-
Chương 1716-1720
Chương 1716 Tới giờ mới biết ta là ta 2
Sở Hưu không phải người hay suy nghĩ, trước kia y sẽ tuyệt đối không nghĩ tới vấn đề gây tranh cãi này, nhưng hôm nay nó đột ngột xuất hiện trong đầu y.
Trong luân hồi, kiếp này Sở Hưu là tiểu thương ven đường, xuất thân khốn khổ, dốt đặc cán mai, gặp đúng thời loạn lạc, sống sót được đã rất khó khăn, còn bị binh sĩ và bang phái trong thành ức hiếp.
Phía trước y, một tên lưu manh bang phái hất đổ sạp hàng của y, hung hăng nói: “Thằng nhãi, đã đóng tiền tháng này chưa? Còn không đóng thì sau này ngươi mà xuất hiện trên con đường này, ông đây gặp lần nào là đánh lần đấy!”
Nhưng điều khiến tên lưu manh kia lấy làm lạ là tiểu tử trước mặt không hề kinh hãi, ngược lại bật cười, cười ha hả, cười tới mức hắn thầm hoảng sợ.
“Thằng nhãi, ngươi điên rồi à? Cười cái gì?”
Sở Hưu ngẩng đầu, ánh mắt không còn hoảng sợ mê mang, thanh tịnh vô cùng.
“Bồ đề tại sao có chứng quả, hôm nay mới biết ta là ta.
Ta chính là ta, ta chính là Sở Hưu, vì sao?”
Dứt lời, thân thể đám lưu manh trước mặt bắt đầu vỡ vụn, toàn bộ thành trì, toàn bộ thế giới đều vỡ vụn!
Lục Đạo Luân Hồi đã sụp đổ!
Bên ngoài, ngay lúc Thương Thiên Lương lo lắng, Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện phía trước hắn, khiến hắn giật nảy mình.
Nhưng không đợi y nói chuyện, mọi thứ xung quanh y đều tiêu tán.
Những hòa thượng quỷ dữ tợn khủng khiếp kia đang tiêu tán, Luân Hồi Tự cũng tiêu tán, chỉ lưu lại dưới đất hai bộ thi thể, hai thi thể sinh động như thật.
Một là hòa thượng, theo trang phục chắc là người của Thiên La Bảo Tự, ngoài ra là võ giả của Chiến Võ Thần Tông.
Thương Thiên Lương kinh ngạc nói: “Ngươi giải quyết yêu quỷ kia rồi? Giải quyết như thế nào? Con yêu quỷ này vốn là hòa thượng kia biến thành?”
“Ta đã nói rồi, muốn giải quyết yêu quỷ thì phải đi vào quy tắc của nó, ta phá quy tắc của nó, đương nhiên cũng giải quyết nó.”
Sở Hưu vừa nói vừa tới cạnh thi thể hòa thượng, lấy ra một cái vòng tay.
Vòng tay này như được làm bằng vàng, bên trên khảm sáu viên bảo thạch, xung quanh khắc Phạn văn kỳ dị.
Sở Hưu thở dài một tiếng nói: “Yêu quỷ kia cũng không phải hòa thượng này biến thành mà là khí linh của vòng tay này biến thành, hiếm có, đúng là hiếm có.”
Thương Thiên Lương cũng bó tay, Sở Hưu đúng là khác người.
Trong số yêu quỷ có những con rất đặc biệt, nhưng chắc chắn số lượng không nhiều.
Sở Hưu thì hay rồi, gặp ba con yêu quỷ thì hai con là đặc biệt.
Nhưng lúc này, Sở Hưu đeo cái vòng lên tay, một luồng sáng kỳ dị lấp lóe. Trong mắt Sở Hưu, Lục Đạo Luân Hồi không ngừng xoay chuyển, khiến người khác nhìn vào là không khỏi sa vào trong đó.
Thương Thiên Lương chỉ nhìn lướt qua nhưng tinh thần lại như trải qua rất nhiều năm, chuyện này khiến hắn kinh hãi lắc đầu, nói: “Đây là cái gì? Khí linh của nó đã tiêu tán mà còn lực lượng cường đại như vậy à?”
Sở Hưu vẫy vẫy cái vòng tay Lục Đạo Luân Hồi kia nói: “Khí linh của nó đã tiêu tán, nhưng giờ ta đeo nó trên tay, ta chính là khí linh của nó, những gì khí linh điều khiển được thì ta cũng khống chế được.
Ta đã nói mà, chủ động đi vào quy tắc của đám yêu quỷ này, đọ sức với bọn chúng sẽ rất có lợi. Bây giờ ngươi thấy đó, đã nhận được thành quả rồi đấy”
Giết chết những yêu quỷ khác, Sở Hưu chỉ nhận được hồn tinh, nhưng giết chết con yêu quỷ này, Sở Hưu lại nhận được bảo vật có ích hơn cả hồn tinh.
Yêu quỷ trong Luân Hồi Tự cực kỳ đặc biệt, vì nó là khí linh biến thành cho nên sau khi nó chết không để lại hồn tinh, ngược lại bản thể của nó xuất hiện, cũng chính là vòng tay mà Sở Hưu đặt tên là Lục Đạo Luân Hồi.
Sở Hưu cũng không biết trước đây vòng tay này có tác dụng gì, nhưng sau khi được lực lượng Lục Đạo Luân Hồi rèn luyện, lực lượng của bản thân Sở Hưu đã liên kết với vòng tay này. Nói cách khác chỉ cần lấy được vòng tay, Sở Hưu hoàn toàn có thể dùng lực lượng nguyên thần của bản thân làm vật dẫn, kéo người khác vào Lục Đạo Luân Hồi.
Nói cách khác, Sở Hưu trực tiếp sở hữu lực lượng yêu quỷ của Luân Hồi Tự!
Nhưng như vậy còn chưa hết, tuy trước đây tâm cảnh của Sở Hưu đã không yếu nhưng thực ra vẫn có chút vấn đề.
Sau khi biết chân tướng của thân thể mình, y luôn có cảm giác áp lực, đè nén.
Thiên Hồn không thể tin tưởng hoàn toàn, tiền đồ của bản thân còn chưa rõ, tương lai y trở thành một bộ phận bị hấp thu của Độc Cô Duy Ngã hay sẽ ra sao, Sở Hưu hoàn toàn không biết.
Cho nên trong thời gian đó, thậm chí tâm cảnh của Sở Hưu đã mất cân bằng, cũng may Huyết Hà lão tổ tới cửa kịp thời, để cho y đại sát một phen, phát tiết tất cả uất ức trong lòng, có vậy mới khiến trong lòng y thoải mái hơn một chút.
Còn sau khi trải qua Lục Đạo Luân Hồi, Sở Hưu cũng gặp họa mà đắc phúc, hiểu được rất nhiều thứ.
Bồ đề sao lại có chứng quả, hôm nay mới biết ta là ta.
Bất luận Sở Hưu có phải phân thân Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã hay không, cũng bất luận ký ức của Sở Hưu ra sao, kiếp trước kiếp này như thế nào. Hiện tại y chỉ là Sở Hưu, cũng chỉ có thể là Sở Hưu.
Rèn luyện tâm cảnh là chuyện rất kỳ diệu, vô hình vô chất, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào. Nhưng dưới thì võ giả mới vào giang hồ, trên thì cường giả Võ Tiên cửu trọng thiên, tất cả mọi người, chỉ cần sống trong giang hồ hồng trần này, mỗi thời mỗi khắc tâm cảnh của bọn họ đều được rèn luyện.
Lúc này Thương Thiên Lương lại thở dài: “Ai cũng nói Trung Châu nguy hiểm, giờ ta cũng tin rồi, Hòa thượng của Thiên La Bảo Tự này chắc đã bước vào cảnh giới Võ Tiên, kết quả vẫn nằm lại tại đây.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Thân thể của hắn đã mục nát mà ngươi cũng nhìn ra hắn là Võ Tiên?”
Thương Thiên Lương chỉ vào cà sa trên người hắn nói: “Tiểu tử nhà ngươi tới Đại La Thiên sớm hơn ta nhiều, sao không tìm hiểu một số kiến thức thông thường đi?
Trong Thiên La Bảo Tự, chỉ có cường giả cảnh giới Võ Tiên mới có tư cách mặc cà sa màu vàng, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì là màu đỏ.
Hiển nhiên vị này cũng kiềm chế thực lực của mình, đợi sau khi vào Trung Châu mới đột phá, bước vào cảnh giới Võ Tiên.”
Sở Hưu như có suy nghĩ, gật nhẹ đầu, tới lần mò trên người võ giả Chiến Võ Thần Tông kia.
Trên người đối phương mang theo một hộp báu không gian, bên trên cũng có trận pháp bảo vệ, nhưng trong Trung Châu này, tất cả các trận pháp ở thế giới bên ngoài đều không thể sử dụng, cho nên Sở Hưu tùy ý mở ra.
Bên trong ngoài các thứ tài nguyên tu luyện mà võ giả thường mang theo còn có một số đan dược chữa thương, còn có một thứ rất nổi bật.
Đó là một tấm bia đá vỡ nát, bên trên đầy những phong mang, võ giả thực lực yếu một chút mà ở cạnh bia đá này sẽ bị phong mang trên đó cắt bị thương.
Những thoáng qua câu chữ trên đó, Sở Hưu nhanh chóng ghi nhớ trong đầu, nửa ngày sau y mới thở dài nói: “Thất Đại Hạn, Thôn Thiên!”
Tấm bia đá này ghi lại chiêu thức cường đại nhất trong Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn, Thôn Thiên.
Chương 1717 Thôn Thiên!
Tuy trong lịch sử Đại La Thiên không ghi chép gì nhiều về Thất Đại Hạn, hơn nữa phân nửa chỉ là truyền thuyết. Nhưng có người từng nhận được Thất Đại hạn đã nói, trong Thất Đại Hạn chiêu thức mạnh nhất là Thôn Thiên, uy lực đủ sánh ngang với sáu đao khác cộng lại, là đao pháp cường đại hiếm thấy có thể đối phó với thần thông chân chính.
Chỉ tiếc Thất Đại Hạn chủ yếu chỉ lưu truyền trong lời đồn đại, chủ nhân cuối cùng nắm giữ Thôn Thiên cũng chết oan chết uổng, từ đó trở đi Thôn Thiên thất truyền.
Còn bây giờ nhìn lại, chủ nhân cuối cùng của Thôn Thiên không biết vì sao lại chết trong Trung Châu, sau đó bị võ giả Chiến Võ Thần Tông kia đoạt được, lại kéo dài vài ngàn năm mới rơi vào tay Sở Hưu.
Thứ này đúng là chí bảo, uy lực cường đại, có thể sánh vai với thần thông. Chẳng trách võ giả Chiến Võ Thần Tông lại tranh đoạt với người khác, thậm chí liều mạng, cuối cùng trọng thương, kết cục chết trong tay yêu quỷ kia.
Nghĩ tới đây Sở Hưu lại phát hiện truyền thuyết về Thất Đại Hạn đúng là không có lửa làm sao có khói.
Võ giả của Chiến Võ Thần Tông có tư cách cạnh tranh danh ngạch cuối cùng của Đại La Thần Cung, kết quả sau khi lấy được Thất Đại Hạn đã chết trong tay yêu quỷ cấp cao, chuyện này đúng là quá tình cờ?
Nhưng Sở Hưu lại chẳng hề lo lắng.
Mạng của y rất cứng.
Phá Hải và Diệt Địa, y đã học hai trong Thất Đại Hạn mà vẫn sống tốt, có thêm một môn cũng không phải vấn đề gì lớn.
Sau khi cất kỹ thứ này, Sở Hưu cũng tiện tay an táng cho võ giả của Chiến Võ Thần Tông và tăng nhân của Thiên La Bảo Tự.
