-
Chương 561-565
Chương 561 Phụng Tiên cứu mỹ nhân
Trong ngôi mộ khổng lồ này, cảm giác của võ giả đều bị trấn áp, nhưng sáu giác quan vẫn còn, thính lực của Lã Phụng Tiên đương nhiên không có vấn đề.
Do dự một chút, Lã Phụng Tiên trực tiếp thay đổi phương hướng, đập về phía có âm thanh.
Trong ngôi mộ khổng lồ này, ngoại trừ Kiều Liên Đông, Lã Phụng Tiên không có kẻ thù. Cho nên phía trước bất luận là ai đang giao thủ, Lã Phụng Tiên cũng định ra tay cứu giúp.
Có điều nếu người phía trước là Kiều Liên Đông, Lã Phụng Tiên cũng chẳng để ý ra tay đánh lén một hồi.
Mặc dù Lã Phụng Tiên là người phúc hậu, cũng khá bao dung, nhưng hắn không phải người lấy ơn báo oán.
Kiều Liên Đông sai khiến đồ đệ uy hiếp Phong Bất Bình, lúc đó Lã Phụng Tiên hận tới ngứa răng ngứa lợi. Nếu không phải cuối cùng Sở Hưu mạnh mẽ ra mặt, không biết mọi chuyện sẽ giải quyết ra sao.
Sau khi Lã Phụng Tiên đập vách tường, cảnh tượng chứng kiến là Thi Cửu Linh đang bức ép Nhan Phi Yên tới mức cực hạn.
Lã Phụng Tiên không có thù hận gì với Việt Nữ Cung. Mặc dù Sở Hưu từng có xung đột với Việt Nữ Cung, có điều theo Lã Phụng Tiên thấy chuyện này vẫn là oan gia nên giải không nên kết.
Nếu người trước mắt đã không phải Kiều Liên Đông, vậy Lã Phụng Tiên cũng chẳng cần nghĩ nhiều, trực tiếp ra tay cứu người.
Phương thiên họa kích trong tay hắn bùng lên một ánh sáng đỏ thẫm chói mắt, trường kích chém xuống như vầng trăng máu giữa không trung, uy thế kinh người.
Một tiếng nổ lớn vang lên, trường kích của Lã Phụng Tiên mặc dù không thể đánh tan Thi Cửu Linh nhưng lại lưu lại một vệt trắng vừa to vừa sâu. Thậm chí trực tiếp đánh bay Thi Cửu Linh, khiến hắn đập thẳng vào vách tường, lực lượng lớn tới mức khiến vách tường thiếu chút nữa sụp đổ.
Còn lúc này Thi Cửu Linh chưa kịp chứng mắng đã chứng kiến bộ dáng của Lã Phụng Tiên, không khỏi kinh ngạc hô lên: “Ôn Hầu đại nhân!”
Có điều lời vừa ra khỏi miệng, Thi Cửu Linh đã biết không đúng. Người trước mắt không phải Ôn Hầu đại nhân mà là người mà Thủy Vô Tướng nhắc tới, thanh niên giống Ôn Hầu đại nhân lúc trẻ tới tám phần.
Thi Cửu Linh vừa định nói gì đó, Lã Phụng Tiên đã múa thanh Phương thiên họa kích của mình lên, uy thế vô song, cường đại vô cùng.
Huyết Võng của Thi Cửu Linh có thể ngăn được Nhan Phi Yên nhưng lại vỡ vụn thành từng mảnh dưới Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên. Thân thể hắn như trái bóng da, mặc dù Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên không thể chém vỡ nhưng lại liên tiếp đánh bay. Tới cuối cùng ngay chính Thi
Cửu Linh cũng không chịu nổi, đánh tiếp nữa xương tốt của hắn khéo vỡ tan tành!
“Thủy Vô Tướng! Ngươi còn định đứng nhìn hay sao?” Thi Cửu Linh phẫn nộ quát lớn.
Đúng lúc này, trong mật thất đột nhiên hiện lên một làn nước đen, than thể Thủy Vô Tướng hiện lên từ trong đó, hắn bất đắc dĩ nói: “Phân thân của ta không ở đây, ra tay thì có ích gì? Được rồi, ngăn không được thì lùi trước đã.”
Dứt lời Thủy Vô Tướng hóa thân thành làn nước đen trực tiếp bao lấy cả Thi Cửu Linh cùng cỗ quan tài máu, không ngờ nước đen mang cả hai chìm xuống lòng đất một cách quỷ dị.
Thi Cửu Linh giờ vẫn đang bị trấn áp, chỉ có thể hoạt động xung quanh quan tài máu. Không có quan tài máu, hắn sẽ biến thành một cỗ thi thể.
Lã Phụng Tiên còn định ra tay, có điều hắn lại phát hiện hai tên kia đã hoàn toàn biến mất. Lúc này Lã Phụng Tiên mới thu tay lại, hỏi Nhan Phi Yên: “Nhan cô nương, cô nương không sao chứ?”
Nhan Phi Yên lắc đầu nói: “Không sao, đa tạ Lã công tử ra tay cứu giúp.”
Nhìn Lã Phụng Tiên, Nhan Phi Yên âm thầm thở dài. Cảm giác của nàng không sai, bản thân quả thật không bằng Lã Phụng Tiên.
Cho dù thứ hạng của nàng trên Long Hổ Bảng cao hơn Lã Phụng Tiên, nhưng nàng có thể lên bảng nguyên nhân chính là vì danh tiếng. Nếu xét sức chiến đấu chân chính, nàng kém Lã Phụng Tiên nhiều lắm.
Vứt hết những cảm xúc vô dụng ra sau đầu, Nhan Phi Yên hỏi Lã Phụng Tiên: “Lã công tử, ngươi có biết hai thứ này là gì không?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Có điều trước đó ta đã giết một phân thân do nước đen kia ngưng tụ thành hình người. Nghe giọng điệu của hắn có vẻ ngôi mộ khổng lồ này đang trấn áp Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu. Bọn chúng chính là thủ hạ của Lã Ôn Hầu năm xưa.
Còn vì sao đã hơn vạn năm bọn chúng còn chưa chết, thậm chí qua đại kiếp nạn thượng cổ tới tận bây giờ, cái này thì ta không biết được rồi.
Có điều nơi này cực kỳ nguy hiểm, từ khi chúng ta tiến vào nơi này e là đã bị để mắt tới. Đám người này thậm chí muốn dùng thân thể chúng ta để phục sinh Lã Ôn Hầu kia. Không biết rốt cuộc bọn chúng ta có kế hoạch ác độc gì.
Ta lạc mất mấy người Sở huynh rồi, giờ nhìn Nhan cô nương có vẻ cũng vậy à?”
Nhan Phi Yên gật đầu, thần sắc khá khó coi: “Ta cũng lạc mất các sư muội khác rồi.”
Mặc dù giờ nhánh Ẩn Ma đã an toàn, nhưng những nữ đệ tử Việt Nữ Cung khác sống chết chưa hay. Chuyện này khiến Nhan Phi Yên có phần lo lắng.
Phải biết nữ đệ tử Việt Nữ Cung vốn không nhiều, nếu chết mất mười mấy người ở đây chắc chắn sẽ tạo thành đả kích khá lớn đối với vcn.
Lã Phụng Tiên an ủi: “Xe tới trước núi ắt có đường. Nhan cô nương không cần để ý, không khéo các nàng còn phát hiện điểm lạ trước thì sao?”
Nhan Phi Yên cũng gật nhẹ đầu. Giờ lo lắng cũng vô dụng, may mà nàng gặp được Lã Phụng Tiên, cho nên lúc này vừa vặn đi cùng Lã Phụng Tiên tiến theo một hướng. Còn là Lã Phụng Tiên đi trước mở đường.
Còn bên phía Sở Hưu, y liên tiếp đục thủng mấy chục bức tường, cuối cùng cũng xuyên qua đống hành lang kia tới một cung điện bằng đồng xanh rộng lớn.
Có điều lúc này chính giữa cung điện đang phong ấn khóa giữ một thứ cực kỳ kinh khủng.
Đó là một bộ xương khô toàn thân bốc lửa, trên người còn mặc bộ chiến giáp màu đen. Có điều trên chiến giáp đã đầy những vết rách, có chỗ còn nhuộm vết máu. Không biết vì sao giữa ngọn lửa hừng hực kia, chiến giáp vẫn có vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Tứ chi của bộ xương đều bị trói bằng xích sắt khổng lồ. Tuy khóa xích trên tứ chi đã tuột ra, nhưng sợi xích vẫn quấn quanh cổ tay cổ chân hắn. Chỉ có phần xích ở eo vẫn khóa chặt trên người, khiến hắn không cách nào bước tới một bước.
Còn lúc này trong cung điện đã có vài chục người, đại đa số là võ giả Đổng gia, trong đó còn một số võ giả tán tu.
Lúc này hai sợi xích sắt khổng lồ đang nhanh chóng bay lượn xung quanh bọn họ, như một cái lồng lớn giam cầm bọn họ.
Hai sợi xích bay lượn là từ dưới chân bộ xương khô. Thấy Sở Hưu tới, xích sắt múa lên, vừa vặn bao phủ Sở Hưu vào trong.
Sở Hưu nhướn mày, Thiên Ma Vũ giương lên, một đao mang theo ma khí hung hăng ác liệt chém ra, không ngờ lại chẳng hề để lại chút vết tích nào trên đó, trực tiếp bị hất văng.
Một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Đổng gia trong đó cười khổ nói: “Sở đại nhân, đừng thử nữa, vô dụng thôi. Sợi xích này là cường giả thời thượng cổ dùng để giam cầm con quái vật kia, hôm nay lại thành binh khí của nó. Có lẽ ngoại trừ thần binh, không ai chém nổi.
Muốn ra ngoài chỉ có thể nghĩ cách ra tay với quái vât kia. Chỉ khi áp sát được hắn, làm xáo trộn đường di chuyển của mấy sợi xích vung vẩy này, chúng ta mới có hy vọng trốn thoát.”
Chương 562 Không thể tin nổi 1
Ngày trước dưới trướng Ma Thần - Lã Ôn Hầu có vô số cao thủ cường giả, ngôi mộ lớn này ngoại trừ trấn áp Lã Ôn Hầu còn là trấn áp đám thủ hạ của Lã Ôn Hầu năm xưa.
Thủy Vô Tướng kia cũng vậy, còn bộ xương toàn thân bốc lửa hừng hực trước mắt cũng thế.
Có điều so với Thủy Vô Tướng, bộ xương khô này rõ ràng có thực lực cường đại hơn nhiều, sức chiến đấu khoảng Thiên Nhân Hợp Nhất, thêm vào nhưng sợi xích trên người, thực lực phát huy ra thậm chí đã tới đỉnh cao của Thiên Nhân Hợp Nhất, cực kỳ khó đối phó.
Nhìn bộ xương khô toàn thân bốc lửa, Sở Hưu cũng nhíu mày nói: “Ngươi là thủ hạ của Lã Ôn Hầu, có biết Thủy Vô Tướng không?”
Bộ xương khô bốc lửa kia ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, âm thanh khàn khàn như tiếng sấm rền.
“Ngươi còn biết tên Thủy Vô Tướng kia à? Nếu ngươi đã xuất hiện ở đây chứng tỏ tên Thủy Vô Tướng ngu ngốc tự cho mình là thiên tài kia đã thất bại.
Có điều hắn thất bại cũng chẳng sao, còn ta ở đây!
Ta là chiến tướng đệ nhất dưới trướng Ôn Hầu đại nhân, Viêm Xích Tiêu. Tiểu bối, thân thể của ngươi rất thích hợp cho Ôn Hầu đại nhân. Ta không muốn làm hỏng cơ thể ngươi, mau mau bó tay chịu trói, đỡ phải chịu khổ!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Sao các ngươi đều nói kiểu này nhỉ, chẳng lẽ bị đám người các ngươi bị trấn áp hơn vạn năm, đầu óc đều có vấn đề cả rồi à?”
“Muốn chết!”
Tên Viêm Xích Tiêu kia múa hai sợi xích sắt trên tay lên, ngọn lửa hừng hực đánh về phía Sở Hưu, uy thế vô cùng cường đại.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đao cương tung hoành, liên tiếp chém ra, trực tiếp đánh bay sợi xích sắt kia nhưng vẫn không làm gì được đối phương.
