thông!"
Những võ giả chưa từng chứng kiến Sở Hưu xuất thủ, ai nấy lao nhao biến sắc, kinh hãi vô cùng.
Tuy thần thông không có nghĩa là Võ Tiên, nhưng trong ý thức người bình thường, chỉ có Võ Tiên mới có thể thi triển thần thông.
Hiện giờ Sở Hưu sử dụng thần thông, theo bọn họ thấy Sở Hưu và Võ Tiên cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Ở phía khác Trần Cửu Long kéo Hướng Tưởng chuẩn bị chạy trốn.
Hắn không hề nghi ngờ quyết tâm giết người của Sở Hưu.
Vũ Văn Phục còn chết dưới tay y, hắn còn phải lo nghĩ gì về chỗ dựa sau lưng mình?
Ngay lúc bọn họ sợ hãi tới mức chuẩn bị bỏ trốn, một luồng kiếm mang nóng rực như hỏa long từ phía xa bay tới, xen lẫn vào đó là một tiếng kiếm ngâm, xuất hiện trước mắt mọi người.
Đó là một võ giả khoảng bốn mươi tuổi, mặc bộ áo đỏ rực như lửa, trường kiếm trong tay hắn cũng tỏa ra khí tức nóng rực, vẫn tra trong vỏ kiếm nhưng lại như ngọn núi lửa bị kiềm chế, không ngừng xao động.
“Là phong chủ của Hỏa Liên Kiếm Phong, một trong Thập Tam Danh Kiếm Phong của Thiên Hạ Kiếm Tông, Nghiêm Tri Phi!”
Sở Hưu ngẩng đầu lên nhìn người này, y cũng từng nghe cái tên này khi đối phó với Cực Lạc Ma Cung ở Nam Vực.
Thiên Hạ Kiếm Tông có Thập Tam Danh Kiếm Phong, đại diện cho mười ba phân chi kiếm đạo của Thiên Hạ Kiếm Tông. Tuy không nhiều tới mười mấy các viện của Thiên La Bảo Tự, hay mười mấy thần cung của Phạm Giáo, nhưng những người có tư cách lên làm phong chủ của Thập Tam Danh Kiếm Phong này đều là đỉnh phong trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa còn tinh thông một loại kiếm đạo.
Nếu không ai đạt tới yêu cầu, cho dù chức danh phong chủ bị bỏ trống, cũng
không có ai ngồi lên vị trí này.
“Xem ra Thiên Hạ Kiếm Tông và chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn có quan hệ không cạn, vị phong chủ nhà ngươi cũng muốn báo thù cho hắn?”
Nghiêm Tri Phi lắc đầu nói: “Thiên Hạ Kiếm Tông ta không có chuyện báo thù, người của chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn cũng không cần chúng ta báo thù. Ta tới chỉ để dẫn người đi.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Trước thì động vào người của ta, giờ thì đòi đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?’
“Nếu không ngươi còn muốn thế nào? Giữ ta ở lại đây chắc?”
Ánh mắt Nghiêm Tri Phi lóe lên một luồng sát khí, hắn cũng là người tính cách nóng nảy táo bạo.
Nhưng lần này đi vào Trung Châu, Kiếm Tôn La Sơn đã từng dặn hắn, phải đặt lợi ích của tông môn lên trên hết.
Cho nên lần này hắn chỉ muốn dẫn hai võ giả bị trọng thương đi, bằng không nếu dựa theo tính cách của hắn lúc trước, thấy đệ tử môn phái mình bị trọng thương, dù sao hắn cũng phải đánh một trận rồi mới nói chuyện khác.
Nhưng hắn lại không ngờ, mình đã nhường nhịn rồi mà đối phương lại định được nước lấn tới?
“Nếu không muốn đi, vậy nằm lại đây đi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Phá Trận Tử trong tay y đã rời vỏ, phong mang vô tận lập tức bao phủ Nghiêm Tri Phi, mờ mịt vô hình, nhưng đao ý ngút trời!
Ngay khoảnh khắc sau, quanh người Nghiêm Tri Phi lập tức dâng lên ngọn lửa vô biên vô tận. Thân thể như cột lửa khổng lồ, ngọn lửa bay vút lên không, ý đồ phá tan Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu.
Tiếng binh khí va chạm leng keng vang lên, cột lửa đứt thành vài khúc, nhưng thân hình Nghiêm Tri Phi lại trực tiếp lao về phía Sở Hưu, kiếm thế hùng hồn như lửa. Chính giữa chiêu kiếm, một đóa hỏa liên nở rộ, khí thế như phần thiên diệt địa, phá hủy hết thảy!
Nửa bước Võ Tiên!
Sức chiến đấu mà Nghiêm Tri Phi thể hiện chắc chắn đã đạt tới trình độ nửa bước Võ Tiên, chẳng trách hắn dám đứng ra khiêu chiến Sở Hưu.
Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu tay niết ấn quyết, Đại Bi Chú được thi triển. Không trung bị xé rách, bàn tay ma thần khổng lồ xé rách hư không, vươn về phía Nghiêm Tri Phi, ép kiếm thế của hắn phải đổi hướng. Hỏa liên nở rộ, chém tan ma thần kia thành từng mảnh.
Nhưng chỉ một khoảnh khắc như vậy, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã chém ra vài đao liên tiếp, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, đao ý Phá Tự Quyết, đao thế Thất Đại Hạn liên tục được thi triển. Chỉ chớp mắt mà đao mang cuồng bạo đã bao phủ lấy Nghiêm Tri Phi.
Mỗi đao chém ra đều là lực lượng cực hạn, đao mang lạnh lẽo kèm theo lực lượng cường đại xé rách hư không, khiến Nghiêm Tri Phi cũng phải biến sắc.
