• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full (Full)ĐOÀN SÁT THỦ TIẾN HÓA THẦN CẤP (2 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Giáo huấn Tam quản gia

Chương 6:

Giáo huấn Tam quản gia

Lúc này, Tam quản gia Tần Trì cũng chú ý tới Lâm Lăng.

Hắn ta cảm thấy kinh ngạc, không hiểu sao tên con rể mù này, thường ngày trầm mặc ít nói, ở Triệu gia cứ tùy tiện để người nào cũng có thể xem thường, hôm nay lại dám đến nhà ăn chính ăn cơm sao?

Nhưng lại đến rất đúng lúc, ông đây vì phải hầu hạ những thiếu gia này, đang nghẹn một hơi không có chỗ phát tiết đây!

Trong lòng Tần Trì nhe răng cười một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, dường như đã tìm được một nơi để phát tiết.

Cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của Tam quản gia Tần Trì, trong lòng Lâm Lăng hừ lạnh một tiếng, cũng không lập tức nổi giận, quan trọng là phải giải quyết cái bụng trước đã.

Hắn vươn hai tay ra, ra vẻ sờ soạng, bình tĩnh đi tới trước cửa sổ lấy thức ăn.

Tiểu Dăng trên vai liếc mắt nhìn sang, thức ăn ở nơi này, so với nhà ăn nhỏ của người làm, rõ ràng là phong phú hơn nhiều.

Lúc trước đầu bếp tận mắt nhìn thấy, đầu bếp mập mạp cùng với người học việc Tiểu Lý, hai người bọn họ ở trước mặt Lâm Lăng không phải gãy chân, cũng là gãy tay.

Cho nên giờ phút này nhìn thấy Lâm Lăng đi tới, không khỏi có chút sởn da gà, run rẩy nói: "Xin hỏi cần món gì?"

"Cái này, còn có cái kia nữa..."

Lâm Lăng thật sự cũng không khách sáo, ngón tay vẽ lung tung, một hơi gọi năm sáu món ăn, dùng khay đựng thức ăn bưng đi.

Nhất thời vẻ mặt đầu bếp có chút bối rối, Lâm Lăng nhìn như chỉ chọn bừa, nhưng tất cả món đó đều được nấu từ nguyên liệu cao cấp.

Cứ như vậy, Lâm Lăng nâng khay thức ăn lên, trực tiếp đi đến bàn đối diện với Tam quản gia Tần Trì ngồi xuống, sau đó bình tĩnh thưởng thức.

Trong lúc ăn cơm, Lâm Lăng cố ý gắp một miếng thịt ba chỉ, rồi vờ như đánh rơi xuống bàn.

Tiểu Dăng hiểu ý, lập tức bay lên đậu trên miếng thịt, nhanh chóng gặm nhấm.

Tuy nhiên, nhện thích ăn thịt sống, chỉ có thể chờ đợi đến đêm, để cho lang Chu tự mình đi săn mồi.

Với năng lực sau khi được cường hoá của nó bây giờ, săn một vài con ruồi muỗi, có thể nói là dễ dàng.

"Chậc chậc, người mù thật là đáng thương, nhìn không thấy thì thôi, thế nhưng ngay cả miếng thịt cũng gắp không vững."

Thấy thế, Tần Trì như bắt được cơ hội, đi tới mỉa mai châm chọc cười nhạo nói.

Theo hắn ta thấy, lần này Lâm Lăng vào nhà ăn ăn cơm, không thể nghi ngờ nữa, là đến để bị hành hạ.

Đối mặt với sự giễu cợt của Tần Trì, Lâm Lăng lại không thèm để ý tới.

Hắn tiếp tục ăn thức ăn, trực tiếp xem người đối diện như không khí.

"Cái tên mù chết tiệt này, dám không nhìn ta hả!"

Hai mắt Tần Trì híp lại, trên mặt lại hiện nét xanh xám.

Trong mắt hắn ta, Lâm Lăng chính là một tên vô dụng không bằng súc sinh, lại có gan không để ý tới hắn sao?

Loại tình huống này, quả thực làm cho Tần Trì hết sức tức giận, nhưng hắn ta đã sớm chuẩn bị sẵn một chai nước tiểu ngựa, đổ vào trong chén canh của Lâm Lăng.

Không ngờ rằng, tất cả đều bị Tiểu Dăng thu hết vào tầm mắt, dĩ nhiên Lâm Lăng cũng thấy được…

"Con rể lớn của Triệu gia thì sao, còn không phải mặc ta sắp đặt sao."

Trong lòng Tần Trì cười cợt, rất muốn nhìn thấy phản ứng của Lâm Lăng khi uống nước tiểu ngựa.

Những con cháu của Triệu gia trong đại sảnh cũng đều chú ý tới hành động của Tần Trì.

Nhưng mà bọn họ ai nấy đều tỏ vẻ thờ ơ, ngược lại mang theo tâm thế xem kịch, không nhịn được mà nhìn chăm chú, chờ mong xem Lâm Lăng uống nước canh trộn lẫn với nước tiểu ngựa.

Giờ phút này, Lâm Lăng đã ở dưới ánh mắt trêu chọc của mọi người, bưng chén canh lên, chậm rãi tiến đến bên miệng.

Nhưng mà ngay khi mọi người cho rằng hắn sẽ uống, đột nhiên thấy Lâm Lăng vung tay lên, trực tiếp hắt toàn bộ nước canh lên mặt Tần Trì.

Mặc dù nhiệt độ của nước canh không cao, nhưng cũng khoảng tám mươi độ.

Sau cú hất này, trong nháy mắt cả khuôn mặt của Tần Trì đều đỏ lên, liên tục kêu gào thảm thiết.

"Nước canh trộn với nước tiểu ngựa này có mùi vị như thế nào?"

Bỗng dưng Lâm Lăng đứng dậy, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.

"Ôi trời, cái mũi người mù này cũng rất thính nha, còn có thể ngửi ra mùi gì nữa."

Xem được một màn này, các con cháu của Triệu gia ở đây cũng hơi kinh ngạc, chợt bật cười.

"Muốn chết sao!"

Lập tức Tần Trì thẹn quá hóa giận, nắm chặt tay lại đánh về phía Lâm Lăng.

Khoảng cách gần như vậy, hơn nữa Lâm Lăng lại là người mù, hắn ta tự tin tuyệt đối có thể cho Lâm Lăng một quyền.

Tuy nhiên sau đó, một cảnh không thể tưởng tượng đã xảy ra.

Nắm đấm của Tần Trì vừa tung ra, khoảng cách đến mặt của Lâm Lăng chỉ còn khoảng hai tấc, lại đột ngột dừng lại một cách kì lạ.

Theo sau nắm tay dừng lại, còn có khuôn mặt khiếp sợ của Tần Trì.

Nếu nhìn kỹ, trước nắm đấm của hắn, đúng là có bóng dáng một con ruồi nhỏ.

