-
Chương 71-75
Chương 71 Ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?
Lấy cảnh giới Tiên Thiên giết Nội Cương cảnh, chuyện này cũng từng có, trên giang hồ cũng không hiếm thấy, thậm chí chính Sở Hưu từng chứng kiến ba tên Long Kỵ Cấm Quân mặc dù là Nội Cương cảnh nhưng lại chết dưới tay Sở Tông Quang cùng Thẩm Mặc.
Nhưng những trường hợp đó đều phải dùng thủ đoạn ngoại vật mới đánh giết được, còn như Sở Hưu, mặt đối mặt, cứng đối cứng giết chết cao thủ Nội Cương cảnh, tình hình đó khiến mọi người ở đây đều không thể tưởng tượng nổi.
Kẻ kinh hãi nhất chính là ba người Tào Đại Hải.
Bọn họ có thế nào cũng không ngờ mình đã tìm một cảnh giới Nội Cương cảnh rồi mà còn bị Sở Hưu giết chết.
Trong lòng bọn họ kinh hãi, nhưng đối thủ của họ là Lã Phụng Tiên lại cực kỳ tỉnh táo.
Ngay lúc Tào Đại Hải phân tâm, Phương thiên họa kích trong tay hắn như một con mãnh long mang theo kinh thế một đi không trở lại trực tiếp đâm tới, ầm một tiếng, ghim thẳng Tào Đại Hải lên vách tường!
Trong miệng Tào Đại Hải không ngừng chảy ra máu tươi, ánh mắt không cam lòng, hắn thật sự không ngờ bản thân lại chết trong tay Lã Phụng Tiên như vậy!
Phải biết lúc trước hắn vẫn luôn kiêng kỵ Sở Hưu, kể cả mời Hứa Trọng Dương đến thật ra cũng là vì dè chừng Sở Hưu. Nhưng hắn lại không ngờ Lã Phụng Tiên vốn tưởng chỉ có tướng mạo xuất chúng cuối cùng thực lực cũng kinh khủng như vậy.
Hai võ giả Hắc Hổ Bang khác sửng sốt, bang chủ đã chết, bọn họ còn đánh nữa không đây?
Một muốn tái chiến, bởi bên kia Sở Hưu toàn thân bê bết máu tươi, dáng vẻ cực kỳ thê thảm, có thể đã mất đi sức chiến đấu. Còn Lã Phụng Tiên một chọi ba cũng chẳng hề dễ dàng, sau khi ghim Tào Đại Hải lên tường chắc nội lực cũng sắp hao hết, thậm chí hơi thở hiện giờ đã rất nặng, chỉ cần giải quyết Lã Phụng Tiên, bọn họ sẽ thắng.
Nhưng kẻ còn lại lại bị tràng diện này dọa cho phát sợ, chỉ muốn mau mau bỏ trốn, huống hồ giờ Tào Đại Hải đã chết, Hắc Hổ Bang cũng nên đổi bang chủ.
Kết quả là hai người cùng hành động nhưng lại cực kỳ quỷ dị xông về hai hướng hoàn toàn khác nhau, một trốn khỏi Trần gia, một lại xông về phía Lã Phụng Tiên.
Thấy cảnh này võ giả định ra tay với Lã Phụng Tiên chỉ muốn chửi đổng, có điều Lã Phụng Tiên căn bản không cho hắn cơ hội mắng thành tiếng, một thanh Phương thiên họa kích thế mạnh lực trầm đã xuất hiện trước mặt hắn!
Mặc dù bản thân Lã Phụng Tiên tiêu hao không ít nhưng một võ giả Tiên Thiên bình thường vẫn không làm khó được hắn, chỉ vài chiêu qua đi đã bị Lã Phụng Tiên giết chết.
Sở Hưu cũng không đuổi theo võ giả Hắc Hổ Bang bỏ trốn. Người kia đã bị dọa cho vỡ mật, giết hay không giết cũng như nhau, trước mắt còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Trong đại sảnh khắp nơi đều là thi thể, máu me đầm đìa. Lúc này Trần Nguyên Trực mới đi tới mỉm cười nói: “Lần này phải cảm ơn hai vị đã giúp Trần gia ta bảo vệ Tử Diệp Thù Du. Con trai ta có thể có hảo hữu như hai vị quả thật là phúc đức ba đời.”
Sở Hưu vẩy vẩy máu tươi trên thân đao, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Trần gia chủ nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?”
Nụ cười của Trần Nguyên Trực cứng lại trên mặt, nghi hoặc hỏi lại: “Sao Sở thiếu hiệp lại nói như vậy? Ta đâu có nghĩ vậy.”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Nếu ta đã không phải kẻ ngốc, vậy ngươi nghĩ ta quyết đấu sinh tử ở đây là vì giúp Trần gia các ngươi giữ lại chí bảo, cuối cùng đổi lại được mỗi câu cảm ơn của Trần gia chủ nhà ngươi hay sao? Thế chẳng phải ngu ngốc thì là gì?”
Sắc mặt Trần Nguyên Trực lập tức lạnh tanh, giọng nói hắn cũng lạnh hẳn đi: “Sở Hưu! Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi cũng muốn cướp Tử Diệp Thù Du hay sao? Lúc trước ngươi chủ động nói muốn giúp Trần gia ta, ta còn vô cùng cảm kích, không ngờ ngươi lại là hạng lòng lang dạ thú như vậy!”
Nói xong gương mặt Trần Nguyên Trực lộ vẻ bi phẫn nói: “Hai người các ngươi thực lực cường đại, ta cũng không phải đối thủ. Các ngươi muốn Tử Diệp Thù Du kia thì cứ lấy đi, coi như lần này Trần gia ta nhìn lầm người!”
Gương mặt Sở Hưu như cười như không, có điều lúc này mặt mũi y đầy những máu tươi, cực kỳ dữ tợn, bên phía Lã Phụng Tiên sắc mặt cũng âm trầm như nước.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta nói này, Trần gia chủ, đừng coi ta là ngu ngốc nữa. Nên nói là từ đầu các ngươi căn bản chưa từng tin tưởng hai người chúng ta!”
Sở Hưu lấy hộp báu Tử Diệp Thù Du trong ngực ra, trực tiếp mở hộp báu, tiện tay ném xuống đất, bên trong chẳng qua chỉ là một đống cỏ dại bình thường!
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lã Phụng Tiên nói: “Lã huynh, ta đã nói mà. Mắt nhìn người của ngươi vốn chẳng tốt đâu, giờ ngươi tin chưa?”
Lã Phụng Tiên sắc mặt âm trầm, không nói một lời. Mặc dù hắn vẫn không muốn tin Trần Đồng lại lừa mình, nhưng thật ra hắn cũng đã sớm nhận ra có điểm không đúng.
Vừa rồi khi Hứa Trọng Dương xuất hiện mặc dù bọn họ bị ép vào thế hạ phong nhưng không hẳn không có sức đánh một trận. Kết quả tên Trần Nguyên Trực kia lại không xuất thủ, rõ ràng có âm mưu khác.
Mắt thấy âm mưu của mình bị phá hỏng, Trần Nguyên Trực thu lại nụ cười giả tạo trên gương mặt, lạnh giọng nói: “Sở Hưu, đừng tưởng ta không biết ngươi đang có âm mưu gì!
Ngươi nói ta không tin ngươi, nhưng từ đầu Sở Hưu ngươi cũng chẳng tốt lành gì. Ngươi cũng như đám Hắc Hổ Bang kia, đều có ý đồ với Tử Diệp Thù Du của Trần gia ta mà thôi!”
Sở Hưu nhíu mày: “Điểm này ngươi lại đoán sai rồi. Ta có ý tốt hay không không quan trọng, quan trọng là Lã huynh thật sự muốn giúp ngươi. Nhưng kết quà à, ngươi khiến hắn thất vọng rồi!”
Trần Nguyên Trực nhìn Lã Phụng Tiên một chút, đột nhiên thở dài một cái, định nói gì đó. Nhưng đúng lúc này hai mắt hắn đột nhiên lộ vẻ sắc bén, trong tay bốn chuôi Kim Tiền Tiêu hiện ra, mang theo kìm phong ầm ầm bắn về phía Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên!
“Chạy!”
Trần Nguyên Trực quát lên với đám người Trần Đồng, trước mắt Sở Hưu đã trọng thương tàn phế, Lã Phụng Tiên cũng tiêu hao quá lớn, nếu hắn một lòng muốn chạy chưa chắc hai người kia đã đuổi được.
Lã Phụng Tiên hừ lạnh một tiếng, trường kích trong tay quét ngang, bốn viên Kim Tiền Tiêu đều bị hắn gạt bay đi, sau đó hắn trực tiếp ném thanh trường kích trong tay ra, Trần Đồng không tránh kịp bị trường kích quét trúng, thổ huyết bắn văng ra.
Trần Nguyên Trực vẫn còn nhớ tới đứa con trai, vừa định quay lại, Sở Hưu đã đi tới phía sau hắn, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ được thi triển, tà khí bộc phát, chỉ chớp mắt đã bẻ gãy hai tay Trần Nguyên Trực, phế đi hắn.
Sở Hưu ném thẳng Trần Nguyên Trực cùng Trần Đồng tới trước mặt Lã Phụng Tiên, tùy ý nói: “Lã huynh, lần đánh cược này ngươi thua. Tử Diệp Thù Du kia ta không khách khí đâu. Hai người này ngươi định xử trí ra sao?”
Lã Phụng Tiên không nói thẳng mà nhìn chằm chằm vào Trần Đồng nói: “Khi đó ngươi tới tìm ta là định lợi dụng ta liên hệ với Tụ Nghĩa Trang?
Lã Phụng Tiên ta là người ra sao chắc ngươi cũng biết. Sao chuyện này ngươi không nói thẳng, nhất định phải lừa ta?”
Thấy cảnh này Sở Hưu không khỏi lắc đầu, vị huynh đệ này gặp nạn không ít chỉ vì nhìn sai người, cũng không phải một lần hai lần.
Trần gia này rõ ràng là lòng tham không đáy, muốn mượn Tử Diệp Thù Du chơi một vố lớn, kết quả chơi chết chính bản thân mình.
Nếu lúc trước bọn họ lựa chọn giao Tử Diệp Thù Du cho ba phái, để bọn họ tự tranh đoạt, vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Theo Sở Hưu, ý muốn dùng Tử Diệp Thù Du kết giao với Tụ Nghĩa Trang của họ cũng rất ngu xuẩn. Vị Trần gia chủ này nghĩ quá tốt về Tụ Nghĩa Trang rồi.
Tụ Nghĩa Trang cũng là tông môn giang hồ, chỉ cần là tông môn giang hồ, vậy thứ họ thật sự chú ý là hai chữ lợi ích.
Cho dù ngươi dâng Tử Diệp Thù Du lên, móc nối được với Tụ Nghĩa Trang, nhưng kết quả lại là thực lực ngươi không đủ, quá mức rác rưởi, không đem tới cho Tụ Nghĩa Trang chút lợi ích nào. Cũng tức là vô dụng.
Trên giang hồ chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng, chỉ có thực lực mới thật sự là căn cơ.
Gia chủ Trần gia này thực lực lơ lỏng còn chẳng bằng Trương Tùng Linh, có thể nói là Tiên Thiên yếu nhất mà Sở Hưu từng thấy. Với chút thực lực đó mà đòi kết giao với Tụ Nghĩa Trang, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Mà lúc này đối mặt với câu hỏi của Lã Phụng Tiên, gương mặt Trần Đồng không khỏi lộ vẻ hối hận. Có điều không phải hắn hối hận vì lừa gạt Lã Phụng Tiên mà hối hận vì khi phát hiện ra Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên, hắn không nên dẫn hai người về Trần gia.
Đáng tiếc tất cả đều đã chậm, cho nên Trần Đồng trực tiếp cắn răng nói: “Lã huynh, chuyện này là Trần gia chúng ta sai. Ngươi cứ giết ta đi nhưng xin hãy tha cho cha ta!”
Hắn biết tính cách của Lã Phụng Tiên, đối với kẻ địch cực kỳ quả quyết nhưng đối mặt với bằng hữu, Lã Phụng Tiên lại chẳng hạ thủ được.
Bên kia Trần Nguyên Trực cũng khàn giọng nói: “Hai vị thiếu hiệp, chuyện này là tội của ta mà thôi, ta cũng là người bày mưu, xin hãy tha cho con trai ta!”
Lã Phụng Tiên thở dài một hơi, hắn quay sang Sở Hưu nói: “Giao cho ngươi xử lý.”
Sau khi nói xong Lã Phụng Tiên trực tiếp cầm thanh Phương thiên họa kích của mình, đi ra ngoài cổng.
Suy nghĩ của Trần Đồng không sai, Lã Phụng Tiên không cách nào hạ thủ với bằng hữu ngày trước, nhưng như vậy không nghĩa là hắn dễ mềm lòng, cho dù Trần Đồng đã lừa mình cũng vẫn tha thứ.
Sở Hưu biết tính cách Lã Phụng Tiên, nếu hắn đã nói giao cho mình xử lý, vậy Sở Hưu làm gì hai người hắn cũng không quản.
Lấy được
Chương 72 Lấy được
Lã Phụng Tiên giao hai cha con cho Sở Hưu xử lý cũng ngoài ý liệu của Sở Hưu. Vốn hắn còn tưởng Lã Phụng Tiên sẽ bỏ qua cho hai người này.
Có điều Sở Hưu ngẫm lại cũng thấy bình thường. Giờ Lã Phụng Tiên đã không còn là Lã Phụng Tiên trong cốt truyện gốc nữa, đây là một thế giới chân thật, khác với thế giới trò chơi đã hình thành là không thay đổi. Lòng người sẽ đổi thay.
Những chuyện Lã Phụng Tiên trải qua trong cốt truyện gốc chưa chắc Lã Phụng Tiên đã trải qua trong thế giới hiện tại. Hơn nữa có Sở Hưu nhúng tay vào, không khéo Lã Phụng Tiên sẽ trải qua một vài chuyện khác.
Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này khiến Sở Hưu hơi lo lắng, trước nay y chưa từng nghĩ tới một việc, đó là hiệu ứng hồ điệp.
Sau khi y trùng sinh, thế giới này thật ra đã chệch khỏi cốt truyện gốc. Biến cố tại Sở Hưu mặc dù vẫn phát sinh nhưng lại chết một người vốn không chết là Thẩm Mặc.
Đây là việc nhỏ cho nên tạm thời cốt truyện gốc sẽ không đổi, nhưng theo thực lực bản thân Sở Hưu càng lúc càng mạnh hoặc y tiếp xúc với càng nhiều người, tới cuối thế giới này sẽ thay đổi ra sao? Chính Sở Hưu cũng không biết.
Nói đơn giản hơn, uy thế duy nhất của Sở Hưu so với những người khác có thể sẽ dần dần biến mất.
Sở Hưu lắc đầu, ánh mắt lộ ra sắc lạnh, hiệu ứng hồ điệp cũng được, cốt truyện thay đổi cũng tốt, dù sao trong thế giới này chỉ có thực lực mới là căn cơ cho hết thảy. Chỉ cần Sở Hưu luôn đặt mục tiêu là tiến bộ, đạt tới đỉnh cao nhất của thế giới đó, khi đó y mới có thể kê cao gối không lo không sợ hết thảy.
Kiếp trước y ẩn nhẫn đã đủ lâu rồi, kiếp này đương nhiên phải làm việc dũng mãnh cấp tiến, trong lòng cũng phải tính toán cẩn thận như bản thân đang đi trên lớp băng mỏng, có thế mới lên được tới đỉnh phong chân chính.
Tạm thời không để tâm tới những suy nghĩ này, Sở Hưu nhìn về phía hai cha con Trần Nguyên Trực, lục soát một hồi trên người cả hai nhưng không phát hiện Tử Diệp Thù Du. Y thản nhiên nói: “Giờ còn diễn trò phụ tử tình thâm còn tác dụng gì? Mau giao Tử Diệp Thù Du ra.”
Khi thấy Lã Phụng Tiên giao hai người bọn họ cho Sở Hưu, hai cha con
Trần Nguyên Trực đã tuyệt vọng.
Sở Hưu là ai, cho dù bọn họ mới chỉ tiếp xúc hai ngày ngắn ngủi nhưng cũng đủ để hiểu. Rơi vào tay y, bọn họ sợ là lành ít dữ nhiều.
Trần Đồng mang theo ánh mắt chờ mong nói: “Ta giao Tử Diệp Thù Du ra, ngươi có thể tha cho chúng ta không?”
Sở Hưu lắc đầu: “Xem ra ngươi vẫn không hiểu ý ta. Ta bảo ngươi giao Tử Diệp Thù Du ra, câu này khó hiểu đến thế sao?”
Dứt lời Sở Hưu đâm thẳng đao vào ngực Trần Đồng, vặn chuôi đao, Trần Đồng không còn hơi thở.
