-
Chương 691-695
Chương 691 Sở Hưu, ngươi đáng chết! 1
Ngũ Pháp Kiếm của An Lưu Niên hội tụ lực lượng ngũ hành, uy lực cường đại vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu.
Con rối người dù sao cũng chỉ là con rối. Công Thâu Nguyên nói con rối người có thể giữ được Lã Phụng Tiên khi còn sống thật ra chỉ là lực lượng cơ sở.
Nhưng sức chiến đấu của võ giả không chỉ liên quan tới lực lượng mà còn ý chí bản thân, kinh nghiệm chiến đấu, đây đều là thiếu hụt của con rối người.
Cho nên giờ An Lưu Niên ra tay áp đảo hoàn toàn con rối người, cuối cùng khiến nó bứt lui về phía sau, dùng giọng khàn khàn nói: “An Lưu Niên! Quan Trung Hình Đường các ngươi thật to gan! Ta sẽ nhớ kỹ chuyện lần này, khoản nợ này sau rồi sẽ tính.”
Nói xong con rối người trực tiếp quay người bỏ trốn, nhưng Sở Hưu ở phía sau lại thầm mắng một câu. Tên Công Thâu Nguyên này chế tạo con rối nhiều quá nên đầu óc đờ đẫn rồi hay sao? Lại còn phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?
Quan Trung Hình Đường trên giang hồ vẫn luôn kín tiếng, An Lưu Niên lại càng ẩn giấu kỹ hơn.
Bình thường phần lớn người trong giang hồ đều biết Quan Trung Hình Đường có một nhánh là Tập Hình Ti, nhưng lại không biết cả Phương Sát và Tư Minh hay ra mặt nhất, nói chi tới An Lưu Niên thường xuyên bế quan.
Cho nên giờ Công Thâu Nguyên thao túng con rối người nói như vậy thật ra rất nhiều điểm đáng ngờ.
May mà An Lưu Niên không phát hiện có gì không đúng.
Thật ra lúc Quan Tư Vũ mới kế thừa chức vị đường chủ, thanh danh của An Lưu Niên trên giang hồ vẫn rất lớn. Dù sao lúc đó phần lớn người trong giang hồ đều cho rằng người kế thừa vị trí đường chủ Quan Trung Hình Đường sẽ là An Lưu Niên chứ không phải Quan Tư Vũ, cho nên lúc đó thật ra danh tiếng của An Lưu Niên lớn hơn Quan Tư Vũ.
Lại thêm An Lưu Niên nhiều năm không bước vào giang hồ, hắn cũng không nghĩ tới chuyện người trong giang hồ đều rất mau quên. Thực ra trừ những thế lực có liên quan mật thiết với Quan Trung Hình Đường, phần lớn mọi người đều đã quên mất hắn.
Nhìn Sở Hưu, An Lưu Niên lạnh lùng nói: “Di tích đó ở đâu?”
Sở Hưu nói: “Ngay phía trước, đại thủ lĩnh mời theo ta.”
An Lưu Niên hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng hòng giở trò gian! Đừng tưởng ngươi là tâm phúc của Quan Tư Vũ, đánh bại được Phương Sát thì có thể ngồi ngang hàng với ta. Ngày trước khi Sở Cuồng Ca là đường chủ, ta suất lĩnh Tập Hình Ti chém giết trong giang hồ, khi đó đừng nói tên tiền bối nhà ngươi, ngay cả Quan Trung Hình Đường cũng chỉ là một bộ đầu giang hồ nho nhỏ trong Quan Trung Hình Đường, còn chưa ngóc đầu lên nổi đâu!”
Sở Hưu cúi đầu, gật đầu nhưng vẫn ra vẻ muốn phản bác nhưng buộc phải nhẫn nhịn, hành động này lại khiến An Lưu Niên thấy không có gì không đúng.
Nếu Sở Hưu này thật sự không hề phản ứng lại, trực tiếp nhận thua, vậy mới là lạ.
Có điều cũng không sao, hắn không cần Sở Hưu này tâm phục khẩu phục, chỉ cần Sở Hưu dẫn hắn tới chỗ di tích là được.
Có thể khiến một tông sư võ đạo trong nhánh Ẩn Ma ra tay truy sát, chắc chắn trong di tích có không ít thứ tốt.
Sở Hưu đưa An Lưu Niên tới một sơn cốc vắng vẻ, khiến An Lưu Niên nhíu mày.
Trong Tiểu Phàm Thiên linh khí dư dả nhưng thật ra cũng có phân chia mạnh yếu, phần ớn di tích đều nằm tại nơi linh khí dư thừa.
Còn sơn cốc này linh khí cực kỳ mỏng manh, còn có người xây dựng tông môn ở đây chắc?
Sở Hưu dẫn trước đi vào trong sơn cốc, thấy Sở Hưu vào trước, An Lưu Niên cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức bước vào theo.
Có điều đúng lúc này Sở Hưu lại hét to lên một tiếng: “Hỏng rồi! Khiến người khác nhanh chân đến trước rồi!”
An Lưu Niên lập tức đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sở Hưu chỉ vào cửa vào sơn cốc, tại đó thi thể màu đen chất thành vòng tròn: “Những người này chính là võ giả trong nhánh Ẩn Ma phụ trách canh gác. Giờ bọn chúng đều chết ở đây như vậy chắc chắn do lúc ta bị đuổi giết có người nhanh chân đến trước!”
An Lưu Niên nghi ngờ nhìn Sở Hưu hỏi: “Có chuyện trùng hợp như vậy chắc? Chẳng lẽ ngươi lừa ta, trong này vốn chẳng có di tích gì.”
Sở Hưu vội vàng nói: “Sao ta dám lừa gạt thủ lĩnh đại nhân chứ?” Những thi thể này đều còn mới, rõ ràng bọn chúng vừa bị người ta giết chết.”
An Lưu Niên nghe vậy vẫn bán tín bán nghi, danh tiếng Sở Hưu này trong Quan Trung Hình Đường cũng chẳng tốt đẹp gì cho nên hắn vẫn luôn nghi ngờ tuy có di tích nhưng là ở chỗ khác. Nơi này chỉ là chỗ Sở Hưu từng tới, đã bị y vét sạch, thi thể này cũng do y giết chết sau đó lừa mình là bị người khác nhanh chân đến trước.
An Lưu Niên không hổ võ giả xuất thân Quan Trung Hình Đường, mặc dù hắn đã ngừng việc làm bộ đầu giang hồ từ lâu nhưng tố chất nghề nghiệp vẫn rất cao, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã suy diễn ra nhiều thứ như vậy.
Cho nên An Lưu Niên nghi ngờ, định tự tới kiểm tra những thi thể này, xem xem có phải những người này chết trong tay Sở Hưu không.
Thế nhưng ngay lúc An Lưu Niên vừa tới gần những thi thể này, đống thi thể đột nhiên ‘bụp’ một tiếng đứng bật đậy, từng sợi tơ trong tay nối lại, ánh sáng trận pháp truyền vào, như thiên la địa võng bao bọc lấy An Lưu Niên.
Mãi tới lúc này An Lưu Niên mới chú ý tới những thi thể này vốn không phải người chết mà là từng con rối sắc mặt kinh tởm, khoác da người.
“Cút ngay!”
Kim Kiếm trong tay An Lưu Niên rời vỏ, lực lượng dữu kim sắc bén được hắn thi triển tới cực hạn, những con rối thực lực chỉ có Thiên Nhân Hợp Nhất trực tiếp bị đánh bay, nhưng sợi tơ vẫn không hề nhúc nhích chút nào, tiếp tục bắn về phía An Lưu Niên!
Thân hình Công Thâu Nguyên từ trên đỉnh cốc nhảy xuống cười lớn nói: “Đừng phí công sức nữa. Vô dụng thôi, đây là Khốn Thần Võng do ta dùng vô số tơ tằm dị chủng như Tuyết Vực Băng Tằm, Bắc Hải Thủy Tằm, Nam Cương Kim Ti Tằm bện ra, Thần binh còn không chém đứt được.”
Có điều lúc này sự chú ý của An Lưu Niên không ở tên người Công Thâu Nguyên mà ở phía sau hắn!
Ngay khoảnh khắc bị mai phục, An Lưu Niên đã nghĩ ra đây rõ ràng là một cái bẫy, vậy Sở Hưu dẫn hắn tới đây đang đóng vai trò gì?
Cho nên ngay khoảnh khắc này, An Lưu Niên trực tiếp xoay người, bốn thanh trường kiếm sau lưng đã đồng thời rời vỏ, lực lượng ngũ hành luân chuyển bộc phát. An Lưu Niên xuất kiếm đâm ra, kiếm cương ngũ sắc dẫn dắt lực lượng thiên địa. Mặc dù hắn chỉ có một mình nhưng lại bố trí được một kiếm trận vô cùng cường đại.
Còn sau lưng hắn, Sở Hưu cũng không dùng những thủ đoạn liều mạng như Ngạ Quỷ Đạo hay bảy thanh ma đao.
Thứ đó tiêu hao quá lớn, hơn nữa Công Thâu Nguyên còn nói tốt nhất là bắt sống. Cho nên Sở Hưu trực tiếp dùng tay kết ấn, quanh người phật quang bừng lên rực rỡ, Hoán Nhật Đại Pháp được thi triển. Trong phật quang vô biên, hư ảnh Đại Nhật Như Lai như che lấp nhật nguyệt, hoán nhật thâu thiên!
Hư ảnh Đại Nhật Như Lai xuất chưởng đánh xuống, va chạm với Ngũ Hành Kiếm Trận làm bộc phát ra một luồng chấn động vô cùng cường đại, khiến An Lưu Niên cũng phải lui về phía sau, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Tính sai! Đây mới là thực lực chân chính của Sở Hưu kia!
An Lưu Niên chỉ thấy Sở Hưu xuất thủ một lần, chính là lúc giao chiến với Phương Sát.
Chương 692 Sở Hưu, ngươi đáng chết! 2
Nhưng lần đó Phương Sát không sử dụng bí pháp tuyệt kỹ của hắn, Sở Hưu cũng không dùng toàn lực. Sở Hưu có thể tùy y chiến thắng Phương Sát một là do Phương Sát có phần khinh địch. Hai là Sở Hưu nắm giữ tiết tấu chiến đấu quá mức xuất sắc, thậm chí không kém hơn những tông sư võ đạo như bọn họ.
Cho nên trận chiến đó An Lưu Niên chỉ nhìn ra thực lực của Sở Hưu không tệ nhưng lại không cảm nhận được rốt cuộc y mạnh tới mức nào, thậm chí không nghĩ y uy hiếp được mình.
Còn giờ Sở Hưu thi triển Hoán Nhật Đại Pháp, cảm nhận được lực lượng trong đó, không nói những thứ khác, lực bộc phát đơn thuần của Sở Hưu đã sánh vai với hắn.
Nếu biết thực lực Sở Hưu cao tới mức này, lúc trước hắn đã chẳng mắc bẫy.
Tên tông sư Ma đạo truy sát Sở Hưu kia tuy thực lực không tệ nhưng cũng chẳng mạnh, với thực lực Sở Hưu, đừng nói bị hắn truy sát, thậm chí người truy sát nên là y mới đúng!
Nhưng giờ tất cả đều đã muộn, An Lưu Niên chỉ muốn trốn thoát khỏi vòng vây này.
Lúc này Công Thâu Nguyên lại tiếc rẻ hô lớn: “Khi ra tay nhớ để ý chút, đừng làm hỏng Khốn Thần Võng của ta!”
Hắn vừa dứt lời đã thấy An Lưu Niên tay niết kiếm quyết, chỉ trong chớp mắt bốn thanh trường kiếm theo sát phía sau Kim Kiếm, tiếp đó một kiếm chém ra, kiếm mang vàng kim như phủ kín bầu trời, xé tan hết thảy. Khốn Thần Võng lập tức bị chém tan!
Lực lượng ngũ hành tương sinh tương khắc, lực lượng bốn thanh kiếm kia sau vòng sinh khắc truyền hết về cho Kim Kiếm, khiến thanh kiếm này trở nên sắc bén tới cực hạn.
Khốn Thần Võng theo lý luận có thể phòng ngự thần binh, nhưng thần binh tăng thêm võ thuật của võ giả có thể phát huy ra uy lực vượt trôi.
