-
Chương 571-575
Chương 571 Đánh lén 1
Sở Hưu cùng Doanh Bạch Lộc giao thủ khiến mọi người xung quanh hoa cả mắt, vô cùng kịch liệt, cũng khiến bọn họ chứng kiến thực lực chân chân chính của tuấn kiệt thế hệ trẻ tuổi.
Chỉ có điều hai bên đánh giờ khắc này lực lượng vẫn ngang hàng, có qua có lại, đã vào thế giằng co.
Lần trước khi Sở Hưu giao thủ cùng Tông Huyền cũng từng giằng co như vậy. Có điều khi đó Sở Hưu cảm giác được nếu tiếp tục giằng co như vậy, bên thua chắc chắn là mình.
Bởi vì lực lượng nội tình của Tông Huyền thật sự quá mạnh, mạnh tới mức đánh tới cuối cùng bên tiêu hao hết lực lượng thua cuộc trước nhất định là mình.
Còn giờ Sở Hưu giao thủ cùng Doanh Bạch Lộc mặc dù không nắm chắc tất thắng nhưng lại không có cảm giác không địch nổi như trước.
Thật sự dốc toàn lực ra đánh, hai bên thắng bại ra sao vẫn là ẩn số. Sở Hưu còn rất nhiều thủ đoạn tuyệt kỹ chưa sử dụng, tin rằng Doanh Bạch Lộc cũng vậy.
Có điều ngay lúc Sở Hưu và Doanh Bạch Lộc đang giằng co, bên phía đám người Đổng Tề Khôn đã xuất hiện biến hóa.
Huyền Cửu U bị trấn áp vạn năm, thực lực bản thân hắn thực ra không khác mấy so với đám người Thi Cửu Linh.
Chỉ có điều hắn dẫn phát ấn ký khí tức năm xưa của Lã Ôn Hầu nên mới phát ra uy lực cấp bậc đó.
Nhưng lúc này phong ấn Phương thiên họa kích đã bị giải trừ, ấn ký Lã Ôn Hầu lưu lại đã hoàn toàn biến mất, Huyền Cửu U không cách nào mượn lấy lực lượng từ ấn ký, cho nên có thể nói là hắn càng đánh càng yếu. Từ lúc ban đầu áp chế ba người Đổng Tề Khôn, về sau lại biến thành ba người Đổng Tề Khôn áp chế hắn.
Không có áp lực, lúc này ánh mắt Kiều Liên Đông nhìn về phía Sở Hưu và Doanh Bạch Lộc giao thủ, ánh mắt lóe lên vẻ âm trầm.
Lần trước tại Tử Nhân Cốc hắn bị Sở Hưu dọa đi cũng đủ mất mặt, lần này Sở Hưu ỷ vào bên cạnh mình có Phương Thất Thiếu và Tạ Tiểu Lâu, còn dám lớn lối với mình. Chuyện này khiến Kiều Liên Đông vốn nhỏ mọn cảm thấy rất bất mãn.
Lúc trước ở Khai Sơn Tế, nếu không phải Đổng Tề Khôn tạo điều kiện cho hắn hạ đài, hơn nữa bên cạnh còn có Tạ Tiểu Lâu và Phương Thất Thiếu, không chừng Kiều Liên Đông đã động thủ.
Còn giờ Tạ Tiểu Lâu và Phương Thất Thiếu đều không có mặt, Sở Hưu này còn bày tư thế muốn tranh đoạt thần binh. Lần này chắc hẳn Đổng Tề Khôn sẽ không đứng ra nói đỡ nữa, hắn cũng chẳng việc gì phải bỏ mặc tên Sở Hưu này lớn lối như vậy nữa!
Có điều Kiều Liên Đông lại không trực tiếp động thủ trước. Mặc dù lòng dạ hắn không lớn, nhưng không muốn những người khác nói hắn hẹp hòi.
Cho nên bên này Kiều Liên Đông âm thầm truyền âm cho đại đệ tử của mình, bảo hắn động thủ với Sở Hưu.
Khác với Hứa Đình Nhất không có tới một đệ tử, Kiều Liên Đông có rất nhiều đệ tử. Lần này tham gia Khai Sơn Tế hắn cũng dẫn vài đệ tử qua.
Đại đệ tử của hắn, Phương Đình đã có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất. Mặc dù không đánh nổi Sở Hưu nhưng âm thầm đánh lén cũng đủ.
Nếu đánh lén thành công, phối hợp với Doanh Bạch Lộc xử lý Sở Hưu, vừa vặn bớt việc.
Thất bại cũng chẳng sao, đến lúc đó Phương Đình giả bộ thụ thương, vậy tới phiên Kiều Liên Đông hắn xuất thủ.
Mặc dù như vậy Kiều Liên Đông sẽ bị mọi người nói là bao che khuyết điểm, nhưng cái tiếng bao che của hắn đã sớm lan truyền khắp nơi, sợ gì ai nói. Dù sao cũng khá hơn so với tâm địa hẹp hòi, chủ động gây sự với tiểu bối.
Còn lúc này nghe được Kiều Liên Đông truyền âm, trong mắt Phương Đình lóe lên sắc thái lạ. Hắn lặng lẽ không chút tiếng động rời khỏi trận đấu với những võ giả khác, thấy Lã Phụng Tiên còn chưa phát giác ra động tác của bản thân, lúc này mới lẩn ra sau lưng Sở Hưu.
Phương Đình gần năm mươi tuổi mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Thật ra hắn chẳng nhỏ hơn Kiều Liên Đông bao nhiêu.
Nếu bảo hắn giao thủ chính diện với Sở Hưu, cho dù sư phụ hắn Kiều Liên Đông đích thân phân phó hắn cũng chẳng dám. Nhưng giờ chỉ là bảo hắn âm thầm đánh lén, chuyện này không vấn đề.
Một thanh Miêu Đao dài và nhỏ đã được Phương Đình cầm trong tay, trong mắt hắn lóe lên vẻ hung ác, huyết sát khí ngưng tụ trên lưỡi đao, đột nhiên chém tới sau lưng Sở Hưu.
Cho dù đang giao thủ cùng Doanh Bạch Lộc, Sở Hưu vẫn chưa hề buông lỏng cảnh giác về những nơi khác.
Phương Đình chưa xuất đao, sử dụng đã nhận ra sát ý trên người hắn.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như Phương Đình, đừng nói giờ Sở Hưu đã lên tới Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù khi y còn ở cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay.
Chỉ có điều giờ Sở Hưu đang dùng Hoán Nhật Đại Pháp giao đấu với Doanh Bạch Lộc, Phương Đình đánh lén lúc này là chọn đúng thời cơ.
Cảm giác được một đao kia chém tới, Sở Hưu không lui lại hoàn thủ, ánh mắt cũng không hề bối rối. Quanh người hắn một luồng phật quang rực rỡ đột nhiên bùng lên sau lưng, một tiếng động như sấm nổ vang lên, như phật âm vang rền, đánh tay nhát đao của Phương Đình, khiến hắn không nhịn được sắc
mặt trắng bệch, trực tiếp bị đẩy lui.
Ngoại Sư Tử Ấn!
Muốn thi triển Khoái Mạn Cửu Tự Quyết vốn dĩ cần kết ấn, nhưng Sở Hưu đã sử dụng thuần thục chín thức ấn quyết này, thậm chí đã tới trình độ hai tay cùng lúc kết thành hai ấn quyết khác nhau. Tin rằng không bao lâu nữa Sở Hưu có thể sử dụng Cửu Ấn Hợp Nhất trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, bộc phát ra uy lực mạnh nhất của nó.
Còn lúc này Sở Hưu không kết ấn, chỉ dùng chân khí phát động Ngoại Sư Tử Ấn, đây cũng là một loại biểu hiện cho thấy lý giải của Sở Hưu đối với Khoái Mạn Cửu Tự Quyết đã tới cực hạn.
Mặc dù uy lực không cách nào so với kết ấn thi triển, có điều đối phó với kẻ địch như Phương Đình đã đủ rồi.
Bên kia Doanh Bạch Lộc thấy có người đánh lén Sở Hưu, không khỏi nhíu mày, từ từ thu lại lực lượng. Cửu Long Hộ Thân biến mất.
Đúng là hắn muốn tranh tài một trận với Sở Hưu, có điều hắn chỉ muốn đánh một trận đơn thuần, không phải vì thanh danh trên Long Hổ Bảng.
Doanh Bạch Lộc mặc dù không cao thượng đến vậy nhưng cũng có kiêu ngạo của riêng mình.
Nếu có người đánh lén Sở Hưu khiến mình chiến thắng. Vậy cho dù Phong Mãn Lâu xếp hắn trở lại hạng năm trên Long Hổ Bảng, Doanh Bạch Lộc cũng thấy không mặt mũi đâu mà nhận thứ hạng đó.
Sau khi Doanh Bạch Lộc chủ động thu tay, Sở Hưu đương nhiên cũng thu hồi Hoán Nhật Đại Pháp, quay lại phía sau. Ngay khoảnh khắc này, Phương Đình lập tức cảm thấy một áp lực cực lớn đánh tới, như bị một con hung thú thượng cổ để mắt tới!
Chỉ trong chớp mắt, một cảm giác hoảng sợ lạnh buốt dâng lên. Hắn vừa định nói gì đó, lại thấy hai mắt Sở Hưu biến thành màu đỏ rực, một quyền đánh ra, sát ý vô biên ngưng tụ, sát ý khuấy nguyên khí thiên địa, chỉ trong chớp mắt đã khiến lông tơ toàn thân Phương Đình dựng đứng!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Dưới một quyền ngưng tụ sát ý vô biên này, Phương Đình thậm chí không kịp thốt lên một chữ, cương khí quanh người bộc phát, trường đao trong tay chém xuống, thân hình nhanh chóng lui sang một bên.
Chương 572 Đánh lén 2
Song tất cả những thứ này đều vô dụng dưới Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu. Một quyền đánh ra, sát ý đỏ rực như ngưng tụ thành thực chất. Một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình Phương Đình trực tiếp hóa thành một làn sương máu dưới quyền này của Sở Hưu, bị đánh chết tới xương cốt cũng chẳng còn!
“Sở Hưu!”
Thấy cảnh này, Kiều Liên Đông nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt đã lóe lên sát khí vô biên, như đã phát điên.
Biến hóa liên tiếp nhanh chóng, nhanh tới mức Kiều Liên Đông thậm chí không có thời gian ngăn cản.
Trước đó Kiều Liên Đông cho rằng dù Phương Đình đánh lén thất bại cũng chẳng sao. Dù sao Sở Hưu đang động thủ với Doanh Bạch Lộc.
Nào ngờ Doanh Bạch Lộc lại chủ động thu tay ngay thời điểm này, cho Sở Hưu có cơ hội một chiêu đánh chết đại đệ tử Phương Đình của hắn.
Thật ra Kiều Liên Đông tức giận như vậy không phải vì Sở Hưu giết đệ tử của hắn mà do sau này hắn không còn một trợ thủ tốt nữa.
Trong số những đệ tử của Kiều Liên Đông, mặc dù Phương Đình là đại đệ tử nhưng hắn lại không phải người thiên phú tốt nhất, cũng không phải người được Kiều Liên Đông ưa thích nhất. Song Phương Đình là người làm nhiều việc giúp kdl nhất.
Trong số những đệ tử của hắn, Phương Đình đi theo Kiều Liên Đông lâu nhất, cũng là người hiểu ý Kiều Liên Đông nhất. Cho nên bình thường Kiều Liên Đông có chuyện gì, đa số thời điểm đều phân phó cho Phương Đình làm việc.
Thế nhưng giờ thì tốt rồi, Phương Đình chết trong tay Sở Hưu, như vậy tương đương với chặt bỏ một cánh tay của hắn, hỏi sao Kiều Liên Đông không phẫn nộ cho được?
Bên này Kiều Liên Đông trực tiếp ngừng giao đấu với Huyền Cửu U mà lao thẳng về phía Sở Hưu, Phiêu Huyết Thần Đao trong tay đã lóe lên sát khí kinh người.
“Sở Hưu! Ngươi phế bỏ tiểu đệ tử của ta, giờ lại giết đại đệ tử của ta. Hôm nay nếu lão phu không giết ngươi, ta còn mặt mũi đâu đặt chân trên đất Tây Sở này nữa? Chết đi cho ta!”
Gầm lên một tiếng, Kiều Liên Đông đánh thẳng về phía Sở Hưu. Trên Phiêu Huyết Thần Đao bùng lên đao mang cường đại dài hơn mười trượng chém về phía Sở Hưu. Hơn nữa thế đao của Kiều Liên Đông như liên miên bất tuyệt, chỉ chớp mắt đã chém ra hơn trăm đao, thực lực tông sư võ đạo bộc phát vô cùng hùng mạnh.
Cho dù Kiều Liên Đông chỉ là tán tu, cho dù trong số tông sư võ đạo hắn không phải người quá mạnh, nhưng dù sao cũng là cường giả tông sư ngưng
tụ ra Võ Đạo Chân Đan. Khi xuất thủ chưa cần xét những điểm khác, chỉ riêng lực lượng phát ra đã vượt quá xa so với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Sở Hưu hít một hơi thật sâu, Thiên Ma Vũ trên tay y cũng bộc phát ra ma khí sát khí vô cùng cường đại, từng đao chém ra, vô cùng gian nan ngăn cản thế công của Kiều Liên Đông.
Tông sư võ đạo dù sao cũng là tông sư võ đạo, đối phương tiện tay đánh một đòn cũng đủ khiến Sở Hưu dốc toàn lực ngăn cản.
Đổng Tề Khôn cùng Hoán Nhật Đại Pháp đang giao thủ cùng Huyền Cửu U bên kia đưa mắt nhìn nhau, không ai xuất thủ.
Lúc này Huyền Cửu U đã không đáng lo, cho dù không có Kiều Liên Đông, hai người bọn họ cũng có thể giải quyết tên này.
Hơn nữa đúng như Kiều Liên Đông suy nghĩ lúc trước, Đổng gia và Sở Hưu không có quan hệ, giờ khắc này Đổng Tề Khôn cũng lười đi quan ân oán cá nhân giữa Sở Hưu và Kiều Liên Đông.
Còn Doanh Bạch Lộc đứng bên không phản ứng. Hắn và Sở Hưu không phải bằng hữu, lúc này không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, bảo hắn tới giúp Sở Hưu là chuyện không thể nào.
Trong số những người ở đây chỉ có Lã Phụng Tiên muốn ra tay giúp Sở Hưu. Nhưng hắn mới là Ngũ Khí Triều Nguyên, vừa xông lên đã bị một đao của Kiều Liên Đông trực tiếp đánh bay.
Dù sao cũng kém hai cảnh giới lớn, Sở Hưu còn miễn cưỡng ngăn cản được đòn thế của Kiều Liên Đông, nhưng Lã Phụng Tiên thậm chí muốn ngăn cản cũng hết sức khó khăn.
Tông sư võ đạo tạo nên áp lực cực lớn với Sở Hưu, có điều y vẫn chống đỡ được.
Mấy vị trong ba hạng đầu Long Hổ Bảng nếu ra tay toàn lực có lẽ thật sự có thực lực đối đầu với tông sư võ đạo. Tối thiểu Kiều Liên Đông hiện giờ mặc dù tạo thành áp lực đối với Sở Hưu, nhưng áp lực này còn chẳng cường đại như lúc Sở Hưu đối mặt với Tông Huyền.
Bên kia Kiều Liên Đông thấy bản thân ra tay cũng chỉ áp chế được Sở Hưu chứ không thể đánh bại y, sắc mặt đã trở nên khá khó coi.
Có đôi lúc những võ giả thế hệ trước bọn họ không muốn động thủ với võ giả thế hệ trẻ tuổi, nguyên nhân rất đơn giản, không có lời.
Những võ giả thế hệ trước bọn họ ra tay với võ giả thế hệ trẻ tuổi, đánh thắng là chuyện đương nhiên, hơn nữa còn bị bêu danh ỷ lớn hiếp nhỏ.
Nhưng vạn nhất ngươi thua, vậy sẽ thành đá kê chân cho võ giả trẻ tuổi kia, thậm chí bị người ta chỉ trích càng già càng kém cỏi, mất hết danh tiếng.
Giờ Kiều Liên Đông mặc dù không thua nhưng hắn dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, kết quả giờ ra tay nhiều chiêu như vậy vẫn không áp chế được Sở Hưu, thậm chí hắn đã cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của những võ giả khác.
Cảm nhận được ánh mắt đám người kia, Kiều Liên Đông ra tay càng thêm điên cuồng mãnh liệt. Đao cương đỏ máu chém xuống như cuồng phong vũ bão nhưng vẫn không làm gì được Sở Hưu.
Những đao cương này hoặc bị Sở Hưu trực tiếp chống chọi lại chém tan, hoặc bị Sở Hưu vận dụng thủ đoạn phòng ngự như da triệt tiêu. Mặc dù có vẻ khá khó nhọc nhưng chí ít Sở Hưu vẫn chống đỡ được.
Hơn nữa giao chiến ở đây thực ra là Sở Hưu chịu thiệt, bởi vì nơi này trấn áp tinh thần lực của hắn, khiến một số bí pháp tinh thần như Thiên Tử Vọng Khí Thuật tạm thời không cách nào thi triển. Có thể nói ở đây Sở Hưu mất đi một phần sức chiến đấu.
Nếu Sở Hưu xuất thủ toàn lực, y thậm chí không cần khó nhọc như vậy.
Mà lúc này bên phía Sở Hưu chịu đựng được nhưng Kiều Liên Đông đã thực sự tức giận.
Trường đao đỏ máu trên tay hắn lóe lên ánh sáng sắc bén hung ác vô cùng, một đao chém xuống, chỉ trong chớp mắt đao cương đỏ máu bùng lên, hội tụ thành một dòng sông máu giữa không trung, đánh thẳng về phía Sở Hưu!
Đao Trảm Huyết Hà, diệt cả thiên địa!
Dòng sông máu vô cùng to lớn kéo dài gần trăm trượng, uy thế mạnh mẽ vô bì, căn bản không cho Sở Hưu đường nào để né tránh.
Ngay lập tức, quanh người Sở Hưu lóe lên phật quang, hư ảnh Đại Nhật Như Lai tương hợp với y, tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Hoán Nhật Đại Pháp lại được thi triển, lần này Sở Hưu thiêu đốt hầu như toàn bộ lực lượng bản thân. Tay hắn niết Vô Úy Ấn, pháp tướng trang nghiêm, phật quang vô biên vô tận lóng lánh đánh ra. Một chưởng đánh xuống không ngờ chống cự được với dòng sông máu kia, hai bên giằng co không ai nhường ai!
“Vỡ cho ta!”
Kiều Liên Đông nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí cường đại quanh người bộc phát, dẫn động lực lượng thiên địa, thậm chí khiến thiên địa nguyên khí xung quanh phát ra tiếng nổ vang.
Phật quang vỡ vụn, hư ảnh Đại Nhật Như Lai nát bấy, Sở Hưu liên tục lui lại phía sau, lui tới hơi mười trượng, ép sát vào một góc trong cung điện này.
Đối với Sở Hưu hiện tại mà nói, y và tông sư võ đạo vẫn có chênh lệch khá lớn.
Cường giả tông sư ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan liên kết với thiên địa, sức người có mạnh hơn cũng chẳng thể chống được thiên địa. Lần này Kiều Liên Đông đột nhiên bùng phát khiên Sở Hưu thật sự không ngăn cản nổi.
Chương 573 Giao chiến với tông sư
Kiều Liên Đông cầm đao bước tới, vẻ mặt đầy sát khí.
Sở Hưu ngẩng đầu lên nhìn thông đạo mình đánh ra trước đó, y trầm giọng nói với Lã Phụng Tiên: “Lã huynh, ngươi không cần để ý tới ta, trước hết giữ vững thanh Phương thiên họa kích kia đã, đừng để nó rơi vào tay kẻ khác.”
Dứt lời Sở Hưu trực tiếp niết thành Nội Phược Ấn, quay người lao vào một hành lang nào bị đánh thủng lúc trước bỏ trốn.
Thấy hành động này của Sở Hưu, Kiều Liên Đông do dự một chút, có điều vẫn đuổi theo phía sau.
Truyền thừa Ôn Hầu ở đây xem ra trong chốc lát cũng chẳng phân thắng bại được. Hơn nữa cho dù có phân thắng bại còn có Đổng Tề Khôn và Hứa Đình Nhất ở đây, hai người bọn họ chắc chắn sẽ có một trận long tranh hổ đấu.
Cho nên mình cứ xử lý tên Sở Hưu này trước đã, lúc về tranh đoạt với họ cũng không muộn.
Nghĩ như vậy, Kiều Liên Đông chỉ do dự một chút rồi lập tức đuổi theo Sở Hưu.
Lã Phụng Tiên phía sau nhíu mày, có điều hắn không mấy lo lắng.
Hắn biết tính cách Sở Hưu, bình thường Sở Hưu tuyệt đối không để bản thân sa vào hiểm địa. Nếu Sở Hưu nói mình nắm chắc, vậy chắc chắn y có nắm chắc.
Còn lúc này trong hành lang kia, cho dù Sở Hưu bộc phát uy lực của Nội Phược Ấn, Kiều Liên Đông vẫn đuổi theo không bỏ.
Tốc độ Nội Phược Ấn có nhanh cũng không thể vứt bỏ một vị tông sư võ đạo như Kiều Liên Đông.
Đương nhiên Sở Hưu vốn cũng không định vứt bỏ Kiều Liên Đông.
Tiếp tục chạy về phía trước một khắc đồng hồ, một cung điện xuất hiện trước mắt Sở Hưu. Sở Hưu trực tiếp nhảy vào trong. Xuất hiện trước mắt hắn chính là Viêm Xích Tiêu bị giam cầm tại đây.
Thấy Sở Hưu không ngờ lại trở về, Viêm Xích Tiêu không khỏi kinh ngạc: “Sao ngươi lại về đây?”
Sở Hưu cười hắc hắc hai tiếng nói: “Mang tới cho ngươi một lễ vật lớn!”
Không đợi Viêm Xích Tiêu phản ứng lại, Kiều Liên Đông đã xuất hiện trong đại điện. Chứng kiến cảnh này hắn lập tức sửng sốt, tiếp đó cười lạnh nói: “Tiểu tử ngươi định dựa vào yêu vật này để ngăn cản ta ư? Trong cung điện trấn áp Ôn Hầu kia, ba tên yêu vật liên thủ còn không chiếm được lợi lộc gì từ tay ta cơ mà!”
Trong đầu lâu Viêm Xích Tiêu bừng bừng ánh lửa xanh, hắn giận dữ hét lớn: “Ngươi nói ai là yêu vật? Muốn chết phải không?”
Sở Hưu thản nhiên nói với Viêm Xích Tiêu: “Kế hoạch của các ngươi xảy ra vấn đề rồi. ba đồng bọn của ngươi đang bị người ta vây đánh ở phía trước, sắp không ngăn cản nổi rồi. Giờ ta giúp ngươi dẫn một tới đây, chúng ta liên thủ giết hắn, cũng có thể giảm bớt áp lực cho ba đồng bọn kia của ngươi.”
Viêm Xích Tiêu lúc này đột nhiên cười lạnh này: “Ngươi coi ta là ngu ngốc hay sao? Mặc dù ngày trước dưới trướng Ôn Hầu đại nhân, ta chỉ phụ trách động thủ chứ không phụ trách động não; nhưng ta cũng nhận ra được rõ ràng tên tiểu bối nhà ngươi có thù với tên kia. Giờ ngươi định lợi dụng ta, muốn kéo ta xuống nước ư? Thiên hạ nào có chuyện gì dễ dàng như vậy?”
Thấy Kiều Liên Đông cười lạnh đi tới, Sở Hưu nhanh chóng nói: “Đây không phải lợi dụng mà là đôi bên cùng có lợi. Các ngươi muốn phục sinh Lã Ôn Hầu, chỉ cần không lấy ta làm thân thể, ta cũng lười để ý tới các ngươi sống hay chết.
Ngược lại giờ người bên ngươi đã sa vào thế yếu, nếu ta không giúp các ngươi dẫn đi một người, ba đồng bọn của ngươi e là đã bị đánh tan rồi.
Dù sao bất kể thế nào, hai ta giờ có chung kẻ địch. Giết hắn ngươi cũng chẳng thua thiệt gì!”
Viêm Xích Tiêu hơi do dự, mặc dù hắn không ngốc nhưng cũng chẳng giỏi động não. Chuyện này hắn cũng chẳng biết nên giải quyết ra sao.
Đúng lúc này, một phân thân của Thủy Vô Tướng đột nhiên xuất hiện từ dưới đất hét lớn: “Viêm Xích Tiêu! Ra tay giúp hắn!”
Bên phía Thủy Vô Tướng, hắn và Thi Cửu Linh cũng chỉ khổ sở ngăn cản, còn Huyền Cửu U càng đánh càng yếu, quả thật không chịu nổi nữa. Nếu để Kiều Liên Đông trở về, Huyền Cửu U sẽ lập tức bị đánh bại.
Phân thân của Thủy Vô Tướng ở khắp nơi trong vùng đất phong ấn này. Ngay khi phát giác động tĩnh nơi này, hắn lập tức quyết định thay Viêm Xích Tiêu.
Nghe Thủy Vô Tướng nói vậy, Viêm Xích Tiêu không do dự nữa, bốn sợi xích sắt dưới chân hắn vung lên, cháy lên ánh lửa nóng rực tới cực điểm, đánh thẳng về phía Kiều Liên Đông.
Kiều Liên Đông hừ lạnh một tiếng, Phiêu Huyết Thần Đao trong tay liên tục chẻm ra, trực tiếp đánh bay hai sợi xích sắt. Mặc dù không thể chặt đứt sợi xích nhưng rõ ràng thế công của Viêm Xích Tiêu cũng không tác dụng gì với Kiều Liên Đông.
Có điều Sở Hưu đã nhân cơ hội này xuất thủ. Y bước ra một bước, đã tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh, ma khí quanh người bùng lên tới cực hạn. Một đao chém ra, ma khí mãnh liệt ngập trời, tựa như ma thần.
Ánh mắt Kiều Liên Đông lại lóe lên sát ý, biểu hiện của Sở Hưu càng ưu tú, sát ý của hắn đối với Sở Hưu càng dày đặc.
Hai bên nếu đã không nể mặt nể mũi, vậy hôm nay hắn nhất định phải giết chết Sở Hưu.
Kiều Liên Đông không quan tâm tới Quan Trung Hình Đường an phận sống
trong góc nhỏ, nhưng giờ chứng kiến thực lực mà Sở Hưu thể hiện, tương lai y sẽ kinh khủng tới mức nào, vậy không cần nhiều lời.
Hôm nay nếu hắn không giết Sở Hưu, tương lai chắc chắn sẽ thành họa lớn!
Kiều Liên Đông đột nhiên giẫm mạnh xuống đất, chỉ trong chốc lát biển máu bốc lên dưới chân, vô số cương khí ngưng tụ thành tơ máu quấn lấy Sở Hưu. Phiêu Huyết Thần Đao trong tay hắn mang them thế đao lẫm liệt chém về phía y, đao mang đỏ máu hiện lên giữa đất trời, thế như khai thiên !
Chỉ trong chớp mắt, hai mắt Sở Hưu đã lóe lên một vệt sáng âm u huyền ảo, thiên địa tinh thần không ngừng xoay chuyển trong mắt y, có vẻ thần dị khôn cùng!
Thiên Tử Vọng Khí Thuật!
Trước đó trong đầm nước, Sở Hưu phát hiện tinh thần lực của mình bị áp chế, vậy tức là bí pháp nguyên thần cùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu đều không thể sử dụng được.
Nhưng trước đó khi Sở Hưu đối phó với Viêm Xích Tiêu, y lại phát hiện ở nơi này áp chế tinh thần lực lại biến mất.
Sở Hưu suy đoán tình huống này chắc hẳn có liên quan tới đám người Viêm Xích Tiêu. Thật ra phong ấn trong đại điện của Viêm Xích Tiêu đã bị dỡ bỏ một phần, thậm chí khiến cả sợi xích khóa tứ chi của hắn cũng đã đứt.
Nếu không phải còn sợi xích ở eo, lúc này Viêm Xích Tiêu đã có thể tới liên thủ tác chiến với đám người Thủy Vô Tướng.
Cho nên Sở Hưu mới chọn cách dẫn Kiều Liên Đông tới nơi này. Không phải y định liên thủ với Viêm Xích Tiêu vây giết Kiều Liên Đông, mà vì ở đây Sở Hưu mới có thể phát huy lực lượng của mình ở mức cao nhất!
Dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật, một đao của Sở Hưu như giương cung mà không bắn, thân hình lại linh hoạt di chuyển giữa những sợi tơ máu vô biên kia, từng sợi tơ lít nha lít nhít không ngờ chẳng cái nào chạm được vào Sở Hưu.
Sắc mặt Kiều Liên Đông lập tức trở nên cực kỳ khó coi, lại là cảm giác này!
Lần trước trong Tử Nhân Cốc, Sở Hưu cũng dùng chiêu này dọa hắn bỏ đi. Nhưng cùng một sai lầm, Kiều Liên Đông sẽ không phạm phải lần thứ hai!
Cho nên lần này Kiều Liên Đông không lui mà tiến, thế đao không hề ngừng lại chém về phía Sở Hưu!
Chương 574 Trảm tông sư 1
Khi đối mặt với tông sư võ đạo, năng lực của Thiên Tử Vọng Khí Thuật khó tránh khỏi giảm bớt đôi chút. Dù sao tông sư võ đạo cũng khác với võ giả tầm thường, lực lượng đối phương biến hóa đa đoan gấp mười thậm chí gấp mấy chục lần võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường.
Cho nên Sở Hưu muốn dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật thôi diễn biến hóa của Kiều Liên Đông cũng phải trả giá tinh lực nhiều hơn so với khi đối phó võ giả cùng giai, nhiều hơn này gấp mười lần, thậm chí mấy chục lần.
Hơn nữa cơ hội này chỉ có một lần, tinh thần lực của Sở Hưu không đủ để y vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật liên tục, cho nên Sở Hưu nhất định phải thận trọng.
Sợi tơ máu vô biên bị Sở Hưu né tránh, thế đao hung ác vô song của Kiều Liên Đông cũng bị Sở Hưu khó nhọc né qua. Viêm Xích Tiêu bên kia cũng múa sợi xích quấy rối Kiều Liên Đông, có điều hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Thấy Sở Hưu ở đó né tránh liên tục, Viêm Xích Tiêu không khỏi mắng chửi: “Tiểu bối ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao chỉ né tránh, còn không xuất thủ đi? Chẳng lẽ ngươi đang cố ý dùng chuyện này tiêu hao lực lượng của ta?”
Sở Hưu không để ý với Viêm Xích Tiêu mà phát huy Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn, tuy nhiên bản thân vẫn không xuất thủ, chỉ luôn giương cung mà không phát.
Đao chưa rời vỏ mới là đáng sợ nhất. Kiều Liên Đông chưa từng lĩnh giáo sự kinh khủng chân chính của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, nhưng hắn cũng cực kỳ căm ghét cảm giác này.
Thấy mình vẫn không bắt được Sở Hưu, Kiều Liên Đông không khỏi nóng nảy.
Quát lên một tiếng chói tai, cương khí đỏ máu bộc phát quanh người Kiều Liên Đông, trực tiếp dẫn dắt lực lượng thiên địa, thế đao ngưng tụ thành dòng sông máu dài trăm trượng, ngay cả lực lượng thiên địa xung quanh cũng tràn vào trong dòng sông máu, khiến cho uy thế đao vừa rồi của Kiều Liên Đông đã lên tới mức kinh người.
Ngay lúc Kiều Liên Đông xuất chiêu, Sở Hưu trước đó vẫn dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật né tránh, giờ lại đột nhiên phát động.
Đây là lần đầu tiên y xuất đao, ma khí cùng huyết sát khí vô biên đã ngưng tụ hồi lâu trên lưỡi đao, lực lượng đó đã được tập trung tới cực hạn. Một đao chém ra, quỹ tích xuất đao của Sở Hưu có thể nói là vô cùng quỷ dị, thế đao vặn vẹo chuyển động, hướng chém vào đều nhắm vào sơ hở cùng điểm yếu trong chiêu này của Kiều Liên Đông.
Công pháp võ thuật không phải uy thế càng lớn càng tốt, huống hồ Kiều Liên Đông vốn xuất thân tán tu, công pháp bản thân hắn thật ra cũng chẳng hề cao minh.
Đây không phải sơ hở duy nhất mà Sở Hưu nắm bắt được, nhưng là sơ dở
duy nhất mà Sở Hưu thấy có thể gây ra thương tổn lớn cho Kiều Liên Đông.
Một đao đó chém vào khe hở của dòng sông máu, xé tan cương khí, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Kiều Liên Đông.
Ánh mắt Kiều Liên Đông lộ vẻ khiếp sợ, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào mà dùng một đao với lực lượng kém xa hắn xé rách thế công của bản thân, chém thẳng tới trước mặt mình.
Nếu là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường, cho dù có đánh được tới trước mặt mình, Kiều Liên Đông cũng chẳng để ý. Dù sao cũng chênh lệch một cảnh giới lớn.
Nhưng người trước mắt lại là Sở Hưu, Sở Hưu đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, đồng thời có thể kịch chiến với tông sư võ đạo là hắn một thời gian dài như vậy!
“Cút ngay cho ta!”
Kiều Liên Đông nổi giận gầm lên một tiếng, hắn không kịp thu tay về thủ nhưng vẫn bộc phát cương khí toàn thân, định ngăn cản.
Có điều lúc này ngay trong lúc đao đang chém tới, hai mắt Sở Hưu lại đột nhiên tỏa ra thần quang rực rỡ.
Một chút lực lượng còn sót lại được Sở Hưu ngưng tụ thành dây đàn vô hình, dùng tâm thần chấn động. Trong chớp mắt một luồng sóng âm vô hình bùng phát, vô hình vô tức nhưng lại vang vọng trong lòng Kiều Liên Đông. Tiếng đàn vô hình như ma âm truyền vào tai, khiến hắn không khỏi rên khẽ một tiếng, cương khí không khống chế được, tiêu tán phân nửa.
Đây là Trấn Hồn U Minh Khúc trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức. Nếu thi triển tới mức đỉnh cao, dùng tinh thần nguyên thần làm đây, lấy tâm thần đàn tấu, một khúc kết thúc, trấn hồn đoạt phách.
Nhưng giờ do Sở Hưu thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật một thời gian dài, tinh thần lực bản thân y đã tiêu hao không ít, không cách nào thi triển ra Trấn Hồn U Minh Khúc hoàn chỉnh, chỉ có thể tấu vang một tiếng đàn, ảnh hưởng tới Kiều Liên Đông trong một khoảnh khắc. Có điều với Sở Hưu, như vậy đã đủ rồi!
Sau khi cương khi đối phương tiêu tán phân nửa, đao của Sở Hưu trực tiếp đánh tan cương khí sót lại chém thẳng lên ngực Kiều Liên Đông, lưu lại một vết máu trên người hắn. Ma khí sát khí nhập thể, lập tức khiến Kiều Liên Đông phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt kinh hãi cùng không dám tin.
Có thế nào hắn cũng không ngờ mình lại bị một võ giả tiểu bối như Sở Hưu làm cho trọng thương. Quan trọng nhất là rốt cuộc thua ra sao hắn cũng không hiểu!
Rõ ràng từ đầu đến cuối hắn mới là người áp chế Sở Hưu, còn Sở Hưu chỉ có thể bị động chật vật né tránh. Kết quả đến khi mình định hạ thủ nặng tay giết chết tên này, bản thân lại bị sát chiêu liên tiếp của Sở Hưu đánh cho hồ đồ. Tới giờ Kiều Liên Đông vẫn chưa phản ứng lại.
Ngay trong lúc Kiều Liên Đông chưa kịp phản ứng lại này, Viêm Xích Tiêu lại đã phản ứng.
Ngày trước khi Viêm Xích Tiêu trong thời đỉnh phong hắn còn vượt qua cấp bậc tông sư võ đạo. Hắn nói có thể tùy tiện bóp chết đám người Đổng Tề Khôn không phải là đang khoác loác.
Giờ mặc dù tu vi bản thân hắn không còn, có điều kiến thức vẫn có. Hắn có thể nhìn ra điểm thần dị của Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
“Công pháp tên tiểu tử này sao giống tên đảo chủ Đông Hải kia vậy? Công pháp tên kia trong thời đại của ta cũng cực kỳ khó chơi, chẳng lẽ tiểu tử này là truyền nhân của hắn?”
Viêm Xích Tiêu nói thầm một tiếng, có điều hắn cũng không để ý. Giờ không phải lúc nghĩ nhiều như vậy.
Vạn năm trôi qua, đã sớm là cảnh còn người mất. Bọn hắn cũng đã biến thành cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này rồi. Giờ chỉ có việc phục sinh Ôn Hầu đại nhân là quan trọng nhất. Chỉ cần phục sinh Ôn Hầu đại nhân, bọn họ cũng có thể quay trở lại thiên hạ.
Cho nên nhân lúc Kiều Liên Đông chưa kịp phản ứng, vừa bị trọng thương, Viêm Xích Tiêu đã múa bốn sợi xích lớn bao phủ lấy hắn, hơn nữa quanh người hắn ngưng tụ thành vô số mũi tên lửa, như cuồng phong vũ bão đánh về phía Kiều Liên Đông!
Kiều Liên Đông nâng đao định xuất thủ, nhưng trong cơ thể ma khí cùng sát khí đồng thời bộc phát khiến hắn lập tức phun ra một ngụm máu tưới, chỉ có thể miễn cưỡng phòng ngự thế công của Viêm Xích Tiêu.
Một đao vừa rồi của Sở Hưu chưa đoạt được mạng của hắn. Tông sư võ đạo không dễ giết như vậy, nhưng nhát đao đó cũng gây ảnh hưởng không nhỏ tới hắn.
Ma khí trên Thiên Ma Vũ không phải chỉ bắt nguồn từ cương khí của Sở Hưu, còn do chất liệu bản thân nó là từ Thiên Ma Lệnh mà Côn Luân Ma Giáo năm xưa lưu lại. Ma khí trên đó tinh khiết tới kinh người, thậm chí trên thế gian không tìm được ma khí tinh khiết như vậy.
Chương 575 Trảm tông sư 2
Còn cương khí bản thân Sở Hưu lại là Huyết Luyện Thần Cương của đại phái Ma đạo năm xưa Huyết Hà Phái, ngưng tụ thành Huyết Sát Cương Khí, bị đánh vào cơ thể cũng chẳng dễ chịu gì.
Nếu đổi lại lúc bình thường, Kiều Liên Đông còn có thể dùng chân khí bản thân trấn áp khu trục. Dù sao Sở Hưu cũng không phải tông sư võ đạo, khu trục chân khí của y không máy khó khăn.
Nhưng Viêm Xích Tiêu bỏ đá xuống giếng lại như đoạt mạng hắn, căn bản không cho hắn cơ hội trấn áp khu trục.
Chứng kiến trạng thái hiện tại của mình, Kiều Liên Đông nổi giận gầm lên một tiếng, bộc phát ra lực lượng cuối cùng chém bay xiềng xích của Viêm Xích Tiêu, bỏ chạy về phía đại điện trung ương.
Đã tới nước này, Kiều Liên Đông đương nhiên không cố kỵ mặt mũi thể diện gì nữa, tông sư võ đạo cũng muốn sống.
Sở Hưu nhìn bóng lưng Kiều Liên Đông, ánh mắt lóe lên sát ý bừng bừng.
Giết Kiều Liên Đông, lưu lại đồ đệ của hắn gọi là nhổ cỏ không trừ gốc, là chuyện rất phiền phức.
Còn giết đồ đệ Kiều Liên Đông lưu lại Kiều Liên Đông gọi là thả hổ về rừng, là hành động ngu ngốc.
Sở Hưu sợ phiền phức, y cũng chẳng ngu ngốc. Cho nên hôm nay Kiều Liên Đông này nhất định phải chết!
Thật ra trạng thái hiện tại của Sở Hưu cũng không được tốt. Sau khi vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật y lại dùng Trấn Hồn U Minh Khúc trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, tiêu hao tinh thần lực cực lớn.
Lúc này sắc mặt Sở Hưu đã trắng bệch, thậm chí trong đầu y có cảm giác đau nhói từng cơn. Nhưng Sở Hưu lại như không phát giác, trực tiếp niết thành Nội Phược Ấn, tốc độ bộc phát tới cực hạn, thoáng cái đã tới sau lưng Kiều Liên Đông.
Phật quang uy nghiêm bùng lên, Đại Nhật Như Lai hàng lâm, phật quang phổ chiếu, hoán nhật thâu thiên!
Dưới uy lực cường đại của Hoán Nhật Đại Pháp, Kiều Liên Đông thậm chí không dám chạy trốn, hắn xoay người lại, chỉ thấy một chưởng của Sở Hưu đánh xuống, thân hình ẩn trong phật quang tựa như Đại Nhật Như Lai hàng lâm.
Kiều Liên Đông rống lên một tiếng xuất đao chém ra. Nhưng dưới ánh sáng của Đại Nhật Như Lai, ánh đao kia trực tiếp tan vỡ, miêu đao đỏ máu trực tiếp bị đánh bay, thân hình cũng bị đánh lún xuống đất. Lại một ngụm máu tươi phun ra, ánh mắt hắn lần đầu lộ vẻ hoảng sợ.
Nghĩ lại thì Kiều Liên Đông hắn đời này đối địch vô số, cũng coi như thân kinh bách chiến. Nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ lại có ngày mình cảm nhận được hơi thở tử vong khủng khiếp từ người một võ giả tiểu bối như Sở Hưu!
Cắn răng nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải Kiều Liên Đông trực tiếp cắm vào tay trái hắn, một luồng máu tươi lập tức chảy ra.
Có điều máu tươi không rơi xuống đất mà theo sự cương khí của hắn điều khiển ngưng tụ thành một thanh trường đao do máu tươi tạo thành, lấp lóe vẻ sắc bén kinh người.
Nhưng đúng lúc này Sở Hưu lại như không thấy. Y giơ một tay ra, dưới lòng bàn tay, phật quang vô biên ngưng tụ trong một chưởng này. Bàn tay rất nhỏ nhưng phật quang lại như chiếu rọi khắp thiên hạ.
Đây là một cảm giác rất quái dị, nhưng theo thế chưởng của Sở Hưu đánh xuống, tất cả mọi thứ xung quanh lập tức trở nên vặn vẹo, thiên địa nguyên khí cũng bị kéo vào chưởng này. Ngay bản thân Kiều Liên Đông cũng như đặt trong chưởng này, tất cả đều vặn vẹo, xoay tròn như bánh xe, cuối cùng phật quang bộc phát, tất cả quy về hư vô, sinh tử tiêu tán, ngũ uẩn giai không!
Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn!
Chiêu thức này là công pháp do Đàm Uyên đại sư tự tay sáng chế. Trong lòng bàn tay hội tụ sinh diệt, diễn hóa chư thiên, giới tử tu di, ngàn vạn biến hóa đều nằm trong chiêu thủ ấn này.
Lúc này phật quang cũng hoàn toàn tiêu tán, thân hình Kiều Liên Đông bay ngược ra ngoài. Trên người hắn không chút thương thế nhưng chân khí trong cơ thể đã bị Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn tiêu hủy không còn lại chút gì, lúc này thậm chí chẳng bằng một người bình thường.
Cầm đao lao tới, khi Kiều Liên Đông chưa rơi xuống đất Sở Hưu đã xuất đao bêu đầu hắn, nắm lấy trong tay.
Mặc dù trên Thiên Ma Vũ vẫn không dính một giọt máu tươi, nhưng thực chất nó đã uống máu cường giả tông sư võ đạo!
Mang theo cái đầu chết không nhắm mắt của Kiều Liên Đông, thật ra Sở Hưu hiện tại đã tiêu hao quá độ.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật cùng Trấn Hồn U Minh Khúc tiêu hao tinh thần lực vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa sau đó Sở Hưu liên tiếp vận dùng Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, thế công liên tiếp, mặc dù y giết chết được Kiều Liên Đông nhưng bản thân cũng tiêu hao kịch liệt.
Viêm Xích Tiêu lặng lẽ nhìn Sở Hưu, không lựa chọn động thủ hay làm gì.
Mặc dù hắn có ý động thủ nhưng lại không nắm chắc.
Sở Hưu thể hiện ra thực lực vượt ngoài tưởng tượng của hắn, mặc dù trên danh nghĩa Sở Hưu và Viêm Xích Tiêu hợp lực vây giết Kiều Liên Đông nhưng thực tế Viêm Xích Tiêu chỉ ở bên cạnh phụ trợ, người thật sự xuất thủ vẫn chỉ là Sở Hưu. Viêm Xích Tiêu cùng lắm chỉ góp hai phần sức mà thôi.
Nhưng cho dù giờ bộ dáng của Sở Hưu rõ ràng đã tiêu hao quá độ nhưng Viêm Xích Tiêu vẫn không dám động thủ.
Mang theo đầu Kiều Liên Đông, Sở Hưu nhếch miệng cười với Viêm Xích Tiêu: “Ta tới giúp các ngươi một chút, kế hoạch phục sinh Lã Ôn Hầu của các ngươi ra sao? Có điều ta nghĩ e là cuối cùng các ngươi phải thất vọng rồi!”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp mang theo đầu Kiều Liên Đông trở lại trong hành lang, Viêm Xích Tiêu lại không nói một lời.
Lúc này trong đại điện trung ương, Đổng Tề Khôn cùng Hứa Đình Nhất vẫn áp đảo Huyền Cửu U, còn những người khác kể cả Lã Phụng Tiên lại đang tranh đoạt Phương thiên họa kích. Có điều rất đáng tiếc, bất luận Lã Phụng Tiên hay những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, mặc dù trong số họ có một số người chạm được tới Phương thiên họa kích, nhưng vẫn bị Phương thiên họa kích đánh bay, căn bản không cho họ cơ hội cầm tới tay.
Lúc này Phương Thất Thiếu cùng Tạ Tiểu Lâu rốt cuộc cũng chạy tới. Với thực lực của Tạ Tiểu Lâu, hắn cũng có thể tham gia tranh đoạt Phương thiên họa kích, còn Phương Thất Thiếu lại không động thủ mà chỉ nhìn chằm chằm vào Doanh Bạch Lộc.
Doanh Bạch Lộc nhíu mày nói: “Phương Thất Thiếu, ngươi không đi cướp lấy thanh thần binh Vô Song kia đi, nhìn chằm chằm vào ta làm gì?”
Phương Thất Thiếu cười hắc hắc nói: “Ta đoạt thứ kia làm gì? Ta là kẻ dùng kiếm, cần gì tranh giành Vô Song? Có lẽ sau khi Vô Song cảm giác được khí tức trên người ta thậm chí còn chủ động công kích ta. Việc gì phải sang bên đấy chịu tội?
Kẻ si tình, nghe nói vừa rồi ngươi động thủ với Sở Hưu, còn đánh nhau ngang tài ngang sức? Chậc chậc, ẩn giấu thật sâu. Chẳng bằng hai ta tái chiến một trận, sao nào?”
Thật ra xét theo một số phương diện Phương Thất Thiếu rất giống với Doanh Bạch Lộc. Hắn vốn không để ý tới hư danh trên Long Hổ Bảng. Long Hổ Bảng nói hắn là hạng ba thì hắn là hạng ba, Phương Thất Thiếu không vì thứ hạng này mà chủ động khiêu chiến với người khác, làm to chuyện.
Có điều nếu gặp đối thủ hắn cảm thấy hứng thú, Phương Thất Thiếu cũng chẳng ngại thư giãn gân cốt đôi chút.
Trong số những võ giả trên Long Hổ Bảng, hắn từng giao thủ với Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền, đáng tiếc là lại chịu thiệt.
Sở Hưu cùng Doanh Bạch Lộc giao thủ khiến mọi người xung quanh hoa cả mắt, vô cùng kịch liệt, cũng khiến bọn họ chứng kiến thực lực chân chân chính của tuấn kiệt thế hệ trẻ tuổi.
Chỉ có điều hai bên đánh giờ khắc này lực lượng vẫn ngang hàng, có qua có lại, đã vào thế giằng co.
Lần trước khi Sở Hưu giao thủ cùng Tông Huyền cũng từng giằng co như vậy. Có điều khi đó Sở Hưu cảm giác được nếu tiếp tục giằng co như vậy, bên thua chắc chắn là mình.
Bởi vì lực lượng nội tình của Tông Huyền thật sự quá mạnh, mạnh tới mức đánh tới cuối cùng bên tiêu hao hết lực lượng thua cuộc trước nhất định là mình.
Còn giờ Sở Hưu giao thủ cùng Doanh Bạch Lộc mặc dù không nắm chắc tất thắng nhưng lại không có cảm giác không địch nổi như trước.
Thật sự dốc toàn lực ra đánh, hai bên thắng bại ra sao vẫn là ẩn số. Sở Hưu còn rất nhiều thủ đoạn tuyệt kỹ chưa sử dụng, tin rằng Doanh Bạch Lộc cũng vậy.
Có điều ngay lúc Sở Hưu và Doanh Bạch Lộc đang giằng co, bên phía đám người Đổng Tề Khôn đã xuất hiện biến hóa.
Huyền Cửu U bị trấn áp vạn năm, thực lực bản thân hắn thực ra không khác mấy so với đám người Thi Cửu Linh.
Chỉ có điều hắn dẫn phát ấn ký khí tức năm xưa của Lã Ôn Hầu nên mới phát ra uy lực cấp bậc đó.
Nhưng lúc này phong ấn Phương thiên họa kích đã bị giải trừ, ấn ký Lã Ôn Hầu lưu lại đã hoàn toàn biến mất, Huyền Cửu U không cách nào mượn lấy lực lượng từ ấn ký, cho nên có thể nói là hắn càng đánh càng yếu. Từ lúc ban đầu áp chế ba người Đổng Tề Khôn, về sau lại biến thành ba người Đổng Tề Khôn áp chế hắn.
Không có áp lực, lúc này ánh mắt Kiều Liên Đông nhìn về phía Sở Hưu và Doanh Bạch Lộc giao thủ, ánh mắt lóe lên vẻ âm trầm.
Lần trước tại Tử Nhân Cốc hắn bị Sở Hưu dọa đi cũng đủ mất mặt, lần này Sở Hưu ỷ vào bên cạnh mình có Phương Thất Thiếu và Tạ Tiểu Lâu, còn dám lớn lối với mình. Chuyện này khiến Kiều Liên Đông vốn nhỏ mọn cảm thấy rất bất mãn.
Lúc trước ở Khai Sơn Tế, nếu không phải Đổng Tề Khôn tạo điều kiện cho hắn hạ đài, hơn nữa bên cạnh còn có Tạ Tiểu Lâu và Phương Thất Thiếu, không chừng Kiều Liên Đông đã động thủ.
Còn giờ Tạ Tiểu Lâu và Phương Thất Thiếu đều không có mặt, Sở Hưu này còn bày tư thế muốn tranh đoạt thần binh. Lần này chắc hẳn Đổng Tề Khôn sẽ không đứng ra nói đỡ nữa, hắn cũng chẳng việc gì phải bỏ mặc tên Sở Hưu này lớn lối như vậy nữa!
Có điều Kiều Liên Đông lại không trực tiếp động thủ trước. Mặc dù lòng dạ hắn không lớn, nhưng không muốn những người khác nói hắn hẹp hòi.
Cho nên bên này Kiều Liên Đông âm thầm truyền âm cho đại đệ tử của mình, bảo hắn động thủ với Sở Hưu.
Khác với Hứa Đình Nhất không có tới một đệ tử, Kiều Liên Đông có rất nhiều đệ tử. Lần này tham gia Khai Sơn Tế hắn cũng dẫn vài đệ tử qua.
Đại đệ tử của hắn, Phương Đình đã có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất. Mặc dù không đánh nổi Sở Hưu nhưng âm thầm đánh lén cũng đủ.
Nếu đánh lén thành công, phối hợp với Doanh Bạch Lộc xử lý Sở Hưu, vừa vặn bớt việc.
Thất bại cũng chẳng sao, đến lúc đó Phương Đình giả bộ thụ thương, vậy tới phiên Kiều Liên Đông hắn xuất thủ.
Mặc dù như vậy Kiều Liên Đông sẽ bị mọi người nói là bao che khuyết điểm, nhưng cái tiếng bao che của hắn đã sớm lan truyền khắp nơi, sợ gì ai nói. Dù sao cũng khá hơn so với tâm địa hẹp hòi, chủ động gây sự với tiểu bối.
Còn lúc này nghe được Kiều Liên Đông truyền âm, trong mắt Phương Đình lóe lên sắc thái lạ. Hắn lặng lẽ không chút tiếng động rời khỏi trận đấu với những võ giả khác, thấy Lã Phụng Tiên còn chưa phát giác ra động tác của bản thân, lúc này mới lẩn ra sau lưng Sở Hưu.
Phương Đình gần năm mươi tuổi mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Thật ra hắn chẳng nhỏ hơn Kiều Liên Đông bao nhiêu.
Nếu bảo hắn giao thủ chính diện với Sở Hưu, cho dù sư phụ hắn Kiều Liên Đông đích thân phân phó hắn cũng chẳng dám. Nhưng giờ chỉ là bảo hắn âm thầm đánh lén, chuyện này không vấn đề.
Một thanh Miêu Đao dài và nhỏ đã được Phương Đình cầm trong tay, trong mắt hắn lóe lên vẻ hung ác, huyết sát khí ngưng tụ trên lưỡi đao, đột nhiên chém tới sau lưng Sở Hưu.
Cho dù đang giao thủ cùng Doanh Bạch Lộc, Sở Hưu vẫn chưa hề buông lỏng cảnh giác về những nơi khác.
Phương Đình chưa xuất đao, sử dụng đã nhận ra sát ý trên người hắn.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như Phương Đình, đừng nói giờ Sở Hưu đã lên tới Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù khi y còn ở cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay.
Chỉ có điều giờ Sở Hưu đang dùng Hoán Nhật Đại Pháp giao đấu với Doanh Bạch Lộc, Phương Đình đánh lén lúc này là chọn đúng thời cơ.
Cảm giác được một đao kia chém tới, Sở Hưu không lui lại hoàn thủ, ánh mắt cũng không hề bối rối. Quanh người hắn một luồng phật quang rực rỡ đột nhiên bùng lên sau lưng, một tiếng động như sấm nổ vang lên, như phật âm vang rền, đánh tay nhát đao của Phương Đình, khiến hắn không nhịn được sắc
mặt trắng bệch, trực tiếp bị đẩy lui.
Ngoại Sư Tử Ấn!
Muốn thi triển Khoái Mạn Cửu Tự Quyết vốn dĩ cần kết ấn, nhưng Sở Hưu đã sử dụng thuần thục chín thức ấn quyết này, thậm chí đã tới trình độ hai tay cùng lúc kết thành hai ấn quyết khác nhau. Tin rằng không bao lâu nữa Sở Hưu có thể sử dụng Cửu Ấn Hợp Nhất trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, bộc phát ra uy lực mạnh nhất của nó.
Còn lúc này Sở Hưu không kết ấn, chỉ dùng chân khí phát động Ngoại Sư Tử Ấn, đây cũng là một loại biểu hiện cho thấy lý giải của Sở Hưu đối với Khoái Mạn Cửu Tự Quyết đã tới cực hạn.
Mặc dù uy lực không cách nào so với kết ấn thi triển, có điều đối phó với kẻ địch như Phương Đình đã đủ rồi.
Bên kia Doanh Bạch Lộc thấy có người đánh lén Sở Hưu, không khỏi nhíu mày, từ từ thu lại lực lượng. Cửu Long Hộ Thân biến mất.
Đúng là hắn muốn tranh tài một trận với Sở Hưu, có điều hắn chỉ muốn đánh một trận đơn thuần, không phải vì thanh danh trên Long Hổ Bảng.
Doanh Bạch Lộc mặc dù không cao thượng đến vậy nhưng cũng có kiêu ngạo của riêng mình.
Nếu có người đánh lén Sở Hưu khiến mình chiến thắng. Vậy cho dù Phong Mãn Lâu xếp hắn trở lại hạng năm trên Long Hổ Bảng, Doanh Bạch Lộc cũng thấy không mặt mũi đâu mà nhận thứ hạng đó.
Sau khi Doanh Bạch Lộc chủ động thu tay, Sở Hưu đương nhiên cũng thu hồi Hoán Nhật Đại Pháp, quay lại phía sau. Ngay khoảnh khắc này, Phương Đình lập tức cảm thấy một áp lực cực lớn đánh tới, như bị một con hung thú thượng cổ để mắt tới!
Chỉ trong chớp mắt, một cảm giác hoảng sợ lạnh buốt dâng lên. Hắn vừa định nói gì đó, lại thấy hai mắt Sở Hưu biến thành màu đỏ rực, một quyền đánh ra, sát ý vô biên ngưng tụ, sát ý khuấy nguyên khí thiên địa, chỉ trong chớp mắt đã khiến lông tơ toàn thân Phương Đình dựng đứng!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Dưới một quyền ngưng tụ sát ý vô biên này, Phương Đình thậm chí không kịp thốt lên một chữ, cương khí quanh người bộc phát, trường đao trong tay chém xuống, thân hình nhanh chóng lui sang một bên.
Chương 572 Đánh lén 2
Song tất cả những thứ này đều vô dụng dưới Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu. Một quyền đánh ra, sát ý đỏ rực như ngưng tụ thành thực chất. Một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình Phương Đình trực tiếp hóa thành một làn sương máu dưới quyền này của Sở Hưu, bị đánh chết tới xương cốt cũng chẳng còn!
“Sở Hưu!”
Thấy cảnh này, Kiều Liên Đông nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt đã lóe lên sát khí vô biên, như đã phát điên.
Biến hóa liên tiếp nhanh chóng, nhanh tới mức Kiều Liên Đông thậm chí không có thời gian ngăn cản.
Trước đó Kiều Liên Đông cho rằng dù Phương Đình đánh lén thất bại cũng chẳng sao. Dù sao Sở Hưu đang động thủ với Doanh Bạch Lộc.
Nào ngờ Doanh Bạch Lộc lại chủ động thu tay ngay thời điểm này, cho Sở Hưu có cơ hội một chiêu đánh chết đại đệ tử Phương Đình của hắn.
Thật ra Kiều Liên Đông tức giận như vậy không phải vì Sở Hưu giết đệ tử của hắn mà do sau này hắn không còn một trợ thủ tốt nữa.
Trong số những đệ tử của Kiều Liên Đông, mặc dù Phương Đình là đại đệ tử nhưng hắn lại không phải người thiên phú tốt nhất, cũng không phải người được Kiều Liên Đông ưa thích nhất. Song Phương Đình là người làm nhiều việc giúp kdl nhất.
Trong số những đệ tử của hắn, Phương Đình đi theo Kiều Liên Đông lâu nhất, cũng là người hiểu ý Kiều Liên Đông nhất. Cho nên bình thường Kiều Liên Đông có chuyện gì, đa số thời điểm đều phân phó cho Phương Đình làm việc.
Thế nhưng giờ thì tốt rồi, Phương Đình chết trong tay Sở Hưu, như vậy tương đương với chặt bỏ một cánh tay của hắn, hỏi sao Kiều Liên Đông không phẫn nộ cho được?
Bên này Kiều Liên Đông trực tiếp ngừng giao đấu với Huyền Cửu U mà lao thẳng về phía Sở Hưu, Phiêu Huyết Thần Đao trong tay đã lóe lên sát khí kinh người.
“Sở Hưu! Ngươi phế bỏ tiểu đệ tử của ta, giờ lại giết đại đệ tử của ta. Hôm nay nếu lão phu không giết ngươi, ta còn mặt mũi đâu đặt chân trên đất Tây Sở này nữa? Chết đi cho ta!”
Gầm lên một tiếng, Kiều Liên Đông đánh thẳng về phía Sở Hưu. Trên Phiêu Huyết Thần Đao bùng lên đao mang cường đại dài hơn mười trượng chém về phía Sở Hưu. Hơn nữa thế đao của Kiều Liên Đông như liên miên bất tuyệt, chỉ chớp mắt đã chém ra hơn trăm đao, thực lực tông sư võ đạo bộc phát vô cùng hùng mạnh.
Cho dù Kiều Liên Đông chỉ là tán tu, cho dù trong số tông sư võ đạo hắn không phải người quá mạnh, nhưng dù sao cũng là cường giả tông sư ngưng
tụ ra Võ Đạo Chân Đan. Khi xuất thủ chưa cần xét những điểm khác, chỉ riêng lực lượng phát ra đã vượt quá xa so với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Sở Hưu hít một hơi thật sâu, Thiên Ma Vũ trên tay y cũng bộc phát ra ma khí sát khí vô cùng cường đại, từng đao chém ra, vô cùng gian nan ngăn cản thế công của Kiều Liên Đông.
Tông sư võ đạo dù sao cũng là tông sư võ đạo, đối phương tiện tay đánh một đòn cũng đủ khiến Sở Hưu dốc toàn lực ngăn cản.
Đổng Tề Khôn cùng Hoán Nhật Đại Pháp đang giao thủ cùng Huyền Cửu U bên kia đưa mắt nhìn nhau, không ai xuất thủ.
Lúc này Huyền Cửu U đã không đáng lo, cho dù không có Kiều Liên Đông, hai người bọn họ cũng có thể giải quyết tên này.
Hơn nữa đúng như Kiều Liên Đông suy nghĩ lúc trước, Đổng gia và Sở Hưu không có quan hệ, giờ khắc này Đổng Tề Khôn cũng lười đi quan ân oán cá nhân giữa Sở Hưu và Kiều Liên Đông.
Còn Doanh Bạch Lộc đứng bên không phản ứng. Hắn và Sở Hưu không phải bằng hữu, lúc này không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, bảo hắn tới giúp Sở Hưu là chuyện không thể nào.
Trong số những người ở đây chỉ có Lã Phụng Tiên muốn ra tay giúp Sở Hưu. Nhưng hắn mới là Ngũ Khí Triều Nguyên, vừa xông lên đã bị một đao của Kiều Liên Đông trực tiếp đánh bay.
Dù sao cũng kém hai cảnh giới lớn, Sở Hưu còn miễn cưỡng ngăn cản được đòn thế của Kiều Liên Đông, nhưng Lã Phụng Tiên thậm chí muốn ngăn cản cũng hết sức khó khăn.
Tông sư võ đạo tạo nên áp lực cực lớn với Sở Hưu, có điều y vẫn chống đỡ được.
Mấy vị trong ba hạng đầu Long Hổ Bảng nếu ra tay toàn lực có lẽ thật sự có thực lực đối đầu với tông sư võ đạo. Tối thiểu Kiều Liên Đông hiện giờ mặc dù tạo thành áp lực đối với Sở Hưu, nhưng áp lực này còn chẳng cường đại như lúc Sở Hưu đối mặt với Tông Huyền.
Bên kia Kiều Liên Đông thấy bản thân ra tay cũng chỉ áp chế được Sở Hưu chứ không thể đánh bại y, sắc mặt đã trở nên khá khó coi.
Có đôi lúc những võ giả thế hệ trước bọn họ không muốn động thủ với võ giả thế hệ trẻ tuổi, nguyên nhân rất đơn giản, không có lời.
Những võ giả thế hệ trước bọn họ ra tay với võ giả thế hệ trẻ tuổi, đánh thắng là chuyện đương nhiên, hơn nữa còn bị bêu danh ỷ lớn hiếp nhỏ.
Nhưng vạn nhất ngươi thua, vậy sẽ thành đá kê chân cho võ giả trẻ tuổi kia, thậm chí bị người ta chỉ trích càng già càng kém cỏi, mất hết danh tiếng.
Giờ Kiều Liên Đông mặc dù không thua nhưng hắn dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, kết quả giờ ra tay nhiều chiêu như vậy vẫn không áp chế được Sở Hưu, thậm chí hắn đã cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của những võ giả khác.
Cảm nhận được ánh mắt đám người kia, Kiều Liên Đông ra tay càng thêm điên cuồng mãnh liệt. Đao cương đỏ máu chém xuống như cuồng phong vũ bão nhưng vẫn không làm gì được Sở Hưu.
Những đao cương này hoặc bị Sở Hưu trực tiếp chống chọi lại chém tan, hoặc bị Sở Hưu vận dụng thủ đoạn phòng ngự như da triệt tiêu. Mặc dù có vẻ khá khó nhọc nhưng chí ít Sở Hưu vẫn chống đỡ được.
Hơn nữa giao chiến ở đây thực ra là Sở Hưu chịu thiệt, bởi vì nơi này trấn áp tinh thần lực của hắn, khiến một số bí pháp tinh thần như Thiên Tử Vọng Khí Thuật tạm thời không cách nào thi triển. Có thể nói ở đây Sở Hưu mất đi một phần sức chiến đấu.
Nếu Sở Hưu xuất thủ toàn lực, y thậm chí không cần khó nhọc như vậy.
Mà lúc này bên phía Sở Hưu chịu đựng được nhưng Kiều Liên Đông đã thực sự tức giận.
Trường đao đỏ máu trên tay hắn lóe lên ánh sáng sắc bén hung ác vô cùng, một đao chém xuống, chỉ trong chớp mắt đao cương đỏ máu bùng lên, hội tụ thành một dòng sông máu giữa không trung, đánh thẳng về phía Sở Hưu!
Đao Trảm Huyết Hà, diệt cả thiên địa!
Dòng sông máu vô cùng to lớn kéo dài gần trăm trượng, uy thế mạnh mẽ vô bì, căn bản không cho Sở Hưu đường nào để né tránh.
Ngay lập tức, quanh người Sở Hưu lóe lên phật quang, hư ảnh Đại Nhật Như Lai tương hợp với y, tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Hoán Nhật Đại Pháp lại được thi triển, lần này Sở Hưu thiêu đốt hầu như toàn bộ lực lượng bản thân. Tay hắn niết Vô Úy Ấn, pháp tướng trang nghiêm, phật quang vô biên vô tận lóng lánh đánh ra. Một chưởng đánh xuống không ngờ chống cự được với dòng sông máu kia, hai bên giằng co không ai nhường ai!
“Vỡ cho ta!”
Kiều Liên Đông nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí cường đại quanh người bộc phát, dẫn động lực lượng thiên địa, thậm chí khiến thiên địa nguyên khí xung quanh phát ra tiếng nổ vang.
Phật quang vỡ vụn, hư ảnh Đại Nhật Như Lai nát bấy, Sở Hưu liên tục lui lại phía sau, lui tới hơi mười trượng, ép sát vào một góc trong cung điện này.
Đối với Sở Hưu hiện tại mà nói, y và tông sư võ đạo vẫn có chênh lệch khá lớn.
Cường giả tông sư ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan liên kết với thiên địa, sức người có mạnh hơn cũng chẳng thể chống được thiên địa. Lần này Kiều Liên Đông đột nhiên bùng phát khiên Sở Hưu thật sự không ngăn cản nổi.
Chương 573 Giao chiến với tông sư
Kiều Liên Đông cầm đao bước tới, vẻ mặt đầy sát khí.
Sở Hưu ngẩng đầu lên nhìn thông đạo mình đánh ra trước đó, y trầm giọng nói với Lã Phụng Tiên: “Lã huynh, ngươi không cần để ý tới ta, trước hết giữ vững thanh Phương thiên họa kích kia đã, đừng để nó rơi vào tay kẻ khác.”
Dứt lời Sở Hưu trực tiếp niết thành Nội Phược Ấn, quay người lao vào một hành lang nào bị đánh thủng lúc trước bỏ trốn.
Thấy hành động này của Sở Hưu, Kiều Liên Đông do dự một chút, có điều vẫn đuổi theo phía sau.
Truyền thừa Ôn Hầu ở đây xem ra trong chốc lát cũng chẳng phân thắng bại được. Hơn nữa cho dù có phân thắng bại còn có Đổng Tề Khôn và Hứa Đình Nhất ở đây, hai người bọn họ chắc chắn sẽ có một trận long tranh hổ đấu.
Cho nên mình cứ xử lý tên Sở Hưu này trước đã, lúc về tranh đoạt với họ cũng không muộn.
Nghĩ như vậy, Kiều Liên Đông chỉ do dự một chút rồi lập tức đuổi theo Sở Hưu.
Lã Phụng Tiên phía sau nhíu mày, có điều hắn không mấy lo lắng.
Hắn biết tính cách Sở Hưu, bình thường Sở Hưu tuyệt đối không để bản thân sa vào hiểm địa. Nếu Sở Hưu nói mình nắm chắc, vậy chắc chắn y có nắm chắc.
Còn lúc này trong hành lang kia, cho dù Sở Hưu bộc phát uy lực của Nội Phược Ấn, Kiều Liên Đông vẫn đuổi theo không bỏ.
Tốc độ Nội Phược Ấn có nhanh cũng không thể vứt bỏ một vị tông sư võ đạo như Kiều Liên Đông.
Đương nhiên Sở Hưu vốn cũng không định vứt bỏ Kiều Liên Đông.
Tiếp tục chạy về phía trước một khắc đồng hồ, một cung điện xuất hiện trước mắt Sở Hưu. Sở Hưu trực tiếp nhảy vào trong. Xuất hiện trước mắt hắn chính là Viêm Xích Tiêu bị giam cầm tại đây.
Thấy Sở Hưu không ngờ lại trở về, Viêm Xích Tiêu không khỏi kinh ngạc: “Sao ngươi lại về đây?”
Sở Hưu cười hắc hắc hai tiếng nói: “Mang tới cho ngươi một lễ vật lớn!”
Không đợi Viêm Xích Tiêu phản ứng lại, Kiều Liên Đông đã xuất hiện trong đại điện. Chứng kiến cảnh này hắn lập tức sửng sốt, tiếp đó cười lạnh nói: “Tiểu tử ngươi định dựa vào yêu vật này để ngăn cản ta ư? Trong cung điện trấn áp Ôn Hầu kia, ba tên yêu vật liên thủ còn không chiếm được lợi lộc gì từ tay ta cơ mà!”
Trong đầu lâu Viêm Xích Tiêu bừng bừng ánh lửa xanh, hắn giận dữ hét lớn: “Ngươi nói ai là yêu vật? Muốn chết phải không?”
Sở Hưu thản nhiên nói với Viêm Xích Tiêu: “Kế hoạch của các ngươi xảy ra vấn đề rồi. ba đồng bọn của ngươi đang bị người ta vây đánh ở phía trước, sắp không ngăn cản nổi rồi. Giờ ta giúp ngươi dẫn một tới đây, chúng ta liên thủ giết hắn, cũng có thể giảm bớt áp lực cho ba đồng bọn kia của ngươi.”
Viêm Xích Tiêu lúc này đột nhiên cười lạnh này: “Ngươi coi ta là ngu ngốc hay sao? Mặc dù ngày trước dưới trướng Ôn Hầu đại nhân, ta chỉ phụ trách động thủ chứ không phụ trách động não; nhưng ta cũng nhận ra được rõ ràng tên tiểu bối nhà ngươi có thù với tên kia. Giờ ngươi định lợi dụng ta, muốn kéo ta xuống nước ư? Thiên hạ nào có chuyện gì dễ dàng như vậy?”
Thấy Kiều Liên Đông cười lạnh đi tới, Sở Hưu nhanh chóng nói: “Đây không phải lợi dụng mà là đôi bên cùng có lợi. Các ngươi muốn phục sinh Lã Ôn Hầu, chỉ cần không lấy ta làm thân thể, ta cũng lười để ý tới các ngươi sống hay chết.
Ngược lại giờ người bên ngươi đã sa vào thế yếu, nếu ta không giúp các ngươi dẫn đi một người, ba đồng bọn của ngươi e là đã bị đánh tan rồi.
Dù sao bất kể thế nào, hai ta giờ có chung kẻ địch. Giết hắn ngươi cũng chẳng thua thiệt gì!”
Viêm Xích Tiêu hơi do dự, mặc dù hắn không ngốc nhưng cũng chẳng giỏi động não. Chuyện này hắn cũng chẳng biết nên giải quyết ra sao.
Đúng lúc này, một phân thân của Thủy Vô Tướng đột nhiên xuất hiện từ dưới đất hét lớn: “Viêm Xích Tiêu! Ra tay giúp hắn!”
Bên phía Thủy Vô Tướng, hắn và Thi Cửu Linh cũng chỉ khổ sở ngăn cản, còn Huyền Cửu U càng đánh càng yếu, quả thật không chịu nổi nữa. Nếu để Kiều Liên Đông trở về, Huyền Cửu U sẽ lập tức bị đánh bại.
Phân thân của Thủy Vô Tướng ở khắp nơi trong vùng đất phong ấn này. Ngay khi phát giác động tĩnh nơi này, hắn lập tức quyết định thay Viêm Xích Tiêu.
Nghe Thủy Vô Tướng nói vậy, Viêm Xích Tiêu không do dự nữa, bốn sợi xích sắt dưới chân hắn vung lên, cháy lên ánh lửa nóng rực tới cực điểm, đánh thẳng về phía Kiều Liên Đông.
Kiều Liên Đông hừ lạnh một tiếng, Phiêu Huyết Thần Đao trong tay liên tục chẻm ra, trực tiếp đánh bay hai sợi xích sắt. Mặc dù không thể chặt đứt sợi xích nhưng rõ ràng thế công của Viêm Xích Tiêu cũng không tác dụng gì với Kiều Liên Đông.
Có điều Sở Hưu đã nhân cơ hội này xuất thủ. Y bước ra một bước, đã tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh, ma khí quanh người bùng lên tới cực hạn. Một đao chém ra, ma khí mãnh liệt ngập trời, tựa như ma thần.
Ánh mắt Kiều Liên Đông lại lóe lên sát ý, biểu hiện của Sở Hưu càng ưu tú, sát ý của hắn đối với Sở Hưu càng dày đặc.
Hai bên nếu đã không nể mặt nể mũi, vậy hôm nay hắn nhất định phải giết chết Sở Hưu.
Kiều Liên Đông không quan tâm tới Quan Trung Hình Đường an phận sống
trong góc nhỏ, nhưng giờ chứng kiến thực lực mà Sở Hưu thể hiện, tương lai y sẽ kinh khủng tới mức nào, vậy không cần nhiều lời.
Hôm nay nếu hắn không giết Sở Hưu, tương lai chắc chắn sẽ thành họa lớn!
Kiều Liên Đông đột nhiên giẫm mạnh xuống đất, chỉ trong chốc lát biển máu bốc lên dưới chân, vô số cương khí ngưng tụ thành tơ máu quấn lấy Sở Hưu. Phiêu Huyết Thần Đao trong tay hắn mang them thế đao lẫm liệt chém về phía y, đao mang đỏ máu hiện lên giữa đất trời, thế như khai thiên !
Chỉ trong chớp mắt, hai mắt Sở Hưu đã lóe lên một vệt sáng âm u huyền ảo, thiên địa tinh thần không ngừng xoay chuyển trong mắt y, có vẻ thần dị khôn cùng!
Thiên Tử Vọng Khí Thuật!
Trước đó trong đầm nước, Sở Hưu phát hiện tinh thần lực của mình bị áp chế, vậy tức là bí pháp nguyên thần cùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu đều không thể sử dụng được.
Nhưng trước đó khi Sở Hưu đối phó với Viêm Xích Tiêu, y lại phát hiện ở nơi này áp chế tinh thần lực lại biến mất.
Sở Hưu suy đoán tình huống này chắc hẳn có liên quan tới đám người Viêm Xích Tiêu. Thật ra phong ấn trong đại điện của Viêm Xích Tiêu đã bị dỡ bỏ một phần, thậm chí khiến cả sợi xích khóa tứ chi của hắn cũng đã đứt.
Nếu không phải còn sợi xích ở eo, lúc này Viêm Xích Tiêu đã có thể tới liên thủ tác chiến với đám người Thủy Vô Tướng.
Cho nên Sở Hưu mới chọn cách dẫn Kiều Liên Đông tới nơi này. Không phải y định liên thủ với Viêm Xích Tiêu vây giết Kiều Liên Đông, mà vì ở đây Sở Hưu mới có thể phát huy lực lượng của mình ở mức cao nhất!
Dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật, một đao của Sở Hưu như giương cung mà không bắn, thân hình lại linh hoạt di chuyển giữa những sợi tơ máu vô biên kia, từng sợi tơ lít nha lít nhít không ngờ chẳng cái nào chạm được vào Sở Hưu.
Sắc mặt Kiều Liên Đông lập tức trở nên cực kỳ khó coi, lại là cảm giác này!
Lần trước trong Tử Nhân Cốc, Sở Hưu cũng dùng chiêu này dọa hắn bỏ đi. Nhưng cùng một sai lầm, Kiều Liên Đông sẽ không phạm phải lần thứ hai!
Cho nên lần này Kiều Liên Đông không lui mà tiến, thế đao không hề ngừng lại chém về phía Sở Hưu!
Chương 574 Trảm tông sư 1
Khi đối mặt với tông sư võ đạo, năng lực của Thiên Tử Vọng Khí Thuật khó tránh khỏi giảm bớt đôi chút. Dù sao tông sư võ đạo cũng khác với võ giả tầm thường, lực lượng đối phương biến hóa đa đoan gấp mười thậm chí gấp mấy chục lần võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường.
Cho nên Sở Hưu muốn dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật thôi diễn biến hóa của Kiều Liên Đông cũng phải trả giá tinh lực nhiều hơn so với khi đối phó võ giả cùng giai, nhiều hơn này gấp mười lần, thậm chí mấy chục lần.
Hơn nữa cơ hội này chỉ có một lần, tinh thần lực của Sở Hưu không đủ để y vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật liên tục, cho nên Sở Hưu nhất định phải thận trọng.
Sợi tơ máu vô biên bị Sở Hưu né tránh, thế đao hung ác vô song của Kiều Liên Đông cũng bị Sở Hưu khó nhọc né qua. Viêm Xích Tiêu bên kia cũng múa sợi xích quấy rối Kiều Liên Đông, có điều hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Thấy Sở Hưu ở đó né tránh liên tục, Viêm Xích Tiêu không khỏi mắng chửi: “Tiểu bối ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao chỉ né tránh, còn không xuất thủ đi? Chẳng lẽ ngươi đang cố ý dùng chuyện này tiêu hao lực lượng của ta?”
Sở Hưu không để ý với Viêm Xích Tiêu mà phát huy Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn, tuy nhiên bản thân vẫn không xuất thủ, chỉ luôn giương cung mà không phát.
Đao chưa rời vỏ mới là đáng sợ nhất. Kiều Liên Đông chưa từng lĩnh giáo sự kinh khủng chân chính của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, nhưng hắn cũng cực kỳ căm ghét cảm giác này.
Thấy mình vẫn không bắt được Sở Hưu, Kiều Liên Đông không khỏi nóng nảy.
Quát lên một tiếng chói tai, cương khí đỏ máu bộc phát quanh người Kiều Liên Đông, trực tiếp dẫn dắt lực lượng thiên địa, thế đao ngưng tụ thành dòng sông máu dài trăm trượng, ngay cả lực lượng thiên địa xung quanh cũng tràn vào trong dòng sông máu, khiến cho uy thế đao vừa rồi của Kiều Liên Đông đã lên tới mức kinh người.
Ngay lúc Kiều Liên Đông xuất chiêu, Sở Hưu trước đó vẫn dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật né tránh, giờ lại đột nhiên phát động.
Đây là lần đầu tiên y xuất đao, ma khí cùng huyết sát khí vô biên đã ngưng tụ hồi lâu trên lưỡi đao, lực lượng đó đã được tập trung tới cực hạn. Một đao chém ra, quỹ tích xuất đao của Sở Hưu có thể nói là vô cùng quỷ dị, thế đao vặn vẹo chuyển động, hướng chém vào đều nhắm vào sơ hở cùng điểm yếu trong chiêu này của Kiều Liên Đông.
Công pháp võ thuật không phải uy thế càng lớn càng tốt, huống hồ Kiều Liên Đông vốn xuất thân tán tu, công pháp bản thân hắn thật ra cũng chẳng hề cao minh.
Đây không phải sơ hở duy nhất mà Sở Hưu nắm bắt được, nhưng là sơ dở
duy nhất mà Sở Hưu thấy có thể gây ra thương tổn lớn cho Kiều Liên Đông.
Một đao đó chém vào khe hở của dòng sông máu, xé tan cương khí, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Kiều Liên Đông.
Ánh mắt Kiều Liên Đông lộ vẻ khiếp sợ, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào mà dùng một đao với lực lượng kém xa hắn xé rách thế công của bản thân, chém thẳng tới trước mặt mình.
Nếu là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường, cho dù có đánh được tới trước mặt mình, Kiều Liên Đông cũng chẳng để ý. Dù sao cũng chênh lệch một cảnh giới lớn.
Nhưng người trước mắt lại là Sở Hưu, Sở Hưu đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, đồng thời có thể kịch chiến với tông sư võ đạo là hắn một thời gian dài như vậy!
“Cút ngay cho ta!”
Kiều Liên Đông nổi giận gầm lên một tiếng, hắn không kịp thu tay về thủ nhưng vẫn bộc phát cương khí toàn thân, định ngăn cản.
Có điều lúc này ngay trong lúc đao đang chém tới, hai mắt Sở Hưu lại đột nhiên tỏa ra thần quang rực rỡ.
Một chút lực lượng còn sót lại được Sở Hưu ngưng tụ thành dây đàn vô hình, dùng tâm thần chấn động. Trong chớp mắt một luồng sóng âm vô hình bùng phát, vô hình vô tức nhưng lại vang vọng trong lòng Kiều Liên Đông. Tiếng đàn vô hình như ma âm truyền vào tai, khiến hắn không khỏi rên khẽ một tiếng, cương khí không khống chế được, tiêu tán phân nửa.
Đây là Trấn Hồn U Minh Khúc trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức. Nếu thi triển tới mức đỉnh cao, dùng tinh thần nguyên thần làm đây, lấy tâm thần đàn tấu, một khúc kết thúc, trấn hồn đoạt phách.
Nhưng giờ do Sở Hưu thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật một thời gian dài, tinh thần lực bản thân y đã tiêu hao không ít, không cách nào thi triển ra Trấn Hồn U Minh Khúc hoàn chỉnh, chỉ có thể tấu vang một tiếng đàn, ảnh hưởng tới Kiều Liên Đông trong một khoảnh khắc. Có điều với Sở Hưu, như vậy đã đủ rồi!
Sau khi cương khi đối phương tiêu tán phân nửa, đao của Sở Hưu trực tiếp đánh tan cương khí sót lại chém thẳng lên ngực Kiều Liên Đông, lưu lại một vết máu trên người hắn. Ma khí sát khí nhập thể, lập tức khiến Kiều Liên Đông phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt kinh hãi cùng không dám tin.
Có thế nào hắn cũng không ngờ mình lại bị một võ giả tiểu bối như Sở Hưu làm cho trọng thương. Quan trọng nhất là rốt cuộc thua ra sao hắn cũng không hiểu!
Rõ ràng từ đầu đến cuối hắn mới là người áp chế Sở Hưu, còn Sở Hưu chỉ có thể bị động chật vật né tránh. Kết quả đến khi mình định hạ thủ nặng tay giết chết tên này, bản thân lại bị sát chiêu liên tiếp của Sở Hưu đánh cho hồ đồ. Tới giờ Kiều Liên Đông vẫn chưa phản ứng lại.
Ngay trong lúc Kiều Liên Đông chưa kịp phản ứng lại này, Viêm Xích Tiêu lại đã phản ứng.
Ngày trước khi Viêm Xích Tiêu trong thời đỉnh phong hắn còn vượt qua cấp bậc tông sư võ đạo. Hắn nói có thể tùy tiện bóp chết đám người Đổng Tề Khôn không phải là đang khoác loác.
Giờ mặc dù tu vi bản thân hắn không còn, có điều kiến thức vẫn có. Hắn có thể nhìn ra điểm thần dị của Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
“Công pháp tên tiểu tử này sao giống tên đảo chủ Đông Hải kia vậy? Công pháp tên kia trong thời đại của ta cũng cực kỳ khó chơi, chẳng lẽ tiểu tử này là truyền nhân của hắn?”
Viêm Xích Tiêu nói thầm một tiếng, có điều hắn cũng không để ý. Giờ không phải lúc nghĩ nhiều như vậy.
Vạn năm trôi qua, đã sớm là cảnh còn người mất. Bọn hắn cũng đã biến thành cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này rồi. Giờ chỉ có việc phục sinh Ôn Hầu đại nhân là quan trọng nhất. Chỉ cần phục sinh Ôn Hầu đại nhân, bọn họ cũng có thể quay trở lại thiên hạ.
Cho nên nhân lúc Kiều Liên Đông chưa kịp phản ứng, vừa bị trọng thương, Viêm Xích Tiêu đã múa bốn sợi xích lớn bao phủ lấy hắn, hơn nữa quanh người hắn ngưng tụ thành vô số mũi tên lửa, như cuồng phong vũ bão đánh về phía Kiều Liên Đông!
Kiều Liên Đông nâng đao định xuất thủ, nhưng trong cơ thể ma khí cùng sát khí đồng thời bộc phát khiến hắn lập tức phun ra một ngụm máu tưới, chỉ có thể miễn cưỡng phòng ngự thế công của Viêm Xích Tiêu.
Một đao vừa rồi của Sở Hưu chưa đoạt được mạng của hắn. Tông sư võ đạo không dễ giết như vậy, nhưng nhát đao đó cũng gây ảnh hưởng không nhỏ tới hắn.
Ma khí trên Thiên Ma Vũ không phải chỉ bắt nguồn từ cương khí của Sở Hưu, còn do chất liệu bản thân nó là từ Thiên Ma Lệnh mà Côn Luân Ma Giáo năm xưa lưu lại. Ma khí trên đó tinh khiết tới kinh người, thậm chí trên thế gian không tìm được ma khí tinh khiết như vậy.
Chương 575 Trảm tông sư 2
Còn cương khí bản thân Sở Hưu lại là Huyết Luyện Thần Cương của đại phái Ma đạo năm xưa Huyết Hà Phái, ngưng tụ thành Huyết Sát Cương Khí, bị đánh vào cơ thể cũng chẳng dễ chịu gì.
Nếu đổi lại lúc bình thường, Kiều Liên Đông còn có thể dùng chân khí bản thân trấn áp khu trục. Dù sao Sở Hưu cũng không phải tông sư võ đạo, khu trục chân khí của y không máy khó khăn.
Nhưng Viêm Xích Tiêu bỏ đá xuống giếng lại như đoạt mạng hắn, căn bản không cho hắn cơ hội trấn áp khu trục.
Chứng kiến trạng thái hiện tại của mình, Kiều Liên Đông nổi giận gầm lên một tiếng, bộc phát ra lực lượng cuối cùng chém bay xiềng xích của Viêm Xích Tiêu, bỏ chạy về phía đại điện trung ương.
Đã tới nước này, Kiều Liên Đông đương nhiên không cố kỵ mặt mũi thể diện gì nữa, tông sư võ đạo cũng muốn sống.
Sở Hưu nhìn bóng lưng Kiều Liên Đông, ánh mắt lóe lên sát ý bừng bừng.
Giết Kiều Liên Đông, lưu lại đồ đệ của hắn gọi là nhổ cỏ không trừ gốc, là chuyện rất phiền phức.
Còn giết đồ đệ Kiều Liên Đông lưu lại Kiều Liên Đông gọi là thả hổ về rừng, là hành động ngu ngốc.
Sở Hưu sợ phiền phức, y cũng chẳng ngu ngốc. Cho nên hôm nay Kiều Liên Đông này nhất định phải chết!
Thật ra trạng thái hiện tại của Sở Hưu cũng không được tốt. Sau khi vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật y lại dùng Trấn Hồn U Minh Khúc trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, tiêu hao tinh thần lực cực lớn.
Lúc này sắc mặt Sở Hưu đã trắng bệch, thậm chí trong đầu y có cảm giác đau nhói từng cơn. Nhưng Sở Hưu lại như không phát giác, trực tiếp niết thành Nội Phược Ấn, tốc độ bộc phát tới cực hạn, thoáng cái đã tới sau lưng Kiều Liên Đông.
Phật quang uy nghiêm bùng lên, Đại Nhật Như Lai hàng lâm, phật quang phổ chiếu, hoán nhật thâu thiên!
Dưới uy lực cường đại của Hoán Nhật Đại Pháp, Kiều Liên Đông thậm chí không dám chạy trốn, hắn xoay người lại, chỉ thấy một chưởng của Sở Hưu đánh xuống, thân hình ẩn trong phật quang tựa như Đại Nhật Như Lai hàng lâm.
Kiều Liên Đông rống lên một tiếng xuất đao chém ra. Nhưng dưới ánh sáng của Đại Nhật Như Lai, ánh đao kia trực tiếp tan vỡ, miêu đao đỏ máu trực tiếp bị đánh bay, thân hình cũng bị đánh lún xuống đất. Lại một ngụm máu tươi phun ra, ánh mắt hắn lần đầu lộ vẻ hoảng sợ.
Nghĩ lại thì Kiều Liên Đông hắn đời này đối địch vô số, cũng coi như thân kinh bách chiến. Nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ lại có ngày mình cảm nhận được hơi thở tử vong khủng khiếp từ người một võ giả tiểu bối như Sở Hưu!
Cắn răng nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải Kiều Liên Đông trực tiếp cắm vào tay trái hắn, một luồng máu tươi lập tức chảy ra.
Có điều máu tươi không rơi xuống đất mà theo sự cương khí của hắn điều khiển ngưng tụ thành một thanh trường đao do máu tươi tạo thành, lấp lóe vẻ sắc bén kinh người.
Nhưng đúng lúc này Sở Hưu lại như không thấy. Y giơ một tay ra, dưới lòng bàn tay, phật quang vô biên ngưng tụ trong một chưởng này. Bàn tay rất nhỏ nhưng phật quang lại như chiếu rọi khắp thiên hạ.
Đây là một cảm giác rất quái dị, nhưng theo thế chưởng của Sở Hưu đánh xuống, tất cả mọi thứ xung quanh lập tức trở nên vặn vẹo, thiên địa nguyên khí cũng bị kéo vào chưởng này. Ngay bản thân Kiều Liên Đông cũng như đặt trong chưởng này, tất cả đều vặn vẹo, xoay tròn như bánh xe, cuối cùng phật quang bộc phát, tất cả quy về hư vô, sinh tử tiêu tán, ngũ uẩn giai không!
Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn!
Chiêu thức này là công pháp do Đàm Uyên đại sư tự tay sáng chế. Trong lòng bàn tay hội tụ sinh diệt, diễn hóa chư thiên, giới tử tu di, ngàn vạn biến hóa đều nằm trong chiêu thủ ấn này.
Lúc này phật quang cũng hoàn toàn tiêu tán, thân hình Kiều Liên Đông bay ngược ra ngoài. Trên người hắn không chút thương thế nhưng chân khí trong cơ thể đã bị Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn tiêu hủy không còn lại chút gì, lúc này thậm chí chẳng bằng một người bình thường.
Cầm đao lao tới, khi Kiều Liên Đông chưa rơi xuống đất Sở Hưu đã xuất đao bêu đầu hắn, nắm lấy trong tay.
Mặc dù trên Thiên Ma Vũ vẫn không dính một giọt máu tươi, nhưng thực chất nó đã uống máu cường giả tông sư võ đạo!
Mang theo cái đầu chết không nhắm mắt của Kiều Liên Đông, thật ra Sở Hưu hiện tại đã tiêu hao quá độ.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật cùng Trấn Hồn U Minh Khúc tiêu hao tinh thần lực vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa sau đó Sở Hưu liên tiếp vận dùng Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, thế công liên tiếp, mặc dù y giết chết được Kiều Liên Đông nhưng bản thân cũng tiêu hao kịch liệt.
Viêm Xích Tiêu lặng lẽ nhìn Sở Hưu, không lựa chọn động thủ hay làm gì.
Mặc dù hắn có ý động thủ nhưng lại không nắm chắc.
Sở Hưu thể hiện ra thực lực vượt ngoài tưởng tượng của hắn, mặc dù trên danh nghĩa Sở Hưu và Viêm Xích Tiêu hợp lực vây giết Kiều Liên Đông nhưng thực tế Viêm Xích Tiêu chỉ ở bên cạnh phụ trợ, người thật sự xuất thủ vẫn chỉ là Sở Hưu. Viêm Xích Tiêu cùng lắm chỉ góp hai phần sức mà thôi.
Nhưng cho dù giờ bộ dáng của Sở Hưu rõ ràng đã tiêu hao quá độ nhưng Viêm Xích Tiêu vẫn không dám động thủ.
Mang theo đầu Kiều Liên Đông, Sở Hưu nhếch miệng cười với Viêm Xích Tiêu: “Ta tới giúp các ngươi một chút, kế hoạch phục sinh Lã Ôn Hầu của các ngươi ra sao? Có điều ta nghĩ e là cuối cùng các ngươi phải thất vọng rồi!”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp mang theo đầu Kiều Liên Đông trở lại trong hành lang, Viêm Xích Tiêu lại không nói một lời.
Lúc này trong đại điện trung ương, Đổng Tề Khôn cùng Hứa Đình Nhất vẫn áp đảo Huyền Cửu U, còn những người khác kể cả Lã Phụng Tiên lại đang tranh đoạt Phương thiên họa kích. Có điều rất đáng tiếc, bất luận Lã Phụng Tiên hay những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, mặc dù trong số họ có một số người chạm được tới Phương thiên họa kích, nhưng vẫn bị Phương thiên họa kích đánh bay, căn bản không cho họ cơ hội cầm tới tay.
Lúc này Phương Thất Thiếu cùng Tạ Tiểu Lâu rốt cuộc cũng chạy tới. Với thực lực của Tạ Tiểu Lâu, hắn cũng có thể tham gia tranh đoạt Phương thiên họa kích, còn Phương Thất Thiếu lại không động thủ mà chỉ nhìn chằm chằm vào Doanh Bạch Lộc.
Doanh Bạch Lộc nhíu mày nói: “Phương Thất Thiếu, ngươi không đi cướp lấy thanh thần binh Vô Song kia đi, nhìn chằm chằm vào ta làm gì?”
Phương Thất Thiếu cười hắc hắc nói: “Ta đoạt thứ kia làm gì? Ta là kẻ dùng kiếm, cần gì tranh giành Vô Song? Có lẽ sau khi Vô Song cảm giác được khí tức trên người ta thậm chí còn chủ động công kích ta. Việc gì phải sang bên đấy chịu tội?
Kẻ si tình, nghe nói vừa rồi ngươi động thủ với Sở Hưu, còn đánh nhau ngang tài ngang sức? Chậc chậc, ẩn giấu thật sâu. Chẳng bằng hai ta tái chiến một trận, sao nào?”
Thật ra xét theo một số phương diện Phương Thất Thiếu rất giống với Doanh Bạch Lộc. Hắn vốn không để ý tới hư danh trên Long Hổ Bảng. Long Hổ Bảng nói hắn là hạng ba thì hắn là hạng ba, Phương Thất Thiếu không vì thứ hạng này mà chủ động khiêu chiến với người khác, làm to chuyện.
Có điều nếu gặp đối thủ hắn cảm thấy hứng thú, Phương Thất Thiếu cũng chẳng ngại thư giãn gân cốt đôi chút.
Trong số những võ giả trên Long Hổ Bảng, hắn từng giao thủ với Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền, đáng tiếc là lại chịu thiệt.