Lúc này võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Đổng gia ở phía sau lớn tiếng hô: “Sở đại nhân, trước mắt trong số đám người chúng ta thực lực của ngài mạnh nhất. Giờ chúng ta yểm hộ ngài, tranh thủ giúp ngài tới gần quái vật kia, vậy mới có cách thay đổi cục diện này được!”
Trong số đám người này, Đổng gia có võ giả này đứng ra dẫn đầu nói vậy, những người khác cũng không có ý kiến gì. Nhưng những võ giả khác không phải người Đổng gia lại có vẻ do dự.
Quái vật kia ra tay với lực lượng cực kỳ cường đại, bị sợi xích sắt kia quét trúng không chết cũng bị thương.
Có điều giờ nếu không làm vậy, bọn họ cũng sẽ bị tên quái vật này chậm rãi làm cho hao tổn đến chết, cho nên đám người cắn răng đáp ứng, phân tán sang hai bên Sở Hưu, giúp Sở Hưu ngăn cản sợi xích sắt. Còn Sở Hưu cầm ma đao trong tay, phóng thẳng tới Viêm Xích Tiêu. A Tỳ Đạo Tam Đao chém ra, ma khí ngập trời bộc phát. Ma khí đem kịt sâu thẳm trực tiếp bao phủ lấy Viêm Xích Tiêu kia.
Viêm Xích Tiêu căn bản không tránh không né, hắn cười ha hả nói: “Chút ma khí ấy mà cũng dám xưng là ma đao ư? Ngày trước ta chỉ dùng cơ thể cũng chống đỡ được bảy đòn ma đao mạnh mẽ của Thất Tuyệt Ma Tôn, tí tẹo thực lực ấy của ngươi thậm chí chẳng đủ gãi chứa cho ta!
A Tỳ Đạo Tam Đao chém lên thân thể Viêm Xích Tiêu, mặc dù đánh lui hắn vài bước nhưng chỉ lưu lại được một dấu vết mờ mờ trên bộ xương, căn bản không cách nào tạo thành thương tổn thực chất.
Viêm Xích Tiêu này trong thời đối phương là chí cường giả tu luyện công pháp luyện thể, đã sớm rèn luyện cơ thể tới mức sánh nổi thần binh. Cho dù hiện giờ cơ thể hắn đã mục nát chỉ còn lại một bộ xương, nhưng lực phòng ngự vẫn cường đại như xưa.
Sau khi thế đao của Sở Hưu thất bại, ngọn lửa quanh người Viêm Xích Tiêu ngưng tụ hóa thành một lưỡi đao lửa chém về phía Sở Hưu, uy thế bất phàm.
Sở Hưu nhíu mày, tay niết Độc Cô Ấn, thuẫn cương khí bùng lên, bất động như sơn. Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa bay tán loạn, Sở Hưu không hề thương tổn.
Bước chân đạp xuống lao về phía trước, tay Sở Hưu niết Đại Kim Cương Luân Ấn liên tiếp đánh xuống. Từng ấn nối tiếp từng ấn, giữa ánh phật quang lóng lánh liên tiếp đánh tan ngọn lửa, từ từ tiếp cận phía sau Viêm Xích Tiêu.
Viêm Xích Tiêu tức giận nói: “Võ công Phật tông! Ngươi lại là Ma Phật song tu!”
Sở Hưu phát hiện công pháp Phật môn có vẻ rất có tác dụng đối với đám thủ hạ của Lã Ôn Hầu.
Lúc này dưới đòn tấn công điên cuồng của Sở Hưu, Viêm Xích Tiêu cũng không cách nào điều khiển những sợi xích sắt. Hai sợi xích sắt ở chân mà hắn dùng để giam cầm mọi người đã chậm lại một chút.
Ngay lúc mọi người cho rằng lần này chắc chắn họ sẽ bắt được quái vật này, hai mắt võ giả Đổng gia vẫn luôn dẫn người yểm hộ Sở Hưu lại bừng lên ánh sáng lạnh, trường kiếm trong tay bộc phát ra ánh sáng sắc bén chói mắt, đâm thẳng tới sau lưng Sở Hưu!
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh đều bất ngờ, ngay cả người của Đổng gia cũng vậy.
Có điều trong thời khắc mấu chốt này, cương khí quanh người Sở Hưu lại bộc phát, như đã sớm tiên liệu được cảnh tượng này. Tay y niết Nội Phược Ấn, tốc độ bản thân lập tức tăng lên tới cực hạn, né sang một bên khiến nhát kiếm của võ giả Đổng gia thất bại.
Thấy Sở Hưu né tránh được trong thời khắc mấu chốt như vậy, võ giả Đổng
gia lộ vẻ không thể tin nổi.
Chẳng lẽ Sở Hưu này vẫn luôn phòng bị mình hay sao? Rõ ràng mình không để lộ bất cứ sơ hở nào cơ mà, rốt cuộc hắn thấy chỗ nào không đúng?
Thật ra võ giả Đổng gia kia nghĩ sai. Không phải Sở Hưu phòng bị hắn mà là nãy giờ y chưa từng tin tưởng đám người xa lạ bọn họ.
Giờ trên giang hồ, không mấy ai khiến Sở Hưu yên tâm giao sau lưng của mình cho họ. Khi liên thủ cùng người xa lạ đối địch, Sở Hưu sẽ vô thức lưu lại hai thành thực lực để phòng ngừa đối phương.
Làm như vậy có vẻ khá đa nghi, không cách nào phát huy lực lượng bản thân tới mức lớn nhất trong chiến đấu, nhưng cũng là cách làm đảm bảo nhất, cũng như hiện tại.
Theo võ giả Đổng gia đánh lén, thế công của Sở Hưu cũng bị ngắt đứt, rốt cuộc khiến Viêm Xích Tiêu thở phào một hơi, đứng bên cạnh cười lạnh xem trò hay.
Sở Hưu bình tĩnh nhìn võ giả Đổng gia kia, thản nhiên nói: “Nói chút đi, ngươi rốt cuộc là ai? Ta với Đổng gia ngươi đâu có thù hận gì?”
Sở Hưu có thể nhận ra võ giả Đổng gia trước mắt tuyệt đối không phải Thủy Vô Tướng ngụy trang, võ công hắn sử dụng cũng là công pháp của Đổng gia.
Võ giả Đổng gia kia cười lạnh nói: “Ngươi với Đổng gia không có thù hận gì, nhưng ngươi với ta lại có thù hận! Ta tên là Đổng Tương Bình, ngươi có nghĩ tới ai không?”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Đổng Tương Nghi trong Giang Đông Ngũ Hiệp?”
Đổng Tương Bình nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là hắn! Đổng Tương Nghi là đệ đệ ruột của ta, chỉ có điều ta sống từng này tuổi, không có dã tâm gì nữa rồi. Đệ đệ ta còn trẻ, nó muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế gia chủ, thế nhưng sau khi thất bại lại giận dỗi bỏ đi.
Những người khác trong Đổng gia không quan tâm tới người thất bại như nó. Chỉ có người ca ca ruột ta đây biết nó vẫn luôn ở Đông Tề, bình an vô sự, còn trở thành một trong Giang Đông Ngũ Hiệp, gây dựng được thanh danh không tệ trong giới võ lâm Đông Tề.
Vốn dĩ ta còn định tìm một cơ hội, chờ lúc tuổi tác nó lớn hơn, nghĩ thoáng hơn thì dẫn nó về. Thế nhưng ta thật sự không ngờ đệ đệ mình lại chết trong tay ngươi!”
Chương 563 Không thể tin nổi 2
Sở Hưu gãi gãi đầu, quả nhiên nghĩ cái gì là cái đó tới.
Trước đó y còn nghĩ, mình và Đổng gia có vẻ không có thù oán gì, chuyện duy nhất có liên hệ là tên Đổng Tương Nghi kia. Có điều Đổng Tương Nghi kia đã bỏ nhà đi nhiều năm, còn không phải trực tiếp chết trên tay hắn, chắc hẳn không ai tới gây sự mới đúng. Giờ xem ra mình nghĩ sai mất rồi.
“Có chuyện ngươi phải hiểu rõ, Đổng Tương Nghi không chết trên tay ta.” Sở Hưu lạnh nhạt nói.
Đổng Tương Bình trực tiếp vung tay, lạnh lùng nói: “Lời này của ngươi lừa được người khác chứ lừa được ta hay sao? Chính Sở Hưu ngươi dùng thủ đoạn châm ngòi ly gián Giang Đông Ngũ Hiệp, khiến họ tàn sát lẫn nhau.
Ta biết chuyện này từ lâu rồi nhưng chưa từng nói với một ai, cũng không hề để lộ ý định báo thù.
Ngươi là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, tuấn kiệt Long Hổ Bảng danh chấn giang hồ. Còn trong Đổng gia, ta chỉ là một võ giả tầm thường dựa vào tuổi tác thâm niên mới có chút chức vị. Ta muốn giết ngươi, khó hơn lên trời.
Nhưng ai ngờ lần này ngươi lại tự chui đầu vào lưới, chủ động tới Đổng gia ta tham gia Khai Sơn Tế. Rõ ràng là ông trời cũng đang giúp ta báo thù!”
Sở Hưu giơ một ngón tay ra vẫy vẫy nói: “Rất đáng tiếc, ngươi hiểu sai ý ông trời mất rồi. Không phải ông trời giúp ngươi báo thù mà là muốn để ngươi biết thế nào là tuyệt vọng khiến ngươi bỏ đi tâm tư báo thù. Đáng tiếc ngươi không hiểu ý.
Muốn giết ta ư? Chỉ bằng ngươi? Bất luận ở đâu cũng khó hơn lên trời!”
Đổng Tương Bình cười lạnh nói: “Không phải ta mà là chúng ta!”
Đổng Tương Bình quay sang những võ giả Đổng gia kia, lạnh lùng nói: “Tên Sở Hưu này giết đệ tử Đổng gia ta, chuyện này nợ máu phải trả bằng máu! Các ngươi yên tâm, xảy ra chuyện gì sau Khai Sơn Tế một mình ta sẽ gánh vác!”
Đám võ giả Đổng gia liếc mắt nhìn nhau, lao nhao đứng sau lưng Đổng Tương Bình.
Đều là người một nhà, hơn nữa trong Đổng gia Đổng Tương Bình cũng có chút địa vị, bọn họ không có lý do gì đứng về phía Sở Hưu.
Còn Đổng Tương Bình lại nhìn sang phía những võ giả tán tu chưa tỏ thái độ, lấy một tấm lệnh bài ra trầm giọng nói: “Chư vị, chẳng lẽ các ngươi không muốn trốn ra ngoài sao? Giúp ta giết Sở Hưu, không có Sở Hưu ta cũng mang theo thủ đoạn có thể giúp các ngươi trốn thoát.
Đổng gia ta cử hành Khai Sơn Tế nhiều năm như vậy đương nhiên có chuẩn bị vẹn toàn. Có tấm lệnh bài này ta có thể liên hệ gia chủ tới cứu chúng ta. Mặc dù chỉ vận dụng được một lần nhưng cũng đủ cho giết tìm ra vị trí của chúng ta.
Chỉ cần giết Sở Hưu, ta sẽ sử dụng lệnh bài thỉnh cầu giang hồ tới cứu viện.
Nếu không, các ngươi ở đây xem trò như vậy, cùng lắm thì ta liều với Sở Hưu lưỡng bại câu thương, cuối cùng bị tên quái vật kia ngư ông đắc lợi. Các ngươi cũng đừng hòng sống sót ra khỏi đây.”
Nghe Đổng Tương Bình nói vậy, lại thấy Đổng gia nhiều người, nhìn bên phía Sở Hưu chỉ có mình y lẻ loi; đám võ giả tán tu do dự một chút, đều tới đứng sau lưng Đổng Tương Bình.
Nhìn Sở Hưu, Đổng Tương Bình cười lạnh nói: “Một mình ta không giết được ngươi, nhưng nhiều người như vậy đã đủ giết ngươi chưa?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Gà đất chó sành, không chịu nổi một kích!
Đừng có dùng chút cảnh giới đáng thương của ngươi để phỏng đoán thực lực của ta.
Còn nữa, giờ ngươi vẫn đang nằm trong nguy cơ như vậy nhưng vẫn bất chấp tất cả đòi giết ta, rõ ràng đã bị thù hận che lấp cả lý trí.
Những người sau lưng ngươi cũng đều là loại ngu ngốc, thật không ngờ chẳng tìm ra một kẻ có lý trí một chút. Thế này rõ ràng là ngại mình sống quá lâu, chán sống rồi hả?”
Sở Hưu cùng đám người Đổng Tương Bình từ liên thủ biến thành nội đấu, ngược lại khiến tên Viêm Xích Tiêu kia ngồi một bên xem trò hay.
Trước đó phân thân của Thủy Vô Tướng đã nói với hắn, những người trẻ tuổi này có vẻ khó đối phó, có điều Viêm Xích Tiêu còn không để ý.
Nhưng vừa rồi khi giao thủ liên tiếp với Sở Hưu, hắn đã nhìn ra, điểm khác không biết nhưng người trước mắt quả thật rất khó chơi.
Cho nên lúc này hắn cũng không gấp gáp xuất thủ, ngược lại đứng bên quan sát, xem xem rốt cuộc mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng nào.
Đổng Tương Bình quả thật cực kỳ thù hận Sở Hưu, có điều hắn lại cho rằng mình không bị thù hận che lấp lý trí.
Thật ra vừa rồi nếu Sở Hưu không đến, Đổng Tương Bình bị ép tới đường cùng đã định vận dụng lệnh bài gọi gia chủ Đổng gia tới cứu viện.
Nhưng sau khi thấy Sở Hưu tới, trong thời gian cực ngắn Đổng Tương Bình đã bố trí xong xuôi hết thảy. Lần này hắn nhất định phải khiến Sở Hưu chết không có chỗ chôn!
Theo Đổng Tương Bình vung tay lên, những võ giả Đổng gia lập tức bao vây xung quanh Sở Hưu, những võ giả tán tu còn lại do dự một hồi, cũng tiến tới bao vây.
Sở Hưu nheo mắt nhìn một vòng, hắn đột nhiên hỏi Viêm Xích Tiêu: “Hai ta giao dịch nhé?”
Viêm Xích Tiêu cười hắc hắc nói: “Đám tiểu bối các ngươi nội đấu, giờ còn định kéo ta xuống nước hay sao?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta thật sự không định bảo ngươi giúp ta. Đám gà đất chó sành này mình ta cũng giải quyết được rồi.
Ngươi biết thực lực của ta đấy, cho dù chỉ mình ta thôi ngươi cũng chẳng lưu lại nổi.
Ta không biết vì sao ngươi muốn giết bọn chúng, nhưng rõ ràng ngươi cần tính mạng bọn chúng.
Không cần ngươi động thủ giết chúng, ta làm. Chỉ cần ngươi đừng để bọn chúng bổ trốn là được. Về phần sau khi đám ngu ngốc này chết sạch ngươi có giữ được ta lại hay không, vậy lúc đó giao thủ thì biết.”
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu không phải y ngông cuồng mà thật sự không để đám người Đổng Tương Bình trong mắt.
Có điều nếu người của Đổng gia bỏ trốn, vậy cũng là một phiền toái.
Những thế gia như Đổng gia chắc chắn trăm phần trăm sẽ bao che khuyết điểm, bọn họ cũng chẳng buồn hỏi rốt cuộc Sở Hưu chọc Đổng gia trước hay là người của Đổng gia trêu chọc Sở Hưu trước.
Bọn họ chỉ biết Sở Hưu giết người của Đổng gia, chỉ đơn giản vậy thôi.
Cho nên để tránh phiền toái, Sở Hưu không muốn để bất cứ võ giả Đổng gia hay tán tu nào bỏ trốn.
Dù sao trong ngôi mộ khổng lồ này nguy cơ tứ phía, cứ đẩy hết lên người Viêm Xích Tiêu là được.
Hai mắt trong đầu lâu của Viêm Xích Tiêu bừng lên ánh lửa, hắn cười ha hả nói: “Cái này chẳng đơn giản quá ư? Cho dù ngươi không nói ta cũng không định buông tha một ai cả!”
Đổng Tương Bình sắc mặt biến đổi, hắn hừ lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi vẫn làm việc bỉ ổi như vậy, không ngờ còn dám hợp tác với con quái vật này!”
Sở Hưu chậm rãi rút thanh Thiên Ma Vũ ra, thản nhiên đáp: “Bỉ ổi? Ngươi đánh lén sau lưng ta thì không bỉ ổi? Chó chê mèo lắm lông.
Chậc, ví von vậy có vẻ không thích hợp lắm. Có điều cũng chẳng quan trọng, ngươi muốn báo thù cho đệ đệ nhưng chắc chắn là không được rồi. Thế nhưng ta có thể đưa ngươi đi gặp hắn.”
Dứt lời, thân hình Sở Hưu nhanh chóng lướt qua, lao về phía Đổng Tương Bình.
Thiên Ma Vũ trong tay hắn tỏa ra ma khí thê lương, theo ánh đao của Sở Hưu chém ngang xuống, như cánh cửa Địa Ngục khai mở, ma khí cuồng bạo vô song trực tiếp ập tới!
Chương 564 Trảm tận giết tuyệt
“Đồng loạt ra tay!”
Đổng Tương Bình quát lên một tiếng chói tai, hắn cùng vài chục võ giả Đổng gia đồng loạt ra tay, cương khí đồng nguyên ngưng tụ lại một chỗ, uy thế mạnh mẽ vô song. Không ngờ cương khí của họ trực tiếp hội tụ thành một thanh trường kiếm, mang theo khí thế hùng hồn đón lấy thế đao của Sở Hưu.
Một tiếng nổ lớn vang lên, trường kiếm cương khí vỡ vụn nhưng một đao mang theo ma khí mãnh liệt của Sở Hưu cũng bị chém vỡ.
Hai mắt Đổng Tương Bình lập tức sáng lên, hắn biết cho dù Sở Hưu này đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, cho dù khả năng chiến đấu có mạnh hơn nưa, xuất nhưng hắn không phải tông sư võ đạo, lấy một địch nhiều vẫn nằm trong thế yếu.
Có điều chờ tới khi ma khí tiêu tán, thứ xông tới trước mặt lại là phật quang chói mắt vô cùng!
Sở Hưu tay niết Vô Úy Ấn, phật quang quanh người bừng lên rực rỡ, pháp tướng trang nghiêm.
Phía sau hắn một hư ảnh Đại Nhật Như Lai tương hợp cùng thân hình Sở Hưu, một chưởng đánh ra, phật quang rực rỡ, chiếu rọi vạn giới!
Hoán Nhật Đại Pháp!
Nói thật ra, Sở Hưu vẫn lừa Đàm Uyên đại sư.
Hắn đáp ứng với Đàm Uyên đại sư không dùng Hoán Nhật Đại Pháp giết người, nhưng nếu là võ công, làm sao lại không giết người cho được?
Dưới Hoán Nhật Đại Pháp, một chưởng của Sở Hưu trực tiếp đánh lui mấy chục võ giả Đổng gia một bước. Một số kẻ yếu một chút trực tiếp phun ra máu tươi, đã bị chấn thương.
Trận thế mà Đổng Tương Bình vừa dựng thành lập tức bị Sở Hưu đánh tan, ánh mắt hắn đầy kinh hãi, mãi tới giờ hắn mới hiểu thực lực tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng rốt cuộc kinh khủng tới mức nào.
Sở Hưu cường đại không phải chỉ ở một điểm riêng biệt gì mà là rõ ràng ngươi và hắn cùng một cảnh giới, nhưng hắn lại cường đại tới mức ngươi hoàn toàn tuyệt vọng!
Hoán Nhật Đại Pháp có uy lực đoạt thiên địa tạo hóa thâu thiên hoán nhật, có điều trạng thái đó cũng như bản thân đang thiêu đốt, Sở Hưu hiện giờ còn chưa thể hoàn toàn nắm giữ. Cho nên vừa rồi y chỉ xuất một chưởng, không tiếp tục vận dụng Hoán Nhật Đại Pháp.
Tay niết Nội Phược Ấn, tốc độ của Sở Hưu lập tức gia tăng tới cực hạn, tiếp đó ánh đao bùng lên, A Tỳ Đạo Tam Đao chém thẳng xuống, ba đao hợp nhất đao ý cũng hợp nhất. Trường kiếm trong tay Đổng Tương Bình ầm ầm vỡ vụn, bản thân cũng bị đao mang gây thương tích, trước ngực lưu lại một vết đao khổng lồ, máu tươi không ngừng phun ra.
Không đợi Đổng Tương Bình kịp nói một chữ, đao trong tay Sở Hưu đã lại chém xuống.
Lần này những võ giả Đổng gia còn định ngăn cản, nhưng tay trái Sở Hưu đã niết thành Trí Quyền Ấn, tiếp đó lĩnh vực cương khí của y bùng ra. Thân hình những võ giả Đổng gia như bị chậm lại, giam cầm trong đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hưu xuất đao chém bay đầu Đổng Tương Bình!
Thi thể không đầu ngã trên mặt đất, đầu của Đổng Tương Bình tiếp đó cũng rơi theo, phát ra một tiếng ‘cạch’ nhỏ. Trong mắt hắn vẫn giữ nguyên vẻ không cam lòng, muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc vĩnh viễn không còn cơ hội.
Thật ra Đổng Tương Bình này cũng xem như người tài, khi vừa thấy Sở Hưu, hắn đã biết rõ người trước mắt chính là hung thủ giết chết đệ đệ mình. Thế nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn, bày mưu tính kế, có vẻ vô cùng lý trí phối hợp với Sở Hưu tấn công Viêm Xích Tiêu.
Nói thật, khi đó ngay cả Sở Hưu cũng không hề nghi ngờ. Có điều thực lực lại là điểm không may của Đổng Tương Bình. Cho dù âm thầm đánh lén, Đổng Tương Bình cũng chẳng thể làm Sở Hưu bị thương.
Lúc này Sở Hưu cũng đưa mắt nhìn sang những võ giả Đổng gia khác, khiến bọn họ trong lòng phát lạnh.
Thật ra danh tiếng của Đổng Tương Bình tại Đổng gia cũng không lớn, tuổi tác không lớn cũng không nhỏ. thực lực lại chỉ vừa mới bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất. Sức chiến đấu bản thân Đổng Tương Bình cũng chẳng xuất sắc gì nhưng dẫu sao cũng là lực lượng trung kiên của Đổng gia. Ngay hắn Sở Hưu còn nói giết là giết, chẳng lẽ y còn tha cho bọn họ hay sao?
Sở Hưu này e rằng đã sớm có tâm tư giết người diệt khẩu!
Những võ giả Đổng gia kia không hổ danh xuất thân thế gia, bọn họ không bị dọa chạy tán loạn mà hét lớn: “Đồng loạt ra tay, giết chết tên Sở Hưu này, bằng không chúng ta đều không sống nổi!”
Dứt lời một loạt võ giả Đổng gia lao thẳng về phía Sở Hưu, còn nghênh đón bọn họ... lại là một trường giết chóc! Đồ sát nghiêng về một bên!
Bước ra một bước, Sở Hưu đã tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh.
Huyết Luyện Thần Cương được Sở Hưu phát huy tới cực hạn, trên ma đao phủ kín một màu đỏ máu quỷ dị.
Một đao chém ra, ma khí và lực lượng huyết sát xen lẫn, dưới lực lượng cường đại này, hầu như không ai đỡ nổi một đòn của Sở Hưu.
Hơn nữa giờ y đang trong trạng thái Vong Ngã Sát Cảnh, mặc dù cảm giác lực bị áp chế nhưng trong Vong Ngã Sát Cảnh, ngũ giác của Sở Hưu đều được tăng cường, quần chiến cơ hồ không có địch thủ. Thân hình Sở Hưu như một cơn bão màu đỏ máu, những nơi y đi qua để lại vô số hài cốt đứt chân gãy tay!
Viêm Xích Tiêu không nhúng tay vào, lúc này hai hốc mắt trên đầu lâu hắn
bập bùng hai ngọn lửa màu xanh, lung lay theo một quy luật, tựa như đang quan sát Sở Hưu.
Nói thật ra, sát tính của Sở Hưu khiến ngay chính hắn cũng phải kinh ngạc, người trẻ tuổi này sát tính mạnh tới mức không kém gì bọn họ.
Ngày trước trong thời kỳ thượng cổ, Lã Ôn Hầu tung hoành thiên hạ, không tính là chính nhưng cũng không đơn thuần là ma, dùng chữ tà có vẻ thích hợp hơn. Tóm lại bọn họ đi theo Lã Ôn Hầu một thời gian dài như vậy, đắc tội với không ít người, có Chính đạo, có Ma đạo, thậm chí có lần bọn họ còn từng khiến cả hai giới Chính Ma cùng hoàng triều nhân gian liên thủ vây giết bọn họ.
