• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New EM YÊU LÀM THEO LỜI ANH NHÉ (2 Viewers)

  • Chương 35-36

Chương 35


Giản Dao cùng Bạc Cận Ngôn đi xem thi thể của “hắn”.


Đó là nhà xác của một đơn vị trực thuộc bộ công an. Bốn bức tường trong phòng màu xám trắng, không khí lạnh lẽo, nghiêm túc và không có sinh khí.


Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy xác chết, Giản Dao vẫn cảm thấy một cơn buồn nôn dội lên cổ họng.


“Hắn” đã bị thiêu thành bộ xương đen sì, gương mặt hoàn toàn hủy hoại. Điều duy nhất có thể nhìn ra là thân hình của hắn cao lớn, không béo không gầy, trùng khớp với đặc điểm người đàn ông trong lời khai của Doãn Tư Kỳ.


Nghe nói, trong quá trình lái xe tháo chạy, “hắn” đã đâm phải lan can bảo vệ trên đường quốc lộ. Xe ô tô rơi xuống vực, nổ tung nên hắn mới bị thiêu cháy.


“Có đúng là hắn không?” Giản Dao hỏi Bạc Cận Ngôn.


Hôm nay dù thời tiết nóng bức nhưng Bạc Cận Ngôn không mặc áo sơ mi như thường ngày mà anh diện bộ comple, thắt cà vạt chỉnh tề. Đến đôi giày da cũng bóng loáng. Giản Dao hiểu tâm lý của anh. Điều này chứng tỏ anh coi trọng lần đầu tiên gặp “hắn”, tuy đối phương chỉ còn là xác chết cháy đen.


Bạc Cận Ngôn không trả lời câu hỏi của Giản Dao, anh cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể mấy giây, sau đó khóe miệng nhếch lên: “Hi.”


Giọng nói của anh trầm thấp ôn hòa, đáy mắt thấp thoáng ý cười rất nhạt.


Giản Dao đã quen với tính cách của Bạc Cận Ngôn nên vẫn điềm nhiên như không. Người nhân viên của nhà xác đứng bên cạnh hết sức kinh ngạc: “Giáo sư quen biết người chết?”


Bạc Cận Ngôn đã quay người đi ra ngoài.


***


Tại một phòng hội nghị của trụ sở Bộ công an. Đèn trong phòng sáng trưng, bàn gỗ đen thâm nghiêm. Mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn, bầu không khí đặc biệt nặng nề.


Bạc Cận Ngôn cũng là một trong số đó. Anh ngồi cùng với đại diện của phía Trung Quốc. Bạc Cận Ngôn lúc này hoàn toàn khác người đàn ông hôm qua mỉm cười gọi Giản Dao là “nữ hoàng”. Vẻ mặt anh lạnh lùng và tập trung, ánh mắt sắc bén bức người, giống một chuyên gia trẻ tuổi tài cao thật sự. Giản Dao biết, đây chính là hình ảnh chân thật của anh trong trạng thái làm việc.


Với tư cách là trợ lý của Bạc Cận Ngôn, Giản Dao cùng các nhân viên ngồi ở hàng ghế sau, yên lặng lắng nghe.


Một đầu của bàn tròn là mấy người Mỹ gốc Hoa, đại diện của FBI. Đầu tiên, bọn họ đưa ra kết quả giám định DNA: “Các vị, chúng tôi đã hoàn thành việc kiểm tra và đối chiếu với kho DNA, có thể xác nhận thân phận của người chết.”


Bọn họ mở đèn chiếu. Trên màn hình trắng ở phía trước xuất hiện hình ảnh một người đàn ông châu Á trẻ tuổi. Hắn mặc bộ comple, thân hình cao lớn nổi bật.


“Người chết là Giang Hạo, 27 tuổi, kỹ sư IT, người Mỹ gốc Hoa.” Đại diện FBI đột nhiên quay sang Bạc Cận Ngôn, ngữ ký mang hàm ý sâu xa: “Simon biết cậu ta.”


Đại diện FBI vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, Giản Dao cũng rất kinh ngạc.


Ánh mắt Bạc Cận Ngôn vẫn trầm tĩnh như nước, khóe miệng anh nhếch lên, để lộ nụ cười mỉa mai: “Thật vinh hạnh. Anh ta là một trong những nạn nhân may mắn được tôi cứu thoát khỏi bàn tay của tên ăn thịt người “hoa tươi”.


Bây giờ sự thật là thế nào?


Xét từ mọi phương diện, Giang Hạo, cũng là thi thể được phát hiện trong chiếc xe ô tô của nghi phạm đều phù hợp với chân dung tội phạm do FBI phác họa.


Đầu tiên là hình dáng tương tự. Từ kết quả xét nghiệm những vật thể còn sót lại trên người chết, có thể thấy lúc đó hắn cũng mặc comple, trùng khớp với những gì Doãn Tư Kỳ nhìn thấy.


Giang Hạo là người có IQ cao, gia đình giàu có. Hắn lặng lẽ về nước từ nửa năm trước. Hắn hoàn toàn có thời gian và năng lực lén lút theo dõi Bạc Cận Ngôn, thực hiện hành vi khiêu khích .


