-
Chương 681-685
Chương 681 Bạo liệt
Chân Dương Tử sắc mặt âm trầm như nước, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Được rồi, lần này ta tin ngươi. Nếu Ninh Chân xảy ra chuyện gì chắc chắn ta sẽ băm vằm ngươi thành muôn mảnh!”
Ngay lúc Chân Dương Tử định rời khỏi, Ninh Chân vẫn luôn bị Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khống chế lại giãy dụa trong tay y. Thuần Dương Cương Khí nóng rực cùng khí huyết không ngừng thiêu đốt. Không ngờ Ninh Chân kia lại dựa vào tiềm thức bản thân, dùng cách thiêu đốt tinh huyết sinh mệnh bản thân để phá tan khống chế của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp.
Tinh thần lực của Sở Hưu đã vượt qua phần lớn tông sư võ đạo, Ninh Chân muốn thoát khỏi khống chế của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ngoại trừ liều mạng ra không còn biện pháp nào khác.
Hành động dữ dội này khiến cả Sở Hưu cũng bất ngờ, nhất thời sơ ý khiến hắn thoát khỏi tinh thần lực giam cầm..
Ninh Chân hét lớn với Chân Dương Tử: “Sư bá! Trong ý chí tinh thần của hắn có sát ý! Hắn đang lừa sư bá đấy! Mặc kệ sư điệt! Giết ma đầu...”
Ninh Chân còn chưa nói xong, ma khí trong tay Sở Hưu đã bộc phát, trực tiếp vận sức bóp gãy cổ Ninh Chân kia.
Tiên tay vứt thi thể Ninh Chân sang một bên, Sở Hưu lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Sao phải vậy chứ? Cứ hồ đồ chút chẳng tốt hơn ư? Chí ít ngươi còn sống thoải mái thêm một lúc.”
Ninh Chân nói không sai, Sở Hưu đang lừa Chân Dương Tử.
Y đã giết ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, giết thêm một hay giết bớt một thực chất chẳng khác gì nhau.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, thù hận đã kết, vậy phải bóp chết tất cả hy vọng lẫn tương lai của đối phương.
Có điều điểm khiến Sở Hưu cũng bất ngờ là đệ tử Thuần Dương Đạo Môn này lại có tính cách quyết liệt như vậy.
Nhìn Sở Hưu, hai mắt Chân Dương Tử đã đỏ bừng.
Hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sương máu ngưng tụ thành phù văn giữa không trung, bám lên đạo kiếm của hắn.
Cùng lúc đó, Thuần Dương Cương Khí chí dương chí cương hội tụ quanh người hắn, áp súc tới cực hạn, ngưng tụ trên đạo kiếm hắn hắn. Chỉ trong chớp mắt thanh đạo kiếm này đã như vầng mặt trời, ánh sáng chói mắt.
“Chết đi!”
Chân Dương Tử vung kiếm chém xuống, đạo kiếm rời tay, một luồng sát ý vẫn ngưng tụ không hề tiêu tan, khóa chặt lấy Sở Hưu.
Đó là Hàng Ma Đạo Văn do Chân Dương Tử dùng tinh huyết khắc họa, không uống ma huyết kiếm không về vỏ!
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu lập tức cảm thấy nguy hiểm tới cực hạn.
Thuần Dương Cương Khí trên thân thanh đạo kiếm đã áp súc ngưng tụ tới cực hạn, mặc dù chỉ tạo thành một lớp mỏng manh nhưng chói mắt ngang với ánh mặt trời. Những nơi nó đi qua thậm chí cả nguyên khí trong thiên địa cũng bừng cháy.
Lần này Sở Hưu thật sự chọc giận Chân Dương Tử, thậm chí khiến vị tông sư võ đạo lâu năm thành danh đã lâu này vận dụng cả bí pháp hao tổn tinh huyết để giết chết y. Có thể thấy Chân Dương Tử đã phẫn nộ tới mức nào.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật đã được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, ma khí cùng sương máu nồng nặc cũng bao phủ lấy y, cả Nội Phược Ấn cũng âm thầm thi triển, tốc độ Sở Hưu đã bộc phát tới cực hạn, có điều hiệu quả lại quá ít ỏi.
Với tinh thần lực đã vượt qua đại đa số tông sư võ đạo của Sở Hưu, y có thể nhìn thấu đường bay của đạo kiếm kia, cũng có thể né tránh. Nhưng đạo kiếm này đã khóa chặt lấy bản thân Sở Hưu, mặc cho y né tránh bao nhiêu lần, đạo kiếm này vẫn như giòi bám trong xương nhanh chóng chém về phía y. Hơn nữa chỉ cần tốc độ của Sở Hưu chậm một chút, Thuần Dương Cương Khí nóng rực trên đạo kiếm sẽ áp chế ma khí quanh người Sở Hưu, từ từ suy yếu lực lượng của y.
Chân Dương Tử là tông sư võ đạo, lúc này hắn đã cực kỳ hận thù Sở Hưu, không lo tới thể diện hay tranh đoạt tiếp đó trong Tiểu Phàm Thiên. Lần này hắn muốn ép chết Sở Hưu, dùng căn cơ bản thân khiến Sở Hưu hao tổn tới chết!
Cho dù lực bộc phát của Sở Hưu đã sánh được với phần lớn tông sư võ đạo, nhưng dù sao y cũng chưa ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, lực lượng dùng một phần thiếu một phần. Cứ tiếp tục hao tổn như vậy người chống đỡ không nổi trước chính là Sở Hưu.
Sở Hưu không quay người nhưng cánh tay đã đặt trên chuôi Hận Đao. Chỉ có điều Sở Hưu còn đang do dự, rốt cuộc vận dụng bảy thanh ma đao hay dùng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo liều mạng?
Lúc này Chân Dương Tử sắc mặt âm trầm như nước nhìn Sở Hưu, trực tiếp đặt tất cả lực chú ý lên người y.
Hắn biết Sở Hưu còn thủ đoạn khác, cũng biết y sẽ không bó tay chịu trói như vậy, cho nên hắn cũng đang chờ, chờ Sở Hưu vận dụng tất cả thủ đoạn bảo mệnh, đánh tay hết thảy, khiến y cũng phải cảm nhận thế nào là tuyệt vọng!
Có điều đúng lúc này trong lòng Chân Dương Tử lại giật thót lên.
Lực cảm giác của hắn thật ra không phát hiện nó là thứ gì, đây là một giác quan thứ sáu đột nhiên cảnh báo, là một loại bản năng với nguy cơ nguy hiểm
rèn luyện thành sau khi chém giết nhiều năm trên giang hồ.
Rốt cuộc tin tưởng theo bản năng của bản thân hay tin tưởng theo cảm giác của mình? Giờ khắc này Chân Dương Tử vô thức lựa chọn thứ sau.
Hắn không tiếp tục điều khiển đạo kiếm nữa mà dùng Thuần Dương Cương Khí tăng cường tốc độ lên tới cực hạn, né sang một bên, đồng thời hai tay niết ấn quyết, định dùng bí pháp phòng ngự.
Có điều ấn quyết của hắn vừa kết được một nửa, một thanh phi đao màu bạc bắn tới lướt sát qua vai hắn. Cương khí hộ thể vô cùng cường đại của Chân Dương Tử gặp thanh phi đao kia chẳng khác gì không, không thể chống cự được chút nào.
Ánh bạc lóe lên, phi đao trực tiếp cắm vào lòng đất, không có cương khí bùng nổ hay bất cứ âm thanh gì, nhưng thanh phi đao đã biến mất không còn tăm hơi. Thậm chí ngay năng lực cảm giác của mọi người cũng không cảm nhận được nó ở đâu, có thể thấy rốt cuộc thanh phi đao kia cắm sâu xuống đất bao nhiêu, tối thiểu cũng phải vài trăm trượng!”
“Là ngươi! Lý Phi Liêm!”
Chân Dương Tử cố nén cảm giác kinh hãi trong lòng, nhìn về phía võ giả sau lưng.
Võ giả kia dáng vẻ không già không trẻ, chắc hẳn mới hơn ba mươi tuổi, dung mạo hết sức bình thường, vô cùng bình thường, là loại người ném vào đám người là không tìm ra nổi nữa.
Hắn mặc bộ bộ quần áo bằng vải đen cực kỳ bình thường, bên hông tùy ý thắt một sợi dây lưng, bên trên cắm chín thanh phi đao. Tính cả một thanh trước đó, thật ra hắn chỉ có mười thanh đao.
Phi đao bên hông hắn cũng như người của hắn, hết sức bình thường, đao dài bẩy tấc, chuôi đao lớn cỡ một ngón tay, như dùng tinh cương vô cùng bình thường chế tạo thành. Mặc dù thanh đao tỏa sáng lấp loáng nhưng bên trên không khắc chút hoa văn nào, mộc mạc đơn giản tới cực hạn. Nhưng chính thanh phi đao hết sức mộc mạc này lại thiếu chút nữa đánh bị thương vị tông sư võ đạo Chân Dương Tử.
Lúc này mọi người ở đây nghe Chân Dương Tử hét vậy mới quay đầu nhìn về phía nam tử vô cùng bình thường kia. Bọn họ quả thật không cách nào tưởng tượng nổi nam tử bình thường tới cực điểm trước mặt lại chính là Lý Phi Liêm, người từng đứng hạng tư Long Hổ Bảng trước đây, hạng sau hiện nay.
Nếu Chân Dương Tử không nói ra như vậy, e rằng cho dù người này mang theo phi đao nhưng cũng không ai liên hệ hắn với Lý Phi Liêm.
Trong số võ giả mười hạng đầu Long Hổ Bảng, chỉ có Lý Phi Liêm ra tay ít nhất nhưng lại mang đậm tính truyền thuyết.
Một đao xuất ra mang theo một mạng người, lần duy nhất phải dùng hai đao mới giết được một người chính là đệ tử thiên tài thế hệ này của Thuần Dương Đạo Môn. Hắn giết chết một đại nhân vật trong tương lai của Thuần Dương Đạo Môn, từ đó bị Thuần Dương Đạo Môn truy sát khắp giang hồ.
Lý Phi Liêm thậm chí đã mấy năm không xuất hiện trong giang hồ. Lúc này thấy hắn, mọi người ở đây còn không dám tin tưởng. Dù sao người bất thường ắt có chỗ phi thường. theo bọn họ nghĩ nhân vật truyền thuyết như Lý Phi Liêm hẳn sẽ không bình thường như vậy mới phải. Thế nhưng Lý Phi Liêm này lại thật sự bình thường như vậy.
Chương 682 Lý Phi Liêm 1
Ân oán giữa Thuần Dương Đạo Môn cùng Lý Phi Liêm ra sao, ai trên giang hồ cũng biết. Nhưng thực tế mọi người đều cho rằng chuyện này vốn không phải lỗi của Lý Phi Liêm, ngược lại người sai là Thuần Dương Đạo Môn, chẳng qua không người nào nói ra miệng mà thôi.
Thân là người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, thân phận Lý Phi Liêm lại cực kỳ thần bí, ngay cả Phong Mãn Lâu cũng chỉ đào được chút tin tức đơn giản mơ hồ, không có thông tin gì chi tiết hơn.
Tin tức mà Phong Mãn Lâu công bố ra bên ngoài rất đơn giản, tỏ tiên hắn là chí cường giả trong võ lâm trước đại kiếp nạn thượng cổ, phi đao trên tay đã phóng tất trúng, thậm chí đã chạm tới võ đạo chí cường như không gian nhân quả.
Nhánh của họ này trước nay đơn truyền, không chính không ma không tà, rất ít khi tham gia vào thị phi giang hồ, cực kỳ kín tiếng giấu tài, nhưng thi thoảng lại xuất hiện một truyền nhân, thực lực đều hết sức cường đại.
Hành động của Lý Phi Liêm này cũng giống như tổ tiên đời trước của hắn, hết sức kín tiếng. Thậm chí những người mà hắn giết chết là những kẻ chủ động gây sự với hắn. Bản thân hắn không hề tới gây sự với người khác.
Ngay cả những võ giả bình thường Lý Phi Liêm còn không trêu tới, nói chi tới thiên tài tuấn kiệt trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn.
Tính cách đám người Thuần Dương Đạo Môn ra sao, thật ra người người trên giang hồ đều hiểu. Theo bọn họ thấy, Lý Phi Liêm giết người có lẽ do chính vị kia của Thuần Dương Đạo Môn chọc giận Lý Phi Liêm, khiến hắn ra tay giết người.