Đã nhận đồ của người ta, cũng phải để người ta nhập thổ bình an mới được.
Về phần tăng nhân của Thiên La Bảo Tự, hắn không phải yêu quỷ, Sở Hưu cũng đã lấy vòng tay Lục Đạo Luân Hồi của hắn, đây là nhân quả.
Cho dù y luôn ngứa mắt với hòa thượng Phật tông, nhưng Sở Hưu vẫn rất tôn trọng người chết.
“Đi thôi, vào khu vực trong của Trung Châu, tìm người tụ tập.”
Sở Hưu vung tay, dẫn Thương Thiên Lương đi vào khu vực trong của Trung Châu.
Nhưng không biết có phải Sở Hưu có duyên với hòa thượng không, y vừa an táng một hòa thượng xong, nhưng đi chưa được một ngày đã gặp hai tốp hòa thượng.
Sở Hưu và Thương Thiên Lương đứng dưới vách núi, bên dưới là ba võ giả Phạm Giáo đang bao vây một võ giả Thiên La Bảo Tự.
Những người này đều có thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa có tư cách đi vào Trung Châu, đều là cao tầng trong hai môn phái này, không có kẻ yếu. Cho nên thực lực của bọn họ xấp xỉ nhau, bên nhiều bên ít, tăng nhân của Thiên La Bảo Tự đã gặp nguy hiểm.
Tăng nhân của Thiên La Bảo Tự là một hòa thượng trung niên, nhìn bộ dạng có lẽ đi theo con đường luyện thể, tương tự như Đại Quang Minh Tự ở hạ giới.
Lúc này bị ép tới cực hạn, cuối cùng hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cà sa đỏ thẫm trên người trực tiếp bị xé rách, lộ ra thân thể cường tráng.
Làn da trên người hắn hiện lên Phạn văn màu vàng chói mắt, khiến hắn như phủ thêm một lớp kim thân.
Một hòa thượng Phạm Giáo triển khai lĩnh vực, ma vụ màu đen quỷ dị hóa thành ngàn con rắn lớn, không ngừng gặm nhấm phật quang vàng kim kia.
Hắn cười lạnh nói: “Tiểu Bất Diệt Kim Thân? Dùng vật tổ Phạn văn mà Võ Tiên gia trì để cưỡng ép thi triển thần thông Bất Diệt Kim Thân, chẳng qua là đường tắt mà thôi.
Hòa thượng Pháp Minh, chẳng phải Thiên La Bảo Tự các ngươi luôn nói người của Phạm Giáo ta đi theo bàng môn tà đạo, chuyên tìm đường tắt à? Ngươi dùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền miễn cưỡng nắm giữ thần thông Bất Diệt Kim Thân, chẳng phải cũng là đường tắt ư?
Hòa thượng của Thiên La Bảo Tự, đúng là dối trá!”
Hòa thượng Pháp Minh kia không bị lay động, chỉ lạnh nhạt đáp: “Thuật là để người sử dụng, sao lại chia ra đường tắt hay không?
Ta chịu nỗi khổ của Phạn văn nhập thể, nắm giữ Tiểu Bất Diệt Kim Thân là để dùng thuật này đối phó với đám dị đoan các ngươi.
Còn Phạm Giáo các ngươi lại dùng đủ loại tà pháp ảnh hưởng tới căn cơ của bản thân để tu luyện, có gì mà đòi so sánh với ta?”
Một võ giả Phạm Giáo sau lưng hiện lên pháp tướng thần ma thân người đầu sư tử hừ lạnh nói: “Hòa thượng Thiên La Bảo Tự đúng là mạnh miệng, không nói nhảm với hắn nữa, cứ giết đã rồi tính!
Lần này Thiên La Bảo Tự có nhiều người tới đây hơn Phạm Giáo ta, nhưng đã bị xử lý một đống rồi.
Tân Già La và cung chủ đã có lệnh, lần tranh đoạt Đại La Thần Cung này phải khiến cho Thiên La Bảo Tự bị diệt sạch, không cho bất cứ kẻ nào rời khỏi Trung Châu!”
Sau lời nói của gã cao lớn kia, ma thần thân người đầu sư tử sau lưng hắn nổi giận gầm lên một tiếng, không ngờ lực lượng thiên địa xung quanh lại theo tiếng gầm đó, hoàn toàn tiêu tán!
Một võ giả Phạm Giáo khác tay niết ấn quyết, ngọn lửa diệt thế vô tận lan tỏa, bao phủ lấy hòa thượng Pháp Minh kia, đồng thời tay hắn nắm Diệt Tam Liên Thành Tiễn, nhìn chằm chằm vào hòa thượng Pháp Minh, một khi phát hiện sơ hở của đối phương, mũi tên sẽ lập tức bắn ra.
Hai bên đang giao chiến kịch liệt, Thương Thiên Lương không khỏi lắc đầu nói: “Đám hòa thượng này đúng là hung ác, giết người mình mà cũng nghiêm túc như vậy.
Xem ra Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện dưới hạ giới còn khá yên bình, một nam một bắc, không mấy khi giao thủ, đôi khi còn trao đổi Phật pháp là khác.
Đương nhiên bây giờ người ta bị ngươi làm cho tan cửa nát nhà, chẳng còn cơ hội trao đổi phật pháp nữa rồi.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Sai rồi, chỉ có Thiên La Bảo Tự mới là hòa thượng, nói chính xác thì đám người Phạm Giáo kia là tăng nhân chứ không phải hòa thượng.
Đạo thống của hai bên khác biệt, tình cảnh của bọn họ là không chết không thôi
Tuy Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện có khác biệt nhưng đạo thống và truyền thừa lại giống hệt nhau, đương nhiên không có mâu thuẫn kịch liệt như vậy.”
Trong lúc hai người trò chuyện, bên dưới đã phân thắng bại.
Thực lực của hòa thượng Pháp Minh không yếu, với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà dùng được một phần uy lực của thần thông, một đấu một thì ba người Phạm Giáo đều không phải đối thủ của hắn.
Nhưng bây giờ là ba địch một, cho dù hòa thượng Pháp Minh đã dốc toàn lực ra tay, nhưng vẫn không có cách nào.
Ba người đối phương đã có ý giết người, nhưng hắn thậm chí không có cơ hội chạy trốn.
Ánh mắt hòa thượng Pháp Minh lóe lên sát ý kiên định, định thi triển lực lượng khí huyết phá hủy Phạn văn được khắc trên người. Cho dù chết cũng phải kéo một tên dị đoan theo cùng!
Đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hành động, trực tiếp nhảy từ trên vách núi xuống, tay niết Đại Nhật Như Lai Ấn. Chỉ trong chớp mắt phật quang đã bùng lên, trong thời điểm hòa thượng Pháp Minh tuyệt vọng, y trực tiếp đánh về phía ba người, ép cả ba thối lui.
Thương Thiên Lương vẻ mặt ngây ngốc nhìn xuống dưới, còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Hắn từng thấy Sở Hưu giết hòa thượng, nhưng bây giờ Sở Hưu cứu hòa thượng là có ý gì?
Chương 1718 Bằng hữu của Phật môn, ghét ác như thù 1
Sở Hưu đột nhiên xuất thủ, không chỉ Thương Thiên Lương ngây ngốc, ngay cả hòa thượng Pháp Minh cũng ngạc nhiên.
Trước đó thấy một luồng Đại Nhật Như Lai Ấn đánh xuống, hòa thượng Pháp Minh trong lúc tuyệt vọng còn tưởng có đồng môn của Thiên La Bảo Tự tới cứu mình, không ngờ lại là một võ giả xa lạ.
Nhìn bộ dạng Sở Hưu, y tuyệt đối không phải người trong Thiên La Bảo Tự, nhưng vì sao lại tới cứu hắn, vì sao lại biết công pháp của Phật môn?
Nhưng ngay lúc này, ba võ giả Phạm Giáo thấy gương mặt Sở Hưu, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó kinh ngạc nói: “Sở Hưu! Hóa ra là ngươi!”
Người của Phạm Giáo nhận ra Sở Hưu không phải vì danh tiếng Sở Hưu đã lớn tới mức kinh động Tây Vực mà vì trước đó Tân Già La đã nói với bọn họ, phải chú ý tới Sở Hưu. Nếu phát hiện tung tích của Sở Hưu, nhiều người thì giết, ít người thì trốn, nếu bắt sống được thì tốt nhất, không thì phong ấn chân linh của y, mang đầu về.
Tân Già La biết thực lực của Sở Hưu, cho nên ý của hắn là tập trung một nhóm võ giả Thiên Địa Thông Huyền, đông thì vây giết Sở Hưu, ít thì trực tiếp bỏ trốn là được.
Nhưng ba người này lại hiểu sai ý của Tân Già La hay có thể là Tân Già La nói chưa đủ rõ ràng.
Theo bọn họ thấy bên phía mình đang có tới ba người, rõ ràng nhân số đã ‘rất nhiều’ còn bên phía Sở Hưu chỉ có một mình cộng thêm hòa thượng Pháp Minh đã trọng thương, chắc chắn bọn chúng là bên ‘ít người’ rồi.
Võ giả với lĩnh vực ngàn con rắn lớn kia cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi có biết Tân Già La đại nhân cũng đang tìm ngươi hay không? Chúng ta không tới gây chuyện với ngươi thì thôi, hôm nay ngươi lại chủ động tới cửa.
Cũng tốt, chúng ta giải quyết tên hòa thượng Pháp Minh kia, đồng thời giải quyết luôn nhà ngươi!”
Lúc này Phạn văn vàng kim quanh người hòa thượng Pháp Minh đã tan vỡ phân nửa. Hắn cắn răng chống đỡ nói: “Vị thí chủ này, ngươi và Phạm Giáo có thù oán? Bọn chúng người đông thế mạnh, hiện tại bần tăng đã là nỏ mạnh hết đà, không còn nhiều chiến lực, ngươi nên đi đi.
Bần tăng ở lại đây ngăn cản bọn chúng, chỉ mong ngày sau thí chủ gặp được người của Thiên La Bảo Tự ta, báo tin ta đã chết cho bọn họ, để bọn họ báo thù cho bần tăng!”
Hòa thượng Pháp Minh không nhận ra Sở Hưu, nhưng theo hắn thấy, Sở Hưu ra tay ngay thời khắc nguy cấp, hơn nữa còn sử dụng công pháp Phật môn, cũng có thù với Phạm Giáo, vậy chắc chắn là người bên phía hắn. Cho nên hắn cũng vô thức có hảo cảm với Sở Hưu, không đành lòng chứng kiến Sở Hưu mất mạng tại đây.
Sở Hưu mỉm cười nói: “Chuyện này thì tại hạ không làm được, Pháp Minh đại sư nên tự tới nói với chư vị đại sư của Thiên La Bảo Tự đi.”
Thấy Sở Hưu không để bọn họ vào mắt, võ giả với lĩnh vực ngàn con rắn lớn kia lạnh lùng nói: “Giết chết Sở Hưu trước! Hắn là người Tân Già La đại nhân chỉ đích danh!”
Sau khi võ giả kia dứt lời, trong lĩnh vực của hắn từng con rắn phát ra tiếng rít, rắn lớn màu đen hóa thành sương mù vô biên bao phủ toàn thân Sở Hưu.
Nhưng không đợi hai người còn lại xuất thủ, Sở Hưu đã hành động.
Ngay khoảnh khắc sau, phật quang vàng kim hiển hiện quanh người Sở Hưu, sau lưng y là pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiển hiện, thái dương chân hỏa nóng rực kèm theo phật quang thiêu đốt tất cả mọi lực lượng tà dị trên thế gian.
Sở Hưu bước lên trước một bước, chớp mắt đã đánh tới trước người võ giả kia, một quyền đập xuống, tầng tầng lớp lớp sương đen xung quanh đối phương ngưng tụ thành xiềng xích, nhưng nhìn kỹ lại vẫn là từng cái đầu rắn.