Hắn đã nhìn ra, Sở Hưu và hắn cùng là nửa bước Võ Tiên, tuy thực lực rất mạnh nhưng không phải Võ Tiên chân chính, chắc hẳn hai bên không chênh lệch nhiều.
Kết quả không ngờ đối phương chỉ dùng lực lượng nội tình đơn thuần là áp đảo hắn tới mức này.
"Phá cho ta!"
Nghiêm Tri Phi quát lên một tiếng chói tai, Liệt Viêm Hồng Liên bùng lên, đỏ thẫm như máu, đỏ rực như lửa.
Kiếm quang ngập trời như đóa hồng liên nở rộ, xuyên qua ngăn cản của đao mang. Nhưng ngay khoảnh khắc sau Sở Hưu đã thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, trực tiếp xuất quyền đánh hắn rơi thẳng xuống đất!
Chương 1727 Nhận thua 1
Kết cục của Nghiêm Tri Phi cũng giống như hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông khác, đều bị Sở Hưu cho một quyền đánh bay.
Nhưng điểm khác biệt là, tuy cũng trúng một quyền Phá Trận Tử, nhưng không ngờ hắn vẫn chống đỡ được, không bị trọng thương, còn có thể đứng dậy.
Gương mặt Sở Hưu lộ vẻ kinh ngạc: “Chịu đòn tốt nhỉ, không ngờ võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi thậm chí còn có tu vi thân thể không tệ.”
Võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường, cho dù có là nửa bước Võ Tiên cũng rất ít người chống được một đòn Pháp Thiên Tượng Địa cực hạn của Sở Hưu.
Sở Hưu tăng tốc, định ra tay tiếp, Nghiêm Tri Phi lại lấy ra một thanh tiểu kiếm khác, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định đánh đến cùng với Thiên Hạ Kiếm Tông ta, không chết không thôi à?
Đại La Thần Cung còn chưa chính thức mở cửa, còn lâu mới tới trận chiến cuối cùng. Nếu ngươi nhất quyết dồn ép ta, ta sẽ sử dụng Vạn Kiếm Quy Lưu ngay bây giờ, cùng lắm thì mọi người đồng quy vu tận!”
Thanh tiểu kiếm mà Nghiêm Tri Phi lấy ra trông rất bình thường, vỏ gỗ chuôi gỗ, chỉ dài có một xích.
Nhưng khi hắn nói ra bốn chữ Vạn Kiếm Quy Lưu, mọi người đồng thời lùi lại phía sau, ánh mắt đều lộ vẻ hoảng sợ.
Thậm chí Trần Cửu Long thi triển luôn bí pháp Hóa Long của nhà mình chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Tuy Sở Hưu không biết rốt cuộc thứ này là gì, nhưng cứ nhìn thần sắc của mọi người ở đây là biết, hiển nhiên không phải vật phàm, rất nguy hiểm.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không chết không thôi? Ngươi có tư cách đó ư? Muốn đi cũng được, nhưng vừa rồi người của Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi động tới người của ta. Kẻ nào ra tay thì tự đánh gãy một tay của mình mới có thể đi.
Nếu không, các ngươi cứ nằm lại tại đây chờ mấy chục năm hay mấy trăm năm sau hóa thành yêu quỷ đi.
Nếu các ngươi không tin, có thể thử, xem xem rốt cuộc ai chết ai thôi!”
Thương Thiên Lương đứng phía sau cười khà khà: “Hai tên tiểu tử kia, đừng nhìn nữa, đang nói các ngươi đấy, cái tên hóa giun lớn kia.
Lão phu mặc kệ ngươi hóa long hay hóa giun, lần trước để ngươi trốn thoát, lần này ngươi có thể thử xem rốt cuộc có chạy được khỏi lòng bàn tay lão phu không!”
Trần Cửu Long và Hướng Tưởng lập tức biến sắc, bọn họ không ngờ mình đã kín tiếng vậy rồi mà lão già này vẫn để ý đến.
Ánh mắt Nghiêm Tri Phi lộ vẻ tức giận, bao năm qua Thiên Hạ Kiếm Tông bọn họ chưa bao giờ chịu uất ức đến vậy!
Với tính cách của hắn, hắn thà sử dụng Vạn Kiếm Quy Lưu, mọi người đồng quy vu tận. Có điều tuy hắn không sợ chết nhưng lại sợ sau khi sử dụng Vạn Kiếm Quy Lưu, mình đồng quy mà đối phương vẫn còn sống.
Quay đầu nhìn thoáng qua hai võ giả đã bị Sở Hưu đánh trọng thương, Nghiêm Tri Phi lạnh lùng nói: “Trước đó tông chủ nói với các ngươi thế nào? Kiếm khách thà gãy chứ không cong, nhưng không phải không biết ứng biến!
Vũ Văn Phục chết chứ có phải cha ruột các ngươi chết đâu, các ngươi ra tay làm cái gì? Cho dù đòi lại nhân quả cũng không tới phiên hai người các ngươi!”
Hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia lại cực kỳ dứt khoát, trực tiếp bộc phát cương khí, đánh gãy cánh tay mình, thậm chí không kêu một tiếng.
Nghiêm Tri Phi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn hai người rời khỏi. Sở Hưu cũng tuân thủ lời hứa, không ngăn cản.
Nhưng trước khi đi, Nghiêm Tri Phi không căm tức nhìn Sở Hưu, ngược lại nhìn chằm chằm vào Trần Cửu Long và Hướng Tưởng một lúc.
Hắn ghét nhất là loại người châm ngòi ly gián như vậy!
Tuy hắn không chứng kiến toàn bộ mọi chuyện nhưng hắn biết võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông đều là người thẳng tính, sẽ không ủ mưu tính kế người khác.
Vừa rồi hai người này ra tay, chắc chắn có kẻ khác xúi giục.
Hai võ giả tham gia vây công thấy vậy cũng không để ý tới thể diện, quả quyết bóp gãy một cánh tay rồi cúi đầu nói: “Chúng ta bị lòng tham che mắt, mong Sở đại nhân thứ lỗi.”
