-
Chương 516-520
Chương 516 Tự rước lấy nhục
Một người trong ba nghi hoặc: “Đối phương chỉ có chút người như vậy cần gì tới chúng ta ra tay? Hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi còn một chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên, đám người Tây Nam này chẳng phải đang muốn tranh công à? Tặng cho họ là được.”
Lý Nguyên hừ lạnh nói: “Đừng nói nhảm, mau mau ra tay đi! Các ngươi thì biết gì? Hắn là Sở Hưu đứng hạng sáu Long Hổ Bảng, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất yếu một chút căn bản không có chút sức hoàn thủ nào trước mặt hắn. Đám tôm tép rác rưởi này không giết nổi một cao thủ hạng sáu Long Hổ Bảng đâu.”
Mặc dù giờ Lý Nguyên thay thái tử mời chào những võ giả Tây Nam này nhưng thật ra hắn vẫn luôn coi thường đối phương.
Đám võ giả Tây Nam này thực lực đều không mạnh, dù sao đại đa số bọn họ xuất thân dân dã, công pháp truyền thừa có hạn, có thể nói trời sinh nằm ở thế yếu, có mạnh nữa cũng chẳng đến đâu.
Lý Nguyên từng giao thủ với Sở Hưu, mặc dù hắn luôn miệng nói muốn thay thái tử giáo huấn Sở Hưu nhưng cũng không ngốc tới mức tự mình ra tay.
Lý Nguyên từng tính toán, nếu hắn tự thân tới giao thủ với Sở Hưu, thậm chí không thể cản nổi ba chiêu của y.
Giờ đang là cơ hội trời cho, thực lực bên phe hắn hoàn toàn áp đảo, đây là cơ hội giải quyết triệt để tên Sở Hưu này!
Sở Hưu híp mắt nói: “Trần công công, Phương đại nhân, ra tay đi.”
Dứt lời Sở Hưu là người đầu tiên lao tới, thấy cảnh này võ giả bên phía Tây Nam không khỏi cười lạnh.
Nói thật, đa số bọn họ thật sự không biết thân phận Sở Hưu, cho dù vừa rồi Lý Nguyên đã gọi tên Sở Hưu, bọn họ vẫn không nhớ ra Sở Hưu là ai.
Khu vực Tây Nam hoang vắng rời xa Trung Nguyên. Đối với họ mà nói, tranh đấu ở Trung Nguyên chẳng liên quan gì tới mình. Đừng nói tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng như Sở Hưu, chỉ sợ cả Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, bọn họ cũng chẳng quan tâm.
Trong mắt bọn họ, thủ hạ bên phía nhị hoàng tử đúng là kém cỏi. Một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cũng dám giương oai giễu võ như vậy, còn dám xông lên trước, đúng là tự tìm đường chết.
Có điều tới khi hai bên giao chiến, sắc mặt đám võ giả Tây Nam lập tức chuyển thành hoảng sợ.
Võ giả Tây Nam lao lên trước nhất là gia chủ Từ gia, một trong tám gia.
Vị Từ gia chủ này nóng ruột lập công, trực tiếp vận dụng bí kỹ thân pháp lao về phía Sở Hưu.
Trên tay hắn là một thanh loan đao như trăng tròn, bên trên tỏa ra từng vòng ma khí âm u, bề ngoài vô cùng hung ác.
“Chết đi!”
Từ gia chủ kia xuất đao chém xuống, ma khí quẩn quanh thân đao làm bùng lên một luồng đao cương ma khí chói mắt.
Chỉ có điều ngay khi hắn chém đao xuống lại phát hiện người trẻ tuổi đối diện không ngờ lại mỉm cười giễu cợt.
Một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên còn dám cười nhạo hắn? Chẳng lẽ tên này là ngu ngốc hay sao?
Nhưng tiếp đó hắn mới biết, kẻ ngu ngốc chính là hắn!
Ngay khi gia chủ Từ gia xuất đao, Sở Hưu cũng xuất thủ. Đối mặt với ma đao hung ác kia, hai tay Sở Hưu kết thành Ngoại Sư Tử Ấn, chỉ trong chớp mắt một tiếng phật âm như lôi đình rền vang, ầm ầm bộc phát.
Trong tiếng phật âm rền vang đó, gia chủ Từ gia bến sắc, âm thanh đó như vang vọng trong đầu hắn, chấn cho đầu óc hắn đau nhức, thậm chí thế đao cũng bắt đầu run rẩy.
“Cửu Biến Sư Tử Hống! Kẻ này là đệ tử tục gia của Đại Quang Minh Tự à?”
Có vài người không biết Sở Hưu lao nhao hét lớn, dù sao Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự có danh tiếng rất lớn trên giang hồ. Còn Ngoại Sư Tử Ấn của Sở Hưu quả thật rất giống với Cửu Biến Su Tử Hống, thậm chí bề ngoài tương đương tới tám thành, bị nhận lầm cũng là bình thường.
Còn Trịnh Thiên Đồ biết thân phận Sở Hưu lại lộ vẻ kỳ quái. Sở Hưu là đệ tử Đại Quang Minh Tự? Có mà đệ tử Đại Quang Minh Tự hận không thể giết chết y mới đúng.
Ngay lúc này, đao của Sở Hưu cũng rời vỏ.
Thiên Ma Vũ đen nhánh được Sở Hưu rút ra, chỉ trong chớp mắt ma khí vô biên đã hội tụ trên trường đao, huyết sát khí đỏ tươi như mũi nhọn khiến đao mang đen kịt phủ thêm màu đỏ thẫm tà ác quỷ dị.
Theo nhát đao của Sở Hưu chém xuống, xung quanh vang lên tiếng ác quỷ kêu gào, ma thần gào thét. Một đao như chém ra từ địa ngục khiến mọi người xung quanh lập tức biến sắc.
So với ma đao của Sở Hưu, ma đao của gia chủ Từ gia kém xa ngàn dặm. Chẳng trách Sở Hưu lại cười nhạo, trước mặt hắn đã dùng đao thì thôi, lại còn là ma đao, tự rước lấy nhục!
Gia chủ Từ gia cũng cảm nhận được sự kinh khủng của ma đao kia, ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ sợ hãi. Đao trong tay hắn đảo ngược, muốn tạm thời lui lại thủ thế, né tránh mũi nhọn. Có điều lúc này đã chậm, Sở Hưu không định cho hắn cơ hội này.
Ngay lúc thế công vừa thay đổi, hắn đã cảm thấy mình như chìm vào một cái lưới lớn, tất cả lộ tuyến né tránh xung quanh đều bị phong tỏa, không thể tránh né nổi, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ!
Liều mạng!
Ngay khi A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu chém tới, quanh người gia chủ Từ gia bùng lên một làn sương máu. Hắn cực kỳ quả quyết lựa chọn thiêu đốt tinh huyết.
Những võ giả Tây Nam như gia chủ Từ gia mặc dù công pháp tu luyện không mạnh nhưng do hoàn cảnh tàn khốc, mỗi người đều bộc lộ tài năng trong bối cảnh chém chém giết giết không ngừng. Phong cách chiến đấu của họ đều hết sức hung ác quả quyết .
Lúc này thấy có điểm không đúng, gia chủ Từ gia lập tức thiêu đốt tinh huýet, huyết khí nồng đậm tràn vào thế đao của hắn, khiến huyết mang trên trường đao vọt lên vài trượng.
Nhưng lúc này một đao của Sở Hưu đã chém xuống. Chỉ trong chớp mắt, cương khí va chạm làm bùng lên một tiếng nổ khổng lồ, ma khí và huyết khí xen lẫn bắn ra.
Sở Hưu đứng yên tại chỗ, còn gia chủ tức giận đã bị y trực tiếp chém thành nửa!
Một đao!
Chỉ dùng một đao, gia chủ từ gia vốn cũng có chút danh tiếng tại khu vực Tây Nam đã bị chém thành hai nửa. Cục diện chẳng khác gì giết gà khiến đám người xông lên phía sau vô cùng chấn động.
Nói không dễ nghe, thậm chí có lúc giết gà còn chẳng thoải mái như vậy.
Có điều những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như Trịnh Thiên Đồ lại chứng kiến, thật ra Sở Hưu không chỉ dùng hai chiêu, gia chủ Từ gia cũng vậy. Khi đao cuối cùng giao thủ hai bên đã biến hóa rất nhiều lần, loại giao phong âm thầm đó không phải cao thủ cùng cảnh giới thì không thể thấy nổi.
Đương nhiên phần lớn võ giả tại đây chỉ thấy những thứ bày ngay trước mặt. Sở Hưu xuất một đao chém chết gia chủ Từ gia, chỉ đơn giản như vậy thôi.
“Rác rưởi!”
Lý Nguyên thầm mắng một câu, nhớ lại cảnh tượng Sở Hưu chấn nhiếp toàn trường khi ở Lạc gia.
Trên giang hồ đôi khi số lượng không tương đương với chất lượng, thậm chí cho dù trong quân đội cũng vậy.
Đặc biệt là ở Đông Tề, cao thủ quân đội đông đảo, những thượng tướng đại tướng kia thích nhất là tướng đấu tướng trước trận. Đoạt thủ cấp tướng địch giữa trăm vạn quân, tình huống như vậy sẽ tạo thành đả kích chí mạng đối với sĩ khí quân địch.
Giờ Sở Hưu cũng đã tạo thành một chút cảm giác tương tự.
Chương 517 Mục tiêu tất sát 1
Thấy nhát đao của chấn nhiếp toàn trường, Lý Nguyên quay đầu về phía ba khách khanh của thái tử nói: “Giờ các ngươi còn cho rằng ta để các ngươi ra tay là dùng dao mổ trâu giết gà không?”
Ba võ giả kia hai mặt nhìn nhau, thực lực Sở Hưu quả thật vượt ngoài tưởng tượng của họ.
Giờ những võ giả bên phía Tây Nam tạm thời không dám tới gần, bọn họ chỉ có thể xung phong gánh việc.
Lý Nguyên nhìn về phía đám người không hề ra tay như Trịnh Thiên Đồ, cau mày nói: “Trịnh môn chủ, các ngươi có ý gì đây? Nếu đã gia nhập dưới trướng thái tử, vậy đừng có ba tâm hai ý. Mọi người cùng ra tay giải quyết tên Sở Hưu này đi sau đó dựa theo công lao phong thưởng. Các ngươi yên tâm, đi theo thái tử điện hạ, với danh tiếng nhân hậu của điện hạ, chắc chắn sau này các ngươi sẽ không chịu thiệt đâu.”
Trịnh Thiên Đồ gật nhẹ đầu, cũng đi theo ra ngoài. Có điều đúng lúc này Trịnh Thiên Đồ, gia chủ Lưu gia Lưu Cát, chưởng môn Điểm Thương Kiếm Tông Hàn Đình Nhất, trại chủ Thanh Phong Trại Tống Liêm không hẹn mà cùng xuất thủ, đánh lén đồng bọn bên cạnh!
Đặc biết là Trịnh Thiên Đồ, hắn vừa vặn đi sau lưng một khách khanh thủ hạ của thái tử, chuôi kiếm sắt rất bình thường không đáng chú ý kia khi rời vỏ lại tỏa ra vẻ sắc bén lạnh lẽo thấu xương, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn. Nhất kiếm pháp vạn pháp, không ngờ lại trực tiếp giết chết tên khách khanh không hề phòng bị kia tại chỗ!
Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Lý Nguyên cũng bất ngờ, ngay cả các võ giả Tây Nam khác cũng bất ngờ. Bốn người Trịnh Thiên Đồ không ngờ lại đột nhiên phản bội ra tay đánh lén.
Sau khi đánh lén, bốn người không dám tiếp tục ở lại mà trực tiếp quay người chạy sang phía Sở Hưu, đám người kinh hãi không ai kịp ra tay chặn đường.