Thấy con trai bị giết ngay trước mặt mình, Trần Nguyên Trực ngây ra như phỗng, Sở Hưu rút đao ra thản nhiên nói với hắn: “Ngươi cũng vậy, một cơ hội, giao Tử Diệp Thù Du ra đây.”
Trần Nguyên Trực hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào lên với Sở Hưu: “Đừng có mơ! Tử Diệp Thù Du đã bị ta giấu đi, ngươi có lật cả Trần gia lên cũng không tìm thấy! Ngươi giết con trai ta, ta sẽ khiến ngươi tốn công vô ích!”
Sở Hưu bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Lại một kẻ không hiểu tiếng người.”
Lần này Sở Hưu không giết Trần Nguyên Trực, cũng không phí công lật cả Trần gia lên. Giờ y còn đang trọng thương, mau mau lấy đồ rồi tìm nơi dưỡng thương mới là quan trọng.
Sở Hưu trực tiếp tới sau hậu viện Trần gia uy hiếp các đệ tử chi thứ Trần gia cùng người thân trực hệ của Trần Nguyên Trực.
Thực lực Trần gia vốn không mạnh, ngoại trừ Trần Nguyên Trực là Tiên Thiên, Trần Đồng là Ngưng Huyết, còn lại đều là Cảnh giới Thối Thể. Chính vì vậy nên lúc giao thủ Trần Nguyên Trực không bảo bọn họ tới chịu chết mà chỉ an bài trong nội trạch, dặn có nghe thấy tiếng động gì cũng không được ra, kết quả giờ lại bị Sở Hưu một mẻ hốt gọn.
Thấy Sở Hưu áp giải mấy chục người nhà ra, Trần Nguyên Trực nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưu! Họa không lan tới người nhà, ngươi không làm theo quy củ giang hồ!”
“Quy củ giang hồ? Ai quy định?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Trần Nguyên Trực, ngươi tự cho là mình lăn lộn giang hồ cả đời, thật ra ngươi chẳng biết thế nào là giang hồ.
Tay cầm đao mới có tư cách lập quy củ. Giờ đao trong tay ta, lời ta nói chính là quy củ!”
Sở Hưu không ép hỏi Trần Nguyên Trực nữa mà trực tiếp đưa mắt nhìn một võ giả hơn ba mươi tuổi trong Trần gia hỏi: “Trong Trần gia ngươi có địa vị gì?”
Võ giả kia run rẩy đáp: “Quản sự.”
“Hơn ba mươi tuổi đã là quản sự? Ngươi là người chi thứ của Trần gia?”
Võ giả kia miễn cưỡng gật nhẹ đầu.
“Có biết Tử Diệp Thù Du ở đâu không?”
Quản sự Trần gia kia do dự một chút, lắc đầu.
Có điều không đợi hắn kịp phản ứng gì thêm, Sở Hưu lập tức chém ra một đao khiến đầu thân tách rời, đám người của Trần gia rú lên thảm thiết.
Lã Phụng Tiên đứng ngoài cổng nhíu mày, hắn không đồng tình với hành động lạm sát người vô tội này của Sở Hưu. Có điều nghĩ lại hành vi của hai cha con Trần Nguyên Trực, hắn cũng không nhiều lời.
Sở Hưu mặt không đổi sắc đưa mắt sang người thứ hai: “Ngươi có biết Tử Diệp Thù Du ở đâu không?”
Võ giả thứ hai hơn bốn mươi tuổi cũng là chi thứ của Trần gia, thấy Sở Hưu nhìn sang phía mình sợ hãi hét lớn: “Đừng giết ta! Ta biết! Tử Diệp Thù Du ngay trong mật thất của gia chủ, có điều chìa khóa mật thất chia ra hai cái trong tay gia chủ cùng công tử. Cả hai hợp nhất mới mở được mật thất!”
Sở Hưu nhếch miệng nói: “Cầm chìa khóa đi mở mật thất đi, giao hết Tử Diệp Thù Du cùng đan dược của Trần gia cho ta. Đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn, trừ phi ngươi tự tin tốc độ của ngươi nhanh hơn ta.”
Tộc nhân chi phụ của Trần gia run rẩy tìm trên thi thể Trần Đồng ra một vật giống như đồ trang sức, lại cố chịu ánh mắt như muốn giết người của Trần Nguyên Trực lấy trên người hắn một vật tương tự. Không nhìn kỹ quả thật không nhận ra đây là chìa khóa.
Cầm chìa khóa lên, tên chi phụ Trần gia cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất lấy Tử Diệp Thù Du cùng một bao chai chai lọ lọ to đùng đưa tới trước mặt Sở Hưu, run rẩy nói: “Đại nhân, bảo vật của Trần gia đều ở đây.”
Sở Hưu vỗ vỗ vai hắn, tán thưởng nói: “Không tệ, từ nay về sau ngươi chính là gia chủ Trần gia.”
Tộc nhân chi phụ kia sửng sốt, lắp bắp: “Nhưng gia chủ…”
Hắn còn chưa dứt lời Sở Hưu đã trực tiếp đâm thẳng đao vào Trần Nguyên Trực, rút thân dao đỏ thẫm ra, vẩy vẩy máu tươi rồi nói: “Giờ được rồi, ngươi chính là gia chủ mới.”
Thu những vật này vào hộp báu không gian, Sở Hưu trực tiếp kéo theo Lã Phụng Tiên rời đi.
Trần gia trừ hai cha con Trần Nguyên Trực không còn tộc nhân trực hệ nào nữa. Giết hai người bọn họ, chi chính coi như bị diệt sạch.
Hơn nữa trước khi đi Sở Hưu tùy ý chỉ một kẻ chi thứ làm gia chủ, tuy y chỉ thuận miệng nói vậy nhưng quyền lực sẽ khiến người ta say mê, không còn ai của chi chính, đám người chi phụ tranh giành tới mức nào, vậy không phải chuyện Sở Hưu cần suy nghĩ nữa rồi.
Trước mắt y đang trọng thương, cũng không vội về Lữ Dương Trấn mà chuẩn bị tìm một khu núi hoang vắng vẻ dưỡng thương.
Trên đường Lã Phụng Tiên đột nhiên nói: “Sở huynh, lần này ngươi giúp ta, vậy Tử Diệp Thù Du cùng tất cả những thứ kia đều lưu cho ngươi, ta không cần.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chưa nói tới ngươi, mục đích của ta từ đầu đã là Tử Diệp Thù Du kia. Hơn nữa lần này nếu không có ngươi ngăn ba người của Hắc Hổ Bang lại, ta cũng không giết được Hứa Trọng Dương.”
Lã Phụng Tiên vẫn kiên quyết lắc đầu nói: “Ý nghĩa không giống, đối với ta mà nói, ngươi làm vậy là giúp ta.”
Thấy Lã Phụng Tiên kiên trì như vậy, Sở Hưu cũng không lấy làm lạ. vì tính cách Lã Phụng Tiên chính là như vậy, ngươi giúp hắn một phần, hắn sẽ trả lại ngươi mười phần.
Cho nên theo cốt truyện gốc thật ra Nhiếp Đông Lưu vẫn giả vờ lung lạc Lã Phụng Tiên, nhưng cho dù như vậy Lã Phụng Tiên cũng nguyện ý ra tay giúp Nhiếp Đông Lưu, chịu oan thay hắn.
“Đúng rồi, Sở huynh, ta còn một câu muốn nói. Mặc dù nói ra câu này có thể ngươi sẽ không thích nghe.”
Lã Phụng Tiên nhìn Sở Hưu nói: “Sở huynh, tính cách của ngươi có phần cực đoan, giết chóc quá nặng tay, cũng như hôm nay ngươi giết người chi thứ của Trần gia kia.
Bước chân vào giang hồ không tránh khỏi chuyện giết người, nhưng lại không thể để sát ý chi phối được. Sư phụ ta từng nói ngày trước lúc người trong quân đội Bắc Yên giao chiến với Đông Tề, một trận chiến giết vô số người, thậm chí giết đỏ cả mắt, thiếu chút nữa giết cả người mình.
Tình huống này ảnh hưởng rất lớn tới tâm cảnh, dễ ảnh hưởng tới việc tu luyện sau này.”
Lã Phụng Tiên không trách Sở Hưu lạm sát kẻ vô tội, hắn chỉ lo Sở Hưu giết người như vậy dễ sa vào ma đạo.
Sở Hưu cười nói: “Lã huynh, nếu ta nói thật ra ta không thích giết người, ngươi có tin không?”
Lã Phụng Tiên không nói gì, chỉ nhìn Sở Hưu nhưng biểu cảm lộ ra rõ ràng mang ý không tin.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta nói thật đấy. Đối với ta giết người chỉ là một thủ đoạn thực hiện mục đích, nếu có thủ đoạn nào mau lẹ tiện lợi hơn ta cũng chẳng muốn giết người.
Có điều đại đa số thời điểm, giết người là thủ đoạn giải quyết vấn đề tốt nhất. Cũng như lúc vừa rồi, lúc gặp nguy hiểm ai cũng kinh sợ, thế gian này không ít người không sợ chết, nhưng cũng tuyệt đối không nhiều.
Ngươi cũng thấy đấy, chỉ giết có một người mà khiến ta bớt không ít thời gian công sức, lời lắm chứ.
Hơn nữa ngươi cũng không cần lo ta sẽ bị sát khí tà khí ảnh hưởng tới tâm cảnh. Ta giờ đang tu luyện một môn công pháp ma đạo có thể ngưng tụ sát khí tà khí trong thiên địa đả thương kẻ địch, xét ra uy năng không kém hơn cương khí.
Bất luận loại lực lượng nào đối với ta đều chỉ là thủ đoạn, là công cụ. Mà người sẽ không bị công cụ mà mình sử dụng thức đẩy hay ảnh hưởng.”
Lã Phụng Tiên khẽ gật đầu, nếu Sở Hưu tự nắm chắc trong lòng thì tốt. Hơn nữa lý luận của Sở Hưu cũng cực kỳ mới lạ, khiến hắn cũng có cảm xúc và ý tưởng của mình.
Trở lại Lã Dương sơn
Chương 73 Trở lại Lã Dương sơn
Trận chiến tại Hàn Giang Phủ, Sở Hưu thụ thương tương đối nghiêm trọng, Hứa Trọng Dương kia dù sao cũng là võ giả Nội Cương cảnh, xương cốt Sở Hưu đã đứt gãy, nội phụ cũng trọng thương. Nếu đổi lại thành người khác rõ ràng là thương thế rất nặng.
Nhưng Sở Hưu bất đồng, y có Lưu Ly Kim Ti Cổ ký sinh trong người. Sau khi Sở Hưu bị thương, Lưu Ly Kim Ti Cổ không hấp thu được lực lượng khí huyết trên người Sở Hưu, theo bản năng sẽ phóng thích lực lượng bản thân ra chữa trị thương thế trong cơ thể Sở Hưu. Cho nên tốc độ hồi phục của Sở Hưu nhanh hơn võ giả khác không chỉ mười lần.
Đương nhiên lần này thu hoạch lớn nhất của Sở Hưu là linh dược lục chuyển, Tử Diệp Thù Du.
Bình thường, linh dược cấp bậc lục chuyển nên luyện chế thành đan dược mới có thể phát huy dược hiệu lớn nhất, có điều muốn luyện chế đan dược phải có đan phương, còn cần luyện đan sư kinh nghiệm cực kỳ phong phú mới được. Những người như vậy thường đều xuất thân đại phái, Sở Hưu có bỏ nhiều tiền ra mời người ta luyện đan khéo người ta cũng chẳng buồn để ý tới.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp cầm Tử Diệp Thù Du nuốt vào trong bụng, bắt đầu luyện hóa.
Tử Diệp Thù Du không khác lắm so với sơn trà bình thường, điểm khác biệt duy nhất là phiến lá có màu tử tinh, mười phần kỳ dị.
Thảo dược nhất chuyển đến tam chuyển bình thường có thể nuôi trồng quy mô lớn, nhưng từ tứ chuyển trở lên có thể xưng là linh dược, sức người không cách nào bồi dưỡng, hoặc chỉ có thể mở từ hộp báu, hoặc chỉ may mắn tìm được trong những nơi thâm sơn cùng cốc. Dù sao thứ này là vật tiêu hao, càng dùng càng ít.
Sau khi nuốt Tử Diệp Thù Du, Sở Hưu lập tức cảm nhận được một dòng nước ấm dâng lên trong đan điền, khi y luyện hóa Tử Diệp Thù Du, lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ không ngờ lại bắt đầu trợ giúp Sở Hưu luyện hóa dược lực, điểm này chính Sở Hưu cũng không ngờ.
Vốn trong cốt truyện giới thiệu về Lưu Ly Kim Ti Cổ không có tác dụng này, đương nhiên cũng có thể do Bái Nguyệt Giáo không phát hiện ra. Dù sao Lưu Ly Kim Ti Cổ không ngồi bao lâu trong tay Bái Nguyệt Giáo đã mất.
Bảy ngày sau, dược lực đã hoàn toàn luyện hóa, thậm chí thương thế của Sở Hưu cũng khỏi hẳn.
Dược lực Tử Diệp Thù Du quả thật kinh người, Sở Hưu có thể cảm giác tu vi bản thân nhờ dược lực đã tăng tiến thêm rất nhiều, đương nhiên còn chưa chạm tới cánh cửa Nội Cương cảnh.
Bảy ngày này, Lã Phụng Tiên đều đứng ngoài hộ pháp cho Sở Hưu, lúc thấy Sở Hưu xuất quan Lã Phụng Tiên cũng rất kinh ngạc: “Sở huynh, mới đó thôi thương thế ngươi đã khỏi hẳn rồi?”
Hắn biết lúc trước chịu một quyền của Hứa Trọng Dương, Sở Hưu bị thương nặng cỡ nào. Có điều giờ nhìn lại xem ra thương thế của Sở Hưu đã khỏi hẳn.
Sở Hưu gật đầu: “Thiên phú tu luyện của ta không cao, tư chất chỉ là trung đẳng, ưu điểm duy nhất là sau khi bị thương hồi phục tương đối nhanh.”
Người trong giang hồ, khó nhìn thấu nhất chính là lòng người, đối với Sở Hưu Lưu Ly Kim Ti Cổ là bí mật rất lớn, ít nhất hiện tại còn chưa có thực lực bảo vệ Lưu Ly Kim Ti Cổ, chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết.
Cho nên cho dù Sở Hưu biết với tính cách của Lã Phụng Tiên, hắn sẽ tuyệt đối không để lộ chuyện này ra, nhưng Sở Hưu vẫn không dám nói bí mật của mình cho Lã Phụng Tiên.
Lúc ra tay dũng mãnh cấp tiến, nhưng lúc bình thường đương nhiên phải cẩn thận từng li từng tí một như giẫm lên lớp băng mỏng, dù sao tấm gương đang đặt ngay trước mắt mình chứ đâu xa.
Cũng bởi vậy nên Trần gia kia mới không tự hiểu lấy mình, lấy bảo bối ra làm thẻ đánh bạc mong kiếm lời, từ đó mới rơi vào kết cục như hiện giờ.
Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên cũng không nghi ngờ gì. Giang hồ rộng lớn, một số võ giả có thiên phú khác với những người còn lại, đây là chuyện rất bình thường.
Cũng như hắn thôi, bộ dáng tuấn mỹ tới mức nữ giới ghen tị nhưng thực tế lại là thần lực trời sinh, loại binh khí nặng như Phương thiên họa kích tới tay hắn vẫn múa lên như chơi.
“Sở huynh, tiếp đó ngươi định đi đâu? Lần này ta ra khỏi đất Yến Tây, định du lãm tại Yến Quốc một thời gian.” Lã Phụng Tiên hỏi.
Sở Hưu vỗ vỗ vai Lã Phụng Tiên nói: “Giờ đừng vội ra ngoài như vậy, cứ về Lữ Dương Sơn xem xem, không chừng sẽ có chuyện bất ngờ đấy. Mọi người đồn Lữ Dương Sơn có dị bảo xuất thế bao lâu vậy rồi, giờ
chúng ta về chắc cũng thấy được rốt cuộc trên Lữ Dương Sơn có dị bảo thật không.”
Lã Phụng Tiên không hề nghĩ ngợi gật đầu đồng ý, dù sao lần này hắn định xông xáo du lãm giang hồ một phen, đi đâu cũng vậy.
Đến lúc Sở Hưu và Lã Phụng Tiên về đến Lữ Dương Sơn, nơi này đã náo nhiệt hơn trước nhiều. Nguyên nhân là mấy ngày gần đây cứ tới tối Lữ Dương Sơn lại có hào quang màu xanh biếc chiếu rọi lên trời, điểm kỳ lạ nhất là đám người tìm khắp cả Lữ Dương Sơn vẫn không phát hiện điểm dị thường nào.