Có điều trên giang hồ này có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn đúng sai.
Cho dù Lý Phi Liêm không sai nhưng hắn đã giết người, Thuần Dương Đạo Môn cũng phải báo thù cho đệ tử nhà mình.
Những năm gần đây, Thuần Dương Đạo Môn truy tìm tung tích Lý Phi Liêm không ngừng, có điều mãi vẫn không thấy bóng dáng hắn.
Còn Lý Phi Liêm mấy năm gần đây do bị Thuần Dương Đạo Môn truy sát nên không hề xuất hiện trong tầm mắt người trong giang hồ.
Đây là lần hiện thân đầu tiên của hắn sau mấy năm, thế nhưng vừa xuất hiện đã tặng cho Chân Dương Tử một món quà lớn!
Chỉ trong thời gian ngắn, Chân Dương Tử liên tục gặp hai kẻ thù lớn của Thuần Dương Đạo Môn.
Có điều không đợi Chân Dương Tử nói gì tiếp, Lý Phi Liêm đã tiếp tục xuất thủ.
Một đao đánh lén không làm Chân Dương Tử bị thương, song Lý Phi Liêm lại chẳng hề để ý. Phi đao của hắn vốn không phải dùng để đánh lén.
Chỉ trong chớp mắt ba thanh phi đao rời tay, không có cương khí cường đại, không có uy thế rực rỡ, chỉ là ba luồng sáng bạc bình thường đánh tới.
Chân Dương Tử hừ lạnh một tiếng, lúc này đạo kiếm đang chém theo Sở Hưu cho nên trên tay hắn không có binh khí.
Có điều chuyện này cũng chẳng quan trọng, Chân Dương Tử khép ngón tay làm kiếm, Thuần Dương Cương Khí liên tục điểm ra, hóa thành kiếm mang đầy trời ngăn cản trước người mình.
Nhưng ba thanh phi đao của Lý Phi Liêm lại xảy ra biến hóa kỳ dị.
Giữa không trung, ba thanh phi đao như ẩn như hiện, hư không như bị gấp lại. Thuần Dương Kiếm Khí rậm rạp chằng chịt đều như đâm vào không khí, còn ba thanh phi đao lại từ ba phương vị khác nhau nhắm vào Chân Dương Tử. Cục diện này khiến Chân Dương Tử có cảm giác hết sức kỳ quái, bất luận hắn né tránh ra sao, ba thanh phi đao kia chắc chắn sẽ trúng!
Thấy cảnh này, mọi người trong lòng lập tức liên tưởng tới đánh giá của Phong Mãn Lâu đối với Lý Phi Liêm ngày trước.
Võ đạo truyền thừa của người này liên quan tới quy tắc chí cường như không gian, thậm chí là nhân quả. Trong số những võ giả trẻ tuổi, chỉ có hai người đã biết chạm tới loại quy tắc này, một là Phương Thất Thiếu, một là Sở Hưu. Hai người từng giao đấu đạo về nhân quả trên lôi đài Phù Ngọc Sơn. Còn giờ Lý Phi Liêm là người thứ ba!
Ánh mắt Chân Dương Tử lóe lên sát khí bừng bừng.
Xét theo thù hận của Thuần Dương Đạo Môn bọn họ, Lý Phi Liêm còn bị căm thù hơn cả Sở Hưu.
Lý Phi Liêm giết chết đệ tử ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn, còn Thuần Dương Đạo Môn cũng truy sát Lý Phi Liêm khắp giang hồ, ép Lý Phi Liêm mấy năm liền không dám đặt chân vào giang hồ.
Giờ Lý Phi Liêm không chết, Thuần Dương Đạo Môn lại nhiều thêm một kẻ địch cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nhưng với tốc độ tiến bộ của Lý Phi Liêm, tương lai Thuần Dương Đạo Môn sẽ nhiều thêm một kẻ địch cấp bậc tông sư võ đạo.
Đương nhiên bất kể Lý Phi Liêm hay Lâm Diệp đều là đối tượng mà Chân Dương Tử chắc chắn phải giết!
Chân Dương Tử tay niết Trấn Ma Ấn, Thuần Dương Cương Khí bừng lên, ấn quyết đánh xuống, trực tiếp bao phủ cả ba thanh phi đao vào trong, như muốn trấn áp.
Có điều cảnh tượng kỳ dị lại diễn ra, trên phi đao của Lý Phi Liêm truyền tới một luồng chấn động, theo luồng lực lượng đó nhanh chóng rung động, Thuần Dương Cương Khí lao nhao tan rã, căn bản không ngăn nổi thế đao của phi đao kia.
Vừa rồi chính một đao đó đã tùy ý phá vỡ cương khí hộ thể của vị tông sư võ
đạo Chân Dương Tử, thiếu chút nữa đánh hắn trọng thương.
Thấy cảnh này, Chân Dương Tử cũng nhíu mày.
Lúc này Thuần Dương Đạo Kiếm đang giao đấu cùng Lâm Diệp kia, có Hàng Ma Đạo Văn gia trì, tạm thời không sử dụng lực lượng của hắn, uy lực của Thuần Dương Đạo Kiếm cũng sẽ không suy yếu bao nhiêu.
Giờ trong tay Chân Dương Tử không có binh khí, cũng tức là hắn đang trong thời kỳ suy yếu nhất. Đối mặt với một đao không cách nào phòng ngự này của Lý Phi Liêm, ngay cả Chân Dương Tử cũng cảm thấy khó đối phó.
Có điều Chân Dương Tử dù sao cũng là tông sư võ đạo thế hệ trước, cho dù lúc này hắn không có binh khí trong tay cũng chẳng đến mức để tiểu bối như Lý Phi Liêm dễ dàng ép vào đường cùng.
Ngay khi ba thanh phi đao kia tới người, quanh thân thể Chân Dương Tử bừng lên một luồng sáng kim, chí cương chí dương, tôn Chân Dương Tử lên như kim giáp thiên thần.
Hai tay hắn nắm thành kiếm chỉ điểm ra, đánh thẳng vào hai thanh phi đao, lực lượng cường đại lập tức bộc phát khiến hai thanh phi đao trực tiếp bị kim quang làm cho nát bấy.
Cùng lúc đó, Chân Dương Tử miệng niệm Hàng Ma Chân Ngôn, giữa hư không từng gợn sóng tỏa ra, thiên địa nguyên khí trước mặt hắn không ngừng chấn động, bất luận phi đao biến ảo quy tắc thế nào, lực lượng đều bị đánh tan, trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Quảng Ninh đạo nhân ở bên cạnh quan chiến kinh ngạc nói: “Là Dương Cực Đạo Diệu Huyền Công của Thuần Dương Đạo Môn! Chân Dương Tử đạo huynh tu luyện môn công pháp này từ bao giờ vậy?”
Thế nhân đều biết Kim Thân của Phật môn thiên hạ vô song, đứng đầu trong số những công pháp luyện thể trong giang hồ.
Nhưng lại không biết Đạo môn cung có vô số huyền công luyện thể, tu luyện tới đại thành cũng không kém hơn các loại Kim Thân của Phật môn.
Có điều võ giả Đạo môn thích thanh tịnh vô vi, rất ít người lựa chọn tu luyện huyền công luyện thể như vậy, trừ phi bản thân thật sự am hiểu con đường này.
Chân Dương Tử là lão nhân nhiều tuổi trên giang hồ, thậm chí đã tiếp cận giai đoạn khí huyết suy bại, không ai ngờ vào lúc này hắn còn hao tâm tổn sức đi tu luyện huyền công luyện thể như vậy.
Chương 683 Lý Phi Liêm 2
Lúc này Quảng Ninh đạo nhân cũng đang do dự, rốt cuộc mình có nên tới giúp Chân Dương Tử không?”
Không giúp, bọn họ đều thuộc Tam Đại Đạo Môn, nhìn Chân Dương Tử một mình liều mạng giao chiến như vậy, Quảng Ninh đạo nhân cũng không chịu nổi.
Nhưng nếu giúp, chính mình cũng nhiễm phải nhân quả, hơn nữa chuyện này vốn không liên quan gì tới mình.
Uất Trì Phong ở bên cạnh truyền âm cho Quảng Ninh đạo nhân, bảo hắn đừng nhúng tay, bình tĩnh xem mọi chuyện phát triển ra sao là được.
Còn lúc này giữa trận, Chân Dương Tử liên tục ngăn chặn ba thanh phi đao của Lý Phi Liêm, cười lạnh một tiếng. Có điều Lý Phi Liêm thậm chí không lên tiếng đe dọa hay chế nhạo gì, chỉ cầm một thanh phi đao lên cắt trên kinh mạch của mình một cái. Chỉ trong chớp mắt máu tươi phun ra, nhuộm đỏ thanh phi đao kia.
Năm thanh phi đao phủ đầy máu tươi của Lý Phi Liêm cơ hồ nối thành đường thẳng, bắn thẳng về phía Chân Dương Tử.
Sợi tơ màu máu nối năm thanh phi đao lại với nhau, nhìn như phân tán nhưng lại dường như có một loại liên hệ nhân quả nào đó.
Phi đao vừa xuất, thậm chí có dị tượng quỷ khóc thần gào mơ hồ truyền lại, khiến nguyên thần của Chân Dương Tử không khỏi ớn lạnh.
Năm phi đao này không chỉ chém cơ thể Chân Dương Tử, mà còn chém lên Tam Hoa trên đỉnh, đầu, Ngũ Khí trong người.
Lúc này Sở Hưu còn đang giao đấu với Thuần Dương Đạo Kiếm.
Không có đại cao thủ điều khiển, chỉ một Hàng Ma Trận Văn dùng khí huyết thôi động không làm gì được Sở Hưu.
Vừa rồi Lý Phi Liêm liên tục xuất thủ ra sao, Sở Hưu đều chứng kiến trong mắt, không thể không nói Lý Phi Liêm cũng là một người tài.
Hắn chỉ có mười thanh đao, thanh thứ nhất đánh lén thất bại, ba thanh sau bị Chân Dương Tử ngăn cản, lần kế tiếp xuất thủ đã vận dụng bí pháp thiêu đốt tinh huyết, trực tiếp liều mạng.
Trong tay Lý Phi Liêm còn một thanh đao cuối cùng, có điều Sở Hưu suy đoán thanh đao cuối cùng hẳn là mệnh đao của Lý Phi Liêm. Phi đao phóng ra, mạng cũng sắp mất.
Ba lần xuất thủ đốc hết thủ đoạn tuyệt kỹ, lấy mạng đổi mạng. Dưới tướng mạo nhìn như lạnh nhạt bình thường kia lại ẩn giấu cơn điên cuồng tới cực hạn. Thậm chí từ khi xuất hiện tới giờ Lý Phi Liêm không hề nói một chữ, ánh mắt hắn nhìn về phía Chân Dương Tử không có sát ý, không có thù hận. Cứ như giết Chân Dương Tử chỉ là một nhiệm vụ của hắn, là một giai đoạn trong cuộc đời, vô cùng tự nhiên.
Trên giang hắn có những kẻ không thích nói những lời đe dọa, chính là như Lý Phi Liêm.
Khó chơi nhất, khó chọc nhất cũng là loại người như Lý Phi Liêm.
Một người lúc nào cũng có thể đỏ mắt liều mạng thật ra không đáng sợ. Người đáng sợ là như Lý Phi Liêm, rõ ràng hắn đã quyết định liều mạng với ngươi, thế nhưng chính ngươi lại không hề hay biết, vẫn nhẹ nhàng ung dung ngăn cản.
Lúc này trạng thái của Chân Dương Tử cũng là như vậy.
Mặc dù hắn không nhẹ nhàng thoải mái gì, nhưng cũng không ngờ Lý Phi Liêm lại ra tay khó lường như vậy. Ba đao vừa rồi mới chỉ là thăm dò, sao tiếp đó đã chuyển hẳn thành sát chiêu?
Năm thanh huyết đao kia không chỉ chém vào cơ thể Chân Dương Tử, còn nhắm vào ngũ khí trong người hắn.
Mặc dù Chân Dương Tử tu luyện Dương Cực Đạo Diệu Huyền Công, cơ thể không yếu, nhưng đối mặt với công kích quỷ dị như vậy, cho dù Chân Dương Tử dùng thái độ liều mạng đáp trả cũng đã trễ.
Thuần Dương Cương Khí vàng kim bừng lên, lực lượng toàn thân Chân Dương Tử ngưng tụ tới cực hạn. Một vệt màu máu dâng lên, hóa thành Hàng Ma Ấn ngưng tụ trong bàn tay hắn. Một chưởng đánh ra, trực tiếp phá nát một thanh phi đao.
Nhìn như hời hợt đánh tan năm thanh phi đao nhưng Chân Dương Tử lại không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, huyền công bị phá, sắc mặt trắng bệch.
Mặc dù thân đao bị đánh tan nhưng đao ý lại không chút trở ngại chém vào cơ thể Chân Dương Tử, đâm vào ngũ khí trong cơ thể hắn!
Chân Dương Tử đường đường một võ đạo tông sư tiền bối, thế nhưng giờ lại bị thương trong tay một tiểu bối như Lý Phi Liêm, chuyện này quả thật vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Mặc dù nói Chân Dương Tử thụ thương là do lúc trước hắn toàn lực truy sát Lâm Diệp, thậm chí cả binh khí cũng không ở bên người. Có điều bị thương chính là bị thương, chẳng thể giải thích hay lấy cớ gì được.
Sở Hưu ở phía sau chứng kiến Chân Dương Tử thụ thương, hai mắt lập tức lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Thuần Dương Đạo Kiếm còn đang giao đấu với Sở Hưu, có điều ngay một khắc sau, ma khí quanh người y đã bộc phát lên tới cực hạn, dung nhập cả sát cơ sát khí. Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền được thi triển, một quyền đánh ra, thế quyền vô song đánh lên Thuần Dương Đạo Kiếm, khiến Trấn Ma Đạo Văn rung chuyển kịch liệt, cuối cùng ầm ầm vỡ vụn!
Binh khí không có chủ nhân khống chế chỉ là một vật chết, Chân Dương Tử định dùng một vật chết ngăn cản y, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Trước đó Sở Hưu không xuất thủ chẳng qua là định giữ lại chút lực lượng cuối cùng đợi cơ hội, còn giờ cơ hội này đã đến.
Sau khi đánh tan Thuần Dương Đạo Kiếm, Sở Hưu đã đưa tay nắm lấy Hận Đao, thân hình lao thẳng về phía Chân Dương Tử.
Chứng kiến Lâm Diệp này còn dám đánh lén mình, Chân Dương Tử không khỏi nổi giận.
Lý Phi Liêm cùng Lâm Diệp, hai tên tiểu bối này coi hắn là hạng kém cỏi chắc?
Thuần Dương Cương Khí hùng hồn bộc phát quanh người Chân Dương Tử, cho dù lúc này ngũ khí nội phủ của hắn đã bị đả thương nhưng uy thế bộc phát ra vẫn khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Có điều lúc này Sở Hưu lại không hề để ý tới hành động của Chân Dương Tử. Y không xuất đao trước mà đem phân nửa tinh thần lực bản thân hóa thành Diệt Hồn Tiễn, dùng tâm thần bắn ra, nhắm thẳng vào Chân Dương Tử.
Loại bí pháp nguyên thần bá đạo như Diệt Hồn Tiễn vốn đi theo con đường lực sát thương cực đại, cương mãnh vô song. Ngoại trừ cứng rắn chống đỡ, không còn cách nào khác.
Trước khi vận dụng bảy thanh ma đao lại hao tổn đại lương tinh thần lực vận dụng Diệt Hồn Tiễn, đây là chuyện rất mạo hiểm. Nhưng đối với Sở Hưu, y phải nắm chắc chí ít sáu thành trở lên mới dám làm như vậy.
Mũi tên vô hình mang theo áp lực hùng hồn đánh tới, bắn thẳng vào đầu óc Chân Dương Tử.
Trước đây không lâu Sở Hưu còn dùng Diệt Hồn Tiễn khiến tinh thần Hư Hành trọng thương. Lúc này đối mặt với Chân Dương Tử, Diệt Hồn Tiễn vẫn vô cùng bá đạo.
Mặc dù tinh thần lực của Chân Dương Tử cũng không yếu nhưng rõ ràng Thuần Dương Cương Khí còn không thể triệt tiêu toàn bộ lực lượng của Diệt Hồn Tiễn. Lại thêm lúc trước hắn bị Lý Phi Liêm đánh trọng thương, khi Diệt Hồn Tiễn đánh tới cho dù Chân Dương Tử dốc hết sức ngăn cản nhưng vẫn bị Diệt Hồn Tiễn làm cho tinh thần thụ thương. Chân Dương Tử hừ một tiếng, ánh mắt đã lộ vẻ đau đớn và điên cuồng.
Những võ giả quan chiến đã hoàn toàn ngây dại.
Ai mà ngờ nổi Sở Hưu và Lý Phi Liêm lại khiến Chân Dương Tử chật vật đến vậy?
Mặc dù hai người không liên thủ có điều công kích nối tiếp nhau, căn bản không cho Chân Dương Tử thời gian hồi sức.
Quảng Ninh đạo nhân vốn không định nhúng tay, Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh cũng lên tiếng khuyên hắn không nên ra tay.
Chương 684 Trảm tông sư!
Thế nhưng giờ sự tình rõ ràng không ổn, Quảng Ninh đạo nhân không thể bó tay bàng quan như trước được.
Mặc dù hắn và Chân Dương Tử không có giao tình gì, có điều hai bên đều là người trong Tam Đại Đạo Môn, Quảng Ninh đạo nhân không thể đứng nhìn Chân Dương Tử chết ở đây được.
Có điều không đợi Quảng Ninh đạo nhân ra tay, Sở Hưu đã hành động.
Nhân lúc tinh thần lực Chân Dương Tử bị trọng thương, Sở Hưu đã rút đao.
Đao vừa rời vỏ, hận ý ngập trời!
Hận thiên hận địa, hận người hận mình!
Một đao kia chém ra, lực lượng tiêu cực ầm ầm bộc phát, thù hận là thứ dễ khiến người ta bộc phát tiềm lực không gì sánh được, cũng là lực lượng rất dễ khiến người ta sa vào điên cuồng!
Bảy thanh ma đao hại người hại mình, Hận Đao vừa xuất đã dẫn phát hận ý trong lòng Sở Hưu, hận ý trong lòng Chân Dương Tử, cũng kéo theo hận ý trong lòng tất cả mọi người xung quanh.
Ngay khi Hận Đao vừa rời khỏi vỏ, tâm cảnh những võ giả chứng kiến Hận Đao đã lập tức bị ảnh hưởng, ánh mắt hơi ửng đỏ, hơi thở hổn hển.
Người trong giang hồ, chém giết thù hận là không thể tránh khỏi. Chỉ cần trong lòng có hận đều sẽ bị Hận Đao ảnh hưởng!
Hận đao chém ra, ánh đao xé tan không gian. Thuần Dương Cương Khí vàng kim quanh người Chân Dương Tử đã bị nhuộm thành màu đen, thậm chí hai mắt hắn dần dần mất đi thần thái, chỉ còn lại hận ý điên cuồng.
Điểm cường đại nhất của bảy thanh ma đao không phải ở lực công kích của bản thân chúng mà do chúng dẫn phát một loại lực lượng cảm xúc cực hạn.
Chân Dương Tử mặc dù là người trong Đạo môn nhưng trong lòng hắn có hận, còn là rất nhiều hận thù.
Hận Lý Phi Liêm giết đệ tử thiên tài của Thuần Dương Đạo Môn bọn hắn. Hận Sở Hưu giết chết tất cả tinh nhuệ Thuần Dương Đạo Môn tới đây lần này. Hận bản thân mình kém cỏi. Hận thế hệ mình Thuần Dương Đạo Môn dần dần xuống dốc, không cách nào tái hiện huy hoàng tổ tiên, khiến các tổ sư hổ thẹn.
Đây là chấp niệm, lại thêm lúc trước hắn đã bị Sở Hưu đánh trọng thương, những chấp niệm thâm căn cố đế này lập tức bộc phát, khiến hắn như điên như cuồng, mất đi lý trí, không hề phòng ngự gì, liều mạng lao về phía Hận Đao của Sở Hưu.
Ánh đao màu đen phá tan hết thảy, chém rách cương khí hộ thể quanh người Chân Dương Tử, lưu lại một vết đao lớn dữ tợn trên ngực hắn, lại trực tiếp đánh Chân Dương Tử bay xa hơn trăm trượng, rơi xuống đất như con búp bê vải.
Lực lượng của Hận Đao, ngươi càng hận, lực lượng Hận Đao càng lớn. Thậm chí có thể nói lực lượng một đao này cường đại như vậy phân nửa là nhờ bản thân Chân Dương Tử.
Chân Dương Tử nằm trên mặt đất, ánh mắt hiện lên chút thanh tỉnh cuối cùng. Nhưng một đao vừa rồi của Sở Hưu đã cướp đoạt tất cả sinh cơ của hắn, Chân Dương Tử thậm chí không thốt nên được một câu ra khỏi miệng đã không còn hơi thở nữa!
Sở Hưu hít sâu 1hơi, dùng nghị lực cực lớn mới thu Hận Đao về vỏ, chế ngự hận ý vô biên đột nhiên xuất hiện trong lòng mình.
Chỉ trong chớp mắt, xung quanh lặng ngắt như tờ. Ngay cả Hạ Hầu Trấn đang giao thủ cùng Lục tiên sinh cũng chậm lại. Tất cả mọi người kinh hãi nhìn Sở Hưu.
Không ngờ Lâm Diệp này lại chém chết Chân Dương Tử!
Mặc dù cái chết của Chân Dương Tử có một phần công lao của Lý Phi Liêm. Có điều giờ Chân Dương Tử đã chết dưới đao của Lâm Diệp. Rõ ràng Lâm Diệp mới là người khiến bọn họ chấn động nhất.
Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết tông sư võ đạo cũng không hiếm có gì. Xa thì có Trương Thừa Trinh, gần thì có Sở Hưu. Thậm chí vài vị trên Long Hổ Bảng như Tông Huyền hay Phương Thất Thiếu, Doanh Bạch Lộc cũng có thực lực giết chết tông sư võ đạo bình thường.
Nhưng giữa tông sư võ đạo và tông sư võ đạo cũng có khoảng cách. Trên giang hồ Chân Dương Tử có uy danh hiển hách, cho dù trong số võ giả thế hệ trước cũng là người nổi bật. Thế nhưng hôm nay hắn lại chết dưới tay Lâm Diệp, hay nói chính xác hơn là chết trong tay hai võ giả tiền bối Lâm Diệp và Lý Phi Liêm. Chuyện này đã đủ khiến mọi người xung quanh kinh hãi không nói nên lời.
Đúng lúc này, mọi người lại thấy Lý Phi Liêm chậm rãi lấy chín thanh phi đao từ trong hộp báu không gian ra, cắm vào dây lưng. Cảnh tượng này khiến đám người đứng xem lập tức sửng sốt. Chẳng lẽ Lý Phi Liêm không phải chỉ có mười thanh đao?
Sở Hưu lại thấy rất rõ, phi đao của Lý Phi Liêm thật ra rất bình thường, thậm chí còn không phải bảo binh.
Sự cường đại của hắn không ở bản thân phi đao mà là người dùng phi đao.
Hắn chỉ mang theo mười thanh đao bên người là vì với thực lực của hắn hiện giờ chỉ có thể phóng mười đao. Sau mười đao đó cho dù trên người hắn còn một trăm thanh phi đao cũng vô dụng.
Sau khi thu thập xong, Lý Phi Liêm trực tiếp quay người bỏ đi. Mọi người xung quanh không ai ngăn cản hắn, cũng không ai nói gì.
Nhưng mãi tới lúc này mọi người mới nhận ra Lý Phi Liêm này cũng là một kẻ
hung ác.
Từ khi xuất hiện đến lúc rời đi, thực ra Lý Phi Liêm chỉ có một mục đích, đó là giết Chân Dương Tử. Thậm chí hắn không nói một chữ dư thừa.
Giờ người đã bị giết, hắn cũng đi, quả thật gọn ghẽ linh hoạt tới cực điểm.
Sở Hưu âm thầm đánh mắt với Lã Phụng Tiên, bản thân trực tiếp quay người lui lại, rời khỏi Cực Lạc Ma Cung.
Trước mắt mặc dù Sở Hưu giết chết Chân Dương Tử nhưng bản thân y cũng tiêu hao cực lớn, không đến mức dầu hết đèn tắt nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Đặc biệt là tinh thần lực của y, do vận dụng Diệt Hồn Tiễn và Hận Đao, lúc này đã tiêu hao cạn kiệt.
Từ sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu vận dụng tinh thần lực rất nhiều, cũng liên tục tiêu hao nhiều lần. Thậm chí phần lớn thời gian Sở Hưu đều phải khôi phục tinh thần lực.
Giờ trạng thái của Sở Hưu rất không tốt, cho nên dù y biết rõ trong Cực Lạc Ma Cung còn không ít bảo vật nhưng Sở Hưu cũng không có thời gian tìm tòi. Y chỉ có thể nhắc nhở Lã Phụng Tiên xuất thủ ngay lúc này, giành trước tiên cơ.
Quảng Ninh đạo nhân còn tính là người phúc hậu, nhưng mình đã giết Chân Dương Tử cùng trong Tam Đại Đạo Môn với hắn.
Còn Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh kia đều không phải hạng dễ đối phó. Nếu Sở Hưu tiếp tục lưu lại tranh đoạt với bọn họ, đám người này sẽ không lưu thủ.
Quả nhiên khi Sở Hưu đi khỏi, Quảng Ninh đạo nhân tay nắm phất trần và đạo kiếm, vô thức định chặn đường. Có điều cuối cùng hắn thở dài một cái, từ bỏ.
Người chết cũng chết rồi, giờ chặn đường còn tác dụng gì?
Thật ra trước đó Quảng Ninh đạo nhân định ra tay cứu viện, nhưng ai ngờ Lâm Diệp kia xuất thủ nhanh như vậy, chỉ một đao đã giết chết Chân Dương Tử, căn bản không cho hắn cơ hội cứu viện.
Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh ngược lại vui lòng chứng kiến cảnh này.
Lâm Diệp trọng thương bỏ đi, khiến hai tông sư võ đạo một chết một còn đang giao đấu với Lục tiên sinh, tính thế nào bọn họ cũng không thiệt.
Có điều lúc này bên dưới lại vô cùng hỗn loạn, hóa ra không biết từ lúc nào Lã Phụng Tiên và Lạc Phi Hồng đã ra tay trước tấn công trận pháp võ khố, cướp đoạt công pháp và bảo vật trong đó.
Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh hừ lạnh một tiếng. Đám tiểu bối này ra tay đúng là rất nhanh, có điều đại đa số bảo vật trong Cực Lạc Ma Cung này vẫn thuộc về mấy tông sư võ đạo bọn họ.
Nghĩ vậy ba người Uất Trì Phong cũng tiến tới tham gia tranh đoạt, toàn bộ Cực Lạc Ma Cung lập tức trở nên lộn xộn.
Lục tiên sinh cùng Hạ Hầu Trấn không hẹn mà cùng ngừng tay. Lục tiên sinh cười lạnh với Hạ Hầu Trấn nói: “Hạ Hầu gia chủ, chẳng hay giờ ngươi còn cho rằng ta không có tư cách giao thủ với ngươi hay không?”
Chương 685 Long đong 1
Hạ Hầu Trấn sắc mặt âm trầm như nước, hôm nay gặp cơ hội tốt như vậy nhưng hắn vẫn không báo được mối thù giết con. Hắn có một dự cảm, sau này mình muốn báo thù e rằng sẽ càng ngày càng khó.
Hắn thật sự không ngờ ngay cả Chân Dương Tử cũng chết, Lâm Diệp kia lại giết chết được Chân Dương Tử!
Bất kể có Lý Phi Liêm nhúng tay, cũng bất kể tình huống lúc đó ra sao. Có thể dùng tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết một tông sư võ đạo, không ai là người đơn giản.
Lại thêm Lâm Diệp kia chính là tuấn kiệt do nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng ra, chắc chắn sẽ được nhánh Ẩn Ma bảo hộ, cũng như hiện giờ.
Một khi để Lâm Diệp kia bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thậm chí Hạ Hầu Trấn cũng không nắm chắc thắng được đối phương!
Lạnh lùng nhìn Lục tiên sinh, Hạ Hầu Trấn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay người bỏ đi.
Vô Tướng Ma Tông cũng là kẻ khó đối phó.
Lục tiên sinh này trước đó trong Vô Tướng Ma Tông chẳng hề nổi bật, không ngờ giờ bước vào cảnh giới tông sư võ đạo lại thể hiện lực lượng kinh người như vậy, có thể sánh ngang được với người bước vào cảnh giới tông sư võ đạo hơn mười năm như Hạ Hầu Trấn.
Trong Ma đạo ngọa hổ tàng long, chắc chắn không đơn giản như người ngoài nhìn thấy.
Sau khi Hạ Hầu Trấn đi khỏi, Lục tiên sinh khinh thường cười lạnh một tiếng, cũng tiến vào những cung điện của Cực Lạc Ma Cung vơ vét bảo vật.
Trước đó Lục tiên sinh giấu tài kín tiếng nhưng sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Lục tiên sinh lại muốn tìm người thử thực lực bản thân.
Trước đó khi Sở Hưu bị đuổi giết, hắn còn muốn tới cứu viện Sở Hưu, thuận tiện giao thủ cùng Nhiếp Nhân Long, ai ngờ Sở Hưu lại tự mình giết ra.
Phía đông Cực Lạc Ma Cung, trong một khu rừng cách đó hơn mười dặm, Sở Hưu không đi xa mà lưu lại ấn ký riêng của nhánh Ẩn Ma, ở lại đây tạm thời khôi phục lực lượng.
Nửa ngày sau, Lục tiên sinh xuất hiện ở đây, càng kỳ quái hơn là Lý Phi Liêm lại đi theo ngay sau lưng Lục tiên sinh.
Lục tiên sinh nói với Lý Phi Liêm: “Vị này chính là tuấn kiệt trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong nhánh Ẩn Ma chúng ta, Lâm Diệp. Vừa rồi các ngươi còn kề vai chiến đấu, hẳn cũng đã biết nhau.”
Lý Phi Liêm chắp tay với Sở Hưu, nói rất đơn giản: “Lâm huynh.”
Lý Phi Liêm có vẻ không giỏi ăn nói, hắn rất ít nói, thậm chí đến mức tích chữ như vàng.
Sở Hưu cũng chắp tay một cái nói: “Phi đao của Lý huynh rất mạnh, thậm chí là phi đao mạnh nhất mà ta từng thấy. Sau này nếu có cơ hội hy vọng có thể luận bàn cùng Lý huynh một phen.”
Lý Phi Liêm gật đầu nói: “Quá khen rồi.”
Nhìn bộ dáng này của Lý Phi Liêm, Sở Hưu cũng biết nói chuyện phiếm với vị này có lẽ là chuyện rất gian nan. Sở Hưu quay đầu sang hỏi Lục tiên sinh: “Lý huynh này cũng là người trong nhánh Ẩn Ma chúng ta?”
Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Lý tiểu hữu không có quan hệ gì với nhánh Ẩn Ma chúng ta, hắn chỉ có chút quan hệ với Vô Tướng Ma Tông ta mà thôi.
Nhánh của Lý tiểu hữu lai lịch rất lớn, mặc dù các đời chỉ đơn truyền nhưng không ai dám coi thường.
Chỉ có điều tới đời phụ thân Lý tiểu hữu xay ra chút vấn đề. Phụ thân hắn chết sớm, phó thác cho Vô Tướng Ma Tông chúng ta chăm sóc giúp cho Lý tiểu hữu.
Tông chủ Vô Tướng Ma Tông ta ngày trước từng nhận ân tình của phụ thân Lý tiểu hữu.
Nói cách khác, nếu phụ thân Lý tiểu hữu còn sống, giờ chắc cũng là một trong những cường giả đỉnh phong trên giang hồ. Đừng nói Lý tiểu hữu giết đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, cho dù hắn giết con trai ruột của chưởng môn Thuần Dương Đạo Môn, phụ thân hắn cũng gánh vác được.
Vô Tướng Ma Tông ta khi đó đang ẩn mình trong bóng tối, không tiện chống cự lại Thuần Dương Đạo Môn cho nên chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn giúp Lý tiểu hữu che giấu thân phận, tạm thời ngủ đông.”
Nghe Lục tiên sinh nói vậy, Sở Hưu cũng hiểu lúc trước rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Chẳng trách ngày trước Thuần Dương Đạo Môn đào sâu ba thước đất cũng không tìm được Lý Phi Liêm, hóa ra hắn bị Vô Tướng Ma Tông giấu đi.
Chưa nói tới thực lực, công phu ẩn nấp của Vô Tướng Ma Tông hết sức cao cường.
Lý Phi Liêm chắp tay với Lục tiên sinh nói: “Người, ta đã giết. Thù ngày xưa đã báo một nửa. Lục tiên sinh, tạm thời từ biệt.”
Lục tiên sinh gật đầu nói: “Trong Tiểu Phàm Thiên nguy cơ tứ phía, ngươi cẩn thận một chút.”
Lý Phi Liêm gật nhẹ đầu, trực tiếp quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lý Phi Liêm đi khỏi, Sở Hưu nói với Lục tiên sinh: “Vừa vặn phụ thân Lý Phi Liêm bất hạnh mất sớm, nhánh Ẩn Ma không muốn thu nhận Lý Phi Liêm vào à?”
Lục tiên sinh gật đầu nói: “Điểm này Vô Tướng Ma Tông ta có nghĩ tới, có điều Lý Phi Liêm không đáp ứng.
Nhánh của hắn không chính không ma không tà, cơ bản là hành động tùy tâm. Phụ thân hắn cũng là nhân kiệt thế hệ trước, có bằng hữu trong cả ba giới Đạo Phật Ma, rất được hoan nghênh. Đáng tiếc hắn chết sớm, nếu không cũng là người phong lưu.
Phụ thân Lý Phi Liêm có ơn với tông chủ, nếu Lý Phi Liêm không muốn, tông chủ đương nhiên không ép buộc hắn.
Nói thật ra Lý Phi Liêm này cũng là người đáng thương, nhánh của hắn không ai là người kém cỏi. Phụ thân Lý Phi Liêm càng như vậy, xứng với tám chữ tuấn tú lãng tử, khí khái vô song, cũng khá giống bằng hữu Lã Phụng Tiên của ngươi. Có điều hắn là người tương đối phong lưu, lưu lại không ít nợ phong lưu trên giang hồ.
So với phụ thân của Lý Phi Liêm, phụ thân của hắn lại cực kỳ bình thường, thậm chí không phải người trong giang hồ, chỉ là một cô gái nông thôn tướng mạo bình thường tới cực hạn mà thôi.
Thế nhưng chính cô gái nông thôn này lại khiến phụ thân Lý Phi Liêm hồi tâm chuyển ý, không phong lưu nữa mà còn sinh ra Lý Phi Liêm. Lúc đó chuyện này khiến không ít người mở rộng tầm mắt.
Dung mạo Lý Phi Liêm giống với mẫu thân hắn, nếu giống với phụ thân hắn chắc đã chẳng kém vị bằng hữu Lý Phi Liêm của ngươi bao nhiêu.
Nhánh của hắn hầu như không có ai xấu xí, mỗi người đều anh tuấn lãng tử. Lý Phi Liêm mặc dù không xấu nhưng lại quá bình thường, không hề giống với tổ tiên.
Vốn dĩ bối cảnh của Lý Phi Liêm có thể giúp hắn thuận buồm xuôi gió, nhung khi phụ thân hắn chêt, Sở Hưu hắn còn chưa tới mười tuổi, mẫu thân hắn lại tự vãn theo phụ thân. Cho nên hơn hai mươi năm gần đây hắn phải tự lực cánh sinh, mãi tới lúc không chịu nổi mới tới nhờ Vô Tướng Ma Tông ta giúp đỡ.
Ta còn nhớ Lý Phi Liêm này khi còn bé tính cách rất hoạt bát, giống với phụ thân hắn. Kết quả giờ ngươi cũng thấy rồi đó, trầm mặc ít nói, tích chữ như vàng. Không phải hắn không nói được mà là căn bản không biết nói năng.
Khi phụ thân hắn chưa chết mặc dù đã giao hết truyền thừa cho hắn, thế nhưng hắn sợ có người ngấp nghé truyền thừa nhánh của mình, bèn đơn thương độc mã chạy vào trong Thập Vạn Đại Sơ, tới tổ địa của mình tu luyện. mặc dù nói là tổ địa nhưng thật ra nó là một khu mộ có trận pháp bảo hộ, không khác gì cả ngày làm bạn với người chết.
Mãi tới năm hai mươi tuổi, bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có năng lực tự vệ hắn mới xuất quan. Có điều lúc đó Lý Phi Liêm thậm chí quên cách nói năng.”
Chân Dương Tử sắc mặt âm trầm như nước, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Được rồi, lần này ta tin ngươi. Nếu Ninh Chân xảy ra chuyện gì chắc chắn ta sẽ băm vằm ngươi thành muôn mảnh!”
Ngay lúc Chân Dương Tử định rời khỏi, Ninh Chân vẫn luôn bị Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khống chế lại giãy dụa trong tay y. Thuần Dương Cương Khí nóng rực cùng khí huyết không ngừng thiêu đốt. Không ngờ Ninh Chân kia lại dựa vào tiềm thức bản thân, dùng cách thiêu đốt tinh huyết sinh mệnh bản thân để phá tan khống chế của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp.
Tinh thần lực của Sở Hưu đã vượt qua phần lớn tông sư võ đạo, Ninh Chân muốn thoát khỏi khống chế của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ngoại trừ liều mạng ra không còn biện pháp nào khác.
Hành động dữ dội này khiến cả Sở Hưu cũng bất ngờ, nhất thời sơ ý khiến hắn thoát khỏi tinh thần lực giam cầm..
Ninh Chân hét lớn với Chân Dương Tử: “Sư bá! Trong ý chí tinh thần của hắn có sát ý! Hắn đang lừa sư bá đấy! Mặc kệ sư điệt! Giết ma đầu...”
Ninh Chân còn chưa nói xong, ma khí trong tay Sở Hưu đã bộc phát, trực tiếp vận sức bóp gãy cổ Ninh Chân kia.
Tiên tay vứt thi thể Ninh Chân sang một bên, Sở Hưu lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Sao phải vậy chứ? Cứ hồ đồ chút chẳng tốt hơn ư? Chí ít ngươi còn sống thoải mái thêm một lúc.”
Ninh Chân nói không sai, Sở Hưu đang lừa Chân Dương Tử.
Y đã giết ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, giết thêm một hay giết bớt một thực chất chẳng khác gì nhau.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, thù hận đã kết, vậy phải bóp chết tất cả hy vọng lẫn tương lai của đối phương.
Có điều điểm khiến Sở Hưu cũng bất ngờ là đệ tử Thuần Dương Đạo Môn này lại có tính cách quyết liệt như vậy.
Nhìn Sở Hưu, hai mắt Chân Dương Tử đã đỏ bừng.
Hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sương máu ngưng tụ thành phù văn giữa không trung, bám lên đạo kiếm của hắn.
Cùng lúc đó, Thuần Dương Cương Khí chí dương chí cương hội tụ quanh người hắn, áp súc tới cực hạn, ngưng tụ trên đạo kiếm hắn hắn. Chỉ trong chớp mắt thanh đạo kiếm này đã như vầng mặt trời, ánh sáng chói mắt.
“Chết đi!”
Chân Dương Tử vung kiếm chém xuống, đạo kiếm rời tay, một luồng sát ý vẫn ngưng tụ không hề tiêu tan, khóa chặt lấy Sở Hưu.
Đó là Hàng Ma Đạo Văn do Chân Dương Tử dùng tinh huyết khắc họa, không uống ma huyết kiếm không về vỏ!
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu lập tức cảm thấy nguy hiểm tới cực hạn.
Thuần Dương Cương Khí trên thân thanh đạo kiếm đã áp súc ngưng tụ tới cực hạn, mặc dù chỉ tạo thành một lớp mỏng manh nhưng chói mắt ngang với ánh mặt trời. Những nơi nó đi qua thậm chí cả nguyên khí trong thiên địa cũng bừng cháy.
Lần này Sở Hưu thật sự chọc giận Chân Dương Tử, thậm chí khiến vị tông sư võ đạo lâu năm thành danh đã lâu này vận dụng cả bí pháp hao tổn tinh huyết để giết chết y. Có thể thấy Chân Dương Tử đã phẫn nộ tới mức nào.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật đã được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, ma khí cùng sương máu nồng nặc cũng bao phủ lấy y, cả Nội Phược Ấn cũng âm thầm thi triển, tốc độ Sở Hưu đã bộc phát tới cực hạn, có điều hiệu quả lại quá ít ỏi.
Với tinh thần lực đã vượt qua đại đa số tông sư võ đạo của Sở Hưu, y có thể nhìn thấu đường bay của đạo kiếm kia, cũng có thể né tránh. Nhưng đạo kiếm này đã khóa chặt lấy bản thân Sở Hưu, mặc cho y né tránh bao nhiêu lần, đạo kiếm này vẫn như giòi bám trong xương nhanh chóng chém về phía y. Hơn nữa chỉ cần tốc độ của Sở Hưu chậm một chút, Thuần Dương Cương Khí nóng rực trên đạo kiếm sẽ áp chế ma khí quanh người Sở Hưu, từ từ suy yếu lực lượng của y.
Chân Dương Tử là tông sư võ đạo, lúc này hắn đã cực kỳ hận thù Sở Hưu, không lo tới thể diện hay tranh đoạt tiếp đó trong Tiểu Phàm Thiên. Lần này hắn muốn ép chết Sở Hưu, dùng căn cơ bản thân khiến Sở Hưu hao tổn tới chết!
Cho dù lực bộc phát của Sở Hưu đã sánh được với phần lớn tông sư võ đạo, nhưng dù sao y cũng chưa ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan, lực lượng dùng một phần thiếu một phần. Cứ tiếp tục hao tổn như vậy người chống đỡ không nổi trước chính là Sở Hưu.
Sở Hưu không quay người nhưng cánh tay đã đặt trên chuôi Hận Đao. Chỉ có điều Sở Hưu còn đang do dự, rốt cuộc vận dụng bảy thanh ma đao hay dùng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo liều mạng?
Lúc này Chân Dương Tử sắc mặt âm trầm như nước nhìn Sở Hưu, trực tiếp đặt tất cả lực chú ý lên người y.
Hắn biết Sở Hưu còn thủ đoạn khác, cũng biết y sẽ không bó tay chịu trói như vậy, cho nên hắn cũng đang chờ, chờ Sở Hưu vận dụng tất cả thủ đoạn bảo mệnh, đánh tay hết thảy, khiến y cũng phải cảm nhận thế nào là tuyệt vọng!
Có điều đúng lúc này trong lòng Chân Dương Tử lại giật thót lên.
Lực cảm giác của hắn thật ra không phát hiện nó là thứ gì, đây là một giác quan thứ sáu đột nhiên cảnh báo, là một loại bản năng với nguy cơ nguy hiểm
rèn luyện thành sau khi chém giết nhiều năm trên giang hồ.
Rốt cuộc tin tưởng theo bản năng của bản thân hay tin tưởng theo cảm giác của mình? Giờ khắc này Chân Dương Tử vô thức lựa chọn thứ sau.
Hắn không tiếp tục điều khiển đạo kiếm nữa mà dùng Thuần Dương Cương Khí tăng cường tốc độ lên tới cực hạn, né sang một bên, đồng thời hai tay niết ấn quyết, định dùng bí pháp phòng ngự.
Có điều ấn quyết của hắn vừa kết được một nửa, một thanh phi đao màu bạc bắn tới lướt sát qua vai hắn. Cương khí hộ thể vô cùng cường đại của Chân Dương Tử gặp thanh phi đao kia chẳng khác gì không, không thể chống cự được chút nào.
Ánh bạc lóe lên, phi đao trực tiếp cắm vào lòng đất, không có cương khí bùng nổ hay bất cứ âm thanh gì, nhưng thanh phi đao đã biến mất không còn tăm hơi. Thậm chí ngay năng lực cảm giác của mọi người cũng không cảm nhận được nó ở đâu, có thể thấy rốt cuộc thanh phi đao kia cắm sâu xuống đất bao nhiêu, tối thiểu cũng phải vài trăm trượng!”
“Là ngươi! Lý Phi Liêm!”
Chân Dương Tử cố nén cảm giác kinh hãi trong lòng, nhìn về phía võ giả sau lưng.
Võ giả kia dáng vẻ không già không trẻ, chắc hẳn mới hơn ba mươi tuổi, dung mạo hết sức bình thường, vô cùng bình thường, là loại người ném vào đám người là không tìm ra nổi nữa.
Hắn mặc bộ bộ quần áo bằng vải đen cực kỳ bình thường, bên hông tùy ý thắt một sợi dây lưng, bên trên cắm chín thanh phi đao. Tính cả một thanh trước đó, thật ra hắn chỉ có mười thanh đao.
Phi đao bên hông hắn cũng như người của hắn, hết sức bình thường, đao dài bẩy tấc, chuôi đao lớn cỡ một ngón tay, như dùng tinh cương vô cùng bình thường chế tạo thành. Mặc dù thanh đao tỏa sáng lấp loáng nhưng bên trên không khắc chút hoa văn nào, mộc mạc đơn giản tới cực hạn. Nhưng chính thanh phi đao hết sức mộc mạc này lại thiếu chút nữa đánh bị thương vị tông sư võ đạo Chân Dương Tử.
Lúc này mọi người ở đây nghe Chân Dương Tử hét vậy mới quay đầu nhìn về phía nam tử vô cùng bình thường kia. Bọn họ quả thật không cách nào tưởng tượng nổi nam tử bình thường tới cực điểm trước mặt lại chính là Lý Phi Liêm, người từng đứng hạng tư Long Hổ Bảng trước đây, hạng sau hiện nay.
Nếu Chân Dương Tử không nói ra như vậy, e rằng cho dù người này mang theo phi đao nhưng cũng không ai liên hệ hắn với Lý Phi Liêm.
Trong số võ giả mười hạng đầu Long Hổ Bảng, chỉ có Lý Phi Liêm ra tay ít nhất nhưng lại mang đậm tính truyền thuyết.
Một đao xuất ra mang theo một mạng người, lần duy nhất phải dùng hai đao mới giết được một người chính là đệ tử thiên tài thế hệ này của Thuần Dương Đạo Môn. Hắn giết chết một đại nhân vật trong tương lai của Thuần Dương Đạo Môn, từ đó bị Thuần Dương Đạo Môn truy sát khắp giang hồ.
Lý Phi Liêm thậm chí đã mấy năm không xuất hiện trong giang hồ. Lúc này thấy hắn, mọi người ở đây còn không dám tin tưởng. Dù sao người bất thường ắt có chỗ phi thường. theo bọn họ nghĩ nhân vật truyền thuyết như Lý Phi Liêm hẳn sẽ không bình thường như vậy mới phải. Thế nhưng Lý Phi Liêm này lại thật sự bình thường như vậy.
Chương 682 Lý Phi Liêm 1
Ân oán giữa Thuần Dương Đạo Môn cùng Lý Phi Liêm ra sao, ai trên giang hồ cũng biết. Nhưng thực tế mọi người đều cho rằng chuyện này vốn không phải lỗi của Lý Phi Liêm, ngược lại người sai là Thuần Dương Đạo Môn, chẳng qua không người nào nói ra miệng mà thôi.
Thân là người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, thân phận Lý Phi Liêm lại cực kỳ thần bí, ngay cả Phong Mãn Lâu cũng chỉ đào được chút tin tức đơn giản mơ hồ, không có thông tin gì chi tiết hơn.
Tin tức mà Phong Mãn Lâu công bố ra bên ngoài rất đơn giản, tỏ tiên hắn là chí cường giả trong võ lâm trước đại kiếp nạn thượng cổ, phi đao trên tay đã phóng tất trúng, thậm chí đã chạm tới võ đạo chí cường như không gian nhân quả.
Nhánh của họ này trước nay đơn truyền, không chính không ma không tà, rất ít khi tham gia vào thị phi giang hồ, cực kỳ kín tiếng giấu tài, nhưng thi thoảng lại xuất hiện một truyền nhân, thực lực đều hết sức cường đại.
Hành động của Lý Phi Liêm này cũng giống như tổ tiên đời trước của hắn, hết sức kín tiếng. Thậm chí những người mà hắn giết chết là những kẻ chủ động gây sự với hắn. Bản thân hắn không hề tới gây sự với người khác.
Ngay cả những võ giả bình thường Lý Phi Liêm còn không trêu tới, nói chi tới thiên tài tuấn kiệt trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn.
Tính cách đám người Thuần Dương Đạo Môn ra sao, thật ra người người trên giang hồ đều hiểu. Theo bọn họ thấy, Lý Phi Liêm giết người có lẽ do chính vị kia của Thuần Dương Đạo Môn chọc giận Lý Phi Liêm, khiến hắn ra tay giết người.
Có điều trên giang hồ này có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn đúng sai.
Cho dù Lý Phi Liêm không sai nhưng hắn đã giết người, Thuần Dương Đạo Môn cũng phải báo thù cho đệ tử nhà mình.
Những năm gần đây, Thuần Dương Đạo Môn truy tìm tung tích Lý Phi Liêm không ngừng, có điều mãi vẫn không thấy bóng dáng hắn.
Còn Lý Phi Liêm mấy năm gần đây do bị Thuần Dương Đạo Môn truy sát nên không hề xuất hiện trong tầm mắt người trong giang hồ.
Đây là lần hiện thân đầu tiên của hắn sau mấy năm, thế nhưng vừa xuất hiện đã tặng cho Chân Dương Tử một món quà lớn!
Chỉ trong thời gian ngắn, Chân Dương Tử liên tục gặp hai kẻ thù lớn của Thuần Dương Đạo Môn.
Có điều không đợi Chân Dương Tử nói gì tiếp, Lý Phi Liêm đã tiếp tục xuất thủ.
Một đao đánh lén không làm Chân Dương Tử bị thương, song Lý Phi Liêm lại chẳng hề để ý. Phi đao của hắn vốn không phải dùng để đánh lén.
Chỉ trong chớp mắt ba thanh phi đao rời tay, không có cương khí cường đại, không có uy thế rực rỡ, chỉ là ba luồng sáng bạc bình thường đánh tới.
Chân Dương Tử hừ lạnh một tiếng, lúc này đạo kiếm đang chém theo Sở Hưu cho nên trên tay hắn không có binh khí.
Có điều chuyện này cũng chẳng quan trọng, Chân Dương Tử khép ngón tay làm kiếm, Thuần Dương Cương Khí liên tục điểm ra, hóa thành kiếm mang đầy trời ngăn cản trước người mình.
Nhưng ba thanh phi đao của Lý Phi Liêm lại xảy ra biến hóa kỳ dị.
Giữa không trung, ba thanh phi đao như ẩn như hiện, hư không như bị gấp lại. Thuần Dương Kiếm Khí rậm rạp chằng chịt đều như đâm vào không khí, còn ba thanh phi đao lại từ ba phương vị khác nhau nhắm vào Chân Dương Tử. Cục diện này khiến Chân Dương Tử có cảm giác hết sức kỳ quái, bất luận hắn né tránh ra sao, ba thanh phi đao kia chắc chắn sẽ trúng!
Thấy cảnh này, mọi người trong lòng lập tức liên tưởng tới đánh giá của Phong Mãn Lâu đối với Lý Phi Liêm ngày trước.
Võ đạo truyền thừa của người này liên quan tới quy tắc chí cường như không gian, thậm chí là nhân quả. Trong số những võ giả trẻ tuổi, chỉ có hai người đã biết chạm tới loại quy tắc này, một là Phương Thất Thiếu, một là Sở Hưu. Hai người từng giao đấu đạo về nhân quả trên lôi đài Phù Ngọc Sơn. Còn giờ Lý Phi Liêm là người thứ ba!
Ánh mắt Chân Dương Tử lóe lên sát khí bừng bừng.
Xét theo thù hận của Thuần Dương Đạo Môn bọn họ, Lý Phi Liêm còn bị căm thù hơn cả Sở Hưu.
Lý Phi Liêm giết chết đệ tử ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn, còn Thuần Dương Đạo Môn cũng truy sát Lý Phi Liêm khắp giang hồ, ép Lý Phi Liêm mấy năm liền không dám đặt chân vào giang hồ.
Giờ Lý Phi Liêm không chết, Thuần Dương Đạo Môn lại nhiều thêm một kẻ địch cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Nhưng với tốc độ tiến bộ của Lý Phi Liêm, tương lai Thuần Dương Đạo Môn sẽ nhiều thêm một kẻ địch cấp bậc tông sư võ đạo.
Đương nhiên bất kể Lý Phi Liêm hay Lâm Diệp đều là đối tượng mà Chân Dương Tử chắc chắn phải giết!
Chân Dương Tử tay niết Trấn Ma Ấn, Thuần Dương Cương Khí bừng lên, ấn quyết đánh xuống, trực tiếp bao phủ cả ba thanh phi đao vào trong, như muốn trấn áp.
Có điều cảnh tượng kỳ dị lại diễn ra, trên phi đao của Lý Phi Liêm truyền tới một luồng chấn động, theo luồng lực lượng đó nhanh chóng rung động, Thuần Dương Cương Khí lao nhao tan rã, căn bản không ngăn nổi thế đao của phi đao kia.
Vừa rồi chính một đao đó đã tùy ý phá vỡ cương khí hộ thể của vị tông sư võ
đạo Chân Dương Tử, thiếu chút nữa đánh hắn trọng thương.
Thấy cảnh này, Chân Dương Tử cũng nhíu mày.
Lúc này Thuần Dương Đạo Kiếm đang giao đấu cùng Lâm Diệp kia, có Hàng Ma Đạo Văn gia trì, tạm thời không sử dụng lực lượng của hắn, uy lực của Thuần Dương Đạo Kiếm cũng sẽ không suy yếu bao nhiêu.
Giờ trong tay Chân Dương Tử không có binh khí, cũng tức là hắn đang trong thời kỳ suy yếu nhất. Đối mặt với một đao không cách nào phòng ngự này của Lý Phi Liêm, ngay cả Chân Dương Tử cũng cảm thấy khó đối phó.
Có điều Chân Dương Tử dù sao cũng là tông sư võ đạo thế hệ trước, cho dù lúc này hắn không có binh khí trong tay cũng chẳng đến mức để tiểu bối như Lý Phi Liêm dễ dàng ép vào đường cùng.
Ngay khi ba thanh phi đao kia tới người, quanh thân thể Chân Dương Tử bừng lên một luồng sáng kim, chí cương chí dương, tôn Chân Dương Tử lên như kim giáp thiên thần.
Hai tay hắn nắm thành kiếm chỉ điểm ra, đánh thẳng vào hai thanh phi đao, lực lượng cường đại lập tức bộc phát khiến hai thanh phi đao trực tiếp bị kim quang làm cho nát bấy.
Cùng lúc đó, Chân Dương Tử miệng niệm Hàng Ma Chân Ngôn, giữa hư không từng gợn sóng tỏa ra, thiên địa nguyên khí trước mặt hắn không ngừng chấn động, bất luận phi đao biến ảo quy tắc thế nào, lực lượng đều bị đánh tan, trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Quảng Ninh đạo nhân ở bên cạnh quan chiến kinh ngạc nói: “Là Dương Cực Đạo Diệu Huyền Công của Thuần Dương Đạo Môn! Chân Dương Tử đạo huynh tu luyện môn công pháp này từ bao giờ vậy?”
Thế nhân đều biết Kim Thân của Phật môn thiên hạ vô song, đứng đầu trong số những công pháp luyện thể trong giang hồ.
Nhưng lại không biết Đạo môn cung có vô số huyền công luyện thể, tu luyện tới đại thành cũng không kém hơn các loại Kim Thân của Phật môn.
Có điều võ giả Đạo môn thích thanh tịnh vô vi, rất ít người lựa chọn tu luyện huyền công luyện thể như vậy, trừ phi bản thân thật sự am hiểu con đường này.
Chân Dương Tử là lão nhân nhiều tuổi trên giang hồ, thậm chí đã tiếp cận giai đoạn khí huyết suy bại, không ai ngờ vào lúc này hắn còn hao tâm tổn sức đi tu luyện huyền công luyện thể như vậy.
Chương 683 Lý Phi Liêm 2
Lúc này Quảng Ninh đạo nhân cũng đang do dự, rốt cuộc mình có nên tới giúp Chân Dương Tử không?”
Không giúp, bọn họ đều thuộc Tam Đại Đạo Môn, nhìn Chân Dương Tử một mình liều mạng giao chiến như vậy, Quảng Ninh đạo nhân cũng không chịu nổi.
Nhưng nếu giúp, chính mình cũng nhiễm phải nhân quả, hơn nữa chuyện này vốn không liên quan gì tới mình.
Uất Trì Phong ở bên cạnh truyền âm cho Quảng Ninh đạo nhân, bảo hắn đừng nhúng tay, bình tĩnh xem mọi chuyện phát triển ra sao là được.
Còn lúc này giữa trận, Chân Dương Tử liên tục ngăn chặn ba thanh phi đao của Lý Phi Liêm, cười lạnh một tiếng. Có điều Lý Phi Liêm thậm chí không lên tiếng đe dọa hay chế nhạo gì, chỉ cầm một thanh phi đao lên cắt trên kinh mạch của mình một cái. Chỉ trong chớp mắt máu tươi phun ra, nhuộm đỏ thanh phi đao kia.
Năm thanh phi đao phủ đầy máu tươi của Lý Phi Liêm cơ hồ nối thành đường thẳng, bắn thẳng về phía Chân Dương Tử.
Sợi tơ màu máu nối năm thanh phi đao lại với nhau, nhìn như phân tán nhưng lại dường như có một loại liên hệ nhân quả nào đó.
Phi đao vừa xuất, thậm chí có dị tượng quỷ khóc thần gào mơ hồ truyền lại, khiến nguyên thần của Chân Dương Tử không khỏi ớn lạnh.
Năm phi đao này không chỉ chém cơ thể Chân Dương Tử, mà còn chém lên Tam Hoa trên đỉnh, đầu, Ngũ Khí trong người.
Lúc này Sở Hưu còn đang giao đấu với Thuần Dương Đạo Kiếm.
Không có đại cao thủ điều khiển, chỉ một Hàng Ma Trận Văn dùng khí huyết thôi động không làm gì được Sở Hưu.
Vừa rồi Lý Phi Liêm liên tục xuất thủ ra sao, Sở Hưu đều chứng kiến trong mắt, không thể không nói Lý Phi Liêm cũng là một người tài.
Hắn chỉ có mười thanh đao, thanh thứ nhất đánh lén thất bại, ba thanh sau bị Chân Dương Tử ngăn cản, lần kế tiếp xuất thủ đã vận dụng bí pháp thiêu đốt tinh huyết, trực tiếp liều mạng.
Trong tay Lý Phi Liêm còn một thanh đao cuối cùng, có điều Sở Hưu suy đoán thanh đao cuối cùng hẳn là mệnh đao của Lý Phi Liêm. Phi đao phóng ra, mạng cũng sắp mất.
Ba lần xuất thủ đốc hết thủ đoạn tuyệt kỹ, lấy mạng đổi mạng. Dưới tướng mạo nhìn như lạnh nhạt bình thường kia lại ẩn giấu cơn điên cuồng tới cực hạn. Thậm chí từ khi xuất hiện tới giờ Lý Phi Liêm không hề nói một chữ, ánh mắt hắn nhìn về phía Chân Dương Tử không có sát ý, không có thù hận. Cứ như giết Chân Dương Tử chỉ là một nhiệm vụ của hắn, là một giai đoạn trong cuộc đời, vô cùng tự nhiên.
Trên giang hắn có những kẻ không thích nói những lời đe dọa, chính là như Lý Phi Liêm.
Khó chơi nhất, khó chọc nhất cũng là loại người như Lý Phi Liêm.
Một người lúc nào cũng có thể đỏ mắt liều mạng thật ra không đáng sợ. Người đáng sợ là như Lý Phi Liêm, rõ ràng hắn đã quyết định liều mạng với ngươi, thế nhưng chính ngươi lại không hề hay biết, vẫn nhẹ nhàng ung dung ngăn cản.
Lúc này trạng thái của Chân Dương Tử cũng là như vậy.
Mặc dù hắn không nhẹ nhàng thoải mái gì, nhưng cũng không ngờ Lý Phi Liêm lại ra tay khó lường như vậy. Ba đao vừa rồi mới chỉ là thăm dò, sao tiếp đó đã chuyển hẳn thành sát chiêu?
Năm thanh huyết đao kia không chỉ chém vào cơ thể Chân Dương Tử, còn nhắm vào ngũ khí trong người hắn.
Mặc dù Chân Dương Tử tu luyện Dương Cực Đạo Diệu Huyền Công, cơ thể không yếu, nhưng đối mặt với công kích quỷ dị như vậy, cho dù Chân Dương Tử dùng thái độ liều mạng đáp trả cũng đã trễ.
Thuần Dương Cương Khí vàng kim bừng lên, lực lượng toàn thân Chân Dương Tử ngưng tụ tới cực hạn. Một vệt màu máu dâng lên, hóa thành Hàng Ma Ấn ngưng tụ trong bàn tay hắn. Một chưởng đánh ra, trực tiếp phá nát một thanh phi đao.
