-
Chương 576-580
Chương 576 Chấn động
Tên hạng tư trên Long Hổ Bảng xuất quỷ nhập thần, có điều Phương Thất Thiếu thường xuyên chạy qua chạy lại trên giang hồ, hắn cũng từng gặp tên này. Có điều đối phương cự tuyệt!
Võ đạo của tên kia chuyên để giết người, phi đao xuất thủ là phải thấy máu, phải phân sinh tử, cực đoan tới cực hạn. Phương Thất Thiếu tìm người luận bàn võ đạo chứ không phải liều mạng, cho nên lần đó hắn cũng không ra tay với đối phương.
Về phần Sở Hưu, mặc dù lúc trước khi Sở Hưu còn Ngũ Khí Triều Nguyên, Phương Thất Thiếu đã từng động thủ với Sở Hưu, nhưng lúc đó trạng thái của Sở Hưu không phải đỉnh phong. Còn giờ tuy Sở Hưu đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng hai bên coi như thân quen, Phương Thất Thiếu cũng ngại mở miệng khiêu chiến. Dù sao thứ hạng của hắn cao hơn Sở Hưu.
Còn lần này Doanh Bạch Lộc lại khiến Phương Thất Thiếu hứng thú.
Trước đó Diệp Thiên Tà rất ít khi xuất thủ, hơn nữa Phương Thất Thiếu cũng chưa từng gặp hắn. Nhưng Phương Thất Thiếu lại tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Sở Hưu và Tông Huyền, cũng coi như lý giải thực lực Sở Hưu. Giờ Doanh Bạch Lộc không ngờ lại đánh ngang tay với Sở Hưu, đủ thấy thực lực Doanh Bạch Lộc mạnh tới cỡ nào.
Hơn nữa Phương Thất Thiếu biết nội tình của Thương Thủy Doanh thị, e là Doanh Bạch Lộc còn nhiều tuyệt kỹ ẩn giấu chưa lấy ra dùng.
Nhìn Phương Thất Thiếu nóng lòng muốn thử, Doanh Bạch Lộc nhíu mày một cái nói: “Phương Thất Thiếu, giờ không phải lúc động thủ, nếu ngươi có hứng thú với thanh Phương thiên họa kích kia thì hai ta so tay một chút cũng được. Nhưng nếu ngươi không có lòng tranh đoạt Phương thiên họa kích, vậy cần gì lãng phí thời gian ở đây? Ta nhớ ngươi đâu phải kẻ hiếu chiến?”
Phương Thất Thiếu khoát tay áo nói: “Ngươi nói sai rồi, ta không phải không hiếu chiến, chỉ là phần lớn mọi người đều khiến ta không hứng thú mà thôi.
Ta nói này Doanh Bạch Lộc, ngươi vớii ta quen biết đã lâu. Sao ngươi chịu đánh với Sở Hưu mà không chịu đánh với ta? Không thể nhất bên trọng nhất bên khinh thế được!”
Ngay lúc Phương Thất Thiếu dây dưa không ngừng với Doanh Bạch Lộc, Sở Hưu đã khôi phục chút chân khí trong hành lang, mang theo đầu của Kiều Liên Đông xuất hiện trong đại điện.
Mọi người ở đây chứng kiến bóng dáng Sở Hưu không khỏi kinh ngạc ồ lên một tiếng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Những người khác trước đó còn không chú ý tới Sở Hưu, lúc này cũng bị tiếng kêu kinh ngạc đó thu hút nhìn sang. Sau khi chứng kiến thứ Sở Hưu mang trong tay, ai nấy lại hít một hơi lạnh.
Không ngờ Kiều Liên Đông lại đã chết! Đường đường một vị tông sư võ đạo,
mà còn chết dưới tay một võ giả tiểu bối như Sở Hưu!
Dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết tông sư võ đạo, trong lịch sử chuyện này cũng từng phát sinh, hơn nữa còn không ít. Cho dù trong thế hệ giang hồ này, Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh cũng từng làm chuyện như vậy. Hơn nữa mặc dù đám người Tông Huyền không có chiến tích nhưng mọi người đều tin tưởng năm hạng đầu Long Hổ Bảng đều có tư cách giao chiến với tông sư võ đạo, chỉ có điều bọn họ không có chiến tích lưu truyền mà thôi.
Nhưng trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay Sở Hưu mang theo đầu Kiều Liên Đông xuất hiện tại đây, khiến mọi người vô cùng chấn động.
Đối với những võ giả trên giang hồ, tông sư võ đạo là những người hết sức đặc thù. Sau khi ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan sẽ lập tức trở thành tông sư được người người kính ngưỡng, thậm chí có tư cách khai tông lập phái, trở thành cường giả chân chính trên giang hồ.
Nhưng chính một vị tông sư võ đạo như vậy, hôm nay lại bị một tiểu bối như Sở Hưu chém đứt đầu, chẳng trách bọn họ kinh hãi.
Doanh Bạch Lộc nhìn Sở Hưu một hồi, trong lòng cũng vô cùng chấn động. Rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào?
Với thực lực của Doanh Bạch Lộc, bảo hắn đối mặt với tông sư võ đạo, cho dù liều mạnh tranh đấu Doanh Bạch Lộc cũng không dám nói mình có thể chiến thắng trăm phần trăm.
Kể cả vận dụng những thủ đoạn cấm kỵ của Thương Thủy Doanh thị, Doanh Bạch Lộc cùng lắm chỉ nắm chắc thêm vài phần, vẫn không thể chắc chắn mình sẽ thắng lợi.
Nhìn Phương Thất Thiếu vẻ mặt khiếp sợ, Doanh Bạch Lộc thản nhiên nói: “Ngươi muốn tìm người giao thủ thì tìm tên Sở Hưu kia kìa chứ đừng tìm ta. Tên kia còn hung ác mãnh liệt hơn ta nhiều. Vừa rồi giao thủ với ta, hắn còn chưa vận dụng toàn lực.”
Phương Thất Thiếu dừng lại một chút, vẻ mặt khiếp sợ lại hóa thành bộ dáng cười cợt, hắn cười hắc hắc nói: “Đúng là Sở Hưu chưa vận dụng toàn lực nhưng ngươi cũng đâu có dùng toàn lực?
Tông chủ Kiếm Vương Thành ta từng nói, trong Cửu Đại Thế Gia, Thương Thủy Doanh thị ngươi là gia tộc ẩn tàng sâu nhất.
Bao năm qua đi, đại đa số thời điểm Thương Thủy Doanh thị vẫn luôn đứng hạng đầu. Cho dù thi thoảng bị người ta vượt qua, Thương Thủy Doanh thị các ngươi cũng chẳng gấp gáp gì, nói không biết chừng lúc nào đó sẽ vượt trở lại.
Nhưng trên thực tế đó là Thương Thủy Doanh thị các ngươi chỉ đang cố ý giấu tài mà thôi. Nếu Thương Thủy Doanh thị các ngươi thể hiện thực lực chân chính, vậy những thế gia khác chỉ có thể cảm thấy tuyệt vọng.
Phong cách của ngươi cũng hệt như cách làm của Doanh thị. Có thực lực thì cứ bộc lộ ra, giấu sâu vậy làm gì?”
Ngay lúc Phương Thất Thiếu còn đang lảm nhảm với Doanh Bạch Lộc, đám người bên Đổng Tề Khôn lại đã phân ra thắng bại.
Lực lượng Huyền Cửu U mượn từ ấn ký Lã Ôn Hầu đã tiêu hao sạch sẽ, ấn ký cũng tiêu tán theo. Hắn không còn lực lượng giao thủ với hai vị cao thủ tông sư võ đạo, trực tiếp bị hai người liên thủ đánh tan khí tức trên người.
Có điều lúc này trong vùng đất trấn áp, đám người Huyền Cửu U lại như bất tử. Khí tức trên người hắn mặc dù bị đánh tan nhưng thân thể lại ngưng tụ dần. Chỉ có điều thân thể sau đó lại nhỏ hơn lúc trước một chút, có vẻ cũng yếu hơn một chút.
Huyền Cửu U nôn nóng nói: “Kế hoạch có sai lầm rồi, đánh không lại, làm sao giờ?”
Thủy Vô Tướng không nói gì, ngay lúc Huyền Cửu U định lên tiếng, một phân thân của Thủy Vô Tướng lại hiện lên từ mặt đất. Thứ hắn mang theo chính là thi thể không đầu của Kiều Liên Đông.
Thủy Vô Tướng trầm giọng nói: “Còn làm sao nữa? Hôm nay chỉ có thể dùng sức mạnh cưỡng ép phục sinh Ôn Hầu đại nhân. Bất kể có thân thể thích hợp hay không, bất kể lực lượng khí huyết có đủ hay không, dù sao chúng ta cũng chỉ còn cách đánh cược một lần. Nếu không để đám cường giả bên ngoài kia tới, đặc biệt là đám lỗ mũi trâu Đạo môn với lũ lừa trọc Phật môn kia, nếu chúng xuất thủ, chúng ta thậm chí không còn cả chân linh nữa!
Thi Cửu Linh! Ngươi đi khởi động trận pháp, tinh luyện khí huyết trong cơ thể tên này ra, thêm vào khí huyết tích lũy lúc trước, đặt hết trong trận pháp trung tâm. Ta và Huyền Cửu U đi kéo dài thời gian!”
Dứt lời, Thủy Vô Tướng cùng Huyền Cửu U trực tiếp xông tới ngăn cản Đổng Tề Khôn cùng Hứa Đình Nhất. Có điều hai người bọn họ giờ không có tu vi tông sư võ đạo, trực tiếp bị đánh nát. Khi thân hình cả hai ngưng tụ lại lần nữa, thực lực thậm chí đã không bằng Thiên Nhân Hợp Nhất.
Có điều hai người bọn họ kéo dài thời gian như vậy đã đủ, bởi Thủy Vô Tướng đã bố trí sẵn trận pháp từ trước.
Đây là nơi phong ấn Lã Ôn Hầu, không có bất cứ vật liệu gì. Nhưng trong thời gian vạn năm vừa qua, Thủy Vô Tướng chậm rãi tháo bỏ trận pháp trấn áp bọn họ, chuyển hết vật liệu tới đây, bày trận pháp phục sinh Lã Ôn Hầu.
Chỉ có điều lúc này mặc dù trận pháp đã được bố trí xong nhưng kế hoạch lại xuất hiện sai lầm, có thể phục sinh Lã Ôn Hầu hay không, giờ không ai dám cam đoan.
Thi Cửu Linh vung tay, chỉ trong chớp mắt thi thể Kiều Liên Đông đã hóa thành thây khô, biến thành từng viên huyết châu đặt vào trận pháp trên quan tài.
Thi Cửu Linh lại ném ra một đống huyết châu, hai tay khô héo lập tức kết ấn,
ấn xuống bên dưới một cái. Lập tức ma khí ngập trời, từng tiếng quỷ khóc ma tru vang vọng khắp đại điện!
Chương 577 Khí vận gia thân 1
Thi Cửu Linh dẫn phất trận pháp, toàn bộ gian đại điện lập tức bị ma khí che lấp, trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Đổng Tề Khôn cùng Hứa Đình Nhất lập tức biến sắc, thân hình không nhịn được lui lại phía sau.
Dù sao đây là Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, ngẫm lại cũng biết Huyền Cửu U chỉ mượn một luồng khí tức Lã Ôn Hầu lưu lại đã áp đảo bọn họ như vậy. Nếu Lã Ôn Hầu chân chính tới sẽ kinh khủng tới mức nào?
Lúc này trong quan tài trấn áp Lã Ôn Hầu, một luồng ma khí từ trong phun ra, ma khí trong quan tài như đang sôi trào, tỏa ra không ngừng nghỉ.
Cùng lúc đó, huyết châu không ngừng tràn vào trận pháp trung ương, khiến cho ma khí càng thêm mãnh liệt.
Ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm đính trên quan tài cũng rung chuyển kịch liệt, có vẻ đã không ép nổi quan tài kia. Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm toàn bộ vỡ nát!
Quan tài mở ra, trong làn sương đen nồng đậm không có ma thần bước ra như mọi người tưởng tượng, ngược lại trong đó nổi lên một quan tài nhỏ hơn một chút.