Thấy cảnh này, Công Thâu Nguyên lòng đau như cắt, kêu gào thua lỗ, biết sớm thế này hắn đã chẳng ra tay giúp đỡ.
Kim Kiếm sắc bén, Thủy Kiếm chí nhu.
Thủy Kiếm trên tay An Lưu Niên bộc phát ra một gợn sóng trong suốt, một kiếm chém ra khiến không khí trước mắt cũng phải chấn động. Thân hình An Lưu Niên như hoà cùng chấn động đó, như con cá đang bơi, nhanh chóng bỏ chạy ra phía ngoài sơn cốc.
Có điều lúc này hắn lại kinh ngạc phát hiện rõ ràng mình chỉ cách cửa vào sơn cốc không tới trăm trượng, chỉ vài giây là chạy qua được, thế nhưng bao lâu như vậy hắn vẫn dậm chân tại chỗ, lối ra vẫn xa chừng đó.
Nhìn lại xung quanh, đây nào phải sơn cốc gì, xung quanh chỉ một màu đen kịt, mặt đất là nước sông hoàng tuyền, vô số ác quỷ gào thét lao về phía hắn. Trên bầu trời từng ma nữ yêu mị không một mảnh vải, dáng dấp mê hoặc lòng người không ngừng câu dẫn phòng ngự trong lòng và dục vọng của hắn.
“Vỡ cho ta!”
Năm thanh kiếm quay quanh người An Lưu Niên, cuối cùng hóa thành màu đỏ nóng rực. Năm kiếm cùng chém ra, kiếm cương hừng hực như lửa thiêu đốt tà ma ô uế, lộ ra thân hình Lục tiên sinh trước mặt hắn.
“Vô Tướng Ma Tông!”
An Lưu Niên hai mắt trợn trừng.
Hắn không nhận ra Công Thâu Nguyên nhưng danh tiếng Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của Vô Tướng Ma Tông lại rất lớn.
An Lưu Niên đột nhiên quay đầu sang phía Sở Hưu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưu! Hóa ra ngươi lại cấu kết với Ma đạo, đáng chết! Ngươi thật sự đáng chết!”
Giờ khắc này An Lưu Niên không nghĩ tới an nguy của bản thân mà suy nghĩ cho tương lai của Quan Trung Hình Đường.
Một tên cấu kết cùng Ma đạo xâm nhập vào nội bộ Quan Trung Hình Đường, còn trở thành một trong tứ đại chưởng hình quan, tâm phúc của Quan Tư Vũ.
Có một kẻ lòng mang ý đồ xấu như vậy bên trong, tương lai Quan Trung Hình Đường rốt cuộc sẽ ra sao, An Lưu Niên thật sự không dám tưởng tượng.
Nghe An Lưu Niên nói mình cấu kết với Ma đạo, bất luận Sở Hưu hay Lục tiên sinh đều mỉm cười.
Có điều hôm nay bọn họ tới đây vì giết người, mà một người chết cũng chẳng cần biết quá nhiều. Đâu có phải trước lúc hắn chết còn cần giảng giải một hồi, hóa giải tâm trạng căng thẳng của hắn, cho nên cứ trực tiếp ra tay giết người là được.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu rời vỏ, A Tỳ Đạo Tam Đao chém ra, ma diễm ngút trời, uy thế chẳng hề kém hơn Ngũ Pháp Kiếm của An Lưu Niên.
A Tỳ Đạo Tam Đao chính là ma đao, trong đó ý cảnh quan trọng nhất chính là hận ý, cũng là một đao mang theo hận ý điên cuồng từ Địa Ngục.
Chính do có căn cơ của A Tỳ Đạo Tam Đao, khi sử dụng bảy thanh ma đao, Sở Hưu mới có thể áp chế Hận Đao, cái giá phải trả khi vận dụng Hận Đao cũng nhỏ hơn khi dùng Tham Đao hay những đao khác nhiều.
Lúc này khi vận dụng A Tỳ Đạo Tam Đao lần nữa, Sở Hưu lại đột nhiên ngộ ra thứ gì đó.
Tác dụng phụ của bảy thanh ma đao rất lớn, cho nên nó thật ra chỉ là bán thành phẩm. Ngày trước vị đại sư luyện khí trong Hắc Ma Tháp đã định triệu tập cao thủ trong Hắc Ma Tháp tới nghiên cứu một môn công pháp có thể phối hợp sử dụng cùng bảy thanh ma đao này. Có điều cuối cùng đại kiếp nạn thượng cổ diễn ra, Hắc Ma Tháp cũng theo đó tan tành, người trong đó sinh
tử không rõ, công pháp này cũng không được nghiên cứu ra.
Có điều bọn họ không nghiên cứu ra không có nghĩa là Sở Hưu hiện tại không nghiên cứu ra.
Nếu y có thể thông qua A Tỳ Đạo Tam Đao khống chế lực lượng của hận ý, vì sao y lại không thể thử nghiệm khống chế những lực lượng khác như tham sân si ái dục?
Chỉ cần y khống chế triệt để lực lượng thất tình này, dung nhập vào Ma đạo, vậy chẳng phải sẽ triệt tiêu được tác dụng phụ của bảy thanh ma đao này?
Nghĩ vậy, Sở Hưu lại chém ra một đao, có điều một đao này đã không nhìn ra chút dấu vết nào của A Tỳ Đạo Tam Đao, chỉ còn đao ý tương tự, vẫn là hận ý ngập trời.
Lục tiên sinh ở bên cạnh giật mình, nếu không phải Sở Hưu đang cầm Thiên Ma Vũ trong tay, hắn còn tưởng Sở Hưu đã vận dụng thủ đoạn liều mạng bảy thanh ma đao.
Trước đó đã bàn bạc xong xuôi, nếu bắt sống được thì tận lực bắt sống. Sở Hưu vận dụng thủ đoạn liều mạng sớm như vậy có vẻ không ổn.
Một đao đó chém xuống, trong ma khí đen nhánh kèm theo hận ý vô biên, đồng thời cũng dẫn phát hận ý của bản thân An Lưu Niên.
Cảm xúc uất hận trong lòng An Lưu Niên thật ra rất đơn giản, hắn hận ông trời bất công với mình!
Sinh cùng thời đại với Sở Cuồng Ca, đây là vinh hạnh của hắn, cũng là bi ai của hắn.
Vinh hạnh là hắn có thể chứng kiến một cự hiệp cùng thế hệ, một truyền thuyết giang hồ từ khi quật khởi tới khi vẫn lạc. Bi ai là hắn thậm chí không có tư cách làm nền cho đối phương.
Nhưng sinh cùng thời với Quan Tư Vũ lại là một vinh quang và bi ai khác.
Vinh hạnh là người được Quan Trung Hình Đường bồi dưỡng như hắn có thể chứng kiến Quan Trung Hình Đường thật sự phát triển và ổn định, đặt chân trên giang hồ, thực lực vượt xa Quan Trung Hình Đường trong những thời đại trước.
Bi ai là người sáng tạo hết thảy không phải là hắn, mà là đối thủ của hắn. Mặc dù lòng của hắn vẫn hướng về Quan Trung Hình Đường, nhưng tương lai trong ghi chép của Quan Trung Hình Đường, hắn chắc chắn chỉ là nhân vật phản diện, một thủ lĩnh Tập Hình Ti không nghe lệnh đường chủ, tự tung tự tác, dã tâm bừng bừng.
Chương 693 Đốn ngộ
Còn giờ đối mặt với Sở Hưu, An Lưu Niên đã không có bi ai hay vinh hạnh, hắn chỉ thấy hận!
Hai mắt đỏ thẫm, thế đao trong tay An Lưu Niên dần trở nên cuồng bạo, nhưng cũng bắt đầu tán loạn bất ổn.
Đối với một kiếm khách mà nói, không thể khống chế thế đao là chuyện rất đáng sợ. Tiếp đó sơ hở của hắn bị Sở Hưu phát hiện, Thiên Ma Vũ chém xuống. Một đao mang theo hận ý được y thi triển tới cực hạn, trực tiếp chém tan thanh Kim Kiếm trong tay hắn.
Đao cương nhập thể, An Lưu Niên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng chính ngụm máu tươi này khiến cho ánh mắt hắn lóe lên chút thanh tỉnh, không tiếp tục lạc lối trong hận ý kia.
Lúc này An Lưu Niên đã thanh tỉnh nhưng Sở Hưu lại chìm vào trạng thái đốn ngộ.
Trước mắt y đã không có kẻ địch chỉ có đao của mình, chính là một đao mang ý hận ngập trời kia!
Lục tiên sinh lúc này cũng nhận ra Sở Hưu có vẻ không ổn, có điều lúc này hắn lại thở dài một tiếng, còn gật đầu mỉm cười, sắc mặt hài lòng.
Sở Hưu không hổ là kỳ tài mà Vô Tướng Ma Tông, hay nói chính xác nhất là bản thân hắn nhìn trúng, không ngờ trong lúc giao chiến cũng có thể bước vào đốn ngộ.
Đốn ngộ là chuyện hết sức huyền ảo đối với võ giả. Bất luận Đạo Phật Ma, giới nào cũng có thể tiến vào đốn ngộ, còn sau khi đốn ngộ tư duy sẽ như không còn bị trói buộc, không chừng sẽ ngộ ra thứ gì đó.
Có điều bất kể ngươi ngộ ra thứ gì, những thứ này đều thuộc về chính ngươi, thậm chí người ngoài không cách nào phục chế, bởi không có ai đốn ngộ giống nhau.
Chẳng qua đại đa số võ giả đều đốn ngộ khi thấy hai cường giả giao thủ hoặc gặp chuyện gì xúc động tiếng lòng, có lúc là phong cảnh hữu tình chạm tới tâm cảnh bản thân dẫn tới đốn ngộ.
Trong truyền thuyết Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh đứng giữa cơn bão sấm chớp ngập trời bước vào đốn ngộ, thậm chí lấy tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất dẫn dắt lực lượng lôi đình khắc họa lôi văn trên sườn núi gần Long Hổ Sơn.
Còn giờ Sở Hưu bước vào đốn ngộ ngay trong lúc giao thủ, đây là chuyện rất hiếm thấy, cũng rất dễ xảy ra nguy hiểm và bị ngắt đứt.
Cho nên Lục tiên sinh vẫn luôn canh giữ bên cạnh, không xuất thủ quá mức kịch liệt, chỉ đề phòng An Lưu Niên giết ngược lại mà thôi.
Còn lúc này trạng thái tinh thần của Sở Hưu quả thật hết sức kỳ diệu, dùng bốn chữ không bị trói buộc cũng chẳng sai.
Đao ý Hận Đao có thể tu luyện, tìm hiểu lực lượng đó, sử dụng lực lượng đó, cuối cùng áp chế lực lượng đó, mãi tới khi khống chế được hoàn toàn.
Lúc trước tu luyện A Tỳ Đạo Tam Đao Sở Hưu cũng làm như vậy cho nên khi tiếp xúc với Hận Đao hiện giờ, y thậm chí có thể dùng Thiên Ma Vũ mô phỏng bảy thành năng lực của Hận Đao. Sau này càng dùng càng thuần thục, Hận Đao sẽ bị y khống chế hoàn toàn.
Hơn nữa những đao tiếp theo Sở Hưu cũng có thể sử dụng biện pháp tương tự, đẩy ngược công pháp, trước tiên dùng bảy thanh ma đao, sau đó cảm ngộ lực lượng trong đó, tiếp đó chuyển hóa bản chất lực lượng đó thành lực lượng bản thân, cuối cùng hoàn toàn khống chế bảy thanh ma đao.
Sở Hưu cũng không biết đây rốt cuộc có tính là công pháp không, có điều y biết nếu mình thôi diễn không sai lầm, vậy tương lai y thậm chí có thể khống chế hoàn mỹ lực lượng của bảy thanh ma đao.
Hơn nữa quan trọng nhất không phải bảy thanh ma đao mà là Sở Hưu có thể khống chế loại lực lượng thất tình không thuộc về thiên địa, là lực lượng chỉ nằm trong cảm xúc nhân tính con người.
Sở Hưu còn chưa kể lại những thể ngộ này với người khác, nếu y tới dàm luận với tông sư võ đạo như Trần Thanh Đế, y sẽ biết. Thật ra về mặt cảm ngộ võ đạo, Sở Hưu đã vượt qua đại đa số tông sư võ đạo.
Võ đạo là đạo cả võ, bất cứ công pháp võ thuật gì phát huy tới cuối cùng đều là một loại ‘đạo’.
Cũng như một câu tối nghĩa khó hiểu, vô cùng ngắn gọn, chỉ thẳng vào tâm điểm, đó là đạo.
Nhưng phần lớn mọi người không ngộ ra được loại đạo này, cho nên những tông sư võ đạo ngộ được đạo như vậy sẽ chuyển câu nói này thành lời chú giải, trở nên vô cùng phức tạp. Một câu ngắn gọn mười mấy chữ sẽ biến thành mười mấy vạn chữ, nhưng lại khiến nhiều người hiểu hơn. Cho dù chỉ hiểu một chút bề ngoài cũng phát huy được uy lực nhất định, đây là chân lý trong công pháp võ đạo.
Con tu luyện một loại công pháp tới ực hạn, hoàn toàn lĩnh ngộ, đương nhiên cũng tiếp xúc với ‘đạo’ trong đó.
Cho nên bình thường võ giả đều tu luyện công pháp trước, từ tiểu thành tới đại thành, từ đại thành tới cực hạn, ngộ ra ‘đạo’ trong đó mới xem như viên mãn.
Giờ Sở Hưu lại trực tiếp thể ngộ đạo trong đó, chuyện này đã không khác biệt lắm với tông sư võ đạo, có điều y chưa hoàn thiện được một môn công pháp có thể truyền đạt lại ‘đạo’ này mà thôi.
Lúc này An Lưu Niên cũng phát hiện trạng thái của Sở Hưu, có điều vướng phải Lục tiên sinh ở bên cạnh quấy rối, hắn thậm chí không có cơ hội ngắt đứt đốn ngộ của Sở Hưu.
Chủ yếu là giờ An Lưu Niên chỉ muốn chạy trốn, đâu còn thời gian rảnh rỗi nghĩ tới chuyện ngắt đứt đốn ngộ của Sở Hưu?
Chứng kiến Lục tiên sinh vân đuổi theo không rời, Sở Hưu lại sắp hoàn thành đốn ngộ, một bên khác lại có Công Thâu Nguyên đứng yên lạnh nhạt, An Lưu Niên cắn răng, quanh người khí huyết sôi trào, không ngờ lại dùng tinh huyết của bản thân ngưng tụ ra một thanh huyết kiếm!
Thật ra võ đạo của An Lưu Niên là một phép tu kiếm cổ xưa. Rất cổ, cổ tới mức cho dù trong thời thượng cổ cũng không mấy ai tu luyện.
Ngũ Pháp Kiếm của An Lưu Niên đầu tiên phải dùng ý chí tâm huyết tế luyện kiếm trong tay, sau đó lại phối hợp với kiếm của mình tu luyện một môn công pháp, lần lượt đan xen, cuối cùng đạt tới mức tâm ý tương thông.
Phép tu kiếm này quá mức rườm rà, hơn nữa mỗi khi binh khí của bản thân xảy ra vấn đề, thực lực cũng giảm sút cực kỳ nghiêm trọng. Cho nên phép tu kiếm này chậm rãi bị đào thải, không mấy ai tu luyện.
Có điều nguyên nhân phép tu kiếm này bị đào thải không phải do thực lực của nó không đủ mà là vì nó quá mức rườm rà, các đại phái không muốn sử dụng.
Nhưng đối với An Lưu Niên ngày trước chỉ là một bộ đầu giang hồ bé nhỏ, hắn chỉ có thể mượn một môn kiếm pháp đã ‘quá hạn’ như vậy để tu luyện tới tình trạng như hiện tại.
Giờ Kim Kiếm của An Lưu Niên đã vỡ tan, vừa vặn đúng với đánh giá của những võ giả thời thượng cổ đối với phép tu kiếm này.
Có điều chuyện này An Lưu Niên cũng đã nghĩ tới, một khi Ngũ Pháp Kiếm của hắn bị hủy, vậy chứng minh hắn đã tới mức đèn cạn dầu. Nếu đã tới thời điểm này vậy chắc chắn phải liều mạng, ai quan tâm thiếu hụt với không thiếu hụt gì, chỉ có liều mạng mới kiếm được chút sinh cơ!
Huyết Kiếm thay thế Kim Kiếm dung nhập vào Ngũ Pháp Kiếm, lực lượng ngũ hành hợp lại thành một, dẫn dắt mây gió đất trời. Uy thế bộc phát ra thậm chí khiến Lục tiên sinh buộc phải lui lại.
Sở Hưu thở dài một tiếng, y còn định bắt sống, có điều nhìn bộ dáng An Lưu Niên hiện tại, rõ ràng hắn đã định liều chết.
Cho nên hai tay Sở Hưu nắm lên Tham Đao, chỉ trong chớp mắt ma đao rời vỏ, dẫn phát tham lam, thôn tính hết thảy. Kiếm quang ngũ hành hợp nhất dưới ánh Tham Đao đều bị hấp thu, thậm chí ngay cương khí hộ thể của An Lưu Niên bị cũng bị ăn mòn hấp thu sạch sẽ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, máu me bắn tung, thi thể An Lưu Niên rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn, chết không cam lòng!
Chương 694 Trước Tam Thanh Điện, cường giả tụ tập 1
An Lưu Niên quả thật chết không nhắm mắt, bởi vì mãi tới cuối cùng mới phát hiện mình đoán sai.
Lúc trước hắn cho rằng Sở Hưu chỉ cấu kết với Ma đạo, mãi tới khi Sở Hưu lộ ra Tham Đao hắn mới biết thân phận chân chính của Sở Hưu.
Trước đó Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp đánh trọng thương Hư Hành cùng giết chết Chân Dương Tử, hai chuyện này có rất nhiều người chứng kiến. Lâm Diệp lấy được một bộ bảy thanh ma đao trong Tiểu Phàm Thiên, uy lực kinh người, tin tức này lan truyền rất nhanh, được rất nhiều người biết, An Lưu Niên cũng nghe nói.
Cho nên mãi tới trước khi chết hắn mới hiểu, Sở Hưu chính là Lâm Diệp, Lâm Diệp chính là Sở Hưu!
Hóa ra Sở Hưu trước nay không cấu kết với Ma đạo, từ đầu hắn đã là người trong Ma đạo!
Đây là một bí mật rất lớn, chẳng qua An Lưu Niên không còn cơ hội nói ra nữa.
Công Thâu Nguyên đi tới, nhìn vết đao dữ tợn trên thi thể An Lưu Niên, ghét bỏ nói: “Đã bảo các ngươi giữ thi thể nguyên vẹn chút rồi, thế mà các ngươi vẫn biến hắn thành thế này.”
Lục tiên sinh tức giận nói: “Thế này đã tốt lắm rồi, con rối tông sư của ngươi kia kìa, đừng nói chỉ có một vết thương, thiếu chút nữa bị ngươi tháo thành tám mảnh rồi!”
Công Thâu Nguyên hừ một tiếng, không trả lời, chỉ thu hồi lại rồi nói với Sở Hưu: “Chế tạo con rối người cần một chút thời gian, sau khi bên ta hoàn thành sẽ cho người báo cho ngươi.”
Lục tiên sinh gật đầu nói: “Chúng ta cũng cần đi thôi. Trước đó ta gặp võ giả nhánh Ẩn Ma, hắn nói các thế lực Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, Bái Nguyệt Giáo, Tu Bồ Đề Thiền Viện phát hiện một di tích phân điện của Tam Thanh Điện, vẫn còn hoàn chỉnh.
Lúc này Trương Hi Linh của Long Hổ Sơn, Vân Trung Quân của Bái Nguyệt Giáo đều đã buông bỏ thành kiến đang liên thủ phá trận, dự tính cần hai ba ngày mới có thể phá vỡ trận pháp, chúng ta chạy tới vừa vặn kịp.”
Sở Hưu cũng động tâm nói: “Tam Thanh Điện?”
Sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu mới xem như thật sự tiếp xúc với một số bí ẩn thời thượng cổ, kể cả khung cảnh võ đạo thịnh vượng ầm ầm dậy sóng thời kỳ thượng cổ cũng xuất hiện trước mắt Sở Hưu.
Chỉ bằng những di tích trong Tiểu Phàm Thiên, võ đạo thời thượng cổ chưa chắc đã mạnh hơn hiện tại, cũng không có hệ thống như võ đạo hiện tại. Có điều ưu thế của võ đạo thượng cổ là không bị giới hạn, đủ loại thủ đoạn kỳ dị tầng tầng lớp lớp, vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Cũng như phương pháp chế tạo con rối người, nếu đặt trong thời thượng cổ là sáng tạo cái mới, còn đặt trong hiện tại lại là làm trái luân thường, mất nhân tính, thủ đoạn tà đạo.
Lục tiên sinh còn tưởng Sở Hưu không biết Tam Thanh Điện, bèn giao thủ: “Tam Thanh Điện là lãnh tụ Đạo môn thời thượng cổ, là đại phái chí tôn. Ba ngàn Đạo môn đều tôn Tam Thanh Điện làm chủ, thậm chí Thiên Sư Phủ, Chân Vũ Giáo cùng Thuần Dương Đạo Môn hiện giờ cộng lại còn không có uy thế lớn như Tam Thanh Điện thời thượng cổ.
Di tích chân chính của Tam Thanh Điện rốt cuộc ở đâu, nhiều năm như vậy vẫn không có người phát hiện. Bên ngoài không có, trong Tiểu Phàm Thiên tạm thời cũng không có. Chẳng qua lần này cho dù chỉ phát hiện một phân điện, bảo vật trong đó cũng không thể ước lượng được, bằng không ba giới Đạo Phật Ma đã chẳng thể liên hợp lại.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Lục tiên sinh đưa mắt nhìn sang Công Thâu Nguyên nói: “Tam Thanh Điện chuẩn bị mở cửa, ngươi có định đi không?”
Công Thâu Nguyên gãi gãi mái tóc rối tung nói: “Thôi, ta không đi đâu. Nơi đó không thích hợp với ta, đến đó cũng chẳng lấy được bao nhiêu bảo vật, khéo lại hỏng mất mấy con rối. Thế thì được không bù nổi mất.”
Thật ra lực lượng bản thân Công Thâu Nguyên không yếu, hắn xuất thân Huyền Vũ Môn, về trên con đường chế rối điều khiển rối đều là thiên tài, các loại võ công trận pháp thứ gì cũng tinh thông, có điều sức chiến đấu của hắn lại không quá mạnh, vì hắn không am hiểu chiến đấu.
Tỷ như con rối tông sư trước đó, nếu để Sở Hưu thao túng, vậy uy lực sẽ khác hẳn lúc Công Thâu Nguyên thao túng.
Mặc dù nếu Công Thâu Nguyên dốc hết thủ đoạn ra, thực lực trong cùng cấp bậc cũng không yếu, có điều hắn lại tiếc mấy con rối đó, không nỡ để chúng bị hao tổn. Nếu tới những di tích như phân điện Tam Thanh Điện chắc chắn sẽ có cường giả cả ba giới Đạo Phật Ma. Tình huống kịch liệt như vậy không thích hợp cho hắn phát huy, cho nên Công Thâu Nguyên dứt khoát không tham gia.
Thấy Công Thâu Nguyên nói vậy, Lục tiên sinh không cưỡng ép mà trực tiếp dẫn Sở Hưu tới vi trí phân điện Tam Thanh Điện.
Có điều lúc này Sở Hưu không dùng thân phận Lâm Diệp mà dùng thân phận vốn có.
Vào Tiểu Phàm Thiên lâu như vậy rồi, Sở Hưu cũng nên dùng thân phận bản thân hành động. Huống hồ tranh đoạt Tam Thanh Điện sắp tới chắc chắn sẽ vô cùng kịch liệt, giờ ba giới Đạo Phật Ma đang liên thủ, nhưng một khi chiến đấu, Ma đạo chắc chắn sẽ là phe thiệt thòi nhất.
Huống hồ mình đánh trọng thương Hư Hành, còn giết Chân Dương Tử, khẳng định sẽ thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hai giới Đạo Phật. Nếu dùng thân phận Ma đạo thật quá thu hút thù hận, cho nên dùng thân phận Sở
Hưu an toàn hơn.
Sau khi tách khỏi Lục tiên sinh, Sở Hưu đi thẳng về phía đông.