Cái đầu nhỏ bé giống như cánh tay đang che chở, rõ ràng đỡ được nắm đấm lớn hơn thân thể nó gấp mấy chục lần.

Nhưng bởi vì góc nhìn có chút khuất, đại đa số người trong đại sảnh đều không nhận thấy được sự tồn tại của Tiểu Dăng, thậm chí ngay cả Tần Trì ra tay cũng không phát hiện.

Loại cảm giác này, thoạt nhìn giống như phía trước Lâm Lăng, như có chắn một khối thủy tinh trong suốt.

"Bốp!"

Sau đó, một âm thanh vang lên.

Chỉ thấy Lâm Lăng giơ tay phải lên, hung hăng tát qua.

Tiếp theo, lại là "Bốp!" ''Bốp!" Hai tiếng...

Tần Trì đau đớn kêu lên, trên mặt lập tức xuất hiện dấu tay đỏ hồng, nhanh chóng sưng lên.

Trong chốc lát, trong nhà ăn lớn như vậy, trải dài một mảnh yên lặng.

Im lặng, hoàn toàn im lặng!

Ngay cả Tần Trì bị đánh cũng ngây ngẩn cả người.

Tất cả mọi người đều ngây ra, khó có thể tin khi nhìn thấy cảnh này.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ được, kẻ mù vô dụng ngày xưa, hôm nay được chiến thần phụ thể sao?

Đột nhiên trở nên hung hãn như vậy, dám vừa tạt nước canh vừa đánh Tam quản gia Triệu phủ?!

Giờ phút này, vẻ mặt của Tần Trì đầy sự kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trong mắt dần dần dâng lên lửa giận.

Thực lực thật sự của hắn ta là chiến sĩ cấp 1 tiêu chuẩn.

Nhưng bởi vì xem thường Lâm Lăng, thêm nữa vừa rồi còn bị Tiểu Dăng ra tay ngăn cản, hầu như không có hề có chút phòng thủ nào.

"Thằng mù đáng chết, vậy mà ngươi lại dám đánh lén ta, chán sống rồi sao!"

Tần Trì rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, nhất thời hét lên trong cơn giận.

Vừa dứt lời, hắn ta đột ngột nhảy lên, chân phải quét qua, tung thẳng đến đầu của Lâm Lăng!

Nhưng mà một giây sau, Tiểu Dăng đã sớm chuẩn bị sức lực để ra tay, tốc độ nhanh như tia chớp, lập tức bay qua.

--!

Móng vuốt sắc nhọn xẹt qua cổ chân của Tần Trì, ngay lập tức gân chân bị rạch rách một đường, máu tươi phun ra...

"A…!"

Tần Trì chợt cảm thấy đau nhức toàn thân, sau đó ngã mạnh xuống đất, ôm chân phải đầy máu mà kêu hét thảm thiết.

Thấy vậy, các con cháu của Triệu gia xung quanh, nguyên một đám trố mắt đứng nhìn.

"Hình như là một con ruồi... Vừa rồi ta không nhìn nhầm rồi phải không?"

"Ta cũng nghĩ đó chỉ là một con ruồi bình thường, nhưng làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Làm sao một con ruồi lại có sức sát thương lớn như vậy!"

Trong lúc nhất thời, có vẻ như tiếng bàn tán không ngừng vang lên.

"Ngươi chỉ là một quản gia nhỏ thôi, cũng dám vô lễ với bổn cô gia, lần này xem như ta dạy ngươi cho một bài học."

Vẻ mặt Lâm Lăng lạnh lùng, sau đó xoay người đi về phía cửa lớn.

Bị quấy rầy đến như vậy, hắn đã không còn hứng thú tiếp tục ăn cơm.

Mắt thấy chủ nhân rời đi, Tiểu Dăng lập tức bay theo, đậu xuống vai trái của Lâm Lăng, vùi đầu xuống khẽ liếm máu trên bàn chân.

Cứ tiếp tục như vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc đang nhìn chăm chú, Lâm Lăng bình tĩnh rời khỏi nhà ăn...
Chương 7: Pháp thuật hệ nước.

Trở lại phòng, Lâm Lăng tùy tiện thu thập một bộ quần áo, sau đó đi thẳng đến nhà tắm. Vận may của hắn có vẻ không tồi, trong nhà tắm không có một bóng người, Lâm Lăng trực tiếp chọn phòng tắm lớn nhất.

Dưới nền đất của nhà tắm, có lẽ là có suối nước nóng. Bởi vậy nước ở nơi này không cần phải đun nóng, có thể lập tức sử dụng, rất thuận tiện. Lâm Lăng múc mấy thùng nước, sau đó thoải mái ngâm mình trong bồn tắm nước nóng.

Bởi vì Công Phu Tiểu Dăng sợ nước, Lâm Lăng liền để cho nó ở bên ngoài dạo chơi một mình. Lang Chu thì ở lại bên cạnh để bảo hộ.

Nhưng không ngờ rằng, thằng nhóc này lại bay loạn xung quanh, sau đó hình như ngửi được mùi thơm gì đó, thế mà lại chui vào nhà tắm ở sát vách bên cạnh.

Trong chốc lát, đủ loại hình ảnh ướt át nóng bỏng, từ võng mạc của Công Phu Tiểu Dăng, truyền đến trong đầu của Lâm Lăng.

“Đây là… Nhà tắm nữ!”

Lâm Lăng hít mạnh một hơi thật sâu, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Toàn bộ nhà tắm nữ, sương mù lượn lờ. Những thiếu nữ của Triệu gia duyên dáng yêu kiểu, cùng với các thiếu phụ xinh đẹp, tất cả đều bị nhìn thấy không sót cái gì.

Lâm Lăng chợt cảm thấy một cảm giác sảng khoái mờ ám. Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy hành vi nhìn trộm người khác tắm rửa có chút hèn hạ.

“Tiểu Dăng, ra ngoài đi.”

Tâm trí của Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, tại thời điểm hắn đang muốn mệnh lệnh cho Công Phu Tiểu Dăng rời khỏi, một bóng dáng thướt tha, xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Người đó, chính là thê tử của hắn, Triệu Ngọc Nhi!

“Chờ một chút.”

Lâm Lăng vội vàng kêu dừng, ngay lập tức cảm xúc dâng trào.

Ngay lúc này, hắn thấy Triệu Ngọc Nhi đi về phía một gian phòng tắm riêng. Đằng sau có hai người hầu nữ, đang cầm quần áo và đồ dùng tắm rửa của Triệu Ngọc Nhi.

“Thê tử của mình, nhìn trộm một chút cũng coi như là thiên kinh địa nghĩa (*đạo lý hiển nhiên).”

Lâm Lăng cười hì hì, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Kết hôn đã được nửa năm, ngay cả tay còn chưa chạm vào, vừa vặn có cơ hội này, trước tiên phải lấy chút lợi ích mới được.

“Tiểu Dăng, đi theo.”