Có điều cho dù như vậy đám người này cũng có thể xác định, Lữ Dương Sơn rất bất thường. Cũng phải tới lúc này một số thế lực lớn mới điều đệ tử tới đây.
Sở Hưu nghe tin này cũng nói thầm trong lòng, di tích Lữ Dương Sơn này sợ rằng đã sắp mở ra, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người đến đây, dẫu sao cũng không tránh khỏi một trận tranh đoạt kịch liệt.
...
Trong Tụ Nghĩa Trang, có người bẩm báo lại mọi chuyện ở Lữ Dương Sơn cho Nhiếp Đông Lưu suy nghĩ một hồi rồi cũng chuẩn bị dẫn người tới Lữ Dương Sơn một chuyến.
Giờ trên Lữ Dương Sơn rốt cuộc có bảo vật xuất thế hay không, không ai biết. Nhưng hắn đã ở lại trong Tụ Nghĩa Trang một thời gian, vừa hay đi ra ngoài một chút, cho dù không có bảo vật nhưng giải sầu chút cũng tốt.
Nếu không vạn nhất là bảo vật xuất thế thật, Tụ Nghĩa Trang bọn họ chạy tới Lữ Dương Sơn ít cũng phải mười ngày, đến lúc đó chắc bảo vật đã bị người ta lấy mất rồi.
Đúng lúc này, Nhiếp Đông Lưu như nhớ ra điều gì, người mà Trương Bách Đào muốn giết lần trước hình như đang ở Lữ Dương Sơn kia?
Nhiếp Đông Lưu nói với đệ tử Tụ Nghĩa Trang bên cạnh: “Đúng rồi, Trương Bách Đào sao rồi? Lâu vậy chắc cũng có tin gì rồi chứ?”
Đệ tử kia nói: “Đã có tin truyền về rồi ạ, có điều lúc đó thiếu trang chủ ngài đang bế quan, tôi không dám quấy rầy.”
“Ồ? Trương Bách Đào giết tên kia rồi à?” Nhiếp Đông Lưu nhíu mày, mượn quan hệ của hắn báo thù thành công rồi mà không chịu về đây nói lời cảm tạ, tên Trương Bách Đào này thật chẳng hiểu lễ nghi.
Đệ tử kia lắc đầu nói: “Không ạ. Sở Hưu mà Trương Bách Đào muốn giết kia ra tay ngay trong khách sạn của Lữ Dương Trấn, giết chết cả bốn người.”
Nghe xong lời này, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn biết thực lực ba người Lưu Nguyên Hải, mặc dù không phải là mạnh nhưng trong số võ giả tán tu ở Lâm Trung Quận này cũng không tính là yếu.
Hắn không rõ lắm về thực lực Trương Bách Đào, nhưng thân là đệ tử nội môn Ba Sơn Kiếm Phái, tất nhiên sẽ không kém.
Có thể nói bốn người này xuất thủ, cho dù Nhiếp Đông Lưu muốn giải quyết cũng phải bỏ khá nhiều công sức, nhưng không ngờ bọn họ lại chết dưới tay một võ giả cũng là tán tu, chuyện này thật sự rất khó tin.
Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ ra vẻ hứng thú. Nếu Sở Hưu kia còn ở Lữ Dương Sơn, hắn định mời chào một phen.
Thật ra đối với Nhiếp Đông Lưu, so với kết giao cùng đệ tử đại phái, hắn càng ưa kết giao với những giang hồ thảo mãng, võ giả tán tu thực lực cao cường một chút.
Bởi vì kết giao cùng những đệ tử đại phái kia, đối phương vẫn phải suy nghĩ tới lợi ích tông môn sau lưng mình trước. Còn kết giao cùng những võ giả tán tu không có chỗ dựa, sau lưng họ không có móc nối lợi ích nào, ngược lại có thể để hắn sử dụng.
Về phần tính mạng đám người đó, Nhiếp Đông Lưu thật ra không hề để ý.
Trương Bách Đào chỉ là một đệ tử nội môn bình thường, không phải mấy vị đệ tử đích truyền chân chính của Ba Sơn Kiếm Phái, kết giao thì được, nhưng giờ chết rồi cũng chẳng ảnh hưởng mấy tới Nhiếp Đông Lưu.
Về phần ba người Lưu Nguyên Hải ấy hả, dám tới Tụ Nghĩa Trang ăn chùa uống quỵt lợi dụng bọn họ như vậy, cho dù không có chuyện này Nhiếp Đông Lưu cũng định tìm cơ hội nào đó xử lý cả ba.
Sở Hưu này tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, nếu giờ kết giao, tương lai hắn tiếp quản Tụ Nghĩa Trang sẽ là trợ giúp rất lớn.
Nhiếp Đông Lưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Mang theo mấy người chuẩn bị một chút, sáng sớm mai xuất phát tới Lữ Dương Sơn.”
Lúc này không riêng gì Nhiếp Đông Lưu chuẩn bị tới Lữ Dương Sơn, do động tĩnh tại Lữ Dương Sơn càng lúc càng lớn, các thế lực các Lữ Dương Sơn tương đối gần đều đã phái đệ tử trong môn phái tới đó.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, hai người nhanh chóng lên núi, tìm một nơi yên tĩnh
Giờ trên Lữ Dương Sơn mỗi tối lại có hào quang xanh biếc phủ khắp bầu trời, cứ như phát ra từ dưới lòng đất, không ít người bắt đầu đào bới nhưng vẫn không tìm ra thứ gì.
Sở Hưu lại biết hiện tượng này là do trận pháp trong di tích Lữ Dương Sơn sắp mất hiệu lực, chắc không bao lâu nữa trận pháp sẽ hoàn toàn vỡ vụn, di tích cũng khai mở.
Trong di tích chôn giấu một vị cường giả thời thượng cổ, vị này lưu lại không ít đồ tốt. Nhiều người tới đây như vậy tuy Sở Hưu không tham lam tới mức muốn lấy hết mọi thứ, làm vậy quá không thực tế, nhưng có vài thứ chủ chốt trong đó y nhất định phải lấy được.
Kết giao
Chương 74 Kết giao
Ngay lúc đám người Sở Hưu đang kiên nhẫn chờ đợi, dưới chân núi bỗng vang lên tiếng động huyên náo ồn ào. Một đám võ giả vây quanh vài người đi tới, tiếng nịnh bợ vang lên không ngớt. Sở Hưu nhíu mày, có vẻ có đại nhân vật tới.
Sở Hưu quay sang phía một võ giả dáng vẻ hơi hèn mọn hỏi: “Bao lão tam, ai tới vậy?”
Bao lão tam kia là một võ giả tán tu tại Lữ Dương Trấn, chính là người lắm mồm lắm miệng suýt nữa bị Lưu Nguyên Hải giơ đao chém chết khi bốn người Trương Bách Đào vây giết Sở Hưu, kết quả được Lã Phụng Tiên cứu.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên trở lại Lữ Dương Trấn gặp được hắn, Bao lão tam này cảm kích ơn cứu mạng của Lã Phụng Tiên, sau đó vẫn luôn ở lại bên cạnh họ. Dẫu sao hắn chỉ là một võ giả Cảnh giới Thối Thể, giờ được xen lẫn trong đám cao thủ Cảnh giới Tiên Thiên cũng là một loại vinh quang.
Sở Hưu cũng không lên tiếng đuổi người, Bao lão tam này mặc dù thực lực kém cỏi nhưng cũng là người bản địa Lữ Dương Trấn, hơn nữa khá nhanh mồm nhanh miệng, hiểu khá rõ mọi chuyện trong phạm vi mấy quận xung quanh Lâm Trung Quận, có hắn Sở Hưu cũng biết được không ít tin tức.
Bao lão tam nghe vậy ánh mắt lộ vẻ hèn mọn nói: “Trên Bắc Yên này còn ai phô trương lớn như vậy chứ? Đương nhiên là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, Lăng Vân Bố Vũ Nhiếp Đông Lưu rồi.
Chậc, nghe nói Nhiếp thiếu trang chủ tài năng kinh người, hơn nữa đối xử với mọi người đều khiêm tốn, quan hệ trải rộng khắp giang hồ. Thậm chí có người đồn đại, chỉ cần ngươi trở thành bằng hữu của Nhiếu thiếu trang chủ, vậy cánh cửa Tụ Nghĩa Trang sẽ luôn luôn mở rộng chào đón ngươi.
Chỉ tiếc lão Bao ta bản lĩnh không được tốt, đời này không có cơ hội bước vào Tụ Nghĩa Trang rồi.”
Nghe thấy tên Nhiếp Đông Lưu, ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạnh, y thản nhiên nói: “Cánh cửa Tụ Nghĩa Trang quả thật sẽ mở rộng cho bằng hữu của Nhiếp Đông Lưu, nhưng muốn trở thành bằng hữu của Nhiếp Đông Lưu phải xem ngươi có giá trị không đã. Không có giá trị cũng chẳng xứng làm bằng hữu của vị này.”
Bao lão tam ở bên cạnh không dám đám lời, thanh danh Tụ Nghĩa
Trang tại Bắc Yên rất lớn, lớn tới mức võ giả tầng chót bọn hắn không dám nói xấu tới một câu.
Đám người vây quanh, khóe miệng Nhiếp Đông Lưu luôn mỉm cười, chào hỏi các võ giả ở đây. Có người hắn biết, nhưng phần nhiều là không quen không biết, bất luận những người này thực lực cao cũng xong thấp cũng được, Nhiếp Đông Lưu đều dùng công phu mặt mũi là chính, không bỏ sót một ai, khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng như làn gió mùa thu, cũng được tất cả các võ giả xung quanh tán thưởng.
Sau khi thăm hỏi một vòng, bên cạnh Nhiếp Đông Lưu chỉ còn lại hơn mười người, nhưng người này hoặc là đại tộc hoặc là người của đại tông môn xung quanh Lữ Dương Sơn, trong nhà đều có cao thủ Ngự Khí Ngũ Trọng tọa trấn, vậy mới có tư cách đứng đây trò chuyện với Nhiếp Đông Lưu.
Một người trong đó mặc áo hoa màu kim, dáng vẻ anh tuấn cao lớn, thậm chí dung mạo gần với Lã Phụng Tiên. Hắn đứng ra chắp tay với Nhiếp Đông Lưu nói: “Thiếu trang chủ, nghe nói thời gian vừa qua ngươi bế quan trong Tụ Nghĩa Trang cơ mà, sao lần này lại tới Lữ Dương Sơn? Ta còn tưởng Tụ Nghĩa Trang các ngươi chỉ phái một số đệ tử bình thường tới, không ngờ ngươi lại đích thân tới đây.
Bất luận trên Lữ Dương Sơn có trọng bảo xuất thế hay không , thiếu trang chủ ngươi lần này tới đây cũng đừng về ngay. Gần đây ta mới đào ít rượu ngon lên, Túy Long Hương năm mươi năm! Đang đợi thiếu trang chủ ngươi đến nếm thử đấy.”
Nhiếp Đông Lưu mỉm cười đáp: “Tại hạ bế quan trong Tụ Nghĩa Trang có hơi buồn chán, vừa hay nhân cơ hội này ra ngoài giải sầu đôi chút.
Nhạc huynh, nghe nói Bắc Lăng Nhạc gia ngươi chuẩn bị thông gia cùng đại tộc Bắc Lăng Phủ Mục gia, sắp cưới trưởng nữ Mục gia, chỗ Túy Long Hương này chẳng lẽ là chuẩn bị cho nghi thứ đính hôn sắp tới?”
Người trẻ tuổi này chính là trưởng tử Lạc gia tại đại châu phủ Bắc Lăng Phủ của Lâm Trung quận, Nhạc Lư Xuyên.
Địa vị của Nhạc gia tại Bắc Lăng Phủ rất cao, thậm chí vừa nhắc tới Bắc Lăng Phủ người ta sẽ nghĩ ngay tới Nhạc gia. Trong Bắc Lăng Phủ, địa vị của các gia tộc nhỏ khác đều không sánh nổi Nhạc gia.
Lúc này Nhạc Lư Xuyên nghe Nhiếp Đông Lưu hỏi vậy, thần sắc có vẻ không đúng, gắng gượng mỉm cười nói: “Chỉ là nghi thức đính hôn thôi mà, không có gì lớn. Túy Long Hương đó thiếu trang chủ muốn uống lúc nào thì uống, ta sẽ lập tức chuẩn bị.”
Lúc này bên cạnh lại có kẻ trêu chọc: “Nhạc công tử của chúng ta vẫn không hài lòng với hôn sự này. Đại tiểu thư Mục gia kia cũng là hoa dung nguyệt mạo. Nhạc công tử, chẳng phải ngươi cũng cam tâm tình nguyện cơ mà.
Nghe nói đợt trước ngươi tới Yến Nam, mất mấy tháng đã câu được con gái chưởng môn Thần Vũ Môn, chắc là chướng mắt với gia tộc nhỏ ở Bắc Lăng rồi phải không?
Sợ là thiếu trang chủ không tham dự nghi thức đính hôn được rồi, vị Nhạc công tử này của chúng ta chắc đang chuẩn bị hối hôn rồi?”
Nhiếp Đông Lưu nghe vậy nhíu mày, đây là việc nhà của Nhạc Lư Xuyên, hắn không tiện xen vào, chỉ có điều hắn cũng khá hứng thú với chuyện gian tình của Nhạc Lư Xuyên và đại tiểu thư Thần Vũ Môn.
Thần Vũ Môn cũng là đại tông môn tại Bắc Yên, đứng trong Thất Tông Bát Phái, nằm ở đất Yến Nam, khá xa nơi này. Lâm Trung Quận cùng Nhạc Bình Quận của Tụ Nghĩa Trang đều thuộc đất Yến Đông.
Có điều đối phương dẫu sao cũng là một trong Thất Tông Bát Phái, thực lực mạnh hơn Nhạc gia nhiều. Nếu Nhạc Lư Xuyên thật sự kết thông gia được với Thần Vũ Môn, vậy thực lực Nhạc ga sẽ tăng thêm rất nhiều.
Đương nhiên Nhiếp Đông Lưu cũng rất chướng mắt với thủ đoạn này. Hắn vốn là người mạnh mẽ, muốn thế đao lực, hắn có thể dùng thủ đoạn, có thể tính toán nhưng chắc chắn sẽ không chọn cách dựa vào nữ nhân.
Quan trọng nhất là tên này còn có hôn ước trên người, giờ hối hôn leo chỗ cao hơn, nói thì dễ mà nghe thì khó, Nhạc gia cũng dễ mất đi danh tiếng.
Nhạc Lư Xuyên thẹn quá hóa giận chỉ vào võ giả kia quát lớn: “Im ngay! Đừng có tung tin đồn nhảm trước mặt thiếu trang chủ như vậy, Nhạc gia ta định hối hôn lúc nào? Còn nói hươu nói vượn nữa ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Thấy song phương có vẻ căng thẳng, Nhiếp Đông Lưu vội vàng đứng ra hòa giải: “Chư vị, không nên vì chuyện nhỏ như vậy mà gây gổ với nhau. Đúng rồi, chư vị có ai biết Sở Hưu không, hắn có còn ở Lữ Dương Sơn không?”
Mọi người xung quanh đều lộ vẻ không rõ, đối với những võ giả xuất thế lực lớn như bọn họ, những việc Sở Hưu làm bất luận là diệt Trần gia
ở Sơn Dương Phủ hay đại khai sát giới tại Lã Dương Trấn đều chỉ là việc nhỏ mà thôi, đương nhiên họ chưa từng nghe nói.
Về phần Trương Bách Đào, mặc dù hắn là đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái, nhưng nơi này là Bắc Yên, cách Tây Sở rất xa. Đoán chừng ngoài người của Sơn Dương Phủ ra, người nơi khác thậm chí chưa từng nghe tới tên Trương Bách Đào. Nếu trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái chết ở đây chắc mới tạo thành chút chấn động nho nhỏ.
Lúc này một người của thế gia nhỏ cạnh Lữ Dương Trấn đi ra nói: “Sở Hưu mà thiếu trang chủ nói có phải người giết chết bốn võ giả Tiên Thiên ở Lữ Dương Trấn lúc trước không?”
Nhiếp Đông Lưu nói: “Đúng, chính là hắn. Giờ hắn có còn ở Lữ Dương Sơn không?”
Võ giả kia là người địa vị thấp nhất trong đám người, bình thường chỉ có thể nhìn Nhiếp Đông Lưu trò chuyện cùng những kẻ khác, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tiếp xúc với Nhiếp Đông Lưu. Hắn vội vàng nói: “Ta từng nghe hạ nhân nhắc tới. Hắn ở Lữ Dương Sơn đã mấy ngày rồi, để ta dẫn thiếu trang chủ tới gặp.”