Thời gian đó chính bọn họ cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu người. Cái danh Ma Thần - Lã Ôn Hầu cũng từ đó lan truyền khắp thiên hạ.
Còn trạng thái hiện tại của Sở Hưu đã rất giống bọn họ, sát tính thấm sâu tận xương tủy.
Trong mắt Sở Hưu, Viêm Xích Tiêu chỉ chứng kiến vẻ hờ hững, không phải hung ác, nhưng như vậy mới là kinh khủng nhất.
Trong mắt Sở Hưu đã không có chính tà đúng sai, chỉ có người hắn có thể giết và không thể giết. Hững hờ thu gặt nhân mạng như vậy, cảm xúc sẽ không phát sinh bất cứ xao động nào, trạng thái đó thậm chí còn kinh khủng hơn đám ma đầu lấy giết người làm thú vui.
Bởi vì những ma đầu đó mặc dù giết người đổi lấy niềm vui, nhưng chí ít bọn họ còn biết mình đang giết người. Còn Sở Hưu thì sao? Đối với hắn mà nói giết người chỉ là một loại công cụ, một loại thủ đoạn mà thôi.
Còn lúc này giữa trận, không có Đổng Tương Bình cầm đầu, các võ giả Đổng gia còn không chịu nổi một đòn. Không tới nửa khắc đồng hồ sau đã bị Sở Hưu chém giết gần hết. Trên mặt đất lúc này thậm chí không có một thi thể hoàn chỉnh, vô cùng kinh khủng.
Còn lúc này những võ giả tán tu đã hoảng sợ tới cực điểm.
Bọn họ muốn trốn nhưng hai sợi xích sắt bừng bừng ngọn lửa của Viêm Xích Tiêu lại nhanh chóng lượn quanh phía ngoài, với thực lực bọn họ căn bản không cách nào xông ra.
Chứng kiến Sở Hưu mang theo ánh mắt đỏ rực như máu nhìn về phía mình, đám võ giả tán tu đã hoàn toàn hỏng mất.
Những võ giả khác không nhịn được cầu khẩn: “Sở đại nhân, tha cho chúng ta đi, chúng ta cũng chỉ bị ép bất đắc dĩ mới phải ra tay với ngươi mà thôi. Chúng ta thề sẽ tuyệt đối không nói ra chuyện hôm nay!”
Sở Hưu nhìn người kia một hồi, trường đao trong tay thu lại. Ngay lúc người kia vừa thở phào một hơi, Sở Hưu đã đấm ra một quyền, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Chương 565 Nơi trấn áp Ma Thần 1
Bí mật là thứ rất khó cam đoan, cho dù là kẻ câm điếc vẫn có khả năng tiết lộ bí mật.
Cho nên Sở Hưu chỉ tin tưởng một điều, chỉ người chết mới giữ được bí mật.
Cho nên đừng nói đám võ giả tán tu này trước đó đã đứng về phía Đổng gia, cho dù bọn họ giữ trung lập, để giải quyết phiền phức, Sở Hưu cúng sẽ lựa chọn nhổ cỏ tận gốc.
Đương nhiên còn một người chứng kiến là Viêm Xích Tiêu, có điều tên này có vẻ giờ không tính là một ‘người’, hắn nói ra liệu có ai tin?
Kết quả là dưới Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu, tất cả những võ giả tán tu đều bị đánh chết.
Chỉ trong thời gian không tới một khắc đồng hồ, toàn bộ đại điện đã tràn ngập thi thể máu thịt, Sở Hưu ung dung rời khỏi Vong Ngã Sát Cảnh, bản thân cũng chẳng tiêu hao bao nhiêu.
Viêm Xích Tiêu nhìn Sở Hưu một hồi, đương nhiên trong hai hốc mắt của hắn chỉ có hai ngọn lửa, không nhìn ra biểu cảm gì.
Nếu đặt trong thời kỳ thượng cổ, với tính cách này của Sở Hưu, tin chắc Ôn Hầu đại nhân sẽ rất hứng thú với hắn, không chừng tứ đại chiến tướng dưới trướng Ôn Hầu lại nhiều thêm một.
Nhìn Viêm Xích Tiêu, Sở Hưu thản nhiên nói: “Được rồi, giờ tới phiên hai ta. Ta thật muốn xem xem rốt cuộc mình có thể đánh tan bộ xương nhà ngươi trước hay là ngươi giết chết ta trước.”
Viêm Xích Tiêu âm trầm nói: “Không đánh, ngươi đi đi!”
Nói xong Viêm Xích Tiêu trực tiếp dừng hai sợi xích đang xoay tròn lại.
Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Sao lại không đánh?”
Viêm Xích Tiêu hừ một tiếng nói: “Trong số những người trẻ tuổi tiến vào nơi trấn áp này thân thể của ngươi là mạnh nhất, nhưng ngươi không phải kẻ thích hợp nhất làm thân thể cho Ôn Hầu đại nhân trùng sinh nhất.
Động thủ với ngươi quá khó chơi, chẳng bằng giết thêm những kẻ khác, thu thập thêm khí huyết.”
Viêm Xích Tiêu nói thật, nhiều người tiến vào ngôi mộ như vậy, đánh đấm tới cùng với Sở Hưu rõ ràng là không có lời.
Hắn đã không nắm chắc giết chết được Sở Hưu, vậy chẳng bằng để Sở Hưu mau mau cút đi sau đó đợi người khác tiến vào, giết người đoạt khí huyết.
Sở Hưu nhíu mày, trực tiếp quay người bỏ đi.
Viêm Xích Tiêu không nắm chắc giết chết được y, thật ra y cũng không nắm chắc đối phó được Viêm Xích Tiêu.
Trải qua hơn vạn năm trấn áp, thực lực Viêm Xích Tiêu đã rớt xuống dưới tông sư võ đạo. Chỉ xét thực lực đơn thuần, Sở Hưu thật ra không cần sợ hắn.
Nhưng đối phương lại tu luyện bộ xương của mình tới mức sánh ngang thần binh, cho dù Sở Hưu có ra tay cũng khó lòng làm hắn bị thương, chỉ có thể dùng công pháp Phật môn trấn áp mà thôi
So với việc ở đây lãng phí thời gian, chẳng bằng mau mau tìm ra truyền thừa của Lã Ôn Hầu.
Sau khi Sở Hưu đi được nửa khắc, hắc thủy hiện lên trong đại điện, thân hình Thủy Vô Tướng cũng hiện lên từ trong đó, nhìn thi thể la liệt trên mặt đất kinh ngạc nói: “Ra tay lưu loát thật.”
Viêm Xích Tiêu lắc đầu nói: “Không phải ta làm.”
Nói xong Viêm Xích Tiêu thuật lại mọi chuyện cho Thủy Vô Tướng.
Thủy Vô Tướng nhíu mày nói: “Lại là tiểu tử kia? Trong số những người trẻ tuổi tiến vào nơi này, tên kia là kẻ khó dây nhất. Sao ngươi không thuận tay giết chết hắn đi. Nếu để kẻ này làm ảnh hưởng tới kế hoạch phục sinh của Ôn Hầu đại nhân, chẳng phải hỏng bét à?”
Viêm Xích Tiêu hừ lạnh một tiếng nói: “Ta cũng muốn giết hắn, nhưng ngươi không xem xem trạng thái hiện giờ của ta ra sao, cơ thể đã tiêu tan cả rồi, ngươi bảo ta giết hắn thế nào đây? Còn không bằng bớt chút sức lực đi giết kẻ khác, thu thập thêm chút khí huyết.”
Thủy Vô Tướng lắc đầu nói: “Được rồi, chuyện này tạm thời bỏ qua. Ba võ giả Chân Đan cảnh kia đã sắp tới chỗ chôn Ôn Hầu đại nhân rồi. Ta phải liên hợp với Huyền Cửu U bố trí, xử lý ba tên kia đã.
Chỉ khi ở gần chỗ chôn xương Ôn Hầu đại nhân, Huyền Cửu U mới có thể mượn một chút khí tức mà Ôn Hầu đại nhân lưu lại trên ‘Vô Song’ để giết địch.
Sau khi luyện hóa khí huyết bọn họ, có lẽ cũng đủ lượng khí huyết mà Ôn Hầu đại nhân cần rồi.”
“Chờ chút đã, trước hết dẫn chỗ thi thể này cho Thi Cửu Linh cô đọng khí huyết.” Viêm Xích Tiêu chỉ những thi thể đứt rời trên mặt đất nói.
Thủy Vô Tướng cau mày nói: “Sao lại tanh bành thế này?”
Viêm Xích Tiêu hừ một tiếng nói: “Đâu có phải do ta giết, là tiểu tử kia ra tay quá mức tàn nhẫn. Dù sao cũng là cô đọng khí huyết, thi thể với mảnh thi thể có khác gì nhau?”
Thủy Vô Tướng bất mãn lẩm bẩm một tiếng, nhưng hắn vẫn hóa thân thành nước đen, bao phủ toàn bộ những mảnh thi thể sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này trong một cung điện ở chính giữa phần mộ, ba vị tông sư võ đạo Đổng Tề Khôn cùng vài chục võ giả đứng đó, bầu không khí áp lực tới cực hạn.
Gian đại điện này được bố trí cực kỳ đơn giản, tất cả đều được đúc bằng đồng xanh, trên mặt đất còn phủ đầy những phù văn chi chít khắp nơi.
Trong đại điện không có gì trang trí, nhưng trong khu vực trung ương lại có một quan tài đồng thau lớn đang bị trấn áp. Đỉnh quan tài dùng ba mươi sáu thanh trường kiếm đâm vào, như đề phòng thứ bên trong trốn ra.
Nhưng cho dù như vậy cũng có từng làn sương đen không ngừng tỏa ra từ trong quan tài đồng thau lớn kia, khí tưc lạnh lẽo, kinh khủng tới cực điểm.
Đám người Đổng Tề Khôn dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, kiến thức vượt xa võ giả bình thường. Ba người lập tức nhận ra ba mươi sáu thanh trường kiếm kia rõ ràng là chí bảo của Chân Vũ Giáo, Chân Vũ Tru Tà Kiếm!
Chân Vũ Tru Tà Kiếm nằm giữa bảo binh và thần binh, chất liệu và uy lực của nó vẫn giới hạn trong bảo binh, nhưng Chân Vũ Tru Tà Kiếm lại cần có một tông sư võ đạo của Chân Vũ Giáo dùng tâm huyết tế luyện, khi tru sát tà ma có uy lực sánh ngang thần binh.
Dùng tâm huyết tế luyện bảo binh là một loại tổn thương không thể nghịch chuyển, cho nên dù trong Chân Vũ Giáo hiện tại cũng không mấy người nguyện ý tế luyện Chân Vũ Tru Tà Kiếm này.
Nhưng nơi này lại có tới ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm đâm trên quan tài, có thể thấy kẻ bị trấn áp bên trong hung tàn tới mức nào.
Ngoại trừ quan tài lớn bằng đồng thau đó, trong đại điện còn treo một thanh Phương thiên họa kích to lớn.
Thanh Phương thiên họa kích kia tạo hình vô cùng hung ác, thân kích là con mãnh long đen kịt, phía trên điêu khắc thành hình ly long hung tàn.
Phần đao bán nguyệt mặc dù là màu bạc trắng nhưng lưỡi sắc lại có màu đỏ tươi, như được nhuộm đỏ bằng máu tươi.
Toàn bộ Phương thiên họa kích tỏa ra một luồng khí tức hung ác tới cực điểm, có vẻ kinh khủng dị thường, thậm chí nó cho người ta cảm giác không giống một binh khí mà như một con hung thú!
Lúc này thanh Phương thiên họa kích kia đang bị treo giữa không trung, nhưng thứ treo nó không phải dây thừng mà là một chuỗi phật châu.
Trên phật châu kia khắc đầy chữ Phạn, tỏa ra một luồng phật quang trấn áp khí tức hung ác của Phương thiên họa kích. Nhưng cho dù như vậy cũng hết sức miễn cưỡng, có tổng cộng một trăm linh tám viên phật châu nhưng mười viên trong đó đã hao tổn, phạn văn phù chú trên đó vô cùng ảm đạm.
Trong ngôi mộ khổng lồ này, cảm giác của võ giả đều bị trấn áp, nhưng sáu giác quan vẫn còn, thính lực của Lã Phụng Tiên đương nhiên không có vấn đề.
Do dự một chút, Lã Phụng Tiên trực tiếp thay đổi phương hướng, đập về phía có âm thanh.
Trong ngôi mộ khổng lồ này, ngoại trừ Kiều Liên Đông, Lã Phụng Tiên không có kẻ thù. Cho nên phía trước bất luận là ai đang giao thủ, Lã Phụng Tiên cũng định ra tay cứu giúp.
Có điều nếu người phía trước là Kiều Liên Đông, Lã Phụng Tiên cũng chẳng để ý ra tay đánh lén một hồi.
Mặc dù Lã Phụng Tiên là người phúc hậu, cũng khá bao dung, nhưng hắn không phải người lấy ơn báo oán.
Kiều Liên Đông sai khiến đồ đệ uy hiếp Phong Bất Bình, lúc đó Lã Phụng Tiên hận tới ngứa răng ngứa lợi. Nếu không phải cuối cùng Sở Hưu mạnh mẽ ra mặt, không biết mọi chuyện sẽ giải quyết ra sao.
Sau khi Lã Phụng Tiên đập vách tường, cảnh tượng chứng kiến là Thi Cửu Linh đang bức ép Nhan Phi Yên tới mức cực hạn.
Lã Phụng Tiên không có thù hận gì với Việt Nữ Cung. Mặc dù Sở Hưu từng có xung đột với Việt Nữ Cung, có điều theo Lã Phụng Tiên thấy chuyện này vẫn là oan gia nên giải không nên kết.
Nếu người trước mắt đã không phải Kiều Liên Đông, vậy Lã Phụng Tiên cũng chẳng cần nghĩ nhiều, trực tiếp ra tay cứu người.
Phương thiên họa kích trong tay hắn bùng lên một ánh sáng đỏ thẫm chói mắt, trường kích chém xuống như vầng trăng máu giữa không trung, uy thế kinh người.
Một tiếng nổ lớn vang lên, trường kích của Lã Phụng Tiên mặc dù không thể đánh tan Thi Cửu Linh nhưng lại lưu lại một vệt trắng vừa to vừa sâu. Thậm chí trực tiếp đánh bay Thi Cửu Linh, khiến hắn đập thẳng vào vách tường, lực lượng lớn tới mức khiến vách tường thiếu chút nữa sụp đổ.
Còn lúc này Thi Cửu Linh chưa kịp chứng mắng đã chứng kiến bộ dáng của Lã Phụng Tiên, không khỏi kinh ngạc hô lên: “Ôn Hầu đại nhân!”
Có điều lời vừa ra khỏi miệng, Thi Cửu Linh đã biết không đúng. Người trước mắt không phải Ôn Hầu đại nhân mà là người mà Thủy Vô Tướng nhắc tới, thanh niên giống Ôn Hầu đại nhân lúc trẻ tới tám phần.
Thi Cửu Linh vừa định nói gì đó, Lã Phụng Tiên đã múa thanh Phương thiên họa kích của mình lên, uy thế vô song, cường đại vô cùng.
Huyết Võng của Thi Cửu Linh có thể ngăn được Nhan Phi Yên nhưng lại vỡ vụn thành từng mảnh dưới Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên. Thân thể hắn như trái bóng da, mặc dù Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên không thể chém vỡ nhưng lại liên tiếp đánh bay. Tới cuối cùng ngay chính Thi
Cửu Linh cũng không chịu nổi, đánh tiếp nữa xương tốt của hắn khéo vỡ tan tành!
“Thủy Vô Tướng! Ngươi còn định đứng nhìn hay sao?” Thi Cửu Linh phẫn nộ quát lớn.
Đúng lúc này, trong mật thất đột nhiên hiện lên một làn nước đen, than thể Thủy Vô Tướng hiện lên từ trong đó, hắn bất đắc dĩ nói: “Phân thân của ta không ở đây, ra tay thì có ích gì? Được rồi, ngăn không được thì lùi trước đã.”
Dứt lời Thủy Vô Tướng hóa thân thành làn nước đen trực tiếp bao lấy cả Thi Cửu Linh cùng cỗ quan tài máu, không ngờ nước đen mang cả hai chìm xuống lòng đất một cách quỷ dị.
Thi Cửu Linh giờ vẫn đang bị trấn áp, chỉ có thể hoạt động xung quanh quan tài máu. Không có quan tài máu, hắn sẽ biến thành một cỗ thi thể.
Lã Phụng Tiên còn định ra tay, có điều hắn lại phát hiện hai tên kia đã hoàn toàn biến mất. Lúc này Lã Phụng Tiên mới thu tay lại, hỏi Nhan Phi Yên: “Nhan cô nương, cô nương không sao chứ?”
Nhan Phi Yên lắc đầu nói: “Không sao, đa tạ Lã công tử ra tay cứu giúp.”
Nhìn Lã Phụng Tiên, Nhan Phi Yên âm thầm thở dài. Cảm giác của nàng không sai, bản thân quả thật không bằng Lã Phụng Tiên.
Cho dù thứ hạng của nàng trên Long Hổ Bảng cao hơn Lã Phụng Tiên, nhưng nàng có thể lên bảng nguyên nhân chính là vì danh tiếng. Nếu xét sức chiến đấu chân chính, nàng kém Lã Phụng Tiên nhiều lắm.
Vứt hết những cảm xúc vô dụng ra sau đầu, Nhan Phi Yên hỏi Lã Phụng Tiên: “Lã công tử, ngươi có biết hai thứ này là gì không?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Có điều trước đó ta đã giết một phân thân do nước đen kia ngưng tụ thành hình người. Nghe giọng điệu của hắn có vẻ ngôi mộ khổng lồ này đang trấn áp Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu. Bọn chúng chính là thủ hạ của Lã Ôn Hầu năm xưa.
Còn vì sao đã hơn vạn năm bọn chúng còn chưa chết, thậm chí qua đại kiếp nạn thượng cổ tới tận bây giờ, cái này thì ta không biết được rồi.
Có điều nơi này cực kỳ nguy hiểm, từ khi chúng ta tiến vào nơi này e là đã bị để mắt tới. Đám người này thậm chí muốn dùng thân thể chúng ta để phục sinh Lã Ôn Hầu kia. Không biết rốt cuộc bọn chúng ta có kế hoạch ác độc gì.
Ta lạc mất mấy người Sở huynh rồi, giờ nhìn Nhan cô nương có vẻ cũng vậy à?”
Nhan Phi Yên gật đầu, thần sắc khá khó coi: “Ta cũng lạc mất các sư muội khác rồi.”
Mặc dù giờ nhánh Ẩn Ma đã an toàn, nhưng những nữ đệ tử Việt Nữ Cung khác sống chết chưa hay. Chuyện này khiến Nhan Phi Yên có phần lo lắng.
Phải biết nữ đệ tử Việt Nữ Cung vốn không nhiều, nếu chết mất mười mấy người ở đây chắc chắn sẽ tạo thành đả kích khá lớn đối với vcn.
Lã Phụng Tiên an ủi: “Xe tới trước núi ắt có đường. Nhan cô nương không cần để ý, không khéo các nàng còn phát hiện điểm lạ trước thì sao?”
Nhan Phi Yên cũng gật nhẹ đầu. Giờ lo lắng cũng vô dụng, may mà nàng gặp được Lã Phụng Tiên, cho nên lúc này vừa vặn đi cùng Lã Phụng Tiên tiến theo một hướng. Còn là Lã Phụng Tiên đi trước mở đường.
Còn bên phía Sở Hưu, y liên tiếp đục thủng mấy chục bức tường, cuối cùng cũng xuyên qua đống hành lang kia tới một cung điện bằng đồng xanh rộng lớn.
Có điều lúc này chính giữa cung điện đang phong ấn khóa giữ một thứ cực kỳ kinh khủng.
Đó là một bộ xương khô toàn thân bốc lửa, trên người còn mặc bộ chiến giáp màu đen. Có điều trên chiến giáp đã đầy những vết rách, có chỗ còn nhuộm vết máu. Không biết vì sao giữa ngọn lửa hừng hực kia, chiến giáp vẫn có vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Tứ chi của bộ xương đều bị trói bằng xích sắt khổng lồ. Tuy khóa xích trên tứ chi đã tuột ra, nhưng sợi xích vẫn quấn quanh cổ tay cổ chân hắn. Chỉ có phần xích ở eo vẫn khóa chặt trên người, khiến hắn không cách nào bước tới một bước.
Còn lúc này trong cung điện đã có vài chục người, đại đa số là võ giả Đổng gia, trong đó còn một số võ giả tán tu.
Lúc này hai sợi xích sắt khổng lồ đang nhanh chóng bay lượn xung quanh bọn họ, như một cái lồng lớn giam cầm bọn họ.
Hai sợi xích bay lượn là từ dưới chân bộ xương khô. Thấy Sở Hưu tới, xích sắt múa lên, vừa vặn bao phủ Sở Hưu vào trong.
Sở Hưu nhướn mày, Thiên Ma Vũ giương lên, một đao mang theo ma khí hung hăng ác liệt chém ra, không ngờ lại chẳng hề để lại chút vết tích nào trên đó, trực tiếp bị hất văng.
Một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Đổng gia trong đó cười khổ nói: “Sở đại nhân, đừng thử nữa, vô dụng thôi. Sợi xích này là cường giả thời thượng cổ dùng để giam cầm con quái vật kia, hôm nay lại thành binh khí của nó. Có lẽ ngoại trừ thần binh, không ai chém nổi.
Muốn ra ngoài chỉ có thể nghĩ cách ra tay với quái vât kia. Chỉ khi áp sát được hắn, làm xáo trộn đường di chuyển của mấy sợi xích vung vẩy này, chúng ta mới có hy vọng trốn thoát.”
Chương 562 Không thể tin nổi 1
Ngày trước dưới trướng Ma Thần - Lã Ôn Hầu có vô số cao thủ cường giả, ngôi mộ lớn này ngoại trừ trấn áp Lã Ôn Hầu còn là trấn áp đám thủ hạ của Lã Ôn Hầu năm xưa.
Thủy Vô Tướng kia cũng vậy, còn bộ xương toàn thân bốc lửa hừng hực trước mắt cũng thế.
Có điều so với Thủy Vô Tướng, bộ xương khô này rõ ràng có thực lực cường đại hơn nhiều, sức chiến đấu khoảng Thiên Nhân Hợp Nhất, thêm vào nhưng sợi xích trên người, thực lực phát huy ra thậm chí đã tới đỉnh cao của Thiên Nhân Hợp Nhất, cực kỳ khó đối phó.
Nhìn bộ xương khô toàn thân bốc lửa, Sở Hưu cũng nhíu mày nói: “Ngươi là thủ hạ của Lã Ôn Hầu, có biết Thủy Vô Tướng không?”
Bộ xương khô bốc lửa kia ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, âm thanh khàn khàn như tiếng sấm rền.
“Ngươi còn biết tên Thủy Vô Tướng kia à? Nếu ngươi đã xuất hiện ở đây chứng tỏ tên Thủy Vô Tướng ngu ngốc tự cho mình là thiên tài kia đã thất bại.
Có điều hắn thất bại cũng chẳng sao, còn ta ở đây!
Ta là chiến tướng đệ nhất dưới trướng Ôn Hầu đại nhân, Viêm Xích Tiêu. Tiểu bối, thân thể của ngươi rất thích hợp cho Ôn Hầu đại nhân. Ta không muốn làm hỏng cơ thể ngươi, mau mau bó tay chịu trói, đỡ phải chịu khổ!”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Sao các ngươi đều nói kiểu này nhỉ, chẳng lẽ bị đám người các ngươi bị trấn áp hơn vạn năm, đầu óc đều có vấn đề cả rồi à?”
“Muốn chết!”
Tên Viêm Xích Tiêu kia múa hai sợi xích sắt trên tay lên, ngọn lửa hừng hực đánh về phía Sở Hưu, uy thế vô cùng cường đại.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đao cương tung hoành, liên tiếp chém ra, trực tiếp đánh bay sợi xích sắt kia nhưng vẫn không làm gì được đối phương.
Lúc này võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Đổng gia ở phía sau lớn tiếng hô: “Sở đại nhân, trước mắt trong số đám người chúng ta thực lực của ngài mạnh nhất. Giờ chúng ta yểm hộ ngài, tranh thủ giúp ngài tới gần quái vật kia, vậy mới có cách thay đổi cục diện này được!”
Trong số đám người này, Đổng gia có võ giả này đứng ra dẫn đầu nói vậy, những người khác cũng không có ý kiến gì. Nhưng những võ giả khác không phải người Đổng gia lại có vẻ do dự.
Quái vật kia ra tay với lực lượng cực kỳ cường đại, bị sợi xích sắt kia quét trúng không chết cũng bị thương.
Có điều giờ nếu không làm vậy, bọn họ cũng sẽ bị tên quái vật này chậm rãi làm cho hao tổn đến chết, cho nên đám người cắn răng đáp ứng, phân tán sang hai bên Sở Hưu, giúp Sở Hưu ngăn cản sợi xích sắt. Còn Sở Hưu cầm ma đao trong tay, phóng thẳng tới Viêm Xích Tiêu. A Tỳ Đạo Tam Đao chém ra, ma khí ngập trời bộc phát. Ma khí đem kịt sâu thẳm trực tiếp bao phủ lấy Viêm Xích Tiêu kia.
Viêm Xích Tiêu căn bản không tránh không né, hắn cười ha hả nói: “Chút ma khí ấy mà cũng dám xưng là ma đao ư? Ngày trước ta chỉ dùng cơ thể cũng chống đỡ được bảy đòn ma đao mạnh mẽ của Thất Tuyệt Ma Tôn, tí tẹo thực lực ấy của ngươi thậm chí chẳng đủ gãi chứa cho ta!
A Tỳ Đạo Tam Đao chém lên thân thể Viêm Xích Tiêu, mặc dù đánh lui hắn vài bước nhưng chỉ lưu lại được một dấu vết mờ mờ trên bộ xương, căn bản không cách nào tạo thành thương tổn thực chất.
Viêm Xích Tiêu này trong thời đối phương là chí cường giả tu luyện công pháp luyện thể, đã sớm rèn luyện cơ thể tới mức sánh nổi thần binh. Cho dù hiện giờ cơ thể hắn đã mục nát chỉ còn lại một bộ xương, nhưng lực phòng ngự vẫn cường đại như xưa.
Sau khi thế đao của Sở Hưu thất bại, ngọn lửa quanh người Viêm Xích Tiêu ngưng tụ hóa thành một lưỡi đao lửa chém về phía Sở Hưu, uy thế bất phàm.
Sở Hưu nhíu mày, tay niết Độc Cô Ấn, thuẫn cương khí bùng lên, bất động như sơn. Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa bay tán loạn, Sở Hưu không hề thương tổn.
Bước chân đạp xuống lao về phía trước, tay Sở Hưu niết Đại Kim Cương Luân Ấn liên tiếp đánh xuống. Từng ấn nối tiếp từng ấn, giữa ánh phật quang lóng lánh liên tiếp đánh tan ngọn lửa, từ từ tiếp cận phía sau Viêm Xích Tiêu.
Viêm Xích Tiêu tức giận nói: “Võ công Phật tông! Ngươi lại là Ma Phật song tu!”
Sở Hưu phát hiện công pháp Phật môn có vẻ rất có tác dụng đối với đám thủ hạ của Lã Ôn Hầu.
Lúc này dưới đòn tấn công điên cuồng của Sở Hưu, Viêm Xích Tiêu cũng không cách nào điều khiển những sợi xích sắt. Hai sợi xích sắt ở chân mà hắn dùng để giam cầm mọi người đã chậm lại một chút.
Ngay lúc mọi người cho rằng lần này chắc chắn họ sẽ bắt được quái vật này, hai mắt võ giả Đổng gia vẫn luôn dẫn người yểm hộ Sở Hưu lại bừng lên ánh sáng lạnh, trường kiếm trong tay bộc phát ra ánh sáng sắc bén chói mắt, đâm thẳng tới sau lưng Sở Hưu!
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh đều bất ngờ, ngay cả người của Đổng gia cũng vậy.
Có điều trong thời khắc mấu chốt này, cương khí quanh người Sở Hưu lại bộc phát, như đã sớm tiên liệu được cảnh tượng này. Tay y niết Nội Phược Ấn, tốc độ bản thân lập tức tăng lên tới cực hạn, né sang một bên khiến nhát kiếm của võ giả Đổng gia thất bại.
Thấy Sở Hưu né tránh được trong thời khắc mấu chốt như vậy, võ giả Đổng
gia lộ vẻ không thể tin nổi.
Chẳng lẽ Sở Hưu này vẫn luôn phòng bị mình hay sao? Rõ ràng mình không để lộ bất cứ sơ hở nào cơ mà, rốt cuộc hắn thấy chỗ nào không đúng?
Thật ra võ giả Đổng gia kia nghĩ sai. Không phải Sở Hưu phòng bị hắn mà là nãy giờ y chưa từng tin tưởng đám người xa lạ bọn họ.
Giờ trên giang hồ, không mấy ai khiến Sở Hưu yên tâm giao sau lưng của mình cho họ. Khi liên thủ cùng người xa lạ đối địch, Sở Hưu sẽ vô thức lưu lại hai thành thực lực để phòng ngừa đối phương.
Làm như vậy có vẻ khá đa nghi, không cách nào phát huy lực lượng bản thân tới mức lớn nhất trong chiến đấu, nhưng cũng là cách làm đảm bảo nhất, cũng như hiện tại.
Theo võ giả Đổng gia đánh lén, thế công của Sở Hưu cũng bị ngắt đứt, rốt cuộc khiến Viêm Xích Tiêu thở phào một hơi, đứng bên cạnh cười lạnh xem trò hay.
Sở Hưu bình tĩnh nhìn võ giả Đổng gia kia, thản nhiên nói: “Nói chút đi, ngươi rốt cuộc là ai? Ta với Đổng gia ngươi đâu có thù hận gì?”
Sở Hưu có thể nhận ra võ giả Đổng gia trước mắt tuyệt đối không phải Thủy Vô Tướng ngụy trang, võ công hắn sử dụng cũng là công pháp của Đổng gia.
Võ giả Đổng gia kia cười lạnh nói: “Ngươi với Đổng gia không có thù hận gì, nhưng ngươi với ta lại có thù hận! Ta tên là Đổng Tương Bình, ngươi có nghĩ tới ai không?”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Đổng Tương Nghi trong Giang Đông Ngũ Hiệp?”
Đổng Tương Bình nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là hắn! Đổng Tương Nghi là đệ đệ ruột của ta, chỉ có điều ta sống từng này tuổi, không có dã tâm gì nữa rồi. Đệ đệ ta còn trẻ, nó muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế gia chủ, thế nhưng sau khi thất bại lại giận dỗi bỏ đi.
Những người khác trong Đổng gia không quan tâm tới người thất bại như nó. Chỉ có người ca ca ruột ta đây biết nó vẫn luôn ở Đông Tề, bình an vô sự, còn trở thành một trong Giang Đông Ngũ Hiệp, gây dựng được thanh danh không tệ trong giới võ lâm Đông Tề.
Vốn dĩ ta còn định tìm một cơ hội, chờ lúc tuổi tác nó lớn hơn, nghĩ thoáng hơn thì dẫn nó về. Thế nhưng ta thật sự không ngờ đệ đệ mình lại chết trong tay ngươi!”
Chương 563 Không thể tin nổi 2
Sở Hưu gãi gãi đầu, quả nhiên nghĩ cái gì là cái đó tới.
Trước đó y còn nghĩ, mình và Đổng gia có vẻ không có thù oán gì, chuyện duy nhất có liên hệ là tên Đổng Tương Nghi kia. Có điều Đổng Tương Nghi kia đã bỏ nhà đi nhiều năm, còn không phải trực tiếp chết trên tay hắn, chắc hẳn không ai tới gây sự mới đúng. Giờ xem ra mình nghĩ sai mất rồi.
“Có chuyện ngươi phải hiểu rõ, Đổng Tương Nghi không chết trên tay ta.” Sở Hưu lạnh nhạt nói.
Đổng Tương Bình trực tiếp vung tay, lạnh lùng nói: “Lời này của ngươi lừa được người khác chứ lừa được ta hay sao? Chính Sở Hưu ngươi dùng thủ đoạn châm ngòi ly gián Giang Đông Ngũ Hiệp, khiến họ tàn sát lẫn nhau.
Ta biết chuyện này từ lâu rồi nhưng chưa từng nói với một ai, cũng không hề để lộ ý định báo thù.
Ngươi là chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, tuấn kiệt Long Hổ Bảng danh chấn giang hồ. Còn trong Đổng gia, ta chỉ là một võ giả tầm thường dựa vào tuổi tác thâm niên mới có chút chức vị. Ta muốn giết ngươi, khó hơn lên trời.
Nhưng ai ngờ lần này ngươi lại tự chui đầu vào lưới, chủ động tới Đổng gia ta tham gia Khai Sơn Tế. Rõ ràng là ông trời cũng đang giúp ta báo thù!”
Sở Hưu giơ một ngón tay ra vẫy vẫy nói: “Rất đáng tiếc, ngươi hiểu sai ý ông trời mất rồi. Không phải ông trời giúp ngươi báo thù mà là muốn để ngươi biết thế nào là tuyệt vọng khiến ngươi bỏ đi tâm tư báo thù. Đáng tiếc ngươi không hiểu ý.
Muốn giết ta ư? Chỉ bằng ngươi? Bất luận ở đâu cũng khó hơn lên trời!”
Đổng Tương Bình cười lạnh nói: “Không phải ta mà là chúng ta!”
Đổng Tương Bình quay sang những võ giả Đổng gia kia, lạnh lùng nói: “Tên Sở Hưu này giết đệ tử Đổng gia ta, chuyện này nợ máu phải trả bằng máu! Các ngươi yên tâm, xảy ra chuyện gì sau Khai Sơn Tế một mình ta sẽ gánh vác!”
Đám võ giả Đổng gia liếc mắt nhìn nhau, lao nhao đứng sau lưng Đổng Tương Bình.
Đều là người một nhà, hơn nữa trong Đổng gia Đổng Tương Bình cũng có chút địa vị, bọn họ không có lý do gì đứng về phía Sở Hưu.
Còn Đổng Tương Bình lại nhìn sang phía những võ giả tán tu chưa tỏ thái độ, lấy một tấm lệnh bài ra trầm giọng nói: “Chư vị, chẳng lẽ các ngươi không muốn trốn ra ngoài sao? Giúp ta giết Sở Hưu, không có Sở Hưu ta cũng mang theo thủ đoạn có thể giúp các ngươi trốn thoát.
Đổng gia ta cử hành Khai Sơn Tế nhiều năm như vậy đương nhiên có chuẩn bị vẹn toàn. Có tấm lệnh bài này ta có thể liên hệ gia chủ tới cứu chúng ta. Mặc dù chỉ vận dụng được một lần nhưng cũng đủ cho giết tìm ra vị trí của chúng ta.
Chỉ cần giết Sở Hưu, ta sẽ sử dụng lệnh bài thỉnh cầu giang hồ tới cứu viện.
Nếu không, các ngươi ở đây xem trò như vậy, cùng lắm thì ta liều với Sở Hưu lưỡng bại câu thương, cuối cùng bị tên quái vật kia ngư ông đắc lợi. Các ngươi cũng đừng hòng sống sót ra khỏi đây.”
Nghe Đổng Tương Bình nói vậy, lại thấy Đổng gia nhiều người, nhìn bên phía Sở Hưu chỉ có mình y lẻ loi; đám võ giả tán tu do dự một chút, đều tới đứng sau lưng Đổng Tương Bình.
Nhìn Sở Hưu, Đổng Tương Bình cười lạnh nói: “Một mình ta không giết được ngươi, nhưng nhiều người như vậy đã đủ giết ngươi chưa?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Gà đất chó sành, không chịu nổi một kích!
Đừng có dùng chút cảnh giới đáng thương của ngươi để phỏng đoán thực lực của ta.
Còn nữa, giờ ngươi vẫn đang nằm trong nguy cơ như vậy nhưng vẫn bất chấp tất cả đòi giết ta, rõ ràng đã bị thù hận che lấp cả lý trí.
Những người sau lưng ngươi cũng đều là loại ngu ngốc, thật không ngờ chẳng tìm ra một kẻ có lý trí một chút. Thế này rõ ràng là ngại mình sống quá lâu, chán sống rồi hả?”
Sở Hưu cùng đám người Đổng Tương Bình từ liên thủ biến thành nội đấu, ngược lại khiến tên Viêm Xích Tiêu kia ngồi một bên xem trò hay.
Trước đó phân thân của Thủy Vô Tướng đã nói với hắn, những người trẻ tuổi này có vẻ khó đối phó, có điều Viêm Xích Tiêu còn không để ý.
Nhưng vừa rồi khi giao thủ liên tiếp với Sở Hưu, hắn đã nhìn ra, điểm khác không biết nhưng người trước mắt quả thật rất khó chơi.
Cho nên lúc này hắn cũng không gấp gáp xuất thủ, ngược lại đứng bên quan sát, xem xem rốt cuộc mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng nào.
Đổng Tương Bình quả thật cực kỳ thù hận Sở Hưu, có điều hắn lại cho rằng mình không bị thù hận che lấp lý trí.
Thật ra vừa rồi nếu Sở Hưu không đến, Đổng Tương Bình bị ép tới đường cùng đã định vận dụng lệnh bài gọi gia chủ Đổng gia tới cứu viện.
Nhưng sau khi thấy Sở Hưu tới, trong thời gian cực ngắn Đổng Tương Bình đã bố trí xong xuôi hết thảy. Lần này hắn nhất định phải khiến Sở Hưu chết không có chỗ chôn!
Theo Đổng Tương Bình vung tay lên, những võ giả Đổng gia lập tức bao vây xung quanh Sở Hưu, những võ giả tán tu còn lại do dự một hồi, cũng tiến tới bao vây.
Sở Hưu nheo mắt nhìn một vòng, hắn đột nhiên hỏi Viêm Xích Tiêu: “Hai ta giao dịch nhé?”
Viêm Xích Tiêu cười hắc hắc nói: “Đám tiểu bối các ngươi nội đấu, giờ còn định kéo ta xuống nước hay sao?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta thật sự không định bảo ngươi giúp ta. Đám gà đất chó sành này mình ta cũng giải quyết được rồi.
Ngươi biết thực lực của ta đấy, cho dù chỉ mình ta thôi ngươi cũng chẳng lưu lại nổi.
Ta không biết vì sao ngươi muốn giết bọn chúng, nhưng rõ ràng ngươi cần tính mạng bọn chúng.
Không cần ngươi động thủ giết chúng, ta làm. Chỉ cần ngươi đừng để bọn chúng bổ trốn là được. Về phần sau khi đám ngu ngốc này chết sạch ngươi có giữ được ta lại hay không, vậy lúc đó giao thủ thì biết.”
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu không phải y ngông cuồng mà thật sự không để đám người Đổng Tương Bình trong mắt.
Có điều nếu người của Đổng gia bỏ trốn, vậy cũng là một phiền toái.
Những thế gia như Đổng gia chắc chắn trăm phần trăm sẽ bao che khuyết điểm, bọn họ cũng chẳng buồn hỏi rốt cuộc Sở Hưu chọc Đổng gia trước hay là người của Đổng gia trêu chọc Sở Hưu trước.
Bọn họ chỉ biết Sở Hưu giết người của Đổng gia, chỉ đơn giản vậy thôi.
Cho nên để tránh phiền toái, Sở Hưu không muốn để bất cứ võ giả Đổng gia hay tán tu nào bỏ trốn.
Dù sao trong ngôi mộ khổng lồ này nguy cơ tứ phía, cứ đẩy hết lên người Viêm Xích Tiêu là được.
Hai mắt trong đầu lâu của Viêm Xích Tiêu bừng lên ánh lửa, hắn cười ha hả nói: “Cái này chẳng đơn giản quá ư? Cho dù ngươi không nói ta cũng không định buông tha một ai cả!”
Đổng Tương Bình sắc mặt biến đổi, hắn hừ lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi vẫn làm việc bỉ ổi như vậy, không ngờ còn dám hợp tác với con quái vật này!”
Sở Hưu chậm rãi rút thanh Thiên Ma Vũ ra, thản nhiên đáp: “Bỉ ổi? Ngươi đánh lén sau lưng ta thì không bỉ ổi? Chó chê mèo lắm lông.
Chậc, ví von vậy có vẻ không thích hợp lắm. Có điều cũng chẳng quan trọng, ngươi muốn báo thù cho đệ đệ nhưng chắc chắn là không được rồi. Thế nhưng ta có thể đưa ngươi đi gặp hắn.”
Dứt lời, thân hình Sở Hưu nhanh chóng lướt qua, lao về phía Đổng Tương Bình.
Thiên Ma Vũ trong tay hắn tỏa ra ma khí thê lương, theo ánh đao của Sở Hưu chém ngang xuống, như cánh cửa Địa Ngục khai mở, ma khí cuồng bạo vô song trực tiếp ập tới!
Chương 564 Trảm tận giết tuyệt
“Đồng loạt ra tay!”
Đổng Tương Bình quát lên một tiếng chói tai, hắn cùng vài chục võ giả Đổng gia đồng loạt ra tay, cương khí đồng nguyên ngưng tụ lại một chỗ, uy thế mạnh mẽ vô song. Không ngờ cương khí của họ trực tiếp hội tụ thành một thanh trường kiếm, mang theo khí thế hùng hồn đón lấy thế đao của Sở Hưu.
Một tiếng nổ lớn vang lên, trường kiếm cương khí vỡ vụn nhưng một đao mang theo ma khí mãnh liệt của Sở Hưu cũng bị chém vỡ.
Hai mắt Đổng Tương Bình lập tức sáng lên, hắn biết cho dù Sở Hưu này đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng, cho dù khả năng chiến đấu có mạnh hơn nưa, xuất nhưng hắn không phải tông sư võ đạo, lấy một địch nhiều vẫn nằm trong thế yếu.
Có điều chờ tới khi ma khí tiêu tán, thứ xông tới trước mặt lại là phật quang chói mắt vô cùng!
Sở Hưu tay niết Vô Úy Ấn, phật quang quanh người bừng lên rực rỡ, pháp tướng trang nghiêm.
Phía sau hắn một hư ảnh Đại Nhật Như Lai tương hợp cùng thân hình Sở Hưu, một chưởng đánh ra, phật quang rực rỡ, chiếu rọi vạn giới!
Hoán Nhật Đại Pháp!
Nói thật ra, Sở Hưu vẫn lừa Đàm Uyên đại sư.
Hắn đáp ứng với Đàm Uyên đại sư không dùng Hoán Nhật Đại Pháp giết người, nhưng nếu là võ công, làm sao lại không giết người cho được?
Dưới Hoán Nhật Đại Pháp, một chưởng của Sở Hưu trực tiếp đánh lui mấy chục võ giả Đổng gia một bước. Một số kẻ yếu một chút trực tiếp phun ra máu tươi, đã bị chấn thương.
Trận thế mà Đổng Tương Bình vừa dựng thành lập tức bị Sở Hưu đánh tan, ánh mắt hắn đầy kinh hãi, mãi tới giờ hắn mới hiểu thực lực tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng rốt cuộc kinh khủng tới mức nào.
Sở Hưu cường đại không phải chỉ ở một điểm riêng biệt gì mà là rõ ràng ngươi và hắn cùng một cảnh giới, nhưng hắn lại cường đại tới mức ngươi hoàn toàn tuyệt vọng!
Hoán Nhật Đại Pháp có uy lực đoạt thiên địa tạo hóa thâu thiên hoán nhật, có điều trạng thái đó cũng như bản thân đang thiêu đốt, Sở Hưu hiện giờ còn chưa thể hoàn toàn nắm giữ. Cho nên vừa rồi y chỉ xuất một chưởng, không tiếp tục vận dụng Hoán Nhật Đại Pháp.
Tay niết Nội Phược Ấn, tốc độ của Sở Hưu lập tức gia tăng tới cực hạn, tiếp đó ánh đao bùng lên, A Tỳ Đạo Tam Đao chém thẳng xuống, ba đao hợp nhất đao ý cũng hợp nhất. Trường kiếm trong tay Đổng Tương Bình ầm ầm vỡ vụn, bản thân cũng bị đao mang gây thương tích, trước ngực lưu lại một vết đao khổng lồ, máu tươi không ngừng phun ra.
Không đợi Đổng Tương Bình kịp nói một chữ, đao trong tay Sở Hưu đã lại chém xuống.
Lần này những võ giả Đổng gia còn định ngăn cản, nhưng tay trái Sở Hưu đã niết thành Trí Quyền Ấn, tiếp đó lĩnh vực cương khí của y bùng ra. Thân hình những võ giả Đổng gia như bị chậm lại, giam cầm trong đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hưu xuất đao chém bay đầu Đổng Tương Bình!
Thi thể không đầu ngã trên mặt đất, đầu của Đổng Tương Bình tiếp đó cũng rơi theo, phát ra một tiếng ‘cạch’ nhỏ. Trong mắt hắn vẫn giữ nguyên vẻ không cam lòng, muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc vĩnh viễn không còn cơ hội.
Thật ra Đổng Tương Bình này cũng xem như người tài, khi vừa thấy Sở Hưu, hắn đã biết rõ người trước mắt chính là hung thủ giết chết đệ đệ mình. Thế nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn, bày mưu tính kế, có vẻ vô cùng lý trí phối hợp với Sở Hưu tấn công Viêm Xích Tiêu.
Nói thật, khi đó ngay cả Sở Hưu cũng không hề nghi ngờ. Có điều thực lực lại là điểm không may của Đổng Tương Bình. Cho dù âm thầm đánh lén, Đổng Tương Bình cũng chẳng thể làm Sở Hưu bị thương.
Lúc này Sở Hưu cũng đưa mắt nhìn sang những võ giả Đổng gia khác, khiến bọn họ trong lòng phát lạnh.
Thật ra danh tiếng của Đổng Tương Bình tại Đổng gia cũng không lớn, tuổi tác không lớn cũng không nhỏ. thực lực lại chỉ vừa mới bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất. Sức chiến đấu bản thân Đổng Tương Bình cũng chẳng xuất sắc gì nhưng dẫu sao cũng là lực lượng trung kiên của Đổng gia. Ngay hắn Sở Hưu còn nói giết là giết, chẳng lẽ y còn tha cho bọn họ hay sao?
Sở Hưu này e rằng đã sớm có tâm tư giết người diệt khẩu!
Những võ giả Đổng gia kia không hổ danh xuất thân thế gia, bọn họ không bị dọa chạy tán loạn mà hét lớn: “Đồng loạt ra tay, giết chết tên Sở Hưu này, bằng không chúng ta đều không sống nổi!”
Dứt lời một loạt võ giả Đổng gia lao thẳng về phía Sở Hưu, còn nghênh đón bọn họ... lại là một trường giết chóc! Đồ sát nghiêng về một bên!
Bước ra một bước, Sở Hưu đã tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh.
Huyết Luyện Thần Cương được Sở Hưu phát huy tới cực hạn, trên ma đao phủ kín một màu đỏ máu quỷ dị.
Một đao chém ra, ma khí và lực lượng huyết sát xen lẫn, dưới lực lượng cường đại này, hầu như không ai đỡ nổi một đòn của Sở Hưu.
Hơn nữa giờ y đang trong trạng thái Vong Ngã Sát Cảnh, mặc dù cảm giác lực bị áp chế nhưng trong Vong Ngã Sát Cảnh, ngũ giác của Sở Hưu đều được tăng cường, quần chiến cơ hồ không có địch thủ. Thân hình Sở Hưu như một cơn bão màu đỏ máu, những nơi y đi qua để lại vô số hài cốt đứt chân gãy tay!
Viêm Xích Tiêu không nhúng tay vào, lúc này hai hốc mắt trên đầu lâu hắn
bập bùng hai ngọn lửa màu xanh, lung lay theo một quy luật, tựa như đang quan sát Sở Hưu.
Nói thật ra, sát tính của Sở Hưu khiến ngay chính hắn cũng phải kinh ngạc, người trẻ tuổi này sát tính mạnh tới mức không kém gì bọn họ.
Ngày trước trong thời kỳ thượng cổ, Lã Ôn Hầu tung hoành thiên hạ, không tính là chính nhưng cũng không đơn thuần là ma, dùng chữ tà có vẻ thích hợp hơn. Tóm lại bọn họ đi theo Lã Ôn Hầu một thời gian dài như vậy, đắc tội với không ít người, có Chính đạo, có Ma đạo, thậm chí có lần bọn họ còn từng khiến cả hai giới Chính Ma cùng hoàng triều nhân gian liên thủ vây giết bọn họ.
Thời gian đó chính bọn họ cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu người. Cái danh Ma Thần - Lã Ôn Hầu cũng từ đó lan truyền khắp thiên hạ.
Còn trạng thái hiện tại của Sở Hưu đã rất giống bọn họ, sát tính thấm sâu tận xương tủy.
Trong mắt Sở Hưu, Viêm Xích Tiêu chỉ chứng kiến vẻ hờ hững, không phải hung ác, nhưng như vậy mới là kinh khủng nhất.
Trong mắt Sở Hưu đã không có chính tà đúng sai, chỉ có người hắn có thể giết và không thể giết. Hững hờ thu gặt nhân mạng như vậy, cảm xúc sẽ không phát sinh bất cứ xao động nào, trạng thái đó thậm chí còn kinh khủng hơn đám ma đầu lấy giết người làm thú vui.
Bởi vì những ma đầu đó mặc dù giết người đổi lấy niềm vui, nhưng chí ít bọn họ còn biết mình đang giết người. Còn Sở Hưu thì sao? Đối với hắn mà nói giết người chỉ là một loại công cụ, một loại thủ đoạn mà thôi.
Còn lúc này giữa trận, không có Đổng Tương Bình cầm đầu, các võ giả Đổng gia còn không chịu nổi một đòn. Không tới nửa khắc đồng hồ sau đã bị Sở Hưu chém giết gần hết. Trên mặt đất lúc này thậm chí không có một thi thể hoàn chỉnh, vô cùng kinh khủng.
Còn lúc này những võ giả tán tu đã hoảng sợ tới cực điểm.
Bọn họ muốn trốn nhưng hai sợi xích sắt bừng bừng ngọn lửa của Viêm Xích Tiêu lại nhanh chóng lượn quanh phía ngoài, với thực lực bọn họ căn bản không cách nào xông ra.
Chứng kiến Sở Hưu mang theo ánh mắt đỏ rực như máu nhìn về phía mình, đám võ giả tán tu đã hoàn toàn hỏng mất.
Những võ giả khác không nhịn được cầu khẩn: “Sở đại nhân, tha cho chúng ta đi, chúng ta cũng chỉ bị ép bất đắc dĩ mới phải ra tay với ngươi mà thôi. Chúng ta thề sẽ tuyệt đối không nói ra chuyện hôm nay!”
Sở Hưu nhìn người kia một hồi, trường đao trong tay thu lại. Ngay lúc người kia vừa thở phào một hơi, Sở Hưu đã đấm ra một quyền, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Chương 565 Nơi trấn áp Ma Thần 1
Bí mật là thứ rất khó cam đoan, cho dù là kẻ câm điếc vẫn có khả năng tiết lộ bí mật.
Cho nên Sở Hưu chỉ tin tưởng một điều, chỉ người chết mới giữ được bí mật.
Cho nên đừng nói đám võ giả tán tu này trước đó đã đứng về phía Đổng gia, cho dù bọn họ giữ trung lập, để giải quyết phiền phức, Sở Hưu cúng sẽ lựa chọn nhổ cỏ tận gốc.
Đương nhiên còn một người chứng kiến là Viêm Xích Tiêu, có điều tên này có vẻ giờ không tính là một ‘người’, hắn nói ra liệu có ai tin?
Kết quả là dưới Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu, tất cả những võ giả tán tu đều bị đánh chết.
Chỉ trong thời gian không tới một khắc đồng hồ, toàn bộ đại điện đã tràn ngập thi thể máu thịt, Sở Hưu ung dung rời khỏi Vong Ngã Sát Cảnh, bản thân cũng chẳng tiêu hao bao nhiêu.
Viêm Xích Tiêu nhìn Sở Hưu một hồi, đương nhiên trong hai hốc mắt của hắn chỉ có hai ngọn lửa, không nhìn ra biểu cảm gì.
Nếu đặt trong thời kỳ thượng cổ, với tính cách này của Sở Hưu, tin chắc Ôn Hầu đại nhân sẽ rất hứng thú với hắn, không chừng tứ đại chiến tướng dưới trướng Ôn Hầu lại nhiều thêm một.
Nhìn Viêm Xích Tiêu, Sở Hưu thản nhiên nói: “Được rồi, giờ tới phiên hai ta. Ta thật muốn xem xem rốt cuộc mình có thể đánh tan bộ xương nhà ngươi trước hay là ngươi giết chết ta trước.”
Viêm Xích Tiêu âm trầm nói: “Không đánh, ngươi đi đi!”
Nói xong Viêm Xích Tiêu trực tiếp dừng hai sợi xích đang xoay tròn lại.
Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Sao lại không đánh?”
Viêm Xích Tiêu hừ một tiếng nói: “Trong số những người trẻ tuổi tiến vào nơi trấn áp này thân thể của ngươi là mạnh nhất, nhưng ngươi không phải kẻ thích hợp nhất làm thân thể cho Ôn Hầu đại nhân trùng sinh nhất.
Động thủ với ngươi quá khó chơi, chẳng bằng giết thêm những kẻ khác, thu thập thêm khí huyết.”
Viêm Xích Tiêu nói thật, nhiều người tiến vào ngôi mộ như vậy, đánh đấm tới cùng với Sở Hưu rõ ràng là không có lời.
Hắn đã không nắm chắc giết chết được Sở Hưu, vậy chẳng bằng để Sở Hưu mau mau cút đi sau đó đợi người khác tiến vào, giết người đoạt khí huyết.
Sở Hưu nhíu mày, trực tiếp quay người bỏ đi.
Viêm Xích Tiêu không nắm chắc giết chết được y, thật ra y cũng không nắm chắc đối phó được Viêm Xích Tiêu.
Trải qua hơn vạn năm trấn áp, thực lực Viêm Xích Tiêu đã rớt xuống dưới tông sư võ đạo. Chỉ xét thực lực đơn thuần, Sở Hưu thật ra không cần sợ hắn.
Nhưng đối phương lại tu luyện bộ xương của mình tới mức sánh ngang thần binh, cho dù Sở Hưu có ra tay cũng khó lòng làm hắn bị thương, chỉ có thể dùng công pháp Phật môn trấn áp mà thôi
So với việc ở đây lãng phí thời gian, chẳng bằng mau mau tìm ra truyền thừa của Lã Ôn Hầu.
Sau khi Sở Hưu đi được nửa khắc, hắc thủy hiện lên trong đại điện, thân hình Thủy Vô Tướng cũng hiện lên từ trong đó, nhìn thi thể la liệt trên mặt đất kinh ngạc nói: “Ra tay lưu loát thật.”
Viêm Xích Tiêu lắc đầu nói: “Không phải ta làm.”
Nói xong Viêm Xích Tiêu thuật lại mọi chuyện cho Thủy Vô Tướng.
Thủy Vô Tướng nhíu mày nói: “Lại là tiểu tử kia? Trong số những người trẻ tuổi tiến vào nơi này, tên kia là kẻ khó dây nhất. Sao ngươi không thuận tay giết chết hắn đi. Nếu để kẻ này làm ảnh hưởng tới kế hoạch phục sinh của Ôn Hầu đại nhân, chẳng phải hỏng bét à?”
Viêm Xích Tiêu hừ lạnh một tiếng nói: “Ta cũng muốn giết hắn, nhưng ngươi không xem xem trạng thái hiện giờ của ta ra sao, cơ thể đã tiêu tan cả rồi, ngươi bảo ta giết hắn thế nào đây? Còn không bằng bớt chút sức lực đi giết kẻ khác, thu thập thêm chút khí huyết.”
Thủy Vô Tướng lắc đầu nói: “Được rồi, chuyện này tạm thời bỏ qua. Ba võ giả Chân Đan cảnh kia đã sắp tới chỗ chôn Ôn Hầu đại nhân rồi. Ta phải liên hợp với Huyền Cửu U bố trí, xử lý ba tên kia đã.
Chỉ khi ở gần chỗ chôn xương Ôn Hầu đại nhân, Huyền Cửu U mới có thể mượn một chút khí tức mà Ôn Hầu đại nhân lưu lại trên ‘Vô Song’ để giết địch.
Sau khi luyện hóa khí huyết bọn họ, có lẽ cũng đủ lượng khí huyết mà Ôn Hầu đại nhân cần rồi.”
“Chờ chút đã, trước hết dẫn chỗ thi thể này cho Thi Cửu Linh cô đọng khí huyết.” Viêm Xích Tiêu chỉ những thi thể đứt rời trên mặt đất nói.
Thủy Vô Tướng cau mày nói: “Sao lại tanh bành thế này?”
Viêm Xích Tiêu hừ một tiếng nói: “Đâu có phải do ta giết, là tiểu tử kia ra tay quá mức tàn nhẫn. Dù sao cũng là cô đọng khí huyết, thi thể với mảnh thi thể có khác gì nhau?”
Thủy Vô Tướng bất mãn lẩm bẩm một tiếng, nhưng hắn vẫn hóa thân thành nước đen, bao phủ toàn bộ những mảnh thi thể sau đó biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này trong một cung điện ở chính giữa phần mộ, ba vị tông sư võ đạo Đổng Tề Khôn cùng vài chục võ giả đứng đó, bầu không khí áp lực tới cực hạn.
Gian đại điện này được bố trí cực kỳ đơn giản, tất cả đều được đúc bằng đồng xanh, trên mặt đất còn phủ đầy những phù văn chi chít khắp nơi.
Trong đại điện không có gì trang trí, nhưng trong khu vực trung ương lại có một quan tài đồng thau lớn đang bị trấn áp. Đỉnh quan tài dùng ba mươi sáu thanh trường kiếm đâm vào, như đề phòng thứ bên trong trốn ra.
Nhưng cho dù như vậy cũng có từng làn sương đen không ngừng tỏa ra từ trong quan tài đồng thau lớn kia, khí tưc lạnh lẽo, kinh khủng tới cực điểm.
Đám người Đổng Tề Khôn dẫu sao cũng là tông sư võ đạo, kiến thức vượt xa võ giả bình thường. Ba người lập tức nhận ra ba mươi sáu thanh trường kiếm kia rõ ràng là chí bảo của Chân Vũ Giáo, Chân Vũ Tru Tà Kiếm!
Chân Vũ Tru Tà Kiếm nằm giữa bảo binh và thần binh, chất liệu và uy lực của nó vẫn giới hạn trong bảo binh, nhưng Chân Vũ Tru Tà Kiếm lại cần có một tông sư võ đạo của Chân Vũ Giáo dùng tâm huyết tế luyện, khi tru sát tà ma có uy lực sánh ngang thần binh.
Dùng tâm huyết tế luyện bảo binh là một loại tổn thương không thể nghịch chuyển, cho nên dù trong Chân Vũ Giáo hiện tại cũng không mấy người nguyện ý tế luyện Chân Vũ Tru Tà Kiếm này.
Nhưng nơi này lại có tới ba mươi sáu thanh Chân Vũ Tru Tà Kiếm đâm trên quan tài, có thể thấy kẻ bị trấn áp bên trong hung tàn tới mức nào.
Ngoại trừ quan tài lớn bằng đồng thau đó, trong đại điện còn treo một thanh Phương thiên họa kích to lớn.
Thanh Phương thiên họa kích kia tạo hình vô cùng hung ác, thân kích là con mãnh long đen kịt, phía trên điêu khắc thành hình ly long hung tàn.
Phần đao bán nguyệt mặc dù là màu bạc trắng nhưng lưỡi sắc lại có màu đỏ tươi, như được nhuộm đỏ bằng máu tươi.
Toàn bộ Phương thiên họa kích tỏa ra một luồng khí tức hung ác tới cực điểm, có vẻ kinh khủng dị thường, thậm chí nó cho người ta cảm giác không giống một binh khí mà như một con hung thú!
Lúc này thanh Phương thiên họa kích kia đang bị treo giữa không trung, nhưng thứ treo nó không phải dây thừng mà là một chuỗi phật châu.
Trên phật châu kia khắc đầy chữ Phạn, tỏa ra một luồng phật quang trấn áp khí tức hung ác của Phương thiên họa kích. Nhưng cho dù như vậy cũng hết sức miễn cưỡng, có tổng cộng một trăm linh tám viên phật châu nhưng mười viên trong đó đã hao tổn, phạn văn phù chú trên đó vô cùng ảm đạm.