Nhưng trước lực lượng tuyệt đối, những cái đầu rắn kia lập tức bị Sở Hưu đánh tan, ngay cả võ giả này cũng bị quyền của Sở Hưu đánh cho hộc máu, xương cốt gãy thành từng khúc, tiếng gãy nát vang vọng.
Lúc này hai võ giả còn lại mới có phản ứng.
Ngọn lửa diệt thế bùng cháy dưới chân Sở Hưu, đồng thời một tiếng gầm thét chấn động nguyên thần của y.
Nhưng đáng tiếc, công kích trình độ này đã không thể ảnh hưởng tới Sở Hưu.
Sở Hưu đã suy tính ngọn lửa diệt thế tới mức độ cực sâu, cho dù là cung chủ Đại Hắc Thiên Thần Cung ngày trước tới đây, hắn cũng chưa chắc đã mạnh hơn Sở Hưu, chứ nói chi những người khác.
Còn thế công nguyên thần của kẻ còn lại, đối với Sở Hưu đã luyện hóa hồn tinh, hơn nữa còn rèn luyện tâm cảnh tới mức cực kỳ cứng cỏi trong Lục Đạo Luân Hồi, vốn không cần quan tâm, trực tiếp chống chọi là được.
Ngay sau đó, bọn họ kinh hãi phát hiện ngọn lửa diệt thế kia lại chủ động né tránh Sở Hưu, sóng âm sư tử hống cũng không có tác dụng gì với Sở Hưu.
Sở Hưu lại đấm ra một quyền, phá tan toàn bộ làn sương đen của võ giả trước mặt, tay trái nắm lấy cổ đối phương, nhấc thẳng lên. Trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, ầm một tiếng đã bóp vỡ đầu hắn!
Pháp Minh đứng sau lưng Sở Hưu trợn mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Trong Phạm Giáo, ba võ giả này đều cỡ cung chủ một cung. Có thể đảm nhiệm chức vụ cung chủ, cho dù không bằng Tân Già La nhưng cũng không phải loại phàm tục. Kết quả tới tay Sở Hưu lại chỉ ba đấm hai đá đã giải quyết xong?
Tuy lúc cuối thủ đoạn của Sở Hưu khá hung tàn, nhưng Pháp Minh lại thấy rất sảng khoái.
Đối với người khác thì Thiên La Bảo Tự còn để ý tới khoan dung độ lượng, buông đao đồ tể lập địa thành Phật gì đó.
Nhưng đối với đám dị đoan Phạm Giáo, bọn họ còn tồn tại một ngày chính là sỉ nhục đối với Thiên La Bảo Tự!
Chớp mắt đã giết một người, Sở Hưu lại đột ngột đạp mạnh vào khoảng đất trống phía trước.
Một con rắn đen nấp dưới đất bị Sở Hưu giẫm nát, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Đã chết thì phải chết sạch, dùng mấy thủ đoạn vặt vãnh này, ngươi định phục sinh trong cái Trung Châu đầy yêu quỷ này hay sao?”
Võ giả điều khiển ngọn lửa diệt thế và võ giả pháp tướng thân người đầu sư tử đưa mắt nhìn nhau, cùng thấy vẻ kinh hãi và khủng hoảng trong mắt đối phương.
Nửa bước Võ Tiên!
Lần này Tân Già La hại bọn họ rõ thảm, nếu bọn họ biết trước đối phương là nửa bước Võ Tiên, cho dù có đông người gấp đôi, bọn họ cũng không dám động thủ với Sở Hưu.
Lúc này hai người đã không còn chiến ý, lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất, xoay người bỏ chạy.
Sở Hưu không đuổi, Phá Trận Tử hiện lên trong tay y, một đao chém ra, phong mang cực hạn đột ngột xuất hiện, vô hình vô chất, nhưng toàn bộ thiên địa đều lóe lên một vệt phong mang, chiếu rọi cả bầu trời.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm được thi triển toàn lục đã gần như thần thông.
Võ giả Phạm Giáo sử dụng ngọn lửa diệt thế đột nhiên sờ cổ của mình, ngay khoảnh khắc sau tầm mắt hắn đột nhiên hạ xuống, rơi vào mặt đất. Dưới đao vừa rồi đầu thân đã tách rời!
Còn võ giả với pháp tướng thân người đầu sư tử, trước khi Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm đánh tới nơi, tuy hắn không thấy tung tích của đao này, nhưng trong khoảnh khắc sinh tử, hắn vẫn bộc phát ra tiềm năng lớn nhất.
Hai tay nhanh chóng kết ấn, tiếp theo đó pháp tướng sau lưng hiện lên ánh kim, sinh động như thật.
Chỉ trong chớp mắt, không ngờ hắn và pháp tướng sau lưng lại thay đổi vị trí. Pháp tướng thân người đầu sư tử lập tức bị chém tan, hóa thành cương khí biến mất.
Chương 1719 Bằng hữu của Phật môn, ghét ác như thù 2
Võ giả kia hoảng sợ, trực tiếp niết ấn quyết, ánh đỏ của khí huyết và ánh vàng kim của nguyên thần cùng bộc phát, không ngờ lại thiêu đốt cả tinh huyết và nguyên thần bỏ trốn.
Hắn sợ thật.
Hắn từng thấy nửa bước Võ Tiên, với thực lực của Phạm Giáo, trong môn phái cũng không thiếu võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí hắn đã gặp không chỉ một vị nửa bước Võ Tiên.
Nhưng thực lực của Sở Hưu hiện tại đã cường đại tới kinh người, cho dù là Tân Già La khi còn ở cảnh giới nửa bước Võ Tiên cũng không bằng Sở Hưu.
Giết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như giết gà giết chó, một đao giết một người, thực lực này khủng khiếp tới mức hắn nghi ngờ mình đang đối mặt với chí cường giả cảnh giới Võ Tiên!
Nhưng ngay sau đó, hắn đã cảm thấy không đúng.
Mình đã thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần, vì sao tốc độ lại nhanh như vậy? Sao lại nhận được nhiều lực lượng đến vậy?
Đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khả năng khống chế lực lượng bản thân của bọn họ sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy mới đúng.
Hắn định ngừng thiêu đốt nhưng lại kinh hãi phát hiện khí huyết và nguyên thần thiêu đốt quá mạnh, mạnh tới mức hắn không thể khống chế được. Cho dù hắn dốc hết sức kiềm chế nhưng chỉ có thể hòa hoãn được một chút thời gian mà thôi.
Đúng lúc này, bỗng có một luồng quyền phong cường đại đánh tới, khuấy động hư không.
Hắn vô thức xoay người đánh trả, nhưng lực lượng này như tìm được nơi tháo nước, ầm ầm bộc phát!
Thân thể của hắn thậm chí không chịu nổi luồng sức mạnh này, trực tiếp nổ tung thành một làn sương máu!
Thương Thiên Lương từ trên không trung hạ xuống, lắc đầu nói: “Đứa bé đáng thương, chạy làm gì? Chạy càng nhanh chết càng nhanh, chưa nghe câu này à?”
Lúc này Pháp Minh phía sau đã ngây ra tại chỗ, hai cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên, rốt cuộc từ đâu chui ra?
Nửa ngày sau Pháp Minh mới phản ứng lại, lấy ra một tấm cà sa màu đỏ khoác lên người rồi trịnh trọng thi lễ với Sở Hưu nói: “Thiên La Bảo Tự, Hoa Nghiêm Các, Pháp Minh. Đa tạ Sở thí chủ đã cứu mạng, xin hỏi Sở thí chủ xuất thân từ môn phái nào?”
Sở Hưu xua tay nói: “Tại hạ xuất thân Đông Vực, thuộc chi phái truyền nhân của Cổ Tôn, đang làm quận trưởng của Hoàng Thiên Các.
Pháp Minh đại sư không cần để ý, ngươi cũng thấy đấy, ta và điện chủ tân nhiệm của Phạm Giáo Vishnu Điện có thù, đối phương cũng chỉ muốn giết chết ta.
Cho nên sau khi thấy đám người Phạm Giáo, chắc chắn ta sẽ ra tay.
Hơn nữa Pháp Minh đại sư cũng thấy đấy, ta biết công pháp Phật môn.
Vạn năm trước khi còn ở hạ giới, chi phái của ta có chút căn nguyên với Thiên La Bảo Tự, học được một chút võ đạo của Phật môn, quan hệ cực kỳ chặt chẽ. Đương nhiên ta không thể trơ mắt nhìn Pháp Minh đại sư bị người của Phạm Giáo bao vây.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Pháp Minh lại thấy có hảo cảm với y.
Nếu đối phương dùng chuyện này thi ân cầu báo, vậy cũng rất bình thường, ân tình của Thiên La Bảo Tự rất đáng tiền.
Trong số các tông môn ở Đại La Thiên, ngoài Tam Thanh Điện, có thể nói là Thiên La Bảo Tự không sợ ai.
Nhưng Sở Hưu nói rất nhẹ nhàng bâng quơ như vậy lại khiến Pháp Minh càng bái phục, cảm thấy vị truyền nhân của Cổ Tôn này đúng là người lỗi lạc.
Thương Thiên Lương nhìn Sở Hưu đứng đó giả vờ giả vịt nói chuyện với hòa thượng này, gương mặt không khỏi lộ vẻ quái dị.
Hắn biết Sở Hưu có quan hệ tới Phật môn, ở hạ giới là không chết không thôi, sao tới Đại La Thiên lại thành bằng hữu của Phật môn?
Nhân quả cái rắm, công pháp Phật môn trên người Sở Hưu không phải lừa thì là cướp, còn không ngại đàm luận nhân quả với người ta?
Đương nhiên Thương Thiên Lương không lật tẩy Sở Hưu, chỉ đứng đó giả bộ làm cao nhân tiền bối, mặt không biểu cảm.
Sở Hưu hỏi hòa thượng Pháp Minh: “Pháp Minh đại sư, vì sao ngươi không đi cùng các cao tăng khác của Thiên La Bảo Tự?”
Hòa thượng Pháp Minh cười khổ nói: “Trước đó chúng ta đã ước định, tới một địa điểm trong Trung Châu tập hợp.
Tuy địa hình của Trung Châu sẽ thay đổi, nhưng khu vực sẽ không có nhiều biến hóa.
Nhưng ta tương đối xui xẻo, bị dịch chuyển hơi xa, dọc con đường này lại gặp phải vài con yêu quỷ nên trễ nải thời gian một chút. Thấy sắp đã tới thời điểm ước định mà ta còn chưa tới kịp.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy tiếp theo Pháp Minh đại sư phải cẩn thận một chút.”
Pháp Minh sửng sốt nói: “Cẩn thận cái gì?”
Sở Hưu chỉ vào thi thể võ giả Phạm Giáo nói: “Đương nhiên là cẩn thận người của Phạm Giáo rồi.
Pháp Minh đại sư, ngươi không đại sư, ngươi không nghĩ rằng chỉ đơn giản là mình xui xẻo nên mới gặp ba võ giả Phạm Giáo đi cùng với nhau đấy chứ?
Trung Châu lớn như vậy, số người vào trong đây không ít, sao lại tình cờ như vậy, ngay phía bên ngoài đã có ba võ giả Phạm Giáo đi cùng nhau?
Ta đã nhận được tin, điện chủ Vishnu Điện của Phạm Giáo, Tân Già La đã bước vào cảnh giới Võ Tiên. Hơn nữa Tân Già La cũng sở hữu một bí thuật, có thể cảm ứng được tung tích võ giả Phạm Giáo trong phạm vi Trung Châu.
Cho nên trong lúc chúng ta còn đi loanh quanh khắp nơi, Phạm Giáo dã tập hợp lại với nhau, tốp năm tụm ba cướp bóc võ giả qua lại.