Trong lòng vừa nghĩ tới, Lâm Lăng lập tức ra lệnh. Công Phu Tiểu Dăng ở trong không trung quay ngoặt một cái, sau đó khóa chặt vào bóng dáng của Triệu Ngọc Nhi, bay vút qua. Cuối cùng, Công Phu Tiểu Dăng dừng ở trên tường ở góc phòng tắm. Góc độ quan sát của mắt vừa tốt, cái gì nên xem đều có thể nhìn đến.

Triệu Ngọc Nhi dưới sự phục vụ của hai người hầu nữ, bắt đầu cởi quần áo, tháo thắt lưng.

“Đừng dừng lại!”

Động tác nhẹ nhàng kia khiến Lâm Lăng vừa thấy là nhiệt huyết sôi trào. Nhìn thấy quần áo trên người Triệu Ngọc Nhi không còn thừa lại bao nhiêu, hô hấp của Lâm Lăng đều trở nên gấp gáp.

Tưởng tượng đến nữ tử ngày thường đều mang vẻ đẹp lạnh lùng, quyến rũ này, đợi lát nữa sẽ bị hắn nhìn sạch sẽ, thì nội tiết tố giống đực trong cơ thể Lâm Lăng đang điên cuồng tăng lên.

“Được rồi, các ngươi ra ngoài chờ đi.”

Nhưng mà, vào thời khắc quan trọng này, Triệu Ngọc Nhi lại ra lệnh cho hai người hầu nữ lui ra ngoài. Nàng giơ hai tay lên, mười ngón tay mảnh mai nhảy múa, dần hiện ra một hình vẽ như bùa chú.

Dưới tác động của bùa chú, linh khí của trời đất ở xung quanh đều sinh ra chấn động. Ngay lập tức, luồng linh khí này nhanh chóng hóa thành một tầng hơi nước, bao phủ toàn bộ phòng tắm. Trong sương mù mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo cởi bỏ lớp quần áo cuối cùng, bắt đầu tắm rửa.

“Pháp thuật hệ nước.”

Lâm Lăng hơi giật mình, lần đầu tiên được nhìn thấy năng lực của pháp sư, thật là thần kỳ. Chỉ bằng một vài động tác đơn giản, liền có thể huy động linh khí của trời đất hình thành một loại kỹ năng pháp thuật.

“Lợi hại, nếu có cơ hội ta cũng phải học một chút.”

Lâm Lăng cảm thấy hứng thú. Mặc dù hiện tại hắn có năng lực của hệ thống, nhưng năng lực này chỉ tăng cường sức chiến đấu của động vật, tương đương với đào tạo một nhóm vệ sĩ cường đại mà thôi.

Chỉ khi tự bản thân mạnh mẽ hơn, mới là thực tế nhất.

Trong lòng vừa nghĩ xong, Lâm Lăng không khỏi có chút tiếc nuối. Đáng tiếc, chỉ còn kém một chút.

Ngay khi Lâm Lăng đang lắc đầu cảm thán, có vài bóng người bước vào nhà tắm. Cầm đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, dáng người tròn trịa. Phía sau hắn, đi theo ba người hầu của Triệu gia.

“Thật sự xui xẻo, tên phế vật mù này hóa ra cũng ở đây.”

Người đàn ông kia tiến vào nhà tắm, liền chú ý tới Lâm Lăng đang ngâm mình, hắn lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường và chán ghét. Giọng nói của hắn cũng bị Lâm Lăng nhận ra.

Mã Thiên Vân, nhị quản gia của Triệu phủ, chủ yếu phụ trách công việc mua sắm đồ ăn của gia tộc, có thể vớt được nhiều lợi ích béo bở. Loại người hầu cao cấp này, rõ ràng có đãi ngộ để được tận hưởng nhà tắm. Đối với những người hầu cấp thấp hơn, họ bình thường đều ở nhà vệ sinh múc một xô nước, giải quyết tùy tiện.

“Các ngươi nâng hắn đi, thuận tiện rửa sạch sẽ bồn tắm lớn đi.”

Nhìn thấy Lâm Lăng chiếm dụng phòng tắm lớn nhất trong nhà tắm, Mã Thiên Vân nhíu mày quát.

“Vâng, nhị quản gia.”

Ba gã người hầu gật đầu hiểu ý, sau đó sắc mặt âm u đi về phía Lâm Lăng. Tuy rằng địa vị của bọn họ ở Triệu phủ thấp kém, nhưng ở trong mắt của ba người, người mù Lâm Lăng là một phế vật ở rể, ngay cả một con chó cũng không bằng.

Tay Lâm Lăng cầm khăn tắm, vẫn thong dong không vội vàng chà lau thân thể. Lang Chu vẫn không nhúc nhích nằm úp sấp bên cạnh bồn tắm lớn.

Tuy nhiên, khi ba người hầu đến gần, nó đột nhiên phun ra ba sợi tơ nhện, giống như châm bạc, mạnh mẽ phun ra ngoài. Bởi vì quá bất ngờ, không kịp đề phòng, trên mặt của bọn họ đều bị bắn trúng.

“A a a!!”

Ngay lập tức, ba tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Có thể nhìn thấy trên mặt của ba gã người hầu ngay lập tức trở nên sưng đỏ. Giống như là bị trúng độc, miệng sùi bọt mép té ngã trên mặt đất, cả người run rẩy.

“Này…. Sao lại thế này?!”

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt béo phì của Mã Thiên Vân cứng đờ, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi.

“Chẳng lẽ là con nhện kia?”

Sau đó, ánh mắt của hắn nhanh chóng chú ý tới Lang Chu. Đó là một con nhện độc toàn thân màu xanh sẫm, làn da có vỏ ngoài cứng rắn như một loài giáp xác, chưa bao giờ gặp trước đây!

Con ngươi trong mắt Mã Thiên Vân đột nhiên co rụt lại. Nhận ra rằng đây là một con nhện có độc tính rất mạnh, hắn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, làm sao dám còn ở trong này tắm rửa. Ngay lập tức, hắn vội vàng xoay người lại chạy ra khỏi cổng nhà tắm, ngay cả giày cũng rớt một chiếc.

“Còn chưa chết, có vẻ như độc tính của tơ nhện cũng không gây tử vong.”

Lâm Lăng từ bồn tắm lớn đứng dậy, nhìn ba người bị trúng độc ngã xuống đất kia, vẫn còn hô hấp. Hiển nhiên, nọc độc của Lang Chu cắn trực tiếp mới có thể phát huy ra hết tác dụng của nó.

Sau khi mặc xong quần áo, Lâm Lăng gọi Công Phu Tiểu Dăng quay về, sau đó đi ra nhà tắm. Lang Chu thì ngoan ngoãn bò vào bên trong túi tiền.

“Con nhện độc kia đang ở bên trong!”

Vừa mới bước ra khỏi cổng lớn của nhà tắm, hắn thấy Mã Thiên Vũ dẫn theo một đám người hầu, bước nhanh tới. Trên tay bọn họ đều cầm vũ khí như gậy gộc linh tinh, đội hình cũng không nhỏ.

“Ngươi không bị cắn?!”

Mã Thiên Vân sửng sốt, nhìn chằm chằm Lâm Lăng, hình như có chút kinh ngạc đối với việc hắn có thể bình yên vô sự đi ra ngoài.

“Cái gì cắn? Chẳng lẽ vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?”

Lâm Lăng khẽ nhún vai, giả bộ bối rối dò hỏi.

“Một người mù vô dụng, hỏi cũng là vô ích.”

Nghe vậy, Mã Thiên Vân nhướng mày, bây giờ mới ý thức được Lâm Lăng không trọn vẹn, khinh thường mà hừ thầm một tiếng.

“Đi, chúng ta đi vào giết chết con nhện độc kia, đề phòng các thiếu gia không cẩn thận sẽ bị cắn.”

Ngay lập tức, Mã Thiên Vân vung tay lên, khí thế tràn đầy. Nhưng sau đó, hắn lại lùi bước, để cho bọn người hầu xông vào đầu tiên. Đối với cảnh tượng vừa rồi Lang Chu trong nháy mắt đã hạ gục ba người, Mã Thiên Vân vẫn còn sợ hãi.
Chương 8: Triệu Linh Nhi nghi ngờ.

“Tiểu Chu, lên.”

Nhìn thấy đám người hầu đều xông vào trong nhà tắm, khóe miệng của Lâm Lăng nổi lên một tia cười lạnh.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Lang Chu lập tức lặng lẽ chui ra từ túi tiền, trực tiếp phun một sợi tơ nhện vào Mã Thiên Vân. Mục tiêu bắn của nó, dường như là cố ý, vừa vặn bắn vào đũng quần của Mã Thiên Vân.

“Ah----!”

Trong chớp mắt, tiếng gào thét thê lương, thảm thiết như giết lợn đột nhiên vang vọng. Hai tay Mã Thiên Vân ôm nửa thân dưới của mình, sau đó miệng sùi bọt mép ngã xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy. Loại vết thương do độc này, cho dù tới lúc chữa khỏi được thì chức năng ở phương diện kia cũng chắc chắn hoàn toàn bị hư hỏng.

Nửa đời sau của hắn, chỉ có thể làm một tên thái giám.

Tiếng kêu thảm thiết của Mã Thiên Vân nhanh chóng làm cho đám người hầu vừa nãy đang xông vào nhà tắm đều lần lượt chạy ra ngoài. Khi nhìn thấy tình trạng trúng độc thê thảm của nhị quản gia, tất cả mọi người đều nhịn không được hít một hơi khí lạnh, tất cả đều sợ ngây người.

Lúc này, ở phía sau, các tiểu thư Triệu gia và những phu nhân đang ở trong nhà tắm nữ, cũng đều bởi vì tiếng động bên ngoài, từng người một đều nhặt quần áo mặc vào rồi chạy ra ngoài.

Trong số đó có cả Triệu Ngọc Nhi.

Thời điểm này, có lẽ là do vừa tắm rửa xong, trên người nàng có sương mù quanh quẩn, có loại cảm giác như hoa sen vừa mới nở, vẻ đẹp làm cho mọi người nghẹt thở.

“Mã quản gia làm sao vậy?”

Sắc mặt của Triệu Ngọc Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng, liếc nhìn Mã quản gia, sau đó nhìn về phía đám người hầu đang kinh hoàng.

“Thưa Đại tiểu thư, vừa rồi Mã quản gia nói trong nhà tắm có xuất hiện nhện độc và yêu cầu mọi người đi vào diệt trừ nó.”

Trong đó có một người hầu, sắc mặt kính sợ nói: “Nhưng mọi người vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mã quản gia vang lên từ bên ngoài, vừa chạy ra thì đã thấy tình huống như bây giờ.”

Nhện độc?

Nghe vậy, Triệu Ngọc Nhi nhíu mày liễu, hỏi: “Nhìn nó như thế nào?”

Người hầu kia lắc đầu: “Mọi người cũng không biết rõ ràng, vừa rồi chỉ có Mã quản gia còn có cái này mù…”

Người hầu nhìn về phía Lâm Lăng đang đứng bên cạnh, sau đó lại nhìn về phía Triệu Ngọc Nhi, hắn phản ứng cực nhanh, vội vàng sửa miệng nói: “Còn có đại cô gia đứng chờ ở bên ngoài.”

Đối với lời này, vẻ mặt của Triệu Ngọc Nhi vẫn trong trẻo và lạnh lùng như trước, dường như đối với Lâm Lăng - trượng phu trên danh nghĩa này, địa vị ở Triệu gia, cũng không có gì quan trọng.

“Ngươi có biết chủng loại của con nhện độc đó không?”

Triệu Ngọc Nhi nhìn Lâm Lăng, giọng điệu lạnh nhạt như vậy, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.

“Ngươi hỏi ta vấn đề này, không cảm thấy mỉa mai hay sao?”

Khóe miệng của Lâm Lăng khẽ nhếch, hỏi ngược lại. Hắn quay đầu lại đối mặt với Triệu Ngọc Nhi, cặp mắt có con ngươi xám trắng kia, không còn ánh rực rỡ nhìn chằm chằm vào đối phương. Lập tức không nhiều lời nữa, Lâm Lăng nâng bước chân lên, lướt qua bên cạnh Triệu Ngọc Nhi.

“Mỉa mai?”

Nhớ lại lời nói của Lâm Lăng, trong lòng Triệu Ngọc Nhi ngẩn ra. Bây giờ nàng mới ý thức được, Lâm Lăng là một người mù, làm sao hắn có thể nhìn thấy được.

Nhưng ngay tại thời điểm Lâm Lăng lướt qua, sắc mặt của nàng khẽ nhúc nhích, giống như đang nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng của Lâm Lăng.

Rất quen thuộc.

Nhìn bóng dáng này, Triệu Ngọc Nhi có cảm giác giống như đã từng quen biết. Đúng rồi, ở trong hắc điếm!

Triệu Ngọc Nhi chợt nhớ tới người đàn ông bí ẩn đội nón tre lúc trước. Ánh mắt của nàng chuyển động, nhìn về phía Lâm Lăng đang đi về phía trước, trong đầu hiện ra tư thế đi bộ của người thần bí đó.

Hai người, giống nhau như đúc.

“Chẳng lẽ là hắn?!”

Ánh mắt của Triệu Ngọc Nhi hơi cứng lại, không khỏi có chút nghi ngờ.

Bởi vì nàng nghe được tin tức từ phía hắc điếm, có một thích khách thần bí tên là Kinh Kha, khi tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ mất thời gian hơn mười phút là có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Hơn nữa toàn bộ quá trình ám sát, vô cùng kỳ lạ, trong sòng bạc có hơn một trăm người, thậm chí không người nào biết được hung thủ là ai. Năng lực như vậy, ngay cả thực lực pháp sư cấp 4 của nàng cũng khó có thể làm được.