Bọn họ cũng là người có thân phận ở Nam Vực, nhưng ở Trung Châu đông đúc cường giả này, hai người không tính là gì.
Không muốn nhận thua thì chỉ có một con đường chết, Thiên Hạ Kiếm Tông còn nhận thua, bọn họ cố làm cái gì?
Lúc này hai người bọn họ cũng khóc không ra nước mắt.
Trước đó bọn họ xuất thủ thật ra chỉ là vì biết thân phận của Hướng Tưởng và Trần Cửu Long, muốn nịnh bợ hai vị truyền nhân của Cổ Tôn này mà thôi, không ngờ lại đắc tội với người mà mình không đắc tội nổi.
Lần này thì hay rồi, mất cả chì lẫn chài.
Phế bỏ một cánh tay, tuy chỉ vài ngày là khôi phục được, nhưng nơi này là Trung Châu, lãng phí vài ngày khác nào lấy mạng bọn họ.
Sáu người nhận thua, Trần Cửu Long cắn răng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không động thủ.
Thiên Hạ Kiếm Tông có thể nhận thua là vì bọn họ không muốn lãng phí lực lượng trong chuyện không quan trọng này. Đã vào Trung Châu, đương nhiên
phải đặt lợi ích của tông môn lên trên hết.
Hai võ giả tán tu kia nhận thua là vì bản thân họ là người đi từ tầng chót giang hồ lên, coi như co được giãn được.
Nhưng hai người bọn họ thì sao?
Bọn họ là truyền nhân của Cổ Tôn, thân phận cực kỳ tôn quý.
Trước đó bọn họ bị Sở Hưu đánh trọng thương thì cũng thôi. Con đường võ đạo, có mạnh có yếu, có thua có thắng, thắng bại là chuyện thường của binh gia, như vậy không mất mặt.
Nhưng bây giờ, dưới uy hiếp sinh tử, bọn họ lại phải nhận thua trước mặt bao nhiêu người, chuyện này khiến Trần Cửu Long không chịu nổi.
Vinh dự của sư môn và lòng kiêu hãnh không cho phép hắn làm vậy.
Nhưng ngay lúc này Hướng Tưởng lại đột nhiên xuất chưởng, ánh trăng bộc phát, trực tiếp đánh gãy một tay của hắn.
Nếu không phải hắn và Hướng Tưởng tương giao tâm đầu ý hợp, hai người cực kỳ tin tưởng lẫn nhau, e rằng hắn đã vô thức xuất thủ.
Không đợi hắn hỏi vì sao, Hướng Tưởng cũng trực tiếp đánh gãy một tay của mình, quay người kéo Trần Cửu Long bỏ đi.
Mãi tới khi chạy cách xa Sở Hưu mấy chục dặm, Trần Cửu Long mới hô to: “Vì sao vừa rồi ngươi lại làm vậy? Chúng ta tự phế một tay, cúi đầu chịu thua tên Sở Hưu kia. Bao nhiêu người đang nhìn đấy, lần này chúng ta còn mặt mũi nào nữa, sau này làm sao bàn giao cho sư môn?”
Gương mặt Hướng Tưởng vẫn nguyên vẻ nghĩ mà sợ: “Bàn giao? Nếu chúng ta không đi, thậm chí còn không có cơ hội bàn giao!
Chắc ngươi cũng biết, chi phái Cổ Nguyệt Tôn Giả của ta có năng lực cảm giác cực kỳ cường đại, mẫn cảm dị thường.
Vừa rồi ta cảm thấy sát ý cực mạnh trên người tên Sở Hưu kia, nếu chúng ta không đi, rất có thể đối phương sẽ giết chết chúng ta!”
Hướng Tưởng cảm giác không sai, đúng là vừa rồi Sở Hưu đã có sát ý.
Y có thể thả người của Thiên Hạ Kiếm Tông, đó là vì y không nắm chắc rốt cuộc Vạn Kiếm Quy Lưu kia là gì, không muốn lật thuyền trong mương nên mới lùi một bước.
Còn hai võ giả tán tu, tuy thực lực của bọn họ không tệ, nhưng đối với Sở Hưu hiện tại, bọn họ đã không còn uy hiếp gì, thả bọn họ đi cũng không sao.
Chương 1728 Nhận thua 2
Chỉ có Trần Cửu Long và Hướng Tưởng, hai kẻ này từng vây công mình, giờ lại dám ra tay với đám người Sở Hưu, coi như đã kết thù không chết không thôi với Sở Hưu.
Hơn nữa sau lưng bọn họ có sư môn, có hai vị Cổ Tôn, là cường giả có thể uy hiếp đến Sở Hưu.
Cho nên nếu có cơ hội giết chết bọn họ, Sở Hưu sẽ tuyệt đối không lưu thủ.
Chỉ có điều y đã nói ra trước mặt mọi người, ngang nhiên đổi ý sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của y.
Tuy Sở Hưu không mấy để ý tới thanh danh, nhưng hiện tại hắn đang liên thủ với Thiên La Bảo Tự, cho nên cũng phải chú ý một chút.
Cũng may Hướng Tưởng phản ứng nhanh, nếu hắn chậm một bước nữa, Sở Hưu sẽ lập tức ra tay làm khó dễ bọn họ, trách bọn họ muốn ăn thua đủ, sau đó không cho bọn họ cơ hội lên tiếng, trực tiếp giết chết.
Nguy cơ của bọn Lã Phụng Tiên đã được giải quyết, những người khác đứng xem cũng bỏ đi. Đám người Lã Phụng Tiên đang định lại gần nói chuyện với Sở Hưu, nhưng Sở Hưu lại đi thẳng về phía đám người Lăng Tiêu Tông.
Vị Ngô trưởng lão của Lăng Tiêu Tông thở dài một tiếng, có vẻ xấu hổ.
Dù sao ngày trước Sở Hưu đã cứu tông chủ của bọn họ, kết quả lần này thấy người bên phía Sở Hưu gặp nguy cơ mà bọn họ lại không tới hỗ trợ, đúng là chuyện này có phần quá đáng.
Ngô trưởng lão đang định nói gì, không ngờ Sở Hưu lại đi thẳng về phía Hiên Viên Vô Song, vươn tay về phía hắn.
Hiên Viên Vô Song vốn không ngờ Sở Hưu lại đột nhiên ra tay với mình.
Trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, Hiên Viên Vô Song thậm chí không kịp lấy Phương Thiên Họa Kích ra, chỉ có thể bộc phát khí lĩnh vực và cương khí để ngăn cản.
Nhưng ngay sau đó Thần Vực lan tỏa quanh người Sở Hưu, lĩnh vực của Hiên Viên Vô Song lập tức bị phá tan.
Tạo Hóa Thiên Ma hóa thành bóng tối dung nhập vào cái bóng của Hiên Viên Vô Song, lực lượng đột nhiên bộc phát, trói chặt lấy hắn.
Sở Hưu trực tiếp giơ tay bóp lấy cổ Hiên Viên Vô Song, nhấc cả người hắn lên, lạnh lùng nói: “Hiên Viên Vô Song! Ngươi muốn chết ư? Hay ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Trước đó khi Hướng Tưởng và Trần Cửu Long ra tay với đám người Lã Phụng Tiên, Sở Hưu đã cảm thấy không đúng.
Theo lý mà nói, Hướng Tưởng và Trần Cửu Long không biết quan hệ giữa y và Lã Phụng Tiên. Tiếng tăm của Sở Hưu chỉ lan truyền tại Đông Vực và Nam Vực, cho nên theo đại đa số người Đại La Thiên, đám người Lã Phụng Tiên chỉ là
‘loại vô danh’ mà thôi.
Ở đây chỉ có một người duy nhất hiểu rất rõ về Sở Hưu, biết rất nhiều chi tiết về y. Nói chính xác hơn là một đám người, người của Lăng Tiêu Tông.
Tuy trước đó Sở Hưu cũng đối nghịch với Lăng Tiêu Tông, nhưng sau này y cứu Phương Ứng Long, quan hệ của y với Lăng Tiêu Tông cũng trở nên hoàn hoãn hơn nhiều, thậm chí rất nhiều người còn nhớ Lăng Tiêu Tông nợ y một ân tình, không có lý do gì để tính kế y trong thời điểm này.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại thì ngoài Hiên Viên Vô Song ra, không còn ai khác.
Vừa rồi khi giao thủ, Sở Hưu vẫn luôn chú ý tới Hiên Viên Vô Song, nhìn sắc mặt của hắn là Sở Hưu biết, chắc chắn chuyện này do hắn gây ra.
Hiên Viên Vô Song giãy giụa nhưng kinh mạch toàn thân đều bị lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma thẩm thấu, thậm chí không thể điều động cương khí.
“Sở Hưu! Ngươi dám!” Hiên Viên Vô Song gắng gượng gằn bốn chữ ra khỏi kẽ răng.
“Ngươi xem ta có dám không!”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí lạnh lẽo, như sắp tràn ra ngoài. Cương khí trong tay y bộc phát, thậm chí với cường độ thân thể của Hiên Viên Vô Song cũng không gánh nổi, mắt thấy sắp bị Sở Hưu bóp chết.
Hiên Viên Vô Song bày mưu như vậy, chỉ cần không phải mù lòa thì ai cũng có thể thấy được, ngay cả những người khác trong Lăng Tiêu Tông cũng không chấp nhận được.
Chỉ có điều võ giả Lăng Tiêu Tông đi vào Trung Châu lần này ngoài một vị trưởng lão chấp sự có thâm niên thì thân phận của Hiên Viên Vô Song là cao nhất.
Cho dù lúc trước hắn bị Tần Bách Nguyên phạt phải đi tuần trên đường, phạt hắn đứng thủ thành, nhưng Hiên Viên Vô Song vẫn là người thừa kế của Lăng Tiêu Tông, thân phận này còn chưa bị tước đoạt.
Lúc này thấy người thừa kế Lăng Tiêu Tông bọn họ sắp bị Sở Hưu bóp chết, Ngô trưởng lão lập tức lao tới khổ sở cầu xin: “Sở đại nhân, lần này là Hiên Viên Vô Song không hiểu chuyện, hắn không cố ý đâu, chỉ vô tình lỡ miệng mà thôi, ngươi bỏ qua cho hắn lần này đi.
Chúng ta cùng là tông môn ở Đông Vực, sau khi vào Trung Châu nên giúp đỡ nhau mới đúng, sao lại tự giết lẫn nhau.”
Sở Hưu ngừng tay nhìn Ngô trưởng lão, lạnh nhạt nói: “Hiểu lầm? Ngô trưởng lão, rốt cuộc ngươi coi bản thân là ngu ngốc hay coi ta là ngu ngốc? Ngươi thật sự nghĩ đây là hiểu lầm à?
Nếu ngươi đã biết chúng ta cùng là người Đông Vực, vì sao vừa rồi không ra tay giúp đỡ?
Sở Hưu ta tự hỏi mình không làm gì có lỗi với Lăng Tiêu Tông ngươi, lần trước Phương tông chủ được ta cứu, nhưng ta đâu có chủ động yêu cầu báo đáp.
Ta không hy vọng Lăng Tiêu Tông các ngươi cho ta cái gì, kết quả bây giờ các ngươi lại giở trò với người của ta. Lăng Tiêu Tông các ngươi có ơn tất báo như vậy đấy à?”