Bây giờ chúng ta giết ba người, rất có thể võ giả Phạm Giáo trong khu vực này, thậm chí tất cả bọn chúng đều biết tin.”
Pháp Minh nghe vậy sững sờ, sau đó mắng to: “Cái lũ Phạm Giáo này xưa nay không tuân thủ quy củ, đúng là đáng chết!”
Thương Thiên Lương ở bên cạnh nghe vậy bĩu môi, đứng trước lợi ích, có ai tuân thủ quy củ?
Nếu Thiên La Bảo Tự thật sự tuân thủ quy củ, khéo đã chẳng phát triển tới như hiện tại.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên chắp tay với Pháp Minh nói: “Pháp Minh đại sư xin cẩn thận, tại hạ xin cáo từ. Ta cũng phải tìm đồng bọn của mình, cũng tiện tập trung bên trong Trung Châu!”
Nghe Sở Hưu định đi, Pháp Minh hòa thượng nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: “Sở công tử xin chờ một lát!”
“Ồ, Pháp Minh đại sư còn chuyện gì ư?”
Pháp Minh hòa thượng nói: “Sở công tử, nếu ngươi và Tân Già La của Phạm Giáo có thù oán, với tính cách bá đạo của Tân Già La kia, chắc chắn sẽ ra tay với ngươi trong Trung Châu này.
Đám người Phạm Giáo xưa nay lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa còn không tuân thủ quy củ. Tuy thực lực của Sở công tử rất mạnh, nhưng dù sao song quyền khó địch nổi tứ thủ.
Chẳng bằng như vậy đi, Sở công tử và Thiên La Bảo Tự ta liên thủ, cùng nhau chiến đấu với Phạm Giáo. Chẳng hay ý Sở công tử ra sao?”
Pháp Minh nhìn Sở Hưu với vẻ khao khát, vừa rồi hắn đột nhiên nghĩ ra điều này.
Nếu hiện tại người của Phạm Giáo đã tốp năm tụm ba với nhau, không khéo hắn chưa vào được khu vực bên trong của Trung Châu đã bị người của Phạm Giáo xử lý.
Còn nếu đi cùng hai vị cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên Sở Hưu và Thương Thiên Lương, chỉ cần không xui xẻo đụng mặt Tân Già La, bọn họ đã gần như vô địch.
Đương nhiên Pháp Minh nghĩ vậy không chỉ vì bản thân, không phải sợ chết
mà là suy nghĩ vì lợi ích của Thiên La Bảo Tự.
Chương 1720 Gánh tội
Trước đó bọn họ không ngờ Phạm Giáo còn có thủ đoạn như vậy nên trong chuyện tranh đoạt lệnh bài và hồn tinh, Thiên La Bảo Tự đã rơi xuống hạ phong.
Hơn nữa không khéo lúc này ở những nơi khác người của Phạm Giáo đã bắt đầu hạ thủ với người của Thiên La Bảo Tự, những người khác đâu được may mắn như hắn.
Cho nên lần này Đại La Thần Cung mở cửa, Thiên La Bảo Tự bọn họ đã rơi xuống hạ phong.
Nếu lúc này lôi kéo được hai vị cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên tới trợ giúp phe mình, khi đối mặt với Phạm Giáo, bọn họ cũng có thêm một chút phần thắng.
Lúc này Thương Thiên Lương ở bên cạnh âm thầm lắc đầu.
Xem ra hòa thượng Thiên La Bảo Tự này là loại Võ Tiên chỉ biết chinh chiến chém giết, tuyệt đối không phải người quản lý công chuyện.
Cho dù là Thương Thiên Lương cũng biết, khi bàn chuyện hợp tác với người khác đầu tiên là phải đưa ra lợi ích.
Ví dụ như xử lý người của Phạm Giáo xong, chuyện lệnh bài và hồn tinh phân chia như thế nào? Hai bên thuộc hai nhóm khác nhau, nếu có chiến đấu thì ai chủ công, ai chỉ huy?
Những chuyền này đều không nói rõ, chỉ một câu đơn giản kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, có vậy thôi đã định liên thủ? Nào có đơn giản như vậy?”
Cho dù Thương Thiên Lương không hiểu mấy chuyện này nhưng hắn đã chứng kiến Sở Hưu hợp tung liên hoành nhiều lần, cũng biết kỹ xảo nói năng trong tình huống này, hòa thượng này đúng là quá ngay thẳng.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại như đang động tâm, suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Nếu Pháp Minh đại sư đã nói vậy, tại hạ từ chối thì bất kính.”
Hòa thượng Pháp Minh cũng vui mừng, để tránh đêm dài lắm mộng, hai bên lập tức lên đường.
Thương Thiên Lương đi bên cạnh Sở Hưu, bí mật truyền âm nói: “Này, ngươi làm cái quái gì vậy? Chẳng phải đang tìm người à, sao tự nhiên lại ở chung với hòa thượng của Thiên La Bảo Tự?”
Sở Hưu mặt không đổi sắc đáp: “Đừng nói khó nghe như vậy, thế nào ở chung? Liên thủ mà thôi.
Hòa thượng Pháp Minh này nói rất đúng, đối phó với một mình Tân Già La thì đơn giản, nhưng đối phó với tất cả võ giả Phạm Giáo lại có phần khó khăn.
Cho dù gọi tất cả đám người Trần Thanh Đế lại, tập hợp cùng nhau, vẫn không đông bằng người ta.
Lần này vừa hay người của Thiên La Bảo Tự nhờ chúng ta liên thủ, sao lại không làm?”
Thương Thiên Lương nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, hắn dám khẳng định Sở Hưu chưa nói hết tính toán của bản thân.
Nếu chỉ đơn giản là muốn liên thủ với Thiên La Bảo Tự, vậy Sở Hưu sẽ không tốn công như vậy, giả bộ là hiệp khách chính đạo, diễn một vở kịch.
Quả nhiên ngay tiếp theo Sở Hưu đã nói: “Ngoài ra, đừng quên trong Trung Châu này kẻ địch của chúng ta không chỉ là Phạm Giáo.
Võ lâm Nam Vực có thù với ta, trước đó ta còn phế bỏ một võ giả Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn, theo lý luận bọn chúng đều có thể ra tay với ta.
Ngoài ra ta còn giết Vũ Văn Phục, nghe nói chi phái của Lăng Thiên Kiếm Tôn và Thiên Hạ Kiếm Tông là bằng hữu, hai bên thường xuyên luận bàn trao đổi kiếm đạo. Nếu bọn chúng biết chuyện này, ngươi nói xem bọn chúng có ra tay với ta không?
Hơn nữa trước đó ngươi ra tay hơi chậm khiến cho hai tên truyền nhân của Cổ Tôn kia bỏ trốn, đây cũng là một phiền toái.
Ta chỉ là truyền nhân của Cổ Tôn giả, người ta lại là hàng thật.
Truyền nhân của Cổ Tôn đều có chi phái của mình còn ta thì không, cho nên bọn chúng chạy trốn rất có thể sẽ kéo theo ai đó tới.
Ngoài ra lần trước ta đứng đó đánh cướp, đã cướp của không ít võ giả tán tu, có lẽ bọn chúng cũng hận ta thấu xương.”
Sở Hưu nhún vai nói: “Cho nên trước mắt trong Trung Châu, này, kẻ địch của chúng ta rất nhiều, không phải chỉ có mình Phạm Giáo.
Kéo Thiên La Bảo Tự vào, vạn nhất có chuyện gì, ta tin đám ‘cao tăng đắc đạo’ này sẽ không thể vứt bỏ thể diện, bỏ mặc ta không để ý tới?”
Thương Thiên Lương nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, thậm chí quên cả phản bác chuyện Sở Hưu nói hắn ra tay quá chậm khiến hai tên truyền nhân của Cổ Tôn trốn thoát.
Vốn dĩ hắn đã đánh giá cao năng lực thu hút thù hận của Sở Hưu, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn vẫn đánh giá Sở Hưu hơi thấp.
Từ lúc đi vào Trung Châu đến giờ mới là bao lâu, Sở Hưu đã đắc tội với hầu hết những người có thể đắc tội, đây cũng là một loại bản lĩnh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thương Thiên Lương nhìn về phía Pháp Minh không khỏi mang vẻ đồng tình.
Vị này còn tưởng mình làm được một chuyện tốt, lôi kéo một trợ thủ mạnh mẽ cho tông môn, nhưng hắn không biết rốt cuộc mình kéo một nhân vật ra sao tới bên cạnh Thiên La Bảo Tự.
Hắn biết ngay mà, Sở Hưu đáp ứng với hòa thượng Pháp Minh dễ dàng như vậy, chắc chắn không đơn giản, hóa ra chỉ là để tìm kẻ gánh tội thay.
Cảm giác được Sở Hưu và Thương Thiên Lương ở sau lưng mình đang nói gì
đó, Pháp Minh không khỏi quay đầu lại hỏi: “Hai vị thí chủ, có chuyện gì vậy?”
Sở Hưu ho khan một tiếng rồi nói: “Không có vấn đề gì, chẳng qua ta đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện mà thôi.
Tuy ta là truyền nhân của Cổ Tôn., nhưng sau khi bước vào giang hồ đã kết thù kết oán với vài người, hơn nữa gần nhất Nam Vực và Đông Vực có tranh chấp, cũng đắc tội với một số võ giả Nam Vực.
Ta sợ liên thủ với Thiên La Bảo Tự sẽ liên lụy tới Thiên La Bảo Tự.”
Pháp Minh ung dung mỉm cười: “Hóa ra là Sở công tử lo chuyện này, cái này thì Sở công tử không cần phải ngại.
Tuy Thiên La Bảo Tự không dám nói mình mạnh đến đâu, nhưng vẫn gánh được một số nhân quả.
Sở công tử cứu ta một lần, bần tăng có thể đứng ra giúp Sở công tử gánh vác một số ân oán.”
Người của Phật môn, suy nghĩ trong lòng ra sao tạm không bàn, ít nhất ngoài miệng luôn rất khiêm tốn. Hiện tại Pháp Minh cảm thấy lời của mình đã rất khiêm tốn.
Thật ra suy nghĩ của hắn quá đơn giản, đưa mắt ra khắp Đại La Thiên, chỉ cần Tam Thanh Điện không ra mặt, Thiên La Bảo Tự dám nói, chư vị ngồi ở đây đều là rác rưởi.
Pháp Minh cũng nghe nói về tranh chấp giữa Nam Vực và Đông Vực. Theo Thiên La Bảo Tự thấy đây không phải chuyện lớn gì, thậm chí xét chung cả Đông Vực và Nam Vực cũng chỉ có Lăng Tiêu Tông và Thiên Hạ Kiếm Tông là lọt mắt Thiên La Bảo Tự.
Nếu đám người này dám tới gây sự với Sở Hưu, Pháp Minh tự nhận là với uy danh của Thiên La Bảo Tự có thể quát lui bọn họ, khiến bọn họ không dám làm loạn.
Ánh mắt Thương Thiên Lương nhìn về phía Pháp Minh lại càng đồng tình.
Không biết sau này Pháp Minh biết lời hứa của mình dính tới bao nhiêu nhân quả, liệu hắn còn cười được không?
Ba người Sở Hưu đi thẳng vào khu vực bên trong của Trung Châu, ngược lại không gặp ai của Phạm Giáo.
Có lẽ bí pháp của Phạm Giáo chỉ có thể tìm hiểu vị trí đại khái chứ không thể truyền tin, nếu không quy tắc tranh đoạt Đại La Thần Cung sẽ phải thay đổi triệt để.
Cho nên dọc con đường này bọn họ chỉ xử lý vài con yêu quỷ nho nhỏ là tìm được vị trí tập trung của Thiên La Bảo Tự.