Bốn người Trịnh Thiên Đồ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ kỳ dị.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng chỉ có bản thân là phản đồ, không ngờ lại có nhiều ‘đồng đạo’ như vậy.
Lúc này Lý Nguyên mới phản ứng lại, hắn chỉ đám người Trịnh Thiên Đồ nổi giận quát lớn: “Trịnh Thiên Đồ! Bốn người các ngươi dám phản bội thái tử điện hạ, muốn chết phải không?”
Lý Nguyên tới giờ vẫn không hiểu, rốt cuộc Sở Hưu làm sao làm được. Không ngờ còn khiến bốn nhà đã mở miệng đồng ý gia nhập dưới trướng thái tử điện hạ cùng nhau phản bội.
Hay nên nói đây vốn không phải là Sở Hưu làm mà do nhị hoàng tử đã sớm phát giác ra động tác của bọn họ cho nên ra tay trước.
Có điều giờ không phải lúc cho Lý Nguyên suy nghĩ những chuyện này, bởi vì sau khi bọn Trịnh Thiên Đồ phản bội, bên phía bọn họ lại mất đi một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, ba người bị đả thương, thế cục đã nghịch chuyển.
Quan trọng nhất là những võ giả Tây Nam bảo trì trung lập lúc trước chuẩn bị theo xu thế của đa số, lúc này đã dao động.
Một bên là thái tử, một bên là nhị hoàng tử. Thật ra bọn họ chọn thần phục ai cũng không quan trọng, phương pháp đơn giản nhất là ai mạnh hơn thì bọn họ gia nhập dưới trướng người đó.
Trước đó họ còn thấy lực lượng của thái tử rất mạnh, còn giờ lại thấy lực lượng bên phía nhị hoàng tử có vẻ càng mạnh.
Lúc này đối mặt với câu chất vấn của Lý Nguyên, sắc mặt ba người Trịnh Thiên Đồ khá khó côi, không phải bọn họ thật sự muốn phản bội mà là bị ép không còn cách nào.
Trịnh Thiên Đồ chắp tay nói: “Lý đại nhân, có một số việc cho dù chúng ta không muốn nhưng lại không biết làm thế nào. Tạo hóa trêu ngươi, giờ chúng ta chỉ có thể đứng ở phái đối lập với thái tử điện hạ.”
Tống Khiêm bên cạnh bĩu môi, hắn chẳng có nhiều lý do ép buộc như vậy, chẳng qua là nhị hoàng tử hào phóng hơn thái tử nên hắn mới phản bội.
Sở Hưu ở bên cạnh nói: “Trịnh môn chủ, phản cũng phản rồi, sao phải nhiều lời vô dụng như vậy? Sao nào? Giờ hối hận rồi à?”
Đám người Trịnh Thiên Đồ vội vã lắc đầu.
Bọn họ đã phản bội thái tử, nếu lúc này còn đắc tội với bên nhị hoàng tử mới là tìm đường chết.
“Không hối hận thì tốt.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đột nhiên vung tay lên quát lớn: “Giết!”
Sở Hưu vừa dứt lời, cả Lý công công và Phương Trấn Kỳ cùng dẫn người lao tới.
Mặc dù từ khi kế hoạch bắt đầu tới giờ, Lý công công và Phương Trấn Kỳ luôn chỉ phụ trợ Sở Hưu, nhưng thực lực chân chính của hai người bọn họ đều không yếu.
Lý công công xuất thân thái giám đại nội hoàng cung, giờ lên làm thái giám thân cận bên cạnh Lữ Long Quang, điều này đã đủ chứng minh thực lực của Lý công công.
Lý công công không dùng binh khí, hai tay của hắn là binh khí tốt nhất.
Mỗi một chưởng đánh ra đều mang theo hàn ý băng phong lẫm liệt, trực tiếp đông cứng kinh mạch cùng cương khí của võ giả, vô cùng âm tà.
Bên phía Phương Trấn Kỳ lại vừa vặn tương phản với Lý công công. Võ đạo của hắn cương mãnh tới cực điểm, tay cầm trường thương, mỗi thương đánh xuống đều như thái sơn áp đỉnh, phá sơn đoạn nhạc.
Có Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công dẫn đầu, lại có đám người Trịnh Thiên Đồ đồng loạt ra tay, bên phía thái tử lập tức bị áp chế.
Còn đám võ giả bên khu vực Tây Nam, ngoại trừ một số ít người vẫn lựa chọn đứng về phía thái tử, phần lớn mọi người đều chỉ quan sát.
Võ giả khu vực Tây Nam này thật ra chẳng hề trung thành với thái tử. Đối với những kẻ phần lớn thời gian dùng vào việc chém giết lẫn nhau ở khu vực Tây Nam hoang vu này, kẻ thắng mới là chân lý. Giờ phải lựa chọn đối tượng thần phục, đương nhiên họ muốn chọn người mạnh nhất.
Sở Hưu cầm đao lao thẳng về phía Lý Nguyên, y tính toán nhiều như vậy ngoại trừ để trả thù thái tử, còn một nguyên nhân nữa là muốn giết chết Lý Nguyên, đoạt lấy cơ duyên của hắn!
Thấy Sở Hưu đánh về phía mình, Lý Nguyên biến sắc hét lớn: “Ngăn Sở Hưu lại!”
Theo tiếng la của Lý Nguyên, vài võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cùng một khách khanh Thiên Nhân Hợp Nhất dưới tay hắn đồng loạt đánh về phía Sở Hưu. Một người không ngăn được Sở Hưu, vậy thì nhiều người!
Mặc dù thực lực Lý Nguyên không bằng đám khách khanh này nhưng hắn lại là tâm phúc của thái tử. Địa vị của hắn trong số những người dưới trướng thái tử rất cao, cho nên hôm nay ở đây ngoại trừ Trần công công và Lý Nguyên, ai cũng có thể xảy ra chuyện nhưng chỉ hai người đó không được có vấn đề gì.
Khách khanh ra tay với Sở Hưu sử dụng một loại binh khí hết sức hiếm thấy trên giang hồ, đó là một lưỡi rìu bản to, cao cỡ một người.
Bản thân hắn cũng là người to cao, xem ra đi theo con đường lực lượng cơ thể, một rìu chém ra, cương khí đều bị lực lượng của nhất rìu này khuấy động, mang theo khí thế hùng hồn mạnh mẽ chém thẳng xuống đầu Sở Hưu!
Võ giả tu luyện theo hướng này thường không mấy kỹ xảo, khi lực lượng đạt tới cực hạn trực tiếp dùng lực phá vạn pháp.
Nhưng đáng tiếc cung phụng này còn chưa đạt tới cảnh giới đó. Ít nhất giờ đối đầu với Sở Hưu, lực lượng bản thân hắn căn bản không phát huy ra nổi.
Hai mắt Sở Hưu đã hóa thành tinh thần luân chuyển, nhật nguyệt biến ảo. Uy năng Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn, đồng thời phối hợp với Nội Phược Ấn bộc phát ra tốc độ cực hạn, tùy ý né tránh tất cả công kích từ lưỡi rìu lớn này.
Chương 518 Mục tiêu tất sát 2
Y cũng không chỉ né tránh đơn thuần, thân hình trực tiếp lượn ra phía sau. Phía sau hắn vài võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên đang định bao vây áp sát, muốn ngăn cản Sở Hưu để võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cầm lưỡi rìu lớn kia có cơ hội.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu ầm ầm chém ra, ngưng tụ ma khí sát khí vào một thân, dung nhập cả đao ý của A Tỳ Đạo Tam Đao, khiến cho nhát đao trở nên vô cùng kinh khủng.
Cảnh tượng vừa rồi Sở Hưu dùng một đao giết chết cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Đám võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên thấy vậy biến sắc, chỉ muốn trốn tránh.
Những võ giả khác né tránh cũng khá kịp thời, nhưng trong đó có một người hành động hơi chậm, bị kéo vào trong đao cương. Một tiếng nổ lớn vang lên, sương máu lượn lờ, nơi này đã không còn bóng người!
Vị này xui xẻo hơn gia chủ Từ gia kia nhiều, trực tiếp chết không toàn thây!
Sở Hưu bước tới một bước. Một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên khác định nhân kẽ hở của đao này đánh lén, nhưng tay trái Sở Hưu niết thành Viên Mãn Bảo Bình Ấn, phật quang vô lượng lập tức bùng lên, trực tiếp đánh bay võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên này ra ngoài, không ngừng hộc máu.
Một tay phất lên, ma khí vô biên bộc phát, máu tươi của võ giả kia đều bị hút ra ngoài cơ thể. Không tới ba hơi sau, thân thể người đó đã bị Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu hút thành thây khô.
Khi Ma Huyết Đại Pháp được sáng tạo ra thực chất không phải để giết người mà chỉ để vận dụng phụ trợ khi giao chiến, đồng thời chuẩn bị làm nhiên liệu cho Hóa Huyết Thần Đao.
Dù sao nếu hai võ giả thực lực không chênh nhau bao nhiêu, rất khó dùng Ma Huyết Đại Pháp hút sạch khí huyết toàn thân đối phương.
Sở Hưu cùng võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên tuy cùng cảnh giới nhưng sức chiến đấu đôi bên lại chênh lệch một trời một vực, đối phương căn bản không ngăn nổi Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu.
Lại tiến tới một bước, một tay Sở Hưu phất lên, chỗ máu mà y thu nạp ngưng tụ thành một lưỡi đao tà ác quỷ dị, chém theo một hướng. Cho dù võ giả kia né trái né phải nhưng lưỡi đao máu này như đã đoán trước phương vị của hắn, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng đam xuyên qua người hắn.
Chỉ chớp mắt đã giết liền hai người, Sở Hưu lại bước một bước về phía Lý Nguyên.
Lúc này Lý Nguyên thật sự luống cuống, sao Sở Hưu này có vẻ còn mạnh hơn lúc ở Lạc gia.
“Ngăn Sở Hưu lại!”
Lý Nguyên hét xong câu này trực tiếp quay người bỏ trốn.
Mặc dù hành động này cũng hắn có vẻ quá hèn nhát, có điều theo Lý Nguyên đây gọi là lý trí.
Sở Hưu rõ ràng đang nhắm vào hắn, không giết hắn thề không bỏ qua. Lúc này hắn không chạy chẳng lẽ ở lại chịu chết?
Thấy Sở Hưu lại định đuổi theo Lý Nguyên, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cầm búa lớn không khỏi lo lắng, lưỡi búa ngưng tụ cương khí như cuồng phong, muốn chặn đường Sở Hưu.
Nhưng lúc này Sở Hưu vốn luôn né tránh lại đột nhiên đánh ngược trở lại, điên cuồng tấn công võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cầm búa lớn kia.
Sát khí bừng lên, hai mắt Sở Hưu đã nhuộm một màu đỏ thẫm.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền ầm ầm bộc phát, uy thế của chiêu quyền siêu cường đó đánh cho lưỡi búa trên tay võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất rung động không ngừng. Lại thêm hắn vẫn luôn cho rằng Sở Hưu chỉ muốn giết Lý Nguyên, sẽ không dây dưa với mình cho nên không hề phòng bị. Giờ đột nhiên giao thủ chiêu này khiến cho lưỡi búa lớn trong tay hắn cũng thiếu chút nữa bị đánh bay.
Sở Hưu quay đầu tấn công về phía võ giả kia, đánh cho hắn trở tay không kịp.
Dưới lực lượng cường đại của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, lưỡi rìu lớn trên tay hắn thiếu chút nữa rời tay.
Có điều, không đợi hắn phản ứng lại, Sở Hưu đã xuất thủ lần nữa.
Đại Kim Cương Luân Ấn đánh ra, phật quang bộc phát, lực lượng Kim Cương hàng ma ầm một tiếng đánh lui kẻ này vài bước.
Nhật Luân Ấn kết thành, lực lượng ngũ hành luân chuyển lập tức hình thành, lực lượng cường đại sinh sôi không ngừng trực tiếp đánh cho hổ khẩu hắn rách nát tả tơi, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Hơn nữa lúc này Sở Hưu chẳng mảy may dừng lại, quay người niết thành Viên Mãn Bảo Bình Ấn, ánh sáng vô thượng lập tức bùng lên, lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay cây rìu lớn trong tay hắn.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia kinh hãi nhìn Sở Hưu, lúc này hai tay hắn đã đầy máu tươi, xương cốt cũng dứt mất vài cái.
Hắn là võ giả chuyên tu công pháp luyện thể, chính vì vậy hắn rất tin tưởng vào lực lượng của mình.
Mặc dù hắn chưa từng giao thủ với võ giả Đại Quang Minh Tự nhưng vẫn rất tự tin lực lượng của mình không kém hơn những võ tăng của Đại Quang Minh Tự.
Thế nhưng gặp phải Sở Hưu trước mắt, lòng tin của hắn cũng bị đả kích tới không còn lại chút gì.
Một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cảnh giới không bằng hắn thế nhưng sức
mạnh lại hoàn toàn áp đảo.
Có điều lúc này hắn cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, ma đao trong tay Sở Hưu đã đánh thẳng tới. Không còn binh khí, võ giả kia trực tiếp nắm tay thành quyền đánh trả. Quyền phong cường đại như phá thiên liệt địa, uy thế không ngờ chẳng hề kém cạnh khi có lưỡi rìu lớn.
Chỉ có điều thế đao của Sở Hưu lại đột nhiên trở nên như ẩn như hiện, ngay khi thế quyền của võ giả kia đánh tới, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu lại đột nhiên biến ảo phương vị, ma khí mãnh liệt như linh dương móc sừng, nhẹ nhàng chém rụng một tay của võ giả kia!
Võ giả kia gầm lên một tiếng, không những không trốn ngược lại thiêu đốt khí huyết toàn thân, nhuộm đỏ bên ngoài một cánh tay còn lại, mang theo uy thế mạnh mẽ vô biên đánh về phía Sở Hưu.
Đáng tiếc, tất cả đều phí công vô ích. Dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, thứ võ đạo biến hóa đơn giản này dễ bị y nhìn thấu nhất.
Lúc này võ giả kia căn bản không biết Sở Hưu đã bày thiên la địa võng còn bản thân chỉ là con mồi trong lưới nhện, mặc cho hắn giãy giụa ra sao cũng chỉ phí công vô ích!
Trường đao ầm ầm chém xuống, thân hình Sở Hưu như làn gió, trong ma khí gầm thét, một cái đầu người bay thẳng lên trời, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia đã bị Sở Hưu xuất đao bêu đầu.
Bình tâm xét lại, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này thực lực cũng không tệ nhưng chỉ là thực lực không tệ mà thôi, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi vận mệnh bị Sở Hưu giết chết.
Lúc này Sở Hưu lại nhìn sang phía Lý Nguyên. Bị ngăn cản một thời gian dài như vậy, với tốc độ của Lý Nguyên đã sắp trốn khỏi hang núi.
Là người cầm đầu trong chuyện này, Lý Nguyên lại là kẻ đầu tiên bỏ trốn. Loại chuyện như vậy nói thì dễ mà nghe thì khó, thậm chí khi trở lại chỗ thái tử, rất có thể hắn sẽ bị thái tử trách phạt.
Nhưng lúc này Lý Nguyên đã bất chấp mọi thứ. Mục tiêu của Sở Hưu rõ ràng là định giết hắn, lúc này không trốn vậy chỉ có nước mất mạng!
Tay niết Nội Phược Ấn, thân hình Sở Hưu như súc địa thành thốn, bước một bước đã vượt qua khoảng cách mười trượng, chỉ dùng thời gian vài hơi thở đã đi tới sau lưng Lý Nguyên.
Hơn nữa lúc này đám người Trần công công đều đã bị Lý công công cùng bọn Phương Trấn Kỳ cuốn lấy, căn bản không thể phân ra võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất nào tới cứu viện Lý Nguyên. Về phần những võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên khác, bọn họ có tiếp được một chiêu của Sở Hưu hay không cũng là vấn đề.
Thấy mình đã trốn không thoát, Lý Nguyên quay người hét lớn: “Sở Hưu! Ta...”
Chương 519 Bóp chết tương lai
Sở Hưu căn bản không định cho Lý Nguyên cơ hội nói chuyện, thứ nghênh đón Lý Nguyên là một đao phủ đầu của Sở Hưu.
Chứng kiến ma khí cùng huyết sát khí mãnh liệt ầm ầm chém tới, cương khí quanh người Lý Nguyên ngưng tụ tới cực hạn. Song quyền đánh ra, cương khí màu xanh trực tiếp diễn hóa thành thuẫn cương khí lớn hơn mười trượng ngăn cản trước người, song lại bị Sở Hưu dễ dàng đánh tan.
Ma khí nhập thể, khóe miệng Lý Nguyên không nhịn được chảy ra tia máu. Lúc này một đao của Sở Hưu lại chém ra, Lý Nguyên đã không lo được chuyện chống đỡ nữa, khí huyết trên người bừng bừng thiêu đốt, tốc độ lập tức tăng lên tới cực hạn, định né tránh sang một bên.
Nhưng hắn vừa hành động, thế đao của Sở Hưu đã theo sát hắn như hình với bóng. Dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, bất cứ động tác nào của Lý Nguyên cũng không thoát khỏi đôi mắt của Sở Hưu. Trừ phi tốc độ hắn nhanh hơn Sở Hưu, nhanh tới mức cho dù Sở Hưu có dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn thấu động tác của hắn nhưng lại không đuổi kịp tốc độ của hắn, như vậy mới có thể trốn thoát.
Rất đáng tiếc, Lý Nguyên không có tốc độ như vậy.
Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đao kia chém tới. Trong thời khắc sinh tử, Lý Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng, khi trên người thiêu đốt đến cực hạn, phía sau nổi lên hư ảnh ma thần màu đỏ máu, ngưng tụ quyền ý muốn nghênh đón thế đao của Sở Hưu.
Chỉ đáng tiếc, đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên thu đao lui lại, một đao vừa rồi không ngờ lại chẳng chém ra.
Ngay lúc Lý Nguyên nghi hoặc, ma khí trong tay Sở Hưu lại bốc lên. Khí huyết quanh người Lý Nguyên dùng tốc độ gấp mười lần hừng hực bốc cháy, lực lượng khí huyết hùng hồn tràn ngập khắp nơi, thậm chí ngay cả hư ảnh ma thần mà hắn ngưng tụ ra cũng cháy rực!
Lý Nguyên chắc chắn không biết sự kinh khủng của Ma Huyết Đại Pháp, đôi khi trước mặt Ma Huyết Đại Pháp, liều mạng cũng là một chuyện xa vời!
Nhìn Sở Hưu, Lý Nguyên không cam lòng gầm thét, khí huyết thiêu đốt sạch sẽ, thân hình khô quắt như cương thi ầm ầm gục ngã.
Nhìn thi thể Lý Nguyên bên dưới, thật ra Sở Hưu cũng thấy thổn thức không thôi, một đại nhân vật tương lai cứ thế chết trên tay hắn, khiến Sở Hưu không khỏi có cảm giác thay đổi lịch sử.
Thật ra nghĩ kỹ lại một chút, trước khi nhận được cơ duyên truyền thừa kia, Lý Nguyên cũng không khác gì những người khác, thậm chí trong số võ giả cùng cấp hắn chỉ coi như không tệ chứ không phải nằm trong nhóm mạnh nhất.
Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long.
Đối với phần lớn võ giả trên giang hồ, trừ phi ngươi là người vừa sinh ra đã có hào quang như Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh hay Minh Vương - Tông Huyền, những người khác trước khi thành danh hầu hết chỉ lặng lẽ không chút tiếng tăm, chỉ có thể chờ đợi thời cơ hóa rồng của mình xuất hiện.
Tỷ như Lạc Phi Hồng trở mặt cùng Lạc gia là một cơ hội, Lã Phụng Tiên nhận được truyền thừa của Ma Thần thượng cổ Lã Ôn Hầu cũng là một cơ hội như vậy.
Chỉ có điều giờ Lý Nguyên đã chẳng thể chiếm được thời cơ này. Có điều cũng không sao, Sở Hưu có thể tranh thủ một phen, xem xem có thể nhận được thời cơ này không.
Lúc này giữa sân, người của nhị hoàng tử đã triệt để áp chế thái tử, Trần công công thấy Lý Nguyên đã bị giết, sắc mặt biến đổi vài lần, quả quyết trực tiếp vung tay lên, dẫn người rời đi.
Lý Nguyên đã chết, hắn cũng biết chuyện lần này đã hoàn toàn thất bại.
Chuyện này có thất bại cũng dễ nói, hắn là tổng quản thái giám thân cận của thái tử, có thể nói đã ở bên thái tử từ nhỏ đến lớn, cho dù có làm hỏng chuyện cũng không phải chịu phạt.
Nhưng nếu mạng không còn, vậy tức là chẳng còn thứ gì. Cho nên Trần công công chạy trốn cũng vô cùng quả quyết.
Còn bên Phương Trấn Kỳ cũng không truy kích, không phải họ không muốn đuổi theo mà do lực lượng bọn họ mặc dù có ưu thế nhưng chưa đến mức áp đảo hoàn toàn.
Cố gắng đuổi tận giết tuyệt, trước không nói có giết được không, chính bọn họ cũng sẽ tổn thất một bộ phận.
Chuyện giết địch một ngàn tự tổn tám trăm như vậy chắc chắn họ sẽ không làm. Cho dù tự tổn năm trăm Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công đều thấy thiệt thòi.
Đại cục đã định, Lý công công đi tới cười tủm tỉm nói: “Chuyện lần này may nhờ Sở đại nhân xuất thủ, bằng không mọi chuyện cũng không được êm đẹp như hiện giờ.”
Sở Hưu tùy ý chắp tay một cái nói: “Lý công công khách khí rồi, hai bên đều theo nhu cầu cả thôi.”
Lý Nguyên đã chết, kế hoạch của thái tử cũng hoàn toàn phá sản. Việc kế tiếp Sở Hưu không cần xen vào.
Nhị hoàng tử giết hay lưu lại đám võ giả Tây Nam kia, Sở Hưu đều không để ý đến. Việc này đã xong, rời đi là được.
Người quay về Đại Lương Thành trước đám người Sở Hưu đương nhiên là bọn Trần công công.
Khi đi Trần công công mang theo một phần cao thủ dưới trướng thái tử, bộ dáng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng lúc này trở về , Lý Nguyên đã chết, ba khách khanh Thiên Nhân Hợp Nhất chết mất hai, người dưới tay hắn cũng chết tới phân nửa, cục diện vô cùng thê thảm.
Lúc này thái tử còn đang trong phủ đệ của mình diện bích đọc sách, tu thân dưỡng tính. Đương nhiên với bản thân thái tử mà nói, hắn chẳng bỏ bao thời gian ra đọc sách, phần lớn thời giờ đều dùng để hưởng lạc, một phần thời gian khác để an bài thủ hạ đi phát triển các loại thế lực.
Thấy dáng vẻ Trần công công lúc trở về thê thảm như vậy, sắc mặt Lữ Long Cơ lập tức biến đổi, hắn vội vàng hỏi: “Lý Nguyên đâu? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bên Tây Nam xảy ra vấn đề gì à?”
Trần công công vẻ mặt bi phẫn nói: “Lão nô có tội, xin điện hạ trách phạt!”
Nói xong, Trần công công thuật lại mọi chuyện cho Lữ Long Cơ, kể cả nguyên nhân Sở Hưu nhúng tay vào chuyện này.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Lữ Long Cơ đã đen kịt như đáy nồi.
“Ngu ngốc! Rác rưởi! Khốn kiếp! Ai bảo các ngươi tự tung tự tác đi trêu chọc tên Sở Hưu kia?”
Lữ Long Cơ vốn luôn tỏ ra rất có phong độ nhưng lúc này cũng không nhịn được chửi ầm lên, chỉ hận không thể lôi Lý Nguyên đã chết dưới lòng đất ra trừng phạt, kể cả Trần Đậu trước mắt cũng vậy.
Hắn thật sự không ngờ nổi kế hoạch của mình lại bị cùng một người phá hoại lần nữa, người kia lại còn là Sở Hưu.
Nếu nói lần trước Sở Hưu chỉ tình cờ đứng đối lập với hắn, vậy lần này đơn thuần do bên hắn trêu chọc ra.
Nhưng thật ra Lữ Long Cơ không hề muốn gây sự với Sở Hưu.
Thân là thái tử, bao năm nay thanh danh bên ngoài của Lữ Long Cơ đều không tệ, tỷ như chiêu hiền đãi sĩ, bao dung quảng đại.
Nhưng bất kể hắn có bao dung thật hay bao dung giả, hắn cũng chẳng đến mức vì chuyện Khương Văn Nguyên lần trước mà canh cánh trong lòng, một mực muốn gây sự với Sở Hưu.
Dù sao, mặc dù Sở Hưu có danh tiếng nhưng so với thái tử, y vẫn chỉ là hạng tôm tép mà th
Mặc dù thái tử thường xuyên mắng hắn hai ba câu, nhưng thời gian qua lâu, chính hắn cũng dần quên.
Ai ngờ Lý Nguyên và Trần Đậu lại hay rồi, lại đi trêu chọc tên Sở Hưu kia sau lưng mình. Đã thế còn không giết được y ngược lại đẩy Sở Hưu hoàn toàn nghiêng sang bên lão nhị, cuối cùng còn làm hỏng chuyện đại sự của mình. Lúc này Lữ Long Cơ đã tức giận đến mức hai tay phát run.
Chương 520 Thánh Tăng 1
Bị tai bay vạ gió như vậy, thật ra thái tử Lữ Long Cơ mới là người xui xẻo nhất.
Bởi vì từ đầu hắn chẳng biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên bố trí của hắn tại Tây Nam bị Sở Hưu quấy phá hỏng việc, hắn tìm ai nói lý bây giờ?
Tìm Sở Hưu báo thù? Giờ Sở Hưu đang cùng phe với nhị hoàng tử, hơn nữa hắn còn đang bị cấm túc tại đây. Nếu vận dụng lực lượng triều đình giáo huấn Sở Hưu, một khi mọi chuyện lớn dần lên, đoán chừng kẻ gặp xui lại chính là hắn.
Hơn nữa cho dù hiện tại Lữ Long Cơ muốn giáo huấn thủ hạ của mình cũng chẳng có cách nào.
Lý Nguyên đã chết, mình cũng chẳng thể lôi xác hắn lên trừng phạt được.
Còn Trần công công lại là tâm phúc thân cận của Lữ Long Cơ, thậm chí có thể nói là người sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội hắn. Trần công công còn nắm giữ khá nhiều thế lực dưới trướng Lữ Long Cơ, Lữ Long Cơ cũng không tiện trách cứ hắn quá mức.
Cho nên Lữ Long Cơ đành tức giận nói: “Được rồi, chuyện này tạm thời bỏ qua, có điều lần sau nếu ngươi dám tự tung tự tác làm việc như vậy, ngươi có thể về quê dưỡng lão rồi!”
Trần công công vội vàng gật đầu nói: “Vâng, lão nô không dám nữa!”
Bên thái tử âm trầm u ất, bên nhị hoàng tử lại vô cùng đắc ý.
Những võ giả khu vực Tây Nam hầu hết đều gia nhập dưới trướng nhị hoàng tử.
Đương nhiên bọn họ không chọn gia nhập dưới trướng nhị hoàng tử cũng chẳng được. Những người như Trịnh Thiên Đồ đã lựa chọn làm phản đồ, nếu lúc này không thần phục nhị hoàng tử, ai tới giúp họ ngăn thái tử trả thù?
Còn những thế lực lựa chọn trung lập hoàn toàn hùa theo xu thế đám người, cũng chọn gia nhập dưới trướng nhị hoàng tử.
Cho nên sau khi trở lại Đại Lương Thành, nhị hoàng tử đích thân gọi Sở Hưu tới, thành khẩn nói: “Sở Hưu, ngươi thật sự không muốn thần phục bản vương à?
Ngươi cũng thấy thực lực bản vương rồi đó, vị đại ca kia của ta chẳng qua chỉ ra đời sớm hơn ta một chút mà thôi, xét theo thực lực năng lực, có điểm nào hắn sánh được ta?
Ngươi gia nhập dưới trướng bản vương, bản vương sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi.
Lý công công là thái giám tâm phúc của bản vương, tương lai nếu bản vương đăng lâm đại bảo, hắn sẽ là tổng quản đại nội.
Còn nếu Sở Hưu ngươi gia nhập dưới trướng bản vương, vậy bản vương dám hứa cho ngươi một vị trí đại tướng quân! Phong hầu bái tướng, mặc ngươi lựa chọn!”
Lần này Lữ Long Quang thật sự thấy được thực lực và năng lực của Sở Hưu.
Dưới trướng hắn thật ra cũng có không ít cao thủ cường giả, có người chuyên bày mưu tính kế cho hắn, lại có người chuyên động thủ giết người. Điểm duy nhất hắn thiếu là nhân tài như Sở Hưu, tâm cơ tính toán đều không kém, thực lực lại cường đại có thể gánh vác một phương.
Cho nên lần này Lữ Long Quang thật tâm mời chào Sở Hưu, thậm chí cả lời hứa hẹn phong hầu bái tướng cũng nói ra miệng.
Có điều Sở Hưu vẫn chỉ lắc đầu nói: “Xin điện hạ thứ lỗi, tại hạ không thể cô phụ ân tình của Quan đường chủ. Quan Trung Hình Đường không phụ ta, ta đương nhiên không thể phụ Quan Trung Hình Đường.”
Ngoài miệng Sở Hưu nói rất đường hoàng nhưng trong lòng lại cười lạnh. Cả đời này y chắc chắn không đầu quân cho vị hoàng tử Đông Tề trước mặt.
Chưa nói Sở Hưu vốn không phải loại người cam tâm tình nguyện đi chết vì kẻ khác, chủ yếu hắn biết hoàng đế Lữ Hạo Xương có thể sống bao lâu.
Vị hoàng đế bình thường nhất trong lịch sử Đông Tề này chỉ có một ưu thế duy nhất là sống lâu, sống tới mức thiếu chút nữa khiến cả hai đứa con trai này lăn quay ra chết.
Nếu Sở Hưu gia nhập dưới trướng Lữ Long Quang, không biết tới năm nào tháng nào y mới được phong hầu bái tướng. Trừ phi y có thể đi ám sát Lữ Hạo Xương, khiến hắn sớm chút quy thiên.
Lữ Long Quang cau mày nói: “Ta biết ngươi muốn báo đáp ân tình của Quan Trung Hình Đường, nhưng chim khôn nên chọn cây mà đậu, Quan Trung Hình Đường không phải nơi tốt đẹp gì.
Đừng nhìn giờ Quan Trung Hình Đường dường như rất vẻ vang, chẳng qua là Quan Trung Hình Đường gặp được thời kỳ hòa bình hiếm thấy giữa ba nước, mới mượn được con đường mậu dịch phồn thịnh giữa ba nước để phát triển.
Nhưng vạn nhất có ngày ba nước khai chiến, thậm chí không cần ba nước khai chiến, cho dù chỉ có hai nước giao chiến thôi, Quan Trung Hình Đường cũng không gánh nổi.”
Lữ Long Quang dẫu sao cũng là nhị hoàng tử Đông Tề, không tới mức mỗi ngày chỉ chăm chăm nghĩ cách đấu đá với thái tử, cũng có lý giải về đại thế trong thiên hạ.
Quan Trung Hình Đường đương nhiên cũng vậy, trên giang hồ đã sớm có người nhìn ra, thời thế tạo anh hùng, cũng là anh hùng tạo ra thời thế.
Quan Trung Hình Đường vừa liên tục xuất hiện nhân kiệt như Sở Cuồng Ca, Quan Tư Vũ, lại vừa vặn gặp được thời điểm ba nước ngưng chiến nên mới phát triển tới quy mô như hiện tại. Có điều nếu đường chủ đời sau của Quan Trung Hình Đường vô năng, không cách nào duy trì cân bằng như hiện tại hoặc
ba nước xảy ra chuyện bất ngờ gì, vậy chắc chắn vị trí của Quan Trung Hình Đường sẽ gặp nguy hiểm.
Sở Hưu vẫn lắc đầu nói: “Đa tạ điện hạ yêu mến, có điều tại hạ có lẽ phải khiến điện hạ thất vọng rồi.”
Nghe được Sở Hưu nói vậy, Lữ Long Quang cũng thất vọng thở dài một hơi, có điều hắn cũng không cưỡng cầu.
Dưa hái xanh không ngọt, hắn còn chưa ngu ngốc tới mức cưỡng ép bắt Sở Hưu phải gia nhập dưới trướng mình.
Lữ Long Quang vung tay lên nói: “Nếu ngươi không muốn gia nhập dưới trướng bản vương cũng được thôi, bản vương cũng chẳng cưỡng ép. Như vậy đi, nơi này bản vương còn một chuyện muốn nhờ ngươi giúp một chuyến, tới Đông Hải Quận một phen.”
Sở Hưu vốn định cự tuyệt lấy cớ nói mình phải về Quan Trung Hình Đường.
Có điều vừa nghe Lữ Long Quang nói Đông Hải Quận, y lại động tâm. Bởi vì trong cốt truyện gốc, nơi Lý Nguyên nhận được cơ duyên truyền thừa chính là tại Đông Hải Quận. Chuyện này ngược lại khiến Sở Hưu có đôi chút liên tưởng.
“Ồ, có chuyện gì vậy? Xin điện hạ cứ nói.”
Lữ Long Quang nói: “Là thế này, Đông Hải Thánh Tăng - Đàm Uyên đại sư hôm nay chuẩn bị tới Trung Nguyên giảng đạo. Trên thực tế Đàm Uyên đại sư tuổi tác đã cao cho nên muốn về đất Trung Nguyên này viên tịch quy khư.
Nhưng vì thanh danh của Đàm Uyên đại sư quá lớn, cho nên khi Đàm Uyên đại sư lên bờ, hoàng thất Đông Tề cùng đông đảo người trong giang hồ sẽ ra mặt nghênh tiếp.”
Nói đến đây, thần sắc Lữ Long Quang có phần buồn bực: “Phụ hoàng chắc chắn sẽ không ra mặt, cho nên uốn phái một người đủ phân lượng đi. Vị đại ca của ta có thân thận thái tử, đương nhiên là lựa chọn hàng đầu.
Chuyện kiếm thanh danh này đối với hắn không khó khăn gì, có điều mặc dù phụ hoàng không để ta đi nhưng lại không cấm ta phái người đi.
Bản vương không tiện dùng người dưới trướng, cho nên phiền ngươi giúp bản vương mang lễ vật tới tặng cho Đàm Uyên đại sư là được. Dù sao chỉ cần bản vương lộ danh tự ra trước mặt Đàm Uyên đại sư và đông đảo người giang hồ là được.”
Sở Hưu ở bên cạnh yên tĩnh lắng nghe nhưng trong mắt lại hiện lên sắc thái kỳ dị.
Bởi vì trong cốt truyện gốc, truyền thừa mà Lý Nguyên nhận được chính là của vị Đàm Uyên đại sư này.
Một người trong ba nghi hoặc: “Đối phương chỉ có chút người như vậy cần gì tới chúng ta ra tay? Hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi còn một chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên, đám người Tây Nam này chẳng phải đang muốn tranh công à? Tặng cho họ là được.”
Lý Nguyên hừ lạnh nói: “Đừng nói nhảm, mau mau ra tay đi! Các ngươi thì biết gì? Hắn là Sở Hưu đứng hạng sáu Long Hổ Bảng, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất yếu một chút căn bản không có chút sức hoàn thủ nào trước mặt hắn. Đám tôm tép rác rưởi này không giết nổi một cao thủ hạng sáu Long Hổ Bảng đâu.”
Mặc dù giờ Lý Nguyên thay thái tử mời chào những võ giả Tây Nam này nhưng thật ra hắn vẫn luôn coi thường đối phương.
Đám võ giả Tây Nam này thực lực đều không mạnh, dù sao đại đa số bọn họ xuất thân dân dã, công pháp truyền thừa có hạn, có thể nói trời sinh nằm ở thế yếu, có mạnh nữa cũng chẳng đến đâu.
Lý Nguyên từng giao thủ với Sở Hưu, mặc dù hắn luôn miệng nói muốn thay thái tử giáo huấn Sở Hưu nhưng cũng không ngốc tới mức tự mình ra tay.
Lý Nguyên từng tính toán, nếu hắn tự thân tới giao thủ với Sở Hưu, thậm chí không thể cản nổi ba chiêu của y.
Giờ đang là cơ hội trời cho, thực lực bên phe hắn hoàn toàn áp đảo, đây là cơ hội giải quyết triệt để tên Sở Hưu này!
Sở Hưu híp mắt nói: “Trần công công, Phương đại nhân, ra tay đi.”
Dứt lời Sở Hưu là người đầu tiên lao tới, thấy cảnh này võ giả bên phía Tây Nam không khỏi cười lạnh.
Nói thật, đa số bọn họ thật sự không biết thân phận Sở Hưu, cho dù vừa rồi Lý Nguyên đã gọi tên Sở Hưu, bọn họ vẫn không nhớ ra Sở Hưu là ai.
Khu vực Tây Nam hoang vắng rời xa Trung Nguyên. Đối với họ mà nói, tranh đấu ở Trung Nguyên chẳng liên quan gì tới mình. Đừng nói tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng như Sở Hưu, chỉ sợ cả Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, bọn họ cũng chẳng quan tâm.
Trong mắt bọn họ, thủ hạ bên phía nhị hoàng tử đúng là kém cỏi. Một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cũng dám giương oai giễu võ như vậy, còn dám xông lên trước, đúng là tự tìm đường chết.
Có điều tới khi hai bên giao chiến, sắc mặt đám võ giả Tây Nam lập tức chuyển thành hoảng sợ.
Võ giả Tây Nam lao lên trước nhất là gia chủ Từ gia, một trong tám gia.
Vị Từ gia chủ này nóng ruột lập công, trực tiếp vận dụng bí kỹ thân pháp lao về phía Sở Hưu.
Trên tay hắn là một thanh loan đao như trăng tròn, bên trên tỏa ra từng vòng ma khí âm u, bề ngoài vô cùng hung ác.
“Chết đi!”
Từ gia chủ kia xuất đao chém xuống, ma khí quẩn quanh thân đao làm bùng lên một luồng đao cương ma khí chói mắt.
Chỉ có điều ngay khi hắn chém đao xuống lại phát hiện người trẻ tuổi đối diện không ngờ lại mỉm cười giễu cợt.
Một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên còn dám cười nhạo hắn? Chẳng lẽ tên này là ngu ngốc hay sao?
Nhưng tiếp đó hắn mới biết, kẻ ngu ngốc chính là hắn!
Ngay khi gia chủ Từ gia xuất đao, Sở Hưu cũng xuất thủ. Đối mặt với ma đao hung ác kia, hai tay Sở Hưu kết thành Ngoại Sư Tử Ấn, chỉ trong chớp mắt một tiếng phật âm như lôi đình rền vang, ầm ầm bộc phát.
Trong tiếng phật âm rền vang đó, gia chủ Từ gia bến sắc, âm thanh đó như vang vọng trong đầu hắn, chấn cho đầu óc hắn đau nhức, thậm chí thế đao cũng bắt đầu run rẩy.
“Cửu Biến Sư Tử Hống! Kẻ này là đệ tử tục gia của Đại Quang Minh Tự à?”
Có vài người không biết Sở Hưu lao nhao hét lớn, dù sao Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự có danh tiếng rất lớn trên giang hồ. Còn Ngoại Sư Tử Ấn của Sở Hưu quả thật rất giống với Cửu Biến Su Tử Hống, thậm chí bề ngoài tương đương tới tám thành, bị nhận lầm cũng là bình thường.
Còn Trịnh Thiên Đồ biết thân phận Sở Hưu lại lộ vẻ kỳ quái. Sở Hưu là đệ tử Đại Quang Minh Tự? Có mà đệ tử Đại Quang Minh Tự hận không thể giết chết y mới đúng.
Ngay lúc này, đao của Sở Hưu cũng rời vỏ.
Thiên Ma Vũ đen nhánh được Sở Hưu rút ra, chỉ trong chớp mắt ma khí vô biên đã hội tụ trên trường đao, huyết sát khí đỏ tươi như mũi nhọn khiến đao mang đen kịt phủ thêm màu đỏ thẫm tà ác quỷ dị.
Theo nhát đao của Sở Hưu chém xuống, xung quanh vang lên tiếng ác quỷ kêu gào, ma thần gào thét. Một đao như chém ra từ địa ngục khiến mọi người xung quanh lập tức biến sắc.
So với ma đao của Sở Hưu, ma đao của gia chủ Từ gia kém xa ngàn dặm. Chẳng trách Sở Hưu lại cười nhạo, trước mặt hắn đã dùng đao thì thôi, lại còn là ma đao, tự rước lấy nhục!
Gia chủ Từ gia cũng cảm nhận được sự kinh khủng của ma đao kia, ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ sợ hãi. Đao trong tay hắn đảo ngược, muốn tạm thời lui lại thủ thế, né tránh mũi nhọn. Có điều lúc này đã chậm, Sở Hưu không định cho hắn cơ hội này.
Ngay lúc thế công vừa thay đổi, hắn đã cảm thấy mình như chìm vào một cái lưới lớn, tất cả lộ tuyến né tránh xung quanh đều bị phong tỏa, không thể tránh né nổi, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ!
Liều mạng!
Ngay khi A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu chém tới, quanh người gia chủ Từ gia bùng lên một làn sương máu. Hắn cực kỳ quả quyết lựa chọn thiêu đốt tinh huyết.
Những võ giả Tây Nam như gia chủ Từ gia mặc dù công pháp tu luyện không mạnh nhưng do hoàn cảnh tàn khốc, mỗi người đều bộc lộ tài năng trong bối cảnh chém chém giết giết không ngừng. Phong cách chiến đấu của họ đều hết sức hung ác quả quyết .
Lúc này thấy có điểm không đúng, gia chủ Từ gia lập tức thiêu đốt tinh huýet, huyết khí nồng đậm tràn vào thế đao của hắn, khiến huyết mang trên trường đao vọt lên vài trượng.
Nhưng lúc này một đao của Sở Hưu đã chém xuống. Chỉ trong chớp mắt, cương khí va chạm làm bùng lên một tiếng nổ khổng lồ, ma khí và huyết khí xen lẫn bắn ra.
Sở Hưu đứng yên tại chỗ, còn gia chủ tức giận đã bị y trực tiếp chém thành nửa!
Một đao!
Chỉ dùng một đao, gia chủ từ gia vốn cũng có chút danh tiếng tại khu vực Tây Nam đã bị chém thành hai nửa. Cục diện chẳng khác gì giết gà khiến đám người xông lên phía sau vô cùng chấn động.
Nói không dễ nghe, thậm chí có lúc giết gà còn chẳng thoải mái như vậy.
Có điều những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như Trịnh Thiên Đồ lại chứng kiến, thật ra Sở Hưu không chỉ dùng hai chiêu, gia chủ Từ gia cũng vậy. Khi đao cuối cùng giao thủ hai bên đã biến hóa rất nhiều lần, loại giao phong âm thầm đó không phải cao thủ cùng cảnh giới thì không thể thấy nổi.
Đương nhiên phần lớn võ giả tại đây chỉ thấy những thứ bày ngay trước mặt. Sở Hưu xuất một đao chém chết gia chủ Từ gia, chỉ đơn giản như vậy thôi.
“Rác rưởi!”
Lý Nguyên thầm mắng một câu, nhớ lại cảnh tượng Sở Hưu chấn nhiếp toàn trường khi ở Lạc gia.
Trên giang hồ đôi khi số lượng không tương đương với chất lượng, thậm chí cho dù trong quân đội cũng vậy.
Đặc biệt là ở Đông Tề, cao thủ quân đội đông đảo, những thượng tướng đại tướng kia thích nhất là tướng đấu tướng trước trận. Đoạt thủ cấp tướng địch giữa trăm vạn quân, tình huống như vậy sẽ tạo thành đả kích chí mạng đối với sĩ khí quân địch.
Giờ Sở Hưu cũng đã tạo thành một chút cảm giác tương tự.
Chương 517 Mục tiêu tất sát 1
Thấy nhát đao của chấn nhiếp toàn trường, Lý Nguyên quay đầu về phía ba khách khanh của thái tử nói: “Giờ các ngươi còn cho rằng ta để các ngươi ra tay là dùng dao mổ trâu giết gà không?”
Ba võ giả kia hai mặt nhìn nhau, thực lực Sở Hưu quả thật vượt ngoài tưởng tượng của họ.
Giờ những võ giả bên phía Tây Nam tạm thời không dám tới gần, bọn họ chỉ có thể xung phong gánh việc.
Lý Nguyên nhìn về phía đám người không hề ra tay như Trịnh Thiên Đồ, cau mày nói: “Trịnh môn chủ, các ngươi có ý gì đây? Nếu đã gia nhập dưới trướng thái tử, vậy đừng có ba tâm hai ý. Mọi người cùng ra tay giải quyết tên Sở Hưu này đi sau đó dựa theo công lao phong thưởng. Các ngươi yên tâm, đi theo thái tử điện hạ, với danh tiếng nhân hậu của điện hạ, chắc chắn sau này các ngươi sẽ không chịu thiệt đâu.”
Trịnh Thiên Đồ gật nhẹ đầu, cũng đi theo ra ngoài. Có điều đúng lúc này Trịnh Thiên Đồ, gia chủ Lưu gia Lưu Cát, chưởng môn Điểm Thương Kiếm Tông Hàn Đình Nhất, trại chủ Thanh Phong Trại Tống Liêm không hẹn mà cùng xuất thủ, đánh lén đồng bọn bên cạnh!
Đặc biết là Trịnh Thiên Đồ, hắn vừa vặn đi sau lưng một khách khanh thủ hạ của thái tử, chuôi kiếm sắt rất bình thường không đáng chú ý kia khi rời vỏ lại tỏa ra vẻ sắc bén lạnh lẽo thấu xương, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn. Nhất kiếm pháp vạn pháp, không ngờ lại trực tiếp giết chết tên khách khanh không hề phòng bị kia tại chỗ!
Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Lý Nguyên cũng bất ngờ, ngay cả các võ giả Tây Nam khác cũng bất ngờ. Bốn người Trịnh Thiên Đồ không ngờ lại đột nhiên phản bội ra tay đánh lén.
Sau khi đánh lén, bốn người không dám tiếp tục ở lại mà trực tiếp quay người chạy sang phía Sở Hưu, đám người kinh hãi không ai kịp ra tay chặn đường.
Bốn người Trịnh Thiên Đồ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ kỳ dị.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng chỉ có bản thân là phản đồ, không ngờ lại có nhiều ‘đồng đạo’ như vậy.
Lúc này Lý Nguyên mới phản ứng lại, hắn chỉ đám người Trịnh Thiên Đồ nổi giận quát lớn: “Trịnh Thiên Đồ! Bốn người các ngươi dám phản bội thái tử điện hạ, muốn chết phải không?”
Lý Nguyên tới giờ vẫn không hiểu, rốt cuộc Sở Hưu làm sao làm được. Không ngờ còn khiến bốn nhà đã mở miệng đồng ý gia nhập dưới trướng thái tử điện hạ cùng nhau phản bội.
Hay nên nói đây vốn không phải là Sở Hưu làm mà do nhị hoàng tử đã sớm phát giác ra động tác của bọn họ cho nên ra tay trước.
Có điều giờ không phải lúc cho Lý Nguyên suy nghĩ những chuyện này, bởi vì sau khi bọn Trịnh Thiên Đồ phản bội, bên phía bọn họ lại mất đi một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, ba người bị đả thương, thế cục đã nghịch chuyển.
Quan trọng nhất là những võ giả Tây Nam bảo trì trung lập lúc trước chuẩn bị theo xu thế của đa số, lúc này đã dao động.
Một bên là thái tử, một bên là nhị hoàng tử. Thật ra bọn họ chọn thần phục ai cũng không quan trọng, phương pháp đơn giản nhất là ai mạnh hơn thì bọn họ gia nhập dưới trướng người đó.
Trước đó họ còn thấy lực lượng của thái tử rất mạnh, còn giờ lại thấy lực lượng bên phía nhị hoàng tử có vẻ càng mạnh.
Lúc này đối mặt với câu chất vấn của Lý Nguyên, sắc mặt ba người Trịnh Thiên Đồ khá khó côi, không phải bọn họ thật sự muốn phản bội mà là bị ép không còn cách nào.
Trịnh Thiên Đồ chắp tay nói: “Lý đại nhân, có một số việc cho dù chúng ta không muốn nhưng lại không biết làm thế nào. Tạo hóa trêu ngươi, giờ chúng ta chỉ có thể đứng ở phái đối lập với thái tử điện hạ.”
Tống Khiêm bên cạnh bĩu môi, hắn chẳng có nhiều lý do ép buộc như vậy, chẳng qua là nhị hoàng tử hào phóng hơn thái tử nên hắn mới phản bội.
Sở Hưu ở bên cạnh nói: “Trịnh môn chủ, phản cũng phản rồi, sao phải nhiều lời vô dụng như vậy? Sao nào? Giờ hối hận rồi à?”
Đám người Trịnh Thiên Đồ vội vã lắc đầu.
Bọn họ đã phản bội thái tử, nếu lúc này còn đắc tội với bên nhị hoàng tử mới là tìm đường chết.
“Không hối hận thì tốt.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đột nhiên vung tay lên quát lớn: “Giết!”
Sở Hưu vừa dứt lời, cả Lý công công và Phương Trấn Kỳ cùng dẫn người lao tới.
Mặc dù từ khi kế hoạch bắt đầu tới giờ, Lý công công và Phương Trấn Kỳ luôn chỉ phụ trợ Sở Hưu, nhưng thực lực chân chính của hai người bọn họ đều không yếu.
Lý công công xuất thân thái giám đại nội hoàng cung, giờ lên làm thái giám thân cận bên cạnh Lữ Long Quang, điều này đã đủ chứng minh thực lực của Lý công công.
Lý công công không dùng binh khí, hai tay của hắn là binh khí tốt nhất.
Mỗi một chưởng đánh ra đều mang theo hàn ý băng phong lẫm liệt, trực tiếp đông cứng kinh mạch cùng cương khí của võ giả, vô cùng âm tà.
Bên phía Phương Trấn Kỳ lại vừa vặn tương phản với Lý công công. Võ đạo của hắn cương mãnh tới cực điểm, tay cầm trường thương, mỗi thương đánh xuống đều như thái sơn áp đỉnh, phá sơn đoạn nhạc.
Có Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công dẫn đầu, lại có đám người Trịnh Thiên Đồ đồng loạt ra tay, bên phía thái tử lập tức bị áp chế.
Còn đám võ giả bên khu vực Tây Nam, ngoại trừ một số ít người vẫn lựa chọn đứng về phía thái tử, phần lớn mọi người đều chỉ quan sát.
Võ giả khu vực Tây Nam này thật ra chẳng hề trung thành với thái tử. Đối với những kẻ phần lớn thời gian dùng vào việc chém giết lẫn nhau ở khu vực Tây Nam hoang vu này, kẻ thắng mới là chân lý. Giờ phải lựa chọn đối tượng thần phục, đương nhiên họ muốn chọn người mạnh nhất.
Sở Hưu cầm đao lao thẳng về phía Lý Nguyên, y tính toán nhiều như vậy ngoại trừ để trả thù thái tử, còn một nguyên nhân nữa là muốn giết chết Lý Nguyên, đoạt lấy cơ duyên của hắn!
Thấy Sở Hưu đánh về phía mình, Lý Nguyên biến sắc hét lớn: “Ngăn Sở Hưu lại!”
Theo tiếng la của Lý Nguyên, vài võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cùng một khách khanh Thiên Nhân Hợp Nhất dưới tay hắn đồng loạt đánh về phía Sở Hưu. Một người không ngăn được Sở Hưu, vậy thì nhiều người!
Mặc dù thực lực Lý Nguyên không bằng đám khách khanh này nhưng hắn lại là tâm phúc của thái tử. Địa vị của hắn trong số những người dưới trướng thái tử rất cao, cho nên hôm nay ở đây ngoại trừ Trần công công và Lý Nguyên, ai cũng có thể xảy ra chuyện nhưng chỉ hai người đó không được có vấn đề gì.
Khách khanh ra tay với Sở Hưu sử dụng một loại binh khí hết sức hiếm thấy trên giang hồ, đó là một lưỡi rìu bản to, cao cỡ một người.
Bản thân hắn cũng là người to cao, xem ra đi theo con đường lực lượng cơ thể, một rìu chém ra, cương khí đều bị lực lượng của nhất rìu này khuấy động, mang theo khí thế hùng hồn mạnh mẽ chém thẳng xuống đầu Sở Hưu!
Võ giả tu luyện theo hướng này thường không mấy kỹ xảo, khi lực lượng đạt tới cực hạn trực tiếp dùng lực phá vạn pháp.
Nhưng đáng tiếc cung phụng này còn chưa đạt tới cảnh giới đó. Ít nhất giờ đối đầu với Sở Hưu, lực lượng bản thân hắn căn bản không phát huy ra nổi.
Hai mắt Sở Hưu đã hóa thành tinh thần luân chuyển, nhật nguyệt biến ảo. Uy năng Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn, đồng thời phối hợp với Nội Phược Ấn bộc phát ra tốc độ cực hạn, tùy ý né tránh tất cả công kích từ lưỡi rìu lớn này.
Chương 518 Mục tiêu tất sát 2
Y cũng không chỉ né tránh đơn thuần, thân hình trực tiếp lượn ra phía sau. Phía sau hắn vài võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên đang định bao vây áp sát, muốn ngăn cản Sở Hưu để võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cầm lưỡi rìu lớn kia có cơ hội.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu ầm ầm chém ra, ngưng tụ ma khí sát khí vào một thân, dung nhập cả đao ý của A Tỳ Đạo Tam Đao, khiến cho nhát đao trở nên vô cùng kinh khủng.
Cảnh tượng vừa rồi Sở Hưu dùng một đao giết chết cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Đám võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên thấy vậy biến sắc, chỉ muốn trốn tránh.
Những võ giả khác né tránh cũng khá kịp thời, nhưng trong đó có một người hành động hơi chậm, bị kéo vào trong đao cương. Một tiếng nổ lớn vang lên, sương máu lượn lờ, nơi này đã không còn bóng người!
Vị này xui xẻo hơn gia chủ Từ gia kia nhiều, trực tiếp chết không toàn thây!
Sở Hưu bước tới một bước. Một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên khác định nhân kẽ hở của đao này đánh lén, nhưng tay trái Sở Hưu niết thành Viên Mãn Bảo Bình Ấn, phật quang vô lượng lập tức bùng lên, trực tiếp đánh bay võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên này ra ngoài, không ngừng hộc máu.
Một tay phất lên, ma khí vô biên bộc phát, máu tươi của võ giả kia đều bị hút ra ngoài cơ thể. Không tới ba hơi sau, thân thể người đó đã bị Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu hút thành thây khô.
Khi Ma Huyết Đại Pháp được sáng tạo ra thực chất không phải để giết người mà chỉ để vận dụng phụ trợ khi giao chiến, đồng thời chuẩn bị làm nhiên liệu cho Hóa Huyết Thần Đao.
Dù sao nếu hai võ giả thực lực không chênh nhau bao nhiêu, rất khó dùng Ma Huyết Đại Pháp hút sạch khí huyết toàn thân đối phương.
Sở Hưu cùng võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên tuy cùng cảnh giới nhưng sức chiến đấu đôi bên lại chênh lệch một trời một vực, đối phương căn bản không ngăn nổi Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu.
Lại tiến tới một bước, một tay Sở Hưu phất lên, chỗ máu mà y thu nạp ngưng tụ thành một lưỡi đao tà ác quỷ dị, chém theo một hướng. Cho dù võ giả kia né trái né phải nhưng lưỡi đao máu này như đã đoán trước phương vị của hắn, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng đam xuyên qua người hắn.
Chỉ chớp mắt đã giết liền hai người, Sở Hưu lại bước một bước về phía Lý Nguyên.
Lúc này Lý Nguyên thật sự luống cuống, sao Sở Hưu này có vẻ còn mạnh hơn lúc ở Lạc gia.
“Ngăn Sở Hưu lại!”
Lý Nguyên hét xong câu này trực tiếp quay người bỏ trốn.
Mặc dù hành động này cũng hắn có vẻ quá hèn nhát, có điều theo Lý Nguyên đây gọi là lý trí.
Sở Hưu rõ ràng đang nhắm vào hắn, không giết hắn thề không bỏ qua. Lúc này hắn không chạy chẳng lẽ ở lại chịu chết?
Thấy Sở Hưu lại định đuổi theo Lý Nguyên, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cầm búa lớn không khỏi lo lắng, lưỡi búa ngưng tụ cương khí như cuồng phong, muốn chặn đường Sở Hưu.
Nhưng lúc này Sở Hưu vốn luôn né tránh lại đột nhiên đánh ngược trở lại, điên cuồng tấn công võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cầm búa lớn kia.
Sát khí bừng lên, hai mắt Sở Hưu đã nhuộm một màu đỏ thẫm.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền ầm ầm bộc phát, uy thế của chiêu quyền siêu cường đó đánh cho lưỡi búa trên tay võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất rung động không ngừng. Lại thêm hắn vẫn luôn cho rằng Sở Hưu chỉ muốn giết Lý Nguyên, sẽ không dây dưa với mình cho nên không hề phòng bị. Giờ đột nhiên giao thủ chiêu này khiến cho lưỡi búa lớn trong tay hắn cũng thiếu chút nữa bị đánh bay.
Sở Hưu quay đầu tấn công về phía võ giả kia, đánh cho hắn trở tay không kịp.
Dưới lực lượng cường đại của Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, lưỡi rìu lớn trên tay hắn thiếu chút nữa rời tay.
Có điều, không đợi hắn phản ứng lại, Sở Hưu đã xuất thủ lần nữa.
Đại Kim Cương Luân Ấn đánh ra, phật quang bộc phát, lực lượng Kim Cương hàng ma ầm một tiếng đánh lui kẻ này vài bước.
Nhật Luân Ấn kết thành, lực lượng ngũ hành luân chuyển lập tức hình thành, lực lượng cường đại sinh sôi không ngừng trực tiếp đánh cho hổ khẩu hắn rách nát tả tơi, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Hơn nữa lúc này Sở Hưu chẳng mảy may dừng lại, quay người niết thành Viên Mãn Bảo Bình Ấn, ánh sáng vô thượng lập tức bùng lên, lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay cây rìu lớn trong tay hắn.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia kinh hãi nhìn Sở Hưu, lúc này hai tay hắn đã đầy máu tươi, xương cốt cũng dứt mất vài cái.
Hắn là võ giả chuyên tu công pháp luyện thể, chính vì vậy hắn rất tin tưởng vào lực lượng của mình.
Mặc dù hắn chưa từng giao thủ với võ giả Đại Quang Minh Tự nhưng vẫn rất tự tin lực lượng của mình không kém hơn những võ tăng của Đại Quang Minh Tự.
Thế nhưng gặp phải Sở Hưu trước mắt, lòng tin của hắn cũng bị đả kích tới không còn lại chút gì.
Một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cảnh giới không bằng hắn thế nhưng sức
mạnh lại hoàn toàn áp đảo.
Có điều lúc này hắn cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, ma đao trong tay Sở Hưu đã đánh thẳng tới. Không còn binh khí, võ giả kia trực tiếp nắm tay thành quyền đánh trả. Quyền phong cường đại như phá thiên liệt địa, uy thế không ngờ chẳng hề kém cạnh khi có lưỡi rìu lớn.
Chỉ có điều thế đao của Sở Hưu lại đột nhiên trở nên như ẩn như hiện, ngay khi thế quyền của võ giả kia đánh tới, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu lại đột nhiên biến ảo phương vị, ma khí mãnh liệt như linh dương móc sừng, nhẹ nhàng chém rụng một tay của võ giả kia!
Võ giả kia gầm lên một tiếng, không những không trốn ngược lại thiêu đốt khí huyết toàn thân, nhuộm đỏ bên ngoài một cánh tay còn lại, mang theo uy thế mạnh mẽ vô biên đánh về phía Sở Hưu.
Đáng tiếc, tất cả đều phí công vô ích. Dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, thứ võ đạo biến hóa đơn giản này dễ bị y nhìn thấu nhất.
Lúc này võ giả kia căn bản không biết Sở Hưu đã bày thiên la địa võng còn bản thân chỉ là con mồi trong lưới nhện, mặc cho hắn giãy giụa ra sao cũng chỉ phí công vô ích!
Trường đao ầm ầm chém xuống, thân hình Sở Hưu như làn gió, trong ma khí gầm thét, một cái đầu người bay thẳng lên trời, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia đã bị Sở Hưu xuất đao bêu đầu.
Bình tâm xét lại, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này thực lực cũng không tệ nhưng chỉ là thực lực không tệ mà thôi, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi vận mệnh bị Sở Hưu giết chết.
Lúc này Sở Hưu lại nhìn sang phía Lý Nguyên. Bị ngăn cản một thời gian dài như vậy, với tốc độ của Lý Nguyên đã sắp trốn khỏi hang núi.
Là người cầm đầu trong chuyện này, Lý Nguyên lại là kẻ đầu tiên bỏ trốn. Loại chuyện như vậy nói thì dễ mà nghe thì khó, thậm chí khi trở lại chỗ thái tử, rất có thể hắn sẽ bị thái tử trách phạt.
Nhưng lúc này Lý Nguyên đã bất chấp mọi thứ. Mục tiêu của Sở Hưu rõ ràng là định giết hắn, lúc này không trốn vậy chỉ có nước mất mạng!
Tay niết Nội Phược Ấn, thân hình Sở Hưu như súc địa thành thốn, bước một bước đã vượt qua khoảng cách mười trượng, chỉ dùng thời gian vài hơi thở đã đi tới sau lưng Lý Nguyên.
Hơn nữa lúc này đám người Trần công công đều đã bị Lý công công cùng bọn Phương Trấn Kỳ cuốn lấy, căn bản không thể phân ra võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất nào tới cứu viện Lý Nguyên. Về phần những võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên khác, bọn họ có tiếp được một chiêu của Sở Hưu hay không cũng là vấn đề.
Thấy mình đã trốn không thoát, Lý Nguyên quay người hét lớn: “Sở Hưu! Ta...”
Chương 519 Bóp chết tương lai
Sở Hưu căn bản không định cho Lý Nguyên cơ hội nói chuyện, thứ nghênh đón Lý Nguyên là một đao phủ đầu của Sở Hưu.
Chứng kiến ma khí cùng huyết sát khí mãnh liệt ầm ầm chém tới, cương khí quanh người Lý Nguyên ngưng tụ tới cực hạn. Song quyền đánh ra, cương khí màu xanh trực tiếp diễn hóa thành thuẫn cương khí lớn hơn mười trượng ngăn cản trước người, song lại bị Sở Hưu dễ dàng đánh tan.
Ma khí nhập thể, khóe miệng Lý Nguyên không nhịn được chảy ra tia máu. Lúc này một đao của Sở Hưu lại chém ra, Lý Nguyên đã không lo được chuyện chống đỡ nữa, khí huyết trên người bừng bừng thiêu đốt, tốc độ lập tức tăng lên tới cực hạn, định né tránh sang một bên.
Nhưng hắn vừa hành động, thế đao của Sở Hưu đã theo sát hắn như hình với bóng. Dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, bất cứ động tác nào của Lý Nguyên cũng không thoát khỏi đôi mắt của Sở Hưu. Trừ phi tốc độ hắn nhanh hơn Sở Hưu, nhanh tới mức cho dù Sở Hưu có dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn thấu động tác của hắn nhưng lại không đuổi kịp tốc độ của hắn, như vậy mới có thể trốn thoát.
Rất đáng tiếc, Lý Nguyên không có tốc độ như vậy.
Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đao kia chém tới. Trong thời khắc sinh tử, Lý Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng, khi trên người thiêu đốt đến cực hạn, phía sau nổi lên hư ảnh ma thần màu đỏ máu, ngưng tụ quyền ý muốn nghênh đón thế đao của Sở Hưu.
Chỉ đáng tiếc, đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên thu đao lui lại, một đao vừa rồi không ngờ lại chẳng chém ra.
Ngay lúc Lý Nguyên nghi hoặc, ma khí trong tay Sở Hưu lại bốc lên. Khí huyết quanh người Lý Nguyên dùng tốc độ gấp mười lần hừng hực bốc cháy, lực lượng khí huyết hùng hồn tràn ngập khắp nơi, thậm chí ngay cả hư ảnh ma thần mà hắn ngưng tụ ra cũng cháy rực!
Lý Nguyên chắc chắn không biết sự kinh khủng của Ma Huyết Đại Pháp, đôi khi trước mặt Ma Huyết Đại Pháp, liều mạng cũng là một chuyện xa vời!
Nhìn Sở Hưu, Lý Nguyên không cam lòng gầm thét, khí huyết thiêu đốt sạch sẽ, thân hình khô quắt như cương thi ầm ầm gục ngã.
Nhìn thi thể Lý Nguyên bên dưới, thật ra Sở Hưu cũng thấy thổn thức không thôi, một đại nhân vật tương lai cứ thế chết trên tay hắn, khiến Sở Hưu không khỏi có cảm giác thay đổi lịch sử.
Thật ra nghĩ kỹ lại một chút, trước khi nhận được cơ duyên truyền thừa kia, Lý Nguyên cũng không khác gì những người khác, thậm chí trong số võ giả cùng cấp hắn chỉ coi như không tệ chứ không phải nằm trong nhóm mạnh nhất.
Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long.
Đối với phần lớn võ giả trên giang hồ, trừ phi ngươi là người vừa sinh ra đã có hào quang như Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh hay Minh Vương - Tông Huyền, những người khác trước khi thành danh hầu hết chỉ lặng lẽ không chút tiếng tăm, chỉ có thể chờ đợi thời cơ hóa rồng của mình xuất hiện.
Tỷ như Lạc Phi Hồng trở mặt cùng Lạc gia là một cơ hội, Lã Phụng Tiên nhận được truyền thừa của Ma Thần thượng cổ Lã Ôn Hầu cũng là một cơ hội như vậy.
Chỉ có điều giờ Lý Nguyên đã chẳng thể chiếm được thời cơ này. Có điều cũng không sao, Sở Hưu có thể tranh thủ một phen, xem xem có thể nhận được thời cơ này không.
Lúc này giữa sân, người của nhị hoàng tử đã triệt để áp chế thái tử, Trần công công thấy Lý Nguyên đã bị giết, sắc mặt biến đổi vài lần, quả quyết trực tiếp vung tay lên, dẫn người rời đi.
Lý Nguyên đã chết, hắn cũng biết chuyện lần này đã hoàn toàn thất bại.
Chuyện này có thất bại cũng dễ nói, hắn là tổng quản thái giám thân cận của thái tử, có thể nói đã ở bên thái tử từ nhỏ đến lớn, cho dù có làm hỏng chuyện cũng không phải chịu phạt.
Nhưng nếu mạng không còn, vậy tức là chẳng còn thứ gì. Cho nên Trần công công chạy trốn cũng vô cùng quả quyết.
Còn bên Phương Trấn Kỳ cũng không truy kích, không phải họ không muốn đuổi theo mà do lực lượng bọn họ mặc dù có ưu thế nhưng chưa đến mức áp đảo hoàn toàn.
Cố gắng đuổi tận giết tuyệt, trước không nói có giết được không, chính bọn họ cũng sẽ tổn thất một bộ phận.
Chuyện giết địch một ngàn tự tổn tám trăm như vậy chắc chắn họ sẽ không làm. Cho dù tự tổn năm trăm Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công đều thấy thiệt thòi.
Đại cục đã định, Lý công công đi tới cười tủm tỉm nói: “Chuyện lần này may nhờ Sở đại nhân xuất thủ, bằng không mọi chuyện cũng không được êm đẹp như hiện giờ.”
Sở Hưu tùy ý chắp tay một cái nói: “Lý công công khách khí rồi, hai bên đều theo nhu cầu cả thôi.”
Lý Nguyên đã chết, kế hoạch của thái tử cũng hoàn toàn phá sản. Việc kế tiếp Sở Hưu không cần xen vào.
Nhị hoàng tử giết hay lưu lại đám võ giả Tây Nam kia, Sở Hưu đều không để ý đến. Việc này đã xong, rời đi là được.
Người quay về Đại Lương Thành trước đám người Sở Hưu đương nhiên là bọn Trần công công.
Khi đi Trần công công mang theo một phần cao thủ dưới trướng thái tử, bộ dáng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng lúc này trở về , Lý Nguyên đã chết, ba khách khanh Thiên Nhân Hợp Nhất chết mất hai, người dưới tay hắn cũng chết tới phân nửa, cục diện vô cùng thê thảm.
Lúc này thái tử còn đang trong phủ đệ của mình diện bích đọc sách, tu thân dưỡng tính. Đương nhiên với bản thân thái tử mà nói, hắn chẳng bỏ bao thời gian ra đọc sách, phần lớn thời giờ đều dùng để hưởng lạc, một phần thời gian khác để an bài thủ hạ đi phát triển các loại thế lực.
Thấy dáng vẻ Trần công công lúc trở về thê thảm như vậy, sắc mặt Lữ Long Cơ lập tức biến đổi, hắn vội vàng hỏi: “Lý Nguyên đâu? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bên Tây Nam xảy ra vấn đề gì à?”
Trần công công vẻ mặt bi phẫn nói: “Lão nô có tội, xin điện hạ trách phạt!”
Nói xong, Trần công công thuật lại mọi chuyện cho Lữ Long Cơ, kể cả nguyên nhân Sở Hưu nhúng tay vào chuyện này.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Lữ Long Cơ đã đen kịt như đáy nồi.