Ngô trưởng lão bị lời nói sắc bén của Sở Hưu làm cho mặt mày đỏ bừng, cuối cùng hắn đành cắn răng nói: “Sở đại nhân, lần này đúng là Lăng Tiêu Tông làm không đúng, mong ngài thứ lỗi.
Sư tổ làm chứng, sau chuyện này, chỉ cần ta gặp được trưởng lão, ta sẽ lập tức báo cho hắn. Trong Trung Châu này, Hiên Viên Vô Song không có quyền ra lệnh nữa!
Sau chuyện Đại La Thần Cung này, bất luận Hiên Viên Vô Song còn sống hay đã chết, chắc chắn Lăng Tiêu Tông ta sẽ trả lại cho Sở đại nhân một câu trả lời công bằng!”
Lần này Ngô trưởng lão đã thề độc.
Hắn là trưởng lão của Lăng Tiêu Tông, lúc này lấy toàn bộ Lăng Tiêu Tông ra thề, có thể nói là đánh cược toàn bộ danh dự của tông môn.
Ở đây vẫn còn một số người ngoài, còn có cả người của Thiên La Bảo Tự, Ngô trưởng lão đã thề như vậy, tương lai Lăng Tiêu Tông có đổi ý, ném hắn ra đền tội thì cũng bị người khác coi thường.
Sở Hưu quay đầu sang nhìn Hiên Viên Vô Song, vứt hắn xuống mặt đất.
Hiên Viên Vô Song giãy dụa, còn định nói gì đó nhưng Ngô trưởng lão trực tiếp rút kiếm, chỉ thẳng vào hắn lạnh lùng nói: “Hiên Viên Vô Song, nếu ngươi còn gây chuyện nữa, ta sẽ giết ngươi trước.
Chết trong tay ta còn hơn chết trong tay người ngoài, gây thêm phiền toái cho Lăng Tiêu Tông ta.”
"Ngươi dám!"
Hiên Viên Vô Song căm tức nhìn Ngô trưởng lão, có vẻ không thể tin nổi vị trưởng lão luôn khúm núm trước mặt mình lại dám dùng binh khí chỉ vào mình.
Ngô trưởng lão lạnh lùng nói: “Có gì mà không dám?
Người thừa kế Lăng Tiêu Tông không phải chỉ có mình ngươi, nếu ngươi nhất quyết gây thêm phiền toái cho tông môn, ta đành phải giết chết ngươi trước, thanh lý môn hộ!
Năm xưa Ngô mỗ bị đại phái Đông Vực truy sát, là Lăng Tiêu Tông cứu tính mạng của ta, truyền công pháp cho ta, giúp ta đi tới ngày hôm nay.
Đừng nói ngươi chỉ là một người thừa kế của tông môn, cho dù là tông chủ, gây ra chuyện tổn hại lợi ích của Lăng Tiêu Tông, ta cũng dám liều mạng như vậy!”
Chương 1729 Thu hoạch của mọi người
Sở Hưu hơi ngạc nhiên nhìn vị Ngô trưởng lão kia, loại đại phái như Lăng Tiêu Tông đúng là có nội tình của đại phái.
Thật ra như Ngô trưởng lão mới là người mà một tông môn muốn có nhất, cũng là lực lượng trung kiên đáng giá nhất.
Xưa nay tông môn không phải của riêng một ai, chỉ có người như Ngô trưởng lão, không sợ uy quyền của kẻ khác, lúc nào cũng đặt lợi ích của tông môn lên đầu, tông môn mới có thể phát triển lâu dài.
Lăng Tiêu Tông có thể nắm giữ thanh danh đại phái đệ nhất Đông Vực hơn một vạn năm, không phải không có nguyên nhân.
Thấy Ngô trưởng lão ép Hiên Viên Vô Song đi khỏi, Thương Thiên Lương phía sau Sở Hưu kinh ngạc truyền âm: “Không ngờ ngươi lại thả thằng nhãi đó đi. Như vậy đâu giống tác phong của ngươi.
Với thực lực của chúng ta, cho dù có diệt sạch đám người Lăng Tiêu Tông trong Đại La Thiên cũng được.
Lăng Tiêu Tông không có ai đột phá Võ Tiên, mạnh nhất chỉ là một vị trưởng lão nửa bước Võ Tiên.”
Sở Hưu nheo mắt truyền âm: “Đừng quên, Lăng Tiêu Tông còn nợ ta một ân tình, thời nay con nợ là to nhất, bây giờ ta cũng sợ bọn chúng trở mặt, chẳng phải uổng phí ân tình kia à?
Ngoài ra, hòa thượng Pháp Minh đang đứng bên cạnh, bây giờ chúng ta đang hợp tác với Thiên La Bảo Tự, không thể làm gì quá đáng được.
Tuy ta không biết tác phong của đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự này có giống như dưới hạ giới không, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhưng Hiên Viên Vô Song có thể sống sót rời khỏi Đại La Thiên hay không, còn chưa biết được đâu!
Đừng quên trong Đại La Thiên này có vô số nguy hiểm, chết mất vài người cũng rất ‘bình thường’, không phải sao?”
Tuy hiện tại biểu cảm của Sở Hưu rất nhẹ nhàng, nhưng Thương Thiên Lương ở cạnh Sở Hưu lâu như vậy, hắn biết tính cách Sở Hưu.
Y đã nói ra những lời này với giọng điệu như vậy, có thể tưởng tượng được tương lai của Hiên Viên Vô Song sẽ ra sao.
Sở Hưu quay đầu lại, cười khổ với hòa thượng Pháp Minh nói: “Đây là ân oán cá nhân của ta với một số võ giả Đông Vực, đã để Pháp Minh đại sư cười chê rồi.
Người trong giang hồ mà, ngươi không trêu chọc người khác nhưng luôn có người khác tới trêu chọc ngươi.
Vì thể diện của bản thân và những người bầu bạn bên cạnh ta, ta đành phải ương ngạnh đến cùng, không thể nhượng bộ được.”
Pháp Minh cũng gật đầu ra vẻ đã hiểu: “Chuyện này thì bần tăng biết.
Cũng như đám dị đoan Phạm Giáo kia, cho dù Thiên La Bảo Tự ta không đến trêu chọc bọn chúng, bọn chúng vẫn sẽ nhảy ra gây chuyện.
Sở thí chủ là nhân vật tuấn kiệt ở Đông Vực, bị người khác ghen tị cũng rất bình thường.”
Tuy Pháp Minh cũng cảm thấy hình như kẻ thù của Sở Hưu hơi nhiều, nhưng dù sao trước đó Sở Hưu đã cứu mạng hắn, theo Pháp Minh thấy chắc chắn có kẻ đố kỵ với Sở Hưu, cho nên ở Trung Châu mới có nhiều người nhắm vào y như vậy.
Đặc biệt là Hiên Viên Vô Song, cảm xúc ghen tị trong lòng đối phương đã rất rõ ràng, hiển nhiên tâm trạng này sẽ dần dần ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn.
Sau khi hàn huyên với Pháp Minh vài câu, Sở Hưu mới tới gặp mấy người Lã Phụng Tiên,, hỏi thăm tình huống.
Lục Giang Hà gật gù đắc ý nói: “Lúc trước ngươi còn bảo Trung Châu này nguy hiểm gì đó, yêu quỷ khó đối phó ra sao.
Không thể tin tưởng vào con mắt của mình, cũng không thể tin tưởng cảm giác của mình, cho nên ta chỉ tin vào lực lượng khí huyết mà mình hấp thụ được.
Yêu quỷ không có khí huyết, cho nên không cách nào hấp thu lực lượng khí huyết thì là giả rồi. Thời gian vừa qua thu hoạch của ta cũng không ít đâu.”
Nói đoạn, Lục Giang Hà trực tiếp tung ra một bao hồn tinh lớn, keng ca leng keng, xem ra phải khoảng mấy chục viên, nhưng không có viên nào lớn, trọng lượng chỉ khoảng một cân, to bằng nắm tay trẻ em.
Đương nhiên Lục Giang Hà không nói hết mọi chuyện.
Tuy hắn giết không ít yêu quỷ, nhưng cũng gặp phải không ít cường giả, khí tức trên người mỗi kẻ đều khiến hắn thậm chí không có cả dũng khí ra tay.
Cho nên nhân lúc những người kia còn chưa kịp phản ứng, hắn lập tức thi triển Huyết Độn bỏ chạy không còn tăm hơi, thậm chí khiến những người đó cũng sửng sốt.
Có vài người vốn không có ác ý, thấy Lục Giang Hà vừa gặp mặt đã thi triển Huyết Độn, còn tưởng phía sau mình có thứ gì đáng sợ.
Nhưng chuyện này đúng là mất mặt, ảnh hưởng tới hình tượng Đệ Ngũ Ma Tôn của hắn.
Dù sao Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa vốn chẳng có ai vừa gặp kẻ địch đã bỏ chạy.
“Đừng chủ quan, yêu quỷ cường đại thật sự có thể lặn sâu vào tâm cảnh của ngươi, đến lúc đó cho dù ngươi không hấp thu được lực lượng khí huyết nhưng ngươi vẫn cho rằng mình đã hấp thu được lực lượng khí huyết.” Sở
Hưu dạy bảo.
Lục Giang Hà còn thấy không phục, Sở Hưu trực tiếp lấy hồn tinh của quỷ tướng kia ra. Nhìn viên hồn tinh lớn cỡ đầu người nặng chừng mười cân, Lục Giang Hà lập tức im lặng.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Mai Khinh Liên, hơi ngạc nhiên: “Ngươi đã đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?”
Mai Khinh Liên rướn phần cổ mảnh khảnh trắng trẻo như tuyết nói: “Sao nào? Các ngươi đột phá từ lâu rồi, giờ ta mới đuổi theo thì kỳ lạ lắm à?
Lực lượng từ hồn tinh của đám yêu quỷ kia rất đặc biệt, đừng nhìn lực lượng bọn chúng rất quỷ dị, lực lượng của hồn tinh lại là lực lượng nguyên thần thuần túy nhất.
Sau khi luyện hóa, kết hợp với Xá Nữ Đại Pháp và Hồng Liên Nghiệp Hỏa, không ngờ lại tạo thành một loại lực lượng cực kỳ quỷ dị, ta cũng nhân cơ hội đó đột phá.”
Nghe chuyện Mai Khinh Liên cũng luyện hóa hồn tinh, Sở Hưu vội vàng hỏi: “Vậy ngươi có bị yêu quỷ để mắt tới, có bị bao vây không?”
Mai Khinh Liên sắc mặt khó hiểu: “Nơi này đâu đâu cũng có yêu quỷ, đi nhầm một bước là vào lĩnh vực của yêu quỷ, vốn dĩ lúc nào chẳng bị bao vây?
Nhưng cũng không quan trọng, Hồng Liên Nghiệp Hỏa có năng lực khắc chế yêu quỷ rất mạnh, ta gần như không gặp phiền toái gì.”
Sở Hưu cũng đoán được đái khái.
Đúng là võ giả luyện hóa hồn tinh rất dễ bị yêu quỷ để mắt tới, nhưng chuyện này được quyết định bởi việc ngươi luyện hóa yêu quỷ đẳng cấp ra sao.
Sở Hưu rất ‘may mắn’, vừa ra ngoài đã gặp một yêu quỷ cấp cao, cho nên sau này cũng bị quỷ tướng nhắm vào.
Hơn nữa, có lẽ những yêu quỷ mà Mai Khinh Liên để mắt tới có cấp bậc không cao, cho nên trước mặt Hồng Liên Nghiệp Hỏa, chúng chỉ là đưa đồ ăn mà thôi.
Sở Hưu lại nhìn sang phía Lã Phụng Tiên: “Lã huynh, thời gian vừa qua ngươi có gặp nguy hiểm gì không?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Nguy hiểm lớn thì không, nhưng lực lượng của yêu quỷ kia đúng là thú vị. Có điều chúng không cách nào ảnh hưởng tới tâm cảnh của ta.
Ta cũng không gặp võ giả nào có thực lực quá mạnh, hơn nữa còn có vài vị bằng hữu tình cách hào sảng, tỉ thí với nhau vài chiêu rồi giải tán, không có tranh đoạt gì.”
Nói đến đây Lã Phụng Tiên lấy ra hơn mười tấm lệnh bài và một đống hồn tinh nói: “Sở huynh, đây là những gì ta tích cóp được trong thời gian vừa rồi, tuy không nhiều nhưng cũng có thể thêm một chút sức giúp ngươi vào Đại La Thần Cung.”
Nhìn đống hồn tinh cao cỡ nửa người, Lục Giang Hà trợn tròn hai mắt: “Không phải ngươi chui vào hang ổ yêu quỷ đấy chứ?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không phải, thực ra ta chưa từng gặp yêu quỷ, đống hồn tinh này đều do ta nhặt.”
"Nhặt!?"
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Đúng là nhặt, lúc trước ta định tìm một hang động để nghỉ ngơi, phát hiện một con yêu quỷ rất yếu. Ta giết chết nó, tìm được di hài của một vị tiền bối, trong di hài của hắn có chỗ hồn tinh này.
Ta nghĩ chắc hắn gặp bất trắc bỏ mạng tại đây, nguyên thần vừa bị đồng hóa thành yêu quỷ thì ta tới giết chết, đống hồn tinh này cũng bị ta nhặt lấy.”
Sở Hưu nhìn thoáng qua viên hồn tinh lớn cỡ đầu người trong tay, lặng lẽ cất đi, không nói gì tiếp.
Chương 1730 Trước khi quyết chiến 1
Lần này Lã Phụng Tiên đúng là may mắn tới mức khiến người ta tức điên.
Võ giả chết trong Trung Châu là chuyện rất bình thường, nhưng không bình thường là có người cầm theo nhiều hồn tinh như vậy lại chết trong nội bộ Trung Châu.
Có thể thu thập được nhiều hồn tinh như vậy, chắc chắn là cường giả có tư cách tham gia tranh đoạt thứ hạng đứng đầu, không tới thời khắc tranh đoạt cuối cùng, có lẽ sẽ không vẫn lạc.
Kết quả hiện tại đối phương lại chết ở đây, hơn nữa xung quanh chỉ có yêu quỷ mà đối phương biến thành sau khi chết chứ không có yêu quỷ khác. Khả năng lớn nhất là đối phương cũng bị yêu quỷ giết chết, nhưng cuối cùng đồng quy vu tận với con yêu quỷ kia.
Hơn nữa thời gian của Lã Phụng Tiên là cực kỳ tình cờ.
Nếu hắn tới muộn hơn một chút, đối phương biến thành yêu quỷ rồi hấp thu lực lượng trong hồn tinh, trực tiếp biến thành yêu quỷ cấp cao. Đến lúc đó có lẽ ngay cả Lã Phụng Tiên cũng chỉ có thể giữ mạng.
Lã Phụng Tiên may mắn như vậy khiến người ta hâm mộ không thôi, ít nhất hắn thoải mái hơn Sở Hưu xui xẻo suốt chặng đường đi vào Trung Châu.
Nhưng không ai ghen tị với Lã Phụng Tiên.
Cho dù hắn có may mắn đi nữa, những thứ lấy được cũng không phải vì mình mà giao toàn bộ cho Sở Hưu.
Sở Hưu không nhiều lời cảm ơn, giữa y và Lã Phụng Tiên không cần những lời khách sáo này.
“Đúng rồi, trong các ngươi có ai thấy Ngụy lão không?”
Những người phe Sở Hưu vào Trung Châu, trừ Ngụy Thư Nhai ra, còn lại đều tập hợp ở đây.
Đương nhiên còn thiếu cả Trần Thanh Đế, nhưng Thương Thiên Lương đã gặp Trần Thanh Đế, với thực lực của đối phương, chắc chắn dọc con đường này chỉ có càn quét, không cần phải lo lắng.
Mai Khinh Liên cau mày nói: “Các ngươi cũng chưa gặp Ngụy lão à? Chúng ta cũng vậy.”
Nghe đám người Mai Khinh Liên nói vậy, Sở Hưu cũng nhíu mày.
Theo lý thuyết, tất cả mọi người đã vào khu vực bên trong của Trung Châu, khoảng cách đã từ từ thu hẹp, tỷ lệ gặp võ giả khác sẽ tăng lên.
Hơn nữa thời gian vừa rồi, những chuyện Sở Hưu làm trong Trung Châu khiến danh tiếng của y vang dội, bất luận uy danh hay ác danh, tóm lại là y rất nổi danh.
Cho nên sau thời gian dài như vậy, Ngụy Thư Nhai cũng nên xuất hiện mới đúng. Nhưng kết quả lại là không một ai từng gặp Ngụy Thư Nhai, chuyện này khiến trong lòng Sở Hưu bỗng có cảm giác nặng nề.
Tuy thực lực của Ngụy Thư Nhai cũng không yếu, nhưng trong khu vực Trung Châu này, nửa bước Võ Tiên cũng không hiếm thấy.
Quan trọng nhất là đám yêu quỷ kia, đặc biệt là cấp bậc như quỷ tướng, một võ giả không tinh thông bí pháp nguyên thần, cho dù có là Võ Tiên cũng rất khó đánh bại được nó.
Lã Phụng Tiên ở bên cạnh khuyên nhủ: “Sở huynh, ngươi đừng lo lắng, Ngụy lão kinh ngạc phong phú, thủ đoạn lão luyện, cho dù có gặp chuyện bất ngờ gì, chắc Ngụy lão cũng có thể chống chọi được.”
Lục Giang Hà ở bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, ông lão kia trông đâu có giống loại đoản mệnh.”
Mai Khinh Liên ở bên cạnh hung hăng trừng mắt với Lục Giang Hà, có biết nói năng không vậy?
Sở Hưu lắc đầu nói: “Tạm thời không suy nghĩ nhiều nữa, để ý tới động tĩnh của Ngụy lão.”
Hiện tại đang là ở Trung Châu, cho dù mọi người muốn tìm Ngụy Thư Nhai cũng không có cách nào.
Cho nên bất luận là nôn nóng hay đi lung tung như con ruồi không đầu, đều không có tác dụng gì, ngược lại còn trễ nải thời gian.
Tuy Sở Hưu cũng rất lo lắng cho Ngụy Thư Nhai, nhưng hắn vẫn giữ được lý trí tuyệt đối.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Lục Giang Hà hỏi.
Sở Hưu nhìn Pháp Minh ở sau lưng nói: “Bây giờ ta đang liên thủ với Thiên La Bảo Tự, chuẩn bị đối phó với Phạm Giáo.
Vừa hay các ngươi cũng tới, tỷ lệ thắng của phe ta lại tăng thêm vài phần.”
Nghe Sở Hưu nói mới biết, không ngờ y lại liên thủ với hòa thượng của Thiên La Bảo Tự, đám người Lục Giang Hà trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sở Hưu nói cái gì bọn họ cũng tin, nhưng bây giờ Sở Hưu lại nói y liên thủ với Thiên La Bảo Tự, sao cứ có cảm giác mèo vờn chuột vậy?
Nhưng khi bọn họ tới địa điểm tập kết của Thiên La Bảo Tự, bọn họ cũng phải tin những lời Sở Hưu nói là thật.
Hơn nữa cảm quan của hòa thượng Thiên La Bảo Tự về Sở Hưu còn không tệ, dù sao Sở Hưu cũng phá giải tình thế khó khăn của bọn họ, hơn nữa còn giết không ít võ giả Phạm Giáo.
Đối với các hòa thượng Thiên La Bảo Tự, chỉ cần giúp bọn họ giết đám dị đoan kia, vậy sẽ là bằng hữu minh hữu của bọn họ.
Sở Hưu tìm tới chỗ Pháp Tịnh, trầm giọng nói: “Pháp Tịnh đại sư, hiện giờ hành động chúng ta đã bị người của Phạm Giáo phát hiện.
Trước đó người của Phạm Giáo liên tục mất mạng trong tay ta, chỉ cần Phạm Giáo không phải kẻ ngốc, chắc chắn bọn chúng đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
Sau đó ta lại ra tay cứu viện người dưới trướng minh, Pháp Minh đại sư cũng có mặt, bị không ít người nhìn thấy.
Một khi có người báo tin, ta tin rằng Phạm Giáo sẽ nhanh chóng biết được những chuyện chúng ta làm trong thời gian vừa rồi.
Cho nên tới giờ thì câu cá cũng vô dụng, đã đến lúc ngả bài rồi.
Nhưng ta không biết bên phía Thiên La Bảo Tự đã chuẩn bị quyết một trận sống mái với Phạm Giáo hay chưa?”
Pháp Tịnh chỉ vào bản thân và các đệ tử Thiên La Bảo Tự khác nói: “Tất cả các đệ tử Thiên La Bảo Tự đều đã chuẩn bị.
Từ khi đi vào Trung Châu, Thiên La Bảo Tự ta và Phạm Giáo đã là không chết không thôi.
Trước đó ngươi cũng thấy đấy, Phạm Giáo cố ý chuẩn bị bí pháp là để nhắm vào Thiên La Bảo Tự ta.
Từ đầu Phạm Giáo đã không định để Thiên La Bảo Tự ta tham gia vào tranh đoạt Đại La Thần Cung. Còn bây giờ, lập trường của Thiên La Bảo Tự ta cũng như vậy.”
Pháp Tịnh vốn là người của Hóa Sinh Các, còn Hóa Sinh Các là một trong những tòa các có chiến lực mạnh mẽ nhất Thiên La Bảo Tự, thường là người xung phong trước nhất.
Cho nên trên người võ giả Hóa Sinh Các đều có một luồng sát khí, nhưng trên người Pháp Tịnh lại không. Nhưng thay vào đó trên người hắn lại có một luồng ý lạnh, thậm chí lơ đãng để lộ khí tức thôi cũng khiến người ta thấy trong lòng phát lạnh.
Hòa thượng này đã nổi sát ý, sát ý nhắm vào Phạm Giáo.
Sở Hưu híp mắt nói: “Thế thì tốt, thật ra ta cũng vậy.
Tân Già La muốn giết ta, Phạm Giáo muốn giết ta, vậy ta giết chết bọn chúng trước!”
Trên người cả hai không có chút sát khí nào, nhưng khí tức lạnh lùng đó lại bất giác lan tỏa.
Đã đến thời điểm này rồi, không cần kế hoạch hay âm mưu gì, chỉ cần người của Phạm Giáo ngoi đầu lên, chắc chắn hai bên sẽ có một trận huyết chiến.
Trong Tây Vực, chỉ có một nhà có tư cách đi vào tranh đoạt danh ngạch vào Đại La Thần Cung.
Lúc này trong cứ điểm của Phạm Giáo, Tân Già La nhận những tin tức mà võ giả Phạm Giáo cấp dưới thu thập, lực lượng quy tắc quanh người bỗng có vẻ xao động.
Đọc tin tình báo mới, hắn thậm chí không thể khống chế được lực lượng Võ Tiên mà mình vừa đột phá nhận được.