Sở Hưu không phải người hay suy nghĩ, trước kia y sẽ tuyệt đối không nghĩ tới vấn đề gây tranh cãi này, nhưng hôm nay nó đột ngột xuất hiện trong đầu y.
Trong luân hồi, kiếp này Sở Hưu là tiểu thương ven đường, xuất thân khốn khổ, dốt đặc cán mai, gặp đúng thời loạn lạc, sống sót được đã rất khó khăn, còn bị binh sĩ và bang phái trong thành ức hiếp.
Phía trước y, một tên lưu manh bang phái hất đổ sạp hàng của y, hung hăng nói: “Thằng nhãi, đã đóng tiền tháng này chưa? Còn không đóng thì sau này ngươi mà xuất hiện trên con đường này, ông đây gặp lần nào là đánh lần đấy!”
Nhưng điều khiến tên lưu manh kia lấy làm lạ là tiểu tử trước mặt không hề kinh hãi, ngược lại bật cười, cười ha hả, cười tới mức hắn thầm hoảng sợ.
“Thằng nhãi, ngươi điên rồi à? Cười cái gì?”
Sở Hưu ngẩng đầu, ánh mắt không còn hoảng sợ mê mang, thanh tịnh vô cùng.
“Bồ đề tại sao có chứng quả, hôm nay mới biết ta là ta.
Ta chính là ta, ta chính là Sở Hưu, vì sao?”
Dứt lời, thân thể đám lưu manh trước mặt bắt đầu vỡ vụn, toàn bộ thành trì, toàn bộ thế giới đều vỡ vụn!
Lục Đạo Luân Hồi đã sụp đổ!
Bên ngoài, ngay lúc Thương Thiên Lương lo lắng, Sở Hưu lại đột nhiên xuất hiện phía trước hắn, khiến hắn giật nảy mình.
Nhưng không đợi y nói chuyện, mọi thứ xung quanh y đều tiêu tán.
Những hòa thượng quỷ dữ tợn khủng khiếp kia đang tiêu tán, Luân Hồi Tự cũng tiêu tán, chỉ lưu lại dưới đất hai bộ thi thể, hai thi thể sinh động như thật.
Một là hòa thượng, theo trang phục chắc là người của Thiên La Bảo Tự, ngoài ra là võ giả của Chiến Võ Thần Tông.
Thương Thiên Lương kinh ngạc nói: “Ngươi giải quyết yêu quỷ kia rồi? Giải quyết như thế nào? Con yêu quỷ này vốn là hòa thượng kia biến thành?”
“Ta đã nói rồi, muốn giải quyết yêu quỷ thì phải đi vào quy tắc của nó, ta phá quy tắc của nó, đương nhiên cũng giải quyết nó.”
Sở Hưu vừa nói vừa tới cạnh thi thể hòa thượng, lấy ra một cái vòng tay.
Vòng tay này như được làm bằng vàng, bên trên khảm sáu viên bảo thạch, xung quanh khắc Phạn văn kỳ dị.
Sở Hưu thở dài một tiếng nói: “Yêu quỷ kia cũng không phải hòa thượng này biến thành mà là khí linh của vòng tay này biến thành, hiếm có, đúng là hiếm có.”
Thương Thiên Lương cũng bó tay, Sở Hưu đúng là khác người.
Trong số yêu quỷ có những con rất đặc biệt, nhưng chắc chắn số lượng không nhiều.
Sở Hưu thì hay rồi, gặp ba con yêu quỷ thì hai con là đặc biệt.
Nhưng lúc này, Sở Hưu đeo cái vòng lên tay, một luồng sáng kỳ dị lấp lóe. Trong mắt Sở Hưu, Lục Đạo Luân Hồi không ngừng xoay chuyển, khiến người khác nhìn vào là không khỏi sa vào trong đó.
Thương Thiên Lương chỉ nhìn lướt qua nhưng tinh thần lại như trải qua rất nhiều năm, chuyện này khiến hắn kinh hãi lắc đầu, nói: “Đây là cái gì? Khí linh của nó đã tiêu tán mà còn lực lượng cường đại như vậy à?”
Sở Hưu vẫy vẫy cái vòng tay Lục Đạo Luân Hồi kia nói: “Khí linh của nó đã tiêu tán, nhưng giờ ta đeo nó trên tay, ta chính là khí linh của nó, những gì khí linh điều khiển được thì ta cũng khống chế được.
Ta đã nói mà, chủ động đi vào quy tắc của đám yêu quỷ này, đọ sức với bọn chúng sẽ rất có lợi. Bây giờ ngươi thấy đó, đã nhận được thành quả rồi đấy”
Giết chết những yêu quỷ khác, Sở Hưu chỉ nhận được hồn tinh, nhưng giết chết con yêu quỷ này, Sở Hưu lại nhận được bảo vật có ích hơn cả hồn tinh.
Yêu quỷ trong Luân Hồi Tự cực kỳ đặc biệt, vì nó là khí linh biến thành cho nên sau khi nó chết không để lại hồn tinh, ngược lại bản thể của nó xuất hiện, cũng chính là vòng tay mà Sở Hưu đặt tên là Lục Đạo Luân Hồi.
Sở Hưu cũng không biết trước đây vòng tay này có tác dụng gì, nhưng sau khi được lực lượng Lục Đạo Luân Hồi rèn luyện, lực lượng của bản thân Sở Hưu đã liên kết với vòng tay này. Nói cách khác chỉ cần lấy được vòng tay, Sở Hưu hoàn toàn có thể dùng lực lượng nguyên thần của bản thân làm vật dẫn, kéo người khác vào Lục Đạo Luân Hồi.
Nói cách khác, Sở Hưu trực tiếp sở hữu lực lượng yêu quỷ của Luân Hồi Tự!
Nhưng như vậy còn chưa hết, tuy trước đây tâm cảnh của Sở Hưu đã không yếu nhưng thực ra vẫn có chút vấn đề.
Sau khi biết chân tướng của thân thể mình, y luôn có cảm giác áp lực, đè nén.
Thiên Hồn không thể tin tưởng hoàn toàn, tiền đồ của bản thân còn chưa rõ, tương lai y trở thành một bộ phận bị hấp thu của Độc Cô Duy Ngã hay sẽ ra sao, Sở Hưu hoàn toàn không biết.
Cho nên trong thời gian đó, thậm chí tâm cảnh của Sở Hưu đã mất cân bằng, cũng may Huyết Hà lão tổ tới cửa kịp thời, để cho y đại sát một phen, phát tiết tất cả uất ức trong lòng, có vậy mới khiến trong lòng y thoải mái hơn một chút.
Còn sau khi trải qua Lục Đạo Luân Hồi, Sở Hưu cũng gặp họa mà đắc phúc, hiểu được rất nhiều thứ.
Bồ đề sao lại có chứng quả, hôm nay mới biết ta là ta.
Bất luận Sở Hưu có phải phân thân Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã hay không, cũng bất luận ký ức của Sở Hưu ra sao, kiếp trước kiếp này như thế nào. Hiện tại y chỉ là Sở Hưu, cũng chỉ có thể là Sở Hưu.
Rèn luyện tâm cảnh là chuyện rất kỳ diệu, vô hình vô chất, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào. Nhưng dưới thì võ giả mới vào giang hồ, trên thì cường giả Võ Tiên cửu trọng thiên, tất cả mọi người, chỉ cần sống trong giang hồ hồng trần này, mỗi thời mỗi khắc tâm cảnh của bọn họ đều được rèn luyện.
Lúc này Thương Thiên Lương lại thở dài: “Ai cũng nói Trung Châu nguy hiểm, giờ ta cũng tin rồi, Hòa thượng của Thiên La Bảo Tự này chắc đã bước vào cảnh giới Võ Tiên, kết quả vẫn nằm lại tại đây.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Thân thể của hắn đã mục nát mà ngươi cũng nhìn ra hắn là Võ Tiên?”
Thương Thiên Lương chỉ vào cà sa trên người hắn nói: “Tiểu tử nhà ngươi tới Đại La Thiên sớm hơn ta nhiều, sao không tìm hiểu một số kiến thức thông thường đi?
Trong Thiên La Bảo Tự, chỉ có cường giả cảnh giới Võ Tiên mới có tư cách mặc cà sa màu vàng, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì là màu đỏ.
Hiển nhiên vị này cũng kiềm chế thực lực của mình, đợi sau khi vào Trung Châu mới đột phá, bước vào cảnh giới Võ Tiên.”
Sở Hưu như có suy nghĩ, gật nhẹ đầu, tới lần mò trên người võ giả Chiến Võ Thần Tông kia.
Trên người đối phương mang theo một hộp báu không gian, bên trên cũng có trận pháp bảo vệ, nhưng trong Trung Châu này, tất cả các trận pháp ở thế giới bên ngoài đều không thể sử dụng, cho nên Sở Hưu tùy ý mở ra.
Bên trong ngoài các thứ tài nguyên tu luyện mà võ giả thường mang theo còn có một số đan dược chữa thương, còn có một thứ rất nổi bật.
Đó là một tấm bia đá vỡ nát, bên trên đầy những phong mang, võ giả thực lực yếu một chút mà ở cạnh bia đá này sẽ bị phong mang trên đó cắt bị thương.
Những thoáng qua câu chữ trên đó, Sở Hưu nhanh chóng ghi nhớ trong đầu, nửa ngày sau y mới thở dài nói: “Thất Đại Hạn, Thôn Thiên!”
Tấm bia đá này ghi lại chiêu thức cường đại nhất trong Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn, Thôn Thiên.
Chương 1717 Thôn Thiên!
Tuy trong lịch sử Đại La Thiên không ghi chép gì nhiều về Thất Đại Hạn, hơn nữa phân nửa chỉ là truyền thuyết. Nhưng có người từng nhận được Thất Đại hạn đã nói, trong Thất Đại Hạn chiêu thức mạnh nhất là Thôn Thiên, uy lực đủ sánh ngang với sáu đao khác cộng lại, là đao pháp cường đại hiếm thấy có thể đối phó với thần thông chân chính.
Chỉ tiếc Thất Đại Hạn chủ yếu chỉ lưu truyền trong lời đồn đại, chủ nhân cuối cùng nắm giữ Thôn Thiên cũng chết oan chết uổng, từ đó trở đi Thôn Thiên thất truyền.
Còn bây giờ nhìn lại, chủ nhân cuối cùng của Thôn Thiên không biết vì sao lại chết trong Trung Châu, sau đó bị võ giả Chiến Võ Thần Tông kia đoạt được, lại kéo dài vài ngàn năm mới rơi vào tay Sở Hưu.
Thứ này đúng là chí bảo, uy lực cường đại, có thể sánh vai với thần thông. Chẳng trách võ giả Chiến Võ Thần Tông lại tranh đoạt với người khác, thậm chí liều mạng, cuối cùng trọng thương, kết cục chết trong tay yêu quỷ kia.
Nghĩ tới đây Sở Hưu lại phát hiện truyền thuyết về Thất Đại Hạn đúng là không có lửa làm sao có khói.
Võ giả của Chiến Võ Thần Tông có tư cách cạnh tranh danh ngạch cuối cùng của Đại La Thần Cung, kết quả sau khi lấy được Thất Đại Hạn đã chết trong tay yêu quỷ cấp cao, chuyện này đúng là quá tình cờ?
Nhưng Sở Hưu lại chẳng hề lo lắng.
Mạng của y rất cứng.
Phá Hải và Diệt Địa, y đã học hai trong Thất Đại Hạn mà vẫn sống tốt, có thêm một môn cũng không phải vấn đề gì lớn.
Sau khi cất kỹ thứ này, Sở Hưu cũng tiện tay an táng cho võ giả của Chiến Võ Thần Tông và tăng nhân của Thiên La Bảo Tự.
Đã nhận đồ của người ta, cũng phải để người ta nhập thổ bình an mới được.
Về phần tăng nhân của Thiên La Bảo Tự, hắn không phải yêu quỷ, Sở Hưu cũng đã lấy vòng tay Lục Đạo Luân Hồi của hắn, đây là nhân quả.
Cho dù y luôn ngứa mắt với hòa thượng Phật tông, nhưng Sở Hưu vẫn rất tôn trọng người chết.
“Đi thôi, vào khu vực trong của Trung Châu, tìm người tụ tập.”
Sở Hưu vung tay, dẫn Thương Thiên Lương đi vào khu vực trong của Trung Châu.
Nhưng không biết có phải Sở Hưu có duyên với hòa thượng không, y vừa an táng một hòa thượng xong, nhưng đi chưa được một ngày đã gặp hai tốp hòa thượng.
Sở Hưu và Thương Thiên Lương đứng dưới vách núi, bên dưới là ba võ giả Phạm Giáo đang bao vây một võ giả Thiên La Bảo Tự.
Những người này đều có thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa có tư cách đi vào Trung Châu, đều là cao tầng trong hai môn phái này, không có kẻ yếu. Cho nên thực lực của bọn họ xấp xỉ nhau, bên nhiều bên ít, tăng nhân của Thiên La Bảo Tự đã gặp nguy hiểm.
Tăng nhân của Thiên La Bảo Tự là một hòa thượng trung niên, nhìn bộ dạng có lẽ đi theo con đường luyện thể, tương tự như Đại Quang Minh Tự ở hạ giới.
Lúc này bị ép tới cực hạn, cuối cùng hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cà sa đỏ thẫm trên người trực tiếp bị xé rách, lộ ra thân thể cường tráng.
Làn da trên người hắn hiện lên Phạn văn màu vàng chói mắt, khiến hắn như phủ thêm một lớp kim thân.
Một hòa thượng Phạm Giáo triển khai lĩnh vực, ma vụ màu đen quỷ dị hóa thành ngàn con rắn lớn, không ngừng gặm nhấm phật quang vàng kim kia.
Hắn cười lạnh nói: “Tiểu Bất Diệt Kim Thân? Dùng vật tổ Phạn văn mà Võ Tiên gia trì để cưỡng ép thi triển thần thông Bất Diệt Kim Thân, chẳng qua là đường tắt mà thôi.
Hòa thượng Pháp Minh, chẳng phải Thiên La Bảo Tự các ngươi luôn nói người của Phạm Giáo ta đi theo bàng môn tà đạo, chuyên tìm đường tắt à? Ngươi dùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền miễn cưỡng nắm giữ thần thông Bất Diệt Kim Thân, chẳng phải cũng là đường tắt ư?
Hòa thượng của Thiên La Bảo Tự, đúng là dối trá!”
Hòa thượng Pháp Minh kia không bị lay động, chỉ lạnh nhạt đáp: “Thuật là để người sử dụng, sao lại chia ra đường tắt hay không?
Ta chịu nỗi khổ của Phạn văn nhập thể, nắm giữ Tiểu Bất Diệt Kim Thân là để dùng thuật này đối phó với đám dị đoan các ngươi.
Còn Phạm Giáo các ngươi lại dùng đủ loại tà pháp ảnh hưởng tới căn cơ của bản thân để tu luyện, có gì mà đòi so sánh với ta?”
Một võ giả Phạm Giáo sau lưng hiện lên pháp tướng thần ma thân người đầu sư tử hừ lạnh nói: “Hòa thượng Thiên La Bảo Tự đúng là mạnh miệng, không nói nhảm với hắn nữa, cứ giết đã rồi tính!
Lần này Thiên La Bảo Tự có nhiều người tới đây hơn Phạm Giáo ta, nhưng đã bị xử lý một đống rồi.
Tân Già La và cung chủ đã có lệnh, lần tranh đoạt Đại La Thần Cung này phải khiến cho Thiên La Bảo Tự bị diệt sạch, không cho bất cứ kẻ nào rời khỏi Trung Châu!”
Sau lời nói của gã cao lớn kia, ma thần thân người đầu sư tử sau lưng hắn nổi giận gầm lên một tiếng, không ngờ lực lượng thiên địa xung quanh lại theo tiếng gầm đó, hoàn toàn tiêu tán!
Một võ giả Phạm Giáo khác tay niết ấn quyết, ngọn lửa diệt thế vô tận lan tỏa, bao phủ lấy hòa thượng Pháp Minh kia, đồng thời tay hắn nắm Diệt Tam Liên Thành Tiễn, nhìn chằm chằm vào hòa thượng Pháp Minh, một khi phát hiện sơ hở của đối phương, mũi tên sẽ lập tức bắn ra.
Hai bên đang giao chiến kịch liệt, Thương Thiên Lương không khỏi lắc đầu nói: “Đám hòa thượng này đúng là hung ác, giết người mình mà cũng nghiêm túc như vậy.
Xem ra Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện dưới hạ giới còn khá yên bình, một nam một bắc, không mấy khi giao thủ, đôi khi còn trao đổi Phật pháp là khác.
Đương nhiên bây giờ người ta bị ngươi làm cho tan cửa nát nhà, chẳng còn cơ hội trao đổi phật pháp nữa rồi.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Sai rồi, chỉ có Thiên La Bảo Tự mới là hòa thượng, nói chính xác thì đám người Phạm Giáo kia là tăng nhân chứ không phải hòa thượng.
Đạo thống của hai bên khác biệt, tình cảnh của bọn họ là không chết không thôi
Tuy Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện có khác biệt nhưng đạo thống và truyền thừa lại giống hệt nhau, đương nhiên không có mâu thuẫn kịch liệt như vậy.”
Trong lúc hai người trò chuyện, bên dưới đã phân thắng bại.
Thực lực của hòa thượng Pháp Minh không yếu, với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà dùng được một phần uy lực của thần thông, một đấu một thì ba người Phạm Giáo đều không phải đối thủ của hắn.
Nhưng bây giờ là ba địch một, cho dù hòa thượng Pháp Minh đã dốc toàn lực ra tay, nhưng vẫn không có cách nào.
Ba người đối phương đã có ý giết người, nhưng hắn thậm chí không có cơ hội chạy trốn.
Ánh mắt hòa thượng Pháp Minh lóe lên sát ý kiên định, định thi triển lực lượng khí huyết phá hủy Phạn văn được khắc trên người. Cho dù chết cũng phải kéo một tên dị đoan theo cùng!
Đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hành động, trực tiếp nhảy từ trên vách núi xuống, tay niết Đại Nhật Như Lai Ấn. Chỉ trong chớp mắt phật quang đã bùng lên, trong thời điểm hòa thượng Pháp Minh tuyệt vọng, y trực tiếp đánh về phía ba người, ép cả ba thối lui.
Thương Thiên Lương vẻ mặt ngây ngốc nhìn xuống dưới, còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Hắn từng thấy Sở Hưu giết hòa thượng, nhưng bây giờ Sở Hưu cứu hòa thượng là có ý gì?
Chương 1718 Bằng hữu của Phật môn, ghét ác như thù 1
Sở Hưu đột nhiên xuất thủ, không chỉ Thương Thiên Lương ngây ngốc, ngay cả hòa thượng Pháp Minh cũng ngạc nhiên.
Trước đó thấy một luồng Đại Nhật Như Lai Ấn đánh xuống, hòa thượng Pháp Minh trong lúc tuyệt vọng còn tưởng có đồng môn của Thiên La Bảo Tự tới cứu mình, không ngờ lại là một võ giả xa lạ.
Nhìn bộ dạng Sở Hưu, y tuyệt đối không phải người trong Thiên La Bảo Tự, nhưng vì sao lại tới cứu hắn, vì sao lại biết công pháp của Phật môn?
Nhưng ngay lúc này, ba võ giả Phạm Giáo thấy gương mặt Sở Hưu, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó kinh ngạc nói: “Sở Hưu! Hóa ra là ngươi!”
Người của Phạm Giáo nhận ra Sở Hưu không phải vì danh tiếng Sở Hưu đã lớn tới mức kinh động Tây Vực mà vì trước đó Tân Già La đã nói với bọn họ, phải chú ý tới Sở Hưu. Nếu phát hiện tung tích của Sở Hưu, nhiều người thì giết, ít người thì trốn, nếu bắt sống được thì tốt nhất, không thì phong ấn chân linh của y, mang đầu về.
Tân Già La biết thực lực của Sở Hưu, cho nên ý của hắn là tập trung một nhóm võ giả Thiên Địa Thông Huyền, đông thì vây giết Sở Hưu, ít thì trực tiếp bỏ trốn là được.
Nhưng ba người này lại hiểu sai ý của Tân Già La hay có thể là Tân Già La nói chưa đủ rõ ràng.
Theo bọn họ thấy bên phía mình đang có tới ba người, rõ ràng nhân số đã ‘rất nhiều’ còn bên phía Sở Hưu chỉ có một mình cộng thêm hòa thượng Pháp Minh đã trọng thương, chắc chắn bọn chúng là bên ‘ít người’ rồi.
Võ giả với lĩnh vực ngàn con rắn lớn kia cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi có biết Tân Già La đại nhân cũng đang tìm ngươi hay không? Chúng ta không tới gây chuyện với ngươi thì thôi, hôm nay ngươi lại chủ động tới cửa.
Cũng tốt, chúng ta giải quyết tên hòa thượng Pháp Minh kia, đồng thời giải quyết luôn nhà ngươi!”
Lúc này Phạn văn vàng kim quanh người hòa thượng Pháp Minh đã tan vỡ phân nửa. Hắn cắn răng chống đỡ nói: “Vị thí chủ này, ngươi và Phạm Giáo có thù oán? Bọn chúng người đông thế mạnh, hiện tại bần tăng đã là nỏ mạnh hết đà, không còn nhiều chiến lực, ngươi nên đi đi.
Bần tăng ở lại đây ngăn cản bọn chúng, chỉ mong ngày sau thí chủ gặp được người của Thiên La Bảo Tự ta, báo tin ta đã chết cho bọn họ, để bọn họ báo thù cho bần tăng!”
Hòa thượng Pháp Minh không nhận ra Sở Hưu, nhưng theo hắn thấy, Sở Hưu ra tay ngay thời khắc nguy cấp, hơn nữa còn sử dụng công pháp Phật môn, cũng có thù với Phạm Giáo, vậy chắc chắn là người bên phía hắn. Cho nên hắn cũng vô thức có hảo cảm với Sở Hưu, không đành lòng chứng kiến Sở Hưu mất mạng tại đây.
Sở Hưu mỉm cười nói: “Chuyện này thì tại hạ không làm được, Pháp Minh đại sư nên tự tới nói với chư vị đại sư của Thiên La Bảo Tự đi.”
Thấy Sở Hưu không để bọn họ vào mắt, võ giả với lĩnh vực ngàn con rắn lớn kia lạnh lùng nói: “Giết chết Sở Hưu trước! Hắn là người Tân Già La đại nhân chỉ đích danh!”
Sau khi võ giả kia dứt lời, trong lĩnh vực của hắn từng con rắn phát ra tiếng rít, rắn lớn màu đen hóa thành sương mù vô biên bao phủ toàn thân Sở Hưu.
Nhưng không đợi hai người còn lại xuất thủ, Sở Hưu đã hành động.
Ngay khoảnh khắc sau, phật quang vàng kim hiển hiện quanh người Sở Hưu, sau lưng y là pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiển hiện, thái dương chân hỏa nóng rực kèm theo phật quang thiêu đốt tất cả mọi lực lượng tà dị trên thế gian.
Sở Hưu bước lên trước một bước, chớp mắt đã đánh tới trước người võ giả kia, một quyền đập xuống, tầng tầng lớp lớp sương đen xung quanh đối phương ngưng tụ thành xiềng xích, nhưng nhìn kỹ lại vẫn là từng cái đầu rắn.
Nhưng trước lực lượng tuyệt đối, những cái đầu rắn kia lập tức bị Sở Hưu đánh tan, ngay cả võ giả này cũng bị quyền của Sở Hưu đánh cho hộc máu, xương cốt gãy thành từng khúc, tiếng gãy nát vang vọng.
Lúc này hai võ giả còn lại mới có phản ứng.
Ngọn lửa diệt thế bùng cháy dưới chân Sở Hưu, đồng thời một tiếng gầm thét chấn động nguyên thần của y.
Nhưng đáng tiếc, công kích trình độ này đã không thể ảnh hưởng tới Sở Hưu.
Sở Hưu đã suy tính ngọn lửa diệt thế tới mức độ cực sâu, cho dù là cung chủ Đại Hắc Thiên Thần Cung ngày trước tới đây, hắn cũng chưa chắc đã mạnh hơn Sở Hưu, chứ nói chi những người khác.
Còn thế công nguyên thần của kẻ còn lại, đối với Sở Hưu đã luyện hóa hồn tinh, hơn nữa còn rèn luyện tâm cảnh tới mức cực kỳ cứng cỏi trong Lục Đạo Luân Hồi, vốn không cần quan tâm, trực tiếp chống chọi là được.
Ngay sau đó, bọn họ kinh hãi phát hiện ngọn lửa diệt thế kia lại chủ động né tránh Sở Hưu, sóng âm sư tử hống cũng không có tác dụng gì với Sở Hưu.
Sở Hưu lại đấm ra một quyền, phá tan toàn bộ làn sương đen của võ giả trước mặt, tay trái nắm lấy cổ đối phương, nhấc thẳng lên. Trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, ầm một tiếng đã bóp vỡ đầu hắn!
Pháp Minh đứng sau lưng Sở Hưu trợn mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Trong Phạm Giáo, ba võ giả này đều cỡ cung chủ một cung. Có thể đảm nhiệm chức vụ cung chủ, cho dù không bằng Tân Già La nhưng cũng không phải loại phàm tục. Kết quả tới tay Sở Hưu lại chỉ ba đấm hai đá đã giải quyết xong?
Tuy lúc cuối thủ đoạn của Sở Hưu khá hung tàn, nhưng Pháp Minh lại thấy rất sảng khoái.
Đối với người khác thì Thiên La Bảo Tự còn để ý tới khoan dung độ lượng, buông đao đồ tể lập địa thành Phật gì đó.
Nhưng đối với đám dị đoan Phạm Giáo, bọn họ còn tồn tại một ngày chính là sỉ nhục đối với Thiên La Bảo Tự!
Chớp mắt đã giết một người, Sở Hưu lại đột ngột đạp mạnh vào khoảng đất trống phía trước.
Một con rắn đen nấp dưới đất bị Sở Hưu giẫm nát, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Đã chết thì phải chết sạch, dùng mấy thủ đoạn vặt vãnh này, ngươi định phục sinh trong cái Trung Châu đầy yêu quỷ này hay sao?”
Võ giả điều khiển ngọn lửa diệt thế và võ giả pháp tướng thân người đầu sư tử đưa mắt nhìn nhau, cùng thấy vẻ kinh hãi và khủng hoảng trong mắt đối phương.
Nửa bước Võ Tiên!
Lần này Tân Già La hại bọn họ rõ thảm, nếu bọn họ biết trước đối phương là nửa bước Võ Tiên, cho dù có đông người gấp đôi, bọn họ cũng không dám động thủ với Sở Hưu.
Lúc này hai người đã không còn chiến ý, lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất, xoay người bỏ chạy.
Sở Hưu không đuổi, Phá Trận Tử hiện lên trong tay y, một đao chém ra, phong mang cực hạn đột ngột xuất hiện, vô hình vô chất, nhưng toàn bộ thiên địa đều lóe lên một vệt phong mang, chiếu rọi cả bầu trời.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm được thi triển toàn lục đã gần như thần thông.
Võ giả Phạm Giáo sử dụng ngọn lửa diệt thế đột nhiên sờ cổ của mình, ngay khoảnh khắc sau tầm mắt hắn đột nhiên hạ xuống, rơi vào mặt đất. Dưới đao vừa rồi đầu thân đã tách rời!
Còn võ giả với pháp tướng thân người đầu sư tử, trước khi Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm đánh tới nơi, tuy hắn không thấy tung tích của đao này, nhưng trong khoảnh khắc sinh tử, hắn vẫn bộc phát ra tiềm năng lớn nhất.
Hai tay nhanh chóng kết ấn, tiếp theo đó pháp tướng sau lưng hiện lên ánh kim, sinh động như thật.
Chỉ trong chớp mắt, không ngờ hắn và pháp tướng sau lưng lại thay đổi vị trí. Pháp tướng thân người đầu sư tử lập tức bị chém tan, hóa thành cương khí biến mất.
Chương 1719 Bằng hữu của Phật môn, ghét ác như thù 2
Võ giả kia hoảng sợ, trực tiếp niết ấn quyết, ánh đỏ của khí huyết và ánh vàng kim của nguyên thần cùng bộc phát, không ngờ lại thiêu đốt cả tinh huyết và nguyên thần bỏ trốn.
Hắn sợ thật.
Hắn từng thấy nửa bước Võ Tiên, với thực lực của Phạm Giáo, trong môn phái cũng không thiếu võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí hắn đã gặp không chỉ một vị nửa bước Võ Tiên.
Nhưng thực lực của Sở Hưu hiện tại đã cường đại tới kinh người, cho dù là Tân Già La khi còn ở cảnh giới nửa bước Võ Tiên cũng không bằng Sở Hưu.
Giết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như giết gà giết chó, một đao giết một người, thực lực này khủng khiếp tới mức hắn nghi ngờ mình đang đối mặt với chí cường giả cảnh giới Võ Tiên!
Nhưng ngay sau đó, hắn đã cảm thấy không đúng.
Mình đã thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần, vì sao tốc độ lại nhanh như vậy? Sao lại nhận được nhiều lực lượng đến vậy?
Đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khả năng khống chế lực lượng bản thân của bọn họ sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy mới đúng.
Hắn định ngừng thiêu đốt nhưng lại kinh hãi phát hiện khí huyết và nguyên thần thiêu đốt quá mạnh, mạnh tới mức hắn không thể khống chế được. Cho dù hắn dốc hết sức kiềm chế nhưng chỉ có thể hòa hoãn được một chút thời gian mà thôi.
Đúng lúc này, bỗng có một luồng quyền phong cường đại đánh tới, khuấy động hư không.
Hắn vô thức xoay người đánh trả, nhưng lực lượng này như tìm được nơi tháo nước, ầm ầm bộc phát!
Thân thể của hắn thậm chí không chịu nổi luồng sức mạnh này, trực tiếp nổ tung thành một làn sương máu!
Thương Thiên Lương từ trên không trung hạ xuống, lắc đầu nói: “Đứa bé đáng thương, chạy làm gì? Chạy càng nhanh chết càng nhanh, chưa nghe câu này à?”
Lúc này Pháp Minh phía sau đã ngây ra tại chỗ, hai cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên, rốt cuộc từ đâu chui ra?
Nửa ngày sau Pháp Minh mới phản ứng lại, lấy ra một tấm cà sa màu đỏ khoác lên người rồi trịnh trọng thi lễ với Sở Hưu nói: “Thiên La Bảo Tự, Hoa Nghiêm Các, Pháp Minh. Đa tạ Sở thí chủ đã cứu mạng, xin hỏi Sở thí chủ xuất thân từ môn phái nào?”
Sở Hưu xua tay nói: “Tại hạ xuất thân Đông Vực, thuộc chi phái truyền nhân của Cổ Tôn, đang làm quận trưởng của Hoàng Thiên Các.
Pháp Minh đại sư không cần để ý, ngươi cũng thấy đấy, ta và điện chủ tân nhiệm của Phạm Giáo Vishnu Điện có thù, đối phương cũng chỉ muốn giết chết ta.
Cho nên sau khi thấy đám người Phạm Giáo, chắc chắn ta sẽ ra tay.
Hơn nữa Pháp Minh đại sư cũng thấy đấy, ta biết công pháp Phật môn.
Vạn năm trước khi còn ở hạ giới, chi phái của ta có chút căn nguyên với Thiên La Bảo Tự, học được một chút võ đạo của Phật môn, quan hệ cực kỳ chặt chẽ. Đương nhiên ta không thể trơ mắt nhìn Pháp Minh đại sư bị người của Phạm Giáo bao vây.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Pháp Minh lại thấy có hảo cảm với y.
Nếu đối phương dùng chuyện này thi ân cầu báo, vậy cũng rất bình thường, ân tình của Thiên La Bảo Tự rất đáng tiền.
Trong số các tông môn ở Đại La Thiên, ngoài Tam Thanh Điện, có thể nói là Thiên La Bảo Tự không sợ ai.
Nhưng Sở Hưu nói rất nhẹ nhàng bâng quơ như vậy lại khiến Pháp Minh càng bái phục, cảm thấy vị truyền nhân của Cổ Tôn này đúng là người lỗi lạc.
Thương Thiên Lương nhìn Sở Hưu đứng đó giả vờ giả vịt nói chuyện với hòa thượng này, gương mặt không khỏi lộ vẻ quái dị.
Hắn biết Sở Hưu có quan hệ tới Phật môn, ở hạ giới là không chết không thôi, sao tới Đại La Thiên lại thành bằng hữu của Phật môn?
Nhân quả cái rắm, công pháp Phật môn trên người Sở Hưu không phải lừa thì là cướp, còn không ngại đàm luận nhân quả với người ta?
Đương nhiên Thương Thiên Lương không lật tẩy Sở Hưu, chỉ đứng đó giả bộ làm cao nhân tiền bối, mặt không biểu cảm.
Sở Hưu hỏi hòa thượng Pháp Minh: “Pháp Minh đại sư, vì sao ngươi không đi cùng các cao tăng khác của Thiên La Bảo Tự?”
Hòa thượng Pháp Minh cười khổ nói: “Trước đó chúng ta đã ước định, tới một địa điểm trong Trung Châu tập hợp.
Tuy địa hình của Trung Châu sẽ thay đổi, nhưng khu vực sẽ không có nhiều biến hóa.
Nhưng ta tương đối xui xẻo, bị dịch chuyển hơi xa, dọc con đường này lại gặp phải vài con yêu quỷ nên trễ nải thời gian một chút. Thấy sắp đã tới thời điểm ước định mà ta còn chưa tới kịp.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy tiếp theo Pháp Minh đại sư phải cẩn thận một chút.”
Pháp Minh sửng sốt nói: “Cẩn thận cái gì?”
Sở Hưu chỉ vào thi thể võ giả Phạm Giáo nói: “Đương nhiên là cẩn thận người của Phạm Giáo rồi.
Pháp Minh đại sư, ngươi không đại sư, ngươi không nghĩ rằng chỉ đơn giản là mình xui xẻo nên mới gặp ba võ giả Phạm Giáo đi cùng với nhau đấy chứ?
Trung Châu lớn như vậy, số người vào trong đây không ít, sao lại tình cờ như vậy, ngay phía bên ngoài đã có ba võ giả Phạm Giáo đi cùng nhau?
Ta đã nhận được tin, điện chủ Vishnu Điện của Phạm Giáo, Tân Già La đã bước vào cảnh giới Võ Tiên. Hơn nữa Tân Già La cũng sở hữu một bí thuật, có thể cảm ứng được tung tích võ giả Phạm Giáo trong phạm vi Trung Châu.
Cho nên trong lúc chúng ta còn đi loanh quanh khắp nơi, Phạm Giáo dã tập hợp lại với nhau, tốp năm tụm ba cướp bóc võ giả qua lại.
Bây giờ chúng ta giết ba người, rất có thể võ giả Phạm Giáo trong khu vực này, thậm chí tất cả bọn chúng đều biết tin.”
Pháp Minh nghe vậy sững sờ, sau đó mắng to: “Cái lũ Phạm Giáo này xưa nay không tuân thủ quy củ, đúng là đáng chết!”
Thương Thiên Lương ở bên cạnh nghe vậy bĩu môi, đứng trước lợi ích, có ai tuân thủ quy củ?
Nếu Thiên La Bảo Tự thật sự tuân thủ quy củ, khéo đã chẳng phát triển tới như hiện tại.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên chắp tay với Pháp Minh nói: “Pháp Minh đại sư xin cẩn thận, tại hạ xin cáo từ. Ta cũng phải tìm đồng bọn của mình, cũng tiện tập trung bên trong Trung Châu!”
Nghe Sở Hưu định đi, Pháp Minh hòa thượng nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: “Sở công tử xin chờ một lát!”
“Ồ, Pháp Minh đại sư còn chuyện gì ư?”
Pháp Minh hòa thượng nói: “Sở công tử, nếu ngươi và Tân Già La của Phạm Giáo có thù oán, với tính cách bá đạo của Tân Già La kia, chắc chắn sẽ ra tay với ngươi trong Trung Châu này.
Đám người Phạm Giáo xưa nay lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa còn không tuân thủ quy củ. Tuy thực lực của Sở công tử rất mạnh, nhưng dù sao song quyền khó địch nổi tứ thủ.
Chẳng bằng như vậy đi, Sở công tử và Thiên La Bảo Tự ta liên thủ, cùng nhau chiến đấu với Phạm Giáo. Chẳng hay ý Sở công tử ra sao?”
Pháp Minh nhìn Sở Hưu với vẻ khao khát, vừa rồi hắn đột nhiên nghĩ ra điều này.
Nếu hiện tại người của Phạm Giáo đã tốp năm tụm ba với nhau, không khéo hắn chưa vào được khu vực bên trong của Trung Châu đã bị người của Phạm Giáo xử lý.
Còn nếu đi cùng hai vị cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên Sở Hưu và Thương Thiên Lương, chỉ cần không xui xẻo đụng mặt Tân Già La, bọn họ đã gần như vô địch.
Đương nhiên Pháp Minh nghĩ vậy không chỉ vì bản thân, không phải sợ chết
mà là suy nghĩ vì lợi ích của Thiên La Bảo Tự.
Chương 1720 Gánh tội
Trước đó bọn họ không ngờ Phạm Giáo còn có thủ đoạn như vậy nên trong chuyện tranh đoạt lệnh bài và hồn tinh, Thiên La Bảo Tự đã rơi xuống hạ phong.
Hơn nữa không khéo lúc này ở những nơi khác người của Phạm Giáo đã bắt đầu hạ thủ với người của Thiên La Bảo Tự, những người khác đâu được may mắn như hắn.
Cho nên lần này Đại La Thần Cung mở cửa, Thiên La Bảo Tự bọn họ đã rơi xuống hạ phong.
Nếu lúc này lôi kéo được hai vị cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên tới trợ giúp phe mình, khi đối mặt với Phạm Giáo, bọn họ cũng có thêm một chút phần thắng.
Lúc này Thương Thiên Lương ở bên cạnh âm thầm lắc đầu.
Xem ra hòa thượng Thiên La Bảo Tự này là loại Võ Tiên chỉ biết chinh chiến chém giết, tuyệt đối không phải người quản lý công chuyện.
Cho dù là Thương Thiên Lương cũng biết, khi bàn chuyện hợp tác với người khác đầu tiên là phải đưa ra lợi ích.
Ví dụ như xử lý người của Phạm Giáo xong, chuyện lệnh bài và hồn tinh phân chia như thế nào? Hai bên thuộc hai nhóm khác nhau, nếu có chiến đấu thì ai chủ công, ai chỉ huy?
Những chuyền này đều không nói rõ, chỉ một câu đơn giản kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, có vậy thôi đã định liên thủ? Nào có đơn giản như vậy?”
Cho dù Thương Thiên Lương không hiểu mấy chuyện này nhưng hắn đã chứng kiến Sở Hưu hợp tung liên hoành nhiều lần, cũng biết kỹ xảo nói năng trong tình huống này, hòa thượng này đúng là quá ngay thẳng.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại như đang động tâm, suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Nếu Pháp Minh đại sư đã nói vậy, tại hạ từ chối thì bất kính.”
Hòa thượng Pháp Minh cũng vui mừng, để tránh đêm dài lắm mộng, hai bên lập tức lên đường.
Thương Thiên Lương đi bên cạnh Sở Hưu, bí mật truyền âm nói: “Này, ngươi làm cái quái gì vậy? Chẳng phải đang tìm người à, sao tự nhiên lại ở chung với hòa thượng của Thiên La Bảo Tự?”
Sở Hưu mặt không đổi sắc đáp: “Đừng nói khó nghe như vậy, thế nào ở chung? Liên thủ mà thôi.
Hòa thượng Pháp Minh này nói rất đúng, đối phó với một mình Tân Già La thì đơn giản, nhưng đối phó với tất cả võ giả Phạm Giáo lại có phần khó khăn.
Cho dù gọi tất cả đám người Trần Thanh Đế lại, tập hợp cùng nhau, vẫn không đông bằng người ta.
Lần này vừa hay người của Thiên La Bảo Tự nhờ chúng ta liên thủ, sao lại không làm?”
Thương Thiên Lương nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, hắn dám khẳng định Sở Hưu chưa nói hết tính toán của bản thân.
Nếu chỉ đơn giản là muốn liên thủ với Thiên La Bảo Tự, vậy Sở Hưu sẽ không tốn công như vậy, giả bộ là hiệp khách chính đạo, diễn một vở kịch.
Quả nhiên ngay tiếp theo Sở Hưu đã nói: “Ngoài ra, đừng quên trong Trung Châu này kẻ địch của chúng ta không chỉ là Phạm Giáo.
Võ lâm Nam Vực có thù với ta, trước đó ta còn phế bỏ một võ giả Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn, theo lý luận bọn chúng đều có thể ra tay với ta.
Ngoài ra ta còn giết Vũ Văn Phục, nghe nói chi phái của Lăng Thiên Kiếm Tôn và Thiên Hạ Kiếm Tông là bằng hữu, hai bên thường xuyên luận bàn trao đổi kiếm đạo. Nếu bọn chúng biết chuyện này, ngươi nói xem bọn chúng có ra tay với ta không?
Hơn nữa trước đó ngươi ra tay hơi chậm khiến cho hai tên truyền nhân của Cổ Tôn kia bỏ trốn, đây cũng là một phiền toái.
Ta chỉ là truyền nhân của Cổ Tôn giả, người ta lại là hàng thật.
Truyền nhân của Cổ Tôn đều có chi phái của mình còn ta thì không, cho nên bọn chúng chạy trốn rất có thể sẽ kéo theo ai đó tới.
Ngoài ra lần trước ta đứng đó đánh cướp, đã cướp của không ít võ giả tán tu, có lẽ bọn chúng cũng hận ta thấu xương.”
Sở Hưu nhún vai nói: “Cho nên trước mắt trong Trung Châu, này, kẻ địch của chúng ta rất nhiều, không phải chỉ có mình Phạm Giáo.
Kéo Thiên La Bảo Tự vào, vạn nhất có chuyện gì, ta tin đám ‘cao tăng đắc đạo’ này sẽ không thể vứt bỏ thể diện, bỏ mặc ta không để ý tới?”
Thương Thiên Lương nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, thậm chí quên cả phản bác chuyện Sở Hưu nói hắn ra tay quá chậm khiến hai tên truyền nhân của Cổ Tôn trốn thoát.
Vốn dĩ hắn đã đánh giá cao năng lực thu hút thù hận của Sở Hưu, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn vẫn đánh giá Sở Hưu hơi thấp.
Từ lúc đi vào Trung Châu đến giờ mới là bao lâu, Sở Hưu đã đắc tội với hầu hết những người có thể đắc tội, đây cũng là một loại bản lĩnh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thương Thiên Lương nhìn về phía Pháp Minh không khỏi mang vẻ đồng tình.
Vị này còn tưởng mình làm được một chuyện tốt, lôi kéo một trợ thủ mạnh mẽ cho tông môn, nhưng hắn không biết rốt cuộc mình kéo một nhân vật ra sao tới bên cạnh Thiên La Bảo Tự.
Hắn biết ngay mà, Sở Hưu đáp ứng với hòa thượng Pháp Minh dễ dàng như vậy, chắc chắn không đơn giản, hóa ra chỉ là để tìm kẻ gánh tội thay.
Cảm giác được Sở Hưu và Thương Thiên Lương ở sau lưng mình đang nói gì
đó, Pháp Minh không khỏi quay đầu lại hỏi: “Hai vị thí chủ, có chuyện gì vậy?”
Sở Hưu ho khan một tiếng rồi nói: “Không có vấn đề gì, chẳng qua ta đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện mà thôi.
Tuy ta là truyền nhân của Cổ Tôn., nhưng sau khi bước vào giang hồ đã kết thù kết oán với vài người, hơn nữa gần nhất Nam Vực và Đông Vực có tranh chấp, cũng đắc tội với một số võ giả Nam Vực.
Ta sợ liên thủ với Thiên La Bảo Tự sẽ liên lụy tới Thiên La Bảo Tự.”
Pháp Minh ung dung mỉm cười: “Hóa ra là Sở công tử lo chuyện này, cái này thì Sở công tử không cần phải ngại.
Tuy Thiên La Bảo Tự không dám nói mình mạnh đến đâu, nhưng vẫn gánh được một số nhân quả.
Sở công tử cứu ta một lần, bần tăng có thể đứng ra giúp Sở công tử gánh vác một số ân oán.”
Người của Phật môn, suy nghĩ trong lòng ra sao tạm không bàn, ít nhất ngoài miệng luôn rất khiêm tốn. Hiện tại Pháp Minh cảm thấy lời của mình đã rất khiêm tốn.
Thật ra suy nghĩ của hắn quá đơn giản, đưa mắt ra khắp Đại La Thiên, chỉ cần Tam Thanh Điện không ra mặt, Thiên La Bảo Tự dám nói, chư vị ngồi ở đây đều là rác rưởi.
Pháp Minh cũng nghe nói về tranh chấp giữa Nam Vực và Đông Vực. Theo Thiên La Bảo Tự thấy đây không phải chuyện lớn gì, thậm chí xét chung cả Đông Vực và Nam Vực cũng chỉ có Lăng Tiêu Tông và Thiên Hạ Kiếm Tông là lọt mắt Thiên La Bảo Tự.
Nếu đám người này dám tới gây sự với Sở Hưu, Pháp Minh tự nhận là với uy danh của Thiên La Bảo Tự có thể quát lui bọn họ, khiến bọn họ không dám làm loạn.
Ánh mắt Thương Thiên Lương nhìn về phía Pháp Minh lại càng đồng tình.
Không biết sau này Pháp Minh biết lời hứa của mình dính tới bao nhiêu nhân quả, liệu hắn còn cười được không?
Ba người Sở Hưu đi thẳng vào khu vực bên trong của Trung Châu, ngược lại không gặp ai của Phạm Giáo.
Có lẽ bí pháp của Phạm Giáo chỉ có thể tìm hiểu vị trí đại khái chứ không thể truyền tin, nếu không quy tắc tranh đoạt Đại La Thần Cung sẽ phải thay đổi triệt để.
Cho nên dọc con đường này bọn họ chỉ xử lý vài con yêu quỷ nho nhỏ là tìm được vị trí tập trung của Thiên La Bảo Tự.