“Ngu ngốc! Rác rưởi! Khốn kiếp! Ai bảo các ngươi tự tung tự tác đi trêu chọc tên Sở Hưu kia?”
Lữ Long Cơ vốn luôn tỏ ra rất có phong độ nhưng lúc này cũng không nhịn được chửi ầm lên, chỉ hận không thể lôi Lý Nguyên đã chết dưới lòng đất ra trừng phạt, kể cả Trần Đậu trước mắt cũng vậy.
Hắn thật sự không ngờ nổi kế hoạch của mình lại bị cùng một người phá hoại lần nữa, người kia lại còn là Sở Hưu.
Nếu nói lần trước Sở Hưu chỉ tình cờ đứng đối lập với hắn, vậy lần này đơn thuần do bên hắn trêu chọc ra.
Nhưng thật ra Lữ Long Cơ không hề muốn gây sự với Sở Hưu.
Thân là thái tử, bao năm nay thanh danh bên ngoài của Lữ Long Cơ đều không tệ, tỷ như chiêu hiền đãi sĩ, bao dung quảng đại.
Nhưng bất kể hắn có bao dung thật hay bao dung giả, hắn cũng chẳng đến mức vì chuyện Khương Văn Nguyên lần trước mà canh cánh trong lòng, một mực muốn gây sự với Sở Hưu.
Dù sao, mặc dù Sở Hưu có danh tiếng nhưng so với thái tử, y vẫn chỉ là hạng tôm tép mà th
Mặc dù thái tử thường xuyên mắng hắn hai ba câu, nhưng thời gian qua lâu, chính hắn cũng dần quên.
Ai ngờ Lý Nguyên và Trần Đậu lại hay rồi, lại đi trêu chọc tên Sở Hưu kia sau lưng mình. Đã thế còn không giết được y ngược lại đẩy Sở Hưu hoàn toàn nghiêng sang bên lão nhị, cuối cùng còn làm hỏng chuyện đại sự của mình. Lúc này Lữ Long Cơ đã tức giận đến mức hai tay phát run.
Chương 520 Thánh Tăng 1
Bị tai bay vạ gió như vậy, thật ra thái tử Lữ Long Cơ mới là người xui xẻo nhất.
Bởi vì từ đầu hắn chẳng biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên bố trí của hắn tại Tây Nam bị Sở Hưu quấy phá hỏng việc, hắn tìm ai nói lý bây giờ?
Tìm Sở Hưu báo thù? Giờ Sở Hưu đang cùng phe với nhị hoàng tử, hơn nữa hắn còn đang bị cấm túc tại đây. Nếu vận dụng lực lượng triều đình giáo huấn Sở Hưu, một khi mọi chuyện lớn dần lên, đoán chừng kẻ gặp xui lại chính là hắn.
Hơn nữa cho dù hiện tại Lữ Long Cơ muốn giáo huấn thủ hạ của mình cũng chẳng có cách nào.
Lý Nguyên đã chết, mình cũng chẳng thể lôi xác hắn lên trừng phạt được.
Còn Trần công công lại là tâm phúc thân cận của Lữ Long Cơ, thậm chí có thể nói là người sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội hắn. Trần công công còn nắm giữ khá nhiều thế lực dưới trướng Lữ Long Cơ, Lữ Long Cơ cũng không tiện trách cứ hắn quá mức.
Cho nên Lữ Long Cơ đành tức giận nói: “Được rồi, chuyện này tạm thời bỏ qua, có điều lần sau nếu ngươi dám tự tung tự tác làm việc như vậy, ngươi có thể về quê dưỡng lão rồi!”
Trần công công vội vàng gật đầu nói: “Vâng, lão nô không dám nữa!”
Bên thái tử âm trầm u ất, bên nhị hoàng tử lại vô cùng đắc ý.
Những võ giả khu vực Tây Nam hầu hết đều gia nhập dưới trướng nhị hoàng tử.
Đương nhiên bọn họ không chọn gia nhập dưới trướng nhị hoàng tử cũng chẳng được. Những người như Trịnh Thiên Đồ đã lựa chọn làm phản đồ, nếu lúc này không thần phục nhị hoàng tử, ai tới giúp họ ngăn thái tử trả thù?
Còn những thế lực lựa chọn trung lập hoàn toàn hùa theo xu thế đám người, cũng chọn gia nhập dưới trướng nhị hoàng tử.
Cho nên sau khi trở lại Đại Lương Thành, nhị hoàng tử đích thân gọi Sở Hưu tới, thành khẩn nói: “Sở Hưu, ngươi thật sự không muốn thần phục bản vương à?
Ngươi cũng thấy thực lực bản vương rồi đó, vị đại ca kia của ta chẳng qua chỉ ra đời sớm hơn ta một chút mà thôi, xét theo thực lực năng lực, có điểm nào hắn sánh được ta?
Ngươi gia nhập dưới trướng bản vương, bản vương sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi.
Lý công công là thái giám tâm phúc của bản vương, tương lai nếu bản vương đăng lâm đại bảo, hắn sẽ là tổng quản đại nội.
Còn nếu Sở Hưu ngươi gia nhập dưới trướng bản vương, vậy bản vương dám hứa cho ngươi một vị trí đại tướng quân! Phong hầu bái tướng, mặc ngươi lựa chọn!”
Lần này Lữ Long Quang thật sự thấy được thực lực và năng lực của Sở Hưu.
Dưới trướng hắn thật ra cũng có không ít cao thủ cường giả, có người chuyên bày mưu tính kế cho hắn, lại có người chuyên động thủ giết người. Điểm duy nhất hắn thiếu là nhân tài như Sở Hưu, tâm cơ tính toán đều không kém, thực lực lại cường đại có thể gánh vác một phương.
Cho nên lần này Lữ Long Quang thật tâm mời chào Sở Hưu, thậm chí cả lời hứa hẹn phong hầu bái tướng cũng nói ra miệng.
Có điều Sở Hưu vẫn chỉ lắc đầu nói: “Xin điện hạ thứ lỗi, tại hạ không thể cô phụ ân tình của Quan đường chủ. Quan Trung Hình Đường không phụ ta, ta đương nhiên không thể phụ Quan Trung Hình Đường.”
Ngoài miệng Sở Hưu nói rất đường hoàng nhưng trong lòng lại cười lạnh. Cả đời này y chắc chắn không đầu quân cho vị hoàng tử Đông Tề trước mặt.
Chưa nói Sở Hưu vốn không phải loại người cam tâm tình nguyện đi chết vì kẻ khác, chủ yếu hắn biết hoàng đế Lữ Hạo Xương có thể sống bao lâu.
Vị hoàng đế bình thường nhất trong lịch sử Đông Tề này chỉ có một ưu thế duy nhất là sống lâu, sống tới mức thiếu chút nữa khiến cả hai đứa con trai này lăn quay ra chết.
Nếu Sở Hưu gia nhập dưới trướng Lữ Long Quang, không biết tới năm nào tháng nào y mới được phong hầu bái tướng. Trừ phi y có thể đi ám sát Lữ Hạo Xương, khiến hắn sớm chút quy thiên.
Lữ Long Quang cau mày nói: “Ta biết ngươi muốn báo đáp ân tình của Quan Trung Hình Đường, nhưng chim khôn nên chọn cây mà đậu, Quan Trung Hình Đường không phải nơi tốt đẹp gì.
Đừng nhìn giờ Quan Trung Hình Đường dường như rất vẻ vang, chẳng qua là Quan Trung Hình Đường gặp được thời kỳ hòa bình hiếm thấy giữa ba nước, mới mượn được con đường mậu dịch phồn thịnh giữa ba nước để phát triển.
Nhưng vạn nhất có ngày ba nước khai chiến, thậm chí không cần ba nước khai chiến, cho dù chỉ có hai nước giao chiến thôi, Quan Trung Hình Đường cũng không gánh nổi.”
Lữ Long Quang dẫu sao cũng là nhị hoàng tử Đông Tề, không tới mức mỗi ngày chỉ chăm chăm nghĩ cách đấu đá với thái tử, cũng có lý giải về đại thế trong thiên hạ.
Quan Trung Hình Đường đương nhiên cũng vậy, trên giang hồ đã sớm có người nhìn ra, thời thế tạo anh hùng, cũng là anh hùng tạo ra thời thế.
Quan Trung Hình Đường vừa liên tục xuất hiện nhân kiệt như Sở Cuồng Ca, Quan Tư Vũ, lại vừa vặn gặp được thời điểm ba nước ngưng chiến nên mới phát triển tới quy mô như hiện tại. Có điều nếu đường chủ đời sau của Quan Trung Hình Đường vô năng, không cách nào duy trì cân bằng như hiện tại hoặc
ba nước xảy ra chuyện bất ngờ gì, vậy chắc chắn vị trí của Quan Trung Hình Đường sẽ gặp nguy hiểm.
Sở Hưu vẫn lắc đầu nói: “Đa tạ điện hạ yêu mến, có điều tại hạ có lẽ phải khiến điện hạ thất vọng rồi.”
Nghe được Sở Hưu nói vậy, Lữ Long Quang cũng thất vọng thở dài một hơi, có điều hắn cũng không cưỡng cầu.
Dưa hái xanh không ngọt, hắn còn chưa ngu ngốc tới mức cưỡng ép bắt Sở Hưu phải gia nhập dưới trướng mình.
Lữ Long Quang vung tay lên nói: “Nếu ngươi không muốn gia nhập dưới trướng bản vương cũng được thôi, bản vương cũng chẳng cưỡng ép. Như vậy đi, nơi này bản vương còn một chuyện muốn nhờ ngươi giúp một chuyến, tới Đông Hải Quận một phen.”
Sở Hưu vốn định cự tuyệt lấy cớ nói mình phải về Quan Trung Hình Đường.
Có điều vừa nghe Lữ Long Quang nói Đông Hải Quận, y lại động tâm. Bởi vì trong cốt truyện gốc, nơi Lý Nguyên nhận được cơ duyên truyền thừa chính là tại Đông Hải Quận. Chuyện này ngược lại khiến Sở Hưu có đôi chút liên tưởng.
“Ồ, có chuyện gì vậy? Xin điện hạ cứ nói.”
Lữ Long Quang nói: “Là thế này, Đông Hải Thánh Tăng - Đàm Uyên đại sư hôm nay chuẩn bị tới Trung Nguyên giảng đạo. Trên thực tế Đàm Uyên đại sư tuổi tác đã cao cho nên muốn về đất Trung Nguyên này viên tịch quy khư.
Nhưng vì thanh danh của Đàm Uyên đại sư quá lớn, cho nên khi Đàm Uyên đại sư lên bờ, hoàng thất Đông Tề cùng đông đảo người trong giang hồ sẽ ra mặt nghênh tiếp.”
Nói đến đây, thần sắc Lữ Long Quang có phần buồn bực: “Phụ hoàng chắc chắn sẽ không ra mặt, cho nên uốn phái một người đủ phân lượng đi. Vị đại ca của ta có thân thận thái tử, đương nhiên là lựa chọn hàng đầu.
Chuyện kiếm thanh danh này đối với hắn không khó khăn gì, có điều mặc dù phụ hoàng không để ta đi nhưng lại không cấm ta phái người đi.
Bản vương không tiện dùng người dưới trướng, cho nên phiền ngươi giúp bản vương mang lễ vật tới tặng cho Đàm Uyên đại sư là được. Dù sao chỉ cần bản vương lộ danh tự ra trước mặt Đàm Uyên đại sư và đông đảo người giang hồ là được.”
Sở Hưu ở bên cạnh yên tĩnh lắng nghe nhưng trong mắt lại hiện lên sắc thái kỳ dị.
Bởi vì trong cốt truyện gốc, truyền thừa mà Lý Nguyên nhận được chính là của vị Đàm Uyên đại sư này.