Từ tầm mắt của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng nhận thấy được từ Triệu Ngọc Nhi từ phía sau đang dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm mình. Trong lòng Lâm Lăng run sợ, giả vờ bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Sau đó hắn vươn hai tay ra, bày ra động tác quen thuộc của người mù, sờ soạng mò mẫm về phía trước.

“Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Thấy vậy, Triệu Ngọc Nhi âm thầm lắc đầu, cảm giác khả năng người đó có thể là Lâm Lăng không lớn lắm. Dù sao trên thế giới này, đều đã có ví dụ về những người có khuôn mặt tương tự nhau. Hơn nữa, chỉ là một bóng dáng, không thể chứng minh được cái gì cả.

Điều quan trọng nhất chính là Lâm Lăng là một người mù, ngay cả đi đường đều thành vấn đề, làm sao có thể là vị thích khách thần bí cường đại kia. Trong lòng nghĩ lại một chút, Triệu Ngọc Nhi đối với Lâm Lăng, đã không còn nửa điểm nghi ngờ.

“Lập tức đi tìm con nhện độc, tiêu diệt mối nguy hiểm tiềm ẩn!”

Ngay lập tức, Triệu Ngọc Nhi chỉ đạo những người hầu Triệu gia xung quanh, nói.

“Vâng, Đại tiểu thư.”

Nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của nàng, lộ ra vài phần nghiêm nghị, làm cho phần lớn những người hầu đều trung thành gật đầu, nhanh chóng hành động.

“Nữ tử này, thực sự không đơn giản.”

Sau khi đi xa, Lâm Lăng âm thầm lau một chút mồ hôi. Chỉ trong thời gian nửa năm tiếp xúc, đối với chỉ số thông minh và sự cẩn thận của Triệu Ngọc Nhi, Lâm Lăng cực kì hiểu biết. Vừa rồi đối phương dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào mình, không thể nghi ngờ là đã đoán được cái gì đó. Nếu không dựa theo phong cách trước kia của nàng, làm sao có thể nhìn thẳng hắn.

“Thời điểm khi ta mù, ngươi lạnh nhạt, tương lai ta sẽ khiến ngươi trèo cao không nổi!”

Lâm Lăng cười lạnh trong lòng. Sau khi rời khỏi phạm vi tầm nhìn của mọi người, hai tay của hắn buông xuống thắt lưng, bước chân lại trở nên vững vàng và kiên định.

Trở lại trong phòng, Lâm Lăng ngồi bên cạnh bàn, bắt đầu suy nghĩ về con đường kiếm tiền. Trước mắt, dường như chỉ có thể làm một thích khách, mới là con đường kiếm tiền nhanh nhất.

Hôm nay lợi dụng Công Phu Tiểu Dăng để ám sát, kiếm được thùng vàng đầu tiên, không thể nghi ngờ rằng Lâm Lăng đã nếm được vị ngon ngọt. Đáng tiếc, với năng lực hiện tại của hắn, hoàn toàn không thể bắt được những động vật mạnh mẽ hơn. Ví dụ như ma thú của thế giới này, một loại động vật mạnh mẽ so với động vật bình thường còn muốn đáng sợ hơn.

Nghe nói ma thú cực kỳ hung hãn, mạnh mẽ, có thể hấp thụ linh khí của trời đất để tu luyện, toàn thân đều là bảo vật. Nhưng giá cả đắt đỏ, đặc biệt là bắt sống chúng, nếu không có hơn mười vạn lượng vàng là không thể mua được.

Tuy nhiên, dựa theo kế hoạch kế tiếp của Lâm Lăng, làm công việc thích khách này, ngược lại những động vật bình thường nhỏ bé càng thích hợp hơn. Ví dụ nếu ngươi thấy một con ruồi bay tới, hoặc một con muỗi, một con vật nhỏ yếu tới nỗi có thể bóp chết bằng một ngón tay, ngươi có đề phòng nó không? Chính là lợi dụng tâm tính khinh địch để mê hoặc đối thủ, mới có thể phát huy hiệu quả ám sát cực kì hoàn mỹ!

“Vo ve~!”

Nhàn rỗi không có gì làm, Công Phu Tiểu Dăng ở trong phòng bay tới bay lui. Sau khi tiến hóa lên bậc C, trí thông minh của nó đã sinh ra một ý thức độc lập, khi không có mệnh lệnh của Lâm Lăng, bộ dáng của nó sẽ là tự do và buông thả.

Trong tâm trí của Lâm Lăng, tất cả những cảnh tượng mà Công Phu Tiểu Dăng nhìn thấy đều hiện lên một cách tự nhiên.

“Hả? Đó là…”

Đột nhiên, Lâm Lăng tìm thấy trên giường ở phòng bên trong có đặt một cuốn sách tương tự như công pháp. Bởi vì sinh ra đã là người mù, Lâm Lăng từ nhỏ đến lớn hoàn toàn không tiếp xúc với bất kì công pháp võ học nào. Bây giờ nhìn thấy, không thể không gợi lên sự tò mò và hứng thú lớn lao của hắn.

Tuy nhiên, phòng trong là phòng ngủ riêng của Triệu Ngọc Nhi, hắn nhớ rõ trong đêm tân hôn, nàng đã mệnh lệnh rõ ràng cấm hắn không được bước chân vào trong phòng nửa bước.

Khi đó, mắt Lâm Lăng mù không nhìn thấy, tự nhiên sẽ không nổi lên hứng thú.

Nhưng bây giờ thì khác.
Chương 9: Bách khoa toàn thư về pháp thuật

“Tiểu Chu, khóa cửa lại.”

Lâm Lăng ra lệnh xong, sau đó hắn đi vào trong phòng. Sau khi Lang Chu nhận được mệnh lệnh, nó nhảy ngay ra khỏi túi.

Xuy!

Nhờ lực kéo từ hai sợi tơ nhện bắn ra, cánh cửa được đóng lại ngay tức khắc.

Ngay sau đó, Lang Chu nhanh chóng bò qua sợi tơ nhện và khóa cửa lại.

Tất cả động tác của nó đều vô cùng thuần thục và lưu loát.

Đối với năng lực thực hiện của Lang Chu, Lâm Lăng nở nụ cười vừa lòng.

Đi vào bên trong phòng, đột nhiên Lâm Lăng cảm thấy không khí của nơi này tràn ngập hương thơm tươi mát.

Mùi thơm này giống hệt như mùi thơm trên người Triệu Ngọc Nhi.

Cầm lấy cuốn sách trên giường, Công Phu Tiểu Dăng cũng bay ngay lên trên vai của Lâm Lăng và nhìn vào lòng bàn tay của hắn.

“Bách khoa toàn thư về pháp thuật”.

Đập ngay vào mắt là bốn chữ màu vàng. Còn ở góc dưới cùng bên phải có một dòng chữ nhỏ.

“Trích từ bản gốc của Học viện Thiên Diễn.”

Đối với dòng chữ này, Lâm Lăng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Tuy rằng bình thường hắn rất ít khi ra ngoài, nhưng hắn cũng nghe được một số tin đồn.