Vậy động cơ của hắn là gì? FBI đưa ra hai suy đoán:


Thứ nhất, hắn là một nạn nhân bị tên biến thái giam giữ. Sau bị tổn thương tạo thành chướng ngại, khiến tâm lý của hắn không thể khôi phục bình thường. Do đó, hắn tưởng tưởng bản thân thành kẻ đã hành hạ hắn, mới có một loạt hành động quái lạ như vậy.


Thứ hai, suy đoán này tương đối táo bạo. Có lẽ ngay từ đầu, Giang Hạo là đồng bọn của tên biến thái ăn thịt người. Lúc bị Bạc Cận Ngôn và FBI phá vụ án, hắn đóng giả làm nạn nhân, thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Bây giờ, hắn tìm Bạc Cận Ngôn trả thù.


Cuộc họp kết thúc, Giản Dao đứng dậy đi đến bên Bạc Cận Ngôn. Anh vẫn đứng cạnh bàn, cúi đầu đọc tài liệu về Giang Hạo.


Lúc này, đại diện công an Trung Quốc đã rời khỏi phòng hội nghị. Đại diện FBI từ phía đối diện tiến lại gần, bắt tay Bạc Cận Ngôn: “Simon, anh làm rất tốt.”


Ý bọn họ khen ngợi Bạc Cận Ngôn đặt bẫy ngược lại, dụ đối phương rơi vào vòng vây của cảnh sát, cuối cùng cũng không thoát khỏi cuộc truy bắt.


Giản Dao vui mừng nhìn Bạc Cận Ngôn. Anh chỉ nhếch miệng cười rất nhạt, vẻ mặt không một chút hưng phấn hay xúc động.


Lúc hai người lái xe rời khỏi bộ công an đã là buổi chiều.


Bạc Cận Ngôn nghiêm mặt, lặng lẽ lái xe. Giản Dao dò xét anh vài giây rồi lên tiếng: “Vụ án này coi như kết thúc rồi phải không?” Ban nãy cô nghe thấy mấy nhân viên FBI thương lượng đặt vé máy bay về nước.


Bạc Cận Ngôn: “Kết quả chính thức là như vậy.”


Câu nói này hơi nhiều tầng ý nghĩa, Giản Dao hỏi: “Lẽ nào anh nghi ngờ Giang Hạo không phải là người đó?”


Bạc Cận Ngôn cất giọng dứt khoát: “Tôi không biết.”


Giản Dao im lặng. Đúng là mọi chứng cứ đều chứng minh người chết chính là Giang Hạo, khiến tâm trạng nơm nớp thấp thỏm nhiều ngày của cô trở nên nhẹ nhõm không ít. Tuy nhiên, cái chết của hắn quá đột ngột, khiến cô có cảm giác không mấy chắc chắn.


“Làm thế nào bây giờ?” Giản Dao hỏi. Hiện tại người đã chết, bọn họ không còn cách nào nghiệm chứng.


Bạc Cận Ngôn để lộ nụ cười cao ngạo quen thuộc của anh: “Chờ mấy vụ án tiếp theo là biết ngay.”


“Ý anh là…”


“Nếu hắn chưa chết, hắn nhất định sẽ quay lại. Trò chơi vô vị của hắn mới bắt đầu, làm sao hắn nỡ bỏ đi?”


***


Buổi tối mát rượi, trăng sáng trên bầu trời, Giản Dao ngồi trong thư phòng của Bạc Cận Ngôn đọc sách.


Một khi đã quyết tâm đi theo Bạc Cận Ngôn, cô muốn tranh thủ thời gian bổ sung thêm kiến thức chuyên ngành.


Có điều, “quyết tâm đi theo” đương nhiên ám chỉ công việc, còn về con người anh…


Nghĩ đến đây, Giản Dao không nhịn được ngẩng đầu, nhìn Bạc Cận Ngôn đang ngồi ở đầu kia giá sách. Anh mặc áo sơ mi đơn giản, gương mặt thanh tú, yên tĩnh và tập trung.


Cô phải làm thế nào để nhìn thấu trái tim anh?


“Em nhìn tôi làm gì?” Bạc Cận Ngôn không ngẩng đầu, đột nhiên mở miệng hỏi.


Giản Dao đỏ mặt nhưng cô vẫn bình thản trả lời: “Em tùy tiện quan sát thôi.”


Bạc Cận Ngôn không tiếp tục đề tài này. Anh buông quyển sách, nhìn cô bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa: “Tối nay em hãy dọn xuống đây. Sau này em sẽ sống ở thư phòng.”


Giản Dao: “… Em không dọn.”


Bạc Cận Ngôn nheo mắt: “Lẽ nào trợ lý của tôi không nên ở bên cạnh tôi 24 tiếng đồng hồ?”


Đối với yêu cầu không phân biệt phải trái, tự theo ý mình của anh, Giản Dao đã quen từ lâu nên tâm trạng của cô không hề xao động hay kinh ngạc. Cô chỉ cười nhạt: “Em thích có không gian riêng. Khi nào anh cần, có thể gọi em xuống nhà bất cứ lúc nào.”


Bạc Cận Ngôn không lên tiếng, sắc mặt anh tương đối khó coi. Anh đứng dậy, tháo cà vạt, cởi cúc áo ở cổ, xem ra chuẩn bị đi tắm.


Anh vừa đi hai bước, Giản Dao ngập ngừng vài giây, lại mở miệng: “Hơn nữa…sau này nhỡ em có bạn trai, nếu tình cảm tiến triển tốt đẹp, em cũng sẽ sống cùng anh ấy, không thể ở bên anh 24/24.”


Lời nói vừa thốt ra miệng, hai má cô lập tức nóng ran.


Câu này có hiệu quả ngay tức thì, bởi Bạc Cận Ngôn dừng bước. Anh rõ ràng ngẩn người, sau đó quay sang Giản Dao.


Bốn mắt nhìn nhau, tròng mắt đen của anh từ từ trở nên sắc lạnh, khiến trái tim của Giản Dao hơi loạn nhịp.


“Hừ…” Bạc Cận Ngôn thốt ra một tiếng rất nhẹ. Anh lạnh nhạt quay người bước đi.


Đây là…phản ứng kiểu gì thế?


Nghe tiếng cửa phòng ngủ khép lại, Giản Dao không nhịn được cười.


Mặc kệ phản ứng của anh. Mấy hôm trước chính anh bảo cô tìm bạn trai, bây giờ cô cho anh biết, thế nào gọi là bạn trai.


Giản Dao đọc sách một lúc, nhớ đến chuyện xảy ra ban ngày, đầu óc cô chợt vụt qua một ý nghĩ. Cô ngẩng đầu quan sát giá sách chứa hồ sơ vụ án ở bên tường.


Hộp hồ sơ lớn nhất, nổi bật nhất hiển nhiên là “Tên ăn thịt người “hoa tươi” California. Giản Dao đứng lên ghế, lật xem hồ sở trong hộp.


Đầu tiên là tài liệu chung về toàn bộ vụ án. Giản Dao xem lướt qua, hiểu đại khái tại sao tên ăn thịt người Tommy lại trở thành kẻ giết người hàng loạt khó bắt giữ nhất trong lịch sử FBI những năm gần đây. Bởi vì hắn chọn nạn nhân không có quy luật, từ độ tuổi, màu da, giới tính đến nghề nghiệp khác nhau. Hơn nữa, hắn có điều kiện kinh tế tương đối khá. Tuy xuất thân từ gia đình tan vỡ nghèo khó nhưng nhờ đầu óc thông minh, dựa vào đầu tư tài chính nên Tommy đã đổi đời. Người như hắn, muốn che giấu tội ác cũng dễ dàng hơn người bình thường.


Sau đó, Giản Dao xem đến tập hồ sơ về từng nạn nhân cụ thể. Tập hồ sơ rất dày, cô giở vài trang, cảm thấy khó có thể xem tiếp vì những tấm ảnh trên đó quá tàn nhẫn. Giản Dao vô ý giở đến tài liệu nạn nhân cuối cùng. Vừa nhìn thấy tên in trên hồ sơ, Giản Dao sững sờ trong giây lát.


Simon, Bạc Cận Ngôn.


***


Bạc Cận Ngôn tắm rửa xong đi ra ngoài, anh mặc áo sơ mi mới, đầu tóc vẫn còn ướt rượt.


Nghĩ tới câu “nếu có bạn trai” Giản Dao vừa nói, trong lòng anh rất không hài lòng. Đương nhiên mỗi người kiểu gì cũng sẽ đi tìm một nửa của mình, nhưng trong lòng Giản Dao, anh không quan trọng bằng một người đàn ông tầm thường không biết từ đâu chui ra. Buồn cười thật đấy.


Bạc Cận Ngôn đi đến phòng khách, thấy Giản Dao đã từ thư phòng đi ra ngoài, đang ngồi ở ghế sofa. Trong tay cô là tập hồ sơ về tên biến thái ăn thịt người, trên đó có tên anh.


Nghe tiếng bước chân, Giản Dao ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, đôi mắt cô ánh lên tia phức tạp.


Bạc Cận Ngôn liếc Giản Dao, tiến lại gần ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cô. Anh mở tivi, tự xem chương trình “Tường thuật pháp trị”.


Một lát sau, Bạc Cận Ngôn cảm thấy có người kéo tay áo anh. Anh ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt trong veo sáng ngời của Giản Dao.


“Cho em xem vết thương của anh.” Giản Dao cất giọng nhẹ nhàng.


Bạc Cận Ngôn liếc cô bằng ánh mắt kỳ lạ.


“Từ trước đến nay chưa có người phụ nữ nào nhìn thấy cơ thể của tôi.” Anh trả lời cứng nhắc, sau đó quay đầu tiếp tục xem “Tường thuật pháp trị”.


“Em muốn xem.” Giản Dao nắm tay anh, ngữ khí rất kiên quyết: “Em là trợ lý của anh, vết thương của anh liên quan đến vụ án, đương nhiên em có quyền được xem.”


Lúc này, Bạc Cận Ngôn mới quay sang nhìn Giản Dao. Trầm mặc một giây, anh giơ tay cởi cúc áo, nhưng mắt anh lại quay về màn hình tivi.


Trong khi thần sắc Bạc Cận Ngôn vẫn điềm nhiên như không, tâm trạng của Giản Dao dần trở nên hồi hộp vô cùng.


Hàng cúc áo cởi hết, hai vạt áo sơ mi mở ra, vòm ngực rộng và vùng bụng phẳng lì của người đàn ông hiện ra trước mặt Giản Dao.


Nước da trên người anh rất trắng trẻo, bắp thịt có vẻ dẻo dai cân đối, trông không hề yếu ớt. Anh thậm chí còn có cơ bắp…


Lần trước Giản Dao đã nhìn thấy vết thương trên lưng Bạc Cận Ngôn. Đây là lần đầu tiên cô ngắm từ phía chính diện.


Vết thương ở thân trước không nhiều nhưng trông rất đáng sợ. Phía dưới ngực, gần vị trí quả tim có một vết sẹo hồng hồng. Dưới bụng anh xuất hiện vết thương rất dài.


Đầu óc Giản Dao chợt hiện lên hình ảnh máu me đáng sợ của Bạc Cận Ngôn trong tập hồ sơ, viền mắt của cô đột nhiên cay xè.


Hồ sơ còn có lời ghi chú: “…Simon mất tích khoảng nửa năm. Lúc được giải cứu, anh bị thương rất nặng, mất máu quá nhiều, các cơ quan nội tạng trong cơ thể suy kiệt, đồng thời hôn mê bất tỉnh. Sau bốn ngày đêm nằm ở phòng cấp cứu bệnh nặng, cuối cùng anh cũng thoát khỏi cơn nguy kịch…Cũng dựa vào tin tức tình báo mà Simon bí mật cung cấp cho FBI trong thời gian bị giam cầm, tên ác ma ăn thịt người trứ danh mới bị bắt giữ. Simon còn cứu mười hai người dân vô tội cũng bị giam giữ ở dưới tầng hầm giống anh…”


Bạc Cận Ngôn từng bị tàn phá cơ thể, để đổi lại mười hai sinh mạng. Những chuyện này…


Giản Dao ngẩng đầu, ngắm gương mặt nghiêng lãnh đạm và ánh mắt tỏ ra hơi mất kiên nhẫn của anh. Anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, lúc nào cũng chỉ tỏ thái độ ngạo mạn và ấu trĩ…


Nghĩ đến đây, viền mắt Giản Dao bắt đầu ươn ướt.


“Em đã nhìn đủ chưa?” Tiếng Bạc Cận Ngôn đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô.


Giản Dao mặc kệ anh. Cô giơ tay, nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo trên bụng anh. Từ đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mát lạnh và lồi lõm. Cô nghĩ thầm: “Không biết lúc đó, anh bị rạch sâu đến mức nào?”


Bạc Cận Ngôn đột nhiên nắm chặt ngón tay cô.


Ánh mắt Giản Dao dừng lại ở bàn tay đầy sức mạnh của Bạc Cận Ngôn, sau đó di chuyển lên mặt anh. Gương mặt tuấn tú dường như hơi ửng đỏ. Anh cất giọng trầm trầm: “Rất nhột, em đừng sờ nữa.”


Giản Dao vốn không ngờ cô lại rơi lệ trong hoàn cảnh này. Lúc câu nói của anh lọt vào tai cô, cô còn mỉm cười. Nhưng trái tim cô mềm nhũn, một giọt nước mắt trào ra khóe mi.


Bạc Cận Ngôn rõ ràng cũng không lường trước tình huống này. Anh ngẩn người, nhìn Giản Dao chăm chú.


Giản Dao hơi ngượng ngùng, cô quay đầu sang một bên, rút tờ giấy ăn trên bàn uống trà lau nước mắt.


Bạc Cận Ngôn mở miệng: “Nếu biết trước làm em khóc, tôi sẽ không cho em xem.” Vừa nói anh vừa giơ tay cài cúc áo.


Giản Dao vốn đã ngừng rơi lệ, ai ngờ anh lại đột nhiên buông ra một câu hết sức dịu dàng, viền mắt cô lại nóng bỏng, từng giọt nước mắt chảy dài xuống gò má.


Cô không nhìn Bạc Cận Ngôn, liên tục rút giấy ăn lau nước mắt. Mặc dù vậy, cô vẫn cảm thấy ánh mắt sáng quắc ở bên cạnh chiếu vào mặt cô.


“Đừng nhìn em, xem tivi của anh đi.” Giản Dao nói nhỏ.


“Ừ.” Bạc Cận Ngôn phát một tiếng từ cổ họng. Sau đó anh thật sự quay đầu chăm chú xem tivi.


Giản Dao ngồi bên cạnh anh, viền mắt vẫn ướt đầm đìa. Cô tiếp tục lau nước mắt và khụt khịt mũi, cho đến khi hồi phục tâm trạng.


Bờ vai đột nhiên nặng trĩu, Bạc Cận Ngôn đã đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.


Giản Dao cứng đờ người trong giây lát.


“Em đừng khóc nữa.” Âm thanh từ miệng anh nhẹ như cơn gió thoảng.


“…Vâng.”


Bên ngoài cửa sổ bầu trời vẫn tối đen như cũ, tivi vẫn tiếp tục chương trình, tay Bạc Cận Ngôn vẫn đặt trên vai Giản Dao. Hai người ngồi tựa vào nhau một lúc lâu, Giản Dao dường như có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm dìu dịu trên thân thể của anh, và hơi thở ấm nóng tỏa ra từ người đàn ông…Bàn tay anh ôm vai Giản Dao rất nhẹ nhàng, nhưng cô cảm thấy có sức mạnh ngàn cân. Mỗi tế bào trên bề mặt cơ thể phảng phất cảm nhận được trọng lượng của anh, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh.


Không biết bao lâu sau, có thể là nửa tiếng đồng hồ, hoặc giả chỉ mười mấy phút, điện thoại di động trong túi Bạc Cận Ngôn đột nhiên đổ chuông.


Bạc Cận Ngôn rút tay về, Giản Dao thở phào nhẹ nhõm, nhưng hình như cô có chút…không nỡ.


Bạc Cận Ngôn chẳng hề để ý đến tâm trạng của Giản Dao, anh bắt máy: “Tử Ngộ.”


Hai người đàn ông nói chuyện về vụ án Giang Hạo ngày hôm nay. Giản Dao càng ngồi càng mất tự nhiên, thế là cô đứng dậy: “Em về đây.”


Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái: “Chúc em ngủ ngon.”


“Chúc anh ngủ ngon.”


Ở đầu kia điện thoại, Phó Tử Ngộ cười cười: “Muộn như vậy rồi, Giản Dao vẫn ở chỗ cậu sao?”


“Ừ, cô ấy vừa khóc, tôi đang dỗ cô ấy.” Bạc Cận Ngôn đáp rất tự nhiên.


Giản Dao đang mở cửa ra vào, nghe câu nói của anh, cô nhăn mặt: “Không được nói với anh ấy.”


Giản Dao về nhà, tắm rửa, thay bộ đồ ngủ rồi thư thái nằm lên giường. Lúc này đêm đã về khuya, bên ngoài cửa sổ không một tiếng động. Cô nhắm mắt một lúc rồi lại ngồi dậy, rút một thứ từ túi xách.


Đó là một tấm ảnh chụp Bạc Cận Ngôn mà cô photo từ tập hồ sơ vụ án tên biến thái ăn thịt người. Có lẽ tấm ảnh này được chụp khi anh bị nhốt dưới tầng hầm. Mặt đất vừa đen vừa bẩn thỉu. Bạc Cận Ngôn nằm trên mặt đất. Giản Dao không rõ anh mặc đồ gì, bởi toàn thân anh nhày nhụa máu tươi. Tuy nhiên, gương mặt anh vẫn bình thản, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ say, cũng phảng phất đã từ giã cõi đời.


Giản Dao nằm xuống giường, giơ tấm ảnh lên cao. Yên lặng một lúc, cô đưa tấm ảnh lên miệng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má anh.


***


Giản Dao rời đi không bao lâu, Bạc Cận Ngôn về phòng đi ngủ.


Dưới ngọn đèn dịu dàng, anh kéo rèm cửa sổ, đứng trước gương cởi áo sơ mi.


Khi da thịt lộ ra bên ngoài, Bạc Cận Ngôn quan sát vết sẹo qua chiếc gương. Anh đột nhiên nhớ đến sự đụng chạm vừa rồi của Giản Dao


Anh cũng giơ tay sờ vết thương trên bụng nhưng không thấy ngứa, cũng chẳng có cảm giác gì khác.


Đầu óc anh hiện lên hình ảnh ngón tay thon thả mềm mại của Giản Dao. Lúc ngón tay cô chạm vào làn da anh, cảm giác đó giống một sợi lông nhẹ nhàng sượt qua, khiến anh thấy ngưa ngứa, tê tê.


Ngón tay của người phụ nữ…


Một cảm giác khô nóng khó diễn tả đột nhiên trào ra từ vết thương ở vùng bụng. Bạc Cận Ngôn đứng bất động trước gương một lúc, cuối cùng anh quyết định vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh, sau đó mới lên giường đi ngủ.





Chương 36


Buổi sớm mai, ánh nắng vàng bao phủ khắp không gian. Bên ngoài cửa sổ, cả thành phố tựa như mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Trên đường phố, xe cộ đã bắt đầu tấp nập.


Giản Dao mặc váy ngủ, túm tóc đứng trước tủ quần áo.


Hôm nay cô nên mặc đồ gì?


Cô rút một cái áo sơ mi lụa ngắn tay màu xanh nhạt và quần lửng màu gạo. Kể từ lúc đi làm, phong cách thời trang của cô luôn đơn giản, phóng khoáng và chững chạc.


Giản Dao cởi váy ngủ. Vừa định thay bộ quần áo, cô đột nhiên ngừng động tác. Ánh mắt cô di chuyển đến một bên tủ quần áo, dừng lại ở khu vực treo bộ váy màu sắc rực rỡ.


Một chút tâm tư ùa vào lòng. Tuy hơi thẹn thùng nhưng Giản Dao vẫn quả quyết lấy bộ váy đẹp nhất mặc lên người.


Đây là một bộ váy tương đối “mát mẻ”. Bộ váy không tay, hai sợi dây đeo vai nằm trên bờ vai trắng ngần, xương quai xanh, cánh tay và một vùng lưng lộ ra bên ngoài. Tuy nhiên, những chỗ cần kín vẫn kín mít nên không tạo cảm giác hở hang.


Bộ váy bó sát thân, nhưng cũng rất phóng khoáng, tôn đường nét của cơ thể.


Điều Giản Dao hài lòng nhất là màu sắc của bộ váy. Váy có màu vàng nhạt, khiến làn da của người mặc càng sáng hơn.


Cô lấy một cặp tóc pha lê từ bàn trang điểm, buộc mái tóc dài lên cao. Sau đó, cô bôi ít son dưỡng môi. Cuối cùng, cô không đi giày da như ngày thường mà chọn đôi xăng đan gót nhỏ.


Lúc Giản Dao xuống nhà, Bạc Cận Ngôn đang ngồi ở ghế sofa đọc báo. Anh rõ ràng còn trẻ tuổi nhưng có thói quen cứng nhắc như ông già.


Anh đọc rất chăm chú, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cô. Tuy nhiên, Giản Dao bất ngờ phát hiện, anh đã mua sẵn đồ ăn sáng, đặt trên bàn uống trà.


“Hôm nay anh dậy sớm thế?” Giản Dao ngồi đối diện Bạc Cận Ngôn, cầm bát cháo và một tờ báo.


“Ừ.” Bạc Cận Ngôn trả lời.


Trên thực tế, sáng nay anh dậy sớm là bởi vì tối qua anh ngủ không ngon. Nghĩ đến đây, Bạc Cận Ngôn rời mắt khỏi tờ báo, hướng về nguyên nhân gây ra “tội lỗi”.


Giản Dao đọc báo một lúc, đột nhiên có cảm giác bị ai đó “chiếu tướng”.


Ánh mắt rất quen thuộc, cũng rất gần gũi. Khóe mắt cô bắt gặp Bạc Cận Ngôn đang nhìn cô chăm chú.


Hai má Giản Dao nóng bừng. Hôm nay cô buộc tóc lên cao, để lộ bờ vai mảnh mai. Hiện tại, ánh mắt của Bạc Cận Ngôn dừng lại ở nơi đó.


Giản Dao giả bộ không thấy, tiếp tục ăn cháo.


Một lúc sau…


Sao anh vẫn còn nhìn? Mỗi tấc da trên người cô như bị ngọn đèn pha cực mạnh chiếu vào, đến mức nóng ran.


“Em định đi thi hoa hậu đấy à?” Giọng đàn ông trầm thấp cuối cùng cũng vang lên.


Giản Dao đỏ mặt, quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn. Anh tỉnh bơ như không, ánh mắt lãnh đạm, giống như lời nhận xét về ngoại hình của cô là một chuyện hết sức bình thường.


“Anh nói hôm nay phải đi gặp người của Cục cảnh sát còn gì?” Giản Dao đáp: “Em muốn để lại ấn tượng tốt cho bọn họ ngay lần gặp đầu tiên.”


Hôm qua Bạc Cân Ngôn nói cho cô biết, Bộ công an bố trí một phòng nghiên cứu tội phạm cho anh ở thành phố này. Hôm nay anh phải đi gặp người của Cục cảnh sát bàn về chuyện đó.


Nghe Giản Dao nói vậy, Bạc Cận Ngôn không phát biểu ý kiến. Vài giây sau, anh lại liếc cô một cái: “Sao lần đầu tiên gặp tôi, em chẳng ăn mặc trang trọng gì cả? Lẽ nào em không cần để lại ấn tượng tốt cho tôi?”


Giản Dao bất giác cười tủm tỉm: “Anh chẳng biết thưởng thức phụ nữ, tại sao em cần quan tâm đến ấn tượng của anh?”


Mắt Bạc Cận Ngôn tối lại.


Giản Dao đứng dậy định đi rửa tay, chợt nghe giọng nói thản nhiên của anh từ phía sau truyền tới: “Tôi không biết ư? 33C, 22, 34.”


Giản Dao ngẩn người, một hai giây sau mới có phản ứng, anh vừa nhắc đến số đo ba vòng của cô.


Cô liền quay người trừng mắt với Bạc Cận Ngôn: “Sao anh biết…Anh xem hồ sơ kiểm tra sức khỏe của em?”


Khóe miệng Bạc Cận Ngôn nhếch lên: “Tôi cần làm chuyện vô vị đó? Với năng lực tính toán của tôi, chỉ quan sát là ra hết.” Lúc nói câu này, anh đảo mắt một lượt từ đầu đến chân Giản Dao.


Giản Dao: “Anh đừng nhìn em nữa.”


***


Muốn điều tra vụ án thuận lợi thì cần có danh phận. Hôm nay, Bạc Cận Ngôn đưa Giản Dao đi xác nhận danh phận đó.


Bây giờ là giữa mùa hè, Cục cảnh sát rợp bóng cây xanh, các tòa nhà văn phòng màu trắng ngay hàng thẳng lối. Giản Dao đi theo Bạc Cận Ngôn vào văn phòng Cục trưởng trước.


Theo kết quả thương lượng với Bộ công an trước đó, Bạc Cận Ngôn sẽ thành lập một phòng nghiên cứu trong Cục với tư cách giáo sư đại học. Mặc dù phòng nghiên cứu nằm trong Cục cảnh sát nhưng không chịu sự quản lý của Cục.


Bọn họ có hai trách nhiệm chủ yếu:


Thứ nhất, nếu xảy ra vụ án lớn, ví dụ như vụ án giết người hàng loạt, Bạc Cận Ngôn sẽ chỉ đạo đội cảnh sát hình sự tiến hành điều tra.


Thứ hai, phóng nghiên cứu tham gia điều tra những vụ hung án hình sự của thành phố với tư cách một phòng ban độc lập.


Điều thứ nhất không khó lý giải, bởi vì đây là công việc cơ bản của ngành tâm lý tội phạm.


Điều thứ hai chỉ mang tính chất thí nghiệm. Nguyên nhân từ trước đến nay, tâm lý học tội phạm gần như chưa được ứng dụng trong ngành cảnh sát nên Bộ công an không thể thành lập đơn vị độc lập. Vì vậy, Bộ công an để Bạc Cận Ngôn làm thí điểm trước.


Nếu trong thành phố xảy ra vụ án giết người, phòng nghiên cứu của Bạc Cận Ngôn sẽ tham gia điều tra như một nhóm nhỏ độc lập. Bọn họ không can thiệp vào công việc của đội cảnh sát hình sự. Nhưng hai bên có thể chia sẻ nguồn tài nguyên. Thông qua quá trình phá án, nghiệm chứng tâm lý học tội phạm của Bạc Cận Ngôn liệu có tác dụng ở Trung Quốc? Làm thế nào để hữu hiệu hơn? Đồng thời cũng coi là một sự thăm dò, nếu ứng dụng tâm lý học tội phạm vào cơ tầng đội cảnh sát hình sự, sẽ đạt hiệu quả ra sao?


Sau khi trao đổi tình hình, Cục trưởng mỉm cười đứng dậy: “Giáo sư Bạc, tôi đưa cậu đi gặp đội cảnh sát hình sự.”


Bạc Cận Ngôn gật đầu.


Người thư ký văn phòng ở bên cạnh nói: “Vậy tôi đưa Giản Dao đi làm thủ tục giấy tờ.”


“Được ạ.” Giản Dao mỉm cười đáp.


Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Giản Dao không còn việc gì khác. Thấy cô thư ký văn phòng bận tối mắt tối mũi, cô cũng không làm phiền người ta mà đi ra ngoài hành lang, tìm một cái ghế ngồi xuống đợi Bạc Cận Ngôn.


Lúc này, Bạc Cận Ngôn đang cùng Cục trưởng, đội trưởng đội hình sự ở trong phòng hội nghị nói chuyện. Đối điện chỗ Giản Dao ngồi, chỉ cách vài bước là văn phòng của đội cảnh sát hình sự.


Gần đây trong thành phố không có vụ án lớn, đám cảnh sát hình sự ở văn phòng xem tài liệu…Rất nhanh có người chú ý đến cô gái xinh đẹp xa lạ ngồi ngoài cửa.


“Ai vậy nhỉ? Cô gái có liên quan đến vụ án nào hay sao?” Một người hỏi.


“Nghe nói là trợ lý của phòng nghiên cứu tội phạm mới thành lập, chắc là nghiên cứu sinh do giáo sư Bạc hướng dẫn.”


“Thế à?” Mọi người ồ lên.


Đến giờ nghỉ trưa, trời tiết nóng bức, đám đàn ông không ở nguyên vị trí, mà đứng dậy tiến lại gần quan sát.


Bị bọn họ trắng trợn quan sát, Giản Dao không mấy thoải mái. Nhưng cô từ nhỏ lớn lên trong Cục cảnh sát nên không đến nỗi ngượng ngùng. Cô mỉm cười đứng dậy, đi đến bắt tay bọn họ: “Chào các anh, em là Giản Dao.”


Lúc Bạc Cận Ngôn cùng mấy vị lãnh đạo rời khỏi phòng hội nghị, anh bắt gặp một đám đàn ông đang ở ngoài hành lang trò chuyện. Giản Dao đứng giữa bọn họ, bộ váy màu vàng nhạt của cô nổi bật nhất, cô nở nụ cười ngọt ngào với bọn họ.


Bạc Cận Ngôn hơi chau mày.


Thấy các lãnh đạo đi ra ngoài, những người cảnh sát hình sự đều ngậm miệng, tươi cười chào hỏi bọn họ. Nhìn thấy Bạc Cận Ngôn, nụ cười trên môi Giản Dao càng xán lạn hơn, cô liền đi đến bên anh.


Cục trưởng chính thức giới thiệu mọi người với Bạc Cận Ngôn và Giản Dao. Sau đó ông nói: “Có cô gái xinh đẹp là các cậu chạy hết ra đây? Không ai chịu làm việc cho tôi?”


Một người cảnh sát đáp: “Cục trưởng, bây giờ là giờ nghỉ trưa. Chúng tôi bày tỏ sự quan tâm đến đồng nghiệp mới ấy mà.”


Mọi người đều cười ha hả, Giản Dao phát hiện chỉ có Bạc Cận Ngôn không cười. Anh vẫn lạnh lùng vô cảm, yên lặng đứng bên cạnh cô.


Anh chàng này…đúng là không hòa đồng. Nhưng như vậy mới chính là Bạc Cận Ngôn.


Lúc này, cục phó phụ trách đội hình sự lên tiếng: “Vậy đi, trưa nay chúng ta cùng ăn bữa cơm.”


Mọi người đều mỉm cười gật đầu, Bạc Cận Ngôn đột ngột mở miệng: “Khỏi cần, chúng tôi không có thời gian. Tạm biệt.” Nói xong, anh quay sang Giản Dao: “Đi thôi!”


Mọi người trố mắt bất ngờ. Giản Dao phản ứng nhanh, mở miệng cứu vãn tình hình: “Đúng rồi, chúng tôi còn có chút việc bên Bộ công an, cần qua đó ngay. Chúng tôi không làm phiền mọi người nữa. Lần sau có cơ hội, giáo sư Bạc sẽ mời mọi người ăn cơm.”


Bộ công an đương nhiên chẳng có việc gì tìm bọn họ. Xe ô tô vừa rời khỏi cục cảnh sát, Giản Dao liền ngoảnh đầu hỏi Bạc Cận Ngôn: “Sao anh từ chối bọn họ?”


Bạc Cận Ngôn đang tập trung lái xe, anh từ tốn trả lời: “Em không những không cám ơn tôi đã kéo em khỏi nơi đầy hooc môn giống đực mà còn can thiệp vào việc ăn cơm của tôi?”


Giản Dao không nhịn được cười: “Hooc môn gì chứ? Bọn họ rất thân thiện.” Cô biết Bạc Cận Ngôn không phải không hiểu nhân tình thế thái, chỉ là anh chẳng thèm bận tâm. Cô cất giọng dịu dàng: “Hay là thế này, lần sau ăn cơm, để em sắp xếp có được không? Đây là trách nhiệm của người trợ lý, anh không được can thiệp đâu đấy. Hơn nữa, dù anh đi ăn cơm cùng bọn họ cũng chẳng cần nói chuyện, coi bọn họ không tồn tại là được.”


Câu nói này phát huy tác dụng. Bạc Cận Ngôn lặng thinh, coi như mặc nhận.


Giản Dao đạt được mục đích, trong lòng rất vui mừng. Cô tựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cô chậm rãi mở miệng: “Nhắc đến hooc môn giống đực mới nói, chắc anh không có thứ này?”


Bạc Cận Ngôn chau mày liếc Giản Dao, thần sắc rất không vui.


Cô vẫn nhắm mắt. Dưới ánh nắng chiếu vào, gương mặt cô thanh tú trắng ngần, thân hình mảnh mai trong bộ váy ôm sát. Mỗi tấc da để lộ ra bên ngoài nõn nà không tì vết.


Bạc Cận Ngôn thu ánh mắt, tiếp tục dõi về phía trước.


“Tất nhiên tôi cũng có hooc môn.” Anh đáp lại lời chất vấn của cô bằng ngữ khí kiêu ngạo: “Nhưng tôi biết cách kiểm soát hơn đám cảnh sát ngốc nghếch đó.”


***


Buổi tối về nhà, Giản Dao gọi điện thoại cho mẹ trước. Về công việc hiện thời, mẹ cô tuy không vui nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của cô.


Trò chuyện một lúc, bà Giản đột nhiên hỏi: “Con và cậu Phó Tử Ngộ gần đây thế nào rồi?”


Giản Dao: “Mẹ, con không có hứng thú với anh ấy.”


“Thế hả?” Bà Giản hơi thất vọng nhưng cũng không hỏi nhiều. Giản Dao tương đối ủ dột, bởi vì mẹ cô không nhắc đến Bạc Cận Ngôn.


Sau khi cúp điện thoại, cô lại gọi cho em gái Giản Huyên.


Em gái nhạy cảm hơn mẹ. Vừa nghe Giản Dao nói chính thức trở thành trợ lý của Bạc Cận Ngôn, Giản Huyên liền cười hì hì: “Chị, không phải chị thích Bạc đại thần đấy chứ?”


Giản Dao cười cười, coi như mặc nhận. Giản Huyên tỏ ra hứng thú, thao thao phân tích và bày mưu tính kế giúp chị gái.


Cuối cùng, Giản Dao gọi điện thoại cho Lý Huân Nhiên. Kể từ lúc đi làm, cô chưa liên lạc với anh. Tuy nhiên trước đây những lúc bận rộn, hai người cũng từng mấy tháng không nhận được tin tức của nhau. Đối với Giản Dao, chỉ cần còn tình cảm, điều này không quan trọng.


Bây giờ hơn tám giờ tối, trời vẫn còn sớm. Giản Dao gọi điện thoại nhưng không có người bắt máy. Cuối cùng cô chỉ còn cách gửi tin nhắn cho Lý Huân Nhiên, bảo anh khi nào rảnh rỗi gọi điện thoại cho cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom