-
Chương 1
Khi tiên đồng bên cạnh sư tôn tìm thấy ta, ta đang tê dại quỳ trong biển máu.
Nhìn quanh, khắp nơi đều là xương cốt cháy đen, ta không phân biệt được đâu là của phu quân ta, đâu là của tiểu nha đầu đã theo ta ba trăm năm, hoặc có lẽ đều là của họ.
Tiên đồng vẻ mặt lo lắng, nhảy xuống từ mây ngũ sắc đến trước mặt ta:
“Tiểu điện hạ, ngài hãy theo chúng ta về, đừng để Ly Uyên Tiên Quân phải chờ lâu nữa!”
Ly Uyên, sau ba trăm năm, ta lại nghe thấy cái tên này, đồng tử khẽ chấn động.
Ly Uyên Tiên Quân?
“Đúng vậy, Ly Uyên Tiên Quân.” Tiên đồng thấy ta như vậy, mắt sáng lên, liền thừa dịp nói thêm, “Sư tôn của ngài, người đến đón ngài về nhà.”
Từ “sư tôn” này, thật xa lạ.
Từ cửu trùng thiên phồn hoa náo nhiệt, đến Bắc Mạc cằn cỗi hoang vu này, ta đã đợi ba trăm năm, không lúc nào không mong chờ ngày hắn sẽ đến đón ta trở về.
Nhưng không có ngày đó.
Mỗi ngày tỉnh dậy, chào đón ta luôn là ông mặt trời tròn giữa cát vàng cuồn cuộn, và vòng tay rộng lớn ấm áp như ánh dương của Cố Tây Từ.
Cố Tây Từ, à Cố Tây Từ, chàng là chấp niệm duy nhất của ta ở Bắc Mạc ba trăm năm nay.
Mà giờ đây, ta không tìm thấy chàng nữa.
Họ đều nói phu quân ta cấu kết với ma tộc, làm loạn nhân gian, nhưng chỉ ta biết, đó chỉ là cái cớ của thiên giới.
Cố Tây Từ, chàng là người ôn nhu nhất.
“Ta không đi.” Ta lắc đầu, mơ hồ nhìn quanh, hy vọng tìm được chút dấu vết của Cố Tây Từ.
Cuối cùng, ta nhìn thấy một vệt đỏ tươi rực rỡ ở góc tàn tích, trong lòng bừng lên niềm vui sướng, gần như lăn đến đó để nhặt lấy chiếc bùa đồng tâm.
Một đôi giày trắng thêu hoa văn bạc đạp lên nó, chủ nhân của đôi giày ấy áo trắng nhuốm máu, tay cầm trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo nhìn ta.
Trái tim ta chợt rơi xuống đáy vực.
...
Ngày xưa, ta đã tưởng tượng nhiều lần cảnh ta và hắn tái ngộ.
Có lẽ là ở cuối chân trời ráng chiều của Bắc Mạc, hoặc có lẽ là dưới ánh trăng sáng.
Nhưng chưa từng nghĩ sẽ là trên mảnh đất cháy đen này, nơi hắn tiêu diệt toàn bộ gia tộc của phu quân ta.
“Đưa cô ta đi.”
Giọng hắn vẫn nhạt nhẽo như xưa, không cho ta cơ hội từ chối, một lệnh truyền ra, tiên đồng lập tức tiến tới muốn đưa ta đi.
Khi tiên đồng chạm vào ta, ta nhanh chóng đoạt lấy trường kiếm từ tay hắn, đặt ngang cổ mình.
“Ta không đi.”
Tiên đồng khựng lại, hắn cũng nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện chút tức giận.
Ta vô thần nhìn hắn, mấy ngàn năm ái mộ và rung động hóa thành tro tàn, chỉ còn lại sự thản nhiên.
Ta nói: “Con muốn ở lại đây.”
“Cho dù là ch/3t.”
Ta muốn tìm Cố Tây Từ, cho dù là ch/3t.
Ly Uyên dẫn theo thiên binh công phá Bắc Mạc, ta được chàng đưa đi lánh nạn ở Linh Khư. Lúc chia tay, chàng nói sẽ đến tìm ta.
Dù thường ngày chàng thường cợt nhả, nhưng chưa bao giờ lừa ta.
Ta không tin phu quân ta đã ch/3t, ta phải tìm chàng.
Người trước mắt trầm ngâm nhìn ta một lát, đột nhiên giơ tay, ta theo bản năng lùi lại.
Cổ tay ta bị một quả cầu linh lực làm tê liệt, hắn đoạt lấy kiếm trong tay ta, lạnh lùng nói: “Tùy ngươi.”
Rồi cùng tiên đồng cưỡi mây ngũ sắc rời đi.
Bốn phía vẫn là cảnh hoang vu, ta như bị rút hết sức lực, ngồi bệt xuống đất, run rẩy nhặt chiếc bùa đồng tâm đã bị giẫm vào đất cháy.
Trên bùa có đính một chiếc răng sói, là chiếc răng mà năm xưa Cố Tây Từ vì bảo vệ ta, bị giao long đánh rơi.
Khi đó ta đau lòng khóc không ngừng, còn hắn lại nhe răng cười, để lộ hàng răng sắc nhọn bị mẻ một mảnh:
“Đừng khóc nữa, hay là, nàng dùng cái này đan cho ta một chiếc bùa đồng tâm, vậy thì chiếc răng vẫn là của ta.”
Một người rạng rỡ như thế, sao có thể ch/3t ở nơi này, hắn đã nói hắn là chiến sĩ dũng mãnh nhất ở Lang tộc.
Ta cẩn thận đặt chiếc bùa đồng tâm lên ngực, trước mắt lóe lên kim quang, một bóng dáng yểu điệu trong trang phục màu vàng nhạt xuất hiện.
Khác với ta lúc này, dáng vẻ đầy sự ch/3t chóc, nàng ta thì vẫn tươi tắn như xưa.
“Sư tỷ, tỷ không chịu cùng chúng ta trở về, là vì còn giận muội sao?”
“Hà tất phải thế, sư tỷ, khi xưa sư tôn cũng vì xót thương muội yếu ớt nên mới để tỷ thay muội gả đến đây, giờ người đã đến đón tỷ về, tỷ đừng cố chấp nữa.”
Lời nói hàm ý trách móc ta vô lý, khoe khoang sự quan tâm của Ly Uyên đối với nàng ta.
Nhưng ta không còn là người đầy ắp tâm tình dành cho Ly Uyên nữa, cũng sẽ không dễ dàng bị những lời nói ba hoa của nàng ta làm cho giận dữ.
Ta không để ý đến nàng ta, chân trần dẫm trên đất cháy, loạng choạng bước tiếp.
Chiếc bùa đồng tâm ở đây, vậy thì Cố Tây Từ hẳn cũng ở gần đây.
Có lẽ sự phớt lờ của ta làm nàng mất mặt, Tinh Vân đột nhiên lao đến trước mặt ta, nhìn ta từ trên xuống dưới, cười nhạo:
“Cũng đúng, Cố Tây Từ cấu kết với ma giới, nếu ta là tỷ, ta cũng không dám quay về cửu trùng thiên...”
“Chát!”
Ta giơ tay tát mạnh một cái, ánh mắt sắc bén: “Ngươi cũng xứng để nhắc đến tên chàng sao.”
Tinh Vân bị ta đánh đến ngẩn người, ta không nhìn nàng, dứt khoát bỏ đi.
Nhìn quanh, khắp nơi đều là xương cốt cháy đen, ta không phân biệt được đâu là của phu quân ta, đâu là của tiểu nha đầu đã theo ta ba trăm năm, hoặc có lẽ đều là của họ.
Tiên đồng vẻ mặt lo lắng, nhảy xuống từ mây ngũ sắc đến trước mặt ta:
“Tiểu điện hạ, ngài hãy theo chúng ta về, đừng để Ly Uyên Tiên Quân phải chờ lâu nữa!”
Ly Uyên, sau ba trăm năm, ta lại nghe thấy cái tên này, đồng tử khẽ chấn động.
Ly Uyên Tiên Quân?
“Đúng vậy, Ly Uyên Tiên Quân.” Tiên đồng thấy ta như vậy, mắt sáng lên, liền thừa dịp nói thêm, “Sư tôn của ngài, người đến đón ngài về nhà.”
Từ “sư tôn” này, thật xa lạ.
Từ cửu trùng thiên phồn hoa náo nhiệt, đến Bắc Mạc cằn cỗi hoang vu này, ta đã đợi ba trăm năm, không lúc nào không mong chờ ngày hắn sẽ đến đón ta trở về.
Nhưng không có ngày đó.
Mỗi ngày tỉnh dậy, chào đón ta luôn là ông mặt trời tròn giữa cát vàng cuồn cuộn, và vòng tay rộng lớn ấm áp như ánh dương của Cố Tây Từ.
Cố Tây Từ, à Cố Tây Từ, chàng là chấp niệm duy nhất của ta ở Bắc Mạc ba trăm năm nay.
Mà giờ đây, ta không tìm thấy chàng nữa.
Họ đều nói phu quân ta cấu kết với ma tộc, làm loạn nhân gian, nhưng chỉ ta biết, đó chỉ là cái cớ của thiên giới.
Cố Tây Từ, chàng là người ôn nhu nhất.
“Ta không đi.” Ta lắc đầu, mơ hồ nhìn quanh, hy vọng tìm được chút dấu vết của Cố Tây Từ.
Cuối cùng, ta nhìn thấy một vệt đỏ tươi rực rỡ ở góc tàn tích, trong lòng bừng lên niềm vui sướng, gần như lăn đến đó để nhặt lấy chiếc bùa đồng tâm.
Một đôi giày trắng thêu hoa văn bạc đạp lên nó, chủ nhân của đôi giày ấy áo trắng nhuốm máu, tay cầm trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo nhìn ta.
Trái tim ta chợt rơi xuống đáy vực.
...
Ngày xưa, ta đã tưởng tượng nhiều lần cảnh ta và hắn tái ngộ.
Có lẽ là ở cuối chân trời ráng chiều của Bắc Mạc, hoặc có lẽ là dưới ánh trăng sáng.
Nhưng chưa từng nghĩ sẽ là trên mảnh đất cháy đen này, nơi hắn tiêu diệt toàn bộ gia tộc của phu quân ta.
“Đưa cô ta đi.”
Giọng hắn vẫn nhạt nhẽo như xưa, không cho ta cơ hội từ chối, một lệnh truyền ra, tiên đồng lập tức tiến tới muốn đưa ta đi.
Khi tiên đồng chạm vào ta, ta nhanh chóng đoạt lấy trường kiếm từ tay hắn, đặt ngang cổ mình.
“Ta không đi.”
Tiên đồng khựng lại, hắn cũng nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện chút tức giận.
Ta vô thần nhìn hắn, mấy ngàn năm ái mộ và rung động hóa thành tro tàn, chỉ còn lại sự thản nhiên.
Ta nói: “Con muốn ở lại đây.”
“Cho dù là ch/3t.”
Ta muốn tìm Cố Tây Từ, cho dù là ch/3t.
Ly Uyên dẫn theo thiên binh công phá Bắc Mạc, ta được chàng đưa đi lánh nạn ở Linh Khư. Lúc chia tay, chàng nói sẽ đến tìm ta.
Dù thường ngày chàng thường cợt nhả, nhưng chưa bao giờ lừa ta.
Ta không tin phu quân ta đã ch/3t, ta phải tìm chàng.
Người trước mắt trầm ngâm nhìn ta một lát, đột nhiên giơ tay, ta theo bản năng lùi lại.
Cổ tay ta bị một quả cầu linh lực làm tê liệt, hắn đoạt lấy kiếm trong tay ta, lạnh lùng nói: “Tùy ngươi.”
Rồi cùng tiên đồng cưỡi mây ngũ sắc rời đi.
Bốn phía vẫn là cảnh hoang vu, ta như bị rút hết sức lực, ngồi bệt xuống đất, run rẩy nhặt chiếc bùa đồng tâm đã bị giẫm vào đất cháy.
Trên bùa có đính một chiếc răng sói, là chiếc răng mà năm xưa Cố Tây Từ vì bảo vệ ta, bị giao long đánh rơi.
Khi đó ta đau lòng khóc không ngừng, còn hắn lại nhe răng cười, để lộ hàng răng sắc nhọn bị mẻ một mảnh:
“Đừng khóc nữa, hay là, nàng dùng cái này đan cho ta một chiếc bùa đồng tâm, vậy thì chiếc răng vẫn là của ta.”
Một người rạng rỡ như thế, sao có thể ch/3t ở nơi này, hắn đã nói hắn là chiến sĩ dũng mãnh nhất ở Lang tộc.
Ta cẩn thận đặt chiếc bùa đồng tâm lên ngực, trước mắt lóe lên kim quang, một bóng dáng yểu điệu trong trang phục màu vàng nhạt xuất hiện.
Khác với ta lúc này, dáng vẻ đầy sự ch/3t chóc, nàng ta thì vẫn tươi tắn như xưa.
“Sư tỷ, tỷ không chịu cùng chúng ta trở về, là vì còn giận muội sao?”
“Hà tất phải thế, sư tỷ, khi xưa sư tôn cũng vì xót thương muội yếu ớt nên mới để tỷ thay muội gả đến đây, giờ người đã đến đón tỷ về, tỷ đừng cố chấp nữa.”
Lời nói hàm ý trách móc ta vô lý, khoe khoang sự quan tâm của Ly Uyên đối với nàng ta.
Nhưng ta không còn là người đầy ắp tâm tình dành cho Ly Uyên nữa, cũng sẽ không dễ dàng bị những lời nói ba hoa của nàng ta làm cho giận dữ.
Ta không để ý đến nàng ta, chân trần dẫm trên đất cháy, loạng choạng bước tiếp.
Chiếc bùa đồng tâm ở đây, vậy thì Cố Tây Từ hẳn cũng ở gần đây.
Có lẽ sự phớt lờ của ta làm nàng mất mặt, Tinh Vân đột nhiên lao đến trước mặt ta, nhìn ta từ trên xuống dưới, cười nhạo:
“Cũng đúng, Cố Tây Từ cấu kết với ma giới, nếu ta là tỷ, ta cũng không dám quay về cửu trùng thiên...”
“Chát!”
Ta giơ tay tát mạnh một cái, ánh mắt sắc bén: “Ngươi cũng xứng để nhắc đến tên chàng sao.”
Tinh Vân bị ta đánh đến ngẩn người, ta không nhìn nàng, dứt khoát bỏ đi.
Bình luận facebook