Nghe nói Học viện Thiên Diễn là học viện hoàng gia của vương triều Đại Viêm, nó tương đương với cấp đại học ở kiếp trước.

Chỉ những người nào có thiên phú dị bẩm, sau khi vượt qua được bài kiểm tra, người đó mới có đủ điều kiện nhập học.

Hiện tại Triệu Ngọc Nhi đã 19 tuổi, xét về mặt tuổi tác thì nàng ta đã đáp ứng đầy đủ các yêu cầu trúng tuyển của Học viện Thiên Diễn.

Về phần tài năng và trình độ của nàng ta về pháp thuật lại càng không cần phải bàn đến.

Vì thế cách đây vài ngày, nàng ta đã nhận được thông báo nhập học từ Học viện Thiên Diễn.

Cuốn sách võ công trong bản “Bách khoa toàn thư về pháp thuật” này là do một vị quan khảo thí đã tặng cho Triệu Ngọc Nhi vào lúc đó.

Tuy rằng nội dung bên trong đó chỉ là một chút kiến thức đơn giản nhưng nó lại có giá trị vô cùng xa xỉ khi được đưa ra thị trường.

Lâm Lăng lật xem cuốn sách với vẻ mặt tò mò như thể được mở ra một thế giới mới.

Sau khi đọc xong, cuối cùng Lâm Lăng cũng hiểu được cái gọi là pháp sư không phải là ma thuật giống như trước đây hắn từng nghĩ.

Mà nó là kiểu ghi nhớ phù văn và kỹ năng huy động linh khí của trời đất để tạo thành các pháp thuật.

Vừa rồi ở trong phòng tắm, hắn đã nhìn trộm Triệu Ngọc Nhi đang tắm rửa.

Cử chỉ của mười ngón tay trên hai bàn tay nàng ta như đang nhảy múa, những cử chỉ đó chính là đang sử dụng sức mạnh tinh thần của cơ thể và phác họa ra một phù văn hệ thủy.

Đến lúc này nàng ta mới huy động linh khí của trời đất, chỉ trong nháy mắt đã tạo ra một màn sương mù bao phủ cả phòng tắm.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong lòng Lâm Lăng chợt hiểu ra.

Phương pháp tu luyện của pháp sư chủ yếu dựa vào suy tưởng để tăng cường sự tập trung của sức mạnh tinh thần.

Sức mạnh tinh thần càng mạnh thì có thể huy động được linh khí của trời đất càng nhiều hơn.

Khi lật tới trang cuối cùng, Lâm Lăng phát hiện ra nội dung bên trong còn ghi cả cách tiến hành suy tưởng như thế nào và cả cách tu luyện sức mạnh tinh thần.

Nói một cách đơn giản đó là dừng tất cả hoạt động bên ngoài của ý thức để đạt tới trạng thái trống rỗng.

Cùng với sự tăng lên của sức mạnh tinh thần, tiến tới chính là sự kết nối với sự dao động năng lượng của linh khí đất trời để tạo nên một lực tương tác.

“Sức mạnh tinh thần càng mạnh thì lực tương tác với linh khí trời đất lại càng cao sao…Thì ra là thế.”

Lâm Lăng tự ngồi thì thầm một mình, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, rũ bỏ mọi suy nghĩ rồi cố gắng thử suy tưởng.

Dưới sự ban phước của thiên phú tu luyện chung cực, Lâm Lăng nhanh chóng tiến vào trạng thái suy tưởng.

Trong khi suy tưởng, hắn cảm nhận được rõ ràng có một luồng linh khí cực mạnh đang dao động xung quanh mình.

Luồng linh khí đó vừa mênh mông lại vừa mạnh mẽ như thể hắn đang hòa mình vào đại dương và có được nguồn năng lượng vô tận.

Linh khí trời đất trong căn phòng bỗng chốc trở nên xao động.

Nếu như có cao thủ nào ở đây vào lúc này thì bọn họ nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Bởi vì lực tương tác giữa sức mạnh tinh thần và linh khí trời đất của Lâm Lăng lại hòa hợp đến không ngờ.

Loại cảm giác đó như là sự hợp nhất hoàn hảo giữa người và kiếm.

Đây chính là hiệu quả của thiên phú tu luyện chung cực.

Đồng thời trong khi suy tưởng, dựa vào thị giác của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng nhìn chăm chú vào phù văn hệ hỏa của cuốn sách pháp thuật bậc một.

Hắn nhẹ nhàng duỗi tay ra, sức mạnh tinh thần vô hình chợt như được dẫn dắt bởi ngón tay mà đi ra.

Sau đó nguồn sức mạnh tinh thần này dường như có chút không quen với động tác ngón tay của Lâm Lăng, nó từ từ phác họa ra một phù văn vật tổ.

Ý niệm của Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, chỉ thấy phù văn bắt đầu có sự thay đổi.

Đột nhiên linh khí của trời đất xung quanh tụ lại, các đường nét trên phù văn dần dần hiện ra giống như luồng không khí lại như một ngọn lửa bình thường, nó phát ra ánh sáng yếu ớt.

Ngay sau đó, ánh lửa dần mạnh lên, bất chợt ngưng tụ lại thành một quả cầu lửa.

Có lẽ dòng chữ phù văn không được chỉnh tề cho nên quả cầu lửa cũng không được to bằng quả dưa hấu giống như lời nói trên sách mà chỉ to bằng ngón tay cái.

Nhưng cho dù vậy, Lâm Lăng vẫn rất vui mừng.

Vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lâm Lăng sử dụng pháp thuật hệ hỏa, bước đầu quan trọng như thế này cũng có thể coi là bước khởi đầu thành công.

Về phần sức mạnh của quả cầu lửa, thật ra nó có thể được cải thiện thông qua nghiên cứu và rèn luyện.

“Không ngờ ta cũng có thể trở thành một pháp sư.”

Lâm Lăng cố gắng kìm chế sự ngạc nhiên và mừng rỡ trong lòng mình!

Phải biết rằng ở phần mở đầu của cuốn “Bách khoa toàn thư về pháp thuật” nói qua rằng nếu như muốn học được phù văn pháp thuật thì sức mạnh tinh thần chỉ đứng thứ hai còn điểm quan trọng nhất chính là khả năng nhận thức khi tìm hiểu về dòng chữ phù văn và vận dụng được sức mạnh tinh thần.

Người có nhận thức tốt thì cũng phải mất thời gian từ một đến hai tháng.

Còn người nào có nhận thức kém thì cho dù có chăm chỉ rèn luyện tới nửa năm e rằng cũng chẳng có kết quả gì.

Đây cũng là lý do vì sao, so với chiến sĩ thì những người có thể tu luyện pháp thuật vô cùng thưa thớt, ngưỡng cửa cũng rất cao.

Ở cái thành Thiên Vũ nhỏ bé này, số lượng pháp sư lại càng hiếm hoi hơn.

Vì thế chỉ cần là người nào có thân phận pháp sư, cho dù người đó có đi tới bất cứ thành trì nào thì cũng sẽ nhận được sự kính trọng của người khác như là khách quý của các buổi yến tiệc.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài căn phòng.

Bởi vì cửa phòng bị khóa cho nên người bên ngoài hoàn toàn không thể vào được.

“Lâm Lăng, ngươi có ở trong phòng không?”

Ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng ở bên ngoài phòng truyền tới. Không cần nghi ngờ gì nữa, đó chính là giọng nói của Triệu Ngọc Nhi.

Trong lòng Lâm Lăng hơi run sợ, hắn lập tức đặt cuốn “Bách khoa toàn thư về pháp thuật” về chỗ cũ.

Vù!

Chỉ trong tích tắc, Lâm Lăng dùng đầu ngón tay búng một phát khiến cho quả cầu lửa biến mất ngay lập tức rồi đi ra mở cửa.

Hắt xì!

Khi cửa phòng được mở ra, đập vào mắt hắn chính là dung nhan tinh xảo của Triệu Ngọc Nhi, trên gương mặt có vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Vì sao ngươi phải khóa cửa phòng?”

Triệu Ngọc Nhi nhíu mày, nàng ta nhìn chằm chằm Lâm Lăng và chất vấn.

Lâm Lăng chần chừ để lộ ra nét khẩn trương, hắn nói: “Không phải trong phủ xuất hiện nhện độc sao, ta sợ nó lẻn vào trong phòng nên đã khóa phòng lại.”

Không thể không nói kỹ năng diễn xuất của Lâm Lăng cùng với lý do thoái thác lúc này lại vừa thỏa đáng.

Nghe được lời này, thật ra Triệu Ngọc Nhi không hề nghi ngờ chút nào.

Ánh mắt của nàng ta khi nhìn Lâm Lăng lại lộ ra vẻ coi rẻ và khinh thường.

“Nếu như biết sớm thì ta không nên đưa hắn ta về ở rể.”

Triệu Ngọc Nhi lắc đầu thở dài, trong lòng nàng ta dường như bắt đầu thấy hối hận.

Tuy Lâm gia có không ít con cháu ưu tú nổi bật nhưng đều không phải là mẫu người mà nàng ta thích.

Mục đích chính của nàng ta khi lựa chọn tên vô dụng nhất của Lâm gia không chỉ là vì nàng ta có thể khống chế trong tay mà còn là vì nàng ta muốn tiếp tục giữ sự trong trắng của mình.

Đợi cho đến khi nàng ta chính thức trở thành học viên của Học viên Thiên Diễn, nàng ta có thể lợi dụng thế lực lớn mạnh của học viện để hòa ly với Lâm Lăng.

Đến lúc đó, cho dù thế lực Lâm gia có mạnh tới đâu cũng không dám làm chuyện quá khích với Triệu phủ!
Chương 10: Phù văn Hỏa hệ

“Còn hai tháng là có thể giải thoát rồi.”

Nghĩ đến ngày học Thiên Diễn khai giảng, trên mặt Triệu Ngọc Nhi hiện ra vài phần chờ đợi và vui sướng.

Hiển nhiên nàng ta đã xem hắn như một chướng ngại vật trên con đường tu luyện của mình, không chờ nổi mà muốn đá văng hắn đi.

Nắm bắt được sự thay đổi trong ánh mắt của Triệu Ngọc Nhi, hắn cười lạnh trong lòng.

Sao hắn lại không biết chuyện này kia chứ.

Hiện giờ trên người Lâm Lăng có hệ thống nên trở nên cực kỳ tự tin, những kẻ hiện tại đang khinh thường mình, ngày sau chắc chắn phải lau mắt mà nhìn.

Triệu Ngọc Nhi chỉ giao lưu với Lâm Lăng ở mức đó, không muốn nói thêm nửa câu, lập tức đi thẳng vào phòng ngủ.

“Ngươi có tiến vào động chạm vào đồ của ta hay không?” Chỉ chốc lát, giọng nói của Triệu Ngọc Nhi truyền ra.

Nghe vậy, Lâm Lăng khẽ nhướng mày.

Lúc này hắn mới nhớ tới, vừa rồi tuy đã đặt quyển sách lại vị trí ban đầu, nhưng hình như đã để ngược chiều mất rồi.

Không ngờ Triệu Ngọc Nhi quan sát tỉ mỉ như thế.

Chỉ chút chi tiết nhỏ này mà nàng ta cũng phát hiện được!

Tâm tư của hắn nhanh chóng xoay chuyển. Lúc này Triệu Ngọc Nhi đã đi ra, trong tay đang cầm quyển “Bách khoa toàn thư về pháp thuật” kia, ánh mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.

“Vừa rồi không phải trong phủ xuất hiện nhện độc sao?”

Lâm Lăng ra vẻ quan tâm mà đáp lại: “Ta lo nó trốn trên giường của nàng, cho nên mới cố ý kiểm tra một chút.”

Nghe những lời này, Triệu Ngọc Nhi lại nhíu mày.

Hiển nhiên nàng ta cũng không cảm kích hành động của Lâm Lăng.

“Về sau không có sự cho phép của ta thì ngươi không được đặt chân nửa bước vào phòng ngủ.” Triệu Ngọc Nhi lạnh nhạt nói, trong mắt lộ ra một chút hờ hững.

“Không thành vấn đề.”

Lâm Lăng khẽ nhún vai, bộ dạng như chẳng sao cả.

“Nhớ kỹ, ngươi và ta thành thân chỉ là một tuồng kịch.”

Lời nói của Triệu Ngọc Nhi lạnh lẽo như băng sương: “Hai tháng sau, ta sẽ viết một hưu thư, giải trừ danh nghĩa phu thê, để bồi thường ta trả lại gấp đôi tất cả sính lễ của ngươi.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Lăng lập tức dâng lên một cơn lửa giận.

Đừng nói là gấp đôi, cho dù gấp mười lần, gấp trăm lần, cũng không thể bồi thường lại tôn nghiêm của hắn!

“Tùy ngươi thôi.” Lâm Lăng cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, lạnh nhạt nói.

Hắn lập tức xoay người, trầm mặc đi về hướng ngăn tủ trong góc, lấy ra chăn mền rồi trải lên mặt đất.

Tuy Lâm Lăng đã quen với cuộc sống ở rể nửa năm tại Triệu phủ, nhưng không có nghĩa là hắn không mang lòng phản nghịch.

Nhưng chỉ vì sức hắn quá nhỏ nhoi, cho dù phản kháng cũng không làm nên chuyện gì.

Hiện giờ hắn vừa kích hoạt hệ thống, vừa lợi dụng khoảng thời gian này, tiếp tục ở lại Triệu gia để giấu tài.

Hai tháng sau, ai bỏ ai còn chưa biết chắc đâu.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh đến dị thường của Lâm Lăng, trong lòng Triệu Ngọc Nhi hơi giật mình, không khỏi có chút kinh ngạc.