Nhiếp Đông Lưu chắp tay với những người khác nói: “Chư vị xin cứ trò chuyện, ta đi kết bạn với một tuấn kiệt trẻ tuổi gần đây mới quật khởi trên giang hồ, lát nữa sẽ dẫn lại đây cho chư vị làm quen.”
Mọi người xung quanh khẽ gật đầu, bọn họ biết Nhiếp Đông Lưu hào sảng nghĩa khí, thích kết giao bằng hữu. Có điều theo bọn họ thấy Nhiếp Đông Lưu nên kết giao với những võ giả xuất than thế lực lớn như bọn họ mới đúng, suốt ngày đi làm quen với đám giang hồ thảo mãng có gì hay?
Lúc này Sở Hưu còn đang tán gẫu với Lã Phụng Tiên, Bao lão tam bên cạnh thi thoảng cũng xen vào vài lời, nói những chuyện ly kỳ trong chốn võ lâm.
Lúc này bọn họ lại cảm thấy mọi ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình. Sở Hưu đưa mắt nhìn lại, một võ giả thái độ khiêm nhường đang dẫn Nhiếp Đông Lưu về phía bọn họ.
Bao lão tam sau lưng mồm miệng há hốc, vừa rồi hắn còn nói Nhiếp Đông Lưu thế này thế kia, nào ngờ mới chốc lát đã gặp được người thật, chuyện này khiến Bao lão tam vô cùng kích động.
Đi tới trước người Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên, Nhiếp Đông Lưu chắp tay một cái nói: “Có phải là Sở Hưu Sở huynh đệ không?”
Sau khi nói xong, Nhiếp Đông Lưu lại nhìn sang Lã Phụng Tiên nói: “Vị này là?”
Lã Phụng Tiên thản nhiên đáp: “Lã Phụng Tiên ở Ngư Dương Yến Tây, hạng người vô danh mà thôi.”
Nhiếp Đông Lưu suy nghĩ một chút rồi cười ha hả nói: “Danh tiếng Tiểu Ôn Hàu vẫn vang dội tại đất Yến Tây, sao lại là người vô danh được?”
Lã Phụng Tiên hơi ngạc nhiên, không ngờ Nhiếp Đông Lưu lại biết cả danh hiệu của mình, có điều hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng.
Thật ra trước đó cảm giác của Lã Phụng Tiên về Nhiếp Đông Lưu cũng không tệ, dù sao toàn bộ Bắc Yên không ai nói xấu Nhiếp Đông Lưu.
Nhưng đó là trước kia, sau khi biết ân oán giữa Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu, lại nghe Sở Hưu phân tích cách làm người của Nhiếp Đông Lưu, giờ Lã Phụng Tiên nhìn nụ cười hào sảng chiêu hiền đãi sĩ của Nhiếp Đông Lưu luôn thấy giả dối.
Vốn trong cốt truyện gốc hai người là bạn tốt, nhưng đời này có Sở Hưu nhúng tay vào, hai bên đã triệt để thành người xa kẻ lạ.
Tin và không tin
Chương 75 Tin và không tin
Thấy Nhiếp Đông Lưu chủ động tới nói chuyện với Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên, những võ giả tán tu trên Lữ Dương Sơn đều lộ vẻ kinh ngạc, kể cả Bao lão tam sau lưng Sở Hưu cũng vậy.
Tại Bắc Yên, được vị thiếu trang chủ này để ý tới đồng thời chủ động lấy lễ kết giao, vậy đã chứng minh thực lực của ngươi, càng nói lên sau này ngươi có thể tự xưng là hảo hữu của Nhiếp Đông Lưu, cũng có thể dùng thanh danh của Tụ Nghĩa Trang làm việc.
Đương nhiên ngươi đã tự xưng là người của Tụ Nghĩa Trang, vậy lúc Tụ Nghĩa Trang có chuyện tìm ngươi hỗ trợ, hoặc Nhiếp Đông Lưu có chuyện tìm ngươi hỗ trợ, ngươi cũng phải đáp ứng mới được.
Chuyện này với những người khác rất bình thường, bởi vì đối với phần lớn võ giả khác, bọn họ có muốn giúp Tụ Nghĩa Trang một tay cũng chẳng có cơ hội.
Sở Hưu nhìn Nhiếp Đông Lưu, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, y chỉ thản nhiên nói: “Tại hạ chỉ là hạng thảo mãng giang hồ, nào có tư cách gì xưng huynh gọi đệ với thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang.”
Nhiếp Đông Lưu mỉm cười hào sảng nói: “Người trong giang hồ, chỉ cần chí hướng hợp nhau đều có thể trở thành huynh đệ.
Sở huynh, xem ra ngươi còn chưa biết tính cách Nhiếp Đông Lưu ta. Đối với ta mà nói, kết giao chỉ xem tính tình và bản thân người đó chứ không nhìn xuất thân.
Thảo mãng giang hồ thì đã sao? Bản thân Tụ Nghĩa Trang chúng ta cũng xuất thân thảo mãng giang hồ cơ mà. Khi còn trẻ phụ thân ta thậm chí còn không có binh khí ra dáng một chút.
Tụ Nghĩa Trang chúng ta bất luận xuất thân, chỉ tụ hợp nghĩa khí giang hồ, Nhiếp Đông Lưu ta cũng vậy.”
Sở Hưu vỗ tay: “Thiếu trang chủ nói hay lắm! Đáng tiếc giờ ta lại không dám nhận người bằng hữu thiếu trang chủ ngươi.”
“Hả? Vì sao?” Nhiếp Đông Lưu nhíu mày hỏi lại.
Mấy năm gần đây hắn kết giao với vô số võ giả, phần lớn mọi người sau khi biết thân phận và danh hiệu của hắn đều cam tâm tình nguyện kết giao, cho dù không thích cũng ít khi tỏ thái độ như Sở Hưu.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Đương nhiên là sợ sau khi thành bằng hữu của thiếu trang chủ lại vì ân tình mà bị kéo đi giết người. Vạn nhất vận may không tốt lại chết trong tay người khác, thậm chí cả người nhặt xác cho cũng không có, há chẳng đáng thương lắm sao?”
Sở Hưu nhìn thẳng vào Nhiếp Đông Lưu, thản nhiên nói: “Thiếu trang chủ, thi thể đám người Trương Bách Đào còn đang ném ngoài khu đất hoang ngoài Lữ Dương Trấn đấy, ngươi không hỗ trợ xử lý đôi chút à?”
Nghe xong mấy lời này, thần sắc Nhiếp Đông Lưu lập tức trầm xuống, hắn là người trung gian giúp Trương Bách Đào liên hệ với bọn Lưu Nguyên Hải giết Sở Hưu, không ngờ lại khiến y biết! Ngu ngốc!
Hai chữ ngu ngốc không phải mắng người khác, chính là mắng đám người Trương Bách Đào.
Trước đó ở Tụ Nghĩa Trang hắn đã ngầm tỏ ý với Trương Bách Đào, chuyện báo thù giang hồ Tụ Nghĩa Trang sẽ ko xen vào, nếu không có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của Tụ Nghĩa Trang.
Đám người Trương Bách Đào không phải kẻ ngốc, bọn họ hẳn phải biết nên làm thế nào, giết người không phải nói chuyện phiếm, còn nói năng linh tinh trước mặt Sở Hưu như vậy làm gì?
Đương nhiên thật ra chuyện này cũng không trách được bọn Trương Bách Đào, lúc bọn họ động thủ ngoại trừ người của Tụ Nghĩa Trang, không ai lại đi liên tưởng tới Nhiếp Đông Lưu. Nhưng chính Trương Bách Đào lúc ra tay đánh giết Sở Hưu, sợ bọn Lưu Nguyên Hải e ngại rút lui, gấp quá mới phun ra ba chữ ‘thiếu trang chủ’ khiến Sở Hưu đoán ra Nhiếp Đông Lưu.
Ngay lúc Sở Hưu nói ra những lời này, Nhiếp Đông Lưu đã biết bản thân không mời chào được Sở Hưu rồi.
Nếu Sở Hưu không biết hắn là người móc nối liên hệ giúp Trương Bách Đào giết y, vậy Nhiếp Đông Lưu hoàn toàn có thể thoải mái mời chào kết giao với Sở Hưu, chỉ cần để đệ tử Tụ Nghĩa Trang biết chuyện này kín tiếng chút là được.
Nhưng giờ Sở Hưu đã biết chuyện này, vậy có tốn công mấy cũng vô ích.
Không ai đã biết đối phương là kẻ góp sức vào việc giết mình rồi, còn ưỡn mặt ra đi kết giao với đối phương.
Đương nhiên nếu thật sự có kẻ như vậy, ra vẻ bản thân không quan tâm tới việc này, loại người này Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng dám kết giao.
Người làm như vậy trừ kẻ ngu ngốc ra chỉ có người ẩn nhẫn như con rắn độc, loai người này Nhiếp Đông Lưu nào dám mang bên cạnh.
Sau khi nghĩ thông điểm này, Nhiếp Đông Lưu sắc mặt bình tĩnh nói với Sở Hưu: “Nếu ta nói chuyện đó chỉ là hiểu lầm, Sở huynh có tin không?”
Sở Hưu lại chỉ lạnh nhạt nói: “Thiếu trang chủ nghĩ ta có tin không? Huống hồ cho dù ta nói tin, ta không thèm để ý tới chuyện đó, thiếu trang chủ ngươi có tin không?”
Hai người một kẻ ngươi tin, một kẻ lại ta tin ngươi tin, khiến những võ giả sau Nhiếp Đông Lưu mang tới cùng Bao lão tam sau lưng Sở Hưu đều ngây ra, không hiểu hai người bọn họ đang nói gì.
Nhiếp Đông Lưu nhìn Sở Hưu một hồi, trực tiếp quay người rời đi.
Ngay lúc xoay người, gương mặt Nhiếp Đông Lưu lộ ra sát khí nồng nặc, nhưng chỉ chớp mắt sau đã tiêu tán.
Trên giang hồ này, đối với Nhiếp Đông Lưu chỉ có ba loại người, bằng hữu, có thể trở thành bằng hữu và kẻ địch.
Nếu Sở Hưu không biết chuyện này, Nhiếp Đông Lưu có thể yên tâm mời chào y, cho dù không thành công cũng không cần gấp. Dẫu sao Nhiếp Đông Lưu cũng không hy vọng tất cả tuấn kiệt trẻ tuổi trong thiên hạ đều là bằng hữu của mình. Còn mấy người Trương Bách Đào? Chết thì chết thôi, đừng nói báo thù, hắn thậm chí chẳng hứng thú đâu đi nhặt xác cho đối phương.
Nhưng vấn đề là Sở Hưu đã biết hết mọi chuyện, một hồi tin không tin không vừa rồi nghe như lặp đi lặp lại, nhưng thực tế Nhiếp Đông Lưu lại nghe hiểu.
Sở Hưu này đã biết chuyện, thù hận cũng đã kết. Y không thể gia nhập Tụ Nghĩa Trang, cho dù y có gia nhập Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng dám tin. Cho nên ân oán đôi bên không cách nào tiêu trừ, Sở Hưu không phải bằng hữu của hắn, cũng không thể trở thành bằng hữu của hắn, vậy chỉ có thể trở thành kẻ địch của hắn.
Có điều mặc dù thực lực hiện giờ của Sở Hưu không tệ nhưng dưới mắt Nhiếp Đông Lưu vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ sau lưng không có thế lực mà thôi. Không cần hắn tự ra tay, thậm chí không cần hắn vận dụng người Tụ Nghĩa Trang mà mình mang tới vây giết Sở Hưu, làm thế chỉ mất thể diện cho bản thân hắn, mất thể diện cho Tụ Nghĩa Trang.
Nhiếp Đông Lưu hắn muốn đối phó với một nhân vật nhỏ, có bao giờ cần tự ra tay?
Trở lại với đám người trước đó, bọn Nhạc Lư Xuyên thấy Nhiếp Đông Lưu về một mình đều rất kinh ngạc.
Nhạc Lư Xuyên hỏi: “Thiếu trang chủ, chẳng phải ngươi đi mời chào tên Sở Hưu gì đó à? Sao vậy, hắn không đồng ý à?”
Nhiếp Đông Lưu cười khổ gật đầu một cái.
Sắc mặt Nhạc Lư Xuyên lập tức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói: “Thiếu trang chủ ngươi tự mình tới kết giao đã là nể mặt hắn lắm rồi. Tên Sở Hưu kia thật chẳng biết điều, đã cho thể diện còn không chịu! Một võ giả tán tu nho nhỏ mà thôi, tưởng mình là ai cơ chứ!”
Những người khác cũng gật đầu phụ họa, rõ ràng bọn họ cũng nghĩ vậy.
Nhiếp Đông Lưu cười khổ đáp: “Được rồi, thật ra chuyện này cũng chẳng trách được Sở Hưu kia. Hai chúng ta có chút hiểu lầm.
Lúc trước Sở Hưu diệt Trương gia ở Sơn Dương Phủ, kết quả con trai lớn của Trương gia Sơn Dương Phủ, Trương Bách Đào gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái trở thành đệ tử nội môn, hắn về đến nhà thấy gia tộc đã bị diệt môn, bèn tới nhờ ta hỗ trợ.
Nhưng chư vị cũng biết mà, Tụ Nghĩa Trang ta luôn không tham gia những chuyện như giang hồ báo thù, cho nên ta từ chối Trương Bách Đào.
Nào ngờ Trương Bách Đào lại ngấm ngầm liên hệ với với ba người ở Tụ Nghĩa Trang chúng ta, hứa cho họ lợi lộc, nhờ bọn họ giúp hắn vây giết tên Sở Hưu kia. Kết quả cả bốn lại chết trong tay Sở Hưu. Rõ ràng Sở Hưu cho rằng ba người này là do ta sai khiến.
Ài, chuyện này cũng do ta suy nghĩ không chu toàn, dù sao mọi chuyện cũng diễn ra tại Tụ Nghĩa Trang ta, Sở Hưu kia có hiểu lầm cũng rất bình thường. Chỉ tiếc là đối phương còn trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, nếu không có chuyện ngoài ý muốn đó, ta thật sự rất muốn kết giao với hắn.
Tên Trương Bách Đào kia cũng thế, mặc dù là mối thù giết cha nhưng việc gì phải gấp gáp như vậy chứ. Giờ hắn cùng ba người khác đều chết trên tay Sở Hưu, ta cũng vừa biết được, thi thể bọn họ đều bị ném ngoài Lữ Dương Trấn, không ai để ý đến.
Nói thế nào cũng từng quen biết một hồi, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc ta sễ phái người an táng bọn họ, thuận tiện cho người báo tin cái chết của Trương Bách Đào cho Ba Sơn Kiếm Phái.”
Những lời này của Nhiếp Đông Lưu trực tiếp đẩy sai lầm lên đầu mấy
người đã chết cùng Sở Hưu. Mọi người xung quanh nghe vậy lòng đầy căm phẫn, mắng chửi những người này thật không biết điều.
Trương Bách Đào kia đã không được thiếu trang chủ đồng ý thì thôi, lại tự ý liên hệ với người khác ở Tụ Nghĩa Trang, rõ ràng là phá hỏng quy củ.
Còn ba người Tụ Nghĩa Trang kia nữa, chỉ vì lợi lộc mà tự ý đáp ứng với Trương Bách Đào giúp hắn giết người, không để ý tới thanh danh Tụ Nghĩa Trang, cũng thật quá đáng.
Khiến người ta tức giận nhất chính là tên Sở Hưu kia, rõ ràng mọi chuyện không liên quan tới thiếu trang chủ, tất cả chỉ là hiểu lầm. Kết quả y lại chẳng chịu phân rõ trắng đen, dám không nể mặt thiếu trang chủ, rõ ràng là cho thể diện mà không cần!
Cuối cùng Nhạc Lư Xuyên còn cảm khái: “Thiếu trang chủ quả nhiên là thiếu trang chủ, ba người Trương Bách Đào phá hỏng quy củ như vậy, nếu là ta ta đã chẳng buồn để ý tới. Chỉ có thiếu trang chủ ngươi nghĩa khí đến vậy, đến giờ phút này còn phái người đi chôn cất họ.”
Nói xong Nhạc Lư Xuyên lại hừ lạnh: “Thiếu trang chủ không cần lo lắng, tên Sở Hưu kia đã cho thể diện mà không cần, để ta đi dạy cho hắn một bài học, giúp thiếu trang chủ bớt giận!”
Nghe Nhạc Lư Xuyên nói vậy, đám người xung quanh cũng nhanh chóng phụ họa, muốn nhân cơ hội này lấy lòng Nhiếp Đông Lưu. Dù sao theo họ nghĩ Sở Hưu kia chỉ là một tán tu Tiên Thiên bình thường mà thôi, không có chỗ dựa gì, chẳng phải mặc bọn họ muốn làm sao thì làm?
Cướp mất vị trí
Lấy cảnh giới Tiên Thiên giết Nội Cương cảnh, chuyện này cũng từng có, trên giang hồ cũng không hiếm thấy, thậm chí chính Sở Hưu từng chứng kiến ba tên Long Kỵ Cấm Quân mặc dù là Nội Cương cảnh nhưng lại chết dưới tay Sở Tông Quang cùng Thẩm Mặc.
Nhưng những trường hợp đó đều phải dùng thủ đoạn ngoại vật mới đánh giết được, còn như Sở Hưu, mặt đối mặt, cứng đối cứng giết chết cao thủ Nội Cương cảnh, tình hình đó khiến mọi người ở đây đều không thể tưởng tượng nổi.
Kẻ kinh hãi nhất chính là ba người Tào Đại Hải.
Bọn họ có thế nào cũng không ngờ mình đã tìm một cảnh giới Nội Cương cảnh rồi mà còn bị Sở Hưu giết chết.
Trong lòng bọn họ kinh hãi, nhưng đối thủ của họ là Lã Phụng Tiên lại cực kỳ tỉnh táo.
Ngay lúc Tào Đại Hải phân tâm, Phương thiên họa kích trong tay hắn như một con mãnh long mang theo kinh thế một đi không trở lại trực tiếp đâm tới, ầm một tiếng, ghim thẳng Tào Đại Hải lên vách tường!
Trong miệng Tào Đại Hải không ngừng chảy ra máu tươi, ánh mắt không cam lòng, hắn thật sự không ngờ bản thân lại chết trong tay Lã Phụng Tiên như vậy!
Phải biết lúc trước hắn vẫn luôn kiêng kỵ Sở Hưu, kể cả mời Hứa Trọng Dương đến thật ra cũng là vì dè chừng Sở Hưu. Nhưng hắn lại không ngờ Lã Phụng Tiên vốn tưởng chỉ có tướng mạo xuất chúng cuối cùng thực lực cũng kinh khủng như vậy.
Hai võ giả Hắc Hổ Bang khác sửng sốt, bang chủ đã chết, bọn họ còn đánh nữa không đây?
Một muốn tái chiến, bởi bên kia Sở Hưu toàn thân bê bết máu tươi, dáng vẻ cực kỳ thê thảm, có thể đã mất đi sức chiến đấu. Còn Lã Phụng Tiên một chọi ba cũng chẳng hề dễ dàng, sau khi ghim Tào Đại Hải lên tường chắc nội lực cũng sắp hao hết, thậm chí hơi thở hiện giờ đã rất nặng, chỉ cần giải quyết Lã Phụng Tiên, bọn họ sẽ thắng.
Nhưng kẻ còn lại lại bị tràng diện này dọa cho phát sợ, chỉ muốn mau mau bỏ trốn, huống hồ giờ Tào Đại Hải đã chết, Hắc Hổ Bang cũng nên đổi bang chủ.
Kết quả là hai người cùng hành động nhưng lại cực kỳ quỷ dị xông về hai hướng hoàn toàn khác nhau, một trốn khỏi Trần gia, một lại xông về phía Lã Phụng Tiên.
Thấy cảnh này võ giả định ra tay với Lã Phụng Tiên chỉ muốn chửi đổng, có điều Lã Phụng Tiên căn bản không cho hắn cơ hội mắng thành tiếng, một thanh Phương thiên họa kích thế mạnh lực trầm đã xuất hiện trước mặt hắn!
Mặc dù bản thân Lã Phụng Tiên tiêu hao không ít nhưng một võ giả Tiên Thiên bình thường vẫn không làm khó được hắn, chỉ vài chiêu qua đi đã bị Lã Phụng Tiên giết chết.
Sở Hưu cũng không đuổi theo võ giả Hắc Hổ Bang bỏ trốn. Người kia đã bị dọa cho vỡ mật, giết hay không giết cũng như nhau, trước mắt còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Trong đại sảnh khắp nơi đều là thi thể, máu me đầm đìa. Lúc này Trần Nguyên Trực mới đi tới mỉm cười nói: “Lần này phải cảm ơn hai vị đã giúp Trần gia ta bảo vệ Tử Diệp Thù Du. Con trai ta có thể có hảo hữu như hai vị quả thật là phúc đức ba đời.”
Sở Hưu vẩy vẩy máu tươi trên thân đao, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Trần gia chủ nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?”
Nụ cười của Trần Nguyên Trực cứng lại trên mặt, nghi hoặc hỏi lại: “Sao Sở thiếu hiệp lại nói như vậy? Ta đâu có nghĩ vậy.”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Nếu ta đã không phải kẻ ngốc, vậy ngươi nghĩ ta quyết đấu sinh tử ở đây là vì giúp Trần gia các ngươi giữ lại chí bảo, cuối cùng đổi lại được mỗi câu cảm ơn của Trần gia chủ nhà ngươi hay sao? Thế chẳng phải ngu ngốc thì là gì?”
Sắc mặt Trần Nguyên Trực lập tức lạnh tanh, giọng nói hắn cũng lạnh hẳn đi: “Sở Hưu! Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi cũng muốn cướp Tử Diệp Thù Du hay sao? Lúc trước ngươi chủ động nói muốn giúp Trần gia ta, ta còn vô cùng cảm kích, không ngờ ngươi lại là hạng lòng lang dạ thú như vậy!”
Nói xong gương mặt Trần Nguyên Trực lộ vẻ bi phẫn nói: “Hai người các ngươi thực lực cường đại, ta cũng không phải đối thủ. Các ngươi muốn Tử Diệp Thù Du kia thì cứ lấy đi, coi như lần này Trần gia ta nhìn lầm người!”
Gương mặt Sở Hưu như cười như không, có điều lúc này mặt mũi y đầy những máu tươi, cực kỳ dữ tợn, bên phía Lã Phụng Tiên sắc mặt cũng âm trầm như nước.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta nói này, Trần gia chủ, đừng coi ta là ngu ngốc nữa. Nên nói là từ đầu các ngươi căn bản chưa từng tin tưởng hai người chúng ta!”
Sở Hưu lấy hộp báu Tử Diệp Thù Du trong ngực ra, trực tiếp mở hộp báu, tiện tay ném xuống đất, bên trong chẳng qua chỉ là một đống cỏ dại bình thường!
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lã Phụng Tiên nói: “Lã huynh, ta đã nói mà. Mắt nhìn người của ngươi vốn chẳng tốt đâu, giờ ngươi tin chưa?”
Lã Phụng Tiên sắc mặt âm trầm, không nói một lời. Mặc dù hắn vẫn không muốn tin Trần Đồng lại lừa mình, nhưng thật ra hắn cũng đã sớm nhận ra có điểm không đúng.
Vừa rồi khi Hứa Trọng Dương xuất hiện mặc dù bọn họ bị ép vào thế hạ phong nhưng không hẳn không có sức đánh một trận. Kết quả tên Trần Nguyên Trực kia lại không xuất thủ, rõ ràng có âm mưu khác.
Mắt thấy âm mưu của mình bị phá hỏng, Trần Nguyên Trực thu lại nụ cười giả tạo trên gương mặt, lạnh giọng nói: “Sở Hưu, đừng tưởng ta không biết ngươi đang có âm mưu gì!
Ngươi nói ta không tin ngươi, nhưng từ đầu Sở Hưu ngươi cũng chẳng tốt lành gì. Ngươi cũng như đám Hắc Hổ Bang kia, đều có ý đồ với Tử Diệp Thù Du của Trần gia ta mà thôi!”
Sở Hưu nhíu mày: “Điểm này ngươi lại đoán sai rồi. Ta có ý tốt hay không không quan trọng, quan trọng là Lã huynh thật sự muốn giúp ngươi. Nhưng kết quà à, ngươi khiến hắn thất vọng rồi!”
Trần Nguyên Trực nhìn Lã Phụng Tiên một chút, đột nhiên thở dài một cái, định nói gì đó. Nhưng đúng lúc này hai mắt hắn đột nhiên lộ vẻ sắc bén, trong tay bốn chuôi Kim Tiền Tiêu hiện ra, mang theo kìm phong ầm ầm bắn về phía Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên!
“Chạy!”
Trần Nguyên Trực quát lên với đám người Trần Đồng, trước mắt Sở Hưu đã trọng thương tàn phế, Lã Phụng Tiên cũng tiêu hao quá lớn, nếu hắn một lòng muốn chạy chưa chắc hai người kia đã đuổi được.
Lã Phụng Tiên hừ lạnh một tiếng, trường kích trong tay quét ngang, bốn viên Kim Tiền Tiêu đều bị hắn gạt bay đi, sau đó hắn trực tiếp ném thanh trường kích trong tay ra, Trần Đồng không tránh kịp bị trường kích quét trúng, thổ huyết bắn văng ra.
Trần Nguyên Trực vẫn còn nhớ tới đứa con trai, vừa định quay lại, Sở Hưu đã đi tới phía sau hắn, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ được thi triển, tà khí bộc phát, chỉ chớp mắt đã bẻ gãy hai tay Trần Nguyên Trực, phế đi hắn.
Sở Hưu ném thẳng Trần Nguyên Trực cùng Trần Đồng tới trước mặt Lã Phụng Tiên, tùy ý nói: “Lã huynh, lần đánh cược này ngươi thua. Tử Diệp Thù Du kia ta không khách khí đâu. Hai người này ngươi định xử trí ra sao?”
Lã Phụng Tiên không nói thẳng mà nhìn chằm chằm vào Trần Đồng nói: “Khi đó ngươi tới tìm ta là định lợi dụng ta liên hệ với Tụ Nghĩa Trang?
Lã Phụng Tiên ta là người ra sao chắc ngươi cũng biết. Sao chuyện này ngươi không nói thẳng, nhất định phải lừa ta?”
Thấy cảnh này Sở Hưu không khỏi lắc đầu, vị huynh đệ này gặp nạn không ít chỉ vì nhìn sai người, cũng không phải một lần hai lần.
Trần gia này rõ ràng là lòng tham không đáy, muốn mượn Tử Diệp Thù Du chơi một vố lớn, kết quả chơi chết chính bản thân mình.
Nếu lúc trước bọn họ lựa chọn giao Tử Diệp Thù Du cho ba phái, để bọn họ tự tranh đoạt, vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Theo Sở Hưu, ý muốn dùng Tử Diệp Thù Du kết giao với Tụ Nghĩa Trang của họ cũng rất ngu xuẩn. Vị Trần gia chủ này nghĩ quá tốt về Tụ Nghĩa Trang rồi.
Tụ Nghĩa Trang cũng là tông môn giang hồ, chỉ cần là tông môn giang hồ, vậy thứ họ thật sự chú ý là hai chữ lợi ích.
Cho dù ngươi dâng Tử Diệp Thù Du lên, móc nối được với Tụ Nghĩa Trang, nhưng kết quả lại là thực lực ngươi không đủ, quá mức rác rưởi, không đem tới cho Tụ Nghĩa Trang chút lợi ích nào. Cũng tức là vô dụng.
Trên giang hồ chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng, chỉ có thực lực mới thật sự là căn cơ.
Gia chủ Trần gia này thực lực lơ lỏng còn chẳng bằng Trương Tùng Linh, có thể nói là Tiên Thiên yếu nhất mà Sở Hưu từng thấy. Với chút thực lực đó mà đòi kết giao với Tụ Nghĩa Trang, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Mà lúc này đối mặt với câu hỏi của Lã Phụng Tiên, gương mặt Trần Đồng không khỏi lộ vẻ hối hận. Có điều không phải hắn hối hận vì lừa gạt Lã Phụng Tiên mà hối hận vì khi phát hiện ra Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên, hắn không nên dẫn hai người về Trần gia.
Đáng tiếc tất cả đều đã chậm, cho nên Trần Đồng trực tiếp cắn răng nói: “Lã huynh, chuyện này là Trần gia chúng ta sai. Ngươi cứ giết ta đi nhưng xin hãy tha cho cha ta!”
Hắn biết tính cách của Lã Phụng Tiên, đối với kẻ địch cực kỳ quả quyết nhưng đối mặt với bằng hữu, Lã Phụng Tiên lại chẳng hạ thủ được.
Bên kia Trần Nguyên Trực cũng khàn giọng nói: “Hai vị thiếu hiệp, chuyện này là tội của ta mà thôi, ta cũng là người bày mưu, xin hãy tha cho con trai ta!”
Lã Phụng Tiên thở dài một hơi, hắn quay sang Sở Hưu nói: “Giao cho ngươi xử lý.”
Sau khi nói xong Lã Phụng Tiên trực tiếp cầm thanh Phương thiên họa kích của mình, đi ra ngoài cổng.
Suy nghĩ của Trần Đồng không sai, Lã Phụng Tiên không cách nào hạ thủ với bằng hữu ngày trước, nhưng như vậy không nghĩa là hắn dễ mềm lòng, cho dù Trần Đồng đã lừa mình cũng vẫn tha thứ.
Sở Hưu biết tính cách Lã Phụng Tiên, nếu hắn đã nói giao cho mình xử lý, vậy Sở Hưu làm gì hai người hắn cũng không quản.
Lấy được
Chương 72 Lấy được
Lã Phụng Tiên giao hai cha con cho Sở Hưu xử lý cũng ngoài ý liệu của Sở Hưu. Vốn hắn còn tưởng Lã Phụng Tiên sẽ bỏ qua cho hai người này.
Có điều Sở Hưu ngẫm lại cũng thấy bình thường. Giờ Lã Phụng Tiên đã không còn là Lã Phụng Tiên trong cốt truyện gốc nữa, đây là một thế giới chân thật, khác với thế giới trò chơi đã hình thành là không thay đổi. Lòng người sẽ đổi thay.
Những chuyện Lã Phụng Tiên trải qua trong cốt truyện gốc chưa chắc Lã Phụng Tiên đã trải qua trong thế giới hiện tại. Hơn nữa có Sở Hưu nhúng tay vào, không khéo Lã Phụng Tiên sẽ trải qua một vài chuyện khác.
Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này khiến Sở Hưu hơi lo lắng, trước nay y chưa từng nghĩ tới một việc, đó là hiệu ứng hồ điệp.
Sau khi y trùng sinh, thế giới này thật ra đã chệch khỏi cốt truyện gốc. Biến cố tại Sở Hưu mặc dù vẫn phát sinh nhưng lại chết một người vốn không chết là Thẩm Mặc.
Đây là việc nhỏ cho nên tạm thời cốt truyện gốc sẽ không đổi, nhưng theo thực lực bản thân Sở Hưu càng lúc càng mạnh hoặc y tiếp xúc với càng nhiều người, tới cuối thế giới này sẽ thay đổi ra sao? Chính Sở Hưu cũng không biết.
Nói đơn giản hơn, uy thế duy nhất của Sở Hưu so với những người khác có thể sẽ dần dần biến mất.
Sở Hưu lắc đầu, ánh mắt lộ ra sắc lạnh, hiệu ứng hồ điệp cũng được, cốt truyện thay đổi cũng tốt, dù sao trong thế giới này chỉ có thực lực mới là căn cơ cho hết thảy. Chỉ cần Sở Hưu luôn đặt mục tiêu là tiến bộ, đạt tới đỉnh cao nhất của thế giới đó, khi đó y mới có thể kê cao gối không lo không sợ hết thảy.
Kiếp trước y ẩn nhẫn đã đủ lâu rồi, kiếp này đương nhiên phải làm việc dũng mãnh cấp tiến, trong lòng cũng phải tính toán cẩn thận như bản thân đang đi trên lớp băng mỏng, có thế mới lên được tới đỉnh phong chân chính.
Tạm thời không để tâm tới những suy nghĩ này, Sở Hưu nhìn về phía hai cha con Trần Nguyên Trực, lục soát một hồi trên người cả hai nhưng không phát hiện Tử Diệp Thù Du. Y thản nhiên nói: “Giờ còn diễn trò phụ tử tình thâm còn tác dụng gì? Mau giao Tử Diệp Thù Du ra.”
Khi thấy Lã Phụng Tiên giao hai người bọn họ cho Sở Hưu, hai cha con
Trần Nguyên Trực đã tuyệt vọng.
Sở Hưu là ai, cho dù bọn họ mới chỉ tiếp xúc hai ngày ngắn ngủi nhưng cũng đủ để hiểu. Rơi vào tay y, bọn họ sợ là lành ít dữ nhiều.
Trần Đồng mang theo ánh mắt chờ mong nói: “Ta giao Tử Diệp Thù Du ra, ngươi có thể tha cho chúng ta không?”
Sở Hưu lắc đầu: “Xem ra ngươi vẫn không hiểu ý ta. Ta bảo ngươi giao Tử Diệp Thù Du ra, câu này khó hiểu đến thế sao?”
Dứt lời Sở Hưu đâm thẳng đao vào ngực Trần Đồng, vặn chuôi đao, Trần Đồng không còn hơi thở.
Thấy con trai bị giết ngay trước mặt mình, Trần Nguyên Trực ngây ra như phỗng, Sở Hưu rút đao ra thản nhiên nói với hắn: “Ngươi cũng vậy, một cơ hội, giao Tử Diệp Thù Du ra đây.”
Trần Nguyên Trực hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào lên với Sở Hưu: “Đừng có mơ! Tử Diệp Thù Du đã bị ta giấu đi, ngươi có lật cả Trần gia lên cũng không tìm thấy! Ngươi giết con trai ta, ta sẽ khiến ngươi tốn công vô ích!”
Sở Hưu bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Lại một kẻ không hiểu tiếng người.”
Lần này Sở Hưu không giết Trần Nguyên Trực, cũng không phí công lật cả Trần gia lên. Giờ y còn đang trọng thương, mau mau lấy đồ rồi tìm nơi dưỡng thương mới là quan trọng.
Sở Hưu trực tiếp tới sau hậu viện Trần gia uy hiếp các đệ tử chi thứ Trần gia cùng người thân trực hệ của Trần Nguyên Trực.
Thực lực Trần gia vốn không mạnh, ngoại trừ Trần Nguyên Trực là Tiên Thiên, Trần Đồng là Ngưng Huyết, còn lại đều là Cảnh giới Thối Thể. Chính vì vậy nên lúc giao thủ Trần Nguyên Trực không bảo bọn họ tới chịu chết mà chỉ an bài trong nội trạch, dặn có nghe thấy tiếng động gì cũng không được ra, kết quả giờ lại bị Sở Hưu một mẻ hốt gọn.
Thấy Sở Hưu áp giải mấy chục người nhà ra, Trần Nguyên Trực nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưu! Họa không lan tới người nhà, ngươi không làm theo quy củ giang hồ!”
“Quy củ giang hồ? Ai quy định?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Trần Nguyên Trực, ngươi tự cho là mình lăn lộn giang hồ cả đời, thật ra ngươi chẳng biết thế nào là giang hồ.
Tay cầm đao mới có tư cách lập quy củ. Giờ đao trong tay ta, lời ta nói chính là quy củ!”
Sở Hưu không ép hỏi Trần Nguyên Trực nữa mà trực tiếp đưa mắt nhìn một võ giả hơn ba mươi tuổi trong Trần gia hỏi: “Trong Trần gia ngươi có địa vị gì?”
Võ giả kia run rẩy đáp: “Quản sự.”
“Hơn ba mươi tuổi đã là quản sự? Ngươi là người chi thứ của Trần gia?”
Võ giả kia miễn cưỡng gật nhẹ đầu.
“Có biết Tử Diệp Thù Du ở đâu không?”
Quản sự Trần gia kia do dự một chút, lắc đầu.
Có điều không đợi hắn kịp phản ứng gì thêm, Sở Hưu lập tức chém ra một đao khiến đầu thân tách rời, đám người của Trần gia rú lên thảm thiết.
Lã Phụng Tiên đứng ngoài cổng nhíu mày, hắn không đồng tình với hành động lạm sát người vô tội này của Sở Hưu. Có điều nghĩ lại hành vi của hai cha con Trần Nguyên Trực, hắn cũng không nhiều lời.
Sở Hưu mặt không đổi sắc đưa mắt sang người thứ hai: “Ngươi có biết Tử Diệp Thù Du ở đâu không?”
Võ giả thứ hai hơn bốn mươi tuổi cũng là chi thứ của Trần gia, thấy Sở Hưu nhìn sang phía mình sợ hãi hét lớn: “Đừng giết ta! Ta biết! Tử Diệp Thù Du ngay trong mật thất của gia chủ, có điều chìa khóa mật thất chia ra hai cái trong tay gia chủ cùng công tử. Cả hai hợp nhất mới mở được mật thất!”
Sở Hưu nhếch miệng nói: “Cầm chìa khóa đi mở mật thất đi, giao hết Tử Diệp Thù Du cùng đan dược của Trần gia cho ta. Đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn, trừ phi ngươi tự tin tốc độ của ngươi nhanh hơn ta.”
Tộc nhân chi phụ của Trần gia run rẩy tìm trên thi thể Trần Đồng ra một vật giống như đồ trang sức, lại cố chịu ánh mắt như muốn giết người của Trần Nguyên Trực lấy trên người hắn một vật tương tự. Không nhìn kỹ quả thật không nhận ra đây là chìa khóa.
Cầm chìa khóa lên, tên chi phụ Trần gia cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất lấy Tử Diệp Thù Du cùng một bao chai chai lọ lọ to đùng đưa tới trước mặt Sở Hưu, run rẩy nói: “Đại nhân, bảo vật của Trần gia đều ở đây.”
Sở Hưu vỗ vỗ vai hắn, tán thưởng nói: “Không tệ, từ nay về sau ngươi chính là gia chủ Trần gia.”
Tộc nhân chi phụ kia sửng sốt, lắp bắp: “Nhưng gia chủ…”
Hắn còn chưa dứt lời Sở Hưu đã trực tiếp đâm thẳng đao vào Trần Nguyên Trực, rút thân dao đỏ thẫm ra, vẩy vẩy máu tươi rồi nói: “Giờ được rồi, ngươi chính là gia chủ mới.”
Thu những vật này vào hộp báu không gian, Sở Hưu trực tiếp kéo theo Lã Phụng Tiên rời đi.
Trần gia trừ hai cha con Trần Nguyên Trực không còn tộc nhân trực hệ nào nữa. Giết hai người bọn họ, chi chính coi như bị diệt sạch.
Hơn nữa trước khi đi Sở Hưu tùy ý chỉ một kẻ chi thứ làm gia chủ, tuy y chỉ thuận miệng nói vậy nhưng quyền lực sẽ khiến người ta say mê, không còn ai của chi chính, đám người chi phụ tranh giành tới mức nào, vậy không phải chuyện Sở Hưu cần suy nghĩ nữa rồi.
Trước mắt y đang trọng thương, cũng không vội về Lữ Dương Trấn mà chuẩn bị tìm một khu núi hoang vắng vẻ dưỡng thương.
Trên đường Lã Phụng Tiên đột nhiên nói: “Sở huynh, lần này ngươi giúp ta, vậy Tử Diệp Thù Du cùng tất cả những thứ kia đều lưu cho ngươi, ta không cần.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chưa nói tới ngươi, mục đích của ta từ đầu đã là Tử Diệp Thù Du kia. Hơn nữa lần này nếu không có ngươi ngăn ba người của Hắc Hổ Bang lại, ta cũng không giết được Hứa Trọng Dương.”
Lã Phụng Tiên vẫn kiên quyết lắc đầu nói: “Ý nghĩa không giống, đối với ta mà nói, ngươi làm vậy là giúp ta.”
Thấy Lã Phụng Tiên kiên trì như vậy, Sở Hưu cũng không lấy làm lạ. vì tính cách Lã Phụng Tiên chính là như vậy, ngươi giúp hắn một phần, hắn sẽ trả lại ngươi mười phần.
Cho nên theo cốt truyện gốc thật ra Nhiếp Đông Lưu vẫn giả vờ lung lạc Lã Phụng Tiên, nhưng cho dù như vậy Lã Phụng Tiên cũng nguyện ý ra tay giúp Nhiếp Đông Lưu, chịu oan thay hắn.
“Đúng rồi, Sở huynh, ta còn một câu muốn nói. Mặc dù nói ra câu này có thể ngươi sẽ không thích nghe.”
Lã Phụng Tiên nhìn Sở Hưu nói: “Sở huynh, tính cách của ngươi có phần cực đoan, giết chóc quá nặng tay, cũng như hôm nay ngươi giết người chi thứ của Trần gia kia.
Bước chân vào giang hồ không tránh khỏi chuyện giết người, nhưng lại không thể để sát ý chi phối được. Sư phụ ta từng nói ngày trước lúc người trong quân đội Bắc Yên giao chiến với Đông Tề, một trận chiến giết vô số người, thậm chí giết đỏ cả mắt, thiếu chút nữa giết cả người mình.
Tình huống này ảnh hưởng rất lớn tới tâm cảnh, dễ ảnh hưởng tới việc tu luyện sau này.”
Lã Phụng Tiên không trách Sở Hưu lạm sát kẻ vô tội, hắn chỉ lo Sở Hưu giết người như vậy dễ sa vào ma đạo.
Sở Hưu cười nói: “Lã huynh, nếu ta nói thật ra ta không thích giết người, ngươi có tin không?”
Lã Phụng Tiên không nói gì, chỉ nhìn Sở Hưu nhưng biểu cảm lộ ra rõ ràng mang ý không tin.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta nói thật đấy. Đối với ta giết người chỉ là một thủ đoạn thực hiện mục đích, nếu có thủ đoạn nào mau lẹ tiện lợi hơn ta cũng chẳng muốn giết người.
Có điều đại đa số thời điểm, giết người là thủ đoạn giải quyết vấn đề tốt nhất. Cũng như lúc vừa rồi, lúc gặp nguy hiểm ai cũng kinh sợ, thế gian này không ít người không sợ chết, nhưng cũng tuyệt đối không nhiều.
Ngươi cũng thấy đấy, chỉ giết có một người mà khiến ta bớt không ít thời gian công sức, lời lắm chứ.
Hơn nữa ngươi cũng không cần lo ta sẽ bị sát khí tà khí ảnh hưởng tới tâm cảnh. Ta giờ đang tu luyện một môn công pháp ma đạo có thể ngưng tụ sát khí tà khí trong thiên địa đả thương kẻ địch, xét ra uy năng không kém hơn cương khí.
Bất luận loại lực lượng nào đối với ta đều chỉ là thủ đoạn, là công cụ. Mà người sẽ không bị công cụ mà mình sử dụng thức đẩy hay ảnh hưởng.”
Lã Phụng Tiên khẽ gật đầu, nếu Sở Hưu tự nắm chắc trong lòng thì tốt. Hơn nữa lý luận của Sở Hưu cũng cực kỳ mới lạ, khiến hắn cũng có cảm xúc và ý tưởng của mình.
Trở lại Lã Dương sơn
Chương 73 Trở lại Lã Dương sơn
Trận chiến tại Hàn Giang Phủ, Sở Hưu thụ thương tương đối nghiêm trọng, Hứa Trọng Dương kia dù sao cũng là võ giả Nội Cương cảnh, xương cốt Sở Hưu đã đứt gãy, nội phụ cũng trọng thương. Nếu đổi lại thành người khác rõ ràng là thương thế rất nặng.
Nhưng Sở Hưu bất đồng, y có Lưu Ly Kim Ti Cổ ký sinh trong người. Sau khi Sở Hưu bị thương, Lưu Ly Kim Ti Cổ không hấp thu được lực lượng khí huyết trên người Sở Hưu, theo bản năng sẽ phóng thích lực lượng bản thân ra chữa trị thương thế trong cơ thể Sở Hưu. Cho nên tốc độ hồi phục của Sở Hưu nhanh hơn võ giả khác không chỉ mười lần.
Đương nhiên lần này thu hoạch lớn nhất của Sở Hưu là linh dược lục chuyển, Tử Diệp Thù Du.
Bình thường, linh dược cấp bậc lục chuyển nên luyện chế thành đan dược mới có thể phát huy dược hiệu lớn nhất, có điều muốn luyện chế đan dược phải có đan phương, còn cần luyện đan sư kinh nghiệm cực kỳ phong phú mới được. Những người như vậy thường đều xuất thân đại phái, Sở Hưu có bỏ nhiều tiền ra mời người ta luyện đan khéo người ta cũng chẳng buồn để ý tới.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp cầm Tử Diệp Thù Du nuốt vào trong bụng, bắt đầu luyện hóa.
Tử Diệp Thù Du không khác lắm so với sơn trà bình thường, điểm khác biệt duy nhất là phiến lá có màu tử tinh, mười phần kỳ dị.
Thảo dược nhất chuyển đến tam chuyển bình thường có thể nuôi trồng quy mô lớn, nhưng từ tứ chuyển trở lên có thể xưng là linh dược, sức người không cách nào bồi dưỡng, hoặc chỉ có thể mở từ hộp báu, hoặc chỉ may mắn tìm được trong những nơi thâm sơn cùng cốc. Dù sao thứ này là vật tiêu hao, càng dùng càng ít.
Sau khi nuốt Tử Diệp Thù Du, Sở Hưu lập tức cảm nhận được một dòng nước ấm dâng lên trong đan điền, khi y luyện hóa Tử Diệp Thù Du, lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ không ngờ lại bắt đầu trợ giúp Sở Hưu luyện hóa dược lực, điểm này chính Sở Hưu cũng không ngờ.
Vốn trong cốt truyện giới thiệu về Lưu Ly Kim Ti Cổ không có tác dụng này, đương nhiên cũng có thể do Bái Nguyệt Giáo không phát hiện ra. Dù sao Lưu Ly Kim Ti Cổ không ngồi bao lâu trong tay Bái Nguyệt Giáo đã mất.
Bảy ngày sau, dược lực đã hoàn toàn luyện hóa, thậm chí thương thế của Sở Hưu cũng khỏi hẳn.
Dược lực Tử Diệp Thù Du quả thật kinh người, Sở Hưu có thể cảm giác tu vi bản thân nhờ dược lực đã tăng tiến thêm rất nhiều, đương nhiên còn chưa chạm tới cánh cửa Nội Cương cảnh.
Bảy ngày này, Lã Phụng Tiên đều đứng ngoài hộ pháp cho Sở Hưu, lúc thấy Sở Hưu xuất quan Lã Phụng Tiên cũng rất kinh ngạc: “Sở huynh, mới đó thôi thương thế ngươi đã khỏi hẳn rồi?”
Hắn biết lúc trước chịu một quyền của Hứa Trọng Dương, Sở Hưu bị thương nặng cỡ nào. Có điều giờ nhìn lại xem ra thương thế của Sở Hưu đã khỏi hẳn.
Sở Hưu gật đầu: “Thiên phú tu luyện của ta không cao, tư chất chỉ là trung đẳng, ưu điểm duy nhất là sau khi bị thương hồi phục tương đối nhanh.”
Người trong giang hồ, khó nhìn thấu nhất chính là lòng người, đối với Sở Hưu Lưu Ly Kim Ti Cổ là bí mật rất lớn, ít nhất hiện tại còn chưa có thực lực bảo vệ Lưu Ly Kim Ti Cổ, chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết.
Cho nên cho dù Sở Hưu biết với tính cách của Lã Phụng Tiên, hắn sẽ tuyệt đối không để lộ chuyện này ra, nhưng Sở Hưu vẫn không dám nói bí mật của mình cho Lã Phụng Tiên.
Lúc ra tay dũng mãnh cấp tiến, nhưng lúc bình thường đương nhiên phải cẩn thận từng li từng tí một như giẫm lên lớp băng mỏng, dù sao tấm gương đang đặt ngay trước mắt mình chứ đâu xa.
Cũng bởi vậy nên Trần gia kia mới không tự hiểu lấy mình, lấy bảo bối ra làm thẻ đánh bạc mong kiếm lời, từ đó mới rơi vào kết cục như hiện giờ.
Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên cũng không nghi ngờ gì. Giang hồ rộng lớn, một số võ giả có thiên phú khác với những người còn lại, đây là chuyện rất bình thường.
Cũng như hắn thôi, bộ dáng tuấn mỹ tới mức nữ giới ghen tị nhưng thực tế lại là thần lực trời sinh, loại binh khí nặng như Phương thiên họa kích tới tay hắn vẫn múa lên như chơi.
“Sở huynh, tiếp đó ngươi định đi đâu? Lần này ta ra khỏi đất Yến Tây, định du lãm tại Yến Quốc một thời gian.” Lã Phụng Tiên hỏi.
Sở Hưu vỗ vỗ vai Lã Phụng Tiên nói: “Giờ đừng vội ra ngoài như vậy, cứ về Lữ Dương Sơn xem xem, không chừng sẽ có chuyện bất ngờ đấy. Mọi người đồn Lữ Dương Sơn có dị bảo xuất thế bao lâu vậy rồi, giờ
chúng ta về chắc cũng thấy được rốt cuộc trên Lữ Dương Sơn có dị bảo thật không.”
Lã Phụng Tiên không hề nghĩ ngợi gật đầu đồng ý, dù sao lần này hắn định xông xáo du lãm giang hồ một phen, đi đâu cũng vậy.
Đến lúc Sở Hưu và Lã Phụng Tiên về đến Lữ Dương Sơn, nơi này đã náo nhiệt hơn trước nhiều. Nguyên nhân là mấy ngày gần đây cứ tới tối Lữ Dương Sơn lại có hào quang màu xanh biếc chiếu rọi lên trời, điểm kỳ lạ nhất là đám người tìm khắp cả Lữ Dương Sơn vẫn không phát hiện điểm dị thường nào.
Có điều cho dù như vậy đám người này cũng có thể xác định, Lữ Dương Sơn rất bất thường. Cũng phải tới lúc này một số thế lực lớn mới điều đệ tử tới đây.
Sở Hưu nghe tin này cũng nói thầm trong lòng, di tích Lữ Dương Sơn này sợ rằng đã sắp mở ra, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người đến đây, dẫu sao cũng không tránh khỏi một trận tranh đoạt kịch liệt.
...
Trong Tụ Nghĩa Trang, có người bẩm báo lại mọi chuyện ở Lữ Dương Sơn cho Nhiếp Đông Lưu suy nghĩ một hồi rồi cũng chuẩn bị dẫn người tới Lữ Dương Sơn một chuyến.
Giờ trên Lữ Dương Sơn rốt cuộc có bảo vật xuất thế hay không, không ai biết. Nhưng hắn đã ở lại trong Tụ Nghĩa Trang một thời gian, vừa hay đi ra ngoài một chút, cho dù không có bảo vật nhưng giải sầu chút cũng tốt.
Nếu không vạn nhất là bảo vật xuất thế thật, Tụ Nghĩa Trang bọn họ chạy tới Lữ Dương Sơn ít cũng phải mười ngày, đến lúc đó chắc bảo vật đã bị người ta lấy mất rồi.
Đúng lúc này, Nhiếp Đông Lưu như nhớ ra điều gì, người mà Trương Bách Đào muốn giết lần trước hình như đang ở Lữ Dương Sơn kia?
Nhiếp Đông Lưu nói với đệ tử Tụ Nghĩa Trang bên cạnh: “Đúng rồi, Trương Bách Đào sao rồi? Lâu vậy chắc cũng có tin gì rồi chứ?”
Đệ tử kia nói: “Đã có tin truyền về rồi ạ, có điều lúc đó thiếu trang chủ ngài đang bế quan, tôi không dám quấy rầy.”
“Ồ? Trương Bách Đào giết tên kia rồi à?” Nhiếp Đông Lưu nhíu mày, mượn quan hệ của hắn báo thù thành công rồi mà không chịu về đây nói lời cảm tạ, tên Trương Bách Đào này thật chẳng hiểu lễ nghi.
Đệ tử kia lắc đầu nói: “Không ạ. Sở Hưu mà Trương Bách Đào muốn giết kia ra tay ngay trong khách sạn của Lữ Dương Trấn, giết chết cả bốn người.”
Nghe xong lời này, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn biết thực lực ba người Lưu Nguyên Hải, mặc dù không phải là mạnh nhưng trong số võ giả tán tu ở Lâm Trung Quận này cũng không tính là yếu.
Hắn không rõ lắm về thực lực Trương Bách Đào, nhưng thân là đệ tử nội môn Ba Sơn Kiếm Phái, tất nhiên sẽ không kém.
Có thể nói bốn người này xuất thủ, cho dù Nhiếp Đông Lưu muốn giải quyết cũng phải bỏ khá nhiều công sức, nhưng không ngờ bọn họ lại chết dưới tay một võ giả cũng là tán tu, chuyện này thật sự rất khó tin.
Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ ra vẻ hứng thú. Nếu Sở Hưu kia còn ở Lữ Dương Sơn, hắn định mời chào một phen.
Thật ra đối với Nhiếp Đông Lưu, so với kết giao cùng đệ tử đại phái, hắn càng ưa kết giao với những giang hồ thảo mãng, võ giả tán tu thực lực cao cường một chút.
Bởi vì kết giao cùng những đệ tử đại phái kia, đối phương vẫn phải suy nghĩ tới lợi ích tông môn sau lưng mình trước. Còn kết giao cùng những võ giả tán tu không có chỗ dựa, sau lưng họ không có móc nối lợi ích nào, ngược lại có thể để hắn sử dụng.
Về phần tính mạng đám người đó, Nhiếp Đông Lưu thật ra không hề để ý.
Trương Bách Đào chỉ là một đệ tử nội môn bình thường, không phải mấy vị đệ tử đích truyền chân chính của Ba Sơn Kiếm Phái, kết giao thì được, nhưng giờ chết rồi cũng chẳng ảnh hưởng mấy tới Nhiếp Đông Lưu.
Về phần ba người Lưu Nguyên Hải ấy hả, dám tới Tụ Nghĩa Trang ăn chùa uống quỵt lợi dụng bọn họ như vậy, cho dù không có chuyện này Nhiếp Đông Lưu cũng định tìm cơ hội nào đó xử lý cả ba.
Sở Hưu này tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, nếu giờ kết giao, tương lai hắn tiếp quản Tụ Nghĩa Trang sẽ là trợ giúp rất lớn.
Nhiếp Đông Lưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Mang theo mấy người chuẩn bị một chút, sáng sớm mai xuất phát tới Lữ Dương Sơn.”
Lúc này không riêng gì Nhiếp Đông Lưu chuẩn bị tới Lữ Dương Sơn, do động tĩnh tại Lữ Dương Sơn càng lúc càng lớn, các thế lực các Lữ Dương Sơn tương đối gần đều đã phái đệ tử trong môn phái tới đó.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, hai người nhanh chóng lên núi, tìm một nơi yên tĩnh
Giờ trên Lữ Dương Sơn mỗi tối lại có hào quang xanh biếc phủ khắp bầu trời, cứ như phát ra từ dưới lòng đất, không ít người bắt đầu đào bới nhưng vẫn không tìm ra thứ gì.
Sở Hưu lại biết hiện tượng này là do trận pháp trong di tích Lữ Dương Sơn sắp mất hiệu lực, chắc không bao lâu nữa trận pháp sẽ hoàn toàn vỡ vụn, di tích cũng khai mở.
Trong di tích chôn giấu một vị cường giả thời thượng cổ, vị này lưu lại không ít đồ tốt. Nhiều người tới đây như vậy tuy Sở Hưu không tham lam tới mức muốn lấy hết mọi thứ, làm vậy quá không thực tế, nhưng có vài thứ chủ chốt trong đó y nhất định phải lấy được.
Kết giao
Chương 74 Kết giao
Ngay lúc đám người Sở Hưu đang kiên nhẫn chờ đợi, dưới chân núi bỗng vang lên tiếng động huyên náo ồn ào. Một đám võ giả vây quanh vài người đi tới, tiếng nịnh bợ vang lên không ngớt. Sở Hưu nhíu mày, có vẻ có đại nhân vật tới.
Sở Hưu quay sang phía một võ giả dáng vẻ hơi hèn mọn hỏi: “Bao lão tam, ai tới vậy?”
Bao lão tam kia là một võ giả tán tu tại Lữ Dương Trấn, chính là người lắm mồm lắm miệng suýt nữa bị Lưu Nguyên Hải giơ đao chém chết khi bốn người Trương Bách Đào vây giết Sở Hưu, kết quả được Lã Phụng Tiên cứu.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên trở lại Lữ Dương Trấn gặp được hắn, Bao lão tam này cảm kích ơn cứu mạng của Lã Phụng Tiên, sau đó vẫn luôn ở lại bên cạnh họ. Dẫu sao hắn chỉ là một võ giả Cảnh giới Thối Thể, giờ được xen lẫn trong đám cao thủ Cảnh giới Tiên Thiên cũng là một loại vinh quang.
Sở Hưu cũng không lên tiếng đuổi người, Bao lão tam này mặc dù thực lực kém cỏi nhưng cũng là người bản địa Lữ Dương Trấn, hơn nữa khá nhanh mồm nhanh miệng, hiểu khá rõ mọi chuyện trong phạm vi mấy quận xung quanh Lâm Trung Quận, có hắn Sở Hưu cũng biết được không ít tin tức.
Bao lão tam nghe vậy ánh mắt lộ vẻ hèn mọn nói: “Trên Bắc Yên này còn ai phô trương lớn như vậy chứ? Đương nhiên là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, Lăng Vân Bố Vũ Nhiếp Đông Lưu rồi.
Chậc, nghe nói Nhiếp thiếu trang chủ tài năng kinh người, hơn nữa đối xử với mọi người đều khiêm tốn, quan hệ trải rộng khắp giang hồ. Thậm chí có người đồn đại, chỉ cần ngươi trở thành bằng hữu của Nhiếu thiếu trang chủ, vậy cánh cửa Tụ Nghĩa Trang sẽ luôn luôn mở rộng chào đón ngươi.
Chỉ tiếc lão Bao ta bản lĩnh không được tốt, đời này không có cơ hội bước vào Tụ Nghĩa Trang rồi.”
Nghe thấy tên Nhiếp Đông Lưu, ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạnh, y thản nhiên nói: “Cánh cửa Tụ Nghĩa Trang quả thật sẽ mở rộng cho bằng hữu của Nhiếp Đông Lưu, nhưng muốn trở thành bằng hữu của Nhiếp Đông Lưu phải xem ngươi có giá trị không đã. Không có giá trị cũng chẳng xứng làm bằng hữu của vị này.”
Bao lão tam ở bên cạnh không dám đám lời, thanh danh Tụ Nghĩa
Trang tại Bắc Yên rất lớn, lớn tới mức võ giả tầng chót bọn hắn không dám nói xấu tới một câu.
Đám người vây quanh, khóe miệng Nhiếp Đông Lưu luôn mỉm cười, chào hỏi các võ giả ở đây. Có người hắn biết, nhưng phần nhiều là không quen không biết, bất luận những người này thực lực cao cũng xong thấp cũng được, Nhiếp Đông Lưu đều dùng công phu mặt mũi là chính, không bỏ sót một ai, khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng như làn gió mùa thu, cũng được tất cả các võ giả xung quanh tán thưởng.
Sau khi thăm hỏi một vòng, bên cạnh Nhiếp Đông Lưu chỉ còn lại hơn mười người, nhưng người này hoặc là đại tộc hoặc là người của đại tông môn xung quanh Lữ Dương Sơn, trong nhà đều có cao thủ Ngự Khí Ngũ Trọng tọa trấn, vậy mới có tư cách đứng đây trò chuyện với Nhiếp Đông Lưu.
Một người trong đó mặc áo hoa màu kim, dáng vẻ anh tuấn cao lớn, thậm chí dung mạo gần với Lã Phụng Tiên. Hắn đứng ra chắp tay với Nhiếp Đông Lưu nói: “Thiếu trang chủ, nghe nói thời gian vừa qua ngươi bế quan trong Tụ Nghĩa Trang cơ mà, sao lần này lại tới Lữ Dương Sơn? Ta còn tưởng Tụ Nghĩa Trang các ngươi chỉ phái một số đệ tử bình thường tới, không ngờ ngươi lại đích thân tới đây.
Bất luận trên Lữ Dương Sơn có trọng bảo xuất thế hay không , thiếu trang chủ ngươi lần này tới đây cũng đừng về ngay. Gần đây ta mới đào ít rượu ngon lên, Túy Long Hương năm mươi năm! Đang đợi thiếu trang chủ ngươi đến nếm thử đấy.”
Nhiếp Đông Lưu mỉm cười đáp: “Tại hạ bế quan trong Tụ Nghĩa Trang có hơi buồn chán, vừa hay nhân cơ hội này ra ngoài giải sầu đôi chút.
Nhạc huynh, nghe nói Bắc Lăng Nhạc gia ngươi chuẩn bị thông gia cùng đại tộc Bắc Lăng Phủ Mục gia, sắp cưới trưởng nữ Mục gia, chỗ Túy Long Hương này chẳng lẽ là chuẩn bị cho nghi thứ đính hôn sắp tới?”
Người trẻ tuổi này chính là trưởng tử Lạc gia tại đại châu phủ Bắc Lăng Phủ của Lâm Trung quận, Nhạc Lư Xuyên.
Địa vị của Nhạc gia tại Bắc Lăng Phủ rất cao, thậm chí vừa nhắc tới Bắc Lăng Phủ người ta sẽ nghĩ ngay tới Nhạc gia. Trong Bắc Lăng Phủ, địa vị của các gia tộc nhỏ khác đều không sánh nổi Nhạc gia.
Lúc này Nhạc Lư Xuyên nghe Nhiếp Đông Lưu hỏi vậy, thần sắc có vẻ không đúng, gắng gượng mỉm cười nói: “Chỉ là nghi thức đính hôn thôi mà, không có gì lớn. Túy Long Hương đó thiếu trang chủ muốn uống lúc nào thì uống, ta sẽ lập tức chuẩn bị.”
Lúc này bên cạnh lại có kẻ trêu chọc: “Nhạc công tử của chúng ta vẫn không hài lòng với hôn sự này. Đại tiểu thư Mục gia kia cũng là hoa dung nguyệt mạo. Nhạc công tử, chẳng phải ngươi cũng cam tâm tình nguyện cơ mà.
Nghe nói đợt trước ngươi tới Yến Nam, mất mấy tháng đã câu được con gái chưởng môn Thần Vũ Môn, chắc là chướng mắt với gia tộc nhỏ ở Bắc Lăng rồi phải không?
Sợ là thiếu trang chủ không tham dự nghi thức đính hôn được rồi, vị Nhạc công tử này của chúng ta chắc đang chuẩn bị hối hôn rồi?”
Nhiếp Đông Lưu nghe vậy nhíu mày, đây là việc nhà của Nhạc Lư Xuyên, hắn không tiện xen vào, chỉ có điều hắn cũng khá hứng thú với chuyện gian tình của Nhạc Lư Xuyên và đại tiểu thư Thần Vũ Môn.
Thần Vũ Môn cũng là đại tông môn tại Bắc Yên, đứng trong Thất Tông Bát Phái, nằm ở đất Yến Nam, khá xa nơi này. Lâm Trung Quận cùng Nhạc Bình Quận của Tụ Nghĩa Trang đều thuộc đất Yến Đông.
Có điều đối phương dẫu sao cũng là một trong Thất Tông Bát Phái, thực lực mạnh hơn Nhạc gia nhiều. Nếu Nhạc Lư Xuyên thật sự kết thông gia được với Thần Vũ Môn, vậy thực lực Nhạc ga sẽ tăng thêm rất nhiều.
Đương nhiên Nhiếp Đông Lưu cũng rất chướng mắt với thủ đoạn này. Hắn vốn là người mạnh mẽ, muốn thế đao lực, hắn có thể dùng thủ đoạn, có thể tính toán nhưng chắc chắn sẽ không chọn cách dựa vào nữ nhân.
Quan trọng nhất là tên này còn có hôn ước trên người, giờ hối hôn leo chỗ cao hơn, nói thì dễ mà nghe thì khó, Nhạc gia cũng dễ mất đi danh tiếng.
Nhạc Lư Xuyên thẹn quá hóa giận chỉ vào võ giả kia quát lớn: “Im ngay! Đừng có tung tin đồn nhảm trước mặt thiếu trang chủ như vậy, Nhạc gia ta định hối hôn lúc nào? Còn nói hươu nói vượn nữa ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Thấy song phương có vẻ căng thẳng, Nhiếp Đông Lưu vội vàng đứng ra hòa giải: “Chư vị, không nên vì chuyện nhỏ như vậy mà gây gổ với nhau. Đúng rồi, chư vị có ai biết Sở Hưu không, hắn có còn ở Lữ Dương Sơn không?”
Mọi người xung quanh đều lộ vẻ không rõ, đối với những võ giả xuất thế lực lớn như bọn họ, những việc Sở Hưu làm bất luận là diệt Trần gia
ở Sơn Dương Phủ hay đại khai sát giới tại Lã Dương Trấn đều chỉ là việc nhỏ mà thôi, đương nhiên họ chưa từng nghe nói.
Về phần Trương Bách Đào, mặc dù hắn là đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái, nhưng nơi này là Bắc Yên, cách Tây Sở rất xa. Đoán chừng ngoài người của Sơn Dương Phủ ra, người nơi khác thậm chí chưa từng nghe tới tên Trương Bách Đào. Nếu trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái chết ở đây chắc mới tạo thành chút chấn động nho nhỏ.
Lúc này một người của thế gia nhỏ cạnh Lữ Dương Trấn đi ra nói: “Sở Hưu mà thiếu trang chủ nói có phải người giết chết bốn võ giả Tiên Thiên ở Lữ Dương Trấn lúc trước không?”
Nhiếp Đông Lưu nói: “Đúng, chính là hắn. Giờ hắn có còn ở Lữ Dương Sơn không?”
Võ giả kia là người địa vị thấp nhất trong đám người, bình thường chỉ có thể nhìn Nhiếp Đông Lưu trò chuyện cùng những kẻ khác, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tiếp xúc với Nhiếp Đông Lưu. Hắn vội vàng nói: “Ta từng nghe hạ nhân nhắc tới. Hắn ở Lữ Dương Sơn đã mấy ngày rồi, để ta dẫn thiếu trang chủ tới gặp.”
Nhiếp Đông Lưu chắp tay với những người khác nói: “Chư vị xin cứ trò chuyện, ta đi kết bạn với một tuấn kiệt trẻ tuổi gần đây mới quật khởi trên giang hồ, lát nữa sẽ dẫn lại đây cho chư vị làm quen.”
Mọi người xung quanh khẽ gật đầu, bọn họ biết Nhiếp Đông Lưu hào sảng nghĩa khí, thích kết giao bằng hữu. Có điều theo bọn họ thấy Nhiếp Đông Lưu nên kết giao với những võ giả xuất than thế lực lớn như bọn họ mới đúng, suốt ngày đi làm quen với đám giang hồ thảo mãng có gì hay?
Lúc này Sở Hưu còn đang tán gẫu với Lã Phụng Tiên, Bao lão tam bên cạnh thi thoảng cũng xen vào vài lời, nói những chuyện ly kỳ trong chốn võ lâm.
Lúc này bọn họ lại cảm thấy mọi ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình. Sở Hưu đưa mắt nhìn lại, một võ giả thái độ khiêm nhường đang dẫn Nhiếp Đông Lưu về phía bọn họ.
Bao lão tam sau lưng mồm miệng há hốc, vừa rồi hắn còn nói Nhiếp Đông Lưu thế này thế kia, nào ngờ mới chốc lát đã gặp được người thật, chuyện này khiến Bao lão tam vô cùng kích động.
Đi tới trước người Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên, Nhiếp Đông Lưu chắp tay một cái nói: “Có phải là Sở Hưu Sở huynh đệ không?”
Sau khi nói xong, Nhiếp Đông Lưu lại nhìn sang Lã Phụng Tiên nói: “Vị này là?”
Lã Phụng Tiên thản nhiên đáp: “Lã Phụng Tiên ở Ngư Dương Yến Tây, hạng người vô danh mà thôi.”
Nhiếp Đông Lưu suy nghĩ một chút rồi cười ha hả nói: “Danh tiếng Tiểu Ôn Hàu vẫn vang dội tại đất Yến Tây, sao lại là người vô danh được?”
Lã Phụng Tiên hơi ngạc nhiên, không ngờ Nhiếp Đông Lưu lại biết cả danh hiệu của mình, có điều hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng.
Thật ra trước đó cảm giác của Lã Phụng Tiên về Nhiếp Đông Lưu cũng không tệ, dù sao toàn bộ Bắc Yên không ai nói xấu Nhiếp Đông Lưu.
Nhưng đó là trước kia, sau khi biết ân oán giữa Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu, lại nghe Sở Hưu phân tích cách làm người của Nhiếp Đông Lưu, giờ Lã Phụng Tiên nhìn nụ cười hào sảng chiêu hiền đãi sĩ của Nhiếp Đông Lưu luôn thấy giả dối.
Vốn trong cốt truyện gốc hai người là bạn tốt, nhưng đời này có Sở Hưu nhúng tay vào, hai bên đã triệt để thành người xa kẻ lạ.
Tin và không tin
Chương 75 Tin và không tin
Thấy Nhiếp Đông Lưu chủ động tới nói chuyện với Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên, những võ giả tán tu trên Lữ Dương Sơn đều lộ vẻ kinh ngạc, kể cả Bao lão tam sau lưng Sở Hưu cũng vậy.
Tại Bắc Yên, được vị thiếu trang chủ này để ý tới đồng thời chủ động lấy lễ kết giao, vậy đã chứng minh thực lực của ngươi, càng nói lên sau này ngươi có thể tự xưng là hảo hữu của Nhiếp Đông Lưu, cũng có thể dùng thanh danh của Tụ Nghĩa Trang làm việc.
Đương nhiên ngươi đã tự xưng là người của Tụ Nghĩa Trang, vậy lúc Tụ Nghĩa Trang có chuyện tìm ngươi hỗ trợ, hoặc Nhiếp Đông Lưu có chuyện tìm ngươi hỗ trợ, ngươi cũng phải đáp ứng mới được.
Chuyện này với những người khác rất bình thường, bởi vì đối với phần lớn võ giả khác, bọn họ có muốn giúp Tụ Nghĩa Trang một tay cũng chẳng có cơ hội.
Sở Hưu nhìn Nhiếp Đông Lưu, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, y chỉ thản nhiên nói: “Tại hạ chỉ là hạng thảo mãng giang hồ, nào có tư cách gì xưng huynh gọi đệ với thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang.”
Nhiếp Đông Lưu mỉm cười hào sảng nói: “Người trong giang hồ, chỉ cần chí hướng hợp nhau đều có thể trở thành huynh đệ.
Sở huynh, xem ra ngươi còn chưa biết tính cách Nhiếp Đông Lưu ta. Đối với ta mà nói, kết giao chỉ xem tính tình và bản thân người đó chứ không nhìn xuất thân.
Thảo mãng giang hồ thì đã sao? Bản thân Tụ Nghĩa Trang chúng ta cũng xuất thân thảo mãng giang hồ cơ mà. Khi còn trẻ phụ thân ta thậm chí còn không có binh khí ra dáng một chút.
Tụ Nghĩa Trang chúng ta bất luận xuất thân, chỉ tụ hợp nghĩa khí giang hồ, Nhiếp Đông Lưu ta cũng vậy.”
Sở Hưu vỗ tay: “Thiếu trang chủ nói hay lắm! Đáng tiếc giờ ta lại không dám nhận người bằng hữu thiếu trang chủ ngươi.”
“Hả? Vì sao?” Nhiếp Đông Lưu nhíu mày hỏi lại.
Mấy năm gần đây hắn kết giao với vô số võ giả, phần lớn mọi người sau khi biết thân phận và danh hiệu của hắn đều cam tâm tình nguyện kết giao, cho dù không thích cũng ít khi tỏ thái độ như Sở Hưu.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Đương nhiên là sợ sau khi thành bằng hữu của thiếu trang chủ lại vì ân tình mà bị kéo đi giết người. Vạn nhất vận may không tốt lại chết trong tay người khác, thậm chí cả người nhặt xác cho cũng không có, há chẳng đáng thương lắm sao?”
Sở Hưu nhìn thẳng vào Nhiếp Đông Lưu, thản nhiên nói: “Thiếu trang chủ, thi thể đám người Trương Bách Đào còn đang ném ngoài khu đất hoang ngoài Lữ Dương Trấn đấy, ngươi không hỗ trợ xử lý đôi chút à?”
Nghe xong mấy lời này, thần sắc Nhiếp Đông Lưu lập tức trầm xuống, hắn là người trung gian giúp Trương Bách Đào liên hệ với bọn Lưu Nguyên Hải giết Sở Hưu, không ngờ lại khiến y biết! Ngu ngốc!
Hai chữ ngu ngốc không phải mắng người khác, chính là mắng đám người Trương Bách Đào.
Trước đó ở Tụ Nghĩa Trang hắn đã ngầm tỏ ý với Trương Bách Đào, chuyện báo thù giang hồ Tụ Nghĩa Trang sẽ ko xen vào, nếu không có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của Tụ Nghĩa Trang.
Đám người Trương Bách Đào không phải kẻ ngốc, bọn họ hẳn phải biết nên làm thế nào, giết người không phải nói chuyện phiếm, còn nói năng linh tinh trước mặt Sở Hưu như vậy làm gì?
Đương nhiên thật ra chuyện này cũng không trách được bọn Trương Bách Đào, lúc bọn họ động thủ ngoại trừ người của Tụ Nghĩa Trang, không ai lại đi liên tưởng tới Nhiếp Đông Lưu. Nhưng chính Trương Bách Đào lúc ra tay đánh giết Sở Hưu, sợ bọn Lưu Nguyên Hải e ngại rút lui, gấp quá mới phun ra ba chữ ‘thiếu trang chủ’ khiến Sở Hưu đoán ra Nhiếp Đông Lưu.
Ngay lúc Sở Hưu nói ra những lời này, Nhiếp Đông Lưu đã biết bản thân không mời chào được Sở Hưu rồi.
Nếu Sở Hưu không biết hắn là người móc nối liên hệ giúp Trương Bách Đào giết y, vậy Nhiếp Đông Lưu hoàn toàn có thể thoải mái mời chào kết giao với Sở Hưu, chỉ cần để đệ tử Tụ Nghĩa Trang biết chuyện này kín tiếng chút là được.
Nhưng giờ Sở Hưu đã biết chuyện này, vậy có tốn công mấy cũng vô ích.
Không ai đã biết đối phương là kẻ góp sức vào việc giết mình rồi, còn ưỡn mặt ra đi kết giao với đối phương.
Đương nhiên nếu thật sự có kẻ như vậy, ra vẻ bản thân không quan tâm tới việc này, loại người này Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng dám kết giao.
Người làm như vậy trừ kẻ ngu ngốc ra chỉ có người ẩn nhẫn như con rắn độc, loai người này Nhiếp Đông Lưu nào dám mang bên cạnh.
Sau khi nghĩ thông điểm này, Nhiếp Đông Lưu sắc mặt bình tĩnh nói với Sở Hưu: “Nếu ta nói chuyện đó chỉ là hiểu lầm, Sở huynh có tin không?”
Sở Hưu lại chỉ lạnh nhạt nói: “Thiếu trang chủ nghĩ ta có tin không? Huống hồ cho dù ta nói tin, ta không thèm để ý tới chuyện đó, thiếu trang chủ ngươi có tin không?”
Hai người một kẻ ngươi tin, một kẻ lại ta tin ngươi tin, khiến những võ giả sau Nhiếp Đông Lưu mang tới cùng Bao lão tam sau lưng Sở Hưu đều ngây ra, không hiểu hai người bọn họ đang nói gì.
Nhiếp Đông Lưu nhìn Sở Hưu một hồi, trực tiếp quay người rời đi.
Ngay lúc xoay người, gương mặt Nhiếp Đông Lưu lộ ra sát khí nồng nặc, nhưng chỉ chớp mắt sau đã tiêu tán.
Trên giang hồ này, đối với Nhiếp Đông Lưu chỉ có ba loại người, bằng hữu, có thể trở thành bằng hữu và kẻ địch.
Nếu Sở Hưu không biết chuyện này, Nhiếp Đông Lưu có thể yên tâm mời chào y, cho dù không thành công cũng không cần gấp. Dẫu sao Nhiếp Đông Lưu cũng không hy vọng tất cả tuấn kiệt trẻ tuổi trong thiên hạ đều là bằng hữu của mình. Còn mấy người Trương Bách Đào? Chết thì chết thôi, đừng nói báo thù, hắn thậm chí chẳng hứng thú đâu đi nhặt xác cho đối phương.
Nhưng vấn đề là Sở Hưu đã biết hết mọi chuyện, một hồi tin không tin không vừa rồi nghe như lặp đi lặp lại, nhưng thực tế Nhiếp Đông Lưu lại nghe hiểu.
Sở Hưu này đã biết chuyện, thù hận cũng đã kết. Y không thể gia nhập Tụ Nghĩa Trang, cho dù y có gia nhập Nhiếp Đông Lưu cũng chẳng dám tin. Cho nên ân oán đôi bên không cách nào tiêu trừ, Sở Hưu không phải bằng hữu của hắn, cũng không thể trở thành bằng hữu của hắn, vậy chỉ có thể trở thành kẻ địch của hắn.
Có điều mặc dù thực lực hiện giờ của Sở Hưu không tệ nhưng dưới mắt Nhiếp Đông Lưu vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ sau lưng không có thế lực mà thôi. Không cần hắn tự ra tay, thậm chí không cần hắn vận dụng người Tụ Nghĩa Trang mà mình mang tới vây giết Sở Hưu, làm thế chỉ mất thể diện cho bản thân hắn, mất thể diện cho Tụ Nghĩa Trang.
Nhiếp Đông Lưu hắn muốn đối phó với một nhân vật nhỏ, có bao giờ cần tự ra tay?
Trở lại với đám người trước đó, bọn Nhạc Lư Xuyên thấy Nhiếp Đông Lưu về một mình đều rất kinh ngạc.
Nhạc Lư Xuyên hỏi: “Thiếu trang chủ, chẳng phải ngươi đi mời chào tên Sở Hưu gì đó à? Sao vậy, hắn không đồng ý à?”
Nhiếp Đông Lưu cười khổ gật đầu một cái.
Sắc mặt Nhạc Lư Xuyên lập tức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói: “Thiếu trang chủ ngươi tự mình tới kết giao đã là nể mặt hắn lắm rồi. Tên Sở Hưu kia thật chẳng biết điều, đã cho thể diện còn không chịu! Một võ giả tán tu nho nhỏ mà thôi, tưởng mình là ai cơ chứ!”
Những người khác cũng gật đầu phụ họa, rõ ràng bọn họ cũng nghĩ vậy.
Nhiếp Đông Lưu cười khổ đáp: “Được rồi, thật ra chuyện này cũng chẳng trách được Sở Hưu kia. Hai chúng ta có chút hiểu lầm.
Lúc trước Sở Hưu diệt Trương gia ở Sơn Dương Phủ, kết quả con trai lớn của Trương gia Sơn Dương Phủ, Trương Bách Đào gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái trở thành đệ tử nội môn, hắn về đến nhà thấy gia tộc đã bị diệt môn, bèn tới nhờ ta hỗ trợ.
Nhưng chư vị cũng biết mà, Tụ Nghĩa Trang ta luôn không tham gia những chuyện như giang hồ báo thù, cho nên ta từ chối Trương Bách Đào.
Nào ngờ Trương Bách Đào lại ngấm ngầm liên hệ với với ba người ở Tụ Nghĩa Trang chúng ta, hứa cho họ lợi lộc, nhờ bọn họ giúp hắn vây giết tên Sở Hưu kia. Kết quả cả bốn lại chết trong tay Sở Hưu. Rõ ràng Sở Hưu cho rằng ba người này là do ta sai khiến.
Ài, chuyện này cũng do ta suy nghĩ không chu toàn, dù sao mọi chuyện cũng diễn ra tại Tụ Nghĩa Trang ta, Sở Hưu kia có hiểu lầm cũng rất bình thường. Chỉ tiếc là đối phương còn trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, nếu không có chuyện ngoài ý muốn đó, ta thật sự rất muốn kết giao với hắn.
Tên Trương Bách Đào kia cũng thế, mặc dù là mối thù giết cha nhưng việc gì phải gấp gáp như vậy chứ. Giờ hắn cùng ba người khác đều chết trên tay Sở Hưu, ta cũng vừa biết được, thi thể bọn họ đều bị ném ngoài Lữ Dương Trấn, không ai để ý đến.
Nói thế nào cũng từng quen biết một hồi, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc ta sễ phái người an táng bọn họ, thuận tiện cho người báo tin cái chết của Trương Bách Đào cho Ba Sơn Kiếm Phái.”
Những lời này của Nhiếp Đông Lưu trực tiếp đẩy sai lầm lên đầu mấy
người đã chết cùng Sở Hưu. Mọi người xung quanh nghe vậy lòng đầy căm phẫn, mắng chửi những người này thật không biết điều.
Trương Bách Đào kia đã không được thiếu trang chủ đồng ý thì thôi, lại tự ý liên hệ với người khác ở Tụ Nghĩa Trang, rõ ràng là phá hỏng quy củ.
Còn ba người Tụ Nghĩa Trang kia nữa, chỉ vì lợi lộc mà tự ý đáp ứng với Trương Bách Đào giúp hắn giết người, không để ý tới thanh danh Tụ Nghĩa Trang, cũng thật quá đáng.
Khiến người ta tức giận nhất chính là tên Sở Hưu kia, rõ ràng mọi chuyện không liên quan tới thiếu trang chủ, tất cả chỉ là hiểu lầm. Kết quả y lại chẳng chịu phân rõ trắng đen, dám không nể mặt thiếu trang chủ, rõ ràng là cho thể diện mà không cần!
Cuối cùng Nhạc Lư Xuyên còn cảm khái: “Thiếu trang chủ quả nhiên là thiếu trang chủ, ba người Trương Bách Đào phá hỏng quy củ như vậy, nếu là ta ta đã chẳng buồn để ý tới. Chỉ có thiếu trang chủ ngươi nghĩa khí đến vậy, đến giờ phút này còn phái người đi chôn cất họ.”
Nói xong Nhạc Lư Xuyên lại hừ lạnh: “Thiếu trang chủ không cần lo lắng, tên Sở Hưu kia đã cho thể diện mà không cần, để ta đi dạy cho hắn một bài học, giúp thiếu trang chủ bớt giận!”
Nghe Nhạc Lư Xuyên nói vậy, đám người xung quanh cũng nhanh chóng phụ họa, muốn nhân cơ hội này lấy lòng Nhiếp Đông Lưu. Dù sao theo họ nghĩ Sở Hưu kia chỉ là một tán tu Tiên Thiên bình thường mà thôi, không có chỗ dựa gì, chẳng phải mặc bọn họ muốn làm sao thì làm?
Cướp mất vị trí