Trong Tiểu Phàm Thiên không có ban đêm, chỉ có ban ngày, trên bầu trời không có mặt trời. Chẳng qua cứ đi về phía đông, càng đi ánh sáng càng mạnh.
Đi suốt gần một ngày, phía trước truyền tới từng gợn chấn động lực lượng. Sở Hưu đi qua xem xét, lại có hai, ba trăm người tập trung ở đó, có lẽ phân nửa võ giả tiến vào Tiểu Phàm Thiên đều đã tới.
Còn hình dạng phân điện Tam Thanh Điện cũng xuất hiện trước mắt Sở Hưu, nếu không phải Lục tiên sinh nói trước nơi này chỉ là một phân điện, không khéo Sở Hưu còn tưởng đây là Tam Thanh Điện chân chính. Không vì gì khác, chỉ vì di tích này thật sự quá hùng vĩ.
Nhìn vẻ ngoài, toàn bộ phân điện là một cung điện đồng xanh khổng lồ, ngoại trừ cửa sổ ra không có bất cứ khe hở này. Quan trọng nhất là cung điện này rất lớn, phương viên hừng hơn mười dặm, quả thật không giống một cung điện. Nói nó là một thành nhỏ còn tạm được.
Trên vách tường đồng thau có khắc các loại đạo văn huyền ảo, tuy nhiên đã bị thời gian mài mòn trở nên mơ hồ khó, khó lòng nhìn rõ, có điều lại mang tới cho người ta một cảm giác cổ xưa thê lương.
Còn ngoài cửa chính cung điện bày một Huyền Vũ Đỉnh cao chừng ba trượng. Ngày xưa trong thời Tam Thanh Điện cường thịnh, đây chắc chắn là nơi hương khói không ngừng, khung cảnh mỹ lệ. Có điều giờ đã trở nên tĩnh lặng thê lương.
Lúc này trước cửa Tam Thanh Điện, hơn mười tông sư võ đạo đang nghiên cứu cách phá trận. Trong số những người ở đó, Sở Hưu chỉ biết không tới phân nửa.
Trong Đạo môn có Tử Tiêu Thần Quân - Trương Hi Linh của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, có Quảng Ninh đạo nhân của Chân Vũ Giáo.
Phật môn có một vị cao tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện, vị cao tăng đó tên Tịnh Thiền Không Độ, pháp hiệu khá kỳ dị, hơn nữa xem tướng mạo không giống người Trung Nguyên, ngược lại mang đậm sắc thái của người Tây Vực.
Trừ Tịnh Thiền Không Độ, còn một hòa thượng tai to mặt lớn, dáng người béo mập. Hòa thượng này cũng đang phá giải trận pháp, hắn không phải người trong Nhị Phật Tông mà là cao thủ chùa chiền khác trong Phật môn.
Chương 695 Trước Tam Thanh Điện, cường giả tụ tập 2
Trừ hai người đó ra, Sở Hưu còn thấy Hư Hành trong đám người.
Lúc này Hư Hành đã chữa trị xong thương thế do Tham Đao tạo thành, có điều hắn lại không tham gia phá trận.
Hư Hành là thủ tọa Đạt Ma Viện, vốn không am hiểu trận pháp.
Về phần Ma đạo, người tham gia phá trận có hai, trong đó một là Vân Trung Quân, nhưng người còn lại Sở Hưu chưa từng gặp.
Người kia tướng mạo chừng trung niên, mặc một bộ trường bào hoa văn Thao Thiết màu đen, tướng mạo anh tuấn, mép để hai nhúm ria, khí thế bất phàm.
Mặc dù Sở Hưu chưa từng thấy người trung niên này, có điều trước đó Lục tiên sinh đã giới thiệu cho y. Người này là cường giả trong nhánh Ẩn Ma, Diệu Nguyệt Pháp Tôn - Chử Vô Kỵ, hơn nữa lai lịch người này cũng mang đậm tính truyền thuyết.
Chử Vô Kỵ xuất thân hoàng tộc, nhưng không phải hoàng tộc Bắc Yên Đông Tề hay Tây Sở mà là hoàng tộc Ngụy Quốc. Chính là Ngụy Quốc phụ thuộc vào Đông Tề, bị Bắc Yên tiêu diệt, giờ là Ngụy Quận ở Bắc Yên, cũng là quê quán Sở Hưu.
Chử Vô Kỵ ngày trước là hoàng tử Ngụy Quốc, có điều lòng hắn hướng về giang hồ, không có dã tâm gì với hoàng vị cho nên những ca ca hắn đều không coi hắn là uy hiếp, ngược lại hết sức chú ý cho hắn tài nguyên trợ giúp để hắn an tâm hành tẩu trên giang hồ, không tranh giành hoàng vị với mình. Còn vị hoàng đế đời cuối cùng của Ngụy Quốc cũng hết sức thương yêu đứa con trai này, muốn thứ gì cũng cho.
Cho nên hai mươi năm đầu trong cuộc sống Chử Vô Kỵ chỉ có mùa xuân, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, hai mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Lúc đỉnh cao thậm chí hắn từng đứng hạng năm trên Long Hổ Bảng thế hệ đó, đồng thời còn là người hào sảng phóng khoáng, thích kết giao với các đệ tử đại phái, hiệp khách giang hồ, tam giáo cửu lưu. Quan hệ của hắn trên giang hồ rất rộng, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, được xưng là Ngụy Công Tử - Chử Vô Kỵ.
Thế nhưng sau này Ngụy Quốc bị Bắc Yên tiêu diệt, hoàng thất Ngụy Quốc bị tru diệt toàn bộ. Chử Vô Kỵ lâm vào điên cuồng, tới cầu viện những hảo hữu ngày trước cùng những đệ tử đại phái có quyền thế ngày trước nhờ họ cùng báo thù. Thế nhưng những đệ tử đại phái kia người tốt một chút cũng chỉ nói vài lời an ủi, có hạng dối trá qua loa cho xong chuyện, thậm chí có kẻ trực tiếp không gặp.
Chém giết giang hồ cùng triều đình công phạt có quan hệ nhưng cũng không quan hệ. Hai bên như gần như xa, như sợi dây đứt còn đoạn liền. Có điều điểm giống nhau duy nhất chính là khi không có lợi ích liên quan tới bản thân,
mọi người đều cố gắng không tham dự vào chuyện chiến tranh của triều đình. Chỉ chút giao tình của Chử Vô Kỵ với bọn họ căn bản không cách nào khiến bọn họ làm tổn hại lợi ích của tông môn.
Sau này Chử Vô Kỵ nhìn thấu lòng người ấm lạnh ra sao mới tìm một loạt những tán tu giao tình rất tốt với bản thân. Những người này thực lực mặc dù không bằng người trước nhưng lại có một số người đồng ý liều mạng cùng Chử Vô Kỵ.
Nhưng hậu quả ư, hết sức thê thảm.
Một đám người thậm chí không có cả tông sư võ đạo còn mưu toan gây sự với Bắc Yên. Kết quả chính là bị quân đội Bắc Yên tiêu diệt, ngoại trừ Chử Vô Kỵ trọng thương bỏ trốn, những người khác đều nằm lại tại đó.
Gián tiếp hại chết nhiều hảo hữu như vậy, tâm cảnh Chử Vô Kỵ lúc trước ra sao, không ai biết được. Có điều sau đó Chử Vô Kỵ biến mất hơn mười năm, khi xuất hiện trở lại đã là tông sư võ đạo của nhánh Ẩn Ma, bắt đầu ra tay điên cuồng tàn sát cao thủ trong quân đội Bắc Yên từng chinh phạt Ngụy Quốc, báo thù cho Ngụy Quốc của hắn.
Ngày xưa quân đội thượng tướng quân Hoành Sơn Bá Kiếm - Phương Long Tuyền được quân đội Bắc Yên phái tới trấn giữ ở Ngụy Quận, thế nhưng lại bị người ta chặt đứt một cánh tay. Giang hồ đồn đại chuyện này chính là do Chử Vô Kỵ làm ra.
Đây là lời đồn của giang hồ, hơn nữa theo Lục tiên sinh đã nói, nội bộ nhánh Ẩn Ma đánh giá Chử Vô Kỵ còn cao hơn. Trong những người thế hệ này, Chử Vô Kỵ là một trong những người có hy vọng bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhất. Điều kiện chủ chốt là hắn phải giải quyết được sơ hở về tâm cảnh của bản thân.
Ba giới Đạo Phật Ma hiếm khi buông bỏ thành kiến, tĩnh tâm hòa bình liên thủ phá trận, còn có vài tông sư võ đạo tinh thông trận pháp, chuyện này quả thật rất ít gặp.
Còn lúc này Sở Hưu tới đây lại vang lên tiếng nói chuyện huyên náo.
“Lại có người tới! Là Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường!”
“Năm hạng đầu Long Hổ Bảng tề tụ, lần này không biết thứ hạng có thay đổi hay không?”
“Đương nhiên là có rồi! Các ngươi không nghe nói à, trước đó vị Lâm Diệp đứng hạng bảy Long Hổ Bảng nhận được bảy thanh ma đao trong Tiểu Phàm Thiên, đánh trọng thương Hư Hành thủ tọa Đạt Ma Viện, còn chém chết Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn! Có chiến tích giết chết tông sư đó, dẫu sao Lâm Diệp cũng bước lên được năm hạng đầu Long Hổ Bảng chứ?”
“Đừng quên còn có Lý Phi Liêm mấy năm chưa xuất hiện trên giang hồ. Vị này xuất chín đao đánh trọng thương Chân Dương Tử. Nếu không có hắn, Lâm Diệp cũng chẳng giết được tông sư võ đạo như Chân Dương Tử.”
“Lần này trong Tiểu Phàm Thiên, cường giả nhiều như vậy, các ngươi nói xem liệu có uy hiếp tới địa vị Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh không? Hắn đứng hạng nhất Long Hổ Bảng nhiều năm như vậy, có lẽ không ít người đang mong ngồi lên vị trí đó đấy.”
“Ta đoán là không đâu. Các ngươi chưa từng tiếp xúc với Tiểu Thiên Sư, không biết sự cường đại của hắn. Vị Tiểu Thiên Sư của Long Hổ Sơn này tuyệt đối là rồng phượng trong cõi người, còn mạnh hơn tưởng tượng của các ngươi nhiều.
Trương Thừa Trinh là kỳ tài ngàn năm có một của Long Hổ Sơn. Đời trước chí tôn trong Đạo môn là Tiên Nhân - Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ, Chân Vũ Giáo cũng nhờ đó mà trở thành chí tôn trong Đạo môn. Giờ Thiên Sư Phủ đứng đầu đạo môn, ai biết được liệu Thiên Sư Phủ có bồi dưỡng được Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ thứ hai hay không?”
“Ta nói này, Đổng Tướng Kỳ, ngươi điên rồi phải không? Chẳng phải lần trước Cao Lăng Đổng gia ngươi bị Trần Thanh Đế tát thẳng vào mặt, sau đó Thiên Sư Phủ giúp các ngươi nói vài lời hòa giải với Trần Thanh Đế à? Ngươi có cần liếm gót chân Thiên Sư Phủ như vậy không? Còn nói Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ thứ hai, sao ngươi không nói hắn là Lã Thuần Dương thứ hai đi?”
“Ngươi nói linh tinh gì đấy! Thế nào là liếm gót chân? Chuyện giữa võ giả có thể gọi là liếm gót chân hay sao? Ta đang nói thật mà thôi!”
Một đống người đứng đó cãi nhau không ngừng, có điều sau khi Sở Hưu tới, năm hạng đầu Long Hổ Bảng đều đã tụ tập, thậm chí trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng cũng có không ít người tới.
Trương Thừa Trinh xếp hạng nhất đứng sau lưng Trương Hi Linh, đang quan sát Trương Hi Linh phá trận, cực kỳ chăm chú.
Có điều nếu theo như lời đồn đại trên giang hồ, Trương Thừa Trinh không biết trận pháp.
Còn Tông Huyền xếp hạng hai mặt không biểu cảm đứng bên cạnh Hư Hành, hai mắt bừng bừng thần quang, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Phương Thất Thiếu vốn đứng cùng chỗ với Bạch Tiềm cùng Lâm Khai Vân của Kiếm Vương Thành, sau khi thấy Sở Hưu tới, hắn cũng uể oải quơ quơ thanh trường kiếm trong tay, xem như chào hỏi Sở Hưu.
Ngũ Pháp Kiếm của An Lưu Niên hội tụ lực lượng ngũ hành, uy lực cường đại vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu.
Con rối người dù sao cũng chỉ là con rối. Công Thâu Nguyên nói con rối người có thể giữ được Lã Phụng Tiên khi còn sống thật ra chỉ là lực lượng cơ sở.
Nhưng sức chiến đấu của võ giả không chỉ liên quan tới lực lượng mà còn ý chí bản thân, kinh nghiệm chiến đấu, đây đều là thiếu hụt của con rối người.
Cho nên giờ An Lưu Niên ra tay áp đảo hoàn toàn con rối người, cuối cùng khiến nó bứt lui về phía sau, dùng giọng khàn khàn nói: “An Lưu Niên! Quan Trung Hình Đường các ngươi thật to gan! Ta sẽ nhớ kỹ chuyện lần này, khoản nợ này sau rồi sẽ tính.”
Nói xong con rối người trực tiếp quay người bỏ trốn, nhưng Sở Hưu ở phía sau lại thầm mắng một câu. Tên Công Thâu Nguyên này chế tạo con rối nhiều quá nên đầu óc đờ đẫn rồi hay sao? Lại còn phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?
Quan Trung Hình Đường trên giang hồ vẫn luôn kín tiếng, An Lưu Niên lại càng ẩn giấu kỹ hơn.
Bình thường phần lớn người trong giang hồ đều biết Quan Trung Hình Đường có một nhánh là Tập Hình Ti, nhưng lại không biết cả Phương Sát và Tư Minh hay ra mặt nhất, nói chi tới An Lưu Niên thường xuyên bế quan.
Cho nên giờ Công Thâu Nguyên thao túng con rối người nói như vậy thật ra rất nhiều điểm đáng ngờ.
May mà An Lưu Niên không phát hiện có gì không đúng.
Thật ra lúc Quan Tư Vũ mới kế thừa chức vị đường chủ, thanh danh của An Lưu Niên trên giang hồ vẫn rất lớn. Dù sao lúc đó phần lớn người trong giang hồ đều cho rằng người kế thừa vị trí đường chủ Quan Trung Hình Đường sẽ là An Lưu Niên chứ không phải Quan Tư Vũ, cho nên lúc đó thật ra danh tiếng của An Lưu Niên lớn hơn Quan Tư Vũ.
Lại thêm An Lưu Niên nhiều năm không bước vào giang hồ, hắn cũng không nghĩ tới chuyện người trong giang hồ đều rất mau quên. Thực ra trừ những thế lực có liên quan mật thiết với Quan Trung Hình Đường, phần lớn mọi người đều đã quên mất hắn.
Nhìn Sở Hưu, An Lưu Niên lạnh lùng nói: “Di tích đó ở đâu?”
Sở Hưu nói: “Ngay phía trước, đại thủ lĩnh mời theo ta.”
An Lưu Niên hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng hòng giở trò gian! Đừng tưởng ngươi là tâm phúc của Quan Tư Vũ, đánh bại được Phương Sát thì có thể ngồi ngang hàng với ta. Ngày trước khi Sở Cuồng Ca là đường chủ, ta suất lĩnh Tập Hình Ti chém giết trong giang hồ, khi đó đừng nói tên tiền bối nhà ngươi, ngay cả Quan Trung Hình Đường cũng chỉ là một bộ đầu giang hồ nho nhỏ trong Quan Trung Hình Đường, còn chưa ngóc đầu lên nổi đâu!”
Sở Hưu cúi đầu, gật đầu nhưng vẫn ra vẻ muốn phản bác nhưng buộc phải nhẫn nhịn, hành động này lại khiến An Lưu Niên thấy không có gì không đúng.
Nếu Sở Hưu này thật sự không hề phản ứng lại, trực tiếp nhận thua, vậy mới là lạ.
Có điều cũng không sao, hắn không cần Sở Hưu này tâm phục khẩu phục, chỉ cần Sở Hưu dẫn hắn tới chỗ di tích là được.
Có thể khiến một tông sư võ đạo trong nhánh Ẩn Ma ra tay truy sát, chắc chắn trong di tích có không ít thứ tốt.
Sở Hưu đưa An Lưu Niên tới một sơn cốc vắng vẻ, khiến An Lưu Niên nhíu mày.
Trong Tiểu Phàm Thiên linh khí dư dả nhưng thật ra cũng có phân chia mạnh yếu, phần ớn di tích đều nằm tại nơi linh khí dư thừa.
Còn sơn cốc này linh khí cực kỳ mỏng manh, còn có người xây dựng tông môn ở đây chắc?
Sở Hưu dẫn trước đi vào trong sơn cốc, thấy Sở Hưu vào trước, An Lưu Niên cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức bước vào theo.
Có điều đúng lúc này Sở Hưu lại hét to lên một tiếng: “Hỏng rồi! Khiến người khác nhanh chân đến trước rồi!”
An Lưu Niên lập tức đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sở Hưu chỉ vào cửa vào sơn cốc, tại đó thi thể màu đen chất thành vòng tròn: “Những người này chính là võ giả trong nhánh Ẩn Ma phụ trách canh gác. Giờ bọn chúng đều chết ở đây như vậy chắc chắn do lúc ta bị đuổi giết có người nhanh chân đến trước!”
An Lưu Niên nghi ngờ nhìn Sở Hưu hỏi: “Có chuyện trùng hợp như vậy chắc? Chẳng lẽ ngươi lừa ta, trong này vốn chẳng có di tích gì.”
Sở Hưu vội vàng nói: “Sao ta dám lừa gạt thủ lĩnh đại nhân chứ?” Những thi thể này đều còn mới, rõ ràng bọn chúng vừa bị người ta giết chết.”
An Lưu Niên nghe vậy vẫn bán tín bán nghi, danh tiếng Sở Hưu này trong Quan Trung Hình Đường cũng chẳng tốt đẹp gì cho nên hắn vẫn luôn nghi ngờ tuy có di tích nhưng là ở chỗ khác. Nơi này chỉ là chỗ Sở Hưu từng tới, đã bị y vét sạch, thi thể này cũng do y giết chết sau đó lừa mình là bị người khác nhanh chân đến trước.
An Lưu Niên không hổ võ giả xuất thân Quan Trung Hình Đường, mặc dù hắn đã ngừng việc làm bộ đầu giang hồ từ lâu nhưng tố chất nghề nghiệp vẫn rất cao, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã suy diễn ra nhiều thứ như vậy.
Cho nên An Lưu Niên nghi ngờ, định tự tới kiểm tra những thi thể này, xem xem có phải những người này chết trong tay Sở Hưu không.
Thế nhưng ngay lúc An Lưu Niên vừa tới gần những thi thể này, đống thi thể đột nhiên ‘bụp’ một tiếng đứng bật đậy, từng sợi tơ trong tay nối lại, ánh sáng trận pháp truyền vào, như thiên la địa võng bao bọc lấy An Lưu Niên.
Mãi tới lúc này An Lưu Niên mới chú ý tới những thi thể này vốn không phải người chết mà là từng con rối sắc mặt kinh tởm, khoác da người.
“Cút ngay!”
Kim Kiếm trong tay An Lưu Niên rời vỏ, lực lượng dữu kim sắc bén được hắn thi triển tới cực hạn, những con rối thực lực chỉ có Thiên Nhân Hợp Nhất trực tiếp bị đánh bay, nhưng sợi tơ vẫn không hề nhúc nhích chút nào, tiếp tục bắn về phía An Lưu Niên!
Thân hình Công Thâu Nguyên từ trên đỉnh cốc nhảy xuống cười lớn nói: “Đừng phí công sức nữa. Vô dụng thôi, đây là Khốn Thần Võng do ta dùng vô số tơ tằm dị chủng như Tuyết Vực Băng Tằm, Bắc Hải Thủy Tằm, Nam Cương Kim Ti Tằm bện ra, Thần binh còn không chém đứt được.”
Có điều lúc này sự chú ý của An Lưu Niên không ở tên người Công Thâu Nguyên mà ở phía sau hắn!
Ngay khoảnh khắc bị mai phục, An Lưu Niên đã nghĩ ra đây rõ ràng là một cái bẫy, vậy Sở Hưu dẫn hắn tới đây đang đóng vai trò gì?
Cho nên ngay khoảnh khắc này, An Lưu Niên trực tiếp xoay người, bốn thanh trường kiếm sau lưng đã đồng thời rời vỏ, lực lượng ngũ hành luân chuyển bộc phát. An Lưu Niên xuất kiếm đâm ra, kiếm cương ngũ sắc dẫn dắt lực lượng thiên địa. Mặc dù hắn chỉ có một mình nhưng lại bố trí được một kiếm trận vô cùng cường đại.
Còn sau lưng hắn, Sở Hưu cũng không dùng những thủ đoạn liều mạng như Ngạ Quỷ Đạo hay bảy thanh ma đao.
Thứ đó tiêu hao quá lớn, hơn nữa Công Thâu Nguyên còn nói tốt nhất là bắt sống. Cho nên Sở Hưu trực tiếp dùng tay kết ấn, quanh người phật quang bừng lên rực rỡ, Hoán Nhật Đại Pháp được thi triển. Trong phật quang vô biên, hư ảnh Đại Nhật Như Lai như che lấp nhật nguyệt, hoán nhật thâu thiên!
Hư ảnh Đại Nhật Như Lai xuất chưởng đánh xuống, va chạm với Ngũ Hành Kiếm Trận làm bộc phát ra một luồng chấn động vô cùng cường đại, khiến An Lưu Niên cũng phải lui về phía sau, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Tính sai! Đây mới là thực lực chân chính của Sở Hưu kia!
An Lưu Niên chỉ thấy Sở Hưu xuất thủ một lần, chính là lúc giao chiến với Phương Sát.
Chương 692 Sở Hưu, ngươi đáng chết! 2
Nhưng lần đó Phương Sát không sử dụng bí pháp tuyệt kỹ của hắn, Sở Hưu cũng không dùng toàn lực. Sở Hưu có thể tùy y chiến thắng Phương Sát một là do Phương Sát có phần khinh địch. Hai là Sở Hưu nắm giữ tiết tấu chiến đấu quá mức xuất sắc, thậm chí không kém hơn những tông sư võ đạo như bọn họ.
Cho nên trận chiến đó An Lưu Niên chỉ nhìn ra thực lực của Sở Hưu không tệ nhưng lại không cảm nhận được rốt cuộc y mạnh tới mức nào, thậm chí không nghĩ y uy hiếp được mình.
Còn giờ Sở Hưu thi triển Hoán Nhật Đại Pháp, cảm nhận được lực lượng trong đó, không nói những thứ khác, lực bộc phát đơn thuần của Sở Hưu đã sánh vai với hắn.
Nếu biết thực lực Sở Hưu cao tới mức này, lúc trước hắn đã chẳng mắc bẫy.
Tên tông sư Ma đạo truy sát Sở Hưu kia tuy thực lực không tệ nhưng cũng chẳng mạnh, với thực lực Sở Hưu, đừng nói bị hắn truy sát, thậm chí người truy sát nên là y mới đúng!
Nhưng giờ tất cả đều đã muộn, An Lưu Niên chỉ muốn trốn thoát khỏi vòng vây này.
Lúc này Công Thâu Nguyên lại tiếc rẻ hô lớn: “Khi ra tay nhớ để ý chút, đừng làm hỏng Khốn Thần Võng của ta!”
Hắn vừa dứt lời đã thấy An Lưu Niên tay niết kiếm quyết, chỉ trong chớp mắt bốn thanh trường kiếm theo sát phía sau Kim Kiếm, tiếp đó một kiếm chém ra, kiếm mang vàng kim như phủ kín bầu trời, xé tan hết thảy. Khốn Thần Võng lập tức bị chém tan!
Lực lượng ngũ hành tương sinh tương khắc, lực lượng bốn thanh kiếm kia sau vòng sinh khắc truyền hết về cho Kim Kiếm, khiến thanh kiếm này trở nên sắc bén tới cực hạn.
Khốn Thần Võng theo lý luận có thể phòng ngự thần binh, nhưng thần binh tăng thêm võ thuật của võ giả có thể phát huy ra uy lực vượt trôi.
Thấy cảnh này, Công Thâu Nguyên lòng đau như cắt, kêu gào thua lỗ, biết sớm thế này hắn đã chẳng ra tay giúp đỡ.
Kim Kiếm sắc bén, Thủy Kiếm chí nhu.
Thủy Kiếm trên tay An Lưu Niên bộc phát ra một gợn sóng trong suốt, một kiếm chém ra khiến không khí trước mắt cũng phải chấn động. Thân hình An Lưu Niên như hoà cùng chấn động đó, như con cá đang bơi, nhanh chóng bỏ chạy ra phía ngoài sơn cốc.
Có điều lúc này hắn lại kinh ngạc phát hiện rõ ràng mình chỉ cách cửa vào sơn cốc không tới trăm trượng, chỉ vài giây là chạy qua được, thế nhưng bao lâu như vậy hắn vẫn dậm chân tại chỗ, lối ra vẫn xa chừng đó.
Nhìn lại xung quanh, đây nào phải sơn cốc gì, xung quanh chỉ một màu đen kịt, mặt đất là nước sông hoàng tuyền, vô số ác quỷ gào thét lao về phía hắn. Trên bầu trời từng ma nữ yêu mị không một mảnh vải, dáng dấp mê hoặc lòng người không ngừng câu dẫn phòng ngự trong lòng và dục vọng của hắn.
“Vỡ cho ta!”
Năm thanh kiếm quay quanh người An Lưu Niên, cuối cùng hóa thành màu đỏ nóng rực. Năm kiếm cùng chém ra, kiếm cương hừng hực như lửa thiêu đốt tà ma ô uế, lộ ra thân hình Lục tiên sinh trước mặt hắn.
“Vô Tướng Ma Tông!”
An Lưu Niên hai mắt trợn trừng.
Hắn không nhận ra Công Thâu Nguyên nhưng danh tiếng Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp của Vô Tướng Ma Tông lại rất lớn.
An Lưu Niên đột nhiên quay đầu sang phía Sở Hưu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưu! Hóa ra ngươi lại cấu kết với Ma đạo, đáng chết! Ngươi thật sự đáng chết!”
Giờ khắc này An Lưu Niên không nghĩ tới an nguy của bản thân mà suy nghĩ cho tương lai của Quan Trung Hình Đường.
Một tên cấu kết cùng Ma đạo xâm nhập vào nội bộ Quan Trung Hình Đường, còn trở thành một trong tứ đại chưởng hình quan, tâm phúc của Quan Tư Vũ.
Có một kẻ lòng mang ý đồ xấu như vậy bên trong, tương lai Quan Trung Hình Đường rốt cuộc sẽ ra sao, An Lưu Niên thật sự không dám tưởng tượng.
Nghe An Lưu Niên nói mình cấu kết với Ma đạo, bất luận Sở Hưu hay Lục tiên sinh đều mỉm cười.
Có điều hôm nay bọn họ tới đây vì giết người, mà một người chết cũng chẳng cần biết quá nhiều. Đâu có phải trước lúc hắn chết còn cần giảng giải một hồi, hóa giải tâm trạng căng thẳng của hắn, cho nên cứ trực tiếp ra tay giết người là được.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu rời vỏ, A Tỳ Đạo Tam Đao chém ra, ma diễm ngút trời, uy thế chẳng hề kém hơn Ngũ Pháp Kiếm của An Lưu Niên.
A Tỳ Đạo Tam Đao chính là ma đao, trong đó ý cảnh quan trọng nhất chính là hận ý, cũng là một đao mang theo hận ý điên cuồng từ Địa Ngục.
Chính do có căn cơ của A Tỳ Đạo Tam Đao, khi sử dụng bảy thanh ma đao, Sở Hưu mới có thể áp chế Hận Đao, cái giá phải trả khi vận dụng Hận Đao cũng nhỏ hơn khi dùng Tham Đao hay những đao khác nhiều.
Lúc này khi vận dụng A Tỳ Đạo Tam Đao lần nữa, Sở Hưu lại đột nhiên ngộ ra thứ gì đó.
Tác dụng phụ của bảy thanh ma đao rất lớn, cho nên nó thật ra chỉ là bán thành phẩm. Ngày trước vị đại sư luyện khí trong Hắc Ma Tháp đã định triệu tập cao thủ trong Hắc Ma Tháp tới nghiên cứu một môn công pháp có thể phối hợp sử dụng cùng bảy thanh ma đao này. Có điều cuối cùng đại kiếp nạn thượng cổ diễn ra, Hắc Ma Tháp cũng theo đó tan tành, người trong đó sinh
tử không rõ, công pháp này cũng không được nghiên cứu ra.
Có điều bọn họ không nghiên cứu ra không có nghĩa là Sở Hưu hiện tại không nghiên cứu ra.
Nếu y có thể thông qua A Tỳ Đạo Tam Đao khống chế lực lượng của hận ý, vì sao y lại không thể thử nghiệm khống chế những lực lượng khác như tham sân si ái dục?
Chỉ cần y khống chế triệt để lực lượng thất tình này, dung nhập vào Ma đạo, vậy chẳng phải sẽ triệt tiêu được tác dụng phụ của bảy thanh ma đao này?
Nghĩ vậy, Sở Hưu lại chém ra một đao, có điều một đao này đã không nhìn ra chút dấu vết nào của A Tỳ Đạo Tam Đao, chỉ còn đao ý tương tự, vẫn là hận ý ngập trời.
Lục tiên sinh ở bên cạnh giật mình, nếu không phải Sở Hưu đang cầm Thiên Ma Vũ trong tay, hắn còn tưởng Sở Hưu đã vận dụng thủ đoạn liều mạng bảy thanh ma đao.
Trước đó đã bàn bạc xong xuôi, nếu bắt sống được thì tận lực bắt sống. Sở Hưu vận dụng thủ đoạn liều mạng sớm như vậy có vẻ không ổn.
Một đao đó chém xuống, trong ma khí đen nhánh kèm theo hận ý vô biên, đồng thời cũng dẫn phát hận ý của bản thân An Lưu Niên.
Cảm xúc uất hận trong lòng An Lưu Niên thật ra rất đơn giản, hắn hận ông trời bất công với mình!
Sinh cùng thời đại với Sở Cuồng Ca, đây là vinh hạnh của hắn, cũng là bi ai của hắn.
Vinh hạnh là hắn có thể chứng kiến một cự hiệp cùng thế hệ, một truyền thuyết giang hồ từ khi quật khởi tới khi vẫn lạc. Bi ai là hắn thậm chí không có tư cách làm nền cho đối phương.
Nhưng sinh cùng thời với Quan Tư Vũ lại là một vinh quang và bi ai khác.
Vinh hạnh là người được Quan Trung Hình Đường bồi dưỡng như hắn có thể chứng kiến Quan Trung Hình Đường thật sự phát triển và ổn định, đặt chân trên giang hồ, thực lực vượt xa Quan Trung Hình Đường trong những thời đại trước.
Bi ai là người sáng tạo hết thảy không phải là hắn, mà là đối thủ của hắn. Mặc dù lòng của hắn vẫn hướng về Quan Trung Hình Đường, nhưng tương lai trong ghi chép của Quan Trung Hình Đường, hắn chắc chắn chỉ là nhân vật phản diện, một thủ lĩnh Tập Hình Ti không nghe lệnh đường chủ, tự tung tự tác, dã tâm bừng bừng.
Chương 693 Đốn ngộ
Còn giờ đối mặt với Sở Hưu, An Lưu Niên đã không có bi ai hay vinh hạnh, hắn chỉ thấy hận!
Hai mắt đỏ thẫm, thế đao trong tay An Lưu Niên dần trở nên cuồng bạo, nhưng cũng bắt đầu tán loạn bất ổn.
Đối với một kiếm khách mà nói, không thể khống chế thế đao là chuyện rất đáng sợ. Tiếp đó sơ hở của hắn bị Sở Hưu phát hiện, Thiên Ma Vũ chém xuống. Một đao mang theo hận ý được y thi triển tới cực hạn, trực tiếp chém tan thanh Kim Kiếm trong tay hắn.
Đao cương nhập thể, An Lưu Niên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng chính ngụm máu tươi này khiến cho ánh mắt hắn lóe lên chút thanh tỉnh, không tiếp tục lạc lối trong hận ý kia.
Lúc này An Lưu Niên đã thanh tỉnh nhưng Sở Hưu lại chìm vào trạng thái đốn ngộ.
Trước mắt y đã không có kẻ địch chỉ có đao của mình, chính là một đao mang ý hận ngập trời kia!
Lục tiên sinh lúc này cũng nhận ra Sở Hưu có vẻ không ổn, có điều lúc này hắn lại thở dài một tiếng, còn gật đầu mỉm cười, sắc mặt hài lòng.
Sở Hưu không hổ là kỳ tài mà Vô Tướng Ma Tông, hay nói chính xác nhất là bản thân hắn nhìn trúng, không ngờ trong lúc giao chiến cũng có thể bước vào đốn ngộ.
Đốn ngộ là chuyện hết sức huyền ảo đối với võ giả. Bất luận Đạo Phật Ma, giới nào cũng có thể tiến vào đốn ngộ, còn sau khi đốn ngộ tư duy sẽ như không còn bị trói buộc, không chừng sẽ ngộ ra thứ gì đó.
Có điều bất kể ngươi ngộ ra thứ gì, những thứ này đều thuộc về chính ngươi, thậm chí người ngoài không cách nào phục chế, bởi không có ai đốn ngộ giống nhau.
Chẳng qua đại đa số võ giả đều đốn ngộ khi thấy hai cường giả giao thủ hoặc gặp chuyện gì xúc động tiếng lòng, có lúc là phong cảnh hữu tình chạm tới tâm cảnh bản thân dẫn tới đốn ngộ.
Trong truyền thuyết Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh đứng giữa cơn bão sấm chớp ngập trời bước vào đốn ngộ, thậm chí lấy tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất dẫn dắt lực lượng lôi đình khắc họa lôi văn trên sườn núi gần Long Hổ Sơn.
Còn giờ Sở Hưu bước vào đốn ngộ ngay trong lúc giao thủ, đây là chuyện rất hiếm thấy, cũng rất dễ xảy ra nguy hiểm và bị ngắt đứt.
Cho nên Lục tiên sinh vẫn luôn canh giữ bên cạnh, không xuất thủ quá mức kịch liệt, chỉ đề phòng An Lưu Niên giết ngược lại mà thôi.
Còn lúc này trạng thái tinh thần của Sở Hưu quả thật hết sức kỳ diệu, dùng bốn chữ không bị trói buộc cũng chẳng sai.
Đao ý Hận Đao có thể tu luyện, tìm hiểu lực lượng đó, sử dụng lực lượng đó, cuối cùng áp chế lực lượng đó, mãi tới khi khống chế được hoàn toàn.
Lúc trước tu luyện A Tỳ Đạo Tam Đao Sở Hưu cũng làm như vậy cho nên khi tiếp xúc với Hận Đao hiện giờ, y thậm chí có thể dùng Thiên Ma Vũ mô phỏng bảy thành năng lực của Hận Đao. Sau này càng dùng càng thuần thục, Hận Đao sẽ bị y khống chế hoàn toàn.
Hơn nữa những đao tiếp theo Sở Hưu cũng có thể sử dụng biện pháp tương tự, đẩy ngược công pháp, trước tiên dùng bảy thanh ma đao, sau đó cảm ngộ lực lượng trong đó, tiếp đó chuyển hóa bản chất lực lượng đó thành lực lượng bản thân, cuối cùng hoàn toàn khống chế bảy thanh ma đao.
Sở Hưu cũng không biết đây rốt cuộc có tính là công pháp không, có điều y biết nếu mình thôi diễn không sai lầm, vậy tương lai y thậm chí có thể khống chế hoàn mỹ lực lượng của bảy thanh ma đao.
Hơn nữa quan trọng nhất không phải bảy thanh ma đao mà là Sở Hưu có thể khống chế loại lực lượng thất tình không thuộc về thiên địa, là lực lượng chỉ nằm trong cảm xúc nhân tính con người.
Sở Hưu còn chưa kể lại những thể ngộ này với người khác, nếu y tới dàm luận với tông sư võ đạo như Trần Thanh Đế, y sẽ biết. Thật ra về mặt cảm ngộ võ đạo, Sở Hưu đã vượt qua đại đa số tông sư võ đạo.
Võ đạo là đạo cả võ, bất cứ công pháp võ thuật gì phát huy tới cuối cùng đều là một loại ‘đạo’.
Cũng như một câu tối nghĩa khó hiểu, vô cùng ngắn gọn, chỉ thẳng vào tâm điểm, đó là đạo.
Nhưng phần lớn mọi người không ngộ ra được loại đạo này, cho nên những tông sư võ đạo ngộ được đạo như vậy sẽ chuyển câu nói này thành lời chú giải, trở nên vô cùng phức tạp. Một câu ngắn gọn mười mấy chữ sẽ biến thành mười mấy vạn chữ, nhưng lại khiến nhiều người hiểu hơn. Cho dù chỉ hiểu một chút bề ngoài cũng phát huy được uy lực nhất định, đây là chân lý trong công pháp võ đạo.
Con tu luyện một loại công pháp tới ực hạn, hoàn toàn lĩnh ngộ, đương nhiên cũng tiếp xúc với ‘đạo’ trong đó.
Cho nên bình thường võ giả đều tu luyện công pháp trước, từ tiểu thành tới đại thành, từ đại thành tới cực hạn, ngộ ra ‘đạo’ trong đó mới xem như viên mãn.
Giờ Sở Hưu lại trực tiếp thể ngộ đạo trong đó, chuyện này đã không khác biệt lắm với tông sư võ đạo, có điều y chưa hoàn thiện được một môn công pháp có thể truyền đạt lại ‘đạo’ này mà thôi.
Lúc này An Lưu Niên cũng phát hiện trạng thái của Sở Hưu, có điều vướng phải Lục tiên sinh ở bên cạnh quấy rối, hắn thậm chí không có cơ hội ngắt đứt đốn ngộ của Sở Hưu.
Chủ yếu là giờ An Lưu Niên chỉ muốn chạy trốn, đâu còn thời gian rảnh rỗi nghĩ tới chuyện ngắt đứt đốn ngộ của Sở Hưu?
Chứng kiến Lục tiên sinh vân đuổi theo không rời, Sở Hưu lại sắp hoàn thành đốn ngộ, một bên khác lại có Công Thâu Nguyên đứng yên lạnh nhạt, An Lưu Niên cắn răng, quanh người khí huyết sôi trào, không ngờ lại dùng tinh huyết của bản thân ngưng tụ ra một thanh huyết kiếm!
Thật ra võ đạo của An Lưu Niên là một phép tu kiếm cổ xưa. Rất cổ, cổ tới mức cho dù trong thời thượng cổ cũng không mấy ai tu luyện.
Ngũ Pháp Kiếm của An Lưu Niên đầu tiên phải dùng ý chí tâm huyết tế luyện kiếm trong tay, sau đó lại phối hợp với kiếm của mình tu luyện một môn công pháp, lần lượt đan xen, cuối cùng đạt tới mức tâm ý tương thông.
Phép tu kiếm này quá mức rườm rà, hơn nữa mỗi khi binh khí của bản thân xảy ra vấn đề, thực lực cũng giảm sút cực kỳ nghiêm trọng. Cho nên phép tu kiếm này chậm rãi bị đào thải, không mấy ai tu luyện.
Có điều nguyên nhân phép tu kiếm này bị đào thải không phải do thực lực của nó không đủ mà là vì nó quá mức rườm rà, các đại phái không muốn sử dụng.
Nhưng đối với An Lưu Niên ngày trước chỉ là một bộ đầu giang hồ bé nhỏ, hắn chỉ có thể mượn một môn kiếm pháp đã ‘quá hạn’ như vậy để tu luyện tới tình trạng như hiện tại.
Giờ Kim Kiếm của An Lưu Niên đã vỡ tan, vừa vặn đúng với đánh giá của những võ giả thời thượng cổ đối với phép tu kiếm này.
Có điều chuyện này An Lưu Niên cũng đã nghĩ tới, một khi Ngũ Pháp Kiếm của hắn bị hủy, vậy chứng minh hắn đã tới mức đèn cạn dầu. Nếu đã tới thời điểm này vậy chắc chắn phải liều mạng, ai quan tâm thiếu hụt với không thiếu hụt gì, chỉ có liều mạng mới kiếm được chút sinh cơ!
Huyết Kiếm thay thế Kim Kiếm dung nhập vào Ngũ Pháp Kiếm, lực lượng ngũ hành hợp lại thành một, dẫn dắt mây gió đất trời. Uy thế bộc phát ra thậm chí khiến Lục tiên sinh buộc phải lui lại.
Sở Hưu thở dài một tiếng, y còn định bắt sống, có điều nhìn bộ dáng An Lưu Niên hiện tại, rõ ràng hắn đã định liều chết.
Cho nên hai tay Sở Hưu nắm lên Tham Đao, chỉ trong chớp mắt ma đao rời vỏ, dẫn phát tham lam, thôn tính hết thảy. Kiếm quang ngũ hành hợp nhất dưới ánh Tham Đao đều bị hấp thu, thậm chí ngay cương khí hộ thể của An Lưu Niên bị cũng bị ăn mòn hấp thu sạch sẽ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, máu me bắn tung, thi thể An Lưu Niên rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn, chết không cam lòng!
Chương 694 Trước Tam Thanh Điện, cường giả tụ tập 1
An Lưu Niên quả thật chết không nhắm mắt, bởi vì mãi tới cuối cùng mới phát hiện mình đoán sai.
Lúc trước hắn cho rằng Sở Hưu chỉ cấu kết với Ma đạo, mãi tới khi Sở Hưu lộ ra Tham Đao hắn mới biết thân phận chân chính của Sở Hưu.
Trước đó Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp đánh trọng thương Hư Hành cùng giết chết Chân Dương Tử, hai chuyện này có rất nhiều người chứng kiến. Lâm Diệp lấy được một bộ bảy thanh ma đao trong Tiểu Phàm Thiên, uy lực kinh người, tin tức này lan truyền rất nhanh, được rất nhiều người biết, An Lưu Niên cũng nghe nói.
Cho nên mãi tới trước khi chết hắn mới hiểu, Sở Hưu chính là Lâm Diệp, Lâm Diệp chính là Sở Hưu!
Hóa ra Sở Hưu trước nay không cấu kết với Ma đạo, từ đầu hắn đã là người trong Ma đạo!
Đây là một bí mật rất lớn, chẳng qua An Lưu Niên không còn cơ hội nói ra nữa.
Công Thâu Nguyên đi tới, nhìn vết đao dữ tợn trên thi thể An Lưu Niên, ghét bỏ nói: “Đã bảo các ngươi giữ thi thể nguyên vẹn chút rồi, thế mà các ngươi vẫn biến hắn thành thế này.”
Lục tiên sinh tức giận nói: “Thế này đã tốt lắm rồi, con rối tông sư của ngươi kia kìa, đừng nói chỉ có một vết thương, thiếu chút nữa bị ngươi tháo thành tám mảnh rồi!”
Công Thâu Nguyên hừ một tiếng, không trả lời, chỉ thu hồi lại rồi nói với Sở Hưu: “Chế tạo con rối người cần một chút thời gian, sau khi bên ta hoàn thành sẽ cho người báo cho ngươi.”
Lục tiên sinh gật đầu nói: “Chúng ta cũng cần đi thôi. Trước đó ta gặp võ giả nhánh Ẩn Ma, hắn nói các thế lực Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, Bái Nguyệt Giáo, Tu Bồ Đề Thiền Viện phát hiện một di tích phân điện của Tam Thanh Điện, vẫn còn hoàn chỉnh.
Lúc này Trương Hi Linh của Long Hổ Sơn, Vân Trung Quân của Bái Nguyệt Giáo đều đã buông bỏ thành kiến đang liên thủ phá trận, dự tính cần hai ba ngày mới có thể phá vỡ trận pháp, chúng ta chạy tới vừa vặn kịp.”
Sở Hưu cũng động tâm nói: “Tam Thanh Điện?”
Sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu mới xem như thật sự tiếp xúc với một số bí ẩn thời thượng cổ, kể cả khung cảnh võ đạo thịnh vượng ầm ầm dậy sóng thời kỳ thượng cổ cũng xuất hiện trước mắt Sở Hưu.
Chỉ bằng những di tích trong Tiểu Phàm Thiên, võ đạo thời thượng cổ chưa chắc đã mạnh hơn hiện tại, cũng không có hệ thống như võ đạo hiện tại. Có điều ưu thế của võ đạo thượng cổ là không bị giới hạn, đủ loại thủ đoạn kỳ dị tầng tầng lớp lớp, vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Cũng như phương pháp chế tạo con rối người, nếu đặt trong thời thượng cổ là sáng tạo cái mới, còn đặt trong hiện tại lại là làm trái luân thường, mất nhân tính, thủ đoạn tà đạo.
Lục tiên sinh còn tưởng Sở Hưu không biết Tam Thanh Điện, bèn giao thủ: “Tam Thanh Điện là lãnh tụ Đạo môn thời thượng cổ, là đại phái chí tôn. Ba ngàn Đạo môn đều tôn Tam Thanh Điện làm chủ, thậm chí Thiên Sư Phủ, Chân Vũ Giáo cùng Thuần Dương Đạo Môn hiện giờ cộng lại còn không có uy thế lớn như Tam Thanh Điện thời thượng cổ.
Di tích chân chính của Tam Thanh Điện rốt cuộc ở đâu, nhiều năm như vậy vẫn không có người phát hiện. Bên ngoài không có, trong Tiểu Phàm Thiên tạm thời cũng không có. Chẳng qua lần này cho dù chỉ phát hiện một phân điện, bảo vật trong đó cũng không thể ước lượng được, bằng không ba giới Đạo Phật Ma đã chẳng thể liên hợp lại.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, Lục tiên sinh đưa mắt nhìn sang Công Thâu Nguyên nói: “Tam Thanh Điện chuẩn bị mở cửa, ngươi có định đi không?”
Công Thâu Nguyên gãi gãi mái tóc rối tung nói: “Thôi, ta không đi đâu. Nơi đó không thích hợp với ta, đến đó cũng chẳng lấy được bao nhiêu bảo vật, khéo lại hỏng mất mấy con rối. Thế thì được không bù nổi mất.”
Thật ra lực lượng bản thân Công Thâu Nguyên không yếu, hắn xuất thân Huyền Vũ Môn, về trên con đường chế rối điều khiển rối đều là thiên tài, các loại võ công trận pháp thứ gì cũng tinh thông, có điều sức chiến đấu của hắn lại không quá mạnh, vì hắn không am hiểu chiến đấu.
Tỷ như con rối tông sư trước đó, nếu để Sở Hưu thao túng, vậy uy lực sẽ khác hẳn lúc Công Thâu Nguyên thao túng.
Mặc dù nếu Công Thâu Nguyên dốc hết thủ đoạn ra, thực lực trong cùng cấp bậc cũng không yếu, có điều hắn lại tiếc mấy con rối đó, không nỡ để chúng bị hao tổn. Nếu tới những di tích như phân điện Tam Thanh Điện chắc chắn sẽ có cường giả cả ba giới Đạo Phật Ma. Tình huống kịch liệt như vậy không thích hợp cho hắn phát huy, cho nên Công Thâu Nguyên dứt khoát không tham gia.
Thấy Công Thâu Nguyên nói vậy, Lục tiên sinh không cưỡng ép mà trực tiếp dẫn Sở Hưu tới vi trí phân điện Tam Thanh Điện.
Có điều lúc này Sở Hưu không dùng thân phận Lâm Diệp mà dùng thân phận vốn có.
Vào Tiểu Phàm Thiên lâu như vậy rồi, Sở Hưu cũng nên dùng thân phận bản thân hành động. Huống hồ tranh đoạt Tam Thanh Điện sắp tới chắc chắn sẽ vô cùng kịch liệt, giờ ba giới Đạo Phật Ma đang liên thủ, nhưng một khi chiến đấu, Ma đạo chắc chắn sẽ là phe thiệt thòi nhất.
Huống hồ mình đánh trọng thương Hư Hành, còn giết Chân Dương Tử, khẳng định sẽ thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hai giới Đạo Phật. Nếu dùng thân phận Ma đạo thật quá thu hút thù hận, cho nên dùng thân phận Sở
Hưu an toàn hơn.
Sau khi tách khỏi Lục tiên sinh, Sở Hưu đi thẳng về phía đông.