Nàng ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với cảm xúc phẫn nộ của Lâm Lăng khi mình nói ra lời này.

Không ngờ phản ứng hiện giờ của Lâm Lăng lại bình tĩnh như thế.

“Phụ thân nói rất đúng, người yếu đuối quả thật chẳng có chút bản lĩnh nào cả.” Triệu Ngọc Nhi khẽ than thở một tiếng.

Đối với người chồng như Lâm Lăng trong lòng nàng ta hoàn toàn không có chút giá trị nào.

Tiếng nói của Triệu Ngọc Nhi không lớn, nhưng thính lực của Lâm Lăng lại cực nhạy, hắn nghe được rõ ràng tất cả.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận sắp bùng nổ do sự cao ngạo và khinh miệt của Triệu Ngọc Nhi.

Nếu không phải hiện giờ Triệu Ngọc Nhi vẫn là thê tử trên danh nghĩa của mình thì chỉ sợ hắn đã sớm bảo Lang Chu lén cắn nàng ta một cái.

“Vẫn còn thời gian hai tháng, ta phải mau chóng kiếm được càng nhiều tiền để cường hóa sủng vật.”

Lâm Lăng nằm trong ổ chăn trên sàn nhà, trong lòng đã có quyết định.

Đến lúc đó cho dù rời khỏi Triệu phủ, hắn cũng không thể bất lực như vậy trước mặt mọi người nữa.

Còn về chuyện ly hôn, hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn cả. Chân trời đâu đâu không có cỏ thơm, nữ tử sau sẽ càng tốt hơn nàng ta.

Sau đó, ánh nến bị thổi tắt, trong phòng rơi vào một mảnh tối tăm.

Mà trong phòng, Triệu Ngọc Nhi cởi quần áo trên người ra, thay một bộ áo ngủ bằng lụa mỏng màu đỏ nhạt, thân hình duyên dáng nửa che nửa lộ, khiến lòng người nhộn nhạo cả lên.

Không ngờ có một con ruồi đang đậu trên góc tường, đôi mắt dán chặt nhìn chằm chằm vào nàng ta.

Nó nhìn không sót điểm nào trên thân thể đường cong hoàn mỹ của Triệu Ngọc Nhi.

“Chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên to thì to, tuyệt.”

Lâm Lăng gối đầu lên đôi tay, trong đầu hiện ra tất cả những gì Công Phu Tiểu Dăng nhìn thấy, vô cùng thích thú.

Sau khi thay áo ngủ, Triệu Ngọc Nhi lại không ngủ, ngược lại còn khoanh chân ngồi trên giường.

Đôi mắt xinh đẹp khép hờ, hình như đã tiến vào trạng thái minh tưởng.

“Pháp sư cấp 4 mà còn nỗ lực như vậy, ta vừa bắt đầu, cũng không thể bị bỏ lại quá xa.”

Thấy thế, hạt giống chăm chỉ trong lòng Lâm Lăng được khơi dậy. Ngay lập tức, hắn bỗng ngồi dậy, buông bỏ tất cả mọi chuyện để tĩnh tâm minh tưởng.

Tuy hiện tại hắn cũng không tinh thông phù văn pháp thuật, nhưng cường độ sức mạnh tinh thần đã đạt tới tiêu chuẩn của pháp sư cấp 1.

Cho nên có thể nói, Lâm Lăng rất thuận buồm xuôi gió trong lần minh tưởng này.

Chỉ qua mấy phút ngắn ngủn mà linh khí thiên địa chung quanh đã hoàn toàn hòa hợp với sức mạnh tinh thần của Lâm Lăng, sau đó hắn ngộ ra được sự rung động giữa các loại linh khí nguyên tố.

Trong lúc minh tưởng Sức mạnh tinh thần trong thân thể hắn cũng bắt đầu trở nên phong phú hơn.

Sau khoảng một canh giờ, khi sức mạnh tinh thần trong cơ thể đạt tới trạng thái tràn đầy, Lâm Lăng dựa theo ký ức mà đưa tay ra phía trước mặt.

Trong lúc ngón tay chuyển động, lôi kéo ra từng luồng sức mạnh tinh thần, rất nhanh đã phác họa nên một bức họa đằng phù văn hỏa hệ sơ cấp.

“Khải.”

Tâm thần Lâm Lăng khẽ rung động, phù văn đồ đằng lập tức lưu chuyển ánh sáng, linh khí thiên địa trong phòng nhanh chóng hội tụ đến.

Vèo ——!

Chỉ thoáng chốc, một quả cầu lửa đột nhiên hiện ra, chiếu sáng toàn bộ hoàn cảnh trong phòng.

Có thể nhìn ra được, kích thước của quả cầu lửa đã biến to hơn nhiều lần. Ban đầu kích thước của nó vốn chỉ bằng đầu ngón cái, nay đã hình thể đã phóng to lên cỡ nắm tay, tỏa ra một khí tức năng lượng nóng rực.

Nhìn có vẻ đã mang theo lực sát thương. Đồng thời, cũng có nghĩa là Lâm Lăng chính thức bước vào ngưỡng cửa pháp sư.

“Triệu Ngọc Nhi là thủy, hiện tại ta tu luyện hỏa, về sau hai bên vừa vặn có thể nước lửa giao hòa.”

Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười tà mị, mơ mộng những chuyện bậy bạ.

Có lẽ sự lạnh lẽo cao ngạo của Triệu Ngọc Nhi khiến tiềm thức của hắn dần sinh ra ham muốn chinh phục.



“Hả?”

Đúng lúc này, Triệu Ngọc Nhi ngồi xếp bằng trên giường ở phòng trong bỗng mở mắt ra.

Vừa rồi khi Lâm Lăng thi triển pháp thuật hỏa hệ, dao động năng lượng sinh ra đã làm kinh động đến nàng.

“Linh khí hỏa hệ thật tinh thuần, là ai đang vận dụng pháp thuật?”

Triệu Ngọc Nhi biến sắc, lập tức đứng dậy rồi đi ra gian ngoài.

Mà lúc này, Công Phu Tiểu Dăng vẫn luôn âm thầm giám sát ở góc tường nhanh chóng truyền tin này cho Lâm Lăng.

Kẽo kẹt ~!

Ngay vào khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Lâm Lăng đã dập tắt quả cầu lửa, nhắm mắt giả bộ đang ngủ.

Triệu Ngọc Nhi đứng ở cửa phòng, đưa ánh mắt nghi ngờ tìm kiếm khắp nơi, phát hiện linh khí hỏa hệ vừa rồi đã không còn sót lại chút nào nữa.

“Vừa rồi là như thế nào?”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Triệu Ngọc Nhi hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó chợt dừng lại trên người Lâm Lăng đang nằm dưới sàn.

Nơi này trừ hắn ra thì không còn ai khác.

Hay là dao động linh khí vừa rồi là do tên này gây ra?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Chương 1741-1742

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom