-
Chương 191-200
Chương 191: Tình người
Cạch!
Tiếng mở cửa xe vang lên. Ba người Trương Minh Vũ lần lượt xuống xe.
Tất cả mọi người lại bị họ làm cho kinh hãi.
Đây là ai?
Vương Vũ Nam không nén nổi nước mắt, gào khóc ầm ĩ: “Anh ơi! Hu hu hu”
Dứt lời, cô ấy chạy ào về phía anh!
Chui vào lòng anh bật khóc nức nở!
Thấy thế, anh không khỏi đau lòng, lặng lẽ xoa lưng an ủi cô ấy, muốn cho cô ấy cảm giác ấm áp.
Hàn Thất Thất khẽ dựa lưng vào cửa xe, hứng thú quan sát Vương Thiết Trụ đang đứng trước mặt.
Lúc này, đám người kia cũng lần lượt phản ứng lại.
“Anh Thiết Trụ không sao chứ?”
“Anh Thiết Trụ thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?”
“Anh Thiết Trụ… sao anh còn tè ra đây thế?”
…
Từng lời hỏi thăm lo lắng vang lên.
Rốt cuộc Vương Thiết Trụ cũng chậm rãi vùng vẫy ra khỏi nỗi sợ hãi tột độ.
Ha ha ha!
Người dân trong thôn đột nhiên cười phá lên.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía ống quần của hắn ta, thi nhau chỉ trỏ bàn tán ầm ĩ.
Sắc mặt của hắn ta đã tối sầm lại.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới nổi giận đùng đùng nói: “Các người cứ đợi đấy!”
Nói rồi hắn ta cắm đầu chạy thật xa.
Đi thay quần chứ còn gì nữa!
Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày, chậm rãi quan sát xung quanh.
Đám côn đồ vẫn tỏ ra cực kỳ phách lối, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ.
Đúng lúc này, bố mẹ của Vương Vũ Nam lo lắng chạy tới.
“Này cậu, cậu là ông chủ của Vũ Nam nhà chúng tôi phải không?”, mẹ của cô ấy khách sáo dò hỏi.
Dù sao trông giá trị của chiếc xe anh đi không hề nhỏ.
Anh bật cười gật đầu đáp: “Đúng vậy thưa dì”.
Nghe thấy thế, bà ấy vội vàng cúi thấp đầu xuống, tuyệt vọng cầu xin: “Vô cùng xin lỗi cậu. Sợ là chúng tôi không thể hợp tác với cậu được đâu”.
“Nếu hợp tác với cậu… chúng tôi sẽ không còn đường sống nữa…”
Bố của Vương Vũ Nam cũng cảm thán: “Chắc chắn Vương Thiết Trụ sẽ không buông tha cho con gái chúng tôi. Chúng tôi chỉ xin cậu hãy đưa con bé về thành phố”.
“Chúng tôi sẽ… ký vào hợp đồng này”.
Sau khi nói xong, trông ông ấy như già đi rất nhiều.
Trong lòng Trương Minh Vũ chợt xuất hiện cảm giác vô cùng khó chịu.
Cứ như người đang phải chịu ấm ức… là bố mẹ của chính anh vậy.
“Dựa vào đâu hả? Các ông ký phần các ông đi! Chúng tôi không ký đâu!”
“Đúng rồi! Chuyện này liên quan quái gì đến chúng tôi? Không phải đều tại cô con gái quý hóa nhà ông gây hoạ à?”
“Mọi người bớt nói thôi, Vũ Nam làm vậy cũng là vì muốn tốt cho chúng ta!”
“Đúng vậy, lúc bàn chuyện hợp tác các người vui mừng rối rít, bây giờ lại trở mặt trách móc người ta!”
…
Tiếng xì xào bàn tán dần nổi lên.
Vẻ mặt của bố mẹ Vương Vũ Nam lại trở nên tuyệt vọng.
Thế nhưng… họ không biết nên nói gì cho phải!
Trương Minh Vũ ung dung nhìn lướt qua đám người.
Ngay khi anh đang suy nghĩ cách giải quyết thì Trần Thắng Nam bỗng lên tiếng dò hỏi: “Đám côn đồ này có sức uy hiếp không?”
Anh lập tức sững sờ.
Sau một hồi trầm ngâm, anh mới lắc đầu đáp: “Sức uy hiếp của bọn họ không lớn lắm đâu”.
Trần Thắng Nam khẽ cười nói: “Giao cho tôi đi”.
Dứt lời, cô ta bước lên một bước.
Trong mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh đành im lặng chờ đợi.
Trần Thắng Nam nhanh chóng cao giọng hô lên: “Mọi người đừng sốt ruột. Bây giờ chúng ta chia ra đi”.
“Ai đồng ý ký hợp đồng đứng sang bên trái”.
“Không đồng ý thì đứng sang bên phải”.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, chậm chạp không dám động đậy.
Mãi lâu sau mới có một ông cụ lớn tuổi chống gậy mở lời: “Hầy, cô bé Vũ Nam này cũng chỉ muốn giúp đỡ chúng ta thôi. Chúng ta phải giúp chứ!”
Nói rồi ông cụ đi thẳng tới phía bên trái.
Dù sao thì hiện giờ cũng chỉ còn cách ký hợp đồng thành công thì Vương Vũ Nam mới được giải thoát.
Một gã đàn ông cao to lực lưỡng đứng bật dậy, cất cao giọng nói: “Không sai! Dù có không ký thì chúng ta cũng chẳng kiếm được tiền. Giá cả đều bị Vương Thiết Trụ bắt chẹt hết cỡ rồi! Ký thì đã sao?”
Nói rồi gã ta lặng lẽ đứng ra sau lưng ông cụ kia.
Có người dẫn đầu tỏ thái độ, những người khác cũng lục tục di chuyển.
Chỉ trong nháy mắt đã có hai phần ba số người trong thôn đứng ở sau lưng ông cụ, đồng ý ký hợp đồng!
“Đúng là già cả nên hồ đồ rồi! Vương Vũ Nam tự gây hoạ sao lại bắt chúng ta chịu thay? Nếu ký hợp đồng chúng ta sẽ phải bồi thường nhiều hơn đấy!”
“Tưởng bọn tao không biết đọc chữ à?”
Một người đàn bà trung niên đứng dậy, hai tay chống nạnh chanh chua nói.
Sau đó, bà ta hùng hổ đi sang bên phải.
“Đúng vậy! Cho dù có lòng muốn giúp chúng ta thì sao? Không có năng lực còn mạnh mồm chém gió! Hại chúng ta cũng phải chịu khổ theo! Tôi không ký đâu!”
“Chết hay không chẳng liên quan gì tới tôi cả!”
Lại có thêm một người phụ nữ lựa chọn đứng ở bên phải, giận dữ lầm bầm.
Trong số họ còn có một người đàn ông vốn đang định đi sang bên trái lại bị vợ véo tai kéo về phía bên phải!
Đám người nhanh chóng chia thành hai phe.
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười.
Anh đã biết mục đích của Trần Thắng Nam, ánh mắt anh xẹt qua tia tán thưởng.
Cả nhà Vương Vũ Nam nhìn những người đứng ở bên trái với ánh mắt biết ơn, không ngừng nói lời cảm kích.
Với tình hình hiện giờ.
Chịu giúp là tình cảm, không giúp là quyền lợi. Bọn họ không có tư cách yêu cầu ai làm gì cho mình.
Thế nhưng bọn họ chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Đám người giật mình quay đầu lại, trông thấy Vương Thiết Trụ đang hùng hổ xông tới!
Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, yên lặng chờ đợi.
Còn Hàn Thất Thất thì chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Vương Thiết Trụ nhanh chóng bước tới trước mặt mọi người.
Hắn ta nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy hung ác!
“Vừa rồi… người lái xe là cô phải không?”, hắn ta nheo mắt lại, giận dữ chất vấn Hàn Thất Thất!
Cô ta lười biếng nâng mí mắt lên, khinh thường đáp: “Anh mù à? Không có mắt nhìn hả?”
“Cô…”
Lửa giận trong lòng Vương Thiết Trụ lập tức trào dâng.
Đám người xung quanh cũng đồng loạt sợ ngây người!
Bị điên hay sao mà dám ăn nói với hắn ta như vậy?
Một tên côn đồ bước lên hai bước, vẻ mặt hèn mọn nói: “Anh Thiết Trụ, trông cô ta còn xinh hơn con nhóc Vương Vũ Nam kia!”
“Cô ta dám cả gan chống đối anh, hay là anh giúp cô ta nhớ lại một vài chuyện khi còn bé đi?”
Gương mặt gã ta vô cùng dâm dê đê tiện!
Vương Thiết Trụ sửng sốt.
Bấy giờ hắn ta mới chú ý tới vẻ ngoài xinh đẹp của Hàn Thất Thất, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ thèm thuồng!
Thế nhưng ngay sau đó, một bóng người màu đen chợt xẹt qua!
“Á!”
Tiếng gào thét đau đớn vang vọng tận trời!
Gã côn đồ vừa mới nói lời trêu ghẹo lập tức bụm mặt ngã lăn ra đất, gào thét ầm ĩ!
Một chiếc chìa khoá xe Audi rơi xuống vị trí ngay bên cạnh gã ta!
Gã ta mở tay ra xem, bàn tay đã be bét máu!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên lần nữa!
Giọng nói lạnh như băng của Hàn Thất Thất vang lên: “Chọc mù mắt chó anh chưa? Một lũ rác rưởi cũng dám có ý đồ xấu xa với tôi hả?”
Tính nết ngang ngược hiện rõ!
Trương Minh Vũ không khỏi co quắp khoé miệng.
Cô ta… đang chuẩn bị lộ nguyên hình à?
Thế nhưng Vương Thiết Trụ lại nở nụ cười hưng phấn.
Hai mắt hắn ta sáng rực lên!
Chương 192: Lấy một địch mười!
“Cứng đấy, tôi thích!”
Vương Thiết Trụ thè lưỡi liếm môi, ánh mắt lộ liễu đánh giá dáng người nóng bỏng của Hàn Thất Thất.
Cô ta tỏ vẻ ghê tởm, lạnh lùng quát: “Còn dám nhìn nữa à?”
Vương Triết Trụ điên cuồng cười lớn: “Không chỉ nhìn đâu, tôi còn muốn sờ cơ!”
Nói rồi hắn ta giơ tay chỉ huy, nghiêm giọng ra lệnh: “Bắt lại cho tao!”
Hắn ta vừa dứt lời, mấy gã côn đồ bên cạnh tức thì lao tới bao vây Hàn Thất Thất!
Vẻ mặt cô ta tràn đầy lạnh lùng, hung hăng giậm chân đi ra sau lưng Trương Minh Vũ!
Khí thế hiên ngang, ung dung khoanh tay trước ngực.
Ánh mắt sắt bén!
Tất cả đều ngơ ngác.
Hết rồi à?
Đến cả Trương Minh Vũ cũng không hiểu cô ta định làm gì.
Anh cứ tưởng cô ta định thể hiện kỹ năng siêu cấp gì đó chứ!
Khí thế hùng hồn như vậy mà lại chui ra sau lưng anh trốn?
Trong mắt Vương Vũ Nam lại lộ ra vẻ lo lắng.
Trần Thắng Nam lại tỏ vẻ hiếu kỳ, lặng lẽ quan sát.
Mười gã côn đồ nhanh chóng lao thẳng tới chỗ Trương Minh Vũ đang đứng.
Những người đứng ở phe bên trái bắt đầu lo lắng, ánh mắt day dứt không đành lòng.
Còn người ở bên phải thì nhao nhao cười lạnh.
Bọn họ không tin nhiều người như vậy lại không thể đánh chết được anh.
Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Anh cau mày, trong lòng cũng thầm lo sợ.
Anh hoảng hốt liếc nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng của Long Tam đâu.
Anh… có làm được không?
Thế nhưng anh không có thời gian suy nghĩ, bởi một gã côn đồ đã tới gần!
Anh nhíu mày, dứt khoát tung đấm!
Vào chính giữa mặt đối phương!
“Á!”
Gã côn đồ đau đớn gào ầm lên, cả người ngã nhào ra sau.
“Hay lắm! Vẫn còn mười ba tên nữa!”
Hàn Thất Thất đứng đằng sau reo hò hoan hô, trông bộ dạng rất hưng phấn!
Mười ba tên nữa?
Anh trợn tròn mắt, tinh thần bắt đầu hoảng loạn!
“Xông lên!”
Bỗng một tiếng quát giận dữ vang lên!
Lòng anh chợt trầm xuống.
Anh quay đầu lại phát hiện mười ba gã côn đồ kia đang đồng loạt lao tới bao vây mình!
Không phải lên từng tên một à?
Trương Minh Vũ hoảng hồn.
Đấu với nhiều người như vậy, anh thực sự không có năng lực đánh trả!
Chuyện tới nước này, anh cũng không còn tâm tư giữ gìn phong độ gì nữa!
Anh không chút do dự dịch người sang bên cạnh chạy vọt tới chiếc Prado đang đỗ gần đó!
Anh không giỏi đánh đấm, chỉ có thể tìm cơ hội đấu với từng tên.
Cảm đám côn đồ cũng lập tức đuổi theo.
Khí thế hùng hổ doạ người!
Vương Thiết Trụ nhếch mép cười lạnh, khoanh tay khinh bỉ đứng nhìn.
Trương Minh Vũ không thèm để ý tới hắn ta.
Bắt đầu chạy len lỏi qua mấy chiếc Prado!
Đám côn đồ chia thành nhiều đường đuổi bắt, muốn vây kín anh!
Cơ hội tốt đến rồi!
Trong mắt anh đột nhiên loé sáng.
Anh quan sát bốn phía, phát hiện bên cạnh chiếc xe đầu tiên chỉ có một gã cô đồ đang lượn lờ!
Chọn mày đi!
Anh khẽ cười một tiếng, lao vọt về phía gã ta!
Lại tung ra một đấm trời giáng!
Bốp!
Gã côn đồ ăn trọn cả cú đấm ấy, hoàn toàn không ngờ tới anh lại dám đánh trả mình!
“Giỏi lắm! Còn mười hai tên!”
Hàn Thất Thất lại hưng phấn reo lên!
Trương Minh Vũ quay đầu lại, bàng hoàng trông thấy năm tên đang đổ ập tới!
Bên kia cũng có năm tên!
Vậy thì chắc chắn ở giữa đống xe kia còn hai tên nữa!
Anh nhún chân xuống, dùng sức nhảy bật lên nóc một chiếc Prado!
Hai chân nhanh chóng di chuyển tới nóc xe khác!
Ở giữa có một gã côn đồ đang tách đội hình một mình tiến lên!
Anh nở nụ cười lạnh lẽo!
Anh nhún người nhảy lên, đá một cái khiến tên kia va vào thân xe!
Cửa xe bị va đập lún vào một khoảng lớn!
“Mười một tên nữa!”, giọng nói phấn khích của Hàn Thất Thất lại vang lên!
Trương Minh Vũ ngẩng đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, phát hiện ở phía đối diện vẫn còn một tên liền vọt thẳng tới!
Anh vừa tiến đến đã bị một gã côn đồ tung đấm tấn công!
“Chết đi!”
Trong giọng nói khàn đục mang theo lửa giận ngút trời!
Thế nhưng trong mắt anh, động tác của gã ta thực sự quá chậm!
Bước chân anh linh hoạt, dễ dàng tránh thoát cú đấm này, cơ thể cũng dời ra sau lưng tên côn đồ kia.
Anh giơ tay lên đập thật mạnh vào đầu gã ta!
Cộp!
Tiếng va đập trầm đục vang lên, cả người gã côn đồ lung lay đổ xuống.
Thế nhưng trên tay anh cũng truyền tới cơn đau nhói!
Hự!
Anh hít một hơi thật sâu, tức tốc khởi động khớp tay!
Quả đầu này cứng như đá vậy!
Hàn Thất Thất điên cuồng hò hét: “Cố lên cố lên! Còn mười tên nữa!”
Anh vốn chẳng có tâm trạng để ý tới cô ta, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mười tên còn lại đang tăng tốc lao tới chỗ mình!
Cả hai bên đều bị vây kín!
Anh cắn chặt răng, hai chân đạp vào cửa xe hai bên nhảy vọt lên nóc xe!
Chỉ sau vài bước chân của anh, nóc xe đã bị lún lỗ chỗ!
“Chúng mày mau bắt người lại đi! Xe của tao đấy!”, Vương Thiết Trụ sợ hãi gào ầm lên!
Trương Minh Vũ đứng sừng sững trên nóc xe, cẩn thận quan sát đánh giá xung quanh.
Mười người còn lại đã bao vây chiếc xe kín kẽ không còn một chỗ hở!
Con xe này khá bự nên bọn họ không với tới người đứng ở trên nóc xe!
Có vài cánh tay vươn lên, anh cũng không thèm khách sáo đạp mạnh xuống!
“Á!”
Tiếng kêu gào đau đớn vang lên liên tiếp.
Trương Minh Vũ ngẩng phắt đầu dậy, giật mình phát hiện có một tên đã thành công bò lên nóc xe!
Đang điên cuồng lao về phía mình!
Đến đúng lúc lắm!
Anh cong môi nở nụ cười, sải bước vọt tới!
Trước ánh mắt hoảng sợ của gã ta, anh hung hăng đá thật mạnh vào vị trí chính giữa hai đùi của gã ta!
Uỳnh!
Giây giúp bị đá trúng, trong đầu tên côn đồ như có tiếng sét đánh ngang!
Tròng mắt trợn trừng như sắp lồi ra ngoài!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập lại vang lên!
Toàn bộ đàn ông đang có mặt ở đây đều sợ run người!
Vô thức kẹp chặt hai chân!
Anh lại nhanh chân đá vào bụng gã côn đồ kia!
Khiến gã nặng nề ngã xuống!
Sau lần này, ánh mắt của mọi người nhìn anh đã khác hẳn.
Anh mỉm cười lạnh lùng.
Chỉ cần có thể thắng thì dùng thủ đoạn gì chả được?
“Giỏi quá đi! Còn lại chín tên!”, Hàn Thất Thất hưng phấn gào ầm lên!
Kích động khoa chân múa tay không ngừng!
Nội tâm Trương Minh Vũ cũng dần bình tĩnh lại.
Chỉ cần không bị đánh hội đồng, cho dù phải đối mặt cùng lúc hai người, anh cũng không sợ!
Chín tên còn lại đưa mắt nhìn nhau, ai cũng kiêng dè không dám xông lên!
Vương Thiết Trụ nổi giận đùng đùng quát lớn: “Mau lên đi! Đánh chết nó đi!”
Nụ cười trên mặt anh lập tức cứng đờ!
Anh khiếp sợ nhìn thấy đám côn đồ còn lại nhao nhao giơ vũ khí trong tay, đủ các loại gậy gộc kể cả gậy bóng chày!
Mẹ nó!
Không có đạo đức của người học võ!
Anh trợn tròn hai mắt, trong lòng hoảng loạn không biết nên làm thế nào!
Chợt anh phát hiện ra một cửa trời trên nóc xe khi cúi đầu xuống!
Anh nghiến răng, dùng sức nhảy vọt lên!
Khi anh đang lơ lửng giữa không trung, đám côn đồ đã đồng loạt ném vũ khí tới!
Anh dồn toàn bộ sức lực vào hai chân, giẫm mạnh một cái!
Choang!
Tiếng đổ vỡ thanh thuý vang lên, cửa kính bị anh đạp vỡ rơi vào trong xe!
Cả người anh cũng lọt thỏm ở trong đó!
Vừa hay né được đống vũ khí bị đám côn đồ ném lên kia!
Anh cứ tưởng mình đã tránh được một kiếp, thế nhưng khi tiếp xúc với ghế xe thì toàn thân lập tức cứng đờ!
Đau…
Chương 193: Hoa nở khắp núi!
Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng mắt, không kìm được xuýt xoa một tiếng!
Cảm giác đau đớn bén nhọn từ dưới người truyền đến!
Trong đầu vô thức hiện lên một giai điệu gây nghiện.
Nhìn từng đoá hoa… nở khắp núi!
Loại cảm giác này…
Sự xót xa tột cùng này…
Cảm giác như mình đã chịu đựng đến cực hạn!
Anh cố nén cơn đau như sắp xé rách cơ thể, tức tốc di chuyển sang bên cạnh.
Đến khi cúi đầu lại, anh mới giật mình phát hiện… mình vừa ngồi lên phanh tay!
Mẹ nó!
Anh thầm mắng một tiếng, vô thức kẹp chặt hai chân lại.
Thế nhưng anh chưa có thời gian nghĩ ngợi gì, mấy gã côn đồ đã lao vọt tới bên cạnh cửa xe.
Vẻ mặt hằm hằm lôi kéo cửa xe.
Anh lập tức căng cứng cả người.
Sắp bị bắt rồi sao?
Thế nhưng anh nhanh chóng phát hiện bọn chúng có ra sức kéo cũng không mở được cửa xe!
Cửa xe bị khoá rồi?
Anh sung sướng cười phá lên, ung dung dựa lưng vào ghế lái phụ.
“Chúng mày giỏi thì vào đây đi!”, anh nhướng mày khiêu khích, vẻ mặt tràn ngập châm chọc.
Đám côn đồ cũng trở nên luống cuống.
Mọi người xung quanh đang quan sát đều kinh hãi tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Ngay khi Trương Minh Vũ đang đắc chí cười to thì Vương Thiết Trụ đột nhiên xông tới.
Anh ta giơ tay ấn nhẹ một cái.
Hai tiếng “cạch” lần lượt vang lên.
Bọn côn đồ khẽ kéo một cái, cửa xe lập tức mở ra…
Anh giật nảy mình, sao lại quên béng mất cái chìa khoá xe cơ chứ?
Đối phương đã đánh tới, anh tức tốc đứng bật dậy, dùng sức đạp lên cửa xe.
Mấy tên côn đồ đứng sau cánh cửa đó bị đẩy ngã, thế nhưng những tên khác cũng đồng thời lao đến!
Cửa xe còn lại cũng đã bị mở ra!
Anh hốt hoảng chui ra khỏi cửa trời, trèo lên nóc xe!
Sải bước nhảy qua đầu đám người đang bao vây phía dưới, đáp xuống một cái nóc xe khác.
Khoé miệng Vương Thiết Trụ co giật điên cuồng!
Xe của hắn ta!
Đám côn đồ nhao nhao bò dậy, tiếp tục xông tới bao vây anh!
Anh thì tung tăng nhảy nhót trên nóc xe, lặng lẽ tìm kiếm cơ hội!
Đám côn đồ nhanh chóng bị phân tán!
Anh nhắm chuẩn tên đứng ngoài cùng bên phải, nhảy thẳng xuống đè ép gã ta vào thân xe!
Một đấm được tung ra!
Gã côn đồ nghoẹo cổ sang một bên, ngã lăn ra đất!
Hàn Thất Thất hưng phấn reo hò: “Yeah! Nát đầu rồi! Còn tám tên nữa thôi!”
Trương Minh Vũ quay đầu lại, nhìn thấy hai gã côn đồ đang tung đấm vọt tới!
Phải liều mạng thôi!
Anh cắn chặt răng hạ quyết tâm.
Huấn luyện lâu như vậy cũng nên phát huy chút tác dụng rồi!
Anh đột nhiên dồn sức xuống hai chân, nhảy vọt về phía kẻ thù.
Hai gã côn đồ kia lập tức sợ ngây người.
Thế nhưng chúng vẫn nhằm vào mặt anh mà tung nắm đấm!
Anh nheo mắt lại, lắc mình tránh thoát nắm đấm đầu tiên!
Anh không kịp nghỉ ngơi đã phải nhanh chân xông tới chỗ người thứ hai!
Một đấm được tung ra!
Bốp!
Gã côn đồ đổ rạp xuống đất!
Anh vội vàng xoay người, lại tránh thoát thêm một đòn của gã lưu manh còn lại, tóm lấy đầu gã ta đập thật mạnh vào cửa xe!
Uỳnh!
Cơ thể gã ta lập tức trở nên mềm oặt đổ rầm xuống!
“Quá hay! Còn sáu tên!”, Hàn Thất Thất vẫn không ngừng hò hét.
Tiếng bước chân lại vang lên bên tai.
Anh quay lại quan sát, trông thấy đằng sau lại có hai tên đang lao tới!
Mẹ nó!
Anh nghiến răng ken két, lặp lại chiêu cũ!
Tiếng vang trầm đục vang lên, hai tên kia lần lượt lăn lộn dưới đất!
“Trương Minh Vũ anh giỏi quá! Tôi muốn sinh con cho anh rồi đấy! Còn bốn tên nữa thôi!”
Hàn Thất Thất đã trở nên quá khích!
Nghe thấy thế, khoé miệng anh mất kiểm soát khẽ co rút.
Trong mắt Vương Vũ Nam và Trần Thắng Nam cũng tràn đầy kích động!
Bọn họ không ngờ tới anh lại lợi hại tới vậy!
Anh cũng không dám chậm trễ, lại lượn thêm hai vòng quanh xe, tiếp tục giải quyết được hai gã côn đồ nữa!
Hiện giờ chỉ còn lại hai gã còn đứng vững!
Anh nhếch miệng cười một tiếng, cảm xúc trở nên kích động!
Thời gian huấn luyện dài như vậy cũng không uổng phí!
Anh đứng thẳng dậy, sải bước tiến lên!
Tự tin ngút trời!
Hai gã côn đồ còn lại ngơ ngác nhìn nhau, vô thức lùi lại.
Bọn họ đã bị doạ sợ!
Anh bước nhanh lên phía trước, hai mắt sáng rực lên!
Trận đánh này đã giúp anh có được sự tự tin!
Một trong hai tên cắn chặt răng, nổi giận gào thét cắm đầu lao tới!
Thế nhưng đối với anh, tốc độ của đối phương chậm như rùa!
Anh nhẹ nhàng tránh thoát đòn tấn công này chỉ với vài bước chân đơn giản!
Đồng thời anh cũng tung đấm chào hỏi đối phương!
Bốp!
Tiếng va đập nặng nề vang lên, gã côn đồ đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Hàn Thất Thất đã hét đến khàn tiếng nhưng vẫn không ngừng hò reo: “Còn một tên nữa!”
Ừng ực!
Gã côn đồ duy nhất còn sót lại gian nan nuốt nước bọt, sợ hãi lùi ra sau!
Trong mắt gã ta, Trương Minh Vũ chẳng khác nào ma quỷ!
Ngay khi gã ta đang không biết nên làm thế nào cho phải thì anh đã xông lên tấn công!
Gã ta giật nảy mình, chỉ kịp nhìn thấy một nắm đấm đang không ngừng phóng đại ngay trước mắt!
Uỳnh!
Cảm giác đau đớn ập tới. Gã côn đồ nặng nề ngã xuống, ôm đầu khóc rống lên!
Trương Minh Vũ ung dung phủi bụi trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua đám người.
Hiện giờ trong lòng anh đang dậy sóng!
Không ngờ chuyện mà anh chưa từng dám mơ tưởng lại… trở thành sự thật!
“Woa, anh giỏi quá đi mất!”
Giọng nói kích động của Hàn Thất Thất lại vang lên!
Anh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cô ta đang nhảy chân sáo chạy tới!
Cả Vương Vũ Nam và Trần Thắng Nam đều bị hành động của cô ta doạ cho trợn tròn mắt!
Những người đứng bên trái đồng loạt hưng phấn hẳn lên, ai cũng nắm chặt tay lại!
Nếu không vì Vương Thiết Trụ vẫn còn ở đây, bọn họ đã sung sướng hô lên rồi!
Đám người đứng bên phải thì đứng chết lặng. Vẻ tươi cười trên mặt mấy mụ đàn bà chanh chua kia cũng dần sa sầm.
Mặt ai nấy đều trở nên mờ mịt!
Bao nhiêu người như vậy… vẫn không đánh lại nổi một người sao?
Vương Thiết Trụ cũng bị làm cho choáng váng, đờ đẫn đứng chết dí tại chỗ, tay vẫn nắm chặt chìa khoá Prado!
Có chết hắn ta cũng không thể nào… nghĩ tới kết quả này!
Trương Minh Vũ nở nụ cười châm chóc: “Anh có muốn thử không?”
Hắn ta lập tức sợ run người!
Hàn Thất Thất cũng đắc ý nói: “Không phải anh lợi hại lắm sao? Còn muốn sờ tôi cơ mà? Tới đi!”
“Tôi đứng đây chờ này! Là đàn ông thì đến đi chứ?”
Nói rồi cô ta còn cố tình ưỡn ngực khoe ra đường cong cơ thể mê người!
Khoé miệng Trương Minh Vũ không ngừng co quắp.
Thật đúng là…
Sắc mặt Vương Thiết Trụ tối sầm lại, lạnh giọng nói: “Tôi thừa nhận anh rất mạnh! Nhưng thế thì đã sao?”
“Đám người kia vẫn phải ký hợp đồng cho tôi thôi!”
“Anh tưởng đánh thắng được tôi là có thể ký được hợp đồng rồi à? Anh thử hỏi bọn họ xem có ai dám không?”
Giọng điệu của hắn ta vô cùng kiêu căng ngạo mạn!
Những người lựa chọn phe bên phải lại nở nụ cười giễu cợt.
Đây mới là Vương Thiết Trụ mà bọn họ biết.
Vương Vũ Nam và những người đứng sau lưng cô ấy bắt đầu thấy lo sợ.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, bình thản hỏi: “Anh làm vậy là… đang đe doạ sao?”
Hắn ta ngạo nghễ hếch mặt lên trời, đắc ý nói: “Đúng là đe doạ đấy, sao hả? Cậu tôi là người của Sở Tư pháp…”
Thế nhưng hắn ta chưa kịp nói hết câu thì anh đã cất bước đi tới!
Hắn ta không khỏi kinh ngạc, hoảng loạn chất vấn: “Anh… anh định làm gì? Anh có tin tôi gọi cậu tôi tới đây luôn không?”
Anh không thèm e sợ, cười phá lên: “Thế chúng ta hãy xem thử xem cậu anh đến trước hay là tôi đánh chết anh trước!”
Dứt lời, anh sải bước lao vọt về phía hắn ta!
Chương 194: Người dân không hiểu luật, nhưng ông đây hiểu!
Vương Thiết Trụ lập tức hoảng hốt gào lên: “Anh… anh đừng có tới đây! Đứng lại đi! Đứng lại!”
Thế nhưng Trương Minh Vũ không thèm ngó ngàng gì tới lời hắn ta nói, tàn nhẫn đá một cú thật mạnh vào giữa bụng hắn ta!
Cả người hắn ta mất cân bằng lảo đảo ngã xuống, cái mông đập mạnh xuống đất!
Anh nhìn xuống hắn ta, lạnh giọng nói: “Đời này tôi ghét nhất là những kẻ có chút quyền hạn cậy thế đè đầu cưỡi cổ người dân như anh!”
“Anh có thể gọi cậu anh tới, hôm nay chúng ta sẽ đến toà án xét xử rõ ràng!”
“Anh làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, để xem cậu anh có dám bao che cho không!”
“Ức hiếp người dân không hiểu pháp luật hả?”
“Có ông đây hiểu luật!”
Câu nói cuối cùng của anh tràn đầy khí thế!
“Hay lắm!”
Bố Vương Vũ Nam kích động gào ầm lên!
Ông ấy điên cuồng vỗ tay hoan hô!
Toàn bộ người đứng ở phe bên trái đều bị kích động.
Ánh mắt sáng rực rưng rưng nước mắt!
Câu nói của Trương Minh Vũ đã chạm tới nỗi niềm tận đáy lòng của họ!
Bọn họ cũng đã chán ghét cuộc sống bị đày đoạ như nô lệ này từ lâu!
Thế nhưng nhà Vương Thiết Trụ có tiền có quyền, bọn họ thực sự không đắc tội nổi!
Muốn kiện ra toà cũng chẳng biết làm cách nào! Tiền cũng chẳng đủ để theo kiện!
Lỡ như thất bại, cuộc đời này của bọn họ sẽ không còn gì để cứu vãn!
Đến cả một vài người đứng bên phải cũng bắt đầu dao động, thế nhưng lại bị mấy mụ đàn bà đứng trước trừng mắt cảnh cáo.
Trần Thắng Nam đứng một bên quan sát, hai mắt toả sáng!
Lần này cô ta đã đưa ra lựa chọn đúng đắn!
Vương Thiết Trụ ngẩn người, trong mắt tràn đầy kinh hãi!
Hắn ta hoành hành bá đạo đã quen, trước giờ chưa từng có ai dám chống đối lại hắn ta!
Hắn ta vốn chẳng hiểu biết gì về pháp luật và kiện cáo!
Trong suy nghĩ của hắn ta, tất cả đều có thể giải quyết nhờ sức mạnh!
Thế nhưng nghe Trương Minh Vũ nói như vậy, hắn ta không khỏi luống cuống…
Một lúc lâu sau, hắn ta mới giận dữ quát: “Cho dù không gọi cậu tôi tới thì anh có biết chúng tôi cung cấp thực phẩm cho ai không hả?”
“Là cho các trung tâm thương mại lớn của Hoa Châu!”
“Anh dám cả gan cướp đoạt nguồn hàng của người ta, không sợ bị trả thù à?”
Trương Minh Vũ nhướng mày, khinh thường cười hỏi: “Anh cung cấp cho ai liên quan quái gì đến tôi?”
Hắn ta đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng gào: “Đối tác của tôi là nhà họ Dịch của Hoa Châu đấy!”
“Anh dám tranh giành với nhà họ Dịch không?”
Nghe thấy thế, anh không khỏi sững sờ.
Nhà họ Dịch…
Lúc này anh mới giật mình hiểu ra.
Thảo nào nhà họ Dịch có thể dễ dàng khống chế toàn bộ đường cung ứng thực phẩm của Hoa Châu. Thì ra những nhà cung ứng kia đều hợp tác với bọn họ!”
Người dân đang xếp hàng xung quanh đều sợ ngây người!
Đối với bọn họ, loại gia tộc lớn như nhà họ Dịch vẫn có địa vị rất lớn!
Đó là gia tộc mà bọn họ không thể trêu chọc nổi!
Vậy mà Vương Thiết Trụ lại… hợp tác với nhà họ Dịch?
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười, châm chọc nói: “Cho dù anh gọi cả người nhà họ Dịch tới thì hôm nay tôi cũng phải ký hợp đồng này bằng được!”
Lời nói của anh chọc giân hắn ta đến mức nghẹn họng!
Trong mắt hắn ta, cùng lắm thì Trương Minh Vũ cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, không thể có khả năng đứng ngang hàng với gia tộc lớn như nhà họ Dịch được!
Thế nhưng Trương Minh Vũ vẫn mạnh miệng chống đối!
Vương Thiết Trụ nghiến răng ken két nói: “Được, tôi sẽ gọi người nhà họ Dịch tới cho anh sáng mắt ra!”
“Để xem đến lúc đó anh còn dám kiêu ngạo như vậy không!”
Nói rồi hắn ta lập tức lôi điện thoại đi sang một góc.
Vừa rồi hắn ta đã bị mấy lời doạ nạt của anh doạ sợ nên không còn dám có ý định gọi cậu mình tới nữa!
Muốn giải quyết được chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào nhà họ Dịch!
Vương Thiết Trụ nhanh chóng ngồi vào chiếc Prado bắt đầu gọi điện thoại.
Trương Minh Vũ cũng chẳng hề lo sợ.
Anh chậm rãi đi tới trước mặt người dân trong thôn.
Anh mỉm cười lên tiếng: “Mọi người đừng lo. Tôi cũng là người từ nông thôn đi ra, thấy mọi người bị chèn ép cũng thấy bất bình thay”.
Câu nói này của anh đã dễ dàng kéo gần quan hệ với người dân trong thôn.
Vương Vũ Nam cũng mỉm cười dịu dàng nói: “Các cô các bác cứ yên tâm, chắc chắn vụ làm ăn cháu tìm cho mọi người sẽ giúp mọi người hái ra tiền!”
Cô ấy đang nói với những người lựa chọn phe bên trái.
Một mụ đàn bà đứng ở phe bên phải cất giọng the thé châm chọc nói: “Nói thì dễ nghe lắm, đến lúc làm thật vẫn chèn ép chúng tao thôi! Ai cũng muốn dựa vào chúng tao để kiếm lời!”
Bà ta vừa nói xong, đám người đứng ở bên phải liền nhao nhao bàn tán.
Trương Minh Vũ cũng chẳng thèm để bụng, chỉ cười hỏi: “Chú Vương ơi, giá thu mua rau củ của người kia là bao nhiêu?”
Bố của Vương Vũ Nam thở dài một tiếng than vãn: “Tiền cậu ta trả cho chúng tôi còn chẳng đủ để nhập giống vào, năm nào cũng phải bù thêm tiền. Chúng tôi đều phải ra ngoài làm công mới đủ sống”.
“Một xe rau củ… được trả có hai trăm tệ”.
Trương Minh Vũ không nhịn được cau mày.
Lúc mới tới anh đã thấy một chiếc xe tải đang chở đầy ắp thực phẩm ngay bên cạnh lều vải.
Một xe mà chỉ có hai trăm, quả thực là quá ít!
Anh liếc mắt nhìn Trần Thắng Nam ra hiệu.
Cô ta lập tức hiểu ý, vội vàng tiến lên tuyên bố: “Theo giá thị trường thì một xe hàng có thể thu về được tám trăm”.
Nghe thấy thế, anh không khỏi ngạc nhiên.
Không ngờ đến cả phương diện này cô ta cũng hiểu rõ như vậy.
Anh bật cười nói: “Chú Vương nghe cháu nói, tí nữa chỉ cần các chú đồng ý ký hợp đồng với cháu, cháu sẽ trả cho mọi người một nghìn một xe, được không?”
Nghe thấy vậy, đám người đang đứng ở phe bên trái đều trợn tròn mắt há hốc mồm!
Tất cả đều bị làm cho choáng váng!
Một nghìn? Gấp năm lần!
Vương Vũ Nam kích động tột độ, vô cùng biết ơn nhìn anh!
Đây là một chuyện rất tốt đối với cô ấy.
Một lúc sau, bố cô ấy mới run run nói: “Chàng trai trẻ, cậu… cậu nói thật chứ?”
Anh mỉm cười đáp chắc nịch: “Đương nhiên là thật rồi. Nhưng cháu vẫn phải nhắc nhở trước, mọi người nhất định phải cam đoan rau củ quả đạt chất lượng như hiện giờ cho cháu”.
Ông ấy kích động thốt lên: “Được chứ! Chúng tôi cam đoan sẽ làm được!”
Còn mẹ của Vương Vũ Nam thì không nén nổi nước mắt!
Toàn bộ người lựa chọn phe bên trái đều vui mừng phấn khởi!
Không ít người bên phe bên phải đều cảm đấy vô cùng hối hận!
Mụ đàn bà trung niên kia lại đứng ra, lạnh giọng quát: “Hừ! Có ích gì cơ chứ? Không nghe thấy Vương Thiết Trụ nói sẽ gọi người nhà họ Dịch tới à?”
“Nếu người nhà họ Dịch tới thật, kiểu gì thằng ranh này chẳng sợ sệt quỳ lạy như con chó!”
“Các người nghĩ các người có thể hợp tác với nó sao?”
Câu nói này như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu đám người đứng bên trái.
Tâm trạng đang hưng phấn lập tức trở nên nguội lạnh.
Đúng vậy.
Trương Minh Vũ giỏi đánh nhau thì thế nào? Cậu ấy dám đối đầu với người nhà họ Dịch không?”
Không ít người bắt đầu tỏ vẻ thất vọng.
Vương Vũ Nam vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bố mẹ đừng lo, anh ấy không sợ nhà họ Dịch đâu”.
Nghe thấy thế, xung quanh tức thì vang lên tiếng cười nhạo.
Bố mẹ của cô ấy cũng bắt đầu do dự.
Trương Minh Vũ lại hỏi thăm giá cả của mấy loại thịt rồi hào phóng ra giá gấp năm lần so với giá của Vương Thiết Trụ!
Mức giá này cao hơn giá thị trường một chút nhưng cũng không quá chênh lệch.
Tóm lại vẫn là người dân được hưởng lợi.
Anh cũng có thể kiếm lời.
Nếu nguồn cung ứng thực phẩm có thể ổn định lại thì ít nhất anh cũng không cần lo lắng những vấn đề khác nữa.
Bây giờ chỉ cần… chờ người nhà họ Dịch mò tới!
Anh cũng muốn xem thử khi đối phương đến, đám người đang đứng ở phe bên phải sẽ bày ra vẻ mặt gì!
Chương 195: Ăn đòn chưa đủ?
Bố mẹ của Vương Vũ Nam dẫn Trương Minh Vũ đi thẳng vào trong lều dạo chơi một vòng.
Đến khi trở ra, anh không ngờ người dân trong thôn vẫn chưa rời đi mà lặng lẽ chờ đợi ở chỗ cũ.
Hai phe trái phải…
Anh hiểu những người đứng ở phe bên trái đang chờ một kết quả chính thức.
Còn người ở phe bên phải… đang chờ được xem trò cười.
Anh thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Đúng là con người.
Anh khẽ lắc đầu đi tới trước mặt đám người.
Anh biết người nhà họ Dịch không tới thì không thể giải quyết triệt để chuyện này.
Chỉ khi đánh bại được người nhà họ Dịch, người dân trong thôn mới hoàn toàn yên tâm hợp tác với anh.
Thế nhưng đây cũng là điều mà anh mong muốn.
Anh không muốn sau khi ký kết hợp đồng xong xuôi lại xảy ra vô vàn vấn đề.
Sau khi bọn họ xuất hiện, những người đứng ở phe bên trái đã bắt đầu do dự.
Đương nhiên bọn họ đều biết được sự khủng bố của nhà họ Dịch.
Không ai dám chắc vị trí đứng hiện giờ có gây ra tai hoạ nào không.
Thế nhưng bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Trương Minh Vũ.
Những người đứng ở phe bên phải lại đồng loạt nở nụ cười trào phúng.
Đợi đến khi người nhà họ Dịch tới, xem các người định làm thế nào!
Từng giây từng phút trôi qua, không ít người lần lượt lộ vẻ cười nhạo.
Ngay sau đó, một tràng tiếng động cơ thét gào đột nhiên vang lên!
Tất cả đều giật mình ngẩng đầu nhìn sang.
Trương Minh Vũ lại lẳng lặng ngồi ở phía sau, không hề tỏ ra hoảng sợ.
Anh cũng rất muốn biết người nào của nhà họ Dịch sẽ tới!
Từng hàng xe sang nhanh chóng nối đuôi xuất hiện trước mắt bọn họ.
Chẳng bao lâu xe, ô tô đều đỗ lại ven đường.
Không biết Vương Thiết Trụ từ nơi nào xông ra, cung kính mở cửa xe.
Người dân lại càng mất bình tĩnh.
Đến cả Vương Thiết Trụ trước giờ đều hoành hành bá đạo lại phải khép nép như vậy, chắc chắn đối phương phải có thực lực xuất chúng.
Một chàng trai trẻ được Vương Thiết Trụ đón ra ngoài.
Trong các xe khác cũng có một đám đàn ông mặc vest đồng loạt bước xuống, dễ dàng nhận ra họ chính là đội ngũ vệ sĩ.
Khoé miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Đừng nói là định đánh nhau nữa đấy chứ?
Tuy nhiên sau khi anh thấy rõ người xuống xe là ai, khoé miệng lập tức cong lên nở nụ cười.
Thoáng chốc, một đám người hùng hổ bước tới.
Người cầm đầu chính là cậu ba nhà họ Dịch, Dịch Thanh Thiên!
Vương Thiết Trụ cung kính đứng ở bên cạnh,
Dịch Thanh Thiên nghênh mặt kiêu ngạo ngút trời.
Ở Hoa Châu cậu ta đã nổi danh là kẻ phách lối ngang ngược thì cái thôn bé tí tẹo này có đáng là gì.
Người dân thấy thế lập tức hoảng sợ, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Dịch Thanh Thiên ngạo nghễ đứng đó, hếch mặt nhìn đám người xung quanh một lượt, lạnh giọng lên tiếng: “Các người định hợp tác với người khác hả?”
Trong giọng nói của cậu ta tràn đầy đe doạ.
Người dân không khỏi sinh lòng hoảng hốt.
Mụ đàn bà đứng bên phải vội vàng ra mặt phân bua: “Cậu Dịch nghe tôi nói, bọn họ mới là những kẻ muốn hợp tác với người khác, không liên quan tới chúng tôi!”
Dứt lời, bà ta chỉ thẳng vào đám người đứng ở phe bên trái!
Cậu ta nhíu mày: “Ồ!”
Nói rồi lại quay sang nhìn chằm chằm những người đứng bên trái.
Những người kia không khỏi luống cuống, ánh mắt sợ sệt.
“Có biết hợp tác với người khác sẽ có hậu quả gì không?”, Dịch Thanh Thiên cười lạnh một tiếng, giở giọng uy hiếp hỏi.
Bọn họ lại run rẩy một phen!
Ai cũng cúi gằm xuống không dám đối mặt với cậu ta!
Tiếng cười nhạo dồn dập vang lên ở phe bên phải.
Mụ đàn bà kia lại cất cao giọng châm chọc nói: “Không phải vừa nãy to mồm lắm à? Năng lực đâu rồi?”
“Quyết tâm chọn bên đó của các người đâu?”
“Cậu Dịch vừa tới liền cúp đuôi không dám nói lời nào à?”
Dứt lời, vẻ mặt bà ta lại càng tỏ ra miệt thị.
Người dân đứng ở phe bên trái lại càng cúi thấp đầu xuống, mặt mũi đỏ bừng nhẫn nhịn không dám lên tiếng.
Dịch Thanh Thiên ngạo mạn nói: “Được rồi, nếu các người đã không muốn hợp tác thì từ hôm nay trở đi cũng không cần phải chuyển hàng cho chúng tôi nữa!”
Nghe cậu ta nói vậy, tất cả mọi người đồng loạt trợn mắt há hốc mồm!
Ai nấy đều kinh hãi nhìn chằm chằm cậu ta!
Rốt cuộc câu nói này… có nghĩa gì?
Cậu ta lại mỉa mai nói tiếp: “Nhưng mà… chúng tôi đã không nhận thì chắc là cả Hoa Châu này không còn ai dám nhận thực phẩm của các người nữa đâu”.
“Các người tự tìm đầu ra đi!”
Hự!
Cậu ta vừa dứt lời, đám người bên trái đều khiếp sợ hít một hơi khí lạnh!
Hai mắt trợn tròn!
Không ai dám nhận…
Vậy thì…
Tất cả đều bị làm cho choáng váng. Vốn dĩ vẫn còn kiếm được lại chút tiền vốn!
Giờ thì… lỗ hết sạch rồi!
Không còn cách nào sản xuất tiếp nữa!
Những người bên trái ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt loé lên tia tuyệt vọng.
Bọn họ… thực sự xong đời rồi!
Cả người bố mẹ của Vương Vũ Nam cũng bắt đầu run lẩy bẩy!
“Xin lỗi mọi người, gia đình chúng tôi có lỗi với mọi người!”, bà mẹ đau đớn vỗ đùi, bật khóc mếu máo nói.
Người chọn phe bên trái đều tuyệt vọng không còn thiết tha gì nữa, thế nhưng chuyện tới nước này…
“Hay lắm! Ai bảo các người có mắt như mù!”
Mụ đàn bà kia hưng phấn tột độ, sung sướng reo lên!
“Đúng rồi. Ở cái chốn hẻo lánh sâu xa này không chịu tin lời Vương Thiết Trụ lại đi tin tưởng một con nhóc ăn nói lung tung! Đúng là một lũ ngu ngốc!”
“Bây giờ thì sáng mắt chưa? Một đồng các người cũng không bán ra nổi nữa đâu! Sớm muộn gì cũng chết đói thôi!”.
“Chúng ta cũng không thèm thuê đất của bọn họ làm gì, cho bọn họ chịu đói đi!”
…
Đám đàn bà đứng ở phe bên phải bắt đầu la hét ầm ĩ, trong mắt đều tràn đầy vẻ trào phúng.
Những lời này đâm trúng vào vết thương lòng của những người dân vốn đang tuyệt vọng kia.
Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất lại chẳng hề e sợ, ung dung khoanh tay trước ngực lặng lẽ chờ đợi.
Trong mắt Trần Thắng Nam cũng loé lên tia sáng, vô cùng hiếu kỳ.
Chỉ trong nháy mắt, người dân theo phe bên phải đều vênh váo khoanh tay ra chiều chờ xem kịch hay.
Còn phe bên kia ai cũng lộ vẻ mặt đau khổ.
Thấy thế, Dịch Thanh Thiên lập tức nhếch mép cười lạnh.
Cái cậu ta muốn nhìn thấy chính là vẻ mặt tuyệt vọng của những người dám chống đối cậu ta!
Nhưng đúng lúc này, Vương Thiết Trụ lại đắc ý đứng dậy, khinh thường lên tiếng: “Thằng ranh kia đâu rồi? Không phải nó mạnh miệng lắm à?”
“Chẳng phải nó nói là dù người nhà họ Dịch có tới cũng không thể thay đổi được kết quả sao?”
“Bây giờ cậu chủ Dịch của bọn tao tới rồi, sao mày không chịu thò mặt ra hả?”
Dứt lời, trong mắt hắn ta loé lên vẻ kiêu ngạo!
Dịch Thanh Thiên cũng khoanh tay ra vẻ hống hách, không hề ăn nhập với gương mặt non choẹt của cậu ta!
Cậu ta lạnh giọng quát: “Ai dám tranh mối làm ăn của tao? Mau cút ra đây cho tao xem nào!”
Ngay sau đó, tất cả mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Trương Minh Vũ.
Khi thấy anh đang ngồi ở đó, những người đứng về phe bên trái đã tuyệt vọng triệt để.
Rõ ràng anh không dám ra mặt.
Còn người đứng ở phía bên phải đều lộ vẻ mặt trêu tức, ánh mắt loé lên tia trào phúng.
Cả Dịch Thanh Thiên và Vương Thiết Trụ cũng nhìn theo tầm mắt của mọi người, nhìn tới Trương Minh Vũ!
Giây phút nhìn thấy anh, Dịch Thanh Thiên đột nhiên hoảng hốt!
Anh ung dung đứng dậy, mỉm cười cất tiếng: “Xem ra cậu chủ Dịch ăn đòn vẫn chưa đủ nhỉ!”
Chương 196: Hình phạt đạo đức!
Chương 196: Hình phạt đạo đức!
Giọng nói lạnh lùng truyền rõ mồn một vào tai mọi người.
Nghe thấy thế, tất cả đều giật mình kinh hãi!
Ai cũng tròn mắt khó tin nhìn về phía Trương Minh Vũ!
Thầm nghĩ… cậu ấy bị điên rồi à?
Sao cậu ấy lại dám cả gan ăn nói hỗn hào với cậu chủ nhà họ Dịch như vậy?
Một lúc lâu sau, bọn họ mới dần lấy lại tinh thần!
Những người đứng ở phe bên trái đều đã sợ ngây người!
Còn đám người bên phải thì lại càng tỏ ra khinh thường!
Chuyện đến nước này mà vẫn còn ở đây chém gió!
Vương Thiết Trụ điên cuồng cười phá lên: “Ha ha ha! Lần đầu tiên tao thấy có người giỏi đóng kịch hơn cả tao!”
“Mày sỉ nhục cậu chủ Dịch như vậy không sợ chết à?”
Trương Minh Vũ chỉ nở nụ cười chế giễu, châm chọc đáp trả: “Anh cứ hỏi cậu ta trước đi đã!”
Vẻ châm chọc trong mắt hắn ta lại càng trở nên nồng đậm. Hắn ta lạnh giọng hỏi: “Cậu chủ Dịch, tên này dám ăn nói như vậy…”
Thế nhưng hắn ta vừa nói đến đây đã giật mình im bặt.
Bởi vì lúc này hắn ta mới bàng hoàng phát hiện Dịch Thanh Thiên đang trợn mắt há hốc mồm đứng chết lặng tại chỗ!
Trên người cậu ta… không còn chút khí thế nào.
Vương Thiết Trụ không khỏi ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt!
“Cậu… cậu chủ Dịch?’, hắn ta khó hiểu gọi một tiếng.
Đến tận lúc này, Dịch Thanh Thiên mới tỉnh táo lại được.
Thấy thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt dấy lên vẻ nghi hoặc.
Trương Minh Vũ bật cười, chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, bình thản khoanh tay trước ngực.
Còn Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam thì chia nhau đứng ở hai bên.
Trong mắt Trần Thắng Nam cũng tràn đầy hoài nghi.
Anh thu lại vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng cất giọng nhắc nhở: “Dịch Thanh Thiên, tôi đang hỏi cậu đấy!”
Nghe thấy anh nói vậy, cả người cậu ta vô thức run bần bật!
Mọi người đều sững sờ!
Một lúc lâu sau, cậu ta mới lắp bắp nói: “Anh… sao anh lại ở đây? Marmart của nhà tôi đã bị anh cướp đi rồi, anh... anh còn định làm gì nữa?”
Đến câu cuối cùng, gần như cậu ta đã dùng hết sức bình sinh để gào lên!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Ngay sau đó, mọi ánh mắt ngờ vực đều tập trung lên người Trương Minh Vũ!
Bọn họ đều không ngờ Dịch Thanh Thiên… lại quen biết Trương Minh Vũ!
Còn sợ Trương Minh Vũ như vậy!
Quan trọng nhất là… đến cả Marmart cũng bị Trương Minh Vũ cướp đi từ trong tay nhà họ Dịch!
Rốt cuộc thực lực của Trương Minh Vũ khủng bố tới mức nào?
Ai cũng trở nên ngây dại, kinh ngạc không nói nên lời!
Những người đứng ở phe bên trái đều kinh hãi!
Còn đám người bên phải thì cả người như hoá đá!
Vương Thiết Trụ cứng đờ toàn thân! Ánh mắt đờ đẫn không dám tin tưởng!
Trương Minh Vũ lại chẳng thèm để ý tới họ, chỉ lạnh lùng chất vấn: “Các người chèn ép người dân khổ sở như vậy còn không cho chúng tôi phản kháng lại sao?”
“Hơn nữa, chính nhà họ Dịch của cậu mới là kẻ cướp mối làm ăn của tôi trước!”
Nói xong anh lập tức cảm thấy hối hận, thầm mắng mình lắm lời với một thằng nhóc làm gì!
Dịch Thanh Thiên ấp úng nói: “Anh… anh…”
Nhưng cậu ta lắp bắp hồi lâu vẫn không nói được câu nào.
Cậu ta đã được nghe kể về sự đáng sợ của anh từ trước, dù lòng đang nổi giận đùng đùng nhưng vẫn chẳng dám phản bác!
Anh hơi híp mắt lại, lạnh giọng quát: “Ấp a ấp úng cái gì? Cậu chui ra từ đâu thì cút về đấy ngay cho tôi! Muốn hợp tác với người trong thôn này thì bảo Dịch Bác Văn vác mặt tới đây tìm tôi!”
Trong giọng nói của anh tràn đầy khí thế!
Trong vô thức, anh đã dần thích ứng với những hoàn cảnh như thế này.
Đối với anh, những kẻ như Dịch Thanh Thiên Dịch Thanh Tùng đã không còn đủ tư cách đấu với mình nữa!
“Anh…”
Dịch Thanh Thiên run rẩy chỉ vào anh nhưng lại không nói được câu nào!
Cậu ta đã bị anh doạ sợ mất mật!
Đám người xung quanh cũng sợ ngây người!
Vương Thiết Trụ đứng nghệt mặt ra đó, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ!
Sao có thể… sao có thể như vậy được?
Anh bước lên một bước, lạnh lùng hỏi: “Không chịu đi hả? Thế thì các cậu đừng hòng đi được nữa!”
Chỉ một câu nói đã khiến Dịch Thanh Thiên lộ ra vẻ mặt hoảng loạn!
Cậu ta vô thức đưa mắt nhìn quanh!
Cậu ta biết bên cạnh anh có một cao thủ vô cùng xuất chúng!
Sau khi liếc nhìn một vòng, tuy không thấy gì cả nhưng cơ thể cậu ta vẫn không kìm được run lẩy bẩy!
Ừng ực!
Cậu ta gian nan nuốt nước bọt.
Do dự xoắn xuýt hồi lâu mà vẫn chưa thể lấy được can đảm!
“Trương Minh Vũ, anh giỏi lắm! Anh lại gây thêm một mối thù với nhà họ Dịch chúng tôi rồi đấy!”
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính sổ với anh!”
Dịch Thanh Thiên nghiến răng ken két, gằn giọng hét lên!
Vẻ mặt hung tợn tràn đầy khí thế!
Trương Minh Vũ lại bước thêm một bước!
Doạ cho cậu ta run rẩy chạy ra sau lưng một tên vệ sĩ ẩn nấp.
Anh nở nụ cười chế giễu, khinh bỉ nói: “Cậu còn non lắm, mau cút về đi. Lần sau bảo Dịch Bác Văn tự tới tìm tôi!”
Dịch Thanh Thiên hít một hơi thật sâu, mặt mày xanh lét!
Thế nhưng cuối cùng cậu ta vẫn chẳng dám nói thêm lời nào!
Cậu ta chỉ có thể hung hăng trừng mắt lườm anh một cái rồi dẫn theo đám vệ sĩ đông đảo chạy cun cút ra hàng xe sang bên lề đường!
Tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn theo!
Chiếc xe nhanh chóng nổ máy rời đi.
Ngoại trừ vết bánh xe còn in trên mặt đất, bọn họ không còn bất kỳ vết tích nào nữa…
Trước cửa nhà Vương Vũ Nam lại lặng ngắt như tờ!
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Trương Minh Vũ, vẫn chưa kịp thoát ra khỏi cơn khiếp sợ!
Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất khoanh tay đứng đó, gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Rốt cuộc Trần Thắng Nam cũng bừng tỉnh khỏi nỗi kinh hoàng, ngạc nhiên đánh giá anh một lượt.
Còn Vương Thiết Trụ thì hoàn toàn choáng váng tại chỗ!
Hồi lâu sau, đám người kia mới lấy lại được tinh thần.
Mẹ của Vương Vũ Nam kích động hô lên: “Không ngờ… không ngờ… cậu trai trẻ này lại… lại có thể đuổi được cậu chủ nhà họ Dịch!”
“Chúng ta thực sự có thể hợp tác với cậu ấy rồi!”
Bà ấy vừa dứt lời, người dân đứng ở phe bên trái cũng bắt đầu trở nên kích động!
Đám người ở phe bên phải thì đứng đực ra đó, hai mắt trợn trừng!
Mụ đàn bà chanh chua kia lập tức thay đổi sắc mặt, chạy tới cười làm lành nói: “Vũ Nam à… cháu cũng biết đấy… chúng ta đều là người cùng thôn. Xin lỗi cháu vì chuyện vừa rồi, đều tại thím ba không tin lời cháu…”
“Cháu nhất định phải dành một phần hợp tác cho thím ba nữa đấy nhé!”
Những người còn lại cùng phe bà ta cũng cuống quýt lao tới nhao nhao lấy lòng nịnh nọt Vương Vũ Nam!
Vây kín cô ấy ở bên trong!
Cảnh tượng này khiến cô ấy giật mình kinh hãi!
Mặc dù cô ấy đang rất tức giận nhưng mọi người đều đang tươi cười hoà nhã với mình, cô ấy cũng không biết phải nói gì…
Đúng lúc này, giọng nói đanh thép của Trần Thắng Nam chợt vang lên: “Được rồi”.
Nghe thấy thế, mọi người đều im bặt.
Trương Minh Vũ nhíu mày quan sát, tò mò muốn biết cô ta sẽ nói gì.
Mọi người nhanh chóng tập trung sự chú ý về phía cô ta.
Trong mắt ai cũng tràn đầy khao khát mãnh liệt.
Cô ta lạnh lùng nhìn quanh một lượt rồi cất giọng nói: “Toàn bộ sự lựa chọn đều là do các người tự quyết định. Chúng tôi sẽ chỉ hợp tác với những người chọn phe bên trái”.
“Còn về những người còn lại không liên quan gì tới chúng tôi, nói gì cũng vô dụng thôi”.
Tuy giọng nói của cô ta vô cùng bình thản nhưng lại không hề cho người ta cơ hội phản bác!
Đám người phe bên phải đều ngậm chặt miệng, mặt mũi đỏ bừng!
Bọn họ đều hối hận muốn chết!
Nhưng ai cũng hiểu được đây là sự trừng phạt vì lựa chọn sai lầm của chính mình!
Cũng là hình phạt đạo đức!
Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.
Mặc dù hiện giờ anh vẫn không biết cụ thể thực lực của Trần Thắng Nam ra sao nhưng tính cách quyết đoán của cô ta khiến anh rất tán thưởng.
Ít nhất Vương Vũ Nam không có được tính cách này.
Cho dù cô ta không đủ năng lực cũng vẫn có thể hỗ trợ được Vương Vũ Nam.
Xem ra lần này anh thực sự vớ được nhân tài rồi!
Anh đang định mở lời thì chuông điện thoại đột nhiên réo lên inh ỏi.
Anh lấy điện thoại ra xem thử, người gọi tới lại là Lâm Kiều Hân…
Chương 197: Hẹn hò
Trương Minh Vũ không khỏi bất ngờ.
Anh ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện lúc này sắc trời đã sẩm tối.
Đám người kia vẫn còn đang xì xào ầm ĩ.
Anh quay người bỏ sang một góc yên tĩnh nghe điện thoại.
“Anh đang ở đâu đấy?”, giọng nói trong trẻo của Lâm Kiều Hân vang lên từ ống nghe.
Tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, giọng nói không còn mang theo sự mệt mỏi nữa.
Anh mỉm cười đáp: “Tôi ra ngoài xử lý chút việc, sắp về rồi”.
Cô kinh ngạc một lúc mới đáp lại: “Tôi biết rồi rồi. Khi nào quay về thì gọi cho tôi, để tôi tới đón anh”.
“Ừ”.
Anh đáp lại một tiếng rồi mới cúp máy, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ quái.
Mỗi ngày gọi một lần… đây là phúc phần gì vậy?
Chẳng bao lâu sau, Trần Thắng Nam đã bàn xong chuyện hợp tác với người dân trong thôn.
Giá cả hợp đồng giữ theo lời anh đã nói lúc trước.
Đám người ở phe bên trái sung sướng hò hét, chỉ thiếu nước quỳ xuống lạy tạ Trương Minh Vũ.
Mấy chàng trai trẻ tuổi còn nổ pháo hân hoan chúc mừng.
Còn đám người lựa chọn phe bên phải cũng đứng túm tụm ở trong sân, hai mắt đỏ bừng!
Mọi chuyện đều đã được xử lý xong xuôi. Anh không chút chậm trễ dẫn theo ba cô gái rời đi.
Người dân được ký hợp đồng thì nhiệt tình đưa tiễn.
Bọn họ nhét vào tay anh đủ thứ, nào là trứng gà nào là gạo ngon. Cuối cùng phải nhờ Vương Vũ Nam lên tiếng khuyên nhủ bọn họ mới từ bỏ ý định.
Anh thầm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy thân thiết lạ thường.
Anh đang định quay người trèo lên xe, bỗng nhiên Vương Thiết Trụ chạy hùng hục tới.
Anh lập tức cau mày.
Hắn ta cuống quýt gọi với theo: “Này anh Trương… anh Trương! Anh đừng để bụng chuyện này. Tôi muốn… tôi muốn nói một câu xin lỗi anh…”
“Tôi…”
Hắn ta chưa kịp nói hết câu đã rối cả lên, ấp a ấp úng không nói nên lời.
Trong lòng lại càng cảm thấy sợ hãi!
Sau khi Dịch Thanh Thiên bỏ đi, hắn ta mới ý thức được mình đã chọc vào người không nên chọc!
Người dân xung quanh đều tỏ vẻ khinh bỉ đứng xem.
Mấy người Hàn Thất Thất cũng khoanh tay trước ngực lặng lẽ chờ ở bên cạnh, hào hứng nhìn hắn ta.
Trương Minh Vũ bật cười châm chọc: “Không cần xin lỗi tôi đâu. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục tác oai tác quái như thế này…”
“Tôi đảm bảo người nhà anh đều sẽ bị anh làm liên luỵ”.
Nghe anh nói thế, Vương Thiết Trụ đứng chết lặng!
“Tôi hứa sau này sẽ không làm vậy nữa! Tôi… tôi sẽ làm người tốt! Tôi hứa với anh sẽ làm một người tốt!”, hắn ta run rẩy hứa hẹn.
Bộ dạng như sắp khóc đến nơi!
Anh không có tâm trạng để ý tới hắn ta, dứt khoát cất bước ngồi vào trong chiếc A8.
Chiếc xe chậm rãi rời đi dưới ánh mắt dõi theo của mọi người.
Ngồi trên xe, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù thế nào thì cũng coi như đã xử lý dứt điểm vấn đề cung ứng thực phẩm cho khách sạn rồi.
Vậy thì khách sạn sẽ có thể tiếp tục kinh doanh bình thường.
Chẳng mấy chốc, bốn người họ đã quay trở lại Hoa Châu.
Giờ đây sắc trời đã tối đen như mực, cũng là lúc tan làm.
Sau khi về tới khách sạn, mấy cô gái ai về nhà nấy.
Còn mình Trương Minh Vũ xuống xe rồi mới gọi điện thoại cho Lâm Kiều Hân.
Chỉ một lát sau, chiếc Volkswagen chầm chậm đỗ lại bên cạnh anh.
Anh mở cửa xe ngồi vào, động tác rất tự nhiên.
Cô nghi hoặc dò hỏi: “Dạo này anh đang bận gì thế?”
Anh bật cười đáp: “Bận kiếm cơm thôi”.
Nghe thấy đáp án này, trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác thất vọng tràn trề.
Cô cứ tưởng là…
Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
Trên đường đi hai người họ vẫn luôn trò chuyện không ngừng.
Trương Minh Vũ có thể cảm nhận được, dường như tâm trạng của cô đang khá tốt.
Kinh doanh ổn rồi sao?
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng nhà hàng chuyên món Trung lần trước.
Hai người sóng vai đi vào.
Sau khi gọi món xong, bọn họ lại bắt đầu nói chuyện phiếm.
Anh tò mò hỏi thăm: “Tôi thấy hôm nay có vẻ cô đang rất vui, có chuyện tốt gì à?”
Bất tri bất giác, cuộc nói chuyện giữa hai người họ đã không còn khoảng cách.
Thân mật như cuộc trò chuyện giữa hai người bạn thân.
Thế nhưng với quan hệ vợ chồng… thì vẫn còn thiếu một chút cảm giác.
Lâm Kiều Hân khẽ cong môi cười: “Đương nhiên là có chuyện vui rồi. Tôi đã mua được thiết bị sản xuất, sản phẩm cũng thông qua kiểm nghiệm được cấp phép bày bán ra thị trường”.
“Hơn nữa… còn bán chạy!”
Nói xong câu cuối cùng, cô đã khống thể khống chế nổi cảm xúc kích động.
Anh nhướng mày, phấn khích nói: “Thật sao? Vậy thì chúc mừng cô nhé!”
Cô ngừng cười, nghiêm túc nói: “Vẫn là nhờ công lớn của anh. Nếu không có anh đưa ra đề xuất, sợ là bây giờ…”
Nói tới đây, cô không nói nổi nữa.
Nếu không nhờ có Trương Minh Vũ, e là ngày nay cô đã bị hiện thực tàn nhẫn quật cho không ngóc đầu lên được.
Anh nhếch miệng cười đáp: “Làm gì đến mức đó. Tôi chỉ đưa ra ý kiến mà thôi. Mọi chuyện đều là cô tự làm, không liên quan gì tới tôi cả”.
Cô khẽ cúi đầu, trong mắt loé lên tia phức tạp.
Anh khẽ cười chuyển chủ đề: “Bây giờ Tuyền Ảnh đã bắt đầu phát triển, có phải sắp tới cô sẽ đăng ký thành lập công ty và tìm người đại diện không?”
Cô gật đầu đáp lại: “Tôi đang nghiên cứu lại chuyện đăng ký thành lập công ty rồi. Thế nhưng bây giờ… vẫn chưa có ai chịu đầu tư”.
“Còn về người đại diện… tôi cũng cần phải tốn một khoản tiền rất lớn”.
“Nếu là nghệ sĩ nổi tiếng thì tôi không mời nổi. Còn mấy người mới nổi không có tiếng tăm thì lại chẳng có tác dụng gì…”
Nhắc tới vấn đề này, cô bắt đầu thấy bối rối.
Anh cũng lặng lẽ gật đầu đồng tình.
Quả thực là như vậy.
Bây giờ muốn mời nghệ sĩ nổi tiếng thì đến cả anh cũng chả mời nổi…
Ngay sau đó, cô lại lên tiếng hỏi: “À mà anh… có bị sao không?”
Anh giật nảy mình, im lặng hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
“À… ha ha, tôi không sao đâu. Hôm qua chỉ là đau quá nên ngất xỉu thôi. Ngủ một giấc là khoẻ rồi”, anh cười đáp.
Cô cũng gật đầu một cái, thế nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ lo lắng.
Sau khi món ăn được dọn lên, hai người bắt đầu động đũa.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi ra khỏi nhà hàng.
Cô nghi ngờ hỏi: “Anh… vẫn về nhà họ Lâm chứ?”
Nghe cô hỏi vậy, Trương Minh Vũ cũng ngẩn người.
Anh cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, lại càng không biết cô muốn anh về hay không.
Thế nhưng người của Thần Ẩn đã không còn lởn vởn xung quanh, chắc là buổi tối cũng không còn nguy hiểm gì nữa.
Anh mỉm cười nói: “Hôm nay tạm thời không về đâu, tôi phải ra ngoài một chuyến”.
Lâm Kiều Hân gật đầu coi như đáp lại, lòng thầm thấy thất vọng lạ thường.
Anh lúng túng không biết nói gì thêm nữa.
Một lúc sau, giọng nói của cô lại vang lên: “Thế tối mai anh có bận gì không?”
Anh sững sờ nhìn cô.
Trầm ngâm một lát, anh mới lên tiếng: “Không bận gì cả, sao thế?”
Cô khẽ ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Ngày mai thần tượng của tôi sẽ tới Hoa Châu biểu diễn. Anh đi với tôi không?”
Nghe xong, anh không khỏi kinh ngạc.
Lâm Kiều Hân… đang hẹn anh sao?
Một cảm giác hưng phấn chậm rãi dâng lên từ đáy lòng.
Không biết tại sao anh cứ cảm thấy mất tự nhiên!
Cứ như… một chàng trai trẻ vừa mới rơi vào biển tình…
Chương 198: Chị gái… về nước rồi sao?
Chương 198: Chị gái… về nước rồi sao?
Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: “Anh… không rảnh à?”
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới kịp phản ứng lại, vội vàng lên tiếng đáp: “Có chứ, mai tôi sẽ đi với cô. Tôi chỉ đang thấy bất ngờ vì… cô còn có thần tượng!”
Cô gật đầu nói: “Trước kia… tôi từng có một khoảng thời gian vô cùng tăm tối”.
“Khi đó tôi cảm thấy cuộc đời của mình đã chẳng còn hi vọng gì cả. Trong một lần tình cờ tôi nghe thấy bài hát của cô ấy. Nhờ vậy tôi mới tìm lại được động lực sống tiếp”.
Giọng điệu rất bình thản, thế nhưng lời nói lại chứa đầy sự kính trọng và biết ơn.
Anh khẽ nhíu mày.
Anh không ngờ cô còn có quá khứ như vậy.
Đồng thời anh cũng nổi lòng hiếu kỳ với cô ca sĩ kia.
Sau khi hẹn xong thời gian, cô liền lái xe rời đi.
Một lúc lâu sau, anh mới thu lại tầm mắt.
Trong vòng chưa tới một tháng ngắn ngủi, quan hệ giữa anh và Lâm Kiều Hân đã thay đổi cực kỳ nhiều.
Anh quay người lại định gọi một chiếc taxi thì phát hiện chiếc Mercedes màu đen đang chậm rãi đỗ lại bên cạnh.
Anh ngỡ ngàng một lát rồi mới mở cửa xe ngồi vào trong.
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Hôm nay cậu làm tốt đấy, năng lực ứng biến rất mạnh. Tôi nghĩ sau trận chiến ngày hôm nay, chắc là cậu có thể tránh được năm đấm liên tiếp của tôi rồi”.
Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc: “Hôm nay anh cũng tới à?”
Long Tam bình thản đáp: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu”.
Bấy giờ anh mới vỡ lẽ.
Chắc chắn hôm nay anh ta cũng có mặt, chỉ là không thèm ra tay giúp đỡ mà thôi.
Long Tam nhanh chóng khởi động xe rời đi.
“Hôm nay tôi đã chuẩn bị bài huấn luyện mới cho cậu, mong là cậu sẽ tránh được năm đấm liên tiếp của tôi”, anh ta ung dung nói.
Hai mắt Trương Minh Vũ tức thì sáng rực.
Bài huấn luyện mới…
Trong lòng anh cũng tràn ngập chờ mong.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng biệt thự.
Sau khi xuống xe, anh nhìn quanh một lượt.
Xung quanh không hề có nhà cửa gì, chỉ có một căn biệt thự trơ trọi trước mặt.
Không gian chìm vào trong bóng tối, may còn có ánh đèn đường chiếu sáng.
Bên trong biệt thự cũng tối đen như mực, dưới ánh trăng dìu dịu lại toát lên một cảm giác âm u lạ thường.
Haiz.
Trương Minh Vũ thầm thở dài thườn thượt, lòng chợt chùng xuống.
Đến khi nào cảm giác ấm cúng mà anh mong ước… mới có thể trở thành sự thật?
Rốt cuộc bao giờ chị gái… mới trở về?
Giọng nói của Long Tam đột nhiên vang lên bên tai: “Đừng thở dài nữa, người chị kia của câu đã về nước rồi”.
“Ừ”.
Anh lạnh nhạt đáp lại một tiếng cụt lủn.
Nhưng vừa mới nhấc chân lên định bước đi, cả người anh lập tức cứng đờ!
“Anh… anh nói cái gì? Người chị nào của tôi?”, anh trợn tròn mắt gặng hỏi.
Trái tim anh cũng lập tức vui mừng hớn hở.
Long Tam lắc đầu đáp: “Tôi không nói được”.
Khoé miệng anh hơi co quắp, thế nhưng nội tâm vẫn hân hoan vui sướng.
Về nước rồi tức này là sắp trở về rồi đúng không?
Rốt cuộc là người chị nào vậy?
Anh vui vẻ ra mặt, dứt khoát sải bước đi thẳng vào trong biệt thự.
Nụ cười treo trên môi không cách nào khống chế!
Anh đẩy cửa ra, đi tới vị trí tay nắm cửa.
Khẽ giơ tay ấn tay nắm.
Vừa quay người lại, cả người anh đã lập tức căng thẳng!
Nụ cười trên mặt cứng đờ!
“A!”
Anh giật mình hét ầm lên, toàn bộ tóc gáy trên người đều dựng đứng!
Hai mắt trợn trừng như sắp lồi ra!
Không biết từ lúc nào trước mặt anh đã xuất hiện một bóng người cao lớn!
Đối phương mặc toàn đồ đen, cơ thể vô cùng cường tráng!
Đội một cái mũ đen sì che kín cả khuôn mặt, khiến anh không thể nhìn thấy gì!
Sát thủ sao?
Sau khi lấy lại tinh thần, trái tim anh lập tức run lên!
Long Tam vẫn đang chờ ở cổng, chắc chắn không thể vào kịp!
Trong giây phút nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, anh cắn răng tung đấm tấn công vào ngực đối phương!
Bốp!
Tiếng va đập trầm đục vang lên.
Cảm giác đau đớn bén nhọn từ nắm tay lan ra toàn thân!
Hự!
Trương Minh Vũ hít một hơi khí lạnh, vội vàng lùi ra sau!
Đến khi nhìn lên, anh bàng hoàng phát hiện cái người trước mặt chỉ khẽ lắc lư một cái!
Lắc lư?
Hả?
Anh ngơ ngác tại chỗ.
Giọng nói trầm thấp của Long Tam bỗng vang lên: “Đối mặt với hình nộm mà vẫn phản ứng khoa trương như vậy, cậu hoảng cái gì?”
Hình nộm…
Khoé miệng anh điên cuồng co rút!
Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp vẻ mặt ghét bỏ của Long Tam….
“Hình nộm cũng không nói cho tôi biết, làm tôi tưởng là sát thủ!”, anh giận dữ nói.
Long Tam bình thản dạy dỗ: “Cho dù là sát thủ cậu cũng không nên phản ứng lớn như vậy. Nếu có người muốn lấy mạng cậu thì cậu đã toi đời từ lâu rồi”.
Anh trừng mắt nhìn anh ta, lại không cách nào phản bác.
Sau khi thu dọn xong xuôi, hai người đứng đối mặt trong phòng khách.
Anh tập trung tinh thần chuẩn bị thực nhiệm thử thách tránh năm đấm liên tiếp của Long Tam!
Ngay sau đó, một tràng tiếng gào thét đau đớn lại vang lên!
Cả ba lần liên tiếp, anh đều thất bại ở đòn thứ năm!
“Làm lại!”
Trương Minh Vũ gằn giọng hét lên, dồn sức đứng bật dậy! Hai mắt anh dán chặt vào nắm đấm của Long Tam!
Anh ta chỉ cười nhạt một tiếng, cơ thể vọt tới với tốc độ kinh hoàng!
Anh điên cuồng tránh né, nhìn chằm chằm vào quỹ tích tấn công của Long Tam!
Một đòn hai đòn!
Ba đòn!
Nhịp thở của anh đã bắt đầu trở nên dồn dập, thể lực sắp không theo kịp nữa!
Bốn đòn!
Anh nheo mắt lại, đã tới giây phút quyết định!
Long Tam cười lạnh một tiếng, lại tung ra một cú đấm!
Tốc độ nhanh khủng khiếp!
Con ngươi anh thít chặt, vội vàng lùi về sau đồng thời dồn sức xuống hai chân!
Cả người anh ngã sang bên cạnh với một tư thế cực kỳ quái dị.
Nắm đấm của Long Tam rơi vào không khí!
Năm đòn!
Ngay sau đó, cả người anh như mất hết sức lực, đổ ập xuống mặt đất!
Long Tam thu tay về, bình thản nói: “Không tệ. Mới vài ngày đã tiến bộ lớn như vậy là tốt lắm rồi”.
“Bây giờ người bình thường đã không thể làm cậu bị thương được nữa”.
Nghe vậy, hai mắt anh sáng bừng lên, lòng vô vùng kích động.
“Vậy là tôi có thể thực hiện bước huấn luyện tiếp theo rồi phải không?”, anh mong chờ hỏi.
Long Tam gật đầu đáp: “Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị sẵn hình nộm cho cậu rồi đấy”.
Anh sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Bước huấn luyện tiếp theo của tôi… là hình nộm này hả?”
Long Tam cười nói: “Chưa hết!”
Nói rồi anh ta ném một cái túi màu đen xuống đất.
Bịch!
Tiếng va đập trầm đục lập tức vang lên!
Nặng vậy sao?
Trương Minh Vũ bị doạ choáng váng, ánh mắt mờ mịt.
Sau khi anh mở túi ra mới phát hiện bên trong có bốn thứ giống như bao cát.
Không quá lớn, nhưng lại cực kỳ nặng!
Giọng nói thản nhiên của Long Tam vang lên: “Cậu buộc chúng vào cổ tay và cổ chân đi. Trong đó đựng một dạng kim loại đặc biệt, mỗi cái nặng ba mươi cân”.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Bốn cái… là một trăm hai mươi cân!
Buột lên rồi… còn cử động nổi sao?
Anh trầm ngâm hồi lâu rồi vẫn phải buộc bốn thứ đó lên tay chân mình.
Đứng dậy đã vô cùng khó khăn!
“Thế nội dung huấn luyện của tôi là gì?”, anh ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi.
Long Tam chỉ vào hình nộm cười đáp: “Đánh nó”.
Ánh mắt anh chậm rãi di chuyển theo tay anh ta, cuối cùng dừng lại trên người hình nộm kia…
Chương 199: Trời ơi! Là bà ta sao?
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt dại ra!
Vừa rồi mới đấm một cái mà anh đã cảm thấy như đang đấm vào cục sắt!
Long Tam thản nhiên nói: “Bài huấn huyện này của cậu chia thành chín cấp bậc. Có thể đánh hình nộm nghiêng mười độ là đạt cấp bậc đầu tiên”.
“Khi nào đạt tới cấp chín thì coi như cậu huấn luyện thành công”.
Hai mắt anh ngày càng trợn trừng.
Vừa rồi anh dồn hết sức bình sinh đấm một cú mới khiến cái hình nộm kia lắc lư một tí. Bây giờ đeo lên người thêm một trăm hai mươi cân…
Sau một hồi trầm ngâm, anh mới đứng dậy lò dò cất bước về phía hình nộm.
Anh dồn hết sức lực trong người hung hăng đấm vào hình nộm cứng như sắt kia!
Keng!
Tiếng động lần này lại càng chói tai hơn!
Cơn đau tê tái từ bàn tay lại truyền tới khiến anh có cảm giác như toàn bộ cánh tay đều bị tê liệt!
Lần này hình nộm còn chẳng nhúc nhích tí nào!
Anh quay ngoắt lại, bực bội nói: “Anh đang chơi tôi đấy à? Sao có thể đánh ngã cái thứ này được?”
Long Tam chẳng thèm lên tiếng, ung dung sải bước đi tới trước hình nộm.
Đột nhiên anh ta tung đấm!
Bịch!
Tiếng va chạm trầm đục lại vang lên!
Hình nộm lập tức đổ rạp xuống sàn nhà! Sau đó lại bật ngửa về vị trí ban đầu với tốc độ nhanh như tia chớp!
Nó lắc lư mấy vòng liên tiếp mới chậm rãi đứng vững lại được.
Trương Minh Vũ khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, cả kinh thốt lên: “Đúng là… quái vật ngoài đời thực!”
Đây mà là sức lực của con người à?
Khoé miệng Long Tam hơi co giật, lạnh lùng nói: “Nắm đấm cũng không phải thích là đánh bừa mà phải học được cách phát lực và dùng sức”.
“Điều này cần cậu phải tự mình tìm tòi”.
“Hơn nữa sau này khi gặp được kẻ địch mạnh hơn, cậu sẽ phát hiện nắm đấm của họ còn cứng hơn hình nộm này nhiều”.
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, tâm trí rối bời vì nỗi kinh sợ, khó mà bình tĩnh lại!
Ngay sau đó, Long Tam lập tức quay người rời đi.
Ánh mắt đờ đẫn của Trương Minh Vũ cũng dần trở nên kiên định.
Nếu Long Tam đã làm được thì tại sao anh lại không thể?
Trước kia việc tránh năm đòn liên tiếp của Long Tam cũng là điều không tưởng đối với anh, thế nhưng… chẳng phải bây giờ đã làm được rồi sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng anh cũng dâng trào ý chí chiến đấu mãnh liệt!
Anh nhớ lại lời Long Tam vừa nói.
Cách phát lực và dùng sức!
Anh không do dự thêm nữa, cắn răng đấm liên tiếp lên người hình nộm kia!
Chẳng mấy chốc bàn tay anh đã đỏ lựng!
Thế nhưng anh cũng dần dần mày mò được chút mạnh mối. Sau nắm đấm tiếp theo, hình nộm hơi lắc lư một chút.
Anh nhếch miệng mỉm cười thoả mãn.
Có hy vọng rồi!
Thế là anh lại điên cuồng tung đấm, không ngừng thử nghiệm các cách phát lực khác nhau!
Long Tam lặng lẽ đứng trong góc tối, hai mắt sáng rực.
“Nghị lực của cậu ta… không đơn giản”.
Nói rồi anh ta chậm rãi biến mất trong bóng đêm.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi bàn tay của Trương Minh Vũ đau không chịu nổi nữa anh mới từ bỏ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh quay về phòng ngủ.
Bôn ba mệt mỏi cả ngày trời nên vừa nằm xuống hai mắt anh đã nặng trĩu, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, anh chậm rãi tỉnh dậy.
Thức dậy rồi anh mới giật mình phát hiện bàn tay đã sưng vù…
Đúng là tự làm tình làm tội!
Anh lắc đầu thở dài một tiếng, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Đến khi ra khỏi biệt thự, anh thấy chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn ngoài cổng.
Chiếc xe đưa anh đến thẳng khách sạn Hồng Thái.
Vừa vào phòng làm việc, anh đã trông thấy cả ba cô gái đều đang có mặt.
Vương Vũ Nam ngồi ở vị trí của mình.
Trần Thắng Nam ngồi ở vị trí của Hàn Thất Thất.
Còn Hàn Thất Thất… lại ngồi trên ghế của anh.
Anh giả vờ tức giận mắng: “Cô định âm mưu chiếm đoạt khách sạn của tôi đấy à?”
Cô ta kiêu ngạo đáp hừ lạnh một tiếng: “Cái khách sạn bé tí như thế này mà cũng phải âm mưu chiếm đoạt cơ à? Anh cho tôi còn chẳng thèm lấy”.
Khoé miệng của anh lập tức co quắp mấy cái.
Thế nhưng anh biết cô ta không nói giỡn…
Việc xây dựng chi nhánh mới của khách sạn vẫn đang tiếp tục thi công, không thể đi vào hoạt động trong ngày một ngày hai được.
Anh cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Giọng nói trong trẻo của Trần Thắng Nam bỗng vang lên: “Có tin tốt cho anh đây”.
Anh hơi ngạc nhiên, hứng thú hỏi: “Tin tốt gì đấy?”
Cô ta cười đáp: “Tài liệu của Marmart đã được chuyển tới, nhà họ Dịch chính thức rút lui rồi. Bây giờ Marmart đang đợi anh đến quản lý đấy”.
“Các cửa hàng vẫn đang kinh doanh bình thường. Thư ký của sếp Lý đang chờ anh ở Marmart”.
Nhanh vậy sao?
Anh hơi nhíu mày, cảm xúc bắt đầu trở nên phấn khích, khẽ cười nói: “Được, lát nữa tôi sẽ qua đó xem sao”.
Anh kiểm tra công việc của khách sạn xong xuôi, chắc chắn không có vấn đề gì mới thả lỏng tinh thần.
Anh đi dạo một vòng rồi trở về phòng làm việc, cười gọi Trần Thắng Nam: “Chúng ta đi thôi”.
Cô ta hơi sửng sốt.
Thế nhưng ánh mắt cô ta nhanh chóng loé lên, vội vàng đáp: “Vâng!”
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam nhìn nhau mỉm cười, không nói gì thêm.
Trương Minh Vũ không chút do dự dẫn theo Trần Trắng Nam đi ra khỏi khách sạn.
Chiếc Mercedes màu đen đã đỗ sẵn ở ngoài cổng.
Hai người nhanh chóng ngồi vào trong.
Long Tam lập tức lái xe đi tới Marmart.
Trên đường đi, trong lòng Trần Thắng Nam đột nhiên phấn khởi lạ thường, không ngừng dò xét nhìn Trương Minh Vũ đang ngồi ở bên cạnh.
Cô ta biết cơ hội của mình sắp đến rồi.
Ngược lại, anh chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cổng Marmart.
Anh dẫn Trần Thắng Nam đi thẳng vào trong.
Toàn bộ Marmart có tổng cộng bảy tầng.
Từ tầng một đến tầng bảy đều là nơi bày bán của các cửa hàng, mỗi tầng phân chia theo loại sản phẩm.
Phía trên tầng bảy là một loạt các phòng mang tính chất văn phòng.
Nơi đây cũng là trung tâm quản lý công việc của Marmart.
Thế nhưng sau khi đi vào, anh không khỏi kinh ngạc.
Cả một trung tâm thương mại như vậy lại chẳng có mấy người qua lại.
Đây là trung tâm thương mại cao cấp nhất của Hoa Châu. Những người có thể đi vào đây đều là các nhà giàu hoặc quan chức cấp cao.
Ít nhất cũng phải là lãnh đạo của doanh nghiệp nào đó.
Lúc này anh đang mặc một bộ quần áo tầm thường, lập tức trở nên khác biệt.
Anh quan sát một lượt cũng chẳng thấy thang máy đâu cả.
Vậy thì đi lên kiểu gì?
Ngay khi anh đang ngơ ngác không biết phải làm sao thì Trần Thắng Nam đột nhiên cất giọng nói: “Anh đi theo tôi đi”.
Dứt lời, cô ta cất bước đi về phía bên phải.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Bấy giờ mới chợt nhớ ra chắc chắn cô ta hiểu rất rõ về Marmart.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu rồi nhanh chóng đuổi theo.
Vừa đi anh vừa ngắm nghía xung quanh, trong lòng cũng nổi lên một cảm giác kỳ quái.
Trước kia anh còn chẳng dám vào loại trung tâm thương mại cao cấp như thế này, vậy mà bây giờ anh đã trở thành người sở hữu nó.
Trương Minh Vũ mỉm cười ngây ngô, đánh giá bốn phía.
Trần Thắng Nam cũng chú ý tới phản ứng của anh, lập tức nở nụ cười bất lực.
Cô ta lại càng cảm thấy tò mò về anh.
Còn Trương Minh Vũ chỉ mải ngó nghiêng xung quanh, không hề chú ý tới ánh mắt của cô ta.
Đột nhiên, một giọng nói chanh chua vang lên: “Ui da! Bị mù à? Sao bà dám va vào tôi? Bà biết tôi là ai không hả?”
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy một giọng nói khác cũng chanh chua không kém: “Bà nói vớ vẩn gì thế hả? Rõ ràng là bà va vào tôi mà?”
“Bà mải nghe điện thoại không nhìn đường chứ tại ai? Bây giờ còn dám đổ tội cho tôi à? Bà biết quần áo tôi đang mặc bao nhiều tiền không hả?”
Nghe thấy câu nói này, anh lập tức trợn tròn mắt!
Anh nghe ra được đây là giọng của… Lý Phượng Cầm!
Chương 200: Lác mắt ra chưa?
Trương Minh Vũ vội vàng chạy lên hai bước xem thử.
Hai bóng người cách đó không xa nhanh chóng hiện ra trước mặt anh.
Người đứng bên trái là Lý Phượng Cầm!
Còn người bên phải là một mụ đàn bà trung niên ăn mặc sang trọng, vẻ mặt nhăn nhó!
Sau lưng bà ta có hai vệ sĩ to cao đứng canh.
Trời đất, sao lại gặp phải bà ta ở đây?
Khoé miệng hơi giật giật, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Trần Thắng Nam ngơ ngác đứng nhìn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh cũng không vội vàng xông ra mà kéo cô ta tránh sang một bên lặng lẽ quan sát.
Anh không muốn bị Lý Phượng Cầm nhận ra ở đây.
Bây giờ chỉ có thể chờ bà ta giải quyết xong sự cố này mới lên tầng được.
“Quần áo của bà bao nhiêu tiền? Bà có biết quần áo của tôi đắt thế nào không hả? Bà làm bẩn nó rồi bà có đền nổi không?”
“Đồ đàn bà ngu xuẩn, bà có biết bà đây là ai không hả?”
Giọng nói bén nhọn của mụ đàn bà kia vang lên, ánh mắt cũng tràn đầy ghét bỏ.
Không ít người xung quanh đều bị tiếng động ở đây gây chú ý tới.
Ai nấy đều khoanh tay trước ngực, im lặng xem kịch.
Lý Phượng Cầm trợn tròn mắt, tức đến run người!
Bà ta liếc nhìn một vòng mới bàng hoàng phát hiện chỉ trong nháy mắt đã có nhiều người tới vây xem như vậy!
Bà ta lại càng không thể… bị mất mặt được!
Thế là bà ta tiến lên hai bước, một tay chống nạnh một tay chỉ vào mặt đối phương, cả giận gào lên: “Bà bảo tôi ngu xuẩn hả? Mắt bà mù rồi à? Tôi cũng chẳng thiếu tiền, quần áo của bà hết bao nhiêu?”
“Tôi đền cho bà là được chứ gì! Tôi đây không thiếu chút tiền đấy!”
“Nhưng bà va vào tôi thì phải xin lỗi tôi! Nếu không đừng hòng rời khỏi đây!”
Dứt lời, bà ta thở hổn hển, lồng ngực phập phồng!
Một bộ quần áo thì có thể đắt tới mức nào cơ chứ?
Thể diện mới quan trọng!
Mụ đàn bà kia cười lạnh một tiếng, giận dữ khiêu khích: “Được thôi, bà đền cho tôi đi, tôi sẽ xin lỗi bà!”
“Bộ quần áo này của tôi cũng không đắt lắm đâu”.
“Có triệu ba thôi!”
Nói xong, trong mắt bà ta lộ ra vẻ trào phúng.
Hự!
Nghe thấy thế, đám người xung quanh đều không nhịn được hít một hơi khí lạnh!
Triệu ba một bộ quần áo?
Tất cả lập tức đổ dồn ánh mắt về phía bộ quần áo mà mụ đàn bà kia đang mặc.
Ánh mắt Lý Phượng Cầm cũng trở nên ngây dại, lửa giận trong lòng lập tức dâng trào!
“Bà tưởng tôi không biết nhìn quần áo à? Bộ này của bà mà đòi triệu ba hả? Bà điên rồi à?”, bà ta giận dữ gào ầm lên!
Mụ đàn bà kia dửng dưng khoanh tay cười lạnh nói: “Đúng là tôi đã bỏ ra triệu ba để mua nó đấy, vừa mới mua xong!”
“Không tin thì tôi gọi chủ cửa hàng ra cho bà xem nhá?”
Dứt lời, bà ta nhếch miệng nở nụ cười đắc ý!
Lý Phượng Cầm run rẩy chỉ tay vào mặt đối phương, cao giọng nói: “Bà gọi đi! Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc là thứ quần áo gì mà dám hét giá cao như vậy!”
Mụ đàn bà kia cũng không e sợ, dứt khoát lôi điện thoại ra gọi.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông mặc vest gọn gàng đi ra khỏi thang máy.
Ông ta tươi cười lịch sự chạy tới hỏi: “Bà Hà tìm tôi có việc gì sao?”
Thấy thế, Lý Phượng Cầm không khỏi giật nảy mình.
Bà Hà cười lạnh một tiếng, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Ông chủ Chu à, tôi vừa mới mua bộ quần áo này ở cửa hàng của ông lại bị mụ già ngu xuẩn kia va vào làm bẩn hết cả”.
“Tôi muốn bà ta đền tiền”.
“Bây giờ gọi ông tới để chứng minh cho bà ta thấy, có phải tôi thực sự đã bỏ ra triệu ba… để mua bộ quần áo này ở cửa hàng của ông không?”
Nói rồi bà ta âm thầm liếc mắt ra hiệu.
Ông chủ Chu sảng khoái cười đáp: “Ha ha ha, tôi có thể chứng minh…
Thế nhưng cả người ông ta đột nhiên cứng đờ.
Nói tới đây, ông ta mới kịp phản ứng lại.
Một triệu ba? Không phải mười ba nghìn sao?
Thế nhưng khi thấy ánh mắt của bà Hà, ông ta nhanh chóng hiểu ý.
“À… bộ quần áo này… đúng là có giá một triệu ba”.
Ông chủ Chu cắn răng đổi trắng thay đen.
Nghe thấy thế, mọi người xung quanh đều sợ ngây người.
Lý Phượng Cầm tức nổi phổi gào lên: “Ông nói cái gì? Quần áo của ông làm bằng gì vậy hả? Một triệu ba một bộ? Đến cả vàng cũng chẳng đắt vậy đâu!”
Bà Hà lập tức vênh váo ra mặt.
Ông chủ Chu liếc mắt một cái, đành phải kiên trì nói tiếp: “Không còn cách nào khác, chúng tôi bán hàng hiệu, không thể tự ý định giá được”.
“Ông…”
Lý Phượng Cầm nổi giận đùng đùng!
Trương Minh Vũ cũng không nhịn được hơi cau mày.
Cửa hàng này… có vấn đề.
Bà Hà cười lạnh nói: “Sao hả? Bây giờ tin chưa? Mau đền tiền cho tôi đi!”
Lần này Lý Phượng Cầm thực sự hoảng hồn.
Đòi một triệu ba, bà ta lấy đâu ra chừng ấy tiền?
Quan trọng là đang có bao nhiêu người nhìn vào!
Còn thể diện nữa!
Bà ta vội vàng phản bác: “Các người… các người đang lừa gạt! Làm sao bộ quần áo này có thể đắt như vậy được?”
Lúc này ông chủ Chu đã lấy lại được bình tĩnh, giở giọng châm chọc nói: “Này mụ già kia, không có tiền thì đừng khoác lác! Không phải bà nói là bao nhiêu tiền cũng đền được à?”
“Giá cả bày ra đây rồi! Bà đền đi chứ!”
Lý Phượng Cầm sợ run người, không nói nên lời!
Xung quanh lập tức vang lên tiếng chê cười.
Mọi người đều chỉ trỏ vào bọn họ, bàn tán xôn xao.
Bà ta hoang mang lùi về sau, thế nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải!
Trong lòng vô cùng lo lắng!
Bà Hà cười lạnh đắc ý, ngạo nghễ nói: “Vừa nãy bà mạnh miệng lắm cơ mà. Nếu bây giờ không chịu đền tiền thì đừng trách tôi không nương tay!”
Bà ta vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ cao to lực lượng ở sau lưng lập tức bước tới!
Lý Phượng Cầm hoảng loạn hét lên: “Bà… bà định làm gì?"
Trong mắt bà Hà hiện lên vẻ châm chọc. Bà ta mỉa mai nói: “Không làm gì cả, chỉ lột quần áo của bà ra thôi”.
“Thế này… cũng coi như bà được lời rồi còn gì?”
Ngay sau đó, hai gã vệ sĩ bắt đầu cất bước đi tới.
Bọn họ ngày càng tới gần chỗ Lý Phượng Cầm!
Bà ta đứng chết lặng, hai mắt trợn tròn!
Cả người đờ ra, hoàn toàn bị doạ sợ!
Lột quần áo?
Đám người đang vây xem cũng huyên náo hẳn lên, ai cũng chờ mong được xem kịch hay.
Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày.
Mẹ nó chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy!
Thế nhưng anh không thể trơ mắt đứng nhìn Lý Phượng Cầm bị người ta bắt nạt được.
Haiz.
Anh lặng lẽ thở dài một tiếng rồi cất bước đi ra.
Lý Phượng Cầm đang hoảng loạn lùi về sau, vừa đi vừa gào lên: “Các người không được qua đây! Tôi báo công an đấy! Tôi báo…”
Bà ta chưa kịp nói hết câu, hai gã vệ sĩ đã lao vọt lên!
Vẻ trào phúng trong mắt bà Hà càng thêm nồng đậm.
Vẻ mặt Lý Phượng Cầm lập tức trở nên tuyệt vọng!
Một gã vệ sĩ đã giơ tay vồ tới!
Giây phút tay gã ta sắp chạm vào người bà ta, đột nhiên có một cánh tay khác xuất hiện ngăn cản!
Gã vệ sĩ lập tức dừng lại động tác!
Mọi người ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ.
Lý Phượng Cầm cũng mờ mịt ngẩng đầu lên xem.
Sau khi trông thấy anh, hai mắt bà ta lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ!
“Trương Minh Vũ! Mày… mày mau đánh cho chúng nó một trận đi! Lũ khốn kiếp này dám sỉ nhục tao!”
Bà ta hưng phấn reo hò!
Cứ như có người làm chỗ dựa cho!
Trong mắt anh hiện lên vẻ bất lực.
Lý Phượng Cầm này đúng thật là…
Ngay sau đó, giọng nói lạnh như băng của bà Hà bỗng nhiên vang lên: “Thằng ranh này lại từ đâu chui ra nữa vậy?”
Anh ngẩng phắt đầu dậy, lạnh giọng đáp trả: “Thế bà là mụ tú bà từ đâu mò tới?”
Cạch!
Tiếng mở cửa xe vang lên. Ba người Trương Minh Vũ lần lượt xuống xe.
Tất cả mọi người lại bị họ làm cho kinh hãi.
Đây là ai?
Vương Vũ Nam không nén nổi nước mắt, gào khóc ầm ĩ: “Anh ơi! Hu hu hu”
Dứt lời, cô ấy chạy ào về phía anh!
Chui vào lòng anh bật khóc nức nở!
Thấy thế, anh không khỏi đau lòng, lặng lẽ xoa lưng an ủi cô ấy, muốn cho cô ấy cảm giác ấm áp.
Hàn Thất Thất khẽ dựa lưng vào cửa xe, hứng thú quan sát Vương Thiết Trụ đang đứng trước mặt.
Lúc này, đám người kia cũng lần lượt phản ứng lại.
“Anh Thiết Trụ không sao chứ?”
“Anh Thiết Trụ thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?”
“Anh Thiết Trụ… sao anh còn tè ra đây thế?”
…
Từng lời hỏi thăm lo lắng vang lên.
Rốt cuộc Vương Thiết Trụ cũng chậm rãi vùng vẫy ra khỏi nỗi sợ hãi tột độ.
Ha ha ha!
Người dân trong thôn đột nhiên cười phá lên.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía ống quần của hắn ta, thi nhau chỉ trỏ bàn tán ầm ĩ.
Sắc mặt của hắn ta đã tối sầm lại.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới nổi giận đùng đùng nói: “Các người cứ đợi đấy!”
Nói rồi hắn ta cắm đầu chạy thật xa.
Đi thay quần chứ còn gì nữa!
Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày, chậm rãi quan sát xung quanh.
Đám côn đồ vẫn tỏ ra cực kỳ phách lối, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ.
Đúng lúc này, bố mẹ của Vương Vũ Nam lo lắng chạy tới.
“Này cậu, cậu là ông chủ của Vũ Nam nhà chúng tôi phải không?”, mẹ của cô ấy khách sáo dò hỏi.
Dù sao trông giá trị của chiếc xe anh đi không hề nhỏ.
Anh bật cười gật đầu đáp: “Đúng vậy thưa dì”.
Nghe thấy thế, bà ấy vội vàng cúi thấp đầu xuống, tuyệt vọng cầu xin: “Vô cùng xin lỗi cậu. Sợ là chúng tôi không thể hợp tác với cậu được đâu”.
“Nếu hợp tác với cậu… chúng tôi sẽ không còn đường sống nữa…”
Bố của Vương Vũ Nam cũng cảm thán: “Chắc chắn Vương Thiết Trụ sẽ không buông tha cho con gái chúng tôi. Chúng tôi chỉ xin cậu hãy đưa con bé về thành phố”.
“Chúng tôi sẽ… ký vào hợp đồng này”.
Sau khi nói xong, trông ông ấy như già đi rất nhiều.
Trong lòng Trương Minh Vũ chợt xuất hiện cảm giác vô cùng khó chịu.
Cứ như người đang phải chịu ấm ức… là bố mẹ của chính anh vậy.
“Dựa vào đâu hả? Các ông ký phần các ông đi! Chúng tôi không ký đâu!”
“Đúng rồi! Chuyện này liên quan quái gì đến chúng tôi? Không phải đều tại cô con gái quý hóa nhà ông gây hoạ à?”
“Mọi người bớt nói thôi, Vũ Nam làm vậy cũng là vì muốn tốt cho chúng ta!”
“Đúng vậy, lúc bàn chuyện hợp tác các người vui mừng rối rít, bây giờ lại trở mặt trách móc người ta!”
…
Tiếng xì xào bàn tán dần nổi lên.
Vẻ mặt của bố mẹ Vương Vũ Nam lại trở nên tuyệt vọng.
Thế nhưng… họ không biết nên nói gì cho phải!
Trương Minh Vũ ung dung nhìn lướt qua đám người.
Ngay khi anh đang suy nghĩ cách giải quyết thì Trần Thắng Nam bỗng lên tiếng dò hỏi: “Đám côn đồ này có sức uy hiếp không?”
Anh lập tức sững sờ.
Sau một hồi trầm ngâm, anh mới lắc đầu đáp: “Sức uy hiếp của bọn họ không lớn lắm đâu”.
Trần Thắng Nam khẽ cười nói: “Giao cho tôi đi”.
Dứt lời, cô ta bước lên một bước.
Trong mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc. Anh đành im lặng chờ đợi.
Trần Thắng Nam nhanh chóng cao giọng hô lên: “Mọi người đừng sốt ruột. Bây giờ chúng ta chia ra đi”.
“Ai đồng ý ký hợp đồng đứng sang bên trái”.
“Không đồng ý thì đứng sang bên phải”.
Bà ta vừa dứt lời, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, chậm chạp không dám động đậy.
Mãi lâu sau mới có một ông cụ lớn tuổi chống gậy mở lời: “Hầy, cô bé Vũ Nam này cũng chỉ muốn giúp đỡ chúng ta thôi. Chúng ta phải giúp chứ!”
Nói rồi ông cụ đi thẳng tới phía bên trái.
Dù sao thì hiện giờ cũng chỉ còn cách ký hợp đồng thành công thì Vương Vũ Nam mới được giải thoát.
Một gã đàn ông cao to lực lưỡng đứng bật dậy, cất cao giọng nói: “Không sai! Dù có không ký thì chúng ta cũng chẳng kiếm được tiền. Giá cả đều bị Vương Thiết Trụ bắt chẹt hết cỡ rồi! Ký thì đã sao?”
Nói rồi gã ta lặng lẽ đứng ra sau lưng ông cụ kia.
Có người dẫn đầu tỏ thái độ, những người khác cũng lục tục di chuyển.
Chỉ trong nháy mắt đã có hai phần ba số người trong thôn đứng ở sau lưng ông cụ, đồng ý ký hợp đồng!
“Đúng là già cả nên hồ đồ rồi! Vương Vũ Nam tự gây hoạ sao lại bắt chúng ta chịu thay? Nếu ký hợp đồng chúng ta sẽ phải bồi thường nhiều hơn đấy!”
“Tưởng bọn tao không biết đọc chữ à?”
Một người đàn bà trung niên đứng dậy, hai tay chống nạnh chanh chua nói.
Sau đó, bà ta hùng hổ đi sang bên phải.
“Đúng vậy! Cho dù có lòng muốn giúp chúng ta thì sao? Không có năng lực còn mạnh mồm chém gió! Hại chúng ta cũng phải chịu khổ theo! Tôi không ký đâu!”
“Chết hay không chẳng liên quan gì tới tôi cả!”
Lại có thêm một người phụ nữ lựa chọn đứng ở bên phải, giận dữ lầm bầm.
Trong số họ còn có một người đàn ông vốn đang định đi sang bên trái lại bị vợ véo tai kéo về phía bên phải!
Đám người nhanh chóng chia thành hai phe.
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười.
Anh đã biết mục đích của Trần Thắng Nam, ánh mắt anh xẹt qua tia tán thưởng.
Cả nhà Vương Vũ Nam nhìn những người đứng ở bên trái với ánh mắt biết ơn, không ngừng nói lời cảm kích.
Với tình hình hiện giờ.
Chịu giúp là tình cảm, không giúp là quyền lợi. Bọn họ không có tư cách yêu cầu ai làm gì cho mình.
Thế nhưng bọn họ chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Đám người giật mình quay đầu lại, trông thấy Vương Thiết Trụ đang hùng hổ xông tới!
Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, yên lặng chờ đợi.
Còn Hàn Thất Thất thì chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Vương Thiết Trụ nhanh chóng bước tới trước mặt mọi người.
Hắn ta nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy hung ác!
“Vừa rồi… người lái xe là cô phải không?”, hắn ta nheo mắt lại, giận dữ chất vấn Hàn Thất Thất!
Cô ta lười biếng nâng mí mắt lên, khinh thường đáp: “Anh mù à? Không có mắt nhìn hả?”
“Cô…”
Lửa giận trong lòng Vương Thiết Trụ lập tức trào dâng.
Đám người xung quanh cũng đồng loạt sợ ngây người!
Bị điên hay sao mà dám ăn nói với hắn ta như vậy?
Một tên côn đồ bước lên hai bước, vẻ mặt hèn mọn nói: “Anh Thiết Trụ, trông cô ta còn xinh hơn con nhóc Vương Vũ Nam kia!”
“Cô ta dám cả gan chống đối anh, hay là anh giúp cô ta nhớ lại một vài chuyện khi còn bé đi?”
Gương mặt gã ta vô cùng dâm dê đê tiện!
Vương Thiết Trụ sửng sốt.
Bấy giờ hắn ta mới chú ý tới vẻ ngoài xinh đẹp của Hàn Thất Thất, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ thèm thuồng!
Thế nhưng ngay sau đó, một bóng người màu đen chợt xẹt qua!
“Á!”
Tiếng gào thét đau đớn vang vọng tận trời!
Gã côn đồ vừa mới nói lời trêu ghẹo lập tức bụm mặt ngã lăn ra đất, gào thét ầm ĩ!
Một chiếc chìa khoá xe Audi rơi xuống vị trí ngay bên cạnh gã ta!
Gã ta mở tay ra xem, bàn tay đã be bét máu!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên lần nữa!
Giọng nói lạnh như băng của Hàn Thất Thất vang lên: “Chọc mù mắt chó anh chưa? Một lũ rác rưởi cũng dám có ý đồ xấu xa với tôi hả?”
Tính nết ngang ngược hiện rõ!
Trương Minh Vũ không khỏi co quắp khoé miệng.
Cô ta… đang chuẩn bị lộ nguyên hình à?
Thế nhưng Vương Thiết Trụ lại nở nụ cười hưng phấn.
Hai mắt hắn ta sáng rực lên!
Chương 192: Lấy một địch mười!
“Cứng đấy, tôi thích!”
Vương Thiết Trụ thè lưỡi liếm môi, ánh mắt lộ liễu đánh giá dáng người nóng bỏng của Hàn Thất Thất.
Cô ta tỏ vẻ ghê tởm, lạnh lùng quát: “Còn dám nhìn nữa à?”
Vương Triết Trụ điên cuồng cười lớn: “Không chỉ nhìn đâu, tôi còn muốn sờ cơ!”
Nói rồi hắn ta giơ tay chỉ huy, nghiêm giọng ra lệnh: “Bắt lại cho tao!”
Hắn ta vừa dứt lời, mấy gã côn đồ bên cạnh tức thì lao tới bao vây Hàn Thất Thất!
Vẻ mặt cô ta tràn đầy lạnh lùng, hung hăng giậm chân đi ra sau lưng Trương Minh Vũ!
Khí thế hiên ngang, ung dung khoanh tay trước ngực.
Ánh mắt sắt bén!
Tất cả đều ngơ ngác.
Hết rồi à?
Đến cả Trương Minh Vũ cũng không hiểu cô ta định làm gì.
Anh cứ tưởng cô ta định thể hiện kỹ năng siêu cấp gì đó chứ!
Khí thế hùng hồn như vậy mà lại chui ra sau lưng anh trốn?
Trong mắt Vương Vũ Nam lại lộ ra vẻ lo lắng.
Trần Thắng Nam lại tỏ vẻ hiếu kỳ, lặng lẽ quan sát.
Mười gã côn đồ nhanh chóng lao thẳng tới chỗ Trương Minh Vũ đang đứng.
Những người đứng ở phe bên trái bắt đầu lo lắng, ánh mắt day dứt không đành lòng.
Còn người ở bên phải thì nhao nhao cười lạnh.
Bọn họ không tin nhiều người như vậy lại không thể đánh chết được anh.
Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Anh cau mày, trong lòng cũng thầm lo sợ.
Anh hoảng hốt liếc nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng của Long Tam đâu.
Anh… có làm được không?
Thế nhưng anh không có thời gian suy nghĩ, bởi một gã côn đồ đã tới gần!
Anh nhíu mày, dứt khoát tung đấm!
Vào chính giữa mặt đối phương!
“Á!”
Gã côn đồ đau đớn gào ầm lên, cả người ngã nhào ra sau.
“Hay lắm! Vẫn còn mười ba tên nữa!”
Hàn Thất Thất đứng đằng sau reo hò hoan hô, trông bộ dạng rất hưng phấn!
Mười ba tên nữa?
Anh trợn tròn mắt, tinh thần bắt đầu hoảng loạn!
“Xông lên!”
Bỗng một tiếng quát giận dữ vang lên!
Lòng anh chợt trầm xuống.
Anh quay đầu lại phát hiện mười ba gã côn đồ kia đang đồng loạt lao tới bao vây mình!
Không phải lên từng tên một à?
Trương Minh Vũ hoảng hồn.
Đấu với nhiều người như vậy, anh thực sự không có năng lực đánh trả!
Chuyện tới nước này, anh cũng không còn tâm tư giữ gìn phong độ gì nữa!
Anh không chút do dự dịch người sang bên cạnh chạy vọt tới chiếc Prado đang đỗ gần đó!
Anh không giỏi đánh đấm, chỉ có thể tìm cơ hội đấu với từng tên.
Cảm đám côn đồ cũng lập tức đuổi theo.
Khí thế hùng hổ doạ người!
Vương Thiết Trụ nhếch mép cười lạnh, khoanh tay khinh bỉ đứng nhìn.
Trương Minh Vũ không thèm để ý tới hắn ta.
Bắt đầu chạy len lỏi qua mấy chiếc Prado!
Đám côn đồ chia thành nhiều đường đuổi bắt, muốn vây kín anh!
Cơ hội tốt đến rồi!
Trong mắt anh đột nhiên loé sáng.
Anh quan sát bốn phía, phát hiện bên cạnh chiếc xe đầu tiên chỉ có một gã cô đồ đang lượn lờ!
Chọn mày đi!
Anh khẽ cười một tiếng, lao vọt về phía gã ta!
Lại tung ra một đấm trời giáng!
Bốp!
Gã côn đồ ăn trọn cả cú đấm ấy, hoàn toàn không ngờ tới anh lại dám đánh trả mình!
“Giỏi lắm! Còn mười hai tên!”
Hàn Thất Thất lại hưng phấn reo lên!
Trương Minh Vũ quay đầu lại, bàng hoàng trông thấy năm tên đang đổ ập tới!
Bên kia cũng có năm tên!
Vậy thì chắc chắn ở giữa đống xe kia còn hai tên nữa!
Anh nhún chân xuống, dùng sức nhảy bật lên nóc một chiếc Prado!
Hai chân nhanh chóng di chuyển tới nóc xe khác!
Ở giữa có một gã côn đồ đang tách đội hình một mình tiến lên!
Anh nở nụ cười lạnh lẽo!
Anh nhún người nhảy lên, đá một cái khiến tên kia va vào thân xe!
Cửa xe bị va đập lún vào một khoảng lớn!
“Mười một tên nữa!”, giọng nói phấn khích của Hàn Thất Thất lại vang lên!
Trương Minh Vũ ngẩng đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, phát hiện ở phía đối diện vẫn còn một tên liền vọt thẳng tới!
Anh vừa tiến đến đã bị một gã côn đồ tung đấm tấn công!
“Chết đi!”
Trong giọng nói khàn đục mang theo lửa giận ngút trời!
Thế nhưng trong mắt anh, động tác của gã ta thực sự quá chậm!
Bước chân anh linh hoạt, dễ dàng tránh thoát cú đấm này, cơ thể cũng dời ra sau lưng tên côn đồ kia.
Anh giơ tay lên đập thật mạnh vào đầu gã ta!
Cộp!
Tiếng va đập trầm đục vang lên, cả người gã côn đồ lung lay đổ xuống.
Thế nhưng trên tay anh cũng truyền tới cơn đau nhói!
Hự!
Anh hít một hơi thật sâu, tức tốc khởi động khớp tay!
Quả đầu này cứng như đá vậy!
Hàn Thất Thất điên cuồng hò hét: “Cố lên cố lên! Còn mười tên nữa!”
Anh vốn chẳng có tâm trạng để ý tới cô ta, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mười tên còn lại đang tăng tốc lao tới chỗ mình!
Cả hai bên đều bị vây kín!
Anh cắn chặt răng, hai chân đạp vào cửa xe hai bên nhảy vọt lên nóc xe!
Chỉ sau vài bước chân của anh, nóc xe đã bị lún lỗ chỗ!
“Chúng mày mau bắt người lại đi! Xe của tao đấy!”, Vương Thiết Trụ sợ hãi gào ầm lên!
Trương Minh Vũ đứng sừng sững trên nóc xe, cẩn thận quan sát đánh giá xung quanh.
Mười người còn lại đã bao vây chiếc xe kín kẽ không còn một chỗ hở!
Con xe này khá bự nên bọn họ không với tới người đứng ở trên nóc xe!
Có vài cánh tay vươn lên, anh cũng không thèm khách sáo đạp mạnh xuống!
“Á!”
Tiếng kêu gào đau đớn vang lên liên tiếp.
Trương Minh Vũ ngẩng phắt đầu dậy, giật mình phát hiện có một tên đã thành công bò lên nóc xe!
Đang điên cuồng lao về phía mình!
Đến đúng lúc lắm!
Anh cong môi nở nụ cười, sải bước vọt tới!
Trước ánh mắt hoảng sợ của gã ta, anh hung hăng đá thật mạnh vào vị trí chính giữa hai đùi của gã ta!
Uỳnh!
Giây giúp bị đá trúng, trong đầu tên côn đồ như có tiếng sét đánh ngang!
Tròng mắt trợn trừng như sắp lồi ra ngoài!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập lại vang lên!
Toàn bộ đàn ông đang có mặt ở đây đều sợ run người!
Vô thức kẹp chặt hai chân!
Anh lại nhanh chân đá vào bụng gã côn đồ kia!
Khiến gã nặng nề ngã xuống!
Sau lần này, ánh mắt của mọi người nhìn anh đã khác hẳn.
Anh mỉm cười lạnh lùng.
Chỉ cần có thể thắng thì dùng thủ đoạn gì chả được?
“Giỏi quá đi! Còn lại chín tên!”, Hàn Thất Thất hưng phấn gào ầm lên!
Kích động khoa chân múa tay không ngừng!
Nội tâm Trương Minh Vũ cũng dần bình tĩnh lại.
Chỉ cần không bị đánh hội đồng, cho dù phải đối mặt cùng lúc hai người, anh cũng không sợ!
Chín tên còn lại đưa mắt nhìn nhau, ai cũng kiêng dè không dám xông lên!
Vương Thiết Trụ nổi giận đùng đùng quát lớn: “Mau lên đi! Đánh chết nó đi!”
Nụ cười trên mặt anh lập tức cứng đờ!
Anh khiếp sợ nhìn thấy đám côn đồ còn lại nhao nhao giơ vũ khí trong tay, đủ các loại gậy gộc kể cả gậy bóng chày!
Mẹ nó!
Không có đạo đức của người học võ!
Anh trợn tròn hai mắt, trong lòng hoảng loạn không biết nên làm thế nào!
Chợt anh phát hiện ra một cửa trời trên nóc xe khi cúi đầu xuống!
Anh nghiến răng, dùng sức nhảy vọt lên!
Khi anh đang lơ lửng giữa không trung, đám côn đồ đã đồng loạt ném vũ khí tới!
Anh dồn toàn bộ sức lực vào hai chân, giẫm mạnh một cái!
Choang!
Tiếng đổ vỡ thanh thuý vang lên, cửa kính bị anh đạp vỡ rơi vào trong xe!
Cả người anh cũng lọt thỏm ở trong đó!
Vừa hay né được đống vũ khí bị đám côn đồ ném lên kia!
Anh cứ tưởng mình đã tránh được một kiếp, thế nhưng khi tiếp xúc với ghế xe thì toàn thân lập tức cứng đờ!
Đau…
Chương 193: Hoa nở khắp núi!
Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng mắt, không kìm được xuýt xoa một tiếng!
Cảm giác đau đớn bén nhọn từ dưới người truyền đến!
Trong đầu vô thức hiện lên một giai điệu gây nghiện.
Nhìn từng đoá hoa… nở khắp núi!
Loại cảm giác này…
Sự xót xa tột cùng này…
Cảm giác như mình đã chịu đựng đến cực hạn!
Anh cố nén cơn đau như sắp xé rách cơ thể, tức tốc di chuyển sang bên cạnh.
Đến khi cúi đầu lại, anh mới giật mình phát hiện… mình vừa ngồi lên phanh tay!
Mẹ nó!
Anh thầm mắng một tiếng, vô thức kẹp chặt hai chân lại.
Thế nhưng anh chưa có thời gian nghĩ ngợi gì, mấy gã côn đồ đã lao vọt tới bên cạnh cửa xe.
Vẻ mặt hằm hằm lôi kéo cửa xe.
Anh lập tức căng cứng cả người.
Sắp bị bắt rồi sao?
Thế nhưng anh nhanh chóng phát hiện bọn chúng có ra sức kéo cũng không mở được cửa xe!
Cửa xe bị khoá rồi?
Anh sung sướng cười phá lên, ung dung dựa lưng vào ghế lái phụ.
“Chúng mày giỏi thì vào đây đi!”, anh nhướng mày khiêu khích, vẻ mặt tràn ngập châm chọc.
Đám côn đồ cũng trở nên luống cuống.
Mọi người xung quanh đang quan sát đều kinh hãi tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Ngay khi Trương Minh Vũ đang đắc chí cười to thì Vương Thiết Trụ đột nhiên xông tới.
Anh ta giơ tay ấn nhẹ một cái.
Hai tiếng “cạch” lần lượt vang lên.
Bọn côn đồ khẽ kéo một cái, cửa xe lập tức mở ra…
Anh giật nảy mình, sao lại quên béng mất cái chìa khoá xe cơ chứ?
Đối phương đã đánh tới, anh tức tốc đứng bật dậy, dùng sức đạp lên cửa xe.
Mấy tên côn đồ đứng sau cánh cửa đó bị đẩy ngã, thế nhưng những tên khác cũng đồng thời lao đến!
Cửa xe còn lại cũng đã bị mở ra!
Anh hốt hoảng chui ra khỏi cửa trời, trèo lên nóc xe!
Sải bước nhảy qua đầu đám người đang bao vây phía dưới, đáp xuống một cái nóc xe khác.
Khoé miệng Vương Thiết Trụ co giật điên cuồng!
Xe của hắn ta!
Đám côn đồ nhao nhao bò dậy, tiếp tục xông tới bao vây anh!
Anh thì tung tăng nhảy nhót trên nóc xe, lặng lẽ tìm kiếm cơ hội!
Đám côn đồ nhanh chóng bị phân tán!
Anh nhắm chuẩn tên đứng ngoài cùng bên phải, nhảy thẳng xuống đè ép gã ta vào thân xe!
Một đấm được tung ra!
Gã côn đồ nghoẹo cổ sang một bên, ngã lăn ra đất!
Hàn Thất Thất hưng phấn reo hò: “Yeah! Nát đầu rồi! Còn tám tên nữa thôi!”
Trương Minh Vũ quay đầu lại, nhìn thấy hai gã côn đồ đang tung đấm vọt tới!
Phải liều mạng thôi!
Anh cắn chặt răng hạ quyết tâm.
Huấn luyện lâu như vậy cũng nên phát huy chút tác dụng rồi!
Anh đột nhiên dồn sức xuống hai chân, nhảy vọt về phía kẻ thù.
Hai gã côn đồ kia lập tức sợ ngây người.
Thế nhưng chúng vẫn nhằm vào mặt anh mà tung nắm đấm!
Anh nheo mắt lại, lắc mình tránh thoát nắm đấm đầu tiên!
Anh không kịp nghỉ ngơi đã phải nhanh chân xông tới chỗ người thứ hai!
Một đấm được tung ra!
Bốp!
Gã côn đồ đổ rạp xuống đất!
Anh vội vàng xoay người, lại tránh thoát thêm một đòn của gã lưu manh còn lại, tóm lấy đầu gã ta đập thật mạnh vào cửa xe!
Uỳnh!
Cơ thể gã ta lập tức trở nên mềm oặt đổ rầm xuống!
“Quá hay! Còn sáu tên!”, Hàn Thất Thất vẫn không ngừng hò hét.
Tiếng bước chân lại vang lên bên tai.
Anh quay lại quan sát, trông thấy đằng sau lại có hai tên đang lao tới!
Mẹ nó!
Anh nghiến răng ken két, lặp lại chiêu cũ!
Tiếng vang trầm đục vang lên, hai tên kia lần lượt lăn lộn dưới đất!
“Trương Minh Vũ anh giỏi quá! Tôi muốn sinh con cho anh rồi đấy! Còn bốn tên nữa thôi!”
Hàn Thất Thất đã trở nên quá khích!
Nghe thấy thế, khoé miệng anh mất kiểm soát khẽ co rút.
Trong mắt Vương Vũ Nam và Trần Thắng Nam cũng tràn đầy kích động!
Bọn họ không ngờ tới anh lại lợi hại tới vậy!
Anh cũng không dám chậm trễ, lại lượn thêm hai vòng quanh xe, tiếp tục giải quyết được hai gã côn đồ nữa!
Hiện giờ chỉ còn lại hai gã còn đứng vững!
Anh nhếch miệng cười một tiếng, cảm xúc trở nên kích động!
Thời gian huấn luyện dài như vậy cũng không uổng phí!
Anh đứng thẳng dậy, sải bước tiến lên!
Tự tin ngút trời!
Hai gã côn đồ còn lại ngơ ngác nhìn nhau, vô thức lùi lại.
Bọn họ đã bị doạ sợ!
Anh bước nhanh lên phía trước, hai mắt sáng rực lên!
Trận đánh này đã giúp anh có được sự tự tin!
Một trong hai tên cắn chặt răng, nổi giận gào thét cắm đầu lao tới!
Thế nhưng đối với anh, tốc độ của đối phương chậm như rùa!
Anh nhẹ nhàng tránh thoát đòn tấn công này chỉ với vài bước chân đơn giản!
Đồng thời anh cũng tung đấm chào hỏi đối phương!
Bốp!
Tiếng va đập nặng nề vang lên, gã côn đồ đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Hàn Thất Thất đã hét đến khàn tiếng nhưng vẫn không ngừng hò reo: “Còn một tên nữa!”
Ừng ực!
Gã côn đồ duy nhất còn sót lại gian nan nuốt nước bọt, sợ hãi lùi ra sau!
Trong mắt gã ta, Trương Minh Vũ chẳng khác nào ma quỷ!
Ngay khi gã ta đang không biết nên làm thế nào cho phải thì anh đã xông lên tấn công!
Gã ta giật nảy mình, chỉ kịp nhìn thấy một nắm đấm đang không ngừng phóng đại ngay trước mắt!
Uỳnh!
Cảm giác đau đớn ập tới. Gã côn đồ nặng nề ngã xuống, ôm đầu khóc rống lên!
Trương Minh Vũ ung dung phủi bụi trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua đám người.
Hiện giờ trong lòng anh đang dậy sóng!
Không ngờ chuyện mà anh chưa từng dám mơ tưởng lại… trở thành sự thật!
“Woa, anh giỏi quá đi mất!”
Giọng nói kích động của Hàn Thất Thất lại vang lên!
Anh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cô ta đang nhảy chân sáo chạy tới!
Cả Vương Vũ Nam và Trần Thắng Nam đều bị hành động của cô ta doạ cho trợn tròn mắt!
Những người đứng bên trái đồng loạt hưng phấn hẳn lên, ai cũng nắm chặt tay lại!
Nếu không vì Vương Thiết Trụ vẫn còn ở đây, bọn họ đã sung sướng hô lên rồi!
Đám người đứng bên phải thì đứng chết lặng. Vẻ tươi cười trên mặt mấy mụ đàn bà chanh chua kia cũng dần sa sầm.
Mặt ai nấy đều trở nên mờ mịt!
Bao nhiêu người như vậy… vẫn không đánh lại nổi một người sao?
Vương Thiết Trụ cũng bị làm cho choáng váng, đờ đẫn đứng chết dí tại chỗ, tay vẫn nắm chặt chìa khoá Prado!
Có chết hắn ta cũng không thể nào… nghĩ tới kết quả này!
Trương Minh Vũ nở nụ cười châm chóc: “Anh có muốn thử không?”
Hắn ta lập tức sợ run người!
Hàn Thất Thất cũng đắc ý nói: “Không phải anh lợi hại lắm sao? Còn muốn sờ tôi cơ mà? Tới đi!”
“Tôi đứng đây chờ này! Là đàn ông thì đến đi chứ?”
Nói rồi cô ta còn cố tình ưỡn ngực khoe ra đường cong cơ thể mê người!
Khoé miệng Trương Minh Vũ không ngừng co quắp.
Thật đúng là…
Sắc mặt Vương Thiết Trụ tối sầm lại, lạnh giọng nói: “Tôi thừa nhận anh rất mạnh! Nhưng thế thì đã sao?”
“Đám người kia vẫn phải ký hợp đồng cho tôi thôi!”
“Anh tưởng đánh thắng được tôi là có thể ký được hợp đồng rồi à? Anh thử hỏi bọn họ xem có ai dám không?”
Giọng điệu của hắn ta vô cùng kiêu căng ngạo mạn!
Những người lựa chọn phe bên phải lại nở nụ cười giễu cợt.
Đây mới là Vương Thiết Trụ mà bọn họ biết.
Vương Vũ Nam và những người đứng sau lưng cô ấy bắt đầu thấy lo sợ.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, bình thản hỏi: “Anh làm vậy là… đang đe doạ sao?”
Hắn ta ngạo nghễ hếch mặt lên trời, đắc ý nói: “Đúng là đe doạ đấy, sao hả? Cậu tôi là người của Sở Tư pháp…”
Thế nhưng hắn ta chưa kịp nói hết câu thì anh đã cất bước đi tới!
Hắn ta không khỏi kinh ngạc, hoảng loạn chất vấn: “Anh… anh định làm gì? Anh có tin tôi gọi cậu tôi tới đây luôn không?”
Anh không thèm e sợ, cười phá lên: “Thế chúng ta hãy xem thử xem cậu anh đến trước hay là tôi đánh chết anh trước!”
Dứt lời, anh sải bước lao vọt về phía hắn ta!
Chương 194: Người dân không hiểu luật, nhưng ông đây hiểu!
Vương Thiết Trụ lập tức hoảng hốt gào lên: “Anh… anh đừng có tới đây! Đứng lại đi! Đứng lại!”
Thế nhưng Trương Minh Vũ không thèm ngó ngàng gì tới lời hắn ta nói, tàn nhẫn đá một cú thật mạnh vào giữa bụng hắn ta!
Cả người hắn ta mất cân bằng lảo đảo ngã xuống, cái mông đập mạnh xuống đất!
Anh nhìn xuống hắn ta, lạnh giọng nói: “Đời này tôi ghét nhất là những kẻ có chút quyền hạn cậy thế đè đầu cưỡi cổ người dân như anh!”
“Anh có thể gọi cậu anh tới, hôm nay chúng ta sẽ đến toà án xét xử rõ ràng!”
“Anh làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, để xem cậu anh có dám bao che cho không!”
“Ức hiếp người dân không hiểu pháp luật hả?”
“Có ông đây hiểu luật!”
Câu nói cuối cùng của anh tràn đầy khí thế!
“Hay lắm!”
Bố Vương Vũ Nam kích động gào ầm lên!
Ông ấy điên cuồng vỗ tay hoan hô!
Toàn bộ người đứng ở phe bên trái đều bị kích động.
Ánh mắt sáng rực rưng rưng nước mắt!
Câu nói của Trương Minh Vũ đã chạm tới nỗi niềm tận đáy lòng của họ!
Bọn họ cũng đã chán ghét cuộc sống bị đày đoạ như nô lệ này từ lâu!
Thế nhưng nhà Vương Thiết Trụ có tiền có quyền, bọn họ thực sự không đắc tội nổi!
Muốn kiện ra toà cũng chẳng biết làm cách nào! Tiền cũng chẳng đủ để theo kiện!
Lỡ như thất bại, cuộc đời này của bọn họ sẽ không còn gì để cứu vãn!
Đến cả một vài người đứng bên phải cũng bắt đầu dao động, thế nhưng lại bị mấy mụ đàn bà đứng trước trừng mắt cảnh cáo.
Trần Thắng Nam đứng một bên quan sát, hai mắt toả sáng!
Lần này cô ta đã đưa ra lựa chọn đúng đắn!
Vương Thiết Trụ ngẩn người, trong mắt tràn đầy kinh hãi!
Hắn ta hoành hành bá đạo đã quen, trước giờ chưa từng có ai dám chống đối lại hắn ta!
Hắn ta vốn chẳng hiểu biết gì về pháp luật và kiện cáo!
Trong suy nghĩ của hắn ta, tất cả đều có thể giải quyết nhờ sức mạnh!
Thế nhưng nghe Trương Minh Vũ nói như vậy, hắn ta không khỏi luống cuống…
Một lúc lâu sau, hắn ta mới giận dữ quát: “Cho dù không gọi cậu tôi tới thì anh có biết chúng tôi cung cấp thực phẩm cho ai không hả?”
“Là cho các trung tâm thương mại lớn của Hoa Châu!”
“Anh dám cả gan cướp đoạt nguồn hàng của người ta, không sợ bị trả thù à?”
Trương Minh Vũ nhướng mày, khinh thường cười hỏi: “Anh cung cấp cho ai liên quan quái gì đến tôi?”
Hắn ta đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng gào: “Đối tác của tôi là nhà họ Dịch của Hoa Châu đấy!”
“Anh dám tranh giành với nhà họ Dịch không?”
Nghe thấy thế, anh không khỏi sững sờ.
Nhà họ Dịch…
Lúc này anh mới giật mình hiểu ra.
Thảo nào nhà họ Dịch có thể dễ dàng khống chế toàn bộ đường cung ứng thực phẩm của Hoa Châu. Thì ra những nhà cung ứng kia đều hợp tác với bọn họ!”
Người dân đang xếp hàng xung quanh đều sợ ngây người!
Đối với bọn họ, loại gia tộc lớn như nhà họ Dịch vẫn có địa vị rất lớn!
Đó là gia tộc mà bọn họ không thể trêu chọc nổi!
Vậy mà Vương Thiết Trụ lại… hợp tác với nhà họ Dịch?
Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười, châm chọc nói: “Cho dù anh gọi cả người nhà họ Dịch tới thì hôm nay tôi cũng phải ký hợp đồng này bằng được!”
Lời nói của anh chọc giân hắn ta đến mức nghẹn họng!
Trong mắt hắn ta, cùng lắm thì Trương Minh Vũ cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, không thể có khả năng đứng ngang hàng với gia tộc lớn như nhà họ Dịch được!
Thế nhưng Trương Minh Vũ vẫn mạnh miệng chống đối!
Vương Thiết Trụ nghiến răng ken két nói: “Được, tôi sẽ gọi người nhà họ Dịch tới cho anh sáng mắt ra!”
“Để xem đến lúc đó anh còn dám kiêu ngạo như vậy không!”
Nói rồi hắn ta lập tức lôi điện thoại đi sang một góc.
Vừa rồi hắn ta đã bị mấy lời doạ nạt của anh doạ sợ nên không còn dám có ý định gọi cậu mình tới nữa!
Muốn giải quyết được chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào nhà họ Dịch!
Vương Thiết Trụ nhanh chóng ngồi vào chiếc Prado bắt đầu gọi điện thoại.
Trương Minh Vũ cũng chẳng hề lo sợ.
Anh chậm rãi đi tới trước mặt người dân trong thôn.
Anh mỉm cười lên tiếng: “Mọi người đừng lo. Tôi cũng là người từ nông thôn đi ra, thấy mọi người bị chèn ép cũng thấy bất bình thay”.
Câu nói này của anh đã dễ dàng kéo gần quan hệ với người dân trong thôn.
Vương Vũ Nam cũng mỉm cười dịu dàng nói: “Các cô các bác cứ yên tâm, chắc chắn vụ làm ăn cháu tìm cho mọi người sẽ giúp mọi người hái ra tiền!”
Cô ấy đang nói với những người lựa chọn phe bên trái.
Một mụ đàn bà đứng ở phe bên phải cất giọng the thé châm chọc nói: “Nói thì dễ nghe lắm, đến lúc làm thật vẫn chèn ép chúng tao thôi! Ai cũng muốn dựa vào chúng tao để kiếm lời!”
Bà ta vừa nói xong, đám người đứng ở bên phải liền nhao nhao bàn tán.
Trương Minh Vũ cũng chẳng thèm để bụng, chỉ cười hỏi: “Chú Vương ơi, giá thu mua rau củ của người kia là bao nhiêu?”
Bố của Vương Vũ Nam thở dài một tiếng than vãn: “Tiền cậu ta trả cho chúng tôi còn chẳng đủ để nhập giống vào, năm nào cũng phải bù thêm tiền. Chúng tôi đều phải ra ngoài làm công mới đủ sống”.
“Một xe rau củ… được trả có hai trăm tệ”.
Trương Minh Vũ không nhịn được cau mày.
Lúc mới tới anh đã thấy một chiếc xe tải đang chở đầy ắp thực phẩm ngay bên cạnh lều vải.
Một xe mà chỉ có hai trăm, quả thực là quá ít!
Anh liếc mắt nhìn Trần Thắng Nam ra hiệu.
Cô ta lập tức hiểu ý, vội vàng tiến lên tuyên bố: “Theo giá thị trường thì một xe hàng có thể thu về được tám trăm”.
Nghe thấy thế, anh không khỏi ngạc nhiên.
Không ngờ đến cả phương diện này cô ta cũng hiểu rõ như vậy.
Anh bật cười nói: “Chú Vương nghe cháu nói, tí nữa chỉ cần các chú đồng ý ký hợp đồng với cháu, cháu sẽ trả cho mọi người một nghìn một xe, được không?”
Nghe thấy vậy, đám người đang đứng ở phe bên trái đều trợn tròn mắt há hốc mồm!
Tất cả đều bị làm cho choáng váng!
Một nghìn? Gấp năm lần!
Vương Vũ Nam kích động tột độ, vô cùng biết ơn nhìn anh!
Đây là một chuyện rất tốt đối với cô ấy.
Một lúc sau, bố cô ấy mới run run nói: “Chàng trai trẻ, cậu… cậu nói thật chứ?”
Anh mỉm cười đáp chắc nịch: “Đương nhiên là thật rồi. Nhưng cháu vẫn phải nhắc nhở trước, mọi người nhất định phải cam đoan rau củ quả đạt chất lượng như hiện giờ cho cháu”.
Ông ấy kích động thốt lên: “Được chứ! Chúng tôi cam đoan sẽ làm được!”
Còn mẹ của Vương Vũ Nam thì không nén nổi nước mắt!
Toàn bộ người lựa chọn phe bên trái đều vui mừng phấn khởi!
Không ít người bên phe bên phải đều cảm đấy vô cùng hối hận!
Mụ đàn bà trung niên kia lại đứng ra, lạnh giọng quát: “Hừ! Có ích gì cơ chứ? Không nghe thấy Vương Thiết Trụ nói sẽ gọi người nhà họ Dịch tới à?”
“Nếu người nhà họ Dịch tới thật, kiểu gì thằng ranh này chẳng sợ sệt quỳ lạy như con chó!”
“Các người nghĩ các người có thể hợp tác với nó sao?”
Câu nói này như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu đám người đứng bên trái.
Tâm trạng đang hưng phấn lập tức trở nên nguội lạnh.
Đúng vậy.
Trương Minh Vũ giỏi đánh nhau thì thế nào? Cậu ấy dám đối đầu với người nhà họ Dịch không?”
Không ít người bắt đầu tỏ vẻ thất vọng.
Vương Vũ Nam vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bố mẹ đừng lo, anh ấy không sợ nhà họ Dịch đâu”.
Nghe thấy thế, xung quanh tức thì vang lên tiếng cười nhạo.
Bố mẹ của cô ấy cũng bắt đầu do dự.
Trương Minh Vũ lại hỏi thăm giá cả của mấy loại thịt rồi hào phóng ra giá gấp năm lần so với giá của Vương Thiết Trụ!
Mức giá này cao hơn giá thị trường một chút nhưng cũng không quá chênh lệch.
Tóm lại vẫn là người dân được hưởng lợi.
Anh cũng có thể kiếm lời.
Nếu nguồn cung ứng thực phẩm có thể ổn định lại thì ít nhất anh cũng không cần lo lắng những vấn đề khác nữa.
Bây giờ chỉ cần… chờ người nhà họ Dịch mò tới!
Anh cũng muốn xem thử khi đối phương đến, đám người đang đứng ở phe bên phải sẽ bày ra vẻ mặt gì!
Chương 195: Ăn đòn chưa đủ?
Bố mẹ của Vương Vũ Nam dẫn Trương Minh Vũ đi thẳng vào trong lều dạo chơi một vòng.
Đến khi trở ra, anh không ngờ người dân trong thôn vẫn chưa rời đi mà lặng lẽ chờ đợi ở chỗ cũ.
Hai phe trái phải…
Anh hiểu những người đứng ở phe bên trái đang chờ một kết quả chính thức.
Còn người ở phe bên phải… đang chờ được xem trò cười.
Anh thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Đúng là con người.
Anh khẽ lắc đầu đi tới trước mặt đám người.
Anh biết người nhà họ Dịch không tới thì không thể giải quyết triệt để chuyện này.
Chỉ khi đánh bại được người nhà họ Dịch, người dân trong thôn mới hoàn toàn yên tâm hợp tác với anh.
Thế nhưng đây cũng là điều mà anh mong muốn.
Anh không muốn sau khi ký kết hợp đồng xong xuôi lại xảy ra vô vàn vấn đề.
Sau khi bọn họ xuất hiện, những người đứng ở phe bên trái đã bắt đầu do dự.
Đương nhiên bọn họ đều biết được sự khủng bố của nhà họ Dịch.
Không ai dám chắc vị trí đứng hiện giờ có gây ra tai hoạ nào không.
Thế nhưng bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Trương Minh Vũ.
Những người đứng ở phe bên phải lại đồng loạt nở nụ cười trào phúng.
Đợi đến khi người nhà họ Dịch tới, xem các người định làm thế nào!
Từng giây từng phút trôi qua, không ít người lần lượt lộ vẻ cười nhạo.
Ngay sau đó, một tràng tiếng động cơ thét gào đột nhiên vang lên!
Tất cả đều giật mình ngẩng đầu nhìn sang.
Trương Minh Vũ lại lẳng lặng ngồi ở phía sau, không hề tỏ ra hoảng sợ.
Anh cũng rất muốn biết người nào của nhà họ Dịch sẽ tới!
Từng hàng xe sang nhanh chóng nối đuôi xuất hiện trước mắt bọn họ.
Chẳng bao lâu xe, ô tô đều đỗ lại ven đường.
Không biết Vương Thiết Trụ từ nơi nào xông ra, cung kính mở cửa xe.
Người dân lại càng mất bình tĩnh.
Đến cả Vương Thiết Trụ trước giờ đều hoành hành bá đạo lại phải khép nép như vậy, chắc chắn đối phương phải có thực lực xuất chúng.
Một chàng trai trẻ được Vương Thiết Trụ đón ra ngoài.
Trong các xe khác cũng có một đám đàn ông mặc vest đồng loạt bước xuống, dễ dàng nhận ra họ chính là đội ngũ vệ sĩ.
Khoé miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Đừng nói là định đánh nhau nữa đấy chứ?
Tuy nhiên sau khi anh thấy rõ người xuống xe là ai, khoé miệng lập tức cong lên nở nụ cười.
Thoáng chốc, một đám người hùng hổ bước tới.
Người cầm đầu chính là cậu ba nhà họ Dịch, Dịch Thanh Thiên!
Vương Thiết Trụ cung kính đứng ở bên cạnh,
Dịch Thanh Thiên nghênh mặt kiêu ngạo ngút trời.
Ở Hoa Châu cậu ta đã nổi danh là kẻ phách lối ngang ngược thì cái thôn bé tí tẹo này có đáng là gì.
Người dân thấy thế lập tức hoảng sợ, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Dịch Thanh Thiên ngạo nghễ đứng đó, hếch mặt nhìn đám người xung quanh một lượt, lạnh giọng lên tiếng: “Các người định hợp tác với người khác hả?”
Trong giọng nói của cậu ta tràn đầy đe doạ.
Người dân không khỏi sinh lòng hoảng hốt.
Mụ đàn bà đứng bên phải vội vàng ra mặt phân bua: “Cậu Dịch nghe tôi nói, bọn họ mới là những kẻ muốn hợp tác với người khác, không liên quan tới chúng tôi!”
Dứt lời, bà ta chỉ thẳng vào đám người đứng ở phe bên trái!
Cậu ta nhíu mày: “Ồ!”
Nói rồi lại quay sang nhìn chằm chằm những người đứng bên trái.
Những người kia không khỏi luống cuống, ánh mắt sợ sệt.
“Có biết hợp tác với người khác sẽ có hậu quả gì không?”, Dịch Thanh Thiên cười lạnh một tiếng, giở giọng uy hiếp hỏi.
Bọn họ lại run rẩy một phen!
Ai cũng cúi gằm xuống không dám đối mặt với cậu ta!
Tiếng cười nhạo dồn dập vang lên ở phe bên phải.
Mụ đàn bà kia lại cất cao giọng châm chọc nói: “Không phải vừa nãy to mồm lắm à? Năng lực đâu rồi?”
“Quyết tâm chọn bên đó của các người đâu?”
“Cậu Dịch vừa tới liền cúp đuôi không dám nói lời nào à?”
Dứt lời, vẻ mặt bà ta lại càng tỏ ra miệt thị.
Người dân đứng ở phe bên trái lại càng cúi thấp đầu xuống, mặt mũi đỏ bừng nhẫn nhịn không dám lên tiếng.
Dịch Thanh Thiên ngạo mạn nói: “Được rồi, nếu các người đã không muốn hợp tác thì từ hôm nay trở đi cũng không cần phải chuyển hàng cho chúng tôi nữa!”
Nghe cậu ta nói vậy, tất cả mọi người đồng loạt trợn mắt há hốc mồm!
Ai nấy đều kinh hãi nhìn chằm chằm cậu ta!
Rốt cuộc câu nói này… có nghĩa gì?
Cậu ta lại mỉa mai nói tiếp: “Nhưng mà… chúng tôi đã không nhận thì chắc là cả Hoa Châu này không còn ai dám nhận thực phẩm của các người nữa đâu”.
“Các người tự tìm đầu ra đi!”
Hự!
Cậu ta vừa dứt lời, đám người bên trái đều khiếp sợ hít một hơi khí lạnh!
Hai mắt trợn tròn!
Không ai dám nhận…
Vậy thì…
Tất cả đều bị làm cho choáng váng. Vốn dĩ vẫn còn kiếm được lại chút tiền vốn!
Giờ thì… lỗ hết sạch rồi!
Không còn cách nào sản xuất tiếp nữa!
Những người bên trái ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt loé lên tia tuyệt vọng.
Bọn họ… thực sự xong đời rồi!
Cả người bố mẹ của Vương Vũ Nam cũng bắt đầu run lẩy bẩy!
“Xin lỗi mọi người, gia đình chúng tôi có lỗi với mọi người!”, bà mẹ đau đớn vỗ đùi, bật khóc mếu máo nói.
Người chọn phe bên trái đều tuyệt vọng không còn thiết tha gì nữa, thế nhưng chuyện tới nước này…
“Hay lắm! Ai bảo các người có mắt như mù!”
Mụ đàn bà kia hưng phấn tột độ, sung sướng reo lên!
“Đúng rồi. Ở cái chốn hẻo lánh sâu xa này không chịu tin lời Vương Thiết Trụ lại đi tin tưởng một con nhóc ăn nói lung tung! Đúng là một lũ ngu ngốc!”
“Bây giờ thì sáng mắt chưa? Một đồng các người cũng không bán ra nổi nữa đâu! Sớm muộn gì cũng chết đói thôi!”.
“Chúng ta cũng không thèm thuê đất của bọn họ làm gì, cho bọn họ chịu đói đi!”
…
Đám đàn bà đứng ở phe bên phải bắt đầu la hét ầm ĩ, trong mắt đều tràn đầy vẻ trào phúng.
Những lời này đâm trúng vào vết thương lòng của những người dân vốn đang tuyệt vọng kia.
Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất lại chẳng hề e sợ, ung dung khoanh tay trước ngực lặng lẽ chờ đợi.
Trong mắt Trần Thắng Nam cũng loé lên tia sáng, vô cùng hiếu kỳ.
Chỉ trong nháy mắt, người dân theo phe bên phải đều vênh váo khoanh tay ra chiều chờ xem kịch hay.
Còn phe bên kia ai cũng lộ vẻ mặt đau khổ.
Thấy thế, Dịch Thanh Thiên lập tức nhếch mép cười lạnh.
Cái cậu ta muốn nhìn thấy chính là vẻ mặt tuyệt vọng của những người dám chống đối cậu ta!
Nhưng đúng lúc này, Vương Thiết Trụ lại đắc ý đứng dậy, khinh thường lên tiếng: “Thằng ranh kia đâu rồi? Không phải nó mạnh miệng lắm à?”
“Chẳng phải nó nói là dù người nhà họ Dịch có tới cũng không thể thay đổi được kết quả sao?”
“Bây giờ cậu chủ Dịch của bọn tao tới rồi, sao mày không chịu thò mặt ra hả?”
Dứt lời, trong mắt hắn ta loé lên vẻ kiêu ngạo!
Dịch Thanh Thiên cũng khoanh tay ra vẻ hống hách, không hề ăn nhập với gương mặt non choẹt của cậu ta!
Cậu ta lạnh giọng quát: “Ai dám tranh mối làm ăn của tao? Mau cút ra đây cho tao xem nào!”
Ngay sau đó, tất cả mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Trương Minh Vũ.
Khi thấy anh đang ngồi ở đó, những người đứng về phe bên trái đã tuyệt vọng triệt để.
Rõ ràng anh không dám ra mặt.
Còn người đứng ở phía bên phải đều lộ vẻ mặt trêu tức, ánh mắt loé lên tia trào phúng.
Cả Dịch Thanh Thiên và Vương Thiết Trụ cũng nhìn theo tầm mắt của mọi người, nhìn tới Trương Minh Vũ!
Giây phút nhìn thấy anh, Dịch Thanh Thiên đột nhiên hoảng hốt!
Anh ung dung đứng dậy, mỉm cười cất tiếng: “Xem ra cậu chủ Dịch ăn đòn vẫn chưa đủ nhỉ!”
Chương 196: Hình phạt đạo đức!
Chương 196: Hình phạt đạo đức!
Giọng nói lạnh lùng truyền rõ mồn một vào tai mọi người.
Nghe thấy thế, tất cả đều giật mình kinh hãi!
Ai cũng tròn mắt khó tin nhìn về phía Trương Minh Vũ!
Thầm nghĩ… cậu ấy bị điên rồi à?
Sao cậu ấy lại dám cả gan ăn nói hỗn hào với cậu chủ nhà họ Dịch như vậy?
Một lúc lâu sau, bọn họ mới dần lấy lại tinh thần!
Những người đứng ở phe bên trái đều đã sợ ngây người!
Còn đám người bên phải thì lại càng tỏ ra khinh thường!
Chuyện đến nước này mà vẫn còn ở đây chém gió!
Vương Thiết Trụ điên cuồng cười phá lên: “Ha ha ha! Lần đầu tiên tao thấy có người giỏi đóng kịch hơn cả tao!”
“Mày sỉ nhục cậu chủ Dịch như vậy không sợ chết à?”
Trương Minh Vũ chỉ nở nụ cười chế giễu, châm chọc đáp trả: “Anh cứ hỏi cậu ta trước đi đã!”
Vẻ châm chọc trong mắt hắn ta lại càng trở nên nồng đậm. Hắn ta lạnh giọng hỏi: “Cậu chủ Dịch, tên này dám ăn nói như vậy…”
Thế nhưng hắn ta vừa nói đến đây đã giật mình im bặt.
Bởi vì lúc này hắn ta mới bàng hoàng phát hiện Dịch Thanh Thiên đang trợn mắt há hốc mồm đứng chết lặng tại chỗ!
Trên người cậu ta… không còn chút khí thế nào.
Vương Thiết Trụ không khỏi ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt!
“Cậu… cậu chủ Dịch?’, hắn ta khó hiểu gọi một tiếng.
Đến tận lúc này, Dịch Thanh Thiên mới tỉnh táo lại được.
Thấy thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt dấy lên vẻ nghi hoặc.
Trương Minh Vũ bật cười, chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, bình thản khoanh tay trước ngực.
Còn Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam thì chia nhau đứng ở hai bên.
Trong mắt Trần Thắng Nam cũng tràn đầy hoài nghi.
Anh thu lại vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng cất giọng nhắc nhở: “Dịch Thanh Thiên, tôi đang hỏi cậu đấy!”
Nghe thấy anh nói vậy, cả người cậu ta vô thức run bần bật!
Mọi người đều sững sờ!
Một lúc lâu sau, cậu ta mới lắp bắp nói: “Anh… sao anh lại ở đây? Marmart của nhà tôi đã bị anh cướp đi rồi, anh... anh còn định làm gì nữa?”
Đến câu cuối cùng, gần như cậu ta đã dùng hết sức bình sinh để gào lên!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Ngay sau đó, mọi ánh mắt ngờ vực đều tập trung lên người Trương Minh Vũ!
Bọn họ đều không ngờ Dịch Thanh Thiên… lại quen biết Trương Minh Vũ!
Còn sợ Trương Minh Vũ như vậy!
Quan trọng nhất là… đến cả Marmart cũng bị Trương Minh Vũ cướp đi từ trong tay nhà họ Dịch!
Rốt cuộc thực lực của Trương Minh Vũ khủng bố tới mức nào?
Ai cũng trở nên ngây dại, kinh ngạc không nói nên lời!
Những người đứng ở phe bên trái đều kinh hãi!
Còn đám người bên phải thì cả người như hoá đá!
Vương Thiết Trụ cứng đờ toàn thân! Ánh mắt đờ đẫn không dám tin tưởng!
Trương Minh Vũ lại chẳng thèm để ý tới họ, chỉ lạnh lùng chất vấn: “Các người chèn ép người dân khổ sở như vậy còn không cho chúng tôi phản kháng lại sao?”
“Hơn nữa, chính nhà họ Dịch của cậu mới là kẻ cướp mối làm ăn của tôi trước!”
Nói xong anh lập tức cảm thấy hối hận, thầm mắng mình lắm lời với một thằng nhóc làm gì!
Dịch Thanh Thiên ấp úng nói: “Anh… anh…”
Nhưng cậu ta lắp bắp hồi lâu vẫn không nói được câu nào.
Cậu ta đã được nghe kể về sự đáng sợ của anh từ trước, dù lòng đang nổi giận đùng đùng nhưng vẫn chẳng dám phản bác!
Anh hơi híp mắt lại, lạnh giọng quát: “Ấp a ấp úng cái gì? Cậu chui ra từ đâu thì cút về đấy ngay cho tôi! Muốn hợp tác với người trong thôn này thì bảo Dịch Bác Văn vác mặt tới đây tìm tôi!”
Trong giọng nói của anh tràn đầy khí thế!
Trong vô thức, anh đã dần thích ứng với những hoàn cảnh như thế này.
Đối với anh, những kẻ như Dịch Thanh Thiên Dịch Thanh Tùng đã không còn đủ tư cách đấu với mình nữa!
“Anh…”
Dịch Thanh Thiên run rẩy chỉ vào anh nhưng lại không nói được câu nào!
Cậu ta đã bị anh doạ sợ mất mật!
Đám người xung quanh cũng sợ ngây người!
Vương Thiết Trụ đứng nghệt mặt ra đó, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ!
Sao có thể… sao có thể như vậy được?
Anh bước lên một bước, lạnh lùng hỏi: “Không chịu đi hả? Thế thì các cậu đừng hòng đi được nữa!”
Chỉ một câu nói đã khiến Dịch Thanh Thiên lộ ra vẻ mặt hoảng loạn!
Cậu ta vô thức đưa mắt nhìn quanh!
Cậu ta biết bên cạnh anh có một cao thủ vô cùng xuất chúng!
Sau khi liếc nhìn một vòng, tuy không thấy gì cả nhưng cơ thể cậu ta vẫn không kìm được run lẩy bẩy!
Ừng ực!
Cậu ta gian nan nuốt nước bọt.
Do dự xoắn xuýt hồi lâu mà vẫn chưa thể lấy được can đảm!
“Trương Minh Vũ, anh giỏi lắm! Anh lại gây thêm một mối thù với nhà họ Dịch chúng tôi rồi đấy!”
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính sổ với anh!”
Dịch Thanh Thiên nghiến răng ken két, gằn giọng hét lên!
Vẻ mặt hung tợn tràn đầy khí thế!
Trương Minh Vũ lại bước thêm một bước!
Doạ cho cậu ta run rẩy chạy ra sau lưng một tên vệ sĩ ẩn nấp.
Anh nở nụ cười chế giễu, khinh bỉ nói: “Cậu còn non lắm, mau cút về đi. Lần sau bảo Dịch Bác Văn tự tới tìm tôi!”
Dịch Thanh Thiên hít một hơi thật sâu, mặt mày xanh lét!
Thế nhưng cuối cùng cậu ta vẫn chẳng dám nói thêm lời nào!
Cậu ta chỉ có thể hung hăng trừng mắt lườm anh một cái rồi dẫn theo đám vệ sĩ đông đảo chạy cun cút ra hàng xe sang bên lề đường!
Tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn theo!
Chiếc xe nhanh chóng nổ máy rời đi.
Ngoại trừ vết bánh xe còn in trên mặt đất, bọn họ không còn bất kỳ vết tích nào nữa…
Trước cửa nhà Vương Vũ Nam lại lặng ngắt như tờ!
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Trương Minh Vũ, vẫn chưa kịp thoát ra khỏi cơn khiếp sợ!
Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất khoanh tay đứng đó, gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Rốt cuộc Trần Thắng Nam cũng bừng tỉnh khỏi nỗi kinh hoàng, ngạc nhiên đánh giá anh một lượt.
Còn Vương Thiết Trụ thì hoàn toàn choáng váng tại chỗ!
Hồi lâu sau, đám người kia mới lấy lại được tinh thần.
Mẹ của Vương Vũ Nam kích động hô lên: “Không ngờ… không ngờ… cậu trai trẻ này lại… lại có thể đuổi được cậu chủ nhà họ Dịch!”
“Chúng ta thực sự có thể hợp tác với cậu ấy rồi!”
Bà ấy vừa dứt lời, người dân đứng ở phe bên trái cũng bắt đầu trở nên kích động!
Đám người ở phe bên phải thì đứng đực ra đó, hai mắt trợn trừng!
Mụ đàn bà chanh chua kia lập tức thay đổi sắc mặt, chạy tới cười làm lành nói: “Vũ Nam à… cháu cũng biết đấy… chúng ta đều là người cùng thôn. Xin lỗi cháu vì chuyện vừa rồi, đều tại thím ba không tin lời cháu…”
“Cháu nhất định phải dành một phần hợp tác cho thím ba nữa đấy nhé!”
Những người còn lại cùng phe bà ta cũng cuống quýt lao tới nhao nhao lấy lòng nịnh nọt Vương Vũ Nam!
Vây kín cô ấy ở bên trong!
Cảnh tượng này khiến cô ấy giật mình kinh hãi!
Mặc dù cô ấy đang rất tức giận nhưng mọi người đều đang tươi cười hoà nhã với mình, cô ấy cũng không biết phải nói gì…
Đúng lúc này, giọng nói đanh thép của Trần Thắng Nam chợt vang lên: “Được rồi”.
Nghe thấy thế, mọi người đều im bặt.
Trương Minh Vũ nhíu mày quan sát, tò mò muốn biết cô ta sẽ nói gì.
Mọi người nhanh chóng tập trung sự chú ý về phía cô ta.
Trong mắt ai cũng tràn đầy khao khát mãnh liệt.
Cô ta lạnh lùng nhìn quanh một lượt rồi cất giọng nói: “Toàn bộ sự lựa chọn đều là do các người tự quyết định. Chúng tôi sẽ chỉ hợp tác với những người chọn phe bên trái”.
“Còn về những người còn lại không liên quan gì tới chúng tôi, nói gì cũng vô dụng thôi”.
Tuy giọng nói của cô ta vô cùng bình thản nhưng lại không hề cho người ta cơ hội phản bác!
Đám người phe bên phải đều ngậm chặt miệng, mặt mũi đỏ bừng!
Bọn họ đều hối hận muốn chết!
Nhưng ai cũng hiểu được đây là sự trừng phạt vì lựa chọn sai lầm của chính mình!
Cũng là hình phạt đạo đức!
Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.
Mặc dù hiện giờ anh vẫn không biết cụ thể thực lực của Trần Thắng Nam ra sao nhưng tính cách quyết đoán của cô ta khiến anh rất tán thưởng.
Ít nhất Vương Vũ Nam không có được tính cách này.
Cho dù cô ta không đủ năng lực cũng vẫn có thể hỗ trợ được Vương Vũ Nam.
Xem ra lần này anh thực sự vớ được nhân tài rồi!
Anh đang định mở lời thì chuông điện thoại đột nhiên réo lên inh ỏi.
Anh lấy điện thoại ra xem thử, người gọi tới lại là Lâm Kiều Hân…
Chương 197: Hẹn hò
Trương Minh Vũ không khỏi bất ngờ.
Anh ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện lúc này sắc trời đã sẩm tối.
Đám người kia vẫn còn đang xì xào ầm ĩ.
Anh quay người bỏ sang một góc yên tĩnh nghe điện thoại.
“Anh đang ở đâu đấy?”, giọng nói trong trẻo của Lâm Kiều Hân vang lên từ ống nghe.
Tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, giọng nói không còn mang theo sự mệt mỏi nữa.
Anh mỉm cười đáp: “Tôi ra ngoài xử lý chút việc, sắp về rồi”.
Cô kinh ngạc một lúc mới đáp lại: “Tôi biết rồi rồi. Khi nào quay về thì gọi cho tôi, để tôi tới đón anh”.
“Ừ”.
Anh đáp lại một tiếng rồi mới cúp máy, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ quái.
Mỗi ngày gọi một lần… đây là phúc phần gì vậy?
Chẳng bao lâu sau, Trần Thắng Nam đã bàn xong chuyện hợp tác với người dân trong thôn.
Giá cả hợp đồng giữ theo lời anh đã nói lúc trước.
Đám người ở phe bên trái sung sướng hò hét, chỉ thiếu nước quỳ xuống lạy tạ Trương Minh Vũ.
Mấy chàng trai trẻ tuổi còn nổ pháo hân hoan chúc mừng.
Còn đám người lựa chọn phe bên phải cũng đứng túm tụm ở trong sân, hai mắt đỏ bừng!
Mọi chuyện đều đã được xử lý xong xuôi. Anh không chút chậm trễ dẫn theo ba cô gái rời đi.
Người dân được ký hợp đồng thì nhiệt tình đưa tiễn.
Bọn họ nhét vào tay anh đủ thứ, nào là trứng gà nào là gạo ngon. Cuối cùng phải nhờ Vương Vũ Nam lên tiếng khuyên nhủ bọn họ mới từ bỏ ý định.
Anh thầm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy thân thiết lạ thường.
Anh đang định quay người trèo lên xe, bỗng nhiên Vương Thiết Trụ chạy hùng hục tới.
Anh lập tức cau mày.
Hắn ta cuống quýt gọi với theo: “Này anh Trương… anh Trương! Anh đừng để bụng chuyện này. Tôi muốn… tôi muốn nói một câu xin lỗi anh…”
“Tôi…”
Hắn ta chưa kịp nói hết câu đã rối cả lên, ấp a ấp úng không nói nên lời.
Trong lòng lại càng cảm thấy sợ hãi!
Sau khi Dịch Thanh Thiên bỏ đi, hắn ta mới ý thức được mình đã chọc vào người không nên chọc!
Người dân xung quanh đều tỏ vẻ khinh bỉ đứng xem.
Mấy người Hàn Thất Thất cũng khoanh tay trước ngực lặng lẽ chờ ở bên cạnh, hào hứng nhìn hắn ta.
Trương Minh Vũ bật cười châm chọc: “Không cần xin lỗi tôi đâu. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục tác oai tác quái như thế này…”
“Tôi đảm bảo người nhà anh đều sẽ bị anh làm liên luỵ”.
Nghe anh nói thế, Vương Thiết Trụ đứng chết lặng!
“Tôi hứa sau này sẽ không làm vậy nữa! Tôi… tôi sẽ làm người tốt! Tôi hứa với anh sẽ làm một người tốt!”, hắn ta run rẩy hứa hẹn.
Bộ dạng như sắp khóc đến nơi!
Anh không có tâm trạng để ý tới hắn ta, dứt khoát cất bước ngồi vào trong chiếc A8.
Chiếc xe chậm rãi rời đi dưới ánh mắt dõi theo của mọi người.
Ngồi trên xe, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù thế nào thì cũng coi như đã xử lý dứt điểm vấn đề cung ứng thực phẩm cho khách sạn rồi.
Vậy thì khách sạn sẽ có thể tiếp tục kinh doanh bình thường.
Chẳng mấy chốc, bốn người họ đã quay trở lại Hoa Châu.
Giờ đây sắc trời đã tối đen như mực, cũng là lúc tan làm.
Sau khi về tới khách sạn, mấy cô gái ai về nhà nấy.
Còn mình Trương Minh Vũ xuống xe rồi mới gọi điện thoại cho Lâm Kiều Hân.
Chỉ một lát sau, chiếc Volkswagen chầm chậm đỗ lại bên cạnh anh.
Anh mở cửa xe ngồi vào, động tác rất tự nhiên.
Cô nghi hoặc dò hỏi: “Dạo này anh đang bận gì thế?”
Anh bật cười đáp: “Bận kiếm cơm thôi”.
Nghe thấy đáp án này, trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác thất vọng tràn trề.
Cô cứ tưởng là…
Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
Trên đường đi hai người họ vẫn luôn trò chuyện không ngừng.
Trương Minh Vũ có thể cảm nhận được, dường như tâm trạng của cô đang khá tốt.
Kinh doanh ổn rồi sao?
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng nhà hàng chuyên món Trung lần trước.
Hai người sóng vai đi vào.
Sau khi gọi món xong, bọn họ lại bắt đầu nói chuyện phiếm.
Anh tò mò hỏi thăm: “Tôi thấy hôm nay có vẻ cô đang rất vui, có chuyện tốt gì à?”
Bất tri bất giác, cuộc nói chuyện giữa hai người họ đã không còn khoảng cách.
Thân mật như cuộc trò chuyện giữa hai người bạn thân.
Thế nhưng với quan hệ vợ chồng… thì vẫn còn thiếu một chút cảm giác.
Lâm Kiều Hân khẽ cong môi cười: “Đương nhiên là có chuyện vui rồi. Tôi đã mua được thiết bị sản xuất, sản phẩm cũng thông qua kiểm nghiệm được cấp phép bày bán ra thị trường”.
“Hơn nữa… còn bán chạy!”
Nói xong câu cuối cùng, cô đã khống thể khống chế nổi cảm xúc kích động.
Anh nhướng mày, phấn khích nói: “Thật sao? Vậy thì chúc mừng cô nhé!”
Cô ngừng cười, nghiêm túc nói: “Vẫn là nhờ công lớn của anh. Nếu không có anh đưa ra đề xuất, sợ là bây giờ…”
Nói tới đây, cô không nói nổi nữa.
Nếu không nhờ có Trương Minh Vũ, e là ngày nay cô đã bị hiện thực tàn nhẫn quật cho không ngóc đầu lên được.
Anh nhếch miệng cười đáp: “Làm gì đến mức đó. Tôi chỉ đưa ra ý kiến mà thôi. Mọi chuyện đều là cô tự làm, không liên quan gì tới tôi cả”.
Cô khẽ cúi đầu, trong mắt loé lên tia phức tạp.
Anh khẽ cười chuyển chủ đề: “Bây giờ Tuyền Ảnh đã bắt đầu phát triển, có phải sắp tới cô sẽ đăng ký thành lập công ty và tìm người đại diện không?”
Cô gật đầu đáp lại: “Tôi đang nghiên cứu lại chuyện đăng ký thành lập công ty rồi. Thế nhưng bây giờ… vẫn chưa có ai chịu đầu tư”.
“Còn về người đại diện… tôi cũng cần phải tốn một khoản tiền rất lớn”.
“Nếu là nghệ sĩ nổi tiếng thì tôi không mời nổi. Còn mấy người mới nổi không có tiếng tăm thì lại chẳng có tác dụng gì…”
Nhắc tới vấn đề này, cô bắt đầu thấy bối rối.
Anh cũng lặng lẽ gật đầu đồng tình.
Quả thực là như vậy.
Bây giờ muốn mời nghệ sĩ nổi tiếng thì đến cả anh cũng chả mời nổi…
Ngay sau đó, cô lại lên tiếng hỏi: “À mà anh… có bị sao không?”
Anh giật nảy mình, im lặng hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
“À… ha ha, tôi không sao đâu. Hôm qua chỉ là đau quá nên ngất xỉu thôi. Ngủ một giấc là khoẻ rồi”, anh cười đáp.
Cô cũng gật đầu một cái, thế nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ lo lắng.
Sau khi món ăn được dọn lên, hai người bắt đầu động đũa.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi ra khỏi nhà hàng.
Cô nghi ngờ hỏi: “Anh… vẫn về nhà họ Lâm chứ?”
Nghe cô hỏi vậy, Trương Minh Vũ cũng ngẩn người.
Anh cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, lại càng không biết cô muốn anh về hay không.
Thế nhưng người của Thần Ẩn đã không còn lởn vởn xung quanh, chắc là buổi tối cũng không còn nguy hiểm gì nữa.
Anh mỉm cười nói: “Hôm nay tạm thời không về đâu, tôi phải ra ngoài một chuyến”.
Lâm Kiều Hân gật đầu coi như đáp lại, lòng thầm thấy thất vọng lạ thường.
Anh lúng túng không biết nói gì thêm nữa.
Một lúc sau, giọng nói của cô lại vang lên: “Thế tối mai anh có bận gì không?”
Anh sững sờ nhìn cô.
Trầm ngâm một lát, anh mới lên tiếng: “Không bận gì cả, sao thế?”
Cô khẽ ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Ngày mai thần tượng của tôi sẽ tới Hoa Châu biểu diễn. Anh đi với tôi không?”
Nghe xong, anh không khỏi kinh ngạc.
Lâm Kiều Hân… đang hẹn anh sao?
Một cảm giác hưng phấn chậm rãi dâng lên từ đáy lòng.
Không biết tại sao anh cứ cảm thấy mất tự nhiên!
Cứ như… một chàng trai trẻ vừa mới rơi vào biển tình…
Chương 198: Chị gái… về nước rồi sao?
Chương 198: Chị gái… về nước rồi sao?
Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: “Anh… không rảnh à?”
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới kịp phản ứng lại, vội vàng lên tiếng đáp: “Có chứ, mai tôi sẽ đi với cô. Tôi chỉ đang thấy bất ngờ vì… cô còn có thần tượng!”
Cô gật đầu nói: “Trước kia… tôi từng có một khoảng thời gian vô cùng tăm tối”.
“Khi đó tôi cảm thấy cuộc đời của mình đã chẳng còn hi vọng gì cả. Trong một lần tình cờ tôi nghe thấy bài hát của cô ấy. Nhờ vậy tôi mới tìm lại được động lực sống tiếp”.
Giọng điệu rất bình thản, thế nhưng lời nói lại chứa đầy sự kính trọng và biết ơn.
Anh khẽ nhíu mày.
Anh không ngờ cô còn có quá khứ như vậy.
Đồng thời anh cũng nổi lòng hiếu kỳ với cô ca sĩ kia.
Sau khi hẹn xong thời gian, cô liền lái xe rời đi.
Một lúc lâu sau, anh mới thu lại tầm mắt.
Trong vòng chưa tới một tháng ngắn ngủi, quan hệ giữa anh và Lâm Kiều Hân đã thay đổi cực kỳ nhiều.
Anh quay người lại định gọi một chiếc taxi thì phát hiện chiếc Mercedes màu đen đang chậm rãi đỗ lại bên cạnh.
Anh ngỡ ngàng một lát rồi mới mở cửa xe ngồi vào trong.
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Hôm nay cậu làm tốt đấy, năng lực ứng biến rất mạnh. Tôi nghĩ sau trận chiến ngày hôm nay, chắc là cậu có thể tránh được năm đấm liên tiếp của tôi rồi”.
Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc: “Hôm nay anh cũng tới à?”
Long Tam bình thản đáp: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu”.
Bấy giờ anh mới vỡ lẽ.
Chắc chắn hôm nay anh ta cũng có mặt, chỉ là không thèm ra tay giúp đỡ mà thôi.
Long Tam nhanh chóng khởi động xe rời đi.
“Hôm nay tôi đã chuẩn bị bài huấn luyện mới cho cậu, mong là cậu sẽ tránh được năm đấm liên tiếp của tôi”, anh ta ung dung nói.
Hai mắt Trương Minh Vũ tức thì sáng rực.
Bài huấn luyện mới…
Trong lòng anh cũng tràn ngập chờ mong.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng biệt thự.
Sau khi xuống xe, anh nhìn quanh một lượt.
Xung quanh không hề có nhà cửa gì, chỉ có một căn biệt thự trơ trọi trước mặt.
Không gian chìm vào trong bóng tối, may còn có ánh đèn đường chiếu sáng.
Bên trong biệt thự cũng tối đen như mực, dưới ánh trăng dìu dịu lại toát lên một cảm giác âm u lạ thường.
Haiz.
Trương Minh Vũ thầm thở dài thườn thượt, lòng chợt chùng xuống.
Đến khi nào cảm giác ấm cúng mà anh mong ước… mới có thể trở thành sự thật?
Rốt cuộc bao giờ chị gái… mới trở về?
Giọng nói của Long Tam đột nhiên vang lên bên tai: “Đừng thở dài nữa, người chị kia của câu đã về nước rồi”.
“Ừ”.
Anh lạnh nhạt đáp lại một tiếng cụt lủn.
Nhưng vừa mới nhấc chân lên định bước đi, cả người anh lập tức cứng đờ!
“Anh… anh nói cái gì? Người chị nào của tôi?”, anh trợn tròn mắt gặng hỏi.
Trái tim anh cũng lập tức vui mừng hớn hở.
Long Tam lắc đầu đáp: “Tôi không nói được”.
Khoé miệng anh hơi co quắp, thế nhưng nội tâm vẫn hân hoan vui sướng.
Về nước rồi tức này là sắp trở về rồi đúng không?
Rốt cuộc là người chị nào vậy?
Anh vui vẻ ra mặt, dứt khoát sải bước đi thẳng vào trong biệt thự.
Nụ cười treo trên môi không cách nào khống chế!
Anh đẩy cửa ra, đi tới vị trí tay nắm cửa.
Khẽ giơ tay ấn tay nắm.
Vừa quay người lại, cả người anh đã lập tức căng thẳng!
Nụ cười trên mặt cứng đờ!
“A!”
Anh giật mình hét ầm lên, toàn bộ tóc gáy trên người đều dựng đứng!
Hai mắt trợn trừng như sắp lồi ra!
Không biết từ lúc nào trước mặt anh đã xuất hiện một bóng người cao lớn!
Đối phương mặc toàn đồ đen, cơ thể vô cùng cường tráng!
Đội một cái mũ đen sì che kín cả khuôn mặt, khiến anh không thể nhìn thấy gì!
Sát thủ sao?
Sau khi lấy lại tinh thần, trái tim anh lập tức run lên!
Long Tam vẫn đang chờ ở cổng, chắc chắn không thể vào kịp!
Trong giây phút nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, anh cắn răng tung đấm tấn công vào ngực đối phương!
Bốp!
Tiếng va đập trầm đục vang lên.
Cảm giác đau đớn bén nhọn từ nắm tay lan ra toàn thân!
Hự!
Trương Minh Vũ hít một hơi khí lạnh, vội vàng lùi ra sau!
Đến khi nhìn lên, anh bàng hoàng phát hiện cái người trước mặt chỉ khẽ lắc lư một cái!
Lắc lư?
Hả?
Anh ngơ ngác tại chỗ.
Giọng nói trầm thấp của Long Tam bỗng vang lên: “Đối mặt với hình nộm mà vẫn phản ứng khoa trương như vậy, cậu hoảng cái gì?”
Hình nộm…
Khoé miệng anh điên cuồng co rút!
Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp vẻ mặt ghét bỏ của Long Tam….
“Hình nộm cũng không nói cho tôi biết, làm tôi tưởng là sát thủ!”, anh giận dữ nói.
Long Tam bình thản dạy dỗ: “Cho dù là sát thủ cậu cũng không nên phản ứng lớn như vậy. Nếu có người muốn lấy mạng cậu thì cậu đã toi đời từ lâu rồi”.
Anh trừng mắt nhìn anh ta, lại không cách nào phản bác.
Sau khi thu dọn xong xuôi, hai người đứng đối mặt trong phòng khách.
Anh tập trung tinh thần chuẩn bị thực nhiệm thử thách tránh năm đấm liên tiếp của Long Tam!
Ngay sau đó, một tràng tiếng gào thét đau đớn lại vang lên!
Cả ba lần liên tiếp, anh đều thất bại ở đòn thứ năm!
“Làm lại!”
Trương Minh Vũ gằn giọng hét lên, dồn sức đứng bật dậy! Hai mắt anh dán chặt vào nắm đấm của Long Tam!
Anh ta chỉ cười nhạt một tiếng, cơ thể vọt tới với tốc độ kinh hoàng!
Anh điên cuồng tránh né, nhìn chằm chằm vào quỹ tích tấn công của Long Tam!
Một đòn hai đòn!
Ba đòn!
Nhịp thở của anh đã bắt đầu trở nên dồn dập, thể lực sắp không theo kịp nữa!
Bốn đòn!
Anh nheo mắt lại, đã tới giây phút quyết định!
Long Tam cười lạnh một tiếng, lại tung ra một cú đấm!
Tốc độ nhanh khủng khiếp!
Con ngươi anh thít chặt, vội vàng lùi về sau đồng thời dồn sức xuống hai chân!
Cả người anh ngã sang bên cạnh với một tư thế cực kỳ quái dị.
Nắm đấm của Long Tam rơi vào không khí!
Năm đòn!
Ngay sau đó, cả người anh như mất hết sức lực, đổ ập xuống mặt đất!
Long Tam thu tay về, bình thản nói: “Không tệ. Mới vài ngày đã tiến bộ lớn như vậy là tốt lắm rồi”.
“Bây giờ người bình thường đã không thể làm cậu bị thương được nữa”.
Nghe vậy, hai mắt anh sáng bừng lên, lòng vô vùng kích động.
“Vậy là tôi có thể thực hiện bước huấn luyện tiếp theo rồi phải không?”, anh mong chờ hỏi.
Long Tam gật đầu đáp: “Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị sẵn hình nộm cho cậu rồi đấy”.
Anh sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Bước huấn luyện tiếp theo của tôi… là hình nộm này hả?”
Long Tam cười nói: “Chưa hết!”
Nói rồi anh ta ném một cái túi màu đen xuống đất.
Bịch!
Tiếng va đập trầm đục lập tức vang lên!
Nặng vậy sao?
Trương Minh Vũ bị doạ choáng váng, ánh mắt mờ mịt.
Sau khi anh mở túi ra mới phát hiện bên trong có bốn thứ giống như bao cát.
Không quá lớn, nhưng lại cực kỳ nặng!
Giọng nói thản nhiên của Long Tam vang lên: “Cậu buộc chúng vào cổ tay và cổ chân đi. Trong đó đựng một dạng kim loại đặc biệt, mỗi cái nặng ba mươi cân”.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Bốn cái… là một trăm hai mươi cân!
Buột lên rồi… còn cử động nổi sao?
Anh trầm ngâm hồi lâu rồi vẫn phải buộc bốn thứ đó lên tay chân mình.
Đứng dậy đã vô cùng khó khăn!
“Thế nội dung huấn luyện của tôi là gì?”, anh ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi.
Long Tam chỉ vào hình nộm cười đáp: “Đánh nó”.
Ánh mắt anh chậm rãi di chuyển theo tay anh ta, cuối cùng dừng lại trên người hình nộm kia…
Chương 199: Trời ơi! Là bà ta sao?
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt dại ra!
Vừa rồi mới đấm một cái mà anh đã cảm thấy như đang đấm vào cục sắt!
Long Tam thản nhiên nói: “Bài huấn huyện này của cậu chia thành chín cấp bậc. Có thể đánh hình nộm nghiêng mười độ là đạt cấp bậc đầu tiên”.
“Khi nào đạt tới cấp chín thì coi như cậu huấn luyện thành công”.
Hai mắt anh ngày càng trợn trừng.
Vừa rồi anh dồn hết sức bình sinh đấm một cú mới khiến cái hình nộm kia lắc lư một tí. Bây giờ đeo lên người thêm một trăm hai mươi cân…
Sau một hồi trầm ngâm, anh mới đứng dậy lò dò cất bước về phía hình nộm.
Anh dồn hết sức lực trong người hung hăng đấm vào hình nộm cứng như sắt kia!
Keng!
Tiếng động lần này lại càng chói tai hơn!
Cơn đau tê tái từ bàn tay lại truyền tới khiến anh có cảm giác như toàn bộ cánh tay đều bị tê liệt!
Lần này hình nộm còn chẳng nhúc nhích tí nào!
Anh quay ngoắt lại, bực bội nói: “Anh đang chơi tôi đấy à? Sao có thể đánh ngã cái thứ này được?”
Long Tam chẳng thèm lên tiếng, ung dung sải bước đi tới trước hình nộm.
Đột nhiên anh ta tung đấm!
Bịch!
Tiếng va chạm trầm đục lại vang lên!
Hình nộm lập tức đổ rạp xuống sàn nhà! Sau đó lại bật ngửa về vị trí ban đầu với tốc độ nhanh như tia chớp!
Nó lắc lư mấy vòng liên tiếp mới chậm rãi đứng vững lại được.
Trương Minh Vũ khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, cả kinh thốt lên: “Đúng là… quái vật ngoài đời thực!”
Đây mà là sức lực của con người à?
Khoé miệng Long Tam hơi co giật, lạnh lùng nói: “Nắm đấm cũng không phải thích là đánh bừa mà phải học được cách phát lực và dùng sức”.
“Điều này cần cậu phải tự mình tìm tòi”.
“Hơn nữa sau này khi gặp được kẻ địch mạnh hơn, cậu sẽ phát hiện nắm đấm của họ còn cứng hơn hình nộm này nhiều”.
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, tâm trí rối bời vì nỗi kinh sợ, khó mà bình tĩnh lại!
Ngay sau đó, Long Tam lập tức quay người rời đi.
Ánh mắt đờ đẫn của Trương Minh Vũ cũng dần trở nên kiên định.
Nếu Long Tam đã làm được thì tại sao anh lại không thể?
Trước kia việc tránh năm đòn liên tiếp của Long Tam cũng là điều không tưởng đối với anh, thế nhưng… chẳng phải bây giờ đã làm được rồi sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng anh cũng dâng trào ý chí chiến đấu mãnh liệt!
Anh nhớ lại lời Long Tam vừa nói.
Cách phát lực và dùng sức!
Anh không do dự thêm nữa, cắn răng đấm liên tiếp lên người hình nộm kia!
Chẳng mấy chốc bàn tay anh đã đỏ lựng!
Thế nhưng anh cũng dần dần mày mò được chút mạnh mối. Sau nắm đấm tiếp theo, hình nộm hơi lắc lư một chút.
Anh nhếch miệng mỉm cười thoả mãn.
Có hy vọng rồi!
Thế là anh lại điên cuồng tung đấm, không ngừng thử nghiệm các cách phát lực khác nhau!
Long Tam lặng lẽ đứng trong góc tối, hai mắt sáng rực.
“Nghị lực của cậu ta… không đơn giản”.
Nói rồi anh ta chậm rãi biến mất trong bóng đêm.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi bàn tay của Trương Minh Vũ đau không chịu nổi nữa anh mới từ bỏ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh quay về phòng ngủ.
Bôn ba mệt mỏi cả ngày trời nên vừa nằm xuống hai mắt anh đã nặng trĩu, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, anh chậm rãi tỉnh dậy.
Thức dậy rồi anh mới giật mình phát hiện bàn tay đã sưng vù…
Đúng là tự làm tình làm tội!
Anh lắc đầu thở dài một tiếng, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Đến khi ra khỏi biệt thự, anh thấy chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn ngoài cổng.
Chiếc xe đưa anh đến thẳng khách sạn Hồng Thái.
Vừa vào phòng làm việc, anh đã trông thấy cả ba cô gái đều đang có mặt.
Vương Vũ Nam ngồi ở vị trí của mình.
Trần Thắng Nam ngồi ở vị trí của Hàn Thất Thất.
Còn Hàn Thất Thất… lại ngồi trên ghế của anh.
Anh giả vờ tức giận mắng: “Cô định âm mưu chiếm đoạt khách sạn của tôi đấy à?”
Cô ta kiêu ngạo đáp hừ lạnh một tiếng: “Cái khách sạn bé tí như thế này mà cũng phải âm mưu chiếm đoạt cơ à? Anh cho tôi còn chẳng thèm lấy”.
Khoé miệng của anh lập tức co quắp mấy cái.
Thế nhưng anh biết cô ta không nói giỡn…
Việc xây dựng chi nhánh mới của khách sạn vẫn đang tiếp tục thi công, không thể đi vào hoạt động trong ngày một ngày hai được.
Anh cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Giọng nói trong trẻo của Trần Thắng Nam bỗng vang lên: “Có tin tốt cho anh đây”.
Anh hơi ngạc nhiên, hứng thú hỏi: “Tin tốt gì đấy?”
Cô ta cười đáp: “Tài liệu của Marmart đã được chuyển tới, nhà họ Dịch chính thức rút lui rồi. Bây giờ Marmart đang đợi anh đến quản lý đấy”.
“Các cửa hàng vẫn đang kinh doanh bình thường. Thư ký của sếp Lý đang chờ anh ở Marmart”.
Nhanh vậy sao?
Anh hơi nhíu mày, cảm xúc bắt đầu trở nên phấn khích, khẽ cười nói: “Được, lát nữa tôi sẽ qua đó xem sao”.
Anh kiểm tra công việc của khách sạn xong xuôi, chắc chắn không có vấn đề gì mới thả lỏng tinh thần.
Anh đi dạo một vòng rồi trở về phòng làm việc, cười gọi Trần Thắng Nam: “Chúng ta đi thôi”.
Cô ta hơi sửng sốt.
Thế nhưng ánh mắt cô ta nhanh chóng loé lên, vội vàng đáp: “Vâng!”
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam nhìn nhau mỉm cười, không nói gì thêm.
Trương Minh Vũ không chút do dự dẫn theo Trần Trắng Nam đi ra khỏi khách sạn.
Chiếc Mercedes màu đen đã đỗ sẵn ở ngoài cổng.
Hai người nhanh chóng ngồi vào trong.
Long Tam lập tức lái xe đi tới Marmart.
Trên đường đi, trong lòng Trần Thắng Nam đột nhiên phấn khởi lạ thường, không ngừng dò xét nhìn Trương Minh Vũ đang ngồi ở bên cạnh.
Cô ta biết cơ hội của mình sắp đến rồi.
Ngược lại, anh chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cổng Marmart.
Anh dẫn Trần Thắng Nam đi thẳng vào trong.
Toàn bộ Marmart có tổng cộng bảy tầng.
Từ tầng một đến tầng bảy đều là nơi bày bán của các cửa hàng, mỗi tầng phân chia theo loại sản phẩm.
Phía trên tầng bảy là một loạt các phòng mang tính chất văn phòng.
Nơi đây cũng là trung tâm quản lý công việc của Marmart.
Thế nhưng sau khi đi vào, anh không khỏi kinh ngạc.
Cả một trung tâm thương mại như vậy lại chẳng có mấy người qua lại.
Đây là trung tâm thương mại cao cấp nhất của Hoa Châu. Những người có thể đi vào đây đều là các nhà giàu hoặc quan chức cấp cao.
Ít nhất cũng phải là lãnh đạo của doanh nghiệp nào đó.
Lúc này anh đang mặc một bộ quần áo tầm thường, lập tức trở nên khác biệt.
Anh quan sát một lượt cũng chẳng thấy thang máy đâu cả.
Vậy thì đi lên kiểu gì?
Ngay khi anh đang ngơ ngác không biết phải làm sao thì Trần Thắng Nam đột nhiên cất giọng nói: “Anh đi theo tôi đi”.
Dứt lời, cô ta cất bước đi về phía bên phải.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Bấy giờ mới chợt nhớ ra chắc chắn cô ta hiểu rất rõ về Marmart.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu rồi nhanh chóng đuổi theo.
Vừa đi anh vừa ngắm nghía xung quanh, trong lòng cũng nổi lên một cảm giác kỳ quái.
Trước kia anh còn chẳng dám vào loại trung tâm thương mại cao cấp như thế này, vậy mà bây giờ anh đã trở thành người sở hữu nó.
Trương Minh Vũ mỉm cười ngây ngô, đánh giá bốn phía.
Trần Thắng Nam cũng chú ý tới phản ứng của anh, lập tức nở nụ cười bất lực.
Cô ta lại càng cảm thấy tò mò về anh.
Còn Trương Minh Vũ chỉ mải ngó nghiêng xung quanh, không hề chú ý tới ánh mắt của cô ta.
Đột nhiên, một giọng nói chanh chua vang lên: “Ui da! Bị mù à? Sao bà dám va vào tôi? Bà biết tôi là ai không hả?”
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy một giọng nói khác cũng chanh chua không kém: “Bà nói vớ vẩn gì thế hả? Rõ ràng là bà va vào tôi mà?”
“Bà mải nghe điện thoại không nhìn đường chứ tại ai? Bây giờ còn dám đổ tội cho tôi à? Bà biết quần áo tôi đang mặc bao nhiều tiền không hả?”
Nghe thấy câu nói này, anh lập tức trợn tròn mắt!
Anh nghe ra được đây là giọng của… Lý Phượng Cầm!
Chương 200: Lác mắt ra chưa?
Trương Minh Vũ vội vàng chạy lên hai bước xem thử.
Hai bóng người cách đó không xa nhanh chóng hiện ra trước mặt anh.
Người đứng bên trái là Lý Phượng Cầm!
Còn người bên phải là một mụ đàn bà trung niên ăn mặc sang trọng, vẻ mặt nhăn nhó!
Sau lưng bà ta có hai vệ sĩ to cao đứng canh.
Trời đất, sao lại gặp phải bà ta ở đây?
Khoé miệng hơi giật giật, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Trần Thắng Nam ngơ ngác đứng nhìn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh cũng không vội vàng xông ra mà kéo cô ta tránh sang một bên lặng lẽ quan sát.
Anh không muốn bị Lý Phượng Cầm nhận ra ở đây.
Bây giờ chỉ có thể chờ bà ta giải quyết xong sự cố này mới lên tầng được.
“Quần áo của bà bao nhiêu tiền? Bà có biết quần áo của tôi đắt thế nào không hả? Bà làm bẩn nó rồi bà có đền nổi không?”
“Đồ đàn bà ngu xuẩn, bà có biết bà đây là ai không hả?”
Giọng nói bén nhọn của mụ đàn bà kia vang lên, ánh mắt cũng tràn đầy ghét bỏ.
Không ít người xung quanh đều bị tiếng động ở đây gây chú ý tới.
Ai nấy đều khoanh tay trước ngực, im lặng xem kịch.
Lý Phượng Cầm trợn tròn mắt, tức đến run người!
Bà ta liếc nhìn một vòng mới bàng hoàng phát hiện chỉ trong nháy mắt đã có nhiều người tới vây xem như vậy!
Bà ta lại càng không thể… bị mất mặt được!
Thế là bà ta tiến lên hai bước, một tay chống nạnh một tay chỉ vào mặt đối phương, cả giận gào lên: “Bà bảo tôi ngu xuẩn hả? Mắt bà mù rồi à? Tôi cũng chẳng thiếu tiền, quần áo của bà hết bao nhiêu?”
“Tôi đền cho bà là được chứ gì! Tôi đây không thiếu chút tiền đấy!”
“Nhưng bà va vào tôi thì phải xin lỗi tôi! Nếu không đừng hòng rời khỏi đây!”
Dứt lời, bà ta thở hổn hển, lồng ngực phập phồng!
Một bộ quần áo thì có thể đắt tới mức nào cơ chứ?
Thể diện mới quan trọng!
Mụ đàn bà kia cười lạnh một tiếng, giận dữ khiêu khích: “Được thôi, bà đền cho tôi đi, tôi sẽ xin lỗi bà!”
“Bộ quần áo này của tôi cũng không đắt lắm đâu”.
“Có triệu ba thôi!”
Nói xong, trong mắt bà ta lộ ra vẻ trào phúng.
Hự!
Nghe thấy thế, đám người xung quanh đều không nhịn được hít một hơi khí lạnh!
Triệu ba một bộ quần áo?
Tất cả lập tức đổ dồn ánh mắt về phía bộ quần áo mà mụ đàn bà kia đang mặc.
Ánh mắt Lý Phượng Cầm cũng trở nên ngây dại, lửa giận trong lòng lập tức dâng trào!
“Bà tưởng tôi không biết nhìn quần áo à? Bộ này của bà mà đòi triệu ba hả? Bà điên rồi à?”, bà ta giận dữ gào ầm lên!
Mụ đàn bà kia dửng dưng khoanh tay cười lạnh nói: “Đúng là tôi đã bỏ ra triệu ba để mua nó đấy, vừa mới mua xong!”
“Không tin thì tôi gọi chủ cửa hàng ra cho bà xem nhá?”
Dứt lời, bà ta nhếch miệng nở nụ cười đắc ý!
Lý Phượng Cầm run rẩy chỉ tay vào mặt đối phương, cao giọng nói: “Bà gọi đi! Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc là thứ quần áo gì mà dám hét giá cao như vậy!”
Mụ đàn bà kia cũng không e sợ, dứt khoát lôi điện thoại ra gọi.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông mặc vest gọn gàng đi ra khỏi thang máy.
Ông ta tươi cười lịch sự chạy tới hỏi: “Bà Hà tìm tôi có việc gì sao?”
Thấy thế, Lý Phượng Cầm không khỏi giật nảy mình.
Bà Hà cười lạnh một tiếng, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Ông chủ Chu à, tôi vừa mới mua bộ quần áo này ở cửa hàng của ông lại bị mụ già ngu xuẩn kia va vào làm bẩn hết cả”.
“Tôi muốn bà ta đền tiền”.
“Bây giờ gọi ông tới để chứng minh cho bà ta thấy, có phải tôi thực sự đã bỏ ra triệu ba… để mua bộ quần áo này ở cửa hàng của ông không?”
Nói rồi bà ta âm thầm liếc mắt ra hiệu.
Ông chủ Chu sảng khoái cười đáp: “Ha ha ha, tôi có thể chứng minh…
Thế nhưng cả người ông ta đột nhiên cứng đờ.
Nói tới đây, ông ta mới kịp phản ứng lại.
Một triệu ba? Không phải mười ba nghìn sao?
Thế nhưng khi thấy ánh mắt của bà Hà, ông ta nhanh chóng hiểu ý.
“À… bộ quần áo này… đúng là có giá một triệu ba”.
Ông chủ Chu cắn răng đổi trắng thay đen.
Nghe thấy thế, mọi người xung quanh đều sợ ngây người.
Lý Phượng Cầm tức nổi phổi gào lên: “Ông nói cái gì? Quần áo của ông làm bằng gì vậy hả? Một triệu ba một bộ? Đến cả vàng cũng chẳng đắt vậy đâu!”
Bà Hà lập tức vênh váo ra mặt.
Ông chủ Chu liếc mắt một cái, đành phải kiên trì nói tiếp: “Không còn cách nào khác, chúng tôi bán hàng hiệu, không thể tự ý định giá được”.
“Ông…”
Lý Phượng Cầm nổi giận đùng đùng!
Trương Minh Vũ cũng không nhịn được hơi cau mày.
Cửa hàng này… có vấn đề.
Bà Hà cười lạnh nói: “Sao hả? Bây giờ tin chưa? Mau đền tiền cho tôi đi!”
Lần này Lý Phượng Cầm thực sự hoảng hồn.
Đòi một triệu ba, bà ta lấy đâu ra chừng ấy tiền?
Quan trọng là đang có bao nhiêu người nhìn vào!
Còn thể diện nữa!
Bà ta vội vàng phản bác: “Các người… các người đang lừa gạt! Làm sao bộ quần áo này có thể đắt như vậy được?”
Lúc này ông chủ Chu đã lấy lại được bình tĩnh, giở giọng châm chọc nói: “Này mụ già kia, không có tiền thì đừng khoác lác! Không phải bà nói là bao nhiêu tiền cũng đền được à?”
“Giá cả bày ra đây rồi! Bà đền đi chứ!”
Lý Phượng Cầm sợ run người, không nói nên lời!
Xung quanh lập tức vang lên tiếng chê cười.
Mọi người đều chỉ trỏ vào bọn họ, bàn tán xôn xao.
Bà ta hoang mang lùi về sau, thế nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải!
Trong lòng vô cùng lo lắng!
Bà Hà cười lạnh đắc ý, ngạo nghễ nói: “Vừa nãy bà mạnh miệng lắm cơ mà. Nếu bây giờ không chịu đền tiền thì đừng trách tôi không nương tay!”
Bà ta vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ cao to lực lượng ở sau lưng lập tức bước tới!
Lý Phượng Cầm hoảng loạn hét lên: “Bà… bà định làm gì?"
Trong mắt bà Hà hiện lên vẻ châm chọc. Bà ta mỉa mai nói: “Không làm gì cả, chỉ lột quần áo của bà ra thôi”.
“Thế này… cũng coi như bà được lời rồi còn gì?”
Ngay sau đó, hai gã vệ sĩ bắt đầu cất bước đi tới.
Bọn họ ngày càng tới gần chỗ Lý Phượng Cầm!
Bà ta đứng chết lặng, hai mắt trợn tròn!
Cả người đờ ra, hoàn toàn bị doạ sợ!
Lột quần áo?
Đám người đang vây xem cũng huyên náo hẳn lên, ai cũng chờ mong được xem kịch hay.
Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày.
Mẹ nó chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy!
Thế nhưng anh không thể trơ mắt đứng nhìn Lý Phượng Cầm bị người ta bắt nạt được.
Haiz.
Anh lặng lẽ thở dài một tiếng rồi cất bước đi ra.
Lý Phượng Cầm đang hoảng loạn lùi về sau, vừa đi vừa gào lên: “Các người không được qua đây! Tôi báo công an đấy! Tôi báo…”
Bà ta chưa kịp nói hết câu, hai gã vệ sĩ đã lao vọt lên!
Vẻ trào phúng trong mắt bà Hà càng thêm nồng đậm.
Vẻ mặt Lý Phượng Cầm lập tức trở nên tuyệt vọng!
Một gã vệ sĩ đã giơ tay vồ tới!
Giây phút tay gã ta sắp chạm vào người bà ta, đột nhiên có một cánh tay khác xuất hiện ngăn cản!
Gã vệ sĩ lập tức dừng lại động tác!
Mọi người ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ.
Lý Phượng Cầm cũng mờ mịt ngẩng đầu lên xem.
Sau khi trông thấy anh, hai mắt bà ta lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ!
“Trương Minh Vũ! Mày… mày mau đánh cho chúng nó một trận đi! Lũ khốn kiếp này dám sỉ nhục tao!”
Bà ta hưng phấn reo hò!
Cứ như có người làm chỗ dựa cho!
Trong mắt anh hiện lên vẻ bất lực.
Lý Phượng Cầm này đúng thật là…
Ngay sau đó, giọng nói lạnh như băng của bà Hà bỗng nhiên vang lên: “Thằng ranh này lại từ đâu chui ra nữa vậy?”
Anh ngẩng phắt đầu dậy, lạnh giọng đáp trả: “Thế bà là mụ tú bà từ đâu mò tới?”