Trong Tiểu Phàm Thiên không có ban đêm, chỉ có ban ngày, trên bầu trời không có mặt trời. Chẳng qua cứ đi về phía đông, càng đi ánh sáng càng mạnh.
Đi suốt gần một ngày, phía trước truyền tới từng gợn chấn động lực lượng. Sở Hưu đi qua xem xét, lại có hai, ba trăm người tập trung ở đó, có lẽ phân nửa võ giả tiến vào Tiểu Phàm Thiên đều đã tới.
Còn hình dạng phân điện Tam Thanh Điện cũng xuất hiện trước mắt Sở Hưu, nếu không phải Lục tiên sinh nói trước nơi này chỉ là một phân điện, không khéo Sở Hưu còn tưởng đây là Tam Thanh Điện chân chính. Không vì gì khác, chỉ vì di tích này thật sự quá hùng vĩ.
Nhìn vẻ ngoài, toàn bộ phân điện là một cung điện đồng xanh khổng lồ, ngoại trừ cửa sổ ra không có bất cứ khe hở này. Quan trọng nhất là cung điện này rất lớn, phương viên hừng hơn mười dặm, quả thật không giống một cung điện. Nói nó là một thành nhỏ còn tạm được.
Trên vách tường đồng thau có khắc các loại đạo văn huyền ảo, tuy nhiên đã bị thời gian mài mòn trở nên mơ hồ khó, khó lòng nhìn rõ, có điều lại mang tới cho người ta một cảm giác cổ xưa thê lương.
Còn ngoài cửa chính cung điện bày một Huyền Vũ Đỉnh cao chừng ba trượng. Ngày xưa trong thời Tam Thanh Điện cường thịnh, đây chắc chắn là nơi hương khói không ngừng, khung cảnh mỹ lệ. Có điều giờ đã trở nên tĩnh lặng thê lương.
Lúc này trước cửa Tam Thanh Điện, hơn mười tông sư võ đạo đang nghiên cứu cách phá trận. Trong số những người ở đó, Sở Hưu chỉ biết không tới phân nửa.
Trong Đạo môn có Tử Tiêu Thần Quân - Trương Hi Linh của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, có Quảng Ninh đạo nhân của Chân Vũ Giáo.
Phật môn có một vị cao tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện, vị cao tăng đó tên Tịnh Thiền Không Độ, pháp hiệu khá kỳ dị, hơn nữa xem tướng mạo không giống người Trung Nguyên, ngược lại mang đậm sắc thái của người Tây Vực.
Trừ Tịnh Thiền Không Độ, còn một hòa thượng tai to mặt lớn, dáng người béo mập. Hòa thượng này cũng đang phá giải trận pháp, hắn không phải người trong Nhị Phật Tông mà là cao thủ chùa chiền khác trong Phật môn.
Chương 695 Trước Tam Thanh Điện, cường giả tụ tập 2
Trừ hai người đó ra, Sở Hưu còn thấy Hư Hành trong đám người.
Lúc này Hư Hành đã chữa trị xong thương thế do Tham Đao tạo thành, có điều hắn lại không tham gia phá trận.
Hư Hành là thủ tọa Đạt Ma Viện, vốn không am hiểu trận pháp.
Về phần Ma đạo, người tham gia phá trận có hai, trong đó một là Vân Trung Quân, nhưng người còn lại Sở Hưu chưa từng gặp.
Người kia tướng mạo chừng trung niên, mặc một bộ trường bào hoa văn Thao Thiết màu đen, tướng mạo anh tuấn, mép để hai nhúm ria, khí thế bất phàm.
Mặc dù Sở Hưu chưa từng thấy người trung niên này, có điều trước đó Lục tiên sinh đã giới thiệu cho y. Người này là cường giả trong nhánh Ẩn Ma, Diệu Nguyệt Pháp Tôn - Chử Vô Kỵ, hơn nữa lai lịch người này cũng mang đậm tính truyền thuyết.
Chử Vô Kỵ xuất thân hoàng tộc, nhưng không phải hoàng tộc Bắc Yên Đông Tề hay Tây Sở mà là hoàng tộc Ngụy Quốc. Chính là Ngụy Quốc phụ thuộc vào Đông Tề, bị Bắc Yên tiêu diệt, giờ là Ngụy Quận ở Bắc Yên, cũng là quê quán Sở Hưu.
Chử Vô Kỵ ngày trước là hoàng tử Ngụy Quốc, có điều lòng hắn hướng về giang hồ, không có dã tâm gì với hoàng vị cho nên những ca ca hắn đều không coi hắn là uy hiếp, ngược lại hết sức chú ý cho hắn tài nguyên trợ giúp để hắn an tâm hành tẩu trên giang hồ, không tranh giành hoàng vị với mình. Còn vị hoàng đế đời cuối cùng của Ngụy Quốc cũng hết sức thương yêu đứa con trai này, muốn thứ gì cũng cho.
Cho nên hai mươi năm đầu trong cuộc sống Chử Vô Kỵ chỉ có mùa xuân, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, hai mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Lúc đỉnh cao thậm chí hắn từng đứng hạng năm trên Long Hổ Bảng thế hệ đó, đồng thời còn là người hào sảng phóng khoáng, thích kết giao với các đệ tử đại phái, hiệp khách giang hồ, tam giáo cửu lưu. Quan hệ của hắn trên giang hồ rất rộng, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, được xưng là Ngụy Công Tử - Chử Vô Kỵ.
Thế nhưng sau này Ngụy Quốc bị Bắc Yên tiêu diệt, hoàng thất Ngụy Quốc bị tru diệt toàn bộ. Chử Vô Kỵ lâm vào điên cuồng, tới cầu viện những hảo hữu ngày trước cùng những đệ tử đại phái có quyền thế ngày trước nhờ họ cùng báo thù. Thế nhưng những đệ tử đại phái kia người tốt một chút cũng chỉ nói vài lời an ủi, có hạng dối trá qua loa cho xong chuyện, thậm chí có kẻ trực tiếp không gặp.
Chém giết giang hồ cùng triều đình công phạt có quan hệ nhưng cũng không quan hệ. Hai bên như gần như xa, như sợi dây đứt còn đoạn liền. Có điều điểm giống nhau duy nhất chính là khi không có lợi ích liên quan tới bản thân,
mọi người đều cố gắng không tham dự vào chuyện chiến tranh của triều đình. Chỉ chút giao tình của Chử Vô Kỵ với bọn họ căn bản không cách nào khiến bọn họ làm tổn hại lợi ích của tông môn.
Sau này Chử Vô Kỵ nhìn thấu lòng người ấm lạnh ra sao mới tìm một loạt những tán tu giao tình rất tốt với bản thân. Những người này thực lực mặc dù không bằng người trước nhưng lại có một số người đồng ý liều mạng cùng Chử Vô Kỵ.
Nhưng hậu quả ư, hết sức thê thảm.
Một đám người thậm chí không có cả tông sư võ đạo còn mưu toan gây sự với Bắc Yên. Kết quả chính là bị quân đội Bắc Yên tiêu diệt, ngoại trừ Chử Vô Kỵ trọng thương bỏ trốn, những người khác đều nằm lại tại đó.
Gián tiếp hại chết nhiều hảo hữu như vậy, tâm cảnh Chử Vô Kỵ lúc trước ra sao, không ai biết được. Có điều sau đó Chử Vô Kỵ biến mất hơn mười năm, khi xuất hiện trở lại đã là tông sư võ đạo của nhánh Ẩn Ma, bắt đầu ra tay điên cuồng tàn sát cao thủ trong quân đội Bắc Yên từng chinh phạt Ngụy Quốc, báo thù cho Ngụy Quốc của hắn.
Ngày xưa quân đội thượng tướng quân Hoành Sơn Bá Kiếm - Phương Long Tuyền được quân đội Bắc Yên phái tới trấn giữ ở Ngụy Quận, thế nhưng lại bị người ta chặt đứt một cánh tay. Giang hồ đồn đại chuyện này chính là do Chử Vô Kỵ làm ra.
Đây là lời đồn của giang hồ, hơn nữa theo Lục tiên sinh đã nói, nội bộ nhánh Ẩn Ma đánh giá Chử Vô Kỵ còn cao hơn. Trong những người thế hệ này, Chử Vô Kỵ là một trong những người có hy vọng bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhất. Điều kiện chủ chốt là hắn phải giải quyết được sơ hở về tâm cảnh của bản thân.
Ba giới Đạo Phật Ma hiếm khi buông bỏ thành kiến, tĩnh tâm hòa bình liên thủ phá trận, còn có vài tông sư võ đạo tinh thông trận pháp, chuyện này quả thật rất ít gặp.
Còn lúc này Sở Hưu tới đây lại vang lên tiếng nói chuyện huyên náo.
“Lại có người tới! Là Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường!”
“Năm hạng đầu Long Hổ Bảng tề tụ, lần này không biết thứ hạng có thay đổi hay không?”
“Đương nhiên là có rồi! Các ngươi không nghe nói à, trước đó vị Lâm Diệp đứng hạng bảy Long Hổ Bảng nhận được bảy thanh ma đao trong Tiểu Phàm Thiên, đánh trọng thương Hư Hành thủ tọa Đạt Ma Viện, còn chém chết Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn! Có chiến tích giết chết tông sư đó, dẫu sao Lâm Diệp cũng bước lên được năm hạng đầu Long Hổ Bảng chứ?”
“Đừng quên còn có Lý Phi Liêm mấy năm chưa xuất hiện trên giang hồ. Vị này xuất chín đao đánh trọng thương Chân Dương Tử. Nếu không có hắn, Lâm Diệp cũng chẳng giết được tông sư võ đạo như Chân Dương Tử.”
“Lần này trong Tiểu Phàm Thiên, cường giả nhiều như vậy, các ngươi nói xem liệu có uy hiếp tới địa vị Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh không? Hắn đứng hạng nhất Long Hổ Bảng nhiều năm như vậy, có lẽ không ít người đang mong ngồi lên vị trí đó đấy.”
“Ta đoán là không đâu. Các ngươi chưa từng tiếp xúc với Tiểu Thiên Sư, không biết sự cường đại của hắn. Vị Tiểu Thiên Sư của Long Hổ Sơn này tuyệt đối là rồng phượng trong cõi người, còn mạnh hơn tưởng tượng của các ngươi nhiều.
Trương Thừa Trinh là kỳ tài ngàn năm có một của Long Hổ Sơn. Đời trước chí tôn trong Đạo môn là Tiên Nhân - Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ, Chân Vũ Giáo cũng nhờ đó mà trở thành chí tôn trong Đạo môn. Giờ Thiên Sư Phủ đứng đầu đạo môn, ai biết được liệu Thiên Sư Phủ có bồi dưỡng được Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ thứ hai hay không?”
“Ta nói này, Đổng Tướng Kỳ, ngươi điên rồi phải không? Chẳng phải lần trước Cao Lăng Đổng gia ngươi bị Trần Thanh Đế tát thẳng vào mặt, sau đó Thiên Sư Phủ giúp các ngươi nói vài lời hòa giải với Trần Thanh Đế à? Ngươi có cần liếm gót chân Thiên Sư Phủ như vậy không? Còn nói Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ thứ hai, sao ngươi không nói hắn là Lã Thuần Dương thứ hai đi?”
“Ngươi nói linh tinh gì đấy! Thế nào là liếm gót chân? Chuyện giữa võ giả có thể gọi là liếm gót chân hay sao? Ta đang nói thật mà thôi!”
Một đống người đứng đó cãi nhau không ngừng, có điều sau khi Sở Hưu tới, năm hạng đầu Long Hổ Bảng đều đã tụ tập, thậm chí trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng cũng có không ít người tới.
Trương Thừa Trinh xếp hạng nhất đứng sau lưng Trương Hi Linh, đang quan sát Trương Hi Linh phá trận, cực kỳ chăm chú.
Có điều nếu theo như lời đồn đại trên giang hồ, Trương Thừa Trinh không biết trận pháp.
Còn Tông Huyền xếp hạng hai mặt không biểu cảm đứng bên cạnh Hư Hành, hai mắt bừng bừng thần quang, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Phương Thất Thiếu vốn đứng cùng chỗ với Bạch Tiềm cùng Lâm Khai Vân của Kiếm Vương Thành, sau khi thấy Sở Hưu tới, hắn cũng uể oải quơ quơ thanh trường kiếm trong tay, xem như chào hỏi Sở Hưu.