Nhìn như hời hợt đánh tan năm thanh phi đao nhưng Chân Dương Tử lại không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, huyền công bị phá, sắc mặt trắng bệch.
Mặc dù thân đao bị đánh tan nhưng đao ý lại không chút trở ngại chém vào cơ thể Chân Dương Tử, đâm vào ngũ khí trong cơ thể hắn!
Chân Dương Tử đường đường một võ đạo tông sư tiền bối, thế nhưng giờ lại bị thương trong tay một tiểu bối như Lý Phi Liêm, chuyện này quả thật vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Mặc dù nói Chân Dương Tử thụ thương là do lúc trước hắn toàn lực truy sát Lâm Diệp, thậm chí cả binh khí cũng không ở bên người. Có điều bị thương chính là bị thương, chẳng thể giải thích hay lấy cớ gì được.
Sở Hưu ở phía sau chứng kiến Chân Dương Tử thụ thương, hai mắt lập tức lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Thuần Dương Đạo Kiếm còn đang giao đấu với Sở Hưu, có điều ngay một khắc sau, ma khí quanh người y đã bộc phát lên tới cực hạn, dung nhập cả sát cơ sát khí. Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền được thi triển, một quyền đánh ra, thế quyền vô song đánh lên Thuần Dương Đạo Kiếm, khiến Trấn Ma Đạo Văn rung chuyển kịch liệt, cuối cùng ầm ầm vỡ vụn!
Binh khí không có chủ nhân khống chế chỉ là một vật chết, Chân Dương Tử định dùng một vật chết ngăn cản y, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Trước đó Sở Hưu không xuất thủ chẳng qua là định giữ lại chút lực lượng cuối cùng đợi cơ hội, còn giờ cơ hội này đã đến.
Sau khi đánh tan Thuần Dương Đạo Kiếm, Sở Hưu đã đưa tay nắm lấy Hận Đao, thân hình lao thẳng về phía Chân Dương Tử.
Chứng kiến Lâm Diệp này còn dám đánh lén mình, Chân Dương Tử không khỏi nổi giận.
Lý Phi Liêm cùng Lâm Diệp, hai tên tiểu bối này coi hắn là hạng kém cỏi chắc?
Thuần Dương Cương Khí hùng hồn bộc phát quanh người Chân Dương Tử, cho dù lúc này ngũ khí nội phủ của hắn đã bị đả thương nhưng uy thế bộc phát ra vẫn khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Có điều lúc này Sở Hưu lại không hề để ý tới hành động của Chân Dương Tử. Y không xuất đao trước mà đem phân nửa tinh thần lực bản thân hóa thành Diệt Hồn Tiễn, dùng tâm thần bắn ra, nhắm thẳng vào Chân Dương Tử.
Loại bí pháp nguyên thần bá đạo như Diệt Hồn Tiễn vốn đi theo con đường lực sát thương cực đại, cương mãnh vô song. Ngoại trừ cứng rắn chống đỡ, không còn cách nào khác.
Trước khi vận dụng bảy thanh ma đao lại hao tổn đại lương tinh thần lực vận dụng Diệt Hồn Tiễn, đây là chuyện rất mạo hiểm. Nhưng đối với Sở Hưu, y phải nắm chắc chí ít sáu thành trở lên mới dám làm như vậy.
Mũi tên vô hình mang theo áp lực hùng hồn đánh tới, bắn thẳng vào đầu óc Chân Dương Tử.
Trước đây không lâu Sở Hưu còn dùng Diệt Hồn Tiễn khiến tinh thần Hư Hành trọng thương. Lúc này đối mặt với Chân Dương Tử, Diệt Hồn Tiễn vẫn vô cùng bá đạo.
Mặc dù tinh thần lực của Chân Dương Tử cũng không yếu nhưng rõ ràng Thuần Dương Cương Khí còn không thể triệt tiêu toàn bộ lực lượng của Diệt Hồn Tiễn. Lại thêm lúc trước hắn bị Lý Phi Liêm đánh trọng thương, khi Diệt Hồn Tiễn đánh tới cho dù Chân Dương Tử dốc hết sức ngăn cản nhưng vẫn bị Diệt Hồn Tiễn làm cho tinh thần thụ thương. Chân Dương Tử hừ một tiếng, ánh mắt đã lộ vẻ đau đớn và điên cuồng.
Những võ giả quan chiến đã hoàn toàn ngây dại.
Ai mà ngờ nổi Sở Hưu và Lý Phi Liêm lại khiến Chân Dương Tử chật vật đến vậy?
Mặc dù hai người không liên thủ có điều công kích nối tiếp nhau, căn bản không cho Chân Dương Tử thời gian hồi sức.
Quảng Ninh đạo nhân vốn không định nhúng tay, Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh cũng lên tiếng khuyên hắn không nên ra tay.
Chương 684 Trảm tông sư!
Thế nhưng giờ sự tình rõ ràng không ổn, Quảng Ninh đạo nhân không thể bó tay bàng quan như trước được.
Mặc dù hắn và Chân Dương Tử không có giao tình gì, có điều hai bên đều là người trong Tam Đại Đạo Môn, Quảng Ninh đạo nhân không thể đứng nhìn Chân Dương Tử chết ở đây được.
Có điều không đợi Quảng Ninh đạo nhân ra tay, Sở Hưu đã hành động.
Nhân lúc tinh thần lực Chân Dương Tử bị trọng thương, Sở Hưu đã rút đao.
Đao vừa rời vỏ, hận ý ngập trời!
Hận thiên hận địa, hận người hận mình!
Một đao kia chém ra, lực lượng tiêu cực ầm ầm bộc phát, thù hận là thứ dễ khiến người ta bộc phát tiềm lực không gì sánh được, cũng là lực lượng rất dễ khiến người ta sa vào điên cuồng!
Bảy thanh ma đao hại người hại mình, Hận Đao vừa xuất đã dẫn phát hận ý trong lòng Sở Hưu, hận ý trong lòng Chân Dương Tử, cũng kéo theo hận ý trong lòng tất cả mọi người xung quanh.
Ngay khi Hận Đao vừa rời khỏi vỏ, tâm cảnh những võ giả chứng kiến Hận Đao đã lập tức bị ảnh hưởng, ánh mắt hơi ửng đỏ, hơi thở hổn hển.
Người trong giang hồ, chém giết thù hận là không thể tránh khỏi. Chỉ cần trong lòng có hận đều sẽ bị Hận Đao ảnh hưởng!
Hận đao chém ra, ánh đao xé tan không gian. Thuần Dương Cương Khí vàng kim quanh người Chân Dương Tử đã bị nhuộm thành màu đen, thậm chí hai mắt hắn dần dần mất đi thần thái, chỉ còn lại hận ý điên cuồng.
Điểm cường đại nhất của bảy thanh ma đao không phải ở lực công kích của bản thân chúng mà do chúng dẫn phát một loại lực lượng cảm xúc cực hạn.
Chân Dương Tử mặc dù là người trong Đạo môn nhưng trong lòng hắn có hận, còn là rất nhiều hận thù.
Hận Lý Phi Liêm giết đệ tử thiên tài của Thuần Dương Đạo Môn bọn hắn. Hận Sở Hưu giết chết tất cả tinh nhuệ Thuần Dương Đạo Môn tới đây lần này. Hận bản thân mình kém cỏi. Hận thế hệ mình Thuần Dương Đạo Môn dần dần xuống dốc, không cách nào tái hiện huy hoàng tổ tiên, khiến các tổ sư hổ thẹn.
Đây là chấp niệm, lại thêm lúc trước hắn đã bị Sở Hưu đánh trọng thương, những chấp niệm thâm căn cố đế này lập tức bộc phát, khiến hắn như điên như cuồng, mất đi lý trí, không hề phòng ngự gì, liều mạng lao về phía Hận Đao của Sở Hưu.
Ánh đao màu đen phá tan hết thảy, chém rách cương khí hộ thể quanh người Chân Dương Tử, lưu lại một vết đao lớn dữ tợn trên ngực hắn, lại trực tiếp đánh Chân Dương Tử bay xa hơn trăm trượng, rơi xuống đất như con búp bê vải.
Lực lượng của Hận Đao, ngươi càng hận, lực lượng Hận Đao càng lớn. Thậm chí có thể nói lực lượng một đao này cường đại như vậy phân nửa là nhờ bản thân Chân Dương Tử.
Chân Dương Tử nằm trên mặt đất, ánh mắt hiện lên chút thanh tỉnh cuối cùng. Nhưng một đao vừa rồi của Sở Hưu đã cướp đoạt tất cả sinh cơ của hắn, Chân Dương Tử thậm chí không thốt nên được một câu ra khỏi miệng đã không còn hơi thở nữa!
Sở Hưu hít sâu 1hơi, dùng nghị lực cực lớn mới thu Hận Đao về vỏ, chế ngự hận ý vô biên đột nhiên xuất hiện trong lòng mình.
Chỉ trong chớp mắt, xung quanh lặng ngắt như tờ. Ngay cả Hạ Hầu Trấn đang giao thủ cùng Lục tiên sinh cũng chậm lại. Tất cả mọi người kinh hãi nhìn Sở Hưu.
Không ngờ Lâm Diệp này lại chém chết Chân Dương Tử!
Mặc dù cái chết của Chân Dương Tử có một phần công lao của Lý Phi Liêm. Có điều giờ Chân Dương Tử đã chết dưới đao của Lâm Diệp. Rõ ràng Lâm Diệp mới là người khiến bọn họ chấn động nhất.
Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết tông sư võ đạo cũng không hiếm có gì. Xa thì có Trương Thừa Trinh, gần thì có Sở Hưu. Thậm chí vài vị trên Long Hổ Bảng như Tông Huyền hay Phương Thất Thiếu, Doanh Bạch Lộc cũng có thực lực giết chết tông sư võ đạo bình thường.
Nhưng giữa tông sư võ đạo và tông sư võ đạo cũng có khoảng cách. Trên giang hồ Chân Dương Tử có uy danh hiển hách, cho dù trong số võ giả thế hệ trước cũng là người nổi bật. Thế nhưng hôm nay hắn lại chết dưới tay Lâm Diệp, hay nói chính xác hơn là chết trong tay hai võ giả tiền bối Lâm Diệp và Lý Phi Liêm. Chuyện này đã đủ khiến mọi người xung quanh kinh hãi không nói nên lời.
Đúng lúc này, mọi người lại thấy Lý Phi Liêm chậm rãi lấy chín thanh phi đao từ trong hộp báu không gian ra, cắm vào dây lưng. Cảnh tượng này khiến đám người đứng xem lập tức sửng sốt. Chẳng lẽ Lý Phi Liêm không phải chỉ có mười thanh đao?
Sở Hưu lại thấy rất rõ, phi đao của Lý Phi Liêm thật ra rất bình thường, thậm chí còn không phải bảo binh.
Sự cường đại của hắn không ở bản thân phi đao mà là người dùng phi đao.
Hắn chỉ mang theo mười thanh đao bên người là vì với thực lực của hắn hiện giờ chỉ có thể phóng mười đao. Sau mười đao đó cho dù trên người hắn còn một trăm thanh phi đao cũng vô dụng.
Sau khi thu thập xong, Lý Phi Liêm trực tiếp quay người bỏ đi. Mọi người xung quanh không ai ngăn cản hắn, cũng không ai nói gì.
Nhưng mãi tới lúc này mọi người mới nhận ra Lý Phi Liêm này cũng là một kẻ
hung ác.
Từ khi xuất hiện đến lúc rời đi, thực ra Lý Phi Liêm chỉ có một mục đích, đó là giết Chân Dương Tử. Thậm chí hắn không nói một chữ dư thừa.
Giờ người đã bị giết, hắn cũng đi, quả thật gọn ghẽ linh hoạt tới cực điểm.
Sở Hưu âm thầm đánh mắt với Lã Phụng Tiên, bản thân trực tiếp quay người lui lại, rời khỏi Cực Lạc Ma Cung.
Trước mắt mặc dù Sở Hưu giết chết Chân Dương Tử nhưng bản thân y cũng tiêu hao cực lớn, không đến mức dầu hết đèn tắt nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Đặc biệt là tinh thần lực của y, do vận dụng Diệt Hồn Tiễn và Hận Đao, lúc này đã tiêu hao cạn kiệt.
Từ sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu vận dụng tinh thần lực rất nhiều, cũng liên tục tiêu hao nhiều lần. Thậm chí phần lớn thời gian Sở Hưu đều phải khôi phục tinh thần lực.
Giờ trạng thái của Sở Hưu rất không tốt, cho nên dù y biết rõ trong Cực Lạc Ma Cung còn không ít bảo vật nhưng Sở Hưu cũng không có thời gian tìm tòi. Y chỉ có thể nhắc nhở Lã Phụng Tiên xuất thủ ngay lúc này, giành trước tiên cơ.
Quảng Ninh đạo nhân còn tính là người phúc hậu, nhưng mình đã giết Chân Dương Tử cùng trong Tam Đại Đạo Môn với hắn.
Còn Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh kia đều không phải hạng dễ đối phó. Nếu Sở Hưu tiếp tục lưu lại tranh đoạt với bọn họ, đám người này sẽ không lưu thủ.
Quả nhiên khi Sở Hưu đi khỏi, Quảng Ninh đạo nhân tay nắm phất trần và đạo kiếm, vô thức định chặn đường. Có điều cuối cùng hắn thở dài một cái, từ bỏ.
Người chết cũng chết rồi, giờ chặn đường còn tác dụng gì?
Thật ra trước đó Quảng Ninh đạo nhân định ra tay cứu viện, nhưng ai ngờ Lâm Diệp kia xuất thủ nhanh như vậy, chỉ một đao đã giết chết Chân Dương Tử, căn bản không cho hắn cơ hội cứu viện.
Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh ngược lại vui lòng chứng kiến cảnh này.
Lâm Diệp trọng thương bỏ đi, khiến hai tông sư võ đạo một chết một còn đang giao đấu với Lục tiên sinh, tính thế nào bọn họ cũng không thiệt.
Có điều lúc này bên dưới lại vô cùng hỗn loạn, hóa ra không biết từ lúc nào Lã Phụng Tiên và Lạc Phi Hồng đã ra tay trước tấn công trận pháp võ khố, cướp đoạt công pháp và bảo vật trong đó.
Uất Trì Phong cùng Hoàng Phủ Duy Minh hừ lạnh một tiếng. Đám tiểu bối này ra tay đúng là rất nhanh, có điều đại đa số bảo vật trong Cực Lạc Ma Cung này vẫn thuộc về mấy tông sư võ đạo bọn họ.
Nghĩ vậy ba người Uất Trì Phong cũng tiến tới tham gia tranh đoạt, toàn bộ Cực Lạc Ma Cung lập tức trở nên lộn xộn.
Lục tiên sinh cùng Hạ Hầu Trấn không hẹn mà cùng ngừng tay. Lục tiên sinh cười lạnh với Hạ Hầu Trấn nói: “Hạ Hầu gia chủ, chẳng hay giờ ngươi còn cho rằng ta không có tư cách giao thủ với ngươi hay không?”
Chương 685 Long đong 1
Hạ Hầu Trấn sắc mặt âm trầm như nước, hôm nay gặp cơ hội tốt như vậy nhưng hắn vẫn không báo được mối thù giết con. Hắn có một dự cảm, sau này mình muốn báo thù e rằng sẽ càng ngày càng khó.
Hắn thật sự không ngờ ngay cả Chân Dương Tử cũng chết, Lâm Diệp kia lại giết chết được Chân Dương Tử!
Bất kể có Lý Phi Liêm nhúng tay, cũng bất kể tình huống lúc đó ra sao. Có thể dùng tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết một tông sư võ đạo, không ai là người đơn giản.
Lại thêm Lâm Diệp kia chính là tuấn kiệt do nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng ra, chắc chắn sẽ được nhánh Ẩn Ma bảo hộ, cũng như hiện giờ.
Một khi để Lâm Diệp kia bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thậm chí Hạ Hầu Trấn cũng không nắm chắc thắng được đối phương!
Lạnh lùng nhìn Lục tiên sinh, Hạ Hầu Trấn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay người bỏ đi.
Vô Tướng Ma Tông cũng là kẻ khó đối phó.
Lục tiên sinh này trước đó trong Vô Tướng Ma Tông chẳng hề nổi bật, không ngờ giờ bước vào cảnh giới tông sư võ đạo lại thể hiện lực lượng kinh người như vậy, có thể sánh ngang được với người bước vào cảnh giới tông sư võ đạo hơn mười năm như Hạ Hầu Trấn.
Trong Ma đạo ngọa hổ tàng long, chắc chắn không đơn giản như người ngoài nhìn thấy.
Sau khi Hạ Hầu Trấn đi khỏi, Lục tiên sinh khinh thường cười lạnh một tiếng, cũng tiến vào những cung điện của Cực Lạc Ma Cung vơ vét bảo vật.
Trước đó Lục tiên sinh giấu tài kín tiếng nhưng sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Lục tiên sinh lại muốn tìm người thử thực lực bản thân.
Trước đó khi Sở Hưu bị đuổi giết, hắn còn muốn tới cứu viện Sở Hưu, thuận tiện giao thủ cùng Nhiếp Nhân Long, ai ngờ Sở Hưu lại tự mình giết ra.
Phía đông Cực Lạc Ma Cung, trong một khu rừng cách đó hơn mười dặm, Sở Hưu không đi xa mà lưu lại ấn ký riêng của nhánh Ẩn Ma, ở lại đây tạm thời khôi phục lực lượng.
Nửa ngày sau, Lục tiên sinh xuất hiện ở đây, càng kỳ quái hơn là Lý Phi Liêm lại đi theo ngay sau lưng Lục tiên sinh.
Lục tiên sinh nói với Lý Phi Liêm: “Vị này chính là tuấn kiệt trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong nhánh Ẩn Ma chúng ta, Lâm Diệp. Vừa rồi các ngươi còn kề vai chiến đấu, hẳn cũng đã biết nhau.”
Lý Phi Liêm chắp tay với Sở Hưu, nói rất đơn giản: “Lâm huynh.”
Lý Phi Liêm có vẻ không giỏi ăn nói, hắn rất ít nói, thậm chí đến mức tích chữ như vàng.
Sở Hưu cũng chắp tay một cái nói: “Phi đao của Lý huynh rất mạnh, thậm chí là phi đao mạnh nhất mà ta từng thấy. Sau này nếu có cơ hội hy vọng có thể luận bàn cùng Lý huynh một phen.”
Lý Phi Liêm gật đầu nói: “Quá khen rồi.”
Nhìn bộ dáng này của Lý Phi Liêm, Sở Hưu cũng biết nói chuyện phiếm với vị này có lẽ là chuyện rất gian nan. Sở Hưu quay đầu sang hỏi Lục tiên sinh: “Lý huynh này cũng là người trong nhánh Ẩn Ma chúng ta?”
Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Lý tiểu hữu không có quan hệ gì với nhánh Ẩn Ma chúng ta, hắn chỉ có chút quan hệ với Vô Tướng Ma Tông ta mà thôi.
Nhánh của Lý tiểu hữu lai lịch rất lớn, mặc dù các đời chỉ đơn truyền nhưng không ai dám coi thường.
Chỉ có điều tới đời phụ thân Lý tiểu hữu xay ra chút vấn đề. Phụ thân hắn chết sớm, phó thác cho Vô Tướng Ma Tông chúng ta chăm sóc giúp cho Lý tiểu hữu.
Tông chủ Vô Tướng Ma Tông ta ngày trước từng nhận ân tình của phụ thân Lý tiểu hữu.
Nói cách khác, nếu phụ thân Lý tiểu hữu còn sống, giờ chắc cũng là một trong những cường giả đỉnh phong trên giang hồ. Đừng nói Lý tiểu hữu giết đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, cho dù hắn giết con trai ruột của chưởng môn Thuần Dương Đạo Môn, phụ thân hắn cũng gánh vác được.
Vô Tướng Ma Tông ta khi đó đang ẩn mình trong bóng tối, không tiện chống cự lại Thuần Dương Đạo Môn cho nên chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn giúp Lý tiểu hữu che giấu thân phận, tạm thời ngủ đông.”
Nghe Lục tiên sinh nói vậy, Sở Hưu cũng hiểu lúc trước rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Chẳng trách ngày trước Thuần Dương Đạo Môn đào sâu ba thước đất cũng không tìm được Lý Phi Liêm, hóa ra hắn bị Vô Tướng Ma Tông giấu đi.
Chưa nói tới thực lực, công phu ẩn nấp của Vô Tướng Ma Tông hết sức cao cường.
Lý Phi Liêm chắp tay với Lục tiên sinh nói: “Người, ta đã giết. Thù ngày xưa đã báo một nửa. Lục tiên sinh, tạm thời từ biệt.”
Lục tiên sinh gật đầu nói: “Trong Tiểu Phàm Thiên nguy cơ tứ phía, ngươi cẩn thận một chút.”
Lý Phi Liêm gật nhẹ đầu, trực tiếp quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lý Phi Liêm đi khỏi, Sở Hưu nói với Lục tiên sinh: “Vừa vặn phụ thân Lý Phi Liêm bất hạnh mất sớm, nhánh Ẩn Ma không muốn thu nhận Lý Phi Liêm vào à?”
Lục tiên sinh gật đầu nói: “Điểm này Vô Tướng Ma Tông ta có nghĩ tới, có điều Lý Phi Liêm không đáp ứng.
Nhánh của hắn không chính không ma không tà, cơ bản là hành động tùy tâm. Phụ thân hắn cũng là nhân kiệt thế hệ trước, có bằng hữu trong cả ba giới Đạo Phật Ma, rất được hoan nghênh. Đáng tiếc hắn chết sớm, nếu không cũng là người phong lưu.
Phụ thân Lý Phi Liêm có ơn với tông chủ, nếu Lý Phi Liêm không muốn, tông chủ đương nhiên không ép buộc hắn.
Nói thật ra Lý Phi Liêm này cũng là người đáng thương, nhánh của hắn không ai là người kém cỏi. Phụ thân Lý Phi Liêm càng như vậy, xứng với tám chữ tuấn tú lãng tử, khí khái vô song, cũng khá giống bằng hữu Lã Phụng Tiên của ngươi. Có điều hắn là người tương đối phong lưu, lưu lại không ít nợ phong lưu trên giang hồ.
So với phụ thân của Lý Phi Liêm, phụ thân của hắn lại cực kỳ bình thường, thậm chí không phải người trong giang hồ, chỉ là một cô gái nông thôn tướng mạo bình thường tới cực hạn mà thôi.
Thế nhưng chính cô gái nông thôn này lại khiến phụ thân Lý Phi Liêm hồi tâm chuyển ý, không phong lưu nữa mà còn sinh ra Lý Phi Liêm. Lúc đó chuyện này khiến không ít người mở rộng tầm mắt.
Dung mạo Lý Phi Liêm giống với mẫu thân hắn, nếu giống với phụ thân hắn chắc đã chẳng kém vị bằng hữu Lý Phi Liêm của ngươi bao nhiêu.
Nhánh của hắn hầu như không có ai xấu xí, mỗi người đều anh tuấn lãng tử. Lý Phi Liêm mặc dù không xấu nhưng lại quá bình thường, không hề giống với tổ tiên.
Vốn dĩ bối cảnh của Lý Phi Liêm có thể giúp hắn thuận buồm xuôi gió, nhung khi phụ thân hắn chêt, Sở Hưu hắn còn chưa tới mười tuổi, mẫu thân hắn lại tự vãn theo phụ thân. Cho nên hơn hai mươi năm gần đây hắn phải tự lực cánh sinh, mãi tới lúc không chịu nổi mới tới nhờ Vô Tướng Ma Tông ta giúp đỡ.
Ta còn nhớ Lý Phi Liêm này khi còn bé tính cách rất hoạt bát, giống với phụ thân hắn. Kết quả giờ ngươi cũng thấy rồi đó, trầm mặc ít nói, tích chữ như vàng. Không phải hắn không nói được mà là căn bản không biết nói năng.
Khi phụ thân hắn chưa chết mặc dù đã giao hết truyền thừa cho hắn, thế nhưng hắn sợ có người ngấp nghé truyền thừa nhánh của mình, bèn đơn thương độc mã chạy vào trong Thập Vạn Đại Sơ, tới tổ địa của mình tu luyện. mặc dù nói là tổ địa nhưng thật ra nó là một khu mộ có trận pháp bảo hộ, không khác gì cả ngày làm bạn với người chết.
Mãi tới năm hai mươi tuổi, bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có năng lực tự vệ hắn mới xuất quan. Có điều lúc đó Lý Phi Liêm thậm chí quên cách nói năng.”