Nói chính xác hơn, nơi đó không phải quan tài mà là hình người được đúc bằng đồng xanh.
Người kia thân hình ngôi ngô, thân mặc chiến giáp nhưng lại không có đầu. Tựa như có người đặt thi thể không đầu trong nước đồng đúc thành.
Hơn nữa trên hình người kia phủ kín phù văn chi chít, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện nửa bên trái khắc phù chú Đạo gia còn nửa bên phải khắc phạn văn Phật tông.
Đạo Phật trước nay vốn không hòa thuận, trong lịch sử số lần Đạo Phật liên thủ ít càng thêm ít. Mấy ngàn năm gần đây lần duy nhất hai giới Đạo Phật liên thủ là khi đối mặt với Côn Luân Ma Giáo. Còn Lã Ôn Hầu không ngờ lại khiến hai giới Đạo Phật liên thủ trấn áp, không thể không nói bất luận Lã Ôn Hầu là chính hay là tà, hắn đều làm tới mức cực hạn.
Khí huyết mà Thi Cửu Linh ngưng luyện thành không ngừng được Lã Ôn Hầu thu nạp vào thân thể, dần dần một thân ảnh hiện lên, tuy mông lung nhưng khí thế lại vô cùng cường đại, thậm chí khiến tông sư võ đạo như Đổng Tề Khôn cũng không nhịn được sinh ra cảm giác muốn quỳ lay.
“Rút lui!”
Đổng Tề Khôn quát lên một tiếng chói tai, trực tiếp dẫn người của Đổng gia lui lại phía sau.
Tới giờ phút này, cảm nhận được khí tức kinh khủng kia, lý trí mới triệt để chiến thắng tham lam.
Những thứ Lã Ôn Hầu lưu lại quả thật vô cùng quý giá, có điều thứ có quý giá đến đâu cũng phải có mạng mới hưởng thụ được.
Có điều ngay lúc này, thân ảnh Lã Ôn Hầu lại đột nhiên tỏa ra vô số sợi tơ ma khí cuốn về phía mọi người, khí thế vô cùng hùng hồn, khiến đám người đồng loạt biến sắc.
Đám người Đổng Tề Khôn lao nhao ra tay ngăn cản sợi tơ, bên phía mấy người Sở Hưu cũng vậy.
Hơn nữa Sở Hưu cũng phát hiện, những sợi tơ này chủ yếu nhắm vào hai vị tông sư võ đạo Đổng Tề Khôn cùng Hứa Đình Nhất, còn những võ giả trẻ tuổi như Sở Hưu, những người hơi yếu một chút hoặc những võ giả lớn tuổi ngược lại không trở thành mục tiêu.
Bản thân Sở Hưu tiêu hao không nhỏ những vẫn trực tiếp chém tan vài sợi tơ ma khí. Lực lượng những những sợi tơ này không nhỏ, may mà lúc trước trong hành lang Sở Hưu đã khôi phục một chút lực lượng, bằng không rất có thể y không ngăn cản nổi.
Hơn nữa lúc này những huyêt châu bên dưới quan tài cũng theo đó nhanh chóng giảm bớt, khiến đám người Thi Cửu Linh biến sắc, quát khẽ: “Hỏng rồi! Lực lượng khí huyết không đủ dùng!”
Trước đó theo tính toán của đám người Thủy Vô Tướng, thật ra chỉ cần xử lý ba tông sư võ đạo này, lực lượng khí huyết hoàn toàn đầy đủ, giết thêm những người khác thực chất chỉ để an toàn.
Giờ ba tông sư võ đạo mới chết một, lực lượng khí huyết đương nhiên không đủ, nhưng trước mắt lực lượng bọn họ chỉ có thế, đi đâu giết người đây?
Cho nên bên này Thủy Vô Tướng trực tiếp cắn răng nói: “Chư vị, hiến tế chân linh bản thân thôi. Nếu không Ôn Hầu đại nhân không cách nào phục sinh, chúng ta cũng không ai sống nổi!”
Thi Cửu Linh cùng Huyền Cửu U liếc mắt nhìn nhau, đều đứng vào trong trận pháp, ngọn lửa màu xám bùng lên, càng ngày càng mãnh liệt. Cùng lúc, sợi tơ ma khí từ người Lã Ôn Hầu cũng càng lúc càng nhiều.
Lần này ngay cả Đổng Tề Khôn và Hứa Đình Nhất đều không chịu nổi.
Bọn họ là tông sư võ đạo, cũng là người chịu áp lực lớn nhất.
Hai người khẽ cắn răng, trực tiếp bộc phát toàn bộ lực lượng chém tan những sợi tơ trước mắt, thân hình trực tiếp trốn ra phía ngoài.
Đổng Tề Khôn còn muốn cứu những đệ tử Đổng gia, có điều thấy mọi chuyện càng lúc càng không ổn, Đổng Tề Khôn cũng không dám lưu lại đây thêm.
Mà theo Đổng Tề Khôn cùng Hứa Đình Nhất bỏ trốn, những sợi tơ ma khí đã càng lúc càng dày đặc, ngay cả đám người Sở Hưu cũng dần dần không ngăn nổi.
Lúc này sắc mặt Sở Hưu hơi đổi, cảnh tượng này vượt ngoài tưởng tượng của y. Lã Ôn Hầu đã bị trấn áp lâu như vậy sao vân còn thực lực mạnh mẽ nhường này? Trong cốt truyện gốc rốt cuộc Lã Phụng Tiên làm sao nhận được truyền thừa?
Thấy mọi chuyện có vẻ không đúng, Sở Hưu đang muốn bảo Lã Phụng Tiên tạm thời rút lui, vài sợi tơ ma khí lại đột nhiên quấy lấy người Lã Phụng Tiên, cưỡng ép kéo hắn vào trong quan tài!
Lực lượng của mấy sợi tơ ma khí mà Lã Ôn Hầu thả ra đều không sai biệt lắm. Có điều đối tượng chiếu cố trọng điểm là năm người Sở Hưu, Phương Thất Thiếu, Doanh Bạch Lộc, Nhan Phi Yên và Lã Phụng Tiên.
Trong năm người này chỉ có thực lực Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên yếu nhất, nhưng Nhan Phi Yên là nữ tử, Lã Ôn Hầu cho dù có muốn phục sinh cũng sẽ chọn những người khác chứ không chọn Nhan Phi Yên. Cho nên áp lực Nhan Phi Yên phải đối chọi là yếu nhất.
Nhưng thực lực Lã Phụng Tiên yếu hơn cả ba người Sở Hưu một quãng, cho nên ba người Sở Hưu không việc gì mà Lã Phụng Tiên lại bị kéo vào trong quan tài.
Sở Hưu biến sắc, muốn chém đứt sợi tơ ma khí kia nhưng lại vô dụng.
Sở Hưu nhanh chóng đổi lại võ công Phật môn, thậm chí sử dụng cả Hoán Nhật Đại Pháp, đáng tiếc vẫn vô dụng.
Bên kia ba người Thủy Vô Tướng lại lộ ra ý mừng.
Trước đó bọn họ đã cho rằng Lã Phụng Tiên này thích hợp nhất để làm thân thể cho Ôn Hầu đại nhân, giờ xem ra quả nhiên là vậy. Ôn Hầu đại nhân lựa chọn giống hệt bọn họ.
Thân thể Lã Phụng Tiên bị giam cầm trong quan tài, thân hình đúc bằng đồng thau của Lã Ôn Hầu kề sát bên cạnh hắn, ánh sáng lấp lóe trong sương mù mông lung, thần hình mơ hồ cũng dung nhập vào cơ thể Lã Phụng Tiên, khiến hắn gào thét đau đớn.
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Lã Phụng Tiên sẽ bị Lã Ôn Hầu đoạt xá triệt để, trên người Lã Phụng Tiên lại tỏa ra ánh sáng lờ mờ, nguồn sáng là khối ngọc nhỏ hắn đeo trước ngực.
Ánh sáng đó vô cùng ảm đạm, có điều chỉ chút ánh sáng lờ mờ đó thôi lại ngăn cản không cho chân linh của Lã Ôn Hầu tiến vào cơ thể Lã Phụng Tiên. Còn chân linh Lã Ôn Hầu muốn rời khỏi cơ thể Lã Phụng Tiên, ánh sáng yếu ớt kia không ngờ cũng ngăn cản.
Chương 578 Khí vận gia thân 2
Cứ như ra không ra được, vào không vào được, thân thể ba người Thủy Vô Tướng đã xuất hiện biến hóa.
Thân thể Huyền Cửu U cùng Thủy Vô Tướng càng ngày càng ảm đạm, sương đen tiêu tán, nước đen bốc hơi.
Thi Cửu Linh cũng chẳng khá hơn chút nào, quanh bộ xương của hắn đã xuất hiện vết rạn, rõ ràng là không kiên trì được thêm bao lâu nữa.
Hơn nữa phù văn trên cung điện cũng bắt đầu lấp lóe, rõ ràng phong án đã sắp bị phá hủy hoàn toàn.
Đúng lúc này, ngoài hành lang có một bộ xương khô toàn thân bốc lửa chạy tới, chính là Viêm Xích Tiêu.
Phong ấn đã buông lỏng, sợi xịch cuối cùng giam cầm Viêm Xích Tiêu cũng theo đó đứt gãy.
Thủy Vô Tướng hét lớn: “Mau tới giúp chúng ta!”
Viêm Xích Tiêu không nói hai lời, lập tức tiến vào trong trận pháp, thiêu đốt chân linh bản thân giúp Lã Ôn Hầu đối kháng với ánh sáng yếu ớt trên khối ngọc.
Nhưng không biết khối ngọc kia là gì, cho dù có Viêm Xích Tiêu gia nhập nó vẫn giam cầm chặt chẽ chân linh của Lã Ôn Hầu. Tới thời khắc cuối cùng, chân linh Lã Ôn Hầu rốt cuộc không kiên trì nổi, ầm ầm sụp đổ!
“Không!”
Đám người Thủy Vô Tướng gầm lên một tiếng, âm thanh lộ ra bi thương phẫn nộ và không cam lòng..
Trước đó chân linh Lã Ôn Hầu bị phong ấn trong hình người bằng đồng xanh kia. Thứ này đương nhiên để giam cầm Lã Ôn Hầu, nhưng dưới sự thao túng của Thủy Vô Tướng, hắn chuyển Trân Linh Tỏa Hồn Chú thành Uẩn Linh Tỏa Hồn Chú, khiến trận pháp này ngược lại có công hiệu bảo hộ chân linh.
Cho nên Lã Ôn Hầu chỉ có duy nhất một cơ hội, một khi chân linh thoát khỏi trói buộc nhưng lại không thể đoạt xá trùng sinh, như vậy sẽ tan nát như hiện tại.
Bọn họ mưu tính suốt bao năm tháng, chờ mãi có người tiến vào. Mặc dù quá trình khá sóng gió nhưng vẫn tính là thuận lợi. Kết quả không ai ngờ nổi cuối cùng họ lại thua trên một thứ không hiểu nổi như vậy!
Có điều chuyện kế tiếp lại vượt ngoài dự đoán bọn họ.
Chân linh Lã Ôn Hầu sau khi vỡ vụn không tiêu tán mà được ánh sáng yếu ớt của khối ngọc kia giam cầm, cuối cùng không ngờ lai dung nhập vào cơ thể Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên ôm đầu, hai mắt nhắm nghiền, lộ vẻ đau đớn.
Có điều khi hắn mở mắt, ánh mắt lại vô cùng kinh người.
Không ai có thể hình dung nổi ánh mắt này, đó là một cảm giác hờ hững bễ nghễ thiên hạ, coi thường hết thảy, phảng phất như thần linh.
Nhưng ánh mắt này chỉ tồn tại một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt mê man của Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên vô thức vẫy tay một cái, thanh Phương thiên họa kích Vô Song vốn còn bài xích Lã Phụng Tiên lúc này lại chủ động bay tới tay Lã Phụng Tiên, lập tức lóe lên vẻ sắc bén kinh người!
Bốn người Thủy Vô Tướng hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ mịt mờ.
Rốt cuộc bọn họ thành công hay không đây?
Chân linh Ôn Hầu đại nhân đúng là đã vỡ vụn, nhưng mảnh vỡ chân linh lại dung nhập vào cơ thể tiểu tử này. Hơn nữa Phương thiên họa kích Vô Song lại chủ động nhận Lã Phụng Tiên làm chủ. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Từ đoạt xá không được trở thành truyền thừa à?
Có điều hiện tại đám người Thủy Vô Tướng đã không kịp suy nghĩ chuyện này, bọn họ đã thiêu đốt chân linh, bản thân chỉ còn lại một hơi thở.
Cho nên đám người Thủy Vô Tướng lập tức xuất thủ, tùy ý chọn bốn võ giả thực lực yếu kém bổ tới, chiếm cứ cơ thể bọn hắn, đoạt xá trùng sinh.
Với thực lực bọn họ hiện tại, tìm kẻ thực lực mạnh rất không thực tế, bọn họ cũng chẳng có thời gian đâu bắt bẻ cao gầy mập ốm thiên phú ra sao, giữ mạng quan trọng hơn.
Phong ấn trấn áp Lã Ôn Hầu đã vỡ vụn, toàn bộ vùng đất phong ấn cũng đã sắp sụp đổ.
Lã Phụng Tiên mê man cầm thần binh Vô Song đi về phía Sở Hưu, có điều Sở Hưu lại lặng lẽ lui về sau một bước, khí thế cũng ngưng tụ tới cực hạn.
Chuyện này không thể trách Sở Hưu quá khẩn trương được, thực tế thấy Lã Phụng Tiên vừa hành động, mọi người xung quanh cũng vô thức lui về phía sau.
Mặc dù bọn họ trơ mắt nhìn chân linh Lã Ôn Hầu vỡ vụn, có điều tới cấp bậc như Lã Ôn Hầu có quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh, có trời mới biết rốt cuộc Lã Phụng Tiên có bị đoạt xá hay không.
Lúc này Lã Phụng Tiên cũng phản ứng lại, hắn cười khổ một tiếng nói: “Sở huynh, ta không sao. Chân linh Lã Ôn Hầu đã hoàn toàn vỡ vụn.”
Sở Hưu lặng lẽ dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn một lần, phát hiện không có điểm dị thường mới nói: “Ngươi nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu rồi?”
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Có thể nói như vậy, có điều ta đoán có lẽ chính Lã Ôn Hầu cũng chẳng muốn đưa truyền thừa cho ta.
Hơn nữa ta còn nhận được một số trí nhớ mơ hồ, có điều những ký ức này ta không thể nào nhớ ra nổi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh thậm chí cả Phương Thất Thiếu cùng Doanh Bạch Lộc đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Lã Phụng Tiên, đây rõ ràng là đại cơ duyên!
Đây là truyền thừa của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, hơn nữa giờ thần binh Vô Song của Lã Ôn Hầu còn tới tay Lã Phụng Tiên. Có thể nói lần này tất cả chỗ tốt đều thuộc về Lã Phụng Tiên, cho dù Phương Thất Thiếu và Doanh Bạch Lộc cũng thấy ghen tị với vận may của Lã Phụng Tiên.
Thật ra lần này trong số những người tiến vào nơi phong ấn Lã Ôn Hầu, không tính ba tông sư võ đạo Đổng Tề Khôn, Lã Phụng Tiên căn bản không có gì bắt mắt.
Người bắt mắt nhất thực ra là Sở Hưu giết chết tông sư võ đạo, cùng với Doanh Bạch Lộc bộc lộ tu vi vô song.
Kết quả hai vị này đều không mò được truyền thừa, tất cả mọi thứ đều được Lã Phụng Tiên cầm trong tay. Không thể không nói, có đôi khi vận may còn quan trọng hơn thực lực.
Sở Hưu nghi hoặc chỉ vào khối ngọc trước ngực Lã Phụng Tiên nói: “Đây là cái gì vậy?”
Tất cả mọi người đều nhìn ra nếu không có khối ngọc này chắc chắn Lã Phụng Tiên đã bị Lã Ôn Hầu đoạt xá, chính nhờ khối ngọc này Lã Phụng Tiên mới xoay chuyển được càn khôn.
Lã Phụng Tiên lấy khối ngọc ra, có điều lúc này trên khối ngọc đã có một vết rạn.
Vuốt ve vết rạn trên khối ngọc, sắc mặt Lã Phụng Tiên hơi đau lòng nói: “Đây là khối ngọc mẹ ta xin trên miếu nhỏ trên núi, cho ta từ khi ta còn nhỏ được cao tăng khai quang.
Lúc ta nhỏ rất hay đau ốm, mẹ ta liền đeo cho ta khối ngọc này, nói có thể bảo hộ cho ta cả đời bình an.”
Sở Hưu thoáng im lặng, Lã Phụng Tiên tuy trời sinh thần lực nhưng hắn lại chưa từng tu luyện công pháp luyện thể nhưng lực lượng lại chẳng hề kém gì võ giả tu luyện công pháp luyện thể. Thế nhưng lúc nhỏ hắn lại là đứa trẻ ốm yếu bệnh tật?
Có điều Sở Hưu càng nghi hoặc về lai lịch khối ngọc này, hắn lấy làm lạ nói: “Lã huynh, lúc trước vị cao tăng nào đưa khối ngọc này cho ngươi? Ngươi không nghĩ thứ bình thường lại ngăn cản được chân linh Lã Ôn Hầu đấy chứ?”
Lã Phụng Tiên là người có đại khí vận, chuyện này Sở Hưu đã biết từ trước cho nên y lại càng lấy làm lạ về vị cho Lã Phụng Tiên khối ngọc kia. Hẳn là cao tăng ẩn thế gì đó, chí ít cũng phải tới cấp bậc của Đàm Uyên đại sư.
Chương 579 Tính toán của Đổng Tề Khôn
Có điều Lã Phụng Tiên lại lắc đầu cười khổ: “Vị ‘cao tăng’ kia trong mắt người thường là cao tăng nhưng thực tế hắn không biết võ công.
Lần trước ta về Bắc Yên thăm người thân còn muốn gặp lại vị đại sư đó, thế nhưng ngôi miếu kia đã bị bỏ hoang.
Ta hỏi dân chúng xung quanh, bọn họ đều nói vị đại sư kia tuổi cao sức yếu, các tiểu sa di được thu nhận cũng ghét bỏ ngôi miếu quá ít khách hành hương, không chịu được nghèo đói, tìm tới chùa miếu lớn nương tựa. Vị đại sư kia không duy trì được bao lâu, đã bệnh chết nhiều năm.”
Sở Hưu im lặng không nói, đã không còn người, có lẽ cũng chẳng tra ra điều gì.
Có điều hiển nhiên khối ngọc này là một bảo vật, không dám nói bảo đảm được Lã Phụng Tiên cả đời bình an nhưng chí ít bảo vệ bình an cho hắn trong nhất thời vẫn không vấn đề, cũng giống như hiện tại.
Nhìn đại điện lung lay sắp đổ, Sở Hưu lắc đầu nói: “Lã huynh, đi thôi, nơi này sắp sập rồi.”
Lã Phụng Tiên gật đầu, những người khác ngược lại còn muốn lục lọi tại đây xem có bảo vật gì không, có điều thấy nơi này đã không kiên trì được bao lâu, ai nấy đành cắn môi, quay người ra ngoài.
Còn lúc này ở bên ngoài, Đổng Tề Khôn cùng Hoán Nhật Đại Pháp sắc mặt khá khó coi. Bị ép ra như vậy coi như chuyến này bọn họ uổng công.
Lúc này lão tổ Đổng gia cũng dẫn theo những người khác trong Đổng gia tới đây, tư thái phòng ngự cẩn thận.
Khai Sơn Tế bọn họ phát hiện một ngôi mộ khổng lồ như vậy, nhưng không phải toàn bộ võ giả Đổng gia vào trong, có một phần người trở lại trong Đổng gia mật báo.
Như loại di tích này, Đổng gia bình thường sẽ lưu lại một nửa số người bên ngoài tiếp ứng, đề phòng xuất hiện biến cố gì khiến tất cả mọi người bị hốt gọn.
Lão tổ Đổng gia dẫn người đến chính là để tiếp ứng bên ngoài.
Lúc này sắc mặt lão tổ Đổng gia đã khá khó coi, hắn hừ lạnh nói: “Tề Khôn, bao nhiêu đệ tử Đổng gia ta đều đang ở đó. Ngươi thân là gia chủ lại vứt bỏ nhiều đệ tử như vậy một mình bỏ trốn, đây là việc làm của gia chủ hay sao?”
Đổng Tề Khôn sắc mặt ửng đỏ, lúc đó quả thật hắn không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ thấy giữ mạng mới là quan trọng, có điều giờ bị lão tổ Đổng gia chỉ thẳng ra ngay trước mặt mọi người như vậy vẫn khiến Đổng Tề Khôn mất hết thể diện.
Đổng Tề Khôn không nhịn được phân bua: “Lão tổ, không phải ta không muốn cứu đệ tử trong gia tộc. Cục diện lúc đó ngươi không thấy đấy thôi, đó là chân linh của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, một khi phát uy đừng nói
tông sư võ đạo, có lẽ ngay cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng chẳng gánh nổi.
Ta chạy trước còn giữ lại được một phần lực lượng, nếu ta không chạy e rằng ngay cả ta cũng phải nằm lại tại đó!”
Phương thức che giấu sự hèn nhát của mình tốt nhất, chính là khoa trương sự lợi hại của kẻ địch. Giờ Đổng Tề Khôn đang làm đúng như vậy.
Thật ra lúc trước Đổng Tề Khôn không phải không cản nổi, nhưng hắn thật sự bị hù dọa, vô thức lựa chọn bỏ trốn.
Có điều lão tổ Đổng gia cũng là kẻ mèo già hóa cáo, liếc mắt là thấy suy nghĩ của Đổng Tề Khôn, hắn không khỏi hừ lạnh nói: “Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng không đỡ nổi? Ngươi từng giao thủ với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần à? Sao ta không biết?”
Ngay lúc Đổng Tề Khôn còn định nói gì đó, lại thấy có không ít võ giả từ trong ngôi mộ trốn ra, trong đó có không ít người của Đổng gia. Chuyện này khiến Đổng Tề Khôn lập tức thở phào một hơi.
Hắn vội vàng gọi một võ giả lại hỏi: “Tình hình bên trong ra sao?”
Võ giả Đổng gia kia thở hổn hển, lập tức thuật lại mọi chuyện xảy ra ở bên trong. Có điều sau khi nghe xong lão tổ Đổng gia lại giận tới mức mặt mũi đỏ rực.
“Rác rưởi! Đổng Tề Khôn, ngươi làm gia chủ như thế đấy à? Gặp chút nguy cơ ngươi đã lập tức đào tẩu, không dưng tặng không cơ duyên cho kẻ khác!”
Trong mắt lão tổ Đổng gia, nếu Đổng Tề Khôn không ra ngoài vậy không lý do gì một tên tiểu bối lại nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu mà một tông sư võ đạo như Đổng Tề Khôn lại không.
Đổng Tề Khôn gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn cúi đầu trầm giọng nói: “Lão tổ bớt giận, sự tình không phải không thể cứu vãn.
Lão tổ đừng quên đây là Khai Sơn Tế của Đổng gia, những thứ tìm tới là của Đổng gia ta, truyền thừa Ôn Hầu cùng thần binh Vô Song Kích kia đều như vậy!”
Nghe Đổng Tề Khôn nói xong, những võ giả Đổng gia xung quanh cùng lão tổ Đổng gia lập tức minh bạch hắn có ý gì. Đổng Tề Khôn này định không để ý tới quy củ, âm mưu cướp đoạt truyền thừa của Lã Phụng Tiên!
Theo lý mà nói, quy củ của Khai Sơn Tế là ai nhận được thứ gì, chỉ cần mang đi được đều có thể mang đi. Nếu vật phát hiện còn phải giao ra, vậy còn ai tới tham gia Khai Sơn Tế? Tự các ngươi đi mà chơi.
Cho nên giờ hành động của Đổng Tề Khôn rõ ràng là không để ý tới quy củ.
Hứa Đình Nhất bên cạnh không nói một lời, hắn là người ngoài, giờ Đổng gia nhiều người như vậy chắc chắn hắn không kiếm được lợi lộc gì, cho nên chỉ cần yên ổn làm một người đứng xem là được.
Lúc này lão tổ Đổng gia lại cau mày: “Nhưng quy củ của Khai Sơn Tế...”
Đổng Tề Khôn cười lạnh nói: “Lão tổ, quy củ là chết nhưng người là sống!
Đây là công pháp của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu cùng thần binh cửu chuyển Vô Song. Vì những thứ này có bỏ qua quy củ một lần cũng rất đáng. Cho dù bị bêu danh cũng vẫn đáng giá!”
Lão tổ Đổng gia luôn tuân thủ lề thói cũ, vẫn cần thể diện, khá khá cự chuyện phá hoại quy củ như vậy.
Nhưng Đổng Tề Khôn lại tiếp tục cổ động: “Lão tổ, đây là công pháp truyền thừa của Lã Ôn Hầu đấy! Chưa nói tới thần binh Vô Song, công pháp truyền thừa của Lã Ôn Hầu chắc chắn là từ cửu chuyển trở lên!”
Công pháp cửu chuyển, chỉ bốn chữ này đã lập tức khiến cán cân trong lòng lão tổ Đổng gia nghiêng sang một bên. Bởi vì Đổng gia bọn họ cũng không có công pháp cửu chuyển.
Trên giang hồ công pháp phân thành từ nhất chuyển đến cửu chuyển, thật ra cũng phân làm ba cấp bậc.
Từ nhất chuyển đến tam chuyển là loại bình thường, đại đa số võ giả tán tu cùng các môn phái thế gia nhỏ đều có.
Công pháp tứ chuyển đến lục chuyển đã coi là không tệ, võ giả không có chút cơ duyên khó lòng lấy được.
Còn công pháp thất chuyển đến cửu chuyển thường chỉ những người có cơ duyên thâm hậu cùng các thế lực lớn mới có.
Về phần công pháp tuyệt thế và công pháp chí tôn, ngoại trừ những người có đại cơ duyên đại khí vận ra, chỉ những thế lực cấp bậc cỡ Đại Quang Minh Tự mới có tư cách nắm giữ.
Thực lực Đổng gia bọn họ không tính là yếu nhưng công pháp mạnh nhất trong nội bộ Đổng gia cũng chỉ mới bát chuyển. Mặc dù không yếu nhưng cũng không tính là mạnh.
Nếu có thể lấy được công pháp truyền thừa của Ma Thần - Lã Ôn Hầu, như vậy gia tộc sẽ nhận được công pháp cửu chuyển. Những người như Doanh Bạch Lộc và Phương Thất Thiếu có thể không quan tâm, vì họ có thể lựa chọn không chỉ một loại công pháp cửu chuyển.
Nhưng đối với Đổng gia, cho dù hiện tại bọn họ từ bỏ công pháp nhà mình đổi sang tu luyện công pháp của Lã Ôn Hầu cũng đáng giá.
Chương 580 Không nể mặt 1
Đúng như Đổng Tề Khôn đã nói, quy củ là vật chết nhưng người lại là sống. Truyền thừa Lã Ôn Hầu ngay trước mặt, cám đỗ đó quả thật khiến lão tổ Đổng gia động tâm.
Thật ra tuổi tác lão tổ Đổng gia đã không nhỏ, mặc dù vẫn còn tuổi thọ nhưng khí huyết hắn đã tới thời kỳ suy bại. Thời điểm này đừng nói tu luyện công pháp cửu chuyển, cho dù có tu luyện tuyệt thế thần công hắn cũng chẳng thể bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Cho nên lão tổ Đổng gia chỉ một lòng nghĩ cho Đổng gia.
Thế hệ bọn họ, địa vị của Đổng gia trong Cửu Đại Thế Gia chỉ nửa vời, vị trí xấu hổ, lại không người kế tục. Trong đời sau đừng nói tìm được đệ tử ưu tú như Doanh Bạch Lộc, thậm chí không ai có tên trong năm mươi hạng đầu trên Long Hổ Bảng.
Nếu bọn họ nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, vậy thực lực thế hệ kế tiếp của Đổng gia chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh. Một ngày nào đó không khéo có thể đứng lên hạng đầu Cửu Đại Thế Gia, không chừng còn có thể tranh giành với Thương Thủy Doanh thị.
Nghĩ tới đây lão tổ Đổng gia trong lòng nóng bỏng, hắn gật đầu nói: “Vậy thì tốt, làm theo lời ngươi vậy!”
Có điều đúng lúc này một võ giả Đổng gia lại chần chờ nói: “Gia chủ, lão tổ tông, Lã Phụng Tiên kia mặc dù là tán tu nhưng lại không đơn giản.
Hắn cùng Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường tương giao tâm đầu ý hợp, là hảo hữu chí giao. Hơn nữa hắn còn là hảo hữu với Tạ Tiểu Lâu của Thiên Hạ Minh.
Ta nghe nói Lã Phụng Tiên thậm chí còn được Trần Thanh Đế tán thưởng, Trần Thanh Đế từng mời Lã Phụng Tiên gia nhập Thiên Hạ Minh, nhưng Lã Phụng Tiên cự tuyệt.
Chúng ta cướp đoạt cơ duyên của Lã Phụng Tiên như vậy, liệu có rước lấy phiền toái hay không?”
Đổng Tề Khôn cùng lão tổ Đổng gia liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự không biết chuyện này.
Bọn họ là võ giả tiền bối, đương nhiên không quan tâm tới những chuyện của thế hệ trẻ tuổi phát sinh trên giang hồ.
Có điều Đổng Tề Khôn liền lắc đầu cười lạnh nói: “Không sao, nơi này là Tây Sở không phải Quan Trung Hình Đường. Chúng ta lại không động tới Sở Hưu, không phải lo bên Quan Trung Hình Đường.
Bên phía Thiên Hạ Minh kia cũng vậy, nếu Lã Phụng Tiên là người của Thiên Hạ Minh, Đổng gia ta đương nhiên sẽ nể mặt Trần Thanh Đế.
Nhưng Lã Phụng Tiên đâu có quan hệ gì với Thiên Hạ Minh. Hắn chỉ là hảo hữu của đệ tử Trần Thanh Đế mà thôi, không đáng phải nể mặt như vậy.
Mặc dù Trần Thanh Đế bá đạo nhưng hắn cũng phải tuân thủ quy củ, nói đạo lý. Bên Thiên Hạ Minh cũng không cần phải lo.”
Thấy bên gia chủ có nắm chắc, đệ tử Đổng gia kia cũng không nói nhiều.
Dù sao chỉ cần lấy được công pháp. hắn thân là đệ tử Đổng gia cũng có tư cách tu luyện.
Còn lúc này Sở Hưu cùng đám người Lã Phụng Tiên đã chạy ra khỏi ngôi mộ khổng lồ. Ngay sau khi bọn họ rời khỏi không bao lâu, toàn bộ ngôi mộ bắt đầu sụp đổ.
Thấy cảnh này, Sở Hưu không khỏi lắc đầu, thật ra tất cả mọi người không để ý tới, bản thân ngôi mộ khổng lồ này đã là một món bảo bối.
Lúc trước hẳn là Đạo môn cùng Phật môn liên thủ xây dựng ngôi mộ lớn này trấn áp Lã Ôn Hầu.
Bên trong ngôi mộ lớn này có hai tầng phong ấn của Đạo môn và Phật môn, hơn nữa toàn bộ đều là loại được lưu truyền từ thời thượng cổ.
Nếu ghi chép lại, nó rất đáng để nghiên cứu. Nhưng giờ đã chậm, ngôi mộ đã vỡ vụn, người đến sau chỉ có thể tìm thấy một số phù văn rải rác, tác dụng không quá lớn.
Sau khi Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên ra khỏi ngôi mộ lớn, cả hai định rời khỏi, tu dưỡng một thời gian.
Sở Hưu chuẩn bị khôi phục lực lượng, y vừa giết chết một vị tông sư võ đạo, tiêu hao quá lớn, thậm chí đã tổn thương một chút nguyên khí, cho nên cần tu dưỡng kịp thời.
Về phần Lã Phụng Tiên, hắn chỉ định tìm một chỗ bế quan đột phá cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Không sai, chính là đột phá Thiên Nhân Hợp Nhất.
Lần này lợi ích Lã Phụng Tiên nhận được không chỉ có truyền thừa của Lã Ôn Hầu. Khi mảnh vỡ chân linh của Lã Ôn Hầu tràn vào cơ thể Lã Phụng Tiên còn mang theo một luồng lực lượng hùng hồn. Lực lượng này hiện giờ Lã Phụng Tiên còn chưa luyện hóa nhưng hắn đã cảm giác được ngưỡng cửa của Thiên Nhân Hợp Nhất, chỉ cần bế quan một thời gian luyện hóa là được.
Ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận, vận may của Lã Phụng Tiên quả thật không ai sánh nổi.
Thời gian vừa qua Sở Hưu cũng đoạt được không ít cơ duyên, có điều những chuyện phấn đấu chém giết lại càng nhiều.
Trải qua bao khó khăn trắc trở như vậy, Sở Hưu mới có cảnh giới và thực lực như vậy. Còn những chuyện Lã Phụng Tiên gặp được mặc dù không ít nhưng chắc chắn không thể nhiều bằng Sở Hưu. Thế nhưng hắn lại nhanh chóng đuổi sát với Sở Hưu. Tốc độ này thậm chí khiến Sở Hưu có phần ghen tị. Quả nhiên vận may không cách nào nói lý được.
Ngay lúc Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên định rời đi, đám võ giả Đổng gia đã xúm
lại. Những võ giả ở đây lập tức sửng sốt, không biết Đổng gia có ý gì.
Sở Hưu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không đúng.
Đổng Tề Khôn đứng ra cười cười nói: “Chư vị tới tham gia Khai Sơn Tế, Đổng gia ta vô cùng cảm kích. Có điều dựa theo quy củ có nhiều thứ là của Đổng gia ta. Cho nên ai cầm đồ của Đổng gia ta mời giao lại.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, vô thức nhìn về phía Lã Phụng Tiên, thân hình lập tức lui lại phía sau.
Trong ngôi mộ khổng lồ trấn áp Lã Ôn Hầu, bọn họ thậm chí không kiếm được chút lợi lộc nào. Bảo bọn họ giao ra bọn họ cũng chẳng có gì để giao. Người duy nhất được lợi chỉ có Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên nhíu mày không nói gì. Nhưng Đổng Tề Khôn lại ngoài cười trong không cười nhìn Lã Phụng Tiên nói: “Lã tiểu hữu, lấy được đồ thì giao ra đây, nhất quyết bắt ta chỉ mặt gọi tên hay sao?”
Lã Phụng Tiên mặt không đổi sắc nói: “Đổng gia chủ có ý gì? Dựa theo quy củ của Khai Sơn Tế, tất cả những gì lấy đi được đều có thể trực tiếp lấy đi, không lấy đi được mới thuộc về Đổng gia.”
Đổng Tề Khôn vẻ mặt thản nhiên nói: “A, nói không sai. Nếu như vậy ta lưu Lã tiểu hữu lại nơi này vậy ngươi cũng thành không cầm đi được đúng không?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người xung quanh lập tức thay đổi, xem ra ý Đổng Tề Khôn là định phá hoại triệt để quy củ, định chơi xỏ.
Mọi người ở đây đều nhìn về phía Lã Phụng Tiên, thần sắc mang theo vẻ đồng tình.
Vận may của Lã Phụng Tiên quả thật khiến họ hâm mộ, ở đây có nhiều người như vậy nhưng chỉ mình hắn nhận được truyền thừa của Ma Thần - Lã Ôn Hầu.
Nhưng vận may có lớn hơn cũng không thể lớn hơn nắm đấm được. Giờ rõ ràng nắm đấm của Đổng gia lớn hơn, ta công khai đòi truyền thừa Lã Ôn Hầu trên người ngươi đấy, Lã Phụng Tiên ngươi làm gì được nào?
Thế lực tới cấp bậc Đổng gia, bọn họ tuân thủ quy củ cũng được, nhưng cho dù bọn họ phá hoại quy củ, cướp đoạt truyền thừa của võ giả tiểu bối, cùng lắm là bị người ta mắng chửi một hồi mà thôi, còn làm gì được nữa? Dù sao cũng không tổn hại gì tới căn cơ.
Tên hạng tư trên Long Hổ Bảng xuất quỷ nhập thần, có điều Phương Thất Thiếu thường xuyên chạy qua chạy lại trên giang hồ, hắn cũng từng gặp tên này. Có điều đối phương cự tuyệt!
Võ đạo của tên kia chuyên để giết người, phi đao xuất thủ là phải thấy máu, phải phân sinh tử, cực đoan tới cực hạn. Phương Thất Thiếu tìm người luận bàn võ đạo chứ không phải liều mạng, cho nên lần đó hắn cũng không ra tay với đối phương.
Về phần Sở Hưu, mặc dù lúc trước khi Sở Hưu còn Ngũ Khí Triều Nguyên, Phương Thất Thiếu đã từng động thủ với Sở Hưu, nhưng lúc đó trạng thái của Sở Hưu không phải đỉnh phong. Còn giờ tuy Sở Hưu đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng hai bên coi như thân quen, Phương Thất Thiếu cũng ngại mở miệng khiêu chiến. Dù sao thứ hạng của hắn cao hơn Sở Hưu.
Còn lần này Doanh Bạch Lộc lại khiến Phương Thất Thiếu hứng thú.
Trước đó Diệp Thiên Tà rất ít khi xuất thủ, hơn nữa Phương Thất Thiếu cũng chưa từng gặp hắn. Nhưng Phương Thất Thiếu lại tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Sở Hưu và Tông Huyền, cũng coi như lý giải thực lực Sở Hưu. Giờ Doanh Bạch Lộc không ngờ lại đánh ngang tay với Sở Hưu, đủ thấy thực lực Doanh Bạch Lộc mạnh tới cỡ nào.
Hơn nữa Phương Thất Thiếu biết nội tình của Thương Thủy Doanh thị, e là Doanh Bạch Lộc còn nhiều tuyệt kỹ ẩn giấu chưa lấy ra dùng.
Nhìn Phương Thất Thiếu nóng lòng muốn thử, Doanh Bạch Lộc nhíu mày một cái nói: “Phương Thất Thiếu, giờ không phải lúc động thủ, nếu ngươi có hứng thú với thanh Phương thiên họa kích kia thì hai ta so tay một chút cũng được. Nhưng nếu ngươi không có lòng tranh đoạt Phương thiên họa kích, vậy cần gì lãng phí thời gian ở đây? Ta nhớ ngươi đâu phải kẻ hiếu chiến?”
Phương Thất Thiếu khoát tay áo nói: “Ngươi nói sai rồi, ta không phải không hiếu chiến, chỉ là phần lớn mọi người đều khiến ta không hứng thú mà thôi.
Ta nói này Doanh Bạch Lộc, ngươi vớii ta quen biết đã lâu. Sao ngươi chịu đánh với Sở Hưu mà không chịu đánh với ta? Không thể nhất bên trọng nhất bên khinh thế được!”
Ngay lúc Phương Thất Thiếu dây dưa không ngừng với Doanh Bạch Lộc, Sở Hưu đã khôi phục chút chân khí trong hành lang, mang theo đầu của Kiều Liên Đông xuất hiện trong đại điện.
Mọi người ở đây chứng kiến bóng dáng Sở Hưu không khỏi kinh ngạc ồ lên một tiếng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
Những người khác trước đó còn không chú ý tới Sở Hưu, lúc này cũng bị tiếng kêu kinh ngạc đó thu hút nhìn sang. Sau khi chứng kiến thứ Sở Hưu mang trong tay, ai nấy lại hít một hơi lạnh.
Không ngờ Kiều Liên Đông lại đã chết! Đường đường một vị tông sư võ đạo,
mà còn chết dưới tay một võ giả tiểu bối như Sở Hưu!
Dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết tông sư võ đạo, trong lịch sử chuyện này cũng từng phát sinh, hơn nữa còn không ít. Cho dù trong thế hệ giang hồ này, Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh cũng từng làm chuyện như vậy. Hơn nữa mặc dù đám người Tông Huyền không có chiến tích nhưng mọi người đều tin tưởng năm hạng đầu Long Hổ Bảng đều có tư cách giao chiến với tông sư võ đạo, chỉ có điều bọn họ không có chiến tích lưu truyền mà thôi.
Nhưng trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay Sở Hưu mang theo đầu Kiều Liên Đông xuất hiện tại đây, khiến mọi người vô cùng chấn động.
Đối với những võ giả trên giang hồ, tông sư võ đạo là những người hết sức đặc thù. Sau khi ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan sẽ lập tức trở thành tông sư được người người kính ngưỡng, thậm chí có tư cách khai tông lập phái, trở thành cường giả chân chính trên giang hồ.
Nhưng chính một vị tông sư võ đạo như vậy, hôm nay lại bị một tiểu bối như Sở Hưu chém đứt đầu, chẳng trách bọn họ kinh hãi.
Doanh Bạch Lộc nhìn Sở Hưu một hồi, trong lòng cũng vô cùng chấn động. Rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào?
Với thực lực của Doanh Bạch Lộc, bảo hắn đối mặt với tông sư võ đạo, cho dù liều mạnh tranh đấu Doanh Bạch Lộc cũng không dám nói mình có thể chiến thắng trăm phần trăm.
Kể cả vận dụng những thủ đoạn cấm kỵ của Thương Thủy Doanh thị, Doanh Bạch Lộc cùng lắm chỉ nắm chắc thêm vài phần, vẫn không thể chắc chắn mình sẽ thắng lợi.
Nhìn Phương Thất Thiếu vẻ mặt khiếp sợ, Doanh Bạch Lộc thản nhiên nói: “Ngươi muốn tìm người giao thủ thì tìm tên Sở Hưu kia kìa chứ đừng tìm ta. Tên kia còn hung ác mãnh liệt hơn ta nhiều. Vừa rồi giao thủ với ta, hắn còn chưa vận dụng toàn lực.”
Phương Thất Thiếu dừng lại một chút, vẻ mặt khiếp sợ lại hóa thành bộ dáng cười cợt, hắn cười hắc hắc nói: “Đúng là Sở Hưu chưa vận dụng toàn lực nhưng ngươi cũng đâu có dùng toàn lực?
Tông chủ Kiếm Vương Thành ta từng nói, trong Cửu Đại Thế Gia, Thương Thủy Doanh thị ngươi là gia tộc ẩn tàng sâu nhất.
Bao năm qua đi, đại đa số thời điểm Thương Thủy Doanh thị vẫn luôn đứng hạng đầu. Cho dù thi thoảng bị người ta vượt qua, Thương Thủy Doanh thị các ngươi cũng chẳng gấp gáp gì, nói không biết chừng lúc nào đó sẽ vượt trở lại.
Nhưng trên thực tế đó là Thương Thủy Doanh thị các ngươi chỉ đang cố ý giấu tài mà thôi. Nếu Thương Thủy Doanh thị các ngươi thể hiện thực lực chân chính, vậy những thế gia khác chỉ có thể cảm thấy tuyệt vọng.
Phong cách của ngươi cũng hệt như cách làm của Doanh thị. Có thực lực thì cứ bộc lộ ra, giấu sâu vậy làm gì?”
Ngay lúc Phương Thất Thiếu còn đang lảm nhảm với Doanh Bạch Lộc, đám người bên Đổng Tề Khôn lại đã phân ra thắng bại.
Lực lượng Huyền Cửu U mượn từ ấn ký Lã Ôn Hầu đã tiêu hao sạch sẽ, ấn ký cũng tiêu tán theo. Hắn không còn lực lượng giao thủ với hai vị cao thủ tông sư võ đạo, trực tiếp bị hai người liên thủ đánh tan khí tức trên người.
Có điều lúc này trong vùng đất trấn áp, đám người Huyền Cửu U lại như bất tử. Khí tức trên người hắn mặc dù bị đánh tan nhưng thân thể lại ngưng tụ dần. Chỉ có điều thân thể sau đó lại nhỏ hơn lúc trước một chút, có vẻ cũng yếu hơn một chút.
Huyền Cửu U nôn nóng nói: “Kế hoạch có sai lầm rồi, đánh không lại, làm sao giờ?”
Thủy Vô Tướng không nói gì, ngay lúc Huyền Cửu U định lên tiếng, một phân thân của Thủy Vô Tướng lại hiện lên từ mặt đất. Thứ hắn mang theo chính là thi thể không đầu của Kiều Liên Đông.
Thủy Vô Tướng trầm giọng nói: “Còn làm sao nữa? Hôm nay chỉ có thể dùng sức mạnh cưỡng ép phục sinh Ôn Hầu đại nhân. Bất kể có thân thể thích hợp hay không, bất kể lực lượng khí huyết có đủ hay không, dù sao chúng ta cũng chỉ còn cách đánh cược một lần. Nếu không để đám cường giả bên ngoài kia tới, đặc biệt là đám lỗ mũi trâu Đạo môn với lũ lừa trọc Phật môn kia, nếu chúng xuất thủ, chúng ta thậm chí không còn cả chân linh nữa!
Thi Cửu Linh! Ngươi đi khởi động trận pháp, tinh luyện khí huyết trong cơ thể tên này ra, thêm vào khí huyết tích lũy lúc trước, đặt hết trong trận pháp trung tâm. Ta và Huyền Cửu U đi kéo dài thời gian!”
Dứt lời, Thủy Vô Tướng cùng Huyền Cửu U trực tiếp xông tới ngăn cản Đổng Tề Khôn cùng Hứa Đình Nhất. Có điều hai người bọn họ giờ không có tu vi tông sư võ đạo, trực tiếp bị đánh nát. Khi thân hình cả hai ngưng tụ lại lần nữa, thực lực thậm chí đã không bằng Thiên Nhân Hợp Nhất.
Có điều hai người bọn họ kéo dài thời gian như vậy đã đủ, bởi Thủy Vô Tướng đã bố trí sẵn trận pháp từ trước.
Đây là nơi phong ấn Lã Ôn Hầu, không có bất cứ vật liệu gì. Nhưng trong thời gian vạn năm vừa qua, Thủy Vô Tướng chậm rãi tháo bỏ trận pháp trấn áp bọn họ, chuyển hết vật liệu tới đây, bày trận pháp phục sinh Lã Ôn Hầu.
Chỉ có điều lúc này mặc dù trận pháp đã được bố trí xong nhưng kế hoạch lại xuất hiện sai lầm, có thể phục sinh Lã Ôn Hầu hay không, giờ không ai dám cam đoan.
Thi Cửu Linh vung tay, chỉ trong chớp mắt thi thể Kiều Liên Đông đã hóa thành thây khô, biến thành từng viên huyết châu đặt vào trận pháp trên quan tài.
Thi Cửu Linh lại ném ra một đống huyết châu, hai tay khô héo lập tức kết ấn,
ấn xuống bên dưới một cái. Lập tức ma khí ngập trời, từng tiếng quỷ khóc ma tru vang vọng khắp đại điện!
Chương 577 Khí vận gia thân 1
Thi Cửu Linh dẫn phất trận pháp, toàn bộ gian đại điện lập tức bị ma khí che lấp, trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Đổng Tề Khôn cùng Hứa Đình Nhất lập tức biến sắc, thân hình không nhịn được lui lại phía sau.
Dù sao đây là Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, ngẫm lại cũng biết Huyền Cửu U chỉ mượn một luồng khí tức Lã Ôn Hầu lưu lại đã áp đảo bọn họ như vậy. Nếu Lã Ôn Hầu chân chính tới sẽ kinh khủng tới mức nào?
Lúc này trong quan tài trấn áp Lã Ôn Hầu, một luồng ma khí từ trong phun ra, ma khí trong quan tài như đang sôi trào, tỏa ra không ngừng nghỉ.
Cùng lúc đó, huyết châu không ngừng tràn vào trận pháp trung ương, khiến cho ma khí càng thêm mãnh liệt.
Ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm đính trên quan tài cũng rung chuyển kịch liệt, có vẻ đã không ép nổi quan tài kia. Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm toàn bộ vỡ nát!
Quan tài mở ra, trong làn sương đen nồng đậm không có ma thần bước ra như mọi người tưởng tượng, ngược lại trong đó nổi lên một quan tài nhỏ hơn một chút.
Nói chính xác hơn, nơi đó không phải quan tài mà là hình người được đúc bằng đồng xanh.
Người kia thân hình ngôi ngô, thân mặc chiến giáp nhưng lại không có đầu. Tựa như có người đặt thi thể không đầu trong nước đồng đúc thành.
Hơn nữa trên hình người kia phủ kín phù văn chi chít, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện nửa bên trái khắc phù chú Đạo gia còn nửa bên phải khắc phạn văn Phật tông.
Đạo Phật trước nay vốn không hòa thuận, trong lịch sử số lần Đạo Phật liên thủ ít càng thêm ít. Mấy ngàn năm gần đây lần duy nhất hai giới Đạo Phật liên thủ là khi đối mặt với Côn Luân Ma Giáo. Còn Lã Ôn Hầu không ngờ lại khiến hai giới Đạo Phật liên thủ trấn áp, không thể không nói bất luận Lã Ôn Hầu là chính hay là tà, hắn đều làm tới mức cực hạn.
Khí huyết mà Thi Cửu Linh ngưng luyện thành không ngừng được Lã Ôn Hầu thu nạp vào thân thể, dần dần một thân ảnh hiện lên, tuy mông lung nhưng khí thế lại vô cùng cường đại, thậm chí khiến tông sư võ đạo như Đổng Tề Khôn cũng không nhịn được sinh ra cảm giác muốn quỳ lay.
“Rút lui!”
Đổng Tề Khôn quát lên một tiếng chói tai, trực tiếp dẫn người của Đổng gia lui lại phía sau.
Tới giờ phút này, cảm nhận được khí tức kinh khủng kia, lý trí mới triệt để chiến thắng tham lam.
Những thứ Lã Ôn Hầu lưu lại quả thật vô cùng quý giá, có điều thứ có quý giá đến đâu cũng phải có mạng mới hưởng thụ được.
Có điều ngay lúc này, thân ảnh Lã Ôn Hầu lại đột nhiên tỏa ra vô số sợi tơ ma khí cuốn về phía mọi người, khí thế vô cùng hùng hồn, khiến đám người đồng loạt biến sắc.
Đám người Đổng Tề Khôn lao nhao ra tay ngăn cản sợi tơ, bên phía mấy người Sở Hưu cũng vậy.
Hơn nữa Sở Hưu cũng phát hiện, những sợi tơ này chủ yếu nhắm vào hai vị tông sư võ đạo Đổng Tề Khôn cùng Hứa Đình Nhất, còn những võ giả trẻ tuổi như Sở Hưu, những người hơi yếu một chút hoặc những võ giả lớn tuổi ngược lại không trở thành mục tiêu.
Bản thân Sở Hưu tiêu hao không nhỏ những vẫn trực tiếp chém tan vài sợi tơ ma khí. Lực lượng những những sợi tơ này không nhỏ, may mà lúc trước trong hành lang Sở Hưu đã khôi phục một chút lực lượng, bằng không rất có thể y không ngăn cản nổi.
Hơn nữa lúc này những huyêt châu bên dưới quan tài cũng theo đó nhanh chóng giảm bớt, khiến đám người Thi Cửu Linh biến sắc, quát khẽ: “Hỏng rồi! Lực lượng khí huyết không đủ dùng!”
Trước đó theo tính toán của đám người Thủy Vô Tướng, thật ra chỉ cần xử lý ba tông sư võ đạo này, lực lượng khí huyết hoàn toàn đầy đủ, giết thêm những người khác thực chất chỉ để an toàn.
Giờ ba tông sư võ đạo mới chết một, lực lượng khí huyết đương nhiên không đủ, nhưng trước mắt lực lượng bọn họ chỉ có thế, đi đâu giết người đây?
Cho nên bên này Thủy Vô Tướng trực tiếp cắn răng nói: “Chư vị, hiến tế chân linh bản thân thôi. Nếu không Ôn Hầu đại nhân không cách nào phục sinh, chúng ta cũng không ai sống nổi!”
Thi Cửu Linh cùng Huyền Cửu U liếc mắt nhìn nhau, đều đứng vào trong trận pháp, ngọn lửa màu xám bùng lên, càng ngày càng mãnh liệt. Cùng lúc, sợi tơ ma khí từ người Lã Ôn Hầu cũng càng lúc càng nhiều.
Lần này ngay cả Đổng Tề Khôn và Hứa Đình Nhất đều không chịu nổi.
Bọn họ là tông sư võ đạo, cũng là người chịu áp lực lớn nhất.
Hai người khẽ cắn răng, trực tiếp bộc phát toàn bộ lực lượng chém tan những sợi tơ trước mắt, thân hình trực tiếp trốn ra phía ngoài.
Đổng Tề Khôn còn muốn cứu những đệ tử Đổng gia, có điều thấy mọi chuyện càng lúc càng không ổn, Đổng Tề Khôn cũng không dám lưu lại đây thêm.
Mà theo Đổng Tề Khôn cùng Hứa Đình Nhất bỏ trốn, những sợi tơ ma khí đã càng lúc càng dày đặc, ngay cả đám người Sở Hưu cũng dần dần không ngăn nổi.
Lúc này sắc mặt Sở Hưu hơi đổi, cảnh tượng này vượt ngoài tưởng tượng của y. Lã Ôn Hầu đã bị trấn áp lâu như vậy sao vân còn thực lực mạnh mẽ nhường này? Trong cốt truyện gốc rốt cuộc Lã Phụng Tiên làm sao nhận được truyền thừa?
Thấy mọi chuyện có vẻ không đúng, Sở Hưu đang muốn bảo Lã Phụng Tiên tạm thời rút lui, vài sợi tơ ma khí lại đột nhiên quấy lấy người Lã Phụng Tiên, cưỡng ép kéo hắn vào trong quan tài!
Lực lượng của mấy sợi tơ ma khí mà Lã Ôn Hầu thả ra đều không sai biệt lắm. Có điều đối tượng chiếu cố trọng điểm là năm người Sở Hưu, Phương Thất Thiếu, Doanh Bạch Lộc, Nhan Phi Yên và Lã Phụng Tiên.
Trong năm người này chỉ có thực lực Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên yếu nhất, nhưng Nhan Phi Yên là nữ tử, Lã Ôn Hầu cho dù có muốn phục sinh cũng sẽ chọn những người khác chứ không chọn Nhan Phi Yên. Cho nên áp lực Nhan Phi Yên phải đối chọi là yếu nhất.
Nhưng thực lực Lã Phụng Tiên yếu hơn cả ba người Sở Hưu một quãng, cho nên ba người Sở Hưu không việc gì mà Lã Phụng Tiên lại bị kéo vào trong quan tài.
Sở Hưu biến sắc, muốn chém đứt sợi tơ ma khí kia nhưng lại vô dụng.
Sở Hưu nhanh chóng đổi lại võ công Phật môn, thậm chí sử dụng cả Hoán Nhật Đại Pháp, đáng tiếc vẫn vô dụng.
Bên kia ba người Thủy Vô Tướng lại lộ ra ý mừng.
Trước đó bọn họ đã cho rằng Lã Phụng Tiên này thích hợp nhất để làm thân thể cho Ôn Hầu đại nhân, giờ xem ra quả nhiên là vậy. Ôn Hầu đại nhân lựa chọn giống hệt bọn họ.
Thân thể Lã Phụng Tiên bị giam cầm trong quan tài, thân hình đúc bằng đồng thau của Lã Ôn Hầu kề sát bên cạnh hắn, ánh sáng lấp lóe trong sương mù mông lung, thần hình mơ hồ cũng dung nhập vào cơ thể Lã Phụng Tiên, khiến hắn gào thét đau đớn.
Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Lã Phụng Tiên sẽ bị Lã Ôn Hầu đoạt xá triệt để, trên người Lã Phụng Tiên lại tỏa ra ánh sáng lờ mờ, nguồn sáng là khối ngọc nhỏ hắn đeo trước ngực.
Ánh sáng đó vô cùng ảm đạm, có điều chỉ chút ánh sáng lờ mờ đó thôi lại ngăn cản không cho chân linh của Lã Ôn Hầu tiến vào cơ thể Lã Phụng Tiên. Còn chân linh Lã Ôn Hầu muốn rời khỏi cơ thể Lã Phụng Tiên, ánh sáng yếu ớt kia không ngờ cũng ngăn cản.
Chương 578 Khí vận gia thân 2
Cứ như ra không ra được, vào không vào được, thân thể ba người Thủy Vô Tướng đã xuất hiện biến hóa.
Thân thể Huyền Cửu U cùng Thủy Vô Tướng càng ngày càng ảm đạm, sương đen tiêu tán, nước đen bốc hơi.
Thi Cửu Linh cũng chẳng khá hơn chút nào, quanh bộ xương của hắn đã xuất hiện vết rạn, rõ ràng là không kiên trì được thêm bao lâu nữa.
Hơn nữa phù văn trên cung điện cũng bắt đầu lấp lóe, rõ ràng phong án đã sắp bị phá hủy hoàn toàn.
Đúng lúc này, ngoài hành lang có một bộ xương khô toàn thân bốc lửa chạy tới, chính là Viêm Xích Tiêu.
Phong ấn đã buông lỏng, sợi xịch cuối cùng giam cầm Viêm Xích Tiêu cũng theo đó đứt gãy.
Thủy Vô Tướng hét lớn: “Mau tới giúp chúng ta!”
Viêm Xích Tiêu không nói hai lời, lập tức tiến vào trong trận pháp, thiêu đốt chân linh bản thân giúp Lã Ôn Hầu đối kháng với ánh sáng yếu ớt trên khối ngọc.
Nhưng không biết khối ngọc kia là gì, cho dù có Viêm Xích Tiêu gia nhập nó vẫn giam cầm chặt chẽ chân linh của Lã Ôn Hầu. Tới thời khắc cuối cùng, chân linh Lã Ôn Hầu rốt cuộc không kiên trì nổi, ầm ầm sụp đổ!
“Không!”
Đám người Thủy Vô Tướng gầm lên một tiếng, âm thanh lộ ra bi thương phẫn nộ và không cam lòng..
Trước đó chân linh Lã Ôn Hầu bị phong ấn trong hình người bằng đồng xanh kia. Thứ này đương nhiên để giam cầm Lã Ôn Hầu, nhưng dưới sự thao túng của Thủy Vô Tướng, hắn chuyển Trân Linh Tỏa Hồn Chú thành Uẩn Linh Tỏa Hồn Chú, khiến trận pháp này ngược lại có công hiệu bảo hộ chân linh.
Cho nên Lã Ôn Hầu chỉ có duy nhất một cơ hội, một khi chân linh thoát khỏi trói buộc nhưng lại không thể đoạt xá trùng sinh, như vậy sẽ tan nát như hiện tại.
Bọn họ mưu tính suốt bao năm tháng, chờ mãi có người tiến vào. Mặc dù quá trình khá sóng gió nhưng vẫn tính là thuận lợi. Kết quả không ai ngờ nổi cuối cùng họ lại thua trên một thứ không hiểu nổi như vậy!
Có điều chuyện kế tiếp lại vượt ngoài dự đoán bọn họ.
Chân linh Lã Ôn Hầu sau khi vỡ vụn không tiêu tán mà được ánh sáng yếu ớt của khối ngọc kia giam cầm, cuối cùng không ngờ lai dung nhập vào cơ thể Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên ôm đầu, hai mắt nhắm nghiền, lộ vẻ đau đớn.
Có điều khi hắn mở mắt, ánh mắt lại vô cùng kinh người.
Không ai có thể hình dung nổi ánh mắt này, đó là một cảm giác hờ hững bễ nghễ thiên hạ, coi thường hết thảy, phảng phất như thần linh.
Nhưng ánh mắt này chỉ tồn tại một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt mê man của Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên vô thức vẫy tay một cái, thanh Phương thiên họa kích Vô Song vốn còn bài xích Lã Phụng Tiên lúc này lại chủ động bay tới tay Lã Phụng Tiên, lập tức lóe lên vẻ sắc bén kinh người!
Bốn người Thủy Vô Tướng hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ mịt mờ.
Rốt cuộc bọn họ thành công hay không đây?
Chân linh Ôn Hầu đại nhân đúng là đã vỡ vụn, nhưng mảnh vỡ chân linh lại dung nhập vào cơ thể tiểu tử này. Hơn nữa Phương thiên họa kích Vô Song lại chủ động nhận Lã Phụng Tiên làm chủ. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Từ đoạt xá không được trở thành truyền thừa à?
Có điều hiện tại đám người Thủy Vô Tướng đã không kịp suy nghĩ chuyện này, bọn họ đã thiêu đốt chân linh, bản thân chỉ còn lại một hơi thở.
Cho nên đám người Thủy Vô Tướng lập tức xuất thủ, tùy ý chọn bốn võ giả thực lực yếu kém bổ tới, chiếm cứ cơ thể bọn hắn, đoạt xá trùng sinh.
Với thực lực bọn họ hiện tại, tìm kẻ thực lực mạnh rất không thực tế, bọn họ cũng chẳng có thời gian đâu bắt bẻ cao gầy mập ốm thiên phú ra sao, giữ mạng quan trọng hơn.
Phong ấn trấn áp Lã Ôn Hầu đã vỡ vụn, toàn bộ vùng đất phong ấn cũng đã sắp sụp đổ.
Lã Phụng Tiên mê man cầm thần binh Vô Song đi về phía Sở Hưu, có điều Sở Hưu lại lặng lẽ lui về sau một bước, khí thế cũng ngưng tụ tới cực hạn.
Chuyện này không thể trách Sở Hưu quá khẩn trương được, thực tế thấy Lã Phụng Tiên vừa hành động, mọi người xung quanh cũng vô thức lui về phía sau.
Mặc dù bọn họ trơ mắt nhìn chân linh Lã Ôn Hầu vỡ vụn, có điều tới cấp bậc như Lã Ôn Hầu có quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh, có trời mới biết rốt cuộc Lã Phụng Tiên có bị đoạt xá hay không.
Lúc này Lã Phụng Tiên cũng phản ứng lại, hắn cười khổ một tiếng nói: “Sở huynh, ta không sao. Chân linh Lã Ôn Hầu đã hoàn toàn vỡ vụn.”
Sở Hưu lặng lẽ dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn một lần, phát hiện không có điểm dị thường mới nói: “Ngươi nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu rồi?”
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Có thể nói như vậy, có điều ta đoán có lẽ chính Lã Ôn Hầu cũng chẳng muốn đưa truyền thừa cho ta.
Hơn nữa ta còn nhận được một số trí nhớ mơ hồ, có điều những ký ức này ta không thể nào nhớ ra nổi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh thậm chí cả Phương Thất Thiếu cùng Doanh Bạch Lộc đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Lã Phụng Tiên, đây rõ ràng là đại cơ duyên!
Đây là truyền thừa của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, hơn nữa giờ thần binh Vô Song của Lã Ôn Hầu còn tới tay Lã Phụng Tiên. Có thể nói lần này tất cả chỗ tốt đều thuộc về Lã Phụng Tiên, cho dù Phương Thất Thiếu và Doanh Bạch Lộc cũng thấy ghen tị với vận may của Lã Phụng Tiên.
Thật ra lần này trong số những người tiến vào nơi phong ấn Lã Ôn Hầu, không tính ba tông sư võ đạo Đổng Tề Khôn, Lã Phụng Tiên căn bản không có gì bắt mắt.
Người bắt mắt nhất thực ra là Sở Hưu giết chết tông sư võ đạo, cùng với Doanh Bạch Lộc bộc lộ tu vi vô song.
Kết quả hai vị này đều không mò được truyền thừa, tất cả mọi thứ đều được Lã Phụng Tiên cầm trong tay. Không thể không nói, có đôi khi vận may còn quan trọng hơn thực lực.
Sở Hưu nghi hoặc chỉ vào khối ngọc trước ngực Lã Phụng Tiên nói: “Đây là cái gì vậy?”
Tất cả mọi người đều nhìn ra nếu không có khối ngọc này chắc chắn Lã Phụng Tiên đã bị Lã Ôn Hầu đoạt xá, chính nhờ khối ngọc này Lã Phụng Tiên mới xoay chuyển được càn khôn.
Lã Phụng Tiên lấy khối ngọc ra, có điều lúc này trên khối ngọc đã có một vết rạn.
Vuốt ve vết rạn trên khối ngọc, sắc mặt Lã Phụng Tiên hơi đau lòng nói: “Đây là khối ngọc mẹ ta xin trên miếu nhỏ trên núi, cho ta từ khi ta còn nhỏ được cao tăng khai quang.
Lúc ta nhỏ rất hay đau ốm, mẹ ta liền đeo cho ta khối ngọc này, nói có thể bảo hộ cho ta cả đời bình an.”
Sở Hưu thoáng im lặng, Lã Phụng Tiên tuy trời sinh thần lực nhưng hắn lại chưa từng tu luyện công pháp luyện thể nhưng lực lượng lại chẳng hề kém gì võ giả tu luyện công pháp luyện thể. Thế nhưng lúc nhỏ hắn lại là đứa trẻ ốm yếu bệnh tật?
Có điều Sở Hưu càng nghi hoặc về lai lịch khối ngọc này, hắn lấy làm lạ nói: “Lã huynh, lúc trước vị cao tăng nào đưa khối ngọc này cho ngươi? Ngươi không nghĩ thứ bình thường lại ngăn cản được chân linh Lã Ôn Hầu đấy chứ?”
Lã Phụng Tiên là người có đại khí vận, chuyện này Sở Hưu đã biết từ trước cho nên y lại càng lấy làm lạ về vị cho Lã Phụng Tiên khối ngọc kia. Hẳn là cao tăng ẩn thế gì đó, chí ít cũng phải tới cấp bậc của Đàm Uyên đại sư.
Chương 579 Tính toán của Đổng Tề Khôn
Có điều Lã Phụng Tiên lại lắc đầu cười khổ: “Vị ‘cao tăng’ kia trong mắt người thường là cao tăng nhưng thực tế hắn không biết võ công.
Lần trước ta về Bắc Yên thăm người thân còn muốn gặp lại vị đại sư đó, thế nhưng ngôi miếu kia đã bị bỏ hoang.
Ta hỏi dân chúng xung quanh, bọn họ đều nói vị đại sư kia tuổi cao sức yếu, các tiểu sa di được thu nhận cũng ghét bỏ ngôi miếu quá ít khách hành hương, không chịu được nghèo đói, tìm tới chùa miếu lớn nương tựa. Vị đại sư kia không duy trì được bao lâu, đã bệnh chết nhiều năm.”
Sở Hưu im lặng không nói, đã không còn người, có lẽ cũng chẳng tra ra điều gì.
Có điều hiển nhiên khối ngọc này là một bảo vật, không dám nói bảo đảm được Lã Phụng Tiên cả đời bình an nhưng chí ít bảo vệ bình an cho hắn trong nhất thời vẫn không vấn đề, cũng giống như hiện tại.
Nhìn đại điện lung lay sắp đổ, Sở Hưu lắc đầu nói: “Lã huynh, đi thôi, nơi này sắp sập rồi.”
Lã Phụng Tiên gật đầu, những người khác ngược lại còn muốn lục lọi tại đây xem có bảo vật gì không, có điều thấy nơi này đã không kiên trì được bao lâu, ai nấy đành cắn môi, quay người ra ngoài.
Còn lúc này ở bên ngoài, Đổng Tề Khôn cùng Hoán Nhật Đại Pháp sắc mặt khá khó coi. Bị ép ra như vậy coi như chuyến này bọn họ uổng công.
Lúc này lão tổ Đổng gia cũng dẫn theo những người khác trong Đổng gia tới đây, tư thái phòng ngự cẩn thận.
Khai Sơn Tế bọn họ phát hiện một ngôi mộ khổng lồ như vậy, nhưng không phải toàn bộ võ giả Đổng gia vào trong, có một phần người trở lại trong Đổng gia mật báo.
Như loại di tích này, Đổng gia bình thường sẽ lưu lại một nửa số người bên ngoài tiếp ứng, đề phòng xuất hiện biến cố gì khiến tất cả mọi người bị hốt gọn.
Lão tổ Đổng gia dẫn người đến chính là để tiếp ứng bên ngoài.
Lúc này sắc mặt lão tổ Đổng gia đã khá khó coi, hắn hừ lạnh nói: “Tề Khôn, bao nhiêu đệ tử Đổng gia ta đều đang ở đó. Ngươi thân là gia chủ lại vứt bỏ nhiều đệ tử như vậy một mình bỏ trốn, đây là việc làm của gia chủ hay sao?”
Đổng Tề Khôn sắc mặt ửng đỏ, lúc đó quả thật hắn không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ thấy giữ mạng mới là quan trọng, có điều giờ bị lão tổ Đổng gia chỉ thẳng ra ngay trước mặt mọi người như vậy vẫn khiến Đổng Tề Khôn mất hết thể diện.
Đổng Tề Khôn không nhịn được phân bua: “Lão tổ, không phải ta không muốn cứu đệ tử trong gia tộc. Cục diện lúc đó ngươi không thấy đấy thôi, đó là chân linh của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, một khi phát uy đừng nói
tông sư võ đạo, có lẽ ngay cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng chẳng gánh nổi.
Ta chạy trước còn giữ lại được một phần lực lượng, nếu ta không chạy e rằng ngay cả ta cũng phải nằm lại tại đó!”
Phương thức che giấu sự hèn nhát của mình tốt nhất, chính là khoa trương sự lợi hại của kẻ địch. Giờ Đổng Tề Khôn đang làm đúng như vậy.
Thật ra lúc trước Đổng Tề Khôn không phải không cản nổi, nhưng hắn thật sự bị hù dọa, vô thức lựa chọn bỏ trốn.
Có điều lão tổ Đổng gia cũng là kẻ mèo già hóa cáo, liếc mắt là thấy suy nghĩ của Đổng Tề Khôn, hắn không khỏi hừ lạnh nói: “Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cũng không đỡ nổi? Ngươi từng giao thủ với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần à? Sao ta không biết?”
Ngay lúc Đổng Tề Khôn còn định nói gì đó, lại thấy có không ít võ giả từ trong ngôi mộ trốn ra, trong đó có không ít người của Đổng gia. Chuyện này khiến Đổng Tề Khôn lập tức thở phào một hơi.
Hắn vội vàng gọi một võ giả lại hỏi: “Tình hình bên trong ra sao?”
Võ giả Đổng gia kia thở hổn hển, lập tức thuật lại mọi chuyện xảy ra ở bên trong. Có điều sau khi nghe xong lão tổ Đổng gia lại giận tới mức mặt mũi đỏ rực.
“Rác rưởi! Đổng Tề Khôn, ngươi làm gia chủ như thế đấy à? Gặp chút nguy cơ ngươi đã lập tức đào tẩu, không dưng tặng không cơ duyên cho kẻ khác!”
Trong mắt lão tổ Đổng gia, nếu Đổng Tề Khôn không ra ngoài vậy không lý do gì một tên tiểu bối lại nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu mà một tông sư võ đạo như Đổng Tề Khôn lại không.
Đổng Tề Khôn gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn cúi đầu trầm giọng nói: “Lão tổ bớt giận, sự tình không phải không thể cứu vãn.
Lão tổ đừng quên đây là Khai Sơn Tế của Đổng gia, những thứ tìm tới là của Đổng gia ta, truyền thừa Ôn Hầu cùng thần binh Vô Song Kích kia đều như vậy!”
Nghe Đổng Tề Khôn nói xong, những võ giả Đổng gia xung quanh cùng lão tổ Đổng gia lập tức minh bạch hắn có ý gì. Đổng Tề Khôn này định không để ý tới quy củ, âm mưu cướp đoạt truyền thừa của Lã Phụng Tiên!
Theo lý mà nói, quy củ của Khai Sơn Tế là ai nhận được thứ gì, chỉ cần mang đi được đều có thể mang đi. Nếu vật phát hiện còn phải giao ra, vậy còn ai tới tham gia Khai Sơn Tế? Tự các ngươi đi mà chơi.
Cho nên giờ hành động của Đổng Tề Khôn rõ ràng là không để ý tới quy củ.
Hứa Đình Nhất bên cạnh không nói một lời, hắn là người ngoài, giờ Đổng gia nhiều người như vậy chắc chắn hắn không kiếm được lợi lộc gì, cho nên chỉ cần yên ổn làm một người đứng xem là được.
Lúc này lão tổ Đổng gia lại cau mày: “Nhưng quy củ của Khai Sơn Tế...”
Đổng Tề Khôn cười lạnh nói: “Lão tổ, quy củ là chết nhưng người là sống!
Đây là công pháp của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu cùng thần binh cửu chuyển Vô Song. Vì những thứ này có bỏ qua quy củ một lần cũng rất đáng. Cho dù bị bêu danh cũng vẫn đáng giá!”
Lão tổ Đổng gia luôn tuân thủ lề thói cũ, vẫn cần thể diện, khá khá cự chuyện phá hoại quy củ như vậy.
Nhưng Đổng Tề Khôn lại tiếp tục cổ động: “Lão tổ, đây là công pháp truyền thừa của Lã Ôn Hầu đấy! Chưa nói tới thần binh Vô Song, công pháp truyền thừa của Lã Ôn Hầu chắc chắn là từ cửu chuyển trở lên!”
Công pháp cửu chuyển, chỉ bốn chữ này đã lập tức khiến cán cân trong lòng lão tổ Đổng gia nghiêng sang một bên. Bởi vì Đổng gia bọn họ cũng không có công pháp cửu chuyển.
Trên giang hồ công pháp phân thành từ nhất chuyển đến cửu chuyển, thật ra cũng phân làm ba cấp bậc.
Từ nhất chuyển đến tam chuyển là loại bình thường, đại đa số võ giả tán tu cùng các môn phái thế gia nhỏ đều có.
Công pháp tứ chuyển đến lục chuyển đã coi là không tệ, võ giả không có chút cơ duyên khó lòng lấy được.
Còn công pháp thất chuyển đến cửu chuyển thường chỉ những người có cơ duyên thâm hậu cùng các thế lực lớn mới có.
Về phần công pháp tuyệt thế và công pháp chí tôn, ngoại trừ những người có đại cơ duyên đại khí vận ra, chỉ những thế lực cấp bậc cỡ Đại Quang Minh Tự mới có tư cách nắm giữ.
Thực lực Đổng gia bọn họ không tính là yếu nhưng công pháp mạnh nhất trong nội bộ Đổng gia cũng chỉ mới bát chuyển. Mặc dù không yếu nhưng cũng không tính là mạnh.
Nếu có thể lấy được công pháp truyền thừa của Ma Thần - Lã Ôn Hầu, như vậy gia tộc sẽ nhận được công pháp cửu chuyển. Những người như Doanh Bạch Lộc và Phương Thất Thiếu có thể không quan tâm, vì họ có thể lựa chọn không chỉ một loại công pháp cửu chuyển.
Nhưng đối với Đổng gia, cho dù hiện tại bọn họ từ bỏ công pháp nhà mình đổi sang tu luyện công pháp của Lã Ôn Hầu cũng đáng giá.
Chương 580 Không nể mặt 1
Đúng như Đổng Tề Khôn đã nói, quy củ là vật chết nhưng người lại là sống. Truyền thừa Lã Ôn Hầu ngay trước mặt, cám đỗ đó quả thật khiến lão tổ Đổng gia động tâm.
Thật ra tuổi tác lão tổ Đổng gia đã không nhỏ, mặc dù vẫn còn tuổi thọ nhưng khí huyết hắn đã tới thời kỳ suy bại. Thời điểm này đừng nói tu luyện công pháp cửu chuyển, cho dù có tu luyện tuyệt thế thần công hắn cũng chẳng thể bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Cho nên lão tổ Đổng gia chỉ một lòng nghĩ cho Đổng gia.
Thế hệ bọn họ, địa vị của Đổng gia trong Cửu Đại Thế Gia chỉ nửa vời, vị trí xấu hổ, lại không người kế tục. Trong đời sau đừng nói tìm được đệ tử ưu tú như Doanh Bạch Lộc, thậm chí không ai có tên trong năm mươi hạng đầu trên Long Hổ Bảng.
Nếu bọn họ nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, vậy thực lực thế hệ kế tiếp của Đổng gia chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh. Một ngày nào đó không khéo có thể đứng lên hạng đầu Cửu Đại Thế Gia, không chừng còn có thể tranh giành với Thương Thủy Doanh thị.
Nghĩ tới đây lão tổ Đổng gia trong lòng nóng bỏng, hắn gật đầu nói: “Vậy thì tốt, làm theo lời ngươi vậy!”
Có điều đúng lúc này một võ giả Đổng gia lại chần chờ nói: “Gia chủ, lão tổ tông, Lã Phụng Tiên kia mặc dù là tán tu nhưng lại không đơn giản.
Hắn cùng Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường tương giao tâm đầu ý hợp, là hảo hữu chí giao. Hơn nữa hắn còn là hảo hữu với Tạ Tiểu Lâu của Thiên Hạ Minh.
Ta nghe nói Lã Phụng Tiên thậm chí còn được Trần Thanh Đế tán thưởng, Trần Thanh Đế từng mời Lã Phụng Tiên gia nhập Thiên Hạ Minh, nhưng Lã Phụng Tiên cự tuyệt.
Chúng ta cướp đoạt cơ duyên của Lã Phụng Tiên như vậy, liệu có rước lấy phiền toái hay không?”
Đổng Tề Khôn cùng lão tổ Đổng gia liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự không biết chuyện này.
Bọn họ là võ giả tiền bối, đương nhiên không quan tâm tới những chuyện của thế hệ trẻ tuổi phát sinh trên giang hồ.
Có điều Đổng Tề Khôn liền lắc đầu cười lạnh nói: “Không sao, nơi này là Tây Sở không phải Quan Trung Hình Đường. Chúng ta lại không động tới Sở Hưu, không phải lo bên Quan Trung Hình Đường.
Bên phía Thiên Hạ Minh kia cũng vậy, nếu Lã Phụng Tiên là người của Thiên Hạ Minh, Đổng gia ta đương nhiên sẽ nể mặt Trần Thanh Đế.
Nhưng Lã Phụng Tiên đâu có quan hệ gì với Thiên Hạ Minh. Hắn chỉ là hảo hữu của đệ tử Trần Thanh Đế mà thôi, không đáng phải nể mặt như vậy.
Mặc dù Trần Thanh Đế bá đạo nhưng hắn cũng phải tuân thủ quy củ, nói đạo lý. Bên Thiên Hạ Minh cũng không cần phải lo.”
Thấy bên gia chủ có nắm chắc, đệ tử Đổng gia kia cũng không nói nhiều.
Dù sao chỉ cần lấy được công pháp. hắn thân là đệ tử Đổng gia cũng có tư cách tu luyện.
Còn lúc này Sở Hưu cùng đám người Lã Phụng Tiên đã chạy ra khỏi ngôi mộ khổng lồ. Ngay sau khi bọn họ rời khỏi không bao lâu, toàn bộ ngôi mộ bắt đầu sụp đổ.
Thấy cảnh này, Sở Hưu không khỏi lắc đầu, thật ra tất cả mọi người không để ý tới, bản thân ngôi mộ khổng lồ này đã là một món bảo bối.
Lúc trước hẳn là Đạo môn cùng Phật môn liên thủ xây dựng ngôi mộ lớn này trấn áp Lã Ôn Hầu.
Bên trong ngôi mộ lớn này có hai tầng phong ấn của Đạo môn và Phật môn, hơn nữa toàn bộ đều là loại được lưu truyền từ thời thượng cổ.
Nếu ghi chép lại, nó rất đáng để nghiên cứu. Nhưng giờ đã chậm, ngôi mộ đã vỡ vụn, người đến sau chỉ có thể tìm thấy một số phù văn rải rác, tác dụng không quá lớn.
Sau khi Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên ra khỏi ngôi mộ lớn, cả hai định rời khỏi, tu dưỡng một thời gian.
Sở Hưu chuẩn bị khôi phục lực lượng, y vừa giết chết một vị tông sư võ đạo, tiêu hao quá lớn, thậm chí đã tổn thương một chút nguyên khí, cho nên cần tu dưỡng kịp thời.
Về phần Lã Phụng Tiên, hắn chỉ định tìm một chỗ bế quan đột phá cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Không sai, chính là đột phá Thiên Nhân Hợp Nhất.
Lần này lợi ích Lã Phụng Tiên nhận được không chỉ có truyền thừa của Lã Ôn Hầu. Khi mảnh vỡ chân linh của Lã Ôn Hầu tràn vào cơ thể Lã Phụng Tiên còn mang theo một luồng lực lượng hùng hồn. Lực lượng này hiện giờ Lã Phụng Tiên còn chưa luyện hóa nhưng hắn đã cảm giác được ngưỡng cửa của Thiên Nhân Hợp Nhất, chỉ cần bế quan một thời gian luyện hóa là được.
Ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận, vận may của Lã Phụng Tiên quả thật không ai sánh nổi.
Thời gian vừa qua Sở Hưu cũng đoạt được không ít cơ duyên, có điều những chuyện phấn đấu chém giết lại càng nhiều.
Trải qua bao khó khăn trắc trở như vậy, Sở Hưu mới có cảnh giới và thực lực như vậy. Còn những chuyện Lã Phụng Tiên gặp được mặc dù không ít nhưng chắc chắn không thể nhiều bằng Sở Hưu. Thế nhưng hắn lại nhanh chóng đuổi sát với Sở Hưu. Tốc độ này thậm chí khiến Sở Hưu có phần ghen tị. Quả nhiên vận may không cách nào nói lý được.
Ngay lúc Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên định rời đi, đám võ giả Đổng gia đã xúm
lại. Những võ giả ở đây lập tức sửng sốt, không biết Đổng gia có ý gì.
Sở Hưu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không đúng.
Đổng Tề Khôn đứng ra cười cười nói: “Chư vị tới tham gia Khai Sơn Tế, Đổng gia ta vô cùng cảm kích. Có điều dựa theo quy củ có nhiều thứ là của Đổng gia ta. Cho nên ai cầm đồ của Đổng gia ta mời giao lại.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, vô thức nhìn về phía Lã Phụng Tiên, thân hình lập tức lui lại phía sau.
Trong ngôi mộ khổng lồ trấn áp Lã Ôn Hầu, bọn họ thậm chí không kiếm được chút lợi lộc nào. Bảo bọn họ giao ra bọn họ cũng chẳng có gì để giao. Người duy nhất được lợi chỉ có Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên nhíu mày không nói gì. Nhưng Đổng Tề Khôn lại ngoài cười trong không cười nhìn Lã Phụng Tiên nói: “Lã tiểu hữu, lấy được đồ thì giao ra đây, nhất quyết bắt ta chỉ mặt gọi tên hay sao?”
Lã Phụng Tiên mặt không đổi sắc nói: “Đổng gia chủ có ý gì? Dựa theo quy củ của Khai Sơn Tế, tất cả những gì lấy đi được đều có thể trực tiếp lấy đi, không lấy đi được mới thuộc về Đổng gia.”
Đổng Tề Khôn vẻ mặt thản nhiên nói: “A, nói không sai. Nếu như vậy ta lưu Lã tiểu hữu lại nơi này vậy ngươi cũng thành không cầm đi được đúng không?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người xung quanh lập tức thay đổi, xem ra ý Đổng Tề Khôn là định phá hoại triệt để quy củ, định chơi xỏ.
Mọi người ở đây đều nhìn về phía Lã Phụng Tiên, thần sắc mang theo vẻ đồng tình.
Vận may của Lã Phụng Tiên quả thật khiến họ hâm mộ, ở đây có nhiều người như vậy nhưng chỉ mình hắn nhận được truyền thừa của Ma Thần - Lã Ôn Hầu.
Nhưng vận may có lớn hơn cũng không thể lớn hơn nắm đấm được. Giờ rõ ràng nắm đấm của Đổng gia lớn hơn, ta công khai đòi truyền thừa Lã Ôn Hầu trên người ngươi đấy, Lã Phụng Tiên ngươi làm gì được nào?
Thế lực tới cấp bậc Đổng gia, bọn họ tuân thủ quy củ cũng được, nhưng cho dù bọn họ phá hoại quy củ, cướp đoạt truyền thừa của võ giả tiểu bối, cùng lắm là bị người ta mắng chửi một hồi mà thôi, còn làm gì được nữa? Dù sao cũng không tổn hại gì tới căn cơ.